-
Chương 1216-1220
Chương 1216: Biển Thiên Âm
Thu hồi linh thức, Tần Ninh nói tiếp: "Cửu mạch của ông có lẫn rất nhiều tạp chất!"
"Nó cần phải được tinh luyện!"
Nghe vậy, Vạn tử Hàng vội vàng hỏi: "Luyện như thế nào?"
"Dùng hỏa tinh luyện thôi!"
Tần Ninh cười bảo: "Mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa, lửa nào cũng được...", thiên hỏa...thần hỏa... Vạn Tử Hàng cười trong đau khổ.
Thôi bỏ đi! Thiên hỏa và thần hỏa có tồn tại trên đại lục Vạn Thiên ư?
Có vẻ như không có! Còn về mộc hỏa, thú hỏa và địa hỏa có thể suy xét.
Tần Ninh nói: "Đơn giản lắm, đốt nó, dùng lửa thiêu đốt thiên mạch của ông, thiêu đến lụi tàn là tốt nhất".
Vạn Tử Hàng cẩn thận cân nhắc từng lời Tần Ninh nói.
Bây giờ, đoàn người đang phi như bay về phía trước.
Dường như đằng trước chính là tận cùng của rừng Thiên Âm.
Sau khi đi xuyên qua rừng Thiên Âm, sẽ có một vùng biển xuất hiện trước mắt.
Đại dương xanh thẳm bao la không bến bờ.
Vùng biển như vậy, dù trên mặt đất hay dưới mặt đất cũng đều giống nhau, nó thật kỳ lạ.
"Biển Thiên Âm ư?"
Vạn Tử Hàng nhìn thấy phía trước, cẩn thận đứng dậy.
"Vượt qua biển Thiên Âm, là đến tiên cung Thiên Âm phải không?"
Tần Ninh nỉ non nói: "Đàn Phủ Uyên...", khi đoàn người của Vạn Thiên các đến gần biển Thiên Âm, bỗng nhiên, xung quanh xuất hiện không ít người.
Một đám võ giả mặc kiếm phục xuất hiện, cả người bọn họ tỏa ra luồng kiếm khí đầy sắc bén.
Bọn họ đứng chung lại một chỗ, tạo cho người ta cảm giác như thứ ở đó là một thanh kiếm.
Tựa như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ vậy.
"Vô Lượng Kiếm Phái!"
Vạn Tử Hàng nói: "Có vẻ như tứ bá Thiên Nam đều đến đây...", Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông và Thanh Dương môn, bọn họ chính là tứ bá Thiên Nam.
Bốn tông môn hùng mạnh này không phải là hạng mà năm tông môn như Phục Ma tông và Thôi Sơn tông kia có thể sánh được.
Nói đúng ra là năm tông môn kia gộp lại cũng không mạnh bằng một trong tứ bá.
Lúc này, đám người của Vô Lượng Kiếm Phái cũng bước vào biên giới của biển Thiên Âm.
"Phong chủ Lâu Dục!"
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu đoàn người kia, Vạn Tử Hàng khiêm nhường chào hỏi.
"Vạn các chủ!"
Lâu Dục, phong chủ đứng đầu một trong bảy phong của Vô Lượng Kiếm Phái.
Ở trong Vô Lượng Kiếm Phái, ông ta gần ngang cơ với phái chủ Vô Lượng Kiếm Thiên Nhân, Kiếm Vô Lương!
"Đã lâu không gặp, có thời gian mời ngươi đến thành Thiên Giao chơi, chẳng biết Vạn các chủ có chào đón ta không!"
"Tất nhiên là có rồi!"
Vạn Tử Hàng khách sáo đáp.
Thực tế, thân phận của Vạn Tử Hàng cũng chả kém cạnh gì Lâu Dục.
Chẳng qua ông ta ở cảnh giới Thiên Nhân, Vạn Tử Hàng vẫn nên tỏ ra khiêm tốn chút thì tốt hơn.
"Người của Vô Lượng Kiếm Phái có thực lực mạnh đấy, xem ra, lần này, Vô Lượng Kiếm Phái quyết tâm phải được".
"Chẳng hay Vô Lượng Kiếm Tử có đến đây không!"
Khi nói ra câu này, trong lòng Vạn Tử Hàng có vài phần lo lắng.
Tần Ninh bây giờ đã phong ấn sáu mạch, sao còn tăng lên được nữa?
Cảnh giới Quy Nhất tam mạch đặt ở đại lục Vạn Thiên cũng không được tính là mạnh.
Thế nhưng hiện tại, tứ bá Thiên Nam đều đã xuất hiện.
Giờ đã thành một vấn đề khác rồi.
Cảnh giới Quy Nhất chẳng còn là mạnh nhất.
Mà là cảnh giới Thiên Nhân mới đúng.
Ở đây, nếu quá huênh hoang, rất dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ khác nhắm vào.
Bản thân ông ta ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, nhưng cũng không thể quá huênh hoang.
Hơn nữa, lúc trước, khi Tần Ninh giết Thanh Dương Linh Tử, Tứ đường chủ của Thanh Dương môn, Thanh Khai Viễn đã cắm đầu tháo chạy.
Nhưng nếu ông ta báo cho ba vị đường chủ khác, đến lúc đó mới thật phiền phức! Lúc này, Vạn Tử Hàng nghĩ đến rất nhiều điều.
Còn Tần Ninh lại không nghĩ nhiều như vậy.
Ai tới gây chuyện! Giết! Đơn giản vậy thôi!
Hắn đến đây chỉ để tìm kiếm đàn Phủ Uyên.
Ngươi không trêu chọc ta, ta mặc kệ ngươi.
Ngươi trêu chọc ta, ta cũng mặc kệ ngươi.
Thế nhưng ngươi chọc giận ta thì khác, vậy đành xin lỗi.
Giết! Mọi việc chỉ đơn giản vậy thôi!
Từ trước đến nay, Tần Ninh vẫn luôn làm vậy.
Đúng lúc này, một ai đó đã đến.
Rừng Thiên Âm rất rộng lớn, nhưng mọi người lại không phát hiện ra báu vật gì quá quý hiếm, chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người khác xuất hiện.
Khai Sơn cung! Người dẫn đầu nhóm của Khai Sơn cung có phong thái không tầm thường, người nọ thấy Vạn Tử Hàng, bèn tiến đến lịch sự chào hỏi.
"Khai Sơn cung, tam đại cung chủ!"
"Đại cung chủ Hứa Thiên Phong, đồng thời cũng là người đứng đầu Khai Sơn cung!"
"Vị kia chính là nhị cung chủ Mục Hàm!"
"Và tam cung chủ Vương Hiên!"
Vạn Tử Hàng lần lượt giới thiệu cho Tần Ninh biết.
Ông ta không có ý định giới thiệu cho Tần Ninh biết.
Thật ra ông ta muốn nói cho Tần Ninh biết một điều.
Những vị này đều là Thiên Nhân, đừng có trêu chọc bọn họ, dính vào rồi sẽ mang đến phiền phức lớn.
Cùng lúc ấy, một nhóm người khác cũng xuất hiện.
Đó là Thập Phượng tông! Vạn Tử Hàng nói tiếp: "Tông chủ của Thập Phương tông, Nguyệt Thập Phương, đã lâu chưa xuất đầu lộ diện".
"Mọi việc lớn nhỏ trong Thập Phương tông phần lớn đều do Phương Hóa Vũ, người này chính là phó tông chủ của Thập Phương tông".
"Phương Thiên Tử của Thập Phương tông là một trong thất tử Thiên Nam, thực lực còn mạnh hơn Thanh Dương Linh Tử nữa".
Ba bá chủ giờ đã có mặt.
Người của Thanh Dương môn không có ở đây.
Ba tông môn kia cũng không mấy quan tâm đến việc này lắm.
Thật ra, người của Thanh Dương môn nên tới đây rồi.
Chẳng qua là Thanh Dương Linh Tử đã chầu ông bà, nên tứ đại đường chủ của Thanh Dương môn dẫn người truy tìm đoàn người của Vạn Thiên các.
Bọn họ cứ ngỡ đám người Tần Ninh đang cố chạy thoát khỏi nơi đây, nên chạy về phía đường vào, định bụng bao vây chặn đường.
Ai ngờ rằng, Tần Ninh lại dẫn người đi thẳng đến biển Thiên Âm.
Lúc này, bốn phía tụ tập không ít cường giả.
Cảnh giới Thiên Nhân đã xuất hiện, bọn họ đều là người của ba tông môn.
Ngoài ra còn có những tông môn như Phục Ma tông, bọn họ dẫn theo không ít cao thủ cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch, cửu mạch.
"Ha ha ha... Người đời đồn rằng Âm Vương truyền lại cho đời sau tứ đại vương khí, lão phu đợi cả vạn năm, rốt cuộc đã đợi đến ngày này!"
Một tràng cười ha ha vang lên.
Một người đang đến, cứ như đang đạp mây để bước đi trên không vậy.
Người nọ mặc chiếc choàng dài màu lam, tóc dài tung bay phiêu dật trong làn gió, khí tức tỏa ra rất đặc biệt.
"Hồng Lưu Thiên Nhân!"
Người nọ vừa xuất hiện, bốn phía vang lên không ít tiếng hô đầy kinh ngạc.
Hồng Lưu! Ở đất Thiên Nam này, có một vị cửu phụ nổi tiếng là vô địch trong Thiên Nhân.
Người này cũng là một thế hệ huyền thoại.
Năm ấy, Hồng Lưu chỉ là một võ giả cảnh giới Tạo Hóa mà thôi, ở đại lục Thiên Ngoại rộng lớn như vậy chẳng tính vào đâu.
Thế nhưng, Hồng Lưu lại đắc tội với một tông môn hùng mạnh, trong một đêm nọ, cả nhà bị tàn sát dã man.
Sau đó, người nọ mai danh ẩn tích.
Lần xuất hiện trở lại đã qua vạn năm, người nọ đã trở thành Thiên Nhân, rồi quay lại giết tông môn hùng mạnh kia.
Chuyện này đã từng lưu truyền rất lâu trên đại lục Thiên Ngoại thời ấy.
Hồng Lưu Thiên Nhân vừa mới nổi tiếng gần đây.
Chẳng qua là cả gia tộc của người nọ bị sát hại, hành tẩu đơn độc nên người ngoài rất hiếm khi gặp được.
Lại không ngờ rằng, lần này lại xuất hiện ở đây: "Hồng Lưu Thiên Nhân, chắc ở cảnh giới tam bộ Thiên Nhân nhỉ?"
Một vài người thì thầm nói.
Cảnh giới Quy Nhất mở ra chín đường Thiên Mạch, nên gọi là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Mà cảnh giới Thiên Nhân ngưng tụ linh thức, được chia thành bảy bộ.
Bởi vậy, người đời gọi thất bộ Thiên Nhân là kẻ đứng đầu.
Tam bộ Thiên Nhân ở trong cảnh giới Thiên Nhân cũng không tính là yếu.
Ngay lúc này đây, tất cả mọi người ở bốn phía đều cảm nhận được luồng áp lực rất nặng nề.
Lâu Dục của Vô Lượng Kiếm Phái! Hai vị cung chủ của Khai Sơn cung, Mục Hàm và Vương Hiên.
Và Phương Hóa Vũ của Thập Phương tông.
Giờ đây bọn họ đều nhìn vào người đàn ông kia.
Hồng Lưu!
"Ha ha ha... lão già Hồng Lưu này, lâu năm không gặp, ngươi còn chưa chết hả!"
Một tràng cười ha hả bỗng vang đến.
Có hai bóng dáng giẫm trên không trung bay đến.
Bọn họ mặc áo da hươu, trông thật quái lạ.
"Lộc Phương!"
"Lộc Viên!"
"Phương Viên Thiên Nhân!"
Lúc này, có rất nhiều người nhận ra hai người kia.
Vạn Tử Hàng vô cùng kinh ngạc nói: "Lộc Phương và Lộc Viên, danh xưng Phương Viên Thiên Nhân chính là anh em bọn họ".
"Hai người này ở vùng đất Thiên Nam có tiếng xấu lan xa".
Tiếng xấu lan xa sao?
Tần Ninh cau mày.
Chương 1217: Vượt biển Thiên Âm
Vạn Tử Hàng tiếp tục nói: “Võ quyết mà hai người này tu luyện có hơi bất chính”.
“Vị Hồng Lưu Thiên Nhân kia là bị kẻ khác giết sạch cả gia tộc, nhưng hai kẻ này, đã tự giết hại cả gia tộc của mình để tu thành Thiên Nhân”.
“Hai người này đều có cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân, hơn nữa còn liên thủ với nhau, thủ đoạn độc ác, ở vùng đất Thiên Nam, cực ít người dám trêu vào hai người này!”
Lộc Phương, Lộc Viên, Phương Viên Thiên Nhân! Còn có Hồng Lưu Thiên Nhân.
Sự xuất hiện của ba người này gây áp lực rất lớn cho mọi người.
Thiên Nhân! Khi Vương Giả chưa xuất hiện! Thiên Nhân là vô địch! Vào thời khắc này, dù là cấp bậc như phong chủ Lâu Dục hay cung chủ Mục Hàm cũng đã cảm nhận được áp lực.
Dù sao đi nữa, vào thời điểm quan trọng, nếu Thiên Nhân ra tay ngăn cản, bọn họ cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa ba người Lộc Viên, Lộc Phương và Hồng Lưu Thiên Nhân đều không dễ trêu chọc.
Bọn họ là độc tu giả! Một người ăn no, cả nhà không bị đói.
Nếu như đắc tội quá mức, tuy tương lai bọn họ không thể ra tay với cao thủ trong tông môn, nhưng hoàn toàn có thể ra tay với các đệ tử.
Điều này cũng rất phiền phức.
Lúc này, cường giả đến từ khắp mọi nơi đều đứng ở bờ biển, nhìn biển Thiên Âm rộng mênh mông.
Chỉ nhìn thoáng qua, biển Thiên Âm không khác gì những biển lớn thông thường.
Nhưng bọn họ đều không ngu ngốc đến mức cho rằng nơi đây thật sự an toàn.
Người của Vô Lượng Kiếm Phái ra tay đầu tiên.
Phong chủ Lâu Dục vừa vung tay lên.
Một thanh kiếm xuất hiện ngay lập tức.
Trường kiếm biến hoá thành một thanh kiếm có chiều dài trăm trượng, phần đông võ giả theo sau phong chủ Lâu Dục lần lượt bước lên thân kiếm.
Lúc này, thanh kiếm khổng lồ kia giống như một chiếc thuyền vậy, nó bay lên, rồi đi vào trong biển Thiên Âm.
Trong nháy mắt, mặt biển phát ra tiếng xì xì, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Thứ nước biển kia bắt đầu ăn mòn trường kiếm.
“Hừ!”
Lúc này, phong chủ Lâu Dục hừ lạnh một tiếng, kiếm khí từ trong cơ thể phóng ra, hoá thành hàng ngàn, hàng vạn vệt kiếm khí, lao ra xung quanh.
Trong chốc lát, tiếng ầm ầm đâm vào màng nhĩ của mọi người.
Kiếm khí đánh tan thứ nước biển đang ăn mòn trường kiếm kia.
Thanh kiếm khổng lồ tiếp tục đi về phía trước, dần dần đi khuất khỏi tầm mắt của những người ở đây.
“Thủ đoạn của Thiên Nhân quả nhiên rất độc đáo!"
Vạn Tử Hàng tán thưởng nói.
Cùng lúc đó, võ giả của Khai Sơn cung cũng đã ra tay.
Thủ lĩnh cung chủ Mục Hàm vung tay lên.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện.
Trên mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.
Một ngọn núi lớn nổi lơ lửng.
Nó bay ở độ cao một trăm trượng so với mặt biển.
“Đi!”
Cung chủ Mục Hàm ra lệnh, bàn tay vung lên.
Từng sợi linh khí ngay lập tức được phóng ra ngoài.
Ngọn núi lớn bắt đầu di chuyển về phía trước, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại rất vững vàng, nước biển cũng không có cách nào ăn mòn được nó.
Mà cùng lúc đó, từng vị võ giả của Thập Phương Tông cũng đã bước ra.
Phương Hoá Vũ quát khẽ một tiếng, bàn tay vung lên, từng vệt linh khí kết thành một chiếc thuyền.
Một chiếc thuyền rất chân thật.
Người của Thập Phương Tông lần lượt bước lên thuyền.
Ba môn phái lớn đều đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của bọn họ.
Bảo khí siêu phẩm! Thứ ba người bọn họ lấy ra đều là bảo khí siêu phẩm, phút chốc chúng đã hoá thành công cụ để qua biển Thiên Âm.
Bây giờ, võ giả bốn phương cũng đã vận dụng tất cả các biện pháp.
Thế nhưng vẫn có một ít người, chưa chuẩn bị kỹ càng, nên bị rơi vào trong biển, rồi bị nước biển ăn mòn thân thể, da thịt bị tiêu hủy, biến thành một bộ xương trắng, chìm sâu vào đáy biển.
Lúc này, Hồng Lưu Thiên Nhân bỗng cười ha hả, nói: “Hai vị, lão phu đi trước một bước”.
Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân đã bay lên.
Áp lực cực mạnh từ trên không trung truyền xuống khiến cho vị Thiên Nhân này cũng chỉ có thể đi lại trên mặt biển.
Nước biển ăn mòn lấy thân thể của Hồng Lưu Thiên Nhân, chẳng qua là linh khí không ngừng được sinh ra dưới chân của Hồng Lưu Thiên Nhân, khiến cho tốc độ ăn mòn của nước biển vẫn kém hơn tốc độ sản sinh linh khí của ông ta, đây chính là lấy linh khí bù lại tốc độ.
Lúc này Hồng Lưu Thiên Nhân bước đi vô cùng thư thái.
Vị Thiên Nhân này! Đã đi bộ qua vùng biển ăn mòn kia.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên cũng cười ha hả, dẫm từng bước chân vượt biển.
Bốn phía dần náo nhiệt hẳn lên.
Có rất nhiều người thật sự không kìm nén nổi nữa, bọn họ có ý đồ vượt biển, thế nhưng kết quả lại là thân tiêu đạo vẫn.
Biển Thiên Âm này nguy hiểm trùng trùng.
Giờ đây, Vạn Tử Hàng cũng lâm vào khó khăn.
Không phải là do ông ta không có bảo khí siêu phẩm.
Mà vấn đề là... nó vô dụng ở đây: “Tần công tử, chúng ta... qua biển bằng cách nào đây?”
Vạn Tử Hàng cũng hết cách, đành phải nhìn về phía Tần Ninh.
“Cứ đi qua thôi!”
Tần Ninh cười khẽ, nói.
Đi qua?
Sẽ chết đấy! Vừa nói xong, Tần Ninh đã đi luôn.
Sáo Thụ Thiên đã xuất hiện trong tay hắn.
“Đi theo ta!”
Tần Ninh chỉ để lại một câu, không muốn nói nhảm.
Tiếng sáo vang lên ngân nga.
Vào lúc này, võ giả bốn phía đều bị kinh động.
Tiếng sáo có ẩn chứa linh khí! Đây là võ quyết âm thuật! Lúc này, cùng với tiếng sáo của Tần Ninh không ngừng bay bổng.
Bỗng nhiên có một âm thanh kỳ lạ từ trên biển truyền tới!
Tất cả mọi người bây giờ đều há mồm trợn mắt.
Trên mặt biển rộng, từng đám xương trắng đang bay lên.
Xương trắng vô cùng bóng loáng, chúng chứa đựng linh khí mạnh mẽ.
“Đây là... xương cốt của những võ giả đã chết!”
Vạn Tử Hàng kinh ngạc thốt lên.
Đúng vậy! Những hài cốt này còn chưa bị nước biển ăn mòn, đủ để nói lên được nước biển không có cách nào ăn mòn chúng.
Nếu dựng chúng lên, đúng là có thể đưa bọn họ đi qua biển.
Theo tiếng sáo của Tần Ninh, hài cốt hóa thành một chiếc bè, chiếc bè trôi nổi, nó càng tích lũy xương cốt, càng trở nên khổng lồ.
Cuối cùng trở thành một chiếc bè rộng một trăm mét vuông, cao hơn mười mét.
Tần Ninh sải bước, nhảy lên trên bè.
“Đi!”
Vừa dứt lời, bè xương nổi lềnh bềnh, đi về phía xa bên trong biển Thiên Âm.
Vào lúc này, hàng ngàn vạn người đều cảm thấy thật thần kỳ.
Trên quãng đường đi tới nơi này, bọn họ đã bị Tần Ninh làm cho kinh ngạc rất nhiều lần.
Lần sau lại càng kinh ngạc hơn lần trước.
Lúc này, bè xương trôi nổi, nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại từ từ đuổi kịp tất cả những người ở phía trước.
Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, hai vị Phương Viên Thiên Nhân và Hồng Lưu Thiên Nhân đều ngỡ ngàng mà nhìn cảnh này.
“Thật thú vị!”
Vị Hồng Lưu Thiên Nhân kia cười cười, nói: “Tiểu hữu, lão phu có thể lên bè hay không?”
“Tất nhiên là được!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Hồng Lưu Thiên Nhân bay lên bè. Thấy vậy, hai người Lộc Phương, Lộc Viên cũng cười hỏi:
“Hai người bọn ta có thể lên chứ?”
“Cực kỳ hoang nghênh!”
Lúc này ba thân ảnh cùng đáp xuống bè xương.
Bè xương có diện tích không nhỏ, chứa một trăm người vẫn không thành vấn đề.
Chẳng qua là ba người này lên, làm cho Vạn Tử Hàng vô cùng cẩn thận.
Đây là ba vị Thiên Nhân!
Ai có thể tính được ba vị Thiên Nhân này sẽ làm ra chuyện gì đâu! Đúng lúc này, ba vị Thiên Nhân đã đứng trên bè xương.
“Đa tạ tiểu hữu!”
Hồng Lưu Thiên Nhân cười ha hả, nói:
“Tuy rằng đi bộ cũng có thể qua được biển Thiên Âm, nhưng mà vẫn có chút áp lực!”
“Tiểu hữu có thể điều khiển hài cốt dưới đáy biển này, quả thật là kỳ lạ!”
Tần Ninh bắt chéo hay tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cũng không tính là việc lạ, hài cốt thông linh, chúng hoà hợp làm một với biển Thiên Âm, ta chỉ là sử dụng một chút mánh khóe nhỏ mà thôi!”
Nghe vậy, trong lòng Hồng Lưu Thiên Nhân và hai người Lộc Phương, Lộc Viên đều tấm tắc bảo lạ.
Cảnh giới của Tần Ninh là Quy Nhất tam mạch, cảnh giới của bọn họ là Thiên Nhân, tất nhiên là vừa liếc qua liền thấy rõ ràng.
Chẳng qua là lúc đối mặt với ba vị Thiên Nhân như bọn họ, vị tên Vạn Tử Hàng này còn có chút căng thẳng, nhưng Tần Ninh lại bình tĩnh, tự nhiên.
Chỉ riêng phần tâm tính này, cũng đủ để người khác phải tán thưởng!
“Hay cho một cái mánh khóe nhỏ, biển Thiên Âm này chính là do Âm Vương chế tạo nên, ngoại trừ sáo Thụ Thiên có thể dùng âm thanh triệu hồi được xương khô ở biển Thiên Âm, những thứ khác, đều không thể nào điều khiển được!”
Một giọng nói cao vút vang lên, sau một khắc, một bóng dáng xé rách không gian bay đến, người nọ từ trên bờ, một bước vượt qua cả ngàn mét, lên tới trên bè xương.
Chương 1218: Ngươi cút cho ta
Một bóng dáng vừa hạ xuống.
Cái bè bằng xương lắc lư kịch liệt khiến cho mọi người ngã trái ngã phải
Lúc này, một bóng người mặc áo xám hạ xuống.
Mái tóc xơ xác, đôi mắt nham hiểm, cả người tản ra một cỗ hơi thở khiến người khác run sợ.
Nhìn người vừa đến, sắc mặt Lộc Phương, Lộc Viên cùng Hồng Lưu Thiên nhân đều biến đổi.
“Tề Tham Thiên Nhân!”
Tề Tham Thiên Nhân! Lúc này, cách đó không xa, võ giả của tam đại tông môn Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cũng biến sắc.
Tề Tham Thiên Nhân! Một vị cường giả Thiên Nhân cực kỳ nổi danh.
Danh tiếng của người này trên đại lục Vạn Thiên không hề nhỏ.
Tu vi Thiên Nhân nhị bộ.
Quan trọng nhất là, người này không phải nổi danh bởi vì tu vi.
Mà là thuật luyện đan! Hơn nữa, người này không sở hữu thuật để luyện chế ra đan dược cứu người, hoặc trợ giúp người khác, mà là đan độc dùng để giết người! Độc đan thuật của Tề Tham Thiên Nhân khiến cho tất cả mọi người trên đại lục Vạn Thiên đều phải kiêng kị.
Lúc này, Tề Tham đã đến, Lộc Phương, Lộc Viên, thậm chí cả Hồng Lưu Thiên Nhân cũng phải tránh xa một chút.
Tuy nói Tề Tham là nhị bộ Thiên Nhân, chỉ nói riêng về thực lực thì ba người họ không sợ hắn.
Nhưng mà người này còn sở hữu tay nghề hạ độc nữa.
Không cẩn thận một chút sẽ bị độc chết.
“Phương Viên lão nhị, Hồng Lưu lão nhị, sợ ta như vậy sao?”
Tề Tham cười, chớp chớp mắt nói: “Ta sẽ không vô duyên vô cớ hạ độc các ngươi, yên tâm đi!”
Nghe được câu này, sắc mặt ba người mới dịu lại một chút, nhưng vẫn như trước để tâm cẩn thận.
Tề Tham Thiên Nhân cũng không để ý.
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, cười lớn nói: “Tiểu tử, tuổi không lớn nhưng tu vi không hề kém cạnh. Ngươi vậy mà có được sáo Thụ Thiên, có được từ trong Thiên Âm Cung đúng không?”
Tần Ninh cũng đưa mắt đánh giá Tề Tham Thiên Nhân.
Khoanh tay đứng, từng bước đi đến.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tham Thiên Nhân, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra hai cái răng nanh trắng, cười cười phun ra một chữ.
“Cút!”
Một chữ nói ra, trên cái bè bằng xương mà một mảnh tĩnh lặng.
Ngay cả Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông ở phía xa cũng ngẩn cả người.
Mọi người đều nghĩ họ nghe lầm rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
“Ngươi nói cái gì?”
Tề Tham Thiên Nhân cười cười, mặc dù là đang cười nhưng nhìn qua lạnh như băng.
“Ngươi cút cho ta!”
Tần Ninh lấy sáo Thụ Thiên giắt ở bên hông ra, cầm trong tay cười nói: “Không cút thì chết!”
Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp! Tần Ninh đang uy hiếp một vị Thiên Nhân.
Vạn Tử Hàng ở một bên hít vào một hơi, thu liễm hơi thở, tùy thời ra tay.
Một vị Thiên Nhân bị nhục mạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ thôi.
Huống hồ là còn ở trước mặt mọi người?
“Không cút đúng không?”
Tần Ninh nhếch miệng cười.
Bàn chân giẫm mạnh một phát vào cái bè bằng xương.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bè đều rung lắc.
Nguyên bản là sương trắng trong suốt, chồng chất thành một cái bè xương, lúc này đột nhiên ngưng tụ ra từng sợi tơ đen.
Những sợi đen này tràn ngập bên trong cốt tủy, tựa như từ trung tâm tràn lộ ra bên ngoài.
Tần Ninh cầm sáo Thụ Thiên trong tay, một tay phất ra.
Sáo Thụ Thiên phát ra từng tiếng một.
Những sợi tơ màu đen ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một con rắn đen, nháy mắt nhảy đến trước người Tề Tham.
Tề Tham Thiên Nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì con rắn đen kia đã muốn chui vào trong tay áo bào của ông ta.
Tề Tham biến sắc, xuất hiện một sợi khí đen! Lúc này tất cả đều sửng sốt.
Tề Tham Thiên Nhân đã hạ độc trên cái bè xương rồi.
Chuyện xảy ra khi nào?
“Hắc Ngục Kim Lân Xà, hơn nữa đây còn là tinh hoa của trứng rắn ngưng tụ thành độc tố?”
Tần Ninh cười nói: “Không đúng, còn có độc tố của Hỗn Nguyên Hắc Miết, kết hợp cùng nhau, dính vào chắc chắn phải chết!”
“Hẳn là tự ngươi có thuốc giải nhỉ?”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Tiểu tử, lão phu nhớ kỹ người!”
Tề Tham Thiên Nhân dứt lời, hừ một tiếng liền thả người nhảy vào bên trong biển Thiên Âm, biến mất không thấy đâu.
Ba người phong chủ Lâu Dục, nhị cung chủ Mục Hàm cùng với phó tông chủ Phương Hóa Vũ đều thật cẩn thận quan sát mặt biển.
Quỷ mới biết Tề Tham Thiên nhân có đột nhiên xuất hiện lại hay không, cho nên bọn họ cũng giúp một tay.
Một vị cao thủ đan độc, muốn hại bọn họ thật sự rất khó đề phòng! Giờ phút này, ba người Lộc Phương, Lộc Viên cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Thực lực của người này rất mạnh.
Lần này Tề Tham Thiên Nhân bị ăn một vố đau rồi.
Ba người họ lúc này cũng có tính toán trong lòng, đối mặt với Tần Ninh khách sáo không ít.
Người như vậy càng kỳ dị hơn so với Tề Tham.
Hơn nữa, trong tay hắn thật sự là sáo Thụ Thiên sao?
Là sáo Thụ Thiên, một trong tứ đại vương khí của Âm Vương sao?
Vậy đó chính là vương khí chân chính! Thứ khiến cho vương giả thèm nhỏ dãi, càng miễn bàn đến Thiên Nhân.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà dám nghênh ngang dùng như vậy, không sợ bị người ta đoạt mất à! Cửu Anh nhàm chán gãi đầu nói: “Tần gia, sao lại mặc kệ ông ta như vậy?
“Không giống phong cách của ngươi tí nào!”
“Sáu mạch của ta đang bị phong tỏa, cần dưỡng một thời gian, không nên động thủ”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Phong tỏa sáu mạch cũng là bồi dưỡng sáu mạch, sẽ làm cho chín đường Thiên Mạch càng thêm viên mãn”.
Cửu Anh không nói thêm gì nữa.
Đường tu hành của Tần Ninh nghĩ đến là thấy lạ.
Nó cũng lười hỏi.
Chủ yếu là… có hỏi cũng không hiểu! Lúc này mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.
Mà bên kia.
Tề Tham Thiên nhân đang ngồi trên cục đá ngầm dưới biển Thiên Âm, lẳng lặng xếp bằng tựa như một cục đá được chạm khắc bình thường.
Bốn phía có không ít huyền thú qua lại, đối với ông ta như hổ rình mồi.
Hai mắt Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ mở ra.
Từng sợi chỉ đen trong cơ thể cũng từ từ thoát ra ngoài.
Trong nháy mắt.
Thân thể của huyền thú bốn phía đều bị ăn mòn, một vùng nước biển đều trở nên đen thùi lùi.
Mùi vị tanh tưởi tràn ngập khắp nơi.
Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ phá nước mà ra.
“Giỏi cho một tên tiểu tử thối cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch”.
Sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân vẫn còn chút tái nhợt, nổi giận mắng: “Cầm trong tay là sáo Thụ Thiên, hiểu biết đầy đủ về sáo Thụ Thiên, chỉ dùng cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà có thể hoàn toàn điều khiển được nó”.
“Lại còn liếc mắt liền có thể nhận ra chất độc của ta. Trên đại lục Vạn Thiên, người có thể sở hữu nhãn lực bậc này, ngoại trừ người trong Thiên Ngoại Tiên, Đan Tiên Ngô Tử chiếm giữ vị trí của một trong bảy tiên thiên, tuyệt không có người thứ hai!”
Sắc mặt Tề Tham hết sức khó coi.
Rất dọa người! Bị một tên tiểu tử thối Quy Nhất Tam Mạch bày bố một đường.
“Sáo Thụ Thiên, lão phu xác định rồi!”
Tiến vào Thiên Âm cung vì cái gì?
Còn không phải là vì tứ đại vương khí của Âm Vương sao.
Lúc này đã nhìn thấy một món rồi, không thể làm kẻ ngu được!... Biển Thiên Âm có diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng cũng không phải không có điểm cuối.
Các nơi cùng ra tay, không ít người cũng có thể vượt qua biển Thiên Âm, hướng đến chỗ sâu trong mà đi.
Cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Bóng dáng của đất liền đã hiện ra trước mắt.
Đến gần rồi mọi người mới phát hiện.
Chẳng phải là đất liền gì cả, đó chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi.
Nhưng nói là một hòn đảo nhỏ cũng không chính xác lắm.
Nhìn kỹ thì có đến bốn hòn đảo nhỏ.
Chẳng qua bốn hòn đảo nhỏ này nối liền với nhau, nhưng giữa chúng lại có chút khoảng trống nên nhìn phân tán.
Trên đảo nhỏ, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua nở. Ở giữa mỗi hòn đảo nhỏ lại có một ngọn núi đứng sừng sững đầy kiêu hãnh.
“Đây lại là nơi nào?”
Vạn Tử Hàng cũng kinh ngạc vô cùng.
“Đi lên nhìn chẳng phải sẽ biết à!”
Tần Ninh mỉm cười, cái bè xương đã đến gần bờ biển.
Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân nhất loạt tạm biệt.
Lúc này đây, mọi người đã dần tiếp cận hòn đảo.
Chương 1219: Quả Phạm Thánh
Dẫn đầu đến nơi là Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cùng đám người Tần Ninh.
Vừa vặn bốn đội.
Mọi người đều không hẹn mà ngầm hiểu, giống như đã quy ước từ trước, mỗi đội đi đến một tòa đảo nhỏ.
Vạn Tử Hàng nhìn hòn đảo trước mặt mình, vô cùng cẩn thận.
“Vạn các chủ không cần phải lo lắng như vậy”.
Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn sẽ có nguy hiểm gì, nói chung thứ mà Vương Giả lưu lại, hoặc là đánh chết không cho ngươi tiến vào, nếu đã cho vào thì không có khả năng chặn đến cùng”.
Vạn Tử Hàng gật gật đầu.
Tuy nói như thế nhưng sao có thể không khẩn trương chứ.
Hơn nữa, ai biết Âm Vương có phải là một ngoại lệ hay không?
Mười mấy người trèo lên đảo.
Trước mặt là một mảnh rừng cây rậm rạp.
Tần Ninh dẫn mọi người đi hướng vào trong rừng.
“Ồ!”
Tần Ninh đột nhiên cười nói: “Có thứ tốt, nơi này vậy mà lại có quả Phạm Thánh”.
Quả Phạm Thánh! Ba chữ này vừa ra, Vạn Tử Hàng cũng phải nhíu mày.
Quả Phạm Thánh thật là một thứ tốt.
Loại trái cây này không dùng để luyện đan mà trực tiếp ăn vào.
Có thể trợ giúp võ giả cảnh giới Quy Nhất ngưng tụ Thiên Mạch.
Cảnh giới Quy Nhất nhìn vào gì nói chuyện?
Nhìn vào cường độ Thiên Mạch! Mở được Thiên Mạch càng rộng, tính dẻo dai càng lớn, uy lực càng cường đại.
Mà quả Phạm Thánh vừa vặn có được loại hiệu quả kỳ diệu này.
Trên thực tế, quả Phạm Thánh đối với võ giả cảnh giới Quy Nhất có hiệu quả thần kỳ, còn đối với Thiên Nhân và Vương Giả thì công hiệu không có lớn như vậy! Nhưng mà vào chín vạn năm trước, quả Phạm Thánh đã tuyệt tích tại đại lục Vạn Thiên! Một quả cũng không thể tìm thấy.
Chuyện này lúc ấy không ngừng bị người ta chứng thực tại đại lục Vạn Thiên.
Quả Phạm Thánh thật sự tuyệt tích! Tinh thần Cửu Anh lúc này cũng vô cùng tỉnh táo, lập tức nói: “So với Quả Thiên Nguyên đã lấy được thì thế nào?”
“Quả Thiên Nguyên không chỉ mở ra mạch, còn có thể phát huy hiệu quả một lần nữa sau khi ngươi bước vào cảnh giới Thiên Nhân, giúp ngươi hội tụ linh thức”.
“Quả Phạm Thánh so với quả Thiên Nguyên thì kém một chút”.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cửu Anh rất bất đắc dĩ.
Nó đã đạt cảnh giới Quy Nhất Cửu Mạch.
Mở thiên mạch?
Thiên mạch của nó vốn dĩ vô cùng cường đại, so với võ giả bình thường thì phải gấp mười lần.
Huyết mạch của mãnh thú thượng cổ vốn mạnh mẽ như vậy.
Cho nên đối với hiệu quả của quả Thiên Nguyên, nó nhất thời không có hứng thú gì quá lớn.
Lúc này Tần Ninh đang dẫn đường phía trước.
Mọi người xuyên qua rừng cây thì thấy có một khu đất trống xuất hiện trước mặt.
Giữa khu đất trống có một gốc cây đại thụ cổ xưa, sừng sữa cắm rễ ngay đó.
Trên cây nặng trĩu trái.
Trái cây rất kỳ lạ.
Không giống hình dạng của loại quả bình thường mà có hình dạng tựa như một chén trà, rộng ở hai đầu, hẹp ở giữa.
Nhìn kỹ thì vô cùng độc đáo.
“Đây là quả Phạm Thánh sao?”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng ngạc nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến.
“Nhiều như vậy…”, giờ khắc này, Vạn Tử Hàng kích động không thôi.
Liếc mắt một cái nhìn lại, ít nhất phải trên trăm quả.
Một quả trái cây này có giá trị ít nhất ngàn vạn, đây một trăm quả… giá trị phải hơn mười triệu linh tinh! Hô hấp Vạn Tử Hàng bắt đầu dồn dập.
Rất mê người!
“Tần công tử, có thể có cơ quan gì không?”
Vạn Tử Hàng nhịn không được nói.
Vật vô giá này nọ, lại ở ngay tại nơi này, chắc chắn phải có cấm chế gì đó nhỉ?
“Không có!”
Tần Ninh điềm tĩnh đáp: “Rất an toàn, có thể trực tiếp hái lấy”.
Vừa dứt lời mọi người đều sửng sốt.
Thật hay giả?
Tần Ninh không nhiều lời, hóa linh khí thành bàn tay, trực tiếp hái lấy một quả Phạm Thánh.
Lúc này mọi người đều vô cùng an tâm.
Tự hỏi một lát, Tần Ninh mở miệng: “Vạn các chủ, quả Phạm Thánh này cho ta, ta cần dùng đến”.
“Đương nhiên, ta sẽ không độc chiếm, ta cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn lại đều thuộc về ngươi”.
“Được!”
Vạn Tử Hàng vui vẻ đáp ứng.
Kiến thức của Tần Ninh biểu lộ ra so với mấy thứ này còn quý giá hơn.
Một đường này bọn họ đã thu được rất nhiều các loại dược liệu, Vạn Thiên Các ở thành Thiên Giao lần này chắc chắn có thể quật khởi.
Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, nàng cần bao nhiêu?”
Cốc Tân Nguyệt suy tư một lát nói: “Bốn quả chắc là đủ!”
“Được!”
Tần Ninh trực tiếp đưa bốn quả Phạm Thánh cho Cốc Tân Nguyệt.
“Tần gia, tuy rằng ta là cảnh giới Quy Nhất Cửu Mạch, nhưng mà ta cảm thấy…”
“Chín quả đủ rồi!”
Tần Ninh ngắt lời nó: “Nhiều hơn nữa chỉ dùng để vỗ béo ngươi thôi, không có tác dụng gì”.
Cửu Anh mếu máo.
Chín quả thì chín quả! Đúng là không có tác dụng gì quá lớn, nhưng mà nếu ăn ngon thì cũng có thể ăn nhiều thêm mấy quả mà! Đám người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết mà biết suy nghĩ bây giờ trong lòng Cửu Anh nhất định sẽ đập chết con mãnh thú này.
Phung phí của trời! Cùng lúc đó, Tần Ninh ngồi xếp bằng xuống đất.
Vạn Tử Hàng ý bảo mọi người tản ra điều tra bốn phía.
Tần Ninh hóa linh khí thành bàn tay, trực tiếp chụp lấy quả Phạm Thánh.
Bốn phía trong cơ thể Tần Ninh lúc này, chín đường Thiên Mạch đều đồng loạt hiển lộ.
Trên thực tế, trong cơ thể võ giả vốn có chín mạch lớn.
Cái gọi là mở ra Thiên Mạch là chỉ việc khiến cho Thiên Mạch lộ ra.
Giờ phút này, Thiên Mạch sau lưng Tần Ninh, ba đường vô cùng rõ ràng, sáu đường còn lại ảm đạm không có ánh sáng.
Sáu đường Thiên Mạch bị phong ấn, chưa được mở ra.
Loại cảm giác này giống như đào sông vậy.
Chín con sông đều có hình dáng.
Võ giả đạt đến cảnh giới Quy Nhất sẽ không ngừng đào con sông này, khiến nó càng thêm sâu.
Một con sông được mở thành công sẽ có được linh khí cuồn cuộn, hỗ trợ võ giả tăng lên một cảnh giới.
Tổng số lượng linh khí mà một Thiên Mạch có thể chưa được đủ để nghiền áp một vị võ giả cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên đỉnh phong.
Mở ra chín đường Thiên Mạch lớn tựa như mở ra chín kênh đào.
Lúc này đây, ba đường Thiên Mạch đã mở ra.
Mặt khác, sáu đường Thiên Mạch chưa mở ra là do bị Tần Ninh ngăn lại.
Giống như việc dùng tảng đá lớn ngăn lại miệng kênh đào, không đúng, không phải tảng đá mà là sắt thép. Hơn nữa, không chỉ ngăn chặn lỗ hổng mà ngăn chặn để chỉnh sửa.
Tần Ninh cố ý làm như vậy, ai cũng không biết vì sao.
Tần Ninh lúc này thở ra một hơi.
Một quả Phạm Thánh lúc này rơi xuống đất, tụ lại bên trong Thiên Mạch của Tần Ninh.
Khiến Vạn Tử Hàng trong nháy mắt chết lặng.
Kia chính là quả Phạm Thánh! Người bên ngoài có được chỉ dám ăn một quả, sợ sẽ căng nổ Thiên Mạch của chính mình.
Nhưng Tần Ninh lại rất khỏe, trực tiếp một hơi ăn hết.
Hơn nữa không phải một quả mà là hơn mười quả.
Người này đang làm gì vậy?
Đổi lại là những người khác Vạn Tử Hàng đã sớm chửi ầm lên.
Nhưng mà Tần Ninh…, đàn nhị Khiên Thiên hắn đều có thể bán được, còn gì để nói chứ.
Hơn mười quả Phạm Thánh chỉ dùng lót bụng.
Nháy mắt, dược hiệu quả Phạm Thánh hóa thành từng sợi linh khí, chảy vào sáu đường Thiên Mạch trên cơ thể Tần Ninh.
Khe hở xuất hiện tại Thiên Mạch đang bị chặn lại trong cơ thể Tần Ninh lập tức được lấp đầy.
Bị dược hiệu của quả Phạm Thánh nhồi vào.
Trong lòng Vạn Tử Hàng lúc này chỉ ước gì mình có thể hiểu được rốt cuộc Tần Ninh đang làm gì! Tần Ninh còn ngại Thiên Mạch của hắn bị nghẽn không đủ chắc à, còn góp phần chắn thêm nữa là sao.
Hắn… điên rồi à?
Vạn Tử Hàng thật muốn mắng to một trận.
Người khác đều hận Thiên Mạch của mình không thể nhanh chóng đả thông, từng bước thăng cấp ở cảnh giới Quy Nhất.
Tần Ninh thì ngược lại.
Ngại không đủ nghẽn nên tiếp tục chặn thêm! Đây là muốn chết à?
Đây là muốn đời này khỏi tấn chức nữa sao?
Nhưng mà từ từ Vạn Tử Hàng cũng phát hiện.
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Hơi thở trong cơ thể Tần Ninh bắt đầu thay đổi rồi!
Chương 1220: Hiếm khi có thể làm cho chàng kinh ngạc
Đùng…Một âm thanh nặng nề giống như trời giáng sấm sét! Giờ phút này, chín đường thiên mạch trong cơ thể Tần Ninh đều xảy ra biến hoá.
Rộng lớn! Thật sự rất rộng lớn.
Trên thực tế, thiên mạch rộng lớn như thế nào, người ta rất khó dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá.
Vô cùng khó để cân đo! Thứ này cũng không phải giống như một căn nhà, có thể nhìn ra cao mấy mét, rộng mấy mét.
Thiên mạch của Tần Ninh rốt cuộc là rộng lớn đến mức nào chỉ có một mình hắn biết.
Nhưng mà đám người Vạn Tử Hàng rõ ràng là cũng cảm nhận được thiên mạch của Tần Ninh thực sự rộng lớn thêm! Đây là một loại cảm nhận trực quan.
Lúc này, Vạn Tử Hàng mới bừng tỉnh hiểu ra! Ông ta rốt cuộc cũng hiểu được lý do tại sao Tần Ninh lại chặn mạch! Những người khác khi tu hành đến cảnh giới Quy Nhất sẽ mở ra thiên mạch, đây là do linh khí thúc đẩy khiến nó mở ra.
Nhưng Tần Ninh lại không phải như vậy.
Ngăn chặn thiên mạch chính là chặn ngang con sông.
Mà dưới tình huống tắc nghẽn, thiên mạch sẽ tự động mở rộng thêm.
Hơn nữa, sự mở rộng này vô cùng ổn định.
Giống như khi đào sông, nước sông đánh sâu vào bờ sông, sức mạnh có hạn.
Nhưng mà nếu dùng tàng đá chặn lại thì sao?
Có thể mở rộng tới vô hạn, đồng thời cũng cực kỳ ổn định.
Không dễ dàng thu nhỏ lại.
Thiên mạch chẳng những có thể được mở rộng mà còn có thể bảo tồn vững chắc.
Chỉ có điều mở ra theo cách này lại càng khó khăn hơn! Tần Ninh đã tìm ra một biện pháp khó hơn thế nữa.
Nhưng cũng là biện pháp cường đại hơn.
Nếu như Tần Ninh mở ra sáu mạch, chín mạch đại thành thì linh khí của hắn sẽ cực kỳ nồng đậm, thậm chí là vô địch thiên hạ! Vô cùng mạnh mẽ! Mạnh đến mức vô địch ở cảnh giới Quy Nhất, thậm chí là có thể khiêu chiến với Thiên Nhân.
Chỉ là con đường này rất khó đi! Thử hỏi cả đại lục Vạn Thiên, ai dám làm như vậy?
Nếu chẳng may thiên mạch bị tắc nghẽn, lại không thể nào mở rộng được, như vậy liền xong đời.
Ai dám làm như vậy?
Đây không thể nghi ngờ là một ván cược! Trong khi đáy lòng Vạn Tử Hàng đang ngổn ngang hàng loạt suy nghĩ, Tần Ninh đã nuốt vào hơn mười quả Phạm Thánh.
Thấy một màn như vậy, Cửu Anh răng rắc vài tiếng, cắn một miếng quả trên tay, nó trề môi nói: “Mùi vị cũng được, có chút ngọt, có chút thơm, nhưng mà không cứng!”
Cửu Anh có chút ghét bỏ.
Nhai không cứng, ăn cũng không thấy cứng! Ở một bên, vài vị cao thủ cảnh giới Quy Nhất của Vạn Thiên các nhìn về phía Cửu Anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Ngươi có thể câm miệng lại được không?
Quả Phạm Thánh có giá trị quý báu.
Suy nghĩ của ngươi lại là ăn ngon hay không ngon?
Súc sinh này, thật là muốn đánh chết nó! Nhưng mà…đánh không chết.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám đánh! Chính chủ nhà người ta đang còn ở ngay trước mặt, các chủ nhà mình còn phải khiêm nhường.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Mấy vị cao thủ của Vạn Thiên các đều đứng cách xa thêm một chút.
Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, thì thầm nói: “Không ngon, đã ăn nhiều như vậy rồi, không sợ chết trẻ”.
Cốc Tân Nguyệt không mở miệng, nàng yên lặng ăn một quả Phạm Thánh.
Linh khí trong cơ thể phóng ra, thiên mạch dần dần xảy ra biến hoá.
Nàng đã sắp mở ra được năm mạch, quả Phạm Thánh này vẫn có hiệu quả tốt đối với nàng.
Dần dần, rốt cuộc thì Tần Ninh cũng ngừng lại.
Giờ phút này, quả trên cây cổ thụ đã biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại hơn ba mươi quả.
Thấy vậy, Vạn Tử Hàng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như bị Tần Ninh ăn hết…Hắn thật sự là đau lòng không thôi.
Đứng dậy, Tần Ninh thở ra một hơi.
Thoải mái! Lần này, thiên mạch đã hoàn toàn thông suốt, đã tới cực hạn! Lúc này, tâm trạng Tần Ninh vô cùng tốt.
Vạn Tử Hàng đi đến mỉm cười nói: “Cái kia…”
“Còn lại đều là của ông!”
“Được!”
Vạn Tử Hàng vội vàng sai người đi hái.
Sau đó, Tần Ninh đi đến bên dưới tán cây cổ thụ.
Cây Phạm Thánh! Rất khó để hình thành được một cây cổ thụ.
Mặc dù không thần kỳ bằng cây cổ thụ Thiên Nguyên, nhưng cũng rất khó trồng.
Xem ra Âm Vương tinh thông âm luật, quả nhiên là có ánh mắt độc đáo đối với vạn vật trên thế gian.
“Đi thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Lên núi, nhìn xem rốt cuộc là cái gì”.
Mọi người lại tiếp tục xuất phát.
Xuyên qua rừng cây cũng không có huyền thú cường đại nào cản đường.
Đám người Tần Ninh đồng loạt dừng lại dưới chân núi, ngửa mặt nhìn núi cao.
Giờ phút này, bốn phía không gian đều yên tĩnh.
Tần Ninh tiếp tục bước đi, hướng thẳng đến đỉnh núi.
Lúc này, linh khí đất trời ở xung quanh đều hội tụ lại.
Nhưng mà linh khí đất trời này lại không mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.
Mà giống như một loại trói buộc hơn.
Trói buộc bước chân của mọi người.
Núi cao có bậc thang, giờ phút này mọi người đều đang bước đi trên bậc thang, nhất thời, cái cảm giác trói buộc này ngày càng trở nên rõ ràng.
Tần Ninh không nói lời nào, hắn nhíu mày bước tiếp lên núi.
Đám người còn lại cùng đồng loạt đi theo.
Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực trói buộc.
Bàn chân giẫm lên bậc thang lại giống như đang giẫm lên đầm lầy, rất khó nâng bước tiếp theo.
Càng lên cao lại càng gian nan.
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói được lời nào.
Linh khí ở nơi này có quỹ đạo.
Quỹ đạo này giống như những nốt nhạc lên cao, tạo thành một mạng lưới vô cùng phức tạp, ngăn cản mọi người lên núi.
Tất cả mọi người đều cảm nhân được sức mạnh bị áp chế.
Tần Ninh cũng đứng ở phía trên thang trời, yên lặng không tiếng động.
Không lâu sau, khoảng cách giữa mọi người đã có chút lớn.
“Các vị, không cần gồng mình chống đỡ, lấy tâm cảm nhận, bước đi trên thang núi cũng là một loại tôi luyện đối với các người, có lợi trong việc củng cố cảnh giới”.
Tần Ninh đứng ở phía trước mở miệng nói: “Cứ thuận theo, không phải kháng cự!”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Duy nhất chỉ có một người là ngoại lệ.
Cốc Tân Nguyệt! Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt bước đi trên thang núi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lạnh nhạt! Thực sự lạnh nhạt.
So với Tần Ninh còn thoải mái hơn.
Tần Ninh ngạc nhiên nói: “Nàng…không sao?”
“Không sao!”
Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Cảm giác rất thoải mái, linh khí trong cơ thể như được chải chuốt lại…”, lần này, Tần Ninh thật sự kinh ngạc.
Cốc Tân Nguyệt che miệng cười khẽ nói: “Thật hiếm có, có thể làm cho Tần công tử ngạc nhiên”.
Nói xong, Cốc Tân Nguyệt tiếp tục đi thẳng đến đỉnh núi.
Giờ phút này, Tần Ninh quả thật là kinh ngạc.
Hắn có thể như cá gặp nước ở nơi này là bởi vì hắn có chút hiểu biết về âm luật.
Trong chín vị phu nhân của phụ thân hắn, Ngũ nương Vương Tâm Nhã chính là một thế hệ của tổ tiên âm thuật, ở đại lục Vạn Thiên, có thể nói là mở ra một con đường phát triển rực rỡ về âm thuật.
Cũng chính vì thế mà hiện tại, ở thế giới Chư Thiên, địa vực Vạn Thiên, số lượng võ giả âm thuật nhiều lên gấp mấy lần.
Hắn mưa dầm thấm đất, đối với con đường âm thuật cũng có nghiên cứu.
Trên thực tế, thân là cửu mệnh thiên tử, mệnh số của hắn so với phụ thân lại càng thêm cường đại.
Chẳng qua là không có được nhiều kinh nghiệm như phụ thân, thực lực cũng chưa so được với phụ thân.
Vô Thượng Thần Đế! Hai chữ Vô Thượng này, là được đất trời chứng giám! Các sự kiện, thần đế còn có thể là có giới hạn nhưng Vô Thượng Thần Đế chính là không có giới hạn.
Đây là điều được vạn giới công nhận.
Năm đó, hắn được phong là Nguyên Hoàng Thần Đế, đại đạo là một cực hạn.
Nếu con đường của Thần Đế là vạn mét.
Thì tất cả Thần Đế đều có cực hạn là vạn mét.
Nhưng Vô Thượng Thần Đế thì không phải.
Cho đến tận bây giờ, có thể là gấp lên mười vạn mét, trăm vạn mét, ngàn vạn mét,…Đây là Vô Thượng! Năm đó, Tần Ninh không thể nào sánh kịp.
Trên thực tế, lúc trước, khi phụ thân và mẫu thân ở bên nhau.
Rất nhiều người nói thiên phú của phụ thân không bằng mẫu thân, mẫu thân là thiên chi kiêu nữ, thiên phú vô cùng cường đại.
Nhưng mà cuối cùng, từ đầu đến cuối, người mạnh nhất vẫn là phụ thân.
Thiên phú, đôi khi không có nghĩa là đỉnh cao cuối cùng! Đương nhiên, Nguyên Hoàng Thần Đế không thể so được với Vô Thượng Thần Đế.
Dù sao thì vị kia đã mở ra một thời đại mới, thống nhất vạn giới, mở ra con đường võ đạo, làm được những chuyện như vậy xứng đáng được vang danh kim cổ.
Nhưng mà hiện tại, không nhất định là như vậy.
Một đời này của mình, Tần Ninh tin tưởng, bản thân đã lịch kiếp chín đời chín kiếp viên mãn, hiện tại chỉ chờ đợi thiên mệnh mở ra.
Mà một khi mở ra, thành tựu trong tương lai của mình nào có thể thấp hơn phụ thân! Vô Thượng Thần Đế?
Ta đây sẽ làm Đạo Thần Đế Tôn! Đạo thần vô tận, ta là đế tôn! Tay ta viết vạn dặm hào hùng! Bút ta chuyển viết nên đại thế giới! Trong lòng Tần Ninh dâng lên một cỗ hào hùng.
Phụ thân là người hắn sùng bái, là người hắn tôn kính, và cũng là người mà hắn theo đuổi.
Mà hiện tại, cuộc truy đuổi chỉ vừa mới bắt đầu.
“Đang nghĩ gì thế?”
Phía trước, Cốc Tân Nguyệt xoay người lại, thản nhiên mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành nói: “Còn tiếp tục nữa là ta sẽ bỏ lại chàng đấy!”
Vừa dứt lời, Cốc Tân Nguyệt đã thoải mái bước tiếp.
Thu hồi linh thức, Tần Ninh nói tiếp: "Cửu mạch của ông có lẫn rất nhiều tạp chất!"
"Nó cần phải được tinh luyện!"
Nghe vậy, Vạn tử Hàng vội vàng hỏi: "Luyện như thế nào?"
"Dùng hỏa tinh luyện thôi!"
Tần Ninh cười bảo: "Mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa, lửa nào cũng được...", thiên hỏa...thần hỏa... Vạn Tử Hàng cười trong đau khổ.
Thôi bỏ đi! Thiên hỏa và thần hỏa có tồn tại trên đại lục Vạn Thiên ư?
Có vẻ như không có! Còn về mộc hỏa, thú hỏa và địa hỏa có thể suy xét.
Tần Ninh nói: "Đơn giản lắm, đốt nó, dùng lửa thiêu đốt thiên mạch của ông, thiêu đến lụi tàn là tốt nhất".
Vạn Tử Hàng cẩn thận cân nhắc từng lời Tần Ninh nói.
Bây giờ, đoàn người đang phi như bay về phía trước.
Dường như đằng trước chính là tận cùng của rừng Thiên Âm.
Sau khi đi xuyên qua rừng Thiên Âm, sẽ có một vùng biển xuất hiện trước mắt.
Đại dương xanh thẳm bao la không bến bờ.
Vùng biển như vậy, dù trên mặt đất hay dưới mặt đất cũng đều giống nhau, nó thật kỳ lạ.
"Biển Thiên Âm ư?"
Vạn Tử Hàng nhìn thấy phía trước, cẩn thận đứng dậy.
"Vượt qua biển Thiên Âm, là đến tiên cung Thiên Âm phải không?"
Tần Ninh nỉ non nói: "Đàn Phủ Uyên...", khi đoàn người của Vạn Thiên các đến gần biển Thiên Âm, bỗng nhiên, xung quanh xuất hiện không ít người.
Một đám võ giả mặc kiếm phục xuất hiện, cả người bọn họ tỏa ra luồng kiếm khí đầy sắc bén.
Bọn họ đứng chung lại một chỗ, tạo cho người ta cảm giác như thứ ở đó là một thanh kiếm.
Tựa như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ vậy.
"Vô Lượng Kiếm Phái!"
Vạn Tử Hàng nói: "Có vẻ như tứ bá Thiên Nam đều đến đây...", Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông và Thanh Dương môn, bọn họ chính là tứ bá Thiên Nam.
Bốn tông môn hùng mạnh này không phải là hạng mà năm tông môn như Phục Ma tông và Thôi Sơn tông kia có thể sánh được.
Nói đúng ra là năm tông môn kia gộp lại cũng không mạnh bằng một trong tứ bá.
Lúc này, đám người của Vô Lượng Kiếm Phái cũng bước vào biên giới của biển Thiên Âm.
"Phong chủ Lâu Dục!"
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu đoàn người kia, Vạn Tử Hàng khiêm nhường chào hỏi.
"Vạn các chủ!"
Lâu Dục, phong chủ đứng đầu một trong bảy phong của Vô Lượng Kiếm Phái.
Ở trong Vô Lượng Kiếm Phái, ông ta gần ngang cơ với phái chủ Vô Lượng Kiếm Thiên Nhân, Kiếm Vô Lương!
"Đã lâu không gặp, có thời gian mời ngươi đến thành Thiên Giao chơi, chẳng biết Vạn các chủ có chào đón ta không!"
"Tất nhiên là có rồi!"
Vạn Tử Hàng khách sáo đáp.
Thực tế, thân phận của Vạn Tử Hàng cũng chả kém cạnh gì Lâu Dục.
Chẳng qua ông ta ở cảnh giới Thiên Nhân, Vạn Tử Hàng vẫn nên tỏ ra khiêm tốn chút thì tốt hơn.
"Người của Vô Lượng Kiếm Phái có thực lực mạnh đấy, xem ra, lần này, Vô Lượng Kiếm Phái quyết tâm phải được".
"Chẳng hay Vô Lượng Kiếm Tử có đến đây không!"
Khi nói ra câu này, trong lòng Vạn Tử Hàng có vài phần lo lắng.
Tần Ninh bây giờ đã phong ấn sáu mạch, sao còn tăng lên được nữa?
Cảnh giới Quy Nhất tam mạch đặt ở đại lục Vạn Thiên cũng không được tính là mạnh.
Thế nhưng hiện tại, tứ bá Thiên Nam đều đã xuất hiện.
Giờ đã thành một vấn đề khác rồi.
Cảnh giới Quy Nhất chẳng còn là mạnh nhất.
Mà là cảnh giới Thiên Nhân mới đúng.
Ở đây, nếu quá huênh hoang, rất dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ khác nhắm vào.
Bản thân ông ta ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, nhưng cũng không thể quá huênh hoang.
Hơn nữa, lúc trước, khi Tần Ninh giết Thanh Dương Linh Tử, Tứ đường chủ của Thanh Dương môn, Thanh Khai Viễn đã cắm đầu tháo chạy.
Nhưng nếu ông ta báo cho ba vị đường chủ khác, đến lúc đó mới thật phiền phức! Lúc này, Vạn Tử Hàng nghĩ đến rất nhiều điều.
Còn Tần Ninh lại không nghĩ nhiều như vậy.
Ai tới gây chuyện! Giết! Đơn giản vậy thôi!
Hắn đến đây chỉ để tìm kiếm đàn Phủ Uyên.
Ngươi không trêu chọc ta, ta mặc kệ ngươi.
Ngươi trêu chọc ta, ta cũng mặc kệ ngươi.
Thế nhưng ngươi chọc giận ta thì khác, vậy đành xin lỗi.
Giết! Mọi việc chỉ đơn giản vậy thôi!
Từ trước đến nay, Tần Ninh vẫn luôn làm vậy.
Đúng lúc này, một ai đó đã đến.
Rừng Thiên Âm rất rộng lớn, nhưng mọi người lại không phát hiện ra báu vật gì quá quý hiếm, chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người khác xuất hiện.
Khai Sơn cung! Người dẫn đầu nhóm của Khai Sơn cung có phong thái không tầm thường, người nọ thấy Vạn Tử Hàng, bèn tiến đến lịch sự chào hỏi.
"Khai Sơn cung, tam đại cung chủ!"
"Đại cung chủ Hứa Thiên Phong, đồng thời cũng là người đứng đầu Khai Sơn cung!"
"Vị kia chính là nhị cung chủ Mục Hàm!"
"Và tam cung chủ Vương Hiên!"
Vạn Tử Hàng lần lượt giới thiệu cho Tần Ninh biết.
Ông ta không có ý định giới thiệu cho Tần Ninh biết.
Thật ra ông ta muốn nói cho Tần Ninh biết một điều.
Những vị này đều là Thiên Nhân, đừng có trêu chọc bọn họ, dính vào rồi sẽ mang đến phiền phức lớn.
Cùng lúc ấy, một nhóm người khác cũng xuất hiện.
Đó là Thập Phượng tông! Vạn Tử Hàng nói tiếp: "Tông chủ của Thập Phương tông, Nguyệt Thập Phương, đã lâu chưa xuất đầu lộ diện".
"Mọi việc lớn nhỏ trong Thập Phương tông phần lớn đều do Phương Hóa Vũ, người này chính là phó tông chủ của Thập Phương tông".
"Phương Thiên Tử của Thập Phương tông là một trong thất tử Thiên Nam, thực lực còn mạnh hơn Thanh Dương Linh Tử nữa".
Ba bá chủ giờ đã có mặt.
Người của Thanh Dương môn không có ở đây.
Ba tông môn kia cũng không mấy quan tâm đến việc này lắm.
Thật ra, người của Thanh Dương môn nên tới đây rồi.
Chẳng qua là Thanh Dương Linh Tử đã chầu ông bà, nên tứ đại đường chủ của Thanh Dương môn dẫn người truy tìm đoàn người của Vạn Thiên các.
Bọn họ cứ ngỡ đám người Tần Ninh đang cố chạy thoát khỏi nơi đây, nên chạy về phía đường vào, định bụng bao vây chặn đường.
Ai ngờ rằng, Tần Ninh lại dẫn người đi thẳng đến biển Thiên Âm.
Lúc này, bốn phía tụ tập không ít cường giả.
Cảnh giới Thiên Nhân đã xuất hiện, bọn họ đều là người của ba tông môn.
Ngoài ra còn có những tông môn như Phục Ma tông, bọn họ dẫn theo không ít cao thủ cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch, cửu mạch.
"Ha ha ha... Người đời đồn rằng Âm Vương truyền lại cho đời sau tứ đại vương khí, lão phu đợi cả vạn năm, rốt cuộc đã đợi đến ngày này!"
Một tràng cười ha ha vang lên.
Một người đang đến, cứ như đang đạp mây để bước đi trên không vậy.
Người nọ mặc chiếc choàng dài màu lam, tóc dài tung bay phiêu dật trong làn gió, khí tức tỏa ra rất đặc biệt.
"Hồng Lưu Thiên Nhân!"
Người nọ vừa xuất hiện, bốn phía vang lên không ít tiếng hô đầy kinh ngạc.
Hồng Lưu! Ở đất Thiên Nam này, có một vị cửu phụ nổi tiếng là vô địch trong Thiên Nhân.
Người này cũng là một thế hệ huyền thoại.
Năm ấy, Hồng Lưu chỉ là một võ giả cảnh giới Tạo Hóa mà thôi, ở đại lục Thiên Ngoại rộng lớn như vậy chẳng tính vào đâu.
Thế nhưng, Hồng Lưu lại đắc tội với một tông môn hùng mạnh, trong một đêm nọ, cả nhà bị tàn sát dã man.
Sau đó, người nọ mai danh ẩn tích.
Lần xuất hiện trở lại đã qua vạn năm, người nọ đã trở thành Thiên Nhân, rồi quay lại giết tông môn hùng mạnh kia.
Chuyện này đã từng lưu truyền rất lâu trên đại lục Thiên Ngoại thời ấy.
Hồng Lưu Thiên Nhân vừa mới nổi tiếng gần đây.
Chẳng qua là cả gia tộc của người nọ bị sát hại, hành tẩu đơn độc nên người ngoài rất hiếm khi gặp được.
Lại không ngờ rằng, lần này lại xuất hiện ở đây: "Hồng Lưu Thiên Nhân, chắc ở cảnh giới tam bộ Thiên Nhân nhỉ?"
Một vài người thì thầm nói.
Cảnh giới Quy Nhất mở ra chín đường Thiên Mạch, nên gọi là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Mà cảnh giới Thiên Nhân ngưng tụ linh thức, được chia thành bảy bộ.
Bởi vậy, người đời gọi thất bộ Thiên Nhân là kẻ đứng đầu.
Tam bộ Thiên Nhân ở trong cảnh giới Thiên Nhân cũng không tính là yếu.
Ngay lúc này đây, tất cả mọi người ở bốn phía đều cảm nhận được luồng áp lực rất nặng nề.
Lâu Dục của Vô Lượng Kiếm Phái! Hai vị cung chủ của Khai Sơn cung, Mục Hàm và Vương Hiên.
Và Phương Hóa Vũ của Thập Phương tông.
Giờ đây bọn họ đều nhìn vào người đàn ông kia.
Hồng Lưu!
"Ha ha ha... lão già Hồng Lưu này, lâu năm không gặp, ngươi còn chưa chết hả!"
Một tràng cười ha hả bỗng vang đến.
Có hai bóng dáng giẫm trên không trung bay đến.
Bọn họ mặc áo da hươu, trông thật quái lạ.
"Lộc Phương!"
"Lộc Viên!"
"Phương Viên Thiên Nhân!"
Lúc này, có rất nhiều người nhận ra hai người kia.
Vạn Tử Hàng vô cùng kinh ngạc nói: "Lộc Phương và Lộc Viên, danh xưng Phương Viên Thiên Nhân chính là anh em bọn họ".
"Hai người này ở vùng đất Thiên Nam có tiếng xấu lan xa".
Tiếng xấu lan xa sao?
Tần Ninh cau mày.
Chương 1217: Vượt biển Thiên Âm
Vạn Tử Hàng tiếp tục nói: “Võ quyết mà hai người này tu luyện có hơi bất chính”.
“Vị Hồng Lưu Thiên Nhân kia là bị kẻ khác giết sạch cả gia tộc, nhưng hai kẻ này, đã tự giết hại cả gia tộc của mình để tu thành Thiên Nhân”.
“Hai người này đều có cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân, hơn nữa còn liên thủ với nhau, thủ đoạn độc ác, ở vùng đất Thiên Nam, cực ít người dám trêu vào hai người này!”
Lộc Phương, Lộc Viên, Phương Viên Thiên Nhân! Còn có Hồng Lưu Thiên Nhân.
Sự xuất hiện của ba người này gây áp lực rất lớn cho mọi người.
Thiên Nhân! Khi Vương Giả chưa xuất hiện! Thiên Nhân là vô địch! Vào thời khắc này, dù là cấp bậc như phong chủ Lâu Dục hay cung chủ Mục Hàm cũng đã cảm nhận được áp lực.
Dù sao đi nữa, vào thời điểm quan trọng, nếu Thiên Nhân ra tay ngăn cản, bọn họ cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa ba người Lộc Viên, Lộc Phương và Hồng Lưu Thiên Nhân đều không dễ trêu chọc.
Bọn họ là độc tu giả! Một người ăn no, cả nhà không bị đói.
Nếu như đắc tội quá mức, tuy tương lai bọn họ không thể ra tay với cao thủ trong tông môn, nhưng hoàn toàn có thể ra tay với các đệ tử.
Điều này cũng rất phiền phức.
Lúc này, cường giả đến từ khắp mọi nơi đều đứng ở bờ biển, nhìn biển Thiên Âm rộng mênh mông.
Chỉ nhìn thoáng qua, biển Thiên Âm không khác gì những biển lớn thông thường.
Nhưng bọn họ đều không ngu ngốc đến mức cho rằng nơi đây thật sự an toàn.
Người của Vô Lượng Kiếm Phái ra tay đầu tiên.
Phong chủ Lâu Dục vừa vung tay lên.
Một thanh kiếm xuất hiện ngay lập tức.
Trường kiếm biến hoá thành một thanh kiếm có chiều dài trăm trượng, phần đông võ giả theo sau phong chủ Lâu Dục lần lượt bước lên thân kiếm.
Lúc này, thanh kiếm khổng lồ kia giống như một chiếc thuyền vậy, nó bay lên, rồi đi vào trong biển Thiên Âm.
Trong nháy mắt, mặt biển phát ra tiếng xì xì, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Thứ nước biển kia bắt đầu ăn mòn trường kiếm.
“Hừ!”
Lúc này, phong chủ Lâu Dục hừ lạnh một tiếng, kiếm khí từ trong cơ thể phóng ra, hoá thành hàng ngàn, hàng vạn vệt kiếm khí, lao ra xung quanh.
Trong chốc lát, tiếng ầm ầm đâm vào màng nhĩ của mọi người.
Kiếm khí đánh tan thứ nước biển đang ăn mòn trường kiếm kia.
Thanh kiếm khổng lồ tiếp tục đi về phía trước, dần dần đi khuất khỏi tầm mắt của những người ở đây.
“Thủ đoạn của Thiên Nhân quả nhiên rất độc đáo!"
Vạn Tử Hàng tán thưởng nói.
Cùng lúc đó, võ giả của Khai Sơn cung cũng đã ra tay.
Thủ lĩnh cung chủ Mục Hàm vung tay lên.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện.
Trên mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.
Một ngọn núi lớn nổi lơ lửng.
Nó bay ở độ cao một trăm trượng so với mặt biển.
“Đi!”
Cung chủ Mục Hàm ra lệnh, bàn tay vung lên.
Từng sợi linh khí ngay lập tức được phóng ra ngoài.
Ngọn núi lớn bắt đầu di chuyển về phía trước, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại rất vững vàng, nước biển cũng không có cách nào ăn mòn được nó.
Mà cùng lúc đó, từng vị võ giả của Thập Phương Tông cũng đã bước ra.
Phương Hoá Vũ quát khẽ một tiếng, bàn tay vung lên, từng vệt linh khí kết thành một chiếc thuyền.
Một chiếc thuyền rất chân thật.
Người của Thập Phương Tông lần lượt bước lên thuyền.
Ba môn phái lớn đều đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của bọn họ.
Bảo khí siêu phẩm! Thứ ba người bọn họ lấy ra đều là bảo khí siêu phẩm, phút chốc chúng đã hoá thành công cụ để qua biển Thiên Âm.
Bây giờ, võ giả bốn phương cũng đã vận dụng tất cả các biện pháp.
Thế nhưng vẫn có một ít người, chưa chuẩn bị kỹ càng, nên bị rơi vào trong biển, rồi bị nước biển ăn mòn thân thể, da thịt bị tiêu hủy, biến thành một bộ xương trắng, chìm sâu vào đáy biển.
Lúc này, Hồng Lưu Thiên Nhân bỗng cười ha hả, nói: “Hai vị, lão phu đi trước một bước”.
Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân đã bay lên.
Áp lực cực mạnh từ trên không trung truyền xuống khiến cho vị Thiên Nhân này cũng chỉ có thể đi lại trên mặt biển.
Nước biển ăn mòn lấy thân thể của Hồng Lưu Thiên Nhân, chẳng qua là linh khí không ngừng được sinh ra dưới chân của Hồng Lưu Thiên Nhân, khiến cho tốc độ ăn mòn của nước biển vẫn kém hơn tốc độ sản sinh linh khí của ông ta, đây chính là lấy linh khí bù lại tốc độ.
Lúc này Hồng Lưu Thiên Nhân bước đi vô cùng thư thái.
Vị Thiên Nhân này! Đã đi bộ qua vùng biển ăn mòn kia.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên cũng cười ha hả, dẫm từng bước chân vượt biển.
Bốn phía dần náo nhiệt hẳn lên.
Có rất nhiều người thật sự không kìm nén nổi nữa, bọn họ có ý đồ vượt biển, thế nhưng kết quả lại là thân tiêu đạo vẫn.
Biển Thiên Âm này nguy hiểm trùng trùng.
Giờ đây, Vạn Tử Hàng cũng lâm vào khó khăn.
Không phải là do ông ta không có bảo khí siêu phẩm.
Mà vấn đề là... nó vô dụng ở đây: “Tần công tử, chúng ta... qua biển bằng cách nào đây?”
Vạn Tử Hàng cũng hết cách, đành phải nhìn về phía Tần Ninh.
“Cứ đi qua thôi!”
Tần Ninh cười khẽ, nói.
Đi qua?
Sẽ chết đấy! Vừa nói xong, Tần Ninh đã đi luôn.
Sáo Thụ Thiên đã xuất hiện trong tay hắn.
“Đi theo ta!”
Tần Ninh chỉ để lại một câu, không muốn nói nhảm.
Tiếng sáo vang lên ngân nga.
Vào lúc này, võ giả bốn phía đều bị kinh động.
Tiếng sáo có ẩn chứa linh khí! Đây là võ quyết âm thuật! Lúc này, cùng với tiếng sáo của Tần Ninh không ngừng bay bổng.
Bỗng nhiên có một âm thanh kỳ lạ từ trên biển truyền tới!
Tất cả mọi người bây giờ đều há mồm trợn mắt.
Trên mặt biển rộng, từng đám xương trắng đang bay lên.
Xương trắng vô cùng bóng loáng, chúng chứa đựng linh khí mạnh mẽ.
“Đây là... xương cốt của những võ giả đã chết!”
Vạn Tử Hàng kinh ngạc thốt lên.
Đúng vậy! Những hài cốt này còn chưa bị nước biển ăn mòn, đủ để nói lên được nước biển không có cách nào ăn mòn chúng.
Nếu dựng chúng lên, đúng là có thể đưa bọn họ đi qua biển.
Theo tiếng sáo của Tần Ninh, hài cốt hóa thành một chiếc bè, chiếc bè trôi nổi, nó càng tích lũy xương cốt, càng trở nên khổng lồ.
Cuối cùng trở thành một chiếc bè rộng một trăm mét vuông, cao hơn mười mét.
Tần Ninh sải bước, nhảy lên trên bè.
“Đi!”
Vừa dứt lời, bè xương nổi lềnh bềnh, đi về phía xa bên trong biển Thiên Âm.
Vào lúc này, hàng ngàn vạn người đều cảm thấy thật thần kỳ.
Trên quãng đường đi tới nơi này, bọn họ đã bị Tần Ninh làm cho kinh ngạc rất nhiều lần.
Lần sau lại càng kinh ngạc hơn lần trước.
Lúc này, bè xương trôi nổi, nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại từ từ đuổi kịp tất cả những người ở phía trước.
Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, hai vị Phương Viên Thiên Nhân và Hồng Lưu Thiên Nhân đều ngỡ ngàng mà nhìn cảnh này.
“Thật thú vị!”
Vị Hồng Lưu Thiên Nhân kia cười cười, nói: “Tiểu hữu, lão phu có thể lên bè hay không?”
“Tất nhiên là được!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Hồng Lưu Thiên Nhân bay lên bè. Thấy vậy, hai người Lộc Phương, Lộc Viên cũng cười hỏi:
“Hai người bọn ta có thể lên chứ?”
“Cực kỳ hoang nghênh!”
Lúc này ba thân ảnh cùng đáp xuống bè xương.
Bè xương có diện tích không nhỏ, chứa một trăm người vẫn không thành vấn đề.
Chẳng qua là ba người này lên, làm cho Vạn Tử Hàng vô cùng cẩn thận.
Đây là ba vị Thiên Nhân!
Ai có thể tính được ba vị Thiên Nhân này sẽ làm ra chuyện gì đâu! Đúng lúc này, ba vị Thiên Nhân đã đứng trên bè xương.
“Đa tạ tiểu hữu!”
Hồng Lưu Thiên Nhân cười ha hả, nói:
“Tuy rằng đi bộ cũng có thể qua được biển Thiên Âm, nhưng mà vẫn có chút áp lực!”
“Tiểu hữu có thể điều khiển hài cốt dưới đáy biển này, quả thật là kỳ lạ!”
Tần Ninh bắt chéo hay tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cũng không tính là việc lạ, hài cốt thông linh, chúng hoà hợp làm một với biển Thiên Âm, ta chỉ là sử dụng một chút mánh khóe nhỏ mà thôi!”
Nghe vậy, trong lòng Hồng Lưu Thiên Nhân và hai người Lộc Phương, Lộc Viên đều tấm tắc bảo lạ.
Cảnh giới của Tần Ninh là Quy Nhất tam mạch, cảnh giới của bọn họ là Thiên Nhân, tất nhiên là vừa liếc qua liền thấy rõ ràng.
Chẳng qua là lúc đối mặt với ba vị Thiên Nhân như bọn họ, vị tên Vạn Tử Hàng này còn có chút căng thẳng, nhưng Tần Ninh lại bình tĩnh, tự nhiên.
Chỉ riêng phần tâm tính này, cũng đủ để người khác phải tán thưởng!
“Hay cho một cái mánh khóe nhỏ, biển Thiên Âm này chính là do Âm Vương chế tạo nên, ngoại trừ sáo Thụ Thiên có thể dùng âm thanh triệu hồi được xương khô ở biển Thiên Âm, những thứ khác, đều không thể nào điều khiển được!”
Một giọng nói cao vút vang lên, sau một khắc, một bóng dáng xé rách không gian bay đến, người nọ từ trên bờ, một bước vượt qua cả ngàn mét, lên tới trên bè xương.
Chương 1218: Ngươi cút cho ta
Một bóng dáng vừa hạ xuống.
Cái bè bằng xương lắc lư kịch liệt khiến cho mọi người ngã trái ngã phải
Lúc này, một bóng người mặc áo xám hạ xuống.
Mái tóc xơ xác, đôi mắt nham hiểm, cả người tản ra một cỗ hơi thở khiến người khác run sợ.
Nhìn người vừa đến, sắc mặt Lộc Phương, Lộc Viên cùng Hồng Lưu Thiên nhân đều biến đổi.
“Tề Tham Thiên Nhân!”
Tề Tham Thiên Nhân! Lúc này, cách đó không xa, võ giả của tam đại tông môn Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cũng biến sắc.
Tề Tham Thiên Nhân! Một vị cường giả Thiên Nhân cực kỳ nổi danh.
Danh tiếng của người này trên đại lục Vạn Thiên không hề nhỏ.
Tu vi Thiên Nhân nhị bộ.
Quan trọng nhất là, người này không phải nổi danh bởi vì tu vi.
Mà là thuật luyện đan! Hơn nữa, người này không sở hữu thuật để luyện chế ra đan dược cứu người, hoặc trợ giúp người khác, mà là đan độc dùng để giết người! Độc đan thuật của Tề Tham Thiên Nhân khiến cho tất cả mọi người trên đại lục Vạn Thiên đều phải kiêng kị.
Lúc này, Tề Tham đã đến, Lộc Phương, Lộc Viên, thậm chí cả Hồng Lưu Thiên Nhân cũng phải tránh xa một chút.
Tuy nói Tề Tham là nhị bộ Thiên Nhân, chỉ nói riêng về thực lực thì ba người họ không sợ hắn.
Nhưng mà người này còn sở hữu tay nghề hạ độc nữa.
Không cẩn thận một chút sẽ bị độc chết.
“Phương Viên lão nhị, Hồng Lưu lão nhị, sợ ta như vậy sao?”
Tề Tham cười, chớp chớp mắt nói: “Ta sẽ không vô duyên vô cớ hạ độc các ngươi, yên tâm đi!”
Nghe được câu này, sắc mặt ba người mới dịu lại một chút, nhưng vẫn như trước để tâm cẩn thận.
Tề Tham Thiên Nhân cũng không để ý.
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, cười lớn nói: “Tiểu tử, tuổi không lớn nhưng tu vi không hề kém cạnh. Ngươi vậy mà có được sáo Thụ Thiên, có được từ trong Thiên Âm Cung đúng không?”
Tần Ninh cũng đưa mắt đánh giá Tề Tham Thiên Nhân.
Khoanh tay đứng, từng bước đi đến.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tham Thiên Nhân, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra hai cái răng nanh trắng, cười cười phun ra một chữ.
“Cút!”
Một chữ nói ra, trên cái bè bằng xương mà một mảnh tĩnh lặng.
Ngay cả Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông ở phía xa cũng ngẩn cả người.
Mọi người đều nghĩ họ nghe lầm rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
“Ngươi nói cái gì?”
Tề Tham Thiên Nhân cười cười, mặc dù là đang cười nhưng nhìn qua lạnh như băng.
“Ngươi cút cho ta!”
Tần Ninh lấy sáo Thụ Thiên giắt ở bên hông ra, cầm trong tay cười nói: “Không cút thì chết!”
Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp! Tần Ninh đang uy hiếp một vị Thiên Nhân.
Vạn Tử Hàng ở một bên hít vào một hơi, thu liễm hơi thở, tùy thời ra tay.
Một vị Thiên Nhân bị nhục mạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ thôi.
Huống hồ là còn ở trước mặt mọi người?
“Không cút đúng không?”
Tần Ninh nhếch miệng cười.
Bàn chân giẫm mạnh một phát vào cái bè bằng xương.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bè đều rung lắc.
Nguyên bản là sương trắng trong suốt, chồng chất thành một cái bè xương, lúc này đột nhiên ngưng tụ ra từng sợi tơ đen.
Những sợi đen này tràn ngập bên trong cốt tủy, tựa như từ trung tâm tràn lộ ra bên ngoài.
Tần Ninh cầm sáo Thụ Thiên trong tay, một tay phất ra.
Sáo Thụ Thiên phát ra từng tiếng một.
Những sợi tơ màu đen ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một con rắn đen, nháy mắt nhảy đến trước người Tề Tham.
Tề Tham Thiên Nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì con rắn đen kia đã muốn chui vào trong tay áo bào của ông ta.
Tề Tham biến sắc, xuất hiện một sợi khí đen! Lúc này tất cả đều sửng sốt.
Tề Tham Thiên Nhân đã hạ độc trên cái bè xương rồi.
Chuyện xảy ra khi nào?
“Hắc Ngục Kim Lân Xà, hơn nữa đây còn là tinh hoa của trứng rắn ngưng tụ thành độc tố?”
Tần Ninh cười nói: “Không đúng, còn có độc tố của Hỗn Nguyên Hắc Miết, kết hợp cùng nhau, dính vào chắc chắn phải chết!”
“Hẳn là tự ngươi có thuốc giải nhỉ?”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Tiểu tử, lão phu nhớ kỹ người!”
Tề Tham Thiên Nhân dứt lời, hừ một tiếng liền thả người nhảy vào bên trong biển Thiên Âm, biến mất không thấy đâu.
Ba người phong chủ Lâu Dục, nhị cung chủ Mục Hàm cùng với phó tông chủ Phương Hóa Vũ đều thật cẩn thận quan sát mặt biển.
Quỷ mới biết Tề Tham Thiên nhân có đột nhiên xuất hiện lại hay không, cho nên bọn họ cũng giúp một tay.
Một vị cao thủ đan độc, muốn hại bọn họ thật sự rất khó đề phòng! Giờ phút này, ba người Lộc Phương, Lộc Viên cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Thực lực của người này rất mạnh.
Lần này Tề Tham Thiên Nhân bị ăn một vố đau rồi.
Ba người họ lúc này cũng có tính toán trong lòng, đối mặt với Tần Ninh khách sáo không ít.
Người như vậy càng kỳ dị hơn so với Tề Tham.
Hơn nữa, trong tay hắn thật sự là sáo Thụ Thiên sao?
Là sáo Thụ Thiên, một trong tứ đại vương khí của Âm Vương sao?
Vậy đó chính là vương khí chân chính! Thứ khiến cho vương giả thèm nhỏ dãi, càng miễn bàn đến Thiên Nhân.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà dám nghênh ngang dùng như vậy, không sợ bị người ta đoạt mất à! Cửu Anh nhàm chán gãi đầu nói: “Tần gia, sao lại mặc kệ ông ta như vậy?
“Không giống phong cách của ngươi tí nào!”
“Sáu mạch của ta đang bị phong tỏa, cần dưỡng một thời gian, không nên động thủ”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Phong tỏa sáu mạch cũng là bồi dưỡng sáu mạch, sẽ làm cho chín đường Thiên Mạch càng thêm viên mãn”.
Cửu Anh không nói thêm gì nữa.
Đường tu hành của Tần Ninh nghĩ đến là thấy lạ.
Nó cũng lười hỏi.
Chủ yếu là… có hỏi cũng không hiểu! Lúc này mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.
Mà bên kia.
Tề Tham Thiên nhân đang ngồi trên cục đá ngầm dưới biển Thiên Âm, lẳng lặng xếp bằng tựa như một cục đá được chạm khắc bình thường.
Bốn phía có không ít huyền thú qua lại, đối với ông ta như hổ rình mồi.
Hai mắt Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ mở ra.
Từng sợi chỉ đen trong cơ thể cũng từ từ thoát ra ngoài.
Trong nháy mắt.
Thân thể của huyền thú bốn phía đều bị ăn mòn, một vùng nước biển đều trở nên đen thùi lùi.
Mùi vị tanh tưởi tràn ngập khắp nơi.
Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ phá nước mà ra.
“Giỏi cho một tên tiểu tử thối cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch”.
Sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân vẫn còn chút tái nhợt, nổi giận mắng: “Cầm trong tay là sáo Thụ Thiên, hiểu biết đầy đủ về sáo Thụ Thiên, chỉ dùng cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà có thể hoàn toàn điều khiển được nó”.
“Lại còn liếc mắt liền có thể nhận ra chất độc của ta. Trên đại lục Vạn Thiên, người có thể sở hữu nhãn lực bậc này, ngoại trừ người trong Thiên Ngoại Tiên, Đan Tiên Ngô Tử chiếm giữ vị trí của một trong bảy tiên thiên, tuyệt không có người thứ hai!”
Sắc mặt Tề Tham hết sức khó coi.
Rất dọa người! Bị một tên tiểu tử thối Quy Nhất Tam Mạch bày bố một đường.
“Sáo Thụ Thiên, lão phu xác định rồi!”
Tiến vào Thiên Âm cung vì cái gì?
Còn không phải là vì tứ đại vương khí của Âm Vương sao.
Lúc này đã nhìn thấy một món rồi, không thể làm kẻ ngu được!... Biển Thiên Âm có diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng cũng không phải không có điểm cuối.
Các nơi cùng ra tay, không ít người cũng có thể vượt qua biển Thiên Âm, hướng đến chỗ sâu trong mà đi.
Cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Bóng dáng của đất liền đã hiện ra trước mắt.
Đến gần rồi mọi người mới phát hiện.
Chẳng phải là đất liền gì cả, đó chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi.
Nhưng nói là một hòn đảo nhỏ cũng không chính xác lắm.
Nhìn kỹ thì có đến bốn hòn đảo nhỏ.
Chẳng qua bốn hòn đảo nhỏ này nối liền với nhau, nhưng giữa chúng lại có chút khoảng trống nên nhìn phân tán.
Trên đảo nhỏ, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua nở. Ở giữa mỗi hòn đảo nhỏ lại có một ngọn núi đứng sừng sững đầy kiêu hãnh.
“Đây lại là nơi nào?”
Vạn Tử Hàng cũng kinh ngạc vô cùng.
“Đi lên nhìn chẳng phải sẽ biết à!”
Tần Ninh mỉm cười, cái bè xương đã đến gần bờ biển.
Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân nhất loạt tạm biệt.
Lúc này đây, mọi người đã dần tiếp cận hòn đảo.
Chương 1219: Quả Phạm Thánh
Dẫn đầu đến nơi là Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cùng đám người Tần Ninh.
Vừa vặn bốn đội.
Mọi người đều không hẹn mà ngầm hiểu, giống như đã quy ước từ trước, mỗi đội đi đến một tòa đảo nhỏ.
Vạn Tử Hàng nhìn hòn đảo trước mặt mình, vô cùng cẩn thận.
“Vạn các chủ không cần phải lo lắng như vậy”.
Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn sẽ có nguy hiểm gì, nói chung thứ mà Vương Giả lưu lại, hoặc là đánh chết không cho ngươi tiến vào, nếu đã cho vào thì không có khả năng chặn đến cùng”.
Vạn Tử Hàng gật gật đầu.
Tuy nói như thế nhưng sao có thể không khẩn trương chứ.
Hơn nữa, ai biết Âm Vương có phải là một ngoại lệ hay không?
Mười mấy người trèo lên đảo.
Trước mặt là một mảnh rừng cây rậm rạp.
Tần Ninh dẫn mọi người đi hướng vào trong rừng.
“Ồ!”
Tần Ninh đột nhiên cười nói: “Có thứ tốt, nơi này vậy mà lại có quả Phạm Thánh”.
Quả Phạm Thánh! Ba chữ này vừa ra, Vạn Tử Hàng cũng phải nhíu mày.
Quả Phạm Thánh thật là một thứ tốt.
Loại trái cây này không dùng để luyện đan mà trực tiếp ăn vào.
Có thể trợ giúp võ giả cảnh giới Quy Nhất ngưng tụ Thiên Mạch.
Cảnh giới Quy Nhất nhìn vào gì nói chuyện?
Nhìn vào cường độ Thiên Mạch! Mở được Thiên Mạch càng rộng, tính dẻo dai càng lớn, uy lực càng cường đại.
Mà quả Phạm Thánh vừa vặn có được loại hiệu quả kỳ diệu này.
Trên thực tế, quả Phạm Thánh đối với võ giả cảnh giới Quy Nhất có hiệu quả thần kỳ, còn đối với Thiên Nhân và Vương Giả thì công hiệu không có lớn như vậy! Nhưng mà vào chín vạn năm trước, quả Phạm Thánh đã tuyệt tích tại đại lục Vạn Thiên! Một quả cũng không thể tìm thấy.
Chuyện này lúc ấy không ngừng bị người ta chứng thực tại đại lục Vạn Thiên.
Quả Phạm Thánh thật sự tuyệt tích! Tinh thần Cửu Anh lúc này cũng vô cùng tỉnh táo, lập tức nói: “So với Quả Thiên Nguyên đã lấy được thì thế nào?”
“Quả Thiên Nguyên không chỉ mở ra mạch, còn có thể phát huy hiệu quả một lần nữa sau khi ngươi bước vào cảnh giới Thiên Nhân, giúp ngươi hội tụ linh thức”.
“Quả Phạm Thánh so với quả Thiên Nguyên thì kém một chút”.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cửu Anh rất bất đắc dĩ.
Nó đã đạt cảnh giới Quy Nhất Cửu Mạch.
Mở thiên mạch?
Thiên mạch của nó vốn dĩ vô cùng cường đại, so với võ giả bình thường thì phải gấp mười lần.
Huyết mạch của mãnh thú thượng cổ vốn mạnh mẽ như vậy.
Cho nên đối với hiệu quả của quả Thiên Nguyên, nó nhất thời không có hứng thú gì quá lớn.
Lúc này Tần Ninh đang dẫn đường phía trước.
Mọi người xuyên qua rừng cây thì thấy có một khu đất trống xuất hiện trước mặt.
Giữa khu đất trống có một gốc cây đại thụ cổ xưa, sừng sữa cắm rễ ngay đó.
Trên cây nặng trĩu trái.
Trái cây rất kỳ lạ.
Không giống hình dạng của loại quả bình thường mà có hình dạng tựa như một chén trà, rộng ở hai đầu, hẹp ở giữa.
Nhìn kỹ thì vô cùng độc đáo.
“Đây là quả Phạm Thánh sao?”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng ngạc nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến.
“Nhiều như vậy…”, giờ khắc này, Vạn Tử Hàng kích động không thôi.
Liếc mắt một cái nhìn lại, ít nhất phải trên trăm quả.
Một quả trái cây này có giá trị ít nhất ngàn vạn, đây một trăm quả… giá trị phải hơn mười triệu linh tinh! Hô hấp Vạn Tử Hàng bắt đầu dồn dập.
Rất mê người!
“Tần công tử, có thể có cơ quan gì không?”
Vạn Tử Hàng nhịn không được nói.
Vật vô giá này nọ, lại ở ngay tại nơi này, chắc chắn phải có cấm chế gì đó nhỉ?
“Không có!”
Tần Ninh điềm tĩnh đáp: “Rất an toàn, có thể trực tiếp hái lấy”.
Vừa dứt lời mọi người đều sửng sốt.
Thật hay giả?
Tần Ninh không nhiều lời, hóa linh khí thành bàn tay, trực tiếp hái lấy một quả Phạm Thánh.
Lúc này mọi người đều vô cùng an tâm.
Tự hỏi một lát, Tần Ninh mở miệng: “Vạn các chủ, quả Phạm Thánh này cho ta, ta cần dùng đến”.
“Đương nhiên, ta sẽ không độc chiếm, ta cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn lại đều thuộc về ngươi”.
“Được!”
Vạn Tử Hàng vui vẻ đáp ứng.
Kiến thức của Tần Ninh biểu lộ ra so với mấy thứ này còn quý giá hơn.
Một đường này bọn họ đã thu được rất nhiều các loại dược liệu, Vạn Thiên Các ở thành Thiên Giao lần này chắc chắn có thể quật khởi.
Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, nàng cần bao nhiêu?”
Cốc Tân Nguyệt suy tư một lát nói: “Bốn quả chắc là đủ!”
“Được!”
Tần Ninh trực tiếp đưa bốn quả Phạm Thánh cho Cốc Tân Nguyệt.
“Tần gia, tuy rằng ta là cảnh giới Quy Nhất Cửu Mạch, nhưng mà ta cảm thấy…”
“Chín quả đủ rồi!”
Tần Ninh ngắt lời nó: “Nhiều hơn nữa chỉ dùng để vỗ béo ngươi thôi, không có tác dụng gì”.
Cửu Anh mếu máo.
Chín quả thì chín quả! Đúng là không có tác dụng gì quá lớn, nhưng mà nếu ăn ngon thì cũng có thể ăn nhiều thêm mấy quả mà! Đám người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết mà biết suy nghĩ bây giờ trong lòng Cửu Anh nhất định sẽ đập chết con mãnh thú này.
Phung phí của trời! Cùng lúc đó, Tần Ninh ngồi xếp bằng xuống đất.
Vạn Tử Hàng ý bảo mọi người tản ra điều tra bốn phía.
Tần Ninh hóa linh khí thành bàn tay, trực tiếp chụp lấy quả Phạm Thánh.
Bốn phía trong cơ thể Tần Ninh lúc này, chín đường Thiên Mạch đều đồng loạt hiển lộ.
Trên thực tế, trong cơ thể võ giả vốn có chín mạch lớn.
Cái gọi là mở ra Thiên Mạch là chỉ việc khiến cho Thiên Mạch lộ ra.
Giờ phút này, Thiên Mạch sau lưng Tần Ninh, ba đường vô cùng rõ ràng, sáu đường còn lại ảm đạm không có ánh sáng.
Sáu đường Thiên Mạch bị phong ấn, chưa được mở ra.
Loại cảm giác này giống như đào sông vậy.
Chín con sông đều có hình dáng.
Võ giả đạt đến cảnh giới Quy Nhất sẽ không ngừng đào con sông này, khiến nó càng thêm sâu.
Một con sông được mở thành công sẽ có được linh khí cuồn cuộn, hỗ trợ võ giả tăng lên một cảnh giới.
Tổng số lượng linh khí mà một Thiên Mạch có thể chưa được đủ để nghiền áp một vị võ giả cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên đỉnh phong.
Mở ra chín đường Thiên Mạch lớn tựa như mở ra chín kênh đào.
Lúc này đây, ba đường Thiên Mạch đã mở ra.
Mặt khác, sáu đường Thiên Mạch chưa mở ra là do bị Tần Ninh ngăn lại.
Giống như việc dùng tảng đá lớn ngăn lại miệng kênh đào, không đúng, không phải tảng đá mà là sắt thép. Hơn nữa, không chỉ ngăn chặn lỗ hổng mà ngăn chặn để chỉnh sửa.
Tần Ninh cố ý làm như vậy, ai cũng không biết vì sao.
Tần Ninh lúc này thở ra một hơi.
Một quả Phạm Thánh lúc này rơi xuống đất, tụ lại bên trong Thiên Mạch của Tần Ninh.
Khiến Vạn Tử Hàng trong nháy mắt chết lặng.
Kia chính là quả Phạm Thánh! Người bên ngoài có được chỉ dám ăn một quả, sợ sẽ căng nổ Thiên Mạch của chính mình.
Nhưng Tần Ninh lại rất khỏe, trực tiếp một hơi ăn hết.
Hơn nữa không phải một quả mà là hơn mười quả.
Người này đang làm gì vậy?
Đổi lại là những người khác Vạn Tử Hàng đã sớm chửi ầm lên.
Nhưng mà Tần Ninh…, đàn nhị Khiên Thiên hắn đều có thể bán được, còn gì để nói chứ.
Hơn mười quả Phạm Thánh chỉ dùng lót bụng.
Nháy mắt, dược hiệu quả Phạm Thánh hóa thành từng sợi linh khí, chảy vào sáu đường Thiên Mạch trên cơ thể Tần Ninh.
Khe hở xuất hiện tại Thiên Mạch đang bị chặn lại trong cơ thể Tần Ninh lập tức được lấp đầy.
Bị dược hiệu của quả Phạm Thánh nhồi vào.
Trong lòng Vạn Tử Hàng lúc này chỉ ước gì mình có thể hiểu được rốt cuộc Tần Ninh đang làm gì! Tần Ninh còn ngại Thiên Mạch của hắn bị nghẽn không đủ chắc à, còn góp phần chắn thêm nữa là sao.
Hắn… điên rồi à?
Vạn Tử Hàng thật muốn mắng to một trận.
Người khác đều hận Thiên Mạch của mình không thể nhanh chóng đả thông, từng bước thăng cấp ở cảnh giới Quy Nhất.
Tần Ninh thì ngược lại.
Ngại không đủ nghẽn nên tiếp tục chặn thêm! Đây là muốn chết à?
Đây là muốn đời này khỏi tấn chức nữa sao?
Nhưng mà từ từ Vạn Tử Hàng cũng phát hiện.
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Hơi thở trong cơ thể Tần Ninh bắt đầu thay đổi rồi!
Chương 1220: Hiếm khi có thể làm cho chàng kinh ngạc
Đùng…Một âm thanh nặng nề giống như trời giáng sấm sét! Giờ phút này, chín đường thiên mạch trong cơ thể Tần Ninh đều xảy ra biến hoá.
Rộng lớn! Thật sự rất rộng lớn.
Trên thực tế, thiên mạch rộng lớn như thế nào, người ta rất khó dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá.
Vô cùng khó để cân đo! Thứ này cũng không phải giống như một căn nhà, có thể nhìn ra cao mấy mét, rộng mấy mét.
Thiên mạch của Tần Ninh rốt cuộc là rộng lớn đến mức nào chỉ có một mình hắn biết.
Nhưng mà đám người Vạn Tử Hàng rõ ràng là cũng cảm nhận được thiên mạch của Tần Ninh thực sự rộng lớn thêm! Đây là một loại cảm nhận trực quan.
Lúc này, Vạn Tử Hàng mới bừng tỉnh hiểu ra! Ông ta rốt cuộc cũng hiểu được lý do tại sao Tần Ninh lại chặn mạch! Những người khác khi tu hành đến cảnh giới Quy Nhất sẽ mở ra thiên mạch, đây là do linh khí thúc đẩy khiến nó mở ra.
Nhưng Tần Ninh lại không phải như vậy.
Ngăn chặn thiên mạch chính là chặn ngang con sông.
Mà dưới tình huống tắc nghẽn, thiên mạch sẽ tự động mở rộng thêm.
Hơn nữa, sự mở rộng này vô cùng ổn định.
Giống như khi đào sông, nước sông đánh sâu vào bờ sông, sức mạnh có hạn.
Nhưng mà nếu dùng tàng đá chặn lại thì sao?
Có thể mở rộng tới vô hạn, đồng thời cũng cực kỳ ổn định.
Không dễ dàng thu nhỏ lại.
Thiên mạch chẳng những có thể được mở rộng mà còn có thể bảo tồn vững chắc.
Chỉ có điều mở ra theo cách này lại càng khó khăn hơn! Tần Ninh đã tìm ra một biện pháp khó hơn thế nữa.
Nhưng cũng là biện pháp cường đại hơn.
Nếu như Tần Ninh mở ra sáu mạch, chín mạch đại thành thì linh khí của hắn sẽ cực kỳ nồng đậm, thậm chí là vô địch thiên hạ! Vô cùng mạnh mẽ! Mạnh đến mức vô địch ở cảnh giới Quy Nhất, thậm chí là có thể khiêu chiến với Thiên Nhân.
Chỉ là con đường này rất khó đi! Thử hỏi cả đại lục Vạn Thiên, ai dám làm như vậy?
Nếu chẳng may thiên mạch bị tắc nghẽn, lại không thể nào mở rộng được, như vậy liền xong đời.
Ai dám làm như vậy?
Đây không thể nghi ngờ là một ván cược! Trong khi đáy lòng Vạn Tử Hàng đang ngổn ngang hàng loạt suy nghĩ, Tần Ninh đã nuốt vào hơn mười quả Phạm Thánh.
Thấy một màn như vậy, Cửu Anh răng rắc vài tiếng, cắn một miếng quả trên tay, nó trề môi nói: “Mùi vị cũng được, có chút ngọt, có chút thơm, nhưng mà không cứng!”
Cửu Anh có chút ghét bỏ.
Nhai không cứng, ăn cũng không thấy cứng! Ở một bên, vài vị cao thủ cảnh giới Quy Nhất của Vạn Thiên các nhìn về phía Cửu Anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Ngươi có thể câm miệng lại được không?
Quả Phạm Thánh có giá trị quý báu.
Suy nghĩ của ngươi lại là ăn ngon hay không ngon?
Súc sinh này, thật là muốn đánh chết nó! Nhưng mà…đánh không chết.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám đánh! Chính chủ nhà người ta đang còn ở ngay trước mặt, các chủ nhà mình còn phải khiêm nhường.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Mấy vị cao thủ của Vạn Thiên các đều đứng cách xa thêm một chút.
Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, thì thầm nói: “Không ngon, đã ăn nhiều như vậy rồi, không sợ chết trẻ”.
Cốc Tân Nguyệt không mở miệng, nàng yên lặng ăn một quả Phạm Thánh.
Linh khí trong cơ thể phóng ra, thiên mạch dần dần xảy ra biến hoá.
Nàng đã sắp mở ra được năm mạch, quả Phạm Thánh này vẫn có hiệu quả tốt đối với nàng.
Dần dần, rốt cuộc thì Tần Ninh cũng ngừng lại.
Giờ phút này, quả trên cây cổ thụ đã biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại hơn ba mươi quả.
Thấy vậy, Vạn Tử Hàng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như bị Tần Ninh ăn hết…Hắn thật sự là đau lòng không thôi.
Đứng dậy, Tần Ninh thở ra một hơi.
Thoải mái! Lần này, thiên mạch đã hoàn toàn thông suốt, đã tới cực hạn! Lúc này, tâm trạng Tần Ninh vô cùng tốt.
Vạn Tử Hàng đi đến mỉm cười nói: “Cái kia…”
“Còn lại đều là của ông!”
“Được!”
Vạn Tử Hàng vội vàng sai người đi hái.
Sau đó, Tần Ninh đi đến bên dưới tán cây cổ thụ.
Cây Phạm Thánh! Rất khó để hình thành được một cây cổ thụ.
Mặc dù không thần kỳ bằng cây cổ thụ Thiên Nguyên, nhưng cũng rất khó trồng.
Xem ra Âm Vương tinh thông âm luật, quả nhiên là có ánh mắt độc đáo đối với vạn vật trên thế gian.
“Đi thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Lên núi, nhìn xem rốt cuộc là cái gì”.
Mọi người lại tiếp tục xuất phát.
Xuyên qua rừng cây cũng không có huyền thú cường đại nào cản đường.
Đám người Tần Ninh đồng loạt dừng lại dưới chân núi, ngửa mặt nhìn núi cao.
Giờ phút này, bốn phía không gian đều yên tĩnh.
Tần Ninh tiếp tục bước đi, hướng thẳng đến đỉnh núi.
Lúc này, linh khí đất trời ở xung quanh đều hội tụ lại.
Nhưng mà linh khí đất trời này lại không mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.
Mà giống như một loại trói buộc hơn.
Trói buộc bước chân của mọi người.
Núi cao có bậc thang, giờ phút này mọi người đều đang bước đi trên bậc thang, nhất thời, cái cảm giác trói buộc này ngày càng trở nên rõ ràng.
Tần Ninh không nói lời nào, hắn nhíu mày bước tiếp lên núi.
Đám người còn lại cùng đồng loạt đi theo.
Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực trói buộc.
Bàn chân giẫm lên bậc thang lại giống như đang giẫm lên đầm lầy, rất khó nâng bước tiếp theo.
Càng lên cao lại càng gian nan.
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói được lời nào.
Linh khí ở nơi này có quỹ đạo.
Quỹ đạo này giống như những nốt nhạc lên cao, tạo thành một mạng lưới vô cùng phức tạp, ngăn cản mọi người lên núi.
Tất cả mọi người đều cảm nhân được sức mạnh bị áp chế.
Tần Ninh cũng đứng ở phía trên thang trời, yên lặng không tiếng động.
Không lâu sau, khoảng cách giữa mọi người đã có chút lớn.
“Các vị, không cần gồng mình chống đỡ, lấy tâm cảm nhận, bước đi trên thang núi cũng là một loại tôi luyện đối với các người, có lợi trong việc củng cố cảnh giới”.
Tần Ninh đứng ở phía trước mở miệng nói: “Cứ thuận theo, không phải kháng cự!”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Duy nhất chỉ có một người là ngoại lệ.
Cốc Tân Nguyệt! Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt bước đi trên thang núi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lạnh nhạt! Thực sự lạnh nhạt.
So với Tần Ninh còn thoải mái hơn.
Tần Ninh ngạc nhiên nói: “Nàng…không sao?”
“Không sao!”
Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Cảm giác rất thoải mái, linh khí trong cơ thể như được chải chuốt lại…”, lần này, Tần Ninh thật sự kinh ngạc.
Cốc Tân Nguyệt che miệng cười khẽ nói: “Thật hiếm có, có thể làm cho Tần công tử ngạc nhiên”.
Nói xong, Cốc Tân Nguyệt tiếp tục đi thẳng đến đỉnh núi.
Giờ phút này, Tần Ninh quả thật là kinh ngạc.
Hắn có thể như cá gặp nước ở nơi này là bởi vì hắn có chút hiểu biết về âm luật.
Trong chín vị phu nhân của phụ thân hắn, Ngũ nương Vương Tâm Nhã chính là một thế hệ của tổ tiên âm thuật, ở đại lục Vạn Thiên, có thể nói là mở ra một con đường phát triển rực rỡ về âm thuật.
Cũng chính vì thế mà hiện tại, ở thế giới Chư Thiên, địa vực Vạn Thiên, số lượng võ giả âm thuật nhiều lên gấp mấy lần.
Hắn mưa dầm thấm đất, đối với con đường âm thuật cũng có nghiên cứu.
Trên thực tế, thân là cửu mệnh thiên tử, mệnh số của hắn so với phụ thân lại càng thêm cường đại.
Chẳng qua là không có được nhiều kinh nghiệm như phụ thân, thực lực cũng chưa so được với phụ thân.
Vô Thượng Thần Đế! Hai chữ Vô Thượng này, là được đất trời chứng giám! Các sự kiện, thần đế còn có thể là có giới hạn nhưng Vô Thượng Thần Đế chính là không có giới hạn.
Đây là điều được vạn giới công nhận.
Năm đó, hắn được phong là Nguyên Hoàng Thần Đế, đại đạo là một cực hạn.
Nếu con đường của Thần Đế là vạn mét.
Thì tất cả Thần Đế đều có cực hạn là vạn mét.
Nhưng Vô Thượng Thần Đế thì không phải.
Cho đến tận bây giờ, có thể là gấp lên mười vạn mét, trăm vạn mét, ngàn vạn mét,…Đây là Vô Thượng! Năm đó, Tần Ninh không thể nào sánh kịp.
Trên thực tế, lúc trước, khi phụ thân và mẫu thân ở bên nhau.
Rất nhiều người nói thiên phú của phụ thân không bằng mẫu thân, mẫu thân là thiên chi kiêu nữ, thiên phú vô cùng cường đại.
Nhưng mà cuối cùng, từ đầu đến cuối, người mạnh nhất vẫn là phụ thân.
Thiên phú, đôi khi không có nghĩa là đỉnh cao cuối cùng! Đương nhiên, Nguyên Hoàng Thần Đế không thể so được với Vô Thượng Thần Đế.
Dù sao thì vị kia đã mở ra một thời đại mới, thống nhất vạn giới, mở ra con đường võ đạo, làm được những chuyện như vậy xứng đáng được vang danh kim cổ.
Nhưng mà hiện tại, không nhất định là như vậy.
Một đời này của mình, Tần Ninh tin tưởng, bản thân đã lịch kiếp chín đời chín kiếp viên mãn, hiện tại chỉ chờ đợi thiên mệnh mở ra.
Mà một khi mở ra, thành tựu trong tương lai của mình nào có thể thấp hơn phụ thân! Vô Thượng Thần Đế?
Ta đây sẽ làm Đạo Thần Đế Tôn! Đạo thần vô tận, ta là đế tôn! Tay ta viết vạn dặm hào hùng! Bút ta chuyển viết nên đại thế giới! Trong lòng Tần Ninh dâng lên một cỗ hào hùng.
Phụ thân là người hắn sùng bái, là người hắn tôn kính, và cũng là người mà hắn theo đuổi.
Mà hiện tại, cuộc truy đuổi chỉ vừa mới bắt đầu.
“Đang nghĩ gì thế?”
Phía trước, Cốc Tân Nguyệt xoay người lại, thản nhiên mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành nói: “Còn tiếp tục nữa là ta sẽ bỏ lại chàng đấy!”
Vừa dứt lời, Cốc Tân Nguyệt đã thoải mái bước tiếp.
Bình luận facebook