• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1211-1215

Chương 1211: Ngươi đã đặt ký hiệu?

Lời vừa dứt, huyết ấn ngưng tụ.

Ấn chú ra đời.

Một luồng hồng quang lóe lên trong mật thất dưới lòng đất.

Mà trong nháy mắt, bộ xương Thú Vương đứng sừng sững chính giữa kia lúc này kêu rắc rắc rắc.

“Chết rồi thì đàng hoàng chút, còn khoe mẽ cái gì?”

Lúc này Tần Ninh cười một tiếng, ấn chú lúc này trong nháy mắt lao ra một đường hồng mang.

Lúc này ánh sáng bắn ra bốn phía.

Cửu Anh ngưng lấy máu.

“Tới rồi à?”

“Tới rồi!”

Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười.

Ầm…

Trong nháy mắt, di cốt Thú Vương kia lúc này tản ra từng tia máu, tràn ngập bốn phía.

Tia máu lóe lên, trùng khít với huyết thú.

“Nhìn ngươi!”

Tần Ninh quát một tiếng.

Thân thể to lớn của Cửu Anh lúc này vọt tới bên trong huyết chú.

Trong nháy mắt huyết chú lan tràn trên người Cửu Anh.

Bây giờ toàn thân trên dưới của Cửu Anh giống như lửa đốt, đỏ bừng như mỏ hàn.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vào thời khắc này vang lên.

“Tần gia, đau quá…”

“Đau là đúng rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Đây là Giao Mãng Thôn Thiên huyền thú cấp chín, nếu ta đoán không lầm chắc là một con mãng xà đã nuốt long khí của dãy núi Thiên Giao này mà tiến hóa, hàm chứa khí thần long”.

“Tiểu tử ngươi chịu đựng được thì lột xác, không chịu được thì chết”.

Nghe đến đây, chín cái đầu của Cửu Anh hoàn toàn cứng ngắc

Ngươi gạt ta?

Vừa rồi ngươi không nói như vậy.

“Ta chính là Anh Anh của ngươi đó!”, Cửu Anh hô lớn.

“Xem ra không đủ đâu, cho ngươi thêm liều nữa!”

Lúc này Tần Ninh toét miệng cười nói: “Máu thịt của Giao Mãng Thôn Thiên này bị người ta đục khoét sạch sẽ, nhưng dịch tủy bên trong xương tủy mới là thiên tài địa bảo”.

“Nêu thêm chút thần hồn Băng Hoàng của ta, ta đoán chắc có thể cho ngươi muốn sống muốn chết!”

“Đừng đừng đừng… ta sai rồi…”

Chỉ là cho dù Cửu Anh có cầu xin tha thứ, Tần Ninh cũng không phản ứng.

Bàn tay vung lên, một đường hồn lực ngưng tụ thành Băng Hoàng băng lam, lúc này nó bay lên xông vào trong bộ xương kia.

Một khắc sau, mười tám con mắt của Cửu Anh đột nhiên trợn lên, suýt thì ngất đi.

Lúc này Tần Ninh lui xuống.

Cốc Tân Nguyệt thấy vậy không khỏi cười nói: “Không sao chứ?”

“Yên tâm, hung thú thượng cổ mạng tốt lắm!”

Tần Ninh cười nói: “Tên nhãi này ngày ngày cọ vào chỗ tốt của ta, cho nó nếm thử chút đau khổ, nếu không một ngày nói không chừng hư mất”.

Hung thú!

Trong trời đất này đó là một loại không giống với linh thú và huyền thú trời sinh huyết mạch hạn chế.

Hung thú không có huyết mạch hạn chế.

Hạn chót rất thấp.

Nhưng hạn mức rất cao.

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Tiếp theo để xem bản thân nó, chúng ta đi thôi!”

“Ừ!”

Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ kêu rên thống khổ của Cửu Anh kia, trong lòng cũng vui lắm.

Tên nhãi này cũng nói nàng trông xấu xí không ít lần.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Có người tới!

Họ đi ra thông đạo.

Một luồng khí thế ác liệt phả vào mặt.

Bên trong sơn cốc có hơn mấy chục người.

Một thân ảnh cầm đầu, Tần Ninh cũng không xa lạ gì.

“Thanh Dương Linh Tử!”

Lúc này, Thanh Dương Linh Tử mang theo mấy chục người canh giữ ở cửa vào sơn cốc, giống như đang đứng song song với đám người Vạn Tử Hàng.

“Sao thế?”

Tần Ninh không hiểu nói.

“Tên nhãi này nói nơi đây là hắn ta phát hiện ra trước, hắn ta bảo chúng ta giao linh thảo hái được ra”.

“Không biết xấu hổ”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

Lúc này, Thanh Dương Linh Tử mở miệng nói: “Nơi đây vốn là ta phát hiện ra, chỉ có điều một mình ta ở đây nên lo lắng xảy ra vấn đề, ta đi tìm võ giả của Thanh Dương các tập hợp đến đây lần nữa!”

“Vạn Thiên các cũng phải nói đạo lý chứ?”

Thanh Dương Linh Tử lúc này nói tới nói lui, không cao ngạo không thấp hèn.

Vạn Thiên các rất mạnh.

Nhưng Thanh Dương môn cũng có Thiên Nhân trấn giữ.

Cũng không phải Vạn Thiên các nói thế nào thì là thế đó.

Lúc này Vạn Tử Hàng hừ một tiếng nói: “Thanh Dương Linh Tử, ngươi nói mình phát hiện ra trước là phát hiện ra trước sao?”

“Nơi đây lưu lại ký hiệu của ta!”

Bàn tay Thanh Dương Linh Tử lộn một cái.

Trong nháy mắt, trên vách núi bốn phía sơn cốc xuất hiện từng ấn ký.

Ấn ký kia hội tụ thành từng cánh cửa, lúc này lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Bốn phương tám hướng tổng cộng tám cái.

Ký hiệu của Thanh Dương môn.

Lúc này đám người Vạn Thiên các đều ngẩn ngơ.

Thật sự đúng là Thanh Dương Linh Tử phát hiện ra trước.

Vạn Tử Hàng nói: “Chỗ này cũng không phải ai làm ra ký hiệu thì thuộc về người đó. Bằng không ngươi làm ra ký hiệu cả Thiên Âm cung rồi đánh dấu di tích Thiên Âm cung thì là của Thanh Dương môn các ngươi?”

“Vạn Tử Hàng, nói lời này cũng không biết đạo lý rồi!”

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Thanh Dương Linh Tử cười nói: “Linh Tử phát hiện ra chỗ này chỉ là thời gian chốc lát thì bọn ta đã đến rồi, các ngươi tận dụng mọi thứ ở đây, người của Vạn Thiên các không cần thiết phải làm như vậy chứ?”

Sắc mặt Vạn Tử Hàng lạnh lẽo.

“Ngươi làm ký hiệu?”

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Xin lỗi, ta đã phát hiện ra chỗ này từ lâu, ta cũng đã sớm đặt ký hiệu ở đây rồi!”

Lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung một chiêu.

Ở chỗ Thanh Dương Linh Tử đặt ký hiệu, đột nhiên xuất hiện từng chữ Tần.

Chữ Tần kia che lấp bốn phương tám hướng, ước chừng hơn trên ngàn cái.

“Ngươi xem, ký hiệu ta đặt ngươi không biết, nhiều như vậy người cũng không phát hiện ra sao?”

Tần Ninh hài hước nói: “Nếu dựa vào đặt ký hiệu mà nói, ta còn đặt sớm hơn cả ngươi, đúng không?”

“Chỗ này thuộc về Tần Ninh ta!”

Lời vừa nói ra, mặt Thanh Dương Linh Tử biến sắc.

Không thể nào!

Làm sao có thể!

Thời điểm hắn ta tới đây không hề có ký hiệu gì!

Tần Ninh…

Sao làm được?

Lúc này sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ thay đổi.

“Còn đặt ký hiệu, loại ký hiệu này ta có thể đặt cho cả Thiên Âm cung!”

Tần Ninh vừa nói, một tay phất ra.

Trên đất xuất hiện ấn ký chữ Tần do linh khí ngưng tụ.

Lúc này sắc mặt Thanh Dương Linh Tử khó coi.

“Tần Ninh, năm lần bảy lượt ngươi phá chuyện tốt của ta!”

Thanh Dương Linh Tử lúc này phẫn nộ quát: “Đừng tưởng rằng Vạn Thiên các cho ngươi chỗ dựa thì ngươi có thể không chút kiêng dè!”

Thanh Dương Linh Tử thật sự phẫn nộ.

Lần trước trong phòng đấu giá ở Vạn Thiên các.

Hắn ta ra giá, sáng rõ thân phận, nhưng Tần Ninh vẫn không cho hắn ta mặt mũi.

Lần này Tần Ninh lại quấy rối.

Vạn Tử Hàng cho dù biết hắn làm người khác khó chịu, nhưng Thanh Dương môn đông người, Vạn Tử Hàng cũng phải lui.

Tên khốn này...

“E rằng ngươi lầm rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Vạn Thiên các cho ta chỗ dựa? Chỉ e Vạn Thiên các sẽ tránh tự gãy lưng trước, Tần Ninh ta tự cho mình chỗ dựa”.

“Đã thấy qua không biết xấu hổ, các ngươi còn không biết xấu hổ hơn”.

“Phàm là đất cổ thì đều là vật vô chủ, ngươi vẽ một ấn ký thì chính là của ngươi? Ngươi vô lo vô ưu quá đấy!”

“Thật không biết thất tử Thiên Nam rốt cuộc là thứ hàng gì!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thanh Dương Linh Tử lúc này xanh mét.

“Chỉ là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch mà bản lĩnh ăn nói ngông cuồng cũng không nhỏ”.

“Tới đi tới đi, đánh một trận!”, lúc này Tần Ninh ngoắc tay nói: “Không phải ngươi là một trong thất tử Thiên Nam sao? Đánh một trận với ta, ngươi dám không?”

Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn nhìn về phía Thanh Dương Linh Tử mang theo một tia giễu cợt.

Ánh mắt Thanh Dương Linh Tử run lên.

Nỗi nhục như vậy, há có thể nhẫn nhịn?

“Vạn Thiên các sẽ không nhúng tay chứ?”, Thanh Dương Linh Tử lạnh lùng nói: “Chỗ này nhường cho Vạn Thiên các cũng không sao, nhưng tên này hôm nay ta phải giáo huấn thật tốt!”
Chương 1212: Chiến Thanh Dương Linh Tử

Vạn Tử Hàng không mở miệng.

Nhưng Tần Ninh cười nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không ai nhúng tay vào, đánh một trận thì đánh một trận. Nào lề mề quá, ngươi thật sự là một trong thất tử Thiên Nam gì đó sao?”

“Ngươi tự tìm cái chết!”

Thanh Dương Linh Tử lúc này hoàn toàn nổi giận.

Tần Ninh lại bước chân ra.

Thất tử Thiên Nam chỉ có độ lượng này sao?

Hắn thật sự hoài nghi chất lượng danh phận của thất tử Thiên Nam này.

Quá thấp!

Cảnh giới Quy Nhất bát mạch!

Thực lực ngược lại không yếu, nhưng tâm tính quá kém!

Trên thực tế Tần Ninh hiểu ra sao.

Thanh Dương Linh Tử kia từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên.

Thiên tài, kỳ tài!

Ở trong Thanh Dương môn vạn người sủng ái.

Cho dù là ở vùng đất Thiên Nam, duy chỉ có mấy vị thiên chi kiêu tử của Thiên Ngoại Thiên mới có thể so sánh với hắn ta.

Những người khác trong lòng hắn ta không coi vào đâu.

Cao ngạo là bệnh chung của rất nhiều thiên tài!

Thanh Dương Linh Tử cũng không ngoại lệ.

Trước kia ở phòng đấu giá, Thanh Dương Linh Tử lấy thân phận sáng chói của mình ra, vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ lui một bước.

Nhưng không ngờ Tần Ninh không để ý đến.

Mà hôm nay Tần Ninh lại bắt đầu giễu cợt hắn ta!

Tiểu tử này quả thật đáng hận, phải giết!

Soạt…

Lúc này Thanh Dương Linh Tử giết ra.

Người đàn ông trung niên đi cùng bên cạnh cũng không ra tay.

Bây giờ ai cũng đều nhìn ra.

Tần Ninh cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch mà thôi.

Thanh Dương Linh Tử cảnh giới Quy Nhất bát mạch.

Tần Ninh hoàn toàn tìm cái chết.

Ầm…

Trong nháy mắt hai thân ảnh đụng vào nhau.

Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ sơn cốc bắt đầu dao động.

Cảnh giới Quy Nhất đã là võ giả đứng trên hàng ngũ cấp bậc cao thủ của toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

Vạn Tử Hàng thấy cảnh này liền chau mày.

“Thanh Khai Viễn!”

Nhìn bên cạnh, Vạn Tử Hàng nói: “Bảo Thanh Dương Linh Tử dừng tay đi!”

“Ồ?”

Người đàn ông trung niên đi cùng Thanh Dương Linh Tử kia lúc này cười nói: “Thanh Dương Linh Tử chính là môn chủ kế nhiệm của Thanh Dương các ta, ngươi tưởng rằng bổn tọa có tư cách ra lệnh cho hắn làm cái gì sao?”

“Khiêu khích này là Tần Ninh nói ra trước, sao vậy, Vạn các chủ cảm thấy là Thanh Dương môn bọn ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu?”

Nghe đến đây, trong lòng Vạn Tử Hàng thầm mắng một câu: Ngu ngốc!

Lão tử lo lắng Thanh Dương Linh Tử bị Tần Ninh giết.

Đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!

Còn lo lắng cho Tần Ninh?

Tần Ninh diệt ngũ đại tông môn, cảnh giới Quy Nhất bát mạch cũng đã từng giết rồi.

Thanh Dương Linh Tử khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Lảo tử muốn tốt cho ngươi, ngươi còn cười.

Vạn Tử Hàng lúc này chẳng buồn lên tiếng.

Ngu xuẩn!

Ngu xuẩn đến đáng sợ!

Bùm…

Lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Thân ảnh Tần Ninh lui về phía sau, khí tức lơ lửng.

Thanh Dương Linh Tử lúc này tay nghề thành thạo.

“Xem ra quả nhiên ngươi chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!”

Thanh Dương Linh Tử đứng ngạo nghễ giữa không trung, giễu cợt nói.

“Đắc ý như vậy, nói hay giống như ngươi giết được ta vậy!”

Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu không giết chết được, vậy thì nói ít đi, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đột nhiên không giữ được!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thanh Dương Linh Tử lạnh lùng.

“Thứ mạnh miệng”.

“Mạnh miệng? Thực lực lão tử mạnh hơn đấy!”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng.

Trong nháy mắt, hai đường thiên mạch mở ra.

Thanh Dương Linh Tử lại cười nhạo không thôi.

Hai đường thôi mà!

Một khắc sau, tám đường thiên mạch của Thanh Dương Linh Tử ở sau lưng như ẩn như hiện, tựa như nối liền trời đất, ánh sáng bắn ra bốn phía.

“Cảnh giới Quy Nhất nhị mạch muốn chém cảnh giới Quy Nhất bát mạch ta?”

Nghe thấy giọng nói nhạo bám của Thanh Dương Linh Tử, Tần Ninh cười nói: “Ai nói cho ngươi là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!”

Lời vừa dứt.

Đường thiên mạch thứ ba sau lưng Tần Ninh lúc này xuất hiện.

Lần này ba người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Thiển Thiển đều sững sờ.

Ban đầu Tần Ninh là cảnh giới Vạn Nguyên.

Sau đó là cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.

Rồi sau đó là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch.

Sao bây giờ lại là cảnh giới Quy Nhất tam mạch?

Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi!

Lúc này đám người bốn phía đều trợn tròn mắt.

Thanh Khai Viễn kia nhìn thấy cảnh này lại không ngừng nhạo báng.

“Cảnh giới Quy Nhất tam mạch mà thôi…”

Soạt…

Lời Thanh Khai Viễn vừa dứt, Tần Ninh di chuyển.

Quyền! Chưởng! Chỉ! Kiếm!

Bốn đường ánh sáng gần như ngưng tụ thành bốn thân ảnh, trong nháy mắt hạ xuống.

Nhanh!

Nhanh đến cực điểm!

Nhanh đến mức Thanh Dương Linh Tử không phản ứng kịp.

Tốc độ như vậy ai có thể so sánh?

Đoàng đoàng đoàng đoàng…

Trong nháy mắt, bốn phía Thanh Dương Linh Tử nổ bể.

Kim Mang Long quyền!

Phi Tinh chưởng!

Phong Nguyên chỉ!

Kỳ Mộc Chi Kiếm!

Tứ thức Cửu Linh Tinh Thần quyết, tứ thức của bộ thứ nhất, uy lực bảo quyết cấp thấp.

Nhưng vào lúc này bùng nổ lại bày ra lực tàn phá điên cuồng.

Bốn phía sơn cốc đỉnh núi sụp đổ.

Mọi người không thể không lui xuống.

Mà cùng lúc đó Cốc Tân Nguyệt đứng giữa sườn núi ở sơn cốc nhìn xuống phía dưới.

Tần Ninh… giống như đang ma luyện bản thân.

Lúc này Tần Ninh cho người ta cảm giác rất kỳ quái.

Cũng không thúc giục uy lực của chín cột linh trụ, chỉ là dựa vào sự bộc phát của Cửu Linh Tinh Thần quyết.

Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu Cửu Linh Tinh Thần quyết mà Tần Ninh tu luyện.

Võ quyết phối hợp với chín cột linh trụ linh khí thuộc tính không giống nhau, bùng nổ mới thật sự kinh khủng.

Tàn sát cảnh giới Quy Nhất bát mạch cũng không phải vấn đề.

Mà đám người Huyết Nguyệt Phong, La Hàng chính là chết như vậy.

Nhưng bây giờ Tần Ninh không thi triển.

Điều này có chút kỳ quái!

Chỉ là Cốc Tân Nguyệt dần dần hiểu ra.

Tần Ninh đang luyện công kích tứ thức bộ thứ nhất Cửu Linh Tinh Thần quyết mà hắn tu hành.

Giống như chuẩn bị hỗn hợp cùng nhau.

“Không chết sao?”

Lúc này bên trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn về phía đối diện.

Toàn thân Thanh Dương Linh Tử áo quần rách nát, lộ ra từng lớp da thịt màu trắng.

Bây giờ nhìn có chút chật vật.

“Tần Ninh!”

Một tiếng quát khẽ, bên trong Thanh Dương Linh Tử sức mạnh bùng nổ.

“Hôm nay không giết ngươi, thề không làm người!”

Một lời quát xuống.

Trong cơ thể Thanh Dương Linh Tử lúc này điên cuồng bùng nổ.

Hắn ta nổi giận rồi!

Tức giận!

Tần Ninh cảnh giới Quy Nhất tam mạch là cái thá gì?

Ban đầu Tần Ninh khiêu khích, hắn ta cũng vui vẻ chấp nhận.

Người làm mất mặt mũi mình, đáng chết!

Nhưng bây giờ nhìn lại, tên nhãi này không dễ chết như vậy.

Nhưng vậy thì sao!

Hắn ta là cảnh giới Quy Nhất bát mạch.

Tần Ninh cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất tam mạch.

Vẫn phải chết!

“Cửa phong cấm!”

Giữa một tiếng quát khẽ vang lên, linh khí bên trong Thanh Dương Linh Tử hoàn toàn giải phóng.

Khí tức cường đại mở ra từng sóng tràn ngập sơn cốc.

Trong cơ thể hắn ta một cánh cửa linh khí xuất hiện.

Cửa lớn xuất hiện, trong khoảnh khắc đập về phía Tần Ninh, đập về phía tam mạch của Tần Ninh!

Bùm bùm bùm…

Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Ba đường thiên mạch lúc này hoàn toàn bị giam cầm.

Trong cơ thể Tần Ninh, khí tức nhất thời tuột xuống.

Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Vạn Tử Hàng đều khẽ thay đổi.

“Sao vậy, muốn nhúng tay vào?”

Thanh Khai Viễn lúc này bước ra, khí tức cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trấn động mọi người.

Đám người Thanh Dương môn ở sau lưng ông ta cũng nhìn chằm chằm đám người Vạn Thiên các.

“Đây chính là Tần Ninh tự nói, không tới phiên người khác nhúng tay!”

Thanh Khai Viễn giễu cợt nói.

Vạn Tử Hàng lúc này chau mày.

Vạn Thiên các bọn họ lần này chỉ điều động hơn hai mươi người, trước đó đã hao tổn mấy người, bây giờ chỉ còn lại mười mấy người.

Nhưng bên cạnh Thanh Dương Linh Tử.

Thanh Khai Viễn một trong tứ đường chủ Thanh Dương môn, cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.

Nhưng võ giả kia đều là cảnh giới Quy Nhất, thực lực không kém.

Nếu phải đánh nhau, bọn họ cũng bị áp chế.

Lại nhìn về phía Tần Ninh đang chịu áp chế, Vạn Tử Hàng cũng nhức đầu.

Tên nhãi này rốt cuộc muốn làm gì?
Chương 1213: Phong tỏa thiên mạch

Lúc này ánh mắt Thanh Dương Linh Tử lộ ra mùi vị lạnh lẽo.

“Cảnh giới Quy Nhất tam mạch…”

Trong lòng hắn ta cũng kinh ngạc thực lực cường đại của Tần Ninh.

Cảnh giới Quy Nhất tam mạch, đổi lại là người thường sớm đã bị hắn ta tát chết rồi.

Nhưng Tần Ninh rất mạnh, rất khác.

Cửa phong cấm xuất hiện, linh khí trong cơ thể Tần Ninh lúc này bị áp chế cực lớn.

Trong lòng Tần Ninh khẽ sững sờ.

Phong cấm linh khí!

Bảo quyết này của Thanh Dương môn có chút môn đạo.

Phong cấm thiên mạch khởi nguyên trong cơ thể võ giả, cứ như vậy linh khí không thể lưu động trong thiên mạch thì sẽ phải chịu hạn chế cực lớn.

Có chút thú vị!

Lúc này Tần Ninh khẽ ha một tiếng.

Đất dưới chân ngưng tụ ra từng đường linh khí, hội tụ trong cơ thể.

Sao lại biết?

Lúc này Thanh Dương Linh Tử sửng sốt.

Linh khí trong cơ thể Tần Ninh bây giờ lại sản sinh ra sức mạnh mới.

Hắn hấp thụ linh khí từ đâu ra?

Có Bản Nguyên Cửu U đại lục, Tần Ninh có thể hấp thu sức mạnh của đất, ngưng tụ linh khí.

Cho dù ba đường thiên mạch bị đóng chặt cũng ảnh hưởng không lớn.

“Thử một quyền của ta xem!”

Lúc này bàn tay Tần Ninh nắm chặc, năm ngón tay cong khép lại.

Từng đường khí tức bá đạo giải phóng.

Sức mạnh truyền ra.

Tần Ninh cảm nhận được bên trong thân thể có một luồng khí tức thoải mái trải rộng toàn thân.

“Thiên Hổ Khiếu quyền!”

Một quyền đánh ra.

Ba đường thiên mạch, linh khí ngưng tụ giống như tụ tập đến một điểm, lúc này hóa thành một con mãnh hổ lao thẳng về phía Thanh Dương Linh Tử.

Bàn tay Thanh Dương Linh Tử lật một cái, một tấm khiên xuất hiện.

Tấm khiên kia đón gió trở nên lớn hơn, hóa cao ba thước, ngăn cản trước người.

Vừa rồi đánh nhau, hắn ta cũng phát hiện linh khí trong cơ thể Tần Ninh rất cổ quái.

Hùng hậu, mạnh mẽ.

Nếu như nói một luồng linh khí của người khác có thể đánh nát một dãy núi cao trăm mét.

Uy lực kia của Tần Ninh có thể đánh nát một dãy núi cao trăm trượng.

Chênh lệch như vậy cực lớn.

Ầm…

Quyền đánh trên tấm khiên, Thanh Dương Linh Tử giờ phút này mặt liền biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.

Sức mạnh bá đạo chảy qua kỳ kinh bát mạch!

Đau!

Xót!

Tràn ngập toàn thân.

Lúc này sắc mặt Thanh Dương Linh Tử trắng bệch, tấm khiên trong tay lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Cách núi đánh trâu!

Thủ đoạn tấn công đơn giản như vậy, võ giả cảnh giới Cửu Môn cũng có thể làm được.

Nhưng đến trình độ này, cảnh giới Quy Nhất ngược lại rất khó làm được.

Dù sao trong tay mọi người đều là pháp khí, bảo khí, rất khó làm được cách núi đánh trâu.

Nhưng bây giờ sắc mặt Thanh Dương Linh Tử trắng bệch chịu một kích này.

Thanh Dương Linh Tử hừ một tiếng, hắn hít sâu một hơi áp chế xu hướng linh khí đang cuồn cuộn trong cơ thể.

Lúc này trong cơ thể Tần Ninh truyền đến từng tiếng vỡ nát.

Không phải thiên mạch vỡ nát.

Mà là cửa phong cấm trói buộc thiên mạch vỡ nát.

“Thú vị!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Phong cấm ta một lần, thiên mạch ngược lại là trở nên càng ổn định!”

Nghe vậy, vẻ mặt Thanh Dương Linh Tử lạnh như băng.

Tần Ninh coi hắn ta là đá ma luyện của mình!

Thế này sao có thể chịu được!

“Tinh Đấu môn, phá thiên mạch!”

Lúc này Thanh Dương Linh Tử khẽ quát một tiếng.

Toàn thân trên dưới ánh sáng bắn ra bốn phía, linh khí gần như bao phủ thành một quả cầu sáng.

Mà trong quả cầu sáng đó dường như tụ tập từng đường cửa phong cấm, một cửa một tinh thần.

Ở giữa, tinh huy chiếu sáng, kiểu loại khác nhau.

Lúc này trên mặt Tần Ninh lộ ra một tia kinh ngạc.

“Bảo quyết Thanh Dương môn có chút thú vị, thật sự rất thú vị”.

Trong thiên mạch của Thanh Dương Linh Tử đã phong cấm từng cánh cửa linh khí.

Những cửa linh khí kia củng cố linh khí của hắn ta, thời khắc mấu chốt có thể giải phóng ra ngoài, phong cấm thiên mạch của đối thủ, chém chết đối thủ.

Thủ đoạn như vậy đúng là khiến cho Tần Ninh cảm thấy tò mò mấy phần.

Lúc này Tần Ninh cũng không phản kháng, mặc cho cửa linh khí hóa thành từng viên tinh thần rót vào bên trong ba đường thiên mạch của mình.

Thấy cảnh này, đám người Vạn Tử Hàng trong lòng thầm mắng.

Quá liều rồi!

Một khi Tần Ninh không thể nghiền nát những cửa linh khí kia thì bản thân có thể bị phong cấm cả đời, cuộc đời này sẽ không thể tăng trưởng thực lực thêm nữa.

Lúc này khóe miệng Tần Ninh lộ ra nụ cười.

“Cửa linh khí hóa thành linh khí tinh thần, xông vào cảnh giới thiên mạch của đối thủ, khuấy loạn sự chuyển động linh khí của đối thủ, cái này càng bá đạo hơn so với cửa phong cấm”.

Nghe đến đây, Thanh Dương Linh Tử mặt liền biến sắc.

Vài ba lời của Tần Ninh chính là đã vạch trần tuyệt học nòng cốt của Thanh Dương môn hắn ta tu luyện.

Tên nhãi này làm sao phát hiện ra?

Một bên khác, Thanh Khai Viễn cũng vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh thêm mấy phần dò xét.

“Không tồi, tiếp tục phong cấm!”

Tần Ninh nhìn về phía Thanh Dương Linh Tử, cười nói: “Những thứ này không thể đánh loạn chuyển động linh khí của ta, mãi mãi không đủ”.

Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía đám người Thanh Khai Viễn.

“Các ngươi cũng biết chứ? Cùng phong cấm đi, phong cấm hoàn toàn tam mạch của ta đi!”

Lúc này, sắc mặt của Thanh Khai Viễn còn khó coi hơn Thanh Dương Linh Tử.

Đây không phải là Tần Ninh khiêu khích.

Mà là sỉ nhục công khai!

“Ngươi không sợ chết sao?”

“Dĩ nhiên sợ!”

Tần Ninh lại cười nói: “Nhưng các ngươi lại không giết chết được ta!”

Nghe thấy vậy, Thanh Khai Viễn hừ một tiếng.

Đây chính là Tần Ninh tự tìm cái chết.

Ông ta bước ra.

“Phong!”

Lời vừa dứt, Thanh Khai Viễn ra tay.

Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.

Kém một bước nữa chính là cảnh giới Thiên Nhân.

Lúc này bên trong cơ thể Thanh Khai Viễn, sức mạnh so với Thanh Dương Linh Tử đúng là mạnh hơn không ít.

Thanh Dương môn.

Dưới môn chủ có tứ đại đường chủ.

Thanh Khai Viễn chính là đường chủ thứ tư, tuy nói là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch nhưng lại kém hơn so với ba vị đường chủ khác.

Nhưng đó cũng là đứng đầu cảnh giới Quy Nhất.

Ở toàn bộ đại lục Thiên Ngoại, đó cũng là cường giả phía trên.

Lúc này từng viên tinh thần so với Thanh Dương Linh Tử ngưng tụ thì càng sáng chói hơn, nhỏ hơn, ước chừng hàng trăm hàng ngàn viên xông vào trong thiên mạch Tần Ninh.

Khí tức của Tần Ninh bị phong tỏa ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch.

“Hay lắm!”

Nhưng đối mặt với phong tỏa của Thanh Khai Viễn, Tần Ninh không có bất kỳ phản kháng gì.

Lúc này trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên xuất hiện sáu đường thiên mạch.

Hư ảo, cũng không phải chân chính ngưng tụ.

“Tới đi, phong cấm toàn bộ sáu đường thiên mạch còn lại của ta!”

Lời vừa dứt, bốn phía yên tĩnh như chết.

Tần Ninh điên rồi!

Phong cấm toàn bộ rồi thì làm sao Tần Ninh tấn thăng được?

Cuộc đời này sẽ bị kẹt ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch.

“Tần Ninh…”

Ngay cả Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng nhìn ra được sự quỷ dị bá đạo trong tuyệt học của Thanh Dương môn.

Tần Ninh không thể mạo hiểm như vậy.

“Không sao!”

Tần Ninh lúc này lại cười nói: “Phong cấm sáu đường thiên mạch ta sắp mở, vừa hay có thể cho ta áp lực nhất định!”

“Ta cũng không muốn nhanh như vậy đã tấn thăng!”

Khai thiên mạch!

Khó không?

Rất khó!

Nhưng Tần Ninh lại có rất nhiều cách để mở nhanh chóng.

Tôi luyện thiên mạch chính là biện pháp tốt nhất.

Lúc này, Thanh Khai Viễn và Thanh Dương Linh Tử giúp hắn phong tỏa sáu đường thiên mạch, đó chính là gia tăng độ khó cho hắn.

Độ khó này là khát vọng trong lòng Tần Ninh.

Khai thiên mạch càng khó khăn, về sau mở ra thì càng có thể dung nạp thêm càng nhiều linh khí thiên địa!

“Cố gắng lên!”

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía hai người: “Thêm sức mạnh đi, nếu không đủ thì một đám các ngươi sẽ thi triển thuật này, hay là cùng lên đi?”

Lời vừa dứt, hai người Thanh Dương Linh Tử và Thanh Khai Viễn như muốn hộc máu.
Chương 1214: Dáng vẻ hung thú nên có

Tần Ninh thật sự quá xem thường người khác!

“Trấn!”

Thanh Khai Viễn lúc này quát khẽ một tiếng, linh khí trong cơ thể chen chúc giải phóng, hóa thành một cự chưởng, trực tiếp đánh về phía Tần Ninh.

“Ồ? Không theo khuôn ư!”

Nhìn thấy Thanh Khai Viễn lúc này đổi chiêu thức, lời Tần Ninh vừa dứt, chùm tia sáng của chín đường linh khí xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành chín đường thiên mạch hư ảo, giải phóng ra linh khí cuồn cuộn, một quyền đánh ra.

Thiên Hổ Khiếu quyền! Linh khí hóa thành một quyền đánh ra.

Một tiếng xì xì cắn xé cánh tay Thanh Khai Viễn, máu tươi tí tách rơi xuống, Thanh Khai Viễn vội vàng lui về phía sau.

“Ta nói để các ngươi dùng bảo quyết cửa phong cấm, sao ngươi lại dùng bảo quyết khác?”

Tần Ninh không vui nói.

Thanh Khai Viễn và Thanh Dương Linh Tử lúc này chỉ muốn hộc máu.

Cửa phong cấm của lão tử không làm ngươi chết, không phải nên đổi chiêu thức đối phó với ngươi sao?

Chẳng lẽ chờ chết?

Tần Ninh lắc đầu một cái, nói: “Nếu hai ngươi không tuân theo quy định, vậy thì ta cũng…”

“Lão tử thành công rồi!”

Tần Ninh còn chưa nói hết câu.

Giữa tiếng ầm ầm.

Đất sơn cốc sụp đổ.

Một thân ảnh khổng lồ lúc này từ dưới đất chui ra.

Móng vuốt lớn kia túm xuống vang rầm một tiếng.

Thanh Dương Linh Tử không kịp phản ứng, hắn ta bị một cái móng vuốt đè dưới đất.

Đồng thời, Thanh Khai Viễn lúc này lại chịu một luồng sóng nóng hầm hập ảnh hưởng đến, trên người xuất hiện từng vết thương do lửa thiêu đốt.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Cái tên kia bắt nạt Tần gia, tự tìm cái chết rồi!”

Móng vuốt của Cửu Anh dùng chút lực.

Thanh Dương Linh Tử chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị dồn đến cùng một chỗ, hắn phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt trợn lên, linh khí bên trong cơ thể sụp đổ.

“Linh Tử!”

Thấy cảnh này, sắc mặt Thanh Khai Viễn trắng bệch.

Thanh Dương Linh Tử chết rồi! Chết như một trò đùa!

“Ngươi còn nói là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, Cửu gia ta cũng không sợ ngươi!”

Cửu Anh lúc này cơ thể trong giây lát hóa thành ba trăm trượng, thân thể cao lớn phủ lớp vảy sậm màu đỏ, chín cái đầu ngạo nghễ giữa không trung.

Cặp móng kia lại càng giống như que hàn.

Hai cánh mở rộng mang theo từng trận gió lốc.

Hung thú!

“Đây mới là dáng vẻ hung thú nên có…”, Tần Ninh lúc này lẩm bẩm cười nói.

Thanh Khai Viễn tim gan đều nứt toác.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tình huống gì đây?

Một tên súc sinh từ đâu chạy tới?

Nhưng Cửu Anh không quan tâm, một cái đầu rũ xuống, một tiếng ầm vang lên, sóng lửa cuộn mở lao thẳng về phía mấy chục người Thanh Dương môn.

Không có tiếng kêu thảm thiết!

Dưới ngọn lửa đang cháy kia, võ giả cảnh giới Quy Nhất lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Đồng thời, sắc mặt Thanh Khai Viễn hoảng sợ.

Chạy! Nhất định phải chạy!

“Chạy thoát sao?”

Cửu Anh lúc này hét lớn một tiếng.

Tám cái đầu còn lại, một cái chuyển hướng về phía Thanh Khai Viễn.

Thanh Khai Viễn bây giờ như hồn lìa khỏi xác, một hớp máu tươi phun ra dưới chân như sinh ra lửa, chớp mắt chạy xa ngoài ngàn thước.

“Nổ chết ngươi!”

Cửu Anh há miệng phun ra từng quả cầu lửa, từng quả cầu băng đập ra.

Lúc này đám người Vạn Thiên các hoàn toàn ngây người.

Hung thú này… quá dữ!

Không bao lâu, Cửu Anh ngừng lại.

“Tần gia, không sao chứ?”

Cửu Anh cười ha hả: “Cửu gia ta đột phá đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, sức mạnh này nắm trong tay không đủ, khiến cho lão già kia trốn thoát!

Tần Ninh phất phất tay, không có nói nhiều.

“Ta còn tưởng rằng ngươi có thể đạt đến cảnh giới Thiên Nhân chứ!”

“Nào dễ dàng như vậy…”, Cửu Anh bất đắc dĩ nói: “Quá khó, vách ngăn Thiên Nhân rất khó phá, đạt đến Thiên Nhân mở ra linh thức, quá khó!”

“Ngươi hẳn đã mở ra linh thức?”

Cửu Anh cười hắc hắc: “Mở ra linh thức thì mở ra rồi, nhưng rất khó giữ ổn định”.

“Linh thức Thiên Nhân là phải giữ ổn định tồn tại…”

“Xem ra vẫn thiếu đánh”.

“…”

Một người một thú nói hồi lâu.

Lúc này Vạn Tử Hàng mới vừa dẫn người đến gần.

“Tần công tử, ngài...”

“Ta không sao”.

Tần Ninh cười nhạt nói: “Phát hiện một chuyện thú vị, tiếp theo sợ rằng thực lực sẽ không xuất hiện tăng trưởng nữa”.

“Ta phải dừng ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch một thời gian rồi. Cửu Anh, trong thời gian này dựa vào ngươi!”

“Tần gia yên tâm, chờ ta quen sức mạnh rồi, Thiên Nhân để ta giúp ngài giết!”

Nghe đến đây, mấy người không nói gì.

Thiên Nhân… dễ giết như vậy sao?

Cửu Anh không thèm để ý.

Tần Ninh thiếu chút nữa giết Vương Giả rồi, nó giết một Thiên Nhân cũng không làm được, vậy thì mất mặt!

Vạn Tử Hàng lần này thật sự phục rồi!

Tần Ninh không đi con đường bình thường! Tự nguyện bị người ta phong cấm lục đại thiên mạch, ngày sau làm sao tiến vào cảnh giới Quy Nhất tứ mạch, làm sao tiếp tục khai thiên mạch?

Đây không phải trò đùa đâu!

Nhưng Tần Ninh giống như hoàn toàn không để ở trong lòng những lời này.

“Tiếp tục đi thôi!”

Tần Ninh cười nói: “Rừng Thiên Âm này có chút thú vị”.

Mọi người tiếp tục đi.

Lần này Vạn Tử Hàng lại cẩn thận hơn.

Thanh Dương Linh Tử chết rồi! Thanh Dương môn tuyệt đối không thể nào chấp nhận tin tức này.

Tần Ninh giết Thanh Dương Linh Tử, vậy lần này người của Thanh Dương môn nhất định sẽ đuổi giết tới cùng.

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này, giống như nhìn ra Vạn Tử Hàng lo lắng điều gì, Tần Ninh cười nói: “Vạn các chủ yên tâm, chuyện là ta làm, người là ta giết, không liên quan đến Vạn Thiên các các ông, chúng ta chỉ là hợp tác”.

“Tần công tử nghĩ nhiều rồi!”

Vạn Tử Hàng vội vàng chắp tay nói: “Lúc Ngụy tiên sinh rời đi đã căn dặn bọn ta, quyết định của Tần công tử cứ việc tuân thủ!”

Tần Ninh không nói nhiều.

Cùng lúc đó, một bên khác.

Thanh Khai Viễn nhếch nhác chạy thoát.

Ông ta đụng phải một đám người.

“Tứ đường chủ!”

Trong đám người kia, một người đột nhiên mở miệng hô lên kinh ngạc.

“Thanh đường chủ!”

Cô gái cầm đầu chính là đường chủ đứng đầu Thanh Dương môn – Hề Mộng Lâm! Nhìn thấy Thanh Khai Viễn dáng vẻ nhếch nhách, Hề Mộng Lâm cau mày nói: “Không phải ông đi cùng với Linh Tử sao? Sao lại thành bộ dạng này? Linh Tử đâu?”

“Chết rồi!”

Thanh Khai Viễn lẩm bẩm.

Lời vừa nói ra, đám người yên tĩnh thật lâu.

“Thanh Khai Viễn, ông đã xảy ra chuyện gì?”

Một tiếng quát lúc này vang lên.

“Đường chủ Lý Kình, ông có tư cách hỏi ta?’

Sắc mặt Thanh Khai Viễn tái xanh.

“Linh Tử dẫn bọn ta đi đến chỗ bảo vật, nhưng lại đụng phải người của Vạn Thiên các”.

“Vạn Tử Hàng?”

Hề Mộng Lâm cau mày: “Vạn Tử Hàng cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ông cũng là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ông ta có thể giết Linh Tử trước mắt ông?”

“Hơn nữa, Linh Tử cũng là cảnh giới Quy Nhất bát mạch, ông…”

Thanh Khai Viễn lạnh lùng quát: “Hề Mộng Lâm, cô có ý gì?”

“Ta còn chưa nói xong, ông gấp gáp kết luận như vậy?”

Thanh Khai Viễn hừ nói: “Không phải Vạn Thiên các, mà là một người đi cùng Vạn Thiên các, tên là Tần Ninh!”

“Người này cảnh giới Quy Nhất tam mạch, nhưng lại có một con hung thú khủng khiếp cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, giết người không chớp mắt”.

“Linh Tử bị đập chết, ta giữ được một mạng quay về”.

Lúc này sắc mặt Thanh Khai Viễn lạnh lùng.

Bốn người Hề Mộng Lâm, Lý Kinh, Vương Hoành và Thiên Khai Viễn ông ta chính là tứ đại đường chủ đại danh lẫy lừng của Thanh Dương môn, phân chia phụ trách các công việc hằng ngày ở Thanh Dương môn

Chỉ là ba người này đều là cảnh giới Thiên Nhân, chỉ có ông ta cảnh giới Quy Nhất, ngày thường bị ba người coi thường không ít.

Bây giờ lại trong giây phút này nghi ngờ ông ta không dốc toàn lực, làm sao Thanh Khai Viễn không giận!
Chương 1215: Tụ hiện linh thức

“Thanh Khai Viễn, là ông chủ động đi cùng Linh Tử, nghe nói có bảo vật liền lập tức đứng núi này trông núi nọ, bây giờ đã xảy ra chuyện còn không cho phép bọn ta nói?”

Một người đàn ông khác vóc người khôi ngô lúc này lạnh lùng nói.

“Vương Hoành…”

“Được rồi!”

Hề Mộng Lâm quát lên một tiếng.

“Bây giờ không phải lúc truy cứu mấy cái này, nếu môn chủ biết Linh Tử chết…”

“Sẽ tức giận như nào?”

Lời Hề Mộng Lâm nói ra, sắc mặt bốn người khẽ thay đổi.

Thanh Dương Linh Tử chính là môn chủ nhiệm kỳ tiếp theo! Bây giờ chết rồi, trong Thanh Dươg môn ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?

“Việc cấp bách trước mắt là chém chết Tần Ninh kia báo thù cho Linh Tử, thuận tiện phái người đi báo chuyện này cho môn chủ!”

“Thanh Khai Viễn, ba người bọn ta sẽ bẩm báo đúng sự thật cho môn chủ, ông chuẩn bị sẵn sàng đi!”

“Ta biết!”

Thanh Khai Viễn lạnh lùng nói.

Ông ta thật sự biết Linh Tử ở Thanh Dương môn ý nghĩa như thế nào! Môn chủ Thanh Dương môn Thanh Viễn Minh và ông ta là tộc huynh, chỉ có điều quan hệ máu mủ không thân cận như vậy.

Trên thực tế, nói cho cùng Thanh Dương Linh Tử vẫn chỉ là con cháu họ hàng xa của ông ta.

Môn chủ Thanh Viễn Minh chính là cao thủ cảnh giới Thiên Nhân.

Nhưng đời này muốn bước vào Vương Giả cũng không có khả năng.

Nhưng Thanh Dương Linh Tử có cơ hội.

Thanh Dương Linh Tử trẻ tuổi đã là cảnh giới Quy Nhất bát mạch.

Tương lai nhất định có thể trở thành Thiên Nhân, thậm chí là Vương Giả.

Một khi Thanh Dương môn có một vị Vương Giả, vậy thì Thanh Dương môn ở trên đại lục Ngoại Thiên có thể nhảy một bước giống như Thiên Ngoại Tiên vậy.

Khinh thường đại lục Vạn Thiên! Điểm này không nghi ngờ chút nào.

Uy nghiêm một vị Vương Giả có thể mang tới bao nhiêu vị Thiên Nhân cũng không thể so sánh được.

Đây chính là sự thật!

Lúc này, bốn người Hề Mộng Lâm, Lý Kình, Vương Hành, Thanh Khai Viễn biểu cảm đều rất nghiêm trọng.

Không có cách nào! Thanh Dương Linh Tử chết rồi, tổn thất này Thanh Dương môn không chịu nổi.

Bên kia.

Tần Ninh và đám người Vạn Thiên các tiếp tục đi sâu vào rừng Thiên Âm.

Rừng Thiên Âm lớn như vậy, cổ thụ rậm rạp, thường xuyên truyền đến tiếng thú gầm rống.

Chỉ có điều lần này tiến vào rừng Thiên Âm, thấp nhất cũng là thực lực cấp bậc bá chủ một phương cảnh giới Vạn Nguyên, huyền thú cấp năm cấp sáu cũng phải né tránh.

Còn huyền thú cấp bảy.

Đoạn đường này đám người Tần Ninh cũng nhìn thấy không ít thi thể.

Huyền thú cấp bảy thực lực cảnh giới Quy Nhất.

Nhưng lần này võ giả cảnh giới Quy Nhất tiến vào Thiên Âm cung cũng không ít.

Huyền thú cấp bảy không giữ được lãnh địa của mình!

“Di tích một vị Vương Giả quá hấp dẫn người ta rồi!”

Vạn Tử Hàng nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nói: “Con đường võ đạo ai là đỉnh cao? Vương Giả là chúa tể, hấp dẫn quá nhiều người”.

Tần Ninh cười nói: “Vậy cũng phải nhìn cá nhân”.

“Một số người cả đời này chỉ có thể dừng bước ở cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Vương Giả”.

“Thiên phú quyết định hạn mức của một người!”

Thiên phú!

Vạn Tử Hàng cười nói: “Thiên phú của Tần Ninh công tử thật sự là một thứ… quỷ dị nhất trong tất cả các thiên kiêu ta đã từng gặp”.

Quỷ dị! Đúng là quỷ dị.

Nói đề thăng thì đề thăng.

Nói áp chế liền áp chế.

Lần đầu tiên Vạn Tử Hàng nhìn thấy thiên kiêu như vậy.

“Quỷ dị…”

“Con đường võ đạo từ trước đến nay luôn quỷ dị, thiên phú quyết định hạn mức một người”.

“Nhưng thiên phú này có thể đề thăng, ta đã từng thấy một vị nông phu nhảy múa, người sắp chết lại từng bước trèo lên đỉnh Vương Giả!”

“Trời đất này võ đạo tràn đầy quỷ dị, bất cứ ai cũng có thể xuất hiện bất ngờ”.

“Giống như Vạn các chủ ngươi kẹt ở cảnh giới Quy Nhất một trăm năm đúng chứ? Không phải không có cách nào bước vào cảnh giới Thiên Nhân, chẳng qua là đi đường rẽ thôi!”

Lời này vừa nói ra, cơ thể Vạn Tử Hàng cứng đờ.

Tần Ninh là lời nói vô tình.

Nhưng ông ta lại có lòng nghe.

“Không biết lời này của Tần công tử có ý gì? Đi… đi đường rẽ?”

“Không sai!”

Tần Ninh lại nói: “Cảnh giới Quy Nhất mở ra chín đường thiên mạch, nói cho cùng là vì cái gì?”

“Vì sau khi hiển hóa chín đường thiên mạch thì có thể ngưng tụ đến một điểm. Điểm này chính là vị trí của thiên môn”.

“Võ giả tinh mệnh từ xưa hiếm thấy, cũng bởi vì tinh môn thưa thớt, trên con đường võ giả tinh mệnh, ở cảnh giới Quy Nhất đạt đến cảnh giới Thiên Nhân đã không tồn tại cửa ải!”

“Tinh môn mở, đương nhiên làm theo sẽ trợ giúp võ giả tinh mạng ngưng tụ linh thức!”

“Linh thức mà thành, võ giả tinh mệnh kia chính là Thiên Nhân chân chính!”

“Nhưng võ giả tầm thường lại phải vất vả ngưng tụ chín đường thiên mạch thành một điểm, va chạm linh thức biết bao nhiêu khó khăn?”

Vạn Tử Hàng gật đầu.

Võ giả tinh mệnh! Sủng nhi trên trời được đại lục Vạn Thiên công nhận.

Cái gọi là lục đại thể chất Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể khiến rất nhiều người hâm mộ không dứt.

Nhưng võ giả tinh mệnh trên thực tế càng khiến người ta hâm mộ hơn so với lục đại thể chất.

Võ giả tinh mệnh mở tinh môn, tiếp đón sức mạnh tinh thần thế giới Cửu Thiên, đối với tu luyện mà nói, quả thật tốc độ gấp mười lần người thường.

Hơn nữa một vài cửa ải đột phá cảnh giới cũng có tác dụng lớn.

Vạn Tử Hàng cũng không phải võ giả tinh mệnh, trong lòng đương nhiên hâm mộ.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Phụ thân ngươi và ông nội ngươi, con đường đi không thích hợp với ngươi”.

“Trên thực tế, con đường ông nội ngươi đi chỉ thích hợp với ông ta, con đường Vương Giả lão già Vạn Nhất Thiên kia tự tìm ra quá lung tung”.

“Lão già kia thiên phú không tốt lắm, nhưng bền lòng kiên định, ăn đan dược, ăn đan dược, cứ ăn đến khi bản thân thành Vương Giả!”

“Phụ thân ngươi cũng học theo ông ta, đi loạn một trận cũng thành công”.

Nghe đến đây, sắc mặt Vạn Tử Hàng biến hóa mấy phen.

Lời này của Tần Ninh… quá thẳng thắn?

Vạn Nhất Thiên! Vạn Cửu Thiên! Cha con hai người đều là Vương Giả, chính là bảng hiệu của Vạn Thiên các.

Từ xưa tới nay, có thể thành Vương Giả, người nào chẳng phải thiên phú hơn người, cơ hội hơn người! Trong miệng Tần Ninh, ngược lại là cảm giác không đáng nhắc tới.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này nghe vậy cũng chỉ cười.

Đại lục Vạn Thiên này e rằng người có thể khiến Tần Ninh để ý cũng chỉ đếm bằng một bàn tay?

“Ngươi kẹt ở cảnh giới Quy Nhất lâu như vậy, bản thân không cảm nhận được sao? Linh thức tụ tập, tiêu tán, tụ tập, tiêu tán…”, Tần Ninh từ từ nói: “Ngươi tụ tập linh khí cho ta xem!”

Vạn Tử Hàng nghe vậy, lập tức làm theo.

Ông ta đã đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch từ sớm, phơi bày chín đường thiên mạch.

Vị trí của Quy Nhất cửu mạch chính là thiên môn.

Thiên môn trong đầu.

Lúc này trên trán Vạn Tử Hàng cửu mạch nối thành một điểm.

Trong một điểm kia, từng tia sức mạnh hư vô kia từ từ xuất hiện.

“Còn nghiêm trọng hơn so với ta nói, linh khí không cách nào tụ tập trở thành hình thật…”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Thiên Nhân, linh thức công kích vô cùng mạnh, võ giả khác nhau, linh thức công kích hiện ra khác nhau”.

“Ví dụ như ta, nếu đến cảnh giới Thiên Nhân thì linh thức sẽ như vậy…”, lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay xuất một chiêu.

Giữa mi tâm.

Chín đường ánh sáng từ từ xuất hiện.

Cửu sắc! Linh thức!

Lúc này, Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, thậm chí là Cốc Tân Nguyệt đều trợn tròn mắt.

Tần Ninh cảnh giới Quy Nhất tam mạch, làm sao ngưng tụ thành linh thức?

Linh thức! Sự kết hợp giữa linh khí và và ý thức võ giả.

Ý thức võ giả ở trước Thiên Nhân không thể tụ hiện! Nhưng Tần Ninh… lại tụ hiện ra linh thức?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom