-
Chương 916-920
Chương 916 Chọn hôn phục
Tiếp đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Bữa tiệc này vô cùng thịnh soạn, bách quan cũng tham gia cực kì vui vẻ.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nữ đế không khỏi nhớ lại một năm vừa qua, nàng cảm thấy mình có được rất nhiều điều.
Trồng được lúa Thái Bình, sản lượng lương thực toàn quốc tăng lên gấp bội.
Mở rộng biên cương bờ cõi, sát nhập Bạch Tượng, cực Đông Đại Hạ vào lãnh thổ của Đại Võ. Những quốc gia xung quanh thì đại loạn, duy chỉ có Đại Võ là vững như núi Thái Sơn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống no đủ. Đại Võ trở thành quốc gia mạnh nhất trong thiên hạ! Điều quan trọng nhất là nàng còn tìm được một phu quân cho đời mình.
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh, nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Lâm Bắc Phàm bị nữ đế nhìn thì tỏ vẻ ngại ngùng, hắn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ nhìn gì thần đấy, hay là trên mặt thần có hoa?"
Nữ đế lắc đầu, nàng vẫn tiếp tục nhìn: “Không có gì, trẫm chỉ muốn ngắm ngươi thôi! Có ngươi thật là tốt biết bao!"
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình đang bị tán tỉnh.
Hôm nay bệ hạ làm sao vậy, hở tí là tán tỉnh hắn, đây là chuyện mà nam nhân phải làm chứ?
Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân hắn không thể tỏ ra yếu thế được.
Thế là hắn buông ly rượu trong tay xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, thần cũng có lời muốn nói với bệ hạ!"
“Muốn nói gì, ngươi cứ nói đi!” Nữ để hỏi.
“Bệ hạ, có bệ hạ thần cũng cảm thấy thật tốt!"
Nữ đế mỉm cười một cách tinh nghịch: “Tốt đến nhường nào?"
“Tốt cả đời!"
“Vậy còn được!” Nữ đế hài lòng.
Hai người len lén nắm tay nhau bên dưới bàn.
Sau khi đại hội của triều đình kết thúc, Lâm Bắc Phàm bèn trở về Lâm phủ để chúc tết mọi người.
Hắn lì xì, nói những lời chúc tốt đẹp, mặc dù năm nào cũng như nhau nhưng mọi người đều rất vui vẻ.
Mấy ngày tiếp đó, hắn phải tiếp từng quan viên đến chúc tết hắn, bậc cửa của Lâm phủ gần như bị giẫm phẳng luôn.
Tới mùng sáu tết, nữ đế cũng tới chúc tết Lâm phủ và ăn cơm đoàn viên.
Cái tết này trải qua vô cùng vui vẻ, đơn giản mà lại hạnh phúc.
Đón năm mới xong, triều đình lại trở về với guồng quay công việc.
Dân chúng thì bắt đầu vụ mùa xuân, trông lúa Thái Bình mà triều đình cung cấp, hi vọng năm nay cũng được một mùa bội thu. Đúng lúc ấy, đại quân đánh Đại Viêm chuẩn bị đã lâu và bắt đầu tiến về phía Nam. Mặc dù không có Lâm Bắc Phàm chỉ huy song mọi người vẫn tràn trề lòng tin rằng bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Hôn sự giữa Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng...
Lúc này, nữ đế đang ở trong tẩm cung của mình và mặc thử lễ phục cho đại hôn. Nàng cực kì xem trọng đại hôn này nên đã chuẩn bị cả chín bộ hôn phục. Nàng phải thử từng bộ một rồi chọn ra một bộ thích hợp nhất, một bộ mà nàng hài lòng nhất.
Nhìn nữ đế mặc hôn phục yểu điệu bước tới, hai mắt của tiểu quận chúa đang đứng bên cạnh sáng quắc, nàng hâm mộ nói: “Nữ đế tỷ tỷ, trông ngươi mặc hôn phục đúng là đẹp xuất sắc luôn!"
“Vậy sao, Tiểu Vân Oanh?” Nữ đế cười không khép miệng lại được.
Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thật rồi! Trong mắt ta, nữ đế tỷ tỷ xinh đẹp số một thiên hạ! Tối mai sau khi thành thân, nữ đế tỷ tỷ lại càng thêm đẹp hơn!"
“Ha ha, Tiểu Vân Oanh, ngươi đúng là dẻo mép thật đấy! Mau giúp trẫm xem bộ nào đẹp nhất đi?"
Nữ đế đứng trước một cái gương đồng cực lớn, nàng xoay đi xoay lại xem xét.
Sau đó nàng lại vào phòng trong đổi một bộ khác.
Sau vài lần như vậy, tiểu quận chúa chau mày nói: “Nữ để tỷ tỷ, bộ nào cũng đẹp hết, khó chọn quá!”“Trẫm cũng thấy bộ nào cũng đẹp, nhưng mà kiểu gì cũng phải chọn một bộ!” Nữ đế cũng thấy khó khăn vô cùng.
Chín bộ hôn phục này đều được nàng lựa chọn một cách tỉ mỉ, sau đó mới cho người chế tác nên đều khiến nàng hài lòng cả. Giờ bảo nàng phải chọn bộ ổn nhất thì nàng cũng phát sầu vô cùng.
“Tiểu Vân Oanh, ngươi đi gọi Lâm ái khanh tới đây giúp trẫm tham mưu!” Nữ đế nói.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm - người ban nãy còn đang phê duyệt tấu chương đã tới.
Nữ đế có hơi ngại ngùng, nàng cho hắn xem hôn phục của mình: “Ái khanh, chỗ hôn phục này trẫm rất thích! Ngươi thấy lúc đại hôn trẫm nên mặc bộ nào thì hợp lí?"
“Bệ hạ, cần gì phải phiền phức như vậy?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu đã thích thì mặc hết luôn cho xong? Lúc hôn lễ thì có thể mặc một bộ, khi tiếp đãi mọi người thì mặc bộ khác, lúc chúc mừng cùng dân chúng thì mặc bộ thứ ba... Thể nào cũng mặc được hết một lượt!"
Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng lớn giọng nói: “Ý hay đấy!"
“Cơ mà có tận chín bộ hôn phục, cứ đổi đi đổi lại thì hơi phiền phức..."
“Không phiền phức, không phiền phức một chút nào, trẫm có thể sắp xếp được!"
Nữ đế cười khanh khách: “Nếu không đủ thời gian thì hôn lễ có thể kéo dài thêm hai ngày, cùng chúc mừng với trời đất mà!"
Khó khăn lắm mới có một lần đại hôn, giải quyết chung thân đại sự của mình nên nữ đế phải dùng bằng hết quyền hạn của mình thì thôi.
“Nữ để tỷ tỷ nói đúng đấy, chuyện chung thân đại sự của mình, nên làm mà!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói. Tiếp đó, nữ đế lại kéo Lâm Bắc Phàm đến bảo hắn thay hôn phục. Lâm Bắc Phàm thấy hơi phiền phức: “Thần cũng phải mặc thử ư?"
“Đó là điều đương nhiên, ngươi là hoàng phu tương lai của trẫm, sao mà thiếu ngươi được?” Nữ đế hùng hổ nói. Thế là dưới yêu cầu mãnh liệt của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt đầu thay hôn phục.
Chương 917 Bởi vì gì?
Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đúng là cái móc treo đồ trời sinh. Sau khi mặc hôn phục, trông hắn anh tuấn vô cùng, đứng bên cạnh nữ đế trông xứng đôi cực kì.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên giơ tay nhéo gương mặt mềm mềm của tiểu quận chúa: “Đừng nhìn nữa, chảy cả nước miếng rồi kìa!"
Tiểu quận chúa lau miệng, nàng nhận ra làm gì chảy nước miếng.
Lúc này nàng mới biết Lâm Bắc Phàm đang trêu mình, bèn quát hắn: “Chảy nước miếng thì chảy nước miếng, ta thèm nam nhân của mình đấy thì làm sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói có lí lắm, ta không biết phải trả lời thế nào luôn!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi thấy bộ hôn phục này thế nào?” Nữ đế mỉm cười, nàng hỏi.
Tiểu quận chúa lập tức gật đầu: “Đẹp lắm! Đẹp cực kì luôn!"
“Trẫm cũng thấy rất được, quyết định bộ hôn phục này đi!"
Nữ đế vỗ tay: “Ái khanh, ngươi vào trong thay một bộ hôn phục khác ra đây cho trẫm xem nào!"
“Lại phải thay nữa hả, thần còn phải về phê duyệt tấu chương nữa, quốc sự quan trọng!” Lâm Bắc Phàm thấy hơi không vui.
Dẫu sao hắn cũng là một nam nhân, quần áo mặc vừa người là được rồi, hắn không thích thay đi thay lại như vậy. “Bớt phí lời, mau đi thay đi!” Nữ để đẩy hắn vào bên trong.
Thế là Lâm Bắc Phàm phải thử hết bộ này đến bộ khác, bộ nào hai nữ nhân cũng hài lòng.
“Đẹp! Đẹp lắm! Lâm Bắc Phàm mặc bộ hôn phục nào cũng đẹp hết!” Hai mắt tiểu quận chúa phát sáng, nước miếng của nàng chảy tong tong.
Nữ nhân này đã không thể che giấu nổi ý đồ của mình rồi!
Lâm Bắc Phàm sợ chết đi được, đợi đến hôm kết hôn chắc nàng sẽ kéo hắn đến một rừng cây nhỏ nào đó... “Đúng là đẹp thật, năm bộ này lấy hết! Cơ mà phải chuẩn bị thêm bốn bộ khác nữa!” Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm thấy tê dại: “Năm bộ thôi là đủ rồi, sao còn phải chuẩn bị thêm bốn bộ nữa?"
“Bởi vì trẫm có chín bộ để thay cơ mà, ngươi là tân lang nên tất nhiên ngươi cũng phải chuẩn bị chín bộ, như vậy mới tương thích!” Nữ đế nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thực sự muốn đánh chết cái miệng của mình.
Biết vậy ban nãy hắn đã không đưa ra ý kiến để giờ hại khổ chính mình, trong lòng hắn hối hận quá.
Tới buổi chiều, hắn và tiểu quận chúa trở về Lâm phủ.
Tiểu quận chúa khoanh hai tay trước ngực, nàng nói: “Hôm nay nữ đế tỷ tỷ đẹp chết đi được, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc, trông nàng mà ta cũng muốn tổ chức hôn lễ Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Hôn lễ thì được, nhưng quận chúa không được học bệ hạ chuẩn bị nhiều hôn phục như vậy!"
Tiểu quận chúa vỗ vai Lâm Bắc Phàm: “Yên tâm đi, thay đồ hoài ta cũng thấy phiền nên ta không muốn chuẩn bị nhiều như vậy! Với cả ta cũng không thể vượt qua nữ đế tỷ tỷ!"
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!"
“Thế nên ta chỉ cần chuẩn bị tám bộ là đủ rồi!” Tiểu quận chúa đắc ý nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Đến tối, hắn chuẩn bị một vò rượu bên trong thư phòng, bên cạnh đó còn bày hai cái ly bạch ngọc.
Không lâu sau, Bạch Quan Âm xuất hiện và ngồi trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng nâng cái ly trước mặt lên: “Chúc mừng ngươi nhé, không bao lâu nữa là đến ngày đại hôn của ngươi rồi, ngươi sẽ cưới được một nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Ta kính ngươi một ly!"
“Cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly, hắn mỉm cười: “Bệ hạ đúng là nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Có điều xét về đẹp thì ngươi cũng không hề kém cạnh đâu!"
Bạch Quan Âm trợn trắng mắt: “Đúng là biết cách nói chuyện, chẳng trách biết bao nữ nhân mê mệt ngươi!"
Uống một ly rượu xong, Lâm Bắc Phàm bỗng nghiêm túc hơn: “Bạch Quan Âm, ta có một chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Quan Âm có vẻ đã đoán được, nàng hỏi: “Chuyện gì, ngươi nói đi?"
“Từ nay về sau, ta sẽ không cung cấp tiền tài cho ngươi nữa, hi vọng ngươi có thể thấu hiểu!"
“Ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm làm một vị quan tốt hả?"
“Không, ta vẫn sẽ là tham quan! Chỉ cần tham được là ta sẽ tham tiếp, cho đến khi Đại Võ bất ổn thì ta mới thôi!"
“Thế số tiền tài ngươi tham được ngươi định giải quyết thế nào, giữ để mình dùng ư?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không dùng, ta đâu cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, nhiều tiền với thiếu đi một chút cũng đâu có gì khác biệt! Thế nên ta định giao số tiền ta tham ô được cho bệ hạ! Dẫu sao thì ta cũng là hoàng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng nữa, ngươi nói xem có phải không?"
Bạch Quan Âm bỗng bật cười, vòng đi vòng lại hóa ra vẫn về tay bệ hạ...
“Nữ đế ngốc nghếch, ngươi không sợ nàng có tiền rồi sẽ tiêu lung tung hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nàng không ngốc đâu, ngược lại còn cực kì anh minh! Ta đã nhận ra rồi, mấy năm nay do đất nước không ổn định nên nữ đế vẫn giả vờ suốt! Hiện giờ đất nước thống nhất, bốn phương thái bình nên nàng mới thôi không giả vờ nữa!"
Bạch Quan Âm gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí!"
“Hơn nữa ta vẫn luôn nghi ngờ thực ra nữ đế đã biết chuyện ta tham ô từ lâu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Sở dĩ nữ đế không xử lí ta chắc là bởi nể tình những cống hiến của ta cho Đại Võ, hoặc là bởi..."
“Bởi gì?” Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Chắc là bởi nữ đế mê luyến sắc đẹp của ta! Mặc dù nữ đế là một vị hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, trầm mê sắc đẹp là điều hoàn toàn có thể hiểu được!"
Chương 918 Tất cả đều không bằng ngươi
Bạch Quan Âm bật cười: “Hay cho một tên mặt dày vô sỉ như ngươi! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một người mặt dày như vậy đấy, đúng là khiến ta phải mở mang tầm mắt! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm: "..." Trông thấy dáng vẻ cười ngất ngưởng của Bạch Quan Âm, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối lại: “Ta nói thật lòng đấy!"
“Xin lỗi, cho ta cười thêm một lúc! Ha ha!"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm lại càng tối hơn.
Cười xong, Bạch Quan Âm lại khôi phục dáng vẻ tiên nữ của mình.
Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ nói lại chuyện của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế để nữ đế xử lí hắn.
“Ta có thể hiểu được tất cả những chuyện mà ngươi nói! Thực ra hiện giờ chúng ta hoàn toàn không cần đến tiền bạc nữa, ta đã phát triển rồi, ngươi cũng có thể an tâm ở bên cạnh nữ đế và những hồng nhan tri kỉ của ngươi!” Bạch Quan Âm nói.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Ta tò mò lắm luôn ấy, người sau lưng ngươi là ai, hay là có tổ chức gì? Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì, tại sao cử lực lượng triều đình đi điều tra ngươi nhưng vẫn không thể điều tra được gì?"
Bạch Quan Âm mỉm cười một cách thần bí: “Mấy năm nay chúng ta đã dùng rất nhiều tiền của ngươi cho rất nhiều chuyện, phát triển mạng lưới và lực lượng ngầm phủ khắp đất nước này, hoàn toàn không thua kém gì một triều đình đâu! Tổ chức của chúng ta không có tên, có điều luôn hoạt động theo một tôn chỉ là vì cuộc sống ấm no hạnh phúc của dân chúng, vì thiên hạ thái bình"
“Kết quả ngoảnh đầu lại nhìn mới phát hiện, chúng ta đã tiêu nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt bằng ngươi! Nhờ ngươi mà Đại Võ mới được thống nhất, thực hiện được giấc mộng thái bình nên tất cả lực lượng đều không có đất dụng võ, chỉ đành giữ lại!"
“Ngươi không điều tra được gì thì chỉ có thể nói ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi! Còn về những gì ngươi hỏi, người sau lưng ta ngươi sẽ được biết nhanh thôi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một câu là xa tít chân trời gần ngay trước mắt!"
“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta có việc phải đi trước đây!” Bạch Quan Âm đứng lên.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện nữa!"
“Chuyện gì?” Bạch Quan Âm ngoảnh đầu nhìn.
“Tiền bối bảo ta nói với ngươi là dạo này tiền bối nhận ra được vài điều, muốn đàm đạo với ngươi.
Bạch Quan Âm chau mày: “Vậy sao? Tại sao hắn ta không nói trực tiếp với ta luôn mà còn phải nhờ ngươi truyền đạt lại?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe sáng: “Không rõ nữa, ngươi đi hỏi hắn ta là biết ngay thôi còn gì?"
“Cũng được, giờ ta đi xem sao!"
Bóng dáng Bạch Quan Âm dần dần biến mất.
Nửa canh giờ sau, nàng xuất hiện trong ngôi nhà tranh của tiền bối.
Vị tiền bối ngồi trước mắt rót trà cho Bạch Quan Âm, đoạn vừa cười vừa nói: “Bạch nha đầu, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến hôn nhân đại sự rồi! Ta thấy tiểu tử nhà họ Lâm kia cũng chuẩn bị đại hôn rồi đấy, đối tượng kết hôn còn là nữ đế nữa chứ!"
“Ta đã xem giúp ngươi rồi, trong thiên hạ người xứng với ngươi nhất chỉ có Lâm tiểu tử thôi, hai người các ngươi đứng cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng! Mặc dù hắn hơi đào hoa nhưng người không đào hoa thì uổng thời niên thiếu quá, điều này ta có thể hiểu được!"
“Thế nên hôn sự của các ngươi để lão phu làm chủ! Hắn dám không đồng ý thì ta sẽ đánh cho đến khi hắn đồng ý! Cùng lắm thì hai người chúng ta cùng ra tay đánh cho hắn phục sát đất thì thôi!"
"Sau này các ngươi phải sinh lấy một đứa con, chắc chắn nó sẽ thừa hưởng tài năng võ học của các ngươi! Tới khi ấy nhất định phải để nó tới bái ta làm sư, lão phu sẽ truyền cho nó những gì mà mình học được!"
“Sinh thêm vài đứa nữa, đừng có lãng phí thiên phú của các ngươi, ha ha ha ha..."
Tiền bối cứ lẩm bẩm mãi, càng nói càng hăng.
Bạch Quan Âm nghe mà vừa ngại vừa giận!
Cái ông già này không nghiêm túc gì cả!
Ta tới để đàm đạo với ngươi mà ngươi lại có ý đồ khuyên ta chuyện hôn nhân, đối tượng lại còn là cái tên Lâm Bắc Phàm xấu xa!
Giờ thì nàng đã biết mình trúng gian kế của Lâm Bắc Phàm rồi!
Bạch Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ nói đúng, tên xấu xa này trông thì đơn thuần nhưng lòng dạ thâm sâu lắm! Sau khi trở về ta phải tính sổ với hắn!"
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị đi ngủ bỗng hắt xì một cái.
Tiếp đó, hắn và nữ để tiếp tục chuẩn bị hôn lễ. Thư mời hôn lễ đã được phát đến các quốc gia và những vị khách mời, bạn bè.
Đại Võ lúc này có thể nói là nước đứng đầu thiên hạ, binh lực vô cùng mạnh, dân chúng ấm no, bốn bề thái bình.
Còn nữ đế là người có quyền có thế nhất hiên hạ.
Thế nên đại hôn của nàng là điều mà các quốc gia cực kì xem trọng. Bọn họ phái đại thần mang quà hậu hĩnh đến tham gia.
Trong kinh thành xuất hiện đại thần đến từ các nước nên cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Các con phố cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Ở một vài chạc cây hay mái hiên còn treo cả đèn lồng, buổi tối còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động và chương trình để chào mừng đại hôn của nữ đế.
Còn ở phía Nam, đại quân tấn công Đại Viêm của Đại Võ đang công thành, khí thế vô cùng hung mãnh.
Triệu Khoát và những tướng quân khác hô to: “Các tướng sĩ, tiếp tục xông lên! Tranh thủ thu phục được vùng đất này trước ngày mùng chín tháng ba làm quà chúc mừng đại hôn của bệ hạ và nguyên soái!"
"Vâng thưa tướng quân!"
Mọi người cùng nhau hô vang, khí thế ngút trời, tấn công khiến cho binh mã Đại Viêm phải dần dần rút lui.
Chương 919 Cơ hội ngàn năm có một
Cả Đại Võ đều được bao trùm bởi bầu không khí tươi vui.
Ở Đại Hạ vương triều, bên trong tẩm cung.
Hoàng đế Đại Hạ nhìn thư mời hôn lễ trong tay và cả tình hình hùng mạnh của Đại Võ, hắn ta im lặng rất lâu.
“Tính đi tính lại nhưng vẫn không tính được Lâm Bắc Phàm lại nên đôi với nữ đế!"
“Như vậy thì mâu thuẫn giữa quân thần bọn họ sẽ được hóa giải, sau này chắc chắn hai người sẽ đồng lòng, chúng ta không thể li gián bọn họ được nữa! Bên cạnh đó, Đại Võ có được sự trợ giúp của Lâm Bắc Phàm nên chắc chắn sẽ phồn vinh, phát triển hơn! Như vậy thì làm gì còn cơ hội cho Đại Hạ chúng ta nữa?” Trong lòng hoàng đế Đại Hạ bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn ta đã nhận thấy Lâm Bắc Phàm là một người vô cùng tài giỏi từ lâu, và hắn ta luôn muốn thu phục hắn, để hắn làm việc cho mình.
Song dựa trên tình hình hiện tại khi Lâm Bắc Phàm và nữ đế kết hôn, như vậy Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn trở thành người của Đại Võ, và hắn ta sẽ không còn cơ hội lôi kéo hắn nữa.
Đối với Đại Hạ hay với hắn ta mà nói, Lâm Bắc Phàm đúng là một mối nguy cơ lớn.
Mối nguy cơ này không diệt trừ không được!
Hoàng đế Đại Hạ gửi một phong thư.
Không lâu sau, một lão giả đầu tóc bạc phơ tới, nói với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Bệ hạ, đây là chuyện thứ ba rồi! Sau khi hoàn thành chuyện này, ân tình giữa chúng ta coi như chấm hết!"
“Được, tiền bối nói đúng lắm!” Hoàng đế Đại Hạ thấy không nỡ.
Ban đầu hắn ta còn định giữ món ân tình này để đến lúc quan trọng mới dùng. Song hiện giờ hắn ta không thể không sử dụng nó.
“Được, bệ hạ muốn bản tọa làm việc gì?” Lão giả hỏi.
Hai mắt hoàng đế Đại Viêm ánh lên vẻ hung tàn: “Tiền bối, trẫm muốn nhờ ngươi..."
Nhận nhiệm vụ xong, lão giả bèn thong dong rời đi và tiến về phía Đại Võ.
Lúc này bên trong kinh thành Đại Võ, mọi người đang treo đèn treo ruy băng, ca hát nhảy múa để chào mừng đại hôn của nữ đế Lâm phủ cũng náo nhiệt vô cùng, bởi lẽ bạn của Lâm Bắc Phàm đều tới.
Đao thánh Âu Dương Bá Đao khiêng thanh đao lớn trên vai, bật cười ha ha và bước tới: “Lão đệ à, đúng là không ngờ lại có một ngày ngươi đón nữ đế vào cửa, đây là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ đấy! Ngươi được lắm, đúng là khiến huynh đệ chúng ta nở mày nở mặt! Ha ha..."
“Đúng vậy!"
Kiếm thánh vuốt chòm râu, híp mắt cười: “Lúc ta nhận được thư mời đại hôn ta còn không dám tin cơ! Mãi đến khi ra ngoài nghe được mọi người bàn tán thì ta mới dám chắc, sau đó thì chạy cả đêm tới đây để uống rượu mừng của ngươi! Lão đệ, hâm mộ hâm mộ!"
Dạ Lai Hương chắp tay, cười nói: “Chúc mừng! Chúc ngươi và nữ đế đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Mọi người liên tục chúc mừng, Lâm Bắc Phàm cười cực kì vui vẻ, hắn chắp tay nói: “Đa tạ các vị! Có điều còn mấy ngày nữa mới tới đại hôn, các vị cứ tạm thời ở tại Lâm phủ để ta chiêu đãi!"
“Có rượu không?” Đao thánh hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Đương nhiên là có rồi, muốn uống bao nhiêu cũng được!"
Kiếm tiên lớn giọng nói: “Được! Đêm nay chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, không say không về!"
“Mời mọi người!"
Lúc này, binh mã phía Nam của Đại Võ đã công lược thành công những thành trì dọc đường, cuối cùng thu phục được đất Vân Nam của Đại Viêm.
Thế nhưng đúng lúc ấy, bọn họ lại cãi nhau vì một số chuyện.
“Cuối cùng cũng đánh được Vân Nam, các vị tướng quân đều vất vả rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi thôi! Phần báo cáo tình hình trận chiến này sẽ do bản tướng trở về bẩm báo với bệ hạ và nguyên soái. “Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà ngươi có thể trở về uống rượu mừng còn bọn ta thì phải ở lại đây?"
“Dựa vào việc lão phu chính là chủ tướng, lão phu có thể ra lệnh cho các ngươi, hiểu chưa? Đây là quân lệnh, không được làm trái!"
"Ngươi là chủ tướng, đáng lẽ ra ngươi phải ở đây mới đúng chứ, để bọn ta trở về!"
“Không được, lão phu đã mong ngóng chén rượu mừng này cả nửa năm trời rồi, bắt buộc phải về uống một ly!"
Mọi người cãi nhau um sùm lên, không ai chịu nhường ai.
Ngày thường mọi người là chiến hữu, có thể giúp đỡ đối phương chắn đao. Thế nhưng hiện giờ vì muốn trở về uống chén rượu mừng mà bọn họ làm đến mức thần cản giết thần, phật cản giết phật, ngươi dám ngăn ta thì ta sẽ cho ngươi một đao.
Cuối cùng, mọi người quyết định rút thăm, ai rút được thăm thì người đó sẽ được trở về.
Tướng lĩnh rút được thăm vui mừng hớn hở nhảy lên ngựa, chạy về ngay trong đêm.
Bằng không hắn ta sợ không kịp hôm đại hôn mất. Đúng lúc đó, một đội quân hộ giá hào hoa tiến vào kinh thành.
Một giọng nói cao vút vang lên: “Tử Nguyệt nữ đế của Tà Nguyệt giá đáo!"
Cả kinh thành xôn xao hẳn lên.
“Hay lắm, nữ đế của Tà Nguyệt vương triều tới rồi!"
“Nghe nói Tử Nguyệt nữ đế là một mỹ nữ, không hề thua kém bệ hạ của chúng ta đâu.
“Chuyện đó còn cần phải nói hả? Nghe đâu khoảnh khắc Tử Nguyệt nữ đế tháo mạng che mặt xuống là ngươi sẽ phải chết ngất trước đệ nhất mĩ nhân của Tà Nguyệt!"
“Hai vị nữ đế đụng mặt nhau rồi!"
“Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta mau đi xem thôi!"
Chương 920 Chắc chắn có liên quan đến hắn
Mọi người bèn ào ra đường phố để xem Tử Nguyệt nữ đế.
Chỉ thấy bên trong đội ngũ khí thế ấy có một chiếc xe ngựa sang trọng do sáu con bảo mã kéo.
Bên trong xe ngựa là một mỹ nhân khoác hoàng bào.
Mặc dù có rèm cửa che đi, không thể nhìn rõ diện mạo của nàng song từ tư thế uyển chuyển kia, mọi người có thể chắc chắn rằng đó là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.
Đội ngũ hoành tráng ấy cứ đi thẳng tới hoàng cung.
Lâm Bắc Phàm nhận được tin này thì ngớ người, hắn vội vã chạy đến cổng hoàng cung, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây?"
Tử Nguyệt nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của nàng tỏ rõ vẻ ghen tuông: “Ngươi chuẩn bị tiến hành đại hôn rồi, sao trẫm có thể không tới chứ?"
Lâm Bắc Phàm thấy gượng gạo quá!
Hắn sắp cử hành đại hôn, kết quả tân nương lại không phải là Tử Nguyệt nữ đế Hiện giờ đối phương còn tìm đến tận cửa nữa chứ.
Hay là nàng định đại náo hôn lễ?
Lâm Bắc Phàm hốt hoảng, hắn vội nói: “Bệ hạ, ta không có ý đó! Ý của ta là ngươi tới sao không báo trước với ta một tiếng? Hại ta tới giờ mới biết, ta còn chưa chuẩn bị"
Tử Nguyệt nữ đế phất tay: “Không cần đâu! Chuyện nhỏ này để ta thương lượng với nữ nhân kia là được rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng!"
Lâm Bắc Phàm thấy hoang mang, sao hắn có thể không nhọc lòng chứ?
Từ khi hai vị nữ đế “bắt tay” nhau là chẳng chuyện gì đến lượt hắn hết.
Chuyện gì hắn cũng không được biết, điều này khiến hắn nhiều khi mơ hồ, nhiều khi lại như ngồi trên đống lửa...
“Quân sư, lần này trẫm tới một là nhận lời mời của nữ nhân kia. Tà Nguyệt chúng ta nhận ân huệ, về tình về lí thì đều phải tới. Thứ hai, Đại Võ cũng coi như là quê hương thứ hai của trẫm, thế nên trẫm định trở về xem, tiện thể giải khuây luôn. Thứ ba là coi như cho quân sư một bất ngờ lớn!” Tử Nguyệt nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn, gì mà bất ngờ chứ, có mà khiến hắn sợ chết khiếp ấy chứ.
Có điều ván đã đóng thành thuyền, thôi thì cứ kệ nàng vậy.
Tiếp đó, hai người vào bên trong hoàng cung gặp mặt nữ đế.
Đây là lần thứ hai hai người này gặp nhau.
Hai người đều là tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa còn là hai mỹ nhân có quyền có thế nhất trong thiên hạ. Khí chất và bối cảnh của bọn họ đều khiến bọn họ có mị lực hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải, hắn chỉ cảm giác hai nữ nhân này đang trao đổi ánh mắt với nhau. Đồng thời hắn bỗng thấy thật may mắn thì mình có cơ hội sở hữu hai vị nữ đế trên đời!
Tử Nguyệt nữ đế nghiêm túc nói: “Trẫm, Tử Nguyệt nữ đế của vương triều Tà Nguyệt tham kiến bệ hạ Đại Võ!"
Nữ đế ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, nàng cười mà như không cười, đoạn bảo: “Tử Nguyệt, ngươi phải gọi trẫm là gì ấy nhỉ?"
Tử Nguyệt nữ để hô một tiếng: “Tỷ tỷ!"
Nữ đế lập tức tươi cười: “Ầy! Muội muội tới rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế bỗng càng cảm thấy tủi thân hơn!
Nàng bèn liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ.
Nếu như không phải tên nam nhân này thì nàng cần gì phải nhún nhường như vậy? Sau này nàng nhất định phải tính sổ với hắn!
Lâm Bắc Phàm run bần bật, hắn cảm giác Tử Nguyệt nữ đế sắp sửa tính sổ hắn tới nơi!
Làm nam nhân khó quá trời!
Nhất là làm nam nhân của nữ đế lại càng khó hơn!
Nữ đế nhiệt tình vô cùng: “Muội muội, ngươi có thể đến tham gia hôn lễ của tỷ tỷ khiến tỷ tỷ vô cùng vui! Những chuyện trẫm đã hứa thì nhất định sẽ không quên! Chúng ta bắt tay nhau cùng tạo nên một thế gian mĩ mãn, ngươi thấy thế nào?"
Tử Nguyệt nữ đế thấy lòng mình được an ủi phần nào, coi như chuyến này không lỗ.
Thôi vậy, làm muội muội thì làm muội muội!
Có một tỷ tỷ giỏi như vậy che mưa chắn gió cho cũng tốt!
Tiếp đó, hai vị nữ đế bắt đầu vừa nói vừa cười.
Làm hai nữ đế duy nhất trong thiên hạ, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Hai người chia sẻ về những kinh nghiệm chấp chính, về sự khó khăn cũng như những nỗi khổ khi nắm giữ chính quyền, nói về người nam nhân chung, thậm chí còn nói cả...
Thế nhưng nói mãi nói mãi, hai người lập tức thấy ai đó thật chướng mắt. Có hắn ở đây, nhiều việc không thể mở miệng được.
Thế là nữ đế bèn phất tay: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể đi rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nàng đang đuổi hắn đấy à? Nhưng mà hắn không thể đi!
Hắn mà đi thì hai nữ nhân này sẽ “tính kể” sau lưng hắn, như thế thì hắn biết phải làm thế nào?
Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ đâu.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần không đi! Nghe hai vị bệ hạ nói chuyện vi thần thấy có ích vô cùng, thần muốn tiếp tục ở lại để nghe!”“Ái khanh, ngươi cứ đi đi! Trẫm và muội muội nói toàn chuyện con gái với nhau, một đại nam nhân như ngươi ở lại thì chúng ta thực sự ngại lắm!” Nữ để khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm nghe vậy xong thì càng không muốn đi.
Chuyện con gái của hai người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
Tiếp đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Bữa tiệc này vô cùng thịnh soạn, bách quan cũng tham gia cực kì vui vẻ.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nữ đế không khỏi nhớ lại một năm vừa qua, nàng cảm thấy mình có được rất nhiều điều.
Trồng được lúa Thái Bình, sản lượng lương thực toàn quốc tăng lên gấp bội.
Mở rộng biên cương bờ cõi, sát nhập Bạch Tượng, cực Đông Đại Hạ vào lãnh thổ của Đại Võ. Những quốc gia xung quanh thì đại loạn, duy chỉ có Đại Võ là vững như núi Thái Sơn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống no đủ. Đại Võ trở thành quốc gia mạnh nhất trong thiên hạ! Điều quan trọng nhất là nàng còn tìm được một phu quân cho đời mình.
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh, nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Lâm Bắc Phàm bị nữ đế nhìn thì tỏ vẻ ngại ngùng, hắn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ nhìn gì thần đấy, hay là trên mặt thần có hoa?"
Nữ đế lắc đầu, nàng vẫn tiếp tục nhìn: “Không có gì, trẫm chỉ muốn ngắm ngươi thôi! Có ngươi thật là tốt biết bao!"
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình đang bị tán tỉnh.
Hôm nay bệ hạ làm sao vậy, hở tí là tán tỉnh hắn, đây là chuyện mà nam nhân phải làm chứ?
Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân hắn không thể tỏ ra yếu thế được.
Thế là hắn buông ly rượu trong tay xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, thần cũng có lời muốn nói với bệ hạ!"
“Muốn nói gì, ngươi cứ nói đi!” Nữ để hỏi.
“Bệ hạ, có bệ hạ thần cũng cảm thấy thật tốt!"
Nữ đế mỉm cười một cách tinh nghịch: “Tốt đến nhường nào?"
“Tốt cả đời!"
“Vậy còn được!” Nữ đế hài lòng.
Hai người len lén nắm tay nhau bên dưới bàn.
Sau khi đại hội của triều đình kết thúc, Lâm Bắc Phàm bèn trở về Lâm phủ để chúc tết mọi người.
Hắn lì xì, nói những lời chúc tốt đẹp, mặc dù năm nào cũng như nhau nhưng mọi người đều rất vui vẻ.
Mấy ngày tiếp đó, hắn phải tiếp từng quan viên đến chúc tết hắn, bậc cửa của Lâm phủ gần như bị giẫm phẳng luôn.
Tới mùng sáu tết, nữ đế cũng tới chúc tết Lâm phủ và ăn cơm đoàn viên.
Cái tết này trải qua vô cùng vui vẻ, đơn giản mà lại hạnh phúc.
Đón năm mới xong, triều đình lại trở về với guồng quay công việc.
Dân chúng thì bắt đầu vụ mùa xuân, trông lúa Thái Bình mà triều đình cung cấp, hi vọng năm nay cũng được một mùa bội thu. Đúng lúc ấy, đại quân đánh Đại Viêm chuẩn bị đã lâu và bắt đầu tiến về phía Nam. Mặc dù không có Lâm Bắc Phàm chỉ huy song mọi người vẫn tràn trề lòng tin rằng bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Hôn sự giữa Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng...
Lúc này, nữ đế đang ở trong tẩm cung của mình và mặc thử lễ phục cho đại hôn. Nàng cực kì xem trọng đại hôn này nên đã chuẩn bị cả chín bộ hôn phục. Nàng phải thử từng bộ một rồi chọn ra một bộ thích hợp nhất, một bộ mà nàng hài lòng nhất.
Nhìn nữ đế mặc hôn phục yểu điệu bước tới, hai mắt của tiểu quận chúa đang đứng bên cạnh sáng quắc, nàng hâm mộ nói: “Nữ đế tỷ tỷ, trông ngươi mặc hôn phục đúng là đẹp xuất sắc luôn!"
“Vậy sao, Tiểu Vân Oanh?” Nữ đế cười không khép miệng lại được.
Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thật rồi! Trong mắt ta, nữ đế tỷ tỷ xinh đẹp số một thiên hạ! Tối mai sau khi thành thân, nữ đế tỷ tỷ lại càng thêm đẹp hơn!"
“Ha ha, Tiểu Vân Oanh, ngươi đúng là dẻo mép thật đấy! Mau giúp trẫm xem bộ nào đẹp nhất đi?"
Nữ đế đứng trước một cái gương đồng cực lớn, nàng xoay đi xoay lại xem xét.
Sau đó nàng lại vào phòng trong đổi một bộ khác.
Sau vài lần như vậy, tiểu quận chúa chau mày nói: “Nữ để tỷ tỷ, bộ nào cũng đẹp hết, khó chọn quá!”“Trẫm cũng thấy bộ nào cũng đẹp, nhưng mà kiểu gì cũng phải chọn một bộ!” Nữ đế cũng thấy khó khăn vô cùng.
Chín bộ hôn phục này đều được nàng lựa chọn một cách tỉ mỉ, sau đó mới cho người chế tác nên đều khiến nàng hài lòng cả. Giờ bảo nàng phải chọn bộ ổn nhất thì nàng cũng phát sầu vô cùng.
“Tiểu Vân Oanh, ngươi đi gọi Lâm ái khanh tới đây giúp trẫm tham mưu!” Nữ đế nói.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm - người ban nãy còn đang phê duyệt tấu chương đã tới.
Nữ đế có hơi ngại ngùng, nàng cho hắn xem hôn phục của mình: “Ái khanh, chỗ hôn phục này trẫm rất thích! Ngươi thấy lúc đại hôn trẫm nên mặc bộ nào thì hợp lí?"
“Bệ hạ, cần gì phải phiền phức như vậy?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu đã thích thì mặc hết luôn cho xong? Lúc hôn lễ thì có thể mặc một bộ, khi tiếp đãi mọi người thì mặc bộ khác, lúc chúc mừng cùng dân chúng thì mặc bộ thứ ba... Thể nào cũng mặc được hết một lượt!"
Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng lớn giọng nói: “Ý hay đấy!"
“Cơ mà có tận chín bộ hôn phục, cứ đổi đi đổi lại thì hơi phiền phức..."
“Không phiền phức, không phiền phức một chút nào, trẫm có thể sắp xếp được!"
Nữ đế cười khanh khách: “Nếu không đủ thời gian thì hôn lễ có thể kéo dài thêm hai ngày, cùng chúc mừng với trời đất mà!"
Khó khăn lắm mới có một lần đại hôn, giải quyết chung thân đại sự của mình nên nữ đế phải dùng bằng hết quyền hạn của mình thì thôi.
“Nữ để tỷ tỷ nói đúng đấy, chuyện chung thân đại sự của mình, nên làm mà!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói. Tiếp đó, nữ đế lại kéo Lâm Bắc Phàm đến bảo hắn thay hôn phục. Lâm Bắc Phàm thấy hơi phiền phức: “Thần cũng phải mặc thử ư?"
“Đó là điều đương nhiên, ngươi là hoàng phu tương lai của trẫm, sao mà thiếu ngươi được?” Nữ đế hùng hổ nói. Thế là dưới yêu cầu mãnh liệt của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt đầu thay hôn phục.
Chương 917 Bởi vì gì?
Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đúng là cái móc treo đồ trời sinh. Sau khi mặc hôn phục, trông hắn anh tuấn vô cùng, đứng bên cạnh nữ đế trông xứng đôi cực kì.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên giơ tay nhéo gương mặt mềm mềm của tiểu quận chúa: “Đừng nhìn nữa, chảy cả nước miếng rồi kìa!"
Tiểu quận chúa lau miệng, nàng nhận ra làm gì chảy nước miếng.
Lúc này nàng mới biết Lâm Bắc Phàm đang trêu mình, bèn quát hắn: “Chảy nước miếng thì chảy nước miếng, ta thèm nam nhân của mình đấy thì làm sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói có lí lắm, ta không biết phải trả lời thế nào luôn!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi thấy bộ hôn phục này thế nào?” Nữ đế mỉm cười, nàng hỏi.
Tiểu quận chúa lập tức gật đầu: “Đẹp lắm! Đẹp cực kì luôn!"
“Trẫm cũng thấy rất được, quyết định bộ hôn phục này đi!"
Nữ đế vỗ tay: “Ái khanh, ngươi vào trong thay một bộ hôn phục khác ra đây cho trẫm xem nào!"
“Lại phải thay nữa hả, thần còn phải về phê duyệt tấu chương nữa, quốc sự quan trọng!” Lâm Bắc Phàm thấy hơi không vui.
Dẫu sao hắn cũng là một nam nhân, quần áo mặc vừa người là được rồi, hắn không thích thay đi thay lại như vậy. “Bớt phí lời, mau đi thay đi!” Nữ để đẩy hắn vào bên trong.
Thế là Lâm Bắc Phàm phải thử hết bộ này đến bộ khác, bộ nào hai nữ nhân cũng hài lòng.
“Đẹp! Đẹp lắm! Lâm Bắc Phàm mặc bộ hôn phục nào cũng đẹp hết!” Hai mắt tiểu quận chúa phát sáng, nước miếng của nàng chảy tong tong.
Nữ nhân này đã không thể che giấu nổi ý đồ của mình rồi!
Lâm Bắc Phàm sợ chết đi được, đợi đến hôm kết hôn chắc nàng sẽ kéo hắn đến một rừng cây nhỏ nào đó... “Đúng là đẹp thật, năm bộ này lấy hết! Cơ mà phải chuẩn bị thêm bốn bộ khác nữa!” Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm thấy tê dại: “Năm bộ thôi là đủ rồi, sao còn phải chuẩn bị thêm bốn bộ nữa?"
“Bởi vì trẫm có chín bộ để thay cơ mà, ngươi là tân lang nên tất nhiên ngươi cũng phải chuẩn bị chín bộ, như vậy mới tương thích!” Nữ đế nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thực sự muốn đánh chết cái miệng của mình.
Biết vậy ban nãy hắn đã không đưa ra ý kiến để giờ hại khổ chính mình, trong lòng hắn hối hận quá.
Tới buổi chiều, hắn và tiểu quận chúa trở về Lâm phủ.
Tiểu quận chúa khoanh hai tay trước ngực, nàng nói: “Hôm nay nữ đế tỷ tỷ đẹp chết đi được, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc, trông nàng mà ta cũng muốn tổ chức hôn lễ Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Hôn lễ thì được, nhưng quận chúa không được học bệ hạ chuẩn bị nhiều hôn phục như vậy!"
Tiểu quận chúa vỗ vai Lâm Bắc Phàm: “Yên tâm đi, thay đồ hoài ta cũng thấy phiền nên ta không muốn chuẩn bị nhiều như vậy! Với cả ta cũng không thể vượt qua nữ đế tỷ tỷ!"
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!"
“Thế nên ta chỉ cần chuẩn bị tám bộ là đủ rồi!” Tiểu quận chúa đắc ý nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Đến tối, hắn chuẩn bị một vò rượu bên trong thư phòng, bên cạnh đó còn bày hai cái ly bạch ngọc.
Không lâu sau, Bạch Quan Âm xuất hiện và ngồi trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng nâng cái ly trước mặt lên: “Chúc mừng ngươi nhé, không bao lâu nữa là đến ngày đại hôn của ngươi rồi, ngươi sẽ cưới được một nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Ta kính ngươi một ly!"
“Cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly, hắn mỉm cười: “Bệ hạ đúng là nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Có điều xét về đẹp thì ngươi cũng không hề kém cạnh đâu!"
Bạch Quan Âm trợn trắng mắt: “Đúng là biết cách nói chuyện, chẳng trách biết bao nữ nhân mê mệt ngươi!"
Uống một ly rượu xong, Lâm Bắc Phàm bỗng nghiêm túc hơn: “Bạch Quan Âm, ta có một chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Quan Âm có vẻ đã đoán được, nàng hỏi: “Chuyện gì, ngươi nói đi?"
“Từ nay về sau, ta sẽ không cung cấp tiền tài cho ngươi nữa, hi vọng ngươi có thể thấu hiểu!"
“Ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm làm một vị quan tốt hả?"
“Không, ta vẫn sẽ là tham quan! Chỉ cần tham được là ta sẽ tham tiếp, cho đến khi Đại Võ bất ổn thì ta mới thôi!"
“Thế số tiền tài ngươi tham được ngươi định giải quyết thế nào, giữ để mình dùng ư?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không dùng, ta đâu cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, nhiều tiền với thiếu đi một chút cũng đâu có gì khác biệt! Thế nên ta định giao số tiền ta tham ô được cho bệ hạ! Dẫu sao thì ta cũng là hoàng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng nữa, ngươi nói xem có phải không?"
Bạch Quan Âm bỗng bật cười, vòng đi vòng lại hóa ra vẫn về tay bệ hạ...
“Nữ đế ngốc nghếch, ngươi không sợ nàng có tiền rồi sẽ tiêu lung tung hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nàng không ngốc đâu, ngược lại còn cực kì anh minh! Ta đã nhận ra rồi, mấy năm nay do đất nước không ổn định nên nữ đế vẫn giả vờ suốt! Hiện giờ đất nước thống nhất, bốn phương thái bình nên nàng mới thôi không giả vờ nữa!"
Bạch Quan Âm gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí!"
“Hơn nữa ta vẫn luôn nghi ngờ thực ra nữ đế đã biết chuyện ta tham ô từ lâu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Sở dĩ nữ đế không xử lí ta chắc là bởi nể tình những cống hiến của ta cho Đại Võ, hoặc là bởi..."
“Bởi gì?” Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Chắc là bởi nữ đế mê luyến sắc đẹp của ta! Mặc dù nữ đế là một vị hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, trầm mê sắc đẹp là điều hoàn toàn có thể hiểu được!"
Chương 918 Tất cả đều không bằng ngươi
Bạch Quan Âm bật cười: “Hay cho một tên mặt dày vô sỉ như ngươi! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một người mặt dày như vậy đấy, đúng là khiến ta phải mở mang tầm mắt! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm: "..." Trông thấy dáng vẻ cười ngất ngưởng của Bạch Quan Âm, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối lại: “Ta nói thật lòng đấy!"
“Xin lỗi, cho ta cười thêm một lúc! Ha ha!"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm lại càng tối hơn.
Cười xong, Bạch Quan Âm lại khôi phục dáng vẻ tiên nữ của mình.
Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ nói lại chuyện của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế để nữ đế xử lí hắn.
“Ta có thể hiểu được tất cả những chuyện mà ngươi nói! Thực ra hiện giờ chúng ta hoàn toàn không cần đến tiền bạc nữa, ta đã phát triển rồi, ngươi cũng có thể an tâm ở bên cạnh nữ đế và những hồng nhan tri kỉ của ngươi!” Bạch Quan Âm nói.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Ta tò mò lắm luôn ấy, người sau lưng ngươi là ai, hay là có tổ chức gì? Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì, tại sao cử lực lượng triều đình đi điều tra ngươi nhưng vẫn không thể điều tra được gì?"
Bạch Quan Âm mỉm cười một cách thần bí: “Mấy năm nay chúng ta đã dùng rất nhiều tiền của ngươi cho rất nhiều chuyện, phát triển mạng lưới và lực lượng ngầm phủ khắp đất nước này, hoàn toàn không thua kém gì một triều đình đâu! Tổ chức của chúng ta không có tên, có điều luôn hoạt động theo một tôn chỉ là vì cuộc sống ấm no hạnh phúc của dân chúng, vì thiên hạ thái bình"
“Kết quả ngoảnh đầu lại nhìn mới phát hiện, chúng ta đã tiêu nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt bằng ngươi! Nhờ ngươi mà Đại Võ mới được thống nhất, thực hiện được giấc mộng thái bình nên tất cả lực lượng đều không có đất dụng võ, chỉ đành giữ lại!"
“Ngươi không điều tra được gì thì chỉ có thể nói ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi! Còn về những gì ngươi hỏi, người sau lưng ta ngươi sẽ được biết nhanh thôi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một câu là xa tít chân trời gần ngay trước mắt!"
“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta có việc phải đi trước đây!” Bạch Quan Âm đứng lên.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện nữa!"
“Chuyện gì?” Bạch Quan Âm ngoảnh đầu nhìn.
“Tiền bối bảo ta nói với ngươi là dạo này tiền bối nhận ra được vài điều, muốn đàm đạo với ngươi.
Bạch Quan Âm chau mày: “Vậy sao? Tại sao hắn ta không nói trực tiếp với ta luôn mà còn phải nhờ ngươi truyền đạt lại?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe sáng: “Không rõ nữa, ngươi đi hỏi hắn ta là biết ngay thôi còn gì?"
“Cũng được, giờ ta đi xem sao!"
Bóng dáng Bạch Quan Âm dần dần biến mất.
Nửa canh giờ sau, nàng xuất hiện trong ngôi nhà tranh của tiền bối.
Vị tiền bối ngồi trước mắt rót trà cho Bạch Quan Âm, đoạn vừa cười vừa nói: “Bạch nha đầu, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến hôn nhân đại sự rồi! Ta thấy tiểu tử nhà họ Lâm kia cũng chuẩn bị đại hôn rồi đấy, đối tượng kết hôn còn là nữ đế nữa chứ!"
“Ta đã xem giúp ngươi rồi, trong thiên hạ người xứng với ngươi nhất chỉ có Lâm tiểu tử thôi, hai người các ngươi đứng cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng! Mặc dù hắn hơi đào hoa nhưng người không đào hoa thì uổng thời niên thiếu quá, điều này ta có thể hiểu được!"
“Thế nên hôn sự của các ngươi để lão phu làm chủ! Hắn dám không đồng ý thì ta sẽ đánh cho đến khi hắn đồng ý! Cùng lắm thì hai người chúng ta cùng ra tay đánh cho hắn phục sát đất thì thôi!"
"Sau này các ngươi phải sinh lấy một đứa con, chắc chắn nó sẽ thừa hưởng tài năng võ học của các ngươi! Tới khi ấy nhất định phải để nó tới bái ta làm sư, lão phu sẽ truyền cho nó những gì mà mình học được!"
“Sinh thêm vài đứa nữa, đừng có lãng phí thiên phú của các ngươi, ha ha ha ha..."
Tiền bối cứ lẩm bẩm mãi, càng nói càng hăng.
Bạch Quan Âm nghe mà vừa ngại vừa giận!
Cái ông già này không nghiêm túc gì cả!
Ta tới để đàm đạo với ngươi mà ngươi lại có ý đồ khuyên ta chuyện hôn nhân, đối tượng lại còn là cái tên Lâm Bắc Phàm xấu xa!
Giờ thì nàng đã biết mình trúng gian kế của Lâm Bắc Phàm rồi!
Bạch Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ nói đúng, tên xấu xa này trông thì đơn thuần nhưng lòng dạ thâm sâu lắm! Sau khi trở về ta phải tính sổ với hắn!"
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị đi ngủ bỗng hắt xì một cái.
Tiếp đó, hắn và nữ để tiếp tục chuẩn bị hôn lễ. Thư mời hôn lễ đã được phát đến các quốc gia và những vị khách mời, bạn bè.
Đại Võ lúc này có thể nói là nước đứng đầu thiên hạ, binh lực vô cùng mạnh, dân chúng ấm no, bốn bề thái bình.
Còn nữ đế là người có quyền có thế nhất hiên hạ.
Thế nên đại hôn của nàng là điều mà các quốc gia cực kì xem trọng. Bọn họ phái đại thần mang quà hậu hĩnh đến tham gia.
Trong kinh thành xuất hiện đại thần đến từ các nước nên cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Các con phố cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Ở một vài chạc cây hay mái hiên còn treo cả đèn lồng, buổi tối còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động và chương trình để chào mừng đại hôn của nữ đế.
Còn ở phía Nam, đại quân tấn công Đại Viêm của Đại Võ đang công thành, khí thế vô cùng hung mãnh.
Triệu Khoát và những tướng quân khác hô to: “Các tướng sĩ, tiếp tục xông lên! Tranh thủ thu phục được vùng đất này trước ngày mùng chín tháng ba làm quà chúc mừng đại hôn của bệ hạ và nguyên soái!"
"Vâng thưa tướng quân!"
Mọi người cùng nhau hô vang, khí thế ngút trời, tấn công khiến cho binh mã Đại Viêm phải dần dần rút lui.
Chương 919 Cơ hội ngàn năm có một
Cả Đại Võ đều được bao trùm bởi bầu không khí tươi vui.
Ở Đại Hạ vương triều, bên trong tẩm cung.
Hoàng đế Đại Hạ nhìn thư mời hôn lễ trong tay và cả tình hình hùng mạnh của Đại Võ, hắn ta im lặng rất lâu.
“Tính đi tính lại nhưng vẫn không tính được Lâm Bắc Phàm lại nên đôi với nữ đế!"
“Như vậy thì mâu thuẫn giữa quân thần bọn họ sẽ được hóa giải, sau này chắc chắn hai người sẽ đồng lòng, chúng ta không thể li gián bọn họ được nữa! Bên cạnh đó, Đại Võ có được sự trợ giúp của Lâm Bắc Phàm nên chắc chắn sẽ phồn vinh, phát triển hơn! Như vậy thì làm gì còn cơ hội cho Đại Hạ chúng ta nữa?” Trong lòng hoàng đế Đại Hạ bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn ta đã nhận thấy Lâm Bắc Phàm là một người vô cùng tài giỏi từ lâu, và hắn ta luôn muốn thu phục hắn, để hắn làm việc cho mình.
Song dựa trên tình hình hiện tại khi Lâm Bắc Phàm và nữ đế kết hôn, như vậy Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn trở thành người của Đại Võ, và hắn ta sẽ không còn cơ hội lôi kéo hắn nữa.
Đối với Đại Hạ hay với hắn ta mà nói, Lâm Bắc Phàm đúng là một mối nguy cơ lớn.
Mối nguy cơ này không diệt trừ không được!
Hoàng đế Đại Hạ gửi một phong thư.
Không lâu sau, một lão giả đầu tóc bạc phơ tới, nói với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Bệ hạ, đây là chuyện thứ ba rồi! Sau khi hoàn thành chuyện này, ân tình giữa chúng ta coi như chấm hết!"
“Được, tiền bối nói đúng lắm!” Hoàng đế Đại Hạ thấy không nỡ.
Ban đầu hắn ta còn định giữ món ân tình này để đến lúc quan trọng mới dùng. Song hiện giờ hắn ta không thể không sử dụng nó.
“Được, bệ hạ muốn bản tọa làm việc gì?” Lão giả hỏi.
Hai mắt hoàng đế Đại Viêm ánh lên vẻ hung tàn: “Tiền bối, trẫm muốn nhờ ngươi..."
Nhận nhiệm vụ xong, lão giả bèn thong dong rời đi và tiến về phía Đại Võ.
Lúc này bên trong kinh thành Đại Võ, mọi người đang treo đèn treo ruy băng, ca hát nhảy múa để chào mừng đại hôn của nữ đế Lâm phủ cũng náo nhiệt vô cùng, bởi lẽ bạn của Lâm Bắc Phàm đều tới.
Đao thánh Âu Dương Bá Đao khiêng thanh đao lớn trên vai, bật cười ha ha và bước tới: “Lão đệ à, đúng là không ngờ lại có một ngày ngươi đón nữ đế vào cửa, đây là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ đấy! Ngươi được lắm, đúng là khiến huynh đệ chúng ta nở mày nở mặt! Ha ha..."
“Đúng vậy!"
Kiếm thánh vuốt chòm râu, híp mắt cười: “Lúc ta nhận được thư mời đại hôn ta còn không dám tin cơ! Mãi đến khi ra ngoài nghe được mọi người bàn tán thì ta mới dám chắc, sau đó thì chạy cả đêm tới đây để uống rượu mừng của ngươi! Lão đệ, hâm mộ hâm mộ!"
Dạ Lai Hương chắp tay, cười nói: “Chúc mừng! Chúc ngươi và nữ đế đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Mọi người liên tục chúc mừng, Lâm Bắc Phàm cười cực kì vui vẻ, hắn chắp tay nói: “Đa tạ các vị! Có điều còn mấy ngày nữa mới tới đại hôn, các vị cứ tạm thời ở tại Lâm phủ để ta chiêu đãi!"
“Có rượu không?” Đao thánh hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Đương nhiên là có rồi, muốn uống bao nhiêu cũng được!"
Kiếm tiên lớn giọng nói: “Được! Đêm nay chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, không say không về!"
“Mời mọi người!"
Lúc này, binh mã phía Nam của Đại Võ đã công lược thành công những thành trì dọc đường, cuối cùng thu phục được đất Vân Nam của Đại Viêm.
Thế nhưng đúng lúc ấy, bọn họ lại cãi nhau vì một số chuyện.
“Cuối cùng cũng đánh được Vân Nam, các vị tướng quân đều vất vả rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi thôi! Phần báo cáo tình hình trận chiến này sẽ do bản tướng trở về bẩm báo với bệ hạ và nguyên soái. “Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà ngươi có thể trở về uống rượu mừng còn bọn ta thì phải ở lại đây?"
“Dựa vào việc lão phu chính là chủ tướng, lão phu có thể ra lệnh cho các ngươi, hiểu chưa? Đây là quân lệnh, không được làm trái!"
"Ngươi là chủ tướng, đáng lẽ ra ngươi phải ở đây mới đúng chứ, để bọn ta trở về!"
“Không được, lão phu đã mong ngóng chén rượu mừng này cả nửa năm trời rồi, bắt buộc phải về uống một ly!"
Mọi người cãi nhau um sùm lên, không ai chịu nhường ai.
Ngày thường mọi người là chiến hữu, có thể giúp đỡ đối phương chắn đao. Thế nhưng hiện giờ vì muốn trở về uống chén rượu mừng mà bọn họ làm đến mức thần cản giết thần, phật cản giết phật, ngươi dám ngăn ta thì ta sẽ cho ngươi một đao.
Cuối cùng, mọi người quyết định rút thăm, ai rút được thăm thì người đó sẽ được trở về.
Tướng lĩnh rút được thăm vui mừng hớn hở nhảy lên ngựa, chạy về ngay trong đêm.
Bằng không hắn ta sợ không kịp hôm đại hôn mất. Đúng lúc đó, một đội quân hộ giá hào hoa tiến vào kinh thành.
Một giọng nói cao vút vang lên: “Tử Nguyệt nữ đế của Tà Nguyệt giá đáo!"
Cả kinh thành xôn xao hẳn lên.
“Hay lắm, nữ đế của Tà Nguyệt vương triều tới rồi!"
“Nghe nói Tử Nguyệt nữ đế là một mỹ nữ, không hề thua kém bệ hạ của chúng ta đâu.
“Chuyện đó còn cần phải nói hả? Nghe đâu khoảnh khắc Tử Nguyệt nữ đế tháo mạng che mặt xuống là ngươi sẽ phải chết ngất trước đệ nhất mĩ nhân của Tà Nguyệt!"
“Hai vị nữ đế đụng mặt nhau rồi!"
“Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta mau đi xem thôi!"
Chương 920 Chắc chắn có liên quan đến hắn
Mọi người bèn ào ra đường phố để xem Tử Nguyệt nữ đế.
Chỉ thấy bên trong đội ngũ khí thế ấy có một chiếc xe ngựa sang trọng do sáu con bảo mã kéo.
Bên trong xe ngựa là một mỹ nhân khoác hoàng bào.
Mặc dù có rèm cửa che đi, không thể nhìn rõ diện mạo của nàng song từ tư thế uyển chuyển kia, mọi người có thể chắc chắn rằng đó là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.
Đội ngũ hoành tráng ấy cứ đi thẳng tới hoàng cung.
Lâm Bắc Phàm nhận được tin này thì ngớ người, hắn vội vã chạy đến cổng hoàng cung, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây?"
Tử Nguyệt nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của nàng tỏ rõ vẻ ghen tuông: “Ngươi chuẩn bị tiến hành đại hôn rồi, sao trẫm có thể không tới chứ?"
Lâm Bắc Phàm thấy gượng gạo quá!
Hắn sắp cử hành đại hôn, kết quả tân nương lại không phải là Tử Nguyệt nữ đế Hiện giờ đối phương còn tìm đến tận cửa nữa chứ.
Hay là nàng định đại náo hôn lễ?
Lâm Bắc Phàm hốt hoảng, hắn vội nói: “Bệ hạ, ta không có ý đó! Ý của ta là ngươi tới sao không báo trước với ta một tiếng? Hại ta tới giờ mới biết, ta còn chưa chuẩn bị"
Tử Nguyệt nữ đế phất tay: “Không cần đâu! Chuyện nhỏ này để ta thương lượng với nữ nhân kia là được rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng!"
Lâm Bắc Phàm thấy hoang mang, sao hắn có thể không nhọc lòng chứ?
Từ khi hai vị nữ đế “bắt tay” nhau là chẳng chuyện gì đến lượt hắn hết.
Chuyện gì hắn cũng không được biết, điều này khiến hắn nhiều khi mơ hồ, nhiều khi lại như ngồi trên đống lửa...
“Quân sư, lần này trẫm tới một là nhận lời mời của nữ nhân kia. Tà Nguyệt chúng ta nhận ân huệ, về tình về lí thì đều phải tới. Thứ hai, Đại Võ cũng coi như là quê hương thứ hai của trẫm, thế nên trẫm định trở về xem, tiện thể giải khuây luôn. Thứ ba là coi như cho quân sư một bất ngờ lớn!” Tử Nguyệt nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn, gì mà bất ngờ chứ, có mà khiến hắn sợ chết khiếp ấy chứ.
Có điều ván đã đóng thành thuyền, thôi thì cứ kệ nàng vậy.
Tiếp đó, hai người vào bên trong hoàng cung gặp mặt nữ đế.
Đây là lần thứ hai hai người này gặp nhau.
Hai người đều là tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa còn là hai mỹ nhân có quyền có thế nhất trong thiên hạ. Khí chất và bối cảnh của bọn họ đều khiến bọn họ có mị lực hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải, hắn chỉ cảm giác hai nữ nhân này đang trao đổi ánh mắt với nhau. Đồng thời hắn bỗng thấy thật may mắn thì mình có cơ hội sở hữu hai vị nữ đế trên đời!
Tử Nguyệt nữ đế nghiêm túc nói: “Trẫm, Tử Nguyệt nữ đế của vương triều Tà Nguyệt tham kiến bệ hạ Đại Võ!"
Nữ đế ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, nàng cười mà như không cười, đoạn bảo: “Tử Nguyệt, ngươi phải gọi trẫm là gì ấy nhỉ?"
Tử Nguyệt nữ để hô một tiếng: “Tỷ tỷ!"
Nữ đế lập tức tươi cười: “Ầy! Muội muội tới rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế bỗng càng cảm thấy tủi thân hơn!
Nàng bèn liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ.
Nếu như không phải tên nam nhân này thì nàng cần gì phải nhún nhường như vậy? Sau này nàng nhất định phải tính sổ với hắn!
Lâm Bắc Phàm run bần bật, hắn cảm giác Tử Nguyệt nữ đế sắp sửa tính sổ hắn tới nơi!
Làm nam nhân khó quá trời!
Nhất là làm nam nhân của nữ đế lại càng khó hơn!
Nữ đế nhiệt tình vô cùng: “Muội muội, ngươi có thể đến tham gia hôn lễ của tỷ tỷ khiến tỷ tỷ vô cùng vui! Những chuyện trẫm đã hứa thì nhất định sẽ không quên! Chúng ta bắt tay nhau cùng tạo nên một thế gian mĩ mãn, ngươi thấy thế nào?"
Tử Nguyệt nữ đế thấy lòng mình được an ủi phần nào, coi như chuyến này không lỗ.
Thôi vậy, làm muội muội thì làm muội muội!
Có một tỷ tỷ giỏi như vậy che mưa chắn gió cho cũng tốt!
Tiếp đó, hai vị nữ đế bắt đầu vừa nói vừa cười.
Làm hai nữ đế duy nhất trong thiên hạ, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Hai người chia sẻ về những kinh nghiệm chấp chính, về sự khó khăn cũng như những nỗi khổ khi nắm giữ chính quyền, nói về người nam nhân chung, thậm chí còn nói cả...
Thế nhưng nói mãi nói mãi, hai người lập tức thấy ai đó thật chướng mắt. Có hắn ở đây, nhiều việc không thể mở miệng được.
Thế là nữ đế bèn phất tay: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể đi rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nàng đang đuổi hắn đấy à? Nhưng mà hắn không thể đi!
Hắn mà đi thì hai nữ nhân này sẽ “tính kể” sau lưng hắn, như thế thì hắn biết phải làm thế nào?
Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ đâu.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần không đi! Nghe hai vị bệ hạ nói chuyện vi thần thấy có ích vô cùng, thần muốn tiếp tục ở lại để nghe!”“Ái khanh, ngươi cứ đi đi! Trẫm và muội muội nói toàn chuyện con gái với nhau, một đại nam nhân như ngươi ở lại thì chúng ta thực sự ngại lắm!” Nữ để khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm nghe vậy xong thì càng không muốn đi.
Chuyện con gái của hai người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
Bình luận facebook