-
Chương 1186-1190
Chương 1186: Thiên Âm cung
Ở Vạn Thiên các, tầng bốn.
Trong đại sảnh.
Lúc này, đám người Tần Ninh đều ở đây.
Tàn Ninh nhìn vào mọi người.
"Thành chủ Chân Võ thành, Nguyệt Linh tiên tử, mấy ngày nay hai vị đã vất vả rồi".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Nếu Thái Ất thiên tông dám đến gây chuyện thì cứ nói tên ta ra".
"Nếu vẫn không được thì nói tên của Ngụy Việt".
Nghe thế, Ngụy Việt bèn tiến lên, chắp tay nói: "Hai vị cứ yên tâm, cầm lấy hai cái lệnh bài này đi, nếu người của Thái Ất thiên tông ra tay thật thì hãy đưa cái lệnh bài này ra".
Nghe vậy, thành chủ Chân Võ thành và Nguyệt Linh tiên tử vô cùng kích động.
Đây chính là lời cam đoan của Quỷ Đan Vương Ngụy Việt đấy!
Bây giờ, đáy lòng thành chủ Chân Võ thành và Nguyệt Linh tiên tử dâng trào niềm xúc động.
Đây chính là lá bùa hộ mệnh mà!
Ngụy Việt thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Làm như vậy, ấn tượng của ông ta trong lòng Tần Ninh có lẽ sẽ thay đổi đôi chút.
Lê Lịch đứng một bên thấy cảnh đó, định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám thốt nên lời nào.
Đến giờ, ông ta vẫn chưa quên được chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Tần Ninh nhìn Tần Sơn, cười bảo: "Đại ca, cánh tay huynh có sao không?"
Nghe câu hỏi của Tần Ninh, Tần Sơn cười đáp: "Đệ xem này, nó tốt lắm!"
Tần Ninh mỉm cười bảo: "Đã vậy thì, chắc lần này đại ca sẽ không mệt mỏi như trước nữa".
"..."
"Lôi tông chủ đồng ý trở về Thái Hư tông với đại ca là lựa chọn tốt nhất".
"Nhưng nếu không thích, thì ta cũng không ép buộc".
Tần Ninh căn dặn: "Ở đại lục Thiên Ngoại có Chân Võ thành và Nguyệt Linh tông, Lôi tông chủ sẽ không gặp nguy hiểm đâu".
Nghe Tần Ninh nói vậy, thành chủ Chân Võ thành và Linh Nguyệt tiên tử vội vàng gật đầu tán đồng.
"Được rồi, mấy hôm nữa, ta sẽ xuất phát!"
Tần Ninh gật đầu.
Nhiều ngày trôi qua, Vạn Thiển Thiển đã đi dạo khắp nội thành Thiên Giao với hai người Tần Sơn và Ôn Như Ngọc.
Nơi ghé nhiều nhất chính là Vạn Thiên các.
Tần Sơn đã tiêu tốn mấy ngàn vạn linh tinh trong túi để mua không ít thiên tài địa bảo và thần khí đan dược.
Mấy món đồ này hắn ta đều muốn mang về cho cha và nhị đệ của mình.
Chỉ có điều, lần này Vạn Thiên các rất nhiệt tình.
Hắn ta mua gì, cũng đều sẽ được chiết khấu.
Điều này thật sự rất cảm động.
Tần Sơn biết tại sao bọn họ lại làm vậy.
Sau khi căn dặn kỹ càng, Tần Ninh nói: "Ngụy Việt, sai người tiễn bọn họ".
"Vâng!"
Ngụy Việt gật đầu khiêm nhường.
Vài người rời khỏi căn phòng.
Bây giờ, Tần Ninh mới nhìn vào Vạn Khuynh Tuyết đang đứng một bên.
"Tin cô nói là thật ư?"
"Đúng thế!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu, nói: "Ta nào dám lừa gạt công tử Tần Ninh chứ!"
"Vậy thì tốt".
Tần Ninh cười bảo: "Nếu vậy thì ta nghĩ các ngươi sẽ có hứng thú về chuyện làm ăn của ta với Vạn Thiên các đấy".
"Ồ?"
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy hứng thú.
Chuyện làm ăn mà Tần Ninh nhắc tới có lẽ sẽ không phải phi vụ làm ăn bình thường.
"Dẫn theo nhiều người chút, đi cùng ta đến sơn mạch Thiên Giao đi!"
Tần Ninh đứng dậy, nói: "Đi thôi, đến Thiên Âm cung!"
Hắn vừa nói ra ba chữ Thiên Âm cung.
Ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết và đại sư Lê Lịch đều vô cùng khiếp sợ.
"Bọn họ ở trong sơn mạch Thiên Giao thật ư?", Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc hỏi.
"Có vẻ như Vạn Thiên các tin tức khá linh thông đấy!"
Vạn Khuynh Tuyết không hề giấu diếm, thành thật nói: "Nói thật, lúc trước, phụ thân lựa chọn thành Thiên Giao để thành lập một phân các, là bởi nhận được vài tin tức lẻ tẻ về Thiên Âm cung".
"Nghe đồn rằng, Thiên Âm cung ở ngay trong sơm mạch Thiên Giao, chẳng qua là không ai biết đến thôi!"
"Tần công tử, có thể tìm được nó không vậy?"
"Có ta ở đây, tất nhiên là được rồi!"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Ba ngày sau xuất phát!"
"Được!"
...
Cùng lúc đó, ở nội thành Thiên Giao dần trở nên sôi động hơn.
Cảnh tượng tưng bừng này rất khiến cho người ta khó hiểu.
Dù sao, đây chẳng phải là ngày lễ lớn gì, cũng chẳng có hoạt động quan trọng nào, thế nhưng thành Thiên Giao lại bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn hẳn, điều này rất quái lạ.
Lúc này, thành Thiên Giao, trong một tửu lâu.
Phục Nguyên Hằng thấy người trước mặt mình, không nén nỗi kinh ngạc hỏi: "Tề trưởng lão, sao ông lại đến đây!"
Tề Nguyên!
Ông ta là đại trưởng lão của Phục Ma tông, một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất.
"Phụ thân ngươi bảo ta tới dẫn ngươi rời đi".
Tề Nguyên trưởng lão mặc một chiếc áo choàng trắng tinh, tóc dài tung bay, trông có vài phần ngông cuồng.
"Dẫn ta rời đi?"
Vẻ mặt Phục Nguyên Hằng khó lòng tin được, nói: "Xảy ra chuyện lớn gì rồi à? Ta nghe đồn, mấy ngày trước, Thái Ất thiên tông bị ai đó đánh cướp, lẽ nào..."
"Quả thật là có chuyện lớn xảy ra, nhưng đó là chuyện tốt".
Tề Nguyên cười ha hả nói: "Ở trong sơn mạch Thiên Giao, có người nghe được âm thanh thiên nhiên, hơn nữa nó còn liên tục thay đổi".
"Nghe nói còn có người bị lạc ở sâu bên trong sơn mạch, rồi bị huyền thú nuốt chửng".
"Còn có người bảo rằng đã thấy tiên cảnh chốn nhân gian thật sự tồn tại, hơn nữa còn có người lấy được gạch ở đó nữa".
"Liên kết những việc này lại với nhau..."
"Rất có khả năng chúng đều chỉ về một người, một cái tên danh chấn bốn phương".
"Là ai chứ?"
Phục Nguyên Hằng thắc mắc hỏi.
"Âm Vương!"
Ông ta thản nhiên thốt ra hai chữ, tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nặng.
"Ý của ông là... Âm Vương của Thiên Âm cung sắp xuất hiện phải không?", Phục Nguyên Hằng vô cùng kích động.
Âm Vương đấy!
Người ấy từng là một vị Vương Giả hùng mạnh trên đại lục Vạn Thiên.
Là một cường giả cảnh giới Vương Giả nắm giữ bốn món vương khí.
"Đúng vậy!"
Tề Nguyên gật đầu nói: "Không chỉ có mỗi chúng ta nhận được tin tức này, mà những chỗ khác cũng thế".
"Tông chủ Thôi Sơn tông, Thôi Nghiễm đã dẫn Thôi Huyền xuất phát đến đó rồi".
"Phụ thân ngươi sai ta dẫn ngươi đi thẳng đến sơn mạch Thiên Giao trước".
"Vâng!"
Phục Nguyên Hằng gật đầu, nói: "Đại trưởng lão, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị".
"Chẳng biết ông có từng nghe nói đến người tên Tần Ninh này chưa?"
Tề Nguyên không để tâm, qua loa nói: "Vừa đi vừa nói..."
Đám người Phục Ma tông xuất phát.
Trong khi đó, người của Thôi Sơn tông đã sớm tập hợp.
Song song với đó, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện, Thái Ất thiên tông cũng bắt đầu hành động.
Sơn mạch Thiên Giao.
Một đoàn người đang đi vào trong.
Dẫn đầu là một người đàn ông, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
"Tông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tống Nguyên khó hiểu nói: "Ai dám ra tay với Thái Ất thiên tông chúng ta chứ?"
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Ánh mắt Thái Ất đạo trưởng phủ đầy sương giá nói: "Là người chúng ta không thể mạo phạm!"
"Không thể mạo phạm là sao?"
Tông Nguyên không phục nói: "Ngoại trừ bốn thế lực bá chủ Thiên Nam, còn ai mà chúng ta không thể mạo phạm chứ?"
Ánh mắt Tống Nguyên thay đổi, nói: "Không lẽ là bọn họ thật sao?"
Thiên Nam tứ bá!
Đó là bá chủ của cả khu vực Thiên Nam.
Ngoài Thiên Ngoại Tiên có thể áp chế bốn bá chủ kia một bậc ra thì chẳng còn ai dám trêu vào bốn thế lực đó.
"Không phải!"
Thái Ất đạo trưởng lắc đầu nói: "Là Vạn Thiên các".
Vạn Thiên các ư!
Nghe vậy, Tống Nguyên lại càng thêm bất ngờ.
"Chúng ta và Vạn Thiên các không thù không oán, sao bọn họ lại gây chuyện với chúng ta?", Tống Nguyên buồn bực hỏi.
"Ta cũng khó hiểu lắm".
"Hơn nữa, người ra tay chính là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên các, chúng ta không trêu chọc ông ta nổi đâu, chuyện này coi như ngậm quả đắng thôi".
Thái Ất đạo trưởng thở dài một cách bất đắc dĩ.
Trong lòng Tông Nguyên lúc này tràn đầy hoài nghi.
Hắn ta có linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến Tần Ninh.
Chương 1187: Tiếng sáo quanh quẩn
Sơn mạch Thiên Giao.
Lần này, ở đây thật sự náo nhiệt ngoài dự đoán.
Trên thực tế, sơn mạch Thiên Giao như một lá chắn tự nhiên của đại lục Thiên Ngoại, từ trước đến nay, nó luôn được võ giả yêu thích.
Nơi đây có lượng thiên tài địa bảo vô tận, cũng như ẩn chứa vô vàn nguy hiểm và cơ hội.
Bây giờ, thế lực khắp nơi bắt đầu xuất phát, không có khả năng im lặng không tiếng động.
Hôm nay.
Thành Thiên Giao.
Trong Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng hớt ha hớt hải chạy tới.
"Không ổn rồi".
Vạn Tử Hàng vội vã nói: "Năm thế lực lớn là Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện và Thái Ất thiên tông đã bắt đầu xuất phát rồi".
"Đến sơn mạch Thiên Giao!"
Vạn Tử Hàng vội vàng nói: "Không biết là bọn họ nghe đâu ra tin Thiên Âm cung sắp xuất hiện".
"Tần công tử, chúng ta có nên đi nhanh hơn không?"
Ông ta lo lắng nhìn Tần Ninh.
Cách đây vài ngày, hai vị đại sư Ngụy Việt và Lê Lịch dẫn theo đám người Tần Ninh trở về Thái Hư tông.
Tần Ninh vốn dĩ bảo sai người tiễn đám người Tần Sơn trở về.
Thế nhưng Ngụy Việt lại lo lắng, nên tự mình hộ tống bọn họ trở về an toàn.
Có cao thủ đứng đầu cảnh giới Thiên Nhân ra tay, tất nhiên sẽ an toàn tuyệt đối.
Chỉ là Tần Ninh lại ở đây.
Vạn Tử Hàng thật sự rất lo lắng, lỡ như ngày nào đó Tần Ninh muốn làm trò gì, dẫu ông ta có ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, cũng không ngăn lại được.
"Từ từ đi thôi".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ chậm rãi đứng dậy, rồi cười nói: "Chắc là mấy tên này nghe được âm thanh gì đó, rồi đoán mò rồi".
"Chỉ là, Thiên Âm cung dễ tìm như vậy thì đã không gọi là Thiên Âm cung".
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu nói: "Nghe phụ thân nói Vương Giả rất kiêng kị người khác tiến vào địa bàn của mình, cho dù là sau khi qua đời".
"Võ giả càng hùng mạnh, sẽ càng bị Vương Giả bài xích".
Vạn Tử Hàng nghe thế, rất sửng sốt.
Quả thật, ông ta không hề biết đến chuyện này.
"Mặc dù Vương Giả qua đời, nhưng họ vẫn còn tôn nghiêm của Vương Giả, phần lớn đều không muốn ai mang di vật của mình đi".
"Mọi người nói vậy thì, cứ xông vào bí cảnh mà không màng gì cả, điểm này thật sự đã bị Vương Giả chỉ trích".
"Võ Giả có thực lực thấp kém tiến vào, Vương Giả không thèm quan tâm, dù sao năng lực hữu hạn nên lực phá hoại cũng sẽ hữu hạn".
"Mà võ giả có thực lực càng cao sẽ có lực phá hoại càng mạnh, khi tiến vào trong bí cảnh càng dễ bị nhắm vào hơn".
Vạn Tử Hàng bỗng nhiên hiểu ra.
"Nghe nói rằng những năm gần đây, có không ít người đang tìm kiếm bí cảnh của U Vương, thế nhưng vẫn không có tin tức gì".
Nghe vậy, vẻ mặt Cốc Tân Nguyệt trở nên quái lạ.
"Vậy có được không?"
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, không kìm lòng hỏi.
"Có!"
Tần Ninh cười đáp: "Chẳng qua là muốn tìm nó thì rất khó khăn".
"Sau này tới cảnh giới Thiên Nhân, ta sẽ dẫn nàng đi".
Nét mặt Cốc Tân Nguyệt lại càng kỳ lạ.
Chàng ấy có ý gì?
Chàng dám đến đạo tràng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân.
Đến Thiên Âm cung của Âm Vương, chàng cũng dám đến.
Thế mà đến đạo tràng của bản thân, đây là... đang sợ à?
Điều này quá nực cười rồi đấy!
Tần Ninh cười giả lả nói: "Người như U Vương xưa nay rất hiếm gặp, đạo tràng của hắn hiển nhiên là vô cùng hung hiểm, chưa đến Thiên Nhân, ta không dám đi".
Cốc Tân Nguyệt không nói gì.
Người này hở tí là bắt đầu tự tâng bốc.
Khen U Vương còn không phải là đang khen chính mình à.
Có biết xấu hổ không vậy?
Vạn Khuynh Tuyết thở dài nói: "Ta nghe phụ thân nói là bí cảnh của U Vương... không đi thì tốt".
"Tính tình người này quái gở, ở trong bí cảnh, cho dù có châu báu thì cũng chỉ dành cho người có duyên".
"Nếu không, dẫu có là Vương Gia ra tay, cũng đều có khả năng đi đời".
Tần Ninh không tiếp tục quấn quýt vấn đề này nữa.
"Chuẩn bị đi, dẫn theo tầm mười hai mươi người gì đó, ba ngày sau sẽ xuất phát đến sơn mạch Thiên Giao".
"Được!"
Vạn Tử Hàng do dự nói: "Có nên mang nhiều người hơn không, dù sao cũng đang cạnh tranh với năm thế lực lớn..."
"Một cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch như ông, còn sợ mấy tên này à?"
Tần Ninh cười bảo: "Mang nhiều chết nhiều, tự ông suy nghĩ đi!"
"Lần này, ta không muốn gì nhiều, những thứ khác đều sẽ thuộc sở hữu của Vạn Thiên các, sau này nhớ kỹ, các ngươi ở Bắc Lan, chiếu cố chút bên Thái Hư tông là được".
"Tần công tử yên tân, điều đó là tất nhiên".
Ba ngày thoáng chốc đã tới.
Thành Thiên Giao, Vạn Thiên các, hơn mười người cưỡi chim bay, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Sơn mạch Thiên Giao kéo dài mấy vạn dặm, chiều rộng cũng lên đến mấy ngàn dặm.
Sơn mạch này trải dài từ đông sang tây, tựa như một con giao long đang len lỏi trên mặt đất.
Từng có người đồn rằng, sơn mạch Thiên Giao không tồn tại trên cõi đời này.
Mà là vào năm nào đó, thần long từ trên trời rơi xuống ngay mảnh đất này, lâu dần hình thành nên một dãy núi như vậy.
Thế nhưng lời đồn đại này đã bị phần lớn người phủ định.
Thần long ư!
Bọn họ chưa từng thấy nó.
Nhưng sao nó có thể dài đến mấy vạn dặm chứ?
Điều này quá vô lý rồi.
Chẳng qua là sơn mạch Thiên Giao đã tồn tại từ lâu, có rất nhiều chuyện không ai hay biết, giờ muốn tìm hiểu cũng không có nhân chứng.
Nhưng ai nấy cũng hiểu rằng.
Bất kể như thế nào thì dãy núi này cũng đã trở thành đặc trưng của đại lục Thiên Ngoại.
Đặt chân đến dãy núi này, chứng tỏ rằng đã bước chân vào vùng đất của đại lục Thiên Ngoại.
Thế lực bá chủ nơi đây chính là Thiên Ngoại Tiên.
Thiên Ngoại Tiên trấn giữ đại lục Thiên Ngoại.
Trừ bọn họ ra, còn có những sự tồn tại hùng mạnh như Thiên Nam tứ bá.
Đại lục Thiên Ngoại đại biểu cho đại lục có thực lực cao nhất trên đại lục Vạn Thiên.
Thậm chí, nếu bàn luận kỹ càng lịch sử và sức mạnh, đại lục Thiên Ngoại có khi còn lâu đời hơn cả đại lục Thương Lan.
"Tần công tử, chúng ta đi đâu đây?"
Vạn Khuynh Tuyết thắc mắc hỏi.
"Đến Thiên Âm cung", Tần Ninh hiển nhiên nói.
Nhận được câu trả lời như vậy của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết hơi mờ mịt.
Ta biết chúng ta đang đến Thiên Âm cung mà!
Nhưng Thiên Âm cung ở đâu chứ?
Đi đâu tìm nó đây?
Tần Ninh cười bảo: "Hiện tại, cứ đi loanh quanh đây thôi".
Dứt lời, Tần Ninh không nói gì nữa, mà lấy sáo Thụ Thiên ra!
Sáo Thụ Thiên!
Nó chính là vương khí!
Mười hai vạn năm trước, Âm Vương chính là dựa vào cây sáo này để tung hoành khắp trời nam đất bắc, không ai là đối thủ.
Thời đại ấy còn xa xưa hơn thuở Tần Ninh ở đại lục Vạn Thiên.
Sáo Thụ Thiên được làm bằng ngọc tinh khiết, bên ngoài lóe ra từng vầng hào quang, trong suốt lấp lánh, trông vô cùng tinh xảo.
Nó dài gần một thước, giờ đây đang được Tần Ninh nắm chặt.
"Rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn thổi cho mọi người một khúc giải sầu vậy".
Tần Ninh khẽ mỉm cười, tiếng sáo lượn lờ từ từ vang lên...
Đúng lúc này.
Trên phi cầm, hơn hai mươi người của Vạn Thiên các khi nghe tiếng sáo này đều có phản ứng khác nhau.
Nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều bị tiếng sáo thu hút.
Tần Ninh vẫn chưa thi triển uy lực của sáo Thụ Thiên, hắn chỉ đơn giản thổi nó thôi.
Nhưng tiếng sáo vẫn làm lay động lòng người.
Đây chính là tiếng sáo thuần khiết.
Cốc Tân Nguyệt chợt nhìn vào Tần Ninh một lúc, đôi mắt nàng dậy sóng.
"Trước giờ ta chưa từng biết âm thuận của chàng tinh thông như vậy".
Cốc Tân Nguyệt tha thiết nói.
"Ta còn rất nhiều bí mật mà nàng không biết".
Tần Ninh cười bảo: "Từ từ sau này nàng sẽ biết thôi".
Mấy ngày tiếp theo.
Tần Ninh ra lệnh cho phi cầm bay ở độ cao thấp, tốc độ thong thả, ung dung dạo quanh sơn mạch Thiên Giao.
Còn hắn vẫn ở trên phi cầm thổi sáo.
Mọi người gần như đã quên bọn họ đến đây để tìm kiếm Thiên Âm cung.
Tiếng sáo của Tần Ninh thầm lặng giúp bọn họ hiểu ra phần nào võ đạo của chính mình.
Điều này quá kỳ diệu.
Hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên bảo bọn họ dừng lại.
Chương 1188: Trên mặt hồ
Mọi người xuất hiện ngay phía trên vách núi thẳng đứng của sơn mạch Thiên Giao.
Nhìn xuống phía dưới sườn núi là dòng nước chảy siết, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Tần Ninh cười nói: “Mọi người dừng lại tại đây, dựng trại!”
Vạn Tử Hàng nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết.
Ông ta không thể hiểu rõ Tần Ninh.
Nhưng rõ ràng Vạn Khuynh Tuyết biết không ít.
“Dựng trại”.
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Lần này có thể khiến Tần Ninh đến tìm bọn họ hợp tác cũng khiến cô ta rất kinh ngạc.
Nhưng đây chính là một cơ hội khó có được.
Đại sư Ngụy Việt!
Quỷ Đan Vương!
Nhưng lại đối đãi với Tần Ninh vô cùng cung kính.
Điều này không thể làm giả được.
Vậy chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, Ngụy tiên sinh bị Tần Ninh nắm được nhược điểm trong tay, cho nên phải lễ độ cung kính với Tần Ninh, nói gì nghe nấy.
Nhưng Ngụy tiên sinh chính là Thiên Nhân hàng đầu, lại còn là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên Các, sao có thể có nhược điểm được, hơn nữa sao có thể để Tần Ninh nắm thóp được?
Hình như trước đây hai người họ chưa từng gặp mặt.
Khả năng thứ hai chính là… Ngụy tiên sinh sợ Tần Ninh.
Tuy rằng điểm này nói ra có hơi buồn cười.
Nói chung, mặc kệ là khả năng nào cũng đều không thể tưởng tượng được.
Vạn Khuynh Tuyết cũng tự nhắc nhở bản thân phải ghi nhớ.
Đối đãi khách khí với Tần Ninh mới là tốt nhất.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất hiện tại đối với cô ta chính là quan hệ giữa Tần Ninh và Ngụy Việt, điều này khiến cho Ngụy Việt quan tâm đến cô ta hơn.
Thời gian qua, cô ta không tiếc tiêu phí một số tiền lớn để thăm dò được một tin tức.
Mà Tần Ninh cũng bởi mẩu tin tức này nên mới đồng ý nghe Ngụy tiên sinh giải thích, đồng ý giao hảo cùng Ngụy tiên sinh.
Bởi vậy Ngụy tiên sinh lại thiếu cô ta một cái nhân tình.
Thực tế, từng bước đi đến bây giờ, trong lòng Vạn Khuynh Tuyết cũng hiểu được.
Tương lai chỉ cần cô ta biết nắm bắt thời cơ.
Ngụy tiên sinh có thể sẽ trở thành một trong những chỗ dựa vững chắc nhất của cô ta.
Người bên ngoài không thể hiểu được điểm này.
Nhất Vương của Vạn Thiên Các, cũng chính là ông nội cô ta Vạn Nhất Thiên, không hỏi thế sự, rất ít khi xuất hiện.
Mà cha cô ta Cửu Thiên Vương, Vạn Cửu Thiên.
Xử lý trăm ngàn chuyện lớn nhỏ, nói là mỗi ngày đều có trăm công ngàn việc để hình dung cũng không đủ.
Trừ hai vị này ra.
Còn lại là ba vị Phi Vương.
Quỷ Đan Vương!
Loạn Khí Vương!
Thánh Trận Vương!
Tam vương phân biệt lần lượt phụ trách thuật luyện đan, thuật luyện khí và thuật trận pháp!
Ba người này ở Vạn Thiên Các hết sức quan trọng.
Chỉ cần được một vị ủng hộ, có bao nhiêu chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Lúc này, mọi người đều tạm dừng một chút.
Tần Ninh cũng dừng lại.
Ngọn núi này có chút kỳ lạ.
Bốn hướng đều bị bao quanh.
Nước chảy ào ào giữa hai vách đá.
Khiến cho bên trong sơn cốc này hình thành một hồ nước.
Diện tích của hồ nước giống với bình thường, mang theo chút lạnh lẽo.
Tần Ninh đi vào bên trong sơn cốc liền dừng lại.
“Tần công tử, nơi này…”
“Chờ vài ngày!”
Tần Ninh khoanh tay đứng, cười nói: “Mấy ngày sau, chúng ta sẽ từ nơi này đi vào Thiên Âm cung”.
Nghe được câu này, Vạn Khuynh Tuyết vô cùng sửng sốt.
Lối vào Thiên Âm cung ở chỗ này?
Tần Ninh không giải thích gì nhiều.
Mọi người dựng chỗ dừng chân tạm thời.
Vạn Tử Hàng ở bên kia đã phái người tản ra, chú ý điều tra bốn phía.
“Thỏ khôn có ba hang, không nghĩ đến Vương giả cũng vậy…”
Tần Ninh cười đáp: “Nữ nhân Âm Vương này thật đúng là bụng dạ hẹp hòi không ít”.
“Ý của Tần công tử là, từ bên ngoài còn có lối ra vào sao?”
“Ừ!”
Vạn Khuynh Tuyết kìm nén tính tình nói: “Vậy sao chúng ta không đẩy nhanh tiến độ?”
“Ta đã đẩy nhanh tiến độ rồi”.
Câu này lại khiến Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tần Ninh phất tay nói: “Cứ chờ đi, sau mấy ngày nữa nhìn thấy rồi sẽ hiểu”.
Dứt lời, Tần Ninh cũng không dông dài thêm nữa.
Tay nắm một cái, sáo Thụ Thiên liền xuất hiện.
Tiếng sáo lại vang lên.
Nhưng mà lần này không chỉ là tiếng sáo thuần túy nữa.
Mà bên trong mang theo một lực nổ đáng sợ.
Dòng nước bên trong hồ dần bị thay đổi.
Một màn này khiến cho cả đám người Vạn Tử Hàng và Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh thổi sáo.
Liên tục mấy ngày liền không dứt.
Mà trong vài ngày này, hồ nước cũng không hề yên tĩnh.
Mặt nước một chốc lại biến thành núi cao sông rộng, lúc thì biến thành hằng hà sa mạc, sau lại trở thành ngọn lửa cháy không ngừng…
Cảnh tượng kỳ lạ ùn ùn kéo đến.
Nhưng đối với Tần Ninh đều không cần bận tâm.
…
Sơn mạch Thiên Giao.
Không chỉ có mỗi đội của Tần Ninh và Vạn Tử Hàng đi vào.
Cùng lúc đó, năm đại thế lực võ giả cũng đi vào sâu bên trong sơn mạch, bị những ngọn núi cao trùng điệp bao phủ.
Năm bóng dáng đứng trên đỉnh núi nhìn khắp bốn phía.
“La Hàng điện chủ, ngươi xác định là nơi này sao?”
Thái Ất đạo trưởng nhìn người bên cạnh từ từ lên tiếng: “Sự việc của Thiên Âm cung rất quan trọng, chỉ cần không cẩn thận một chút thì cho dù ta là bá chủ cảnh giới Quy Nhất cũng có thể rơi vào kết cục phải chết”.
“Thái Ất tông chủ, nếu ngươi không tin ta thì hà tất phải đi cùng một đường với ta?”
“Ta thấy Thái Ất tông chủ không phải là bị cướp đến sợ rồi đấy chứ?”
La Hàng điện chủ khoanh tay đứng, sắc mặt lạnh nhạt.
Thái Ất đạo trưởng nghe những lời này xong thì sắc mặt cũng không tốt tí nào.
Sự việc lần trước thật sự là ngậm đắng nuốt cay.
Có khổ mà không nói nên lời!
Quỷ Đan Vương cướp đoạt Thái Ất thiên tông của ông ta.
Nếu ông ta rêu rao chuyện này đi khắp nơi thì Thái Ất thiên tông cũng đừng mong lăn lộn gì nữa.
Quỷ Đan Vương đi cướp Thái Ất thiên tông của bọn họ?
Chuyện này là đại bất kính với Vạn Thiên Các.
Thái Ất thiên tông ở đại lục Thiên Ngoại, trong vòng mười vạn dặm quanh đây thì Thiên Nam là bá chủ.
Nhưng mà so sánh với Vạn Thiên Các thì quả thực không tính là cái gì.
Huống chi còn là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên Các.
“Được rồi hai vị”.
Một bên, lâu chủ Huyết Nguyệt lâu Huyết Nguyệt Phong cười nói: “Nếu năm phái chúng ta đã gặp được nhau rồi vậy thì cùng nhau đi. Còn chưa tìm được Thiên Âm cung lại tự tổn hại hòa khí thì không tốt lắm”.
Bên kia, tông chủ Thôi Sơn tông Thôi Nghiễm cùng tông chủ Phục Ma tông Phục Văn Ký không nói gì.
Lúc này La Hàng điện chủ mới nói: “Sở dĩ ta có thể tìm được nói đây chính là nhờ vào một bộ bảo khí!”
“Tinh Lạc Bàn!”
“Bảo khí này cực kỳ mẫn cảm với dao động linh khí”.
“Lúc trước, Thiên Âm cung không có hành động gì nên không ai có thể tìm thấy”.
“Mọi người vốn dĩ chẳng bao giờ tưởng tượng được Thiên Âm cung lại nằm bên trong sơn mạch Thiên Giao”.
“Thời gian gần đây nhất, bên trong sơn mạch có tiếng âm luật không ngừng vang lên. Này có thể là do Thiên Âm cung tồn tại lâu lắm rồi, lại thêm sơn mạch Thiên Giao, không nhất định là sẽ bất biến”.
“Điều này khiến Thiên Âm cung lộ ra chút khí tức nên mới bị chúng ta phát hiện, mà ta có thể dựa vào Tinh Lạc Bàn để điều tra”.
La Hàng điện chủ giải thích một chút xong thì không nói nữa.
Thực tế một mình ông ta cũng có thể tìm đến Thiên Âm cung.
Nhưng không biết tại sao tin tức này lại bị lộ ra ngoài.
Khiến cho đám Thôi Sơn tông, Phục Ma tông này đó đều tụ họp lại đây hết.
Ông ta muốn cắt đuôi đám người kia, nhưng mấy tên này đều là cáo già, căn bản là dứt không ra.
Vậy nên lúc này, sắc mặt La Hàng không hề vui vẻ gì.
Vốn dĩ ông ta có thể độc chiếm rồi.
Giờ lại thành ra mọi người cùng hưởng chung.
“Dựa vào biểu hiện của Tinh Lạc Bàn, nơi này là điểm xuất phát của mọi thứ. Cho nên chúng ta có thể tiến vào từ đây”.
La Hàng lại nói: “Chư vị, ta đã tìm được vị trí rồi, tiếp theo là tìm đường và thăm dò, ta nghĩ chư vị cũng phải bỏ ra một chút công sức chứ?”
“Đó là đương nhiên”.
Phục Văn Ký cười nói: “Ta đợi vài người. Nếu đã là hợp tác thì cần phải phân chia công việc”.
Nghe câu này, Thôi Sơn tông chủ, Huyết Nguyệt Phong lâu chủ cùng với mấy người Thái Ất đạo trưởng đều gật đầu.
Trong lòng La Hàng cười lạnh.
Mấy con cáo già, ngoài mặt thì nói thật hay, nhưng tình huống thực tế như thế nào có quỷ mới biết.
Chương 1189: Đáng ngạc nhiên như vậy sao?
Cùng hợp tác với bọn họ chính là bảo hổ lột da.
Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.
Tất cả mọi người đều là có tâm muốn chơi đùa, vậy để xem là ai đùa ai.
“Nếu đã như vậy, bốn vị dựa theo lời ta nói bắt đầu bố trí người, chuẩn bị loại bỏ niêm phong tiến vào Thiên Âm cung!”
La Hàng vừa dứt lời, vung một tay chém vào không gian, các vì sao đầy trời đột nhiên lóe sáng.
Dưới đỉnh núi, cả một diện tích rừng rộng lớn cũng bị nhổ tận gốc.
Từng đường ánh sáng lóe lên khiến người ta sinh ra khiếp sợ trong lòng.
Ánh sáng lóe ra dần ngưng tụ lại ở bốn hướng khác nhau, xuất hiện bốn cánh cổng sáng.
“Bốn vị, hãy dốc toàn lực phá vỡ những cánh cổng sáng đó, Thiên Âm cung sẽ tự động hiện ra!”
“Được!”
Bốn bóng dáng lúc này trực tiếp đánh tới.
…
Cùng lúc đó, bên trong sơn mạch Thiên Giao.
Một đội nhân mã đang lẳng lặng đi xuyên qua bên trong khe núi.
“Linh Tử đại nhân, Thiên Âm cung xuất thế, khắp nơi tụ họp, chúng ta không cần hỏi môn chủ sao?”
Dẫn đầu là một thanh niên, đem theo hơn mười người đang đi xuyên qua bên trong sơn mạch Thiên Giao.
Người này chính là Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương Môn.
Thanh Dương Linh Tử nghe được câu này, nhanh chóng đáp: “Chờ ta tìm ra được cửa vào thì môn chủ đã lấy được tin tức rồi”.
“Không tới ba ngày chắc chắn sẽ gặp”.
“Đến lúc đó, Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử thậm chí là cả Phương Thiên Tử có thể đều đến cả rồi”.
“Mặc dù ta không sợ ba tên kia nhưng bọn họ quả thật rất khó chơi”.
Nghe được những lời ngày, mọi người đều gật đầu.
Tứ bá Thiên Nam!
Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, Thanh Dương môn.
Mà ở Thiên Nam hôm nay có thất tử.
Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm Phái .
Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn cung.
Phương Thiên Tử của Thập Phương tông.
Cùng với Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn.
Bốn người này ở bên ngoài nổi tiếng là tứ đại bá chủ đứng đầu đám thiên kiêu.
Ở Thiên Nam thuộc vào loại xuất sắc nhất trong lứa đứng đầu.
“Trừ đám người đó ra, còn có Vô Tình Diệp Tử, Vũ Diệp Tử cùng với Phong Diệp Tử cũng phiền toái không kém”.
Thanh Dương Linh Tử chậm rãi nói: “Lần này, mọi người phải cẩn thận tuyệt đối”.
“Vâng!”
Sau tiếng đáp lời, tốc độ của bọn họ lại nhanh hơn một chút.
Trong đầu Thanh Dương Linh Tử lúc này không biết vì sao lại xuất hiện một bóng dáng.
Tần Ninh!
Người kia ở Vạn Thiên Các ra tay cực kỳ hào phóng.
“Kẻ mà sẽ trở thành người của Tam Diệp tông sao…”
“Nghe nói ba người Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử cùng Vũ Diệp Tử đều là những người xuất sắc nhất hiện nay”.
“Vậy Tần Ninh, có thể là người của bọn họ hay không…”
Tam Diệp tông!
Đặt tại Thiên Nam cũng không tính là thế lực to lớn gì.
Nhưng mà cái thế lực này lại lấy một tư thế mạnh mẽ nhanh chóng quật khởi.
Nghe nói bên trong Diệp Tam tông có ba vị thiên kiêu, thế lực rất lớn mạnh.
Được người ta tôn là Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử cùng Vũ Diệp Tử.
Vốn dĩ tại Thiên Nam chỉ có tứ tử Thiên nam.
Cái gọi là thất tử Thiên Nam là thay đổi sau này.
Nguyên nhân là vì ba người này nổi lên.
Nhưng mà chính Thanh Dương Linh Tử cũng chưa từng gặp qua ba người kia.
“Không có Thiên Nhân tọa trấn lại mưu tính dựa vào một đám người trẻ tuổi đi tranh giành một mảnh trời tại Thiên Nam, chắc chắn sẽ chết rất thảm”.
Thanh Dương Linh Tử mỉm cười, tiếp tục cất bước…
Nhất thời, sơn mạch Thiên Giao trở nên náo nhiệt vô cùng.
Không chỉ những người này mà còn có rất nhiều người khác từ xa kéo đến…
Thiên Nam thật quá rộng lớn!
Tứ đại bá chủ, kiêu ngạo xưng bá.
Ở đây còn có những tồn tại như ngũ đại tông môn, anh hùng hào kiệt cảnh giới Quy Nhất cũng không ít.
Ban đầu không có động tĩnh gì thì không xuất phát.
Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, chung quy tin tức rồi cũng sẽ bị truyền ra ngoài.
Một khi tin tức bị truyền đi, ai mà không đến chứ?
…
Sơn mạch Thiên Giao, phía trên mặt hồ.
Tần Ninh dừng chân ở trên hồ đã ba ngày rồi.
Trong ba ngày này, Tần Ninh cứ cách một đoạn thời gian lại thổi một khúc nhạc.
Ba ngày trôi qua khoảng chừng đã mấy chục khúc.
Lần này, mọi người không nghe được sự thoải mái nữa.
Khúc nhạc lần này của Tần Ninh, lúc thì nhẹ như nước, lúc thì lại cao như núi, khi thì êm dịu như dòng suối, khi thì lại mãnh liệt như thác đổ.
Căn bản không thể nghe khúc nhạc của hắn để tu luyện được.
Nếu không, một giây trước còn cảm thấy bản thân đang ở thế ngoại Đào Nguyên, giây tiếp theo đã ngã vào vách núi đen vạn trượng.
Mọi người đều không biết rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì.
Hai anh em Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết cũng lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng mà Vạn Tử Hàng không khỏi có chút sốt ruột.
“Nghe nói ngũ đại tông môn đã bắt tay hợp tác, chuẩn bị mở ra Thiên Âm cung rồi”.
“Nghe nói, tứ bá Thiên Nam cũng đã có người xuất phát rồi”.
Vạn Tử Hàng nhỏ giọng hỏi: “Tần công tử ở trong này… rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Thập Cửu ca sốt ruột sao?”
Vạn Khuynh Tuyết cười lớn nói.
“Thật ra cũng không phải là sốt ruột, chính là nghi ngờ nhỉ…”
“Thập Cửu ca yên tâm đi, đi theo Tần Ninh sẽ không thiếu phần Vạn Thiên Các chúng ta đâu”.
Vạn Tử Hàng tuy gật đầu nhưng trong lòng khó tránh khỏi có hơi nôn nóng.
Giọng nói của Cốc Tân Nguyệt lúc này đột nhiên vang lên.
“Các vị không cần nóng vội”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Chàng ấy tìm ra đường rồi!”
“Tìm ra đường rồi?”
Trong lòng Vạn Khuynh Tuyết cũng câm nín.
Thổi sáo!
Tìm đường?
Rầm…
Đúng lúc này, từng đợt âm thanh vang đội đột nhiên xông đến.
Bên trong sơn cốc, bên trên mặt hồ đột nhiên ngưng tụ thành một đạo sóng nước.
Sóng nước dài tận chân trời, sơn cốc rung chuyển.
Mà sóng nước này dần hội tụ thành một con đường.
Con đường này nối thẳng xuống dưới hồ nước, tựa như kéo dài đến tận tâm của trái đất.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất trở nên không giống với bình thường.
Tựa như linh khí bốn phía đều hội tụ cả ở đây vậy.
“Đi!”
Tần Ninh vẫy tay một cái, cười nói: “Đi Âm Thiên cung”.
Từng bước đi đến, bóng dáng của Tần Ninh biến mất ở trong thông đạo.
Cùng lúc đó, Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết vội vàng kêu gọi mọi người đều cùng nhau tiến vào.
Bước vào bên trong thông đạo, mọi người mới phát hiện ra.
Này đâu phải là thủy đạo gì.
Chính là linh khí tụ tập biến thành một thông đạo.
Dọc theo thông đạo không ngừng đi sâu xuống dưới.
Thời gian dần trôi qua, con đường trước mắt bỗng trở nên ngoằn ngoèo.
Tựa như mười tám khúc cua trên đường núi.
“Các ngươi xem!”
Cùng lúc đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
“Đó là Phục Ma tông đang đợi người của ngũ đại tông môn”.
Mọi người đưa mắt nhìn lại.
Lúc này mới phát hiện, đám người Phục Ma tông của ngũ đại tông môn đang đi trên một con đường.
Nhưng trên con đường kia có huyền thú cường đại chặn lại, còn có rừng rậm bí mật, có sông chắn ngang, vô cùng nguy hiểm.
Bọn họ có thể nhìn đám người kia rất rõ ràng giống như hình ảnh bình thường.
Nhưng mà đám người kia không thể nhìn thấy bọn họ.
“Bên kia là Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn”.
Lại có người chỉ về một hướng khác, không nén nổi ngạc nhiên la lên
Đồng thời, cách đó không xa còn có mấy đội nhân mã khác, hiển nhiên là không thuộc cùng một phe.
Giờ phút này, đám người của Vạn Thiên Các đều hoàn toàn bị kinh sợ.
Trên đường của những người khác toàn gặp gian nan hiểm trở.
Còn bọn họ lại giống như đi cửa sau, thoải mái dọc theo thông đạo đi thẳng.
Sao lại thế này?
Nhất thời, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết đều nhìn về phía Tần Ninh, tựa hồ đang đợi một lời giải đáp.
“Có gì đáng kinh ngạc như vậy sao?”
Tần Ninh cười nói: “Không thì các ngươi cho rằng ba ngày nay ta đang làm cái gì?”
“Nếu không chuẩn bị thỏa đáng thì chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ, chết ở bên ngoài phải quá nửa!”
Chương 1190: Để lại người khoá cửa
Vạn Khuynh Tuyết không ngăn được sự tò mò trong lòng, cô ta nói: “Tần công tử, ngươi sao…có thể làm được như thế này?”
“Loại cảm giác này, giống như là…Tất cả mọi người xuất hiện trên cùng một nơi, từ các phương hướng dũng mãnh tiến vào”.
“Giống như chúng ta…trực tiếp bay qua…”
Vạn Khuynh Tuyết vừa nói ra những lời này, không ít người gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, quả thật là loại cảm giác này.
Tần Ninh cũng không che giấu, chậm rãi nói: “Quả thật là như thế, ở mấy cửa ra vào của Thiên Âm cung, ta mở ra một thông đạo, làm cho chúng ta trực tiếp tiến vào vị trí sâu bên trong”.
“Cả đời của Âm Vương đắm chìm trong Âm thuật nhất đạo, Thiên Âm cung này cũng không thể nào không liên quan tới Âm thuật”.
“Các vị đừng theo lẽ thường mà đến phán xét vị Âm Vương này, nếu không, các ngươi nhất định sẽ hối hận”.
Mấy người đều gật đầu.
Mọi người dọc theo thông đạo, tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau, mọi người nhìn thấy một đám người đang chém giết nhau bên trong một bãi đá ngầm.
Cầm đầu là một người thanh niên có dáng người vạm vỡ giống như một ngọn núi nhỏ, lực cánh tay vô cùng kinh người.
“Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn tông!”
Giờ phút này, Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói: “Người của Khai Sơn tông cũng đến đây!”
“Khai Sơn tông, Vô Lượng Kiếm phái, Thập Phương tông và Thanh Dương môn được người ta xưng tụng là tứ bá Thiên Nam, Thanh Dương Linh Tử đã xuất hiện, bây giờ nhìn thấy Khai Sơn Cự Tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Tuy rằng nói là như vậy nhưng mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được như trước.
Xem ra lần này, không chỉ có mình Vạn Thiên Các và ngũ đại tông môn.
Giờ phút này, trong lòng Vạn Tử Hàng có chút lo lắng.
Nếu chỉ là ngũ đại tông môn, thật sự thì, ông ta có thể không thèm để trong lòng.
Dù sao thì ông ta cũng có cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, thực lực cường đại.
Mấy vị tông chủ của ngũ đại tông môn cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch, cho dù có gặp được, ông ta cũng không sợ.
Nhưng mà người của Khai Sơn môn và Thanh Dương môn cũng đến…
Có thể tiếp theo sẽ có Thiên Nhân xuất hiện.
Nếu là cảnh giới Thiên Nhân…
Chỉ sợ lần này sẽ cực kỳ bất lợi.
Cảnh giới Quy Nhất, cho dù là cảnh giới cửu mạch thì cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất.
Không thể nào so được với cảnh giới Thiên Nhân!
Thiên Nhân Thiên Nhân, thì phải là người ở trên trời cao.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Khai Sơn Cự Tử.
“Người này, ít nhất là có cảnh giới thất mạch, bát mạch phải không?”
Lúc này, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Khai Sơn Cự Tử dường như là tương đương với tông chủ của ngũ đại tông môn.
Một thiên tài như vậy, cũng không có gì lạ khi hắn ta được xưng tụng là một trong thất tử Thiên Nam.
Đối với việc này, Tần Ninh không chút để ý.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng khoảng hai giờ sau, đi xuyên qua một thông đạo thật dài.
Mọi người rơi xuống đất.
Thật sự là rơi xuống đất.
Bốn phía là một mảnh tối đen.
Nhưng phía trước lại có hai luồng ánh sáng mỏng manh, giống như hai ngọn đèn lồng treo ở những ngôi nhà bình thường giữa màn đêm vô tận.
Giờ phút này, người của Vạn Thiên Các đều cẩn thận đứng lên.
“Đó là cái gì?”
Vạn Tử Hàng cẩn thận nói.
“Chưa thấy đèn lồng treo ở cửa nhà bao giờ à?”, Tần Ninh không chút để ý nói.
“…”
Những người xung quanh im lặng không nói gì.
Tại sao ở cái nơi quỷ dị như thế này, ai lại dám đem đèn lồng treo ở nơi này?
Đây liệu có phải là một trò đùa không?
Lúc này Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn dẫn mọi người đi về phía ánh sáng phát ra kia.
Nhìn qua thì có vẻ rất gần, nhưng bọn họ đã đi được một tiếng rồi.
Mà phía trước, ngọn đèn vẫn mờ ảo như vậy, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Mà khi tiến lại gần rồi mọi người mới phát hiện.
Vậy mà thật sự là hai ngọn đèn lồng!
Nhìn qua thì hai ngọn đèn lồng này dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, ngay khi đám người Tần Ninh đi đến trước cửa.
Đột nhiên, ánh sáng từ hai ngọn đèn lồng lập tức loé lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ánh sáng cũng dần dần khuếch tán ra bốn phía.
Cảnh tượng ấy giống như là ánh nắng đang tràn vào, chiếu sáng tất cả mọi nơi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung thì chỉ thấy một ly đèn nhỏ, chiếu sáng mặt đất.
Giống như mặt trời, tràn ngập cảm giác ấm áp.
Mà hiện tại, mọi người cũng đã thấy rõ ràng.
Phía trước, ở hai bên của cánh cửa là hai dãy tường rào rộng lớn.
Tường viện ước chừng cao hai ba mét nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như núi cao trăm nghìn mét, không thể nào vượt qua.
Phía trên cửa có một tấm biển, khắc ba chữ lớn, rất dễ thấy.
“Thiên Âm cung!”
Hiện tại, mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Bên ngoài Thiên Âm cung thoạt nhìn giống như một tiểu viện của nhà nông.
“Nơi này thật sự là Thiên Âm cung?”
Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói.
“Ừm!”
“Đi vào như thế nào?”
Có người mở miệng.
“Tiếp theo đây tất cả đừng lên tiếng”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, đừng mở miệng, đừng phát ra âm thanh!”
Mọi người gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước cửa.
Tần Ninh đột nhiên hát một khúc, thanh âm rõ ràng.
Một màn này làm cho mọi người không khỏi trợn mắt há hốc miệng.
“Máu hoà vào nước đo tình thương,”
“Khẽ ôm giai nhân trăng như hoa”.
“Lá rụng trở về người xưa đi mất,”
“Từ từ gió nổi đêm thâm trầm”.
“…”
Theo từng câu hát vang lên.
Dần dần, trong lòng mọi người đều không hiểu sao lại dâng lên một tia cảm xúc ai oán…
Một khúc chấm dứt.
Lúc này, trong tay Tần Ninh xuất hiện một cây sáo trúc.
Một khúc sáo lại du dương vang lên.
Dần dần, cảm xúc của mỗi người lại bị khuếch đại lên, trong lòng chỉ cảm thấy như đã trải qua đau khổ của nhân gian, một số người không nhịn được, thậm chí còn rơi nước mắt.
Dần dần, theo tiếng sáo của Tần Ninh, hai ngọn nến bên trong đèn lồng giống như là đang rơi nước mắt, tí tách rơi xuống.
Leng keng…
Bỗng nhiên, lúc này có một âm thanh vang lên.
Một chiếc chìa khoá rơi trên mặt đất.
“Cảm ơn!”
Tần Ninh ngừng thổi sáo, hắn cầm lấy chìa khoá.
Đi đến trước cửa, mở ổ khóa trên cửa ra.
Bên trong đám người có người thì thầm nói: “Trực tiếp phá cửa không phải là được rồi sao”.
“Câm miệng!”
Vạn Tử Hàng quát lớn một tiếng.
Người nọ lập tức gật đầu, không dám lải nhải nữa.
Tần Ninh không nhiều lời, hắn đẩy cửa cung ra.
Nói là cửa cung, nhưng trên thực tế chỉ là một chiếc cổng tre.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Để lại một người, chờ khi chúng ta đi vào rồi thì khoá cửa lại”.
Vạn Tử Hàng khó hiểu nói: “Tần công tử, đây…”
“Phía sau có nhiều người như vậy, không biết có bao nhiêu đội ngũ muốn tiến vào, ta cũng không muốn giúp bọn họ mở cửa miễn phí đâu”.
Nghe được những lời này, Vạn Tử Hàng lập tức hiểu rõ.
Nếu như để cửa mở như vậy, có thể đám người phía sau rất nhanh thôi sẽ vượt qua bọn họ.
“Khương Bác, ngươi ở lại!”
Vạn Tử Hàng chỉ vào người vừa oán giận, phân phó nói.
“A?”
“A cái gì!”
Vạn Tử Hàng lại nói: “Ngươi đấy, yên tâm đi, chỉ là đi khoá cửa mà thôi, làm cho tốt, thù lao của ngươi cũng sẽ không ít hơn bọn họ”.
“Vâng!”
Khương Bác mặt dù không muốn nhưng cũng đành chịu.
Giờ phút này, một hàng hai mươi mấy người tiến vào trong cung, bóng dáng dần dần biến mất.
Sau đó, Khương Bác khoá cửa lại, thở dài một tiếng.
Hôm nay còn chưa được nhìn xem Thiên Âm cung có bộ dạng như thế nào, vậy mà lại phải ở đây trông cửa.
Vút vút vút…
Ngay lúc này, từng luồng khí tức mạnh mẽ xé gió mà đến.
Khương Bác không dám sơ suất, hắn ta lập tức bay đi trốn, ẩn nấp ở gần đó.
“Chính là nơi này!”
Một âm thanh vang lên.
Đúng là tông chủ Phục Ma tông, Phục Văn Ký!
Lúc này, bên người Phục Văn Ký có hơn mười người.
Tông chủ Thôi Sơn tông Thôi Nghiễm, lâu chủ Huyết Nguyệt lâu Huyết Nguyệt Phong, điện chủ Tinh La điện La Hàng và tông chủ Thái Ất thiên tông Thái Ất đạo trưởng.
Bên cạnh bốn người này là một số lượng lớn người.
Chỉ là nhóm người kia, dù nhiều hay ít thì trên người đều bị thương.
Khương Bác ở xa xa quan sát.
Nhóm người này tổn thất không nhỏ, trong lòng hắn ta mừng thầm.
Không nói đến việc Tần Ninh cằn nhằn suốt dọc đường đi thì tên này dẫn đường thật sự rất lợi hại.
Chỉ là không biết cổng tre này rốt cuộc là có điều gì huyền diệu.
Trần Ninh lúc thì hát, lúc thì thổi sáo, mãi mới tìm được một cái chìa khoá để mở cửa cung.
Mấy người này, sẽ làm như thế nào?
Khương Bác im lặng quan sát đám người kia.
Mà giờ phút này, lại có người đến.
Ở Vạn Thiên các, tầng bốn.
Trong đại sảnh.
Lúc này, đám người Tần Ninh đều ở đây.
Tàn Ninh nhìn vào mọi người.
"Thành chủ Chân Võ thành, Nguyệt Linh tiên tử, mấy ngày nay hai vị đã vất vả rồi".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Nếu Thái Ất thiên tông dám đến gây chuyện thì cứ nói tên ta ra".
"Nếu vẫn không được thì nói tên của Ngụy Việt".
Nghe thế, Ngụy Việt bèn tiến lên, chắp tay nói: "Hai vị cứ yên tâm, cầm lấy hai cái lệnh bài này đi, nếu người của Thái Ất thiên tông ra tay thật thì hãy đưa cái lệnh bài này ra".
Nghe vậy, thành chủ Chân Võ thành và Nguyệt Linh tiên tử vô cùng kích động.
Đây chính là lời cam đoan của Quỷ Đan Vương Ngụy Việt đấy!
Bây giờ, đáy lòng thành chủ Chân Võ thành và Nguyệt Linh tiên tử dâng trào niềm xúc động.
Đây chính là lá bùa hộ mệnh mà!
Ngụy Việt thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Làm như vậy, ấn tượng của ông ta trong lòng Tần Ninh có lẽ sẽ thay đổi đôi chút.
Lê Lịch đứng một bên thấy cảnh đó, định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám thốt nên lời nào.
Đến giờ, ông ta vẫn chưa quên được chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Tần Ninh nhìn Tần Sơn, cười bảo: "Đại ca, cánh tay huynh có sao không?"
Nghe câu hỏi của Tần Ninh, Tần Sơn cười đáp: "Đệ xem này, nó tốt lắm!"
Tần Ninh mỉm cười bảo: "Đã vậy thì, chắc lần này đại ca sẽ không mệt mỏi như trước nữa".
"..."
"Lôi tông chủ đồng ý trở về Thái Hư tông với đại ca là lựa chọn tốt nhất".
"Nhưng nếu không thích, thì ta cũng không ép buộc".
Tần Ninh căn dặn: "Ở đại lục Thiên Ngoại có Chân Võ thành và Nguyệt Linh tông, Lôi tông chủ sẽ không gặp nguy hiểm đâu".
Nghe Tần Ninh nói vậy, thành chủ Chân Võ thành và Linh Nguyệt tiên tử vội vàng gật đầu tán đồng.
"Được rồi, mấy hôm nữa, ta sẽ xuất phát!"
Tần Ninh gật đầu.
Nhiều ngày trôi qua, Vạn Thiển Thiển đã đi dạo khắp nội thành Thiên Giao với hai người Tần Sơn và Ôn Như Ngọc.
Nơi ghé nhiều nhất chính là Vạn Thiên các.
Tần Sơn đã tiêu tốn mấy ngàn vạn linh tinh trong túi để mua không ít thiên tài địa bảo và thần khí đan dược.
Mấy món đồ này hắn ta đều muốn mang về cho cha và nhị đệ của mình.
Chỉ có điều, lần này Vạn Thiên các rất nhiệt tình.
Hắn ta mua gì, cũng đều sẽ được chiết khấu.
Điều này thật sự rất cảm động.
Tần Sơn biết tại sao bọn họ lại làm vậy.
Sau khi căn dặn kỹ càng, Tần Ninh nói: "Ngụy Việt, sai người tiễn bọn họ".
"Vâng!"
Ngụy Việt gật đầu khiêm nhường.
Vài người rời khỏi căn phòng.
Bây giờ, Tần Ninh mới nhìn vào Vạn Khuynh Tuyết đang đứng một bên.
"Tin cô nói là thật ư?"
"Đúng thế!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu, nói: "Ta nào dám lừa gạt công tử Tần Ninh chứ!"
"Vậy thì tốt".
Tần Ninh cười bảo: "Nếu vậy thì ta nghĩ các ngươi sẽ có hứng thú về chuyện làm ăn của ta với Vạn Thiên các đấy".
"Ồ?"
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy hứng thú.
Chuyện làm ăn mà Tần Ninh nhắc tới có lẽ sẽ không phải phi vụ làm ăn bình thường.
"Dẫn theo nhiều người chút, đi cùng ta đến sơn mạch Thiên Giao đi!"
Tần Ninh đứng dậy, nói: "Đi thôi, đến Thiên Âm cung!"
Hắn vừa nói ra ba chữ Thiên Âm cung.
Ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết và đại sư Lê Lịch đều vô cùng khiếp sợ.
"Bọn họ ở trong sơn mạch Thiên Giao thật ư?", Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc hỏi.
"Có vẻ như Vạn Thiên các tin tức khá linh thông đấy!"
Vạn Khuynh Tuyết không hề giấu diếm, thành thật nói: "Nói thật, lúc trước, phụ thân lựa chọn thành Thiên Giao để thành lập một phân các, là bởi nhận được vài tin tức lẻ tẻ về Thiên Âm cung".
"Nghe đồn rằng, Thiên Âm cung ở ngay trong sơm mạch Thiên Giao, chẳng qua là không ai biết đến thôi!"
"Tần công tử, có thể tìm được nó không vậy?"
"Có ta ở đây, tất nhiên là được rồi!"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Ba ngày sau xuất phát!"
"Được!"
...
Cùng lúc đó, ở nội thành Thiên Giao dần trở nên sôi động hơn.
Cảnh tượng tưng bừng này rất khiến cho người ta khó hiểu.
Dù sao, đây chẳng phải là ngày lễ lớn gì, cũng chẳng có hoạt động quan trọng nào, thế nhưng thành Thiên Giao lại bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn hẳn, điều này rất quái lạ.
Lúc này, thành Thiên Giao, trong một tửu lâu.
Phục Nguyên Hằng thấy người trước mặt mình, không nén nỗi kinh ngạc hỏi: "Tề trưởng lão, sao ông lại đến đây!"
Tề Nguyên!
Ông ta là đại trưởng lão của Phục Ma tông, một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất.
"Phụ thân ngươi bảo ta tới dẫn ngươi rời đi".
Tề Nguyên trưởng lão mặc một chiếc áo choàng trắng tinh, tóc dài tung bay, trông có vài phần ngông cuồng.
"Dẫn ta rời đi?"
Vẻ mặt Phục Nguyên Hằng khó lòng tin được, nói: "Xảy ra chuyện lớn gì rồi à? Ta nghe đồn, mấy ngày trước, Thái Ất thiên tông bị ai đó đánh cướp, lẽ nào..."
"Quả thật là có chuyện lớn xảy ra, nhưng đó là chuyện tốt".
Tề Nguyên cười ha hả nói: "Ở trong sơn mạch Thiên Giao, có người nghe được âm thanh thiên nhiên, hơn nữa nó còn liên tục thay đổi".
"Nghe nói còn có người bị lạc ở sâu bên trong sơn mạch, rồi bị huyền thú nuốt chửng".
"Còn có người bảo rằng đã thấy tiên cảnh chốn nhân gian thật sự tồn tại, hơn nữa còn có người lấy được gạch ở đó nữa".
"Liên kết những việc này lại với nhau..."
"Rất có khả năng chúng đều chỉ về một người, một cái tên danh chấn bốn phương".
"Là ai chứ?"
Phục Nguyên Hằng thắc mắc hỏi.
"Âm Vương!"
Ông ta thản nhiên thốt ra hai chữ, tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nặng.
"Ý của ông là... Âm Vương của Thiên Âm cung sắp xuất hiện phải không?", Phục Nguyên Hằng vô cùng kích động.
Âm Vương đấy!
Người ấy từng là một vị Vương Giả hùng mạnh trên đại lục Vạn Thiên.
Là một cường giả cảnh giới Vương Giả nắm giữ bốn món vương khí.
"Đúng vậy!"
Tề Nguyên gật đầu nói: "Không chỉ có mỗi chúng ta nhận được tin tức này, mà những chỗ khác cũng thế".
"Tông chủ Thôi Sơn tông, Thôi Nghiễm đã dẫn Thôi Huyền xuất phát đến đó rồi".
"Phụ thân ngươi sai ta dẫn ngươi đi thẳng đến sơn mạch Thiên Giao trước".
"Vâng!"
Phục Nguyên Hằng gật đầu, nói: "Đại trưởng lão, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị".
"Chẳng biết ông có từng nghe nói đến người tên Tần Ninh này chưa?"
Tề Nguyên không để tâm, qua loa nói: "Vừa đi vừa nói..."
Đám người Phục Ma tông xuất phát.
Trong khi đó, người của Thôi Sơn tông đã sớm tập hợp.
Song song với đó, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện, Thái Ất thiên tông cũng bắt đầu hành động.
Sơn mạch Thiên Giao.
Một đoàn người đang đi vào trong.
Dẫn đầu là một người đàn ông, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
"Tông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tống Nguyên khó hiểu nói: "Ai dám ra tay với Thái Ất thiên tông chúng ta chứ?"
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Ánh mắt Thái Ất đạo trưởng phủ đầy sương giá nói: "Là người chúng ta không thể mạo phạm!"
"Không thể mạo phạm là sao?"
Tông Nguyên không phục nói: "Ngoại trừ bốn thế lực bá chủ Thiên Nam, còn ai mà chúng ta không thể mạo phạm chứ?"
Ánh mắt Tống Nguyên thay đổi, nói: "Không lẽ là bọn họ thật sao?"
Thiên Nam tứ bá!
Đó là bá chủ của cả khu vực Thiên Nam.
Ngoài Thiên Ngoại Tiên có thể áp chế bốn bá chủ kia một bậc ra thì chẳng còn ai dám trêu vào bốn thế lực đó.
"Không phải!"
Thái Ất đạo trưởng lắc đầu nói: "Là Vạn Thiên các".
Vạn Thiên các ư!
Nghe vậy, Tống Nguyên lại càng thêm bất ngờ.
"Chúng ta và Vạn Thiên các không thù không oán, sao bọn họ lại gây chuyện với chúng ta?", Tống Nguyên buồn bực hỏi.
"Ta cũng khó hiểu lắm".
"Hơn nữa, người ra tay chính là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên các, chúng ta không trêu chọc ông ta nổi đâu, chuyện này coi như ngậm quả đắng thôi".
Thái Ất đạo trưởng thở dài một cách bất đắc dĩ.
Trong lòng Tông Nguyên lúc này tràn đầy hoài nghi.
Hắn ta có linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến Tần Ninh.
Chương 1187: Tiếng sáo quanh quẩn
Sơn mạch Thiên Giao.
Lần này, ở đây thật sự náo nhiệt ngoài dự đoán.
Trên thực tế, sơn mạch Thiên Giao như một lá chắn tự nhiên của đại lục Thiên Ngoại, từ trước đến nay, nó luôn được võ giả yêu thích.
Nơi đây có lượng thiên tài địa bảo vô tận, cũng như ẩn chứa vô vàn nguy hiểm và cơ hội.
Bây giờ, thế lực khắp nơi bắt đầu xuất phát, không có khả năng im lặng không tiếng động.
Hôm nay.
Thành Thiên Giao.
Trong Vạn Thiên các.
Vạn Tử Hàng hớt ha hớt hải chạy tới.
"Không ổn rồi".
Vạn Tử Hàng vội vã nói: "Năm thế lực lớn là Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện và Thái Ất thiên tông đã bắt đầu xuất phát rồi".
"Đến sơn mạch Thiên Giao!"
Vạn Tử Hàng vội vàng nói: "Không biết là bọn họ nghe đâu ra tin Thiên Âm cung sắp xuất hiện".
"Tần công tử, chúng ta có nên đi nhanh hơn không?"
Ông ta lo lắng nhìn Tần Ninh.
Cách đây vài ngày, hai vị đại sư Ngụy Việt và Lê Lịch dẫn theo đám người Tần Ninh trở về Thái Hư tông.
Tần Ninh vốn dĩ bảo sai người tiễn đám người Tần Sơn trở về.
Thế nhưng Ngụy Việt lại lo lắng, nên tự mình hộ tống bọn họ trở về an toàn.
Có cao thủ đứng đầu cảnh giới Thiên Nhân ra tay, tất nhiên sẽ an toàn tuyệt đối.
Chỉ là Tần Ninh lại ở đây.
Vạn Tử Hàng thật sự rất lo lắng, lỡ như ngày nào đó Tần Ninh muốn làm trò gì, dẫu ông ta có ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, cũng không ngăn lại được.
"Từ từ đi thôi".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ chậm rãi đứng dậy, rồi cười nói: "Chắc là mấy tên này nghe được âm thanh gì đó, rồi đoán mò rồi".
"Chỉ là, Thiên Âm cung dễ tìm như vậy thì đã không gọi là Thiên Âm cung".
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu nói: "Nghe phụ thân nói Vương Giả rất kiêng kị người khác tiến vào địa bàn của mình, cho dù là sau khi qua đời".
"Võ giả càng hùng mạnh, sẽ càng bị Vương Giả bài xích".
Vạn Tử Hàng nghe thế, rất sửng sốt.
Quả thật, ông ta không hề biết đến chuyện này.
"Mặc dù Vương Giả qua đời, nhưng họ vẫn còn tôn nghiêm của Vương Giả, phần lớn đều không muốn ai mang di vật của mình đi".
"Mọi người nói vậy thì, cứ xông vào bí cảnh mà không màng gì cả, điểm này thật sự đã bị Vương Giả chỉ trích".
"Võ Giả có thực lực thấp kém tiến vào, Vương Giả không thèm quan tâm, dù sao năng lực hữu hạn nên lực phá hoại cũng sẽ hữu hạn".
"Mà võ giả có thực lực càng cao sẽ có lực phá hoại càng mạnh, khi tiến vào trong bí cảnh càng dễ bị nhắm vào hơn".
Vạn Tử Hàng bỗng nhiên hiểu ra.
"Nghe nói rằng những năm gần đây, có không ít người đang tìm kiếm bí cảnh của U Vương, thế nhưng vẫn không có tin tức gì".
Nghe vậy, vẻ mặt Cốc Tân Nguyệt trở nên quái lạ.
"Vậy có được không?"
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, không kìm lòng hỏi.
"Có!"
Tần Ninh cười đáp: "Chẳng qua là muốn tìm nó thì rất khó khăn".
"Sau này tới cảnh giới Thiên Nhân, ta sẽ dẫn nàng đi".
Nét mặt Cốc Tân Nguyệt lại càng kỳ lạ.
Chàng ấy có ý gì?
Chàng dám đến đạo tràng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân.
Đến Thiên Âm cung của Âm Vương, chàng cũng dám đến.
Thế mà đến đạo tràng của bản thân, đây là... đang sợ à?
Điều này quá nực cười rồi đấy!
Tần Ninh cười giả lả nói: "Người như U Vương xưa nay rất hiếm gặp, đạo tràng của hắn hiển nhiên là vô cùng hung hiểm, chưa đến Thiên Nhân, ta không dám đi".
Cốc Tân Nguyệt không nói gì.
Người này hở tí là bắt đầu tự tâng bốc.
Khen U Vương còn không phải là đang khen chính mình à.
Có biết xấu hổ không vậy?
Vạn Khuynh Tuyết thở dài nói: "Ta nghe phụ thân nói là bí cảnh của U Vương... không đi thì tốt".
"Tính tình người này quái gở, ở trong bí cảnh, cho dù có châu báu thì cũng chỉ dành cho người có duyên".
"Nếu không, dẫu có là Vương Gia ra tay, cũng đều có khả năng đi đời".
Tần Ninh không tiếp tục quấn quýt vấn đề này nữa.
"Chuẩn bị đi, dẫn theo tầm mười hai mươi người gì đó, ba ngày sau sẽ xuất phát đến sơn mạch Thiên Giao".
"Được!"
Vạn Tử Hàng do dự nói: "Có nên mang nhiều người hơn không, dù sao cũng đang cạnh tranh với năm thế lực lớn..."
"Một cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch như ông, còn sợ mấy tên này à?"
Tần Ninh cười bảo: "Mang nhiều chết nhiều, tự ông suy nghĩ đi!"
"Lần này, ta không muốn gì nhiều, những thứ khác đều sẽ thuộc sở hữu của Vạn Thiên các, sau này nhớ kỹ, các ngươi ở Bắc Lan, chiếu cố chút bên Thái Hư tông là được".
"Tần công tử yên tân, điều đó là tất nhiên".
Ba ngày thoáng chốc đã tới.
Thành Thiên Giao, Vạn Thiên các, hơn mười người cưỡi chim bay, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Sơn mạch Thiên Giao kéo dài mấy vạn dặm, chiều rộng cũng lên đến mấy ngàn dặm.
Sơn mạch này trải dài từ đông sang tây, tựa như một con giao long đang len lỏi trên mặt đất.
Từng có người đồn rằng, sơn mạch Thiên Giao không tồn tại trên cõi đời này.
Mà là vào năm nào đó, thần long từ trên trời rơi xuống ngay mảnh đất này, lâu dần hình thành nên một dãy núi như vậy.
Thế nhưng lời đồn đại này đã bị phần lớn người phủ định.
Thần long ư!
Bọn họ chưa từng thấy nó.
Nhưng sao nó có thể dài đến mấy vạn dặm chứ?
Điều này quá vô lý rồi.
Chẳng qua là sơn mạch Thiên Giao đã tồn tại từ lâu, có rất nhiều chuyện không ai hay biết, giờ muốn tìm hiểu cũng không có nhân chứng.
Nhưng ai nấy cũng hiểu rằng.
Bất kể như thế nào thì dãy núi này cũng đã trở thành đặc trưng của đại lục Thiên Ngoại.
Đặt chân đến dãy núi này, chứng tỏ rằng đã bước chân vào vùng đất của đại lục Thiên Ngoại.
Thế lực bá chủ nơi đây chính là Thiên Ngoại Tiên.
Thiên Ngoại Tiên trấn giữ đại lục Thiên Ngoại.
Trừ bọn họ ra, còn có những sự tồn tại hùng mạnh như Thiên Nam tứ bá.
Đại lục Thiên Ngoại đại biểu cho đại lục có thực lực cao nhất trên đại lục Vạn Thiên.
Thậm chí, nếu bàn luận kỹ càng lịch sử và sức mạnh, đại lục Thiên Ngoại có khi còn lâu đời hơn cả đại lục Thương Lan.
"Tần công tử, chúng ta đi đâu đây?"
Vạn Khuynh Tuyết thắc mắc hỏi.
"Đến Thiên Âm cung", Tần Ninh hiển nhiên nói.
Nhận được câu trả lời như vậy của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết hơi mờ mịt.
Ta biết chúng ta đang đến Thiên Âm cung mà!
Nhưng Thiên Âm cung ở đâu chứ?
Đi đâu tìm nó đây?
Tần Ninh cười bảo: "Hiện tại, cứ đi loanh quanh đây thôi".
Dứt lời, Tần Ninh không nói gì nữa, mà lấy sáo Thụ Thiên ra!
Sáo Thụ Thiên!
Nó chính là vương khí!
Mười hai vạn năm trước, Âm Vương chính là dựa vào cây sáo này để tung hoành khắp trời nam đất bắc, không ai là đối thủ.
Thời đại ấy còn xa xưa hơn thuở Tần Ninh ở đại lục Vạn Thiên.
Sáo Thụ Thiên được làm bằng ngọc tinh khiết, bên ngoài lóe ra từng vầng hào quang, trong suốt lấp lánh, trông vô cùng tinh xảo.
Nó dài gần một thước, giờ đây đang được Tần Ninh nắm chặt.
"Rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn thổi cho mọi người một khúc giải sầu vậy".
Tần Ninh khẽ mỉm cười, tiếng sáo lượn lờ từ từ vang lên...
Đúng lúc này.
Trên phi cầm, hơn hai mươi người của Vạn Thiên các khi nghe tiếng sáo này đều có phản ứng khác nhau.
Nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều bị tiếng sáo thu hút.
Tần Ninh vẫn chưa thi triển uy lực của sáo Thụ Thiên, hắn chỉ đơn giản thổi nó thôi.
Nhưng tiếng sáo vẫn làm lay động lòng người.
Đây chính là tiếng sáo thuần khiết.
Cốc Tân Nguyệt chợt nhìn vào Tần Ninh một lúc, đôi mắt nàng dậy sóng.
"Trước giờ ta chưa từng biết âm thuận của chàng tinh thông như vậy".
Cốc Tân Nguyệt tha thiết nói.
"Ta còn rất nhiều bí mật mà nàng không biết".
Tần Ninh cười bảo: "Từ từ sau này nàng sẽ biết thôi".
Mấy ngày tiếp theo.
Tần Ninh ra lệnh cho phi cầm bay ở độ cao thấp, tốc độ thong thả, ung dung dạo quanh sơn mạch Thiên Giao.
Còn hắn vẫn ở trên phi cầm thổi sáo.
Mọi người gần như đã quên bọn họ đến đây để tìm kiếm Thiên Âm cung.
Tiếng sáo của Tần Ninh thầm lặng giúp bọn họ hiểu ra phần nào võ đạo của chính mình.
Điều này quá kỳ diệu.
Hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên bảo bọn họ dừng lại.
Chương 1188: Trên mặt hồ
Mọi người xuất hiện ngay phía trên vách núi thẳng đứng của sơn mạch Thiên Giao.
Nhìn xuống phía dưới sườn núi là dòng nước chảy siết, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Tần Ninh cười nói: “Mọi người dừng lại tại đây, dựng trại!”
Vạn Tử Hàng nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết.
Ông ta không thể hiểu rõ Tần Ninh.
Nhưng rõ ràng Vạn Khuynh Tuyết biết không ít.
“Dựng trại”.
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Lần này có thể khiến Tần Ninh đến tìm bọn họ hợp tác cũng khiến cô ta rất kinh ngạc.
Nhưng đây chính là một cơ hội khó có được.
Đại sư Ngụy Việt!
Quỷ Đan Vương!
Nhưng lại đối đãi với Tần Ninh vô cùng cung kính.
Điều này không thể làm giả được.
Vậy chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, Ngụy tiên sinh bị Tần Ninh nắm được nhược điểm trong tay, cho nên phải lễ độ cung kính với Tần Ninh, nói gì nghe nấy.
Nhưng Ngụy tiên sinh chính là Thiên Nhân hàng đầu, lại còn là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên Các, sao có thể có nhược điểm được, hơn nữa sao có thể để Tần Ninh nắm thóp được?
Hình như trước đây hai người họ chưa từng gặp mặt.
Khả năng thứ hai chính là… Ngụy tiên sinh sợ Tần Ninh.
Tuy rằng điểm này nói ra có hơi buồn cười.
Nói chung, mặc kệ là khả năng nào cũng đều không thể tưởng tượng được.
Vạn Khuynh Tuyết cũng tự nhắc nhở bản thân phải ghi nhớ.
Đối đãi khách khí với Tần Ninh mới là tốt nhất.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất hiện tại đối với cô ta chính là quan hệ giữa Tần Ninh và Ngụy Việt, điều này khiến cho Ngụy Việt quan tâm đến cô ta hơn.
Thời gian qua, cô ta không tiếc tiêu phí một số tiền lớn để thăm dò được một tin tức.
Mà Tần Ninh cũng bởi mẩu tin tức này nên mới đồng ý nghe Ngụy tiên sinh giải thích, đồng ý giao hảo cùng Ngụy tiên sinh.
Bởi vậy Ngụy tiên sinh lại thiếu cô ta một cái nhân tình.
Thực tế, từng bước đi đến bây giờ, trong lòng Vạn Khuynh Tuyết cũng hiểu được.
Tương lai chỉ cần cô ta biết nắm bắt thời cơ.
Ngụy tiên sinh có thể sẽ trở thành một trong những chỗ dựa vững chắc nhất của cô ta.
Người bên ngoài không thể hiểu được điểm này.
Nhất Vương của Vạn Thiên Các, cũng chính là ông nội cô ta Vạn Nhất Thiên, không hỏi thế sự, rất ít khi xuất hiện.
Mà cha cô ta Cửu Thiên Vương, Vạn Cửu Thiên.
Xử lý trăm ngàn chuyện lớn nhỏ, nói là mỗi ngày đều có trăm công ngàn việc để hình dung cũng không đủ.
Trừ hai vị này ra.
Còn lại là ba vị Phi Vương.
Quỷ Đan Vương!
Loạn Khí Vương!
Thánh Trận Vương!
Tam vương phân biệt lần lượt phụ trách thuật luyện đan, thuật luyện khí và thuật trận pháp!
Ba người này ở Vạn Thiên Các hết sức quan trọng.
Chỉ cần được một vị ủng hộ, có bao nhiêu chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Lúc này, mọi người đều tạm dừng một chút.
Tần Ninh cũng dừng lại.
Ngọn núi này có chút kỳ lạ.
Bốn hướng đều bị bao quanh.
Nước chảy ào ào giữa hai vách đá.
Khiến cho bên trong sơn cốc này hình thành một hồ nước.
Diện tích của hồ nước giống với bình thường, mang theo chút lạnh lẽo.
Tần Ninh đi vào bên trong sơn cốc liền dừng lại.
“Tần công tử, nơi này…”
“Chờ vài ngày!”
Tần Ninh khoanh tay đứng, cười nói: “Mấy ngày sau, chúng ta sẽ từ nơi này đi vào Thiên Âm cung”.
Nghe được câu này, Vạn Khuynh Tuyết vô cùng sửng sốt.
Lối vào Thiên Âm cung ở chỗ này?
Tần Ninh không giải thích gì nhiều.
Mọi người dựng chỗ dừng chân tạm thời.
Vạn Tử Hàng ở bên kia đã phái người tản ra, chú ý điều tra bốn phía.
“Thỏ khôn có ba hang, không nghĩ đến Vương giả cũng vậy…”
Tần Ninh cười đáp: “Nữ nhân Âm Vương này thật đúng là bụng dạ hẹp hòi không ít”.
“Ý của Tần công tử là, từ bên ngoài còn có lối ra vào sao?”
“Ừ!”
Vạn Khuynh Tuyết kìm nén tính tình nói: “Vậy sao chúng ta không đẩy nhanh tiến độ?”
“Ta đã đẩy nhanh tiến độ rồi”.
Câu này lại khiến Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tần Ninh phất tay nói: “Cứ chờ đi, sau mấy ngày nữa nhìn thấy rồi sẽ hiểu”.
Dứt lời, Tần Ninh cũng không dông dài thêm nữa.
Tay nắm một cái, sáo Thụ Thiên liền xuất hiện.
Tiếng sáo lại vang lên.
Nhưng mà lần này không chỉ là tiếng sáo thuần túy nữa.
Mà bên trong mang theo một lực nổ đáng sợ.
Dòng nước bên trong hồ dần bị thay đổi.
Một màn này khiến cho cả đám người Vạn Tử Hàng và Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh thổi sáo.
Liên tục mấy ngày liền không dứt.
Mà trong vài ngày này, hồ nước cũng không hề yên tĩnh.
Mặt nước một chốc lại biến thành núi cao sông rộng, lúc thì biến thành hằng hà sa mạc, sau lại trở thành ngọn lửa cháy không ngừng…
Cảnh tượng kỳ lạ ùn ùn kéo đến.
Nhưng đối với Tần Ninh đều không cần bận tâm.
…
Sơn mạch Thiên Giao.
Không chỉ có mỗi đội của Tần Ninh và Vạn Tử Hàng đi vào.
Cùng lúc đó, năm đại thế lực võ giả cũng đi vào sâu bên trong sơn mạch, bị những ngọn núi cao trùng điệp bao phủ.
Năm bóng dáng đứng trên đỉnh núi nhìn khắp bốn phía.
“La Hàng điện chủ, ngươi xác định là nơi này sao?”
Thái Ất đạo trưởng nhìn người bên cạnh từ từ lên tiếng: “Sự việc của Thiên Âm cung rất quan trọng, chỉ cần không cẩn thận một chút thì cho dù ta là bá chủ cảnh giới Quy Nhất cũng có thể rơi vào kết cục phải chết”.
“Thái Ất tông chủ, nếu ngươi không tin ta thì hà tất phải đi cùng một đường với ta?”
“Ta thấy Thái Ất tông chủ không phải là bị cướp đến sợ rồi đấy chứ?”
La Hàng điện chủ khoanh tay đứng, sắc mặt lạnh nhạt.
Thái Ất đạo trưởng nghe những lời này xong thì sắc mặt cũng không tốt tí nào.
Sự việc lần trước thật sự là ngậm đắng nuốt cay.
Có khổ mà không nói nên lời!
Quỷ Đan Vương cướp đoạt Thái Ất thiên tông của ông ta.
Nếu ông ta rêu rao chuyện này đi khắp nơi thì Thái Ất thiên tông cũng đừng mong lăn lộn gì nữa.
Quỷ Đan Vương đi cướp Thái Ất thiên tông của bọn họ?
Chuyện này là đại bất kính với Vạn Thiên Các.
Thái Ất thiên tông ở đại lục Thiên Ngoại, trong vòng mười vạn dặm quanh đây thì Thiên Nam là bá chủ.
Nhưng mà so sánh với Vạn Thiên Các thì quả thực không tính là cái gì.
Huống chi còn là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên Các.
“Được rồi hai vị”.
Một bên, lâu chủ Huyết Nguyệt lâu Huyết Nguyệt Phong cười nói: “Nếu năm phái chúng ta đã gặp được nhau rồi vậy thì cùng nhau đi. Còn chưa tìm được Thiên Âm cung lại tự tổn hại hòa khí thì không tốt lắm”.
Bên kia, tông chủ Thôi Sơn tông Thôi Nghiễm cùng tông chủ Phục Ma tông Phục Văn Ký không nói gì.
Lúc này La Hàng điện chủ mới nói: “Sở dĩ ta có thể tìm được nói đây chính là nhờ vào một bộ bảo khí!”
“Tinh Lạc Bàn!”
“Bảo khí này cực kỳ mẫn cảm với dao động linh khí”.
“Lúc trước, Thiên Âm cung không có hành động gì nên không ai có thể tìm thấy”.
“Mọi người vốn dĩ chẳng bao giờ tưởng tượng được Thiên Âm cung lại nằm bên trong sơn mạch Thiên Giao”.
“Thời gian gần đây nhất, bên trong sơn mạch có tiếng âm luật không ngừng vang lên. Này có thể là do Thiên Âm cung tồn tại lâu lắm rồi, lại thêm sơn mạch Thiên Giao, không nhất định là sẽ bất biến”.
“Điều này khiến Thiên Âm cung lộ ra chút khí tức nên mới bị chúng ta phát hiện, mà ta có thể dựa vào Tinh Lạc Bàn để điều tra”.
La Hàng điện chủ giải thích một chút xong thì không nói nữa.
Thực tế một mình ông ta cũng có thể tìm đến Thiên Âm cung.
Nhưng không biết tại sao tin tức này lại bị lộ ra ngoài.
Khiến cho đám Thôi Sơn tông, Phục Ma tông này đó đều tụ họp lại đây hết.
Ông ta muốn cắt đuôi đám người kia, nhưng mấy tên này đều là cáo già, căn bản là dứt không ra.
Vậy nên lúc này, sắc mặt La Hàng không hề vui vẻ gì.
Vốn dĩ ông ta có thể độc chiếm rồi.
Giờ lại thành ra mọi người cùng hưởng chung.
“Dựa vào biểu hiện của Tinh Lạc Bàn, nơi này là điểm xuất phát của mọi thứ. Cho nên chúng ta có thể tiến vào từ đây”.
La Hàng lại nói: “Chư vị, ta đã tìm được vị trí rồi, tiếp theo là tìm đường và thăm dò, ta nghĩ chư vị cũng phải bỏ ra một chút công sức chứ?”
“Đó là đương nhiên”.
Phục Văn Ký cười nói: “Ta đợi vài người. Nếu đã là hợp tác thì cần phải phân chia công việc”.
Nghe câu này, Thôi Sơn tông chủ, Huyết Nguyệt Phong lâu chủ cùng với mấy người Thái Ất đạo trưởng đều gật đầu.
Trong lòng La Hàng cười lạnh.
Mấy con cáo già, ngoài mặt thì nói thật hay, nhưng tình huống thực tế như thế nào có quỷ mới biết.
Chương 1189: Đáng ngạc nhiên như vậy sao?
Cùng hợp tác với bọn họ chính là bảo hổ lột da.
Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.
Tất cả mọi người đều là có tâm muốn chơi đùa, vậy để xem là ai đùa ai.
“Nếu đã như vậy, bốn vị dựa theo lời ta nói bắt đầu bố trí người, chuẩn bị loại bỏ niêm phong tiến vào Thiên Âm cung!”
La Hàng vừa dứt lời, vung một tay chém vào không gian, các vì sao đầy trời đột nhiên lóe sáng.
Dưới đỉnh núi, cả một diện tích rừng rộng lớn cũng bị nhổ tận gốc.
Từng đường ánh sáng lóe lên khiến người ta sinh ra khiếp sợ trong lòng.
Ánh sáng lóe ra dần ngưng tụ lại ở bốn hướng khác nhau, xuất hiện bốn cánh cổng sáng.
“Bốn vị, hãy dốc toàn lực phá vỡ những cánh cổng sáng đó, Thiên Âm cung sẽ tự động hiện ra!”
“Được!”
Bốn bóng dáng lúc này trực tiếp đánh tới.
…
Cùng lúc đó, bên trong sơn mạch Thiên Giao.
Một đội nhân mã đang lẳng lặng đi xuyên qua bên trong khe núi.
“Linh Tử đại nhân, Thiên Âm cung xuất thế, khắp nơi tụ họp, chúng ta không cần hỏi môn chủ sao?”
Dẫn đầu là một thanh niên, đem theo hơn mười người đang đi xuyên qua bên trong sơn mạch Thiên Giao.
Người này chính là Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương Môn.
Thanh Dương Linh Tử nghe được câu này, nhanh chóng đáp: “Chờ ta tìm ra được cửa vào thì môn chủ đã lấy được tin tức rồi”.
“Không tới ba ngày chắc chắn sẽ gặp”.
“Đến lúc đó, Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử thậm chí là cả Phương Thiên Tử có thể đều đến cả rồi”.
“Mặc dù ta không sợ ba tên kia nhưng bọn họ quả thật rất khó chơi”.
Nghe được những lời ngày, mọi người đều gật đầu.
Tứ bá Thiên Nam!
Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, Thanh Dương môn.
Mà ở Thiên Nam hôm nay có thất tử.
Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm Phái .
Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn cung.
Phương Thiên Tử của Thập Phương tông.
Cùng với Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn.
Bốn người này ở bên ngoài nổi tiếng là tứ đại bá chủ đứng đầu đám thiên kiêu.
Ở Thiên Nam thuộc vào loại xuất sắc nhất trong lứa đứng đầu.
“Trừ đám người đó ra, còn có Vô Tình Diệp Tử, Vũ Diệp Tử cùng với Phong Diệp Tử cũng phiền toái không kém”.
Thanh Dương Linh Tử chậm rãi nói: “Lần này, mọi người phải cẩn thận tuyệt đối”.
“Vâng!”
Sau tiếng đáp lời, tốc độ của bọn họ lại nhanh hơn một chút.
Trong đầu Thanh Dương Linh Tử lúc này không biết vì sao lại xuất hiện một bóng dáng.
Tần Ninh!
Người kia ở Vạn Thiên Các ra tay cực kỳ hào phóng.
“Kẻ mà sẽ trở thành người của Tam Diệp tông sao…”
“Nghe nói ba người Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử cùng Vũ Diệp Tử đều là những người xuất sắc nhất hiện nay”.
“Vậy Tần Ninh, có thể là người của bọn họ hay không…”
Tam Diệp tông!
Đặt tại Thiên Nam cũng không tính là thế lực to lớn gì.
Nhưng mà cái thế lực này lại lấy một tư thế mạnh mẽ nhanh chóng quật khởi.
Nghe nói bên trong Diệp Tam tông có ba vị thiên kiêu, thế lực rất lớn mạnh.
Được người ta tôn là Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử cùng Vũ Diệp Tử.
Vốn dĩ tại Thiên Nam chỉ có tứ tử Thiên nam.
Cái gọi là thất tử Thiên Nam là thay đổi sau này.
Nguyên nhân là vì ba người này nổi lên.
Nhưng mà chính Thanh Dương Linh Tử cũng chưa từng gặp qua ba người kia.
“Không có Thiên Nhân tọa trấn lại mưu tính dựa vào một đám người trẻ tuổi đi tranh giành một mảnh trời tại Thiên Nam, chắc chắn sẽ chết rất thảm”.
Thanh Dương Linh Tử mỉm cười, tiếp tục cất bước…
Nhất thời, sơn mạch Thiên Giao trở nên náo nhiệt vô cùng.
Không chỉ những người này mà còn có rất nhiều người khác từ xa kéo đến…
Thiên Nam thật quá rộng lớn!
Tứ đại bá chủ, kiêu ngạo xưng bá.
Ở đây còn có những tồn tại như ngũ đại tông môn, anh hùng hào kiệt cảnh giới Quy Nhất cũng không ít.
Ban đầu không có động tĩnh gì thì không xuất phát.
Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, chung quy tin tức rồi cũng sẽ bị truyền ra ngoài.
Một khi tin tức bị truyền đi, ai mà không đến chứ?
…
Sơn mạch Thiên Giao, phía trên mặt hồ.
Tần Ninh dừng chân ở trên hồ đã ba ngày rồi.
Trong ba ngày này, Tần Ninh cứ cách một đoạn thời gian lại thổi một khúc nhạc.
Ba ngày trôi qua khoảng chừng đã mấy chục khúc.
Lần này, mọi người không nghe được sự thoải mái nữa.
Khúc nhạc lần này của Tần Ninh, lúc thì nhẹ như nước, lúc thì lại cao như núi, khi thì êm dịu như dòng suối, khi thì lại mãnh liệt như thác đổ.
Căn bản không thể nghe khúc nhạc của hắn để tu luyện được.
Nếu không, một giây trước còn cảm thấy bản thân đang ở thế ngoại Đào Nguyên, giây tiếp theo đã ngã vào vách núi đen vạn trượng.
Mọi người đều không biết rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì.
Hai anh em Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết cũng lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng mà Vạn Tử Hàng không khỏi có chút sốt ruột.
“Nghe nói ngũ đại tông môn đã bắt tay hợp tác, chuẩn bị mở ra Thiên Âm cung rồi”.
“Nghe nói, tứ bá Thiên Nam cũng đã có người xuất phát rồi”.
Vạn Tử Hàng nhỏ giọng hỏi: “Tần công tử ở trong này… rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Thập Cửu ca sốt ruột sao?”
Vạn Khuynh Tuyết cười lớn nói.
“Thật ra cũng không phải là sốt ruột, chính là nghi ngờ nhỉ…”
“Thập Cửu ca yên tâm đi, đi theo Tần Ninh sẽ không thiếu phần Vạn Thiên Các chúng ta đâu”.
Vạn Tử Hàng tuy gật đầu nhưng trong lòng khó tránh khỏi có hơi nôn nóng.
Giọng nói của Cốc Tân Nguyệt lúc này đột nhiên vang lên.
“Các vị không cần nóng vội”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Chàng ấy tìm ra đường rồi!”
“Tìm ra đường rồi?”
Trong lòng Vạn Khuynh Tuyết cũng câm nín.
Thổi sáo!
Tìm đường?
Rầm…
Đúng lúc này, từng đợt âm thanh vang đội đột nhiên xông đến.
Bên trong sơn cốc, bên trên mặt hồ đột nhiên ngưng tụ thành một đạo sóng nước.
Sóng nước dài tận chân trời, sơn cốc rung chuyển.
Mà sóng nước này dần hội tụ thành một con đường.
Con đường này nối thẳng xuống dưới hồ nước, tựa như kéo dài đến tận tâm của trái đất.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất trở nên không giống với bình thường.
Tựa như linh khí bốn phía đều hội tụ cả ở đây vậy.
“Đi!”
Tần Ninh vẫy tay một cái, cười nói: “Đi Âm Thiên cung”.
Từng bước đi đến, bóng dáng của Tần Ninh biến mất ở trong thông đạo.
Cùng lúc đó, Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết vội vàng kêu gọi mọi người đều cùng nhau tiến vào.
Bước vào bên trong thông đạo, mọi người mới phát hiện ra.
Này đâu phải là thủy đạo gì.
Chính là linh khí tụ tập biến thành một thông đạo.
Dọc theo thông đạo không ngừng đi sâu xuống dưới.
Thời gian dần trôi qua, con đường trước mắt bỗng trở nên ngoằn ngoèo.
Tựa như mười tám khúc cua trên đường núi.
“Các ngươi xem!”
Cùng lúc đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
“Đó là Phục Ma tông đang đợi người của ngũ đại tông môn”.
Mọi người đưa mắt nhìn lại.
Lúc này mới phát hiện, đám người Phục Ma tông của ngũ đại tông môn đang đi trên một con đường.
Nhưng trên con đường kia có huyền thú cường đại chặn lại, còn có rừng rậm bí mật, có sông chắn ngang, vô cùng nguy hiểm.
Bọn họ có thể nhìn đám người kia rất rõ ràng giống như hình ảnh bình thường.
Nhưng mà đám người kia không thể nhìn thấy bọn họ.
“Bên kia là Thanh Dương Linh Tử của Thanh Dương môn”.
Lại có người chỉ về một hướng khác, không nén nổi ngạc nhiên la lên
Đồng thời, cách đó không xa còn có mấy đội nhân mã khác, hiển nhiên là không thuộc cùng một phe.
Giờ phút này, đám người của Vạn Thiên Các đều hoàn toàn bị kinh sợ.
Trên đường của những người khác toàn gặp gian nan hiểm trở.
Còn bọn họ lại giống như đi cửa sau, thoải mái dọc theo thông đạo đi thẳng.
Sao lại thế này?
Nhất thời, Vạn Tử Hàng cùng Vạn Khuynh Tuyết đều nhìn về phía Tần Ninh, tựa hồ đang đợi một lời giải đáp.
“Có gì đáng kinh ngạc như vậy sao?”
Tần Ninh cười nói: “Không thì các ngươi cho rằng ba ngày nay ta đang làm cái gì?”
“Nếu không chuẩn bị thỏa đáng thì chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ, chết ở bên ngoài phải quá nửa!”
Chương 1190: Để lại người khoá cửa
Vạn Khuynh Tuyết không ngăn được sự tò mò trong lòng, cô ta nói: “Tần công tử, ngươi sao…có thể làm được như thế này?”
“Loại cảm giác này, giống như là…Tất cả mọi người xuất hiện trên cùng một nơi, từ các phương hướng dũng mãnh tiến vào”.
“Giống như chúng ta…trực tiếp bay qua…”
Vạn Khuynh Tuyết vừa nói ra những lời này, không ít người gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, quả thật là loại cảm giác này.
Tần Ninh cũng không che giấu, chậm rãi nói: “Quả thật là như thế, ở mấy cửa ra vào của Thiên Âm cung, ta mở ra một thông đạo, làm cho chúng ta trực tiếp tiến vào vị trí sâu bên trong”.
“Cả đời của Âm Vương đắm chìm trong Âm thuật nhất đạo, Thiên Âm cung này cũng không thể nào không liên quan tới Âm thuật”.
“Các vị đừng theo lẽ thường mà đến phán xét vị Âm Vương này, nếu không, các ngươi nhất định sẽ hối hận”.
Mấy người đều gật đầu.
Mọi người dọc theo thông đạo, tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau, mọi người nhìn thấy một đám người đang chém giết nhau bên trong một bãi đá ngầm.
Cầm đầu là một người thanh niên có dáng người vạm vỡ giống như một ngọn núi nhỏ, lực cánh tay vô cùng kinh người.
“Khai Sơn Cự Tử của Khai Sơn tông!”
Giờ phút này, Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói: “Người của Khai Sơn tông cũng đến đây!”
“Khai Sơn tông, Vô Lượng Kiếm phái, Thập Phương tông và Thanh Dương môn được người ta xưng tụng là tứ bá Thiên Nam, Thanh Dương Linh Tử đã xuất hiện, bây giờ nhìn thấy Khai Sơn Cự Tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Tuy rằng nói là như vậy nhưng mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được như trước.
Xem ra lần này, không chỉ có mình Vạn Thiên Các và ngũ đại tông môn.
Giờ phút này, trong lòng Vạn Tử Hàng có chút lo lắng.
Nếu chỉ là ngũ đại tông môn, thật sự thì, ông ta có thể không thèm để trong lòng.
Dù sao thì ông ta cũng có cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, thực lực cường đại.
Mấy vị tông chủ của ngũ đại tông môn cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch, cho dù có gặp được, ông ta cũng không sợ.
Nhưng mà người của Khai Sơn môn và Thanh Dương môn cũng đến…
Có thể tiếp theo sẽ có Thiên Nhân xuất hiện.
Nếu là cảnh giới Thiên Nhân…
Chỉ sợ lần này sẽ cực kỳ bất lợi.
Cảnh giới Quy Nhất, cho dù là cảnh giới cửu mạch thì cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất.
Không thể nào so được với cảnh giới Thiên Nhân!
Thiên Nhân Thiên Nhân, thì phải là người ở trên trời cao.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Khai Sơn Cự Tử.
“Người này, ít nhất là có cảnh giới thất mạch, bát mạch phải không?”
Lúc này, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Khai Sơn Cự Tử dường như là tương đương với tông chủ của ngũ đại tông môn.
Một thiên tài như vậy, cũng không có gì lạ khi hắn ta được xưng tụng là một trong thất tử Thiên Nam.
Đối với việc này, Tần Ninh không chút để ý.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng khoảng hai giờ sau, đi xuyên qua một thông đạo thật dài.
Mọi người rơi xuống đất.
Thật sự là rơi xuống đất.
Bốn phía là một mảnh tối đen.
Nhưng phía trước lại có hai luồng ánh sáng mỏng manh, giống như hai ngọn đèn lồng treo ở những ngôi nhà bình thường giữa màn đêm vô tận.
Giờ phút này, người của Vạn Thiên Các đều cẩn thận đứng lên.
“Đó là cái gì?”
Vạn Tử Hàng cẩn thận nói.
“Chưa thấy đèn lồng treo ở cửa nhà bao giờ à?”, Tần Ninh không chút để ý nói.
“…”
Những người xung quanh im lặng không nói gì.
Tại sao ở cái nơi quỷ dị như thế này, ai lại dám đem đèn lồng treo ở nơi này?
Đây liệu có phải là một trò đùa không?
Lúc này Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn dẫn mọi người đi về phía ánh sáng phát ra kia.
Nhìn qua thì có vẻ rất gần, nhưng bọn họ đã đi được một tiếng rồi.
Mà phía trước, ngọn đèn vẫn mờ ảo như vậy, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Mà khi tiến lại gần rồi mọi người mới phát hiện.
Vậy mà thật sự là hai ngọn đèn lồng!
Nhìn qua thì hai ngọn đèn lồng này dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, ngay khi đám người Tần Ninh đi đến trước cửa.
Đột nhiên, ánh sáng từ hai ngọn đèn lồng lập tức loé lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ánh sáng cũng dần dần khuếch tán ra bốn phía.
Cảnh tượng ấy giống như là ánh nắng đang tràn vào, chiếu sáng tất cả mọi nơi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung thì chỉ thấy một ly đèn nhỏ, chiếu sáng mặt đất.
Giống như mặt trời, tràn ngập cảm giác ấm áp.
Mà hiện tại, mọi người cũng đã thấy rõ ràng.
Phía trước, ở hai bên của cánh cửa là hai dãy tường rào rộng lớn.
Tường viện ước chừng cao hai ba mét nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như núi cao trăm nghìn mét, không thể nào vượt qua.
Phía trên cửa có một tấm biển, khắc ba chữ lớn, rất dễ thấy.
“Thiên Âm cung!”
Hiện tại, mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Bên ngoài Thiên Âm cung thoạt nhìn giống như một tiểu viện của nhà nông.
“Nơi này thật sự là Thiên Âm cung?”
Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói.
“Ừm!”
“Đi vào như thế nào?”
Có người mở miệng.
“Tiếp theo đây tất cả đừng lên tiếng”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, đừng mở miệng, đừng phát ra âm thanh!”
Mọi người gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước cửa.
Tần Ninh đột nhiên hát một khúc, thanh âm rõ ràng.
Một màn này làm cho mọi người không khỏi trợn mắt há hốc miệng.
“Máu hoà vào nước đo tình thương,”
“Khẽ ôm giai nhân trăng như hoa”.
“Lá rụng trở về người xưa đi mất,”
“Từ từ gió nổi đêm thâm trầm”.
“…”
Theo từng câu hát vang lên.
Dần dần, trong lòng mọi người đều không hiểu sao lại dâng lên một tia cảm xúc ai oán…
Một khúc chấm dứt.
Lúc này, trong tay Tần Ninh xuất hiện một cây sáo trúc.
Một khúc sáo lại du dương vang lên.
Dần dần, cảm xúc của mỗi người lại bị khuếch đại lên, trong lòng chỉ cảm thấy như đã trải qua đau khổ của nhân gian, một số người không nhịn được, thậm chí còn rơi nước mắt.
Dần dần, theo tiếng sáo của Tần Ninh, hai ngọn nến bên trong đèn lồng giống như là đang rơi nước mắt, tí tách rơi xuống.
Leng keng…
Bỗng nhiên, lúc này có một âm thanh vang lên.
Một chiếc chìa khoá rơi trên mặt đất.
“Cảm ơn!”
Tần Ninh ngừng thổi sáo, hắn cầm lấy chìa khoá.
Đi đến trước cửa, mở ổ khóa trên cửa ra.
Bên trong đám người có người thì thầm nói: “Trực tiếp phá cửa không phải là được rồi sao”.
“Câm miệng!”
Vạn Tử Hàng quát lớn một tiếng.
Người nọ lập tức gật đầu, không dám lải nhải nữa.
Tần Ninh không nhiều lời, hắn đẩy cửa cung ra.
Nói là cửa cung, nhưng trên thực tế chỉ là một chiếc cổng tre.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Để lại một người, chờ khi chúng ta đi vào rồi thì khoá cửa lại”.
Vạn Tử Hàng khó hiểu nói: “Tần công tử, đây…”
“Phía sau có nhiều người như vậy, không biết có bao nhiêu đội ngũ muốn tiến vào, ta cũng không muốn giúp bọn họ mở cửa miễn phí đâu”.
Nghe được những lời này, Vạn Tử Hàng lập tức hiểu rõ.
Nếu như để cửa mở như vậy, có thể đám người phía sau rất nhanh thôi sẽ vượt qua bọn họ.
“Khương Bác, ngươi ở lại!”
Vạn Tử Hàng chỉ vào người vừa oán giận, phân phó nói.
“A?”
“A cái gì!”
Vạn Tử Hàng lại nói: “Ngươi đấy, yên tâm đi, chỉ là đi khoá cửa mà thôi, làm cho tốt, thù lao của ngươi cũng sẽ không ít hơn bọn họ”.
“Vâng!”
Khương Bác mặt dù không muốn nhưng cũng đành chịu.
Giờ phút này, một hàng hai mươi mấy người tiến vào trong cung, bóng dáng dần dần biến mất.
Sau đó, Khương Bác khoá cửa lại, thở dài một tiếng.
Hôm nay còn chưa được nhìn xem Thiên Âm cung có bộ dạng như thế nào, vậy mà lại phải ở đây trông cửa.
Vút vút vút…
Ngay lúc này, từng luồng khí tức mạnh mẽ xé gió mà đến.
Khương Bác không dám sơ suất, hắn ta lập tức bay đi trốn, ẩn nấp ở gần đó.
“Chính là nơi này!”
Một âm thanh vang lên.
Đúng là tông chủ Phục Ma tông, Phục Văn Ký!
Lúc này, bên người Phục Văn Ký có hơn mười người.
Tông chủ Thôi Sơn tông Thôi Nghiễm, lâu chủ Huyết Nguyệt lâu Huyết Nguyệt Phong, điện chủ Tinh La điện La Hàng và tông chủ Thái Ất thiên tông Thái Ất đạo trưởng.
Bên cạnh bốn người này là một số lượng lớn người.
Chỉ là nhóm người kia, dù nhiều hay ít thì trên người đều bị thương.
Khương Bác ở xa xa quan sát.
Nhóm người này tổn thất không nhỏ, trong lòng hắn ta mừng thầm.
Không nói đến việc Tần Ninh cằn nhằn suốt dọc đường đi thì tên này dẫn đường thật sự rất lợi hại.
Chỉ là không biết cổng tre này rốt cuộc là có điều gì huyền diệu.
Trần Ninh lúc thì hát, lúc thì thổi sáo, mãi mới tìm được một cái chìa khoá để mở cửa cung.
Mấy người này, sẽ làm như thế nào?
Khương Bác im lặng quan sát đám người kia.
Mà giờ phút này, lại có người đến.
Bình luận facebook