-
Chương 911-915
Chương 911: Giở trò ám chiêu
“Cẩn thận!”, Triệu Thành Quang giận dữ thốt ra một tiếng, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng trắng, lao thẳng về phía Triệu Thành Lượng.
Lúc này, thâm tâm Triệu Thành Quang đã nảy ra ý định ám sát Lý Hùng rồi.
Khi lao về phía Triệu Thành Lượng, anh ta đã ngưng tụ chân khí trong cơ thể vào giữa hai ngón tay của mình.
Hiện tại anh ta cầm thanh kiếm này trong tay, nó chỉ có trong game, không tồn tại ở thế giới thực, nhưng điều này không ngăn được việc Triệu Thành Quang giết chết Lý Hùng.
Lúc này, Triệu Thành Quang và Lý Hùng đã trở thành một đường thẳng, tuy cách nhau mấy chục mét, nhưng khoảng cách này hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được của Triệu Thành Quang.
Bởi vậy, bây giờ Triệu Thành Quang giết Lý Hùng cũng chỉ trong tích tắc mà thôi.
Triệu Thành Quang lao về phía em trai Triệu Thành Lượng với tốc độ nhanh nhất.
Bề ngoài nhìn vào thì là Triệu Thành Quang đang cứu Triệu Thành Lượng, nhưng anh ta đột nhiên nhảy lên cao, xoay một vòng trên không.
Trong khi xoay tròn, tay phải của anh ta phát lực đâm về phía Lý Hùng đang đứng bất động, trông như đang hoảng sợ.
Lập tức, một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đâm về hướng tim Lý Hùng.
Đòn tấn công lần này vô hình vô thanh, căn bản là không thể nào nhận ra được.
Mà chiêu này lại nhanh như chớp, trong nháy mắt đã chạm tới ngực Lý Hùng.
Triệu Thành Quang không thèm nhìn tình cảnh thê thảm của Lý Hùng ngã xuống đất, theo quan điểm của anh ta, Lý Hùng đã là người chết rồi.
Tuy nhiên, khi Triệu Thành Quang cứu em trai Triệu Thành Lượng và rút lui nhanh chóng, Triệu Thành Quang lại thấy Lý Hùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong đầu Triệu Thành Quang bất giác hiện lên một tia nghi ngờ, theo suy nghĩ của anh ta, Lý Hùng tuyệt đối không thể thoát được sát chiêu vừa rồi của anh ta.
Nhưng tại sao nhìn Lý Hùng như không bị thương tổn gì thế kia?
Lẽ nào mình đánh trượt rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Thành Quang chỉ có thể tin rằng vừa rồi khi đang vặn người trên không trung, nhất thời không kiểm soát được sức lực của mình, nên đã đánh trượt.
Vì vậy, anh ta lên kế hoạch làm lại lần nữa, ban đầu, khi Triệu Thành Quang nghe em trai nhắc đến Hứa Mộc Tình, anh ta chỉ cảm thấy rằng đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tuy nhiên, sau khi gặp mặt Hứa Mộc Tình, Triệu Thành Quang đã thay đổi quan điểm của mình.
Trước hết, điểm đầu tiên, Hứa Mộc Tình là một phụ nữ rất thành công trong sự nghiệp.
Ở phía đông của Hoa Hạ, có thể nói tập đoàn Lăng Tiêu giống như mặt trời ban trưa, hiện nay rất ít tập đoàn có thể cạnh tranh được với tập đoàn Lăng Tiêu.
Và quan trọng hơn là, mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu rất lớn nhưng họ không bao giờ xa lánh các công ty khác.
Mà luôn giữ được mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với người trong toàn ngành.
Loại hợp tác đôi bên cùng có lợi, cá lớn cùng câu này đã khiến ngày càng nhiều người trở thành bạn của tập đoàn Lăng Tiêu.
Bằng cách này, bầu không khí của toàn bộ doanh nghiệp trở nên rất tốt.
Điểm thứ hai là sau khi Triệu Thành Quang gặp Hứa Mộc Tình, anh ta nhận định rằng Hứa Mộc Tình có một thể chất rất đặc biệt.
Thể chất này phù hợp với quá trình luyện công của Triệu Thành Quang hơn là Lý Liễu Nhi.
Một khi Hứa Mộc Tình trở thành người phụ nữ của anh ta, Triệu Thành Quang tự tin rằng anh ta sẽ có thể nâng sức mạnh của mình lên một tầm cao mới chỉ trong vòng sáu tháng.
Có lẽ đối với những người bình thường, thực lực hiện tại của Triệu Thành Quang đã rất mạnh rồi.
Tuy nhiên, núi cao còn có núi cao hơn!
Trước những cao thủ bình thường, môn phái ẩn thế của họ quả thực có những điều kiện độc nhất vô nhị, công pháp tuyệt thế vô song khiến người khác phải thèm.
Tuy nhiên, phải biết rằng còn có sự tồn tại đáng sợ hơn trên đầu họ.
Khi đạt đến thân phận của Triệu Thành Quang, anh ta không thiếu tiền, huống chi là phụ nữ, thứ anh ta thiếu nhất chính là sức mạnh.
Chỉ khi thực lực của bản thân mạnh lên, anh ta mới có thể dẫn dắt toàn bộ gia tộc, môn phái lên cảnh giới cao hơn để có được tài nguyên tốt hơn.
Đồng thời, anh ta có thể sống lâu hơn trên thế giới này.
Rất hiếm người bình thường có thể sống đến một trăm tuổi, nhưng trong môn phái ẩn thế của họ, chỉ cần là người có thực lực khá thâm sâu, họ đã có thể sống trên một trăm tuổi, thậm chí lâu hơn.
Ví dụ như ông nội của Triệu Thành Quang, hiện ông ta đã hơn một trăm tám mươi tuổi.
Mà ông nội của Triệu Thành Quang hiện đang ra sức hướng đến một cảnh giới cao hơn. Một khi vượt qua giai đoạn hiện tại, ông ta có thể sống đến hơn ba trăm tuổi, hoặc thậm chí lâu hơn.
Trường sinh có lẽ là một khả năng đặc biệt mà cả loài người đều ao ước có được, Triệu Thành Quang cũng không ngoại lệ!
Mà người có thể giúp anh ta đạt được điều này chính là Hứa Mộc Tình trước mặt anh ta.
Cho nên, Triệu Thành Quang sẽ không tiếc sức giết Lý Hùng, nghĩ đến đây, ngón tay phải của Triệu Thành Quang lập tức chọc về phía Lý Hùng đang đứng bất động.
Chiêu này Triệu Thành Quang đã sử dụng gần 80% công lực của cơ thể.
Lập tức, nhìn thấy một luồng năng lượng trong suốt đâm về phía trán Lý Hùng với tốc độ cực nhanh.
Chiêu này chắc chắn sẽ trúng!
Tuy nhiên, vào lúc này, Triệu Thành Quang sững sờ phát hiện Lý Hùng duỗi tay ra, nhẹ nhàng vung một cái trên không trung.
Sát chiêu mạnh mẽ của Triệu Thành Quang ở trước mặt Lý Hùng chỉ giống như một con ruồi, chỉ cần một cái vẫy tay nhẹ là đã bị đánh bật ra!
Lúc này hai mắt của Triệu Thành Quang mở to, người khác có thể không nhìn thấy bán kính mà anh đã vung ra, nhưng bản thân Triệu Thành Quang lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng vấn đề là mặc dù mắt anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng hiện tại anh ta không có cách nào tránh được, bởi vì cái vung tay tùy tiện của Lý Hùng đã khiến cho sát chiêu lúc nãy của Triệu Thành Quang hướng thẳng vào Triệu Thành Quang với tốc độ nhanh hơn và hung bạo hơn.
Giờ phút này, Triệu Thành Quang dường như chả nghĩ gì, lập tức kéo em trai của chính mình là Triệu Thành Lượng từ bên cạnh ra, chặn trước mặt anh ta.
Triệu Thành Lượng còn chưa kịp phản ứng, thân thể anh ta đột nhiên rung lên một cái.
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Sau đó, với đôi mắt mở to, anh ta nhìn anh trai của mình với sự hoài nghi: "Anh, anh..."
Triệu Thành Lượng còn chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngã vào trong vòng tay của Triệu Thành Quang, chết không nhắm mắt.
Còn Triệu Thành Quang thì ôm chặt lấy Triệu Thành Lượng, giả bộ kêu lên thảm thiết: "Em à! Em trai, em làm sao vậy?"
Chiêu thức này được Triệu Thành Quang sử dụng rất nuột, anh ta đã lên kế hoạch bí mật giết chết Lý Hùng.
Cuối cùng, không ngờ Lý Hùng không chỉ dễ dàng phá vỡ kế hoạch của anh ta mà còn giết chết em trai anh ta.
Lúc này, Triệu Thành Quang nhìn thẳng vào Lý Hùng với ánh mắt vô cùng phẫn uất.
Anh ta gầm lên với Lý Hùng: "Lý Hùng, không ngờ mày lại là kẻ đê tiện và vô liêm sỉ như vậy. Mày dám giết em tao? Tao phải giết mày, báo thù cho em tao!"
Nở nụ cười trên môi, Lý Hùng từ xa nhìn về phía Triệu Thành Quang.
Chương 912: Gậy ông đập lưng ông
Lúc này trong mắt Lý Hùng, cho dù là Triệu Thành Quang đang tức giận, hay là đại boss đang không ngừng rống lên cách đó không xa.
Đối với anh, đây chỉ là những con hổ làm bằng giấy mà thôi.
Lý Hùng hai tay đút túi, từng bước đi về phía Triệu Thành Quang, vừa đi vừa nói: "Gậy ông đập lưng ông cảm giác thế nào?"
"Kỳ thật, vừa rồi tao đã cho mày một cơ hội. Khi mày bí mật công kích tao, mày không thấy rất kỳ quái sao?"
"Chiêu mà mày chắc đến chín mười phần thắng lại chả có hiệu quả gì".
"Nếu mày thông minh hơn một chút và sử dụng bộ não của mình để bớt tự phụ hơn, thì mày đã dùng chiêu thứ hai rồi".
"Như vậy, em trai của mày sẽ không chết".
"Mày nói láo, tất cả những chuyện này đều do mày, liên quan gì đến tao?"
Nụ cười trên mặt Lý Hùng vẫn ở đó, khi anh đi về phía Triệu Thành Quang, con rắn bên cạnh gầm lên một tiếng chói tai.
Ngay sau đó, nó há to mồm ra cắn về phía Lý Hùng một cách hung tợn.
Tốc độ di chuyển của con rắn rất nhanh, lúc nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Lý Hùng đã bị con rắn định há mồm ra cắn.
Nhưng mà, mọi người đã sớm phát hiện Lý Hùng không bị con rắn cắn, trong khoảng thời gian cực ngắn bóng anh lóe lên.
Trong nháy mắt, đã ở bên kia Triệu Thành Quang.
Khoảng cách trước và sau cách nhau mấy chục mét, Lý Hùng có thể xuất hiện ở đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thấy, khinh công của anh đã đạt tới mức người thường không bao giờ có thể đạt tới.
Lý Hùng vừa đi vừa nói với Triệu Thành Quang: "Không cần cãi, bởi vì những gì mày nói đều là vô nghĩa".
"Trước hết, đối với tao mà nói, cho dù mày giá họa cho tao giết em mày, tao cũng không quan tâm".
"Dù sao trong mắt tao, cái gọi là môn phái của chúng mày cũng chỉ là cái thứ vớ vẩn".
"Mặt khác, mày không động não à?"
"Em trai của mày chết dưới tuyệt kỹ của mày, mày nghĩ tao biết làm chiêu này à?"
"Nếu người nhà của mày nhìn thấy thi thể của em trai mày, chả nhẽ họ sẽ không nghi ngờ mày sao?"
Khi Triệu Thành Quang nghe Lý Hùng nói vậy, anh ta đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội.
Lúc này, trong lòng anh ta vô cùng phức tạp, một mặt là bởi vì kinh ngạc.
Anh ta không ngờ thực lực của Lý Hùng đã vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Cho dù anh ta bí mật công kích Lý Hùng, cũng đều bị Lý Hùng dễ dàng giải quyết.
Kỹ thuật đỉnh cao mà Lý Hùng phô diễn ra là thứ mà Triệu Thành Quang sẽ không bao giờ đạt tới được.
Triệu Thành Quang luôn nghĩ cách để trở nên mạnh mẽ hơn, đối với anh ta, chỉ cần anh ta trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta có thể làm bất cứ điều gì.
Anh ta không ngờ người đàn ông mà anh ta luôn coi thường lại sở hữu một sức mạnh kinh người như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ Lý Hùng càng mạnh mẽ bao nhiêu thì Triệu Thành Quang càng cao hứng bấy nhiêu.
Bởi vì mọi thứ của Lý Hùng đều sẽ trở thành của anh ta!
Triệu Thành Quang lúc này đột nhiên bật cười.
Cùng lúc đó, mấy tên đàn em của anh ta nhanh chóng bao vây lấy anh ta, hai người trong số họ giúp nâng cơ thể của Triệu Thành Lượng lên.
Một người trong số họ lấy ra một cái chai, đổ ra một viên đan dược rồi đưa vào miệng Triệu Thành Lượng.
Họ không hề tỏ ra hoảng sợ vì cái chết của Triệu Thành Lượng, như thể Triệu Thành Lượng chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Triệu Thành Quang nói với Lý Hùng: "Lý Hùng, mày rất ngu, rất ngu đấy".
"Nếu tao là mày, tao nhất định sẽ không đứng ở trước mặt tao như mày bây giờ đâu".
Lý Hùng khẽ cười hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Trước khi tao giải thích câu hỏi này, mày không tò mò tại sao hai chúng tao là anh em, nhưng chúng tao trông không giống nhau chút nào sao?"
Lý Hùng thuận tay sờ sờ mũi: "Tao cũng khá là tò mò đấy, nói đi".
Khi Lý Hùng đang nói chuyện với Triệu Thành Quang, đám Liễu Ngọc Phân đã có một cuộc hỗn chiến với con rắn, như thể Lý Hùng đang trò chuyện với một người bình thường ở bên đường.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của Lý Hùng, ngược lại Hứa Hạo Nhiên còn ném ra một câu: "Anh rể, đừng nói chuyện với tên ngốc này nữa, xử anh ta đi rồi mau đến giúp em một chút đi! "
Hứa Hạo Nhiên đang bị rắn đuổi theo, cái khác thì không được, chứ khả năng chạy trốn của cậu ta là hạng nhất đấy.
Triệu Thành Lượng chậm rãi mở ra hai tay, cười nói: "Mày biết tại sao gia tộc chúng tao có thể trụ vững trăm vạn năm không?"
"Đó là bởi vì gia tộc chúng tao có một bí thuật độc nhất vô nhị!"
Khi Triệu Thành Quang nói, hai tay của anh ta luôn giơ lên, anh ta đi về phía Lý Hùng.
"Bí thuật gì vậy, nói ra xem nào".
Lúc này, trên mặt Triệu Thành Quang rất tự tin, con mắt nhìn Lý Hùng của anh ta tràn đầy sự trêu ngươi.
"Tao thừa nhận rằng tay của mày khá mạnh, nhưng nếu mày chết càng thảm thì tao càng vui".
"Bởi vì không lâu nữa cơ thể của mày sẽ trở thành của tao!"
Lông mày Lý Hùng khẽ giật: "Là sao?"
Triệu Thành Quang đột nhiên bật cười: "Mày sẽ sớm biết thôi!"
Dứt lời, Triệu Thành Lượng đột nhiên hét lên: "Làm đi".
Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Phía sau Triệu Thành Quang, một trong những đàn em của anh ta đã rút một thanh đoản kiếm ra và đâm vào cơ thể của Triệu Thành Quang từ phía sau!
Máu đỏ tươi tuôn ra như mưa.
Ngay sau đó, miệng của Triệu Thành Quang bắt đầu nhanh chóng niệm một câu thần chú khó hiểu.
Anh ta giang hai tay ra, đồng thời cơ thể anh bắt đầu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Vào lúc này, mắt, miệng và thậm chí cả lỗ mũi của Triệu Thành Quang đã hoàn toàn mở ra!
Sau đó, anh ta hóa thành một tia sáng bắn thẳng vào Lý Hùng!
Nhìn thấy khoảnh khắc ánh sáng này sắp chạm vào cơ thể, không biết Lý Hùng làm như thế nào, đột nhiên khẽ vẫy tay một cái trên không trung.
Trong nháy mắt, một tấm gương lớn trực tiếp xuất hiện trước mặt Lý Hùng, ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Triệu Thành Quang lập tức bị khúc xạ tới một ngọn cỏ bên cạnh qua tấm gương.
Đúng lúc này, có một con ếch đang ngồi xổm trên bãi cỏ.
Ánh sáng kỳ lạ ngay lập tức ngập vào cơ thể con ếch, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Một chuyện thú vị đã xảy ra, cơ thể bị thương nặng của Triệu Thành Quang, ánh mắt trở nên lờ đờ, sau đó anh ta làm một động tác mà người ta không thể tưởng tượng được.
Anh ta ngồi xổm xuống trông giống như một con ếch, khi anh ta nhảy lên, cũng hoàn toàn học theo chuyển động của con ếch!
Ngược lại, con ếch nằm yên lặng trên mặt đất, lúc này lại có biểu hiện và hành động giống con người!
Chương 913: Tự đào hố chôn mình
Nó không ngừng vung tay nhảy loạn xạ, đồng thời, đám đàn em của Triệu Thành Quang lao về phía con ếch với tốc độ rất nhanh.
Một người phụ nữ nhanh chóng ôm chặt con ếch vào lòng, vẻ mặt bối rối. "Phó môn chủ, anh không sao chứ?"
"Biến thành ếch rồi, sao lại không sao chứ?"
Nở nụ cười trên môi, Lý Hùng đi từng bước về phía Triệu Thành Quang, người đã trở thành ếch, vừa đi vừa nói.
"Mặc dù tao đã nghe nói về ma thuật đoạt xác này, nhưng tao không ngờ mày lại có nó".
"Thật ra, nếu vừa rồi mày không dông dài có khi tao đã sợ chết khiếp cái chiêu thức của mày rồi".
"Nhưng lỗi là ở chính mày. Mày ở đó ba láp ba xàm để tỏ ra bản thân giỏi giang thế nào, có năng lực ra sao".
"Nếu không nói với tao thì có khi mày đã không thành ếch, cùng lắm cũng chỉ hoán đổi với ai đó đứng cạnh tao thôi".
Ngay lúc Lý Hùng đang nói, một cơn gió đột nhiên ập tới.
Trong nháy mắt, con ếch vốn dĩ được cầm trong tay người phụ nữ kia đã rơi vào lòng bàn tay của Lý Hùng.
Lúc này, con ếch trong lòng bàn tay Lý Hùng bắt đầu giãy dụa không ngừng!
Lý Hùng cười nói: "Bây giờ nói không được, không nói được thì cũng không cách nào niệm chú, khó mà có thể cướp đi thân thể của người khác nhỉ".
"Buông phó môn chủ của chúng tao ra!"
Đám đàn em của Triệu Thành Quang hét lớn, đồng thời vây lấy Lý Hùng.
Lý Hùng làm bộ ra vẻ rất sợ hãi, vội nói: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tao sẽ không làm hắn bị thương đâu. Các người muốn tao thả hắn ra phải không? Được rồi, thả thì thả".
Nói rồi, Lý Hùng thả con ếch sang một bên, nhưng vị trí anh thả xuống quá chính xác!
Vì tình cờ có con chó hoang chạy đến, con chó hoang này có vẻ đã đói mấy ngày rồi, vừa thấy con ếch đã há mồm dùng hàm răng sắc nhọn cắn lấy!
"Phó môn chủ!!!"
Tất cả đàn em của Triệu Thành Quang đều kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Nhìn thấy hy vọng tương lai của môn phái, người trụ cột trong gia tộc, vì tự làm tự chịu mà trở thành con ếch, bị một con chó hoang đi ngang qua giết chết, tất cả những người này đều suy sụp.
Một vài người ngồi trên mặt đất ôm đầu khóc, trong khi có hai người rút kiếm ngắn trên eo ra, hung dữ nhìn chằm chằm Lý Hùng: "Đồ khốn kiếp! Mày dám giết phó môn chủ của chúng tao!"
"Tao phải chôn mày cùng với anh ấy!"
Khi hai người chuẩn bị giết Lý Hùng, tiếng hô sắc bén của một cô gái đột nhiên vang lên cách họ không xa: "Không được cử động, cử động là tôi bắn đấy".
Lý Hùng nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhíu mày, phát hiện Lưu Lệ Lệ đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, trên tay cô ấy đang cầm một khẩu súng màu đen, mặc dù Lưu Lệ Lệ không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng tinh thần anh hùng mạnh mẽ đó có thể cảm nhận được từ rất xa.
Giờ phút này, vẻ mặt nghiêm túc, chĩa mũi súng vào hai người trước mặt Lý Hùng.
Lý Hùng không ngờ Lưu Lệ Lệ lại xuất hiện ở đây, khi đeo kính vào, Lý Hùng phát hiện Lưu Lệ Lệ cũng là một người chơi game.
Cô ấy là một cung thủ, mang trên lưng một cây cung tên cổ, với hai túi kiếm ghim ở eo, chứa đầy mũi tên.
Mấy đàn em của Triệu Thành Quang nhìn Lý Hùng với ánh mắt vô cùng cay cú, một trong số họ bắt lấy con chó hoang đã giết chết Triệu Thành Quang, rồi nhanh chóng biến mất cùng với thi thể của Triệu Thành Lượng.
Lưu Lệ Lệ vội vàng đi tới và nói với Lý Hùng: "Anh không sao chứ?"
Lý Hùng lắc đầu: "Không sao, bọn họ chưa đủ trình để làm tôi bị thương đâu".
Bởi vì xáo trộn dòng thời gian, Lưu Lệ Lệ không chỉ biết Lý Hùng, mà thậm chí cô ấy còn biết võ công của Lý Hùng rất cao.
Lúc này cô ấy đi tới gần Lý Hùng, nói với Lý Hùng: "Lý Hùng, tôi có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ".
Lý Hùng gật đầu, Lưu Lệ Lệ là bạn thân nhất của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng chắc chắn sẽ giúp đỡ nếu cô ấy có chuyện.
Lưu Lệ Lệ cho biết: "Cách đây một thời gian, tôi nhận được một trường hợp rất kỳ lạ. Nhiều cô gái không biết vì sao lại biến mất không rõ lý do".
Nghe vậy, lông mày của Lý Hùng không khỏi khẽ nhíu lại: "Tại sao bọn họ lại biến mất? Đều mất tích ở cùng một chỗ sao?"
Lưu Lệ Lệ lắc đầu: "Không. Bảy cô gái lần lượt biến mất".
"Địa điểm họ biến mất cũng khác nhau. Ba người trong số họ thì ở nhà của họ, hai người trong nhà vệ sinh của công ty và hai người ở trung tâm mua sắm, khi họ đang mua quần áo thì đột nhiên biến mất".
"Những người này dường như đột nhiên biến mất trong không khí, như cô gái trẻ biến mất trong trung tâm thương mại đi. Cô ấy vốn là đi mua quần áo với bạn thân".
"Cô ấy chọn một bộ quần áo, đi vào phòng thử đồ để thay quần áo. Không bao lâu sau khi cô ấy đi vào thì đã biến mất, không kèn không trống, như thể chưa từng vào vậy".
Đây là lần đầu tiên Lý Hùng nghe đến chuyện kỳ quái như vậy, liền hỏi những người này có điểm chung gì không.
Lưu Lệ Lệ suy nghĩ một lúc rồi nghĩ lại: "Chúng tôi đã điều tra danh tính của họ và phát hiện ra rằng những người này không có mối liên hệ nào cả".
"Họ không biết nhau, họ cũng không sống cùng một chỗ, công ty họ làm việc cũng khác nhau".
"Nếu thực sự muốn tìm một điểm chung ở họ, thì đó là những người này đều xinh đẹp và trẻ trung".
Lý Hùng đang định nói, Hứa Hạo Nhiên đã lớn tiếng gọi: "Anh rể, đến giúp em một chút đi! Em sắp tèo rồi".
Lý Hùng liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên, sau đó nói với Lưu Lệ Lệ: "Giải quyết xong đại boss này, đợi chút nữa cô dẫn tôi đến địa điểm xảy ra sự việc nhé".
"Được!"
Không lâu sau, Lưu Lệ Lệ đã gia nhập đội của Lý Hùng.
Dưới sự hợp tác của nhóm người, đại boss ghê gớm nhất trong lịch sử của Thế Giới Mới đã bị giết.
Đám người Lý Hùng cũng nhận được rất nhiều đồ ngon, đặc biệt là Liễu Ngọc Phân, trên tay bà ấy đang cầm một thanh đao, đao này có ngoại hình khác thanh đao trước đây.
Vẻ ngoài của nó không ngầu như những thanh đao cầm trên tay của người khác mà ngược lại trông rất đơn giản.
Hơn nữa, hình dạng tổng thể trông giống như răng của một con rắn độc.
Thanh dao này là nanh của con rắn!
Nó là vũ khí "truyền kì" đầu tiên kể từ sự ra đời của toàn bộ trò chơi Thế Giới Mới.
Trong trò chơi Thế Giới Mới, cấp độ của nhân vật được giới hạn ở mức chín mươi chín, vũ khí cũng có bảy cấp độ.
Lần lượt là lương phẩm, tinh phẩm, hi hữu, sử thi, truyền kỳ, mộng huyễn, thần khí.
Về phần tính năng của loại vũ khí này, Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân không được công khai, phải tự mình trải nghiệm nó.
Đồng thời, tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hùng, đều nhận được mấy đồ tốt, ngay cả những người chơi khác không quen biết mà đến hỗ trợ cũng nhận được rất nhiều đồ tốt.
Tóm lại, ai cũng có phần, tất nhiên, ngoại trừ những người đã bị hạ gục ngay từ đầu.
Sau khi trò chơi kết thúc, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương về nhà.
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng đi theo Lưu Lệ Lệ đến hiện trường vụ án.
Chương 914: Cô nhân viên biến mất
Nếu là bình thường, Hứa Hạo Nhiên nhất định sẽ đi theo Lý Hùng.
Nhưng mà, vừa rồi cậu ta bị đại boss đuổi theo, hiện tại có thể nói là toát mồ hôi hột, kiệt sức rồi.
Mà lại còn có vợ đang đợi cậu ta ở nhà, trò chơi kết thúc, cậu ta vui vẻ bước lên xe, về nhà ngủ với cô vợ xinh đẹp của mình.
Lưu Lệ Lệ đưa Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đến một công ty thiết kế thời trang, đây là một tòa nhà mười bảy tầng với nhiều công ty được phân bổ trong tòa nhà văn phòng.
Vì sản phẩm của các công ty này hướng đến thế hệ trẻ nên những người làm việc ở đây đều là nam và nữ thanh niên ăn mặc đẹp.
Ngay cả lúc này, khi họ bước vào tòa nhà văn phòng, thỉnh thoảng Lý Hùng vẫn có thể nhìn thấy một hoặc hai cô gái mặc trang phục đặc biệt gợi cảm và tinh tế.
Đám Lý Hùng đến một nhà vệ sinh nữ trên tầng bảy.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lý Hùng nhìn thấy nhà vệ sinh nữ, cảm giác bước vào nhà vệ sinh nữ là điều mà rất nhiều đàn ông muốn trải nghiệm, tuy có một chút ngượng ngùng, nhưng lại rất muốn vào tìm tòi thực hư.
Tất nhiên, Lý Hùng không vào khu vực bồn cầu, mà đứng trước gương, theo thông tin được Lưu Lệ Lệ cung cấp.
Lúc đó còn có ba người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh, cả bốn người đều làm chung công ty.
Lúc họ đang tán gẫu, nói mấy chuyện tầm phào, thì trong nháy mắt, cô gái trẻ đẹp kia đã biến mất.
Cho dù người bên cạnh có gọi thế nào, cũng không có phản ứng gì.
Không có camera trong nhà vệ sinh, khi họ đi xem camera bên ngoài hành lang nhà vệ sinh, cũng phát hiện ra gì hết.
Lưu Lệ Lệ đã đến đây hai lần, đều điều tra rất kỹ lưỡng, nhưng không có dấu vết của bất kỳ tội phạm nào.
Lời giải thích duy nhất là tội phạm lần này rất có thể là một người có siêu năng lực.
Chỉ là loại siêu năng lực nào có thể bắt đi một người trong thời gian ngắn như vậy?
Mục đích của người đàn ông này là gì khi bắt đi nhiều cô gái trẻ đẹp như vậy?
Tóm lại, rất nhiều câu hỏi hiện ra trước mắt Lưu Lệ Lệ, sau khi không tìm được đáp án nào, Lưu Lệ Lệ theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến Lý Hùng.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trước gương.
Anh quan sát kỹ xung quanh và thấy rằng tổng thể môi trường trong nhà vệ sinh này không khác gì những nơi khác.
Ngay cả chiếc gương trên tường cũng là một chiếc gương bình thường.
Ngay lúc Lý Hùng đang nghĩ ngợi, một tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ hành lang bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó, Lý Hùng liền nghe thấy một giọng nói rất quen.
"Anh rể, anh rể có phát hiện ra cái gì thú vị không?"
Lý Hùng quay đầu lại và thấy Hứa Hạo Nhiên đang tiến đến với vợ mình là Lý Liễu Nhi.
Lý Liễu Nhi vốn là một người tương đối nhút nhát, nhưng do bị Lý Hùng xáo trộn dòng thời gian nên hiện tại cô ấy đã trở lại trạng thái bình thường.
Tuy nhiên, dù nói là cô ấy có thể chạy nhảy, có thể suy nghĩ và nói chuyện như những người bình thường.
Tuy nhiên, đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên, cô ấy có vẻ rất trầm lặng, khi bước vào, cô ấy chào Lý Hùng và Hứa Mộc Tình một tiếng, khẽ gật đầu.
Tính cách của Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng không biết tại sao, hiện tại nhìn hai người lại rất xứng đôi.
So với Hứa Hạo Nhiên ồn ào kia, sự yên tĩnh của Lý Liễu Nhi có cảm giác bổ sung cho nhau.
Lý Hùng lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên đến trước mặt mình, nói với cậu ta: "Có phải em rất tò mò không?"
Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Vâng, đương nhiên là em rất tò mò rồi".
"Khi chị Lệ Lệ đề cập đến vấn đề này em thực sự đã rất tò mò".
"Chỉ là cô ấy ở nhà một mình. Em hơi lo lắng cho cô ấy nên đã đưa cô ấy đến đây".
"Anh rể, mau nói cho em biết, có chuyện gì ở đây vậy?"
Trước khi Lý Hùng lên tiếng, giọng nói của một người đàn ông khác từ ngoài hành lang truyền đến.
Chỉ lần này là một người lạ.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục và chải tóc bóng mượt.
Hắn tiến đến, hai tay ôm ngực: "Có thể là chuyện gì chứ? Chắc là Trương Miêu Miêu nợ nhiều thẻ tín dụng. Hiện tại không có khả năng chi trả nên nghĩ ra cách ve sầu thoát xác, giả vờ mất tích đấy thôi".
Ngay khi nhìn thấy người này, lông mày của Lưu Lệ Lệ khẽ nhăn lại.
Cô ấy giới thiệu với Lý Hùng rằng người đàn ông trước mặt mình là ông chủ của Trương Miêu Miêu, tên là Ngô Hữu Lợi.
Lưu Lệ Lệ nói nhỏ với Lý Hùng: "Ngô Hữu Lợi này và Trương Miêu Miêu mất tích có quan hệ với nhau".
Lưu Lệ Lệ vừa dứt lời, Ngô Hữu Lợi nói với một giọng điệu rất mất kiên nhẫn: "Cảnh sát Lưu, chuyện này không thể nói lung tung được đâu".
"Mối quan hệ của tôi và Trương Miêu Miêu chỉ là giữa đồng nghiệp bình thường với nhau. Có thể hai chúng tôi khá thân nhau, nhưng tôi có thể rất nghiêm túc nói với cô rằng hai chúng tôi chắc chắn không phải là người yêu".
"Chúng tôi chỉ đi ăn rồi đi khách sạn vài lần. Nếu thật sự muốn giải thích quan hệ giữa hai người chúng tôi, chỉ có thể nói là bạn giường mà thôi".
Khi Ngô Hữu Lợi nói những lời này, hắn bất giác dán mắt vào cơ thể của Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, Ngô Hữu Lợi nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt khá mơ hồ, hắn không trực tiếp nhìn chằm chằm mà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền nhìn Lý Hùng đang đứng giữa đám người.
Hắn chậm rãi đi tới gần Lý Hùng nói: "Này, nếu anh thực sự có năng lực thì mau tìm Trương Miêu Miêu cho tôi. Con đàn bà này còn nợ tôi mấy chục nghìn tệ chưa trả đấy".
"Các người không biết đâu, Trương Miêu Miêu là một con mụ rất sĩ diện. Cô ta rất thích hàng hiệu. Cứ hai tháng một lần, cô ta lại chi tiền cho những chiếc túi hàng hiệu mà cô ta không đủ khả năng chi trả".
"Hơn nữa, cô ta hầu như toàn mặc đồ hiệu của mấy hãng lớn. Anh nói xem cô ta chỉ là kẻ làm công ăn lương lương tháng chỉ bảy tám nghìn tệ. Làm sao cô ta có thể mua được những thứ nhiều tiền như vậy?"
Lý Hùng nhìn Ngô Hữu Lợi, trầm mặc không nói gì.
Ngô Hữu Lợi hơi rùng mình trước ánh mắt kỳ lạ của Lý Hùng, hắn lùi lại hai bước và hỏi Lý Hùng: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Tôi thấy tò mò, anh nói anh với Trương Miêu Miêu cũng chả thân thiết gì cơ mà? Sao lại biết rõ cô ta như vậy?"
"Chỉ đến khách sạn để thỏa mãn nhu cầu, nhiều nhất thì cũng chỉ có va chạm xác thịt, chả nhẽ hai người còn nằm tâm sự à?"
"Chuyện này, đây là chuyện hết sức bình thường. Dù sao tôi và cô ta cũng là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy. Tôi phải biết tính cách của cô ta hơn những người khác chứ".
"Còn nữa, không phải anh đến đây để điều tra vụ án sao? Anh hỏi tôi nhiều như vậy làm gì, tôi cũng không phải là nghi phạm. Để tôi nói cho anh biết! Tôi có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng đấy".
Chương 915: Đằng sau tấm gương
Khi Ngô Hữu Lợi nói điều này, Lý Hùng nhìn chằm chằm vào hắn và cười hỏi: Vậy tôi muốn hỏi anh, anh đã ở đâu khi Trương Miêu Miêu xảy ra chuyện?"
Ngô Hữu Lợi khoanh tay trước ngực với vẻ mặt tự mãn: "Đương nhiên là tôi ở nhà".
"Ngoài tôi ra, trong nhà còn có bốn năm anh em tốt mà tôi gọi đến chơi nữa".
Lý Hùng chớp chớp mắt: "Ý của anh là anh cố tình gọi họ đến à?"
“Anh nói câu này là có ý gì?”, Ngô Hữu Lợi nhảy dựng lên như bị kim châm vào mông.
Hắn chỉ vào Lý Hùng: "Lẽ nào anh đang nghi tôi là hung thủ, anh đùa kiểu gì vậy?!"
"Đêm đó, có bốn người trong nhà tôi. Làm sao tôi có thể bắt được Trương Miêu Miêu ở xa như vậy, với cả tại sao tôi phải bắt cô ta?"
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh nói: "Không phải anh vừa nói là cô ta nợ anh à".
"Vậy thì cô ta phải đi làm để trả nợ cho tôi, đúng không? Nếu tôi bắt cô ta đi, cô ta sẽ không kiếm được đồng nào, thế thì có tích sự gì?"
Ngô Hữu Lợi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hứa Hạo Nhiên từng bước đến gần, đút hai tay vào túi, cười nói: "Anh bạn, đương nhiên là mấy cô gái xinh đẹp đáng giá nhất rồi".
"Mấy cô gái xinh đẹp này chỉ cần banh háng ra là tiền cứ phải nói là từng bó từng bó lớn ấy chứ!"
"Nếu anh nhốt họ vào trong một căn phòng nhỏ rồi bắt họ làm trò tiêu khiển cho đàn ông, thì chỉ cần vài lần thôi là cô ta đã có thể trả hết nợ cho anh rồi".
"Tôi, tôi ... không phải tôi! Nhà của tôi cách đây rất xa! Hơn nữa, bên cạnh tôi lúc đó có ba bốn người, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi".
Lý Hùng lúc này đã đứng trước gương, đưa tay gõ lên gương hai lần, trong gương phát ra âm thanh rất thanh.
Từ góc độ của người thường, họ không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong tấm gương này, nhưng khi bàn tay của Lý Hùng gõ vào nó, sẽ sinh ra một gợn sóng kỳ lạ.
Mà gợn sóng này sẽ từ từ lăn đi trong không khí, nó là một loại sóng âm.
Trong tình huống bình thường, sóng âm phải bị dội ngược trở lại khi chúng chạm vào cơ thể con người.
Tuy nhiên, khi làn sóng âm này truyền đến cơ thể của Ngô Hữu Lợi, thay vì dội lại, nó đã bị Ngô Hữu Lợi hấp thụ.
Lý Hùng không ở lại đây nữa, anh nói với Lưu Lệ Lệ vài câu, rồi cùng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên rời đi.
Ngô Hữu Lợi vẫn đứng ở hành lang nhìn nhóm Lý Hùng rời đi.
Thay vào đó, ánh mắt của hắn lúc này trở nên rất táo bạo, hắn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đầy mê hoặc của Hứa Mộc Tình, từ từ nở một nụ cười đầy tà ác và xấu xa, thậm chí hắn còn thè lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc.
"Hì hì, Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, quả là một con cá lớn à nha! Nếu có thể khống chế được cô ta thì nửa đời sau của tao không cần phải phấn đấu nữa rồi".
Sau khi Ngô Hữu Lợi đợi đám Lý Hùng đón xe rời đi, hắn đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm.
Hắn lái xe trở về nhà, vừa bước vào phòng, bên phải có một chiếc gương lớn.
Trong trường hợp bình thường, một chiếc gương lớn như vậy chỉ có trong mấy phòng của phụ nữ độc thân.
Dù sao, họ cũng có thói quen ngắm nghía mình trước gương khi ra ngoài mà.
Có ít nhất ba tấm gương loại này trong nhà của Ngô Hữu Lợi.
Ngoài hành lang, phòng khách, trong phòng ngủ của hắn cũng có một chiếc.
Ngô Hữu Lợi lúc này mới chậm rãi trở lại phòng tắm, đánh răng, xịt nước hoa, tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó, Ngô Hữu Lợi đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt nó lên một tấm gương lớn trong phòng ngủ của mình.
Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Cả người của Ngô Hữu Lợi từ từ hòa vào trong gương.
Nói một cách chính xác, nó giống như việc mở một cánh cửa và bước vào một không gian rất đặc biệt trực tiếp qua gương.
Không gian tổng thể trong không gian này khá u ám.
Toàn bộ môi trường xung quanh rất ngột ngạt, cho thấy một màu xám chết chóc.
Lúc này, Ngô Hữu Lợi đang đứng ở một nơi trông giống như một hành lang.
Hành lang này rất dài, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Có rất nhiều gương trên cả hành lang này.
Hình ảnh hiện ra ở mỗi gương là khác nhau.
Một số gương có màu đen, một số gương có ánh sáng.
Ngô Hữu Lợi đứng trước một tấm gương, qua đó hắn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Tại thời điểm này, hình ảnh hiện ra trên tấm gương này là một nhà hàng.
Có rất nhiều đàn ông và phụ nữ trong nhà hàng đang ăn tối một cách rất tao nhã.
Ngô Hữu Lợi đi về phía trước vài bước, tấm gương này chiếu ra rất nhiều màu sắc.
Hắn đứng ở phía sau gương, nhìn từ góc độ của mình, lúc này một đôi nam nữ đang cuộn lấy nhau trên giường ở trong phòng.
Ngô Hữu Lợi còn cố ý nán lại thêm vài giây, xem xong không khỏi khẽ lắc đầu: "Không nuốt nổi! Nếu là tao, tao đã đá từ lâu rồi. Khẩu vị tệ quá".
Ngô Hữu Lợi đi mãi, cuối cùng dừng lại.
Một cánh cửa hiện ra trước mặt hắn, khi hắn mở cửa liền phát ra âm thanh cầu xin của một người phụ nữ từ trong phòng.
"Quản lý, làm ơn, quản lý, tha cho tôi đi. Tôi sẽ nghe lời mà. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì".
Ngô Hữu Lợi bước vào một căn phòng, trông giống như một tầng hầm, rất tối.
Chỉ có một tấm gương trên bức tường cách đó không xa, nguồn sáng duy nhất là từ phía đối diện của tấm gương.
Kỳ lạ thay, cảnh tượng mà chiếc gương này chiếu lại tình cờ chính là nhà vệ sinh nữ mà lúc nãy Lý Hùng đang điều tra.
Và Trương Miêu Miêu, người mà Lưu Lệ Lệ và những người khác đang tìm kiếm, lúc này đã bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ phía sau tấm gương này.
Quần áo trên người Trương Miêu Miêu trông rất xộc xệch, không còn tinh tế như mọi khi.
Cả người rối như tơ vò, lôi thôi lếch thếch.
Ngô Hữu Lợi chậm rãi đi đến trước mặt Trương Miêu Miêu, không nói một lời, kéo khóa quần của hắn xuống.
"Nào".
Ngô Hữu Lợi chỉ cần một từ, không cần nhiều nhặn gì, Trương Miêu Miêu đã ngoan ngoãn bò qua, thè lưỡi như một con chó.
Ngô Hữu Lợi hưởng thụ, hắn đã bắt đầu tưởng tượng khi hắn nhốt Hứa Mộc Tình trong một không gian tương tự, hắn có thể chơi cô tùy thích.
Sau đó, sau khi Ngô Hữu Lợi đã xả hết sự bức bối lên người Trương Miêu Miêu, hắn đá Trương Miêu Miêu xuống đất, sau đó bỏ đi với một tràng cười lớn.
"Quản lý, quản lý, tôi sẽ nghe lời mà, anh thả tôi ra đi mà".
"Yên tâm, cô nhất định sẽ được ra ngoài, nhưng đừng vội, bởi vì tôi vẫn chưa tìm được chỗ cho cô. Chủ yếu là thân thể của cô không được sạch sẽ cho lắm, bán đi có chút phiền phức. Đợi đi, không cần vội làm gì".
Sau khi nói xong, Ngô Hữu Lợi đóng cửa lại, tiếng la hét và tiếng than khóc bất lực của Trương Miêu Miêu tiếp tục vang lên trong không gian.
Trong không gian mặt sau của tấm gương này, Ngô Hữu Lợi giống như một vị hoàng đế, có thể tùy tiện điều khiển vận mệnh của mỗi người!
"Hahaha, Hứa Mộc Tình, tôi đến rồi đây! Chờ tôi chiều chuộng cô nhé".
“Cẩn thận!”, Triệu Thành Quang giận dữ thốt ra một tiếng, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng trắng, lao thẳng về phía Triệu Thành Lượng.
Lúc này, thâm tâm Triệu Thành Quang đã nảy ra ý định ám sát Lý Hùng rồi.
Khi lao về phía Triệu Thành Lượng, anh ta đã ngưng tụ chân khí trong cơ thể vào giữa hai ngón tay của mình.
Hiện tại anh ta cầm thanh kiếm này trong tay, nó chỉ có trong game, không tồn tại ở thế giới thực, nhưng điều này không ngăn được việc Triệu Thành Quang giết chết Lý Hùng.
Lúc này, Triệu Thành Quang và Lý Hùng đã trở thành một đường thẳng, tuy cách nhau mấy chục mét, nhưng khoảng cách này hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được của Triệu Thành Quang.
Bởi vậy, bây giờ Triệu Thành Quang giết Lý Hùng cũng chỉ trong tích tắc mà thôi.
Triệu Thành Quang lao về phía em trai Triệu Thành Lượng với tốc độ nhanh nhất.
Bề ngoài nhìn vào thì là Triệu Thành Quang đang cứu Triệu Thành Lượng, nhưng anh ta đột nhiên nhảy lên cao, xoay một vòng trên không.
Trong khi xoay tròn, tay phải của anh ta phát lực đâm về phía Lý Hùng đang đứng bất động, trông như đang hoảng sợ.
Lập tức, một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đâm về hướng tim Lý Hùng.
Đòn tấn công lần này vô hình vô thanh, căn bản là không thể nào nhận ra được.
Mà chiêu này lại nhanh như chớp, trong nháy mắt đã chạm tới ngực Lý Hùng.
Triệu Thành Quang không thèm nhìn tình cảnh thê thảm của Lý Hùng ngã xuống đất, theo quan điểm của anh ta, Lý Hùng đã là người chết rồi.
Tuy nhiên, khi Triệu Thành Quang cứu em trai Triệu Thành Lượng và rút lui nhanh chóng, Triệu Thành Quang lại thấy Lý Hùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong đầu Triệu Thành Quang bất giác hiện lên một tia nghi ngờ, theo suy nghĩ của anh ta, Lý Hùng tuyệt đối không thể thoát được sát chiêu vừa rồi của anh ta.
Nhưng tại sao nhìn Lý Hùng như không bị thương tổn gì thế kia?
Lẽ nào mình đánh trượt rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Thành Quang chỉ có thể tin rằng vừa rồi khi đang vặn người trên không trung, nhất thời không kiểm soát được sức lực của mình, nên đã đánh trượt.
Vì vậy, anh ta lên kế hoạch làm lại lần nữa, ban đầu, khi Triệu Thành Quang nghe em trai nhắc đến Hứa Mộc Tình, anh ta chỉ cảm thấy rằng đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tuy nhiên, sau khi gặp mặt Hứa Mộc Tình, Triệu Thành Quang đã thay đổi quan điểm của mình.
Trước hết, điểm đầu tiên, Hứa Mộc Tình là một phụ nữ rất thành công trong sự nghiệp.
Ở phía đông của Hoa Hạ, có thể nói tập đoàn Lăng Tiêu giống như mặt trời ban trưa, hiện nay rất ít tập đoàn có thể cạnh tranh được với tập đoàn Lăng Tiêu.
Và quan trọng hơn là, mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu rất lớn nhưng họ không bao giờ xa lánh các công ty khác.
Mà luôn giữ được mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với người trong toàn ngành.
Loại hợp tác đôi bên cùng có lợi, cá lớn cùng câu này đã khiến ngày càng nhiều người trở thành bạn của tập đoàn Lăng Tiêu.
Bằng cách này, bầu không khí của toàn bộ doanh nghiệp trở nên rất tốt.
Điểm thứ hai là sau khi Triệu Thành Quang gặp Hứa Mộc Tình, anh ta nhận định rằng Hứa Mộc Tình có một thể chất rất đặc biệt.
Thể chất này phù hợp với quá trình luyện công của Triệu Thành Quang hơn là Lý Liễu Nhi.
Một khi Hứa Mộc Tình trở thành người phụ nữ của anh ta, Triệu Thành Quang tự tin rằng anh ta sẽ có thể nâng sức mạnh của mình lên một tầm cao mới chỉ trong vòng sáu tháng.
Có lẽ đối với những người bình thường, thực lực hiện tại của Triệu Thành Quang đã rất mạnh rồi.
Tuy nhiên, núi cao còn có núi cao hơn!
Trước những cao thủ bình thường, môn phái ẩn thế của họ quả thực có những điều kiện độc nhất vô nhị, công pháp tuyệt thế vô song khiến người khác phải thèm.
Tuy nhiên, phải biết rằng còn có sự tồn tại đáng sợ hơn trên đầu họ.
Khi đạt đến thân phận của Triệu Thành Quang, anh ta không thiếu tiền, huống chi là phụ nữ, thứ anh ta thiếu nhất chính là sức mạnh.
Chỉ khi thực lực của bản thân mạnh lên, anh ta mới có thể dẫn dắt toàn bộ gia tộc, môn phái lên cảnh giới cao hơn để có được tài nguyên tốt hơn.
Đồng thời, anh ta có thể sống lâu hơn trên thế giới này.
Rất hiếm người bình thường có thể sống đến một trăm tuổi, nhưng trong môn phái ẩn thế của họ, chỉ cần là người có thực lực khá thâm sâu, họ đã có thể sống trên một trăm tuổi, thậm chí lâu hơn.
Ví dụ như ông nội của Triệu Thành Quang, hiện ông ta đã hơn một trăm tám mươi tuổi.
Mà ông nội của Triệu Thành Quang hiện đang ra sức hướng đến một cảnh giới cao hơn. Một khi vượt qua giai đoạn hiện tại, ông ta có thể sống đến hơn ba trăm tuổi, hoặc thậm chí lâu hơn.
Trường sinh có lẽ là một khả năng đặc biệt mà cả loài người đều ao ước có được, Triệu Thành Quang cũng không ngoại lệ!
Mà người có thể giúp anh ta đạt được điều này chính là Hứa Mộc Tình trước mặt anh ta.
Cho nên, Triệu Thành Quang sẽ không tiếc sức giết Lý Hùng, nghĩ đến đây, ngón tay phải của Triệu Thành Quang lập tức chọc về phía Lý Hùng đang đứng bất động.
Chiêu này Triệu Thành Quang đã sử dụng gần 80% công lực của cơ thể.
Lập tức, nhìn thấy một luồng năng lượng trong suốt đâm về phía trán Lý Hùng với tốc độ cực nhanh.
Chiêu này chắc chắn sẽ trúng!
Tuy nhiên, vào lúc này, Triệu Thành Quang sững sờ phát hiện Lý Hùng duỗi tay ra, nhẹ nhàng vung một cái trên không trung.
Sát chiêu mạnh mẽ của Triệu Thành Quang ở trước mặt Lý Hùng chỉ giống như một con ruồi, chỉ cần một cái vẫy tay nhẹ là đã bị đánh bật ra!
Lúc này hai mắt của Triệu Thành Quang mở to, người khác có thể không nhìn thấy bán kính mà anh đã vung ra, nhưng bản thân Triệu Thành Quang lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng vấn đề là mặc dù mắt anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng hiện tại anh ta không có cách nào tránh được, bởi vì cái vung tay tùy tiện của Lý Hùng đã khiến cho sát chiêu lúc nãy của Triệu Thành Quang hướng thẳng vào Triệu Thành Quang với tốc độ nhanh hơn và hung bạo hơn.
Giờ phút này, Triệu Thành Quang dường như chả nghĩ gì, lập tức kéo em trai của chính mình là Triệu Thành Lượng từ bên cạnh ra, chặn trước mặt anh ta.
Triệu Thành Lượng còn chưa kịp phản ứng, thân thể anh ta đột nhiên rung lên một cái.
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Sau đó, với đôi mắt mở to, anh ta nhìn anh trai của mình với sự hoài nghi: "Anh, anh..."
Triệu Thành Lượng còn chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngã vào trong vòng tay của Triệu Thành Quang, chết không nhắm mắt.
Còn Triệu Thành Quang thì ôm chặt lấy Triệu Thành Lượng, giả bộ kêu lên thảm thiết: "Em à! Em trai, em làm sao vậy?"
Chiêu thức này được Triệu Thành Quang sử dụng rất nuột, anh ta đã lên kế hoạch bí mật giết chết Lý Hùng.
Cuối cùng, không ngờ Lý Hùng không chỉ dễ dàng phá vỡ kế hoạch của anh ta mà còn giết chết em trai anh ta.
Lúc này, Triệu Thành Quang nhìn thẳng vào Lý Hùng với ánh mắt vô cùng phẫn uất.
Anh ta gầm lên với Lý Hùng: "Lý Hùng, không ngờ mày lại là kẻ đê tiện và vô liêm sỉ như vậy. Mày dám giết em tao? Tao phải giết mày, báo thù cho em tao!"
Nở nụ cười trên môi, Lý Hùng từ xa nhìn về phía Triệu Thành Quang.
Chương 912: Gậy ông đập lưng ông
Lúc này trong mắt Lý Hùng, cho dù là Triệu Thành Quang đang tức giận, hay là đại boss đang không ngừng rống lên cách đó không xa.
Đối với anh, đây chỉ là những con hổ làm bằng giấy mà thôi.
Lý Hùng hai tay đút túi, từng bước đi về phía Triệu Thành Quang, vừa đi vừa nói: "Gậy ông đập lưng ông cảm giác thế nào?"
"Kỳ thật, vừa rồi tao đã cho mày một cơ hội. Khi mày bí mật công kích tao, mày không thấy rất kỳ quái sao?"
"Chiêu mà mày chắc đến chín mười phần thắng lại chả có hiệu quả gì".
"Nếu mày thông minh hơn một chút và sử dụng bộ não của mình để bớt tự phụ hơn, thì mày đã dùng chiêu thứ hai rồi".
"Như vậy, em trai của mày sẽ không chết".
"Mày nói láo, tất cả những chuyện này đều do mày, liên quan gì đến tao?"
Nụ cười trên mặt Lý Hùng vẫn ở đó, khi anh đi về phía Triệu Thành Quang, con rắn bên cạnh gầm lên một tiếng chói tai.
Ngay sau đó, nó há to mồm ra cắn về phía Lý Hùng một cách hung tợn.
Tốc độ di chuyển của con rắn rất nhanh, lúc nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Lý Hùng đã bị con rắn định há mồm ra cắn.
Nhưng mà, mọi người đã sớm phát hiện Lý Hùng không bị con rắn cắn, trong khoảng thời gian cực ngắn bóng anh lóe lên.
Trong nháy mắt, đã ở bên kia Triệu Thành Quang.
Khoảng cách trước và sau cách nhau mấy chục mét, Lý Hùng có thể xuất hiện ở đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thấy, khinh công của anh đã đạt tới mức người thường không bao giờ có thể đạt tới.
Lý Hùng vừa đi vừa nói với Triệu Thành Quang: "Không cần cãi, bởi vì những gì mày nói đều là vô nghĩa".
"Trước hết, đối với tao mà nói, cho dù mày giá họa cho tao giết em mày, tao cũng không quan tâm".
"Dù sao trong mắt tao, cái gọi là môn phái của chúng mày cũng chỉ là cái thứ vớ vẩn".
"Mặt khác, mày không động não à?"
"Em trai của mày chết dưới tuyệt kỹ của mày, mày nghĩ tao biết làm chiêu này à?"
"Nếu người nhà của mày nhìn thấy thi thể của em trai mày, chả nhẽ họ sẽ không nghi ngờ mày sao?"
Khi Triệu Thành Quang nghe Lý Hùng nói vậy, anh ta đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội.
Lúc này, trong lòng anh ta vô cùng phức tạp, một mặt là bởi vì kinh ngạc.
Anh ta không ngờ thực lực của Lý Hùng đã vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Cho dù anh ta bí mật công kích Lý Hùng, cũng đều bị Lý Hùng dễ dàng giải quyết.
Kỹ thuật đỉnh cao mà Lý Hùng phô diễn ra là thứ mà Triệu Thành Quang sẽ không bao giờ đạt tới được.
Triệu Thành Quang luôn nghĩ cách để trở nên mạnh mẽ hơn, đối với anh ta, chỉ cần anh ta trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta có thể làm bất cứ điều gì.
Anh ta không ngờ người đàn ông mà anh ta luôn coi thường lại sở hữu một sức mạnh kinh người như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ Lý Hùng càng mạnh mẽ bao nhiêu thì Triệu Thành Quang càng cao hứng bấy nhiêu.
Bởi vì mọi thứ của Lý Hùng đều sẽ trở thành của anh ta!
Triệu Thành Quang lúc này đột nhiên bật cười.
Cùng lúc đó, mấy tên đàn em của anh ta nhanh chóng bao vây lấy anh ta, hai người trong số họ giúp nâng cơ thể của Triệu Thành Lượng lên.
Một người trong số họ lấy ra một cái chai, đổ ra một viên đan dược rồi đưa vào miệng Triệu Thành Lượng.
Họ không hề tỏ ra hoảng sợ vì cái chết của Triệu Thành Lượng, như thể Triệu Thành Lượng chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Triệu Thành Quang nói với Lý Hùng: "Lý Hùng, mày rất ngu, rất ngu đấy".
"Nếu tao là mày, tao nhất định sẽ không đứng ở trước mặt tao như mày bây giờ đâu".
Lý Hùng khẽ cười hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Trước khi tao giải thích câu hỏi này, mày không tò mò tại sao hai chúng tao là anh em, nhưng chúng tao trông không giống nhau chút nào sao?"
Lý Hùng thuận tay sờ sờ mũi: "Tao cũng khá là tò mò đấy, nói đi".
Khi Lý Hùng đang nói chuyện với Triệu Thành Quang, đám Liễu Ngọc Phân đã có một cuộc hỗn chiến với con rắn, như thể Lý Hùng đang trò chuyện với một người bình thường ở bên đường.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của Lý Hùng, ngược lại Hứa Hạo Nhiên còn ném ra một câu: "Anh rể, đừng nói chuyện với tên ngốc này nữa, xử anh ta đi rồi mau đến giúp em một chút đi! "
Hứa Hạo Nhiên đang bị rắn đuổi theo, cái khác thì không được, chứ khả năng chạy trốn của cậu ta là hạng nhất đấy.
Triệu Thành Lượng chậm rãi mở ra hai tay, cười nói: "Mày biết tại sao gia tộc chúng tao có thể trụ vững trăm vạn năm không?"
"Đó là bởi vì gia tộc chúng tao có một bí thuật độc nhất vô nhị!"
Khi Triệu Thành Quang nói, hai tay của anh ta luôn giơ lên, anh ta đi về phía Lý Hùng.
"Bí thuật gì vậy, nói ra xem nào".
Lúc này, trên mặt Triệu Thành Quang rất tự tin, con mắt nhìn Lý Hùng của anh ta tràn đầy sự trêu ngươi.
"Tao thừa nhận rằng tay của mày khá mạnh, nhưng nếu mày chết càng thảm thì tao càng vui".
"Bởi vì không lâu nữa cơ thể của mày sẽ trở thành của tao!"
Lông mày Lý Hùng khẽ giật: "Là sao?"
Triệu Thành Quang đột nhiên bật cười: "Mày sẽ sớm biết thôi!"
Dứt lời, Triệu Thành Lượng đột nhiên hét lên: "Làm đi".
Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Phía sau Triệu Thành Quang, một trong những đàn em của anh ta đã rút một thanh đoản kiếm ra và đâm vào cơ thể của Triệu Thành Quang từ phía sau!
Máu đỏ tươi tuôn ra như mưa.
Ngay sau đó, miệng của Triệu Thành Quang bắt đầu nhanh chóng niệm một câu thần chú khó hiểu.
Anh ta giang hai tay ra, đồng thời cơ thể anh bắt đầu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Vào lúc này, mắt, miệng và thậm chí cả lỗ mũi của Triệu Thành Quang đã hoàn toàn mở ra!
Sau đó, anh ta hóa thành một tia sáng bắn thẳng vào Lý Hùng!
Nhìn thấy khoảnh khắc ánh sáng này sắp chạm vào cơ thể, không biết Lý Hùng làm như thế nào, đột nhiên khẽ vẫy tay một cái trên không trung.
Trong nháy mắt, một tấm gương lớn trực tiếp xuất hiện trước mặt Lý Hùng, ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Triệu Thành Quang lập tức bị khúc xạ tới một ngọn cỏ bên cạnh qua tấm gương.
Đúng lúc này, có một con ếch đang ngồi xổm trên bãi cỏ.
Ánh sáng kỳ lạ ngay lập tức ngập vào cơ thể con ếch, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Một chuyện thú vị đã xảy ra, cơ thể bị thương nặng của Triệu Thành Quang, ánh mắt trở nên lờ đờ, sau đó anh ta làm một động tác mà người ta không thể tưởng tượng được.
Anh ta ngồi xổm xuống trông giống như một con ếch, khi anh ta nhảy lên, cũng hoàn toàn học theo chuyển động của con ếch!
Ngược lại, con ếch nằm yên lặng trên mặt đất, lúc này lại có biểu hiện và hành động giống con người!
Chương 913: Tự đào hố chôn mình
Nó không ngừng vung tay nhảy loạn xạ, đồng thời, đám đàn em của Triệu Thành Quang lao về phía con ếch với tốc độ rất nhanh.
Một người phụ nữ nhanh chóng ôm chặt con ếch vào lòng, vẻ mặt bối rối. "Phó môn chủ, anh không sao chứ?"
"Biến thành ếch rồi, sao lại không sao chứ?"
Nở nụ cười trên môi, Lý Hùng đi từng bước về phía Triệu Thành Quang, người đã trở thành ếch, vừa đi vừa nói.
"Mặc dù tao đã nghe nói về ma thuật đoạt xác này, nhưng tao không ngờ mày lại có nó".
"Thật ra, nếu vừa rồi mày không dông dài có khi tao đã sợ chết khiếp cái chiêu thức của mày rồi".
"Nhưng lỗi là ở chính mày. Mày ở đó ba láp ba xàm để tỏ ra bản thân giỏi giang thế nào, có năng lực ra sao".
"Nếu không nói với tao thì có khi mày đã không thành ếch, cùng lắm cũng chỉ hoán đổi với ai đó đứng cạnh tao thôi".
Ngay lúc Lý Hùng đang nói, một cơn gió đột nhiên ập tới.
Trong nháy mắt, con ếch vốn dĩ được cầm trong tay người phụ nữ kia đã rơi vào lòng bàn tay của Lý Hùng.
Lúc này, con ếch trong lòng bàn tay Lý Hùng bắt đầu giãy dụa không ngừng!
Lý Hùng cười nói: "Bây giờ nói không được, không nói được thì cũng không cách nào niệm chú, khó mà có thể cướp đi thân thể của người khác nhỉ".
"Buông phó môn chủ của chúng tao ra!"
Đám đàn em của Triệu Thành Quang hét lớn, đồng thời vây lấy Lý Hùng.
Lý Hùng làm bộ ra vẻ rất sợ hãi, vội nói: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tao sẽ không làm hắn bị thương đâu. Các người muốn tao thả hắn ra phải không? Được rồi, thả thì thả".
Nói rồi, Lý Hùng thả con ếch sang một bên, nhưng vị trí anh thả xuống quá chính xác!
Vì tình cờ có con chó hoang chạy đến, con chó hoang này có vẻ đã đói mấy ngày rồi, vừa thấy con ếch đã há mồm dùng hàm răng sắc nhọn cắn lấy!
"Phó môn chủ!!!"
Tất cả đàn em của Triệu Thành Quang đều kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Nhìn thấy hy vọng tương lai của môn phái, người trụ cột trong gia tộc, vì tự làm tự chịu mà trở thành con ếch, bị một con chó hoang đi ngang qua giết chết, tất cả những người này đều suy sụp.
Một vài người ngồi trên mặt đất ôm đầu khóc, trong khi có hai người rút kiếm ngắn trên eo ra, hung dữ nhìn chằm chằm Lý Hùng: "Đồ khốn kiếp! Mày dám giết phó môn chủ của chúng tao!"
"Tao phải chôn mày cùng với anh ấy!"
Khi hai người chuẩn bị giết Lý Hùng, tiếng hô sắc bén của một cô gái đột nhiên vang lên cách họ không xa: "Không được cử động, cử động là tôi bắn đấy".
Lý Hùng nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhíu mày, phát hiện Lưu Lệ Lệ đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, trên tay cô ấy đang cầm một khẩu súng màu đen, mặc dù Lưu Lệ Lệ không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng tinh thần anh hùng mạnh mẽ đó có thể cảm nhận được từ rất xa.
Giờ phút này, vẻ mặt nghiêm túc, chĩa mũi súng vào hai người trước mặt Lý Hùng.
Lý Hùng không ngờ Lưu Lệ Lệ lại xuất hiện ở đây, khi đeo kính vào, Lý Hùng phát hiện Lưu Lệ Lệ cũng là một người chơi game.
Cô ấy là một cung thủ, mang trên lưng một cây cung tên cổ, với hai túi kiếm ghim ở eo, chứa đầy mũi tên.
Mấy đàn em của Triệu Thành Quang nhìn Lý Hùng với ánh mắt vô cùng cay cú, một trong số họ bắt lấy con chó hoang đã giết chết Triệu Thành Quang, rồi nhanh chóng biến mất cùng với thi thể của Triệu Thành Lượng.
Lưu Lệ Lệ vội vàng đi tới và nói với Lý Hùng: "Anh không sao chứ?"
Lý Hùng lắc đầu: "Không sao, bọn họ chưa đủ trình để làm tôi bị thương đâu".
Bởi vì xáo trộn dòng thời gian, Lưu Lệ Lệ không chỉ biết Lý Hùng, mà thậm chí cô ấy còn biết võ công của Lý Hùng rất cao.
Lúc này cô ấy đi tới gần Lý Hùng, nói với Lý Hùng: "Lý Hùng, tôi có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ".
Lý Hùng gật đầu, Lưu Lệ Lệ là bạn thân nhất của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng chắc chắn sẽ giúp đỡ nếu cô ấy có chuyện.
Lưu Lệ Lệ cho biết: "Cách đây một thời gian, tôi nhận được một trường hợp rất kỳ lạ. Nhiều cô gái không biết vì sao lại biến mất không rõ lý do".
Nghe vậy, lông mày của Lý Hùng không khỏi khẽ nhíu lại: "Tại sao bọn họ lại biến mất? Đều mất tích ở cùng một chỗ sao?"
Lưu Lệ Lệ lắc đầu: "Không. Bảy cô gái lần lượt biến mất".
"Địa điểm họ biến mất cũng khác nhau. Ba người trong số họ thì ở nhà của họ, hai người trong nhà vệ sinh của công ty và hai người ở trung tâm mua sắm, khi họ đang mua quần áo thì đột nhiên biến mất".
"Những người này dường như đột nhiên biến mất trong không khí, như cô gái trẻ biến mất trong trung tâm thương mại đi. Cô ấy vốn là đi mua quần áo với bạn thân".
"Cô ấy chọn một bộ quần áo, đi vào phòng thử đồ để thay quần áo. Không bao lâu sau khi cô ấy đi vào thì đã biến mất, không kèn không trống, như thể chưa từng vào vậy".
Đây là lần đầu tiên Lý Hùng nghe đến chuyện kỳ quái như vậy, liền hỏi những người này có điểm chung gì không.
Lưu Lệ Lệ suy nghĩ một lúc rồi nghĩ lại: "Chúng tôi đã điều tra danh tính của họ và phát hiện ra rằng những người này không có mối liên hệ nào cả".
"Họ không biết nhau, họ cũng không sống cùng một chỗ, công ty họ làm việc cũng khác nhau".
"Nếu thực sự muốn tìm một điểm chung ở họ, thì đó là những người này đều xinh đẹp và trẻ trung".
Lý Hùng đang định nói, Hứa Hạo Nhiên đã lớn tiếng gọi: "Anh rể, đến giúp em một chút đi! Em sắp tèo rồi".
Lý Hùng liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên, sau đó nói với Lưu Lệ Lệ: "Giải quyết xong đại boss này, đợi chút nữa cô dẫn tôi đến địa điểm xảy ra sự việc nhé".
"Được!"
Không lâu sau, Lưu Lệ Lệ đã gia nhập đội của Lý Hùng.
Dưới sự hợp tác của nhóm người, đại boss ghê gớm nhất trong lịch sử của Thế Giới Mới đã bị giết.
Đám người Lý Hùng cũng nhận được rất nhiều đồ ngon, đặc biệt là Liễu Ngọc Phân, trên tay bà ấy đang cầm một thanh đao, đao này có ngoại hình khác thanh đao trước đây.
Vẻ ngoài của nó không ngầu như những thanh đao cầm trên tay của người khác mà ngược lại trông rất đơn giản.
Hơn nữa, hình dạng tổng thể trông giống như răng của một con rắn độc.
Thanh dao này là nanh của con rắn!
Nó là vũ khí "truyền kì" đầu tiên kể từ sự ra đời của toàn bộ trò chơi Thế Giới Mới.
Trong trò chơi Thế Giới Mới, cấp độ của nhân vật được giới hạn ở mức chín mươi chín, vũ khí cũng có bảy cấp độ.
Lần lượt là lương phẩm, tinh phẩm, hi hữu, sử thi, truyền kỳ, mộng huyễn, thần khí.
Về phần tính năng của loại vũ khí này, Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân không được công khai, phải tự mình trải nghiệm nó.
Đồng thời, tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hùng, đều nhận được mấy đồ tốt, ngay cả những người chơi khác không quen biết mà đến hỗ trợ cũng nhận được rất nhiều đồ tốt.
Tóm lại, ai cũng có phần, tất nhiên, ngoại trừ những người đã bị hạ gục ngay từ đầu.
Sau khi trò chơi kết thúc, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương về nhà.
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng đi theo Lưu Lệ Lệ đến hiện trường vụ án.
Chương 914: Cô nhân viên biến mất
Nếu là bình thường, Hứa Hạo Nhiên nhất định sẽ đi theo Lý Hùng.
Nhưng mà, vừa rồi cậu ta bị đại boss đuổi theo, hiện tại có thể nói là toát mồ hôi hột, kiệt sức rồi.
Mà lại còn có vợ đang đợi cậu ta ở nhà, trò chơi kết thúc, cậu ta vui vẻ bước lên xe, về nhà ngủ với cô vợ xinh đẹp của mình.
Lưu Lệ Lệ đưa Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đến một công ty thiết kế thời trang, đây là một tòa nhà mười bảy tầng với nhiều công ty được phân bổ trong tòa nhà văn phòng.
Vì sản phẩm của các công ty này hướng đến thế hệ trẻ nên những người làm việc ở đây đều là nam và nữ thanh niên ăn mặc đẹp.
Ngay cả lúc này, khi họ bước vào tòa nhà văn phòng, thỉnh thoảng Lý Hùng vẫn có thể nhìn thấy một hoặc hai cô gái mặc trang phục đặc biệt gợi cảm và tinh tế.
Đám Lý Hùng đến một nhà vệ sinh nữ trên tầng bảy.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lý Hùng nhìn thấy nhà vệ sinh nữ, cảm giác bước vào nhà vệ sinh nữ là điều mà rất nhiều đàn ông muốn trải nghiệm, tuy có một chút ngượng ngùng, nhưng lại rất muốn vào tìm tòi thực hư.
Tất nhiên, Lý Hùng không vào khu vực bồn cầu, mà đứng trước gương, theo thông tin được Lưu Lệ Lệ cung cấp.
Lúc đó còn có ba người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh, cả bốn người đều làm chung công ty.
Lúc họ đang tán gẫu, nói mấy chuyện tầm phào, thì trong nháy mắt, cô gái trẻ đẹp kia đã biến mất.
Cho dù người bên cạnh có gọi thế nào, cũng không có phản ứng gì.
Không có camera trong nhà vệ sinh, khi họ đi xem camera bên ngoài hành lang nhà vệ sinh, cũng phát hiện ra gì hết.
Lưu Lệ Lệ đã đến đây hai lần, đều điều tra rất kỹ lưỡng, nhưng không có dấu vết của bất kỳ tội phạm nào.
Lời giải thích duy nhất là tội phạm lần này rất có thể là một người có siêu năng lực.
Chỉ là loại siêu năng lực nào có thể bắt đi một người trong thời gian ngắn như vậy?
Mục đích của người đàn ông này là gì khi bắt đi nhiều cô gái trẻ đẹp như vậy?
Tóm lại, rất nhiều câu hỏi hiện ra trước mắt Lưu Lệ Lệ, sau khi không tìm được đáp án nào, Lưu Lệ Lệ theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến Lý Hùng.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trước gương.
Anh quan sát kỹ xung quanh và thấy rằng tổng thể môi trường trong nhà vệ sinh này không khác gì những nơi khác.
Ngay cả chiếc gương trên tường cũng là một chiếc gương bình thường.
Ngay lúc Lý Hùng đang nghĩ ngợi, một tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ hành lang bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó, Lý Hùng liền nghe thấy một giọng nói rất quen.
"Anh rể, anh rể có phát hiện ra cái gì thú vị không?"
Lý Hùng quay đầu lại và thấy Hứa Hạo Nhiên đang tiến đến với vợ mình là Lý Liễu Nhi.
Lý Liễu Nhi vốn là một người tương đối nhút nhát, nhưng do bị Lý Hùng xáo trộn dòng thời gian nên hiện tại cô ấy đã trở lại trạng thái bình thường.
Tuy nhiên, dù nói là cô ấy có thể chạy nhảy, có thể suy nghĩ và nói chuyện như những người bình thường.
Tuy nhiên, đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên, cô ấy có vẻ rất trầm lặng, khi bước vào, cô ấy chào Lý Hùng và Hứa Mộc Tình một tiếng, khẽ gật đầu.
Tính cách của Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng không biết tại sao, hiện tại nhìn hai người lại rất xứng đôi.
So với Hứa Hạo Nhiên ồn ào kia, sự yên tĩnh của Lý Liễu Nhi có cảm giác bổ sung cho nhau.
Lý Hùng lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên đến trước mặt mình, nói với cậu ta: "Có phải em rất tò mò không?"
Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Vâng, đương nhiên là em rất tò mò rồi".
"Khi chị Lệ Lệ đề cập đến vấn đề này em thực sự đã rất tò mò".
"Chỉ là cô ấy ở nhà một mình. Em hơi lo lắng cho cô ấy nên đã đưa cô ấy đến đây".
"Anh rể, mau nói cho em biết, có chuyện gì ở đây vậy?"
Trước khi Lý Hùng lên tiếng, giọng nói của một người đàn ông khác từ ngoài hành lang truyền đến.
Chỉ lần này là một người lạ.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục và chải tóc bóng mượt.
Hắn tiến đến, hai tay ôm ngực: "Có thể là chuyện gì chứ? Chắc là Trương Miêu Miêu nợ nhiều thẻ tín dụng. Hiện tại không có khả năng chi trả nên nghĩ ra cách ve sầu thoát xác, giả vờ mất tích đấy thôi".
Ngay khi nhìn thấy người này, lông mày của Lưu Lệ Lệ khẽ nhăn lại.
Cô ấy giới thiệu với Lý Hùng rằng người đàn ông trước mặt mình là ông chủ của Trương Miêu Miêu, tên là Ngô Hữu Lợi.
Lưu Lệ Lệ nói nhỏ với Lý Hùng: "Ngô Hữu Lợi này và Trương Miêu Miêu mất tích có quan hệ với nhau".
Lưu Lệ Lệ vừa dứt lời, Ngô Hữu Lợi nói với một giọng điệu rất mất kiên nhẫn: "Cảnh sát Lưu, chuyện này không thể nói lung tung được đâu".
"Mối quan hệ của tôi và Trương Miêu Miêu chỉ là giữa đồng nghiệp bình thường với nhau. Có thể hai chúng tôi khá thân nhau, nhưng tôi có thể rất nghiêm túc nói với cô rằng hai chúng tôi chắc chắn không phải là người yêu".
"Chúng tôi chỉ đi ăn rồi đi khách sạn vài lần. Nếu thật sự muốn giải thích quan hệ giữa hai người chúng tôi, chỉ có thể nói là bạn giường mà thôi".
Khi Ngô Hữu Lợi nói những lời này, hắn bất giác dán mắt vào cơ thể của Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, Ngô Hữu Lợi nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt khá mơ hồ, hắn không trực tiếp nhìn chằm chằm mà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền nhìn Lý Hùng đang đứng giữa đám người.
Hắn chậm rãi đi tới gần Lý Hùng nói: "Này, nếu anh thực sự có năng lực thì mau tìm Trương Miêu Miêu cho tôi. Con đàn bà này còn nợ tôi mấy chục nghìn tệ chưa trả đấy".
"Các người không biết đâu, Trương Miêu Miêu là một con mụ rất sĩ diện. Cô ta rất thích hàng hiệu. Cứ hai tháng một lần, cô ta lại chi tiền cho những chiếc túi hàng hiệu mà cô ta không đủ khả năng chi trả".
"Hơn nữa, cô ta hầu như toàn mặc đồ hiệu của mấy hãng lớn. Anh nói xem cô ta chỉ là kẻ làm công ăn lương lương tháng chỉ bảy tám nghìn tệ. Làm sao cô ta có thể mua được những thứ nhiều tiền như vậy?"
Lý Hùng nhìn Ngô Hữu Lợi, trầm mặc không nói gì.
Ngô Hữu Lợi hơi rùng mình trước ánh mắt kỳ lạ của Lý Hùng, hắn lùi lại hai bước và hỏi Lý Hùng: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Tôi thấy tò mò, anh nói anh với Trương Miêu Miêu cũng chả thân thiết gì cơ mà? Sao lại biết rõ cô ta như vậy?"
"Chỉ đến khách sạn để thỏa mãn nhu cầu, nhiều nhất thì cũng chỉ có va chạm xác thịt, chả nhẽ hai người còn nằm tâm sự à?"
"Chuyện này, đây là chuyện hết sức bình thường. Dù sao tôi và cô ta cũng là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy. Tôi phải biết tính cách của cô ta hơn những người khác chứ".
"Còn nữa, không phải anh đến đây để điều tra vụ án sao? Anh hỏi tôi nhiều như vậy làm gì, tôi cũng không phải là nghi phạm. Để tôi nói cho anh biết! Tôi có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng đấy".
Chương 915: Đằng sau tấm gương
Khi Ngô Hữu Lợi nói điều này, Lý Hùng nhìn chằm chằm vào hắn và cười hỏi: Vậy tôi muốn hỏi anh, anh đã ở đâu khi Trương Miêu Miêu xảy ra chuyện?"
Ngô Hữu Lợi khoanh tay trước ngực với vẻ mặt tự mãn: "Đương nhiên là tôi ở nhà".
"Ngoài tôi ra, trong nhà còn có bốn năm anh em tốt mà tôi gọi đến chơi nữa".
Lý Hùng chớp chớp mắt: "Ý của anh là anh cố tình gọi họ đến à?"
“Anh nói câu này là có ý gì?”, Ngô Hữu Lợi nhảy dựng lên như bị kim châm vào mông.
Hắn chỉ vào Lý Hùng: "Lẽ nào anh đang nghi tôi là hung thủ, anh đùa kiểu gì vậy?!"
"Đêm đó, có bốn người trong nhà tôi. Làm sao tôi có thể bắt được Trương Miêu Miêu ở xa như vậy, với cả tại sao tôi phải bắt cô ta?"
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh nói: "Không phải anh vừa nói là cô ta nợ anh à".
"Vậy thì cô ta phải đi làm để trả nợ cho tôi, đúng không? Nếu tôi bắt cô ta đi, cô ta sẽ không kiếm được đồng nào, thế thì có tích sự gì?"
Ngô Hữu Lợi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hứa Hạo Nhiên từng bước đến gần, đút hai tay vào túi, cười nói: "Anh bạn, đương nhiên là mấy cô gái xinh đẹp đáng giá nhất rồi".
"Mấy cô gái xinh đẹp này chỉ cần banh háng ra là tiền cứ phải nói là từng bó từng bó lớn ấy chứ!"
"Nếu anh nhốt họ vào trong một căn phòng nhỏ rồi bắt họ làm trò tiêu khiển cho đàn ông, thì chỉ cần vài lần thôi là cô ta đã có thể trả hết nợ cho anh rồi".
"Tôi, tôi ... không phải tôi! Nhà của tôi cách đây rất xa! Hơn nữa, bên cạnh tôi lúc đó có ba bốn người, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi".
Lý Hùng lúc này đã đứng trước gương, đưa tay gõ lên gương hai lần, trong gương phát ra âm thanh rất thanh.
Từ góc độ của người thường, họ không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong tấm gương này, nhưng khi bàn tay của Lý Hùng gõ vào nó, sẽ sinh ra một gợn sóng kỳ lạ.
Mà gợn sóng này sẽ từ từ lăn đi trong không khí, nó là một loại sóng âm.
Trong tình huống bình thường, sóng âm phải bị dội ngược trở lại khi chúng chạm vào cơ thể con người.
Tuy nhiên, khi làn sóng âm này truyền đến cơ thể của Ngô Hữu Lợi, thay vì dội lại, nó đã bị Ngô Hữu Lợi hấp thụ.
Lý Hùng không ở lại đây nữa, anh nói với Lưu Lệ Lệ vài câu, rồi cùng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên rời đi.
Ngô Hữu Lợi vẫn đứng ở hành lang nhìn nhóm Lý Hùng rời đi.
Thay vào đó, ánh mắt của hắn lúc này trở nên rất táo bạo, hắn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đầy mê hoặc của Hứa Mộc Tình, từ từ nở một nụ cười đầy tà ác và xấu xa, thậm chí hắn còn thè lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc.
"Hì hì, Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, quả là một con cá lớn à nha! Nếu có thể khống chế được cô ta thì nửa đời sau của tao không cần phải phấn đấu nữa rồi".
Sau khi Ngô Hữu Lợi đợi đám Lý Hùng đón xe rời đi, hắn đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm.
Hắn lái xe trở về nhà, vừa bước vào phòng, bên phải có một chiếc gương lớn.
Trong trường hợp bình thường, một chiếc gương lớn như vậy chỉ có trong mấy phòng của phụ nữ độc thân.
Dù sao, họ cũng có thói quen ngắm nghía mình trước gương khi ra ngoài mà.
Có ít nhất ba tấm gương loại này trong nhà của Ngô Hữu Lợi.
Ngoài hành lang, phòng khách, trong phòng ngủ của hắn cũng có một chiếc.
Ngô Hữu Lợi lúc này mới chậm rãi trở lại phòng tắm, đánh răng, xịt nước hoa, tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó, Ngô Hữu Lợi đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt nó lên một tấm gương lớn trong phòng ngủ của mình.
Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Cả người của Ngô Hữu Lợi từ từ hòa vào trong gương.
Nói một cách chính xác, nó giống như việc mở một cánh cửa và bước vào một không gian rất đặc biệt trực tiếp qua gương.
Không gian tổng thể trong không gian này khá u ám.
Toàn bộ môi trường xung quanh rất ngột ngạt, cho thấy một màu xám chết chóc.
Lúc này, Ngô Hữu Lợi đang đứng ở một nơi trông giống như một hành lang.
Hành lang này rất dài, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Có rất nhiều gương trên cả hành lang này.
Hình ảnh hiện ra ở mỗi gương là khác nhau.
Một số gương có màu đen, một số gương có ánh sáng.
Ngô Hữu Lợi đứng trước một tấm gương, qua đó hắn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Tại thời điểm này, hình ảnh hiện ra trên tấm gương này là một nhà hàng.
Có rất nhiều đàn ông và phụ nữ trong nhà hàng đang ăn tối một cách rất tao nhã.
Ngô Hữu Lợi đi về phía trước vài bước, tấm gương này chiếu ra rất nhiều màu sắc.
Hắn đứng ở phía sau gương, nhìn từ góc độ của mình, lúc này một đôi nam nữ đang cuộn lấy nhau trên giường ở trong phòng.
Ngô Hữu Lợi còn cố ý nán lại thêm vài giây, xem xong không khỏi khẽ lắc đầu: "Không nuốt nổi! Nếu là tao, tao đã đá từ lâu rồi. Khẩu vị tệ quá".
Ngô Hữu Lợi đi mãi, cuối cùng dừng lại.
Một cánh cửa hiện ra trước mặt hắn, khi hắn mở cửa liền phát ra âm thanh cầu xin của một người phụ nữ từ trong phòng.
"Quản lý, làm ơn, quản lý, tha cho tôi đi. Tôi sẽ nghe lời mà. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì".
Ngô Hữu Lợi bước vào một căn phòng, trông giống như một tầng hầm, rất tối.
Chỉ có một tấm gương trên bức tường cách đó không xa, nguồn sáng duy nhất là từ phía đối diện của tấm gương.
Kỳ lạ thay, cảnh tượng mà chiếc gương này chiếu lại tình cờ chính là nhà vệ sinh nữ mà lúc nãy Lý Hùng đang điều tra.
Và Trương Miêu Miêu, người mà Lưu Lệ Lệ và những người khác đang tìm kiếm, lúc này đã bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ phía sau tấm gương này.
Quần áo trên người Trương Miêu Miêu trông rất xộc xệch, không còn tinh tế như mọi khi.
Cả người rối như tơ vò, lôi thôi lếch thếch.
Ngô Hữu Lợi chậm rãi đi đến trước mặt Trương Miêu Miêu, không nói một lời, kéo khóa quần của hắn xuống.
"Nào".
Ngô Hữu Lợi chỉ cần một từ, không cần nhiều nhặn gì, Trương Miêu Miêu đã ngoan ngoãn bò qua, thè lưỡi như một con chó.
Ngô Hữu Lợi hưởng thụ, hắn đã bắt đầu tưởng tượng khi hắn nhốt Hứa Mộc Tình trong một không gian tương tự, hắn có thể chơi cô tùy thích.
Sau đó, sau khi Ngô Hữu Lợi đã xả hết sự bức bối lên người Trương Miêu Miêu, hắn đá Trương Miêu Miêu xuống đất, sau đó bỏ đi với một tràng cười lớn.
"Quản lý, quản lý, tôi sẽ nghe lời mà, anh thả tôi ra đi mà".
"Yên tâm, cô nhất định sẽ được ra ngoài, nhưng đừng vội, bởi vì tôi vẫn chưa tìm được chỗ cho cô. Chủ yếu là thân thể của cô không được sạch sẽ cho lắm, bán đi có chút phiền phức. Đợi đi, không cần vội làm gì".
Sau khi nói xong, Ngô Hữu Lợi đóng cửa lại, tiếng la hét và tiếng than khóc bất lực của Trương Miêu Miêu tiếp tục vang lên trong không gian.
Trong không gian mặt sau của tấm gương này, Ngô Hữu Lợi giống như một vị hoàng đế, có thể tùy tiện điều khiển vận mệnh của mỗi người!
"Hahaha, Hứa Mộc Tình, tôi đến rồi đây! Chờ tôi chiều chuộng cô nhé".
Bình luận facebook