• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1181-1185

Chương 1181: Không nghe hiểu tiếng người sao?

Mà đạo trưởng Thái Ất nghe thấy lời này, mặt lại ngơ ngác.

“Ta cũng chưa từng gặp qua hai người này”.

Đạo trưởng Thái Ất lạnh lùng nói.

“Tông chủ!”

Phía dưới, một lão giả chắp tay nói: “Hai người này chính là Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử, trước kia đã từng đến tông môn ta, ý muốn mua Bồ Đề Linh Diệp, nhưng đã bị lão hủ cự tuyệt!”

Lão giả kia một thân khí tức vô cùng cường đại, lúc này cung kính nói.

Nghe thấy lời này, Ngụy tiên sinh không nhịn được nói: “Ta không có thời gian phí phạm ở đây với các ngươi, Bồ Đề Linh Diệp có bao nhiêu cầm ra bấy nhiêu”.

Trên thực tế, Bồ Đề Linh Diệp cực kỳ trân quý.

Nhưng cũng không phải trân quý đến mức Vạn Thiên các không có.

Tổng các Vạn Thiên các liên thông phân các bốn phương tám hướng, nếu như muốn tìm, với quyền lực của ông ta, chưa đến mấy ngày liền có thể đưa đến Vạn Thiên các thành Thiên Giao.

Chỉ là Tần Ninh đã nói rồi, đến Thái Ất Thiên tông lấy.

Ông ta đã tới rồi.

Tần Ninh còn nói.

Không cho.

Giết!

Tần Ninh nói thế nào, ông ta liền làm như vậy.

Không phức tạp gì.

“Cho hay không cho?”

Ngụy tiên sinh giờ phút này lại mở miệng.

“Quý địa Thái Ất Thiên tông ta, há ông nói xông vào thì xông, nói muốn gì thì có cái đó?”

Một lão giả áo lam quát lên: “Ta thấy ngươi đang tìm cái chết”.

Lời vừa dứt, thân ảnh lão giả áo lam chợt lóe, nháy mắt xuất hiện trước mặt Ngụy tiên sinh.

Một tay lúc này túm ra.

Nhưng chính vào lúc này, Ngụy tiên sinh không ra tay, ông ta đứng yên tại chỗ.

Lê Lịch ở bên cạnh lúc này một tay túm ra.

Rắc rắc!

Tiếng xương bể vang lên.

Trưởng lão áo lam kia sắc mặt trắng bệch.

“Tự tìm cái chết”.

Lê Lịch tính khí không có tốt như vậy.

Một cái túm cánh tay trưởng lão áo lam kia, tiếng xương bể ra.

Trưởng lão áo lam sắc mặt trắng nhợt.

Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch!

Lúc này, bên trong đại sảnh, ánh mắt mọi người run lên.

Đạo trưởng Thái Ất càng bối rối.

Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch!

Còn mạnh hơn ông ta.

Hơn nữa, nhìn quan hệ giữa hai người này, hình như người dẫn đầu mới là lão đại.

Đây là tình huống gì?

“Bồ Đề Linh Diệp có bao nhiêu cầm bấy nhiêu”.

Ngụy tiên sinh lại nói: “Lời giống vậy ta không muốn nói thêm một lần nữa”.

Lúc này, bên trong đại sảnh, không khí yên tĩnh vô cùng.

Đại trưởng lão giờ phút này một bước bước ra, lạnh lùng nói: “Mấy vị cần gì phải hùng hổ dọa người?”

Ầm…

Chỉ là một câu Đại trưởng lão còn chưa nói xong, lúc này thân ảnh Lê Lịch chợt lóe, trực tiếp một quyền đập ra.

Một tiếng ầm, thân ảnh đại trưởng lão lăn đến trên ghế vương của đạo trưởng Thái Ất, đập vỡ ghế vương, ông ta ngã nhào trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, xen lẫn mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng.

“Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Lúc này ánh mắt Lê Lịch mang theo sát khí.

Ông ta không quan tâm Tần Ninh nào, Thái Ất Thiên tông nào.

Sư tôn nói gì thì làm cái đó!

“Ngươi...”

Đại trưởng lão vừa muốn mở miệng, lúc này Lê Lịch một luồng sát khí tràn ngập.

“Khoan đã!”

Đạo trưởng Thái Ất lúc này quát lên: “Bổn tọa đi lấy đồ”.

“Sớm một chút như vậy mới tốt”.

Lúc này Lê Lịch thu tay lại, đứng tại chỗ.

Sắc mặt đạo trưởng Thái Ất khó coi, lúc này thân ảnh biến mất.

Ngụy tiên sinh đứng chắp tay, đứng yên ở bên ngoài đại điện không nói một lời.

Lúc này trong đại điện, chư vị cấp cao càng sợ hãi hơn.

Mấy người này rốt cuộc đến từ đâu?

Lúc này Lê Lịch đi đến bên cạnh Ngụy tiên sinh, chắp tay nói: “Sư tôn, Tần Ninh kia…”

“Không liên quan đến ngươi”.

Ngụy Việt lại mở miệng nói: “Nhớ lời của vi sư, về sau Tần Ninh nói gì thì chính là cái đó”.

“Không cho phép phản kháng, không cho phép lười biếng, làm theo tất cả, bảo ngươi chết ngươi cũng phải chết”.

“Lê Lịch, ngươi là do ta một tay dạy dỗ nuôi lớn”.

“Vi sư chỉ muốn nói với ngươi, Tần Ninh… không chọc nổi, chúng ta cũng không thể chọc nổi”.

“Nhớ lời hôm nay của sư tôn, vể sau nếu như ngươi làm tốt, có thể thành Vương”.

Nói xong mấy câu, Ngụy tiên sinh không lên tiếng nữa.

Một bên, Lê Lịch lại trợn tròn mắt.

Mà trong đại điện, mấy người Chân Võ thành chủ, Linh Nguyệt tiên tử biểu tình rất xuất sắc.

Nhìn thấy dáng vẻ quắt queo của Đại trưởng lão và trưởng lão áo lam kia, Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử đều có một loại cảm giác hãnh diện.

Bọn họ vốn là đến cầu mua.

Nhưng Thái Ất Thiên tông lại lạnh nhạt.

Chính là trưởng lão áo lam làm khó bọn họ, đùa giỡn bọn họ như khỉ.

Mà bây giờ, cánh tay trưởng lão áo lam vỡ vụn, đoán chừng cả đời này không dùng được nữa.

Thoải mái quá!

Hai người nhìn nhau, đều mang vẻ tươi cười.

Ta của hôm qua, ngươi không thèm để ý.

Ta của hôm nay, ngươi không với cao nổi.

Tuy không nói khoa trương như vậy, chuyện này cũng không phải bọn họ ra tay.

Nhưng bây giờ cảm thấy thật sự rất tốt.

Xem thường người khác?

