• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (1 Viewer)

  • Chương 881-885

Chương 881 Tin dữ từ Đại Nguyệt

Lâm Bắc Phàm càng nghe càng thấy có gì đó sai sai!

Nữ đế rõ ràng là đang lấy điều kiện của hắn để đối phó hắn, dùng ma pháp để đánh bại ma pháp, quá xảo quyệt rồi!

Lâm Bắc Phàm vội ngắt lời nàng: “Bệ hạ đủ rồi đó, không cần nói nữa đâu! Dù sao thì sau này chắc chắn thần sẽ đối xử tốt với bệ hạ, như vậy là được rồi chứ?"

“Ừ, như vậy còn được!” Gương mặt nữ để hiện vẻ thỏa mãn.

Lúc này, hai người đã bàn xong điều kiện, quan hệ giữa hai người xuất hiện sự thay đổi cực lớn.

Lâm Bắc Phàm nhìn mỹ nhân đang ngủ trước mắt, làn da nàng mịn màng, gương mặt như phù dung, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đẹp...

Hơn nữa đây còn là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ! Cưới được cô vợ này đúng là không thiệt một chút nào!

Nữ đế cũng nhìn thiếu niên trước mắt, tướng mạo ngọc thụ lâm phong, tài hoa xuất chúng, thực lực đỉnh cao!

Gả cho một nam nhân như vậy đúng là không hề thua thiệt một chút nào!

“Bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm khẽ gọi.

“Ái khanh!” Nữ để cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.

Hai người tiến thêm một bước, nhưng đúng lúc đó thì lão thái giám gõ cửa.

“Khởi bẩm bệ hạ, buổi biểu diễn ở kinh thành sắp bắt đầu rồi! Bệ hạ đã nói sẽ tới xem để chung vui với dân chúng! Nhưng mà giờ bệ hạ..."

“Đi, đương nhiên phải đi rồi!” Nữ đế vén chăn chuẩn bị ngồi dậy. Song nhớ đến lúc này nàng còn đang giả bệnh nên lại nằm trở lại, tỏ vẻ yếu ớt.

Lâm Bắc Phàm cạn lời: “Bệ hạ, bệ hạ đừng giả bộ nữa, sức khỏe của bệ hạ không có vấn đề gì cả!"

Nữ đế hừ một tiếng: “Hóa ra là không có gì, nhưng mà những lời ban nãy của ngươi làm trẫm tức đến mức sinh bệnh, ngươi tự xem mà xử lý đi!"

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ biết điều: “Bệ hạ, thế để vi thần đỡ bệ hạ dậy!"

“Vậy còn được!” Nữ đế hừ một tiếng, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đỡ nữ đế dậy.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, trong lòng cả hai đều dấy lên một cảm giác khác thường. Nhất là nữ đế, gương mặt nàng ửng đỏ, có điều cứ nghĩ đến việc sau này hai người thành phu thê, số lần thân mật như thế này tuyệt đối không ít nên nàng cố gắng để khuyên lòng mình đừng có ngại ngùng nữa. Tiếp đó, hai người cùng nhau tới xem buổi biểu diễn đêm nay.

Mặc dù cả quá trình hai người đều không nói gì nhưng thông qua nhiều lần tiếp xúc thân mật, người dân đều phát hiện nữ đế và thừa tướng đại nhân thực sự nên đôi rồi.

Đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp! Bọn họ ở bên nhau mới là sự may mắn của Đại Võ!

Thế là mọi người lại càng vui vẻ hơn, ca hát nhảy múa hết mình.

Tiếp đó là đến đại hôn của nữ đế và Lâm Bắc Phàm.

Đây là một chuyện lớn của đất nước nên phải lựa chọn ngày lành tháng tốt, phải cúng bái trời đất.... Tóm lại là những thứ cần chuẩn bị thì đều chuẩn bị, đều đi theo rất nhiều trình tự, cực kỳ phức tạp...

Đi hết được những trình tự này thì cũng phải mất cả nửa năm, Lâm Bắc Phàm nhìn mà đau đầu vô cùng.

Cũng may mà những lễ nghi này đều do những người chuyên phụ trách trong hoàng thất chuẩn bị, bằng không Lâm Bắc Phàm nghĩ hắn sẽ hói đầu.

Có điều nữ đế lại hứng thú với mấy chuyện này vô cùng.

Một ngày là nàng phải hỏi tới hỏi lui, cực kì quan tâm đến tiến độ của hôn lễ.

Do tốn quá nhiều công sức cho hôn lễ nên nàng đã làm lỡ chuyện đất nước. Thế nhưng nàng không hề lo lắng một chút nào, bởi vì đã có Lâm Bắc Phàm.

Nàng ném hết chuyện của đất nước cho hắn, còn mình thì chuyên tâm với chuyện hôn lễ.

Nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi nữ đế, trông nàng hạnh phúc như một cô gái nhỏ sắp sửa lấy chồng.

Lúc này, lương thực bội thu, không chiến tranh cũng không thiên tai, Đại Võ có thể nói là quốc thái dân an. Tuy nhiên tình hình bên ngoài vẫn hỗn loạn như thế.

Đại Hạ hoàng triều do bị quân liên minh oanh tạc nên giờ bọn họ đang đấu đá nội bộ. Triều đình đấu, nhân dân cũng đấu, giang hồ cũng đấu, tất cả đều bất ổn vô cùng.

Thái tử Đại Hạ thì vẫn không có tin tức gì, song tiền thưởng cho người tóm được hắn ta đã lên đến hai nghìn vạn lượng.

Còn Đại Viêm hoàng triều thì đón được Không Hư đạo trưởng, người có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão về.

Lâm Bắc Phàm lại bán được càng nhiều xương rồng trong tay hơn.

Ở Đại Nguyệt vương triều, hiện giờ Tử Nguyệt công chúa đang dẫn quân Tà Nguyệt đánh Đại Nguyệt, khiến Đại Nguyệt mất đi hơn nửa lãnh thổ.

E là không lâu nữa vương triều này sẽ phải đổi chủ. Quân liên minh các nước trước kia hiện giờ đều phái binh lính tới quản lý lãnh thổ và phân chia lợi ích.

Do lãnh thổ các nước rối lại với nhau nên lợi ích của bọn họ cũng phức tạp vô cùng, dẫn đến các quốc gia không ngừng tranh cãi, mâu thuẫn sâu sắc.

E là không lâu nữa sẽ dẫn đến chiến tranh.

Đúng lúc ấy, vương triều Đại Nguyệt truyền tới một tin tức.

Để đối đầu với nghĩa quân, Đại Nguyệt đã phái một vị Tông Sư đi dẹp loạn.

Tông Sư này có thực lực vô cùng mạnh, một mình hắn ta có thể đấu với cả nghìn binh mã.

Hắn ta đã giết được mấy vị tướng lĩnh của nghĩa quân, đánh cho nghĩa quân tan tác không còn mảnh giáp, xoay chuyển được thế cục của Đại Nguyệt.

Hiện giờ nghĩa quân mà Tử Nguyệt công chúa đang dẫn dắt không còn dám ló đầu ra nữa, cục diện cực kì nguy hiểm.
Chương 882 Điều kiện để giúp đỡ

Tại hoàng triều Đại Võ.

Nữ đế nghiêm túc hỏi: “Các vị ái khanh, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?"

“Bệ hạ, theo vi thần được biết thì vị Tông Sư kia của Đại Nguyệt vương triều là Tông Sư gốc của bọn họ, là một Tông Sư lâu năm có tên là Lang Nguyệt Nha! Thực lực của hắn ta đã đạt đến đỉnh phong từ lâu, vô cùng mạnh mẽ! Đám nghĩa quân kia không phải đối thủ của hắn ta, e là sắp thất bại rồi!” Một vị lão thần nói.

Nữ đế khẽ gật đầu: “Các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì không? Chúng ta phải làm sao để thu được lợi ích từ chuyện này đây?"

“Bệ hạ, hiện giờ chúng ta chỉ cần ngồi yên xem tình hình, không nên nhúng tay vào, cứ để bọn họ đấu đá nhau đến mức ngươi sống ta chết! Như vậy thì chắc chắn sức mạnh của Đại Nguyệt sẽ giảm xuống, điều này có lợi đối với chúng ta!"

Nữ đế gật đầu, bách quan cũng gật đầu, đây là cách tốt nhất hiện giờ.

Tuy nhiên lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đứng ra, nói: “Bệ hạ, vi thần lại có ý kiến trái ngược!"

Nữ đế nhìn hắn, đoạn cười: “Ái khanh, ngươi có ý kiến gì, mau nói cho trẫm nghe đi!” Không biết vì sao nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại cảm giác hình như nàng đã biết được gì đó.

Thế nhưng tên đã lên dây, Lâm Bắc Phàm bèn nói tiếp: “Bệ hạ, vi thần thấy chúng ta nên ra tay tương trợ nghĩa quân, đánh bại Đại Nguyệt vương triều!"

Nữ đế thầm cười, trẫm biết là ngươi không quên con hồ ly tinh kia mà.

“Ái khanh, tại sao phải ra tay giúp đỡ nghĩa quân?” Nữ để hỏi.

“Nguyên nhân chủ yếu như sau!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thứ nhất, chúng ta và Đại Nguyệt vương triều luôn thù hằn nhau! Ngày xưa bọn họ liên kết với quân Võ Tây đánh đến dãy núi Phượng Hoàng, làm lung lay nền thống trị của triều đình ta!"

"Mặc dù cuối cùng quân Đại Nguyệt đã bị chúng ta đánh bại và cũng phải bồi thường chiến tranh cho chúng ta, song mối thù vẫn còn đó, trong tình cảnh như hiện này chúng ta không thể không đưa ra một chính sách nào đó!"

“Tới nay, triều đình chúng ta đã lớn mạnh, còn Đại Nguyệt thì khó khăn, quốc gia bất ổn... Bệ hạ, đến lúc chúng ta báo mối thù này rồi!"

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, đúng là phải trả mối thù này!"

“Thứ hai, hiện giờ là thời cơ tốt để trả thù!"

Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Bệ hạ, hiện giờ thiên hạ đang loạn, Đại Nguyệt không được một nước lớn nào hỗ trợ, bên trong lại có nghĩa quân quấy rối, cô đơn không nơi nương tựa, đây là cơ hội tốt để chúng ta báo thù! Chúng ta chỉ cần bỏ ra một vài thứ là có thể đánh bại Đại Nguyệt, trả mối thù này!"

Nữ đế lại gật đầu: “Ái khanh nói không sai!"

“Thứ ba, qua trận chiến này, chúng ta còn có thể giành được lợi ích khác cực lớn!"

Nữ để hỏi: “Lợi ích gì?"

Lúc này, một lão thần chen miệng: “Thừa tướng đại nhân, ý đại nhân là mở rộng lãnh thổ, để Đại Nguyệt sát nhập vào Đại Võ?"

Sao có thể làm như vậy được?

Tử Nguyệt công chúa sẽ đánh chết hắn đấy!

“Lưu đại nhân, nói thật thì bản quan cũng muốn như vậy!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nhưng hai năm nay chúng ta đã thu thập được Đa La, Bạch Tượng, vùng cực đông Đại Hạ, lãnh thổ của Đại Võ đã tăng được hơn ba mươi phần trăm, thực sự không cần thiết phải tăng thêm nữa!

Có thêm cũng không quản lý hết được, ngược lại còn trở thành gánh nặng, thà không thêm còn hơn!"

Bách quan lấy làm lạ: “Nếu đã vậy thì lợi ích mà thừa tướng nói là..."

"Chúng ta có thể thu lợi từ nghĩa quân!"

Lâm Bắc Phàm cười: “Nghĩa quân này đột nhiên nổi dậy, xoay chuyển thế cuộc trong một khoảng thời gian ngắn, làm lay động nền thống trị của Đại Nguyệt vương triều, bọn họ có tổ chức có mưu đồ, đằng sau chắc chắn được thế lực tiền bạc to lớn chống lưng!"

“Thế nên chúng ta có thể chi viện cho nghĩa quân, nhân cơ hội lấy lợi ích từ đó! Như vậy chúng ta không chỉ báo được thù mà còn thêm được lợi ích chiến tranh, như vậy chẳng phải rất thỏa đáng hay sao?"

Bách quan đồng loạt gật đầu.

“Thừa tướng đại nhân nói phải!"

“Chúng ta không những trả được thù mà còn kiếm được một lượng tiền tài lớn nữa!"

“Vi thần thấy cách này hợp lý!"

Nữ đế ngồi trên cao thầm cười lạnh.

Đúng là nói còn hay hơn hát, ngươi đang nhân cơ hội để bảo vệ nữ nhân kia!

“Các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì với đề nghị của thừa tướng không?” Nữ đế hỏi.

thần không có ý kiến gì!” Bách quan đồng thanh nói.

“Chúng “Trẫm cũng thấy kế hoạch này được!"

Nữ đế gật đầu: “Có điều, phải tìm người bên nghĩa quân để đàm phán điều kiện trước thì mới giúp đỡ bọn họ được, bằng không thì có khác gì nước đổ đầu vịt?"

“Bệ hạ nói phải!” Bách quan nói.

“Chuyện này nếu đã do Lâm ái khanh đề ra thì ngươi sẽ là người phụ trách luôn! Trẫm tin ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ!” Nữ đế nói.

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, hắn cứ cảm giác nữ đế đã nhận ra điều gì đó.

“Có điều nếu như đối phương không đưa ra một cái giá hợp lý thì trẫm cũng có thể hiểu được và vẫn sẽ ủng hộ bọn họ! Thế nhưng sau khi bọn họ lật đổ Đại Nguyệt vương triều thì bắt buộc phải cúi đầu trước Đại Võ ta!” Nữ đế mỉm cười, không biết nàng đang có ý định gì.

“Bệ hạ nhân từ!” Bách quan đồng thanh hô.
Chương 883 Cái giá hơi đắt

Điều kiện này đúng thật là rất nhân từ, về cơ bản không cần bỏ ra thứ gì đã nhận được sự giúp đỡ của Đại Võ.

Chỉ là sau khi chiến tranh xong, bọn họ phải cúi đầu trước Đại Võ mà thôi.

Mặc dù không được giữ thể diện cho lắm song bọn họ lại chẳng phải bỏ ra điều gì. Với một nước nhỏ như thế thì đây là một điều kiện lí tưởng rồi.

Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm cứ cảm giác chuyện này sẽ không thành công được!

Bởi lẽ Tử Nguyệt công chúa là một nữ tử kiêu ngạo, ngày thường khi tiếp xúc với nàng, nàng đã rất bất kính với nữ đế rồi.

Muốn nàng cúi đầu trước nữ đế là chuyện không thể Lúc này, nữ đế lại nói: “Lâm ái khanh, ngươi bắt buộc phải truyền đạt lại lời của trẫm cho thủ lĩnh của nghĩa quân!"

“Vâng, vi thần sẽ cố gắng!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Không phải cố gắng mà là nhất định phải làm! Truyền đạt lại mà thôi, có phải chuyện gì to tát đâu, ngươi nói xem có phải không?” Nữ đế híp mắt cười, nàng thực sự muốn thấy con hồ ly tinh kia nghe xong câu này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn sẽ rất thú vị, ha ha!

“Vâng, vi thần nhất định sẽ truyền lại!” Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khổ sở.

Thôi xong, thật sự vớ phải củ khoai bỏng tay rồi!

Tiếp đó, sau khi xử lí xong một vài công vụ, Lâm Bắc Phàm đã xuất phát ngay vào ngày hôm sau. Hắn tốn mất một tuần để đến cử điểm Thanh Long và gặp Tử Nguyệt công chúa.

Lúc này, Tử Nguyệt công chúa trông có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều. Xem ra chuyện của Đại Nguyệt vương triều khiến nàng tốn rất nhiều sức lực.

Có điều khi gặp Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng: “Quân sư, sao ngươi lại tới đây? Nghe nói ngươi tới cứ điểm Thanh Long, bản cung còn không tin cơ!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Công chúa điện hạ, ta nghe nói chuyện của Đại Nguyệt vương triều nên tới giúp đỡ!"

“Quân sư, bản cung biết trong lòng ngươi có bản cung mà!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng thấy lòng mình ấm áp.

Lúc nàng cần nam nhân này nhất thì hắn xuất hiện. Tử Nguyệt công chúa kiềm chế nội tâm đang kích động của mình rồi lập tức bổ nhào đến.

Lâm Bắc Phàm sợ hãi: “Công chúa điện hạ, sao ngươi lại thế này nữa vậy, ngươi bình tĩnh một chút đi!"

“Nhưng mà khi đối diện với quân sư bản cung không bình tĩnh được!"

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm “hai tay trói gà còn chẳng chặt” vẫn bị Tử Nguyệt công chúa “bắt ép"

Tử Nguyệt công chúa gối đầu lên ngực Lâm Bắc Phàm.

Mặc dù lồng ngực của hắn không rộng nhưng lại có cảm giác an toàn vô cùng.

Dường như chỉ cần có hắn ở đây là mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Hai người ôm nhau hồi lâu rồi luyến tiếc tách ra, bàn đến chuyện chính.

“Công chúa điện hạ, bản quan tới có mang theo mệnh lệnh của triều đình! Đại Võ chúng ta và Đại Nguyệt có thù, thế nên nhân cơ hội này tương trợ nghĩa quân, đánh bại Đại Nguyệt, báo thủ rửa hận!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.

“Nhất định là quân sư đã tranh thủ nói giúp trên triều đình đúng không?” Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách, ánh mắt nàng lấp lánh.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là như vậy! Khi đó ý kiến của mọi người trong triều là bàng quan ngồi xem hổ đấu!

Đợi hai bên đều tổn thất thì sẽ ngư ông đắc lợi! Có điều sau khi được bản quan khuyên nhủ thì mọi người đều đồng ý tương trợ nghĩa quân!"

“Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng lại muốn bổ nhào đến. “Công chúa bình tĩnh đi, chúng ta đang bàn chính sự, bàn xong rồi ôm cũng không muộn!"

“Quân sư nói phải, vừa rồi bản cung quá kích động, chúng ta bàn chính sự đã!"

Tử Nguyệt công chúa lấy lại bình tĩnh: “Quân sư, Đại Võ muốn giúp nghĩa quân ta như thế nào?"

Lâm Bắc Phàm nói: “Có thể xuất binh, chúng ta tổng cộng có năm mươi vạn quân từ Thanh Long, Võ Tây và Bạch Tượng, có thể điều động bất cứ lúc nào! Nếu như thiếu cường giả Tiên Thiên thì chúng ta cũng có thể cung cấp!

Có điều nghĩa quân các ngươi chủ yếu là thiếu Tông Sư nên Đại Võ chúng ta cũng sẽ phái Tông Sư đến giúp đỡ! Như vậy thì các ngươi coi như thắng lớn!"

"Quân sư, Đại Võ có điều kiện gì không?” Tử Nguyệt công chúa hỏi.

“Phải xem các ngươi muốn điều động bao nhiêu binh mã, càng nhiều thì cái giá phải bỏ ra càng lớn! Ví dụ nếu ngươi muốn năm mươi vạn đại quân thì phải phụ trách lương thực cho năm mươi vạn người đó, ngoài ra còn phải trả thêm một nghìn vạn lượng bạc! Thêm nữa, nếu như binh lực tổn thất nhiều thì còn phải tiến hành bồi thường!” Lâm Bắc Phàm nói.

Hắn giơ hai ngón tay lên: “Hai nghìn vạn lượng có thể mời được một vị Tông Sư! Trong đó một nghìn vạn lượng là để hiếu kính Tông Sư, một nghìn vạn lượng còn lại là của triều đình!"

Tử Nguyệt công chúa nhăn mày.

Hai nghìn vạn lượng, bọn họ không trả nổi, quá đắt rồi.

Thế nhưng có thể đối phó với Tông Sư thì cũng chỉ có Tông Sư mà thôi, Đại Nguyệt có Tông Sư còn bọn họ không có thế nên không thể không mời.

Nói thật thì hai nghìn vạn lượng để mời một Tông Sư, mặc dù đắt nhưng cũng đáng.

Bởi vì phần lớn các Tông Sư đều hướng võ, bọn họ không hứng thú với tiền tài nên không thể dùng tiền tài mua chuộc bọn họ.

Nay đã có cơ hội thì đương nhiên phải nắm lấy cho chắc.
Chương 884 Thô bạo nhưng hữu dụng

“Thực ra, vẫn còn một cách nữa, không cần bỏ tiền cũng mời được Tông Sư!"

Tử Nguyệt công chúa hớn hở, nàng hỏi: “Cách gì thế?"

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nàng một cái, đoạn nói: “Bệ hạ nói có thể phái Tông Sư tới chi viện cho các ngươi! Thế nhưng các ngươi lật đổ Đại Nguyệt xong thì phải cúi đầu trước Đại Võ!"

Tử Nguyệt công chúa tức tối: “Gì cơ? Bảo bản cung cúi đầu trước nữ nhân kia á, tuyệt đối không thể! Bản cung thà bỏ ra hai nghìn vạn còn hơn, thậm chí là ba nghìn, bản cung sẽ không cúi đầu trước nữ nhân kia đâu!"

Lâm Bắc Phàm cười khổ, hắn biết ngay là không được mà, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.

Tử Nguyệt công chúa muốn bốc hỏa: “Quân sư, ngươi về nói với nữ nhân kia rằng bản cung sẽ bỏ ra hai nghìn vạn lượng, thậm chí là một nghìn vạn lượng để mời Tông Sư giúp đỡ! Bản cung tuyệt đối sẽ không nợ nữ nhân đó điều gì!”Lâm Bắc Phàm khuyên bảo: “Công chúa điện hạ, ngươi đừng tức giận! Thực ra vẫn còn một cách nữa!"

"Quân sư, cách gì thế?” Tử Nguyệt công chúa nhìn hắn...

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Công chúa điện hạ, thực ra ngươi cũng biết đấy, ta cũng quen một vài người bạn là Tông Sư, quan hệ rất tốt! Ta có thể mời bọn họ tới giúp ngươi, như vậy thì ngươi không phải mắc nợ nữ đế rồi!” Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Đúng vậy đó, sao bản cung không nghĩ đến nhỉ?"

Dù bỏ tiền hay không bỏ tiền thì trên danh nghĩa nàng vẫn mắc nợ nữ đế Thế nhưng nếu như nhờ quân sư mời bạn giúp đỡ thì nàng không cần phải mắc nợ nữ đế, chỉ nợ ân tình của quân sư mà thôi.

Thế nhưng quân sư lại là người phe mình, là người trong lòng nàng, tương lai còn là chồng nàng, nợ chút thì cũng có sao nhỉ?

Giữa vợ chồng với nhau không cần phải tính toán quá nhiều.

Tử Nguyệt công chúa càng nghĩ càng thấy vui: “Thế thì làm phiền quân sư rồi!"

Sau đó nàng lại thấy lo: “Nhưng mà quân sư à, ngươi làm vậy thì liệu có tổn hại đến lợi ích của Đại Võ không, liệu có đắc tội nữ đế không?"

Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói: “Vì công chúa điện hạ thì dù có đắc tội nữ đế cũng tính là gì?"

Hiện giờ tất cả những gì hắn làm mặc dù có ảnh hưởng đến lợi ích của Đại Võ song không nhiều lắm.

Dẫu sao thì Đại Võ cũng không phải xuất binh, cùng lắm thì chẳng nhận lại gì thôi.

Hiện giờ hắn quyền cao chức trọng, công lao rất nhiều, quan văn võ trong triều sẽ không phản kháng hắn chỉ bởi chút chuyện vặt vãnh như thế này.

Hơn nữa, nữ đế lại rất say mê hắn nên có lẽ nàng cũng sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Lâm Bắc Phàm sờ gương mặt của mình, hắn gật đầu một cách chắc chắn.

Ừm, không có vấn đề gì đâu!

“Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng lại muốn động tay động chân.

Lâm Bắc Phàm hoang mang vô cùng: “Công chúa điện hạ, bình tĩnh lại đi, chúng ta đang bàn chính sự cơ mà!"

Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ: “Vấn đề lớn nhất của bản cung đã giao cho ngươi xử lý rồi, còn cần phải bàn chính sự gì nữa?"

“Đương nhiên là còn rồi!"

Lâm Bắc Phàm nói: “Công chúa điện hạ, ngươi xem ta giúp ngươi giải quyết vấn đề Tông Sư rồi, ngươi có thể cho ta hai nghìn vạn lượng không?"

Tử Nguyệt công chúa: “..."

“Ngươi xem này, ngươi bỏ ra hai nghìn vạn lượng là có thể mời được một vị Tông Sư từ triều đình, thế nhưng ở chỗ ta thì ngươi có thể mời được hai vị, đảm bảo chất lượng luôn!"

Tử Nguyệt công chúa: “... Hay lắm!"

“Vòng đi vòng lại hóa ra vẫn là vì tiền, bản cung thực sự đã nhìn nhầm ngươi rồi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi. “Công chúa điện hạ, ngươi tưởng ta vì tiền thật sao?"

Tử Nguyệt công chúa hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?"

“Ta là vì ngươi đấy chứ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

“Vì bản cung?” Tử Nguyệt công chúa cực kì không hiểu.

Ngươi kiếm được hai nghìn vạn lượng từ tay ta mà còn nói là vì ta, ngươi thấy có có lí hay không?

“Không những là vì ngươi mà còn vì ta nữa, vì tương lai của chúng ta!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Hửm?” Tử Nguyệt công chúa lại càng mông lung hơn.

“Công chúa điện hạ, ngươi thử nghĩ mà xem, nếu như lần đàm phán này ta mà tay không trở về thì ít nhiều gì cũng sẽ bị triều đình làm khó, khiến nữ đế mất hứng! Hiện giờ ta còn chức vụ ở đó, chuyện gì cũng không thể lơ là được, chắc chắn ta sẽ trở thành tâm điểm công kích của mọi người!"

“Thế nhưng nếu ta đem được hai nghìn vạn lượng về thì mọi chuyện sẽ khác ngay!"

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đưa cho nữ đế số tiền này! Như vậy nữ đế chẳng cần làm gì mà vẫn được tiền, ngươi nói xem nàng có vui hay không? Hơn nữa, tiền này chỉ thuộc về một mình nữ đế, không tính vào quốc khố, nàng có thể dùng tùy thích..."

Tử Nguyệt công chúa hiểu ngay, điều này tương đương với việc dùng tiền mua chuộc nữ đế.

Quân sư làm ra chuyện phản bội triều đình như vậy, chắc chắn sẽ bị triều đình gây khó dễ. Thế nhưng nếu đưa tiền cho nữ đế, nữ đế hài lòng thì mọi vấn đề đều được giải quyết.

Mặc dù cách này thô bạo nhưng đúng là rất hữu dụng!
Chương 885 Ăn mừng trong hoàng cung

“Quân sư, không ngờ ngươi có thể nghĩ ra một cách như vậy, bản cung đã hiểu lầm ngươi rồi!” Tử Nguyệt công chúa xin lỗi.

“Công chúa điện hạ, ngươi có thể hiểu là được!” Lâm Bắc Phàm thấy an ủi vô cùng.

“Quân sư, ít hơn một chút được không? Hai nghìn vạn lượng nhiều quá rồi!” Tử Nguyệt công chúa lắp bắp. Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa điện hạ, không ít hơn được đâu, nhà địa chủ còn không thừa lương thực mà!"

Tử Nguyệt công chúa nhìn vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm mà như trông thấy tâm tư của hắn. Mặc dù hắn sẽ đem tiền đi mua chuộc nữ đế, nhưng thể nào hắn cũng sẽ ăn bớt đi vài phần.

Nàng không muốn nói chuyện mà trực tiếp hành động.

Lâm Bắc Phàm không kịp phòng bị đã bị ôm chầm lấy, mặt thì bị hôn chùn chụt.

“Quân sư, hiện giờ ít hơn được chưa?"

Lâm Bắc Phàm bất khuất: “Không!"

“Ngươi nói lại lần nữa xem!"

Lâm Bắc Phàm gào lên: “Dù ngươi có lên giường với ta thì ta cũng không thỏa hiệp đâu!"

Cuối cùng Tử Nguyệt công chúa là người thỏa hiệp.

Hai ngàn vạn lượng thì hai ngàn vạn lượng, dù sao cũng đỡ hơn là cho nữ nhân kia, coi như nàng bỏ tiền ra để nuôi nam nhân.

Lấy tiền xong, Lâm Bắc Phàm lập tức viết hai bức thư cho Kiếm Tiên và Đao Thánh để bọn họ tới giúp đỡ. Không lâu sau, hai Tông Sư trẻ tuổi đã tới.

Có hai người giúp đỡ, Tử Nguyệt công chúa cực kì tự tin, nàng lại dẫn dắt nghĩa quân bùng dậy khởi nghĩa.

Hôm ấy, hơn năm mươi vạn quân chính quy tấn công kinh thành Đại Nguyệt.

Trừ năm mươi vạn quân chính quy này ra thì còn có hơn trăm vạn nông dân cũng hành động.

“Đại Nguyệt vô đạo, chúng ta phải thay trời hành đạo!"

“Lật đổ chế độ cũ, xây dựng vương triều mới!"

“Dân chúng chúng ta có thể làm chủ!"

Ngọn lửa ở Đại Nguyệt lại bốc lên.

Hoàng đế Đại Nguyệt đứng trên tường thành nhìn nghĩa quân người đông như kiến mà trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn ta gào lên: “Các ngươi đúng là lũ chuột nhắt! Trước đó đã đánh cho tan tác rồi mà vẫn dám ló mặt ra nữa hả?"

“Tại sao không dám chứ?"

Tử Nguyệt công chúa đeo mạng che mặt xuất hiện, nàng lớn giọng nói: “Đại Nguyệt các ngươi vô đạo khiến dân chúng phải ly tán, đời sống cực khổ không thôi! Hành động này của chúng ta là đang thay trời hành đạo! Lật đổ Đại Nguyệt vương triều hủ bại để xây dựng một vương triều mới, giúp người dân có cơm ăn, có nhà ở, có áo mặc! Hoàng đế Đại Nguyệt, nếu ngươi biết điều thì mau chóng đầu hàng đi! Mở cổng thành cho chúng ta vào! Bằng không các ngươi sẽ không có kết cục đẹp đâu!"

“Đúng vậy! Mau đầu hàng đi!” Nghĩa quân ngoài tường thành kêu gào.

Hoàng đế Đại Nguyệt tức đến phát run: “Dám uy hiếp trẫm sao? Làm gì có cái lí ấy..."

Hắn ta nhìn về phía lão giả mặc hắc y đứng bên cạnh, cung kính nói: “Đại cung phụng, mong ngươi ra tay một lần nữa đánh tan bọn chúng! Nếu có thể giết hết thì càng tốt!"

Vị lão giả hắc y kia chính là Lang Nha Nguyệt – Tông Sư của Đại Nguyệt vương triều.

Đối phương nhận lệnh, hắn ta bình tĩnh vô cùng: “Vâng thưa bệ hạ! Bản tọa ra tay thì nhất định sẽ khiến bọn họ không còn đường mà đi về!"

Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lóe lên.

Trong chớp mắt, hắn ta đã nhảy xuống tường thành rồi vụt đi, mang theo sát khí và xông đến chỗ Tử Nguyệt công chúa.

“Yêu nữ, chịu chết đi!"

Tử Nguyệt công chúa bỗng thấy không hay, thế nhưng nàng không hề hoảng loạn.

Bởi vì...

"Vut."

"Vut."

Phía không xa đột nhiên có một đường kiếm và một đường đao phóng đến.

Kiếm chính là thần kiếm, đao chính là thần đao, cả hai đều mang theo sát khí và xông về phía lão giả.

Lão giả trừng mắt, đoạn lùi ra sau cả chục trượng để tránh đạo và kiếm.

Sau đó hắn ta nhìn theo hai đường đao và kiếm kia, chỉ thấy có hai người trẻ tuổi ở đó, trông cực kì nhàn hạ, hai người đó nhận lấy đạo và kiếm đã bay về.

“Các ngươi là... kiếm tiên và đạo thánh?"

Tông Sư trên thiên hạ không quá nhiều, thế nên bọn họ cũng quen biết nhau.

“Không sai, chính là bản tọa!” Hai người đồng thanh.

“Các ngươi tới đây làm gì, tại sao lại nhúng tay vào chuyện của bản tọa?” Lão giả hắc y hỏi.

“Được người khác nhờ nên không thể không tới!” Kiếm tiên cười.

“Đúng vậy, lão đệ của chúng ta nhờ chúng ta làm việc, đương nhiên chúng ta phải tới tương trợ rồi! Ha ha!” Hắn ta vác đao và bật cười ha ha.

“Các ngươi được ai phó thác? Lão giả hắc y hỏi.

“Tất nhiên là bản vương rồi!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười.

“Ngươi là..."

Lão giả thấy người trẻ tuổi trước mắt này rất quen, nghĩ kĩ lại thì hắn ta ngạc nhiên vô cùng: “Ngươi là thừa tướng kiêm nguyên soái của Đại Võ Lâm Bắc Phàm?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu: “Không sai, chính là bản vương!"

Hắn vừa dứt lời là mọi người đều chấn kinh.

“Vương gia của Đại Võ tới rồi ư?"

“Hơn nữa còn mời hai vị Tông Sư đến nữa!"

“Điều này nghĩa là Đại Võ đang nhúng tay vào chuyện của Đại Nguyệt hả?"

Lão giả hắc y hỏi: “Đại Võ muốn nhúng tay vào chuyện này ư?"

“Không sai! Ngày xưa Đại Nguyệt dẫn năm mươi vạn quân sang đánh dãy núi Phượng Hoàng của chúng ta, uy hiếp triều đình ta, thù này không trả không được, có nhiều năm trôi qua nhưng không thể quên!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hiện giờ đã đến lúc báo thù! Hai vị huynh đệ giúp ta lấy đầu tên Tông Sư Đại Nguyệt này đi! Sau đó chúng ta sẽ uống rượu chúc mừng trong hoàng cung Đại Nguyệt!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom