-
Chương 1151-1155
Chương 1151: Có làm được không?
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, hai người lập tức đi lên phía trước, cung kính thi lễ.
"Tại hạ là thành chủ Chân Võ thành, tới để gặp mặt Tần công tử".
"Tại hạ là tiên tử Linh Nguyệt, tới để gặp mặt Tần công tử".
Hai người giờ phút này khách khí thi đại lễ.
Cảnh này khiến cho ba người Lôi Vô Song, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc lập tức hóa đá tại chỗ.
Chuyện là thế nào?
"Có chuyện gì thì đi vào nói đi!"
Tần Ninh khoát tay, tiến vào bên trong thành.
...
Bên trong đại điện Lôi Sơn tông.
Giờ phút này, Lôi Vô Song cũng không dám ngồi trên chỗ ngồi của tông chủ.
Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế.
Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc lần lượt ngồi xuống.
Một bên khác, hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành cũng bất an ngồi xuống.
Có tỳ nữ bưng nước trà lên.
"Hai vị không biết tới là có chuyện gì?", Tần Ninh thản nhiên uống trà, cười nhạt nói.
Tiên tử Linh Nguyệt nhìn thành chủ Chân Võ thành.
Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này đứng dậy, chắp tay nói: "Nghe nói Lôi Sơn tông gặp phải khó khăn, Xích Lôi tông cùng Đoạt Mệnh cung có ý muốn cướp đoạt Lôi Sơn tông, việc này ta cũng không rõ".
"Cho nên mới kết mối thông gia với Xích Lôi tông, hi vọng Tần công tử đừng hiểu lầm".
Tần Ninh lại nhìn về phía tiên tử Linh Nguyệt.
"Ta đúng là từng có mối quan hệ sư đồ với con trai của cốc chủ Thú Hoàng cốc, thế nhưng sau đó đã kết thúc, cũng không hề thân mật như bên ngoài đồn đại!"
Nhìn dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của hai người, Tần Ninh đặt chén trà xuống.
"Hai vị không cần phải lo lắng, Thú Hoàng cốc sở dĩ diệt vong..."
Phụt...
Tần Ninh còn chưa nói xong, Lôi Vô Song đã phun ra một miệng nước trà.
Vẻ mặt rung động.
Thú Hoàng cốc diệt vong?
Chuyện xảy ra khi nào?
Cảnh tượng trở nên yên tĩnh, Tần Ninh tiếp tục nói: "Thú Hoàng cốc diệt vong là do Hoàng Thiên Hạo gieo gió gặt bão, ý muốn đối phó Lôi Sơn tông của đại ca ta".
"Hai vị cũng không có hành động gì, ta tự nhiên không so đo làm gì”.
Nghe đến lời này, hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành đều gật đầu, xoa giọt mồ hôi trên trán.
Không liên quan?
Bọn họ làm sao có thể không liên quan cho được.
Bảy tòa thành lớn có tam đại thế lực là Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh tông và Chân Võ thành ở giữa.
Xích Lôi tông sở dĩ dám đột nhiên xuất thủ với Lôi Sơn tông ở thành Thiên Tàn chính là dựa vào Chân Võ thành.
Mà Đoạt Mệnh cung muốn thu phục bốn tòa thành của Lôi Sơn tông sau khi Xích Lôi tông bị xử lý cũng là bởi vì có Thú Hoàng cốc làm chỗ dựa.
Thú Hoàng cốc cùng Nguyệt Linh tông có quan hệ mười phần chặt chẽ.
Làm sao có thể không có liên quan!
Tiên tử Linh Nguyệt như nghĩ đến cái gì lập tức vẫy tay về phía ngoài điện.
"Tần công tử, trước đó là chúng ta mang lòng tham không đáy, mà những thứ này coi như là tạ tội!"
Trong lúc nhất thời, bên trong đại điện xuất hiện từng người đi tới, mỗi một người đều cầm theo một món đồ nhìn như đĩa ngọc.
Bên trên toàn là đan dược, thần binh, nhìn kỹ lại thì đều là vật phi phàm.
Thấy cảnh này, thành chủ Chân Võ thành cũng lập tức cho người đi lên.
Đại điện bắt đầu chứa hơn một trăm người, trong tay mỗi người đều là linh đan diệu dược, thần binh pháp bảo.
"Những thứ này xem như là chúng ta tạ tội!"
Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này cung kính cười nói.
Không thể không như thế được!
Thú Hoàng cốc là một ví dụ sống sờ sờ.
Thám tử của bọn họ nhận được tin tức.
Tần Ninh một mình diệt Thú Hoàng cốc.
Chém giết thập đại trưởng lão cùng cốc chủ Thú Hoàng cốc, trong vòng một ngày đến cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Đây là người sao?
Bất kể có phải người hay không, cứ đảm bảo mạng sống của bản thân đã!
Bọn họ đã làm cái gì, trong lòng họ tự rõ.
Tần Ninh rõ ràng là giữ gìn Lôi Sơn tông.
Nói đúng ra là bảo về đại ca Tần Sơn của mình.
Nhưng Tần Ninh chính là Lôi Sơn tông.
Cho nên hôm nay đến cũng phải đến, không đến thì càng phải đến!
Giờ khắc này, hai người thấp thỏm nhìn Tần Ninh.
Đối mặt với cảnh này, Lôi Vô Song nhìn một đống đầy trân bảo, hô hấp dồn dập.
Những gì Lôi Sơn tông cất trữ so với những thứ này thì đúng là rác rưởi!
Không hổ là bá chủ của khu vực vạn dặm, Nguyệt Linh tông cùng Chân Võ thành thật sự có nội tình rất mạnh.
Tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành đều là Quy Nhất tam mạch, cái thế hào hùng, ở xung quanh đây chính là người nức tiếng gần xa.
Vậy mà cũng có hôm nay!
Lôi Vô Song nhìn Tần Ninh.
Kẻ này bất phàm!
"Những vật này, ta không cần".
Tần Ninh giờ phút này nhàn nhạt mở miệng.
Nghe vậy, tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành chấn động trong lòng.
Xong rồi!
Tần Ninh nhấp chén trà, từ từ nói: "Có điều chỗ ta có một danh sách, nếu hai vị có thể giúp ta tìm được thì chuyện lúc trước có thể xóa bỏ".
"Thứ gì?"
"Thứ gì?"
Hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành lập tức mở miệng.
Tần Ninh phất tay, hai tấm danh sách xuất hiện trong tay tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành.
“Chín món đồ vật này, tìm theo số lượng rồi đưa đến Lôi Sơn tông cho ta, sau đó coi như không còn ân oán gì!"
"Thậm chí nếu là tương lai Lôi tông chủ dự định rời khỏi bảy thành, thì các thành Thiên Tàn, Xích Dương, Thiên Mệnh này ta đều có thể tặng cho hai đại tông môn các người".
Lời này vừa nói ra, tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành mang sắc mặt vui mừng.
Thật?
Quá tốt!
Hai người nhìn kỹ lại danh sách, dần dần mí mắt giựt một cái.
Tần Ninh... đang đùa giỡn hay sao?
Những vật này, mặc dù chỉ là chín loại, thế nhưng là mỗi một loại đều là trân bảo, giá trị liên thành.
"Có làm được không?"
Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
"Có thể, có thể, có thể!"
Thành chủ Chân Võ thành lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể".
"Vậy đi làm đi thôi!"
Hai người giờ phút này lập tức rời đi.
Những món đồ trong đại điện dĩ nhiên là được để lại.
Tần Ninh giờ này nhìn Lôi Vô Song, cười nói: "Lôi tông chủ thu lại những vật này đi".
Sau khi hàn huyên vài câu với Tần Sơn, Tần Ninh trở về tiểu viện.
Trong viện tử.
Cốc Tân Nguyệt ngồi trên ghế xích đu dưới một dây leo, hai mắt khép hờ như đang ngủ.
Tần Ninh đứng ở nơi đó nhìn Cốc Tân Nguyệt như dung nhập vào trong cảnh vật, nhất thời không nhúc nhích.
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Năm đó vì sao cha có thể vì mẹ mà liều mạng như thế, bất kể giá nào.
Một vài thứ, một khi đạt được liền không muốn mất đi.
Một số người, một khi sinh tình liền không thể xóa nhòa.
Nói chung là như thế!
Bản thân hắn cũng không thích thề non hẹn biển cái gì, hắn thích bầu bạn hơn.
Lẳng lặng bầu bạn, bù đắp được hơn vạn câu sông cạn đá mòn.
Chầm chậm đi đến bên cạnh Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, ôm giai nhân vào trong ngực.
Mặt trời mới mọc, dần dần dâng lên, chiếu vào hai người, tràn ngập ấm áp...
Giờ khắc này, hết thảy như không còn quan trọng nữa.
Bảy ngày trôi qua, Chân Võ thành cùng Nguyệt Linh tông đã phái người đến đây.
Con trai thanh chủ Chân Võ thành là Chân Võ Xương cùng hai vị hộ pháp Linh Phàm, Linh Thiên của Nguyệt Linh tông.
Ba người đến giao cho Tần Ninh bảy loại vật phẩm cần thiết.
Chân Võ Xương nói với Tần Ninh: "Cha ta đã cố hết sức, chỉ còn thiếu hai món cuối cùng!"
"Bồ Đề Linh Diệp cùng Vô Tương Bảo Trúc!"
Linh Phàm giờ phút này cũng nói: "Theo tin tức thăm dò được, Bồ Đề Linh Diệp hiện nay chỉ có ở trong Thái Ất thiên tông, thành chủ Chân Võ thành cùng tông chủ của chúng ta đã cùng nhau tiến về nơi đó!"
Chương 1152: Các ngươi không muốn để cho ta đi?
"Trừ cái đó ra cái thì Vô Tương Bảo Trúc..."
Linh Phàm chần chờ một lát rồi nói: "Khoảng cách nơi đây ba vạn dặm có một tòa thành trì tên là thành Thiên Giao!"
"Thành Thiên Giao cũng là một tòa thành trì cấp ngàn vạn, nhưng lại phồn hoa hơn thành Thiên Tàn nhiều".
"Vạn Thiên các có một phân các trong thành Thiên Giao, nghe nói là có con trai của các chủ Vạn Thiên các tọa trấn".
"Vì có Vạn Thiên các nên những ai qua lại ở thành Thiên Giao đều là người của các thế lực lớn".
"Thật ra có mấy thế lực còn mạnh hơn cả Nguyệt Linh tông, Chân Vũ thành chúng ta..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì gật đầu.
"Nghe nói mười ngày sau, Vô Tương Bảo Trúc sẽ được đấu giá ở Vạn Thiên các, không ít người đã đều chạy tới".
"Hai đại tông môn chúng ta dĩ nhiên sẽ giúp Tần công tử có được nó bằng mọi cách!"
Hội đấu giá sao?
Tần Ninh cười nói: "Nói một chút xem có những tông môn nào, ta cũng đến mở mang tầm mắt một chút".
Lời này vừa nói ra, Linh Thiên cùng Chân Vũ Xương đều trừng mắt nhìn Linh Phàm.
Hai vị tông chủ và thành chủ đều đã bàn giao.
Nhất định đừng nói quá nhiều.
Chỉ cần giao cho Tần Ninh tất cả những thứ đồ đã gom lại là được rồi.
Nói nhiều sai nhiều.
Chỉ sợ là Tần Ninh dấy lên lòng hiếu kỳ rồi đi cùng bọn họ.
Đến lúc đó, với thái độ của Tần Ninh, kiểu gì chẳng đánh nhau với người ta?
Giờ phút này, Linh Phàm cũng mang sắc mặt khổ sở.
Nhưng Tần Ninh hỏi thì đành phải nói tiếp.
"Mấy tông môn kia đều là đại tông môn truyền thừa vạn năm, mạnh mẽ trong khu vực vạn dặm".
Linh Phàm giờ phút này tiếp tục nói.
"Tương đối thì có năm đại tông môn".
"Phục Ma tông, đệ tử hơn vạn, đương nhiên điểm này nghe thì tương tự Nguyệt Linh tông, chỉ là đệ tử nơi đó có cảnh giới đều tương đối cao".
"Mà trong môn phái, trưởng lão cũng là cảnh giới Quy Nhất trở đi".
"Phục Ma tông, tông chủ Phục Văn Ký càng là một vị võ giả mạnh mẽ ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch".
Linh Phàm tiếp tục nói: "Trừ người này ra còn có Thôi Sơn tông, Thôi Nghiễm tông chủ".
"Huyết Nguyệt lâu, lâu chủ Huyết Nguyệt Phong".
"Tinh La điện, điện chủ La Hàng!"
"Thái Ất thiên tông, tông chủ Thái Ất đạo trưởng!"
"Năm người này có thể nói là ngũ đại bá chủ trong khu vực phía Nam của đại lục Thiên Ngoại!"
"Tông chủ mặc dù là Quy Nhất tam mạch, nghe qua chỉ là kém mấy vị này ba bốn mạch, thế nhưng trên thực tế trong tông môn người ta có không ít người có thực lực tương tự với tông chủ của chúng ta”.
Linh Phàm nói lên những lời này, vẻ mặt cũng là cực kỳ hâm mộ.
Năm đại tông môn hùng bá vùng đất mười vạn dặm.
Nguyệt Linh tông, Thú Hoàng cốc và Chân Vũ thành hùng bá vạn dặm.
Chênh lệch này quá lớn!
Như Đoạt Mệnh cung, Xích Lôi tông cùng Lôi Sơn tông thì càng là không cần tính đến.
"Năm bên này cách thành Thiên Giao đều không xa, cho nên Vạn Thiên các mới có thể chọn thành Thiên Giao để thiết lập một phân các".
"Cũng bởi vì có Vạn Thiên các tồn tại nên thành Thiên Giao hiện tại trong lúc mơ hồ đã trở thành tòa thành tự do lớn nhất trong khu vực mười vạn dặm!"
Tần Ninh gật đầu.
"Đã như vậy thì đi thành Thiên Giao thôi!"
Lời này vừa nói ra, Linh Phàm, Linh Thiên và Chân Vũ Xương đều biến đổi sắc mặt.
Vị chủ này thật sự định đi thành Thiên Giao!
Thế nhưng đi thì đi thôi.
Hiện tại hai đại tông môn bọn họ làm việc cho Tần Ninh mà.
Nếu Tần Ninh gây chuyện, bị người hiểu lầm là hai đại tông môn có quan hệ mật thiết với Tần Ninh thì liền xong đời.
Lấy tính cách của Tần Ninh... Thật sự sẽ gây chuyện đấy!
Thành Thiên Giao toàn tụ tập thiên kiêu từ các đại tông môn.
Nếu xé chuyện ra to, có trời mới biết sẽ động phải ai.
"Các ngươi có vẻ rất sợ ta đi thành Thiên Giao à?"
Tần Ninh nhìn ba người, nhịn không được nói: "Vô Tương Bảo Trúc có ở Vạn Thiên các, có hơn nữa còn muốn đấu giá, ta tự nhiên là muốn đi".
"Các ngươi dường như không muốn cho ta đi à?"
"Không có không có...", Chân Vũ Xương vội vàng nói: "Chỉ là đoạn đường này tàu xe mệt mỏi, chúng ta đang nghĩ Tần công tử hẳn là cần thú cưỡi thì tiện hơn".
"Cũng đúng".
Tần Ninh gật đầu.
Cửu Anh đúng là rất phong cách, thế nhưng lại quá phong cách.
Con này quá kiêu căng, ngồi lên cũng không thoải mái.
"Đã như vậy, các ngươi đi cùng ta luôn, vừa vặn trên đường kể cho ta một chút tình hình phát triển hiện nay ở đại lục Thiên Ngoại".
Tần Ninh nói xong thì quay người rời đi.
Chân Vũ Xương nhịn không được mà tự tát mình một cái.
Linh Phàm cùng Linh Thiên nhìn Chân Vũ Xương, một mặt bất đắc dĩ.
Cái tên này lắm lời quá!
Chỉ là bất kể như thế nào, Tần Ninh đã chốt việc đi cùng bọn họ đến thành Thiên Giao rồi!
Sáng sớm hôm sau.
Trên Lôi Sơn tông.
Lần lượt từng người đang tụ tập chờ đợi.
Đội ngũ cỡ hai, ba mươi người lúc này tụ tập tại võ trường của Lôi Sơn tông.
Một con chim thân dài mười trượng có thừa, lông vũ toàn thân biến thành màu đen, ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo đang lẳng lặng nằm trên quảng trường.
Huyền Thú cấp sáu - đại bàng U Minh!
Cực kì thích hợp để thuần phục làm thú cưỡi.
Giờ phút này, trên lưng đại bàng U Minh có một gian phòng, xây dựng có chút kiên cố.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cùng Tần Sơn và Ôn Như Ngọc cùng nhau đi ra ngoài.
"Ta còn đi làm gì?", Tần Sơn nhịn không được phàn nàn nói: "Lôi Sơn tông còn rất nhiều việc chưa làm xong đâu..."
“Thành Thiên Giao là nơi tốt, mà thể chất của đại ca cũng cần đan dược thúc đẩy tăng lên một chút nữa".
"Nếu dược liệu gom góp đầy đủ, ta vừa vặn có thể luyện chế ra đan dược khiến cánh tay của huynh mọc lại ở ngay trong thành Thiên Giao".
"Dù sao cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của huynh đâu".
Tần Sơn cuối cùng cũng nhẹ gật đầu.
Bốn người leo lên đại bàng U Minh.
Trên võ trường, hơn hai mươi võ giả của Nguyệt Linh tông cùng Chân Vũ cũng lần lượt leo lên.
Lần này, Chân Vũ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên đều không dám buông lỏng mà dẫn theo toàn cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên đi theo.
Ba người giờ phút này cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tần Ninh tuyệt đối đừng làm loạn.
Đại bàng U Minh xòe hai cánh, bay về phía bầu trời, dần dần biến thành một điểm đen.
Giờ này khắc này Lôi Vô Song thở dài, nhìn những người rời đi.
"Tông chủ, nên đưa ra quyết định thôi!"
Một ông già bên cạnh Lôi Vô Song cung kính nói: "Lôi Sơn tông chúng ta hiện tại bởi vì Tần Ninh công tử tọa trấn nên mới được thất đại thành".
"Nhưng Tần Ninh công tử mà không ở chỗ này nữa, chúng ta liền không thể trấn nổi".
"Hơn nữa, Tần Ninh cực kỳ quan tâm tính mạng của huynh trưởng Tần Sơn, lần này Tần Sơn bị cụt tay, Tần Ninh không tiếc mọi giá, tự mình tìm kiếm".
"Tần Ninh sẽ không đời nào để Tần Sơn công tử ở lại nơi đây".
"Mặc dù hắn uy nghiêm mạnh mẽ, nhưng cũng khó đảm bảo một số người mang hai lòng".
Lôi Vô Song nghe đến lời này thì thở dài.
"Ta cũng biết điểm này, thế nhưng nơi này dù sao cũng đã ở đến mấy trăm năm, bảo ta đi... Ta cũng thực sự không nỡ..."
Nghe đến lời này, ông già cũng lẩm bẩm: "Đúng vậy, không nỡ..."
Giờ khắc này, trên thân đại bàng U Minh.
"Ta thấy là tông chủ của các huynh không nỡ đi hả?"
Tần Sơn nghe đến lời này thì cười khổ nói: "Lôi Sơn tông do ông ấy một tay xây dựng, thành Thiên Tàn cũng là như thế, ông ấy đương nhiên không nỡ".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ta mặc kệ ông ta, nhưng huynh nhất định phải trở về tìm cha và nhị ca. Bọn họ rất nhớ thương huynh, huynh ở đây, ta không yên lòng".
Nghe đến lời này, Tần Sơn khẽ giật mình.
Chương 1153: So thú cưỡi
"Có cái gì mà không yên lòng?", Tần Sơn không thèm để ý, mỉm cười.
"Huynh ở chung với nhị ca tại một chỗ, Bắc Lan cách Trung Lan không xa, mà lại có Thiên Nhân âm thầm bảo hộ, như vậy ta còn tạm yên tâm".
"Nếu ở nơi khác mà như lần này, không phải là huynh may mắn gặp phải người đệ đệ này thì có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?"
Tần Ninh chăm chú nói.
"Hơn nữa, huynh ở chung với nhị ca thì ta yên tâm hơn".
"Đồng thời, đại lục Vạn Thiên này... có lẽ không bao lâu... sắp trở nên không còn yên bình nữa rồi".
Không yên bình?
Tần Sơn trở nên thận trọng.
"Tam đệ, có chuyện gì sắp xảy ra sao?"
Tần Sơn nghiêm túc nói: "Những năm qua ta luôn ở trong đại lục Thiên Ngoại, mấy năm gần đây, nơi này thường thường xuất hiện động đất".
"Mà lại ở ngay khu vực tận cùng phía bắc, chỉ là nơi đó là khu vực của Thiên Ngoại Tiên, Thiên Ngoại Tiên là bá chủ của đại lục Thiên Ngoại, không ai dám lắm lời làm gì".
"Mà Thiên Ngoại Tiên cũng chưa từng giải thích gì về chuyện này".
Tần Ninh mặc dù cũng không biết Thiên Ngoại Tiên đến cùng có nội tình ra sao.
Thế nhưng hắn cũng biết Thiên Ngoại Tiên có Vương Giả tọa trấn
Vương Giả phất tay sẽ là xô trời lật đất.
Động đất?
Nói đùa cái gì vậy!
Động đất có là gì với đối Vương Giả?
Phất tay liền có thể trấn áp mấy lần động đất bộc phát.
Chuyện này rõ ràng không hợp lý!
"Là có chuyện lớn xảy ra!"
Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà đại ca, bây giờ huynh mới ở linh cảnh Hóa Âm, sẽ không phát huy được hiệu quả gì khi chuyện lớn phát sinh đâu".
"Phải tranh thủ đến cảnh giới Quy Nhất, mới có thể sống sót khi đại loạn xảy ra!”
Cảnh giới Quy Nhất!
Tần Sơn cười khổ nói: "Nhóc con, đệ cho rằng ta yêu nghiệt như đệ hả”.
“Huynh vốn dĩ đã rất yêu nghiệt rồi mà!"
"Đại ca, Sơn Nhạc Thần Thể của huynh hiện tại chỉ là tiến hóa đến Vương thể thôi đúng không?"
Sơn Nhạc Thần Thể!
Ban đầu hiển hóa chỉ là Linh thể, từng bước từ Linh thể đến Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thành tựu cuối cùng là Thần thể.
Tần Sơn chỉ cần vận dụng thoả đáng Sơn Nhạc Thần Thể là có thể trưởng thành, trở thành Thần thể chân chính, thành tựu Vương Giả!
"Lúc trước đệ truyền khẩu quyết cho huynh, huynh có tu hành ngày đêm không?"
Tần Sơn gật đầu nói: "Cả ngày lẫn đêm đều vận chuyển, chưa hề ngưng lại một lần, cũng vì như thế nên ta mới có thể đến linh cảnh Hóa Âm".
"Vậy là tốt rồi, tiếp tục kiên trì, chờ tương lai huynh trở thành Thần thể chân chính, nhất định có thể trở thành một Vương Giả!"
Tần Ninh sờ cằm, trầm tư nói: "Xưng Vương gì được nhỉ? Ta thấy gọi Sơn Vương cũng tốt, nhị ca thì xưng là Hải Vương!"
"Vậy đệ là Ninh Vương à?"
Tần Sơn trêu ghẹo nói.
"Không, gọi Ninh Vương không oai phong, ta nghĩ... Tần Vương khá dễ nghe, hoặc là... Tần Đế!"
Nghe vậy, Tần Sơn hơi nao nao.
Tam đệ ngày càng trưởng thành!
Có lẽ bản thân hắn ta cũng nên đoàn tụ với người nhà.
Về chung với cha và nhị đệ.
Đại lục Vạn Thiên này sẽ là thiên hạ của tam đệ, đủ để cho tam đệ thể hiện khát vọng của mình.
Mà cùng lúc đó, trên không trung có một vài con huyền thú vụt qua, đi về phía thành Thiên Giao.
Giờ phút này, tại một tòa lầu các được dựng trên lưng một con chim đại bàng đang bay qua.
Mặc dù là trên tầng hai nhưng lông tóc của con chim này đã ngăn cản được sức gió, cho dù tốc độ có nhanh đến mức nào thì cũng không cảm thấy chút gió nào.
Giờ phút này, ở vị trí lộ thiên trên tầng hai, có một thanh niên ngồi yên ổn.
Bên người có mười lăm mười sáu tì nữ dáng người xinh đẹp, trẻ tuổi tỉ mỉ hầu hạ.
Mà dần dần, ánh sáng vốn dĩ đang tươi tắn đột nhiên lại sầm xuống như có mây đen che trời.
Một con chim đại bàng có vẻ hung hãn lúc này bay ngay phía trên con chim đại bàng kia.
"Ha ha, Thôi Huyễn công tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn tiêu dao tự tại như cũ nhỉ!"
Con chim đại bàng hung hãn kia, nhìn kỹ thì thấy bộ lông toàn thân đều phiêu lãng theo gió.
Hơn nữa, bên trên thân thể to lớn có mấy chục thân ảnh đứng vững.
Một thanh niên giờ phút này đạp trên đỉnh đầu con chim, cười tủm tỉm nhìn về đoàn người ở phía dưới.
"Thôi Huyễn công tử, đại bàng Man Huyết này của ta được bắt từ vùng Tây Mạc đến, trời sinh tính cao ngạo, không muốn khuất phục, chắc không làm ngươi sợ đâu nhỉ?"
Thanh niên mặc một bộ đồ đen, mặt mỉm cười, nhưng hốc mắt có chút lõm, khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
"Phục Nguyên Hằng, Phục Ma tông các ngươi thật đúng là phách lối thành quen!"
Người được gọi là Thôi Huyễn nằm trong nhóm mỹ nhân, không nhúc nhích, lười biếng nói: "Thế nào. muốn cùng ta đánh một trận không?"
"Thôi, ta cũng không dám", Phục Nguyên Hằng lắc đầu nói: "Nghe nói Thôi Huyễn công tử ngày trước đã mở ra Thiên Mạch thứ hai, đạt cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, đột phá ghi chép của Thôi Sơn tông các ngươi, thật là mạnh mẽ, ta cũng không phải đối thủ".
"Vậy ngươi ở đây diễu võ dương oai cái gì?"
Phục Nguyên Hằng nghe đến lời này thì cười nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Súc sinh này trời sinh tính tình kiêu ngạo bất tuân, ta không khống chế nổi!"
"Không khống chế được thì ta giúp ngươi một chút nhé?"
Thôi Huyễn giờ phút này lạnh nhạt nói.
"Nghe nói Thôi Sơn tông có thú cưỡi là đại bàng Liệt Diễm, thuộc loại bạo liệt số một, cũng thuộc loại cuồng bạo số một, ta cũng muốn được tìm hiểu chút chút?"
Phục Nguyên Hằng cười nói.
"Ngươi muốn cho con đại bàng Man Huyết kia của ngươi đánh một trận với đại bàng Liệt Diễm của ta sao?"
"Vậy thì lại không thú vị rồi!"
Phục Nguyên Hằng cười nói: "Nhìn thấy con đại bàng phía trước kia không?"
"Tựa hồ là... đại bàng U Minh?"
Phục Nguyên Hằng không thèm để ý nói: "Như vậy đi, hai người chúng ta, ngươi khống chế đại bàng Liệt Diễm của ngươi, ta khống chế đại bàng Man Huyết của ta, để xem đến cùng ai có thể tiêu diệt đại bàng U Minh kia trước?"
"Đánh cược món gì?", Thôi Huyễn cười tủm tỉm nói.
"Một món bảo khí cấp thấp!"
"Được!"
Nói xong, Thôi Huyễn cho đám mỹ nữ bên người lui về sau.
Sau đó, chỉ thấy từng luồng linh khí trong cơ thể bộc phát, tạo cho người ta một loại khí tức cực kỳ hùng mạnh.
Quy Nhất nhị mạch!
Nhìn thấy Thôi Huyễn nghiêm túc như thế, Phục Nguyên Hằng mỉm cười, bàn chân dậm chân xuống con chim dưới chân.
Con đại bàng Man Huyết kia lập tức thét dài một tiếng rồi bay lên trời.
Hai con chim lúc này tăng tốc, đi về phía trước.
Giờ khắc này, trên người đại bàng U Minh.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên giường, linh khí trên cơ thể vận chuyển.
Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Chỉ thiếu chút nữa là đạt cảnh giới Quy Nhất.
Quy Nhất mở ra chín đại Thiên Mạch, hô ứng với linh khí thiên địa.
Nếu như nói trước cảnh giới Quy Nhất, kinh mạch và linh khí trong cơ thể ngưng tụ giống như sông mênh mông trên trời.
Sau khi đạt đến cảnh giới Quy Nhất thì đã mở rộng không chỉ gấp mười lần.
Giữa hai cảnh giới này có chênh lệch cực lớn.
Chỉ có điều, khi Tần Ninh ở cảnh giới Âm Dương thì Âm Khư cùng Dương Hải phải dày đặc thì mới khiến cho linh khí bản thân vượt qua võ giả bình thường, cho dù so sánh với cảnh giới Quy Nhất thì cũng không kém.
Còn nữa, hiện tại Tần Ninh đã đến Vạn Nguyên Thánh Nguyên.
Ngưng tụ Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên và Thánh Nguyên, linh khí tụ hợp, uy năng bộc phát ra sẽ càng thêm mạnh mẽ.
"Còn kém một bước là mới vào được Quy Nhất..."
Tần Ninh lẩm bẩm.
Trong lòng tự thuật.
Tần Ninh cũng đã có kế hoạch.
Oanh...
Oanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, đột nhiên có hai tiếng nổ kịch liệt vang lên, đại bàng U Minh phát ra một tiếng kêu thê thảm, không cách nào giữ được cân bằng.
Chương 1154: Chim Thất Thải Linh Loan
Mọi người ở trên lưng đại bàng U Minh đều tái mặt.
Tần Ninh giờ phút này nhăn mày lại.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mà cùng lúc đó, Linh Thiên, Linh Phàm cùng Chân Võ Xương đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hai con chim ở phía trên đại bàng U Minh đang công kích nó thì cả ba đều tái mặt.
Chân Võ Xương lúc này quát lên: "Tại hạ là Chân Võ Xương của Chân Võ thành, cho hỏi hai vị vì sao công kích chúng ta?"
"Chân Võ thành? Chân Võ thành nho nhỏ mà thôi, công kích các ngươi thì công kích ngươi thôi, các ngươi làm gì được ta?"
Phục Nguyên Hằng giờ phút này cười nhạo nói: "Chúng ta đang đánh cược, nhóc con, ngươi xấu số lắm".
Nghe đến lời này, Chân Võ Xương giận dữ.
"Khinh người quá đáng như thế, các ngươi..."
"Khinh người quá đáng?"
Thôi Huyễn kia lúc này cười nhạo một tiếng nói: "Thôi Sơn tông từ trước đến nay đều khinh người quá đáng, đụng phải chúng ta do ngươi may mắn, nhận mệnh là được rồi!"
"Khặc khặc, Thôi Huyễn, Thôi Sơn tông các ngươi kiêu ngạo thật đấy", Phục Nguyên Hằng cười quái dị nói: "Phục Ma tông chúng ta cũng không ỷ thế hiếp người!"
Nghe được lời này của Phục Nguyên Hằng, Thôi Huyễn cười nhạo một tiếng.
Phục Ma tông!
Thôi Sơn tông!
Chân Võ Xương giờ phút này biến đổi sắc mặt.
Bọn họ chẳng làm gì, tại sao lại chọc đến hai kẻ này vậy?
Giờ khắc này, con đại bàng Man Huyết và đại bàng Liệt Diễm kia đã tiếp tục phát ra công kích.
Đại bàng U Minh vốn dĩ đã thấp hơn đại bàng Man Huyết và đại bàng Liệt Diễm một cấp, bây giờ bị hai phe giáp công, càng thêm hoảng hốt, không ngừng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
"Hai vị xin dừng tay!"
Chân Võ Xương lúc này quát lên: "Chúng ta không hề trêu chọc hai vị, hai vị làm gì mà khinh người quá đáng như vậy?"
"Sao mà nói nhảm nhiều như vậy", Phục Nguyên Hằng không vui nói: "Dám quấy rầy nhã hứng của ta cùng Thôi Huyễn công tử, ta sẽ... giết ngươi".
Nghe vậy, Chân Võ Xương chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Cảnh giới Quy Nhất!
Phục Nguyên Hằng là cảnh giới Quy Nhất.
Cho dù là cha hắn ta chẳng qua cũng mới là Quy Nhất tam mạch.
Đây chính là chỗ mạnh mẽ của Phục Ma tông.
Lúc trước mới chỉ nghe nói, mà bây giờ nhìn thấy mới chính thức hiểu được chênh lệch rốt cuộc lớn cỡ nào.
"Làm sao vậy?"
Nhóm Tần Ninh giờ phút này cũng đi ra từ trong lầu các.
Đại bàng U Minh lung la lung lay, căn bản không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Tần công tử, bọn hắn..."
Mà giờ khắc này, bên trên truyền ra một tiếng cười to.
Phục Nguyên Hằng cười ha ha nói: "Thôi Huyễn, xem ra đại bàng Liệt Diễm của ngươi sắp thua rồi, ta chắc chắn sẽ phải có được món bảo khí cấp thấp này!"
"Vậy cũng chưa chắc!"
Thôi Huyễn giờ phút này tự tin cười một tiếng, bàn tay vung lên, đại bàng Liệt Diễm dưới chân lúc này phát ra thét dài.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
Hắn đại khái hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
"Cửu Anh, cho ngươi ăn đi!"
"Đã rõ!"
Cửu Anh giờ phút này ở trên vai Tần Ninh bay lên, kêu to một tiếng, thân ảnh mở rộng đến trăm trượng.
"Cửu gia đến đây!"
Một câu hét lên.
Cửu Anh xòe hai cánh, lớp vảy đỏ sậm chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
"Hai con chim lóc nhóc mà dám ra oai với Cửu gia ta à?”
Hai cái đầu của Cửu Anh lúc này phun ra hai quả cầu một lửa một băng.
Giờ khắc này, Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn lập tức cảm giác được nguy cơ mãnh liệt từ trong tim.
Hai người không nói không rằng, lập tức lao vùn vụt mà lên, thoát ra khỏi thú cưỡi của mình.
Thế nhưng bọn họ có thể trốn.
Con đại bàng Liệt Diễm và đại bàng Man Huyết kia thì cũng trốn không thoát.
Trực tiếp bị Cửu Anh đóng đông thành tượng băng, nướng thành thịt nướng.
Cửu Anh cũng không khách khí cắn một cái, trực tiếp nuốt vào trong bụng, đắc ý bay trở về bả vai Tần Ninh.
"Hương vị còn kém một chút, chủ thượng lúc nào cho Anh Anh ăn thịt nướng vậy?", Cửu Anh yểu điệu nói.
Anh Anh?
Tần Sơn, Cốc Tân Nguyệt, Chân Võ Xương cùng mấy người khác đều méo mặt.
Cái con này thật sự không nói đùa sao?
Tuy đại bàng U Minh bị công kích, nhưng cũng không bị trọng thương, giờ phút này tăng tốc bay về phía trước.
Linh Phàm và Linh Thiên giờ phút này mang vẻ mặt khó coi, nói: "Là thiếu chủ Phục Nguyên Hằng từ Phục Ma tông cùng thiếu chủ Thôi Huyễn của Thôi Sơn tông".
"Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông lần này cũng tới thành Thiên Giao!"
"Ừ thì thế đi", Tần Ninh thản nhiên nói: "Cũng không thể bị bọn họ bắt nạt thú cưỡi rồi nén giận chứ?"
Nói xong, Tần Ninh quay người rời đi.
Chân Võ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên giờ phút này nhìn nhau thở dài.
Vẫn còn chưa tới thành Thiên Giao mà.
Cũng đã trêu chọc đến Thôi Sơn tông cùng Phục Ma tông rồi.
Đến thành Thiên Giao, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì?
Đổi lại là bọn hắn, vừa rồi cùng lắm thì bỏ đại bàng U Minh.
Hiện tại hay rồi.
Lại đắc tội Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông.
Hai vị kia cũng không phải loại khoan dung độ lượng gì.
Giờ này khắc này.
Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn đứng vững trên hư không, thần sắc lạnh lẽo.
Mười mấy người đứng bên cạnh bọn họ đều chật vật không thôi.
Bọn hắn vừa rồi cũng đã trốn đủ nhanh, nhưng dù cho như thế thì cũng đã chết một số người.
"Chân Võ Xương của Chân Võ thành!"
Thôi Huyễn lạnh lẽo nói: "Chân Võ thành to gan như vậy từ khi nào hả!"
"Mới là bá chủ của một góc nhỏ mà đã tự cho là đúng, xem phương hướng thì bọn họ cũng đến thành Thiên Giao đây!"
Phục Nguyên Hằng cười nhạo nói: "Bản công tử nuốt không trôi cục tức này thôi".
Thôi Huyễn lúc này cũng mang ánh mắt lạnh lẽo: "Mỹ nhân của ta đã bị giết không ít, Chân Võ thành còn phải bồi thường cho ta đây!"
Vụt vụt...
Hai người đứng giữa không trung, đột nhiên có từng âm thanh vang lên.
Trong tiếng gió rít gào, một con chim dài trăm trượng giờ phút này phi tốc tới gần.
Toàn thân con chim kia lộ ra ánh sáng bảy màu, từng cọng lông vũ ở đuôi đều hết sức xinh đẹp.
"Chim Thất Thải Linh Loan!"
Thôi Huyễn nhìn thấy con chim kia, từ từ nói: "Người của Huyết Nguyệt lâu!"
"Hai vị chật vật như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói dễ nghe êm vang lên từ con chim Thất Thải Linh Loan kia.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài, thân thể đầy đặn khiến cho bộ váy dài kia đều trở nên đầy sức sống.
Trên thân chỉ có một lớp áo vải.
Thân thể đầy đặn cùng gương mặt mị hoặc đến cực điểm, trong lúc nhất thời khiến cho Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn mê mẩn.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp!
"Huyết Nguyệt Anh!"
Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cả Thôi Huyễn lẫn Phục Nguyên Hằng mới kịp phản ứng.
Con gái duy nhất của lâu chủ Huyết Nguyệt Phong - Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu.
Cô gái này có vóc người đẹp, khuôn mặt càng thêm mê người.
Thế nhưng số đàn ông bên cạnh thì lại nhiều vô số kể.
Nghe nói phàm là thanh niên tuấn tài trong Huyết Nguyệt lâu thì đều có quan hệ mờ ám với cô gái này.
Bọn họ cũng không thích loại cảm giác này.
"Hai vị tựa hồ gặp phải phiền phức gì, không bằng lên ngồi nghỉ tại Tiểu Loan của nô gia".
"Tiểu Loan của nô gia rất là ngoan ngoãn".
Giọng nói ngọt ngào của Huyết Nguyệt Anh mang theo một tia nũng nịu, khiến cho người ta nghe mà mềm cả lòng.
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng nói: "Ta cùng Thôi Huyễn công tử đã lâu không gặp, cho nên muốn đi song hành, cảm tạ ý tốt của Anh tiểu thư!"
Nghe đến lời này, Huyết Nguyệt Anh cũng không để ý.
Chim Thất Thải Linh Loan giờ phút này giương cánh bay cao, tăng tốc rời đi...
Thôi Huyễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô gái này chính là đồ yêu tinh", Thôi Huyễn như trút được gánh nặng, nói.
Hắn ta đúng là thích phụ nữ, nhưng không thích loại phụ nữ lưu tình khắp nơi thế này.
Thôi Huyễn hắn ta muốn dạng phụ nữ nào chả được?
Chỉ là cô gái trong đoàn người của Chân Võ thành ban nãy còn mạnh hơn Huyết Nguyệt Anh không biết mấy lần.
Là ai?
Thôi Huyễn ngứa ngáy trong lòng.
Chương 1155: Thành Thiên Giao
Phục Nguyên Hằng ở bên cạnh nhếch miệng cười nói: "Huyết Nguyệt Anh này chính là cái hang không đáy, quỷ hút máu, ta cũng không dám động vào cô ta”.
"Nói không chừng tu vi sẽ bị cô ta hút sạch sẽ mà cũng không biết ấy chứ".
Thôi Huyễn cười nhạt nói: "Loại như vậy cách càng xa càng tốt".
"Ta lại chú ý tới một cô gái trong đoàn người của Chân Võ thành, mặc dù chỉ là liếc qua nhưng lại khiến người kinh tâm động phách, nhất là loại... giống như quả đào mới chín mềm mại”.
Phục Nguyên Hằng lườm hắn ta.
Thôi Huyễn có khẩu vị độc đáo thật!
Hắn ta cũng thích loại phụ nữ như thế à?
"Ngươi biết cái gì chứ, đây gọi là phẩm vị, bản công tử duyệt qua vô số người, cô gái này chỉ là nhìn thoáng qua, hơn nữa còn là trong lúc bối rối, nhưng lại khiến cho ta nhớ đến bây giờ, mà lại càng nghĩ thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy".
"Đây mới gọi là cực phẩm!"
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng.
Đây là nơi nào?
Không có một ai là người bình thường
"Ta ngược lại rất tò mò, không biết lần này Huyết Nguyệt Anh mang theo ban nhiêu tên đàn ông đi cùng trên con Tiểu Loan kia!"
...
Cùng lúc đó.
Bên trên thân chim Thất Thải Linh Loan.
Huyết Nguyệt Anh lột đồ ra để lộ lớp áo mỏng đỏ tươi, giờ phút này lười biếng tựa ở trên giường.
"Liễu Phương Vân!"
"Dạ Vô Thanh!"
Huyết Nguyệt Anh lười biếng nói: "Hai người các ngươi hiện tại có nghe lệnh ta không?"
Trước mặt Huyết Nguyệt Anh, bên cạnh giường.
Hai tên đàn ông mặc đồ trắng, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, giờ phút này một người nâng chân ngọc của Huyết Nguyệt Anh lên, thần trí đều đắm chìm đến chân ngọc trước mắt.
"Tiểu thư chỉ cần nói thôi, hai người chúng ta nhất định thề chết cũng đi theo".
Một người trong đó mềm mại nói.
"Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn có thể nói là võ tu cùng thế hệ với ta, các ngươi… là đối thủ của bọn họ sao?", Huyết Nguyệt Anh đứng dậy, nâng hàm hai bọn họ lên, khẽ cười.
"Hai người chúng ta cho dù không bằng thì cũng sẽ đi giết bọn chúng theo lệnh tiểu thư”, một người khác giờ phút này nhỏ nhẹ nói.
"Hì hì..."
Huyết Nguyệt Anh cười đến run rẩy cả người, một hồi lâu mới nói: "Các ngươi chỉ giỏi dẻo miệng".
"Đàn ông, loại lừa người!"
"Thật sao?"
Một tên thanh niên trong đó liếm lưỡi, cười nói: "Miệng của ta cũng không chỉ đơn giản là loại lừa người đâu!"
Nhất thời, hai người cùng nhau tiến lên, trên chim loan là phong cảnh mê người...
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không đến nửa ngày.
Trước mắt nhóm người Tần Ninh xuất hiện một vùng núi.
Mà sơn mạch vờn quanh, lan tràn vô tận.
Ở trong dãy núi lại là một tòa thành trì.
Một tòa cổ thành mênh mông.
Thành Thiên Giao!
"Phía trước chính là thành Thiên Giao".
Chân Võ Xương giờ phút này thở ra một hơi.
Cũng may sau đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tần công tử, Chân Võ thành chúng ta cũng có cứ điểm trong thành Thiên Giao, ta đã sai người sắp xếp thỏa đáng, chúng ta đi tới cứ điểm nghỉ ngơi rồi tính tiếp nhé?"
"Ừ"
U Minh Điêu rơi xuống trước cửa thành.
Mà không bao lâu, trước cửa thành rộng lớn đã xuất hiện một một cỗ xe thú.
Mấy người leo lên xe thú, lái vào trong thành.
Bên trong xe thú có chút rộng rãi.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng ven đường, mà bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Bốn người Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc cùng lên một chiếc xe.
Nhìn xem cảnh trí bốn phía, Tần Sơn cùng Ôn Như Ngọc hiển nhiên là được mở mang tầm mắt không ít.
Đây là lần đầu bọn họ tới thành Thiên Giao.
Tuy nói cũng là tòa thành trì có ngàn vạn nhân khẩu như thành Thiên Tàn, nhưng đó cũng có chênh lệch.
Võ giả mạnh nhất trong thành Thiên Tàn cũng chính là cảnh giới Vạn Nguyên.
Mà nơi đây, sau khi bọn họ vào thành thì lại thấy không ít cảnh giới Vạn Nguyên.
Cảnh giới Quy Nhất còn xuất hiện mấy người.
Đây chính là chỗ mạnh mẽ của thành Thiên Giao.
Trên thực tế, ban đầu thành Thiên Giao chẳng qua khác thành Thiên Tàn ở một điểm duy nhất chính là thành Thiên Giao tọa lạc tại vị trí biên giới của dãy núi Thiên Giao.
Nhưng điều này thật ra cũng khiến cho thành Thiên Giao càng thêm nguy hiểm.
Chỉ là khi phân các của Vạn Thiên các vào thành Thiên Giao thì nơi này cũng dần dần phát triển.
Nghiễm nhiên trở thành một trong những thành trì số một của khu vực mười dặm quanh đây.
Bên trong thành, đường đi rộng nhất cũng chừng trăm trượng.
Hai bên đường phố trải san sát, người lui tới không chỉ là võ giả mà cũng có thật nhiều người bình thường.
Mà cùng lúc đó, xe thú không ngừng đi về phía trong thành.
Thành Thiên Giao cũng không chia rõ nội thành với ngoại thành, nhưng trên thực tế mọi người cũng ngầm hiểu nơi quan trọng nhất chính là nội thành.
Bên trong có không ít khu vực bị các thế lực lớn chia cắt, hoặc là một vài cường giả độc tu chiếm cứ.
Xe thú đi vào biên giới nội thành liền ngừng lại.
Một tòa phủ đệ ba tiến ba lùi, hai bên đều có mười mấy gian phòng.
Xem tổng thể cũng không tệ.
"Tần công tử, mời!"
Chân Võ Xương giờ phút này chắp tay nói: "Nơi này chính là căn nhà mà Chân Võ thành chúng ta mua lại trong thành Thiên Giao".
"Sát vách chính là Nguyệt Linh tông".
"Viện tử tuy nhỏ chút, nhưng Tần công tử muốn tới, ta đã sai người cải tạo từ sớm".
Đi vào tòa viện tử trong cùng nhất, chim hót hoa nở, núi giả cùng tiểu hoa viên, nhìn vô cùng yên tĩnh.
Hiển nhiên Chân Võ Xương đã bỏ ra không ít công sức.
"Bảy ngày sau hội đấu giá sẽ bắt đầu, mấy ngày này Tần công tử liền nghỉ ngơi ở đây nhé".
"Ừ!"
Chân Võ Xương, Linh Phàm và Linh Thiên lần lượt cáo lui.
"Chân Võ thành xem ra có nội tình không tệ", Tần Sơn lúc này mới cảm thán nói: "Tòa thành Thiên Giao này thật là tấc đất tấc vàng, viện tử lớn như vậy không biết phải trả bao nhiêu linh tinh đây!"
Tần Ninh lại không có khái niệm gì với những chuyện này.
Hắn xưa nay tu hành đều không dùng linh thạch hay linh tinh.
Linh thạch ẩn chứa linh khí, tạp chất rất nhiều.
Mà linh tinh chỉ là linh thạch ẩn chứa linh khí càng thêm tinh thuần.
Dựa theo tỉ lệ hiện tại để tính, một viên linh tinh là thứ mà mấy trăm viên linh thạch cộng lại đều không bằng được.
Một món bảo khí giá thấp nhất cũng là mười vạn linh tinh trở lên.
Mười vạn linh tinh!
Toàn bộ thành Thiên Tàn tích lũy bao nhiêu năm nay không biết có nổi một trăm vạn linh tinh hay không.
Tần Ninh kiếp này cho đến bây giờ chưa hề sầu đời vì linh thạch, linh tinh.
Thứ nhất là cũng không cần lắm.
Thứ hai cũng thế, khi nào cần đều có thể kiếm.
"Vô Tương Bảo Trúc giá trị trân quý, chỉ sợ ít nhất cũng phải đến hàng triệu linh tinh, phải nghĩ biện pháp kiếm chút linh tinh mới được".
Tần Ninh từ từ nói.
Nghe đến lời này, Tần Sơn lại là mở miệng nói: "Nguyệt Linh tông cùng Chân Võ thành nói thế nào cũng có thể chuẩn bị hàng ngàn vạn linh tinh, tam đệ còn lo lắng điều gì?"
"Ta nói còn muốn giúp đại ca mua chút đồ còn gì? Lại nói nhị ca cũng cần một chút thiên tài địa bảo để rèn luyện cửu mạch, một khi nhị ca đến cảnh giới Quy Nhất, cửu mạch sẽ trở nên quan trọng hơn nhiều".
"Hơn nữa, cha cũng cần mà, không thể để sau này qua vạn năm, huynh với nhị ca xưng vương xưng thì cha lại gần đất xa trời được?"
Tần Sơn nghe đến lời này thì cười khổ lắc đầu.
Xem ra Tần Ninh chuẩn bị mua một khoản lớn đây.
"Nhưng lấy linh tinh làm gì? Lôi Sơn tông cũng có hơn mười vạn linh tinh tồn kho, tông chủ để ta mang theo đây".
Tần Ninh khẽ cười nói: "Trong thành Thiên Giao này, nơi nào có nhiều linh tinh nhất?"
Ba người Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn cùng Ôn Như Ngọc đều là không hiểu.
Dần dần, cả ba người lại sáng mắt lên, trăm miệng một lời.
"Vạn Thiên các!"
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, hai người lập tức đi lên phía trước, cung kính thi lễ.
"Tại hạ là thành chủ Chân Võ thành, tới để gặp mặt Tần công tử".
"Tại hạ là tiên tử Linh Nguyệt, tới để gặp mặt Tần công tử".
Hai người giờ phút này khách khí thi đại lễ.
Cảnh này khiến cho ba người Lôi Vô Song, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc lập tức hóa đá tại chỗ.
Chuyện là thế nào?
"Có chuyện gì thì đi vào nói đi!"
Tần Ninh khoát tay, tiến vào bên trong thành.
...
Bên trong đại điện Lôi Sơn tông.
Giờ phút này, Lôi Vô Song cũng không dám ngồi trên chỗ ngồi của tông chủ.
Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế.
Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc lần lượt ngồi xuống.
Một bên khác, hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành cũng bất an ngồi xuống.
Có tỳ nữ bưng nước trà lên.
"Hai vị không biết tới là có chuyện gì?", Tần Ninh thản nhiên uống trà, cười nhạt nói.
Tiên tử Linh Nguyệt nhìn thành chủ Chân Võ thành.
Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này đứng dậy, chắp tay nói: "Nghe nói Lôi Sơn tông gặp phải khó khăn, Xích Lôi tông cùng Đoạt Mệnh cung có ý muốn cướp đoạt Lôi Sơn tông, việc này ta cũng không rõ".
"Cho nên mới kết mối thông gia với Xích Lôi tông, hi vọng Tần công tử đừng hiểu lầm".
Tần Ninh lại nhìn về phía tiên tử Linh Nguyệt.
"Ta đúng là từng có mối quan hệ sư đồ với con trai của cốc chủ Thú Hoàng cốc, thế nhưng sau đó đã kết thúc, cũng không hề thân mật như bên ngoài đồn đại!"
Nhìn dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của hai người, Tần Ninh đặt chén trà xuống.
"Hai vị không cần phải lo lắng, Thú Hoàng cốc sở dĩ diệt vong..."
Phụt...
Tần Ninh còn chưa nói xong, Lôi Vô Song đã phun ra một miệng nước trà.
Vẻ mặt rung động.
Thú Hoàng cốc diệt vong?
Chuyện xảy ra khi nào?
Cảnh tượng trở nên yên tĩnh, Tần Ninh tiếp tục nói: "Thú Hoàng cốc diệt vong là do Hoàng Thiên Hạo gieo gió gặt bão, ý muốn đối phó Lôi Sơn tông của đại ca ta".
"Hai vị cũng không có hành động gì, ta tự nhiên không so đo làm gì”.
Nghe đến lời này, hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành đều gật đầu, xoa giọt mồ hôi trên trán.
Không liên quan?
Bọn họ làm sao có thể không liên quan cho được.
Bảy tòa thành lớn có tam đại thế lực là Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh tông và Chân Võ thành ở giữa.
Xích Lôi tông sở dĩ dám đột nhiên xuất thủ với Lôi Sơn tông ở thành Thiên Tàn chính là dựa vào Chân Võ thành.
Mà Đoạt Mệnh cung muốn thu phục bốn tòa thành của Lôi Sơn tông sau khi Xích Lôi tông bị xử lý cũng là bởi vì có Thú Hoàng cốc làm chỗ dựa.
Thú Hoàng cốc cùng Nguyệt Linh tông có quan hệ mười phần chặt chẽ.
Làm sao có thể không có liên quan!
Tiên tử Linh Nguyệt như nghĩ đến cái gì lập tức vẫy tay về phía ngoài điện.
"Tần công tử, trước đó là chúng ta mang lòng tham không đáy, mà những thứ này coi như là tạ tội!"
Trong lúc nhất thời, bên trong đại điện xuất hiện từng người đi tới, mỗi một người đều cầm theo một món đồ nhìn như đĩa ngọc.
Bên trên toàn là đan dược, thần binh, nhìn kỹ lại thì đều là vật phi phàm.
Thấy cảnh này, thành chủ Chân Võ thành cũng lập tức cho người đi lên.
Đại điện bắt đầu chứa hơn một trăm người, trong tay mỗi người đều là linh đan diệu dược, thần binh pháp bảo.
"Những thứ này xem như là chúng ta tạ tội!"
Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này cung kính cười nói.
Không thể không như thế được!
Thú Hoàng cốc là một ví dụ sống sờ sờ.
Thám tử của bọn họ nhận được tin tức.
Tần Ninh một mình diệt Thú Hoàng cốc.
Chém giết thập đại trưởng lão cùng cốc chủ Thú Hoàng cốc, trong vòng một ngày đến cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Đây là người sao?
Bất kể có phải người hay không, cứ đảm bảo mạng sống của bản thân đã!
Bọn họ đã làm cái gì, trong lòng họ tự rõ.
Tần Ninh rõ ràng là giữ gìn Lôi Sơn tông.
Nói đúng ra là bảo về đại ca Tần Sơn của mình.
Nhưng Tần Ninh chính là Lôi Sơn tông.
Cho nên hôm nay đến cũng phải đến, không đến thì càng phải đến!
Giờ khắc này, hai người thấp thỏm nhìn Tần Ninh.
Đối mặt với cảnh này, Lôi Vô Song nhìn một đống đầy trân bảo, hô hấp dồn dập.
Những gì Lôi Sơn tông cất trữ so với những thứ này thì đúng là rác rưởi!
Không hổ là bá chủ của khu vực vạn dặm, Nguyệt Linh tông cùng Chân Võ thành thật sự có nội tình rất mạnh.
Tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành đều là Quy Nhất tam mạch, cái thế hào hùng, ở xung quanh đây chính là người nức tiếng gần xa.
Vậy mà cũng có hôm nay!
Lôi Vô Song nhìn Tần Ninh.
Kẻ này bất phàm!
"Những vật này, ta không cần".
Tần Ninh giờ phút này nhàn nhạt mở miệng.
Nghe vậy, tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành chấn động trong lòng.
Xong rồi!
Tần Ninh nhấp chén trà, từ từ nói: "Có điều chỗ ta có một danh sách, nếu hai vị có thể giúp ta tìm được thì chuyện lúc trước có thể xóa bỏ".
"Thứ gì?"
"Thứ gì?"
Hai người tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành lập tức mở miệng.
Tần Ninh phất tay, hai tấm danh sách xuất hiện trong tay tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành.
“Chín món đồ vật này, tìm theo số lượng rồi đưa đến Lôi Sơn tông cho ta, sau đó coi như không còn ân oán gì!"
"Thậm chí nếu là tương lai Lôi tông chủ dự định rời khỏi bảy thành, thì các thành Thiên Tàn, Xích Dương, Thiên Mệnh này ta đều có thể tặng cho hai đại tông môn các người".
Lời này vừa nói ra, tiên tử Linh Nguyệt cùng thành chủ Chân Võ thành mang sắc mặt vui mừng.
Thật?
Quá tốt!
Hai người nhìn kỹ lại danh sách, dần dần mí mắt giựt một cái.
Tần Ninh... đang đùa giỡn hay sao?
Những vật này, mặc dù chỉ là chín loại, thế nhưng là mỗi một loại đều là trân bảo, giá trị liên thành.
"Có làm được không?"
Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
"Có thể, có thể, có thể!"
Thành chủ Chân Võ thành lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể".
"Vậy đi làm đi thôi!"
Hai người giờ phút này lập tức rời đi.
Những món đồ trong đại điện dĩ nhiên là được để lại.
Tần Ninh giờ này nhìn Lôi Vô Song, cười nói: "Lôi tông chủ thu lại những vật này đi".
Sau khi hàn huyên vài câu với Tần Sơn, Tần Ninh trở về tiểu viện.
Trong viện tử.
Cốc Tân Nguyệt ngồi trên ghế xích đu dưới một dây leo, hai mắt khép hờ như đang ngủ.
Tần Ninh đứng ở nơi đó nhìn Cốc Tân Nguyệt như dung nhập vào trong cảnh vật, nhất thời không nhúc nhích.
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Năm đó vì sao cha có thể vì mẹ mà liều mạng như thế, bất kể giá nào.
Một vài thứ, một khi đạt được liền không muốn mất đi.
Một số người, một khi sinh tình liền không thể xóa nhòa.
Nói chung là như thế!
Bản thân hắn cũng không thích thề non hẹn biển cái gì, hắn thích bầu bạn hơn.
Lẳng lặng bầu bạn, bù đắp được hơn vạn câu sông cạn đá mòn.
Chầm chậm đi đến bên cạnh Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, ôm giai nhân vào trong ngực.
Mặt trời mới mọc, dần dần dâng lên, chiếu vào hai người, tràn ngập ấm áp...
Giờ khắc này, hết thảy như không còn quan trọng nữa.
Bảy ngày trôi qua, Chân Võ thành cùng Nguyệt Linh tông đã phái người đến đây.
Con trai thanh chủ Chân Võ thành là Chân Võ Xương cùng hai vị hộ pháp Linh Phàm, Linh Thiên của Nguyệt Linh tông.
Ba người đến giao cho Tần Ninh bảy loại vật phẩm cần thiết.
Chân Võ Xương nói với Tần Ninh: "Cha ta đã cố hết sức, chỉ còn thiếu hai món cuối cùng!"
"Bồ Đề Linh Diệp cùng Vô Tương Bảo Trúc!"
Linh Phàm giờ phút này cũng nói: "Theo tin tức thăm dò được, Bồ Đề Linh Diệp hiện nay chỉ có ở trong Thái Ất thiên tông, thành chủ Chân Võ thành cùng tông chủ của chúng ta đã cùng nhau tiến về nơi đó!"
Chương 1152: Các ngươi không muốn để cho ta đi?
"Trừ cái đó ra cái thì Vô Tương Bảo Trúc..."
Linh Phàm chần chờ một lát rồi nói: "Khoảng cách nơi đây ba vạn dặm có một tòa thành trì tên là thành Thiên Giao!"
"Thành Thiên Giao cũng là một tòa thành trì cấp ngàn vạn, nhưng lại phồn hoa hơn thành Thiên Tàn nhiều".
"Vạn Thiên các có một phân các trong thành Thiên Giao, nghe nói là có con trai của các chủ Vạn Thiên các tọa trấn".
"Vì có Vạn Thiên các nên những ai qua lại ở thành Thiên Giao đều là người của các thế lực lớn".
"Thật ra có mấy thế lực còn mạnh hơn cả Nguyệt Linh tông, Chân Vũ thành chúng ta..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì gật đầu.
"Nghe nói mười ngày sau, Vô Tương Bảo Trúc sẽ được đấu giá ở Vạn Thiên các, không ít người đã đều chạy tới".
"Hai đại tông môn chúng ta dĩ nhiên sẽ giúp Tần công tử có được nó bằng mọi cách!"
Hội đấu giá sao?
Tần Ninh cười nói: "Nói một chút xem có những tông môn nào, ta cũng đến mở mang tầm mắt một chút".
Lời này vừa nói ra, Linh Thiên cùng Chân Vũ Xương đều trừng mắt nhìn Linh Phàm.
Hai vị tông chủ và thành chủ đều đã bàn giao.
Nhất định đừng nói quá nhiều.
Chỉ cần giao cho Tần Ninh tất cả những thứ đồ đã gom lại là được rồi.
Nói nhiều sai nhiều.
Chỉ sợ là Tần Ninh dấy lên lòng hiếu kỳ rồi đi cùng bọn họ.
Đến lúc đó, với thái độ của Tần Ninh, kiểu gì chẳng đánh nhau với người ta?
Giờ phút này, Linh Phàm cũng mang sắc mặt khổ sở.
Nhưng Tần Ninh hỏi thì đành phải nói tiếp.
"Mấy tông môn kia đều là đại tông môn truyền thừa vạn năm, mạnh mẽ trong khu vực vạn dặm".
Linh Phàm giờ phút này tiếp tục nói.
"Tương đối thì có năm đại tông môn".
"Phục Ma tông, đệ tử hơn vạn, đương nhiên điểm này nghe thì tương tự Nguyệt Linh tông, chỉ là đệ tử nơi đó có cảnh giới đều tương đối cao".
"Mà trong môn phái, trưởng lão cũng là cảnh giới Quy Nhất trở đi".
"Phục Ma tông, tông chủ Phục Văn Ký càng là một vị võ giả mạnh mẽ ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch".
Linh Phàm tiếp tục nói: "Trừ người này ra còn có Thôi Sơn tông, Thôi Nghiễm tông chủ".
"Huyết Nguyệt lâu, lâu chủ Huyết Nguyệt Phong".
"Tinh La điện, điện chủ La Hàng!"
"Thái Ất thiên tông, tông chủ Thái Ất đạo trưởng!"
"Năm người này có thể nói là ngũ đại bá chủ trong khu vực phía Nam của đại lục Thiên Ngoại!"
"Tông chủ mặc dù là Quy Nhất tam mạch, nghe qua chỉ là kém mấy vị này ba bốn mạch, thế nhưng trên thực tế trong tông môn người ta có không ít người có thực lực tương tự với tông chủ của chúng ta”.
Linh Phàm nói lên những lời này, vẻ mặt cũng là cực kỳ hâm mộ.
Năm đại tông môn hùng bá vùng đất mười vạn dặm.
Nguyệt Linh tông, Thú Hoàng cốc và Chân Vũ thành hùng bá vạn dặm.
Chênh lệch này quá lớn!
Như Đoạt Mệnh cung, Xích Lôi tông cùng Lôi Sơn tông thì càng là không cần tính đến.
"Năm bên này cách thành Thiên Giao đều không xa, cho nên Vạn Thiên các mới có thể chọn thành Thiên Giao để thiết lập một phân các".
"Cũng bởi vì có Vạn Thiên các tồn tại nên thành Thiên Giao hiện tại trong lúc mơ hồ đã trở thành tòa thành tự do lớn nhất trong khu vực mười vạn dặm!"
Tần Ninh gật đầu.
"Đã như vậy thì đi thành Thiên Giao thôi!"
Lời này vừa nói ra, Linh Phàm, Linh Thiên và Chân Vũ Xương đều biến đổi sắc mặt.
Vị chủ này thật sự định đi thành Thiên Giao!
Thế nhưng đi thì đi thôi.
Hiện tại hai đại tông môn bọn họ làm việc cho Tần Ninh mà.
Nếu Tần Ninh gây chuyện, bị người hiểu lầm là hai đại tông môn có quan hệ mật thiết với Tần Ninh thì liền xong đời.
Lấy tính cách của Tần Ninh... Thật sự sẽ gây chuyện đấy!
Thành Thiên Giao toàn tụ tập thiên kiêu từ các đại tông môn.
Nếu xé chuyện ra to, có trời mới biết sẽ động phải ai.
"Các ngươi có vẻ rất sợ ta đi thành Thiên Giao à?"
Tần Ninh nhìn ba người, nhịn không được nói: "Vô Tương Bảo Trúc có ở Vạn Thiên các, có hơn nữa còn muốn đấu giá, ta tự nhiên là muốn đi".
"Các ngươi dường như không muốn cho ta đi à?"
"Không có không có...", Chân Vũ Xương vội vàng nói: "Chỉ là đoạn đường này tàu xe mệt mỏi, chúng ta đang nghĩ Tần công tử hẳn là cần thú cưỡi thì tiện hơn".
"Cũng đúng".
Tần Ninh gật đầu.
Cửu Anh đúng là rất phong cách, thế nhưng lại quá phong cách.
Con này quá kiêu căng, ngồi lên cũng không thoải mái.
"Đã như vậy, các ngươi đi cùng ta luôn, vừa vặn trên đường kể cho ta một chút tình hình phát triển hiện nay ở đại lục Thiên Ngoại".
Tần Ninh nói xong thì quay người rời đi.
Chân Vũ Xương nhịn không được mà tự tát mình một cái.
Linh Phàm cùng Linh Thiên nhìn Chân Vũ Xương, một mặt bất đắc dĩ.
Cái tên này lắm lời quá!
Chỉ là bất kể như thế nào, Tần Ninh đã chốt việc đi cùng bọn họ đến thành Thiên Giao rồi!
Sáng sớm hôm sau.
Trên Lôi Sơn tông.
Lần lượt từng người đang tụ tập chờ đợi.
Đội ngũ cỡ hai, ba mươi người lúc này tụ tập tại võ trường của Lôi Sơn tông.
Một con chim thân dài mười trượng có thừa, lông vũ toàn thân biến thành màu đen, ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo đang lẳng lặng nằm trên quảng trường.
Huyền Thú cấp sáu - đại bàng U Minh!
Cực kì thích hợp để thuần phục làm thú cưỡi.
Giờ phút này, trên lưng đại bàng U Minh có một gian phòng, xây dựng có chút kiên cố.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cùng Tần Sơn và Ôn Như Ngọc cùng nhau đi ra ngoài.
"Ta còn đi làm gì?", Tần Sơn nhịn không được phàn nàn nói: "Lôi Sơn tông còn rất nhiều việc chưa làm xong đâu..."
“Thành Thiên Giao là nơi tốt, mà thể chất của đại ca cũng cần đan dược thúc đẩy tăng lên một chút nữa".
"Nếu dược liệu gom góp đầy đủ, ta vừa vặn có thể luyện chế ra đan dược khiến cánh tay của huynh mọc lại ở ngay trong thành Thiên Giao".
"Dù sao cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của huynh đâu".
Tần Sơn cuối cùng cũng nhẹ gật đầu.
Bốn người leo lên đại bàng U Minh.
Trên võ trường, hơn hai mươi võ giả của Nguyệt Linh tông cùng Chân Vũ cũng lần lượt leo lên.
Lần này, Chân Vũ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên đều không dám buông lỏng mà dẫn theo toàn cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên đi theo.
Ba người giờ phút này cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tần Ninh tuyệt đối đừng làm loạn.
Đại bàng U Minh xòe hai cánh, bay về phía bầu trời, dần dần biến thành một điểm đen.
Giờ này khắc này Lôi Vô Song thở dài, nhìn những người rời đi.
"Tông chủ, nên đưa ra quyết định thôi!"
Một ông già bên cạnh Lôi Vô Song cung kính nói: "Lôi Sơn tông chúng ta hiện tại bởi vì Tần Ninh công tử tọa trấn nên mới được thất đại thành".
"Nhưng Tần Ninh công tử mà không ở chỗ này nữa, chúng ta liền không thể trấn nổi".
"Hơn nữa, Tần Ninh cực kỳ quan tâm tính mạng của huynh trưởng Tần Sơn, lần này Tần Sơn bị cụt tay, Tần Ninh không tiếc mọi giá, tự mình tìm kiếm".
"Tần Ninh sẽ không đời nào để Tần Sơn công tử ở lại nơi đây".
"Mặc dù hắn uy nghiêm mạnh mẽ, nhưng cũng khó đảm bảo một số người mang hai lòng".
Lôi Vô Song nghe đến lời này thì thở dài.
"Ta cũng biết điểm này, thế nhưng nơi này dù sao cũng đã ở đến mấy trăm năm, bảo ta đi... Ta cũng thực sự không nỡ..."
Nghe đến lời này, ông già cũng lẩm bẩm: "Đúng vậy, không nỡ..."
Giờ khắc này, trên thân đại bàng U Minh.
"Ta thấy là tông chủ của các huynh không nỡ đi hả?"
Tần Sơn nghe đến lời này thì cười khổ nói: "Lôi Sơn tông do ông ấy một tay xây dựng, thành Thiên Tàn cũng là như thế, ông ấy đương nhiên không nỡ".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ta mặc kệ ông ta, nhưng huynh nhất định phải trở về tìm cha và nhị ca. Bọn họ rất nhớ thương huynh, huynh ở đây, ta không yên lòng".
Nghe đến lời này, Tần Sơn khẽ giật mình.
Chương 1153: So thú cưỡi
"Có cái gì mà không yên lòng?", Tần Sơn không thèm để ý, mỉm cười.
"Huynh ở chung với nhị ca tại một chỗ, Bắc Lan cách Trung Lan không xa, mà lại có Thiên Nhân âm thầm bảo hộ, như vậy ta còn tạm yên tâm".
"Nếu ở nơi khác mà như lần này, không phải là huynh may mắn gặp phải người đệ đệ này thì có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?"
Tần Ninh chăm chú nói.
"Hơn nữa, huynh ở chung với nhị ca thì ta yên tâm hơn".
"Đồng thời, đại lục Vạn Thiên này... có lẽ không bao lâu... sắp trở nên không còn yên bình nữa rồi".
Không yên bình?
Tần Sơn trở nên thận trọng.
"Tam đệ, có chuyện gì sắp xảy ra sao?"
Tần Sơn nghiêm túc nói: "Những năm qua ta luôn ở trong đại lục Thiên Ngoại, mấy năm gần đây, nơi này thường thường xuất hiện động đất".
"Mà lại ở ngay khu vực tận cùng phía bắc, chỉ là nơi đó là khu vực của Thiên Ngoại Tiên, Thiên Ngoại Tiên là bá chủ của đại lục Thiên Ngoại, không ai dám lắm lời làm gì".
"Mà Thiên Ngoại Tiên cũng chưa từng giải thích gì về chuyện này".
Tần Ninh mặc dù cũng không biết Thiên Ngoại Tiên đến cùng có nội tình ra sao.
Thế nhưng hắn cũng biết Thiên Ngoại Tiên có Vương Giả tọa trấn
Vương Giả phất tay sẽ là xô trời lật đất.
Động đất?
Nói đùa cái gì vậy!
Động đất có là gì với đối Vương Giả?
Phất tay liền có thể trấn áp mấy lần động đất bộc phát.
Chuyện này rõ ràng không hợp lý!
"Là có chuyện lớn xảy ra!"
Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà đại ca, bây giờ huynh mới ở linh cảnh Hóa Âm, sẽ không phát huy được hiệu quả gì khi chuyện lớn phát sinh đâu".
"Phải tranh thủ đến cảnh giới Quy Nhất, mới có thể sống sót khi đại loạn xảy ra!”
Cảnh giới Quy Nhất!
Tần Sơn cười khổ nói: "Nhóc con, đệ cho rằng ta yêu nghiệt như đệ hả”.
“Huynh vốn dĩ đã rất yêu nghiệt rồi mà!"
"Đại ca, Sơn Nhạc Thần Thể của huynh hiện tại chỉ là tiến hóa đến Vương thể thôi đúng không?"
Sơn Nhạc Thần Thể!
Ban đầu hiển hóa chỉ là Linh thể, từng bước từ Linh thể đến Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thành tựu cuối cùng là Thần thể.
Tần Sơn chỉ cần vận dụng thoả đáng Sơn Nhạc Thần Thể là có thể trưởng thành, trở thành Thần thể chân chính, thành tựu Vương Giả!
"Lúc trước đệ truyền khẩu quyết cho huynh, huynh có tu hành ngày đêm không?"
Tần Sơn gật đầu nói: "Cả ngày lẫn đêm đều vận chuyển, chưa hề ngưng lại một lần, cũng vì như thế nên ta mới có thể đến linh cảnh Hóa Âm".
"Vậy là tốt rồi, tiếp tục kiên trì, chờ tương lai huynh trở thành Thần thể chân chính, nhất định có thể trở thành một Vương Giả!"
Tần Ninh sờ cằm, trầm tư nói: "Xưng Vương gì được nhỉ? Ta thấy gọi Sơn Vương cũng tốt, nhị ca thì xưng là Hải Vương!"
"Vậy đệ là Ninh Vương à?"
Tần Sơn trêu ghẹo nói.
"Không, gọi Ninh Vương không oai phong, ta nghĩ... Tần Vương khá dễ nghe, hoặc là... Tần Đế!"
Nghe vậy, Tần Sơn hơi nao nao.
Tam đệ ngày càng trưởng thành!
Có lẽ bản thân hắn ta cũng nên đoàn tụ với người nhà.
Về chung với cha và nhị đệ.
Đại lục Vạn Thiên này sẽ là thiên hạ của tam đệ, đủ để cho tam đệ thể hiện khát vọng của mình.
Mà cùng lúc đó, trên không trung có một vài con huyền thú vụt qua, đi về phía thành Thiên Giao.
Giờ phút này, tại một tòa lầu các được dựng trên lưng một con chim đại bàng đang bay qua.
Mặc dù là trên tầng hai nhưng lông tóc của con chim này đã ngăn cản được sức gió, cho dù tốc độ có nhanh đến mức nào thì cũng không cảm thấy chút gió nào.
Giờ phút này, ở vị trí lộ thiên trên tầng hai, có một thanh niên ngồi yên ổn.
Bên người có mười lăm mười sáu tì nữ dáng người xinh đẹp, trẻ tuổi tỉ mỉ hầu hạ.
Mà dần dần, ánh sáng vốn dĩ đang tươi tắn đột nhiên lại sầm xuống như có mây đen che trời.
Một con chim đại bàng có vẻ hung hãn lúc này bay ngay phía trên con chim đại bàng kia.
"Ha ha, Thôi Huyễn công tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn tiêu dao tự tại như cũ nhỉ!"
Con chim đại bàng hung hãn kia, nhìn kỹ thì thấy bộ lông toàn thân đều phiêu lãng theo gió.
Hơn nữa, bên trên thân thể to lớn có mấy chục thân ảnh đứng vững.
Một thanh niên giờ phút này đạp trên đỉnh đầu con chim, cười tủm tỉm nhìn về đoàn người ở phía dưới.
"Thôi Huyễn công tử, đại bàng Man Huyết này của ta được bắt từ vùng Tây Mạc đến, trời sinh tính cao ngạo, không muốn khuất phục, chắc không làm ngươi sợ đâu nhỉ?"
Thanh niên mặc một bộ đồ đen, mặt mỉm cười, nhưng hốc mắt có chút lõm, khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
"Phục Nguyên Hằng, Phục Ma tông các ngươi thật đúng là phách lối thành quen!"
Người được gọi là Thôi Huyễn nằm trong nhóm mỹ nhân, không nhúc nhích, lười biếng nói: "Thế nào. muốn cùng ta đánh một trận không?"
"Thôi, ta cũng không dám", Phục Nguyên Hằng lắc đầu nói: "Nghe nói Thôi Huyễn công tử ngày trước đã mở ra Thiên Mạch thứ hai, đạt cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, đột phá ghi chép của Thôi Sơn tông các ngươi, thật là mạnh mẽ, ta cũng không phải đối thủ".
"Vậy ngươi ở đây diễu võ dương oai cái gì?"
Phục Nguyên Hằng nghe đến lời này thì cười nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Súc sinh này trời sinh tính tình kiêu ngạo bất tuân, ta không khống chế nổi!"
"Không khống chế được thì ta giúp ngươi một chút nhé?"
Thôi Huyễn giờ phút này lạnh nhạt nói.
"Nghe nói Thôi Sơn tông có thú cưỡi là đại bàng Liệt Diễm, thuộc loại bạo liệt số một, cũng thuộc loại cuồng bạo số một, ta cũng muốn được tìm hiểu chút chút?"
Phục Nguyên Hằng cười nói.
"Ngươi muốn cho con đại bàng Man Huyết kia của ngươi đánh một trận với đại bàng Liệt Diễm của ta sao?"
"Vậy thì lại không thú vị rồi!"
Phục Nguyên Hằng cười nói: "Nhìn thấy con đại bàng phía trước kia không?"
"Tựa hồ là... đại bàng U Minh?"
Phục Nguyên Hằng không thèm để ý nói: "Như vậy đi, hai người chúng ta, ngươi khống chế đại bàng Liệt Diễm của ngươi, ta khống chế đại bàng Man Huyết của ta, để xem đến cùng ai có thể tiêu diệt đại bàng U Minh kia trước?"
"Đánh cược món gì?", Thôi Huyễn cười tủm tỉm nói.
"Một món bảo khí cấp thấp!"
"Được!"
Nói xong, Thôi Huyễn cho đám mỹ nữ bên người lui về sau.
Sau đó, chỉ thấy từng luồng linh khí trong cơ thể bộc phát, tạo cho người ta một loại khí tức cực kỳ hùng mạnh.
Quy Nhất nhị mạch!
Nhìn thấy Thôi Huyễn nghiêm túc như thế, Phục Nguyên Hằng mỉm cười, bàn chân dậm chân xuống con chim dưới chân.
Con đại bàng Man Huyết kia lập tức thét dài một tiếng rồi bay lên trời.
Hai con chim lúc này tăng tốc, đi về phía trước.
Giờ khắc này, trên người đại bàng U Minh.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên giường, linh khí trên cơ thể vận chuyển.
Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Chỉ thiếu chút nữa là đạt cảnh giới Quy Nhất.
Quy Nhất mở ra chín đại Thiên Mạch, hô ứng với linh khí thiên địa.
Nếu như nói trước cảnh giới Quy Nhất, kinh mạch và linh khí trong cơ thể ngưng tụ giống như sông mênh mông trên trời.
Sau khi đạt đến cảnh giới Quy Nhất thì đã mở rộng không chỉ gấp mười lần.
Giữa hai cảnh giới này có chênh lệch cực lớn.
Chỉ có điều, khi Tần Ninh ở cảnh giới Âm Dương thì Âm Khư cùng Dương Hải phải dày đặc thì mới khiến cho linh khí bản thân vượt qua võ giả bình thường, cho dù so sánh với cảnh giới Quy Nhất thì cũng không kém.
Còn nữa, hiện tại Tần Ninh đã đến Vạn Nguyên Thánh Nguyên.
Ngưng tụ Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên và Thánh Nguyên, linh khí tụ hợp, uy năng bộc phát ra sẽ càng thêm mạnh mẽ.
"Còn kém một bước là mới vào được Quy Nhất..."
Tần Ninh lẩm bẩm.
Trong lòng tự thuật.
Tần Ninh cũng đã có kế hoạch.
Oanh...
Oanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, đột nhiên có hai tiếng nổ kịch liệt vang lên, đại bàng U Minh phát ra một tiếng kêu thê thảm, không cách nào giữ được cân bằng.
Chương 1154: Chim Thất Thải Linh Loan
Mọi người ở trên lưng đại bàng U Minh đều tái mặt.
Tần Ninh giờ phút này nhăn mày lại.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mà cùng lúc đó, Linh Thiên, Linh Phàm cùng Chân Võ Xương đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hai con chim ở phía trên đại bàng U Minh đang công kích nó thì cả ba đều tái mặt.
Chân Võ Xương lúc này quát lên: "Tại hạ là Chân Võ Xương của Chân Võ thành, cho hỏi hai vị vì sao công kích chúng ta?"
"Chân Võ thành? Chân Võ thành nho nhỏ mà thôi, công kích các ngươi thì công kích ngươi thôi, các ngươi làm gì được ta?"
Phục Nguyên Hằng giờ phút này cười nhạo nói: "Chúng ta đang đánh cược, nhóc con, ngươi xấu số lắm".
Nghe đến lời này, Chân Võ Xương giận dữ.
"Khinh người quá đáng như thế, các ngươi..."
"Khinh người quá đáng?"
Thôi Huyễn kia lúc này cười nhạo một tiếng nói: "Thôi Sơn tông từ trước đến nay đều khinh người quá đáng, đụng phải chúng ta do ngươi may mắn, nhận mệnh là được rồi!"
"Khặc khặc, Thôi Huyễn, Thôi Sơn tông các ngươi kiêu ngạo thật đấy", Phục Nguyên Hằng cười quái dị nói: "Phục Ma tông chúng ta cũng không ỷ thế hiếp người!"
Nghe được lời này của Phục Nguyên Hằng, Thôi Huyễn cười nhạo một tiếng.
Phục Ma tông!
Thôi Sơn tông!
Chân Võ Xương giờ phút này biến đổi sắc mặt.
Bọn họ chẳng làm gì, tại sao lại chọc đến hai kẻ này vậy?
Giờ khắc này, con đại bàng Man Huyết và đại bàng Liệt Diễm kia đã tiếp tục phát ra công kích.
Đại bàng U Minh vốn dĩ đã thấp hơn đại bàng Man Huyết và đại bàng Liệt Diễm một cấp, bây giờ bị hai phe giáp công, càng thêm hoảng hốt, không ngừng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
"Hai vị xin dừng tay!"
Chân Võ Xương lúc này quát lên: "Chúng ta không hề trêu chọc hai vị, hai vị làm gì mà khinh người quá đáng như vậy?"
"Sao mà nói nhảm nhiều như vậy", Phục Nguyên Hằng không vui nói: "Dám quấy rầy nhã hứng của ta cùng Thôi Huyễn công tử, ta sẽ... giết ngươi".
Nghe vậy, Chân Võ Xương chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Cảnh giới Quy Nhất!
Phục Nguyên Hằng là cảnh giới Quy Nhất.
Cho dù là cha hắn ta chẳng qua cũng mới là Quy Nhất tam mạch.
Đây chính là chỗ mạnh mẽ của Phục Ma tông.
Lúc trước mới chỉ nghe nói, mà bây giờ nhìn thấy mới chính thức hiểu được chênh lệch rốt cuộc lớn cỡ nào.
"Làm sao vậy?"
Nhóm Tần Ninh giờ phút này cũng đi ra từ trong lầu các.
Đại bàng U Minh lung la lung lay, căn bản không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Tần công tử, bọn hắn..."
Mà giờ khắc này, bên trên truyền ra một tiếng cười to.
Phục Nguyên Hằng cười ha ha nói: "Thôi Huyễn, xem ra đại bàng Liệt Diễm của ngươi sắp thua rồi, ta chắc chắn sẽ phải có được món bảo khí cấp thấp này!"
"Vậy cũng chưa chắc!"
Thôi Huyễn giờ phút này tự tin cười một tiếng, bàn tay vung lên, đại bàng Liệt Diễm dưới chân lúc này phát ra thét dài.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
Hắn đại khái hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
"Cửu Anh, cho ngươi ăn đi!"
"Đã rõ!"
Cửu Anh giờ phút này ở trên vai Tần Ninh bay lên, kêu to một tiếng, thân ảnh mở rộng đến trăm trượng.
"Cửu gia đến đây!"
Một câu hét lên.
Cửu Anh xòe hai cánh, lớp vảy đỏ sậm chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
"Hai con chim lóc nhóc mà dám ra oai với Cửu gia ta à?”
Hai cái đầu của Cửu Anh lúc này phun ra hai quả cầu một lửa một băng.
Giờ khắc này, Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn lập tức cảm giác được nguy cơ mãnh liệt từ trong tim.
Hai người không nói không rằng, lập tức lao vùn vụt mà lên, thoát ra khỏi thú cưỡi của mình.
Thế nhưng bọn họ có thể trốn.
Con đại bàng Liệt Diễm và đại bàng Man Huyết kia thì cũng trốn không thoát.
Trực tiếp bị Cửu Anh đóng đông thành tượng băng, nướng thành thịt nướng.
Cửu Anh cũng không khách khí cắn một cái, trực tiếp nuốt vào trong bụng, đắc ý bay trở về bả vai Tần Ninh.
"Hương vị còn kém một chút, chủ thượng lúc nào cho Anh Anh ăn thịt nướng vậy?", Cửu Anh yểu điệu nói.
Anh Anh?
Tần Sơn, Cốc Tân Nguyệt, Chân Võ Xương cùng mấy người khác đều méo mặt.
Cái con này thật sự không nói đùa sao?
Tuy đại bàng U Minh bị công kích, nhưng cũng không bị trọng thương, giờ phút này tăng tốc bay về phía trước.
Linh Phàm và Linh Thiên giờ phút này mang vẻ mặt khó coi, nói: "Là thiếu chủ Phục Nguyên Hằng từ Phục Ma tông cùng thiếu chủ Thôi Huyễn của Thôi Sơn tông".
"Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông lần này cũng tới thành Thiên Giao!"
"Ừ thì thế đi", Tần Ninh thản nhiên nói: "Cũng không thể bị bọn họ bắt nạt thú cưỡi rồi nén giận chứ?"
Nói xong, Tần Ninh quay người rời đi.
Chân Võ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên giờ phút này nhìn nhau thở dài.
Vẫn còn chưa tới thành Thiên Giao mà.
Cũng đã trêu chọc đến Thôi Sơn tông cùng Phục Ma tông rồi.
Đến thành Thiên Giao, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì?
Đổi lại là bọn hắn, vừa rồi cùng lắm thì bỏ đại bàng U Minh.
Hiện tại hay rồi.
Lại đắc tội Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông.
Hai vị kia cũng không phải loại khoan dung độ lượng gì.
Giờ này khắc này.
Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn đứng vững trên hư không, thần sắc lạnh lẽo.
Mười mấy người đứng bên cạnh bọn họ đều chật vật không thôi.
Bọn hắn vừa rồi cũng đã trốn đủ nhanh, nhưng dù cho như thế thì cũng đã chết một số người.
"Chân Võ Xương của Chân Võ thành!"
Thôi Huyễn lạnh lẽo nói: "Chân Võ thành to gan như vậy từ khi nào hả!"
"Mới là bá chủ của một góc nhỏ mà đã tự cho là đúng, xem phương hướng thì bọn họ cũng đến thành Thiên Giao đây!"
Phục Nguyên Hằng cười nhạo nói: "Bản công tử nuốt không trôi cục tức này thôi".
Thôi Huyễn lúc này cũng mang ánh mắt lạnh lẽo: "Mỹ nhân của ta đã bị giết không ít, Chân Võ thành còn phải bồi thường cho ta đây!"
Vụt vụt...
Hai người đứng giữa không trung, đột nhiên có từng âm thanh vang lên.
Trong tiếng gió rít gào, một con chim dài trăm trượng giờ phút này phi tốc tới gần.
Toàn thân con chim kia lộ ra ánh sáng bảy màu, từng cọng lông vũ ở đuôi đều hết sức xinh đẹp.
"Chim Thất Thải Linh Loan!"
Thôi Huyễn nhìn thấy con chim kia, từ từ nói: "Người của Huyết Nguyệt lâu!"
"Hai vị chật vật như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói dễ nghe êm vang lên từ con chim Thất Thải Linh Loan kia.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài, thân thể đầy đặn khiến cho bộ váy dài kia đều trở nên đầy sức sống.
Trên thân chỉ có một lớp áo vải.
Thân thể đầy đặn cùng gương mặt mị hoặc đến cực điểm, trong lúc nhất thời khiến cho Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn mê mẩn.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp!
"Huyết Nguyệt Anh!"
Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cả Thôi Huyễn lẫn Phục Nguyên Hằng mới kịp phản ứng.
Con gái duy nhất của lâu chủ Huyết Nguyệt Phong - Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu.
Cô gái này có vóc người đẹp, khuôn mặt càng thêm mê người.
Thế nhưng số đàn ông bên cạnh thì lại nhiều vô số kể.
Nghe nói phàm là thanh niên tuấn tài trong Huyết Nguyệt lâu thì đều có quan hệ mờ ám với cô gái này.
Bọn họ cũng không thích loại cảm giác này.
"Hai vị tựa hồ gặp phải phiền phức gì, không bằng lên ngồi nghỉ tại Tiểu Loan của nô gia".
"Tiểu Loan của nô gia rất là ngoan ngoãn".
Giọng nói ngọt ngào của Huyết Nguyệt Anh mang theo một tia nũng nịu, khiến cho người ta nghe mà mềm cả lòng.
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng nói: "Ta cùng Thôi Huyễn công tử đã lâu không gặp, cho nên muốn đi song hành, cảm tạ ý tốt của Anh tiểu thư!"
Nghe đến lời này, Huyết Nguyệt Anh cũng không để ý.
Chim Thất Thải Linh Loan giờ phút này giương cánh bay cao, tăng tốc rời đi...
Thôi Huyễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô gái này chính là đồ yêu tinh", Thôi Huyễn như trút được gánh nặng, nói.
Hắn ta đúng là thích phụ nữ, nhưng không thích loại phụ nữ lưu tình khắp nơi thế này.
Thôi Huyễn hắn ta muốn dạng phụ nữ nào chả được?
Chỉ là cô gái trong đoàn người của Chân Võ thành ban nãy còn mạnh hơn Huyết Nguyệt Anh không biết mấy lần.
Là ai?
Thôi Huyễn ngứa ngáy trong lòng.
Chương 1155: Thành Thiên Giao
Phục Nguyên Hằng ở bên cạnh nhếch miệng cười nói: "Huyết Nguyệt Anh này chính là cái hang không đáy, quỷ hút máu, ta cũng không dám động vào cô ta”.
"Nói không chừng tu vi sẽ bị cô ta hút sạch sẽ mà cũng không biết ấy chứ".
Thôi Huyễn cười nhạt nói: "Loại như vậy cách càng xa càng tốt".
"Ta lại chú ý tới một cô gái trong đoàn người của Chân Võ thành, mặc dù chỉ là liếc qua nhưng lại khiến người kinh tâm động phách, nhất là loại... giống như quả đào mới chín mềm mại”.
Phục Nguyên Hằng lườm hắn ta.
Thôi Huyễn có khẩu vị độc đáo thật!
Hắn ta cũng thích loại phụ nữ như thế à?
"Ngươi biết cái gì chứ, đây gọi là phẩm vị, bản công tử duyệt qua vô số người, cô gái này chỉ là nhìn thoáng qua, hơn nữa còn là trong lúc bối rối, nhưng lại khiến cho ta nhớ đến bây giờ, mà lại càng nghĩ thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy".
"Đây mới gọi là cực phẩm!"
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng.
Đây là nơi nào?
Không có một ai là người bình thường
"Ta ngược lại rất tò mò, không biết lần này Huyết Nguyệt Anh mang theo ban nhiêu tên đàn ông đi cùng trên con Tiểu Loan kia!"
...
Cùng lúc đó.
Bên trên thân chim Thất Thải Linh Loan.
Huyết Nguyệt Anh lột đồ ra để lộ lớp áo mỏng đỏ tươi, giờ phút này lười biếng tựa ở trên giường.
"Liễu Phương Vân!"
"Dạ Vô Thanh!"
Huyết Nguyệt Anh lười biếng nói: "Hai người các ngươi hiện tại có nghe lệnh ta không?"
Trước mặt Huyết Nguyệt Anh, bên cạnh giường.
Hai tên đàn ông mặc đồ trắng, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, giờ phút này một người nâng chân ngọc của Huyết Nguyệt Anh lên, thần trí đều đắm chìm đến chân ngọc trước mắt.
"Tiểu thư chỉ cần nói thôi, hai người chúng ta nhất định thề chết cũng đi theo".
Một người trong đó mềm mại nói.
"Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn có thể nói là võ tu cùng thế hệ với ta, các ngươi… là đối thủ của bọn họ sao?", Huyết Nguyệt Anh đứng dậy, nâng hàm hai bọn họ lên, khẽ cười.
"Hai người chúng ta cho dù không bằng thì cũng sẽ đi giết bọn chúng theo lệnh tiểu thư”, một người khác giờ phút này nhỏ nhẹ nói.
"Hì hì..."
Huyết Nguyệt Anh cười đến run rẩy cả người, một hồi lâu mới nói: "Các ngươi chỉ giỏi dẻo miệng".
"Đàn ông, loại lừa người!"
"Thật sao?"
Một tên thanh niên trong đó liếm lưỡi, cười nói: "Miệng của ta cũng không chỉ đơn giản là loại lừa người đâu!"
Nhất thời, hai người cùng nhau tiến lên, trên chim loan là phong cảnh mê người...
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không đến nửa ngày.
Trước mắt nhóm người Tần Ninh xuất hiện một vùng núi.
Mà sơn mạch vờn quanh, lan tràn vô tận.
Ở trong dãy núi lại là một tòa thành trì.
Một tòa cổ thành mênh mông.
Thành Thiên Giao!
"Phía trước chính là thành Thiên Giao".
Chân Võ Xương giờ phút này thở ra một hơi.
Cũng may sau đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tần công tử, Chân Võ thành chúng ta cũng có cứ điểm trong thành Thiên Giao, ta đã sai người sắp xếp thỏa đáng, chúng ta đi tới cứ điểm nghỉ ngơi rồi tính tiếp nhé?"
"Ừ"
U Minh Điêu rơi xuống trước cửa thành.
Mà không bao lâu, trước cửa thành rộng lớn đã xuất hiện một một cỗ xe thú.
Mấy người leo lên xe thú, lái vào trong thành.
Bên trong xe thú có chút rộng rãi.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng ven đường, mà bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Bốn người Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn và Ôn Như Ngọc cùng lên một chiếc xe.
Nhìn xem cảnh trí bốn phía, Tần Sơn cùng Ôn Như Ngọc hiển nhiên là được mở mang tầm mắt không ít.
Đây là lần đầu bọn họ tới thành Thiên Giao.
Tuy nói cũng là tòa thành trì có ngàn vạn nhân khẩu như thành Thiên Tàn, nhưng đó cũng có chênh lệch.
Võ giả mạnh nhất trong thành Thiên Tàn cũng chính là cảnh giới Vạn Nguyên.
Mà nơi đây, sau khi bọn họ vào thành thì lại thấy không ít cảnh giới Vạn Nguyên.
Cảnh giới Quy Nhất còn xuất hiện mấy người.
Đây chính là chỗ mạnh mẽ của thành Thiên Giao.
Trên thực tế, ban đầu thành Thiên Giao chẳng qua khác thành Thiên Tàn ở một điểm duy nhất chính là thành Thiên Giao tọa lạc tại vị trí biên giới của dãy núi Thiên Giao.
Nhưng điều này thật ra cũng khiến cho thành Thiên Giao càng thêm nguy hiểm.
Chỉ là khi phân các của Vạn Thiên các vào thành Thiên Giao thì nơi này cũng dần dần phát triển.
Nghiễm nhiên trở thành một trong những thành trì số một của khu vực mười dặm quanh đây.
Bên trong thành, đường đi rộng nhất cũng chừng trăm trượng.
Hai bên đường phố trải san sát, người lui tới không chỉ là võ giả mà cũng có thật nhiều người bình thường.
Mà cùng lúc đó, xe thú không ngừng đi về phía trong thành.
Thành Thiên Giao cũng không chia rõ nội thành với ngoại thành, nhưng trên thực tế mọi người cũng ngầm hiểu nơi quan trọng nhất chính là nội thành.
Bên trong có không ít khu vực bị các thế lực lớn chia cắt, hoặc là một vài cường giả độc tu chiếm cứ.
Xe thú đi vào biên giới nội thành liền ngừng lại.
Một tòa phủ đệ ba tiến ba lùi, hai bên đều có mười mấy gian phòng.
Xem tổng thể cũng không tệ.
"Tần công tử, mời!"
Chân Võ Xương giờ phút này chắp tay nói: "Nơi này chính là căn nhà mà Chân Võ thành chúng ta mua lại trong thành Thiên Giao".
"Sát vách chính là Nguyệt Linh tông".
"Viện tử tuy nhỏ chút, nhưng Tần công tử muốn tới, ta đã sai người cải tạo từ sớm".
Đi vào tòa viện tử trong cùng nhất, chim hót hoa nở, núi giả cùng tiểu hoa viên, nhìn vô cùng yên tĩnh.
Hiển nhiên Chân Võ Xương đã bỏ ra không ít công sức.
"Bảy ngày sau hội đấu giá sẽ bắt đầu, mấy ngày này Tần công tử liền nghỉ ngơi ở đây nhé".
"Ừ!"
Chân Võ Xương, Linh Phàm và Linh Thiên lần lượt cáo lui.
"Chân Võ thành xem ra có nội tình không tệ", Tần Sơn lúc này mới cảm thán nói: "Tòa thành Thiên Giao này thật là tấc đất tấc vàng, viện tử lớn như vậy không biết phải trả bao nhiêu linh tinh đây!"
Tần Ninh lại không có khái niệm gì với những chuyện này.
Hắn xưa nay tu hành đều không dùng linh thạch hay linh tinh.
Linh thạch ẩn chứa linh khí, tạp chất rất nhiều.
Mà linh tinh chỉ là linh thạch ẩn chứa linh khí càng thêm tinh thuần.
Dựa theo tỉ lệ hiện tại để tính, một viên linh tinh là thứ mà mấy trăm viên linh thạch cộng lại đều không bằng được.
Một món bảo khí giá thấp nhất cũng là mười vạn linh tinh trở lên.
Mười vạn linh tinh!
Toàn bộ thành Thiên Tàn tích lũy bao nhiêu năm nay không biết có nổi một trăm vạn linh tinh hay không.
Tần Ninh kiếp này cho đến bây giờ chưa hề sầu đời vì linh thạch, linh tinh.
Thứ nhất là cũng không cần lắm.
Thứ hai cũng thế, khi nào cần đều có thể kiếm.
"Vô Tương Bảo Trúc giá trị trân quý, chỉ sợ ít nhất cũng phải đến hàng triệu linh tinh, phải nghĩ biện pháp kiếm chút linh tinh mới được".
Tần Ninh từ từ nói.
Nghe đến lời này, Tần Sơn lại là mở miệng nói: "Nguyệt Linh tông cùng Chân Võ thành nói thế nào cũng có thể chuẩn bị hàng ngàn vạn linh tinh, tam đệ còn lo lắng điều gì?"
"Ta nói còn muốn giúp đại ca mua chút đồ còn gì? Lại nói nhị ca cũng cần một chút thiên tài địa bảo để rèn luyện cửu mạch, một khi nhị ca đến cảnh giới Quy Nhất, cửu mạch sẽ trở nên quan trọng hơn nhiều".
"Hơn nữa, cha cũng cần mà, không thể để sau này qua vạn năm, huynh với nhị ca xưng vương xưng thì cha lại gần đất xa trời được?"
Tần Sơn nghe đến lời này thì cười khổ lắc đầu.
Xem ra Tần Ninh chuẩn bị mua một khoản lớn đây.
"Nhưng lấy linh tinh làm gì? Lôi Sơn tông cũng có hơn mười vạn linh tinh tồn kho, tông chủ để ta mang theo đây".
Tần Ninh khẽ cười nói: "Trong thành Thiên Giao này, nơi nào có nhiều linh tinh nhất?"
Ba người Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn cùng Ôn Như Ngọc đều là không hiểu.
Dần dần, cả ba người lại sáng mắt lên, trăm miệng một lời.
"Vạn Thiên các!"
Bình luận facebook