Xem thường ai đó?

Các ngươi cho rằng bọn ta làm việc cho bản thân sao?

Đây là làm việc cho Tần Ninh công tử.

Xem thường Tần Ninh.

Sẽ có một kết quả tốt sao?

Lúc này, tầng lớp cấp cao bên trong Thái Ất Thiên tông đều không biết nguyên do.

Tình huống gì đây!

Hai người Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử có núi dựa lớn như vậy?

Không bao lâu, đạo trưởng Thái Ất trở lại.

“Mười bảy lá Bồ Đề Linh Diệp, là phần dư còn lại cuối cùng của Thái Ất Thiên tông”.

Đạo trưởng Thái Ất giờ phút này mang theo một tia thận trọng

Ngụy tiên sinh nhận lấy Bồ Đề Linh Diệp, từ từ nói: “Hôm khác, nếu như để ta biết Thái Ất Thiên tông các ngươi còn xuất hiện Bồ Đề Linh Diệp, bổn toạ nhất định sẽ tiêu diệt Thái Ất Thiên tông ngươi”.

Lời vừa dứt, Ngụy tiên sinh xoay người liền muốn rời đi.

“Dám hỏi các hạ!”

Đạo trưởng Thái Ất giờ phút này sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn lấy can đảm nói: “Dám hỏi các hạ là người phương nào? Tại sao làm việc này?”

“Bổn tọa Quỷ Đan Vương Ngụy Việt của Vạn Thiên các!”

“Tại sao làm việc này?”

Ngụy tiên sinh từ từ nói: “Ngươi còn không có tư cách biết”.

Lời vừa dứt, mấy thân ảnh rời đi.

Bên trong đại sảnh, yên tĩnh không tiếng động.

Đạo trưởng Thái Ất giờ phút này ánh mắt lóe lên.

Quỷ Đan Vương Ngụy Việt!

Huyền đan sư cửu phẩm uy danh lẫy lừng trên đại lục Vạn Thiên.

Có thể luyện chế ra huyền đan cửu phẩm dùng cho Vương Giả.

Quỷ Đan Vương là vương của vương!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện ra?”

Sắc mặt đạo trưởng Thái Ất tái xanh, thấp giọng quát: “Tại sao trước đó bổn tọa không biết gì cả?”

Lúc này bên trong đại sảnh, mọi người yên lặng.

Dần dần, đạo trưởng Thái Ất tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay nếu truyền ra thì giết chết bất luận tội!”

Lần này, không phải xấu hổ mất mặt đơn giản như vậy.

Mà nếu tin tức truyền ra.

Thái Ất Thiên tông bọn họ bất hòa với Vạn Thiên các.

Lúc đó mang lại phiền toái lớn cho Thái Ất Thiên tông.

Lúc này, mấy người Ngụy tiên sinh dẫn mấy người lần lượt quay về.

Trên đường, Ngụy tiên sinh nhìn về phía Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử, ông ta từ từ nói: “Nếu Thái Ất Thiên tông tìm các ngươi gây phiền toái, báo tên hiệu ta là được!”

“Đa tạ Ngụy tiên sinh!”

“Đa tạ Ngụy tiên sinh!”

Hai người lúc này mừng rỡ không thôi.

Đây chính là nối mối quan hệ với Quỷ Đan Vương.

Lợi ích quá lớn.

Một lời cam kết của Quỷ Đan Vương không chỉ là đơn giản là một lời cam kết của một vị Thiên Nhân.

Lúc này, Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử chỉ cảm thấy, khoảng thời gian này thật sự là… một hồi lên trời, một hồi xuống vực sâu!

Nhưng bây giờ hai người thật sự biết.

Phải ôm chặt bắp đùi!

Ôm chặt bắp đùi của vị Tần Ninh này!

Tất cả thay đổi này chẳng phải chỉ là vì Tần Ninh sao?
Chương 1182: Kiếm U Khô bảo khí hạ phẩm

Thành Thiên Giao!

Vạn Thiên các!

Tần Ninh đi ra từ trong phòng luyện khí.

Trong tay cầm một bảo kiếm, thân kiếm đen nhánh, mang theo từng tia ánh sáng.

Một thanh trường kiếm giống như sứ giả trong đêm tối, cho người ta một loại khí tức rung động.

Bảo khí hạ phẩm!

Kiếm U Khô!

Vạn Khuynh Tuyết nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc nói: “Tần công tử dung hợp kiếm U Khô và kiếm Yêu Long?”

“Ừm!”

Một chữ ừm đơn giản nhưng lại khiến cho Vạn Khuynh Tuyết trợn tròn mắt.

Thật hay giả?

Dung hợp!

Không phải chế tạo!

Trên thực tế, chế tạo một thanh bảo khí, đối với đại sư luyện khí mà nói, không phải không làm được.

Nhưng là dung hợp.

Cho dù là vị Loạn Khí Vương Lôi Hãn Thanh kia trong Vạn Thiên các cũng rất khó làm được.

Hơn nữa là bảo khí dung hợp trong pháp khí, khiến cho pháp khí lên cấp vì bảo khí.

Cái này không khác gì một vị võ giả cảnh giới Vạn Nguyên với một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất dung hợp lại.

Kết quả sau cùng là võ giả cảnh giới Vạn Nguyên nổ tung cơ thể mà chết.

Dù sao thì khí tức trong cơ thể võ giả cảnh giới Quy Nhất cũng quá mức cường thịnh.

Nhưng bây giờ không phải như vậy.

Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt kinh ngạc và chấn động lại xuất hiện.

Cô vốn tưởng rằng cho dù trên người Tần Ninh xuất hiện bất kỳ chuyện kỳ quái gì, cô ta cũng sẽ không kinh ngạc.

Nhưng bây giờ cũng không phải như vậy.

Bí mật trên người kẻ này khiến người ta không thể không kinh ngạc kỳ quái.

“Đi vào phòng luyện đan chờ đi”.

Tần Ninh mở miệng, Vạn Khuynh Tuyết và Vạn Thiển Thiển dẫn đường.

Thấy Tần Sơn có chút lo lắng, Tần Ninh cười nói: “Đại ca không tin ta sao? Yên tâm đi, nhất định sẽ khiến tay cụt của huynh mọc lại, hơn nữa trở thành cánh tay hùng mạnh, một tay được lợi hai!”

“Hai tay mới có thể vững vàng chứ!”

Nghe đến đây, Tần Sơn cười mắng một câu: “Thằng nhóc con, đem ta ra làm trò đùa hả?”

“Ta không có, chính huynh đầu óc nghĩ sai”.

Tần Ninh cười ha ha một tiếng.

Một bên, hai người Cốc Tân Nguyệt cùng Ôn Như Ngọc đều nghe không hiểu.

“Là ý gì?”

Ôn Như Ngọc nhìn về Tần Ninh, không hiểu hỏi.

Một tay Tần Sơn ở phía trước túm lại, cười mờ ám.

Nhất thởi Ôn Như Ngọc gò má đỏ bừng, thấp giọng mắng: “Lưu manh!”

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Sống nhiều năm như vậy, chuyện nam nữ nếu hắn không hiểu nổi, vậy thì sống uổng rồi.

Không thấy bây giờ Cốc Tân Nguyệt xinh đẹp động lòng người, thêm một tầng mùi vị kiểu khác.

Đây chính là công lao của hắn!

Mấy người đến bên ngoài phòng luyện đan.

“Đại ca, đại tẩu, hai người nghỉ ngơi trước, cứ chờ đợi đi”.

“Đan dược ta luyện chế cần thời gian khá dài”.

“Mấy ngày này ở suốt trong phòng luyện đan”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Đại ca huynh dẫn đại tẩu đi vòng quanh thành Thiên Giao, mua một vài thứ mang về cho phụ thân và nhị ca”.

“Ta dẫn mấy người đi!”

Vạn Thiển Thiển đi lên trước, cười nói: “Ta thông thuộc thành Thiên Giao này!”

“Được!”

Trên thực tế, Vạn Thiển Thiển cũng lo lắng.

Lo lắng hai người Tần Sơn và Ôn Như Ngọc đi ra ngoài, gặp phải người gây rắc rối.

Cô ta cũng không phải sợ Tần Sơn và Ôn Như Ngọc thua thiệt.

Nhưng quan trọng, nếu bị người khác gây chuyện, vậy thì với tính khí của Tần Ninh cũng sẽ không kiêng kỵ gì nơi này là thành Thiên Giao mà nuốt giận chịu.

Vị này làm việc quả quyết, rất có tính khí.

Mấy thân ảnh rời đi.

Vạn Khuynh Tuyết và Cốc Tân Nguyệt theo Tần Ninh tiến vào bên trong phòng luyện đan.

“Dược liệu cần thiết ta đều chuẩn bị ổn thỏa, chỉ là mấy ngày này hy vọng người của Vạn Thiên các đừng quấy rầy”.

“Không thành vấn đề!”

Vạn Khuynh Tuyết vui vẻ đồng ý.

“Cô và Ngụy Việt rất quen thuộc ư?”

“Quen thuộc?”

Vạn Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, nói: “Ngụy tiên sinh ở trong Vạn Thiên các địa vị rất cao, ta không coi như là quen, chỉ có điều đã từng gắng sức cho ông ta”.

“Cũng vì vậy ông ta đề nghị bổ nhiệm ta làm người giám sát”.

“Phụ thân ta cũng đồng ý”.

Tần Ninh từ từ nói: “Phụ thân cô rất tín nhiệm ông ta?”

“Quỷ Đan Vương, Loạn Khí Vương, Thánh Trận Vương là vương của vương, ông tổ của thuật luyện đan, thuật luyện khí, trận pháp, phụ thân ta đương nhiên coi trọng!”

Tần Ninh nghe đến lời này, khẽ mỉm cười.

Nhưng trong lòng thì nghĩ đến, người mà cô gọi là ông tổ, năm đó là tiểu đan đồng ta đưa đến.

“Hơn nữa, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia vạn năm nay phát triển mạnh mẽ, có dã tâm tranh đoạt địa vị bá chủ với Vạn Thiên các”.

“Cho nên phụ thân không thể không dựa vào ba vị tiên sinh”.

“Thiên Bảo lâu?”

“Thương hội Diệp gia?”

Tần Ninh dò hỏi: “Ta cũng nghe qua cái tên này không chỉ một lần, chỉ là không biết lai lịch, có thể nói cho ta không?”

Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

“Thiên Bảo lâu vốn là Thiên Thanh Phong sáng lập, chỉ có điều ban đầu làm ăn trên trăm đại lục, Thiên Thanh Phong vốn là cảnh giới Thiên Nhân, cho nên bị hạn chế thực lực, khu vực Thiên Bảo lâu bành trướng thế nào cũng chịu hạn chế”.

“Nhưng vào bảy vạn năm trước, người này xông phá vách ngăn Thiên Nhân, thành tựu Vương Giả”.

“Tọa hạ, chính là chiêu mộ một nhóm hạ thủ, rèn luyện Thiên Bảo lâu cực kỳ hùng mạnh”.

“Cho đến bây giờ, bảy vạn năm, Thiên Bảo lâu đã trở thành một trong những giao dịch các không thể thiếu trên đại lục Vạn Thiên”.

“Người này, thành tựu Vương Giả, người ta gọi là Bảo Vương, thực lực bây giờ như thế nào, ta cũng không biết”.

Cảnh giới Vương Giả!

Phân chia thực lực, người biết rất ít.

Dù sao bản thân Vương Giả cũng ít đến đáng thương.

Đại lục Vạn Thiên hàng tỉ tỉ sinh linh.

Loài người là chủ đạo.

Đại lục lớn nhỏ trên vạn khối, thí dụ như Cửu U đại lục, dân số hơn chục tỷ, nhưng chỉ có thể coi là đại lục cấp thấp nhất.

Đại lục như vậy trên vạn khối có ý nghĩa gì?

Số lượng loài người thì đông đúc.

Nhưng võ giả cảnh giới Vương Giả thì sao?

Chỉ khoảng trăm vị mà thôi.

Hơn nữa cảnh giới Vương Giả chính là Vạn Thiên đỉnh phong.

Rất nhiều Vương Giả ẩn danh lánh đời không ra.

Hoặc đã chết, hoặc thăng thiên, không ai dám chắc.

Nhưng tóm lại mọi người rất rõ ràng.

Vương Giả chính là đỉnh phong, là tồn tại vô địch.

Hùng mạnh đến mức tất cả sinh linh cũng phải quỳ lạy.

Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục nói: “Còn về thương hội Diệp gia, gia chủ Diệp Thiên Nam, người ta gọi là Diệp Vương, năm vạn năm trước, thành tựu con đường Vương Giả!”

“Diệp gia vốn chính là đại gia tộc, ở đại lục Vạn Thiên cũng đếm được danh hiệu, bên trong gia tộc, Thiên Nhân không ít”.

“Diệp Thiên Nam thành tựu Vương Giả, Diệp gia cũng chỉ thuận lý thành chương, thương hội Diệp gia mở ra, từng bước phát triển lớn mạnh”.

Vạn Khuynh Tuyết bất đắc dĩ nói: “Vạn Thiên các nổi lên sớm nhất, bí mật thâm hậu nhất, nhưng là cây to gió lớn, cũng dễ dàng xảy ra vấn đề”.

“Vì vậy, thân phận người giám sát mới xuất hiện”.

“Thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu cũng có ý muốn thay thế Vạn Thiên các, cho nên hai nhà không so được với Vạn Thiên các, thế nên họ liên thủ, bù đắp nhau, mấy vạn năm qua phát triển nhanh chóng, cũng là vì vậy”.

Thiên Thanh Phong!

Diệp Thiên Nam!

Tần Ninh không có suy nghĩ nhiều.

Vương Giả thành tựu trong thời gian chín vạn năm, hắn cũng không quen.

Bây giờ thành tựu Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có vượt qua cấp bậc chín vạn năm, hắn mới biết.

Giống như Vạn Nhất Thiên của Vạn Thiên các, vị Nhất Vương này Tần Ninh vẫn là quen thuộc.

Hơn nữa giống như Trấn Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương của Tứ Đại Thiên Vương.

Đều là Vương Giả thế hệ trước.

Hơn nữa, thọ nguyên Vương Giả gần mười vạn năm.

Mấy vị này cũng gần như đến mức thọ nguyên sẽ hết.

Có lẽ đã từng kẹp máu dừng thọ, cái này cũng nói không chừng.

Tần Ninh bây giờ cũng không để ý những thứ này.

Những bạn cũ sẽ gặp mặt từng người.

Hắn cũng không cần phải cố gắng giấu thân phận của mình, người nên biết tóm lại là sẽ biết.

Thí dụ như Ngụy Việt.

Nhìn thấy hắn có thể mở Xích Dương Long Luân, Ngụy Việt liền đoán được thân phận của hắn.
Chương 1183: Tục Cốt Thiên Ngoại đan

“Xem ra những năm nay, ngày tháng ở Vạn Thiên các cũng không phải tốt như vậy”.

“Hơn nữa, sự tồn tại của Ma tộc tâm trái đất, Vạn Thiên các các cô làm ăn không dễ hả?”

Tần Ninh mở miệng, Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

“Quay lại nói cho ông nội cô biết, nếu bằng lòng đưa Vạn Thiên các cho ta, ta nói cho con đường thành Thánh, cô hỏi ông ta có muốn hay không!”

Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết mặt liền biến sắc.

Nói cho con đường trở thành Thánh?

Đùa gì thế!

Đại lục Vạn Thiên, hàng tỉ tỉ võ giả.

Có bao nhiêu người không khát vọng thành Thánh?

Nhưng lại có bao nhiêu người có thể thành Thánh?

Chỉ là một cửa ải cảnh giới Vương Giả liền ngăn cản gần như chín mươi chín phần trăm người.

Mà cho dù là võ giả cảnh giới Vương Giả, cũng chỉ là đang khổ cực tìm con đường phía trước.

Mấy vạn năm qua.

Các chủ Thanh Ninh các, Vân Vương Dương Thanh Vân.

Mặc dù có thể độc bá Trung Lan, trấn giữ đại lục Thương Lan, không ai hỏi han, cũng bởi vì sư tôn U Vương.

Có người nói U Vương không tốn thời gian ngàn năm, tử Cửu Môn đến Vương Giả.

Phá vỡ kỷ lục của đại lục Vạn Thiên.

Kỷ lục thành Vương nhanh nhất.

Mà thời gian vạn năm, U Vương biến mất không thấy.

Cũng có người nói, U Vương đã thăng thiên thành Thánh Nhân.

Nhưng Thánh Nhân lại dễ thành như vậy sao?

Người khác thì mọi người không tin, nhưng vị U Vương này thật sự có khả năng rất lớn.

Mà U Vương có thể thành Thánh, Vân Vương lại là ái đồ của U Vương, không thể không nói cho đồ đệ của mình biết.

Cho nên, Vân Vương cũng là người rất nhiều Vương Giả muốn hỏi.

Hỏi ông ta rốt cuộc thành Thánh như thế nào.

“Tần công tử đừng trêu ta”.

Vạn Khuynh Tuyết suy nghĩ một chút nói: “Thành Thánh… ngược lại phụ thân ta luôn muốn, nhưng… quá khó”.

“Không tin thì thôi”.

Tần Ninh cười nói: “Từ xưa tới nay, người thành Thánh ít đến đáng thương, vì sao?”

“Bởi vì còn đường đến Thánh Nhân quá khó khăn”.

“Nhưng khó sao?”

“Trên thực tế, trên đại lục Vạn Thiên có thể thành Vương Giả, đều là thiên chi kiêu tử, cho dù là thành công muộn, đó cũng là thiên phú”.

“Theo ta thấy, một vài Thánh Nhân thiên phú kiêu ngạo không bằng võ giả của đại lục Vạn Thiên”.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

Một tiếng két vang lên, cửa phòng đan bị mở ra, một thân ảnh lúc này dần dần thận trọng bước vào.

“Tần công tử”.

Lúc này Ngụy Việt thấp thỏm trong lòng, dần dần nói: “Bồ Đề Linh Diệp đã tìm về rồi”.

Ngụy Việt nộp lên Bồ Đề Linh Diệp, lui về phía sau một bước, cung kính đứng yên.

Vạn Khuynh Tuyết chắp tay nói: “Lần này ta tới thành Thiên Giao cũng là có nhiệm vụ riêng, không làm chậm trễ hai vị nữa”.

Vạn Khuynh Tuyết vừa nói, lui ra khỏi phòng.

Lúc này Tần Ninh nhìn đan dược trên kệ thuốc, không nói một lời.

Ngụy Việt cúi đầu, từ từ quỳ xuống, yên lặng không nói gì.

Lúc này Cốc Tân Nguyệt cũng cảm giác được một chút ngột ngạt.

Ngoài cửa phòng.

Lê Lịch thấy Vạn Khuynh Tuyết xuất hiện, vội vàng nói: “Sư phụ ta sao rồi?”

“Ta không biết”.

Vạn Khuynh Tuyết lắc đầu nói: “Đại sư Lê Lịch, chuyện này hơi kỳ lạ, có lẽ Tần công tử và Ngụy tiên sinh quen biết từ trước, tốt nhất ông đừng hỏi nhiều”.

“Tần công tử không phải người lương thiện!”

Lê Lịch nghe vậy, hừ một tiếng nói: “Ta cũng không phải người lương thiện, Tần Ninh bắt nạt sư tôn ta, nhất định ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu”.

Vạn Khuynh Tuyết nghe đến lời này, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Tần Ninh công tử không dễ chọc vào, đại sư Lê Lịch, hy vọng ông suy nghĩ thỏa đáng”.

“Ta biết”.

Lê Lịch sắc mặt không vui.

Vạn Khuynh Tuyết không khỏi quá đề cao Tần Ninh.

Nhưng ông ta không sợ

Huyền đan sư bát phẩm!

Ở tổng bộ Vạn Thiên các, ông ta cũng có thân phận địa vị cực cao.

Tần Ninh nhất định là nắm được điểm yếu gì đó của sư tôn.

Chỉ là sư tôn chính là cảnh giới Thiên Nhân, lại là Quỷ Đan Vương của Vạn Thiên các.

Tần Ninh có thể nắm được điểm yếu gì của sư tôn chứ.

Lúc này, bên trong phòng luyện đan.

Cốc Tân Nguyệt rót một ly trà cho Tần Ninh.

Tần Ninh ngồi ngay ngắn uống trà, rồi đứng dậy bắt đầu luyện đan.

Tục Cốt Thiên Ngoại đan!

Chính là đan dược lần này Tần Ninh muốn luyện chế.

Hắn suy tính khá lâu.

Cánh tay đại ca nếu nối được, chỉ dùng đan dược bình thường chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.

Hoặc là dược liệu còn sót lại tổn hại thân thể, hoặc là sức lực quá mạnh, với tu vi cảnh giới Âm Dương của đại ca, e rằng không có cách nào hấp thu hoàn toàn, cũng có chút nguy hại.

Chỉ có Tục Cốt Thiên Ngoại đan tương đối đáng tin.

Huyền đan bát phẩm!

Lúc này Tần Ninh tuy là cảnh giới Vạn Nguyên Thần Nguyên.

Nhưng huyền đan bát phẩm đối với hắn mà nói, cũng không phải là vấn đề.

Linh khí dư thừa, hắn có thể cưỡng ép đề cao phẩm chất đan hỏa của mình.

Từng món dược liệu được dọn sạch.

Lò luyện đan lúc này từ từ dâng lửa.

Tần Ninh bắt tay vào làm

Ngụy Việt không nói một lời, không phải là không muốn nói, mà Tần Ninh không hỏi, ông ta không dám nói.

“Tiểu Việt…”

“Tiểu Việt ở đây…”

Nghe thấy tiếng gọi của Tần Ninh, Ngụy Việt lập tức lên tiếng đáp lại.

“Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

Một thanh niên thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi dùng một loại giọng nói cực kỳ lão luyện với một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nói ra lời này tới, thật sự là làm người ta kinh ngạc.

Nhưng lúc này Tần Ninh không cảm thấy đột ngột, Ngụy Việt lại càng thấy hợp lý.

Còn Cốc Tân Nguyệt… Tần Ninh làm gì đều là đúng cả!

“Tiểu Việt từ sáu tuổi được Phong Vương đại nhân thu nhận, gọi là Nhạc Duy, đi theo Phong Vương đại nhân ba năm”.

“U Vương đại nhân khen ngợi Nhạc Duy, ban tên Ngụy Việt. Tiểu Việt từ đó đi theo U Vương, nghiên cứu thuật luyện đan”.

“Có một trăm hai mươi bảy năm!”

Ngụy Việt nghiêm túc trả lời.

“Rồi sau đó U Vương đại nhân rời đi, Tiểu Việt đi theo Phong Vương, ở Lý gia đợi, cho đến…”

Lời Ngụy Việt lúc này ngừng lại.

“Cho đến khi Nhất Phong chết phải không?”

Lúc này Ngụy Việt dập đầu trên đất, vang lên tiếng cộp.

“Ta muốn giết người, có quy tắc của ta”.

Tần Ninh từ từ nói: “Cho ngươi một cơ hội giải thích”.

“Rồi quyết định để cho ngươi chết hay là để cho ngươi sống”.

“Dĩ nhiên ngươi cũng có thể chạy, xem xem Vạn Nhất Thiên và Vạn Cửu Thiên bảo vệ nổi ngươi không!”

“Hay là nói xem hai người họ sẽ vì ngươi mà trở mặt với ta không!”

Ngụy Việt giờ phút này bò lổm ngổm trên đất, run giọng nói: “U Vương đại nhân để cho Tiểu Việt chết, Tiểu Việt chắc chắn sẽ không sống!”

“Ta không muốn để cho ngươi chết, chỉ là muốn… để ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý!”

Tần Ninh nghiêng đầu, nhìn về phía Ngụy Việt, nói: “Đứng lên đáp lời đi!”

Lúc này, Ngụy Việt đứng dậy, mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt áo.

Nhìn thấy Tần Ninh vừa luyện chế đan dược, vừa nói chuyện với ông ta, trong lòng ông ta chấn động.

Huyền đan bát phẩm.

Cho dù ông ta ra tay cũng không một công đôi việc được.

Đan thuật của U Vương còn mạnh hơn so với khi đó.

Tuy nói ông ta từ nhỏ được U Vương thu nhận dạy dỗ, nhưng những năm gần đây, từ khi U Vương rời đi, ông ta luôn nghiên cứu thuật luyện đan.

Tự cho rằng trên đại lục Vạn Thiên này, con đường thuật luyện đan không ai có thể vượt qua mình.

Nhưng U Vương lại xuất hiện, một tay thi triển liền khiến ông ta hiểu.

Mấy chục vạn năm qua, ông ta tiến bộ khá lớn.

Nhưng U Vương… còn hơn như vậy.

“Tục Cốt Thiên Ngoại đan, ta còn nhớ năm đó ta chính là như vậy, một bên luyện đan, một bên dạy dỗ ngươi, đáng tiếc ta thời điểm đó thuật luyện đan cũng chưa ra hình dáng gì”.

Nghe đến đây, Ngụy Việt vội vàng nói: “Đại nhân khiêm tốn, thuật luyện đan của đại nhân không ai có thể vượt qua, chín vạn năm nay cũng vẫn như vậy”.

“Vậy sao?”, Tần Ninh cười nói: “Thuật luyện đan của ta so với Quỷ Đan Vương thì như thế nào?”

Nghe đến đây, Ngụy Việt quỳ sụp xuống đất, vang lên một tiếng phù.
Chương 1184: Bí mật cái chết của Phong Vương

“Thuật luyện đan của Tiểu Việt đều gắn liền với truyền thụ của U Vương đại nhân, cho dù là chín vạn năm cũng chưa từng lười biếng. Nhưng so sánh với U Vương đại nhân vẫn không theo kịp”.

Ngụy Việt quỳ sụp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy hết ra.

“Đứng lên”.

Tần Ninh phất tay nói: “Ta không cho ngươi quỳ, dù sao ngươi cũng là Quỷ Đan Vương, một trong ba vị vương của Vạn Thiên các, vì sao cứ phải quỳ?”

Ngụy Việt từ từ đứng dậy.

“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu nói đi”.

Thời gian này dược liệu đã xử lý xong, Tần Ninh bắt đầu luyện đan.

Một tay đặt ở trên đỉnh đan, một tay khác chắp sau lưng, nhìn về phía Ngụy Việt.

“Nếu nói xạo nửa câu, ta nhất định chém không buông tha!”

“Dạ!”

Ngụy Việt giờ phút này thấp giọng.

Tần Ninh giờ phút này lại nói: “Ngụy Việt, ngươi phải nhớ kỹ, mỗi một câu nói của ngươi nếu nói xạo nửa câu, ngươi… không còn đường trốn”.

“Ngụy Việt hiểu”.

Vào lúc này, vẻ mặt Ngụy Việt nghiêm nghị.

“Năm đó, U Vương đại nhân rời đi”.

“Dặn dò tiểu nhân đi theo Phong Vương”.

“Mà Phong Vương đại nhân trở về Bắc Lan, khi đó Vân Vương còn chưa xưng Vương, xây dựng Thanh Ninh các, ở vùng đất Trung Lan cũng không coi là nổi danh”.

“Phong Vương đại nhân ở Bắc Lan, Lý gia dần dần lớn mạnh, chẳng qua là Phong Vương đại nhân vô tình thành bá chủ, chỉ là muốn chờ đợi U Vương đại nhân trở về”.

“Cho nên Thanh Ninh các là Phong Vương ở phía sau một tay cất nhắc, Vân Vương ở phía trước một tay tổ chức xây dựng”.

“Mà thay đổi khác thường chính là xảy ra khi đó”.

Lúc này sắc mặt Ngụy Việt khó coi.

“Lý gia của Phong Vương đại nhân dần dần lớn mạnh, xuất hiện mấy vị cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Quy Nhất cũng không ít”.

“Thanh Ninh các lúc này cũng dần dần lớn mạnh, đã có nhòm ngó đến vị trí ngôi báu khu vực Trung Lan, đương nhiên khi đó còn chưa nói đến Ngũ Lan”.

“Vốn là Vân Vương bàn với Phong Vương dự định thống nhất đại lục Thương Lan”.

“Hai Đại Vương Giả cùng ra tay, có thực lực và phấn khích này”.

“Ngay khoảng thời gian trước khi hành động”.

“Lý gia bị người ta vây quanh, Phong Vương bị giết, cao thủ Lý gia chết hầu như không còn, cuối cùng chỉ có một nhóm nhỏ người chạy thoát, sống lang thang trôi dạt”.

Nghe đến lời này, một tay Tần Ninh đột nhiên run lên, lò luyện đan tỏa ra một tia khói mù mịt.

Chỉ là một khắc sau, Tần Ninh khôi phục lại bình tĩnh.

“Ngươi nói tiếp đi”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Lý Nhất Phong mở mắt vãng sinh, không có năm vị Vương Giả thì không thể giết hắn”.

Ngụy Việt lại nói: “Trên thực tế, hôm đó có mười vị Vương Giả ra tay”.

“Có người bày đại trận, phong tỏa vùng đất ngàn dặm, đánh nhau, người ngoài căn bản không biết, chỉ biết là Lý gia một đêm sụp đổ”.

Phong tỏa vùng đất ngàn dặm!

Vương Giả đánh nhau cũng đã cắt đứt rồi.

Vậy ít nhất là huyền trận cấp chín!

Đại lục Vạn Thiên có thể ngưng tụ ra huyền trận cấp chín, hiếm đến đáng thương.

“Mười vị Vương Giả, số lượng rất lớn, không phải một phe có thể làm được”.

Ngụy Việt từ từ nói: “Không sai, mấy vạn năm nay, Ngụy Việt luôn điều tra, chắc chắn một người”.

“Ai?”

“Các chủ Thiên Đế các, Đế Lâm Thiên!”

“Đế Lâm Thiên sao… lúc đó hắn vẫn ở đó?”

Nghe thấy lời này, Ngụy Việt lại chầm chậm nói: “Trên thực tế, mấy năm nay tin tức Ngụy Việt điều tra được, Đế Lâm Thiên này thời cơ xuất hiện rất khéo léo”.

“Khi đó U Vương ngài gần như… mới vừa bộc lộ tài năng, diệt thế lực lớn hàng đầu ở Cửu U, Thiên Đế các khi đó mới xuất hiện!”

“Cũng chính ngay sau đó, đến khi ngài rời đi, Thiên Đế các vẫn không nóng không lạnh”.

“Nhưng sau khi ngài đi, Thiên Đế các đột nhiên xuất hiện, Ma tộc tâm trái đất cũng vào lúc đó đột nhiên xuất hiện…”

Ngụy Việt nói xong những thứ này, Tần Ninh gật đầu.

“Hơn nữa, những năm nay tin tức thuộc hạ điều tra được, ban đầu người hạ thủ Phong Vương ngoại trừ Thiên Đế các, khả năng còn liên quan đến… thế lực Đông Đại Địa!”

“Đông Đại Địa?”

Tần Ninh cau mày nói: “Lão đầu tử của đạo quán Thái Cực? Hay Hư Vương của Ngự Hư tông?”

“Thuộc hạ không biết”.

Ngụy Việt bất đắc dĩ nói: “Những năm gần đây thuộc hạ dựa vào đề thăng đan dược, miễn cưỡng ở cảnh giới Thiên Nhân, nhưng đạt đến Vương Giả quá khó, cuộc đời này vô vọng”.

“Một số chuyện ta không có cách nào điều tra đến chi tiết”.

“Mà đây cũng là vì ta ở bên trong Vạn Thiên các, tin tức linh thông mới biết những thứ này”.

Tần Ninh lại nói: “Trừ những cái này thì sao?”

“Mười vị Vương Giả, người của Thiên Đế các và Đông Đại Địa mấy người ra tay ta cũng không biết”, Ngụy Việt khổ sở nói: “Trừ cái này ra, hôm đó vòng ngoài còn có người áp trận, còn là ai…”

“Ngụy Việt ngày đó, nhận danh Phong Vương, đưa con cháu còn sót lại của Lý gia chạy thoát”.

“Bị người nọ chặn lại, nếu không phải là Nhất Vương ra tay, Ngụy Việt đã chết”.

“Mà con cháu sót lại của Lý gia theo ta rời đi, mười người không còn một ai, cuối cùng đi nơi nào, Ngụy Việt cũng không biết”.

“Từ đó về sau ta liền ở trong Vạn Thiên các”.

Ngụy Việt vừa nói, mở ngực áo ra.

Ngụy Việt hiện nay thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi.

Vóc người cũng coi là to con.

Nhưng lúc này mở áo ra, nhìn kỹ lồng ngực kia lại khiến người ta cảm giác kinh khủng.

Toàn bộ ngực của Ngụy Việt giống như bị ngọn lửa thiêu hủy khô gầy như que củi, máu thịt khô héo, nội tạng gần như bị lộ ra ngoài.

“Lửa Thiên Mục sinh ra khi đốt cháy cây Thiên Mục”.

Tần Ninh bật thốt lên.

Ngụy Việt giờ phút này gật đầu.

“Thời điểm ta năm đó chỉ đến cảnh giới Vạn Nguyên, bị lửa này gây thương tích, vô cùng may mắn Nhất Vương chữa trị cho ta, khiến ta có thể may mắn tránh khỏi khó khăn”.

“Nhưng vết thương thế này lại không thể khỏi”.

“Nhiều năm như vậy, Ngụy Việt cũng là dựa vào huyền đan để giữ mạng”.

Ngụy Việt nói đến đây, dần dần kéo quần áo lên.

“Cây Thiên Mục vạn cổ hiếm thấy, toàn bộ đại lục Vạn Thiên chỉ có một đất tồn tại”.

“Tuyệt Mệnh Linh cốc của một trong lục đại cấm địa đại lục Vạn Thiên!”

Nghe thấy lời này, Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói: “Không phải ngũ đại tuyệt địa sao?”

“Ngoại giới đều nói năm, trên thực tế là sáu”.

Tần Ninh từ từ nói: “Tuyệt Mệnh Linh cốc nằm ở Tây Mạc, nơi đó là khu vực của Huyền Thiên Vương”.

“Nếu như theo lời ngươi nói, có lẽ người ra tay ngăn cản ngươi chính là Vương Giả của Huyền Thiên cung”.

“Mà Nhất Vương cứu ngươi… chuyện này hắn cũng hiểu rõ tình hình, chỉ là có lẽ không tham dự!”

Tần Ninh giờ phút này bàn tay từ trên lò luyện đan buông xuống, dần dần ngồi xuống, nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

Đan dược, đã thành!

Ngụy Việt thấy một màn này, trong lòng khen ngợi.

Thuật luyện đan của U Vương càng mạnh hơn kiếp trước.

U Vương bây giờ chỉ vẻn vẹn là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi.

Nếu đến cảnh giới Quy Nhất… thậm chí cảnh giới Thiên Nhân, có thể luyện chế ra thánh đan không?

“Nói như vậy...”

Tần Ninh bưng ly trà, nhàn nhạt nói: “Nhất Phong chết, Lý gia sa sút, Thiên Đế các kể công vĩ đại”.

“Thứ hai, có lẽ có liên quan đến đạo quán Thái Cực và Ngự Hư tông”.

“Hơn nữa, Huyền Thiên cung cũng có thể không thoát khỏi liên quan”.

“Mà Vạn Nhất Thiên năm đó cũng biết chuyện này!”

Tần Ninh sửa lại suy nghĩ, từ từ nói.

Mà mấy thế lực lớn từ trong miệng hắn nói ra, nếu bị người ngoài nghe thấy, vậy thì nhất định kinh hãi đến mức tứ chi phát run.

Đạo quán Thái Cực!

Ngự Hư tông!

Huyền Thiên cung.

Tam đại thế lực này ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên, tất cả đều là thế lực bá chủ siêu cấp đứng trên đỉnh cao.
Chương 1185: Tần Ninh nổi giận

Tần Ninh lại nói: “Đương nhiên, có lẽ thứ ngươi điều tra được chỉ là người khác muốn ngươi nhìn thấy mà thôi”.

“Hoặc có sai lệch, nhưng Thiên Đế các ra tay đó là đương nhiên”.

Lời vừa dứt, Ngụy Việt gật đầu.

“Lão già Vạn Nhất Thiên kia cả ngày chính là tên ba phải, dù sao cũng là một Vương Giả, làm việc đều sợ trước sợ sau, nếu không phải như thế, chín vạn năm nay cũng sẽ không để thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu vùng lên, tranh đoạt với Vạn Thiên các các ngươi”.

Ngụy Việt nghe thấy vậy, bất đắc dĩ nói: “Dù sao Vạn Thiên các không phải giống như tông môn, hai người Nhất Vương và Cửu Thiên Vương đã cân nhắc rất nhiều...”

“Đúng vậy!”

“Cân nhắc rất nhiều”.

Tần Ninh khóc cười một tiếng.

Một khắc sau, gần như trong nháy mắt.

Một tiếng bịch vang lên.

Ly nước trong tay Tần Ninh rơi ra, đổ xuống đất, đập vỡ nát bét.

Một cơn tức giận từ bên trong cơ thể giải phóng ra.

Lúc này Tần Ninh giống như vô địch Vương Giả vậy.

“Đại ca ta, Thiên Đế các dám giết!”

“Nhất Phong của ta, Thiên Đế các cũng dám giết!”

“Người của ta bọn họ cũng dám động!”

“Từ lúc nào cái tên U Vương đã không còn sức nặng như vậy”.

Mấy câu nói này Tần Ninh gần như gào rống lên.

Một tiếng bịch vang lên, đột nhiên cửa phòng bị đá văng.

Một thân ảnh lúc này vọt vào.

“Tần Ninh, ý ngươi muốn thế nào? Muốn đối xử với sư tôn ta ra sao?”

Đại sư Lê Lịch nghe thấy tiếng vang, lập tức vọt vào, phẫn nộ quát.

“Cút!”

Chỉ là đối diện vang lên một tiếng hét.

Bàn tay Tần Ninh hất một cái, lao thẳng tới chỗ Lê Lịch.

Thấy cảnh này, Lê Lịch ngay sau đó vung tay, công kích của Tần Ninh bị cản lại.

“Ngươi tưởng mình là cái thứ gì?”

Tần Ninh lãnh đạm nói: “Ta nói chuyện với người khác, ngươi cũng xứng đáng vào quấy rầy sao?”

Một tiếng quát mang theo tức giận vang lên.

Xích Dương Long Luân trong bàn tay Tần Ninh xuất hiện.

Chín đường hỏa long trong nháy mắt ngưng tụ, một tiếng gầm thét thoáng chốc quấn quanh Lê Lịch.

Lúc này trong cơ thể Lê Lịch linh khí ùn ùn đi ra muốn ngăn cản.

Nhưng chín đường hỏa long trong nháy mắt cuốn lấy cơ thể của Lê Lịch.

Âm thanh xuy xuy vang lên, Lê Lịch nhất thời trắng bệch.

Chín đường hỏa long này giống như ruồi nhặng, căn bản loại trừ không hết.

“U... Tần công tử xin tha mạng!”

Ngụy Việt giờ phút này phù phù một tiếng, ông ta quỳ xuống trước, vội vàng nói: “Tính tình Lê Lịch bốc đồng, không hiểu quy củ, Tần công tử xin tha mạng”.

“Cút ra ngoài!”

Tần Ninh hất tay một cái.

Chín đường hỏa long mang theo Lê Lịch ầm ầm đập ra ngoài, xuyên qua mất chục vách tường mới dừng lại.

Toàn thân cháy đen một mảnh, lúc này khí tức trở nên uể oải.

Bây giờ Ngụy Việt không dám thở mạnh.

“Bởi vì ta nhân từ mới khiến Nhất Phong chết”.

Tần Ninh giờ phút này, lặng lẽ than thở.

“Nếu ta diệt tất cả Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên, Nhất Phong làm Vương, không ai có thể địch, đương nhiên sẽ không chết!”

Ngụy Việt mặt liền biến sắc, vội vàng nói: “U Vương đại nhân, Vương Giả...”

Tần Ninh phất tay, nói: “Đi ra ngoài đi!”

Ngụy Việt nói được nửa câu, nhưng cuối cùng dừng lại, lui ra ngoài.

Bên trong căn phòng dần dần yên tĩnh lại.

Dần dần tiếng tinh tang vang lên.

Mấy viên đan dược sáng long lanh lăn từ trong lò luyện đan ra.

Tần Ninh như mất hết sức, ngồi xuống.

“Nguyệt Nhi, lấy đan dược ra giao cho đại ca ta đi!”

“Ừm!”

“Ta muốn ngồi một mình một lúc!”

“Được!”

Cốc Tân Nguyệt chầm chậm lui ra.

Lúc này ngoài cửa phòng, Vạn Khuynh Tuyết mặt đầy kinh ngạc.

Lê Lịch vọt vào, bị Tần Ninh đánh lui...

Một vị hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất Cửu Mạch bị Tần Ninh đánh lui.

Mà Ngụy Việt tiên sinh cũng u ám đi ra.

“Cốc tiểu thư...”

“Chàng ấy muốn yên lặng một chút, lúc này đừng quấy nhiễu chàng”, Cốc Tân Nguyệt có chút đau lòng: “Ta chưa từng thấy chàng… tức giận như vậy”.

Cốc Tân Nguyệt vừa nhìn rất nóng vội.

Tần Ninh đang cố gắng đè nén tức giận trong lòng mình.

Nhưng cuối cùng không thể đè nén nổi.

Nàng ta chưa từng thấy qua Tần Ninh có bộ mặt tức giận như vậy.

Chưa từng có!

Vạn Khuynh Tuyết nhất thời hiểu, cô ta lập tức rời đi phân phó.

Mà lúc này, Ngụy Việt nhảy qua từng vách tường bị tàn phá, đi tới chỗ Lê Lịch.

Bây giờ toàn thân Lê Lịch cháy đen một mảng, nhìn vô cùng thê thảm.

Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy Ngụy Việt, ông ta vẫn đứng dậy.

“Sư tôn!”

Ầm…

Bàn tay Ngụy Việt vung lên túm cổ Lê Lịch, hờ hững nói: “Lời của bổn tọa nói, coi như không nghe sao?”

“Bổn tọa nói cho ngươi biết, đối đãi với Tần công tử, nhất định phải đối đãi giống như vi sư vậy, thậm chí sâu sắc hơn”.

“Bổn tọa nói cho ngươi biết, không được chọc đến ngài ấy”.

“Bổn tọa cũng dặn dò ngươi, ngài ấy muốn giết ta thì giết ta, không được cản”.

“Lê Lịch, ta dạy dỗ ngươi mấy ngàn năm, ngươi nghe lọt không?”

Bị đại sư Ngụy Việt bóp cổ như vậy, một câu nói không ra, sắc mặt Lê Lịch ngày càng trắng nhợt.

Một tiếng phù.

Cuối cùng Ngụy Việt buông tay ra, Lê Lịch ngã nhào trên đất, thở hổn hển từng hơi.

Trong nháy mắt như vậy, ông ta có thể cảm nhận thấy sư tôn… thật sự có thể sẽ giết mình.

“Ngài ấy chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, mà ngươi đã là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ngươi biết sự lợi hại của ngài ấy không?”

Ngụy Việt lúc này từ từ nói.

Sắc mặt Lê Lịch càng thêm khó coi.

“Nếu ngài ấy muốn sát Vương, sợ rằng một vị Vương Giả dưới tình huống thần không biết quỷ không hay có thể bị giết”.

“Nhớ lấy, lấy cảnh giới để đánh giá thủ đoạn thực lực của người bình thường thì được, nhưng ngài ấy thì không được!”

Lời Ngụy Việt vừa dứt, ông ta lặng lẽ rời đi.

Ngài ấy đã trở lại!

Giống như lúc bắt đầu chín vạn năm trước lóe lên trên đại lục Vạn Thiên.

U Vương!

U Hoàng!

Cửu U đại đế!

Bất kể là xưng hô nào.

Hắn luôn là tồn tại khiến người ta sợ hãi.

Mà bây giờ hắn trở lại rồi, người nên tính sổ thì sẽ bị tính sổ.

Đại lục Vạn Thiên này cuối cùng là bình yên chín vạn năm, bây giờ… lại gợn sóng!



Vạn Thiên các trong thành Thiên Giao.

Tần Ninh ngồi xuống, ước chừng ngồi chín ngày.

Ngày thứ chín, Tần Ninh đi ra ngoài phòng.

Một thân áo trắng, vẻ mặt bình tĩnh, gương mặt đẹp mang theo một tia thanh tú, khiến người ta cảm giác vừa không cứng cỏi vừa không yếu ớt.

Vẫn là Tần Ninh.

Cốc Tân Nguyệt ở ngoài nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, nàng ta đi lên.

“Vất vả rồi!”

“Ừ…”, lắc đầu một cái, Cốc Tân Nguyệt nói: “Ta biết có một số chuyện trong lòng chàng chỉ có thể dần dần tiếp nhận”.

“Ừm!”

Tần Ninh cầm tay Cốc Tân Nguyệt, chầm chậm nói: “Tiếp theo đi làm chính sự”.

“Cái gì?”

“Đi đào bảo vật!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Đào vương khí!”

Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt càng kinh ngạc.

Vương khí!

Địa lục Vạn Thiên, Vương Giả thưa thớt, vương khí kia lại càng thưa thớt.

Cho dù là Vạn Thiên các, Thiên Bảo lâu, thương hội Diệp gia có thể có luyện khí sư chế tạo ra vương khí.

Nhưng vương khí cũng không phải nói chế tạo là có thể chế tạo.

“Đi đâu đào?”

“Dãy núi Thiên Giao!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ ngẩng đầu, nói: “Sau đó đi Thiên Ngoại Thiên tìm tên khốn Trấn Thiên Vương kia, giao Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thủy và Huyết Viêm Linh Hoa cho lão tử”.

“Chữa khỏi cho Thanh Vân, ta muốn đi Đông Đại Địa một lần!”

Tần Ninh giọng không thay đổi nói: “Đại lục Vạn Thiên chín vạn năm qua, thành tựu biết bao nhiêu Vương Giả thì ta không biết, nhưng một vài Vương Giả cũng nên chết đi”.

“Nếu không Vương Giả quá nhiều thì biểu hiện ra không trân quý như vậy!”

Lời vừa dứt, Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.

Tần Ninh… thật sự nổi giận rồi!

Năm đó U Vương giận dữ chém Thiên Nhân, diệt Vương Giả.

Bây giờ hắn vẫn là hắn, vẫn có thể làm được.

Đáng tiếc những Vương Giả kia lại quên mấy chuyện này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom