-
Chương 271-275
Chương 271 Đại hội tông môn
Đới Trường An, Đới Trường Vân ghen tỵ hâm mộ trừng Lục Lâm Thiên. Nếu không có mấy trưởng bối ở đây thì hai người đã làm thịt Lục Lâm Thiên rồi.
Lục Lâm Thiên dịu dàng nói:
– Linh nhi còn không chịu lấy ra? Lát nữa ta sẽ đưa lại túi không gian cho nàng giữ.
Lục Lâm Thiên đầy tình cảm, khóe mắt cười gian liếc Lữ Tiểu Linh như đang nói: Trước kia là nàng bảo ta có thể gọi là Linh nhi.
Mục đích của Lục Lâm Thiên rất đơn giản, hy vọng Lữ Tiểu Linh lấy ra Không gian thú nang của hắn, vậy là có thể thừa dịp lấy lại Không gian thú nang.
Đới Đường mở miệng nói:
– Phi Linh Môn tiến cống khoảng bảy, tám trăm vạn kim tệ đúng không? Coi như tặng quà cho Linh nhi, tuy hơi ít chút. Di phụ sẽ tặng thêm một phần quà lớn cho Linh nhi.
Ánh mắt Đới Đường thay đổi, chợt lóe sáng rồi trở về bình thường.
Lữ Tiểu Linh lấy lại tinh thần:
– Ngại quá, Tiểu Linh không dám nhận, xin đa tạ di phụ.
Lữ Tiểu Linh hung tợn liếc xéo Lục Lâm Thiên, ánh mắt đắc ý như đang nói: Sau này Không gian thú nang của ngươi thuộc về ta.
Lục Lâm Thiên đứt dây thần kinh, dùng cả chiêu này vẫn không lấy Không gian thú nang về được. Lục Lâm Thiên nghĩ lại thầm buồn cười, nói một câu đỡ tốn bảy, tám trăm vạn kim tệ, lời to.
Đới Đường khom người:
– Mời các vị vào trong.
Đới Đường dẫn đám người Lữ Tiểu Linh đi vào đại điện.
Lục Lâm Thiên quan sát đại điện, trong tầm mắt có nhiều người đã ngồi hai bên đại điện, khí thế thu giấu nhưng có áp khí vô hình bao phủ xung quanh.
Lục Lâm Thiên liếc sơ thấy nhiều tu vi Vũ Tướng, tu vi Vũ Phách lại càng nhiều hơn.
Cường giả, đối với hắn tuyệt đối là cường giả. Lục Lâm Thiên thầm cảm thán, quan sát. Nhìn cách ăn mặc thì trong đại điện trừ người Quỷ Vũ tông ra còn có người Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn.
Chưởng môn và trưởng lão mỗi phái mang theo mấy đệ tử trẻ tuổi.
Đoàn người đi vào đại điện, các cặp mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Người các môn phái Thiên Sơn Môn tò mò ai khiến Quỷ Vũ tông chủ tự mình nghênh đón.
Đới Đường đưa đám người Lữ Tiểu Linh lên ghế chính:
– Mời.
Đỗ Vân Sơn chỉ vào hàng ghế mười chỗ ngồi dưới đại điện, nói với Lục Lâm Thiên:
– Lục chưởng môn, ta đã chuẩn bị chỗ ngồi Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh nói:
– Đa tạ Đỗ trưởng lão.
Ghế Phi Linh Môn gần cửa đại điện, cách hàng chính xa nhất. Các sơn môn Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn ngồi trên Phi Linh Môn. Lục Lâm Thiên không để bụng, hắn định ngồi xuống ghế của mình.
Lữ Tiểu Linh lên tiếng:
– Lục Lâm Thiên, ngươi ngồi cạnh ta đi.
Đới Đường biến sắc mặt, hùa theo:
– Phải rồi, ta quên mất, đó là chỗ ngồi cũ của La Sát Môn, không thể để Lục Lâm Thiên tiểu huynh đệ ngồi chỗ đó được.
Nhiều người trong đại điện nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm. Đám người có mặt tại đây toàn là các sơn môn, Quỷ Vũ tông, có nghe nói chuyện Phi Linh Môn tiêu diệt La Sát Môn, biết chưởng môn Phi Linh Môn là một thiếu niên. Bọn họ tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Người một sơn môn nhìn Lục Lâm Thiên rồi xì xầm bàn tán, có vài người biểu tình âm trầm.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy hết, không lấy làm lạ. Lục Lâm Thiên xem ký ức Linh Sư tứ trọng Tụ Bảo Môn biết mặt mấy người sắc mặt âm trầm kia, là người của Cửu Hoa Môn. Đứng đầu là nam nhân trung niên khuôn mặt thô dã âm trầm, hiện là môn chủ Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn, tu vi Vũ Tướng ngũ trọng. Sau lưng Mạc Thiên Vấn là mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn, đẳng cấp Vũ Phách. Có một người khí thế ngang ngửa Mạc Thiên Vấn, là cường giả Vũ Tướng.
Lục Lâm Thiên không biết người Cửu Hoa Môn xì xầm cái gì nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ, hắn đoán được chút ít. Lục Lâm Thiên cười thầm trong bụng, chắc Cửu Hoa Môn đã biết chuyện ở trấn Hoa Môn. Đây mới chỉ là bắt đầu, Lục Lâm Thiên sẽ xử lý Cửu Hoa Môn từ từ.
Bên trên đại điện, một nam nhân trung niên khuôn mặt giống Đới Đường ba phần, mặc áo đen tiến lên nói:
– Xin chào Tiểu Linh tiểu thư, chào hai vị trưởng lão.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên sa sầm thầm nghĩ:
– Lại là Vũ Suất.
Khí thế của người này không yếu hơn Đới Đường, chắc là cường giả Vũ Suất của Quỷ Vũ tông, Đới Cương Tử, đệ đệ của Đới Đường. Nghe nói hai người là huynh đệ cùng phụ khác mẫu. Đới Cương Tử hiện làm phó tông chủ của Quỷ Vũ tông.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu đáp lễ:
– Phó tông chủ khách sáo, đã quấy rầy.
Đới Cương Tử mỉm cười nói:
– Không có gì.
Nụ cười của Đới Cương Tử mất tự nhiên, Lục Lâm Thiên rất kinh ngạc nhìn biểu tình của hai huynh đệ. Hay Quỷ Vũ tông nội loạn? Chính và phó tông chủ, cùng phụ khác mẫu, trong tình huống như thế nội loạn là chuyện bình thường.
Lục Lâm Thiên theo Lữ Tiểu Linh ngồi ghế trên đại điện, đi chung với nàng khiến hắn nở mặt nở mày.
Lục Lâm Thiên thấy người sơn môn khác nhìn hắn ngồi ghế trên thì biến sắc mặt, dường như khinh thường.
Mọi người ngồi vào chỗ, trước mặt bày hoa quả thức ăn vặt được các đệ tử Quỷ Vũ tông bưng lên từ trước, chủng loại nhiều, có mấy thứ Lục Lâm Thiên chưa từng thấy.
Đới Đường mắt sáng như đuốc nhìn gần hai trăm người trong đại điện, lên tiếng:
– Các vị, hôm nay là đại hội tông môn một năm một lần của Quỷ Vũ tông ta, các vị đều là người nhà, cảm tạ các vị luôn ủng hộ Quỷ Vũ tông. Hôm nay chuẩn bị ít rượu nhạt, mọi người nhớ uống no say.
Người các sơn môn lên tiếng:
– Đới tông chủ khách sáo, chúng ta dựa vào Quỷ Vũ tông mới có ngày nay, sau này còn cần tiếp tục dựa vào Quỷ Vũ tông.
Đới Đường khách sáo vài câu rồi ra hiệu mọi người uống rượu thoải mái:
– Được rồi, mọi người cạn ly đi.
Ăn uống linh đình, thỉnh thoảng có đệ tử Quỷ Vũ tông bưng đồ ăn ngon lên. Lục Lâm Thiên không khách sáo ăn uống thoải mái. Đới Đường luôn khách sáo tán gẫu với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu. Bên dưới đại điện thì thầm nhỏ to. Đới Trường Vân, Đới Trường An cố ý ngồi sát bên cạnh Lữ Tiểu Linh.
Lục Lâm Thiên phớt lờ những chuyện này, hắn chỉ lo cắm đầu ăn no bụng.
Một lát sau Lữ Tiểu Linh không chịu nổi nặng nề, ăn uống khách sáo kiểu này không có chút sức hấp dẫn nàng.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Chán chết, biểu ca đã nói là có so tài tỉ võ gì đó mà sao chưa thấy?
Đới Trường An vội nói:
– Biểu muội, lát nữa bắt đầu ngay.
Đới Trường Vân nói chêm vào:
– Tiểu Linh tiểu thư, chút nữa sẽ rất náo nhiệt, ta cũng sẽ lên đài.
Một lát sau, Đới Đường lên tiếng:
– Các vị, như mọi khi, hôm nay là ngày Từ Phục Quan Quỷ Vũ tông, có hoạt động khác, giờ chuẩn bị bắt đầu.
Thanh âm xen lẫn chân khí rõ ràng chui vào tai mọi người.
Đới Đường dứt lời, các đệ tử trẻ trong đại điện phấn khởi, nhỏ giọng bàn tán, biểu tình hăm hở.
Đới Đường giơ tay ngăn tiếng ồn, quét nhìn mọi người, tiếp tục bảo:
– Lần này vẫn như mọi khi. Các đại sơn môn mang đến nhiều đệ tử trẻ, nhiều hơn mọi lần một chút, tu vi cũng rất khá, thật khiến người vui mừng. Quỷ Vũ tông ta có nhiều người trẻ tuổi thế này về sau thực lực sẽ càng mạnh hơn. Hôm nay vẫn như cũ, các đệ tử trẻ tuổi so tài, hạng nhất được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, một binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế.
Chương 272 Bất luận sinh tử (1)
– Thật hậu hĩnh, không biết sẽ rơi vào tay ai.
– Đan dược tứ phẩm có giá trị mười vạn kim tệ!
– Vũ kỹ hoàng cấp sơ giai mới quý, đó là thứ có kim tệ cũng không mua được.
Trong đại điện sôi trào, phần thưởng rất phong phú. Đệ tử trẻ tuổi toàn là Vũ Sư, đan dược tứ phẩm, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế, mỗi món đều có giá trị lớn.
– Yên lặng!
Đới Đường tiếp tục bảo:
– Hạng hai được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai. Hạng ba chỉ được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai. Quy tắc không thay đổi, sống chết có số, trừ mang yêu thú cùng chiến đấu ra không hạn chế gì khác.
Đới Đường dứt lời, đệ tử các sơn môn đã sôi trào sĩ khí, lạnh lùng nhìn nhau, hăng hái hăm hở. Phần thưởng có sức hấp dẫn rất lớn.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc thầm nghĩ:
– Phong phú thật, thì ra trong đại hội tông môn Quỷ Vũ tông còn có trò này.
Giá trị đan dược tứ phẩm sơ giai trên mười vạn kim tệ, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai càng quý hơn, giá trị khoảng trăm vạn kim tệ. Nhưng dù có trăm vạn kim tệ chưa chắc mua được, vũ kỹ đến hoàng cấp là báu vật trấn tộc của một số gia tộc nhỏ.
Binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế có giá trị khá lớn, dù không bằng vũ kỹ hoàng cấp sơ giai nhưng cũng đáng giá mấy chục gần trăm vạn kim tệ. Ba món cộng lại đứng hạng nhất được hơn hai trăm vạn kim tệ, sức hấp dẫn rất lớn đối với tu vi Vũ Sư.
Đới Đường nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi ý kiến:
– Lục Lâm Thiên tiểu huynh đệ, Phi Linh Môn chỉ có một mình ngươi, tính theo tuổi thì tuy ngươi là chưởng môn nhưng cũng xem như người trẻ tuổi. Ngươi định tự mình ra trận sao?
Lục Lâm Thiên sửng sốt:
– Ta...
Lục Lâm Thiên nuốt miếng thịt xuống, lau khóe môi:
– Đới tông chủ, ta không tham gia được không?
Đới Đường kinh ngạc nói:
– Không tham gia?
Đới Đường cười cười:
– Điều này không được quy định, nếu tiểu huynh đệ không muốn tham gia cũng không sao.
– Vậy ta...
Lục Lâm Thiên không có hứng thú với chuyện này, vết thương mới lành tám, chín phần, chưa khỏi hẳn, cộng với trong trường hợp này tốt nhất giấu tài, đừng háo thắng.
Lục Lâm Thiên chưa kịp nói thì Lữ Tiểu Linh chen ngang:
– Di phụ!
Lữ Tiểu Linh cười gian liếc xéo Lục Lâm Thiên, cầm Không gian thú nang của hắn nói:
– Ta đặc biệt thêm phần thưởng vào cuộc so tài, giá trị bảy, tám trăm vạn kim tệ. Ai đứng nhất ta sẽ thưởng cho người đó.
Đới Đường ngạc nhiên nói:
– Đương nhiên là được, Linh nhi có nhã hứng thì không thành vấn đề.
Đới Đường nhìn đám người trong đại điện, cười nói:
– Tiểu Linh tiểu thư nói ai đứng nhất hôm nay sẽ được một báu vật có giá trị tám trăm vạn kim tệ.
– Trời, tám trăm vạn kim tệ, liều luôn!
– Hôm nay liều mạng!
Đám người dưới đại điện kinh ngạc qua đi lại hưng phấn lên. Mấy trưởng lão, chưởng môn sơn môn cũng không ngồi yên. Tám trăm vạn kim tệ là số tài sản kếch sù đối với bọn họ.
Đới Trường Vân nói với Lữ Tiểu Linh:
– Tiểu Linh tiểu thư, ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất!
Đới Đường hỏi lại Lục Lâm Thiên:
– Tiểu huynh đệ mới nói gì?
Vừa rồi Lữ Tiểu Linh ngắt lời Lục Lâm Thiên nên Đới Đường không nghe rõ ràng.
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Đương nhiên ta sẽ tham gia. Tất cả sơn môn đều góp vui, Phi Linh Môn không thể tụt hậu.
Lục Lâm Thiên bực tức lườm Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này lấy Không gian thú nang của hắn làm phần thưởng. Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư đèu nằm trong Không gian thú nang, Lục Lâm Thiên phải giành được hạng nhất, nếu Không gian thú nang rơi vào tay người khác, bị cưỡng ép mở ra thì rắc rối.
Đới Đường cười nói:
– Vậy thì tốt, ta cũng muốn được xem thực lực của tiểu huynh đệ.
Lữ Tiểu Linh cười ranh mãnh:
– Lục Lâm Thiên, ngươi phải thắng đó.
Lữ Tiểu Linh huơ Không gian thú nang như đang nói: Lục Lâm Thiên, nếu ngươi không liều mạng thì túi không gian của ngươi sẽ thuộc về người khác.
Lục Lâm Thiên bực dọc trừng Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này thật nghịch ngợm, xem bộ dáng cố ý đẩy hắn lên sân liều mạng, không biết nàng định làm gì.
Nghe nói Lục Lâm Thiên cũng lên sân, Đới Trường An, Đới Trường Vân hừ mạnh:
– Hừ!
Hai người hung tợn lườm Lục Lâm Thiên.
Đới Đường cười sang sảng:
– Nếu vậy mọi người cùng ra quảng trường đi, ta thật muốn xem năm nay các môn các phái có bao nhiêu anh hùng thiếu niên?
Đới Đường đứng dậy nói với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu:
– Hai vị trưởng lão cũng đi theo giúp vui?
– Thịnh huống một năm một lần của Quỷ Vũ tông đương nhiên chúng ta muốn chiêm ngưỡng.
Hai trưởng lão vốn không hứng thú gì nhưng nghe nói Lục Lâm Thiên đồng ý tham gia thì nổi hứng. Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biết tiểu thư lấy túi không gian kia ra làm phần thưởng không phải túi không gian của nàng mà nó thuộc về Lục Lâm Thiên. Hai trưởng lão muốn nhìn xem thực lực của Lục Lâm Thiên thế nào.
Đoàn người đi ra quảng trường. Lục Lâm Thiên vẫn sóng vai đi bên Lữ Tiểu Linh, chợt cảm giác có luồng khí lạnh tập trung vào người mình, hắn nhướng mí mắt nhìn. Ra là người Cửu Hoa Môn.
Lục Lâm Thiên thầm than ngắn thở dài:
– Thật sự có rắc rối đây.
Cửu Hoa Môn, Đới Trường An, Đới Trường Vân có nhiều địch ý với Lục Lâm Thiên. Người Cửu Hoa Môn hằn học vì vụ Tụ Bảo Môn, Đới Trường An và Đới Trường Vân thì do Lữ Tiểu Linh hồng nhan họa thủy mà ra.
Trên quảng trường bên ngoài đại điện, vị trí chính giữa về phía sau một chút đã bày ra mấy cái ghế, khoảng mười mấy cái ghế. Đới Đường, Đới Cương Tử, Lữ Tiểu Linh, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu, mấy trưởng lão Quỷ Vũ tông ngồi. Chưởng môn Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn ngồi một bên, trưởng lão thì chỉ đứng, không có chỗ ngồi.
Quanh quảng trường đứng hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông, ai nấy cực kỳ hưng phấn, bình thường không có náo nhiệt thế này để xem.
Đỗ Vân Sơn nói với Lục Lâm Thiên:
– Lục chưởng môn, mời lên sân. Trước kia La Sát Môn mỗi năm không được thành tích gì, hy vọng năm nay Phi Linh Môn sẽ có được thành tích không tệ.
Đỗ Vân Sơn dẫn Lục Lâm Thiên đến giữa quảng trường.
Lục Lâm Thiên nhướng mày hỏi:
– Đỗ trưởng lão, quy tắc cụ thể của cuộc so tài là gì?
Không ai cho Lục Lâm Thiên biết quy định so tài đại hội tông môn, đám người Chu Ngọc Hậu chưa đi Quỷ Vũ tông bao giờ nên không biết.
Đỗ Vân Sơn hướng dẫn:
– Mặc kệ sinh tử, trừ mang yêu thú ra sân còn lại không bị hạn chế điều gì.
– Quy tắc thì Lục chưởng môn mới tham gia nên không biết. Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn và Phi Linh Môn theo quy định đều có thể phái năm đệ tử thế hệ trẻ ra. Quỷ Vũ tông phái mười đệ tử thế hệ trẻ, so tài vòng thứ nhất cuối cùng mười người ở lại.
– Đợt so tài thứ hai mười người rút thăm so đấu, cuối cùng còn lại năm người. Năm người cuối cùng sẽ do Quỷ Vũ tông bày một trận pháp cỡ nhỏ, người nào xông ra trước tiên là xếp ba hàng đầu.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Còn phải xông trận?
Chương 273 Bất luận sinh tử (2)
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đa tạ Đỗ trưởng lão giảng giải.
Đỗ Vân Sơn đứng trước ghế Đới Đường, cao giọng quát:
– Các thanh niên của các môn các phái tham gia so tài tập trung lại đây!
Những người trẻ tuổi trong các môn cácp hái nhanh chóng bước lên, xoa tay chuẩn bị trổ tài.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua. Mỗi môn phái đều có năm đệ tử thế hệ trẻ tiến lên. Hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông hò hét, có tám thanh niên bước ra.
Thanh niên dự thi toàn có thiên phú cao trong số người trẻ tuổi, đẳng cấp tu vi thấp nhất là Vũ Sư nhất trọng, thực lực mạnh nhất xem khí thế thì cỡ Vũ Sư lục trọng. Trong tám người Quỷ Vũ tông tham gia có một thanh niên là Vũ Sư lục trọng.
Đới Trường An đứng cạnh Lữ Tiểu Linh, gã hứa hẹn:
– Biểu muội, ta cũng đi lên, ta nhất định sẽ giành được hạng nhất!
Đới Trường An đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Đới Trường Vân đứng một bên.
Đới Trường Vân thề thốt:
– Tiểu Linh tiểu thư, ta cũng sẽ lấy hạng nhất về!
Đới Trường Vân liếc xéo Đới Trường An. Hai thanh niên mặc hoa phục đi lên giữa quảng trường, lướt qua người Lục Lâm Thiên thì hĩnh mũi hừ mạnh.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua, có ba mươi mốt người trong sân. Tám người Quỷ Vũ tông đi lên, cộng thêm Đới Trường An, Đới Trường Vân là mười người. Sơn môn khác như Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn đều là có năm đệ tử.
Lục Lâm Thiên nhận ra người trong Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn, mới rồi bọn họ trò chuyện trong đại điện thì hắn đã chú ý xem xét các môn phái. Người Cửu Hoa Môn lạnh lùng nhằm vào Lục Lâm Thiên, ba môn phái khác không mấy chú ý đến hắn.
Nhìn thực lực tổng thể thì người Quỷ Vũ tông mạnh hơn, tu vi toàn là Vũ Sư tứ trọng, ngũ trọng. Đới Trường An, Đới Trường Vân la Vũ Sư lục trọng. Bốn sơn môn khác tu vi từ Vũ Sư nhất trọng đến tứ trọng, thiên phú như thế không tệ trong thế hệ trẻ nhưng so với người Quỷ Vũ tông thì yếu hơn nhiều.
Đỗ Vân Sơn quét mắt mọi người một cái:
– Mọi người nghe kỹ đây, các người vào sân bất luận sinh tử, trừ mang yêu thú ra sân còn lại không bị hạn chế gì. Hiện tại hối hận còn kịp, có thể rút lui. Đã ra sân là sống chết do số, nếu nhận thua thì tự ra quảng trường, không thì sống chết đừng trách ai, đã hiểu chưa?
Đám người đồng thanh kêu lên:
– Rõ!
Cả đám hăm hở xoa tay, không ai muốn rút lui.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống. Người trong Cổ vực ác thật, chỉ là so tài mà đã bất luận sinh tử, cầm mạng ra liều. Qua vòng thứ nhất e rằng trong ba mươi người sẽ có khá nhiều thành xác chết không hồn. Trong Cổ vực khắp nơi là gϊếŧ chóc, mọi người thói quen những điều này. Chỉ có cường giả mới sinh tồn được, nơi đây dựa vào thực lực, gϊếŧ chóc mà sống.
Lục Lâm Thiên đánh giá đẳng cấp của mọi người, hắn ước chừng thực lực của mình là Vũ Sư tứ trọng nhưng dư sức sống sót tới cuối. Chỉ sợ có người chuyên môn nhằm vào hắn, đặc biệt là người Cửu Hoa Môn, tập thể vây công thì sẽ rất rắc rối cho hắn. Lục Lâm Thiên không thể lộ ra thân phận Linh Giả, Vũ Giả ngũ hệ quá sớm.
Nhưng Lục Lâm Thiên phải thắng trận chiến, Không gian thú nang nằm trong tay Lữ Tiểu Linh, hắn phải thắng phần thưởng đó. Đầu óc Lục Lâm Thiên suy nghĩ nhiều đường.
Đỗ Vân Sơn lên tiếng:
– Lấy quảng trường làm giới hạn, vòng thứ nhất hỗn chiến. Khi nào còn mười người đứng thì tự động kết thúc, chúc các vị may mắn. Bây giờ bắt đầu!
Đỗ Vân Sơn nói xong biến mất khỏi quảng trường.
Vù vù vù!
Sát ý dâng trào, chân khí vận chuyển nhanh.
Trong khi Lục Lâm Thiên suy tư thì các bóng người chuyển động trên quảng trường, tiếng ồn ào chộn rộn. Đã có lực lượng va chạm, chân khí cường đại tiếp xúc, một chuỗi tiếng nổ trầm đυ.c.
Cuọc so tài bắt đầu ngay, không có thời gian làm nóng người, chính thức tiến vào trạng thái sống mái với nhau, đại chiến sinh tử. Mọi người trong quảng trường biết rõ cuộc chiến này không chết không ngừng.
Cùng lúc đó một bóng người lao ra, bóng người áo trắng vọt tới trước mặt Lục Lâm Thiên.
– Chết đi!
Tiếng xé gió xuyên thấu không gian, hoa lửa tung tóe, một luồng kiếm quang chém thẳng vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi, thuộc tính phong phối hợp với thuộc tính thổ tăng vọt tốc độ, người ngoài không nhìn ra được.
– Đệ tử của Cửu Hoa Môn!
Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh là đệ tử Cửu Hoa Môn, Vũ Sư tam trọng.
Nhát kiếm chém tới, chân khí có thuộc tính hỏa nóng cháy hùng hồn, kiếm quang với kình khí nóng rực cắt vỡ dòng không khí liên miên không dứt. Kiếm quang vạch đường cong giữa không trung chém xuống đầu Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Nếu các người đã muốn thăm dò ta vậy ta sẽ cho ngươi nhìn đã mắt!
Đám người trên quảng trường tràn ngập sát ý, tính cách khát máu giấu trong lòng Lục Lâm Thiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước khi có đủ thực lực đối kháng với địch thủ thì phải nhẫn nhịn, khi đã có đủ sức mạnh thì không cần kiềm nén nữa.
Lục Lâm Thiên ra sân, Quỷ Vũ tông, Cửu Hoa Môn đều muốn biết thực lực của hắn như thế nào. Lục Lâm Thiên thừa dịp này gϊếŧ một người răn trăm người. Trong Cổ vực càng nhẫn nhịn càng bị ăn hϊếp, chỉ có gϊếŧ chóc, tuyệt đối gϊếŧ chóc mới khiến người run sợ.
Lục Lâm Thiên lùi nhanh rồi lại vọt lên:
– Vũ Sư tam trọng, muốn chết!
Với Vũ Sư tam trọng thì Lục Lâm Thiên dùng sức mạnh bình thường đã đủ để đối phó.
Thoáng chốc kiếm quang chém xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, gần như xẹt qua sát người hắn. Kiếm quang chém mạnh xuống mặt đất ngay trước người Lục Lâm Thiên, hoa lửa bắn tung. Mặt đất bị chém rách một vệt dài.
Trên quảng trường, có hơn một nửa người Quỷ Vũ tông, cả sơn môn nhìn kỹ Lục Lâm Thiên. Thân phận của Lục Lâm Thiên không tầm thường, một Phi Linh Môn mới nổi, không ai hiểu biết. Bọn họ muốn nhìn chưởng môn Phi Linh Môn biểu hiện qua đó tìm hiểu nhiều hơn về Phi Linh Môn.
Lữ Tiểu Linh cười tủm tỉm nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm:
– Kẻ lừa đảo rõ ràng là Linh Giả sao bây giờ là Vũ Giả? Lúc thì Vũ Giả có khi là Linh Giả, sao kỳ vậy?
Ngay khi nhát kiếm của thanh niên đệ tử Cửu Hoa Môn Vũ Sư tam trọng chém xuống mặt đất trước người Lục Lâm Thiên thì hắn khom lưng, nhanh chóng đánh ra thủ ấn.
– Khai Sơn chưởng!
Chưởng ấn màu vàng đất nhanh chóng ngưng tụ, Lục Lâm Thiên như mũi tên rời dây cung vọt hướng Vũ Sư tam trọng Cửu Hoa Môn.
Bùm!
Chưởng ấn giáng xuống, vang tiếng nổ trầm đυ.c. Không có gì bất ngờ, tốc độ và khả năng phản ứng của Lục Lâm Thiên phối hợp kín không kẽ hở, đây là trải qua cá đợt rèn luyện trong sơn mạch Vụ Đô. Lục Lâm Thiên đối diện bầy Thiểm Điện Hắc Báo nổi tiếng về tốc độ, hắn một chọi mười lăm con chứ nói gì một Vũ Sư tam trọng?
Tiếng nổ vang điếc tai, chưởng ấn vỗ vào người Vũ Sư tam trọng. Trước chưởng ấn có kình khí vô hình bắn ra đâm vào ngực Vũ Sư tam trọng.
Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh biến sắc mặt, vào lúc này gã không kịp nghĩ nhiều, hét chói tai. Chân khí thuộc tính hỏa cường đại bộc phát từ người Vũ Sư tam trọng, hình thành cương khí màu đỏ trước mặt gã.
Chương 274 Buông tay gϊếŧ chóc
Nhưng đã muộn, tuy Khai Sơn chưởng chỉ là vũ kỹ tinh cấp nhưng Lục Lâm Thiên dựa vào tu vi mạnh hơn thanh niên mặc áo ngắn màu xanh. Huống chi thực lực của Lục Lâm Thiên không đơn giản tính bằng đẳng cấp.
Với thực lực hiện tại của Lục Lâm Thiên tuy không lọt vào mắt cường giả thật sự nhưng trong đẳng cấp Vũ Sư đã là rất mạnh. Lục Lâm Thiên tùy tay vỗ Khai Sơn chưởng vũ kỹ tinh cấp, Khai Sơn chưởng là bộ vũ kỹ đầu tiên hắn luyện tập, quen thuộc đến nhàm, uy lực lớn lao.
Cho nên thanh niên mặc áo ngắn màu xanh bối rối dựng hộ thân cương khí, hai lực lượng vừa đυ.ng chạm thì hộ thân cương khí nhanh chóng tan vỡ ngay. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kình khí cuồng bạo đập mạnh vào ngực thanh niên mặc áo ngắn màu xanh.
Phập xoẹt!
Tất cả diễn ra trong vòng hai giây. Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh Cửu Hoa Môn phun búng máu, cơ thể như diều đứt dây té cái bịch ra xa hơn chục thước. Máu phun ra lẫn nội tạng vụn, tắt thở. Lục Lâm Thiên dốc hết sức vỗ chưởng đoạt mạng.
Đám người ngây ngẩn:
– Vũ Sư tứ trọng sao?
Nhìn khí thế từ người Lục Lâm Thiên thì bọn họ đoán được ngay tu vi của hắn.
Đám cường giả ngồi trên cao, Đới Đường, Đới Cương Tử, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu không nhìn đẳng cấp tu vi của Lục Lâm Thiên mà là thực lực tổng thể.
– Tốc độ rất nhanh, năng lực phản ứng phối hợp tốc độ hoàn mỹ, tiểu tử này không phải người bình thường.
Bọn họ nhướng mày, rất là bất ngờ.
Có người kinh ngạc cũng có người tức giận. Chưởng môn Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn và đám trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem. Đệ tử trong sơn môn không đỡ nổi một chiêu của Lục Thiểu Du. Các tia khí lạnh của đám người Cửu Hoa Môn rơi vào người Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không rảnh cảm giác khí lạnh từ đám người Cửu Hoa Môn, sau khi hắn gϊếŧ Vũ Sư tam trọng thì bốn đệ tử Cửu Hoa Môn khác bao vây hắn. Hai Vũ Sư nhị trọng, một Vũ Sư tam trọng, một Vũ Sư tứ trọng.
Bốn người bao vây Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập sát ý. Đám người hỗn chiến xung quanh trông thấy cảnh này, có người lưỡng bại câu thương thì bọn họ được lợi nên không quấy rầy, quay đi kiếm đối thủ khác.
Chiến ý trong Lục Lâm Thiên đang đốt cháy:
– Xem bộ dáng thì đã thương lượng từ trước phải không? Định vây công ta sao? Cùng chết hết đi!
Lục Lâm Thiên đã quyết định gϊếŧ một người răn trăm người, hắn không cần che giấu gì nữa. Lục Lâm Thiên vừa nói xong chợt lao lên.
Bốn đệ tử Cửu Hoa Môn di chuyển nhanh:
– Cùng hành động!
Trong quảng trường không có quy tắc gì, vây công không tính trái quy định.
Xoẹt!
Vũ Sư tứ trọng Cửu Hoa Môn công kích trước, chân khí thuộc tính thủy đột nhiên bộc phát. Vũ Sư tứ trọng hóa thành cái bóng mơ hồ vọt nhanh tới trước Lục Lâm Thiên, tốc độ mau đến cực độ. Phải công nhận trong thế hệ trẻ thì thực lực của người này không tệ, chỉ tính tốc độ thế này tu vi cùng đẳng cấp hiếm ai sánh bằng.
Vốn cách nhau không xa, chỉ khoảng mấy chục thước là đến nơi. Vũ Sư tứ trọng lao vào Lục Lâm Thiên, cột nước màu lam bắn về phía hắn.
Cột nước kích động dòng không khí gợn sóng tựa như mũi tên rời cung xuyên thấu dòng không khí thẳng hướng Lục Lâm Thiên.
Chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên tuôn ra, ánh sáng vàng lóe dưới chân hắn. Lục Lâm Thiên nhanh như tia chớp thụt lùi mấy bước, thủ ấn nhanh chóng biến đổi, lại chém ra một Khai Sơn chưởng. Kình lực cuồng bạo chấn vỡ dòng không khí, tiếng xé gió sắc bén vang lên không dứt.
Bùm!
Hai lực lượng đυ.ng vào nhau đè ép không gian nổ đì đùng, kình khí khuếch tán lan tràn.
Vù vù vù!
Vũ Sư tam trọng Cửu Hoa Môn ập tới từ sau lưng Lục Lâm Thiên. Luồng kiếm quang kèm theo kình khí nhanh như tia chớp rạch một vệt trong không khí đâm mạnh vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cười khẩy nói:
– Hỏa Ảnh Chỉ!
Tay thủ ấn, năm ngón tay phải co duỗi bắn ra năm kình khí nóng cháy, Lục Lâm Thiên lần nữa dốc hết sức ra.
Vù vù vù!
Năm Hỏa Ảnh Chỉ xuyên thấu dòng không khí, một Hỏa Ảnh Chỉ chạm vào kiếm quang của Vũ Sư tam trọng dấy lên hỏa hoa, kiếm quang bị đánh bật. Bốn Hỏa Ảnh Chỉ chứa lực lượng cuồng bạo bắn vào người Vũ Sư tam trọng.
Xèo xèo!
Bốn lỗ máu hiện ra, Vũ Sư tam trọng chưa kịp phản ứng lại đã té ngã dưới đất, không kịp dựng lên hộ thân cương khí.
Lục Lâm Thiên không ngừng lại bời vì còn hai Vũ Sư nhị trọng đang ngưng tụ quyền ấn, chưởng ấn oanh kích sau lưng hắn.
Lục Lâm Thiên cảm nhận kình khí cường đại ập đến từ sau lưng, Lục Lâm Thiên khom người, chân khí bộc phát dưới chân, hắn nhảy vọt lên. Lục Lâm Thiên lộn mèo giữa hư không, chân khí tụ tập quanh thân, xoay người đáp xuống. Lục Lâm Thiên như chim ó vồ mồi, mười ngón búng nhanh, mười chỉ ấn nóng cháy xuyên thấu dòng không khí kèm theo kình phong nhanh như tia chớp giáng xuống.
Hai Vũ Sư nhị trọng tung đòn công kích bị hụt, quyển và chưởng đánh trúng vị trí Lục Lâm Thiên vừa đứng. Mặt đất rung rinh, hai tiếng nổ vang lên.
Bùm bùm bùm!
Kình khí tứ tán, đá vụn bay đầy. Hai Vũ Sư nhị trọng định thụt lùi thì kình khí nóng cháy cuồng bạo đổ ập xuống đầu hai người.
Vù vù vù!
Trong chớp mắt lửa tứ tán, nhiệt độ tăng cao. Mười Hỏa Ảnh Chỉ nhanh như tia chớp bắn ra xuyên qua dòng không khí đè xuống người hai Vũ Sư nhị trọng.
Vù vù vù!
Tiếng xé gió ầm ĩ, thân thể hai người có thêm mấy lỗ máu.
Đám người Đới Đường, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu ngồi trên ghế đều biến sắc mặt, bọn họ không ngờ Lục Lâm Thiên là Vũ Giả song hệ.
– Thổ, hỏa, Vũ Giả song hệ!
Lục Lâm Thiên di chuyển nhanh, chân khí tụ tập quanh thân, mắt nhìn chằm chằm Vũ Sư tứ trọng Cửu Hoa Môn cuối cùng:
– Ngươi cũng đi chết đi!
Chân khí tuôn ra từ cơ thể Lục Lâm Thiên, lần này hắn chủ động công kích.
Lục Lâm Thiên lao xuống dưới, chân khí bộc phát, khí thế áp lực sinh ra bao trùm không gian. Áp lực đó làm Vũ Sư tứ trọng biến sắc mặt, chính mắt thấy bốn đồng môn không chống trả cái nào đã bị gϊếŧ làm lòng gã run sợ.
Vũ Sư tứ trọng ngây người giây sau lấy lại tinh thần, chân khí thuộc tính thủy bộc phát, thủ ấn liên tục thay đổi. Màn nước khổng lồ trăm thước bao phủ quanh thân Vũ Sư tứ trọng, màn nước cuồng bạo tụ lại hóa thành vòng xoáy to ầm ầm ập hướng Lục Lâm Thiên.
Lực lượng cuồng bạo khuếch tán đè ép dòng không khí vặn vẹo, tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lúc này Vũ Sư tứ trọng dốc hết sức đánh trả.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Đệ tử Cửu Hoa Môn? Thực lực đến thế là cùng.
Vũ Sư tứ trọng, cùng đẳng cấp tu vi không đáng Lục Lâm Thiên xem trọng. Lục Lâm Thiên định gϊếŧ người Cửu Hoa Môn thì hắn sẽ gϊếŧ sạch tránh cho để lại tai họa ngầm.
Chân khí dâng trào tuôn ra từ người Lục Lâm Thiên. Khí thế đè lên Vũ Sư tứ trọng. Dù chỉ dùng thực lực bình thường, Lục Lâm Thiên dựa vào độ rộng đan điền khí hải, kinh mạch dẻo dai cũng đã mạnh hơn cùng đẳng cấp tu vi rất nhiều.
Thoáng chốc chân khí trong cơ thể Lục Lâm Thiên tăng vọt, vạt áo xanh không gió tự bay, chân khí không ngừng khuếch tán, tốc độ siêu nhanh. Chớp mắt khí nóng khuéch tán quanh thân Lục Lâm Thiên, quyền ấn tràn ngập lửa nóng oanh kích.
Chương 275 Khí sát phạt
Lục Lâm Thiên quát to:
– Nộ Diễm Quyền!
Chân khí bùng nổ, quyền ấn to oanh kích, lực lượng cuồng bạo đốt cháy dòng không khí đυ.ng mạnh vào vòng xoáy to đã đến trước mặt.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang điếc tai từ vị trí hai lực lượng cuồng bạo đυ.ng chạm nhau. Vòng xoáy tăng tốc độ xoay tít, nổ tung. Tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn trong quảng trường. Đám người đang đánh nhau không kiềm được liếc mắt nhìn.
Chân khí khuếch tán, không gian bạo động, nền đất quảng trường nứt rạn.
Thanh niên Vũ Sư tứ trọng lảo đảo thụt lùi, khí huyết sôi trào trong người. Lực lượng cường đại mà Vũ Sư tứ trọng không tưởng tượng được đổ ập xuống người gã, cố nuốt ngược ngụm máu xuống họng. Thanh niên giương mắt nhìn, không còn thấy bóng dáng đối thủ đâu.
– Người đâu rồi?
Vũ Sư tứ trọng cảm giác không ổn, vội vàng thụt lùi. Chợt một bóng áo xanh xẹt qua.
– Chết đi!
Lục Lâm Thiên nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Vũ Sư tứ trọng làm thanh niên biến sắc mặt. Không chỉ Vũ Sư tứ trọng, nhiều cường giả ngồi ghế trên lộ biểu tình giật mình.
Lục Lâm Thiên đeo bao tay sắc bén, ngón tay co lại, trảo ấn bắn ra năm chỉ ấn nóng rực bẻ gãy nghiền nát hộ thân cương khí của Vũ Sư tứ trọng, xuyên thủng l*иg ngực thanh niên.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vụn vang lên, Lục Lâm Thiên bắn ra khí lạnh, trảo ấn kéo mạnh móc nội tạng ra khỏi l*иg ngực thanh niên. Thứ trắng đỏ nồng nạc mùi máu, mùi tanh ghê mũi lan tỏa trên quảng trường.
Thanh niên hét thảm:
– A!
Vũ Sư tứ trọng té xuống đất, mặt đất lênh láng máu đỏ.
Chân khí của Lục Lâm Thiên tập trung vào bàn tay, chân khí thuộc tính hỏa bốc cháy đốt vết máu dính trên bao tay bạch ngọc tinh ti bốc hơi sạch.
Mọi người hút ngụm khí lạnh nhìn, thủ đoạn tàn nhẫn làm đám người sống trong Cổ Vực phải run sợ.
Các đệ tử Quỷ Vũ tông trợn to mắt nhìn:
– Độc ác quá.
Trong lòng bọn họ rất giật mình. Đám người đang đánh nhau trên quảng trường vốn có mấy người định đυ.c nước béo cò tấn công Lục Lâm Thiên, sau khi thấy cảnh này thì lùi lại ngay, không dám dây vào hắn nữa.
Ghế trên, đám người Đới Đường, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biểu tình khác nhau nhưng đều bị Lục Lâm Thiên rung động. Bọn họ không xem trọng thực lực của Lục Lâm Thiên, nhưng khí thế sát phạt, sát khí từ người hắn làm bọn họ rung động.
Thực lực khá, còn là Vũ Giả song hệ, cộng với khí sát phạt. Sắc mặt Đới Đường sa sầm. Nếu tiểu tử này có cơ hội thì tương lai sẽ thênh thang.
Trong Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn biến sắc mặt nghiến răng:
– Khốn kiếp!
Năm đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất môn phái lúc này bị Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết hỏi sao Mạc Thiên Vấn không tức giận? Đôi mắt Mạc Thiên Vấn đầy oán hận chỉ muốn xông lên gϊếŧ Lục Lâm Thiên.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu nhìn nhau, chuyển sang xem Lục Lâm Thiên, ánh mắt tràn ngập rung động, khó tin.
Bùm bùm bùm!
Trên quảng trường liên tục vang tiếng nổ đì đùng, xác chết nằm đầy đất. Lục Lâm Thiên đeo bao tay bạch ngọc tinh ti, sát khí bộc lộ. Lục Lâm Thiên đứng yên tại chỗ nhưng không ai dám đến gần. Mọi người đã thấy Lục Lâm Thiên chớp mắt gϊếŧ năm người, ai dám trêu chọc hắn?
Lục Lâm Thiên nhướng mày, nhìn khắp quảng trường từ ba mươi mốt người bây giờ chỉ còn lại mười bốn người. Trong đó có tám người Quỷ Vũ tông, hai người Thiên Sơn Môn, một người Thiên Nhất Môn, một người Vân Sơn Môn, năm người Cửu Hoa Môn đều bị gϊếŧ hết rồi.
Trong mười người Quỷ Vũ tông mới có hai người bị gϊếŧ. Dường như mười người phối hợp với nhau tàn sát ba môn phái khác, về thực lực tổng thể thì đệ tử Từ trưởng lão mạnh hơn một chút, sử dụng vũ kỹ cũng cao hơn. Người ba môn phái khác không thể chống lại.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang vọng không dứt, lực lượng cuồng bạo tràn ngập. Lục Lâm Thiên quét mắt qua. Một Vũ Sư tứ trọng Thiên Nhất Môn gϊếŧ một Đệ tử Quỷ Vũ tông, sau lưng bị Đới Trường An vỗ chưởng gϊếŧ chết.
Đới Trường Vân ở một bên không cam lòng tụt hậu:
– Chết đi!
Chân khí cuồng bạo khuếch tán, Đới Trường Vân cũng gϊếŧ một Vũ Sư tam trọng của Thiên Sơn Môn.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, biểu muội là của ta!
Người đến là Đới Trường An.
Lục Lâm Thiên mở miệng nói:
– Vậy sao? Không liên quan gì ta.
Lục Lâm Thiên phớt lờ Đới Trường An.
Đới Trường An lạnh lùng nói:
– Ta muốn gϊếŧ ngươi!
Đới Trường An lạnh băng nhìn Lục Lâm Thiên, chân khí bộc phát.
Bùm bùm bùm!
Đằng trước lại vang tiếng nổ điếc tai. Trong Quỷ Vũ tông có một Vũ Sư lục trọng một kiếm gϊếŧ chết Vũ Sư tứ trọng của Thiên Sơn Môn.
Chợt vang lên tiếng quát:
– Vòng thứ nhất kết thúc!
Đỗ Vân Sơn bước vào quảng trường, lúc này chỉ còn lại mười người. Sáu người Quỷ Vũ tông, một người Thiên Sơn Môn, một người Thiên Nhất Môn, một người Vân Sơn Môn.
Nghe tiếng Đỗ Vân Sơn, Đới Trường An hừ mạnh:
– Hừ!
Đới Trường An hậm hực lui xuống.
Lục Lâm Thiên hờ hững liếc Đới Trường An, mắt lóe tia sáng lạnh, sau đó quay đầu nhìn trong sân. Ba mươi mốt người chỉ còn lại mười người, dưới đất có mười bốn cái xác. Bảy người khác dường như bị thương nặng chạy ra ngoài quảng trường xem như nhận thua.
Trong Quỷ Vũ tông có mấy chục đệ tử bước ra dọn dẹp xác chết trên quảng trường, không ai thương tiếc người chết, chỉ mừng cho mười người sống.
Đỗ Vân Sơn nhìn mười thí sinh, nói:
– Mười người sẽ tham gia đợt thứ hai, vòng này quyết định bằng rút thăm, chia năm tổ. Ống thẻ trong tay ta có năm đôi thẻ tre màu đen, đỏ, trắng, lam, lục. Rút trúng thẻ tre giống nhau dựa theo thứ tự đen, đỏ, trắng, lam, lục lên sân so tài. Quy tắc không thay đổi, bất luận sinh tử, mãi khi nào đối phương rời khỏi quảng trường hoặc bị gϊếŧ thì người còn lại được tính là thắng. Thắng năm người liền vào vòng thứ ba.
Đỗ Vân Sơn nhìn Lục Lâm Thiên một lúc lâu.
Đỗ Vân Sơn đưa ra một ống thẻ đã phong kín, cao nửa thước. Mọi người lần lượt xếp hàng rút thẻ tre từ trong ống ra.
Lục Lâm Thiên xòe tay nhìn thẻ tre:
– Màu trắng, người thứ ba lên sân.
Lục Lâm Thiên lấy thẻ màu trắng là thí sinh thứ ba vào sân, hắn chuyển sang nhìn người xung quanh. Lúc này mọi người đều xòe tay nhìn thẻ tre.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm tay một Vũ Sư lục trọng ngoài Đới Trường Vân Quỷ Vũ tông ra.
– Là hắn!
Người này cầm thẻ tre màu trắng.
Vũ Sư lục trọng ngước nhìn Lục Lâm Thiên, mắt lóe tia sáng lạnh.
Đỗ Vân Sơn mở miệng nói:
– Đã rút thăm xong, theo thứ tự ai cầm thẻ màu đen thì bắt đầu so tài đi.
Đệ tử Quỷ Vũ tông đã dọn dẹp quảng trường sạch sẽ.
Ghế trên, Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi trưởng lão họ Vương bên cạnh mình:
– Vương trưởng lão thấy Lục Lâm Thiên có thể vào tốp năm không?
Trưởng lão họ Vương trả lời:
– Tiểu thư, cái này khó nói, tiểu thư cứ nhìn thì biết.
Đám người Đới Đường thì thầm gì đó với trưởng lão cạnh mình, lại đưa mắt nhìn quảng trường.
Vù vù vù!
Hai bóng người nhảy lên giữa quảng trường. Một người mặc trường sam màu trắng, Vũ Sư tam trọng, là đệ tử của Thiên Sơn Môn. Người khác mặc đồ đen, vóc dáng cao to, Vũ Sư tứ trọng, là đệ tử Quỷ Vũ tông.
Đới Trường An, Đới Trường Vân ghen tỵ hâm mộ trừng Lục Lâm Thiên. Nếu không có mấy trưởng bối ở đây thì hai người đã làm thịt Lục Lâm Thiên rồi.
Lục Lâm Thiên dịu dàng nói:
– Linh nhi còn không chịu lấy ra? Lát nữa ta sẽ đưa lại túi không gian cho nàng giữ.
Lục Lâm Thiên đầy tình cảm, khóe mắt cười gian liếc Lữ Tiểu Linh như đang nói: Trước kia là nàng bảo ta có thể gọi là Linh nhi.
Mục đích của Lục Lâm Thiên rất đơn giản, hy vọng Lữ Tiểu Linh lấy ra Không gian thú nang của hắn, vậy là có thể thừa dịp lấy lại Không gian thú nang.
Đới Đường mở miệng nói:
– Phi Linh Môn tiến cống khoảng bảy, tám trăm vạn kim tệ đúng không? Coi như tặng quà cho Linh nhi, tuy hơi ít chút. Di phụ sẽ tặng thêm một phần quà lớn cho Linh nhi.
Ánh mắt Đới Đường thay đổi, chợt lóe sáng rồi trở về bình thường.
Lữ Tiểu Linh lấy lại tinh thần:
– Ngại quá, Tiểu Linh không dám nhận, xin đa tạ di phụ.
Lữ Tiểu Linh hung tợn liếc xéo Lục Lâm Thiên, ánh mắt đắc ý như đang nói: Sau này Không gian thú nang của ngươi thuộc về ta.
Lục Lâm Thiên đứt dây thần kinh, dùng cả chiêu này vẫn không lấy Không gian thú nang về được. Lục Lâm Thiên nghĩ lại thầm buồn cười, nói một câu đỡ tốn bảy, tám trăm vạn kim tệ, lời to.
Đới Đường khom người:
– Mời các vị vào trong.
Đới Đường dẫn đám người Lữ Tiểu Linh đi vào đại điện.
Lục Lâm Thiên quan sát đại điện, trong tầm mắt có nhiều người đã ngồi hai bên đại điện, khí thế thu giấu nhưng có áp khí vô hình bao phủ xung quanh.
Lục Lâm Thiên liếc sơ thấy nhiều tu vi Vũ Tướng, tu vi Vũ Phách lại càng nhiều hơn.
Cường giả, đối với hắn tuyệt đối là cường giả. Lục Lâm Thiên thầm cảm thán, quan sát. Nhìn cách ăn mặc thì trong đại điện trừ người Quỷ Vũ tông ra còn có người Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn.
Chưởng môn và trưởng lão mỗi phái mang theo mấy đệ tử trẻ tuổi.
Đoàn người đi vào đại điện, các cặp mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Người các môn phái Thiên Sơn Môn tò mò ai khiến Quỷ Vũ tông chủ tự mình nghênh đón.
Đới Đường đưa đám người Lữ Tiểu Linh lên ghế chính:
– Mời.
Đỗ Vân Sơn chỉ vào hàng ghế mười chỗ ngồi dưới đại điện, nói với Lục Lâm Thiên:
– Lục chưởng môn, ta đã chuẩn bị chỗ ngồi Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh nói:
– Đa tạ Đỗ trưởng lão.
Ghế Phi Linh Môn gần cửa đại điện, cách hàng chính xa nhất. Các sơn môn Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn ngồi trên Phi Linh Môn. Lục Lâm Thiên không để bụng, hắn định ngồi xuống ghế của mình.
Lữ Tiểu Linh lên tiếng:
– Lục Lâm Thiên, ngươi ngồi cạnh ta đi.
Đới Đường biến sắc mặt, hùa theo:
– Phải rồi, ta quên mất, đó là chỗ ngồi cũ của La Sát Môn, không thể để Lục Lâm Thiên tiểu huynh đệ ngồi chỗ đó được.
Nhiều người trong đại điện nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm. Đám người có mặt tại đây toàn là các sơn môn, Quỷ Vũ tông, có nghe nói chuyện Phi Linh Môn tiêu diệt La Sát Môn, biết chưởng môn Phi Linh Môn là một thiếu niên. Bọn họ tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Người một sơn môn nhìn Lục Lâm Thiên rồi xì xầm bàn tán, có vài người biểu tình âm trầm.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy hết, không lấy làm lạ. Lục Lâm Thiên xem ký ức Linh Sư tứ trọng Tụ Bảo Môn biết mặt mấy người sắc mặt âm trầm kia, là người của Cửu Hoa Môn. Đứng đầu là nam nhân trung niên khuôn mặt thô dã âm trầm, hiện là môn chủ Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn, tu vi Vũ Tướng ngũ trọng. Sau lưng Mạc Thiên Vấn là mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn, đẳng cấp Vũ Phách. Có một người khí thế ngang ngửa Mạc Thiên Vấn, là cường giả Vũ Tướng.
Lục Lâm Thiên không biết người Cửu Hoa Môn xì xầm cái gì nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ, hắn đoán được chút ít. Lục Lâm Thiên cười thầm trong bụng, chắc Cửu Hoa Môn đã biết chuyện ở trấn Hoa Môn. Đây mới chỉ là bắt đầu, Lục Lâm Thiên sẽ xử lý Cửu Hoa Môn từ từ.
Bên trên đại điện, một nam nhân trung niên khuôn mặt giống Đới Đường ba phần, mặc áo đen tiến lên nói:
– Xin chào Tiểu Linh tiểu thư, chào hai vị trưởng lão.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên sa sầm thầm nghĩ:
– Lại là Vũ Suất.
Khí thế của người này không yếu hơn Đới Đường, chắc là cường giả Vũ Suất của Quỷ Vũ tông, Đới Cương Tử, đệ đệ của Đới Đường. Nghe nói hai người là huynh đệ cùng phụ khác mẫu. Đới Cương Tử hiện làm phó tông chủ của Quỷ Vũ tông.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu đáp lễ:
– Phó tông chủ khách sáo, đã quấy rầy.
Đới Cương Tử mỉm cười nói:
– Không có gì.
Nụ cười của Đới Cương Tử mất tự nhiên, Lục Lâm Thiên rất kinh ngạc nhìn biểu tình của hai huynh đệ. Hay Quỷ Vũ tông nội loạn? Chính và phó tông chủ, cùng phụ khác mẫu, trong tình huống như thế nội loạn là chuyện bình thường.
Lục Lâm Thiên theo Lữ Tiểu Linh ngồi ghế trên đại điện, đi chung với nàng khiến hắn nở mặt nở mày.
Lục Lâm Thiên thấy người sơn môn khác nhìn hắn ngồi ghế trên thì biến sắc mặt, dường như khinh thường.
Mọi người ngồi vào chỗ, trước mặt bày hoa quả thức ăn vặt được các đệ tử Quỷ Vũ tông bưng lên từ trước, chủng loại nhiều, có mấy thứ Lục Lâm Thiên chưa từng thấy.
Đới Đường mắt sáng như đuốc nhìn gần hai trăm người trong đại điện, lên tiếng:
– Các vị, hôm nay là đại hội tông môn một năm một lần của Quỷ Vũ tông ta, các vị đều là người nhà, cảm tạ các vị luôn ủng hộ Quỷ Vũ tông. Hôm nay chuẩn bị ít rượu nhạt, mọi người nhớ uống no say.
Người các sơn môn lên tiếng:
– Đới tông chủ khách sáo, chúng ta dựa vào Quỷ Vũ tông mới có ngày nay, sau này còn cần tiếp tục dựa vào Quỷ Vũ tông.
Đới Đường khách sáo vài câu rồi ra hiệu mọi người uống rượu thoải mái:
– Được rồi, mọi người cạn ly đi.
Ăn uống linh đình, thỉnh thoảng có đệ tử Quỷ Vũ tông bưng đồ ăn ngon lên. Lục Lâm Thiên không khách sáo ăn uống thoải mái. Đới Đường luôn khách sáo tán gẫu với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu. Bên dưới đại điện thì thầm nhỏ to. Đới Trường Vân, Đới Trường An cố ý ngồi sát bên cạnh Lữ Tiểu Linh.
Lục Lâm Thiên phớt lờ những chuyện này, hắn chỉ lo cắm đầu ăn no bụng.
Một lát sau Lữ Tiểu Linh không chịu nổi nặng nề, ăn uống khách sáo kiểu này không có chút sức hấp dẫn nàng.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Chán chết, biểu ca đã nói là có so tài tỉ võ gì đó mà sao chưa thấy?
Đới Trường An vội nói:
– Biểu muội, lát nữa bắt đầu ngay.
Đới Trường Vân nói chêm vào:
– Tiểu Linh tiểu thư, chút nữa sẽ rất náo nhiệt, ta cũng sẽ lên đài.
Một lát sau, Đới Đường lên tiếng:
– Các vị, như mọi khi, hôm nay là ngày Từ Phục Quan Quỷ Vũ tông, có hoạt động khác, giờ chuẩn bị bắt đầu.
Thanh âm xen lẫn chân khí rõ ràng chui vào tai mọi người.
Đới Đường dứt lời, các đệ tử trẻ trong đại điện phấn khởi, nhỏ giọng bàn tán, biểu tình hăm hở.
Đới Đường giơ tay ngăn tiếng ồn, quét nhìn mọi người, tiếp tục bảo:
– Lần này vẫn như mọi khi. Các đại sơn môn mang đến nhiều đệ tử trẻ, nhiều hơn mọi lần một chút, tu vi cũng rất khá, thật khiến người vui mừng. Quỷ Vũ tông ta có nhiều người trẻ tuổi thế này về sau thực lực sẽ càng mạnh hơn. Hôm nay vẫn như cũ, các đệ tử trẻ tuổi so tài, hạng nhất được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, một binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế.
Chương 272 Bất luận sinh tử (1)
– Thật hậu hĩnh, không biết sẽ rơi vào tay ai.
– Đan dược tứ phẩm có giá trị mười vạn kim tệ!
– Vũ kỹ hoàng cấp sơ giai mới quý, đó là thứ có kim tệ cũng không mua được.
Trong đại điện sôi trào, phần thưởng rất phong phú. Đệ tử trẻ tuổi toàn là Vũ Sư, đan dược tứ phẩm, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế, mỗi món đều có giá trị lớn.
– Yên lặng!
Đới Đường tiếp tục bảo:
– Hạng hai được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai. Hạng ba chỉ được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai. Quy tắc không thay đổi, sống chết có số, trừ mang yêu thú cùng chiến đấu ra không hạn chế gì khác.
Đới Đường dứt lời, đệ tử các sơn môn đã sôi trào sĩ khí, lạnh lùng nhìn nhau, hăng hái hăm hở. Phần thưởng có sức hấp dẫn rất lớn.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc thầm nghĩ:
– Phong phú thật, thì ra trong đại hội tông môn Quỷ Vũ tông còn có trò này.
Giá trị đan dược tứ phẩm sơ giai trên mười vạn kim tệ, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai càng quý hơn, giá trị khoảng trăm vạn kim tệ. Nhưng dù có trăm vạn kim tệ chưa chắc mua được, vũ kỹ đến hoàng cấp là báu vật trấn tộc của một số gia tộc nhỏ.
Binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế có giá trị khá lớn, dù không bằng vũ kỹ hoàng cấp sơ giai nhưng cũng đáng giá mấy chục gần trăm vạn kim tệ. Ba món cộng lại đứng hạng nhất được hơn hai trăm vạn kim tệ, sức hấp dẫn rất lớn đối với tu vi Vũ Sư.
Đới Đường nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi ý kiến:
– Lục Lâm Thiên tiểu huynh đệ, Phi Linh Môn chỉ có một mình ngươi, tính theo tuổi thì tuy ngươi là chưởng môn nhưng cũng xem như người trẻ tuổi. Ngươi định tự mình ra trận sao?
Lục Lâm Thiên sửng sốt:
– Ta...
Lục Lâm Thiên nuốt miếng thịt xuống, lau khóe môi:
– Đới tông chủ, ta không tham gia được không?
Đới Đường kinh ngạc nói:
– Không tham gia?
Đới Đường cười cười:
– Điều này không được quy định, nếu tiểu huynh đệ không muốn tham gia cũng không sao.
– Vậy ta...
Lục Lâm Thiên không có hứng thú với chuyện này, vết thương mới lành tám, chín phần, chưa khỏi hẳn, cộng với trong trường hợp này tốt nhất giấu tài, đừng háo thắng.
Lục Lâm Thiên chưa kịp nói thì Lữ Tiểu Linh chen ngang:
– Di phụ!
Lữ Tiểu Linh cười gian liếc xéo Lục Lâm Thiên, cầm Không gian thú nang của hắn nói:
– Ta đặc biệt thêm phần thưởng vào cuộc so tài, giá trị bảy, tám trăm vạn kim tệ. Ai đứng nhất ta sẽ thưởng cho người đó.
Đới Đường ngạc nhiên nói:
– Đương nhiên là được, Linh nhi có nhã hứng thì không thành vấn đề.
Đới Đường nhìn đám người trong đại điện, cười nói:
– Tiểu Linh tiểu thư nói ai đứng nhất hôm nay sẽ được một báu vật có giá trị tám trăm vạn kim tệ.
– Trời, tám trăm vạn kim tệ, liều luôn!
– Hôm nay liều mạng!
Đám người dưới đại điện kinh ngạc qua đi lại hưng phấn lên. Mấy trưởng lão, chưởng môn sơn môn cũng không ngồi yên. Tám trăm vạn kim tệ là số tài sản kếch sù đối với bọn họ.
Đới Trường Vân nói với Lữ Tiểu Linh:
– Tiểu Linh tiểu thư, ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất!
Đới Đường hỏi lại Lục Lâm Thiên:
– Tiểu huynh đệ mới nói gì?
Vừa rồi Lữ Tiểu Linh ngắt lời Lục Lâm Thiên nên Đới Đường không nghe rõ ràng.
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Đương nhiên ta sẽ tham gia. Tất cả sơn môn đều góp vui, Phi Linh Môn không thể tụt hậu.
Lục Lâm Thiên bực tức lườm Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này lấy Không gian thú nang của hắn làm phần thưởng. Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư đèu nằm trong Không gian thú nang, Lục Lâm Thiên phải giành được hạng nhất, nếu Không gian thú nang rơi vào tay người khác, bị cưỡng ép mở ra thì rắc rối.
Đới Đường cười nói:
– Vậy thì tốt, ta cũng muốn được xem thực lực của tiểu huynh đệ.
Lữ Tiểu Linh cười ranh mãnh:
– Lục Lâm Thiên, ngươi phải thắng đó.
Lữ Tiểu Linh huơ Không gian thú nang như đang nói: Lục Lâm Thiên, nếu ngươi không liều mạng thì túi không gian của ngươi sẽ thuộc về người khác.
Lục Lâm Thiên bực dọc trừng Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này thật nghịch ngợm, xem bộ dáng cố ý đẩy hắn lên sân liều mạng, không biết nàng định làm gì.
Nghe nói Lục Lâm Thiên cũng lên sân, Đới Trường An, Đới Trường Vân hừ mạnh:
– Hừ!
Hai người hung tợn lườm Lục Lâm Thiên.
Đới Đường cười sang sảng:
– Nếu vậy mọi người cùng ra quảng trường đi, ta thật muốn xem năm nay các môn các phái có bao nhiêu anh hùng thiếu niên?
Đới Đường đứng dậy nói với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu:
– Hai vị trưởng lão cũng đi theo giúp vui?
– Thịnh huống một năm một lần của Quỷ Vũ tông đương nhiên chúng ta muốn chiêm ngưỡng.
Hai trưởng lão vốn không hứng thú gì nhưng nghe nói Lục Lâm Thiên đồng ý tham gia thì nổi hứng. Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biết tiểu thư lấy túi không gian kia ra làm phần thưởng không phải túi không gian của nàng mà nó thuộc về Lục Lâm Thiên. Hai trưởng lão muốn nhìn xem thực lực của Lục Lâm Thiên thế nào.
Đoàn người đi ra quảng trường. Lục Lâm Thiên vẫn sóng vai đi bên Lữ Tiểu Linh, chợt cảm giác có luồng khí lạnh tập trung vào người mình, hắn nhướng mí mắt nhìn. Ra là người Cửu Hoa Môn.
Lục Lâm Thiên thầm than ngắn thở dài:
– Thật sự có rắc rối đây.
Cửu Hoa Môn, Đới Trường An, Đới Trường Vân có nhiều địch ý với Lục Lâm Thiên. Người Cửu Hoa Môn hằn học vì vụ Tụ Bảo Môn, Đới Trường An và Đới Trường Vân thì do Lữ Tiểu Linh hồng nhan họa thủy mà ra.
Trên quảng trường bên ngoài đại điện, vị trí chính giữa về phía sau một chút đã bày ra mấy cái ghế, khoảng mười mấy cái ghế. Đới Đường, Đới Cương Tử, Lữ Tiểu Linh, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu, mấy trưởng lão Quỷ Vũ tông ngồi. Chưởng môn Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn ngồi một bên, trưởng lão thì chỉ đứng, không có chỗ ngồi.
Quanh quảng trường đứng hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông, ai nấy cực kỳ hưng phấn, bình thường không có náo nhiệt thế này để xem.
Đỗ Vân Sơn nói với Lục Lâm Thiên:
– Lục chưởng môn, mời lên sân. Trước kia La Sát Môn mỗi năm không được thành tích gì, hy vọng năm nay Phi Linh Môn sẽ có được thành tích không tệ.
Đỗ Vân Sơn dẫn Lục Lâm Thiên đến giữa quảng trường.
Lục Lâm Thiên nhướng mày hỏi:
– Đỗ trưởng lão, quy tắc cụ thể của cuộc so tài là gì?
Không ai cho Lục Lâm Thiên biết quy định so tài đại hội tông môn, đám người Chu Ngọc Hậu chưa đi Quỷ Vũ tông bao giờ nên không biết.
Đỗ Vân Sơn hướng dẫn:
– Mặc kệ sinh tử, trừ mang yêu thú ra sân còn lại không bị hạn chế điều gì.
– Quy tắc thì Lục chưởng môn mới tham gia nên không biết. Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn và Phi Linh Môn theo quy định đều có thể phái năm đệ tử thế hệ trẻ ra. Quỷ Vũ tông phái mười đệ tử thế hệ trẻ, so tài vòng thứ nhất cuối cùng mười người ở lại.
– Đợt so tài thứ hai mười người rút thăm so đấu, cuối cùng còn lại năm người. Năm người cuối cùng sẽ do Quỷ Vũ tông bày một trận pháp cỡ nhỏ, người nào xông ra trước tiên là xếp ba hàng đầu.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Còn phải xông trận?
Chương 273 Bất luận sinh tử (2)
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đa tạ Đỗ trưởng lão giảng giải.
Đỗ Vân Sơn đứng trước ghế Đới Đường, cao giọng quát:
– Các thanh niên của các môn các phái tham gia so tài tập trung lại đây!
Những người trẻ tuổi trong các môn cácp hái nhanh chóng bước lên, xoa tay chuẩn bị trổ tài.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua. Mỗi môn phái đều có năm đệ tử thế hệ trẻ tiến lên. Hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông hò hét, có tám thanh niên bước ra.
Thanh niên dự thi toàn có thiên phú cao trong số người trẻ tuổi, đẳng cấp tu vi thấp nhất là Vũ Sư nhất trọng, thực lực mạnh nhất xem khí thế thì cỡ Vũ Sư lục trọng. Trong tám người Quỷ Vũ tông tham gia có một thanh niên là Vũ Sư lục trọng.
Đới Trường An đứng cạnh Lữ Tiểu Linh, gã hứa hẹn:
– Biểu muội, ta cũng đi lên, ta nhất định sẽ giành được hạng nhất!
Đới Trường An đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Đới Trường Vân đứng một bên.
Đới Trường Vân thề thốt:
– Tiểu Linh tiểu thư, ta cũng sẽ lấy hạng nhất về!
Đới Trường Vân liếc xéo Đới Trường An. Hai thanh niên mặc hoa phục đi lên giữa quảng trường, lướt qua người Lục Lâm Thiên thì hĩnh mũi hừ mạnh.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua, có ba mươi mốt người trong sân. Tám người Quỷ Vũ tông đi lên, cộng thêm Đới Trường An, Đới Trường Vân là mười người. Sơn môn khác như Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn đều là có năm đệ tử.
Lục Lâm Thiên nhận ra người trong Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn, mới rồi bọn họ trò chuyện trong đại điện thì hắn đã chú ý xem xét các môn phái. Người Cửu Hoa Môn lạnh lùng nhằm vào Lục Lâm Thiên, ba môn phái khác không mấy chú ý đến hắn.
Nhìn thực lực tổng thể thì người Quỷ Vũ tông mạnh hơn, tu vi toàn là Vũ Sư tứ trọng, ngũ trọng. Đới Trường An, Đới Trường Vân la Vũ Sư lục trọng. Bốn sơn môn khác tu vi từ Vũ Sư nhất trọng đến tứ trọng, thiên phú như thế không tệ trong thế hệ trẻ nhưng so với người Quỷ Vũ tông thì yếu hơn nhiều.
Đỗ Vân Sơn quét mắt mọi người một cái:
– Mọi người nghe kỹ đây, các người vào sân bất luận sinh tử, trừ mang yêu thú ra sân còn lại không bị hạn chế gì. Hiện tại hối hận còn kịp, có thể rút lui. Đã ra sân là sống chết do số, nếu nhận thua thì tự ra quảng trường, không thì sống chết đừng trách ai, đã hiểu chưa?
Đám người đồng thanh kêu lên:
– Rõ!
Cả đám hăm hở xoa tay, không ai muốn rút lui.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống. Người trong Cổ vực ác thật, chỉ là so tài mà đã bất luận sinh tử, cầm mạng ra liều. Qua vòng thứ nhất e rằng trong ba mươi người sẽ có khá nhiều thành xác chết không hồn. Trong Cổ vực khắp nơi là gϊếŧ chóc, mọi người thói quen những điều này. Chỉ có cường giả mới sinh tồn được, nơi đây dựa vào thực lực, gϊếŧ chóc mà sống.
Lục Lâm Thiên đánh giá đẳng cấp của mọi người, hắn ước chừng thực lực của mình là Vũ Sư tứ trọng nhưng dư sức sống sót tới cuối. Chỉ sợ có người chuyên môn nhằm vào hắn, đặc biệt là người Cửu Hoa Môn, tập thể vây công thì sẽ rất rắc rối cho hắn. Lục Lâm Thiên không thể lộ ra thân phận Linh Giả, Vũ Giả ngũ hệ quá sớm.
Nhưng Lục Lâm Thiên phải thắng trận chiến, Không gian thú nang nằm trong tay Lữ Tiểu Linh, hắn phải thắng phần thưởng đó. Đầu óc Lục Lâm Thiên suy nghĩ nhiều đường.
Đỗ Vân Sơn lên tiếng:
– Lấy quảng trường làm giới hạn, vòng thứ nhất hỗn chiến. Khi nào còn mười người đứng thì tự động kết thúc, chúc các vị may mắn. Bây giờ bắt đầu!
Đỗ Vân Sơn nói xong biến mất khỏi quảng trường.
Vù vù vù!
Sát ý dâng trào, chân khí vận chuyển nhanh.
Trong khi Lục Lâm Thiên suy tư thì các bóng người chuyển động trên quảng trường, tiếng ồn ào chộn rộn. Đã có lực lượng va chạm, chân khí cường đại tiếp xúc, một chuỗi tiếng nổ trầm đυ.c.
Cuọc so tài bắt đầu ngay, không có thời gian làm nóng người, chính thức tiến vào trạng thái sống mái với nhau, đại chiến sinh tử. Mọi người trong quảng trường biết rõ cuộc chiến này không chết không ngừng.
Cùng lúc đó một bóng người lao ra, bóng người áo trắng vọt tới trước mặt Lục Lâm Thiên.
– Chết đi!
Tiếng xé gió xuyên thấu không gian, hoa lửa tung tóe, một luồng kiếm quang chém thẳng vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi, thuộc tính phong phối hợp với thuộc tính thổ tăng vọt tốc độ, người ngoài không nhìn ra được.
– Đệ tử của Cửu Hoa Môn!
Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh là đệ tử Cửu Hoa Môn, Vũ Sư tam trọng.
Nhát kiếm chém tới, chân khí có thuộc tính hỏa nóng cháy hùng hồn, kiếm quang với kình khí nóng rực cắt vỡ dòng không khí liên miên không dứt. Kiếm quang vạch đường cong giữa không trung chém xuống đầu Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Nếu các người đã muốn thăm dò ta vậy ta sẽ cho ngươi nhìn đã mắt!
Đám người trên quảng trường tràn ngập sát ý, tính cách khát máu giấu trong lòng Lục Lâm Thiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước khi có đủ thực lực đối kháng với địch thủ thì phải nhẫn nhịn, khi đã có đủ sức mạnh thì không cần kiềm nén nữa.
Lục Lâm Thiên ra sân, Quỷ Vũ tông, Cửu Hoa Môn đều muốn biết thực lực của hắn như thế nào. Lục Lâm Thiên thừa dịp này gϊếŧ một người răn trăm người. Trong Cổ vực càng nhẫn nhịn càng bị ăn hϊếp, chỉ có gϊếŧ chóc, tuyệt đối gϊếŧ chóc mới khiến người run sợ.
Lục Lâm Thiên lùi nhanh rồi lại vọt lên:
– Vũ Sư tam trọng, muốn chết!
Với Vũ Sư tam trọng thì Lục Lâm Thiên dùng sức mạnh bình thường đã đủ để đối phó.
Thoáng chốc kiếm quang chém xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, gần như xẹt qua sát người hắn. Kiếm quang chém mạnh xuống mặt đất ngay trước người Lục Lâm Thiên, hoa lửa bắn tung. Mặt đất bị chém rách một vệt dài.
Trên quảng trường, có hơn một nửa người Quỷ Vũ tông, cả sơn môn nhìn kỹ Lục Lâm Thiên. Thân phận của Lục Lâm Thiên không tầm thường, một Phi Linh Môn mới nổi, không ai hiểu biết. Bọn họ muốn nhìn chưởng môn Phi Linh Môn biểu hiện qua đó tìm hiểu nhiều hơn về Phi Linh Môn.
Lữ Tiểu Linh cười tủm tỉm nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm:
– Kẻ lừa đảo rõ ràng là Linh Giả sao bây giờ là Vũ Giả? Lúc thì Vũ Giả có khi là Linh Giả, sao kỳ vậy?
Ngay khi nhát kiếm của thanh niên đệ tử Cửu Hoa Môn Vũ Sư tam trọng chém xuống mặt đất trước người Lục Lâm Thiên thì hắn khom lưng, nhanh chóng đánh ra thủ ấn.
– Khai Sơn chưởng!
Chưởng ấn màu vàng đất nhanh chóng ngưng tụ, Lục Lâm Thiên như mũi tên rời dây cung vọt hướng Vũ Sư tam trọng Cửu Hoa Môn.
Bùm!
Chưởng ấn giáng xuống, vang tiếng nổ trầm đυ.c. Không có gì bất ngờ, tốc độ và khả năng phản ứng của Lục Lâm Thiên phối hợp kín không kẽ hở, đây là trải qua cá đợt rèn luyện trong sơn mạch Vụ Đô. Lục Lâm Thiên đối diện bầy Thiểm Điện Hắc Báo nổi tiếng về tốc độ, hắn một chọi mười lăm con chứ nói gì một Vũ Sư tam trọng?
Tiếng nổ vang điếc tai, chưởng ấn vỗ vào người Vũ Sư tam trọng. Trước chưởng ấn có kình khí vô hình bắn ra đâm vào ngực Vũ Sư tam trọng.
Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh biến sắc mặt, vào lúc này gã không kịp nghĩ nhiều, hét chói tai. Chân khí thuộc tính hỏa cường đại bộc phát từ người Vũ Sư tam trọng, hình thành cương khí màu đỏ trước mặt gã.
Chương 274 Buông tay gϊếŧ chóc
Nhưng đã muộn, tuy Khai Sơn chưởng chỉ là vũ kỹ tinh cấp nhưng Lục Lâm Thiên dựa vào tu vi mạnh hơn thanh niên mặc áo ngắn màu xanh. Huống chi thực lực của Lục Lâm Thiên không đơn giản tính bằng đẳng cấp.
Với thực lực hiện tại của Lục Lâm Thiên tuy không lọt vào mắt cường giả thật sự nhưng trong đẳng cấp Vũ Sư đã là rất mạnh. Lục Lâm Thiên tùy tay vỗ Khai Sơn chưởng vũ kỹ tinh cấp, Khai Sơn chưởng là bộ vũ kỹ đầu tiên hắn luyện tập, quen thuộc đến nhàm, uy lực lớn lao.
Cho nên thanh niên mặc áo ngắn màu xanh bối rối dựng hộ thân cương khí, hai lực lượng vừa đυ.ng chạm thì hộ thân cương khí nhanh chóng tan vỡ ngay. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kình khí cuồng bạo đập mạnh vào ngực thanh niên mặc áo ngắn màu xanh.
Phập xoẹt!
Tất cả diễn ra trong vòng hai giây. Thanh niên mặc áo ngắn màu xanh Cửu Hoa Môn phun búng máu, cơ thể như diều đứt dây té cái bịch ra xa hơn chục thước. Máu phun ra lẫn nội tạng vụn, tắt thở. Lục Lâm Thiên dốc hết sức vỗ chưởng đoạt mạng.
Đám người ngây ngẩn:
– Vũ Sư tứ trọng sao?
Nhìn khí thế từ người Lục Lâm Thiên thì bọn họ đoán được ngay tu vi của hắn.
Đám cường giả ngồi trên cao, Đới Đường, Đới Cương Tử, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu không nhìn đẳng cấp tu vi của Lục Lâm Thiên mà là thực lực tổng thể.
– Tốc độ rất nhanh, năng lực phản ứng phối hợp tốc độ hoàn mỹ, tiểu tử này không phải người bình thường.
Bọn họ nhướng mày, rất là bất ngờ.
Có người kinh ngạc cũng có người tức giận. Chưởng môn Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn và đám trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem. Đệ tử trong sơn môn không đỡ nổi một chiêu của Lục Thiểu Du. Các tia khí lạnh của đám người Cửu Hoa Môn rơi vào người Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không rảnh cảm giác khí lạnh từ đám người Cửu Hoa Môn, sau khi hắn gϊếŧ Vũ Sư tam trọng thì bốn đệ tử Cửu Hoa Môn khác bao vây hắn. Hai Vũ Sư nhị trọng, một Vũ Sư tam trọng, một Vũ Sư tứ trọng.
Bốn người bao vây Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập sát ý. Đám người hỗn chiến xung quanh trông thấy cảnh này, có người lưỡng bại câu thương thì bọn họ được lợi nên không quấy rầy, quay đi kiếm đối thủ khác.
Chiến ý trong Lục Lâm Thiên đang đốt cháy:
– Xem bộ dáng thì đã thương lượng từ trước phải không? Định vây công ta sao? Cùng chết hết đi!
Lục Lâm Thiên đã quyết định gϊếŧ một người răn trăm người, hắn không cần che giấu gì nữa. Lục Lâm Thiên vừa nói xong chợt lao lên.
Bốn đệ tử Cửu Hoa Môn di chuyển nhanh:
– Cùng hành động!
Trong quảng trường không có quy tắc gì, vây công không tính trái quy định.
Xoẹt!
Vũ Sư tứ trọng Cửu Hoa Môn công kích trước, chân khí thuộc tính thủy đột nhiên bộc phát. Vũ Sư tứ trọng hóa thành cái bóng mơ hồ vọt nhanh tới trước Lục Lâm Thiên, tốc độ mau đến cực độ. Phải công nhận trong thế hệ trẻ thì thực lực của người này không tệ, chỉ tính tốc độ thế này tu vi cùng đẳng cấp hiếm ai sánh bằng.
Vốn cách nhau không xa, chỉ khoảng mấy chục thước là đến nơi. Vũ Sư tứ trọng lao vào Lục Lâm Thiên, cột nước màu lam bắn về phía hắn.
Cột nước kích động dòng không khí gợn sóng tựa như mũi tên rời cung xuyên thấu dòng không khí thẳng hướng Lục Lâm Thiên.
Chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên tuôn ra, ánh sáng vàng lóe dưới chân hắn. Lục Lâm Thiên nhanh như tia chớp thụt lùi mấy bước, thủ ấn nhanh chóng biến đổi, lại chém ra một Khai Sơn chưởng. Kình lực cuồng bạo chấn vỡ dòng không khí, tiếng xé gió sắc bén vang lên không dứt.
Bùm!
Hai lực lượng đυ.ng vào nhau đè ép không gian nổ đì đùng, kình khí khuếch tán lan tràn.
Vù vù vù!
Vũ Sư tam trọng Cửu Hoa Môn ập tới từ sau lưng Lục Lâm Thiên. Luồng kiếm quang kèm theo kình khí nhanh như tia chớp rạch một vệt trong không khí đâm mạnh vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cười khẩy nói:
– Hỏa Ảnh Chỉ!
Tay thủ ấn, năm ngón tay phải co duỗi bắn ra năm kình khí nóng cháy, Lục Lâm Thiên lần nữa dốc hết sức ra.
Vù vù vù!
Năm Hỏa Ảnh Chỉ xuyên thấu dòng không khí, một Hỏa Ảnh Chỉ chạm vào kiếm quang của Vũ Sư tam trọng dấy lên hỏa hoa, kiếm quang bị đánh bật. Bốn Hỏa Ảnh Chỉ chứa lực lượng cuồng bạo bắn vào người Vũ Sư tam trọng.
Xèo xèo!
Bốn lỗ máu hiện ra, Vũ Sư tam trọng chưa kịp phản ứng lại đã té ngã dưới đất, không kịp dựng lên hộ thân cương khí.
Lục Lâm Thiên không ngừng lại bời vì còn hai Vũ Sư nhị trọng đang ngưng tụ quyền ấn, chưởng ấn oanh kích sau lưng hắn.
Lục Lâm Thiên cảm nhận kình khí cường đại ập đến từ sau lưng, Lục Lâm Thiên khom người, chân khí bộc phát dưới chân, hắn nhảy vọt lên. Lục Lâm Thiên lộn mèo giữa hư không, chân khí tụ tập quanh thân, xoay người đáp xuống. Lục Lâm Thiên như chim ó vồ mồi, mười ngón búng nhanh, mười chỉ ấn nóng cháy xuyên thấu dòng không khí kèm theo kình phong nhanh như tia chớp giáng xuống.
Hai Vũ Sư nhị trọng tung đòn công kích bị hụt, quyển và chưởng đánh trúng vị trí Lục Lâm Thiên vừa đứng. Mặt đất rung rinh, hai tiếng nổ vang lên.
Bùm bùm bùm!
Kình khí tứ tán, đá vụn bay đầy. Hai Vũ Sư nhị trọng định thụt lùi thì kình khí nóng cháy cuồng bạo đổ ập xuống đầu hai người.
Vù vù vù!
Trong chớp mắt lửa tứ tán, nhiệt độ tăng cao. Mười Hỏa Ảnh Chỉ nhanh như tia chớp bắn ra xuyên qua dòng không khí đè xuống người hai Vũ Sư nhị trọng.
Vù vù vù!
Tiếng xé gió ầm ĩ, thân thể hai người có thêm mấy lỗ máu.
Đám người Đới Đường, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu ngồi trên ghế đều biến sắc mặt, bọn họ không ngờ Lục Lâm Thiên là Vũ Giả song hệ.
– Thổ, hỏa, Vũ Giả song hệ!
Lục Lâm Thiên di chuyển nhanh, chân khí tụ tập quanh thân, mắt nhìn chằm chằm Vũ Sư tứ trọng Cửu Hoa Môn cuối cùng:
– Ngươi cũng đi chết đi!
Chân khí tuôn ra từ cơ thể Lục Lâm Thiên, lần này hắn chủ động công kích.
Lục Lâm Thiên lao xuống dưới, chân khí bộc phát, khí thế áp lực sinh ra bao trùm không gian. Áp lực đó làm Vũ Sư tứ trọng biến sắc mặt, chính mắt thấy bốn đồng môn không chống trả cái nào đã bị gϊếŧ làm lòng gã run sợ.
Vũ Sư tứ trọng ngây người giây sau lấy lại tinh thần, chân khí thuộc tính thủy bộc phát, thủ ấn liên tục thay đổi. Màn nước khổng lồ trăm thước bao phủ quanh thân Vũ Sư tứ trọng, màn nước cuồng bạo tụ lại hóa thành vòng xoáy to ầm ầm ập hướng Lục Lâm Thiên.
Lực lượng cuồng bạo khuếch tán đè ép dòng không khí vặn vẹo, tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lúc này Vũ Sư tứ trọng dốc hết sức đánh trả.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Đệ tử Cửu Hoa Môn? Thực lực đến thế là cùng.
Vũ Sư tứ trọng, cùng đẳng cấp tu vi không đáng Lục Lâm Thiên xem trọng. Lục Lâm Thiên định gϊếŧ người Cửu Hoa Môn thì hắn sẽ gϊếŧ sạch tránh cho để lại tai họa ngầm.
Chân khí dâng trào tuôn ra từ người Lục Lâm Thiên. Khí thế đè lên Vũ Sư tứ trọng. Dù chỉ dùng thực lực bình thường, Lục Lâm Thiên dựa vào độ rộng đan điền khí hải, kinh mạch dẻo dai cũng đã mạnh hơn cùng đẳng cấp tu vi rất nhiều.
Thoáng chốc chân khí trong cơ thể Lục Lâm Thiên tăng vọt, vạt áo xanh không gió tự bay, chân khí không ngừng khuếch tán, tốc độ siêu nhanh. Chớp mắt khí nóng khuéch tán quanh thân Lục Lâm Thiên, quyền ấn tràn ngập lửa nóng oanh kích.
Chương 275 Khí sát phạt
Lục Lâm Thiên quát to:
– Nộ Diễm Quyền!
Chân khí bùng nổ, quyền ấn to oanh kích, lực lượng cuồng bạo đốt cháy dòng không khí đυ.ng mạnh vào vòng xoáy to đã đến trước mặt.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang điếc tai từ vị trí hai lực lượng cuồng bạo đυ.ng chạm nhau. Vòng xoáy tăng tốc độ xoay tít, nổ tung. Tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn trong quảng trường. Đám người đang đánh nhau không kiềm được liếc mắt nhìn.
Chân khí khuếch tán, không gian bạo động, nền đất quảng trường nứt rạn.
Thanh niên Vũ Sư tứ trọng lảo đảo thụt lùi, khí huyết sôi trào trong người. Lực lượng cường đại mà Vũ Sư tứ trọng không tưởng tượng được đổ ập xuống người gã, cố nuốt ngược ngụm máu xuống họng. Thanh niên giương mắt nhìn, không còn thấy bóng dáng đối thủ đâu.
– Người đâu rồi?
Vũ Sư tứ trọng cảm giác không ổn, vội vàng thụt lùi. Chợt một bóng áo xanh xẹt qua.
– Chết đi!
Lục Lâm Thiên nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Vũ Sư tứ trọng làm thanh niên biến sắc mặt. Không chỉ Vũ Sư tứ trọng, nhiều cường giả ngồi ghế trên lộ biểu tình giật mình.
Lục Lâm Thiên đeo bao tay sắc bén, ngón tay co lại, trảo ấn bắn ra năm chỉ ấn nóng rực bẻ gãy nghiền nát hộ thân cương khí của Vũ Sư tứ trọng, xuyên thủng l*иg ngực thanh niên.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vụn vang lên, Lục Lâm Thiên bắn ra khí lạnh, trảo ấn kéo mạnh móc nội tạng ra khỏi l*иg ngực thanh niên. Thứ trắng đỏ nồng nạc mùi máu, mùi tanh ghê mũi lan tỏa trên quảng trường.
Thanh niên hét thảm:
– A!
Vũ Sư tứ trọng té xuống đất, mặt đất lênh láng máu đỏ.
Chân khí của Lục Lâm Thiên tập trung vào bàn tay, chân khí thuộc tính hỏa bốc cháy đốt vết máu dính trên bao tay bạch ngọc tinh ti bốc hơi sạch.
Mọi người hút ngụm khí lạnh nhìn, thủ đoạn tàn nhẫn làm đám người sống trong Cổ Vực phải run sợ.
Các đệ tử Quỷ Vũ tông trợn to mắt nhìn:
– Độc ác quá.
Trong lòng bọn họ rất giật mình. Đám người đang đánh nhau trên quảng trường vốn có mấy người định đυ.c nước béo cò tấn công Lục Lâm Thiên, sau khi thấy cảnh này thì lùi lại ngay, không dám dây vào hắn nữa.
Ghế trên, đám người Đới Đường, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biểu tình khác nhau nhưng đều bị Lục Lâm Thiên rung động. Bọn họ không xem trọng thực lực của Lục Lâm Thiên, nhưng khí thế sát phạt, sát khí từ người hắn làm bọn họ rung động.
Thực lực khá, còn là Vũ Giả song hệ, cộng với khí sát phạt. Sắc mặt Đới Đường sa sầm. Nếu tiểu tử này có cơ hội thì tương lai sẽ thênh thang.
Trong Cửu Hoa Môn, Mạc Thiên Vấn biến sắc mặt nghiến răng:
– Khốn kiếp!
Năm đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất môn phái lúc này bị Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết hỏi sao Mạc Thiên Vấn không tức giận? Đôi mắt Mạc Thiên Vấn đầy oán hận chỉ muốn xông lên gϊếŧ Lục Lâm Thiên.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu nhìn nhau, chuyển sang xem Lục Lâm Thiên, ánh mắt tràn ngập rung động, khó tin.
Bùm bùm bùm!
Trên quảng trường liên tục vang tiếng nổ đì đùng, xác chết nằm đầy đất. Lục Lâm Thiên đeo bao tay bạch ngọc tinh ti, sát khí bộc lộ. Lục Lâm Thiên đứng yên tại chỗ nhưng không ai dám đến gần. Mọi người đã thấy Lục Lâm Thiên chớp mắt gϊếŧ năm người, ai dám trêu chọc hắn?
Lục Lâm Thiên nhướng mày, nhìn khắp quảng trường từ ba mươi mốt người bây giờ chỉ còn lại mười bốn người. Trong đó có tám người Quỷ Vũ tông, hai người Thiên Sơn Môn, một người Thiên Nhất Môn, một người Vân Sơn Môn, năm người Cửu Hoa Môn đều bị gϊếŧ hết rồi.
Trong mười người Quỷ Vũ tông mới có hai người bị gϊếŧ. Dường như mười người phối hợp với nhau tàn sát ba môn phái khác, về thực lực tổng thể thì đệ tử Từ trưởng lão mạnh hơn một chút, sử dụng vũ kỹ cũng cao hơn. Người ba môn phái khác không thể chống lại.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang vọng không dứt, lực lượng cuồng bạo tràn ngập. Lục Lâm Thiên quét mắt qua. Một Vũ Sư tứ trọng Thiên Nhất Môn gϊếŧ một Đệ tử Quỷ Vũ tông, sau lưng bị Đới Trường An vỗ chưởng gϊếŧ chết.
Đới Trường Vân ở một bên không cam lòng tụt hậu:
– Chết đi!
Chân khí cuồng bạo khuếch tán, Đới Trường Vân cũng gϊếŧ một Vũ Sư tam trọng của Thiên Sơn Môn.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, biểu muội là của ta!
Người đến là Đới Trường An.
Lục Lâm Thiên mở miệng nói:
– Vậy sao? Không liên quan gì ta.
Lục Lâm Thiên phớt lờ Đới Trường An.
Đới Trường An lạnh lùng nói:
– Ta muốn gϊếŧ ngươi!
Đới Trường An lạnh băng nhìn Lục Lâm Thiên, chân khí bộc phát.
Bùm bùm bùm!
Đằng trước lại vang tiếng nổ điếc tai. Trong Quỷ Vũ tông có một Vũ Sư lục trọng một kiếm gϊếŧ chết Vũ Sư tứ trọng của Thiên Sơn Môn.
Chợt vang lên tiếng quát:
– Vòng thứ nhất kết thúc!
Đỗ Vân Sơn bước vào quảng trường, lúc này chỉ còn lại mười người. Sáu người Quỷ Vũ tông, một người Thiên Sơn Môn, một người Thiên Nhất Môn, một người Vân Sơn Môn.
Nghe tiếng Đỗ Vân Sơn, Đới Trường An hừ mạnh:
– Hừ!
Đới Trường An hậm hực lui xuống.
Lục Lâm Thiên hờ hững liếc Đới Trường An, mắt lóe tia sáng lạnh, sau đó quay đầu nhìn trong sân. Ba mươi mốt người chỉ còn lại mười người, dưới đất có mười bốn cái xác. Bảy người khác dường như bị thương nặng chạy ra ngoài quảng trường xem như nhận thua.
Trong Quỷ Vũ tông có mấy chục đệ tử bước ra dọn dẹp xác chết trên quảng trường, không ai thương tiếc người chết, chỉ mừng cho mười người sống.
Đỗ Vân Sơn nhìn mười thí sinh, nói:
– Mười người sẽ tham gia đợt thứ hai, vòng này quyết định bằng rút thăm, chia năm tổ. Ống thẻ trong tay ta có năm đôi thẻ tre màu đen, đỏ, trắng, lam, lục. Rút trúng thẻ tre giống nhau dựa theo thứ tự đen, đỏ, trắng, lam, lục lên sân so tài. Quy tắc không thay đổi, bất luận sinh tử, mãi khi nào đối phương rời khỏi quảng trường hoặc bị gϊếŧ thì người còn lại được tính là thắng. Thắng năm người liền vào vòng thứ ba.
Đỗ Vân Sơn nhìn Lục Lâm Thiên một lúc lâu.
Đỗ Vân Sơn đưa ra một ống thẻ đã phong kín, cao nửa thước. Mọi người lần lượt xếp hàng rút thẻ tre từ trong ống ra.
Lục Lâm Thiên xòe tay nhìn thẻ tre:
– Màu trắng, người thứ ba lên sân.
Lục Lâm Thiên lấy thẻ màu trắng là thí sinh thứ ba vào sân, hắn chuyển sang nhìn người xung quanh. Lúc này mọi người đều xòe tay nhìn thẻ tre.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm tay một Vũ Sư lục trọng ngoài Đới Trường Vân Quỷ Vũ tông ra.
– Là hắn!
Người này cầm thẻ tre màu trắng.
Vũ Sư lục trọng ngước nhìn Lục Lâm Thiên, mắt lóe tia sáng lạnh.
Đỗ Vân Sơn mở miệng nói:
– Đã rút thăm xong, theo thứ tự ai cầm thẻ màu đen thì bắt đầu so tài đi.
Đệ tử Quỷ Vũ tông đã dọn dẹp quảng trường sạch sẽ.
Ghế trên, Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi trưởng lão họ Vương bên cạnh mình:
– Vương trưởng lão thấy Lục Lâm Thiên có thể vào tốp năm không?
Trưởng lão họ Vương trả lời:
– Tiểu thư, cái này khó nói, tiểu thư cứ nhìn thì biết.
Đám người Đới Đường thì thầm gì đó với trưởng lão cạnh mình, lại đưa mắt nhìn quảng trường.
Vù vù vù!
Hai bóng người nhảy lên giữa quảng trường. Một người mặc trường sam màu trắng, Vũ Sư tam trọng, là đệ tử của Thiên Sơn Môn. Người khác mặc đồ đen, vóc dáng cao to, Vũ Sư tứ trọng, là đệ tử Quỷ Vũ tông.
Bình luận facebook