-
Chương 936-940
Chương 936: Luyện ngục
Nhưng bây giờ Lý Hùng đột nhiên nói ra câu này với giọng điệu vô cùng thoải mái, sự tự tin của mọi người dường như được khôi phục ngay lập tức.
Đặc biệt là Tina, cô ấy đã ở bên Lý Hùng từ khi còn nhỏ, đối với cô ấy, Lý Hùng không chỉ là chồng mà còn là trụ cột duy nhất trong tim cô ấy.
Nếu đế quốc Ba Tư của cô ấy không có Lý Hùng giúp đỡ một cách bí mật, thì đã bị đế quốc phương Tây nuốt chửng lâu rồi.
Tina lo lắng nhìn Lý Hùng, hỏi anh: "Chồng à, anh mau nói đi, có gì đã thay đổi rồi. Bây giờ chúng ta cũng chuẩn bị cho tốt vào, để đối phó với bọn chúng".
Lý Hùng nhìn Lý Tiêu Vân, anh vươn tay vỗ nhẹ vai Lý Tiêu Vân, sau đó nói: "Sở dĩ mẹ con bảo con đến gặp bố trên dòng thời gian này không phải chỉ nói cho bố biết những chuyện này để mà chuẩn bị ứng phó".
"Bởi vì sự xuất hiện của những thứ này là không thể tránh khỏi, điều duy nhất có thể làm là giảm sức công phá của thảm họa, và phạm vi lây lan càng nhiều càng tốt".
"Cô ấy thực ra còn có ý tứ sâu xa hơn. Hơn nữa, bảo con đến tìm bố, chắc không phải chỉ là ý của mẹ con mà còn là ý của bố đấy".
Mọi người đều sững sờ khi Lý Hùng nói ra điều này.
Đặc biệt là Lý Tiêu Vân, cậu ta lo lắng nhìn Lý Hùng: "Lúc bố mất, con mới hai ba tuổi. Lúc đó bố đã tiên đoán được trước sao?"
Lý Hùng khẽ gật đầu: "Thật ra thì dòng thời gian của con thê thảm như vậy. Một trong những nguyên nhân chính có một chuyện đã đi lệch quỹ đạo của nó".
Mọi người đồng thanh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lý Hùng do dự một lúc, cuối cùng anh cũng nói với những người xung quanh một chuyện mà anh chưa từng nói.
Lý Hùng nhìn Lý Tiêu Vân cười nói: "Mỗi dòng thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chỉ vì một hai sai sót nhỏ".
"Sự thay đổi lớn nhất là bố của con đã thiếu một thứ".
Trong lúc Lý Hùng nói, Lý Tiêu Vân kinh ngạc phát hiện trong mắt Lý Hùng hiện lên một tia sáng nhiều màu sắc như cầu vồng, ánh sáng này lưu động, giống như một dòng nước, rất đẹp mắt.
Đồng thời, sẽ thu hút sự chú ý của người ta vào đó, dần dần hình thành một vực thẳm giống như một lỗ đen.
Chỉ cần Lý Tiêu Vân nhìn một chút, cậu ta đã cảm thấy như linh hồn mình sẽ bị mắc kẹt sâu vào đó và không thể thoát ra được.
Lúc này, lời nói của Lý Hùng như thể từ trên trời rơi xuống, truyền đến tai Lý Tiêu Vân và những người gần đó, giống như tiếng sấm.
"Từ Lão Quái từng dự đoán bố có đồng thuật đặc biệt nhất thế giới, nhưng bản thân ông ấy cũng không rõ đồng thuật này sở hữu sức mạnh gì".
"Để mở đồng thuật này này, Từ Lão Quái đã từng yêu cầu bố đến một nơi để luyện tập".
"Bố đã ở đó một năm rưỡi. Đó là một nơi âm u, không có ánh sáng, ở đó tồn tại những sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới".
“Giai đoạn đó có thể nói là giai đoạn gian nan nhất trong cuộc đời bố”.
"Bố đã luyện tập ở chỗ đó hàng chục lần, thậm chí nhiều lần thập tử nhất sinh. Chính vì vô số lần đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, cuối cùng bố mới tìm thấy nguồn sức mạnh của mình".
Giọng nói của Lý Hùng vang vọng trong tâm trí mọi người, sau đó, trong tâm trí của họ, môi trường và kinh nghiệm mà Lý Hùng đã trải qua lúc đó hiện ra!
Từ lâu, mọi người đều chỉ biết Lý Hùng rất lợi hại, nhưng đều không biết Lý Hùng đã trải qua những chuyện gì mà khiến anh trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Đặc biệt là Hứa Mộc Tình, lúc này cô đang mải mê cảm nhận cảnh tượng hiện lên trong đầu, quả nhiên là một nơi tăm tối.
Lúc này, Hứa Mộc Tình cảm thấy thứ cô đang giẫm lên là một sa mạc, bầu trời trên đầu cô tối đen như mực, ngay cả sao Kim, có thể nhìn thấy ngay khi trời tối cũng biến mất. Bầu trời không có ánh trăng hay ánh sao.
Thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió thổi qua, khi ngửi mùi gió này sẽ khiến người ta có cảm giác nôn nao.
Bởi vì trong cơn gió này, nồng nặc mùi máu tanh!
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn xung quanh, cô phát hiện dù đưa tay lên trước mũi cô cũng không nhìn thấy. Xung quanh tối đen như mực, thậm chí đi một bước cũng cảm thấy nguy hiểm lạ thường.
Giọng nói của Lý Hùng không ngừng vang vọng trong tâm trí Hứa Mộc Tình, lúc này nghe thấy Lý Hùng nói: "Cảnh giới mà mọi người đang cảm nhận bây giờ được gọi là khoảng tối".
"Khoảng tối này tồn tại trong tâm hồn mỗi người, nhưng khoảng tối của mỗi người lại khác nhau".
"Loại khoảng tối mà mọi người đang cảm thấy bây giờ, ở một mức độ nào đó, là đáng sợ nhất. Nó cũng chỉ thuộc về tôi và sẽ chỉ xuất hiện trong tôi".
"Không có ánh sáng, không có thức ăn, chỉ có giết chóc!"
Lý Hùng vừa dứt lời, Tina liền hét lên vì cô ấy cảm thấy có thứ gì đó thò ra trong bóng tối.
Tuy nhiên, vì cũng giống như xem phim 3D, tuy mắt thấy tai nghe nhưng cơ thể không bị tổn hại gì.
Bởi vì những gì Tina đang nhìn thấy và cảm thấy bây giờ là kinh nghiệm quá khứ mà Lý Hùng bày ra trước mắt mọi người.
Sau đó, Hứa Mộc Tình, Lý Tiêu Vân và Tina đều ở trong trạng thái cực kỳ sốc!
Bởi vì họ cảm thấy cơ thể của họ chuyển động.
Lý Hùng đã thể hiện thực lực thực sự của bản thân trong khoảng tối này.
Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều biến thành vũ khí, anh liên tục chém vào những con quái vật đáng sợ lao đến từ mọi hướng.
Những con quái vật này không chỉ có nhiều loại mà chúng còn có kích cỡ khác nhau, điều đáng sợ là mắt thường không thể thấy được những con quái vật này.
Nỗi sợ hãi vô hình này một mực chiếm trọn trái tim đám Hứa Mộc Tình, nhưng lúc này sức mạnh của Lý Hùng cũng được thể hiện một cách hoàn hảo.
Khi đối mặt với những con quái vật này, Lý Hùng không hề sợ hãi.
Ngược lại, càng đánh càng hăng, giống như một bộ phim tua nhanh, hết đợt này đến đợt quái vật khác đều ngã xuống trước mặt Lý Hùng, bị Lý Hùng xé thành từng mảnh.
Từ từ, hai mắt Lý Hùng càng ngày càng sáng, anh bắt đầu thích ứng với thế giới này, mắt anh có thể thấy trong phạm vi mấy mét.
Nhưng khi anh có thể nhìn thấy những thứ này, nó đã mang lại một tác động thị giác mạnh mẽ cho Lý Tiêu Vân và những người khác.
Bởi vì những con quái vật này nhiều đều mức làm người ta nghẹt thở.
Lý Hùng như thể đột nhiên xuất hiện tại một buổi tranh hàng giảm giá, nơi mọi người giẫm đạp lên nhau, chen chúc nhau.
Mà bọn quái vật ở đây trông rất đói, Lý Hùng xuất hiện trước mặt bọn họ như một con gà nướng thơm phức khiến bọn chúng tấn công Lý Hùng như điên.
Chỉ có một điều Lý Hùng có thể làm, là giết!
Chương 937: Thiên đạo
Bởi vì cảnh tượng này quá máu me, Lý Hùng không cho Hứa Mộc Tình cùng những người khác xem tiếp nữa.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều trở lại trạng thái ban đầu.
Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Đây là lần duy nhất bố cảm thấy khủng hoảng trong quá trình tu luyện. Đồng thời, chính tại đây, bố đã suýt đánh mất bản thân, trở thành một con quái vật khát máu".
"Đây là một trải nghiệm rất quan trọng đối với bố. Cuối cùng, chính nhờ bác của con mà bố đã vượt qua khó khăn, mở được thiên nhãn".
Trong khi Lý Hùng nói lời này, Lý Tiêu Vân đột nhiên phát hiện cơ thể không thể động đậy được, chỉ ngồi ở chỗ đó giống như một bức tượng gỗ, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đột nhiên ập đến bao vây toàn thân cậu ta.
"Thiên nhãn là một đồng thuật đáng sợ vượt quá khả năng nhận thức. Ở một mức độ nào đó, nó không còn thuộc về phạm vi của đồng thuật nữa, đó là thiên đạo!"
"Nguyên nhân chính khiến bố con qua đời là vì ông ấy không lĩnh ngộ được điều đó trong khoảng tối".
"Vì vậy, ông ấy đã yêu cầu mẹ con tạo ra một cỗ máy thời gian có thể du hành xuyên thời gian và không gian, rồi gửi con đến dòng thời gian của bố, bởi vì ông ấy muốn bố giúp con mở ra được đồng thuật của mình".
"Bởi vì con là con bố, trong gen của con có thứ này".
Lời nói của Lý Hùng cuối cùng cũng giải quyết được mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng Lý Tiêu Vân, không nói một lời, cậu ta quỳ xuống trước mặt Lý Hùng: "Bố, xin hãy dạy con".
"Con nhất định phải quay lại để cứu các mẹ. Con muốn đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi Địa Cầu. Con muốn làm cho thế giới của chúng con trở nên tươi đẹp như của mọi người!"
Lý Hùng cười gật đầu: "Yên tâm, bố sẽ dạy con, nhưng con phải chuẩn bị tâm lý rằng một khi bước trên con đường này rồi thì không thể quay đầu lại được đâu".
Lý Tiêu Vân cắn răng nhìn Lý Hùng với ánh mắt vô cùng kiên định: "Cho dù có chết con cũng không sợ!"
Lý Hùng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Tiêu Vân: "Được rồi, chuẩn bị một chút đi. Hai ngày sau, chúng ta sẽ lên đường".
Sau khi Lý Tiêu Vân và Tina rời đi, chỉ còn lại Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Đây là điều mà Tina cố tình làm, cô ấy biết rằng Lý Hùng có tình cảm sâu đậm nhất với Hứa Mộc Tình, sợi dây gắn bó giữa hai người cũng bền chặt nhất.
Trải qua nhiều năm, Lý Hùng mới có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ, một phần lớn công lao phải thuộc về Hứa Mộc Tình.
Nếu không có Hứa Mộc Tình, Lý Hùng đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình chính là động lực sống của Lý Hùng, cũng là động lực khiến anh trở nên mạnh mẽ như vậy.
Không có ai bên cạnh nữa, vì vậy Hứa Mộc Tình đứng lên xà vào vòng tay của Lý Hùng, đôi bàn tay thanh tú của cô luồn qua cổ Lý Hùng, ôm chặt lấy cơ thể Lý Hùng, bản thân cô như một đứa trẻ nép vào lồng ngực anh.
Đã lâu rồi hai người mới có thể ngọt ngào như bây giờ, nhưng trong sự ngọt ngào này, hình như lại có một tâm sự khác.
Hứa Mộc Tình nhìn người đàn ông của mình, đôi mắt của cô hiện lên sự bất an và lo lắng sâu sắc về tương lai.
Mặc dù biết Lý Hùng rất mạnh, nhưng không ai dám chắc kẻ địch tới có mạnh hơn hay không.
Hơn nữa, lúc này xung quanh Lý Hùng luôn có mấy kẻ rất quỷ quyệt và xảo trá, những người này sẽ nhảy ra khỏi bóng tối bất cứ lúc nào và đâm lén Lý Hùng.
"Chồng, anh định làm gì với chuyện này?"
Lúc này Lý Hùng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đầu, nếu thật sự như lời Lý Tiêu Vân nói, thì có nghĩa là Kiếm Các vẫn lẩn khuất trong bóng tối.
Mục đích của nó không phải là làm cho thế lực bản thân phát triển, mà nó là một con chó được nuôi dưỡng trên Địa Cầu bởi các thế lực ngoài hành tinh. Một con chó phải trung thành với chủ của mình, chủ bảo gì thì làm nấy, không được suy nghĩ gì nhiều.
Chính vì điều này mà Kiếm Các, đám người rõ ràng sở hữu một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại rất kín tiếng.
Điều mà Lý Hùng lo lắng nhất lúc này là liệu Kiếm Các đã có loại virus kia trong tay chưa?
Anh tin rằng loại virus đó là do Kiếm Các nghiên cứu ra.
Vì mỗi loại virus đều khác nhau nên khi đến một môi trường mới, chúng phải mất một ít thời gian để thích nghi.
Mà cái gọi là một ít thời gian này rất có thể là vài năm, thậm chí hàng trăm năm.
Không có loại vi rút nào vừa mới đến nơi này, là đã có thể xâm chiếm cơ thể con người trong vòng một hoặc hai giờ được.
Hệ thống miễn dịch của cơ thể con người rất mạnh mẽ, Địa Cầu còn là nơi con người sinh sống.
Rất khó để một loại virus ngoại lai có thể khống chế con người trong thời gian ngắn để rồi gây ra thảm họa với quy mô lớn như vậy.
Do đó, điều duy nhất có thể giải thích cho điều đó là loại virus này được nghiên cứu bởi chính Kiếm Các, với mục đích tiêu diệt loài người và trải đường cho những sinh vật ngoài hành tinh này.
Nhưng điều này cũng có thể cho thấy rằng đội quân ngoài hành tinh này không mạnh như tưởng tượng.
Nếu chúng thực sự mạnh đến mức vô cực, thì không cần phải phải bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Trên đời này có một câu nói rất hay, trước mặt kẻ mạnh, mọi âm mưu, thủ đoạn đều vô hiệu.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù là âm mưu hay trò quỷ gì, thì cũng chỉ là một trò đùa thôi!
Nếu công nghệ của người ngoài hành tinh mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt loài người, tại sao Kiếm Các lại mất nhiều thời gian để nghiên cứu ra loại virus này nhằm làm suy yếu sức mạnh của loài người?
Đối với một kẻ xâm lược, chả đáng để chúng phải làm vậy.
Mà lý do mà chúng làm như vậy, chắc chắn là do chúng không đủ mạnh, hoặc nguồn năng lượng chúng có không đủ để chiến đấu trong thời gian dài.
Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong đầu, anh nói với Hứa Mộc Tình về những suy nghĩ của mình.
Anh nói với Hứa Mộc Tình: "Căn cứ bí mật phải được xây dựng càng sớm càng tốt, vẫn cần đào tạo một đội đặc biệt để đối phó với đám tội phạm có siêu năng lực, nhưng không thể dồn hết sức mình vào đây được".
Lý Hùng nhìn về phía Lý Tiêu Vân bên cạnh nói: "Con làm cho bố việc này trước đi rồi bố giúp con mở thiên nhãn".
“Mở thiên nhãn cần mấy bước?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng.
Lý Hùng nhìn vợ cười nhẹ nói: "Có người cả đời không mở được, cũng có người chỉ cần một quá trình là đã có thể mở được rồi".
"Tuy nhiên, quá trình này có thể là một hành vi tự sát đối với người tiếp nhận nó đấy".
"Một khi bản thân không thể chịu nổi cơn đau dữ dội do mở thiên nhãn, thì nỗi đau này sẽ nuốt chửng tinh thần và linh hồn của người đó, khiến người đó hoàn toàn tàn phế".
Lý Hùng nhìn chằm chằm Lý Tiêu Vân hỏi cậu ta: "Con chuẩn bị xong chưa?"
Chương 938: Thù cũ hận mới
Lý Tiêu Vân gật đầu, vẻ mặt cậu ta kiên định không chút sợ hãi.
Lý Hùng lập tức từ từ đứng lên, cười nói: "Được! Vậy chúng ta chuẩn bị trước đã, tối nay bố sẽ dẫn con đến một nơi để mở thiên nhãn".
Lúc Lý Hùng và Lý Tiêu Vân nói chuyện, trong mắt Hứa Thiên Tứ vừa ngã từ trên cây xuống toát ra sự hận thù và độc ác mãnh liệt.
"Thằng chó Lý Hùng, mày chờ đấy cho tao. Tuy tao không biết bây giờ mày định làm gì nhưng lần này mày chết chắc rồi".
Nói xong, Hứa Thiên Tứ nhanh chóng chìm vào trong bóng tối, Hứa Thiên Tứ đi vào một cái ngõ nhỏ, cái ngõ này nhìn rất bình thường, bên trong có một ít rác rưởi, trong góc còn có một hai tên ăn xin đang nằm.
Tên ăn xin nằm trong góc dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ nhìn hai tên đó, chỉ một cái liếc mắt nhưng trong lòng anh ta run lên. Bởi vì nhìn hai tên ăn xin đó có vẻ bình thường nhưng thực ra là hai cao thủ rất mạnh.
Dường như chỉ cần vài giây thôi, bọn họ cũng có thể bẻ gãy cổ Hứa Thiên Tứ.
Đây là một nơi liên lạc của Kiếm Các, bình thường nếu không có chuyện gì thì Hứa Thiên Tứ sẽ không đến đây.
Nhưng giờ anh ta có một chuyện rất gấp cần báo cáo, cuối ngõ nhỏ có một bức tường, nhìn chả khác gì những nơi khác cả.
Người bình thường mà đi đến đây chắc chắn sẽ xoay người rời đi nhưng Hứa Thiên Tứ đứng ở cuối ngõ, một mực nhìn chằm chằm vào bức tường này.
Khoảng mười giây sau, bức tường chủ động mở ra, đằng sau tường là một đường hầm kéo dài xuống dưới.
Cuối đường hầm là một căn phòng, có một ông già lôi thôi lếch thếch đang ngồi ở đó, ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thiên Tứ rồi nói: "Có chuyện gì?"
Bình thường Hứa Thiên Tứ vênh váo hống hách là thế nhưng lúc này lại cực kỳ cung kính lễ phép.
Mà trước mặt ông ta, Hứa Thiên Tứ còn hơi căng thẳng, đầu tiên anh ta cúi người vái chào ông ta rồi nói: "Tôi có chuyện muốn bẩm báo với phó Các chủ".
Ông ta cười khẩy: "Chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng muốn bẩm báo với phó Các chủ, cậu không sợ chết à?"
Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ căng thẳng: "Không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, chắc chắn phó Các chủ sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, bởi vì nó liên quan đến thiên nhãn".
Lúc nghe thấy hai chữ đặc biệt này, ông già bất giác nhíu mày.
Sau đó ông ta gật nhẹ đầu nói với Hứa Thiên Tứ: "Dạo gần đây tâm trạng của phó Các chủ không tốt, lúc cậu nói chuyện nhớ để ý một chút, không được nói mấy chuyện không đâu lừa phó Các chủ, nếu không cậu cũng biết hậu quả rồi đấy".
Mí mắt Hứa Thiên Tứ bất giác giật giật, lời cảnh cáo của ông già làm Hứa Thiên Tứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì người mà anh ta chuẩn bị gặp mặt là một trong những người đáng sợ nhất trong cuộc đời anh ta, nói đúng ra thì Lý Hùng so với người này chả là cái khỉ gì.
Ông già nhanh chóng vung tay lên, không gian phía sau lập tức vặn vẹo.
Ngay sau đó, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt nước đang gợn sóng lăn tăn.
Chuyện lạ xuất hiện, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt gương vậy.
Mà hình ảnh trong gương không phải là gương mặt Hứa Thiên Tứ mà là một người đàn ông rất đẹp trai, lúc này sắc mặt không tốt lắm, trong mắt lóe ra ánh sáng khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy sợ hãi.
Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Tứ nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi".
Hứa Thiên Tứ lập tức cúi chào người này, sau đó lễ phép nói: "Phó Các chủ, bên cạnh Lý Hùng xuất hiện một thằng con".
"Thân phận cụ thể của nó thì chưa rõ nhưng tôi nghe thấy trong lúc nó và Lý Hùng nói chuyện, Lý Hùng nói sẽ mở thiên nhãn cho nó".
Vẻ mặt người đàn ông vốn đang mất kiên nhẫn, vừa nghe thấy thế thì đồng tử anh ta mở to.
Cho dù cách một mặt gương nhưng Hứa Thiên Tứ vẫn cảm nhận được một loại sức mạnh đáng sợ trên người anh ta.
"Cậu lặp lại một lần nữa".
Hứa Thiên Tứ lặp lại một lần nữa, đồng thời quan sát thật kỹ tất cả những gì mà mình nhìn thấy.
Ngay sau đó, người này lập tức cười to: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hứa Thiên Tứ, cuối cùng cậu cũng làm được một chuyện ra hồn".
Hứa Thiên Tứ cung kính cong lưng, cúi chào mặt gương, cùng lúc đó, khóe miệng anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm độc.
Trong lòng anh ta âm thầm cười lạnh, Lý Hùng, lần này mày chết chắc rồi.
Khoảng tám giờ tối ngày hôm sau, cả nhà Lý Hùng đi đến cánh rừng phía bắc Ninh Châu.
Cánh rừng này nằm giữa hai thôn, bên cạnh là đồng ruộng, nhìn bề ngoài thì ở đây chả có gì đặc biệt cả.
Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, lúc cả nhà Hứa Mộc Tình đi vào đây, đã hắt xì một cái theo bản năng.
Ngoài Lý Hùng thì ai ai cũng thế.
Mà hôm nay, Lý Hùng sẽ mở thiên nhãn cho Lý Tiêu Vân, ngoài cả nhà Lý Hùng thì ba người vợ khác của anh cũng đến.
Bọn họ xếp thành một hàng, trong mắt ai cũng lộ ra sự tò mò.
Lý Hùng để Lý Tiêu Vân đứng ở giữa mấy cái cây.
Sau đó anh giơ một ngón tay lên nhẹ nhàng vung vẩy trong không khí.
Lá cây rụng đầy trên mặt đất, dưới sự khống chế của Lý Hùng, dù trời không có gió nhưng nó vẫn bắt đầu bay trong không khí.
Những chiếc lá cây này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, những chiếc lá cây màu xám xoay xung quanh Lý Tiêu Vân, độ cao khi bay của chúng luôn thấp hơn đầu gối của Lý Tiêu Vân.
Những chiếc lá cây màu xanh thì bay trên đầu Lý Tiêu Vân.
Hai loại khí tức kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Lúc này, Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Con hãy mở to mắt ra, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải kiên trì".
Vẻ mặt Lý Tiêu Vân kiên định gật đầu.
Ngay sau đó, giữa đồng tử của Lý Hùng xuất hiện một loại chú ấn kỳ lạ.
Chưa bao giờ nhìn thấy loại chú ấn này, nó còn tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, từ từ xoay tròn ở giữa đồng tử Lý Hùng.
Trong mắt Lý Tiêu Vân cũng từ từ xuất hiện một loại ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng này bắt đầu tụ lại với nhau, biến thành một loại chú ấn màu vàng kỳ lạ.
Loại chú ấn này gần giống chú ấn giữa mắt Lý Hùng, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Lý Hùng thấy thế thì khẽ gật đầu, dù sao Lý Tiêu Vân cũng mang trong mình dòng máu của anh, từ nhỏ cậu ta đã phải trải qua cuộc sống vô cùng gian khổ, cho nên cả thể chất và tinh thần đều rất cứng rắn.
Anh nói với Lý Tiêu Vân: "Tiếp theo, con không được lơ đãng, phải toàn lực phối hợp với bố".
Chương 939: Giờ đi thì muộn rồi
Lý Hùng và Lý Tiêu Vân lần lượt hòa vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Bình thường sẽ không ai làm chuyện này, giống như lúc trước Lý Hùng mở thiên nhãn, Từ Lão Quái ném anh tới một nơi như địa ngục, anh phải tự mình trải qua gian khổ mới có được Lý Hùng như ngày hôm nay.
Mà Lý Tiêu Vân thì may mắn hơn Lý Hùng rất nhiều, dù sao thì cậu ta cũng có một người bố tài giỏi.
Giờ hai người đã bị vây trong một hoàn cảnh căng thẳng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng sấm vang lên giữa Lý Hùng và Lý Vân Tiêu.
Ngay sau đó, một tia sét màu tím từ trên trời đánh xuống, bao vây hoàn toàn Lý Hùng và Lý Tiêu Vân bên trong.
Lý Hùng đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử hơi co rút lại, vội vàng hét lên với đám người Hứa Mộc Tình ở phía sau: "Mọi người đi mau".
Đây là lần đầu tiên đám người Hứa Mộc Tình thấy vẻ mặt Lý Hùng căng thẳng như vậy.
Lý Hùng vừa mới dứt lời thì trong không trung truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Giờ mới đi thì muộn rồi".
Bầu không khí trên đầu Lý Hùng lập tức trở nên vặn vẹo.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường sam từ bên trong bước ra.
Hứa Thiên Tứ đi sau anh ta, lúc vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, Lý Hùng đã biết người này hẳn là có địa vị cao trong Kiếm Các.
Anh ta nhìn Lý Hùng một cách trịch thượng, ánh mắt khinh khỉnh: "Anh là Lý Hùng? Nhìn chả ra làm sao cả, tôi chỉ cần dùng hai đầu ngón tay cũng có thể bóp chết anh".
Giờ đang là lúc mấu chốt, đến việc mở miệng nói chuyện Lý Hùng cũng không làm được, anh đã dồn hết tâm sức vào việc giúp Lý Tiêu Vân mở thiên nhãn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, tuy là người này rất mạnh nhưng anh ta không thể ra tay giết mình được.
Giờ anh và Lý Tiêu Vân đang ở trong một hoàn cảnh rất vi diệu, ngoài hai người họ thì người khác không thể vào được.
"Lý Hùng! Giờ mày đã biết sợ chưa? Giờ tao trịnh trọng giới thiệu cho mày biết, người bên cạnh tao chính phó Các chủ của Kiếm Các, tên Sở Trường Ca".
Hứa Thiên Tứ còn định khua môi múa mép nhưng lại bị ăn một cái tát, nửa khuôn mặt của anh ta sưng vù lên, rụng mất mấy chiếc răng.
"Lắm mồm!"
"Xin phó môn chủ tha tội.", Hứa Thiên Tứ vội vàng xin tha như chó.
Sở Trường Ca mặc kệ Hứa Thiên Tứ, cúi đầu nhìn đám người Hứa Mộc Tình không ngừng lùi về sau, lúc nhìn thấy bốn đại mỹ nhân, vẻ mặt anh ta vui sướng.
Anh ta thấy hứng thú với sắc đẹp của bốn người Hứa Mộc Tình.
"Tốt lắm, tốt lắm, bốn người này đúng là xinh như tiên, tiếc là một người đã không còn trong trắng nữa rồi".
Người mà Sở Trường Ca nói đương nhiên là Hứa Mộc Tình.
"Nhưng nếu dạy dỗ bốn người này tử tế thì sẽ giúp sức rất lớn cho bổn tọa".
"Đừng có mơ".
"Đừng có mơ".
Tian và Cố Ngôn Hi tức giận quát.
Lúc này, Lý Hùng vội vàng nói với Hứa Mộc Tình: "Mau dẫn mọi người đi đi".
"Giờ đi kịp chắc?"
Nói xong, Sở Trường Ca vung tay lên, trong không trung bỗng xuất hiện một cái bát úp, nhốt hết đám người Hứa Mộc Tình, Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương lại.
Sau đó anh ta từ từ đứng cạnh Lý Hùng và Lý Tiêu Vân, lúc anh ta nhìn Lý Tiêu Vân thì hai mắt sáng rực lên.
"Khuy thiên nhãn?"
"Ha ha ha, hôm nay bổn tọa may thật đấy! Không ngờ con chó nhỏ như cậu mà lại có khuy thiên nhãn".
Vừa nói, Sở Trường Ca vừa giơ tay về phía Lý Tiêu Vân.
"Sâm La Vạn Vật, Không Sắc".
Cơ thể của Lý Tiêu Vân đột nhiên vặn vẹo, tay của Sở Trường Ca lập tức xuyên qua, bắt hụt.
Anh ta hơi sững người, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Lý Hùng.
"Sâm, mắt Sâm La.", Sở Trường Ca như thấy chuyện lạ, cả người đều trở nên phấn chấn.
Lúc này, anh ta vung nhẹ tay áo một cái, một bức tranh cuộn tròn từ trong tay áo anh ta bay ra ngoài, mở rộng trên đỉnh đầu đám người Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng nhướng mày nói: "Tranh Giang Sơn Xã Tắc?"
Theo truyền thuyết, bức tranh này là bảo vật mà bộ tộc Nữ Oa thời cổ đại để lại.
Trong bức tranh là một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này đang thay đổi rất nhiều, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra trong đó.
"Đúng là mắt Sâm La, liếc mắt đã nhận ra bảo bối của tôi, vậy chắc anh cũng hiểu rõ tác dụng của bảo bối này nhỉ".
Lý Hùng trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, giờ anh và Lý Tiêu Vân đang trong thời kỳ mấu chốt, không thể dừng lại vì nếu dừng lại thì Lý Tiêu Vân chắc chắn sẽ chết.
"Sở Trường Ca, anh định làm gì?"
"Ha ha ha, tôi định làm gì à? Tôi muốn mọi thứ trên người anh, kể cả tất cả phụ nữ bên cạnh anh nữa".
Sở Trường Ca vừa dứt lời thì cả nhà Hứa Hiếu Dương đã hóa thành một luồng sang bị hút vào bức tranh Giang Sơn Xã Tắc.
Lúc này, trên mặt Sở Trường Ca nở nụ cười dữ tợn.
"Lý Hùng! Tôi để ý mắt Sâm La của anh, cũng vừa ý phụ nữ của anh rồi".
"Nhưng tôi là người công bằng, tôi vừa mới xóa hết toàn bộ trí nhớ của bọn họ, ném bọn họ vào Giang Sơn Xã Tắc".
"Ở bên trong đó, mỗi người đều có một cuộc sống mới, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?"
"Anh che mắt Sâm La lại, vào trong đó đi tìm bọn họ".
"Nếu anh tìm được bọn họ, thì dẫn bọn họ ra ngoài, nếu không tìm được thì bọn họ sẽ là của tôi”.
"Mà anh sẽ mãi mãi bị nhốt bên trong, cuối cùng bị tôi luyện hóa, mắt Sâm La của anh cũng là của tôi".
Lúc Sở Trường Ca nói chuyện, thì lui về sau mấy bước, anh ta giơ tay bắt lấy Hứa Thiên Tứ, vung nhẹ tay, Hứa Thiên Tứ đã hóa thành một luồng sáng bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc rồi.
"Chà chà, càng nhiều người, chơi càng vui".
"Nhanh lên, đến đây nào. Anh mà đến muộn thì mấy cô gái này sẽ là của tôi đấy".
Nói xong Sở Trường Ca hóa thành một tia sáng màu tím, bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc.
Lý Hùng không tức giận, anh biết lúc này anh cần khống chế cảm xúc.
Chỉ trách anh khinh địch, không ngờ Hứa Thiên Tứ sẽ tìm một người mạnh như thế giúp đỡ.
Sau khi Sở Trường Ca rời đi, đồng tử Lý Hùng đột nhiên giãn ra, bên trong mắt lóe lên sự sắc bén.
"Sâm La Vạn Vật, Đế Thiên".
Trong chốc lát, vô số luồng sức mạnh xộc thẳng vào đồng tử của Lý Tiêu Vân.
Lý Tiêu Vân vốn còn cần một chút thời gian lập tức mở được khuy thiên nhãn.
Chương 940: Trên đời này không ai nhốt được bố
Cả người Lý Tiêu Vân tràn ngập một loại khí tức và năng lượng trước nay chưa từng có, cậu ta nắm tay, vung nhẹ về phía cái cây bên cạnh, trong chớp mắt cái cây kia tan thành tro.
Lý Tiêu Vân cực kỳ sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Khuy thiên nhãn của con đã mở thành công rồi, giờ cho dù trở về thì cũng có thể chiến thắng những người đó".
"Thời gian này con tạm thời ở lại để lo liệu mọi chuyện, bố sẽ vào Giang Sơn Xã Tắc để cứu mẹ con".
Lý Tiêu Vân nghiêm túc gật đầu: "Bố nhớ cẩn thận".
Lý Hùng mỉm cười: "Trên đời này không ai có thể nhốt nổi bố".
Nói xong, Lý Hùng lóe thành một cái bóng, nhanh chóng đi vào Giang Sơn Xã Tắc.
Bức tranh này từ từ cuộn lại rồi biến mất.
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, sương mù dày đặc.
Lý Hùng như chiếc lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nhíu mày, Giang Sơn Xã Tắc không chỉ là một bức tranh, bên trong không chỉ có mấy ngọn núi, mấy con sông. Mà nó là một thế giới vô cùng rộng lớn.
Thế giới của nó còn lớn hơn trái đất, nó là vô tận, không có biên giới.
Lý Hùng phải tìm được mọi người bên trong không khác gì mơ mộng hão huyền, nhất là khi Giang Sơn Xã Tắc đã phong ấn mắt Sâm La và toàn bộ sức mạnh của anh, giờ anh đã trở thành một người bình thường.
Anh khác người bình thường ở chỗ, đó là thân thể và kinh nghiệm võ học của anh.
Lý Hùng nhìn xung quanh, giờ anh đang đứng ở một rừng cây rộng lớn, nhìn không thấy cuối.
Anh từng có kinh nghiệm sống ở đại lục Hồng Hải rộng lớn, nhanh chóng quen với hoàn cảnh xung quanh, tìm được hướng bắc sau đó cứ đi thẳng về phía trước.
Càng đi, anh nhận ra thảm thực vật đã có sự thay đổi.
Ban đầu, có một số cây cao chót vót chọc trời, nhưng bây giờ những cây cao chót vót này đang dần trở nên cong queo, hệt như khu rừng kinh dị trong phim kinh dị trên TV.
Không chỉ có rừng cây thay đổi mà không khí bên trong rừng rậm cũng đã xảy ra sự thay đổi hóa học một cách kỳ lạ.
Con đường phía trước vốn dĩ quang đãng đột nhiên bị một đám sương mù không biết từ đâu bay tới, chặn hết mọi thứ của Lý Hùng.
Những người có kinh nghiệm sống trong rừng đều biết nếu đột nhiên có sương mù bay đến thì phải dừng lại đợi.
Nếu tiếp tục đi sâu vào trong thì rất dễ bị lạc, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm khó lường.
Lúc này Lý Hùng đã dừng chân, giờ chuyện quan trọng nhất là anh phải giữ sức, sau đó đi ra khỏi khu rừng, tìm kiếm đám người Hứa Mộc Tình rơi xuống.
Thế nên anh không cậy mạnh, ỷ vào sức mạnh kinh người của mình mà đi sâu vào trong, anh tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, anh ngồi xếp bằng xuống một chỗ, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng thú hoang kêu.
Dựa vào độ truyền âm để đoán thì những con vật cách Lý Hùng khá xa.
Nhưng Lý Hùng bực ở chỗ, nghe tiếng của nó giống tiếng hổ gầm, lại giống tiếng sư tử, nhưng hình như còn mạnh mẽ hơn cả hổ với sư tử.
Chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, Giang Sơn Xã Tắc của Sở Trường Ca rốt cuộc ẩn chứa sự thần bí thế nào?
Lý Hùng ngồi một chỗ điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng để cho năng lượng trong cơ thể chảy khắp mọi chỗ trong người, tranh thủ lúc này nhất định phải cố gắng mở lại mắt Sâm La của mình.
Nhưng anh đã thử vài lần mà không thành công, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.
Ngay khi anh định thử lại, sương mù xung quanh chợt trở nên dày đặc, từ từ lan đến. Mấy tiếng gầm mạnh mẽ của dã thú từ xa vọng lại gần,
Bỗng nhiên!
Một trận gió mạnh ập đến, Lý Hùng chưa kịp hoàn hồn đã thấy một con thú lông đen từ trong sương mù nhảy bổ ra, lao thẳng về phía Lý Hùng.
Hình dáng của con thú này rất kỳ quái, bề ngoài của nó giống bò Tây Tạng nhưng kích thước thì lớn hơn nhiều, nhưng trên đầu của nó lại có sừng giống như sừng hươu, chân của nó lại giống như vó ngựa, là một loài động vật mà Lý Hùng chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngay khi con thú hung dữ này đang định dùng hàm răng sắc bén của mình để cắn cổ Lý Hùng, anh đã nắm chặt tay vung một đấm thật mạnh vào đầu nó.
"Rầm!"
Một tiếng động cực lớn vang vọng khắp khu rừng, một đấm này của anh đấm con thú hung hãn văng xa mấy mét, con thú đập mạnh vào một cái cây to, tán lá cây rậm rạp bị rung lên, lá rụng xuống như tuyết bay đầy trời.
Con thú dũng mãnh này tả tơi như một búp bê rách nát, trượt từ trên thân cây to lớn rơi xuống đất, "rầm" một tiếng, làm những chiếc lá cây trên đất bay tung tóe.
Lý Hùng thả lỏng nắm đấm, anh không định ở lại đây lâu, đang định xoay người đi.
"Đứng lại! Làm bị thương linh thú của bản tiểu thư mà còn muốn đi à".
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.
Lý Hùng xoay người, trong sương mù có một người mặc đồ đỏ bước ra, cái roi trong tay người đó nhanh chóng quật về phía Lý Hùng.
"Bốp" một tiếng, cái roi quật mạnh vào người Lý Hùng, làn da lập tức rách một mảng.
Lúc này, người này đã đứng trước mặt Lý Hùng, vẻ mặt cô ấy vênh váo hống hách nói với Lý Hùng: "Tên ăn mày thối tha, dám làm bị thương linh thú của bản tiểu thư, bản tiểu thư phải chôn ngươi cùng linh thú".
Lý Hùng chịu đau, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Vừa nãy không phải anh không thể tránh cái roi đó, mà là nhất thời quên tránh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nói liên hồi, ánh mắt thâm thúy của Lý Hùng ngày càng sáng, anh hô lên một tiếng theo bản năng: "Raven?"
"Láo! Dám gọi thẳng tên đại tiểu thư nhà chúng ta, người đâu, mau bắt tên ăn mày láo toét này lai".
Trong sương mù có mấy tên đàn ông ăn mặc như người hầu lao ra, trong tay những người này cầm theo đao kiếm, nhìn như cao thủ võ công cao cường vậy.
Đám người nhao nhao lao về phía Lý Hùng, giống như định chém anh thành tám mảnh.
Chuyện đột ngột khiến anh không có thời gian suy nghĩ, lập tức ra tay theo bản năng.
Nhưng chiêu võ của Lý Hùng chả ăn nhằm gì với mấy người này.
Lúc Lý Hùng tấn công bọn họ, trên người bọn họ sẽ có một vòng bảo vệ, không hề bị thương, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Không hiểu sao anh lại có một linh cảm mãnh liệt, dường như anh đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế giới này không chỉ có giá trị vũ lực mà còn có giá trị phòng ngự.
Nhưng bây giờ Lý Hùng đột nhiên nói ra câu này với giọng điệu vô cùng thoải mái, sự tự tin của mọi người dường như được khôi phục ngay lập tức.
Đặc biệt là Tina, cô ấy đã ở bên Lý Hùng từ khi còn nhỏ, đối với cô ấy, Lý Hùng không chỉ là chồng mà còn là trụ cột duy nhất trong tim cô ấy.
Nếu đế quốc Ba Tư của cô ấy không có Lý Hùng giúp đỡ một cách bí mật, thì đã bị đế quốc phương Tây nuốt chửng lâu rồi.
Tina lo lắng nhìn Lý Hùng, hỏi anh: "Chồng à, anh mau nói đi, có gì đã thay đổi rồi. Bây giờ chúng ta cũng chuẩn bị cho tốt vào, để đối phó với bọn chúng".
Lý Hùng nhìn Lý Tiêu Vân, anh vươn tay vỗ nhẹ vai Lý Tiêu Vân, sau đó nói: "Sở dĩ mẹ con bảo con đến gặp bố trên dòng thời gian này không phải chỉ nói cho bố biết những chuyện này để mà chuẩn bị ứng phó".
"Bởi vì sự xuất hiện của những thứ này là không thể tránh khỏi, điều duy nhất có thể làm là giảm sức công phá của thảm họa, và phạm vi lây lan càng nhiều càng tốt".
"Cô ấy thực ra còn có ý tứ sâu xa hơn. Hơn nữa, bảo con đến tìm bố, chắc không phải chỉ là ý của mẹ con mà còn là ý của bố đấy".
Mọi người đều sững sờ khi Lý Hùng nói ra điều này.
Đặc biệt là Lý Tiêu Vân, cậu ta lo lắng nhìn Lý Hùng: "Lúc bố mất, con mới hai ba tuổi. Lúc đó bố đã tiên đoán được trước sao?"
Lý Hùng khẽ gật đầu: "Thật ra thì dòng thời gian của con thê thảm như vậy. Một trong những nguyên nhân chính có một chuyện đã đi lệch quỹ đạo của nó".
Mọi người đồng thanh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lý Hùng do dự một lúc, cuối cùng anh cũng nói với những người xung quanh một chuyện mà anh chưa từng nói.
Lý Hùng nhìn Lý Tiêu Vân cười nói: "Mỗi dòng thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chỉ vì một hai sai sót nhỏ".
"Sự thay đổi lớn nhất là bố của con đã thiếu một thứ".
Trong lúc Lý Hùng nói, Lý Tiêu Vân kinh ngạc phát hiện trong mắt Lý Hùng hiện lên một tia sáng nhiều màu sắc như cầu vồng, ánh sáng này lưu động, giống như một dòng nước, rất đẹp mắt.
Đồng thời, sẽ thu hút sự chú ý của người ta vào đó, dần dần hình thành một vực thẳm giống như một lỗ đen.
Chỉ cần Lý Tiêu Vân nhìn một chút, cậu ta đã cảm thấy như linh hồn mình sẽ bị mắc kẹt sâu vào đó và không thể thoát ra được.
Lúc này, lời nói của Lý Hùng như thể từ trên trời rơi xuống, truyền đến tai Lý Tiêu Vân và những người gần đó, giống như tiếng sấm.
"Từ Lão Quái từng dự đoán bố có đồng thuật đặc biệt nhất thế giới, nhưng bản thân ông ấy cũng không rõ đồng thuật này sở hữu sức mạnh gì".
"Để mở đồng thuật này này, Từ Lão Quái đã từng yêu cầu bố đến một nơi để luyện tập".
"Bố đã ở đó một năm rưỡi. Đó là một nơi âm u, không có ánh sáng, ở đó tồn tại những sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới".
“Giai đoạn đó có thể nói là giai đoạn gian nan nhất trong cuộc đời bố”.
"Bố đã luyện tập ở chỗ đó hàng chục lần, thậm chí nhiều lần thập tử nhất sinh. Chính vì vô số lần đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, cuối cùng bố mới tìm thấy nguồn sức mạnh của mình".
Giọng nói của Lý Hùng vang vọng trong tâm trí mọi người, sau đó, trong tâm trí của họ, môi trường và kinh nghiệm mà Lý Hùng đã trải qua lúc đó hiện ra!
Từ lâu, mọi người đều chỉ biết Lý Hùng rất lợi hại, nhưng đều không biết Lý Hùng đã trải qua những chuyện gì mà khiến anh trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Đặc biệt là Hứa Mộc Tình, lúc này cô đang mải mê cảm nhận cảnh tượng hiện lên trong đầu, quả nhiên là một nơi tăm tối.
Lúc này, Hứa Mộc Tình cảm thấy thứ cô đang giẫm lên là một sa mạc, bầu trời trên đầu cô tối đen như mực, ngay cả sao Kim, có thể nhìn thấy ngay khi trời tối cũng biến mất. Bầu trời không có ánh trăng hay ánh sao.
Thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió thổi qua, khi ngửi mùi gió này sẽ khiến người ta có cảm giác nôn nao.
Bởi vì trong cơn gió này, nồng nặc mùi máu tanh!
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn xung quanh, cô phát hiện dù đưa tay lên trước mũi cô cũng không nhìn thấy. Xung quanh tối đen như mực, thậm chí đi một bước cũng cảm thấy nguy hiểm lạ thường.
Giọng nói của Lý Hùng không ngừng vang vọng trong tâm trí Hứa Mộc Tình, lúc này nghe thấy Lý Hùng nói: "Cảnh giới mà mọi người đang cảm nhận bây giờ được gọi là khoảng tối".
"Khoảng tối này tồn tại trong tâm hồn mỗi người, nhưng khoảng tối của mỗi người lại khác nhau".
"Loại khoảng tối mà mọi người đang cảm thấy bây giờ, ở một mức độ nào đó, là đáng sợ nhất. Nó cũng chỉ thuộc về tôi và sẽ chỉ xuất hiện trong tôi".
"Không có ánh sáng, không có thức ăn, chỉ có giết chóc!"
Lý Hùng vừa dứt lời, Tina liền hét lên vì cô ấy cảm thấy có thứ gì đó thò ra trong bóng tối.
Tuy nhiên, vì cũng giống như xem phim 3D, tuy mắt thấy tai nghe nhưng cơ thể không bị tổn hại gì.
Bởi vì những gì Tina đang nhìn thấy và cảm thấy bây giờ là kinh nghiệm quá khứ mà Lý Hùng bày ra trước mắt mọi người.
Sau đó, Hứa Mộc Tình, Lý Tiêu Vân và Tina đều ở trong trạng thái cực kỳ sốc!
Bởi vì họ cảm thấy cơ thể của họ chuyển động.
Lý Hùng đã thể hiện thực lực thực sự của bản thân trong khoảng tối này.
Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều biến thành vũ khí, anh liên tục chém vào những con quái vật đáng sợ lao đến từ mọi hướng.
Những con quái vật này không chỉ có nhiều loại mà chúng còn có kích cỡ khác nhau, điều đáng sợ là mắt thường không thể thấy được những con quái vật này.
Nỗi sợ hãi vô hình này một mực chiếm trọn trái tim đám Hứa Mộc Tình, nhưng lúc này sức mạnh của Lý Hùng cũng được thể hiện một cách hoàn hảo.
Khi đối mặt với những con quái vật này, Lý Hùng không hề sợ hãi.
Ngược lại, càng đánh càng hăng, giống như một bộ phim tua nhanh, hết đợt này đến đợt quái vật khác đều ngã xuống trước mặt Lý Hùng, bị Lý Hùng xé thành từng mảnh.
Từ từ, hai mắt Lý Hùng càng ngày càng sáng, anh bắt đầu thích ứng với thế giới này, mắt anh có thể thấy trong phạm vi mấy mét.
Nhưng khi anh có thể nhìn thấy những thứ này, nó đã mang lại một tác động thị giác mạnh mẽ cho Lý Tiêu Vân và những người khác.
Bởi vì những con quái vật này nhiều đều mức làm người ta nghẹt thở.
Lý Hùng như thể đột nhiên xuất hiện tại một buổi tranh hàng giảm giá, nơi mọi người giẫm đạp lên nhau, chen chúc nhau.
Mà bọn quái vật ở đây trông rất đói, Lý Hùng xuất hiện trước mặt bọn họ như một con gà nướng thơm phức khiến bọn chúng tấn công Lý Hùng như điên.
Chỉ có một điều Lý Hùng có thể làm, là giết!
Chương 937: Thiên đạo
Bởi vì cảnh tượng này quá máu me, Lý Hùng không cho Hứa Mộc Tình cùng những người khác xem tiếp nữa.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều trở lại trạng thái ban đầu.
Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Đây là lần duy nhất bố cảm thấy khủng hoảng trong quá trình tu luyện. Đồng thời, chính tại đây, bố đã suýt đánh mất bản thân, trở thành một con quái vật khát máu".
"Đây là một trải nghiệm rất quan trọng đối với bố. Cuối cùng, chính nhờ bác của con mà bố đã vượt qua khó khăn, mở được thiên nhãn".
Trong khi Lý Hùng nói lời này, Lý Tiêu Vân đột nhiên phát hiện cơ thể không thể động đậy được, chỉ ngồi ở chỗ đó giống như một bức tượng gỗ, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đột nhiên ập đến bao vây toàn thân cậu ta.
"Thiên nhãn là một đồng thuật đáng sợ vượt quá khả năng nhận thức. Ở một mức độ nào đó, nó không còn thuộc về phạm vi của đồng thuật nữa, đó là thiên đạo!"
"Nguyên nhân chính khiến bố con qua đời là vì ông ấy không lĩnh ngộ được điều đó trong khoảng tối".
"Vì vậy, ông ấy đã yêu cầu mẹ con tạo ra một cỗ máy thời gian có thể du hành xuyên thời gian và không gian, rồi gửi con đến dòng thời gian của bố, bởi vì ông ấy muốn bố giúp con mở ra được đồng thuật của mình".
"Bởi vì con là con bố, trong gen của con có thứ này".
Lời nói của Lý Hùng cuối cùng cũng giải quyết được mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng Lý Tiêu Vân, không nói một lời, cậu ta quỳ xuống trước mặt Lý Hùng: "Bố, xin hãy dạy con".
"Con nhất định phải quay lại để cứu các mẹ. Con muốn đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi Địa Cầu. Con muốn làm cho thế giới của chúng con trở nên tươi đẹp như của mọi người!"
Lý Hùng cười gật đầu: "Yên tâm, bố sẽ dạy con, nhưng con phải chuẩn bị tâm lý rằng một khi bước trên con đường này rồi thì không thể quay đầu lại được đâu".
Lý Tiêu Vân cắn răng nhìn Lý Hùng với ánh mắt vô cùng kiên định: "Cho dù có chết con cũng không sợ!"
Lý Hùng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Tiêu Vân: "Được rồi, chuẩn bị một chút đi. Hai ngày sau, chúng ta sẽ lên đường".
Sau khi Lý Tiêu Vân và Tina rời đi, chỉ còn lại Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Đây là điều mà Tina cố tình làm, cô ấy biết rằng Lý Hùng có tình cảm sâu đậm nhất với Hứa Mộc Tình, sợi dây gắn bó giữa hai người cũng bền chặt nhất.
Trải qua nhiều năm, Lý Hùng mới có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ, một phần lớn công lao phải thuộc về Hứa Mộc Tình.
Nếu không có Hứa Mộc Tình, Lý Hùng đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình chính là động lực sống của Lý Hùng, cũng là động lực khiến anh trở nên mạnh mẽ như vậy.
Không có ai bên cạnh nữa, vì vậy Hứa Mộc Tình đứng lên xà vào vòng tay của Lý Hùng, đôi bàn tay thanh tú của cô luồn qua cổ Lý Hùng, ôm chặt lấy cơ thể Lý Hùng, bản thân cô như một đứa trẻ nép vào lồng ngực anh.
Đã lâu rồi hai người mới có thể ngọt ngào như bây giờ, nhưng trong sự ngọt ngào này, hình như lại có một tâm sự khác.
Hứa Mộc Tình nhìn người đàn ông của mình, đôi mắt của cô hiện lên sự bất an và lo lắng sâu sắc về tương lai.
Mặc dù biết Lý Hùng rất mạnh, nhưng không ai dám chắc kẻ địch tới có mạnh hơn hay không.
Hơn nữa, lúc này xung quanh Lý Hùng luôn có mấy kẻ rất quỷ quyệt và xảo trá, những người này sẽ nhảy ra khỏi bóng tối bất cứ lúc nào và đâm lén Lý Hùng.
"Chồng, anh định làm gì với chuyện này?"
Lúc này Lý Hùng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đầu, nếu thật sự như lời Lý Tiêu Vân nói, thì có nghĩa là Kiếm Các vẫn lẩn khuất trong bóng tối.
Mục đích của nó không phải là làm cho thế lực bản thân phát triển, mà nó là một con chó được nuôi dưỡng trên Địa Cầu bởi các thế lực ngoài hành tinh. Một con chó phải trung thành với chủ của mình, chủ bảo gì thì làm nấy, không được suy nghĩ gì nhiều.
Chính vì điều này mà Kiếm Các, đám người rõ ràng sở hữu một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại rất kín tiếng.
Điều mà Lý Hùng lo lắng nhất lúc này là liệu Kiếm Các đã có loại virus kia trong tay chưa?
Anh tin rằng loại virus đó là do Kiếm Các nghiên cứu ra.
Vì mỗi loại virus đều khác nhau nên khi đến một môi trường mới, chúng phải mất một ít thời gian để thích nghi.
Mà cái gọi là một ít thời gian này rất có thể là vài năm, thậm chí hàng trăm năm.
Không có loại vi rút nào vừa mới đến nơi này, là đã có thể xâm chiếm cơ thể con người trong vòng một hoặc hai giờ được.
Hệ thống miễn dịch của cơ thể con người rất mạnh mẽ, Địa Cầu còn là nơi con người sinh sống.
Rất khó để một loại virus ngoại lai có thể khống chế con người trong thời gian ngắn để rồi gây ra thảm họa với quy mô lớn như vậy.
Do đó, điều duy nhất có thể giải thích cho điều đó là loại virus này được nghiên cứu bởi chính Kiếm Các, với mục đích tiêu diệt loài người và trải đường cho những sinh vật ngoài hành tinh này.
Nhưng điều này cũng có thể cho thấy rằng đội quân ngoài hành tinh này không mạnh như tưởng tượng.
Nếu chúng thực sự mạnh đến mức vô cực, thì không cần phải phải bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Trên đời này có một câu nói rất hay, trước mặt kẻ mạnh, mọi âm mưu, thủ đoạn đều vô hiệu.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù là âm mưu hay trò quỷ gì, thì cũng chỉ là một trò đùa thôi!
Nếu công nghệ của người ngoài hành tinh mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt loài người, tại sao Kiếm Các lại mất nhiều thời gian để nghiên cứu ra loại virus này nhằm làm suy yếu sức mạnh của loài người?
Đối với một kẻ xâm lược, chả đáng để chúng phải làm vậy.
Mà lý do mà chúng làm như vậy, chắc chắn là do chúng không đủ mạnh, hoặc nguồn năng lượng chúng có không đủ để chiến đấu trong thời gian dài.
Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong đầu, anh nói với Hứa Mộc Tình về những suy nghĩ của mình.
Anh nói với Hứa Mộc Tình: "Căn cứ bí mật phải được xây dựng càng sớm càng tốt, vẫn cần đào tạo một đội đặc biệt để đối phó với đám tội phạm có siêu năng lực, nhưng không thể dồn hết sức mình vào đây được".
Lý Hùng nhìn về phía Lý Tiêu Vân bên cạnh nói: "Con làm cho bố việc này trước đi rồi bố giúp con mở thiên nhãn".
“Mở thiên nhãn cần mấy bước?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng.
Lý Hùng nhìn vợ cười nhẹ nói: "Có người cả đời không mở được, cũng có người chỉ cần một quá trình là đã có thể mở được rồi".
"Tuy nhiên, quá trình này có thể là một hành vi tự sát đối với người tiếp nhận nó đấy".
"Một khi bản thân không thể chịu nổi cơn đau dữ dội do mở thiên nhãn, thì nỗi đau này sẽ nuốt chửng tinh thần và linh hồn của người đó, khiến người đó hoàn toàn tàn phế".
Lý Hùng nhìn chằm chằm Lý Tiêu Vân hỏi cậu ta: "Con chuẩn bị xong chưa?"
Chương 938: Thù cũ hận mới
Lý Tiêu Vân gật đầu, vẻ mặt cậu ta kiên định không chút sợ hãi.
Lý Hùng lập tức từ từ đứng lên, cười nói: "Được! Vậy chúng ta chuẩn bị trước đã, tối nay bố sẽ dẫn con đến một nơi để mở thiên nhãn".
Lúc Lý Hùng và Lý Tiêu Vân nói chuyện, trong mắt Hứa Thiên Tứ vừa ngã từ trên cây xuống toát ra sự hận thù và độc ác mãnh liệt.
"Thằng chó Lý Hùng, mày chờ đấy cho tao. Tuy tao không biết bây giờ mày định làm gì nhưng lần này mày chết chắc rồi".
Nói xong, Hứa Thiên Tứ nhanh chóng chìm vào trong bóng tối, Hứa Thiên Tứ đi vào một cái ngõ nhỏ, cái ngõ này nhìn rất bình thường, bên trong có một ít rác rưởi, trong góc còn có một hai tên ăn xin đang nằm.
Tên ăn xin nằm trong góc dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ nhìn hai tên đó, chỉ một cái liếc mắt nhưng trong lòng anh ta run lên. Bởi vì nhìn hai tên ăn xin đó có vẻ bình thường nhưng thực ra là hai cao thủ rất mạnh.
Dường như chỉ cần vài giây thôi, bọn họ cũng có thể bẻ gãy cổ Hứa Thiên Tứ.
Đây là một nơi liên lạc của Kiếm Các, bình thường nếu không có chuyện gì thì Hứa Thiên Tứ sẽ không đến đây.
Nhưng giờ anh ta có một chuyện rất gấp cần báo cáo, cuối ngõ nhỏ có một bức tường, nhìn chả khác gì những nơi khác cả.
Người bình thường mà đi đến đây chắc chắn sẽ xoay người rời đi nhưng Hứa Thiên Tứ đứng ở cuối ngõ, một mực nhìn chằm chằm vào bức tường này.
Khoảng mười giây sau, bức tường chủ động mở ra, đằng sau tường là một đường hầm kéo dài xuống dưới.
Cuối đường hầm là một căn phòng, có một ông già lôi thôi lếch thếch đang ngồi ở đó, ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thiên Tứ rồi nói: "Có chuyện gì?"
Bình thường Hứa Thiên Tứ vênh váo hống hách là thế nhưng lúc này lại cực kỳ cung kính lễ phép.
Mà trước mặt ông ta, Hứa Thiên Tứ còn hơi căng thẳng, đầu tiên anh ta cúi người vái chào ông ta rồi nói: "Tôi có chuyện muốn bẩm báo với phó Các chủ".
Ông ta cười khẩy: "Chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng muốn bẩm báo với phó Các chủ, cậu không sợ chết à?"
Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ căng thẳng: "Không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, chắc chắn phó Các chủ sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, bởi vì nó liên quan đến thiên nhãn".
Lúc nghe thấy hai chữ đặc biệt này, ông già bất giác nhíu mày.
Sau đó ông ta gật nhẹ đầu nói với Hứa Thiên Tứ: "Dạo gần đây tâm trạng của phó Các chủ không tốt, lúc cậu nói chuyện nhớ để ý một chút, không được nói mấy chuyện không đâu lừa phó Các chủ, nếu không cậu cũng biết hậu quả rồi đấy".
Mí mắt Hứa Thiên Tứ bất giác giật giật, lời cảnh cáo của ông già làm Hứa Thiên Tứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì người mà anh ta chuẩn bị gặp mặt là một trong những người đáng sợ nhất trong cuộc đời anh ta, nói đúng ra thì Lý Hùng so với người này chả là cái khỉ gì.
Ông già nhanh chóng vung tay lên, không gian phía sau lập tức vặn vẹo.
Ngay sau đó, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt nước đang gợn sóng lăn tăn.
Chuyện lạ xuất hiện, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt gương vậy.
Mà hình ảnh trong gương không phải là gương mặt Hứa Thiên Tứ mà là một người đàn ông rất đẹp trai, lúc này sắc mặt không tốt lắm, trong mắt lóe ra ánh sáng khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy sợ hãi.
Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Tứ nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi".
Hứa Thiên Tứ lập tức cúi chào người này, sau đó lễ phép nói: "Phó Các chủ, bên cạnh Lý Hùng xuất hiện một thằng con".
"Thân phận cụ thể của nó thì chưa rõ nhưng tôi nghe thấy trong lúc nó và Lý Hùng nói chuyện, Lý Hùng nói sẽ mở thiên nhãn cho nó".
Vẻ mặt người đàn ông vốn đang mất kiên nhẫn, vừa nghe thấy thế thì đồng tử anh ta mở to.
Cho dù cách một mặt gương nhưng Hứa Thiên Tứ vẫn cảm nhận được một loại sức mạnh đáng sợ trên người anh ta.
"Cậu lặp lại một lần nữa".
Hứa Thiên Tứ lặp lại một lần nữa, đồng thời quan sát thật kỹ tất cả những gì mà mình nhìn thấy.
Ngay sau đó, người này lập tức cười to: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hứa Thiên Tứ, cuối cùng cậu cũng làm được một chuyện ra hồn".
Hứa Thiên Tứ cung kính cong lưng, cúi chào mặt gương, cùng lúc đó, khóe miệng anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm độc.
Trong lòng anh ta âm thầm cười lạnh, Lý Hùng, lần này mày chết chắc rồi.
Khoảng tám giờ tối ngày hôm sau, cả nhà Lý Hùng đi đến cánh rừng phía bắc Ninh Châu.
Cánh rừng này nằm giữa hai thôn, bên cạnh là đồng ruộng, nhìn bề ngoài thì ở đây chả có gì đặc biệt cả.
Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, lúc cả nhà Hứa Mộc Tình đi vào đây, đã hắt xì một cái theo bản năng.
Ngoài Lý Hùng thì ai ai cũng thế.
Mà hôm nay, Lý Hùng sẽ mở thiên nhãn cho Lý Tiêu Vân, ngoài cả nhà Lý Hùng thì ba người vợ khác của anh cũng đến.
Bọn họ xếp thành một hàng, trong mắt ai cũng lộ ra sự tò mò.
Lý Hùng để Lý Tiêu Vân đứng ở giữa mấy cái cây.
Sau đó anh giơ một ngón tay lên nhẹ nhàng vung vẩy trong không khí.
Lá cây rụng đầy trên mặt đất, dưới sự khống chế của Lý Hùng, dù trời không có gió nhưng nó vẫn bắt đầu bay trong không khí.
Những chiếc lá cây này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, những chiếc lá cây màu xám xoay xung quanh Lý Tiêu Vân, độ cao khi bay của chúng luôn thấp hơn đầu gối của Lý Tiêu Vân.
Những chiếc lá cây màu xanh thì bay trên đầu Lý Tiêu Vân.
Hai loại khí tức kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Lúc này, Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Con hãy mở to mắt ra, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải kiên trì".
Vẻ mặt Lý Tiêu Vân kiên định gật đầu.
Ngay sau đó, giữa đồng tử của Lý Hùng xuất hiện một loại chú ấn kỳ lạ.
Chưa bao giờ nhìn thấy loại chú ấn này, nó còn tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, từ từ xoay tròn ở giữa đồng tử Lý Hùng.
Trong mắt Lý Tiêu Vân cũng từ từ xuất hiện một loại ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng này bắt đầu tụ lại với nhau, biến thành một loại chú ấn màu vàng kỳ lạ.
Loại chú ấn này gần giống chú ấn giữa mắt Lý Hùng, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Lý Hùng thấy thế thì khẽ gật đầu, dù sao Lý Tiêu Vân cũng mang trong mình dòng máu của anh, từ nhỏ cậu ta đã phải trải qua cuộc sống vô cùng gian khổ, cho nên cả thể chất và tinh thần đều rất cứng rắn.
Anh nói với Lý Tiêu Vân: "Tiếp theo, con không được lơ đãng, phải toàn lực phối hợp với bố".
Chương 939: Giờ đi thì muộn rồi
Lý Hùng và Lý Tiêu Vân lần lượt hòa vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Bình thường sẽ không ai làm chuyện này, giống như lúc trước Lý Hùng mở thiên nhãn, Từ Lão Quái ném anh tới một nơi như địa ngục, anh phải tự mình trải qua gian khổ mới có được Lý Hùng như ngày hôm nay.
Mà Lý Tiêu Vân thì may mắn hơn Lý Hùng rất nhiều, dù sao thì cậu ta cũng có một người bố tài giỏi.
Giờ hai người đã bị vây trong một hoàn cảnh căng thẳng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng sấm vang lên giữa Lý Hùng và Lý Vân Tiêu.
Ngay sau đó, một tia sét màu tím từ trên trời đánh xuống, bao vây hoàn toàn Lý Hùng và Lý Tiêu Vân bên trong.
Lý Hùng đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử hơi co rút lại, vội vàng hét lên với đám người Hứa Mộc Tình ở phía sau: "Mọi người đi mau".
Đây là lần đầu tiên đám người Hứa Mộc Tình thấy vẻ mặt Lý Hùng căng thẳng như vậy.
Lý Hùng vừa mới dứt lời thì trong không trung truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Giờ mới đi thì muộn rồi".
Bầu không khí trên đầu Lý Hùng lập tức trở nên vặn vẹo.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường sam từ bên trong bước ra.
Hứa Thiên Tứ đi sau anh ta, lúc vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, Lý Hùng đã biết người này hẳn là có địa vị cao trong Kiếm Các.
Anh ta nhìn Lý Hùng một cách trịch thượng, ánh mắt khinh khỉnh: "Anh là Lý Hùng? Nhìn chả ra làm sao cả, tôi chỉ cần dùng hai đầu ngón tay cũng có thể bóp chết anh".
Giờ đang là lúc mấu chốt, đến việc mở miệng nói chuyện Lý Hùng cũng không làm được, anh đã dồn hết tâm sức vào việc giúp Lý Tiêu Vân mở thiên nhãn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, tuy là người này rất mạnh nhưng anh ta không thể ra tay giết mình được.
Giờ anh và Lý Tiêu Vân đang ở trong một hoàn cảnh rất vi diệu, ngoài hai người họ thì người khác không thể vào được.
"Lý Hùng! Giờ mày đã biết sợ chưa? Giờ tao trịnh trọng giới thiệu cho mày biết, người bên cạnh tao chính phó Các chủ của Kiếm Các, tên Sở Trường Ca".
Hứa Thiên Tứ còn định khua môi múa mép nhưng lại bị ăn một cái tát, nửa khuôn mặt của anh ta sưng vù lên, rụng mất mấy chiếc răng.
"Lắm mồm!"
"Xin phó môn chủ tha tội.", Hứa Thiên Tứ vội vàng xin tha như chó.
Sở Trường Ca mặc kệ Hứa Thiên Tứ, cúi đầu nhìn đám người Hứa Mộc Tình không ngừng lùi về sau, lúc nhìn thấy bốn đại mỹ nhân, vẻ mặt anh ta vui sướng.
Anh ta thấy hứng thú với sắc đẹp của bốn người Hứa Mộc Tình.
"Tốt lắm, tốt lắm, bốn người này đúng là xinh như tiên, tiếc là một người đã không còn trong trắng nữa rồi".
Người mà Sở Trường Ca nói đương nhiên là Hứa Mộc Tình.
"Nhưng nếu dạy dỗ bốn người này tử tế thì sẽ giúp sức rất lớn cho bổn tọa".
"Đừng có mơ".
"Đừng có mơ".
Tian và Cố Ngôn Hi tức giận quát.
Lúc này, Lý Hùng vội vàng nói với Hứa Mộc Tình: "Mau dẫn mọi người đi đi".
"Giờ đi kịp chắc?"
Nói xong, Sở Trường Ca vung tay lên, trong không trung bỗng xuất hiện một cái bát úp, nhốt hết đám người Hứa Mộc Tình, Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương lại.
Sau đó anh ta từ từ đứng cạnh Lý Hùng và Lý Tiêu Vân, lúc anh ta nhìn Lý Tiêu Vân thì hai mắt sáng rực lên.
"Khuy thiên nhãn?"
"Ha ha ha, hôm nay bổn tọa may thật đấy! Không ngờ con chó nhỏ như cậu mà lại có khuy thiên nhãn".
Vừa nói, Sở Trường Ca vừa giơ tay về phía Lý Tiêu Vân.
"Sâm La Vạn Vật, Không Sắc".
Cơ thể của Lý Tiêu Vân đột nhiên vặn vẹo, tay của Sở Trường Ca lập tức xuyên qua, bắt hụt.
Anh ta hơi sững người, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Lý Hùng.
"Sâm, mắt Sâm La.", Sở Trường Ca như thấy chuyện lạ, cả người đều trở nên phấn chấn.
Lúc này, anh ta vung nhẹ tay áo một cái, một bức tranh cuộn tròn từ trong tay áo anh ta bay ra ngoài, mở rộng trên đỉnh đầu đám người Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng nhướng mày nói: "Tranh Giang Sơn Xã Tắc?"
Theo truyền thuyết, bức tranh này là bảo vật mà bộ tộc Nữ Oa thời cổ đại để lại.
Trong bức tranh là một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này đang thay đổi rất nhiều, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra trong đó.
"Đúng là mắt Sâm La, liếc mắt đã nhận ra bảo bối của tôi, vậy chắc anh cũng hiểu rõ tác dụng của bảo bối này nhỉ".
Lý Hùng trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, giờ anh và Lý Tiêu Vân đang trong thời kỳ mấu chốt, không thể dừng lại vì nếu dừng lại thì Lý Tiêu Vân chắc chắn sẽ chết.
"Sở Trường Ca, anh định làm gì?"
"Ha ha ha, tôi định làm gì à? Tôi muốn mọi thứ trên người anh, kể cả tất cả phụ nữ bên cạnh anh nữa".
Sở Trường Ca vừa dứt lời thì cả nhà Hứa Hiếu Dương đã hóa thành một luồng sang bị hút vào bức tranh Giang Sơn Xã Tắc.
Lúc này, trên mặt Sở Trường Ca nở nụ cười dữ tợn.
"Lý Hùng! Tôi để ý mắt Sâm La của anh, cũng vừa ý phụ nữ của anh rồi".
"Nhưng tôi là người công bằng, tôi vừa mới xóa hết toàn bộ trí nhớ của bọn họ, ném bọn họ vào Giang Sơn Xã Tắc".
"Ở bên trong đó, mỗi người đều có một cuộc sống mới, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?"
"Anh che mắt Sâm La lại, vào trong đó đi tìm bọn họ".
"Nếu anh tìm được bọn họ, thì dẫn bọn họ ra ngoài, nếu không tìm được thì bọn họ sẽ là của tôi”.
"Mà anh sẽ mãi mãi bị nhốt bên trong, cuối cùng bị tôi luyện hóa, mắt Sâm La của anh cũng là của tôi".
Lúc Sở Trường Ca nói chuyện, thì lui về sau mấy bước, anh ta giơ tay bắt lấy Hứa Thiên Tứ, vung nhẹ tay, Hứa Thiên Tứ đã hóa thành một luồng sáng bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc rồi.
"Chà chà, càng nhiều người, chơi càng vui".
"Nhanh lên, đến đây nào. Anh mà đến muộn thì mấy cô gái này sẽ là của tôi đấy".
Nói xong Sở Trường Ca hóa thành một tia sáng màu tím, bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc.
Lý Hùng không tức giận, anh biết lúc này anh cần khống chế cảm xúc.
Chỉ trách anh khinh địch, không ngờ Hứa Thiên Tứ sẽ tìm một người mạnh như thế giúp đỡ.
Sau khi Sở Trường Ca rời đi, đồng tử Lý Hùng đột nhiên giãn ra, bên trong mắt lóe lên sự sắc bén.
"Sâm La Vạn Vật, Đế Thiên".
Trong chốc lát, vô số luồng sức mạnh xộc thẳng vào đồng tử của Lý Tiêu Vân.
Lý Tiêu Vân vốn còn cần một chút thời gian lập tức mở được khuy thiên nhãn.
Chương 940: Trên đời này không ai nhốt được bố
Cả người Lý Tiêu Vân tràn ngập một loại khí tức và năng lượng trước nay chưa từng có, cậu ta nắm tay, vung nhẹ về phía cái cây bên cạnh, trong chớp mắt cái cây kia tan thành tro.
Lý Tiêu Vân cực kỳ sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Khuy thiên nhãn của con đã mở thành công rồi, giờ cho dù trở về thì cũng có thể chiến thắng những người đó".
"Thời gian này con tạm thời ở lại để lo liệu mọi chuyện, bố sẽ vào Giang Sơn Xã Tắc để cứu mẹ con".
Lý Tiêu Vân nghiêm túc gật đầu: "Bố nhớ cẩn thận".
Lý Hùng mỉm cười: "Trên đời này không ai có thể nhốt nổi bố".
Nói xong, Lý Hùng lóe thành một cái bóng, nhanh chóng đi vào Giang Sơn Xã Tắc.
Bức tranh này từ từ cuộn lại rồi biến mất.
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, sương mù dày đặc.
Lý Hùng như chiếc lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nhíu mày, Giang Sơn Xã Tắc không chỉ là một bức tranh, bên trong không chỉ có mấy ngọn núi, mấy con sông. Mà nó là một thế giới vô cùng rộng lớn.
Thế giới của nó còn lớn hơn trái đất, nó là vô tận, không có biên giới.
Lý Hùng phải tìm được mọi người bên trong không khác gì mơ mộng hão huyền, nhất là khi Giang Sơn Xã Tắc đã phong ấn mắt Sâm La và toàn bộ sức mạnh của anh, giờ anh đã trở thành một người bình thường.
Anh khác người bình thường ở chỗ, đó là thân thể và kinh nghiệm võ học của anh.
Lý Hùng nhìn xung quanh, giờ anh đang đứng ở một rừng cây rộng lớn, nhìn không thấy cuối.
Anh từng có kinh nghiệm sống ở đại lục Hồng Hải rộng lớn, nhanh chóng quen với hoàn cảnh xung quanh, tìm được hướng bắc sau đó cứ đi thẳng về phía trước.
Càng đi, anh nhận ra thảm thực vật đã có sự thay đổi.
Ban đầu, có một số cây cao chót vót chọc trời, nhưng bây giờ những cây cao chót vót này đang dần trở nên cong queo, hệt như khu rừng kinh dị trong phim kinh dị trên TV.
Không chỉ có rừng cây thay đổi mà không khí bên trong rừng rậm cũng đã xảy ra sự thay đổi hóa học một cách kỳ lạ.
Con đường phía trước vốn dĩ quang đãng đột nhiên bị một đám sương mù không biết từ đâu bay tới, chặn hết mọi thứ của Lý Hùng.
Những người có kinh nghiệm sống trong rừng đều biết nếu đột nhiên có sương mù bay đến thì phải dừng lại đợi.
Nếu tiếp tục đi sâu vào trong thì rất dễ bị lạc, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm khó lường.
Lúc này Lý Hùng đã dừng chân, giờ chuyện quan trọng nhất là anh phải giữ sức, sau đó đi ra khỏi khu rừng, tìm kiếm đám người Hứa Mộc Tình rơi xuống.
Thế nên anh không cậy mạnh, ỷ vào sức mạnh kinh người của mình mà đi sâu vào trong, anh tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, anh ngồi xếp bằng xuống một chỗ, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng thú hoang kêu.
Dựa vào độ truyền âm để đoán thì những con vật cách Lý Hùng khá xa.
Nhưng Lý Hùng bực ở chỗ, nghe tiếng của nó giống tiếng hổ gầm, lại giống tiếng sư tử, nhưng hình như còn mạnh mẽ hơn cả hổ với sư tử.
Chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, Giang Sơn Xã Tắc của Sở Trường Ca rốt cuộc ẩn chứa sự thần bí thế nào?
Lý Hùng ngồi một chỗ điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng để cho năng lượng trong cơ thể chảy khắp mọi chỗ trong người, tranh thủ lúc này nhất định phải cố gắng mở lại mắt Sâm La của mình.
Nhưng anh đã thử vài lần mà không thành công, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.
Ngay khi anh định thử lại, sương mù xung quanh chợt trở nên dày đặc, từ từ lan đến. Mấy tiếng gầm mạnh mẽ của dã thú từ xa vọng lại gần,
Bỗng nhiên!
Một trận gió mạnh ập đến, Lý Hùng chưa kịp hoàn hồn đã thấy một con thú lông đen từ trong sương mù nhảy bổ ra, lao thẳng về phía Lý Hùng.
Hình dáng của con thú này rất kỳ quái, bề ngoài của nó giống bò Tây Tạng nhưng kích thước thì lớn hơn nhiều, nhưng trên đầu của nó lại có sừng giống như sừng hươu, chân của nó lại giống như vó ngựa, là một loài động vật mà Lý Hùng chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngay khi con thú hung dữ này đang định dùng hàm răng sắc bén của mình để cắn cổ Lý Hùng, anh đã nắm chặt tay vung một đấm thật mạnh vào đầu nó.
"Rầm!"
Một tiếng động cực lớn vang vọng khắp khu rừng, một đấm này của anh đấm con thú hung hãn văng xa mấy mét, con thú đập mạnh vào một cái cây to, tán lá cây rậm rạp bị rung lên, lá rụng xuống như tuyết bay đầy trời.
Con thú dũng mãnh này tả tơi như một búp bê rách nát, trượt từ trên thân cây to lớn rơi xuống đất, "rầm" một tiếng, làm những chiếc lá cây trên đất bay tung tóe.
Lý Hùng thả lỏng nắm đấm, anh không định ở lại đây lâu, đang định xoay người đi.
"Đứng lại! Làm bị thương linh thú của bản tiểu thư mà còn muốn đi à".
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.
Lý Hùng xoay người, trong sương mù có một người mặc đồ đỏ bước ra, cái roi trong tay người đó nhanh chóng quật về phía Lý Hùng.
"Bốp" một tiếng, cái roi quật mạnh vào người Lý Hùng, làn da lập tức rách một mảng.
Lúc này, người này đã đứng trước mặt Lý Hùng, vẻ mặt cô ấy vênh váo hống hách nói với Lý Hùng: "Tên ăn mày thối tha, dám làm bị thương linh thú của bản tiểu thư, bản tiểu thư phải chôn ngươi cùng linh thú".
Lý Hùng chịu đau, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Vừa nãy không phải anh không thể tránh cái roi đó, mà là nhất thời quên tránh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nói liên hồi, ánh mắt thâm thúy của Lý Hùng ngày càng sáng, anh hô lên một tiếng theo bản năng: "Raven?"
"Láo! Dám gọi thẳng tên đại tiểu thư nhà chúng ta, người đâu, mau bắt tên ăn mày láo toét này lai".
Trong sương mù có mấy tên đàn ông ăn mặc như người hầu lao ra, trong tay những người này cầm theo đao kiếm, nhìn như cao thủ võ công cao cường vậy.
Đám người nhao nhao lao về phía Lý Hùng, giống như định chém anh thành tám mảnh.
Chuyện đột ngột khiến anh không có thời gian suy nghĩ, lập tức ra tay theo bản năng.
Nhưng chiêu võ của Lý Hùng chả ăn nhằm gì với mấy người này.
Lúc Lý Hùng tấn công bọn họ, trên người bọn họ sẽ có một vòng bảo vệ, không hề bị thương, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Không hiểu sao anh lại có một linh cảm mãnh liệt, dường như anh đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế giới này không chỉ có giá trị vũ lực mà còn có giá trị phòng ngự.
Bình luận facebook