-
Chương 801-805
Chương 801: Tát cho tỉnh
"Với thực lực của chị gái tôi á, không đến một phút là đám người đó gục hết".
Hứa Thiên Tứ cười gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Blair Clydesman đang lờ đờ như con rối.
"Cô Blair Clydesman, giờ cô hãy làm theo ý của em trai cô đi".
"Vào tập đoàn Lăng Tiêu giết hết đám người trong đó, không chừa một ai".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, Blair Clydesman đã đẩy cửa xe ra, rảo bước về phía tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Thiên Tứ cười ha hả vắt chéo chân, nhàn nhã ngồi trong ô tô.
"Chao ôi! Cảm giác sai khiến người khác thích thật đấy".
"Không cần tự mình ra tay, chỉ cần chỉ tay năm ngón là xong việc, tôi thích kiểu này rồi đấy".
Nhưng Hứa Thiên Tứ vừa mới dứt lời.
Trong sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu bỗng truyền ra một tiếng vang lớn.
"Rầm!"
Một người văng từ trong tập đoàn ra, đập mạnh xuống trần xe Rolls-Royce mà Hứa Thiên Tứ đang ngồi.
Trong chớp mắt, phần giữa thân xe bẹp dúm.
Mà chiếc xe cũng bị văng đi hơn mười mét, đến khi đụng trúng bồn hoa mới dừng lại.
Trong lúc nguy hiểm, Hứa Thiên Tứ được một người áo đen trong xe cứu ra.
Anh ta bị thương nhưng không nặng lắm.
Phần trán hơi bị xước da.
Nhưng lái xe và mấy cao thủ trong xe đã chết.
Hứa Thiên Tứ nhìn chiếc Rolls-Royce thì phát hiện người khiến chiếc xe bẹp dúm lại là Blair Clydesman.
Chính là người phụ nữ có thể đánh với cả quân đội trong truyền thuyết.
"Thình thịch!"
"Thình Thịch!"
Hứa Thiên Tứ cảm giác tim mình đập nhanh.
Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thấy Lý Hùng đã đứng ở đó.
Hứa Thiên Tứ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Lúc này, Lý Hùng đi từng bước về phía Blair Clydesman.
Anh vừa đi vừa dửng dưng nói.
"Tưởng cô là một người thông minh, ai dè cũng chỉ là đồ ngu".
Lý Hùng còn chưa đến gần nhưng đã giơ tay về phía Blair Clydesman.
Năm ngón tay của anh hơi nắm lại.
Blair Clydesman cách một khoảng không bị hút về phía anh.
Lúc Blair Clydesman bị hút đến chỗ Lý Hùng, anh giơ tay tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
"Bốp!"
Cái tát vang dội bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, ánh mắt lờ đờ của Blair Clydesman lập tức tỉnh táo lại.
Lý Hùng thả tay ra.
Giống như những gì Hứa Thiên Tứ vừa nói, tuy là Blair Clydesman bị điều khiển.
Nhưng cô ta biết rất rõ những chuyện vừa xảy ra.
Giờ phút này có thể thấy rõ khuôn mặt cô ta bừng bừng lửa giận.
Cô ta giận không phải vì cái tát của Lý Hùng.
Nhờ cái tát của Lý Hùng nên cô ta mới tỉnh táo lại.
Nếu không cô ta sẽ không bao giờ cứu vãn được cái giá của chuyện này.
Mà cái giá của chuyện này rất rõ ràng.
Đó là cả gia tộc cô ta sẽ bị diệt vong.
Trên đời này, những người dám khiêu khích trước mặt Chiến thần Hồng Hải đều biến mất rồi.
Nhìn cả Châu Âu xem, cho dù thế lực ngầm của bất cứ gia tộc nào.
Cũng không ngu đến mức dám đối đầu với Chiến thần Hồng Hải.
Bởi làm thế có khác nào tự sát đâu.
Blair Clydesman đột nhiên xoay người.
Ngay khi cô ta định tấn công Hứa Thiên Tứ cách đó không xa.
Lý Hùng thờ ơ nói: "Cô đi giải quyết chuyện của mình đi".
"Người này tôi giữ lại có chút tác dụng".
Như lời Lý Hùng nói, người khiến gia tộc của cô ta suýt chút nữa bị diệt không phải là Hứa Thiên Tứ.
Mà là người em trai mà cô ta vẫn luôn chiều chuộng.
Blair Clydesman chắp tay với Lý Hùng, động tác giống như người trong võ lâm chào hỏi nhau.
Sau đó cung kính cúi người chín mươi độ với anh.
"Cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi".
"Tôi cũng cam đoan từ giờ trở đi, sẽ không có một thành viên nào trong gia tộc của tôi xuất hiện trước mặt anh".
"Càng sẽ không có chuyện đi gây hấn với tập đoàn Lăng Tiêu".
Lý Hùng khẽ gật đầu.
Blair Clydesman lập tức xoay người, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Thiên Tứ.
Anh bước từng bước đến gần.
Lúc anh còn cách Hứa Thiên Tứ vài bước chân.
Hứa Thiên Tứ bỗng bật cười.
Anh ta tỏ vẻ chả sao cả, thở dài một hơi.
"Ôi, tiếc thật đấy".
"Vừa nãy suýt chút nữa là khiến gia tộc lâu đời ở Châu Âu và tập đoàn Lăng Tiêu của chúng mày giết nhau rồi".
"Hóa ra truyền thuyết toàn lừa người thôi".
"Tao nghe nói Blair Clydesman có siêu năng lực rất đặc biệt".
"Nhưng giờ nhìn cô ta cũng chả có gì khác những con đàn bà khác cả".
"Chắc là gia tộc cô ta tung tin giả mà thôi".
"Đúng là tụt hứng, làm lãng phí bao nhiêu thời gian của tao".
Lúc này nhìn có vẻ Hứa Thiên Tứ chả sợ Lý Hùng chút nào.
Anh ta có vẻ rất thoải mái.
Mà sau lưng anh ta đã có bốn người áo đen đứng sẵn.
Toàn thân bọn chúng ẩn trong bộ đồ đen, nếu có người nhìn thấy bọn chúng vào buổi tối chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Hứa Thiên Tứ cố tình bước lên hai bước, nhìn chằm chằm Lý Hùng nói.
"Nói cho cùng thì trên người mày có bí mật gì thế?"
"Sao có thể khiến một cô chủ nhà giàu lúc nào cũng hống hách, chả coi ai ra gì lại khách sáo với mày như vậy".
Lý Hùng nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ dửng dưng nói.
"Hứa Thiên Tứ, nể tình quen biết đã lâu, tôi cho anh một con đường sống".
"Nói cho tôi biết mục đích của anh khi đến Ninh Châu là gì?"
Hứa Thiên Tứ bất ngờ.
Anh ta không ngờ Lý Hùng sẽ hỏi thế.
Anh ta cười sằng sặc.
"Lý Hùng, mày ngu đấy à? Cái vấn đề dở hơi thế mà mày cũng hỏi được".
"Chỉ cần là người có não thì sẽ biết lần này tao về đương nhiên là để trả thù rồi".
Hứa Thiên Tứ cố ý cao giọng nói.
"Gia tộc của tao bị diệt trong tay mày".
"Tao với mày có thù không đội trời chung".
"Chỉ cần mày chết thì chuyện gì tao cũng có thể làm".
Mỗi một câu của Hứa Thiên Tứ đều tràn đây khiêu khích.
Nhưng Lý Hùng không trúng chiêu.
Cho dù anh ta nói thế nào thì Lý Hùng cũng chỉ thờ ơ nhìn anh ta thôi.
Vì sắc mặt của anh lạnh như băng nên lúc Hứa Thiên Tứ nói xong tự cảm thấy sai sai.
Đến lúc anh ta ngậm miệng lại, Lý Hùng mới nói.
"Kiếm Các phái anh đến Ninh Châu chắc chắn không đơn giản là để anh trả thù".
"Trả thù cũng chỉ là cái cớ để anh giết thời gian trong lúc làm nhiệm vụ mà thôi".
Chương 802: Kiếm Các
"Thuận tiện làm xáo trộn mọi chuyện lên".
"Chỉ làm vậy các người mới có thể câu được con cá bây lâu nay trốn trong góc tối".
Lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy hai chữ "Kiếm Các" từ trong miệng Lý Hùng, sắc mặt anh ta cuối cùng cũng thay đổi.
Người bình thường không thể nào biết đến "Kiếm Các".
Những kẻ biết đến "Kiếm Các" chẳng kẻ nào yếu cả.
Hứa Thiên Tứ chẳng thể liên hệ Lý Hùng với các thế lực khổng lồ trên thế giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta đổ thừa cho gia tộc Lý Thị.
Hứa Thiên Tứ nhìn chằm chằm Lý Hùng.
Trong mắt anh ta bùng lên ngọn lửa sáng rực.
Từ ban đầu anh ta đã luôn nghĩ cách để giết chết Lý Hùng.
Nhưng Lý Hùng cứ như con đỉa đánh mãi không chết.
Mà càng đối đầu với anh, Hứa Thiên Tứ nhận ra thế lực sau lưng anh ngày càng mạnh.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Hứa Thiên Tứ không thèm chấp cái gia tộc Lý Thị đấy.
Trong suy nghĩ của anh ta, gia tộc Lý Thị trong mắt người bình thường là một gia tộc hạng nhất.
Tiền tài như nước, thế lực khổng lồ.
Nhưng thật ra cũng chỉ thế thôi.
Dù sao gia tộc Lý Thị cũng là gia tộc ở chốn trần tục.
Nếu so với những gia tộc lánh đời có lịch sử hàng nghìn năm mà nói thì vẫn còn kém xa.
Nói gì đến Kiếm Các mà Hứa Thiên Tứ đang ở là một tổ chức tầm cỡ thế giới chứ.
"Lý Hùng này, nói thật tao hơi bất ngờ đấy".
"Không ngờ cái loại rác rưởi như mày mà cũng biết đến Kiếm Các".
"Nhưng thế thì sao chứ? Mày biết càng nhiều thì càng thấy sợ".
"Địa vị của tao ở Kiếm Các cao hơn mày nghĩ nhiều".
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa lấy ra một quả táo trong túi của mình.
Quả táo này màu xanh lá cây.
Bề ngoài của nó trông nhẵn bóng.
Hứa Thiên Tứ vừa ăn táo vừa khoe khoang trước mặt Lý Hùng.
"Sao? Chiêu này của tao được chứ?"
"Tao có rất nhiều loại quả có công dụng khác nhau".
"Mà nhờ mấy quả này nên tao có một vị trí nhất định trong Kiếm Các đấy".
"Giờ tao đã khác xưa rồi".
Hứa Thiên Tứ nhìn Lý Hùng trêu tức.
"Nhưng mày đừng lo quá".
"Giờ tâm trạng cậu đây tốt lắm, tao sẽ không để mày chết sớm đâu".
"Tao sẽ chơi với mày đến cùng".
"Tao sẽ vờn mày cùng người nhà mày ra bã".
"Ha ha ha, ngày lành của chúng mày sắp hết rồi".
"Bởi vì cả Ninh Châu này sắp thay đổi hoàn toàn".
Hứa Thiên Tứ cố tình làm lố.
"Nhớ đấy, không ai có thể ngăn cản sự thay đổi của Ninh Châu".
"Bởi vì thứ này đến từ trời cao".
Hứa Thiên Tứ chỉ tay lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của Lý Hùng, đám vệ sĩ áo đen nhanh chóng dẫn anh ta rời đi.
Nếu người khác nghe thấy những lời này của Hứa Thiên Tứ có lẽ sẽ dè bỉu, cảm thấy anh ta bị điên, nói vớ vẩn.
Nhưng Lý Hùng biết Hứa Thiên Tứ là người của Kiếm Các.
Bọn họ có thể sẽ làm ra chuyện mà người bình thường không thể ngờ tới.
Lúc trước Lý Hùng đến căn cứ trên hòn đảo, đã biết được một vài tin có ích ở căn cứ.
Mà lúc trở về Ninh Châu anh cũng đã cho người điều tra.
Lý Hùng lập tức vào văn phòng của mình ở tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhân viên nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu đều biết đến sự tồn tại của Lý Hùng.
Tất cả mọi người biết rõ, nhìn bề ngoài anh chỉ là người ở rể, nhưng thực ra anh mới là nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng ai cũng biết văn phòng của anh trống hốc trống hoác chả có thứ gì cả.
Ngoài bàn làm việc và máy tính thì dường như chả còn thứ gì khác cả.
Lúc này Lý Hùng đã ngồi xuống bàn làm việc.
Anh thậm chí không cần giơ tay bật máy tính.
Chỉ cần dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn mấy cái.
Ở chính giữa bàn có một tấm vách tự động mở ra.
Một cái màn hình tinh thể lỏng từ từ nhô lên.
Cái màn hình này nhìn chẳng khác gì TV bình thường cả.
Nhưng nó rất mỏng.
Mỏng như một cái móng tay vậy.
Lúc này, bên trên màn hình có một người phụ nữ tóc đỏ, nhìn cực kì gợi cảm.
Cô ấy chính là Suzaku, một trong những thuộc hạ đắc lực dưới trướng Lý Hùng.
"Ông chủ".
Trên màn hình, Suzaku cực kì lễ phép với Lý Hùng.
Lý Hùng thản nhiên hỏi: "Sao rồi?"
"Hai ngày nay tôi đã xem hết số liệu của tất cả các đài thiên văn trên thế giới, phát hiện một chuyện rất lạ".
"Nói đi".
"Tôi phát hiện mấy thiên thạch thoát khỏi quỹ đạo bay của nó, bay về phía trái đất chúng ta".
Lý Hùng cau mày hỏi: "Sắp có mưa sao băng à?"
"Có lẽ thế, nhưng kích thước của mấy thiên thạch này khá lớn".
"Trong đó một vài viên nếu rơi xuống trái đất, thể tích có thể rất lớn".
"Nếu thế chắc chắn sẽ xảy ra một trận chấn động lớn".
"Mà nơi thiên thạch rơi xuống có thể là ngay tại khu vực Ninh Châu".
"Còn bao lâu thời gian thì thiên thạch rơi xuống".
"Nhiều nhất là hai ngày nữa".
Cùng lúc đó Hứa Thiên Tứ đi đến một công viên ở Ninh Châu.
Công viên này được xây dựng khá lâu rồi.
Mấy thứ đồ ở đây khá cũ.
Nên người đến đây chơi không nhiều lắm, chỉ có một vài cụ già ở đây hóng mát nói chuyện phiếm.
Hứa Thiên Tứ đi qua rừng cây rậm rạp, đến một cái đình nhỏ nằm sâu trong công viên.
Nhìn bề ngoài thì cái đình này trông rất bình thường.
Nhưng lúc anh ta đến giữa đình, mặt đất dưới chân tự động mở ra.
Cả người Hứa Thiên Tứ rơi xuống dưới.
Hứa Thiên Tứ trượt xuống theo cái ống thủy tinh.
Tốc độ trượt của anh ta rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của một chiếc xe thể thao.
Hứa Thiên Tứ cứ trượt với tốc độ như vậy trong khoảng mười phút.
Cuối cùng tốc độ chậm dần.
Đợi đến khi hai chân anh ta chạm xuống đất.
Anh ta đã đứng trong một không gian rộng cỡ một căn phòng.
Trước mặt anh ta có một cánh cửa.
Cánh cửa này nhìn rất cổ.
Hai bên cánh cửa khắc hai con mãnh thú cổ xưa nhìn rất hung dữ.
Bên trái là con Thao Thiết.
Bên phải là con Hỗn Độn.
Tay Hứa Thiên Tứ cầm một cái lệnh bài màu đen.
Lúc anh ta giơ lệnh bài lên, cánh cửa trước mắt từ từ mở ra.
Sau cửa là một cái đường hầm.
Hứa Thiên Tứ đi dọc theo đường hầm, cái hầm thẳng tắp, hai bên thỉnh thoảng sẽ có một hai cánh cửa.
Trên cánh cửa có khắc một vài bức vẽ kì quái.
Mỗi khi anh ta đi qua một cánh cửa, bên trong cánh cửa đó sẽ có tiếng gầm rú quái dị của con vật nào đó vọng ra.
Nếu người thường ở trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ rợn tóc gáy, cả người phát run.
Chương 803: Nịnh hót
Nhưng Hứa Thiên Tứ có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Dường như đây mới là nơi anh ta nên sống.
Anh ta nhanh chóng đi đến một căn phòng.
Ở đây có hai ông già đang ngồi.
Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng.
Trên mặt bàn đá bày một bộ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bước lên, vênh váo giơ chiếc lệnh bài trong tay ra nói.
"Kế hoạch đã bắt đầu rồi, bên phía hai người khi nào thì hành động?"
Hai ông già giống như không nghe thấy lời Hứa Thiên Tứ nói, vẫn ngồi ngẫm nghĩ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bực bội nói: "Nói đi, hai người điếc à?"
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, ông già mặc đồ đen bỗng quay đầu lại.
Ông ta chỉ trợn mắt lên.
Bỗng nhiên có một luồng khí tức mạnh mẽ thổi tới.
Hứa Thiên Tứ giống như bị một chiếc xe tải tông trúng, cả người văng ra ngoài.
Anh ta đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.
Sau đó, ông già áo đen lại quay lại đánh cờ tiếp với ông già áo trắng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ông già áo trắng nhìn Hứa Thiên Tứ đang lồm cồm bò dậy cười nói.
"Nhóc con, cái thứ cậu cầm trong tay cũng chỉ là một cái lệnh bài Hắc Thiết mà thôi".
"Đối với chúng tôi, cậu chỉ là một thằng hầu, một vật hi sinh".
"Muốn dùng cái thứ đồ chơi rách nát đó để lên mặt với bọn tôi à, cậu còn non và xanh lắm".
Hứa Thiên Tứ lau máu bên khóe miệng, hung ác nói.
"Đồ già khụ, tôi nghe theo lệnh chủ nhân đến thúc giục hai ông làm việc đấy".
Ông già áo trắng bên cạnh chẳng thèm nhìn đến anh ta.
Coi Hứa Thiên Tứ như người vô hình.
Ông ta dửng dưng nói: "Haizz, ông không có chuyện gì để làm à, nói chuyện với một con chó làm gì?"
"Chó hiểu tiếng người à?"
Ông già áo đen sững sỡ, sau đó cười rộ lên.
"Ừ nhỉ, tôi đúng là tuổi già lẩm cẩm mà".
"Tự dưng rảnh hơi đi nói chuyện với một con chó".
Hứa Thiên Tứ sắp nổi điên thì cách đó không xa có một cô gái tết tóc từ từ đi đến.
Nhìn từ xa thì cô gái này trông rất đáng yêu.
Nhưng lúc nhìn gần mới thấy làn da của cô ta còn trắng hơn giấy.
Mà trên mặt còn trang điểm theo kiểu trang điểm cho người chết.
Trên má có hai cái vòng tròn to màu đỏ, nhìn mà rợn người.
Cho dù Hứa Thiên Tứ là người cực kì mạnh mẽ nhưng nhìn thấy cô gái này cũng bất giác run rẩy.
Anh ta đang định nói thì cô gái đó đã lạnh lùng nói.
"Nhóc con! Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi, tự mình mất mặt".
"Dây dưa với hai ông già này làm gì, mau vào đây với tôi".
Hứa Thiên Tứ lập tức theo chân cô ta vào một căn phòng.
Tuy nơi này nhìn rất cổ xưa.
Nhưng trong phòng này có rất nhiều màn hình tinh thể lỏng.
Mỗi một cái màn hình đều có một cái ghế, sau ghế có người ngồi.
Bọn họ mặc một bộ đồ màu đen che kín từ đầu đến chân, không nhìn rõ dáng người.
Ngay cả giọng nói cũng đã bị bóp méo.
Bên trong màn hình truyền ra giọng nói không rõ là nam hay nữ.
"Hứa Thiên Tứ, chuyện làm đến đâu rồi?"
Hứa Thiên Tứ vừa nghe thấy giọng nói này thì cung kính cúi người.
Cho dù người đó không đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta vẫn tỏ ra cực kì niềm nở.
Nếu trên người anh ta mà có đuôi thì giờ chắc chắn cái đuôi này sẽ vẫy rối rít.
"Thưa chủ nhân, mọi chuyện xử lí đã ổn thỏa rồi ạ".
Cái người nửa nam nửa nữ kia lại dửng dưng nói.
"Tốt lắm".
"Sau khi xong chuyện tôi sẽ khen ngợi cậu".
"Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân".
Hứa Thiên Tứ chắp tay với cái bóng đen trong màn hình không ngừng cảm ơn.
Anh ta còn nói: "Chủ nhân, tôi có một mong muốn nhỏ".
"Nói đi".
"Tôi muốn sau khi thiên thạch rơi xuống, tôi vẫn tiếp tục ở lại thành phố này".
Hứa Thiên Tứ nói thế, người áo đen dùng giọng nói nghi ngờ hỏi: "Tại sao? Cho tôi một lí do".
"Thưa chủ nhân, Ninh Châu là nhà tôi".
"Tôi lớn lên ở đây, quen với mọi thứ ở nơi đây".
"Tôi xin chủ nhân tặng nơi này cho tôi, để tôi làm căn cứ".
"Chờ sau khi tôi nắm chặt Ninh Châu trong tay thì có thể phục vụ chủ nhân tốt hơn nữa".
Hứa Thiên Tứ vừa nói thế, bên trong màn hình bỗng truyền đến tiếng thì thầm.
Nghe thì tưởng là tiếng lẩm bẩm nhưng thật ra là mọi người đang thảo luận với nhau.
Cuộc thảo luận nhanh chóng có kết quả.
Bóng đen nói với Hứa Thiên Tứ: "Được".
"Nhưng cậu phải nhớ rõ, Ninh Châu sắp trở thành vùng đất hoang rồi".
"Trước khi nó trở thành vùng đất hoang, cậu không được phép ra tay".
"Chỉ có thể âm thầm quan sát".
"Vâng, tôi đã biết, chủ nhân cứ yên tâm".
Sau khi màn hình vụt tắt, Hứa Thiên Tứ nhếch miệng cười giả dối.
...
Không bao lâu sau, cả Ninh Châu truyền tai nhau tin tức sắp có mưa sao băng.
Rất nhiều trai gái hẹn nhau, muốn tìm một nơi thích hợp để ngắm mưa sao băng.
Trên mạng cũng bàn luận sôi nổi về việc này.
Hai ngày nay Hứa Mộc Tình có chút thời gian.
Cô cũng muốn nhân cơ hội này ngắm mưa sao băng với Lý Hùng.
Mà nơi ngắm mưa sao băng hợp lý nhất chính là tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
"Cốc cốc cốc".
Ngón tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình gõ cửa phòng làm việc của Lý Hùng.
Tuy biết rõ Lý Hùng không bao giờ nghiêm túc làm việc trong văn phòng.
Nhưng Hứa Mộc Tình vẫn có thói quen gõ cửa.
Đến khi cô vào trong mới thấy Lý Hùng đang vắt chân ngồi ăn kem.
"Vợ đến rồi à".
Nói xong Lý Hùng lập tức cầm lấy cây kem bên phải đưa cho Hứa Mộc Tình.
Cây kem này vẫn chưa bóc vỏ.
Thời tiết bây giờ rất nóng.
Mà văn phòng của Lý Hùng không mở điều hòa.
Nếu là bình thường thì cây kem này chảy lâu rồi mới đúng.
Nhưng sau khi Hứa Mộc Tình cầm lấy cây kem.
Cô thấy cây kem vẫn lạnh ngắt.
Giống như mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy.
Hứa Mộc Tình bóc vỏ, cây kem vẫn còn nguyên vẹn, mà mùi kem còn thơm thoang thoảng.
Cô hỏi Lý Hùng: "Trong phòng anh có tủ lạnh à?"
Lý Hùng nhún vai cười.
Hứa Mộc Tình nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.
Cô cùng anh ăn kem ngon lành.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: "Đúng rồi, ai cũng nói tối nay có mưa sao băng".
"Anh có muốn cùng em ngắm mưa sao băng không?"
Lý Hùng bỗng quay đầu, cười hì hì với Hứa Mộc Tình nói.
"Vợ ơi, nếu anh nói tối nay anh không xem mưa sao băng được thì em có đánh anh không?"
Chương 804: Cùng anh đi xem mưa sao băng
Hứa Mộc Tình lập tức sửng sốt.
Tức giận nói: "Nếu như anh bận quá thì thôi bỏ đi".
Nói xong, Hứa Mộc Tình trực tiếp đứng lên.
Cô vừa đứng dậy, Lý Hùng đã nắm lấy cánh tay của cô.
Chỉ với một cái kéo nhẹ, cả người của Hứa Mộc Tình đã ở trong vòng tay anh.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi nói: "Buông ra, đồ lưu manh!"
"Ai da, đừng có mà cơ hội".
Lý Hùng vui vẻ cười nói.
"Cơ hội với vợ của mình thì đâu phải là lưu manh đâu".
Vừa nói Lý Hùng vừa ghé miệng vào tai Hứa Mộc Tình nói với cô.
"Nhưng thành thật mà nói, anh không khuyên em xem mưa sao băng đêm nay, đâu vợ của anh ạ".
Hứa Mộc Tình quay lại.
Cô không ngờ Lý Hùng sẽ nói ra lời này.
Sự tò mò mãnh liệt khiến Hứa Mộc Tình quên mất tay của tên trộm Lý Hùng đang bắt nạt mình.
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Hùng hỏi: "Tại sao?"
"Đêm nay, trận mưa sao băng này sẽ rất bất thường đấy".
"Sự xuất hiện của chúng rất có thể sẽ thay đổi hệ sinh thái hành tinh của chúng ta".
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình đột nhiên mở to.
"Không đến mức thế chứ?"
"Chúng ta không phải thường thấy mưa sao băng sao?"
Khi Lý Hùng nói, trong mắt anh hiện lên chút thần bí.
"Các trận mưa sao băng mà chúng ta thường thấy chỉ rơi vào trái đất khi chúng rơi ra khỏi vành đai thiên thạch và bị từ trường trái đất hút".
"Khối lượng thiên thạch này tương đối nhỏ".
"Khi tiến vào bầu khí quyển, đã bị thiêu cháy gần hết rồi".
"Tuy nhiên, trận mưa sao băng sẽ sắp tới này thì khác".
"Chúng lớn hơn nhiều so với những thiên thạch mà chúng ta từng thấy trước đây".
"Mà khi những thiên thạch này rơi xuống, chúng rất có thể sẽ tạo ra sóng xung kích cực mạnh".
"Nếu vị trí rơi của thiên thạch ở khá gần chúng ta, nó sẽ tạo ra một thảm họa vô cùng khủng khiếp".
Trên mặt Hứa Mộc Tình bất giác hiện lên một tia hoảng sợ: "Vậy phải làm sao đây?"
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình nghĩ ra một cách.
Hỏi Lý Hùng: "Vậy chúng ta có thể bắn hạ thiên thạch bằng cách phóng tên lửa như trong phim không?"
Lý Hùng không ngờ Hứa Mộc Tình lại nói như vậy.
Anh cười nhẹ, nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình.
"Trước hết, chúng ta bây giờ phải đối mặt với hai vấn đề".
"Đầu tiên là tên lửa của chúng ta không thể đuổi kịp thiên thạch".
"Những viên đá này sẽ rơi xuống rất nhanh".
"Tên lửa có thể vừa phóng đi, nhưng trước khi có thể khóa chặt mục tiêu, nó đã lao xuống đất rồi".
"Vấn đề còn lại là bọn chúng có số lượng rất lớn!"
Hứa Mộc Tình bẩm sinh đã tốt bụng.
Làm bất cứ thứ gì, theo bản năng, cô sẽ nghĩ đến người khác.
Nghe Lý Hùng nói vậy, sở thích xem mưa sao băng hoàn toàn bị phá sản.
Đồng thời, trong cô cũng có một nỗi lo lắng sâu sắc.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Hùng ôm Hứa Mộc Tình nói.
"May mắn thay, trong trận mưa sao băng này, hầu hết những nơi chúng rơi xuống đều nằm trên mặt biển".
"Vì vậy, sẽ không gây hại nhiều".
"Tuy nhiên, vẫn sẽ có một phần rất nhỏ trong số đó sẽ rơi xuống đất liền".
"Anh đã liên lạc với phía cảnh sát rồi".
"Họ có lẽ sẽ triển khai một cơ chế phản ứng khẩn cấp".
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ tránh được thảm họa này".
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng, trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên một tia xúc động.
Trong thời gian dài như vậy, Lý Hùng đã cho Hứa Mộc Tình cảm giác mình là người toàn năng.
Dường như trên đời này, không có việc gì là anh không giải quyết được.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao.
Mặc dù ngoài mặt Lý Hùng vẫn nở nụ cười.
Hơn nữa giọng nói không hề thay đổi.
Nhưng Hứa Mộc Tình có cảm giác.
Cô cảm thấy lần này, người đàn ông toàn năng trước mặt dường như có một nỗi lo lắng trong lòng.
Hứa Mộc Tình không nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vẫn nép vào ngực của Lý Hùng.
Sau đó cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Chồng".
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên cạnh anh".
"Nếu thảm họa thực sự đến, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó, đi giúp đỡ nhiều người cần được giúp đỡ".
Lý Hùng nhìn vợ trong vòng tay, anh mỉm cười.
Cô gái dũng cảm cầm gậy đuổi chó hoang, đã trở lại rồi.
Mà sau khoảng thời gian rèn luyện, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Ở cô, Lý Hùng cũng cảm nhận được khí chất và năng lực mà một người lãnh đạo cần phải có.
Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình cười nói: “Người xưa đã từng nói, tái ông thất mã, chưa chắc đã phải chuyện xấu”.
“Đôi khi, chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách sâu xa hơn”.
"Trận mưa sao băng này là một thảm họa đối với nhiều người".
"Cũng có lẽ đó là cơ hội cho nhiều người".
"Đồng thời, rất có thể là một hy vọng mới".
Lý Hùng nói ẩn dụ quá, Hứa Mộc Tình hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu nói của anh.
Tuy nhiên, bây giờ cô không quan tâm đến những thứ này.
Cô chỉ cần biết rằng cô có thể ở bên người đàn ông của mình mãi mãi.
Nói một cách khó nghe một chút là, muốn chết thì phải chết cùng nhau!
...
Trận mưa sao băng cuối cùng cũng đến.
Trước khi xuất hiện trận mưa sao băng này, sở cảnh sát đã chuẩn bị sẵn một cơ chế phản ứng.
Mặc dù ngay từ đầu, nhiều người không hiểu tại sao sở cảnh sát lại làm như vậy, thậm chí còn lên tiếng phản đối.
Nhưng sở cảnh sát vẫn quyết tâm hoàn thành công việc.
Họ ngay lập tức thiết lập một đường cảnh tuyến trên bờ biển.
Cấm bất kỳ ai băng qua đường bờ biển để ngắm mưa sao băng.
Vào lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang đứng trên đỉnh của tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Trời đã tối rồi.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên vào thời điểm này, sẽ không thể nhìn thấy những thứ đến từ ngoài vũ trụ đó.
Nhưng nếu có một cái kính viễn vọng thiên văn tương đối tốt trong tay, thì vẫn có thể nhìn thấy.
Bây giờ ở ngoài không gian, một đám thiên thạch lớn đang lao về phía trái đất.
Thường thì các thiên thạch bị hút bởi từ trường của trái đất và sau đó rơi xuống.
Nhưng những thiên thạch này dường như được triệu hồi bởi một sức mạnh đặc biệt nào đó.
Chẳng bao lâu, tất cả các loại thông tin và video đã xuất hiện trên mạng điện thoại di động.
Hầu hết đều liên quan đến mưa sao băng.
Đúng lúc mọi người không ngừng nghĩ cách chiếm vị trí đẹp để ngắm mưa sao băng.
Một nhóm thanh niên không màng sống chết đã băng qua đường cảnh tuyến, đi đến bờ biển.
Người dẫn đầu là người nước ngoài.
Tóc tai sặc sỡ, quần áo kiểu punk.
Những chàng trai và cô gái đi theo đều cười ha hả.
Nhiều người đã nhấc điện thoại di động và máy ảnh chuyên nghiệp lên.
Lý do tại sao họ lại mạo hiểm không màng đến việc bị sở cảnh sát bắt.
Là vì muốn kiếm tiền bằng cách livestream.
"Các bạn thân mến, chúng tôi sắp bắt đầu livestream rồi đây!"
Chương 805: Mạnh được yếu thua
"Theo thông tin của đài quan sát, trận mưa sao băng sẽ dội xuống trước mắt chúng ta trong khoảng ba phút nữa".
"Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao sở cảnh sát lại ngăn cản chúng ta đến bãi biển để livestream".
"Sau một số phân tích, chúng tôi đã đi đến một lập luận đáng kinh ngạc".
"Đó chắc hẳn là có ai đó bên sở cảnh sát muốn livestream".
Lúc này, có hơn mười mấy người ở bờ biển không ngừng phát biểu quan điểm của mình.
Đồng thời bày ra đủ loại tư thế điệu bộ.
Chỉ một phút trước khi mưa sao băng ập đến.
Lông mày Lý Hùng chợt hơi cau lại.
Anh nhìn lên bầu trời.
Ngay sau đó, điện thoại di động trong túi Lý Hùng vang lên.
Lý Hùng lấy điện thoại di động ra trước mặt Hứa Mộc Tình, ấn nút trả lời.
Giọng một người phụ nữ rất dễ nghe phát ra từ điện thoại.
"Ông chủ, trận mưa sao băng này lớn hơn chúng ta dự đoán".
"Thiên thạch rơi xuống biển rất có thể sinh ra sóng thần".
"Chúng tôi mới sử dụng hình ảnh vệ tinh và thấy rằng nhiều thanh niên đang thực hiện các buổi livestream bên bờ biển".
"Vẫn còn nhiều người cố gắng vượt qua đường cảnh tuyến".
Vì đường cảnh tuyến quá dài nên sở cảnh sát không thể quản hết được.
Lúc này, Lý Hùng trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ.
Anh nói nhẹ: "Nếu họ đã muốn chết, thì cứ để họ chết đi".
"Thiên nhiên rất công bằng, mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể tồn tại".
"Những người này từ nhỏ đã sống trong môi trường yên bình".
"Họ căn bản là không thể hiểu được những khó khăn của cuộc sống".
"Cũng đã đến lúc để thiên nhiên dạy cho họ một bài học rồi".
Lý Hùng vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình bên cạnh lập tức hô lên.
"Chồng, anh nhìn kìa!"
Theo hướng tay Hứa Mộc Tình chỉ, đột nhiên nhìn thấy một chùm sao băng lấp lánh bay vụt qua trước mắt.
Ngay lúc đó, có cảm giác như ai đó đã cho nổ một quả pháo hoa cực lớn trên bầu trời phía trước không xa.
Chỉ là pháo hoa phân tán rất nhanh.
Trong nháy mắt, hết sao băng này đến sao băng khác liên tiếp rơi xuống biển.
"Ồ đẹp quá!"
"Các bạn thân mến, các bạn đã nhìn thấy sao băng chưa? Quả là đẹp!"
"Nào, mọi người cùng tôi ước nào".
"Tôi muốn trở nên giàu có, tôi muốn trở thành người giàu nhất thế giới!"
Ngay khi đám ngườ livestream đang nhao nhao hò reo.
Toàn bộ thành phố Ninh Châu đã vang lên cảnh báo sóng thần!
Đúng lúc này, điện thoại di động của mọi người hiện lên một tin nhắn khiến mọi người ngỡ ngàng.
Cảnh báo sóng thần!
Khi mọi người nhìn thấy cảnh báo này, đã có một cơn sóng thần cao hai mươi mét trên biển, đang cuồn cuộn hướng về phía bờ biển!
Sử sách ghi lại Ninh Châu rất ít xảy ra động đất chứ chưa nói đến sóng thần.
Người dân hoàn toàn không thể biết được sóng thần khủng khiếp thế nào.
Khi cơn sóng dữ quét qua, những người trên bãi biển đã bị nhấn chìm trong tích tắc.
Nước biển ập vào bờ.
Đã đo được mức độ thiệt hại nhất định của các ngôi nhà gần đó.
Tuy nhiên, không có nhiều ngôi nhà ven biển, tất cả đều là làng.
Do đó, thiệt hại gây ra vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Những người dân được sở cảnh sát cảnh báo trước đã bắt đầu di rời đi.
Vì vậy, đợt sóng thần lần này không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Nhưng khi sóng thần ập đến, nhiều người không màng sống chết vượt qua hàng rào và định vượt hàng rào phòng vệ.
Đã bị sóng biển cuốn trôi ngay lập tức!
Đứng trên đỉnh của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Mộc Tình nhìn sóng thần nhấn chìm đất liền, không khỏi nắm chặt lấy cánh tay của Lý Hùng.
Cô gái tốt bụng đã ra lệnh khẩn cấp cho tập đoàn Lăng Tiêu gần như ngay lập tức khi sóng thần xảy ra.
Giúp đỡ những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai bằng mọi giá.
Trận mưa sao băng ngang qua bầu trời đêm không đem đến cho người ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Thay vào đó, một cơn sóng thần bất ngờ đã mang đến thay đổi cho nhiều người.
Sự thay đổi này lúc đầu chỉ mang tính chất tâm lý.
Có người đã mất đi người thân.
Có người bị thiệt hại về tài sản.
Mất đi người thân thì không thể lấy lại được.
Tài sản bị mất thì được tập đoàn Lăng Tiêu bổ sung lại trong thời gian sớm nhất có thể.
Kết quả là, vị trí của tập đoàn Lăng Tiêu tại Ninh Châu càng vững vàng hơn.
Mà đây không phải là những gì Hứa Mộc Tình muốn.
Cô chỉ muốn giúp đỡ người khác.
Sau trận mưa sao băng, người ta sẽ nhanh chóng quên đi nó.
Mọi người lại trở lại cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, người ta sớm phát hiện ra rằng cuộc sống của họ đã trải qua những thay đổi to lớn.
Mà sự thay đổi này là không thể đảo ngược được.
Liễu Ngọc Phân đã dậy từ sáng sớm.
Mặc dù bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã có quy mô khá lớn.
Hoàn cảnh gia đình cũng đã trải qua những thay đổi rung chuyển trời đất.
Nhưng Liễu Ngọc Phân vẫn duy trì thói quen sinh hoạt ban đầu của mình.
Không hề thuê người giúp việc.
Mọi việc đều do bà ấy tự tay làm.
Liễu Ngọc Phân vừa mới đi mua rau, vừa bước ra khỏi chợ.
Thì nhìn thấy một ông già với mái tóc hoa râm đi một chiếc xe ba bánh đến.
"Ông Trương, ông lại đi xe ba bánh tập thể dục buổi sáng đấy à?"
Nghe thấy giọng nói của Liễu Ngọc Phân, Trương Ái Quốc quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Phân.
Ông ấy nói chuyện với Liễu Ngọc Phân vài câu.
Đồng thời, ông ấy cũng không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với Liễu Ngọc Phân.
Bởi vì một thời gian trước, với sự giúp đỡ của Liễu Ngọc Phân, con trai Trương Vệ Minh của ông ấy cuối cùng cũng đã được vào tập đoàn Lăng Tiêu làm việc.
Giờ đây, đối với người dân ở Ninh Châu, được làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là một sự vinh dự.
Sau vài câu nói xã giao, Trương Ái Quốc về nhà.
Khi vừa về đến nhà, đã nhìn thấy người vợ đã gắn bó hàng chục năm đang nhóm lò.
"Sao thế này, sao cái lò này không cháy to lên được nhỉ?"
"Lão Trương, ông giúp tôi làm lửa bếp than cháy lớn hơn một chút đi?"
Trương Ái Quốc không khỏi cười khổ: "Lửa trong bếp than có chút xíu như vậy, thì bà dùng bếp ga đi?"
Vợ của Trương Ái Quốc không vui: "Tôi nói ông chứ, ông đã đốt lò hơi lớn mấy chục năm rồi, sao còn không xử lý được cái bếp than nhỏ như vậy chứ?"
"Tôi không quan tâm, ông nhất định phải làm cho lửa trong cái bếp than này lớn hơn một chút cho tôi".
"Bằng không, buổi trưa hôm nay đừng hòng ăn cơm".
Nói xong, vợ của Trương Ái Quốc tức giận bước vào phòng.
Trương Ái Quốc lắc đầu bất lực.
Ông ấy thở dài bên bếp than.
Nhưng khi ông ấy thở dài.
Hơi thở thoát ra đột nhiên trở nên rất nóng, đã châm đỏ được mấy viên than màu đen!
Trương Ái Quốc bị sốc.
Ông ấy nhìn những viên than màu đỏ hừng hực, ngập ngừng đổi vị trí thở ra một khí tức khác.
Nhưng lần này nó không có tác dụng như vừa rồi.
"Với thực lực của chị gái tôi á, không đến một phút là đám người đó gục hết".
Hứa Thiên Tứ cười gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Blair Clydesman đang lờ đờ như con rối.
"Cô Blair Clydesman, giờ cô hãy làm theo ý của em trai cô đi".
"Vào tập đoàn Lăng Tiêu giết hết đám người trong đó, không chừa một ai".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, Blair Clydesman đã đẩy cửa xe ra, rảo bước về phía tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Thiên Tứ cười ha hả vắt chéo chân, nhàn nhã ngồi trong ô tô.
"Chao ôi! Cảm giác sai khiến người khác thích thật đấy".
"Không cần tự mình ra tay, chỉ cần chỉ tay năm ngón là xong việc, tôi thích kiểu này rồi đấy".
Nhưng Hứa Thiên Tứ vừa mới dứt lời.
Trong sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu bỗng truyền ra một tiếng vang lớn.
"Rầm!"
Một người văng từ trong tập đoàn ra, đập mạnh xuống trần xe Rolls-Royce mà Hứa Thiên Tứ đang ngồi.
Trong chớp mắt, phần giữa thân xe bẹp dúm.
Mà chiếc xe cũng bị văng đi hơn mười mét, đến khi đụng trúng bồn hoa mới dừng lại.
Trong lúc nguy hiểm, Hứa Thiên Tứ được một người áo đen trong xe cứu ra.
Anh ta bị thương nhưng không nặng lắm.
Phần trán hơi bị xước da.
Nhưng lái xe và mấy cao thủ trong xe đã chết.
Hứa Thiên Tứ nhìn chiếc Rolls-Royce thì phát hiện người khiến chiếc xe bẹp dúm lại là Blair Clydesman.
Chính là người phụ nữ có thể đánh với cả quân đội trong truyền thuyết.
"Thình thịch!"
"Thình Thịch!"
Hứa Thiên Tứ cảm giác tim mình đập nhanh.
Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thấy Lý Hùng đã đứng ở đó.
Hứa Thiên Tứ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Lúc này, Lý Hùng đi từng bước về phía Blair Clydesman.
Anh vừa đi vừa dửng dưng nói.
"Tưởng cô là một người thông minh, ai dè cũng chỉ là đồ ngu".
Lý Hùng còn chưa đến gần nhưng đã giơ tay về phía Blair Clydesman.
Năm ngón tay của anh hơi nắm lại.
Blair Clydesman cách một khoảng không bị hút về phía anh.
Lúc Blair Clydesman bị hút đến chỗ Lý Hùng, anh giơ tay tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
"Bốp!"
Cái tát vang dội bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, ánh mắt lờ đờ của Blair Clydesman lập tức tỉnh táo lại.
Lý Hùng thả tay ra.
Giống như những gì Hứa Thiên Tứ vừa nói, tuy là Blair Clydesman bị điều khiển.
Nhưng cô ta biết rất rõ những chuyện vừa xảy ra.
Giờ phút này có thể thấy rõ khuôn mặt cô ta bừng bừng lửa giận.
Cô ta giận không phải vì cái tát của Lý Hùng.
Nhờ cái tát của Lý Hùng nên cô ta mới tỉnh táo lại.
Nếu không cô ta sẽ không bao giờ cứu vãn được cái giá của chuyện này.
Mà cái giá của chuyện này rất rõ ràng.
Đó là cả gia tộc cô ta sẽ bị diệt vong.
Trên đời này, những người dám khiêu khích trước mặt Chiến thần Hồng Hải đều biến mất rồi.
Nhìn cả Châu Âu xem, cho dù thế lực ngầm của bất cứ gia tộc nào.
Cũng không ngu đến mức dám đối đầu với Chiến thần Hồng Hải.
Bởi làm thế có khác nào tự sát đâu.
Blair Clydesman đột nhiên xoay người.
Ngay khi cô ta định tấn công Hứa Thiên Tứ cách đó không xa.
Lý Hùng thờ ơ nói: "Cô đi giải quyết chuyện của mình đi".
"Người này tôi giữ lại có chút tác dụng".
Như lời Lý Hùng nói, người khiến gia tộc của cô ta suýt chút nữa bị diệt không phải là Hứa Thiên Tứ.
Mà là người em trai mà cô ta vẫn luôn chiều chuộng.
Blair Clydesman chắp tay với Lý Hùng, động tác giống như người trong võ lâm chào hỏi nhau.
Sau đó cung kính cúi người chín mươi độ với anh.
"Cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi".
"Tôi cũng cam đoan từ giờ trở đi, sẽ không có một thành viên nào trong gia tộc của tôi xuất hiện trước mặt anh".
"Càng sẽ không có chuyện đi gây hấn với tập đoàn Lăng Tiêu".
Lý Hùng khẽ gật đầu.
Blair Clydesman lập tức xoay người, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Thiên Tứ.
Anh bước từng bước đến gần.
Lúc anh còn cách Hứa Thiên Tứ vài bước chân.
Hứa Thiên Tứ bỗng bật cười.
Anh ta tỏ vẻ chả sao cả, thở dài một hơi.
"Ôi, tiếc thật đấy".
"Vừa nãy suýt chút nữa là khiến gia tộc lâu đời ở Châu Âu và tập đoàn Lăng Tiêu của chúng mày giết nhau rồi".
"Hóa ra truyền thuyết toàn lừa người thôi".
"Tao nghe nói Blair Clydesman có siêu năng lực rất đặc biệt".
"Nhưng giờ nhìn cô ta cũng chả có gì khác những con đàn bà khác cả".
"Chắc là gia tộc cô ta tung tin giả mà thôi".
"Đúng là tụt hứng, làm lãng phí bao nhiêu thời gian của tao".
Lúc này nhìn có vẻ Hứa Thiên Tứ chả sợ Lý Hùng chút nào.
Anh ta có vẻ rất thoải mái.
Mà sau lưng anh ta đã có bốn người áo đen đứng sẵn.
Toàn thân bọn chúng ẩn trong bộ đồ đen, nếu có người nhìn thấy bọn chúng vào buổi tối chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Hứa Thiên Tứ cố tình bước lên hai bước, nhìn chằm chằm Lý Hùng nói.
"Nói cho cùng thì trên người mày có bí mật gì thế?"
"Sao có thể khiến một cô chủ nhà giàu lúc nào cũng hống hách, chả coi ai ra gì lại khách sáo với mày như vậy".
Lý Hùng nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ dửng dưng nói.
"Hứa Thiên Tứ, nể tình quen biết đã lâu, tôi cho anh một con đường sống".
"Nói cho tôi biết mục đích của anh khi đến Ninh Châu là gì?"
Hứa Thiên Tứ bất ngờ.
Anh ta không ngờ Lý Hùng sẽ hỏi thế.
Anh ta cười sằng sặc.
"Lý Hùng, mày ngu đấy à? Cái vấn đề dở hơi thế mà mày cũng hỏi được".
"Chỉ cần là người có não thì sẽ biết lần này tao về đương nhiên là để trả thù rồi".
Hứa Thiên Tứ cố ý cao giọng nói.
"Gia tộc của tao bị diệt trong tay mày".
"Tao với mày có thù không đội trời chung".
"Chỉ cần mày chết thì chuyện gì tao cũng có thể làm".
Mỗi một câu của Hứa Thiên Tứ đều tràn đây khiêu khích.
Nhưng Lý Hùng không trúng chiêu.
Cho dù anh ta nói thế nào thì Lý Hùng cũng chỉ thờ ơ nhìn anh ta thôi.
Vì sắc mặt của anh lạnh như băng nên lúc Hứa Thiên Tứ nói xong tự cảm thấy sai sai.
Đến lúc anh ta ngậm miệng lại, Lý Hùng mới nói.
"Kiếm Các phái anh đến Ninh Châu chắc chắn không đơn giản là để anh trả thù".
"Trả thù cũng chỉ là cái cớ để anh giết thời gian trong lúc làm nhiệm vụ mà thôi".
Chương 802: Kiếm Các
"Thuận tiện làm xáo trộn mọi chuyện lên".
"Chỉ làm vậy các người mới có thể câu được con cá bây lâu nay trốn trong góc tối".
Lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy hai chữ "Kiếm Các" từ trong miệng Lý Hùng, sắc mặt anh ta cuối cùng cũng thay đổi.
Người bình thường không thể nào biết đến "Kiếm Các".
Những kẻ biết đến "Kiếm Các" chẳng kẻ nào yếu cả.
Hứa Thiên Tứ chẳng thể liên hệ Lý Hùng với các thế lực khổng lồ trên thế giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta đổ thừa cho gia tộc Lý Thị.
Hứa Thiên Tứ nhìn chằm chằm Lý Hùng.
Trong mắt anh ta bùng lên ngọn lửa sáng rực.
Từ ban đầu anh ta đã luôn nghĩ cách để giết chết Lý Hùng.
Nhưng Lý Hùng cứ như con đỉa đánh mãi không chết.
Mà càng đối đầu với anh, Hứa Thiên Tứ nhận ra thế lực sau lưng anh ngày càng mạnh.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Hứa Thiên Tứ không thèm chấp cái gia tộc Lý Thị đấy.
Trong suy nghĩ của anh ta, gia tộc Lý Thị trong mắt người bình thường là một gia tộc hạng nhất.
Tiền tài như nước, thế lực khổng lồ.
Nhưng thật ra cũng chỉ thế thôi.
Dù sao gia tộc Lý Thị cũng là gia tộc ở chốn trần tục.
Nếu so với những gia tộc lánh đời có lịch sử hàng nghìn năm mà nói thì vẫn còn kém xa.
Nói gì đến Kiếm Các mà Hứa Thiên Tứ đang ở là một tổ chức tầm cỡ thế giới chứ.
"Lý Hùng này, nói thật tao hơi bất ngờ đấy".
"Không ngờ cái loại rác rưởi như mày mà cũng biết đến Kiếm Các".
"Nhưng thế thì sao chứ? Mày biết càng nhiều thì càng thấy sợ".
"Địa vị của tao ở Kiếm Các cao hơn mày nghĩ nhiều".
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa lấy ra một quả táo trong túi của mình.
Quả táo này màu xanh lá cây.
Bề ngoài của nó trông nhẵn bóng.
Hứa Thiên Tứ vừa ăn táo vừa khoe khoang trước mặt Lý Hùng.
"Sao? Chiêu này của tao được chứ?"
"Tao có rất nhiều loại quả có công dụng khác nhau".
"Mà nhờ mấy quả này nên tao có một vị trí nhất định trong Kiếm Các đấy".
"Giờ tao đã khác xưa rồi".
Hứa Thiên Tứ nhìn Lý Hùng trêu tức.
"Nhưng mày đừng lo quá".
"Giờ tâm trạng cậu đây tốt lắm, tao sẽ không để mày chết sớm đâu".
"Tao sẽ chơi với mày đến cùng".
"Tao sẽ vờn mày cùng người nhà mày ra bã".
"Ha ha ha, ngày lành của chúng mày sắp hết rồi".
"Bởi vì cả Ninh Châu này sắp thay đổi hoàn toàn".
Hứa Thiên Tứ cố tình làm lố.
"Nhớ đấy, không ai có thể ngăn cản sự thay đổi của Ninh Châu".
"Bởi vì thứ này đến từ trời cao".
Hứa Thiên Tứ chỉ tay lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của Lý Hùng, đám vệ sĩ áo đen nhanh chóng dẫn anh ta rời đi.
Nếu người khác nghe thấy những lời này của Hứa Thiên Tứ có lẽ sẽ dè bỉu, cảm thấy anh ta bị điên, nói vớ vẩn.
Nhưng Lý Hùng biết Hứa Thiên Tứ là người của Kiếm Các.
Bọn họ có thể sẽ làm ra chuyện mà người bình thường không thể ngờ tới.
Lúc trước Lý Hùng đến căn cứ trên hòn đảo, đã biết được một vài tin có ích ở căn cứ.
Mà lúc trở về Ninh Châu anh cũng đã cho người điều tra.
Lý Hùng lập tức vào văn phòng của mình ở tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhân viên nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu đều biết đến sự tồn tại của Lý Hùng.
Tất cả mọi người biết rõ, nhìn bề ngoài anh chỉ là người ở rể, nhưng thực ra anh mới là nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng ai cũng biết văn phòng của anh trống hốc trống hoác chả có thứ gì cả.
Ngoài bàn làm việc và máy tính thì dường như chả còn thứ gì khác cả.
Lúc này Lý Hùng đã ngồi xuống bàn làm việc.
Anh thậm chí không cần giơ tay bật máy tính.
Chỉ cần dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn mấy cái.
Ở chính giữa bàn có một tấm vách tự động mở ra.
Một cái màn hình tinh thể lỏng từ từ nhô lên.
Cái màn hình này nhìn chẳng khác gì TV bình thường cả.
Nhưng nó rất mỏng.
Mỏng như một cái móng tay vậy.
Lúc này, bên trên màn hình có một người phụ nữ tóc đỏ, nhìn cực kì gợi cảm.
Cô ấy chính là Suzaku, một trong những thuộc hạ đắc lực dưới trướng Lý Hùng.
"Ông chủ".
Trên màn hình, Suzaku cực kì lễ phép với Lý Hùng.
Lý Hùng thản nhiên hỏi: "Sao rồi?"
"Hai ngày nay tôi đã xem hết số liệu của tất cả các đài thiên văn trên thế giới, phát hiện một chuyện rất lạ".
"Nói đi".
"Tôi phát hiện mấy thiên thạch thoát khỏi quỹ đạo bay của nó, bay về phía trái đất chúng ta".
Lý Hùng cau mày hỏi: "Sắp có mưa sao băng à?"
"Có lẽ thế, nhưng kích thước của mấy thiên thạch này khá lớn".
"Trong đó một vài viên nếu rơi xuống trái đất, thể tích có thể rất lớn".
"Nếu thế chắc chắn sẽ xảy ra một trận chấn động lớn".
"Mà nơi thiên thạch rơi xuống có thể là ngay tại khu vực Ninh Châu".
"Còn bao lâu thời gian thì thiên thạch rơi xuống".
"Nhiều nhất là hai ngày nữa".
Cùng lúc đó Hứa Thiên Tứ đi đến một công viên ở Ninh Châu.
Công viên này được xây dựng khá lâu rồi.
Mấy thứ đồ ở đây khá cũ.
Nên người đến đây chơi không nhiều lắm, chỉ có một vài cụ già ở đây hóng mát nói chuyện phiếm.
Hứa Thiên Tứ đi qua rừng cây rậm rạp, đến một cái đình nhỏ nằm sâu trong công viên.
Nhìn bề ngoài thì cái đình này trông rất bình thường.
Nhưng lúc anh ta đến giữa đình, mặt đất dưới chân tự động mở ra.
Cả người Hứa Thiên Tứ rơi xuống dưới.
Hứa Thiên Tứ trượt xuống theo cái ống thủy tinh.
Tốc độ trượt của anh ta rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của một chiếc xe thể thao.
Hứa Thiên Tứ cứ trượt với tốc độ như vậy trong khoảng mười phút.
Cuối cùng tốc độ chậm dần.
Đợi đến khi hai chân anh ta chạm xuống đất.
Anh ta đã đứng trong một không gian rộng cỡ một căn phòng.
Trước mặt anh ta có một cánh cửa.
Cánh cửa này nhìn rất cổ.
Hai bên cánh cửa khắc hai con mãnh thú cổ xưa nhìn rất hung dữ.
Bên trái là con Thao Thiết.
Bên phải là con Hỗn Độn.
Tay Hứa Thiên Tứ cầm một cái lệnh bài màu đen.
Lúc anh ta giơ lệnh bài lên, cánh cửa trước mắt từ từ mở ra.
Sau cửa là một cái đường hầm.
Hứa Thiên Tứ đi dọc theo đường hầm, cái hầm thẳng tắp, hai bên thỉnh thoảng sẽ có một hai cánh cửa.
Trên cánh cửa có khắc một vài bức vẽ kì quái.
Mỗi khi anh ta đi qua một cánh cửa, bên trong cánh cửa đó sẽ có tiếng gầm rú quái dị của con vật nào đó vọng ra.
Nếu người thường ở trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ rợn tóc gáy, cả người phát run.
Chương 803: Nịnh hót
Nhưng Hứa Thiên Tứ có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Dường như đây mới là nơi anh ta nên sống.
Anh ta nhanh chóng đi đến một căn phòng.
Ở đây có hai ông già đang ngồi.
Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng.
Trên mặt bàn đá bày một bộ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bước lên, vênh váo giơ chiếc lệnh bài trong tay ra nói.
"Kế hoạch đã bắt đầu rồi, bên phía hai người khi nào thì hành động?"
Hai ông già giống như không nghe thấy lời Hứa Thiên Tứ nói, vẫn ngồi ngẫm nghĩ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bực bội nói: "Nói đi, hai người điếc à?"
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, ông già mặc đồ đen bỗng quay đầu lại.
Ông ta chỉ trợn mắt lên.
Bỗng nhiên có một luồng khí tức mạnh mẽ thổi tới.
Hứa Thiên Tứ giống như bị một chiếc xe tải tông trúng, cả người văng ra ngoài.
Anh ta đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.
Sau đó, ông già áo đen lại quay lại đánh cờ tiếp với ông già áo trắng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ông già áo trắng nhìn Hứa Thiên Tứ đang lồm cồm bò dậy cười nói.
"Nhóc con, cái thứ cậu cầm trong tay cũng chỉ là một cái lệnh bài Hắc Thiết mà thôi".
"Đối với chúng tôi, cậu chỉ là một thằng hầu, một vật hi sinh".
"Muốn dùng cái thứ đồ chơi rách nát đó để lên mặt với bọn tôi à, cậu còn non và xanh lắm".
Hứa Thiên Tứ lau máu bên khóe miệng, hung ác nói.
"Đồ già khụ, tôi nghe theo lệnh chủ nhân đến thúc giục hai ông làm việc đấy".
Ông già áo trắng bên cạnh chẳng thèm nhìn đến anh ta.
Coi Hứa Thiên Tứ như người vô hình.
Ông ta dửng dưng nói: "Haizz, ông không có chuyện gì để làm à, nói chuyện với một con chó làm gì?"
"Chó hiểu tiếng người à?"
Ông già áo đen sững sỡ, sau đó cười rộ lên.
"Ừ nhỉ, tôi đúng là tuổi già lẩm cẩm mà".
"Tự dưng rảnh hơi đi nói chuyện với một con chó".
Hứa Thiên Tứ sắp nổi điên thì cách đó không xa có một cô gái tết tóc từ từ đi đến.
Nhìn từ xa thì cô gái này trông rất đáng yêu.
Nhưng lúc nhìn gần mới thấy làn da của cô ta còn trắng hơn giấy.
Mà trên mặt còn trang điểm theo kiểu trang điểm cho người chết.
Trên má có hai cái vòng tròn to màu đỏ, nhìn mà rợn người.
Cho dù Hứa Thiên Tứ là người cực kì mạnh mẽ nhưng nhìn thấy cô gái này cũng bất giác run rẩy.
Anh ta đang định nói thì cô gái đó đã lạnh lùng nói.
"Nhóc con! Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi, tự mình mất mặt".
"Dây dưa với hai ông già này làm gì, mau vào đây với tôi".
Hứa Thiên Tứ lập tức theo chân cô ta vào một căn phòng.
Tuy nơi này nhìn rất cổ xưa.
Nhưng trong phòng này có rất nhiều màn hình tinh thể lỏng.
Mỗi một cái màn hình đều có một cái ghế, sau ghế có người ngồi.
Bọn họ mặc một bộ đồ màu đen che kín từ đầu đến chân, không nhìn rõ dáng người.
Ngay cả giọng nói cũng đã bị bóp méo.
Bên trong màn hình truyền ra giọng nói không rõ là nam hay nữ.
"Hứa Thiên Tứ, chuyện làm đến đâu rồi?"
Hứa Thiên Tứ vừa nghe thấy giọng nói này thì cung kính cúi người.
Cho dù người đó không đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta vẫn tỏ ra cực kì niềm nở.
Nếu trên người anh ta mà có đuôi thì giờ chắc chắn cái đuôi này sẽ vẫy rối rít.
"Thưa chủ nhân, mọi chuyện xử lí đã ổn thỏa rồi ạ".
Cái người nửa nam nửa nữ kia lại dửng dưng nói.
"Tốt lắm".
"Sau khi xong chuyện tôi sẽ khen ngợi cậu".
"Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân".
Hứa Thiên Tứ chắp tay với cái bóng đen trong màn hình không ngừng cảm ơn.
Anh ta còn nói: "Chủ nhân, tôi có một mong muốn nhỏ".
"Nói đi".
"Tôi muốn sau khi thiên thạch rơi xuống, tôi vẫn tiếp tục ở lại thành phố này".
Hứa Thiên Tứ nói thế, người áo đen dùng giọng nói nghi ngờ hỏi: "Tại sao? Cho tôi một lí do".
"Thưa chủ nhân, Ninh Châu là nhà tôi".
"Tôi lớn lên ở đây, quen với mọi thứ ở nơi đây".
"Tôi xin chủ nhân tặng nơi này cho tôi, để tôi làm căn cứ".
"Chờ sau khi tôi nắm chặt Ninh Châu trong tay thì có thể phục vụ chủ nhân tốt hơn nữa".
Hứa Thiên Tứ vừa nói thế, bên trong màn hình bỗng truyền đến tiếng thì thầm.
Nghe thì tưởng là tiếng lẩm bẩm nhưng thật ra là mọi người đang thảo luận với nhau.
Cuộc thảo luận nhanh chóng có kết quả.
Bóng đen nói với Hứa Thiên Tứ: "Được".
"Nhưng cậu phải nhớ rõ, Ninh Châu sắp trở thành vùng đất hoang rồi".
"Trước khi nó trở thành vùng đất hoang, cậu không được phép ra tay".
"Chỉ có thể âm thầm quan sát".
"Vâng, tôi đã biết, chủ nhân cứ yên tâm".
Sau khi màn hình vụt tắt, Hứa Thiên Tứ nhếch miệng cười giả dối.
...
Không bao lâu sau, cả Ninh Châu truyền tai nhau tin tức sắp có mưa sao băng.
Rất nhiều trai gái hẹn nhau, muốn tìm một nơi thích hợp để ngắm mưa sao băng.
Trên mạng cũng bàn luận sôi nổi về việc này.
Hai ngày nay Hứa Mộc Tình có chút thời gian.
Cô cũng muốn nhân cơ hội này ngắm mưa sao băng với Lý Hùng.
Mà nơi ngắm mưa sao băng hợp lý nhất chính là tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
"Cốc cốc cốc".
Ngón tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình gõ cửa phòng làm việc của Lý Hùng.
Tuy biết rõ Lý Hùng không bao giờ nghiêm túc làm việc trong văn phòng.
Nhưng Hứa Mộc Tình vẫn có thói quen gõ cửa.
Đến khi cô vào trong mới thấy Lý Hùng đang vắt chân ngồi ăn kem.
"Vợ đến rồi à".
Nói xong Lý Hùng lập tức cầm lấy cây kem bên phải đưa cho Hứa Mộc Tình.
Cây kem này vẫn chưa bóc vỏ.
Thời tiết bây giờ rất nóng.
Mà văn phòng của Lý Hùng không mở điều hòa.
Nếu là bình thường thì cây kem này chảy lâu rồi mới đúng.
Nhưng sau khi Hứa Mộc Tình cầm lấy cây kem.
Cô thấy cây kem vẫn lạnh ngắt.
Giống như mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy.
Hứa Mộc Tình bóc vỏ, cây kem vẫn còn nguyên vẹn, mà mùi kem còn thơm thoang thoảng.
Cô hỏi Lý Hùng: "Trong phòng anh có tủ lạnh à?"
Lý Hùng nhún vai cười.
Hứa Mộc Tình nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.
Cô cùng anh ăn kem ngon lành.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: "Đúng rồi, ai cũng nói tối nay có mưa sao băng".
"Anh có muốn cùng em ngắm mưa sao băng không?"
Lý Hùng bỗng quay đầu, cười hì hì với Hứa Mộc Tình nói.
"Vợ ơi, nếu anh nói tối nay anh không xem mưa sao băng được thì em có đánh anh không?"
Chương 804: Cùng anh đi xem mưa sao băng
Hứa Mộc Tình lập tức sửng sốt.
Tức giận nói: "Nếu như anh bận quá thì thôi bỏ đi".
Nói xong, Hứa Mộc Tình trực tiếp đứng lên.
Cô vừa đứng dậy, Lý Hùng đã nắm lấy cánh tay của cô.
Chỉ với một cái kéo nhẹ, cả người của Hứa Mộc Tình đã ở trong vòng tay anh.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi nói: "Buông ra, đồ lưu manh!"
"Ai da, đừng có mà cơ hội".
Lý Hùng vui vẻ cười nói.
"Cơ hội với vợ của mình thì đâu phải là lưu manh đâu".
Vừa nói Lý Hùng vừa ghé miệng vào tai Hứa Mộc Tình nói với cô.
"Nhưng thành thật mà nói, anh không khuyên em xem mưa sao băng đêm nay, đâu vợ của anh ạ".
Hứa Mộc Tình quay lại.
Cô không ngờ Lý Hùng sẽ nói ra lời này.
Sự tò mò mãnh liệt khiến Hứa Mộc Tình quên mất tay của tên trộm Lý Hùng đang bắt nạt mình.
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Hùng hỏi: "Tại sao?"
"Đêm nay, trận mưa sao băng này sẽ rất bất thường đấy".
"Sự xuất hiện của chúng rất có thể sẽ thay đổi hệ sinh thái hành tinh của chúng ta".
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình đột nhiên mở to.
"Không đến mức thế chứ?"
"Chúng ta không phải thường thấy mưa sao băng sao?"
Khi Lý Hùng nói, trong mắt anh hiện lên chút thần bí.
"Các trận mưa sao băng mà chúng ta thường thấy chỉ rơi vào trái đất khi chúng rơi ra khỏi vành đai thiên thạch và bị từ trường trái đất hút".
"Khối lượng thiên thạch này tương đối nhỏ".
"Khi tiến vào bầu khí quyển, đã bị thiêu cháy gần hết rồi".
"Tuy nhiên, trận mưa sao băng sẽ sắp tới này thì khác".
"Chúng lớn hơn nhiều so với những thiên thạch mà chúng ta từng thấy trước đây".
"Mà khi những thiên thạch này rơi xuống, chúng rất có thể sẽ tạo ra sóng xung kích cực mạnh".
"Nếu vị trí rơi của thiên thạch ở khá gần chúng ta, nó sẽ tạo ra một thảm họa vô cùng khủng khiếp".
Trên mặt Hứa Mộc Tình bất giác hiện lên một tia hoảng sợ: "Vậy phải làm sao đây?"
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình nghĩ ra một cách.
Hỏi Lý Hùng: "Vậy chúng ta có thể bắn hạ thiên thạch bằng cách phóng tên lửa như trong phim không?"
Lý Hùng không ngờ Hứa Mộc Tình lại nói như vậy.
Anh cười nhẹ, nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình.
"Trước hết, chúng ta bây giờ phải đối mặt với hai vấn đề".
"Đầu tiên là tên lửa của chúng ta không thể đuổi kịp thiên thạch".
"Những viên đá này sẽ rơi xuống rất nhanh".
"Tên lửa có thể vừa phóng đi, nhưng trước khi có thể khóa chặt mục tiêu, nó đã lao xuống đất rồi".
"Vấn đề còn lại là bọn chúng có số lượng rất lớn!"
Hứa Mộc Tình bẩm sinh đã tốt bụng.
Làm bất cứ thứ gì, theo bản năng, cô sẽ nghĩ đến người khác.
Nghe Lý Hùng nói vậy, sở thích xem mưa sao băng hoàn toàn bị phá sản.
Đồng thời, trong cô cũng có một nỗi lo lắng sâu sắc.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Hùng ôm Hứa Mộc Tình nói.
"May mắn thay, trong trận mưa sao băng này, hầu hết những nơi chúng rơi xuống đều nằm trên mặt biển".
"Vì vậy, sẽ không gây hại nhiều".
"Tuy nhiên, vẫn sẽ có một phần rất nhỏ trong số đó sẽ rơi xuống đất liền".
"Anh đã liên lạc với phía cảnh sát rồi".
"Họ có lẽ sẽ triển khai một cơ chế phản ứng khẩn cấp".
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ tránh được thảm họa này".
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng, trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên một tia xúc động.
Trong thời gian dài như vậy, Lý Hùng đã cho Hứa Mộc Tình cảm giác mình là người toàn năng.
Dường như trên đời này, không có việc gì là anh không giải quyết được.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao.
Mặc dù ngoài mặt Lý Hùng vẫn nở nụ cười.
Hơn nữa giọng nói không hề thay đổi.
Nhưng Hứa Mộc Tình có cảm giác.
Cô cảm thấy lần này, người đàn ông toàn năng trước mặt dường như có một nỗi lo lắng trong lòng.
Hứa Mộc Tình không nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vẫn nép vào ngực của Lý Hùng.
Sau đó cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Chồng".
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên cạnh anh".
"Nếu thảm họa thực sự đến, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó, đi giúp đỡ nhiều người cần được giúp đỡ".
Lý Hùng nhìn vợ trong vòng tay, anh mỉm cười.
Cô gái dũng cảm cầm gậy đuổi chó hoang, đã trở lại rồi.
Mà sau khoảng thời gian rèn luyện, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Ở cô, Lý Hùng cũng cảm nhận được khí chất và năng lực mà một người lãnh đạo cần phải có.
Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình cười nói: “Người xưa đã từng nói, tái ông thất mã, chưa chắc đã phải chuyện xấu”.
“Đôi khi, chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách sâu xa hơn”.
"Trận mưa sao băng này là một thảm họa đối với nhiều người".
"Cũng có lẽ đó là cơ hội cho nhiều người".
"Đồng thời, rất có thể là một hy vọng mới".
Lý Hùng nói ẩn dụ quá, Hứa Mộc Tình hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu nói của anh.
Tuy nhiên, bây giờ cô không quan tâm đến những thứ này.
Cô chỉ cần biết rằng cô có thể ở bên người đàn ông của mình mãi mãi.
Nói một cách khó nghe một chút là, muốn chết thì phải chết cùng nhau!
...
Trận mưa sao băng cuối cùng cũng đến.
Trước khi xuất hiện trận mưa sao băng này, sở cảnh sát đã chuẩn bị sẵn một cơ chế phản ứng.
Mặc dù ngay từ đầu, nhiều người không hiểu tại sao sở cảnh sát lại làm như vậy, thậm chí còn lên tiếng phản đối.
Nhưng sở cảnh sát vẫn quyết tâm hoàn thành công việc.
Họ ngay lập tức thiết lập một đường cảnh tuyến trên bờ biển.
Cấm bất kỳ ai băng qua đường bờ biển để ngắm mưa sao băng.
Vào lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang đứng trên đỉnh của tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Trời đã tối rồi.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên vào thời điểm này, sẽ không thể nhìn thấy những thứ đến từ ngoài vũ trụ đó.
Nhưng nếu có một cái kính viễn vọng thiên văn tương đối tốt trong tay, thì vẫn có thể nhìn thấy.
Bây giờ ở ngoài không gian, một đám thiên thạch lớn đang lao về phía trái đất.
Thường thì các thiên thạch bị hút bởi từ trường của trái đất và sau đó rơi xuống.
Nhưng những thiên thạch này dường như được triệu hồi bởi một sức mạnh đặc biệt nào đó.
Chẳng bao lâu, tất cả các loại thông tin và video đã xuất hiện trên mạng điện thoại di động.
Hầu hết đều liên quan đến mưa sao băng.
Đúng lúc mọi người không ngừng nghĩ cách chiếm vị trí đẹp để ngắm mưa sao băng.
Một nhóm thanh niên không màng sống chết đã băng qua đường cảnh tuyến, đi đến bờ biển.
Người dẫn đầu là người nước ngoài.
Tóc tai sặc sỡ, quần áo kiểu punk.
Những chàng trai và cô gái đi theo đều cười ha hả.
Nhiều người đã nhấc điện thoại di động và máy ảnh chuyên nghiệp lên.
Lý do tại sao họ lại mạo hiểm không màng đến việc bị sở cảnh sát bắt.
Là vì muốn kiếm tiền bằng cách livestream.
"Các bạn thân mến, chúng tôi sắp bắt đầu livestream rồi đây!"
Chương 805: Mạnh được yếu thua
"Theo thông tin của đài quan sát, trận mưa sao băng sẽ dội xuống trước mắt chúng ta trong khoảng ba phút nữa".
"Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao sở cảnh sát lại ngăn cản chúng ta đến bãi biển để livestream".
"Sau một số phân tích, chúng tôi đã đi đến một lập luận đáng kinh ngạc".
"Đó chắc hẳn là có ai đó bên sở cảnh sát muốn livestream".
Lúc này, có hơn mười mấy người ở bờ biển không ngừng phát biểu quan điểm của mình.
Đồng thời bày ra đủ loại tư thế điệu bộ.
Chỉ một phút trước khi mưa sao băng ập đến.
Lông mày Lý Hùng chợt hơi cau lại.
Anh nhìn lên bầu trời.
Ngay sau đó, điện thoại di động trong túi Lý Hùng vang lên.
Lý Hùng lấy điện thoại di động ra trước mặt Hứa Mộc Tình, ấn nút trả lời.
Giọng một người phụ nữ rất dễ nghe phát ra từ điện thoại.
"Ông chủ, trận mưa sao băng này lớn hơn chúng ta dự đoán".
"Thiên thạch rơi xuống biển rất có thể sinh ra sóng thần".
"Chúng tôi mới sử dụng hình ảnh vệ tinh và thấy rằng nhiều thanh niên đang thực hiện các buổi livestream bên bờ biển".
"Vẫn còn nhiều người cố gắng vượt qua đường cảnh tuyến".
Vì đường cảnh tuyến quá dài nên sở cảnh sát không thể quản hết được.
Lúc này, Lý Hùng trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ.
Anh nói nhẹ: "Nếu họ đã muốn chết, thì cứ để họ chết đi".
"Thiên nhiên rất công bằng, mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể tồn tại".
"Những người này từ nhỏ đã sống trong môi trường yên bình".
"Họ căn bản là không thể hiểu được những khó khăn của cuộc sống".
"Cũng đã đến lúc để thiên nhiên dạy cho họ một bài học rồi".
Lý Hùng vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình bên cạnh lập tức hô lên.
"Chồng, anh nhìn kìa!"
Theo hướng tay Hứa Mộc Tình chỉ, đột nhiên nhìn thấy một chùm sao băng lấp lánh bay vụt qua trước mắt.
Ngay lúc đó, có cảm giác như ai đó đã cho nổ một quả pháo hoa cực lớn trên bầu trời phía trước không xa.
Chỉ là pháo hoa phân tán rất nhanh.
Trong nháy mắt, hết sao băng này đến sao băng khác liên tiếp rơi xuống biển.
"Ồ đẹp quá!"
"Các bạn thân mến, các bạn đã nhìn thấy sao băng chưa? Quả là đẹp!"
"Nào, mọi người cùng tôi ước nào".
"Tôi muốn trở nên giàu có, tôi muốn trở thành người giàu nhất thế giới!"
Ngay khi đám ngườ livestream đang nhao nhao hò reo.
Toàn bộ thành phố Ninh Châu đã vang lên cảnh báo sóng thần!
Đúng lúc này, điện thoại di động của mọi người hiện lên một tin nhắn khiến mọi người ngỡ ngàng.
Cảnh báo sóng thần!
Khi mọi người nhìn thấy cảnh báo này, đã có một cơn sóng thần cao hai mươi mét trên biển, đang cuồn cuộn hướng về phía bờ biển!
Sử sách ghi lại Ninh Châu rất ít xảy ra động đất chứ chưa nói đến sóng thần.
Người dân hoàn toàn không thể biết được sóng thần khủng khiếp thế nào.
Khi cơn sóng dữ quét qua, những người trên bãi biển đã bị nhấn chìm trong tích tắc.
Nước biển ập vào bờ.
Đã đo được mức độ thiệt hại nhất định của các ngôi nhà gần đó.
Tuy nhiên, không có nhiều ngôi nhà ven biển, tất cả đều là làng.
Do đó, thiệt hại gây ra vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Những người dân được sở cảnh sát cảnh báo trước đã bắt đầu di rời đi.
Vì vậy, đợt sóng thần lần này không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Nhưng khi sóng thần ập đến, nhiều người không màng sống chết vượt qua hàng rào và định vượt hàng rào phòng vệ.
Đã bị sóng biển cuốn trôi ngay lập tức!
Đứng trên đỉnh của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Mộc Tình nhìn sóng thần nhấn chìm đất liền, không khỏi nắm chặt lấy cánh tay của Lý Hùng.
Cô gái tốt bụng đã ra lệnh khẩn cấp cho tập đoàn Lăng Tiêu gần như ngay lập tức khi sóng thần xảy ra.
Giúp đỡ những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai bằng mọi giá.
Trận mưa sao băng ngang qua bầu trời đêm không đem đến cho người ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Thay vào đó, một cơn sóng thần bất ngờ đã mang đến thay đổi cho nhiều người.
Sự thay đổi này lúc đầu chỉ mang tính chất tâm lý.
Có người đã mất đi người thân.
Có người bị thiệt hại về tài sản.
Mất đi người thân thì không thể lấy lại được.
Tài sản bị mất thì được tập đoàn Lăng Tiêu bổ sung lại trong thời gian sớm nhất có thể.
Kết quả là, vị trí của tập đoàn Lăng Tiêu tại Ninh Châu càng vững vàng hơn.
Mà đây không phải là những gì Hứa Mộc Tình muốn.
Cô chỉ muốn giúp đỡ người khác.
Sau trận mưa sao băng, người ta sẽ nhanh chóng quên đi nó.
Mọi người lại trở lại cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, người ta sớm phát hiện ra rằng cuộc sống của họ đã trải qua những thay đổi to lớn.
Mà sự thay đổi này là không thể đảo ngược được.
Liễu Ngọc Phân đã dậy từ sáng sớm.
Mặc dù bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã có quy mô khá lớn.
Hoàn cảnh gia đình cũng đã trải qua những thay đổi rung chuyển trời đất.
Nhưng Liễu Ngọc Phân vẫn duy trì thói quen sinh hoạt ban đầu của mình.
Không hề thuê người giúp việc.
Mọi việc đều do bà ấy tự tay làm.
Liễu Ngọc Phân vừa mới đi mua rau, vừa bước ra khỏi chợ.
Thì nhìn thấy một ông già với mái tóc hoa râm đi một chiếc xe ba bánh đến.
"Ông Trương, ông lại đi xe ba bánh tập thể dục buổi sáng đấy à?"
Nghe thấy giọng nói của Liễu Ngọc Phân, Trương Ái Quốc quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Phân.
Ông ấy nói chuyện với Liễu Ngọc Phân vài câu.
Đồng thời, ông ấy cũng không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với Liễu Ngọc Phân.
Bởi vì một thời gian trước, với sự giúp đỡ của Liễu Ngọc Phân, con trai Trương Vệ Minh của ông ấy cuối cùng cũng đã được vào tập đoàn Lăng Tiêu làm việc.
Giờ đây, đối với người dân ở Ninh Châu, được làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là một sự vinh dự.
Sau vài câu nói xã giao, Trương Ái Quốc về nhà.
Khi vừa về đến nhà, đã nhìn thấy người vợ đã gắn bó hàng chục năm đang nhóm lò.
"Sao thế này, sao cái lò này không cháy to lên được nhỉ?"
"Lão Trương, ông giúp tôi làm lửa bếp than cháy lớn hơn một chút đi?"
Trương Ái Quốc không khỏi cười khổ: "Lửa trong bếp than có chút xíu như vậy, thì bà dùng bếp ga đi?"
Vợ của Trương Ái Quốc không vui: "Tôi nói ông chứ, ông đã đốt lò hơi lớn mấy chục năm rồi, sao còn không xử lý được cái bếp than nhỏ như vậy chứ?"
"Tôi không quan tâm, ông nhất định phải làm cho lửa trong cái bếp than này lớn hơn một chút cho tôi".
"Bằng không, buổi trưa hôm nay đừng hòng ăn cơm".
Nói xong, vợ của Trương Ái Quốc tức giận bước vào phòng.
Trương Ái Quốc lắc đầu bất lực.
Ông ấy thở dài bên bếp than.
Nhưng khi ông ấy thở dài.
Hơi thở thoát ra đột nhiên trở nên rất nóng, đã châm đỏ được mấy viên than màu đen!
Trương Ái Quốc bị sốc.
Ông ấy nhìn những viên than màu đỏ hừng hực, ngập ngừng đổi vị trí thở ra một khí tức khác.
Nhưng lần này nó không có tác dụng như vừa rồi.
Bình luận facebook