-
Chương 1166-1170
Chương 1166: Một tỷ, giá trên trời
Tần Ninh giờ phút này cầm trống trong tay, lắc lắc rồi cười nói: "Vốn dĩ không muốn bán cho lắm, nhưng giữ lại thì cũng chẳng dùng đến".
"Cái trống này không bình thường đâu".
Tần Ninh mở miệng, mấy người đều chuyên tâm nghe.
"Mười hai vạn năm trước, đại lục Vạn Thiên có một vị võ giả tinh thông âm luật tên là Âm Phù Nhi!"
"Âm Phù Nhi nhập con đường võ đạo, đến cảnh giới Linh Hải thì lại luôn chậm trễ không tiến lên được".
"Mỗi lần đại nạn tuổi thọ tới thì mới đột phá, kéo dài tuổi thọ".
"Mà mỗi một lần đều là cận kề tuổi thọ thì mới đột phá đến cảnh giới tiếp theo".
"Âm Phù Nhi không hiểu vì sao lại thế".
"Về sau cô ta phát hiện, mỗi lần bản thân cảm giác lòng như tro tàn thì đều ngồi giữa núi rừng, chờ đón cái chết".
"Nghe tiếng chim hót, hoa nở, dòng nước chảy dễ chịu khoan khoái, tiếng sấm vang dội, cứ thế mà cô ta đột phá..."
"Đến lúc cô ta đạt cảnh giới Thiên Võ thì mới tìm ra nguyên nhân".
"Âm luật!"
Tần Ninh từ từ nói, mọi người đều cẩn thận nghe.
"Con đường võ đạo của đại lục Vạn Thiên rất phiền phức".
"Vô Thượng Thần Đế là chúa tể Vạn Thiên, mở ra võ đạo, truyền bá từng đời".
"Đạo âm luật cũng là con đường võ đạo".
"Âm Phù Nhi mượn cơ hội này phát hiện ra thiên phú của mình".
"Cô ta cũng không tinh thông con đường của võ giả bình thường, kết quả là mở ra lối riêng".
"Chuyên tu âm luật, bái phỏng rất nhiều người giỏi âm luật tại đại lục Vạn Thiên, lấy âm nhập võ đạo!"
"Mà cuối cùng, cô ta cũng có ngày giác ngộ".
"Từ đó trở đi, chỉ trong trăm năm, cô ta đi từ cảnh giới Thiên Võ đến thẳng Vương Giả".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trăm năm thời gian, từ Thiên Võ đến Vương Giả!
Không nói đến việc đạt cảnh giới Vương Giả khó khăn cỡ nào, vẻn vẹn là trăm năm thời gian cũng đủ để khiến người kinh sợ.
"Được xưng là Âm Vương!"
Ngô lão nghe vậy thì gật đầu nói: "Cho tới nay, truyền thuyết về Âm Vương luôn ở đó, không nghĩ tới thật sự có việc này".
"Chuyện của mười hai vạn năm trước, ông về hỏi Nhất Vương nhà ông, kiểu gì chẳng biết".
Nghe vậy, Ngô lão lại cười khổ.
Nhất Vương!
Đừng nói là lão ta, dù là các chủ Vạn Tử Hàng muốn gặp một lần còn khó như lên trời.
Vị lão tổng các chủ từ chín vạn năm trước cũng đã danh chấn đại lục Vạn Thiên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mà Âm Vương truyền thừa ra tứ đại Vương khí!"
"Một đàn, hai sáo, ba trống, bốn nhị!"
"Đàn Phủ Uyên chế tạo ra để nhớ đến tình yêu cả đời của cô ta".
"Sáo Thụ Thiên là vì tưởng niệm người con gái".
"Trống Song Đồng thì là vì cháu ngoại".
"Cuối cùng là đàn nhị Khiên Thiên... tự tạo ra cho chính cô ta..."
Tần Ninh từ từ nói: "Người này cũng là Vương Giả một đời, sau khi tứ đại Vương khí biến mất thì liền không thấy tung tích".
"Mười hai vạn năm qua, không một người biết được tin tức".
Nói đến đây, Ngô lão như vẫn không rõ.
Cái trống lúc lắc này nhìn như tiểu đồ chơi của trẻ con mà lại là... trống Song Đồng!
Vương khí!
Giờ khắc này, đại sảnh tràn đầy tiếng hít thở nặng nề.
Dù là ai cũng không giữ nổi sự bình tĩnh.
Vương khí!
Đó là bảo vật giá trên trời.
Không ai chịu bán!
"Đây chính là trống Song Đồng!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Mê hoặc nhân tâm, tịnh hóa lòng người, có thể nói là món bảo vật mà rất nhiều thần binh lợi khí trong con đường võ đạo cũng không sánh bằng!"
Ngô lão biết trống Song Đồng.
Từ Cửu Môn lên tới Vương Giả.
Âm thanh của trống này có thể giết người cũng có thể cứu người.
Đây chính là sự kỳ diệu của âm luật.
Chỉ là lão ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ.
Lại gặp được trống Song Đồng ở đây.
"Xin hỏi Tần công tử!"
Ngô lão giờ phút này cực kì trịnh trọng nói: "Làm thế nào để nghiệm chứng được đây là trống Song Đồng?"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Âm Vương chế tạo bốn món Vương khí này ở các thời điểm khác nhau với các xúc cảm khác nhau".
"Trống này là làm cho cháu ngoại, nhưng một khi thể hiện thần uy của nó ra thì sẽ xuất hiện một đứa trẻ tay cầm trống lúc lắc, điểm này sẽ không ai làm giả được hết".
Nói xong, Tần Ninh liếc qua người tùy tùng trung niên phía sau Ngô lão, không quan tâm nói: "Tùy tùng này của ông chắc sẽ biết".
Ngô lão giờ phút này quay người nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
Ngụy tiên sinh gật đầu nói: "Lão tổng các chủ đã từng nói, quả thật là như thế".
Ngô lão giờ phút này yên lòng.
Tần Ninh cầm trống nhỏ, từ từ lúc lắc.
Dần dần, tiếng trống vang lên, mọi người trong gian phòng giống như hòa mình vào con đường giữa đồng ruộng.
Cách đó không xa có nông phu cắt lúa mạch, chó đuổi theo đám trẻ con chơi đùa, hết thảy khiến người ta cảm thấy thanh thản trong lòng.
Phảng phất như tránh xa võ đạo, cách xa phân tranh, cách xa tất thảy mọi thứ trên thế gian.
Chỉ có bức tranh này mới khiến cho người ta yên ổn, để cho người ta mê mẩn...
Đông đông đông...
Thanh âm dồn dập vang lên, mọi người tỉnh dậy từ trong cảnh tượng kia.
Giờ phút này, hai người Ngô lão cùng Ngụy tiên sinh đều có ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả bọn họ cũng bị mê hoặc.
"Không biết Tần công tử dự định bán ra với giá nào?", Ngô lão giờ phút này khách khí nói.
"Trống Song Đồng này có giá trị không bằng đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên, nhưng tóm lại là Vương khí, chỉ có điều thì hơi bị hư hại một chút".
"Nhưng ta nghĩ Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương hẳn là có cách sửa lại".
"Đã như vậy, một tỷ linh tinh!"
Một tiếng rầm lúc này vang lên.
Cửa phòng mở ra, ở giữa là một thân ảnh ngã nhào trên đất.
Chính là Lý Nghị đại sư.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nghị đại sư giờ phút này một mặt bàng hoàng.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Mới vừa rồi còn một trăm tám mươi triệu, hiện tại làm sao lại một tỷ!
Một tỷ, giá trên trời mà!
Giao dịch cỡ này chỉ sợ là Ngô lão cũng không đủ quyền hạn!
Ngô lão nghe vậy thì gật đầu nói: "Đúng là đáng giá!"
"Ông cũng không cần lo lắng ta làm giả, tùy tùng của ông hẳn là có thể kết luận có phải giả hay không".
"Còn nữa, nếu như là giả, ông bảo Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương tới tìm ta, ta chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, cũng chạy không thoát".
Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Giờ phút này, Chân Võ Xương nhìn Tần Ninh với ánh mắt đờ đẫn.
Làm bộ!
Con mẹ nó, giỏi làm bộ thật đấy!
Đứng ngay trước mặt giám định sư số một của Vạn Thiên các mà lại lạnh nhạt như thế.
Mà hết lần này tới lần khác đều khiến người ta cảm thấy hết thảy là đương nhiên.
Ngô lão chắp tay cười nói: "Cũng không phải, chỉ là quyền hạn của lão hủ không lớn như vậy, trên một tỷ linh tinh..."
"Người tùy tùng sau lưng ông hẳn là có thể chứ?"
Tần Ninh lần nữa nói: "Vạn Thiên các tuy là bá chủ của đại lục Vạn Thiên, thế nhưng nếu ta nhớ không lầm thì chín vạn năm qua, đại lục Vạn Thiên xuất hiện hai thế lực đại siêu cấp đang đuổi theo Vạn Thiên các".
"Tựa hồ là Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Ngô lão thay đổi vài phần.
Nếu bán Vương khí cho Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia thì không nghi ngờ gì chính là tổn thất lớn của Vạn Thiên các.
Những năm gần đây, sở dĩ Vạn Thiên các mở rộng phân các, thậm chí tổng các chủ để cho những người con của mình lần lượt tọa trấn các đại phân các, chính là bởi vì cảm nhận được áp lực quật khởi của Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia.
Thiên Bảo lâu!
Thương hội Diệp gia.
Hai nơi này có tốc độ quật khởi cực nhanh trong suốt chín vạn năm qua.
Hơn nữa, nghe nói phía sau có hai vị Vương Giả làm chỗ dựa, tin tức là thật hay không thì lão ta cũng không biết.
Trong thành Thiên Giao này có một đại phân các của Vạn Thiên các, nhưng cũng có của Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia.
"Tần công tử nói sai rồi, Vạn Thiên các đương nhiên sẽ mua!"
Ngụy tiên sinh đứng sau lưng Ngô lão giờ phút này rốt cục mở miệng.
Ngô lão không có quyền hạn này.
Ông ta có!
Chương 1167: Người ngươi chăm sóc đang ở đâu?
Ngụy tiên sinh giờ phút này đi ra, tiếp nhận thẻ đen trong tay Lý Nghị.
Ánh sáng lóe lên, phía trên thẻ đen xuất hiện hai hàng chữ.
Tính danh: Tần Ninh!
Dự trữ: Một tỷ hai năm ngàn vạn linh tinh!
Ngụy tiên sinh giao thẻ đen cho Tần Ninh.
Tần Ninh sờ vào thẻ đen, cười nhạt nói: "Xem ra Vạn Thiên các của thành Thiên Giao thú vị thật đấy, quyền hạn của một vị giám định sư cao cấp mà còn không bằng tùy tùng?"
Nghe đến lời này, Ngụy tiên sinh cười nhạt nói: "Tần công tử đã sớm nhìn ra tại hạ cũng không phải là tùy tùng, sao còn phải nói như vậy làm gì?"
Ngô lão giờ phút này cũng là thở ra một hơi.
Ngụy tiên sinh giả bộ làm tùy tùng của lão ta thật sự khiến lão ta rất áp lực.
"Thì ra là thế".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như, thế giao dịch đến đây là kết thúc, ba món đồ vật này. Vạn Thiên các cất kỹ đi".
Tần Ninh đứng dậy, muốn rời đi.
Ngụy tiên sinh giờ phút này lại đột nhiên nói: "Tần công tử, Ngụy mỗ đường đột, không biết Xích Dương Long Luân trong tay Tần công tử có thể bán không?"
Xích Dương Long Luân!
Lời này vừa nói ra, mắt Lý Nghị đại sư sáng lên.
Bảo khí siêu phẩm mà Phong Vương đã từng sử dụng, gần với cấp bậc Vương khí.
Nghe đến lời này, bàn tay vuốt ve bàn đá của Tần Ninh lúc này bỗng nắm chặt mấy phần.
"Không bán!"
Ngụy tiên sinh nghe đến lời này, lại càng thêm sốt ruột nói: "Ta nguyện bỏ một tỷ linh tinh mua lại!"
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Lý Nghị đại sư.
Đến cả Ngô lão cùng mấy người Cốc Tân Nguyệt cũng đều sửng sốt.
Ngụy tiên sinh lại coi trọng một món bảo khí siêu phẩm hơn cả Vương khí.
Chuyện này quá là kì quái!
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói không bán!"
Giọng nói của Tần Ninh giờ phút này trở nên lạnh lùng.
Lần này lại khiến Cốc Tân Nguyệt rất tò mò.
Tần Ninh tuy nói xưa nay đối xử với người bên ngoài tương đối lãnh đạm.
Thế nhưng còn không đến mức sau hai ba câu nói liền từ chối như thế.
Ngô lão giờ phút này cũng tỏ ra khó coi.
Vị đại nhân này, đừng nói lão ta, kể cả là Vạn Tử Hàng cũng phải khách khí ứng phó.
Thậm chí các chủ tổng các cũng sẽ không dám kiêu ngạo.
Tần Ninh nói như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Ngụy tiên sinh không vui.
Chỉ là giờ phút này lại không thấy Ngụy tiên sinh lên cơn thịnh nộ.
"Tần Ninh công tử, tha thứ cho tại hạ mạo muội!"
Ngụy tiên sinh tiếp tục nói: "Xích Dương Long Luân này, trên thế gian chỉ sợ ngoại trừ tại hạ ra thì không ai có thể mở được!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh càng là không hiểu.
Tần Ninh nhìn Ngụy tiên sinh, lạnh lùng cười một tiếng.
"Thật sao? Ngươ tự tin thật đấy, cho dù ngươi nhìn thấy phong ấn thì cũng có thể giải ra được sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngụy tiên sinh trở nên cứng ngắc.
Tần Ninh lại cười nói: "Câu nói này hẳn là ta nói mới đúng, thế gian này ngoại trừ ta ra thì không ai có thể lần nữa điều khiển Xích Dương Long Luân này!"
Nói xong, bàn đá trong tay Tần Ninh lóe sáng.
Tiếng vỡ vụn vang lên tạch tạch.
Trong khoảnh khắc, bàn đá kia giống như sống lại.
Ánh sáng trên bàn đá lóe lên.
Từng luồng khí tức thần thánh lúc này để lộ ra.
Mà khi khí tức kia không ngừng ngưng tụ.
Bàn đá lúc này mang theo màu đỏ rực.
Bên rìa bàn đá xuất hiện chín cột sáng nhỏ xíu.
Cột sáng lóe lên, chín con rồng lao nhanh gào thét.
Thạch châm ở trung tâm bàn đá lúc này càng thêm không ngừng xoay tròn.
"Xích Dương Hỏa Long!"
"Phong cấm đã được phá giải..."
Ngụy tiên sinh giờ phút này ngẩn ngơ.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngụy tiên sinh.
Trong hình ảnh đó.
Cửu U Đại Đế ngồi ngay ngắn ở bên vách núi.
Phong Vương vui vẻ khôn xiết cầm Xích Dương Long Luân khoe với Cửu U Đại Đế.
Cửu U Đại Đế nói thể chất của Phong Vương không thích hợp với sự nóng rực của Xích Dương Long Luân cho nên lập ra phong cấm để Phong Vương có thể khống chế dễ hơn.
Cửu U Đại Đế còn nói.
Thế gian này không ai có thể phá phong cấm của hắn.
Ông ta vững tin lời của Cửu U Đại Đế là thật.
Bởi vì lúc ấy ở Cửu U đại lục.
Cho dù là Tứ Đại Thiên Vương trước mặt Cửu U Đại Đế, không, nói đúng ra là U Vương, hoặc là U Hoàng cũng không phải là đối thủ.
Người ngoài vẫn cho rằng Tứ Đại Thiên Vương ngang bằng với U Vương.
Thế nhưng trên thực tế thì sao?
U Vương đã từng lần lượt đánh bại bốn người này, mà lại không chút tốn sức.
Mà năm đó, U Vương đã từng lấy một địch bốn, luận bàn với bốn người.
Chuyện này người biết rất ít.
Bởi vì kết quả là U Vương thắng!
Tứ Đại Thiên Vương coi đây là sỉ nhục.
Cho nên chuyện ấy, ngoại trừ ông ta cùng Phong Vương ra thì không ai biết hết.
Bởi vì lúc ấy ông ta chỉ là một đan đồng nhỏ dưới trướng U Vương.
Bởi vì lúc ấy tên ông ta là Nhạc Duy!
Chuyện cũ hiện lên ở trước mắt, tâm trí Ngụy tiên sinh giờ phút này run lên.
Duy chỉ có U Vương có thể mở ra.
Vì sao Tần Ninh mở ra được?
Không có khả năng!
Trừ phi...
Ngụy tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo một tia không thể tin.
Thật lâu mà không thể bình tĩnh lại nổi.
Giờ phút này, mọi người trong gian phòng đều ngạc nhiên.
Chuyện này có gì đó sai sai.
Cốc Tân Nguyệt là hiểu nhất.
Chẳng lẽ người này... là người quen của Tần Ninh kiếp trước?
"Ngươi không phải nói ngoại trừ ngươi không ai có thể mở ra sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh một câu rơi xuống, một con Hỏa Long từ trong Xích Dương Long Luân kia lao vùn vụt ra, quấn quanh Tần Ninh.
Khí tức cực nóng khiến cho nhiệt độ của gian phòng nhiệt độ đều dâng cao.
"Ngươi..."
Ngụy tiên sinh giờ phút này nghẹn họng.
Không!
Không thể nào là hắn!
Ngụy tiên sinh cảm giác bản thân như điên lên!
Chỉ là, năm đó U Vương đi đâu, người ngoài không biết nhưng ông ta biết.
U Vương tọa hóa!
Không sai, một vạn tuổi, U Vương tọa hóa.
Thế nhưng, ông ta đột nhiên nghĩ đến những lời mà U Vương nói lúc ấy.
"Tiểu Việt, bản vương rồi sẽ trở lại đại lục Vạn Thiên".
"Tiểu Việt, thời gian sẽ không lâu, tám vạn năm sau ta nhất định trở về!"
"Chỉ là đến lúc đó bản vương sẽ mang bộ dạng khác, ngươi cùng Nhất Phong phải còn sống thật tốt, đợi ta trở về dẫn các ngươi quân lâm thiên hạ!"
"Nhớ kỹ, phải săn sóc Nhất Phong".
"Ngày sau ngươi đi theo bên người Nhất Phong, hắn chết ngươi chết, hắn sống ngươi sống!"
Một câu nói kia nổi lên từ trong màn ký ức đã được phủ bụi.
Ngụy tiên sinh giờ phút này hơi run rẩy.
Giờ khắc này Ngô lão thật sự không hiểu vì sao.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Ngụy tiên sinh vì sao mà tỏ ra khác thường như vậy!
Ở đây chỉ có lão ta cùng Lý Nghị biết.
Vị Ngụy tiên sinh trước mắt này chính là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt uy danh hiển hách của Vạn Thiên các hiện nay!
Một trong tam vương đại danh đỉnh đỉnh của Vạn Thiên các.
Tuy không có thực lực Vương Giả nhưng lại có danh xưng là Vương Giả.
Đừng nói là Vạn Tử Hàng, dù là tổng các chủ Vạn Cửu Thiên Cửu Thiên Vương đối mặt với vị Ngụy tiên sinh này thì cũng phải khách khí.
Đừng nhìn dáng vẻ trung niên của Ngụy tiên sinh mà lầm tưởng, thực ra ông ta đã chín vạn năm tuổi rồi.
Chỉ có điều, ông ta được người xưng là Quỷ Đan Vương là nhờ một tay đan thuật quỷ thần khó lường, dữ cho vẻ ngoài của mình không già đi cũng không khó.
Nhưng bây giờ Ngụy tiên sinh lại là nhìn Tần Ninh với ánh mắt ẩn chứa mấy phần khó có thể tin, mấy phần rung động mấy phần bàng hoàng...
Tần Ninh giờ phút này cất đi Hỏa Long, từ từ nói: "Nhạc Duy, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Một câu!
Ngụy Việt giờ phút này hoàn toàn chết đứng.
Thật là... U Vương!
Hắn... Trở về!
Chương 1168: Quỷ Đan Vương Ngụy Việt
Cái tên Nhạc Duy này!
Trên đại lục Vạn Thiên, ngoại trừ U Vương và Phong Vương ra thì không có ai biết được.
Ông vẫn luôn sử dụng cái tên Ngụy Việt do U Vương ban tặng để hành tẩu khắp đại lục Vạn Thiên.
"Nhạc Duy, ta hỏi ngươi, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Tần Ninh lần nữa mở miệng nói: "Ngươi cao cao tại thượng như vậy, người mà ngươi phải chăm sóc đâu rồi?"
Bầu không khí tại lúc này trở nên ngưng đọng.
Ngô lão thấy tình thế không đúng thì vội nói: "Tần công tử, ngài nhận lầm người rồi, vị này là Ngụy tiên sinh, tên là Ngụy Việt chứ không phải Nhạc Duy gì cả!"
Ngụy Việt!
Vạn Thiển Thiển ở bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng.
Một trong tam vương của Vạn Thiên các - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt?
Là ông ta?
Vạn Thiển Thiển trước giờ chưa từng được gặp vị Ngụy tiên sinh thần thánh đó.
Là ông ta sao?
Chắc chắn rồi!
Nếu không phải là Ngụy tiên sinh, làm sao có thể khiến cho Ngô lão tôn kính như thế, khiến Lý Nghị sợ hãi như thế?
Vạn Thiển Thiển nhất thời ngạc nhiên.
Tần Ninh giờ phút này căn bản không để ý tới Ngô lão.
Hắn sải bước ra, nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
"Nhạc Duy, người đâu? Người ở đâu rồi?"
Đến câu này, Tần Ninh cơ hồ là quát lên.
Trong chớp nhoáng này, Cốc Tân Nguyệt lẫn Tần Sơn cũng được đều cảm giác Tần Ninh trước mắt giống như là đổi thành người khác.
Trở nên... Không cách nào ức chế tâm tình của mình.
Cảnh tượng tại lúc này yên tĩnh như chết.
Phanh...
Chỉ là đột nhiên, một tiếng “ầm” vang lên.
Ngụy Việt quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thật sâu.
"Ta..."
"Ta..."
Trong lúc nhất thời, Ngụy Việt không nói nổi câu nào.
Ngô lão cùng Lý Nghị đại sư bên cạnh càng thêm tái mặt, hoàng hốt muốn đỡ Ngụy tiên sinh lên.
Chỉ là, mặc cho hai người kéo thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Giờ khắc này gian phòng loạn lạc vô cùng.
...
Mà cùng lúc đó, trên tầng thứ tư của Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết sóng vai mà đi.
"Khuynh Tuyết, muội tự mình đến lại khiến cho ta kinh ngạc đấy, xem ra là cha cảm nhận được áp lực mà Thiên Bảo lâu cùng Diệp thị sẽ tạo ra đây mà!"
Một người đàn ông trung niên đứng chắp tay, tóc dài buộc lên, một thân trường bào màu vàng kim nhạt có vẻ khá là uy nghi.
Chính là các chủ Vạn Thiên các tại thành Thiên Giao - Vạn Tử Hàng!
Vạn Tử Hàng là con thứ mười chín của tổng các chủ Vạn Thiên các hiện nay.
Trong số rất nhiều người con của Vạn Cửu Thiên cũng coi như tương đối xuất sắc, nếu không cũng sẽ không được phái tới trông coi phân các ở thành Thiên Giao.
Mà Vạn Khuynh Tuyết là người con thứ chín mươi mốt.
Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí giám sát sứ.
Trong Vạn Thiên các, giám sát sứ cũng có quyền lực rất lớn, không thua gì các chủ.
"Khuynh Tuyết, nói thật, muội đạt đến vị trí giám sát sứ nhanh như thế thật khiến cho ta rất kinh ngạc".
Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Thập cửu ca kinh ngạc cái gì? Thật ra đây cũng không phải là năng lực của một mình ta mà là ta... có được quý nhân tương trợ!"
"Ồ? Quý nhân như thế, ta cũng rất muốn biết".
Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Nhắc tới cũng trùng hợp, bởi vì hắn mà ta mới có thể đạt được sự ủng hộ của Ngụy tiên sinh, cha mới đối với ta ưu ái có thừa như hiện nay".
Lời này vừa nói ra, Vạn Tử Hàng đều rất kinh ngạc.
Quỷ Đan Vương Ngụy Việt!
Loạn Khí Vương Lôi Hãn Thanh.
Thánh Trận Vương Văn Đạt Bác.
Không phải Vương mà lại là Vương!
Ba người này có vị trí và quyền lên tiếng vô cùng quan trọng trong Vạn Thiên các, cho dù là cha của bọn họ Vạn Cửu Thiên cũng sẽ nói năng rất thận trọng với ba người này.
Ba người này đều là những nhân vật đi tới cực hạn về các mảng đan thuật, khí thuật cùng trận thuật.
Huyền Đan Sư cửu phẩm, Vương khí Đoán Tạo sư cùng Huyền trận sư cấp chín.
Đây là thực lực cấp bậc cao nhất tại đại lục Vạn Thiên.
Vạn Khuynh Tuyết có thể làm cho Ngụy tiên sinh ưu ái có thừa.
Tương lai nhất định có thân phận không thấp.
"Còn phải cảm ơn Tần Ninh công tử kia", Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Lúc trước cũng là hắn trợ giúp ta".
Vạn Khuynh Tuyết không nghĩ nhiều về chuyện này, nói: "Thập cửu ca muốn gặp không?"
"Được!"
"Hắn đang ở ngay phía dưới bán những món thần binh pháp bảo mình vừa mua được, ta dẫn thập cửu ca đi xem một chút nhé?"
"Ồ? Muội càng nói ta lại càng cảm giác đây là một người thú vị!"
Vạn Tử Hàng cười ha ha nói: "Khu đào hàng của Vạn Thiên các mà cũng có tuyệt thế trân bảo sao?"
"Người bên ngoài chưa chắc, thế nhưng hắn nhất định có thể!", Vạn Khuynh Tuyết cười thần bí nói: "Nói không chừng có thể đào đến một món Vương khí đấy!"
Vạn Tử Hàng càng là buồn bực.
Kỳ tài như thế mà Vạn Khuynh Tuyết có thể gặp được.
Người em gái nhỏ tuổi này của ông ta quả nhiên là không giống bình thường.
Hai người cùng nhau đi tới tầng thứ ba.
Giờ phút này, Từ đại sư ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy các chủ nhà mình đích thân đến thì lập tức hành lễ.
"Các chủ đại nhân, bên trong... hình như không ổn lắm".
"Ừm??"
Vạn Tử Hàng nhíu mày.
Từ đại sư vội vàng nói: "Vốn dĩ bên trong đang bán đồ rất thuận lợi".
"Tần công tử tựa hồ như đào được một món Vương khí tên là trống Song Đồng gì đó, Ngô lão đích thân mua lại".
"Thế nhưng sau đó, một Ngụy tiên sinh nào đó đi theo Ngô lão đến muốn mua một món đồ của Tần công tử, Tần công tử không bán, bên trong liền trở nên không được bình thường..."
Từ đại sư nói xong, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết hoàn toàn sửng sốt.
Thật sự đào được Vương khí?
Tần Ninh này...
"Đi vào xem một chút đi!"
Vạn Tử Hàng giờ phút này đẩy cửa vào.
Chỉ là cảnh tượng trong gian phòng lại khiến cho Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết ngơ ngác, ở ngay cửa phòng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
"Ngụy tiên sinh?"
"Ngụy tiên sinh?"
Cơ hồ là cùng một lúc, hai người ánh mắt ngẩn ngơ.
Ngụy Việt quỳ trước Tần Ninh?
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này vội vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, vị này là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt của Vạn Thiên các chúng ta, không biết Ngụy tiên sinh đã xảy ra chuyện gì mà Tần công tử..."
"Cô hỏi ông ta đi thì hơn!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Nhưng giọng nói lại mang theo một tia bài xích.
Quỷ Đan Vương!
Ngụy Việt!
Giờ khắc này, mấy người Tần Sơn, Chân Võ Xương hoàn toàn không hiểu gì.
Trên đại lục Vạn Thiên này, người không biết Quỷ Đan Vương Ngụy Việt cực ít.
Vị Vương mà không phải Vương này có tài năng đan thuật quỷ thần khó lường.
Ở trong Vạn Thiên các có thể nói là cao cao tại thượng.
Chỉ là...
Chỉ là hiện tại vì sao lại quỳ trước Tần Ninh?
Đừng nói là bọn họ, đến cả mầy người Ngô lão, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này cũng không hiểu gì.
Tần Ninh cũng lười phải nhiều lời, quay người rời đi.
Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc cùng Chân Võ Xương lập tức đuổi theo.
Mấy thân ảnh đi về phía tiểu viện ở ven nội thành.
Trên đường đi, Tần Ninh không hề mở miệng, mấy người cũng không hỏi.
Mà giờ khắc này, trong Vạn Thiên các.
Ngụy Việt ánh mắt tan rã, ngây ra như phỗng mà quỳ.
Hắn trở về!
Thật sự trở về!
Người biết ông ta tên là Nhạc Duy chỉ có hai người Phong Vương cùng U Vương.
Người có thể phá vỡ Xích Dương Long Luân chỉ có một mình U Vương.
Mà hắn một mực hỏi: Người mà ngươi bảo vệ đâu rồi?
Người ông ta bảo vệ là ai?
Phong Vương!
Phong Vương chết!
U Vương... nổi giận!
Giờ khắc này, nội tâm Ngụy Việt vô cùng luống cuống.
"Ngụy tiên sinh rốt cuộc sao vậy?", Vạn Tử Hàng giờ phút này ngơ ngác.
Ông ta vốn dĩ không biết gì!
Chỉ là Ngụy Việt lại không nhìn ai cả, ngơ ngác rời khỏi Vạn Thiên các, đuổi theo bước chân của mấy người Tần Ninh...
Chương 1169: Một quỳ không dậy
Ở ven nội thành Thiên Giao.
Trong đình viện mà Chân Võ thành mua ở thành Thiên Giao.
Nhóm Tần Ninh đã trở về.
"Đại ca, năm ngày sau sẽ bắt đầu hội đấu giá, đến lúc đó mua được Vô Tương Bảo Trúc, Chân Võ thành chủ cùng tiên tử Linh Nguyệt bên kia hoàn mỹ đạt được Bồ Đề Linh Diệp thì ta sẽ bắt đầu luyện chế giúp huynh”.
"Đại ca đợi thêm năm ngày là được rồi".
Tần Sơn gật đầu.
Hôm nay có cảm giác như mơ.
Đến bây giờ hắn ta đều gần như không kịp phản ứng.
"Tần công tử".
Giờ phút này, Chân Võ Xương đi vào đại sảnh, chắp tay nói: "Ngụy Việt tiên sinh kia quỳ theo tới ngoài cửa, làm sao bây giờ?"
"Hắn ta nếu muốn quỳ thì cứ quỳ, quan tâm làm gì?"
"Thế nhưng...", Chân Võ Xương kêu khổ trong lòng.
Thế nhưng đó là một trong tam vương của Vạn Thiên - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt!
Đứng ngạo nghễ tại toàn bộ đại lục Vạn Thiên, sự tồn tại gần với Vương Giả của đại lục Vạn Thiên.
Ông ta cứ quỳ như vậy ở bên ngoài tòa nhà mà Chân Võ thành mua, lỡ mà bị người hiểu lầm thì Chân Võ thành bọn họ...
Còn không bằng một ngón tay của Vạn Thiên các đấy được không?
"Nhưng mà cái gì? Xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Linh Phàm cùng Linh Thiên ở bên thì sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Làm sao đi ra ngoài nửa ngày mà lại xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Ba người cùng nhau đi ra, hai người lập tức quấn lấy, đòi Chân Võ Xương kể chuyện.
Chân Võ Xương giờ phút này muốn nói nhưng là lại không dám, cuối cùng bị cuốn đến phát phiền, chỉ có thể nói: "Hai người các ngươi nhanh chóng báo cho tiên tử Linh Nguyệt đi, Bồ Đề Linh Diệp nhất định phải tìm đến, trả cái giá lớn hơn nữa cũng đều đáng giá".
"Việc đã đến nước này, đây là lời khuyên, hi vọng hai người có thể để tâm".
Linh Phàm cùng Linh Thiên càng không hiểu.
Trong phòng, Tần Sơn từ từ nói: "Tam đệ, thế này có ổn không?"
"Quỷ Đan Vương Ngụy Việt rất được Vạn Cửu Thiên tín nhiệm và coi trọng để ủy thác trách nhiệm".
"Mọi chuyện trong Vạn Thiên các, Vạn Cửu Thiên đều biết".
"Thế này..."
"Không sao đâu đại ca".
Tần Ninh cười nói: "Hắn ta muốn quỳ thì cứ quỳ đi!"
Giờ này, ở ngoài khu nhà.
Ngụy Việt quỳ gối xuống, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Cách đó không xa có không ít người vây xem.
Mà người Vạn Thiên các tại thành Thiên Giao giờ phút này cũng đứng từ xa nhìn, không dám tới gần.
Cùng lúc, ở trong Vạn Thiên các.
"Cái gì?"
Vạn Tử Hàng kinh hãi hô lên.
"Ngụy tiên sinh... quỳ trước phủ đệ của Tần Ninh?"
Vạn Tử Hàng lập tức luống cuống.
Ngụy tiên sinh là người phương nào?
Phụ tá đắc lực của cha, đến cả ông nội cũng cực kỳ coi trọng.
Ở trong Vạn Thiên các, quyền thế cao nhất là ông nội, nhân xưng Nhất Vương - một vị Vương Giả lâu đời.
Mà ngoài ra thì chính là cha của ông ta - Vạn Cửu Thiên - đương gia hiện tại, được gọi Cửu Thiên Vương.
Ngay sau đó chính là ba vị Vương mà không phải Vương - Quỷ Đan Vương, Loạn Khí Vương cùng Thánh Trận Vương.
Nhưng bây giờ Quỷ Đan Vương đi vào thành Thiên Giao, quỳ trước mặt một tên nhóc cảnh giới Vạn Nguyên.
Còn ra thể thống gì nữa?
Nếu cha mà biết...
Vạn Tử Hàng sầm mặt lại nói: "Không thể để cho Tần Ninh kia làm loạn được, Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên các há có thể khép nép với hắn như thế”.
"Thập cửu ca".
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này đứng dậy, vội vàng nói: "Mọi chuyện còn bí ẩn, thập cửu ca chớ nên vội vàng thì hơn".
"Thập cửu ca còn nhớ ta từng nói Tần Ninh bất phàm hay không".
Vạn Khuynh Tuyết trấn an Vạn Tử Hàng, lần nữa nói: "Ban đầu ở Bắc Lan, kẻ này làm loạn tứ phương, để cho nhị ca của hắn thống nhất Bắc Lan, thành lập Thái Hư tông".
"Về sau kẻ này đến Trung Lan, tựa hồ có quan hệ không cạn với Vân Vương - các chủ Thanh Ninh các".
"Theo ta được biết, Thanh Ninh các suýt thì đại chiến với Thiên Đế các, dường như người này lại trở thành mấu chốt ngăn cản trong bóng tối".
"Cụ thể chi tiết ra sao, người của Thanh Ninh mà biết thì ai cũng câm như hến, căn bản không nghe ngóng được gì".
Vân Vương!
Vạn Tử Hàng giờ phút này giật mình.
Vân Vương cũng không phải là Vương Giả lâu đời như là cha cùng ông nội.
Năm đó, khi Vân Vương chỉ là Thanh Vân Thiên Nhân thì cha cùng ông nội đã trở thành Vương Giả.
Trên thực tế, Vân Vương này có thể nói là nhân tài mới nổi.
Năm đó Thanh Vân Thiên Nhân nương tựa theo uy danh của sư tôn U Vương, ở đại lục Thương Lan có thể nói là một tay che trời, không người dám động.
Thật sự là không ai dám động.
Ai mà không biết U Vương bao che người nhà?
Hơn nữa, U Vương cũng không phải một mình mà giao hảo với không dưới mười vị Vương Giả.
Trong đó, nức tiếng xa gần chính là Lý Nhất Phong - Vãng Sinh Đồng chi Vương - Phong Vương!
Mà sau đó U Vương biến mất vô tung.
Có người nói là tọa hóa, có người nói là bước phá hư, không phi thăng thành thánh.
Cũng bất kể điều gì, U Vương cho dù không ở thì vẫn không ai dám động vào Thanh Vân Thiên Nhân.
Khi đó, Phong Vương còn ở đây!
Mà sau đó, Phong Vương chết bất đắc kỳ tử.
Không ai biết nguyên nhân cụ thể.
Lúc này, Thanh Ninh các do Thanh Vân Thiên Nhân sáng tạo đã rất khí thế.
Mà mấu chốt nhất là lúc này, Thanh Vân Thiên Nhân thành Vương Giả!
Một vị Vương Giả sinh ra thì đương nhiên sẽ khiến cho toàn bộ Thanh Ninh các ngồi ngay ngắn ở đại lục Thương Lan.
Trên thực tế, hiện nay Thanh Ninh các so với Thiên Ngoại Tiên của đại lục Thiên Ngoại.
Huyền Thiên cung ở sa mạc phía Tây.
Thái Cực đạo quán cùng Ngự Hư tông ở vùng đất phía Đông.
Thính Tuyết sơn trang ở Tuyết Thiên Sơn.
Mấy phe thế lực này so với Thanh Ninh các cũng là có khoảng cách.
Thế nhưng, dù vậy thì mấy phương này cũng không có ý đồ gì với đại lục Thương Lan.
Đại lục Thương Lan thuộc nhóm trung tâm của đại lục Vạn Thiên, vật tư phong phú, địa linh nhân kiệt.
Nhưng mấy phương kia cũng không kém.
Quan trọng nhất chính là Vân Vương có danh là đồ đệ của U Vương.
Không cần thiết phải đắc tội hắn.
Nhỡ đâu U Vương không chết thì sao?
Như vậy, kẻ nào xuất thủ kẻ đó phải chết.
Không sai chút nào!
Giờ phút này Vạn Tử Hàng lẩm bẩm: "Như thế lại có chút phiền phức".
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này lại nói: "Hơn nữa, thập cửu ca, huynh không cảm thấy là... Ngụy tiên sinh và Tần Ninh tựa hồ... đã quen từ lâu?"
"Không có khả năng!"
Vạn Tử Hàng lập tức phủ nhận: "Tần Ninh mới bao nhiêu tuổi? Ngụy tiên sinh lại là người cùng thời với U Vương và Phong Vương, sao có thể đã quen từ lâu được?"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Thế nhưng là chẳng biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác...
Bọn họ dường như đã quen nhau từ trước.
"Vậy chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào?"
Vạn Tử Hàng có chút đau đầu nói.
Vốn dĩ Ngụy tiên sinh đi vào thành Thiên Giao, ông ta rất hưng phấn.
Chỉ cần Ngụy tiên sinh nhìn thấy bản thân quản lý phân các ở thành Thiên Giao thoả đáng, nói tốt trước mặt cha vài câu, bản thân ông ta có khi sẽ được trở lại tổng các làm việc.
Thậm chí là trở thành giám sát sứ như Vạn Khuynh Tuyết.
Nhưng bây giờ mọi chuyện dường như vượt qua dự đoán của mọi người.
Tần Ninh giữa đường nhảy ra rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngụy tiên sinh cái gì cũng không nói, cứ như vậy quỳ ở nơi đó!
Ông ta cũng chẳng biết nên làm thế nào!
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này càng thêm lo nghĩ trong lòng.
Đã không chỉ một lần cô ta nhìn thấy Tần Ninh đem đến sự bất ngờ.
Sự bất ngờ hoàn toàn không có đầu mối.
Lần này còn khoa trương hơn.
Ngụy tiên sinh được xưng là Quỷ Đan Vương, đan thuật cao siêu.
Tuy nói cũng không phải là Vương Giả nhưng thực lực cũng là Thiên Nhân đỉnh cao.
Cứ như vậy quỳ ở đây...
Chuyện này quá kì quái!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vạn Thiên các bên khó có thể bình an.
Mà cùng lúc đó, tin tức về Vạn Thiên các đã được truyền đến một phương xa...
Chương 1170: Thần Nguyên
So với Vạn Thiên các lo sợ bất an.
Tần Ninh thì lại tương đối yên ổn.
Ở trong phòng, Tần Ninh khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường.
Linh khí quay chung quanh thân thể.
Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Đã là cảnh giới Vạn Nguyên đỉnh phong.
Nhưng đối với Tần Ninh thì cũng không phải là vậy.
Tứ Nguyên là cực hạn sao?
Không phải!
Năm đó cha hắn khai sáng vạn giới với hệ thống tu luyện mới.
Lúc ấy cha nói, cảnh giới Vạn Nguyên muốn bày ra năm tầng.
Nhân Nguyên!
Địa Nguyên!
Thiên Nguyên!
Thánh Nguyên!
Ở trên đây còn có thể tăng thêm một cái Thần Nguyên!
Chỉ là đáng tiếc, với con đường tu hành của vạn giới vạn tộc mà muốn ngưng tụ Thần Nguyên thì khó như lên trời.
Bởi vậy, với bên ngoài cảnh giới Vạn Nguyên liền thành Tứ Nguyên.
Nhưng trên thực tế là có nguyên thứ năm.
Giờ phút này, bốn hình tròn phía sau Tần Ninh tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dần dần, từ vòng tròn thứ tư kia đột nhiên tách ra một đường linh khí.
Linh khí chậm rãi tụ tập, vòng tròn thứ năm lúc này xuất hiện.
Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh nhìn mà xuất thần.
Tần Ninh...
Lại đang thay đổi!
Lần này, Tần Ninh trở nên càng quá đáng.
Cảnh giới Vạn Nguyên Ngũ Nguyên?
Đây là ý gì?
Âm Khư mười một đường.
Dương Hải hai mươi hai đường.
Con đường tu hành của Tần Ninh đúng là quái thai!
Dần dần, Tần Ninh mở hai mắt ra.
“Chàng đây là đạt cảnh giới gì?"
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói.
"Cảnh giới Vạn Nguyên Thần Nguyên!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Tầng thứ năm!"
"Thần Nguyên?"
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu nói: "Cảnh giới này rất ít người biết, có đi qua hay không đều được".
"Trên thực tế, đi qua cảnh giới này thậm chí sẽ khiến cho việc đến cảnh giới Quy Nhất trở nên càng thêm khó khăn".
Cốc Tân Nguyệt một mặt hồ nghi.
Thật hay giả?
Vậy chàng còn đến?
Tựa hồ nhìn ra Cốc Tân Nguyệt lo nghĩ điều gì, Tần Ninh cười nói: "Ta dù sao ở cảnh giới Vạn Nguyên vốn đã khó khăn mười phần, thêm một tầng khó khăn cũng không quan trọng".
Nguồn linh khí của hắn quá mạnh mẽ.
Còn nếu là đến cảnh giới Quy Nhất, ngưng tụ Thiên Mạch, linh khí tất nhiên sẽ xung kích Thiên Mạch.
Đến lúc đó sẽ chịu không nổi mà nổ tung, chết.
Dù sao vốn đã rất khó, lại khó một chút cũng không ảnh hưởng.
Cốc Tân Nguyệt giờ phút này nhìn Tần Ninh hỏi: "Chàng quen người ở ngoài kia à?"
"Ừm!"
Tần Ninh cũng không có gì phải giấu Cốc Tân Nguyệt.
Tuy nói sống lâu thế nhưng tính cách là thế.
Điểm này là hắn giống cha, với người mình chấp nhận thì không cần giấu diếm bí mật gì.
Nếu Cốc Tân Nguyệt là người bên gối của hắn thì cũng không có gì đáng phải giấu diếm.
"Một tiểu đan đồng của ta năm đó".
"Vốn là một cô nhi mà Lý Nhất Phong thu nhận, lấy tên Nhạc Duy, ta thấy khó nghe liền sửa thành Ngụy Việt".
"Năm đó, ta rời đi đại lục Vạn Thiên, dạy hắn ta một thân đan thuật, hi vọng hắn ta có thể giúp đỡ hai thằng nhóc Lý Nhất Phong và Dương Thanh Vân".
"Thế nhưng... Nhất Phong chết..."
Cốc Tân Nguyệt lập tức sáng tỏ.
Nhìn Tần Ninh nói: "Vì sao chàng lịch kiếp mỗi đời chỉ có một vạn năm?"
"Điểm ấy..."
Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế là có thể lựa chọn, vào thế giới Thượng Cổ, vạn giới hỗn loạn, cha ta thống nhất vạn giới, tự lập Vô Thượng Thần Đế, phong rất nhiều Thần Đế".
"Khi đó ta được phong làm Nguyên Hoàng Thần Đế!"
"Nguyên Hoàng Thần Đế...", Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Vua của Vạn Nguyên?"
"Đại khái là thế!", Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế, nếu thật là luận tuổi tác thì ta hiện tại phải là... Bốn năm trăm vạn tuổi!"
"Chín vạn năm với ta mà nói chỉ là một cái chớp mắt trong giây lát mà thôi!"
"Lúc trước lịch kiếp bắt đầu cũng là để mẹ ta lựa chọn, mỗi đời một vạn năm, chín đời chín vạn năm".
"Không có nhiều thời gian để cho ta tại lịch kiếp mãi".
Tần Ninh thở ra một hơi.
Một ít chuyện ở trong lòng đã lâu, nói ra sẽ tốt hơn.
"Chín vạn năm không tính là ngắn, chín vạn năm qua, Cửu Thiên Vân Minh không có ta... không biết đã náo loạn ra sao rồi..."
Tần Ninh nghĩ tới những thứ này liền trở nên đau đầu.
Mối quan hệ của chín mẹ vốn là vô cùng tốt, rất yêu cha.
Nhưng là như thế, đoán chừng khi cha biến mất, ý kiến của chín người liền sẽ không đồng nhất.
Chém giết gì đó cũng sẽ không xảy ra, thế nhưng tóm lại là sẽ náo loạn ra những kiểu khác nhau.
Hắn ở đó còn tốt.
Hắn không ở...
Mẹ sẽ nhịn không được.
"Chàng nói chàng có chín người mẹ?", Cốc Tân Nguyệt che miệng cười nói: "Cha chàng đào hoa thật!"
"Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn chứ sao!"
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh mặt mo đỏ ửng, ho khan một cái nói: "Đây là cha ta nói, không liên quan tới ta".
"Nếu chàng có nhiều mẹ như vậy thì chẳng phải sẽ có rất nhiều huynh đệ tỷ muội sao?"
"Huynh đệ tỷ muội..."
Nhắc đến chuyện này, Tần Ninh lại gãi đầu, một mặt bất đắc dĩ nói: "Một nhóm kỳ lạ, rồi nàng sẽ biết, không đáng tin cậy..."
Cốc Tân Nguyệt mỉm cười, không có nói thêm nữa.
Tần Ninh nghiêm mặt nói: "Thật ra ta cũng không lo lắng nội bộ Cửu Thiên Vân Minh, chín mẹ tuy là khó chịu nhau nhưng tối đa cũng chỉ là cãi nhau chứ không đánh nhau".
"Hơn nữa, sư phụ ta cùng nghĩa phụ đều ở đó, sẽ không gây ra nhiễu loạn gì lớn".
"Ta lo lắng chính là… Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đại lục Vạn Thiên tồn tại Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài, rất rõ ràng là bị người đưa tới đây, ý muốn chiếm lấy đại lục Vạn Thiên".
"Đã như vậy thì e là Cửu Thiên Vân Minh cũng phải có..."
Cốc Tân Nguyệt trấn an nói: "Mỗi lần nghe chàng đề cập đến sư phụ cùng nghĩa phụ, chàng cũng luôn mang vẻ mặt sùng kính, có bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
"Ặc..."
Tần Ninh giờ phút này lại gãi đầu một cái.
"Làm sao?"
"Sư phụ ta thì đúng là đáng tin..."
"Nhưng nghĩa phụ ta..."
Nói đến đây, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Mấy người huynh đệ tỷ muội của ta đã bị ông ấy dạy dỗ cho sai lệch hết cả".
Cốc Tân Nguyệt che miệng cười nói: "Gia đình của chàng khiến cho ta càng ngày càng hiếu kỳ đấy".
"Không chỉ có như thế đâu...", Tần Ninh cười khổ nói: "Ông nội và ông ngoại của ta thì lại càng không hợp nhau..."
"Nói đến đều là một mớ bòng bong, chờ nàng thật sự gặp phải thì mới biết, vạn giới Vô Thượng Thần Đế mới thật là đau đầu".
"Ta có đôi khi thậm chí còn nghi ngờ là cha ta cố ý rời đi, để lại một đống chuyện cho ta xử lý, bản thân thì tiêu dao khoái hoạt!"
...
"Hắt xì..."
Ở giữa một thời không cách xa hàng trăm triệu vạn lý, một người mặc áo dài màu vàng nhạt bỗng hắt xì một cái, suýt thì hủy đi một tiểu tinh cầu.
"Ai dám nói xấu sau lưng ta?"
Nam tử lẩm bẩm, từ từ nói: "Khẳng định là thằng nhãi Tiểu Ninh Tử thối tha kia".
"Lục Thanh Phong quá thành khẩn, Tạ Thanh quá hư hỏng, dạy hư con trai của ông đây rồi".
Nhưng dần dần, trên mặt người này lại lộ ra vẻ mỉm cười.
"Có điều, chín kiếp không viên mãn, mở ra kiếp thứ mười, thằng nhóc này mà thành công trở về Cửu Thiên Vân Minh, thiên mệnh mở ra thì cũng có thể trấn được đám yêu ma quỷ quái kia".
"Nhãi con, năm đó ông nội ngươi trải đường cho ta, hiện tại đã là quang vinh về hưu".
"Tiếp theo đây, ông đây sẽ trải đường cho ngươi!"
"Dù sao, vạn vạn sinh linh của Thương Mang Vân Giới đều nằm trong một ý nghĩ của Mục gia ta".
"Không!"
Chỉ là đột nhiên, người đàn ông lại trịnh trọng nói: "Tất cả đều nằm trong một ý nghĩ của Mục Vân ta!"
Nói rồi, bóng dáng kia lập tức biến mất trong dải ngân hà...
Tần Ninh giờ phút này cầm trống trong tay, lắc lắc rồi cười nói: "Vốn dĩ không muốn bán cho lắm, nhưng giữ lại thì cũng chẳng dùng đến".
"Cái trống này không bình thường đâu".
Tần Ninh mở miệng, mấy người đều chuyên tâm nghe.
"Mười hai vạn năm trước, đại lục Vạn Thiên có một vị võ giả tinh thông âm luật tên là Âm Phù Nhi!"
"Âm Phù Nhi nhập con đường võ đạo, đến cảnh giới Linh Hải thì lại luôn chậm trễ không tiến lên được".
"Mỗi lần đại nạn tuổi thọ tới thì mới đột phá, kéo dài tuổi thọ".
"Mà mỗi một lần đều là cận kề tuổi thọ thì mới đột phá đến cảnh giới tiếp theo".
"Âm Phù Nhi không hiểu vì sao lại thế".
"Về sau cô ta phát hiện, mỗi lần bản thân cảm giác lòng như tro tàn thì đều ngồi giữa núi rừng, chờ đón cái chết".
"Nghe tiếng chim hót, hoa nở, dòng nước chảy dễ chịu khoan khoái, tiếng sấm vang dội, cứ thế mà cô ta đột phá..."
"Đến lúc cô ta đạt cảnh giới Thiên Võ thì mới tìm ra nguyên nhân".
"Âm luật!"
Tần Ninh từ từ nói, mọi người đều cẩn thận nghe.
"Con đường võ đạo của đại lục Vạn Thiên rất phiền phức".
"Vô Thượng Thần Đế là chúa tể Vạn Thiên, mở ra võ đạo, truyền bá từng đời".
"Đạo âm luật cũng là con đường võ đạo".
"Âm Phù Nhi mượn cơ hội này phát hiện ra thiên phú của mình".
"Cô ta cũng không tinh thông con đường của võ giả bình thường, kết quả là mở ra lối riêng".
"Chuyên tu âm luật, bái phỏng rất nhiều người giỏi âm luật tại đại lục Vạn Thiên, lấy âm nhập võ đạo!"
"Mà cuối cùng, cô ta cũng có ngày giác ngộ".
"Từ đó trở đi, chỉ trong trăm năm, cô ta đi từ cảnh giới Thiên Võ đến thẳng Vương Giả".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trăm năm thời gian, từ Thiên Võ đến Vương Giả!
Không nói đến việc đạt cảnh giới Vương Giả khó khăn cỡ nào, vẻn vẹn là trăm năm thời gian cũng đủ để khiến người kinh sợ.
"Được xưng là Âm Vương!"
Ngô lão nghe vậy thì gật đầu nói: "Cho tới nay, truyền thuyết về Âm Vương luôn ở đó, không nghĩ tới thật sự có việc này".
"Chuyện của mười hai vạn năm trước, ông về hỏi Nhất Vương nhà ông, kiểu gì chẳng biết".
Nghe vậy, Ngô lão lại cười khổ.
Nhất Vương!
Đừng nói là lão ta, dù là các chủ Vạn Tử Hàng muốn gặp một lần còn khó như lên trời.
Vị lão tổng các chủ từ chín vạn năm trước cũng đã danh chấn đại lục Vạn Thiên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mà Âm Vương truyền thừa ra tứ đại Vương khí!"
"Một đàn, hai sáo, ba trống, bốn nhị!"
"Đàn Phủ Uyên chế tạo ra để nhớ đến tình yêu cả đời của cô ta".
"Sáo Thụ Thiên là vì tưởng niệm người con gái".
"Trống Song Đồng thì là vì cháu ngoại".
"Cuối cùng là đàn nhị Khiên Thiên... tự tạo ra cho chính cô ta..."
Tần Ninh từ từ nói: "Người này cũng là Vương Giả một đời, sau khi tứ đại Vương khí biến mất thì liền không thấy tung tích".
"Mười hai vạn năm qua, không một người biết được tin tức".
Nói đến đây, Ngô lão như vẫn không rõ.
Cái trống lúc lắc này nhìn như tiểu đồ chơi của trẻ con mà lại là... trống Song Đồng!
Vương khí!
Giờ khắc này, đại sảnh tràn đầy tiếng hít thở nặng nề.
Dù là ai cũng không giữ nổi sự bình tĩnh.
Vương khí!
Đó là bảo vật giá trên trời.
Không ai chịu bán!
"Đây chính là trống Song Đồng!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Mê hoặc nhân tâm, tịnh hóa lòng người, có thể nói là món bảo vật mà rất nhiều thần binh lợi khí trong con đường võ đạo cũng không sánh bằng!"
Ngô lão biết trống Song Đồng.
Từ Cửu Môn lên tới Vương Giả.
Âm thanh của trống này có thể giết người cũng có thể cứu người.
Đây chính là sự kỳ diệu của âm luật.
Chỉ là lão ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ.
Lại gặp được trống Song Đồng ở đây.
"Xin hỏi Tần công tử!"
Ngô lão giờ phút này cực kì trịnh trọng nói: "Làm thế nào để nghiệm chứng được đây là trống Song Đồng?"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Âm Vương chế tạo bốn món Vương khí này ở các thời điểm khác nhau với các xúc cảm khác nhau".
"Trống này là làm cho cháu ngoại, nhưng một khi thể hiện thần uy của nó ra thì sẽ xuất hiện một đứa trẻ tay cầm trống lúc lắc, điểm này sẽ không ai làm giả được hết".
Nói xong, Tần Ninh liếc qua người tùy tùng trung niên phía sau Ngô lão, không quan tâm nói: "Tùy tùng này của ông chắc sẽ biết".
Ngô lão giờ phút này quay người nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
Ngụy tiên sinh gật đầu nói: "Lão tổng các chủ đã từng nói, quả thật là như thế".
Ngô lão giờ phút này yên lòng.
Tần Ninh cầm trống nhỏ, từ từ lúc lắc.
Dần dần, tiếng trống vang lên, mọi người trong gian phòng giống như hòa mình vào con đường giữa đồng ruộng.
Cách đó không xa có nông phu cắt lúa mạch, chó đuổi theo đám trẻ con chơi đùa, hết thảy khiến người ta cảm thấy thanh thản trong lòng.
Phảng phất như tránh xa võ đạo, cách xa phân tranh, cách xa tất thảy mọi thứ trên thế gian.
Chỉ có bức tranh này mới khiến cho người ta yên ổn, để cho người ta mê mẩn...
Đông đông đông...
Thanh âm dồn dập vang lên, mọi người tỉnh dậy từ trong cảnh tượng kia.
Giờ phút này, hai người Ngô lão cùng Ngụy tiên sinh đều có ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả bọn họ cũng bị mê hoặc.
"Không biết Tần công tử dự định bán ra với giá nào?", Ngô lão giờ phút này khách khí nói.
"Trống Song Đồng này có giá trị không bằng đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên, nhưng tóm lại là Vương khí, chỉ có điều thì hơi bị hư hại một chút".
"Nhưng ta nghĩ Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương hẳn là có cách sửa lại".
"Đã như vậy, một tỷ linh tinh!"
Một tiếng rầm lúc này vang lên.
Cửa phòng mở ra, ở giữa là một thân ảnh ngã nhào trên đất.
Chính là Lý Nghị đại sư.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nghị đại sư giờ phút này một mặt bàng hoàng.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Mới vừa rồi còn một trăm tám mươi triệu, hiện tại làm sao lại một tỷ!
Một tỷ, giá trên trời mà!
Giao dịch cỡ này chỉ sợ là Ngô lão cũng không đủ quyền hạn!
Ngô lão nghe vậy thì gật đầu nói: "Đúng là đáng giá!"
"Ông cũng không cần lo lắng ta làm giả, tùy tùng của ông hẳn là có thể kết luận có phải giả hay không".
"Còn nữa, nếu như là giả, ông bảo Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương tới tìm ta, ta chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, cũng chạy không thoát".
Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Giờ phút này, Chân Võ Xương nhìn Tần Ninh với ánh mắt đờ đẫn.
Làm bộ!
Con mẹ nó, giỏi làm bộ thật đấy!
Đứng ngay trước mặt giám định sư số một của Vạn Thiên các mà lại lạnh nhạt như thế.
Mà hết lần này tới lần khác đều khiến người ta cảm thấy hết thảy là đương nhiên.
Ngô lão chắp tay cười nói: "Cũng không phải, chỉ là quyền hạn của lão hủ không lớn như vậy, trên một tỷ linh tinh..."
"Người tùy tùng sau lưng ông hẳn là có thể chứ?"
Tần Ninh lần nữa nói: "Vạn Thiên các tuy là bá chủ của đại lục Vạn Thiên, thế nhưng nếu ta nhớ không lầm thì chín vạn năm qua, đại lục Vạn Thiên xuất hiện hai thế lực đại siêu cấp đang đuổi theo Vạn Thiên các".
"Tựa hồ là Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Ngô lão thay đổi vài phần.
Nếu bán Vương khí cho Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia thì không nghi ngờ gì chính là tổn thất lớn của Vạn Thiên các.
Những năm gần đây, sở dĩ Vạn Thiên các mở rộng phân các, thậm chí tổng các chủ để cho những người con của mình lần lượt tọa trấn các đại phân các, chính là bởi vì cảm nhận được áp lực quật khởi của Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia.
Thiên Bảo lâu!
Thương hội Diệp gia.
Hai nơi này có tốc độ quật khởi cực nhanh trong suốt chín vạn năm qua.
Hơn nữa, nghe nói phía sau có hai vị Vương Giả làm chỗ dựa, tin tức là thật hay không thì lão ta cũng không biết.
Trong thành Thiên Giao này có một đại phân các của Vạn Thiên các, nhưng cũng có của Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia.
"Tần công tử nói sai rồi, Vạn Thiên các đương nhiên sẽ mua!"
Ngụy tiên sinh đứng sau lưng Ngô lão giờ phút này rốt cục mở miệng.
Ngô lão không có quyền hạn này.
Ông ta có!
Chương 1167: Người ngươi chăm sóc đang ở đâu?
Ngụy tiên sinh giờ phút này đi ra, tiếp nhận thẻ đen trong tay Lý Nghị.
Ánh sáng lóe lên, phía trên thẻ đen xuất hiện hai hàng chữ.
Tính danh: Tần Ninh!
Dự trữ: Một tỷ hai năm ngàn vạn linh tinh!
Ngụy tiên sinh giao thẻ đen cho Tần Ninh.
Tần Ninh sờ vào thẻ đen, cười nhạt nói: "Xem ra Vạn Thiên các của thành Thiên Giao thú vị thật đấy, quyền hạn của một vị giám định sư cao cấp mà còn không bằng tùy tùng?"
Nghe đến lời này, Ngụy tiên sinh cười nhạt nói: "Tần công tử đã sớm nhìn ra tại hạ cũng không phải là tùy tùng, sao còn phải nói như vậy làm gì?"
Ngô lão giờ phút này cũng là thở ra một hơi.
Ngụy tiên sinh giả bộ làm tùy tùng của lão ta thật sự khiến lão ta rất áp lực.
"Thì ra là thế".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như, thế giao dịch đến đây là kết thúc, ba món đồ vật này. Vạn Thiên các cất kỹ đi".
Tần Ninh đứng dậy, muốn rời đi.
Ngụy tiên sinh giờ phút này lại đột nhiên nói: "Tần công tử, Ngụy mỗ đường đột, không biết Xích Dương Long Luân trong tay Tần công tử có thể bán không?"
Xích Dương Long Luân!
Lời này vừa nói ra, mắt Lý Nghị đại sư sáng lên.
Bảo khí siêu phẩm mà Phong Vương đã từng sử dụng, gần với cấp bậc Vương khí.
Nghe đến lời này, bàn tay vuốt ve bàn đá của Tần Ninh lúc này bỗng nắm chặt mấy phần.
"Không bán!"
Ngụy tiên sinh nghe đến lời này, lại càng thêm sốt ruột nói: "Ta nguyện bỏ một tỷ linh tinh mua lại!"
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Lý Nghị đại sư.
Đến cả Ngô lão cùng mấy người Cốc Tân Nguyệt cũng đều sửng sốt.
Ngụy tiên sinh lại coi trọng một món bảo khí siêu phẩm hơn cả Vương khí.
Chuyện này quá là kì quái!
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói không bán!"
Giọng nói của Tần Ninh giờ phút này trở nên lạnh lùng.
Lần này lại khiến Cốc Tân Nguyệt rất tò mò.
Tần Ninh tuy nói xưa nay đối xử với người bên ngoài tương đối lãnh đạm.
Thế nhưng còn không đến mức sau hai ba câu nói liền từ chối như thế.
Ngô lão giờ phút này cũng tỏ ra khó coi.
Vị đại nhân này, đừng nói lão ta, kể cả là Vạn Tử Hàng cũng phải khách khí ứng phó.
Thậm chí các chủ tổng các cũng sẽ không dám kiêu ngạo.
Tần Ninh nói như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Ngụy tiên sinh không vui.
Chỉ là giờ phút này lại không thấy Ngụy tiên sinh lên cơn thịnh nộ.
"Tần Ninh công tử, tha thứ cho tại hạ mạo muội!"
Ngụy tiên sinh tiếp tục nói: "Xích Dương Long Luân này, trên thế gian chỉ sợ ngoại trừ tại hạ ra thì không ai có thể mở được!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh càng là không hiểu.
Tần Ninh nhìn Ngụy tiên sinh, lạnh lùng cười một tiếng.
"Thật sao? Ngươ tự tin thật đấy, cho dù ngươi nhìn thấy phong ấn thì cũng có thể giải ra được sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngụy tiên sinh trở nên cứng ngắc.
Tần Ninh lại cười nói: "Câu nói này hẳn là ta nói mới đúng, thế gian này ngoại trừ ta ra thì không ai có thể lần nữa điều khiển Xích Dương Long Luân này!"
Nói xong, bàn đá trong tay Tần Ninh lóe sáng.
Tiếng vỡ vụn vang lên tạch tạch.
Trong khoảnh khắc, bàn đá kia giống như sống lại.
Ánh sáng trên bàn đá lóe lên.
Từng luồng khí tức thần thánh lúc này để lộ ra.
Mà khi khí tức kia không ngừng ngưng tụ.
Bàn đá lúc này mang theo màu đỏ rực.
Bên rìa bàn đá xuất hiện chín cột sáng nhỏ xíu.
Cột sáng lóe lên, chín con rồng lao nhanh gào thét.
Thạch châm ở trung tâm bàn đá lúc này càng thêm không ngừng xoay tròn.
"Xích Dương Hỏa Long!"
"Phong cấm đã được phá giải..."
Ngụy tiên sinh giờ phút này ngẩn ngơ.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngụy tiên sinh.
Trong hình ảnh đó.
Cửu U Đại Đế ngồi ngay ngắn ở bên vách núi.
Phong Vương vui vẻ khôn xiết cầm Xích Dương Long Luân khoe với Cửu U Đại Đế.
Cửu U Đại Đế nói thể chất của Phong Vương không thích hợp với sự nóng rực của Xích Dương Long Luân cho nên lập ra phong cấm để Phong Vương có thể khống chế dễ hơn.
Cửu U Đại Đế còn nói.
Thế gian này không ai có thể phá phong cấm của hắn.
Ông ta vững tin lời của Cửu U Đại Đế là thật.
Bởi vì lúc ấy ở Cửu U đại lục.
Cho dù là Tứ Đại Thiên Vương trước mặt Cửu U Đại Đế, không, nói đúng ra là U Vương, hoặc là U Hoàng cũng không phải là đối thủ.
Người ngoài vẫn cho rằng Tứ Đại Thiên Vương ngang bằng với U Vương.
Thế nhưng trên thực tế thì sao?
U Vương đã từng lần lượt đánh bại bốn người này, mà lại không chút tốn sức.
Mà năm đó, U Vương đã từng lấy một địch bốn, luận bàn với bốn người.
Chuyện này người biết rất ít.
Bởi vì kết quả là U Vương thắng!
Tứ Đại Thiên Vương coi đây là sỉ nhục.
Cho nên chuyện ấy, ngoại trừ ông ta cùng Phong Vương ra thì không ai biết hết.
Bởi vì lúc ấy ông ta chỉ là một đan đồng nhỏ dưới trướng U Vương.
Bởi vì lúc ấy tên ông ta là Nhạc Duy!
Chuyện cũ hiện lên ở trước mắt, tâm trí Ngụy tiên sinh giờ phút này run lên.
Duy chỉ có U Vương có thể mở ra.
Vì sao Tần Ninh mở ra được?
Không có khả năng!
Trừ phi...
Ngụy tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo một tia không thể tin.
Thật lâu mà không thể bình tĩnh lại nổi.
Giờ phút này, mọi người trong gian phòng đều ngạc nhiên.
Chuyện này có gì đó sai sai.
Cốc Tân Nguyệt là hiểu nhất.
Chẳng lẽ người này... là người quen của Tần Ninh kiếp trước?
"Ngươi không phải nói ngoại trừ ngươi không ai có thể mở ra sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh một câu rơi xuống, một con Hỏa Long từ trong Xích Dương Long Luân kia lao vùn vụt ra, quấn quanh Tần Ninh.
Khí tức cực nóng khiến cho nhiệt độ của gian phòng nhiệt độ đều dâng cao.
"Ngươi..."
Ngụy tiên sinh giờ phút này nghẹn họng.
Không!
Không thể nào là hắn!
Ngụy tiên sinh cảm giác bản thân như điên lên!
Chỉ là, năm đó U Vương đi đâu, người ngoài không biết nhưng ông ta biết.
U Vương tọa hóa!
Không sai, một vạn tuổi, U Vương tọa hóa.
Thế nhưng, ông ta đột nhiên nghĩ đến những lời mà U Vương nói lúc ấy.
"Tiểu Việt, bản vương rồi sẽ trở lại đại lục Vạn Thiên".
"Tiểu Việt, thời gian sẽ không lâu, tám vạn năm sau ta nhất định trở về!"
"Chỉ là đến lúc đó bản vương sẽ mang bộ dạng khác, ngươi cùng Nhất Phong phải còn sống thật tốt, đợi ta trở về dẫn các ngươi quân lâm thiên hạ!"
"Nhớ kỹ, phải săn sóc Nhất Phong".
"Ngày sau ngươi đi theo bên người Nhất Phong, hắn chết ngươi chết, hắn sống ngươi sống!"
Một câu nói kia nổi lên từ trong màn ký ức đã được phủ bụi.
Ngụy tiên sinh giờ phút này hơi run rẩy.
Giờ khắc này Ngô lão thật sự không hiểu vì sao.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Ngụy tiên sinh vì sao mà tỏ ra khác thường như vậy!
Ở đây chỉ có lão ta cùng Lý Nghị biết.
Vị Ngụy tiên sinh trước mắt này chính là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt uy danh hiển hách của Vạn Thiên các hiện nay!
Một trong tam vương đại danh đỉnh đỉnh của Vạn Thiên các.
Tuy không có thực lực Vương Giả nhưng lại có danh xưng là Vương Giả.
Đừng nói là Vạn Tử Hàng, dù là tổng các chủ Vạn Cửu Thiên Cửu Thiên Vương đối mặt với vị Ngụy tiên sinh này thì cũng phải khách khí.
Đừng nhìn dáng vẻ trung niên của Ngụy tiên sinh mà lầm tưởng, thực ra ông ta đã chín vạn năm tuổi rồi.
Chỉ có điều, ông ta được người xưng là Quỷ Đan Vương là nhờ một tay đan thuật quỷ thần khó lường, dữ cho vẻ ngoài của mình không già đi cũng không khó.
Nhưng bây giờ Ngụy tiên sinh lại là nhìn Tần Ninh với ánh mắt ẩn chứa mấy phần khó có thể tin, mấy phần rung động mấy phần bàng hoàng...
Tần Ninh giờ phút này cất đi Hỏa Long, từ từ nói: "Nhạc Duy, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Một câu!
Ngụy Việt giờ phút này hoàn toàn chết đứng.
Thật là... U Vương!
Hắn... Trở về!
Chương 1168: Quỷ Đan Vương Ngụy Việt
Cái tên Nhạc Duy này!
Trên đại lục Vạn Thiên, ngoại trừ U Vương và Phong Vương ra thì không có ai biết được.
Ông vẫn luôn sử dụng cái tên Ngụy Việt do U Vương ban tặng để hành tẩu khắp đại lục Vạn Thiên.
"Nhạc Duy, ta hỏi ngươi, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Tần Ninh lần nữa mở miệng nói: "Ngươi cao cao tại thượng như vậy, người mà ngươi phải chăm sóc đâu rồi?"
Bầu không khí tại lúc này trở nên ngưng đọng.
Ngô lão thấy tình thế không đúng thì vội nói: "Tần công tử, ngài nhận lầm người rồi, vị này là Ngụy tiên sinh, tên là Ngụy Việt chứ không phải Nhạc Duy gì cả!"
Ngụy Việt!
Vạn Thiển Thiển ở bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng.
Một trong tam vương của Vạn Thiên các - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt?
Là ông ta?
Vạn Thiển Thiển trước giờ chưa từng được gặp vị Ngụy tiên sinh thần thánh đó.
Là ông ta sao?
Chắc chắn rồi!
Nếu không phải là Ngụy tiên sinh, làm sao có thể khiến cho Ngô lão tôn kính như thế, khiến Lý Nghị sợ hãi như thế?
Vạn Thiển Thiển nhất thời ngạc nhiên.
Tần Ninh giờ phút này căn bản không để ý tới Ngô lão.
Hắn sải bước ra, nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
"Nhạc Duy, người đâu? Người ở đâu rồi?"
Đến câu này, Tần Ninh cơ hồ là quát lên.
Trong chớp nhoáng này, Cốc Tân Nguyệt lẫn Tần Sơn cũng được đều cảm giác Tần Ninh trước mắt giống như là đổi thành người khác.
Trở nên... Không cách nào ức chế tâm tình của mình.
Cảnh tượng tại lúc này yên tĩnh như chết.
Phanh...
Chỉ là đột nhiên, một tiếng “ầm” vang lên.
Ngụy Việt quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thật sâu.
"Ta..."
"Ta..."
Trong lúc nhất thời, Ngụy Việt không nói nổi câu nào.
Ngô lão cùng Lý Nghị đại sư bên cạnh càng thêm tái mặt, hoàng hốt muốn đỡ Ngụy tiên sinh lên.
Chỉ là, mặc cho hai người kéo thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Giờ khắc này gian phòng loạn lạc vô cùng.
...
Mà cùng lúc đó, trên tầng thứ tư của Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết sóng vai mà đi.
"Khuynh Tuyết, muội tự mình đến lại khiến cho ta kinh ngạc đấy, xem ra là cha cảm nhận được áp lực mà Thiên Bảo lâu cùng Diệp thị sẽ tạo ra đây mà!"
Một người đàn ông trung niên đứng chắp tay, tóc dài buộc lên, một thân trường bào màu vàng kim nhạt có vẻ khá là uy nghi.
Chính là các chủ Vạn Thiên các tại thành Thiên Giao - Vạn Tử Hàng!
Vạn Tử Hàng là con thứ mười chín của tổng các chủ Vạn Thiên các hiện nay.
Trong số rất nhiều người con của Vạn Cửu Thiên cũng coi như tương đối xuất sắc, nếu không cũng sẽ không được phái tới trông coi phân các ở thành Thiên Giao.
Mà Vạn Khuynh Tuyết là người con thứ chín mươi mốt.
Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí giám sát sứ.
Trong Vạn Thiên các, giám sát sứ cũng có quyền lực rất lớn, không thua gì các chủ.
"Khuynh Tuyết, nói thật, muội đạt đến vị trí giám sát sứ nhanh như thế thật khiến cho ta rất kinh ngạc".
Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Thập cửu ca kinh ngạc cái gì? Thật ra đây cũng không phải là năng lực của một mình ta mà là ta... có được quý nhân tương trợ!"
"Ồ? Quý nhân như thế, ta cũng rất muốn biết".
Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Nhắc tới cũng trùng hợp, bởi vì hắn mà ta mới có thể đạt được sự ủng hộ của Ngụy tiên sinh, cha mới đối với ta ưu ái có thừa như hiện nay".
Lời này vừa nói ra, Vạn Tử Hàng đều rất kinh ngạc.
Quỷ Đan Vương Ngụy Việt!
Loạn Khí Vương Lôi Hãn Thanh.
Thánh Trận Vương Văn Đạt Bác.
Không phải Vương mà lại là Vương!
Ba người này có vị trí và quyền lên tiếng vô cùng quan trọng trong Vạn Thiên các, cho dù là cha của bọn họ Vạn Cửu Thiên cũng sẽ nói năng rất thận trọng với ba người này.
Ba người này đều là những nhân vật đi tới cực hạn về các mảng đan thuật, khí thuật cùng trận thuật.
Huyền Đan Sư cửu phẩm, Vương khí Đoán Tạo sư cùng Huyền trận sư cấp chín.
Đây là thực lực cấp bậc cao nhất tại đại lục Vạn Thiên.
Vạn Khuynh Tuyết có thể làm cho Ngụy tiên sinh ưu ái có thừa.
Tương lai nhất định có thân phận không thấp.
"Còn phải cảm ơn Tần Ninh công tử kia", Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Lúc trước cũng là hắn trợ giúp ta".
Vạn Khuynh Tuyết không nghĩ nhiều về chuyện này, nói: "Thập cửu ca muốn gặp không?"
"Được!"
"Hắn đang ở ngay phía dưới bán những món thần binh pháp bảo mình vừa mua được, ta dẫn thập cửu ca đi xem một chút nhé?"
"Ồ? Muội càng nói ta lại càng cảm giác đây là một người thú vị!"
Vạn Tử Hàng cười ha ha nói: "Khu đào hàng của Vạn Thiên các mà cũng có tuyệt thế trân bảo sao?"
"Người bên ngoài chưa chắc, thế nhưng hắn nhất định có thể!", Vạn Khuynh Tuyết cười thần bí nói: "Nói không chừng có thể đào đến một món Vương khí đấy!"
Vạn Tử Hàng càng là buồn bực.
Kỳ tài như thế mà Vạn Khuynh Tuyết có thể gặp được.
Người em gái nhỏ tuổi này của ông ta quả nhiên là không giống bình thường.
Hai người cùng nhau đi tới tầng thứ ba.
Giờ phút này, Từ đại sư ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy các chủ nhà mình đích thân đến thì lập tức hành lễ.
"Các chủ đại nhân, bên trong... hình như không ổn lắm".
"Ừm??"
Vạn Tử Hàng nhíu mày.
Từ đại sư vội vàng nói: "Vốn dĩ bên trong đang bán đồ rất thuận lợi".
"Tần công tử tựa hồ như đào được một món Vương khí tên là trống Song Đồng gì đó, Ngô lão đích thân mua lại".
"Thế nhưng sau đó, một Ngụy tiên sinh nào đó đi theo Ngô lão đến muốn mua một món đồ của Tần công tử, Tần công tử không bán, bên trong liền trở nên không được bình thường..."
Từ đại sư nói xong, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết hoàn toàn sửng sốt.
Thật sự đào được Vương khí?
Tần Ninh này...
"Đi vào xem một chút đi!"
Vạn Tử Hàng giờ phút này đẩy cửa vào.
Chỉ là cảnh tượng trong gian phòng lại khiến cho Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết ngơ ngác, ở ngay cửa phòng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
"Ngụy tiên sinh?"
"Ngụy tiên sinh?"
Cơ hồ là cùng một lúc, hai người ánh mắt ngẩn ngơ.
Ngụy Việt quỳ trước Tần Ninh?
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này vội vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, vị này là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt của Vạn Thiên các chúng ta, không biết Ngụy tiên sinh đã xảy ra chuyện gì mà Tần công tử..."
"Cô hỏi ông ta đi thì hơn!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Nhưng giọng nói lại mang theo một tia bài xích.
Quỷ Đan Vương!
Ngụy Việt!
Giờ khắc này, mấy người Tần Sơn, Chân Võ Xương hoàn toàn không hiểu gì.
Trên đại lục Vạn Thiên này, người không biết Quỷ Đan Vương Ngụy Việt cực ít.
Vị Vương mà không phải Vương này có tài năng đan thuật quỷ thần khó lường.
Ở trong Vạn Thiên các có thể nói là cao cao tại thượng.
Chỉ là...
Chỉ là hiện tại vì sao lại quỳ trước Tần Ninh?
Đừng nói là bọn họ, đến cả mầy người Ngô lão, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này cũng không hiểu gì.
Tần Ninh cũng lười phải nhiều lời, quay người rời đi.
Cốc Tân Nguyệt, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc cùng Chân Võ Xương lập tức đuổi theo.
Mấy thân ảnh đi về phía tiểu viện ở ven nội thành.
Trên đường đi, Tần Ninh không hề mở miệng, mấy người cũng không hỏi.
Mà giờ khắc này, trong Vạn Thiên các.
Ngụy Việt ánh mắt tan rã, ngây ra như phỗng mà quỳ.
Hắn trở về!
Thật sự trở về!
Người biết ông ta tên là Nhạc Duy chỉ có hai người Phong Vương cùng U Vương.
Người có thể phá vỡ Xích Dương Long Luân chỉ có một mình U Vương.
Mà hắn một mực hỏi: Người mà ngươi bảo vệ đâu rồi?
Người ông ta bảo vệ là ai?
Phong Vương!
Phong Vương chết!
U Vương... nổi giận!
Giờ khắc này, nội tâm Ngụy Việt vô cùng luống cuống.
"Ngụy tiên sinh rốt cuộc sao vậy?", Vạn Tử Hàng giờ phút này ngơ ngác.
Ông ta vốn dĩ không biết gì!
Chỉ là Ngụy Việt lại không nhìn ai cả, ngơ ngác rời khỏi Vạn Thiên các, đuổi theo bước chân của mấy người Tần Ninh...
Chương 1169: Một quỳ không dậy
Ở ven nội thành Thiên Giao.
Trong đình viện mà Chân Võ thành mua ở thành Thiên Giao.
Nhóm Tần Ninh đã trở về.
"Đại ca, năm ngày sau sẽ bắt đầu hội đấu giá, đến lúc đó mua được Vô Tương Bảo Trúc, Chân Võ thành chủ cùng tiên tử Linh Nguyệt bên kia hoàn mỹ đạt được Bồ Đề Linh Diệp thì ta sẽ bắt đầu luyện chế giúp huynh”.
"Đại ca đợi thêm năm ngày là được rồi".
Tần Sơn gật đầu.
Hôm nay có cảm giác như mơ.
Đến bây giờ hắn ta đều gần như không kịp phản ứng.
"Tần công tử".
Giờ phút này, Chân Võ Xương đi vào đại sảnh, chắp tay nói: "Ngụy Việt tiên sinh kia quỳ theo tới ngoài cửa, làm sao bây giờ?"
"Hắn ta nếu muốn quỳ thì cứ quỳ, quan tâm làm gì?"
"Thế nhưng...", Chân Võ Xương kêu khổ trong lòng.
Thế nhưng đó là một trong tam vương của Vạn Thiên - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt!
Đứng ngạo nghễ tại toàn bộ đại lục Vạn Thiên, sự tồn tại gần với Vương Giả của đại lục Vạn Thiên.
Ông ta cứ quỳ như vậy ở bên ngoài tòa nhà mà Chân Võ thành mua, lỡ mà bị người hiểu lầm thì Chân Võ thành bọn họ...
Còn không bằng một ngón tay của Vạn Thiên các đấy được không?
"Nhưng mà cái gì? Xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Linh Phàm cùng Linh Thiên ở bên thì sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Làm sao đi ra ngoài nửa ngày mà lại xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Ba người cùng nhau đi ra, hai người lập tức quấn lấy, đòi Chân Võ Xương kể chuyện.
Chân Võ Xương giờ phút này muốn nói nhưng là lại không dám, cuối cùng bị cuốn đến phát phiền, chỉ có thể nói: "Hai người các ngươi nhanh chóng báo cho tiên tử Linh Nguyệt đi, Bồ Đề Linh Diệp nhất định phải tìm đến, trả cái giá lớn hơn nữa cũng đều đáng giá".
"Việc đã đến nước này, đây là lời khuyên, hi vọng hai người có thể để tâm".
Linh Phàm cùng Linh Thiên càng không hiểu.
Trong phòng, Tần Sơn từ từ nói: "Tam đệ, thế này có ổn không?"
"Quỷ Đan Vương Ngụy Việt rất được Vạn Cửu Thiên tín nhiệm và coi trọng để ủy thác trách nhiệm".
"Mọi chuyện trong Vạn Thiên các, Vạn Cửu Thiên đều biết".
"Thế này..."
"Không sao đâu đại ca".
Tần Ninh cười nói: "Hắn ta muốn quỳ thì cứ quỳ đi!"
Giờ này, ở ngoài khu nhà.
Ngụy Việt quỳ gối xuống, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Cách đó không xa có không ít người vây xem.
Mà người Vạn Thiên các tại thành Thiên Giao giờ phút này cũng đứng từ xa nhìn, không dám tới gần.
Cùng lúc, ở trong Vạn Thiên các.
"Cái gì?"
Vạn Tử Hàng kinh hãi hô lên.
"Ngụy tiên sinh... quỳ trước phủ đệ của Tần Ninh?"
Vạn Tử Hàng lập tức luống cuống.
Ngụy tiên sinh là người phương nào?
Phụ tá đắc lực của cha, đến cả ông nội cũng cực kỳ coi trọng.
Ở trong Vạn Thiên các, quyền thế cao nhất là ông nội, nhân xưng Nhất Vương - một vị Vương Giả lâu đời.
Mà ngoài ra thì chính là cha của ông ta - Vạn Cửu Thiên - đương gia hiện tại, được gọi Cửu Thiên Vương.
Ngay sau đó chính là ba vị Vương mà không phải Vương - Quỷ Đan Vương, Loạn Khí Vương cùng Thánh Trận Vương.
Nhưng bây giờ Quỷ Đan Vương đi vào thành Thiên Giao, quỳ trước mặt một tên nhóc cảnh giới Vạn Nguyên.
Còn ra thể thống gì nữa?
Nếu cha mà biết...
Vạn Tử Hàng sầm mặt lại nói: "Không thể để cho Tần Ninh kia làm loạn được, Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên các há có thể khép nép với hắn như thế”.
"Thập cửu ca".
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này đứng dậy, vội vàng nói: "Mọi chuyện còn bí ẩn, thập cửu ca chớ nên vội vàng thì hơn".
"Thập cửu ca còn nhớ ta từng nói Tần Ninh bất phàm hay không".
Vạn Khuynh Tuyết trấn an Vạn Tử Hàng, lần nữa nói: "Ban đầu ở Bắc Lan, kẻ này làm loạn tứ phương, để cho nhị ca của hắn thống nhất Bắc Lan, thành lập Thái Hư tông".
"Về sau kẻ này đến Trung Lan, tựa hồ có quan hệ không cạn với Vân Vương - các chủ Thanh Ninh các".
"Theo ta được biết, Thanh Ninh các suýt thì đại chiến với Thiên Đế các, dường như người này lại trở thành mấu chốt ngăn cản trong bóng tối".
"Cụ thể chi tiết ra sao, người của Thanh Ninh mà biết thì ai cũng câm như hến, căn bản không nghe ngóng được gì".
Vân Vương!
Vạn Tử Hàng giờ phút này giật mình.
Vân Vương cũng không phải là Vương Giả lâu đời như là cha cùng ông nội.
Năm đó, khi Vân Vương chỉ là Thanh Vân Thiên Nhân thì cha cùng ông nội đã trở thành Vương Giả.
Trên thực tế, Vân Vương này có thể nói là nhân tài mới nổi.
Năm đó Thanh Vân Thiên Nhân nương tựa theo uy danh của sư tôn U Vương, ở đại lục Thương Lan có thể nói là một tay che trời, không người dám động.
Thật sự là không ai dám động.
Ai mà không biết U Vương bao che người nhà?
Hơn nữa, U Vương cũng không phải một mình mà giao hảo với không dưới mười vị Vương Giả.
Trong đó, nức tiếng xa gần chính là Lý Nhất Phong - Vãng Sinh Đồng chi Vương - Phong Vương!
Mà sau đó U Vương biến mất vô tung.
Có người nói là tọa hóa, có người nói là bước phá hư, không phi thăng thành thánh.
Cũng bất kể điều gì, U Vương cho dù không ở thì vẫn không ai dám động vào Thanh Vân Thiên Nhân.
Khi đó, Phong Vương còn ở đây!
Mà sau đó, Phong Vương chết bất đắc kỳ tử.
Không ai biết nguyên nhân cụ thể.
Lúc này, Thanh Ninh các do Thanh Vân Thiên Nhân sáng tạo đã rất khí thế.
Mà mấu chốt nhất là lúc này, Thanh Vân Thiên Nhân thành Vương Giả!
Một vị Vương Giả sinh ra thì đương nhiên sẽ khiến cho toàn bộ Thanh Ninh các ngồi ngay ngắn ở đại lục Thương Lan.
Trên thực tế, hiện nay Thanh Ninh các so với Thiên Ngoại Tiên của đại lục Thiên Ngoại.
Huyền Thiên cung ở sa mạc phía Tây.
Thái Cực đạo quán cùng Ngự Hư tông ở vùng đất phía Đông.
Thính Tuyết sơn trang ở Tuyết Thiên Sơn.
Mấy phe thế lực này so với Thanh Ninh các cũng là có khoảng cách.
Thế nhưng, dù vậy thì mấy phương này cũng không có ý đồ gì với đại lục Thương Lan.
Đại lục Thương Lan thuộc nhóm trung tâm của đại lục Vạn Thiên, vật tư phong phú, địa linh nhân kiệt.
Nhưng mấy phương kia cũng không kém.
Quan trọng nhất chính là Vân Vương có danh là đồ đệ của U Vương.
Không cần thiết phải đắc tội hắn.
Nhỡ đâu U Vương không chết thì sao?
Như vậy, kẻ nào xuất thủ kẻ đó phải chết.
Không sai chút nào!
Giờ phút này Vạn Tử Hàng lẩm bẩm: "Như thế lại có chút phiền phức".
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này lại nói: "Hơn nữa, thập cửu ca, huynh không cảm thấy là... Ngụy tiên sinh và Tần Ninh tựa hồ... đã quen từ lâu?"
"Không có khả năng!"
Vạn Tử Hàng lập tức phủ nhận: "Tần Ninh mới bao nhiêu tuổi? Ngụy tiên sinh lại là người cùng thời với U Vương và Phong Vương, sao có thể đã quen từ lâu được?"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Thế nhưng là chẳng biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác...
Bọn họ dường như đã quen nhau từ trước.
"Vậy chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào?"
Vạn Tử Hàng có chút đau đầu nói.
Vốn dĩ Ngụy tiên sinh đi vào thành Thiên Giao, ông ta rất hưng phấn.
Chỉ cần Ngụy tiên sinh nhìn thấy bản thân quản lý phân các ở thành Thiên Giao thoả đáng, nói tốt trước mặt cha vài câu, bản thân ông ta có khi sẽ được trở lại tổng các làm việc.
Thậm chí là trở thành giám sát sứ như Vạn Khuynh Tuyết.
Nhưng bây giờ mọi chuyện dường như vượt qua dự đoán của mọi người.
Tần Ninh giữa đường nhảy ra rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngụy tiên sinh cái gì cũng không nói, cứ như vậy quỳ ở nơi đó!
Ông ta cũng chẳng biết nên làm thế nào!
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này càng thêm lo nghĩ trong lòng.
Đã không chỉ một lần cô ta nhìn thấy Tần Ninh đem đến sự bất ngờ.
Sự bất ngờ hoàn toàn không có đầu mối.
Lần này còn khoa trương hơn.
Ngụy tiên sinh được xưng là Quỷ Đan Vương, đan thuật cao siêu.
Tuy nói cũng không phải là Vương Giả nhưng thực lực cũng là Thiên Nhân đỉnh cao.
Cứ như vậy quỳ ở đây...
Chuyện này quá kì quái!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vạn Thiên các bên khó có thể bình an.
Mà cùng lúc đó, tin tức về Vạn Thiên các đã được truyền đến một phương xa...
Chương 1170: Thần Nguyên
So với Vạn Thiên các lo sợ bất an.
Tần Ninh thì lại tương đối yên ổn.
Ở trong phòng, Tần Ninh khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường.
Linh khí quay chung quanh thân thể.
Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên!
Đã là cảnh giới Vạn Nguyên đỉnh phong.
Nhưng đối với Tần Ninh thì cũng không phải là vậy.
Tứ Nguyên là cực hạn sao?
Không phải!
Năm đó cha hắn khai sáng vạn giới với hệ thống tu luyện mới.
Lúc ấy cha nói, cảnh giới Vạn Nguyên muốn bày ra năm tầng.
Nhân Nguyên!
Địa Nguyên!
Thiên Nguyên!
Thánh Nguyên!
Ở trên đây còn có thể tăng thêm một cái Thần Nguyên!
Chỉ là đáng tiếc, với con đường tu hành của vạn giới vạn tộc mà muốn ngưng tụ Thần Nguyên thì khó như lên trời.
Bởi vậy, với bên ngoài cảnh giới Vạn Nguyên liền thành Tứ Nguyên.
Nhưng trên thực tế là có nguyên thứ năm.
Giờ phút này, bốn hình tròn phía sau Tần Ninh tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dần dần, từ vòng tròn thứ tư kia đột nhiên tách ra một đường linh khí.
Linh khí chậm rãi tụ tập, vòng tròn thứ năm lúc này xuất hiện.
Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh nhìn mà xuất thần.
Tần Ninh...
Lại đang thay đổi!
Lần này, Tần Ninh trở nên càng quá đáng.
Cảnh giới Vạn Nguyên Ngũ Nguyên?
Đây là ý gì?
Âm Khư mười một đường.
Dương Hải hai mươi hai đường.
Con đường tu hành của Tần Ninh đúng là quái thai!
Dần dần, Tần Ninh mở hai mắt ra.
“Chàng đây là đạt cảnh giới gì?"
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói.
"Cảnh giới Vạn Nguyên Thần Nguyên!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Tầng thứ năm!"
"Thần Nguyên?"
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu nói: "Cảnh giới này rất ít người biết, có đi qua hay không đều được".
"Trên thực tế, đi qua cảnh giới này thậm chí sẽ khiến cho việc đến cảnh giới Quy Nhất trở nên càng thêm khó khăn".
Cốc Tân Nguyệt một mặt hồ nghi.
Thật hay giả?
Vậy chàng còn đến?
Tựa hồ nhìn ra Cốc Tân Nguyệt lo nghĩ điều gì, Tần Ninh cười nói: "Ta dù sao ở cảnh giới Vạn Nguyên vốn đã khó khăn mười phần, thêm một tầng khó khăn cũng không quan trọng".
Nguồn linh khí của hắn quá mạnh mẽ.
Còn nếu là đến cảnh giới Quy Nhất, ngưng tụ Thiên Mạch, linh khí tất nhiên sẽ xung kích Thiên Mạch.
Đến lúc đó sẽ chịu không nổi mà nổ tung, chết.
Dù sao vốn đã rất khó, lại khó một chút cũng không ảnh hưởng.
Cốc Tân Nguyệt giờ phút này nhìn Tần Ninh hỏi: "Chàng quen người ở ngoài kia à?"
"Ừm!"
Tần Ninh cũng không có gì phải giấu Cốc Tân Nguyệt.
Tuy nói sống lâu thế nhưng tính cách là thế.
Điểm này là hắn giống cha, với người mình chấp nhận thì không cần giấu diếm bí mật gì.
Nếu Cốc Tân Nguyệt là người bên gối của hắn thì cũng không có gì đáng phải giấu diếm.
"Một tiểu đan đồng của ta năm đó".
"Vốn là một cô nhi mà Lý Nhất Phong thu nhận, lấy tên Nhạc Duy, ta thấy khó nghe liền sửa thành Ngụy Việt".
"Năm đó, ta rời đi đại lục Vạn Thiên, dạy hắn ta một thân đan thuật, hi vọng hắn ta có thể giúp đỡ hai thằng nhóc Lý Nhất Phong và Dương Thanh Vân".
"Thế nhưng... Nhất Phong chết..."
Cốc Tân Nguyệt lập tức sáng tỏ.
Nhìn Tần Ninh nói: "Vì sao chàng lịch kiếp mỗi đời chỉ có một vạn năm?"
"Điểm ấy..."
Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế là có thể lựa chọn, vào thế giới Thượng Cổ, vạn giới hỗn loạn, cha ta thống nhất vạn giới, tự lập Vô Thượng Thần Đế, phong rất nhiều Thần Đế".
"Khi đó ta được phong làm Nguyên Hoàng Thần Đế!"
"Nguyên Hoàng Thần Đế...", Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Vua của Vạn Nguyên?"
"Đại khái là thế!", Tần Ninh cười nói: "Trên thực tế, nếu thật là luận tuổi tác thì ta hiện tại phải là... Bốn năm trăm vạn tuổi!"
"Chín vạn năm với ta mà nói chỉ là một cái chớp mắt trong giây lát mà thôi!"
"Lúc trước lịch kiếp bắt đầu cũng là để mẹ ta lựa chọn, mỗi đời một vạn năm, chín đời chín vạn năm".
"Không có nhiều thời gian để cho ta tại lịch kiếp mãi".
Tần Ninh thở ra một hơi.
Một ít chuyện ở trong lòng đã lâu, nói ra sẽ tốt hơn.
"Chín vạn năm không tính là ngắn, chín vạn năm qua, Cửu Thiên Vân Minh không có ta... không biết đã náo loạn ra sao rồi..."
Tần Ninh nghĩ tới những thứ này liền trở nên đau đầu.
Mối quan hệ của chín mẹ vốn là vô cùng tốt, rất yêu cha.
Nhưng là như thế, đoán chừng khi cha biến mất, ý kiến của chín người liền sẽ không đồng nhất.
Chém giết gì đó cũng sẽ không xảy ra, thế nhưng tóm lại là sẽ náo loạn ra những kiểu khác nhau.
Hắn ở đó còn tốt.
Hắn không ở...
Mẹ sẽ nhịn không được.
"Chàng nói chàng có chín người mẹ?", Cốc Tân Nguyệt che miệng cười nói: "Cha chàng đào hoa thật!"
"Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn chứ sao!"
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh mặt mo đỏ ửng, ho khan một cái nói: "Đây là cha ta nói, không liên quan tới ta".
"Nếu chàng có nhiều mẹ như vậy thì chẳng phải sẽ có rất nhiều huynh đệ tỷ muội sao?"
"Huynh đệ tỷ muội..."
Nhắc đến chuyện này, Tần Ninh lại gãi đầu, một mặt bất đắc dĩ nói: "Một nhóm kỳ lạ, rồi nàng sẽ biết, không đáng tin cậy..."
Cốc Tân Nguyệt mỉm cười, không có nói thêm nữa.
Tần Ninh nghiêm mặt nói: "Thật ra ta cũng không lo lắng nội bộ Cửu Thiên Vân Minh, chín mẹ tuy là khó chịu nhau nhưng tối đa cũng chỉ là cãi nhau chứ không đánh nhau".
"Hơn nữa, sư phụ ta cùng nghĩa phụ đều ở đó, sẽ không gây ra nhiễu loạn gì lớn".
"Ta lo lắng chính là… Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đại lục Vạn Thiên tồn tại Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài, rất rõ ràng là bị người đưa tới đây, ý muốn chiếm lấy đại lục Vạn Thiên".
"Đã như vậy thì e là Cửu Thiên Vân Minh cũng phải có..."
Cốc Tân Nguyệt trấn an nói: "Mỗi lần nghe chàng đề cập đến sư phụ cùng nghĩa phụ, chàng cũng luôn mang vẻ mặt sùng kính, có bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
"Ặc..."
Tần Ninh giờ phút này lại gãi đầu một cái.
"Làm sao?"
"Sư phụ ta thì đúng là đáng tin..."
"Nhưng nghĩa phụ ta..."
Nói đến đây, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Mấy người huynh đệ tỷ muội của ta đã bị ông ấy dạy dỗ cho sai lệch hết cả".
Cốc Tân Nguyệt che miệng cười nói: "Gia đình của chàng khiến cho ta càng ngày càng hiếu kỳ đấy".
"Không chỉ có như thế đâu...", Tần Ninh cười khổ nói: "Ông nội và ông ngoại của ta thì lại càng không hợp nhau..."
"Nói đến đều là một mớ bòng bong, chờ nàng thật sự gặp phải thì mới biết, vạn giới Vô Thượng Thần Đế mới thật là đau đầu".
"Ta có đôi khi thậm chí còn nghi ngờ là cha ta cố ý rời đi, để lại một đống chuyện cho ta xử lý, bản thân thì tiêu dao khoái hoạt!"
...
"Hắt xì..."
Ở giữa một thời không cách xa hàng trăm triệu vạn lý, một người mặc áo dài màu vàng nhạt bỗng hắt xì một cái, suýt thì hủy đi một tiểu tinh cầu.
"Ai dám nói xấu sau lưng ta?"
Nam tử lẩm bẩm, từ từ nói: "Khẳng định là thằng nhãi Tiểu Ninh Tử thối tha kia".
"Lục Thanh Phong quá thành khẩn, Tạ Thanh quá hư hỏng, dạy hư con trai của ông đây rồi".
Nhưng dần dần, trên mặt người này lại lộ ra vẻ mỉm cười.
"Có điều, chín kiếp không viên mãn, mở ra kiếp thứ mười, thằng nhóc này mà thành công trở về Cửu Thiên Vân Minh, thiên mệnh mở ra thì cũng có thể trấn được đám yêu ma quỷ quái kia".
"Nhãi con, năm đó ông nội ngươi trải đường cho ta, hiện tại đã là quang vinh về hưu".
"Tiếp theo đây, ông đây sẽ trải đường cho ngươi!"
"Dù sao, vạn vạn sinh linh của Thương Mang Vân Giới đều nằm trong một ý nghĩ của Mục gia ta".
"Không!"
Chỉ là đột nhiên, người đàn ông lại trịnh trọng nói: "Tất cả đều nằm trong một ý nghĩ của Mục Vân ta!"
Nói rồi, bóng dáng kia lập tức biến mất trong dải ngân hà...
Bình luận facebook