-
Chương 901-905
Chương 901 Chốt rồi đấy nhé!
Đại khái khoảng nửa chung trà sau, trời đất lại khôi phục như thường.
Lâm Bắc Phàm đã hồi phục hình người, đứng sừng sững giữa không trung, hơi thở hổn hển.
Bạch Quan Âm cũng như thế, trải qua trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến bộ đồ trắng tinh không tỳ vết của nàng dính chút bụi bẩn, có hơi hỗn loạn.
Nhưng hai người đều vô cùng vui vẻ.
Rất lâu rồi không đánh sảng khoái như thế, sướng từ đầu đến chân.
Luận võ quyết đấu chính là phải gặp được đối thủ ngang sức ngang tài mới có thể đánh đến sảng khoái được. “Ha ha! Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!"
Lão giả vỗ tay bay tới, cười bảo: “Lão phu thật sự đã rất lâu rồi chưa thấy được màn quyết đấu đặc sắc như thế... Không, nên nói đây là trận quyết đấu đặc sắc nhất mà lão phu từng thấy! Cho dù là năm trăm năm trước, chỉ sợ cũng chưa thấy được trận so tài xưa nay chưa từng có như vậy! Vẫn là may mắn của lão phu! Ha ha!"
“Tiền bối quá khen!” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đồng thanh hô.
“Lão phu cũng không quá khen chút nào, chỉ nói thật mà thôi!"
Lão giả hút thuốc, cười với vẻ ngưỡng mộ và bảo: “Hơn nữa các ngươi còn trẻ như thế, tiềm lực to lớn, tương lai vẫn còn cơ hội có thể tiến thêm một bước, chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên! Thật khiến người ngưỡng mộ!"
Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm gật đầu.
Bọn họ đều vô cùng có tự tin bước ra một bước cuối cùng đó, trở thành Lục Địa Thần Tiên.
Lão giả vừa hút thuốc vừa nhìn gương mặt của hai người trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cười bảo: “Đúng rồi, các ngươi có hứng thú kết thành đạo lữ không?"
“Hả?” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đều ngây người.
“Ý của lão phu là, các ngươi có hứng thú kết thành vợ chồng không?"
Lão giả cười bảo: “Dù sao con đường võ đạo cũng dài đằng đẵng, có người đồng đạo nắm tay cùng tiến lên là tốt nhất! Các ngươi lại đang trẻ tuổi, đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp, kết làm vợ chồng là thích hợp nhất!"
Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ lên, xấu hổ bảo: “Tiền bối nói lung tung gì vậy? già mà không đứng đắn!"
"Ta cũng không nói lung tung đâu!"
Lão giả hút một hơi thuốc, cười khổ và bảo: “Ta lấy thân phận của người từng trải để khuyên các ngươi đấy! Các ngươi nhìn lão phu mà xem, sống đến từng này tuổi rồi, nhìn người thân và bạn bè của mình từng người một chết đi, thẳng đến khi thế gian chỉ còn lại một mình mình, sự cô độc và khổ sở trong này, các ngươi biết không?” Hai người Lâm Bắc Phàm đều im lặng vì từ trong giọng nói của lão giả, bọn họ nghe ra được sự bi thương vô tận. Có đôi khi sống quá lâu không phải là một loại hạnh phúc mà là một loại khổ hình, vì thế gian đã không còn ai hiểu được hắn ta nữa.
“Cho nên lão phu hy vọng bi kịch của mình đừng tái diễn trên người người khác!"
Lão giả khuyên nhủ: “Các ngươi còn trẻ, hơn nữa lại là cường giả đỉnh cấp đương thời, năm tháng tương lai rất dài, nếu các ngươi có thể nắm tay nhau cả đời, tương lai chắc chắn sẽ không cô độc nữa! Đây chính là chuyện tốt có cầu cũng không được đâu!"
“Tiền bối đừng nói nữa!” Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ bừng.
Tuy nàng cũng cảm thấy lão giả người ta nói có lý nhưng đừng nói trước mặt mà!
Nói thế nào thì nàng cũng là một nữ nhân, hơn nữa còn là một cô gái chưa chồng, gặp phải loại chuyện này khó tránh khỏi sẽ xấu hổ!
“Ồ, sao có thể không nói được chứ?"
Lão giả lắc đầu cười bảo: “Người trẻ tuổi các ngươi da mặt đúng là mỏng thật! Nếu không chọc thủng một tầng giấy này, chỉ sợ sau này sẽ bỏ lỡ mất, thật sự đáng tiếc! Cho nên lão phu tới làm thay vậy!"
Lão giả mỉm cười, nói: “Sau khi kết thành đạo lữ, các ngươi chính là người một nhà, có thể cùng nhau thảo luận võ đạo, cùng nhau tiến bước, nắm tay bầu bạn một đời, chuyện tốt biết bao nhiêu!"
“Lỡ như sau này có con thì lại càng đẹp!"
“Tư chất của các ngươi yêu nghiệt như thế, con cái mà các ngươi sinh ra chắc chắn cũng sẽ kế thừa thiên phú yêu nghiệt của các ngươi, cộng thêm sự bồi dưỡng tỉ mỉ của các ngươi, chắc chắn lại là một cường giả đỉnh cấp đương thời! Thậm chí có hy vọng thành Lục Địa Thần Tiên!"
“Cho nên, các ngươi phải sinh thêm vài đứa, đừng lãng phí thiên phú của bản thân các ngươi! Nếu khi ấy lão già này còn sống, ta còn có thể nhận làm đồ đệ, truyền lại y bát của mình!"
“Như vậy, lão phu cũng coi như có người kế nghiệp rồi, ha ha!"
Lão giả càng nói càng hưng phấn, nhưng Bạch Quan Âm lại không kiềm chế được!
Mới nói mấy câu thôi đã có cả con luôn rồi, hơn nữa còn mấy đứa lận!
Còn nói tiếp, chỉ sợ...
Vì thế nàng vội chuồn: “Hai vị, ta còn có chuyện, xin đi trước!"
Chớp mắt cái đã biến mất tăm, chạy cực kỳ nhanh “Rốt cuộc... da mặt của đứa trẻ này vẫn mỏng lắm!"
Lão giả cười khổ lắc đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm da mặt khá dày ở bên cạnh, cười bảo: “Thế nào, cân nhắc thử ý kiến của lão phu đi, thấy sao?"
Lâm Bắc Phàm xấu hổ vô cùng: “Tiền bối, xin ngươi đừng khuyên nữa!"
“Sao có thể không khuyên được? Các ngươi đều là cường giả đỉnh cấp đương thời, lại là người trẻ tuổi, quả đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp!"
Lão giả lại khuyên.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục ngại ngùng: “Tiền bối, ngươi thật sự không cần khuyên ta mà nên khuyên nàng ấy nhiều hơn, ta muốn lấy!"
Lão giả: “..."
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nghĩ ngợi rồi bảo: “Tiền bối, chuyện này nhờ ngươi nhé! Sau khi thành công, ta sẽ cho con của chúng ta bái ngươi làm thầy!"
Đôi mắt của lão giả sáng ngời: “Được! Chốt rồi đấy nhé!"
Chương 902 Chuyện kì lạ
Tuy đã chạy đi rất xa, nhưng lời của Lâm Bắc Phàm và lão giả vẫn bị Bạch Quan Âm nghe được.
Sắc mặt nàng đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nghiến răng nghiến lợi: “Hai tên già mất nết!"
Sau đó nàng chạy càng xa hơn, càng mất dạng hơn.
Sau khi tạm biệt lão giả, Lâm Bắc Phàm nhanh chóng trở về kinh thành.
Nhưng ảnh hưởng mà một trận chiến này tạo thành lại vẫn chưa tan biến, ngược lại càng lúc càng lớn.
“Chuyện tối hôm qua xảy ra, các ngươi có có biết không?"
“Sao không biết? Một tiếng đó vang lớn lắm, cứ như động đất ấy, làm người ta sợ hết hồn! Lúc đó ta còn tưởng là động đất nên bế con, kéo vợ chạy ra ngoài chứ!"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?"
“Ta mới đi qua từ bên đó đây, vốn bên đó có mấy ngọn núi hoang nhưng bây giờ đều bị san phẳng cả rồi! Nghe thôn dân bản địa nói hôm qua mấy ngọn núi hoang này vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trong một đêm đã biến thành thế này!"
"Rốt cuộc là sao thế, lẽ nào có hai cường giả quyết đấu sao?"
“Cường giả quyết đấu cũng không thể san phẳng núi được chứ? Nghe thôn dân gần đó nói thì đêm ấy thời tiết vô cùng khác thường, vừa có gió thổi vừa có mưa rơi! Thấp thoáng còn nhìn thấy một con ngũ trảo kim long trên trời nữa nhé! Hình như còn nhìn thấy một tiên nữ đang đánh nhau với ngũ trảo kim long!"
“Chém đấy, làm sao có thể có rồng được?"
“Sao không có, ngay cả xương rồng cũng có, không có rồng có thể có xương rồng được sao?"
Chuyện này truyền đi ồn ào huyên náo.
Trên triều đường còn có người báo cáo chuyện này.
“Khởi bẩm bệ hạ, tối hôm qua phía Tây Nam kinh thành truyền tới tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó vị thần phái người đi điều tra, phát hiện tại núi Phổ La cách kinh thành khoảng hai trăm dặm, mấy ngọn núi và rừng rậm đều bị phá hủy trông như có người làm ra lại như không phải người làm.
“Căn cứ theo lời thôn dân nói thì tối ấy thời tiết thay đổi khác thường, gió thổi mưa rơi, sấm chớp không ngừng! Thấp thoáng còn nhìn thấy một con kim long và một tiên nữ tới từ chín tầng trời đánh nhau trên núi!"
“Vi thần không dám sơ suất, cho nên đặc biệt báo cáo chuyện này với bệ hạ"
Nữ đế gật nhẹ đầu: “Chuyện mà ái khanh nói, tối qua trẫm cũng cảm giác được!"
Ánh mắt nàng hơi liếc về phía Lâm Bắc Phàm, không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Lại là trò quỷ mà tên này bày ra! Nghe bạch tỷ tỷ nói thì tối qua tên này đột phá, trở thành Đại Tông Sư tối cao hiếm có trong thiên hạ, sau đó đánh một trận với hai vị Đại Tông Sư tối cao khác.
Đánh đến cuối cùng còn có thể hóa thành kim long, thật sự quá dọa người!
Thằng khốn này cũng thật là, thường xuyên gây ra một chút động tĩnh khiến người không được bình yên!
“Chuyện này xảy ra gần kinh thành, không thể đắc ý! Vậy... chuyện này giao cho Lâm ái khanh phụ trách đi!” Nữ để nói.
Họa mà mình gây ra thì tự mình đi mà dọn.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nhận chỉ.
Làm bộ lên kế hoạch rồi phái người đi kiểm tra là xong.
Sau đó cùng với thời gian trôi dần, mọi người cũng đã quên mất chuyện này.
Lúc này, tại kinh thành Đại Viêm xa xôi lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Không Hư đạo trưởng có được sự hỗ trợ từ hoàng đế Đại Viêm, đang định luyện chế thuốc trường sinh bất lão lần thứ ba. Chuyện này cũng quá tuyệt vời rồi, Không Hư đạo trưởng thân là người duy nhất trên thế gian hiện nay có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, mỗi một hành động của hắn ta đều thu hút sự chú ý của bên ngoài.
Lần đầu tiên đã luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, đáng tiếc lại bị ông trời phá hủy. Lần thứ hai luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão ở Đại Hạ lại hại hoàng đế Đại Hạ chết. Chẳng qua nghe nói khi ấy hắn ta thân ở cung Tào mà tim vẫn ở nhà Hán, cũng không muốn luyện chế thần đan cho hoàng đế Đại Hạ cho nên mới luyện chế ra một viên thuốc giả qua loa có lệ, sau đó độc chết hoàng đế Đại Hạ.
Hiện giờ là lần thứ ba luyện chế thần đan, xác suất thành công cực lớn.
Đối với thần đan, không ai có thể cưỡng lại được.
Sóng gió trong thiên hạ cũng theo đó mà nổi lên.
Các quốc gia, các thế lực nhao nhao phái các cao thủ tới kinh thành Đại Viêm.
“Không Hư đạo trưởng lại định luyện chế thuốc trường sinh bất lão!"
“Xác suất thành công của lần này rất lớn, chúng ta nhất định phải cướp được thần đan trong tay!"
“Mời con át chủ bài của phái ta đi giành thần đan!"
Hoàng triều Đại Hạ, trong hoàng cung.
Thái tử Đại Hạ nhận được tin tức này...
Không, là hoàng đế tân nhiệm của Đại Hạ bùng lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên yêu đạo đó không chỉ trốn thoát mà còn dự định tiếp tục luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người đâu!"
Một lão thái giám tiến vào, cung kính nói: “Bệ hạ!"
Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: “Yêu đạo hại chết phụ hoàng đã chạy đến kinh thành Đại Viêm, còn định luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đây là hận nước thù nhà, không thể không báo! Lập tức phái cao thủ tới kinh thành Đại Viêm cho trẫm, mang đầu yêu đạo đó về!"
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lùi ra.
“Đợi đã!” Hoàng đế Đại Hạ lại gọi một tiếng.
“Bệ hạ còn có gì căn dặn?” Lão thái giám trở lại.
“Nếu yêu đạo đó luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, cướp luôn về cho trẫm!” Hai mắt hoàng đế Đại Hạ lóe lên một tia nóng bỏng.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lại lùi ra.
Chương 903 Luyện đan lần thứ 3
Trong hoàng cung của Tà Nguyệt vương triều.
Quần thần tiến vào cung báo cáo chuyện này, hỏi có nên phái người đi cướp thần đan không.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Không cần để ý!"
“Bệ hạ, tại sao?” Chúng thần khó hiểu.
Trường sinh bất lão là tâm nguyện của mỗi một đế vương, như vậy có thể có đại quyền mãi mãi thống trị thiên hạ, hưởng lạc phú quý.
Tại sao bệ hạ của chúng ta thoạt nhìn lại không để ý như thế?
“Vì Tà Nguyệt chúng ta vừa mới phục quốc còn có trăm việc cần phải lo, thực lực nhỏ bé! Nếu vì vậy mà tổn thất nhiều sức mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của quốc gia, rất không khôn ngoan! Trẫm cũng không thể lấy quốc gia và dân chúng của mình ra mạo hiểm được!” Tử Nguyệt nữ đế cười bảo.
“Bệ hạ anh minh"
Chúng thần cúi người, cảm thấy vui mừng vì quốc gia mình có một hoàng đế lý trí như thế.
Tử Nguyệt nữ đế bị chúng thần nhìn với ánh mắt kính phục như vậy cũng thấy hơi lâng lâng.
Thật ra sở dĩ nàng lý trí như thế hoàn toàn là vì Lâm Bắc Phàm.
Trong khoảng thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau ấy, nàng đã nghe được một tin tức kinh người từ trong miệng Lâm Bắc Phàm, đó là thuốc dẫn xương rồng cần để luyện chế thuốc trường sinh bất lão toàn là mua từ tay hắn với giá cao ngất ngưởng.
Mà xương rồng trong tay hắn là giả, hoàn toàn không có công hiệu thần kỳ gì cả.
Xương rồng giả chắc chắn không thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, khi ấy nghe được thông tin này nàng cũng kinh ngạc.
Hay thật, quân sư yêu dấu của nàng lại lợi dụng xương rồng giả để chơi người thiên hạ một phen, lá gan cũng thật sự quá lớn!
“Nhưng, tuy chúng ta không giành được thần dược nhưng có thể phái một vài người qua đó thừa nước đục thả câu, khuấy đảo đến long trời lở đất!” Tử Nguyệt nữ đế cười khà khà: “Chỉ có khiến bọn họ đánh nhau thì mới có lợi cho Tà Nguyệt chúng ta!"
“Bệ hạ anh minh!” Chúng thần lại cúi người. Trong rất nhiều quốc gia khác, chỉ có Đại Võ hoàng triều là khá bình tĩnh.
Cho dù bên ngoài đồn dữ dội thế nào cũng không phái người đi, giống như không để tâm đến chuyện này vậy.
Nhưng vào một tối hôm luyện đan ấy, Lâm Bắc Phàm chợt rời khỏi kinh thành, mỉm cười bay đến Đại Viêm cách nghìn dặm xa xôi.
“Loại chuyện tốt này làm sao có thể thiếu ta được? Ta tới cho các ngươi thêm một mồi lửa để bùng cháy thêm đây!"
Sau khi đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, tốc độ bay của Lâm Bắc Phàm vô cùng nhanh, chưa đến thời gian một nén hương đã bay hơn nghìn dặm, tới bầu trời kinh thành Đại Viêm.
Lúc này, kinh thành Đại Viêm được canh phòng nghiêm ngặt.
Để bảo vệ hộ tống lần luyện đan lần này, hoàng đế Đại Viêm đã triệu tập đại quân năm mươi vạn người tới canh phòng kinh thành, đồng thời cũng điều hơn tám mươi phần trăm cao thủ tại cảnh nội hoàng triều tới bảo vệ kinh thành.
Thực lực thế này cũng được tính là vô cùng hùng hậu.
Thế nhưng tuy cao thủ của hoàng triều Đại Viêm đông đảo nhưng cao thủ bên ngoài còn nhiều hơn.
Bọn họ đều trốn ở khắp các nơi trong kinh thành, chờ thời cơ hành động.
Lúc này, trong hoàng cung.
Hoàng đế Đại Viêm, hoàng thân quốc thích và văn võ trong triều đều tập trung lại đây, chứng kiến thời khắc luyện đan nghìn năm có một này.
Tại chính giữa quảng trường của hoàng cung đặt một lò luyện đan khổng lồ cháy đến đỏ rực, bên cạnh lò luyện đan đặt đầy các loại kỳ trân dị bảo, mấy thứ này đều là nguyên liệu luyện chế thần đan.
Trừ cái này ra còn có một người béo mập mặc đạo bào, đứng trước mặt lò luyện đan với vẻ nghiêm túc.
Không cần nói nhiều, người này chính là Không Hư đạo trưởng phụ trách luyện đan. Hoàng đế Đại Viêm đi lên, ân cần hỏi han: “Quốc sư, chuẩn bị đến đâu rồi?"
Không Hư đạo trưởng hành lễ: “Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi! Đợi thêm nửa nén nhang nữa là có thể mở lò luyện đan!"
Hoàng đế Đại Viêm mừng rỡ: “Tốt tốt tốt! Quốc sư chuẩn bị tiếp đi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa!"
“Bệ hạ, mời!” Không Hư đạo trưởng nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của hoàng đế Đại Viêm, khóe môi của Không Hư đạo trưởng hiện lên vẻ khổ sở.
Thật ra hắn ta cũng không muốn luyện đan đâu.
Nhưng bị hoàng đế Đại Viêm ép buộc, không luyện cũng phải luyện, bằng không sẽ rớt đầu ngay.
Nhưng nếu luyện chế, cũng không biết liệu có thành công hay không nữa. Thẳng đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu được tại sao lần luyện đan ở Đại Hạ đó lại thất bại nữa.
Rõ ràng ngày lành tháng tốt như nhau, rõ ràng trình tự như nhau, rõ ràng phân lượng dược liệu như nhau, không hề sai sót gì cả, kết quả lại không thành công cũng khiến hắn ta buồn bực muốn chết.
Cho nên lần này có thể luyện chế ra thần đan hay không, trong lòng hắn ta cũng không có đáp án.
Thành công thì còn đỡ, nhưng nếu thất bại...
Hắn ta không có cách nào tưởng tượng ra được hoàng đế Đại Viêm đã tốn hết sạch nền móng hoàng triều, tràn ngập mong đợi sẽ đối xử với hắn ta thế nào nữa.
“Bỏ đi, được bước nào hay bước đấy!” Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi.
Từ lần đầu tiên luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, vận mệnh của hắn ta đã không còn do bản thân hắn ta làm chủ nữa.
Nghĩ xong, hắn ta loại bỏ toàn bộ tạp niệm, tĩnh tâm lại, chuẩn bị luyện chế thần đan.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua nhanh chóng.
Không Hư đạo trưởng mở mắt, hô to một tiếng: “Gió tới!"
Sau đó phóng kình khí ra ngoài, hình thành một cơn gió lớn thổi về phía lò đan, khiến ngọn lửa bên trong lò đan càng thêm vượng.
Tiếp đó hắn ta lại hô một tiếng: “Lửa tới!"
Trên tay ngưng tụ ra một ngọn lửa, đánh vào trong lò đan.
“Nước tới!"
Chương 904 Cho ngươi thêm một trò vui
Cứ như thế, Không Hư đạo trưởng dựa theo thao tác như thường, không hề sai lệch gì với hai lần luyện đan trước đó.
Thậm chí ngay cả lượng máu phun ra cũng như nhau.
Có thể nói vì lần luyện đan này mà Không Hư đạo trưởng thật sự cũng hết lòng hết dạ.
Trước đây lúc đi lừa đảo cũng không thấy hết lòng hết dạ như thế.
Đám người hoàng đế Đại Viêm nhìn thấy mà như mê như dại, lại vô cùng kích động.
“Bắt đầu rồi! Quốc sư bắt đầu luyện đan rồi!"
“Chính là bộ dáng này! Trẫm nhớ rất rõ, lần trước quốc sư cũng luyện đan như thế!"
“Vi thần cũng nhớ rõ ràng lần trước đã luyện đan như vậy!"
“Chúc mừng bệ hạ, thần đan sắp luyện thành công rồi!"
“Bệ hạ, trường sinh bất lão gần ngay trước mắt!"
Dưới sự chúc mừng của chúng quan, hoàng đế Đại Viêm vui vẻ cười to: “Ha ha... nếu thần đan luyện thành, trẫm được trường sinh bất lão nhất định sẽ trọng thưởng cho các vị ái khanh!"
“Cảm ơn bệ hạ!” Bách quan đồng thành hô.
Cuối cùng... cuối cùng cũng đến bước mấu chốt nhất rồi.
Không Hư đạo trưởng nín thở ngưng thần, trộm ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng tràn ngập vẻ thấp thỏm và lo lắng.
Hắn ta có kinh nghiệm luyện chế thần đan hai lần, lần đầu tiên thành công, khi ấy thời tiết khác thường, giáng sấm sét xuống trừng phạt hắn ta, hơn nữa còn hủy diệt thần đan. Lần thứ hai không thành công, thời tiết không hề thay đổi tí nào.
Chứng tỏ nếu thần đan luyện chế thành công trên trời sẽ có cảm ứng, cho nên bây giờ hắn ta đang vô cùng mong ngóng ông trời có thể giáng một ít động tĩnh xuống.
“Lôi kiếp, ngươi mau xuống đi, cầu xin ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm đứng trên trời nhìn tên đạo sĩ bất lương gào khóc đòi ăn lại mỉm cười, vung nhẹ tay một cái.
Trong nháy mắt, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua toàn bộ kinh thành.
“Vù vù."
Cơn gió này vừa to vừa dữ dội, gần như có thể thổi bay cả người.
Không Hư đạo trưởng mừng rỡ!
Có gió rồi!
Lúc này gió đã đến!
Liệu có nghĩa là...
Hắn ta sẽ luyện chế thần đan thành công?
Bấy giờ, đám người hoàng đế Đại Viêm cũng mừng rỡ.
“Bệ hạ, đây là gió! Gió tới rồi!"
“Lần trước khi quốc sư luyện đan cũng có một trận gió to thổi tới!"
“Đây là câu trả lời của thiên địa đối với thần đan!"
“Bệ hạ, thuốc trường sinh bất lão có khả năng sẽ thành công đấy!"
Hoàng đế Đại Viêm bật cười ha ha, nói với vẻ vô cùng kích động: “Gió quả thật đã tới rồi! Ngọn gió này thoạt nhìn đúng là không bình thường! Giống y như lần trước! Nếu trẫm nhớ không lầm thì tiếp theo sẽ có mây đen kéo tới rồi đổ cơn mưa lớn"
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Phàm đứng sừng sững trên trời lại vung tay.
Trong phút chốc, áng mây xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành một đám mây đen vừa to vừa dày, bao phủ bầu trời kinh thành.
Không Hư đạo trường mừng rỡ như điên!
Ngay cả mây đen cũng tới luôn rồi!
Không hề sai lệch chút nào cả!
Lẽ nào lần này hắn ta luyện đan thật sự sẽ thành công sao?Đám người hoàng đế Đại Viêm cũng vui như mở cờ.
“Bệ hạ, thật sự bị ngươi nói trúng rồi, trên trời có mây đen kéo tới, trông chừng sắp có mưa rồi!"
“Giống lần luyện đan trước quá, giống y như đúc luôn!"
“Thần đan thật sự sắp được luyện thành rồi, chúc mừng bệ hạ!"
Hoàng đế Đại Viêm lại bật cười hô hố: “Các vị ái khanh nói không sai, trẫm cũng nghĩ như thế! Bây giờ có gió có mây, tiếp theo chắc là mưa đấy!"
Đột nhiên rào một tiếng, trên trời đổ xuống cơn mưa như trút xuống.
Giờ đang là mùa đông, vừa có gió thổi vừa có mưa rơi, thời tiết vô cùng lạnh lẽo nhưng trái tim của mọi người lại vô cùng nóng bỏng, vô cùng kích động.
Vì gió đã tới, mây đã tới, mưa đã tới, rất nhanh thần đan sẽ ra lò thôi!
Nhất là Không Hư đạo trưởng, kích động đến mức mỡ trên người rung điên cuồng!
Mỗi một bước đều không hề sai, chứng minh lần này hắn ta thật sự luyện chế ra thần đan Cứ như thế, mạng của hắn ta sẽ được giữ lại!
Tương lai của hắn ta cũng được bảo vệ!
Ông trời che chở!
Quả nhiên mình chính là đứa con được ông trời yêu thương nhất!
Ha ha ha!
Không Hư đạo trưởng bật cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, lôi kiếp sắp tới định phá hủy thần đan! Còn cả các cao thủ nữa, có khả năng sẽ nhân cơ hội này tới giành thần đan, mời các ngươi chuẩn bị sẵn sàng!"
Hoàng đế Đại Viêm lớn tiếng đáp: “Quốc sư yên tâm, trẫm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
“Được, bệ hạ!” Không Hư đạo trưởng tiếp tục luyện đan.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại vung tay, trong đám mây đen nặng nề thấp thoáng có sấm chớp khủng bố.
Tia sáng màu tím yêu dị đó chiếu sáng toàn bộ kinh thành.
Mọi người thầm hô một tiếng trong lòng: Lôi kiếp tới rồi!
"Ret ret ret!"
Sấm sét khủng bố thấp thoáng trên bầu trời có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Không Hư đạo trưởng thật sự vừa mừng vừa lo!
Mừng là vì lôi kiếp sắp tới, chứng minh hắn ta thật sự luyện chế ra một viên thần đan giống như lần đầu tiên! Lo là vì lôi kiếp này quá mức đáng sợ!
Lần trước đã chém nửa cái mạng của hắn ta, hai tháng mới hồi phục lại được.
Bây giờ lại tới thêm lần nữa, không biết hắn ta có đỡ nổi không nữa.
Ánh mắt của hắn ta hơi liếc qua mấy cột sắt dựng thẳng bên cạnh, hy vọng bọn chúng có thể chống đỡ được, nếu đỡ không nổi vậy có khả năng hắn ta sẽ tiễn cái mạng này của mình đi luôn mất.
Mà lúc này, các cao thủ trải khắp kinh thành nhìn thấy sấm sét rên trời đã bắt đầu rục rịch sốt ruột.
Trước khi tới cướp thần dược bọn họ đã tìm hiểu rõ.
Thần đan xuất thế sẽ dẫn đến lôi kiếp.
Từ vừa nãy đến hiện tại lần lượt trải qua gió lạnh, mây đen, mưa to và sấm sét của hiện tại, không hề sai lệch tí nào với lúc luyện chế thần đan lần đầu tiên, chứng tỏ lần này Không Hư đạo trưởng lại luyện chế ra được một viên thần đan Sau khi nuốt viên thần đan này xuống có khả năng sẽ trường sinh bất lão, có thể mọc cánh thành tiên, có thể gia tăng công lực...
Tóm lại là các loại chuyện thần kỳ đều có khả năng xảy ra.
Chương 905 Rồng thần xuất hiện
Ánh mắt của mọi người đều nóng lên, lén lút tiếp cận vào trong hoàng cung, thủ thế chờ hành động, giành lấy thần đan.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng thì sấm sét trên trời cũng bổ xuống.
"Ầm"
“Ầm.."
Mấy chục tia sét đều xuống chào hỏi hoàng cung.
Mặt Không Hư đạo trưởng có hơi xanh mét!
Lần đầu tiên khi hắn ta luyện chế ra thần đan, sấm sét đều tới rất chậm, sao lần này lại tới một lượt luôn vậy? Thật sự muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn ta mà!
“Ối mẹ ơi!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Không Hư đạo trưởng ném lò luyện đan lên, nôn nóng muốn bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của một người làm sao có thể nhanh hơn sấm sét được?
Tia sét đó cuối cùng vẫn bổ xuống người Không Hư đạo trưởng.
Những cột lôi dùng đễ dẫn sét đó đều không có tác dụng gì, tất cả đều bị sét đánh bét nhè!
Lò luyện đan cũng bị bổ nát, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc!
Thế nhưng âm thanh có lớn bao nhiêu cũng không thể so được với tiếng kêu thảm của Không Hư đạo trưởng.
Dưới lời chào hỏi khủng bố của sấm sét, Không Hư đạo trưởng bị đốt đến mức da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng nhìn thấy, ngã xuống đất không rõ sống chết.
Thế nhưng mọi người lại không để ý đến thảm trạng của Không Hư đạo trưởng mà đồng loạt nhìn ra giữa không trung.
Ở đó có một hạt châu lấp lánh ánh vàng, trôi lơ lửng giữa không trung mà không cần gì đỡ, thoạt nhìn vô cùng thần kỳ.
Mọi người sớm đã nhìn thấy một lần đều không nhịn được mà hô lên kinh hãi.
“Đây là... thuốc trường sinh bất lão!"
Không có ai có thể từ chối được sức hút của thuốc trường sinh bất lão cả!
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị ra tay giành lấy thần dược thì trên trời lại phát ra một tiếng rẹt rẹt.
Hóa ra vẫn còn sấm sét đang chờ đánh xuống.
Hoàng đế Đại Viêm hô to một tiếng “Đây là lôi kiếp! Nó sắp phá hủy thần dược của trẫm! Mau ngăn nó giúp trẫm! Không thể để sấm sét phá hủy thần dược của trẫm được!"
“Rõ, thưa bệ hạ"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cao thủ trong hoàng cung đều đồng loạt ra tay.
Trên tay ngưng tụ ra chân khí dùng để ngăn cản sấm sét đánh xuống.
Cao thủ bên ngoài hoàng cung cũng ngấm ngầm giúp đỡ.
“Ầm!” Tia sét khủng bố giáng xuống.
Các vị cao thủ tung ra chân khí Tiên Thiên chống lại tia sét từ trời giáng xuống.
Sau đó ầm một tiếng, xuất hiện một vụ nổ kinh thiên động địa!
Các vị cao thủ không phải hộc máu thì là sắc mặt trắng bệch, gần như đều bị thương nhẹ một chút, thoạt nhìn mặt mày đều rất khó coi.
Chẳng qua điều may mắn ở đây là vẫn giữ được thần đan "Ret ret!"
Sét lại ngưng tụ tiếp.
Lần này không cần hoàng đế Đại Viêm mở miệng, các đại cao thủ lại ngưng tụ chân khí.
"Ầm!"
Tia sét lại giáng xuống.
Các đại cao thủ cố hết sức chống cự, đánh đổi cái giá là bị thương để giữ lại được thần đan lần thứ hai.
Hai lần liên tiếp chặn lôi kiếp, ông trời dường như bị chọc giận mà tạo ra sấm sét càng đáng sợ hơn, mọi người chỉ nhìn thấy màu xanh tím của sấm sét dần dần diễn biến thành màu tím đen.
Lực sát thương trong đó đến ngay cả Tông Sư cũng cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng.
Mọi người sinh ra tuyệt vọng trong lòng, thầm nói một câu: “Xong rồi!"
Dưới tia sét khủng khiếp như thế, đừng nói là bảo vệ thần đan, ngay cả mạng của bọn họ còn có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.
Hoàng đế Đại Viêm nhớ mãi không quên thần đan giống như chịu phải đả kích to lớn, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng với ông trời: “Ông trời ơi, lẽ nào ngươi muốn diệt mộng đẹp trường sinh của trẫm sao?"
Lúc này, dường như nghe thấy tiếng hộ của hoàng đế Đại Viêm, Lâm Bắc Phàm mỉm cười, một bóng rồng màu vàng vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn, bay về phía viên thuốc trường sinh bất lão kia.
Kỳ quan như thế khiến mọi người đều hô lên kinh ngạc.
“Mau nhìn kìa, đó là gì thế?"
“Rồng! Đó là rồng! Nó định làm gì vậy?"
“Lẽ nào nó cũng muốn giành thần đan sao?"
Dưới sự chăm chú của mọi người, bóng rồng màu vàng đó bay đến chỗ thần đan giữa không trung rồi cuộn mình lại.
Giờ này khắc này, sét cũng giáng xuống.
"Ầm!"
"Ầm!"
Tia sét đáng sợ đó đánh trúng thần đan, vậy mà thần đan lại không hề bị tổn hại.
Vì tia sét đó đã bị bóng rồng màu vàng kia chặn lại.
“Con rồng đó. đang bảo vệ thần đan!” Mọi người lại hô lên kinh hãi.
Tiếp sau đó, tia sét lại tiếp tục giáng xuống nhưng đều bị bóng rồng màu vàng chặn hết, thần đan vẫn bình an vô sự.
Như vậy, ông trời dường như cũng từ bỏ rồi, gió dừng mưa ngớt, mây đen dần tản đi, cũng không nhìn thấy sấm sét đâu nữa, dường như có nghĩa lôi kiếp đã kết thúc rồi.
Chỉ có thần đan đó vẫn tản ra tia sáng rực rỡ, lơ lửng giữa không trung như cũ.
“Mây đen tản đi rồi, có phải lôi kiếp đã kết thúc rồi không?"
“Vậy thần đan... được giữ lại rồi sao? Được kim long bảo vệ?"
"Có phải có nghĩa là vậy không?"
Đại khái khoảng nửa chung trà sau, trời đất lại khôi phục như thường.
Lâm Bắc Phàm đã hồi phục hình người, đứng sừng sững giữa không trung, hơi thở hổn hển.
Bạch Quan Âm cũng như thế, trải qua trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến bộ đồ trắng tinh không tỳ vết của nàng dính chút bụi bẩn, có hơi hỗn loạn.
Nhưng hai người đều vô cùng vui vẻ.
Rất lâu rồi không đánh sảng khoái như thế, sướng từ đầu đến chân.
Luận võ quyết đấu chính là phải gặp được đối thủ ngang sức ngang tài mới có thể đánh đến sảng khoái được. “Ha ha! Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!"
Lão giả vỗ tay bay tới, cười bảo: “Lão phu thật sự đã rất lâu rồi chưa thấy được màn quyết đấu đặc sắc như thế... Không, nên nói đây là trận quyết đấu đặc sắc nhất mà lão phu từng thấy! Cho dù là năm trăm năm trước, chỉ sợ cũng chưa thấy được trận so tài xưa nay chưa từng có như vậy! Vẫn là may mắn của lão phu! Ha ha!"
“Tiền bối quá khen!” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đồng thanh hô.
“Lão phu cũng không quá khen chút nào, chỉ nói thật mà thôi!"
Lão giả hút thuốc, cười với vẻ ngưỡng mộ và bảo: “Hơn nữa các ngươi còn trẻ như thế, tiềm lực to lớn, tương lai vẫn còn cơ hội có thể tiến thêm một bước, chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên! Thật khiến người ngưỡng mộ!"
Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm gật đầu.
Bọn họ đều vô cùng có tự tin bước ra một bước cuối cùng đó, trở thành Lục Địa Thần Tiên.
Lão giả vừa hút thuốc vừa nhìn gương mặt của hai người trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cười bảo: “Đúng rồi, các ngươi có hứng thú kết thành đạo lữ không?"
“Hả?” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đều ngây người.
“Ý của lão phu là, các ngươi có hứng thú kết thành vợ chồng không?"
Lão giả cười bảo: “Dù sao con đường võ đạo cũng dài đằng đẵng, có người đồng đạo nắm tay cùng tiến lên là tốt nhất! Các ngươi lại đang trẻ tuổi, đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp, kết làm vợ chồng là thích hợp nhất!"
Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ lên, xấu hổ bảo: “Tiền bối nói lung tung gì vậy? già mà không đứng đắn!"
"Ta cũng không nói lung tung đâu!"
Lão giả hút một hơi thuốc, cười khổ và bảo: “Ta lấy thân phận của người từng trải để khuyên các ngươi đấy! Các ngươi nhìn lão phu mà xem, sống đến từng này tuổi rồi, nhìn người thân và bạn bè của mình từng người một chết đi, thẳng đến khi thế gian chỉ còn lại một mình mình, sự cô độc và khổ sở trong này, các ngươi biết không?” Hai người Lâm Bắc Phàm đều im lặng vì từ trong giọng nói của lão giả, bọn họ nghe ra được sự bi thương vô tận. Có đôi khi sống quá lâu không phải là một loại hạnh phúc mà là một loại khổ hình, vì thế gian đã không còn ai hiểu được hắn ta nữa.
“Cho nên lão phu hy vọng bi kịch của mình đừng tái diễn trên người người khác!"
Lão giả khuyên nhủ: “Các ngươi còn trẻ, hơn nữa lại là cường giả đỉnh cấp đương thời, năm tháng tương lai rất dài, nếu các ngươi có thể nắm tay nhau cả đời, tương lai chắc chắn sẽ không cô độc nữa! Đây chính là chuyện tốt có cầu cũng không được đâu!"
“Tiền bối đừng nói nữa!” Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ bừng.
Tuy nàng cũng cảm thấy lão giả người ta nói có lý nhưng đừng nói trước mặt mà!
Nói thế nào thì nàng cũng là một nữ nhân, hơn nữa còn là một cô gái chưa chồng, gặp phải loại chuyện này khó tránh khỏi sẽ xấu hổ!
“Ồ, sao có thể không nói được chứ?"
Lão giả lắc đầu cười bảo: “Người trẻ tuổi các ngươi da mặt đúng là mỏng thật! Nếu không chọc thủng một tầng giấy này, chỉ sợ sau này sẽ bỏ lỡ mất, thật sự đáng tiếc! Cho nên lão phu tới làm thay vậy!"
Lão giả mỉm cười, nói: “Sau khi kết thành đạo lữ, các ngươi chính là người một nhà, có thể cùng nhau thảo luận võ đạo, cùng nhau tiến bước, nắm tay bầu bạn một đời, chuyện tốt biết bao nhiêu!"
“Lỡ như sau này có con thì lại càng đẹp!"
“Tư chất của các ngươi yêu nghiệt như thế, con cái mà các ngươi sinh ra chắc chắn cũng sẽ kế thừa thiên phú yêu nghiệt của các ngươi, cộng thêm sự bồi dưỡng tỉ mỉ của các ngươi, chắc chắn lại là một cường giả đỉnh cấp đương thời! Thậm chí có hy vọng thành Lục Địa Thần Tiên!"
“Cho nên, các ngươi phải sinh thêm vài đứa, đừng lãng phí thiên phú của bản thân các ngươi! Nếu khi ấy lão già này còn sống, ta còn có thể nhận làm đồ đệ, truyền lại y bát của mình!"
“Như vậy, lão phu cũng coi như có người kế nghiệp rồi, ha ha!"
Lão giả càng nói càng hưng phấn, nhưng Bạch Quan Âm lại không kiềm chế được!
Mới nói mấy câu thôi đã có cả con luôn rồi, hơn nữa còn mấy đứa lận!
Còn nói tiếp, chỉ sợ...
Vì thế nàng vội chuồn: “Hai vị, ta còn có chuyện, xin đi trước!"
Chớp mắt cái đã biến mất tăm, chạy cực kỳ nhanh “Rốt cuộc... da mặt của đứa trẻ này vẫn mỏng lắm!"
Lão giả cười khổ lắc đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm da mặt khá dày ở bên cạnh, cười bảo: “Thế nào, cân nhắc thử ý kiến của lão phu đi, thấy sao?"
Lâm Bắc Phàm xấu hổ vô cùng: “Tiền bối, xin ngươi đừng khuyên nữa!"
“Sao có thể không khuyên được? Các ngươi đều là cường giả đỉnh cấp đương thời, lại là người trẻ tuổi, quả đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp!"
Lão giả lại khuyên.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục ngại ngùng: “Tiền bối, ngươi thật sự không cần khuyên ta mà nên khuyên nàng ấy nhiều hơn, ta muốn lấy!"
Lão giả: “..."
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nghĩ ngợi rồi bảo: “Tiền bối, chuyện này nhờ ngươi nhé! Sau khi thành công, ta sẽ cho con của chúng ta bái ngươi làm thầy!"
Đôi mắt của lão giả sáng ngời: “Được! Chốt rồi đấy nhé!"
Chương 902 Chuyện kì lạ
Tuy đã chạy đi rất xa, nhưng lời của Lâm Bắc Phàm và lão giả vẫn bị Bạch Quan Âm nghe được.
Sắc mặt nàng đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nghiến răng nghiến lợi: “Hai tên già mất nết!"
Sau đó nàng chạy càng xa hơn, càng mất dạng hơn.
Sau khi tạm biệt lão giả, Lâm Bắc Phàm nhanh chóng trở về kinh thành.
Nhưng ảnh hưởng mà một trận chiến này tạo thành lại vẫn chưa tan biến, ngược lại càng lúc càng lớn.
“Chuyện tối hôm qua xảy ra, các ngươi có có biết không?"
“Sao không biết? Một tiếng đó vang lớn lắm, cứ như động đất ấy, làm người ta sợ hết hồn! Lúc đó ta còn tưởng là động đất nên bế con, kéo vợ chạy ra ngoài chứ!"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?"
“Ta mới đi qua từ bên đó đây, vốn bên đó có mấy ngọn núi hoang nhưng bây giờ đều bị san phẳng cả rồi! Nghe thôn dân bản địa nói hôm qua mấy ngọn núi hoang này vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trong một đêm đã biến thành thế này!"
"Rốt cuộc là sao thế, lẽ nào có hai cường giả quyết đấu sao?"
“Cường giả quyết đấu cũng không thể san phẳng núi được chứ? Nghe thôn dân gần đó nói thì đêm ấy thời tiết vô cùng khác thường, vừa có gió thổi vừa có mưa rơi! Thấp thoáng còn nhìn thấy một con ngũ trảo kim long trên trời nữa nhé! Hình như còn nhìn thấy một tiên nữ đang đánh nhau với ngũ trảo kim long!"
“Chém đấy, làm sao có thể có rồng được?"
“Sao không có, ngay cả xương rồng cũng có, không có rồng có thể có xương rồng được sao?"
Chuyện này truyền đi ồn ào huyên náo.
Trên triều đường còn có người báo cáo chuyện này.
“Khởi bẩm bệ hạ, tối hôm qua phía Tây Nam kinh thành truyền tới tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó vị thần phái người đi điều tra, phát hiện tại núi Phổ La cách kinh thành khoảng hai trăm dặm, mấy ngọn núi và rừng rậm đều bị phá hủy trông như có người làm ra lại như không phải người làm.
“Căn cứ theo lời thôn dân nói thì tối ấy thời tiết thay đổi khác thường, gió thổi mưa rơi, sấm chớp không ngừng! Thấp thoáng còn nhìn thấy một con kim long và một tiên nữ tới từ chín tầng trời đánh nhau trên núi!"
“Vi thần không dám sơ suất, cho nên đặc biệt báo cáo chuyện này với bệ hạ"
Nữ đế gật nhẹ đầu: “Chuyện mà ái khanh nói, tối qua trẫm cũng cảm giác được!"
Ánh mắt nàng hơi liếc về phía Lâm Bắc Phàm, không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Lại là trò quỷ mà tên này bày ra! Nghe bạch tỷ tỷ nói thì tối qua tên này đột phá, trở thành Đại Tông Sư tối cao hiếm có trong thiên hạ, sau đó đánh một trận với hai vị Đại Tông Sư tối cao khác.
Đánh đến cuối cùng còn có thể hóa thành kim long, thật sự quá dọa người!
Thằng khốn này cũng thật là, thường xuyên gây ra một chút động tĩnh khiến người không được bình yên!
“Chuyện này xảy ra gần kinh thành, không thể đắc ý! Vậy... chuyện này giao cho Lâm ái khanh phụ trách đi!” Nữ để nói.
Họa mà mình gây ra thì tự mình đi mà dọn.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nhận chỉ.
Làm bộ lên kế hoạch rồi phái người đi kiểm tra là xong.
Sau đó cùng với thời gian trôi dần, mọi người cũng đã quên mất chuyện này.
Lúc này, tại kinh thành Đại Viêm xa xôi lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Không Hư đạo trưởng có được sự hỗ trợ từ hoàng đế Đại Viêm, đang định luyện chế thuốc trường sinh bất lão lần thứ ba. Chuyện này cũng quá tuyệt vời rồi, Không Hư đạo trưởng thân là người duy nhất trên thế gian hiện nay có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, mỗi một hành động của hắn ta đều thu hút sự chú ý của bên ngoài.
Lần đầu tiên đã luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, đáng tiếc lại bị ông trời phá hủy. Lần thứ hai luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão ở Đại Hạ lại hại hoàng đế Đại Hạ chết. Chẳng qua nghe nói khi ấy hắn ta thân ở cung Tào mà tim vẫn ở nhà Hán, cũng không muốn luyện chế thần đan cho hoàng đế Đại Hạ cho nên mới luyện chế ra một viên thuốc giả qua loa có lệ, sau đó độc chết hoàng đế Đại Hạ.
Hiện giờ là lần thứ ba luyện chế thần đan, xác suất thành công cực lớn.
Đối với thần đan, không ai có thể cưỡng lại được.
Sóng gió trong thiên hạ cũng theo đó mà nổi lên.
Các quốc gia, các thế lực nhao nhao phái các cao thủ tới kinh thành Đại Viêm.
“Không Hư đạo trưởng lại định luyện chế thuốc trường sinh bất lão!"
“Xác suất thành công của lần này rất lớn, chúng ta nhất định phải cướp được thần đan trong tay!"
“Mời con át chủ bài của phái ta đi giành thần đan!"
Hoàng triều Đại Hạ, trong hoàng cung.
Thái tử Đại Hạ nhận được tin tức này...
Không, là hoàng đế tân nhiệm của Đại Hạ bùng lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên yêu đạo đó không chỉ trốn thoát mà còn dự định tiếp tục luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người đâu!"
Một lão thái giám tiến vào, cung kính nói: “Bệ hạ!"
Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: “Yêu đạo hại chết phụ hoàng đã chạy đến kinh thành Đại Viêm, còn định luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đây là hận nước thù nhà, không thể không báo! Lập tức phái cao thủ tới kinh thành Đại Viêm cho trẫm, mang đầu yêu đạo đó về!"
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lùi ra.
“Đợi đã!” Hoàng đế Đại Hạ lại gọi một tiếng.
“Bệ hạ còn có gì căn dặn?” Lão thái giám trở lại.
“Nếu yêu đạo đó luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, cướp luôn về cho trẫm!” Hai mắt hoàng đế Đại Hạ lóe lên một tia nóng bỏng.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lại lùi ra.
Chương 903 Luyện đan lần thứ 3
Trong hoàng cung của Tà Nguyệt vương triều.
Quần thần tiến vào cung báo cáo chuyện này, hỏi có nên phái người đi cướp thần đan không.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Không cần để ý!"
“Bệ hạ, tại sao?” Chúng thần khó hiểu.
Trường sinh bất lão là tâm nguyện của mỗi một đế vương, như vậy có thể có đại quyền mãi mãi thống trị thiên hạ, hưởng lạc phú quý.
Tại sao bệ hạ của chúng ta thoạt nhìn lại không để ý như thế?
“Vì Tà Nguyệt chúng ta vừa mới phục quốc còn có trăm việc cần phải lo, thực lực nhỏ bé! Nếu vì vậy mà tổn thất nhiều sức mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của quốc gia, rất không khôn ngoan! Trẫm cũng không thể lấy quốc gia và dân chúng của mình ra mạo hiểm được!” Tử Nguyệt nữ đế cười bảo.
“Bệ hạ anh minh"
Chúng thần cúi người, cảm thấy vui mừng vì quốc gia mình có một hoàng đế lý trí như thế.
Tử Nguyệt nữ đế bị chúng thần nhìn với ánh mắt kính phục như vậy cũng thấy hơi lâng lâng.
Thật ra sở dĩ nàng lý trí như thế hoàn toàn là vì Lâm Bắc Phàm.
Trong khoảng thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau ấy, nàng đã nghe được một tin tức kinh người từ trong miệng Lâm Bắc Phàm, đó là thuốc dẫn xương rồng cần để luyện chế thuốc trường sinh bất lão toàn là mua từ tay hắn với giá cao ngất ngưởng.
Mà xương rồng trong tay hắn là giả, hoàn toàn không có công hiệu thần kỳ gì cả.
Xương rồng giả chắc chắn không thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, khi ấy nghe được thông tin này nàng cũng kinh ngạc.
Hay thật, quân sư yêu dấu của nàng lại lợi dụng xương rồng giả để chơi người thiên hạ một phen, lá gan cũng thật sự quá lớn!
“Nhưng, tuy chúng ta không giành được thần dược nhưng có thể phái một vài người qua đó thừa nước đục thả câu, khuấy đảo đến long trời lở đất!” Tử Nguyệt nữ đế cười khà khà: “Chỉ có khiến bọn họ đánh nhau thì mới có lợi cho Tà Nguyệt chúng ta!"
“Bệ hạ anh minh!” Chúng thần lại cúi người. Trong rất nhiều quốc gia khác, chỉ có Đại Võ hoàng triều là khá bình tĩnh.
Cho dù bên ngoài đồn dữ dội thế nào cũng không phái người đi, giống như không để tâm đến chuyện này vậy.
Nhưng vào một tối hôm luyện đan ấy, Lâm Bắc Phàm chợt rời khỏi kinh thành, mỉm cười bay đến Đại Viêm cách nghìn dặm xa xôi.
“Loại chuyện tốt này làm sao có thể thiếu ta được? Ta tới cho các ngươi thêm một mồi lửa để bùng cháy thêm đây!"
Sau khi đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, tốc độ bay của Lâm Bắc Phàm vô cùng nhanh, chưa đến thời gian một nén hương đã bay hơn nghìn dặm, tới bầu trời kinh thành Đại Viêm.
Lúc này, kinh thành Đại Viêm được canh phòng nghiêm ngặt.
Để bảo vệ hộ tống lần luyện đan lần này, hoàng đế Đại Viêm đã triệu tập đại quân năm mươi vạn người tới canh phòng kinh thành, đồng thời cũng điều hơn tám mươi phần trăm cao thủ tại cảnh nội hoàng triều tới bảo vệ kinh thành.
Thực lực thế này cũng được tính là vô cùng hùng hậu.
Thế nhưng tuy cao thủ của hoàng triều Đại Viêm đông đảo nhưng cao thủ bên ngoài còn nhiều hơn.
Bọn họ đều trốn ở khắp các nơi trong kinh thành, chờ thời cơ hành động.
Lúc này, trong hoàng cung.
Hoàng đế Đại Viêm, hoàng thân quốc thích và văn võ trong triều đều tập trung lại đây, chứng kiến thời khắc luyện đan nghìn năm có một này.
Tại chính giữa quảng trường của hoàng cung đặt một lò luyện đan khổng lồ cháy đến đỏ rực, bên cạnh lò luyện đan đặt đầy các loại kỳ trân dị bảo, mấy thứ này đều là nguyên liệu luyện chế thần đan.
Trừ cái này ra còn có một người béo mập mặc đạo bào, đứng trước mặt lò luyện đan với vẻ nghiêm túc.
Không cần nói nhiều, người này chính là Không Hư đạo trưởng phụ trách luyện đan. Hoàng đế Đại Viêm đi lên, ân cần hỏi han: “Quốc sư, chuẩn bị đến đâu rồi?"
Không Hư đạo trưởng hành lễ: “Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi! Đợi thêm nửa nén nhang nữa là có thể mở lò luyện đan!"
Hoàng đế Đại Viêm mừng rỡ: “Tốt tốt tốt! Quốc sư chuẩn bị tiếp đi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa!"
“Bệ hạ, mời!” Không Hư đạo trưởng nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của hoàng đế Đại Viêm, khóe môi của Không Hư đạo trưởng hiện lên vẻ khổ sở.
Thật ra hắn ta cũng không muốn luyện đan đâu.
Nhưng bị hoàng đế Đại Viêm ép buộc, không luyện cũng phải luyện, bằng không sẽ rớt đầu ngay.
Nhưng nếu luyện chế, cũng không biết liệu có thành công hay không nữa. Thẳng đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu được tại sao lần luyện đan ở Đại Hạ đó lại thất bại nữa.
Rõ ràng ngày lành tháng tốt như nhau, rõ ràng trình tự như nhau, rõ ràng phân lượng dược liệu như nhau, không hề sai sót gì cả, kết quả lại không thành công cũng khiến hắn ta buồn bực muốn chết.
Cho nên lần này có thể luyện chế ra thần đan hay không, trong lòng hắn ta cũng không có đáp án.
Thành công thì còn đỡ, nhưng nếu thất bại...
Hắn ta không có cách nào tưởng tượng ra được hoàng đế Đại Viêm đã tốn hết sạch nền móng hoàng triều, tràn ngập mong đợi sẽ đối xử với hắn ta thế nào nữa.
“Bỏ đi, được bước nào hay bước đấy!” Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi.
Từ lần đầu tiên luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, vận mệnh của hắn ta đã không còn do bản thân hắn ta làm chủ nữa.
Nghĩ xong, hắn ta loại bỏ toàn bộ tạp niệm, tĩnh tâm lại, chuẩn bị luyện chế thần đan.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua nhanh chóng.
Không Hư đạo trưởng mở mắt, hô to một tiếng: “Gió tới!"
Sau đó phóng kình khí ra ngoài, hình thành một cơn gió lớn thổi về phía lò đan, khiến ngọn lửa bên trong lò đan càng thêm vượng.
Tiếp đó hắn ta lại hô một tiếng: “Lửa tới!"
Trên tay ngưng tụ ra một ngọn lửa, đánh vào trong lò đan.
“Nước tới!"
Chương 904 Cho ngươi thêm một trò vui
Cứ như thế, Không Hư đạo trưởng dựa theo thao tác như thường, không hề sai lệch gì với hai lần luyện đan trước đó.
Thậm chí ngay cả lượng máu phun ra cũng như nhau.
Có thể nói vì lần luyện đan này mà Không Hư đạo trưởng thật sự cũng hết lòng hết dạ.
Trước đây lúc đi lừa đảo cũng không thấy hết lòng hết dạ như thế.
Đám người hoàng đế Đại Viêm nhìn thấy mà như mê như dại, lại vô cùng kích động.
“Bắt đầu rồi! Quốc sư bắt đầu luyện đan rồi!"
“Chính là bộ dáng này! Trẫm nhớ rất rõ, lần trước quốc sư cũng luyện đan như thế!"
“Vi thần cũng nhớ rõ ràng lần trước đã luyện đan như vậy!"
“Chúc mừng bệ hạ, thần đan sắp luyện thành công rồi!"
“Bệ hạ, trường sinh bất lão gần ngay trước mắt!"
Dưới sự chúc mừng của chúng quan, hoàng đế Đại Viêm vui vẻ cười to: “Ha ha... nếu thần đan luyện thành, trẫm được trường sinh bất lão nhất định sẽ trọng thưởng cho các vị ái khanh!"
“Cảm ơn bệ hạ!” Bách quan đồng thành hô.
Cuối cùng... cuối cùng cũng đến bước mấu chốt nhất rồi.
Không Hư đạo trưởng nín thở ngưng thần, trộm ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng tràn ngập vẻ thấp thỏm và lo lắng.
Hắn ta có kinh nghiệm luyện chế thần đan hai lần, lần đầu tiên thành công, khi ấy thời tiết khác thường, giáng sấm sét xuống trừng phạt hắn ta, hơn nữa còn hủy diệt thần đan. Lần thứ hai không thành công, thời tiết không hề thay đổi tí nào.
Chứng tỏ nếu thần đan luyện chế thành công trên trời sẽ có cảm ứng, cho nên bây giờ hắn ta đang vô cùng mong ngóng ông trời có thể giáng một ít động tĩnh xuống.
“Lôi kiếp, ngươi mau xuống đi, cầu xin ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm đứng trên trời nhìn tên đạo sĩ bất lương gào khóc đòi ăn lại mỉm cười, vung nhẹ tay một cái.
Trong nháy mắt, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua toàn bộ kinh thành.
“Vù vù."
Cơn gió này vừa to vừa dữ dội, gần như có thể thổi bay cả người.
Không Hư đạo trưởng mừng rỡ!
Có gió rồi!
Lúc này gió đã đến!
Liệu có nghĩa là...
Hắn ta sẽ luyện chế thần đan thành công?
Bấy giờ, đám người hoàng đế Đại Viêm cũng mừng rỡ.
“Bệ hạ, đây là gió! Gió tới rồi!"
“Lần trước khi quốc sư luyện đan cũng có một trận gió to thổi tới!"
“Đây là câu trả lời của thiên địa đối với thần đan!"
“Bệ hạ, thuốc trường sinh bất lão có khả năng sẽ thành công đấy!"
Hoàng đế Đại Viêm bật cười ha ha, nói với vẻ vô cùng kích động: “Gió quả thật đã tới rồi! Ngọn gió này thoạt nhìn đúng là không bình thường! Giống y như lần trước! Nếu trẫm nhớ không lầm thì tiếp theo sẽ có mây đen kéo tới rồi đổ cơn mưa lớn"
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Phàm đứng sừng sững trên trời lại vung tay.
Trong phút chốc, áng mây xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành một đám mây đen vừa to vừa dày, bao phủ bầu trời kinh thành.
Không Hư đạo trường mừng rỡ như điên!
Ngay cả mây đen cũng tới luôn rồi!
Không hề sai lệch chút nào cả!
Lẽ nào lần này hắn ta luyện đan thật sự sẽ thành công sao?Đám người hoàng đế Đại Viêm cũng vui như mở cờ.
“Bệ hạ, thật sự bị ngươi nói trúng rồi, trên trời có mây đen kéo tới, trông chừng sắp có mưa rồi!"
“Giống lần luyện đan trước quá, giống y như đúc luôn!"
“Thần đan thật sự sắp được luyện thành rồi, chúc mừng bệ hạ!"
Hoàng đế Đại Viêm lại bật cười hô hố: “Các vị ái khanh nói không sai, trẫm cũng nghĩ như thế! Bây giờ có gió có mây, tiếp theo chắc là mưa đấy!"
Đột nhiên rào một tiếng, trên trời đổ xuống cơn mưa như trút xuống.
Giờ đang là mùa đông, vừa có gió thổi vừa có mưa rơi, thời tiết vô cùng lạnh lẽo nhưng trái tim của mọi người lại vô cùng nóng bỏng, vô cùng kích động.
Vì gió đã tới, mây đã tới, mưa đã tới, rất nhanh thần đan sẽ ra lò thôi!
Nhất là Không Hư đạo trưởng, kích động đến mức mỡ trên người rung điên cuồng!
Mỗi một bước đều không hề sai, chứng minh lần này hắn ta thật sự luyện chế ra thần đan Cứ như thế, mạng của hắn ta sẽ được giữ lại!
Tương lai của hắn ta cũng được bảo vệ!
Ông trời che chở!
Quả nhiên mình chính là đứa con được ông trời yêu thương nhất!
Ha ha ha!
Không Hư đạo trưởng bật cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, lôi kiếp sắp tới định phá hủy thần đan! Còn cả các cao thủ nữa, có khả năng sẽ nhân cơ hội này tới giành thần đan, mời các ngươi chuẩn bị sẵn sàng!"
Hoàng đế Đại Viêm lớn tiếng đáp: “Quốc sư yên tâm, trẫm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
“Được, bệ hạ!” Không Hư đạo trưởng tiếp tục luyện đan.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại vung tay, trong đám mây đen nặng nề thấp thoáng có sấm chớp khủng bố.
Tia sáng màu tím yêu dị đó chiếu sáng toàn bộ kinh thành.
Mọi người thầm hô một tiếng trong lòng: Lôi kiếp tới rồi!
"Ret ret ret!"
Sấm sét khủng bố thấp thoáng trên bầu trời có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Không Hư đạo trưởng thật sự vừa mừng vừa lo!
Mừng là vì lôi kiếp sắp tới, chứng minh hắn ta thật sự luyện chế ra một viên thần đan giống như lần đầu tiên! Lo là vì lôi kiếp này quá mức đáng sợ!
Lần trước đã chém nửa cái mạng của hắn ta, hai tháng mới hồi phục lại được.
Bây giờ lại tới thêm lần nữa, không biết hắn ta có đỡ nổi không nữa.
Ánh mắt của hắn ta hơi liếc qua mấy cột sắt dựng thẳng bên cạnh, hy vọng bọn chúng có thể chống đỡ được, nếu đỡ không nổi vậy có khả năng hắn ta sẽ tiễn cái mạng này của mình đi luôn mất.
Mà lúc này, các cao thủ trải khắp kinh thành nhìn thấy sấm sét rên trời đã bắt đầu rục rịch sốt ruột.
Trước khi tới cướp thần dược bọn họ đã tìm hiểu rõ.
Thần đan xuất thế sẽ dẫn đến lôi kiếp.
Từ vừa nãy đến hiện tại lần lượt trải qua gió lạnh, mây đen, mưa to và sấm sét của hiện tại, không hề sai lệch tí nào với lúc luyện chế thần đan lần đầu tiên, chứng tỏ lần này Không Hư đạo trưởng lại luyện chế ra được một viên thần đan Sau khi nuốt viên thần đan này xuống có khả năng sẽ trường sinh bất lão, có thể mọc cánh thành tiên, có thể gia tăng công lực...
Tóm lại là các loại chuyện thần kỳ đều có khả năng xảy ra.
Chương 905 Rồng thần xuất hiện
Ánh mắt của mọi người đều nóng lên, lén lút tiếp cận vào trong hoàng cung, thủ thế chờ hành động, giành lấy thần đan.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng thì sấm sét trên trời cũng bổ xuống.
"Ầm"
“Ầm.."
Mấy chục tia sét đều xuống chào hỏi hoàng cung.
Mặt Không Hư đạo trưởng có hơi xanh mét!
Lần đầu tiên khi hắn ta luyện chế ra thần đan, sấm sét đều tới rất chậm, sao lần này lại tới một lượt luôn vậy? Thật sự muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn ta mà!
“Ối mẹ ơi!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Không Hư đạo trưởng ném lò luyện đan lên, nôn nóng muốn bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của một người làm sao có thể nhanh hơn sấm sét được?
Tia sét đó cuối cùng vẫn bổ xuống người Không Hư đạo trưởng.
Những cột lôi dùng đễ dẫn sét đó đều không có tác dụng gì, tất cả đều bị sét đánh bét nhè!
Lò luyện đan cũng bị bổ nát, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc!
Thế nhưng âm thanh có lớn bao nhiêu cũng không thể so được với tiếng kêu thảm của Không Hư đạo trưởng.
Dưới lời chào hỏi khủng bố của sấm sét, Không Hư đạo trưởng bị đốt đến mức da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng nhìn thấy, ngã xuống đất không rõ sống chết.
Thế nhưng mọi người lại không để ý đến thảm trạng của Không Hư đạo trưởng mà đồng loạt nhìn ra giữa không trung.
Ở đó có một hạt châu lấp lánh ánh vàng, trôi lơ lửng giữa không trung mà không cần gì đỡ, thoạt nhìn vô cùng thần kỳ.
Mọi người sớm đã nhìn thấy một lần đều không nhịn được mà hô lên kinh hãi.
“Đây là... thuốc trường sinh bất lão!"
Không có ai có thể từ chối được sức hút của thuốc trường sinh bất lão cả!
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị ra tay giành lấy thần dược thì trên trời lại phát ra một tiếng rẹt rẹt.
Hóa ra vẫn còn sấm sét đang chờ đánh xuống.
Hoàng đế Đại Viêm hô to một tiếng “Đây là lôi kiếp! Nó sắp phá hủy thần dược của trẫm! Mau ngăn nó giúp trẫm! Không thể để sấm sét phá hủy thần dược của trẫm được!"
“Rõ, thưa bệ hạ"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cao thủ trong hoàng cung đều đồng loạt ra tay.
Trên tay ngưng tụ ra chân khí dùng để ngăn cản sấm sét đánh xuống.
Cao thủ bên ngoài hoàng cung cũng ngấm ngầm giúp đỡ.
“Ầm!” Tia sét khủng bố giáng xuống.
Các vị cao thủ tung ra chân khí Tiên Thiên chống lại tia sét từ trời giáng xuống.
Sau đó ầm một tiếng, xuất hiện một vụ nổ kinh thiên động địa!
Các vị cao thủ không phải hộc máu thì là sắc mặt trắng bệch, gần như đều bị thương nhẹ một chút, thoạt nhìn mặt mày đều rất khó coi.
Chẳng qua điều may mắn ở đây là vẫn giữ được thần đan "Ret ret!"
Sét lại ngưng tụ tiếp.
Lần này không cần hoàng đế Đại Viêm mở miệng, các đại cao thủ lại ngưng tụ chân khí.
"Ầm!"
Tia sét lại giáng xuống.
Các đại cao thủ cố hết sức chống cự, đánh đổi cái giá là bị thương để giữ lại được thần đan lần thứ hai.
Hai lần liên tiếp chặn lôi kiếp, ông trời dường như bị chọc giận mà tạo ra sấm sét càng đáng sợ hơn, mọi người chỉ nhìn thấy màu xanh tím của sấm sét dần dần diễn biến thành màu tím đen.
Lực sát thương trong đó đến ngay cả Tông Sư cũng cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng.
Mọi người sinh ra tuyệt vọng trong lòng, thầm nói một câu: “Xong rồi!"
Dưới tia sét khủng khiếp như thế, đừng nói là bảo vệ thần đan, ngay cả mạng của bọn họ còn có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.
Hoàng đế Đại Viêm nhớ mãi không quên thần đan giống như chịu phải đả kích to lớn, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng với ông trời: “Ông trời ơi, lẽ nào ngươi muốn diệt mộng đẹp trường sinh của trẫm sao?"
Lúc này, dường như nghe thấy tiếng hộ của hoàng đế Đại Viêm, Lâm Bắc Phàm mỉm cười, một bóng rồng màu vàng vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn, bay về phía viên thuốc trường sinh bất lão kia.
Kỳ quan như thế khiến mọi người đều hô lên kinh ngạc.
“Mau nhìn kìa, đó là gì thế?"
“Rồng! Đó là rồng! Nó định làm gì vậy?"
“Lẽ nào nó cũng muốn giành thần đan sao?"
Dưới sự chăm chú của mọi người, bóng rồng màu vàng đó bay đến chỗ thần đan giữa không trung rồi cuộn mình lại.
Giờ này khắc này, sét cũng giáng xuống.
"Ầm!"
"Ầm!"
Tia sét đáng sợ đó đánh trúng thần đan, vậy mà thần đan lại không hề bị tổn hại.
Vì tia sét đó đã bị bóng rồng màu vàng kia chặn lại.
“Con rồng đó. đang bảo vệ thần đan!” Mọi người lại hô lên kinh hãi.
Tiếp sau đó, tia sét lại tiếp tục giáng xuống nhưng đều bị bóng rồng màu vàng chặn hết, thần đan vẫn bình an vô sự.
Như vậy, ông trời dường như cũng từ bỏ rồi, gió dừng mưa ngớt, mây đen dần tản đi, cũng không nhìn thấy sấm sét đâu nữa, dường như có nghĩa lôi kiếp đã kết thúc rồi.
Chỉ có thần đan đó vẫn tản ra tia sáng rực rỡ, lơ lửng giữa không trung như cũ.
“Mây đen tản đi rồi, có phải lôi kiếp đã kết thúc rồi không?"
“Vậy thần đan... được giữ lại rồi sao? Được kim long bảo vệ?"
"Có phải có nghĩa là vậy không?"
Bình luận facebook