-
Chương 1226-1230
Chương 1226: Ta nuốt rồi
Ầm… tiếng nổ tung không ngừng vang lên.
Rừng rậm bị phá hủy, sóng biển bị trào lên, đá ngầm bị đánh nát.
Lúc này, giữa trời đất linh khí hỗn loạn.
Thân thể Cửu Anh to lớn bay về.
“Ha ha, Cửu gia ta đã giết Thiên Nhân.”
Lúc này Tần Ninh liếc nhìn Cửu Anh.
Ngươi giết Thiên Nhân?
Ngươi thật sự không biết xấu hổ! Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, Cửu Anh cười ha ha nói: “Cửu gia ta dưới sự giúp đỡ của Tần gia đã may mắn đồ sát được một vị Thiên Nhân!”
Cốc Tân Nguyệt đứng một bên, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Tên súc sinh này… không biết xấu hổ!
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy.
“Bây giờ vẫn chưa kết thúc”.
Hả?
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đều không hiểu.
Lúc này chỉ thấy sau khi tiếng nổ tung kia kết thúc.
Giữa không trung, một làn sương dày đặc không ngừng xê dịch, giống như sắp vỡ nứt ra.
“Tên Tề Tham Thiên Nhân này… thật sự bị độc luyện hư toàn thân trên dưới rồi…”, nghe đến đây Cửu Anh cười híp mắt: “Ta đi nuốt!”
“Ngươi đi đi!”
Thấy Tần Ninh đồng ý sảng khoái như vậy, Cửu Anh ngược lại ngây ngẩn.
“Đi á…”
“Cái đó… hay là thôi đi…”, Cửu Anh thật sự có hơi sợ.
Ngộ nhỡ độc tố kia lợi hại, có thể nó sẽ chết.
Tần Ninh từ từ nói: “Chỗ độc tố này đủ để giết một vị Thiên Nhân, ngươi nuốt rồi? Mười tám cái đầu của ngươi cũng không đủ chết đâu!”
Cửu Anh run run cười.
Lúc này Tần Ninh bước ra.
Đàn Phủ Uyên thu ở sau lưng.
Sáo Thụ Thiên xuất hiện trong tay.
Tiếng sáo du dương.
Lớp sương đen dày đặc kia bị tiếng sáo hấp dẫn đến.
Theo tiếng thổi của Tần Ninh, sương đen dày đặc dần dần tiến vào bên trong sáo Thụ Thiên, từ từ biến mất không thấy đâu.
Trong trời đất, ngoại trừ dấu vết của đại chiến lưu lại thì không còn những thứ khác.
Tần Ninh cắm sáo Thụ Thiên bên hông, nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt, khẽ mỉm cười nói: “Đi, dẫn nàng xem Thiên Âm tiên cung, nói không chừng có đồ tốt gì đó”.
“Ừm!”
Cửu Anh lúc này đi theo phía sau, mặt đầy hâm mộ.
Mặc dù Cốc Tân Nguyệt trông chẳng ra sao, nhưng Tần Ninh lại thích.
Nhưng nó lại một thân một mình…
Một ngày nào đó ta cũng sẽ tìm thấy cô gái tuyệt mỹ trong thế gian, cùng ta giống như thần tiên quyến lữ… tiêu dao vạn giới!
Cửu Anh hạ quyết tâm.
Ba thân ảnh dần dần rời khỏi nơi đây.
Tề Tham Thiên Nhân chỉ là một nhạc đệm.
Đối với Tần Ninh mà nói, ít nhất như vậy.
Ban đầu ông ta quả thật không có cảm giác gì với tên này.
Ham muốn sáo Thụ Thiên của mình.
Vậy cũng tầm thường.
Chỉ là để ông ta đau khổ một lần rồi lại thêm lần nữa.
Vậy thì không thể bỏ qua.
Ba người rời đi, không bao lâu có mấy thân ảnh đến đây.
“Cái này…”, nhìn thấy trên đất bừa bộn, một người kinh hãi hô lên: “Đây là Thiên Nhân giao chiến sao?”
“Rất có thể!”
Một người khác cũng kinh ngạc nói: “Xem ra, Thiên Âm cung còn có không ít đồ tốt”.
“Thiên Minh Vũ, lần này nghe nói tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam vùng đất Thiên Nam cũng đến”.
“Ngươi là thiên tử của Thiên Bảo lâu ta, cũng không thể mất mặt”.
“Lý tiên sinh yên tâm”.
Thanh niên kia mặc bộ trường sam đứng ở đó, giống như một thanh kiếm sắc có thể đâm phá bầu trời.
“Minh Vũ kế thừa Lý tiên sinh, đương nhiên sẽ không làm mất mặt tiên sinh Trường Phong Kiếm Khách!”
“Nếu không chỉ sợ cha ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta”.
Thiên Minh Vũ! Thiếu chủ Thiên Bảo lâu.
Thiên Bảo lâu chính là giao dịch các quật khởi gần chín vạn năm.
Cùng với Vạn Thiên các, thương hội Diệp gia cũng đứng trong tam đại giao dịch các lớn của đại lục Vạn Thiên.
Lâu chủ Thiên Bảo lâu Thiên Thanh Phong chính là cảnh giới Vương Giả.
Trên thực tế, có thể làm ăn trải rộng toàn bộ đại lục Vạn Thiên mà không có Vương Giả trấn giữ thì rất khó.
Lý Trường Phong lúc này cười nhạt nói: “Trường Phong Kiếm Khách chỉ là hư danh, lần này thật ra ta rất muốn lãnh giáo chút thực lực của Kiếm Tiên Bùi Giác - một trong Thất Thiên Tiên của Thiên Ngoại Tiên!”
“Cái tên Kiếm Tiên cái thế vô định dưới Vương Giả, có Luân Kiếm thuật không ai có thể địch nổi!”
Lý Trường Phong khẽ cười.
“Lý tiên sinh chắc là có thể chiến thắng Kiếm Tiên Bùi Giác!”
Thiên Minh Vũ cười nhạt nói: “Tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam của Tam Diệp tông trong vùng đất Thiên Nam”.
“Bốn người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử và Thanh Dương Linh Tử sớm đã thành danh”.
“Mà ba vị Tam Diệp tông Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử, Vũ Diệp Tử này mấy năm gần đây mới thành danh”.
“Ta bắt đầu từ ba người này, một đường khiêu chiến đến Vô Lượng Kiếm Tử”.
“Cuối cùng Minh Vũ cùng Lý tiên sinh đi Thiên Ngoại Tiên”.
Thiên Minh Vũ tự tin nói: “Chủ của Thiên Ngoại Tiên Tiên Vũ Sinh, con trai ông ta Tiên Lạc Vũ chính là thiên kiêu đệ nhất đương thế đại lục Thiên Ngoại”.
“Minh Vũ thắng hắn, Thiên Ngoại Tiên kia sẽ không có ai là đối thủ của Minh Vũ nữa”.
Nghe đến đây, Lý Trường Phong gật đầu nói.
Thiên Minh Vũ lại nói: “Nghe nói con trai trưởng của Vân Vương Dương Tử Hiên cách đây không lâu đã khôi phục cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới cũng tăng tốc nhanh chóng, lần này kết thúc, Minh Vũ đi khiến chiến với ông ta!”
Dương Tử Hiên! Con trai trưởng của Dương Thanh Vân, cũng là hạng người thiên phú mạnh mẽ.
Vết thương ngày trước vẫn chưa hồi phục.
Hiện đang khôi phục vẫn là mục tiêu của ông ta.
Lý Trường Phong cười nói: “Đại lục Vạn Thiên vô số cường giả và thiên kiêu cái thế”.
“Minh Vũ, nếu như ngươi có thể trở thành đệ nhất thiên kiêu đại lục Vạn Thiên, cho là sẽ có may mắn càng sâu sắc, về sau có thể dựa vào may mắn tích lũy này thành Vương Giả, tăng thêm một vị Vương Giả nữa cho Thiên Bảo lâu ta!”
“Vạn Thiên các sở dĩ bây giờ là đệ nhất giao dịch các ở Vạn Thiên đại lục cũng bởi vì có hai vị Vương Giả Nhất Vương và Cửu Thiên Vương tồn tại”.
“Thiên Bảo lâu chúng ta còn kém về mặt số lượng cường giả đứng đầu”.
“Hơn nữa ngươi cũng phải hiểu, nếu như ngươi thất bại, vậy thì may mắn ngươi tập trung được có thể đến người khác”.
Thiên Minh Vũ gật đầu.
“Lý tiên sinh yên tâm, nhất định ta sẽ không thua!”
Cùng lúc đó, phía bên kia.
Cửa vào Thiên Âm cung.
Một nhóm mười mấy người đến hết sức khiêm tốn.
Mười mấy người kia đều mặc áo trường sam, toàn thân khoác trường bào, đội mũ ô sa đen.
“Thiên Âm cung thật sự mở ra rồi!”
Một giọng nói có vẻ già nua lúc này vang lên.
“Thất tộc lão, chúng ta nắm vững thời gian thôi!”
Một giọng nói thanh niên lúc này vang lên, thúc giục nói: “Nghe nói đám người Vô Lượng Kiếm Phái và Vạn Thiên các đều đã đi vào…”
“Vô Thanh, gấp gáp cái gì?”
Lão giả từ từ nói: “Bảo vật, danh cho người có năng lực và người có duyên”.
“Nếu ngươi cùng có duyên thì người chính là ngươi đạt được bảo vật!”
Nghe thấy lời này, người thanh niên chắp tay: “Vô Thanh nhận chỉ giáo!”
“Nhất mạch Diệp gia ta vì trưởng tộc Diệp Thiên Nam thành tựu Diệp Vương khiến cho thất mạch Diệp gia từ đó quật khởi, mở ra thương hội Diệp gia, trở thành nhân vật lớn siêu cấp cùng với Vạn Thiên các và Thiên Bảo lâu”.
“Trước khi trưởng tộc chưa thành Vương Giả, Vạn Thiên các vênh váo hung hăng, trưởng tộc nhẫn nại, chúng ta nhẫn nại”.
“Diệp gia không sợ nhẫn nhịn!”
“Mọi việc không nên gấp gáp”.
Lão giả nói xong liền tháo mũ xuống cầm trong tay.
Trên mũ kia có thêu một chữ.
Diệp! Đây là ký hiệu của Diệp gia! Thương hội Diệp gia! Một trong thế lực đứng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Diệp Khai Nguyên lúc này thở dài nói: “Cho đến hôm nay Diệp gia hùng mạnh, chúng ta cũng càng mạnh mẽ, lần này ta dẫn ngươi tới cũng là để bản thân ngươi mạnh hơn, để Diệp gia mạnh hơn!”
“Vô Thanh hiểu!”
“Lên đường!”
Lão giả mở miệng, nói: “Diệp Vô Thanh, trong này có nhiều thiên kiêu, cũng là cơ hội tốt ma luyện cho ngươi!”
“Vô Thanh hiểu!”
Đám người biến mất ngay tại chỗ…
Chương 1227: Tìm Tần công tử hợp tác
Thiên Bảo lâu! Thương hội Diệp gia! Đều là bá chủ đại danh lừng lững trên đại lục Vạn Thiên.
Không giống với bốn phe Vô Lượng Kiếm phái, Thanh Dương môn, Khai Sơn cung, Thập Phương tông này.
Bốn phe này là bá chủ đứng đầu vùng đất Thiên Nam đại lục Thiên Ngoại.
Mà Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia là bá chủ trên cả đại lục Vạn Thiên.
Thoạt nhìn tên gọi giống nhau, nhưng trên thực tế địa vị chênh lệch khá xa.
Lần này, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia không ngờ di chỉ Thiên Âm cung của Âm Vương lại thật sự xuất hiện trong dãy núi Thiên Giao.
Cho nên đã tới chậm.
…
Thiên Âm cung! Nơi sâu trong biển Thiên Âm.
Sau khi tiêu diệt Tề Tham Thiên Nhân, Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi về phía nơi sâu trong biển Thiên Cung.
Ngồi trên bè cốt, ba người tốc độ không chậm.
Lúc này, ba thân ảnh vào sâu trong biển Thiên Hải.
Bốn phía từng hòn đảo xuất hiện.
Chỉ có điều những hòn đảo này so với trước kia thì thoạt nhìn quy mô bé đi rất nhiều.
Ba người cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng ở phía trước xuất hiện đường ven biển.
Ba người dừng lại, nhìn về phía đường ven biển.
Lúc này bên bờ biểm đã có dấu tích của con người từng đến.
Trước đó Tần Ninh thu lại đàn Phủ Uyên đã bị Tề Tham Thiên Nhân làm chậm trễ không ít thời gian.
Những người khác trên ba hòn đảo chỉ e đã rời đi.
Ba người hạ xuống.
Trước mắt không phải hòn đảo, chính là lục địa.
Lúc này, lục địa phía trước có một khu rừng.
“Nơi này không phải vẫn là rừng Thiên Âm sao?”
Cốc Tân Nguyệt không khỏi mở miệng nói.
“Biển Thiên Âm có lẽ là được rừng Thiên Âm vây quanh, nằm ở trung tâm”.
“Có khả năng…”, Tần Ninh từ từ nói: “Xem ta, Âm Vương ngược lại tiêu phí không ít tâm tư ở Thiên Âm cung”.
Nhưng Cửu Anh lại hài hước cười nói: “Người cũng chết rồi, để lại mấy thứ này đều là đồ của hậu nhân mà thôi”.
Tần Ninh không nhiều lời, mấy thân ảnh đi về chỗ sâu.
Vào trong rừng cho người ta một loại cảm giác trống rỗng xa xưa.
Chim hót, thú kêu, thậm chí có từng tiếng thác nước lúc xa lúc gần…
“Chỗ này vẫn rất yên tĩnh”.
“Đúng là rất yên tĩnh!”
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Nếu đoán không nhầm thì có lẽ nơi này có tồn tại huyền thú cấp tám”.
Nghe đến đây, Cửu Anh nhất thời cẩn trọng.
Huyền thú cấp tám, thực lực Thiên Nhân.
Huyền thú hùng mạnh đứng sau cấp bậc Thú Vương.
Tuy nó là hung thú, nhưng nó cũng biết cái gì nên trêu chọc, cái gì không nên trêu chọc.
Huyền thú cấp tám là thực lực Thiên Nhân, đối với hung thú huyết mạch như nó lại cảm thấy rất hứng thú.
Ba người cùng đi về phía trước.
Cùng lúc đó, mấy thân ảnh phá không tới.
Một thân ảnh cầm đầu mặc trường sam, khí độ bất phàm, thân ảnh dần dần hạ xuống nhìn về phía ba người Tần Ninh.
“Tần Ninh công tử”.
Người nọ nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói.
Chỉ là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không nhận ra người này.
“Tại hạ là Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm phái”.
Người thanh niên khẽ mỉm cười nói: “Tần Ninh công tử chắc biết trong Thiên Âm cung này ẩn chứa một tòa Thiên Âm tiên cung, lần này ta tới là tìm Tần công tử để hợp tác!”
“Hợp tác?”
Khóe miệng Tần Ninh nhếch lên khẽ cười.
“Hợp tác thế nào?”
“Là như vậy!”
Thân ảnh Vô Lượng Kiếm Tử hạ xuống, lần này nhìn về phía Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thiên Âm tiên cung ở trong rừng Thiên Âm, chỉ có điều trong rừng Thiên Âm này nguy hiểm tứ phía!”
“Theo như ta biết, nơi đây cất giấu ba vị huyền thú cấp tám”.
“Huyền thú cấp tám trấn thủ ba chỗ ấn ký, ấn ký kia chính là gốc rễ liên quan đến Thiên Âm tiên cung hiện thế”.
“Ba phe ta mặc dù có lòng phá, nhưng lo lắng thực lực không đủ, vì vậy đang tìm đồng minh”.
“Tần công tử nếu bằng lòng có thể đi cùng bọn ta!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh gật đầu cười nói: “Được!”
Vô Lượng Kiếm Tử chắp tay.
Lúc này hắn ta dẫn theo ba người Tần Ninh đi về chỗ sâu.
Dần dần, sau khi xuyên qua mười mấy dặm đã đi đến một mảnh rừng trống trải.
Lúc này đã có không ít người ở đây.
Phong chủ Lâu Dục của Vô Lượng Kiếm phái.
Nhị cung chủ Mục Hàm, tam cung chủ Vương Hiên của Khai Sơn cung.
Cùng với Phương Hóa Vũ của Thập Phương tông! Lúc này ba phe tập trung trên trăm người.
Ba người Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân và Hồng Lưu Thiên Nhân cũng ở đây.
Nhìn thấy một đám người tụ tập, Tần Ninh cũng không nói gì.
Chỉ là Hồng Lưu Thiên Nhân kia nhìn thấy Tần Ninh liền cười tủm tỉm nói: “Tần Ninh công tử đã lấy được đàn Phủ Uyên?”
Đàn Phủ Uyên! Sáo Thụ Thiên! Tần Ninh cũng không che giấu.
Trên thực tế, muốn che giấu cũng không che giấu được.
Một khúc đàn Phủ Uyên không chỉ vang lên ở đảo hắn đang đứng.
Mọi người không phải ngốc, họ chắc đều biết chuyện gì xảy ra.
Mà sáo Thụ Thiên trước đó Tề Tham Thiên Nhân chọn.
“May mắn mà thôi”.
Tần Ninh cười nhạt.
Mọi người cũng không lên tiếng.
Cuối cùng phong chủ Lâu Dục tiếp lời: “Bọn ta tới đây là vì Thiên Âm tiên cung”.
“Trên thực tế, trước đó bọn ta đều cẩn thận dò xét qua, Thiên Âm cung chưa từng xuất thế, tông môn bọn ta cũng là chú ý cặn kẽ”.
“Có biết chút thủ đoạn của Âm Vương”.
“Chỗ này bố trí Tam Huyền Diệt Thiên trận!”
“Cần phải phá vỡ trận này, áp chế phá bỏ trận pháp của Thiên Âm tiên cung thì Thiên Âm tiên cung mới có thể xuất thế”.
“Chỉ là Tam Huyền Diệt Thiên trận này bản thân trận pháp rất mạnh, có huyền thú cấp tám trấn thủ”.
Phong chủ Lâu Dục tiếp tục nói: “Cho nên mới cần các phe hợp tác!”
Tần Ninh gật đầu.
“Chuyện này dĩ nhiên người càng đông càng tốt, chỉ là người của Thanh Dương môn vẫn chưa thấy đâu, vì vậy ba phe bọn ta tụ tập vài người để phân đội bắt đầu hành động, thế nào?”
“Được!”
Cung chủ Mục Hàm lúc này gật đầu cười nói.
“Bọn ta cũng không thành vấn đề!”
Phương Hóa Vũ cũng nói.
“Nều đã như vậy thì bắt đầu phân đội”.
Phong chủ Lâu Dục tiếp tục nói: “Ba phe bọn ta mỗi người trấn thủ một vùng”.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, hai vị Phương Viên Thiên Nhân dẫn những người còn lại trấn thủ chỗ này”.
Lời này vừa nói ra, Hồng Lưu Thiên Nhân và Phương Viên Thiên Nhân đều gật đầu.
“Ba phe bọn ta chém chết huyền thú cấp tám, ba vị dẫn người ở chỗ này chờ!”
“Một khi ba con huyền thú bỏ mạng, nơi đây sẽ xuất hiện ba đài La Thiên”.
“Khi đó cần ba vị phối hợp với ta đánh vỡ đài La Thiên, Thiên Âm tiên cung sẽ xuất hiện”.
Nghe thấy lời này của phong chủ Lâu Dục, Hồng Lưu Thiên Nhân và hai vị Lộc Phương Thiên Nhân với Lộc Viên Thiên Nhân đều gật đầu.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời cường giả ba phe dẫn người rời đi.
Lúc này đoàn người Vô Lượng Kiếm phái đi về hướng đông.
Vô Lượng Kiếm Tử cười nói: “Lâu thúc thúc, Tam Huyền quan phá vỡ, đài La Thiên chia rẽ, chỉ e ba vị Thiên Nhân kia hẳn phải chết không cần nghi ngờ?”
Lâu Dục nghe vậy liền gật đầu.
“Tam Huyền Diệt thiên trận, Tam Huyền phá, thiên địa diệt!”
“Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân đều là tán tu, chết rồi không ai bàn cãi”.
“Bọn họ không chết, chẳng lẽ chúng ta đi chịu chết?”
Phong chủ Lâu Dục giễu cợt nói: “Thiên Âm cung trong dãy núi Thiên Giao, Vô Lượng Kiếm phái chúng ta cùng với Khai Sơn cung, Thập Phương tông, thậm chí Thanh Dương môn cũng đều hao tổn nhiều công sức để thăm dò, đã điều tra được không ít tin tức”.
“Những võ giả tán tu này muốn lừa gạt người khác ư? Nằm mơ!”
Lời này vừa nói ra, Vô Lượng Kiếm Tử cũng ha ha cười lớn.
Đây là mưu kế! Mưu kế tam đại tông môn đã bày xong! Thiên Âm tiên cung tập kết tâm huyết cả đời Âm Vương trong đó.
Không đơn giản như vậy! Bên trong vô số trân bảo! Nếu để người ngoài được lợi thế, vậy thì không thỏa đáng.
Chương 1228: Ba phe tính toán
Phong chủ Lâu Dục lúc này nghi ngờ nói: “Không biết người của Thanh Dương môn đã xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy, thật là kỳ quái”.
Vô Lượng Kiếm Tử cũng gật đầu.
“Ta cũng không nhìn thấy Thanh Dương Linh Tử…”
“Lẽ nào bọn họ muốn làm hoàng tước?”
“Hoàng tước?”
Phong chủ Lâu Dục giễu cợt nói: “Bọn họ cũng phải phối hợp mới được!”
“Nếu Thanh Dương môn dám, tam đại tông môn ta trực tiếp diệt bọn họ cũng không phải vấn đề”.
Nghe đến đây, Vô Lượng Kiếm Tử toét miệng cười nói: “Nếu như thế, Thanh Dương Linh Tử kia ta cũng có thể đánh nhau với hắn thử xem!”
“Đi thôi, một con huyền thú cấp tám cũng không dễ giết như vậy!”
“Ừm!”
Đoàn người Vô Lượng Kiếm phái lúc này đã đi xa.
Đồng thời phía bên kia.
Nhị cung chủ Mục Hàm của Khai Sơn dẫn tam cung chủ Vương Hiên cùng với Khai Sơn Cự Tử đi một hướng khác.
“Cự Tử, ngươi giữ lại chút mánh khóe, chờ lát nữa giải quyết huyền thú cấp tàm xong còn giải quyết đám người kia!”
“Dạ!”
Thân hình Khai Sơn Cự Tử khôi ngô, cường tráng như một khối đá.
“Hồng Lưu Thiên Nhân dù sao cũng là Thiên Nhân tam bộ, nhị cung chủ có cách đối phó?”
“Đối phó?”
Nghe đến đây, Mục Hàm cười nhạt nói.
“Tam Huyền phá, diệt thiên địa, chính là diệt ở chỗ bọn họ”.
Mục Hàm bình tĩnh nói: “Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần thêm chút tính toán, mấy tên đó chắc chắn chết không cần nghi ngờ”.
“Được!”
Khai Sơn Cự Tử cười nói: “Khai Sơn cung chúng ta đã thăm dò dãy núi Thiên Giao nhiều năm rồi, cũng có dò tìm rất nhiều tin tức về Thiên Âm cung, mấy người này muốn chia sẻ, vậy thì chết”.
Đoàn người này lúc cười lớn.
Võ giả có thế lực dễ đối phó.
Võ giả không có thế lực, khó đối phó.
Dù sao thì tồn tại cô độc hành hiệp không giết thì đó chính là phiền phức lớn.
Nhưng lần này, cô độc hành hiệp bị ba phe bọn họ tề tụ lại, chắc hẳn chết không phải nghi ngờ, vậy thì cũng không có gì lo lắng.
“Chú ý tên Tần Ninh kia!”
Mục Hàm nghiêm túc nói: “Sáo Thụ Thiên và đàn Phủ Uyên chính là vương khí lớn, tên tiểu tử này không biết sống chết liền huênh hoang như vậy, chúng ta phải đạt được chí ít một thứ trong đó!”
“Dạ!”
Đồng thời, bên Thập Phương tông.
Phương Hóa Vũ trầm giọng nói: “Đám người kia hẳn phải chết, chờ làm thịt dê con mà thôi, nhưng tên Tần Ninh kia tay cầm hai vương khí lớn, chúng ta phải có được!”
“Đám người Vô Lượng Kiếm phía và Khai Sơn cung cũng sẽ mơ ước, đánh nhau sống chết mới chỉ bắt đầu mà thôi!”
Vương khí! Đây chính là vương khí! Nếu Vương Giả biết được, chỉ sợ lúc này cũng sẽ chạy tới.
Một món Vương Khí rất khó chế tạo.
Nguyên liệu cần thiết chưa nói trước tên, chỉ là quy trình chế tạo rất khó.
“Lần này không thể khinh thường, những người đó chết thì chết, nhưng Tần Ninh, vương khí là của hắn nên không thể chết được”.
Phương Hóa Vũ bình tĩnh nói: “Phương Thiên Tử, ngươi cùng Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử đều là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch”.
“Lần này nếu tiến vào Thiên Âm tiên cung, ba người các ngươi có thể chứng đạo Thiên Nhân”.
“Bắt được cơ hội lần này sẽ giương cao danh tiếng của Thập Phương tông ta”.
“Nhị cung chủ yên tâm”.
Một thanh niên bên cạnh Mục Hàm nhàn nhạt nói: “Nhất định ta vào được Thiên Nhân!”
Mà cùng lúc đó ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Lộc Viên Thiên Nhân ở giữa núi rừng lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu ba hướng truyền đến tiếng giao chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân kéo hại vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên đi sang một bên.
“Hai vị, tam đại tông môn quyết định như thế, chỉ sợ lòng không tốt”.
Hồng Lưu Thiên Nhân từ từ nói: “Chúng ta cũng phải thận trọng một chút mới được!”
“Hồng Lưu, ý ông…”, Lộ Phương nghi ngờ không chắc nói.
“Ba phe vây giết ba con huyền thú cấp tám có bao nhiêu nguy hiểm? Bọn họ sẽ có lòng tốt để chúng ta ở đây đợi còn bọn họ đi vây giết huyền thú sao?”
“Hơn nữa chuyện chúng ta làm quá đơn giản, oanh phá ba cột, tiên cung tự hiện!”
“Ta luôn có dự cảm xấu”.
Hồng Lưu Thiên Nhân trầm mặc nói: “Lão phu tung hoành đại lục mấy vạn năm, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cũng không phải ngu xuẩn như vậy”.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên lúc này cùng gật đầu.
“Nếu như vậy đất này tập trung hơn hai mươi người thì để bọn chúng đi cũng được”.
Lộc Phương trầm giọng nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm cũng không phải chúng ta đứng đầu sóng ngọn gió”.
“Được!”
Lộc Viên lúc này nhìn về phía bên kia nói: “Tần Ninh kia đi cùng Vạn Thiên các, người cuả Vạn Thiên các không ở đây…”
“Tần Ninh, chúng ta không dễ chọc được hắn”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chầm chậm nói: “Vạn Thiên các hùng mạnh, quan hệ giữa Tần Ninh và Vạn Tử Hàng chúng ta cũng không rõ, không cần phải chọc đến”.
“Tam đại tông môn nếu thật sự muốn tính kế với chúng ta, chắc chắn sẽ ham muốn hai món vương khí của Tần Ninh”.
“Chúng ta xem náo nhiệt mới đúng!”
“Đúng!”
Ba người thảo luận một hồi.
Không bao lâu đã tìm thấy ba vị cao thủ đứng đầu cảnh giới Quy Nhất cửu mạch bảo vệ ba phương.
Bây giờ các phe đều đang đợi.
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh.
“Không có vấn đề sao?”
Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ nói: “Cứ cảm giác chuyện này quá đơn giản, tam đại tông môn lòng dạ không tốt”.
Tần Ninh cầm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lòng không tốt thì lòng không tốt, không sao”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Ở bên Tần Ninh nàng ta cũng không có gì lo lắng.
Chỉ là có chút cảm giác bị người ta ngấm ngầm mưu tính, vẫn không dễ chịu.
“Vô Lượng Kiếm phái, chém chết huyền thú cấp tám!”
Một tiếng quát từ phương xa truyền tới.
Không bao lâu vang lên tiếng của Khai Sơn cung.
“Khai Sơn cung chém chết huyền thú cấp tám!”
“Thập Phương tông chém chết huyền thú cấp tám!”
Ba âm thanh vừa dứt.
Một giọng nói lại truyền đến lần nữa.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân phá Tam Huyền trụ!”
Lúc này ba vị Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn nhau.
“Phá!”
Hạ lệnh một tiếng.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lần lượt ra tay.
Linh khí gào thét.
Vị trí hơn hai mươi người đang đứng xuất hiện ba cột đá bay lên trời.
Ba cột đá này nhìn kỹ lại càng giống như pho tượng trước sơn môn, phong cách cổ xưa tang thương.
Nhìn thấy ba cột đá kia, Tần Ninh nhướng mày.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lúc này dốc toàn lực.
Ầm… ầm… ầm …
Trong nháy mắt, ba tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt ra tay.
Linh khí khổng lồ chập chờn, tàn phá bừa bãi.
Ba cây cột đó trong nháy mắt sụp đổ.
Cột đá sụp đổ trong nháy mắt lóe ra ba tia sáng, phút chốc bắn ra.
Phụt phụt! Máu tươi phun ra.
Ba vị cường giả cảnh giới Quy Nhất cửu mạch đầu bay lên, toi mạng!
Lúc này, đám người xung quanh ngẩn tò te.
Mà ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân cũng đờ đẫn.
Chết rồi! Ba vị cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt toi mạng.
Đổi lại là bọn họ, e rằng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt?
Lúc này, ba người nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Trên thực tế, bọn họ đã từng nghĩ đến cảnh này.
Nhưng điều không ngờ là tấn công cắn trả này lại mạnh mẽ như vậy.
Quả thực là kinh khủng! Đừng nói cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, chính là cảnh giới Thiên Nhân bọn họ chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Đáng ghét!”
Lộc Phương Thiên Nhân chửi nhỏ một tiếng.
Chương 1229: Tiên cung hiện thế
Tam đại tông môn thật sự đang tính kế bọn họ.
Nếu không phải Hồng Lưu Thiên Nhân mở miệng, ba người bọn họ một người phá một cột đá, vậy thì sẽ chết.
Hẳn phải chết! Bọn họ đã bị gài bẫy.
Bị tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính.
“Rút lui trước!”
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này quát lên: “Đám súc sinh này căn bản không phải dự định lợi dụng chúng ta, mà là định giết chúng ta”.
Ba người lúc này thân ảnh hiện ra, bay vùn vụt muốn rời khỏi đất này.
Keng…
Chỉ là trong nháy mắt, ba thân ảnh lúc này giống như đụng phải vách sắt, họ tán loạn bắn trở lại vang lên keng một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có cấm chế?”
“Vừa nãy rõ ràng không có…”, những người khác lúc này cũng hoảng loạn.
Tam đại Thiên Nhân vậy mà bị chặn lại.
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này sắc mặt khó coi, linh khí hóa thành một cự chưởng, lúc này trực tiếp đánh ra.
Ánh sáng mạnh mẽ hoàn toàn bùng nổ giữa tiếng ầm ầm.
Ánh mắt Hồng Lưu Thiên Nhân ngẩn ngơ.
“Phong cấm…”, ngay cả ông ta là cảnh giới Thiên Nhân cũng không phá nổi.
Mà lúc này đất đai đùng đoàng vang dội.
Trước mặt mọi người, một đường ánh sáng trong nháy mắt khuếch tán ra.
Giống như một miệng bát lúc này chụp xuống, bao trùm tất cả mọi người.
Dưới đáy bát lan ra một đường thang trời.
Thang trời xuất hiện, lan tràn trên không trung cao đến ngàn thước.
Ở đó có một tòa tiên cung lúc này lúc ẩn lúc hiện.
“Thiên Âm tiên cung!”
Lần này ba vị Thiên Nhân cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Bọn họ… bị hiến tế! Người của tam đại tông môn đùa giỡn bọn họ như con khỉ.
Chuyện đến bây giờ vẫn không hiểu thì chính là kẻ ngu.
Hợp tác chó má gì! Căn bản chính là cái bẫy chết! Những tên nhãi kia muốn đào hố chôn sống bọn họ ở đây.
Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Xa xa từng tiếng xé gió vang lên.
Từng thân ảnh đi đến.
Võ giả tam đại tông xuất hiện.
“Lâu Dục, Mục Hàm, Phương Hóa Vũ, các ngươi có ý gì?”
Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát.
“Bọn ta cũng không biết sao lại xuất hiện thay đổi như vậy”.
Phong chủ Lâu Dục mặt đầy kinh ngạc nói: “Hồng Lưu Thiên Nhân đừng nói, ta thử xem có thể phá vỡ cấm chế này không!”
Lời vừa dứt, phong chủ Lâu Dục một quyền giết ra.
Keng…
Ánh hào quang lúc này khẽ rung chuyển.
Nhưng vẫn sừng sững không đổ.
Sắc mặt phong chủ Lâu Dục khó coi, ông ta bất đắc dĩ nói: “Xem ra là hết cách!”
“Đừng giả bộ!”
Lộc Phương Thiên Nhân lúc này hừ nói: “Đùa giỡn bọn ta như khỉ, vui sao?”
“Ha ha…”, cung chủ Mục Hàm cười ha ha một tiếng nói: “Chư vị, xin lỗi”.
“Thiên Âm tiên cung mở, quả thật cần phải có người phá Tam Huyền trụ, nghĩ tới nghĩ lui các ngươi là thích hợp nhất”.
“Yên tâm, các ngươi chết rồi, bọn ta chắc chắn sẽ nhớ về đại ân đại đức của các ngươi!”
Lời vừa nói ra, trong trận pháp mọi người hoàn toàn nổi giận.
“Lão tử cần đại ân đại đức của ngươi?”
Một tên cao thủ cảnh giới Quy Nhất giận dữ hét: “Thả bọn ta ra ngoài, nếu không…”
“Nếu không thì như thế nào?”
Phương Hóa Vũ lạnh lùng nói: “Bọn ta đã điều tra tin tức của Thiên Âm cung đến vạn năm nay, bọn ta vẫn luôn quan tâm, bây giờ mở rồi, các ngươi muốn chia phần sao?”
“Nằm mơ!”
“Lòng tham không đáy, chính là tự tìm cái chết!”
“Ha ha…”, lời Phương Hóa Vũ vừa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Ngươi cười cái gì?”
Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.
“Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nói như Thiên Âm cung là nhà ngươi mở vậy”.
“Thiên Âm cung này đặt ở đây chính là một nơi mọi người đều đang tìm, các ngươi nói các ngươi cũng đang tìm, vậy ta hỏi các ngươi Thiên Âm cung này là do các ngươi mở sao?”
“Đây chẳng phải là thời gian đã đến, nội bộ xảy ra vấn đề, bản thân tự mở sao!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói cứ như ngươi mua Thiên Âm cung này, người khác không biết còn tưởng rằng ngươi là con cháu đời sau của Âm Vương vậy!”
“Nói hay lắm!”
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này hừ một tiếng.
Đám người này chính là vô liêm sỉ.
Còn tâng bốc bản thân đạo đức chính trực.
Phương Hóa Vũ nghe thấy lời này, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi lợi hại thôi!”
Lúc này ánh mắt các phe võ giả mang theo căm hận.
Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Tần Ninh, hai món vương khí trong tay ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lấy đi!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh cười một tiếng, hắn thản nhiên ngồi xuống, cười nói: “Bọn ta đợi ngươi tới lấy!”
Phương Hóa Vũ nghe thấy vậy cũng không nói nhiều.
Phong chủ Lâu Dục lúc này nhàn nhạt nói: “Được rồi, bọn ta cũng không phí lời với các ngươi nữa”.
“Thiên Âm tiên cung để bọn ta đi vào trước”.
“Vô Lượng Kiếm Tử, ngươi ở lại. Tần Ninh chết thì lấy vương khí!”
“Vâng!”
Lúc này Vô Lượng Kiếm Tử khom người nói.
Bọn họ không cần phá trận pháp.
Người ở bên trong đã chết hết, trận pháp tự phá, Thiên Âm tiên cung đương nhiên hoàn toàn mở.
Bọn họ chỉ cần nhặt vương khí của Tần Ninh là được.
Đồng thời, cung chủ Mục Hàm mở miệng nói: “Khai Sơn Cự Tử, ngươi cũng ở lại đi!”
“Đã hiểu”.
Phương Hóa Vũ gật đầu, Phương Thiên Tử kia lúc này cũng khom người đứng yên giữa không trung.
Tam đại tông môn trên trăm người, lúc này lần lượt rời đi.
Vô Lượng Kiếm Tử! Khai Sơn Cự Tử! Phương Thiên Tử! Ba trong thất tử Thiên Nam.
Lúc này ba phe đứng yên.
“Vương khí chỉ có hai món, ba người bọn ta tới tranh đoạt”.
Vô Lượng Kiếm Tử nói: “Hai vị, đoạt như thế nào?”
“Chờ bọn chúng chết thì đi lấy là được”.
Khai Sơn Cự Tử híp mắt nói.
Vô Lượng Kiếm Tử đáp lại: “Hai vị, các ngươi biết điều ta nói không phải ý này”.
“Đám người này hẳn phải chết không cần nghi ngờ, vương khí trên người Tần Ninh phải thuộc về chúng ta”.
Lúc này mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ còn chưa chết.
Ba người này đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.
Vô Lượng Kiếm Tử cười nói: “Hai món vương khí ba người chúng ta chia thế nào?”
“Cái này cũng không đơn giản”.
Khai Sơn Cự Tử cười ha ha nói: “Ba người chúng ta lựa chọn ra hai người mạnh nhất là được?”
“Còn về cái tên yếu đuối kia, đương nhiên là không có tư cách lấy được vương khí, Thiên Nhân tông môn bọn ta giữ chúng ta ở đây không phải ý như vậy”.
“Thất tử Thiên Nam ngoại trừ Tam Diệp Tử không nói, ba người chúng ta quả thật là nên phân cao thấp”.
Thất tử Thiên Nam không có xếp hạng.
Bảy người đều là thiên kiêu đương thời.
Cơ hội lần này vừa hay phân ra mạnh yếu, thuận tiện chia vương khí, phải không?
Ba người lúc này đều gật đầu.
Tần Ninh ở phía dưới nhìn thấy rõ ràng.
“Người còn chưa chết đã bắt đầu phân chia…”, Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm.
Đây là hoàn toàn coi bọn họ chết rồi.
“Nhìn bọn chúng đánh nhau cũng được”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
Lúc này bên trong trận pháp.
Mấy vị võ giả cảnh giới Quy Nhất cặp mắt đỏ ngầu, linh khí trong cơ thể không chịu khống chế, tùy ý đụng nhau.
Bùm… Trong nháy mắt, cơ thể một cao thủ cảnh giới Quy Nhất vỡ ra, hóa thành sương tuyết.
Tại sao có thể như vậy?
Lúc này ánh mắt đám người động một cái.
Trận pháp có hiệu lực rồi?
Lúc này sắc mặt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân trở nên khó coi.
Người nọ là cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Bây giờ đã không chịu nổi.
Tiếp theo sẽ là cảnh giới nhị mạch, tam mạch… cuối cùng vẫn sẽ đến lượt bọn họ.
Phải làm sao?
Chương 1230: Ngầm ngầm mưu tính ta?
Lúc này trong lòng ba người nảy sinh chút tuyệt vọng.
Không thể không tuyệt vọng! Loại cảm giác chờ chết này quá khó chịu.
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh đang ngồi trên một đoạn cây khô, cứ ngồi yên lặng như vậy.
Quá bình tĩnh.
Rất cổ quái.
Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn về phía Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân, tỏ ý với hai người.
Không bao lâu ba người nhìn Tần Ninh.
‘Tần công tử”.
Lúc này trên bầu trời, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử đã bắt đầu loạn chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân không nhịn được nói: “Tần công tử nếu có cách, lão hủ mặt dày mời Tần công tử ra tay”.
“Nếu không, tiếp theo chỉ có người chết nhiều hơn”.
Mọi người cũng cảm nhận được.
Linh khí bị quấy nhiễu cực lớn.
Nhưng Tần Ninh giống như vẫn bình an vô sự.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Tần công tử nếu có cách phá vỡ chỗ này, bọn ta nhất định phối hợp”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chắp tay nói: “Chỉ cần không chết, trả giá bao nhiêu bọn ta cũng có thể bỏ ra!”
“Thật?”
“Nếu nói xạo thì thiên lôi đánh!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh thản nhiên đứng lên, cười nói: “Con người ta không thích nói càn nói bậy”.
“Cũng không khiến các ngươi làm cái gì, ta phá vỡ trận này, đám người các ngươi vây giết ba người kia!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân sáng lên.
Tần Ninh không cần yêu cầu.
Giết ba người này, bọn họ nhất định sẽ chết.
Tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính bọn họ, chém chết thiên chi kiêu tử ưu tú nhất của tam đại tông môn đã đủ khiến tam đại tông môn nhức nhối.
Chuyện này bọn họ cũng vui vẻ làm.
“Không thành vấn đề!”
Hồng Lưu Thiên Nhân oán hận nói: “Lão phu đích thân ra tay, phải giết chết bọn chúng!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh vỗ vỗ vạt áo, cười nói: “Nếu như vậy, mỗi người cản linh khí, ta đến phá trận!”
Lời vừa nói ra, ba người vội vàng làm theo.
Những người khác cũng lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này Tần Ninh hô giọng, lại một lần nữa ngồi xuống.
Đàn Phủ Uyên xuất hiện trước người.
Sáo Thụ Thiên lúc này cũng xuất hiện trong tay.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nghiêm nghị.
Gài bẫy ta?
Xem ai bẫy ai!
Đinh… tiếng đàn vang lên.
Lúc này, mười ngón tay Tần Ninh khảy đàn, từng tiếng đàn ưu nhã truyền ra.
Chỉ là một khắc sau Tần Ninh lại có thêm một đôi tay.
Đôi tay do linh khí hóa thành, tay cầm sáo Thụ Thiên.
Tiếng sáo lúc này cũng vang lên.
Đàn sáo hợp tấu! Lúc này trong phong cấm, hai thân ảnh đan xen lẫn nhau.
Tiếng đàn và tiếng sáo lúc này giống như hội tụ thành hai thân ảnh.
Lúc này hai thứ đang tranh giành.
Linh khí bốn phía bị tiếng đàn và tiếng sáo bám vào, đụng chạm, chém giết.
Mà theo biến hóa tiếng đàn tiếng sáo của Tần Ninh, hai thứ chém giết càng hung hăng.
Rắc rắc rắc…
Dần dần, bốn phía xuất hiện âm thanh hư không bể tan tành.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy cấm chế đã hư hại.
Mà cùng lúc đó giữa không trung, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử cũng cảm thấy không đúng.
Ba thân ảnh trong nháy mắt tách ra.
“Vô Lượng Kiếm Tử, lão phu tới chém ngươi!”
Một tiếng rống giận dữ trong nháy mắt vang lên.
Giọng nói chấn động hư không, một thân ảnh lúc này trực tiếp hạ xuống trước mặt Vô Lượng Kiếm Tử.
“Khai Sơn Cự Tử!
“Phương Thiên Tử!”
“Hai người các ngươi để huynh đệ ta tới chiến!”
Lúc này hai thân ảnh cũng lao ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Vô Lượng Kiếm tử biến sắc.
Hồng Lưu Thiên Nhân! Lộc Phương Thiên Nhân! Lộc Viên Thiên Nhân! Đã ra ngoài rồi?
Sao có thể ra được?
Ba người lúc này sắc mặt thay đổi lớn.
Chỉ là bây giờ không có thời gian suy nghĩ nữa.
Lúc này ba người hoảng loạn đối phó.
Tam đại thiên kiêu đều là cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch cực hạn.
Nhưng ba người đối phương lại là cảnh giới Thiên Nhân! Cảnh giới Quy Nhất đối phó với Thiên Nhân chắc chắn thất bại! Chém chết trong nháy mắt.
Mười mấy thân ảnh lúc này vây xung quanh.
Hai thân ảnh chậm rãi đi ra.
Chính là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
“Chàng thật xấu…”, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Đã sớm nhìn ra rồi?”
“Cũng không coi là nhìn ra từ sớm”.
Tần Ninh đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Mới bắt đầu, Vô Lượng Kiếm Tử tìm chúng ta, trong lòng ta chỉ tồn tại nghi ngờ, chuyện tốt như vậy tam đại tông môn sẽ tìm người ngoài?”
“Mãi đến khi ba phe rời đi ta mới biết!”
“Nhưng cũng chẳng gây khó với ta, nên ta cũng không nói gì”.
“Chỉ là tính kế thì cứ tính kế, tính kế trên đầu ta thì không thể nhẫn nhịn”.
Cửu Anh lúc này oa oa hét lớn: “Cái thứ không biết sống chết”.
Tần Ninh cười nói: “Ba vị Thiên Nhân chỉ sợ vẫn không giết chết bọn chúng, đừng để bọn chúng chạy mới được”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Cốc Tân Nguyệt cũng kinh ngạc.
Lộc Phương và Lộc Viên Thiên Nhân chỉ là Thiên Nhân nhất bước, liên hiệp có thể chiến Thiên Nhân nhị bước.
Hồng Lưu Thiên Nhân càng không cần phải nói, Thiên Nhân tam bước.
Không giết chết ba người?
Không thể nào! Giao chiến lại kéo ra.
Chỉ là lần này không phải ba người Vô Lượng Kiếm Tử.
Mà là sáu người! Sáu người đánh nhau, tiếng chém giết mang theo từng đường khí tức mạnh mẽ khuếch tán ra.
Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch! Cảnh giới Thiên Nhân.
Đây thứ hạng chiến lực đứng hàng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Ầm…
Tiếng nổ tung giữa không trung.
Cây cối sụp đổ mảng lớn.
“Đi chết đi!”
Đột nhiên một tiếng quát vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân, cảnh giới Thiên Nhân tam bước.
Lúc này hoàn toàn bùng nổ.
Ông ta thật sự phẫn nộ rồi.
Trong lòng kiếm nén một luồng lửa giận, lúc này giải phóng toàn bộ trên người Vô Lượng Kiếm Tử.
Bùm… Tiếng nổ tung vang lên.
Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ hai cánh tay máu thịt trộn lẫn, cơ thể lại thêm vết thương kinh khủng, vết này đáng sợ hơn vết kia.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, ta là truyền nhân của Vô Lượng Kiếm phái, ông dám giết ta?”
“Có gì không dám?”
Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát: “Giết ngươi, lão phu cùng lắm rời khỏi đại lục Thiên Ngoại, kẻ nào có bản lĩnh làm khó ta?”
Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này bước ra, sát khí dâng trào.
“A…”, tiếng kêu thê thảm vang lên, lúc này sắc mặt Vô Lượng Kiếm Tử trắng nhợt.
Thiên Nhân tam bước! Cho dù hắn ta lại nghịch thiên cũng không phải là đối thủ.
Vừa rồi còn đang thảo luận vương khí thuộc về ai.
Nhưng bây giờ… mạng cũng khó giữ được.
“Tần Ninh!”
Đôi mắt Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ nhìn thẳng vào Tần Ninh.
“Ngươi chết không được tử tế!”
Một tiếng hét vừa dứt, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử bị Hồng Lưu Thiên Nhân hoàn toàn khống chế.
Âm thanh đùng đùng, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử gãy lìa, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương vỡ vang lên… Lúc này ánh mắt mọi người run lên.
Vô Lượng Kiếm Tử, xong đời!
Tần Ninh lúc này nhàn nhạt nói: “Mưu tính trên đầu ta, các ngươi không chết thì ai chết!
Vô Lượng Kiếm Tử chết rồi.
Hai người Khai Sơn Cự Tử và Phương Thiên Tử hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ có thể tiếp tục kiên trì bởi vì hai người Lộc Phương và Lộc Viên là Thiên Nhân, nhưng chỉ là Thiên Nhân nhất bước, bọn họ không phải không có cách bảo vệ tính mạng.
Chỉ là bây giờ Vô Lượng Kiếm Tử đã chết.
Nếu Hồng Lưu Thiên Nhân giết tới, bọn họ cũng không chịu được.
Chắc chắn phải chết!
“Đáng chết!”
Khai Sơn Cự Tử lúc này thầm chửi một tiếng, lúc này hắn ta nuốt xuống một viên đan dược.
Trong nháy mắt, cơ thể Khai Sơn Cự Tử đỏ bừng như sắt.
Ầm… tiếng nổ tung không ngừng vang lên.
Rừng rậm bị phá hủy, sóng biển bị trào lên, đá ngầm bị đánh nát.
Lúc này, giữa trời đất linh khí hỗn loạn.
Thân thể Cửu Anh to lớn bay về.
“Ha ha, Cửu gia ta đã giết Thiên Nhân.”
Lúc này Tần Ninh liếc nhìn Cửu Anh.
Ngươi giết Thiên Nhân?
Ngươi thật sự không biết xấu hổ! Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, Cửu Anh cười ha ha nói: “Cửu gia ta dưới sự giúp đỡ của Tần gia đã may mắn đồ sát được một vị Thiên Nhân!”
Cốc Tân Nguyệt đứng một bên, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Tên súc sinh này… không biết xấu hổ!
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy.
“Bây giờ vẫn chưa kết thúc”.
Hả?
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đều không hiểu.
Lúc này chỉ thấy sau khi tiếng nổ tung kia kết thúc.
Giữa không trung, một làn sương dày đặc không ngừng xê dịch, giống như sắp vỡ nứt ra.
“Tên Tề Tham Thiên Nhân này… thật sự bị độc luyện hư toàn thân trên dưới rồi…”, nghe đến đây Cửu Anh cười híp mắt: “Ta đi nuốt!”
“Ngươi đi đi!”
Thấy Tần Ninh đồng ý sảng khoái như vậy, Cửu Anh ngược lại ngây ngẩn.
“Đi á…”
“Cái đó… hay là thôi đi…”, Cửu Anh thật sự có hơi sợ.
Ngộ nhỡ độc tố kia lợi hại, có thể nó sẽ chết.
Tần Ninh từ từ nói: “Chỗ độc tố này đủ để giết một vị Thiên Nhân, ngươi nuốt rồi? Mười tám cái đầu của ngươi cũng không đủ chết đâu!”
Cửu Anh run run cười.
Lúc này Tần Ninh bước ra.
Đàn Phủ Uyên thu ở sau lưng.
Sáo Thụ Thiên xuất hiện trong tay.
Tiếng sáo du dương.
Lớp sương đen dày đặc kia bị tiếng sáo hấp dẫn đến.
Theo tiếng thổi của Tần Ninh, sương đen dày đặc dần dần tiến vào bên trong sáo Thụ Thiên, từ từ biến mất không thấy đâu.
Trong trời đất, ngoại trừ dấu vết của đại chiến lưu lại thì không còn những thứ khác.
Tần Ninh cắm sáo Thụ Thiên bên hông, nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt, khẽ mỉm cười nói: “Đi, dẫn nàng xem Thiên Âm tiên cung, nói không chừng có đồ tốt gì đó”.
“Ừm!”
Cửu Anh lúc này đi theo phía sau, mặt đầy hâm mộ.
Mặc dù Cốc Tân Nguyệt trông chẳng ra sao, nhưng Tần Ninh lại thích.
Nhưng nó lại một thân một mình…
Một ngày nào đó ta cũng sẽ tìm thấy cô gái tuyệt mỹ trong thế gian, cùng ta giống như thần tiên quyến lữ… tiêu dao vạn giới!
Cửu Anh hạ quyết tâm.
Ba thân ảnh dần dần rời khỏi nơi đây.
Tề Tham Thiên Nhân chỉ là một nhạc đệm.
Đối với Tần Ninh mà nói, ít nhất như vậy.
Ban đầu ông ta quả thật không có cảm giác gì với tên này.
Ham muốn sáo Thụ Thiên của mình.
Vậy cũng tầm thường.
Chỉ là để ông ta đau khổ một lần rồi lại thêm lần nữa.
Vậy thì không thể bỏ qua.
Ba người rời đi, không bao lâu có mấy thân ảnh đến đây.
“Cái này…”, nhìn thấy trên đất bừa bộn, một người kinh hãi hô lên: “Đây là Thiên Nhân giao chiến sao?”
“Rất có thể!”
Một người khác cũng kinh ngạc nói: “Xem ra, Thiên Âm cung còn có không ít đồ tốt”.
“Thiên Minh Vũ, lần này nghe nói tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam vùng đất Thiên Nam cũng đến”.
“Ngươi là thiên tử của Thiên Bảo lâu ta, cũng không thể mất mặt”.
“Lý tiên sinh yên tâm”.
Thanh niên kia mặc bộ trường sam đứng ở đó, giống như một thanh kiếm sắc có thể đâm phá bầu trời.
“Minh Vũ kế thừa Lý tiên sinh, đương nhiên sẽ không làm mất mặt tiên sinh Trường Phong Kiếm Khách!”
“Nếu không chỉ sợ cha ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta”.
Thiên Minh Vũ! Thiếu chủ Thiên Bảo lâu.
Thiên Bảo lâu chính là giao dịch các quật khởi gần chín vạn năm.
Cùng với Vạn Thiên các, thương hội Diệp gia cũng đứng trong tam đại giao dịch các lớn của đại lục Vạn Thiên.
Lâu chủ Thiên Bảo lâu Thiên Thanh Phong chính là cảnh giới Vương Giả.
Trên thực tế, có thể làm ăn trải rộng toàn bộ đại lục Vạn Thiên mà không có Vương Giả trấn giữ thì rất khó.
Lý Trường Phong lúc này cười nhạt nói: “Trường Phong Kiếm Khách chỉ là hư danh, lần này thật ra ta rất muốn lãnh giáo chút thực lực của Kiếm Tiên Bùi Giác - một trong Thất Thiên Tiên của Thiên Ngoại Tiên!”
“Cái tên Kiếm Tiên cái thế vô định dưới Vương Giả, có Luân Kiếm thuật không ai có thể địch nổi!”
Lý Trường Phong khẽ cười.
“Lý tiên sinh chắc là có thể chiến thắng Kiếm Tiên Bùi Giác!”
Thiên Minh Vũ cười nhạt nói: “Tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam của Tam Diệp tông trong vùng đất Thiên Nam”.
“Bốn người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử và Thanh Dương Linh Tử sớm đã thành danh”.
“Mà ba vị Tam Diệp tông Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử, Vũ Diệp Tử này mấy năm gần đây mới thành danh”.
“Ta bắt đầu từ ba người này, một đường khiêu chiến đến Vô Lượng Kiếm Tử”.
“Cuối cùng Minh Vũ cùng Lý tiên sinh đi Thiên Ngoại Tiên”.
Thiên Minh Vũ tự tin nói: “Chủ của Thiên Ngoại Tiên Tiên Vũ Sinh, con trai ông ta Tiên Lạc Vũ chính là thiên kiêu đệ nhất đương thế đại lục Thiên Ngoại”.
“Minh Vũ thắng hắn, Thiên Ngoại Tiên kia sẽ không có ai là đối thủ của Minh Vũ nữa”.
Nghe đến đây, Lý Trường Phong gật đầu nói.
Thiên Minh Vũ lại nói: “Nghe nói con trai trưởng của Vân Vương Dương Tử Hiên cách đây không lâu đã khôi phục cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới cũng tăng tốc nhanh chóng, lần này kết thúc, Minh Vũ đi khiến chiến với ông ta!”
Dương Tử Hiên! Con trai trưởng của Dương Thanh Vân, cũng là hạng người thiên phú mạnh mẽ.
Vết thương ngày trước vẫn chưa hồi phục.
Hiện đang khôi phục vẫn là mục tiêu của ông ta.
Lý Trường Phong cười nói: “Đại lục Vạn Thiên vô số cường giả và thiên kiêu cái thế”.
“Minh Vũ, nếu như ngươi có thể trở thành đệ nhất thiên kiêu đại lục Vạn Thiên, cho là sẽ có may mắn càng sâu sắc, về sau có thể dựa vào may mắn tích lũy này thành Vương Giả, tăng thêm một vị Vương Giả nữa cho Thiên Bảo lâu ta!”
“Vạn Thiên các sở dĩ bây giờ là đệ nhất giao dịch các ở Vạn Thiên đại lục cũng bởi vì có hai vị Vương Giả Nhất Vương và Cửu Thiên Vương tồn tại”.
“Thiên Bảo lâu chúng ta còn kém về mặt số lượng cường giả đứng đầu”.
“Hơn nữa ngươi cũng phải hiểu, nếu như ngươi thất bại, vậy thì may mắn ngươi tập trung được có thể đến người khác”.
Thiên Minh Vũ gật đầu.
“Lý tiên sinh yên tâm, nhất định ta sẽ không thua!”
Cùng lúc đó, phía bên kia.
Cửa vào Thiên Âm cung.
Một nhóm mười mấy người đến hết sức khiêm tốn.
Mười mấy người kia đều mặc áo trường sam, toàn thân khoác trường bào, đội mũ ô sa đen.
“Thiên Âm cung thật sự mở ra rồi!”
Một giọng nói có vẻ già nua lúc này vang lên.
“Thất tộc lão, chúng ta nắm vững thời gian thôi!”
Một giọng nói thanh niên lúc này vang lên, thúc giục nói: “Nghe nói đám người Vô Lượng Kiếm Phái và Vạn Thiên các đều đã đi vào…”
“Vô Thanh, gấp gáp cái gì?”
Lão giả từ từ nói: “Bảo vật, danh cho người có năng lực và người có duyên”.
“Nếu ngươi cùng có duyên thì người chính là ngươi đạt được bảo vật!”
Nghe thấy lời này, người thanh niên chắp tay: “Vô Thanh nhận chỉ giáo!”
“Nhất mạch Diệp gia ta vì trưởng tộc Diệp Thiên Nam thành tựu Diệp Vương khiến cho thất mạch Diệp gia từ đó quật khởi, mở ra thương hội Diệp gia, trở thành nhân vật lớn siêu cấp cùng với Vạn Thiên các và Thiên Bảo lâu”.
“Trước khi trưởng tộc chưa thành Vương Giả, Vạn Thiên các vênh váo hung hăng, trưởng tộc nhẫn nại, chúng ta nhẫn nại”.
“Diệp gia không sợ nhẫn nhịn!”
“Mọi việc không nên gấp gáp”.
Lão giả nói xong liền tháo mũ xuống cầm trong tay.
Trên mũ kia có thêu một chữ.
Diệp! Đây là ký hiệu của Diệp gia! Thương hội Diệp gia! Một trong thế lực đứng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Diệp Khai Nguyên lúc này thở dài nói: “Cho đến hôm nay Diệp gia hùng mạnh, chúng ta cũng càng mạnh mẽ, lần này ta dẫn ngươi tới cũng là để bản thân ngươi mạnh hơn, để Diệp gia mạnh hơn!”
“Vô Thanh hiểu!”
“Lên đường!”
Lão giả mở miệng, nói: “Diệp Vô Thanh, trong này có nhiều thiên kiêu, cũng là cơ hội tốt ma luyện cho ngươi!”
“Vô Thanh hiểu!”
Đám người biến mất ngay tại chỗ…
Chương 1227: Tìm Tần công tử hợp tác
Thiên Bảo lâu! Thương hội Diệp gia! Đều là bá chủ đại danh lừng lững trên đại lục Vạn Thiên.
Không giống với bốn phe Vô Lượng Kiếm phái, Thanh Dương môn, Khai Sơn cung, Thập Phương tông này.
Bốn phe này là bá chủ đứng đầu vùng đất Thiên Nam đại lục Thiên Ngoại.
Mà Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia là bá chủ trên cả đại lục Vạn Thiên.
Thoạt nhìn tên gọi giống nhau, nhưng trên thực tế địa vị chênh lệch khá xa.
Lần này, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia không ngờ di chỉ Thiên Âm cung của Âm Vương lại thật sự xuất hiện trong dãy núi Thiên Giao.
Cho nên đã tới chậm.
…
Thiên Âm cung! Nơi sâu trong biển Thiên Âm.
Sau khi tiêu diệt Tề Tham Thiên Nhân, Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi về phía nơi sâu trong biển Thiên Cung.
Ngồi trên bè cốt, ba người tốc độ không chậm.
Lúc này, ba thân ảnh vào sâu trong biển Thiên Hải.
Bốn phía từng hòn đảo xuất hiện.
Chỉ có điều những hòn đảo này so với trước kia thì thoạt nhìn quy mô bé đi rất nhiều.
Ba người cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng ở phía trước xuất hiện đường ven biển.
Ba người dừng lại, nhìn về phía đường ven biển.
Lúc này bên bờ biểm đã có dấu tích của con người từng đến.
Trước đó Tần Ninh thu lại đàn Phủ Uyên đã bị Tề Tham Thiên Nhân làm chậm trễ không ít thời gian.
Những người khác trên ba hòn đảo chỉ e đã rời đi.
Ba người hạ xuống.
Trước mắt không phải hòn đảo, chính là lục địa.
Lúc này, lục địa phía trước có một khu rừng.
“Nơi này không phải vẫn là rừng Thiên Âm sao?”
Cốc Tân Nguyệt không khỏi mở miệng nói.
“Biển Thiên Âm có lẽ là được rừng Thiên Âm vây quanh, nằm ở trung tâm”.
“Có khả năng…”, Tần Ninh từ từ nói: “Xem ta, Âm Vương ngược lại tiêu phí không ít tâm tư ở Thiên Âm cung”.
Nhưng Cửu Anh lại hài hước cười nói: “Người cũng chết rồi, để lại mấy thứ này đều là đồ của hậu nhân mà thôi”.
Tần Ninh không nhiều lời, mấy thân ảnh đi về chỗ sâu.
Vào trong rừng cho người ta một loại cảm giác trống rỗng xa xưa.
Chim hót, thú kêu, thậm chí có từng tiếng thác nước lúc xa lúc gần…
“Chỗ này vẫn rất yên tĩnh”.
“Đúng là rất yên tĩnh!”
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Nếu đoán không nhầm thì có lẽ nơi này có tồn tại huyền thú cấp tám”.
Nghe đến đây, Cửu Anh nhất thời cẩn trọng.
Huyền thú cấp tám, thực lực Thiên Nhân.
Huyền thú hùng mạnh đứng sau cấp bậc Thú Vương.
Tuy nó là hung thú, nhưng nó cũng biết cái gì nên trêu chọc, cái gì không nên trêu chọc.
Huyền thú cấp tám là thực lực Thiên Nhân, đối với hung thú huyết mạch như nó lại cảm thấy rất hứng thú.
Ba người cùng đi về phía trước.
Cùng lúc đó, mấy thân ảnh phá không tới.
Một thân ảnh cầm đầu mặc trường sam, khí độ bất phàm, thân ảnh dần dần hạ xuống nhìn về phía ba người Tần Ninh.
“Tần Ninh công tử”.
Người nọ nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói.
Chỉ là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không nhận ra người này.
“Tại hạ là Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm phái”.
Người thanh niên khẽ mỉm cười nói: “Tần Ninh công tử chắc biết trong Thiên Âm cung này ẩn chứa một tòa Thiên Âm tiên cung, lần này ta tới là tìm Tần công tử để hợp tác!”
“Hợp tác?”
Khóe miệng Tần Ninh nhếch lên khẽ cười.
“Hợp tác thế nào?”
“Là như vậy!”
Thân ảnh Vô Lượng Kiếm Tử hạ xuống, lần này nhìn về phía Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thiên Âm tiên cung ở trong rừng Thiên Âm, chỉ có điều trong rừng Thiên Âm này nguy hiểm tứ phía!”
“Theo như ta biết, nơi đây cất giấu ba vị huyền thú cấp tám”.
“Huyền thú cấp tám trấn thủ ba chỗ ấn ký, ấn ký kia chính là gốc rễ liên quan đến Thiên Âm tiên cung hiện thế”.
“Ba phe ta mặc dù có lòng phá, nhưng lo lắng thực lực không đủ, vì vậy đang tìm đồng minh”.
“Tần công tử nếu bằng lòng có thể đi cùng bọn ta!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh gật đầu cười nói: “Được!”
Vô Lượng Kiếm Tử chắp tay.
Lúc này hắn ta dẫn theo ba người Tần Ninh đi về chỗ sâu.
Dần dần, sau khi xuyên qua mười mấy dặm đã đi đến một mảnh rừng trống trải.
Lúc này đã có không ít người ở đây.
Phong chủ Lâu Dục của Vô Lượng Kiếm phái.
Nhị cung chủ Mục Hàm, tam cung chủ Vương Hiên của Khai Sơn cung.
Cùng với Phương Hóa Vũ của Thập Phương tông! Lúc này ba phe tập trung trên trăm người.
Ba người Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân và Hồng Lưu Thiên Nhân cũng ở đây.
Nhìn thấy một đám người tụ tập, Tần Ninh cũng không nói gì.
Chỉ là Hồng Lưu Thiên Nhân kia nhìn thấy Tần Ninh liền cười tủm tỉm nói: “Tần Ninh công tử đã lấy được đàn Phủ Uyên?”
Đàn Phủ Uyên! Sáo Thụ Thiên! Tần Ninh cũng không che giấu.
Trên thực tế, muốn che giấu cũng không che giấu được.
Một khúc đàn Phủ Uyên không chỉ vang lên ở đảo hắn đang đứng.
Mọi người không phải ngốc, họ chắc đều biết chuyện gì xảy ra.
Mà sáo Thụ Thiên trước đó Tề Tham Thiên Nhân chọn.
“May mắn mà thôi”.
Tần Ninh cười nhạt.
Mọi người cũng không lên tiếng.
Cuối cùng phong chủ Lâu Dục tiếp lời: “Bọn ta tới đây là vì Thiên Âm tiên cung”.
“Trên thực tế, trước đó bọn ta đều cẩn thận dò xét qua, Thiên Âm cung chưa từng xuất thế, tông môn bọn ta cũng là chú ý cặn kẽ”.
“Có biết chút thủ đoạn của Âm Vương”.
“Chỗ này bố trí Tam Huyền Diệt Thiên trận!”
“Cần phải phá vỡ trận này, áp chế phá bỏ trận pháp của Thiên Âm tiên cung thì Thiên Âm tiên cung mới có thể xuất thế”.
“Chỉ là Tam Huyền Diệt Thiên trận này bản thân trận pháp rất mạnh, có huyền thú cấp tám trấn thủ”.
Phong chủ Lâu Dục tiếp tục nói: “Cho nên mới cần các phe hợp tác!”
Tần Ninh gật đầu.
“Chuyện này dĩ nhiên người càng đông càng tốt, chỉ là người của Thanh Dương môn vẫn chưa thấy đâu, vì vậy ba phe bọn ta tụ tập vài người để phân đội bắt đầu hành động, thế nào?”
“Được!”
Cung chủ Mục Hàm lúc này gật đầu cười nói.
“Bọn ta cũng không thành vấn đề!”
Phương Hóa Vũ cũng nói.
“Nều đã như vậy thì bắt đầu phân đội”.
Phong chủ Lâu Dục tiếp tục nói: “Ba phe bọn ta mỗi người trấn thủ một vùng”.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, hai vị Phương Viên Thiên Nhân dẫn những người còn lại trấn thủ chỗ này”.
Lời này vừa nói ra, Hồng Lưu Thiên Nhân và Phương Viên Thiên Nhân đều gật đầu.
“Ba phe bọn ta chém chết huyền thú cấp tám, ba vị dẫn người ở chỗ này chờ!”
“Một khi ba con huyền thú bỏ mạng, nơi đây sẽ xuất hiện ba đài La Thiên”.
“Khi đó cần ba vị phối hợp với ta đánh vỡ đài La Thiên, Thiên Âm tiên cung sẽ xuất hiện”.
Nghe thấy lời này của phong chủ Lâu Dục, Hồng Lưu Thiên Nhân và hai vị Lộc Phương Thiên Nhân với Lộc Viên Thiên Nhân đều gật đầu.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời cường giả ba phe dẫn người rời đi.
Lúc này đoàn người Vô Lượng Kiếm phái đi về hướng đông.
Vô Lượng Kiếm Tử cười nói: “Lâu thúc thúc, Tam Huyền quan phá vỡ, đài La Thiên chia rẽ, chỉ e ba vị Thiên Nhân kia hẳn phải chết không cần nghi ngờ?”
Lâu Dục nghe vậy liền gật đầu.
“Tam Huyền Diệt thiên trận, Tam Huyền phá, thiên địa diệt!”
“Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân đều là tán tu, chết rồi không ai bàn cãi”.
“Bọn họ không chết, chẳng lẽ chúng ta đi chịu chết?”
Phong chủ Lâu Dục giễu cợt nói: “Thiên Âm cung trong dãy núi Thiên Giao, Vô Lượng Kiếm phái chúng ta cùng với Khai Sơn cung, Thập Phương tông, thậm chí Thanh Dương môn cũng đều hao tổn nhiều công sức để thăm dò, đã điều tra được không ít tin tức”.
“Những võ giả tán tu này muốn lừa gạt người khác ư? Nằm mơ!”
Lời này vừa nói ra, Vô Lượng Kiếm Tử cũng ha ha cười lớn.
Đây là mưu kế! Mưu kế tam đại tông môn đã bày xong! Thiên Âm tiên cung tập kết tâm huyết cả đời Âm Vương trong đó.
Không đơn giản như vậy! Bên trong vô số trân bảo! Nếu để người ngoài được lợi thế, vậy thì không thỏa đáng.
Chương 1228: Ba phe tính toán
Phong chủ Lâu Dục lúc này nghi ngờ nói: “Không biết người của Thanh Dương môn đã xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy, thật là kỳ quái”.
Vô Lượng Kiếm Tử cũng gật đầu.
“Ta cũng không nhìn thấy Thanh Dương Linh Tử…”
“Lẽ nào bọn họ muốn làm hoàng tước?”
“Hoàng tước?”
Phong chủ Lâu Dục giễu cợt nói: “Bọn họ cũng phải phối hợp mới được!”
“Nếu Thanh Dương môn dám, tam đại tông môn ta trực tiếp diệt bọn họ cũng không phải vấn đề”.
Nghe đến đây, Vô Lượng Kiếm Tử toét miệng cười nói: “Nếu như thế, Thanh Dương Linh Tử kia ta cũng có thể đánh nhau với hắn thử xem!”
“Đi thôi, một con huyền thú cấp tám cũng không dễ giết như vậy!”
“Ừm!”
Đoàn người Vô Lượng Kiếm phái lúc này đã đi xa.
Đồng thời phía bên kia.
Nhị cung chủ Mục Hàm của Khai Sơn dẫn tam cung chủ Vương Hiên cùng với Khai Sơn Cự Tử đi một hướng khác.
“Cự Tử, ngươi giữ lại chút mánh khóe, chờ lát nữa giải quyết huyền thú cấp tàm xong còn giải quyết đám người kia!”
“Dạ!”
Thân hình Khai Sơn Cự Tử khôi ngô, cường tráng như một khối đá.
“Hồng Lưu Thiên Nhân dù sao cũng là Thiên Nhân tam bộ, nhị cung chủ có cách đối phó?”
“Đối phó?”
Nghe đến đây, Mục Hàm cười nhạt nói.
“Tam Huyền phá, diệt thiên địa, chính là diệt ở chỗ bọn họ”.
Mục Hàm bình tĩnh nói: “Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần thêm chút tính toán, mấy tên đó chắc chắn chết không cần nghi ngờ”.
“Được!”
Khai Sơn Cự Tử cười nói: “Khai Sơn cung chúng ta đã thăm dò dãy núi Thiên Giao nhiều năm rồi, cũng có dò tìm rất nhiều tin tức về Thiên Âm cung, mấy người này muốn chia sẻ, vậy thì chết”.
Đoàn người này lúc cười lớn.
Võ giả có thế lực dễ đối phó.
Võ giả không có thế lực, khó đối phó.
Dù sao thì tồn tại cô độc hành hiệp không giết thì đó chính là phiền phức lớn.
Nhưng lần này, cô độc hành hiệp bị ba phe bọn họ tề tụ lại, chắc hẳn chết không phải nghi ngờ, vậy thì cũng không có gì lo lắng.
“Chú ý tên Tần Ninh kia!”
Mục Hàm nghiêm túc nói: “Sáo Thụ Thiên và đàn Phủ Uyên chính là vương khí lớn, tên tiểu tử này không biết sống chết liền huênh hoang như vậy, chúng ta phải đạt được chí ít một thứ trong đó!”
“Dạ!”
Đồng thời, bên Thập Phương tông.
Phương Hóa Vũ trầm giọng nói: “Đám người kia hẳn phải chết, chờ làm thịt dê con mà thôi, nhưng tên Tần Ninh kia tay cầm hai vương khí lớn, chúng ta phải có được!”
“Đám người Vô Lượng Kiếm phía và Khai Sơn cung cũng sẽ mơ ước, đánh nhau sống chết mới chỉ bắt đầu mà thôi!”
Vương khí! Đây chính là vương khí! Nếu Vương Giả biết được, chỉ sợ lúc này cũng sẽ chạy tới.
Một món Vương Khí rất khó chế tạo.
Nguyên liệu cần thiết chưa nói trước tên, chỉ là quy trình chế tạo rất khó.
“Lần này không thể khinh thường, những người đó chết thì chết, nhưng Tần Ninh, vương khí là của hắn nên không thể chết được”.
Phương Hóa Vũ bình tĩnh nói: “Phương Thiên Tử, ngươi cùng Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử đều là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch”.
“Lần này nếu tiến vào Thiên Âm tiên cung, ba người các ngươi có thể chứng đạo Thiên Nhân”.
“Bắt được cơ hội lần này sẽ giương cao danh tiếng của Thập Phương tông ta”.
“Nhị cung chủ yên tâm”.
Một thanh niên bên cạnh Mục Hàm nhàn nhạt nói: “Nhất định ta vào được Thiên Nhân!”
Mà cùng lúc đó ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Lộc Viên Thiên Nhân ở giữa núi rừng lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu ba hướng truyền đến tiếng giao chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân kéo hại vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên đi sang một bên.
“Hai vị, tam đại tông môn quyết định như thế, chỉ sợ lòng không tốt”.
Hồng Lưu Thiên Nhân từ từ nói: “Chúng ta cũng phải thận trọng một chút mới được!”
“Hồng Lưu, ý ông…”, Lộ Phương nghi ngờ không chắc nói.
“Ba phe vây giết ba con huyền thú cấp tám có bao nhiêu nguy hiểm? Bọn họ sẽ có lòng tốt để chúng ta ở đây đợi còn bọn họ đi vây giết huyền thú sao?”
“Hơn nữa chuyện chúng ta làm quá đơn giản, oanh phá ba cột, tiên cung tự hiện!”
“Ta luôn có dự cảm xấu”.
Hồng Lưu Thiên Nhân trầm mặc nói: “Lão phu tung hoành đại lục mấy vạn năm, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cũng không phải ngu xuẩn như vậy”.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên lúc này cùng gật đầu.
“Nếu như vậy đất này tập trung hơn hai mươi người thì để bọn chúng đi cũng được”.
Lộc Phương trầm giọng nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm cũng không phải chúng ta đứng đầu sóng ngọn gió”.
“Được!”
Lộc Viên lúc này nhìn về phía bên kia nói: “Tần Ninh kia đi cùng Vạn Thiên các, người cuả Vạn Thiên các không ở đây…”
“Tần Ninh, chúng ta không dễ chọc được hắn”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chầm chậm nói: “Vạn Thiên các hùng mạnh, quan hệ giữa Tần Ninh và Vạn Tử Hàng chúng ta cũng không rõ, không cần phải chọc đến”.
“Tam đại tông môn nếu thật sự muốn tính kế với chúng ta, chắc chắn sẽ ham muốn hai món vương khí của Tần Ninh”.
“Chúng ta xem náo nhiệt mới đúng!”
“Đúng!”
Ba người thảo luận một hồi.
Không bao lâu đã tìm thấy ba vị cao thủ đứng đầu cảnh giới Quy Nhất cửu mạch bảo vệ ba phương.
Bây giờ các phe đều đang đợi.
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh.
“Không có vấn đề sao?”
Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ nói: “Cứ cảm giác chuyện này quá đơn giản, tam đại tông môn lòng dạ không tốt”.
Tần Ninh cầm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lòng không tốt thì lòng không tốt, không sao”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Ở bên Tần Ninh nàng ta cũng không có gì lo lắng.
Chỉ là có chút cảm giác bị người ta ngấm ngầm mưu tính, vẫn không dễ chịu.
“Vô Lượng Kiếm phái, chém chết huyền thú cấp tám!”
Một tiếng quát từ phương xa truyền tới.
Không bao lâu vang lên tiếng của Khai Sơn cung.
“Khai Sơn cung chém chết huyền thú cấp tám!”
“Thập Phương tông chém chết huyền thú cấp tám!”
Ba âm thanh vừa dứt.
Một giọng nói lại truyền đến lần nữa.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân phá Tam Huyền trụ!”
Lúc này ba vị Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn nhau.
“Phá!”
Hạ lệnh một tiếng.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lần lượt ra tay.
Linh khí gào thét.
Vị trí hơn hai mươi người đang đứng xuất hiện ba cột đá bay lên trời.
Ba cột đá này nhìn kỹ lại càng giống như pho tượng trước sơn môn, phong cách cổ xưa tang thương.
Nhìn thấy ba cột đá kia, Tần Ninh nhướng mày.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lúc này dốc toàn lực.
Ầm… ầm… ầm …
Trong nháy mắt, ba tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt ra tay.
Linh khí khổng lồ chập chờn, tàn phá bừa bãi.
Ba cây cột đó trong nháy mắt sụp đổ.
Cột đá sụp đổ trong nháy mắt lóe ra ba tia sáng, phút chốc bắn ra.
Phụt phụt! Máu tươi phun ra.
Ba vị cường giả cảnh giới Quy Nhất cửu mạch đầu bay lên, toi mạng!
Lúc này, đám người xung quanh ngẩn tò te.
Mà ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân cũng đờ đẫn.
Chết rồi! Ba vị cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt toi mạng.
Đổi lại là bọn họ, e rằng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt?
Lúc này, ba người nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Trên thực tế, bọn họ đã từng nghĩ đến cảnh này.
Nhưng điều không ngờ là tấn công cắn trả này lại mạnh mẽ như vậy.
Quả thực là kinh khủng! Đừng nói cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, chính là cảnh giới Thiên Nhân bọn họ chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Đáng ghét!”
Lộc Phương Thiên Nhân chửi nhỏ một tiếng.
Chương 1229: Tiên cung hiện thế
Tam đại tông môn thật sự đang tính kế bọn họ.
Nếu không phải Hồng Lưu Thiên Nhân mở miệng, ba người bọn họ một người phá một cột đá, vậy thì sẽ chết.
Hẳn phải chết! Bọn họ đã bị gài bẫy.
Bị tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính.
“Rút lui trước!”
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này quát lên: “Đám súc sinh này căn bản không phải dự định lợi dụng chúng ta, mà là định giết chúng ta”.
Ba người lúc này thân ảnh hiện ra, bay vùn vụt muốn rời khỏi đất này.
Keng…
Chỉ là trong nháy mắt, ba thân ảnh lúc này giống như đụng phải vách sắt, họ tán loạn bắn trở lại vang lên keng một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có cấm chế?”
“Vừa nãy rõ ràng không có…”, những người khác lúc này cũng hoảng loạn.
Tam đại Thiên Nhân vậy mà bị chặn lại.
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này sắc mặt khó coi, linh khí hóa thành một cự chưởng, lúc này trực tiếp đánh ra.
Ánh sáng mạnh mẽ hoàn toàn bùng nổ giữa tiếng ầm ầm.
Ánh mắt Hồng Lưu Thiên Nhân ngẩn ngơ.
“Phong cấm…”, ngay cả ông ta là cảnh giới Thiên Nhân cũng không phá nổi.
Mà lúc này đất đai đùng đoàng vang dội.
Trước mặt mọi người, một đường ánh sáng trong nháy mắt khuếch tán ra.
Giống như một miệng bát lúc này chụp xuống, bao trùm tất cả mọi người.
Dưới đáy bát lan ra một đường thang trời.
Thang trời xuất hiện, lan tràn trên không trung cao đến ngàn thước.
Ở đó có một tòa tiên cung lúc này lúc ẩn lúc hiện.
“Thiên Âm tiên cung!”
Lần này ba vị Thiên Nhân cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Bọn họ… bị hiến tế! Người của tam đại tông môn đùa giỡn bọn họ như con khỉ.
Chuyện đến bây giờ vẫn không hiểu thì chính là kẻ ngu.
Hợp tác chó má gì! Căn bản chính là cái bẫy chết! Những tên nhãi kia muốn đào hố chôn sống bọn họ ở đây.
Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Xa xa từng tiếng xé gió vang lên.
Từng thân ảnh đi đến.
Võ giả tam đại tông xuất hiện.
“Lâu Dục, Mục Hàm, Phương Hóa Vũ, các ngươi có ý gì?”
Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát.
“Bọn ta cũng không biết sao lại xuất hiện thay đổi như vậy”.
Phong chủ Lâu Dục mặt đầy kinh ngạc nói: “Hồng Lưu Thiên Nhân đừng nói, ta thử xem có thể phá vỡ cấm chế này không!”
Lời vừa dứt, phong chủ Lâu Dục một quyền giết ra.
Keng…
Ánh hào quang lúc này khẽ rung chuyển.
Nhưng vẫn sừng sững không đổ.
Sắc mặt phong chủ Lâu Dục khó coi, ông ta bất đắc dĩ nói: “Xem ra là hết cách!”
“Đừng giả bộ!”
Lộc Phương Thiên Nhân lúc này hừ nói: “Đùa giỡn bọn ta như khỉ, vui sao?”
“Ha ha…”, cung chủ Mục Hàm cười ha ha một tiếng nói: “Chư vị, xin lỗi”.
“Thiên Âm tiên cung mở, quả thật cần phải có người phá Tam Huyền trụ, nghĩ tới nghĩ lui các ngươi là thích hợp nhất”.
“Yên tâm, các ngươi chết rồi, bọn ta chắc chắn sẽ nhớ về đại ân đại đức của các ngươi!”
Lời vừa nói ra, trong trận pháp mọi người hoàn toàn nổi giận.
“Lão tử cần đại ân đại đức của ngươi?”
Một tên cao thủ cảnh giới Quy Nhất giận dữ hét: “Thả bọn ta ra ngoài, nếu không…”
“Nếu không thì như thế nào?”
Phương Hóa Vũ lạnh lùng nói: “Bọn ta đã điều tra tin tức của Thiên Âm cung đến vạn năm nay, bọn ta vẫn luôn quan tâm, bây giờ mở rồi, các ngươi muốn chia phần sao?”
“Nằm mơ!”
“Lòng tham không đáy, chính là tự tìm cái chết!”
“Ha ha…”, lời Phương Hóa Vũ vừa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Ngươi cười cái gì?”
Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.
“Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nói như Thiên Âm cung là nhà ngươi mở vậy”.
“Thiên Âm cung này đặt ở đây chính là một nơi mọi người đều đang tìm, các ngươi nói các ngươi cũng đang tìm, vậy ta hỏi các ngươi Thiên Âm cung này là do các ngươi mở sao?”
“Đây chẳng phải là thời gian đã đến, nội bộ xảy ra vấn đề, bản thân tự mở sao!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói cứ như ngươi mua Thiên Âm cung này, người khác không biết còn tưởng rằng ngươi là con cháu đời sau của Âm Vương vậy!”
“Nói hay lắm!”
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này hừ một tiếng.
Đám người này chính là vô liêm sỉ.
Còn tâng bốc bản thân đạo đức chính trực.
Phương Hóa Vũ nghe thấy lời này, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi lợi hại thôi!”
Lúc này ánh mắt các phe võ giả mang theo căm hận.
Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Tần Ninh, hai món vương khí trong tay ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lấy đi!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh cười một tiếng, hắn thản nhiên ngồi xuống, cười nói: “Bọn ta đợi ngươi tới lấy!”
Phương Hóa Vũ nghe thấy vậy cũng không nói nhiều.
Phong chủ Lâu Dục lúc này nhàn nhạt nói: “Được rồi, bọn ta cũng không phí lời với các ngươi nữa”.
“Thiên Âm tiên cung để bọn ta đi vào trước”.
“Vô Lượng Kiếm Tử, ngươi ở lại. Tần Ninh chết thì lấy vương khí!”
“Vâng!”
Lúc này Vô Lượng Kiếm Tử khom người nói.
Bọn họ không cần phá trận pháp.
Người ở bên trong đã chết hết, trận pháp tự phá, Thiên Âm tiên cung đương nhiên hoàn toàn mở.
Bọn họ chỉ cần nhặt vương khí của Tần Ninh là được.
Đồng thời, cung chủ Mục Hàm mở miệng nói: “Khai Sơn Cự Tử, ngươi cũng ở lại đi!”
“Đã hiểu”.
Phương Hóa Vũ gật đầu, Phương Thiên Tử kia lúc này cũng khom người đứng yên giữa không trung.
Tam đại tông môn trên trăm người, lúc này lần lượt rời đi.
Vô Lượng Kiếm Tử! Khai Sơn Cự Tử! Phương Thiên Tử! Ba trong thất tử Thiên Nam.
Lúc này ba phe đứng yên.
“Vương khí chỉ có hai món, ba người bọn ta tới tranh đoạt”.
Vô Lượng Kiếm Tử nói: “Hai vị, đoạt như thế nào?”
“Chờ bọn chúng chết thì đi lấy là được”.
Khai Sơn Cự Tử híp mắt nói.
Vô Lượng Kiếm Tử đáp lại: “Hai vị, các ngươi biết điều ta nói không phải ý này”.
“Đám người này hẳn phải chết không cần nghi ngờ, vương khí trên người Tần Ninh phải thuộc về chúng ta”.
Lúc này mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ còn chưa chết.
Ba người này đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.
Vô Lượng Kiếm Tử cười nói: “Hai món vương khí ba người chúng ta chia thế nào?”
“Cái này cũng không đơn giản”.
Khai Sơn Cự Tử cười ha ha nói: “Ba người chúng ta lựa chọn ra hai người mạnh nhất là được?”
“Còn về cái tên yếu đuối kia, đương nhiên là không có tư cách lấy được vương khí, Thiên Nhân tông môn bọn ta giữ chúng ta ở đây không phải ý như vậy”.
“Thất tử Thiên Nam ngoại trừ Tam Diệp Tử không nói, ba người chúng ta quả thật là nên phân cao thấp”.
Thất tử Thiên Nam không có xếp hạng.
Bảy người đều là thiên kiêu đương thời.
Cơ hội lần này vừa hay phân ra mạnh yếu, thuận tiện chia vương khí, phải không?
Ba người lúc này đều gật đầu.
Tần Ninh ở phía dưới nhìn thấy rõ ràng.
“Người còn chưa chết đã bắt đầu phân chia…”, Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm.
Đây là hoàn toàn coi bọn họ chết rồi.
“Nhìn bọn chúng đánh nhau cũng được”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
Lúc này bên trong trận pháp.
Mấy vị võ giả cảnh giới Quy Nhất cặp mắt đỏ ngầu, linh khí trong cơ thể không chịu khống chế, tùy ý đụng nhau.
Bùm… Trong nháy mắt, cơ thể một cao thủ cảnh giới Quy Nhất vỡ ra, hóa thành sương tuyết.
Tại sao có thể như vậy?
Lúc này ánh mắt đám người động một cái.
Trận pháp có hiệu lực rồi?
Lúc này sắc mặt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân trở nên khó coi.
Người nọ là cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Bây giờ đã không chịu nổi.
Tiếp theo sẽ là cảnh giới nhị mạch, tam mạch… cuối cùng vẫn sẽ đến lượt bọn họ.
Phải làm sao?
Chương 1230: Ngầm ngầm mưu tính ta?
Lúc này trong lòng ba người nảy sinh chút tuyệt vọng.
Không thể không tuyệt vọng! Loại cảm giác chờ chết này quá khó chịu.
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh đang ngồi trên một đoạn cây khô, cứ ngồi yên lặng như vậy.
Quá bình tĩnh.
Rất cổ quái.
Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn về phía Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân, tỏ ý với hai người.
Không bao lâu ba người nhìn Tần Ninh.
‘Tần công tử”.
Lúc này trên bầu trời, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử đã bắt đầu loạn chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân không nhịn được nói: “Tần công tử nếu có cách, lão hủ mặt dày mời Tần công tử ra tay”.
“Nếu không, tiếp theo chỉ có người chết nhiều hơn”.
Mọi người cũng cảm nhận được.
Linh khí bị quấy nhiễu cực lớn.
Nhưng Tần Ninh giống như vẫn bình an vô sự.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Tần công tử nếu có cách phá vỡ chỗ này, bọn ta nhất định phối hợp”.
Hồng Lưu Thiên Nhân chắp tay nói: “Chỉ cần không chết, trả giá bao nhiêu bọn ta cũng có thể bỏ ra!”
“Thật?”
“Nếu nói xạo thì thiên lôi đánh!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh thản nhiên đứng lên, cười nói: “Con người ta không thích nói càn nói bậy”.
“Cũng không khiến các ngươi làm cái gì, ta phá vỡ trận này, đám người các ngươi vây giết ba người kia!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân sáng lên.
Tần Ninh không cần yêu cầu.
Giết ba người này, bọn họ nhất định sẽ chết.
Tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính bọn họ, chém chết thiên chi kiêu tử ưu tú nhất của tam đại tông môn đã đủ khiến tam đại tông môn nhức nhối.
Chuyện này bọn họ cũng vui vẻ làm.
“Không thành vấn đề!”
Hồng Lưu Thiên Nhân oán hận nói: “Lão phu đích thân ra tay, phải giết chết bọn chúng!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh vỗ vỗ vạt áo, cười nói: “Nếu như vậy, mỗi người cản linh khí, ta đến phá trận!”
Lời vừa nói ra, ba người vội vàng làm theo.
Những người khác cũng lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này Tần Ninh hô giọng, lại một lần nữa ngồi xuống.
Đàn Phủ Uyên xuất hiện trước người.
Sáo Thụ Thiên lúc này cũng xuất hiện trong tay.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nghiêm nghị.
Gài bẫy ta?
Xem ai bẫy ai!
Đinh… tiếng đàn vang lên.
Lúc này, mười ngón tay Tần Ninh khảy đàn, từng tiếng đàn ưu nhã truyền ra.
Chỉ là một khắc sau Tần Ninh lại có thêm một đôi tay.
Đôi tay do linh khí hóa thành, tay cầm sáo Thụ Thiên.
Tiếng sáo lúc này cũng vang lên.
Đàn sáo hợp tấu! Lúc này trong phong cấm, hai thân ảnh đan xen lẫn nhau.
Tiếng đàn và tiếng sáo lúc này giống như hội tụ thành hai thân ảnh.
Lúc này hai thứ đang tranh giành.
Linh khí bốn phía bị tiếng đàn và tiếng sáo bám vào, đụng chạm, chém giết.
Mà theo biến hóa tiếng đàn tiếng sáo của Tần Ninh, hai thứ chém giết càng hung hăng.
Rắc rắc rắc…
Dần dần, bốn phía xuất hiện âm thanh hư không bể tan tành.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy cấm chế đã hư hại.
Mà cùng lúc đó giữa không trung, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử cũng cảm thấy không đúng.
Ba thân ảnh trong nháy mắt tách ra.
“Vô Lượng Kiếm Tử, lão phu tới chém ngươi!”
Một tiếng rống giận dữ trong nháy mắt vang lên.
Giọng nói chấn động hư không, một thân ảnh lúc này trực tiếp hạ xuống trước mặt Vô Lượng Kiếm Tử.
“Khai Sơn Cự Tử!
“Phương Thiên Tử!”
“Hai người các ngươi để huynh đệ ta tới chiến!”
Lúc này hai thân ảnh cũng lao ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Vô Lượng Kiếm tử biến sắc.
Hồng Lưu Thiên Nhân! Lộc Phương Thiên Nhân! Lộc Viên Thiên Nhân! Đã ra ngoài rồi?
Sao có thể ra được?
Ba người lúc này sắc mặt thay đổi lớn.
Chỉ là bây giờ không có thời gian suy nghĩ nữa.
Lúc này ba người hoảng loạn đối phó.
Tam đại thiên kiêu đều là cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch cực hạn.
Nhưng ba người đối phương lại là cảnh giới Thiên Nhân! Cảnh giới Quy Nhất đối phó với Thiên Nhân chắc chắn thất bại! Chém chết trong nháy mắt.
Mười mấy thân ảnh lúc này vây xung quanh.
Hai thân ảnh chậm rãi đi ra.
Chính là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
“Chàng thật xấu…”, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Đã sớm nhìn ra rồi?”
“Cũng không coi là nhìn ra từ sớm”.
Tần Ninh đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Mới bắt đầu, Vô Lượng Kiếm Tử tìm chúng ta, trong lòng ta chỉ tồn tại nghi ngờ, chuyện tốt như vậy tam đại tông môn sẽ tìm người ngoài?”
“Mãi đến khi ba phe rời đi ta mới biết!”
“Nhưng cũng chẳng gây khó với ta, nên ta cũng không nói gì”.
“Chỉ là tính kế thì cứ tính kế, tính kế trên đầu ta thì không thể nhẫn nhịn”.
Cửu Anh lúc này oa oa hét lớn: “Cái thứ không biết sống chết”.
Tần Ninh cười nói: “Ba vị Thiên Nhân chỉ sợ vẫn không giết chết bọn chúng, đừng để bọn chúng chạy mới được”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Cốc Tân Nguyệt cũng kinh ngạc.
Lộc Phương và Lộc Viên Thiên Nhân chỉ là Thiên Nhân nhất bước, liên hiệp có thể chiến Thiên Nhân nhị bước.
Hồng Lưu Thiên Nhân càng không cần phải nói, Thiên Nhân tam bước.
Không giết chết ba người?
Không thể nào! Giao chiến lại kéo ra.
Chỉ là lần này không phải ba người Vô Lượng Kiếm Tử.
Mà là sáu người! Sáu người đánh nhau, tiếng chém giết mang theo từng đường khí tức mạnh mẽ khuếch tán ra.
Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch! Cảnh giới Thiên Nhân.
Đây thứ hạng chiến lực đứng hàng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Ầm…
Tiếng nổ tung giữa không trung.
Cây cối sụp đổ mảng lớn.
“Đi chết đi!”
Đột nhiên một tiếng quát vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân, cảnh giới Thiên Nhân tam bước.
Lúc này hoàn toàn bùng nổ.
Ông ta thật sự phẫn nộ rồi.
Trong lòng kiếm nén một luồng lửa giận, lúc này giải phóng toàn bộ trên người Vô Lượng Kiếm Tử.
Bùm… Tiếng nổ tung vang lên.
Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ hai cánh tay máu thịt trộn lẫn, cơ thể lại thêm vết thương kinh khủng, vết này đáng sợ hơn vết kia.
“Hồng Lưu Thiên Nhân, ta là truyền nhân của Vô Lượng Kiếm phái, ông dám giết ta?”
“Có gì không dám?”
Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát: “Giết ngươi, lão phu cùng lắm rời khỏi đại lục Thiên Ngoại, kẻ nào có bản lĩnh làm khó ta?”
Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này bước ra, sát khí dâng trào.
“A…”, tiếng kêu thê thảm vang lên, lúc này sắc mặt Vô Lượng Kiếm Tử trắng nhợt.
Thiên Nhân tam bước! Cho dù hắn ta lại nghịch thiên cũng không phải là đối thủ.
Vừa rồi còn đang thảo luận vương khí thuộc về ai.
Nhưng bây giờ… mạng cũng khó giữ được.
“Tần Ninh!”
Đôi mắt Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ nhìn thẳng vào Tần Ninh.
“Ngươi chết không được tử tế!”
Một tiếng hét vừa dứt, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử bị Hồng Lưu Thiên Nhân hoàn toàn khống chế.
Âm thanh đùng đùng, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử gãy lìa, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương vỡ vang lên… Lúc này ánh mắt mọi người run lên.
Vô Lượng Kiếm Tử, xong đời!
Tần Ninh lúc này nhàn nhạt nói: “Mưu tính trên đầu ta, các ngươi không chết thì ai chết!
Vô Lượng Kiếm Tử chết rồi.
Hai người Khai Sơn Cự Tử và Phương Thiên Tử hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ có thể tiếp tục kiên trì bởi vì hai người Lộc Phương và Lộc Viên là Thiên Nhân, nhưng chỉ là Thiên Nhân nhất bước, bọn họ không phải không có cách bảo vệ tính mạng.
Chỉ là bây giờ Vô Lượng Kiếm Tử đã chết.
Nếu Hồng Lưu Thiên Nhân giết tới, bọn họ cũng không chịu được.
Chắc chắn phải chết!
“Đáng chết!”
Khai Sơn Cự Tử lúc này thầm chửi một tiếng, lúc này hắn ta nuốt xuống một viên đan dược.
Trong nháy mắt, cơ thể Khai Sơn Cự Tử đỏ bừng như sắt.
Bình luận facebook