• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1601-1605

Chương 1601: Chiến đấu với hai thánh

Giờ phút này, mọi người đều ngẩn ngơ.

Người ta muốn giết ngươi, ngươi lại giết người ta, đúng vậy, hợp tình hợp lý.

Thế nhưng ngươi cũng phải xem mình đang nói với ai chứ! Thanh Chiết Sa đang ở ngay ở chỗ này! Ngươi nói như vậy, thật sự không sợ chết ư?

Thanh Chiết Sa nghe vậy, quả nhiên lại càng thêm tức giận.

“Thanh huynh, có gì để nói với loại người ngông cuồng như thế chứ, cứ giết là được!”

Giờ phút này Vũ Hãn Thanh cũng cười nói: “Ta thực sự chưa bao giờ được nhìn thấy loại người ngông cuồng như thế này”.

“Chẳng phải bây giờ đã thấy được sao?”

Tần Ninh lại cười nhạt một tiếng.

Mọi chuyện đã đến một bước này, quả nhiên đã phát triển vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.

Lúc này hai thế lực lớn ở Thanh Uyên và Vũ Uyên cũng đều nhúng tay vào rồi.

Giờ phút này Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đứng trong đám người lại có vẻ mặt lạnh nhạt.

Nói thật, bọn họ đã sớm nghĩ đến rồi.

Từ khi Tần Ninh xuất hiện, cứ hễ xảy ra một cuộc chiến nào đó, bọn họ đều phải đề cao mức độ nguy hiểm hơn dự kiến.

Vốn dĩ chỉ muốn giết Thánh Nhân, bây giờ lại xuất hiện thêm Địa Thánh, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Bởi vì đây chính là Tần Ninh! Trông cậy mọi chuyện sẽ tiến triển theo kế hoạch, đúng là nằm mơ.

Thanh Chiết Sa nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nếu đã vậy, đúng là không có gì để nói cả!”

“Hôm nay bản tọa đến là để đưa cô cô Bách Hương đi, Tần Ninh, ngươi còn muốn ngăn cản sao?”

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Muốn ngăn cản!”

“Vậy hãy chịu chết đi!”

Giờ phút này, sát khí ngưng tụ trong cơ thể Thanh Chiết Sa.

Tần Ninh lại không hề e ngại.

“Cường giả Địa Thánh sao?”

Vừa dứt lời, thánh ảnh hai con voi lớn bên cạnh Tần Ninh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, xuất hiện con thứ ba, con thứ tư... cho đến con thứ mười! Thánh ảnh mười con voi lớn đứng xung quanh cơ thể Tần Ninh.

“Đệ tử nhà họ Thanh muốn giết ta, ta còn không so đo, các ngươi lại tìm tới cửa trước!”

“Nếu như thế, vậy hôm nay sẽ giải quyết luôn cả các ngươi”.

Một câu nói rất thản nhiên, nhưng Thanh Chiết Sa nghe xong lại cảm thấy vô cùng chói tai.

Ầm... lúc này một tiếng nổ vang lên.

Trên mặt đất phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng.

Giờ phút này Thanh Chiết Sa vung một tay ra, thánh lực trời đất vô cùng bá đạo hội tụ, hóa thành một cái móng hổ chụp vào người Tần Ninh.

Ầm... cái móng hổ kia chạm vào coi voi lớn trước người Tần Ninh thì nổ vang ầm ầm, đúng là không có cách nào tới gần Tần Ninh được.

Một màn này khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi.

Quả thực là kinh khủng.

Thế mà lại có thể ngăn cản được! Tần Ninh Hư Thánh tầng năm, rốt cuộc đã sử dụng thánh quyết gì mà lại có lực phòng ngự không thể tưởng tượng nổi như thế.

Giờ phút này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

“Tiếp theo, nên làm thế nào đây?”

Tần Ninh nhìn về phía Thanh Chiết Sa bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói.

“Một Nam vực Thanh Châu nho nhỏ, thất đại địa đang muốn làm gì?

Ai nấy đều hếch mũi lên trời, muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?”

Thanh Chiết Sa giận dữ.

“Thanh Nguyên Thánh Chưởng!”

Lúc này ông ta quát khẽ một tiếng.

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Từng chưởng ấn màu xanh đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia đánh tới, ánh mắt Tần Ninh lại vô cùng lạnh lẽo, hắn sải bước ra, đằng đằng sát khí.

“Cự Tượng Chàng Kích!”

Mười con voi lớn xông ra ầm ầm.

Lúc này những tiếng nổ vang vang lên.

Voi lớn phá tan chưởng kia, thánh lực xung kích giữa trời đất.

Lúc này cả người Tần Ninh chậm rãi lùi về sau.

Giờ phút này, trong ánh mắt của Thanh Chiết Sa có vài phần kinh ngạc.

Tần Ninh có thể chém giết Thánh Nhân, thật sự không nghĩ đến lúc đối mặt với ông ta mà vẫn còn có thể mạnh mẽ đến vậy.

Lúc này ánh mắt của Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo.

“Còn tưởng rằng sẽ ngưng tụ một phách Địa Thánh chứ, không ngờ chỉ là Hư Thánh mà thôi, còn không được tính là Địa Thánh chân chính”.

Tần Ninh có một cảm giác vô vị tẻ nhạt, cười nói: “Chẳng thú vị chút nào!”

Thanh Chiết Sa giận dữ.

“Thiên Địa Huyền Diệu, Thanh Nguyên Nguyệt Quyết, Hóa Nguyệt Trảm!”

Một lưỡi đao cong như trăng lưỡi liềm trực tiếp chém ra.

Tần Ninh đứng vững giữa mười con voi lớn, thân hình lù lù bất động.

“Ngươi không được rồi!”

Tần Ninh chỉ một tay ra.

Trong khoảnh khắc, mười con voi lớn kia xông ra.

Chúng liên tục dẫm chân xuống.

Linh ký trăng lập tức tán loạn, những đôi chân kia đã đạp đến trước người Thanh Chiết Sa.

Ầm ầm... sắc mặt Thanh Chiết Sa trắng nhợt, cả người lùi về sau.

Lúc này ông ta nhịn một ngụm máu tươi ở trong miệng, điều này khiến cho ánh mắt của Thanh Chiết Sa có mấy phần nhục nhã.

Chuyện gì xảy ra vậy! “Vũ Hãn Thanh, ngươi đang xem náo nhiệt sao?”

Thanh Chiết Sa quát khẽ.

Giờ phút này Vũ Hãn Thanh cũng đã mất đi vẻ lạnh nhạt trước đó.

Lúc này nhìn Tần Ninh trước mắt cũng có vẻ không chỉ đơn giản như vậy.

“Võ Vương Quyền!”

Một quyền tung ra, bóng dáng voi lớn liền dừng lại, lúc này Thanh Chiết Sa mới có thời gian để thở ra một hơi.

Giờ phút này, hai vị Địa Thánh đứng sóng vai nhau.

Nhưng khi nhìn về phía Tần Ninh đã không còn vẻ lạnh nhạt trước đó nữa.

“Kẻ này thật là Hư Thánh tầng năm...”, Vũ Hãn Thanh không thể tin nổi.

“Đương nhiên là thật!”

Sắc mặt Thanh Chiết Sa vô cùng lạnh lẽo.

Bọn họ có thể cảm nhận được khí tức Hư Thánh tầng năm rất rõ ràng.

Mà khí chất Hư Thánh tầng mười Tần Ninh mang đến cho mọi người chắc chắn chỉ là hiệu quả đã tăng lên chứ không phải là bản thân hắn.

Thế nhưng Hư Thánh tầng mười lại có thể sử dụng được thánh quyết bá đạo, khiến cho cường giả Địa Thánh như ông ta không có cách nào đánh bại ư.

Đúng như Tần Ninh nói, phách thứ nhất của ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, cho nên không tính là Địa Thánh chân chính.

Nhưng cho dù như thế thì ông ta cũng có thực lực mà cảnh giới Thánh Nhân không thể so sánh được.

Nhưng khi đối đầu với Tần Ninh lại hoàn toàn không có tác dụng nào.

Rốt cuộc tên khốn này làm được kiểu gì! “Hai người chúng ta bắt tay giết chết kẻ này”.

Giờ phút này Vũ Hãn Thanh mở miệng nói: “Chúng ta hãy bắt tay giết kẻ này, để xem rốt cuộc tên nhóc này có gì kỳ lạ”.

Thanh Chiết Sa lập tức hiểu rõ.

Thực lực của Tần Ninh tăng lên ngoài mức quy định, lại thêm việc sử dụng thánh quyết không tầm thường, chỉ nhìn hai điều này thôi đã thấy có chút thần kỳ rồi.

Nếu như có thể giết Tần Ninh, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ có thu hoạch lớn.

Giờ phút này, hai người đứng sóng vai với nhau, trong nháy mắt đã lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Ánh mắt của Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo.

“Cự Tượng Khiếu Thiên!”

Hắn hét lên một câu, mười con voi lớn tụ tập lại, phát ra tiếng voi mãnh liệt, sóng âm bắn vọt về hướng hai người Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh.

Âm thanh chói tai kia khiến sắc mặt của hai người đều hơi trắng bệch.

Lúc này Tần Ninh lại không dừng lại.

Hắn xông ra lần nữa, sức mạnh hội tụ lên trên người.

Từng luồng khí tức bá đạo phóng thích ra.

“Cự Tượng Quyển Thiên!”

Trong tiếng ầm vang, lúc này cái vòi của con voi lớn đột nhiên quật ra giống như một cái roi dài.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Mười cái vòi vung ra rối loạn phức tạp, giờ phút này hai người kia vội vàng đối phó.

Tần Ninh lại tung ra một quyền.

“Bát Long hợp nhất!”

Tiếng rồng gầm vang lên, một quyền trực tiếp đánh về hướng Thanh Chiết Sa.

Bây giờ Thanh Chiết Sa đang bận đối phó với những cái vòi dài của con voi lớn kia, không thể chú ý đến bên đây được, đến khi ông ta kịp phản ứng thì sắc mặt đã trắng nhợt, cả người lùi về sau.

Lúc này cái bóng của thánh long đã quấn lên.

“Đáng chết!”

Thanh Chiết Sa cầm kiếm trong tay, chém ra một kiếm.

Rồng lớn vỡ ra.

Thế nhưng thân thể bị đứt gãy kia vẫn lao thẳng về hướng Thanh Chiết Sa như trước.

Ầm... lúc này tiếng va đập kịch liệt vang lên.
Chương 1602: Hiên Viên Hương Nhi

Sắc mặt Thanh Chiết Sa trắng nhợt, cả người lùi về sau.

Giờ phút này chỉ còn một mình Vũ Hãn Thanh không thể chống đỡ được, lập tức bị cái vòi dài của con voi lớn quấn lấy, muốn giãy dụa nhưng lại không thể làm gì.

Tần Ninh sải bước ra, đằng đằng sát khí, những tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Vang lên ầm ầm.

Hai chân hai tay của Vũ Hãn Thanh bị bốn cái bóng voi lớn kẹp chặt.

Lúc này bóng người Tần Ninh cũng đã tới gần Vũ Hãn Thanh.

“Đến đây là kết thúc!”

Vừa nói xong một câu.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Tần Ninh bước chân ra, lúc này một con voi lớn cũng trực tiếp bước ra một bước dẫm nát bét cơ thể của Vũ Hãn Thanh.

Một vị Địa Thánh đã mất mạng.

Một bên khác, Thanh Chiết Sa thấy cảnh này thì hoàn toàn luống cuống.

Vũ Hãn Thanh đã bị Tần Ninh giết.

Gần như là điều không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó lại đang xảy ra ở trước mặt ông ta.

Sắc mặt Thanh Chiết Sa vô cùng khó coi.

“Tới lượt ngươi!”

Giờ phút này Tần Ninh đưa tay chỉ về hướng Thanh Chiết Sa.

“Không!”

Một tiếng gào thét phẫn nộ vang lên.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được lực tàn phá mạnh mẽ của bàn chân voi lớn đang đạp xuống kia.

Đây chính là sức mạnh của Cửu Thiên Tinh Thần quyết bộc phát.

Lúc trước Tần Ninh ở đại lục Vạn Thiên đã tốn rất nhiều công sức để tu hành Cửu Linh Tinh Thần quyết, cuối cùng cũng đã không uổng phí hết thời gian.

Sau khi Cửu Linh Tinh Thần quyết hóa thành Cửu Thiên Tinh Thần đã ngưng tụ thánh tượng, uy lực sẽ chỉ càng thêm mạnh mẽ mà thôi.

Thậm chí sau này có thể trở thành Cửu Thần Tinh Thần Quyết, vậy lực bộc phát sẽ càng khủng bố hơn.

Hai vị Địa Thánh lần lượt chết.

Giờ phút này các thế lực ở xung quanh sơn cốc ngây ra như phỗng.

Chấn Uyên Vân cũng hoàn toàn choáng váng.

Địa Thánh đã chết trong tay Tần Ninh.

Tên này quá kinh khủng.

Ai có thể áp chế được tên này?

Hết rồi! Từ trước đến nay Nam vực Thanh Châu vẫn vô cùng hỗn loạn.

Trong thất đại địa, Thánh Nhân chính là cường giả, Địa Thánh... đó là người mà không ai có thể so sánh.

Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh đều được tính là người đã đặt nửa chân vào cảnh giới Địa Thánh.

Nhưng vẫn chết trong tay Tần Ninh.

Ông ta còn có thể làm thế nào nữa?

Giờ phút này Chấn Uyên Vân hoàn toàn không còn ý chí nào.

Mà sắc mặt Huyết Ninh Nhi còn u ám hơn.

Không có khả năng! Làm sao có thể! Sao Tần Ninh có thể giết được cả Địa Thánh chứ.

Tuy cũng không phải là Địa Thánh chân chính, nhưng đó cũng là người mà Thánh Nhân bình thường có thể so sánh được.

Thế mà lại chết trong tay Tần Ninh.

Đây gần như là chuyện không thể nào, nhưng nó lại đang xảy ra.

Giờ phút này, trong lòng Huyết Ninh Nhi như tro tàn.

Tần Ninh đứng vững tại chỗ, mười con voi lớn chậm rãi tiêu tán, Tần Ninh cũng rơi xuống.

“Nguyên tộc trưởng!”

“Đây đây đây!”

Giờ phút này Nguyên Mậu Phong vội vàng tiến lên.

Ban đầu trong mắt ông ta, Tần Ninh chỉ là Hư Thánh, không tính là gì cả, chính vì bên cạnh hắn có mấy vị Thánh Nhân nên ông ta mới khách khí một chút.

Sau khi giết Huyết Phương Đông, Tần Ninh có thể giết được cả Thánh Nhân, mạnh hơn ông ta, ông ta mới càng chú ý cẩn thận.

Mà bây giờ, Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh đã chết, ông ta càng thêm… không cùng một cấp bậc với Tần Ninh! Không phải cấp bậc của ông ta cao, mà là cấp bậc của Tần Ninh cao.

Trên thế giới này, võ giả chỉ quan tâm đến cảnh giới thực lực.

Tần Ninh có cảnh giới thấp, nhưng thực lực lại cao, ông ta căn bản không đáng nhắc tới.

“Chuyện tiếp theo tự ngươi nhìn mà xử lý đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta nghĩ cũng không cần ta nói cho ngươi biết phải làm sao nhỉ?”

“Không cần không cần”.

Nguyên Mậu Phong chắp tay nói: “Lần này chắc chắn Huyết Linh cung và Chấn Thiên các đã xong đời rồi, làm phiền Tần công tử”.

“Ta đã làm được lời hứa với Nguyên gia, từ nay ngươi và ta sẽ không thiếu nợ nhau”.

Nguyên Mậu Phong nghe vậy thì vội vàng nói: “Là Nguyên gia chúng ta thiếu Tần công tử một ơn tình lớn, Tần công tử có việc gì muốn sai bảo thì cứ việc nói”.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Mậu Phong, cười nói: “Đừng quên giao hẹn giữa chúng ta là đủ”.

Giao hẹn?

Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt an toàn.

“Nguyên Mậu Phong ta lấy tính mạng của con cháu các đời Nguyên gia để thề, Nguyên gia vĩnh viễn không đối đầu với gia tộc Ly Tâm!”

Tần Ninh mỉm cười, không nhiều lời nữa mà quay người rời đi.

Mấy người Lăng Loạn đạo nhân, Dương Thanh Vân, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt cũng đuổi theo.

Nguyên Mậu Phong nhìn ra xung quanh sơn cốc.

“Kim Diệu Tông!”

“Bách Lý Hoành Thành!”

“Còn ở đây xem náo nhiệt gì nữa?

Hôm nay các ngươi không nhúng tay vào, Nguyên gia ta cũng sẽ không đối phó với các ngươi, ai đi đường nấy chứ?

Tiếp theo Nguyên gia ta còn muốn xử lý hậu sự”.

Lúc này ánh mắt của Kim Diệu Tông và Bách Lý Hoành Thành đều biến đổi.

Chẳng ai ngờ được cuộc chiến hôm nay sẽ có kết quả như thế.

Huyết Linh cung bắt tay với Chấn Thiên các, thế mà lại bị Tần Ninh phá hủy.

Không chỉ như vậy, hai vị đệ tử của Thương Long điện đến cũng bị Tần Ninh giết chết.

Tộc trưởng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên - Thanh Chiết Sa.

Tộc trưởng nhà họ Vũ ở Vũ Uyên - Vũ Hãn Thanh.

Hai vị Địa Thánh cũng đều bị Tần Ninh giết chết.

Từ hôm nay về sau, chỉ sợ tên tuổi của Tần Ninh sẽ hoàn toàn nổi tiếng trong Nam vực Thanh Châu, trong thất đại địa.

Một vị Hư Thánh giết chết Địa Thánh.

Gần như là truyền thuyết.

Mà Tần Ninh đang ở trong thành Vạn Ma lại không có cảm giác gì với chuyện này.

Hai người kia cũng không phải là Địa Thánh thật sự, giết không có gì đáng phải khiếp sợ.

Trở lại trong Ly Tâm phủ.

Giờ phút này, cô cô Bách Hương đang nằm trên ghế xích đu trong đình viện, vẻ mặt bình thản, hai mắt nhắm lại.

Tần Ninh cũng sai người lấy một cái ghế khác ra nằm xuống song song với cô cô Bách Hương, hưởng thụ sự yên lặng sau giờ trưa.

Mấy người Dương Thanh Vân thì là thi nhau rời đi.

“Cô cô Bách Hương, trong khoảng thời gian này đúng là bận rộn, không ngờ vậy mà cô lại là Thánh Nhân, hơn nữa còn có vẻ trẻ hơn hai ba tuổi!”

Tần Ninh cười nói.

Không sai! Thánh Nhân! Mỗi ngày cô cô Bách Hương đều nằm phơi nắng trong cái đình này, nhắm mắt không nói gì.

Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian hai ba tháng ngắn ngủi đã từ một vị Hư Thánh trở thành một vị Thánh Nhân.

Cho dù là Tần Ninh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa khuôn mặt của cô cô Bách Hương cũng đang trở nên trẻ tuổi hơn.

“Chẳng lẽ cô cô Bách Hương không có gì muốn nói sao?”

Tần Ninh tiếp tục cười nói.

“Không có...”, cô cô Bách Hương lại lạnh nhạt mở miệng nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình”.

“Ngươi chỉ là một Hóa Thánh nho nhỏ phi thăng từ đại lục Vạn Thiên đến, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã đến Hư Thánh, tiếp theo lại dùng cảnh giới Hư Thánh để giết Thánh Nhân, Địa Thánh”.

“Chỉ sợ ngươi có nhiều bí mật hơn nhỉ?”

Tần Ninh cười nói: “Thế nhưng ta đã vì cô mà cản trở một vị Địa Thánh muốn đến bắt cô, đắc tội nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, chỉ sợ cũng đắc tội cả người sau lưng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên nữa, chẳng lẽ cô không thể cho ta một lời giải thích ư?”

Cô cô Bách Hương nghe vậy, vẻ mặt hơi động, mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Tần Ninh một chút.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hôm nay cô cô Bách Hương mặc một chiếc váy dài tơ lụa màu xanh nhạt, tuy đang nằm trên ghế xích đu nhưng vẫn có thể thấy được thần thái nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển.

“Biết nhiều sẽ không có chỗ tốt”.

“Cô thấy ta giống người sợ phiền phức sao?”

Cô cô Bách Hương nghe vậy thì ngẩn người.

Cô ta nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tên của ta cũng không phải là cô cô Bách Hương, ta tên là... Hiên Viên Hương Nhi!”

Hiên Viên Hương Nhi?

“Người của Hiên Viên Thánh Địa ở Đông vực Thanh Châu?”

Tần Ninh bật thốt lên.

Cô cô Bách Hương nghe thấy lời này thì ngẩn người nhìn về phía Tần Ninh.
Chương 1603: Lấy cái gì để tranh chứ?

Tần Ninh không mảy may quan tâm, chỉ cười bảo: "Ta chỉ đoán mò mà thôi".

Cô cô Bách Hương nghe vậy, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đến từ thánh địa Hiên Viên, tên thật là Hiên Viên Hương Nhi".

Nghe thế, Tần Ninh mỉm cười.

"Địa vực Thanh Châu được thành năm vực lớn theo phương hướng".

"Nam Vực Thanh Châu có địa hình phức tạp, do vậy võ giả cư trú ở đây cũng phức tạp, bởi thế, nơi đây được chia thành thất đại địa, gồm có Thanh Uyên, Vũ Uyên, Khổ Địa, Cực Địa, đất Cự Ma, đất Vạn Nguyên và vùng đất Vạn Thánh".

"Thanh Uyên có nhà họ Thanh".

"Vũ Uyên có nhà họ Vũ!"

"Thái Cực tông tọa lạc ở đất Vạn Nguyên".

"Ma Quang tông thì ở vùng đất Vạn Thánh".

"Và vùng đất Vạn Ma là nơi hàng vạn yêu ma tụ họp, nơi đó vô cùng hỗn loạn".

"Ngoại trừ năm khu vực này, nơi thần bí nhất chính là hai nơi Khổ Địa và Cực Địa".

Cô cô Bách Hương nhẹ giọng nói: "Hai nơi này tuy rất bí ẩn nhưng lại không có thế lực nào tồn tại ở đây, tuy có không ít võ giả, nhưng chủ yếu đều ở cảnh giới Hư Thánh, còn Thánh Nhân thì vô cùng hiếm gặp".

"Thế nhưng, mấy vực khác ở Thanh Châu lại giấu kín chuyện ở hai vùng đất này".

Cô cô Bách Hương dừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Nam Vực Thanh Châu đại khái được phân chia như vậy, còn Bắc Vực Thanh Châu lại lấy Thương Long điện làm chủ".

"Thiên Hạc lâu xưng vương xưng bá ở Trung Vực Thanh Châu, Đại Nhật Sơn làm chủ Tây Vực Thanh Châu, còn Đông Vực Thanh Châu chính là nơi ta đến, thánh địa Hiên Viên!"

Tần Ninh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngươi không bất ngờ sao?"

"Không tò mò sao?"

Cô cô Bách Hương hỏi Tần Ninh.

Bất ngờ?

Tò mò?

Quả thật là hắn không có! Hắn đã thấy những thứ đó từ tám vạn năm trước rồi, giờ cũng không khác gì lắm.

Nếu nói đến điểm khác biệt thì nó cũng rất nhỏ bé.

Ví dụ như, trước kia, ở vùng đất Vạn Thánh không có sự tồn tại của Ma Quang tông, mà bây giờ thì Ma Quang tông lại làm bá chủ ở đó.

Còn những nơi khác lại không có gì thay đổi.

Cô cô Bách Hương thấy thế cũng không mấy ngạc nhiên, cô ta tiếp lời: "Thánh nữ tiền nhiệm của thánh địa Hiên Viên đã qua đời, bây giờ vẫn còn chưa chọn ra thánh nữ mới, vốn dĩ chức vụ ấy là do ta kế thừa, nhưng trong thánh địa lại xuất hiện kẻ phản bội, khiến ta không thể không phá vỡ bí pháp của thánh địa Hiên Viên mà chính mình cực khổ tu luyện, để rồi phải tu luyện nó thêm một lần nữa, rồi đi đến đâu cũng phải che dấu tung tích của bản thân, thế nhưng, vị tiểu sư muội kia của ta vẫn không muốn buông tha ta".

"Tiểu sư muội lo lắng rồi sẽ có một ngày ta cướp lại vị trí thánh nữ ấy, nên vẫn luôn phái người tìm kiếm ta".

"Vốn dĩ, ta sẽ từ từ khôi phục đến cảnh giới Hóa Thánh, sống ung dung tự tại trong thành Thanh Ma, thánh địa Hiên Viên muốn tìm ta cũng chẳng phải là chuyện đơn giản".

"Nhưng ai biết được ngươi lại xuất hiện, người của nhà họ Thanh ở Thanh Uyên thế mà lại tìm đến nơi này".

Nghe cô cô Bách Hương nói vậy, Tần Ninh bình thản nói: "Đây đâu liên quan gì đến ta..."

"Ta biết là không liên quan đến ngươi, nó chỉ là trùng hợp mà thôi".

Cô cô Bách Hương chậm rãi nói: "Ta đã từng nghĩ rằng, tặng thánh địa Hiên Viên cho sư muội tốt của mình cũng không sao, nhưng ai ngờ rằng sư muội vẫn luôn đề phòng ta".

Tần Ninh cười nói: "Thánh quyết mà cô tu luyện hẳn là từ trẻ tuổi dần trở nên già nua, rồi lại từ già cỗi trở lại độ tuổi vốn có, nếu là ta thì ta cũng thèm muốn nó, phụ nữ... đều thích đẹp...", cô cô Bách Hương nhìn vào Tần Ninh, trong ánh mắt thoáng qua một tia bất thiện.

"Do vậy, ta đành phải tranh giành một phen với sư muội rồi!"

"Lấy cái gì để tranh chứ?"

Tần Ninh cười hỏi: "Trong thánh địa Hiên Viên chắc là phải có một hai tên cao nhân Thiên Thánh nhỉ?"

"Nếu bọn họ ủng hộ sư muội của cô thì cô tranh giành kiểu gì?"

Cô cô Bách Hương đầy kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.

"Người ngoài đều đồn đại rằng trong Đại Nhật Sơn, thánh địa Hiên Viên, Thiên Hạc lâu và Thiên Long điện đều có cao nhân Thiên Thánh tồn tại, nhưng chưa từng có ai gặp qua, sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"

Tần Ninh mỉm cười.

"Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn".

"Cảnh giới Địa Thánh thất phách".

"Cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm".

"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì những võ giả tới cảnh giới Địa Thánh có thể dễ dàng sống hơn mười vạn năm không phải sao?"

"Rồi lại liên tục bế quan, tóm lại chắc là cũng có một hai người tới Thiên Thánh nhỉ?"

Cô cô Bách Hương lắc đầu.

"Cao nhân Thiên Thánh được xưng làm cao nhân là vì để đột phá Thiên Thánh quá đỗi là khó khăn, sư phụ ta chính vì muốn đột phá Thiên Thánh, nhưng kết quả lại thất bại, khiến cho ba hồn bảy phách tiêu tan, hóa thành tro bụi".

"Có rất nhiều Địa Thánh vì không chịu nổi sự mài mòn của thời gian mà lựa chọn mạnh mẽ đột phá, nhưng cái kết lại là đạo mất mà thân cũng tiêu tan".

Tần Ninh gật đầu đồng ý.

Những lời này quả thật không sai.

Trên con đường tu luyện võ đạo.

Có thể có rất nhiều thiên tài, tốc độ tiến bộ cảnh giới vô cùng nhanh chóng.

Một vị thiên tài sớm đạt đến cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, rồi bước vào Địa Thánh.

Thế nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác, năm này qua năm khác, cho dù là có tuổi thọ hơn mười vạn năm, thì khi ấy, bọn họ cũng sẽ đánh mất lòng tin vào bản thân mình, rồi niềm tin và ý chí dần dần bị mài mòn.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà một vài người bất chấp cả tính mạng tiến vào trong một vài cấm địa hung hiểm để tìm kiếm phương pháp đột phá.

Nếu không thể đột phá thì có khác gì cái chết không?

Sự ràng buộc, kìm hãm cảnh giới này rất dễ dàng khiến người ta phát điên!

"Vậy thì cô phải tranh thủ thời gian rồi".

Tần Ninh đứng dậy, vươn vai rồi cười nói: "Tộc trưởng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, Thanh Chiết Sa, đã bị ta giết chết, e rằng thánh địa Hiên Viên đứng sau ông ta sẽ sớm tìm được cô thôi, vị sư muội kia của cô... chắc là sẽ nhanh chóng tới kết liễu cô đấy!"

"Cô cô Bách Hương... à, quên mất, phải là Hiên Viên Hương Nhi nhỉ, lần này xem như cô thiếu ta một ân huệ, nhớ trả lại cho ta!"

Nghe vậy, Hiên Viên Hương Nhi cũng mỉm cười, nói: "Ban đầu, ngươi giết người của nhà họ Thanh, Thanh Chiết Sa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, bắt ta là thật, giết ngươi cũng là thật, sao ngươi có thể nói ta nợ ân huệ của ngươi chứ?"

"Có vẻ như cô muốn chơi gian!"

"Đến Địa Thánh mà ngươi còn có thể giết chết được, hà cớ gì lại để Thánh Nhân nhỏ bé này nợ ân huệ của ngươi nữa?"

Tần Ninh cười sảng khoái nói: "Cô cũng đâu phải là Thánh Nhân nho nhỏ gì".

... Nguyên gia đã tiêu diệt hết Thánh Nhân của Huyết Linh cung và Chấn Thiên các, đồng thời công phá thành Huyết Linh và thành Chấn Thiên trong chớp mắt, việc này khiến cho các thế lực khắp vùng đất Vạn Ma đều vô cùng kinh ngạc.

Khoảng thời gian này, công việc của võ giả Nguyên gia cũng trở nên bận rộn hơn.

Thánh Nhân trong Huyết Linh cung và Chấn Thiên các đều đã về chầu trời, nhưng Hư Thánh còn có rất nhiều, có một vài người đang ngoan cố chống lại, nếu muốn diệt cỏ tận gốc thì cũng chẳng phải là việc dễ dàng gì.

Còn về phần Huyết Ninh Nhi, ả đã bị Tần Ninh nhốt lại, tạm thời bỏ mặc ở đó.

Trong thành Nguyên gia, khoảng thời gian này, võ giả Nguyên gia vội đến mức chân không chạm đất.

Nhưng mà, dù bận rộn đến mức nào đi nữa, Nguyên gia vẫn luôn phái người mỗi ngày chuẩn bị món ngon của lạ đưa tới phủ Ly Tâm.

Hôm nay, trên bàn cơm.

Tám người Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Tiên vô Tận, Huyền Chấn, Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt, Hiên Viên Hương Nhi và Lý Huyên đều ngồi xuống.

Ngoại trừ tám người họ, còn có một người nữa.

Đó chính là Huyết Ninh Nhi! Lúc này, khí huyết trong cơ thể Huyết Ninh Nhi đã bị Tần Ninh phong ấn, thoạt nhìn trông ả chẳng khác nào một cô gái bình thường.

"Ăn chút đi!"

Tần Ninh nhìn vào Huyết Ninh Nhi, rồi cười nói: "Nếu muốn giết ta thì phải ăn chút gì đó mới có sức giết ta chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt đám người trên bàn ăn trở nên kỳ lạ.

"Tần công tử, sao lại không giết luôn người nọ?"

Ly Tâm Lăng nói: "Huyết Ninh Nhi này chẳng phải là người dễ chọc...", Tần Ninh đã giết chết phụ thân và huynh trưởng của ả, có thể nói là gián tiếp hủy diệt Huyết Linh cung.

Nhưng Tần Ninh đã giữ Huyết Ninh Nhi lại bên cạnh, ả là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.

Tần Ninh cười nói: "Thông qua ả, ta có thể hiểu biết phần nào về Thương Long điện".

Thương Long điện không hề đơn giản.

Lý Nguyệt Phong và Tần Phương Tự chết, ấy thế, Phong Thần Châu lại ngưng tụ ra hai viên Tịnh Ma Châu đan, tuy hai kẻ này là nhân loại, nhưng lại có thể ngưng tụ ra Tịnh Ma Châu đan.

Chỉ dựa vào điểm này đã khiến Tần Ninh không thể không nghi ngờ hai kẻ này có dính dáng gì đó đến Ma tộc.

Người chống lưng cho Huyết Ninh Nhi, Long Tinh Tinh và trưởng lão Long Phi Khánh của Thương Long điện kia.

Thậm chí là cả Thương Long điện... Tần Ninh không thể không hoài nghi bọn họ.
Chương 1604: Lựa chọn?

“Dù sao thì cũng nên bắt lại, khi nào muốn giết thì lại giết thôi”.

Tần Ninh cười nhạt nói.

Sắc mặt mấy người còn lại trở nên kỳ quái.

Làm trò như vậy trước mặt Huyết Ninh Nhi, Tần Ninh thật đúng là…không thèm che dấu bản tính của mình.

“Sư tôn, bây giờ Nguyên gia cũng xem như là đã ổn định rồi, nếu như chúng ta tiếp tục ở lại trong thành Vạn Ma thì cũng không có việc gì làm”.

Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Không biết kế tiếp sư tôn có tính toán gì không?”

Nghe được những lời này, Tần Ninh trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: “Vùng đất Vạn Thánh!”

Vùng đất Vạn Thánh! Ma Quang tông! Nên diệt trừ.

Nếu như buông tha, trong lòng Tần Ninh không thể nào an tâm.

Dương Thanh Vân không nhịn được nói: “Vùng đất Vạn Thánh chúng ta cũng không quen thuộc, có cần chuẩn bị một chút hay không?”

“Vừa đi vừa chuẩn bị là được rồi”.

Tần Ninh cười nói: “Một tháng sau, chúng ta xuất phát!”

“Vâng!”

Dương Thanh Vân cũng không nhiều lời thêm.

Tần Ninh đã có tính toán, hắn ta chỉ cần tuân theo là được.

“Ta có thể đi cùng các ngươi một đoạn đường không?”

Hiên Viên Hương Nhi dò hỏi.

“Có người đẹp làm bạn, đương nhiên là tốt rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Nếu không, trên đường đi chỉ có hai lão già xấu tính, cùng với một tên đồ đệ kiệm lời, hẳn là rất nhàm chán”.

Trong lòng Tiên Vô Tận và Huyền Chấn vô cùng bất mãn.

Ghét bỏ lão già xấu tính bọn họ?

Vậy thì nhanh chóng giúp hai người bọn này tăng lên thực lực! Tới cảnh giới Thánh Nhân sẽ xuất hiện một lần lột xác, được thánh lực của đất trời rửa tội, khiến cho họ có cơ hội thành hình đổi dạng một lần.

Tuy rằng không thể trở thành dáng vẻ trẻ hơn chục tuổi như Dương Thanh Vân.

Nhưng mà ít nhất sẽ không còn là lão già đầu tóc trắng xoá.

“Cô cô phải đi sao?”

“Ừm!”

Hiên Viên Hương Nhi nhìn về phía Lý Huyên, nghiêm túc nói: “Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt đều ở trong thành Nguyên gia, hai người bọn họ đều là cảnh giới Thánh Nhân, Nguyên gia lại sợ hãi Tần Ninh, chắc chắn là sẽ không dám đối phó với bọn họ”.

“Ngươi ở lại trong Ly Tâm phủ, an tâm làm quản gia nhỏ, bên ngoài rất nguy hiểm, tự thân cô cô còn khó lo xong, không thể bảo vệ được ngươi”.

Lý Huyên nghe vậy vẻ mặt ảm đạm đi vài phần.

Lúc này, Tần Ninh cũng cười nói: “Cũng không phải là chúng ta đi rồi không trở lại nữa, ngươi buồn bã cái gì?

Hơn nữa, ngươi cũng chỉ lớn hơn Ly Tâm Lăng Nguyệt có vài tuổi, tương lai làm quản gia khiêm đầu bếp, rồi làm con rể của Ly Tâm phủ luôn, như vậy chẳng phải là hoàn mỹ hay sao?”

Nghe được những lời này, sắc mặt của Ly Tâm Lăng trở nên kỳ quái.

Muội muội của cậu ta vẫn còn là một đứa nhỏ, vậy mà Tần Ninh còn có thể lấy ra trêu đùa được.

Bữa ăn kết thúc, mọi người đều tách ra.

Tần Ninh trở về trong đình viện, rồi bắt đầu khoanh chân ngồi xuống.

Cảnh giới Hư Thánh tầng năm.

Theo cái nhìn của người bên ngoài, tốc độ tăng trưởng cảnh giới của hắn không chậm.

Nhưng mà, hắn vẫn không thoả mãn.

Ở đại lục Vạn Thiên, hắn chính là cảnh giới Thánh Nhân, chỉ là khi phi thăng xảy ra vấn đề nên cảnh giới mới bị tụt xuống.

Hiện tại, không phải là hắn tu hành cảnh giới mà là khôi phục.

Giờ phút này, trong tay Tần Ninh xuất hiện hai viên Tịnh Ma Châu đan.

Tịnh Ma Châu đan do hai vị võ giả cảnh giới Thánh Nhân tam hồn ngưng tụ thành.

Hắn vẫn chưa đưa cho Tiên Vô Tận và Huyền Chấn, hiện tại, hai người này là cảnh giới Hoá Thánh, nếu như như nuốt đan dược này, chỉ sợ là không thể nào chịu nổi.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui thì để lại cho mình dùng vẫn là hợp lý nhất.

Hai viên Tịnh Ma Châu đan tiến vào trong bụng.

Một cỗ lực lượng thuần khiết tản ra trong cơ thể.

Từng cỗ lực lượng chạy thẳng vào đầu.

Giờ phút này, trong đầu Tần Ninh.

Biển linh thức có phạm vị trăm vạn mét, một nửa là hào quang mênh mông màu khói, một nửa là hào quang màu xanh thăm thẳm.

Một nửa là biển linh thức.

Một nửa là hồn hải! Hai viên Tịnh Ma Châu đan, hơn nữa còn là Tịnh Ma Châu đan do Thánh Nhân tam hồn ngưng tụ, hiệu quả của nó, hẳn là không phải bàn cãi nhỉ?

Lúc này, nếu như cẩn thận quan sát trong đầu Tần Ninh thì có thể phát hiện.

Bên trong đó, ở khu vực lột xác thành hồn hải, có hào quang màu xanh lam thăm thẳm hội tụ, mà trong ánh sáng màu xanh ấy có thể nhìn thấy được một long ảnh và một phượng ảnh đang cố gắng thôi thúc hồn hải khuếch tán.

Theo Tịnh Ma Châu đan kia nhập vào cơ thể, tiến vào hồn hải.

Tốc độ thúc đẩy của nó cũng bắt đầu tăng lên.

Hồn hải của Tần Ninh tiếp tục mở rộng.

Chỉ trong chớp mắt, mười ngày đã trôi qua.

Trong mười ngày qua, mỗi ngày Tần Ninh đều ở lì bên trong đình viện, không ngừng thúc đẩy hồn hải khuếch tán.

Trước mắt, phạm vi của hồn hải đã lên đến bảy mươi vạn mét.

Cảnh giới Hư Thánh tầng bảy! Giờ phút này, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra.

Hai viên Tịnh Ma Châu đan do Thánh Nhân ngưng tụ, thúc đẩy hắn tới Hư Thánh tầng bảy, coi như cũng không tồi.

“Sư tôn!”

Dương Thanh Vân tiến vào viện, nhìn về phía Tần Ninh rồi chắp tay nói: “Người của Nguyên gia tới, nói là muốn cảm ơn sư tôn, mời sư tôn đến Nguyên gia, lựa chọn vài món yêu thích gì đó”.

“Lựa chọn?”

Dương Thanh Vân cung kính nói: “Nghe nói Nguyên gia lật tung Huyết Linh cung và Chấn Thiên các lên, tài sản tích lũy của cả hai bên đều bị Nguyên gia thu lại, nghe nói là chất đống đầy cả ba sân…”

Tần Ninh cười nói: “Nguyên gia kia nói là muốn cho ta chọn vài món thuận tay?”

“Không chỉ như vậy, Nguyên Mậu Phong cũng coi như là người biết đối nhân xử thế, ông ta đã cho người đưa tới một ngàn vạn thánh thạch…”

“Cũng coi như là người có mắt nhìn”.

Tần Ninh cười ha ha nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không thể không cho người ta mặt mũi, đi một chuyến!”

“Vâng!”

Thầy trò hai người đi ra khỏi cổng viện.

Đám người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt đều đang chờ đợi ở trước đình.

Một hàng mấy người rời khỏi Ly Tam phủ, hướng thẳng tới Nguyên phủ.

Đi đến bên ngoài Nguyên phủ, đám người Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm cùng Liễu Như Thị đã đứng đợi từ lâu.

Đổi lại là lúc trước, có thể mời bọn họ đến đã là không tồi.

Nhưng mà bây giờ, toàn bộ những người có uy tín, danh dự của Nguyên gia đều xuất hiện để tiếp đón.

Điều thứ nhất, thực lực của Tần Ninh, xứng đáng được đối đãi như thế.

Điều thứ hai, Nguyên Mậu Phong muốn cho một số người của Nguyên gia nhớ kỹ Tần Ninh, đỡ cho sau này lại mù mắt chó đắc tội với Tần Ninh lúc nào không hay.

“Tần công tử, mời đi theo ta!”

Giờ phút này, Nguyên Mậu Phong cực kỳ khách khí.

Một hàng người tiến vào trong Nguyên phủ, sau bảy, tám ngã rẽ, cuối cùng đi vào một toà định viện phía sau.

Cửa lớn mở ra, trong đình viện, một cỗ khí tức khác lạ phóng thích ra bên ngoài.

Giờ phút này, đám người Ly Tâm Lăng, Dương Thanh Vân, Huyền Chấn đều sững sờ tại chỗ.

Trong đình viện, bảo vật chồng chất.

Không thấy thánh thạch.

Nhưng thánh khí, thánh đan, thánh quyết, một số thứ thậm chí còn nhìn không ra là gì cũng được đặt trên mặt đất.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên.

Nhiều như vậy?

Tài lực của Huyết Linh cung và Chấn Thiên các lại mạnh như thế?

Lúc này, Nguyên Mậu Phong cũng khách khách khí khí nói: “Chấn Thiên các và Huyết Linh cung cũng đã ở thành Vạn Ma hai, ba vạn năm, những thứ tích lũy được…quả thật là không ít”.

“Ta đã sai người đặt toàn bộ ở đây, phía sau còn có hai sân nữa, Tần công tử cần thứ gì thì cứ việc lấy, ngài lấy xong rồi Nguyên gia chúng ta mới cất vào trong kho!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Vậy ta đây không khách khí nữa!”

“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía mấy người còn lại, cười nói: “Các ngươi cũng bắt đầu lựa chọn đi, đừng khách khí!”

“Được thôi!”

Giờ phút này, mấy người họ đều tiến vào bên trong đình viện, quan sát kỹ.

Nguyên Mậu Phong cẩn thận để cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại vài người giúp đỡ và quan sát.

“Muốn lấy cái gì cũng được sao?”

Lúc này, Tiên Vô Tận khó có thể tin nói.

Hai thế lực lớn này có Thánh Nhân đứng đầu, những năm gần đây, đồ vật tốt mà bọn họ thu thập được rất nhiều!
Chương 1605: Tìm thứ tốt từ trong đống rác

“Ngươi không nghe được lời Nguyên Mậu Phong nói sao?

Tuỳ ý lấy, sợ cái gì?

Không phải là có Tần Ninh ở đây sao!”

“Được!”

Mấy người cẩn thận quan sát kỹ lưỡng từng chút một.

Vì sợ nhặt phải hạt vừng, mất quả dưa hấu.

Giờ phút này, mấy người đều nghiêm túc xem xét.

Tần Ninh đi ở phía trước, Dương Thanh Vân bước theo sau, cũng không nhìn đến những thứ gì đó chất đống trong sân.

Chỉ đơn giản là đi theo phía sau Tần Ninh mà thôi.

Thấy một màn như vậy, hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận cũng buông tha việc quan sát thứ này thứ kia, đi theo phía sau Dương Thanh Vân.

Bọn họ đều hiểu rõ! Tự mình chọn cái rắm! Nhiều đồ vật này nọ như vậy, lại không thể mang đi tất cả, nếu như tự mình chọn thì chọn tới khi nào?

Đi theo Tần Ninh mới là quyết định chính xác.

Ánh mắt Tần Ninh rất cao, những thứ hắn lựa chọn đều là thứ tốt.

Bên trong một đống bảo bối này, nói không chừng Tần Ninh có thể tìm ra được vài món đồ tốt.

Lúc này, bốn người đi ở phía trước có vẻ như rất kỳ lạ.

Còn Ly Tâm Lăng mang theo muội muội Ly Tâm Linh Nguyệt nghiêm túc lựa chọn.

Lý Huyên đi theo bên người Hiên Viên Hương Nhi, cũng cẩn thận lựa chọn.

“Ngươi muốn loại gì?”

Tần Ninh trực tiếp mở miệng.

Dương Thanh Vân nghe vậy liền nói: “Con đã tới Thánh Nhân, Tinh Môn đã mở, Tinh Thần quyết truyền thừa là thương thuật…”

Thương thuật! Tần Ninh gật gật đầu nói: “Một khi đã như vậy thì tu luyện thương thuật đi, nếu như bàn về kiếm thuật, sau này, ngươi cũng không thể nào lên đến đỉnh cao”.

Tại đây, trong vòng ba ngày, hắn đã có một vị đồ đệ, kiếm thuật của người kia thực sự nghịch thiên.

Kiếm pháp của người đồ đệ kia làm cho hắn vô cùng kinh diễm.

Thậm chí, Tần Ninh còn có cảm giác, người đó vì kiếm mà sinh ra.

Dương Thanh Vân cường đại ở chỗ, hắn ta là một võ giả Tinh Mệnh, Tinh Môn mở ra, thông qua tinh thần trời đất, ngưng tụ nên tinh thần lực, đạt được Tinh Thần Võ quyết, thậm chí là Tinh Thần đan, Tinh Thần khí, đều có thể thể xuất hiện bên trong Tinh Môn.

Nếu như bây giờ xuất hiện thương quyết thì hẳn là Dương Thanh Vân thích hợp luyện thương nhất.

Tần Ninh nhìn trái phải một vòng, cuối cùng chỉ về phía trước.

Dương Thanh Vân đẩy những đồ vật khác sang một bên, quả nhiên là nhìn thấy một cây trường thương.

Bề mặt của thương sẫm màu, bên ngoài ẩn ẩn có vân sáng di chuyển.

Bên dưới thân của cây thương là ba hình người nhỏ, vô cùng rõ ràng.

“Thương Nguyên Minh!”

Dương Thanh Minh thốt lên.

“Thánh khí tam phẩm, mặc dù không tính là tốt lắm, nhưng mà rất thích hợp với ngươi, về sau ngươi lên đến cảnh giới Địa Thánh, ta lại tìm cho ngươi cái khác”.

“Vâng!”

Dương Thanh Vân thu lại thương Nguyên Minh, trong lòng kiên định.

Đồ sư tôn cho, nhất định là tốt!

“Tần Ninh, Tần Ninh, còn của hai người chúng ta đâu…”, Tiên Vô Tận vội vàng nói.

Bây giờ ông ta cảm thấy có chút tự ti.

Trong khoảng thời gian này, ông ta lại tiến bộ.

Đạt tới cảnh giới Hoá Thánh tầng bảy.

Nhưng mà Tần Ninh đã là Hư Thánh tầng bảy.

Chênh lệch quá lớn.

Tần Ninh nói, đợi bọn họ tới cảnh giới Hư Thánh sẽ trợ giúp bọn họ một bước lên mây.

Nhưng mà tới được cảnh giới Hư Thánh cũng không đơn giản như vậy!

“Hai người các ngươi…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Tự mình tuỳ ý lựa chọn thánh khí nhất phẩm dùng thuận tay là được rồi”.

Nghe được những lời này, gương mặt già nua của Tiên Vô Tận đỏ lên, lôi kéo Tần Ninh nói: “Đừng đừng đừng…ta thấy ở đây cũng có không ít thánh khí tam phẩm, tìm cho chúng ta một cái đi…”

Tần Ninh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía hai người.

“Cũng tốt!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Một khi các ngươi đến cảnh giới Hư Thánh, có lẽ ta có thể giúp các ngươi lột xác hoàn toàn biển linh thức thành hồn hải, tiến vào cảnh giới Thánh Nhân”.

“Vậy thì hai thứ này đi…”, nói xong, thánh lực trên đầu ngón tay Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Một cái ô.

Một cây gậy.

“Tiên Vô Tận, người dùng ô Thiên Vân này!”

“Huyền Chấn, ngươi dùng trượng Linh Huyền này!”

Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ta sẽ không giải thích nhiều, các ngươi cứ tự mình trải nghiệm trước, hợp hay không hợp, về sau các ngươi sẽ biết”.

Nghe được những lời này, hai người nhận lấy hai món thánh binh.

“Thích hợp thích hợp, nhất định là thích hợp!”

Tiên Vô Tận vui mừng hớn hở nói.

Tần Ninh chọn, chắc chắn là thích hợp.

Giờ phút này, ở bên kia, Hiên Viên Hương Nhi cũng chọn được một thánh binh tam phẩm.

Lụa Hổ Phách! Dài chừng một mét, Hiên Viên Hương Nhi quấn nó trên cánh tay, nhìn qua sẽ làm cho người ta nghĩ rằng đó là một loại trang sức.

Lý Huyên cũng chọn một thanh đoản kiếm.

Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt lựa chọn trường kiếm, đều là thánh binh.

Trên mặt mấy người đều mang theo nụ cười.

Những thứ này có giá trị vô cùng xa xỉ.

Thánh binh nhất phẩm có giá trị gần một vạn thánh thạch.

Thánh binh nhị phẩm cũng có giá trị mấy vạn.

Còn tam phẩm thì có giá trị mấy chục vạn.

Hơn nữa, ở thành Vạn Ma, thậm chí là cả vùng đất Vạn Ma, đều rất khó nhìn thấy được.

Lần này, nếu như không phải là Nguyên gia phá tan Chấn Thiên các và Huyết Linh cung, lật tung hai nhà này lên, chỉ sợ là rất khó tìm được mấy thứ này.

“Sư tôn, người không chọn sao?”

Dương Thanh Vân không nhịn được nói.

“Ta chọn…”, thật sự là Tần Ninh còn chưa nhìn thấy thứ làm cho hắn động tâm.

Thật ra, hắn đang muốn chọn một thanh trường kiếm dùng thuận tay.

Nhưng mà sau khi xem hết cả đình viện này, hắn vẫn chưa tìm được cái thích hợp.

Tiên Vô Tận cười nói: “Nhất định là sư tôn nhà ngươi nhìn chướng mắt mấy thứ này, sư tôn của ngươi phải tìm kỹ các ngóc ngách, mấy thứ nhìn như vô dụng kia nói không chừng lại đều là bảo bối”.

“Ngươi nói cũng có lý”.

Tần Ninh nghe xong cười nói.

Tiên Vô Tận sửng sốt.

Ta đang nói đùa mà!

Lúc này, Tần Ninh vẫy vẫy tay, Nguyên Phong Mậu lập tức đi tới.

“Tần công tử, làm sao vậy?”

“Ở đây có thứ gì đó nhìn như vô dụng không?

Có thể là bị bụi bặm phủ kín, không nhìn ra được là gì ấy?”

Nghe được những lời này, Nguyên Mậu Phong nhất thời hiểu được ý của Tần Ninh.

“Có, không ít, đều ở bên này”.

Nói xong, Nguyên Mậu Phong dẫn Tần Ninh đi đến một góc của đình viện.

Trong góc xếp một đống sắt thép vụn.

Lung tung lộn xộn, nhìn giống như một bãi rác thải.

Ánh mắt Tần Ninh đảo qua một vòng.

“Quả nhiên!”

Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh sáng ngời, lôi từ trong đống phế tích kia ra vài món đồ này nọ.

Thấy một màn như vậy, mọi người đều tập trung đến đây.

Quả thật là có khả năng nhặt được thứ tốt từ trong đống rác sao?

Nguyên Mậu Phong cười nói: “Đây đều là những thứ lục soát được trong Huyết Linh cung và Chấn Thiên các, chúng ta không thể nhận ra được đó là thứ gì, cũng không ném đi, xem ra Tần công tử là người có con mắt tinh tường”.

Lúc này, trong lòng Nguyên Mậu Phong cũng tràn đầy tò mò.

Rốt cuộc là Tần Ninh có thể chọn ra được thứ gì?

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn xuống dưới chân, gảy ra món đồ thứ nhất.

Dài hơn ba mươi centimet, rộng tầm một gang bàn tay, trên bề mặt hình chữ nhật phủ kín rỉ sắt, nhìn qua thì giống như là một chiếc hòm, hoặc một miếng sắt.

“Đây là cái gì?”

Nguyên Mậu Phong không nhịn được hỏi.

“Thứ tốt!”

Tần Ninh mỉm cười ngồi xổm xuống, ngón tay được bao phủ bởi thánh lực, quét đi lớp gỉ sắt ở bên ngoài.

Dần dần, dáng vẻ của miếng sắt thay đổi.

Không phải là hình chữ nhật, chiều dài gần ba mươi centimet, độ rộng gần một gang bàn tay, sau đó còn xuất hiện một vị trí tay cầm.

Như là…một thanh đoản kiếm!

“Chẳng lẽ thứ này là kiếm thần?”

“Không phải”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta đoán không sai, thứ này là thánh kiếm tam phẩm, nhưng mà sức mạnh của nó không tồi”.

Nói xong, Tần Ninh tiếp tục quét đi những mẩu sắt vụn, dần dần, trong bàn tay hắn ngưng tụ từng đạo thánh văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom