• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Thì ra là cố nhân

Lục Lâm Thiên nói với lũ yêu thú:

– Các ngươi có thể đi sơn mạch xung quanh kiếm ăn nhưng không được đi quá xa.

Lục Lâm Thiên thầm tính toán bên cạnh hắn có mấy con yêu thú, chờ đại hội tông môn Quỷ Vũ tông qua đi hắn phải luyện chế một số đan dược dành cho yêu thú dùng, để đám yêu thú nhanh chóng đột phá. Trong Thiên Linh Lục có ghi chép về điều này, trợ giúp yêu thú đột phá nhanh hơn Vạn Thú tông.

Trong Vạn Thú tông không có nhiều người có năng lực khống chế yêu thú, khống thú thuật trong Thiên Linh Lục có thể điều khiển nhiều yêu thú. Quan trọng nhất là vừa khống chế yêu thú vừa trợ giúp yêu thú đột phá nhanh, Vạn Thú tông không thể sánh bằng.

Nhưng cái giá trợ giúp yêu thú rất kinh khủng, nếu là trước kia Lục Lâm Thiên không dám tưởng tượng. Nhưng bây giờ Lục Lâm Thiên có thể miễn cưỡng gánh nổi, nhưng miệng ăn núi lở. Trên danh nghĩa Lục Lâm Thiên có địa bàn trăm dặm, có hai thị trấn, nhưng để chống đỡ cả Phi Linh Môn phát triển thì không đủ. Dù có Âm Dương Linh Vũ quyết, sau này Lục Lâm Thiên tìm cách chuyên môn nuốt Vũ Giả, Linh Giả nhưng không đủ cho hắn bồi dưỡng yêu thú. Tiêu hao chi phí cho việc bồi dưỡng yêu thú, nếu nuôi nhiều yêu thú thì nó tiêu hao đáng sợ hơn Âm Dương Linh Vũ quyết.

Mấy con yêu thú gầm gừ:

– Grao!

Chúng nó chậm rãi đi vào sơn mạch gần đó, Tiểu Long theo sau Thiên Sí Tuyết Sư.

Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư ở sơn mạch xung quanh, Lục Lâm Thiên không mấy lo lắng. Gần đây không có cường giả nào, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở đây, cường giả nào đến gần là lão biết ngay. Hơn nữa Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long không dễ chọc.

Lục Lâm Thiên rời khỏi sau núi đang định về chỗ ở thì thấy Trương Minh Đào, Phương Tân Kỳ đang đi ra ngoài..

Trương Minh Đào, Phương Tân Kỳ nhanh chóng hành lễ:

– Kính chào chưởng môn.

Lục Lâm Thiên thấy vẻ mặt hai người sốt ruột, thuận miệng hỏi:

– Các ngươi vội vàng có chuyện gì?

Phương Tân Kỳ trả lời:

– Chưởng môn, mấy ngày trước chúng ta bắt được một gian tế, ban đầu nói là đi lạc đường, sau lại bảo muốn tìm chưởng môn nhưng không biết tên của chưởng môn. Chúng ta thẩm vấn mấy ngày nhưng hắn không nói được ai phái đến, chúng ta định đi thẩm vấn lần nữa.

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:

– Mang ta đi xem.

Lục Lâm Thiên đi cùng Trương Minh Đào, Phương Tân Kỳ.

Đằng trước đại điện Phi Linh Môn, một thân hình mảnh khảnh bị trói vào cái cây to, tóc rối che nửa bên mặt, quần áo tả tơi, hơi thở suy yếu.

Lục Lâm Thiên đến, các đệ tử tôn kính hành lễ.

– Kính chào chưởng môn!

Hoàng Bác Nhiên đang quất roi vào Lưu Nhất Thủ.

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lưu Nhất Thủ bị trói:

– Là hắn sao?

Lục Lâm Thiên không nhận ra là ai nhưng mơ hồ thấy quen mặt.

Lưu Nhất Thủ mắt sáng rỡ như tìm thấy ánh sáng trong bóng tối:

– Đại nhân cứu mạng! Cứu mạng!

Sáu ngày qua Lưu Nhất Thủ sống không bằng chết, trời mới biết gã đã phải chịu bao đau khổ. Đám người Phi Linh Môn dùng hết mọi cách hại người áp dụng vào gã, Lưu Nhất Thủ muốn chết cũng không được.

Lục Lâm Thiên nhướng mày hỏi:

– Ngươi là...?

Nghe thanh âm hơi quen.

Lưu Nhất Thủ lắc mạnh đầu hất tóc rối lộ ra khuôn mặt gầy gò, tiều tụy:

– Đại nhân, là ta đây. Đại nhân nhìn kỹ đi, là ta!

Lục Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:

– Lưu... Nhất Thủ, ngươi là Lưu Nhất Thủ!

Lục Lâm Thiên không nhận ra Lưu Nhất Thủ ngay, bộ dạng của gã lấm la lấm lét giờ như kẻ nghiện lên cơn, mắt hõm sâu như bị nhúng trong nước.

Lưu Nhất Thủ kích động nói:

– Vâng đại nhân, là ta! Đại nhân nhận ra ta thì tốt rồi, mau thả ta ra!

Lần đầu tiên Lưu Nhất Thủ phát hiện được người nhận ra là chuyện đáng để kích động như vậy.

Vù vù vù!

Một cơn gió thổi qua, đám đệ tử Phi Linh Môn vây xem thoáng chốc chạy mất dép. Chưởng môn thật sự quen biết người này, có vẻ đúng là người ta tìm chưởng môn, bọn họ đã hành hạ gã rất nhiều. Nghĩ đến đây các đệ tử toát mồ hôi lạnh ròng ròng, rắc rối to, trói bằng hữu của chưởng môn sáu ngày.

Lục Lâm Thiên ngoái đầu nhìn. Trương Minh Đào, Phương Tân Kỳ, Hoàng Bác Nhiên toát mồ hôi lạnh run cầm cập.

Lục Lâm Thiên hỏi ba người:

– Các ngươi làm gì vậy? Sao sợ như thế?

Hoàng Bác Nhiên quỳ xuống:

– Chưởng môn, chúng ta không cố ý. Chúng ta thấy hắn lén lút tưởng là gian tế nên trói hắn lại, không biết đây là bằng hữu của chưởng môn.

Hoàng Bác Nhiên thầm nghĩ gã đã gây họa lớn.

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Đứng lên đi, ai nói với ngươi hắn là bằng hữu của ta? Lần trước trong Thiên Tinh trấn tiểu tử này đã lừa ta, tiếp tục chiêu đãi hắn đi.

Đám Hoàng Bác Nhiên, Trương Minh Đào, đệ tử Phi Linh Môn thở phào nhẹ nhõm:

– Cái gì? Không phải bằng hữu cuảy chưởng môn? Là lừa đảo, còn lừa chưởng môn?

Hoàng Bác Nhiên quát to:

– Dám lừa đảo chưởng môn của chúng ta, quất chết ngươi!

Hoàng Bác Nhiên đứng dậy, không biết lấy đâu ra cây roi giơ cao định quất vào Lưu Nhất Thủ.

Lưu Nhất Thủ mếu méo:

– Đại nhân tha mạng, ta không cố ý!

Lục Lâm Thiên chợt nhớ điều gì:

– Khoan!

Lục Lâm Thiên hỏi:

– Lưu Nhất Thủ, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Hoàng Bác Nhiên nghe lời lui xuống, biết người này không phải bằng hữu của chưởng môn thì yên bụng.

Lưu Nhất Thủ cầu xin:

– Đại nhân, ta tìm đến người xin cứu mạng, đại nhân thả ta ra trước đi.

Lục Lâm Thiên nói với Hoàng Bác Nhiên:

– Thả hắn ra.

Một lát sau Lưu Nhất Thủ uể oải đứng trước mặt Lục Lâm Thiên, bộ dạng nửa chết nửa sống, xem ra sáu ngày qua gã chịu hành hạ không tầm thường.

Lục Lâm Thiên hỏi:

– Nói đi, có chuyện gì? Sao ngươi biết ta ở Phi Linh Môn?

Lưu Nhất Thủ nói:

– Đại nhân, chuyện này nói rất dài dòng, giờ ta không có sức nói. Đại nhân có thể cho ta chút đồ ăn được không? Đợi ăn no rồi ta nói.

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Không nói thì thôi, băm hắn ra cho yêu thú ăn.

Hoàng Bác Nhiên kêu lên:

– Tuân lệnh chưởng môn!

– Không, ta nói, nói ngay đây!

Lưu Nhất Thủ sốt ruột nói:

– Có người cho ta ăn độc đan, bắt ta tìm đại nhân nếu không ta sẽ chết.

Lục Lâm Thiên nhướng mày hỏi:

– Ai kêu ngươi tìm ta?

Lục Lâm Thiên nhớ đến Lữ Tiểu Linh, e rằng chỉ có nàng mới bắt Lưu Nhất Thủ tìm hắn được.

Lưu Nhất Thủ lấm lét nhìn Lục Lâm Thiên:

– Cái này...

Lưu Nhất Thủ ấp úng:

– Ta cũng không quen nàng, đại nhân đi liền biết.

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Không chịu nói thật? Ngươi rất muốn cho yêu thú ăn phải không?

Lưu Nhất Thủ thấy mắt Lục Lâm Thiên lạnh lùng thì rùng mình, vội nói:

– Ta nói, nói ngay! Là một nữ nhân muốn tìm đại nhân, ta không biết tên nàng là gì. Nàng nói đại nhân cướp đồ của nàng, chỉ cần đại nhân trả đồ lại là được.

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:

– Đúng ra nàng nói tìm thấy ta sẽ chém chết ta mới đúng.

Tính tình của Lữ Tiểu Linh sẽ không tha cho hắn dễ dàng.

Lưu Nhất Thủ nghi hoặc hỏi:

– Sao đại nhân biết?

Lục Lâm Thiên hỏi:

– Đương nhiên ta biết, nhưng sao ngươi tìm được ta?

Lưu Nhất Thủ ủ rũ nói:

– Ta ăn độc đan, tìm đại nhân mấy tháng mà không thấy. Dù sao cũng chết, ta đi dạo lang thang, ai ngờ mấy hôm trước gặp đại nhân trong trấn Hoa Môn nên đi theo tới đây.
Chương 262 Khôi lỗi phi hành

Lục Lâm Thiên xoay tròn mắt:

– Vậy sao?

Lục Lâm Thiên nói với Lưu Nhất Thủ:

– Nghĩ tình ngươi vô tình từng giúp ta, sẽ cho ngươi ăn một bữa no nên rồi mới gϊếŧ chết.

Lục Lâm Thiên nháy mắt với Hoàng Bác Nhiên, ra hiệu gã hành động. Lục Lâm Thiên không định gϊếŧ Lưu Nhất Thủ, nhưng nếu người này kêu Lữ Tiểu Linh đến thì rắc rối cho Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên buộc lòng phải gϊếŧ gã.

Lưu Nhất Thủ toát mồ hôi lạnh kêu lên:

– Đại nhân tha mạng, ta sẽ không nói cho nữ nhân kia biết!

Lưu Nhất Thủ cảm nhận rõ ràng sát ý từ người Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên mặc kệ Lưu Nhất Thủ. Vì không để Phi Linh Môn gặp rắc rối, hắn phải gϊếŧ người. Lục Lâm Thiên không phải loại người hiếu sát nhưng đành bất đắc dĩ.

Hoàng Bác Nhiên kéo Lưu Nhất Thủ:

– Đi đi, cho ngươi ăn bữa ngon.

Lưu Nhất Thủ lớn tiếng cầu xin:

– Đại nhân tha mạng, ta không muốn chết! Đại nhân thả ta đi, ta có thể làm việc cho đại nhân. Ta tham gia Phi Linh Môn, đại nhân kêu ta làm gì cũng được!

Lục Lâm Thiên nhướng mày, hắn do dự một lúc, nói:

– Cho hắn ăn no rồi đưa tới chỗ của ta.

Hoàng Bác Nhiên lên tiếng:

– Tuân lệnh chưởng môn!

Hai canh giờ sau, trong phòng Lục Lâm Thiên. Lưu Nhất Thủ tắm rửa ăn uống nô nê, khep lép đứng bên cạnh Lục Lâm Thiên, lo lắng tùy thời sẽ mất mạng.

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường, một là tham gia Phi Linh Môn, hai là chết ngay tại chỗ.

Lưu Nhất Thủ nói nhanh:

– Đại nhân, ta đồng ý tham gia Phi Linh Môn! Nhưng ta chỉ sống được ba tháng, sau ba tháng độc đan kia sẽ phát tác.

Lục Lâm Thiên nói:

– Độc đan của ngươi không thành vấn đề, ta có cách giải độc cho ngươi.

Lưu Nhất Thủ kích động quỳ xuống:

– Thật không? Đa tạ chưởng môn, sau này ta xin làm trâu làm ngựa cho đại nhân!

Nếu có thể trừ độc đan thì Lưu Nhất Thủ rất mừng.

Lục Lâm Thiên cười cười. Có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở, độc đan trong người Lưu Nhất Thủ không là gì. Để Lưu Nhất Thủ sống có tác dụng, thiên phú của gã không tốt nhưng người thông minh, lại lấm lét. Loại người này tu hành không ra gì nhưng làm ăn thì rất giỏi.

Chờ đại hội tông môn Quỷ Vũ tông qua đi, Lục Lâm Thiên có việc cần dùng Lưu Nhất Thủ. Trong Phi Linh Môn không có nhiều nhân tài cho Lục Lâm Thiên sử dụng.

Lục Lâm Thiên giao Lưu Nhất Thủ cho Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, việc giải độc lão làm dễ như chơi. Nhưng sau này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cho Lưu Nhất Thủ ăn viên độc đan mới, là Phệ Huyết Hóa Cốt đan mà Lục Lâm Thiên từng ăn. Một năm sau nếu không có thuốc giải Lưu Nhất Thủ sẽ chết, độc tính mạnh hơn độc đan cũ của gã gấp chục lần.

Lưu Nhất Thủ muốn khóc, vừa thoát ổ sói lại ào hang cọp.

Là Lục Lâm Thiên kêu Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh làm như vậy, hắn chưa tin tưởng Lưu Nhất Thủ, phải đề phòng gã.

Lục Lâm Thiên dặn dò Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vài điều sau đó bế quan tiếp. Thiên Sí Tuyết Sư bay một ngày là đến Quỷ Vũ tông, giờ còn khoảng mười ngày, Lục Lâm Thiên không gấp.

Lục Lâm Thiên kêu Trương Minh Đào đưa Lưu Nhất Thủ đi trấn Hoa Môn, cho gã ở bên kia một thời gian. Lục Lâm Thiên không nói lý do tại sao.

Trong mật thất ở sơn động sau núi, Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng. Lục Lâm Thiên lấy Hỏa Long Đỉnh ra, bày nhiều tài liệu luyện khí trước mặt. Trong đoạn thời gian này Lục Lâm Thiên định luyện chế thêm một khôi lỗi, hắn lấy được nhiều tài liệu luyện khí trong Tụ Bảo Môn.

Lục Lâm Thiên kết thủ ấn, linh lực rót vào Hỏa Long Đỉnh, lửa bùng cháy, không gian nóng rực.

Lục Lâm Thiên lần lượt bỏ tài liệu vào Hỏa Long Đỉnh, bắt đầu luyện chế. Lần trước luyện chế Lang Nhân khôi lỗi chỉ lén thử dùng một lần trong sơn mạch Vụ Đô, hiệu quả không tệ. Nhưng Lang Nhân khôi lỗi chỉ là đẳng cấp nhị cấp hậu giai, nay thực lực của Lục Lâm Thiên đã lên cao, hắn định luyện chế khôi lỗi tam cấp sơ giai, thực lực ngang ngửa Vũ Sư tam trọng. Về mặt nào đó thì khôi lỗi tam cấp sơ giai mạnh hơn Vũ Sư tam trọng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, luyện chế khôi lỗi tam cấp tiêu hao lớn rất nhiều. Sáu ngày sau, trong mật thất, Lục Lâm Thiên rót linh lực vào Hỏa Long Đỉnh. Ngọn lửa bập bùng cháy trong Hỏa Long Đỉnh. Qua mấy ngày luyện chế, Lục Lâm Thiên đã luyện hết tài liệu thành dung dịch.

Linh hỏa không ngừng thiêu huỷ luyện chế, phải trừ bỏ hết tạp chất trong dung dịch mới luyện chế ra khôi lỗi hoàn mỹ nhất được. Thân thể khôi lỗi có tạp chết sẽ giảm mạnh lực phòng ngự.

Lại qua một ngày, Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:

– Khôi lỗi thuật, ngưng!

Các thủ ấn kỳ dị ngưng kệt, các tia sáng rót vào Hỏa Long Đỉnh.

Xèo xèo!

Một đoàn dung dịch to lao ra khỏi Hỏa Long Đỉnh, bị linh hỏa bao lại lơ lửng giữa hư không. Hơi nóng làm mật thất mơ hồ biến thành màu đỏ rực.

Lục Lâm Thiên không ngừng đánh ra thủ ấn, các tia sáng chui vào dung dịch, lửa bùng cháy cao hơn. Sắc mặt Lục Lâm Thiên dần tái xanh.

Kéo dài mấy canh giờ sau đoàn dung dịch chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng cao hai thước, các giọt chất lỏng nóng cháy chậm rãi nhỏ xuống, xoay tròn, biến đổi theo quy tắc Lục Lâm Thiên khống chế.

Một lát sau, đoàn dung dịch nóng cháy bắt đầu ngưng tụ thành thân hình thực chất. Linh hỏa bao bọc con chim khổng lồ cao một thước, rộng ba thước, màu đỏ rực. Nếu con chim to lớn nữa sẽ nhét đầy cả sơn động.

Chim khổng lồ có hai cánh, mỏ nhọn vuốt bén. Con chim tựa như vật sống, linh hỏa rèn tạo thân thể nó lấp lánh ánh sáng, sắc màu kim loại và thực chất.

Lục Lâm Thiên quát to:

– Thu!

Con chim khổng lồ từ màu đỏ biến thành màu kim loại xanh sậm, khí thế sắc bén khuếch tán.

Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:

– Khôi lỗi bí pháp!

Các tia sáng thần dị chui vào người chim khổng lồ, con chim chợt mở mắt ra. Đôi mắt trống rỗng không có tròng nhưng bắn ra ánh sáng, con chim như vật sống tự vỗ cánh, thân hình không còn cứng ngắc.

Một lát sau Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, mặt trắng bệch, hắn đã tiêu hao quá lớn. Có kinh nghiệm luyện chế khôi lỗi lần trước nên lần này tất nhiên thuận lợi thành công.

Lục Lâm Thiên nhếch môi:

– Thành công!

Lục Lâm Thiên nhìn khôi lỗi chim khổng lồ trước mắt, hắn cực kỳ vừa lòng. Đây là Khôi lỗi phi hành hiếm gặp, tên là Thiết Thứu, thực lực cường đại cộng với khả năng bay, rất khó đối phó.

Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng:

– Quỷ Vũ tông.

Lục Lâm Thiên đi Quỷ Vũ tông, có hai khôi lỗi, Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, Thị Huyết Yêu Lang thì hắn cũng yên bụng.

Dọn dẹp xong Lục Lâm Thiên lại điều tức một ngày rồi rời khỏi mật thất trong sơn động.

Lục Lâm Thiên từ biệt đám người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Lục Tâm Đồng, hắn mang theo Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, Thị Huyết Yêu Lang đi Quỷ Vũ tông. Chỉ còn ba ngày là đến đại hội tông môn mà Đỗ Vân Sơn nhắc.

Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long thì bám trên vai hắn. Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo bị Lục Lâm Thiên thu vào Không gian thú nang.
Chương 263 Gặp gỡ trong thành (1)

Thiên Sí Tuyết Sư bay rất nhanh, gần một ngày đã đến trung tâm phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên kêu Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi quá rêu rao, hắn sẽ đi bộ đến Quỷ Vũ tông.

Lục Lâm Thiên thu Thiên Sí Tuyết Sư vào Không gian thú nang, hắn bước đi hướng Quỷ Vũ tông. Tuy Quỷ Vũ tông nằm trên núi nhưng bốn phía vì có Quỷ Vũ tông nên rất phồn hoa, hình thành một tòa thành lớn tên là thành Quỷ Vũ, có ngàn vạn cư dân. Trong phạm vi vạn dặm thành Quỷ Vũ là chỗ náo nhiệt nhất, trung tâm kinh tế, mậu dịch phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông.

Lục Lâm Thiên sớm tìm hiểu rõ tất cả, Quỷ Vũ tông nằm trong thành Quỷ Vũ, cường giả như mây, toàn là địa bàn trung tâm nhất Quỷ Vũ tông.

Vù vù vù!

Tiếng xé gió xẹt qua đầu Lục Lâm Thiên, mấy con yêu thú phi hành khổng lồ bay ra khỏi thành Quỷ Vũ trước mặt.

Lục Lâm Thiên ngước lên nhìn, yêu thú phi hành toàn là đẳng cấp tam cấp, không uổng là địa bàn của Quỷ Vũ tông. Phi Linh Môn muốn đuổi kịp thế lực Quỷ Vũ tông hiện tại phải mất thời gian dài.

Lục Lâm Thiên đi ra đỉnh núi, nhìn chăm chú thành Quỷ Vũ phía trước. Dãy kiến trúc liên miên không tới cuối, các đường cái có nhiều thương nhân, Vũ Giả tới lui cực kỳ náo nhiệt.

Vì không khiến người chú ý, mặc dù Tiểu Long phản đối nhưng Lục Lâm Thiên vẫn bỏ nó vào Không gian thú nang. Lục Lâm Thiên đi vào thành, hắn thầm ngạc nhiên. Nhiều người mặc chiến giáp canh gác ở cổng thành, thực lực là đẳng cấp Vũ Sĩ. Trong đó có mấy người Lục Lâm Thiên liếc sơ xem xét thậm chí là Vũ Sư, chắc đều là đệ tử của Quỷ Vũ tông.

Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên mọi thứ trong thành Quỷ Vũ. Vừa vào trong tiếng ồn ào đập vào mắt, con đường rộng rãi người đến người đi, xung quanh có nhiều kiến trúc hùng vĩ. Đường rộng rãi, nguyên thành Quỷ Vũ cho cảm giác hùng vĩ vô cùng, người đi đường không dứt, tiếng rao bán inh ỏi.

Thành Quỷ Vũ bao la mênh mông, rất to lớn. trong tòa thành này Quỷ Vũ tông là bá chủ tuyệt đối, nơi này là thiên hạ của Quỷ Vũ tông. Trên đường cái Lục Lâm Thiên thấy toàn là đệ tử Quỷ Vũ tông mặc giáp đi tới đi lui như đang tuần tra.

Đương nhiên trong thành Quỷ Vũ còn có một số thế lực nhỏ khác, nhưng so sánh với Quỷ Vũ tông thì bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể sinh tồn bám vào Quỷ Vũ tông, như phù du, ngưỡng mộ Quỷ Vũ tông. Mọi thứ trong thành Quỷ Vũ đều là của Quỷ Vũ tông.

Sau khi Lục Lâm Thiên đến thế giới khác, hắn chưa từng đến chỗ náo nhiệt như vậy. Tuy trấn Thanh Vân cũng rất náo nhiệt nhưng so với thành Quỷ Vũ thật là con kiến với con voi, không cùng đẳng cấp.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ hèn gì Nam thúc hay nói Lục gia không là gì, tính cả đại lục Linh Vũ này thì Lục gia đúng chẳng là cái gì.

Lục Lâm Thiên đi trong con đường thông suốt bốn phương tám hướng gần một canh giờ mới bớt hào hứng, hắn ngước đầu nhìn cửa hàng tên Thiên Dược môn. Đây là cửa hàng bán đan dược, tài liệu luyện khí, dược liệu. Lục Lâm Thiên đi vào trong, hắn muốn xem cửa hàng trong Quỷ Vũ tông đẳng cấp thế nào.

Lục Lâm Thiên khá bất ngờ, cửa hàng này không phải tiệm lớn nhất thành Quỷ Vũ, nhưng bên trong có nhiều đan dược tứ phẩm, tài liệu luyện khí hiếm có.

Bên cạnh một quầy hàng có hai thanh niên mặc hoa phục đang xum xoe bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp.

– Biểu muội nhìn món này thế nào? Khối hàn ngọc thạch ngàn năm là thứ tốt cho Linh Sư các người.

Một nữ, một nam nhân trung niên đứng sau lưng thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân tràn ngập khí thế như có như không.

Trong cửa hàng có nhiều nam nhân liếc trộm thiếu nữ xinh đẹp, nam nhân trung niên bộ dạng quản sự đứng bên quầy cũng cúi đầu liếc trộm.

Nữ nhân quá xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, da trắng bóc, tóc đen dài, quan trọng là nàng mặc hở hang. Thân trên mặc giáp da bó sát bao hai bánh bao, đùi thon dài, mông vêu săn chắc. Hai bên eo giắt đoản kiếm nửa thước hao văn tinh mỹ, vừa đẹp vừa cuồng dã. Nam nhân nhìn nàng một lần sẽ luyến tiếc không nỡ dời đi. Đặc biệt cặp chân dài trắng săn chắc, nam nhân nào thấy cũng sẽ muốn bóp thử. Thiếu nữ xinh đẹp chính là Lữ Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh nói với phụ nhân trung niên:

– Vương trưởng lão nói cho biểu ca biết đi, lần trước ta muốn hàn ngọc thạch bao nhiêu năm tuổi?

Phụ nhân trung niên mỉm cười trả lời:

– Hàn ngọc thạch lần trước tiểu thư ném đi hình như là năm ngàn năm.

Thanh niên mặc hoa phục mới vừa nói chuyện biểu tình cực kỳ khó xem, ném mạnh khối ngọc thạch màu trắng vào người nam nhân trung niên quản sự.

Thanh niên mặc hoa phục tức giận nói:

– Hàn ngọc thạch rác rưởi gì, mới có một ngàn năm mà dám lấy ra bán? Lần sau ta mà thấy sẽ đập bể tiệm của ngươi!

Nam nhân trung niên sợ hãi mặt tái xanh nói:

– Vâng thưa Đới thiếu gia!

Nam nhân trung niên đứng sau lưng Lữ Tiểu Linh lên tiếng:

– Tiểu thư, chúng ta về đi, chưởng môn còn đang chờ tiểu thư. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.

Lữ Tiểu Linh trừng nam nhân trung niên:

– Lưu trưởng lão, ta đã nói là chờ đại hội tông môn Quỷ Vũ tông thì ta sẽ về. Thật không hiểu các người làm sao tìm được ta, nếu sớm biết vậy ta đã không đi thành Quỷ Vũ.

Phụ nhân trung niên nói:

– Tiểu thư, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau về đi. Nếu tiểu thư thích chơi chờ vào môn rồi kêu đệ tử chơi với tiểu thư được không?

Lữ Tiểu Linh phồng má trừng phụ nhân trung niên, định nói chuyện chợt liếc mắt thấy bóng áo xanh:

– A?

Lục Lâm Thiên đang xem xét một tài liệu luyện khí, dùng để luyện chế khôi lỗi không tệ. Lục Lâm Thiên chợt cảm giác có ánh mắt từ xa nhìn mình đăm đăm, hắn liếc nhanh hướng đó.

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm thì thào:

– Lữ Tiểu Linh!

Lữ Tiểu Linh hét to:

– Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, mau bắt hắn lại!

Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên nghi hoặc hỏi:

– Tiểu thư muốn bắt ai?

Chợt hai người biến sắc mặt, có hai bóng người lao vào Lữ Tiểu Linh.

Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên hét to một tiếng:

– Tiểu thư cẩn thận, có người đánh lén!

Hai người lao tới trước, chân khí bộc phát đánh nhau với hai kẻ kia.

Lữ Tiểu Linh bất chấp tất cả chỉ lo đuổi theo Lục Lâm Thiên:

– Tên trộm đi, đừng chạy!

Lục Lâm Thiên thầm than:

– Thật là oan gia ngõ hẹp.

Lục Lâm Thiên nhanh chóng bỏ chạy, lao ra ngoài Thiên Dược Môn. Khóe mắt thấy Lữ Tiểu Linh bám theo không bỏ, Lục Lâm Thiên tăng tốc chạy nhanh hơn.

Lữ Tiểu Linh hét lên:

– Tên trộm, không được chạy!

Lữ Tiểu Linh cắm đầu rượt theo, nhưng nàng chạy không nhanh bằng Lục Lâm Thiên.

Trên đường cái, Lữ Tiểu Linh trơ mắt nhìn Lục Lâm Thiên chạy xa.

– Cho bản tiểu thư mượn ngựa của ngươi dung đỡ!

Lữ Tiểu Linh giật lấy con ngựa cột trước cửa tửu quán đuổi theo Lục Lâm Thiên.

– Biểu muội!

– Tiểu Linh tiểu thư...!

Hai thanh niên mặc hoa phục ngây người tại chỗ, một lúc sau phản ứng lại co giò đuổi theo.

Lục Lâm Thiên ngoái đầu thấy Lữ Tiểu Linh vẫn rượt theo, lòng hắn chìm xuống.

– Chạy ra ngoài thành!
Chương 264 Gặp gỡ trong thành (2)

Lục Lâm Thiên cắm đầu chạy ra ngoài thành Quỷ Vũ, ở trong tòa thành khó ẩn thân.

Lữ Tiểu Linh giơ roi giục ngựa đuổi theo:

– Giá!

Một lát sau ngựa chạy tới cổng thành, thấy Lục Lâm Thiên đã lao ra ngoài, Lữ Tiểu Linh đuổi theo ngay.

Một lát sau hai thanh niên mặc hoa phục chạy tới cổng thành, thấy Lữ Tiểu Linh giục ngựa khuất xa thì biến sắc mặt.

Thanh niên Vũ Sư ngũ trọng bên trái kéo lại một thanh niên mặc giáp:

– Mau đi thông báo mọi người đuổi theo!

– Tuân lệnh thiếu gia!

Mọi người ở gần cổng thành vội vã chạy theo ngay.

Lục Lâm Thiên lao ra cổng thành thấy Lữ Tiểu Linh vẫn rượt theo sau lưng, hắn vội vỗ Không gian thú nang.

– Thiên Sí Tuyết Sư!

Một luồng sáng trắng bay ra.

– Grao!

Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện giữa không trung. Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Lâm Thiên nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.

Lục Lâm Thiên cười to bảo:

– Ha ha ha! Lữ Tiểu Linh, chậm rãi đuổi theo đi, ta đi trước!

Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh tới trước, ngựa làm sao đuổi kịp nó?

Lữ Tiểu Linh tức giận chửi:

– Ngươi tên lừa gạt, ăn cướp, tưởng ta không đuổi kịp ngươi sao? Ta sẽ không tha cho ngươi!

Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bỏ xa Lữ Tiểu Linh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Lục Lâm Thiên ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một sơn mạch gần đó, định chờ mấy canh giờ sau sẽ quay về Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên không ngờ Lữ Tiểu Linh cũng đến Quỷ Vũ tông, thật là oan gia ngõ hẹp.

Lục Lâm Thiên cất đi Thiên Sí Tuyết Sư, quan sát sơn mạch xung quanh, rất gần với thành Quỷ Vũ. Hắn mới vào thành đã bị đuổi ra, thật xui xẻo.

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi trở về, xác định Lữ Tiểu Linh không đuổi kịp Thiên Sí Tuyết Sư, hắn không ngốc luôn cắm đầu chạy trốn.

Lục Lâm Thiên vượt qua một đỉnh núi, thành Quỷ Vũ xa xa đập vào mắt. Lục Lâm Thiên cười khổ, đang định tiến lên bỗng nét mặt sa sầm, nhanh chóng thụt lùi.

Xoẹt!

Một bóng trắng khổng lồ nhảy ra, trảo quang sáu cạnh sắc bén cắm phập xuống vị trí Lục Lâm Thiên vừa đứng. Đất cát bay lên, thủng một cái lỗ to.

Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm nói:

– Ngân Linh Huyễn Thử, là Lữ Tiểu Linh!

Đây không phải yêu thú nào khác, là Ngân Linh Huyễn Thử lần trước đi cùng Thiên Sí Tuyết Sư, hiện là linh thú hộ thân của Lữ Tiểu Linh.

Một tiếng quát vang lên sau lưng Lục Lâm Thiên:

– Đồ lừa đảo, ăn cắp, mau trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta!

Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Lữ Tiểu Linh, làm sao nàng đuổi theo kịp?

Lục Lâm Thiên xoay người lại, Lữ Tiểu Linh ăn mặc hở hang đập vào mắt nàng, dụ dỗ nam nhân phạm tội.

Lữ Tiểu Linh đắc ý cười nói:

– Hừ! Ngươi nghĩ có Thiên Sí Tuyết Sư thì chạy nhanh rồi sao? Bản tiểu thư có cách riêng của bản tiểu thư.

Lữ Tiểu Linh đổi nét mặt tức giận mắng:

– Hãy mau trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta, nếu không thì ta sẽ không tha cho ngươi, đến chân trời góc biển quyết bắt ngươi!

– Ha ha ha!

Lục Lâm Thiên cười tà:

– Tiểu thư, ta rất thuần khiết, dù tiểu thư đuổi theo ta thì chưa chắc thành công

Lữ Tiểu Linh phản ứng lại, mặt đỏ hồng:

– Ngươi...!

Lữ Tiểu Linh giậm chân hét to một tiếng:

– Tiểu Huyễn, bắt hắn lại!

Ngân Linh Huyễn Thử hú lên:

– Chít chít!

Ngân Linh Huyễn Thử hóa thành luồng sáng lao hướng Lục Lâm Thiên, thân thể to lớn mấy chục thước cùng ới tiếng xé gió rít gào.

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Ngân Linh Huyễn Thử của nàng thực lực không đủ.

Lúc này Ngân Linh Huyễn Thử vẫn chỉ là trung kỳ nhị giai, Lục Lâm Thiên không sợ nó.

Lục Lâm Thiên quát to:

– Khai Sơn chưởng!

Lục Lâm Thiên nhanh như tia chớp vỗ chưởng ấn chứa năng lượng màu vàng đất, chưởng ân bao phủ không gian xung quanh đánh vào Ngân Linh Huyễn Thử khổng lồ.

Vù vù vù!

Ngân Linh Huyễn Thử há to mỏ nhọn nhe hai răng nanh nhọn phun ra phong nhẫn. Phong nhẫn không bị chưởng ấn ảnh hưởng ầm ầm ập hướng Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên giật mình kêu lên:

– Linh thú đúng là khác hẳn.

Giữa linh thú và yêu thú công kích khác nhau, linh thú công kích có tác dụng trực tiếp vào linh hồn người, giống như Linh Giả.

Lục Lâm Thiên quát to:

– Tán!

Màn sáng vô hình phủ quanh thân Lục Lâm Thiên, Ngân Linh Huyễn Thử phun phong nhẫn bắn vào màn sáng, tan rã.

Lữ Tiểu Linh hét lên:

– Lừa đảo, hãy xem bản tiểu thư dạy ngươi bài học!

Linh lực ngưng tụ lại tạo thành một thanh trường kiếm chém vào Lục Lâm Thiên, linh lực cuồng bạo tràn ngập, dòng không khí rít gào xẹt qua. Lữ Tiểu Linh có tu vi Linh Sư tam trọng, trong thế hệ trẻ nàng xem như cường giả.

Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi lại, lúc này không có người ngoài, hắn không sợ Lữ Tiểu Linh. Lục Lâm Thiên nghiêng người né tránh công kích của nàng.

Lữ Tiểu Linh lại hét to:

– Hừ! Ngươi dám bỏ ta lại một mình trong Lan Lăng sơn!

Linh lực tuôn ra, Lữ Tiểu Linh nhanh chóng kết thủ ấn, không gian vặn vẹo. Linh lực cuồng bạo hóa thành các sợi tơ xuyên thấu không gian ập hướng Lục Lâm Thiên.

Biểu tình Lục Lâm Thiên trầm trọng. Lữ Tiểu Linh là Linh Sư tam trọng, không dễ chọc. Lục Lâm Thiên đánh ra thủ ấn, vốn định thi triển Đao Hồn kỹ nhưng chợt nhớ Đao Hồn kỹ rất bá đạo, nếu hắn sử dụng Đao Hồn kỹ thì Lữ Tiểu Linh sẽ bị thuương.

Lục Lâm Thiên đổi thủ ấn:

– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!

Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí phô thiên cái địa tụ lại, toát ra lực lượng cuồng bạo như thủy triều tụ vào chưởng ấn của Lục Lâm Thiên.

Một chưởng ấn vàng đất bắn lên cao hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ như từng đợt tàn ảnh ghép thành hoa sen. Chưởng ấn chấn mở, vô số linh lực ngưng tụ thành sợi tơ trong không gian, vang tiếng nổ kinh thiên động địa. Kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời.

Bùm!

Một bóng áo xanh xuyên thấu không gian kéo một chuỗi tàn ảnh, chưởng ấn đập trúng vai Lữ Tiểu Linh, lực lượng cường đại trút xuống.

Lữ Tiểu Linh bị đau hét lên:

– A!

Rồi nàng ta bị đánh bay đi.

Rầm bịch!

Tiếng rớt xuống nước, gần đó có một cái ao cạn, dòng nước trong vắt. Lữ Tiểu Linh bị đánh rớt vào trong ao.

Thấy chủ nhân bị đánh bay, Ngân Linh Huyễn Thử lại lao hướng Lục Lâm Thiên:

– Chít chít!

Lục Lâm Thiên mắng:

– Súc sinh!

Linh thú nhị giai trung kỳ thì Lục Lâm Thiên không sợ, kết thủ ấn, năm Hỏa Ảnh Chỉ xẹt qua dòng không khí bắn hướng Ngân Linh Huyễn Thử.

Cùng lúc đó Lục Lâm Thiên ngoái đầu nhìn hướng cái ao cạn:

– Người đâu?

Lục Lâm Thiên không thấy bóng dáng Lữ Tiểu Linh đâu nữa.

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:

– Chắc sẽ không chết chìm chứ?

Lục Lâm Thiên không định gϊếŧ Lữ Tiểu Linh, nàng ngây thơ không rành sự đời, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, nếu còn gϊếŧ người thì thật vô đạo đức.

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm ao cạn, tuy cái ao không sâu nhưng cũng không quá cạn, mặt nước trong suốt nhưng khó thấy đáy.

Bì bõm!

Một bóng người trồi lên ao unước, Lữ Tiểu Linh phun nước ra, dường như nàng vừa bị sặc.

Lục Lâm Thiên như trúng sét đánh, quá nóng bỏng trào máu mũi!

Người Lữ Tiểu Linh ướt đẫm nước, da trắng như ngọc, tóc dài màu đen xõa ra ướt nước dính vào vai ngọc. Vóc dáng thon dài yểu điệu, eo nhỏ một bàn tay ôm hết, giáp da nửa người trên bao cặp ngực, còn lại hoàn toàn trong suốt.
Chương 265 Phù dung trồi lên mặt nước

Chết người hơn là giáp da ướt nước dán ngực Lữ Tiểu Linh như thể ngọn núi sắp vươn ra ngoài giáp.

Cái loại như ẩn như hiện này làm Lữ Tiểu Linh vốn đã nóng bỏng càng quyến rũ hơn. Trong khoảnh khắc đó lần đầu tiên Lục Lâm Thiên mất kiểm soát dâng trào xúc động của nam nhân.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng xé gió lao vυ"t qua, Ngân Linh Huyễn Thử né thoát năm Hỏa Ảnh Chỉ của Lục Lâm Thiên lại tấn công hắn.

Lục Lâm Thiên mới nảy ý da^ʍ thì Ngân Linh Huyễn Thử đã siêu nhanh lao tới, muốn né cũng không kịp.

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt hét to:

– Thanh Linh Khải Giáp!

Lục Lâm Thiên vội bày ra Khải Giáp Thanh Linh.

Rầm!

Lực lượng cường đại đυ.ng mạnh, móng vuốt sắc bén của Ngân Linh Huyễn Thử bấu vào Khải Giáp Thanh Linh, hỏa hoa tung tóe.

Cơ thể to lớn của Ngân Linh Huyễn Thử bị đẩy lùi, Lục Lâm Thiên thì bị hất văng ra, tình cờ sao rơi vào trong ao nước.

Lực lượng công kích của Ngân Linh Huyễn Thử không mạnh, Lục Lâm Thiên có Thanh Linh Khải Giáp nên không bị tổn thương thực chất. Nhưng Lục Lâm Thiên lỡ trượt chân bị đánh bay đi, lực lượng của Ngân Linh Huyễn Thử không mạnh nhưng cũng không yếu.

Lục Lâm Thiên rớt xuống, hắn bản năng vươn hai tay chống đỡ. Con người khi bị té sẽ thói quen dùng tay chống đất.

Bùm bõm!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Lục Lâm Thiên rơi xuống nước phát hiện đôi tay bóp trúng hai cục mềm mại. Lục Lâm Thiên ngây người, tay hắn đang đặt trên ngực Lữ Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh mắng:

– Đồ lừa đảo, háo sắc!

Lữ Tiểu Linh hét ầm lên, kết thủ ấn, linh lực tuôn ra. Năng lượng khổng lồ chấn động ao nước sôi trào.

Lục Lâm Thiên không cách thoát khỏi công kích gần trong gang tấc, đôi tay kết ấn, linh lực bao phủ trước mặt. Đòn công kích của Lữ Tiểu Linh đa số nhằm vào linh hồn, Lục Lâm Thiên không dám khinh thường.

Bùm bùm bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai nhức óc. Trong ao nước cạn sóng nước tung tóe, tiếng nổ liên miên không dứt, ầm ầm vang vọng chân trời.

Lục Lâm Thiên đuối lý, hắn sờ ngực người ta, xấu hổ không dám ở lại.

– Ta đi trước, mới rồi ta không cố ý!

Lục Lâm Thiên nương thế nhảy vọt ra sau trốn.

Ngay lúc này chợt vang tiếng quát to:

– Tiểu tử muốn chết!

Một bóng người xé gió lao tới trước mặt Lục Lâm Thiên, không khí vặn vẹo. Lực lượng không gian trói buộc vô hình bao phủ người Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt nói:

– Cường giả Vũ Suất!

Chân khí bộc phát, Lục Lâm Thiên cố gắng chống trả nhưng lực lượng dời núi lấp biển dè người hắn, không thể nhúc nhích. Lực lượng cường đại rất khủng khϊếp, kinh khủng đến nỗi Lục Lâm Thiên không thể đối kháng lại. Lực lượng làm Lục Lâm Thiên nhớ đến lúc trước trong hiệp cốc hai cường giả Thiên Tinh tông vây công Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, đẳng cấp lực lượng cũng ngang ngửa người này, chắc chắn là cường giả Vũ Suất tấn công hắn.

Bùm bùm bùm!

Không gian vặn vẹo tan vỡ, các vệt rách dài. Lục Lâm Thiên cảm giác có lực lượng cường đại trút xuống thân thể mình, hắn không thể chống cự lại. Lục Lâm Thiên phun ra búng máu, té cái bịch xuống đất.

Một phụ nhân trung niên mặc váy dài màu xanh, xuất hiện ở giữa không trung, chính là một trong hai người đã đi theo Lữ Tiểu Linh trong cửa hàng.

Lữ Tiểu Linh thấy người đến thì vui vẻ reo lên:

– Vương trưởng lão đến hay lắm!

Nhìn Lữ Tiểu Linh ướt sũng nước, phụ nhân trung niên giật mình kêu lên:

– Sao tiểu thư biến thành thế này?

Bộ dạng của Lữ Tiểu Linh chỉ còn kém không lõa thể, đường đường là đại tiểu thư sao có thể như vậy?

Lữ Tiểu Linh trả lời:

– Ta không sao.

Lữ Tiểu Linh đi hướng Lục Lâm Thiên nằm dưới đất, nói:

– Để xem tên lừa đảo này đã chết chưa?

Phụ nhân trung niên kinh ngạc hỏi:

– Lừa đảo? Tiểu thư bị hắn lừa cái gì?

Lữ Tiểu Linh lắc đầu phản bác ngay:

– Vương trưởng lão, không, ta làm gì bị hắn lừa.

Phụ nhân trung niên ánh mắt kỳ dị nhìn Lữ Tiểu Linh, gặn hỏi:

– Có khi nào tiểu thư bị tiểu tử này lừa...

Lữ Tiểu Linh sửng sốt, gò má hây hồng:

– Vương trưởng lão nghĩ bậy bạ gì vậy, hắn dám sao?

Lữ Tiểu Linh nhớ đến lúc nãy bị tên lừa đảo sờ chỗ kia, vẻ mặt nàng ngại ngùng.

Lữ Tiểu Linh đến gần Lục Lâm Thiên, đạp mạnh một cái, quát to:

– Tên lừa đảo, chết chưa?

Lục Lâm Thiên không nhúc nhích, khóe môi dính máu.

Phụ nhân trung niên nói:

– Tiểu thư, người này chỉ mới là Vũ Sư, trúng một chưởng của ta sợ là đã chết.

Lữ Tiểu Linh bối rối nói:

– Sao Vương trưởng lão gϊếŧ hắn làm gì? Ta không hề muốn hắn chết!

Phụ nhân trung niên nói:

– Tiểu thư, chỉ là một tiểu tử, chết thì chết thôi.

Nói vậy nhưng phụ nhân trung niên vẫn dến bên cạnh Lục Lâm Thiên, ngồi xổm xuống sờ người hắn kiểm tra.

Phụ nhân trung niên nói:

– Cơ thể của tiểu tử này rất mạnh, trúng một đòn công kích của ta nhưng không chết, chỉ bị khí huyết công tâm, mạng sống không đáng lo.

Phụ nhân trung niên kiểm tra Lục Lâm Thiên xong lòng thầm kinh thán, tuy vừa rồi nàng không dốc hết sức nhưng Vũ Phách bình thường chết chắc, Vũ Sư nho nhỏ vẫn sống, bị thương không quá nặng làm nàng rất bất ngờ.

Phụ nhân trung niên lo lắng nói với Lữ Tiểu Linh:

– Tiểu thư, chúng ta mau về nhanh, nơi này đã rất nguy hiểm, chúng ta phải trở lại ngay!

– Vương trưởng lão, ta đã nói rồi, chờ kết thúc đại hội tông môn Quỷ Vũ tông thì ta sẽ về. Lưu trưởng lão đâu rồi?

Lữ Tiểu Linh sờ soạng người Lục Lâm Thiên, lấy đi một túi không gian, một Không gian thú nang. Lữ Tiểu Linh xem xét rồi cất hai cái túi.

Phụ nhân trung niên trả lời:

– Lưu trưởng lão đuổi theo hai người kia, ta không yên tâm nên đến tìm tiểu thư. May mắn ta đến kịp, không thì tiểu thư đã chịu thiệt.

Lữ Tiểu Linh lấy hết đồ trên người Lục Lâm Thiên, mỉm cười nói:

– Được rồi, chúng ta đi về trước.

Phụ nhân trung niên nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, hỏi:

– Tiểu tử tính xử lý tiểu tử này thế nào?

Lữ Tiểu Linh nghiến răng, tức giận nói:

– Tên lừa đảo này dám khi dễ ta, ta sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy. Không hành hạ hắn chết đi sống lại làm sao gỡ bỏ mối hận trong lòng ta?

Lữ Tiểu Linh nhếch môi cười đắc ý.

Phụ nhân trung niên nói:

– Được rồi, chúng ta mang hắn về, chỗ này không an toàn.

Phụ nhân trung niên điểm vài chân khí vào người Lục Lâm Thiên, mang hắn rời đi.

Khi Lục Lâm Thiên tỉnh dậy, mở mắt ra thấy đang nằm trong góc đại điện, nằm dưới đất. Trong đại điện có một nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên, Lục Lâm Thiên đã gặp bọn họ trong Thiên Dược Môn. Phụ nhân trung niên chính là cường giả Vũ Suất đánh Lục Lâm Thiên bị thương.

Lữ Tiểu Linh cũng có mặt. Hai nam nữ trung niên rất cung kính với nàng. Lữ Tiểu Linh đổi trang phục nóng bỏng mặc váy dài màu xanh biếc, tăng phần khí chất.

Lục Lâm Thiên phát hiện chân khí toàn thân bị phong tỏa, không thể nhúc nhích, vết thương khá nặng.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Chết tiệt, chuyến này tàn đời.

Rơi vào tay Lữ Tiểu Linh e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.

Lục Lâm Thiên nhướng mày, giả bộ còn hôn mê. Thực lực của nam nữ trung niên là Vũ Suất, Lục Lâm Thiên không biết cụ thể đẳng cấp tới đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom