-
Chương 891-895
Chương 891 Xong rồi
Sau khi đọc xong phong thư này, Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi: "Nữ nhân kia thật đáng ghét! Biết rõ vinh nhục trẫm không thể từ chối được sự hấp dẫn như vậy mà còn muốn nhắc tới! Rõ ràng là đã biết rõ trẫm rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế hít sâu vài hơi, ôm tinh thần hy sinh không hề sợ hãi nói: "Được rồi, vì Tà Nguyệt, của cá nhân ta là cái gì chứ? Không phải là gọi nàng một tiếng tỷ tỷ thôi sao, ta chấp nhận!"
Tử Nguyệt nữ đế lập tức viết thư, hồi âm nữ để cách xa ngàn dặm.
Sau khi nữ đế đọc xong phong thư này, đắc ý cười rộ lên: "Dù sao thì ngươi vẫn phải cúi đầu trước trẫm, ha ha!"
Vì thế, hai vị nữ đế thương nghị chi tiết về việc liên minh thông qua thư tín, xác định phương án cuối cùng.
Khi Lâm Bắc Phàm biết chuyện này, hắn ngơ ra: "Hai nước liên minh? Sao ta không biết việc này?"
Tử Nguyệt nữ đế cười tủm tỉm nói: "Quân sự, đương nhiên là ngươi không biết! Bởi vì, đây là chuyện mà trẫm thương lượng với nữ nhân kia!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng hoảng sợ: "Cái gì? Hai người các ngươi tự mình thương nghị?"
Tử Nguyệt nữ đế gật đầu: "Đúng vậy!"
Lâm Bắc Phàm bị sốc nặng, hai nữ nhân không đội trời chung này, bề ngoài nữ nhân trông có vẻ không có bất kỳ liên quan gì, vậy mà sau lưng lại liên hệ với nhau, còn thương nghị chuyện liên minh...
Lâm Bắc Phàm cảm thấy đằng sau dường như che giấu bí mật to lớn mà hắn không biết. Sự lạnh lẽo dâng tràn trong lòng!
Hắn hỏi: "Hai người liên lạc như thế nào?"
Tử Nguyệt nữ đế nói: "Đương nhiên là liên lạc thông qua thư!"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Hai người nói gì trong thư, có thể nói cho ta biết không?"
"Bọn ta đã nói rất nhiều chuyện trong thư, nhưng..."
Ánh mắt của Tử Nguyệt nữ đế nhìn qua, mang theo ý cười khó nói: "Đây là bí mật giữa hai người bọn ta, sẽ không nói cho quân sự đâu!"
Lâm Bắc Phàm ngứa ngáy không thể chịu nổi!
Không biết, trong lòng sẽ vô cùng không yên!
Giống như bị hai nữ nhân này tính kế ở sau lưng!
"Rốt cuộc hai người nói cái gì, nói với ta đi, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu: “Không thể nói được!"
"Bệ hạ, người cứ nói đi! Ngươi đã nói ta chính là quân sư mà ngươi tín nhiệm nhất! Bây giờ ngay cả một chút bí mật cũng không thể nói ra, chẳng lẽ ngươi đã không tin tưởng ta nữa rồi sao?" Lâm Bắc Phàm giả bộ đáng thương nói. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt nữ đế không nhịn được cười.
"Quân sư, không phải trẫm không muốn nói cho ngươi biết mà là nữ nhân kia không cho trẫm nói cho ngươi biết! Vì vậy, nếu ngươi thực sự muốn biết, hãy hỏi nữ nhân đó! Quân sư, ngươi ở Tà Nguyệt đủ lâu rồi, nên về Đại Võ đi thôi!"
"Nhưng mà, bây giờ ta không muốn trở về, ta luyến tiếc ngươi!" Lâm Bắc Phàm giả bộ thâm tình nói.
Bình thường chiêu này rất có tác dụng, nhưng bây giờ ...
“Không trở về không được!"
Tử Nguyệt nữ đế kiên quyết nói: "Nếu ngươi không trở về, lương thực mà nữ nhân kia hứa hẹn sẽ không được đưa đến! Vì vậy, ngươi phải trở về! Vì Tà Nguyệt, vì trẫm, ngươi nhất định phải trở về!"
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: "Bệ hạ, chỉ vì chút đồ này đã đem bán ta rồi sao?"
"Cái gì mà chỉ có chút đồ này, đó là rất nhiều thứ được chưa! Nếu như không phải nữ nhân kia cho quá nhiều, trẫm cũng không nỡ để quân sự rời đi! Nhưng ngày tháng còn dài, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội ở chung"
Tử Nguyệt nữ đế dịu dàng nói, lôi kéo Lâm Bắc Phàm đi về phía long tháp.
"Bệ hạ, người muốn làm gì?" Lâm Bắc Phàm khó hiểu.
"Quân sư, ngươi sắp phải trở về rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian kéo dài huyết mạch, vương triều không thể vô hậu!" Tử Nguyệt nữ đế vội vàng nói.
Lâm Bắc Phàm ngơ ra: "Nhưng bây giờ là ban ngày mà!"
"Chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Lâm Bắc Phàm oai phong lẫm liệt nói: "Bệ hạ, người hiểu lầm rồi! Ý ta là bất kể ngày hay đêm, ta đều chuẩn bị sẵn sàng, cúi đầu tận tụy vì ngươi cho đến chết thì thôi"
Mất một tuần, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng đã trở về kinh thành Đại Võ.
Ngày trở về, hắn lập tức vào cung diện thánh.
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt tức giận mà không có chỗ đánh, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Ái khanh, cuối cùng ngươi cũng đã trở về!"
Lâm Bắc Phàm khó hiểu: "Bệ hạ, người có ý gì vậy?"
Nữ để giận dữ nói: "Ái khanh, ngươi nhìn ngươi đi, từ khi rời khỏi kinh thành cho đến bây giờ đã một tháng rưỡi rồi! Theo lý mà nói, sau khi tham gia đại điển Tà Nguyệt phục quốc ngươi nên trở về rồi chứ, kết quả đã trì hoãn thêm nửa tháng, ngươi đáng tội gì đây?"
Lâm Bắc Phàm cười khổ, thở dài: "Bệ hạ, chỉ trách Tử Nguyệt nữ đế nhiệt tình quá mức! Nàng cảm kích sự trợ giúp của vị thần và Đại Võ cho nên giữ lại nhiều ngày, thịnh tình khoản đãi, thần cũng hết cách!"
Nữ đế ha hả cười lạnh: "Đúng vậy, quả thật là rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức lăn giường luôn rồi!"
Chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra!
Hình như nữ đế đã biết chuyện gì đó!
Sau đó, lời nói của nữ đế quả nhiên đã chứng thực suy nghĩ của hắn.
"Đừng tưởng rằng trẫm không biết, vị Tử Nguyệt nữ đế kia từng là hoa khôi đệ nhất kinh thành, đồng thời cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi, Tử Nguyệt cô nương, đúng không?" Nữ đế quát.
Lâm Bắc Phàm càng hoảng hốt hơn, nữ đế quả nhiên đã biết rồi!
Chuyện của mình và Tử Nguyệt nữ đế, nói nhỏ thì là đôi bên đều có tình cảm, nói lớn chính là bán nước cầu vinh!
Dù sao thì bọn họ một người là trọng thần của Đại Võ, người còn lại là công chúa của nước khác, thân phận đều khá là nhạy cảm.
Hai người thông đồng với nhau không thể không khiến người ta hoài nghi.
Xong rồi, tiếp theo phải làm sao đây?
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Bắc Phàm là: Hay là trốn đi!
Chương 892 Lực lượng bí mật của thái tử Đại Hạ
Nữ để tiếp tục tức giận nói: "Các ngươi giỏi lắm, lại dám thông đồng với nhau sau lưng trẫm"
Lâm Bắc Phàm liếc qua: "Bệ hạ, lời này có chút quá đáng rồi!"
“Thật ra, vi thần xác lập quan hệ với nàng trước, ngươi mới là người đến sau!"
Nữ đế tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi còn dám ngụy biện?"
Cổ Lâm Bắc Phàm duỗi thẳng, heo chết không sợ nước sôi nói: "Bệ hạ, nếu ngươi đã biết quan hệ giữa ta và Tử Nguyệt nữ đế, muốn giết muốn lăng trì tùy ý ngươi, thần tuyệt đối sẽ không sợ hãi!"
"Được được được... Đây là ngươi nói đấy nhé!"
Nữ để chỉ vào Lâm Bắc Phàm, tức giận đùng đùng nói: "Trẫm sẽ phạt ngươi... Trẫm sẽ phạt ngươi.."
Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ tức giận của nữ đế, trong lòng Lâm Bắc Phàm vô cùng thấp thỏm và phức tạp.
Chẳng lẽ, quan hệ của hai chúng ta cứ như vậy mà bị cắt đứt sao?
Mặc dù trước đây hắn đã tưởng tượng rất nhiều cảnh chạy trốn nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ giống như bây giờ, luyến tiếc như vậy.
Không phải luyến tiếc vinh hoa phú quý, quan lớn nhiều bổng lộc, mà là luyến tiếc người trước mắt! Hay là mình cứ tức giận, táo bạo đến mức có thể làm bất cứ điều gì, xài một chiêu bá vương ngạnh thượng cung, thuyết phục nàng triệt để?
Đúng lúc này, ngón tay nữ đế chỉ về phía chồng tấu chương cao xếp chồng lên nhau ở bàn bên cạnh, nói: "Trẫm muốn phạt ngươi, trong vòng một tuần tới đều phải phê duyệt tấu chương cho trẫm, không phê xong thì không được trở về!"
Lâm Bắc Phàm: "Hử?"
Cả người hắn đều ngơ ra rồi!
Hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn rồi, thậm chí còn chuẩn bị phóng thích nội tâm tà ác, xài tuyệt chiêu bá vương ngạnh thượng cung, kết quả nữ đế lại phạt hắn...
Phê duyệt tấu chương?Không phê xong thì không được trở về? Đây mà gọi là phạt gì?
Đây là công việc hàng ngày của hắn, phạt sao?
Chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi!
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Nữ đế tức giận nói: "Nếu không thì thêm một tuần nữa?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: "Không không không... Đủ rồi! Đa tạ bệ hạ khoan dung, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
"Nếu đã biết rồi còn không mau tới làm việc?" Nữ để đứng dậy, tức giận nói.
"Ò... Được rồi, thần đến ngay!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm bắt đầu công việc quốc sự nặng nề.
Tấu chương cũ kia nhiều lên, chất đống trên bàn, rải đầy trên mặt đất, Lâm Bắc Phàm thấy mà da đầu tê dại.
Hắn nghi ngờ những tấu chương này đều là nữ để đặc biệt để lại cho hắn xử lý, trừng phạt hắn đã 'lưu tình' ở Tà Nguyệt.
Mà lúc này, nữ đế lại ở phòng cách vách, đang lựa chọn mũ phượng và trang sức kết hợp cho đại hôn lần này. Mỗi một món trang sức, mỗi một chi tiết nhỏ, nàng đều phải tự mình xem qua, chọn lựa cho đến khi hài lòng mới thôi.
Tuy trông có vẻ vô cùng rườm rà nhưng nữ đế không hề cảm thấy rườm rà, lại còn vui vẻ làm chuyện này, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng thuộc về thiếu nữ.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì tâm trạng có chút nhộn nhạo, kìm lòng không đậu mà đi tới.
Nữ đế trừng mắt một cái, nói: "Phê duyệt xong tấu chương rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Vẫn chưa!"
"Vậy còn không tiếp tục đi? Trẫm nói cho ngươi biết, nếu không phê xong, trẫm tuyệt đối sẽ không thả ngươi trở về!" Nữ đế hừ lạnh rồi nói.
Trên tay cầm hai cái trâm vàng tinh xảo, đang so sánh xem cái nào đẹp hơn trong hôn lễ, dùng cái nào thì tốt hơn.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nhìn nữ đế rồi nghiêm túc nói: "Bệ hạ, người thật đẹp!"
Một lời khen ngợi không kịp đề phòng như thế đã khiến nữ đế bối rối, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên một chút. Trong lòng rõ ràng đang cảm thấy rất ngọt ngào, lại cắn răng trừng mắt nói: "Lẻo mồm lẻo mép, nói năng ngọt xớt! Trẫm nói cho ngươi biết, đây cũng không phải mấy tiểu cô nương không hiểu rõ thế sự kia, dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy!"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất ấm ức: "Bệ hạ, ta lừa ai cũng không lừa được ngươi! Ngay cả chuyện của ta và Tử Nguyệt nữ đế cũng bị ngươi biết rõ ràng! Cuộc sống của ta... không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi!"
"Vậy cũng đúng"
Nữ đế vô cùng đắc ý: "Dưới trời cao, không có người nào hiểu rõ ngươi hơn trẫm! Được rồi ái khanh, mau tới giúp trẫm xem một chút, ngày đại hôn đeo trâm vàng nào thì phù hợp?"
"Vô cùng vui vẻ cống hiến sức lực, bệ hạ yêu quý của ta!" Lâm Bắc Phàm lập tức ngồi xuống, một tay ôm cái eo nhỏ của nữ đế, tay kia đi theo nữ để chọn trâm vàng.
Nữ đế tựa đầu vào vai Lâm Bắc Phàm, nụ cười trên mặt càng hạnh phúc hơn.
Lúc này, Đại Võ vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, yên bình an ổn.
Tà Nguyệt vương triều liên minh với Đại Võ, nhận được rất nhiều viện trợ từ Đại Võ, bây giờ cũng đã ổn định, phát triển theo hướng có lợi.
Nhưng những nơi khác vẫn binh hoang mã loạn, vô cùng lộn xộn.
Lúc này, một tin tức khiến cho người ta kinh ngạc được truyền đến từ Đại Hạ, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đã thuận lợi trở lại Đại Hạ.
Vốn dĩ thế lực của hắn ta trên triều đình đã bị những người khác phân chia gần xong rồi, nhưng sau lưng hắn ta vậy mà lại còn có một lực lượng thần bí khác.
Lực lượng này là hoàng đế Đại Hạ lén để lại cho hắn ta, vẫn ẩn nấp trong dân gian, không tùy tiện sử dụng.
Ngoại trừ một vài người giới hạn, còn lại không ai biết hết.
Lực lượng này rất bí ẩn nhưng cũng rất cường đại.
Thái tử Đại Hạ đã dựa vào lực lượng này để trở lại Đại Hạ.
Chương 893 Nội chiến Đại Hạ, liên quân lần 2
Vừa trở về Đại Hạ, hắn ta lập tức triển khai con đường tàn sát đẫm máu.
Người nào không phục hắn ta, đối nghịch với hắn ta, không cần biết đối phương có thân phận gì hay lai lịch gì, cho dù là hoàng thân quốc thích, cho dù đệ đệ của mình thì hắn ta vẫn sẽ tàn sát ngay lập tức, không chút nương tay.
Trong một vương phủ, một hoàng tử Đại Hạ mặc mãng bào, nhìn thi thể máu chảy đầm đìa khắp nơi, giận dữ quát người trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen phía trước: "Hoàng huynh, bản cung chính là đệ đệ ruột của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết?"
"Tất nhiên! Thiên tử phạm pháp, xử như thứ dân!"
Hoàng tử Đại Hạ giận dữ gào thét: "Bản cung phạm sai lầm gì?"
"Ha, sắp chết rồi còn không hối cải?"
Ánh mắt Hạ Thiên Khung cực kỳ lạnh lùng: "Sở dĩ Đại Hạ chúng ta lưu lạc đến bước đường này chính là bởi vì các ngươi không để ý đến lợi ích quốc gia, tranh quyền đoạt lợi! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử, các ngươi đều là kẻ hại nước hại dân, các ngươi đều đáng chết! Chỉ có giết các ngươi, Đại Hạ mới có thể nghênh đón bình minh!" Hoàng tử Đại Hạ giận dữ quát: "Hạ Thiên Khung, ngươi tàn bạo như thế ắt sẽ bị báo ứng"
"Tàn bạo? Bị báo ứng?"
Hạ Thiên Khung cười thê lương: "Bản cung mặc kệ từ lâu rồi! Vì Đại Hạ, cho dù để bản cung rơi vào địa ngục vô biên thì có sao?"
Hắn ta phất nhẹ tay: "Giết... giết cho bản cung! Gà chó cũng không tha!"
"Vâng, thái tử điện hạ!"
Một đám người mặc áo giáp đen xông vào tiếp tục tàn sát. Cho dù đối phương là hoàng tử cũng quyết không bỏ qua.
Khi Hạ Thiên Khung rời đi, cả vương phủ đừng nói là người mà ngay cả một vật sống cũng không có.
Tiếp theo, Hạ Thiên Khung dẫn nhân mã của hắn tiếp tục tàn sát, cả kinh thành là một vùng gió tanh mưa máu.
Tất cả mọi người đều thật không ngờ thái tử Đại Hạ trở về lại hung mãnh như vậy. Không chỉ khống chế một lực lượng khủng bố mà còn trở nên càng ngày càng tàn bạo, không buông tha cho bất cứ một ai.
Mới vài ngày đã giết hết quan to quý nhân trong kinh thành, hơn mười vạn người đầu rơi xuống đất.
Cả kinh thành tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta buồn nôn.
Đại Hạ vì thế mà trở nên hỗn loạn hơn.
Vốn dĩ các phiên vương, hoàng tử chạy trốn kia đều có thể làm theo ý mình, công phạt lẫn nhau, nhưng bây giờ tất cả đều liên hợp lại để chống lại Hạ Thiên Khung.
"Thái tử Đại Hạ đã nhập ma rồi, không xứng làm thái tử!"
"Đúng vậy, thái tử tàn nhẫn vô đạo, Đại Hạ rơi vào trong tay người như vậy chắc chắn là cái khó của đất nước!"
"Ta phải đoàn kết với nhau! Trước tiên hạ gục Hạ Thiên Khung đã, sau đó tranh đoạt vị trí chí tôn!"
"Bản vương rất đồng ý!"
Bọn họ tạo thành trăm vạn liên quân, tiến thẳng tới kinh thành!
Hạ Thiên Khung không chút e ngại, tuy rằng hắn ta chỉ có hai mươi vạn binh mã, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch mười, vững vàng chiếm cứ kinh thành Đại Hạ, nghênh kháng địch nhân bốn phương.
Trong hoàng cung, một vị lão giả bái lạy, thành khẩn nói: "Điện hạ, chư hầu khắp nơi mang theo trăm vạn đại quân đến đây, khí thế hùng hổ, chúng ta nên tạm thời tránh lui! Thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!" Thái tử Đại Hạ thở dài: "Thầy ơi, bản cung biết ý của ngươi, nhưng chúng ta đã không còn nhiều thời gian! Đại Hạ không thể phân tách nữa, bằng không sẽ có nguy cơ mất nước! Cho nên phải giải quyết nhanh chóng, một lần cho xong!"
"Nhưng mà...” Lão giả do dự.
Thái tử Đại Hạ phất tay, vô cùng chắc chắn nói: "Thầy, ngươi không cần nhiều lời, bản cung tự có sắp xếp!"
Lão giả thở dài, không khuyên bảo nữa.
Nhìn thái tử điện hạ ở chung với mình mười mấy năm, từ sau khi trở về hình như đã thay đổi!
Nhưng lại cảm thấy chưa từng thay đổi!
Chuyện nội chiến Đại Hạ đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
"Đại Hạ... lại muốn đánh nữa sao?"
"Liên quân bảy nước mới rút lui không bao lâu lại đánh nhau trong nước mình! Hai năm qua, Đại Hạ thật sự đã gặp phải nhiều tai ương và khó khăn! Hiện vẫn có tên hoàng triều nhưng đã không còn thực lực của hoàng triều nữa rồi!"
"Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung chỉ có hai mươi vạn binh mã, lại muốn ngăn cản liên quân trăm vạn người, ta thấy có vẻ khó!"
"Đúng vậy, thái tử Đại Hạ quá nóng lòng! Hắn ta có được một thế lực ẩn giấu, nếu như từ từ phát triển có lẽ còn có cơ hội đồng sơn tái khởi! Nhưng mà, hắn ta đã giết người ở kinh thành một lần, đắc tội với tất cả mọi người, không thể cứu chữa nữa rồi!"
"Sau khi trận chiến này chấm dứt, cho dù bảo toàn được Đại Hạ thì quốc lực cũng sẽ suy giảm!"
"Một hoàng triều thịnh thế, cứ như vậy mà kết thúc!"
Rất nhiều người đứng ngoài quan sát, nhưng có nhiều người muốn tìm kiếm cơ hội mưu lợi bất chính từ đó. Ví dụ như, sáu tiểu quốc liên thủ với Đại Võ lúc trước.
Trước đây, bởi vì nguyên nhân chia chác không đều nên mấy quốc gia bọn họ thường xuyên có xích mích, mâu thuẫn nặng nề, lúc nào cũng có thể làm chuyện xấu.
Nhưng nhìn thấy nội chiến Đại Hạ, giống như lại ngửi được cơ hội tuyệt vời, rục rà rục rịch.
“Nội chiến Đại Hạ, cơ hội của chúng ta lại tới!"
“Bọn họ đánh càng dữ dội, chúng ta càng có lợi!"
"Mở rộng lãnh thổ ở trong tầm tay!"
Chương 894 Một đám ô hợp
Bọn họ không hành động bừa bãi.
Cho dù Đại Hạ nội chiến cũng là một khúc xương cứng, không phải là thứ mà những tiểu quốc như bọn họ có thể gặm được.
Vì thế, bọn họ liên lạc với Lâm Bắc Phàm của Đại Võ.
Hy vọng giống như lúc trước, có Lâm Bắc Phàm đến làm thống soái, dẫn đầu liên quân trăm vạn người xâm chiếm Đại Hạ.
Dù sao có Đại Võ dẫn đầu, Lâm Bắc Phàm dẫn binh, chỉ một chữ: Ổn!
Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu từ chối: "Các vị đại nhân, cảm ơn lòng tốt của các vị! Nhưng sắp tới là đại hôn của bản vương và bệ hạ rồi, đây là một ngày vui, thật sự không nên thấy máu! Cho nên Đại Võ chúng ta sẽ không tham dự vào việc này!"
Các đại biểu sáu nước đều ngẩn người, vậy mà Lâm Bắc Phàm lại từ chối?
Mọi người nhao nhao mở miệng khuyên nhủ.
"Lâm thừa tướng, đây chính là một cơ hội phát tài khó gặp đấy!"
"Nội chiến Đại Hạ, chúng ta hoàn toàn có thể lại tạo thành liên quân một lần nữa, đánh chiếm thành trì, chiếm được nơi giàu có!"
“Đại Võ các ngươi binh hùng tướng mạnh, lương thực dồi dào, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"
"Lâm thừa tướng, chỉ cần các ngươi dẫn binh, chúng ta có thể để cho Đại Võ các ngươi chiếm phần chính Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu một lần nữa: "Các vị đại nhân, bản vương xin ghi nhận ý tốt của các vị, nhưng Đại Võ chúng ta thật sự không muốn nhúng tay vào việc này! Không còn sớm nữa, xin mời mọi người trở về! Chúc các ngươi mã đáo thành công, khải hoàn trở về!"
Hắn khách khí mời bọn họ ra ngoài.
Những đại biểu này buồn bực rời đi, đưa mắt nhìn nhau.
"Bây giờ phải làm sao? Đại Võ không muốn đánh, nhưng chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này!"
“Đúng vậy, cơ hội khó mà có được, bỏ qua thì sẽ rất đáng tiếc!"
“Nếu Đại Võ không muốn đánh vậy thì mặc kệ hắn đi, chúng ta tự mình tạo thành liên quân! Bản vương không tin, không có Đại Võ tham dự thì chúng ta không thể đánh cho Đại Hạ chia năm xẻ bảy được!"
"Đúng vậy, chúng ta tự thành lập liên quân, đặt nền móng, còn có thể được chia nhiều hơn một chút!"
Vì thế, bọn họ trở về thương nghị.
Bên kia, Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi vào trong Ngự Thư phòng.
Nữ đế vừa thưởng thức hôn phục vừa mới được thiết kế, vừa cười hỏi: "Ái khanh, ngươi đuổi bọn họ đi rồi sao?
Chúng ta thật sự không tham dự vào trận đánh Đại Hạ này sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nói: "Trận chiến này không dễ đánh như vậy, không cẩn thận có thể sẽ té ngã!"
"Sao lại như vậy?" Nữ đế ngẩng đầu hỏi.
"Dựa vào sự hiểu biết của ta về thái tử Đại Hạ!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Ánh mắt nữ đế lại chăm chú nhìn một lần nữa, chờ đợi câu sau của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Quả thật, sau khi thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung trở về đã làm ra rất nhiều chuyện tàn bạo, thường xuyên giết từ trong ra ngoài một lần, sát ý tràn ngập, khiến cho Đại Hạ càng thêm hỗn loạn! Nhưng dựa vào sự hiểu biết của ta về thái tử Đại Hạ, hắn ta không phải là một người lỗ mãng, hắn ta làm như vậy nhất định là có thâm ý!" Nữ để hỏi: "Có thâm ý gì?"
"Cái này còn cần phải nói sao, hắn ta muốn nhanh chóng chấm dứt nội loạn, để Đại Hạ hợp lại làm một! Nhưng bên trong Đại Hạ chia năm xẻ bảy, bên ngoài có cường địch nhìn chằm chằm, thời gian kéo dài càng lâu, quốc lực Đại Hạ càng suy giảm nghiêm trọng!"
"Cho nên, hắn ta muốn dùng loại phương thức giải quyết dứt khoát, cạo xương chữa thương này để cứu Đại Hạ!
Chỉ cần giết sạch toàn bộ loạn thần tặc tử trong Đại Hạ, chỉ lưu lại một mình hắn, như vậy quốc gia đương nhiên sẽ thống nhất, hoàn chỉnh!"
Nữ đế hỏi: "Hắn ta không lo lắng hậu quả sao? Ngươi xem hiện tại, bên trong có chư hầu liên quân thảo phạt thái tử, bên ngoài có liên quân các nước muốn nhân cơ hội xâm chiếm Đại Hạ! Nói thật, trẫm chưa từng thấy cục diện nào hỗn loạn như vậy!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đương nhiên hắn ta biết hậu quả nhưng hắn ta vẫn làm như vậy, chứng minh hắn ta đã có biện pháp giải quyết nguy cơ này! Trong tay hắn ta nhất định có một con át chủ bài khổng lồ! Bệ hạ, người cứ nhìn đi, nếu như không ngoài dự liệu của ta, trận nội chiến Đại Hạ này rất nhanh sẽ chấm dứt, liên quân các nước cũng sẽ nhanh chóng tan rã! Chúng ta không tham dự vào việc này mới là sáng suốt nhất!"
Nữ đế nở nụ cười: "Trẫm cũng nghĩ như vậy! Để bọn họ đi đánh đi, bây giờ chúng ta toàn lực chuẩn bị hôn lễ!
Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta xem có cơ hội được lợi từ đó hay không!"
Lâm Bắc Phàm cũng nở nụ cười: "Bệ hạ nói rất đúng!"
Kế tiếp, quả nhiên là Đại Võ khoanh tay đứng nhìn, không tham dự vào việc này.
Mà sáu tiểu quốc kia lại thành lập liên quân trăm vạn người một lần nữa, đánh dẹp Đại Hạ. Nhưng làm cho người ta dở khóc dở cười chính là bọn họ đã thành lập liên quân nhưng lại có sáu vị nguyên soái.
Bởi vì không ai phục ai cho nên mỗi quốc gia đều phái ra một vị tướng quân làm nguyên soái, thống lĩnh binh mã quốc gia của mình.
Nếu gặp phải vấn đề sẽ phải thương lượng rồi làm.
Nếu không thể thương lượng thì bỏ phiếu biểu quyết, thiểu số phải theo đa số.
Thoạt nhìn có vẻ rất tốt đẹp nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ nhìn thấy bốn chữ từ đó: Một đám ô hợp.
Chương 895 Quyết định sáng suốt
Sau khi liên quân sáu nước được hình thành, dần dần tiến vào lãnh thổ Đại Hạ, lại đánh chiếm thành trì một lần nữa.
Đánh vô cùng thoải mái, một đường thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản muốn đánh kiểu gì cũng được khiến bọn họ sinh ra một ảo giác: Hình như không có Đại Võ cũng được!
Hoàn toàn không biết quân chủ lực các thành của Đại Hạ đều đã bị chư hầu điều vào trong liên quân trăm vạn người đi thảo phạt thái tử Đại Hạ, cho nên căn bản không tổ chức nổi lực lượng phản kháng mạnh mẽ. Tất cả rơi vào trong mắt người trong thiên hạ, nhao nhao coi thường Đại Hạ một lần nữa. Thế nhưng, trên gương mặt lạnh lùng của thái tử Đại Hạ trong giữa kinh thành lại lộ ra một tia vui mừng.
"Tất cả đều đến rồi sao? Tốt lắm! Bản cung nhất định phải ăn các ngươi, tất cả đều phải phun ra cả gốc lẫn lãi cho ta!"
Đang nói, thái tử Đại Hạ gửi đi một phong thư.
Không lâu sau, một lão đầu tóc hoa râm lặng lẽ đến, nhìn thái tử Đại Hạ rồi lạnh lùng nói: "Lúc trước, bản tọa nhận ân huệ của phụ thân ngươi, hứa hẹn giúp hắn ta làm ba việc mới hết ân tình! Đã làm một việc, còn lại hai việc! Nếu trên tay ngươi có được tín vật của bản tọa vậy nói chuyện của ngươi ra đi!"
"Đa tạ tiền bối!"
Thái tử Đại Hạ mừng rỡ: "Tiền bối chắc hẳn cũng đã hiểu rõ tình huống của Đại Hạ ta hiện giờ! Kính xin tiền bối ra tay, chém giết liên quân chư hầu Đại Hạ cùng với liên quân sáu nước!"
Lão giả tóc hoa râm này nhíu mày: "Giết quá nhiều người, tổn thương hòa khí"
Thái tử Đại Hạ giải thích: "Tiền bối, chỉ cần chém giết tướng lĩnh và cao thủ Tiên Thiên của bọn họ, bản cung sẽ đối phó với binh mã còn lại!"
Lão giả này giãn mày ra, gật đầu nói: "Được!"
Ngày hôm đó, vị lão giả này lập tức xông vào trong liên quân chư hầu trăm vạn người như chốn không người, thời gian không đến một chén trà đã giết sạch phiên vương và hoàng tử, các đại tướng lĩnh cùng cao thủ Tiên Thiên của liên quân chư hầu, sau đó biến mất. Trong liên quân chư hầu không có lãnh đạo, căn bản không đánh nổi.
Thái tử Đại Hạ xuất mã, hiểu rõ tình tình, hành động theo lý trí, sau đó liền thu nạp liên quân trăm vạn người này.
Thực lực của hắn ta bành trướng nhanh chóng.
Sau đó, thái tử Đại Hạ tự mình dẫn binh mã, mang theo đại quân trăm vạn người đi thảo phạt liên quân sáu nước.
Lúc này, liên quân sáu nước vẫn mơ mộng mở rộng lãnh thổ.
Đúng lúc này, một vị lão giả xa lạ đột nhiên xông vào trong liên quân, thấy quan liền giết, thấy cường giả liền tàn sát.
Bất kể là cường giả Hậu Thiên hay là cường giả Tiên Thiên đều không thể chống lại hắn ta.
“Ngươi là ai? Vì sao lại sát hại tướng sĩ sáu nước?" Có người kinh hãi chất vấn.
"Người chết không cần biết nhiều như vậy!"
Lão giả nhẹ nhàng phất tay, kình khí bay ra từ trong tay áo hắn ta, không chỉ chém chết người nọ mà còn chém ra một rãnh lớn dài trăm trượng, sâu bảy trượng.
Sau khi giết hết tất cả tướng lĩnh và cao thủ, lão giả biến mất, không biết là đi đâu.
Nhưng không có thống soái, trăm vạn liên quân giống như ruồi bọ không đầu, hoàn toàn rối loạn.
“Nguyên soái bị giết chết, chúng ta mau chạy đi!"
“Tất cả tướng quân tướng lĩnh đều bị giết, chúng ta còn đánh trận gì nữa, mau trốn đi!"
"Đúng vậy, nếu không tên tàn nhẫn kia trở về."
“Đừng nói nữa, trốn đi, nếu không trốn thì không xong đâu!"
Bọn họ tới tấp ném khôi giáp, chật vật chạy trốn.
Nhưng lúc này, thái tử Đại Hạ đã dẫn đại quân trăm vạn người đi tới nơi này, nhìn liên quân các nước loạn như cào cào mà hai mắt đỏ ngầu, phun ra cừu hận, giận dữ quát: "Những tên này đều là kẻ xâm nhập! Giết cho bản cung, một người cũng không giữ!"
"Vâng, điện hạ!" Mọi người đáp lời.
Binh mã Đại Hạ triển khai vụ thảm sát đẫm máu.
Trận chiến này đã đánh một ngày một đêm.
Bởi vì tướng quân tướng lĩnh của liên quân các nước đã bị giết hết, chúng rồng không đầu hoàn toàn không có sĩ khí, căn bản không có sức phản kháng tử tế, cuối cùng đều bị binh mã Đại Hạ giết hết.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, người trong thiên hạ hoảng sợ.
“Liên quan chư hầu trăm vạn người và liên quân sáu nước trăm vạn người cứ như vậy mà thất bại?"
"Đây là hai trăm vạn binh mã, vậy mà lại thua nhanh như vậy?"
"Nghe nói, thái tử Đại Hạ mời tới một vị cường giả Tông Sư, vị Tông Sư kia quá mạnh, chính là hắn ta đã giết sạch toàn bộ tướng lĩnh và cường giả của hai đại liên quân nên thái tử Đại Hạ mới có cơ hội!"
“Thì ra là như thế, khó trách!"
"Thật sự đã xem thường thái tử Đại Hạ, sâu không lường được nha! Đại Hạ, không thể trêu chọc!
"Sáu quốc gia kia phải đau lòng rồi, nhiều binh mã như vậy đều bị giết mất! Không chỉ tổn hại quân lực lớn, mà còn phải cẩn thận bị thái tử Đại Hạ tính sổ sau thu “Đại Võ không tham gia chiến dịch phạt Hạ này thật sự là một quyết định sáng suốt!"
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Lúc trước, mọi người còn tưởng rằng thái tử Đại Hạ khinh suất, hành sự theo cảm tính, cho nên mới làm ra sự việc tàn sát điên cuồng như vậy, lại dẫn đến nội chiến một lần nữa, đẩy Đại Hạ vào vực sâu!
Bây giờ xem ra người ta đâu phải là khinh suất?
Người ta rõ ràng có con át chủ bài, rõ ràng đã tính toán kỹ càng rồi.
Chỉ trong mấy ngày đã hóa giải hết tất cả nguy cơ của Đại Hạ, chỉ một chữ: mạnh!
Sau khi đọc xong phong thư này, Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi: "Nữ nhân kia thật đáng ghét! Biết rõ vinh nhục trẫm không thể từ chối được sự hấp dẫn như vậy mà còn muốn nhắc tới! Rõ ràng là đã biết rõ trẫm rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế hít sâu vài hơi, ôm tinh thần hy sinh không hề sợ hãi nói: "Được rồi, vì Tà Nguyệt, của cá nhân ta là cái gì chứ? Không phải là gọi nàng một tiếng tỷ tỷ thôi sao, ta chấp nhận!"
Tử Nguyệt nữ đế lập tức viết thư, hồi âm nữ để cách xa ngàn dặm.
Sau khi nữ đế đọc xong phong thư này, đắc ý cười rộ lên: "Dù sao thì ngươi vẫn phải cúi đầu trước trẫm, ha ha!"
Vì thế, hai vị nữ đế thương nghị chi tiết về việc liên minh thông qua thư tín, xác định phương án cuối cùng.
Khi Lâm Bắc Phàm biết chuyện này, hắn ngơ ra: "Hai nước liên minh? Sao ta không biết việc này?"
Tử Nguyệt nữ đế cười tủm tỉm nói: "Quân sự, đương nhiên là ngươi không biết! Bởi vì, đây là chuyện mà trẫm thương lượng với nữ nhân kia!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng hoảng sợ: "Cái gì? Hai người các ngươi tự mình thương nghị?"
Tử Nguyệt nữ đế gật đầu: "Đúng vậy!"
Lâm Bắc Phàm bị sốc nặng, hai nữ nhân không đội trời chung này, bề ngoài nữ nhân trông có vẻ không có bất kỳ liên quan gì, vậy mà sau lưng lại liên hệ với nhau, còn thương nghị chuyện liên minh...
Lâm Bắc Phàm cảm thấy đằng sau dường như che giấu bí mật to lớn mà hắn không biết. Sự lạnh lẽo dâng tràn trong lòng!
Hắn hỏi: "Hai người liên lạc như thế nào?"
Tử Nguyệt nữ đế nói: "Đương nhiên là liên lạc thông qua thư!"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Hai người nói gì trong thư, có thể nói cho ta biết không?"
"Bọn ta đã nói rất nhiều chuyện trong thư, nhưng..."
Ánh mắt của Tử Nguyệt nữ đế nhìn qua, mang theo ý cười khó nói: "Đây là bí mật giữa hai người bọn ta, sẽ không nói cho quân sự đâu!"
Lâm Bắc Phàm ngứa ngáy không thể chịu nổi!
Không biết, trong lòng sẽ vô cùng không yên!
Giống như bị hai nữ nhân này tính kế ở sau lưng!
"Rốt cuộc hai người nói cái gì, nói với ta đi, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu: “Không thể nói được!"
"Bệ hạ, người cứ nói đi! Ngươi đã nói ta chính là quân sư mà ngươi tín nhiệm nhất! Bây giờ ngay cả một chút bí mật cũng không thể nói ra, chẳng lẽ ngươi đã không tin tưởng ta nữa rồi sao?" Lâm Bắc Phàm giả bộ đáng thương nói. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt nữ đế không nhịn được cười.
"Quân sư, không phải trẫm không muốn nói cho ngươi biết mà là nữ nhân kia không cho trẫm nói cho ngươi biết! Vì vậy, nếu ngươi thực sự muốn biết, hãy hỏi nữ nhân đó! Quân sư, ngươi ở Tà Nguyệt đủ lâu rồi, nên về Đại Võ đi thôi!"
"Nhưng mà, bây giờ ta không muốn trở về, ta luyến tiếc ngươi!" Lâm Bắc Phàm giả bộ thâm tình nói.
Bình thường chiêu này rất có tác dụng, nhưng bây giờ ...
“Không trở về không được!"
Tử Nguyệt nữ đế kiên quyết nói: "Nếu ngươi không trở về, lương thực mà nữ nhân kia hứa hẹn sẽ không được đưa đến! Vì vậy, ngươi phải trở về! Vì Tà Nguyệt, vì trẫm, ngươi nhất định phải trở về!"
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: "Bệ hạ, chỉ vì chút đồ này đã đem bán ta rồi sao?"
"Cái gì mà chỉ có chút đồ này, đó là rất nhiều thứ được chưa! Nếu như không phải nữ nhân kia cho quá nhiều, trẫm cũng không nỡ để quân sự rời đi! Nhưng ngày tháng còn dài, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội ở chung"
Tử Nguyệt nữ đế dịu dàng nói, lôi kéo Lâm Bắc Phàm đi về phía long tháp.
"Bệ hạ, người muốn làm gì?" Lâm Bắc Phàm khó hiểu.
"Quân sư, ngươi sắp phải trở về rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian kéo dài huyết mạch, vương triều không thể vô hậu!" Tử Nguyệt nữ đế vội vàng nói.
Lâm Bắc Phàm ngơ ra: "Nhưng bây giờ là ban ngày mà!"
"Chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Lâm Bắc Phàm oai phong lẫm liệt nói: "Bệ hạ, người hiểu lầm rồi! Ý ta là bất kể ngày hay đêm, ta đều chuẩn bị sẵn sàng, cúi đầu tận tụy vì ngươi cho đến chết thì thôi"
Mất một tuần, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng đã trở về kinh thành Đại Võ.
Ngày trở về, hắn lập tức vào cung diện thánh.
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt tức giận mà không có chỗ đánh, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Ái khanh, cuối cùng ngươi cũng đã trở về!"
Lâm Bắc Phàm khó hiểu: "Bệ hạ, người có ý gì vậy?"
Nữ để giận dữ nói: "Ái khanh, ngươi nhìn ngươi đi, từ khi rời khỏi kinh thành cho đến bây giờ đã một tháng rưỡi rồi! Theo lý mà nói, sau khi tham gia đại điển Tà Nguyệt phục quốc ngươi nên trở về rồi chứ, kết quả đã trì hoãn thêm nửa tháng, ngươi đáng tội gì đây?"
Lâm Bắc Phàm cười khổ, thở dài: "Bệ hạ, chỉ trách Tử Nguyệt nữ đế nhiệt tình quá mức! Nàng cảm kích sự trợ giúp của vị thần và Đại Võ cho nên giữ lại nhiều ngày, thịnh tình khoản đãi, thần cũng hết cách!"
Nữ đế ha hả cười lạnh: "Đúng vậy, quả thật là rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức lăn giường luôn rồi!"
Chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra!
Hình như nữ đế đã biết chuyện gì đó!
Sau đó, lời nói của nữ đế quả nhiên đã chứng thực suy nghĩ của hắn.
"Đừng tưởng rằng trẫm không biết, vị Tử Nguyệt nữ đế kia từng là hoa khôi đệ nhất kinh thành, đồng thời cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi, Tử Nguyệt cô nương, đúng không?" Nữ đế quát.
Lâm Bắc Phàm càng hoảng hốt hơn, nữ đế quả nhiên đã biết rồi!
Chuyện của mình và Tử Nguyệt nữ đế, nói nhỏ thì là đôi bên đều có tình cảm, nói lớn chính là bán nước cầu vinh!
Dù sao thì bọn họ một người là trọng thần của Đại Võ, người còn lại là công chúa của nước khác, thân phận đều khá là nhạy cảm.
Hai người thông đồng với nhau không thể không khiến người ta hoài nghi.
Xong rồi, tiếp theo phải làm sao đây?
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Bắc Phàm là: Hay là trốn đi!
Chương 892 Lực lượng bí mật của thái tử Đại Hạ
Nữ để tiếp tục tức giận nói: "Các ngươi giỏi lắm, lại dám thông đồng với nhau sau lưng trẫm"
Lâm Bắc Phàm liếc qua: "Bệ hạ, lời này có chút quá đáng rồi!"
“Thật ra, vi thần xác lập quan hệ với nàng trước, ngươi mới là người đến sau!"
Nữ đế tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi còn dám ngụy biện?"
Cổ Lâm Bắc Phàm duỗi thẳng, heo chết không sợ nước sôi nói: "Bệ hạ, nếu ngươi đã biết quan hệ giữa ta và Tử Nguyệt nữ đế, muốn giết muốn lăng trì tùy ý ngươi, thần tuyệt đối sẽ không sợ hãi!"
"Được được được... Đây là ngươi nói đấy nhé!"
Nữ để chỉ vào Lâm Bắc Phàm, tức giận đùng đùng nói: "Trẫm sẽ phạt ngươi... Trẫm sẽ phạt ngươi.."
Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ tức giận của nữ đế, trong lòng Lâm Bắc Phàm vô cùng thấp thỏm và phức tạp.
Chẳng lẽ, quan hệ của hai chúng ta cứ như vậy mà bị cắt đứt sao?
Mặc dù trước đây hắn đã tưởng tượng rất nhiều cảnh chạy trốn nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ giống như bây giờ, luyến tiếc như vậy.
Không phải luyến tiếc vinh hoa phú quý, quan lớn nhiều bổng lộc, mà là luyến tiếc người trước mắt! Hay là mình cứ tức giận, táo bạo đến mức có thể làm bất cứ điều gì, xài một chiêu bá vương ngạnh thượng cung, thuyết phục nàng triệt để?
Đúng lúc này, ngón tay nữ đế chỉ về phía chồng tấu chương cao xếp chồng lên nhau ở bàn bên cạnh, nói: "Trẫm muốn phạt ngươi, trong vòng một tuần tới đều phải phê duyệt tấu chương cho trẫm, không phê xong thì không được trở về!"
Lâm Bắc Phàm: "Hử?"
Cả người hắn đều ngơ ra rồi!
Hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn rồi, thậm chí còn chuẩn bị phóng thích nội tâm tà ác, xài tuyệt chiêu bá vương ngạnh thượng cung, kết quả nữ đế lại phạt hắn...
Phê duyệt tấu chương?Không phê xong thì không được trở về? Đây mà gọi là phạt gì?
Đây là công việc hàng ngày của hắn, phạt sao?
Chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi!
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Nữ đế tức giận nói: "Nếu không thì thêm một tuần nữa?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: "Không không không... Đủ rồi! Đa tạ bệ hạ khoan dung, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
"Nếu đã biết rồi còn không mau tới làm việc?" Nữ để đứng dậy, tức giận nói.
"Ò... Được rồi, thần đến ngay!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm bắt đầu công việc quốc sự nặng nề.
Tấu chương cũ kia nhiều lên, chất đống trên bàn, rải đầy trên mặt đất, Lâm Bắc Phàm thấy mà da đầu tê dại.
Hắn nghi ngờ những tấu chương này đều là nữ để đặc biệt để lại cho hắn xử lý, trừng phạt hắn đã 'lưu tình' ở Tà Nguyệt.
Mà lúc này, nữ đế lại ở phòng cách vách, đang lựa chọn mũ phượng và trang sức kết hợp cho đại hôn lần này. Mỗi một món trang sức, mỗi một chi tiết nhỏ, nàng đều phải tự mình xem qua, chọn lựa cho đến khi hài lòng mới thôi.
Tuy trông có vẻ vô cùng rườm rà nhưng nữ đế không hề cảm thấy rườm rà, lại còn vui vẻ làm chuyện này, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng thuộc về thiếu nữ.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì tâm trạng có chút nhộn nhạo, kìm lòng không đậu mà đi tới.
Nữ đế trừng mắt một cái, nói: "Phê duyệt xong tấu chương rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Vẫn chưa!"
"Vậy còn không tiếp tục đi? Trẫm nói cho ngươi biết, nếu không phê xong, trẫm tuyệt đối sẽ không thả ngươi trở về!" Nữ đế hừ lạnh rồi nói.
Trên tay cầm hai cái trâm vàng tinh xảo, đang so sánh xem cái nào đẹp hơn trong hôn lễ, dùng cái nào thì tốt hơn.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nhìn nữ đế rồi nghiêm túc nói: "Bệ hạ, người thật đẹp!"
Một lời khen ngợi không kịp đề phòng như thế đã khiến nữ đế bối rối, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên một chút. Trong lòng rõ ràng đang cảm thấy rất ngọt ngào, lại cắn răng trừng mắt nói: "Lẻo mồm lẻo mép, nói năng ngọt xớt! Trẫm nói cho ngươi biết, đây cũng không phải mấy tiểu cô nương không hiểu rõ thế sự kia, dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy!"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất ấm ức: "Bệ hạ, ta lừa ai cũng không lừa được ngươi! Ngay cả chuyện của ta và Tử Nguyệt nữ đế cũng bị ngươi biết rõ ràng! Cuộc sống của ta... không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi!"
"Vậy cũng đúng"
Nữ đế vô cùng đắc ý: "Dưới trời cao, không có người nào hiểu rõ ngươi hơn trẫm! Được rồi ái khanh, mau tới giúp trẫm xem một chút, ngày đại hôn đeo trâm vàng nào thì phù hợp?"
"Vô cùng vui vẻ cống hiến sức lực, bệ hạ yêu quý của ta!" Lâm Bắc Phàm lập tức ngồi xuống, một tay ôm cái eo nhỏ của nữ đế, tay kia đi theo nữ để chọn trâm vàng.
Nữ đế tựa đầu vào vai Lâm Bắc Phàm, nụ cười trên mặt càng hạnh phúc hơn.
Lúc này, Đại Võ vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, yên bình an ổn.
Tà Nguyệt vương triều liên minh với Đại Võ, nhận được rất nhiều viện trợ từ Đại Võ, bây giờ cũng đã ổn định, phát triển theo hướng có lợi.
Nhưng những nơi khác vẫn binh hoang mã loạn, vô cùng lộn xộn.
Lúc này, một tin tức khiến cho người ta kinh ngạc được truyền đến từ Đại Hạ, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đã thuận lợi trở lại Đại Hạ.
Vốn dĩ thế lực của hắn ta trên triều đình đã bị những người khác phân chia gần xong rồi, nhưng sau lưng hắn ta vậy mà lại còn có một lực lượng thần bí khác.
Lực lượng này là hoàng đế Đại Hạ lén để lại cho hắn ta, vẫn ẩn nấp trong dân gian, không tùy tiện sử dụng.
Ngoại trừ một vài người giới hạn, còn lại không ai biết hết.
Lực lượng này rất bí ẩn nhưng cũng rất cường đại.
Thái tử Đại Hạ đã dựa vào lực lượng này để trở lại Đại Hạ.
Chương 893 Nội chiến Đại Hạ, liên quân lần 2
Vừa trở về Đại Hạ, hắn ta lập tức triển khai con đường tàn sát đẫm máu.
Người nào không phục hắn ta, đối nghịch với hắn ta, không cần biết đối phương có thân phận gì hay lai lịch gì, cho dù là hoàng thân quốc thích, cho dù đệ đệ của mình thì hắn ta vẫn sẽ tàn sát ngay lập tức, không chút nương tay.
Trong một vương phủ, một hoàng tử Đại Hạ mặc mãng bào, nhìn thi thể máu chảy đầm đìa khắp nơi, giận dữ quát người trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen phía trước: "Hoàng huynh, bản cung chính là đệ đệ ruột của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết?"
"Tất nhiên! Thiên tử phạm pháp, xử như thứ dân!"
Hoàng tử Đại Hạ giận dữ gào thét: "Bản cung phạm sai lầm gì?"
"Ha, sắp chết rồi còn không hối cải?"
Ánh mắt Hạ Thiên Khung cực kỳ lạnh lùng: "Sở dĩ Đại Hạ chúng ta lưu lạc đến bước đường này chính là bởi vì các ngươi không để ý đến lợi ích quốc gia, tranh quyền đoạt lợi! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử, các ngươi đều là kẻ hại nước hại dân, các ngươi đều đáng chết! Chỉ có giết các ngươi, Đại Hạ mới có thể nghênh đón bình minh!" Hoàng tử Đại Hạ giận dữ quát: "Hạ Thiên Khung, ngươi tàn bạo như thế ắt sẽ bị báo ứng"
"Tàn bạo? Bị báo ứng?"
Hạ Thiên Khung cười thê lương: "Bản cung mặc kệ từ lâu rồi! Vì Đại Hạ, cho dù để bản cung rơi vào địa ngục vô biên thì có sao?"
Hắn ta phất nhẹ tay: "Giết... giết cho bản cung! Gà chó cũng không tha!"
"Vâng, thái tử điện hạ!"
Một đám người mặc áo giáp đen xông vào tiếp tục tàn sát. Cho dù đối phương là hoàng tử cũng quyết không bỏ qua.
Khi Hạ Thiên Khung rời đi, cả vương phủ đừng nói là người mà ngay cả một vật sống cũng không có.
Tiếp theo, Hạ Thiên Khung dẫn nhân mã của hắn tiếp tục tàn sát, cả kinh thành là một vùng gió tanh mưa máu.
Tất cả mọi người đều thật không ngờ thái tử Đại Hạ trở về lại hung mãnh như vậy. Không chỉ khống chế một lực lượng khủng bố mà còn trở nên càng ngày càng tàn bạo, không buông tha cho bất cứ một ai.
Mới vài ngày đã giết hết quan to quý nhân trong kinh thành, hơn mười vạn người đầu rơi xuống đất.
Cả kinh thành tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta buồn nôn.
Đại Hạ vì thế mà trở nên hỗn loạn hơn.
Vốn dĩ các phiên vương, hoàng tử chạy trốn kia đều có thể làm theo ý mình, công phạt lẫn nhau, nhưng bây giờ tất cả đều liên hợp lại để chống lại Hạ Thiên Khung.
"Thái tử Đại Hạ đã nhập ma rồi, không xứng làm thái tử!"
"Đúng vậy, thái tử tàn nhẫn vô đạo, Đại Hạ rơi vào trong tay người như vậy chắc chắn là cái khó của đất nước!"
"Ta phải đoàn kết với nhau! Trước tiên hạ gục Hạ Thiên Khung đã, sau đó tranh đoạt vị trí chí tôn!"
"Bản vương rất đồng ý!"
Bọn họ tạo thành trăm vạn liên quân, tiến thẳng tới kinh thành!
Hạ Thiên Khung không chút e ngại, tuy rằng hắn ta chỉ có hai mươi vạn binh mã, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch mười, vững vàng chiếm cứ kinh thành Đại Hạ, nghênh kháng địch nhân bốn phương.
Trong hoàng cung, một vị lão giả bái lạy, thành khẩn nói: "Điện hạ, chư hầu khắp nơi mang theo trăm vạn đại quân đến đây, khí thế hùng hổ, chúng ta nên tạm thời tránh lui! Thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!" Thái tử Đại Hạ thở dài: "Thầy ơi, bản cung biết ý của ngươi, nhưng chúng ta đã không còn nhiều thời gian! Đại Hạ không thể phân tách nữa, bằng không sẽ có nguy cơ mất nước! Cho nên phải giải quyết nhanh chóng, một lần cho xong!"
"Nhưng mà...” Lão giả do dự.
Thái tử Đại Hạ phất tay, vô cùng chắc chắn nói: "Thầy, ngươi không cần nhiều lời, bản cung tự có sắp xếp!"
Lão giả thở dài, không khuyên bảo nữa.
Nhìn thái tử điện hạ ở chung với mình mười mấy năm, từ sau khi trở về hình như đã thay đổi!
Nhưng lại cảm thấy chưa từng thay đổi!
Chuyện nội chiến Đại Hạ đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
"Đại Hạ... lại muốn đánh nữa sao?"
"Liên quân bảy nước mới rút lui không bao lâu lại đánh nhau trong nước mình! Hai năm qua, Đại Hạ thật sự đã gặp phải nhiều tai ương và khó khăn! Hiện vẫn có tên hoàng triều nhưng đã không còn thực lực của hoàng triều nữa rồi!"
"Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung chỉ có hai mươi vạn binh mã, lại muốn ngăn cản liên quân trăm vạn người, ta thấy có vẻ khó!"
"Đúng vậy, thái tử Đại Hạ quá nóng lòng! Hắn ta có được một thế lực ẩn giấu, nếu như từ từ phát triển có lẽ còn có cơ hội đồng sơn tái khởi! Nhưng mà, hắn ta đã giết người ở kinh thành một lần, đắc tội với tất cả mọi người, không thể cứu chữa nữa rồi!"
"Sau khi trận chiến này chấm dứt, cho dù bảo toàn được Đại Hạ thì quốc lực cũng sẽ suy giảm!"
"Một hoàng triều thịnh thế, cứ như vậy mà kết thúc!"
Rất nhiều người đứng ngoài quan sát, nhưng có nhiều người muốn tìm kiếm cơ hội mưu lợi bất chính từ đó. Ví dụ như, sáu tiểu quốc liên thủ với Đại Võ lúc trước.
Trước đây, bởi vì nguyên nhân chia chác không đều nên mấy quốc gia bọn họ thường xuyên có xích mích, mâu thuẫn nặng nề, lúc nào cũng có thể làm chuyện xấu.
Nhưng nhìn thấy nội chiến Đại Hạ, giống như lại ngửi được cơ hội tuyệt vời, rục rà rục rịch.
“Nội chiến Đại Hạ, cơ hội của chúng ta lại tới!"
“Bọn họ đánh càng dữ dội, chúng ta càng có lợi!"
"Mở rộng lãnh thổ ở trong tầm tay!"
Chương 894 Một đám ô hợp
Bọn họ không hành động bừa bãi.
Cho dù Đại Hạ nội chiến cũng là một khúc xương cứng, không phải là thứ mà những tiểu quốc như bọn họ có thể gặm được.
Vì thế, bọn họ liên lạc với Lâm Bắc Phàm của Đại Võ.
Hy vọng giống như lúc trước, có Lâm Bắc Phàm đến làm thống soái, dẫn đầu liên quân trăm vạn người xâm chiếm Đại Hạ.
Dù sao có Đại Võ dẫn đầu, Lâm Bắc Phàm dẫn binh, chỉ một chữ: Ổn!
Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu từ chối: "Các vị đại nhân, cảm ơn lòng tốt của các vị! Nhưng sắp tới là đại hôn của bản vương và bệ hạ rồi, đây là một ngày vui, thật sự không nên thấy máu! Cho nên Đại Võ chúng ta sẽ không tham dự vào việc này!"
Các đại biểu sáu nước đều ngẩn người, vậy mà Lâm Bắc Phàm lại từ chối?
Mọi người nhao nhao mở miệng khuyên nhủ.
"Lâm thừa tướng, đây chính là một cơ hội phát tài khó gặp đấy!"
"Nội chiến Đại Hạ, chúng ta hoàn toàn có thể lại tạo thành liên quân một lần nữa, đánh chiếm thành trì, chiếm được nơi giàu có!"
“Đại Võ các ngươi binh hùng tướng mạnh, lương thực dồi dào, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"
"Lâm thừa tướng, chỉ cần các ngươi dẫn binh, chúng ta có thể để cho Đại Võ các ngươi chiếm phần chính Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu một lần nữa: "Các vị đại nhân, bản vương xin ghi nhận ý tốt của các vị, nhưng Đại Võ chúng ta thật sự không muốn nhúng tay vào việc này! Không còn sớm nữa, xin mời mọi người trở về! Chúc các ngươi mã đáo thành công, khải hoàn trở về!"
Hắn khách khí mời bọn họ ra ngoài.
Những đại biểu này buồn bực rời đi, đưa mắt nhìn nhau.
"Bây giờ phải làm sao? Đại Võ không muốn đánh, nhưng chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này!"
“Đúng vậy, cơ hội khó mà có được, bỏ qua thì sẽ rất đáng tiếc!"
“Nếu Đại Võ không muốn đánh vậy thì mặc kệ hắn đi, chúng ta tự mình tạo thành liên quân! Bản vương không tin, không có Đại Võ tham dự thì chúng ta không thể đánh cho Đại Hạ chia năm xẻ bảy được!"
"Đúng vậy, chúng ta tự thành lập liên quân, đặt nền móng, còn có thể được chia nhiều hơn một chút!"
Vì thế, bọn họ trở về thương nghị.
Bên kia, Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi vào trong Ngự Thư phòng.
Nữ đế vừa thưởng thức hôn phục vừa mới được thiết kế, vừa cười hỏi: "Ái khanh, ngươi đuổi bọn họ đi rồi sao?
Chúng ta thật sự không tham dự vào trận đánh Đại Hạ này sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nói: "Trận chiến này không dễ đánh như vậy, không cẩn thận có thể sẽ té ngã!"
"Sao lại như vậy?" Nữ đế ngẩng đầu hỏi.
"Dựa vào sự hiểu biết của ta về thái tử Đại Hạ!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Ánh mắt nữ đế lại chăm chú nhìn một lần nữa, chờ đợi câu sau của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Quả thật, sau khi thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung trở về đã làm ra rất nhiều chuyện tàn bạo, thường xuyên giết từ trong ra ngoài một lần, sát ý tràn ngập, khiến cho Đại Hạ càng thêm hỗn loạn! Nhưng dựa vào sự hiểu biết của ta về thái tử Đại Hạ, hắn ta không phải là một người lỗ mãng, hắn ta làm như vậy nhất định là có thâm ý!" Nữ để hỏi: "Có thâm ý gì?"
"Cái này còn cần phải nói sao, hắn ta muốn nhanh chóng chấm dứt nội loạn, để Đại Hạ hợp lại làm một! Nhưng bên trong Đại Hạ chia năm xẻ bảy, bên ngoài có cường địch nhìn chằm chằm, thời gian kéo dài càng lâu, quốc lực Đại Hạ càng suy giảm nghiêm trọng!"
"Cho nên, hắn ta muốn dùng loại phương thức giải quyết dứt khoát, cạo xương chữa thương này để cứu Đại Hạ!
Chỉ cần giết sạch toàn bộ loạn thần tặc tử trong Đại Hạ, chỉ lưu lại một mình hắn, như vậy quốc gia đương nhiên sẽ thống nhất, hoàn chỉnh!"
Nữ đế hỏi: "Hắn ta không lo lắng hậu quả sao? Ngươi xem hiện tại, bên trong có chư hầu liên quân thảo phạt thái tử, bên ngoài có liên quân các nước muốn nhân cơ hội xâm chiếm Đại Hạ! Nói thật, trẫm chưa từng thấy cục diện nào hỗn loạn như vậy!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đương nhiên hắn ta biết hậu quả nhưng hắn ta vẫn làm như vậy, chứng minh hắn ta đã có biện pháp giải quyết nguy cơ này! Trong tay hắn ta nhất định có một con át chủ bài khổng lồ! Bệ hạ, người cứ nhìn đi, nếu như không ngoài dự liệu của ta, trận nội chiến Đại Hạ này rất nhanh sẽ chấm dứt, liên quân các nước cũng sẽ nhanh chóng tan rã! Chúng ta không tham dự vào việc này mới là sáng suốt nhất!"
Nữ đế nở nụ cười: "Trẫm cũng nghĩ như vậy! Để bọn họ đi đánh đi, bây giờ chúng ta toàn lực chuẩn bị hôn lễ!
Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta xem có cơ hội được lợi từ đó hay không!"
Lâm Bắc Phàm cũng nở nụ cười: "Bệ hạ nói rất đúng!"
Kế tiếp, quả nhiên là Đại Võ khoanh tay đứng nhìn, không tham dự vào việc này.
Mà sáu tiểu quốc kia lại thành lập liên quân trăm vạn người một lần nữa, đánh dẹp Đại Hạ. Nhưng làm cho người ta dở khóc dở cười chính là bọn họ đã thành lập liên quân nhưng lại có sáu vị nguyên soái.
Bởi vì không ai phục ai cho nên mỗi quốc gia đều phái ra một vị tướng quân làm nguyên soái, thống lĩnh binh mã quốc gia của mình.
Nếu gặp phải vấn đề sẽ phải thương lượng rồi làm.
Nếu không thể thương lượng thì bỏ phiếu biểu quyết, thiểu số phải theo đa số.
Thoạt nhìn có vẻ rất tốt đẹp nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ nhìn thấy bốn chữ từ đó: Một đám ô hợp.
Chương 895 Quyết định sáng suốt
Sau khi liên quân sáu nước được hình thành, dần dần tiến vào lãnh thổ Đại Hạ, lại đánh chiếm thành trì một lần nữa.
Đánh vô cùng thoải mái, một đường thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản muốn đánh kiểu gì cũng được khiến bọn họ sinh ra một ảo giác: Hình như không có Đại Võ cũng được!
Hoàn toàn không biết quân chủ lực các thành của Đại Hạ đều đã bị chư hầu điều vào trong liên quân trăm vạn người đi thảo phạt thái tử Đại Hạ, cho nên căn bản không tổ chức nổi lực lượng phản kháng mạnh mẽ. Tất cả rơi vào trong mắt người trong thiên hạ, nhao nhao coi thường Đại Hạ một lần nữa. Thế nhưng, trên gương mặt lạnh lùng của thái tử Đại Hạ trong giữa kinh thành lại lộ ra một tia vui mừng.
"Tất cả đều đến rồi sao? Tốt lắm! Bản cung nhất định phải ăn các ngươi, tất cả đều phải phun ra cả gốc lẫn lãi cho ta!"
Đang nói, thái tử Đại Hạ gửi đi một phong thư.
Không lâu sau, một lão đầu tóc hoa râm lặng lẽ đến, nhìn thái tử Đại Hạ rồi lạnh lùng nói: "Lúc trước, bản tọa nhận ân huệ của phụ thân ngươi, hứa hẹn giúp hắn ta làm ba việc mới hết ân tình! Đã làm một việc, còn lại hai việc! Nếu trên tay ngươi có được tín vật của bản tọa vậy nói chuyện của ngươi ra đi!"
"Đa tạ tiền bối!"
Thái tử Đại Hạ mừng rỡ: "Tiền bối chắc hẳn cũng đã hiểu rõ tình huống của Đại Hạ ta hiện giờ! Kính xin tiền bối ra tay, chém giết liên quân chư hầu Đại Hạ cùng với liên quân sáu nước!"
Lão giả tóc hoa râm này nhíu mày: "Giết quá nhiều người, tổn thương hòa khí"
Thái tử Đại Hạ giải thích: "Tiền bối, chỉ cần chém giết tướng lĩnh và cao thủ Tiên Thiên của bọn họ, bản cung sẽ đối phó với binh mã còn lại!"
Lão giả này giãn mày ra, gật đầu nói: "Được!"
Ngày hôm đó, vị lão giả này lập tức xông vào trong liên quân chư hầu trăm vạn người như chốn không người, thời gian không đến một chén trà đã giết sạch phiên vương và hoàng tử, các đại tướng lĩnh cùng cao thủ Tiên Thiên của liên quân chư hầu, sau đó biến mất. Trong liên quân chư hầu không có lãnh đạo, căn bản không đánh nổi.
Thái tử Đại Hạ xuất mã, hiểu rõ tình tình, hành động theo lý trí, sau đó liền thu nạp liên quân trăm vạn người này.
Thực lực của hắn ta bành trướng nhanh chóng.
Sau đó, thái tử Đại Hạ tự mình dẫn binh mã, mang theo đại quân trăm vạn người đi thảo phạt liên quân sáu nước.
Lúc này, liên quân sáu nước vẫn mơ mộng mở rộng lãnh thổ.
Đúng lúc này, một vị lão giả xa lạ đột nhiên xông vào trong liên quân, thấy quan liền giết, thấy cường giả liền tàn sát.
Bất kể là cường giả Hậu Thiên hay là cường giả Tiên Thiên đều không thể chống lại hắn ta.
“Ngươi là ai? Vì sao lại sát hại tướng sĩ sáu nước?" Có người kinh hãi chất vấn.
"Người chết không cần biết nhiều như vậy!"
Lão giả nhẹ nhàng phất tay, kình khí bay ra từ trong tay áo hắn ta, không chỉ chém chết người nọ mà còn chém ra một rãnh lớn dài trăm trượng, sâu bảy trượng.
Sau khi giết hết tất cả tướng lĩnh và cao thủ, lão giả biến mất, không biết là đi đâu.
Nhưng không có thống soái, trăm vạn liên quân giống như ruồi bọ không đầu, hoàn toàn rối loạn.
“Nguyên soái bị giết chết, chúng ta mau chạy đi!"
“Tất cả tướng quân tướng lĩnh đều bị giết, chúng ta còn đánh trận gì nữa, mau trốn đi!"
"Đúng vậy, nếu không tên tàn nhẫn kia trở về."
“Đừng nói nữa, trốn đi, nếu không trốn thì không xong đâu!"
Bọn họ tới tấp ném khôi giáp, chật vật chạy trốn.
Nhưng lúc này, thái tử Đại Hạ đã dẫn đại quân trăm vạn người đi tới nơi này, nhìn liên quân các nước loạn như cào cào mà hai mắt đỏ ngầu, phun ra cừu hận, giận dữ quát: "Những tên này đều là kẻ xâm nhập! Giết cho bản cung, một người cũng không giữ!"
"Vâng, điện hạ!" Mọi người đáp lời.
Binh mã Đại Hạ triển khai vụ thảm sát đẫm máu.
Trận chiến này đã đánh một ngày một đêm.
Bởi vì tướng quân tướng lĩnh của liên quân các nước đã bị giết hết, chúng rồng không đầu hoàn toàn không có sĩ khí, căn bản không có sức phản kháng tử tế, cuối cùng đều bị binh mã Đại Hạ giết hết.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, người trong thiên hạ hoảng sợ.
“Liên quan chư hầu trăm vạn người và liên quân sáu nước trăm vạn người cứ như vậy mà thất bại?"
"Đây là hai trăm vạn binh mã, vậy mà lại thua nhanh như vậy?"
"Nghe nói, thái tử Đại Hạ mời tới một vị cường giả Tông Sư, vị Tông Sư kia quá mạnh, chính là hắn ta đã giết sạch toàn bộ tướng lĩnh và cường giả của hai đại liên quân nên thái tử Đại Hạ mới có cơ hội!"
“Thì ra là như thế, khó trách!"
"Thật sự đã xem thường thái tử Đại Hạ, sâu không lường được nha! Đại Hạ, không thể trêu chọc!
"Sáu quốc gia kia phải đau lòng rồi, nhiều binh mã như vậy đều bị giết mất! Không chỉ tổn hại quân lực lớn, mà còn phải cẩn thận bị thái tử Đại Hạ tính sổ sau thu “Đại Võ không tham gia chiến dịch phạt Hạ này thật sự là một quyết định sáng suốt!"
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Lúc trước, mọi người còn tưởng rằng thái tử Đại Hạ khinh suất, hành sự theo cảm tính, cho nên mới làm ra sự việc tàn sát điên cuồng như vậy, lại dẫn đến nội chiến một lần nữa, đẩy Đại Hạ vào vực sâu!
Bây giờ xem ra người ta đâu phải là khinh suất?
Người ta rõ ràng có con át chủ bài, rõ ràng đã tính toán kỹ càng rồi.
Chỉ trong mấy ngày đã hóa giải hết tất cả nguy cơ của Đại Hạ, chỉ một chữ: mạnh!
Bình luận facebook