• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1606-1610

Chương 1606: Trọng kiếm Vạn Quân

Thánh văn! Linh trận sư, dùng linh văn để vẽ linh trận.

Huyền trận sư, dùng huyền văn để vẽ huyền trận.

Nhưng thánh trận sư lại dùng thánh lực, cộng thêm linh thức và hồn lực để tạo ra thánh văn, ngưng tụ thành thánh trận.

Vào giờ phút này, thứ mà Tần Ninh đang vẽ chính là thánh trận.

Thánh trận sư được chia làm chín cấp bậc.

Cấp một dùng một trăm đường thánh văn ngưng tụ thành thánh trận.

Thánh trận sư cấp hai có thể dùng một nghìn đường thánh văn làm cơ sở để vẽ trận pháp.

Thánh trận sư cấp ba thì có khả năng dùng một vạn đường thánh văn để vẽ trận pháp.

Lúc này, những đường thánh văn xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Tần Ninh ngày càng nhiều thêm, cuối cùng, chúng ngưng tụ thành một vạn đường thánh văn, bao phủ lên trên thiết kiếm.

Hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn nhìn đến mức ngơ ngác.

Tần Ninh âm thầm nghiên cứu thánh trận từ lúc nào vậy?

Tiên Vô Tận dùng khuỷu tay huých Dương Thanh Vân, ông ta hạ giọng hỏi nhỏ: “Sư tôn của ngươi tu luyện thánh trận từ lúc nào vậy?”

Mặt Dương Thanh Vân cũng lộ rõ vẻ bất ngờ.

Sư tôn là thánh trận sư cấp ba?

Hắn ta cũng không biết, được chưa?

Nếu là lúc trước, khi còn ở đại lục Vạn Thiên, hắn ta còn biết được rằng sự cường đại của sư tôn là nhờ vào những kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước.

Nhưng mà bây giờ thì hắn ta thật sự không biết gì cả! Ít nhất là ở trong mắt hắn ta, sư tôn thật sự rất mạnh và cũng rất thần bí.

Hơn nữa, có vẻ như Cốc Tân Nguyệt và Vân Sương Nhi đều đã biết hết rồi.

Nhưng sư tôn chỉ nói sơ qua vài lần với hắn ta, hắn cũng không kể chi tiết lắm.

Hình như là sau này, hắn ta có thể sẽ có thêm vài người sư đệ nữa… Dù sao đi chăng nữa thì sư tôn vốn đã rất mạnh! Về phần Nguyên Mậu Phong, vào lúc này, toàn thân ông ta toát mồ hôi lạnh vì kinh sợ.

Tần Ninh là thánh trận sư cấp ba! Trên đời này, ba loại người là thánh trận trận sư, thánh đan sư và thánh khí sư đều là những kẻ được muôn vạn người cung kính và ngưỡng mộ.

Bọn họ luôn giữ một vị trí cao.

Vậy mà Tần Ninh còn có thân phận như vậy, thật không thể lường trước được.

Nhưng mà trước đây, bọn họ chưa từng nhìn thấy Tần Ninh sử dụng chiêu thức này.

Vào lúc này, Hiên Viên Hương Nhi cũng hết sức tò mò.

Tần Ninh có quá nhiều chỗ mà người khác không thể nhìn thấu được.

Thánh đan nhị phẩm là do Tần Ninh tiện tay luyện chế ra lúc hắn chỉ mới có cảnh giới Hóa Thánh, Hóa Thánh có thể luyện chế được thánh đan nhất phẩm đã là chuyện không tồi rồi.

Dù sao đi chăng nữa thì nếu như muốn luyện chế được thánh đan thì nhất định phải khống chế được cường độ của đan hỏa.

Hình như sức khống chế cường độ đan hoả của Tần Ninh rất mạnh.

Thánh đan sư rồi tới thánh trận sư, Tần Ninh không phải là thánh khí sư luôn nữa chứ?

Đây thật sự là thực lực chân chính của một vị võ giả phi thăng từ đại lục Vạn Thiên lên sao?

Lúc này, Tần Ninh cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Nếu thực lực của hắn không bị hạn chế thì bây giờ, hắn đã có thể luyện chế ra được thánh khí cửu phẩm rồi.

Đám người này bị làm cho kinh ngạc.

Cũng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà thôi, dù hắn chỉ có cảnh giới Hư Thánh tầng bảy nhưng luyện chế ra thánh khí tam phẩm, vẽ được thánh trận cấp ba cũng chỉ là việc cỏn con mà thôi.

Mọi việc đã được hoàn thành.

Ngay lập tức, thiết kiếm ở trước người hắn dần thay đổi.

Hình như là ở chuôi kiếm đang thay đổi hình dạng, đó đúng là chuôi kiếm thật.

Nhưng mà thanh kiếm này trông có vẻ khá là độc đáo.

Từ chuôi kiếm đến mũi kiếm dài khoảng một thước.

Mũi kiếm rất rộng, rộng khoảng một bàn tay.

Đám rỉ sắt ở trên thân kiếm đã bị Tần Ninh chà sạch, để lộ ra hình dạng thật sự của thân kiếm.

Bóng loáng như sắt.

Giống như là một tấm ván sắt lớn.

Nhưng một đầu của tấm ván sắt bị làm thành chuôi kiếm và nó trở thành một thanh kiếm.

Nếu nói một cách tương đối, nếu xét về mặt ngoại hình và gia công thì trông có vẻ hơi thô một chút! Vào lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, hắn nhấc thanh kiếm lên, thở hồng hộc.

“Có mệt không? Để ta làm cho!”

Vào lúc này, Tiên Vô Tận chạy tới lấy lòng hắn.

Thấy Tần Ninh đã bận bịu hơn nửa ngày trời, đứa con rể này của mình cũng không biết chạy tới giúp hắn một tay.

“Ngươi làm hở?”

Tần Ninh dừng trong giây lát.

“Ta… không làm được sao?”

“Được!”

Tần Ninh cười khẽ, hắn đưa thanh kiếm cho Tiên Vô Tận.

Tiên Vô Tận bật cười, dùng hai tay nhận lấy thanh kiếm.

Ầm… Ngay sau đó, một tiếng động vang lên.

Thanh kiếm kia rớt thẳng xuống đất, trực tiếp đè lên hai bàn tay của Tiên Vô Tận, tiếng xương cốt gãy vụn phát ra, mặt Tiên Vô Tận nhăn lại, đỏ bừng.

“Nhạc phụ!”

Dương Thanh Vân vội vàng đi đỡ ông ta dậy.

Nhưng mà khi hắn ta dùng một tay nâng thanh kiếm lên, suýt chút nữa đã nghiêng người, té xuống đất.

Thật là nặng! Dương Thanh Vân ngạc nhiên.

Hắn ta chính là Thánh Nhân.

Cho dù thanh kiếm này có nặng trăm cân hay ngàn cân thì với hắn ta mà nói, chỉ cần dùng một tay là đã có thể nhấc lên được rồi.

Nhưng mà thanh thiết kiếm này thật sự quá nặng.

Hắn ta dùng hết sức vẫn không thể nào nâng nó dậy được! Vào lúc này, Tiên Vô Tận nâng hai bàn tay vừa bị gãy xương lên, dùng vẻ mặt u oán mà nhìn Tần Ninh.

“Ngươi nhất định phải chữa khỏi cho ta!”

“Yên tâm đi!”

Tần Ninh cười bảo: “Tuy rằng thanh kiếm này trông có vẻ thô ráp nhưng mà vật liệu dùng để tạo ra nó không phải là vật tầm thường, đó chính là Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch”.

Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch?

Nguyên Mậu Phong vội vàng nói: “Ta nghe nói loại Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch này là rất nặng, kích thước bằng một ngón cái đã nặng tới một nghìn cân rồi!”

“Thanh kiếm này được dùng Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch tạo thành sao?”

Nguyên Mậu Phong khó có thể tin nổi! Không thể nào! Tần Ninh gật đầu, cười bảo: “Đúng vậy, chỉ cần mài dũa thêm một chút nữa thì dùng nó để đánh chết Thánh Nhân cũng không phải là nói quá”.

Mọi người ngạc nhiên.

Vào giờ phút này, Lý Huyên cũng cười gượng rồi nói: “Nhưng mà cũng phải nhấc lên nổi đã chứ…”, một vị Thánh Nhân như Dương Thanh Vân còn khó có thể nhấc nó lên nữa là.

Muốn sử dụng được thanh kiếm này, ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Địa Thánh nhỉ?

Lúc bấy giờ, Tần Ninh chỉ cười cười rồi nhận lấy thanh kiếm,

Lúc này, thanh trọng kiếm Vạn Quân kia cũng chỉ như một thanh kiếm bình thường, bị Tần Ninh cầm trong tay mà thôi.

Cái gì vậy… Mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o.

Thật là không thể tin nổi! Tần Ninh lại nói tiếp: “Muốn sử dụng được thanh kiếm này, không phải dựa vào sức mạnh mà phải dựa vào tâm lực”.

Tâm lực là gì?

Mọi người lắc đầu.

Bọn họ không hiểu! Thật sự không hiểu.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn cười khẽ: “Vậy thì cứ gọi nó là trọng kiếm Vạn Quân đi! Sau này hãy tạo ra vỏ kiếm, nhẫn không gian bình thường cũng không thể chứa nổi nó nữa rồi”.

Tần Ninh để thanh kiếm cắm vào mặt đất, hắn không nói gì nữa.

Thanh kiếm này có công dụng vô cùng kỳ diệu, chẳng qua là còn cần phải được mài dũa thêm.

Nhưng nó rất phù hợp với yêu cầu của Tần Ninh.

Bây giờ, mọi người xem như là được mở rộng tầm mắt, nhìn Tần Ninh lấy ra bốn cái gì đó có vẻ ngoài kì lạ, bọn họ thật sự cảm thấy rất tò mò.

Thanh trọng kiếm Vạn Quân này có vẻ độc đáo lạ thường.

Kế tiếp sẽ là cái gì đây?

Quả thật là kiến thức của Tần Ninh nằm ở trên một tầm cao mới! Ngay sau đó, Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn cầm lấy tấm ván sắt thứ hai.

Đúng vậy, vẫn là một tấm ván sắt.

Nhưng mà tấm ván sắt này có hình lập phương, giống như một viên gạch, chiều dài và chiều rộng bằng nhau, đều bằng một bàn tay.

“Đây là cái gì vậy?”

Huyền Chấn buột miệng thốt lên.

“Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta có cảm giác là nó có linh tính”.

Có linh tính! Mọi người đều cực kỳ tò mò.

Huyết Linh cung và Chấn Thiên các xưng bá nhiều năm, đương nhiên là cất chứa rất nhiều của cải, một số thứ là được người khác dâng tặng, hai thế lực cũng không biết đó là thứ gì, bèn đem cất hết vào nhà kho.

Lúc này, lại bị Tần Ninh lôi ra.

Nhưng mà lựa ra được năm món này ở giữa một đống sắt vụn chứng tỏ là xác suất này cực kỳ thấp.

Tần Ninh cầm trọng kiếm Vạn Quân, cắt khối sắt hình lập phương kia ra.

Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

Dần dần, Tần Ninh giống như một người thợ điêu khắc, bắt tay vào làm tạo hình cho khối sắt kia.

Cuối cùng, Tần Ninh dừng tay lại.

Lúc này, khối sắt kia trở thành một quả trứng, nằm trong tay Tần Ninh! Một quả trứng bằng đá! Vào lúc này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần quan sát nó.

Tần Ninh đem quả trứng bằng đá kia rửa sạch sẽ, cuối cùng, từng đường hoa văn xuất hiện, bao phủ lấy quả trứng.

Đây là thứ gì nữa vậy?
Chương 1607: Trứng của thánh thú cấp chín hả?

Ngay lúc này, mọi người thật sự kinh hãi.

Thế gian rộng lớn, không gì là không thể tồn tại trên cõi đời.

Tần Ninh dần dần vạch trần những bí ẩn này.

Những thứ này chưa chắc có bao nhiêu người quan tâm.

"Ơ?"

Bây giờ, trên cổ Tần Ninh, Cửu Anh đang dần dần tỉnh lại từ sau cơn mê man.

Cái tên này phần lớn thời gian là hóa thành một dấu ấn, rồi ngủ say bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Tần Ninh cười đùa: "Cái tên này, mũi thính thật đấy!"

Cửu Anh dang rộng đôi cánh, cười hì hì nói: "Cũng không hẳn, bộ tộc Cửu Anh của ta khứu giác thính lắm!"

"Tần đại gia, cho ta được không?"

Lúc này, Cửu Anh đầy nịnh nọt nói.

"Cho ta đi mà, ta có thể giúp ngươi đập kẻ thù, sau này không cần ngươi phải động tay động chân đâu!"

Trong mắt những người ở đây, bộ dáng hiện tại của Cửu Anh chỉ có một từ có thể miêu tả... hèn! Vô cùng hèn hạ! Tần Ninh thì thầm nói: "Ngươi nói ta giúp ngươi tu luyện, vậy thì không phải sau này bên cạnh sẽ có một vị cường giả vô địch cấp Thánh Đế hay sao?

Chẳng phải là ta có thể tung hoành ngang dọc ở Hạ Tam Thiên này rồi à?"

Nghe vậy, Cửu Anh vội vàng tiếp lời: "Đưa cho Anh Anh của ngươi đi mà, sau này bên cạnh ngươi sẽ có thêm một con hung thú xưng bá khắp thế giới, vậy càng thêm oai phong đấy!"

Tần Ninh nhìn Cửu Anh, rồi cười nói: "Ngươi có đáng tin không đó?"

"Yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin, vả lại, dựa vào mối quan hệ ta rời khỏi ngươi thì ta chết, còn ngươi rời khỏi ta thì ngươi chỉ có đau lòng này, sao ta dám làm bậy chứ?"

Cửu Anh vừa thốt ra những lời đó, ai nấy ở đây đều có hơi buồn nôn.

Nếu lời nói ấy là do một cô gái xinh đẹp nói ra, thì còn có vài phần vui tai vui mắt.

Thế nhưng, nó lại thốt ra từ miệng của một con hung thú... có hơi mắc ói rồi đấy!

"Ta sợ ngươi không hấp thụ được nó..."

"Không sao đâu, ngươi coi thường dòng tộc Cửu Anh của ta quá rồi!"

Cửu Anh vỗ ngực, tự tin nói.

"Đành cho ngươi vậy!"

"Khà khà!"

Cửu Anh há mồm nuốt chửng quả trứng bằng đá, cười hì hì nói: "Nó không có vị gì hết!"

"Hay là để ta giúp ngươi nấu nó lên?”

"Rán được không?"

"Hay là hầm nhỉ?"

"Không cần đâu, làm vậy sẽ mất tác dụng mất!"

Một người một thú, ngươi nhìn ta một cái, ta đáp lại ngươi một lời.

Lúc này, mọi người vẫn còn đang ngơ ngác trước cảnh ấy.

Hai kẻ này đối đáp với nhau cả buổi, rốt cuộc nó là cái gì chứ?

Dương Thanh Vân không nhịn được bèn hỏi: "Sư tôn, nó là cái gì thế?"

"Chỉ là một quả trứng của thánh thú mà thôi!"

Tần Ninh ngồi xổm xuống, nghịch ngợm ba món đồ trên mặt đất, cười bảo: "Ta cứ tưởng nó là đan dược gì đó, ai ngờ rằng nó là một quả trứng".

"Đã chết sao?"

"Vẫn sống!"

Tần Ninh bình thản nói: "Nếu như ta đoán không lầm, quả trứng này chắc là của thánh thú cấp chín Long Viêm Hỏa Vân Mãng, dù sao Long Viêm Hỏa Vân Mãng cũng là thánh thú cấp chín, trứng của nó không dễ dàng đi đời nhà ma vậy được, loại thánh thú này...", giờ đây, cả đám đều ngẩn ngơ.

Cái mẹ gì thế?

Trứng của thánh thú cấp chín hả?

Cứ như vậy mà bị Cửu Anh nuốt chửng sao?

Đúng là phí của giời mà! Thánh thú cấp chín có nghĩa là gì?

Trong Hạ Tam Thiên, cấp chín là cấp cao nhất, thánh thú cấp chín hiển nhiên là thánh thú mạnh nhất.

Nếu như ấp nở quả trứng này thành công, tương lai sau này có thể sánh ngang với một vị cường giả vô địch thiên hạ đấy! Cứ như vậy mà cho Cửu Anh ăn sao?

Tần Ninh tiếp tục nói nốt lời của mình, nhưng lại chẳng có ai lắng nghe.

Ba người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn lao ngay vào Cửu Anh, hai người tóm đôi cánh của Cửu Anh, người còn lại thì mở to miệng của Cửu Anh ra.

"Nhả nó ra ngay, cái con rắn chết tiệt này!"

"Nôn ra mấy câu hoa hòe rồi nuốt luôn một vị cường giả đỉnh cấp trong tương lai, vậy mà được hả?"

"Mau nhổ nó ra đi, cái đồ phá gia phá của này!"

Cửu Anh bị ba người tóm, cổ nó suýt nữa đứt luôn.

Đừng nói là ba người bọn họ.

Ngay lúc này, cả Hiên Viên Hương Nhi và Nguyên Mậu Phong đều muốn bóp chết Cửu Anh.

Thánh thú cấp chín đấy! Tuy đã nghe nói, nhưng chưa từng thấy đó! Nó là sự tồn tại vô cùng hiếm thấy trên thế gian này, thế mà lại bị nuốt chửng như vậy! Ba người giày vò Cửu Anh hồi lâu, thấy nó thật sự không nhổ ra được, cả ba vô cùng tức giận.

"Sư tôn, người làm bậy rồi!"

Lần đầu tiên cảm xúc của Dương Thanh Vân dao động lớn đến vậy, hắn ta không nhịn được bèn nói: "Người không cần, thì có thể cho con mà!"

Hiện tại, Nguyên Mậu Phong cũng rất muốn khóc.

Tần Ninh không cần thì cho ông ta cũng được mà, mấy món bảo bối trong này ông ta không cần, chỉ cần mỗi quả trứng kia thôi! Tần Ninh không mấy để tâm, nói: "Đưa cho ngươi, ngươi nuôi nó được không?"

“Thức ăn của thánh thú cấp chín tệ nhất cũng là máu thịt của thánh thú cấp bảy, cấp tám, uống cũng phải uống thánh tương, nó còn chưa kịp trưởng thành, đã bị ngươi cho chết đói rồi!"

Tuy nói là thế, nhưng Dương Thanh Vân vẫn tiếc đứt ruột.

"Đừng buồn nữa, tự mình nuôi lớn sẽ có rất nhiều phiền phức, đợi sau này sư tôn sẽ bắt thánh thú cấp chín làm thú cưỡi cho ngươi!"

"Dạ vâng!"

Nghe Tần Ninh nói vậy, Hiên Viên Hương Nhi và Nguyên Mậu Phong đều hết hồn.

Má ơi! Bọn họ có nghe nhầm không đấy! Bắt thánh thú cấp chín làm thú cưỡi hả?

Thật đúng là... một người dám nói, một người dám trả lời! Lúc này, Cửu Anh nhe răng trợn mắt nói: "Xem cái dáng vẻ ăn hại của các ngươi kìa, đợi sau này Cửu gia ta thành công, thánh thú cấp chín là cái thá gì?"

Cửu Anh vừa nói xong, liền nhanh như chớp chui vào trong quần áo của Tần Ninh, hóa thành một dấu ấn, rồi an ổn hấp thụ quả trứng thánh thú kia.

Đợi đến khi nó hấp thụ xong quả trứng kia, nó sẽ lột xác.

Cái đám người bên ngoài này nông cạn quá đi mất! Đợi đến khi Cửu gia thành công rồi, coi thử ai còn dám coi thường nó nữa! Một quả trứng của thánh thú cấp chín đã khơi ra một trận phong ba không nhỏ.

Bây giờ, ai nấy đều hãi thật rồi.

Quá kinh khủng! Tần Ninh thuận miệng nói: "Ta cũng không ngờ tới, tuy trứng của thánh thú cấp chín quả thật rất quý giá, nhưng giữ nó lại không có tác dụng gì lớn".

"Sư phụ, món đồ tiếp theo, người phải nói rõ cho chúng ta biết đấy!"

Tần Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Thanh Vân rất đau đầu với sư tôn nhà mình.

Sư tôn nhà mình cái gì cũng tốt, nhưng lại không quá để tâm đến báu vật, điểm này không ổn lắm.

Năm xưa cũng vậy, sư tôn nhà mình thấy vương khí mà còn chẳng thèm quan tâm nữa.

Thậm chí, sư tôn chỉ thích đồ do bản thân chế tạo ra, còn do những người khác chế tạo, có bao nhiêu ghét thì ghét bấy nhiêu.

Lúc này, Tần Ninh lấy ra món thứ ba.

Vỏ ngoài không phải sắt.

Nhưng thoạt nhìn trông như hộp sắt.

Nó dài khoảng hai mét, rộng cỡ khoảng nửa mét, dày tầm một bàn tay.

Nhìn thoáng qua cứ ngỡ trong đó chứa cái gì.

Tần Ninh cẩn thận quan sát hộp sắt, ánh mắt hắn sáng rực lên.

"Đồ xịn!"

Chỉ một câu này đã khiến mọi người đều vô cùng mong đợi.

Trứng của thánh thú cấp chín mà Tần Ninh còn chưa hưng phấn như vậy đâu.

Tần Ninh bắt đầu ra tay.

Bộ dáng ban đầu của nó dần dần hiện ra trước mặt mọi người.

Đó là đàn cổ! Cả đám ngẩn người.

Cây đàn cổ kia dài khoảng hai mét, rộng cỡ nửa mét, dày tầm một bàn tay, lúc này, nó đã được Tần Ninh lau chùi sạch sẽ, đặt trên đầu gối của mình.

Tần Ninh không quan tâm gì cả, ngồi bệt xuống đất, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cây đàn tranh kia.

Lúc này, Tần Ninh si mê như say rượu.

Dưới thân cây đàn có khắc bốn chữ.

Vẫn Nhật Cốt Cầm! Thấy thế, mọi người không khỏi có hơi thất vọng.

Còn tưởng là thứ gì xịn sò lắm, ai ngờ rằng chỉ là một cây đàn cổ thôi chứ.

Thế nhưng, dường như bây giờ Tần Ninh vô cùng vui sướng.

Hắn của năm xưa là nhân tài kiệt xuất, có được thiên phú đứng hàng đầu, tốc độ thăng cấp cảnh giới cũng đứng đầu.

Hắn gánh vác niềm hy vọng của cả dòng tộc Mục gia, hơn nữa, lại được mọi người coi là người thừa kế thích hợp nhất của Vô Thượng Thần Đế.

Kiếm thuật! Thuật luyện đan! Thuật luyện khí! Thuật trận pháp! Mỗi thứ hắn đều phải học tập, có sư phụ tận tình chỉ dạy, có đại nương Mạnh Tử Mặc và thất nương Diệu Tiên Ngữ dạy dỗ và còn có sự dạy bảo của bà nội Diệp Vũ Thi.

Thế nhưng, thứ hắn yêu thích nhất chính là âm luật! Ngũ nương Vương Tâm Nhã là đại sư âm luật! Hắn học tập âm luật dưới sự dạy dỗ của ngũ nương, lại có thiên phú hơn người.

Bởi vì nó chính là thứ mà hắn thích nhất.
Chương 1608: Vẫn Nhật Cốt Cầm

Vậy nên giờ phút này, nhìn thấy cây đàn này, trong lòng Tần Ninh không khỏi kích động.

Hắn vẫn nhớ như in.

Sư phụ dạy hắn kiếm thuật, còn có tam nương cũng dạy hắn kiếm thuật, mẫu thân dạy hắn võ quyết, đại nương và tam nương dạy hắn thuật luyện đan, bà nội dạy hắn thuật trận pháp.

Mỗi ngày hắn đầu khắc khổ học tập.

Chỉ có những khi tới nơi này của ngũ nương học âm thuật là thoải mái nhất.

Năm đó, ngũ nương được phong là Thiên Âm Thần Đế.

Người đời sau gọi người là Thiên Âm Thánh Tổ, Âm Tổ.

Trong chư thiên vạn giới, âm thuật của ngũ nương, không ai có thể theo kịp.

Lúc Tần Ninh học âm thuật là quãng thời gian thoải mái nhất.

“Đàn tốt!”

Tần Ninh thì thầm nói: “Dùng gân của thánh thú cấp bốn Bạch Ngọc Thanh Xà làm dây đàn, dùng răng nanh của thánh thú cấp bốn Liệt Nha Khuyển làm khung đàn, dùng xương của thánh thú cấp bốn Thông Nguyên Cốt Ngạc làm giá đỡ đàn!”

Thánh thú cấp bốn! Giờ phút này, ánh mắt của mấy người còn lại khẽ nhúc nhích.

Đây là cây đàn cổ được tạo nên từ các bảo bối trên người thánh thú cấp bốn sao?

Chỉ là giờ phút này, so với trứng của thánh thú cấp chín vừa nãy, tuy rằng thứ này quý giá nhưng cũng không khiến cho mọi người cảm thấy chấn động.

Vẫn là quả trứng kia tốt hơn! Tần Ninh tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là tay nghề của người tạo ra nó không quá tài giỏi, vốn dĩ có thể tạo ra được thánh khí tứ phẩm, nhưng cuối cùng lại chỉ là thánh khí tam phẩm”.

Nghe được những lời này, mọi người cũng âm thầm tán thưởng.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển động, hai tay đánh lên dây đàn, hào quang màu nhạt từ từ toả ra.

“Vẫn Nhật Cốt Cầm!”

“Cái tên này cũng coi như là chuẩn xác!”

Không nhiều lời, Tần Ninh giao đàn cổ cho Dương Thanh Vân, hắn ta cẩn thận nhận lấy đàn cổ, sợ xuất hiện tình huống khó xử như Tiên Vô Tận.

Ba món đồ bỏ đi, lúc này lại trở thành bảo bối.

Hai món cuối cùng thì sao?

Trong lòng mấy người bọn họ đều vô cùng tò mò.

Ngay sau đó, Tần Ninh cầm món đồ thứ tư lên.

Nhìn qua thì món đồ thứ tư này có kích thước ước chừng bằng lòng bàn tay, có hình bầu dục, cũng không trơn nhẵn.

“Có phải là trứng hay không?”

Âm thanh của Cửu Anh ở trên cổ Tần Ninh vang lên.

Lời này vừa nói ra, mấy người Huyền Chấn, Dương Thanh Vân đều như hổ rình mồi nhìn về phía Cửu Anh.

Nếu như tiếp tục là trứng, tuyệt đối không thể nào đưa cho Cửu Anh ăn! Không thể để Tần Ninh tuỳ ý phung phí của trời! Lúc này, Tần Ninh vô cùng cẩn thẩn sửa sang lại lớn bên ngoài.

Dần dần, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Nhẹ nhàng mở nắp bình ngọc ra, một mùi thương thẩm thấu đến tận tim gan tràn ngập khắp đình viện.

“Đan dược?”

Mọi người sửng sốt.

“Là đan dược!”

Tần Ninh lấy ra một viên nhét vào trong miệng, nuốt xuống bụng rồi lẩm bẩm nói: “Thánh đan tam phẩm, Thanh Dương Tụ Hồn đan!”

“Có thể trợ giúp Thánh Nhân ngưng tụ tam hồn!”

Tần Ninh không có nhiều hứng thú với nó.

“Mấy người các ngươi, mỗi người uống một viên, Nguyên Mậu Phong, số còn lại ngươi đưa cho Thánh Nhân của Nguyên gia uống đi!”

“À, đúng rồi, đưa cho Nguyên Thanh Hạm một viên, có lẽ rất nhanh thôi nàng ta có thể đạt tới Thánh Nhân!”

Nguyên Mậu Phong nghe được những lời này thì vô cùng kích động.

Nếu như con gái của mình có thể tới được cảnh giới Thánh Nhân là có thể tiến vào Đại Nhật Sơn, tương lai sẽ có cơ hội trở thành cường giả Địa Thánh.

“Cảm ơn Tần công tử!”

Nguyên Mậu Phong chắp tay nói.

Tần Ninh cũng không mấy để ý.

Món đồ cuối cùng! Không biết là thứ gì?

Mọi người lại tập trung vào Tần Ninh.

Giờ phút này, Tần Ninh cầm lên món đồ cuối cùng mà mình chọn.

Nhìn qua thì nó giống như một mảnh mái ngói bị vỡ.

Cũng lớn tầm lòng bàn tay.

Tần Ninh cầm trọng kiếm Vạn Quân trong tay, khắc gì đó lên trên mái ngói.

Tất cả mọi người đều biết rõ sức nặng của trọng kiếm Vạn Quân, nhưng mà giờ phút này, khi khắc lên trên mái ngói lại không khiến cho mái ngói bị vỡ vụn.

Tần Ninh vô cùng cẩn thận, dần dần, mái ngói thay đổi hình dạng, biến thành một mảnh xương.

Hơn nữa, nhìn qua thì có vẻ giống như là xương cốt của thánh thú cường đại.

Trên xương cốt kia còn điêu khắc những hoa văn phức tạp.

“Hửm?”

Thấy vậy, Tần Ninh cũng ngẩn người.

Thứ này thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng mà trong lúc nhất thời, Tần Ninh lại không nghĩ ra.

“Văn tự cổ…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Hơn nữa còn là văn tự cổ của bộ tộc thiểu số của con người”

“Để ta nghĩ kỹ xem!”

Tần Ninh cầm mảnh xương trong tay, nhíu mày nói.

Dương Thanh Vân lại vô cùng kinh ngạc.

Rất ít thứ mà Tần Ninh không biết! Xem ra mảnh xương này không tầm thường.

Nhưng mà quan sát nửa ngày, Tần Ninh vẫn không thu hoạch được gì.

“Thôi thôi, để sau này chậm rãi nghiên cứu kỹ lưỡng!”

Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía mọi người nói: “Được rồi, giải tán đi, cảm ơn Nguyên tộc trưởng”.

“Sao có thể, sao có thể, là việc nên làm, là việc nên làm…”, Nguyên Mậu Phong vội vàng nói.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Mậu Phong nói: “Vài ngày sau, có lẽ ta sẽ rời khỏi thành Vạn Ma, đi đến Ma Quang tông ở vùng đất Vạn Thánh, hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt, làm phiền Nguyên gia quan tâm chăm sóc nhiều hơn”.

Nguyên Mậu Phong Nghiêm nghị nói: “Nguyên gia còn thì Ly Tâm gia còn!”

“Như vậy thì tốt rồi!”

Nguyên Mậu Phong lại nói: “Tần công tử muốn đến vùng đất Vạn Thánh?”

“Ừ!”

Nguyên Mậu Phong chắp tay cười nói: “Vùng đất Vạn Thánh ở phía tây Nam Vực Thanh Châu, còn vùng đất Vạn Ma ở phía đông Nam Vực Thanh Châu, gần với Đông Vực Thanh Châu”.

“Con gái và phu nhân ta cũng muốn đi đến Đại Nhật Sơn, nếu Tần công tử không chê phiền thì bọn họ có thể tiễn Tần công tử một đoạn đường!”

“Cũng được, ba ngày sau xuất phát!”

“Được!”

Đại Nhật Sơn ở Tây Vực Thanh Châu, đi từ đông sang tây vừa vặn phải đi qua vùng đất Vạn Thánh, cùng một đường với Tần Ninh, Nguyên Mậu Phong yên tâm hơn nhiều.

Mấy người nối đuôi nhau trở về Ly Tâm phủ.

Ba ngày tiếp theo, Nguyên gia đưa tới những của ngon vật lạ, khiến cho mấy người bọn họ ăn uống thoả mãn.

Trong ba ngày, Tần Ninh cũng không dừng dặn dò Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt mọi chuyện.

Hắn không có ý định để cho hai huynh muội bọn họ đi theo.

Đối với hai người họ, vùng đất Vạn Ma mới là nơi tốt nhất để trưởng thành! Gia tộc Ly Tâm, cho dù muốn trở nên cường đại hơn thì cũng cần có thời gian phát triển.

Việc này, Tàn Ninh không muốn can thiệp vào.

Thời gian ba ngày thoáng chốc trôi qua.

Hôm nay, bên ngoài Ly Tâm phủ, một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng dáng khôi ngô dừng ở bên ngoài phủ.

Thánh thú cấp hai – Truy Nhật Phong Điêu! Dùng để di chuyển, quả thật là vô cùng thích hợp.

Giờ phút này, hai huynh muội Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt có chút không nỡ.

“Sau này có duyên sẽ gặp lại!”

Tần Ninh mỉm cười nói.

“Tần đại ca chú ý giữ gìn sức khoẻ, hy vọng ngày sau gặp lại, hai huynh muội chúng ta có thể giúp đỡ được Tần đại ca!”

Tần Ninh gật gật đầu.

Bốn người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Hiên Viên Hương Nhi theo Tần Ninh rời đi.

Ba người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt, Lý Huyên ở lại.

Chim giương cánh bay lên cao, dần dần biến thành một chấm đen, rồi biến mất trên bầu trời thành Nguyên gia.

“Tần đại ca là người tốt!”

Ly Tâm Linh Nguyệt thì thầm nói.

Lúc này, Ly Tâm Lăng mỉm cười: “Linh Nguyệt, Tần Ninh đại ca không thuộc về nơi này!”

“Lần sau nghe được tên tuổi của đại ca, chỉ sợ là đã nổi tiếng khắp Thanh Châu!”, lời này của Ly Tâm Lăng là phát ra từ nội tâm.

Lấy thiên phú và năng lực của Tần Ninh, lần sau nghe được tên tuổi của Tần Ninh, chỉ sợ là đã nổi tiếng khắp Thanh Châu!



Ngồi ở trên Truy Nhật Phong Điêu, Tần Ninh cầm mảnh xương trong tay, không nói lời nào.

Dương Thanh Vân thì trò chuyện gì đó với Nguyên Thanh Hạm.

Còn Liễu Như Thị thì chăm chú quan sát xung quanh.

Tốc độ của Truy Nhật Phong Điêu không chậm, đại khái là sau hai, ba ngày sẽ đến được vùng đất Vạn Thánh.

Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Dương Thanh Vân, không nhịn được nói: “Sư tôn của ngươi tới vùng đất Vạn Thánh làm gì vậy?”

“Giết người!”

Dương Thanh Vân thẳng thắn nói rõ.
Chương 1609: Thể Thánh Đế Đại Hoang

Nguyên Thanh Hạm nghe thấy lời này thì đột nhiên há to miệng, không biết nên nói cái gì.

Giết người?

Trực tiếp như vậy sao?

Dương Thanh Vân lại nói: “Sư tôn có thù với Ma Quang tông ở vùng đất Vạn Thánh, lần này đến đó chắc là muốn báo thù”.

Nguyên Thanh Hạm càng không rõ.

Không phải các ngươi là người phi thăng sao?

Cũng không phải sinh ra ở thế giới Cửu Thiên sao, tại sao lại có thể có thù?

Chỉ là nàng ta cũng biết có một số câu không tiện hỏi.

Trên đường đi, Nguyên Thanh Hạm đã hỏi không ít điều liên quan tới Tần Ninh, Dương Thanh Vân cũng trả lời lập lờ nước đôi.

“Quá tuyệt diệu!”

Đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy trên người phi cầm, ánh mắt tràn đầy sự mừng rỡ.

Vô cùng vui vẻ! Mấy người Dương Thanh Vân lập tức đổ dồn ánh mắt lên trên người Tần Ninh.

“Sư tôn, sao vậy?”

Giờ phút này Tần Ninh lại khẽ nhếch khóe miệng, cười ha ha một tiếng nói: “Mảnh xương này là vật trời ban, quá tuyệt diệu quá tuyệt diệu”.

“Ặc...”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Ở trong Hạ Tam Thiên có vùng đất Đại Hoang, năm đó bên trong vùng đất Đại Hoang xuất hiện một vị thiên tài cái thế, đã tự sáng tạo một môn thánh quyết, vì Thể Thánh Đế Đại Hoang, lại chia ra thành bảy quyết chấn động toàn bộ thế giới Hạ Tam Thiên!”

“Nhiều năm trước sư phụ ngươi đã muốn tìm kiếm pháp quyết này để thưởng thức một lần, kết quả lại không tìm được, ai ngờ đâu lại gặp được nó ở chỗ này!”

Giờ phút này Tần Ninh vô cùng hưng phấn.

Dường như Tần Ninh đã quên hết tất cả.

Theo lý mà nói, nếu gặp được võ quyết chư thiên vạn giới, hắn đã sớm tỏ ra lạnh nhạt rồi.

Thế nhưng thánh quyết này đúng là có chỗ độc đáo của nó.

Tần Ninh vẫn luôn mong mà không được, thật sự không nghĩ đến lại gặp nó ở trong lòng đất Vạn Ma nho nhỏ này.

Giờ phút này Tần Ninh không nói thêm gì nữa mà khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, cầm mảnh xương trong tay cẩn thận tìm tòi.

Bốn người Liễu Như Thị, Nguyên Thanh Hạm, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Thanh Vân đều vô cùng kinh ngạc.

Dương Thanh Vân là người kinh ngạc nhất.

Dáng vẻ giật nảy mình này chẳng giống sư tôn của mình chút nào.

Hơn nữa gặp được trứng của thánh thú Cửu Giới, Tần Ninh không kích động, bây giờ lại kích động thì quá không phù hợp với lẽ thường! Chỉ là Dương Thanh Vân cũng có thể hiểu được.

Sư tôn chính là như thế.

Giờ phút này Tần Ninh lại không quan tâm đến điều gì khác.

Hạ Tam Thiên, năm đó bên trong Đại Hoang đúng là đã xuất hiện một vị Thánh Đế, là một nhân vật thiên tài cái thế.

Đáng tiếc Tần Ninh vẫn chưa bao giờ được gặp.

Thể Thánh Đế Đại Hoang! Chính là thứ do người kia sáng tạo ra, dựa vào pháp quyết này, Thánh Đế kia đã xưng bá Hạ Tam Thiên, không ai sánh bằng.

Tần Ninh vô cùng hiếu kỳ với pháp quyết này.

Bây giờ có được nó cũng giống như một người trên diễn đàn văn học đọc được một bài văn hay của thế hệ trẻ, đương nhiên sẽ không có cách nào che giấu sự vui vẻ trong lòng rồi.

Giờ phút này Tần Ninh đang cẩn thận nghiên cứu.

Thể Thánh Đế Đại Hoang được khắc ấn rất rõ ngay trên mảnh xương này, những chữ cái cổ đó là hoang văn, nhìn thì lộn xộn nhưng trên thực tế lại đang ghi chép võ quyết.

Người bình thường làm sao có thể biết được! Nếu không phải người hiểu được hoang văn thì cho dù có là Thánh Đế cũng không nhìn ra cái gì cả.

Lúc này Tần Ninh nghiên cứu từng đoạn một.

Dần dần bên trong mảnh xương kia lóe ra từng luồng ánh sáng.

Sau đó ánh sáng tiêu tán, mảnh xương cũng tiêu tán theo, thế nhưng nó lại tràn vào bên trong hồn hải của Tần Ninh, hóa thành một vách đá đứng vững bên trong hồn hải của Tần Ninh.

Giờ phút này, Tần Ninh có thể nhìn thấy tất cả vô cùng rõ ràng.

Tần Ninh nhìn về phía trước người, trong ánh mắt có mấy phần bình tĩnh.

“Thể Thánh Đế Đại Hoang chia thành bảy quyết, quyết thứ nhất là Thánh Nhân cất bước, ngưng tụ thánh khí vương khải...”, giảng giải từng đoạn một.

Cuối cùng ánh mắt của Tần Ninh đã bình tĩnh lại.

“Đúng là một thánh quyết rất tốt, chỉ là vẫn còn thiếu hụt”.

“Chỉ là nó đã rơi vào trong tay ta, đương nhiên ta sẽ không buông tay, có thể từ Thánh Nhân, đến Địa Thánh, đến Thiên Thánh, thẳng đến cuối cùng là cấp bậc Thánh Đế”.

“Mặc dù pháp quyết này không đầy đủ, thế nhưng ta lại có thể cải tiến cho nó đầy đủ hơn”.

Giờ phút này, Tần Ninh đã quyết định coi Thể Thánh Đế Đại Hoang này như cốt lõi tu hành tiếp theo của mình.

Cửu Thiên Tinh Thần Quyết đương nhiên là cốt lõi tu hành nhất của hắn.

Thế nhưng Thể Thánh Đế Đại Hoang này đúng là có chút kỳ diệu, nếu lấy tầm nhìn của hắn để tiến hành cải thiện, Tần Ninh tin tưởng nó sẽ là một thứ khiến người trên đời phải chấn động.

Danh tiếng của Thánh Đế Đại Hoang quả nhiên cũng không tầm thường.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh vẫn luôn nghiên cứu tập Thể Thánh Đế Đại Hoang kia. Quyết thứ nhất xứng đôi với cảnh giới Thánh Nhân, bây giờ hắn vẫn chưa thành thánh, vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi tu luyện.

Thời gian ba ngày nhoáng một cái đã qua.

“Tần công tử, phía trước chính là vùng đất Vạn Thánh!”

“Nam vực Thanh Châu rộng mấy vạn dặm, mà vùng đất Vạn Thánh này lại là nơi đất rộng người đông nhất trong thất đại địa, Ma Quang tông là thế lực siêu cấp mới vươn lên mấy năm gần đây, bá chiếm toàn bộ vùng đất Vạn Thánh, thanh trừ những ai đối lập, địa vị siêu phàm!”

“Tông chủ Kỷ Phác của Ma Quang tông cũng là một người có hùng tâm tráng chí, có chút coi trọng với đứa con trai Kỷ Uyên, dốc lòng vun trồng, thế nhưng nghe nói trước đó không lâu con trai ông ta đã chết một cách bí ẩn, Ma Quang tông hoàn toàn xôn xao, thất đại địa đều vô cùng kinh ngạc”.

Liễu Như Thị nghiêm túc nói.

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta giết đấy!”

“...”, Liễu Như Thị và Nguyên Thanh Hạm đều ngẩn ngơ.

“Được rồi, cảm ơn hai người, các ngươi vẫn cần tiếp tục đi về hướng tây, tiến về Đại Nhật Sơn, sau này có duyên sẽ gặp lại!”

Tần Ninh vẫy vẫy tay.

Bốn người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn và Hiên Viên Hương Nhi cũng lần lượt đi xuống.

Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Tần Ninh, khua tay nói: “Có thời gian có thể đến Đại Nhật Sơn tìm ta!”

“Chắc chắn!”

Mấy người tạm biệt nhau, năm người Tần Ninh bắt đầu đi trên vùng đất Vạn Thánh.

Dương Thanh Vân nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ cảm thấy thế giới Hạ Tam Thiên này khác hẳn với đại lục Vạn Thiên.

Thánh lực thiên địa chuyển động khiến cho hoa cỏ cây cối núi đá bên trong Hạ Tam Thiên đều trở nên càng thêm kiên cố.

Nếu so sánh với đại lục Vạn Thiên, đúng là rất khác biệt.

Hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.

“Sư tôn, lúc trước chúng ta tiến vào bên trong thế giới Cửu Thiên, nói như vậy về sau võ giả đại lục Vạn Thiên phi thăng cũng đều sẽ đến Thanh Châu ư?”

“Cũng không phải”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Đại lục Vạn Thiên có năm chỗ phi thăng, chỗ đến sau khi phi thăng cũng không giống nhau, nhưng nếu phi thăng từ núi Huyền Không thì đúng là sẽ đến Thanh Châu này”.

“Chỉ là Thanh Châu có chu vi mấy chục vạn dặm, có hơn mười tỷ người, mọi người sẽ phân tán ra khắp một nơi lớn như thế, về phần tới nơi nào thì ai cũng không biết!”

Chu vi mấy chục vạn dặm! Nghe thì có vẻ không lớn, thế nhưng nếu cẩn thận tính toán mới thấy nó rộng đến mức dùng từ bao la cũng không thể hình dung hết.

Chỉ là một vùng Thanh Châu mà đã rộng lớn thế rồi, đúng là khó mà tưởng tượng ra toàn bộ Hạ Tam Thiên sẽ rộng như thế nào.

Nhìn thấy Dương Thanh Vân có vẻ không hiểu, Tần Ninh tiếp tục nói: “Thanh Châu lệ thuộc vào thánh vực Thiên Hồng, mà thánh vực Thiên Hồng chính là một đại thánh vực của Hạ Tam Thiên, toàn bộ Hạ Tam Thiên có tổng cộng năm đại thánh vực, mà thánh vực Thiên Hồng chính là nơi xếp thứ nhất, bên trong thánh vực Thiên Hồng có năm châu lớn, Thanh Châu là một trong năm châu đó”.

Thánh vực Thiên Hồng! Năm châu lớn! “Thế lực ở Thanh Châu hơi loạn một chút, những châu khác sẽ yên ổn hơn, ví dụ như là Cửu U đài ở U Châu, nhà họ Yên ở Yến Châu, Diệp tộc ở Diệp châu, thánh quốc Đại Tề ở Tề Châu đều là những thế lực siêu cấp hùng bá một phương, trong đó toàn là những người cấp bậc Thiên Thánh siêu việt!”
Chương 1610: Đột phá Thánh Nhân trước rồi nói sau

Nghe được những lời này của Tần Ninh, Hiên Viên Hương Nhi vô cùng kinh ngạc.

Dường như Tần Ninh rất quen thuộc với mấy chỗ này?

Tiên Vô Tận và Huyền Chấn thì cực kỳ chấn động.

Dương Thanh Vân cũng âm thầm ghi lại.

“Hình như ngươi hiểu rất rõ về thánh vực Thiên Hồng?”

Hiên Viên Hương Nhi không nhịn được nói.

“Hiểu rõ trước kia thôi, rốt cuộc bây giờ thế nào thì ta cũng không biết chính xác”.

Tần Ninh lẩm bẩm: “Ví dụ như trong năm châu lớn thuộc thánh vực Thiên Hồng hẳn là tồn tại một thế lực tên là Thánh Thú tông, không biết còn vững chắc hay không!”

Nghe thấy lời này, Hiên Viên Hương Nhi lại biến sắc, trầm giọng nói: “Tần công tử, nói cẩn thận!”

“Hả?”

Hiên Viên Hương Nhi tiếp tục nói: “Mặc dù Hiên Viên Thánh Địa của ta không lớn mạnh bằng mấy bên mà Tần công tử nói tới, thế nhưng vẫn có hiểu biết về thánh vực Thiên Hồng”.

“Thánh Thú tông trong lời ngươi nói đúng là không thuộc thế lực trong năm châu lớn, nhưng lại nằm ngoài thế lực trong năm châu này”.

“Năm đó bên trong Hạ Tam Thiên xuất hiện một vị cường giả Thánh Đế vô địch, ai nấy đều tôn xưng là Ngự Thiên Thánh Tôn, am hiểu ngự thú, đã xưng bá Hạ Tam Thiên vạn năm!”

“Mà sau khi người này sáng tạo ra Thánh Thú tông, tin tức dần dần biến mất, nhưng cũng đã truyền thừa cho một vị võ giả vô cùng mạnh!”

“Người này tên là Ôn Hiến Chi, chính là tông chủ Thánh Thú tông, hiện nay Thánh Thú tông là nơi mà tất cả thế lực trong năm châu thuộc thánh vực Thiên Hồng đều phải e ngại trong lòng!”

Tần Ninh mỉm cười.

Ngự Thiên Thánh Tôn! Một cái tên xa xưa quen thuộc.

Đời thứ hai của hắn chính là ở trong Hạ Tam Thiên này, mà Ngự Thiên Thánh Tôn đúng là tên huý của hắn! Tần Ninh liền cười nói: “Hương Nhi cô nương hiểu rất rõ về thánh vực Thiên Hồng nhỉ, chỉ là không biết Hương Nhi cô nương có biết tên huý của hai người Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế không?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Hiên Viên Hương Nhi hơi biến đổi.

“Ta có nghe nói qua về Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, nhưng hình như cũng không phải là người của thánh vực Thiên Hồng, nghe nói cũng là nhân vật nổi tiếng chấn động muôn đời trong Hạ Tam Thiên này!”

“Sở dĩ ta biết Ngự Thiên Thánh Tôn chính là bởi vì người này đến từ thánh vực Thiên Hồng, nghe đồn có không ít người đều biết người này!”

“Cường giả một đời à...”, Tần Ninh không nói thêm gì nữa.

Năm đó đời thứ nhất lịch kiếp là ở đại lục Vạn Thiên.

Đời thứ hai là Ngự Thiên Thánh Tôn.

Đời thứ ba là Cuồng Võ Thiên Đế.

Đời thứ tư là Thanh Vân Kiếm Đế.

Ba đời đó đều ở trong Hạ Tam Thiên.

Chỉ là Hạ Tam Thiên chính là một phần tử trong thế giới Cửu Thiên, đó là một nơi vô cùng rộng lớn, ba đời ở đây mất ba vạn năm, mà nơi ở của hắn cũng không hoàn toàn giống nhau.

Dù sao hiểu biết của Hiên Viên Hương Nhi cũng có hạn, không biết tên huý của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế cũng là bình thường.

Trong chín đời chín kiếp đó, Tần Ninh vẫn luôn giữ vững nguyên tắc cả đời chỉ có một đồ đệ.

Cho nên hắn có ba đồ đệ trong Hạ Tam Thiên này.

Thời gian đã trôi qua vài vạn năm, không biết bây giờ ba đồ đệ kia như thế nào.

Ôn Hiến Chi! Diệp Nam Hiên! Lý Huyền Đạo! Ba người này, ai nấy cũng đều có thiên phú bẩm sinh, tài nghệ tuyệt vời như Dương Thanh Vân.

Tần Ninh cũng có chút chờ mong gặp được ba người, sư đồ gặp lại không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào đây.

Nghĩ đến đây, Tần Ninh hiểu ý cười một tiếng.

“Sư tôn người cười cái gì vậy?”

Giờ phút này Dương Thanh Vân lại ngẩn người.

Sư tôn cười... gian xảo quá! “Không có gì, đi thôi!”

Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: “Đi tìm vị trí của Ma Quang tông trong vùng đất Vạn Thánh, sau đó chúng ta sẽ đến tận nơi!”

Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân lại ngẩn người.

Đến tận nơi?

Chỉ có mấy người bọn họ?

Cứ như vậy mà định đi báo thù ư?

Chắc chắn phải giết Ma Quang tông.

Tần Kinh Mặc chết vì Ma Quang tông, Kỷ Phác kia cũng đã dung hợp một hồn của Tần Kinh Mặc, hóa thành dáng vẻ của Tần Kinh Mặc, chỉ một điểm này thôi đã khiến trong lòng Tần Ninh vô cùng giận dữ, tuyệt đối là một mối hận ngập trời! Kỷ Uyên bỏ mình! Kỷ Phác cũng tuyệt đối không chạy thoát.

Chỉ là không biết Vấn tiên sinh sau lưng Kỷ Phác rốt cuộc là ai?

Không chỉ là Tần Ninh, Dương Thanh Vân cũng đều cảm thấy hình như có người nào đó ở nơi sâu xa muốn đối phó với sư tôn.

“Ngươi nói cũng đúng, nếu cứ trực tiếp đến đó có vẻ không tốt lắm”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu như thế, mọi người chỉnh đốn lại trước đi, đợi ta tranh thủ đột phá đến Thánh Nhân trong khoảng thời gian này rồi nói sau!”

Hắn vừa nói xong, bốn người đều yên tĩnh.

Trong lòng Dương Thanh Vân không nhịn được muốn mắng chửi người, thế nhưng lại không dám mắng Tần Ninh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một người.

Thạch Cảm Đương.

Dương Thanh Vân lập tức mắng Thạch Cảm Đương một trận.

Cho dù là đồ đệ của Tần Ninh, hắn ta cũng khó có thể tiếp nhận được.

Cái gì gọi là đột phá đến Thánh Nhân trước rồi nói sau! Người nghe xem đây mà là tiếng người sao?

Có đôi khi sư tôn rất thích ăn đòn! Trong lòng Hiên Viên Hương Nhi cũng vô cùng cạn lời.

Thực lực bản thân cô ta không thấp, chẳng qua là tu hành thành quyết trong Hiên Viên Thánh Địa mới khiến thực lực giảm xuống, khuôn mặt biến thành bộ dáng ba bốn mươi tuổi, dù vậy phong thái vẫn còn như cũ.

Mà bây giờ khuôn mặt dần dần khôi phục, thực lực cũng nhanh chóng tăng trưởng.

Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, so sánh với Tần Ninh.

Căn bản không phải một cấp bậc! Tên này lại không chậm trễ chút nào.

“Một tháng đi!”

Tần Ninh duỗi lưng ra, chậm rãi nói: “Trong khoảng thời gian một tháng ta sẽ đến cảnh giới Thánh Nhân, luôn dừng ở cảnh giới Hư Thánh rồi dựa vào các ngươi lại không đáng tin cậy, chẳng bằng để ta tự làm cho tiện”.

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Lăng Loạn đạo nhân đâu rồi?”

“Cũng đã đến nơi rồi, ta bảo ông ta xuất phát trước, điều tra thêm về Ma Quang tông”.

Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Nơi này cũng không tệ, rất thích hợp để ta đột phá!”

Dương Thanh Vân không nói nhiều nữa.

Sư tôn nói cái gì thì chính là cái đó đi! Mấy ngày tiếp theo, năm người đều ở trong núi rừng.

Mỗi ngày Tần Ninh đều vô cùng bận rộn.

Hình như đang chuẩn bị dựng thánh trận gì đó.

Mấy người dốt đặc cán mai về thánh trận, cũng không có ai dám hỏi.

Cứ chuẩn bị đến ngày thứ bảy, Tần Ninh mới hoàn toàn thở ra nhẹ nhàng.

“Tụ Linh trận đơn giản phối hợp với trận pháp che giấu khí tức cũng gần đủ rồi!”

Hiên Viên Hương Nhi không nhịn được nói: “Tụ Linh trận thì ta có thể hiểu được, thế nhưng che giấu khí tức... làm gì?”

Tần Ninh cười nói: “Có tác dụng lớn!”

Lời này không sai, đúng là có tác dụng lớn! Tần Ninh không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi đi, không cần quan tâm đến ta, Thanh Vân, ngươi cũng nên bắt đầu ngưng tụ hồn thứ hai, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, hai người các ngươi cũng tranh thủ thời gian đến cảnh giới Hư Thánh đi, ta tự có biện pháp giúp đỡ các ngươi đột phá cảnh giới Thánh Nhân!”

Ba người nghe vậy thì mỗi người đều chọn ra một nơi bắt đầu tu hành.

Hiên Viên Hương Nhi lại tìm một chỗ đầy đủ ánh nắng, đặt ghế nằm ra bình yên thanh thản phơi nắng.

Cô ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì! Riêng chuyện muốn đột phá đã vô cùng khó tin rồi.

Bây giờ Tần Ninh lại làm nhiều trò như vậy càng khiến cô ta vô cùng hiếu kỳ.

Giờ phút này, Tần Ninh bình yên ngồi xếp bằng bên trong Tụ Linh trận.

Cảnh giới Hư Thánh tầng bảy! Cũng nên đến Thánh Nhân rồi.

Cứ ở cảnh giới Hư Thánh mãi sẽ dễ bị người ta coi thường.

Lúc này khí tức trong cơ thể hội tụ.

Biển linh thức phóng thích ra.

Giờ phút này, biển linh thức của Tần Ninh chỉ có ba mươi vạn mét, bảy mươi vạn mét còn lại chính là hồn hải.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom