• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (1 Viewer)

  • Chương 911-915

Chương 911 Liên quân lục đục

Không sợ thời tiết lạnh, chỉ sợ thời tiết tiếp tục rét lạnh.

Thảm họa băng tuyết lớn năm ngoái kéo dài gần ba tháng.

Ngoại trừ gia đình giàu có chuẩn bị đủ than cho mùa đông, còn những người khác làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy?

Đáng sợ hơn chính là tuyết quá lớn quá dày, vận chuyển vô cùng khó khăn, biến mỗi một thành thị mỗi một thôn trang thành đảo biệt lập, gọi trời trời không đáp, kêu đất đất không linh, cho nên mới dẫn đến tổn thất không thể cứu vãn.

Bây giờ chỉ có hai tuần, cắn răng là trôi qua rồi.

"Bệ hạ, thật sự không cần lo lắng!"

Lâm Bắc Phàm rót cho nữ đế một ly rượu, cười nói: "Thảm họa băng tuyết năm ngoái, chúng ta còn có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất trong lịch sử! Hiện giờ chỉ là thời tiết lạnh giá ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh sẽ qua thôi!"

"Ái khanh nói rất đúng!" Nữ đế nở nụ cười, cả người đều thả lỏng hẳn đi. Trận thảm họa băng tuyết lớn trăm năm mới có một lần, bọn họ còn vượt qua được!

Một dịp thời tiết lạnh giá nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể không vượt qua được?

Nữ đế vừa uống rượu, vừa vui sướng khi người gặp họa nói: "Trẫm nghe nói liên quân bảy nước dẫn đại quân hai trăm vạn người đã tiến vào Đại Viêm năm trăm dặm, đến gần nội địa của Đại Viêm! Nhưng bây giờ tuyết rơi dày đặc băng tuyết ngập trời, không biết bọn họ sống như thế nào?"

"Bọn họ sống như thế nào? Bọn họ rất buồn!"

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: "Thần vừa mới nhận được tin tức từ tiền tuyến truyền tới, liên quân bảy nước đánh tới thành La Hoa, cách nội địa Đại Viêm không đến một trăm dặm! Kết quả, một trận tuyết rơi dày đã vây khốn bọn họ, không thể tiến lên được, lui về phía sau cũng không được, vô cùng lúng túng! Ha ha.." Nữ đế cũng cười rộ lên, chỉ nghĩ thôi cũng đã biết khốn cảnh của bọn họ rồi.

“Ái khanh, ngươi là đại nguyên soái của triều ta, dụng binh như thần, ngươi cảm thấy trận đại chiến này đi về phía nào?"

"Được, thần này sẽ giảng giải cho bệ hạ!"

Lâm Bắc Phàm lại uống một ngụm rượu, cười đáp: "Tuy liên quân bảy nước có được đại quân hai trăm vạn người, trông có vẻ thanh thế ngập trời nhưng lương thảo lại là một vấn đề rất lớn! Mỗi ngày phải cung cấp cơm áo gạo tiền cho hai trăm vạn người, độ khó không phải là một chút thôi đâu! Cho nên, đường tiếp tế phía sau không thể đứt, đứt rồi tất sẽ sụp đổ!"

Nữ đế gật đầu, ý bảo Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói tiếp.

"Bình thường, vấn đề này dễ giải quyết! Trong liên quân bảy nước, người có năng lực cũng không ít, cho nên chuyện này cũng không thành vấn đề! Nhưng một trận tuyết rơi dày lại phá hủy cục diện tốt đẹp của bọn họ! Bệ hạ cũng biết, băng tuyết ngập trời, đi đường vô cùng khó khăn chứ đừng nói là muốn vận chuyển lương thảo, hơn nữa còn là cung ứng lương thảo cho đại quân hai trăm vạn người!” Nữ đế gật đầu.

"Vì vậy, tuyết rơi dày đã làm gián đoạn đường dây tiếp tế của họ! Theo vị thần hiểu được, lương thảo mà bọn họ đã chuẩn bị, nếu như có thể ăn tiết kiệm cũng chỉ có thể kiên trì khoảng một tuần, nhưng trận tuyết này phải rơi hai tuần!"

"Mặt khác, bọn họ còn phải giải quyết vấn đề chống rét sưởi ấm!"

"Vận chuyển lương thảo đã tốn sức như vậy, muốn giải quyết vấn đề chống rét sưởi ấm lại càng thêm khó khăn, gần như không có khả năng! Với lại nơi mà bọn họ đang ở bây giờ là một thành phố nhỏ, tài nguyên có hạn" Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi lắc đầu: "Họ đến từ bảy quốc gia, bảy quốc gia có bảy trái tim! Lúc trước là bởi vì lợi ích chung mới kết hợp lại với nhau, thảo phạt Đại Viêm! Nhưng bây giờ vật chất khan hiếm, vì sinh tồn, vì lợi ích của mình, bọn họ sẽ bởi vậy mà nháo nhào lên, thậm chí là tự giết lẫn nhau! Cho nên bọn họ đã không chiến mà bại!"

"Nếu như ta là Đại Viêm, hoàn toàn cũng không cần động tay, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chờ sau khi bọn họ sụp đổ rồi xuất binh trừng trị! Có thể nói, liên quân bảy nước đã hoàn toàn tự chơi chết mình rồi! Bọn họ hoàn toàn không nên xuất binh!" Lâm Bắc Phàm nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Nữ đế nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Liên quân bảy nước một đường ca hát vang dội đến gần nội địa Đại Viêm, kết quả bởi vì nguyên nhân thời tiết mà tự mình sụp đổ, không có được một cái gì, lại tổn thất hai trăm vạn binh mã!"

"Đại Viêm mất đi phần lớn lãnh thổ, tuy rằng cuối cùng có thể cướp về nhưng cũng tổn thất một lượng lớn binh mã! Vậy trận chiến này rốt cuộc ai thắng?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không có người thắng! Trong cuộc chiến này, căn bản không có người chiến thắng, tất cả đều là kẻ thua cuộc! Nếu như nhất định phải tìm ra một người vậy có thể chính là Đại Võ của chúng ta!"

"Bảy nước và Đại Viêm đều tổn thất nghiêm trọng cung cấp cho chúng ta cơ hội ngàn năm có một! Chờ đến đầu xuân năm sau, chúng ta có thể triệu tập binh mã một đường xuống Nam, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ!" Hai người liếc nhìn nhau, vui vẻ cười rộ lên.

Mà lúc này, liên quân bảy nước bị vây khốn kia đúng như dự liệu của Lâm Bắc Phàm, đã trở nên náo loạn...

Lúc bấy giờ, liên quân bảy nước đã bị mắt kẹt hai ngày.

Thời gian hai ngày không được coi là dài, vấn đề lương thảo cũng không có trở ngại gì, song vấn đề cấp ấm lại đứng trước một khó khăn lớn.

Do không dự liệu được thời tiết giá lạnh đột nhiên ập tới nên những vật tư dùng để sưởi ấm của bọn họ như chăn bông, quần áo, than củi đều cực kì thiếu thốn, thế nên bọn họ không thể không tranh giành nhau chỉ vì muốn được sưởi ấm.
Chương 912 Mãi vẫn chưa hết rét

“Cái thời tiết quỷ quái này, lạnh chết mất, ta lấy cái áo bông này, mau cởi ra!"

“Đây là áo bông mẹ ta tặng cho ta, ta không cho ngươi!"

“Ngươi dám nói không cho ta ư? Cẩn thận ta cho ngươi hai cái bạt tai, để xem ngươi có đưa cho ta hay không?"

“Mau đốt lửa lên, lạnh chết ta rồi!"

“Chỗ than củi này được mang tới từ nước Đa Tháp chúng ta, các ngươi không có tư cách sử dụng chúng!"

“Gì mà từ nước Đa Tháp, chúng ta đều là liên quân, là người một nhà, có phải ngươi muốn chia bè kéo cánh không?"

“Than củi có hạn, ngươi có nói đến khi trời sập thì ta cũng không đưa cho ngươi!"

“Hơ! Coi cái tính nóng nảy của ta này!"

Cứ thế, những binh sĩ của bảy nước chia thành bảy phe và bắt đầu đánh nhau.

Đám người này muốn giành chăn bông, đám người kia lại muốn cướp quần áo, còn có người tranh giành củi, than. Tóm lại những thứ gì có thể sưởi ấm được thì bọn họ đều tranh giành, cả đại quân trở nên loạn cào cào.

Chuyện này nhanh chóng được các tướng lĩnh của bảy nước biết được.

Bọn họ sầm mặt, lớn giọng nói: “Dừng tay! Dừng tay hết cho lão phu! Cãi nhau om tỏi thế còn ra thể thống gì? Lão phu biết trời lạnh, các ngươi cần vật tư để sưởi ấm, thế nhưng các ngươi không được đánh nhau! Hiện giờ chúng ta là liên quân, là người một nhà, đáng ra phải hòa thuận mới đúng! Ai còn tranh cãi nữa thì xử lí theo quân pháp ngay lập tức!"

Được tướng lĩnh can ngăn, cuộc bạo loạn mới tạm thời kết thúc.

Thế nhưng bọn họ đều hiểu rằng nếu như không giải quyết vấn đề chống rét thì sau này vẫn sẽ đánh nhau thôi, như vậy thì không có lợi cho việc quản lí.

Thế là bọn họ bèn thu hết vật tư chống rét rồi tiến hành phân chia.

Mỗi một nhà sẽ đốt một ít than củi rồi cho mọi người vào trong để tránh rét, cứ nửa canh giờ thì lại đổi một lượt, như vậy thì ai cũng có phần. Còn về mấy thứ như áo bông, chăn bông thì sẽ để những binh lính có thể chất yếu hoặc bị thương mặc trước.

Cách này có vẻ công bằng nên được toàn quân ủng hộ.

Tuy nhiên, nó chỉ duy trì được chưa đầy một ngày.

Bởi lẽ thời tiết bên ngoài quá lạnh, đợi cả một ngày mà rất nhiều người vẫn chưa đến lượt, bọn họ sắp bị đông cứng ở bên ngoài rồi.

Không ai muốn chết rét cả, thế nên bọn họ lại bắt đầu đánh nhau.

Lần này còn đánh nhau ác liệt hơn, rất nhiều người đã bị đánh chết.

Các tướng lĩnh của bảy nước không thể không ra tay ngăn cản và tiến hành đợt phân chia mới.

Lần này bọn họ chia theo chức quan, công lao và thực lực.

Như vậy thì những tướng sĩ thấp kém cũng chẳng tới lượt.

Trong lòng bọn họ thấy cực kì bất bình, bọn họ không muốn chết nên lại làm loạn lên, quy mô càng lúc càng lớn.

Tướng lĩnh bảy nước lại phải đứng ra giải quyết mâu thuẫn, sau đó bọn họ tiến hành phân chia lần thứ ba. Thế nhưng dù bọn họ có phân chia kiểu gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.Bởi lẽ tài nguyên có hạn, thể nào cũng có người không được hưởng tài nguyên, và bọn họ sẽ đứng ra đấu tranh để được sống tiếp.

Chỉ trong hai ngày mà liên quân đã có năm đợt tranh đấu, số người thương vong lên đến năm, sáu vạn người. Trong lòng các binh sĩ đều tràn đầy oán khí, bọn họ thù địch lẫn nhau, quan hệ giữa họ đã bị đóng băng. Tướng lĩnh các nước cực kì đau đầu, binh lính của bọn họ không chết trong tay người khác mà lại chết trong tay chính người phe mình, chuyện gì thế không biết!

Hơn nữa, liên quan bảy nước vốn đã không đoàn kết, bình thường không có chuyện gì còn đỡ, hiện giờ bọn họ lại bắt đầu đấu đá nhau, lại còn gây ra thương vong cực lớn, như thế thì sau này còn đồng tâm hiệp lực đánh trận được sao?

Tuy nhiên điều khiến bọn họ đau đầu hơn đã xuất hiện, đó chính là lương thảo của bọn họ sắp sửa hết.

“Đã bốn ngày rồi! Trận tuyết này đã kéo dài bốn ngày, lương thảo cũng bị gián đoạn bốn ngày, chúng ta sắp không còn lương thảo mà ăn nữa rồi, hiện giờ phải ăn tiết kiệm! Ba hôm nữa thôi nếu không vận chuyển lương thảo đến thì e là..."

Các vị tướng lĩnh đều thấy nặng nề vô cùng.

Làm tướng quân dẫn binh lính đánh trận, bọn họ hiểu hậu quả khi không có lượng thực sẽ nghiêm trọng như thế nào. Vấn đề sưởi ấm bọn họ miễn cưỡng còn có thể giải quyết được, song nếu không có lương thực để ăn thì chắc chắn sẽ dẫn đến binh biến.

Hiện giờ các binh sĩ của bảy nước đang thù địch lẫn nhau, nếu không có lương thực để ăn nữa thì bọn họ khó có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra!

Lúc này, một lão tướng quân vỗ tay, nói: “Mọi người hãy suy nghĩ lạc quan lên một chút, trận tuyết này đã kéo dài bốn ngày và đã đủ lâu rồi, chỉ cần tuyết ngừng rơi là lương thực sẽ được vận chuyển tới ngay! Mọi người hãy kiên trì thêm hai ngày nữa!"

“Giờ cũng chỉ còn cách ấy thôi!"

Mọi người thở dài một hơi.

Tiếp đó, đại quân lại náo loạn mấy lần chỉ vì vấn đề sưởi ấm, kéo theo đó là có thêm mấy vạn người thương vong. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, sáu ngày trôi qua, đồng nghĩa với việc lương thực của bọn họ đã bị gián đoạn sáu ngày. Trong sáu ngày này, không một chút lương thực nào được vận chuyển đến nơi này. Đại quân hai trăm vạn người không có gì để ăn.

“Sao cháo hôm nay ít thế? Toàn là nước, chả được nổi mấy hạt gạo, như thế thì bảo sao ta ăn nổi?"

"Đúng vậy đấy, trời thì lạnh sắp chết cóng, ngươi còn không cho ta ăn cơm, định cho ta chết hay gì?"

"Có phải các ngươi đang tham ô lương thực không, cháo càng ngày càng ít đi là sao?"

“Mau cho ta thêm ít gạo, bằng không ta không đi!"

“Đúng vậy! Không cho chúng ta ăn no thì chúng ta sẽ không đi!"
Chương 913 Càng ngày càng không ổn

Lính hậu cần run như cầy sấy trước sự uy hiếp của đại quân: “Các vị đại gia tha mạng, không phải chúng ta không muốn cho các ngươi ăn no mà là chúng ta đã không còn lương thực nữa rồi!"

Toàn quân xôn xao ngay lập tức.

“Gì cơ? Không còn lương thực nữa? Đùa gì vậy?"

“Ta vượt quãng đường xa xôi nghìn dặm tới đây đánh trận mà ngươi lại nói với ta là hết lương thực, thế ta tới đây để làm gì chứ?"

“Chắc chắn là các ngươi âm thầm ăn chặn hết rồi đúng không, mau giao lương thực ra đây!"

Lính hậu cần tiếp tục xin tha: “Các vị hảo hán tha mạng, chúng ta thực sự không còn lương thực nữa! Tuyết đã rơi sáu ngày liên tiếp, lương thực của chúng ta cũng bị đứt đoạn trong sáu ngày, giờ lấy đâu ra lương thực nữa chứ?"

Lúc này, cuối cùng mọi người cũng nhận ra.

Tuyết rơi sáu ngày liên tiếp, bọn họ còn chẳng thể ra khỏi thành thì sao lương thực có thể vận chuyển tới nơi này? Không có lương thực thì chẳng phải bọn họ sẽ chết đói ở đây hay sao?

Thế là các binh sĩnh bèn nhao nhao lên, bọn họ trở nên điên cuồng, thi nhau tranh giành số lương thực còn lại.

“Ta muốn ăn, bằng không ta sẽ chết mất!"

“Đây là của ta! Là của ta hết!"

“Cút ra cho ta! Không được cướp lương thực của ta!"

Đại quân cả trăm vạn người bỗng loạn như cào cào.

Các vị tướng lĩnh vội vàng chạy tới và an ủi: “Các vị tướng sĩ đừng đánh nhau cãi nhau nữa, lương thực sẽ có thôi! Chỉ cần tuyết ngừng rơi là lương thực của chúng ta sẽ được vận chuyển tới! Trận tuyết này đã kéo dài sáu ngày, sắp sửa kết thúc rồi, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi!"

Dưới sự an ủi của tướng lĩnh các nước, các binh sĩ tạm thời lấy lại được bình tĩnh. Bọn họ ăn cháo loãng và trải qua một ngày.

Trong lòng bọn họ đều nghĩ khi tuyết ngừng rơi là lương thực sẽ được vận chuyển đến, như vậy là bọn họ không còn phải chịu cảnh chết đói nữa.

Thế nhưng ngày hôm sau, tuyết vẫn không ngừng rơi, trời đất lạnh cóng.

Các binh sĩ thất vọng tràn trề, bọn họ lại làm loạn lên, tranh nhau lương thực. Sau đó, sau khi có mấy vạn người chết, bọn họ lại bị các tướng lĩnh đàn áp.

Ngày thứ ba cũng vậy, tuyết vẫn rơi đều.

Thế là các binh sĩ không nhìn thấy hi vọng lại bắt đầu đánh nhau, khiến chục vạn người chết.

Ngày thứ tư, bọn họ đã không thể đánh nhau được nữa.

Bởi lẽ đã mấy hôm không ăn cơm, hiện giờ bọn họ đã chẳng còn chút sức lực nào, rất nhiều người không chết vì đói thì cũng chết vì giá lạnh...

Không có lương thực mà trời lại lạnh căm căm, bọn họ lại không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể đợi chết.

Cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp toàn quân.

Tướng lĩnh các nước trông thấy cảnh tượng ấy mà sốt ruột vô cùng, thế nhưng trong tay bọn họ không có lương thực, bọn họ có sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, để mặc tuyết trắng phủ lên mặt, đoạn lại nhịn không được mà lớn giọng mắng: “Đã mười ngày trôi qua rồi mà sao tuyết vẫn chưa ngừng rơi vậy? Ông trời định cho chúng ta chết đói hay gì?"

"Lưu tướng quân, hiện giờ không phải lúc để mắng chửi, chúng ta nên bình tĩnh mà suy nghĩ cách giải quyết vấn đề lương thực!” Một lão tướng quân khuyên bảo.

“Giải quyết kiểu gì bây giờ?” Đối phương gắt lên: “Tuyết không ngừng rơi, trên đường toàn là tuyết nên di chuyển vô cùng khó khăn! Chúng ta không ra ngoài được mà lương thực cũng không thể vận chuyển tới chỗ chúng ta! Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách đợi chết thôi ngươi có biết không?"

Lão tướng quân bị mắng xối xả, hắn ta thấy ấm ức nên cũng gào lên: “Lưu tướng quân, sao lão phu lại không biết? Trong lòng ngươi khó chịu, chẳng lẽ lão phu lại dễ chịu chắc? Ngươi nên để tâm vào việc giải quyết vấn đề lương thực chứ không phải tức giận!"

Đối phương tiếp tục quát: “Ta mà nghĩ được cách giải quyết vấn đề thì còn phải đợi chờ sao? Triệu tướng quân, ngươi mà hô biến được lương thực ra đây thì bảo ta gọi ngươi là cha ta cũng tình nguyện!"

“Hừ! Ngươi nói kiểu gì thế? Không biết cách nói chuyện cho đàng hoàng hả?"

“Hiện giờ ta đang nói chuyện rất đàng hoàng với ngươi đấy thôi?"

Hai vị tướng quân bắt đầu cãi nhau, suýt chút nữa còn động tay động chân.

“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, giữ sức đi!"

Những vị tướng quân khác tách hai người ra rồi khuyên nhủ: “Hiện giờ đang lúc khó khăn, chúng ta phải đoàn kết thì mọi người mới đoàn kết được! Nếu lương thực đã không thể vận chuyển đến thì chúng ta phải tự nghĩ cách giải quyết vấn đề cơm ăn! Hiện giờ chúng ta hãy ra lệnh cho các võ giả đi tìm kiếm đồ ăn, đào vỏ cây, rễ cây hay gì cũng được, miễn là có thể ăn thì lấy hết!"

“Như muối bỏ bể thôi, có tác dụng thật ư?"

“Chống đỡ được bao lâu hay bấy lâu, bằng không chúng ta sẽ chết đói thật đấy!"

“Ôi, giờ cũng chỉ đành làm vậy thôi!"

Mọi người thở dài thườn thượt rồi lập tức phái các võ giả đi tìm đồ ăn. Nhìn tuyết bay đầy trời, các vị tướng sĩ nhếch miệng tỏ vẻ khổ sở, trong lòng bọn họ hối hận vô cùng, biết vậy bọn họ đã không xuất binh rồi! Chưa đánh được ít đất nào đã bị mắc kẹt ở đây, lại còn phải chịu đói chịu rét.

Cũng trong mười ngày này, đại quân đã có hơn bốn mươi vạn người chết. Lúc đánh Đại Viêm số người thương vong của bọn họ còn chẳng lớn như vậy.
Chương 914 Lại sắp đánh trận rồi

Hiện giờ trời vẫn đang đổ tuyết, không biết sẽ còn bao nhiêu người ra đi nữa, không biết bọn họ còn chịu đựng được đến khi nào?

Điều đáng sợ nhất chính là nhỡ đâu Đại Viêm dẫn binh tới đánh thì bọn họ biết phải làm thế nào? Chỉ cần ba đến bốn chục vạn binh mã thôi là có thể tiêu diệt cả đại quân trăm vạn người của bọn họ. Tiếp đó, các võ giả đều đi tìm kiếm đồ ăn. Mặc dù như muối bỏ bể nhưng tốt xấu gì cũng giúp nhiều người sống sót, số lượng người thương vong cũng không còn quá nhiều nữa.

Cứ vậy, bọn họ chống đỡ trong bốn ngày, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.

Vài tia nắng le loi xuyên khoa tầng mây nặng trịch và chiếu xuống mặt đất, thời tiết dần dần ấm hơn, băng tuyết bắt đầu tan. Điều này cũng đồng nghĩa với việc những ngày tháng gian khổ của bọn họ đã trôi qua. Liên quân bảy nước vui mừng như trông thấy niềm hi vọng mới.

“Cuối cùng trời cũng nắng rồi, tốt quá rồi!"

“Ta được sống rồi!"

"Mọi người cố chịu đựng, lương thực sẽ được vận chuyển tới nhanh thôi, buổi tối là tới!"

“Chúng ta sắp có lương thực để ăn rồi!"

Lúc này, bên ngoài thành truyền đến một tiếng vang cực lớn.

Đại quân liên minh của bảy nước lại càng vui mừng hơn.

“Đừng bảo là lương thực được vận chuyển tới rồi nhé?"

"Tốc độ nhanh thật đấy!"

“Mau nhóm lửa, lương thực tới là cho vào nồi luôn!"

Tuy nhiên khi bọn họ xông ra ngoài thành để xem thì trông thấy một cảnh tượng vô cùng tuyệt vọng, toàn thân bọn họ như đông cứng lại.

Bởi lẽ thứ mà bọn họ trông thấy không phải quân vận chuyển lương thực mà là... đại quân của Đại Viêm! Phóng mắt nhìn, đại quân người đông như nêm, cờ vẫy phấp phới! Ít nhất cũng phải có bốn mươi vạn binh mã!

Lúc này, nguyên soái của Đại Viêm nhìn chằm chằm binh mã của bảy nước, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Liên quân bảy nước sắp đánh đến Đại Viêm chúng ta rồi, đúng là ghê gớm quá, hay lắm cơ! Hôm nay lão phu phải tính sổ với các ngươi! Nợ máu phải trả bằng máu!"

Hắn ta giương cao thanh đao trong tay rồi hét lớn: “Toàn quân xông lên, không được chừa đường sống cho bọn chúng!"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Binh mã Đại Viêm bèn xông lên, trông bọn họ khí thế vô cùng.

Binh mã của bảy nước thì sợ đến mức lảo đảo chực ngã, sắc mặt bọn họ tái mét, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ là bọn họ xong đời rồi!

Cuối cùng, Đại Viêm gần như san bằng đại quân bảy nước và giành chiến thắng!

Chỉ có một vài cường giả Tiên Thiên và những võ giả Hậu Thiên có thực lực mạnh mẽ mới chạy trốn được, song điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cục.

Tiếp đó, binh mã Đại Viêm thừa thắng xông lên và thu lại tất cả lãnh thổ.

Thông tin về trận chiến nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.

Mọi người đều kinh ngạc trước thực lực của Đại Viêm, bên cạnh đó cũng phải lắc đầu ngao ngán với liên quân bảy nước.

“Thanh thế của liên quân bảy nước lớn thế, cả quá trình cũng rất thuận lợi, trận chiến nào cũng nắm chắc phần thắng, đã thế còn sắp đánh đến Đại Viêm. Thế nhưng tiếc thay trời đổ tuyết lớn, hủy đi toàn bộ cục diện!"

“Đúng vậy đấy, trận chiến này quá đáng tiếc!"

“Đại quân hai trăm vạn người cứ thế tan rã, tổn thất lớn mà chẳng thu lại được lợi lộc gì!"

“Chắc do ý trời rồi, Đại Viêm chưa tới số ấy mà!"

“Trận chiến này không có người thắng!"

Mọi người không nhịn được bắt đầu tính toán, trong năm nay, có ba lần tổ chức liên quân. Lần thứ nhất là do binh mã Đại Võ làm chủ, Lâm Bắc Phàm làm tổng nguyên soái, thống lĩnh binh mã của sáu nước cùng nhau tấn công Đại Hạ và giành được thắng lợi huy hoàng.

Lần thứ hai vẫn là binh mã của sáu nước, thế nhưng lần này binh mã Đại Võ không tham gia, đương nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không làm tổng nguyên soái dẫn binh đánh Đại Hạ, kết quả đại quân liên minh thua không còn một mảnh giáp, bị Đại Hạ đánh cho tơi bời.

Lần thứ ba thì là liên quân bảy nước tấn công Đại Viêm, Đại Võ cũng không tham gia, và kết quả là liên quân thua đậm! Dù bọn họ có một mở đầu thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua!

Mọi người đưa ra phỏng đoán: “Đại Võ có năng lực tiên tri, biết trận này thua nên mới không tham gia. Hay là bởi liên quân thiếu mất Đại Võ nên mới không thể thắng được nhỉ?” Cuối cùng thông qua phân tích, mọi người đúc kết lại điểm mấu chốt là Lâm Bắc Phàm.

Bởi lẽ Lâm Bắc Phàm chính là nguyên soái của Đại Võ, là người đi đầu trong việc quân sự của đất nước.

Đại Võ có muốn đánh không, đánh thế nào thì đều do hắn quyết định. Không cần biết có phải hắn đã nhìn thấu kết cục trận đấu hay là thiếu hắn dẫn dắt nên liên quân mới thua thảm bại, những điều này đủ để chứng minh hắn là người vô cùng bất phàm.

“Đây mới là quân thần chân chính chứ!"

Mọi người tâm phục khẩu phục.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang trải qua mùa đông ở kinh thành, hắn triệu tập vài vị tướng quân đến. “Như các vị biết đấy, liên quân bảy nước đã thua trận, Đại Viêm cũng bị tổn thất rất nhiều, tình hình hiện giờ vô cùng có lợi cho Đại Võ! Sang năm khi khai xuân, thời tiết ấm áp chính là lúc chúng ta dẫn quân tiến về phía Nam!

Thế nên mong các vị tướng quân hãy chuẩn bị cho thật tốt!"

Các vị tướng quân bắt đầu thấy hưng phấn, bọn họ rục rà rục rịch.

“Lại sắp đánh trận rồi, tốt quá!"

“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi, nhất định phải cho Đại Viêm thua thảm bại!"

“Nguyên soái, ngươi nói xem đánh như thế nào, chúng ta sẽ đánh như thế ấy!"
Chương 915 Quyết thắng ngoài ngàn dặm

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị tướng quân có lòng vì đất nước, bản vương thấy mà vui vô cùng! Có điều bản vương muốn nói rõ một chuyện, trận chiến này bản vương sẽ không tham gia, tất cả đều giao cho các ngươi!"

Các vị tướng quân sững sờ: “Hả? Nguyên soái không tham gia ư?"

Phải biết rằng từ năm ngoái đến nay, về cơ bản tất cả những cuộc đại chiến đều do Lâm Bắc Phàm dẫn dắt. Phàm là trận chiến có sự chỉ huy của hắn thì đều thuận lợi, trăm trận trăm thắng. Đúng là có thể khái quát bằng một câu, Lâm Bắc Phàm chỉ cần đánh trận là không bao giờ thua.

Thế nên sau này phàm là khi Lâm Bắc Phàm dẫn binh đánh trận thì mọi người đều cực kì có lòng tin, ai cũng nghĩ rằng chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay, sức chiến đấu của toàn quân cũng tăng lên gấp năm lần!

Mọi người đã quen với việc để hắn chỉ huy, đây chính là sự tin tưởng giữa tướng và soái, và cũng có thể coi là sức mạnh đoàn kết lòng quân.

Thế nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm lại bảo hắn không đánh nữa, giao đại quân cho bọn họ. Mọi người nghe vậy mà hơi hoang mang.

“Nguyên soái, không thể được đâu ạ!"

“Không có nguyên soái chỉ huy thì chúng ta không thấy yên tâm!"

“Dẫu sao thì lần này kẻ địch mà chúng ta đánh chính là Đại Viêm đấy!"

Lâm Bắc Phầm giơ tay an ủi mọi người, hắn mỉm cười: “Bản vương hiểu ý của các vị! Thế nhưng lúc đại quân của chúng ta tiến về phía Nam cũng là lúc bản vương và bệ hạ cử hành đại hôn, bản vương thực sự không có thời gian!"

Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra.

Sang năm khi xuân sang, bọn họ sẽ dẫn quân tiến về phía Nam.

Rồi khoảng gần hai tháng nữa sẽ là lúc cử hành hôn lễ của bệ hạ và nguyên soái.

Hôn sự này là chuyện mà cả nước quan tâm, nó còn quan trọng hơn cả đánh trận nên không được qua loa dù chỉ một chút.

Nguyên soái của bọn họ là tân lang nên chắc chắn không thể vắng mặt.

Bằng không nếu không thể trở về kịp thời, làm lỡ mất đại hôn của bệ hạ thì phải làm sao?

“Nguyên soái nói phải, đại hôn quan trọng"

“Đánh trận để sau này cũng được, nhưng chuyện kết hôn thì không thể chậm trễ!"

“Nguyên soái, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị hôn sự đi, chuyện đánh Đại Viêm cứ giao cho chúng ta!"

Mọi người đều lấy lại bình tĩnh.

“Đa tạ các vị tướng quân đã hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.

Thực ra còn một nguyên nhân khác là hiện giờ hắn đã trở thành Đại Tông Sư tối cao rồi, là một trong ba cường giả mạnh nhất trong thiên hạ, sở hữu năng lực hô mưa gọi gió, một người có thể địch cả một quốc gia, dù có bao nhiêu đại quân kéo đến cũng không đủ cho hắn giết.

Thế nên hắn không còn hứng thú với chuyện đánh trận nữa, hắn cảm giác như đang bắt nạt người khác vậy. Thế nên hắn để người khác gánh vác việc này thay mình.

“Hiện giờ vẫn còn hơn một tháng, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi! Các vị tướng quân đều là những đại tướng thiện chiến, nhất định có thể mang thắng lợi trở về!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại điều động binh lính, bày binh bố trận. Hắn ra lệnh cho các vị chủ tướng và các phó tướng, giao nhiệm vụ cho từng người.

Hắn chỉ dẫn cho mọi người phải đánh trận này như thế nào thông qua bàn cát.

Sau khi được Lâm Bắc Phàm chỉ điểm, mọi người đều có lòng tin vô cùng.

Cứ vậy, nửa tháng trôi qua, năm mới đã tới.

Năm nay là một năm tốt lành, cả Đại Võ không có vấn đề gì nghiêm trọng, bách tính ấm no, an cư lạc nghiệp, hơn nữa còn được vụ mùa bội thu, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn rất nhiều.

Thế nên mỗi một người đều vui vẻ đón năm mới, hi vọng năm tới cũng được hạnh phúc như vậy.

Mùng một tết, triều đình mở đại hội mỗi năm một lần.

Hôm ấy, bách quan đều có mặt đông đủ, trên tay cầm quà chúc mừng năm mới để tặng cho nữ đế. Trong đó chỉ có Lâm Bắc Phàm là đi tay không, hắn chẳng mang theo gì cả.

Nữ đế không hề có ý trách cứ hắn, nàng cười khanh khách: “Ái khanh, trẫm vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên tham gia đại hội ngươi đã tặng cho trẫm “nhất thống giang sơn”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta đã được thống nhất, uy chấn tứ phương!"

“Lần thứ hai tham gia đại hội, ngươi tặng trẫm “thái bình thịnh thế”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta thái bình, dân chúng có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp!"

“Đây là lần thứ ba ngươi tham gia đại hội, lần này ngươi định tặng gì thế? Đừng bảo ngươi đi tay không thật nhé?"

Mọi người híp mắt cười, bọn họ muốn xem Lâm Bắc Phàm “giảo hoạt” kiểu gì.

Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, mỉm cười: “Bệ hạ, một ngày vui như thế này sao thần có thể đi tay không được?"

"Ồ?"

Nữ đế tò mò: “Thế ngươi mang quà gì đến cho trẫm?"

Lâm Bắc Phàm thấy hơi ngại ngùng: “Thần... tặng bản thân mình cho bệ hạ"

Mọi người sững sờ rồi lập tức bật cười ha ha.

Bởi vì chưa đầy hai tháng nữa thôi là đến ngày đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế, đến khi ấy chẳng phải hắn đã tặng bản thân mình cho bệ hạ rồi hay sao?

Một mũi tên trúng hai đích, đúng là sâu xa!

Nữ đế hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Hay lắm, ngươi dám lấy trẫm ra làm trò đùa hả? Có điều món quà này của ngươi trẫm xin nhận, trẫm thích vô cùng, trẫm sẽ yêu thích nó cả đời!"

Lâm Bắc Phàm hớn hở, nữ đế có thể nói ra câu này trước mặt bách quan văn võ trong triều đình ư.

Đúng là khiến hắn vui mừng quá mức mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom