• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (1 Viewer)

  • Chương 921-925

Chương 921 Bệ hạ của ta đâu?

Lâm Bắc Phàm ai oán: “Bệ hạ, hai người thích nói thì cứ nói, chẳng lẽ hai người còn định coi ta là người ngoài à?” Nữ đế thấy hơi đau đầu: “Không phải coi ngươi là người ngoài mà đây là chuyện của nữ nhi, thực sự không thể nói với ngươi!"

“Bệ hạ, có gì khó đâu, bệ hạ cứ coi thần thành một nữ nhân là được rồi, coi thần thành bạn thân khác giới cũng được!"

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con người của thần không có ưu điểm gì, chỉ giỏi lắng nghe, giải quyết nỗi buồn, san sẻ khó khăn với nữ nhân! Không giấu thì bệ hạ, ta còn có một biệt danh khác là người trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ toàn cầu!"

Nữ đế tức đến mức trợn trắng mắt.

Cái tên này để được ở lại mà có thể viện bất cứ lí do gì, đúng là không cần mặt mũi mà!

Tử Nguyệt nữ đế cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quân sư, ngươi rời đi đi! Đợi trẫm và tỷ tỷ nói chuyện xong thì lại tới tìm ngươi!"

Hai vị nữ đế cứ can ngăn mãi, Lâm Bắc Phàm chỉ đành rời đi với vẻ không nỡ: “Thế... thế thì ta đi đây!"

Hai vị nữ đế cùng nhau phất tay: “Đi đi!"

Lâm Bắc Phàm lưu luyến: “Ta đi thật đây!"

Hai vị nữ đế lại phất tay: “Mau đi đi!"

Hắn lại đi thêm hai bước rồi lại quay đầu: “Ta đi thật đấy, không quay lại nữa đâu!"

Hai vị nữ đế phất tay: “Không quay lại càng tốt!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi hai bước, hắn cảm thán: “Lần này từ biệt, không biết phải đến khi nào mới được gặp lại, ta thấy không nỡ vô cùng! Chẳng lẽ hai người không có gì muốn nói với ta hay sao?"

Hai vị nữ đế đồng thanh đáp: “Có!"

Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn chạy bước nhỏ quay về: “Hai người muốn nói gì?"

Hai vị nữ đế: “Cút!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm bèn thui thủi rời đi.

Hắn thấy bất bình vô cùng: “Hai nữ nhân này đúng kiểu gặp bạn là quên tình mà!"

Tới chạng vạng tối, Tử Nguyệt nữ đế rời khỏi hoàng cung, nàng cởi bỏ bộ hoàng bào rồi thay một bộ đồ màu tím, sau đó nhẹ nhàng lẻn tới Lâm phủ.

Chuyện này khiến cả Lâm phủ rùm beng lên.

“Tử Nguyệt cô nương trước kia vang danh khắp kinh thành lại chính là Tử Nguyệt nữ đế ư!” Lý Sư Sư kinh ngạc vô cùng.

“Thân phận thay đổi đột ngột quá, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Mạc Như Sương lắc đầu.

Tiểu quận chúa chau mày: “Hồi đầu ta đã thấy nữ nhân kia có vấn đề rồi mà, hiện giờ quả nhiên là vậy! Ngươi cũng giả bộ ghê đấy, ấy thế mà lại là nữ đế của Tà Nguyệt hoàng triều!"

Kiếm tiên vừa nâng ly rượu vừa cười: “Ngày trước tới chi viện cho Tà Nguyệt vương triều, bản tọa đã nhìn ra hai người liếc mắt đưa tình từ lâu, hiện giờ quả đúng là như vậy! Hai vị nữ đế trong thiên hạ đều trở thành nữ nhân của lão đệ! Không thể không nói, lão đệ đúng là nổi tiếng phong lưu!"

“Ai nói không phải chứ, nhìn mà bản tọa cũng muốn có một cô vợ, ha ha!” Đao thánh bật cười.

“Mau đi tìm đi, lão phu đợi để uống rượu mừng của ngươi nhé. Thương thần mỉm cười.

“A di đà phật!” Lão hòa thượng khẽ mỉm cười.

...

Tử Nguyệt nữ đế cũng mỉm cười, nàng nói với giọng xin lỗi: “Các vị có lòng rồi! Hồi đầu vì phục quốc mà trẫm không thể không che giấu thân phận của mình, mong mọi người đừng để bụng!"

“Ta hiểu mà, ta cực kì hiểu nỗi khổ của ngươi!:

“Chúng ta sẽ không để trong lòng đâu!"

Mọi người đều hiểu cho nỗi khổ của Tử Nguyệt nữ đế Dẫu sao thì nàng cũng là công chúa, một khi thân phận bị bại lộ thì chắc chắn nàng sẽ bị Đại Nguyệt, thậm chí là cả thiên hạ nhòm ngó, như vậy thì công cuộc khôi phục đất nước của nàng sẽ vô cùng khó khăn.

Thế nên nàng chỉ đành ẩn giấu thân phận của mình, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân. Đồng thời, mọi người cũng khâm phục nàng vô cùng.

Một nữ tử nhỏ bé lại dẫn cả đội tàn binh bại tướng, khôi phục được vương triều của mình trong vòng chưa đến hai mươi năm. Trong cả quá trình ấy chắc chắn nàng đã phải trải qua nhiều gian khổ mà người ngoài không thể biết được.

Lúc này, Tử Nguyệt nữ đế vỗ tay, ra lệnh cho mọi người đầy hai xe đồ đầy ắp vào.

“Đây là quà trẫm mang từ Tà Nguyệt tới, mời mọi người nhận!"

Mỗi một người đều nhận được vài món quà.

Người có ý kiến nhất là tiểu quận chúa, và nàng cũng là người nhận được nhiều quà nhất, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn. Tiểu quận chúa vui muốn phát điên.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm sắng hoắc: “Bệ hạ, của ta đâu?"

“Quân sự, ngươi cần gì quà nữa, trẫm chính là món quà lớn nhất đây còn gì!"

Tử Nguyệt nữ đế chầm chậm bước tới, nàng nói thầm bên tai Lâm Bắc Phàm: “Đêm nay trẫm thuộc về ngươi!” Lâm Bắc Phàm tức giận!

Rõ ràng là thèm muốn cơ thể của ta lại nói một cách trong sạch thoát tục như vậy!

Tiếp đó, Lâm phủ mở gia yến chào đón Tử Nguyệt nữ đế Tới đêm khuya, Lâm Bắc Phàm không được tự chủ, hắn bị Tử Nguyệt nữ đế kéo vào phòng để cố gắng “trồng trọt” cho Tà Nguyệt vương triều.
Chương 922 Hoàng phu!

Mấy ngày nhanh chóng qua đi.

Cuối cùng đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bắt đầu.

Hôm ấy, khách khứa từ khắp thiên hạ đều tụ tập tại kinh thành để chứng kiến Đại Võ mở ra một thời đại mới. Lâm Bắc Phàm đã tới hoàng cung từ rất sớm, hắn đổi một bộ lễ phục của tân lang rồi cử hành đại hôn.

Quy trình đại hôn về cơ bản tương tự với hôn lễ trong dân gian, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái.

Thế nhưng vì đây là hôn lễ của hoàng thất nên chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.

Bọn họ cũng phải bái trời đất, có điều phải chạy tới tận Thiên Đàn để cử hành nghi lễ tế bái, sau đó mới quỳ lạy trời đất.

Bọn họ cũng phải bái cao đường, song phải chạy đến tận Thái Miếu để bái liệt tổ liệt tông Đại Võ.

Cuối cùng là phu thê giao bái, cái này thì khá đơn giản.

Thế nên quá trình cụ thể là, bọn họ sẽ xuất phát từ cổng hoàng cung, cả quãng đường đi sẽ có đội ngũ hộ tống, dọc đường còn được dân chúng chúc phúc.

Sau đó bọn họ tới Thiên Đàn bái trời đất, tới Thái Miếu bái tổ tông, cuối cùng lại về hoàng cung.

Cả quãng đường ngót nghét cả ngày trời.

Ngoài ra, thân là hoàng đế và thân vương, bọn họ còn phải tiếp khách.

Tóm lại là phải làm rất nhiều chuyện...

Giờ lành đã đến, Lâm Bắc Phàm và nữ đế ngồi trên xe loan xa hoa, xuất phát rời khỏi hoàng cung.

Dân chúng đứng đầy hai bên đường, người đông như nêm, bọn họ hưng phấn hò reo.

“Bệ hạ và thừa tướng, chúc hai người trăm năm hòa hợp!"

“Bệ hạ, điện hạ, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, mau chóng sinh long tử long tôn cho chúng ta!"

“Bệ hạ và điện hạ, tương lai của Đại Võ trông cậy cả vào hai người đấy!"

Lâm Bắc Phàm và nữ đế ngồi trên xe loan, vừa nắm tay vừa vẫy tay cảm ơn người dân bên ngoài xe và nhận lời chúc phúc của bọn họ.

“Bệ hạ nhìn kìa, dân chúng khắp thiên hạ đều tới xem đại hôn của bệ hạ, bệ hạ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thiên hạ này!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng tươi hơn, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không phải!"

Nữ đế nhướn mày, nàng trừng mắt với hắn: “Mới nãy ngươi nói gì, nói lại lần nữa coi"

Lâm Bắc Phàm run như cầy sấy: “Bệ hạ hiểu nhầm rồi, ta không phải nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ mà là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, không được nhầm lẫn giới tính đâu"

Lúc này sắc mặt nữ đế mới hòa hoãn hơn, nàng lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghịch ngợm vậy hả!"

Bàn tay bên dưới của nàng len lén nhéo eo Lâm Bắc Phàm.

Đau quá, gương mặt hắn co rúm lại.

Nữ đế đắc ý vô cùng: “Đang đại hôn đấy, ngươi đừng có mà khóc, phải mỉm cười!"

“Bệ hạ nói phải, phải mỉm cười!” Lâm Bắc Phàm nhịn đau, hắn nở một nụ cười cực kì giả tạo.

“Hừ! Xem sau này ngươi còn dám hay không!” Cuối cùng nữ đế cũng buông tay.

Hai người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp tục duy trì nụ cười, vẫy tay bày tỏ thành ý với người dân.

Từ hoàng cung tới Thiên Đàn cũng không quá xa.

Thế nhưng bọn họ đã mất gần một canh giờ mới tới được Thiên Đàn, sau đó tiến hành bái trời đất theo tục lệ. Bái trời đất xong, bọn họ bèn rời đến Thái Miếu để bái tế liệt tổ liệt tông Đại Võ.

Nữ đế đứng trước bài vị của tiên đế, hai mắt nàng ươn ướt: “Phụ hoàng, dưới sự nỗ lực của trẫm, Đại Võ đã được thống nhất, hơn nữa còn mở rộng lãnh thổ! Dân chúng Đại Võ được ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp! Trẫm tin rằng trong tương lai Đại Võ sẽ càng ngày càng phát triển hơn, càng ngày càng phồn vinh hơn!"

"Hơn nữa trẫm còn tìm được phu quân của đời mình! Hắn tên là Lâm Bắc Phàm, là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của Đại Võ, đồng thời cũng là Trung Dũng vương thế tập! Đại Võ chúng ta có thể vực dậy, thực hiện giấc mộng phục hưng là nhờ hắn đấy!"

“Phụ hoàng, ngươi có thể an nghỉ rồi, hôm khác trẫm lại tới thăm ngươi!"

Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hắn nói: “Nhạc phụ đại nhân, ta nhất định sẽ đối xử tốt với bệ hạ, ngươi yên tâm đi!"

Hai người lại lạy một lần nữa rồi mới rời khỏi Thái Miếu, sau đó thì trở về hoàng cung.

Tiếp đó, hai người tiến hành nghi lễ phu thê giao bái trước sự chứng kiến của bách quan trong triều, của sứ thần các nước và toàn thể dân chúng.

Sau nghi lễ này là bọn họ sẽ trở thành phu thê chân chính.

“Bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm gọi.

“Hoàng phu!” Nữ đế sửa xưng hô, nàng ngại ngùng nói.

“Hoàn tất!” Lễ quan lớn giọng hô.

Những tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, kèm theo đó là những tiếng hoan hô chúc mừng.

Lúc này, bách quan văn võ trong triều và sứ thần các nước bắt đầu màn tặng quà.

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tặng một đôi bạch ngọc khắc long phụng, hắn ta lớn giọng nói: “Bệ hạ, điện hạ, đây là quà tân hôn vị thần tặng cho hai người! Chúc hai người cát tường tựa long phượng, trăm năm hòa hợp!"

Nữ đế khẽ gật đầu: “Ái khanh có tâm quá, trẫm rất thích món quà này!"

Tiếp đó là Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm, hắn tặng một cây táo làm bằng vàng.

“Chúc bệ hạ và điện hạ sớm sinh quý tử, nhiều con nhiều cháu!"

Nữ đế lại mỉm cười: “Không tồi, trẫm xin nhận món quà này!"
Chương 923 Khách không mời mà đến

Bách quan văn võ tặng quà xong thì đến lượt các sứ thần.

“Sứ thần nước Đại Mạc bái kiến bệ hạ Đại Võ và Trung Dũng vương điện hạ! Đây là quà tân hôn mà bệ hạ sai thần mang tới, là một tòa san hô hồng ngọc, chúc bệ hạ Đại Võ và điện hạ tân hôn vui vẻ!"

“Sứ thần Đại Bằng bái kiến bệ hạ Đại Võ và điện hạ Trung Dũng vương! Đây là quà tân hôn mà bệ hạ sai thần mang tới, là hai hòn dạ minh châu, chúc bệ hạ Đại Võ và điện hạ cát tường tựa long phụng!"

Từng sứ thần của các nước tới tặng quà chúc phúc.

Hết món quà này đến món quà khác cứ được đưa lên, khiến người ta nhận không xuể.

Cuối cùng, mọi người kinh ngạc khi phát hiện có cả trăm quốc gia tới tặng quà, kể cả những nước cách ba ngàn dặm cũng phái người tới, điều này thể hiện sức mạnh của triều đình.

Lần cuối cùng triều đình vẻ vang như thế là vào hơn một trăm năm trước, lúc mà Đại Võ hưng thịnh.

Dân chúng Đại Võ đều cảm thấy tự hào vô cùng. Đại Võ của bọn họ thực sự phất lên rồi!

Đúng lúc đó, ba vị tướng quân xông vào.

Nữ đế nghi hoặc: “Lưu tướng quân, Triệu tướng quân, các ngươi đang đánh Đại Viêm cơ mà, sao lại trở về thế này?"

Chỉ có Lâm Bắc Phàm lẽ nở nụ cười nhạt.

Ba vị tướng quân chắp tay, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ và nguyên soái, Đại Võ chúng ta tiến về phía Nam chinh phạt Đại Viêm, dọc đường không dám qua loa, ba ngày trước chúng thần đã thu phục được vùng Vân Nam!

Thế nên mới trở về triều đình để bẩm báo tin tốt này với bệ hạ và nguyên soái, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp!"

Mọi người có mặt nhốn nháo cả lên.

“Thu phục được đất Vân Nam nhanh vậy sao?"

“Mới hơn một tháng thôi mà!"

“Lại mở rộng bờ cõi nữa rồi, Đại Võ mạnh quá, Đại Võ uy vũ quá!"

Nữ đế bật cười, nàng lớn giọng nói: “Món quà tân hôn này trẫm vô cùng thích! Mời các vị tướng quân ngồi uống rượu! Đại hôn kết thúc trẫm sẽ ban thưởng cho các ngươi!"

“Đa tạ bệ hạ và nguyên soái!"

Ba vị tướng quân hớn hở.

Tiếp đó, các sứ thần tiếp tục lên tặng quà và chúc mừng tân hôn.

Nữ đế lớn giọng nói: “Hôm nay là ngày trẫm đại hôn, khắp nơi đều cùng chúc mừng, thế nên trẫm sẽ tạm gác giờ giới nghiêm ban đêm trong vòng bảy ngày! Đồng thời, những phạm nhân phạm tội nhẹ trong thiên lao đều sẽ được miễn giảm án, trở về nhà đoàn tụ!"

“Bệ hạ thánh minh!” Bách quan đồng thanh hô.

Nữ đế tiếp tục nói: “Cả các vị bằng hữu từ xa xôi tới nữa, trẫm đã chuẩn bị tiệc để chiêu đãi các vị! Hi vọng các vị có được niềm vui, không say không về!"

“Đa tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh nói.

Đúng lúc ấy, một lão giả tóc bạc phơ xuất hiện bên trong hoàng cung.

Hắn ta đứng giữa cung điện, nhìn cảnh tượng này và thở dài: “Xem ra bản tọa tới không đúng lúc rồi! Thế nhưng được người ta phó thác nên không thể không tới! Chỉ là hôn lễ này phải đổ máu rồi, ôi!"

Các cao thủ triều đình kinh ngạc, bọn họ bèn đồng loạt tiến lên.

“Ngươi là ai, đến đây làm gì?"

“Hiện giờ bệ hạ đang cử hành đại hôn, ngươi không được vô lễ, mau xuống đây, bằng không sẽ trị ngươi tội bất kính!"

“Mau xuống đây cúi đầu nhận tội, bằng không chúng ta sẽ không khách khí nữa!"

Đối mặt với sự uy hiếp của đám người, lão giả kia vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Hắn ta lấy thế, cơ thể phóng ra những luồng kình khí vô cùng đáng sợ, cuộn trào bốn phương tám hướng, quét sạch tất cả.

Các cao thủ bao vây xung quanh bị những luồng kình khí ấy đánh bay.

“Cường giả Tông Sư!” Mọi người kinh hãi.

Chỉ có Tông Sư mới sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy, chỉ cần kình khí thôi đã có thể đánh bay cường giả Tiên Thiên.

“Không, hắn ta chắc chắn không phải Tông Sư!"

Kiếm tiên rút kiếm, đột nhiên xông lên, sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng: “Dù có là Tông Sư thì cũng không thế có sức mạnh khủng khiếp như vậy được!"

“Không sai, hắn ta tuyệt đối không phải Tông Sư, hoặc có thể nói hắn ta không phải Tông Sư bình thường, bởi vì bản tọa cảm nhận được sự uy hiếp đến từ hắn ta!"

Đao thánh cũng rút đao ra, thần đạo của hắn ta ngưng tụ chân khí, chuẩn bị bộc phát.

“Ngươi mạnh hơn lão phu đấy!” Thương thần cũng xuất hiện, hắn ta chỉ mũi thương vào lão giả.

“A di đà phật!” Lão hòa thượng cũng xuất hiện.

Bên cạnh đó còn có các cung phụng Tông Sư của triều đình, bọn họ đứng chắn trước mặt nữ đế và Lâm Bắc Phàm.

Mọi người đều cảm thấy kì lạ, rốt cuộc lão giả này là thần thánh đến từ phương nào mà có thể khiến bảy vị Tông Sư cùng nhau ra tay!

Cao thủ của triều đình đều xông lên chắn trước mặt nữ đế và Lâm Bắc Phàm. Trong đó có một vị cung phụng nói: “Bệ hạ, điện hạ, người này không hề tốt lành gì, hai người tạm thời lùi xuống đi!"

Nữ đế liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác an toàn, nàng kiêu ngạo nói: “Không cần!

Trẫm muốn xem xem một lão giả không biết từ đầu chui ra có thể làm gì được trẫm!” Lâm Bắc Phàm cũng híp mắt cười: “Không sai, bản vương cũng muốn xem xem hắn ta có thể làm được gì!"

Mọi người bất lực, chỉ đành cố gắng bảo vệ.
Chương 924 Hắn là một Đại Tông Sư

Lúc này, lão giả đột ngột xuất hiện kia nhìn bảy vị Tông Sư trước mặt, hắn ta bình tĩnh nói: “Nể tình các ngươi tu luyện đến cảnh giới này cũng không hề dễ dàng, các ngươi lui xuống đi, bản tọa có thể tha cho các ngươi một mạng!"

Bảy vị Tông Sư cực kì phẫn nộ.

“Lại còn dám coi thường chúng ta cơ đấy, quá ngông cuồng rồi!"

“Dù thực lực của ngươi mạnh nhưng ngươi cũng không được vô lễ như vậy, xem thường người trong thiên hạ!"

"Xem ra, hôm nay bản tọa phải khai trai rồi!"

Lão hòa thượng chắp hai tay, gương mặt vẫn lộ vẻ từ bi: “A di đà phật, thí chủ tới là vì chuyện gì? Hôm nay là ngày đại hôn của sư phụ bần tăng, không được tranh đấu, mong thí chủ hiểu cho!"

“Thế thì không được rồi, bởi vì bản tọa bắt buộc phải tới!” Lão giả nói.

“Ngươi tới là có chuyện gì?” Thương thần hỏi.

“Bản tọa tới là để trả ân tình!"

Lão giả nói: “Năm mươi năm trước, bản tọa nợ ân tình của tiên đế Đại Hạ, bản tọa thề sẽ làm ba chuyện cho hắn ta! Tới giờ đã hoàn thành được hai chuyện, chỉ còn thiếu chuyện này nữa thôi! Chỉ cần làm xong chuyện này là ân tình coi như chấm dứt!"

Lão giả là cường giả trong thiên hạ nên hắn ta sẽ không nói dối.

Thế nhưng mọi người nghe vậy thì càng căng thẳng hơn nữa.

Bởi lẽ chuyện này liên quan đến hoàng đế Đại Hạ nên chắc chắn chẳng có gì tốt lành rồi.

Đại Võ và Đại Hạ hiện giờ đang đối địch nhau, Đại Võ còn cầm tù đương kim hoàng đế của Đại Hạ một năm, còn cướp được vùng đất phía Đông của Đại Hạ, ân oán giữa hai nước là vô cùng lớn.

“Hoàng đế Đại Hạ bảo ngươi tới làm gì?” Có người hỏi.

Lão giả liếc nhìn Lâm Bắc Phàm và nữ đế ở bên cạnh hắn, đoạn nói: “Hoàng đế Đại Hạ lệnh cho bản tọa tới để giết thừa tướng kiêm nguyên soái, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm của Đại Võ cùng với nữ đế Đại Võ!"

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Lão giả thần bí này dám tới để giết Lâm Bắc Phàm và nữ đế cơ đấy!

Lại còn ngay tại hôn lễ của bọn họ!

Trước tiên chưa bàn đến vấn đề có tôn trọng người khác hay không, Lâm Bắc Phàm và nữ đế là trụ cột của Đại Võ, nếu như hai người bọn họ đều chết thì chắc chắn Đại Võ sẽ xong đời, bách tính sẽ tán loạn!

Chuyện này quá điên cuồng rồi!

Ánh mắt nữ đế lộ rõ sát khí, sắc mặt Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng khó coi!

“Làm gì có cái lí ấy!"

Một vị cung phụng Tông Sư lớn giọng nói: “Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không? Nếu ngươi giết bệ hạ và điện hạ thì sẽ khiến cả trăm triệu người dân lầm than! Ngươi sẽ là tội nhân của toàn thiên hạ!"

"Không sai, ngươi mà làm như vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn!"

"Ngươi không thể vì việc tư mà hủy đi cả thiên hạ, làm hại cuộc sống của người dân!"

Lão giả lạnh lùng nói: “Dân chúng trong thiên hạ này có liên quan gì đến bản tọa? Bọn họ đều như những con kiến mà thôi, chết bao nhiêu bản tọa cũng chẳng quan tâm! Hiện giờ bản tọa chỉ muốn trả món ân tình này, bản tọa khuyên các ngươi mau chóng tránh ra đi, bằng không bản tọa sẽ không khách khí nữa đâu!"

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!"

Kiếm tiên giơ kiếm, lớn giọng nói: “Ngươi muốn giết lão đệ và em dâu của bản tọa thì phải bước qua xác của bản tọa đã! Bản tọa dù có chết cũng không để ngươi động đến một cọng tóc của họ đâu!” Đao thánh cũng nói: “Để bản tọa xem xem rốt cuộc cái miệng của ngươi sắc hay là đạo của bản tọa sắc!” Thương thần chỉ vào lão giả, nói: “Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy thì chúng ta nói chuyện bằng thực lực luôn đi!

Lâu lắm rồi không gặp đối thủ, hôm nay lão phu phải đánh một trận với ngươi cho đã đời!"

Lão hòa thượng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, hắn ta nói: ‘Thí chú, buông đao xuống thành Phật! Bằng không Phật cũng không cứu nổi thí chủ đâu!"

Ba vị Tông Sư cung phụng không nói gì, bọn họ dùng hành động để thể hiện.

Trận đấu lập tức bắt đầu!

“Xem ra đây chính là lựa chọn của các ngươi!” Đôi mắt của lão giả nồng nặc sát khí.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn bước ra, nói: “Ban đầu ta muốn kết hôn một cách vui vẻ thuận lợi, chẳng ngờ lại gặp phải cái chuyện rách nát này!"

Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người, Lâm Bắc Phàm tới trước mặt mấy vị Tông Sư, nói: “Hắn ta là một Đại Tông Sư, các ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu, lui xuống hết đi, đừng để hi sinh vô ích!"

“Đại Tông Sư! Lão giả kia lại Đại Tông Sư!"

“Hắn ta là cường giả tuyệt đỉnh trong thiên hạ sao? Đại Tông Sư còn mạnh hơn cả Tông Sư!"

“Chắc không phải thật đâu?"

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Kiếm tiên không nhịn được bèn hỏi: “Lão đệ, ngươi không nhầm đó chứ, hắn ta thực sự là Đại Tông Sư sao?"

Những người khác dỏng tai lên nghe.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ bất lực: “Nếu các ngươi không tin thì các ngươi cứ hỏi hắn ta mà xem!"

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía lão giả.

Lão giả cực kì kinh ngạc: “Ngươi đúng là giỏi thật đấy, nếu ngươi đã nhận ra thì bản tọa cũng thừa nhận thân phận này của mình vậy!”
Chương 925 Ta cũng từng là một Đại Tông Sư

Mọi người lại nhao nhao lên.

Các cao thủ cũng vô cùng kinh ngạc, cả những Tông Sư cũng thế!

Lão giả lại nói: “Bản tọa cực kì tò mò, một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt như ngươi sao lại nhận ra được?” Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Bởi vì bản vương cũng là một vị Đại Tông Sư!"

“Ngươi cũng là Đại Tông Sư?"

Lão giả kinh ngạc, hắn ta quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên xuống dưới một cách nghiêm túc nhưng chẳng thấy chút phong thái hay khí chất nào của một Đại Tông Sư trên người hắn chứ đừng nói đến dấu vết của sự tu luyện. Hơn nữa một người mới hai mươi tuổi sao có thể trở thành Đại Tông Sư? Dù có duyên tu luyện cũng không thể! “Xin sửa lại một chút, trước kia ta là Đại Tông Sư, còn giờ thì không phải nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm nói. “Thế... giờ ngươi là gì?” Lão giả hỏi.

“Hiện giờ thực lực của bản vương cao hơn ngươi một chút! Nếu ngươi không tới thì bản vương còn định che giấu tiếp, song giờ thì không giấu được nữa rồi!"

Tiếp đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Bắc Phàm bỗng bay lên.

Lâm Bắc Phàm bay lên nhẹ như bẫng, trông hắn phiêu diêu như thần tiên.

Một vị tướng quân kinh ngạc, hai mắt như muốn rớt ra ngoài: “Nguyên nguyên...nguyên soái sao có thể bay lên vậy?"

Một lão thần cũng chấn kinh, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Thừa tướng là một thư sinh cơ mà, sao thừa tướng bay được vậy? Chẳng lẽ thừa tướng còn là một cao thủ võ lâm?"

Một vị Tiên Thiên cảm thán: “Dù có là cao thủ võ lâm thì cũng chỉ tính là thân thể hoạt bát chứ chưa đến mức bay lên như thế này đâu! Chỉ Tông Sư mới làm được thôi!"

“Tông Sư cũng chưa chắc đã có bản lĩnh này! Dù có là Tông Sư thì cũng chỉ khống chế được linh khí hoạt động trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể đơn giản như cách hắn làm được! Năng lực này của Lâm Bắc Phàm đúng là chẳng khác gì thần tiên!"

Có người điên cuồng lên tiếng: “Ai đó nói cho ta biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra được không?"

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải há hốc mồm!

Mọi người đều biết Lâm Bắc Phàm chỉ là một thư sinh, hắn học rất giỏi, đỗ trạng nguyên rồi vào làm quan trọng triều đình, tới hiện giờ trở thành nhân vật số một số hai trong triều.

Ba năm nay, hắn chưa từng thể hiện bất cứ điều gì liên quan đến tu vi và võ công. Thế nhưng hiện giờ, trước mặt mọi người, hắn lại... bay lên.

Hơn nữa còn bay rất tự nhiên, trông cứ như thần vậy... Điều này là điều mà một cao thủ võ lâm thông thường sẽ không bao giờ làm được!

Quá thử thách thế giới quan của mọi người rồi!

Chỉ có nữ đế là âm thầm đắc ý, tên này cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi, ha ha!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã bay đến trước mặt lão giả kia. Lão giả như gặp phải kẻ địch lớn, toàn thân hắn ta căng cứng, hai đầu mày nhíu chặt lại.

Mãi đến giờ hắn ta vẫn chưa thể nhìn ra được điều gì từ Lâm Bắc Phàm.

Đối phương không hề có dấu tích của việc tu luyện, hắn đã tu luyện loại võ công gì, đạt đến trình độ nào, những điều này hắn ta chưa thể nhìn ra được.

Cũng bởi thế mà hắn ta mới hoang mang.

Bởi lẽ hắn ta đang là cường giả Đại Tông Sư, thực lực thuộc top đầu trong thiên hạ, hắn ta không nhìn ra được gì trên người Lâm Bắc Phàm chứng tỏ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường.

Ít nhất thực lực của hắn tuyệt đối không kém hơn hắn ta là bao!

Hay lắm, ban đầu chỉ muốn tới giết hai người để trả ân tình, chẳng ngờ hắn ta lại lôi ra được một con cá lớn! “Ngươi... rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Lão giả hỏi.

“Bản vương chính là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình Đại Võ, đồng thời cũng là hoàng phu của bệ hạ Lâm Bắc Phàm! À, còn là một trong những người ngươi muốn giết nữa!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười. “Không thể nào!” Lão giả quả quyết nói: “Theo như những gì bản tọa biết thì Lâm Bắc Phàm chỉ là một tên thư sinh lợi hại mà thôi, không thể nào có thực lực tu vi như thế này được!"

“Chẳng có gì là không thể cả!"

Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: “Trước kia, bản vương quyền cao chức trọng, có người hầu kẻ hạ nên không cần phải sử dụng đến võ công thôi! Nhưng hiện giờ ngươi đến giết ta nên ta không thể không ra tay!"

“Rốt cuộc tu vi hiện giờ của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào?” Lão giả lại hỏi.

Những người bên dưới đều dỏng tai lên nghe.

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy ta nói cho ngươi rồi cơ mà, mạnh hơn ngươi một chút!"

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"

Lão giả lại quả quyết nói: “Bản tọa đã tu luyện một trăm năm mươi năm, thực lực mới có thể đạt tới hàng Đại Tông Sư! Ngươi mạnh hơn bản tọa một chút, trừ phi ngươi đã..."

Còn chưa nói xong, lão giả đã trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chấn kinh.

Hắn ta bất giác lùi lại một bước và nhảy tới một tòa cung điện khác, kéo giãn khoảng cách.

Mọi người đều nóng lòng.

“Lão giả này có ý gì thế? Còn chưa nói xong đã rút lui à?"

“Đúng là chỉ được cái miệng!"

“Thực ra lão giả kia cũng nói rồi, hắn ta nói tu vi của hắn ta đạt đến trình Đại Tông Sư, nhưng thừa tướng còn mạnh hơn hắn ta một chút, vậy thì có khả năng."

“Thừa tướng đã tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao rồi!"

“Đại Tông Sư tối cao!"

“Đại Tông Sư tối cao!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom