-
Chương 1146-1150
Chương 1146: Cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên
"Đừng giấu nghề nữa, mau giết tên này đi, nếu không sẽ mất mặt hơn đó!"
Đại trưởng lão khẽ quát.
"Vâng!"
Ngay sau đó, cả bảy người đồng loạt lui ra sau.
Trong lòng bàn tay của cả bảy người lóe ra từng vầng ánh sáng chói lọi.
Rống...
Gào...
Bò...
Trong nháy mắt, trước mặt bảy người đều xuất hiện một con huyền thú khổng lồ.
Thuật ngự thú của Hoàn Thú cốc nổi tiếng khắp nơi.
Lúc này, cả bảy vị trưởng lão đều triệu hồi huyền thú phối hợp với mình.
Đại trưởng lão đứng bên ngoài vòng vây, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện một cái dấu ấn, rồi phất tay lên trời.
"Xì xì..."
Một con trăn khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện từ không trung.
Cả người con trăn to lớn kia tràn ngập luồng khí nóng rực, đôi mắt xanh thăm thẳm của nó âm u nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Cơ thể Đại trưởng lão bay vút lên cao, rồi hạ xuống đỉnh đầu con trăn khổng lồ kia.
"Hắc Văn Ngọc Mãng!"
Ánh mắt cung chủ Đoạt Mệnh cung đầy khiếp sợ.
Đây chính là huyền thú cấp bảy đó!
Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là bản thân nó đã là một vị cường giả có thực lực ở cảnh giới Quy Nhất.
Mặt khác, bên cạnh bảy vị trưởng lão kia cũng xuất hiện một con chiến thú.
Nó là con hổ dũng mãnh, thanh ngưu, h rùa khổng lồ, hoặc một con sói hung mãnh.
Không có gì ngoại lệ, tất cả bọn chúng đều có cơ thể đồ sộ, toát ra khí thế oai vệ.
Lúc này, Đại trưởng lão xung trận tiến lên, nhìn vào Tần Ninh.
"Tên oắt con kia, đầu hàng đi, ta sẽ tha chết cho ngươi, chỉ giam giữ ngươi ở Hoàng Thú cốc chúng ta ngàn năm thôi, nếu không, ta sẽ tiêu diệt Lôi Sơn tông của ngươi!"
Đại trưởng lão trầm giọng quát.
"Đầu hàng là chuyện không thể nào!"
Lúc này, Tần Ninh rất nóng muốn thử xem sao, bèn nói: "Thuật ngự thú, cái này mà cũng gọi là thuật ngự thú á?"
"Nó trông không giống thuật ngự thú gì cả!"
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một chút khinh miệt.
Cái này chắc là đủ rồi!
Tám vị cường giả cảnh giới Quy Nhất, rồi lại còn có thêm tám con chiến thú, sức mạnh bọn họ bùng nổ đã rất mạnh mẽ.
Vậy mà còn không làm được thì điều này quá quái lạ rồi!
"Lên!"
Tần Ninh khẽ quát.
"Giết!"
Ngay sau đó, cả tám người mang theo chiến thú tấn công vào Tần Ninh.
Bọn họ tập trung sức mạnh tối đa.
Từng tầng lực lượng cuồn cuộn lan ra xung quanh, cả người Tần Ninh bị vao vây ở trung tâm nơi lực lượng bùng nổ.
Bây giờ, Cửu Anh cũng có chút hãi hùng.
Tám lão già kia quả thật không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Nhưng đấu cùng lúc cả tám người thì sao?
Mà còn có thêm huyền thú đấy!
Là huyền thú cấp bảy có thực lực của cường giả cảnh giới Quy Nhất!
Tám lão già đó tìm đâu ra đám huyền thú này vậy, hơn nữa còn thuần hóa được bọn chúng.
Cửu Anh thấy tình hình trận chiến như vậy, nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng nó.
"Không ổn, ta phải làm gì đó mới được, nếu không... đợi đến khi hắn bị thương mà phát hiện mình không làm gì hết thì hắn sẽ đánh mình mất!"
Cửu Anh tự nhủ trong lòng.
Ánh mắt Cửu Anh từ từ lướt đến bên trong sơn cốc.
À phải rồi!
Cửu Anh vừa nghĩ ra điều gì đó.
Một cái đầu của nó bắt đầu thi triển quả cầu lửa.
Oanh...
Quả cầu lửa nhanh chóng nhắm vào bên trong sơn cốc.
Sau đó, liên tiếp vang lên tiếng gào rú.
Đệ tử của Hoàng Thú cốc trợn to mắt nhìn.
Tiêu đời rồi!
Tám vị trưởng lão đang chiến đấu hăng say.
Vậy thì ai đối phó với con quái vật này đây?
Cốc chủ đâu?
Cốc chủ đi đâu rồi?
Thế nhưng lúc này, không ai có thể ngăn cản Cửu Anh.
Quả cầu lửa nổ tung.
Cửu Anh không nhắm vào người mà chỉ nhắm vào đám huyền thú đang ở sâu bên trong sơn cốc.
Sau lửa đốt xong, một con lợn đen cả người phủ đầy gai thép đã biến thành một con heo nướng.
Một cái đầu của Cửu Anh không sợ nóng, nuốt chửng nó vào bụng!
"Tuy món này không có vị gì, nhưng hơn ở chỗ hương vị tự nhiên, ha ha ha..."
Lúc này, vẻ mặt cung chủ Đoạt Mệnh cung đầy vẻ khiếp sợ.
Nó đang làm gì thế?
Con súc sinh này thế mà lại mặc kệ sự sống chết của chủ nhân, đi kiếm chỗ vui chơi sao?
Chạy thôi!
Cung chủ Đoạt Mệnh cung chỉ còn biết mình phải chạy trốn!
Nếu không chạy thì bản thân sẽ bỏ mạng tại đây!
Cửu Anh không thèm đếm xỉa ai với ai!
Lúc này, cả Thú Hoàng cốc nghi ngút khói lửa, nhiễm đỏ cả bầu trời.
Có không ít đệ tử chạy ra bên ngoài, rồi ngửa đầu khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Cửu Anh cũng mặc kệ bọn họ.
Còn về phần Tần Ninh, hắn đang chiến đấu với tám vị trưởng lão, giờ đúng là lúc nguy cấp nhất.
"Mọi người mau gia tăng sức mạnh, dồn tên nhãi này vào bước đường cùng!"
Đúng lúc này, phía trên không trung, cả tám vị trưởng lão đang bao vây tấn công Tần Ninh.
Cả người Tần Ninh lúc này đang bị lực lượng của bọn họ đè ép.
Từng dòng linh khí chỉ có thể vờn sát bên thân thể hắn mà không thể khuếch tán ra bên ngoài.
Bây giờ, trong lòng Tần Ninh hơi hy vọng cả tám người gia tăng thêm sức mạnh.
"Các ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Tần Ninh quát to: "Làm ta thất vọng rồi đấy!"
Hắn vừa dứt lời.
Cả tám vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, dốc hết toàn bộ sức mạnh tấn công hắn.
"Mau giết hắn!"
Không gian chấn động dữ dội, linh khí cuồn cuộn sôi trào.
Trong mắt tám con chiến thú kia lộ rõ vẻ hung ác, chúng bao vây sít sao Tần Ninh.
"Xong!"
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, Tần Ninh đang bị bao vây ở giữa, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích.
Xong!
Hai mươi hai đường Dương Hải giờ đã hoàn toàn bị dồn nén vào bên trong cơ thể của Tần Ninh.
Luồng linh khí dày đặc như biển kia đã bị nén lại rồi.
Trong nháy mắt, cả người Tần Ninh đã dồn hết lực lượng vào bên trong.
Không đúng!
Lúc này, nét mặt già nua của Đại trưởng lão thay đổi.
Không đúng, có gì đó rất sai ở đây!
Tần Ninh không chết.
Thế nhưng linh khí đang điên cuồng chống chọi lại bọn họ giờ bỗng nhiên biến mất.
Tựa như đã bốc hơi trong phút chốc vậy.
Đây không phải là sự thật!
Điều duy nhất hợp lý ở đây mà nó đã hấp thu vào cơ thể Tần Ninh.
Tên này đang lợi dụng bọn họ để đột phá cảnh giới!
"Chết tiệt!"
Đại trưởng lão giận dữ hét lên: "Tên khốn này đang dựa vào công kích của chúng ta để đột phá cảnh giới!"
"Dốc hết sức tấn công, chớp lấy thời cơ này giết chết hắn!"
"Muốn giết ta à?"
Bỗng nhiên, một ai đó bay lên không trung,
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng tinh, thần thái lạnh nhạt quan sát xung quanh.
"Chỉ với tám người các ngươi có được không vậy?"
Hắn thản nhiên nói.
Ngay sau đó, sau lưng Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện bốn vòng tròn.
Từng cái vòng tròn với đường kính khoảng trăm trượng xuất hiện sau lưng Tần Ninh.
Bốn vòng tròn!
Một lần đã đến cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
"Chết tiệt!"
Giờ đây Đại trưởng lão mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải là do ông ta ngu.
Mà là ông ta không ngờ rằng Tần Ninh lại can đảm như vậy!
Trong khi chiến đấu với bọn họ, thế mà lại dám đột phá!
Tên này không sợ chết sao?
Tiếng gào rú lần lượt vang lên.
Tần Ninh nắm chặt nắm đấm.
"Vạn Nguyên, cảnh giới thánh nguyên!"
"Điều khiển linh khí càng thêm thuận buồm xuôi gió, rồi có thể ngưng tụ thành một!"
"Quá đã!"
Sau cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên là lúc ngưng tụ linh khí lần nữa.
Lần ngưng tụ này là một lần dồn nén linh khí.
Linh khí sau khi được nén lại sẽ mạnh hơn khi xưa bội phần.
Sở dĩ, Tần Ninh bước một lần đến tứ nguyên là bởi linh khí được ngưng tụ từ hai mươi hai đường Dương Hải rất dày đặc.
Nhất nguyên không thể nào chứa hết được.
Vì vậy, đơn giản hơn, đi thẳng tới tứ nguyên!
Tần Ninh mỉm cười từ tốn: "Các ngươi, không có tư cách đó!"
Vừa dứt lời, xương cốt cả người hắn vang tiếng răng rắc.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết, hoàn mỹ!"
Oong oong oong...
Ngay sau đó, chín linh trụ quay quanh cơ thể Tần Ninh.
Một cây cung Tinh Thần, một mũi tên Tinh Thần bỗng xuất hiện.
"Xem đây, sức mạnh thật sự của mũi tên Tinh Thần!"
Vút...
Vừa dứt lời, hắn đặt mũi tên Tinh Thần trong tay vào cung Tinh Thần.
Cung và tên giờ đã tập hợp với nhau, từng luồng lực lượng phóng ra.
Mũi tên lao thẳng về phía Cửu trưởng lão.
Chương 1147: Hoàng Thiên Hạo
Rầm...
Chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ tung vang lên.
Cửu trưởng lão và con chó sói bên cạnh đã bị một mũi tên xuyên thủng, máu thịt bắn ra tung tóe.
Cường giả cảnh giới Quy Nhất thế mà lại bị Tần Ninh bắn chết!
Bấy giờ, sắc mặt của cả bảy vị trưởng lão cứng đờ.
Chỉ một mũi tên!
Tần Ninh chỉ dùng đến một mũi tên giết chết Cưu trưởng lão.
Một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Tên Tần Ninh quá đỗi kinh khủng rồi.
Dưới tình thế như vậy, còn ai có thể làm đối thủ của Tần Ninh chứ?
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người xung quanh vô cũng khiếp sợ.
Tên này thật sự rất đáng sợ.
"Thế nào?"
Tần Ninh nhìn về bảy người còn lại, rồi hờ hững nói: "Thú Hoàng cốc hợp tác với Đoạt Mệnh cung, âm mưu hòng chiếm lấy Lôi Sơn tông, có nhận tội hay không?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đám người Đại trưởng lão tái mét.
"Ngươi nói bậy!"
"Nói bậy cái gì?", Tần Ninh mỉm cười bình thản nói: "Phải hay không phải, trong lòng các ngươi tự hiểu lấy".
"Đừng giấu diếm dăm ba cái mánh khóe vặt vãnh này nữa, cung chủ Đoạt Mệnh cung không phải đồ ngu, và Thú Hoàng cốc các ngươi cũng vậy".
"Có vẻ như, cốc chủ Thú Hoàng cốc vẫn chưa bằng lòng xuất hiện nhỉ?"
Hắn vừa nói xong, đám người Đại trưởng lão cau mày.
Cốc chủ...
Không phải cốc chủ không muốn xuất hiện, mà là bây giờ cốc chủ không ở trong Thú Hoàng cốc.
"Nếu không thì ta đành bắn tên vào Thú Hoàng cốc thôi!"
Nói xong, cung Tinh Thần trong tay Tần Ninh tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, trông tựa như thần khí.
Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên u ám.
Tên không này coi trời bằng vung mà.
Nhưng khổ nỗi, Tần Ninh quả thật có thực lực để coi trời bằng vung.
Sao bọn họ có thể ngăn cản tên khốn này được?
"Các vị, hôm nay ắt phải liều chết chiến đấu, nếu không, ta còn mặt mũi nào đi gặp cốc chủ nữa chứ?”
"Đúng!"
Bảy vị trưởng lão tràn đầy nhiệt huyết.
Bốn vị cảnh giới Quy Nhất nhị mạch.
Ba vị cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Nết tất cả đều chết dưới tay Tần Ninh, thì bọn họ sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ mất!
Lúc này, cả người Tần Ninh ngưng tụ lực lượng.
Từng luồng khí hùng mạnh tạo ra cho người ta cảm giác như một cái trụ linh khí.
Phù phù phù...
Trong chốc lát, linh khí phóng ra, từng mũi tên Tinh Thần liên tiếp bắn về phía bảy vị trưởng lão.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ tung không ngừng vang lên.
Dần dần, cả bảy vị trưởng lão đều không còn chống chọi được nữa.
Mà trong cơ thể Tần Ninh, linh khí lại không ngừng tuôn trào.
Dưới tình hình như vậy, trong lòng bảy người tràn đầy chua xót.
Sao lại thế?
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng quát khẽ.
Lúc này, đôi mắt Bát trưởng lão đỏ bừng.
Ông ta sử dụng con thanh ngưu có lớp giáp màu xanh được bao phủ toàn thân, tấn công mãnh liệt vào phía Tần Ninh.
"Ngươi lấy gì để liều mạng?"
Cung Tinh Thần trong tay Tần Ninh lại xuất hiện một tia sáng.
Vầng hào quang tỏa ra xung quanh, cả người Tần Ninh mang theo luồng hơi thở khác nhau.
Cung Tinh Thần biến thành một thanh kiếm.
Một thanh kiếm khổng lồ, dài khoảng trăm trượng.
"Chém!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, một kiếm chém xuống.
Tiếng cười khúch khích vang lên.
Cơ thể Bát trưởng lão và con thanh ngưu ông ta ngồi lên bị chém thành hai phần.
"Bát trưởng lão..."
Giờ đây, ánh mắt sáu vị trưởng lão còn lại đầy suy sụp.
Tiêu đời rồi!
Bọn họ không thể đến gần Tần Ninh.
"Tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng!"
Tần Ninh vừa dứt ười, thanh kiếm dài phát ra sáu đường kiếm khí, lao về phía sáu người.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên.
Hôm nay, cả Thú Hoàng cốc hoàn toàn hỗn loạn.
Trong cốc gần như bị Cửu Anh phá hủy hết.
Còn ngoài cốc lại là một đống lộn xộn.
Một nhát kiếm của Tần Ninh chém chết Quy Nhất.
Sáu vị cảnh giới Quy Nhất, lại chết thêm hai vị.
Chỉ còn lại duy nhất một vị trưởng lão cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, đang đau khổ chống chịu.
"Hôm nay dừng ở đây thôi!"
Tần Ninh bước ra.
Hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay, bên trong cơ thể hắn, linh khí vô cùng hùng mạnh, so với mũi còn cao hơn, so với biển thì lại sâu hơn.
Rầm!
Hắn lại chém một kiếm, Tứ trưởng lão mất mạng.
Ba người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão trơ mắt nhìn, cả người họ giờ cũng đầy máu tươi.
Chiến thú của họ đã chết trận từ lâu rồi.
Đối diện với Tần Ninh, bọn họ gần như không có cách nào phản kháng lại được.
Tần Ninh... vô địch.
"Có vẻ như, cốc chủ của các ngươi không có trong cốc".
Tần Ninh dần hiểu rõ mọi việc.
"Nếu như thế thì ta đành ở đây đợi ông ta!"
"Đợi ta hả? Ngươi có tư cách đó à?"
Tần Ninh vừa nói xong, cách đó ngàn mét, một tiếng quát to như tiếng sấm rền vọng tới, làm chấn động cả màng nhĩ.
Một bóng người bay tới trong chớp mắt.
Người kia mặc chiếc áo bào màu vàng, trên đầu đội chiếc nón màu vàng, chân đi ủng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trong tay ông ta đang cầm một ai đó.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện đó chính là cung chủ Đoạt Mệnh cung.
Người đàn ông định nói gì đó, nhưng nhìn vào bên trong sơn cốc, thấy cảnh tượng đầy thê thảm, khu vực của Thú Hoàng cốc bị phá hủy nghiêm trọng, ánh mắt ông ta trầm xuống, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Âm thanh răng rắc vang lên.
Ở trong tay ông ta, cổ cung chủ Đoạt Mệnh cung đã bị siết đến mức đỏ rực.
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
Ba người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, nét mặt đầy vẻ đau thương, khóc lóc khổ sở.
"Ta bảo vệ cốc thất bại, mong cốc chủ trừng phạt!"
Đại trưởng lão rơi nước mắt, nói.
"Không trách các ngươi được!"
Hoàng Thiên Hạo phất tay, vẻ mặt đầy bi thương.
Những gì Thú Hoàng cốc tích lũy suốt vạn năm, giờ đã bị phá hủy không còn lại gì cả.
Tên đầu sỏ gây tội là Tần Ninh.
"Lý Khiêm Vu, đây là chỗ tốt mà ngươi nói cho bổn tọa à?"
Hoàng Thiên Hạo nhắc đến cung chủ Đoạt Mệnh cung trong tay mình, ông ta nắm chặt nắm đấm.
"Ngươi hại Thú Hoàng cốc của ta lâm phải tình thế nghiêm trọng như vậy, chết đi!"
Bùm, đầu cung chủ Đoạt Mệnh cung nổ tung.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Thiên Hạo trở nên lạnh lùng.
Tần Ninh đứng giữa không trung, quan sát hết tất cả mọi thứ.
"Cung chủ Đoạt Mệnh cung nhờ bổn tọa chiếm giữ bốn tòa thành như thành Thiên Tàn, vậy nên bổn tọa phái một vị cảnh giới Quy Nhất đến hỗ trợ".
"Thế nhưng ngươi phá hủy Thú Hoàng cốc của ta".
"Tần Ninh, ra tay lớn đấy!"
Tần Ninh nhìn vào Hoàng Thiên Hạo.
"Nếu như ta không gặp được đại ca của mình, Lôi Sơn tông cũng mất, vậy thì đại ca ta chắc chắn sẽ chết".
"Xích Lôi tông cũng được, Đoạt Mệnh cung cũng thế, Thú Hoàng cốc cũng vậy..."
"Nếu đã lựa chọn ra tay, vậy thì phải chuẩn bị trả giá cho sự lựa của mình".
"Ta không muốn... lại mất đi một vị đại ca..."
Hoàng Thiên Hạo không rõ nguyên nhân do đâu, lúc này, trong tay ông ta xuất hiện một cái quạt sắt màu đen.
"Kẻ yếu chỉ đáng làm nô lệ, mà kẻ mạnh nên ở vị trí cao quý, thói đời xưa nay đã vậy".
"Ngươi nói không sai".
Thanh kiếm khổng lồ trong tay Tần Ninh không ngừng thu nhỏ lại, rồi hóa thành một cây kiếm bình thường.
Chín linh trụ giờ cũng không ngừng thu nhỏ lại, rồi bay lại, vờn quanh bên người Tần Ninh.
"Thế nên, ngươi phải chết!"
Tần Ninh vừa dứt lời, liền cầm kiếm chém ra.
Rầm...
Hoàng Thiên Hạo vung tay lên, quạt sắt màu đen hóa thành lông vũ bay đầy trời, nó mang theo ánh sáng màu đen, quét vào Tần Ninh.
Từng tia sáng chói lọi tỏa ra xung quanh.
Trong Thú Hoàng cốc giờ đã ngập trong biển lửa, có không ít đệ tử đã trốn thoát từ lâu.
Lúc này, trong biển lửa, một thân thể cao lớn, thích chí nằm ườn trên mặt đất.
"Tắm trong biển lửa, ui mẹ ơi đã quá đi mất..."
Bây giờ, Cửu Anh vô cùng thỏai mái, thân hình to lớn của nó lăn qua lăn lại trong biển lửa, cả chín cái đầu như đang nhai cái gì đó.
Luồng khí trong cơ thể nó cũng không ngừng thay đổi.
Nó ngẩng đầu quan sát trận chiến của Tần Ninh và Hoàng Thiên Hạo.
Cửu Anh lẩm bẩm nói: "Cảnh giới Quy Nhất tam mạch, chủ thượng không kêu mình, chắc là không cần mình rồi, chi bằng mình tu luyện cho tốt để chuẩn bị thăng cấp..."
"Ừ, không sao cả!"
Vừa dứt lời, chín cái đầu của Cửu Anh dần biến mất trong biển lửa...
Chương 1148: Thú Hoàng cốc diệt vong
Cùng thời điểm đó, tại một nơi khác.
Tần Ninh và Hoàng Thiên Hạo lao vào đánh nhau khốc liệt.
Toàn thân Hoàng Thiên Hạo hừng hực linh khí của cảnh giới Quy Nhất tam mạch.
Nhìn kỹ lại mới thấy ba sợi tơ mảnh nối liền trời với đất thấp thoáng sau lưng ông ta.
Đây chính là chỗ độc đáo của cảnh giới Quy Nhất.
Khai thông Thiên Mạch!
Chín đường Thiên Mạch cũng là chín mạch máu lớn tương ứng với Cửu Môn trong cơ thể mỗi một võ giả.
Có thể nói rằng, nếu liên kết chín đường Thiên Mạch với đất trời sẽ thu hút một lượng linh khí không bao giờ hết.
Một khi lượng linh khí dồi dào này được phát động, linh khí có trong cơ thể võ giả sẽ được thúc giục ở mức độ lớn nhất và đem lại sức bộc phát lớn nhất.
Sự hùng mạnh của cảnh giới Quy Nhất nằm ở chỗ này đây.
Nhưng Tần Ninh của lúc này lại khiến người ta có cảm giác rằng hắn không hề thua kém cảnh giới Quy Nhất chút nào, dù hắn chỉ đang ở cảnh giới Vạn Nguyên.
"Ngươi cũng tài đấy!"
Mặt Hoàng Thiên Hạo âm trầm thấy rõ.
Tần Ninh mặc xác ông ta nghĩ gì.
Hoàng Thiên Hạo bước lên một bước, một luồng khí thế ngang trời bộc phát ra khỏi người.
"Hoàng Giả Bá quyết!"
Uy áp xung quanh Hoàng Thiên Hạo dần dần thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mạnh hơn, dữ dội hơn.
Một con thú khổng lồ chậm rãi hình thành dưới người ông ta.
Đây là một con thú có thể hình to lớn, toàn thân nó lơ lửng trước mặt Hoàng Thiên Hạo một cách vững vàng.
Là một con sư tử cường tráng với bộ lông dày dặn bao phủ khắp người.
Có điều đó không phải là sư tử bình thường.
Xung quanh nó được bao phủ bởi những vòng lửa nóng hầm hập, bất cứ ai cũng đều cảm nhận được sức nóng ấy.
Liệt Diễm Huyền Lân Sư!
Huyền thú cấp bảy!
Giờ đây, Hoàng Thiên Hạo đang tỏa ra khí thế cường hãn đến đáng sợ.
Ai nấy đều thấy áp lực trước uy áp của ông ta.
Một người một thú nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
Trước cảnh tượng đó, hắn chỉ khẽ nhếch mép.
"Liệt Diễm Huyền Lân Sư, huyền thú cấp bảy, tương đương với cảnh giới Quy Nhất cửu mạch. Ở cấp bậc này, bộ lông đã tiến hóa thành vảy..."
"Ngặt một nỗi, con thú này của ông vẫn chưa trưởng thành".
"Đủ để giết ngươi rồi", Hoàng Thiên Hạo hờ hững đáp.
"Tàm tạm thôi".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thú Hoàng cốc của ông vừa bị Cửu Anh nhóm một mồi lửa là cháy sạch bách, chẳng có gì hay ho để ta coi trọng. Ta cũng chẳng muốn tốn thời gian ở đây!"
Dứt lời, hắn tiến tới.
"Cảnh giới Quy Nhất tam mạch là cái thá gì".
Trong lúc nói chuyện, thanh kiếm Tần Ninh đang cầm tỏa ra chín tia sáng.
Chín vầng sáng bay thẳng lên trời rồi hóa thành từng đạo kiếm khí.
Sau đó, chín đạo kiếm khí lại tách ra.
"Chém!"
Câu nói của Tần Ninh vừa dứt.
Chín đạo kiếm khí lao thẳng về phía Hoàng Thiên Hạo.
Ông ta và con thú hoảng hốt, bùng nổ linh khí hòng ngăn cản chúng.
Đạo kiếm khí đầu tiên.
Tán loạn.
Đạo kiếm khí thứ hai.
Cũng tan biến.
Từng luồng kiếm khí một tiêu tan.
Hoàng Thiên Hạo thầm cười khẩy.
Tần Ninh khinh thường ông ta quá rồi đấy!
Nhưng một khắc sau, khi đòn tấn công tác dụng lên luồng kiếm khí thứ sáu.
Hoàng Thiên Hạo bỗng nhận ra nó mạnh mẽ đến mức mình không tài nào chống lại nổi.
Đến đạo kiếm khí thứ bảy.
Nó lao vụt đến, đâm vào ngực ông ta.
Luồng thứ tám.
Chặt đứt tay ông ta.
Đạo thứ chín!
Khoảnh khắc này.
"Không!"
Hoàng Thiên Hạo căm phẫn gầm thét.
Nhưng vô dụng.
Sau tiếng gào, uy thế vạn trượng cuốn lấy ông ta.
Kiếm khí khổng lồ che lấp cả Hoàng Thiên Hạo và Liệt Diễm Huyền Lân Sư.
Tần Ninh đáp xuống đất, người lành lặn không một vết thương.
Chết rồi!
Hoàng Thiên Hạo chết rồi!
Tần Ninh nhìn xung quanh một lượt.
Giờ phút này, đông đảo đệ tử vẫn còn đứng gần đó quan sát chứ không rời đi.
Bọn họ vốn nghĩ rằng cốc chủ sẽ thắng.
Chỉ cần cốc chủ còn, Thú Hoàng cốc sẽ vĩnh viễn trường tồn.
Nhưng bây giờ cốc chủ đã chết rồi.
Mặt mày ba vị trưởng lão trắng tái.
Thú Hoàng cốc xong đời rồi!
Ầm ầm ầm...
Giữa biển lửa ngùn ngụt, đột nhiên có ba cái đầu bay vụt đến gặm lấy đầu của ba đại trưởng lão. Máu chảy xuống từng giọt.
"Sự quyền uy của chủ thượng là vô địch!"
Đúng lúc này, Cửu Anh đi ra nói với giọng kính cẩn.
Tần Ninh không quan tâm đến nó.
Hắn nhìn những võ giả còn đứng xung quanh.
"Kể từ hôm nay, Thú Hoàng cốc chính thức bị xóa sổ!"
Dứt lời, Tần Ninh nhảy lên đầu Cửu Anh.
Nó sải cánh bay lên cao, thân thể to xác từ từ thu nhỏ còn một dấu chấm rồi biến mất.
Thú Hoàng cốc hùng tráng là thế, vậy mà đã bị biển lửa nhấn chìm, chỉ còn đống tro bụi...
Tất cả mọi người thất thần nhìn đống lụi tàn kia.
"Đột phá rồi à?"
Trên đường về, Tần Ninh nhìn Cửu Anh hỏi.
"May quá trời quá đất, không biết ăn phải cái gì mà bay lên cảnh giới Quy Nhất tam mạch luôn", nó cười toe toét trả lời.
"Được đấy".
"Không hổ là hung thú thời thượng cổ, nếu ngươi là huyền thú bình thường có khi đã bị nổ banh xác rồi cũng nên!"
Nghe vậy, Cửu Anh run rẩy.
Có vẻ như Tần Ninh đã nhận ra sự biến hóa ở nó mất rồi.
Hầu hết đan dược trong đan các của Thú Hoàng cốc đã bị nó vét sạch.
Nó định lấy cớ rằng biển lửa đã nhấn chìm mọi thứ rồi.
Ngờ đâu Tần Ninh không cho nó chút cơ hội viện lý do nào.
Có chủ tử thế này sợ hãi thật sự!
Chuyện gì cũng không qua mặt được.
"Lần sau nhớ chú ý. Ta mà không đột phá, dẫn đến Sinh Tử Ám Ấn làm ngươi cũng thăng cấp đến cảnh giới Quy Nhất tam cảnh thì ngươi đã bay một cái đầu rồi, đó tối thiểu đấy", Tần Ninh cảnh cáo.
Cửu Anh rùng mình.
Hớ?
Không phải do ăn đan dược nên cảnh giới mới tăng à?
Hóa ra là do Sinh Tử Ám Ấn?
Một người một thú quay trở về thành Thiên Tàn.
Lúc này, cuộc giao chiến bên ngoài thành đã kết thúc.
Tất cả trở về với sự tĩnh lặng thường ngày.
Cơ thể to như núi của Cửu Anh hiện ra.
Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc và Cốc Tân Nguyệt vừa thấy nó là chạy ra ngay.
"Đệ không sao chứ?"
Tần Sơn lo lắng hỏi Tần Ninh.
Hắn đi gần cả một ngày rồi.
"Đệ còn khỏe chán".
Tần Ninh cười đáp: "Có điều đệ không tìm được dược liệu cần thiết. Tay của đại ca phải đợi một thời gian nữa rồi".
"Đệ không sao là được rồi, về đã rồi nói sau".
"Vâng!"
Cốc Tân Nguyệt cũng đi đến bên cạnh, đưa bàn tay ngọc ngà ra đỡ nhẹ hắn.
"Chàng thăng cấp rồi sao? Cảnh giới tứ nguyên?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh vui vẻ trả lời: "Bị ép nên đột phá luôn".
Câu nói này làm cho ba người Lôi Vô Song, Ôn Như Ngọc và Tần Sơn đang đi ở đằng trước lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống.
Tứ nguyên?
Cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên đấy ư?
Đang đùa hay gì.
Mới đi có một ngày mà từ linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong biến thành cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên rồi?
Tốc độ này...
Còn hơn cả nhanh nữa.
Phải gọi là bay mới đúng.
"Chàng bình an là ta vui rồi".
Cốc Tân Nguyệt cười êm ái. Nụ cười của nàng như khiến cả trăm hoa đua nở.
Đại sảnh Lôi Sơn tông.
Lôi Vô Song ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Tần Ninh ngồi bên trái ông ta.
Nhìn Lôi Vô Song, hắn cười nhẹ lên tiếng: "Lôi tông chủ, lần này Lôi Sơn tông bị đả kích nặng nề, ta cũng không yên lòng khi để đại ca ta ở đây".
"Vậy nên ta muốn đại ca ta hội họp với dòng tộc Tần gia ta, cùng nhau trở về Bắc Lan tìm nhị ca ta là Tần Hải - tông chủ Thái Hư tông".
"Nếu như Lôi tông chủ muốn đi cùng thì có thể xuất phát cùng huynh ấy".
Nghe vậy, Lôi Vô Song tỏ ra khó xử.
Tần Ninh từ tốn nói: "Lôi tông chủ ở đây khá lâu, có cảm tình cũng là lẽ đương nhiên. Lôi tông chủ cứ suy nghĩ chuyện này cho kỹ nhé".
"Ta biết rồi".
Lôi Vô Song gật đầu.
Chương 1149: Bốn bộ mười hai thức
Ông ta thật sự không nỡ dứt áo ra đi.
Nhưng hiện tại, Đoạt Mệnh cung đã bị hủy diệt, Xích Lôi tông cũng không thoát khỏi số phận diệt vong.
Lôi Sơn tông chịu tổn thất quá lớn, quá khó để trấn giữ bảy tòa thành trì ở vùng đất vạn dặm!
Ba lực lượng Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh cung, Chân Võ thành ba mặt giáp với lãnh thổ của họ, mỗi người đều nắm trong tay thế lực ở Vạn Lý Chi Địa.
Vùng đất của họ nằm ở đó.
Sao ba tông môn không động lòng tham cho được?
Ông ta không biết Tần Ninh đã giải quyết Thú Hoàng cốc bằng cách gì.
Liệu mối hiểm họa này đã được giải trừ chưa?
Cả Chân Võ thành nữa.
Không ngờ Tần Ninh dám ra tay giết Chân Vũ Phàm, con của thành chủ Chân Võ thành.
Chắc chắn Chân Võ thành sẽ không cam tâm bỏ qua.
Nguyệt Linh cung cũng là bá chủ một phương, ai mà biết được họ có suy nghĩ gì về mảnh đất này.
Tam đại thế lực vùng đất vạn dặm nay chỉ còn lại Lôi Sơn tông, đã thế tông môn họ còn chịu thiệt hại nặng nề.
Đâu biết được Nguyệt Linh cung có giở trò gì không.
Đêm nay thanh tĩnh, mọi người lần lượt đi nghỉ ngơi.
Tại một đình viện.
Tần Ninh bình tĩnh ngồi trong sân.
Linh khí tràn ngập khắp các ngõ ngách trong người hắn.
Chín luồng linh khí tỏa ra vầng sáng lấp lánh.
Bốn tia sáng thấp thoáng sau lưng Tần Ninh.
Giờ phút này, những câu khẩu quyết hiện ra trong đầu hắn.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"
Cửu Linh Tinh Thần Quyết chân chính!
Từ khi ngưng tụ ra được khí Cửu Linh, Tần Ninh mới thật sự bắt tay vào việc tu hành Cửu Linh Tinh Thần Quyết.
Tuy trước đó đúng là hắn có thể sử dụng cung Tinh Thần cũng như mũi tên Tinh Thần, như chúng chỉ được cái thanh thế lớn mà thôi.
Tần Ninh chỉ cần lợi dụng khí Cửu Linh rồi phóng thích uy áp mạnh mẽ của mình ra là xong.
Còn hiện tại, với sự tụ hội của Cửu Linh, hắn vào vào cảnh giới Vạn Nguyên, có thể tu luyện Cửu Linh Tinh Thần Quyết được rồi.
Suy cho cùng, đây cũng là một món bảo quyết!
Bảo quyết được chia làm bốn cấp.
Hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
Bảo quyết hạ cấp tương ứng với cảnh giới Vạn Nguyên.
Bảo quyết trung cấp và cao cấp tương ứng với cảnh giới Quy Nhất.
Và bảo quyết đỉnh cấp tương ứng với cảnh giới Thiên Nhân.
Mặc dù chỉ phân chia thành bốn cấp bậc nhưng chính việc không chia nhỏ này đã làm cho sự chênh lệch giữa mỗi một cấp trở nên rất lớn.
Trên đại lục Vạn Thiên.
Có rất nhiều huyền quyết và pháp quyết.
Nhưng bảo quyết lại cực kỳ hiếm.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết chính là một bảo quyết.
Nó được chia làm bốn phần.
Quyền, chưởng, chỉ và kiếm.
Pháp quyết này vốn do Tần Ninh tự nghĩ ra nên cũng được hình thành theo sở thích của hắn.
Hắn dung hợp khí Cửu Linh rồi tự sáng tạo ra pháp thuật tấn công cho bốn loại quyền, chưởng, chỉ và kiếm.
"Ba chiêu quyền pháp, Kim Mang Long quyền, Thiên Hổ Khiếu quyền, Bạo Hùng Thần quyền, phá!"
"Ba thức chưởng pháp, Phi Tinh chưởng, Thiên Diễm chưởng, Huyết Yên Thần chưởng, giết!"
"Ba chỉ chỉ pháp, Phong Nguyên chỉ, Cái Địa chỉ, Diệt Thiên Thần chỉ, ấn!"
"Ba thức kiếm pháp, Kỳ Mộc Chi Kiếm, Cuồng Lãng Chi Kiếm, Vong Kỷ Thần Kiếm, chém!"
Bốn bộ bảo quyết đầy sát khí!
Chúng bổ trợ cho nhau chứ không tách ra riêng lẻ.
Chiêu thứ nhất được tạo ra bởi sự kết hợp của bốn bộ quyền, chưởng, chỉ, kiếm sẽ tạo ra được uy lực của bảo quyết hạ cấp.
Chiêu thứ hai là bảo quyết trung cấp.
Chiêu thứ ba là bảo quyết cao cấp.
Bảo quyết cao cấp đã tương xứng với sức hủy diệt của cảnh giới Quy Nhất rồi.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết có tổng cộng bốn bộ mười hai thức, khi tu luyện đến trình độ cao nhất có thể dung hợp tất thảy chiêu thức thành một đòn.
Cửu Linh Tinh Thần Bạo!
Có thể giết người ở cảnh giới Thiên Nhân chỉ bằng một chiêu.
Một bảo quyết cao cấp có thể diệt Thiên Nhân.
Chưa bao giờ nghe có bảo quyết nào như vậy.
Nhưng nếu chỉ có thế thì chưa đủ để Tần Ninh tập trung xây dựng nền móng ngay từ lúc bắt đầu cho bảo quyết này.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết đúng là bảo quyết cao cấp đấy.
Nhưng giả sử tu luyện đến mức tận cùng, khi Tần Ninh đã đến cảnh giới Thiên Nhân.
Pháp quyết này sẽ tiến hóa thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, cũng chính là bảo quyết đỉnh cấp.
Thậm chí, đến trình độ cao nhất sẽ ngưng tụ thành Cửu Thần Tinh Thần quyết - vương quyết!
Vương quyết là võ quyết dành cho cảnh giới Vương Giả!
Đây mới là điểm mà Tần Ninh quan tâm chú ý.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết, Cửu Thiên Tinh Thần quyết, Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Đây là ba võ quyết nối tiếp nhau từ thấp đến cao.
Kéo dài từ cảnh giới Cửu Môn cho đến Vương Giả.
Mười tám cảnh giới trong lúc tu luyện pháp quyết này đã mở ra một con đường.
Một con đường hướng đến cảnh giới Thánh Nhân!
Ở đại lục Vạn Thiên, tất cả võ giả đều tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Ai mà không nỗ lực vì một tương lai có thể trở thành Thánh Nhân?
Tự cổ chí kim, không biết có bao nhiêu người thành thánh ở đại lục Vạn Thiên rồi tiến vào thế giới Cửu Thiên.
Con đường Thánh Nhân!
Đấy mới là khát khao của bọn họ.
Tần Ninh bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn đã xác định lộ trình tu hành cho mình rồi.
Sau này chỉ cần bước từng bước một thôi.
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên, Cốc Tân Nguyệt trong bộ váy trắng xinh đẹp, tao nhã nhẹ nhàng tiến tới.
Nhưng gương mặt mị hoặc chúng sinh cùng dáng người quyến rũ của nàng đã át đi sự trang nhã đó.
Cốc Tân Nguyệt đi đến trước mặt Tần Ninh, nghiêng người dựa vào một cột đình rồi hào hứng hỏi: "Hôm nay đi diệt Thú Hoàng cốc à?"
"Ừ, giết gà dọa khỉ ấy mà!"
Tần Ninh gật đầu trả lời: "Không là phiền phức cho Lôi Sơn tông lắm".
"Ta đột phá rồi".
Cốc Tân Nguyệt chợt nói: "Cảnh giới Quy Nhất tam mạch rồi".
Thấy Tần Ninh không hề ngạc nhiên, Cốc Tân Nguyệt tò mò vươn người dựa sát bàn đá trong đình, bàn tay trắng như tuyết chống cằm nhìn hắn.
"Chàng không bất ngờ sao?"
"Sao ta phải bất ngờ?", Tần Ninh nhéo mặt Cốc Tân Nguyệt một cái rồi cười đáp: "Ta đã nói rồi mà, cảnh giới của nàng tăng càng nhanh, nàng sẽ đột phá càng nhanh".
"Khác với ta, ta là mất hết toàn bộ tu vi, phải bắt đầu lại từ đầu, trải qua những mười kiếp".
"Còn nàng thì tuy trí nhớ kiếp trước bị tổn thương, sức mạnh cạn kiệt, nhưng trong quá trình cảnh giới của nàng khôi phục, nàng sẽ ngày một mạnh hơn, tốc độ nhanh như tên bắn vậy".
"Mà như ta nói với nàng đấy, dù không tu hành thì nàng vẫn thăng cấp nhanh hơn người thường".
Cốc Tân Nguyệt tỏ ra buồn chán: "Vậy không lâu nữa là ta vượt qua chàng rồi..."
"Nàng vượt qua ta rồi đó trời".
Nghe vậy, nàng bật cười.
"Hai tiểu nha đầu thiếp thân của chàng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, không lo sao?", Cốc Tân Nguyệt dò hỏi.
"Đương nhiên là lo chứ, Viên Viên nhìn thì lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình và ấm áp, nha đầu Sương Nhi thì thanh thuần, hoạt bát. Lâu rồi không gặp hai nàng ấy, ta nhớ lắm".
"Nhớ gì đó?"
"Nàng đoán xem?"
Tần Ninh kéo Cốc Tân Nguyệt cho nàng ngồi vào lòng mình, vui vẻ trêu: "Có nàng ở bên rồi, ta còn nhớ gì chứ?"
"Ta làm gì biết...", khuôn mặt xinh xắn của Cốc Tân Nguyệt ửng hồng.
"Chàng đã trải qua chín đời chín kiếp, ai biết được chàng đã gặp bao nhiêu thiếu nữ? Vả lại, ta cũng đâu biết chàng từng có bao nhiêu nữ nhân của riêng mình?"
Tần Ninh đỡ trán, ngao ngán bảo: "Ai bảo ta giỏi giang quá chừng, hết cách rồi".
Cốc Tân Nguyệt vuốt ve má hắn, giận dỗi nói: "Có mấy người thì không biết, nhưng không được quên ta!"
"Là nàng không được quên ta mới đúng chứ?"
Tần Ninh mỉm cười: "Hình như nàng mới là người có thể sẽ quên ta đấy".
"Không đâu, người ta có dấu ấn của chàng mà, ta sẽ không quên chàng!"
"Thật không?"
Vẻ ái muội hiện lên trong mắt, Tần Ninh cười xấu xa: "Vậy thêm chút nữa nhé?"
"Chàng định làm gì đấy? Ở chỗ này ư? Đây là lương đình đấy!", Cốc Tân Nguyệt giãy giụa đứng lên.
"Sao thế? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, thần hồn ta và nàng hòa làm một, chuyện tuyệt vời nhất thế gian luôn".
"Đồ biến thái!"
"Biến thái thì sao nào?"
Dưới ánh trăng, một nam một nữ trong đình viện quấn quýt bên nhau đầy kích tình.
Cửu Anh chín đầu nằm trên nền đất ngoài đình viện, ngủ say sưa không biết gì...
Chương 1150: Ta là Anh Anh của ngươi
Một đêm không mộng, sáng sớm ngày hôm sau.
Một hồi tiếng đập cửa đánh thức hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt trên giường.
Rề rà nửa ngày, Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh mới đứng dậy.
Mặc dù cảnh giới cường đại, nhưng chiến đấu một đêm cũng vô cùng hao tâm tổn sức.
“Đại ca?”
Mở cánh cửa cổng ra, Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Sơn, hắn không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tần Ninh, lo lắng trên mặt Tần Sơn dịu đi, hắn ta vỗ vỗ bả vai Tần Ninh.
“Nhóc con, kiềm chế một chút, ngày sau còn rất dài…”
Tần Sơn ra vẻ người lớn, dạy dỗ nói.
“Ca, huynh mới là người nên kiềm chế một chút mới phải chứ? Một tay mà còn không chịu thành thật?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta thấy sâu trong mắt huynh có điểm phiến vàng, thận của huynh…có chút suy yếu!”
“Tối hôm qua, không nghỉ ngơi tốt phải không?”
Nghe được những lời này, Tần Sơn mắng một câu, sau đó chuyển đề tài nói: “Không hiểu tại sao người của thành Chân Vũ và Nguyệt Linh tông lại tới đây”.
“Hửm? Vẫn không sợ chết sao?”
“Không phải không phải, không phải là đến đánh nhau, bọn họ đến để thăm hỏi, chỉ thẳng tên họ, là muốn đến thăm hỏi đệ”.
“Thăm hỏi đệ?”
Tần Ninh cười, nói: “Đại ca chờ đệ một lát, ta với huynh cùng đến đó”.
“Khoan đã!”
Giờ phút này, Tần Sơn đột nhiện giữ chặt tay Tần Ninh, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: “Thận đại ca thật sự…có chút suy yếu sao?”
“Nói thật với đệ, tối hôm qua, quả thật là có chút cảm giác có lòng mà không có sức…”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh trừng lớn nhìn Tần Sơn.
“Tên nhóc thối, nhìn ta như vậy làm gì?”
“Vừa rồi là ta nói đùa với huynh thôi…”, vẻ mặt Tần Ninh có chút bất đắc dĩ: “Có lòng mà không có sức? Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn nên đó là điều đương nhiên, hơn nữa, huynh ngẫm lại mà xem, dùng một cánh tay chống đẩy mệt hơn, hay là dùng hai cánh tay thoải mái hơn?”
Tần Sơn như bừng tỉnh, hiểu rõ vấn đề.
Hắn ta giơ ngón cái lên với Tần Ninh, gật gật đầu.
“Tên nhóc đệ nhanh lên, ta đi thông báo cho những người khác”.
“Được!”
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt mới từ trong phòng đi ra ngoài, một thân váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc cao, khuôn mặt mỉm cười mang theo một tia kiều diễm.
Không thể không nói, ở chung với Tần Ninh một đoạn thời gian, vẻ đẹp của Cốc Tân Nguyệt mang theo một chút điềm đạm, nhưng lại càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hơn nữa lại còn ẩn chứa chút hương vị trưởng thành.
“Nói chuyện gì thế?”
“Không có gì!”, Tần Ninh cười nói: “Nguyệt Linh tông và thành Chân Vũ đến thăm hỏi, ta đi xem một chút”.
“Vâng!”, Cốc Tân Nguyệt nhẹ nhàng vén một sợi tóc, dáng vẻ có chút mệt mỏi: “Ta không đi đâu, mệt mỏi quá…”
“Mệt?”
Tần Ninh tiến lên phía trước, nâng tay khẽ vuốt ve hai má ửng hồng của Cốc Tân Nguyệt, hắn khẽ cười nói: “Nàng mệt, nhưng ta không mệt đâu!”
Dứt lời, Tần Ninh đã xoay người, chắp tay sau lưng rời khỏi viện.
Khuôn mặt Cốc Tân Nguyệt càng thêm ửng hồng.
Mặc dù là chờ đợi chín vạn năm, nhưng trong thời gian đó nàng không hề nói chuyện nam nữ, nàng vẫn là cô gái ngây thơ như trước.
Trái lại là Tần Ninh, rất giống như người đã từng trải, mình đầy kinh nghiệm.
“À đúng rồi”, Tần Ninh xoay người dặn dò: “Nếu như cảnh giới thăng tiến quá nhanh, cũng không cần áp chế xuống, nên thăng cấp rồi, tóm lại là phải thăng cấp”.
“Vâng!”
Lần này Tần Ninh mới dứt khoát rời khỏi viện.
Giờ phút này, Tần Ninh vẫn chưa biết, trong lòng Cốc Tân Nguyệt đã nhận định hắn là tay già đời.
Về phần này kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy hay sao.
Năm đó, mánh khóe của lão phụ thân kia chẳng lẽ hắn lại không học tập được chút nào sao.
Hơn nữa, hắn cũng không già!
Cửu Anh lại biến thành dáng vẻ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nó nằm ở đầu vai Tần Ninh, chín cái đầu cúi xuống, trông có vẻ buồn bã ỉu xìu.
“Làm sao vậy?”
“Gia, hôm qua tiểu nhân khó chịu cả một đêm, khó chịu muốn chết, cảm giác đầu óc hỗn loạn”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Đáng đời, ngày hôm qua người ăn nhiều linh đan diệu dược như thế, không chết là bởi vì ngươi là mãnh thú Cửu Anh nhất mạch”.
“Sẽ chết?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Tần Ninh cười nói: “Được rồi, kỳ thật ta vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với người lần nào, nhưng mà ngươi có nhớ bản thân từ đâu đến không?”
“A…Không nhớ ra”.
Một cái đầu của Cửu Anh cọ cọ vào một cái đầu khác nói: “Ta chỉ có thể nhớ được là bản thân đúng lúc gặp được Dương Phong Hoa, sau đó vẫn luôn ở trong cơ thể hắn ta chờ đợi, rồi ta trưởng thành, ăn ngày càng nhiều, Dương Phong Hoa không chịu nổi, dần dần bị ta đồng hoá”.
“Rồi sau đó ta bị ngài phát hiện ra, bắt ra ngoài!”
Cửu Anh thở dài nói: “Tốt xấu gì thì Cửu gia…Khụ khụ…Tốt xấu gì Tiểu Cửu ta đây cũng là hậu duệ của một thế hệ mãnh thú, lại không cha không nương đến bây giờ…”
“Cửu Anh nhất mạch chính là mãnh thú thượng cổ, dần dần, theo sự tiến hoá của ngươi, có thể sẽ thức tỉnh trí nhớ tổ tiên, đây cũng chính là phương pháp truyền thừa của thú tộc”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Có lẽ cha nương ngươi đã để lạc mất ngươi, cũng có thể không phải là ngẫu nhiên, về sau lại nói, trong đại lục Vạn Thiên này, không có khả năng tìm hiểu rõ được thân thế của ngươi!”
“Gia, còn ngài thì sao?”
Vẻ mặt Cửu Anh tràn đầy hứng thú hỏi: “Ngài đến từ đâu?”
“Ta? Nói cho ngươi biết vậy, ta là con trai của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế!”
Cửu Anh nghe được những lời này liền bĩu môi nói: “Gia, ta đã ký kết khế ước với ngươi, ta đã là Anh Anh của ngươi, vậy mà ngươi còn không nói cho ta biết sự thật!”
Gì?
Anh Anh?
Ngươi còn có thể ghê tởm hơn được không?
“Cút!”
Tần Ninh làm ra vẻ tức giận.
Vẻ mặt Cửu Anh tràn đầy bất đắc dĩ, chín cái đầu chụm lại một chỗ.
Vô Thượng Thần Đế thống nhất tứ hợp bát hoang, vạn cổ chi giới, thành tựu đó trường tồn cùng đất trời.
Xây dựng nên Cửu U Vân Minh, vô địch hậu thế.
Điều này đối với đại lục Vạn Thiên mà nói, tất cả đều là truyền thuyết.
Nhưng mà trong truyền thuyết, hình như Vô Thượng Thần Đế họ Mục!
Gia muốn nói dối thì trước hết cũng nên đổi cái họ đã chứ!
Tần Ninh cũng không quản Cửu Anh ngu ngốc nghĩ như thế nào.
Lại còn Anh Anh?
Thật ghê tởm!
Dần dần, rời khỏi đình viện không xa, vài bóng người đã đứng đó chờ đợi Tần Ninh.
Một người trong đó đúng là Ôn Như Ngọc.
Nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Như Ngọc đã hồng hào hơn, thần sắc cũng đã khôi phục không ít, trong mắt Tần Ninh mới xuất hiện vẻ tươi cười.
Bị Tần Ninh quan sát, nhất thời, Ôn Như Ngọc cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Mọi người tới rồi sao?”
“Tới rồi”, Ôn Như Ngọc nhanh chóng đáp lời: “Nhưng mà đều ở bên ngoài, không chịu đi vào, không biết là vì sao”.
Ôn Như Ngọc cũng rất buồn bực.
Tông chủ năm lần bảy lượt mời bọn họ vào thành chờ, nhưng Linh Nguyệt tiên tử và thành chủ Thực Vũ kia đánh chết cũng không chịu tiến vào.
Nói chờ ở bên ngoài là được.
Có đến mức này không?
“Đi thôi!”
Tần Ninh không nhiều lời.
Hôm qua trở về, Tần Ninh vẫn chưa nói rõ chuyện tiêu diệt Thú Hoàng cốc.
Mấy người Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc cũng chưa biết chuyện này.
Cũng không phải là Tần Ninh già mồm cãi láo, mà là hắn thật sự cảm thấy…không cần phải nói.
Thú Hoàng cốc lớn mạnh như vậy, không có Thiên Nhân trấn giữ, muốn diệt liền diệt!
E rằng Nguyệt Linh tông và thành Chân Vũ đã nhận được tin tức này.
Vài bóng người chậm rãi đi vào cổng nội thành.
Ngoài cửa lớn, hai người Lôi Vô Song và Tần Sơn có chút không biết làm sao.
Nhìn thấy Tần Ninh đã đến, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tam đệ, rốt cuộc là sao lại thế này?”, Tần Sơn lôi kéo ống tay áo Tần Ninh, ghé sát tai hắn nói: “Tình huống gì đây? Hai lão đại đứng đầu này không nên chờ đệ mới phải!”
“Ta cũng không biết!”
Tần Ninh thành thật nói.
Giờ phút này, ngoài cổng thành, có hai đội người ngựa, ước chừng hơn hai trăm người, cũng chia thành hai nhóm.
Dẫn đầu là một nam một nữ.
Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, dáng vẻ khoan thai, khí chất cao quý.
Người đàn ông mặc trường bào, trên ngực trái có thêu hai chữ Chân Vũ.
"Đừng giấu nghề nữa, mau giết tên này đi, nếu không sẽ mất mặt hơn đó!"
Đại trưởng lão khẽ quát.
"Vâng!"
Ngay sau đó, cả bảy người đồng loạt lui ra sau.
Trong lòng bàn tay của cả bảy người lóe ra từng vầng ánh sáng chói lọi.
Rống...
Gào...
Bò...
Trong nháy mắt, trước mặt bảy người đều xuất hiện một con huyền thú khổng lồ.
Thuật ngự thú của Hoàn Thú cốc nổi tiếng khắp nơi.
Lúc này, cả bảy vị trưởng lão đều triệu hồi huyền thú phối hợp với mình.
Đại trưởng lão đứng bên ngoài vòng vây, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện một cái dấu ấn, rồi phất tay lên trời.
"Xì xì..."
Một con trăn khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện từ không trung.
Cả người con trăn to lớn kia tràn ngập luồng khí nóng rực, đôi mắt xanh thăm thẳm của nó âm u nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Cơ thể Đại trưởng lão bay vút lên cao, rồi hạ xuống đỉnh đầu con trăn khổng lồ kia.
"Hắc Văn Ngọc Mãng!"
Ánh mắt cung chủ Đoạt Mệnh cung đầy khiếp sợ.
Đây chính là huyền thú cấp bảy đó!
Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là bản thân nó đã là một vị cường giả có thực lực ở cảnh giới Quy Nhất.
Mặt khác, bên cạnh bảy vị trưởng lão kia cũng xuất hiện một con chiến thú.
Nó là con hổ dũng mãnh, thanh ngưu, h rùa khổng lồ, hoặc một con sói hung mãnh.
Không có gì ngoại lệ, tất cả bọn chúng đều có cơ thể đồ sộ, toát ra khí thế oai vệ.
Lúc này, Đại trưởng lão xung trận tiến lên, nhìn vào Tần Ninh.
"Tên oắt con kia, đầu hàng đi, ta sẽ tha chết cho ngươi, chỉ giam giữ ngươi ở Hoàng Thú cốc chúng ta ngàn năm thôi, nếu không, ta sẽ tiêu diệt Lôi Sơn tông của ngươi!"
Đại trưởng lão trầm giọng quát.
"Đầu hàng là chuyện không thể nào!"
Lúc này, Tần Ninh rất nóng muốn thử xem sao, bèn nói: "Thuật ngự thú, cái này mà cũng gọi là thuật ngự thú á?"
"Nó trông không giống thuật ngự thú gì cả!"
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một chút khinh miệt.
Cái này chắc là đủ rồi!
Tám vị cường giả cảnh giới Quy Nhất, rồi lại còn có thêm tám con chiến thú, sức mạnh bọn họ bùng nổ đã rất mạnh mẽ.
Vậy mà còn không làm được thì điều này quá quái lạ rồi!
"Lên!"
Tần Ninh khẽ quát.
"Giết!"
Ngay sau đó, cả tám người mang theo chiến thú tấn công vào Tần Ninh.
Bọn họ tập trung sức mạnh tối đa.
Từng tầng lực lượng cuồn cuộn lan ra xung quanh, cả người Tần Ninh bị vao vây ở trung tâm nơi lực lượng bùng nổ.
Bây giờ, Cửu Anh cũng có chút hãi hùng.
Tám lão già kia quả thật không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Nhưng đấu cùng lúc cả tám người thì sao?
Mà còn có thêm huyền thú đấy!
Là huyền thú cấp bảy có thực lực của cường giả cảnh giới Quy Nhất!
Tám lão già đó tìm đâu ra đám huyền thú này vậy, hơn nữa còn thuần hóa được bọn chúng.
Cửu Anh thấy tình hình trận chiến như vậy, nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng nó.
"Không ổn, ta phải làm gì đó mới được, nếu không... đợi đến khi hắn bị thương mà phát hiện mình không làm gì hết thì hắn sẽ đánh mình mất!"
Cửu Anh tự nhủ trong lòng.
Ánh mắt Cửu Anh từ từ lướt đến bên trong sơn cốc.
À phải rồi!
Cửu Anh vừa nghĩ ra điều gì đó.
Một cái đầu của nó bắt đầu thi triển quả cầu lửa.
Oanh...
Quả cầu lửa nhanh chóng nhắm vào bên trong sơn cốc.
Sau đó, liên tiếp vang lên tiếng gào rú.
Đệ tử của Hoàng Thú cốc trợn to mắt nhìn.
Tiêu đời rồi!
Tám vị trưởng lão đang chiến đấu hăng say.
Vậy thì ai đối phó với con quái vật này đây?
Cốc chủ đâu?
Cốc chủ đi đâu rồi?
Thế nhưng lúc này, không ai có thể ngăn cản Cửu Anh.
Quả cầu lửa nổ tung.
Cửu Anh không nhắm vào người mà chỉ nhắm vào đám huyền thú đang ở sâu bên trong sơn cốc.
Sau lửa đốt xong, một con lợn đen cả người phủ đầy gai thép đã biến thành một con heo nướng.
Một cái đầu của Cửu Anh không sợ nóng, nuốt chửng nó vào bụng!
"Tuy món này không có vị gì, nhưng hơn ở chỗ hương vị tự nhiên, ha ha ha..."
Lúc này, vẻ mặt cung chủ Đoạt Mệnh cung đầy vẻ khiếp sợ.
Nó đang làm gì thế?
Con súc sinh này thế mà lại mặc kệ sự sống chết của chủ nhân, đi kiếm chỗ vui chơi sao?
Chạy thôi!
Cung chủ Đoạt Mệnh cung chỉ còn biết mình phải chạy trốn!
Nếu không chạy thì bản thân sẽ bỏ mạng tại đây!
Cửu Anh không thèm đếm xỉa ai với ai!
Lúc này, cả Thú Hoàng cốc nghi ngút khói lửa, nhiễm đỏ cả bầu trời.
Có không ít đệ tử chạy ra bên ngoài, rồi ngửa đầu khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Cửu Anh cũng mặc kệ bọn họ.
Còn về phần Tần Ninh, hắn đang chiến đấu với tám vị trưởng lão, giờ đúng là lúc nguy cấp nhất.
"Mọi người mau gia tăng sức mạnh, dồn tên nhãi này vào bước đường cùng!"
Đúng lúc này, phía trên không trung, cả tám vị trưởng lão đang bao vây tấn công Tần Ninh.
Cả người Tần Ninh lúc này đang bị lực lượng của bọn họ đè ép.
Từng dòng linh khí chỉ có thể vờn sát bên thân thể hắn mà không thể khuếch tán ra bên ngoài.
Bây giờ, trong lòng Tần Ninh hơi hy vọng cả tám người gia tăng thêm sức mạnh.
"Các ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Tần Ninh quát to: "Làm ta thất vọng rồi đấy!"
Hắn vừa dứt lời.
Cả tám vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, dốc hết toàn bộ sức mạnh tấn công hắn.
"Mau giết hắn!"
Không gian chấn động dữ dội, linh khí cuồn cuộn sôi trào.
Trong mắt tám con chiến thú kia lộ rõ vẻ hung ác, chúng bao vây sít sao Tần Ninh.
"Xong!"
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, Tần Ninh đang bị bao vây ở giữa, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích.
Xong!
Hai mươi hai đường Dương Hải giờ đã hoàn toàn bị dồn nén vào bên trong cơ thể của Tần Ninh.
Luồng linh khí dày đặc như biển kia đã bị nén lại rồi.
Trong nháy mắt, cả người Tần Ninh đã dồn hết lực lượng vào bên trong.
Không đúng!
Lúc này, nét mặt già nua của Đại trưởng lão thay đổi.
Không đúng, có gì đó rất sai ở đây!
Tần Ninh không chết.
Thế nhưng linh khí đang điên cuồng chống chọi lại bọn họ giờ bỗng nhiên biến mất.
Tựa như đã bốc hơi trong phút chốc vậy.
Đây không phải là sự thật!
Điều duy nhất hợp lý ở đây mà nó đã hấp thu vào cơ thể Tần Ninh.
Tên này đang lợi dụng bọn họ để đột phá cảnh giới!
"Chết tiệt!"
Đại trưởng lão giận dữ hét lên: "Tên khốn này đang dựa vào công kích của chúng ta để đột phá cảnh giới!"
"Dốc hết sức tấn công, chớp lấy thời cơ này giết chết hắn!"
"Muốn giết ta à?"
Bỗng nhiên, một ai đó bay lên không trung,
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng tinh, thần thái lạnh nhạt quan sát xung quanh.
"Chỉ với tám người các ngươi có được không vậy?"
Hắn thản nhiên nói.
Ngay sau đó, sau lưng Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện bốn vòng tròn.
Từng cái vòng tròn với đường kính khoảng trăm trượng xuất hiện sau lưng Tần Ninh.
Bốn vòng tròn!
Một lần đã đến cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
"Chết tiệt!"
Giờ đây Đại trưởng lão mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải là do ông ta ngu.
Mà là ông ta không ngờ rằng Tần Ninh lại can đảm như vậy!
Trong khi chiến đấu với bọn họ, thế mà lại dám đột phá!
Tên này không sợ chết sao?
Tiếng gào rú lần lượt vang lên.
Tần Ninh nắm chặt nắm đấm.
"Vạn Nguyên, cảnh giới thánh nguyên!"
"Điều khiển linh khí càng thêm thuận buồm xuôi gió, rồi có thể ngưng tụ thành một!"
"Quá đã!"
Sau cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên là lúc ngưng tụ linh khí lần nữa.
Lần ngưng tụ này là một lần dồn nén linh khí.
Linh khí sau khi được nén lại sẽ mạnh hơn khi xưa bội phần.
Sở dĩ, Tần Ninh bước một lần đến tứ nguyên là bởi linh khí được ngưng tụ từ hai mươi hai đường Dương Hải rất dày đặc.
Nhất nguyên không thể nào chứa hết được.
Vì vậy, đơn giản hơn, đi thẳng tới tứ nguyên!
Tần Ninh mỉm cười từ tốn: "Các ngươi, không có tư cách đó!"
Vừa dứt lời, xương cốt cả người hắn vang tiếng răng rắc.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết, hoàn mỹ!"
Oong oong oong...
Ngay sau đó, chín linh trụ quay quanh cơ thể Tần Ninh.
Một cây cung Tinh Thần, một mũi tên Tinh Thần bỗng xuất hiện.
"Xem đây, sức mạnh thật sự của mũi tên Tinh Thần!"
Vút...
Vừa dứt lời, hắn đặt mũi tên Tinh Thần trong tay vào cung Tinh Thần.
Cung và tên giờ đã tập hợp với nhau, từng luồng lực lượng phóng ra.
Mũi tên lao thẳng về phía Cửu trưởng lão.
Chương 1147: Hoàng Thiên Hạo
Rầm...
Chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ tung vang lên.
Cửu trưởng lão và con chó sói bên cạnh đã bị một mũi tên xuyên thủng, máu thịt bắn ra tung tóe.
Cường giả cảnh giới Quy Nhất thế mà lại bị Tần Ninh bắn chết!
Bấy giờ, sắc mặt của cả bảy vị trưởng lão cứng đờ.
Chỉ một mũi tên!
Tần Ninh chỉ dùng đến một mũi tên giết chết Cưu trưởng lão.
Một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Tên Tần Ninh quá đỗi kinh khủng rồi.
Dưới tình thế như vậy, còn ai có thể làm đối thủ của Tần Ninh chứ?
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người xung quanh vô cũng khiếp sợ.
Tên này thật sự rất đáng sợ.
"Thế nào?"
Tần Ninh nhìn về bảy người còn lại, rồi hờ hững nói: "Thú Hoàng cốc hợp tác với Đoạt Mệnh cung, âm mưu hòng chiếm lấy Lôi Sơn tông, có nhận tội hay không?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đám người Đại trưởng lão tái mét.
"Ngươi nói bậy!"
"Nói bậy cái gì?", Tần Ninh mỉm cười bình thản nói: "Phải hay không phải, trong lòng các ngươi tự hiểu lấy".
"Đừng giấu diếm dăm ba cái mánh khóe vặt vãnh này nữa, cung chủ Đoạt Mệnh cung không phải đồ ngu, và Thú Hoàng cốc các ngươi cũng vậy".
"Có vẻ như, cốc chủ Thú Hoàng cốc vẫn chưa bằng lòng xuất hiện nhỉ?"
Hắn vừa nói xong, đám người Đại trưởng lão cau mày.
Cốc chủ...
Không phải cốc chủ không muốn xuất hiện, mà là bây giờ cốc chủ không ở trong Thú Hoàng cốc.
"Nếu không thì ta đành bắn tên vào Thú Hoàng cốc thôi!"
Nói xong, cung Tinh Thần trong tay Tần Ninh tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, trông tựa như thần khí.
Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên u ám.
Tên không này coi trời bằng vung mà.
Nhưng khổ nỗi, Tần Ninh quả thật có thực lực để coi trời bằng vung.
Sao bọn họ có thể ngăn cản tên khốn này được?
"Các vị, hôm nay ắt phải liều chết chiến đấu, nếu không, ta còn mặt mũi nào đi gặp cốc chủ nữa chứ?”
"Đúng!"
Bảy vị trưởng lão tràn đầy nhiệt huyết.
Bốn vị cảnh giới Quy Nhất nhị mạch.
Ba vị cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Nết tất cả đều chết dưới tay Tần Ninh, thì bọn họ sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ mất!
Lúc này, cả người Tần Ninh ngưng tụ lực lượng.
Từng luồng khí hùng mạnh tạo ra cho người ta cảm giác như một cái trụ linh khí.
Phù phù phù...
Trong chốc lát, linh khí phóng ra, từng mũi tên Tinh Thần liên tiếp bắn về phía bảy vị trưởng lão.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ tung không ngừng vang lên.
Dần dần, cả bảy vị trưởng lão đều không còn chống chọi được nữa.
Mà trong cơ thể Tần Ninh, linh khí lại không ngừng tuôn trào.
Dưới tình hình như vậy, trong lòng bảy người tràn đầy chua xót.
Sao lại thế?
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng quát khẽ.
Lúc này, đôi mắt Bát trưởng lão đỏ bừng.
Ông ta sử dụng con thanh ngưu có lớp giáp màu xanh được bao phủ toàn thân, tấn công mãnh liệt vào phía Tần Ninh.
"Ngươi lấy gì để liều mạng?"
Cung Tinh Thần trong tay Tần Ninh lại xuất hiện một tia sáng.
Vầng hào quang tỏa ra xung quanh, cả người Tần Ninh mang theo luồng hơi thở khác nhau.
Cung Tinh Thần biến thành một thanh kiếm.
Một thanh kiếm khổng lồ, dài khoảng trăm trượng.
"Chém!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, một kiếm chém xuống.
Tiếng cười khúch khích vang lên.
Cơ thể Bát trưởng lão và con thanh ngưu ông ta ngồi lên bị chém thành hai phần.
"Bát trưởng lão..."
Giờ đây, ánh mắt sáu vị trưởng lão còn lại đầy suy sụp.
Tiêu đời rồi!
Bọn họ không thể đến gần Tần Ninh.
"Tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng!"
Tần Ninh vừa dứt ười, thanh kiếm dài phát ra sáu đường kiếm khí, lao về phía sáu người.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên.
Hôm nay, cả Thú Hoàng cốc hoàn toàn hỗn loạn.
Trong cốc gần như bị Cửu Anh phá hủy hết.
Còn ngoài cốc lại là một đống lộn xộn.
Một nhát kiếm của Tần Ninh chém chết Quy Nhất.
Sáu vị cảnh giới Quy Nhất, lại chết thêm hai vị.
Chỉ còn lại duy nhất một vị trưởng lão cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, đang đau khổ chống chịu.
"Hôm nay dừng ở đây thôi!"
Tần Ninh bước ra.
Hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay, bên trong cơ thể hắn, linh khí vô cùng hùng mạnh, so với mũi còn cao hơn, so với biển thì lại sâu hơn.
Rầm!
Hắn lại chém một kiếm, Tứ trưởng lão mất mạng.
Ba người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão trơ mắt nhìn, cả người họ giờ cũng đầy máu tươi.
Chiến thú của họ đã chết trận từ lâu rồi.
Đối diện với Tần Ninh, bọn họ gần như không có cách nào phản kháng lại được.
Tần Ninh... vô địch.
"Có vẻ như, cốc chủ của các ngươi không có trong cốc".
Tần Ninh dần hiểu rõ mọi việc.
"Nếu như thế thì ta đành ở đây đợi ông ta!"
"Đợi ta hả? Ngươi có tư cách đó à?"
Tần Ninh vừa nói xong, cách đó ngàn mét, một tiếng quát to như tiếng sấm rền vọng tới, làm chấn động cả màng nhĩ.
Một bóng người bay tới trong chớp mắt.
Người kia mặc chiếc áo bào màu vàng, trên đầu đội chiếc nón màu vàng, chân đi ủng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trong tay ông ta đang cầm một ai đó.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện đó chính là cung chủ Đoạt Mệnh cung.
Người đàn ông định nói gì đó, nhưng nhìn vào bên trong sơn cốc, thấy cảnh tượng đầy thê thảm, khu vực của Thú Hoàng cốc bị phá hủy nghiêm trọng, ánh mắt ông ta trầm xuống, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Âm thanh răng rắc vang lên.
Ở trong tay ông ta, cổ cung chủ Đoạt Mệnh cung đã bị siết đến mức đỏ rực.
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
Ba người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, nét mặt đầy vẻ đau thương, khóc lóc khổ sở.
"Ta bảo vệ cốc thất bại, mong cốc chủ trừng phạt!"
Đại trưởng lão rơi nước mắt, nói.
"Không trách các ngươi được!"
Hoàng Thiên Hạo phất tay, vẻ mặt đầy bi thương.
Những gì Thú Hoàng cốc tích lũy suốt vạn năm, giờ đã bị phá hủy không còn lại gì cả.
Tên đầu sỏ gây tội là Tần Ninh.
"Lý Khiêm Vu, đây là chỗ tốt mà ngươi nói cho bổn tọa à?"
Hoàng Thiên Hạo nhắc đến cung chủ Đoạt Mệnh cung trong tay mình, ông ta nắm chặt nắm đấm.
"Ngươi hại Thú Hoàng cốc của ta lâm phải tình thế nghiêm trọng như vậy, chết đi!"
Bùm, đầu cung chủ Đoạt Mệnh cung nổ tung.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Thiên Hạo trở nên lạnh lùng.
Tần Ninh đứng giữa không trung, quan sát hết tất cả mọi thứ.
"Cung chủ Đoạt Mệnh cung nhờ bổn tọa chiếm giữ bốn tòa thành như thành Thiên Tàn, vậy nên bổn tọa phái một vị cảnh giới Quy Nhất đến hỗ trợ".
"Thế nhưng ngươi phá hủy Thú Hoàng cốc của ta".
"Tần Ninh, ra tay lớn đấy!"
Tần Ninh nhìn vào Hoàng Thiên Hạo.
"Nếu như ta không gặp được đại ca của mình, Lôi Sơn tông cũng mất, vậy thì đại ca ta chắc chắn sẽ chết".
"Xích Lôi tông cũng được, Đoạt Mệnh cung cũng thế, Thú Hoàng cốc cũng vậy..."
"Nếu đã lựa chọn ra tay, vậy thì phải chuẩn bị trả giá cho sự lựa của mình".
"Ta không muốn... lại mất đi một vị đại ca..."
Hoàng Thiên Hạo không rõ nguyên nhân do đâu, lúc này, trong tay ông ta xuất hiện một cái quạt sắt màu đen.
"Kẻ yếu chỉ đáng làm nô lệ, mà kẻ mạnh nên ở vị trí cao quý, thói đời xưa nay đã vậy".
"Ngươi nói không sai".
Thanh kiếm khổng lồ trong tay Tần Ninh không ngừng thu nhỏ lại, rồi hóa thành một cây kiếm bình thường.
Chín linh trụ giờ cũng không ngừng thu nhỏ lại, rồi bay lại, vờn quanh bên người Tần Ninh.
"Thế nên, ngươi phải chết!"
Tần Ninh vừa dứt lời, liền cầm kiếm chém ra.
Rầm...
Hoàng Thiên Hạo vung tay lên, quạt sắt màu đen hóa thành lông vũ bay đầy trời, nó mang theo ánh sáng màu đen, quét vào Tần Ninh.
Từng tia sáng chói lọi tỏa ra xung quanh.
Trong Thú Hoàng cốc giờ đã ngập trong biển lửa, có không ít đệ tử đã trốn thoát từ lâu.
Lúc này, trong biển lửa, một thân thể cao lớn, thích chí nằm ườn trên mặt đất.
"Tắm trong biển lửa, ui mẹ ơi đã quá đi mất..."
Bây giờ, Cửu Anh vô cùng thỏai mái, thân hình to lớn của nó lăn qua lăn lại trong biển lửa, cả chín cái đầu như đang nhai cái gì đó.
Luồng khí trong cơ thể nó cũng không ngừng thay đổi.
Nó ngẩng đầu quan sát trận chiến của Tần Ninh và Hoàng Thiên Hạo.
Cửu Anh lẩm bẩm nói: "Cảnh giới Quy Nhất tam mạch, chủ thượng không kêu mình, chắc là không cần mình rồi, chi bằng mình tu luyện cho tốt để chuẩn bị thăng cấp..."
"Ừ, không sao cả!"
Vừa dứt lời, chín cái đầu của Cửu Anh dần biến mất trong biển lửa...
Chương 1148: Thú Hoàng cốc diệt vong
Cùng thời điểm đó, tại một nơi khác.
Tần Ninh và Hoàng Thiên Hạo lao vào đánh nhau khốc liệt.
Toàn thân Hoàng Thiên Hạo hừng hực linh khí của cảnh giới Quy Nhất tam mạch.
Nhìn kỹ lại mới thấy ba sợi tơ mảnh nối liền trời với đất thấp thoáng sau lưng ông ta.
Đây chính là chỗ độc đáo của cảnh giới Quy Nhất.
Khai thông Thiên Mạch!
Chín đường Thiên Mạch cũng là chín mạch máu lớn tương ứng với Cửu Môn trong cơ thể mỗi một võ giả.
Có thể nói rằng, nếu liên kết chín đường Thiên Mạch với đất trời sẽ thu hút một lượng linh khí không bao giờ hết.
Một khi lượng linh khí dồi dào này được phát động, linh khí có trong cơ thể võ giả sẽ được thúc giục ở mức độ lớn nhất và đem lại sức bộc phát lớn nhất.
Sự hùng mạnh của cảnh giới Quy Nhất nằm ở chỗ này đây.
Nhưng Tần Ninh của lúc này lại khiến người ta có cảm giác rằng hắn không hề thua kém cảnh giới Quy Nhất chút nào, dù hắn chỉ đang ở cảnh giới Vạn Nguyên.
"Ngươi cũng tài đấy!"
Mặt Hoàng Thiên Hạo âm trầm thấy rõ.
Tần Ninh mặc xác ông ta nghĩ gì.
Hoàng Thiên Hạo bước lên một bước, một luồng khí thế ngang trời bộc phát ra khỏi người.
"Hoàng Giả Bá quyết!"
Uy áp xung quanh Hoàng Thiên Hạo dần dần thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mạnh hơn, dữ dội hơn.
Một con thú khổng lồ chậm rãi hình thành dưới người ông ta.
Đây là một con thú có thể hình to lớn, toàn thân nó lơ lửng trước mặt Hoàng Thiên Hạo một cách vững vàng.
Là một con sư tử cường tráng với bộ lông dày dặn bao phủ khắp người.
Có điều đó không phải là sư tử bình thường.
Xung quanh nó được bao phủ bởi những vòng lửa nóng hầm hập, bất cứ ai cũng đều cảm nhận được sức nóng ấy.
Liệt Diễm Huyền Lân Sư!
Huyền thú cấp bảy!
Giờ đây, Hoàng Thiên Hạo đang tỏa ra khí thế cường hãn đến đáng sợ.
Ai nấy đều thấy áp lực trước uy áp của ông ta.
Một người một thú nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
Trước cảnh tượng đó, hắn chỉ khẽ nhếch mép.
"Liệt Diễm Huyền Lân Sư, huyền thú cấp bảy, tương đương với cảnh giới Quy Nhất cửu mạch. Ở cấp bậc này, bộ lông đã tiến hóa thành vảy..."
"Ngặt một nỗi, con thú này của ông vẫn chưa trưởng thành".
"Đủ để giết ngươi rồi", Hoàng Thiên Hạo hờ hững đáp.
"Tàm tạm thôi".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thú Hoàng cốc của ông vừa bị Cửu Anh nhóm một mồi lửa là cháy sạch bách, chẳng có gì hay ho để ta coi trọng. Ta cũng chẳng muốn tốn thời gian ở đây!"
Dứt lời, hắn tiến tới.
"Cảnh giới Quy Nhất tam mạch là cái thá gì".
Trong lúc nói chuyện, thanh kiếm Tần Ninh đang cầm tỏa ra chín tia sáng.
Chín vầng sáng bay thẳng lên trời rồi hóa thành từng đạo kiếm khí.
Sau đó, chín đạo kiếm khí lại tách ra.
"Chém!"
Câu nói của Tần Ninh vừa dứt.
Chín đạo kiếm khí lao thẳng về phía Hoàng Thiên Hạo.
Ông ta và con thú hoảng hốt, bùng nổ linh khí hòng ngăn cản chúng.
Đạo kiếm khí đầu tiên.
Tán loạn.
Đạo kiếm khí thứ hai.
Cũng tan biến.
Từng luồng kiếm khí một tiêu tan.
Hoàng Thiên Hạo thầm cười khẩy.
Tần Ninh khinh thường ông ta quá rồi đấy!
Nhưng một khắc sau, khi đòn tấn công tác dụng lên luồng kiếm khí thứ sáu.
Hoàng Thiên Hạo bỗng nhận ra nó mạnh mẽ đến mức mình không tài nào chống lại nổi.
Đến đạo kiếm khí thứ bảy.
Nó lao vụt đến, đâm vào ngực ông ta.
Luồng thứ tám.
Chặt đứt tay ông ta.
Đạo thứ chín!
Khoảnh khắc này.
"Không!"
Hoàng Thiên Hạo căm phẫn gầm thét.
Nhưng vô dụng.
Sau tiếng gào, uy thế vạn trượng cuốn lấy ông ta.
Kiếm khí khổng lồ che lấp cả Hoàng Thiên Hạo và Liệt Diễm Huyền Lân Sư.
Tần Ninh đáp xuống đất, người lành lặn không một vết thương.
Chết rồi!
Hoàng Thiên Hạo chết rồi!
Tần Ninh nhìn xung quanh một lượt.
Giờ phút này, đông đảo đệ tử vẫn còn đứng gần đó quan sát chứ không rời đi.
Bọn họ vốn nghĩ rằng cốc chủ sẽ thắng.
Chỉ cần cốc chủ còn, Thú Hoàng cốc sẽ vĩnh viễn trường tồn.
Nhưng bây giờ cốc chủ đã chết rồi.
Mặt mày ba vị trưởng lão trắng tái.
Thú Hoàng cốc xong đời rồi!
Ầm ầm ầm...
Giữa biển lửa ngùn ngụt, đột nhiên có ba cái đầu bay vụt đến gặm lấy đầu của ba đại trưởng lão. Máu chảy xuống từng giọt.
"Sự quyền uy của chủ thượng là vô địch!"
Đúng lúc này, Cửu Anh đi ra nói với giọng kính cẩn.
Tần Ninh không quan tâm đến nó.
Hắn nhìn những võ giả còn đứng xung quanh.
"Kể từ hôm nay, Thú Hoàng cốc chính thức bị xóa sổ!"
Dứt lời, Tần Ninh nhảy lên đầu Cửu Anh.
Nó sải cánh bay lên cao, thân thể to xác từ từ thu nhỏ còn một dấu chấm rồi biến mất.
Thú Hoàng cốc hùng tráng là thế, vậy mà đã bị biển lửa nhấn chìm, chỉ còn đống tro bụi...
Tất cả mọi người thất thần nhìn đống lụi tàn kia.
"Đột phá rồi à?"
Trên đường về, Tần Ninh nhìn Cửu Anh hỏi.
"May quá trời quá đất, không biết ăn phải cái gì mà bay lên cảnh giới Quy Nhất tam mạch luôn", nó cười toe toét trả lời.
"Được đấy".
"Không hổ là hung thú thời thượng cổ, nếu ngươi là huyền thú bình thường có khi đã bị nổ banh xác rồi cũng nên!"
Nghe vậy, Cửu Anh run rẩy.
Có vẻ như Tần Ninh đã nhận ra sự biến hóa ở nó mất rồi.
Hầu hết đan dược trong đan các của Thú Hoàng cốc đã bị nó vét sạch.
Nó định lấy cớ rằng biển lửa đã nhấn chìm mọi thứ rồi.
Ngờ đâu Tần Ninh không cho nó chút cơ hội viện lý do nào.
Có chủ tử thế này sợ hãi thật sự!
Chuyện gì cũng không qua mặt được.
"Lần sau nhớ chú ý. Ta mà không đột phá, dẫn đến Sinh Tử Ám Ấn làm ngươi cũng thăng cấp đến cảnh giới Quy Nhất tam cảnh thì ngươi đã bay một cái đầu rồi, đó tối thiểu đấy", Tần Ninh cảnh cáo.
Cửu Anh rùng mình.
Hớ?
Không phải do ăn đan dược nên cảnh giới mới tăng à?
Hóa ra là do Sinh Tử Ám Ấn?
Một người một thú quay trở về thành Thiên Tàn.
Lúc này, cuộc giao chiến bên ngoài thành đã kết thúc.
Tất cả trở về với sự tĩnh lặng thường ngày.
Cơ thể to như núi của Cửu Anh hiện ra.
Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc và Cốc Tân Nguyệt vừa thấy nó là chạy ra ngay.
"Đệ không sao chứ?"
Tần Sơn lo lắng hỏi Tần Ninh.
Hắn đi gần cả một ngày rồi.
"Đệ còn khỏe chán".
Tần Ninh cười đáp: "Có điều đệ không tìm được dược liệu cần thiết. Tay của đại ca phải đợi một thời gian nữa rồi".
"Đệ không sao là được rồi, về đã rồi nói sau".
"Vâng!"
Cốc Tân Nguyệt cũng đi đến bên cạnh, đưa bàn tay ngọc ngà ra đỡ nhẹ hắn.
"Chàng thăng cấp rồi sao? Cảnh giới tứ nguyên?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh vui vẻ trả lời: "Bị ép nên đột phá luôn".
Câu nói này làm cho ba người Lôi Vô Song, Ôn Như Ngọc và Tần Sơn đang đi ở đằng trước lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống.
Tứ nguyên?
Cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên đấy ư?
Đang đùa hay gì.
Mới đi có một ngày mà từ linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong biến thành cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên rồi?
Tốc độ này...
Còn hơn cả nhanh nữa.
Phải gọi là bay mới đúng.
"Chàng bình an là ta vui rồi".
Cốc Tân Nguyệt cười êm ái. Nụ cười của nàng như khiến cả trăm hoa đua nở.
Đại sảnh Lôi Sơn tông.
Lôi Vô Song ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Tần Ninh ngồi bên trái ông ta.
Nhìn Lôi Vô Song, hắn cười nhẹ lên tiếng: "Lôi tông chủ, lần này Lôi Sơn tông bị đả kích nặng nề, ta cũng không yên lòng khi để đại ca ta ở đây".
"Vậy nên ta muốn đại ca ta hội họp với dòng tộc Tần gia ta, cùng nhau trở về Bắc Lan tìm nhị ca ta là Tần Hải - tông chủ Thái Hư tông".
"Nếu như Lôi tông chủ muốn đi cùng thì có thể xuất phát cùng huynh ấy".
Nghe vậy, Lôi Vô Song tỏ ra khó xử.
Tần Ninh từ tốn nói: "Lôi tông chủ ở đây khá lâu, có cảm tình cũng là lẽ đương nhiên. Lôi tông chủ cứ suy nghĩ chuyện này cho kỹ nhé".
"Ta biết rồi".
Lôi Vô Song gật đầu.
Chương 1149: Bốn bộ mười hai thức
Ông ta thật sự không nỡ dứt áo ra đi.
Nhưng hiện tại, Đoạt Mệnh cung đã bị hủy diệt, Xích Lôi tông cũng không thoát khỏi số phận diệt vong.
Lôi Sơn tông chịu tổn thất quá lớn, quá khó để trấn giữ bảy tòa thành trì ở vùng đất vạn dặm!
Ba lực lượng Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh cung, Chân Võ thành ba mặt giáp với lãnh thổ của họ, mỗi người đều nắm trong tay thế lực ở Vạn Lý Chi Địa.
Vùng đất của họ nằm ở đó.
Sao ba tông môn không động lòng tham cho được?
Ông ta không biết Tần Ninh đã giải quyết Thú Hoàng cốc bằng cách gì.
Liệu mối hiểm họa này đã được giải trừ chưa?
Cả Chân Võ thành nữa.
Không ngờ Tần Ninh dám ra tay giết Chân Vũ Phàm, con của thành chủ Chân Võ thành.
Chắc chắn Chân Võ thành sẽ không cam tâm bỏ qua.
Nguyệt Linh cung cũng là bá chủ một phương, ai mà biết được họ có suy nghĩ gì về mảnh đất này.
Tam đại thế lực vùng đất vạn dặm nay chỉ còn lại Lôi Sơn tông, đã thế tông môn họ còn chịu thiệt hại nặng nề.
Đâu biết được Nguyệt Linh cung có giở trò gì không.
Đêm nay thanh tĩnh, mọi người lần lượt đi nghỉ ngơi.
Tại một đình viện.
Tần Ninh bình tĩnh ngồi trong sân.
Linh khí tràn ngập khắp các ngõ ngách trong người hắn.
Chín luồng linh khí tỏa ra vầng sáng lấp lánh.
Bốn tia sáng thấp thoáng sau lưng Tần Ninh.
Giờ phút này, những câu khẩu quyết hiện ra trong đầu hắn.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"
Cửu Linh Tinh Thần Quyết chân chính!
Từ khi ngưng tụ ra được khí Cửu Linh, Tần Ninh mới thật sự bắt tay vào việc tu hành Cửu Linh Tinh Thần Quyết.
Tuy trước đó đúng là hắn có thể sử dụng cung Tinh Thần cũng như mũi tên Tinh Thần, như chúng chỉ được cái thanh thế lớn mà thôi.
Tần Ninh chỉ cần lợi dụng khí Cửu Linh rồi phóng thích uy áp mạnh mẽ của mình ra là xong.
Còn hiện tại, với sự tụ hội của Cửu Linh, hắn vào vào cảnh giới Vạn Nguyên, có thể tu luyện Cửu Linh Tinh Thần Quyết được rồi.
Suy cho cùng, đây cũng là một món bảo quyết!
Bảo quyết được chia làm bốn cấp.
Hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
Bảo quyết hạ cấp tương ứng với cảnh giới Vạn Nguyên.
Bảo quyết trung cấp và cao cấp tương ứng với cảnh giới Quy Nhất.
Và bảo quyết đỉnh cấp tương ứng với cảnh giới Thiên Nhân.
Mặc dù chỉ phân chia thành bốn cấp bậc nhưng chính việc không chia nhỏ này đã làm cho sự chênh lệch giữa mỗi một cấp trở nên rất lớn.
Trên đại lục Vạn Thiên.
Có rất nhiều huyền quyết và pháp quyết.
Nhưng bảo quyết lại cực kỳ hiếm.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết chính là một bảo quyết.
Nó được chia làm bốn phần.
Quyền, chưởng, chỉ và kiếm.
Pháp quyết này vốn do Tần Ninh tự nghĩ ra nên cũng được hình thành theo sở thích của hắn.
Hắn dung hợp khí Cửu Linh rồi tự sáng tạo ra pháp thuật tấn công cho bốn loại quyền, chưởng, chỉ và kiếm.
"Ba chiêu quyền pháp, Kim Mang Long quyền, Thiên Hổ Khiếu quyền, Bạo Hùng Thần quyền, phá!"
"Ba thức chưởng pháp, Phi Tinh chưởng, Thiên Diễm chưởng, Huyết Yên Thần chưởng, giết!"
"Ba chỉ chỉ pháp, Phong Nguyên chỉ, Cái Địa chỉ, Diệt Thiên Thần chỉ, ấn!"
"Ba thức kiếm pháp, Kỳ Mộc Chi Kiếm, Cuồng Lãng Chi Kiếm, Vong Kỷ Thần Kiếm, chém!"
Bốn bộ bảo quyết đầy sát khí!
Chúng bổ trợ cho nhau chứ không tách ra riêng lẻ.
Chiêu thứ nhất được tạo ra bởi sự kết hợp của bốn bộ quyền, chưởng, chỉ, kiếm sẽ tạo ra được uy lực của bảo quyết hạ cấp.
Chiêu thứ hai là bảo quyết trung cấp.
Chiêu thứ ba là bảo quyết cao cấp.
Bảo quyết cao cấp đã tương xứng với sức hủy diệt của cảnh giới Quy Nhất rồi.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết có tổng cộng bốn bộ mười hai thức, khi tu luyện đến trình độ cao nhất có thể dung hợp tất thảy chiêu thức thành một đòn.
Cửu Linh Tinh Thần Bạo!
Có thể giết người ở cảnh giới Thiên Nhân chỉ bằng một chiêu.
Một bảo quyết cao cấp có thể diệt Thiên Nhân.
Chưa bao giờ nghe có bảo quyết nào như vậy.
Nhưng nếu chỉ có thế thì chưa đủ để Tần Ninh tập trung xây dựng nền móng ngay từ lúc bắt đầu cho bảo quyết này.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết đúng là bảo quyết cao cấp đấy.
Nhưng giả sử tu luyện đến mức tận cùng, khi Tần Ninh đã đến cảnh giới Thiên Nhân.
Pháp quyết này sẽ tiến hóa thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, cũng chính là bảo quyết đỉnh cấp.
Thậm chí, đến trình độ cao nhất sẽ ngưng tụ thành Cửu Thần Tinh Thần quyết - vương quyết!
Vương quyết là võ quyết dành cho cảnh giới Vương Giả!
Đây mới là điểm mà Tần Ninh quan tâm chú ý.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết, Cửu Thiên Tinh Thần quyết, Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Đây là ba võ quyết nối tiếp nhau từ thấp đến cao.
Kéo dài từ cảnh giới Cửu Môn cho đến Vương Giả.
Mười tám cảnh giới trong lúc tu luyện pháp quyết này đã mở ra một con đường.
Một con đường hướng đến cảnh giới Thánh Nhân!
Ở đại lục Vạn Thiên, tất cả võ giả đều tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Ai mà không nỗ lực vì một tương lai có thể trở thành Thánh Nhân?
Tự cổ chí kim, không biết có bao nhiêu người thành thánh ở đại lục Vạn Thiên rồi tiến vào thế giới Cửu Thiên.
Con đường Thánh Nhân!
Đấy mới là khát khao của bọn họ.
Tần Ninh bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn đã xác định lộ trình tu hành cho mình rồi.
Sau này chỉ cần bước từng bước một thôi.
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên, Cốc Tân Nguyệt trong bộ váy trắng xinh đẹp, tao nhã nhẹ nhàng tiến tới.
Nhưng gương mặt mị hoặc chúng sinh cùng dáng người quyến rũ của nàng đã át đi sự trang nhã đó.
Cốc Tân Nguyệt đi đến trước mặt Tần Ninh, nghiêng người dựa vào một cột đình rồi hào hứng hỏi: "Hôm nay đi diệt Thú Hoàng cốc à?"
"Ừ, giết gà dọa khỉ ấy mà!"
Tần Ninh gật đầu trả lời: "Không là phiền phức cho Lôi Sơn tông lắm".
"Ta đột phá rồi".
Cốc Tân Nguyệt chợt nói: "Cảnh giới Quy Nhất tam mạch rồi".
Thấy Tần Ninh không hề ngạc nhiên, Cốc Tân Nguyệt tò mò vươn người dựa sát bàn đá trong đình, bàn tay trắng như tuyết chống cằm nhìn hắn.
"Chàng không bất ngờ sao?"
"Sao ta phải bất ngờ?", Tần Ninh nhéo mặt Cốc Tân Nguyệt một cái rồi cười đáp: "Ta đã nói rồi mà, cảnh giới của nàng tăng càng nhanh, nàng sẽ đột phá càng nhanh".
"Khác với ta, ta là mất hết toàn bộ tu vi, phải bắt đầu lại từ đầu, trải qua những mười kiếp".
"Còn nàng thì tuy trí nhớ kiếp trước bị tổn thương, sức mạnh cạn kiệt, nhưng trong quá trình cảnh giới của nàng khôi phục, nàng sẽ ngày một mạnh hơn, tốc độ nhanh như tên bắn vậy".
"Mà như ta nói với nàng đấy, dù không tu hành thì nàng vẫn thăng cấp nhanh hơn người thường".
Cốc Tân Nguyệt tỏ ra buồn chán: "Vậy không lâu nữa là ta vượt qua chàng rồi..."
"Nàng vượt qua ta rồi đó trời".
Nghe vậy, nàng bật cười.
"Hai tiểu nha đầu thiếp thân của chàng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, không lo sao?", Cốc Tân Nguyệt dò hỏi.
"Đương nhiên là lo chứ, Viên Viên nhìn thì lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình và ấm áp, nha đầu Sương Nhi thì thanh thuần, hoạt bát. Lâu rồi không gặp hai nàng ấy, ta nhớ lắm".
"Nhớ gì đó?"
"Nàng đoán xem?"
Tần Ninh kéo Cốc Tân Nguyệt cho nàng ngồi vào lòng mình, vui vẻ trêu: "Có nàng ở bên rồi, ta còn nhớ gì chứ?"
"Ta làm gì biết...", khuôn mặt xinh xắn của Cốc Tân Nguyệt ửng hồng.
"Chàng đã trải qua chín đời chín kiếp, ai biết được chàng đã gặp bao nhiêu thiếu nữ? Vả lại, ta cũng đâu biết chàng từng có bao nhiêu nữ nhân của riêng mình?"
Tần Ninh đỡ trán, ngao ngán bảo: "Ai bảo ta giỏi giang quá chừng, hết cách rồi".
Cốc Tân Nguyệt vuốt ve má hắn, giận dỗi nói: "Có mấy người thì không biết, nhưng không được quên ta!"
"Là nàng không được quên ta mới đúng chứ?"
Tần Ninh mỉm cười: "Hình như nàng mới là người có thể sẽ quên ta đấy".
"Không đâu, người ta có dấu ấn của chàng mà, ta sẽ không quên chàng!"
"Thật không?"
Vẻ ái muội hiện lên trong mắt, Tần Ninh cười xấu xa: "Vậy thêm chút nữa nhé?"
"Chàng định làm gì đấy? Ở chỗ này ư? Đây là lương đình đấy!", Cốc Tân Nguyệt giãy giụa đứng lên.
"Sao thế? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, thần hồn ta và nàng hòa làm một, chuyện tuyệt vời nhất thế gian luôn".
"Đồ biến thái!"
"Biến thái thì sao nào?"
Dưới ánh trăng, một nam một nữ trong đình viện quấn quýt bên nhau đầy kích tình.
Cửu Anh chín đầu nằm trên nền đất ngoài đình viện, ngủ say sưa không biết gì...
Chương 1150: Ta là Anh Anh của ngươi
Một đêm không mộng, sáng sớm ngày hôm sau.
Một hồi tiếng đập cửa đánh thức hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt trên giường.
Rề rà nửa ngày, Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh mới đứng dậy.
Mặc dù cảnh giới cường đại, nhưng chiến đấu một đêm cũng vô cùng hao tâm tổn sức.
“Đại ca?”
Mở cánh cửa cổng ra, Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Sơn, hắn không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tần Ninh, lo lắng trên mặt Tần Sơn dịu đi, hắn ta vỗ vỗ bả vai Tần Ninh.
“Nhóc con, kiềm chế một chút, ngày sau còn rất dài…”
Tần Sơn ra vẻ người lớn, dạy dỗ nói.
“Ca, huynh mới là người nên kiềm chế một chút mới phải chứ? Một tay mà còn không chịu thành thật?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta thấy sâu trong mắt huynh có điểm phiến vàng, thận của huynh…có chút suy yếu!”
“Tối hôm qua, không nghỉ ngơi tốt phải không?”
Nghe được những lời này, Tần Sơn mắng một câu, sau đó chuyển đề tài nói: “Không hiểu tại sao người của thành Chân Vũ và Nguyệt Linh tông lại tới đây”.
“Hửm? Vẫn không sợ chết sao?”
“Không phải không phải, không phải là đến đánh nhau, bọn họ đến để thăm hỏi, chỉ thẳng tên họ, là muốn đến thăm hỏi đệ”.
“Thăm hỏi đệ?”
Tần Ninh cười, nói: “Đại ca chờ đệ một lát, ta với huynh cùng đến đó”.
“Khoan đã!”
Giờ phút này, Tần Sơn đột nhiện giữ chặt tay Tần Ninh, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: “Thận đại ca thật sự…có chút suy yếu sao?”
“Nói thật với đệ, tối hôm qua, quả thật là có chút cảm giác có lòng mà không có sức…”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh trừng lớn nhìn Tần Sơn.
“Tên nhóc thối, nhìn ta như vậy làm gì?”
“Vừa rồi là ta nói đùa với huynh thôi…”, vẻ mặt Tần Ninh có chút bất đắc dĩ: “Có lòng mà không có sức? Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn nên đó là điều đương nhiên, hơn nữa, huynh ngẫm lại mà xem, dùng một cánh tay chống đẩy mệt hơn, hay là dùng hai cánh tay thoải mái hơn?”
Tần Sơn như bừng tỉnh, hiểu rõ vấn đề.
Hắn ta giơ ngón cái lên với Tần Ninh, gật gật đầu.
“Tên nhóc đệ nhanh lên, ta đi thông báo cho những người khác”.
“Được!”
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt mới từ trong phòng đi ra ngoài, một thân váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc cao, khuôn mặt mỉm cười mang theo một tia kiều diễm.
Không thể không nói, ở chung với Tần Ninh một đoạn thời gian, vẻ đẹp của Cốc Tân Nguyệt mang theo một chút điềm đạm, nhưng lại càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hơn nữa lại còn ẩn chứa chút hương vị trưởng thành.
“Nói chuyện gì thế?”
“Không có gì!”, Tần Ninh cười nói: “Nguyệt Linh tông và thành Chân Vũ đến thăm hỏi, ta đi xem một chút”.
“Vâng!”, Cốc Tân Nguyệt nhẹ nhàng vén một sợi tóc, dáng vẻ có chút mệt mỏi: “Ta không đi đâu, mệt mỏi quá…”
“Mệt?”
Tần Ninh tiến lên phía trước, nâng tay khẽ vuốt ve hai má ửng hồng của Cốc Tân Nguyệt, hắn khẽ cười nói: “Nàng mệt, nhưng ta không mệt đâu!”
Dứt lời, Tần Ninh đã xoay người, chắp tay sau lưng rời khỏi viện.
Khuôn mặt Cốc Tân Nguyệt càng thêm ửng hồng.
Mặc dù là chờ đợi chín vạn năm, nhưng trong thời gian đó nàng không hề nói chuyện nam nữ, nàng vẫn là cô gái ngây thơ như trước.
Trái lại là Tần Ninh, rất giống như người đã từng trải, mình đầy kinh nghiệm.
“À đúng rồi”, Tần Ninh xoay người dặn dò: “Nếu như cảnh giới thăng tiến quá nhanh, cũng không cần áp chế xuống, nên thăng cấp rồi, tóm lại là phải thăng cấp”.
“Vâng!”
Lần này Tần Ninh mới dứt khoát rời khỏi viện.
Giờ phút này, Tần Ninh vẫn chưa biết, trong lòng Cốc Tân Nguyệt đã nhận định hắn là tay già đời.
Về phần này kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy hay sao.
Năm đó, mánh khóe của lão phụ thân kia chẳng lẽ hắn lại không học tập được chút nào sao.
Hơn nữa, hắn cũng không già!
Cửu Anh lại biến thành dáng vẻ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nó nằm ở đầu vai Tần Ninh, chín cái đầu cúi xuống, trông có vẻ buồn bã ỉu xìu.
“Làm sao vậy?”
“Gia, hôm qua tiểu nhân khó chịu cả một đêm, khó chịu muốn chết, cảm giác đầu óc hỗn loạn”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Đáng đời, ngày hôm qua người ăn nhiều linh đan diệu dược như thế, không chết là bởi vì ngươi là mãnh thú Cửu Anh nhất mạch”.
“Sẽ chết?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Tần Ninh cười nói: “Được rồi, kỳ thật ta vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với người lần nào, nhưng mà ngươi có nhớ bản thân từ đâu đến không?”
“A…Không nhớ ra”.
Một cái đầu của Cửu Anh cọ cọ vào một cái đầu khác nói: “Ta chỉ có thể nhớ được là bản thân đúng lúc gặp được Dương Phong Hoa, sau đó vẫn luôn ở trong cơ thể hắn ta chờ đợi, rồi ta trưởng thành, ăn ngày càng nhiều, Dương Phong Hoa không chịu nổi, dần dần bị ta đồng hoá”.
“Rồi sau đó ta bị ngài phát hiện ra, bắt ra ngoài!”
Cửu Anh thở dài nói: “Tốt xấu gì thì Cửu gia…Khụ khụ…Tốt xấu gì Tiểu Cửu ta đây cũng là hậu duệ của một thế hệ mãnh thú, lại không cha không nương đến bây giờ…”
“Cửu Anh nhất mạch chính là mãnh thú thượng cổ, dần dần, theo sự tiến hoá của ngươi, có thể sẽ thức tỉnh trí nhớ tổ tiên, đây cũng chính là phương pháp truyền thừa của thú tộc”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Có lẽ cha nương ngươi đã để lạc mất ngươi, cũng có thể không phải là ngẫu nhiên, về sau lại nói, trong đại lục Vạn Thiên này, không có khả năng tìm hiểu rõ được thân thế của ngươi!”
“Gia, còn ngài thì sao?”
Vẻ mặt Cửu Anh tràn đầy hứng thú hỏi: “Ngài đến từ đâu?”
“Ta? Nói cho ngươi biết vậy, ta là con trai của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế!”
Cửu Anh nghe được những lời này liền bĩu môi nói: “Gia, ta đã ký kết khế ước với ngươi, ta đã là Anh Anh của ngươi, vậy mà ngươi còn không nói cho ta biết sự thật!”
Gì?
Anh Anh?
Ngươi còn có thể ghê tởm hơn được không?
“Cút!”
Tần Ninh làm ra vẻ tức giận.
Vẻ mặt Cửu Anh tràn đầy bất đắc dĩ, chín cái đầu chụm lại một chỗ.
Vô Thượng Thần Đế thống nhất tứ hợp bát hoang, vạn cổ chi giới, thành tựu đó trường tồn cùng đất trời.
Xây dựng nên Cửu U Vân Minh, vô địch hậu thế.
Điều này đối với đại lục Vạn Thiên mà nói, tất cả đều là truyền thuyết.
Nhưng mà trong truyền thuyết, hình như Vô Thượng Thần Đế họ Mục!
Gia muốn nói dối thì trước hết cũng nên đổi cái họ đã chứ!
Tần Ninh cũng không quản Cửu Anh ngu ngốc nghĩ như thế nào.
Lại còn Anh Anh?
Thật ghê tởm!
Dần dần, rời khỏi đình viện không xa, vài bóng người đã đứng đó chờ đợi Tần Ninh.
Một người trong đó đúng là Ôn Như Ngọc.
Nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Như Ngọc đã hồng hào hơn, thần sắc cũng đã khôi phục không ít, trong mắt Tần Ninh mới xuất hiện vẻ tươi cười.
Bị Tần Ninh quan sát, nhất thời, Ôn Như Ngọc cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Mọi người tới rồi sao?”
“Tới rồi”, Ôn Như Ngọc nhanh chóng đáp lời: “Nhưng mà đều ở bên ngoài, không chịu đi vào, không biết là vì sao”.
Ôn Như Ngọc cũng rất buồn bực.
Tông chủ năm lần bảy lượt mời bọn họ vào thành chờ, nhưng Linh Nguyệt tiên tử và thành chủ Thực Vũ kia đánh chết cũng không chịu tiến vào.
Nói chờ ở bên ngoài là được.
Có đến mức này không?
“Đi thôi!”
Tần Ninh không nhiều lời.
Hôm qua trở về, Tần Ninh vẫn chưa nói rõ chuyện tiêu diệt Thú Hoàng cốc.
Mấy người Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc cũng chưa biết chuyện này.
Cũng không phải là Tần Ninh già mồm cãi láo, mà là hắn thật sự cảm thấy…không cần phải nói.
Thú Hoàng cốc lớn mạnh như vậy, không có Thiên Nhân trấn giữ, muốn diệt liền diệt!
E rằng Nguyệt Linh tông và thành Chân Vũ đã nhận được tin tức này.
Vài bóng người chậm rãi đi vào cổng nội thành.
Ngoài cửa lớn, hai người Lôi Vô Song và Tần Sơn có chút không biết làm sao.
Nhìn thấy Tần Ninh đã đến, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tam đệ, rốt cuộc là sao lại thế này?”, Tần Sơn lôi kéo ống tay áo Tần Ninh, ghé sát tai hắn nói: “Tình huống gì đây? Hai lão đại đứng đầu này không nên chờ đệ mới phải!”
“Ta cũng không biết!”
Tần Ninh thành thật nói.
Giờ phút này, ngoài cổng thành, có hai đội người ngựa, ước chừng hơn hai trăm người, cũng chia thành hai nhóm.
Dẫn đầu là một nam một nữ.
Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, dáng vẻ khoan thai, khí chất cao quý.
Người đàn ông mặc trường bào, trên ngực trái có thêu hai chữ Chân Vũ.
Bình luận facebook