• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1631-1635

Chương 1631: Đương nhiên sẽ cho ngươi một lần sảng khoái

"Là chính ngươi muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện!"

Diệp Chi Vấn giờ phút này bộc phát toàn bộ khí thế trong cơ thể.

Cường giả Địa Thánh ngưng tụ thánh phách, chỉ một cái phất tay cũng đủ để áp chế Thánh Nhân.

Thế nhưng hiển nhiên là Tần Ninh sẽ không bị áp chế.

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh phát lạnh, trong nháy mắt lao ra vùn vụt, vung kiếm chém tới.

Keng…

Hai người áp sát

Mà ngay tại giờ phút này, Tần Ninh nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.

"Xích Long Thánh Bạo Quyết!"

Trong chốc lát, thánh lực hội tụ, dẫn động viêm khí hội tụ thành hình rồng, trong nháy mắt chém xuống.

Bành! Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên trong chốc lát.

Thế nhưng lực bộc phát lại hết sức kinh người.

Tần Ninh điều khiển Thánh Long viêm khí kia công kích đến chỗ Diệp Chi Vấn.

Chỉ là Diệp Chi Vấn lại có thể tránh thoát thuần thục.

Tần Ninh mặt không đổi sắc.

Trọng kiếm Vạn Quân thừa dịp này mà chém xuống.

Keng...

Tiếng va chạm vang lên, thân thể của Diệp Chi Vấn ầm ầm ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

"Phân thân này của ngươi mới chỉ là Địa Thánh nhất phách, có yếu quá không vậy?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

"Tần Ninh!"

Diệp Chi Vấn giờ phút này giận dữ vô cùng.

Kỷ Phác thấy cảnh này từ xa cũng chỉ dám oán thầm.

Trước đó Diệp Chi Vấn còn nói ông ta đến Địa Thánh mà còn bị Tần Ninh đánh bại, đúng là kẻ vô dụng.

Hiện tại, y thì sao nào?

Không phải cũng bị Tần Ninh đánh bại hay sao!

"Chuyện hôm nay, ngày sau ta sẽ trả thù!"

Diệp Chi Vấn giờ phút này biết đã khó mà cứu vãn được tình thế rồi.

"Chạy trốn được à?"

Tần Ninh giờ phút này cầm trường kiếm chém xuống.

Thân thể kia lúc này bị trọng kiếm Vạn Quân đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Chết đi!"

Tần Ninh trực tiếp bộc phát.

Sắc mặt Diệp Chi Vấn cực kỳ khó coi.

Y không thể tránh được kiếm này!

Phụp một tiếng.

Trường thương bay ra, trường kiếm chém phá thân thể.

Thân thể Diệp Chi Vấn lúc này nổ tung ra.

"Tần Ninh, chúng ta sẽ còn gặp nữa!"

Tiếng gầm thét mang theo sự không cam lòng truyền ra.

"Sẽ gặp lại, lần sau nhớ dùng chân thân!"

Tần Ninh giờ phút này lạnh lùng nói.

Bóng dáng Diệp Chi Vấn tán loạn.

Tần Ninh nhìn về phía trước.

"Kỷ Phác, đừng chạy, ngươi mà chạy thì chắc chắn sẽ phải chết!"

"Không, là sống không bằng chết!"

Tần Ninh giờ phút này đứng yên giữa trời.

Kỷ Phác vừa muốn bỏ chạy liền ngừng lại ngay lập tức.

Mà giờ khắc này, Cửu Anh lại giương cánh bay tới, nhìn Tần Ninh, hưng phấn không thôi: "Tần gia, tên đại thống lĩnh đó đã bị ta xẻ ngực mổ bụng, chỉ là một cái Địa Thánh nhất phách cũng không đủ cho ta nhét kẽ răng!"

Giờ khắc này, Cửu Anh sát khí toàn thân.

Tần Ninh liếc Cửu Anh một cái, từ từ nói: "Giết toàn bộ người trong thành này!"

"Vâng!"

Cửu Anh lao vùn vụt ra.

Không có cường giả Địa Thánh, tòa thành trì này cơ hồ không thể chống cự nổi hung thú như Cửu Anh.

Ánh mắt của Tần Ninh lúc này ẩn chứa mấy phần lạnh lùng.

Kỷ Phác đi tới chỗ Tần Ninh.

"Muốn chém giết hay muốn róc thịt thì tùy ngươi, cho ta một lần sảng khoái đi!"

"Đương nhiên sẽ cho ngươi một lần sảng khoái".

Tần Ninh nói tiếp: "Diệp Chi Vấn tìm đến ngươi bằng cách nào?"

Nghe đến lời này, Kỷ Phác từ từ nói: "Tám vạn năm trước, y tới tìm ta, đầu tiên là nói trợ giúp ta thống nhất vùng đất Vạn Thánh, sau đó để ta đi liên lạc với đại lục Vạn Thiên, liên lạc với Đế Lâm Thiên, thành lập Thiên Đế các!"

"Về sau con trai ta hạ giới, dung hợp với Đế Lâm Thiên, sau đó là định đoạt lột xác của ngươi, ai ngờ ngươi lại trực tiếp đạt đến Thánh Nhân, giết ngược con trai ta!"

Ánh mắt Tần Ninh vẫn giữ vẻ lãnh đạm.

"Diệp Chi Vấn còn thân phận gì khác không?"

Diệp Chi Vấn đã làm rất rõ.

Chân thân của y cũng không ở đây mà là Thượng Tam Thiên! Nơi đây chỉ là phân thân! Đã như vậy, chỉ sợ y không chỉ có một phân thân.

"Ta chỉ biết mỗi thân phận này của y mà thôi, cái khác thì không biết".

Kỷ Phác thành thật nói.

"Vậy ta hỏi ngươi, Thương Long điện có hợp tác với Viêm Ma tộc hay không?"

Kỷ Phác đáp: "Ta chỉ nhận lệnh của Diệp Chi Vấn, không biết gì về các thế lực khác".

"Nhưng cái tên Diệp Chi Vấn này vô cùng kinh khủng, mỗi khi hợp tác với y, ta… rất sợ!"

"Sợ mà vẫn còn hợp tác với y?"

Tần Ninh lại khinh miệt nói: "Chung quy vẫn là không bỏ được thực lực mạnh mẽ!"

Kỷ Phác hơi tức giận bất bình, thế nhưng cũng không phản bác.

Đúng! Ai có thể từ bỏ được thực lực mạnh mẽ chứ!

Giờ khắc này, Tần Ninh chỉ cảm thấy càng thêm phiền phức.

Diệp Chi Vấn cũng không phải đơn thương độc mã! Mà lần này khác hẳn đại lục Vạn Thiên.

Ở đại lục Vạn Thiên, Ma tộc chính là Ma tộc, chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn ra.

Mà ở Hạ Tam Thiên này, Viêm Ma tộc còn có thể lẫn vào loài người, điều này chứng tỏ rằng bọn chúng có thể thay đổi dung mạo của mình, dung nhập vào loài người.

Kể từ đó, muốn tìm tìm được những Ma tộc trà trộn vào loài người thì càng khó hơn! Mà Diệp Chi Vấn lại còn hiểu về chín đời chín kiếp của hắn.

Những người ở bên cạnh hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm! Loại cảm giác này khiến cho Tần Ninh rất không thoải mái.

"Đáng chết!"

Tần Ninh quát một tiếng rồi chém ra.

Thân thể của Kỷ Phác giờ phút này phân thành hai.

Xem ra, mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn so với những gì mà hắn tưởng tượng.

Ở đại lục Vạn Thiên đã vậy.

Ở thế giới Cửu Thiên cũng là như thế, mà lần này, Diệp Chi Vấn đã tự làm rõ thân phận.

Điều này nói rõ y có sự chuẩn bị kỹ càng.

Điều càng khó đoán là... Hiện nay Thương Mang Vân Giới đã ra sao! Nghĩ tới những điều này, Tần Ninh bắt đầu dấy lên những phiền não trước giờ chưa từng tồn tại.

"Cửu Anh!"

"Có!"

"Vẫn chưa xong à?"

"Nhiều người quá mà!"

Cửu Anh bất đắc dĩ nói.

"Để ta!"

Tần Ninh giờ phút này cầm kiếm giết ra...

Một đợt giết chóc lại bắt đầu.

Thế nhưng, Tần Ninh không có nửa phần nhân từ.

Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài muốn hủy diệt Thương Mang Vân Giới, hủy diệt căn cơ mà cha hắn để lại, hắn làm sao có thể nhân từ?

Nhân từ với những người này chính là tàn nhẫn với vạn tộc trong Thương Mang Vân Giới! Tần Ninh dù không có lòng mang thiên hạ, nhưng hắn lại là người nhìn thấu nhiều việc.

Bên trong Thương Mang Vân Giới, dù là loài người hay Thú tộc, vạn tộc san sát, hai bên phân tranh là nội bộ tranh đấu.

Tranh đấu này cũng khiến cho Thương Mang Vân Giới trở nên mạnh mẽ.

Thế nhưng Ma tộc ngoài thế giới xuất hiện, chặn ngang một cước, hủy diệt Thương Mang Vân Giới.

Đó căn bản không phải là hai chuyện giống nhau! Hơn nữa, nơi cha hắn dốc lòng bảo vệ há lại cho phép ngươi khác nhúng chàm?

Cha không có mặt, hắn tự nhiên là người gánh vác trách nhiệm này! Vì Thương Mang Vân Giới! Vì thân nhân bằng hữu và các đồ đệ, hắn cũng phải tiếp tục chống đỡ!

Chém giết tràn ngập... Vạn trượng dưới lòng đất nghiễm nhiên trở thành một vùng luyện ngục.

"Chết tiệt!"

Cùng lúc đó, tại mộ lầu các cách xa bên ngoài mấy vạn dặm.

Một bóng người mặc áo bào đen tái mặt lại, phun ra máu tươi.

Là Diệp Chi Vấn!

Diệp Chi Vấn giờ khắc này tức giận không thôi.

Chỉ là một phân thân cấp bậc Địa Thánh mà thôi, chết cũng chẳng sao, chỉ khiến y chịu một chút xíu tổn thương.

Thế nhưng bị Tần Ninh phát hiện sự tồn tại của Viêm Ma tộc, chỉ e là các đại Ma tộc khác cũng sẽ dần dần bị Tần Ninh phát hiện.

Mà đến lúc đó, rất nhiều chuyện sẽ bị cản trở.

"Tiên sinh!"

Bên trong đại điện, một người chắp tay nói: "Tiên sinh sao vậy ạ?"

"Đi báo cho Liễu Thông Thiên biết, bắt đầu chuẩn bị đi!"

"Tần Ninh đang ở ngay trong Hạ Tam Thiên thôi, ta bồi dưỡng kẻ này vài vạn năm, đưa đến Thánh Đế rồi thì cũng nên góp sức cho ta thôi!"

Diệp Chi Vấn từ từ nói: "Làm cho Hạ Tam Thiên này loạn hết cả lên đi, để ta xem xem Tần Ninh này có bản lĩnh đến đâu!"

Lời nói thâm trầm dần dần truyền ra...
Chương 1632: Địa Hỏa Mãng Xà

Một màn giết chóc vô cùng đẫm máu.

Máu của Viêm Ma tộc là màu đỏ sậm.

Thân thể của Tần Ninh cùng Cửu Anh giờ phút này đều dính đầy máu tươi, một người một thú trông vô cùng kinh khủng.

"Chết sạch rồi sao?"

"Yên tâm, không một người sống!"

Cửu Anh nhếch miệng cười nói.

"Vậy là tốt nhất!"

Tần Ninh nhìn về biển lửa phía trước, không còn sót lại chút gì.

Cửu Anh nhếch miệng cười nói: "Tần gia, lần sau còn có chuyện tốt cỡ này thì lại gọi ta nhé! Nghĩa bất dung từ!"

"Yên tâm!"

Tần Ninh lại thản nhiên nói: "Về sau, chuyện như vậy sẽ không ít đâu!"

Ánh mắt Cửu Anh chứa đầy khát vọng mãnh liệt.

Nó thích nhất là chuyện này mà!

“Giúp đỡ bảo vệ nơi đây, có ai xuống thì ngăn cản hết cho ta".

"Ngài muốn làm gì?"

Tần Ninh mở miệng nói: "Phong cấm miệng núi lửa, nơi đây tuy đã diệt trừ Ma tộc, nhưng vẫn chưa giải quyết vấn đề núi lửa!"

"Vâng!"

Cửu Anh lao vùn vụt lên, đi ra thông đạo.

Tần Ninh giờ này chỉ nhìn bốn phía.

Trong biển lửa kia dần dần xuất hiện dung nham.

Dung nham lúc này tụ tập càng nhiều.

Đây chính là nơi dung nham tụ tập.

Chỉ là Viêm Ma tộc biến nơi đây thành đại bản doanh mà thôi.

Tần Ninh cũng đoán được đại khái.

Nơi đây khá có lực hấp dẫn đối với Viêm Ma tộc.

Bình thường, dung nham sẽ chỉ khiến cho quá trình võ giả tu hành phải chịu trở ngại cực lớn.

Còn với những võ giả phổ thông thì sẽ là phiền toái cực lớn.

Khi biển lửa dần dần tan hết, dung nham hội tụ trên mặt đất ngày càng nhiều.

Mà dần dần có thể nhìn thấy bốn tòa Thiên Cung trôi nổi, đung đưa không ngừng.

Năm đó Tần Ninh để lại tám tòa Thiên Cung để làm chân trận phong cấm.

Giờ khắc này, bốn tòa Thiên Cung đã bị Viêm Ma tộc loại bỏ, còn lại bốn tòa này cũng sắp có hậu quả tương tự rồi.

Một khi tám tòa hoàn toàn bị loại bỏ, bên ngoài thông đạo kia, dung nham dưới lòng đất sẽ không bị khống chế nữa mà trực tiếp dốc toàn bộ lực lượng càn quét mặt đất.

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh vẫn bình tĩnh.

Hắn đi tới chỗ dung nham, từng luồng khí tức cực nóng dần dần phóng ra.

Tần Ninh đột nhiên vung tay.

Trong hư không xuất hiện rất nhiều vết rách.

Mà khi vết rách xuất hiện, một khí tức cực nóng cũng bộc phát ra.

Một luồng cát bỗng tụ tập tại đầu ngón tay của Tần Ninh.

Băng cát trấn sơn! Luồng cát đó có nhiệt độ cực thấp, thậm chí còn có xu thế che lại nhiệt độ của dung nham.

Giờ phút này, Tần Ninh bước ra, luồng cát ở dưới chân Tần Ninh lần lượt khuếch tán đến bốn phương tám phương, từng tầng từng tầng càn quét ra.

"Lần này phong cấm sẽ khiến cho tất cả các ngươi không thể hóa giải được nữa, để cho băng cát trấn sơn trở thành một bộ phận bên trong dung nham!"

Nói xong, Tần Ninh giẫm chân một cái.

Oanh...

Vô số luồng khí bá đạo tuôn ra từ bốn phía của thành trì rách nát.

Băng cát trấn sơn lúc này phong ấn lại dung nham, chỉ để lại một lỗ hổng.

Mà tại lúc này có thể nhìn thấy, băng cát trấn sơn đã dung nhập vào dung nham, phảng phất như là cùng một thể với dung nham, hóa thành một vòng tròn tuần hoàn! Phong cấm lại tiếp tục... Tần Ninh đã biết là có người cố ý phá phách, dĩ nhiên sẽ không để lại lỗ hổng gì nữa mà phong cấm hẳn luôn.

Dần dần, dung nham trong biển lửa bắt đầu ổn định lại.

Giờ khắc này, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chí ít, Viêm Ma tộc ở nơi đây đã bị tàn sát hầu như không còn, núi lửa Cực Địa này sẽ không còn là mối uy hiếp với Thanh Châu nữa.

Đám dung nham sắp sửa phun trào lại trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của Tần Ninh cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Oanh...

Nhưng khi tất cả có vẻ như sắp kết thúc.

Đột nhiên, bên dưới dung nham lại bộc phát ra từng tiếng nổ.

Tựa hồ như có thứ gì muốn đánh thẳng vào băng cát trấn sơn, phá hỏng phong cấm nơi đây.

"Ừm?"

Tần Ninh giờ phút này khẽ giật mình.

Thứ gì vậy?

Tiếng nổ ngày càng vang dội.

Ánh mắt của Tần Ninh cũng ngày càng lãnh đạm.

Đây rốt cuộc là thế nào?

Bành...

Mà cuối cùng, một tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Băng cát bị phá tan.

Tần Ninh nhìn qua, sự kinh ngạc dần dần chuyển hóa thành vui mừng.

Thứ xông phá dung nham nhìn giống như là một con mãng xà, thân thể dài trăm trượng, rộng mấy trượng, mà toàn thân mãng xà đều có hỏa diễm bao phủ.

"Địa hỏa!"

Thế gian này, hỏa diễm cũng chia ra cấp bậc khác nhau.

Mộc hỏa là thấp nhất nhất.

Thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa là cao dần lên.

Mà đạt tới cấp bậc địa hỏa cũng có linh trí nhất định, nhưng cũng không quá thông minh.

Chính thức có được linh trí, là thiên hỏa!

Còn thần hỏa... càng là hoàn toàn vượt trội một số thứ của loài người.

Năm đẳng cấp mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa.

Bình thường thì chính là như thế.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Thí dụ như... Thú hỏa trong cơ thể thánh thú có đôi khi còn mạnh hơn cả địa hỏa mà đại lục Vạn Thiên ấp ủ ra.

Địa hỏa mà Hạ Tam Thiên này nuôi dưỡng ra lại càng thêm khác biệt.

Ánh mắt của Tần Ninh lúc này mang theo một tia bình tĩnh.

"Xem ra Viêm Ma tộc cũng biết nơi đây nuôi dưỡng được địa hỏa, thật đúng là hiếm có!"

Tần Ninh nhìn địa hỏa, không khỏi cười nói: "Thật không may, ngươi gặp phải ta rồi thì phải làm việc cho ta thôi, vừa vặn giúp ta nâng cao đan hỏa của mình!"

Giờ khắc này, Địa Hỏa Mãng Xà nhìn Tần Ninh với ánh mắt như hung thần ác sát.

"Đừng chống cự làm gì!"

Tần Ninh giờ phút này bắt đầu ngưng tụ ấn ký trên đầu ngón tay.

"Ta có hàng vạn cách để đối phó địa hỏa, nếu ngươi đã thành hình được vài vạn năm thì ta mới thấy phiền, nhưng ngươi lại không phải".

Khóe miệng khẽ nhếch, Tần Ninh sải bước ra.

"Ngươi không thích băng cát trấn sơn a? Thế nhưng nó lại là thứ trói buộc ngươi tốt nhất đấy!"

Đầu ngón tay nâng lên.

Băng cát trấn sơn nháy mắt như xúc tu chém ra.

Thân thể của Địa Hỏa Mãng Xà lúc này bị băng cát trấn sơn bao trùm.

Đan hỏa trong cơ thể Tần Ninh giờ phút này sáng rực dâng lên.

"Đột nhiên cảm giác Diệp Chi Vấn và Viêm Ma tộc, cũng không quá đáng ghét, haha!"

Đan hỏa trong người Tần Ninh giờ phút này hóa thành một cái miệng lớn, trực tiếp phun ra.

Địa Hỏa Mãng Xà kia giờ phút này tuy không cam nhưng cũng chẳng làm gì được…

Ngoài thông đạo! Cửu Anh giờ phút này bay quanh cái trụ to lớn do dung nham phun ra.

"Chậc chậc, ghê thật đấy!"

"Dung nham dưới lòng đất phun ra, coi như là Thiên Thánh chui vào trong đó thì cũng rất khó sống sót được mà?"

Cửu Anh giờ phút này xuýt xoa.

Võ giả thường nói, con đường tu hành chính là hành vi nghịch thiên.

Thế nhưng, võ đạo nghịch thiên.

Thiên địa này dễ “nghịch” như thế sao?

"Đừng nói là Thiên Thánh, dù là Thánh Vương cũng khó mà đi vào đây được".

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Thánh Vương?"

Cửu Anh lắc đầu nói: "Thánh Vương mạnh như vậy, sao mà không được chứ!"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Tần Ninh nhìn xem trụ dung nham, từ từ nói: "Đây vẫn chỉ là dung nham ở lòng đất bên trong Thanh Châu phun ra mà thôi, nếu nó là của toàn bộ Hạ Tam Thiên phun ra thì sao?"

Cửu Anh nghe vậy, thân thể run rẩy.

Vậy thì quá mức khủng bố đi!

"Tần gia, kết thúc rồi sao?"

"Ừm!"

Nhưng khi Cửu Anh nhìn Tần Ninh thì lại sửng sốt không thôi.
Chương 1633: Gặp lại Dương Tam Tuần

"Nhìn ta như vậy làm gì?"

Tần Ninh từ từ nói.

"Gia, ngài sao vậy?"

Cửu Anh ngạc nhiên.

Tần Ninh lúc này, hai tay, cổ, khuôn mặt đỏ bừng một mảng.

Tựa như là vừa tắm rửa ra, rất cổ quái.

"Cái này à... Không có gì, vừa mới nuốt một luồng địa hỏa, không thể tiêu hóa hoàn toàn được nên khí tức bên trong cơ thể có phần không cân đối!"

"Nếu như có thể giải phóng ra thì tốt".

Cửu Anh nghe đến lời này, lập tức mỉm cười ranh mãnh, nhìn Tần Ninh nói: "Có phải là phải tìm phụ nữ..."

"Cút!"

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Viêm khí trong cơ thể quá nặng, phải giải phóng ra, đánh người một trận là được".

Nghe đến lời này, Cửu Anh lập tức tái mặt.

"Tần gia uy vũ, Tiểu Cửu Anh ta vẫn chưa dung hợp xong quả trứng kia, cần dung hợp tiếp, tranh thủ mượn cơ hội này đột phá Địa Thánh, thành tựu Thiên Thánh, à không, thành tựu vượt trội cao nhân Thiên Thánh, Thánh Nhân, Vương Giả - thành Thánh Vương!"

"Ngươi? Đòi thành Thánh Vương?"

Tần Ninh liếc Cửu Anh.

Hai bóng người bay dọc theo thông đạo dung nham, thẳng tắp lên không.

Ra khỏi dung nham, đi tới giữa núi lửa, ánh mắt Tần Ninh giờ này mang theo mấy phần hài lòng.

"Vẫn là mặt đất dễ chịu, dưới mặt đất cứ lo lắng sẽ bị đè xuống!"

Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh.

Nhìn bốn phía, không trung đã để lại khí tức của không ít người.

"Đi tìm đám Thanh Vân thôi...", Tần Ninh lúc này cô đơn bóng chiếc, đứng chắp tay đi trên không, cũng không quá mức vội vàng.

Xử lý xong vấn đề trong lòng đất, giải quyết một tòa thành của Viêm Ma tộc, tâm trạng đúng là tốt hơn không ít.

"Nè, người phía trước… ngươi…”

“Hửm?”

Tần Ninh nhướng mày, quay người lại.

"Lại là ngươi!"

Nhìn thấy Tần Ninh, người kia cũng sững sờ.

"Lại gặp mặt!"

Tần Ninh cũng nhìn về phía đám người sau lưng.

Là người của Đại Nhật sơn.

"Thôi, xin lỗi đã làm phiền công tử".

Tô lão kia giờ phút này chỉ chắp tay, thần thái đã lịch sự và cả nể hơn trước đó rất nhiều.

Bọn họ nghe theo lời Tần Ninh nói, quả nhiên ở phía dưới phát hiện Liệt Nhật cung, hơn nữa có rất nhiều thứ bên trong đều nguyên vẹn.

Mấy người cũng hết sức tò mò về Tần Ninh.

Dường như thanh niên này cũng không thèm quan tâm đến mấy thứ đó.

Dù sao, ở lần thứ nhất, Tần Ninh cũng không lừa bọn họ, giờ phút này Tô lão cũng không muốn trêu chọc Tần Ninh.

"Thật là có duyên quá!"

Giờ phút này, thanh niên tóc đỏ đi lên phía trước, khách khí nói: "Tại hạ là Dương Tam Tuần của Đại Nhật sơn".

"Dương Tam Tuần?"

Cái tên này nghe kỳ lạ thật.

"Tần Ninh!"

Tần Ninh tự giới thiệu, bình tĩnh nói: "Không môn không phái!"

Nghe vậy, Dương Tam Tuần lại sững sờ.

Không môn không phái?

Đến Thánh Nhân tam hồn?

Tần Ninh nhìn hết sức trẻ tuổi, sao lại có thể tu hành đến một bước này?

Bình thường, người tuổi còn trẻ như thế mà đến Thánh Nhân thì cũng phải cần đến ít thiên tài địa bảo.

Thiên tài cỡ này phần lớn đều đi ra từ các đại tông môn, các đại gia tộc.

Dương Tam Tuần nghe thế thì cũng suy nghĩ rất nhiều.

"Cảm ơn Tần Ninh công tử đã chỉ đường lúc nãy, chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà ngươi lại chân thành như thế, quả nhiên là hiếm thấy".

Dương Tam Tuần khách khí nói.

"Những vật kia ta cũng chướng mắt, cho ngươi cũng được chứ sao".

Tần Ninh không muốn nói nhiều.

Đại Nhật sơn! Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không quá hiểu rõ, cũng lười hiểu rõ.

Lần này gặp Diệp Chi Vấn, kẻ này có thể sẽ khó khăn trong việc ra tay với hắn, nhưng với mấy đồ đệ ngốc của hắn thì cũng chưa hẳn.

Chính hắn cũng không thể nhàn rỗi.

Nên đi tìm đồ đệ của mình thôi!

"Nếu Tần Ninh công tử không môn không phái thì có suy nghĩ đến việc bái nhập Đại Nhật sơn chúng ta không?"

Dương Tam Tuần giờ phút này mở miệng nói: "Đại Nhật sơn chúng ta chính là bá chủ của Tây Vực Thanh Châu, trong tông môn có hơn trăm vị cường giả Địa Thánh, có thể cho Tần Ninh công tử sự chỉ dẫn tốt hơn!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi ngừng lại.

"Ngươi dám nói thật đấy? Ngươi cũng không sợ ta sẽ lừa gạt ngươi, nói không chừng ta là đệ tử của tông môn hay con cháu gia tộc nào đến trà trộn vào Đại Nhật sơn của các ngươi à, đến lúc ấy ngươi định làm gì?"

Dương Tam Tuần chỉ cười chứ không nói nhiều.

"Nếu Tần Ninh công tử đồng ý thì có thể cầm lệnh bài này đến Đại Nhật sơn tìm ta, trực tiếp báo tên của ta là được".

"Hơn nữa, ba tháng sau Đại Nhật sơn sẽ tổ chức một yến hội với Thiên Hạc lâu ở Trung Vực, Thương Long điện ở Bắc Vực và Hiên Viên thánh địa ở Đông Vực. Khi ấy thiên kiêu các bên cũng sẽ tụ tập, Tần Ninh công tử có thể tới xem náo nhiệt".

Nghe đến lời này, Tần Ninh không từ chối lệnh bài nữa.

"Đúng rồi, ta nhìn thấy mấy người mà đi cùng ngươi hình như đang có mâu thuẫn gì với Hiên Viên Phong của Hiên Viên thánh địa ấy".

Dương Tam Tuần khách khí nói: "Hiên Viên Phong kia là một thiên tài khá nổi danh ở Hiên Viên thánh địa, Địa Thánh nhất phách, hơn nữa cũng mang hơn mười vị Thánh Nhân, còn có mấy tên cao thủ Địa Thánh nhị phách, tam phách nữa..."

"Ở đâu?"

"Trước đó nhìn thấy là cách nơi này ba mươi dặm về hướng đông, hiện tại... Không biết ở nơi nào!"

"Cảm ơn!"

Bóng dáng Tần Ninh giờ phút này lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Hiên Viên thánh địa! Người của Đại Nhật sơn đến đã đủ kỳ quái, không ngờ rằng Hiên Viên thánh địa cũng tới.

Hiên Viên Phong hẳn là phải biết sự tồn tại của Hiên Viên Hương Nhi chứ?

Nếu như thế, dù có va chạm rồi đánh nhau thì có gì đâu nhỉ! Lăng Loạn đạo nhân đã đến Thánh Nhân tam hồn, cũng là kém một bước đến Địa Thánh.

Dương Thanh Vân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều là Thánh Nhân.

Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận vừa đến Thánh Nhân không lâu.

Năm người này mà gặp phải đội ngũ Thánh Nhân thì không sao, nhưng nếu gặp đội ngũ Địa Thánh thì cũng hơi khó...

Tần Ninh giờ này khắc này đi với tốc độ cực nhanh.

Một đường đi thẳng tới chỗ Dương Tam Tuần nói.

Xung quanh đúng là có khí tức của mấy người Dương Thanh Vân để lại.

"Không có người chết...", Tần Ninh thì thầm một tiếng, đi về một phương hướng khác.

Còn mấy tòa Thiên Cung khác thì Tần Ninh cũng lười xem.

Dù ở trong đó có thứ gì cực kỳ hấp dẫn đối với Địa Thánh thì hắn cũng chẳng cần thiết phải đi, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Giờ phút này, Tần Ninh lần theo tung tích, một đường tìm xuống dưới...

Mà tại một nơi cách Tần Ninh mấy chục dặm.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Huyền Chấn giờ phút này thở hổn hển nói: "Một nhóm người muốn bắt Hiên Viên Hương Nhi, hiện tại lại thêm một nhóm người muốn bắt Lăng Loạn đạo nhân, các ngươi nhiều kẻ thù thế à?"

"Đừng phàn nàn!"

Dương Thanh Vân giờ phút này quát lên.

Đến lúc nào rồi mà còn phàn nàn.

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân nhìn bốn phía, ánh mắt mang theo vài phần không hiểu.

"Lăng Loạn đạo nhân, đây chính là dòng tộc chịu khổ mà sư tôn nói tới đó sao?"

Dương Thanh Vân giờ phút này nhìn mấy người trước mặt, nói: "Bọn họ muốn làm gì vậy?"

Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này đã bị thương.

"Muốn làm gì hả?"

Lăng Loạn đạo nhân cười khẩy: "Muốn giết ta chứ sao!"

"Sư đệ!"

Giờ phút này, một tiếng gọi vang lên.

Lúc này có một người trong nhóm mười mấy người bao vây nhóm Dương Thanh Vân đi ra, một thân vải thô áo gai, khuôn mặt hẹp dài, nhìn Lăng Loạn đạo nhân.

"Đây chính là người cầm đầu dòng tộc chịu khổ? Sư huynh của ngươi à?"

Dương Thanh Vân cẩn thận nói.

"Ừm!"

"Nếu là sư huynh đệ thì sao lại đánh nhau chứ hả? Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"

Dương Thanh Vân cười ha ha.

"Sư đệ, ta cứ tưởng là ngươi đã chết rồi cơ!"

Người có khuôn mặt hẹp dài kia khẽ cười nói.
Chương 1634: Thần Tự Đồ Lục

"Ô Ngạn, việc gì phải giả nhân giả nghĩa như thế chứ?"

Lăng Loạn đạo nhân khẽ nói: "Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng, giả dối như vậy mà không thấy mệt à?"

"Ô Long Phong, là chính ngươi không biết sống chết!"

Ô Ngạn giờ phút này cũng trở nên lạnh lùng.

Ô Long Phong?

Lăng Loạn đạo nhân tên thật là Ô Long Phong à?

Thật... Khó nghe!

Nhưng bốn người Hiên Viên Hương Nhi, Dương Thanh Vân, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận lại không rảnh suy nghĩ mấy chuyện này.

Họ vừa mới bị đám người của Hiên Viên thánh địa bao vây, trở về từ cõi chết, nhặt về một cái mạng.

Hiện tại lại bị bao vây.

Sao mà xui xẻo thế chứ!

Mối quan hệ của Hiên Viên Hương Nhi cùng Hiên Viên thánh địa dường như không được tốt lắm.

Hiện tại Lăng Loạn đạo nhân với lãnh tụ Ô Ngạn của dòng tộc chịu khổ cũng kèn cựa nhau.

Nhưng chỉ mệt ba Thánh Nhân bọn họ.

"Ngươi muốn giết ta, không liên quan gì đến họ, thả họ đi đi!"

Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này bình tĩnh nói.

"Không liên quan gì đến bọn họ?"

Ô Ngạn giờ phút này lại cười lạnh nói: "Những người này biết cả dòng tộc chịu khổ chúng ta, ngươi nói không liên quan gì đến bọn họ?"

"Trước giờ không có ai biết gì về dòng tộc chịu khổ, người biết nhất định phải chết".

Nghe đến lời này, Tiên Vô Tận hừ nói: "Vậy ngươi nói muộn rồi, ta miệng rộng, đã sớm truyền hết tin tức về dòng tộc chịu khổ ở Khổ Địa ra ngoài rồi, đoán chừng Nam Vực Thanh Châu đã đầy người biết rồi!"

"Đã như vậy, ngươi đi chết đi!"

Ô Ngạn giờ phút này đánh ra một chưởng.

"Địa Thánh!"

Dương Thanh Vân tái mặt.

Ô Ngạn này lại là một cường giả Địa Thánh.

Không phải nói Nam Vực Thanh Châu hầu như không tồn tại Địa Thánh sao?

Kỷ Phác là cường giả Địa Thánh.

Tông chủ Thái Cực tông Nhan Chân Dương cũng là cường giả Địa Thánh.

Hiện tại lãnh tụ người chịu khổ Ô Ngạn cũng là Địa Thánh!

Lăng Loạn đạo nhân quát lên: "Sư huynh cớ gì phải giết chết kẻ vô tội?"

"Ô Long Phong, ngươi phải biết quy củ của người chịu khổ chứ!"

Lăng Loạn đạo nhân khẽ giật mình, lập tức nhịn không được nói: "Dòng tộc chịu khổ trước giờ đều làm theo quy tắc có sẵn, mà những chuyện này vốn dĩ đã không đúng rồi!"

"Vậy cũng không tới phiên ngươi chất vấn!"

Ô Ngạn giờ phút này nộ khí bừng bừng, một khí thế mạnh mẽ tuôn trào.

Lăng Loạn đạo nhân tái mặt.

Rồi đột nhiên ngưng tụ toàn bộ sức mạnh.

"Địa Thánh!"

Ô Ngạn cũng biến đổi sắc mặt.

"Sư đệ giỏi thật, thế mà lại đến Địa Thánh rồi!"

Ô Ngạn giờ phút này cười khẩy: "Xem ra đại nạn không chết, tất có hậu phúc, hậu phúc của ngươi cũng không nhỏ!"

Lăng Loạn đạo nhân một mặt lạnh lẽo.

"Giết bọn chúng!"

Ô Ngạn giờ phút này vung bàn tay lên, mười mấy người giết ra.

Dương Thanh Vân quát: "Các ngươi dám giết chúng ta, cẩn thận sư tôn Tần Ninh của ta đến trả thù!"

"Sư tôn Tần Ninh?"

Ô Ngạn nghe đến lời này thì hơi sững sờ, cười nhạo nói: "Dường như cũng đã từng nghe có người nói như vậy. Ngươi nói làm ta nhớ đến, không biết sư tôn Tần Ninh của ngươi có giống với sư tôn Tần Ninh của người kia hay không!"

Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân nghiêm mặt lại.

"Tên người đó là gì?"

"Tên? Ta không nhớ!"

Ô Ngạn thản nhiên nói: "Có lẽ đã chết rồi ấy chứ!"

Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: "Nếu ngươi nói đúng, nếu người này chết thật, thì ngươi sẽ gặp phải rắc rối lớn đấy!"

Ô Ngạn lại cười ha ha nói: "Rắc rối? Sư tôn Tần Ninh của ngươi sẽ giết ta sao?"

"Không sai, ta giết ngươi!"

Một thanh âm lúc này rơi xuống.

"Sư tôn!"

"Tần Ninh!"

Giờ này khắc này, mấy người nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, lập tức cảm giác an tâm.

Bốn vị Thánh Nhân, một vị Địa Thánh từ lúc bắt đầu đến nay đều cảm thấy bất an.

Nhưng khi Tần Ninh xuất hiện thì lại thấy an toàn.

"Không sao chứ?"

Tần Ninh nhìn mấy người, quan tâm nói.

"Không sao!"

Giờ phút này, Tần Ninh đi lên phía trước, nhìn Ô Ngạn, từ từ nói: "Ngươi vừa rồi nói, có người đã nói sư tôn của mình tên là Tần Ninh? Người kia ở nơi nào?"

Ô Ngạn cứ tưởng là cường giả Địa Thánh nào.

Không ngờ lại là Thánh Nhân.

Năm người này định dựa vào một tên Thánh Nhân để chạy thoát à?

Đang nằm mơ hay sao!

"Chết!"

Ô Ngạn tùy ý nói: "Dù sao mấy người các ngươi, hôm nay cũng sẽ là người chết, quan tâm mấy chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

Ô Ngạn nói xong.

Sắc mặt Tần Ninh lại phát lạnh.

"Ta hỏi ngươi, người ở đâu?"

"Ta cho ngươi biết, chết!"

"Xem ra là không nói chuyện hòa bình được rồi!"

Tần Ninh nói xong, sải bước ra, quát: "Cho ngươi một cơ hội nói ra, ta tha mạng cho ngươi!"

"Tha mạng cho ta? Ngu dốt!"

Ô Ngạn khẽ quát một tiếng, trực tiếp giết ra.

Tần Ninh bước chân ra, đằng đằng sát khí.

"Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ lục!"

"Tôn Tự Đồ Lục!"

Một câu vang lên, một hàng tôn tự trực tiếp phủ xuống.

Một tiếng ầm vang, hai người va vào nhau, Ô Ngạn kia phải rút lui, sắc mặt trắng nhợt.

"Thánh Nhân tam hồn!"

Sắc mặt Ô Ngạn càng thêm khó coi.

Không sai! Tần Ninh chính là Thánh Nhân tam hồn! Thế nhưng Địa Thánh nhị phách hắn ta giao quyền với Tần Ninh Thánh Nhân tam hồn, kết quả chính mình rơi xuống thế hạ phong!

Tần Ninh giờ phút này đứng yên bất động.

Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục! Chia làm thánh tự, tiên tự, tôn tự, thần tự! Mỗi một loại đều ẩn chứa sức mạnh được ép lại và chồng lên không chỉ một lần.

Thánh quyết tam phẩm bộc phát ra uy lực mười phần.

Dưới cảnh giới Địa Thánh tam phách mà đối mặt với uy lực của đồ lục đều sẽ khó mà chống cự nổi!

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, người kia bây giờ ở nơi nào?"

Giọng điệu của Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.

Mà Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này dường như đã hiểu ra gì đó.

Mấy người Tần Ninh là phi thăng mà đến, dường như cũng không chỉ có vài người này.

Chẳng lẽ là người quen Tần Ninh?

Giờ này khắc này, Lăng Loạn đạo nhân vội vàng nói: "Ô Ngạn, người ở đâu, ngươi mau nói cho Tần Ninh!"

Ô Ngạn nghe đến lời này thì cười nhạo nói: "Ta nói, chết rồi!"

"Ngươi...", Lăng Loạn đạo nhân vội vàng nói: "Nếu không nói, ngươi sẽ chết đấy".

"Trò cười! Chết? Chết dưới tay một thằng nhãi Thánh Nhân tam hồn sao?"

Gương mặt Ô Ngạn lộ ra vẻ chế nhạo.

Lăng Loạn đạo nhân còn muốn nói điều gì, Tần Ninh lại ngắt lời: "Vị sư huynh này của ngươi hại ngươi mấy lần, khiến cho ngươi suýt thì mất mạng, ngươi còn lo lắng hắn ta sẽ chết? Lúc hắn ta hại ngươi cũng đâu có nghĩ đến việc ngươi sẽ tiêu đời đâu!"

Lăng Loạn đạo nhân thở dài.

"Hai người chúng ta chẳng qua chỉ là khác biệt về lập trường mà thôi".

Tần Ninh lại không nói nhiều.

"Đã không muốn nói, bắt ngươi lại để tra hỏi là xong!"

Tần Ninh nói xong thì trực tiếp bước chân ra, ngưng tụ sát khí.

"Bắt ta? Ngươi cũng xứng sao?"

Khuôn mặt Ô Ngạn giờ phút này nhìn có vẻ càng dài hơn, giận giữ nhìn Tần Ninh, ầm ầm tấn công.

Tần Ninh giờ phút này cũng mặc kệ.

"Thần Tự Đồ Lục!"

Hắn hét lên, một dãy thần tự trong nháy mắt hội tụ ngay phía trước Tần Ninh.

Khí thế bá đạo tỏa ra.

Dãy thần tự đó chỉ cao cỡ một người bình thường, nhưng trong mắt Ô Ngạn thì lại giống như ngàn vạn mét, gắt gao trấn trụ thân hình hắn ta.

Giờ khắc này, dường như tâm trí Ô Ngạn đang phải chịu một đả kích thật lớn!

"Đáng chết!"

Ô Ngạn hét lên, bàn tay nắm chặt, nháy mắt vung quyền ra, dùng lực hồn phách ngưng tụ thánh lực, hòng phá vỡ dãy thần tự kia!
Chương 1635: Tin tức về Thạch Cảm Đương

Chỉ là.

Tuy Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục chỉ là thánh quyết tam phẩm.

Thế nhưng đây là thứ mà Tần Ninh chọn lựa ra.

Thần Tự Đồ Lục có uy lực cường thịnh, Ô Ngạn muốn phá vỡ là phá vỡ được chắc?

Dãy thần tự kia chấn nhiếp tam hồn hai phách của Ô Diễm, bộc phát ra một cỗ thần uy.

Ô Ngạn giờ phút này ra sức phản kháng, thế nhưng cũng vô dụng.

Ánh mắt Tần Ninh giờ phút này càng thêm lạnh lẽo.

"Hỏi lịch sự thì ngươi không trả lời, thế thì ta ép ngươi vậy!"

Nói xong, trọng kiếm Vạn Quân trực tiếp chém xuống.

Một tiếng phập nhanh chóng vang lên.

Cánh tay Ô Ngạn lúc này bị trọng kiếm Vạn Quân chặt đứt, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Tần Ninh nháy mắt đi tới trước mặt Ô Ngạn, trường kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng óng ánh, chỉ vào cổ Ô Ngạn.

"Người ở đâu?"

Một câu hỏi lạnh lẽo.

Ô Ngạn giờ phút này chỉ ngậm miệng không nói.

"Thanh Vân, coi chừng hắn!"

Tần Ninh nói với ngữ khí lạnh lùng.

"Không nói thật sao? Vậy để ta giết mấy tên Thánh Nhân của dòng tộc chịu khổ xem sao!"

Tần Ninh sải bước ra, cơ thể ngưng tụ sát khí.

"Ngươi dám!"

"Ngươi xem xem ta có dám hay không!"

Tần Ninh căn bản không để ý tới Ô Ngạn, trực tiếp xuất kiếm.

Bóng dáng hắn lóe lên, nháy mắt đi ra sau lưng một người chịu khổ, trọng kiếm Vạn Quân trực tiếp nện xuống.

Bành...

Tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Người kia bị trọng kiếm đập cho nhão nhoẹt.

Giờ khắc này, mọi người đều chết sững.

Tần Ninh lúc này không thể coi là Thánh Nhân được mà phải là Địa Thánh mới đúng.

"Ngươi không nói, không sao cả. Ta giết sạch đám người này, rồi đi tới Khổ Địa, giết sạch dòng tộc chịu khổ ở trong Khổ Địa, sau đó lại nuốt thẳng di thể Thánh Vương mà Khổ Địa các ngươi coi như trân bảo!"

Lời này vừa nói ra.

Ô Ngạn cùng Lăng Loạn đạo nhân đều tái mặt.

"Ngươi dám!"

"Có chuyện gì mà ta không dám sao?"

Tần Ninh lãnh miệt nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, người ở nơi nào?"

"Ngươi...", thân thể Ô Ngạn giờ này khắc này khẽ cong, khí thế toàn thân gần như hoàn toàn tán loạn.

"Người ở trong Khổ Địa!"

"Sống hay chết?"

"Ta không biết".

Ô Ngạn lạnh lùng nói: "Người này tự tiện xông vào cấm địa Khổ Địa, bị chúng ta đuổi ra, ngã vào cấm địa của Khổ Địa".

Lăng Loạn đạo nhân nghe đến lời này thì tái mét mặt mày.

Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay lên.

Lập tức xuất hiện chân dung của hai người.

Thạch Cảm Đương! Lý Nhàn Ngư!

"Có phải một trong hai người này không?"

Tần Ninh lạnh lùng hỏi.

Ô Ngạn nhìn chân dung của hai người, chỉ vào một trong số đó, thần thái ảm đạm nói: "Là kẻ này!"

Thạch Cảm Đương!

Tần Ninh giờ phút này chỉ thể hiện ra sắc mặt lạnh lẽo.

"Thanh Vân, coi chừng hắn ta!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Đi tới Khổ Địa, tìm Thạch Cảm Đương!"

"Ô Ngạn đúng không?"

Tần Ninh nhìn Ô Ngạn, hờ hững nói: "Đồ nhi ta mà thiếu một cọng lông tơ thì dòng tộc chịu khổ ở Khổ Địa các ngươi cũng đừng mong sống sót!"

Ngữ khí lạnh lùng, thần thái đạm mạc.

Nhưng Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận đều biết Tần Ninh đang cực kỳ tức giận trong lòng.

Còn sắc mặt Ô Ngạn thì càng thêm ảm đạm.

Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này nhịn không được nói: "Tần Ninh, việc này lại không liên quan đến đại đa số người của dòng tộc chịu khổ".

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại nhìn Lăng Loạn đạo nhân một cái.

Chỉ một ánh mắt cũng làm cho Lăng Loạn đạo nhân run rẩy.

"Ta là người bao che khuyết điểm".

Tần Ninh không nói thêm gì nữa, mấy người trói Ô Ngạn lại, chuẩn bị rời đi.

Núi lửa đã bị phong cấm, Tần Ninh không có hứng thú với số Thiên Cung còn lại.

Tin tức về Thạch Cảm Đương xuất hiện, dĩ nhiên là đi tìm Thạch Cảm Đương.

Chỉ là, ngay tại giờ phút này, từng tiếng tiếng xé gió lên.

Bốn phía xuất hiện mười mấy người.

Nhìn kỹ lại, mười mấy người này có khí thế ngạo nghễ, đi từ phía xa tới, hiển nhiên là hướng về phía bọn họ.

"Các ngươi là người phương nào?"

Tần Ninh nói thẳng.

"Sư tôn...", Dương Thanh Vân đè chặt Ô Ngạn bị mất một cánh tay, thấp giọng nói: "Bọn họ chính là người của Hiên Viên thánh địa!"

Hiên Viên thánh địa! Một trong tứ đại bá chủ Thanh Châu, ở Đông Vực Thanh Châu.

"Hóa ra là các ngươi...", Tần Ninh giờ phút này nhìn đám người.

"Các ngươi có thể rời đi, Hiên Viên Hương Nhi nhất định phải ở lại".

Một thanh niên cầm đầu đi ra, nhìn mấy người Tần Ninh.

"Hiên Viên Phong!"

Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này sải bước ra, nhìn thanh niên có vẻ ngoài đẹp trai đứng đầu, quát: "Hiên Viên Thanh Sương xem thường ta quá đấy, muốn bắt ta mà chỉ phái mỗi ngươi tới sao?"

Nghe đến lời này, Hiên Viên Phong lại cười.

"Sư phụ cần gì phải đích thân ra tay chứ. Nếu như cô cô Hương Nhi là cường giả Địa Thánh như ngày xưa, ta đương nhiên không dám, thế nhưng... ngươi không phải!"

Hiên Viên Phong nhìn mấy người Tần Ninh, lần nữa nói: "Hiên Viên Hương Nhi là người của Hiên Viên thánh địa chúng ta, chúng ta bắt cô ta trở về, không liên quan gì đến các ngươi".

"Các ngươi chắc cũng biết hậu quả của việc đối nghịch với Hiên Viên thánh địa chứ?"

Ở cuộc chiến ban nãy, Lăng Loạn đạo nhân kia đột nhiên đột phá đến Địa Thánh, khiến cho năm người chạy thoát.

Hiện tại khó khăn lắm mới tìm lại được, lần này tuyệt đối không thể để cho Hiên Viên Hương Nhi bỏ chạy.

Bắt được Hiên Viên Hương Nhi chính là lập một công lớn.

"Ta không thả người đấy!"

Tần Ninh giờ phút này kiêu ngạo nói: "Bắt người? Muốn bắt người từ trong tay của ta, ngươi cũng đủ tư cách sao?"

Giờ khắc này, Tần Ninh rất bực bội.

Ma tộc lại xuất hiện.

Thạch Cảm Đương không rõ sống chết.

Hiên Viên Phong giờ lại nhảy ra cản đường.

Điều này khiến hắn càng thêm bực bội.

Những người này không thể thành thật một chút được sao?

Thế nhưng bên người lại không có ai có khả năng để hắn “sai bảo”.

Cho tới bây giờ, mọi chuyện vẫn cần hắn tự mình động thủ.

Rất mệt mỏi.

Hiên Viên Phong nghe đến lời này, cũng không nhiều lời.

Trước đó mấy người đã động thủ, hiển nhiên là muốn bảo vệ Hiên Viên Hương Nhi.

Lần này hỏi nhiều một câu, là bởi vì nhìn thấy Ô Ngạn cảnh giới Địa Thánh bị bắt, không muốn vạch mặt.

Thế nhưng Tần Ninh hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Đã như vậy thì cũng không có gì phải ngại nữa!

Hiên Viên Phong vung tay lên.

Sau lưng hắn ta có hai người bước ra.

Hai người lan tỏa khí tức.

Hai Địa Thánh nhị phách.

Hiên Viên Phong lãnh đạm nói: "Nếu bây giờ thay đổi ý định thì vẫn có thể nói cho ta biết!"

"Không thay đổi".

Tần Ninh giờ phút này cũng bước ra, nhìn Hiên Viên Phong, hờ hững nói: "Hiên Viên Hương Nhi là người của ta, ngươi muốn mang đi thì phải có bản lĩnh này mới được".

"Muốn chết!"

Giờ phút này, hai bóng người kia trực tiếp tấn công Tần Ninh.

Hiên Viên Phong thì tấn công mấy người còn lại

Lăng Loạn đạo nhân thấy thế thì vội vàng giết ra, ngăn cản Hiên Viên Phong.

Chiến đấu lập tức nổ ra!

Dương Thanh Vân giờ phút này đè ép Ô Ngạn, nhìn bốn phía.

"Cái tên này đúng là xui xẻo...", Dương Thanh Vân thở dài.

Hiên Viên Hương Nhi không hiểu.

Dương Thanh Vân tiếp tục nói: "Sư tôn hiện tại đang không vui, hắn ta lại một hai phải chọc cho người khó chịu, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt".

Ô Ngạn giờ phút này lại khẽ nói: "Sư tôn ngươi có thể đối phó hai tên Địa Thánh nhị phách sao?"

"Ngươi cũng là Địa Thánh nhị phách còn gì, ngươi không thấy sư tôn ta đánh bại ngươi dễ như trở bàn tay đó à?"

Ô Ngạn hậm hực nói: "Hiên Viên Thanh Sương của Hiên Viên thánh địa là cường giả Địa Thánh thất phách đỉnh cao, các ngươi giết người của Hiên Viên thánh địa, phiền phức vô cùng..."

Dương Thanh Vân khẽ khàng cắt lời Ô Ngạn: "Ngươi cho rằng sư tôn ta sợ à?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom