-
Chương 1231-1235
Chương 1231: Tam Tử chết
Nháy mắt, một cỗ khí thế bá đạo từ trong cơ thể Khai Sơn Cự Tử khuếch tán ra bên ngoài.
“Khai Sơn Cự Chưởng!”
Một chưởng vừa được đánh ra, thân thể Khai Sơn Cự Tử lảo đảo.
Lộc Phương Thiên Nhân ở phía trước cũng bị đánh lui!
“Tần Ninh, Hồng Lưu, Lộc Phương, Lộc Viên, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, các ngươi cứ chờ đợi sự trả thù điên cuồng của tam đại tông môn đi!”
Vừa dứt lời, thân thể Khai Sơn Cự Tử đã chợt lóe rồi lao thẳng về phía tiên cung Thiên Âm.
Ầm…Chỉ là, mắt thấy Khai Sơn Cự Tử đã sắp tiến vào trong tiên cung Thiên Âm, một tiếng nổ vang trời bỗng nhiên vang lên.
“Khạc khạc, muốn đi vào sao, còn lâu mới được!”
Giờ phút này, thân hình khổng lồ của Cửu Anh chắn ngay trước cửa tiên cung Thiên Âm, nó cười nói: “Vừa rồi không phải còn muốn chia nhau hai món vương khí của Tần gia nhà ta sao?”
Nhìn thấy Cửu Anh, sắc mặt Khai Sơn Cự Tử trở nên lạnh lùng.
“Súc sinh, cút ngay”.
“Ngươi mắng ta?”
Cửu Anh nổi giận, nó tiến lên phía trước rồi trực tiếp tung ra một quyền.
Hơi thở cuồng bạo lập tức phóng ra bên ngoài.
Móng vuốt nắm lại thành quyền rồi tung đòn.
Ầm một tiếng, hư không như bị nổ vỡ.
Thân thể của Khai Sơn Cự Tử lùi về sau.
Cửu Anh cũng không có ý định buông tha cho hắn ta, nó tiếp tục đuổi theo.
Lúc này, hai vị Thiên Nhân Lộc Phương và Lộc Viên ở phía sau cũng đồng thời ra tay.
Khai Sơn Cự Tử bị vây ở giữa, không thể nào thoát ra ngoài.
“Tần Ninh, nếu như ngươi giết ta, Khai Sơn cung và ngươi sẽ không chết không ngừng”.
“Không chết không ngừng?”
Tần Ninh cũng cười nói: “Ta cùng với các ngươi, cũng không chết không ngừng!”
Ầm…Bên kia, một tiếng gầm rú vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân lại giết chết Phương Thiên Tử.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hai vị thiên chi kiêu tử đã mất mạng.
Trong lòng Khai Sơn Cự Tử trở nên tuyệt vọng.
Tại sao có thể như vậy?
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng người ta là con sơn dương nằm trong lồng sắt chờ đợi bị làm thịt.
Giờ phút này lại trở thành hùng sư mãnh hổ, phá vỡ lồng sắt muốn giết chết hắn ta.
Hắn ta không cam lòng!
“Ta không cam lòng, không cam lòng!”
Lúc này, một tiếng gào thét vang lên.
Chỉ là cho dù không cam tâm thì Khai Sơn Cự Tử cũng không có khả năng xoay chuyển.
Thân thể bị nổ vỡ.
Khai Sơn Cự Tử chết.
Giờ phút này, thân hình Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân đều hạ xuống mặt đất.
“Tần công tử”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chắp tay nói: “Đa tạ!”
“Khách sáo”.
Hồng Lưu Thiên Nhân cười tủm tỉm nói: “Hôm nay trong tiên cung Thiên Âm này có rất nhiều cảnh vật kỳ ảo, báu vật vô số, ta cũng muốn vào trong xem thử một chút”.
“Tần công tử, xin từ biệt tại đây, nếu như ngươi cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ba người chúng ta!”
“Được!”
Vừa dứt lời, ba bóng người đã cất bước tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, Tần Ninh đứng ở trước cửa tiên cung Thiên Âm.
“Đây là tiên cung Thiên Âm mà Âm Vương để lại?”
Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Xem ra thế lực các nơi đều đang tìm kiếm nơi này”.
“Nói không chừng nó còn có thể giúp nàng nhảy lên cảnh giới Thiên Nhân”.
Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Con đường Vương Giả ẩn chứa võ đạo đích thực, lấy thiên phú hiện tại của nàng, không phải là không thể tiến thêm một bước, đạt tới Thiên Nhân”.
“Ta cũng không cần…”, Cốc Tân Nguyệt từ chối nói: “Hiện tại, ta đã tiến bộ rất nhanh rồi, cho dù chỉ ăn cơm uống nước thì cảnh giới cũng tăng lên”.
“Nếu như tốc độ lại tăng thêm, ta sợ sức mạnh mà ta đang nắm trong tay sẽ xuất hiện vấn đề”.
Giờ phút này, Cửu Anh vội vàng nói: “Ta ta ta, ta có thể…”
“Ngươi không thể”.
Tần Ninh thẳng thừng nói: “Mãnh thú nhất mạch phải đi con đường của riêng mình, nếu như ngươi đi theo con đường này, chắc chắn là chết không phải nghi ngờ!”
“…”, Cửu Anh bất lực thở dài.
“Ngươi ít ra vẻ đáng thương lại đi”.
Tần Ninh quát lớn nói: “Ngươi cho rằng là ta không biết gì sao?
Khí huyết và linh khí trong xương tủy thú vương kia đều là thứ hiếm có của trời đất, ngươi còn chưa tiêu hoá xong, nếu không thì ngươi đã ở cảnh giới Thiên Nhân rồi!”
Cửu Anh thì thầm nói: “Thiên Nhân còn có bảy bộ, không phải là ta còn kém xa lắm sao…”
“Tham nhiều thì nhai không vụn”.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Khi ngươi dấn thân vào con đường của Vương Giả, ngươi sẽ phát hiện ra, sức mạnh có tính nối liền, khi đó, huyết mạch mãnh thú trong cơ thể ngươi sẽ thức tỉnh một lần nữa, sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên theo cấp số nhân”.
“Người mới vừa bước vào Vương Giả sẽ lập tức trở thành cao thủ trong Vương Giả”.
“Thật sao?”
“Ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cửu Anh cũng không nhiều lời nữa.
Tần Ninh nói đó là sự thật vậy thì chính là sự thật!
“Vào xem!”
“Được!”
Giờ phút này, hai người họ bước vào trong…
Vào cửa cung.
Một cỗ linh khí thuần khiết mạnh mẽ lập tức phả vào mặt.
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được tán thưởng nói: “Linh khí nơi này giống như trận pháp hội tụ, rất nồng đậm!”
“Nếu như ở đây tu luyện, chỉ sợ tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp ba lần so với ở bên ngoài”.
“Âm Vương tinh thông âm luật, vô cùng hiểu rõ đạo lý của tự nhiên, có lẽ là ngưng tụ tinh khí của các loài linh thực trong đất trời, khiến cho tiên cung Thiên Âm xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này!”
Bước vào trong cửa cung, cảm giác vô cùng khác lạ.
Nó giống như là tiên cảnh giữa nhân gian.
Bên trong tiên cung, những tòa đại điện như được ẩn giữa tầng mây, lại giống như sừng sững giữa khe núi.
Mỗi một toàn đại điện thoạt nhìn đều vô cùng khí thế, lại thêm huyền trận vào, cảm giác có chút độc đáo.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc bước vào trong tiên cung, âm thanh ở bên ngoài đều biến mất.
Tòa tiên cung này dường như là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Người của tam đại tông môn đi đâu hết rồi…”, Cửu Anh nhếch môi nói: “Lão tử không nhịn được mà muốn giết hết bọn họ…”
“Ngươi gấp cái gì?”
Tần Ninh cũng cười nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, gặp một người giết một người là được”.
Cửu Anh nhếch môi cười, nó cũng không nhiều lời nữa.
Cùng lúc đó.
Trong rừng Thiên Âm.
Một đội người ngựa đã tới gần tiên cung.
“Đáng chết!”
Lúc này, một người cầm đầu quát mắng: “Vốn tưởng rằng tên nhóc Tần Ninh kia sẽ chạy trốn, không ngờ hắn lại trực tiếp đi vào trong”.
“Thật to gan, dám thản nhiên không đặt Thanh Dương môn chúng ta vào trong mắt”.
Đoàn người này chính là bốn vị đường chủ của Thanh Dương môn.
Hề Mộng Lâm, Lý Kình, Vương Hành, Thanh Khai Viễn, bốn người cầm đầu dẫn theo hơn trăm người đến.
Bọn họ ở cửa cung Thiên Âm canh giữ hơn nửa ngày, nhưng vẫn không thấy Tần Ninh và người của Vạn Thiên các.
Sau khi tiến vào nơi này, bọn họ mới phát hiện ra tung tích của người Vạn Thiên các trên đảo.
Nhưng lại không thấy Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Bởi vậy nên mới biết.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt căn bản là không đem cái chết của Thanh Dương Linh Tử đặt ở trong lòng, vẫn nghênh ngang khám phá cung Thiên Âm như trước.
“Tiên cung Thiên Âm mở ra, tam đại tông môn nhất định đi vào”.
Hề Mộng Lâm lạnh nhạt nói: “Ta đã thông báo cho môn chủ, có lẽ không bao lâu nữa môn chủ sẽ đến!”
Môn chủ Thanh Dương môn! Thanh Viễn Minh! Ở Thiên Nam được người ta ca tụng là cường giả Thiên Nhân có danh tiếng hiển hách.
Cho dù là Thiên Ngoại Tiên cũng phải cho Thanh Viễn Minh mấy phần mặt mũi.
Nếu như môn chủ đích thân tới đây, Tần Ninh chắc chắn là phải chết.
“Đi, đi vào xem sao!”
Hề Mộng Lâm mở miệng nói: “Tam đại tông môn vậy mà lại tiến vào trước, đáng chết…”, cùng một lúc, tứ đại tông môn đều tập trung ở trong tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, còn có những người khác đi đến nơi này.
Thiên Bảo lâu! Hơn mười người.
Cầm đầu là Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong, lúc này, ông ta dẫn theo thiếu chủ của Thiên Bảo lâu Thiên Minh Vũ xuất hiện ở trước cửa tiên cung Thiên Âm.
“Tiên cung Thiên Âm thật sự là đã xuất hiện!”
Lý Trường Phong khẽ cười nói.
Thiên Minh Vũ cũng liếm môi, vô cùng hứng thú nói: “Con cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc thì nơi này có cái gì của Âm Vương?”
“Sáo Thụ Thiên và đàn Phủ Uyên có phải là ở trong tiên cung Thiên Âm này hay không?”
Nghe được những lời này, Lý Trường Phong cười nói: “Hai đại vương khí, quả thật là khiến cho người ta động tâm!”
Chương 1232: Bản đồ tiên cung
Thiên Minh Vũ nói tiếp: “Lúc trước gặp Vũ Diệp Tử Sở Thiên Diệp, một trong tam Diệp Tử, có cảnh giới Quy Nhất thất mạch, con cũng áp chế về cảnh giới Quy Nhất thất cảnh để đánh nhau cùng với hắn ta, đáng tiếc là thực lực của người này quá yếu!”
“Không biết Phong Diệp Tử và Vô Tình Diệp Tử có thể gợi lên chút hứng thú nào của con hay không”.
Nghe được những lời này, Lý Trường Phong cũng dặn dò nói: “Trong tam Diệp Tử, tu vi của Vô Tình Diệp Tử vô cùng mạnh, cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, lại còn là đế thể, ngươi đừng khinh thường!”
“Đệ tử hiểu được!”
Giờ phút này, hơn mười bóng người đều tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, khi mười mấy người tiến vào tiên cung Thiên Âm, một đội người ngựa từ chỗ tối đi ra.
“Chính là hắn ta!”
Cầm đầu là ba người, hai nam một nữ.
Một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, hắn ta không nhịn được nói: “Thiên Minh Vũ, thiếu chủ Thiên Bảo lâu, cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân”.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vừa nói vừa thở hổn hển.
“Hắn ta áp chế về cảnh giới Quy Nhất thất mạch đánh với ta, nhưng mà…ta không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Người không có việc gì là tốt rồi”.
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, sau đó lại im lặng.
Người còn lại cũng mở miệng: “Vô Tình, Ngô tiên sinh sẽ đến sao?”
“Hẳn là có!”
Người phụ nữ không chắc lắm nói.
“Thiên Bảo lâu, ngày đó, người bên cạnh Thiên Minh Vũ hẳn là một trong tứ đại phó lâu chủ của Thiên Bảo lâu Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong”.
“Cho dù ngươi dốc toàn lực thắng được Thiên Minh Vũ kia thì sợ rằng Lý Trường Phong kia cũng sẽ ra tay”.
“Loại khiêu chiến này kỳ thật chính là để Thiên Minh Vũ luyện tập, Thiên Minh Vũ thắng, Lý Trường Phong sẽ không ra tay, nhưng nếu Thiên Minh Vũ thua, Lý Trường Phong nhất định sẽ ra tay giết người!”
“Tề Thông Phong, Sở Thiên Diệp, hai người các ngươi cẩn thận một chút”.
Người phụ nữ lại nói: “Có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ là Tề Thông Phong, tuy rằng ngươi có cảnh giới Quy Nhất bát mạch, nhưng mà…người này cũng không dễ đối phó như vậy!”
“Được!”
Tam Diệp tông! Tam đại thiên kiêu mang theo mọi người cẩn thận tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Thế lực khắp nơi đều hội tụ.
Lúc này, tiên cung Thiên Âm lập tức trở nên náo nhiệt…Một toà tiên cung được xây dựng với diện tích vô cùng lớn, trông rất có khí chất của vương giả.
Lúc này, hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt tiến vào một toà đại điện trong tiên cung.
“Chàng phát hiện ra thứ gì sao?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, nàng không nhịn được hỏi.
“Thật sự là không phát hiện ra cái gì, chỉ là cảm thấy toà đại điện này có chút kỳ quái”.
Kỳ quái…Kỳ quái như thế nào?
Tiến vào trong đại điện, hai người họ nhìn thấy cấu tạo của đại điện.
Rất đơn giản, không trang trí thứ gì, nhìn qua còn có vẻ trống trải.
Tần Ninh trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất của đại điện.
Sâu bên trong đại điện, trên bức tường xuất hiện một bức tranh.
Bức tranh kia giống như một tấm bản đồ.
“Bản đồ tiên cung Thiên Âm!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn bức tranh rồi thốt lên.
Nhìn kỹ bức tranh kia, ta sẽ thấy nó miêu tả toàn bộ tiên cung Thiên Âm một cách rõ ràng.
Tiên cung Thiên Âm to như vậy lại được chia làm ba phần.
Bọn họ đi vào từ cửa cung chính là phần thứ nhất, phía trước đều là đại điện, còn có võ đài, được xây dựng rất xa hoa.
Phần thứ hai là những gian phòng ốc.
Dường như là phòng luyện đan, phòng luyện khí, phòng huyền trận đều có đủ loại khác nhau, hơn nữa còn khá kỳ lạ.
Phần thứ ba, chỉ có một tòa cung điện cung cấp năng lượng thật lớn.
Dài vài trăm mét, rộng hơn trăm mét, cao mấy chục mét.
Thật ra nhìn qua cũng không tính là lớn, nhưng khi nhìn thấy nó ở trên bản đồ, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng cường đại.
“Phần thứ ba của cung…”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Chúng ta trực tiếp đến phần cuối cùng đi!”
“Được!”
Hai người lập tức rời đi.
Không phải là những phần phía trước không có bảo vật gì, nhưng mà Tần Ninh không cần, cũng thấy chướng mắt, nên trực tiếp xem nhẹ.
Người xưa truyền tai nhau rằng.
Tiên cung Thiên Âm cất giấu hai thứ thần kỳ trong kho báu.
Hồ Thiên Âm! Thần khúc Thiên Âm! Hồ Thiên Âm có thể tẩy rửa xương tuỷ, có hiệu quả vô cùng kỳ diệu.
Mà thần khúc Thiên Âm, nghe nói chỉ một khúc thôi đã có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ được đại đạo.
Cảnh giới Thiên Nhân là Thiên Nhân chi đạo, mở ra con đường cho linh thức.
Cảnh giới Vương Giả là Vương Giả chi đạo, ngưng tụ linh thức.
Nghe nói một khúc thần khúc Thiên Nhân có thể làm cho người ta đi thẳng vào đại đạo, vô cùng mạnh mẽ.
Đối với hai thứ này, Tần Ninh vẫn có chút tò mò.
Hai người không chút trì hoãn bay thẳng đến chỗ sâu nhất.
Cuối cùng, sau khi xuyên qua chừng hơn mười dặm, bọn họ mới tới được chỗ sâu nhất.
Giờ phút này, vài bóng người đang canh giữ bên ngoài một toà đại điện.
“Nơi này đã bị Thập Phương tông chúng ta…”
“Cửu Anh!”
Mấy bóng người kia còn chưa nói xong, Tần Ninh đã vung tay lên.
Cửu Anh trực tiếp biến hình thành hơn ba mét, hai cánh tung bay, phập phập phập phập, cắn chết cả đám.
“Thập Phương tông cái gì?
Đều là của Tần gia ta!”
Cửu Anh không chút kiêng dè đẩy cửa lớn của đại điện ra.
Tần Ninh đứng ở trước cửa nhìn vào trong đại điện.
“Tiên cung Thiên Âm!”
Tần Ninh mỉm cười, chậm rãi nói: “Nơi này mới là trung tâm của tiên cung Thiên Âm”.
Có lẽ, hơn mười vạn năm trước, Âm Vương ở trong chính nơi này, một người một khúc, tự do tự tại.
Nơi này là trung tâm của tiên cung Thiên Âm.
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo một tia yên ổn, hắn nâng chân bước vào.
Cả tòa cung điện giống như một con dấu hình vuông.
Mà ở đỉnh của cung điện, từ ngoài nhìn vào có thể phát hiện ra đó là một mái bằng cao vài trăm mét.
Một pho tượng long phượng trông vô cùng tinh xảo.
Đối với những thứ bày, Tần Ninh không quá để ý.
Cất bước tiến vào trong cung điện.
Cung điện to như vậy.
Đập ngay vào mắt chính là một toà đại điện, dài rộng hơn trăm mét, cho dù chứa trên dưới trăm người cũng không thành là vấn đề.
Cuối đại điện là một ngai vàng.
Lúc này, Tần Ninh lập tức hướng thẳng về phía ngai vàng, hắn trực tiếp ngồi xuống.
Một tia lười biếng, một tia phóng khoáng.
“Thoải mái…”, Tần Ninh cười nói: “Phải nghĩ cách đem tòa cung điện này đi, về sau hai người chúng ta có thể ở trong cung điện này bay lượn chín ngày, tự nhiên phóng khoáng”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Điều này chỉ sợ là rất khó nhỉ?”
“Ta có thể thử xem sao!”
Tần Ninh vừa dứt lời đã nhẹ nhàng khua khua tay.
Nhất thời, trong đại sảnh, một cột đá loé lên từng đường âm phù.
“Ha ha…”, Tần Ninh cười ha ha nói: “Để xem xem trong đại điện này rốt cuộc là có thứ gì, cũng không cần phải sốt ruột, hiện tại đi xem xét, đợi sau khi ta tế luyện được đại điện này rồi từ từ khám phá!”
Ngay vừa rồi, Tần Ninh phát hiện, toà đại điện này không dung hợp cùng một chỗ với toàn bộ tiên cung Thiên Âm.
Mà là tách ra riêng lẻ.
Đây là hành cung của Âm Vương! Hành cung có thể di chuyển được! Trong mắt Tần Ninh xuất hiện một tia vui vẻ.
“Dùng âm phù khống chế đại điện, toà đại điện này…là một toà vương khí…”, nghe được những lời này, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đều sửng sốt.
“Nguyệt Nhi, nàng đi nhìn xem, xung quanh đại điện có cái gì”.
“Tìm một gian phòng mà nàng thích, về sau đó chính là tẩm điện của chúng ta”.
“Cửu Anh, ngươi cũng đi tìm ổ của ngươi đi!”
Cửu Anh nghe được những lời này liền sửng sốt.
Ổ?
Người đang nói cái gì thế?
Chỗ các ngươi ngủ thì gọi là tẩm điện, chỗ ta ngủ thì gọi là ổ?
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, ta tế luyện đại điện này, lấy nó làm hành cung của Tần Ninh ta!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã phá không bay ra.
Bóng người bao trùm phía trên cung điện.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía trên cung điện thật lớn, lực lượng toàn thân ngưng tụ.
“Lên!”
Một từ vừa dứt, linh khí ùn ùn kéo đến…
Chương 1233: Nguyên Hoàng Cung
Linh lực đó như thể hóa thành một bàn tay, dấu tay bình thường, bay thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, lực lượng ngưng tụ.
Hơi thở cuồng bạo phóng thẳng lên trời.
Mặt đất ầm ầm rung động.
Chấn động này vừa xuất hiện đã ảnh hưởng đến cả mọi người trong tiên cung.
Võ giả khắp nơi đều tụ tập vào giờ phút này.
Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh cũng bay ra ngoài.
Tần Ninh muốn làm gì?
Thật sự phải dung hòa đại điện này để làm hành cung?
Giờ khắc này, hai người đứng trên bậc thềm trước cửa cung.
Linh khí thiên địa hùng hậu từ bốn phía tụ tập mà đến.
Tần Ninh lúc này đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh cung điện.
Phía trên đỉnh cung điện giống như một cây cột đá, dựng thẳng lên trời, cao vài trăm thước, càng hướng lên trên càng mỏng manh.
Mặc dù là trên đỉnh nhưng đường kính cũng phải đạt đến mười mét.
Lúc này Tần Ninh đang đứng ở nơi đó.
Cột đá to như vậy được điêu khắc một con rồng và một con phượng phía trên, quấn lấy cùng một chỗ, đầu rồng và đầu phượng song song mở ra tựa như bảo vệ xung quanh chỗ Tần Ninh đứng.
“Ai ya, thật sự phải lấy sao?”
Cửu Anh nhịn không được kinh ngạc hô lên.
Lúc này Tần Ninh vẫn không mở miệng, đứng trên đỉnh.
Trong lòng bàn tay ngưng tụ từng đạo linh văn, hội tụ thành từng trận pháp, trực tiếp sử dụng.
Vù vù vù…bốn phía thiên địa đều lóe sáng.
Tần Ninh lúc này tựa như ngăn cách với không gian bốn phía.
Ầm ầm ầm… tiếng nứt toạc vang lên.
Tiên cung bay lên không trung.
Ánh mắt Tần Ninh kiên định.
Trước mặt hắn bỗng xuất hiện một bóng dáng.
Âm Vương! Đứng ở trên đài ngoài trời.
“Lại là ngươi!”
Bộ dáng Âm Vương xuất hiện nhờ các sợi linh thức hóa thành, nhìn về phía Tần Ninh.
“Lại là ta”.
Tần Ninh cười nói: “Hành cung này không tồi, lại được Âm thuật của cô thêm vào, đương nhiên đã thành vương khí, ta thích, ta muốn, có thể không?”
Nghe những lời này, Âm Vương cau mày.
“Nếu ngươi có thể phá vỡ sự khống chế linh thức của ta, ngươi phải làm thế nào?”
Tần Ninh không nói gì, bấm tay một chút.
Linh văn vốn dĩ đã được ngưng tụ, lúc này lập tức hội tụ, bao trùm trên cả cung điện.
Cùng lúc đó, đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên cũng xuất hiện.
Hai đại vương khí tựa như mạch máu, khiến tiên cung kinh sợ.
Âm Vương nhíu mày lại.
Chàng trai trẻ chỉ cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch này gây cho cô ta rất nhiều kinh ngạc.
Thiên cung dần dần thành thật hạ xuống dưới.
Tần Ninh bấm tay bắn ra, những con chữ trên bảng tên của cung cũng bị thay đổi.
“Nguyên Hoàng Cung!”
Ba chữ to lớn bá đạo đè lên vài chữ trước đó, xuất hiện trên bảng tên của cung.
Âm Vương chứng kiến một màn như vật, hơi lộ vẻ xúc động.
“Hậu sinh khả úy”.
Âm Vương chậm rãi nói: “Nếu ngươi có thể luyện hóa được hành cung của ta, vậy cũng có thể cảm giác được…”, “Ừ!”
“Xem ra hồ Thiên Âm cùng thần khúc Thiên Âm thật sự tồn tại”.
Tần Ninh gật đầu cười nói: “Cảm ơn”.
“Cảm ơn ta làm gì?”
Âm Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là người phàm, ta cũng có thể nhìn ra được. Chỉ cần ngươi có thể khiến cho đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên không bị phủ bụi, ta liền không quan tâm”.
“Bọn họ là bạn bè của ta!”
“Bạn bè…”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Âm Vương, xem ra cô thật sự nghiên cứu rất sâu với âm thuật”.
“Nếu cô với ta sống cùng thời đại, có lẽ ta có thể chỉ điểm cô một chút con đường thành thánh. Nhưng tương lai có lẽ sẽ có người nguyện ý chỉ dạy cô”.
Nghe được lời này, Âm Vương rõ ràng rất kinh ngạc.
Sau đó không nhịn được hơi lắc đầu.
Tên tiểu tử này khẩu khí thật không nhỏ.
Tần Ninh lúc này cười nói: “Nguyên Hoàng Cung này, ta nhận!”
“Một sợi linh thức này của ta cũng không hẳn là vô dụng”.
“Con mãnh thú bên cạnh ngươi kia, chỉ kém một bước nữa là có thể đạt được Thiên Nhân, ta chỉ tặng ngươi một cái nhân tình thôi!”
Âm Vương vừa dứt lời lại nói tiếp: “Ngươi lấy đi hành cung của ta, thu được đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên, chỉ sợ không dễ dàng rời đi như vậy!”
“Ta thấy hững người đó đã hội họp muốn giết ngươi rồi đó!”
“Ta đợi bọn họ đến!”
Tần Ninh dứt lời liền rơi xuống.
“Cửu Anh, cơ duyên của ngươi tới rồi!”
“A?”
Cửu Anh buồn bực.
Nhưng ngày sau đó, một cỗ linh thức cường đại cơ hồ muốn phá tan đầu nó lập tức chui vào trong óc nó.
“Âm Vương giúp ngươi mở linh thức, đừng phản kháng!”
Tần Ninh căn dặn.
“Ta hiểu rồi!”
Lúc này Cửu Anh nằm rạp trên mặt đất, không có tâm tình nói chuyện.
“Này thì hay rồi, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy đã khiến tất cả mọi người chú ý đến chúng ta cả rồi!”
Cốc Tân Nguyệt cười khổ nói.
Chỉ một chút thời gian này, nàng đã có thể cảm giác được có vài người đã đến gần rồi.
“Không sao, đến vừa đúng lúc!”
Tần Ninh mỉm cười, bước ra từng bước.
Ba ba ba… cả ba phía đều đã có người đến.
Tam đại tông môn! Phong chủ Lâu Dục! Cung chủ Mục Hàm! Phó tông chủ Phương Hóa Vũ! Cả ba vị cao thủ Thiên Nhân lúc này đã xuất hiện.
“Tần Ninh!”
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn đến bóng dáng này, tất cả đều ngơ ngác.
Tần Ninh không chết?
Sao lại như vậy?
“Sao ngươi lại không chết?”
Phong chủ Lâu Dục kinh ngạc nói.
“Vì sao ta phải chết?”
“Tam Huyền Diêt Thiên Trận mà muốn diệt được ta?”
Lời này vừa nói ra, ba người phong chủ Lâu Dục đều cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh không chết! Ba người Vô Lượng Kiếm Tử cũng không trở về.
Chuyện lớn rồi
“Lập tức phái người đi…”, “Không cần”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ba người họ chết rồi”.
Vừa dứt lời, hơn trăm người của cả ba đại tông môn đều trợn mắt há mồm.
“Ngươi giết bọn họ?”
Phương Hóa Vũ oán hận nói.
“Lão phu giết!”
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân xuất hiện.
Động tĩnh lớn như vật được nhiên ông ta cũng cảm nhận được.
“Còn có hai người bọn ta nữa!”
Hai vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên cũng xuất hiện.
Ba vị Thiên Nhân, đằng đằng sát khí.
Lúc trước thiếu chút nữa đã chết.
Nếu không phải Tần Ninh có biện pháp phá vỡ phong ấn thì người chết hiện tại chính là bọn họ.
“Thật to gan!”
Phong chủ Lâu Dực nhìn về phía ba người giận dữ hét: “Ba người các ngươi thật sự nghĩ bổn tọa không dám giết các ngươi sao?”
“Vậy ngươi thử xem”.
Hơi thở của Hồng Lưu Thiên Nhân hùng hậu.
Bị người khác chơi cho một vố thiếu chút nữa đã chết.
Cho dù là ai cũng không có giọng điệu tốt đẹp được.
“Vậy thì chết đi!”
Phong chủ Lâu Dục, Phương Hóa Vũ cùng với nhị cung chủ Mục Hàm đằng đằng sát khí.
Trận đấu hết sức căng thẳng! Nhưng mà đúng lúc này.
Tiếng ầm vang lên, đột nhiên bùng nổ.
Âm thanh nứt vỡ xuất hiện.
Cả tiên cung đều chấn động lên.
“Thất tử Thiên Nam chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đã một tên phế vật Sở Thiên Diệp, Tề Thông Phong ngươi cũng là một tên phế vật khác!”
Một tiếng cười lạnh vang lên.
Ầm ầm… Hai bóng người chật vật rút lui, đánh nhau hướng đám người Tần Ninh bên này.
Trong Thiên Âm cung còn có người khác đang đánh.
Thật là loạn!
“Thiên Minh Vũ, ngươi tìm chết”.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Vô Tình Diệp Tử, bản công tử sớm đã muốn gặp ngươi!”
“Sắc nước hương trời, nổi danh đã lâu, nhưng lại chỉ có thực lực của Quy Nhất Cửu Mạch… thật không đáng để vào mắt!”
Trong khoảnh khắc, âm thanh giao chiến cách mười dặm bên ngoài vang rõ rệt.
Loạn! Tam đại tông môn lúc này muốn vây giết Tần Ninh, đám người Hồng Lưu Thiên Nhân.
Bên kia lại không biết là kẻ nào đang đánh! Lúc này bốn phía đều xôn xao bàn tán.
“Thiên Minh Vũ, thiếu lâu chủ Thiên Bảo lâu”.
“Vô Tình Diệp Tử, không phải là Tam Diệp đứng đầu Tam Diệp tông sao?”
Thiên kiêu nổi lên trong những năm gần đây”.
“Thiên Minh Vũ, người của Thiên Bảo lâu cũng đến đây sao?”
Sao lại cùng Tam Diệp tông đánh đến tận đây vậy?”
Trong lúc mọi người nghị luận, linh khí bên kia bùng nổ.
Chương 1234: Người của ta, ngươi cũng dám giết!
Ầm… linh khí chuyển động.
Hai luồng hơi thở lúc này đã hoàn toàn tán loạn.
Sở Thiên Diệp, Vũ Diệp Tử! Tề Thông Phong, Phong Diệp Tử! Hai người này đã chết rồi!
“Thiên Minh Vũ, ta phải giết chết ngươi!”
Âm thanh khẽ quát lên mang theo phẫn nộ.
Rầm… cuộc chiến lại bắt đầu.
Hai người bên kia dường như đã chém giết đến cực hạn.
Hơn nữa, không có công kích thăm dò, hoàn toàn là cuộc chiến sống còn.
Rắc… tiếng nứt vỡ trầm thấp vang lên, một tia máu bắn lên không trung.
“Vô liêm sỉ, sao ngươi dám!”
Một giọng nói gào thét.
Đây là âm thanh của người thứ ba.
Bang… một tiếng nổ khác lại vang lên, máu chảy tăng vọt.
Máu chảy khắp nơi.
Có bóng dáng rút lui về hướng mọi người.
Trên không tủng, bóng dáng xinh đẹp chật vật chạy trốn.
Trước mặt là một gã đàn ông trung niên, trường kiếm chém ra từng nhát sáng rực, hướng về cô gái kia mà giết, máu tươi rơi tí tách trên không trung.
Một màn này khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Họ còn chưa đánh nhau mà.
Hai nhóm người này hợp lại với tâm lý người chết ta sống.
Tam Diệp tông! Tông môn có thể quật khởi tại Thiên Nam trong vòng mười năm trở lại, đứng đầu là Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử, đều là những thiên kiêu.
Rất rõ ràng, vừa nãy Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử đã bị người ta chém.
Vô Tình Diệp Tử ra tay tựa hồ đã đánh bại người nọ.
Dựa theo lời nói vừa nãy thì chính là Thiên Minh Vũ! Nhưng mà Vô Tình Diệp Tử đã đánh bại Thiên Minh Vũ rồi nhưng lại xuất hiện tình huống có người đuổi giết Vô Tình Diệp Tử.
Chiến đấu sinh tử không ngừng thay đổi.
Vô Tình Diệp Tử kia lôi về hướng bọn họ!
“Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong!”
Không biết ai trong đám người đột nhiên nhỏ giọng nói.
Sau đó tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
Một trong bốn phó lâu chủ của Thiên Bảo lâu, Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong
Vị này chính là một cường giả cảnh giới Thiên Nhân nổi tiếng từ rất lâu rồi! Lúc này đây, bóng dáng xinh đẹp kia không ngừng bị buộc lui về phía sau.
Thực tế mà nói không thể không lui về phía sau.
Lý Trường Phong phong tỏa toàn bộ bốn phương tám hướng tiến lên của cô ta, chỉ có lui lại mới có đường sống.
“Hừ, đê tiện vô sỉ!”
Cô gái quát một tiếng, trong cơ thể có một cỗ lực lượng hùng hồn được phóng thích ra.
“Thiên Minh Vũ là cảnh giới Thiên Nhân, bại dưới tay ta liền để Lý Trường Phong ngươi ra tay?”
“Đây chính là cái gọi là huấn luyện ma quỷ của thiếu lâu chủ Thiên Bảo lâu sao?”
Giọng nói của cô truyền khắp nơi, mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng.
“Muốn giết ta, ngươi cứ thử xem!”
Một lời vừa dứt.
Trong phút chốc, cỗ hơi thở hùng hậu hoàn toàn giải phóng, hơi thở trong cơ thể cô ta phóng thẳng lên trời.
Ầm… từng tiếng gào thét vang lên.
Linh khí thiên địa bốn phía bị đè ép, phát ra tiếng rít gào.
Trường bào của Lý Trường Phong, cầm kiếm trong tay, khí thế của Vô Tình Diệp Tử bị áp chế cực lớn, không thể phóng ra toàn bộ hơi thở.
“Có thể tiếp nhận một kiếm của ta mà không chết, ta sẽ tha chết cho ngươi”.
Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trực tiếp chém ra.
Kiếm khí nổ vang khiến người khác run sợ.
“Đế thể, giải phóng!”
Quát to một tiếng.
Trong không gian nổ vang, thân thể cô gái phóng ra hơi thở hùng hậu, tựa như thiên địa sinh ra, nháy mắt phóng thích toàn bộ.
Nhưng mà, tuy đế thể rất mạnh cũng không thể bù lại chênh lệch cực lớn giữa hai người được. Lúc này, sắc mặt cô ta trắng bệch, bị kiếm khí không ngừng bức lui.
Kiếm quang giáng xuống.
Rầm… thiên địa chấn động.
Cả tiên cung Thiên Âm cũng đều bị ảnh hưởng theo.
Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong, uy danh hiển hách, quả nhiên không đơn giản.
Oanh… kiếm khí rít gào, bao phủ cả người Vô Tình Diệp Tử, phù phù, sắc mặt Vô Tình Diệp Tử rất khó coi.
Máu tươi tí tách chảy xuống, lúc này trông Vô Tình Diệp Tử như bị sét đánh.
“Kiếm, còn chưa hết đâu”.
Lý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Đạo kiếm khí thứ hai, đạo kiếm khí thứ ba, lúc này lập tức vung ra.
Ầm.. cả người Vô Tình Diệp Tử hứng trọn công kích của chiêu kiếm, không ngừng bị đánh lui về hướng đám người Tần Ninh.
Ầm… âm thanh va chạm không ngừng vang lên.
Trên người Vô Tình Diệp Tử vết kiếm dày đặc.
Lý Trường Phong đuổi theo không ngừng.
Ba kiếm trực tiếp chém xuống.
Rầm… tiếng gầm rú vang lên kịch liệt.
Bóng hình xinh đẹp kia rốt cuộc không chịu nổi, chật vật quay về.
“Ta chết, ngươi cũng đừng mong sống sót!”
Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ phút này chỉ còn cách đám người khoảng vài cây số.
Cô ta đưa lưng về phía mọi người, đối mặt với Lý Trường Phong không chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, uy nghiêm của đế thể giải phóng.
Trong nháy mắt, chín luồng hơi thở tràn ngập trong cơ thể cô ta.
Một cỗ linh khí mạnh mẽ từ trong cơ thể cô ta phóng ra bốn phía.
Chín luồng hơi thở hóa thành chín cánh hoa sen, lúc này hợp thành một cỗ hơi thở mạnh mẽ cực bá đạo.
Toàn bộ thiên địa lâm vào dao động.
“Đế thể…”, không ít người giờ phút này thì thào tự nói.
Đế thể! Quả thực rất thưa thớt! Vô Tình Diệp Tử vậy mà lại là đế thể.
“Đế thể thì thế nào?
Bổn tọa muốn giết ngươi, thần cũng không ngăn được”.
Lý Trường Phong hừ lạnh nói.
Một kiếm cuối cùng cũng trực tiếp chém xuống.
Kiếm quang vạn trượng không ngừng thu nhỏ lại, đạo kiếm quang tụ họp, hòa thành nghìn trường, rồi trăm trượng, cuối cùng chém xuống.
Nhìn đến kiếm khí kia, trong lòng Vô Tình Diệp Tử tuyệt vọng.
Xong rồi! Trường Phong kiếm khách mạnh, quá mạnh! Đáng tiếc, còn chưa thể gặp lại hắn! Không biết hiện tại hắn thế nào rồi?
Nếu hắn ở trong này, nhất định sẽ rất tức giận nhỉ… trong lòng Vô Tình Diệp Tử buồn bã.
“Thần cũng không ngăn được, vậy không cần gặp cũng được!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Phía dưới mặt đất có một bóng người phá không mà đến, nháy mắt xuất hiện trước mặt Vô Tình Diệp Tử.
Một tay xuất ra, chín luồng hỏa long bay thẳng lên trời.
Trong phút chốc, biển lửa lan tràn khắp mọi nơi.
Hơi thở nóng rực cường đại, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần đều bị đốt cháy.
Cảm giác cực nóng quét vào tận trong tim mỗi người.
“Siêu phẩm bảo khí!”
Sắc mặt Lý Trường Phong khẽ biến
Có thể tỏa ra hơi thở mạnh mẽ cỡ này chỉ có thể là siêu phẩm bảo khí! Rống… chín luồng hỏa long rít gào mà ra, không ngừng cắn xe, đánh tan kiếm khí.
Oanh… kiếm khí cùng rồng lửa cắn xé lẫn nhau.
Không khí mạnh mẽ không ngừng tuôn trào.
Trong nháy mắt, mọi người ở khắp nơi đều sửng sốt.
Tần Ninh ra tay rồi?
Ầm ầm ầm, âm thanh không ngừng hội tụ, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng biến mất… Lúc này ai cũng ngạc nhiên không thôi.
Không ai biết vì sao Tần Ninh lại đột ngột ra tay.
Lý Trường Phong cũng cau chặt mày.
Người thanh niên trước mắt, ông ta không biết.
“Ngươi là kẻ nào?
Nhúng tay vào chuyện của Thiên Bảo lâu ta, ngươi gánh vác nổi sao?”
Thanh âm lạnh lùng, mang theo mấy phần chất vấn, ngữ khí miệt thị.
“Còn ngươi là ai?
Thiên Bảo lâu có chịu nổi lửa giận của Tần Ninh này không?”
Giọng nói lạnh lùng không kém vang lên.
Xích Dương Long Luân hóa thành một cái bàn đá, dắt bên người Tần Ninh, chín con rồng lửa như ẩn như hiện xoay quanh Tần Ninh.
“Người của ta cũng dám giết, dù là Thiên Bảo lâu không chịu đựng nổi lửa giận của ta đâu!”
Một lời hạ xuống, bốn phía đều yên tĩnh.
Người của ta?
Vô Tình Diệp Tử khi nào thì thành người của Tần Ninh?
Giờ phút này, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Chương 1235: Vô Tình Diệp Tử Diệp Viên Viên
Vô Tình Diệp Tử giờ đang cầm chặt thanh trường kiếm, trang phục đã có vài chỗ rách rưới, lộ ra những nhát chém, còn mang theo chút máu tươi.
Mái tóc dài rối tung, giờ đây, trông nàng còn có vài phần mỹ lệ nhưng lại đầy đau đớn.
Nhìn vào người thanh niên đứng trước mặt mình, Vô Tình Diệp Tử ngẩn ngơ, đứng đờ người ra đó, nàng như đang không tin vào mắt mình, giống như thật may mắt khi thoát nạn, như là khiếp sợ những gì diễn ra trước mặt mình!
"Công tử...", nhẹ nhàng thốt lên, bóng dáng Vô Tình Diệp Tử hơi lảo đảo.
Tần Ninh đưa tay, kéo Vô Tình Diệp Tử đến bên mình.
Rồi rót linh khí vào cơ thể mỹ nhân trước mặt, Tần Ninh nhíu mày.
"Sao lại cậy mạnh như vậy?"
"Nếu không thi triển uy nghiêm của Đế thể, thì ta chưa chắc nhận ra cô, không gặp một thời gian, cô lớn lên càng thêm lạnh giá như tuyết, xinh đẹp kiều diễm..."
"Viên Viên!"
Hắn chầm chậm buông hai chữ, khiến Cốc Tân Nguyệt dưới kia run lên.
Vô Tình Diệp Tử! Là Diệp Viên Viên sao?
Lúc này, Cửu Anh gãi đầu ngơ ngác.
Đây là người đàn bà của Tần gia à?
Sao cũng xấu vậy nhỉ?
Mắt thẩm mỹ của Tần gia có vấn đề rồi à.
Người phụ nữ nào cũng xấu như vậy, nhắm ra tay được không đấy?
Tần Ninh nhẹ nhàng kéo Diệp Viên Viên tựa vào lồng ngực của mình, hắn trìu mến nói: "Không có gì, ta chỉ muốn cho cô và Sương Nhi rèn luyện ở Thanh Ninh các, không ngờ rằng các cô đã tự chọn con đường cho bản thân mình".
"Không nghe lời như vậy, giờ thấy lỗ mãng chưa?"
"Tuy bản công tử có nói là các cô phải rèn luyện nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ tới chuyện mất tin tức của các cô, nói đi nói lại, các cô đều là..."
"Công tử!"
Diệp Viên Viên vươn hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, cơ thể nàng khẽ run, không kìm lòng mà nức nở nói.
"Viên Viên tưởng người bị nhốt ở... Nên Viên Viên vẫn mong trở nên mạnh hơn để giúp ích cho công tử, mà không phải mỗi lần đều đứng một bên nhìn công tử... Viên Viên... Viên Viên...", Diệp Viên Viên khóc nức nở, nói không thành tiếng.
Giờ đây, đáy lòng Tần Ninh rung động.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Diệp Viên Viên, buông lời trấn an: "Không sao đâu, không sao đâu, hiện giờ ta đã mạnh lắm rồi, từ thần linh cho tới ma quỷ, người giết được ta còn chưa ra đời đâu, cô yên tâm đi...", hai bóng người lơ lửng giữa không trung, chân giẫm luân bàn, quấn quýt ôm chầm lấy nhau.
Mọi người khắp bốn phía đều ngơ ngác nhìn theo.
Lúc này, Cửu Anh lại gần Cốc Tân Nguyệt, thì thầm nói: "Người của Tần gia à?"
"Cô gặp nguy rồi đấy, tuy rằng hai người các cô không cào cấu gì nhau, nhưng hai người chia một người, chẳng phải tình cảm cũng sẽ thiếu chút sao?"
Cốc Tân Nguyệt nhìn Cửu Anh, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch phải không!"
"Rất nhanh sẽ đến cảnh giới Thiên Nhân thôi!"
Cửu Anh cố sửa lại.
"Ừ, khá lắm!"
Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: "Bây giờ, ta đang ở cảnh giới Quy Nhất lục mạch, chắc chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ tới cảnh giới Thiên Nhân thôi, đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi bàn luận võ đạo!"
Nghe vậy, Cửu Anh ngậm miệng theo bản năng.
Người đàn bà của Tần Ninh, ai nấy cũng đều rất đáng sợ.
Hở ra là uy hiếp người ta! Thực lực không bằng nó, nó cũng chả dám bắt nạt.
Còn khi thực lực mạnh hơn nó là thích là cứ bắt nạt nó thôi.
Quả thật là không coi hung thú ra gì mà.
"Cô không được đánh ta...", Cửu Anh thì thầm nói: "Ta chính là Anh Anh của Tần gia đó..."
Nghe vậy, khóe miệng Cốc Tân Nguyệt co rút.
Tên này là hung thú thật à?
Anh Anh?
Đây là học ai đó hả?
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên đã ngừng khóc, Tần Ninh chỉ cảm thấy hơi thở của nàng trở nên mong manh.
Mãi một hồi, hắn vừa mới phát hiện, Diệp Viên Viên... đang ngủ... Tần Ninh vẫy tay, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi đến.
"Chăm sóc Viên Viên giúp ta!"
"Ừ!"
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh lui vào một bên.
"Hãy mau xưng tên!"
Lý Trường Phong lạnh lùng nói.
Người của Thiên Bảo lâu lần lượt xuất hiện.
Trước ngực Thiên Minh Vũ có một vết chém, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nó vẫn chưa đông lại, có vẻ như là do Diệp Viên Viên gây nên.
"Thiên Nhân nhất bộ lại thảm bại dưới tay cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, thật mất mặt".
"Với thiên phú như vậy, mà cũng xứng với cái danh thiên kiêu à?"
"Có thấy thú vị khi khiêu chiến người khác để rèn luyện bản thân không?"
Lúc này, giọng điệu Tần Ninh đầy lạnh nhạt và miệt thị.
Sắc mặt Thiên Minh Vũ liên tục thay đổi.
Hắn ta không ngờ rằng Diệp Viên Viên lại mạnh đến như vậy.
"Lão phu đang hỏi ngươi đó!"
Thanh kiếm của Lý Trường Phong lóe sáng, ông ta nói.
"Hãy nhớ cho kỹ, kẻ giết người của ngươi tên là Tần Ninh!"
"Ông là Lý Trường Phong phải không?"
"Ông đại diện cho Thiên Bảo lâu sao?"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Xem ra, việc này ta phải tìm lâu chủ Thiên Bảo lâu, để đòi lời giải thích thỏa đáng rồi".
"Người của ta mà còn dám động vào, dẫu có hủy Thiên Bảo lâu các ngươi, cũng chẳng thấm vào đâu!"
Cùng lúc đó, một đoàn người chạy đến.
Bọn họ là người của Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng vừa dẫn người chạy tới đây, vừa đến đã nghe Tần Ninh nói thế, chân ông ta mềm nhũn, xém nữa là té ngã rồi.
Ơ... đã xảy ra chuyện gì thế?
Sao lại dính líu đến Thiên Bảo lâu vậy?
Thế quái nào mà Tần Ninh lại xảy ra tranh chấp với Thiên Bảo lâu rồi?
Vẻ mặt Lý Trường Phong âm u đến đáng sợ.
Kẻ này dám ngông cuồng trước mặt ông ta, uy hiếp ông ta, uy hiếp Thiên Bảo lâu.
Tên Tần Ninh này không muốn sống nữa à: "Trường Phong kiếm khách, đã lâu không gặp, giờ có vẻ còn hăng hái lắm nhỉ".
Bỗng nhiên vang lên tràng cười ha hả.
Lúc này, Vạn Tử Hàng đi ra, chắp tay nói: "Ngươi và ta đều hành tẩu trên đại lục Thiên Ngoại này, đã lâu không gặp rồi".
"Chẳng hay ở đây đã xảy ra việc gì thế?"
Vạn Tử Hàng dẫn theo mười mấy người, đứng cách Tần Ninh không xa.
"Ta cứ tưởng là ai, thì ra là Vạn Tử Hàng, người của Vạn Thiên các cũng đến đây à?"
Lý Trường Phong bình thản cười bảo: "Sao vậy, ngươi quen biết tên này à?"
"Công tử Tần Ninh là khách quý của Vạn Thiên các, trước khi ta đến đây, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì mà khiến Trường Phong kiếm khách tức giận đến vậy?"
Nghe vậy, Lý Trường Phong cười khẩy nói: "Người ta muốn giết, hắn lại nằng nặc phải cứu!"
Ông ta nói xong, đáy lòng Vạn Tử Hàng dâng đầy đau khổ.
Tần Ninh quả thật là gây chuyện bất chấp tình hình mà!
"Trường Phong kiếm khách, hay là ông nể mặt Vạn Tử Hàng ta một lần, coi như bỏ qua chuyện này được không?"
Vạn Tử Hàng trầm ngâm một lát, rồi cân nhắc đề nghị.
Giữa không trung, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau đó, Lý Trường Phong mới mở lời, ông ta nhìn Vạn Tử Hàng, rồi lạnh nhạt nói: "Vạn Tử Hàng ngươi là cái thá gì, nể mặt ngươi, ngươi cho rằng mình xứng hả?"
"Bảo ta nể mặt ngươi thì ngươi cũng phải cùng cảnh giới với ta mới được!"
Ông ta vừa dứt lời, sự im lặng bao trùm cả không gian.
Bây giờ, sắc mặt Vạn Tử Hàng đầy nhục nhã.
Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong, thực lực của ông ta là cảnh giới Thiên Nhân tứ bộ! Một khi đã bước vào cảnh giới tứ bộ, đã là cao thủ trong cảnh giới Thiên Nhân rồi.
Mà ông ta giờ chỉ vừa mới tới cảnh giới nhất bộ thôi.
Hai người quả thật không phải mây cùng tầng, khoảng của giữa cả hai rất lớn.
Lúc này, bầu không khí cứng đờ.
"Các chủ Vạn Tử Hàng, kẻ này cũng là người ta cần phải bắt giữ!"
Phong chủ Lâu Dục bỗng nói.
Phong chủ Lâu Dục không nhịn được bèn nói: "Tên này dám bắt tay với người khác, giết chết Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm Phái chúng ta".
"Món nợ này, ta sẽ không bỏ qua đâu".
"Đúng vậy, các chủ Vạn Tử Hàng, Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn cung chúng ta cúng bị tên này giết chết, việc này, Khai Sơn cung cũng sẽ không cho qua".
Lại một giọng nói khác vang lên.
Sắc mặt Vạn Tử Hàng càng trở nên khó coi.
Đây, Tần Ninh... ai đắc tội được thì hắn đắc tội hết à?
"Thanh Dương môn cũng sẽ không bỏ qua".
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ không trung.
Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm người.
Tứ đại đường chủ của Thanh Dương môn đã tới rồi.
Hề Mộng Lâm dẫn đầu đoàn người, giờ đây, ánh mắt cô ta phủ đầy sương giá, rét lạnh nhìn Tần Ninh.
Nháy mắt, một cỗ khí thế bá đạo từ trong cơ thể Khai Sơn Cự Tử khuếch tán ra bên ngoài.
“Khai Sơn Cự Chưởng!”
Một chưởng vừa được đánh ra, thân thể Khai Sơn Cự Tử lảo đảo.
Lộc Phương Thiên Nhân ở phía trước cũng bị đánh lui!
“Tần Ninh, Hồng Lưu, Lộc Phương, Lộc Viên, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, các ngươi cứ chờ đợi sự trả thù điên cuồng của tam đại tông môn đi!”
Vừa dứt lời, thân thể Khai Sơn Cự Tử đã chợt lóe rồi lao thẳng về phía tiên cung Thiên Âm.
Ầm…Chỉ là, mắt thấy Khai Sơn Cự Tử đã sắp tiến vào trong tiên cung Thiên Âm, một tiếng nổ vang trời bỗng nhiên vang lên.
“Khạc khạc, muốn đi vào sao, còn lâu mới được!”
Giờ phút này, thân hình khổng lồ của Cửu Anh chắn ngay trước cửa tiên cung Thiên Âm, nó cười nói: “Vừa rồi không phải còn muốn chia nhau hai món vương khí của Tần gia nhà ta sao?”
Nhìn thấy Cửu Anh, sắc mặt Khai Sơn Cự Tử trở nên lạnh lùng.
“Súc sinh, cút ngay”.
“Ngươi mắng ta?”
Cửu Anh nổi giận, nó tiến lên phía trước rồi trực tiếp tung ra một quyền.
Hơi thở cuồng bạo lập tức phóng ra bên ngoài.
Móng vuốt nắm lại thành quyền rồi tung đòn.
Ầm một tiếng, hư không như bị nổ vỡ.
Thân thể của Khai Sơn Cự Tử lùi về sau.
Cửu Anh cũng không có ý định buông tha cho hắn ta, nó tiếp tục đuổi theo.
Lúc này, hai vị Thiên Nhân Lộc Phương và Lộc Viên ở phía sau cũng đồng thời ra tay.
Khai Sơn Cự Tử bị vây ở giữa, không thể nào thoát ra ngoài.
“Tần Ninh, nếu như ngươi giết ta, Khai Sơn cung và ngươi sẽ không chết không ngừng”.
“Không chết không ngừng?”
Tần Ninh cũng cười nói: “Ta cùng với các ngươi, cũng không chết không ngừng!”
Ầm…Bên kia, một tiếng gầm rú vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân lại giết chết Phương Thiên Tử.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hai vị thiên chi kiêu tử đã mất mạng.
Trong lòng Khai Sơn Cự Tử trở nên tuyệt vọng.
Tại sao có thể như vậy?
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng người ta là con sơn dương nằm trong lồng sắt chờ đợi bị làm thịt.
Giờ phút này lại trở thành hùng sư mãnh hổ, phá vỡ lồng sắt muốn giết chết hắn ta.
Hắn ta không cam lòng!
“Ta không cam lòng, không cam lòng!”
Lúc này, một tiếng gào thét vang lên.
Chỉ là cho dù không cam tâm thì Khai Sơn Cự Tử cũng không có khả năng xoay chuyển.
Thân thể bị nổ vỡ.
Khai Sơn Cự Tử chết.
Giờ phút này, thân hình Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân đều hạ xuống mặt đất.
“Tần công tử”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chắp tay nói: “Đa tạ!”
“Khách sáo”.
Hồng Lưu Thiên Nhân cười tủm tỉm nói: “Hôm nay trong tiên cung Thiên Âm này có rất nhiều cảnh vật kỳ ảo, báu vật vô số, ta cũng muốn vào trong xem thử một chút”.
“Tần công tử, xin từ biệt tại đây, nếu như ngươi cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ba người chúng ta!”
“Được!”
Vừa dứt lời, ba bóng người đã cất bước tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, Tần Ninh đứng ở trước cửa tiên cung Thiên Âm.
“Đây là tiên cung Thiên Âm mà Âm Vương để lại?”
Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Xem ra thế lực các nơi đều đang tìm kiếm nơi này”.
“Nói không chừng nó còn có thể giúp nàng nhảy lên cảnh giới Thiên Nhân”.
Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Con đường Vương Giả ẩn chứa võ đạo đích thực, lấy thiên phú hiện tại của nàng, không phải là không thể tiến thêm một bước, đạt tới Thiên Nhân”.
“Ta cũng không cần…”, Cốc Tân Nguyệt từ chối nói: “Hiện tại, ta đã tiến bộ rất nhanh rồi, cho dù chỉ ăn cơm uống nước thì cảnh giới cũng tăng lên”.
“Nếu như tốc độ lại tăng thêm, ta sợ sức mạnh mà ta đang nắm trong tay sẽ xuất hiện vấn đề”.
Giờ phút này, Cửu Anh vội vàng nói: “Ta ta ta, ta có thể…”
“Ngươi không thể”.
Tần Ninh thẳng thừng nói: “Mãnh thú nhất mạch phải đi con đường của riêng mình, nếu như ngươi đi theo con đường này, chắc chắn là chết không phải nghi ngờ!”
“…”, Cửu Anh bất lực thở dài.
“Ngươi ít ra vẻ đáng thương lại đi”.
Tần Ninh quát lớn nói: “Ngươi cho rằng là ta không biết gì sao?
Khí huyết và linh khí trong xương tủy thú vương kia đều là thứ hiếm có của trời đất, ngươi còn chưa tiêu hoá xong, nếu không thì ngươi đã ở cảnh giới Thiên Nhân rồi!”
Cửu Anh thì thầm nói: “Thiên Nhân còn có bảy bộ, không phải là ta còn kém xa lắm sao…”
“Tham nhiều thì nhai không vụn”.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Khi ngươi dấn thân vào con đường của Vương Giả, ngươi sẽ phát hiện ra, sức mạnh có tính nối liền, khi đó, huyết mạch mãnh thú trong cơ thể ngươi sẽ thức tỉnh một lần nữa, sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên theo cấp số nhân”.
“Người mới vừa bước vào Vương Giả sẽ lập tức trở thành cao thủ trong Vương Giả”.
“Thật sao?”
“Ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cửu Anh cũng không nhiều lời nữa.
Tần Ninh nói đó là sự thật vậy thì chính là sự thật!
“Vào xem!”
“Được!”
Giờ phút này, hai người họ bước vào trong…
Vào cửa cung.
Một cỗ linh khí thuần khiết mạnh mẽ lập tức phả vào mặt.
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được tán thưởng nói: “Linh khí nơi này giống như trận pháp hội tụ, rất nồng đậm!”
“Nếu như ở đây tu luyện, chỉ sợ tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp ba lần so với ở bên ngoài”.
“Âm Vương tinh thông âm luật, vô cùng hiểu rõ đạo lý của tự nhiên, có lẽ là ngưng tụ tinh khí của các loài linh thực trong đất trời, khiến cho tiên cung Thiên Âm xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này!”
Bước vào trong cửa cung, cảm giác vô cùng khác lạ.
Nó giống như là tiên cảnh giữa nhân gian.
Bên trong tiên cung, những tòa đại điện như được ẩn giữa tầng mây, lại giống như sừng sững giữa khe núi.
Mỗi một toàn đại điện thoạt nhìn đều vô cùng khí thế, lại thêm huyền trận vào, cảm giác có chút độc đáo.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc bước vào trong tiên cung, âm thanh ở bên ngoài đều biến mất.
Tòa tiên cung này dường như là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Người của tam đại tông môn đi đâu hết rồi…”, Cửu Anh nhếch môi nói: “Lão tử không nhịn được mà muốn giết hết bọn họ…”
“Ngươi gấp cái gì?”
Tần Ninh cũng cười nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, gặp một người giết một người là được”.
Cửu Anh nhếch môi cười, nó cũng không nhiều lời nữa.
Cùng lúc đó.
Trong rừng Thiên Âm.
Một đội người ngựa đã tới gần tiên cung.
“Đáng chết!”
Lúc này, một người cầm đầu quát mắng: “Vốn tưởng rằng tên nhóc Tần Ninh kia sẽ chạy trốn, không ngờ hắn lại trực tiếp đi vào trong”.
“Thật to gan, dám thản nhiên không đặt Thanh Dương môn chúng ta vào trong mắt”.
Đoàn người này chính là bốn vị đường chủ của Thanh Dương môn.
Hề Mộng Lâm, Lý Kình, Vương Hành, Thanh Khai Viễn, bốn người cầm đầu dẫn theo hơn trăm người đến.
Bọn họ ở cửa cung Thiên Âm canh giữ hơn nửa ngày, nhưng vẫn không thấy Tần Ninh và người của Vạn Thiên các.
Sau khi tiến vào nơi này, bọn họ mới phát hiện ra tung tích của người Vạn Thiên các trên đảo.
Nhưng lại không thấy Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Bởi vậy nên mới biết.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt căn bản là không đem cái chết của Thanh Dương Linh Tử đặt ở trong lòng, vẫn nghênh ngang khám phá cung Thiên Âm như trước.
“Tiên cung Thiên Âm mở ra, tam đại tông môn nhất định đi vào”.
Hề Mộng Lâm lạnh nhạt nói: “Ta đã thông báo cho môn chủ, có lẽ không bao lâu nữa môn chủ sẽ đến!”
Môn chủ Thanh Dương môn! Thanh Viễn Minh! Ở Thiên Nam được người ta ca tụng là cường giả Thiên Nhân có danh tiếng hiển hách.
Cho dù là Thiên Ngoại Tiên cũng phải cho Thanh Viễn Minh mấy phần mặt mũi.
Nếu như môn chủ đích thân tới đây, Tần Ninh chắc chắn là phải chết.
“Đi, đi vào xem sao!”
Hề Mộng Lâm mở miệng nói: “Tam đại tông môn vậy mà lại tiến vào trước, đáng chết…”, cùng một lúc, tứ đại tông môn đều tập trung ở trong tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, còn có những người khác đi đến nơi này.
Thiên Bảo lâu! Hơn mười người.
Cầm đầu là Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong, lúc này, ông ta dẫn theo thiếu chủ của Thiên Bảo lâu Thiên Minh Vũ xuất hiện ở trước cửa tiên cung Thiên Âm.
“Tiên cung Thiên Âm thật sự là đã xuất hiện!”
Lý Trường Phong khẽ cười nói.
Thiên Minh Vũ cũng liếm môi, vô cùng hứng thú nói: “Con cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc thì nơi này có cái gì của Âm Vương?”
“Sáo Thụ Thiên và đàn Phủ Uyên có phải là ở trong tiên cung Thiên Âm này hay không?”
Nghe được những lời này, Lý Trường Phong cười nói: “Hai đại vương khí, quả thật là khiến cho người ta động tâm!”
Chương 1232: Bản đồ tiên cung
Thiên Minh Vũ nói tiếp: “Lúc trước gặp Vũ Diệp Tử Sở Thiên Diệp, một trong tam Diệp Tử, có cảnh giới Quy Nhất thất mạch, con cũng áp chế về cảnh giới Quy Nhất thất cảnh để đánh nhau cùng với hắn ta, đáng tiếc là thực lực của người này quá yếu!”
“Không biết Phong Diệp Tử và Vô Tình Diệp Tử có thể gợi lên chút hứng thú nào của con hay không”.
Nghe được những lời này, Lý Trường Phong cũng dặn dò nói: “Trong tam Diệp Tử, tu vi của Vô Tình Diệp Tử vô cùng mạnh, cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, lại còn là đế thể, ngươi đừng khinh thường!”
“Đệ tử hiểu được!”
Giờ phút này, hơn mười bóng người đều tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Cùng lúc đó, khi mười mấy người tiến vào tiên cung Thiên Âm, một đội người ngựa từ chỗ tối đi ra.
“Chính là hắn ta!”
Cầm đầu là ba người, hai nam một nữ.
Một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, hắn ta không nhịn được nói: “Thiên Minh Vũ, thiếu chủ Thiên Bảo lâu, cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân”.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vừa nói vừa thở hổn hển.
“Hắn ta áp chế về cảnh giới Quy Nhất thất mạch đánh với ta, nhưng mà…ta không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Người không có việc gì là tốt rồi”.
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, sau đó lại im lặng.
Người còn lại cũng mở miệng: “Vô Tình, Ngô tiên sinh sẽ đến sao?”
“Hẳn là có!”
Người phụ nữ không chắc lắm nói.
“Thiên Bảo lâu, ngày đó, người bên cạnh Thiên Minh Vũ hẳn là một trong tứ đại phó lâu chủ của Thiên Bảo lâu Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong”.
“Cho dù ngươi dốc toàn lực thắng được Thiên Minh Vũ kia thì sợ rằng Lý Trường Phong kia cũng sẽ ra tay”.
“Loại khiêu chiến này kỳ thật chính là để Thiên Minh Vũ luyện tập, Thiên Minh Vũ thắng, Lý Trường Phong sẽ không ra tay, nhưng nếu Thiên Minh Vũ thua, Lý Trường Phong nhất định sẽ ra tay giết người!”
“Tề Thông Phong, Sở Thiên Diệp, hai người các ngươi cẩn thận một chút”.
Người phụ nữ lại nói: “Có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ là Tề Thông Phong, tuy rằng ngươi có cảnh giới Quy Nhất bát mạch, nhưng mà…người này cũng không dễ đối phó như vậy!”
“Được!”
Tam Diệp tông! Tam đại thiên kiêu mang theo mọi người cẩn thận tiến vào tiên cung Thiên Âm.
Thế lực khắp nơi đều hội tụ.
Lúc này, tiên cung Thiên Âm lập tức trở nên náo nhiệt…Một toà tiên cung được xây dựng với diện tích vô cùng lớn, trông rất có khí chất của vương giả.
Lúc này, hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt tiến vào một toà đại điện trong tiên cung.
“Chàng phát hiện ra thứ gì sao?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, nàng không nhịn được hỏi.
“Thật sự là không phát hiện ra cái gì, chỉ là cảm thấy toà đại điện này có chút kỳ quái”.
Kỳ quái…Kỳ quái như thế nào?
Tiến vào trong đại điện, hai người họ nhìn thấy cấu tạo của đại điện.
Rất đơn giản, không trang trí thứ gì, nhìn qua còn có vẻ trống trải.
Tần Ninh trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất của đại điện.
Sâu bên trong đại điện, trên bức tường xuất hiện một bức tranh.
Bức tranh kia giống như một tấm bản đồ.
“Bản đồ tiên cung Thiên Âm!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn bức tranh rồi thốt lên.
Nhìn kỹ bức tranh kia, ta sẽ thấy nó miêu tả toàn bộ tiên cung Thiên Âm một cách rõ ràng.
Tiên cung Thiên Âm to như vậy lại được chia làm ba phần.
Bọn họ đi vào từ cửa cung chính là phần thứ nhất, phía trước đều là đại điện, còn có võ đài, được xây dựng rất xa hoa.
Phần thứ hai là những gian phòng ốc.
Dường như là phòng luyện đan, phòng luyện khí, phòng huyền trận đều có đủ loại khác nhau, hơn nữa còn khá kỳ lạ.
Phần thứ ba, chỉ có một tòa cung điện cung cấp năng lượng thật lớn.
Dài vài trăm mét, rộng hơn trăm mét, cao mấy chục mét.
Thật ra nhìn qua cũng không tính là lớn, nhưng khi nhìn thấy nó ở trên bản đồ, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng cường đại.
“Phần thứ ba của cung…”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Chúng ta trực tiếp đến phần cuối cùng đi!”
“Được!”
Hai người lập tức rời đi.
Không phải là những phần phía trước không có bảo vật gì, nhưng mà Tần Ninh không cần, cũng thấy chướng mắt, nên trực tiếp xem nhẹ.
Người xưa truyền tai nhau rằng.
Tiên cung Thiên Âm cất giấu hai thứ thần kỳ trong kho báu.
Hồ Thiên Âm! Thần khúc Thiên Âm! Hồ Thiên Âm có thể tẩy rửa xương tuỷ, có hiệu quả vô cùng kỳ diệu.
Mà thần khúc Thiên Âm, nghe nói chỉ một khúc thôi đã có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ được đại đạo.
Cảnh giới Thiên Nhân là Thiên Nhân chi đạo, mở ra con đường cho linh thức.
Cảnh giới Vương Giả là Vương Giả chi đạo, ngưng tụ linh thức.
Nghe nói một khúc thần khúc Thiên Nhân có thể làm cho người ta đi thẳng vào đại đạo, vô cùng mạnh mẽ.
Đối với hai thứ này, Tần Ninh vẫn có chút tò mò.
Hai người không chút trì hoãn bay thẳng đến chỗ sâu nhất.
Cuối cùng, sau khi xuyên qua chừng hơn mười dặm, bọn họ mới tới được chỗ sâu nhất.
Giờ phút này, vài bóng người đang canh giữ bên ngoài một toà đại điện.
“Nơi này đã bị Thập Phương tông chúng ta…”
“Cửu Anh!”
Mấy bóng người kia còn chưa nói xong, Tần Ninh đã vung tay lên.
Cửu Anh trực tiếp biến hình thành hơn ba mét, hai cánh tung bay, phập phập phập phập, cắn chết cả đám.
“Thập Phương tông cái gì?
Đều là của Tần gia ta!”
Cửu Anh không chút kiêng dè đẩy cửa lớn của đại điện ra.
Tần Ninh đứng ở trước cửa nhìn vào trong đại điện.
“Tiên cung Thiên Âm!”
Tần Ninh mỉm cười, chậm rãi nói: “Nơi này mới là trung tâm của tiên cung Thiên Âm”.
Có lẽ, hơn mười vạn năm trước, Âm Vương ở trong chính nơi này, một người một khúc, tự do tự tại.
Nơi này là trung tâm của tiên cung Thiên Âm.
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo một tia yên ổn, hắn nâng chân bước vào.
Cả tòa cung điện giống như một con dấu hình vuông.
Mà ở đỉnh của cung điện, từ ngoài nhìn vào có thể phát hiện ra đó là một mái bằng cao vài trăm mét.
Một pho tượng long phượng trông vô cùng tinh xảo.
Đối với những thứ bày, Tần Ninh không quá để ý.
Cất bước tiến vào trong cung điện.
Cung điện to như vậy.
Đập ngay vào mắt chính là một toà đại điện, dài rộng hơn trăm mét, cho dù chứa trên dưới trăm người cũng không thành là vấn đề.
Cuối đại điện là một ngai vàng.
Lúc này, Tần Ninh lập tức hướng thẳng về phía ngai vàng, hắn trực tiếp ngồi xuống.
Một tia lười biếng, một tia phóng khoáng.
“Thoải mái…”, Tần Ninh cười nói: “Phải nghĩ cách đem tòa cung điện này đi, về sau hai người chúng ta có thể ở trong cung điện này bay lượn chín ngày, tự nhiên phóng khoáng”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Điều này chỉ sợ là rất khó nhỉ?”
“Ta có thể thử xem sao!”
Tần Ninh vừa dứt lời đã nhẹ nhàng khua khua tay.
Nhất thời, trong đại sảnh, một cột đá loé lên từng đường âm phù.
“Ha ha…”, Tần Ninh cười ha ha nói: “Để xem xem trong đại điện này rốt cuộc là có thứ gì, cũng không cần phải sốt ruột, hiện tại đi xem xét, đợi sau khi ta tế luyện được đại điện này rồi từ từ khám phá!”
Ngay vừa rồi, Tần Ninh phát hiện, toà đại điện này không dung hợp cùng một chỗ với toàn bộ tiên cung Thiên Âm.
Mà là tách ra riêng lẻ.
Đây là hành cung của Âm Vương! Hành cung có thể di chuyển được! Trong mắt Tần Ninh xuất hiện một tia vui vẻ.
“Dùng âm phù khống chế đại điện, toà đại điện này…là một toà vương khí…”, nghe được những lời này, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đều sửng sốt.
“Nguyệt Nhi, nàng đi nhìn xem, xung quanh đại điện có cái gì”.
“Tìm một gian phòng mà nàng thích, về sau đó chính là tẩm điện của chúng ta”.
“Cửu Anh, ngươi cũng đi tìm ổ của ngươi đi!”
Cửu Anh nghe được những lời này liền sửng sốt.
Ổ?
Người đang nói cái gì thế?
Chỗ các ngươi ngủ thì gọi là tẩm điện, chỗ ta ngủ thì gọi là ổ?
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, ta tế luyện đại điện này, lấy nó làm hành cung của Tần Ninh ta!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã phá không bay ra.
Bóng người bao trùm phía trên cung điện.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía trên cung điện thật lớn, lực lượng toàn thân ngưng tụ.
“Lên!”
Một từ vừa dứt, linh khí ùn ùn kéo đến…
Chương 1233: Nguyên Hoàng Cung
Linh lực đó như thể hóa thành một bàn tay, dấu tay bình thường, bay thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, lực lượng ngưng tụ.
Hơi thở cuồng bạo phóng thẳng lên trời.
Mặt đất ầm ầm rung động.
Chấn động này vừa xuất hiện đã ảnh hưởng đến cả mọi người trong tiên cung.
Võ giả khắp nơi đều tụ tập vào giờ phút này.
Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh cũng bay ra ngoài.
Tần Ninh muốn làm gì?
Thật sự phải dung hòa đại điện này để làm hành cung?
Giờ khắc này, hai người đứng trên bậc thềm trước cửa cung.
Linh khí thiên địa hùng hậu từ bốn phía tụ tập mà đến.
Tần Ninh lúc này đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh cung điện.
Phía trên đỉnh cung điện giống như một cây cột đá, dựng thẳng lên trời, cao vài trăm thước, càng hướng lên trên càng mỏng manh.
Mặc dù là trên đỉnh nhưng đường kính cũng phải đạt đến mười mét.
Lúc này Tần Ninh đang đứng ở nơi đó.
Cột đá to như vậy được điêu khắc một con rồng và một con phượng phía trên, quấn lấy cùng một chỗ, đầu rồng và đầu phượng song song mở ra tựa như bảo vệ xung quanh chỗ Tần Ninh đứng.
“Ai ya, thật sự phải lấy sao?”
Cửu Anh nhịn không được kinh ngạc hô lên.
Lúc này Tần Ninh vẫn không mở miệng, đứng trên đỉnh.
Trong lòng bàn tay ngưng tụ từng đạo linh văn, hội tụ thành từng trận pháp, trực tiếp sử dụng.
Vù vù vù…bốn phía thiên địa đều lóe sáng.
Tần Ninh lúc này tựa như ngăn cách với không gian bốn phía.
Ầm ầm ầm… tiếng nứt toạc vang lên.
Tiên cung bay lên không trung.
Ánh mắt Tần Ninh kiên định.
Trước mặt hắn bỗng xuất hiện một bóng dáng.
Âm Vương! Đứng ở trên đài ngoài trời.
“Lại là ngươi!”
Bộ dáng Âm Vương xuất hiện nhờ các sợi linh thức hóa thành, nhìn về phía Tần Ninh.
“Lại là ta”.
Tần Ninh cười nói: “Hành cung này không tồi, lại được Âm thuật của cô thêm vào, đương nhiên đã thành vương khí, ta thích, ta muốn, có thể không?”
Nghe những lời này, Âm Vương cau mày.
“Nếu ngươi có thể phá vỡ sự khống chế linh thức của ta, ngươi phải làm thế nào?”
Tần Ninh không nói gì, bấm tay một chút.
Linh văn vốn dĩ đã được ngưng tụ, lúc này lập tức hội tụ, bao trùm trên cả cung điện.
Cùng lúc đó, đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên cũng xuất hiện.
Hai đại vương khí tựa như mạch máu, khiến tiên cung kinh sợ.
Âm Vương nhíu mày lại.
Chàng trai trẻ chỉ cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch này gây cho cô ta rất nhiều kinh ngạc.
Thiên cung dần dần thành thật hạ xuống dưới.
Tần Ninh bấm tay bắn ra, những con chữ trên bảng tên của cung cũng bị thay đổi.
“Nguyên Hoàng Cung!”
Ba chữ to lớn bá đạo đè lên vài chữ trước đó, xuất hiện trên bảng tên của cung.
Âm Vương chứng kiến một màn như vật, hơi lộ vẻ xúc động.
“Hậu sinh khả úy”.
Âm Vương chậm rãi nói: “Nếu ngươi có thể luyện hóa được hành cung của ta, vậy cũng có thể cảm giác được…”, “Ừ!”
“Xem ra hồ Thiên Âm cùng thần khúc Thiên Âm thật sự tồn tại”.
Tần Ninh gật đầu cười nói: “Cảm ơn”.
“Cảm ơn ta làm gì?”
Âm Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là người phàm, ta cũng có thể nhìn ra được. Chỉ cần ngươi có thể khiến cho đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên không bị phủ bụi, ta liền không quan tâm”.
“Bọn họ là bạn bè của ta!”
“Bạn bè…”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Âm Vương, xem ra cô thật sự nghiên cứu rất sâu với âm thuật”.
“Nếu cô với ta sống cùng thời đại, có lẽ ta có thể chỉ điểm cô một chút con đường thành thánh. Nhưng tương lai có lẽ sẽ có người nguyện ý chỉ dạy cô”.
Nghe được lời này, Âm Vương rõ ràng rất kinh ngạc.
Sau đó không nhịn được hơi lắc đầu.
Tên tiểu tử này khẩu khí thật không nhỏ.
Tần Ninh lúc này cười nói: “Nguyên Hoàng Cung này, ta nhận!”
“Một sợi linh thức này của ta cũng không hẳn là vô dụng”.
“Con mãnh thú bên cạnh ngươi kia, chỉ kém một bước nữa là có thể đạt được Thiên Nhân, ta chỉ tặng ngươi một cái nhân tình thôi!”
Âm Vương vừa dứt lời lại nói tiếp: “Ngươi lấy đi hành cung của ta, thu được đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên, chỉ sợ không dễ dàng rời đi như vậy!”
“Ta thấy hững người đó đã hội họp muốn giết ngươi rồi đó!”
“Ta đợi bọn họ đến!”
Tần Ninh dứt lời liền rơi xuống.
“Cửu Anh, cơ duyên của ngươi tới rồi!”
“A?”
Cửu Anh buồn bực.
Nhưng ngày sau đó, một cỗ linh thức cường đại cơ hồ muốn phá tan đầu nó lập tức chui vào trong óc nó.
“Âm Vương giúp ngươi mở linh thức, đừng phản kháng!”
Tần Ninh căn dặn.
“Ta hiểu rồi!”
Lúc này Cửu Anh nằm rạp trên mặt đất, không có tâm tình nói chuyện.
“Này thì hay rồi, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy đã khiến tất cả mọi người chú ý đến chúng ta cả rồi!”
Cốc Tân Nguyệt cười khổ nói.
Chỉ một chút thời gian này, nàng đã có thể cảm giác được có vài người đã đến gần rồi.
“Không sao, đến vừa đúng lúc!”
Tần Ninh mỉm cười, bước ra từng bước.
Ba ba ba… cả ba phía đều đã có người đến.
Tam đại tông môn! Phong chủ Lâu Dục! Cung chủ Mục Hàm! Phó tông chủ Phương Hóa Vũ! Cả ba vị cao thủ Thiên Nhân lúc này đã xuất hiện.
“Tần Ninh!”
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn đến bóng dáng này, tất cả đều ngơ ngác.
Tần Ninh không chết?
Sao lại như vậy?
“Sao ngươi lại không chết?”
Phong chủ Lâu Dục kinh ngạc nói.
“Vì sao ta phải chết?”
“Tam Huyền Diêt Thiên Trận mà muốn diệt được ta?”
Lời này vừa nói ra, ba người phong chủ Lâu Dục đều cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh không chết! Ba người Vô Lượng Kiếm Tử cũng không trở về.
Chuyện lớn rồi
“Lập tức phái người đi…”, “Không cần”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ba người họ chết rồi”.
Vừa dứt lời, hơn trăm người của cả ba đại tông môn đều trợn mắt há mồm.
“Ngươi giết bọn họ?”
Phương Hóa Vũ oán hận nói.
“Lão phu giết!”
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân xuất hiện.
Động tĩnh lớn như vật được nhiên ông ta cũng cảm nhận được.
“Còn có hai người bọn ta nữa!”
Hai vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên cũng xuất hiện.
Ba vị Thiên Nhân, đằng đằng sát khí.
Lúc trước thiếu chút nữa đã chết.
Nếu không phải Tần Ninh có biện pháp phá vỡ phong ấn thì người chết hiện tại chính là bọn họ.
“Thật to gan!”
Phong chủ Lâu Dực nhìn về phía ba người giận dữ hét: “Ba người các ngươi thật sự nghĩ bổn tọa không dám giết các ngươi sao?”
“Vậy ngươi thử xem”.
Hơi thở của Hồng Lưu Thiên Nhân hùng hậu.
Bị người khác chơi cho một vố thiếu chút nữa đã chết.
Cho dù là ai cũng không có giọng điệu tốt đẹp được.
“Vậy thì chết đi!”
Phong chủ Lâu Dục, Phương Hóa Vũ cùng với nhị cung chủ Mục Hàm đằng đằng sát khí.
Trận đấu hết sức căng thẳng! Nhưng mà đúng lúc này.
Tiếng ầm vang lên, đột nhiên bùng nổ.
Âm thanh nứt vỡ xuất hiện.
Cả tiên cung đều chấn động lên.
“Thất tử Thiên Nam chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đã một tên phế vật Sở Thiên Diệp, Tề Thông Phong ngươi cũng là một tên phế vật khác!”
Một tiếng cười lạnh vang lên.
Ầm ầm… Hai bóng người chật vật rút lui, đánh nhau hướng đám người Tần Ninh bên này.
Trong Thiên Âm cung còn có người khác đang đánh.
Thật là loạn!
“Thiên Minh Vũ, ngươi tìm chết”.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Vô Tình Diệp Tử, bản công tử sớm đã muốn gặp ngươi!”
“Sắc nước hương trời, nổi danh đã lâu, nhưng lại chỉ có thực lực của Quy Nhất Cửu Mạch… thật không đáng để vào mắt!”
Trong khoảnh khắc, âm thanh giao chiến cách mười dặm bên ngoài vang rõ rệt.
Loạn! Tam đại tông môn lúc này muốn vây giết Tần Ninh, đám người Hồng Lưu Thiên Nhân.
Bên kia lại không biết là kẻ nào đang đánh! Lúc này bốn phía đều xôn xao bàn tán.
“Thiên Minh Vũ, thiếu lâu chủ Thiên Bảo lâu”.
“Vô Tình Diệp Tử, không phải là Tam Diệp đứng đầu Tam Diệp tông sao?”
Thiên kiêu nổi lên trong những năm gần đây”.
“Thiên Minh Vũ, người của Thiên Bảo lâu cũng đến đây sao?”
Sao lại cùng Tam Diệp tông đánh đến tận đây vậy?”
Trong lúc mọi người nghị luận, linh khí bên kia bùng nổ.
Chương 1234: Người của ta, ngươi cũng dám giết!
Ầm… linh khí chuyển động.
Hai luồng hơi thở lúc này đã hoàn toàn tán loạn.
Sở Thiên Diệp, Vũ Diệp Tử! Tề Thông Phong, Phong Diệp Tử! Hai người này đã chết rồi!
“Thiên Minh Vũ, ta phải giết chết ngươi!”
Âm thanh khẽ quát lên mang theo phẫn nộ.
Rầm… cuộc chiến lại bắt đầu.
Hai người bên kia dường như đã chém giết đến cực hạn.
Hơn nữa, không có công kích thăm dò, hoàn toàn là cuộc chiến sống còn.
Rắc… tiếng nứt vỡ trầm thấp vang lên, một tia máu bắn lên không trung.
“Vô liêm sỉ, sao ngươi dám!”
Một giọng nói gào thét.
Đây là âm thanh của người thứ ba.
Bang… một tiếng nổ khác lại vang lên, máu chảy tăng vọt.
Máu chảy khắp nơi.
Có bóng dáng rút lui về hướng mọi người.
Trên không tủng, bóng dáng xinh đẹp chật vật chạy trốn.
Trước mặt là một gã đàn ông trung niên, trường kiếm chém ra từng nhát sáng rực, hướng về cô gái kia mà giết, máu tươi rơi tí tách trên không trung.
Một màn này khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Họ còn chưa đánh nhau mà.
Hai nhóm người này hợp lại với tâm lý người chết ta sống.
Tam Diệp tông! Tông môn có thể quật khởi tại Thiên Nam trong vòng mười năm trở lại, đứng đầu là Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử, đều là những thiên kiêu.
Rất rõ ràng, vừa nãy Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử đã bị người ta chém.
Vô Tình Diệp Tử ra tay tựa hồ đã đánh bại người nọ.
Dựa theo lời nói vừa nãy thì chính là Thiên Minh Vũ! Nhưng mà Vô Tình Diệp Tử đã đánh bại Thiên Minh Vũ rồi nhưng lại xuất hiện tình huống có người đuổi giết Vô Tình Diệp Tử.
Chiến đấu sinh tử không ngừng thay đổi.
Vô Tình Diệp Tử kia lôi về hướng bọn họ!
“Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong!”
Không biết ai trong đám người đột nhiên nhỏ giọng nói.
Sau đó tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
Một trong bốn phó lâu chủ của Thiên Bảo lâu, Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong
Vị này chính là một cường giả cảnh giới Thiên Nhân nổi tiếng từ rất lâu rồi! Lúc này đây, bóng dáng xinh đẹp kia không ngừng bị buộc lui về phía sau.
Thực tế mà nói không thể không lui về phía sau.
Lý Trường Phong phong tỏa toàn bộ bốn phương tám hướng tiến lên của cô ta, chỉ có lui lại mới có đường sống.
“Hừ, đê tiện vô sỉ!”
Cô gái quát một tiếng, trong cơ thể có một cỗ lực lượng hùng hồn được phóng thích ra.
“Thiên Minh Vũ là cảnh giới Thiên Nhân, bại dưới tay ta liền để Lý Trường Phong ngươi ra tay?”
“Đây chính là cái gọi là huấn luyện ma quỷ của thiếu lâu chủ Thiên Bảo lâu sao?”
Giọng nói của cô truyền khắp nơi, mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng.
“Muốn giết ta, ngươi cứ thử xem!”
Một lời vừa dứt.
Trong phút chốc, cỗ hơi thở hùng hậu hoàn toàn giải phóng, hơi thở trong cơ thể cô ta phóng thẳng lên trời.
Ầm… từng tiếng gào thét vang lên.
Linh khí thiên địa bốn phía bị đè ép, phát ra tiếng rít gào.
Trường bào của Lý Trường Phong, cầm kiếm trong tay, khí thế của Vô Tình Diệp Tử bị áp chế cực lớn, không thể phóng ra toàn bộ hơi thở.
“Có thể tiếp nhận một kiếm của ta mà không chết, ta sẽ tha chết cho ngươi”.
Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trực tiếp chém ra.
Kiếm khí nổ vang khiến người khác run sợ.
“Đế thể, giải phóng!”
Quát to một tiếng.
Trong không gian nổ vang, thân thể cô gái phóng ra hơi thở hùng hậu, tựa như thiên địa sinh ra, nháy mắt phóng thích toàn bộ.
Nhưng mà, tuy đế thể rất mạnh cũng không thể bù lại chênh lệch cực lớn giữa hai người được. Lúc này, sắc mặt cô ta trắng bệch, bị kiếm khí không ngừng bức lui.
Kiếm quang giáng xuống.
Rầm… thiên địa chấn động.
Cả tiên cung Thiên Âm cũng đều bị ảnh hưởng theo.
Trường Phong kiếm khách, Lý Trường Phong, uy danh hiển hách, quả nhiên không đơn giản.
Oanh… kiếm khí rít gào, bao phủ cả người Vô Tình Diệp Tử, phù phù, sắc mặt Vô Tình Diệp Tử rất khó coi.
Máu tươi tí tách chảy xuống, lúc này trông Vô Tình Diệp Tử như bị sét đánh.
“Kiếm, còn chưa hết đâu”.
Lý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Đạo kiếm khí thứ hai, đạo kiếm khí thứ ba, lúc này lập tức vung ra.
Ầm.. cả người Vô Tình Diệp Tử hứng trọn công kích của chiêu kiếm, không ngừng bị đánh lui về hướng đám người Tần Ninh.
Ầm… âm thanh va chạm không ngừng vang lên.
Trên người Vô Tình Diệp Tử vết kiếm dày đặc.
Lý Trường Phong đuổi theo không ngừng.
Ba kiếm trực tiếp chém xuống.
Rầm… tiếng gầm rú vang lên kịch liệt.
Bóng hình xinh đẹp kia rốt cuộc không chịu nổi, chật vật quay về.
“Ta chết, ngươi cũng đừng mong sống sót!”
Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ phút này chỉ còn cách đám người khoảng vài cây số.
Cô ta đưa lưng về phía mọi người, đối mặt với Lý Trường Phong không chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, uy nghiêm của đế thể giải phóng.
Trong nháy mắt, chín luồng hơi thở tràn ngập trong cơ thể cô ta.
Một cỗ linh khí mạnh mẽ từ trong cơ thể cô ta phóng ra bốn phía.
Chín luồng hơi thở hóa thành chín cánh hoa sen, lúc này hợp thành một cỗ hơi thở mạnh mẽ cực bá đạo.
Toàn bộ thiên địa lâm vào dao động.
“Đế thể…”, không ít người giờ phút này thì thào tự nói.
Đế thể! Quả thực rất thưa thớt! Vô Tình Diệp Tử vậy mà lại là đế thể.
“Đế thể thì thế nào?
Bổn tọa muốn giết ngươi, thần cũng không ngăn được”.
Lý Trường Phong hừ lạnh nói.
Một kiếm cuối cùng cũng trực tiếp chém xuống.
Kiếm quang vạn trượng không ngừng thu nhỏ lại, đạo kiếm quang tụ họp, hòa thành nghìn trường, rồi trăm trượng, cuối cùng chém xuống.
Nhìn đến kiếm khí kia, trong lòng Vô Tình Diệp Tử tuyệt vọng.
Xong rồi! Trường Phong kiếm khách mạnh, quá mạnh! Đáng tiếc, còn chưa thể gặp lại hắn! Không biết hiện tại hắn thế nào rồi?
Nếu hắn ở trong này, nhất định sẽ rất tức giận nhỉ… trong lòng Vô Tình Diệp Tử buồn bã.
“Thần cũng không ngăn được, vậy không cần gặp cũng được!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Phía dưới mặt đất có một bóng người phá không mà đến, nháy mắt xuất hiện trước mặt Vô Tình Diệp Tử.
Một tay xuất ra, chín luồng hỏa long bay thẳng lên trời.
Trong phút chốc, biển lửa lan tràn khắp mọi nơi.
Hơi thở nóng rực cường đại, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần đều bị đốt cháy.
Cảm giác cực nóng quét vào tận trong tim mỗi người.
“Siêu phẩm bảo khí!”
Sắc mặt Lý Trường Phong khẽ biến
Có thể tỏa ra hơi thở mạnh mẽ cỡ này chỉ có thể là siêu phẩm bảo khí! Rống… chín luồng hỏa long rít gào mà ra, không ngừng cắn xe, đánh tan kiếm khí.
Oanh… kiếm khí cùng rồng lửa cắn xé lẫn nhau.
Không khí mạnh mẽ không ngừng tuôn trào.
Trong nháy mắt, mọi người ở khắp nơi đều sửng sốt.
Tần Ninh ra tay rồi?
Ầm ầm ầm, âm thanh không ngừng hội tụ, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng biến mất… Lúc này ai cũng ngạc nhiên không thôi.
Không ai biết vì sao Tần Ninh lại đột ngột ra tay.
Lý Trường Phong cũng cau chặt mày.
Người thanh niên trước mắt, ông ta không biết.
“Ngươi là kẻ nào?
Nhúng tay vào chuyện của Thiên Bảo lâu ta, ngươi gánh vác nổi sao?”
Thanh âm lạnh lùng, mang theo mấy phần chất vấn, ngữ khí miệt thị.
“Còn ngươi là ai?
Thiên Bảo lâu có chịu nổi lửa giận của Tần Ninh này không?”
Giọng nói lạnh lùng không kém vang lên.
Xích Dương Long Luân hóa thành một cái bàn đá, dắt bên người Tần Ninh, chín con rồng lửa như ẩn như hiện xoay quanh Tần Ninh.
“Người của ta cũng dám giết, dù là Thiên Bảo lâu không chịu đựng nổi lửa giận của ta đâu!”
Một lời hạ xuống, bốn phía đều yên tĩnh.
Người của ta?
Vô Tình Diệp Tử khi nào thì thành người của Tần Ninh?
Giờ phút này, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Chương 1235: Vô Tình Diệp Tử Diệp Viên Viên
Vô Tình Diệp Tử giờ đang cầm chặt thanh trường kiếm, trang phục đã có vài chỗ rách rưới, lộ ra những nhát chém, còn mang theo chút máu tươi.
Mái tóc dài rối tung, giờ đây, trông nàng còn có vài phần mỹ lệ nhưng lại đầy đau đớn.
Nhìn vào người thanh niên đứng trước mặt mình, Vô Tình Diệp Tử ngẩn ngơ, đứng đờ người ra đó, nàng như đang không tin vào mắt mình, giống như thật may mắt khi thoát nạn, như là khiếp sợ những gì diễn ra trước mặt mình!
"Công tử...", nhẹ nhàng thốt lên, bóng dáng Vô Tình Diệp Tử hơi lảo đảo.
Tần Ninh đưa tay, kéo Vô Tình Diệp Tử đến bên mình.
Rồi rót linh khí vào cơ thể mỹ nhân trước mặt, Tần Ninh nhíu mày.
"Sao lại cậy mạnh như vậy?"
"Nếu không thi triển uy nghiêm của Đế thể, thì ta chưa chắc nhận ra cô, không gặp một thời gian, cô lớn lên càng thêm lạnh giá như tuyết, xinh đẹp kiều diễm..."
"Viên Viên!"
Hắn chầm chậm buông hai chữ, khiến Cốc Tân Nguyệt dưới kia run lên.
Vô Tình Diệp Tử! Là Diệp Viên Viên sao?
Lúc này, Cửu Anh gãi đầu ngơ ngác.
Đây là người đàn bà của Tần gia à?
Sao cũng xấu vậy nhỉ?
Mắt thẩm mỹ của Tần gia có vấn đề rồi à.
Người phụ nữ nào cũng xấu như vậy, nhắm ra tay được không đấy?
Tần Ninh nhẹ nhàng kéo Diệp Viên Viên tựa vào lồng ngực của mình, hắn trìu mến nói: "Không có gì, ta chỉ muốn cho cô và Sương Nhi rèn luyện ở Thanh Ninh các, không ngờ rằng các cô đã tự chọn con đường cho bản thân mình".
"Không nghe lời như vậy, giờ thấy lỗ mãng chưa?"
"Tuy bản công tử có nói là các cô phải rèn luyện nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ tới chuyện mất tin tức của các cô, nói đi nói lại, các cô đều là..."
"Công tử!"
Diệp Viên Viên vươn hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, cơ thể nàng khẽ run, không kìm lòng mà nức nở nói.
"Viên Viên tưởng người bị nhốt ở... Nên Viên Viên vẫn mong trở nên mạnh hơn để giúp ích cho công tử, mà không phải mỗi lần đều đứng một bên nhìn công tử... Viên Viên... Viên Viên...", Diệp Viên Viên khóc nức nở, nói không thành tiếng.
Giờ đây, đáy lòng Tần Ninh rung động.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Diệp Viên Viên, buông lời trấn an: "Không sao đâu, không sao đâu, hiện giờ ta đã mạnh lắm rồi, từ thần linh cho tới ma quỷ, người giết được ta còn chưa ra đời đâu, cô yên tâm đi...", hai bóng người lơ lửng giữa không trung, chân giẫm luân bàn, quấn quýt ôm chầm lấy nhau.
Mọi người khắp bốn phía đều ngơ ngác nhìn theo.
Lúc này, Cửu Anh lại gần Cốc Tân Nguyệt, thì thầm nói: "Người của Tần gia à?"
"Cô gặp nguy rồi đấy, tuy rằng hai người các cô không cào cấu gì nhau, nhưng hai người chia một người, chẳng phải tình cảm cũng sẽ thiếu chút sao?"
Cốc Tân Nguyệt nhìn Cửu Anh, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch phải không!"
"Rất nhanh sẽ đến cảnh giới Thiên Nhân thôi!"
Cửu Anh cố sửa lại.
"Ừ, khá lắm!"
Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: "Bây giờ, ta đang ở cảnh giới Quy Nhất lục mạch, chắc chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ tới cảnh giới Thiên Nhân thôi, đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi bàn luận võ đạo!"
Nghe vậy, Cửu Anh ngậm miệng theo bản năng.
Người đàn bà của Tần Ninh, ai nấy cũng đều rất đáng sợ.
Hở ra là uy hiếp người ta! Thực lực không bằng nó, nó cũng chả dám bắt nạt.
Còn khi thực lực mạnh hơn nó là thích là cứ bắt nạt nó thôi.
Quả thật là không coi hung thú ra gì mà.
"Cô không được đánh ta...", Cửu Anh thì thầm nói: "Ta chính là Anh Anh của Tần gia đó..."
Nghe vậy, khóe miệng Cốc Tân Nguyệt co rút.
Tên này là hung thú thật à?
Anh Anh?
Đây là học ai đó hả?
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên đã ngừng khóc, Tần Ninh chỉ cảm thấy hơi thở của nàng trở nên mong manh.
Mãi một hồi, hắn vừa mới phát hiện, Diệp Viên Viên... đang ngủ... Tần Ninh vẫy tay, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi đến.
"Chăm sóc Viên Viên giúp ta!"
"Ừ!"
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh lui vào một bên.
"Hãy mau xưng tên!"
Lý Trường Phong lạnh lùng nói.
Người của Thiên Bảo lâu lần lượt xuất hiện.
Trước ngực Thiên Minh Vũ có một vết chém, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nó vẫn chưa đông lại, có vẻ như là do Diệp Viên Viên gây nên.
"Thiên Nhân nhất bộ lại thảm bại dưới tay cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, thật mất mặt".
"Với thiên phú như vậy, mà cũng xứng với cái danh thiên kiêu à?"
"Có thấy thú vị khi khiêu chiến người khác để rèn luyện bản thân không?"
Lúc này, giọng điệu Tần Ninh đầy lạnh nhạt và miệt thị.
Sắc mặt Thiên Minh Vũ liên tục thay đổi.
Hắn ta không ngờ rằng Diệp Viên Viên lại mạnh đến như vậy.
"Lão phu đang hỏi ngươi đó!"
Thanh kiếm của Lý Trường Phong lóe sáng, ông ta nói.
"Hãy nhớ cho kỹ, kẻ giết người của ngươi tên là Tần Ninh!"
"Ông là Lý Trường Phong phải không?"
"Ông đại diện cho Thiên Bảo lâu sao?"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Xem ra, việc này ta phải tìm lâu chủ Thiên Bảo lâu, để đòi lời giải thích thỏa đáng rồi".
"Người của ta mà còn dám động vào, dẫu có hủy Thiên Bảo lâu các ngươi, cũng chẳng thấm vào đâu!"
Cùng lúc đó, một đoàn người chạy đến.
Bọn họ là người của Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng vừa dẫn người chạy tới đây, vừa đến đã nghe Tần Ninh nói thế, chân ông ta mềm nhũn, xém nữa là té ngã rồi.
Ơ... đã xảy ra chuyện gì thế?
Sao lại dính líu đến Thiên Bảo lâu vậy?
Thế quái nào mà Tần Ninh lại xảy ra tranh chấp với Thiên Bảo lâu rồi?
Vẻ mặt Lý Trường Phong âm u đến đáng sợ.
Kẻ này dám ngông cuồng trước mặt ông ta, uy hiếp ông ta, uy hiếp Thiên Bảo lâu.
Tên Tần Ninh này không muốn sống nữa à: "Trường Phong kiếm khách, đã lâu không gặp, giờ có vẻ còn hăng hái lắm nhỉ".
Bỗng nhiên vang lên tràng cười ha hả.
Lúc này, Vạn Tử Hàng đi ra, chắp tay nói: "Ngươi và ta đều hành tẩu trên đại lục Thiên Ngoại này, đã lâu không gặp rồi".
"Chẳng hay ở đây đã xảy ra việc gì thế?"
Vạn Tử Hàng dẫn theo mười mấy người, đứng cách Tần Ninh không xa.
"Ta cứ tưởng là ai, thì ra là Vạn Tử Hàng, người của Vạn Thiên các cũng đến đây à?"
Lý Trường Phong bình thản cười bảo: "Sao vậy, ngươi quen biết tên này à?"
"Công tử Tần Ninh là khách quý của Vạn Thiên các, trước khi ta đến đây, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì mà khiến Trường Phong kiếm khách tức giận đến vậy?"
Nghe vậy, Lý Trường Phong cười khẩy nói: "Người ta muốn giết, hắn lại nằng nặc phải cứu!"
Ông ta nói xong, đáy lòng Vạn Tử Hàng dâng đầy đau khổ.
Tần Ninh quả thật là gây chuyện bất chấp tình hình mà!
"Trường Phong kiếm khách, hay là ông nể mặt Vạn Tử Hàng ta một lần, coi như bỏ qua chuyện này được không?"
Vạn Tử Hàng trầm ngâm một lát, rồi cân nhắc đề nghị.
Giữa không trung, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau đó, Lý Trường Phong mới mở lời, ông ta nhìn Vạn Tử Hàng, rồi lạnh nhạt nói: "Vạn Tử Hàng ngươi là cái thá gì, nể mặt ngươi, ngươi cho rằng mình xứng hả?"
"Bảo ta nể mặt ngươi thì ngươi cũng phải cùng cảnh giới với ta mới được!"
Ông ta vừa dứt lời, sự im lặng bao trùm cả không gian.
Bây giờ, sắc mặt Vạn Tử Hàng đầy nhục nhã.
Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong, thực lực của ông ta là cảnh giới Thiên Nhân tứ bộ! Một khi đã bước vào cảnh giới tứ bộ, đã là cao thủ trong cảnh giới Thiên Nhân rồi.
Mà ông ta giờ chỉ vừa mới tới cảnh giới nhất bộ thôi.
Hai người quả thật không phải mây cùng tầng, khoảng của giữa cả hai rất lớn.
Lúc này, bầu không khí cứng đờ.
"Các chủ Vạn Tử Hàng, kẻ này cũng là người ta cần phải bắt giữ!"
Phong chủ Lâu Dục bỗng nói.
Phong chủ Lâu Dục không nhịn được bèn nói: "Tên này dám bắt tay với người khác, giết chết Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm Phái chúng ta".
"Món nợ này, ta sẽ không bỏ qua đâu".
"Đúng vậy, các chủ Vạn Tử Hàng, Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn cung chúng ta cúng bị tên này giết chết, việc này, Khai Sơn cung cũng sẽ không cho qua".
Lại một giọng nói khác vang lên.
Sắc mặt Vạn Tử Hàng càng trở nên khó coi.
Đây, Tần Ninh... ai đắc tội được thì hắn đắc tội hết à?
"Thanh Dương môn cũng sẽ không bỏ qua".
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ không trung.
Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm người.
Tứ đại đường chủ của Thanh Dương môn đã tới rồi.
Hề Mộng Lâm dẫn đầu đoàn người, giờ đây, ánh mắt cô ta phủ đầy sương giá, rét lạnh nhìn Tần Ninh.
Bình luận facebook