• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1221-1225

Chương 1221: Linh thức của Âm Vương

Tần Ninh khẽ cười nói: "Đang suy nghĩ vì sao mà nàng vẫn ổn".

"Chàng đoán xem!"

Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Ta cũng không có nhiều bí mật như chàng, lẽ đã ngày xưa ta cũng từng là một Vương Giả âm thuật đấy?"

"Khó mà làm được!"

Tần Ninh lắc đầu nói: "Vương Giả cũng không xứng xách dép cho nàng của ngày xưa ấy chứ!"

Tần Ninh nói xong, liền đi về phía trước.

Hai người giống như đôi vợ chồng du sơn ngoạn thủy, nắm tay bước đi.

Ở phía dưới, nhóm người Vạn Tử, Hàng Vạn Khuynh Tuyết đều thở hồng hộc.

Quá mệt mỏi!

Thật mệt mỏi!

Cứ bước ra một bước là cảm giác như cõng một ngọn núi.

Nào chỉ là cõng một ngọn núi, còn giống như là dưới chân mang một ngọn núi vậy.

Cũng chỉ có Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt là khiến người ta cảm thấy khó tin.

Mà giờ khắc này, Vạn Tử Hàng nhìn Vạn Khuynh Tuyết.

"Khuynh Tuyết, nhân vật bậc này tương lai tất thành Vương Giả, sao muội không nắm lấy cơ hội?", Vạn Tử Hàng mỉm cười nói.

Ý tứ của ông ta rất rõ ràng.

Vạn Khuynh Tuyết lại lắc đầu.

Tần Ninh đúng là rất yêu nghiệt.

Thế nhưng bảo cô ta nắm lấy cơ hội?

Không nói đến việc cô ta có muốn hay không, cho dù là muốn thì ánh mắt của Tần Ninh cũng không bình thường.

Làm gì phải suy nghĩ không đâu rồi tự chuốc lấy nhục?

Giờ phút này, mọi người đều bắt đầu đi theo hướng mà Tần Ninh nói.

Những sức mạnh đang ngăn cản kia lúc này đúng là có chút yếu bớt.

Trong lúc mơ hồ, linh khí trong cơ thể tựa như đang hòa mình với nốt nhạc của bốn phía, thân thể lúc này cũng đạt được thăng hoa.

Cùng lúc đó, Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt hai người đã biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khoảng thời gian, hai người đã kéo dài khoảng cách với mọi người.

Núi cao ngàn trượng.

Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt vượt qua dãy núi, tốc độ cực nhanh.

Đi vào đỉnh núi, linh khí bốn phía dày đặc không tưởng nổi.

Một luồng linh khí thiên địa xung kích đến cơ thể hai người.

Giờ khắc này giống như đang tắm rửa, khiến người ta thoải mái.

Cốc Tân Nguyệt say mê, nhịn không được mà mở rộng hai tay.

Tần Ninh cũng khẽ nhúc nhích ánh mắt.

Hai người đứng im không nói.

Không bao lâu, Tần Ninh tỉnh dậy, ba đường Thiên Mạch đã mở ra lúc này ngưng thực thêm mấy, phần trở nên càng thêm rộng lớn.

Giờ khắc này, Tần Ninh không quấy rầy Cốc Tân Nguyệt mà đi về phía trung tâm đỉnh núi.

Nơi đó là một khu rừng.

Lá phong đỏ rực, cực kỳ kinh diễm.

Tần Ninh đi vào rừng phong.

Trong khoảnh khắc, cảnh sắc xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Từng luồng âm nhạc như cuồng phong bạo vũ lúc này vang lên.

Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng đàn, tiếng sáo...

Trong chớp nhoáng này, phảng phất tất cả như hóa thành thiên quân vạn mã giết vào trong đầu Tần Ninh, tựa hồ muốn phá hủy ý niệm của Tần Ninh.

Ý niệm bị diệt.

Võ giả sẽ chết.

Khi võ giả chưa ngưng tụ linh thức hay hồn phách thì ý niệm chính là chủ tể của tư tưởng.

Giờ khắc này, Tần Ninh tuyệt không bối rối.

Bàn tay khẽ nâng lên.

Từng luồng sức mạnh lúc này được ngưng tụ.

Sáo Thụ Thiên xuất hiện trong tay.

Tiếng sáo vang lên, hóa thành ngàn vạn đường kiếm khí chém ra bốn phía.

Giờ khắc này, một luồng chiến đấu vô hình triển khai ở giữa rừng phong.

Dần dần, âm thanh ở bốn phía tiêu tán, chỉ còn lại tiếng sáo lượn lờ.

Sắc mặt Tần Ninh giờ phút này tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.

Một lần nữa nhìn sang bên người, chỉ có gió nhẹ thổi qua rừng phong, tiếng xào xạc vang lên, lá cây rơi xuống rào rào, cảnh tượng đẹp đến mức khiến cho người ta ngạt thở.

Giờ khắc này, lòng Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.

"Đạo của Âm Vương quả nhiên đặc biệt!"

"Không phải một lòng tại âm thuật mà là mấy loại đều có phát triển".

Tần Ninh nói xong, tiếp tục tiến lên.

Đi vào sâu trong rừng phong.

Một bàn đá cùng mấy cái ghế đá lẳng lặng bày ra ở giữa rừng phong.

Tần Ninh đi đến trước bàn đá, thản nhiên ngồi xuống.

"Kỳ diệu quá!"

Tần Ninh mỉm cười, giờ phút này bàn tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào bàn đá.

Từng luồng khí tức mạnh mẽ trong lúc này ngưng tụ.

Sức mạnh toàn thân Tần Ninh hoàn toàn được phóng thích.

Linh khí tam mạch điên cuồng tràn ngập.

Nhìn kỹ lại, linh khí tam mạch của Tần Ninh so với linh khí thất mạch bát mạch của võ giả tầm thường càng thêm phong phú mà mạnh mẽ hơn.

Giờ khắc này, Tần Ninh thi triển ra một khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ!

"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"

Chín trụ linh khí lúc này xuất hiện, chín cây hòa làm một, hóa thành một cây cột đá trực tiếp nện xuống.

Oanh...

Bàn đá tại lúc này không hề nổ tung mà chỉ vỡ ra.

Vỡ ra từng vết ấn.

Những vết ấn kia hóa thành một cây đàn cổ, hiện lên trên bàn đá.

"Đàn Phủ Uyên... không dễ lấy như vậy đâu..."

Một giọng nói vang lên bên tai Tần Ninh.

"Âm Vương nhiều thủ đoạn, đã chết nhiều năm mà linh thức chưa từng tán loạn, thật lợi hại!"

"Sao ngươi biết bản tọa chết?"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa.

Trước mặt Tần Ninh xuất hiện một ảo ảnh.

Ảo ảnh cũng không rõ ràng.

Dáng người yểu điệu, tóc dài cuộn lại và được cắm bằng một cây quạt giấy, một thân váy dài giống như tranh sơn thủy in lên trên.

Cô gái này cực kỳ tuyệt sắc!

Phảng phất như là đi ra từ trong tranh, vô cùng tĩnh mịch, như là dung nhập vào trong non nước.

"Người ta truyền rằng Âm Vương có dáng người tuyệt thế, quả nhiên là vậy, có điều xinh đẹp tuyệt trần mà còn bị người đàn ông của mình bỏ thì đúng là không biết cái tên đó có ánh mắt gì!"

Ảo ảnh trước mặt hơi run rẩy.

"Ngươi là người phương nào?"

"Ta chỉ là hậu bối mà thôi, Âm Vương không biết ta đâu!"

"Thế thì chưa hẳn!", Âm Vương từ từ nói: "Ngươi tưởng là ta làm mất ba trong số tứ đại Vương khí ở nhân gian chắc?"

"À..."

Tần Ninh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hóa ra là cô cố ý thả ra làm tai mắt để có thể hiểu rõ thế sự?"

Nghe đến lời này, Âm Vương gật đầu.

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta!", Âm Vương lần nữa nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Ta? U vương của đại lục Vạn Thiên vào chín vạn năm trước, hiện nay là Tần Ninh!"

Lời này vừa nói ra, Âm Vương sững sờ.

"Không thể nào... U Vương tọa hóa rồi sao!"

"Đúng, vậy mới có ta chứ!"

Tần Ninh nói với vẻ dĩ nhiên.

Âm Vương còn muốn nói tiếp, Tần Ninh lại khua tay nói: "Điều tra mãi chuyện này cũng vô nghĩa, ta có thể sống lại một đời thì đó là ta có phương pháp đặc biệt, cô thì không làm được nên đừng nghĩ nữa".

"Hừ!"

Âm Vương hừ một tiếng nói: "Làm sao ngươi biết ta đã chết?"

"Sáo Thụ Thiên nằm trong tay ta mà không có một chút kháng cự nào, bị ta thu phục, trừ phi cô đã chết, nếu không sẽ không thể thuận lợi như vậy".

Nghe đến lời này, Âm Vương lại mang sắc mặt lạnh lùng.

Sáo Thụ Thiên.

Là Vương khí của cô ta!

Cho dù cô ta đã chết thì Vương khí vẫn sẽ có tính bài xích, đến cấp bậc Vương khí thì đều có linh tính nhất định, giống như cây cối lâu dần sẽ thành tinh.

Tần Ninh lại nói là không có kháng cự!

Xem ra mức độ kháng cự này cũng không là gì với Tần Ninh.

"Quy Nhất tam mạch, phong cấm lục mạch!"

Âm Vương từ từ nói: "Ngươi đây là muốn dùng phong cấm để khuếch tán Thiên Mạch trở nên vô cùng mạnh mẽ, cuối cùng xóa đi phong cấm rồi từ tam mạch trực tiếp đạt đến cửu mạch!"

"Không hổ là Âm Vương, lợi hại thật".

"Ngươi đúng là không sợ chết, nếu không cách nào xông phá thì đời này của ngươi sẽ mãi chỉ là Quy Nhất tam mạch".

"Ta đã dám làm thì cũng dám tin chính mình".

Âm Vương im lặng.

"Ta thấy ngươi kiến thức bất phàm, nói là U Vương cũng có vài phần tin cậy".

Âm Vương từ từ nói: "Vậy ta hỏi ngươi, hiện nay Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên ra sao rồi?"

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh hơi sững sờ.
Chương 1222: Cô cứ yên nghỉ đi

"Làm sao? Ma tộc dưới lòng đất mà ngươi không biết à?", Âm Vương bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, hơi cau mày nói.

"Ta đương nhiên biết, chỉ là không ngờ là cô cũng biết".

Âm Vương lại cười nói: "Từ mười hai vạn năm trước, Ma tộc dưới lòng đất đã xuất hiện, có điều khi đó không mạnh mẽ như bây giờ, tuy có trưởng tộc Ma tộc cảnh giới Vương Giả thế nhưng dưới cảnh giới Vương Giả cũng có rất ít".

"Kết quả, mười vạn năm phát triển ở thế giới dưới lòng đất, chúng đã có thành tựu, bắt đầu động thủ ý đồ cắn nuốt đại lục Vạn Thiên".

Tần Ninh nhịn không được nói: "Cô biết hết sao?"

"Vương khí phi phàm, nhiều chuyện ta không hiểu rõ cho nên mới hỏi ngươi!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh gật đầu.

"Ta thật ra cũng không hiểu quá tường tận, dù sao đời này trở về cũng chưa được năm mươi năm".

Nghe đến lời này, Âm Vương nhíu mày.

Ngươi có ý gì?

Chưa được năm mươi năm mà ngươi đến cảnh giới Quy Nhất, ngươi thật lợi hại đấy!

Võ giả đến huyền cảnh Tạo Hóa, tuổi thọ đến đến vạn năm là cực hạn.

Mà đạt tới Quy Nhất, tuổi thọ trọn vẹn sáu vạn năm.

Cảnh giới Thiên Nhân, tuổi thọ đột phá bảy vạn năm.

Đến cảnh giới Vương Giả, tuổi thọ có thể đến chín vạn năm.

Chưa đến năm mươi năm?

Tần Ninh hiện tại chỉ coi như là một đứa trẻ con mấy tháng tuổi trong giới tu luyện mà thôi!

"Ta không hỏi ngươi tu luyện bao lâu".

Âm Vương chế nhạo nói.

Tần Ninh cũng không thèm để ý mà cười nói: "Theo ta biết, Ma tộc dưới lòng đất chia làm năm chi lớn!"

"Luyện Ngục Ma, Thâm Uyên Ma, Cực Địa Ma, Ám Vũ Ma, Liệt Diễm Ma".

"Ta tiếp xúc với chín đại tế tư của Luyện Ngục Ma, thực lực không đồng nhất, còn có một vị trưởng tộc nghe nói tên là Luyện Thiên, cảnh giới Vương Giả!"

"Còn bốn tộc kia, ta cũng chưa có tin tức gì, có lẽ đám Vương Giả lâu năm của Thiên Ngoại Tiên, Huyền Thiên cung, Thính Tuyết sơn trang sẽ biết".

"Ta còn chưa kịp hỏi, để sau này đến Thiên Ngoại Tiên hỏi Trấn Thiên Vương xem sao".

Trấn Thiên Vương!

Âm Vương dù chết nhưng linh thức không hề bị diệt, vẫn là biết đến người này.

Bá chủ Thiên Ngoại Tiên.

Một trong Tứ Đại Thiên Vương của đại lục Vạn Thiên.

Người này là một vị cường giả đỉnh cao.

Âm Vương thậm chí cảm giác người này có thể sẽ thành Thánh.

"Đại khái cũng chỉ có như vậy thôi, ta cũng không biết".

"À đúng rồi, Thiên Đế các cùng Ma tộc dưới lòng đất hợp tác mật thiết, không biết làm cái trò quỷ gì mà lần trước xuất hiện một Vương Giả, ta suýt thì làm thịt kẻ đó, tiếc thật..."

Âm Vương khẽ giật mí mắt.

Ngươi chỉ là một tên Quy Nhất tam mạch mà suýt thì làm thịt một Vương Giả, ngươi đùa ta à?

Coi Vương Giả là rau cải trắng đấy à!

Tần Ninh cũng không nhiều lời.

"Thiên Đế các cùng Ma tộc dưới lòng đất hợp tác là chuyện từ rất sớm rồi, Thiên Đế các chân chính xuất hiện vào chín vạn năm trước!"

Âm Vương từ từ nói: "Cũng chính là lúc mà ngươi quật khởi đó, nhưng với tiền đề là ngươi phải là U Vương chuyển thế!"

Tần Ninh nhíu mày.

"Trừ Thiên Đế các ra thì vẫn còn thế lực khác có hợp tác với Ma tộc dưới lòng đất".

"Về phần là ai thì ta cũng không rõ ràng, dù sao tin tức của ta cũng có hạn".

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.

"Cô yên tâm, cô cứ yên nghỉ đi, ta sẽ tra rõ ràng, tiêu diệt hết Ma tộc dưới lòng đất và cả đám hợp tác với Ma tộc nữa!"

Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh ngưng tụ một vòng sát khí.

Dù sao, chuyện Lý Nhất Phong và Tần Kinh Mặc cũng có quan hệ chặt chẽ với Ma tộc cùng Thiên Đế các.

Huynh trưởng khi hắn còn chưa thức tỉnh ký ức.

Cùng Lý Nhất Phong với tình cảm sư đồ như cha con, cũng như tri kỷ.

Phần tình cảm này không kể là thời gian dài ngắn mà là sức nặng trong lòng.

Tần Ninh từng không chỉ một lần nghĩ tới việc bản thân lần nữa trở về, dẫn theo Tần Kinh Mặc và Lý Nhất Phong du lãm đại lục Vạn Thiên, du lãm thế giới Cửu Thiên và thậm chí là ngao du Thương Mang Vân Giới.

Thế nhưng đều đã trở thành một suy nghĩ viển vông.

Giờ khắc này, cảm xúc của Tần Ninh có hơi thay đổi.

Âm Vương cũng cảm giác được dường như mối thù của người này với Ma tộc dưới lòng đất cũng không nhỏ.

Thở ra một hơi, sắc mặt Tần Ninh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.

"Âm Vương, cô đã chết rồi thì cứ yên nghỉ đi, đàn Phủ Uyên này để cho ta sử dụng, yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ uy danh của nó".

"Hơn nữa, chờ ngày sau ta thành Thánh Nhân, Vương khí đối ta vô dụng, cùng lắm ta cũng sẽ trả lại cho cô".

Tần Ninh trước đó sử dụng binh khí xong thì đều tặng cho những người bên cạnh.

Không dùng đến, giữ lại cũng lãng phí.

Khóe miệng Âm Vương hơi giật một cái.

Sau này thành tựu Thánh Nhân?

Nói như thật.

Thánh Nhân nói thành liền thành được sao?

Nếu là đơn giản như vậy thì Vương Giả khắp nơi tội gì còn bị vây chết tại một bước cuối cùng chứ.

Tứ Đại Thiên Vương kia cũng có tư cách tiến vào cấp bậc Thánh Nhân, nhưng kết quả thì sao?

Đều không thành công!

Tần Ninh đúng là tự tin.

"Nếu ngươi có thể lấy được thì cầm đi, dù sao ta cũng chỉ là một luồng linh thức, không có lực công kích gì cả".

"Được thôi!"

Tần Ninh cười nói: "Đã như vậy thì cô có thể nói cho ta biết ba tòa khác trên hải đảo này là gì được không?"

"Cũng là đàn Phủ Uyên!"

Âm Vương thong dong nói: "Ai có thể đạt được đàn Phủ Uyên liền là của người đó, phải xem năng lực của các ngươi!"

"Ồ?"

Tần Ninh cười nói: "Nếu như thế, đàn Phủ Uyên liền là của ta rồi".

"Mà Thiên Âm tiên cung có cái gì thế? Nếu không có đồ gì tốt thì ta sẽ không đi nữa".

Nghe đến lời này, Âm Vương ngẩn người.

Không có đồ gì tốt thì sẽ không đi nữa?

Ngươi đùa ta?

Ta đặt Thiên Âm tiên cung ở cuối cùng là vì sao?

Cũng là bởi vì nơi đó là tập hợp cả đời tâm huyết của ta.

Làm như kiểu là ngươi xem thường ta lắm?

"Ngươi cứ thu thập lại đàn Phủ Uyên đã rồi nói tiếp, ta thấy có Thiên Nhân xâm nhập, ngươi coi như đạt được đàn Phủ Uyên chỉ sợ cũng sẽ bị người giết chết".

"Còn nữa, Thiên Âm tiên cung có đạo Vương Giả của ta!"

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền trở nên hứng thú.

Đạo Vương Giả!

Đồ tốt!

Nếu một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất quan sát đạo Vương Giả thì tốc độ thăng cấp cảnh giới chắc chắn sẽ nhanh đến mức khiến người giận sôi, một khi giác ngộ đều là chuyện đơn giản đến cực điểm.

"Cũng đúng nhỉ, Vương Giả... Còn sống là bảo mà chết cũng là bảo!"

Nghe đến lời này, thân thể Âm Vương run lên.

Cô ta không muốn nói chuyện nữa.

Cái tên này cố ý kích thích cô ta đấy à?

Âm Vương từ từ nói: "Ngươi không động thủ thì bọn họ liền động thủ đấy".

"Không sao, họ không có cơ hội đâu!"

Tần Ninh nói, mười ngón giao nhau, ngón tay hếch lên, Tần Ninh mỉm cười nói: "Hy vọng là Vương khí đàn Phủ Uyên đừng để ta thất vọng".

Một câu rơi xuống.

Mười ngón tay của Tần Ninh có chút uốn lượn.

Tiếng đàn lơ đãng vang lên.

Bỗng nhiên, toàn bộ hải đảo gồm bốn hải đảo kết nối vang lên một khúc.

Tiếng đàn.

Lúc chậm lúc gấp, khi thì như núi cao mây mù, khi thì như biển cả lao nhanh, khi thì như nước suối chảy nhỏ giọt.

Giờ khắc này, tất cả những ai ở trên bốn hải đảo đều nghe được.

Tiếng đàn rất dễ nghe.

Giờ này khắc này, Âm Vương đứng ở bên cạnh Tần Ninh cũng có chút ngẩn người.

Âm thanh của Tần Ninh!

Thần diệu!

Giờ khắc này, Âm Vương trong lúc mơ hồ có chút say mê.

Dường như có một con đường hiện ra trước mặt cô ta.

Một con đường thông thiên!
Chương 1223: Nghe quân một khúc, thắng mười vạn năm khổ tu!

Con đường kia ngày càng rõ ràng, ngày càng thông suốt, phảng phất như trời đất chầm chậm bị tách ra, mở ra một con đường chở cô ta đi, phá không mà đi.

"Đạo Thánh Nhân..."

Khúc đàn này dần dần kết thúc.

Dây đàn trên bàn đá hơi ngừng lại.

Mà từ từ, một cây đàn chậm rãi ngưng tụ thành hình.

Thân thể hư ảo của Âm Vương lúc này càng thêm mờ mịt.

"Nghe quân một khúc, thắng mười vạn năm khổ tu!"

Âm Vương giờ phút này nhìn Tần Ninh, cười khổ nói: "Đạo của ta chỉ thiếu chút nữa liền có thể thành Thánh, đáng tiếc... thế gian không có nếu như".

Âm Vương lại cười nói: "Tần Ninh, hi vọng ngươi có thể thủ hộ đại lục Vạn Thiên, chúng ta tuy là Vương Giả cao cao tại thượng, nhưng nơi đây dù sao cũng là gia đình của chúng ta, nếu để người ngoài phá hỏng... ta không thể chấp nhận".

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ cười nói: "Yên tâm, không một ai chạy thoát nổi đâu".

"Nếu ta có thể ở cùng một thời đại với ngươi thì có lẽ một khúc này của ngươi liền có thể giúp ta thành Thánh, đáng tiếc, đáng tiếc..."

Âm Vương nói, linh thức dần dần tán loạn.

Đàn Phủ Uyên giờ phút này hoàn toàn hiện lên trên mặt bàn.

"Cô chờ một chút..."

Tần Ninh vừa lên, thân ảnh của Âm Vương đã tán loạn.

"Ta còn muốn hỏi xem là dưới rừng phong đỏ bừng như bàn ủi này có phải là có núi lửa không..."

Tần Ninh bất đắc dĩ.

Đàn Phủ Uyên!

Bảy dây dài ước chừng một mét rưỡi, chiều rộng cũng gần nửa mét, hai bên của đàn Phủ Uyên khắc hình ảnh của một rồng một phượng, long phượng trình tường.

Tần Ninh lúc này dùng hai tay nhẹ nhàng phất qua dây đàn.

Tiếng đàn êm tai vang lên.

Cho tới giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt chạy đến.

Cốc Tân Nguyệt đến Quy Nhất lục mạch.

Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, không có quá kinh ngạc.

Cô gái này bất phàm.

Sau này không chừng cái vị trong hồn hải cô quạnh kia thức tỉnh, biết mình xâm phạm thân thể của nàng thì e là sẽ bạo khởi mà muốn giết mình.

Hiện tại Cốc Tân Nguyệt thăng cấp có nhanh nữa thì Tần Ninh cũng không kinh ngạc.

Nói không chừng tương lai thức tỉnh thành Thần đều có thể.

"Đàn Phủ Uyên?"

"Ừm!"

"Chàng đã đạt được rồi?", Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói.

Tần Ninh lại nhướn lông mày.

Đã đạt được rồi là như nào?

Bài nhạc kia khó đàn lắm đấy.

Đừng nói đại lục Vạn Thiên, dù là thế giới Cửu Thiên, phóng mắt ra nhìn cũng không ai có thể đàn nổi.

Âm Vương bị đàn của hắn tin phục, thậm chí cảm nhận được đạo thành Thánh.

Trên thực tế thì cây đàn Phủ Uyên này cũng bị tin phục!

Đàn có linh.

Âm thanh càng có linh tính!

Đây chính là chỗ thu hút của âm thuật, mạnh mẽ mà tràn ngập thần kỳ.

Thế gian này, vạn vật đều có thể giết người.

Giờ khắc này, Tần Ninh cất đàn Phủ Uyên đi.

Đàn Phủ Uyên!

Sáo Thụ Thiên!

Đàn cùng sáo hợp tấu, uy lực sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Mà cùng lúc đó, nhóm người Vạn Tử Hàng đi lên đến đỉnh núi.

Giờ khắc này, nhìn rừng phong đỏ bừng như bàn ủi, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

"Đến vừa kịp lúc".

Tần Ninh cười nhạt nói: "Vạn Các chủ, cơ duyên của ông đến rồi!"

"Cơ duyên của ta?"

"Ừm!"

Tần Ninh giờ phút này tay cầm sáo Thụ Thiên.

"Ta đã nói với ông, đạo Thiên Nhân của ông bị vòng đi, hiện tại chính là cơ hội để uốn nắn".

"Dưới đảo này hẳn là có một ngọn núi lửa hoạt động".

"Dùng uy của núi lửa uy rèn đúc Thiên Mạch của ông, khiến cho ông đi đến quỹ đạo".

"Đương nhiên, nếu thành công thì ông chính là Thiên Nhân nhất bộ, còn nếu thất bại thì ông sẽ bị cắn ngược, cảnh giới quay về Thiên Mạch, chịu thương tích cực lớn!"

"Lựa chọn như thế nào, xem chính quyết định của ông!"

Vạn Tử Hàng nghe vậy thì không chút do dự nói: "Ta đồng ý thử một lần!"

Ông ta rất khát vọng muốn thử.

Bị vây ở Quy Nhất cửu mạch quá lâu.

Nếu không phải thực lực bị hạn chế thì ông ta sẽ không thể nào bị điều động đến Vạn Thiên các tại thành Thiên Giao đảm nhiệm vị trí các chủ.

Tuy nói làm các chủ ở thành Thiên Giao có địa vị không thấp, thế nhưng làm sao mà tốt bằng ở tổng bộ Vạn Thiên các?

Nhưng chưa đến Thiên Nhân, cho dù có ở tổng bộ Vạn Thiên các thì cũng chẳng có quyền lên tiếng.

Điểm này, Vạn Tử Hàng vẫn hiểu.

Giờ khắc này, Tần Ninh cũng không nói nhảm.

Sáo Thụ Thiên trong tay.

Từng tiếng sáo lần lượt vang lên.

Rừng phong đang thay đổi.

Từng cây phong đỏ rực bắt đầu chuyển động.

Giống như di hình hoán ảnh, từng cây phong lúc này quay thành một vòng.

Mà theo đó, nhiệt độ trên mặt đất bắt đầu lên cao.

Đám người bắt đầu lui về phía sau.

Giờ phút này, Vạn Tử Hàng cảm nhận được khí tức cực nóng.

Ngay lập tức, khí tức cực nóng trên đỉnh toàn bộ hải đảo khiến người ta phải sợ hãi.

Mặt đất xuất hiện từng đường vân đỏ rực lan ra như kinh mạch.

Giờ khắc này, Vạn Tử Hàng đi ra giữa.

Tần Ninh lui ra bên ngoài.

Sau này thế nào thì xem bản thân ông ta thôi.

"Có thể đi đến Thiên Nhân không?", Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này nhịn không được mà hỏi.

"Có thể!"

Tần Ninh cười nói: "Nếu cô muốn đột phá thì cũng có thể đến rìa thử một chút, núi lửa ở đây chất chất thiên địa linh tính, đối với tu vi có lợi ích cực tốt".

Ánh mắt Vạn Khuynh Tuyết sáng lên.

"Các ngươi ở đây thủ hộ cho ông ta, ta đi nơi khác nhìn xem".

Tần Ninh cười nhạt nói: "Có chuyện gì thì cứ liên hệ".

"Được!"

Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt rời đi.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Vạn Tử Hàng ở giữa rừng phong đang chầm chậm bước chân ra rìa.

Một luồng khí nóng truyền đến trong thân thể.

Khí tức đau đớn làm cho Vạn Khuynh Tuyết cau mày.

Nhưng cô ta cần thăng cấp.

Trong Vạn Thiên các, năng lực làm việc rất quan trọng, thế nhưng thực lực lại là quan trọng nhất.

Giờ khắc này, Vạn Khuynh Tuyết cắn răng kiên trì.

Một bên khác, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt xuống núi.

"Cô ta thích chàng!"

Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói.

"Hả?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh ngẩn người, lập tức nói: "Người yêu thích ta rất nhiều, ta không thể thích lại hết được?"

"Nói cho cùng, có đôi khi nhân cách quá quyến rũ cũng không phải chuyện tốt".

Cốc Tân Nguyệt tức mà cười: "Da mặt của chàng trở nên dày như thế từ bao giờ vậy?"

"Vẫn luôn dày mà!"

Tần Ninh cười ha ha nói: "Nàng nghĩ bởi vì nàng đợi ta chín vạn năm nên ta mới chấp nhận nàng sao? Đương nhiên là không”.

"Bởi vì ta thích nàng, cho nên ta mới có thể tiếp nhận nàng".

Nghe đến lời này, Cốc Tân Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, ngọt ngào cười một tiếng.

"Thật đúng là một tình yêu ngọt ngào!"

Một tiếng cười âm lãnh lúc này vang lên.

Trước mặt bọn họ là một thân ảnh xuất hiện.

Tề Tham Thiên Nhân!

Nhìn thấy Tề Tham Thiên Nhân xuất hiện, Cốc Tân Nguyệt liền trở nên cẩn thận.

Cái người này đến với ý xấu.

"Thật là khéo quá, ta còn tưởng rằng ngươi rơi xuống nước chết đuối rồi cơ!"

Tần Ninh nhìn Tề Tham Thiên Nhân, cũng là khẽ mỉm cười nói.

"Nhãi con, ngươi thật đúng là may mắn".

Tề Tham Thiên Nhân cười lạnh nói: "Sáo Thụ Thiên trong tay ngươi, còn sau lưng ngươi... là... đàn Phủ Uyên!"

Một câu rơi xuống, sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân biến đổi.

Đàn Phủ Uyên!

Tần Ninh thế mà tìm được đàn Phủ Uyên!

"Sáo Thụ Thiên, đàn Phủ Uyên đều là trân bảo hiếm thấy, có ganh tỵ không?"

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Có phải là rất muốn cướp đoạt không?"

Nghe đến lời này, ánh mắt Tề Tham bất thiện.

"Muốn dựa vào đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên của ngươi để giao thủ với ta à? Vương khí mạnh mẽ, nhưng ngươi chỉ là Quy Nhất tam mạch, liệu có thúc đẩy được không?"

"Giết ngươi, còn chưa cần đến đến Vương khí!"

Tần Ninh cười nhạo một tiếng.

Một câu rơi xuống.

Thân thể to lớn của Cửu Anh lúc này gào thét mà ra.

"Ông đây muốn so chiêu với ngươi xem sao”.

Cửu Anh tùy tiện nói.
Chương 1224: Tiếng đàn phá linh thức

Ánh mắt Tề Tham Thiên Nhân phát lạnh.

Hung thú!

Khí tức Quy Nhất cửu mạch.

Ông ta là Thiên Nhân nhị bộ!

Cái tên này lại muốn dùng một con hung thú Quy Nhất cửu mạch đối phó ông ta?

Tần Ninh không khỏi quá tự tin rồi.

"Ngươi bị khinh thường kìa!", Tần Ninh nhìn Cửu Anh, cười nói: "Ngươi là hung thú Cửu Anh mà lại bị người khinh thường".

"Khà khà, Cửu gia ta nuốt ngươi".

Cửu Anh giờ phút này nhếch miệng cười một tiếng, trong lúc ầm ầm, từng luồng sức mạnh từ thân thể nó bộc phát ra.

Khí tức mạnh mẽ lúc này hiện ra.

Hóa thành trăm mét, thân hình cao lớn mặc dù không đáng sợ như lúc hóa ra trăm trượng, nhưng tốc độ của Cửu Anh cũng sẽ nhanh hơn không ít.

Tần Ninh giờ phút này nghiêng vào một tảng đá ven đường, khoanh hai tay lẳng lặng xem náo nhiệt.

"Cứ như vậy nhìn sao?"

Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói: "Cửu Anh tuy mạnh, nhưng đối mặt Thiên Nhân nhị bộ thì còn kém chút..."

"Không sao, nó cũng không chết được".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Để nó rèn luyện một chút, nếu không sau này chỉ được cái mẽ đáng sợ chứ chẳng đánh được ai".

"Hơn nữa..."

"Con này lúc nào cũng điên cuồng không phục, ta phải làm cho nó nếm một chút đau khổ".

Nghe đến lời này, Cốc Tân Nguyệt che miệng khẽ cười nói: "Chàng đúng là biết ma luyện".

Tần Ninh nói xong, chém giết bắt đầu.

Giờ phút này, chín cái đầu của Cửu Anh bắn ánh sáng ra bốn phía, sát khí bức người.

Linh khí tràn ngập quanh người Tề Tham.

Nhưng linh khí kia lại là mang theo ánh sáng màu đen, tràn ngập độc tố.

Trong lúc nhất thời, Cửu Anh không dám mạo hiểm tiến.

Bị nhiễm vào độc tố thì sẽ rất phiền phức.

Tề Tham giờ phút này càng tức giận trong lòng.

Tần Ninh khinh thường ông ta!

Thiên Nhân nhị bộ!

Là cường giả đỉnh cao, nhân vật vô địch cái thế mà đại lục Vạn Thiên công nhận.

Thế mà Tần Ninh chỉ cho con súc sinh thực lực Quy Nhất cửu mạch để đối phó ông ta!

Trần trụi miệt thị!

Giờ khắc này, trong tay Tề Tham là hai thanh dao găm đen như mực xuất hiện.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Từng luồng sáng phát ra.

Mặt đất lúc này là thổ địa băng liệt.

Một cái đầu của Cửu Anh nện xuống, đủ để phá hủy một ngọn núi ở nơi đây.

Giữa hải đảo rộng lớn, người một thú điên cuồng chém giết.

Tần Ninh đứng ở một bên, lẳng lặng xem.

"Lão Tử thiêu chết ngươi!"

Cửu Anh quát mắng.

Há miệng ra, phun một ngọn lửa, ầm ầm thẳng hướng Tề Tham Thiên Nhân.

Giờ khắc này, sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân phát lạnh.

Dao găm vung ra, trước người ông ta ngưng tụ từng đạo linh thức.

Những luồng linh thức bện thành tấm lưới màu đen.

Lưới đen tràn ngập ra.

Ngăn cản được ngọn lửa.

Cửu Anh giờ phút này hừ một tiếng, tăng thêm cường độ.

Tề Tham Thiên Nhân lại là mặt không đổi sắc, linh thức lần nữa tế ra.

Cảnh giới Thiên Nhân.

Ngưng tụ linh thức.

Linh thức ở trước cảnh giới Thiên Nhân cũng chỉ là ý niệm của võ giả mà thôi.

Ý niệm dù có mạnh mẽ thì cũng không thể dùng để công kích.

Mà linh thức lại có thần hiệu công kích.

Thậm chí vào thời khắc mấu chốt còn có thể chém giết ý niệm của võ giả cấp thấp, khiến cho đối thủ trở thành người vô dụng, không còn sót lại chút gì.

Giờ phút này, với linh thức phòng ngự, Cửu Anh trong lúc nhất thời khó mà phá vỡ.

"Tần gia, đây là linh thức, ta không có..."

Cửu Anh giờ phút này hét lớn.

Linh thức là ưu thế lớn nhất của Thiên Nhân.

Nó không phá nổi linh thức.

"Đừng sợ".

Tần Ninh giờ phút này lại khẽ cười: "Ta giúp ngươi phá linh thức của kẻ này, ngươi có thể giết chết không?"

"Cho dù cảnh giới Thiên Nhân không có linh thức gộp vào nhưng cũng là linh khí phong phú, thân thể mạnh mẽ”.

"Có thể!"

Cửu Anh lại nói như chém đinh chặt sắt.

“Vậy thì rất tốt!"

Tần Ninh mỉm cười, dứt khoát nhảy lên ngồi trên thân nó.

Đàn Phủ Uyên giờ phút này bình tĩnh đặt ở trên hai đầu gối.

"Ta gảy một khúc phá linh thức của ông ta, ngươi tới giết ông ta, nếu không giết được thì ta sẽ nướng ngươi lên ăn!"

"Ngao ngao..."

Cửu Anh giờ phút này hưng phấn ngao ngao kêu bậy, giống như quỷ khóc sói gào.

Tinh...

Tiếng đàn vang lên.

Một nốt nhạc rơi xuống.

Trong khoảnh khắc, tiếng đàn giống như nước sông cuồn cuộn lúc này truyền ra.

Mười ngón tay Tần Ninh lúc này lộ ra vẻ thon dài, linh động nhẹ nhàng phất qua dây đàn, bộc phát ra một luồng khí tức công kích.

Đàn Phủ Uyên.

Là Vương khí!

Tần Ninh cho dù không thể thúc đẩy cho nó giết Vương Giả nhưng quấy nhiễu linh thức của một cường giả cảnh giới Thiên Nhân thì vẫn là chuyện nhỏ.

Khi tiếng đàn vang lên.

Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh đều không cảm thấy gì.

Chỉ có cảm giác là nhịp tim tăng tốc mà thôi.

Tiếng đàn này tiết tấu rất nhanh, như là sóng biển mãnh liệt đập vào đá ngầm bên bờ.

Ngoài ra thì cũng không còn gì!

Thế nhưng vào giờ khắc này, Tề Tham Thiên Nhân lại tái mặt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Tốt, cơ hội đến rồi!"

Cửu Anh giờ phút này ngao ngao kêu to, một móng vuốt vung ra.

Tề Tham Thiên Nhân nhìn thấy, linh thức lại lần nữa tế ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc chém về phía móng vuốt kia.

Nhưng khi linh thức còn chưa ngưng tụ hoàn toàn.

Tiếng đàn vang lên.

Phụt một tiếng.

Tề Tham Thiên Nhân lại phun ra một ngụm máu tươi.

Linh thức không cách nào tụ tập!

Nếu không, nghe được tiếng đàn này thì sẽ khiến cho linh thức tán loạn.

Giờ khắc này, sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân xấu xí.

"Khốn kiếp!"

Bóng dáng Tề Tham Thiên Nhân lóe lên, trực tiếp tấn công Tần Ninh.

Thằng nhãi này đang quấy rầy ông ta.

"Nằm mơ!"

Ba cái đầu của thân thể to lớn của Cửu Anh giờ phút lại trực tiếp giết ra, ngăn cản bước đi của Tề Tham Thiên Nhân.

"Muốn động vào Tần gia của ta thì cũng phải hỏi ý kiến xem Cửu gia ta có đồng ý hay không đã".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tề Tham trở nên xấu xí.

"Hừ, âm thuật công kích dù gì cũng sẽ có thiếu hụt".

"Ta không nghe là được!”

Tề Tham Thiên Nhân giận dữ hét.

Nói xong, Tề Tham che hai lỗ tai, sắc mặt lạnh lùng.

"Ngớ ngẩn!"

Thấy cảnh này, Tần Ninh lại là khóe miệng khẽ nhếch, mắng một câu.

Giờ phút này, Tề Tham Thiên Nhân không nghe được tiếng đàn của Tần Ninh nữa.

Linh thức tiếp tục tụ tập.

Thế nhưng, sau một khắc, linh thức sụp đổ, Tề Tham Thiên Nhân mang sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Sao lại thế!

Tề Tham Thiên Nhân ngạc nhiên.

"Thật sự là ngớ ngẩn", Tần Ninh cười nói: "Nếu không nghe thấy thì võ giả âm luật không thể tấn công đối thủ được thì võ giả âm luật trong thế giới Vạn Thiên này còn tồn tại làm gì?"

Tiếng đàn hóa thành lực công kích.

Mà cũng không phải là khiến cho Tề Tham Thiên Nhân không nghe được tiếng đàn mà không ngưng tụ được linh thức.

Cái tên này coi võ giả âm tu như là ngớ ngẩn không bằng!

Tề Tham Thiên Nhân giờ phút này lau đi máu tươi ở khóe miệng.

Giờ phút này, ông ta lại không cho là Tần Ninh mạnh mẽ.

Mà là đàn Phủ Uyên mạnh mẽ.

Vương khí!

Mà lại là đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên!

Tần Ninh chỉ là một võ giả Quy Nhất tam mạch có được hai món Vương khí!

Cái tên này...

"Ngươi cho rằng không có linh thức thì ta không đối phó được con nghiệt súc này à?"

Tề Tham Thiên Nhân cười lạnh nói: "Thiên Nhân chính là Thiên Nhân, Quy Nhất chính là Quy Nhất, xét về thân thể, linh khí, chiêu thức chém giết, nó so được với ta sao?"

Oanh...

Tề Tham Thiên Nhân còn đang muốn nói chuyện.

Cửu Anh đã giết ra.

"Ngươi mới là nghiệt súc, cả nhà ngươi đều là nghiệt súc, đời đời kiếp kiếp ngươi đều là nghiệt súc!"

Cửu Anh ngao ngao kêu lên: "Ông đây là hậu duệ của là hung thú thượng cổ Cửu Anh!"

Tề Tham Thiên Nhân giờ phút này mệt mỏi.

Cũng không phải là súc sinh sao?

Cửu Anh lại mặc kệ, trong lúc ầm ầm, chín cái đầu cùng phát lực, tiếng nổ tung liên tục vang lên.
Chương 1225: Cửu Thiên Tịch Diệt

Cảnh giới Thiên Nhân!

Linh khí cùng xác thịt trải qua rèn luyện của linh thức, đạt được sự tăng trưởng.

Đây cũng là chỗ mạnh mẽ của cảnh giới Thiên Nhân.

Tuy không thể thi triển công hiệu của linh thức thì Tề Tham Thiên Nhân cũng không sợ.

Thế nhưng ông ta lại gặp phải Cửu Anh.

Hậu duệ của hung thú thượng cổ.

Cảnh giới Quy Nhất thì thế nào?

Độ mạnh của xác thịt?

Nhân loại so với thú tộc trước giờ đều là không bằng.

Cường độ linh khí?

Cửu Anh cũng không sợ, đầu của nó đã từng bị chém hết!

Tần Ninh giúp nó rèn luyện rồi.

Lúc trước Tần Ninh dẫn chín đại thuộc tính linh khí là quán chú đến đầu nó.

Cho nên hiện tại đầu của nó không phải là đầu của hung thú Cửu Anh bình thường.

Còn mạnh hơn bình thường!

Giờ này khắc này, Cửu Anh lộ ra ánh mắt hung ác.

"Giết!"

Một câu hét lên, sức mạnh toàn thân Cửu Anh hội tụ.

Khí thế lúc này ngưng tụ.

Chín cái đầu cơ hồ là đồng thời hội tụ ra chín trụ thông thiên.

Ánh sáng bắn ra bốn phía.

Chín cây trụ điên cuồng đập xuống.

Thấy cảnh này, Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt đều im lặng.

Tần Ninh cuối cùng vẫn không nhịn được mà quát lên: "Cửu Linh chi khí dẫn sức mạnh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Điện, Huyết".

"Ngươi tiêu hao như thế hoàn toàn là lãng phí!"

"Tề Tham chuyên dùng độc tố, thân thể đều được độc tố luyện thành!"

"Độc sợ cái gì? Sợ hỏa, sợ lôi, sợ điện!"

Một câu hét lên.

Cửu Anh lập tức ha ha cười nói: "Ta hiểu!

Trong khoảnh khắc, chín ánh sáng thiếu mất sáu luồng.

Chỉ còn lại ba luồng cuối cùng.

Lôi!

Điện!

Hỏa!

Ba trụ sáng dài trăm trượng lúc này đập xuống mặt đất.

Tiếng ầm ầm nổ vang.

Trên mặt đất xuất hiện từng vết rách.

Giờ khắc này, Tề Tham rất uất ức.

Quá oan uổng.

Cảnh giới Thiên Nhân.

Linh thức không cách nào thi triển, mà con súc sinh Cửu Anh này càng là nắm lấy nhược điểm của ông ta, dùng lôi điện cùng hỏa diễm khiến xác thịt của ông ta chịu áp chế cực lớn.

Tiếp tục như vậy sẽ thua mất!

Ánh mắt của Tề Tham Thiên Nhân giờ phút này lấp lóe.

Không thể tiếp tục như vậy được!

Trong lòng quát khẽ một tiếng.

Sức mạnh toàn thân Tề Tham Thiên Nhân tăng vọt.

Cảnh giới Thiên Nhân, ngoại trừ linh thức ra thì còn đạo Thiên Nhân.

Giờ khắc này, Tề Tham thể hiện ra đạo Thiên Nhân của mình.

Sức mạnh từng tầng phóng ra.

Giờ khắc này, khí tức của Tề Tham nháy mắt cất cao.

Một tay cầm vào trụ hỏa diễm của Cửu Anh, bàn tay dùng sức, tiếng cót ca cót két vang lên.

Giờ khắc này, ánh mắt Tề Tham phóng ra sát khí.

"Bạo!"

Tiếng vỡ tan tạch tạch lúc này vang lên.

Sắc mặt Cửu Anh biến đổi.

"Ông đây vồ chết ngươi!"

Một cặp móng của Cửu Anh trực tiếp cầm ra.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Mặt đất cuồn cuộn ra tới.

Sức mạnh bùng phát.

Hai thân ảnh lúc này lui lại về sau.

Tần Ninh nhịn không được mà quát mắng: "Thiên Nhân vốn đã mạnh hơn ngươi, dù ngươi là hung thú thì thân xác của kẻ này cũng mạnh hơn ngươi".

"Đánh vào nhược điểm của kẻ này đi, ta có bảo ngươi đối cứng đâu hả".

"Ngươi đúng là ngu xuẩn, không thể phát huy ưu thế của mình được à?"

Nghe đến lời này, Tề Tham Thiên Nhân lại là không khỏi muốn thổ huyết.

"Ta giao chiến với con nghiệt súc này, ngươi chen miệng làm gì?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại là nhịn không được mà bật cười.

"Ta thích thế đấy!"

Nghe vậy, Tề Tham bất đắc dĩ.

"Muốn cướp đồ của ta, lần thứ nhất không giết ngươi xem như tha mạng của ngươi, thế mà còn dám tới nữa, muốn chết phải không?"

Tần Ninh giờ phút này cười lạnh nói: "Bản công tử nói rồi, chọc ta, ta mặc kệ ngươi, nhưng chọc giận ta, vậy liền chuẩn bị vươn cổ chịu chết đi!"

Giờ khắc này, Tề Tham thầm mắng trong lòng.

Tần Ninh chả qua mới là Quy Nhất tam mạch.

Ông ta giết Tần Ninh cũng dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng không nghĩ tới bên cạnh Tần Ninh lại ẩn giấu một con nghiệt súc thế này.

Quy Nhất cửu mạch!

Huyền thú Quy Nhất cửu mạch từ trước đến nay đều mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới võ giả.

Thế nhưng không ngờ Cửu Anh còn mạnh hơn huyền thú.

Đổi lại là huyền thú Quy Nhất cửu mạch, không có linh thức thì ông ta vẫn có thể giết chết như thường.

Nhưng bây giờ...

Oan uổng!

Quá oan uổng!

Cảnh giới Thiên Nhân, ai thấy mà không phải khách khí.

Thế nhưng Tần Ninh lại mang bộ dáng ngươi là Thiên Nhân, muốn cướp đồ của ta thì ta cũng giết ngươi không tha.

Người này đến cùng có lai lịch gì?

Chẳng lẽ là... người của Thiên Ngoại Tiên?

Không!

Không có khả năng!

Trong số thiên kiêu của Thiên Ngoại Tiên mà ông ta biết, tuyệt đối không có Tần Ninh.

Cho dù Tề Tham ông ta là Thiên Nhân thì cũng biết người nào có thể bắt nạt, người nào không nên dây vào.

Người của Thiên Ngoại Tiên, cho dù là thiếu niên thiên tài hắn cũng không thể gây.

Nơi đó có hai đại Vương Giả tọa trấn.

Gây rối với Thiên Ngoại Tiên chính là muốn chết.

Giờ khắc này, ánh mắt Tề Tham mang theo một tia lạnh lùng.

"Nhãi con, lão phu mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".

Tề Tham Thiên Nhân phẫn nộ quát: "Lão phu một thân toàn độc, nếu mà chết thì bốn hải đảo này sẽ bị độc tố nhiễm, ngươi cũng hẳn phải chết không nghi ngờ".

"Ta chạy là được!"

Tần Ninh lười biếng nói.

"Ngươi chạy không thoát đâu!", Tề Tham Thiên Nhân lại lãnh miệt nói: "Độc tố sẽ khuếch tán trong nháy mắt, ngươi chạy trốn được, người phụ nữ và thú cưỡi của ngươi có chạy trốn nổi không?"

Nghe vậy, Cửu Anh lập tức ngao ngao hét lên: "Cửu gia ta không phải thú cưỡi, ta là..."

Chỉ là vừa muốn nói, ánh mắt của Tần Ninh đã phóng tới.

"Ta là chó săn của Tần gia".

Một câu rơi xuống, Tề Tham Thiên Nhân hoàn toàn bất đắc dĩ.

Con này… giữ chút thể diện được không?

"Đừng nói nhảm nữa".

Tần Ninh khua tay nói: "Nơi này còn có Thiên Âm tiên cung nữa, nói không chừng bên trong có thể tìm tới hung thú Thao Thiết mà ngươi tha thiết ước mơ đấy! Nhỡ đâu lại... bị người ta tới bắt đi thì đạo lữ của ngươi sẽ mất đấy".

Nghe đến lời này, Tề Tham khóe miệng giật một cái.

Hung thú Thao Thiết!

Nghe đồn là một trong số những hung thú thượng cổ.

Thế nhưng với bộ dạng đó...

Cho dù sau này có thể hóa thành người thì dáng vẻ chắc... sẽ rất xấu?

Con vật trước mắt này lại còn có khẩu vị nặng như thế?

Cửu Anh nghe đến lời này, lập tức điên cuồng hét lớn: "Không lãng phí thời gian với ngươi nữa!"

Một câu hét lên.

Sức mạnh toàn thân Cửu Anh hội tụ.

Trong nháy mắt, chín cái đầu đầu đã biến mất tám.

Vốn dĩ chín cái đầu nhìn như đầu lân.

Lúc này phảng phất như dực long! Xòe ra hai cánh, hai vuốt vững vàng bắt lấy mặt đất, cái đầu kia lóe ra chín luồng ánh sáng.

Trong chớp nhoáng này lại khiến cho Tề Tham Thiên Nhân cảm giác như nguy hiểm trí mạng.

"Lão tử nổ chết ngươi!"

Cửu Anh hét lên.

Há miệng ra, một quả cầu chín màu xuất hiện.

"Đây là chiêu do ông đây tự sáng tạo ra, Cửu Anh Tạc!"

"Ừm... Không dễ nghe lắm..."

Cửu Anh ngao ngao kêu lên: "Liền gọi... gọi là... Cửu Thiên Tịch Diệt!"

Cửu Thiên Tịch Diệt! Chín loại ánh sáng tụ thành một quả cầu.

Quả cầu rất rất lớn.

Bên trong quả cầu là chín linh khí thuộc tính hội tụ dưới uy năng của huyết mạch của Cửu Anh.

Trọn vẹn mở rộng đến đường kính trăm mét.

Hư không xung quanh lúc này như đang run rẩy.

"Nổ chết ngươi!"

"Cửu Thiên Tịch Diệt!"

Cửu Anh hét lớn.

Oanh...

Quả cầu đen nổ tung.

Thiên địa u ám.

Không gian bốn phía phảng phất bị xé nứt.

Giờ khắc này.

Hư không run rẩy.

Tề Tham Thiên Nhân muốn chạy.

Thế nhưng là không chạy nổi truy kích của quả cầu kia.

Thân thể của ông ta dần dần bị quả cầu ăn mòn rồi nuốt vào.

Sau một khắc, quả cầu nổ tung.

Oanh...

Đinh tai nhức óc!

Hải đảo run rẩy.

Sóng biển gào thét.

Giờ khắc này, tiếng nổ phóng ra giữa thiên địa.

Người trên bốn hải đảo thậm chí đều cảm thấy...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom