• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1161-1165

Chương 1161: Hũ Thiên Linh bảy màu

Hũ Thiên Linh bảy màu?

Lúc này, mấy người Tần Sơn, Ôn Như Ngọc, Chân Võ Xương và Vạn Thiển Thiển mặt đầy kinh ngạc.

Chưa từng nghe qua.

Từ đại sư lại nói: “Tiểu thư, ba vạn năm trước trên đại lục Thiên Ngoại xuất hiện một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch, thanh danh vang dội”.

“Tên kia vốn là một người vô danh, nhưng sau khi vào cảnh giới Quy Nhất, thực lực nhanh chóng tăng trưởng”.

“Nghe đồn trong tay hắn có một hũ Thiên Linh bảy màu thần hiệu!”

“Mà cũng vì vậy được người ta nhớ đến, bị năm vị cường giả cảnh giới Quy Nhất cửu mạch tấn công vây giết”.

“Kết quả mặc dù bỏ mình, nhưng năm người kia cũng bị giết, hũ Thiên Linh bảy màu lúc này mất tin tức”.

Nghe thấy những cái này, Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói: “Người ngươi nói là… Thiết Ngạc Thủ Lật Khôn!”

“Đúng, chính là hắn!”

Vạn Thiển Thiển kinh ngạc không thôi.

Thiết Ngạc Thủ Lật Khôn!

Ba vạn năm trước, quả thật là danh tiếng không nhỏ ở phía nam đại lục Thiên Ngoại.

Sau khi tiến vào cảnh giới Quy Nhất, vài năm ngắn ngủi thì đạt đến cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch.

Lời đồn ông ta có một loại bảo khí trung phẩm siêu cường.

Chính là hũ Thiên Linh bảy màu!

Từ đại sư lúc này kề sát tai nói: “Tiểu thư, vật này vượt quá phạm vi quyền lực của lão nô, hay là mời mấy vị đại sư tới đi…”

Ba trăm vạn linh tinh!

Cũng không phải là một số lượng nhỏ!

Vạn Thiển Thiển do dự một chút, vẫn gật đầu.

Từ đại sư lập tức chắp tay nói: “Tần công tử, xin mời đi theo lão hủ, cái này… quả thực là vượt quá phạm vi quyền lực của lão hủ!”

“Đã nói từ trước…”

Tần Ninh cười nói: “Tốt nhất để trong phân các thành Thiên Giao các ngươi mời đại sư giám định tốt nhất đến đây, nếu không chờ một hồi còn phải đổi, phiền toái!”

Từ đại sư gật đầu.

Mấy người đi theo Từ đại sư, từ tầng thứ hai đi đến tầng thứ ba.

Từng gian nhà ở đây càng sáng, đồ trang trí cũng càng sang trọng.

“Tần công tử chờ một chút, lão hủ đây đi gọi người!”

Từ đại sư lui ra.

Mà lúc này, bên trong căn phòng.

Mấy thị nữ da trắng, dáng người yểu điệu bưng nước trà lên.

Chân Võ Xương lúc này như ngồi bàn chông.

Má ơi!

Không dám nghĩ!

Chân Võ thành là bá chủ vùng đất vạn dặm.

Nhưng là so sánh với Phục Ma Tông và phân các Vạn Thiên các của thành Thiên Giao này thì quá yếu!

Người ta là Hoàng Đế!

Vậy thì hắn ta giống như con trai ngốc của nhà địa chủ!

Một người trên trời, một người dưới đất.

Nhưng bây giờ Hoàng Đế ngồi trong cung điện thưởng thức nước trà ngày thường đủ khiến hắn ta coi thành trân bảo.

Không sai, nước trân bảo giống như nước trà.

Chân Võ Xương vừa nhìn liền nhận ra, thứ được ngâm bên trong ly nước trước mắt mình không phải lá trà.

Mà là lá Thiên Lộ Phong!

Mà lá Thiên Lộ Phong tụ họp băng lộ trên núi tuyết vạn trượng và lá cây thần Cổ Phong sinh trưởng hàng vạn năm, hơn nữa còn giành được lá trà đỉnh cấp nhất.

Một ly trà này chí ít là mấy vạn linh tinh!

Hắn ta uống nổi sao?

Mấy vạn linh tinh một ly, uống nổi.

Nhưng hắn ta không uống được!

Cho dù là băng lộ trên núi tuyết vạn trượng hay là lá cây thần Cổ Phong đều cực khó tìm kiếm.

Cũng chỉ có Vạn Thiên các.

Nhìn thấy Tần Sơn một hớp ngấm xuống, Chân Vũ Xương mặt đầy nhức nhối.

Hoang phí!

Đồ tốt như vậy phải uống khi nước sôi!

Chỉ là khi nhìn thấy thị nữ đi lên rót thêm cho Tần Sơn, Chân Võ Xương không chút do dự, uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly.

So sánh với hai người Tần Sơn và Chân Võ Xương.

Tần Ninh chỉ nhàn nhạt nhấp một miếng.

Vạn Thiển Thiển lúc này cũng thu hồi khinh thường trong lòng.

Tần Ninh không đơn giản.

Khó trách cô cô đi cùng với Tần Ninh.

Cô ấy cũng nghe phụ thân nói qua.

Cô cô Vạn Khuynh Tuyết mặc dù là một trong người con nhỏ tuổi nhất của ông nội, nhưng ánh mắt tâm tính cực tốt, nhận được yêu thương và coi trọng của ông nội.

Bây giờ nhìn lại chính là như vậy!



Vạn Thiên các.

Tầng thứ tư.

Vạn Thiên các rất lớn, cho dù chỉ là phân các của thành Thiên Giao cũng rất lớn.

Bên trong tầng thứ tư đều là những người thân phận địa vị rất cao.

Lúc này, Từ đại sư gõ cửa một căn phòng phong cách cổ xưa.

“Vào!”

Âm thanh lãnh đạm lúc này vang lên.

Từ đại sư đẩy cửa vào.

Bên trong căn phòng, một lão giả tuổi cao, đầu tóc bạc trắng, nhưng khí tức rất cường thế, nhìn hết sức khỏe mạnh.

“Tiểu Từ, là ngươi sao”.

Lão giả cười cười nói: “Sao vậy?”

“Ngô lão!”

Từ đại sư cung kính hành đại lễ, nói: “Một vị khách quý tới đây, tìm được hũ Thiên Linh bảy màu, vãn bối muốn mời Ngô lão đi xem”.

“Hơn nữa vị quý khách kia, không chỉ một món đồ để bán”.

“Ồ?”

Ngô lão lúc này khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi trên hộp gỗ trước mặt mình, cười nói: “Tiểu Từ, hũ Thiên Linh bảy màu rất trân quý, giá trị khoảng chừng ba trăm vạn linh tinh”.

“Nhưng bên này ta có chút chuyện gấp”.

“Như vậy đi, tiểu Lý, ngươi đi theo hắn đi, nhìn một chút đi!”

Lời Ngô lão vừa dứt, một lão giả bên cạnh mái tóc hoa râm cung kính khom người, gật đầu một cái.

Lão giả vẻ ngoài tuổi bằng chừng ấy nhưng được gọi là tiểu Lý.

Lão giả kia đương nhiên đồng ý.

Từ đại sư nghe vậy, lập tức gật đầu.

Hai thân ảnh đi ra ngoài phòng.

“Đại sư Lý Nghị, mời!”

Từ đại sư lúc này không kiêu ngạo một chút nào.

Đại sư Lý Nghị tuy địa vị không bằng Ngô lão, nhưng ở Vạn Thiên các cũng có địa vị thân phận đứng sau Ngô lão.

“Hũ Thiên Linh bảy màu quả thật là rất ít thấy, kẻ này là ai?”

“Tần Ninh!”

Từ đại sư cẩn thận nói: “Ở khu vực Đào Phẩm tới!”

“Ồ?”

Đại sư Lý Nghị ngẩn người, không còn vẻ khiêm tốn trước đó, lúc này hiện ra một luồng khí tràng mạnh mẽ”.

“Thú vị, vận khí thật tốt!”

Vận khí tốt?

Từ đại sư lúc này trong lòng ngược lại không cảm thấy như vậy.

Tần Ninh lại lấy ra mười mấy món đồ, lẽ nào đều là vận khí tốt?

Hai người đến tầng thứ ba, cửa phòng mở ra.

Lúc này hai người Tần Sơn và Chân Võ Xương chỉ lo uống nước, căn bản không chú ý người tới.

Sau khi nghe thấy Chân Võ Xương giới thiệu, Tần Sơn giống như uống rượu, uống không ngừng.

Vạn Thiên các tiền muôn bạc biển.

Trân bảo như vậy có giá trị mấy vạn linh khí một ly, cứ như vậy cho khách uống.

Hơn nữa còn rót thêm!

Sao lại không uống chứ!

Lúc này, Đại sư Lý Nghị đi vào, thấy cảnh này khẽ cau mày.

“Lý gia gia!”

Nhìn người tới, Vạn Thiển Thiển thân thiết mở miệng.

Cô ta lớn lên từ nhỏ trong Vạn Thiên các, đương nhiên có quan hệ cực tốt với những người này.

“Tiểu Thiển Thiển, sao cháu cũng ở đây?”

Đại sư Lý Nghị điềm đạm cười nói.

“Mấy vị khách này là cô cô giới thiệu tới, cháu ở đây cùng, cô cô bảo với cháu phải chăm sóc họ thật tốt!”

Lời Vạn Thiển Thiển vừa dứt, nhìn thấy Đại sư Lý Nghị dáng vẻ không hiểu, bổ sung nói: “Là cô cô Khuynh Tuyết!”

“Thì ra là như vậy”.

Mấy người Tần Ninh nghe thấy lời này, trong lòng cũng là khó tránh khỏi cạn lời.

Con cái của Vạn Cửu Thiên quá nhiều.

Đoán chừng tính theo con số từ một đến một trăm, đơn giản là để Vạn Thiển Thiển gọi tên người cũng phải gọi một lúc lâu như vậy.

“Tần Ninh công tử”.

Đại sư Lý Nghị dù sao cũng là đại sư thân phận khá cao trong Vạn Thiên các, đối mặt với khách không cao ngạo không thấp hèn.

“Đại sư Lý Nghị!”

Tần Ninh ngồi ở trên ghế cũng không nhúc nhích.

Đại sư Lý Nghị khẽ nhíu mày.

Từ đại sư thấy vậy lại vội vàng nói: “Đại sư Lý Nghị, chính là cái này”.

Trên bàn, hũ Thiên Linh bảy màu lóe lên ánh sáng.
Chương 1162: Đại sư Lý Nghị

Đại sư Lý Nghị giám định trong chốc lát, gật đầu nói: “Đúng là hũ Thiên Linh bảy màu, ba trăm vạn linh tinh, Vạn Thiên mua!”

“Chờ chút!”

Lúc này, Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta thay đổi chủ ý!”

“Ba trăm vạn không đủ, bốn trăm vạn ta mới bán!”

Lời này vừa nói ra, đại sư Lý Nghị, Từ đại sự và Vạn Thiển Thiển đều ngây ra.

Từ đại sư vội vàng nói: “Tần công tử, hũ Thiên Linh bảy màu này đúng là giá trị không rẻ, nhưng ba trăm vạn đã là giá cao nhất rồi”.

Bên kia, Tần Sơn và Chân Võ Xương nghe thấy lời này cũng dừng uống trà.

Xảy ra chuyện gì?

Không bán?

Nếu Tần Ninh chọc giận người ta, ngộ nhỡ không mua, trà này uống có cần phải trả tiền?

Tần Ninh lúc này cười nói: “Vốn là muốn bán một ân huệ cho Vạn Thiên các các ngươi, bán rẻ một chút cho các ngươi, chỉ là thấy các ngươi cũng không phải quá coi trọng đổi chác, ta đổi chủ ý không định bán rẻ!”

Lời vừa nói ra, Từ đại sư nhất thời hiểu.

“Tần công tử, đại sư Lý Nghị là một trong những giám định sư đỉnh cấp trấn giữ trong Vạn Thiên các bọn ta, ngài ấy…”, lời Từ đại sư còn chưa nói hết, Lý Nghị ho khan một tiếng.

“Tần công tử, làm ăn chú trọng là hai bên tình nguyện, ngươi đã nói bốn trăm vạn, vậy thì ngược lại ta muốn xem xem hũ Thiên Linh bảy màu này giá trị bốn trăm vạn như thế nào!”

Đại sư Lý Nghị vẫn khách khí nói.

Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn đứng dậy.

Cầm hũ Thiên Linh bảy sắc kia lắc lắc.

Ngay sao đó, nước trà trong ly trực tiếp đổ xuống.

Thấy cảnh này, Chân Võ Xương thầm mắng tên phá của, trong lòng nhức nhối một trận.

Nhưng Tần Ninh lại cười nhạt.

Nghiêng hũ linh, từ trong hũ linh một đường linh dịch bảy màu lúc này đổ ra.

Tần Ninh mặt không đổi sắc, từ từ uống linh dịch.

“Một ly mười vạn linh tinh!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Bên trong hũ linh này nói ít thì có mười mấy ly, nhiều thì hơn trăm vạn, các ngươi không thua thiệt”.

“Được!”

Đại sư Lý Nghị lúc này ánh mắt như đuốc, lập tức gật đầu.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh tăng thêm mấy phần hào quang.

Từ đại sư lúc này cũng trợn tròn mắt.

Thần! Bên trong hũ Thiên Linh bảy màu này… còn có dịch Thiên Linh bảy màu! Dịch Thiên Linh bảy màu giá trị không rẻ! Có thần hiệu đối với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên.

Một ly mười vạn linh tinh, không thiệt! Đại sư Lý Nghị lần này nghiêm túc đối đãi Tần Ninh.

Người này ánh mắt cay độc, hơn nữa tâm tính cực cao.

Đại sư Lý Nghị mở miệng nói: “Tần công tử, Vạn Thiên các cho đến giờ sẽ không khinh thường bất kỳ khách quý nào, nếu Tần công tử có thể đem ra được thứ đó giá trị càng trân quý, Vạn Thiên các ta cho dù từ bên trong tổng các mời đến ba vị đại tông sư cũng không quá đáng”.

Ba vị đại tông sư! Lời này vừa nói ra, ngay cả Vạn Thiển Thiển cũng bị kinh động.

Trong tổng các Vạn Thiên các! Ba vị cấp bậc đại tông sư đó là hàng năm không ai nhìn thấy.

Nhưng cô ấy lại biết ba người kia.

Ngụy tông sư Ngụy Việt được người ta gọi là Quỷ Đan Vương! Cùng với Lôi tông sư Lôi Hãn Thanh có Loạn Khí Vương chống đỡ! Còn có Văn đại sư Văn Đạt Bác danh xưng Thánh Trận Vương! Ba người này là tâm phúc, cánh tay phải cánh tay trái của ông nội.

Ở bên trong Vạn Thiên các đứng sau ông nội mình Cửu Thiên Vương Vạn Cửu Thiên.

Ba vị đại sư, tuy không phải thực lực Vương Giả, nhưng lại có danh hiệu Vương Giả.

Quả thật là bởi vì ba người thủ đoạn mạnh mẽ và quyết đoán trên thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp.

Tần Ninh nghe vậy nhưng không nói nhiều.

Bàn tay vung lên, trên bàn mười mấy món đồ lần lượt được bày ra.

“Đại sư Lý Nghị, không biết có thể nhìn ra mấy món trong đó?”

Tần Ninh cười nói.

Lý Nghị lúc này đi lên trước.

Ông ta nhìn thấy cây quạt sắt kia liền kinh ngạc nói: “Quạt Cửu Xích Hỏa Diệm, bảo khí trung phẩm năm đó Cửu Xích Thiên Nhân đã sử dụng qua, giá trị năm trăm vạn linh tinh!”

“Hộp Phần Bảo, bảo khí thượng phẩm, chỉ tiếc không lành lặn, giá trị bảy trăm vạn linh tinh, còn có…”, Lý Nghị nói ra từng cái.

Bên cạnh, hai người Chân Võ Xương và Tần Sơn lại ngạc nhiên đến mức nước trà cũng quên uống.

Hai người giờ phút này, trong lòng chỉ có một chữ.

ĐM! Tần Ninh nói không đáng tiền, chính là chỉ cái này không đáng tiền?

Há mồm ngậm miệng mấy trăm vạn linh tinh, ở trong mắt Tần Ninh không đáng tiền! Mẹ nó chứ! Lôi Sơn tông tích lũy mấy trăm năm mới gom góp được trăm vạn linh tinh.

Chân Võ thành tích lũy cũng mới được ngàn vạn linh tinh.

Tần Ninh đào được mấy món thần binh liền vượt qua.

Cái này… Chân Võ Xương lúc này tim rất mệt! Mấy ngày nay đi theo Tần Ninh, trái tim hắn ta không có đặt đúng ở vị trí cũ.

Lúc này, Tần Ninh cười không nói.

“Bảy món!”

Đại sư Lý Nghị nhìn thần binh trên bàn, dần dần nói: “Bảy món thần binh, giá trị hai ngàn một trăm vạn linh tinh!”

Hai ngàn một trăm vạn! Tần Sơn thật sự có chút ngây ra! Hai ngàn một trăm vạn.

Khái niệm gì đây! Lúc này, Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ lắc đầu.

Nhìn về phía Từ đại sư không nhịn được nói: “Đã sớm nói cho ngươi biết, để ngươi dẫn đến một người lợi hại nhất, phiến toái hết lần này đến lần khác như vậy”.

Từ đại sư mặt đầy run run.

Đại sư Lý Nghị lúc này không tức giận nữa.

Trên bàn mười bốn món thần binh.

Nhưng chỉ có bảy món là ông ta biết! Bảy món khác ông ta không biết, không phân biệt nổi.

Tần Ninh biết.

Điều này đủ để nói, ánh mắt lão luyện của Tần Ninh còn mạnh hơn so với ông ta.

“Ta dạy ông?”

Tần Ninh cười nói.

Đại sư Lý Nghị chắp tay.

Cảnh này khiến cho Vạn Thiển Thiển đều ngây ra.

Cô ấy biết với tính khí của Đại sư Lý Nghị.

Đây là bị… Tần Ninh thuyết phục rồi!

“Coi chừng!”

Tần Ninh chỉ vào một chuôi kiếm, nói: “Kiếm Thiên Tàm Thất Phách, bảo khí thượng phẩm, gìn giữ hoàn hảo, giá trị ít nhất chín trăm vạn linh tinh”.

Tần Ninh vừa dứt lời, phá kiếm vào lúc này giống như biến hình, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Dưới ánh sáng chợt lóe, trường kiếm lúc này ngưng tụ từng đường kiếm mang, giống như bảy thân ảnh vờn quanh bốn phía, khí tức kinh người.

“Kiếm Thiên Tàm Thất Phách!

Đại sư Lý Nghị lúc này mặt cũng hơi biến sắc.

Bảo khí thượng phẩm! Cho dù là các chủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch nhìn thấy cũng sẽ cả kinh thất sắc.

Trên đại lục Vạn Thiên, vương khí cường đại nhất gần như rất rất khó nhìn thấy.

Cho dù là Loạn Khí Vương đại nhân cũng rất khó luyện chế ra vương khí.

Vậy thì cần thiên thời địa lợi nhân hòa! Ngoại trừ vương khí.

Chỉ là bảo khí siêu phẩm! Mà bảo khí siêu phẩm đối với Thiên Nhân mà nói còn trân quý hơn so với mạng.

Ai sẽ bán?

Cho nên bảo khí thượng phẩm đó chính là tồn tại đứng đầu.

Lúc này, Đại sư Lý Nghị gật đầu nói: “Chín trăm vạn linh tinh, đáng giá!”

Tần Ninh cười một tiếng.

“Tiếp tục!”

“Cờ Long Phượng, bảo khí trung phẩm, cấp bậc hàng đầu, trị giá sáu trăm vạn!”

“Giản Diệp Long, bảo khí hạ phẩm, giá trị bảy trăm ngàn”.

“Linh Hồn Thiên, bảo khí thượng phẩm không trọn vẹn, năm trăm vạn hay là đáng giá…”, Tần Ninh lúc này lần lượt thốt ra.

Bên trong cả gian phòng đều là giọng nói của Tần Ninh và trên bàn đều là sự thay đổi của những thần bảo kia.

Tất cả mọi người đều bị rung động sâu sắc

Còn lại bảy món giống như được Tần Ninh làm ảo thuật, lần lượt phân biệt ra.

Đại sư Lý Nghị lúc này cũng chìm đắm trong đó.

Đối với giám định sư mà nói, sợ nhất là nhìn nhầm.

Nhưng say mê nhất chính là từng món phế phẩm ở trước mắt mình được giám định ra là thần binh hàng đầu.

Lúc này, đại sư Lý Nghị thật sự say mê.
Chương 1163: Ngụy tiên sinh

Lời Tần Ninh vừa dứt, cuối cùng hô giọng, nói: “Bảy món này cộng lại giá trị bốn ngàn sáu trăm vạn”.

“Cộng thêm hai ngàn một trăm vạn kia, tổng cộng là sáu ngàn bảy trăm vạn!”

Lúc này, khi nghe thấy một con số khổng lồ.

Bên trong căn phòng đã không ai có thể mở miệng.

Vạn Thiển Thiển đột nhiên nhớ đến.

Giống như từ khi bắt đầu biết chuyện.

Vạn Thiên các thành Thiên Giao chưa từng làm qua cuộc làm ăn lớn như vậy.

Đại sư Lý Nghị cũng dần dần tỉnh hồn lại trong khiếp sợ.

“Tiểu Từ”.

Đại sư Lý Nghị mở miệng, cố gắng hết sức để bản thân thong thả.

“Mau lấy thẻ đen tới cho Tần Ninh công tử!”

Lời này vừa nói ra, Từ đại sư sửng sốt.

Muốn mở miệng nhưng lại không nói gì, ông ta lui ra khỏi phòng.

Trong Vạn Thiên các thống nhất phân định.

Ở Vạn Thiên các, cất trữ mười vạn linh tinh là thẻ khách quý đơn giản nhất.

Mà khoản gửi hơn trăm vạn linh tinh thì là thẻ bạc.

Quá ngàn vạn chính là thẻ vàng.

Hơn trăm triệu vừa rồi là thẻ đen.

Lần này Tần Ninh lấy ra thần binh, giá trị sáu ngàn bảy trăm vạn, không đủ thẻ đen.

Nhưng đại sư Lý Nghị suy nghĩ trong lòng, đây chẳng qua là lần đầu tiên giao dịch mà thôi.

Không bao lâu, Từ đại sư đến.

Trong tay, một tấm đen thẻ xuất hiện.

Tần Ninh mở miệng nói: “Viết tên Tần Sơn”.

“Được!”

Bàn tay Đại sư Lý Nghị vung lên, trong tay xuất hiện một lệnh bài.

Ánh sáng lệnh bài chợt lóe.

Trên thẻ đen, ánh sáng lóe quá.

Họ tên: Tần Sơn.

Dự trữ: Sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh.

Hai dòng chữ đơn giản.

Nhưng điều này đại diện cho thân phận khách tôn quý của Vạn Thiên các.

Đại sư Lý Nghị hiếm có giới thiệu: “Cấp bậc thẻ đen, hơn trăm triệu linh tinh, ta và Tần công tử lần đầu hợp tác lão hủ tự chủ trương cho Tần công tử thẻ đen”.

“Tay cầm thẻ đen mua đồ của Vạn Thiên các, ưu đãi giảm 30%, hơn nữa vào tửu lầu trong các phân các của Vạn Thiên các bọn ta sẽ không thu bất kỳ lệ phí nào”.

“Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác”.

“Sẽ có!”

Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía Tần Sơn.

“Đại ca, mang về cho cha và Nhị ca, đủ cho Thái Hư tông phát triển lớn mạnh trong trăm năm tới”.

Tần Sơn ngơ ngác nhận lấy thẻ đen.

Tương lai trăm năm?

Đùa à! Tương lai ngàn năm cũng đủ đấy chứ?

Sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh.

Là linh tinh, không phải linh thạch! Đại sư Lý Nghị giờ phút này cũng không để ý.

Dù sao Tần Sơn và Tần Ninh là sư huynh đệ, cho ai cũng giống nhau.

Chỉ cần là khách quý của Vạn Thiên các là được.

Vạn Thiên các mặc dù nói là các giao dịch lớn nhất đại lục Vạn Thiên.

Nhưng cũng không phải là không có đối thủ cạnh tranh.

Khách hàng lớn như Tần Ninh, đương nhiên là phải nắm vững vàng trong tay.

Đại sư Lý Nghị thu lấy một đống thần bảo, cười nói: “Tần Ninh công tử, giao dịch kết thúc, Tần công tử cũng có thể ở trong Vạn Thiên các ta nghỉ ngơi, mua một vài đồ ưa thích”.

“Đừng có gấp!”

Lúc này Tần Ninh ngồi xuống, cười nhạt nói: “Ta còn ba món đồ chưa bán ra”.

“Chỉ có điều ba món đồ này ta nghĩ đại sư Lý Nghị không thể phân biệt, hay là mời giám định sư mạnh nhất Vạn Thiên các ở thành Thiên Giao các ngươi tới đi!”

Phụt… Lời Tần Ninh vừa dứt, Chân Võ Xương bên kia phun ra một ngụm trà.

Cái gì?

Còn nữa?

Tần Ninh còn mua cái gì?

Cái này cũng đã kiếm được hơn sáu ngàn vạn linh tinh rồi.

Chỗ còn lại kia không cầm ra, há chẳng phải là giá trị càng trân quý?

Lúc này, Chân Võ Xương thật sự sắp sụp đổ rồi.

Hắn ta không nên tới! Trái tim chịu không nổi.

Đừng nói Chân Võ Xương, Tần Sơn đều sửng sốt một hồi lâu, sờ thẻ đen trong tay, nhưng trong lòng thì kích động không thôi.

Tam đệ… thật sự đã khác.

Lúc này, đại sư Lý Nghị tâm tư trong lòng không chút khinh thường Tần Ninh.

“Tần công tử chờ một chút”.

Đại sư Lý Nghị vừa nói xong liền xoay người rời đi.

Từ đại sư giờ phút này cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người đi ra khỏi bên ngoài phòng, hai tay Đại sư Lý Nghị không ngừng run rẩy.

“Còn có... sẽ là cái gì?”

Đại sư Lý Nghị run rẩy nói: “Bảo khí siêu phẩm sao?”

Một bên, Từ đại sư vội vàng nói: “Đại sư Lý Nghị, ngài… không sao chứ?”

“Không có sao không có sao…”, Lý Nghị phất phất tay.

“Không, có việc, mau đi báo cho Ngô lão, tiếp theo cần Ngô lão đích thân ra mặt mới được!”

Lý Nghị vừa nói, bước chân càng lúc càng nhanh.

“Đại sư Lý Nghị ngài chậm một chút, chỉ mấy bước mà thôi…”, quả thật chính là mấy bước, từ tầng ba đến tầng bốn thôi.

Nhưng bây giờ Lý Nghị trong lòng nóng nảy.

Không kịp! Không nói hai lời, Lý Nghị gần như là chạy.

Trên đường lên ba tầng, không ít người nhìn thấy đại sư Lý Nghị ngày thường cao cao tại thượng, bình tĩnh lạnh nhạt, lúc này sốt ruột giống như đứa trẻ, họ đều tràn đầy kinh ngạc.

Tầng thứ tư.

Ầm một tiếng, cửa phòng bị mở ra.

“Thầy!”

Một tiếng gọi ầm ĩ lúc này vang lên.

Lúc này Lý Nghị thở hồng hộc, tới bên trong phòng.

Chỉ là nhìn thấy bên trong phòng, Ngô lão lúc này đang đứng cung kính, trên vị trí kia một vị đàn ông trung niên đang ngồi, Lý Nghị ngây ra.

Từ đại sư theo sát cũng dừng bước chân, không dám thở mạnh.

“Cuống cuồng hoảng loạn còn ra thể thống gì?”

Ngô lão giờ phút này, đầu tóc bạc trắng, la rầy một tiếng, khí thế không giận tự uy.

Lý Nghị nhất thời cúi đầu xuống, sắc mặt run run.

“Là Tiểu Lý sao?”

Người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn, cả người mặc trường bào màu đen, rất anh dũng, cho người ta một loại khí tức chèn ép hết sức cường đại.

“Ngụy... đại nhân…”, lão đầu tử Lý Nghị lúc này phù một tiếng, quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Ngô lão giờ phút này vội vàng chắp tay nói: “Ngụy tiên sinh, quả thực xin lỗi, tiểu tử này ngày thường rất trầm ổn, nhưng hôm nay lỗ mãng rồi, thuộc hạ dạy dỗ không nghiêm”.

Lúc này, Từ đại sư thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi trên đất.

Cái quỷ gì đây! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì chứ! Một Tần Ninh khiến ông ta gần như chấn động.

Bây giờ Ngô đại sư! Phân các cao cấp nhất thành Thiên Giao, tư cách là giám định sư già nhất, đối mặt với người đàn ông trung niên vậy mà mở miệng xưng Ngụy tiên sinh?

Ngô lão là ai?

Cho dù là các chủ Vạn Tử Hàng, nhìn thấy Ngô lão cũng phải khách khí, tôn sùng là trưởng giả.

Nhưng lúc này đối mặt người đàn ông trung niên này.

Lại… bứt rứt… bất an… khẩn trương.

Từ đại sư chỉ cảm thấy đầu thiếu dưỡng khí.

Hôm nay là ngày gì?

Rốt cuộc đây đều là những nhân vật nào?

Lúc này, Ngụy tiên sinh cười nói: “Không sao, ta cũng nhìn Tiểu Lý lớn lên, tính cách trầm ổn, làm việc đáng tin, ban đầu ta mới giữ hắn ở lại bên cạnh”.

Ngô lão giờ phút này lau mồ hôi, gật đầu một cái, run run cười một tiếng.

“Đứng lên đi!”

Ngô lão nhìn về phía Đại sư Lý Nghị, trách mắng: “Chuyện gì mà hoảng hốt lo sợ?”

“Ngô lão”.

Đại sư Lý Nghị run rẩy nói: “Vị khách quý dưới lầu kia đưa ra mười bốn món thần binh, giá trị sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh”.

“Hả?”

“Với quyền lợi của ngươi, tự giải quyết là được, cớ gì tới hỏi ta?”

Ngô lão không vui nói.

“Chẳng qua là vị khách kia, nói... nói còn có thứ đồ muốn đưa ra, Lý Nghị cảm thấy, sợ rằng không nắm được chủ ý, cho nên đặc biệt đến hỏi Ngô lão”.

Lý Nghị phù phù một tiếng, lại quỳ xuống trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, nói: “Không ngờ đã làm phiền đến Ngô lão và Ngụy đại nhân”.

Sau lưng, Từ đại sư lúc này cũng phù phù một tiếng, lại quỳ xuống.
Chương 1164: Ngô lão ra tay

“Ồ? Mười mấy món thần bảo?”

Vị Ngụy tiên sinh kia lúc này cười nói: “Ta xem chút”.

Đại sư Lý Nghị không dám trì hoãn, lập tức lấy ra mười mấy món binh khí, bày ở trước mặt.

“Thú vị… bảo khí hạ phẩm, bảo khí trung phẩm, bảo khí thượng phẩm… xem ra vị khách này lai lịch không đơn giản”.

Ngụy tiên sinh cười ha hả nói.

Đại sư Lý Nghị đáp lại: “Những thứ thần bảo của tên này cũng không phải của hắn, mà là từ bên trong khu vực Đào Phẩm thành Thiên Giao…”

“Ồ?”

Ngụy tiên sinh cười nói: “Hắn nói còn có thứ muốn đưa ra?”

“Không sai!”

Nghe đến đây, Ngụy tiên sinh cười nói: “Ngươi nói như vậy, ngược lại ta có chút hứng thú”.

“Ngô Mậu Niên, nếu đã như vậy, ngươi cứ đi xem xem”.

Ngụy tiên sinh cười ha hả nói: “Ta cải trang làm hộ vệ của ngươi, cùng ngươi nhìn xem người thú vị như vậy rốt cuộc là ai!”

Nghe đến lời này, Ngô lão hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Lý Nghị bị dọa sợ, lại một lần nữa quỳ xuống đất.

Từ đại sư vừa mới dậy, lúc này phù phù một tiếng, lại quỳ xuống.

Ngụy tiên sinh cười nói: “Tốt lắm, Lý Nghị, những năm nay ngươi ở thành Thiên Giao cũng tận tâm tận lực, không cần cẩn trọng như vậy, bổn tọa sẽ không ăn ngươi đâu!”

Lý Nghị gật đầu, run run đứng dậy.

Còn Từ đại sư lúc này nào còn dám đứng lên.

Cứ quỳ liên tiếp đi! Ông ta sợ đứng lên, đợi lát nữa còn phải quỳ, sợ là không đứng lên nổi nữa.

Bên trong phòng, Ngô lão lúc này đứng đầu đi ra.

Hai người Ngụy tiên sinh và đại sư Lý Nghị một trái một phải đi theo.

Ba thân ảnh xuống tầng bốn, đến tầng ba… Lúc này, bên trong căn phòng lầu ba.

Ba người Tần Sơn, Chân Võ Xương, Ôn Như Ngọc bây giờ thật sự giống như ngồi bàn chông.

Tần Ninh vẫn còn thứ muốn bán?

Bán cái gì?

Vừa rồi đều đã có giá trị mấy trăm vạn.

Bây giờ ít nhất là giá trị ngàn vạn linh tinh chứ?

Chỉ là bây giờ bọn họ là không dám nghĩ.

Còn Cốc Tân Nguyệt vẫn đứng yên bên cạnh Tần Ninh, mặt tỉnh bơ.

Lúc này Vạn Thiển Thiển cũng tò mò ngồi đối diện nhìn Tần Ninh.

Tên nhãi này rốt cuộc có lai lịch gì?

Ánh mắt cay độc tinh chuẩn.

Thật sự là vượt quá tưởng tượng.

Bây giờ ngay cả đại sư Lý Nghị đều bị hù dọa.

Sợ rằng tiếp theo chắc là Ngô lão tiên sinh tự thân xuất mã chứ?

Mà đối với những điều này, ngược lại Tần Ninh không để ý.

Lúc này trong tay Tần Ninh vuốt ve luân bàn đá mới mua kia.

Món đồ này hắn không dự định bán! Xích Dương Long Luân! Bảo khí siêu phẩm đứng đầu, thậm chí có thể nói là vương khí.

Mà lần đầu tiên nhìn thấy món đồ này, ánh mắt Tần Ninh liền bị hấp dẫn, suy tư cũng từ từ dâng lên.

Một hình ảnh xuất hiện trước mắt.

… Trong hình, hắn năm đó thân là Cửu U đại đế, ngồi ở bên vách núi.

Một thanh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng hắc mang nhàn nhạt.

Không phải kiếm U Khô.

Mà một chuôi trường kiếm thoạt nhìn rất bình thường.

Chất phác không màu mè.

Dần dần, một thân ảnh, một đường bay như tên bắn.

“Tần đại ca”.

Một tiếng gọi gào thét vang lên.

Người đến dáng vẻ chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, mái tóc dài buộc lên, một thân áo xanh, cặp mắt tràn đầy linh động.

Mà nhìn kỹ lại, cặp mắt mang theo chín đường câu ngọc hết sức quỷ dị.

“Thế nào?”

“Ngươi nhìn ta đã phát hiện ra cái gì?”

Người thanh niên cười, trong tay xuất hiện một viên đá.

Hòn đá kia tròn vo, trên khắc luân bàn giống như la bàn, một cây kim đá đặt giữa.

“Xích Dương Long Luân đã từng là thần bảo của Xích Dương Thiên Nhân!”

Người thanh niên vui vẻ nói: “Đây chính là bảo khí siêu phẩm, Tần đại ca, huynh giúp ta tạo thành vương khí được không?”

“Như vậy mới xứng với danh hiệu Phong Vương của ta”.

Nghe đến đây, Tần Ninh đứng dậy, cười nhạt nói: “Nhưng ta không giỏi luyện khí, ta chỉ giỏi luyện đan”.

“Hả? Lại còn có chuyện huynh không biết”.

“Tiểu tử, nói đùa!”.

Tần Ninh híp mắt nói: “Nhưng Xích Dương Long Luân này có thể ngưng tụ đến thiên long, giải phóng ra dung tương vạn dặm, uy lực mạnh mẽ, ngược lại khá xứng với ngươi”.

“Nhưng ta thấy, coi như mài kiếm đá ngược lại rất tốt”.

“Hả?”

Người thanh niên ngây ra.

“Nhạc Duy, ngươi nói xem?”

Người thanh niên nhìn về phía đứa bé bên cạnh, cười nói: “Tần đại ca có phải phí của trời hay không?”

Một món bảo khí siêu phẩm cầm ra mài kiếm?

Nếu như bị đám Vương Giả của đại lục Vạn Thiên biết, nhất định sẽ tìm Tần đại ca liều mạng!

Đứa trẻ tên Nhạc Duy kia toét miệng cười một tiếng, không có mở miệng.

“Tiểu Nhạc Duy, ta đặt tên cho ngươi là muốn cho ngươi chỉ có vui vẻ, giống như âm nhạc thế gian vậy, linh động tâm khí”.

“Ta thấy ngươi học thuật luyện đan với Tần đại ca, tâm tư cũng chạy theo Tần đại ca, không cần ta nữa phải không?”

Nhạc Duy lúc này vẫn cười hắc hắc.

Tần Ninh cười nói: “Tiểu Nhạc Duy thiên phú rất tốt, tương lai ở đại lục Vạn Thiên nhất định có tên húy, chỉ là cái tên này quá khó nghe”.

“Nhạc Duy?”

“Ngược lại chi bằng gọi Ngụy Việt, nguy nga thiên uy, kim việt kêu vang!”

“Ngụy Việt dễ nghe, ta thích”.

Đứa bé lúc này cười, cuối cùng đã mở miệng.

“Giỏi lắm Tiểu Nhạc Duy, nhanh như vậy liền phản bội ta?”

Người thanh niên cười mắng.

“Được rồi, Nhất Phong, Xích Dương Long Luân này quả thật cực kỳ thích hợp với ngươi”.

“Chỉ là với cách của ngươi rất khó khống chế, đồng thuật mắt vãng sinh không chịu nổi khí tức dung nham mạnh mẽ, ta đã thiết lập một cấm chế cho ngươi”.

“Cấm chế này trên thế gian chỉ có ta và ngươi có thể giải, ngày sau ngươi phải sử dụng cẩn thận vật này”.

Nghe đến đây, người thanh niên gật đầu.

“Tần đại ca, sao huynh không học một chút học khí thuật? Giúp nó tăng lên thành vương khí, vậy thì tốt rồi!"

… Hình ảnh kết thúc, Tần Ninh lúc này mở mắt.

Khẽ thở một hơi.

“Thế nào?”

Cốc Tân Nguyệt tinh tế cảm nhận được, trong nháy mắt này, trong lòng Tần Ninh nảy sinh ra một tia phiền muộn, tưởng nhớ, còn có… đau lòng.

“Không sao”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thật ra thì không phải ta sẽ không luyện khí, chỉ là không muốn để hắn dựa quá nhiều vào ngoại vật, hy vọng hắn có thể dựa vào mắt vãng sinh thành công vượt qua người Vương Giả, thành Thánh!”

Cốc Tân Nguyệt nhất thời không hiểu.

Lúc này Tần Ninh từ từ nói: “Xích Dương Long Luân, cấm chế… nên phá bỏ”.

“Năm đó không thích hợp với hắn, nhưng bây giờ lại thích hợp với ta”.

Tần Ninh vừa nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn đá, tỉnh bơ.

Một tiếng két vang lên, lúc này cửa phòng mở ra.

Ba thân ảnh đạp cửa bước vào.

Lão giả cầm đầu đã có tuổi, tóc trắng như tuyết, khí thế khỏe mạnh.

Bên trái, một người đàn ông trung niên đứng khom lưng.

Bên phải chính là đại sư Lý Nghị.

Mà Từ đại sư… không thấy đâu.

Từ đại sư thật sự sợ rồi.

Ông ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Dứt khoát ở bên ngoài phòng chờ.

Ông ta sợ bản thân mình vào, tiếp theo liệu có chết đột ngột hay không đây! Lúc này Vạn Thiển Thiển nhìn thấy ba người, cơ thể ngây ra.

Ngô lão! Thật sự đã đích thân xuất mã.

Đại sư Lý Nghị lúc này đứng sau lưng Ngô lão, mồ hôi sau lưng lạnh toát không ngừng.

Ngô lão cũng vậy.

Ngụy tiên sinh cũng vậy.

Ở bên cạnh thật sự là mồ hôi chảy ướt lưng.

Ông ta chỉ hy vọng Tần Ninh bây giờ thu liễm lại một chút kiêu ngạc, nếu không e rằng sẽ gây ra phiền phức lớn!

“Vị này chính là Tần công tử?”

Ngô lão lúc này bước ra nhìn Tần Ninh khẽ mỉm cười, hòa nhã thân thiết.
Chương 1165: Thẻ hắc kim

Lúc này, Vạn Thiển Thiển đi ra, nhìn thấy Ngô lão, quở trách nói: “Ngô lão lại không nhìn thấy Thiển Thiển rồi sao? Thiển Thiển đã lâu không gặp Ngô lão rồi!”

“Ha ha, tiểu Thiển Thiển, lần giao dịch này cháu coi như là công đầu, Tiểu Thiển Thiển đã lớn rồi”, Ngô lão cười ha hả nói.

Vạn Thiển Thiển ngọt ngào cười một tiếng.

“Đây cũng không phải công lao của cháu”.

Vạn Thiển Thiển tiếp tục nói: “Cô cô Khuynh Tuyết tới, vị Tần công tử này là bạn tốt của cô cô Khuynh Tuyết”.

“Ồ?”

Ánh mắt Ngô lão lại nhìn về phía Tần Ninh.

Chỉ là lúc này, ánh mắt Tần Ninh lại nhìn Ngụy tiên sinh, không nhúc nhích.

Mà Ngụy tiên sinh lúc này cũng nhìn Tần Ninh, ánh mắt kinh ngạc.

Chỉ là hai người lúc này rõ ràng khác nhau.

Tần Ninh nhìn Ngụy tiên sinh này.

Nhưng Ngụy tiên sinh lại nhìn bàn đá trong tay Tần Ninh, ngây ngốc tại chỗ.

Cảnh kỳ quái giữa hai người này đương nhiên là khiến cho Ngô lão bên cạnh cũng cảm nhận thấy.

Ngô lão giờ phút này cũng là nhìn về phía bàn đá trong tay Tần Ninh, vẻ mặt lại kinh hãi.

Tình cảnh lúc này càng trở nên quỷ dị.

Ba người không ai nói một lời, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Một tiếng ừng ực vang lên, phá vỡ yên tĩnh lúc này.

Ánh mắt đám người tập trung trên người Chân Võ Xương.

Lúc này Chân Võ Xương ngượng ngùng đến mức hận không có kẻ hở trên đất để chui vào.

Lúc này Tần Ninh cũng trợn mắt nhìn Chân Võ Xương một cái.

Chỉ là Chân Võ Xương cũng lầ vẻ mặt vô tội.

Ta cũng không muốn mà!

Một hớp nước vừa uống này còn chưa kịp nuốt, cửa đã mở ra.

Bầu không khí trong nháy mắt quỷ dị.

Một hớp trà của hắn ta cắm ở cổ họng quá lâu.

Khó chịu quá!

Ngô lão lúc này cười ha ha nói: “Không biết Tần công tử tiếp theo còn định bán ra cái gì? Là món bảo bối trong tay này sao?”

Lúc này bàn tay Tần Ninh vuốt ve bàn đá, cười nói: “Món đồ này ta không bán”.

“Thứ ta bán là món này”.

Tần Ninh vừa nói, bàn tay vung lên.

Tiểu nhân tượng bùn lúc này xuất hiện.

Đây là món đồ cuối cùng Tần Ninh mua.

Lúc đó Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều nhìn không hiểu, thứ đồ này rốt cuộc sao lại có giá trị.

Ngô lão lúc này ánh mắt tập trung trên người tiểu nhân tượng bùn.

Tiểu nhân tượng bùn nhìn kỹ lại ước chừng cao một bàn tay.

Biểu cảm rất sống động, động tác thanh tú.

Lúc này đại sư Lý Nghị nhìn chốc lát, nhưng lại không nhìn ra môn đạo gì.

Mà Ngô lão nhìn chốc lát liền hô giọng.

“Có con rối thực lực cảnh giới Thiên Nhân”.

Ngô lão cười nói: “Tám ngàn vạn linh tinh!”

“Phụt…”

Một tiếng phun nước vang lên.

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Chân Võ Xương.

Nhưng lần này Chân Võ Xương không để ý có mất thể diện hay không.

Tám ngàn vạn!

Giá trên trời!

Đùa cái gì thế!

Trước đó đã bán nhiều như vậy, cộng lại sáu vạn bảy trăm ngàn, tượng đất này tám ngàn vạn?

Mấy người Tần Sơn, Cốc Tân Nguyệt, Ôn Như Ngọc cũng không khá hơn là bao.

Mặc dù không khoa trương giống như Chân Võ Xương, nhưng cũng kinh ngạc tột đỉnh.

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Vậy cũng không được”.

Ngô lão nghe vậy, từ từ nói: “Tần công tử, con rối cảnh giới Thiên Nhân quả thật là tương đương với một loại bảo khí siêu phẩm”.

“Nhưng con rối này cần linh tinh cực kỳ nhiều để thúc giục, hao phí cực lớn, nếu lại tăng cao thì không thỏa đáng…”

Tần Ninh cười nói: “Ông nói không sai, nhưng còn một điểm ông không thấy rõ!”

Ngô lão nghe đến lời này, ngược lại là tò mò.

“Nhìn kỹ một chút?”

Tần Ninh nhắc nhở một lần: “Nhìn ở hai tay”.

Lời này vừa nói ra, Ngô lão ngồi xuống, từng tia linh khí biến đổi ở ngón tay nó.

Dần dần, ánh mắt Ngô lão trở nên kinh ngạc.

“Nếu đã như vậy thì một trăm triệu tám ngàn vạn đi!”

Lời này vứa nói ra, bên trong căn phòng, tất cả mọi người đều bối rối.

Không có lầm chứ?

Vừa rồi vẫn là tám ngàn vạn, bây giờ là một trăm triệu tám ngàn vạn.

“Ngô lão…”, đại sư Lý Nghị lúc này mặt đầy ngơ ngác.

“Không chỉ là bù nhìn tầng Thiên Nhân, lại còn mang theo một bảo khí siêu phẩm, một trăm triệu tám ngàn vạn không thua thiệt”.

Nghe đến đấy, mấy người giờ mới hiểu.

Một tiểu nhân tượng bùn cỏn con này.

Vậy mà lại có bí mật lớn như thế.

“Tiểu Lý!”

“Có!”

Ngô lão cười ha hả nói: “Đi lấy một tấm thẻ hắc kim cho Tần công tử”.

Hắc kim...

Vượt qua cả khách quý cấp bậc thẻ đen.

“Ngô lão...”

“Không sao, các chủ hỏi, để ta giải thích”.

“Dạ!”

Lý Nghị rời đi…

Ngô lão nhìn về phía Tần Ninh, càng thấy tò mò.

Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên.

Thanh niên như vậy ở trên đại lúc Thiên Ngoại rất ít, nhưng cũng không phải thiên tài tuyệt đỉnh.

Nhưng chỉ là đồ hôm nay Tần Ninh bán ra, từng món đều có giá trị liên thành.

Ánh mắt như vậy, thế gian hiếm thấy.

“Tần công tử, còn có vật gì?”

“À, còn có cái này…”

Tần Ninh vừa nói liền lấy ra một viên đá.

Viên đá đó giống như giao long, cũng là thứ cuối cùng Tần Ninh tiêu phí một trăm linh tinh để mua.

Tần Ninh cười nhạt nói: “Vật này tuy nói trân quý, nhưng nếu muốn nói giá trị thật thì không bằng tượng đất kia”.

“Tính như vậy đi, cho ông bảy ngàn vạn linh tinh”.

Lời này vừa nói ra, Ngô lão lập tức xem tường tận.

Chỉ là xem một lúc lâu vẫn chưa phát hiện ra.

“Trứng giao long Yên Vân – huyền thú cấp chín!”

Một giọng nói từ từ vang lên, cũng mang theo một tia kinh ngạc.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người tập trung trên người đàn ông trung niên sau lưng Ngô lão.

“Xem ra vị hộ vệ bên cạnh Ngô lão, ánh mắt ngược lại khá tốt”, Tần Ninh thản nhiên nói.

Người đàn ông trung niên kia cung kính khom người.

Ngô lão gật đầu nói: “Lão phu mắt vụng về, giao long Yên Vân, huyền thú cấp chín, trưởng thành có thể so với thực lực Vương Giả”.

“Chỉ có điều bồi dưỡng thì hao phí càng lớn, bảy ngàn vạn linh tinh…”

Ngô lão từ từ nói: “Có thể!”

Huyền thú cấp chín!

Có thể xưng Thú Vương.

Giống như Vương Giả của loài người.

Chỉ có điều huyền thú cấp chín từ trước đến giờ thưa thớt.

Khó bắt không nói, trứng… vậy thì càng vô cùng hiếm thấy.

Ai dám đi trộm cắp trong hang ổ huyền thú cấp chín?

Giống như đi trộm tại quê hương của Vương Giả vậy.

Tần Ninh gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, món đồ này cũng bán!”

Vừa nói xong, Tần Ninh lấy ra một cái trống lắc.

Trống lắc kia so với trống lắc của một đứa trẻ bình thường chơi đùa thì không có điểm gì khác.

Đặt lên bàn, Tần Ninh cũng không nói.

Lúc này Ngô lão nhìn vào.

Chỉ là nhìn hồi lâu.

Nhưng Ngô lão mặt đầy không hiểu.

Không nhịn được nhìn người đàn ông trung niên đằng sau.

Người đàn ông kia ánh mắt khẽ ngây ra, cũng không nhận ra được.

Ngô lão có chút kinh ngạc.

Thậm chí ngay cả Ngụy tiên sinh cũng không nhận ra vật này?

Chuyện đến bây giờ ông ta lại không cho rằng Tần Ninh sẽ cầm đồ tùy tiện đến lừa bịp bọn họ.

Ngô lão cung kính nói: “Mời Tần công tử chỉ cho bọn ta đây là vật gì?”

Tần Ninh cười nói: “Ta thấy tùy tùng của ông ánh mắt không tệ, không nhận ra sao?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, ánh mắt ngưng lại.

“Cảnh giới Thiên Nhân cũng không nhìn ra vật này?”, Tần Ninh lại nói.

Nghe đến đây, cho dù là Ngô lão hay Ngụy tiên sinh, hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.

Tần Ninh có thể nhìn ra thực lực một Thiên Nhân áp chế, loại tình huống này đã không phải ánh mắt có thể hình dung.

Mà lúc này, Vạn Thiển Thiển càng không hiểu.

Thiên Nhân?

Bên cạnh Ngô lão từ lúc nào sắp xếp một vị Thiên Nhân đến bảo vệ an toàn?

Làm sao cô ấy lại không biết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom