-
Chương 896-900
Chương 896 Có đánh tiếp hay không?
Mọi người cẩn thận nhìn lại vị thái tử Đại Hạ này một lần nữa, không hổ là thái tử đã từng được mọi người mong đợi, quả nhiên rất giỏi!
Giao Đại Hạ vào trong tay người này chắc chắn sẽ không suy bại, nói không chừng sẽ quật khởi lần nữa.
Lâm Bắc Phàm đương nhiên cũng chú ý tình hình của Đại Hạ, hết thảy đều không ngoài dự liệu của hắn.
Thái tử Đại Hạ có con át chủ bài, cho nên mới dám tùy ý làm bậy như thế.
Chỉ là có chút chuyện khiến Lâm Bắc Phàm không thể tưởng tượng được, át chủ bài của hắn ta hình như hơi lớn.
"Bên ngoài đồn nhau vị lão giả thần bí bị thái tử Đại Hạ sai khiến là một vị Tông Sư! Nhưng theo ta thấy, chỉ sợ vị lão giả kia đã đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư rồi!" Lâm Bắc Phàm cười lẩm bẩm.
Từ tin tức mà triều đình thu thập được có thể thấy vị lão giả thần bí kia nhẹ nhàng vung tay chém giết cao thủ Tiên Thiên, quả thật có được thực lực Tông Sư cho nên mới được người ta nhận định là Tông Sư. Nhưng thông qua thông tin thu thập được thì Lâm Bắc Phàm phỏng đoán tám phần chắc chắn đối phương là một vị Đại Tông Sư, là một trong những cường giả trong thiên hạ.
Bởi vì cho dù là Tông Sư xông vào trong đại quân trăm vạn người, chém giết cường giả Tiên Thiên không hề dễ dàng như vậy.
Đối phương lại dễ dàng làm được, cho nên rất có khả năng là Đại Tông Sư.
Tuy rằng thái tử Đại Hạ có một vị Đại Tông Sư tương trợ, nhưng Lâm Bắc Phàm tuyệt không hoảng hốt. Ngươi có Đại Tông Sư, ta là Đại Tông Sư, ai sợ ai? Đánh với nhau nhiều nhất là kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi có thể làm gì ta? Vả lại qua không lâu nữa, hắn cũng không phải là Đại Tông Sư! Mà là... trên cả Đại Tông sư! Tông Sư tối cao!
Ngoại trừ một nữ nhân như thần như ma kia, trong thiên hạ còn ai có thể là địch thủ của hắn? Cho nên, Lâm Bắc Phàm không làm gì cả, ở trong hoàng cung kinh thành, yên lặng quan sát gió cuốn mây bay, thay đổi bất ngờ của Đại Hạ.
Lúc này, trong lãnh thổ Đại Hạ, sau khi đánh bại liên quân sáu nước, sĩ khí chấn động, thái tử Đại Hạ tiếp tục dẫn đại quân trăm vạn người một đường thừa thắng truy kích, thu phục đất đai đã mất. Liên quân sáu nước vừa mới đại bại, binh mã đóng quân ở Đại Hạ của sáu nước đều cực kỳ sợ hãi, còn chưa đánh đã bỏ chạy.
Vì thế, những mảnh đất bị xâm chiếm kia nhanh chóng bị thái tử Đại Hạ thu về, vua của sáu nước đau lòng muốn chết, vất vả lắm mới cướp được đất đai, còn chưa cầm nóng đã bị cướp trở về.
Hơn nữa còn liên tiếp tổn thất rất nhiều binh mã, lại đắc tội với Đại Hạ một lần nữa.
Quả thực là mất hết cả thể diện rồi.
Sớm biết như thế thì đã học theo Đại Võ, không xuất binh rồi.
Lúc này, thái tử Đại Hạ tiếp tục thừa thắng truy kích, thu phục địa bàn, một đường đánh tới cực đông của dãy núi Bạch Hổ mới ngừng lại.
Trăm vạn binh mã, cờ hiệu tung bay, sĩ khí cao ngất, nhưng lại chưa tiến thêm một bước nữa.
Một vị tướng quân bên cạnh khó hiểu, chắp tay hỏi: "Thái tử điện hạ, vì sao không tiếp tục? Bây giờ ý chí chiến đấu của các tướng sĩ rất cao, thủ thế chờ phát động, dựa vào khí thế ngút trời này của chúng ta nhất định có thể đánh xuyên qua dãy núi Bạch Hổ, thu cực đông trở về!"Thái tử Đại Hạ lắc đầu: "Bản cung cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ không phải lúc!"
"Thái tử điện hạ, vì sao?"
"Bởi vì, cực đông đã rơi vào tay Đại Võ!"
Thái tử Đại Hạ cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đại Võ không thua kém Đại Hạ hoàng triều chúng ta, binh cường mã tráng, quân lực lớn mạnh!"
"Ở thời kỳ đỉnh cao của triều ta còn không biết làm sao với bọn hắn? Bây giờ Đại Võ hưng thịnh, quốc lực ngày càng phát triển, Đại Hạ ta lại trải qua thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần, không ngừng nội loạn, trong nước đã không bằng trước đây, làm sao có thể là đối thủ của Đại Võ"
"Cho nên tiếp tục đánh thì tất nhiên chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng! Cho dù thắng cũng là thắng trong bi thảm"
Thái tử Đại Hạ thở dài: "Nhưng hiện tại chúng ta còn có rất nhiều loạn trong giặc ngoài chưa giải quyết xong, trong nước vẫn còn biến động, nếu như tổn hại binh lực, tất nhiên sẽ họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa! Cho nên, không thể đánh tiếp!"
"Thái tử điện hạ nói rất đúng!" Tướng quân gật đầu.
"Đáng sợ nhất chính là, nếu bởi vậy mà đụng chạm đến Lâm Bắc Phàm, vậy chúng ta sẽ được một mà mất mười!" Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: "Hắn là người đáng sợ, trên ngựa có thể đánh giặc, xuống ngựa có thể trị quốc, tinh thông văn thao võ lược, là đối thủ đáng sợ nhất mà bản cung từng gặp qua, không ai có thể sánh bằng! Bản cung đã từng thua trong tay hắn! Nếu chúng ta chọc giận Lâm Bắc Phàm, khiến hắn lần nữa dẫn binh tác chiến, vậy ưu thế mà chúng ta vô cùng vất vả mới chiếm được có thể sẽ bị diệt trong một khoảnh khắc!" Vị tướng quân kia cảm thấy sợ hãi trong lòng mà gật đầu.
Là tướng quân hành quân đánh giặc, không ai không biết Lâm Bắc Phàm. Bởi vì người đàn ông này là rất đáng sợ! Mặc dù xuất thân quan văn nhưng hắn lại vô cùng giỏi trong việc đánh giặc.
Hai năm qua, đánh bảy tám trận đại chiến, kết quả mỗi một trận đại chiến đều chỉ cần trả một cái giá nhỏ đã giành được toàn thắng!
Được gọi là quân thần cũng không hề quá đáng chút nào!
Người làm tướng vừa khao khát có thể giao chiến với Lâm Bắc Phàm, vừa sợ đánh trận với hắn.
Bởi vì tri kỷ khó cầu, đối thủ cũng khó cầu, có thể giao chiến với một vị quân thần như Lâm Bắc Phàm là điều mà tướng quân nào cũng đều vô cùng khao khát!
Nhưng lại sợ đánh trận với hắn, bởi vì xác suất thua rất lớn!
Một khi thua, hậu quả...
Chương 897 Đột phá cảnh giới tối cao
"Bản cung không muốn thua lần thứ hai! Lần này thua chính là vạn kiếp bất phục!"
Thái tử Đại Hạ cười khổ: "Cho nên, trước khi không có kế sách vẹn toàn, bản cung sẽ không đánh tới dãy núi Bạch Hổ, thu hồi cực đông!"
"Điện hạ nói rất đúng, mạc tướng đã hiểu rồi!" Tướng quân lớn tiếng nói.
Thái tử Đại Hạ nhìn thoáng qua dãy núi Bạch Hổ cách đó không xa, không cam lòng quay đầu trở về.
"Chúng ta trở về đi! Ngày khác khi bản cung quay lại đây, nhất định sẽ ...thu hồi lại cực đông!"
Trăm vạn đại quân đông đảo quay đầu trở về.
Sau khi trở lại kinh thành Đại Hạ, thái tử Đại Hạ điều chỉnh triều cương trong nước, ổn định binh mã bên ngoài, sau đó chuẩn bị công cuộc đăng cơ, lên làm hoàng đế.
Đây là một sự kiện lớn thu hút sự chú ý của thế giới.
Mỗi một vị hoàng đế lên ngôi đều thích gửi thư cho các quốc gia khác, mời bọn họ đến chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Đương nhiên Đại Võ cũng nhận được thư mời, hơn nữa còn chỉ đích danh mời Lâm Bắc Phàm tham gia nhưng hắn lại từ chối chuyện này.
Lâm Bắc Phàm biết rõ thái tử này có chủ ý gì, luôn nhìn chằm chằm vào hắn, muốn hắn quy phục hắn ta.
Nếu không dùng được thì sẽ hủy diệt.
Nếu ngươi đi một mình, có thể ngươi sẽ không thể trở lại được nữa.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm chỉ định một vị đại thần để hắn ta đại biểu Đại Võ tham gia.
Mà hắn vừa xử lý triều chính vừa tiếp tục chuẩn bị hôn lễ với nữ đế.
Lúc này, Đại Viêm hoàng triều muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa, tốn một nghìn vạn lượng bạc mua một ít long cốt từ trên tay hắn.
Sau khi số tiền này vào sổ sách, Lâm Bắc Phàm kinh ngạc phát hiện ra đã đến lúc mình thăng cấp!
Hơn một năm nay, hắn đã có được hai trăm triệu lượng từ các thế lực thông qua xương rồng.
Cộng với một số khoản thu nhập khác, tổng doanh thu đã đạt ba trăm triệu lượng. Tham ô nhiều tiền tài như vậy, hoàn toàn có thể đẩy hắn lên một cấp!
Nếu đã đến lúc thăng cấp rồi vậy thì thăng cấp thôi!
Đến buổi tối, khi đêm khuya vắng vẻ, Lâm Bắc Phàm vụng trộm lẻn ra khỏi kinh thành.
Bởi vì lần này muốn thăng cấp làm Đại Tông Sư tối cao có thể gây ra chút động tĩnh lớn, cho nên Lâm Bắc Phàm chạy hơi xa, chạy đến giữa rừng sâu cách kinh thành gần hai trăm dặm mới ngừng lại.
Phóng tinh thần lực ra ngoài, sau khi phát hiện không có người, hắn hưng phấn nói trong lòng: "Hệ thống, thanh toán cho ta!"
[Tinh! Ký chủ đã tham ô số vàng bạc châu báu trị giá ba trăm mười hai triệu lượng, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản nhân thần Doãn Trọng (người bất tử) (hậu kỳ)!] Một nguồn sức mạnh khủng bố lập tức xuyên vào trong thân thể Lâm Bắc Phàm.
Nguồn sức mạnh này thật sự quá khổng lồ!
Phải biết rằng, hắn dung hợp nhân vật này có thể nói là thần trong nhân gian!
Hắn ta đã sống hơn năm trăm năm và có hơn năm trăm năm công lực!
Đây chính là một tuyệt kỹ võ học khủng bố, có thể làm cho người ta hóa thân thành rồng, ngự không để đi, biến thành hình rồng công kích kẻ thù, có thể tránh độc, chữa thương, hộ thể... uy lực vô cùng!
Còn có năng lực bất tử!
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm nguyện ý cũng có thể có được thân thể bất tử, tiếp tục sống mãi!
Nguồn sức mạnh này cuồn cuộn bất tận, liên tục không ngừng khiến hắn đã có chút không kịp thích ứng Sau đó, có một luồng ký ức khổng lồ đổ vào não của hắn.
Ký ức này bao gồm tất cả võ học của vị thần trong nhân gian này, cùng với pháp thuật của Đồng thị...
Thực sự quá mạnh rồi!
Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng, tăng tốc hấp thu nguồn sức mạnh này.
Thực lực của hắn cũng đang tăng lên liên tục!
Mà ở bên ngoài, trời đất mây gió đổi màu, sấm chớp đùng đùng, mưa gió bão bùng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh một con rồng dữ tợn ở giữa, còn nghe được tiếng rồng kêu gào, cảnh tượng vô cùng dọa người.
Bạch Quan Âm trong kinh thành biến sắc, nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Đôi mày liễu nhíu lại, lẩm bẩm: "Có người muốn đột phá Đại Tông Sư tối cao?"
Lại cảm nhận một cách cẩn thận, phát hiện khí tức của người này có chút quen thuộc.
Khóe miệng cong thành một độ cong đẹp: "Hóa ra là hắn! Tốc độ thật nhanh!"
Thân thể liền nhảy lên không trung trong nháy mắt, vậy mà lại giẫm lên không khí, ngự không để đi. Mỗi một bước đều vượt qua mấy ngàn trượng, nhanh chóng bay về phía Lâm Bắc Phàm.
Trong một túp lều trong núi sâu cách đó hai nghìn dặm.
Một lão đầu tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng nhuận đi ra từ bên trong, vừa hút tẩu thuốc vừa nhìn qua kinh thành Đại Ngũ, cười nói: "Lại có thêm một vị đạo hữu, đạo của ta không cô đơn!"
Sau đó lại nhíu mày: "Chỉ là khí tức của vị đạo hữu này... Khí huyết tràn đầy, hình như chưa tới ba mươi tuổi! Ôi, mấy năm trước gặp phải một nữ nhân yêu nghiệt kia, làm xương cốt của lão hủ sắp gãy! Bây giờ hình như có vẻ càng yêu nghiệt hơn rồi... Thiên hạ này cuối cùng vẫn thuộc về người trẻ tuổi!"
Nói xong, vậy mà hắn ta lại bay lên cao, hóa thành một con chim hồng, bay về phía Đại Võ.
Giờ này khắc này, Bạch Quan Âm đã đi tới nơi mà Lâm Bắc Phàm đột phá, đứng ở bên ngoài hộ pháp.
Chỉ là nhìn cảnh hắn đột phá, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Chương 898 Cao thủ đỉnh tiêm trong thiên hạ hội tụ
"Đến tột cùng là hắn tu luyện võ công gì mà cảnh đột phá lại đáng sợ thế này?"
Vừa mưa to gió lớn vừa sấm chớp đùng đùng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một con rồng du ngoạn ở trong mưa gió sấm chớp.
Lâm Bắc Phàm khiến nàng cảm thấy rất thần bí, bình thường không tu luyện nhiều nhưng thực lực vẫn tăng vọt.
Nhất là từ khi đối phương đột phá trở thành Tông Sư tới nay, trên người đã có rất nhiều bản lĩnh kỳ quái, có thể hô mưa gọi gió, có thể thực chất hóa tinh thần lực...
Trông có vẻ không giống một con người mà lại giống yêu quái hơn.
Hiện giờ cảnh tượng đột phá này càng giống yêu quái hơn. Tuy kinh hãi nhưng Bạch Quan Âm vẫn nghiêm túc thủ hộ ở bên ngoài.
Trong lòng vô cùng chờ mong, sau khi Lâm Bắc Phàm đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao sẽ có bản lĩnh gì.
Có thể đối đầu với nàng của hiện tại hay không.
Ước chừng hai canh giờ sau, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng chấm dứt đột phá, bước ra một bước dài, trở thành võ giả đỉnh cấp nhất thiên hạ - Đại Tông Sư tối cao.
Kiểm tra bản thân, phát hiện thực lực hiện tại của mình vô cùng ghê gớm!
Chưa đến ba hiệp đã có thể đánh bại chính mình của trước đây!
Mạnh đến kỳ lạ! Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài có một nữ tử lạnh lùng, đứng sừng sững trên không trung như tiên tử.
Nàng là Bạch Quan Âm, Lâm Bắc Phàm đã cảm nhận được từ lúc mới tới. Chỉ là đang bận rộn đột phá, không rảnh quan tâm.
Lúc này, sương trắng trên mặt Bạch Quan Âm đã không ngăn được tầm mắt của Lâm Bắc Phàm. Hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và tuyệt mĩ trong đó.
Nàng đẹp một cách rất đặc biệt!
Không khoan thai cao quý, khuynh quốc khuynh thành giống như nữ đế, không xinh đẹp thanh cao, tiểu thư khuê các như Lý Sư Sư, không có tư thế oai hùng hiên ngang, mang vẻ đẹp của nữ anh hùng như Mạc Như Sương, không kiều diễm mê hoặc giống như Tử Nguyệt nữ đế, không xinh đẹp ngây thơ đáng yêu giống như tiểu quận chúa...
Vẻ đẹp của nàng nhiều thêm một phần tiên ý!
Giống như tiên tử ở Quảng Hàn Cung, tiên ý dạt dào, không thể với tới!
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp này lại mang theo một ý cười, vui mừng nói: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi đã đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao! Ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ tu luyện tới cảnh giới này! Chỉ là khiến ta thật không ngờ ngày hôm nay tới nhanh như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười cười bay ra: "Bạch Quan Âm, đa tạ vừa rồi đã hộ đạo!"
Bạch Quan Âm lắc đầu: "Không cần cảm ơn! Ngay cả khi không có ta, ngươi cũng sẽ đắc đạo! Chỉ là lời của ngươi làm cho ta vô cùng khó hiểu! Bởi vì ta cảm thấy hình như trên người ngươi có đạo của vài người! Những đạo này không giống nhau, nhưng lại bị ngươi dung hợp cùng một chỗ, hóa thành đạo của ngươi! Trông thực sự có chút kỳ quái!"
Lâm Bắc Phàm cười thầm, hắn dung hợp nhiều tiêu bản nhân vật như vậy, không phải đã dung nhập toàn bộ đạo của bọn họ vào hay sao?
"Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình!" Hắn giải thích như vậy.
"Vậy cũng đúng, tạo hóa khác nhau, đạo cũng sẽ khác nhau!"
Bạch Quan Âm nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp nảy ra ý muốn khiêu chiến: "Chúng ta đánh một trận, thế nào?"
Là một võ giả đỉnh cấp đụng phải cao thủ đồng cấp, nếu như không đánh một trận sẽ làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
"Vô cùng sẵn lòng!" Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng rực như lửa.
Đối thủ hiếm có, hắn cũng muốn chiến đấu.
Muốn nhìn xem thực lực của mình hiện tại rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
Càng muốn biết nữ tử trước mắt như thần như ma đã tu luyện tới cảnh giới nào.
"Nhưng mà chờ một chút, có một vị đạo hữu khác tới rồi!"
Hai người Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn một hướng Tây Bắc.
Nơi đó có một vị lão đầu tóc hoa râm, quần áo bình thường, một tay đang kẹp tẩu thuốc, cười tủm tỉm đạp gió đi đến.
Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người...
Vị lão giả thoạt nhìn bình thường, không có gì khác với lão nông dân bình thường, nhưng lại đứng sừng sững giữa không trung mà không hề dựa vào gì hết, dưới khí thế của hai vị Đại Tông Sư tối cao, vậy mà vẫn hút tẩu thuốc một cách bình tĩnh và tự nhiên, có thể nhìn ra được sự bất phàm của hắn ta.
Hắn ta nhìn Bạch Quan Âm trước, nói với vẻ ngạc nhiên: “Bạch nha đầu, mấy năm không gặp mà thực lực của ngươi lại lên rồi! Năm đó chúng ta đánh nhau bảy ngày bảy đêm, sau đó bại bởi một chiêu hiểm của ngươi, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ chưa cần đến một nghìn hiệp, lão phu đã bại trong tay ngươi rồi! Lợi hại, ha ha!"
Hắn ta lớn tiếng cười, vô cùng hào sảng rộng lượng, dường như không đặt thắng và thua trong lòng. Bạch Quan Âm hơi cúi đầu, nói với vẻ kính trọng: “Chào tiền bối!"
Đối phương vừa cười vừa phất tay: “Bạch nha đầu, đừng gọi ta là tiền bối, con đường võ đạo người nào đạt thành tựu trước thì đứng trước! Ngươi đi phía trước ta, nên là ta gọi ngươi là tiền bối mới đúng, ha ha!"
"Không dám nhận, tiền bối khách sáo rồi!” Bạch Quan Âm nói.
Lúc này, lão giả nhìn về phía Lâm Bắc Phàm bên cạnh nàng, càng kinh ngạc hơn: “Vị này... chính là đạo hữu vừa mới đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, thoạt nhìn thật sự trẻ tuổi quá! Còn trẻ hơn Bạch nha đầu năm đó, cũng là yêu nghiệt! Thật đúng là giang sơn thế hệ nào cũng có nhân tài xuất hiện, ha ha..."
“Chào tiền bối!"
Lâm Bắc Phàm hành lễ của vãn bối: “Không biết tục danh của tiền bối là gì?"
Chương 899 Đại chiến
“Tục danh của lão phu à?"
Đối phương cười khổ lắc đầu: “Sống lâu quá, đã sớm quên mất rồi! Ba trăm năm nay, trơ mắt nhìn từng người bạn già một ra đi, chỉ còn lại một mình ta lẻ loi cô độc... vì không để mình quá mức đau khổ mà rất nhiều thứ đã quên mất! Ngươi thích gọi gì thì gọi cái đó, gọi ta là lão già cũng được, gọi ta là lão ăn mày cũng không sao... ha ha!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, vậy mà lão tiền bối này đã sống hơn ba trăm năm!
Còn cổ hơn cả một hoàng triều nữa!
Bạch Quan Âm nói: “Tiền bối quả thật không có tục danh gì, lúc trước khi ta hỏi hắn ta cũng không đáp, trực tiếp gọi tiền bối là được!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, đổi cách gọi: “Tiền bối"
Bạch Quan Âm hừng hực ý chí chiến đấu: “Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ đều đã đến đây, chúng ta phân cao thấp một trận đi, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đúng ý ta!"
Sau đó, hai người cùng nhìn về phía lão giả.
Lão giả vừa nhả khói thuốc vừa cười ha ha, gật đầu: “Được, rất lâu rồi lão hủ chưa hoạt động gân cốt, để ta chơi với hai người các ngươi! Tiếp chiêu!"
Vừa dứt lời, tẩu thuốc trong tay đã bị ném đi, quăng về phía Lâm Bắc Phàm.
Hắn không dám đắc ý.
Tuy chỉ là một tẩu thuốc bình thường nhưng cộng thêm ý chí võ đạo của lão giả sẽ biến thành thần binh lợi khí kiên cố không gì phá nổi, sở hữu uy lực dời non lấp bể, giống như phi đao của Lâm Bắc Phàm vậy.
Trên tay hắn hóa ra một quầng sáng màu vàng, tung một quyền đánh bay nó về.
Lão giả tiếp được tẩu thuốc, cười lớn bảo: “Công phu hay lắm!"
Lại ra tay đánh tiếp!
Bạch Quan Âm cũng ra tay.
Nàng đồng thời ra tay với cả hai người, một tay siết thành quyền đánh về phía lão giả, một tay siết thành quyền đánh Lâm Bắc Phàm.
Hai vị cường giả đồng thời ra tay, Lâm Bắc Phàm không thể không đồng thời ứng phó.
Lão giả cũng như thế.
Ba vị cường giả đỉnh cấp đương thời đã đánh nhau như vậy!
Mỗi một chiêu thức đều sở hữu thần uy tối cao, đều như dời non lấp bể, hoặc hủy thiên diệt địa!
Chỉ riêng một chút dư uy trong đó rơi xuống đã có thể giết chết Tiên Thiên trong một giây.
“Ầm!"
“Ầm!"
Trong nháy mắt, một mảnh rừng sâu núi thẳm bị hủy diệt đến hoàn toàn thay đổi, bãi bể nương dâu cũng chỉ là như thế!
Nhưng ba người vẫn chiến đấu như cũ, đã không để ý đến tình hình bên ngoài nữa!
Tuy đều là Đại Tông Sư tối cao đương thời nhưng cách đánh của bọn họ đều hơi khác nhau.
Ví dụ như lão giả, chiêu thức của hắn ta vô cùng bình thường thậm chí có hơi vụng về giống như một đứa trẻ ngay cả đi đường còn không vững, hoặc là một lão già uống rượu say, tùy tiện đánh một quyền vậy. Nhưng người ta đã đạt đến cảnh giới trở lại nguyên trạng, mỗi một quyền đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ.
Chiêu thức của Bạch Quan Âm cũng đơn giản nhưng lại khá gọn gàng dứt khoát.
Ra quyền là ra quyền, ra chưởng là ra chưởng, tung cước là tung cước, không chơi hư chiêu với ngươi, nhưng mỗi một chiêu thức đều được nàng phát huy đến cực điểm, cực kỳ hoàn mỹ, quả thật chính là quyển sách tuyệt học.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm thì lại khác.
Hắn đánh vô cùng linh hoạt, thay đổi đa dạng, khiến người không nhìn ra chiến thuật của hắn.
Ba người đại chiến, vốn dựa theo thực lực xếp hàng chắc hẳn là Bạch Quan Âm xếp đầu tiên, lão giả xếp giữa rồi Lâm Bắc Phàm xếp chót.
Bạch Quan Âm đã từng đánh bại lão giả cho nên theo lý xếp hàng trước.
Lâm Bắc Phàm vừa mới trở thành Đại Tông Sư tối cao, nền móng thật sự quá nông cho nên xếp cuối.
Nhưng điều khiến lão giả buồn bực chính là hắn ta đánh không lại Bạch Quan Âm cũng thôi đi, dù sao cũng đã từng thua...
Nhưng bây giờ, hình như cũng không đánh lại được cả Lâm Bắc Phàm.
Lực phòng thủ của hắn vô địch, cơ thể còn cứng hơn cả kim cương, đánh lên người hắn tay cũng đau, nội lực thì vô biên vô tận, có thể nhanh chóng hồi phục.
Tuổi còn trẻ chắc hẳn kinh nghiệm thiếu thốn mới phải, nhưng đối phương còn lão làng hơn cả hắn ta.
Hơn nữa, sở hữu các loại chiêu thức kỳ quái, ví dụ như hô mưa gọi gió, gọi sấm chớp, tấn công bằng tinh thần...
thường rất bất ngờ, hại hắn ta suýt chút nữa thì mất mặt.
Cả người từ trên xuống dưới dường như không có khuyết điểm!
Lão giả không khỏi chìm vào trong nghi ngờ, tiểu tử này sẽ không phải yêu quái khoác da người đấy chứ?
Bằng không, sao có thể mạnh như thế?
Bạch Quan Âm cũng rất bất ngờ, Lâm Bắc Phàm hình như có hơi mạnh đến khó tin!
Vừa trở thành Đại Tông Sư tối cao đã đánh có qua có lại với hai cường giả lâu năm như bọn họ!
Ngay cả mấy lần nàng ra sát chiêu hắn đều có thể dễ dàng tiếp được!
Ngược lại là vị tiền bối đó có hơi luống cuống tay chân, lo cái này mất cái kia!
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên hai chữ: Biến thái!
Như vậy sau nghìn chiêu, lão giả là người đầu tiên rút khỏi chiến trường, vừa hút tẩu thuốc vừa cười khổ, nói:
“Lão phu không được, tuổi tác lớn rồi có hơi không được trọng dụng, không kiên trì được lâu như vậy, các ngươi tiếp tục đi!"
Hai người hơi gật đầu, sau đó toàn bực ứng phó đối phương.
Chương 900 Hóa rồng
Giờ này khắc này, Lâm Bắc Phàm mới sâu sắc cảm giác được sự đáng sợ của Bạch Quan Âm!
Vì mỗi một chiêu thức của đối phương tuy thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng đều sổ hữu uy lực dời non lấp bể.
Một quyền đánh ra toàn bộ ngọn núi nhỏ đều bị san phẳng!
Lâm Bắc Phàm trở nên hơi khó nhọc.
Trừ phi sử dụng tuyệt chiêu cấm kỵ không phải ngươi chết thì là ta chết, bằng không sau nghìn chiêu sẽ thua!
Vì thế, sau khi hắn há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, cơ thể lập tức hóa thành một con rồng lấp lánh ánh vàng, điều khiển gió mưa sấm chớp, nhanh chóng di chuyển giữa không trung, vô cùng uy nghiêm.
Lão giả giật nảy mình: “Không phải yêu quái thật đấy chứ?"
Bạch Quan Âm cũng vô cùng ngạc nhiên.
Kim long há miệng rồng: “Hai vị chớ kinh ngạc, đây là thần công [Long Thần Công] mà ta tu luyện, luyện đến cảnh giới cao nhất có thể hóa thân thành rồng, thực lực tăng lên mấy lần!"
“Hóa ra là như thế, vậy mà thiên hạ còn có kỳ công như vậy!"
Lão giả gật đầu, cũng không biết có tin hay không...
Con rồng to lớn quay về phía Bạch Quan Âm, há miệng nói: “Đến đây!"
“Cầu còn không được!” Bạch Quan Âm quát to một tiếng, cơ thể giống như một đường ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt con rồng, sau đó tung một chưởng.
Một chưởng này thoạt nhìn vô cùng bình thường, cũng không có khí thế kinh thiên động địa, cũng không có sát khí ngút trời, càng không thể cảm giác được một chút kình khí nào.
Cảm giác không giống chiêu thức mà một vị Đại Tông Sư tối cao có thể đánh ra, nhưng một chưởng này lại vô cùng cao minh, vì Bạch Quan Âm đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong một chưởng này, cũng không hề phát ra ngoài cho nên không nhìn ra được sự thay đổi gì.
Một chưởng này đã đánh lên cơ thể rồng to lớn như thế.
“Ầm!” Phát ra tiếng vang to lớn.
Giống như không gian cũng bị đánh vỡ vậy.
Nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hơi đau đớn, hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được.
Nếu đổi lại là trước kia, chịu một chưởng như vậy chắc chắn sẽ trọng thương, phun ra máu.
Không thể không nói sau khi chuyển hóa thành cơ thể rồng, toàn thân đều là vảy rồng, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều.
Bạch Quan Âm vô cùng ngạc nhiên, một chưởng hàm chứa toàn bộ sức lực của mình dường như cũng không mang tới được tác dụng gì.
“Thần Long Bài Vĩ!” Lâm Bắc Phàm khống chế cơ thể rồng, quất đuôi một cái.
Bạch Quan Âm không dám đỡ, quay người một cách linh hoạt, giống như dịch chuyển tức thời, tránh được một chiêu Thần Long Bài Vĩ này.
Sau đó chiến ý nhanh chóng dâng cao, tiếp tục chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm cũng như thế, mới đầu còn chưa quen khống chế cơ thể rồng, bị Bạch Quan Âm đánh trúng mấy lần, nhưng cũng không bị thương.
Cùng với hắn khống chế cơ thể rồng càng lúc càng linh hoạt, chiến lực càng ngày càng mạnh, một vuốt rồng ấn xuống đã phá hủy một đỉnh núi.
Tùy tiện quét đuôi một cái đã quét sạch một mảnh rừng.
Thậm chí còn có thể phun ra khí rồng tạo thành một biển lửa.
Bạch Quan Âm dần chật vật!
Con kim long này quá vô địch rồi!
Toàn bộ cơ thể cứng như kim cương, đánh thế nào cũng không phá được hàng phòng thủ.
Hơn nữa còn biết tấn công bằng pháp thuật, vừa phun lửa vừa phóng sấm sét, thật sự là ép người phát điên.
Nhưng nàng cũng càng đánh càng hưng phấn.
Nhiều năm như vậy cuối cùng nàng cũng gặp được một đối thủ đáng để chiến một trận!
Chỉ có như thế mới có thể chỉ dẫn mình trên con đường tiến lên, tương lai mới có hy vọng chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Vì thế chiến lực của nàng thăng hoa đến cực điểm, lại đột phá hơn trước một chút!Phải biết rằng, tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao, trên cơ bản đã thuộc hàng võ giả cực hạn, mỗi lần đột phá hơn trước một chút đều là tiến bộ cực lớn, là cơ hội có cầu cũng chẳng được!
Bạch Quan Âm đánh rồi lại đánh, đánh đến đột phá!
Đối với thiên phú võ học của nàng, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể cảm thán thật sự là một yêu nghiệt!
Lão giả đợi ở một bên đã sớm xem thế là đủ rồi.
“Hai người trẻ tuổi này thật sự quá dọa người, người này yêu nghiệt hơn người kia! Không thể không thừa nhận mình đã già rồi, không theo kịp bước chân của người trẻ tuổi!"
Đúng lúc này, sắc trời đã hơi sáng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy đã đến lúc trở về, vì thế hắn hô to: “Bạch Quan Âm, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta tự thể hiện một chiêu tuyệt học của mình, ngày khác lại chiến tiếp, được không?"
Bạch Quan Âm gật đầu đáp: “Được!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Bạch Quan Âm dường như tung ra một chưởng lại dường như tung ra trăm chưởng, toàn bộ thiên địa đều là chưởng ảnh.
Hơn nữa, những chưởng ảnh này đều có thể chồng lên nhau.
Nếu trăm chưởng này chồng lên nhau sẽ tạo tạo thành lực sát thương gấp trăm lần, vô cùng khủng khiếp! Lâm Bắc Phàm nhìn thấu huyền cơ, không dám đắc ý, cũng thi triển tuyệt học.
“Vạn Lôi Oanh Đỉnh!"
Tia sét tím trên trời đánh xuống ầm ầm.
Bị Lâm Bắc Phàm điều khiển, nó hóa thành một cột lôi khủng bố phóng tới.
Chưởng ảnh và cột lôi va chạm dữ dội với nhau!
“Ầm ầm ầm..."
Thiên địa dường như đều sup đổ!
Động tĩnh to lớn này đến ngay cả kinh thành cách đó hai trăm dặm cũng cảm giác được, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn với ánh mắt kinh hãi.
“Bên đó xảy ra gì thế, âm thanh lại đinh tai như vậy?"
“Cảm giác sống tiếng sấm, rất dọa người!"
“Hình như ta nhìn thấy một con rồng..."
Mọi người cẩn thận nhìn lại vị thái tử Đại Hạ này một lần nữa, không hổ là thái tử đã từng được mọi người mong đợi, quả nhiên rất giỏi!
Giao Đại Hạ vào trong tay người này chắc chắn sẽ không suy bại, nói không chừng sẽ quật khởi lần nữa.
Lâm Bắc Phàm đương nhiên cũng chú ý tình hình của Đại Hạ, hết thảy đều không ngoài dự liệu của hắn.
Thái tử Đại Hạ có con át chủ bài, cho nên mới dám tùy ý làm bậy như thế.
Chỉ là có chút chuyện khiến Lâm Bắc Phàm không thể tưởng tượng được, át chủ bài của hắn ta hình như hơi lớn.
"Bên ngoài đồn nhau vị lão giả thần bí bị thái tử Đại Hạ sai khiến là một vị Tông Sư! Nhưng theo ta thấy, chỉ sợ vị lão giả kia đã đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư rồi!" Lâm Bắc Phàm cười lẩm bẩm.
Từ tin tức mà triều đình thu thập được có thể thấy vị lão giả thần bí kia nhẹ nhàng vung tay chém giết cao thủ Tiên Thiên, quả thật có được thực lực Tông Sư cho nên mới được người ta nhận định là Tông Sư. Nhưng thông qua thông tin thu thập được thì Lâm Bắc Phàm phỏng đoán tám phần chắc chắn đối phương là một vị Đại Tông Sư, là một trong những cường giả trong thiên hạ.
Bởi vì cho dù là Tông Sư xông vào trong đại quân trăm vạn người, chém giết cường giả Tiên Thiên không hề dễ dàng như vậy.
Đối phương lại dễ dàng làm được, cho nên rất có khả năng là Đại Tông Sư.
Tuy rằng thái tử Đại Hạ có một vị Đại Tông Sư tương trợ, nhưng Lâm Bắc Phàm tuyệt không hoảng hốt. Ngươi có Đại Tông Sư, ta là Đại Tông Sư, ai sợ ai? Đánh với nhau nhiều nhất là kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi có thể làm gì ta? Vả lại qua không lâu nữa, hắn cũng không phải là Đại Tông Sư! Mà là... trên cả Đại Tông sư! Tông Sư tối cao!
Ngoại trừ một nữ nhân như thần như ma kia, trong thiên hạ còn ai có thể là địch thủ của hắn? Cho nên, Lâm Bắc Phàm không làm gì cả, ở trong hoàng cung kinh thành, yên lặng quan sát gió cuốn mây bay, thay đổi bất ngờ của Đại Hạ.
Lúc này, trong lãnh thổ Đại Hạ, sau khi đánh bại liên quân sáu nước, sĩ khí chấn động, thái tử Đại Hạ tiếp tục dẫn đại quân trăm vạn người một đường thừa thắng truy kích, thu phục đất đai đã mất. Liên quân sáu nước vừa mới đại bại, binh mã đóng quân ở Đại Hạ của sáu nước đều cực kỳ sợ hãi, còn chưa đánh đã bỏ chạy.
Vì thế, những mảnh đất bị xâm chiếm kia nhanh chóng bị thái tử Đại Hạ thu về, vua của sáu nước đau lòng muốn chết, vất vả lắm mới cướp được đất đai, còn chưa cầm nóng đã bị cướp trở về.
Hơn nữa còn liên tiếp tổn thất rất nhiều binh mã, lại đắc tội với Đại Hạ một lần nữa.
Quả thực là mất hết cả thể diện rồi.
Sớm biết như thế thì đã học theo Đại Võ, không xuất binh rồi.
Lúc này, thái tử Đại Hạ tiếp tục thừa thắng truy kích, thu phục địa bàn, một đường đánh tới cực đông của dãy núi Bạch Hổ mới ngừng lại.
Trăm vạn binh mã, cờ hiệu tung bay, sĩ khí cao ngất, nhưng lại chưa tiến thêm một bước nữa.
Một vị tướng quân bên cạnh khó hiểu, chắp tay hỏi: "Thái tử điện hạ, vì sao không tiếp tục? Bây giờ ý chí chiến đấu của các tướng sĩ rất cao, thủ thế chờ phát động, dựa vào khí thế ngút trời này của chúng ta nhất định có thể đánh xuyên qua dãy núi Bạch Hổ, thu cực đông trở về!"Thái tử Đại Hạ lắc đầu: "Bản cung cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ không phải lúc!"
"Thái tử điện hạ, vì sao?"
"Bởi vì, cực đông đã rơi vào tay Đại Võ!"
Thái tử Đại Hạ cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đại Võ không thua kém Đại Hạ hoàng triều chúng ta, binh cường mã tráng, quân lực lớn mạnh!"
"Ở thời kỳ đỉnh cao của triều ta còn không biết làm sao với bọn hắn? Bây giờ Đại Võ hưng thịnh, quốc lực ngày càng phát triển, Đại Hạ ta lại trải qua thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần, không ngừng nội loạn, trong nước đã không bằng trước đây, làm sao có thể là đối thủ của Đại Võ"
"Cho nên tiếp tục đánh thì tất nhiên chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng! Cho dù thắng cũng là thắng trong bi thảm"
Thái tử Đại Hạ thở dài: "Nhưng hiện tại chúng ta còn có rất nhiều loạn trong giặc ngoài chưa giải quyết xong, trong nước vẫn còn biến động, nếu như tổn hại binh lực, tất nhiên sẽ họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa! Cho nên, không thể đánh tiếp!"
"Thái tử điện hạ nói rất đúng!" Tướng quân gật đầu.
"Đáng sợ nhất chính là, nếu bởi vậy mà đụng chạm đến Lâm Bắc Phàm, vậy chúng ta sẽ được một mà mất mười!" Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: "Hắn là người đáng sợ, trên ngựa có thể đánh giặc, xuống ngựa có thể trị quốc, tinh thông văn thao võ lược, là đối thủ đáng sợ nhất mà bản cung từng gặp qua, không ai có thể sánh bằng! Bản cung đã từng thua trong tay hắn! Nếu chúng ta chọc giận Lâm Bắc Phàm, khiến hắn lần nữa dẫn binh tác chiến, vậy ưu thế mà chúng ta vô cùng vất vả mới chiếm được có thể sẽ bị diệt trong một khoảnh khắc!" Vị tướng quân kia cảm thấy sợ hãi trong lòng mà gật đầu.
Là tướng quân hành quân đánh giặc, không ai không biết Lâm Bắc Phàm. Bởi vì người đàn ông này là rất đáng sợ! Mặc dù xuất thân quan văn nhưng hắn lại vô cùng giỏi trong việc đánh giặc.
Hai năm qua, đánh bảy tám trận đại chiến, kết quả mỗi một trận đại chiến đều chỉ cần trả một cái giá nhỏ đã giành được toàn thắng!
Được gọi là quân thần cũng không hề quá đáng chút nào!
Người làm tướng vừa khao khát có thể giao chiến với Lâm Bắc Phàm, vừa sợ đánh trận với hắn.
Bởi vì tri kỷ khó cầu, đối thủ cũng khó cầu, có thể giao chiến với một vị quân thần như Lâm Bắc Phàm là điều mà tướng quân nào cũng đều vô cùng khao khát!
Nhưng lại sợ đánh trận với hắn, bởi vì xác suất thua rất lớn!
Một khi thua, hậu quả...
Chương 897 Đột phá cảnh giới tối cao
"Bản cung không muốn thua lần thứ hai! Lần này thua chính là vạn kiếp bất phục!"
Thái tử Đại Hạ cười khổ: "Cho nên, trước khi không có kế sách vẹn toàn, bản cung sẽ không đánh tới dãy núi Bạch Hổ, thu hồi cực đông!"
"Điện hạ nói rất đúng, mạc tướng đã hiểu rồi!" Tướng quân lớn tiếng nói.
Thái tử Đại Hạ nhìn thoáng qua dãy núi Bạch Hổ cách đó không xa, không cam lòng quay đầu trở về.
"Chúng ta trở về đi! Ngày khác khi bản cung quay lại đây, nhất định sẽ ...thu hồi lại cực đông!"
Trăm vạn đại quân đông đảo quay đầu trở về.
Sau khi trở lại kinh thành Đại Hạ, thái tử Đại Hạ điều chỉnh triều cương trong nước, ổn định binh mã bên ngoài, sau đó chuẩn bị công cuộc đăng cơ, lên làm hoàng đế.
Đây là một sự kiện lớn thu hút sự chú ý của thế giới.
Mỗi một vị hoàng đế lên ngôi đều thích gửi thư cho các quốc gia khác, mời bọn họ đến chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Đương nhiên Đại Võ cũng nhận được thư mời, hơn nữa còn chỉ đích danh mời Lâm Bắc Phàm tham gia nhưng hắn lại từ chối chuyện này.
Lâm Bắc Phàm biết rõ thái tử này có chủ ý gì, luôn nhìn chằm chằm vào hắn, muốn hắn quy phục hắn ta.
Nếu không dùng được thì sẽ hủy diệt.
Nếu ngươi đi một mình, có thể ngươi sẽ không thể trở lại được nữa.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm chỉ định một vị đại thần để hắn ta đại biểu Đại Võ tham gia.
Mà hắn vừa xử lý triều chính vừa tiếp tục chuẩn bị hôn lễ với nữ đế.
Lúc này, Đại Viêm hoàng triều muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa, tốn một nghìn vạn lượng bạc mua một ít long cốt từ trên tay hắn.
Sau khi số tiền này vào sổ sách, Lâm Bắc Phàm kinh ngạc phát hiện ra đã đến lúc mình thăng cấp!
Hơn một năm nay, hắn đã có được hai trăm triệu lượng từ các thế lực thông qua xương rồng.
Cộng với một số khoản thu nhập khác, tổng doanh thu đã đạt ba trăm triệu lượng. Tham ô nhiều tiền tài như vậy, hoàn toàn có thể đẩy hắn lên một cấp!
Nếu đã đến lúc thăng cấp rồi vậy thì thăng cấp thôi!
Đến buổi tối, khi đêm khuya vắng vẻ, Lâm Bắc Phàm vụng trộm lẻn ra khỏi kinh thành.
Bởi vì lần này muốn thăng cấp làm Đại Tông Sư tối cao có thể gây ra chút động tĩnh lớn, cho nên Lâm Bắc Phàm chạy hơi xa, chạy đến giữa rừng sâu cách kinh thành gần hai trăm dặm mới ngừng lại.
Phóng tinh thần lực ra ngoài, sau khi phát hiện không có người, hắn hưng phấn nói trong lòng: "Hệ thống, thanh toán cho ta!"
[Tinh! Ký chủ đã tham ô số vàng bạc châu báu trị giá ba trăm mười hai triệu lượng, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản nhân thần Doãn Trọng (người bất tử) (hậu kỳ)!] Một nguồn sức mạnh khủng bố lập tức xuyên vào trong thân thể Lâm Bắc Phàm.
Nguồn sức mạnh này thật sự quá khổng lồ!
Phải biết rằng, hắn dung hợp nhân vật này có thể nói là thần trong nhân gian!
Hắn ta đã sống hơn năm trăm năm và có hơn năm trăm năm công lực!
Đây chính là một tuyệt kỹ võ học khủng bố, có thể làm cho người ta hóa thân thành rồng, ngự không để đi, biến thành hình rồng công kích kẻ thù, có thể tránh độc, chữa thương, hộ thể... uy lực vô cùng!
Còn có năng lực bất tử!
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm nguyện ý cũng có thể có được thân thể bất tử, tiếp tục sống mãi!
Nguồn sức mạnh này cuồn cuộn bất tận, liên tục không ngừng khiến hắn đã có chút không kịp thích ứng Sau đó, có một luồng ký ức khổng lồ đổ vào não của hắn.
Ký ức này bao gồm tất cả võ học của vị thần trong nhân gian này, cùng với pháp thuật của Đồng thị...
Thực sự quá mạnh rồi!
Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng, tăng tốc hấp thu nguồn sức mạnh này.
Thực lực của hắn cũng đang tăng lên liên tục!
Mà ở bên ngoài, trời đất mây gió đổi màu, sấm chớp đùng đùng, mưa gió bão bùng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh một con rồng dữ tợn ở giữa, còn nghe được tiếng rồng kêu gào, cảnh tượng vô cùng dọa người.
Bạch Quan Âm trong kinh thành biến sắc, nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Đôi mày liễu nhíu lại, lẩm bẩm: "Có người muốn đột phá Đại Tông Sư tối cao?"
Lại cảm nhận một cách cẩn thận, phát hiện khí tức của người này có chút quen thuộc.
Khóe miệng cong thành một độ cong đẹp: "Hóa ra là hắn! Tốc độ thật nhanh!"
Thân thể liền nhảy lên không trung trong nháy mắt, vậy mà lại giẫm lên không khí, ngự không để đi. Mỗi một bước đều vượt qua mấy ngàn trượng, nhanh chóng bay về phía Lâm Bắc Phàm.
Trong một túp lều trong núi sâu cách đó hai nghìn dặm.
Một lão đầu tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng nhuận đi ra từ bên trong, vừa hút tẩu thuốc vừa nhìn qua kinh thành Đại Ngũ, cười nói: "Lại có thêm một vị đạo hữu, đạo của ta không cô đơn!"
Sau đó lại nhíu mày: "Chỉ là khí tức của vị đạo hữu này... Khí huyết tràn đầy, hình như chưa tới ba mươi tuổi! Ôi, mấy năm trước gặp phải một nữ nhân yêu nghiệt kia, làm xương cốt của lão hủ sắp gãy! Bây giờ hình như có vẻ càng yêu nghiệt hơn rồi... Thiên hạ này cuối cùng vẫn thuộc về người trẻ tuổi!"
Nói xong, vậy mà hắn ta lại bay lên cao, hóa thành một con chim hồng, bay về phía Đại Võ.
Giờ này khắc này, Bạch Quan Âm đã đi tới nơi mà Lâm Bắc Phàm đột phá, đứng ở bên ngoài hộ pháp.
Chỉ là nhìn cảnh hắn đột phá, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Chương 898 Cao thủ đỉnh tiêm trong thiên hạ hội tụ
"Đến tột cùng là hắn tu luyện võ công gì mà cảnh đột phá lại đáng sợ thế này?"
Vừa mưa to gió lớn vừa sấm chớp đùng đùng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một con rồng du ngoạn ở trong mưa gió sấm chớp.
Lâm Bắc Phàm khiến nàng cảm thấy rất thần bí, bình thường không tu luyện nhiều nhưng thực lực vẫn tăng vọt.
Nhất là từ khi đối phương đột phá trở thành Tông Sư tới nay, trên người đã có rất nhiều bản lĩnh kỳ quái, có thể hô mưa gọi gió, có thể thực chất hóa tinh thần lực...
Trông có vẻ không giống một con người mà lại giống yêu quái hơn.
Hiện giờ cảnh tượng đột phá này càng giống yêu quái hơn. Tuy kinh hãi nhưng Bạch Quan Âm vẫn nghiêm túc thủ hộ ở bên ngoài.
Trong lòng vô cùng chờ mong, sau khi Lâm Bắc Phàm đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao sẽ có bản lĩnh gì.
Có thể đối đầu với nàng của hiện tại hay không.
Ước chừng hai canh giờ sau, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng chấm dứt đột phá, bước ra một bước dài, trở thành võ giả đỉnh cấp nhất thiên hạ - Đại Tông Sư tối cao.
Kiểm tra bản thân, phát hiện thực lực hiện tại của mình vô cùng ghê gớm!
Chưa đến ba hiệp đã có thể đánh bại chính mình của trước đây!
Mạnh đến kỳ lạ! Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài có một nữ tử lạnh lùng, đứng sừng sững trên không trung như tiên tử.
Nàng là Bạch Quan Âm, Lâm Bắc Phàm đã cảm nhận được từ lúc mới tới. Chỉ là đang bận rộn đột phá, không rảnh quan tâm.
Lúc này, sương trắng trên mặt Bạch Quan Âm đã không ngăn được tầm mắt của Lâm Bắc Phàm. Hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và tuyệt mĩ trong đó.
Nàng đẹp một cách rất đặc biệt!
Không khoan thai cao quý, khuynh quốc khuynh thành giống như nữ đế, không xinh đẹp thanh cao, tiểu thư khuê các như Lý Sư Sư, không có tư thế oai hùng hiên ngang, mang vẻ đẹp của nữ anh hùng như Mạc Như Sương, không kiều diễm mê hoặc giống như Tử Nguyệt nữ đế, không xinh đẹp ngây thơ đáng yêu giống như tiểu quận chúa...
Vẻ đẹp của nàng nhiều thêm một phần tiên ý!
Giống như tiên tử ở Quảng Hàn Cung, tiên ý dạt dào, không thể với tới!
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp này lại mang theo một ý cười, vui mừng nói: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi đã đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao! Ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ tu luyện tới cảnh giới này! Chỉ là khiến ta thật không ngờ ngày hôm nay tới nhanh như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười cười bay ra: "Bạch Quan Âm, đa tạ vừa rồi đã hộ đạo!"
Bạch Quan Âm lắc đầu: "Không cần cảm ơn! Ngay cả khi không có ta, ngươi cũng sẽ đắc đạo! Chỉ là lời của ngươi làm cho ta vô cùng khó hiểu! Bởi vì ta cảm thấy hình như trên người ngươi có đạo của vài người! Những đạo này không giống nhau, nhưng lại bị ngươi dung hợp cùng một chỗ, hóa thành đạo của ngươi! Trông thực sự có chút kỳ quái!"
Lâm Bắc Phàm cười thầm, hắn dung hợp nhiều tiêu bản nhân vật như vậy, không phải đã dung nhập toàn bộ đạo của bọn họ vào hay sao?
"Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình!" Hắn giải thích như vậy.
"Vậy cũng đúng, tạo hóa khác nhau, đạo cũng sẽ khác nhau!"
Bạch Quan Âm nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp nảy ra ý muốn khiêu chiến: "Chúng ta đánh một trận, thế nào?"
Là một võ giả đỉnh cấp đụng phải cao thủ đồng cấp, nếu như không đánh một trận sẽ làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
"Vô cùng sẵn lòng!" Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng rực như lửa.
Đối thủ hiếm có, hắn cũng muốn chiến đấu.
Muốn nhìn xem thực lực của mình hiện tại rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
Càng muốn biết nữ tử trước mắt như thần như ma đã tu luyện tới cảnh giới nào.
"Nhưng mà chờ một chút, có một vị đạo hữu khác tới rồi!"
Hai người Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn một hướng Tây Bắc.
Nơi đó có một vị lão đầu tóc hoa râm, quần áo bình thường, một tay đang kẹp tẩu thuốc, cười tủm tỉm đạp gió đi đến.
Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người...
Vị lão giả thoạt nhìn bình thường, không có gì khác với lão nông dân bình thường, nhưng lại đứng sừng sững giữa không trung mà không hề dựa vào gì hết, dưới khí thế của hai vị Đại Tông Sư tối cao, vậy mà vẫn hút tẩu thuốc một cách bình tĩnh và tự nhiên, có thể nhìn ra được sự bất phàm của hắn ta.
Hắn ta nhìn Bạch Quan Âm trước, nói với vẻ ngạc nhiên: “Bạch nha đầu, mấy năm không gặp mà thực lực của ngươi lại lên rồi! Năm đó chúng ta đánh nhau bảy ngày bảy đêm, sau đó bại bởi một chiêu hiểm của ngươi, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ chưa cần đến một nghìn hiệp, lão phu đã bại trong tay ngươi rồi! Lợi hại, ha ha!"
Hắn ta lớn tiếng cười, vô cùng hào sảng rộng lượng, dường như không đặt thắng và thua trong lòng. Bạch Quan Âm hơi cúi đầu, nói với vẻ kính trọng: “Chào tiền bối!"
Đối phương vừa cười vừa phất tay: “Bạch nha đầu, đừng gọi ta là tiền bối, con đường võ đạo người nào đạt thành tựu trước thì đứng trước! Ngươi đi phía trước ta, nên là ta gọi ngươi là tiền bối mới đúng, ha ha!"
"Không dám nhận, tiền bối khách sáo rồi!” Bạch Quan Âm nói.
Lúc này, lão giả nhìn về phía Lâm Bắc Phàm bên cạnh nàng, càng kinh ngạc hơn: “Vị này... chính là đạo hữu vừa mới đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, thoạt nhìn thật sự trẻ tuổi quá! Còn trẻ hơn Bạch nha đầu năm đó, cũng là yêu nghiệt! Thật đúng là giang sơn thế hệ nào cũng có nhân tài xuất hiện, ha ha..."
“Chào tiền bối!"
Lâm Bắc Phàm hành lễ của vãn bối: “Không biết tục danh của tiền bối là gì?"
Chương 899 Đại chiến
“Tục danh của lão phu à?"
Đối phương cười khổ lắc đầu: “Sống lâu quá, đã sớm quên mất rồi! Ba trăm năm nay, trơ mắt nhìn từng người bạn già một ra đi, chỉ còn lại một mình ta lẻ loi cô độc... vì không để mình quá mức đau khổ mà rất nhiều thứ đã quên mất! Ngươi thích gọi gì thì gọi cái đó, gọi ta là lão già cũng được, gọi ta là lão ăn mày cũng không sao... ha ha!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, vậy mà lão tiền bối này đã sống hơn ba trăm năm!
Còn cổ hơn cả một hoàng triều nữa!
Bạch Quan Âm nói: “Tiền bối quả thật không có tục danh gì, lúc trước khi ta hỏi hắn ta cũng không đáp, trực tiếp gọi tiền bối là được!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, đổi cách gọi: “Tiền bối"
Bạch Quan Âm hừng hực ý chí chiến đấu: “Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ đều đã đến đây, chúng ta phân cao thấp một trận đi, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đúng ý ta!"
Sau đó, hai người cùng nhìn về phía lão giả.
Lão giả vừa nhả khói thuốc vừa cười ha ha, gật đầu: “Được, rất lâu rồi lão hủ chưa hoạt động gân cốt, để ta chơi với hai người các ngươi! Tiếp chiêu!"
Vừa dứt lời, tẩu thuốc trong tay đã bị ném đi, quăng về phía Lâm Bắc Phàm.
Hắn không dám đắc ý.
Tuy chỉ là một tẩu thuốc bình thường nhưng cộng thêm ý chí võ đạo của lão giả sẽ biến thành thần binh lợi khí kiên cố không gì phá nổi, sở hữu uy lực dời non lấp bể, giống như phi đao của Lâm Bắc Phàm vậy.
Trên tay hắn hóa ra một quầng sáng màu vàng, tung một quyền đánh bay nó về.
Lão giả tiếp được tẩu thuốc, cười lớn bảo: “Công phu hay lắm!"
Lại ra tay đánh tiếp!
Bạch Quan Âm cũng ra tay.
Nàng đồng thời ra tay với cả hai người, một tay siết thành quyền đánh về phía lão giả, một tay siết thành quyền đánh Lâm Bắc Phàm.
Hai vị cường giả đồng thời ra tay, Lâm Bắc Phàm không thể không đồng thời ứng phó.
Lão giả cũng như thế.
Ba vị cường giả đỉnh cấp đương thời đã đánh nhau như vậy!
Mỗi một chiêu thức đều sở hữu thần uy tối cao, đều như dời non lấp bể, hoặc hủy thiên diệt địa!
Chỉ riêng một chút dư uy trong đó rơi xuống đã có thể giết chết Tiên Thiên trong một giây.
“Ầm!"
“Ầm!"
Trong nháy mắt, một mảnh rừng sâu núi thẳm bị hủy diệt đến hoàn toàn thay đổi, bãi bể nương dâu cũng chỉ là như thế!
Nhưng ba người vẫn chiến đấu như cũ, đã không để ý đến tình hình bên ngoài nữa!
Tuy đều là Đại Tông Sư tối cao đương thời nhưng cách đánh của bọn họ đều hơi khác nhau.
Ví dụ như lão giả, chiêu thức của hắn ta vô cùng bình thường thậm chí có hơi vụng về giống như một đứa trẻ ngay cả đi đường còn không vững, hoặc là một lão già uống rượu say, tùy tiện đánh một quyền vậy. Nhưng người ta đã đạt đến cảnh giới trở lại nguyên trạng, mỗi một quyền đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ.
Chiêu thức của Bạch Quan Âm cũng đơn giản nhưng lại khá gọn gàng dứt khoát.
Ra quyền là ra quyền, ra chưởng là ra chưởng, tung cước là tung cước, không chơi hư chiêu với ngươi, nhưng mỗi một chiêu thức đều được nàng phát huy đến cực điểm, cực kỳ hoàn mỹ, quả thật chính là quyển sách tuyệt học.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm thì lại khác.
Hắn đánh vô cùng linh hoạt, thay đổi đa dạng, khiến người không nhìn ra chiến thuật của hắn.
Ba người đại chiến, vốn dựa theo thực lực xếp hàng chắc hẳn là Bạch Quan Âm xếp đầu tiên, lão giả xếp giữa rồi Lâm Bắc Phàm xếp chót.
Bạch Quan Âm đã từng đánh bại lão giả cho nên theo lý xếp hàng trước.
Lâm Bắc Phàm vừa mới trở thành Đại Tông Sư tối cao, nền móng thật sự quá nông cho nên xếp cuối.
Nhưng điều khiến lão giả buồn bực chính là hắn ta đánh không lại Bạch Quan Âm cũng thôi đi, dù sao cũng đã từng thua...
Nhưng bây giờ, hình như cũng không đánh lại được cả Lâm Bắc Phàm.
Lực phòng thủ của hắn vô địch, cơ thể còn cứng hơn cả kim cương, đánh lên người hắn tay cũng đau, nội lực thì vô biên vô tận, có thể nhanh chóng hồi phục.
Tuổi còn trẻ chắc hẳn kinh nghiệm thiếu thốn mới phải, nhưng đối phương còn lão làng hơn cả hắn ta.
Hơn nữa, sở hữu các loại chiêu thức kỳ quái, ví dụ như hô mưa gọi gió, gọi sấm chớp, tấn công bằng tinh thần...
thường rất bất ngờ, hại hắn ta suýt chút nữa thì mất mặt.
Cả người từ trên xuống dưới dường như không có khuyết điểm!
Lão giả không khỏi chìm vào trong nghi ngờ, tiểu tử này sẽ không phải yêu quái khoác da người đấy chứ?
Bằng không, sao có thể mạnh như thế?
Bạch Quan Âm cũng rất bất ngờ, Lâm Bắc Phàm hình như có hơi mạnh đến khó tin!
Vừa trở thành Đại Tông Sư tối cao đã đánh có qua có lại với hai cường giả lâu năm như bọn họ!
Ngay cả mấy lần nàng ra sát chiêu hắn đều có thể dễ dàng tiếp được!
Ngược lại là vị tiền bối đó có hơi luống cuống tay chân, lo cái này mất cái kia!
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên hai chữ: Biến thái!
Như vậy sau nghìn chiêu, lão giả là người đầu tiên rút khỏi chiến trường, vừa hút tẩu thuốc vừa cười khổ, nói:
“Lão phu không được, tuổi tác lớn rồi có hơi không được trọng dụng, không kiên trì được lâu như vậy, các ngươi tiếp tục đi!"
Hai người hơi gật đầu, sau đó toàn bực ứng phó đối phương.
Chương 900 Hóa rồng
Giờ này khắc này, Lâm Bắc Phàm mới sâu sắc cảm giác được sự đáng sợ của Bạch Quan Âm!
Vì mỗi một chiêu thức của đối phương tuy thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng đều sổ hữu uy lực dời non lấp bể.
Một quyền đánh ra toàn bộ ngọn núi nhỏ đều bị san phẳng!
Lâm Bắc Phàm trở nên hơi khó nhọc.
Trừ phi sử dụng tuyệt chiêu cấm kỵ không phải ngươi chết thì là ta chết, bằng không sau nghìn chiêu sẽ thua!
Vì thế, sau khi hắn há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, cơ thể lập tức hóa thành một con rồng lấp lánh ánh vàng, điều khiển gió mưa sấm chớp, nhanh chóng di chuyển giữa không trung, vô cùng uy nghiêm.
Lão giả giật nảy mình: “Không phải yêu quái thật đấy chứ?"
Bạch Quan Âm cũng vô cùng ngạc nhiên.
Kim long há miệng rồng: “Hai vị chớ kinh ngạc, đây là thần công [Long Thần Công] mà ta tu luyện, luyện đến cảnh giới cao nhất có thể hóa thân thành rồng, thực lực tăng lên mấy lần!"
“Hóa ra là như thế, vậy mà thiên hạ còn có kỳ công như vậy!"
Lão giả gật đầu, cũng không biết có tin hay không...
Con rồng to lớn quay về phía Bạch Quan Âm, há miệng nói: “Đến đây!"
“Cầu còn không được!” Bạch Quan Âm quát to một tiếng, cơ thể giống như một đường ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt con rồng, sau đó tung một chưởng.
Một chưởng này thoạt nhìn vô cùng bình thường, cũng không có khí thế kinh thiên động địa, cũng không có sát khí ngút trời, càng không thể cảm giác được một chút kình khí nào.
Cảm giác không giống chiêu thức mà một vị Đại Tông Sư tối cao có thể đánh ra, nhưng một chưởng này lại vô cùng cao minh, vì Bạch Quan Âm đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong một chưởng này, cũng không hề phát ra ngoài cho nên không nhìn ra được sự thay đổi gì.
Một chưởng này đã đánh lên cơ thể rồng to lớn như thế.
“Ầm!” Phát ra tiếng vang to lớn.
Giống như không gian cũng bị đánh vỡ vậy.
Nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hơi đau đớn, hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được.
Nếu đổi lại là trước kia, chịu một chưởng như vậy chắc chắn sẽ trọng thương, phun ra máu.
Không thể không nói sau khi chuyển hóa thành cơ thể rồng, toàn thân đều là vảy rồng, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều.
Bạch Quan Âm vô cùng ngạc nhiên, một chưởng hàm chứa toàn bộ sức lực của mình dường như cũng không mang tới được tác dụng gì.
“Thần Long Bài Vĩ!” Lâm Bắc Phàm khống chế cơ thể rồng, quất đuôi một cái.
Bạch Quan Âm không dám đỡ, quay người một cách linh hoạt, giống như dịch chuyển tức thời, tránh được một chiêu Thần Long Bài Vĩ này.
Sau đó chiến ý nhanh chóng dâng cao, tiếp tục chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm cũng như thế, mới đầu còn chưa quen khống chế cơ thể rồng, bị Bạch Quan Âm đánh trúng mấy lần, nhưng cũng không bị thương.
Cùng với hắn khống chế cơ thể rồng càng lúc càng linh hoạt, chiến lực càng ngày càng mạnh, một vuốt rồng ấn xuống đã phá hủy một đỉnh núi.
Tùy tiện quét đuôi một cái đã quét sạch một mảnh rừng.
Thậm chí còn có thể phun ra khí rồng tạo thành một biển lửa.
Bạch Quan Âm dần chật vật!
Con kim long này quá vô địch rồi!
Toàn bộ cơ thể cứng như kim cương, đánh thế nào cũng không phá được hàng phòng thủ.
Hơn nữa còn biết tấn công bằng pháp thuật, vừa phun lửa vừa phóng sấm sét, thật sự là ép người phát điên.
Nhưng nàng cũng càng đánh càng hưng phấn.
Nhiều năm như vậy cuối cùng nàng cũng gặp được một đối thủ đáng để chiến một trận!
Chỉ có như thế mới có thể chỉ dẫn mình trên con đường tiến lên, tương lai mới có hy vọng chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Vì thế chiến lực của nàng thăng hoa đến cực điểm, lại đột phá hơn trước một chút!Phải biết rằng, tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao, trên cơ bản đã thuộc hàng võ giả cực hạn, mỗi lần đột phá hơn trước một chút đều là tiến bộ cực lớn, là cơ hội có cầu cũng chẳng được!
Bạch Quan Âm đánh rồi lại đánh, đánh đến đột phá!
Đối với thiên phú võ học của nàng, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể cảm thán thật sự là một yêu nghiệt!
Lão giả đợi ở một bên đã sớm xem thế là đủ rồi.
“Hai người trẻ tuổi này thật sự quá dọa người, người này yêu nghiệt hơn người kia! Không thể không thừa nhận mình đã già rồi, không theo kịp bước chân của người trẻ tuổi!"
Đúng lúc này, sắc trời đã hơi sáng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy đã đến lúc trở về, vì thế hắn hô to: “Bạch Quan Âm, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta tự thể hiện một chiêu tuyệt học của mình, ngày khác lại chiến tiếp, được không?"
Bạch Quan Âm gật đầu đáp: “Được!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Bạch Quan Âm dường như tung ra một chưởng lại dường như tung ra trăm chưởng, toàn bộ thiên địa đều là chưởng ảnh.
Hơn nữa, những chưởng ảnh này đều có thể chồng lên nhau.
Nếu trăm chưởng này chồng lên nhau sẽ tạo tạo thành lực sát thương gấp trăm lần, vô cùng khủng khiếp! Lâm Bắc Phàm nhìn thấu huyền cơ, không dám đắc ý, cũng thi triển tuyệt học.
“Vạn Lôi Oanh Đỉnh!"
Tia sét tím trên trời đánh xuống ầm ầm.
Bị Lâm Bắc Phàm điều khiển, nó hóa thành một cột lôi khủng bố phóng tới.
Chưởng ảnh và cột lôi va chạm dữ dội với nhau!
“Ầm ầm ầm..."
Thiên địa dường như đều sup đổ!
Động tĩnh to lớn này đến ngay cả kinh thành cách đó hai trăm dặm cũng cảm giác được, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn với ánh mắt kinh hãi.
“Bên đó xảy ra gì thế, âm thanh lại đinh tai như vậy?"
“Cảm giác sống tiếng sấm, rất dọa người!"
“Hình như ta nhìn thấy một con rồng..."
Bình luận facebook