-
Chương 811-815
Chương 811: Sinh con không phải chuyện của một người
Cả Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân đều lắng nghe rất cẩn thận.
Lý Hùng cũng cẩn thận nói với họ về đạo lý và những kiến thức liên quan mà một người bình thường có thể cả đời không hiểu được.
Trong lúc nói, vẻ mặt của Lý Hùng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một điều mà vợ anh đã mắc sai lầm".
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng khi nghe Lý Hùng nói mình đã sai.
Lý Hùng từ lâu đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời cô.
Hai người họ, dù là thể xác hay linh hồn, từ lâu đã hòa vào nhau không thể tách rời.
Vì vậy, Hứa Mộc Tình rất cẩn thận nghe từng lời Lý Hùng nói.
Lúc này Lý Hùng nghiêm mặt lên tiếng, điều này ngay lập tức khiến trái tim của Hứa Mộc Tình đập “thình thịch".
Chả nhẽ là một chuyện rất nghiêm trọng sao?
Lúc này chỉ nghe thấy Lý Hùng cười nói.
"Sinh con không phải là chuyện của một người".
"Chỉ một mình em, sao có thể sinh con được?"
Lý Hùng không nói gì sau đó nữa, nhưng Hứa Mộc Tình đã đỏ hết mặt lên.
Chỉ có Liễu Ngọc Phân, đã từng sinh con, ở bên cạnh cô cười như không cười.
“Đáng ghét!”, Hứa Mộc Tình che mặt.
...
Bóng tối sớm buông xuống.
Ninh Châu lập tức được bao phủ bởi những ánh sáng đầy màu sắc.
Bây giờ nhìn bề ngoài thì Ninh Châu vẫn như thường.
Đường phố đông đúc xe cộ và người đi bộ.
Tuy nhiên, không giống như trước đây, trong đám người đi bộ này, luôn có một vài người mang sắc mặt có chút kỳ quái.
Có người thì phấn khích.
Có người lại vô cùng hoang mang.
Có người thì ôm đầu đau khổ.
Bước đi vội vã trên phố.
Người ôm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Anh ấy mặc vest, trên tay xách chiếc cặp, chân đi một đôi giày da trị giá mấy trăm tệ, trên nền bê tông cứng ngắc liên tục phát ra những tiếng “cộp cộp”.
Anh ấy đang trên đường về nhà.
Anh ấy đã đi vô số lần trong con hẻm trước mặt này.
Tiểu khu họ sinh sống được xây dựng cách đây hơn mười năm.
Vì không có nhà để xe ngầm nên nơi đỗ xe trên mặt đất có hạn.
Mỗi nhà để xe đều mất phí.
Vì vậy, anh ấy đã đậu xe ở bãi đậu xe của công viên cách tiểu khu mười phút đi xe.
Anh ấy hơn ba mươi tuổi, lương hàng tháng chưa đến 5.000 nhân dân tệ.
Trong nhà có hai đứa bé cần nuôi.
Thu nhập của vợ không cao.
Vì cả hai vợ chồng đều không phải người địa phương.
Vì vậy cuộc sống ở thành phố lớn này rất khó khăn và vất vả.
Nhiều năm trôi qua, họ vẫn cắn răng kiên trì.
Mặc dù hiện tại lương của anh ấy không cao nhưng anh ấy làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu lớn nhất Ninh Châu.
Điều này tự nó sẽ mang lại vinh dự cho anh ấy.
Đồng thời, anh ấy cũng biết rằng chỉ cần anh ấy làm việc chăm chỉ và có năng lực đủ tốt, việc thăng chức và tăng lương sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì điều tương tự đã xảy ra xung quanh anh ấy.
Bây giờ tập đoàn có nhiều vị trí cấp cao, tất cả đều dành để tuyển chọn giới tinh hoa từ dưới lên.
Giống như anh ấy, nhiều đồng nghiệp cùng tham gia tập đoàn đều đã được thăng chức.
Mà nguyên nhân khiến anh ấy mãi bế tắc ở vị trí hiện tại, không ngóc đầu lên được là do sự cố gắng của bản thân chưa đủ.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, anh ấy không còn có thể cố gắng được nữa.
Bởi vì anh ấy vừa bị giám đốc sa thải.
Trên thực tế, anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Để duy trì công việc này, hàng ngày anh ấy đều dậy lúc bốn giờ và đến công ty làm việc sớm.
Anh ấy không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn thường xuyên giúp đỡ đồng nghiệp.
Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá tốt.
Nhưng lần này bị đuổi khỏi công ty vì giám đốc có cháu trai muốn vào làm.
Mà chức vụ của công ty đã đầy, phải để trống một cái.
Kể từ đó, anh ấy liền trở thành một kẻ xui xẻo đáng thương.
Làm sao bây giờ?
Đi trên con phố mờ tối, suy nghĩ này vẫn luôn vang vọng trong đầu người đàn ông.
Đi tới đi lui, người đàn ông dừng lại.
Bởi vì anh ấy phát hiện một người đã xuất hiện trước mặt anh ấy.
Người này cách anh ấy rất xa.
Ngõ này đủ rộng cho ô tô đi.
Trong trường hợp bình thường, ngay cả khi có người đi qua, cũng không cần dừng lại.
Nhưng người trước mặt rất kì quái.
Làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta chỉ đứng giữa con hẻm, đút tay vào túi rồi ngoẹo đầu, nở một nụ cười xấu xí.
Người đàn ông dừng bước, nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Hì hì".
"Người anh em, cho tôi hỏi một chuyện, anh đang làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu phải không?"
Người đàn ông gật đầu theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó anh ấy lắc đầu và nói: "Tôi vừa bị sa thải".
"Không quan trọng là ông anh có bị sa thải hay không, miễn là anh đã làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Vừa nói người trước mặt vừa tiến lên từng bước từng bước đi tới.
"Cậu định làm gì, cậu định làm gì?"
Người đàn ông mặc vest phát ra âm thanh kinh hoàng.
Anh ấy ngay lập tức xoay người, phóng về phía lối vào của con hẻm khi anh ấy đến.
Tuy nhiên, khi chạy được vài bước thì đột ngột xuất hiện một cơn đau ở lưng.
Sau đó, đầu óc mơ hồ, cả người nằm trên mặt đất.
"Hì hì, đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu".
"Tôi sẽ chỉ để lại một thứ trên lưng của anh thôi".
Sau đó, bên kia dùng dao chém vào lưng người đàn ông mặc vest hai đường!
"Ai làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu đều sẽ có kết cục này!"
Ngay sau đó, mấy dòng chữ bằng máu này đã được đăng trên báo.
Lập tức, toàn bộ các phương tiện thông tin Ninh Châu đều thảo luận về vấn đề này.
"Cộc cộc cộc....."
Giám đốc Hứa Mộc Tình đích thân đến cửa phòng bệnh.
Khi cô đưa tay định đẩy cửa phòng ra.
Thì nghe thấy một tiếng quát rất nặng lời của một người đàn ông bên trong.
"Trương Thuận Minh, mày cố ý phải không?"
"Mày cố tình làm loại chuyện này để trả đũa tao, đúng không?"
Hứa Mộc Tình qua cửa sổ phòng.
Nhìn thấy một người đàn ông đầu hói trung niên mặt đầy dầu.
Hai tay chống nạnh. Mắng người trong phòng bệnh với thái độ rất ác liệt.
Hứa Mộc Tình chỉ liếc nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên này, cô có thể nói ra thân phận của ông ta.
Có hơn một trăm nhà quản lý trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong trường hợp bình thường, giám đốc không thể biết hết được các thành viên quản lý cấp trung và cấp dưới.
Nhưng Hứa Mộc Tình có một trí nhớ rất đáng gờm.
Chỉ cần gặp người ta một lần, cô sẽ nhớ kỹ.
Chưa kể những người quản lý cấp trung và cấp dưới, thậm chí là một nhân viên bình thường.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình đã từng nói chuyện qua, bất kể đã trôi qua bao lâu, cô cũng có thể gọi tên người đó rất chính xác.
Chương 812: Cấp trên cặn bã
Người đàn ông hói đầu này tên là Hồ Đức Quang.
Trong tập đoàn của Hứa Mộc Tình, năng lực của ông ta không có gì nổi bật, có rất nhiều người hơn ông ta.
Nhưng lý do tại sao ông ta có thể ngồi ở vị trí này.
Chủ yếu vì ông ta là nhân viên cũ của Hứa Hiếu Dương.
Nhiều năm qua đã ở bên Hứa Hiếu Dương.
Nhưng trên thực tế, Hứa Mộc Tình đã tiến hành một số cuộc điều tra về những người này.
Kể cả Hồ Đức Quang, vẫn còn một số người trong tập đoàn Lăng Tiêu lạm dụng quyền để hô mưa gọi gió.
Họ ỷ họ là nhân viên cũ của Hứa Hiếu Dương.
Nên đã lợi dụng chức vụ của mình động tay động chân một chút.
Trước đây, bởi vì công ty còn đang trong giai đoạn phát triển, nên Hứa Mộc Tình không tiện ra tay với bọn họ.
Sau tất cả, họ cũng đã chứng kiến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng sau này, sau khi tìm hiểu sâu, Hứa Mộc Tình nhận ra rằng những người này sở dĩ không rời khỏi tập đoàn Lăng Tiêu.
Không phải vì họ yêu thích công ty này.
Mà là bởi vì họ không có nơi nào để đi.
Sự đãi ngộ mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện nay dành cho họ thực sự tuyệt vời.
Hứa Hiếu Dương rất khắc nghiệt với bản thân.
Nhưng khi đối xử với nhân viên, anh ấy lại rất hào phóng.
Điều này cũng góp phần tạo nên tính kiêu ngạo của nhóm người này.
Lúc này, Trương Thuận Minh đang nằm trên giường bệnh.
Vết thương trên lưng không đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng bởi vì người đàn ông hành hung đêm qua đặc biệt kinh khủng.
Nó đã mang lại áp lực lớn cho tinh thần của Trương Thuận Minh.
Cú đả kích nghiêm trọng khiến Trương Thuận Minh gục trên giường bệnh không gượng dậy nổi.
Giống hệt như một cái xác không hồn.
Bên cạnh ông ta có một người phụ nữ ăn mặc tương đối giản dị, thấp giọng giải thích.
"Mày im đi! Tao cho mày nói chuyện lúc nào vậy !?"
Hồ Đức Quang bây giờ trông rất xấu xa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Thuận Minh một cách hung dữ.
Sau đó duỗi ra bàn tay mập mạp, nắm lấy tóc Trương Thuận Minh, túm ngược ra sau.
"Thằng kia! Mày nên biết rằng tao là thân tín của chủ tịch".
"Nhân viên cũ chúng tao, chắc mày cũng biết chủ tịch chiếu cố như nào đúng không".
"Mày nghĩ rằng mày có thể đuổi tao ra khỏi công ty bằng cách sử dụng cái cái rẻ rách này à?"
"Bộ trưởng, không phải tôi, tôi không làm".
Trương Thuận Minh rõ ràng là rất yếu.
Cùng lúc đó, đôi mắt nhìn Hồ Đức Quang tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Anh ấy hiện đang kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí nói được vài từ đã là rất khó khăn rồi.
"Bộ trưởng, tôi đã thế này rồi, anh tha cho tôi được không?"
Hồ Đức Quang trực tiếp đè đầu Trương Thuận Minh xuống giường bệnh.
"Tao nhổ vào!"
"Mày nghĩ tao là đồ ngu à?"
"Đã quá muộn để giả bộ đáng thương trước mặt ông đây rồi!"
"Tao nói cho mày biết, bệnh viện này thuộc tập đoàn Lăng Tiêu".
"Vừa rồi tao đã nói với bác sĩ trưởng rồi".
"Công ty sẽ không trả tiền thuốc cho mày đâu".
"Lát nữa, nhân viên sẽ đuổi mày ra khỏi đây ngay thôi".
"Nếu mày thức thời thì đi ngay đi, đỡ mất mặt".
Vợ của Trương Thuận Minh dù sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay.
Cô ấy nói với Hồ Đức Quang: "Tại sao ông lại đuổi chồng tôi đi?"
"Chồng tôi đã thế này rồi, sao còn đối xử với anh ấy như vậy?"
"Ông còn là người không?"
"Ngay cả khi tập đoàn Lăng Tiêu không thanh toán chi phí y tế, chúng tôi không thể tự trả tiền để điều trị ở đây sao?"
Hồ Đức Quang hơi ưỡn cái bụng to lớn của mình ra.
Ông ta rung toàn thân mập mạp của bản thân, mặt tràn giễu cợt nói: "Tại sao à? Vì tao là thân tín của chủ tịch đấy".
"Đừng nói là nhân viên quèn như mày, cho dù giám đốc có ở đây, thì cũng phải nể mặt tao vài phần đấy".
Nghe vậy, Hứa Mộc Tình chậm rãi mở cửa ra.
Sau đó cô vô cảm đứng ở cửa lạnh lùng nói.
"Xin hỏi, giám đốc cần phải nể mặt với ông như thế nào?"
Vào lúc nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình, Hồ Đức Quang choáng váng.
Ông ta nhanh chóng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta vội vàng kính cẩn chào hỏi.
"Chào giám đốc! Ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?"
Hồ Đức Quang không bao giờ ngờ rằng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu lại xuất hiện ở đây vì một tên nhân viên quèn bị thương.
Hứa Mộc Tình vô cảm đứng trước mặt Hồ Đức Quang, lạnh lùng nói.
"Hồ Đức Quang, ông là nhân viên cũ của tập đoàn Lăng Tiêu không sai".
"Nhưng trước tiên hãy rõ cho, tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi trên dưới đoàn kết một lòng, không có cái gì gọi là thân tín cả".
"Trên chủ nhiệm, dưới thực tập bình thường vừa mới vào".
"Mọi người đều có cùng một thân phận, không ai có đặc quyền".
Hứa Mộc Tình nhìn Hồ Đức Quang với ánh mắt như thiêu đốt.
Hồ Đức Quang cúi đầu xuống, không dám nhìn Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này nhìn rất có quyền lực.
Cả cơ thể toát ra khí chất mà một người phụ nữ mạnh mẽ cần phải có.
"Công ty chúng ta có tiêu chuẩn riêng để sa thải một nhân viên".
"Nói cho tôi biết, ba tiêu chí chính là gì?"
Hồ Đức Quang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thứ nhất là nhân viên không có khái niệm về thời gian, đến muộn không có lý do".
"Thứ hai, không trung thực, thường nói dối vì nhiều lý do khác nhau".
"Cái thứ ba, ai, cái thứ ba là cái gì?"
Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói: "Điểm thứ ba là bắt nạt người khác và sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân như bây giờ".
"Không phải ông định đuổi việc Trương Thuận Minh thông qua thẩm quyền của riêng ông".
"Đưa cháu trai của ông, người thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học và đã bị bốn công ty liên tiếp đưa vào danh sách đen, đến tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta sao?"
Hồ Đức Quang sửng sốt, vội xua tay giải thích.
"Giám đốc, không có, không có, tôi thật sự không có".
"Cháu trai của tôi vào thông qua đánh giá chính thức của tập đoàn chúng ta".
"Phiếu đánh giá mà ông gửi, tôi đã yêu cầu bộ phận liên quan tiến hành kiểm tra. Kết quả giám định rõ ràng là không đủ tiêu chuẩn".
"Cho đến nay, điểm của cháu trai bạn là kém nhất trong số tất cả những người đã tham gia cuộc phỏng vấn của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Đã là một nhân viên cũ của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Lẽ nào ông không biết rằng tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không bao giờ tuyển dụng những người có phẩm hạnh kém sao?"
Lúc này Hứa Mộc Tình quay lại nhìn Trương Thuận Minh đang nằm trên giường bệnh.
Với đôi mắt đẹp, cô hơi dừng lại.
Độc đoán nói: "Trương Thuận Minh này mặc dù khả năng kinh doanh của anh ấy cũng không phải là đặc biệt xuất sắc".
"Tuy nhiên, anh ấy đã làm việc rất siêng năng".
"Nhân viên như anh ấy không xuất sắc, nhưng anh ấy là một nhân viên có năng lực".
"Hiện tại tôi bảo kê cho anh ấy, xem ai dám động vào!"
Hồ Đức Quang cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hứa Mộc Tình không thèm liếc mắt, lạnh lùng nói: "Ông đi ra ngoài ngay, đừng ở đây cản trở bệnh nhân nghỉ ngơi".
"Ngoài ra, trước khi mặt trời lặn hôm nay, hãy nộp cho tôi một lá thư kiểm điểm dài 3.000 từ!"
"Không được để cấp dưới viết hộ".
"Nếu tôi phát hiện ra, ngày mai ông và người đó không cần tới làm việc nữa!"
Chương 813: Nguy hiểm giáng xuống
"Vâng vâng!"
Hồ Đức Quang ngay lập tức cúi đầu khom lưng, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Ông ta nhanh chóng bước lên chiếc xe địa hình Volkswagen của mình.
Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, Hồ Đức Quang đã liên tục đập vào vô lăng nhiều lần.
Vừa đập, ông ta vừa gầm lên: "Chó cái, chó cái, chó cái!"
"Hứa Mộc Tình, con khốn, mày chờ đấy!"
"Hôm nay mày to mồm trước mặt ông đây, chờ ông đây có cơ hội sẽ chơi mày đến chết thì thôi!"
Lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng Hồ Đức Quang.
"Nếu ông muốn chơi, tôi có thể cho ông cơ hội này".
Hồ Đức Quang đột ngột quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười hiện ra trước mặt ông ta.
Đó không ai khác mà chính là Hứa Thiên Tứ.
Hồ Đức Quang sửng sốt, chỉ vào Hứa Thiên Tứ, chửi rủa.
"Mày là ai, dám lên xe của tao!"
Hứa Thiên Tứ, người bị mắng, không hề tức giận mà còn cười rất vui vẻ.
"Không tồi, phôi thai này khá tốt đấy".
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên lấy từ trong túi ra một quả to bằng nắm tay.
Loại quả này có bề ngoài gần giống quả óc chó.
Nhưng vào lúc này, dưới ánh mắt kinh hãi của Hồ Đức Quang.
Quả giống quả óc chó này có một cái miệng, sau đó từ từ mở ra.
Sau đó, một con mắt xuất hiện bên trong!
"A! Quái vật!"
Hồ Đức Quang xoay người, định đẩy cửa xe chạy đi.
Kết quả là Hứa Thiên Tứ đã ném trái cây ra.
Khi trái cây lộn nhào trên không trung, đột nhiên mọc ra mấy cái xúc tu rất mảnh, nhanh chóng xuyên qua sau đầu của Hồ Đức Quang.
Sau đó, đã hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể của Hồ Đức Quang!
"A!"
"A!!"
"Cứu!!"
Hồ Đức Quang trong xe liên tục la hét.
Khi tiếng hét yếu dần, trong khoảng vài phút.
Hồ Đức Quang từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc này, một nụ cười nham hiểm giống như của Hứa Thiên Tứ hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Hứa Thiên Tứ cười nhìn Hồ Đức Quang, hỏi: "Ông thấy thế nào?"
Hồ Đức Quang nhìn xuống bàn tay của mình.
Có một nụ cười điên cuồng trên khuôn mặt của ông ta.
"Hahahaha. Tốt, không thể tốt hơn!"
Hồ Đức Quang cảm thấy toàn thân mình lúc này tràn đầy sức mạnh!
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Còn nhớ ông vừa nói cái gì?"
"Hứa Mộc Tình có một bữa tiệc tối nay".
"Tiệc tan tầm chín giờ, tôi cho ông địa chỉ".
"Về việc ông có thể nắm bắt cơ hội này hay không, là tùy thuộc vào ông".
Hồ Đức Quang cố nặn ra một nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt đầy thịt của ông ta.
"Hì hì, Hứa Mộc Tình, con khốn này, tao nhất định sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của tao!"
Khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.
Trần Quả lái xe đến sảnh của một khách sạn năm sao.
Chỉ là có rất nhiều phóng viên đã đợi ở đây từ rất lâu.
Trước khi mở cửa, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình, người đang đợi lấy biển số xe.
"Chị ơi! Bọn phóng viên này phiền quá".
"Em sẽ xuống đuổi tất cả họ đi nhé".
Hứa Mộc Tình cười lắc đầu nói: "Không sao".
"Nếu chị thậm chí không thể đối phó được với họ, thì làm sao chị có thể hiện thực hóa kế hoạch trong đầu?"
"Những doanh nhân thành công đó phải đối mặt với mấy các loại rắc rối này mỗi ngày".
"So với bọn họ, chị đã rất hạnh phúc rồi".
Người ngoài cuộc không thể hiểu được lời nói của Hứa Mộc Tình.
Chỉ những người xung quanh Hứa Mộc Tình mới thực sự cảm nhận được thông tin và sức mạnh ẩn chứa trong câu nói này.
Bởi vì mọi người đều biết rằng phía sau Hứa Mộc Tình và toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu, có một sự ủng hộ rất mạnh mẽ của một người đàn ông.
Cho đến nay, không ai biết danh tính thực sự của Lý Hùng là gì?
Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí rằng trên đời này không có chuyện gì mà Lý Hùng không giải quyết được.
Không có ai mà Lý Hùng không xử được.
Tất cả những người có thể trở thành mối đe dọa cho Hứa Mộc Tình.
Chỉ cần vừa xuất hiện, bọn họ sẽ bị Lý Hùng xử lý.
Cho dù ở đâu, Hứa Mộc Tình vẫn an toàn.
Cô có thể hiện thực hóa ý tưởng của mình mà không cần đắn đo.
Nói xong, Hứa Mộc Tình đẩy cửa xe bước xuống.
Lập tức, các phóng viên đã chờ đợi từ lâu liền nhao nhao chụp ảnh.
Đèn flash nhấp nháy liên tục, cảm giác nó gây ra cho thị giác sẽ khiến nhiều người cảm thấy khó chịu.
Nhưng Hứa Mộc Tình đã quen với điều đó.
Để có thể xứng với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình đã không ngừng thay đổi bản thân.
Cũng trở nên trưởng thành và tinh tế hơn.
Đúng lúc này, ở một chiếc xe màu đen cách đó không xa.
Hồ Đức Quang ghé vào cửa kính ô tô.
Từ xa sáng mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Có một nụ cười nham hiểm, xảo quyệt, xấu xa trên khuôn mặt ông ta.
Ông ta nhìn Hứa Mộc Tình bị bao vây bởi một nhóm người đang tiến vào khách sạn.
Hồ Đức Quang đẩy cửa xe và đi vòng qua bên kia khách sạn.
Lúc này, ông ta đang đứng ở bức tường ngoài của toàn bộ tòa nhà khách sạn.
Ông ta nhìn lên.
Toàn bộ tòa nhà có ba mươi tầng.
Bữa tiệc tối nay ở tầng mười bảy.
Hồ Đức Quang le lưỡi, sau đó duỗi tay ra.
Sau đó, trên người ông ta xuất hiện một sức mạnh đặc biệt.
Hóa ra ông ta là một con tắc kè.
Chỉ cần sử dụng tay và chân của mình, ông ta đã leo được lên bức tường thẳng đứng bên ngoài tòa nhà.
Hồ Đức Quang leo lên một cách dễ dàng.
Vừa leo vừa cười.
"Haha! Không ngờ tao cũng có thể có một sức mạnh kỳ dị như vậy".
"Thật là tuyệt, với thực lực này, sau này làm chuyện gì mà chẳng xong?"
"Hứa Mộc Tình, mày chờ đấy, tao tới đây".
Hồ Đức Quang leo lên một cách phấn khích.
Khi ông ta hưng phấn leo lên cửa sổ tầng mười bảy, định chui đầu vào.
Đột nhiên, nhìn thấy một khuôn mặt dúm dó.
Sau đó, người phụ nữ trong cửa sổ hét lên một tiếng.
Đây là một dì dọn vệ sinh đang lau dọn.
Dì dọn vệ sinh bàng hoàng, đồng thời vớ lấy cây chổi vừa lau nhà vệ sinh, đâm tán loạn vào Hồ Đức Quang.
Dì dọn vệ sinh vô cùng sợ hãi nên đâm rất mạnh.
Hơn nữa, mùi của cây chổi trên tay bà ấy thực sự rất khó chịu.
Sau một loạt những cú đâm, Hồ Đức Quang không thể bám trên tường được nữa, lập tức ngã về phía sau!
Sau đó, ông ta rơi nặng nề xuống thảm hoa từ tầng mười bảy.
Ngay khi vừa rơi xuống bồn hoa, Hồ Đức Quang đã bật dậy.
Ông ta nhìn mình còn nguyên vẹn với vẻ phấn khích.
Ông ta nắm chặt hai tay nhìn lên bệ cửa sổ tầng mười bảy cười quái dị.
"Hahahaha. Thật tuyệt, cảm giác này thực sự rất tuyệt".
Chương 814: Chẳng qua mày chỉ là một quân cờ mà thôi
Âm thanh vừa dừng lại, Hồ Đức Quang nhanh chóng xông đến chân tường, trèo lên trên.
Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước.
Ông ta leo lên đến tầng mười bảy giống như một con hổ đang rình mồi, lao nhanh vào bệ của sổ.
Bà lao công bên trong bị dọa run lên vì sợ hãi.
Cả người ngồi thụp xuống đất.
Run rẩy nhìn Hồ Đức Quang.
“Ông, ông, ông, ông, ông là ai, ông muốn làm gì?”
Hồ Đức Quang nhìn bà lao công ngồi trên nền nhà.
Ông ta không hứng thú với phụ nữ già.
Ông ta nhếch mép lạnh lùng nói: “Này bà già, xem ra hôm nay bà cũng may mắn đấy”.
“Bây giờ tâm trạng ông đây đang vui, không muốn ra tay với bà”.
“Thế nhưng, tôi nghĩ bà nên giữ mồm giữ miệng một chút”.
“Nếu bà dám nói một câu thôi, lát nữa tôi sẽ ném bà từ tầng mười bảy này xuống đấy”.
Vừa nói Hồ Đức Quang vừa đi nhanh về phía trước.
Trước khi ông ta đến đây đã sớm biết trước nội dung buổi tiệc tối nay của tập đoàn Lăng Tiêu.
Vì vậy, ông ta cũng biết bây giờ Hứa Mộc Tình đang ở đâu.
Ông ta đi nhanh về phía về cửa căn phòng bên cạnh đại sảnh.
Căn phòng này là ban tổ chức chuẩn bị riêng để Hứa Mộc Tình nghỉ ngơi.
Bởi vì buổi tiệc tối nay sẽ kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Hứa Mộc Tình là khách mời quan trọng nhưng không cần lúc nào cũng phải có mặt.
Hồ Đức Quang đưa tay lên gõ cửa.
“Cộc cộc cộc”.
Thế nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Hồ Đức Quang tiếp tục gõ cửa.
“Cộc cộc cộc”.
Vẫn không có động tĩnh, Hồ Đức Quang tức giận.
Ông ta lùi lại hai bước, giơ chân định đạp mạnh cánh cửa trước mắt.
Thế nhưng lúc chân ông ta sắp chạm đến cánh cửa.
Cánh cửa đột ngột mở ra.
Chân Hồ Đức Quang đạp vào không khí, khiến cho cả người ông ta mất cân bằng bổ nhàovào trong phòng.
Hồ Đứa Quang nhảy cẫng lên, hô to: “Ha ha ha, Hứa Mộc Tình tôi đến rồi!”
“Bụp!”
Đột nhiên có âm thanh ở đâu vang đến.
Cả người Hồ Đức Quang giống như một qua bóng da.
Bị đá bay ra khỏi phòng, đập mạnh vào bức tường bên ngoài cửa.
Ngay sau đó, Lý Hùng cất bước, bước từng bước từ trong phòng đi ra.
Lý Hùng đứng nhìn Hồ Đức Quang, ánh mắt anh lạnh lùng.
Lúc này, ở trước mặt Lý Hùng, Hồ Đức Quang liền cảm thấy bản thân đang đứng trước đỉnh núi cao chót vót.
Khí tức dồn dập khiến ông ta không thể nói nên lời.
Hồ Đức Quang giãy dụa nhảy dựng lên.
Ông ta nhe nanh với Lý Hùng, hai tay hơi run lên.
Lúc đó, móng tay ông ta đột nhiên dài ra nhanh chóng, sắc bén giống như lưỡi dao.
Hồ Đức Quang dùng móng tay mình vung lên loạn xạ.
Lúc đó, bức tường bên cạnh bị ông ta dùng móng tay cào lên những vết lộn xộn.
“Ha ha ha, sợ rồi chứ, đây chính là sức mạnh của ông đây”.
“Bây giờ ông đây đã không còn là người bình thường nữa đâu”.
“Bây giờ tao muốn giết mày dễ dàng như dí chết một con kiến...”
Hồ Đức Quang chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì Lý Hùng nhanh chóng đưa tay ra bóp chặt cổ họng ông ta.
Đồng thời nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.
Lúc này, Lý Hùng bình thản nói một câu.
“Nếu có đầu thai”.
“Kiếp sau nhất định phải có não nhé”.
Nói xong, năm ngón tay Lý Hùng bóp nhẹ.
Chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc”!
Khi nãy Hồ Đức Quang còn đang láo xược ngạo man, thế mà bây giờ lại bị Lý Hùng bẻ gãy cổ!
Cảnh tượng lúc này.
Hứa Thiên Tứ đang đứng quan sát camera cũng không khỏi thốt lên bàng hoàng.
Anh ta đưa hai tay che miệng mình.
Mặc dù chỉ là kinh ngạc
Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta có chút phấn khích.
“Trời ơi, Lý Hùng này ra tay còn ác độc hơn ngày trước”.
“Khá lắm, cậu đây chính là đang đợi cảnh tượng này”.
Khi Hứa Thiên Tứ nói những lời này, nét mặt anh ta lộ rõ sự nham hiểm xảo quyệt.
Cùng lúc đó, Lý Hùng phát hiện phía bên kia của hành lang truyền đến bước chân cực kỳ gấp gáp.
Chỉ nhìn tháy một đám phóng viên lao ra từ trong góc.
Lúc này, Lý Hùng vẫn đang bóp chặt cổ Hồ Đức Quang.
Khi phóng viên nhìn thấy cảnh tượng này, đảm bảo ngày mai sẽ lên trang nhất của các báo.
Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất phấn khích.
Anh ta nắm chặt tay.
Dường như anh ta đang xem một vở kịch vô cùng đặc sắc.
Anh ta đã không thể đợi được nữa muốn biết Lý Hùng sẽ có phản ứng như thế nào?
Ngay sau đó, khi đối diện với đám phóng viên, anh sẽ giải thích ra sao?
Thế nhưng, điều khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy kỳ lạ, anh ta phát hiện đám phóng viên lao đến từ bên kia hành lang.
Dường như không nhìn thấy Lý Hùng, bọn họ chạy qua người Lý Hùng.
Có mấy phóng viên nhòm vào bên trong phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình.
Phát hiện không có ai bên trong phòng.
“Kỳ lạ, không phải đây là phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình à, sao lại không có một bóng người?”
“Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào gọi điện thoại báo thằng chồng ở rể của Hứa Mộc Tình ở đây?”
“Mẹ kiếp! Chạy đi chạy lại lâu như thế kết cục chả thu thập được cái quái gì”.
Trong khi đám phóng viên nhìn bên nọ bên kia, Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất tức giận.
Anh ta chỉ vào vị trí của Lý Hùng đang đứng trên màn hình hét ầm lên.
“Mấy người là lũ mắt mù ngu ngốc à?”
“Lý Hùng không phải đứng ngay cạnh mấy người đó hả, vì sao lại không nhìn thấy cơ chứ?”
Nhưng bất kể Hứa Thiên Tứ có hét thế nào đi chăng nữa, đám phòng viên này vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của Lý Hùng!
Dường như họ coi Lý Hùng như không khí vậy!
Sau đó, đám phòng viên người nào người nấy nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đợi bọn họ đi khuất, Lý Hùng vứt Hồ Đức Quang xuống đất.
Lúc này, Lý Hùng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía camera, lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Khốn kiếp!”
Hứa Thiên Tứ không biết rốt cuộc Lý Hùng đã làm gì?
Thế nhưng âm mưu mà bản thân anh ta hao tâm tổn trí bày ra không đạt được mục đích như mong muốn, khiến cho anh ta vô cùng thất vọng và tức giận
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Hùng ở trên màn hình, hét toáng lên.
“Lý Hùng, mày cứ đợi đấy, chưa xong đâu”.
“Tiếp theo ông đây sẽ dồn thời gian sức lực chơi với mày đến cùng”.
“Tao nhất định sẽ chơi mày cho đến chết!”
Rõ ràng Hứa Thiên Tứ không có cách nào truyền giọng nói của mình qua màn hình cho Lý Hùng nghe thấy.
Lý Hùng càng không thể nhìn thấy Hứa Thiên Tứ qua camera.
Thế nhưng sau khi Hứa Thiên Tứ nói ra mấy lời này, Lý Hùng lại nhìn về phía camera chầm chậm nói.
Anh nói rất nhanh.
Hứa Thiên Tứ có thể thông qua màn hình giám sát nhìn rõ miệng Lý Hùng đang nói.
Lúc này Lý Hùng nói một câu.
“Hứa Thiên Tứ, người chơi trò chơi này, không phải mày”.
“Người đi nước cờ này, càng không phải là mày”.
“Chẳng qua mày chỉ là một quân cờ, một con tốt thí mạng mà thôi”.
Nói xong, ngón tay Lý Hùng búng nhẹ một cái.
Đột nhiên, màn hình camera giám sát nhiễu sóng.
Chương 815: Không được ăn linh linh
"Lý Hùng, Lý Hùng! Á aaaaa!"
Trong phòng theo dõi, Hứa Thiên Tứ gầm lên giận dữ.
Anh ta hét lên với người bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mau đi nhặt xác Hồ Đức Quang về đây cho tôi".
"Cái gã vô dụng như ông ta chết thì thôi".
"Nhưng quả của tôi không thể để đấy lãng phí được".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Thiên Tứ cho đàn em ra mở cửa, lúc đó anh ta sợ chết khiếp.
Người đứng ngoài cửa là Lý Hùng.
Mà lúc này trên tay anh đang cầm loại quả Hứa Thiên Tứ dùng để điều khiển Hồ Đức Quang.
"Anh nói là cái thứ này đấy hả?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nhìn thấy Lý Hùng cầm quả đó trong tay, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
Nhìn như anh ta muốn cười mà phải cố nhịn vậy.
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ run lên.
Một lúc sau, anh ta nói với Lý Hùng: "Đúng đấy, thứ tao tìm chính là nó".
"Nhưng Lý Hùng à, không ngờ mày tìm được tao nhanh đến thế".
"Cái thứ trong tay mày là đồ ngon đấy".
"Mày có muốn cắn thử miếng không?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nói thế, trên mặt anh ta tỏ vẻ khiêu khích.
Lý Hùng nhìn quả giống hạt óc chó trong tay, dửng dưng nói.
"Ngay cả trẻ lên ba cũng biết không được phép ăn linh tinh".
"Anh nghĩ cái trò khích tướng cấp thấp như vậy có hiệu quả à?"
Hứa Thiên Tứ chỉ cười không nói, miệng anh ta bắt đầu lẩm bẩm thần chú mà Lú Hùng không nghe được.
Đột nhiên quả trong tay Lý Hùng mọc ra cái xúc tua dài.
Cái xúc tua dài nhanh chóng bện lại, định đâm vào mặt Lý Hùng.
Trong chớp mắt, những xúc tua ấy đã ôm trọn lấy mặt anh.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cười vui sướng nói: "Ha ha ha, mày là đồ ngu".
"Cậu đây đâu có ngu".
"Vừa nãy tao nói với mày thế vì muốn mày phân tâm thôi".
"Sau đó để bảo bối của tao ký sinh trên người mày".
"Lý Hùng ơi Lý Hùng, mày chết chắc rồi".
Nhưng hạt óc chó trong tay Lý Hùng cũng không lập tức ký sinh vào người anh như Hứa Thiên Tứ nghĩ.
Mà nó vẫn cứng đờ ở đó.
Xúc tua mảnh như sợi tóc của nó cũng không đâm vào da Lý Hùng.
Chỉ có thể bám bên ngoài.
"Sao lại thế?"
Hứa Thiên Tứ ngạc nhiên nhìn Lý Hùng chằm chằm.
Như cách của anh ta thì quả này phải ký sinh vào Lý Hùng rồi chứ.
Sao nó vẫn đứng im bất động như thế.
Lúc này, Lý Hùng dùng lực bóp quả trong bàn tay.
"Rắc rắc rắc!"
Bề ngoài của nó bắt đầu bị nứt.
Ngay sau đó, nó phát ra tiếng kêu inh tai nhức óc
Tiếng kêu này có thể khiến thủy tinh bên cạnh vỡ vụn.
Hứa Thiên Tứ trợn to mắt.
Anh ta không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bởi vì cấu tạo của loại quả mà Lý Hùng đang cầm rất đặc biệt.
Tuy là nhìn bề ngoài của nó giống hạt óc chó.
Nhưng lớp vỏ của nó không thể đập vỡ.
Đừng nói đến ngón tay của người, cho dù là dùng kim cương cắt thì nó cũng chẳng chút xây xước.
Thế mà loại quả còn cứng rắn hơn cả kim cương trong mắt Hứa Thiên Tứ.
Lại bị Lý Hùng nghiền thành mảnh nhỏ.
Lý Hùng còn nói một câu khiến Hứa Thiên Tứ sợ hãi: "Quả Nakun".
"Hứa Thiên Tứ, tôi còn tưởng anh gặp may nên mới được như ngày hôm nay".
"Không ngờ anh lại bán rẻ linh hồn cho thứ dơ bẩn này".
Ánh mắt và vẻ mặt Hứa Thiên Tứ tràn đầy bất ngờ, nhìn Lý Hùng chằm chằm.
Lúc này trông anh ta rất sợ hãi.
Cảm giác giống như anh ta đã bị thương khắp người đứng trước mặt Lý Hùng.
Tất cả những gì anh ta có đã bị Lý Hùng biết.
Loại quả trong tay Lý Hùng đúng là quả Nakun, nhưng nguồn gốc của nó không ở thế giới này.
Giống như Lý Hùng nói, cây có thể kết thành quả này không giống bất kì một loại cây nào trên thế giới này cả.
Nó là thứ xấu xa dơ bẩn.
Nó không hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Mà nó hấp thụ những thứ khí bẩn xấu xa nhất trên thế giới này.
Nhưng Hứa Thiên Tứ không hiểu sao Lý Hùng lại biết chuyện này.
Anh ta nghĩ trên đời này không có mấy người biết đến cây này.
Cho dù có người biết thì chắc chắn cũng không phải thằng con ở rể vô dụng như Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ giơ tay chỉ vào Lý Hùng hỏi" "Sao mày lại biết chuyện này?"
"Lý Hùng, mau trả lời tao đi".
Nghe Hứa Thiên Tứ hỏi, Lý Hùng thờ ơ nói: "Tôi không cần nói cho anh biết".
"Tôi còn đang định nể tình cũ mà tha cho anh một mạng".
"Nhưng giờ thì..."
Hứa Thiên Tứ hét lên với Lý Hùng: "Giờ thì sao?"
"Lý Hùng, thằng chó, mày nghĩ mày giết được tao chắc?"
"Tao nói cho mày biết trên đời này không ai đánh được tao?"
"Chỉ cần cho tao một chút thời gian nữa thôi là tao có thể làm vua, nắm gọn th
Cả Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân đều lắng nghe rất cẩn thận.
Lý Hùng cũng cẩn thận nói với họ về đạo lý và những kiến thức liên quan mà một người bình thường có thể cả đời không hiểu được.
Trong lúc nói, vẻ mặt của Lý Hùng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một điều mà vợ anh đã mắc sai lầm".
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng khi nghe Lý Hùng nói mình đã sai.
Lý Hùng từ lâu đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời cô.
Hai người họ, dù là thể xác hay linh hồn, từ lâu đã hòa vào nhau không thể tách rời.
Vì vậy, Hứa Mộc Tình rất cẩn thận nghe từng lời Lý Hùng nói.
Lúc này Lý Hùng nghiêm mặt lên tiếng, điều này ngay lập tức khiến trái tim của Hứa Mộc Tình đập “thình thịch".
Chả nhẽ là một chuyện rất nghiêm trọng sao?
Lúc này chỉ nghe thấy Lý Hùng cười nói.
"Sinh con không phải là chuyện của một người".
"Chỉ một mình em, sao có thể sinh con được?"
Lý Hùng không nói gì sau đó nữa, nhưng Hứa Mộc Tình đã đỏ hết mặt lên.
Chỉ có Liễu Ngọc Phân, đã từng sinh con, ở bên cạnh cô cười như không cười.
“Đáng ghét!”, Hứa Mộc Tình che mặt.
...
Bóng tối sớm buông xuống.
Ninh Châu lập tức được bao phủ bởi những ánh sáng đầy màu sắc.
Bây giờ nhìn bề ngoài thì Ninh Châu vẫn như thường.
Đường phố đông đúc xe cộ và người đi bộ.
Tuy nhiên, không giống như trước đây, trong đám người đi bộ này, luôn có một vài người mang sắc mặt có chút kỳ quái.
Có người thì phấn khích.
Có người lại vô cùng hoang mang.
Có người thì ôm đầu đau khổ.
Bước đi vội vã trên phố.
Người ôm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Anh ấy mặc vest, trên tay xách chiếc cặp, chân đi một đôi giày da trị giá mấy trăm tệ, trên nền bê tông cứng ngắc liên tục phát ra những tiếng “cộp cộp”.
Anh ấy đang trên đường về nhà.
Anh ấy đã đi vô số lần trong con hẻm trước mặt này.
Tiểu khu họ sinh sống được xây dựng cách đây hơn mười năm.
Vì không có nhà để xe ngầm nên nơi đỗ xe trên mặt đất có hạn.
Mỗi nhà để xe đều mất phí.
Vì vậy, anh ấy đã đậu xe ở bãi đậu xe của công viên cách tiểu khu mười phút đi xe.
Anh ấy hơn ba mươi tuổi, lương hàng tháng chưa đến 5.000 nhân dân tệ.
Trong nhà có hai đứa bé cần nuôi.
Thu nhập của vợ không cao.
Vì cả hai vợ chồng đều không phải người địa phương.
Vì vậy cuộc sống ở thành phố lớn này rất khó khăn và vất vả.
Nhiều năm trôi qua, họ vẫn cắn răng kiên trì.
Mặc dù hiện tại lương của anh ấy không cao nhưng anh ấy làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu lớn nhất Ninh Châu.
Điều này tự nó sẽ mang lại vinh dự cho anh ấy.
Đồng thời, anh ấy cũng biết rằng chỉ cần anh ấy làm việc chăm chỉ và có năng lực đủ tốt, việc thăng chức và tăng lương sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì điều tương tự đã xảy ra xung quanh anh ấy.
Bây giờ tập đoàn có nhiều vị trí cấp cao, tất cả đều dành để tuyển chọn giới tinh hoa từ dưới lên.
Giống như anh ấy, nhiều đồng nghiệp cùng tham gia tập đoàn đều đã được thăng chức.
Mà nguyên nhân khiến anh ấy mãi bế tắc ở vị trí hiện tại, không ngóc đầu lên được là do sự cố gắng của bản thân chưa đủ.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, anh ấy không còn có thể cố gắng được nữa.
Bởi vì anh ấy vừa bị giám đốc sa thải.
Trên thực tế, anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Để duy trì công việc này, hàng ngày anh ấy đều dậy lúc bốn giờ và đến công ty làm việc sớm.
Anh ấy không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn thường xuyên giúp đỡ đồng nghiệp.
Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá tốt.
Nhưng lần này bị đuổi khỏi công ty vì giám đốc có cháu trai muốn vào làm.
Mà chức vụ của công ty đã đầy, phải để trống một cái.
Kể từ đó, anh ấy liền trở thành một kẻ xui xẻo đáng thương.
Làm sao bây giờ?
Đi trên con phố mờ tối, suy nghĩ này vẫn luôn vang vọng trong đầu người đàn ông.
Đi tới đi lui, người đàn ông dừng lại.
Bởi vì anh ấy phát hiện một người đã xuất hiện trước mặt anh ấy.
Người này cách anh ấy rất xa.
Ngõ này đủ rộng cho ô tô đi.
Trong trường hợp bình thường, ngay cả khi có người đi qua, cũng không cần dừng lại.
Nhưng người trước mặt rất kì quái.
Làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta chỉ đứng giữa con hẻm, đút tay vào túi rồi ngoẹo đầu, nở một nụ cười xấu xí.
Người đàn ông dừng bước, nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Hì hì".
"Người anh em, cho tôi hỏi một chuyện, anh đang làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu phải không?"
Người đàn ông gật đầu theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó anh ấy lắc đầu và nói: "Tôi vừa bị sa thải".
"Không quan trọng là ông anh có bị sa thải hay không, miễn là anh đã làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Vừa nói người trước mặt vừa tiến lên từng bước từng bước đi tới.
"Cậu định làm gì, cậu định làm gì?"
Người đàn ông mặc vest phát ra âm thanh kinh hoàng.
Anh ấy ngay lập tức xoay người, phóng về phía lối vào của con hẻm khi anh ấy đến.
Tuy nhiên, khi chạy được vài bước thì đột ngột xuất hiện một cơn đau ở lưng.
Sau đó, đầu óc mơ hồ, cả người nằm trên mặt đất.
"Hì hì, đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu".
"Tôi sẽ chỉ để lại một thứ trên lưng của anh thôi".
Sau đó, bên kia dùng dao chém vào lưng người đàn ông mặc vest hai đường!
"Ai làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu đều sẽ có kết cục này!"
Ngay sau đó, mấy dòng chữ bằng máu này đã được đăng trên báo.
Lập tức, toàn bộ các phương tiện thông tin Ninh Châu đều thảo luận về vấn đề này.
"Cộc cộc cộc....."
Giám đốc Hứa Mộc Tình đích thân đến cửa phòng bệnh.
Khi cô đưa tay định đẩy cửa phòng ra.
Thì nghe thấy một tiếng quát rất nặng lời của một người đàn ông bên trong.
"Trương Thuận Minh, mày cố ý phải không?"
"Mày cố tình làm loại chuyện này để trả đũa tao, đúng không?"
Hứa Mộc Tình qua cửa sổ phòng.
Nhìn thấy một người đàn ông đầu hói trung niên mặt đầy dầu.
Hai tay chống nạnh. Mắng người trong phòng bệnh với thái độ rất ác liệt.
Hứa Mộc Tình chỉ liếc nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên này, cô có thể nói ra thân phận của ông ta.
Có hơn một trăm nhà quản lý trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong trường hợp bình thường, giám đốc không thể biết hết được các thành viên quản lý cấp trung và cấp dưới.
Nhưng Hứa Mộc Tình có một trí nhớ rất đáng gờm.
Chỉ cần gặp người ta một lần, cô sẽ nhớ kỹ.
Chưa kể những người quản lý cấp trung và cấp dưới, thậm chí là một nhân viên bình thường.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình đã từng nói chuyện qua, bất kể đã trôi qua bao lâu, cô cũng có thể gọi tên người đó rất chính xác.
Chương 812: Cấp trên cặn bã
Người đàn ông hói đầu này tên là Hồ Đức Quang.
Trong tập đoàn của Hứa Mộc Tình, năng lực của ông ta không có gì nổi bật, có rất nhiều người hơn ông ta.
Nhưng lý do tại sao ông ta có thể ngồi ở vị trí này.
Chủ yếu vì ông ta là nhân viên cũ của Hứa Hiếu Dương.
Nhiều năm qua đã ở bên Hứa Hiếu Dương.
Nhưng trên thực tế, Hứa Mộc Tình đã tiến hành một số cuộc điều tra về những người này.
Kể cả Hồ Đức Quang, vẫn còn một số người trong tập đoàn Lăng Tiêu lạm dụng quyền để hô mưa gọi gió.
Họ ỷ họ là nhân viên cũ của Hứa Hiếu Dương.
Nên đã lợi dụng chức vụ của mình động tay động chân một chút.
Trước đây, bởi vì công ty còn đang trong giai đoạn phát triển, nên Hứa Mộc Tình không tiện ra tay với bọn họ.
Sau tất cả, họ cũng đã chứng kiến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng sau này, sau khi tìm hiểu sâu, Hứa Mộc Tình nhận ra rằng những người này sở dĩ không rời khỏi tập đoàn Lăng Tiêu.
Không phải vì họ yêu thích công ty này.
Mà là bởi vì họ không có nơi nào để đi.
Sự đãi ngộ mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện nay dành cho họ thực sự tuyệt vời.
Hứa Hiếu Dương rất khắc nghiệt với bản thân.
Nhưng khi đối xử với nhân viên, anh ấy lại rất hào phóng.
Điều này cũng góp phần tạo nên tính kiêu ngạo của nhóm người này.
Lúc này, Trương Thuận Minh đang nằm trên giường bệnh.
Vết thương trên lưng không đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng bởi vì người đàn ông hành hung đêm qua đặc biệt kinh khủng.
Nó đã mang lại áp lực lớn cho tinh thần của Trương Thuận Minh.
Cú đả kích nghiêm trọng khiến Trương Thuận Minh gục trên giường bệnh không gượng dậy nổi.
Giống hệt như một cái xác không hồn.
Bên cạnh ông ta có một người phụ nữ ăn mặc tương đối giản dị, thấp giọng giải thích.
"Mày im đi! Tao cho mày nói chuyện lúc nào vậy !?"
Hồ Đức Quang bây giờ trông rất xấu xa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Thuận Minh một cách hung dữ.
Sau đó duỗi ra bàn tay mập mạp, nắm lấy tóc Trương Thuận Minh, túm ngược ra sau.
"Thằng kia! Mày nên biết rằng tao là thân tín của chủ tịch".
"Nhân viên cũ chúng tao, chắc mày cũng biết chủ tịch chiếu cố như nào đúng không".
"Mày nghĩ rằng mày có thể đuổi tao ra khỏi công ty bằng cách sử dụng cái cái rẻ rách này à?"
"Bộ trưởng, không phải tôi, tôi không làm".
Trương Thuận Minh rõ ràng là rất yếu.
Cùng lúc đó, đôi mắt nhìn Hồ Đức Quang tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Anh ấy hiện đang kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí nói được vài từ đã là rất khó khăn rồi.
"Bộ trưởng, tôi đã thế này rồi, anh tha cho tôi được không?"
Hồ Đức Quang trực tiếp đè đầu Trương Thuận Minh xuống giường bệnh.
"Tao nhổ vào!"
"Mày nghĩ tao là đồ ngu à?"
"Đã quá muộn để giả bộ đáng thương trước mặt ông đây rồi!"
"Tao nói cho mày biết, bệnh viện này thuộc tập đoàn Lăng Tiêu".
"Vừa rồi tao đã nói với bác sĩ trưởng rồi".
"Công ty sẽ không trả tiền thuốc cho mày đâu".
"Lát nữa, nhân viên sẽ đuổi mày ra khỏi đây ngay thôi".
"Nếu mày thức thời thì đi ngay đi, đỡ mất mặt".
Vợ của Trương Thuận Minh dù sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay.
Cô ấy nói với Hồ Đức Quang: "Tại sao ông lại đuổi chồng tôi đi?"
"Chồng tôi đã thế này rồi, sao còn đối xử với anh ấy như vậy?"
"Ông còn là người không?"
"Ngay cả khi tập đoàn Lăng Tiêu không thanh toán chi phí y tế, chúng tôi không thể tự trả tiền để điều trị ở đây sao?"
Hồ Đức Quang hơi ưỡn cái bụng to lớn của mình ra.
Ông ta rung toàn thân mập mạp của bản thân, mặt tràn giễu cợt nói: "Tại sao à? Vì tao là thân tín của chủ tịch đấy".
"Đừng nói là nhân viên quèn như mày, cho dù giám đốc có ở đây, thì cũng phải nể mặt tao vài phần đấy".
Nghe vậy, Hứa Mộc Tình chậm rãi mở cửa ra.
Sau đó cô vô cảm đứng ở cửa lạnh lùng nói.
"Xin hỏi, giám đốc cần phải nể mặt với ông như thế nào?"
Vào lúc nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình, Hồ Đức Quang choáng váng.
Ông ta nhanh chóng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta vội vàng kính cẩn chào hỏi.
"Chào giám đốc! Ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?"
Hồ Đức Quang không bao giờ ngờ rằng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu lại xuất hiện ở đây vì một tên nhân viên quèn bị thương.
Hứa Mộc Tình vô cảm đứng trước mặt Hồ Đức Quang, lạnh lùng nói.
"Hồ Đức Quang, ông là nhân viên cũ của tập đoàn Lăng Tiêu không sai".
"Nhưng trước tiên hãy rõ cho, tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi trên dưới đoàn kết một lòng, không có cái gì gọi là thân tín cả".
"Trên chủ nhiệm, dưới thực tập bình thường vừa mới vào".
"Mọi người đều có cùng một thân phận, không ai có đặc quyền".
Hứa Mộc Tình nhìn Hồ Đức Quang với ánh mắt như thiêu đốt.
Hồ Đức Quang cúi đầu xuống, không dám nhìn Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này nhìn rất có quyền lực.
Cả cơ thể toát ra khí chất mà một người phụ nữ mạnh mẽ cần phải có.
"Công ty chúng ta có tiêu chuẩn riêng để sa thải một nhân viên".
"Nói cho tôi biết, ba tiêu chí chính là gì?"
Hồ Đức Quang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thứ nhất là nhân viên không có khái niệm về thời gian, đến muộn không có lý do".
"Thứ hai, không trung thực, thường nói dối vì nhiều lý do khác nhau".
"Cái thứ ba, ai, cái thứ ba là cái gì?"
Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói: "Điểm thứ ba là bắt nạt người khác và sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân như bây giờ".
"Không phải ông định đuổi việc Trương Thuận Minh thông qua thẩm quyền của riêng ông".
"Đưa cháu trai của ông, người thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học và đã bị bốn công ty liên tiếp đưa vào danh sách đen, đến tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta sao?"
Hồ Đức Quang sửng sốt, vội xua tay giải thích.
"Giám đốc, không có, không có, tôi thật sự không có".
"Cháu trai của tôi vào thông qua đánh giá chính thức của tập đoàn chúng ta".
"Phiếu đánh giá mà ông gửi, tôi đã yêu cầu bộ phận liên quan tiến hành kiểm tra. Kết quả giám định rõ ràng là không đủ tiêu chuẩn".
"Cho đến nay, điểm của cháu trai bạn là kém nhất trong số tất cả những người đã tham gia cuộc phỏng vấn của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Đã là một nhân viên cũ của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Lẽ nào ông không biết rằng tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không bao giờ tuyển dụng những người có phẩm hạnh kém sao?"
Lúc này Hứa Mộc Tình quay lại nhìn Trương Thuận Minh đang nằm trên giường bệnh.
Với đôi mắt đẹp, cô hơi dừng lại.
Độc đoán nói: "Trương Thuận Minh này mặc dù khả năng kinh doanh của anh ấy cũng không phải là đặc biệt xuất sắc".
"Tuy nhiên, anh ấy đã làm việc rất siêng năng".
"Nhân viên như anh ấy không xuất sắc, nhưng anh ấy là một nhân viên có năng lực".
"Hiện tại tôi bảo kê cho anh ấy, xem ai dám động vào!"
Hồ Đức Quang cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hứa Mộc Tình không thèm liếc mắt, lạnh lùng nói: "Ông đi ra ngoài ngay, đừng ở đây cản trở bệnh nhân nghỉ ngơi".
"Ngoài ra, trước khi mặt trời lặn hôm nay, hãy nộp cho tôi một lá thư kiểm điểm dài 3.000 từ!"
"Không được để cấp dưới viết hộ".
"Nếu tôi phát hiện ra, ngày mai ông và người đó không cần tới làm việc nữa!"
Chương 813: Nguy hiểm giáng xuống
"Vâng vâng!"
Hồ Đức Quang ngay lập tức cúi đầu khom lưng, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Ông ta nhanh chóng bước lên chiếc xe địa hình Volkswagen của mình.
Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, Hồ Đức Quang đã liên tục đập vào vô lăng nhiều lần.
Vừa đập, ông ta vừa gầm lên: "Chó cái, chó cái, chó cái!"
"Hứa Mộc Tình, con khốn, mày chờ đấy!"
"Hôm nay mày to mồm trước mặt ông đây, chờ ông đây có cơ hội sẽ chơi mày đến chết thì thôi!"
Lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng Hồ Đức Quang.
"Nếu ông muốn chơi, tôi có thể cho ông cơ hội này".
Hồ Đức Quang đột ngột quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười hiện ra trước mặt ông ta.
Đó không ai khác mà chính là Hứa Thiên Tứ.
Hồ Đức Quang sửng sốt, chỉ vào Hứa Thiên Tứ, chửi rủa.
"Mày là ai, dám lên xe của tao!"
Hứa Thiên Tứ, người bị mắng, không hề tức giận mà còn cười rất vui vẻ.
"Không tồi, phôi thai này khá tốt đấy".
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên lấy từ trong túi ra một quả to bằng nắm tay.
Loại quả này có bề ngoài gần giống quả óc chó.
Nhưng vào lúc này, dưới ánh mắt kinh hãi của Hồ Đức Quang.
Quả giống quả óc chó này có một cái miệng, sau đó từ từ mở ra.
Sau đó, một con mắt xuất hiện bên trong!
"A! Quái vật!"
Hồ Đức Quang xoay người, định đẩy cửa xe chạy đi.
Kết quả là Hứa Thiên Tứ đã ném trái cây ra.
Khi trái cây lộn nhào trên không trung, đột nhiên mọc ra mấy cái xúc tu rất mảnh, nhanh chóng xuyên qua sau đầu của Hồ Đức Quang.
Sau đó, đã hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể của Hồ Đức Quang!
"A!"
"A!!"
"Cứu!!"
Hồ Đức Quang trong xe liên tục la hét.
Khi tiếng hét yếu dần, trong khoảng vài phút.
Hồ Đức Quang từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc này, một nụ cười nham hiểm giống như của Hứa Thiên Tứ hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Hứa Thiên Tứ cười nhìn Hồ Đức Quang, hỏi: "Ông thấy thế nào?"
Hồ Đức Quang nhìn xuống bàn tay của mình.
Có một nụ cười điên cuồng trên khuôn mặt của ông ta.
"Hahahaha. Tốt, không thể tốt hơn!"
Hồ Đức Quang cảm thấy toàn thân mình lúc này tràn đầy sức mạnh!
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Còn nhớ ông vừa nói cái gì?"
"Hứa Mộc Tình có một bữa tiệc tối nay".
"Tiệc tan tầm chín giờ, tôi cho ông địa chỉ".
"Về việc ông có thể nắm bắt cơ hội này hay không, là tùy thuộc vào ông".
Hồ Đức Quang cố nặn ra một nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt đầy thịt của ông ta.
"Hì hì, Hứa Mộc Tình, con khốn này, tao nhất định sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của tao!"
Khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.
Trần Quả lái xe đến sảnh của một khách sạn năm sao.
Chỉ là có rất nhiều phóng viên đã đợi ở đây từ rất lâu.
Trước khi mở cửa, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình, người đang đợi lấy biển số xe.
"Chị ơi! Bọn phóng viên này phiền quá".
"Em sẽ xuống đuổi tất cả họ đi nhé".
Hứa Mộc Tình cười lắc đầu nói: "Không sao".
"Nếu chị thậm chí không thể đối phó được với họ, thì làm sao chị có thể hiện thực hóa kế hoạch trong đầu?"
"Những doanh nhân thành công đó phải đối mặt với mấy các loại rắc rối này mỗi ngày".
"So với bọn họ, chị đã rất hạnh phúc rồi".
Người ngoài cuộc không thể hiểu được lời nói của Hứa Mộc Tình.
Chỉ những người xung quanh Hứa Mộc Tình mới thực sự cảm nhận được thông tin và sức mạnh ẩn chứa trong câu nói này.
Bởi vì mọi người đều biết rằng phía sau Hứa Mộc Tình và toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu, có một sự ủng hộ rất mạnh mẽ của một người đàn ông.
Cho đến nay, không ai biết danh tính thực sự của Lý Hùng là gì?
Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí rằng trên đời này không có chuyện gì mà Lý Hùng không giải quyết được.
Không có ai mà Lý Hùng không xử được.
Tất cả những người có thể trở thành mối đe dọa cho Hứa Mộc Tình.
Chỉ cần vừa xuất hiện, bọn họ sẽ bị Lý Hùng xử lý.
Cho dù ở đâu, Hứa Mộc Tình vẫn an toàn.
Cô có thể hiện thực hóa ý tưởng của mình mà không cần đắn đo.
Nói xong, Hứa Mộc Tình đẩy cửa xe bước xuống.
Lập tức, các phóng viên đã chờ đợi từ lâu liền nhao nhao chụp ảnh.
Đèn flash nhấp nháy liên tục, cảm giác nó gây ra cho thị giác sẽ khiến nhiều người cảm thấy khó chịu.
Nhưng Hứa Mộc Tình đã quen với điều đó.
Để có thể xứng với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình đã không ngừng thay đổi bản thân.
Cũng trở nên trưởng thành và tinh tế hơn.
Đúng lúc này, ở một chiếc xe màu đen cách đó không xa.
Hồ Đức Quang ghé vào cửa kính ô tô.
Từ xa sáng mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Có một nụ cười nham hiểm, xảo quyệt, xấu xa trên khuôn mặt ông ta.
Ông ta nhìn Hứa Mộc Tình bị bao vây bởi một nhóm người đang tiến vào khách sạn.
Hồ Đức Quang đẩy cửa xe và đi vòng qua bên kia khách sạn.
Lúc này, ông ta đang đứng ở bức tường ngoài của toàn bộ tòa nhà khách sạn.
Ông ta nhìn lên.
Toàn bộ tòa nhà có ba mươi tầng.
Bữa tiệc tối nay ở tầng mười bảy.
Hồ Đức Quang le lưỡi, sau đó duỗi tay ra.
Sau đó, trên người ông ta xuất hiện một sức mạnh đặc biệt.
Hóa ra ông ta là một con tắc kè.
Chỉ cần sử dụng tay và chân của mình, ông ta đã leo được lên bức tường thẳng đứng bên ngoài tòa nhà.
Hồ Đức Quang leo lên một cách dễ dàng.
Vừa leo vừa cười.
"Haha! Không ngờ tao cũng có thể có một sức mạnh kỳ dị như vậy".
"Thật là tuyệt, với thực lực này, sau này làm chuyện gì mà chẳng xong?"
"Hứa Mộc Tình, mày chờ đấy, tao tới đây".
Hồ Đức Quang leo lên một cách phấn khích.
Khi ông ta hưng phấn leo lên cửa sổ tầng mười bảy, định chui đầu vào.
Đột nhiên, nhìn thấy một khuôn mặt dúm dó.
Sau đó, người phụ nữ trong cửa sổ hét lên một tiếng.
Đây là một dì dọn vệ sinh đang lau dọn.
Dì dọn vệ sinh bàng hoàng, đồng thời vớ lấy cây chổi vừa lau nhà vệ sinh, đâm tán loạn vào Hồ Đức Quang.
Dì dọn vệ sinh vô cùng sợ hãi nên đâm rất mạnh.
Hơn nữa, mùi của cây chổi trên tay bà ấy thực sự rất khó chịu.
Sau một loạt những cú đâm, Hồ Đức Quang không thể bám trên tường được nữa, lập tức ngã về phía sau!
Sau đó, ông ta rơi nặng nề xuống thảm hoa từ tầng mười bảy.
Ngay khi vừa rơi xuống bồn hoa, Hồ Đức Quang đã bật dậy.
Ông ta nhìn mình còn nguyên vẹn với vẻ phấn khích.
Ông ta nắm chặt hai tay nhìn lên bệ cửa sổ tầng mười bảy cười quái dị.
"Hahahaha. Thật tuyệt, cảm giác này thực sự rất tuyệt".
Chương 814: Chẳng qua mày chỉ là một quân cờ mà thôi
Âm thanh vừa dừng lại, Hồ Đức Quang nhanh chóng xông đến chân tường, trèo lên trên.
Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước.
Ông ta leo lên đến tầng mười bảy giống như một con hổ đang rình mồi, lao nhanh vào bệ của sổ.
Bà lao công bên trong bị dọa run lên vì sợ hãi.
Cả người ngồi thụp xuống đất.
Run rẩy nhìn Hồ Đức Quang.
“Ông, ông, ông, ông, ông là ai, ông muốn làm gì?”
Hồ Đức Quang nhìn bà lao công ngồi trên nền nhà.
Ông ta không hứng thú với phụ nữ già.
Ông ta nhếch mép lạnh lùng nói: “Này bà già, xem ra hôm nay bà cũng may mắn đấy”.
“Bây giờ tâm trạng ông đây đang vui, không muốn ra tay với bà”.
“Thế nhưng, tôi nghĩ bà nên giữ mồm giữ miệng một chút”.
“Nếu bà dám nói một câu thôi, lát nữa tôi sẽ ném bà từ tầng mười bảy này xuống đấy”.
Vừa nói Hồ Đức Quang vừa đi nhanh về phía trước.
Trước khi ông ta đến đây đã sớm biết trước nội dung buổi tiệc tối nay của tập đoàn Lăng Tiêu.
Vì vậy, ông ta cũng biết bây giờ Hứa Mộc Tình đang ở đâu.
Ông ta đi nhanh về phía về cửa căn phòng bên cạnh đại sảnh.
Căn phòng này là ban tổ chức chuẩn bị riêng để Hứa Mộc Tình nghỉ ngơi.
Bởi vì buổi tiệc tối nay sẽ kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Hứa Mộc Tình là khách mời quan trọng nhưng không cần lúc nào cũng phải có mặt.
Hồ Đức Quang đưa tay lên gõ cửa.
“Cộc cộc cộc”.
Thế nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Hồ Đức Quang tiếp tục gõ cửa.
“Cộc cộc cộc”.
Vẫn không có động tĩnh, Hồ Đức Quang tức giận.
Ông ta lùi lại hai bước, giơ chân định đạp mạnh cánh cửa trước mắt.
Thế nhưng lúc chân ông ta sắp chạm đến cánh cửa.
Cánh cửa đột ngột mở ra.
Chân Hồ Đức Quang đạp vào không khí, khiến cho cả người ông ta mất cân bằng bổ nhàovào trong phòng.
Hồ Đứa Quang nhảy cẫng lên, hô to: “Ha ha ha, Hứa Mộc Tình tôi đến rồi!”
“Bụp!”
Đột nhiên có âm thanh ở đâu vang đến.
Cả người Hồ Đức Quang giống như một qua bóng da.
Bị đá bay ra khỏi phòng, đập mạnh vào bức tường bên ngoài cửa.
Ngay sau đó, Lý Hùng cất bước, bước từng bước từ trong phòng đi ra.
Lý Hùng đứng nhìn Hồ Đức Quang, ánh mắt anh lạnh lùng.
Lúc này, ở trước mặt Lý Hùng, Hồ Đức Quang liền cảm thấy bản thân đang đứng trước đỉnh núi cao chót vót.
Khí tức dồn dập khiến ông ta không thể nói nên lời.
Hồ Đức Quang giãy dụa nhảy dựng lên.
Ông ta nhe nanh với Lý Hùng, hai tay hơi run lên.
Lúc đó, móng tay ông ta đột nhiên dài ra nhanh chóng, sắc bén giống như lưỡi dao.
Hồ Đức Quang dùng móng tay mình vung lên loạn xạ.
Lúc đó, bức tường bên cạnh bị ông ta dùng móng tay cào lên những vết lộn xộn.
“Ha ha ha, sợ rồi chứ, đây chính là sức mạnh của ông đây”.
“Bây giờ ông đây đã không còn là người bình thường nữa đâu”.
“Bây giờ tao muốn giết mày dễ dàng như dí chết một con kiến...”
Hồ Đức Quang chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì Lý Hùng nhanh chóng đưa tay ra bóp chặt cổ họng ông ta.
Đồng thời nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.
Lúc này, Lý Hùng bình thản nói một câu.
“Nếu có đầu thai”.
“Kiếp sau nhất định phải có não nhé”.
Nói xong, năm ngón tay Lý Hùng bóp nhẹ.
Chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc”!
Khi nãy Hồ Đức Quang còn đang láo xược ngạo man, thế mà bây giờ lại bị Lý Hùng bẻ gãy cổ!
Cảnh tượng lúc này.
Hứa Thiên Tứ đang đứng quan sát camera cũng không khỏi thốt lên bàng hoàng.
Anh ta đưa hai tay che miệng mình.
Mặc dù chỉ là kinh ngạc
Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta có chút phấn khích.
“Trời ơi, Lý Hùng này ra tay còn ác độc hơn ngày trước”.
“Khá lắm, cậu đây chính là đang đợi cảnh tượng này”.
Khi Hứa Thiên Tứ nói những lời này, nét mặt anh ta lộ rõ sự nham hiểm xảo quyệt.
Cùng lúc đó, Lý Hùng phát hiện phía bên kia của hành lang truyền đến bước chân cực kỳ gấp gáp.
Chỉ nhìn tháy một đám phóng viên lao ra từ trong góc.
Lúc này, Lý Hùng vẫn đang bóp chặt cổ Hồ Đức Quang.
Khi phóng viên nhìn thấy cảnh tượng này, đảm bảo ngày mai sẽ lên trang nhất của các báo.
Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất phấn khích.
Anh ta nắm chặt tay.
Dường như anh ta đang xem một vở kịch vô cùng đặc sắc.
Anh ta đã không thể đợi được nữa muốn biết Lý Hùng sẽ có phản ứng như thế nào?
Ngay sau đó, khi đối diện với đám phóng viên, anh sẽ giải thích ra sao?
Thế nhưng, điều khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy kỳ lạ, anh ta phát hiện đám phóng viên lao đến từ bên kia hành lang.
Dường như không nhìn thấy Lý Hùng, bọn họ chạy qua người Lý Hùng.
Có mấy phóng viên nhòm vào bên trong phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình.
Phát hiện không có ai bên trong phòng.
“Kỳ lạ, không phải đây là phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình à, sao lại không có một bóng người?”
“Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào gọi điện thoại báo thằng chồng ở rể của Hứa Mộc Tình ở đây?”
“Mẹ kiếp! Chạy đi chạy lại lâu như thế kết cục chả thu thập được cái quái gì”.
Trong khi đám phóng viên nhìn bên nọ bên kia, Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất tức giận.
Anh ta chỉ vào vị trí của Lý Hùng đang đứng trên màn hình hét ầm lên.
“Mấy người là lũ mắt mù ngu ngốc à?”
“Lý Hùng không phải đứng ngay cạnh mấy người đó hả, vì sao lại không nhìn thấy cơ chứ?”
Nhưng bất kể Hứa Thiên Tứ có hét thế nào đi chăng nữa, đám phòng viên này vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của Lý Hùng!
Dường như họ coi Lý Hùng như không khí vậy!
Sau đó, đám phòng viên người nào người nấy nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đợi bọn họ đi khuất, Lý Hùng vứt Hồ Đức Quang xuống đất.
Lúc này, Lý Hùng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía camera, lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Khốn kiếp!”
Hứa Thiên Tứ không biết rốt cuộc Lý Hùng đã làm gì?
Thế nhưng âm mưu mà bản thân anh ta hao tâm tổn trí bày ra không đạt được mục đích như mong muốn, khiến cho anh ta vô cùng thất vọng và tức giận
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Hùng ở trên màn hình, hét toáng lên.
“Lý Hùng, mày cứ đợi đấy, chưa xong đâu”.
“Tiếp theo ông đây sẽ dồn thời gian sức lực chơi với mày đến cùng”.
“Tao nhất định sẽ chơi mày cho đến chết!”
Rõ ràng Hứa Thiên Tứ không có cách nào truyền giọng nói của mình qua màn hình cho Lý Hùng nghe thấy.
Lý Hùng càng không thể nhìn thấy Hứa Thiên Tứ qua camera.
Thế nhưng sau khi Hứa Thiên Tứ nói ra mấy lời này, Lý Hùng lại nhìn về phía camera chầm chậm nói.
Anh nói rất nhanh.
Hứa Thiên Tứ có thể thông qua màn hình giám sát nhìn rõ miệng Lý Hùng đang nói.
Lúc này Lý Hùng nói một câu.
“Hứa Thiên Tứ, người chơi trò chơi này, không phải mày”.
“Người đi nước cờ này, càng không phải là mày”.
“Chẳng qua mày chỉ là một quân cờ, một con tốt thí mạng mà thôi”.
Nói xong, ngón tay Lý Hùng búng nhẹ một cái.
Đột nhiên, màn hình camera giám sát nhiễu sóng.
Chương 815: Không được ăn linh linh
"Lý Hùng, Lý Hùng! Á aaaaa!"
Trong phòng theo dõi, Hứa Thiên Tứ gầm lên giận dữ.
Anh ta hét lên với người bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mau đi nhặt xác Hồ Đức Quang về đây cho tôi".
"Cái gã vô dụng như ông ta chết thì thôi".
"Nhưng quả của tôi không thể để đấy lãng phí được".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Thiên Tứ cho đàn em ra mở cửa, lúc đó anh ta sợ chết khiếp.
Người đứng ngoài cửa là Lý Hùng.
Mà lúc này trên tay anh đang cầm loại quả Hứa Thiên Tứ dùng để điều khiển Hồ Đức Quang.
"Anh nói là cái thứ này đấy hả?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nhìn thấy Lý Hùng cầm quả đó trong tay, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
Nhìn như anh ta muốn cười mà phải cố nhịn vậy.
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ run lên.
Một lúc sau, anh ta nói với Lý Hùng: "Đúng đấy, thứ tao tìm chính là nó".
"Nhưng Lý Hùng à, không ngờ mày tìm được tao nhanh đến thế".
"Cái thứ trong tay mày là đồ ngon đấy".
"Mày có muốn cắn thử miếng không?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nói thế, trên mặt anh ta tỏ vẻ khiêu khích.
Lý Hùng nhìn quả giống hạt óc chó trong tay, dửng dưng nói.
"Ngay cả trẻ lên ba cũng biết không được phép ăn linh tinh".
"Anh nghĩ cái trò khích tướng cấp thấp như vậy có hiệu quả à?"
Hứa Thiên Tứ chỉ cười không nói, miệng anh ta bắt đầu lẩm bẩm thần chú mà Lú Hùng không nghe được.
Đột nhiên quả trong tay Lý Hùng mọc ra cái xúc tua dài.
Cái xúc tua dài nhanh chóng bện lại, định đâm vào mặt Lý Hùng.
Trong chớp mắt, những xúc tua ấy đã ôm trọn lấy mặt anh.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cười vui sướng nói: "Ha ha ha, mày là đồ ngu".
"Cậu đây đâu có ngu".
"Vừa nãy tao nói với mày thế vì muốn mày phân tâm thôi".
"Sau đó để bảo bối của tao ký sinh trên người mày".
"Lý Hùng ơi Lý Hùng, mày chết chắc rồi".
Nhưng hạt óc chó trong tay Lý Hùng cũng không lập tức ký sinh vào người anh như Hứa Thiên Tứ nghĩ.
Mà nó vẫn cứng đờ ở đó.
Xúc tua mảnh như sợi tóc của nó cũng không đâm vào da Lý Hùng.
Chỉ có thể bám bên ngoài.
"Sao lại thế?"
Hứa Thiên Tứ ngạc nhiên nhìn Lý Hùng chằm chằm.
Như cách của anh ta thì quả này phải ký sinh vào Lý Hùng rồi chứ.
Sao nó vẫn đứng im bất động như thế.
Lúc này, Lý Hùng dùng lực bóp quả trong bàn tay.
"Rắc rắc rắc!"
Bề ngoài của nó bắt đầu bị nứt.
Ngay sau đó, nó phát ra tiếng kêu inh tai nhức óc
Tiếng kêu này có thể khiến thủy tinh bên cạnh vỡ vụn.
Hứa Thiên Tứ trợn to mắt.
Anh ta không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bởi vì cấu tạo của loại quả mà Lý Hùng đang cầm rất đặc biệt.
Tuy là nhìn bề ngoài của nó giống hạt óc chó.
Nhưng lớp vỏ của nó không thể đập vỡ.
Đừng nói đến ngón tay của người, cho dù là dùng kim cương cắt thì nó cũng chẳng chút xây xước.
Thế mà loại quả còn cứng rắn hơn cả kim cương trong mắt Hứa Thiên Tứ.
Lại bị Lý Hùng nghiền thành mảnh nhỏ.
Lý Hùng còn nói một câu khiến Hứa Thiên Tứ sợ hãi: "Quả Nakun".
"Hứa Thiên Tứ, tôi còn tưởng anh gặp may nên mới được như ngày hôm nay".
"Không ngờ anh lại bán rẻ linh hồn cho thứ dơ bẩn này".
Ánh mắt và vẻ mặt Hứa Thiên Tứ tràn đầy bất ngờ, nhìn Lý Hùng chằm chằm.
Lúc này trông anh ta rất sợ hãi.
Cảm giác giống như anh ta đã bị thương khắp người đứng trước mặt Lý Hùng.
Tất cả những gì anh ta có đã bị Lý Hùng biết.
Loại quả trong tay Lý Hùng đúng là quả Nakun, nhưng nguồn gốc của nó không ở thế giới này.
Giống như Lý Hùng nói, cây có thể kết thành quả này không giống bất kì một loại cây nào trên thế giới này cả.
Nó là thứ xấu xa dơ bẩn.
Nó không hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Mà nó hấp thụ những thứ khí bẩn xấu xa nhất trên thế giới này.
Nhưng Hứa Thiên Tứ không hiểu sao Lý Hùng lại biết chuyện này.
Anh ta nghĩ trên đời này không có mấy người biết đến cây này.
Cho dù có người biết thì chắc chắn cũng không phải thằng con ở rể vô dụng như Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ giơ tay chỉ vào Lý Hùng hỏi" "Sao mày lại biết chuyện này?"
"Lý Hùng, mau trả lời tao đi".
Nghe Hứa Thiên Tứ hỏi, Lý Hùng thờ ơ nói: "Tôi không cần nói cho anh biết".
"Tôi còn đang định nể tình cũ mà tha cho anh một mạng".
"Nhưng giờ thì..."
Hứa Thiên Tứ hét lên với Lý Hùng: "Giờ thì sao?"
"Lý Hùng, thằng chó, mày nghĩ mày giết được tao chắc?"
"Tao nói cho mày biết trên đời này không ai đánh được tao?"
"Chỉ cần cho tao một chút thời gian nữa thôi là tao có thể làm vua, nắm gọn th
Bình luận facebook