• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ

  • Chương 806-810

Chương 806: Thay đổi lớn

Sau nhiều lần lặp lại, Trương Ái Quốc cuối cùng đã lĩnh ngộ ra một kỹ năng hoàn toàn mới.

Tất cả những gì ông ấy cần làm là thở ra một hơi như thở dài.

Hơi thở lúc này sẽ rất nóng.

Nó giống như khí nóng thổi ra từ lò hơi!

Phải mất vài phút để châm một viên than.

Điều này thật tuyệt, Trương Ái Quốc chỉ cần thở hai hơi là được!

Cùng lúc đó, Liễu Ngọc Phân trở về biệt thự với một rổ rau.

Mặc dù bây giờ Liễu Ngọc Phân đã có cấp bậc đầu bếp rất cao.

Nhưng bà ấy không ở lại thủ đô để tiếp tục kinh doanh nhà hàng.

Đối với bà ấy, người nhà mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa Liễu Ngọc Phân đã quen với việc làm nội trợ.

Nhất là sau khi trở về biệt thự ở Ninh Châu, có rất nhiều việc đang chờ bà ấy ở nhà.

Bởi vì không thuê người giúp việc, Liễu Ngọc Phân hầu như ngày nào cũng bận rộn, luôn chân luôn tay.

Mấy biệt thự lớn như biệt thự mà cả nhà Liễu Ngọc Phân ở, nhiều người thuê hai người giúp việc cũng không có cách nào để dọn dẹp toàn bộ biệt thự chỉ trong một ngày.

Nhưng Liễu Ngọc Phân lại có khả năng này.

Bởi vì bà ấy lên kế hoạch cho từng việc.

Mà động tác của bà ấy trước giờ đều rất dứt khoát.

Liễu Ngọc Phân rửa sạch tất cả các loại rau.

Buổi trưa hôm nay, bà ấy dự định sẽ nấu một số món nhắm mà cả Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đều thích ăn.

Liễu Ngọc Phân theo thói quen gọt bỏ vỏ của khoai tây, sau đó cắt nhỏ chúng ra.

"Cạch".

"Cạch".

"Cạch".

"Cạch".

"Cạch cạch cạch…"

Đối với Liễu Ngọc Phân, cắt khoai tây bằng dao làm bếp từ sớm đã trở thành thói quen hàng ngày.

Nhưng khi Liễu Ngọc Phân phản ứng kịp, bà ấy phát hiện ra rằng tất cả sáu củ khoai tây trên thớt đều đã được cắt thành từng miếng nhỏ!

Liễu Ngọc Phân kinh hãi nhìn kiệt tác của mình.

Bà ấy chớp mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Bởi vì những củ khoai tây này hôm nay đã được cắt chỉ trong vài giây! ?

Liễu Ngọc Phân cau mày.

Bà ấy nhất thời không phản ứng kịp.

Một lúc sau, Liễu Ngọc Phân bất an nói: "Kỳ quái, chả nhẽ mình bị phân tâm rồi sao?"

"Hừ, chắc mình bị phân tâm rồi, nếu không, làm sao có thể cắt những củ khoai tây này nhanh như vậy?"

Liễu Ngọc Phân thu dọn và bắt đầu cắt cần tây.

Kết quả là ‘cạch cạch cạch’ vài cái đã cắt xong cần tây!

Lần này, Liễu Ngọc Phân không bị phân tâm!

Sau khi bị choáng một hoặc hai phút.

Liễu Ngọc Phân hành động!

Không đến năm phút đồng hồ, Liễu Ngọc Phân đã làm xong tất cả các món ăn cần chuẩn bị vào buổi trưa hôm nay.

Đồng thời, nhân tiện bà ấy cũng làm sạch bồn rửa mặt.

Sàn nhà bếp cũng được lau sạch sẽ.

Liễu Ngọc Phân nhìn sàn bếp sáng bóng mà không nhịn được cười!

Ngay khi Liễu Ngọc Phân đang bật ra tiếng cười vô cùng sảng khoái.

Đầu tên trộm Hứa Hạo Nhiên đã ló ra sau cánh cửa.

"Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng cười nghe rợn người từ trong bếp ở một khoảng cách xa.

Vào lúc này, Liễu Ngọc Phân đột nhiên quay đầu lại.

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.

Cùng lúc đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhận ra Liễu Ngọc Phân đang đứng ở đầu bếp bên kia.

Gần như trong nháy mắt, đã vọt tới trước mặt cậu ta.

"Má ơi!"

Hứa Hạo Nhiên sợ hãi xoay người bỏ chạy.

Kết quả là bị người đằng sau túm lấy cổ áo.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ.

"Con ngày hôm qua lại chạy tới ga xe lửa ông ổng hát đúng không".

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi".

"Cho dù không muốn làm việc ở nhà, thì vẫn phải tìm một công việc tử tế!"

Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy tiếng nói của mẹ mình bên tai.

Có tốc độ rất nhanh, nghe như có ai đó đã nhấn tua nhanh trên cuộn băng vậy!

Liễu Ngọc Phân nói rất nhanh!

Nghe xong, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đưa tay bịt tai và hét lên một tiếng.

"Mẹ, đừng nói nữa mà!"

Với tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên.

Cửa sổ phòng khách đối diện đột nhiên nứt toác ra!

"Rắc!"

Sau đó, cửa sổ kính lớn trong phòng khách của biệt thự vỡ tung ngay lập tức.

Chiếc kính cường lực trị giá hàng chục nghìn tệ đã vỡ tan tành!

Lúc này, hai mẹ con Liễu Ngọc Phân và Hứa Hạo Nhiên đều thẫn thờ nhìn mọi thứ trước mặt.

Hai mẹ con nhìn nhau.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên vừa nói, Liễu Ngọc Phân lập tức vươn tay che miệng cậu ta lại.

"Đừng nói gì".

"Vừa rồi con rú lên, kính trong nhà chúng ta đã vỡ nát!"

Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt và nói nhỏ với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ, vậy con sẽ nói nhỏ chút".

"Nhưng mà, tốc độ nói lúc nãy của mẹ nhanh thật đấy".

Liễu Ngọc Phân gật đầu: "Ừ".

Hai mẹ con cùng nhau đứng trước cửa phòng ăn.

Nói chuyện nhỏ nhẹ, lén lút, lén lút.

Không lâu sau, có tiếng bước chân trên lầu.

Hứa Hiếu Dương đã mặc một bộ vest chỉnh tề, chậm rãi bước xuống.

Nhìn thấy hai mẹ con lén lút như mấy tên trộm, Hứa Hiếu Dương liền cười nói: "Hai người làm sao vậy?"

Liễu Ngọc Phân kéo Hứa Hạo Nhiên lại thì thầm với cậu ta: "Đừng nói với bố của con về chuyện này".

Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm".

"Con sẽ không nói bất cứ điều gì cho đến khi con hiểu được tình hình".

"Nhưng, có nói cho anh rể biết không?"

Trong khi Liễu Ngọc Phân đang do dự, một cánh cửa khác của nhà bếp đột nhiên được mở ra.

Sau đó là giọng nói của Lý Hùng: "Em muốn nói gì với anh?"

Hai mẹ con bị sốc!

Bếp của họ thông với vườn nên có hai cửa ra vào.

Lúc này, Lý Hùng mỉm cười đứng ở cửa.

Anh nhìn vẻ mặt có tật giật mình của mẹ vợ và em vợ mà không nhịn được cười.

Trên thực tế, toàn bộ Ninh Châu đang trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

Những thay đổi này, Lý Hùng đều có thể thấy được.

Lý Hùng trước tiên là đưa Hứa Hiếu Dương đi khỏi, chủ tịch Hứa Hiếu Dương bây giờ rất bận.

Khi bố vợ đi khỏi, Lý Hùng gọi mẹ vợ và em vợ đến phòng ăn.

Ba người ngồi xuống quanh bàn ăn.

Hứa Hạo Nhiên không nhịn được, vội hỏi Lý Hùng.

"Anh rể, cái kính cường lực em vừa hét lên đã vỡ tan tành rồi. Anh nói xem này là sao vậy?"

"Ngoài ra, tốc độ mà mẹ nói vừa rồi còn nhanh hơn cả đoạn băng được tua nữa".

Trên thực tế, Lý Hùng đã nhìn thấy tất cả những gì Liễu Ngọc Phân làm trong nhà bếp.

Anh cười và giải thích cho hai người thân thiết nhất với anh.

"Đây là sự thay đổi do trận mưa sao băng cách đây một thời gian mang lại cho chúng ta".

Theo giải thích của Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hạo Nhiên mới ý thức được.

Hóa ra là có rất nhiều người xung quanh họ, cũng đã trải qua những thay đổi to lớn giống như họ.
Chương 807: Anh rể, anh biết bay không

Lý Hùng nói: "Loại thay đổi này không phải ai cũng có".

"Nó tùy người".

"Mà những thay đổi của mỗi người là khác nhau".

"Khi mưa sao băng đi vào bầu khí quyển, nó đã mang đến một sự thay đổi từ trường cực kỳ mạnh mẽ cho trái đất".

"Đồng thời, khi mưa sao băng đi vào bầu khí quyển và bốc cháy, vật chất đặc biệt trên thiên thạch đã phân tán khắp nơi cùng với sự di chuyển của luồng không khí".

"Tiếp theo, không chỉ là Ninh Châu chúng ta".

"Tất cả các vùng trên đất nước hoặc thậm chí tất cả các nơi trên thế giới, đều sẽ thay đổi".

"Có tốt có xấu, không có quy tắc thống nhất nào cả".

"Nhưng có một điều chắc chắn là về sau Ninh Châu chắc chắn sẽ bước vào một hoàn cảnh khá hỗn loạn".

Đột nhiên hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, hỏi Lý Hùng.

"Anh rể, sự thay đổi của mẹ và em hiện giờ có nghĩa là hai mẹ con em đều có siêu năng lực?"

Lý Hùng khẽ gật đầu: "Có thể giải thích như vậy".

"Ồ hay vãi!"

Hứa Hạo Nhiên hào hứng hỏi Lý Hùng: "Anh rể, trận mưa sao băng này mang đến cho anh sự thay đổi gì vậy?"

"Anh có thể bay như siêu nhân không?"

Lý Hùng cười nhạt nói: "Trận mưa sao băng này cũng không làm anh thay đổi nhiều lắm".

"Không phải chứ, anh rể, thật đáng tiếc".

Lý Hùng lúc này mới đứng lên.

Anh lấy một quả táo trên bàn cà phê và đặt nó trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Liễu Ngọc Phân.

"Thực ra, những gì hai người đang trải qua bây giờ, anh đã trải qua nhiều năm trước rồi".

Ngay khi Lý Hùng nói ra câu này.

Đôi mắt của Hứa Hạo Nhiên và Liễu Ngọc Phân hoàn toàn mở to.

Bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, khi Lý Hùng nói ra những lời này.

Quả táo đỏ tươi đó đã phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Cuối cùng, quả táo đã khô héo hoàn toàn, độ ẩm trên bề mặt thậm chí đã khô lại!

Hứa Hạo Nhiên tò mò đưa tay chạm vào quả táo.

Kết quả là ngay lúc ngón tay cậu ta chạm vào quả táo.

Quả táo vốn đã teo tóp biến thành tro ngay lập tức!

"Đậu má!"

Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức bật dậy.

Mặc dù trước đó Hứa Hạo Nhiên đã nhìn ra khả năng đặc biệt của Lý Hùng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nó lần nữa vẫn khiến cậu ta ngạc nhiên như nhìn thấy ma giữa thanh thiên bạch nhật.

"Anh rể, anh ngầu quá đi!"

"Anh rể, anh rể, tại sao em có cảm giác anh chắc chắn là vẫn còn có siêu năng lực khác?"

Lý Hùng cười thầm, anh chỉ nhẹ gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé đầu đến trước mặt Lý Hùng, cười hỏi: "Anh rể, nói cho em biết đi, siêu năng lực kia của anh là gì?"

"Bí mật".

"Chậc! Không nói thì thôi".

Lúc này, Liễu Ngọc Phân đột nhiên hỏi: "Siêu năng lực có ảnh hưởng đến cơ thể của chúng ta không?"

Lý Hùng gật đầu: "Có".

“Trước khi nắm bắt hết khả năng này, việc lạm dụng quá mức sẽ khiến các chức năng của cơ thể bị lão hóa nhanh chóng”.

"Nói trắng ra, cái gọi là siêu năng lực là do từ trường đặc biệt đã biến đổi cơ thể chúng ta".

"Có rất nhiều nguồn tạo ra siêu năng lực này".

"Nếu sử dụng nó một cách bừa bãi trước khi thực sự hiểu nó".

“Một thanh niên mười lăm tuổi có thể nhanh chóng trở thành một người trung niên năm mốt tuổi trong vòng mười mấy ngày”.

Hứa Hạo Nhiên lập tức cười nói: "Anh rể, nhất định là anh có cách để chúng ta thành thục kỹ năng này đúng không?"

Lý Hùng nhếch miệng cười.

Cùng lúc đó, trong một lò mổ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Cánh cổng sắt đổ nát của lò mổ được một người đẩy ra phát ra âm thanh khiến người ta inh tai.

Sau đó, thấy Hứa Thiên Tứ đang từ từ bước vào cùng với một vài người đàn em.

Những đàn em sau lưng anh ta khác với những người da đen trước đây.

Những người này nhìn qua thì đều là loại không tử tế gì.

Kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung ác.

Năng lượng tiêu cực tỏa ra từ khắp cơ thể.

Nếu họ đi trên đường phố, ai nhìn thấy đều sẽ tránh xa.

Lúc này, một người đang ngồi ở nơi khuất nắng của lò mổ.

Tay tên đàn ông này không ngừng run rẩy.

Bởi vì tay hắn dính đầy máu!

Toàn thân ẩn hiện trong bóng tối, một mùi máu tanh rất nồng tỏa ra khắp người.

Hắn đang lẩm bẩm một mình.

Theo một cách gần như điên rồ, hắn liên tục hỏi: "Tại sao, tại sao, tại sao?"

"Tại sao lại đối xử với tao như vậy, con khốn, tao đã bỏ bao công sức như vậy. Tại sao lại muốn bỏ tao?"

"Con đàn bà khốn kiếp, mày quên mất lúc đó mày đã hứa với tao như thế nào rồi sao?"

"Tao đã cho mày tất cả mọi thứ mà tao có".

"Còn mày, mày đã cho tao cái gì? Hahahaha …"

Tên đàn ông cười điên cuồng.

Hắn đột ngột đứng dậy nhìn đám Hứa Thiên Tứ đang bước vào.

Trong bóng tối, đôi mắt của tên đàn ông sáng rực lên.

Đồng thời, đôi tay nhuốm máu của hắn cũng từ từ nhấc lên.

"Chúng mày đến đây để trả thù cho con khốn đó à?"

"Đến đi! Vì tao đã giết một người rồi, nên giết thêm nữa cũng chả sao đâu".

Dứt lời, tên đàn ông đột nhiên tăng tốc, rảo bước lao về phía Hứa Thiên Tứ với một luồng sát khí mạnh mẽ.

Khi tên đàn ông đang chạy, tay phải của hắn thay đổi một cách kỳ lạ.

Vốn dĩ ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy bộ dạng cụ thể của hắn.

Khi hắn bước ra ánh sáng mặt trời, tay phải của hắn bất ngờ tạo ra những thay đổi tinh vi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đặc biệt, năm ngón tay của hắn đã lờ mờ biến thành ánh kim loại, đồng thời, móng tay của hắn cũng sắc hơn dao.

"Đi chết đi!"

Tên đàn ông tự tin gầm lên một tiếng.

Tuy nhiên, năm ngón tay hắn đâm tới đã bị kẹt giữa không trung.

Không biết từ lúc nào, một thanh niên thấp bé bên cạnh đột nhiên xuất hiện nắm lấy cánh tay phải của hắn.

"Cút!"

Tên đàn ông gầm lên giận dữ.

Đồng thời dùng tay trái đâm vào tên kia.

Người thanh niên nhanh chóng lùi lại.

Dưới cái nhìn của tên đàn ông, biến thành một cái bóng.

Nhưng trong nháy mắt, người thanh niên đã vòng ra phía sau tên đàn ông.

Anh ta đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai tên đàn ông.

"Tốc độ của anh quá chậm".

Lập tức, tên đàn ông gầm lên như sấm.

Nhưng dù có tấn công như thế nào thì cũng không cách nào bắt được quỹ đạo của người thanh niên.

Hai người ở trong lò mổ bỏ hoang, đuổi giết nhau.

Hứa Thiên Tứ đang khoanh tay đứng bên cạnh, cảm thấy rất thú vị.

Như thể đang xem hai con vật trong rạp xiếc biểu diễn.

Khi tên đàn ông dính đầy máu trên tay dừng lại, thở hổn hển.

Hứa Thiên Tứ cười nói: "Người anh em, ai cũng đều chỉ là người qua đường. Yêu càng sâu, hận càng sâu".

"Nhưng chuyện đã qua thì cho qua đi. Ngẩng đầu lên, xem xem bên cạnh anh không phải có một cô gái đấy sao?"

"Khi đã đứng trên đỉnh thành phố này, muốn loại phụ nữ nào mà chả có?"
Chương 808: Đầy tớ

Tên đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ.

Khi đám Hứa Thiên Tứ vừa đến, hắn nghĩ rằng đó là đám quan chức do sở cảnh sát cử đến để gây rắc rối cho hắn.

Bây giờ, sau khi nghe xong những lời của Hứa Thiên Tứ, mặc dù nghi ngờ trong lòng vẫn chưa được xua tan, nhưng ánh sáng dữ tợn trong mắt cũng đã giảm đi.

Mà Hứa Thiên Tứ thì vẫn tiếp tục ở bên cạnh mê hoặc.

"Tôi nói cho anh biết, sức mạnh mà anh có được mạnh hơn rất nhiều so với anh nghĩ".

"Hiện tại anh thấy những người bên cạnh tôi này".

"Họ cũng giống như anh, vài ngày trước chỉ là những người bình thường".

"Nhưng bây giờ, họ có những khả năng đặc biệt có thể vượt qua tất cả mọi người".

"Tôi nghĩ anh đã nghe một câu người xưa hay nói, gọi là vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh".

"Tại sao những người giàu đó có thể lái Mercedes-Benz, sống trong biệt thự và chơi phụ nữ đẹp?"

"Tại sao những người đó có thể được cơm bưng nước rót tận mồm?"

"Mà chúng ta ngày nào cũng phải phơi mặt ra ngoài đường, ngay cả khi nhiệt độ cao tận 40 °, chúng ta vẫn phải ra ngoài làm việc?"

"Bây giờ tôi cho anh một cơ hội để giải thoát cho chính mình".

Không lâu sau, Hứa Thiên Tứ lấy từ trong túi ra một quả màu đỏ tươi.

Hình dạng của loại quả này trông hơi giống quả táo.

Nhưng kết cấu của bề mặt thì lại ghồ ghề, xấu xí.

"Sau khi ăn nó, anh có thể trở thành một phiên bản mới".

"Sẽ có thể vất bỏ quá khứ".

"Có thể có nhiều phụ nữ đẹp".

"Biệt thự, xe thể thao, mỹ nữ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Dưới sự mê hoặc của Hứa Thiên Tứ, tên đàn ông cắn một miếng táo.

Ngay sau đó, tên đàn ông có biểu hiện rất đau đớn.

Trông giống như bị đầu độc vậy.

Nhưng dưới sự đấu tranh không ngừng của tên đàn ông, hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Khi tên đàn ông mở mắt ra, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng.

Ngay sau đó, hàng chục lưỡi dao sắc bén đột nhiên mọc ra từ người hắn!

Trong nháy mắt, trông rất giống một con nhím.

Tuy nhiên, con nhím thì mọc lông còn hắn thì là mọc dao!

Hứa Thiên Tứ mỉm cười với tên đàn ông và hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Rất tuyệt, rất tuyệt!"

Tên đàn ông nhìn Hứa Thiên Tứ một cách hào hứng.

"Chúng ta đi ra ngoài ngay thôi. Tao muốn giẫm cả thành phố dưới chân".

"Tao muốn sống ở nơi xa hoa nhất Ninh Châu, ngủ với người phụ nữ đẹp nhất!"

Tên đàn ông vội vã đi qua Hứa Thiên Tứ.

Nhưng hắn chưa đi được vài bước, bàn tay của Hứa Thiên Tứ đã đặt lên vai hắn.

Tên đàn ông đang rất bốc đồng đột nhiên khẽ rùng mình.

Hứa Thiên Tứ nói với một nụ cười quỷ dị trên mặt.

"Đừng nóng, những thứ này sẽ có".

"Nhưng bây giờ điều đầu tiên anh phải làm là giúp tôi giết một người".

"Nếu giết được người này, sẽ có thêm phần thưởng".

Nói xong, Hứa Thiên Tứ đưa một bức ảnh cho tên đàn ông.

Bức ảnh chụp Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.

Khoảnh khắc tên đàn ông nhìn thấy Hứa Mộc Tình, hai mắt hắn trợn tròn, nước miếng bất giác chảy ra.

Hắn bắt đầu cười như điên.

"Hahahaha, thật xinh đẹp, con này quả là cực phẩm, tao không đợi được nữa, chúng ở đâu!"

"Tao sẽ giết thằng đàn ông đó ngay bây giờ!"

"Địa chỉ ở mặt sau của bức ảnh, đến lúc nào cũng được".

Tên đàn ông lật bức ảnh và xem xét nó một cách cẩn thận.

Hắn ngay lập tức ném bức ảnh lên không trung.

Sau đó, bàn tay của hắn lắc nhẹ.

Bức ảnh hoàn chỉnh đó đã bị cắt ngay thành nhiều mảnh nhỏ!

"Hahaha, chờ tao, tao tới rồi đây!"

Thấy tên đó điên cuồng chạy ra ngoài.

Người thanh niên hơi thấp nói với Hứa Thiên Tứ.

"Ông chủ, thằng này vừa mới lĩnh ngộ được năng lực".

"Đi ra ngoài vội vàng như vậy, không phải lao đầu vào chỗ chết sao?"

"Không phải anh nói xung quanh Lý Hùng có rất nhiều cao thủ sao?"

"Ngay cả những người này không có siêu năng lực như chúng ta".

"Với sức mạnh vốn có của họ, không khó để đối phó với một tân binh như vậy".

Khóe miệng Hứa Thiên Tứ hơi nhếch lên, nở một nụ cười nham hiểm.

"Cậu có biết tại sao tôi lại giữ các cậu ở bên cạnh không?"

Trong khi nói, Hứa Thiên Tứ đã quay lại nhìn vài người trước mặt.

Những người này cao, thấp, béo, gầy khác nhau.

Quần áo họ mặc cũng có thể cho thấy họ thuộc các tầng lớp khác nhau trong xã hội.

Đặc biệt trong số đó có một tên đàn ông mặc quần jean xanh và vest trắng, đeo kính gọng đen.

Người này trông rất nhã nhặn.

Tuy nhiên, những gì hiện lên trong mắt anh ta là một tia sáng đầy nham hiểm và xảo quyệt.

Tên đàn ông đeo kính gọng đen cười: "Có phải ông chủ muốn nói rằng mấy người chúng tôi là đặc biệt, là con cháu trực hệ?"

Hứa Thiên Tứ gật đầu: "Đúng vậy".

"Mấy cậu đều là con cháu trực hệ mà tôi chọn ra".

"Thực lực của mỗi người các cậu có thể nói là phi thường".

"Tôi sẽ tiếp tục khai quật sức mạnh thực sự của các cậu".

"Trước đó, chúng ta hãy tìm một số kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển để làm bia đỡ đạn".

"Để tra ra thực lực của đám Lý Hùng".

"Còn chúng ta, cầm bỏng ngô và nước ngọt ngồi xem là được rồi. Không phải tuyệt vời sao?"

Mọi người nghe xong đều gật gù tán thưởng.

Hứa Thiên Tứ xua tay, cười lớn: "Đi thôi, chúng ta đi xem kịch!"

...

"Xe đã đến trạm. Hành khách chuẩn bị xuống xe vui lòng xuống cửa sau".

Một chiếc xe buýt dừng ở bến xe buýt nơi có biệt thự của Hứa Mộc Tình.

Một tên đàn ông mặc áo khoác đen và đội mũ che kín người, chậm rãi bước xuống.

Từng bước, đi về phía cửa khu biệt thự.

Nhân viên bảo vệ khu biệt thự đã nhìn thấy tên đàn ông có vẻ ngoài kỳ lạ này từ xa.

Cậu ta vội vàng bước tới, đưa tay ra ngăn cản và nói: "Anh gì này, tiểu khu của chúng tôi là một tiểu khu khép kín, không có …"

"Á!!"

Bảo vệ chưa kịp nói xong, lập tức hét lên một tiếng.

Bởi vì, tên đàn ông mặc áo khoác này đột nhiên thò một bàn tay từ trong tay áo ra.

Và đâm thẳng vào bụng của nhân viên bảo vệ.

Lập tức, máu phun ra!

Tên đàn ông ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị.

"Giết người rõ phê mà".

"Rỉn rỉn!"

Đúng lúc này, bất ngờ có một chiếc Mercedes Benz màu trắng chạy tới.

Chiếc Mercedes màu trắng hung hãn lao tới khiến tên đàn ông kinh hoàng.

Hắn vội rụt tay lại và lùi lại thật nhanh.

Chiếc ô tô Mercedes màu trắng đậu cạnh cậu bảo vệ.

Cửa xe mở ra, Hứa Mộc Tình mặc bộ quần áo trắng lo lắng bước xuống.

"Tiểu Trương, cậu không sao chứ?"

Hứa Mộc Tình biết nhân viên bảo vệ của tiểu khu này.

Bởi vì tiểu khu này đứng tên tập đoàn Lăng Tiêu.

"Sếp Hứa, cô mau đi đi! Đi nhanh lên!"
Chương 809: Chết đi

Cho dù cậu bảo vệ bị thương, cậu ta vẫn quên mình đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Sau khi nhìn thấy mặt của Hứa Mộc Tình, tên đàn ông đột nhiên tru lên như tiếng sói tru.

"Là cô, không ngờ lại tìm được cô dễ dàng như vậy, hahahaha".

"Đúng là tìm mòn mắt mà chả thấy, tự nhiên lại gặp được mà chả tốn chút công sức nào".

"Cô kia, đi với tôi!"

Tên đàn ông hú lên một tiếng quái dị rồi lao thẳng vào Hứa Mộc Tình.

Vào lúc này, một bóng người nhanh chóng cuốn theo một cơn gió mạnh đến đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình thậm chí không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết người đến là ai.

Chỉ cần ngửi được khí tức mãnh liệt quen thuộc trên người đối phương, Hứa Mộc Tình biết rằng người đàn ông của cô đã đến.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng nói với Lý Hùng: "Chồng, Tiểu Trương bị thương rồi. Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện thôi".

"Cậu ấy bị thương khá nặng, đưa đến bệnh viện có lẽ sẽ không kịp".

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lý Hùng còn chưa kịp lên tiếng, tên đàn ông bên cạnh đã đâm bàn tay sắc bén về phía Lý Hùng.

"Chết đi!"

Lúc này Lý Hùng vẫn đứng yên tại chỗ.

Nhìn thấy bàn tay sắc bén của tên đàn ông sắp đâm vào bụng Lý Hùng như đâm cậu bảo vệ.

Đột nhiên, một lưỡi dao sắc bén xẹt qua không trung.

"Keng!"

Kèm theo đó là âm thanh leng keng của con dao.

Một con dao ngắn trông rất bình thường nằm ngang trước mặt Lý Hùng.

Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh Lý Hùng bình tĩnh hỏi Lý Hùng: "Anh muốn xử tên khốn kiếp này như thế nào?"

Lý Hùng từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn đến tên đàn ông này.

Anh lạnh nhạt nói: "Đối với rác thải không thể tái chế, đương nhiên là đem đốt".

"Tôi hiểu rồi!"

Sau đó, Vương Tiểu Thất cầm con dao trên tay và từng bước tiếp cận tên đàn ông.

Tên đàn ông thè lưỡi rất ghê tởm liếm ngón tay của mình.

Lúc này, trên tay hắn rõ ràng đã dính đầy máu.

Nhưng hắn như thể đang ăn sơn hào hải vị vậy.

Trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.

"Hehe, hehe! Tao đột nhiên phát hiện ra rằng món này ăn rất ngon".

"Có vẻ như mùi vị của mỗi người là khác nhau".

"Tao nóng lòng muốn biết mùi vị máu của mày đấy".

Vương Tiểu Thất mỉm cười.

Con dao ngắn trên tay cậu ta khẽ rung lên.

Sau đó, cả người hóa thành một dư ảnh, nhanh chóng xẹt qua không trung.

Thời điểm Vương Tiểu Thất hành động, đồng tử của tên đàn ông đột nhiên mở rộng.

Một cảm giác sợ hãi chưa từng có quét qua cơ thể.

Với tốc độ nhanh nhất của mình, tên đàn ông thu tay lại và chặn ngang cơ thể mình.

"Keng!"

Ánh dao lóe lên!

Lúc này, Vương Tiểu Thất đã đứng sau tên đàn ông, cách nhau vài mét.

Khi tên đàn ông cúi đầu xuống, hắn thấy rằng có một nửa lưỡi dao trên mặt đất.

"Hahaha!"

"Có dao thì sao?"

"Con dao quèn mà mày cầm trên tay không những không làm tao bị thương, mà chính con dao cũng bị gãy rồi kìa".

"Để ông mày xem xem mày định làm gì nào!?"

Mà ngay khi tên đàn ông quay lại.

Đột nhiên phát hiện Vương Tiểu Thất phóng ra một luồng khí tức rất dữ tợn.

Không đợi tên đàn ông thực hiện bất kỳ hành động cùng phản ứng nào.

Ánh sáng con dao vút qua không khí.

Sau đó, Vương Tiểu Thất đã đứng ở nơi vừa rồi.

Cơ thể tên đàn ông khẽ rung lên trong không khí.

Sau đó, hai tay của hắn vốn giao nhau trên không trung đột nhiên đứt lìa!

Máu tung tóe, cả người trực tiếp ngã xuống đất!

Lúc này Lý Hùng đã thực hiện phẫu thuật tại chỗ cho cậu bảo vệ.

Hai tay Lý Hùng khâu lại vết thương cho cậu bảo vệ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu cũng ngừng chảy.

Tuy nhiên, do vết thương tương đối lớn, mất máu nhiều, vết thương sâu.

Cơ thể cậu ta bây giờ trông rất yếu.

Hứa Mộc Tình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhân viên bảo vệ.

Qua lời nói điên rồ của tên đàn ông vừa rồi.

Hứa Mộc Tình nghe nói tên này vốn là đến để gây hấn với cô.

Cậu bảo vệ có thể nói là đã vô tình bị liên lụy.

Nếu không có cô, cậu ấy sẽ không bị thương.

Sự tự trách bản thân mạnh mẽ khiến Hứa Mộc Tình rất hy vọng vết thương của cậu bảo vệ sẽ lành lại.

Mà vào lúc này, không biết vì sao Hứa Mộc Tình lại chủ động đưa tay lên ngay phía trên vết thương của cậu bảo vệ.

Ngay sau đó, có một khí tức rất nhẹ nhàng thoát ra từ tay của Hứa Mộc Tình.

Điều đáng kinh ngạc là vết thương mà Lý Hùng khâu lại lập tức hồi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cậu bảo vệ vốn dĩ rất nhợt nhạt đã hồng hào trở lại một chút.

Vừa rồi, bởi vì đau quá, lông mày của nhân viên bảo vệ nhíu chặt lại.

Bây giờ cuối cùng cũng giãn ra.

Cậu ta nhìn Hứa Mộc Tình như thể đang nhìn tiên nữ trên bầu trời.

Đôi mắt đầy tôn kính và sùng bái!

Hứa Mộc Tình cũng sững sờ nhìn hai tay của mình.

Cô ngẩng đầu, nhìn với Lý Hùng vẻ mặt khó hiểu.

Lý Hùng chỉ cười nhạt, hình như anh đã biết Hứa Mộc Tình có năng lực như vậy.

Lý Hùng vươn tay vỗ vỗ vai cậu bảo vệ, cười nói.

"Trong trường hợp vừa rồi, mà cậu vẫn còn nghĩ cho người khác, cậu có tư chất của một người thành công đấy".

"Làm nhân viên bảo vệ hơi lãng phí".

"Ngày mai hãy đến làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu đi".

Lý Hùng vừa dứt lời, một vài nhân viên bảo vệ cũng chạy tới, vui vẻ dìu bạn của bọn họ đi.

Khi rời đi, cậu bảo vệ không ngừng cảm ơn Lý Hùng.

Lúc này Lý Hùng mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cuối con đường bên phải.

Nếu người bình thường nhìn theo hướng Lý Hùng, sẽ không nhìn thấy gì.

Nhưng ánh mắt của Lý Hùng lúc này lại có vẻ sắc bén khác thường.

Cách 1.000 mét, Lý Hùng nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở cuối đường.

Bên cửa sổ xe, có hai người đang nằm sấp.

Một người là Hứa Thiên Tứ với kính viễn vọng trên tay.

Người còn lại là một tên đàn ông trông rất nhã nhặn, đeo kính gọng đen.

Khoảnh khắc tên đàn ông đeo kính gọng đen bắt gặp ánh mắt Lý Hùng, anh ta đã vô cùng sửng sốt.

Anh ta đột nhiên rụt đầu lại.

Anh ta vội vàng nói với Hứa Thiên Tứ: "Lý Hùng kia đã phát hiện ra chúng ta rồi!"

Hứa Thiên Tứ bật cười: "Cậu đấy! Cứ làm quá lên".

"Trừ phi Lý Hùng có khả năng thấu thị như cậu".

"Nếu không, nó làm sao có thể phát hiện ra chúng ta được".

"Nhưng tôi rõ ràng vừa rồi có cảm giác rất mạnh!"

Hứa Thiên Tứ lãnh đạm cười: "Lý Hùng này chỉ được cái mẽ ngoài thôi".

"Nó là người thừa kế của nhà họ Lý".

"Ở trong nước, nhà họ Lý ở Trường An có thể có một chút quyền lực".

"Nhưng nếu đặt nó trên phạm vi quốc tế, thì cũng chỉ là một gia tộc hạng bốn năm thôi".

"Tôi muốn vờn nó ra bã, giống như giết một con kiến vậy đó".

"Nhưng, nếu để cho nó chết luôn thì dễ dàng quá".

"Tôi muốn vờn nó lâu lâu một chút".
Chương 810: Vẫn mang thai được chứ?

"Đồng thời, cũng sẽ cho các cậu một ít cơ hội để tăng kinh nghiệm thực chiến".

Trong khi Hứa Thiên Tứ nói, anh ta quay lại nhìn những người khác trong xe.

"Được rồi đi thôi".

"Sau khi trở về, tôi sẽ phân tích chi tiết những người có năng lực dưới trướng Lý Hùng".

"Khi đó, các cậu tự chọn cho mình một một đối thủ".

"Chỉ cần có thể giết chết bọn chúng, các cậu có thể chính thức gia nhập vào đội ngũ của tôi".

"Đến lúc đó, địa vị, tiền bạc, sắc đẹp, muốn gì có nấy!"

Cùng lúc đó, nhà của Hứa Mộc Tình.

Khi trở về nhà, Hứa Mộc Tình ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.

Chuyện xảy ra vừa rồi ảnh hưởng rất lớn đến Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình một cách vô hồn.

Bởi vì cho đến bây giờ, cô vẫn không biết cơ thể mình đã có những biến đổi gì?

Lúc này, Liễu Ngọc Phân bước ra khỏi phòng bếp.

Bà ấy thấy con gái mình đang ngồi thẫn thờ thì vội vàng bước tới.

Liễu Ngọc Phân hỏi thăm Hứa Mộc Tình.

Trên mặt bà ấy tràn ngập sự quan tâm.

"Tại sao lại ngồi thất thần một mình ở đây vậy?"

"Con cãi nhau với Lý Hùng à?"

Đối với Liễu Ngọc Phân, bà ấy không lo lắng về bất cứ điều gì khác.

Miễn là con gái và con rể có thể sống tốt với nhau là được rồi.

Từ khi Lý Hùng xuất hiện đến nay, gia đình họ đã trải qua những biến động kinh thiên động địa.

Không chỉ bản thân họ mà nhiều người thân, bạn bè xung quanh cũng nhận được rất nhiều ưu đãi.

Đồng thời, Liễu Ngọc Phân có thể nói là không chê con rể vào đâu được.

Đừng nói đến việc thắp đèn lồng lên, mà ngay cả khi dùng vệ tinh cũng không tìm thấy người nào tốt như con rể bà ấy.

Hứa Mộc Tình nhìn Liễu Ngọc Phân, cười lắc đầu nói: "Mẹ, bọn con sao lại cãi nhau được chứ?"

Vừa nghe thấy vậy, Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, trầm giọng hỏi.

"Thế có chuyện gì?"

Hứa Mộc Tình là con Liễu Ngọc Phân, bà ấy ở bên cô từ bé đến lớn.

Liễu Ngọc Phân còn lạ gì tính cách của con gái mình.

Từ nhỏ Hứa Mộc Tình đã rất mạnh mẽ, tính cách cũng rất sôi nổi.

Luôn có thể nhìn thấy hào quang lấp lánh ở cô.

Cô chưa bao giờ ngồi đó ngơ ngác như bây giờ.

Trạng thái này khiến Liễu Ngọc Phân thân là mẹ rất lo ngại.

Thế là, Hứa Mộc Tình đã kể những gì đã xảy ra ở cổng tiểu khu vừa rồi cho bà ấy nghe.

Hứa Mộc Tình đưa bàn tay mảnh mai của mình ra trước mặt Liễu Ngọc Phân.

Nói: "Con không biết chuyện gì đã xảy ra với con nữa?"

"Tiểu Trương rõ ràng vừa rồi bị thương rất nặng".

"Mà vết thương vừa được khâu lại".

"Nhưng khi con đặt tay lên phía trên vết thương và lắc nhẹ một cái".

"Vết thương của cậu ấy đã tự động lành lại".

Liễu Ngọc Phân nhanh chóng nói: "Vậy tốt quá!"

"Tốt chỗ nào chứ, con còn đang nghĩ xem con bị làm sao ấy?"

Liễu Ngọc Phân nói với Hứa Mộc Tình: "Con gái ngốc ơi, không phải chỉ có con, mẹ con và em con đều có sự thay đổi".

Trước mặt người nhà, Liễu Ngọc Phân không giấu giếm quá nhiều.

Dù sao thì sớm muộn người trong nhà cũng phải biết.

Và bà ấy cảm thấy rằng điều này đang phát triển theo chiều hướng tốt, không cần phải che giấu nó nữa.

Sau khi nghe xong, Hứa Ngọc Phân ngạc nhiên nhìn mẹ mình.

Thoáng chốc, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ lo lắng.

"Mẹ, mẹ nói cơ thể của con đã bị thay đổi bởi những gì mà thiên thạch mang lại".

"Vậy có phải chức măng sinh lý cũng bị thay đổi không?"

Liễu Ngọc Phân sửng sốt trong giây lát.

Bà ấy thực sự không nghĩ đến vấn đề mà Hứa Mộc Tình đề cập.

Vì bản thân bà ấy cũng đã ở tuổi trung niên và có hai con rồi nên bà ấy không cần nghĩ ngợi gì cả.

Nhưng con gái của bà ấy thì khác.

Hứa Mộc Tình và Lý Hùng mới đăng ký không được bao lâu.

Cả hai thậm chí còn chưa có một đám cưới tử tế.

Nếu nói là do thiên thạch va chạm nên bị thay đổi về sinh lý.

Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, đó sẽ là một mất mát rất lớn.

Liễu Ngọc Phân suy nghĩ một lúc, bà ấy nắm tay Hứa Mộc Tình.

"Hay là như này đi".

"Chiều nay đừng đến công ty. Chúng ta đến bệnh viện khám sức khỏe".

Liễu Ngọc Phân vừa nói xong câu này.

Lý Hùng đã ở trên lầu bước xuống.

Lúc này, trong tay Lý Hùng đang cầm một cái hộp các tông.

Đó là bao bì trái cây mà Liễu Ngọc Phân đã mua vào ngày hôm trước.

Lý Hùng đặt hộp các-tông lên bàn cà phê, anh cười với Hứa Mộc Tình.

"Đừng lo lắng, cơ thể em rất khỏe mạnh, sẽ không có có chuyện gì đâu".

"Những thay đổi do thiên thạch mang lại thực chất chỉ là chất xúc tác".

"Thực tế, sức mạnh này tồn tại trong mỗi chúng ta".

"Loại này giống như sinh ra đã có, tồn tại trong gen của chúng ta".

"Nó tồn tại trên toàn bộ trái đất".

Nói rồi, Lý Hùng mở hộp các tông ra.

Bên trong hộp các tông có các loại trái cây nhiều màu sắc.

Lý Hùng đặt từng loại hoa quả này lên bàn cà phê.

Nói với Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân: "Công nghệ hiện tại của chúng ta đã tương đối tiên tiến".

"Mỗi ngày, có rất nhiều phòng thí nghiệm trên khắp thế giới, nhiều thí nghiệm khác nhau đang được thực hiện".

Nói xong, Lý Hùng lấy ra một quả táo trong hộp.

Kích thước của quả táo này rất lớn.

Nó gấp vài lần những quả táo thông thường.

Trông giống như một chiếc Big Mac.

Lý Hùng chỉ vào quả táo rất lớn này và nói: "Đây là táo không gian".

"Nó đã được nuôi dưỡng trong trạm vũ trụ của chúng ta".

"Bởi vì không có sự bảo vệ từ bầu khí quyển, tia cực tím của mặt trời rất mạnh".

"Đồng thời, nó cũng nhận các tia vũ trụ khác nhau, khiến nó lớn quá nhanh".

"Điều này cũng có nghĩa là, nếu cơ thể con người tồn tại trong vũ trụ".

"Sau một vài thế hệ, con người sẽ trở nên rất khác so với bây giờ".

"Tất cả mọi người trên trái đất nên biết ơn".

"Bởi vì trái đất cung cấp cho chúng ta một môi trường rất đặc biệt".

"Hãy nhìn những loại trái cây và rau quả đầy màu sắc trên bàn cà phê này đi. Tại sao chúng lại có hình dáng khác nhau như vậy?"

"Bởi vì mọi thứ về chúng đã được viết sẵn trong mã di truyền".

"Cũng giống như chúng ta".

"Lý do tại sao mọi sinh vật trên trái đất đều khác nhau như vậy".

"Một mặt là do gen, mặt khác là do ánh sáng mặt trời phía trên chúng ta”.

"Mọi sinh vật đều cần năng lượng, và cơ thể con người chúng ta cũng vậy".

"Tắm nắng mỗi ngày, thực ra trong cơ thể mỗi người đều có một sức mạnh tiềm ẩn".

"Chỉ là không có cách nào phát triển ra thôi".

"Sự xuất hiện của trận mưa sao băng tình cờ kích hoạt sức mạnh đặc biệt bên trong cơ thể con người".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom