-
Chương 1156-1160
Chương 1156: Gặp lại Vạn Khinh Tuyết
Thành Thiên Giao!
Vạn Thiên Các!
Thân là người đứng đầu đại lục Vạn Thiên, Vạn Thiên Các có các phân bộ trải rộng khắp đại lục Vạn Thiên.
Phía Bắc đến đại lục Thiên Ngoại, phía Nam đến Tuyết Thiên Sơn, phía Tây đến Tây Mạc và phía đông đến Đông Đại Địa.
Không có nơi nào mà phân bộ của Vạn Thiên Các không chạm đến.
Nhưng mà các phân bộ này cũng phân chia lớn bé.
Ví dụ như thành Thiên Giao này, cấp bậc không hề nhỏ.
Nghe nói người tọa trấn bên trong Vạn Thiên Các của thành Thiên Giao chính là con trai của các chủ đương nhiệm Vạn Cửu Thiên, một vị cảnh giới Quy Nhất cực kỳ mạnh mẽ!
Vào lúc này, Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc, bốn người một đường rời khỏi đình viện, đi về hướng Vạn Thiên Các.
Lúc Chân Võ Xương nhận được tin tức thì người đã đến rồi.
“Ngươi gấp gáp như thế làm gì chứ?”
Tần Ninh nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Chân Võ Xương, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không… không có gì…”
Chân Võ Xương lắp bắp cười nhẹ.
Tần Ninh cũng cười đáp: “Ngươi yên tâm đi, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta làm việc cho cả Thực Võ thành và Nguyệt Linh tông, sẽ không tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy!”
“Chỉ cần nghe lời, ta cam đoan các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì”.
Chân Võ Xương gật đầu.
Tuy nói là như thế.
Nhưng mà nếu thật sự gây chuyện, Tần Ninh có thể gánh chịu nổi sao?
Thí dụ như Phục Nguyên Hằng của Phục Ma Tông.
Thôi Huyền của Thôi Sơn Tông.
Cả hai người này đều là đệ tử nòng cốt của hai tông môn lớn, đều là cấp bậc thiếu tông chủ.
Hơn nữa, bản thân hắn ta chỉ là cảnh giới Quy Nhất không nói.
Sau lưng người ta có cả một đống cảnh giới Quy Nhất.
Chỉ cần Tần Ninh không cẩn thận một chút là tiêu đời, mà chính Chân Võ Xương cũng đi đời nhà ma theo.
Tần Ninh rất lợi hại, có thể chém giết người ở cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch.
Nhưng mà bên trong Phục Ma Tông, tính số người cảnh giới Quy Nhất Nhất Mạch vượt qua Tam Mạch thì xòe cả hai tay ra cũng đếm không hết.
Tần Ninh biết Chân Võ Xương đang lo lắng cái gì.
Chẳng qua có giải thích nhiều cũng vô dụng nên hắn lười nói.
Một nhóm vài người đi vào bên trong Vạn Thiên Các.
Vạn Thiên các ở thành Thiên Giao so với phân bộ ở Bắc Lan lúc trước thì khí thế cường đại hơn nhiều.
Nguyên một con phố bị Vạn Thiên Các chiếm cứ không nói.
Toàn bộ Vạn Thiên Các từ trên xuống dưới có tổng cộng bảy tầng!
Con người đứng ở trước cổng lớn thoạt nhìn nhỏ bé đến thế.
“Hiện tại Tần công tử chuẩn bị mua gì sao?”
Chân Võ Xương không nhịn được nói.
“Mua chút đồ nhỏ”.
Tần Ninh cười nói: “Kiếm thêm chút đỉnh rồi lại bàn tiếp”.
Vừa dứt lời, sắc mặt Chân Võ Xương co rút.
Thật hay giả?
Mua đồ kiếm tiền?
“Tần công tử chuẩn bị vơ vét bảo bối sao?”
Chân Võ Xương dần phản ứng kịp.
“Ừ!”
Hồi còn ở Bắc Lan, Tần Ninh cũng như thế.
Vơ vét bảo bối, kiếm chút đỉnh, rồi lại mua thứ gì đó bản thân muốn.
Cho nên, từ trước đến nay Tần Ninh chưa bao giờ lo lắng về vấn đề linh thạch linh tinh này nọ.
Nếu không có, thì đi kiếm.
Tuy thoạt nhìn là bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, nhưng trên thực tế đã là lão cổ hủ sống cả mấy trăm vạn năm rồi, nếu không có chút nhãn lực này thì Tần Ninh chẳng thể trải qua chín kiếp nạn được.
Trước khi lịch kiếp, hắn là đệ nhất thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, Nguyên Hoàng Thần Đế!
Lịch luyện chín đời chín kiếp, dường như để cho hắn đi lại con đường mà cha hắn đã đi trước đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn đều có tự tin thuộc về chính mình.
“Một khi đã như vậy, đến đây đi!”
Chân Võ Xương đến Vạn Thiên Các, mang theo Tần Ninh đi vơ vét khu vực đào phẩm.
Vạn Thiên Các, mua bán đan dược, thần binh, võ quyết,...
Tất cả mọi loại giao dịch, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được chứ không có chuyện Vạn Thiên Các không làm được.
Mà việc làm ăn của Vạn Thiên Các mở rộng ra cả toàn bộ đại lục Vạn Thiên, cũng có sự cường đại thâm căn cố đế.
Vạn gia!
Vạn Thiên Các đứng đầu.
Một cửa hai vua!
Khai sơn lão tổ của Vạn Thiên Các, Vạn Nhất Thiên!
Danh xưng Nhất Vương.
Nhưng mà cả mấy vạn năm qua hầu như đã không còn nghe được tin tức gì của người này ở đại lục Vạn Thiên nữa.
Hiện giờ người làm chủ Vạn Thiên Các chính là con trai của Vạn Nhất Thiên, Vạn Cửu Thiên!
Danh xưng Cửu Thiên Vương!
Một cửa hai vua.
Đây cũng chính là lý do chủ yếu giúp Vạn Thiên Các có thể mở rộng chuyện làm ăn lớn như vậy.
Vốn dĩ Tần Ninh cũng cho rằng lão già Nhất Vương kia đã chết rồi.
Nhưng mà lần trước nhìn thấy con gái của Vạn Cửu Thiên là Vạn Khuynh Tuyết, hắn đại khái cũng đoán ra được có lẽ lão già kia còn chưa chết.
Thật có khả năng còn sống!
Tần Ninh chẳng muốn nhúng tay vào việc này.
Việc buôn bán là của Vạn Thiên Các, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa lớn của Vạn Thiên Các có một chiếc xe thú dừng lại.
Một bóng hình xinh đẹp từ trong xe đi ra, tựa như đóa sen nở rộ, mặc một thân váy dài màu xanh càng làm nổi bật dáng người yểu điệu tinh tế.
Từ trên xuống dưới đều khiến cho người khác cảm thấy dửng dưng, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, tao nhã.
“Tiểu thư, đến rồi!”
Bên cạnh xe thú lúc này có một ông lão đang cung kính nói.
Cô gái vừa trên xe bước xuống, hai tay nắm nhẹ trước người gật đầu.
Cô chỉ nhìn bốn phía, không hề mở miệng.
Đột nhiên, ánh mắt của cô di chuyển, dừng lại trên một bóng người phía trên.
“Phúc lão, ông xem người kia…”
Cô gái có chút kinh ngạc thốt lên.
Lão giả nâng mắt nhìn về phía cách đó không xa, nhất thời cũng sửng sốt.
“Là hắn, tiểu thư!”
Vẻ mặt cô gái đột nhiên căng thẳng.
Vừa định bước ra liền ngừng lại.
“Phúc lão, phái người có thể tin tưởng lập tức đi báo cho Ngụy thúc thúc!”
Vùa dứt lời, Phúc lão liền sửng sốt.
“Tiểu thư, Ngụy đại nhân…”
“Nghe ta, đi!”
Cô gái trẻ rất tự tin nói: “Nhất định Ngụy thúc thúc rất muốn gặp hắn!”
“Vâng!”
Sau khi dặn dò xong, cô gái liền cất bước đuổi theo.
“Tần công tử!”
Lúc này đám người Tần Ninh đang đi vào bên trong Vạn Thiên Các.
Bỗng một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Đám người Tần Ninh đành dừng chân.
Xoay người nhìn về phía người đang hướng đến.
Khoảng chừng mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, sắc đẹp hơn người.
So với Cốc Tân Nguyệt thì thiếu một chút khí chất, nhưng lại trên cơ Ôn Như Ngọc một chút.
Cô gái này là ai?
Hình như… có quen biết với Tần Ninh?
Hai người Chân Võ Xương và Tần Sơn nhất thời có chút kinh ngạc.
Cái tên Tần Ninh này hình như quen biết người đẹp hơi nhiều quá đúng không?
Tần Sơn đột nhiên lo lắng cho tam đệ của mình, cơ thể đệ chịu nổi sao?
Cốc Tân Nguyệt, còn có một Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên không biết đang ở nơi nào, đều là tuyệt thế cô nương mười phân vẹn mười.
Hiện giờ lại đến thêm một người nữa.
Tam đệ đừng có tự hủy chính mình vì mệt mỏi quá độ nha!
Chân Võ Xương cũng ngạc nhiên.
Cô gái cỡ này, khí chất độc đáo, mặc dù không bằng Cốc Tân Nguyệt nhưng mà cũng khiến người khác mê mẩn, cũng được tính là một nhan sắc tuyệt trần.
Tần công tử thật có phúc khí mà!
Chỉ có duy nhất Cửu Anh trên vai Tần Ninh thoại nhìn nhỏ bằng bàn tay thì thầm nói một câu: “Sao cô gái nào xem trọng người cũng đều xấu như vậy?”
Tần Ninh nhìn về phía cô gái mặc váy xanh, cũng đầy ngạc nhiên nói: “Vạn tiểu thư!”
Câu “Vạn tiểu thư” vừa dứt.
Chân Võ Xương ngẩn người.
Vạn tiểu thư?
Trong cả thành Thiên Giao, có thể nhận được xưng hô này chỉ có duy nhất một người, chính là con gái của các chủ Vạn Thiên Các, Vạn Vạn Thiển Thiển!
Chẳng lẽ cô gái này là Vạn Vạn Thiển Thiển?
Các chủ Vạn Thiên Các tại Thiên Giao Thành là Vạn Tử Hàng, người này là một tài năng kiệt xuất trong cảnh giới Quy Nhất.
Nghe nói, Vạn Vạn Thiển Thiển cũng có thực lực cảnh giới Vạn Nguyên.
Mà người trước mắt hình như cũng là cảnh giới Vạn Nguyên.
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt đang nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết.
Cô gái như này, bàn về nhan sắc thì cô không thua.
Chẳng qua Tần Ninh đã gặp qua nhiều cô nàng tuyệt sắc như vậy rồi, ai biết rốt cuộc hắn dựa vào tiêu chuẩn nào để thích một người chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Cốc Tân Nguyệt.
Vạn Khuynh Tuyết đầy ngạc nhiên.
Lúc này, một bàn tay đang cầm lấy ngón tay tinh tế của Cốc Tân Nguyệt, chính là Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: “Đây là người phụ trách ở Vạn Thiên Các tại Bắc Lan, Vạn Khuynh Tuyết, là con gái của các chủ tổng bộ Vạn Thiên Các!”
Nghe hết câu này, Chân Võ Xương mới kịp phản ứng lại.
Vạn Cửu Thiên!
Cửu Thiên Vương!
Đó chính là một trong những cường giả đứng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Truyền kỳ về vị này có rất nhiều, nhưng mà điều khiến đông đảo mọi người say sưa bàn luận nhất chính là chuyện con cái.
Nghe nói Vạn Cửu Thiên có không dưới trăm đứa con.
Hơn nữa, tất cả những đứa trẻ này đều được sắp xếp để phụ trách cả đại lục Vạn Thiên và công việc từ các phân bộ của Vạn Thiên Các.
Chương 1157: Thứ này không đáng tiền
Nghe nói, Vạn Tử Hàng, chính là vị các chủ hiện giờ của Vạn Thiên Các tại thành Thiên Giao, là con trai thứ mười chín của Vạn Cửu Thiên.
Mà Vạn Khuynh Tuyết… hình như là con gái thứ mười một! Trong lòng Chân Võ Xương lúc này toàn là ngạc nhiên.
Tần Ninh vậy mà còn kết bạn với Vạn Khuynh Tuyết.
Ông ta còn tưởng rằng cô ta là Vạn Thiển Thiển, con gái của Vạn Tử Hàng, là hòn ngọc quý trên tay vị kia tại thành Thiên Giao chứ.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, khom người nói: “Vị này chính là Cốc phu nhân phải không?”
“Tiểu nữ Vạn Khuynh Tuyết”.
Cốc Tân Nguyệt cười gật đầu đáp: “Gọi ta Cốc Tân Nguyệt là được, phu nhân… nghe rất ra vẻ”.
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu đồng ý.
“Tần công tử, sao ngươi lại đến thành Thiên Giao vậy?”
“Nơi này cách Bắc Lan rất xa!”
Tần Ninh cười đáp: “Câu này phải để ta hỏi cô mới đúng chứ?”
Vạn Khuynh Tuyết nghe vậy cười nói: “Này còn phải cảm tạ Tần công tử”.
“Bởi vì việc lần trước, ta được cha đề bạt làm người giám sát của Vạn Thiên Các, cho nên hiện tại không còn trấn thủ chủ yếu ở Bắc Lan nữa, mà là ở các phân bộ lưu động của Vạn Thiên Các…”, người giám sát, Chân Võ Xương vừa nghe được trong lòng nhảy dựng.
Ông ta biết chức vụ này trọng yếu như thế nào.
Các phân bộ của Vạn Thiên Các, tính cả lớn cả nhỏ rải rác trên khắp đại lục Vạn Thiên, tổng cộng phải hơn vạn cái.
Mỗi một cái đều có các chủ tọa trấn.
Mà các các chủ của phân bộ, nếu không phải là con cái của Vạn Cửu Thiên thì cũng là người Vạn Cửu Thiên tin tưởng bổ nhiệm xuống.
Nhưng mà cho dù là thân tín ở tại phân bộ thì cũng phải giám sát.
Nên thân phận người giám sát cứ vậy được sinh ra.
Người giám sát đại diện cho ý kiến của tổng bộ bên kia.
Mỗi một người giám sát đều có quyền lực lớn nhỏ khác nhau.
Mà Vạn Khuynh Tuyết vào được thành Thiên Giao chứng tỏ là đi làm việc.
Có thể trở thành giám sát thành Thiên Giao, phân bộ lớn thế này cũng đủ để nhìn ra địa vị người giám sát của Vạn Khuynh Tuyết không thấp chút nào.
“Ta cũng chưa giúp được cô cái gì”.
Tần Ninh nói xong, cất bước đi về hướng khu vực mua sắm.
“Tần công tử muốn mua đồ gì sao?”
Vạn Khuynh Tuyết khách sáo nói: “Bây giờ ta xem như cũng có chút quyền lực, rất vui lòng có thể thay Tần công tử trả tiền”.
“Thiếu nợ người một cái nhân tình, ta còn chưa trả lại!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Nếu cô cho ta mượn linh tinh, lỡ đâu bắt ta cưới cô thì nương tử nhà ta sẽ tức giận mất!”
Nghe được lời trêu chọc của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết chỉ mỉm cười, cũng không để ý lắm.
Lúc nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt, cô ta liền biết dựa vào ánh mắt của Tần Ninh, chắc chắn sẽ không có ý nghĩ không an phận đối với cô ta.
Cốc Tân Nguyệt nghe được lời này cũng đỏ mặt mà cười, giận dỗi nhìn Tần Ninh.
Cửu U Đại Đế trước kia không hay nói giỡn như vậy.
Tính cách Tần Ninh hiện giờ lại cởi mở hơn không ít.
Nhưng mà, đây mới chính là điều nàng muốn thấy.
Nàng muốn nhìn thấy một Tần Ninh chân chính, người nam nhân thuộc về nàng!
“Nếu đã như thế, ta vừa mới đến đây cũng không có chuyện gì để làm, có thể đi theo Tần công tử xem không?”
“Được thôi!”
Nói xong, mấy người họ lại lên đường đi đến khu vực đào phẩm.
Nơi gọi là khu vực đào phẩm chính là một ít đồ vật này nọ mà vài võ giả khi đi tìm kiếm bí tích khai quật được.
Nơi này, chín mươi chín phần trăm đều là giả! Nhưng một phần trăm còn lại thì có thể là thật.
Không ít người có thể đào được báu vật tuyệt thế từ trong này, một phát xoay người kiếm được cả trăm vạn linh tinh.
Loại chuyện kiểu này không hề hiếm thấy.
Nhưng mà cẩn thận suy xét thì cũng không khác đánh bạc là mấy.
Thứ dựa vào là may mắn! Còn người chân chính dựa vào nhãn lực của bản thân thì ít đến đáng thương, mà Tần Ninh lại là một người trong con số ít đến thảm thương kia.
Lúc này, đám người Tần Ninh một đường đi thẳng vào.
Nhất thời, âm thanh hỗn loạn, tiếng quát mắng, thậm chí là cả tiếng đánh nhau đều lọt cả vào tai.
Từ trước đến nay, Vạn Thiên Các đều mặc kệ khu vực đào phẩm.
Ở nơi này, giết người không ai quản.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của Vạn Thiên Các thì tùy ngươi muốn làm gì thì làm! Lúc này, cảm giác chướng khí mù mịt khiến cho Vạn Khuynh Tuyết phải nhíu mày.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta đi vào nơi này.
Tần Ninh tiến vào bên trong, hàng loạt quầy hàng được sắp xếp, mở rộng ra khắp nơi, liếc mắt nhìn không tới cuối.
Mà nơi nơi đều có quầy hàng, làm cho người ta khó mà phân biệt.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, một thân áo trắng, tay áo có hoa văn màu xanh ngay mép áo, bước qua bậc thềm đi vào, đi qua từng kệ hàng một.
Đi một lần này ước chừng khoảng nửa giờ, Tần Ninh căn bản chưa từng dừng lại.
Chân Võ Xương không hiểu ra sao.
Đây là nơi tốt như thế nào chứ?
Tần Ninh đến đào bảo bối! Nhưng cái gì cũng không thèm xem, không thèm liếc mắt một cái, vậy đào bảo bối cái kiểu gì?
Chân Võ Xương không khỏi đi đến gần Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Tần công tử, không tìm được thứ gì, chỉ xem thôi sao?”
“Tìm không ra?”
Tần Ninh cười nói: “Ta không đến để mua vài đồ vật tầm thường này nọ, giá trị không hơn ngàn vạn tinh linh thì không cần thiết phải mua”.
Hơn ngàn vạn linh tinh! Nghe được câu này, trong lòng Chân Võ Xương thật không biết nên nói gì.
Khoác lác như vậy…
“Không tin đúng không?”
Tần Ninh cười, đi vào một quầy hàng phía trước.
“Thanh kiếm gỉ sắt này, ta mua!”
Chủ quán nhìn thấy khách hàng đến cười tủm tỉm nói: “Một ngàn linh tinh, ít hơn một viên không bán!”
“Được!”
Tần Ninh gật đầu.
Tần Sơn ở một bên giật giật khóe miệng.
Cây kiếm gỉ này, vết gỉ loang lổ, không cần thiết phải mua mà! Tần Ninh… điên rồi à?
“Đại ca, thanh toán!”
Trong lòng nghĩ như thế nhưng đến khi Tần Ninh mở miệng, Tần Sơn vẫn thành thật trả tiền.
Sau khi nhận kiếm rồi, Tần Ninh đưa cho Chân Võ Xương.
“Cho ta?”
“Cho ngươi”.
Tần Ninh cười nói: “Thứ này không đáng tiền, đại khái khoảng mấy chục vạn linh tinh”.
Mấy chục vạn linh tinh, không đáng tiền?
Tần Ninh và Chân Võ Xương trợn mắt há hốc mồm.
Lôi Sơn tông tích lũy nhiều năm như vậy cũng chỉ đến trăm vạn linh tinh mà thôi.
Chân Võ thành so với Vân Sơn tông càng lớn hơn, bên trong sung túc đầy đủ hơn thì khoảng tích lũy cũng chỉ có ngàn vạn linh tinh! Mấy chục vạn! Nhưng mà cầm kiếm sắt nhìn trái nhìn phải mấy lần, Chân Võ Xương cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Tần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi làm việc rất tận tâm, không có giở mánh khóe nào, mấy chục vạn này ta nói tặng chính là tặng!”
Một lời nói ra, ngón tay Tần Ninh điểm một cái.
Từng đường linh khí quỷ dị dũng mãnh tuồn vào trong chuôi kiếm, mũi kiếm cùng với thân kiếm sắt.
Dần dần, từ một thanh kiếm gỉ sắt lộ ra một thân sáng bóng.
Bắt đầu lộ ra chói sáng.
Một thanh trường kiếm nguyên vẹn lúc này mới xuất hiện.
Linh khí trong cơ thể Chân Võ Xương dũng mãnh tràn vào thanh kiếm, ánh mắt vô cùng rung động.
“Bảo khí trung phẩm!”
Nói xong, cả người Chân Võ Xương như rơi vào giấc mộng.
Bảo khí được chia làm bốn loại theo thứ tự: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.
Loại bảo khí hạ phẩm thường được võ giả cảnh giới Vạn Nguyên dùng nhất.
Bảo khí thượng phẩm cùng trung phẩm thường do võ giả cảnh giới Quy Nhất sử dụng.
Còn về siêu phẩm, là do võ giả cảnh giới Thiên Nhân sử dụng.
Bảo khí hạ phẩm thường có giá dao động khoảng mười vạn linh tinh.
Bảo khí trung phẩm thấp nhất là trăm vạn linh tinh.
Bảo khí thượng phẩm thì bắt đầu từ ngàn vạn linh tinh.
Về phần bảo khí siêu phẩm có rất ít người bán.
Nếu có bán thì ít nhất cũng phải trên triệu linh tinh, mà có khi cũng không đồng ý bán! Mà lúc này đây, một món bảo khí trung phẩm đã bị Tần Ninh đào rồi! Chủ quầy bị một màn vừa rồi làm cho ngu người đứng tại chỗ.
Cơ hội phát tài như vậy lại bị chính hắn đem bán đi! Nhưng mà bây giờ không thể đổi ý nữa.
Chủ quầy vội vàng dọn dẹp, không bán gì nữa.
Chính mình phải cẩn thận nghiên cứu lại một phen, lỡ đâu còn bảo bối tốt nào thì sao!
Chương 1158: Khí Tiên
Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Chân Võ Xương liền nói: “Một bảo khí trung phẩm bị hỏng, giá trị không đến trăm vạn nhưng mấy chục vạn thì vẫn phải có!”
“Thích hợp cho phụ thân ngươi dùng”.
Chân Võ Xương ngây ra như phỗng rồi gật gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói, đến đây để tiêu tiền, mấy thứ này cứ mấy chục vạn một món rồi lại mấy chục vạn một món, có phải rất phiền phức không?
Không bằng tìm một món bảo bối thật sự quý giá, sau đó lại qua tay bán cho Vạn Thiên Các!”
Giờ phút này, Chân Võ Xương gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ hắn ta tin rồi! Hắn ta thực sự tin rồi! Tần Ninh thật sự trâu bò, không phải là giả vờ lãnh đạm.
Vạn Khuynh Tuyết đứng ở một bên cũng không nói gì thêm.
Sự lợi hại của Tần Ninh, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.
Nhưng kỳ thật, cô ta cảm nhận được một cái gọi là…cảm giác thấy nhưng không thể tránh.
Là chết lặng! Dường như không có chuyện gì mà người này không thể làm được! Cốc Tân Nguyệt ôm cánh tay còn lại của Tần Ninh, hai mắt mang theo sùng kính nhìn hắn.
Đây là người đàn ông của nàng! Ít nhất là hiện tại, nàng là người duy nhất của Tần Ninh.
Sau khi Tần Ninh ra tay, mấy người họ hoàn toàn không có nghi vấn.
Không phải là Tần Ninh tìm không thấy.
Mà là chưa gặp được loại vô cùng tốt! Cái hắn cần chính là loại tuyệt phẩm! Loanh quanh cả nửa vòng, nhưng Tần Ninh vẫn không có hành động gì thêm.
Chân Võ Xương có chút sốt ruột nói: “Tần công tử, chúng ra có thể mua thứ có giá trị mấy chục vạn, gom lại với nhau cũng có thể lên tới ngàn vạn, cũng không tính là ít!”
Tần Sơn cũng nói: “Đúng vậy, Tam đệ, đệ không cần thì cho ta cũng được, đến khi gặp phụ thân và Nhị đệ, ta cũng có thể mang đồ vật này nọ trở về, làm cho Thái Hư Tông của Nhị đệ phát triển lớn mạnh thêm!”
Mấy chục vạn linh tinh, ở trong mắt Tần Ninh chính là không đáng nhắc tới.
Còn đối với mấy người bọn họ mà nói, đó là tài sản thật lớn!
“Khụ khụ…”, Tần Ninh xấu hổ khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta quên mất chuyện này, một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi mấy thứ, các ngươi trực tiếp đi mua là được”.
“Người khác muốn ra giá như thế nào thì các ngươi cứ trả giá đó, nếu không người ta lại tưởng bảo bối, sẽ không bán cho các ngươi!”
Tần Sơn cười nói: “Yên tâm đi, ca của đệ cũng không phải là đồ ngốc”.
Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Hai người Tần Sơn và Chân Võ Xương vội vàng đi làm việc.
Tần Ninh dẫn theo Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục đi xuống.
Dần dần, bọn họ đi đến trước một quầy hàng.
Tần Ninh dừng lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Ninh dừng lại.
Chủ quán là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ lôi thôi, hàm răng ngả vàng, đang vẹo người dựa vào một cây cột.
Trước người tuỳ tiện bày vài món đồ sứt mẻ linh tinh gì đó.
Nhìn đến đây, Tần Ninh dừng lại.
Ông lão mơ hồ cười nhạo nói: “Trăm vạn linh tinh một món, ít một viên cũng không bán!”
Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết và Cốc Tân Nguyệt đều sửng sốt.
Trăm vạn một món.
Lão già kia, công phu sư tử ngoạm đây mà! Tần Ninh không để ý đến, nhìn những món đồ sứt mẻ chồng chất trên mặt đất, hắn tiện tay cầm lấy một cái trống.
Nói là trống.
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì cũng hơi giống chiếc trống bỏi mà mấy đứa nhỏ hay chơi đùa, đong đưa một chút là có tiếng tùng tùng tùng vang lên.
Tần Ninh cười nói: “Món đồ này, ta mua!”
“Cái này không giống, món đồ này ba trăm vạn linh tinh”.
Nghe được những lời này, Vạn Khuynh Tuyết lập tức nhíu mày, nói: “Ba trăm vạn, cũng đủ mua một món bảo khí trung phẩm không tồi rồi, ông lão, ông đừng có mà công phu sư tử ngoạm”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ba trăm vạn, đáng giá!”
“Khuynh Tuyết tiểu thư, làm phiền cô giúp ta trả tiền trước!”
“Ngươi thật sự muốn?”
Giờ phút này, Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy có chút khó tin.
Tuy rằng cô ta biết, Tần Ninh có ánh mắt không tầm thường.
Nhưng mà ba trăm vạn, cũng quá nhiều rồi.
“Ừ!”
Tần Ninh mỉm cười.
Tuy rằng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng Vạn Khuynh Tuyết vẫn trả tiền.
Ông lão cười nói: “Nhóc con, ánh mắt không tồi, nhưng mà thứ này ta cũng chỉ nhìn ra đại khái, lão đây cũng không thể kết luận được rốt cuộc giá trị của nó là bao nhiêu, nhưng mà ngươi cũng thật quyết đoán!”
Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn cầm lấy trống nhỏ, cất vào rồi đứng lên.
“Tiểu công tử, đừng đi ta còn một món đồ, một ngàn vạn linh tinh, nếu như ngươi muốn mua ta liền bán cho ngươi!”
Ông lão nói xong lập tức lấy ra một cái la bàn.
Ở giữa chiếc la bàn là một cây kim bằng đá, trông có vẻ đã cực kỳ mục nát.
Toàn bộ chiếc la bàn đều được làm bằng đá, nhưng mà cho dù có nhìn như thế nào thì nó cũng giống như là một cái la bàn bị thời gian ăn mòn, lắng đọng năm tháng.
Một ngàn vạn! Lần này, chính Vạn Khuynh Tuyết cũng bị doạ rồi! Một ngàn vạn linh tinh, cho dù là cô ta có muốn mua, cũng là lấy trứng chọi đá.
Tần Ninh nhìn kỹ la bàn, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Một ngàn vạn, ông chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn!”
“Thành giao!”
Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, hắn cười nói: “Một ngàn vạn thì một ngàn vạn”.
“Khuynh Tuyết tiểu thư…”
“Tần công tử, thật ra ta còn có thể trả được, nhưng mà…cái này…”
“Không sao!”
Tần Ninh cười nói: “Đáng giá!”
Vạn Khuynh Tuyết bất đắc dĩ thanh toán linh tinh.
Trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.
Tần Ninh cũng không để ý.
Ông lão răng vàng cười hề hề như kẻ trộm nói: “Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào ngu ngốc như vậy!”
Hai tay cầm la bàn giao cho Tần Ninh.
Nhìn vào la bàn, Tần Ninh cười nói: “Kẻ ngốc tự có phúc của kẻ ngốc, ông nói xem có phải không, Khí Tiên lão đầu?”
Khí Tiên lão đầu vừa đi ra.
Trong nháy mắt, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều cảm nhận được một cỗ khí lạnh phát ra từ nội tâm dọc theo gót chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Nguy hiểm! Vô cùng nguy hiểm!
“Lão già này có mắt như mù, không nhận ra ngươi là người phương nào!”
Ông lão cười tủm tỉm nói.
“Ta? Họ Tần tên Ninh, chỉ là một kẻ nhỏ bé không có tiếng tăm gì”.
Tần Ninh cúi người xuống nhìn ông lão, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, chậm rãi nói: “Một lời một tiên, một khí một năm, ta cũng không nghĩ tới, đường đường là Khí Tiên nổi tiếng gần xa, một trong bảy thiên tiên lại mở quán buôn bán ở đây?”
“Ông rất thiếu tiền sao?”
“Nếu Trấn Thiên Vương bên kia không cho ông đủ tiền, mà bên người ta lại thiếu một chân tiểu đồng, hay là ông ở lại bên cạnh ta đi?”
Âm thanh của Tần Ninh thấp đến mức không thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều không thể nghe thấy.
Ông lão răng vàng nhìn Tần Ninh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta nói rồi!”
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười nói: “Họ Tần tên Ninh, đến từ Cửu U”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã xoay người rời đi,
Ông lão răng vàng rất lâu sau đó vẫn không thể bình tĩnh.
Họ Tần tên Ninh! Đến từ Cửu U! Họ Tần, Cửu U! Năm đó, hình như là ở nơi này xuất hiện một nhân vật làm cho Trấn Thiên Vương đại nhân gặp ác mộng triền miên! Cũng là họ Tần! Chẳng lẽ…Ông lão răng vàng chớp mắt, bóng người lập tức biến mất…Quầy hàng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, vậy nên mấy chủ quán ở xung quanh chỉ chớp mắt một cái đã không thấy hàng xóm của mình đâu, bọn họ còn ngây người hồi lâu.
“Chiếc trống nhỏ và la bàn này thực sự có giá trị một ngàn ba trăm vạn sao?”
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói.
“Cực kỳ giá trị!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ một mình chiếc trống nhỏ này đã có giá trị vượt xa”.
“Về phần chiếc la bàn này…”, Tần Ninh không nhiều lời.
“Lấy hai thứ này là đủ rồi, nhưng mà cái la bàn này ta không muốn bán!”
“Sẽ tìm thứ khác để thay thế!”
Mang theo hai người, Tần Ninh tiếp tục đi xung quanh.
Cuối cùng, Tần Ninh tiêu tốn hơn mười vạn, mua một viên đá có hình dáng vừa giống như rồng, lại vừa giống như giao, cùng với một hình người được đắp nặn bằng bùn đất.
Điều này lại càng làm cho Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là Tần Ninh đang suy nghĩ cái gì vậy.
Chương 1159: Ta thèm quan tâm ngươi là ai
"Cũng gần đủ rồi, chúng ta đi thôi!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
"Đi đâu?"
"Mua đồ, đương nhiên phải bán!"
Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: "Khuynh Tuyết tiểu thư, phân các tại thành Thiên Giao này của các ngươi hẳn có thể chi trả quá ngàn vạn linh tinh đi?"
"Hả?"
Vạn Khuynh Tuyết sững sờ, lập tức nói: "Hình như... cũng có thể lưu động linh tinh".
"Vậy là tốt rồi!"
Vạn Khuynh Tuyết bổ sung: "Chỉ là, Tần công tử, e rằng trong thành Thiên Giao không ai có thể phân biệt ra những binh khí ngài chọn lựa này..."
"Không sao, để ta phân biệt!"
Tần Ninh cười nhạt.
"Tần công tử, Tần công tử...", ngay lúc này, từng thân ảnh, từng tiếng hô hoán vang lên.
Chân Võ Xương thở hồng hộc chạy tới.
"Sao vậy?"
"Bên chỗ Tần Sơn công tử gặp một chút phiền toái, có một tên dây dưa không ngớt".
Chân Võ Xương mở miệng, vội vàng nói: "Ngài mau đi xem một chút đi!"
Sắc mặt Tần Ninh có phần lạnh lẽo, chắp tay đứng dậy nói: "Dẫn đường!"
Mấy thân ảnh đi đến một bên khác của khu vực đào phẩm.
Mà cùng lúc đó, ở một phía khác.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Sơn trở nên khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước.
"Bình gốm này là ta nhìn thấy trước, mấy vị làm như thế thì này thì quá coi thường người khác rồi?"
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn mấy người trước mặt.
Ba người cầm đầu là hai nam một nữ.
Hai tên nam tử kia chỉ cần xem trang phục và vật phẩm đeo trên người liền biết thân phận không đơn giản.
Mà nữ tử kia thì khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc dài như thác, vóc người mảnh khảnh, gương mặt mỹ lệ, trên người mang một tia linh động.
Một tên nam tử trong đó cười nói: "Tiểu tử, ta chính là La Anh của Tinh La điện. Biết thức thời thì bây giờ rời khỏi nơi này, không liên quan đến ngươi!"
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều tránh xa ra.
Tinh La điện! Thế lực lớn trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh! Giống Phục Ma tông, Thôi Sơn Tông, đều là tồn tại đứng đầu.
Nghe nói, điện chủ La Hàng hiện tại của Tinh La điện là một vị cường giả ở cảnh giới Quy Nhất bát mạch.
Thế lực bậc này bọn họ chọc không nổi! Giờ phút này, ánh mắt Tần Sơn cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn ta từng nghe Chân Võ Xương nói qua về Tinh La điện, giống với Phục Ma tông và Thôi Sơn Tông, rất cường đại.
Chỉ là không nghĩ tới lại có thể gặp phải ở nơi này.
"La Anh, sao lại hù dọa người ta như thế?”
“Chúng ta lấy đức thu phục người cơ mà!"
Một thanh niên khác chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Sơn, ngữ khí thản nhiên nói.
"Tống Nguyên, dù sao ngươi cũng là Thiếu chủ Thái Ất thiên tông, có thể lấy ra chút khí thế hay không?"
La Anh nhìn sang một thanh niên khác, khẽ cười nói.
Thiếu chủ Thái Ất thiên tông! Tống Nguyên! Bấy giờ, mọi người lùi lại thêm lần nữa.
Thái Ất thiên tông và Tinh La điện đều cực kỳ cường đại.
Bọn họ trêu chọc không nổi.
Mọi người đành nhìn Tần Sơn với ánh mắt đồng tình.
Tên này chọc phải hai vị kia chỉ có thể nói là xui xẻo.
"Tiểu tử, bán lại cho chúng ta một ngàn linh tinh. Bầu rượu này ngươi mua tốn một trăm linh tinh, giờ bán lại cho chúng ta, kiếm lời chín trăm linh tinh là vừa đẹp".
Tống Nguyên thản nhiên nói: "Hiếm khi có thứ Thiển Thiển tiểu thư thích, ngươi đừng làm mất hứng chứ".
Lúc này, sắc mặt Tần Sơn lại càng khó coi.
Thứ này ít nhất có giá trị mấy chục vạn linh tinh.
Thứ vào mắt Tần Ninh sao kém được?
Cứ thế bán lại cho mấy người này thì quá lỗ! Hắn ta đương nhiên không đồng ý.
Hơn nữa, hắn ta vốn bỏ tiền ra mua, cũng không có ý định bán lại.
Mấy người La Anh, Tống Nguyên hiện tại rõ ràng là ép mua ép bán.
"Thằng cụt một tay kia, rốt cuộc ngươi định lề mề đến khi nào?"
La Anh không nhịn được mà nói: "Chúng ta cũng không có thời gian dông dài với ngươi".
Thằng cụt một tay! Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Sơn tái nhợt.
"Vị huynh đài này, nói chuyện khách khí chút đi!"
Tần Sơn không hèn mọn lên tiếng: "Thứ này ta đã mua lại, không có ý định bán!"
"Lòng tốt của chư vị, xin ghi nhớ trong lòng!"
Tần Sơn nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mấy người bên cạnh La Anh, Tống Nguyên lại xông tới.
Giờ phút này, nữ tử trẻ tuổi kia buồn tẻ nhạt nhẽo nói: "Thôi, nếu vị công tử này đã không có ý định bán thì ta cũng chẳng còn hứng thú gì, chúng ta đi thôi!"
Nghe xong lời này, hai người La Anh và Tống Nguyên lập tức luống cuống.
La Anh thúc giục: "Tiểu tử, một ngàn linh tinh là ngươi đã kiếm lời, nếu thật sự không biết điều như vậy thì cũng đừng trách chúng ta vô tình!"
"Một thằng tàn phế như ngươi mà cũng kiêu ngạo ghớm".
Tống Nguyên nói chuyện không hề khách sáo, hừ lạnh: "Bảo bán mà không bán, không bán thì cẩn thận ngươi không ra nổi thành Thiên Giao này đâu!"
"Ngươi bảo ai... tàn phế hả?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mấy thân ảnh chậm rãi đi tới.
Mà người đi đầu chính là Tần Ninh.
"Tam đệ...", thấy Tần Ninh đến, Tần Sơn nhẹ nhàng thở phào.
"À, hóa ra là có giúp đỡ, khó trách không hề sợ hãi".
Tống Nguyên cười lạnh: "Thằng cụt một tay, không phải tàn phế thì là cái gì?”
“Bản công tử không có tâm tư phí miệng lưỡi với ngươi, bán đồ vật lại, để các ngươi đi".
"Bán đồ?"
Tần Ninh nhìn bình gốm trong tay Tần Sơn, cười nói: "Được!"
"Xem như ngươi biết điều".
Tống Nguyên hừ một tiếng.
"Một trăm vạn linh tinh!"
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía tĩnh lặng.
Nụ cười trên mặt Tống Nguyên dần dần biến mất.
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Một trăm vạn linh tinh!"
Tần Ninh cười nói: "Mua được không?”
“Mua không nổi, thì cút!"
Giờ phút này, bầu không khí xung quanh có vẻ cứng đờ.
"Ngươi muốn chết?"
Ánh mắt Tống Nguyên phát lạnh, hừ một tiếng: "Tiểu tử, cho mặt mũi mà không cần phải không?"
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Ta thèm quan tâm ngươi là ai!"
Tần Ninh chẳng hề để ý nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta?"
Lúc này, sắc mặt Tống Nguyên xanh mét.
Bên cạnh, ánh mắt La Anh cũng âm trầm.
Tiểu tử này quá không biết điều, làm bọn hắn mất mặt trước mặt nữ nhân.
"Xem ra, không ăn chút đau khổ thì ngươi cũng không muốn nghiêm túc nói tiếng người".
Tống Nguyên hừ lạnh, vẫy vẫy tay, hai thân ảnh trực tiếp lao ra.
Bên trong khu vực đào phẩm ở đây không ai quản ẩu đả.
Tần Ninh khinh bỉ hừ một tiếng.
Hai thân ảnh giết đến trước người.
Hai tay Tần Ninh phóng thẳng ra ngoài.
"Có bản lĩnh thì tự mình ra tay, đừng để những người này ra, mất thể diện".
Phốc phốc phốc phốc.
Trong nháy mắt, hai cánh tay đã bị gỡ xuống.
Lúc máu tươi vẫn còn chảy ròng ròng, hai tay Tần Ninh tiếp tục đánh ra hai đạo ấn ký.
Chỗ mất cánh tay của hai người kia lập tức ngừng máu, nhưng lại xuất hiện hai ấn ký phong bế huyết nhục.
Trên thực tế, võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mọc lại tay cụt hoàn toàn không phải vấn đề lớn.
Nếu bị huyền thú cắn xé hoặc do tai nạn từ trên trời rơi xuống, tay cụt chân cụt đều có thể dần dần mọc lại.
Nhưng nếu là bị pháp khí, bảo khí chặt bỏ thì cánh tay kia của võ giả rất khó mọc lại.
Hoặc là bị người đầu độc! Dưới tình huống như vậy gần như không thể mọc lại.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh phải tốn nhiều sức lực như thế để giúp tay cụt của Tần Sơn mọc lại.
Còn về hai người trước mắt.
Tần Ninh chỉ là sử dụng chút thủ đoạn nhỏ phế đi cánh tay của bọn họ.
Sắc mặt Tống Nguyên xanh mét.
Tên này là ai?
Không có mắt như vậy?
Tần Ninh lười quan tâm hai gã kia, nhìn về phía Tống Nguyên đầy khiêu khích.
"Bản công tử chơi đùa với ngươi!"
Câu nói vừa dứt, Tống Nguyên liền đi ra.
"Tống công tử, chuyện này thôi coi như bỏ đi. Tuy nói nơi này là khu vực đào phẩm nhưng tóm lại vẫn là chỗ Vạn Thiên các ta!"
Bên người Tống Nguyên, nữ tử trẻ tuổi kia đi ra, thản nhiên nói.
"Tống công tử đã cố gắng hết sức, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Nguyên lại càng khó coi hơn.
Chương 1160: Ta làm chính là phi vụ buôn bán lớn
Nghe vậy, Tần Ninh nở nụ cười.
Đã cố gắng sức mình hả?
Vô cùng cảm kích?
Con nhóc kia khá là cẩn thận đấy!
Như vậy, Tống Nguyên càng không nỡ lòng buông tay.
"Thiển Thiển?"
Đúng lúc này, một tiếng gọi to vang lên.
Vạn Khuynh Tuyết đi ra, nhìn về phía người thiếu nữ, hơi ngạc nhiên hỏi: "Là cháu thật à?"
"Bác!"
Thiếu nữ kia sửng sốt khi nhìn thấy Vạn Khuynh Tuyết.
Bác?
Lúc này, cả đám đều rất bất ngờ.
Hai người này quen biết nhau à!
Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, rồi từ tốn giải thích: "Vị này chính là con gái của Vạn Tử Hàng, các chủ phân các tại thành Thiên Giao, Vạn Thiển Thiển, và là cháu gái của ta!"
Cô ta nói xong, mọi người xung quanh lại càng thêm kinh ngạc.
Cháu gái ư?
Thoạt nhìn, tuổi tác Vạn Khuynh Tuyết không hơn Vạn Thiển Thiên bao nhiêu mà.
Vậy mà là bác với cháu gái sao?
Tần Ninh hiểu ra phần nào, Vạn Cửu Thiên có con cái đông đúc, e rằng đứa cháu lớn cũng trạc tuổi Vạn Khuynh Tuyết.
Vạn Thiển Thiển nhìn hai người Tống Nguyên và La Anh, rồi nói: "Hai vị công tử này, bác của ta đã đến đây rồi, nên giờ ta không chào hỏi hai vị công tử nữa, hẹn gặp lại ở buổi đấu giá!"
Vạn Thiển Thiển vừa dứt lời, bèn đi đến bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết, rồi niềm nở hỏi chuyện: "Bác ơi, sao bác lại đến đây vậy?"
"Có công chuyện ở đây, cha cháu đâu?"
"Cha cháu mỗi ngày đều bận tối mắt tối mày, đã lâu nay cháu không gặp cha rồi".
Vạn Khuynh Tuyết nói xong, liếc mắt nhìn qua đám người Tần Ninh, nhẹ giọng nói: "Sao bác lại ở chung với những người như vậy?"'
Không khó để nghe ra sự khinh miệt trong lời Vạn Thiển Thiển.
Vạn Khuynh Tuyết trầm giọng quát: "Không được nói bậy, vị này chính là Tần công tử Tần Ninh đấy".
Vạn Thiển Thiển lè lưỡi, không nói gì nữa.
Tần Ninh không mấy quan tâm.
Nhưng hai người Tống Nguyên và La Anh thì khác, lúc này bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Tên nhãi này, coi như ngươi gặp may".
Sau khi buông ra lời này, Tống Nguyên khịt mũi, rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt La Anh lóe lên, rồi cũng dẫn người rời đi.
Cửu Anh bò trên vai Tần Ninh, thì thầm nói: "Có muốn xử chúng hay không?"
Tần Ninh phất tay.
Chân Võ Xương nghe vậy, sợ mất hồn mất vía.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu đâu!
Ấy thế, trước tiên Tần Ninh đã đắc tội Phục Nguyên Hằng của Phục Ma tông, rồi đến Thôi Huyền của Thôi Sơn tông.
Còn bây giờ là La Anh của Tinh La điện và Tống Nguyên của Thái Ất thiên tông.
Ngoại trừ Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu còn chưa gặp mặt, có năm thế lực lớn mà hắn đã đắc tội đến bốn rồi!
Cứ tiếp tục như vậy chắc bọn họ đắc tội hết luôn quá!
Nhưng khổ nỗi, hắn ta không dám khuyên bảo Tần Ninh.
"Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ tính sổ lại!", Tần Ninh thản nhiên nói.
"Tần công tử".
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết đi tới, rồi giới thiệu: "Đây là Vạn Thiển Thiển, con gái của các chủ Vạn Thiên Các tại thành Thiên Giao, khá là quen thuộc với phân các, nếu công tử định bán gì đó thì Thiển Thiển có thể dẫn các vị đi!"
"Được!"
Vạn Thiển Thiển quan sát Tần Ninh.
Hắn trông khoảng tầm tuổi đôi mươi, nhưng ai biết cốt linh bao nhiêu, biết đâu lại đến mấy trăm tuổi thì sao.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng tinh, một tay để sau lưng, một tay đặt trước người.
Thoạt nhìn trông hắn rất lạnh nhạt hờ hững.
Tuy rằng gương mặt trông khá ổn, một chút mạnh mẽ, lại có chút nho nhã, nhìn kỹ thì cũng coi như là một thanh niên tuấn tú.
Nhưng ngặt nỗi, hắn lại đắc tội với hai người La Anh và Tống Nguyên, còn có chút gì đó bí ẩn khiến người ta không thể hiểu được.
Vạn Khuynh Tuyết nói tiếp: "Tần công tử, ta còn có việc phải làm, nên không đi cùng Tần công tử được, năm ngày sau, buổi đấu giá sẽ bắt đầu, Tần công tử có đến đó không?"
"Có!"
"Vậy đến lúc đó gặp lại!"
"Được!"
Vạn Khuynh Tuyết rời đi.
Sau đó, Vạn Thiển Thiển dẫn đám người Tần Ninh rời khỏi khu vực đào phẩm.
Mọi người xung quanh thấy không còn chuyện gì nữa, nên đám đông cũng giải tán.
Cùng lúc đó, ở bên kia, sắc mặt hai người La Anh và Tống Nguyên không tốt lắm.
"Tên Tần Ninh, Tần Sơn này là ai, mau điều tra cho ta, ta thật sự muốn biết bọn chúng có lai lịch gì!"
Tống Nguyên hừ nói: "Chỉ cần chúng không phải người của Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, Thanh Dương môn, thì bổn công tử nhất định phải giết chết bọn chúng".
Vô Lượng Kiếm Phái!
Khai Sơn cung!
Thập Phương tông!
Thanh Dương môn!
Bốn thế lực này làm bá chủ ở phía nam đại lục Thiên Ngoại, phạm vi thống trị lên đến hàng trăm vạn dặm.
Thậm chí tính cả đại lục Thiên Ngoại, thì chỉ đứng sau Thiên Ngoại Tiên mà thôi.
Bọn họ đều có Thiên Nhân trấn giữ!
Nếu Tần Ninh đến từ bốn thế lực lực này, thì bọn họ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhục chịu đựng, không được đi kiếm chuyện, hơn nữa còn phải khúm núm nhận lỗi.
Nhưng nếu không phải...
Tần Ninh đã sỉ nhục bọn họ như vậy thì ắt phải chết.
"Đã lâu rồi chưa thấy ai thú vị như vậy, bổn công tử cũng muốn biết sao bọn họ lại tự tin như vậy", vẻ mặt La Anh bây giờ rất lạnh nhạt.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi đó, tất nhiên là tâm trạng không thể nào tốt đẹp được.
Ở bên kia.
Vạn Thiển Thiển dẫn nhóm người Tần Ninh, Tần Sơn đi vào đại sảnh của Vạn Thiên các.
Họ đi vòng ra phía sau đại sảnh rồi đi thẳng lên tầng hai.
Sau khi cả nhóm bước vào một gian phòng, ở đó đã có người chờ đợi từ sớm.
"Từ đại sư!"
Vạn Thiển Thiển cất lời: "Đây là Tần công tử, hắn định bán vài món bảo bối, mời ông giúp đỡ đánh giá chúng một chút!"
"Vâng, tiểu thư!"
Từ đại sư khoảng tầm tuổi trung niên, nét mặt ông ta ôn hòa, kính trọng nói.
"Ngươi có chắc rằng hắn có thể làm chủ không vậy?"
Tần Ninh cười nói: "Ta làm chính là phi vụ buôn bán lớn đấy!"
Phi vụ buôn bán lớn ư?
Vạn Thiển Thiển che miệng cười nói: "Bao nhiêu đấy? Được trên trăm vạn linh tinh không?"
"Ừ!"
"Khanh khách...", Vạn Thiển Thiển cười cười, nói: "Tần công tử, tuy rằng bác của ta giới thiệu ngươi đến đây, thế nhưng, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề luôn, tránh mất thời gian của nhau, được chứ?"
"..."
Tần Ninh u sầu.
Tại sao đôi khi, lời nói thật lại không ai tin tưởng nhỉ?
"Đi thôi!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn Tần Sơn, nói: "Đại ca, huynh lấy hết mấy thứ ta mua cho huynh ra đi!"
"Ừ!"
Tần Sơn vung tay lên.
Một cái ấm trà gốm đã sức mẻ, một cây quạt sắt, một thanh kiếm dài, vân vân.
Có khoảng hơn mười món đồ này nọ bày ra trên bàn.
Đôi mắt Từ đại sư nhíu lại.
Cả đống đồ này không hề có sự dao động của linh khí, chúng đều là bảo bối thật ư?
Tần Ninh nói: "Từ đại sư, ông có quyền thực hiện các giao dịch hơn trăm vạn linh tinh không?"
"Địa vị lão hủ không cao, nên trên trăm vạn, phải cần giám định sư rất cao cấp thực hiện".
"Ta khuyên cô nên nhanh chóng đổi người giám định đi!", Tần Ninh nói với Vạn Thiển Thiển.
Cô ta bĩu môi, nói: "Trước tiên, ngươi nói cho ta, biết chúng là bảo bối gì đó?"
Tần Ninh tiện tay cầm cái ấm trà gốm cũ mèn kia lên.
"Thông thường, bảo khí hạ phẩm là mười vạn linh tinh!"
"Bảo khí trung phẩm là trăm vạn linh tinh!"
“Bảo khí thượng phẩm là ngàn vạn linh tinh!”
"Bảo khí siêu phẩm có giá hàng tỷ linh tinh, thậm chí là có tiền chưa chắc mua được!"
Tần Ninh cười nói: "Giá cả ở Vạn Thiên các trước giờ đều không thấp, ta nghĩ rằng, cái bảo khí trung phẩm này giá ba trăm vạn linh thạch chắc không thành vấn đề!"
Tần Ninh nói xong, rồi khẽ di chuyển ngón tay.
Từ dòng linh khí quấn quýt vào nhau, vờn quanh ngón tay hắn.
Từ từ, những dòng linh khí đan vào nhau rồi quanh quẩn xung quanh cái ấm trà gốm đó.
Dần dần, vầng hào quang của ấm trà thay đổi kỳ ảo.
Bên ngoài nó xuất hiện từng tầng ánh sáng rực rỡ.
Mỗi một tầng ánh sáng đều có màu sắc không giống nhau.
Vỏ ngoài ấm trà gốm bắt đầu bong ra.
Thế nhưng, những mảnh vụn bị bong ra vẫn không rơi xuống đất mà lại được hấp thu vào trong ấm trà.
Ở trước mặt mọi người, một cái ấm trà vốn rất cũ nát, giờ đây, đang dần dần trở thành... một cái ấm trà gốm tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, lung linh!
"Đây là... Thải Thải Thiên Linh Hồ!"
Từ đại sư đứng một bên kinh ngạc nói.
Thành Thiên Giao!
Vạn Thiên Các!
Thân là người đứng đầu đại lục Vạn Thiên, Vạn Thiên Các có các phân bộ trải rộng khắp đại lục Vạn Thiên.
Phía Bắc đến đại lục Thiên Ngoại, phía Nam đến Tuyết Thiên Sơn, phía Tây đến Tây Mạc và phía đông đến Đông Đại Địa.
Không có nơi nào mà phân bộ của Vạn Thiên Các không chạm đến.
Nhưng mà các phân bộ này cũng phân chia lớn bé.
Ví dụ như thành Thiên Giao này, cấp bậc không hề nhỏ.
Nghe nói người tọa trấn bên trong Vạn Thiên Các của thành Thiên Giao chính là con trai của các chủ đương nhiệm Vạn Cửu Thiên, một vị cảnh giới Quy Nhất cực kỳ mạnh mẽ!
Vào lúc này, Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc, bốn người một đường rời khỏi đình viện, đi về hướng Vạn Thiên Các.
Lúc Chân Võ Xương nhận được tin tức thì người đã đến rồi.
“Ngươi gấp gáp như thế làm gì chứ?”
Tần Ninh nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Chân Võ Xương, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không… không có gì…”
Chân Võ Xương lắp bắp cười nhẹ.
Tần Ninh cũng cười đáp: “Ngươi yên tâm đi, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta làm việc cho cả Thực Võ thành và Nguyệt Linh tông, sẽ không tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy!”
“Chỉ cần nghe lời, ta cam đoan các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì”.
Chân Võ Xương gật đầu.
Tuy nói là như thế.
Nhưng mà nếu thật sự gây chuyện, Tần Ninh có thể gánh chịu nổi sao?
Thí dụ như Phục Nguyên Hằng của Phục Ma Tông.
Thôi Huyền của Thôi Sơn Tông.
Cả hai người này đều là đệ tử nòng cốt của hai tông môn lớn, đều là cấp bậc thiếu tông chủ.
Hơn nữa, bản thân hắn ta chỉ là cảnh giới Quy Nhất không nói.
Sau lưng người ta có cả một đống cảnh giới Quy Nhất.
Chỉ cần Tần Ninh không cẩn thận một chút là tiêu đời, mà chính Chân Võ Xương cũng đi đời nhà ma theo.
Tần Ninh rất lợi hại, có thể chém giết người ở cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch.
Nhưng mà bên trong Phục Ma Tông, tính số người cảnh giới Quy Nhất Nhất Mạch vượt qua Tam Mạch thì xòe cả hai tay ra cũng đếm không hết.
Tần Ninh biết Chân Võ Xương đang lo lắng cái gì.
Chẳng qua có giải thích nhiều cũng vô dụng nên hắn lười nói.
Một nhóm vài người đi vào bên trong Vạn Thiên Các.
Vạn Thiên các ở thành Thiên Giao so với phân bộ ở Bắc Lan lúc trước thì khí thế cường đại hơn nhiều.
Nguyên một con phố bị Vạn Thiên Các chiếm cứ không nói.
Toàn bộ Vạn Thiên Các từ trên xuống dưới có tổng cộng bảy tầng!
Con người đứng ở trước cổng lớn thoạt nhìn nhỏ bé đến thế.
“Hiện tại Tần công tử chuẩn bị mua gì sao?”
Chân Võ Xương không nhịn được nói.
“Mua chút đồ nhỏ”.
Tần Ninh cười nói: “Kiếm thêm chút đỉnh rồi lại bàn tiếp”.
Vừa dứt lời, sắc mặt Chân Võ Xương co rút.
Thật hay giả?
Mua đồ kiếm tiền?
“Tần công tử chuẩn bị vơ vét bảo bối sao?”
Chân Võ Xương dần phản ứng kịp.
“Ừ!”
Hồi còn ở Bắc Lan, Tần Ninh cũng như thế.
Vơ vét bảo bối, kiếm chút đỉnh, rồi lại mua thứ gì đó bản thân muốn.
Cho nên, từ trước đến nay Tần Ninh chưa bao giờ lo lắng về vấn đề linh thạch linh tinh này nọ.
Nếu không có, thì đi kiếm.
Tuy thoạt nhìn là bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, nhưng trên thực tế đã là lão cổ hủ sống cả mấy trăm vạn năm rồi, nếu không có chút nhãn lực này thì Tần Ninh chẳng thể trải qua chín kiếp nạn được.
Trước khi lịch kiếp, hắn là đệ nhất thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, Nguyên Hoàng Thần Đế!
Lịch luyện chín đời chín kiếp, dường như để cho hắn đi lại con đường mà cha hắn đã đi trước đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn đều có tự tin thuộc về chính mình.
“Một khi đã như vậy, đến đây đi!”
Chân Võ Xương đến Vạn Thiên Các, mang theo Tần Ninh đi vơ vét khu vực đào phẩm.
Vạn Thiên Các, mua bán đan dược, thần binh, võ quyết,...
Tất cả mọi loại giao dịch, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được chứ không có chuyện Vạn Thiên Các không làm được.
Mà việc làm ăn của Vạn Thiên Các mở rộng ra cả toàn bộ đại lục Vạn Thiên, cũng có sự cường đại thâm căn cố đế.
Vạn gia!
Vạn Thiên Các đứng đầu.
Một cửa hai vua!
Khai sơn lão tổ của Vạn Thiên Các, Vạn Nhất Thiên!
Danh xưng Nhất Vương.
Nhưng mà cả mấy vạn năm qua hầu như đã không còn nghe được tin tức gì của người này ở đại lục Vạn Thiên nữa.
Hiện giờ người làm chủ Vạn Thiên Các chính là con trai của Vạn Nhất Thiên, Vạn Cửu Thiên!
Danh xưng Cửu Thiên Vương!
Một cửa hai vua.
Đây cũng chính là lý do chủ yếu giúp Vạn Thiên Các có thể mở rộng chuyện làm ăn lớn như vậy.
Vốn dĩ Tần Ninh cũng cho rằng lão già Nhất Vương kia đã chết rồi.
Nhưng mà lần trước nhìn thấy con gái của Vạn Cửu Thiên là Vạn Khuynh Tuyết, hắn đại khái cũng đoán ra được có lẽ lão già kia còn chưa chết.
Thật có khả năng còn sống!
Tần Ninh chẳng muốn nhúng tay vào việc này.
Việc buôn bán là của Vạn Thiên Các, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa lớn của Vạn Thiên Các có một chiếc xe thú dừng lại.
Một bóng hình xinh đẹp từ trong xe đi ra, tựa như đóa sen nở rộ, mặc một thân váy dài màu xanh càng làm nổi bật dáng người yểu điệu tinh tế.
Từ trên xuống dưới đều khiến cho người khác cảm thấy dửng dưng, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, tao nhã.
“Tiểu thư, đến rồi!”
Bên cạnh xe thú lúc này có một ông lão đang cung kính nói.
Cô gái vừa trên xe bước xuống, hai tay nắm nhẹ trước người gật đầu.
Cô chỉ nhìn bốn phía, không hề mở miệng.
Đột nhiên, ánh mắt của cô di chuyển, dừng lại trên một bóng người phía trên.
“Phúc lão, ông xem người kia…”
Cô gái có chút kinh ngạc thốt lên.
Lão giả nâng mắt nhìn về phía cách đó không xa, nhất thời cũng sửng sốt.
“Là hắn, tiểu thư!”
Vẻ mặt cô gái đột nhiên căng thẳng.
Vừa định bước ra liền ngừng lại.
“Phúc lão, phái người có thể tin tưởng lập tức đi báo cho Ngụy thúc thúc!”
Vùa dứt lời, Phúc lão liền sửng sốt.
“Tiểu thư, Ngụy đại nhân…”
“Nghe ta, đi!”
Cô gái trẻ rất tự tin nói: “Nhất định Ngụy thúc thúc rất muốn gặp hắn!”
“Vâng!”
Sau khi dặn dò xong, cô gái liền cất bước đuổi theo.
“Tần công tử!”
Lúc này đám người Tần Ninh đang đi vào bên trong Vạn Thiên Các.
Bỗng một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Đám người Tần Ninh đành dừng chân.
Xoay người nhìn về phía người đang hướng đến.
Khoảng chừng mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, sắc đẹp hơn người.
So với Cốc Tân Nguyệt thì thiếu một chút khí chất, nhưng lại trên cơ Ôn Như Ngọc một chút.
Cô gái này là ai?
Hình như… có quen biết với Tần Ninh?
Hai người Chân Võ Xương và Tần Sơn nhất thời có chút kinh ngạc.
Cái tên Tần Ninh này hình như quen biết người đẹp hơi nhiều quá đúng không?
Tần Sơn đột nhiên lo lắng cho tam đệ của mình, cơ thể đệ chịu nổi sao?
Cốc Tân Nguyệt, còn có một Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên không biết đang ở nơi nào, đều là tuyệt thế cô nương mười phân vẹn mười.
Hiện giờ lại đến thêm một người nữa.
Tam đệ đừng có tự hủy chính mình vì mệt mỏi quá độ nha!
Chân Võ Xương cũng ngạc nhiên.
Cô gái cỡ này, khí chất độc đáo, mặc dù không bằng Cốc Tân Nguyệt nhưng mà cũng khiến người khác mê mẩn, cũng được tính là một nhan sắc tuyệt trần.
Tần công tử thật có phúc khí mà!
Chỉ có duy nhất Cửu Anh trên vai Tần Ninh thoại nhìn nhỏ bằng bàn tay thì thầm nói một câu: “Sao cô gái nào xem trọng người cũng đều xấu như vậy?”
Tần Ninh nhìn về phía cô gái mặc váy xanh, cũng đầy ngạc nhiên nói: “Vạn tiểu thư!”
Câu “Vạn tiểu thư” vừa dứt.
Chân Võ Xương ngẩn người.
Vạn tiểu thư?
Trong cả thành Thiên Giao, có thể nhận được xưng hô này chỉ có duy nhất một người, chính là con gái của các chủ Vạn Thiên Các, Vạn Vạn Thiển Thiển!
Chẳng lẽ cô gái này là Vạn Vạn Thiển Thiển?
Các chủ Vạn Thiên Các tại Thiên Giao Thành là Vạn Tử Hàng, người này là một tài năng kiệt xuất trong cảnh giới Quy Nhất.
Nghe nói, Vạn Vạn Thiển Thiển cũng có thực lực cảnh giới Vạn Nguyên.
Mà người trước mắt hình như cũng là cảnh giới Vạn Nguyên.
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt đang nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết.
Cô gái như này, bàn về nhan sắc thì cô không thua.
Chẳng qua Tần Ninh đã gặp qua nhiều cô nàng tuyệt sắc như vậy rồi, ai biết rốt cuộc hắn dựa vào tiêu chuẩn nào để thích một người chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Cốc Tân Nguyệt.
Vạn Khuynh Tuyết đầy ngạc nhiên.
Lúc này, một bàn tay đang cầm lấy ngón tay tinh tế của Cốc Tân Nguyệt, chính là Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: “Đây là người phụ trách ở Vạn Thiên Các tại Bắc Lan, Vạn Khuynh Tuyết, là con gái của các chủ tổng bộ Vạn Thiên Các!”
Nghe hết câu này, Chân Võ Xương mới kịp phản ứng lại.
Vạn Cửu Thiên!
Cửu Thiên Vương!
Đó chính là một trong những cường giả đứng đầu trên đại lục Vạn Thiên.
Truyền kỳ về vị này có rất nhiều, nhưng mà điều khiến đông đảo mọi người say sưa bàn luận nhất chính là chuyện con cái.
Nghe nói Vạn Cửu Thiên có không dưới trăm đứa con.
Hơn nữa, tất cả những đứa trẻ này đều được sắp xếp để phụ trách cả đại lục Vạn Thiên và công việc từ các phân bộ của Vạn Thiên Các.
Chương 1157: Thứ này không đáng tiền
Nghe nói, Vạn Tử Hàng, chính là vị các chủ hiện giờ của Vạn Thiên Các tại thành Thiên Giao, là con trai thứ mười chín của Vạn Cửu Thiên.
Mà Vạn Khuynh Tuyết… hình như là con gái thứ mười một! Trong lòng Chân Võ Xương lúc này toàn là ngạc nhiên.
Tần Ninh vậy mà còn kết bạn với Vạn Khuynh Tuyết.
Ông ta còn tưởng rằng cô ta là Vạn Thiển Thiển, con gái của Vạn Tử Hàng, là hòn ngọc quý trên tay vị kia tại thành Thiên Giao chứ.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, khom người nói: “Vị này chính là Cốc phu nhân phải không?”
“Tiểu nữ Vạn Khuynh Tuyết”.
Cốc Tân Nguyệt cười gật đầu đáp: “Gọi ta Cốc Tân Nguyệt là được, phu nhân… nghe rất ra vẻ”.
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu đồng ý.
“Tần công tử, sao ngươi lại đến thành Thiên Giao vậy?”
“Nơi này cách Bắc Lan rất xa!”
Tần Ninh cười đáp: “Câu này phải để ta hỏi cô mới đúng chứ?”
Vạn Khuynh Tuyết nghe vậy cười nói: “Này còn phải cảm tạ Tần công tử”.
“Bởi vì việc lần trước, ta được cha đề bạt làm người giám sát của Vạn Thiên Các, cho nên hiện tại không còn trấn thủ chủ yếu ở Bắc Lan nữa, mà là ở các phân bộ lưu động của Vạn Thiên Các…”, người giám sát, Chân Võ Xương vừa nghe được trong lòng nhảy dựng.
Ông ta biết chức vụ này trọng yếu như thế nào.
Các phân bộ của Vạn Thiên Các, tính cả lớn cả nhỏ rải rác trên khắp đại lục Vạn Thiên, tổng cộng phải hơn vạn cái.
Mỗi một cái đều có các chủ tọa trấn.
Mà các các chủ của phân bộ, nếu không phải là con cái của Vạn Cửu Thiên thì cũng là người Vạn Cửu Thiên tin tưởng bổ nhiệm xuống.
Nhưng mà cho dù là thân tín ở tại phân bộ thì cũng phải giám sát.
Nên thân phận người giám sát cứ vậy được sinh ra.
Người giám sát đại diện cho ý kiến của tổng bộ bên kia.
Mỗi một người giám sát đều có quyền lực lớn nhỏ khác nhau.
Mà Vạn Khuynh Tuyết vào được thành Thiên Giao chứng tỏ là đi làm việc.
Có thể trở thành giám sát thành Thiên Giao, phân bộ lớn thế này cũng đủ để nhìn ra địa vị người giám sát của Vạn Khuynh Tuyết không thấp chút nào.
“Ta cũng chưa giúp được cô cái gì”.
Tần Ninh nói xong, cất bước đi về hướng khu vực mua sắm.
“Tần công tử muốn mua đồ gì sao?”
Vạn Khuynh Tuyết khách sáo nói: “Bây giờ ta xem như cũng có chút quyền lực, rất vui lòng có thể thay Tần công tử trả tiền”.
“Thiếu nợ người một cái nhân tình, ta còn chưa trả lại!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Nếu cô cho ta mượn linh tinh, lỡ đâu bắt ta cưới cô thì nương tử nhà ta sẽ tức giận mất!”
Nghe được lời trêu chọc của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết chỉ mỉm cười, cũng không để ý lắm.
Lúc nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt, cô ta liền biết dựa vào ánh mắt của Tần Ninh, chắc chắn sẽ không có ý nghĩ không an phận đối với cô ta.
Cốc Tân Nguyệt nghe được lời này cũng đỏ mặt mà cười, giận dỗi nhìn Tần Ninh.
Cửu U Đại Đế trước kia không hay nói giỡn như vậy.
Tính cách Tần Ninh hiện giờ lại cởi mở hơn không ít.
Nhưng mà, đây mới chính là điều nàng muốn thấy.
Nàng muốn nhìn thấy một Tần Ninh chân chính, người nam nhân thuộc về nàng!
“Nếu đã như thế, ta vừa mới đến đây cũng không có chuyện gì để làm, có thể đi theo Tần công tử xem không?”
“Được thôi!”
Nói xong, mấy người họ lại lên đường đi đến khu vực đào phẩm.
Nơi gọi là khu vực đào phẩm chính là một ít đồ vật này nọ mà vài võ giả khi đi tìm kiếm bí tích khai quật được.
Nơi này, chín mươi chín phần trăm đều là giả! Nhưng một phần trăm còn lại thì có thể là thật.
Không ít người có thể đào được báu vật tuyệt thế từ trong này, một phát xoay người kiếm được cả trăm vạn linh tinh.
Loại chuyện kiểu này không hề hiếm thấy.
Nhưng mà cẩn thận suy xét thì cũng không khác đánh bạc là mấy.
Thứ dựa vào là may mắn! Còn người chân chính dựa vào nhãn lực của bản thân thì ít đến đáng thương, mà Tần Ninh lại là một người trong con số ít đến thảm thương kia.
Lúc này, đám người Tần Ninh một đường đi thẳng vào.
Nhất thời, âm thanh hỗn loạn, tiếng quát mắng, thậm chí là cả tiếng đánh nhau đều lọt cả vào tai.
Từ trước đến nay, Vạn Thiên Các đều mặc kệ khu vực đào phẩm.
Ở nơi này, giết người không ai quản.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của Vạn Thiên Các thì tùy ngươi muốn làm gì thì làm! Lúc này, cảm giác chướng khí mù mịt khiến cho Vạn Khuynh Tuyết phải nhíu mày.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta đi vào nơi này.
Tần Ninh tiến vào bên trong, hàng loạt quầy hàng được sắp xếp, mở rộng ra khắp nơi, liếc mắt nhìn không tới cuối.
Mà nơi nơi đều có quầy hàng, làm cho người ta khó mà phân biệt.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, một thân áo trắng, tay áo có hoa văn màu xanh ngay mép áo, bước qua bậc thềm đi vào, đi qua từng kệ hàng một.
Đi một lần này ước chừng khoảng nửa giờ, Tần Ninh căn bản chưa từng dừng lại.
Chân Võ Xương không hiểu ra sao.
Đây là nơi tốt như thế nào chứ?
Tần Ninh đến đào bảo bối! Nhưng cái gì cũng không thèm xem, không thèm liếc mắt một cái, vậy đào bảo bối cái kiểu gì?
Chân Võ Xương không khỏi đi đến gần Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Tần công tử, không tìm được thứ gì, chỉ xem thôi sao?”
“Tìm không ra?”
Tần Ninh cười nói: “Ta không đến để mua vài đồ vật tầm thường này nọ, giá trị không hơn ngàn vạn tinh linh thì không cần thiết phải mua”.
Hơn ngàn vạn linh tinh! Nghe được câu này, trong lòng Chân Võ Xương thật không biết nên nói gì.
Khoác lác như vậy…
“Không tin đúng không?”
Tần Ninh cười, đi vào một quầy hàng phía trước.
“Thanh kiếm gỉ sắt này, ta mua!”
Chủ quán nhìn thấy khách hàng đến cười tủm tỉm nói: “Một ngàn linh tinh, ít hơn một viên không bán!”
“Được!”
Tần Ninh gật đầu.
Tần Sơn ở một bên giật giật khóe miệng.
Cây kiếm gỉ này, vết gỉ loang lổ, không cần thiết phải mua mà! Tần Ninh… điên rồi à?
“Đại ca, thanh toán!”
Trong lòng nghĩ như thế nhưng đến khi Tần Ninh mở miệng, Tần Sơn vẫn thành thật trả tiền.
Sau khi nhận kiếm rồi, Tần Ninh đưa cho Chân Võ Xương.
“Cho ta?”
“Cho ngươi”.
Tần Ninh cười nói: “Thứ này không đáng tiền, đại khái khoảng mấy chục vạn linh tinh”.
Mấy chục vạn linh tinh, không đáng tiền?
Tần Ninh và Chân Võ Xương trợn mắt há hốc mồm.
Lôi Sơn tông tích lũy nhiều năm như vậy cũng chỉ đến trăm vạn linh tinh mà thôi.
Chân Võ thành so với Vân Sơn tông càng lớn hơn, bên trong sung túc đầy đủ hơn thì khoảng tích lũy cũng chỉ có ngàn vạn linh tinh! Mấy chục vạn! Nhưng mà cầm kiếm sắt nhìn trái nhìn phải mấy lần, Chân Võ Xương cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Tần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi làm việc rất tận tâm, không có giở mánh khóe nào, mấy chục vạn này ta nói tặng chính là tặng!”
Một lời nói ra, ngón tay Tần Ninh điểm một cái.
Từng đường linh khí quỷ dị dũng mãnh tuồn vào trong chuôi kiếm, mũi kiếm cùng với thân kiếm sắt.
Dần dần, từ một thanh kiếm gỉ sắt lộ ra một thân sáng bóng.
Bắt đầu lộ ra chói sáng.
Một thanh trường kiếm nguyên vẹn lúc này mới xuất hiện.
Linh khí trong cơ thể Chân Võ Xương dũng mãnh tràn vào thanh kiếm, ánh mắt vô cùng rung động.
“Bảo khí trung phẩm!”
Nói xong, cả người Chân Võ Xương như rơi vào giấc mộng.
Bảo khí được chia làm bốn loại theo thứ tự: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.
Loại bảo khí hạ phẩm thường được võ giả cảnh giới Vạn Nguyên dùng nhất.
Bảo khí thượng phẩm cùng trung phẩm thường do võ giả cảnh giới Quy Nhất sử dụng.
Còn về siêu phẩm, là do võ giả cảnh giới Thiên Nhân sử dụng.
Bảo khí hạ phẩm thường có giá dao động khoảng mười vạn linh tinh.
Bảo khí trung phẩm thấp nhất là trăm vạn linh tinh.
Bảo khí thượng phẩm thì bắt đầu từ ngàn vạn linh tinh.
Về phần bảo khí siêu phẩm có rất ít người bán.
Nếu có bán thì ít nhất cũng phải trên triệu linh tinh, mà có khi cũng không đồng ý bán! Mà lúc này đây, một món bảo khí trung phẩm đã bị Tần Ninh đào rồi! Chủ quầy bị một màn vừa rồi làm cho ngu người đứng tại chỗ.
Cơ hội phát tài như vậy lại bị chính hắn đem bán đi! Nhưng mà bây giờ không thể đổi ý nữa.
Chủ quầy vội vàng dọn dẹp, không bán gì nữa.
Chính mình phải cẩn thận nghiên cứu lại một phen, lỡ đâu còn bảo bối tốt nào thì sao!
Chương 1158: Khí Tiên
Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Chân Võ Xương liền nói: “Một bảo khí trung phẩm bị hỏng, giá trị không đến trăm vạn nhưng mấy chục vạn thì vẫn phải có!”
“Thích hợp cho phụ thân ngươi dùng”.
Chân Võ Xương ngây ra như phỗng rồi gật gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói, đến đây để tiêu tiền, mấy thứ này cứ mấy chục vạn một món rồi lại mấy chục vạn một món, có phải rất phiền phức không?
Không bằng tìm một món bảo bối thật sự quý giá, sau đó lại qua tay bán cho Vạn Thiên Các!”
Giờ phút này, Chân Võ Xương gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ hắn ta tin rồi! Hắn ta thực sự tin rồi! Tần Ninh thật sự trâu bò, không phải là giả vờ lãnh đạm.
Vạn Khuynh Tuyết đứng ở một bên cũng không nói gì thêm.
Sự lợi hại của Tần Ninh, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.
Nhưng kỳ thật, cô ta cảm nhận được một cái gọi là…cảm giác thấy nhưng không thể tránh.
Là chết lặng! Dường như không có chuyện gì mà người này không thể làm được! Cốc Tân Nguyệt ôm cánh tay còn lại của Tần Ninh, hai mắt mang theo sùng kính nhìn hắn.
Đây là người đàn ông của nàng! Ít nhất là hiện tại, nàng là người duy nhất của Tần Ninh.
Sau khi Tần Ninh ra tay, mấy người họ hoàn toàn không có nghi vấn.
Không phải là Tần Ninh tìm không thấy.
Mà là chưa gặp được loại vô cùng tốt! Cái hắn cần chính là loại tuyệt phẩm! Loanh quanh cả nửa vòng, nhưng Tần Ninh vẫn không có hành động gì thêm.
Chân Võ Xương có chút sốt ruột nói: “Tần công tử, chúng ra có thể mua thứ có giá trị mấy chục vạn, gom lại với nhau cũng có thể lên tới ngàn vạn, cũng không tính là ít!”
Tần Sơn cũng nói: “Đúng vậy, Tam đệ, đệ không cần thì cho ta cũng được, đến khi gặp phụ thân và Nhị đệ, ta cũng có thể mang đồ vật này nọ trở về, làm cho Thái Hư Tông của Nhị đệ phát triển lớn mạnh thêm!”
Mấy chục vạn linh tinh, ở trong mắt Tần Ninh chính là không đáng nhắc tới.
Còn đối với mấy người bọn họ mà nói, đó là tài sản thật lớn!
“Khụ khụ…”, Tần Ninh xấu hổ khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta quên mất chuyện này, một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi mấy thứ, các ngươi trực tiếp đi mua là được”.
“Người khác muốn ra giá như thế nào thì các ngươi cứ trả giá đó, nếu không người ta lại tưởng bảo bối, sẽ không bán cho các ngươi!”
Tần Sơn cười nói: “Yên tâm đi, ca của đệ cũng không phải là đồ ngốc”.
Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Hai người Tần Sơn và Chân Võ Xương vội vàng đi làm việc.
Tần Ninh dẫn theo Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục đi xuống.
Dần dần, bọn họ đi đến trước một quầy hàng.
Tần Ninh dừng lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Ninh dừng lại.
Chủ quán là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ lôi thôi, hàm răng ngả vàng, đang vẹo người dựa vào một cây cột.
Trước người tuỳ tiện bày vài món đồ sứt mẻ linh tinh gì đó.
Nhìn đến đây, Tần Ninh dừng lại.
Ông lão mơ hồ cười nhạo nói: “Trăm vạn linh tinh một món, ít một viên cũng không bán!”
Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết và Cốc Tân Nguyệt đều sửng sốt.
Trăm vạn một món.
Lão già kia, công phu sư tử ngoạm đây mà! Tần Ninh không để ý đến, nhìn những món đồ sứt mẻ chồng chất trên mặt đất, hắn tiện tay cầm lấy một cái trống.
Nói là trống.
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì cũng hơi giống chiếc trống bỏi mà mấy đứa nhỏ hay chơi đùa, đong đưa một chút là có tiếng tùng tùng tùng vang lên.
Tần Ninh cười nói: “Món đồ này, ta mua!”
“Cái này không giống, món đồ này ba trăm vạn linh tinh”.
Nghe được những lời này, Vạn Khuynh Tuyết lập tức nhíu mày, nói: “Ba trăm vạn, cũng đủ mua một món bảo khí trung phẩm không tồi rồi, ông lão, ông đừng có mà công phu sư tử ngoạm”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ba trăm vạn, đáng giá!”
“Khuynh Tuyết tiểu thư, làm phiền cô giúp ta trả tiền trước!”
“Ngươi thật sự muốn?”
Giờ phút này, Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy có chút khó tin.
Tuy rằng cô ta biết, Tần Ninh có ánh mắt không tầm thường.
Nhưng mà ba trăm vạn, cũng quá nhiều rồi.
“Ừ!”
Tần Ninh mỉm cười.
Tuy rằng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng Vạn Khuynh Tuyết vẫn trả tiền.
Ông lão cười nói: “Nhóc con, ánh mắt không tồi, nhưng mà thứ này ta cũng chỉ nhìn ra đại khái, lão đây cũng không thể kết luận được rốt cuộc giá trị của nó là bao nhiêu, nhưng mà ngươi cũng thật quyết đoán!”
Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn cầm lấy trống nhỏ, cất vào rồi đứng lên.
“Tiểu công tử, đừng đi ta còn một món đồ, một ngàn vạn linh tinh, nếu như ngươi muốn mua ta liền bán cho ngươi!”
Ông lão nói xong lập tức lấy ra một cái la bàn.
Ở giữa chiếc la bàn là một cây kim bằng đá, trông có vẻ đã cực kỳ mục nát.
Toàn bộ chiếc la bàn đều được làm bằng đá, nhưng mà cho dù có nhìn như thế nào thì nó cũng giống như là một cái la bàn bị thời gian ăn mòn, lắng đọng năm tháng.
Một ngàn vạn! Lần này, chính Vạn Khuynh Tuyết cũng bị doạ rồi! Một ngàn vạn linh tinh, cho dù là cô ta có muốn mua, cũng là lấy trứng chọi đá.
Tần Ninh nhìn kỹ la bàn, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Một ngàn vạn, ông chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn!”
“Thành giao!”
Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, hắn cười nói: “Một ngàn vạn thì một ngàn vạn”.
“Khuynh Tuyết tiểu thư…”
“Tần công tử, thật ra ta còn có thể trả được, nhưng mà…cái này…”
“Không sao!”
Tần Ninh cười nói: “Đáng giá!”
Vạn Khuynh Tuyết bất đắc dĩ thanh toán linh tinh.
Trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.
Tần Ninh cũng không để ý.
Ông lão răng vàng cười hề hề như kẻ trộm nói: “Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào ngu ngốc như vậy!”
Hai tay cầm la bàn giao cho Tần Ninh.
Nhìn vào la bàn, Tần Ninh cười nói: “Kẻ ngốc tự có phúc của kẻ ngốc, ông nói xem có phải không, Khí Tiên lão đầu?”
Khí Tiên lão đầu vừa đi ra.
Trong nháy mắt, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều cảm nhận được một cỗ khí lạnh phát ra từ nội tâm dọc theo gót chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Nguy hiểm! Vô cùng nguy hiểm!
“Lão già này có mắt như mù, không nhận ra ngươi là người phương nào!”
Ông lão cười tủm tỉm nói.
“Ta? Họ Tần tên Ninh, chỉ là một kẻ nhỏ bé không có tiếng tăm gì”.
Tần Ninh cúi người xuống nhìn ông lão, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, chậm rãi nói: “Một lời một tiên, một khí một năm, ta cũng không nghĩ tới, đường đường là Khí Tiên nổi tiếng gần xa, một trong bảy thiên tiên lại mở quán buôn bán ở đây?”
“Ông rất thiếu tiền sao?”
“Nếu Trấn Thiên Vương bên kia không cho ông đủ tiền, mà bên người ta lại thiếu một chân tiểu đồng, hay là ông ở lại bên cạnh ta đi?”
Âm thanh của Tần Ninh thấp đến mức không thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều không thể nghe thấy.
Ông lão răng vàng nhìn Tần Ninh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta nói rồi!”
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười nói: “Họ Tần tên Ninh, đến từ Cửu U”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã xoay người rời đi,
Ông lão răng vàng rất lâu sau đó vẫn không thể bình tĩnh.
Họ Tần tên Ninh! Đến từ Cửu U! Họ Tần, Cửu U! Năm đó, hình như là ở nơi này xuất hiện một nhân vật làm cho Trấn Thiên Vương đại nhân gặp ác mộng triền miên! Cũng là họ Tần! Chẳng lẽ…Ông lão răng vàng chớp mắt, bóng người lập tức biến mất…Quầy hàng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, vậy nên mấy chủ quán ở xung quanh chỉ chớp mắt một cái đã không thấy hàng xóm của mình đâu, bọn họ còn ngây người hồi lâu.
“Chiếc trống nhỏ và la bàn này thực sự có giá trị một ngàn ba trăm vạn sao?”
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói.
“Cực kỳ giá trị!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ một mình chiếc trống nhỏ này đã có giá trị vượt xa”.
“Về phần chiếc la bàn này…”, Tần Ninh không nhiều lời.
“Lấy hai thứ này là đủ rồi, nhưng mà cái la bàn này ta không muốn bán!”
“Sẽ tìm thứ khác để thay thế!”
Mang theo hai người, Tần Ninh tiếp tục đi xung quanh.
Cuối cùng, Tần Ninh tiêu tốn hơn mười vạn, mua một viên đá có hình dáng vừa giống như rồng, lại vừa giống như giao, cùng với một hình người được đắp nặn bằng bùn đất.
Điều này lại càng làm cho Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là Tần Ninh đang suy nghĩ cái gì vậy.
Chương 1159: Ta thèm quan tâm ngươi là ai
"Cũng gần đủ rồi, chúng ta đi thôi!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
"Đi đâu?"
"Mua đồ, đương nhiên phải bán!"
Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: "Khuynh Tuyết tiểu thư, phân các tại thành Thiên Giao này của các ngươi hẳn có thể chi trả quá ngàn vạn linh tinh đi?"
"Hả?"
Vạn Khuynh Tuyết sững sờ, lập tức nói: "Hình như... cũng có thể lưu động linh tinh".
"Vậy là tốt rồi!"
Vạn Khuynh Tuyết bổ sung: "Chỉ là, Tần công tử, e rằng trong thành Thiên Giao không ai có thể phân biệt ra những binh khí ngài chọn lựa này..."
"Không sao, để ta phân biệt!"
Tần Ninh cười nhạt.
"Tần công tử, Tần công tử...", ngay lúc này, từng thân ảnh, từng tiếng hô hoán vang lên.
Chân Võ Xương thở hồng hộc chạy tới.
"Sao vậy?"
"Bên chỗ Tần Sơn công tử gặp một chút phiền toái, có một tên dây dưa không ngớt".
Chân Võ Xương mở miệng, vội vàng nói: "Ngài mau đi xem một chút đi!"
Sắc mặt Tần Ninh có phần lạnh lẽo, chắp tay đứng dậy nói: "Dẫn đường!"
Mấy thân ảnh đi đến một bên khác của khu vực đào phẩm.
Mà cùng lúc đó, ở một phía khác.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Sơn trở nên khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước.
"Bình gốm này là ta nhìn thấy trước, mấy vị làm như thế thì này thì quá coi thường người khác rồi?"
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn mấy người trước mặt.
Ba người cầm đầu là hai nam một nữ.
Hai tên nam tử kia chỉ cần xem trang phục và vật phẩm đeo trên người liền biết thân phận không đơn giản.
Mà nữ tử kia thì khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc dài như thác, vóc người mảnh khảnh, gương mặt mỹ lệ, trên người mang một tia linh động.
Một tên nam tử trong đó cười nói: "Tiểu tử, ta chính là La Anh của Tinh La điện. Biết thức thời thì bây giờ rời khỏi nơi này, không liên quan đến ngươi!"
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều tránh xa ra.
Tinh La điện! Thế lực lớn trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh! Giống Phục Ma tông, Thôi Sơn Tông, đều là tồn tại đứng đầu.
Nghe nói, điện chủ La Hàng hiện tại của Tinh La điện là một vị cường giả ở cảnh giới Quy Nhất bát mạch.
Thế lực bậc này bọn họ chọc không nổi! Giờ phút này, ánh mắt Tần Sơn cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn ta từng nghe Chân Võ Xương nói qua về Tinh La điện, giống với Phục Ma tông và Thôi Sơn Tông, rất cường đại.
Chỉ là không nghĩ tới lại có thể gặp phải ở nơi này.
"La Anh, sao lại hù dọa người ta như thế?”
“Chúng ta lấy đức thu phục người cơ mà!"
Một thanh niên khác chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Sơn, ngữ khí thản nhiên nói.
"Tống Nguyên, dù sao ngươi cũng là Thiếu chủ Thái Ất thiên tông, có thể lấy ra chút khí thế hay không?"
La Anh nhìn sang một thanh niên khác, khẽ cười nói.
Thiếu chủ Thái Ất thiên tông! Tống Nguyên! Bấy giờ, mọi người lùi lại thêm lần nữa.
Thái Ất thiên tông và Tinh La điện đều cực kỳ cường đại.
Bọn họ trêu chọc không nổi.
Mọi người đành nhìn Tần Sơn với ánh mắt đồng tình.
Tên này chọc phải hai vị kia chỉ có thể nói là xui xẻo.
"Tiểu tử, bán lại cho chúng ta một ngàn linh tinh. Bầu rượu này ngươi mua tốn một trăm linh tinh, giờ bán lại cho chúng ta, kiếm lời chín trăm linh tinh là vừa đẹp".
Tống Nguyên thản nhiên nói: "Hiếm khi có thứ Thiển Thiển tiểu thư thích, ngươi đừng làm mất hứng chứ".
Lúc này, sắc mặt Tần Sơn lại càng khó coi.
Thứ này ít nhất có giá trị mấy chục vạn linh tinh.
Thứ vào mắt Tần Ninh sao kém được?
Cứ thế bán lại cho mấy người này thì quá lỗ! Hắn ta đương nhiên không đồng ý.
Hơn nữa, hắn ta vốn bỏ tiền ra mua, cũng không có ý định bán lại.
Mấy người La Anh, Tống Nguyên hiện tại rõ ràng là ép mua ép bán.
"Thằng cụt một tay kia, rốt cuộc ngươi định lề mề đến khi nào?"
La Anh không nhịn được mà nói: "Chúng ta cũng không có thời gian dông dài với ngươi".
Thằng cụt một tay! Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Sơn tái nhợt.
"Vị huynh đài này, nói chuyện khách khí chút đi!"
Tần Sơn không hèn mọn lên tiếng: "Thứ này ta đã mua lại, không có ý định bán!"
"Lòng tốt của chư vị, xin ghi nhớ trong lòng!"
Tần Sơn nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mấy người bên cạnh La Anh, Tống Nguyên lại xông tới.
Giờ phút này, nữ tử trẻ tuổi kia buồn tẻ nhạt nhẽo nói: "Thôi, nếu vị công tử này đã không có ý định bán thì ta cũng chẳng còn hứng thú gì, chúng ta đi thôi!"
Nghe xong lời này, hai người La Anh và Tống Nguyên lập tức luống cuống.
La Anh thúc giục: "Tiểu tử, một ngàn linh tinh là ngươi đã kiếm lời, nếu thật sự không biết điều như vậy thì cũng đừng trách chúng ta vô tình!"
"Một thằng tàn phế như ngươi mà cũng kiêu ngạo ghớm".
Tống Nguyên nói chuyện không hề khách sáo, hừ lạnh: "Bảo bán mà không bán, không bán thì cẩn thận ngươi không ra nổi thành Thiên Giao này đâu!"
"Ngươi bảo ai... tàn phế hả?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mấy thân ảnh chậm rãi đi tới.
Mà người đi đầu chính là Tần Ninh.
"Tam đệ...", thấy Tần Ninh đến, Tần Sơn nhẹ nhàng thở phào.
"À, hóa ra là có giúp đỡ, khó trách không hề sợ hãi".
Tống Nguyên cười lạnh: "Thằng cụt một tay, không phải tàn phế thì là cái gì?”
“Bản công tử không có tâm tư phí miệng lưỡi với ngươi, bán đồ vật lại, để các ngươi đi".
"Bán đồ?"
Tần Ninh nhìn bình gốm trong tay Tần Sơn, cười nói: "Được!"
"Xem như ngươi biết điều".
Tống Nguyên hừ một tiếng.
"Một trăm vạn linh tinh!"
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía tĩnh lặng.
Nụ cười trên mặt Tống Nguyên dần dần biến mất.
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Một trăm vạn linh tinh!"
Tần Ninh cười nói: "Mua được không?”
“Mua không nổi, thì cút!"
Giờ phút này, bầu không khí xung quanh có vẻ cứng đờ.
"Ngươi muốn chết?"
Ánh mắt Tống Nguyên phát lạnh, hừ một tiếng: "Tiểu tử, cho mặt mũi mà không cần phải không?"
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Ta thèm quan tâm ngươi là ai!"
Tần Ninh chẳng hề để ý nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta?"
Lúc này, sắc mặt Tống Nguyên xanh mét.
Bên cạnh, ánh mắt La Anh cũng âm trầm.
Tiểu tử này quá không biết điều, làm bọn hắn mất mặt trước mặt nữ nhân.
"Xem ra, không ăn chút đau khổ thì ngươi cũng không muốn nghiêm túc nói tiếng người".
Tống Nguyên hừ lạnh, vẫy vẫy tay, hai thân ảnh trực tiếp lao ra.
Bên trong khu vực đào phẩm ở đây không ai quản ẩu đả.
Tần Ninh khinh bỉ hừ một tiếng.
Hai thân ảnh giết đến trước người.
Hai tay Tần Ninh phóng thẳng ra ngoài.
"Có bản lĩnh thì tự mình ra tay, đừng để những người này ra, mất thể diện".
Phốc phốc phốc phốc.
Trong nháy mắt, hai cánh tay đã bị gỡ xuống.
Lúc máu tươi vẫn còn chảy ròng ròng, hai tay Tần Ninh tiếp tục đánh ra hai đạo ấn ký.
Chỗ mất cánh tay của hai người kia lập tức ngừng máu, nhưng lại xuất hiện hai ấn ký phong bế huyết nhục.
Trên thực tế, võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mọc lại tay cụt hoàn toàn không phải vấn đề lớn.
Nếu bị huyền thú cắn xé hoặc do tai nạn từ trên trời rơi xuống, tay cụt chân cụt đều có thể dần dần mọc lại.
Nhưng nếu là bị pháp khí, bảo khí chặt bỏ thì cánh tay kia của võ giả rất khó mọc lại.
Hoặc là bị người đầu độc! Dưới tình huống như vậy gần như không thể mọc lại.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh phải tốn nhiều sức lực như thế để giúp tay cụt của Tần Sơn mọc lại.
Còn về hai người trước mắt.
Tần Ninh chỉ là sử dụng chút thủ đoạn nhỏ phế đi cánh tay của bọn họ.
Sắc mặt Tống Nguyên xanh mét.
Tên này là ai?
Không có mắt như vậy?
Tần Ninh lười quan tâm hai gã kia, nhìn về phía Tống Nguyên đầy khiêu khích.
"Bản công tử chơi đùa với ngươi!"
Câu nói vừa dứt, Tống Nguyên liền đi ra.
"Tống công tử, chuyện này thôi coi như bỏ đi. Tuy nói nơi này là khu vực đào phẩm nhưng tóm lại vẫn là chỗ Vạn Thiên các ta!"
Bên người Tống Nguyên, nữ tử trẻ tuổi kia đi ra, thản nhiên nói.
"Tống công tử đã cố gắng hết sức, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Nguyên lại càng khó coi hơn.
Chương 1160: Ta làm chính là phi vụ buôn bán lớn
Nghe vậy, Tần Ninh nở nụ cười.
Đã cố gắng sức mình hả?
Vô cùng cảm kích?
Con nhóc kia khá là cẩn thận đấy!
Như vậy, Tống Nguyên càng không nỡ lòng buông tay.
"Thiển Thiển?"
Đúng lúc này, một tiếng gọi to vang lên.
Vạn Khuynh Tuyết đi ra, nhìn về phía người thiếu nữ, hơi ngạc nhiên hỏi: "Là cháu thật à?"
"Bác!"
Thiếu nữ kia sửng sốt khi nhìn thấy Vạn Khuynh Tuyết.
Bác?
Lúc này, cả đám đều rất bất ngờ.
Hai người này quen biết nhau à!
Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, rồi từ tốn giải thích: "Vị này chính là con gái của Vạn Tử Hàng, các chủ phân các tại thành Thiên Giao, Vạn Thiển Thiển, và là cháu gái của ta!"
Cô ta nói xong, mọi người xung quanh lại càng thêm kinh ngạc.
Cháu gái ư?
Thoạt nhìn, tuổi tác Vạn Khuynh Tuyết không hơn Vạn Thiển Thiên bao nhiêu mà.
Vậy mà là bác với cháu gái sao?
Tần Ninh hiểu ra phần nào, Vạn Cửu Thiên có con cái đông đúc, e rằng đứa cháu lớn cũng trạc tuổi Vạn Khuynh Tuyết.
Vạn Thiển Thiển nhìn hai người Tống Nguyên và La Anh, rồi nói: "Hai vị công tử này, bác của ta đã đến đây rồi, nên giờ ta không chào hỏi hai vị công tử nữa, hẹn gặp lại ở buổi đấu giá!"
Vạn Thiển Thiển vừa dứt lời, bèn đi đến bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết, rồi niềm nở hỏi chuyện: "Bác ơi, sao bác lại đến đây vậy?"
"Có công chuyện ở đây, cha cháu đâu?"
"Cha cháu mỗi ngày đều bận tối mắt tối mày, đã lâu nay cháu không gặp cha rồi".
Vạn Khuynh Tuyết nói xong, liếc mắt nhìn qua đám người Tần Ninh, nhẹ giọng nói: "Sao bác lại ở chung với những người như vậy?"'
Không khó để nghe ra sự khinh miệt trong lời Vạn Thiển Thiển.
Vạn Khuynh Tuyết trầm giọng quát: "Không được nói bậy, vị này chính là Tần công tử Tần Ninh đấy".
Vạn Thiển Thiển lè lưỡi, không nói gì nữa.
Tần Ninh không mấy quan tâm.
Nhưng hai người Tống Nguyên và La Anh thì khác, lúc này bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Tên nhãi này, coi như ngươi gặp may".
Sau khi buông ra lời này, Tống Nguyên khịt mũi, rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt La Anh lóe lên, rồi cũng dẫn người rời đi.
Cửu Anh bò trên vai Tần Ninh, thì thầm nói: "Có muốn xử chúng hay không?"
Tần Ninh phất tay.
Chân Võ Xương nghe vậy, sợ mất hồn mất vía.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu đâu!
Ấy thế, trước tiên Tần Ninh đã đắc tội Phục Nguyên Hằng của Phục Ma tông, rồi đến Thôi Huyền của Thôi Sơn tông.
Còn bây giờ là La Anh của Tinh La điện và Tống Nguyên của Thái Ất thiên tông.
Ngoại trừ Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu còn chưa gặp mặt, có năm thế lực lớn mà hắn đã đắc tội đến bốn rồi!
Cứ tiếp tục như vậy chắc bọn họ đắc tội hết luôn quá!
Nhưng khổ nỗi, hắn ta không dám khuyên bảo Tần Ninh.
"Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ tính sổ lại!", Tần Ninh thản nhiên nói.
"Tần công tử".
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết đi tới, rồi giới thiệu: "Đây là Vạn Thiển Thiển, con gái của các chủ Vạn Thiên Các tại thành Thiên Giao, khá là quen thuộc với phân các, nếu công tử định bán gì đó thì Thiển Thiển có thể dẫn các vị đi!"
"Được!"
Vạn Thiển Thiển quan sát Tần Ninh.
Hắn trông khoảng tầm tuổi đôi mươi, nhưng ai biết cốt linh bao nhiêu, biết đâu lại đến mấy trăm tuổi thì sao.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng tinh, một tay để sau lưng, một tay đặt trước người.
Thoạt nhìn trông hắn rất lạnh nhạt hờ hững.
Tuy rằng gương mặt trông khá ổn, một chút mạnh mẽ, lại có chút nho nhã, nhìn kỹ thì cũng coi như là một thanh niên tuấn tú.
Nhưng ngặt nỗi, hắn lại đắc tội với hai người La Anh và Tống Nguyên, còn có chút gì đó bí ẩn khiến người ta không thể hiểu được.
Vạn Khuynh Tuyết nói tiếp: "Tần công tử, ta còn có việc phải làm, nên không đi cùng Tần công tử được, năm ngày sau, buổi đấu giá sẽ bắt đầu, Tần công tử có đến đó không?"
"Có!"
"Vậy đến lúc đó gặp lại!"
"Được!"
Vạn Khuynh Tuyết rời đi.
Sau đó, Vạn Thiển Thiển dẫn đám người Tần Ninh rời khỏi khu vực đào phẩm.
Mọi người xung quanh thấy không còn chuyện gì nữa, nên đám đông cũng giải tán.
Cùng lúc đó, ở bên kia, sắc mặt hai người La Anh và Tống Nguyên không tốt lắm.
"Tên Tần Ninh, Tần Sơn này là ai, mau điều tra cho ta, ta thật sự muốn biết bọn chúng có lai lịch gì!"
Tống Nguyên hừ nói: "Chỉ cần chúng không phải người của Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, Thanh Dương môn, thì bổn công tử nhất định phải giết chết bọn chúng".
Vô Lượng Kiếm Phái!
Khai Sơn cung!
Thập Phương tông!
Thanh Dương môn!
Bốn thế lực này làm bá chủ ở phía nam đại lục Thiên Ngoại, phạm vi thống trị lên đến hàng trăm vạn dặm.
Thậm chí tính cả đại lục Thiên Ngoại, thì chỉ đứng sau Thiên Ngoại Tiên mà thôi.
Bọn họ đều có Thiên Nhân trấn giữ!
Nếu Tần Ninh đến từ bốn thế lực lực này, thì bọn họ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhục chịu đựng, không được đi kiếm chuyện, hơn nữa còn phải khúm núm nhận lỗi.
Nhưng nếu không phải...
Tần Ninh đã sỉ nhục bọn họ như vậy thì ắt phải chết.
"Đã lâu rồi chưa thấy ai thú vị như vậy, bổn công tử cũng muốn biết sao bọn họ lại tự tin như vậy", vẻ mặt La Anh bây giờ rất lạnh nhạt.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi đó, tất nhiên là tâm trạng không thể nào tốt đẹp được.
Ở bên kia.
Vạn Thiển Thiển dẫn nhóm người Tần Ninh, Tần Sơn đi vào đại sảnh của Vạn Thiên các.
Họ đi vòng ra phía sau đại sảnh rồi đi thẳng lên tầng hai.
Sau khi cả nhóm bước vào một gian phòng, ở đó đã có người chờ đợi từ sớm.
"Từ đại sư!"
Vạn Thiển Thiển cất lời: "Đây là Tần công tử, hắn định bán vài món bảo bối, mời ông giúp đỡ đánh giá chúng một chút!"
"Vâng, tiểu thư!"
Từ đại sư khoảng tầm tuổi trung niên, nét mặt ông ta ôn hòa, kính trọng nói.
"Ngươi có chắc rằng hắn có thể làm chủ không vậy?"
Tần Ninh cười nói: "Ta làm chính là phi vụ buôn bán lớn đấy!"
Phi vụ buôn bán lớn ư?
Vạn Thiển Thiển che miệng cười nói: "Bao nhiêu đấy? Được trên trăm vạn linh tinh không?"
"Ừ!"
"Khanh khách...", Vạn Thiển Thiển cười cười, nói: "Tần công tử, tuy rằng bác của ta giới thiệu ngươi đến đây, thế nhưng, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề luôn, tránh mất thời gian của nhau, được chứ?"
"..."
Tần Ninh u sầu.
Tại sao đôi khi, lời nói thật lại không ai tin tưởng nhỉ?
"Đi thôi!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn Tần Sơn, nói: "Đại ca, huynh lấy hết mấy thứ ta mua cho huynh ra đi!"
"Ừ!"
Tần Sơn vung tay lên.
Một cái ấm trà gốm đã sức mẻ, một cây quạt sắt, một thanh kiếm dài, vân vân.
Có khoảng hơn mười món đồ này nọ bày ra trên bàn.
Đôi mắt Từ đại sư nhíu lại.
Cả đống đồ này không hề có sự dao động của linh khí, chúng đều là bảo bối thật ư?
Tần Ninh nói: "Từ đại sư, ông có quyền thực hiện các giao dịch hơn trăm vạn linh tinh không?"
"Địa vị lão hủ không cao, nên trên trăm vạn, phải cần giám định sư rất cao cấp thực hiện".
"Ta khuyên cô nên nhanh chóng đổi người giám định đi!", Tần Ninh nói với Vạn Thiển Thiển.
Cô ta bĩu môi, nói: "Trước tiên, ngươi nói cho ta, biết chúng là bảo bối gì đó?"
Tần Ninh tiện tay cầm cái ấm trà gốm cũ mèn kia lên.
"Thông thường, bảo khí hạ phẩm là mười vạn linh tinh!"
"Bảo khí trung phẩm là trăm vạn linh tinh!"
“Bảo khí thượng phẩm là ngàn vạn linh tinh!”
"Bảo khí siêu phẩm có giá hàng tỷ linh tinh, thậm chí là có tiền chưa chắc mua được!"
Tần Ninh cười nói: "Giá cả ở Vạn Thiên các trước giờ đều không thấp, ta nghĩ rằng, cái bảo khí trung phẩm này giá ba trăm vạn linh thạch chắc không thành vấn đề!"
Tần Ninh nói xong, rồi khẽ di chuyển ngón tay.
Từ dòng linh khí quấn quýt vào nhau, vờn quanh ngón tay hắn.
Từ từ, những dòng linh khí đan vào nhau rồi quanh quẩn xung quanh cái ấm trà gốm đó.
Dần dần, vầng hào quang của ấm trà thay đổi kỳ ảo.
Bên ngoài nó xuất hiện từng tầng ánh sáng rực rỡ.
Mỗi một tầng ánh sáng đều có màu sắc không giống nhau.
Vỏ ngoài ấm trà gốm bắt đầu bong ra.
Thế nhưng, những mảnh vụn bị bong ra vẫn không rơi xuống đất mà lại được hấp thu vào trong ấm trà.
Ở trước mặt mọi người, một cái ấm trà vốn rất cũ nát, giờ đây, đang dần dần trở thành... một cái ấm trà gốm tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, lung linh!
"Đây là... Thải Thải Thiên Linh Hồ!"
Từ đại sư đứng một bên kinh ngạc nói.
Bình luận facebook