• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 816 Ngươi có bao nhiêu hắn muốn bấy nhiêu

“Không thể để cái tên này chạy được!"

Lâm Bắc Phàm tìm Dạ Lai Hương, nói: “Dạ Lai Hương, ngươi tới kinh thành Đại Viêm giúp ta một chuyến, xử lý một chuyện!"

Dạ Lai Hương mở chiếc quạt trong tay ra, vừa phe phẩy quạt vừa tỏ vẻ khó xử: “Phải đi một chuyến xa vậy cơ à? Thừa tướng đại nhân, ngươi đang làm khó ta quá đấy? Ta nói ngươi hay, bản công tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không có lợi lộc gì đâu!"

“Yên tâm, có lợi lộc, chắc chắn sẽ vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Ồ, thế chuyện gì vậy?” Dạ Lai Hương tò mò hỏi.

“Ta nói ngươi hay...” Lâm Bắc Phàm bèn lại gần thì thầm bên tai Dạ Lai Hương.

Hai mắt Dạ Lai Hương dần dần phát sáng.

“Thừa tướng đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này!"

Ngày hôm đó, hắn ta lập tức thi triển khinh công vô thượng của mình và chạy tới kinh thành Đại Viêm.

Tại phủ quốc sư ở kinh thành Đại Viêm.

Lúc này, Không Hư đạo trưởng và tiểu đồ đệ của hắn ta đang bận bịu đóng gói hành lý.

“Đồ nhi, ngươi phải nhanh chân nhanh tay lên! Mấy cái thứ nặng hay vướng víu thì không cần mang theo, chọn những gì có giá trị ấy, những thứ khác thì vứt bỏ hết!"

Tiểu đồ đệ nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng, hắn ta thấy luyến tiếc vô cùng: “Nhưng mà sư phụ ơi, như thế thì chúng ta sẽ mất nhiều tiền lắm!"

“Mất thì mất, dù gì thì cũng không bằng mất mạng, đúng chứ?"

“Sư phụ, chúng ta không đi có được không?"

Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi, vẻ mặt hắn ta đau khổ vô cùng: “Đồ nhi, sư phụ cũng không muốn đi, song hiện giờ chúng ta không đi không được!"

“Sư phụ, tại sao vậy chứ?” Tiểu đồ đệ không hiểu, hắn ta bèn hỏi.

Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi: “Vốn dĩ dựa vào bản lĩnh của chúng ta, chúng ta có thể sống thêm vài năm thoải mái ở Đại Viêm, chuyện này đơn giản vô cùng! Thế nhưng ai ngờ thế cuộc của Đại Viêm lại thay đổi nhanh như vậy?"

“Sau trận thiên tai, dân chúng thi nhau đứng lên khởi nghĩa, tất cả những chỉ trích đều chĩa vào chúng ta! Bọn họ nói chúng ta là yêu đạo hại nước hại dân, mê hoặc bệ hạ và bách quan văn võ đương triều, khiến cuộc sống của bọn họ khổ cực!"

“Mà điều quan trọng nhất là dưới tình hình hiện giờ, bệ hạ đã không kiên nhẫn nổi nữa rồi, hắn ta ra hạn cho chúng ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Thế nhưng chúng ta làm gì biết luyện chế thứ thần dược đó?” Không Hư đạo trưởng khổ sở: “Nếu không luyện được thuốc trường sinh bất lão thì chúng ta sẽ bị bại lộ, toàn bộ Đại Viêm sẽ không tha cho chúng ta, chắc chắn bệ hạ sẽ khiến chúng ta tan xương nát thịt! Thế nên chúng ta bắt buộc phải chạy trốn, không chạy thì không kịp nữa đâu!"

Tiểu đồ đệ nghe vậy bèn rùng mình: “Sư phụ nói đúng, chúng ta mau trốn thôi!"

Đúng lúc ấy, có một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.

“Muốn trốn hả? Các ngươi muốn trốn đi đâu?"

Hai người trong phòng giật mình toát mồ hôi lạnh.

Không Hư đạo trưởng nhìn khắp quanh phòng với ánh mắt cảnh giác, hắn ta nói: “Ai đấy? Ai đang giả thần giả quỷ? Cút ra đây cho bần đạo!"

Cửa uỳnh một tiếng rồi mở ra, một bóng người màu trắng xông vào.

Bóng người đó đứng trước mặt hai người trong phòng, sau đó mở quạt, híp mắt cười và nói: “Người ta hay nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, không ngờ các ngươi lại để bản công tử nghe được thông tin tuyệt mật!"

“Ngươi... là ai?” Không Hư đạo trưởng cảnh giác. Trong đôi mắt của hắn ta dần dần hiện lên sát ý.

“Câu hỏi này của các ngươi rất hay! Bản công tử xưa nay đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Ngự Miêu Dạ Lai Hương của Đại Võ!” Dạ Lai Hương cực kì kiêu ngạo nói.

“Ngươi chính là Dạ Lai Hương"

Hai người Không Hư đạo trưởng và đồ đệ kinh ngạc thốt lên.

“Trông dáng vẻ của các ngươi kìa, xem ra các ngươi cũng biết đến uy danh của bản công tử rồi nhỉ, bản công tử rất vui đấy! Ha ha...” Dạ Lai Hương bật cười, hắn ta đắc ý vô cùng.

Thế nhưng đúng lúc ấy, Không Hư đạo trưởng bỗng phát điên, sát khí bừng bừng nổi lên trên người hắn ta.

Dạ Lai Hương nhanh nhẹn tránh khỏi đòn tấn công của Không Hư đạo trưởng, hắn ta lắc ngón tay, tặc lưỡi nói:

“Không Hư đạo trưởng, ngươi đừng có mà ra tay! Tông Sư còn chẳng giết được ta thì ngươi cũng không có cửa đâu! Ngươi phải biết tại sao ta lại ở đây chứ?"

“Tại sao?” Không Hư đạo trưởng nói.

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa ưỡn ngực nói: “Bản công tử nhận lệnh của thừa tướng kiêm đại nguyên soái Đại Võ, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm nên đã tới đây!"

“Lâm Bắc Phàm!” Không Hư đạo trưởng lại thốt lên.

Hắn ta không bao giờ có thể quên được người này, bởi lẽ người này đã khiến hắn ta phải chạy đến Đại Viêm.

Hơn nữa đối phương còn có luôn nắm được nhược điểm của hắn ta.

Chỉ cần Lâm Bắc Phàm truyền điểm yếu của hắn ta ra là chắc chắn hoàng đế Đại Viêm và quan văn võ trong triều sẽ xé xác hắn ta.

Không Hư đạo trưởng đang có một dự cảm không lành: “Hắn bảo ngươi làm gì?"

“Bảo ta làm gì thực ra ngươi cũng biết đấy!"

Dạ Lai Hương híp mắt cười: “Hắn bảo ta nói với ngươi rằng nếu muốn hắn tiếp tục giữ bí mật thì phải trả một cái giá tương xứng"

Không Hư đạo trưởng nhắm hai mắt lại một cách tuyệt vọng, hắn ta biết ngay là ngày này thể nào cũng đến.

Cái tên tham quan này tham lam vô cùng, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu.

“Hắn muốn bao nhiêu?” Không Hư đạo trưởng hỏi.

“Ngươi có bao nhiêu thì hắn muốn bấy nhiêu!"

Dạ Lai Hương chỉ tay vào đống vàng bạc châu báu trong phòng: “Nộp những thứ này lên thì chắc sẽ đáp ứng được yêu cầu của hắn đấy!"
Chương 817 Không đội trời chung với ngươi

Không Hư đạo trưởng thờ dài một hơi: “Yêu cầu của hắn cao quá nhỉ!"

Khóe miệng của Dạ Lai Hương co giật: “Yêu cầu của hắn đúng là cao thật, đến bản công tử đây khó khăn lắm mới trộm được tuyệt thế trận bảo mà lại bị hắn lừa mất! Đến bản công tử đây còn rơi vào tay hắn thì thôi, ngươi đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn phối hợp đi! Bằng không hắn mà tiết lộ chuyện của ngươi ra thì hậu quả ngươi tự đi mà gánh!"

Sắc mặt Không Hư đạo trưởng lúc trắng lúc xanh.

Đúng lúc ấy, trong đầu hắn ta đang lóe lên cả chục cách giải quyết, song cuối cùng đều bị hắn ta phủ nhận.

Bởi lẽ những cách ấy đều vô dụng, trừ phi hắn ta có thể lập tức rời khỏi Đại Viêm hoặc có thực lực tầm Tông Sư, bằng không thì hắn ta chắc chắn sẽ toi đời!

Không Hư đạo trưởng buông hai cái tay nải trong tay xuống với vẻ không nỡ: “Ngươi lấy đi!”Dạ Lai Hương mở ra xem, hắn ta mỉm cười: “Đúng là một lựa chọn sáng suốt!"

Tiếp đó, Dạ Lai Hương lại đi lục lọi một phen, vét sạch vàng bạc châu báu trong phòng.

Không Hư đạo trưởng nhìn mà trong lòng rỉ máu.

Đây là những gì hắn ta phải mạo hiểm, vất vả tích lũy trong vòng nửa năm nay.

Ban đầu hắn ta còn tưởng mình có thể thoát thân thành công, được hưởng thụ tất cả, kết quả lại phải dâng hết cho người ta.

Cũng có thể nói hắn ta đã đắc tội Đại Viêm, kết quả lại chẳng được lợi lộc gì.

“Cái tên Lâm Bắc Phàm đáng chết này, bần đạo không đội trời chung với ngươi!” Hai mắt Không Hư đạo trưởng như tóe ra lửa.

Tiểu đồ đệ nhìn căn phòng trống trơn, hai mắt vô hồn, hắn ta nói: “Sư phụ, chúng ta còn chạy nữa không?” Không Hư đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên là phải chạy rồi, bắt buộc phải chạy!"

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng lại được mở ra, Dạ Lai Hương thong thả bước vào.

Không Hư đạo trưởng và tiểu đồ đệ đều giật mình.

Dạ Lai Hương vội nói: “Đừng căng thẳng, ta cũng đâu phải người tốt lành gì...” Không Hư đạo trưởng, tiểu đồ đệ: “..."

“Thật ngại quá, ta nói nhầm!"

Dạ Lai Hương vỗ đầu: “Mặc dù trước kia ta là một tên trộm, song hiện giờ ta đã thay đổi rồi, là một Ngự Miêu chuyên môn bắt trộm!"

Không Hư đạo trưởng kìm nén cơn giận, hắn ta nói: “Ngươi lại tới làm gì nữa? Ở đây không còn thứ gì cho ngươi nữa đâu!"

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa híp mắt cười: “Đương nhiên là bản công tử biết rồi, có điều bản công tử vẫn còn một nhiệm vụ cần phải diễn một vở kịch, hi vọng các ngươi phối hợp!"

“Kịch gì?” Không Hư đạo trưởng hỏi.

Lúc này, Dạ Lai Hương đột nhiên ra tay, Không Hư đạo trưởng cũng nhanh chóng phản kháng.

Xét về mặt thực lực thì hai người đều có tu vi hàng Tứ phẩm, thực lực cũng coi như ngang hàng nhau.

Song khinh công của Dạ Lai Hương lại vô cùng tài giỏi, tốc độ vô cùng nhanh, cộng thêm thanh đao nhỏ mà Lâm Bắc Phàm cho hắn ta nữa nên hắn ta có ưu thế hơn rất nhiều. Không Hư đạo trưởng nhanh chóng thất thố và bị Dạ Lai Hương điểm huyệt.

Tiểu đồ đệ của hắn ta cũng bị khắc chế.

“Dạ Lai Hương, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì hả?” Không Hư đạo trưởng gầm lên.

“Mới nãy ta đã nói rồi cơ mà, ta chỉ muốn các ngươi phối hợp giúp ta diễn một vở kịch! Yên tâm, huyệt đạo trên người ngươi sẽ được giải sau một canh giờ, bản công tử đi đây!” Nói đoạn, Dạ Lai Hương bèn vỗ mông rời đi.

Khi hắn ta xuất hiện một lần nữa thì đã trở thành dáng vẻ của Không Hư đạo trưởng. Hắn ta tới hoàng cung một cách rất đường hoàng, nghiêm túc nói: “Vô Lượng thiên tôn, bần đạo có chuyện quan trọng cần bẩm báo với bệ hạ, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng!"

“Vâng thưa quốc sư đại nhân!"

Không lâu sau, Dạ Lai Hương gặp được hoàng đế Đại Viêm bên trong hoàng cung.

“Quốc sư, chuyện Dạ Lai Hương xuất hiện là sao?"

“Vô Lượng thiên tôn!"

Dạ Lai Hương nghiêm túc nói: “Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo đã quan sát tinh tượng, tâm huyết dâng trào, cảm thấy bảy ngày sau chính là thời cơ tốt để luyện chế thuốc trường sinh bất lão!"

“Thế nên bần đạo định chay tịnh bảy ngày, bình tâm tịnh khí, làm tốt chuẩn bị để luyện chế thần dược! Chuyện này không được qua loa, mong bệ hạ phái một vài cao thủ bảo vệ phủ quốc sư, bần đạo cảm kích vô cùng!"

Đại Viêm hoàng đế nghe vậy bèn cực kì vui mừng: “Được được được! Quốc sư cứ làm việc đi, những chuyện khác trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!"

“Tạ bệ hạ khai ân!” Dạ Lai Hương chắp tay.

Một canh giờ sau, huyệt đạo trên người Không Hư đạo trưởng đã được giải, cùng lúc đó thánh chỉ và một đám cao thủ của triều đình cũng tới.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, bảy ngày sau, quốc sư sẽ luyện chế thuốc trường sinh bất lão, cần phải chay tịnh trong phủ, bình tâm tịnh khí, trẫm đặc biệt phái một vài cao thủ của triều đình tới bảo vệ phủ quốc sư! Khâm xử!"

Không Hư đạo trưởng sững sờ!

Bảy ngày sau hắn ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão ư, sao hắn ta lại không biết chuyện này vậy? Mà luyện chế thì luyện chế, cần gì phải có cao thủ bảo vệ nữa chứ?

Sợ hắn ta chạy không thoát hay gì?

Không Hư đạo trưởng bèn đi nghe ngóng, cuối cùng hắn ta phẫn nộ đến cực điểm!

“Chắc chắn là do cái tên Dạ Lai Hương kia! Tên này dám đóng giả bần đạo đi bẩm báo với hoàng đế, lại còn làm hỏng kế hoạch của bần đạo nữa chứ! Bần đạo không đội trời chung với nhà ngươi!"
Chương 818 Làm nốt vụ rồi chạy

Tiểu đồ đệ hoảng loạn hỏi: “Sư phụ, tiếp theo đây chúng ta phải làm sao?"

“Còn làm sao nữa? Ta cũng hết cách, ngươi nghĩ cách đi!"

Không Hư đạo trưởng đáp với vẻ bực bội, hắn ta nhìn những cao thủ bên ngoài, ít nhất cũng phải có hơn hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên, trong đó còn có cả Tông Sư, hắn ta chỉ cảm giác trời đất đang xoay chuyển, đầu váng mắt hoa.

Dưới dự phòng vệ nghiêm ngặt thế này thì hắn ta còn thoát thân thế nào được nữa?

Tiểu đồ đệ càng hoảng loạn hơn: “Sư phụ, chúng ta có thể nói với bệ hạ chuyện này là do Dạ Lai Hương làm! Do hắn ta đã đóng giả sư phụ và lừa gạt bệ hạ!"

“Không có tác dụng gì đâu!"

Không Hư đạo trưởng khổ sở: “Dù không có chuyện này thì bệ hạ cũng sẽ ép chúng ta luyện chế đan dược! Thế nên chúng ta vẫn phải nghĩ cách chạy trốn thôi!"

Những ngày tiếp theo, Không Hư đạo trưởng đều đang cố gắng nghĩ cách để chạy trốn. Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn thất bại.

Mỗi lần hắn ta ló đầu ra là sẽ bị Tông Sư ở chỗ đó phát hiện, hắn ta không thể không về phủ.

Mỗi một ngày hắn ta đều bị dày vò, sống không bằng chết!

Ở một diễn biến khác, Dạ Lai Hương đã đem hết số vàng bạc châu báu về.

“Cái tên đạo sĩ vô lương tâm này đúng là quá tham lam, mới tới Đại Viêm được hơn nửa năm mà đã tham được gần hai nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu rồi! Khi ấy bản công tử nhìn thấy mà giật hết cả mình! Đương nhiên..."

Dạ Lai Hương liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Nếu mà so với ngươi thì hắn ta còn kém xa!"

Lâm Bắc Phàm nhìn vàng bạc châu báu chất đầy trong phòng, hắn hài lòng vô cùng.

Hồi đầu hắn thả dây dài là để câu con cá lớn, tới nay hắn đã thành công, điều này lại khiến túi tiền của hắn phồng hơn rồi.

“Dạ Lai Hương, vất vả cho ngươi rồi! Theo ước định thì ngươi có thể chọn ba thứ mà ngươi thích! Chọn xong thì làm phiền ngươi chuyển những thứ còn lại đến phủ của ta!"

“Thế thì bản công tử không khách sáo nữa đâu!"

Dạ Lai Hương lập tức hí hửng đi chọn ba món bảo bối.

Sau đó hắn ta thả mình xuống ghế, mỉm cười: “Giúp ngươi làm biết bao nhiêu việc, cuối cùng cũng thấy lợi ích rồi! Có điều tại sao ngươi phải bày vẽ nhiều việc thế, cứ trực tiếp cho cái tên chuyên gia lừa gạt người khác kia một đao, kết liễu hắn ta luôn cho nhanh chuyện còn gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách thần bí: “Hắn ta vẫn còn tác dụng!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và nữ đế lại đi tuần tra Giang Nam, thuận tiện dạo chơi ngắm cảnh.

Bất tri bất giác bảy ngày đã trôi qua.

Lúc này, mấy người Lâm Bắc Phàm đã tới được khu vực tận cùng phía nam của Giang Nam, cách Đại Viêm chưa tới một trăm dặm. Bọn họ sẽ ở nơi này thêm một ngày, về cơ bản là có thể quay đầu trở về, đi tới Giang Đông. Buổi tối hôm đó, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư về phòng. Hắn để Lý Sư Sư phụ trách yểm hộ, còn mình thì len lén chuồn ra ngoài, sau đó ngự gió mà đi, nhanh chóng bay đến kinh thành Đại Viêm.

Mà buổi tối hôm đó cũng là lúc Không Hư đạo trưởng phải giao thuốc trường sinh bất lão. Tối đó kinh thành Đại Viêm im ắng, mỗi một con đường đều có quan binh canh gác, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Hoàng đế Đại Viêm dẫn theo các quan văn võ tới phủ quốc sư để đón quốc sư xuất quan, cực kỳ long trọng. “Quốc sư, đã đến giờ rồi! Ngươi chuẩn bị ra sao rồi, có luyện được thuốc trường sinh bất lão không?” Hoàng đế Đại Viêm quan tâm hỏi.

Không Hư đạo trưởng tỏ vẻ nghiêm trọng: “Bệ hạ, bần đạo đã chuẩn bị xong rồi! Có điều thuốc trường sinh bất lão suy cho cùng vẫn là một loại thần dược giành tạo hóa của thiên địa, có luyện được hay không thì bần đạo cũng không dám chắc, bần đạo chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi!"

Hoàng đế Đại Viêm thấu hiểu, hắn ta gật đầu: “Quốc sư, trẫm có thể hiểu được! Từ xưa đến nay đúng là chưa có tiền lệ luyện được loại đan dược này! Quốc sư cứ thử đi, nếu không thành công thì trẫm cũng không trách tội ngươi đâu!"

Không Hư đạo trưởng âm thầm thở phào một hơi, ngươi không trách tội ta là được!

Hiện giờ hắn ta đã từ bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn rồi, hắn ta định luyện chế thuốc trường sinh bất lão theo yêu cầu.

Chắc chắn hắn ta không chế được thuốc này, song để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình hắn ta vẫn phải lừa gạt một phen.

Hắn ta phải chơi trò khổ nhục kế, khổ nhục kế nghĩa là sao?

Nghĩa là hắn ta phải khiến mình sức cùng lực kiệt trong quá trình luyện chế đan dược, phải khiến mình mệt mỏi vô cùng, không còn sức lực, cuối cùng nôn ra máu...

Tóm lại là hắn ta phải tỏ ra vẻ mình rất cố gắng, mình đã phải trả một cái giá cực lớn.

Như vậy thì nếu không chế luyện thành công thuốc trường sinh bất lão thì cũng không phải là do thái độ, mà là do năng lực của hắn ta.

Ta đã cố gắng vậy rồi, ngươi cũng đừng trách tội ta chứ.

Đương nhiên, mặc dù đan dược không có tác dụng trường sinh bất lão song bắt buộc phải thêm vào chút tác dụng nào đó, ví dụ như kéo dài tuổi thọ, giúp trẻ hóa, trị bệnh cứu người... để cho bệ hạ một chút hi vọng.

Như vậy thì có thể lừa gạt bệ hạ một cách thuận lợi.

Đợi xong vụ này rồi hắn ta lại nghĩ đến việc chạy trốn.
Chương 819 Diễn kịch

“Bệ hạ và các vị đại thần, mời vào bên trong!"

Dưới sự dẫn dắt của tên đạo sĩ bất lương, mọi người bèn bước vào phủ quốc sư.

Lúc này, bên trong viện chỉ có một cái lò luyện đan cực lớn, tiểu đồ đệ của hắn ta đang thêm củi ở bên dưới lòn lửa cháy hừng hực.

Lò luyện đan đỏ rực lửa.

Còn bên cạnh lò luyện đan có bày các loại thiên tài địa bảo, linh chi linh dược và rất nhiều những dược liệu không biết tên, khiến người ta nhìn mà không rõ lai lịch của chúng.

Tên đạo sĩ bất lương đứng trước lò luyện đan, nhìn mặt trăng trên bầu trời, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bệ hạ và các vị đại nhân, hiện giờ đang lúc giờ lành, bần đạo phải mở lò luyện đan đây! Trong quá trình này bần đạo không thể chiêu đãi các vị được, mong các vị hiểu cho!"

Hoàng đế Đại Viêm có hơi kích động, hắn ta nói: “Quốc sư, sao ngươi lại nói vậy? Ngươi có thể giúp trẫm luyện chế thuốc trường sinh bất lão, trẫm vui còn chẳng kịp nữa là, sao có thể trách ngươi? Quốc sư cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến trẫm!"

“Quốc sư, ngươi cứ việc luyện chế đan dược, không cần để ý đến bọn ta đâu!"

“So với chuyện lớn như đan dược thì chuyện của chúng ta không tính là gì cả!"

“Quốc sư, mời!"

“Đa tạ bệ hạ và các vị đại nhân đã hiểu cho, thế bần đạo bắt đầu đây!” Dứt lời, hắn ta bèn tới trước cái lò, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Mọi người đều biết quốc sư sắp sửa luyện chế thuốc trường sinh bất lão nên ai cũng nín thở, nghiêm túc đứng xem.

“Gió tới!” Không Hư đạo trưởng hô lên.

Toàn thân hắn ta run lên, kình khí được phóng thích, gió lớn bèn thổi vù vù, cuốn lửa bên trong lò lên.

“Lửa tới!” Không Hư đạo trưởng lại hét lên.

Sau đó ngọn lửa xuất hiện trên bàn tay hắn ta và bị hắn ta thả vào bên trong lò luyện đan, lửa bên trong đó lại càng cháy mạnh hơn nữa.

“Nước tới!” Không Hư đạo trưởng hô tiếp.

Trên tay hắn ta bỗng xuất hiện những giọt nước được ngưng tụ lại, sau đó thì biến thành một làn nước và được hắn ta thả vào bên trong lò luyện đan.

Lửa bên trong lò luyện đan gặp nước, không những không bị dập tắt, ngược lại còn như lửa thêm dầu, cháy càng dữ dội hơn. Ngọn lửa như xông thẳng lên trời, khung cảnh tráng lệ vô cùng. Những người xung quanh nhìn mà si mê, trong lòng bọn họ thán phục vô cùng.

“Trình độ luyện đan của quốc sư đúng là đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi! Lần nào nhìn thấy cũng khiến trẫm phải bái phục!"

“Bệ hạ, quốc sư chính là thần nhân, chỉ có thần mới có thể luyện chế được thần đan thôi!"

“Ái khanh nói phải đấy!"

Tiếp đó, Không Hư đạo trưởng lại thêm những dược liệu ở bên cạnh vào lò luyện đan theo trình tự.

Dưới ngọn lửa, những dược liệu ấy trộn lẫn với nhau tạo ra một mùi hương đặc biệt, mùi hương ấy dần dần lan tỏa khắp căn phòng, khiến người ta ngửi mà không khỏi trầm mê. “Thơm quá, chẳng lẽ đây chính là mùi hương của đan dược?"

"Chỉ có thần đan chân chính mới xứng với mùi hương này thôi!"

"Chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thấy thật sảng khoái, phiêu dật tựa tiên vậy!"

Mọi người lại hết lời khen ngợi...

Tiếp đó, Không Hư đạo trưởng đột nhiên xông đến trước lò luyện đan đang cháy hừng hực, hắn ta lẩm bẩm gì đó, hai tay thì ngưng tụ một luồng chân khí cực dày, sau đó ôm lấy lò luyện đan, dùng sức nhấc nó lên.

Sau khi lò luyện đan được hạ xuống, hắn ta lại ấn chặt nó, rồi lại tung lên.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ như là đang chơi đùa linh tinh vậy.

Thế nhưng trong mắt mọi người, cảnh tượng này lại vô cùng cao sâu khó lường, bọn họ cho rằng bên trong đó ẩn giấu huyền cơ nên lại không nhịn được mà hết lời khen ngợi.

Lúc này, sắc mặt của tên đạo sĩ bất lương đỏ rực, hắn ta nôn ra một ngụm máu, máu tươi bắn lên lò luyện đan.

Hoàng đế Đại Viêm thất kinh: “Quốc sư làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nôn ra máu thế kia?"

“Bệ hạ, đây là hành động bình thường thôi!"

Tiểu đồ đệ của đạo sĩ bất lương cung kính nói: “Thuốc trường sinh bất lão không phải là tiên dược nên xuất hiện ở chốn trần gian, muốn chế luyện thành công là điều vô cùng khó khăn! Thế nên sư phụ ta mới phải lấy máu làm chất dẫn để luyện chế thần đan, như vậy mới có thể làm tăng xác suất thành công!"

“Hóa ra là vậy, quốc sư đã phải hy sinh quá nhiều rồi!"

Hoàng đế Đại Viêm đau lòng nói: “Sau khi việc này thành công, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho hắn ta!"

Tiếp đó, đạo sĩ bất lương lại liên tiếp nôn thêm vài ngụm máu nữa, nôn đến mức mấy người xung quanh đứng nhìn mà chẳng nỡ.

Nôn máu mà cứ như ném rác ấy!

Để luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà quốc sư đã phải trả giá quá nhiều! Sau khi việc này thành công nhất định phải đối xử với quốc sư thật tốt!

Tên đạo sĩ bất lương len lén liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, hắn ta cười thầm trong lòng.

Đau lòng hả? Đau lòng là đúng rồi!

Ngươi xem ta đã phải trả giá lớn thế nào khi luyện chế đan dược đi, đến máu cũng nên biết bao nhiêu lần, cuối cùng không thành công thì cũng đừng trách ta!

Ta đúng là một người thông minh, có thể nghĩ ra một cách hay như vậy!
Chương 820 Để ta thành toàn cho ngươi

Dưới sự điều khiển của Lâm Bắc Phàm, từng cơn gió lớn điên cuồng thổi tới, cuộn hết thảy cát bụi lên, sắc trời cũng thay đổi.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Sao đột nhiên lại có gió thế này?"

“Gió to quá!"

“Trận gió yêu ma quỷ quái này, quá không bình thường!"

“Mây đến!” Lâm Bắc Phàm lại nói.

Mây đen trên trời bèn tích tụ lại, ban đầu chỉ là một đám mây nho nhỏ song dần dần trở thành một tầng mây đen to lớn, bao phủ khắp kinh thành, có cảm giác như mây đen sắp sửa đè bẹp kinh thành vậy.

Mọi người lại kinh ngạc không thôi.

“Sắp mưa rồi hả?"

“Thời tiết sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy?"

“Chuyện lạ ghê!"

Sắc mặt hoàng đế Đại Viêm lộ vẻ lo lắng: “Hiện giờ đang là lúc quan trọng để luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà đột nhiên lại nổi gió, đổ mưa, như này thì phải làm sao mới được đây? Liệu có ảnh hưởng đến việc luyện đan của quốc sư không?"

Mọi người không ai có thể chắc chắn được nên không trả lời.

Còn tên đạo sĩ bất lương đang ra sức biểu diễn kia cũng đang vui mừng hết sức! Trận mưa gió này đến đúng lúc quá, đúng là ông trời đang giúp ta mà!

Do hắn ta không luyện được đan dược nên ông trời mới tìm cho hắn ta một lý do hoàn hảo đây mà!

Các ngươi nhìn xem, ông trời hô mưa gọi gió tới rồi, thời tiết khó lường, làm ảnh hưởng đến việc luyện đan của ta!

Không phải ta không luyện được đan mà là ông trời không cho ta cơ hội! Ha ha!

Tên đạo sĩ bất lương hớn hở gào lên: Cho mưa bão mạnh hơn nữa đi!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm ở trên trời bèn phất tay, hắn hơi hưng phấn: “Tới lúc thể hiện kĩ thuật chân chính rồi!"

Lâm Bắc Phàm chỉ lên trời: “Sấm tới!"

Bị hắn chỉ đạo, bầu trời bèn nổi lên những tiếng sấm đáng sợ, từng tia sét như xé rách bầu trời, tạo nên những âm thanh rẹt rẹt, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.

Hoàng đế Đại Viêm và mọi người chau mày, bọn họ lo lắng không thôi.

“Có cả sấm sét luôn thế này, xem ta sắp mưa thật rồi!"

“Ông trời không hay tí nào cả!"

“Vừa nổi gió vừa sấm sét thế này thì còn luyện đan dược được không đây?"

“Chẳng lẽ chuyện luyện chế đan dược phải thất bại rồi sao?"

“Phải làm sao mới được đây?"

...

Một lão thần nói: “Bệ hạ, chắc là sắp mưa to rồi, chúng ta vào phòng tránh mưa đã!"

Hoàng đế Đại Viêm chỉ tay về phía tên đạo sĩ bất lương: “Thế quốc sư..."

"Bệ hạ, quốc sư là cao thủ Tiên Thiên, lại có bản lĩnh đặc biệt nên chắc sẽ không sao đâu!"

Vị lão thần kia nói: “Bệ hạ, chúng ta vào nhà tránh mưa thôi, tránh cho quốc sư phải phân tâm!"

“Ôi... thôi được rồi!"

Hoàng đế Đại Viêm và mọi người bèn tới dưới hiên nhà tránh mưa, sau đó bọn họ tiếp tục quan sát Không Hư đạo trưởng luyện đan với vẻ mặt lo lắng.

Tuy nhiên, dưới tình hình khắc nghiệt như vậy, đạo sĩ bất lương lại hớn ha hớn hở.

Sấm sét cũng đến luôn rồi, lần này thì quá hay rồi, hắn ta có thể chắc chắn việc luyện đan sẽ thất bại! Mưa nữa đi, diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn!

Lâm Bắc Phàm gần như nghe được tiếng hắn ta đang hoan hô, thế là hắn bèn phất tay, bầu trời bỗng rền vang một tiếng, cơn mưa lớn trút xuống.

Cơn mưa to đó dội xuống lò luyện đan đang đỏ rực lửa, tạo ra những tiếng xì xèo. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, gần như dập tắt lửa bên trong.

Hoàng đế Đại Viêm và các quan văn võ càng lo lắng hơn nữa!

Thế nhưng tên đạo sĩ bất lương thì vô cùng vui vẻ! Xem ra đã đến lúc hắn ta nghỉ tay rồi! Hắn ta chuẩn bị một màn kết thúc lay động tâm can, vẽ một lá bùa nghỉ ngơi cho sự nỗ lực của mình!

Chỉ thấy hắn ta ngẩng đầu lên, gào thét với ông trời: “Ông trời ơi, ngươi đang cản trở việc luyện chế thuốc trường sinh bất lão của ta đó sao? Bản tọa nói cho ngươi hay, ngươi đừng có nằm mơ! Dù ngươi có là ông trời thì bản tọa cũng sẽ nghịch thiên mà làm!"

Tên đạo sĩ bất lương dùng hai tay bê lò luyện đan lên, hét lên những câu phản kháng vận mệnh với ông trời.

“Ông trời, tới đi! Mệnh của ta là do ta chứ không phải do trời!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Để ta thành toàn cho ngươi!"

Hắn lại phất tay, một tia sét màu tím rạch ngang trời, kèm theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh thẳng về phía phủ quốc sư.

Mặt Không Hư đạo trưởng tái mét!

Ta chỉ nói bừa thôi mà ngươi lại làm thật à?

Hắn ta ôm lấy lò luyện đan rồi chạy!

“Uỳnh uỳnh!"

Tia sét màu tím kia vẫn hoành hành, vừa hay đánh đúng vào vị trí ban nãy Không Hư đạo trưởng đứng và tạo ra một cái hố cực lớn, khói bụi bay lên, đá vụn văng khắp.

Không Hư đạo trưởng thở hắt ra một hơi, may mà ban nãy hắn ta chạy nhanh, bằng không tia sét kia sẽ đánh trúng hắn ta rồi, hắn ta sẽ chết toi.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, một tia sét nữa lại ập xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom