• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266 Ta thích ngươi

Lục Lâm Thiên nghe nam nhân trung niên nói:

– Tiểu thư có bị sao không? Tại sao mang một người trở về? Người này có lai lịch thế nào?

Phụ nhân trung niên đáp:

– Người có xích mích với tiểu thư, có chút bản lĩnh, tu vi Vũ Sư, mới rồi trúng một đòn của ta nhưng không chết.

Nam nhân trung niên tức giận nói:

– Người này dám gây chuyện với tiểu thư sao? Thật là gan to bằng trời, nếu như bị chưởng môn biết việc này sẽ trách tội chúng ta bảo vệ không chu đáo. Ta thấy hay là gϊếŧ tiểu tử này đi!

Nam nhân trung niên giơ tay phải lên, chân khí tuôn ra, chưởng ấn ngưng tụ trong bàn tay gã.

Lữ Tiểu Linh kéo nam nhân trung niên lại, sợ gã vỗ chưởng xuống thật:

– Lưu trưởng lão khoan gϊếŧ hắn! Nếu muốn gϊếŧ hắn thì ta đã không mang hắn trở lại, ta muốn dạy tiểu tử này bài học rồi mới gϊếŧ, ai kêu hắn dám chọc vào ta!

Nam nhân trung niên nói:

– Vậy được rồi, chặt tứ chi của tiểu tử này đi, miễn cho hắn tổn thương tiểu thư.

Lục Lâm Thiên chửi thầm:

– Chết tiệt, bản công tử có thù với ngươi sao?

Nam nhân trung niên thật độc ác, khi nào có cơ hội Lục Lâm Thiên thầm thề sẽ chặt tứ chi của gã ra. Lục Lâm Thiên chỉ dám tưởng tượng này nọ, tiếp tục giả bộ hôn mê.

Thấy nam nhân trung niên định ra tay, Lữ Tiểu Linh ngăn lại:

– Lưu trưởng lão khoan đã, để ta tự mình làm là được.

Nam nhân trung niên bực tức nói:

– Được rồi, tiểu tử này dám chọc vào tiểu thư, ta sẽ cho hắn biết thủ đoạn của ta. Dám chọc tiểu thư, ta sẽ cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.

Biểu tình kia như thể Lục Lâm Thiên có thù gϊếŧ phụ thân hắn vậy. Biểu tình của nam nhân trung niên chỉ hận không thể băm nát Lục Lâm Thiên ra ngay tại chỗ.

Lữ Tiểu Linh lấy ra hai túi không gian, là Không gian thú nang, túi không gian nàng lục được trên người Lục Lâm Thiên:

– Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, các người nhìn xem có thể mở ra hai túi không gian này không?

Nam nhân trung niên nhận lấy Không gian thú nang, phụ nhân trung niên thì cầm túi không gian.

– Để ta xem thử.

Ánh sáng lóe lên trên người hai trưởng lão, kết thủ ấn cưỡng ép mở túi không gian ra. Sau khi túi không gian nhận chủ thì chỉ có chủ nhân mới mở ra được, nhưng nếu gặp cường giả mạnh hơn mình rất nhiều thì túi không gian sẽ bị miễn cưỡng mở ra, tuy hành động khá mạo hiểm, sơ sẩy một cái là túi không gian sẽ bị hủy.

Một lát sau, phụ nhân trung niên mở ra túi không gian của Lục Lâm Thiên.

– Tiểu thư, đã mở túi không gian, chỉ có một thanh bội kiếm, đẳng cấp rất thấp, và ba viên đan dược nhị phẩm.

Lục Lâm Thiên chỉ tượng trưng bỏ ít đồ trong túi không gian.

Lữ Tiểu Linh nhướng mày nói:

– Nghèo vậy sao?

Lữ Tiểu Linh hỏi nam nhân trung niên:

– Lưu trưởng lão mở cái này ra được không?

Nam nhân trung niên cầm Không gian thú nang, loay hoay mãi vẫn không mở được:

– Tiểu thư, Không gian thú nang này rất quái dị, ta không thể mở ra.

Lục Lâm Thiên nói thầm trong bụng:

– Hừ! Không gian thú nang khác với túi không gian, thực lực của ngươi mạnh mấy cũng không mở được!

Lục Lâm Thiên âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết cắn nuốt chân khí phong tỏa kinh mạch huyệt đạo của mình, nhưng là do cường giả Vũ Suất phong tỏa kinh mạch nên trong một lúc khó thể cắn nuốt hết.

Phụ nhân trung niên cầm Không gian thú nang:

– Để ta thử.

Nhưng phụ nhân trung niên loay hoay nửa ngày cũng không thể mở ra.

Lữ Tiểu Linh thấy hai người không mở ra được thì lấy Không gian thú nang về:

– Thôi,ta sẽ tìm cách sau.

Nam nhân trung niên nói:

– Tiểu thư, chúng ta thật sự nên trở về thôi, chỗ này quá nguy hiểm, hôm nay suýt gặp rắc rối. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta trở về không cách nào ăn nói với chưởng môn. Chúng ta về ngay bây giờ đi.

Lữ Tiểu Linh hỏi:

– Lưu trưởng lão, hôm nay mấy người đó là ai? Tại sao tấn công ta?

Đôi mắt ngây thơ lóe tia sắc bén.

Nam nhân trung niên trả lời:

– Hiện giờ chúng ta chưa biết đó là ai. Theo chưởng môn nói thì mấy chục năm gần đây bọn họ đột nhiên xuất hiện, thế lực bí ẩn. Lần trước bọn họ tìm tới chưởng môn, bởi vì chưởng môn không đồng ý yêu cầu của bọn họ nên mới muốn tấn công tiểu thư để ức chế chưởng môn.

Phụ nhân trung niên nhướng mày nói:

– Tiểu thư, Lưu trưởng lão, Đới Trường Vân của Quỷ Vũ tông đến.

Lữ Tiểu Linh nhướng cao chân mày nói với hai người:

– Hai vị trưởng lão, hai người này phiền quá. Hãy nói là ta sắp nghỉ ngơi, kêu bọn họ về đi.

Nam nhân trung niên đồng ý:

– Hai con ếch muốn ăn thịt thiên nga, không nhìn xem chính mình có mấy cân mấy lượng? Quỷ Vũ tông nho nhỏ mà muốn nhúng chàm tiểu thư? Để ta đuổi họ đi.

Phụ nhân trung niên góp lời:

– Quỷ Vũ tông có chút quan hệ với chưởng môn, Đới Trường An là biểu huynh của tiểu thư, ngươi đừng thêm phiền.

Nam nhân trung niên chậm rãi nói:

– Chỉ bắt quàng làm họ, tính ra thì không thân bao nhiêu.

Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên rời khỏi đại điện.

Lục Lâm Thiên nghe ba người đối thoại, lòng thầm ngạc nhiên:

– Lữ Tiểu Linh có lai lịch gì mà không thèm để Quỷ Vũ tông vào mắt?

Lữ Tiểu Linh có lai lịch quá lớn, phen này Lục Lâm Thiên chọc vào tổ ong. Nhưng thì ra Lữ Tiểu Linh và Quỷ Vũ tông có quen biết, hèn gì nàng xuất hiện trong thành Quỷ Vũ.

Lục Lâm Thiên âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết cắn nuốt chân khí phong kinh mạch huyệt đạo của mình, chợt có mùi thơm xộc vào mũi. Lữ Tiểu Linh ngồi xổm cạnh Lục Lâm Thiên.

Lữ Tiểu Linh thì thầm:

– Đồ lừa đảo, ta biết ngươi đã tỉnh rồi, vừa rồi thấy ngươi lén hí mắt ra, còn muốn lừa ta sao?

Lữ Tiểu Linh đạp mạnh vào mông Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên mở bừng mắt ra, há mồm muốn chửi:

– Nàng...!

Lục Lâm Thiên đổi sắc mặt, hắn mà chọc giận nữ nhân này sẽ ăn quả đắng. Đại trượng phu co được giãn được, ráng nhịn một lúc thì hơn.

Lữ Tiểu Linh tức giận nói:

– Ta thế nao? Kẻ lừa đảo, tại sao ngươi lừa lấy đi Thiên Sí Tuyết Sư của ta?

Lữ Tiểu Linh hung tợn nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.

Lục Lâm Thiên nói ngược lại:

– Ta lừa lấy Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, chẳng lẽ nàng không biết lý do sao? Nàng không hiểu nỗi khổ của ta?

Lữ Tiểu Linh nhìn biểu tình của Lục Lâm Thiên, kinh ngạc nói:

– Ngươi lừa ta còn bảo là có nỗi khổ? Ý gì đây?

Lữ Tiểu Linh khó hiểu nhìn Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên thầm nhủ:

– Nguy rồi, không biết nói tiếp thế nào.

Lục Lâm Thiên cái khó ló cái khôn, nhếch môi cười tà. Lục Lâm Thiên thay đổi sắc mặt, biểu tình buồn bã, cúi đầu khe khẽ thở dài.

Lục Lâm Thiên mở miệng nói:

– Bởi vì... ta thích nàng.

Lữ Tiểu Linh run rẩy, suýt té ngửa ra sau, vẻ mặt ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng.

Giây lát sau Lữ Tiểu Linh phản ứng lại, nàng chỉ vào Lục Lâm Thiên lắp bắp nói:

– Đồ háo sắc, ngươi... Ngươi nói cái gì? Còn nói nữa là... Là ta gϊếŧ ngươi!

Lục Lâm Thiên nhìn phản ứng của Lữ Tiểu Linh thì mừng thầm, vẻ mặt chân thành tha thiết, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lữ Tiểu Linh chăm chú.
Chương 267 Theo ta trở về (1)

Lục Lâm Thiên vô cùng chân thành nói:

– Nàng biết không? Lần đầu tiên gặp nàng thì ta đã thích nàng. Lúc cùng nàng đi Lan Lăng sơn ta biết ngay đời này trừ nàng ra sẽ không thích nữ nhân khác.

– Chuyện khiến ta hạnh phúc nhất đời là cõng nàng đi trong Lan Lăng sơn. Ta muốn cõng nàng đi suốt đời, nhưng ta biết nàng rất đẹp, nàng như tiên nữ.

– Ta biết mình không xứng với nàng, mà nàng sẽ không thèm để mắt đến ta. Vì sau này có thể gặp lại nàng, vì sau này được nàng ngẫu nhiên nhớ tới nên ta mới cướp đi Thiên Sí Tuyết Sư của nàng. Tất cả chỉ vì ta thích nàng.

– Ta biết nàng sẽ không thích ta, nên ta không dám thổ lộ, sợ nói ra rồi sẽ bị nàng gϊếŧ, nàng nói ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Lục Lâm Thiên nói dối không đỏ mặt, lòng thầm nghĩ:

– Lục Lâm Thiên, ngươi thật vô sỉ, lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ, tồi tệ vô sỉ hạ lưu.

Lục Lâm Thiên tự tìm lý do bào chữa cho mình:

– Ta cũng bị bất đắc dĩ, vì giữ mạng nhỏ, Phật tổ sẽ tha thứ cho ta.

Lữ Tiểu Linh á khẩu ngây người, ngơ ngác nhìn Lục Lâm Thiên. Khuôn mặt Lữ Tiểu Linh đỏ đến tận cổ, Lục Lâm Thiên có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh.

Lục Lâm Thiên thầm cười tà, dùng chiêu này đối phó thiếu nữ ngây thơ quả là trăm phát trăm trúng. Đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lữ Tiểu Linh chằm chằm, Lục Lâm Thiên cảm thấy dù Lương Triều Vĩ nếu so về ánh mắt thì không tình cảm bằng hắn.

Lữ Tiểu Linh nhìn thấy đôi mắt chết người của Lục Lâm Thiên đang chằm chằm mình, nàng hoảng loạn quay đầu đi, người run rẩy không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lữ Tiểu Linh vội vã nói:

– Ngươi hạ lưu, tóm lại ta sẽ không thích ngươi, tại sao ngươi bỏ một mình ta lại Lan Lăng sơn? Hôm sau ta mới đi xuống, buổi tối thật đáng sợ, ta sợ không dám đi. Ta hận ngươi, ta sẽ không có quan hệ gì với ngươi!

Lục Lâm Thiên nói tiếp:

– Ta biết nàng sẽ không thích ta, ta chưa từng mơ được nàng thích. Ta biết nàng sẽ gϊếŧ ta, nên trước khi chết ta nổi lên can đảm thổ lộ tình này định chôn giấu dưới đáy lòng suốt đời.

Lữ Tiểu Linh hỏi dồn:

– Vậy tại sao ngươi vừa thấy ta liền chạy?

Lữ Tiểu Linh chợt nhận ra nàng lỡ miệng, mặt đỏ hồng không dám nhìn thẳng đôi mắt chết người của Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên buồn bã nói:

– Bởi vì ta quá kinh ngạc. Lúc rời khỏi Lan Lăng sơn ta đã thề lần sau gặp lại dù nàng muốn gϊếŧ ta thì ta sẽ lấy hết can đảm nói cho nàng biết ta thích nàng. Nhưng khi gặp nàng rồi ta mới biết mình không có can đảm thốt thành lời. Giờ thì tốt rồi, ta đã nói ra, cũng nhẹ lòng. Lại đây, hãy gϊếŧ ta đi, ta không xứng thích nàng. Nếu thích nàng là tội lỗi thì ta đã là tội không thể thứ. Đây là tội của ta, nàng gϊếŧ ta đi.

Một lát sau, mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng hỏi Lục Lâm Thiên:

– Ngươi... Ngươi nói thật không?

Lục Lâm Thiên kiên định nói:

– Ừm! Thật còn hơn trân châu!

Lữ Tiểu Linh không dám nhìn thẳng Lục Lâm Thiên, cúi đầu nói:

– Cho ngươi biết, ta sẽ không thích ngươi, nhưng ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi. Sau này ngươi đừng thích ta nữa, cũng đừng mơ mộng. Ta không thèm thích kẻ lừa đảo, háo sắc nhà ngươi.

Lục Lâm Thiên nghe xong hiểu rằng mạng nhỏ an toàn. Tất cả nữ nhân, đặc biệt thiếu nữ ngây thơ nếu biết có người thầm mến mình, nếu trước đó nàng hận người kia đến muốn gϊếŧ chết mới thỏa lòng, khi biết người đó làm chuyện đáng hận là vì nàng, vậy cảm xúc chán ghét sẽ biến mất hết, dù không thích nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm động áy náy.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Thì ra nữ nhân đều giống nhau.

Tuy dùng cách này đối với thiếu nữ ngây thơ thì thật vô sỉ nhưng hiệu quả tốt nhất.

Lục Lâm Thiên thừa dịp rèn sắt khi còn nóng:

– Ta sợ không thể ngừng thích nàng, thôi nàng gϊếŧ ta đi. Khi nào chết rồi ta mới thật sự ngừng thích nàng.

Lục Lâm Thiên nghĩ đến Không gian thú nang còn trong tay Lữ Tiểu Linh, hắn phải tìm cách đòi về.

Ngoài đại điện vang giọng nam nhân trung niên:

– Tiểu thư, hai con cóc kia đã đi rồi.

Nghe giọng nam nhân trung niên, Lữ Tiểu Linh hăm dọa Lục Lâm Thiên:

– Lục Lâm Thiên, cảnh cáo ngươi, không cho nói ra ngoài chuyện hôm nay, không được nói với người khác là ngươi thích ta. Ta sợ dù ta không gϊếŧ ngươi thì hai vị trưởng lão cũng sẽ gϊếŧ ngươi.

Lữ Tiểu Linh nói xong toàn thân đỏ rực.

Một nam một nữ trung niên đi vào.

Thấy mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng, nam nhân trung niên nghi hoặc hỏi:

– Tiểu thư, sao mặt đỏ vậy?

Phụ nhân trung niên nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, lại nhìn tiểu thư nhà mình, vẻ mặt khó hiểu.

Lữ Tiểu Linh bối rối nói:

– Không có gì, hơi nóng.

Nam nhân trung niên chú ý đến Lục Lâm Thiên:

– A! Tiểu tử này đã tỉnh.

Nam nhân trung niên hung tợn trừng Lục Lâm Thiên:

– Ta thấy tiểu tử này bộ dáng lấm la lấm lét không phải người tốt, tiểu thư, ta đề nghị gϊếŧ hắn cắt đứt tai họa, miễn cho hắn trốn thoát.

Lục Lâm Thiên tức giận thầm nghĩ:

– Mắt bị mù sao? Ta thế này mà là bộ dáng lấm la lấm lét thì ngươi là đồ con chuột!

Lục Lâm Thiên chỉ dám chửi thầm trong bụng, hắn không dám chọc giận một cường giả Vũ Suất.

Lữ Tiểu Linh lớn tiếng với nam nhân trung niên:

– Lưu trưởng lão không được gϊếŧ người này, nếu không ta sẽ không tha cho Lưu trưởng lão!

– Tuân lệnh tiểu thư!

Nam nhân trung niên thầm bực mình, vì sao tiểu thư bảo vệ tiểu tử này?

Phụ nhân trung niên phát hiện điều gì, vẻ mặt khó hiểu.

Phụ nhân trung niên nói:

– Tiểu thư, ngày mốt là đại hội tông môn Quỷ Vũ tông, hai ngày này tiểu thư ở lại đây đừng đi đâu, chờ xong đại hội tông môn chúng ta trở về.

Lữ Tiểu Linh nói với hai người:

– Biết rồi, các người lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Nam nhân trung niên nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:

– Tiểu thư, còn tiểu tử này thì sao?

Lữ Tiểu Linh nói:

– Để hắn lại đây đi, dù sao bị Vương trưởng lão hạ cấm chế cũng chạy không thoát.

Phụ nhân trung niên nói:

– Vậy được, tiểu thư hãy nghỉ ngơi, chúng ta ở ngay bên cạnh, có gì kêu ta một tiếng.

Hai người rời khỏi đại điện.

Lữ Tiểu Linh thấy hai người kia đi xa, nàng quay sang hỏi Lục Lâm Thiên:

– Ta còn chưa biết tên của ngươi, tên ngươi là gì?

Lục Lâm Thiên trả lời:

– Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên tăng tốc độ luyện hóa chân khí phong tỏa kinh mạch huyệt đạo. Mấy chân khí này là của cường giả Vũ Suất, tuy là tùy tay điểm ra nhưng cũng rất khổng lồ. Lục Lâm Thiên vừa luyện hóa vừa phát hiện vết thương nhanh chóng lành lại trong quá trình luyện hóa chân khí, thật là niềm vui bất ngờ.

Lữ Tiểu Linh liếc Lục Lâm Thiên:

– Được rồi, ta dìu ngươi vào phòng nghỉ ngơi, chờ ngươi lành vết thương ta sẽ thả đi.

Vẻ mặt Lữ Tiểu Linh ngại ngùng, hoàn toàn quên là Lục Lâm Thiên cướp đi Thiên Sí Tuyết Sư của nàng.

Lục Lâm Thiên không thể nhúc nhích. Lữ Tiểu Linh do dự một lúc, nàng ôm Lục Lâm Thiên vào ngực kéo vào phòng.

Hương thơm chui vào mũi, Lục Lâm Thiên cảm nhận được cặp bánh bao mềm đang cọ vào mặt mình. Lục Lâm Thiên đang luyện hóa chân khí trong người, bị Lữ Tiểu Linh ôm làm lòng hắn lâng lâng suýt tẩu hỏa nhập ma.
Chương 268 Theo ta trở về (2)

Lữ Tiểu Linh ném Lục Lâm Thiên xuống giường:

– Ngươi nghỉ ngơi trong phòng này đi, ta ở bên cạnh.

Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Lâm Thiên lần cuối rồi đóng cửa phòng rời đi.

Lục Lâm Thiên thở phào. Nữ nhân này trẻ tuổi nhưng quá quyến rũ. Lục Lâm Thiên tăng tốc độ luyện hóa năng lượng chân khí.

Thời gian trôi đi, Lục Lâm Thiên không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết trời tối lại sáng, chắc đã là ngày thứ hai. Lũ chân khí cuối cùng bị luyện hóa, giờ Lục Lâm Thiên có thể hoạt động tự do.

Phụ nhân trung niên để lại chân khí trong cơ thể Lục Lâm Thiên bị hắn luyện hóa, vết thương lành ba, bốn phần. Nhưng đòn công kích của cường giả Vũ Suất tạo vết thương không nhẹ chút nào.

Lục Lâm Thiên nhét một viên đan dược trị thương cao giai tam phẩm vào miệng, hắn phải tranh thủ chữa lành vết thương.

Két két két!

Cửa phòng mở ra, Lữ Tiểu Linh đi vào trong.

Lữ Tiểu Linh hỏi:

– Lục Lâm Thiên, có đói không?

Lục Lâm Thiên trả lời:

– Hơi hơi.

Lữ Tiểu Linh nói:

– Lát nữa ta sẽ mang thức ăn cho ngươi. Phải rồi, Thiên Sí Tuyết Sư của ta đâu sao không thấy?

Lục Lâm Thiên trả lời:

– Ta cũng không biết, ta kêu nó tự đi kiếm ăn.

Lữ Tiểu Linh rộng rãi nói:

– Ta tặng Thiên Sí Tuyết Sư cho ngươi đi, nhưng ngươi phải hứa một điều kiện với ta.

Lục Lâm Thiên hỏi ngay:

– Tặng cho ta? Điều kiện là gì?

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Mặc kệ nàng có tặng hay không, hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư thuộc về ta!

Lữ Tiểu Linh nghiêm túc nói:

– Chờ ngày mai đại hội tông môn Quỷ Vũ tông gì đó ta xem náo nhiệt xong thì ngươi theo ta về. Ngươi là Linh Giả, ta sẽ tìm cách kêu phụ thân thu ngươi làm đồ đệ, sau này ngươi đừng làm kẻ lừa đảo, ăn cắp nữa.

Ánh mắt Lữ Tiểu Linh ngại ngùng xấu hổ.

Lục Lâm Thiên nhảy cẫng lên:

– Cái gì? Trở về với nàng?

Lục Lâm Thiên tuyệt đối không muốn theo Lữ Tiểu Linh đi đâu.

Chợt có tiếng quát vang lên:

– Tiểu tử, ai giải cấm chế cho ngươi?

Một bóng người lao vào phòng.

Lại vang lên tiếng quát:

– Tiểu thư cẩn thận!

Nam nhân trung niên chạy đến bên cạnh Lữ Tiểu Linh.

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ thở dài:

– Thảm rồi.

Phụ nhân trung niên nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, kinh ngạc hỏi:

– Có thể giải cấm chế của ta, tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?

Lữ Tiểu Linh mở miệng nói:

– Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão đừng lo, hắn sẽ không tổn thương ta đâu.

Lữ Tiểu Linh vội che trước mặt Lục Lâm Thiên.

Thấy Lữ Tiểu Linh bảo vệ Lục Lâm Thiên, nam nhân trung niên khó hiểu hỏi:

– Chẳng phải tiểu thư nói hắn là kẻ lừa đảo sao? Tại sao còn...

Lữ Tiểu Linh nói nhanh:

– Lưu trưởng lão, đó là hiểu lầm, là ta hiểu lầm!

Phụ nhân trung niên nhướng mày, lại hỏi Lục Lâm Thiên:

– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?

Lục Lâm Thiên nhảy xuống giường, hành lễ với hai người:

– Tiểu tử tên Lục Lâm Thiên, không có lai lịch gì. Xin kính chào hai vị trưởng lão.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ cách thoát thân, nhưng Không gian thú nang còn trong tay Lữ Tiểu Linh, hơi rắc rối.

Nam nhân trung niên hỏi:

– Ngươi làm sao quen tiểu thư nhà ta? Có mưu đồ gì sao?

Ánh mắt nam nhân trung niên sắc bén theo dõi Lục Lâm Thiên.

– Ta...

Lữ Tiểu Linh ngắt lời:

– Lưu trưởng lão, ta đã nói là hắn sẽ không làm tổn thương ta đâu, các người ra ngoài trước đi!

Ngoài cửa phòng, nam nhân trung niên khó hiểu lầu bầu:

– Hôm nay tiểu thư thật kỳ lạ.

Phụ nhân trung niên nói:

– Tiểu thư và tiểu tử này có cái gì đó kỳ kỳ.

Nam nhân trung niên nóng nảy:

– Ý trưởng lão nói tiểu tử kia và tiểu thư...? Hắn là ai? Có lai lịch gì? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Hắn không xứng đôi với tiểu thư! Ta phải đi hỏi xem tiểu tử này có lai lịch gì!

Phụ nhân trung niên nói:

– Ngươi gấp gì? Ta thấy tiểu thư dường như hơi... thôi, có vẻ tiểu tử này không có ý đồ xấu với tiểu thư, chúng ta từ từ hỏi sau đi. Mặc kệ thế nào, hai ngày này bảo vệ tiểu thư an toàn là được. Đại hội tông môn Quỷ Vũ tông qua đi chúng ta liền trở về.

Lữ Tiểu Linh nhìn hai trưởng lão ra ngoài cửa, chuyển sang hăm dọa Lục Lâm Thiên:

– Lục Lâm Thiên, ta cảnh cáo ngươi không được nói cho hai vị trưởng lão biết ngươi thích ta, không thì hai trưởng lão sẽ nói cho phụ thân biết, phụ thân ta sẽ gϊếŧ ngươi. Lần trước có người nhìn ta lâu chút phụ thân liền kêu trưởng lão bằm hắn cho yêu thú ăn.

Lục Lâm Thiên sửng sốt, thì ra Lữ Tiểu Linh vừa ngắt lời hắn vì sợ hắn nói ra chuyện thích nàng. Lữ Tiểu Linh khá đáng yêu.

Lục Lâm Thiên đáp:

– À, biết rồi.

Lục Lâm Thiên nói với Lữ Tiểu Linh:

– Hôm nay nàng lấy đi hai túi không gian của ta, có thể trả lại không?

Lữ Tiểu Linh ngần ngừ:

– Cái này...

Lữ Tiểu Linh móc ra một túi không gian đưa cho Lục Lâm Thiên:

– Ta đưa một cái cho ngươi, cái kia thì chờ ngươi trở về cùng ta rồi sẽ đưa sau.

Lục Lâm Thiên nhăn mặt. Lữ Tiểu Linh đưa trả túi không gian là cái hắn thường chỉ đeo chơi, nàng giữ lại Không gian thú nang. Lục Lâm Thiên có thể tự luyện chế ra Không gian thú nang khác, nhưng bên trong đó có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư, Thị Huyết Yêu Lang.

Lục Lâm Thiên hỏi:

– Nàng cho ta cái kia được không?

Lữ Tiểu Linh kiên quyết nói:

– Không được, ngươi theo ta về rồi ta đưa cho.

Lục Lâm Thiên kháng nghị:

– Tiểu thư, ngày hôm qua nàng còn bảo sẽ cho ta đi, sao hôm nay bắt ta đi với nàng?

Lữ Tiểu Linh hếch cằm, ưỡn ngực bá đạo nói:

– Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Tóm lại ta đã quyết định, ngươi phải theo ta về!

Lục Lâm Thiên tức giận ngứa răng, nàng này trở mặt nhanh như lật trang sách, nhưng hắn không có cách nào phản đối.

Lục Lâm Thiên càu nhàu:

– Vì sao nàng nói chuyện không giữ lời?

Lữ Tiểu Linh hùng hồn nói:

– Bình thường ta toàn không giữ lời.

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Lục Lâm Thiên làm Lữ Tiểu Linh rất vui vẻ, cười người run rẩy.

Lữ Tiểu Linh huơ Không gian thú nang của Lục Lâm Thiên chọc tức:

– Được rồi, ngươi cứ ở lại đây đi. Nhìn bộ dáng căng thẳng của ngươi chắc thứ này rất quan trọng với ngươi? Hừ, ta không sợ ngươi chạy nữa, ngoan ngoãn cùng ta về!

Lữ Tiểu Linh cười đắc ý rời khỏi phòng.

Lục Lâm Thiên khóc không ra nước mắt, không làm gì Lữ Tiểu Linh được. Bên cạnh nàng có hai siêu cường giả Vũ Suất, tình huống mạnh hơn người, không thể không cúi đầu, Lục Lâm Thiên không thể làm gì được.

Lữ Tiểu Linh ra khỏi phòng:

– Hai vị trưởng lão, chúng ta đi.

Lữ Tiểu Linh, phụ nhân trung niên, nam nhân trung niên đi ra xa, không sợ Lục Lâm Thiên bỏ chạy.

Biểu tình Lục Lâm Thiên rất khó xem, cũng rất bất đắc dĩ. Lục Lâm Thiên ngẫm nghĩ lại hắn đang trong Quỷ Vũ tông, ngày mai là đại hội tông môn của Quỷ Vũ tông, không trễ thời gian bao nhiêu. Lục Lâm Thiên phải nhanh chóng cướp về Không gian thú nang, hiện tại trị thương là ưu tiên nhất.

Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng, cố gắng chữa lành vết thương trong người. May mắn cơ thể Lục Lâm Thiên đủ mạnh, trúng công kích của cường giả Vũ Suất nhưng không chết xem như may mắn.
Chương 269 Không biết làm sao

Trong một gian phòng bên cạnh, hai nam nữ trung niên một người họ Lưu, một người họ Vương biểu tình khó hiểu.

Trưởng lão họ Vương nói:

– Tiểu tử đó và tiểu thư có quan hệ không tầm thường. Tiểu tử này nhận một kích của ta mà không chết, còn giải mở cấm chế. Trông hắn chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi, dường như tu vi Vũ Sư tứ trọng, rốt cuộc hắn là ai?

Trưởng lão họ Lưu nói:

– Trong đại môn đại phái Cổ vực không có người trẻ tuổi giống như vậy.

Vương trưởng lão nói:

– Nhưng ta thấy giữa tiểu tử này và tiểu thư có chút mập mờ, mà thôi, sắp về rồi, hắn là ai không còn quan trọng.

Mấy canh giờ sau. Lục Lâm Thiên đang tu luyện, có hai người ăn mặc kiểu nha hoàn bưng nhiều đồ ăn vào phòng. Lục Lâm Thiên đoán là Lữ Tiểu Linh kêu người đưa thức ăn.

Lục Lâm Thiên không ăn, liên tục điều tức. Vết thương đang lành nhanh chóng, Âm Dương Linh Vũ quyết vốn giúp đỡ nhiều trong việc trị thương, cộng với Lục Lâm Thiên dùng một viên đan dược tam phẩm hậu giai, lại dùng thuộc tính mộc phục hồi tăng phúc nhiều.

Lục Lâm Thiên tập trung chữa thương, thời gian qua nhanh. Sau một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau Lục Lâm Thiên ngừng điều tức.

Lục Lâm Thiên thở hắt ra:

– Phù!

Vết thương đã lành bảy, tám phần. Tinh thần Lục Lâm Thiên cảm giác Lữ Tiểu Linh đang đến gần căn phòng.

Lữ Tiểu Linh khẽ kêu và cũng bước vào phòng:

– Lục Lâm Thiên!

Lục Lâm Thiên đứng dậy hỏi:

– Tiểu thư, hôm nay có thể trả túi không gian cho ta không? Ta cần dùng gấp đồ bên trong.

Lữ Tiểu Linh không chịu:

– Không được, ta đã bảo là ngươi theo ta về rồi ta sẽ đưa cho.

Lục Lâm Thiên nghẹn lời:

– Nàng...!

Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu đi vào phòng.

– Tiểu thư, các người ở đây hả. Người Quỷ Vũ tông đến, kêu chúng ta đi qua.

Trưởng lão họ Vương nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:

– Tiểu tử, vết thương của ngươi đã lành hết chưa?

Trưởng lão họ Vương cảm nhận khí thế từ người Lục Lâm Thiên, nàng đã kiểm tra vết thương của hắn, không trí mạng nhưng cũng rất nghiêm trọng, không ngờ hắn lành mau vậy.

Lục Lâm Thiên nói:

– Tiểu tử không có sở trường gì khác, chỉ có thân thể không tệ, đã khiến trưởng lão chê cười.

Lữ Tiểu Linh hưng phấn nói:

– Lục Lâm Thiên, cùng ta đi xem đại hội tông môn Quỷ Vũ tông đi, nghe nói rất náo nhiệt, có so tài tỉ võ!

Lục Lâm Thiên khẽ thở dài:

– Rồi, ta đi cùng tiểu thư.

Dù sao Lục Lâm Thiên cũng phải tham gia đại hội tông môn Quỷ Vũ tông, coi như tiện đường.

Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu luôn nhìn Lục Lâm Thiên và Lữ Tiểu Linh với ánh mắt kỳ lạ. Sáng sớm tiểu thư đến phòng tiểu tử này, hai vị trưởng lão rất khó hiểu. Tiểu tử này có sức hấp dẫn lớn thật, mấy năm gần đây tiểu thư chưa từng để ai vào mắt.

Đoàn người bước ra cửa phòng, đến đại điện hôm qua. Lục Lâm Thiên nhướng mày, không ngờ gặp người quen tại đây. Có mấy người đứng trong đại điện, trong đó có Đỗ Vân Sơn mà Lục Lâm Thiên gặp mặt hai lần. Bên cạnh Đỗ Vân Sơn có hai thanh niên mặc hoa phục từng gặp trong Thiên Dược Môn cùng vài cường giả Quỷ Vũ tông khác.

Đỗ Vân Sơn cung kính hành lễ với ba người:

– Tiểu Linh tiểu thư, Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, xin mời ba vị, tông chủ đang chờ.

Đỗ Vân Sơn thấy Lục Lâm Thiên đứng sau lưng ba người, nghi hoặc và kinh ngạc hỏi:

– Lục chưởng môn sao cũng ở đây?

Lục Lâm Thiên mỉm cười chào:

– Chào Đỗ trưởng lão.

Lục Lâm Thiên trả lời:

– Ta và Lữ tiểu thư vốn quen nhau, hôm trước vô tình gặp nên đi chung.

Đỗ Vân Sơn kinh ngạc lặp lại:

– Lục chưởng môn và Tiểu Linh tiểu thư biết nhau?

Đỗ Vân Sơn rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên đã thay đổi.

Lục Lâm Thiên chợt cảm giác hai luồng khí lạnh nhìn chăm chú vào mình, là hai thanh niên mặc hoa phục. Lục Lâm Thiên đã sớm quan sát khí thế của hai người, một là Vũ Sư tứ trọng, một là Vũ Sư ngũ trọng. Hôm trước Lục Lâm Thiên nghe đối thoại của ba người Lữ Tiểu Linh, hắn suy đoán hai thanh niên mặc hoa phục này chắc là Đới Trường An, Đới Trường Vân.

Lữ Tiểu Linh, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu ngạc nhiên liếc qua Lục Lâm Thiên:

– Lục chưởng môn?

Ba người không biết việc này.

Một thanh niên mặc hoa phục tiến lên nói:

– Biểu muội, hôm trước Vương trưởng lão nói biểu muội mệt mỏi, biểu muội có sao không? Đã khỏe hơn chưa?

Thanh niên mặc hoa phục liếc mắt Lục Lâm Thiên đầy thị uy.

Lữ Tiểu Linh trả lời:

– Biểu ca, ta không sao, nghỉ ngơi một ngày đã khỏe rồi.

Một thanh niên mặc hoa phục khác cũng tiến lên nói:

– Về người hôm trước đánh lén Tiểu Linh tiểu thư thì chúng ta đã phái người lùng sục khắp thành. Khiến Tiểu Linh tiểu thư bị sợ hãi, thật ngại quá, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt hai người kia.

Trưởng lão họ Lưu nói:

– Vậy sao? Hai người kia là cường giả Vũ Suất, e rằng các người không bắt được.

Đỗ Vân Sơn tiếp lời:

– Lưu trưởng lão nói đúng, chỉ trách chúng ta không phòng ngừa trước, làm Tiểu Linh tiểu thư bị sợ hãi.

Đỗ Vân Sơn dời đề tài:

– Mời các vị. Lục chưởng môn đến thì hay, ta còn tưởng Phi Linh Môn bị gì chờ mãi không thấy, không biết vị tiền bối kia có cùng đi không?

Lục Lâm Thiên nói:

– Đại trưởng lão đang trong lúc đột phá, không rảnh đi được, xin thứ lỗi.

Đỗ Vân Sơn nhíu mày:

– A?

Đỗ Vân Sơn bình tĩnh nói:

– Mời Tiểu Linh tiểu thư, tông chủ đang chờ.

Đới Trường An, Đới Trường Vân vây quanh bên Lữ Tiểu Linh xum xoe:

– Biểu muội, hôm nay náo nhiệt lắm đấy, có rất nhiều người đến...

Lục Lâm Thiên cười thầm trong bụng. Lúc đến đây Lục Lâm Thiên đã tìm hiểu tất cả thế lực của Quỷ Vũ tông. Quỷ Vũ tông có tông chủ và và phó tông chủ. Nghe nói tông chủ Đới Đường thực lực Vũ Suất tam trọng, phó tông chủ Đới Cương Tử là đệ đệ của Đới Đường, cũng là Vũ Suất tam trọng. Trong Quỷ Vũ tông có nhiều cường giả Vũ Tướng, thế lực siêu mạnh.

Đới Trường An, Đới Trường Vân là nhi tử của Đới Đường, Đới Cương Tử. Lục Lâm Thiên không biết giữa bọn họ có quan hệ gì với Lữ Tiểu Linh.

Thế lực vòng ngoài của Quỷ Vũ tông có Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn, La Sát Môn. Lục Lâm Thiên có tìm hiểu mấy thế lực này, chỉ có La Sát Môn là yếu nhất, trong bốn sơn môn khác đều có cường giả Vũ Tướng.

Mọi người cùng đi ra khỏi đại điện, Lục Lâm Thiên thế mới phát hiện hai ngày nay hắn luôn ở trên sườn núi. Trong thành Quỷ Vũ, Quỷ Vũ tông nằm trên ngọn núi to đùng nằm ngay chính giữa. Từ sườn núi nhìn xuống dưới bốn phía là dãy kiến trúc bao la vô bờ.

Trên ngọn núi có kiến trúc cung điện vây quanh ngọn núi to, cung điện uốn lượn kéo dài lên trên, hùng vĩ đồ sộ như quỷ phủ thần công, rất là rung động.

Mọi người đi dọc theo đường lát đá thênh thang uốn lượn lên trên. Đới Trường An, Đới Trường Vân vây quanh Lữ Tiểu Linh nhưng nàng thường xuyên ngoái đầu nhìn Lục Lâm Thiên.

Một lát sau mọi người lêи đỉиɦ núi. Một tòa sơn môn hùng vĩ đập vào mắt Lục Lâm Thiên, trên sơn môn treo tấm biển vàng to lớn khắc ba chữ Quỷ Vũ tông. Ba chữ bá khí ngút trời, sau sơn môn có con đường lớn thẳng tắp lên trên. Vách đá xung quanh không phải vách núi mà chất bằng ngọc thạch, trông xa hoa lộng lẫy.
Chương 270 Quỷ Vũ tông chủ

Lục Lâm Thiên thầm than:

– Không uổng là Quỷ Vũ tông.

Đứng trước Quỷ Vũ tông so với trước cửa Phi Linh Môn hoàn toàn khác nhau. Đứng trước Quỷ Vũ tông cảm giác như mình lùn đi.

Đỗ Vân Sơn lên tiếng:

– Tiểu Linh tiểu thư, Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, xin mời đi theo ta.

Đỗ Vân Sơn đưa mọi người vào trong sơn môn.

Dọc đường đi Lục Lâm Thiên rất là kinh thán. Nhìn từ xa đỉnh núi trông khá nhỏ nhưng thật ra diện tích rộng lớn. Chắc là Quỷ Vũ tông san bằng đỉnh núi rồi xây kiến trúc, một công trình khá lớn.

Trong sơn môn, nhiều đệ tử Quỷ Vũ tông thấy đám người Đỗ Vân Sơn, Đới Trường An thì tôn kính hành lễ:

– Kính chào Đỗ trưởng lão, hai vị thiếu gia.

Đới Trường An, Đới Trường Vân đắc ý ra mặt.

Lục Lâm Thiên xem xét thực lực các đệ tử Quỷ Vũ tông. Trông chừng sơn môn thì đẳng cấp Vũ Sư, Lục Lâm Thiên chép miệng cảm thán thực lực Quỷ Vũ tông đúng là không tầm thường.

Đỗ Vân Sơn mở miệng nói:

– Tiểu Linh tiểu thư, Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, xin hãy đi theo bước chân của ta, đừng đi bậy. Trong sơn môn có một đại trận hộ sơn do Quỷ Vũ tông ta bày ra, rơi vào trong đó sẽ khá rắc rối đấy.

Lục Lâm Thiên kinh thán xem xét bốn phía. Trong Thiên Linh Lục có miêu tả về trận pháp, có cả cách luyện chế. Trận pháp chia làm mấy loại, trong đó thường thấy nhất là nhân trận, thú trận, pháp trận.

Nhân trận là nhiều người dựa theo cách huyền ảo dẫn động lực lượng thiên địa, phối hợp thuộc tính và thực lực nhóm người phát huy ra uy lực gấp mấy lần, thậm chí chục lần.

Thú trận khá hiếm, cần dựa vào nhiều yêu thú phối hợp, thế lực bình thường không bày ra nổi, uy lực giống với nhân trận.

Pháp trận là đồ vật trận pháp do Linh Giả luyện chế ra. Vũ Giả thực lực cường đại có thể luyện chế pháp trận, nhưng khó khăn hơn Linh Giả rất nhiều. Dựa theo vị trí cố định dẫn động lực lượng thiên địa, phối hợp thuộc tính thiên địa hội tụ lại lực lượng tăng cường tự nhiên, hoặc ngưng tụ thành lực lượng tự nhiên cuồng bạo đạt đến hiệu quả uy lực cường đại.

Tóm lại nhân trận, thú trận, pháp trận đều liên quan đến lực lượng thiên địa, các loại thuộc tính. Nếu muốn luyện chế trận pháp, Linh Giả bình thường đừng mơ. Người luyện chế ra được trận pháp rất thưa thớt. Trên đại lục Linh Vũ đại sư trận pháp có địa vị cao hơn Linh Giả bình thường rất nhiều, nếu đại môn đại phái nào biết có đại sư trận pháp thì tranh đổ máu đầu cũng quyết lôi kéo vào môn phái cho bằng được.

Một đại sư trận pháp giỏi bày ra đại trận có uy lực cực mạnh, hữu dụng hơn nhiều cường giả. Đại sư trận pháp có địa vị cao cả.

Mọi người đều muốn trở thành trận pháp sư, nhưng điều này rất khó khăn, điều kiện khắc nghiệt làm người ta câm nín.

Lúc này Lục Lâm Thiên đánh giá bốn phía, trận pháp của Quỷ Vũ tông là pháp trận, khi chưa khởi động thì không lộ ra dấu vết gì. Một khi khởi động pháp trận không khí sẽ thay đổi hoàn toàn, rất kinh khủng.

– Kính chào Đỗ trưởng lão, chào hai vị thiếu gia.

Đoàn người đi qua mấy con đường, Đỗ Vân Sơn dẫn cả đám đến quảng trường rộng rãi thoáng đạt. Trên quảng trường có ngàn người, rất náo nhiệt.

Đằng trước quảng trường có một đại điện, chỉ một tầng lầu nhưng diện tích rộng rãi, có thể chứa hai trăm người. Hai bên đặt trăm cái ghế, cửa rộng rãi đủ cho quan sát nguyên quảng trường.

Lục Lâm Thiên đi theo mọi người đi qua quảng trường, cảm giác nhiều cặp mắt nhìn đoàn người chằm chằm. Hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông, hơn phân nửa là Vũ Sư, xem khí thế thì có khoảng mấy chục Vũ Phách.

Nhiều cặp mắt nhìn Lữ Tiểu Linh. Hôm nay nàng mặc váy dài, không ăn mặc thiếu vải nhưng khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý làm nhiều người muốn nhìn thật lâu.

Đám người đến gần đại điện, bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng:

– Tiểu Linh, nghe nói hôm trước gặp nguy hiểm? Hôm qua ta bận công chuyện nên không đến thăm Tiểu Linh được, Tiểu Linh đừng trách di phụ.

Mấy bóng người đi ra cửa đại điện.

Người vừa nói chuyện khoảng bốn mươi mấy tuổi, vóc dáng cao ngất, mắt sáng như đuốc, tóc ngắn màu đen, vô hình toát ra khí thế hùng hồn, sát khí lộ ra ngoài. Sát khí này không phải trải qua máu me gϊếŧ chóc mà là khí chất đặc biệt hình thành của người ngồi bề trên lâu ngày.

Lữ Tiểu Linh nói:

– Di phụ, Tiểu Linh không sao, có hai vị trưởng lão ở bên cạnh Tiểu Linh không gặp nguy hiểm gì.

Nam nhân hành lễ với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu:

– Kính chào hai vị trưởng lão, tiếp đãi không chu đáo, xin hai vị trưởng lão đừng trách.

Thái độ của nam nhân hết sức khách sáo.

Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu trả lễ:

– Đới tông chủ khách sáo rồi, chúng ta quấy rầy, làm phiền Đới tông chủ.

Nam nhân cười sang sảng:

– Có gì mà phiền, chúng ta là người nhà.

Lục Lâm Thiên quan sát nam nhân, xem khí thế cường đại, đoạn đối thoại vừa rồi thì người này chính là tông chủ của Quỷ Vũ tông, nổi tiếng như cồn trong Cổ vực, Đới Đường.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Đây là cường giả Vũ Suất, Đới Đường.

Lúc này Đới Đường liếc mắt sang Lục Lâm Thiên:

– Vị này là...?

Đới Đường thấy Lục Lâm Thiên đi theo sau Lữ Tiểu Linh, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu, gã khá là ngạc nhiên.

Đỗ Vân Sơn giải thích nhanh:

– Tông chủ, vị này là Lục Lâm Thiên, môn chủ Phi Linh Môn mà ta đã nói với người. Lục chưởng môn và Tiểu Linh tiểu thư quen biết nên đưa đi chung.

Đỗ Vân Sơn nhấn mạnh câu cuối như cố ý cho Đới Đường nghe rõ ràng.

Lục Lâm Thiên bình tĩnh tiến lên hành lễ:

– Tiểu tử Lục Lâm Thiên xin chào Đới tông chủ.

Đới Đường cười nói:

– Giống như Đỗ trưởng lão nói, tuổi trẻ mà tài cao, không biết vị trưởng lão trong môn của Lục chưởng môn có đi cùng không?

Sắc mặt Đới Đường thay đổi. Tiểu tử này thái độ không thấp không kiêu, ở trước mặt gã vẫn bình tĩnh ung dung, người bình thường không thể làm được. Đới Đường không cách nào nhìn rõ đẳng cấp tu vi của thiếu niên này.

Lục Lâm Thiên lại hành lễ:

– Đới tông chủ khích lệ, cảm tạ Đới tông chủ cho Phi Linh Môn ta tiếp nhận La Sát Môn.

Lục Lâm Thiên nhếch môi cười tà, xoay người nói với Lữ Tiểu Linh:

– Linh nhi, đồ năm nay ta tiến công cho Đới tông chủ nằm trong túi không gian nàng giữ, mau trả cho ta đi, để ta còn đưa đồ tiến cống cho Đới tông chủ.

Lục Lâm Thiên thốt lời khiến Đỗ Vân Sơn, Đới Đường, nhiều người Quỷ Vũ tông hóa đá. Trong đầu bọn họ suy đoán Lục Lâm Thiên và Lữ Tiểu Linh có quan hệ thân thiết đến mức này, đặt túi không gian trong tay nàng, còn gọi nàng một các thân thiết như thế. Người Quỷ Vũ tông biết thân phận của Lữ Tiểu Linh rất ghê gớm.

Lữ Tiểu Linh trừng Lục Lâm Thiên:

– Ngươi...!

Lục Lâm Thiên đột nhiên gọi thân mật làm tim Lữ Tiểu Linh đập nhanh. Nếu bình thường thì Lữ Tiểu Linh không để bụng xưng hô, nhưng hiện tại trong lòng nàng thấp thỏm có tật giật mình, mặt ửng đỏ.

Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu giật mình. Xem bộ dạng của tiểu thư thì đúng là có quan hệ gì đó với Lục Lâm Thiên. Đặc biệt là trưởng lão họ Vương, nàng từng trải qua thời kỳ tiểu thư, thấy ngay tiểu thư đang xấu hổ, rõ ràng là biểu hiện của tình yêu chớm nở.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom