• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1236-1240

Chương 1236: Nói đạo lý cũng vô dụng

Hay cho một Tần Ninh, giết Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn bọn họ mà còn dám tiếp tục ở lại cung Thiên Âm.

Hại bọn họ tưởng là Tần Ninh đã rời khỏi cung nên đã ôm cây đợi thỏ ở ngay cửa cung Thiên Âm rồi bỏ lỡ mất bao nhiêu cơ duyên?

Giờ khắc này, bốn đại tông môn! Thiên Bảo lâu! Nhao nhao xuất hiện.

Cảnh giới Quy Nhất lúc này đã không là gì cả.

Thiên Nhân mới có tư cách nói chuyện.

Bốn đại tông môn cộng lại là hơn mười vị Thiên Nhân.

Cùng Thiên Bảo lâu, Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong - cường giả Thiên Nhân tứ bộ.

Giờ khắc này, bầu không khí hơi có vẻ ngưng tụ.

"Vạn Tử Hàng, không liên quan đến ông thì ông cũng đừng xen vào".

Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.

Có một vài chuyện, hắn lười giải thích.

Tam đại tông môn coi bọn họ là con mồi, ba Cự Tử còn đòi cướp Vương khí của hắn!

Đáng chết sao?

Đáng chết!

Về phần Thanh Dương Linh Tử, là hắn ta chính mình muốn chết.

Những người này tự nhận là thực lực mạnh mẽ, gặp chuyện gì cũng không nói lí.

Đối với họ, thiên tài địa bảo chính là của bọn họ, bởi vì bọn họ mạnh mẽ!

Mạnh mẽ thì có thể muốn làm gì thì làm.

Nếu như thế, sao phải nói nhảm?

Mạnh mẽ?

Vậy liền nhìn xem ai mạnh mẽ hơn!

Giờ khắc này, Diệp Viên Viên tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn sang Cốc Tân Nguyệt đang đỡ lấy mình.

"Mọi người..."

"Đừng nói gì cả, cứ nghỉ ngơi thật tốt vào đã", Cốc Tân Nguyệt trấn an nói: "Nhìn Tần Ninh đối phó bọn họ".

"Công tử... Quy Nhất tam mạch..."

"Yên tâm, dù là Vương Giả thì chàng cũng đã suýt nữa giết chết".

Nghe đến lời này Diệp Viên Viên hơi sững sờ.

Đồ vương?

Tần Ninh?

Dù cho nàng biết không thể đánh giá Tần Ninh theo lẽ thường, nhưng mà… như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà?

Cốc Tân Nguyệt nhìn Diệp Viên Viên, không nhiều lời.

Diệp Viên Viên tiến bộ quá nhanh.

Chỉ sau mấy năm, Đế Thể đã đến Quy Nhất cảnh cửu mạch!

Tốc độ như vậy thì đúng là nhanh theo kiểu không bình thường.

Nhưng nàng không nhìn ra được là vì sao.

Có lẽ Tần Ninh biết.

Nhưng có điều trước tiên cần phải giải quyết vấn đề trước mắt mới được.

"Tần công tử..."

"Vạn Thiên các không cần xen vào", Tần Ninh cười nhạt nói: "Một đám tự nhận là thực lực mạnh mẽ liền có thể muốn làm gì thì làm, nói đạo lý với chúng cũng vô dụng".

"So xem nắm đấm ai lớn hơn mà thôi, ta so nổi!"

Vạn Tử Hàng giờ phút này nắm chặt hai tay.

Nếu không nhờ Tần Ninh, ông ta đã không thể đến được Thiên Nhân nhất bộ!

Còn nữa, Ngụy tiên sinh không ở đây, ông ta cần phải bảo hộ Tần Ninh.

Vạn Tử Hàng trịnh trọng nói: "Tần công tử là khách quý của Vạn Thiên các chúng ta, lần này dẫn theo tất cả chúng ta cùng xông vào cung Thiên Âm, sao ta có thể ngồi nhìn mặc kệ?"

"Lý Trường Phong, ngươi muốn giết Tần công tử thì trước tiên cần phải nhìn xem Vạn Thiên các chúng ta có đồng ý hay không đã".

Nói xong, bốn phía tĩnh mịch.

Vạn Tử Hàng muốn bảo vệ Tần Ninh?

Bốn đại tông môn cộng thêm hơn mười vị Thiên Nhân của Thiên Bảo lâu ở đây, Vạn Tử Hàng còn muốn bảo vệ Tần Ninh?

Giờ khắc này, mọi người kinh ngạc trong lòng.

Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười không nói.

Hắn cũng không sợ liên lụy đến Vạn Thiên các, bốn đại tông môn hay Thiên Bảo lâu cũng thế thôi, kể cả là Vạn Thiên các thì hắn cũng không e ngại.

Chỉ là...

Vạn Tử Hàng mới vào cảnh giới Thiên Nhân mà cũng đòi giúp hắn?

Thật sự là không giúp được cái gì...

Nhưng giờ phút này, Tần Ninh tự nhiên sẽ không từ chối tấm lòng của Vạn Tử Hàng.

"Ai tới trước nào!"

Nhìn về bốn phía, Tần Ninh ngạo nghễ nói.

"Hừ, Tần Ninh, ngươi đang chuẩn bị đơn thương độc mã đối địch với bọn ta đấy à?"

"Đúng, thì sao?"

Tần Ninh nhìn về phía người nói chuyện, cười nói: "Thanh Khai Viễn, một trong tứ đường chủ của Thanh Dương môn đúng không?"

Thanh Khai Viễn giờ phút này nhìn, Tần Ninh trong lòng phát hận.

Thanh Dương Linh Tử chính là vì hắn mà chết.

Đây là sỉ nhục!

"Bản tọa sẽ trảm ngươi!"

Thanh Khai Viễn nói xong, đằng đằng sát khí.

Khí tức toàn thân tuôn ra tràn ngập.

Giờ khắc này Thanh Khai Viễn tạo cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ.

Quy Nhất cửu mạch!

Thuộc hàng cường giả.

Gần với Thiên Nhân cùng Vương Giả, tuyệt đối là cường giả tiêu dao tự tại ở đại lục Vạn Thiên.

Giờ phút này, nhìn Thanh Khai Viễn với ánh mắt tràn đầy sát khí dần dần tới gần, mấy người khác cũng không mở miệng.

Tất cả mọi người đều đến báo thù.

Mượn cơ hội báo thù để cướp hai món Vương khí trên người Tần Ninh.

Ai xuất thủ cũng được.

Đến cùng là ai thu hoạch được kia hai món Vương khí thì cũng phải xem cuối cùng ai mạnh hơn.

Hiện tại Thanh Khai Viễn xuất thủ giải quyết Tần Ninh, đây đương nhiên là chuyện không gì tốt hơn.

"Những người khác chưa vội đi đầu thai mà ngươi lại vội vàng quá rồi đấy!"

Tần Ninh đứng vững, chân đạp Xích Dương Long Luân.

Giờ này khắc này, Xích Dương Long Luân mở rộng hơn trăm lần giống như một cái bàn đá ở dưới chân Tần Ninh.

Mà xung quanh bàn đá là hỏa diễm mạnh mẽ bá đạo.

Hỏa diễm ngưng tụ thành chín con Hỏa Long như ẩn như hiện.

Thanh Khai Viễn khẽ nói: "Ngày đó nếu không có con nghiệt súc kia ở bên cạnh ngươi thì ngươi cho rằng mình có thể sống sót sao?"

Nói xong, trong tay Thanh Khai Viễn xuất hiện một thanh đao.

Ánh đao bắn ra bốn phía, Thanh Khai Viễn chém ra một đao.

Quy Nhất cửu mạch!

Chín đường Thiên Mạch như ẩn như hiện, mang theo đao khí mạnh mẽ không thể địch nổi trực tiếp chém về phía Tần Ninh.

Oanh...

Tần Ninh giờ phút này cũng không nói nhảm.

Chín đường Hỏa Long dài trăm trượng, rộng vài chục mét, lúc này ầm ầm lao vùn vụt ra, quay chung quanh bốn phía Tần Ninh.

Lần này không phải hư ảo!

Là thật!

"Trảm!"

Nói xong, đao khí của Thanh Khai Viễn trực tiếp đánh xuống.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

"Nuốt!"

Rầm rầm rầm...

Trong khoảnh khắc, chín con Hỏa Long phun ra hỏa diễm, trực tiếp nuốt giết ra ngoài.

Khanh...

Ánh đao và ánh lửa luân chuyển đến cùng một chỗ.

Ánh lửa bắn ra, bốn phía mặt đất lúc này xuất hiện từng tiếng ầm ầm.

Chỉ là sau một khắc, sắc mặt Thanh Khai Viễn biến đổi cực nhanh.

Mạnh!

Khi hai chiêu va chạm, ông ta có thể cảm giác được khí tức mạnh mẽ phun ra từ trong cơ thể Hỏa Long.

Mạnh mẽ đáng sợ.

Sắc mặt Thanh Khai Viễn trắng bệch, rút lui về sau.

Thế nhưng chín con Hỏa Long kia lại không ngừng phun ra.

Trong lúc nhất thời, bốn phía tràn ngập hơi thở cực nóng.

"Thanh Khai Viễn, để ta giúp ngươi!"

Giờ phút này, một tiếng quát vang lên.

Tam đường chủ Vương Hành của Thanh Dương môn xuất thủ.

Thanh Khai Viễn dù sao cũng là tứ đường chủ của Thanh Dương môn, nếu mất mạng thì Thanh Dương môn cũng mất mặt.

Trước mắt, Thanh Khai Viễn đúng là ở thế yếu.

Vương Hành lên tiếng, ném ra một quyền.

Thiên Nhân nhất bộ!

Linh thức giờ phút này cuốn quanh một chỗ với linh khí, trực tiếp vung ra.

Một tiếng nổ tung vang lên.

Một con Hỏa Long bị xé nứt.

Thấy cảnh này, Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.

"Đã sớm biết một đối một mà các ngươi nói chẳng qua cũng chỉ là trò đùa!"

Nói xong, con Hỏa Long bị đánh tan kia lại lần nữa ngưng tụ.

Chín con Hỏa Long một mạch tấn công đường chủ Vương Hành.

Thiên Nhân nhất bộ, mở linh thức, công kích trộn lẫn linh thức khiến cho công hiệu của linh khí tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của cảnh giới Thiên Nhân.

"Xích Dương Long Luân, càn khôn bát quái!"

Tần Ninh giờ phút này quát khẽ một tiếng: "Càn!"

Sau đó, một con Hỏa Long từ hình thái hỏa diễm hóa thành toàn thân thân mặc áo giáp.

"Càn khôn chấn tốn, khảm ly cấn đổi!"

"Thiên địa duy ta!"

Trong chốc lát, tám con Hỏa Long nháy mắt ngưng tụ ra áo giáp, hóa thành hình rồng thực thụ.

Mà tại lúc này, thân ảnh của Tần Ninh càng là dung nhập vào một con Hỏa Long trong số đó.
Chương 1237: Càn Khôn Chấn Tốn, Khảm Ly Cấn Đoái!

Trong chớp nhoáng này, đám người kinh ngạc đến ngây người.

Tần Ninh cười nhạo một tiếng: "Ngươi cũng coi như là Thiên Nhân đầu tiên đúng nghĩa chết trong tay ta!"

Một câu rơi xuống.

"Kim Mang Long Quyền!"

Một quyền ném ra.

Trong khoảnh khắc đó, Hỏa Long phun ra ra một hỏa quyền, nói đúng ra là long quyền.

Long quyền vừa ra, trực tiếp cắn xé Vương Hành.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương lúc này vang lên.

Thân thể Vương Hành bị lửa thiêu đốt, cơ hồ là trong chớp mắt bị ngọn lửa cắn nuốt...

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy tâm linh run rẩy.

"Ngươi là tên thứ hai!"

Tần Ninh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Thanh Khai Viễn.

Càn Khôn Chấn Tốn, Khảm Ly Cấn Đoái!

Bát quái tụ tập tám phương, tám con Hỏa Long giờ khắc này ngửa mặt lên trời gào thét, tựa hồ đang giải phóng khoái ý trong lòng.

Sức mạnh toàn thân Tần Ninh được ngưng tụ.

Một tay nắm ra, Thanh Khai Viễn muốn trốn tránh nhưng căn bản không tránh kịp.

Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, thân thể Thanh Khai Viễn lúc này bị long trảo bắt lấy, viêm khí cực nóng cắn nuốt thân thể Thanh Khai Viễn.

Giờ khắc này, mặt đất nổ tung.

Toàn bộ tiên cung Thiên Âm bị luồng sóng nhiệt vây quanh.

Thanh Khai Viễn hóa thành dung nham chảy xuôi.

Nhiệt hoá!

Giờ phút này, bốn phía tĩnh mịch.

"Bảo khí siêu phẩm Xích Dương Long Luân!"

Lý Trường Phong giờ phút này mở miệng, khẽ cười: "Quy Nhất tam mạch tay cầm bảo khí siêu phẩm diễu võ giương oai, uy phong thật to!"

"Ngươi có thể thử uy lực của Xích Dương Long Luân xem thế nào", Tần Ninh cũng không nhiều lời.

Bảo khí siêu phẩm rất mạnh!

Thế nhưng cảnh giới Quy Nhất có thể sử dụng sao?

Căn bản không có khả năng!

Lý Trường Phong giờ phút này nhìn Tần Ninh, ánh mắt nhiều hơn mấy phần thẩm tra.

Kẻ này không tầm thường.

Đến cùng ẩn giấu bí mật cỡ nào?

Oanh...

Giờ phút này, một luồng khí tức mạnh mẽ tức triệt để bộc phát.

"Tần Ninh!"

Người lên tiếng là Hề Mộng Lâm!

Hề Mộng Lâm Thiên Nhân nhị bộ.

Cũng là người đứng đầu tứ đại đường chủ của Thanh Dương môn.

Cùng lúc, Lý Kình đường chủ cũng triển khai ra khí tức hùng hậu.

Giờ khắc này, hai người nhìn Tần Ninh, sát khí phun trào.

Thế nhưng bọn họ tuyệt không xúc động.

"Phương Hóa Vũ!"

"Mục Hàm!"

"Lâu Dục!"

Hề Mộng Lâm nhìn bốn phía, nói: "Các ngươi vẫn định chờ để ngư ông đắc lợi hay sao?"

Nghe đến lời này, ba người giờ phút này cũng không thể không đi ra.

Cùng lúc, hơn mười vị Thiên Nhân của bốn đại tông môn lần lượt bước ra.

Giờ phút này, Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân cũng hơi lay chuyển ảnh mắt.

Ba người cũng không muốn ra tay với Tần Ninh, trong nháy mắt là bốn đại tông môn cùng tiến lên.

"Ba vị sợ sao?"

Tần Ninh nhìn ba người, cười nhạt nói.

Hồng Lưu Thiên Nhân lại cười nói: "Lão phu cho dù sợ thì cũng đã đắc tội rồi".

"Bọn người này che giấu lương tâm, muốn bày kế cho chúng ta chết ở đây, bây giờ lại còn cắn ngược một miếng".

"Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu vì sao mà lão phu chưa hề nhập tông môn".

"Những người này, tâm địa quá đen tối!"

"Tâm địa quá đen tối... Ha ha... Nói hay lắm..."

Tần Ninh cười ha ha nói: "Nếu như thế, ba vị có thể chơi cùng mấy vị này một chút không?"

Nghe đến lời này, Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân cùng Lộc Viên Thiên Nhân lại không hiểu.

"Còn có ta!"

Giờ phút này, Vạn Tử Hàng cũng mở miệng quát: "Bản tọa mới vừa vào Thiên Nhân, tuy nói không tính là gì nhưng tốt xấu cũng đã vào cảnh giới Thiên Nhân, không phải loại vô dụng như kẻ nào đó nói".

Lý Trường Phong nghe đến lời này thì cười nhạo, một tiếng không thèm để ý.

Tần Ninh cũng không ngăn cản, nói: "Nếu như thế, những người này liền giao cho bốn vị!"

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn người của bốn đại tông môn ở xung quanh.

Tứ bá Thiên Nam?

Cũng chỉ là một trò cười mà thôi!

"Đàn tới!"

Một câu hét lên.

Đàn Phủ Uyên giờ phút này từ phiêu đãng từ trên đỉnh Nguyên Hoàng cung đi ra.

Tần Ninh giờ phút này đứng vững, tám con Hỏa Long quay chung quanh Xích Dương Long Luân, thân thể ở trong con Hỏa Long thứ chín, hai tay đánh đàn.

"Đàn Phủ Uyên!"

Sắc mặt Lý Trường Phong giờ phút này đã có sự biến đổi.

Đây chính là Vương khí!

"Tặng các ngươi một khúc!"

Tần Ninh cười nói: "Mê Thiên Trấn Tâm Khúc!"

Nói xong, mười ngón tay bắt đầu chuyển động.

Giờ khắc này, tiếng đàn phiêu đãng mà tới.

Ôn hòa như nước chảy.

Thế nhưng, khi tiếng đàn vang lên.

Bốn phía có rất nhiều võ giả tái mặt.

Võ giả cảnh giới Quy Nhất đến từ bốn đại tông môn đều trở nên say mê.

Mà ngay sau đó là những Thiên Nhân kia.

Giờ phút này, Thiên Minh Vũ cũng đã bị tiếng đàn mê hoặc, thần sắc lộ ra sự mê say.

"Cẩn thận!"

Lý Trường Phong lại không nói hai lời, trực tiếp rạch một đường trên cánh tay của Thiên Minh Vũ, máu tươi chảy ra, Thiên Minh Vũ nháy mắt trở nên tỉnh táo lại.

"Sư phụ..."

"Đây là đàn Phủ Uyên, tiếng đàn có tính công kích và tính mê hoặc cực mạnh, cẩn thận..."

Chỉ là, cho dù Lý Trường Phong có nói ra thì cũng vô dụng

Những võ giả cảnh giới Quy Nhất kia giờ phút này đã hoàn toàn đánh mất bản thân.

"Trấn!"

Tần Ninh một câu hét lên.

Trong nháy mắt, mấy trăm vị cảnh giới Quy Nhất lúc này chém giết lẫn nhau.

Trừ nhóm người Vạn Thiên các ra thì đám người của bốn đại tông môn cùng Thiên Bảo lâu đã đánh nhau lia lịa.

Các đại Thiên Nhân thấy cảnh này thì ngơ ngác không thôi.

Tại sao lại như vậy?

Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc để ngẩn người.

Cần khống chế Tần Ninh mới đúng!

"Chúng ta cùng ra tay giết chết kẻ này".

Lâu Dục phong chủ giờ phút này hét to một tiếng.

Chỉ là mấy trăm cảnh giới Quy Nhất lại xông ra tấn công vào mười vị Thiên Nhân.

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

Mà dần dần, tình huống lại có chút không đúng.

Lý Kình đường chủ, cường giả Thiên Nhân nhất bộ giờ phút này đột nhiên phát điên, rít lên một tiếng.

Quay người, Lý Kình đâm sang Hề Mộng Lâm ở bên cạnh.

"Lý Kình đường chủ, ngươi..."

Chỉ là nhìn hai mắt của Lý Kình, Hề Mộng Lâm lại sửng sốt.

Hai mắt của Lý Kình giờ phút này đỏ như máu, hiển nhiên là mất đi lý trí.

Thiên Nhân cũng bị tiếng đàn ảnh hưởng.

Giờ khắc này, bốn người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân cùng Vạn Tử Hàng thấy cảnh này thì đều sững sờ.

"Bốn vị còn lo lắng cái gì?"

Tần Ninh giờ phút này cười nhạt nói: "Giết sạch đi, trời sập xuống đã có Tần Ninh ta đỡ!"

Nghe vậy, tứ đại Thiên Nhân trong nháy mắt xuất thủ.

Bọn họ không bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn.

Giờ khắc này, trời đất biến đổi.

Tất cả mọi người cảm thấy mình như điên lên.

Sắc mặt Lý Trường Phong tái xanh.

Ông ta chính là Thiên Nhân tứ bộ.

Ở đây tu vi cao nhất cũng chính là Lâu Dục phong chủ - Thiên Nhân tam bộ.

Tiếng đàn của Tần Ninh cũng không phải là vô địch.

Tuy nói khiến cho ông ta tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn mất lý trí.

Lý Trường Phong lạnh lùng nói: "Võ giả âm thuật?"

Nhìn Tần Ninh, Lý Trường Phong lãnh đạm nói: "Bản tọa cứ nghĩ là lần này có thể tìm được Vương khí của Âm Vương là đã tốt lắm rồi".

"Hiện tại xem ra không chỉ là một món!"

"Đàn Phủ Uyên!"

"Sáo Thụ Thiên!"

"Xích Dương Long Luân!"

"Hai món Vương khí, một món bảo khí siêu phẩm!"

Lý Trường Phong nhìn Tần Ninh cười nói: "Tần Ninh, ngươi đúng là một nhân vật thiên kiêu khó lường".

Một bên khác, Thiên Minh Vũ nghe đến lời này thì sắc mặt trở nên không thoải mái.

Tần Ninh mới Quy Nhất tam mạch mà thôi!

Nếu là đến Thiên Nhân nhất bộ, so sánh với hắn ta thì không phải có thể tiêu diệt hắn ta dễ như trở bàn tay hay sao?

Chuyện này khiến hắn ta rất không thoải mái.
Chương 1238: Chém ngươi, chỉ cần bốn kiếm!

"Đáng tiếc..."

Lý Trường Phong giờ phút này cầm trường kiếm, cười nói: "Đáng tiếc ngươi hôm nay gặp phải Trường Phong kiếm khách - Lý Trường Phong là ta!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ mỉm cười.

Thiên Nhân tứ bộ!

Rất mạnh mẽ.

Cảnh giới Thiên Nhân chia làm bảy bước.

Tứ bộ thuộc về cấp độ tầm trung, cao.

"Chính ngươi cũng cảm thấy ngươi không thể dùng tiếng đàn để ảnh hưởng ta", Lý Trường Phong lạnh lùng nói: "Nếu như thế, ngươi đã không còn con át chủ bài giữ mạng mạnh nhất nữa rồi".

"Ai nói cho ngươi là ta muốn giữ mạng!"

Trong tay Tần Ninh giờ phút này xuất hiện kiếm U Khô.

Bảo khí hạ phẩm - kiếm U Khô tản mát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

"Nếu là kiếm U Khô của ta có thể nuốt kiếm Tật Phong của ngươi thì có lẽ lần này nó có thể tăng thêm một cấp bậc nữa".

Tần Ninh nói xong, sát khí bành trướng.

"Chém ngươi, chỉ cần bốn kiếm!"

"Một kiếm chém con đường Thiên Nhân nhất bộ của ngươi!"

Giờ khắc này, ba đường Thiên Mạch bên trong cơ thể Tần Ninh lúc này ngưng tụ mà ra.

Cùng lúc đó, phía sau xuất hiện chín đường Thiên Mạch hư ảo thêm lần nữa.

Trong khoảnh khắc.

Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Lý Trường Phong giờ phút này biến đổi sắc mặt.

Ông ta đang là Thiên Nhân tứ bộ mà lại cảm nhận được uy hiếp.

Đây rõ ràng là chuyện không thể nào, nhưng bây giờ lại chính là như thế.

"Kỳ Mộc Chi Kiếm!"

Một kiếm lúc này vung ra.

Trường kiếm nối liền trời đất, ngưng tụ linh khí ở toàn thân Tần Ninh, hội tụ lại rồi lan tràn xuống.

Oanh...

Mặt đất ầm vang, run rẩy không thôi.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tâm thần bị đả kích rất lớn.

Cùng lúc, một luồng khí lạnh được phóng ra.

Lý Trường Phong mặt không đổi sắc, vẫy tay một cái, kiếm Tật Phong lúc này giết ra.

"Xuân Chi Miên Miên!"

Một kiếm xông ra, kiếm khí đầy trời, uy lực cũng không mạnh mẽ nhưng lại rơi xuống như mưa xuân, từng thanh bay xuống, phô thiên cái địa.

Nhưng giờ phút này, kiếm của Tần Ninh như là tảng đá nện xuống.

Tiếng phanh phanh kịch liệt vang lên, tiếng va chạm vang vọng khắp Tiên cung.

Giờ khắc này, hai người một kiếm đối một kiếm.

Lý Trường Phong rõ ràng cảm giác được áp lực rất lớn.

"Hạ Vũ Lôi Minh!"

Ông ta là Lý Trường Phong, được tôn xưng là Trường Phong kiếm khách.

Bộ Tứ Lý Thánh Kiếm Thuật lưu truyền rộng rãi chính là kiếm quyết sở trường của ông ta.

Uy lực rất mạnh mẽ.

Cho dù cùng là Thiên Nhân tứ bộ, ông ta cũng không e ngại.

Nhưng bây giờ ông ta lại cảm giác được uy lực rất mạnh từ kiếm của Tần Ninh.

Đó căn bản không phải thực lực mà Quy Nhất tam mạch có thể bộc phát ra.

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

"Kỳ Mộc Chi Kiếm!"

Vẫn là thức ban đầu.

Thế nhưng lúc này, Tần Ninh lại thi triển càng thêm mãnh liệt hơn ban nãy.

Khí tức lan tràn khắp thiên địa được phóng thích ra.

Tiếng nổ tung ầm ầm, từng làn sóng xô trào.

Kiếm thứ nhất còn chưa biến mất.

Kiếm thứ hai đã lại rơi xuống!

Đây không phải trò đùa sao?

Giờ khắc này, sắc mặt Lý Trường Phong phát lạnh.

"Thu Phong Tịch Quyển!"

Kiếm lần nữa giết ra, thức thứ ba.

Kiếm khí giống như là lá rụng bèo trôi, phiêu linh giữa thiên địa, ầm ầm rơi xuống.

Thế nhưng lại xuất hiện từng luồng khí tức mạnh mẽ ngưng tụ.

Tĩnh mịch như trời thu nhưng trong tĩnh mịch lại ẩn chứa sát khí.

"Kỳ Mộc Chi Kiếm!"

Kiếm thứ ba của Tần Ninh giờ phút này một lần nữa chém ra.

"Đông Tuyết Mạn Thiên!"

Lý Trường Phong gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt đã tái nhợt.

Kiếm khí đầy trời như là tuyết trắng mùa đông, lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn không mảy may phản ứng.

"Kỳ Mộc Chi Kiếm!"

Sắc mặt của Lý Trường Phong giờ phút này hết sức khó coi.

Tứ Quý Thánh Kiếm Thuật!

Kỳ Mộc Chi Kiếm!

Bốn thức quyết đấu.

Ông ta một mực biến ảo kiếm chiêu.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn lù lù bất động, chỉ dùng một chiêu kia.

Nhưng là một chiêu kia, mỗi một lần phóng thích ra lại càng hung mãnh hơn lần trước.

Oanh...

Bốn kiếm của Lý Trường Phong lúc này diễn hóa ra Xuân Hạ Thu Đông.

Thế nhưng bốn kiếm của Tần Ninh vẫn y như cũ là Kỳ Mộc Chi Kiếm.

Nhưng, chỉ sau một khắc, có biến xảy ra.

Bốn kiếm của Lý Trường Phong hóa thành Xuân Hạ Thu Đông, phảng phất như từ trống rỗng phác hoạ ra cảnh tượng bốn mùa trong năm.

Nhưng ở một bên khác, bốn thanh Kỳ Mộc Chi Kiếm của Tần Ninh lúc này chém ra.

Thiên địa vì đó mà đổi màu.

Mặt đất vì đó run rẩy.

Bốn kiếm hợp nhất!

Xé rách vầng trời.

Trực tiếp rơi xuống, nện vào bốn kiếm của Lý Trường Phong.

"Chạy mau!"

Lý Trường Phong giờ phút này sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể hô lên một câu như vậy với Thiên Minh Vũ.

Thiên Minh Vũ giờ phút này đâu còn dám dừng lại.

"Chạy?"

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.

Một câu rơi xuống.

Một tay vung ra hóa thành cự chưởng kình thiên nện về phía Thiên Minh Vũ.

"Ha ha ha..."

Lý Trường Phong giờ phút này lại cười ha ha: "Lão phu cả đời tu kiếm thuật, chỉ bội phục Kiếm Tiên Bùi Giác của Thiên Ngoại Tiên!"

"Tần Ninh, kiếm của ngươi càng mạnh hơn hắn ta ha ha..."

"Lão phu thua!"

"Thế nhưng, Bùi Giác cũng thua..."

"Kiếm thuật hắn ta không phải là thứ nhất, ta cũng không phải thứ nhất, Tần Ninh, ngươi mạnh hơn ta!”

Nhìn thấy Lý Trường Phong như điên, thân thể chạy như bay về phía Thiên Minh Vũ.

Tần Ninh nhăn mày lại: "So với ngươi còn mạnh hơn rất đơn giản".

Tần Ninh chán phải nói nhiều, hạ tay xuống.

Nhưng tại giờ phút này, Lý Trường Phong phun ra một ngụm máu tươi, như bị sét đánh.

Bốn thanh Kỳ Mộc Chi Kiếm của Tần Ninh gần như chém đứt sức sống của ông ta.

Nhưng Lý Trường Phong không quan tâm.

Chết cũng phải ngăn lại thủ đoạn tru sát Thiên Minh Vũ của Tần Ninh.

Oanh...

Khoảnh khắc ấy, thân thể Lý Trường Phong nổ tung.

Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong danh chấn đại lục Vạn Thiên, chết!

Giờ khắc này, Thiên Minh Vũ thoát ra khỏi tiên cung Thiên Âm, tam hồn thất phách chỉ còn một phách.

Suýt chết!

Hắn ta suýt chết!

Lý Trường Phong liều chết ngăn lại giúp hắn ta.

Tần Ninh...

Nghĩ đến đôi con ngươi bình tĩnh đó, Thiên Minh Vũ run rẩy cả người.

Cha dặn hắn ta đi theo Lý Trường Phong ra gặp gỡ thiên tài của đại lục Vạn Thiên.

Nhưng bây giờ chỉ mới được gặp Tam Diệp Tử, người thứ hai chính là Tần Ninh.

Tần Ninh là cái gì?

Con đường ma luyện khiêu chiến à?

Hắn ta còn chưa bắt đầu thì đã tái mét mặt mày, còn làm mất mạng của Trường Phong kiếm khách.

"Cha..."

Thiên Minh Vũ giờ phút này gần như khóc thét, lao vùn vụt rời đi, một khắc cũng không dám dừng lại...

Cùng lúc, một bên khác.

Tần Ninh nhìn thân thể của Lý Trường Phong bị trường kiếm chia làm bốn khúc, hờ hững nói: "Ngươi muốn để hắn ta đi thông báo cho Thiên Bảo lâu sao?"

"Tới kẻ nào, chết kẻ đó!"

Một câu rơi xuống, thân thể Lý Trường Phong tán loạn.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Một bên khác, tứ đại Thiên Nhân Hồng Lưu, Vạn Tử Hàng, Lộc Phương Lộc Viên giết đến vui vẻ.

Là rất vui vẻ!

Giờ này khắc này, cho dù là Lâu Dục Thiên Nhân tam bộ cũng đã bị tiếng đàn ảnh hưởng, không cách nào bảo trì toàn lực.

Bốn người xông vào giết một đám mất lý trí, có thể nói là gia tăng giết chóc, tiếp tục tiến hành.

Giao chiến càng thêm thảm liệt.

Tần Ninh giờ phút này đứng đánh đàn.

Vốn dĩ lần này bốn đại tông môn làm gì, hắn ta cũng không so đo.

Thực tế cũng không định đại khai sát giới.

Chỉ là gặp lại Diệp Viên Viên, nhìn thấy Diệp Viên Viên bị đuổi giết, suýt nữa thì chết trước mặt mình, tâm tình của hắn trong nháy mắt liền trở nên không vui.

"Sai lầm...", Tần Ninh nhẹ nhàng mở miệng, từ từ nói: "Có điều cũng đúng là một đám đáng chết..."

Tiếng đàn lúc này càng thêm gấp gáp.

Đại chiến tựa hồ bắt đầu, kéo lên màn che.

Thế nhưng, bỗng nhiên.

Đất trời bốn phía nổ tung.

Trên mặt đất, một màn ánh sáng lúc này bay lên.
Chương 1239: Tứ Nguyên Tử Thiên Trận

Khu vực trống rỗng kia xuất hiện một mảnh thiên địa được ngưng tụ, trói buộc Tần Ninh ở trung tâm.

Bốn ánh sáng cao trăm trượng, tụ tập hóa thành màu tím, quay xung quanh Tần Ninh.

Tiếng đàn tại lúc này bị ngăn cách.

Trong chớp nhoáng, từng luồng khí tức mạnh mẽ từ bốn phía vây quanh mà tới.

"Hai món Vương khí này, bản tọa muốn!"

Một câu rơi xuống, hơn mười thân ảnh giờ phút này vây quanh ở bên ngoài màn ánh sáng màu tím.

Cầm đầu là một người có vẻ mặt ưu nhã, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, nhìn về phía Tần Ninh đang ở trong ánh sáng.

"Thương hội Diệp gia!"

Trong đám đông có người nói nhỏ một tiếng.

Thương hội Diệp gia!

Một trong tam đại giao dịch các, sự tồn tại nổi danh tương đương với Thiên Bảo lâu và Vạn Thiên các.

"Thất mạch mạch chủ Diệp Khai Nguyên!"

Nhìn thấy người kia, đám người càng là kinh ngạc.

Diệp gia cũng tới!

Giờ này khắc này, tiếng đàn bị ngăn cách, bên ngoài, đám người Lâu Dục bắt đầu khôi phục lại lí trí.

Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Lộc Viên cùng Vạn Tử Hàng tái mặt.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

Đến cùng ai mới là chim sẻ?

Thương hội Diệp gia thật là biết nhẫn nại!

Mà khi thấy Lý Trường Phong bị Tần Ninh giết chết, thế mà còn dám xuất hiện.

Dám làm vậy thì chứng tỏ bọn họ có cách để chế phục Tần Ninh.

"Thương hội Diệp gia?"

Tần Ninh nhìn về phía nhóm người kia, quần áo trên thần đều được thêu một chữ "Diệp" biểu lộ ra mấy phần cứng cáp.

"Phong cấm ta?"

Tần Ninh nhìn mấy người, nhịn không được cười nói: "Tứ đại Thiên Nhân bày ra phong ấn trận?"

Diệp Khai Nguyên giờ phút này lạnh nhạt nói: "Trận này tứ đại Thiên Nhân bố trí, không đến Thiên Nhân, không có linh thức thì không có khả năng phá vỡ".

"Dù là ngươi có thể đồ sát Vương Giả, nhưng không có linh thức ngươi cũng không phá nổi".

"Tần Ninh, giao ra đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên và Xích Dương Long Luân, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết".

Diệp Khai Nguyên rất tự tin.

Tứ Nguyên Tử Thiên Trận!

Không chỉ vây khốn Thiên Nhân cùng Vương Giả, trận này có phong cấm cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng linh thức lại là sẽ trở nên rất nhỏ yếu.

Tần Ninh ở Quy Nhất tam mạch có thể chém giết Thiên Nhân từ bộ là Lý Trường Phong, ông ta đương nhiên sẽ không đến chịu chết.

Nhưng trận này xông ra, Tần Ninh không có khả năng phá vỡ.

Nếu như thế, ông ta liền dám xuất hiện, dám cướp đoạt hai đại Vương khí.

"Tứ Nguyên Tử Thiên Trận..."

Tần Ninh cười nói: "Không sai, võ giả dưới cảnh giới Thiên Nhân không cách nào sinh ra linh thức, cho nên không có khả năng phá vỡ trận này!"

"Đã như vậy, trận pháp này cắn nuốt linh khí của ta, ta hẳn phải chết không nghi ngờ..."

Diệp Khai Nguyên cười.

Bốn vị Thiên Nhân nhất bộ luyện ra, cho dù là trên trăm vị Quy Nhất cửu mạch mệt chết thì cũng không có khả năng phá vỡ.

Tần Ninh càng không có khả năng!

"Nhưng..."

Tần Ninh giờ phút này lại lên tiếng lần nữa: "Thiên Nhân tứ bộ ta đều có thể trảm, đừng bảo ngươi tưởng là có thể dựa vào một đại trận phong cấm liền có thể vây khốn ta?"

Một câu rơi xuống giờ, sắc mặt Diệp Khai Nguyên lúc này biến đổi.

Trong khoảnh khắc.

Chỉ thấy Tứ Nguyên Tử Thiên Trận kia lúc này thế mà là mở ra một cái thông đạo.

Tần Ninh bước ra, từng bước một đi ra khỏi thông đạo.

Như là đi bộ, nhàn nhã, tự nhiên.

Cái gì?

Tứ đại Thiên Nhân giờ phút này cũng là kinh ngạc đến ngây người.

"Thương hội Diệp gia cũng muốn làm chim sẻ à? Các ngươi làm chim sẻ, vậy ta liền làm chim ưng nuốt các ngươi!"

Quát khẽ một tiếng.

Chín con Hỏa Long lúc này ầm ầm trùng sát ra ngoài.

Đông đông đông...

Tiếng trầm thấp tại lúc này vang lên.

Trên mặt đất là từng thanh âm càn quét ra.

Tứ đại Thiên Nhân giờ phút này chỉ cảm thấy tâm thần bị ảnh hưởng.

Sau một khắc, tám con Hỏa Long kia trực tiếp nuốt thân thể của bọn họ vào.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Giờ phút này, sắc mặt Diệp Khai Nguyên tái mét.

Làm sao lại có thể phá vỡ đại trận… một cách đơn giản như vậy?

Không!

Tần Ninh căn bản không phải phá trận mà là... đi ra.

Tà ma!

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Khai Nguyên thay đổi, Tần Ninh lạnh nhạt tự nhiên, hai tay đánh đàn, tiếng đàn vang lên lần nữa.

Nhóm người Lâu Dục cho dù ở cảnh giới Thiên Nhân thì giờ phút này cũng nhịn không được mà đỏ ngầu cả hai mắt.

Vốn dĩ là giao thủ với nhóm Hồng Lưu Thiên Nhân, giờ phút này lại là chỉ trong chớp mắt trực tiếp tấn công Diệp Khai Nguyên.

"Loại người như ngươi càng thêm đáng xấu hổ hơn cả Lý Trường Phong!"

"Chí ít những người kia dám ở bên ngoài ra giao thủ với ta, mà ngươi..."

Tần Ninh không tiếp tục nói nữa.

Diệp Khai Nguyên giờ phút này tái mét mặt mày.

Thất bại!

Ông ta cứ tưởng rằng Tứ Nguyên Tử Thiên Trận không có chút sơ hở nào, không có mấy vị Thiên Nhân còn lại trợ lực, Tần Ninh hẳn phải chết không nghi ngờ.

Thế nhưng không ngờ lại thất bại.

"Ngươi rốt cuộc là đi ra khỏi Tứ Nguyên Tử Thiên Trận kiểu gì?"

Diệp Khai Nguyên gầm thét lên.

Khi bị mấy người Lâu Dục phong chủ, Phương Hóa Vũ, Hề Mộng Lâm vây công, ông ta đã là một cây chẳng chống vững nhà.

Chết là chuyện sớm hay muộn.

"Muốn biết không?"

Tần Ninh mỉm cười.

Trong lúc nói chuyện, có thể thấy một con chim sẻ nhỏ từ phía Tần Ninh bay về phía Diệp Khai Nguyên.

Đợi đến con chim sẻ nhỏ tới gần Diệp Khai Nguyên, Diệp Khai Nguyên mới phát hiện.

Đây đâu phải là chim sẻ nhỏ.

Đây là... Hồn lực!

Hồn lực tụ tập thành phượng hoàng!

Hồn lực!

Thiên Nhân sinh ra linh thức.

Vương Giả mở biển linh thức.

Mà trên cả Vương Giả thì sao? Là Thánh!

Thiên Địa Thánh Nhân!

Thánh Nhân có linh thức lột xác, đưa về hồn hải, đem hồn phách đang ngủ say của võ giả tỉnh lại, ngưng tụ tam hồn thất phách, xưng là thánh hồn thánh phách.

Ý niệm hóa thành linh thức, linh thức hóa thành hồn lực.

Hồn lực đến từ linh thức, lại còn mạnh hơn linh thức rất nhiều.

Tần Ninh chỉ cần một tia hồn lực này cũng đủ để tùy ý ra vào Tứ Nguyên Tử Thiên Trận.

Sắc mặt Diệp Khai Nguyên trải qua thay đổi.

Hồn lực đúng là có thể làm đến bước này.

Thế nhưng...

Thế nhưng Tần Ninh chỉ là cảnh giới Quy Nhất, ý thức chưa lột xác thành linh thức chứ càng đừng đề cập hồn lực!

Cái tên này làm thế nào được?

Giờ khắc này, Diệp Khai Nguyên phát khổ trong lòng.

Bành...

Trầm thấp tiếng nổ tung vang lên.

Diệp Khai Nguyên trên thân thương tích khủng bố.

"Vô Thanh, nhanh chóng hồi bẩm!"

Diệp Khai Nguyên gào thét một tiếng, khí tức toàn thân bộc phát ra.

Trong chớp nhoáng này, sức mạnh cả người Diệp Khai Nguyên tựa như quanh quẩn thành tiếng, truyền lại trong toàn bộ tiên cung Thiên Âm.

"Vẫn còn một chiêu cuối..."

Tần Ninh nhìn một chút về phía xa, từ từ nói: "Thiên Bảo lâu, Thương hội Diệp gia... Ta không chọc giận các ngươi mà các ngươi dám chọc tới ta à?"

Cong ngón búng ra.

Mấy người Lâu Dục phong chủ, thân thể mấy người lúc này nổ tung ra.

Áp lực của Diệp Khai Nguyên chợt giảm.

"Cửu Anh, coi chừng hắn!"

Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.

Cửu Anh không nói hai lời, một bàn tay chụp lấy Diệp Khai Nguyên, muốn phản kháng nhưng lại không phản kháng được.

Giết người đoạt bảo, giết người đoạt bảo!

Thế nhưng giết nhầm người thì không phải là đoạt bảo nữa mà là mất mạng!

Tần Ninh giờ phút này thu đàn lại.

Nhìn về phía ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Tần Ninh cười nói: "Ba vị lần này hợp tác rất thoải mái, những vật này cho ba người và Vạn Tử Hàng phân chia đi!"

Trong tiên cung Thiên Âm có rất nhiều thiên tài địa bảo.

Lại thêm lần này mấy trăm người của bốn đại tông môn xem như toàn bộ mất mạng.

Thiên tài địa bảo nhất định sẽ không ít.

Hồng Lưu Thiên Nhân nghe đến lời này thì hai mắt tỏa ánh sáng.

Tần Ninh cũng không nhiều lời.

Kết thúc mọi chuyện, còn lại giao cho mấy người bọn họ.

Hắn bay xuống, đi vào trước cửa cung.

Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh, muốn mở miệng lại là không biết nói cái gì.

"Đi theo ta!"

Tần Ninh cất bước tiến vào Nguyên Hoàng cung mà chính mình vừa nhận lấy.
Chương 1240:Cô quá ngốc

Diệp Viên Viên giờ phút này đi ra, theo Tần Ninh tiến vào trong Nguyên Hoàng cung.

Cốc Tân Nguyệt cũng không đuổi theo.

Bốn phía giờ phút này đại loạn, nhóm Vạn Tử Hàng không xử lý kịp.

Tần Ninh hẳn là có lời gì muốn nói với Diệp Viên Viên.

Giờ khắc này, trong Nguyên Hoàng cung.

Phòng khách là một đại điện.

Mà phía sau đại điện thì là một căn phòng.

Ba mặt đều là phòng, ở giữa là một đầm nước.

Tần Ninh đi vào bên đầm nước, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua dòng nước chảy.

"Công tử..."

"Kể cho ta nghe xem mấy năm qua cô đi đâu, làm gì đi!", Tần Ninh ngồi bên đầm nước, thản nhiên nói.

Sắc mặt tái nhợt của Diệp Viên Viên giờ phút này lại hồi phục không ít khí lực.

"Lúc trước rời khỏi Cửu U đại lục, ta cùng Sương nhi và Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt tiến về Trung Lan".

"Ban đầu chúng ta đều ở lại Thanh Ninh các, chỉ là về sau ta cùng Sương nhi cảm giác được thể chất bị ảnh hưởng, cần phải xông vào một lần, liền kết bạn rời đi".

"Về sau ta đến đại lục Thiên Ngoại, Sương nhi hẳn là tới vùng đất phía Đông".

"Ở địa lục Thiên Ngoại, ta vốn chỉ là lẻ loi một mình xông xáo, về sau gặp một vị tiền bối".

"Ai?", Tần Ninh giờ phút này lên tiếng, cắt lời của Diệp Viên Viên.

"Cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết ông ta tự xưng là Ngô tiên sinh!"

"Ngô tiên sinh nhìn thấy Đế Thể của ta tiềm lực vô hạn, mấy năm này một mực trợ giúp ta, là một người rất tốt".

Không khó nghe ra, giọng điệu của Diệp Viên Viên rất là tôn kính vị Ngô tiên sinh kia.

"Về sau nữa, ta liền gặp Sở Thiên Diệp cùng Tề Thông Phong rồi lập nhóm, ở trong Tam Diệp tông tự xưng Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử".

"Lại sau đó, Tam Diệp tông phát triển ngày càng tốt hơn ở đại lục Thiên Ngoại, cũng là một thế lực không thể coi thường..."

"Trong thời gian này, Ngô tiên sinh cũng trợ giúp chúng ta không ít, nếu không Thiên Nhân xuất thủ, Tam Diệp tông đã sớm không còn tồn tại".

Nghe đến lời này, Tần Ninh không tiếp tục mở miệng nữa.

Diệp Viên Viên lại nói: "Sau đó, chính tới bây giờ, cung Thiên Âm xuất thế, Tam Diệp tông vốn không dự định đến đây, chỉ là Ngô tiên sinh nói để chúng ta thử vận may, nói không chừng có thể tìm được quả Thiên Nguyên".

Ánh mắt Tần Ninh sáng lên, mang theo một hơi khí lạnh.

"Nói một chút về Ngô tiên sinh, Tề Thông Phong cùng Sở Thiên Diệp này đi!", Tần Ninh ngữ khí bình tĩnh nói.

"Ngô tiên sinh là một vị đan sư mạnh mẽ, những năm qua luyện chế không ít đan dược cho bọn ta ăn".

"Ban đầu ta cũng từ chối, nhưng về sau thấy đan dược Ngô tiên sinh luyện chế cũng giống như công tử xuất thủ, không có cái gì tổn hại nên ta cũng ăn".

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nói: "Cho nên cô đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch?"

"Vâng!"

Diệp Viên Viên tiếp tục nói: "Tề Thông Phong cùng Sở Thiên Diệp giống ta, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đáng tiếc... trước đó bị Thiên Minh Vũ giết..."

Diệp Viên Viên nói đến đây thì thần sắc ảm đạm.

Ba người thật ra cũng có mối quan hệ tốt.

Chỉ là trước đó đụng phải Thiên Minh Vũ, nói là khiêu chiến.

Thế nhưng Thiên Minh Vũ lại hạ tử thủ.

Sở Thiên Diệp Quy Nhất thất mạch, Tề Thông Phong Quy Nhất bát mạch, căn bản không phải đối thủ của Thiên Nhân.

Nàng phẫn nộ mà ra tay đánh bại Thiên Minh Vũ, tên Lý Trường Phong lại vô sỉ xuất thủ.

Nếu không có Tần Ninh cũng ở đây, hôm nay chỉ sợ nàng không cách nào sống sót.

Diệp Viên Viên giờ phút này nhìn Tần Ninh.

Tựa hồ Tần Ninh có chút không vui.

"Công tử, ta cùng Tề Thông Phong và Sở Thiên Diệp chỉ là bạn tốt, mấy năm qua cùng hung hoạn nạn chứ không có điều gì khác... Ngô tiên sinh cũng không có ý nghĩ gì với ta...", Diệp Viên Viên yếu ớt giải thích nói.

Nghe đến lời này Tần Ninh lại lắc đầu cười.

"Cô qua đây".

Tần Ninh vẫy tay.

Diệp Viên Viên tới gần Tần Ninh, chỉ thấy bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng nâng lên như muốn tát xuống.

Diệp Viên Viên vội vàng nhắm hai mắt lại nhưng trong lòng thì rất uất ức.

Chỉ là sau đó, bàn tay không hề rơi xuống.

Tần Ninh thay đổi hướng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Diệp Viên Viên, nhịn không được nói: "Cô ấy à... quá ngốc..."

Diệp Viên Viên hé mắt ra, mỉm cười nhìn Tần Ninh.

"Công tử mấy năm qua cũng càng thêm thành thục, càng đẹp trai hơn..."

Tần Ninh nghe vậy thì im lặng nói: "Cô cho rằng nói vài lời hay thì ta liền không tức giận sao? Cô ngay cả ta vì sao tức giận mà cũng không biết..."

"Nhìn thấy công tử, Viên Viên rất vui vẻ, vậy là đủ".

"Ngốc!"

Tần Ninh vuốt đầu Diệp Viên Viên, giờ phút này nhìn Diệp Viên Viên, tâm thần khẽ nhúc nhích.

Mấy năm qua, thứ cô nhóc này trưởng thành không chỉ là thực lực mà!

Cho dù dáng người yểu điệu giờ phút này đang bị che dưới lớp quần áo tàn tạ thì cũng hết sức hoàn mỹ.

Đứng trước mặt Tần Ninh thì càng như là một đóa Băng Liên mang theo vài phần băng giá, mấy phần mảnh mai, còn có mấy phần… đáng thương.

"Cũng trách ta chỉ dạy các cô đề cao thực lực chứ không có nói cho các cô biết cách đề phòng lòng người!"

"Đề phòng lòng người?"

Diệp Viên Viên ngây thơ nói: "Công tử, chuyện hôm nay là Thiên Bảo lâu thắng được, thua cũng không thể trách Viên Viên không có mắt nhìn được".

"Ngốc!"

Tần Ninh quát lớn: "Ta nói chính là chuyện hôm nay sao? Thiên Bảo lâu cũng dám động vào người của ta, tên Thiên Minh Vũ kia chạy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, ta chờ bọn họ tới tìm ta!"

"Vương Giả tọa trấn thì ghê gớm rồi? Chọc giận ta, ta khiến cho Vương Giả mất mạng, để đại lục Vạn Thiên cùng đẫm máu!"

Nghe đến lời này, trong lòng Diệp Viên Viên lại là ngọt ngào.

Tần Ninh càng giận dữ thì càng chứng tỏ Tần Ninh quan tâm nàng.

"Vậy công tử nói đến cái gì?"

"Ta nói chính là Ngô tiên sinh kia kìa!"

Tần Ninh hơi có vẻ lạnh lùng nói: "Dấu răng thật lớn, dùng cô làm cổ để nuôi cổ trùng cho chính mình!"

Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên tái mặt.

"Cô ngốc, tuy cô là Đế Thể, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đến Quy Nhất cửu mạch, còn nhanh hơn cả Nguyệt Nhi thì rõ là không bình thường".

Diệp Viên Viên lại phản bác: "Nguyệt tỷ tỷ chín vạn năm cũng chỉ ở huyền cảnh Tạo Hóa, ta là Đế Thể cơ mà..."

"Cô thì biết cái gì?", Tần Ninh nhéo gương mặt của Diệp Viên Viên cười nói: "Nàng làbị phong cấm, còn cô thì sao?"

"Hơn nữa bởi vì ta mở ra phong cấm, hiện tại thiên phú của nàng có lấy một ngày ngàn dặm để hình dung cũng không đủ, càng đi về phía sau cảnh giới của nàng tăng lên càng nhanh, cô cũng không đuổi kịp".

Diệp Viên Viên không nói chuyện, trong lòng lại là không phục.

"Bằng vào suy đoán của ta với cô, hiện tại cô đến cảnh giới Quy Nhất là không có vấn đề, thế nhưng đến cửu mạch thì tuyệt đối có vấn đề".

Diệp Viên Viên vẫn không phục.

Tần Ninh lần nữa nhéo gương mặt của Diệp Viên Viên, cười nói: "Cô không phục đúng không, vậy ta cho cô thử nhìn một chút!"

Nói xong, Tần Ninh kéo tay Diệp Viên Viên, hai người cùng nhau hướng phía sau mà đi.

Đi qua phòng, vào phía sau.

Một tòa cung điện giờ phút này sừng sững ở trước mắt.

"Đây là nòng cốt của Tiên cung, sau này sẽ là tẩm cung của ta".

Tần Ninh hơi có chút khoe khoang, cười nói: "Cùng ta tiến đến!"

Toàn bộ Tiên cung, nói đúng ra là Nguyên Hoàng cung.

Phía trước là đại điện.

Qua đại điện thì là hai hàng phòng ốc được xây dựng phóng khoáng hào hoa.

Xuyên qua hai hàng phòng ốc chính là tòa tẩm điện này.

Giờ khắc này, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên đi vào tẩm điện.

Một ao nước sừng sững trong điện.

Trong ao có một bệ đá chỉ là trong ao kia, thứ đang chảy xuôi không phải là nước mà là… sương mù!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom