• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1176-1180

Chương 1176: Ta tự mua

Bốn ngàn vạn!

Điên rồi!

Chỉ nhìn thấy người ra giá mặc một bộ đồ xanh, ngồi thẳng trong đoàn người, ánh mắt bình tĩnh.

Đôi mắt kia ẩn chứa sự ôn hòa nhàn nhạt, giọng nói càng tràn đầy từ tính.

Ngồi ở nguyên một chỗ nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Phảng phất như là một viên kim cương không thể không nhìn vào.

"Bốn ngàn vạn!"

Lý Thanh Thần giờ phút này hưng phấn nói: "Có cao hơn nữa không?"

Giờ khắc này, mấy người Thôi Huyễn cười.

Không sai.

Bọn họ mua không được.

Tần Ninh cũng đừng nghĩ mua được.

Thôi Huyễn cười nói: "Xem ra núi cao càng có núi cao hơn, có một vài người là bị đắc ý quá mức rồi đấy".

"Đúng là núi cao càng có núi cao hơn".

Tần Ninh cười nói: "Đống đất nhỏ các ngươi cũng đừng tự tìm xấu hổ làm gì".

"Ngươi..."

Thôi Huyễn giờ phút này trong lòng kìm nén một mồi lửa giận.

Tần Ninh quá ghê tởm.

Cái đồ khốn kiếp này!

Rốt cuộc hắn lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy?

Mà giờ khắc này, Tống Nguyên cùng La Anh lại càng kinh ngạc trong lòng.

Trước đó bọn họ nhìn thấy Tần Ninh trong khu vực đào bảo vật.

Chẳng lẽ cái tên này thật sự đào ra được đồ tốt ở khu đó sao?

Nhưng cũng không thể có giá trị hơn trăm triệu được?

Nếu thật là đơn giản như vậy thì mọi người còn liều mạng kiếm tiền tu luyện làm gì?

Đều đến khu đào bảo vật mà tìm là được.

"Năm ngàn vạn!"

Tần Ninh giờ phút này từ từ nói.

Giờ khắc này, người đàn ông áo xanh kia nhíu mày.

"Vị công tử này, tại hạ là là Thanh Dương Linh Tử, Vô Tương Bảo Trúc rất có ích đối với tại hạ, không biết công tử có thể..."

Người này vừa mở miệng, mấy người bên cạnh lập tức hướng phía bốn phía chen lấn.

Thanh Dương Linh Tử!

Cái danh hiệu này cũng không xa lạ gì.

Thanh Dương môn!

Thiên kiêu Thanh Dương Linh Tử.

Thanh Dương môn là thế lực gì?

Phía nam của đại lục Thiên Ngoại, một trong những tông môn đứng đầu nhất bán kính trăm dặm quanh đây.

Là sự tồn tại gần với Thiên Ngoại Tiên trong toàn bộ đại lục Thiên Ngoại.

Thế lực lớn mạnh như vậy là có được Thiên Nhân trấn giữ.

Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện, Thái Ất thiên tông có mạnh không?

Rất mạnh!

Thí dụ như tông chủ Phục Ma tông- Quy Nhất thất mạch!

Điện chủ Tinh La điện La Hàng - Quy Nhất bát mạch.

Thái Ất đạo trưởng của Thái Ất thiên tông cũng là Quy Nhất thất mạch.

Quy Nhất cái thế hào hùng, rất mạnh mẽ.

Nhưng mạnh mẽ tới đâu cũng kém Thiên Nhân.

Mà Thanh Dương môn được xưng là tứ bá Thiên Nam!

Trong tông môn có rất nhiều Thiên Nhân trấn giữ.

Thiên Nhân!

Gần với cường giả của cảnh giới Vương Giả!

Nhân vật vô địch, dời sông tách núi dễ như trở bàn tay.

Thanh Dương Linh Tử có danh khí vang vọng khắp Thiên Nam.

Phía nam của đại lục Thiên Ngoại.

Được gọi là Thiên Nam.

Mà Thiên Nam có tứ đại bá chủ.

Thanh Dương môn, Thập Phương tông, Khai Sơn cung, Vô Lượng kiếm phái.

Ngoài ra, danh tiếng vang vọng chính là thất tử Thiên Nam!

Thanh Dương Linh Tử chính là một trong thất tử Thiên Nam.

Thất tử Thiên Nam đại diện cho cái gì?

Đại diện cho những người có thực lực thiên phú mạnh mẽ nhất trong cùng thế hệ, đại diện cho sự vinh hạnh tột cùng.

Có thể nói Thanh Dương Linh Tử có thể sánh ngang với tông chủ Phục Ma tông và các đại tông môn khác, thậm chí còn hơn.

Chưa nói đến thực lực, chỉ riêng thân phận và địa vị đã là cao cao tại thượng rồi.

Tần Ninh giờ phút này liếc qua Thanh Dương Linh Tử, từ từ nói: "Không thể!"

"Quan trọng với ngươi thì cũng quan trọng với ta".

Nói xong, Tần Ninh không lên tiếng thêm nữa.

"Năm ngàn vạn, còn ai tăng giá không?"

Lý Thanh Thần giờ phút này đã hoàn toàn yên tâm.

Thanh Dương Linh Tử nghe đến lời này thì nhíu mày.

Năm ngàn vạn linh tinh, hắn ta lấy ra được.

Thế nhưng hắn ta còn có thứ quan trọng hơn muốn mua, nếu hiện tại bỏ ra năm ngàn vạn thì sau này sẽ có hơi giật gấu vá vai.

Thanh Dương Linh Tử không tiếp tục tăng giá.

Vô Tương Bảo Trúc năm ngàn vạn!

Giá trên trời!

Thật sự là giá trên trời!

Giờ khắc này, thành chủ Chân Võ thành cùng tiên tử Nguyệt Linh đã hoàn toàn tê liệt.

Thật sự tê liệt.

Không ngồi nổi!

Đem Chân Võ thành cùng Nguyệt Linh tông có nổi năm ngàn vạn không?

"Tần công tử..."

Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này thấp giọng nói: "Hai tông môn chúng ta cộng lại… cũng không có nổi năm ngàn vạn..."

Nghe đến lời này, Tần Ninh cười nói: "Lần này mọi người tìm đủ bảy loại dược liệu là đã ổn rồi, ta không có nhỏ nhen như vậy đâu, chuyện lúc trước xóa bỏ đi".

"Những vật này cứ để ta tự mua".

Thành chủ Chân Võ thành nghe đến lời này thì càng thêm ngạc nhiên.

Tự mua?

Tần Ninh lấy ở đâu ra nhiều linh tinh như vậy?

Chân Võ Xương giờ phút này lại cười nói: "Cha đừng lo lắng, Tần công tử có mấy trăm vạn linh tinh cơ, mấy ngàn vạn vẫn tiêu nổi!"

Cái gì?

Con số trên trời đó?

Sao ông ta không biết.

Thành chủ Chân Võ thành nghi hoặc nhìn con trai mình.

"Ở đâu ra?"

Chân Võ Xương cười nói: "Tần công tử ánh mắt độc ác, đào được rất nhiều chí bảo, bán cho Vạn Thiên các kiếm được hơn hai trăm triệu đó!”

Hai trăm triệu!

Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này ngơ ngác.

Hai trăm triệu!

Là khái niệm gì vậy!

Mười Chân Võ thành đại khái có giá trị hai trăm triệu đấy.

Thành chủ Chân Võ thành cười tủm tỉm nhìn con trai mình, từ từ nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"

“Mới hai ngày trước".

"Thật sao?"

Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này tóm chặt lấy cánh tay của con trai mình, nói: "Vậy sao ngươi không nói cho ta hả?"

Ông ta chẳng biết gì về chuyện mấy ngày trước.

Lần này náo loạn lớn như thế.

Vừa rồi trái tim của ông ta đều nâng lên cổ họng.

Bảo sao mà thằng nhãi này cười vui vẻ như vậy.

Tiếng răng rắc vang lên.

Chân Võ Xương muốn khóc.

"Cha ta... Tay... Tay con sắp gãy mất..."

"Không sao, gãy thì ta nối lại tay cho", thành chủ Chân Võ thành ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chí ít chút linh tinh ta vẫn cầm ra được".

Chân Võ Xương giờ phút này khóc không ra nước mắt.

"Cha, việc này cha không thể trách ta con được, con vẫn muốn nói cho cha nhưng cha đâu có cho con cơ hội để nói đâu".

"Thật sao?"

Thành chủ Chân Võ thành cười nói: "Vậy là ngươi trách ta!"

Nói xong, sức lực ở tay lại là càng lúc càng lớn.

Chân Võ Xương giờ phút này thật muốn khóc.

Chuyện này có thể trách hắn ta sao?

Hội đấu giá tiếp tục tiến hành...

Mấy món đồ vật tiếp theo tuy nói giá trị mấy ngàn vạn cũng không thấp, nhưng có cái giá năm ngàn vạn trên trời ban nãy nên cũng không khiến người ta kinh ngạc bao nhiêu.

Dần dần, hội đấu giá tiến hành đến món thứ chín.

Một viên đan dược chậm rãi hiện lên ở trước mặt mọi người.

"Đan này tên là về huyền đan Nguyên Thiên".

"Võ giả cảnh giới Quy Nhất đỉnh cao ăn đan dược này vào sẽ nhìn ra con đường ngăn cách việc tiến công đến cảnh giới Thiên Nhân”.

"Cho dù không phải cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ăn vào đan này chí ít có thể trợ giúp ngươi trong con đường sau đó tăng tốc thăng cấp".

"Huyền đan thất phẩm, lại là huyền đan thất phẩm cao cấp nhất, đến từ trong tay Quỷ Đan Vương Ngụy tiên sinh của Vạn Thiên các chúng ta!"

Lý Thanh Thần giờ phút này khẽ cười.

Ông ta biết viên huyền đan thất phẩm cao cấp này mới là thứ mà tất cả mọi người buộc phải tranh đoạt.

Ai ở cảnh giới Quy Nhất cũng muốn.

Giờ này khắc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

"Sao thế?", Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói.

"Mấy vạn năm gặp lại, đan thuật của tên nhóc đó đúng là tăng lên một cấp bậc".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Viên huyền đan Nguyên Thiên này cũng không dễ luyện chế, huyền đan sư bát phẩm chỉ sợ là cũng không luyện chế ra được".

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Nàng dĩ nhiên biết “tên nhóc đó” trong miệng Tần Ninh là chỉ ai.
Chương 1177: Một thanh sắt

"Viên huyền đan Nguyên Thiên này có xuất xứ từ Ngụy tiên sinh, đương nhiên là còn quý giá hơn cả huyền đan thất phẩm cao cấp bình thường".

"Giá khởi điểm tám trăm vạn!"

Lý Thanh Thần vừa nói như xong.

Không ít người trong lòng đã từ bỏ.

Tám trăm vạn.

Ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn.

Bọn họ mua không nổi.

Mà cùng lúc đó, Thôi Huyền lại xoa hai tay, cười nói: "Các vị, mục đích chuyến đi này của chúng ta đều là viên đan dược kia, tiếp theo chúng ta đều là dựa vào bản lĩnh bản thân thôi".

"Thôi Huyền, xem ra ngươi rất có lòng tin hả!"

"Đó là dĩ nhiên".

Thôi Huyền cười tủm tỉm nói: "Ta đi chuyến này chính là vì viên đan dược kia, ngoài ra cũng muốn nhìn xem cái kẻ ban nãy phách lối hiện tại có còn sức để cướp đoạt với ta hay không!"

Tất cả mọi người đều nghe rõ.

Thôi Huyền nói lời này rõ ràng là để cho Tần Ninh nghe.

Cái tên này trước sau bỏ ra hơn sáu ngàn vạn linh tinh.

Sáu ngàn vạn, cho dù là bọn họ mấy phương lấy ra cũng sẽ rất xót ruột.

Tần Ninh còn nữa không?

Lời này vừa nói ra, Phục Nguyên Hằng, La Anh, Tống Nguyên cũng là nhìn về phía đại sảnh nơi có Tần Ninh.

"Tám ngàn vạn!"

Một câu nói rơi xuống.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Nụ cười trên mặt Thôi Huyền lúc này hoàn toàn cứng ngắc.

Tần Ninh!

Lại ra giá!

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sao cái tên này lại ra giá!

Tần Ninh giờ phút này chỉ khẽ cười, nói: "Ta nói, ta không thiếu linh tinh, đây chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi, ta chỉ đơn giản là... không muốn để các ngươi mua được".

Tám ngàn vạn!

Giá trên trời!

Mặc dù một viên huyền đan Nguyên Thiên đúng là có giá trị không nhỏ.

Thế nhưng cũng không đáng giá đến mức này!

Phục Nguyên Hằng, Thôi Huyền, Huyết Nguyệt Anh, La Anh cùng Tống Nguyên giờ phút này sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.

Mục đích của bọn họ trong chuyến đi này chủ yếu chính là viên huyền đan Nguyên Thiên kia.

Đan này giá trị trân quý.

Mà lại là xuất từ trong tay của Quỷ Đan Vương Ngụy Việt đại tông sư.

Ai không muốn chứ?

Nhưng bây giờ Tần Ninh trực tiếp tăng giá đến tám ngàn vạn!

Tám ngàn vạn mua loại thiên tài địa bảo khác cũng đủ để cảnh giới Quy Nhất tấn thăng.

Vốn chỉ cần một hai ngàn ngàn vạn là đủ mua!

Một lần tăng giá.

Bốn phía tĩnh mịch.

Không ai dám tiếp tục tăng giá.

Nhỡ đâu là Tần Ninh lừa gạt người thì bọn họ sẽ khóc không ra nước mắt mất.

"Tám... Tám ngàn vạn... Còn có người tăng giá không?"

Lý Thanh Thần giờ phút này cũng mới phản ứng kịp.

Thế nhưng cũng không có ai đáp lại.

Tần Ninh giải quyết dứt khoát.

Ai dám tăng giá?

"Đã như vậy, viên huyền đan Nguyên Thiên này có giá tám ngàn vạn linh tinh, thuộc về Tần công tử".

Lý Thanh Thần giờ phút này lên tiếng.

Chín vật giờ phút này đều được bán ra.

Chỉ còn lại vật cuối cùng.

Mà lúc này. Lý Thanh Thần nhìn thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng thì cười nói: "Các vị, món đồ cuối cùng này dựa theo lệ cũ, đó là kiểm tra ánh mắt độc đáo cùng sự quả quyết của mọi người!"

Lý Thanh Thần nói xong thì có mấy người đi lên phía trước.

Một cái hộp ngọc giờ phút này được chầm chậm mở ra.

Trong hộp ngọc hiện ra một thanh sắt.

"Đây là vật gì?"

"Không biết, nhìn giống như một thanh sắt ấy".

"Không thể nào?"

"Món đồ cuối cùng trong hội đấu giá của Vạn Thiên các từ trước đến nay đều là thần bí, các giám định sư sẽ đưa ra giá cả để khách hàng cân nhắc xem rốt cuộc nó đáng giá hay không, còn nó có phải bảo vật hay không thì cũng không ai nói rõ".

"Có điều, nghe nói lúc trước có người ra giá một ngàn vạn mua một vật phẩm đấu giá, cuối cùng phát hiện là một món bảo khí siêu phẩm đấy!"

Bốn phía nghị luận ầm ĩ.

Tần Ninh giờ phút này an ổn như núi.

"Món bảo vật này, giám định sư của Vạn Thiên các chúng ta cũng nhìn không ra nông sâu".

"Nhưng Ngô đại sư đã đích thân nói vật này tuyệt đối có giá trị không nhỏ, ở trong chứa đạo lý thiên địa hoặc có quan hệ chặt chẽ với Vương Giả".

"Cho nên, giá khởi điểm là một ngàn vạn linh tinh!"

Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức hít vào một hơi lạnh.

Không biết đây là cái gì mà khởi điểm từ một ngàn vạn luôn?

Một ngàn vạn đã đủ để mua một thanh bảo khí thượng phẩm.

Trong lúc nhất thời, người có hứng thú chợt trở nên ít đi.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn thanh sắt gần như dài hơn một mét kia, ánh mắt có chút lấp lóe.

Dần dần, mắt hắn sáng lên.

Đồ tốt!

Khóe miệng khẽ nhếch.

Tần Sơn ở bên cạnh thấy cảnh này thì khóe miệng giật một cái.

"Tam đệ còn muốn mua sao?"

"Đây chính là đồ tốt", Tần Ninh cười nói.

"Mặc dù đệ có không ít linh tinh, nhưng đệ đã tiêu hơn một nửa rồi đó..."

"Đại ca yên tâm, linh tinh là vật ngoài thân, có thể đổi lấy vật hữu dụng thì mới có tác dụng".

Tần Ninh tuyệt không để ý.

Tần Sơn cũng không nhiều lời.

Tần Ninh đã để lại sáu bảy ngàn vạn linh tinh cho Thái Hư tông, lần này đủ cho Thái Hư tông phát triển trăm năm vô lo nghĩ.

Chính Tần Ninh có thể kiếm được linh tinh.

Lời này cũng không sai.

Một bên khác, thành chủ Chân Võ thành cùng tiên tử Nguyệt Linh lại nháy mắt loạn cả lên.

Có tiền có khác!

Tần Ninh xem ra thật là một người ác ôn!

"Một ngàn một trăm vạn!"

Một giọng nói lúc này vang lên.

Chính là Phục Nguyên Hằng của Phục Ma tông.

Phục Nguyên Hằng nói: "Hôm nay tới một chuyến cũng không thể tay không mà về, món đồ cuối cùng này ta thật ra cũng muốn đánh cược một phen".

"Nếu như thế, tại hạ cùng ngươi!"

Thôi Huyền giờ phút này cười nói: "Ta ra hai ngàn vạn".

"Hai người các ngươi thật đúng là không phóng khoáng chút nào, ta ra một ngàn năm trăm vạn!"

Một thanh âm vang lên, Huyết Nguyệt Anh cười nhạt nói: "Hai vị còn muốn tăng giá không?"

Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyền giờ phút này cũng không tức giận.

Với đồ vật này, bọn họ cũng chỉ là muốn thử vận may mà thôi.

Hiện tại xem ra Huyết Nguyệt Anh lại càng có quyết đoán.

Huyết Nguyệt lâu là một trong ngũ đại thế lực, vốn liếng tự thân cũng là dày đặc, nhiều tiền hơn bốn bên kia nhiều.

"Huyết Nguyệt Anh, cô thích thì cho cô là được”, Phục Nguyên Hằng không thèm để ý nói.

"Tạ ơn Phục công tử", Huyết Nguyệt Anh cười ngọt ngào nói: "Phục công tử ban đêm có thời gian có thể tới tìm tiểu nữ tử ngắm trăng nha!"

Nếu là đổi lại cô gái tầm thường, Phục Nguyên Hằng có lẽ sẽ đến.

Thế nhưng Huyết Nguyệt Anh... thì thôi đi!

Nam sủng một đống lớn, hắn ta cũng không muốn biến thành nô lệ của Huyết Nguyệt Anh.

Cô gái này nhiều thủ đoạn lắm.

"Hai ngàn vạn!"

Chỉ là giờ phút này, một giọng nói ôn hòa vang lên, rất có từ tính.

Chính là Thanh Dương Linh Tử.

Giờ phút này, Thanh Dương Linh Tử mở miệng.

Huyết Nguyệt Anh khẽ cười nói, giọng điệu mang theo sự mị hoặc chí mạng: "Thanh Dương Linh Tử là thiên chi kiêu tử của Thanh Dương môn, không thể để cho để nô gia sao? Nô gia nguyện ý lấy thân báo đáp..."

Giọng nói kia khiến cho người ta cảm thấy xương cốt đều xốp giòn.

"Cút!"

Một tiếng quát nhẹ.

Trong khoảnh khắc, bên trên phòng đấu giá xuất hiện từng sợi tơ nổ tung, toát ra hoa lửa.

Huyết Nguyệt Anh bên trong nhã gian giờ phút này có sắc mặt trắng nhợt.

Cô ta là cường giả cảnh giới Quy Nhất tam mạch.

Giờ phút này bị Thanh Dương Linh Tử quát một cái liền chặt đứt tình ý của mình, đồng thời làm cô ta bị thương.

Rốt cuộc Thanh Dương Linh Tử này ở cảnh giới gì?

Thất tử Thiên Nam!

Danh bất hư truyền.

Thanh Dương Linh Tử vẫn bình thản như cũ, nói: "Chớ có dùng những thủ đoạn hạ lưu của cô để đối phó ta, nếu không ta sẽ khiến cô biết như thế nào là địa ngục!"

Một câu rơi xuống, phòng đấu giá liền trở nên yên tĩnh.

Huyết Nguyệt Anh ở trong nhã gian sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Bị Thanh Dương Linh Tử làm nhục trước đám đông như vậy, cô ta cũng rất mất thể diện.
Chương 1178: Một tỷ

Thanh Dương Linh Tử lại không thèm để ý chút nào, từ từ nói: "Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu rất có nghiên cứu về đạo nam nữ, nhìn thấy cô ta liền cảm giác ghê tởm, hiểu chưa?"

Lời này đúng là không cho chút thể diện nào.

Nhưng mà, hắn ta là một trong thất tử Thiên Nam.

Ở đại lục Vạn Thiên này, hắn ta thuộc hàng đứng đầu của đại lục Thiên Ngoại, Thanh Dương Linh Tử hắn ta đúng là không cần e ngại cái gì!

Hắn ta là thiên tài!

Thiên tài đứng đầu nhất.

Có ngạo khí riêng của hắn ta.

Huyết Nguyệt Anh ở bán kính trăm ngàn dặm quanh đây là thiên chi kiêu nữ, là thiên tài, nhưng trong mắt hắn ta thì có là gì?

Thiên tài đó cũng chỉ là hạng bình thường!

Giờ khắc này, sắc mặt Huyết Nguyệt Anh đỏ lên, ngồi tại nhã gian với tâm trạng tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì.

Đừng nói là cô ta.

Cho dù là lâu chủ Huyết Nguyệt lâu Huyết Nguyệt Phong tự mình đến đối mặt với Thanh Dương Linh Tử thì cũng không dám làm gì.

Người này là thiên kiêu, thiên kiêu chân chính.

Tại phía nam của đại lục Thiên Ngoại, thất tử Thiên Nam không chỉ là một danh xưng mà còn là một loại công nhận.

Thiên chi kiêu tử này tương lai sẽ trở thành Thiên Nhân, thậm chí là trở thành Vương Giả.

Giờ phút này, Lý Thanh Thần cảm giác không khí không đúng, bèn cười nói: "Vị công tử này ra giá hai ngàn vạn, còn có ai trả giá cao hơn sao?"

"Ba ngàn vạn!"

Lý Thanh Thần vừa dứt lời, bên dưới đã có người tăng giá.

Tần Ninh!

Lại là Tần Ninh!

Giờ khắc này, vô số người đã âm thầm chửi thề trong lòng.

Cái tên này thật sự có nhiều như vậy sao?

Từ ban đầu đến bây giờ, hắn đã bỏ ra bao nhiêu?

Khá nhiều rồi.

Một trăm bốn ngàn vạn là bao nhiêu chứ?

Các thế lực tầm cỡ như Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện cùng Thái Ất thiên tông có được từng này không?

Được!

Thế nhưng lại không dám lấy ra.

Vì sao?

Năm đại tông môn có đến mấy vạn đệ tử, ai cũng cần đến linh tinh nuôi sống.

Nếu lấy ra, ngũ đại thế lực lấy cái gì để trang trải mỗi ngày?

Thế nhưng một mình Tần Ninh lại cứ thế rút tiền ra.

Giờ khắc này, mọi người xung quanh nhìn về phía Tần Ninh rồi lại nhìn về phía Thanh Dương Linh Tử.

Xem ra món bảo bối này sẽ rơi vào tay hai người kia rồi.

Thanh Dương Linh Tử nhìn Tần Ninh với ánh mắt bất thiện.

Rất bất thiện.

"Ngươi biết ta là ai mà còn muốn như thế sao?", Thanh Dương Linh Tử thản nhiên nói.

"Làm sao? Hội đấu giá của Vạn Thiên các không phải là dùng tiền nói chuyện mà là nhìn thân phận nói chuyện sao?"

Tần Ninh lơ đễnh.

"Được".

Thanh Dương Linh Tử kìm nén một hơi trong lòng.

Từ ban nãy hắn ta đã nhịn một hơi.

Tần Ninh quá ghê tởm!

Cố ý khiêu khích hắn ta.

Hắn ta nhường Vô Tương Bảo Trúc là bởi vì hắn ta muốn cái đồ vật này.

Hắn ta nhận được tin tức là vật này bất phàm.

Cho nên hắn ta từ bỏ Vô Tương Bảo Trúc.

Thật không ngờ Tần Ninh còn muốn tranh đoạt với hắn ta.

Người của năm đại tông môn kia cái nào dám?

Nhưng Tần Ninh lại dám!

"Bốn ngàn vạn!"

Thanh Dương Linh Tử giờ phút này thản nhiên nói: "Vật này ta sẽ không nhường!"

"Năm ngàn vạn".

Chỉ là lời nói vừa dứt, Tần Ninh ở bên dưới đã tăng giá.

"Thật là khéo, ta cũng sẽ không nhường!"

Tần Ninh cười đáp.

Thanh Dương Linh Tử lần nữa nói: "Sáu ngàn vạn!"

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều có ánh mắt lấp lóe.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Bảy ngàn vạn!"

"Tám ngàn vạn!"

Hai người giờ phút này hoàn toàn đấu lên.

"Chín ngàn vạn!"

Tần Ninh giờ phút này tiếp tục lên tiếng.

Cùng lúc đó, mọi người trong đại sảnh đã chết đứng.

Đó cũng không phải là một con số tùy tiện.

Mà là linh tinh đấy!

Cứ liều như vậy?

Hai người này nhiều tiền lắm của quá mức rồi.

Thanh Dương Linh Tử nhăn mày lại.

Hắn ta có suy nghĩ không khác gì người bình thường ở đây là mấy.

Tần Ninh trước đó đã bỏ ra một trăm bốn ngàn vạn.

Trên người bây giờ linh tinh cũng không nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy.

Thanh Dương Linh Tử nhẹ nhàng thở ra, cơ hồ là cắn răng nói ra mấy chữ nói: "Mười ngàn vạn!"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh như chết.

Mười ngàn vạn!

Giá trên trời!

Một thanh sắt còn chưa biết rõ là thứ gì mà đấu giá mười ngàn vạn!

Cái đồ chơi này có thể là một món bảo khí, nhưng dù là bảo khí siêu phẩm thì mười ngàn vạn cũng đủ mua một món rồi.

Không đáng!

Có trời mới biết thanh sắt này đến cùng là cái gì?

Nói không chừng chỉ là phế vật thì sao?

Thanh Dương Linh Tử nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.

"Mười một ngàn vạn!"

Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục tăng giá.

Mười một ngàn vạn!

Ừm, rất giàu!

Mọi người giờ phút này đã không muốn nói cái gì nữa.

Mấy người Phục Nguyên Hằng, Thôi Huyền càng là như vậy.

Đừng nói bọn họ, dù là mấy tông môn như Phục Ma tông, Thôi Sơn tông cũng không thể bỏ ra nổi như vậy một lúc.

Đúng là vô nhân tính!

Chỉ có thể nói như vậy.

Mười một ngàn vạn!

Thanh Dương Linh Tử giờ phút này chau mày.

Mười ngàn vạn linh tinh là hắn ta đã giật gấu vá vai lắm rồi.

Nhiều hơn nữa...

Hắn ta không thêm nổi!

Thanh Dương môn đúng là tứ bá Thiên Nam.

Thế nhưng hắn ta chỉ là một trong thất đại thiên kiêu của Thanh Dương môn chứ không phải là môn chủ của Thanh Dương môn.

Linh tinh có hạn.

Mười ngàn vạn là giá trên trời.

Đây đã là cực hạn của hắn ta.

Nhưng bây giờ Tần Ninh lại ra giá cao hơn.

Thanh Dương Linh Tử chầm chậm đứng dậy, một bộ trường sam, người khoác áo choàng, tóc dài buộc lên, vẻ ngoài anh tuấn, dáng người dong dỏng cao, thiên phú và thực lực mạnh mẽ.

Tuyệt đối xứng danh thiên kiêu nhi tử.

Giờ phút này, Thanh Dương Linh Tử nhìn Tần Ninh, cười nói: "Xin hỏi tục danh của công tử".

"Tần Ninh".

"Được, tại hạ nhớ kỹ!"

Thanh Dương Linh Tử quay người rời đi.

Bên trong phòng đấu giá yên tĩnh như chết.

Mười một ngàn vạn!

Lý Thanh Thần giờ phút này cũng hơi ngơ ngác.

Hội đấu giá lần này sẽ là đỉnh cao trong đời ông ta

"Cảm ơn các vị đã đến, hội đấu giá lần này đến đây là kết thúc".

Lý Thanh Thần mở miệng.

Mà giờ khắc này, đã có thị nữ tới đợi mấy người Tần Ninh.

Rời đi đại sảnh của phòng đấu giá.

Mấy người Thôi Huyền, Phục Nguyên Hằng, Huyết Nguyệt Anh giờ phút này lóe ra ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm nhóm Tần Ninh, tức giận rời đi.

Hôm nay tay không mà về.

Có tiền mua không được vật mình muốn.

Thật sự là uất ức.

Mà bọn họ cũng phải điều tra cho rõ thân phận của Tần Ninh này.

Đến cùng là thần thánh phương nào?

Giờ phút này, bên ngoài đại sảnh đấu giá có hai thân ảnh đang quỳ gối, gần như là không ai quan tâm, nhưng một vài người cẩn thận vẫn có để ý tới.

Không sai, là hai người.

Ngụy Việt đại sư quỳ gối ở đây.

Mà Lê Lịch cũng đi theo sư tôn, thành thật quỳ cùng.

Hai người này, một là Quỷ Đan Vương nức tiếng đại lục Vạn Thiên.

Một là huyền đan sư bát phẩm.

Hai người có thể nói đều là thân phận cao quý.

Nhưng giờ phút này, quỳ gối ở ngoài đại sảnh đấu giá, không người hỏi thăm.

Nếu như những người kia biết thân phận của hai người, tất nhiên sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

Chỉ là Tần Ninh đi qua hai người, không nói một câu, chỉ đi theo thị nữ rời khỏi đại sảnh, đi vào tầng hai của Vạn Thiên các.

Chỉ là lần này lại hoàn toàn khác biệt so với lần trước.

Tiến vào tầng thứ hai, không còn là Lý Nghị đại sư mà là Ngô lão tự mình nghênh đón.

Vạn Thiển Thiển giờ phút này cũng đi theo ở bên, nhìn về phía Tần Ninh, bỗng dưng cảm thấy mấy phần e ngại.

"Tần công tử".

Ngô lão cung kính dâng lên mấy vật.

"Nguyệt Thạch Nhũ!"

"Kiếm Long Yêu!"

"Vô Tương Bảo Trúc".

"Còn có thanh sắt thần bí này".

Ngô lão giao đồ cho Tần Ninh.

Tần Ninh nhận đồ, đưa thẻ ra.

"Tần công tử".

Ngô lão giờ phút này lại không nhận lấy thẻ mà là nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói lại thôi.
Chương 1179: Sáo Thụ Thiên

"Ngô đại sư có lời gì muốn nói?", Tần Ninh hỏi.

"Đại sư thì ta không dám nhận!"

Ngô lão từ từ nói: "Ngụy tiên sinh đối với tại hạ có chút ân chỉ điểm, nhưng bây giờ... quỳ gối bên ngoài thật sự là không tốt cho mặt mũi của tiên sinh ấy".

"Lão hủ không đành lòng".

Ngô lão nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay vái, chân thành nói: "Hơn hai mươi ngàn linh tinh này, lão hủ làm chủ không nhận của Tần công tử".

"Chỉ hi vọng Tần công tử có thể lên tiếng cho Ngụy tiên sinh cùng Lê đại sư đứng dậy".

Lời này vừa nói ra, mấy người liền trợn mắt há mồm.

Hai người thành chủ Chân Võ thành cùng tiên tử Nguyệt Linh sững sờ.

Thành chủ Chân Võ thành bóp lấy cánh tay của con trai mình, cưỡng ép cho bản thân tỉnh táo lại.

"Tỉnh táo, tỉnh táo, hôm nay chuyện gì cũng đã gặp được rồi, không có gì hay để mà kinh ngạc!", thành chủ Chân Võ thành không ngừng nói nhỏ.

"Cha..."

Chân Võ Xương giờ phút này một bộ khóc không ra nước mắt, thấp giọng nói: "Đau..."

"Đau con mẹ ngươi!”

Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này thấp giọng mắng: "Nhãi con, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngươi còn che giấu ta cái gì?"

Chân Võ Xương một mặt ngơ ngác.

Ta che giấu cái gì là sao?

Ta còn có thể giấu diếm cái gì?

Ban nãy hắn ta đã nói hết rồi, mà hắn ta còn chưa nói xong thì người cha này đã vội vàng dán vào Tần Ninh, làm sao có thời gian cho hắn ta nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện được?

"Nhãi con, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!", thành chủ Chân Võ thành truyền âm nói.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía Ngô lão.

"Chính hắn ta muốn quỳ, liên quan gì đến ta chứ?"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta cùng Vạn Thiên các là giao dịch, mọi người cứ dựa theo quy củ của giao dịch thôi".

"Linh tinh để ông trừ, ta sẽ mang đồ đi".

Tần Ninh nói xong, Ngô lão biết không có hi vọng.

Vị công tử này làm gì cũng dựa theo tâm trạng của bản thân.

Người bên ngoài không chi phối được.

Lão ta trừ linh tinh, giao lại đồ vật cho Tần Ninh.

"Chậm đã!"

Ngay tại giờ phút này, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần gấp rút đi tới.

"Vạn Khuynh Tuyết".

Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này xuất hiện, nhìn Tần Ninh nói: "Tần công tử có thể bớt chút thời gian ra ngoài nói chuyện không?"

Tần Ninh không từ chối, hai người đi ra bên ngoài.

Không bao lâu, hai người trở về.

Tần Ninh mở miệng nói: "Cô nhóc, coi như cô có lòng, ta cần mượn đan thất của Vạn Thiên các các cô dùng một lát".

"Không thành vấn đề!"

Giờ này khắc này, Vạn Khuynh Tuyết cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy Ngụy tiên sinh..."

"Bảo hắn ta ra ngoài cửa đan thất chờ đi!"

"Được!"

Vạn Khuynh Tuyết lúc này mới hoàn toàn thở ra.

Mà giờ khắc này mấy người còn lại thì ngơ ngác không thôi.

Ngô lão giờ phút này mới hiểu được đại khái.

Xem ra tiểu thư Vạn Khuynh Tuyết đã giải quyết xong việc này.

Vạn Khuynh Tuyết tâm tư xảo diệu, khó trách có thể được tổng các chủ khen thưởng mà phong làm giám sát sứ.

"Tần công tử".

Ngô lão giờ phút này chắp tay nhìn Tần Ninh, nói: "Lão hủ mạo muội hỏi một câu, thanh sắt mà Tần công tử mua đến cùng có giá trị như thế nào?"

"Ngươi nói cái này?"

Tần Ninh vung tay lên, thanh sắt xuất hiện.

"Từ đâu mà đến?"

Ngô lão khách khí nói: "Dãy núi Thiên Giao, cách thành Thiên Giao trăm dặm về phía Bắc thì chính là dãy núi Thiên Giao".

Dãy núi Thiên Giao, Tần Ninh biết.

Phía bắc của đại lục Thiên Ngoại trong đại lục Vạn Thiên.

Mà dãy núi Thiên Giao thì như là tách toàn bộ đại lục Thiên Ngoại ra khỏi đại lục Vạn Thiên, là một dãy núi dài tới trăm vạn dặm.

Đây là một dãy núi vắt ngang giữa đại lục Thiên Ngoại đại lục với khu vực khác.

Mà đại lục Thiên Ngoại chiếm cứ hàng trăm ngàn vạn dặm.

Rộng lớn vô ngần.

Không khoa trương chút nào.

Ngô lão tiếp tục nói: "Vốn là Vạn Thiên các phát hiện món đồ này ở dãy núi Thiên Giao, lão hủ giám định thì đoán là bảo khí cho nên đưa đến tổng bộ Vạn Thiên các".

"Tổng bộ cũng không xác định được, cuối cùng liền trả lại làm vật phẩm đấu giá".

Tần Ninh cười nói: "Tại sao không bảo Vạn Nhất Thiên cùng Vạn Cửu Thiên xem thử, hai người bọn họ đoán chừng có thể nhìn ra được đấy!"

Lời này vừa nói ra, Ngô lão lại chỉ cười mà không trả lời.

Giám định không ra liền để hai vị Vương Giả đại nhân xem?

Thế thì khác nào trò đùa?

Hơn nữa, đã rất lâu rồi chưa được gặp Nhất Vương đại nhân.

Cửu Thiên Vương đại nhân thường ngày có vô số việc trong Vạn Thiên các.

Làm sao có thời giờ quan tâm đến chuyện nhỏ này?

Tần Ninh cười nói: "Nhìn cho kỹ".

Nói xong, Tần Ninh chỉ tay ra.

Từng luồng linh khí tụ tập, ngưng tụ ra một ấn ký.

Mà ấn ký này cũng đang không ngừng hội tụ.

Thời gian từ từ trôi qua.

Suốt hai canh giờ, Tần Ninh một mực ngưng tụ ấn ký.

Mà thanh sắt kia cuối cùng cũng xuất hiện biến đổi.

Vụn sắt trên bề mặt lần lượt tách ra.

Từ từ trở lại bản chất như cũ.

Một cây sáo.

Một cây sáo ngọc ánh ra tia sáng nhàn nhạt màu xanh.

Ngô lão thấy cảnh này, ánh mắt ngưng tụ, không dám tin nói: "Là... sáo Thụ Thiên?"

Tần Ninh giờ phút này khẽ gật đầu.

Ngô lão cả người ngây ra.

Sáo Thụ Thiên!

Một trong tứ đại Vương khí của Âm Vương - sáo Thụ Thiên.

Tần Ninh bỏ ra một ức để mua lại.

Có lỗ không?

Lỗ cái đếch gì!

Kiếm lợi lớn kìa!

Sáo Thụ Thiên cũng không phải Vương khí bình thường mà được Âm Vương Âm Phù Nhi sử dụng.

Thần binh công kích loại âm thuật vốn đã ít.

Huống chi là Vương khí!

Giờ khắc này, Ngô lão nhìn lại Tần Ninh, chỉ cảm thấy như núi như biển, căn bản nhìn không thấu.

"Không sai, là sáo Thụ Thiên".

Tần Ninh cười nói: "Ngô lão cũng hiểu rõ nhiều chuyện, ta muốn hợp tác với Vạn Thiên các một chút, các người có hứng thú không?"

"Cái này..."

"Đương nhiên là có hứng thú".

Ngô lão vốn muốn nói việc này cần hỏi ý của các chủ Vạn Tử Hàng.

Vạn Khuynh Tuyết đã lập tức đồng ý.

Tần Ninh thản nhiên nói: "Như thế rất tốt, có lẽ Thiên Âm Cung sẽ xuất thế!"

Lúc trước Tần Ninh bán đi trống Song Đồng cũng là thần binh của Âm Vương, nhưng không có tác dụng gì nhiều với Tần Ninh.

Hắn không thích trống Song Đồng.

Nhưng sáo Thụ Thiên này lại khác.

Cùng đàn Phủ Uyên được xưng là Âm Vương song tuyệt.

Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên là hai đại Vương khí trọng tâm nhất của Âm Vương.

Cây sáo.

Tần Ninh rất thích.

Chí ít lúc thổi nhìn rất đẹp trai.

Nếu mấy người bên cạnh biết Tần Ninh thời khắc này nghĩ gì thì chắc chắn sẽ là hận không thể đánh Tần Ninh một trận.

Chỉ cần là Vương khí thì đã là đồ tốt.

Thế còn phân ra là đẹp trai hay không, ngầu hay không làm gì.

Nguyệt Thạch Nhũ cho Tần Sơn.

Kiếm Long Yêu thì lưu lại.

Giờ này, Tần Ninh đi theo Vạn Khuynh Tuyết về phòng đan khí.

"Tới phòng luyện khí đi!", Tần Ninh mở miệng, Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

Tiến vào trong phòng, Tần Ninh cũng không dài dòng.

Lấy kiếm Long Yêu cùng kiếm U Khô ra.

Kiếm Long Yêu tốt xấu gì cũng là bảo khí.

Thế nhưng kiếm U Khô lại chỉ là pháp khí.

Pháp khí cùng bảo khí có sự khác nhau vô cùng to lớn.

Mà giờ khắc này, điều Tần Ninh muốn làm chính là đem kiếm Long Yêu dung hợp vào trong kiếm U Khô để nâng cao phẩm chất của kiếm U Khô.

Vạn Khuynh Tuyết rời đi không lâu liền trở về.

"Tần công tử, Ngụy tiên sinh ở ngoài cửa chờ".

Vạn Khuynh Tuyết mở miệng.

Tần Ninh nhìn chăm chú hai thanh kiếm, từ từ nói: "Để hắn ta vào đi!"

Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

Phòng luyện khí dần cửa mở ra.

Ngụy Việt mặc bộ đồ đen, giờ phút này cung kính đứng yên, đi vào phòng liền lập tức quỳ xuống, cúi đầu nghe theo.

"Mọi người ra ngoài đi!"

Tần Ninh giờ phút này nói với giọng lạnh nhạt, nghe không ra sướng vui giận buồn.

"Toàn bộ".

Một câu rơi xuống, tất cả rời đi.

Cốc Tân Nguyệt thì đứng bên người Tần Ninh, không hề rời đi.

Gian phòng liền rơi vào một sự yên tĩnh đến quỷ dị...
Chương 1180: Tới cửa ăn cướp

Giờ phút này, bên ngoài phòng luyện khí.

Lê Lịch đứng dậy, sắc mặt âm trầm.

"Khuynh Tuyết, Tần Ninh kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

Lê Lịch thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu được.

Tần Ninh đến cùng có tài năng gì mà lại khiến cho sư tôn của ông ta quỳ như vậy.

Có thể nói là quỳ mà không chút xấu hổ.

Vạn Khuynh Tuyết trong lòng đắng chát.

Tần Ninh... Không có gì.

"Lê Lịch đại sư, đừng tức giận vội, có lẽ Tần công tử cùng Ngụy tiên sinh có hiểu lầm gì đó, lần này là một cơ hội để giải quyết hiểu lầm".

Vạn Khuynh Tuyết nói với giọng khuyên nhủ.

Mà lúc này, nhóm Tần Sơn, Ôn Như Ngọc thì đứng ở một bên khác, không nói gì.

Thành chủ Chân Võ thành lôi kéo con trai mình.

Tiên tử Linh Nguyệt thì kéo Linh Phàm cùng Linh Thiên hai người nói thầm gì đó.

Hai người càng nghe càng tái mặt.

Lúc thì há hốc mồm, lúc thì trợn trừng mắt, lúc thì thở dồn dập...

Phảng phất như chỉ trong thời gian ngắn này mà đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ.

Mấy người bên ngoài đang rất bất ổn, không biết trong phòng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.

Ôn Như Ngọc nhìn Tần Sơn nói: "Tam đệ của chàng đúng là rất thần bí..."

"Đúng vậy!"

Tần Sơn thở dài nói: "Từ khi tam đệ bị đoạt Tinh Môn, nói thật là ta đã có một loại cảm giác xa lạ".

"Nhưng cho dù là lạ lẫm nhưng vẫn như cũ khiến cho ta cảm giác rất thân thiết".

"Vốn dĩ cha còn nghi ngờ tam đệ bị đại năng nào đến từ thế giới bên ngoài chiếm đoạt thân xác, hiện tại xem ra rất không có khả năng".

"Nhưng tam đệ... Đúng là rất kỳ quái".

"Chỉ là bất kể như thế nào, có thể xác định được một điều... hắn vẫn luôn là tam đệ của ta".

Tần Sơn có thể cảm giác được.

Tần Ninh không giống lúc trước.

Loại cảm giác này là thứ mà người ngoài không cảm nhận được.

Nhưng giữa huynh đệ với nhau thì có một cảm giác huyết mạch tương liên.

Một tiếng cọt kẹt lúc này vang lên.

Cửa phòng luyện khí mở ra.

Ngụy tiên sinh giờ phút này bình tĩnh đi ra.

"Sư tôn!"

"Ngụy tiên sinh".

Nhìn người tới, nhóm Lê Lịch, Vạn Khuynh Tuyết đều là đi lên phía trước.

Ngụy Việt sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói: "Nơi đây phải chăng có một tông môn tên là Thái Ất thiên tông?"

"Có!"

Vạn Khuynh Tuyết và Lê Lịch không quá hiểu rõ, thế nhưng Vạn Thiển Thiển lại biết.

"Dẫn bản tọa đi!"

Lê Lịch nói xong, chắp tay mà đi.

"Ngụy tiên sinh".

Một tiếng hô hoán vang lên.

Thành Chân Võ thành giờ phút này vội vàng nói: "Tại hạ đã từng đến Thái Ất thiên tông, nếu Ngụy tiên sinh không ngại thì tại hạ có thể giúp Ngụy tiên sinh dẫn đường".

"Vậy ngươi đi cùng ta!"

Ngụy Việt bình tĩnh nói.

"Vâng vâng vâng".

Chân Võ thành chủ giờ phút này kích động không thôi.

Vị này.

Một trong tam vương của Vạn Thiên các - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt.

Nếu có thể gây dựng quan hệ với ông ta.

Thì Chân Võ thành căn bản không cần e ngại ngũ đại thế lực.

Mấy người Chân Võ thành chủ, Chân Võ Xương, tiên tử Linh Nguyệt giờ phút này đi cùng Ngụy tiên sinh rời khỏi Vạn Thiên các, ra khỏi thành Thiên Giao...

Giờ phút này, bên trong phòng luyện khí.

Tần Ninh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm kiếm U Khô cùng kiếm Yêu Long trong tay.

"Dung hợp như vậy có đáng giá không?"

Cốc Tân Nguyệt không khỏi hiếu kỳ nói: "Thanh kiếm Yêu Long này vốn đã là bảo khí hạ phẩm rồi!"

"Bên trong kiếm U Khô ẩn chứa hơi thở Vương Giả, được nuôi dưỡng vài vạn năm, không giống với pháp khí bình thường".

"Nếu tăng phẩm chất thì uy lực còn hơn cả bảo khí hạ phẩm nữa!"

"Hơn nữa, chuôi kiếm này... Ta cũng không nỡ ném".

Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói tiếp: "Thế còn Ngụy Việt..."

"Phản bội, chết người, cũng phải cho người ta một cơ hội giải thích".

"Nếu hắn ta muốn quỳ, vậy chứng minh hắn ta muốn nói chuyện, ta để cho hắn ta nói chuyện".

Tần Ninh từ từ nói: "Nhưng tiền đề phải thể hiện ra sự thật lòng trước đã".

Cốc Tân Nguyệt không nói thêm nữa.

Trong lòng Tần Ninh đã có định đoạt.

Bên trong phòng luyện khí, Tần Ninh toàn tâm toàn ý dung hợp hai thanh trường kiếm.

Mà giờ khắc này, bên trong Thái Ất thiên tông.

Thái Ất đạo trưởng là cường giả Quy Nhất thất mạch, trong bán kính mười vạn dặm xung quanh thì cũng là cao thủ số một số hai.

Giờ phút này, Thái Ất đạo trưởng mặc áo đạo, chòm râu dê nhìn như là lão đạo sĩ, ngồi ngay ngắn trên ghế ở trong đại điện.

"Có chuyện gì cần bẩm báo?"

Thái Ất đạo trưởng thản nhiên nói.

"Khởi bẩm tông chủ".

Phía dưới có một võ giả chắp tay nói: "Dãy núi Thiên Giao có dị động".

"Có lẽ là... cung Thiên Âm xuất thế".

Ba chữ cung Thiên Âm vang lên.

Thái Ất đạo trưởng giờ phút này đằng hắng một tiếng rồi đứng dậy.

"Thật chứ?"

"Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông đã phát hiện một chút manh mối và chuẩn bị trong âm thầm, sắp sửa hành động, thuộc hạ cũng được thám tử ẩn náu trong hai tông kia điều tra ra tin tức rồi liều chết thông báo".

"Tốt, tốt!"

Thái Ất đạo trưởng giờ phút này đi qua đi lại, thần tình kích động.

"Cung Thiên Âm!"

"Đạo tràng của Âm Vương mười hai vạn năm về trước!"

"Truyền thuyết ngay ở địa lục Thiên Ngoại này, trước đó một mực không có tin tức gì".

"Hiện tại xem ra truyền thuyết là thật".

Thái Ất đạo trưởng cười ha ha nói: "Nếu có thể đạt được tứ đại âm khí của Âm Vương, lão phu đủ để bước vào Thiên Nhân, đến lúc đó bán kính mười vạn dặm sẽ chỉ có thế lực lớn nhất".

"Mà tứ đại bá chủ của Thiên Nam liền có thể dần dần trở thành ngũ đại thế lực!"

Thiên Nhân!

Một vị Thiên Nhân đại diện cho sự vô địch.

Toàn bộ đại lục Thiên Ngoại là vô cùng mạnh mẽ.

Ngoại trừ Thiên Ngoại Tiên có Vương Giả tọa trấn ra thì Thiên Nam, Thiên Bắc, Thiên Tây, cùng Thiên Đông đều không có Vương Giả trấn giữ.

Mạnh nhất chính là Thiên Nhân.

Một khi ông ta có thể trở thành Thiên Nhân thì Thái Ất thiên tông liền trở thành chủ khu vực này.

Mà ngay sau đó có thể bước vào trung tâm của đại lục Thiên Nam.

Lại có thể trở thành một thế lực bá chủ.

Thái Ất đạo trưởng nghĩ tới đây thì nhịn không được mà cười lên ha hả.

"Báo!"

Mà ngay tại giờ phút này, một giọng nói sốt ruột xen lẫn khủng hoảng bỗng vang lên.

"Chuyện gì mà sợ hãi như vậy hả?"

Thái Ất đạo trưởng nhăn mày lại, không vui nói.

"Không có việc gì to tát lắm đâu, chỉ là lão phu muốn hỏi Thái Ất thiên tông một món đồ vật mà thôi".

Một thanh âm đột ngột vang lên.

Trước đại điện, có một người đàn ông áo đen cất bước mà ra.

Mấy người bên cạnh ông ta thì một mặt sửng sốt.

Tiên tử Linh Nguyệt ngơ ngác.

Thành chủ Chân Võ thành cũng ngẩn ngơ

Bọn họ cứ tưởng Ngụy tiên sinh đến Thái Ất thiên tông là nghe theo lời nhờ vả của Tần Ninh để mua Bồ Đề Linh Diệp.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh là bọn họ suy nghĩ nhiều.

Ngụy tiên sinh mua?

Không tồn tại chuyện này!

Trực tiếp mạnh mẽ xông tới!

Không ai ngăn được!

Giờ khắc này, Ngụy tiên sinh từ từ nói: "Ngươi chính là tông chủ của Thái Ất thiên tông à?"

"Ngươi là người phương nào?"

"Hỏi ngươi một món đồ".

Ngụy tiên sinh bình tĩnh nói: "Bồ Đề Linh Diệp có bao nhiêu thì cầm ra bấy nhiêu đi".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thái Ất đạo trưởng sầm lại.

Đây là bị người tới cửa ăn cướp?

Thái Ất thiên tông mặc dù không bằng tứ bá Thiên Nam nhưng cũng là thế lực lớn có mặt mũi, cường giả cảnh giới Quy Nhất tọa trấn, không cho phép người khác làm loại như vậy.

“Vị này có chút bất lịch sự rồi đấy?"

Thái Ất đạo trưởng âm u nói.

Ngụy tiên sinh lại là cười đáp: "Hai vị này lúc trước dường như là lịch sự tới hỏi, nhưng có vẻ bên bất lịch sự là các ngươi đó!"

Ngụy tiên sinh chỉ vào thành chủ Chân Võ thành cùng tiên tử Linh Nguyệt, từ từ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom