• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 806 Vựa lúa tương lai

Lâm Bắc Phàm đứng giữa ruộng nhìn cảnh tượng sục sôi ngất trời này, lớn tiếng hô: “Mọi người cố gắng làm việc! Vùng đất này mọi người cũng trông thấy rồi đó, là nơi có thể sản xuất lương thực, chúng ta cũng không thiếu nước, chỉ cần trồng ra được lương thực thì mọi người đều được chia phần!"

Một lão hán đang nghỉ ngơi không nhịn được mà hỏi: “Thừa tướng đại nhân, nếu bội thu, chúng ta có thể được chia bao nhiêu lương thực?"

Mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, giơ ba ngón tay lên: “Ba phần!"

“Ba phần!” Mọi người hô lên kinh ngạc. Phải biết rằng bọn họ trồng trọt ở nước Bạch Tượng, lúc thu hoạch tốt nhất cũng chỉ có thể được chia hai phần rưỡi, lương thực còn lại đều bị triều đình và quý tộc địa chủ vơ vét hết, bộ dáng ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói, cuộc sống rất khó khăn.

Mà người tha hương cầu thực tới Đại Võ không chỉ được triều đình Đại Võ lo cơm ăn, mà lương thực bội thu còn có thể được chia ba phần!

Sống tốt hơn lúc bọn họ còn ở Bạch Tượng nhiều!

Trời ơi, vậy mà trên đời lại có chuyện tốt đẹp như thế?

Lão hán kích động hỏi: “Thừa tướng đại nhân, đây là thật sao?"

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách hùng hồn: “Hiển nhiên là thật rồi! Bản quan đường đường là thừa tướng của Đại Võ kiêm đại nguyên soái binh mã, nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao lại nói đùa như thế được?"

Mọi người lập tức reo hò nhảy múa.

“Vậy mà lại có thể được chia ba phần lương thực, thật sự quá tốt rồi!"

“Cho nhiều quá, không cố gắng cũng không được!"

“Xem ra nhất định phải liều mạng làm thôi!"

“Cái này là chắc chắn rồi, bằng không lại có lỗi với bản thân quá!"

Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Mới có ba phần lương thực thôi, có đến mức kích động như vậy không?"

Câu nói này hình như đã hỏi đến chỗ thương tâm của dân chúng Bạch Tượng.

Lập tức có người kể khổ: “Thừa tướng đại nhân, ngươi không biết đấy thôi, chúng ta sống ở nước Bạch Tượng khổ biết bao! Mọi người vất vả cày cấy cả một năm, kết quả mười phần lương thực thì có ba phần bị triều đình thu đi! Sau đó lại có năm phần bị mấy địa chủ và quý tộc đó rút đi! Đến tay chúng ta nhiều lắm chỉ còn lại hai phần, thuộc loại ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói đó!"

“Mà thế này đã được tính là tốt lắm rồi! Nếu gặp phải thiên tai hạn hán thì càng thảm hơn! Giống như trận thảm hoại băng tuyết vừa rồi, mọi người đều thiệt hại nặng nề, kết quả triều đình còn định rút đi nửa phần lương thực, mấy ông lớn quý tộc đó cũng định rút đi nửa phần, thậm chí là một phần! Đến tay chúng ta chỉ còn lại chưa đến một phần, thế này làm sao mà sống nổi?"

"Còn có chuyện càng khiến người tức hơn nữa!"

Một người dân Bạch Tượng tức giận nói: “Bọn họ còn cướp hết sạch lương thực ở nhà ta, còn muốn áp giải ta đi trồng trọt cho bọn họ! Không cho ăn cơm còn đòi ta làm việc, thiên hạ nào có chuyện như thế?"

“Đúng đó! Bọn họ thật sự không phải con người!"

“Bây giờ nghĩ lại là hận đến nghiến răng"

“Mấy người này chính là gia súc sống trong nhân gian!"

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà lắc đầu thở dài: “Không ngờ vậy mà các ngươi lại sống khổ như thế, ta cũng không dám tưởng tượng đó là cuộc sống thế nào! Giống Đại Võ chúng ta, bình thường chỉ trưng thu một phần lương thực! Mấy người sở hữu đất đai đó cùng lắm cũng chỉ lấy ba đến bốn phần lương thực, còn lại khoảng năm đến sáu phần đều thuộc về toàn bộ hộ nông dân, nuôi một gia đình nhỏ không thành vấn đề!"

Dân chúng Bạch Tượng có hơi đỏ mắt: “Vậy mà có thể được chia nhiều lương thực như thế sao? Dân chúng Đại Võ quá hạnh phúc!"

“Năm nay quá tốt, năm nay quá tốt..."

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thở dài rồi bảo: “Bởi vì gặp phải thiên tai nên mọi người đều tổn thất nghiêm trọng! Cộng thêm Võ Tây, Giang Nam và Ký Bắc trước đây bị phiên vương gây họa, lương thực thiếu thốn, dân chúng đói khổ, cho nên triều đình chúng ta hạ chỉ, dân chúng ở ba vùng này không cần nộp thuế lương cho triều đình chúng ta! Cứ như vậy các hộ nông dân mới có thể được thêm một phần lương thực, cuộc sống cũng tốt hơn một chút!"

Đôi mắt của dân chúng Bạch Tượng lại càng đỏ hơn: “Còn có thể được chia thêm một phần? Dân chúng Đại Võ quá hạnh phúc!"

“Ngoại trừ mấy chuyện này ra, chúng ta còn dùng xi măng sửa mới lại các công trình thủy lợi, khai thông kênh đào, mở rộng tám phương pháp nông nghiệp và các loại phân bón kiểu mới... chỉ cần có thể thúc đẩy gia tăng sản xuất thì chúng ta đều làm hết!"

Đôi mắt của dân chúng Bạch Tượng đỏ đến phát tím: “Triều đình Đại Võ còn làm ra nhiều chuyện tốt như vậy cho dân chúng nữa sao, dân chúng Đại Võ thật quá hạnh phúc!"

Lúc này, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nổi lên một suy nghĩ, nếu mình là người Đại Võ thì tốt biết mấy!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm hô: “Được rồi, nói chuyện ngoài lề nhiều quá rồi, làm chậm trễ mọi người làm việc quá!

Tóm lại đều chăm chỉ làm việc cho bản quan! Lương thực mà các ngươi sản xuất ra càng nhiều thì các ngươi càng nhận được nhiều lương thực hơn!"

“Được!"

Mọi người đều phấn chấn hẳn lên, tiếp tục ra sức làm việc.

Không chỉ vì lương thực được hứa hẹn mà đồng thời cũng hy vọng mình biểu hiện xuất sắc, được triều đình nhìn trúng và trở thành người Đại Võ.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Bắc Phàm cười trộm, không tin không cám dỗ được các ngươi.

Đúng lúc này, một bóng người màu tím duyên dáng đi ra giữa ruộng.
Chương 807 Ngươi có thấy bất ngờ không?

Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn kinh ngạc nói: “Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi lại tới đây?"

Người trước mắt chính là Tử Nguyệt công chúa.

Nàng vẫn mặc y phục màu tím như cũ, trên gương mặt là một lớp voan mỏng cũng màu tím, chỉ để lộ đôi mắt hút hồn màu tím. Mặc dù không thấy rõ dung mạo, song từ dáng người của đối phương có thể thấy chắc chắn nàng là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Những người dân đến từ nước Bạch Tượng làm gì được gặp nữ nhân nào xinh đẹp như vậy? Nhất thời, bọn họ đều đứng ngây ngốc, quên mất phải làm việc.

Tử Nguyệt công chúa chầm chậm bước tới, trông nàng nhẹ nhàng như một cơn gió vậy. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Tử Nguyệt công chúa khẽ ngẩng đầu, đôi mắt màu tím khẽ chuyển động một cách nhanh nhẹn: “Đương nhiên là tới thăm Lâm đại nhân rồi, chúng ta đã xa nhau hơn một tháng nên ta nhớ lắm! Do vậy ta nhịn không được mà tới đây!"

Giọng nói dễ nghe của nàng đã khiến dân chúng nước Bạch Tượng điên đảo.

“Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi sang chỗ khác đi!” Lâm Bắc Phàm nói.

Tử Nguyệt công chúa liếc nhìn xung quanh, nàng gật đầu: “Đại nhân nói phải!"

Thế là hai người bèn rời đi, vừa đi vừa nói cười.

Dân chúng xung quanh thấy họ rời đi, không nhịn được bắt đầu thi nhau bàn luận.

“Nữ tử mặc đồ màu tím kia đẹp quá, trông cứ như tiên nữ ở trên trời vậy!"

“Đúng vậy, còn đẹp hơn tất cả nữ nhân ta từng gặp trên đời này, không biết người như thế nào mới có được nàng đây?"

“Cơ mà phải nói một điều rằng người này chắc chắn là hồng nhan tri kỷ của Lâm đại nhân! Ngươi không nhận ra hả, ánh mắt tiên nữ đó nhìn thừa tướng đại nhân ngập tràn vẻ ngưỡng mộ và tình cảm! Hai người đứng cạnh nhau thì đúng chẳng khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ, quá xứng đôi!"

“Ha ha, một nam tử như thừa tướng đại nhân thì nữ nhân khắp thiên hạ này ai mà không yêu?"

“Ngươi nói phải! Thôi đừng nghĩ nữa, mọi người tiếp tục làm việc đi thôi!"

Thời gian khoảng một chung trà trôi qua, hai người bèn tới bên bờ sông.

Xung quanh không một bóng người, Lâm Bắc Phàm bèn hỏi: “Công chúa điện hạ, lần này ngươi tới là có chuyện gì thế?"

“Quân sư, bản cung đã nói rồi mà?"

Tử Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng có hơi khiển trách, nói: “Bản cung tới đây là để thăm cái tên phụ tình nhà ngươi đó!"

Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tên phụ tình? Tại sao ngươi lại nói vậy?"

Tử Nguyệt công chúa hơi giận, nàng nói: “Quân sự, ngươi xem ngươi đi, đã đến Võ Tây nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng thông báo gì cho bản cung, trong lòng ngươi hoàn toàn không có bản cung! Bản cung phải biết được chuyện này bằng cách khác! Ngươi nói xem, ngươi không phải tên phụ tình thì là gì?"

Lâm Bắc Phàm vội vã chắp tay: “Công chúa điện hạ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Lần này ta tới Võ Tây là để thi hành công vụ, giải quyết vấn đề nước Bạch Tượng nội loạn, đồng thời thúc đẩy công cuộc sản xuất lương thực của Đại Võ, ta bận không thể phân thân được luôn ấy!"

“Hơn nữa, công chúa điện hạ còn đang bận bịu với việc phục hồi đại nghiệp ở Đại Nguyệt, đúng thật là cũng chẳng có thời gian rảnh mà quan tâm đến những thứ khác! Thế nên ta không tới làm phiền ngươi, mong công chúa điện hạ thứ tội!"

“Bản cung hiểu, thế nên bản cung mới tự mình tới đây! Quân sư đại nhân, ngươi có thấy bất ngờ không?” Tử Nguyệt công chúa khẽ ngẩng đầu lên, trông nàng đúng kiểu “mau khen ta đi”. Lâm Bắc Phàm nói một cách vui vẻ: “Đương nhiên là bất ngờ rồi! Công chúa điện hạ, ngươi có mang theo đặc sản gì đó không? Ta khá là thích vật màu vàng màu bạc hay nói cách khác là vàng và bạc! Nếu ngươi không có mấy thứ này thì đồ vật gì quý giá một chút cũng chấp nhận được! Kết bạn ta quý là ở tấm lòng, có thành ý là được, tiền nhiều hay tiền ít đều được hết!"

Tử Nguyệt công chúa bực mình: “Quân sư, bản cung vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi mà ngươi chỉ nhớ đến tiền! Chẳng lẽ trong mắt ngươi bản cung còn chẳng quan trọng bằng tiền hay sao? Ngươi thích tiền đến vậy à?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi hiểu lầm rồi, ta không thích tiền, ta không có hứng thú với tiền!"

Tử Nguyệt công chúa hoang mang vô cùng: “Ngươi không thích tiền?"

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Đúng vậy, bởi vì ta thích người có tiền!"

Tử Nguyệt công chúa: “..."

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Kiểu nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa có tiền như công chúa đây là ta thích nhất đấy!"

Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Quân sư, ngươi đúng là dẻo miệng, bản cung nghe mà thích vô cùng! Ngươi biết nói chuyện như vậy, miệng ngọt như kẹo kéo, chắc đã lừa được không ít nữ nhân đâu nhỉ?” Lâm Bắc Phàm tỏ ra vô tội: “Công chúa điện hạ, ngươi lại hiểu lầm nữa rồi! Một nam nhân như ta thì cần gì phải lừa ai? Nữ nhân đều là thiêu thân lao đầu vào lửa, ta có muốn ngăn cũng không ngăn được!"

Nhớ đến những người đẹp trong nhà Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bèn gật đầu.

“Nhất là nữ nhân nào đó..."

Lâm Bắc Phàm đưa mắt nhìn: “Lúc nào cũng làm trái với ý muốn của ta, động chân động tay còn động cả miệng với ta, đến cơ hội phản kháng ta cũng không có, chỉ đành bó tay chịu chết!"

“Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa hô lên, gương mặt nàng đầy vẻ xấu hổ, song lại xinh đẹp vô cùng.

“Chẳng lẽ ta nói sai hay sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Tử Nguyệt công chúa hừ một tiếng, nói: “Quân sư, ngươi nói không sai! Có điều ngươi cũng nhắc nhở bản cung rồi đấy!"

Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Ta nhắc nhở ngươi cái gì?"

“Nhắc nhở bản cung làm những chuyện mình nên làm!"

Tử Nguyệt công chúa lại bổ nhào đến ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm.

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm kiểu cuộc đời này không còn gì luyến tiếc, nữ nhân này lại tiếp tục rồi!

Lần nào nàng cũng gấp gáp như vậy, chẳng cho hắn cơ hội lựa chọn! Thôi vậy, hắn không phản kháng được, chỉ đành hưởng thụ thôi!

Hừ! Nếu không phải hắn cần che giấu tu vi thì làm gì có cơ hội cho nàng ra tay? Hai người bèn ôm nhau một lúc rồi mới lưu luyến tách ra.
Chương 808 Nữ nhân kia có tài đức gì?

Tử Nguyệt công chúa nói đến chuyện của Đại Nguyệt, hiện giờ mọi thứ đều đang tiến triển thuận lợi.

Nàng dẫn binh mã của mình đi gây rối khắp nơi khiến vương triều Đại Nguyệt phải bận bịu đi dẹp loạn, tình hình trong nước rối như một mớ tơ vò, thế cục dần dần mất khống chế.

Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn cười: “Công chúa điện hạ, đây đúng là một thế cục tốt, ngày phục hồi Tà Nguyệt không còn xa nữa!"

"Quân sư nói phải! Nếu như không có thế lực bên ngoài gây ảnh hưởng thì bản cung tin rằng trong vòng nửa năm nhất định sẽ lật đổ vương triều Đại Nguyệt, phục hồi Tà Nguyệt ta!” Tử Nguyệt công chúa nói. Lâm Bắc Phàm liên tục khen hay.

“Tới khi ấy, bản cung chính là nữ đế của vương triều Tà Nguyệt, còn quân sư chính là thân vương của Tà Nguyệt, hoàng phu của bản cung! Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng Tà Nguyệt, sau đó sinh thật nhiều hoàng tử, hoàng tôn! Quân sự, chúng ta sinh mười đứa luôn, ngươi thấy thế nào?” Tử Nguyệt công chúa say mê. Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi: “Công chúa điện hạ, ngươi nghĩ hơi xa rồi đó, tính đến cả chuyện con cái luôn rồi!"

Gương mặt Tử Nguyệt công chúa tỏ vẻ nghiêm túc: “Quân sư, bản cung không thể không suy nghĩ! Hoàng thất Tà Nguyệt chúng ta huyết mạch ít ỏi, chuyện nối dõi duy trì giống nòi chỉ đành dựa vào chúng ta thôi!” Lâm Bắc Phàm lại càng đổ mồ hôi hơn nữa: “Thế thì cũng đâu cần phải sinh nhiều như vậy, hai ba đứa thôi là đủ rồi!"

“Bắt buộc phải sinh nhiều như vậy! Không những vì hoàng thất Tà Nguyệt mà còn vì một nguyên nhân quan trọng nữa!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nguyên nhân gì?"

Tử Nguyệt công chúa vuốt ve gò má của Lâm Bắc Phàm, nói: “Quân sư, ngươi là nam nhân ưu tú nhất, thông minh nhất mà bản cung từng gặp! Huyết mạch của ngươi xuất sắc như vậy, nhất định phải truyền lại, thế nên chúng ta phải sinh thật nhiều con!"

Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi hột, hắn cảm giác mình đã biến thành một con heo, không khỏi thở dài một hơi trong lòng.

Một mỹ nam tử ưu tú như hắn đến chuyện hôn nhân cũng không được tự do, đúng là khó khăn cho hắn quá rồi! Hai người tiếp tục nói chuyện, bàn đến chuyện của nước Bạch Tượng.

Tử Nguyệt công chúa dời ánh mắt: “Quân sư, chuyện nước Bạch Tượng thực sự đơn giản như vậy thôi sao? Bản cung không tin đâu, chút chuyện nhỏ này mà còn phải phiền đến ngươi, cứ phái một quan viên tới xử lý là được rồi!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Công chúa điện hạ, ngươi đúng là quá hiểu ta rồi! Đương nhiên không chỉ có nguyên nhân này, để ta nói cho ngươi hay, song ngươi không được nói cho ai khác biết đâu đấy!"

“Quân sư mau nói đi, bản cung tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu!” Tử Nguyệt công chúa ló đầu tới với vẻ tò mò...

Thế là Lâm Bắc Phàm bèn nói kế hoạch thôn tính Bạch Tượng ra.

Tử Nguyệt công chúa nghe xong thì không khỏi thán phục: “Đúng là quân sư có khác, kế sách như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra cho được! Mặc dù kế hoạch vừa mới bắt đầu nhưng bản cung đã có dự cảm chắc chắn chuyện này sẽ thành công!"

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hắn gật đầu.

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa lại bắt đầu đố kị: “Nữ nhân kia có tài có đức gì mà có thể khiến quân sự giúp đỡ nàng như vậy?"

Nữ nhân mà nàng nhắc đến tất nhiên là nữ đế rồi.

“Dẫu sao thì hiện giờ nói kiểu gì ta cũng là thần tử của Đại Võ, hưởng bổng lộc của vua thì phải giúp vua san sẻ nên tất nhiên ta phải cống hiến cho nữ đế rồi! Hơn nữa hai năm nay nữ đế đối xử với ta rất tốt, ta cũng nên giúp nàng làm vài chuyện chứ!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Quân sư, ngươi nói không sai! Nhưng hiện giờ ngươi phải cẩn thận hơn nữa, bởi vì công lao mà ngươi lập được là quá lớn, ngươi không những được làm thừa tướng mà còn được làm cả đại nguyên soái của Đại Võ, thậm chí là vương gia, giờ chẳng còn phần thưởng nào có thể thưởng cho ngươi nữa rồi! Người ta hay nói công cao chấn chủ, đây không phải một câu bông đùa thôi đâu! Từ xưa đến nay trong các triều đại, người có thể leo lên đến vị trí này đều không có kết cục tốt đẹp!"

“Hơn nữa ngươi lại còn đắc tội các quan văn võ trong triều, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Những điều này ta đều biết, ta sẽ cẩn thận!”Hắn vẫn luôn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, thế nên lúc nào hắn cũng chuẩn bị bài chuồn.

“Người ngươi phải cẩn thận nhất chính là nữ nhân kia, coi bộ nàng không hề đơn giản đâu!"

Tử Nguyệt công chúa nói: “Mặc dù bản cung chỉ mới gặp nàng một lần, song trực giác mạnh mẽ của bản cung nói với bản cung rằng nữ nhân đó tuyệt đối không thể xem thường!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, càng ngày thời gian hắn và nữ đế ở cạnh nhau càng nhiều hơn, điều này cũng khiến Lâm Bắc Phàm dần dần nhận ra rằng nữ đế thực sự không hề đơn giản, coi bộ nàng rất khác so với vẻ bề ngoài của mình.

Nàng không hề ngốc nghếch như người ngoài hay đồn.

Có một vài chuyện đúng là nàng xử lí rất không hay, song có vài chuyện nàng lại làm rất đến nơi đến chốn. Nàng là kiểu lơ là chuyện nhỏ, thông minh chuyện lớn.

Nhất là trong việc tiêu diệt ba vị phiên vương, biểu hiện của nàng càng lúc càng thông minh lanh lợi hơn, rất nhiều chuyện nàng đều xử lý rất ổn thỏa.

Nữ đế cũng hay có những sách lược trùng hợp với hắn trong việc xử lý đại sự của quốc gia. Hiện giờ, chuyện ngu ngốc nhất mà nàng làm đó chính là quá tham luyến nam sắc. Lâm Bắc Phàm vuốt ve gương mặt của mình.
Chương 809 Qua cầu rút ván

Bất cứ một hoàng đế thông minh nào đều sẽ có thuật đế vương khiến cho triều đình ổn định, như vậy thì mới có thể nắm vững quyền lực, khiến bách quan văn võ phải làm việc cho mình.

Dù có yêu thích một người đến mức độ nào đi chăng nữa thì vẫn phải giữ được sự ổn định ấy để tránh bị mất đi quyền lực.

Kết quả nữ đế thì hay rồi, nàng ném tất cả quyền lực của mình cho hắn. Thừa tướng là hắn, nguyên soái là hắn, đến cả vương gia cũng là hắn.

Nữ đế đã cho hắn quá nhiều, nhiều đến mức khiến da đầu hắn tê dại.

Nếu như hắn thực sự là một quyền thần tham lam quyền lực thì nữ đế đã xong đời từ lâu rồi!

“Quân sư, Đại Võ không an toàn một chút nào cả! Chỉ có Tà Nguyệt mới là nơi để về mãi mãi của ngươi mà thôi!” Tử Nguyệt công chúa nói.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Công chúa điện hạ, ta biết rồi!"

Nếu sau này thực sự phải đánh bài chuồn thì Tà Nguyệt cũng là một chỗ không tồi. Điều duy nhất hắn phải đối phó chính là Tử Nguyệt công chúa.

Nữ nhân này quá tham lam, còn đòi sinh đến mười đứa con, như thế thì làm sao ta sinh nổi?

Lúc này tại nước Bạch Tượng, do đã có hai trăm vạn người rời đi nên hiện giờ, đất nước này chỉ còn lại ba trăm vạn người dân.

Những người ở lại đều là những người có khá nhiều tài sản, đồng thời cũng là những người an phận, biết giữ mình. Trong đợt bạo loạn lần này, bọn họ không hề gây chuyện, chỉ bo bo giữ mình.

Hiện giờ những bạo dân đều đã rời đi, bọn họ cứ suy nghĩ một cách ngây thơ rằng bạo loạn đã qua, bọn họ phải bắt đầu một cuộc sống mới.

Bọn họ cho rằng bản thân bọn họ không phản kháng, không gây sự là quốc vương sẽ đối xử tốt với bọn họ. Thậm chí có vài người còn vui mừng, những bạo dân gây chuyện đã rời đi đồng nghĩa với việc số người cạnh tranh lợi ích với bọn họ cũng giảm đi, cuộc sống của bọn họ sẽ càng tốt hơn, càng sung túc hơn.

Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại là những kẻ ngốc nghếch và vô cùng ngây thơ!

Lúc này, một đội binh sĩ do một tướng lĩnh dẫn đầu xông vào một gia đình giàu có.

Chủ nhà ngơ ngác, sau đó thì phẫn nộ: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đang xâm phạm nhà dân đấy, điều này là phạm pháp đấy các ngươi có biết không? Cẩn thận ta tới nha môn tố cáo các ngươi bây giờ!"

Vị tướng lĩnh kia cười một cách lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đó mà tố cáo, đây là mệnh lệnh của bệ ha!"

“Gì cơ? Mệnh lệnh của bệ hạ?"

Trong lòng chủ nhà bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Thế bệ hạ muốn làm gì?"

“Muốn làm gì à?"

Vị tướng lĩnh kia lớn giọng nói: “Nhà các ngươi có thứ gì đáng tiền thì đều giao hết ra cho bản quan!"

“Quan lão gia, thứ đáng tiền ư?"

Chủ nhà lập tức kể khổ: “Sau trận thiên tai vừa rồi, nhà ta làm gì còn thứ gì đáng tiền chứ? Thứ đáng tiền duy nhất chính là căn nhà này rồi!"

“Xem ra ngươi không có ý định giao đồ ra, lục soát cho bản quan!” Vị tướng quân kia phất tay.

Tiếp đó, có mười bốn binh lính xông vào tiến hành lục soát. Bọn họ tới từng phòng một, thậm chí mỗi một ngăn tủ cũng không bỏ qua.

Thế là rất nhanh sau đó, bọn họ lục soát được một hòm bạc vụn nho nhỏ.

“Đem đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.

Chủ nhà sốt sắng vô cùng, hắn ta vội vã xông đến ngăn cản: “Không được đem đi, đây là tiền dưỡng lão của mẹ ta, là tiền bảo đảm sinh mạng, các ngươi lấy đi thì nhà ta biết phải làm sao?"

“Cút ra!” Một binh lính đá cho hắn ta một cái, hắn ta bèn ngã chổng vó.

Tiếp đó, bọn họ lại lục soát được hai tấm chăn bông và một vài chiếc áo bông.

“Mang đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.

Chủ nhà đang ngã chổng vó lại càng sốt sắng hơn: “Cái này cũng không được lấy, giờ đang là mùa đông lạnh giá, nếu các ngươi lấy hết chăn bông áo bông thì cả nhà ta sẽ chết cóng mất!"

“Cút!” Binh lính lại đạp cho hắn ta một cước, chủ nhà lại ngã phịch xuống. Tiếp đó, bọn họ lục soát được một vại gạo.

"Mang di!"

Chủ nhà sốt sắng: “Không được lấy cái này, nhà ta chỉ còn chút xíu gạo này thôi! Các ngươi mà lấy đi thì cả nhà ta sẽ chết đói! Quan lão gia, xin ngươi đó, tha cho chúng ta một con đường sống với!"

“Cút ra!"

Tiếp đó, bọn họ lại lục soát thêm được rất nhiều đồ có giá trị, tất cả đều được mang đi.

Chủ nhà cứ ngăn cản hết lần này đến lần khác, ngã đến mức đầu rách máu chảy, mặt mũi xanh tím sưng húp, song vẫn không thể ngăn cản được.

Cuối cùng, vị tướng lĩnh kia bắt đầu thấy bực mình, hắn ta lôi thanh đao giắt bên eo ra rồi kề bên cổ chủ nhà, nói: “Ngươi còn dám lắm lời nữa thì ngươi, và cả vợ con ngươi đều sẽ rơi đầu!"

“Ta... ôi chao!” Chủ nhà nhìn những người nhà của mình, hắn ta bèn từ bỏ đấu tranh.

Sự việc này xảy ra khắp trên đất nước Bạch Tượng.

Quan lại dẫn đầu cướp bóc, giành đi hết những thứ đáng tiền của dân chúng.

Những kẻ nào phản kháng hay không phối hợp thì đều bị áp giải đến đại lao hoặc bị quan viên, binh lính đánh đập, chửi mắng, thậm chí có nhiều người dân đã bị đánh chết.
Chương 810 Hết đường sống

Những người dân ở lại nước Bạch Tượng không thể ngờ được chuyện này. Ban đầu bọn họ còn tưởng trận bạo loạn đã kết thúc, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ đến, nhưng kết quả thứ chờ đón bọn họ lại là một cơn ác mộng, tất cả những thứ có giá trị trong tay bọn họ đều bị cướp bằng hết, vì thế mà rất nhiều người đã phá sản. Trận thiên tai không khiến bọn họ chết, kết quả bọn họ lại chết dưới tay một triều đình thối nát. Trong lòng bọn họ phẫn nộ vô cùng, đồng thời bọn họ cũng rất hối hận.

“Quốc vương quá tàn bạo, vậy mà hắn ta lại dám đối xử với chúng ta như vậy, đúng là khiến người ta phải phẫn nộ!"

“Biết trước thì ta đã theo đám người kia chạy tới Đại Võ rồi!"

“Đúng vậy đó, bọn họ tới Đại Võ còn có cơm ăn, hiện giờ chúng ta đến cơm cũng chẳng được ăn nữa rồi!"

"Khi ấy chúng ta chế giễu bọn họ rời bỏ quê hương đi làm ăn mày! Giờ mới nhận ra cách làm của bọn họ là đúng, còn chúng ta mới là những người sai, chúng ta mới là những kẻ ngốc nghếch, đúng là vô cùng ngốc nghếch!"

"Hiện giờ những người đó đều đi hết rồi, ai thay chúng ra ra mặt đây?"

Cùng lúc đó, châu báu vàng bạc, những tài nguyên từ khắp nơi trong nước đều được tập trung tại hoàng cung. Bạch Tượng vương nhìn số vàng bạc châu báu chất thành núi mà chau mày: “Mới được chút đỉnh này thôi sao? Còn kém nhiều lắm! Nếu trong ba tháng không tích góp đủ cống phẩm, Đại Võ mà tức giận và phái binh tới đây thì..."

Có quan viên ở phía dưới hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi, thực sự không còn lục soát thêm được gì nữa! Mọi người vừa mới trải qua thiên tai, tài vật hạn hẹp, cực kì khó khăn..."

Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Nếu đã không lục soát được gì nữa thì bảo bọn họ đi làm việc, làm ra cho bản vương! Bất kể thế nào cũng phải góp đủ cống phẩm trong vòng ba tháng cho bản vương! Bằng không bản vương giữ bọn họ lại để làm gì?"

“Vâng thưa bệ hạ"

Thế là binh mã của triều đình Bạch Tượng lại tiếp tục hành động.

Lần này bọn họ không thu thập tài vật mà là bắt dân chúng, áp giải họ đi làm việc, Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần có năng lực làm việc là đều bị bắt đi làm hết. Mỗi ngày đều làm bảy, tám canh giờ, những người dân cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Còn về đồ ăn thì mỗi ngày bọn họ được một bữa cám bã đã là rất may mắn rồi, hơn nữa số cám bã đó còn trộn lẫn cả bùn đất.

Cũng bởi thế mà rất nhiều người đã kiệt sức, chết vì đói.

Những người dân còn sót lại thấy hối hận vô cùng.

“Biết sớm vậy ta đã tới Đại Võ rồi! Nghe đâu Đại Võ đối xử với đồng bào chúng ta rất tốt, chỉ cần mọi người cố gắng làm việc thì chắc chắn sẽ có đủ cơm để ăn! Nếu như thu hoạch được nhiều lương thực còn có thể nhận được ba mươi phần trăm số lương thực đó!"

“Đúng vậy đấy, giờ ta hối hận chết mất, ở nơi này đến một miếng cơm cũng chẳng có mà ăn!"

“Đúng vậy, tới Đại Võ chúng ta còn được làm người, ở đây thì làm chó cũng chẳng bằng!"

“Chúng ta cũng tới Đại Võ đi!"

Thế là rất nhiều người dân Bạch Tượng không thể chịu khổ được nữa và len lén trốn tới biên cương, đi về hướng Đại Võ.

Thế nhưng triều đình Bạch Tượng đã có chuẩn bị từ lâu, bọn họ đóng cổng thành, phong tỏa tất cả các con đường, phái binh lính canh giữ nghiêm ngặt, đúng là đường lên trời xuống đất cũng chẳng có.

“Tất cả đều bị phong tỏa rồi, chúng ta không chạy trốn được rồi sao?"

“Thực sự hết đường sống rồi ư?"

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đợi chết?"

“Ta không muốn vậy đâu!"

Dân chúng Bạch Tượng tuyệt vọng!

Bạch Tượng vương hùng hổ đứng trên tường thành, lớn giọng nói: “Trở về hết cho bản vương! Nếu còn dám tiến lên một bước thì đừng trách bản vương không khách khí"

“Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!” Binh lính Bạch Tượng giơ khiên, đồng thanh nói.

Một người dân nghiến răng nói: “Hay là... chúng ta tạo phản luôn đi!"

“Các ngươi còn dám tạo phản cơ à?” Bạch Tượng vương bị chọc phải nỗi đau, hắn ta tức giận gào lên: “Mấy tên dân đen không biết tốt xấu nhà các ngươi! Các ngươi vẫn chưa nhận đủ bài học đây mà, giết cho bản vương, một tên cũng không được chừa lại!"

“Vâng thưa bệ hạ"

Các binh lính của Bạch Tượng bèn ra tay với những người dân ở trước mắt.

Sau một trận mưa máu, tất nhiên là triều đình giành chiến thắng, những người dân phản kháng đều biến thành những thi thể lạnh lẽo, ngã xuống trong vũng máu, khung cảnh khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Sắc mặt Bạch Tượng vương rét lạnh: “Sau này ai còn dám lại gần cổng thành nữa sẽ giết không tha!"

“Vâng thưa bệ hạ” Thế là để đề phòng dân trong nước phất cờ khởi nghĩa, làm lay động quyền thống trị của mình, Bạch Tượng vương bèn thực thi chính sách cai trị độc đoán, phàm là những kẻ không tuân thủ quy định, có ý đồ tạo phản là hắn ta sẽ giết bằng sạch, không chừa ai cả.

Dưới tình hình ấy, các nơi trên Bạch Tượng thỉnh thoảng đều sẽ phản kháng, song cuộc đấu tranh của bọn họ đều bị đàn áp. Cuộc sống của những người dân tại Bạch Tượng càng lúc càng khó khăn, bọn họ đang ở trong màn lửa và không hề nhìn thấy hi vọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom