-
Chương 251-255
Chương 251 Yêu thú mộc hệ
Lục Lâm Thiên như trải qua cuộc đại chiến dài, hắn thở phào:
– Phù.
Mặt Lục Lâm Thiên tái xanh, trán chảy mồ hôi ròng ròng.
Thị Huyết Yêu Lang mở mắt ra, nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.
– Chít chít!
Lúc này Thị Huyết Yêu Lang không còn khí tức khát máu tàn bạo, trông nó rất là ngoan ngoãn.
Lục Lâm Thiên quan sát Thị Huyết Yêu Lang:
– Sau này gọi ngươi là Yêu Lang, đi theo bên ta đi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư hỗ trợ nên Lục Lâm Thiên mới thuận lợi dùng Huyết Hồn Ấn khống chế Thị Huyết Yêu Lang. Nếu không nhờ Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư giúp đỡ, Lục Lâm Thiên chỉ có mười phần trăm cơ hội thu phục Thị Huyết Yêu Lang.
Thị Huyết Yêu Lang trầm thấp kêu lên:
– Chít chít!
Vẻ mặt Thị Huyết Yêu Lang rất ngoan, nó nhìn Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư bên cạnh thì lộ vẻ e sợ. Có huyết mạch ức chế, Thị Huyết Yêu Lang không sợ Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long mới kỳ.
Lục Lâm Thiên lấy một giọt máu trên người Thị Huyết Yêu Lang, lại lôi Không Gian Thú Nang ra, kết thủ ấn. Giọt máu của Thị Huyết Yêu Lang nhỏ vào Không Gian Thú Nang, ánh sáng lan tràn.
Lục Lâm Thiên nói:
– Yêu Lang, ngươi tạm thời vào trong này, mang ngươi theo không tiện.
Lục Lâm Thiên kết thủ ấn, ánh sáng trên Không Gian Thú Nang chói lòa. Thị Huyết Yêu Lang tiến vào Không Gian Thú Nang.
Dọn dẹp xong Lục Lâm Thiên nhanh chóng rời khỏi đây. Bên này có dong binh đoàn, yêu thú khá nhiều, tiếng động lớn vừa nãy đủ hấp dẫn nhiều dong binh đoàn, yêu thú tới đây.
Ban đêm, một tiếng hét thê lương quanh quẩn trong màn đêm.
– A!
Trong một sơn cốc ẩn khuất, trước mặt Lục Lâm Thiên xuất hiện cái xác khô, tiếp theo bị Thiên Sí Tuyết Sư nuốt vào bụng.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng, hắn lại nuốt một Vũ Sư nhị trọng, bắt đầu luyện hóa chân khí đã cắn nuốt được.
Sáng sớm hôm sau, một người hai thú lại xuất phát. Lục Lâm Thiên tu luyện một đêm, luyện hóa chân khí đã cắn nuốt, tu vi của hắn lại tiến bộ, rất gần đến trung kỳ Vũ Sư tam trọng. Hiện Lục Lâm Thiên là Vũ Sư tam trọng, nuốt một Vũ Sư nhị trọng, luyện hóa thu hoạch chân khí không giúp hắn có đột phá gì lớn.
Trong khoảng thời gian gần đây Lục Lâm Thiên cố gắng đột phá Vũ Giả nhiều chút, khi đi Quỷ Vũ tông cũng có thêm chỗ dựa.
Đẳng cấp Linh Giả thì tạm chậm lại, hồn thần dịch vẫn còn, Lục Lâm Thiên muốn đột phá không khó gì.
Cứ thế ban ngày Lục Lâm Thiên tìm yêu thú thích hợp trong sơn mạch Vụ Đô, dùng khống thú thuật khống chế, đến buổi tối thì nuốt Vũ Sư, luyện hóa.
Trong sơn mạch Vụ Đô có nhiều yêu thú, nhưng sau khi Lục Lâm Thiên khống chế Thị Huyết Yêu Lang vẫn không tìm được con yêu thú thứ hai thích hợp cho mình.
Lục Lâm Thiên không muốn khống chế yêu thú nhất giai, nhị giai, không trợ giúp nhiều cho hắn còn tiêu hao sức lực. Mục tiêu của Lục Lâm Thiên là yêu thú tam giai sơ kỳ, thực lực quá mạnh thì hắn tự hiểu không có bản lĩnh khống chế yêu thú.
Ngày thứ năm sau khi Lục Lâm Thiên thu phục Thị Huyết Yêu Lang, sơn mạch chìm trong yên lặng, ngẫu nhiên phương xa vang tiếng thú gầm.
Trong một hiệp cốc, Lục Lâm Thiên đang tập trung tu luyện. Ban ngày Lục Lâm Thiên lại nuốt một Vũ Sư, tu vi của hắn chậm rãi tiến bộ.
Gió đêm thổi qua có chút se lạnh, may mắn người tu luyện không sợ nóng lạnh của thiên nhiên.
Đêm khuya, trên bầu trời chỉ có vầng trăng khuyết tỏa ánh trăng không đủ soi sáng.
Bên ngoài hiệp cốc vang tiếng sột soạt.
Xào xào!
Trong lá cây khô có cái gì mấp máy, đến chỗ ít lá thì một con trăn to màu xanh ngọc xuất hiện bên ngoài hiệp cốc. Con trăn dài một trăm tám, chín chục thước, lớn hơn Tiểu Long gấp đôi.
Đôi mắt đỏ cảnh giác quan sát bốn phía, con trăn lặng im trườn dưới đất, cái lưỡi dài co duỗi lóe ánh sáng đỏ phản chiếu trong mây đen.
Lục Lâm Thiên đang tu luyện chợt mở mắt ra nhìn bên ngoài hiệp cốc.
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Lâm Thiên:
– Xèo xèo!
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Có yêu thú đến gần, đừng để nó chạy.
Một người hai thú vọt ra ngoài hiệp cốc
Vù vù vù!
Bên ngoài hiệp cốc, con trăn xanh biếc chợt ngừng bò, đôi mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Dường như con trăn cảm giác được gì, nhanh chóng thụt lùi.
Nhưng đã không kịp.
– Grao grao!
Một luồng sáng trắng vọt tới trước chặn đường lui của con trắn. Một con rắn màu vàng người rực cháy lửa vàng xuất hiện trước mặtcon rắn xanh biếc.
Lục Lâm Thiên xem xét con trăn to:
– Là Lục Yêu Mãng, to như vậy chắc đã đến tam giai sơ kỳ.
Lục Yêu Mãng là yêu thú mộc hệ. Trong loài rắn hiếm thấy yêu thú mộc hệ, Lục Yêu Mãng là một trong số đó. Tốc độ của Lục Yêu Mãng rất nhanh, cộng với mộc hệ công kích quỷ dị khiến nó càng khó đối phó.
Trong Thiên Linh Lục có giới tihệu về Lục Yêu Mãng, huyết mạch miễn cưỡng cao, thông thường đột phá đến lục giai là cùng, lực phòng ngự bình thường, chủ yếu là công kích cực kỳ nhanh lẹ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Chọn ngươi vậy, tam giai sơ kỳ, vừa lúc thích hợp.
Trong đầu Lục Lâm Thiên đã dặn Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư bắt đầu công kích.
Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Khai Sơn chưởng!
Lục Lâm Thiên vỗ ra chưởng ấn, tay hắn ngưng tụ một chưởng ấn màu vàng đất kích cỡ mấy chục thước đánh ra.
Rầm!
Tiếng gầm rú trầm thấp vang lên. Trong bóng đêm, chưởng ấn xới lớp đất cao một thước, mười lớp đất cao một thước lóe ánh sáng ập vào Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng sớm phát hiện Lục Lâm Thiên tồn tại nhưng bị uy nhϊếp từ người Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư trấn áp làm nó không dám nhúc nhích. Bị tấn công, Lục Yêu Mãng nhanh nhẹn né thoát.
Bùm bùm bùm!
Tiếng va chạm trầm đυ.c vang lên, tiếng nổ đì đùng không dứt. Lục Yêu Mãng nhanh chóng trốn tránh, cơ thể to lớn xoay chuyển quét bay lớp đất ập đến. Cái đuôi to đập vào một tảng đá cao hơn chục thước ở lối vào hiệp cốc làm tảng đá to vỡ vụn.
– Grao grao!
Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống, vỗ cánh từ trên cao sà xuống. Đôi cánh vỗ bắn ra phong nhẫn bay vèo vèo.
Vù vù vù!
Vù vù vù!
Một chuỗi phong nhẫn chém vào Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng giật mình, cơ thể to lớn xoay lại, miệng phun ra mấy cây gai gỗ sắc bén bắn hướng Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu trời.
– Gri gri!
Tiểu Long nhanh hơn Thiên Sí Tuyết Sư mấy phần, nó nhanh như tia chớp xuyên quá không gian khí lưu cách trở, cái đuôi to như roi sắt đập mạnh vào người Lục Yêu Mãng.
Bùm bùm bùm!
Cơ thể to lớn của Lục Yêu Mãng bị lực lượng mạnh oanh kích, cái đầu đang ngóc cao chúi xuống, miệng phát ra tiếng gầm đau đớn.
Thiên Sí Tuyết Sư từ giữa không trung sà xuống, chân trước như cái móc bắn tia sáng lạnh chụp mạnh vào cái đuôi to của Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng ăn đau gào thét:
– Gri gri!!!
Hai móng vuốt của Thiên Sí Tuyết Sư lóe tia sáng lạnh xẹt qua lưng Lục Yêu Mãng, mặc dù móng vuốt của Thiên Sí Tuyết Sư cực kỳ sắc bén nhưng vất vả lắm mới cào rách một đường trên người Lục Yêu Mãng, lập tức máu tươi phun ra. Nhưng điều này đủ chứng minh Thiên Sí Tuyết Sư mạnh hơn Lục Yêu Mãng nhiều.
Chương 252 Hoàng cấp cao giai
Lục Lâm Thiên kinh thán:
– Lực phòng ngự của yêu thú không mạnh nhưng hơn hẳn Vũ Giả nhân loại.
Lục Yêu Mãng không giỏi về phòng ngự nhưng lực phòng ngự của nó mạnh hơn Vũ Giả bình thường rất nhiều. Nếu năng lượng cùng đẳng cấp Vũ Sư bị Thiên Sí Tuyết Sư cào trúng thì không chết cũng bị thương nặng.
– Gri gri!
Lục Yêu Mãng nhanh chóng xoay người vặn một vòng như xoắn ốc, cuộn tròn người thành hòn núi nhỏ, chỉ có cái đầu to nhìn chăm chú bốn phía, đôi mắt lóe tia sáng đỏ có tia sát ý. Lục Yêu Mãng gầm gừ đe dọa.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư không thèm để Lục Yêu Mãng vào mắt, cơ thể to lớn sà xuống, đôi cánh đập kình phong ập xuống Lục Yêu Mãng. Thiên Sí Tuyết Sư há mồm máu nhe răng nanh trắng lạnh lẽo cắn tới Lục Yêu Mãng đang cuộn tròn người lại.
– Gri gri!
Tiểu Long vọt lên, hơi nóng ập hướng Lục Yêu Mãng.
Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long một trái một phải công kích bao vây Lục Yêu Mãng, nó không trốn thoát được.
Lục Yêu Mãng chợt nhúc nhích, nó nhanh chóng thả lỏng thân thể, thân hình như mũi tên rời dây cung trực bắn thẳng tới trước. Nhưng Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư nhanh hơn Lục Yêu Mãng. Thiên Sí Tuyết Sư mang theo mấy chục luồng kình phong mạnh mẽ đâm vào người Lục Yêu Mãng.
Tiểu Long liên tục xoay tròn, cái đuôi quất trúng lưng Lục Yêu Mãng.
Bùm bùm bùm!
Lục Yêu Mãng bị đánh té xuống đất, vảy xanh biếc trên lưng lóe ánh sáng nhạt, thuộc tính mộc phun ra, vết thương nhanh chóng phục hồi.
Khôi phục vết thương nhanh, đây là thiên phú của Vũ Giả và yêu thú mộc hệ, thuộc tính mộc có thiên phú như vậy.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư lại tấn công dồn dập, chân trước xuyên qua dòng không khí nặng nề giáng xuống.
Tiểu Long hóa thành luồng sáng công kích Lục Yêu Mãng trước Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư và Tiểu Long hợp tác không tốn nhiều công sức để gϊếŧ chết Lục Yêu Mãng, nhưng muốn khống chế nó thì mất thời gian hơi lâu. Lục Lâm Thiên đã ra lệnh cho Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư không được bị thương nặng Lục Yêu Mãng.
Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long lại tấn công. Lục Yêu Mãng nhanh chóng bỏ trốn.
Thiên Sí Tuyết Sư liên tục gầm rống:
– Grao grao!
Đôi cánh vỗ đập, cái cây đường kính mấy thước bị bứng gốc đập mạnh vào lưng Lục Yêu Mãng.
Rầm!
Cơ thể khổng lồ của Lục Yêu Mãng rùng mình, cây to bị chấn vỡ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiểu Long nhanh như tia chớp vọt tới trước mắt Lục Yêu Mãng, cái đầu to nghểnh cao nhìn chằm chằm Lục Yêu Mãng, lưỡi đỏ rực dài co duỗi. Tuy Tiểu Long nhỏ hơn Lục Yêu Mãng hai phần ba nhưng uy thế của Tiểu Long mạnh hơn Lục Yêu Mãng nhiều.
Trong trán Tiểu Long tách ra cái khe nhỏ hình con mắt, cái lỗ như con mắt thứ ba dựng đứng trên trán nó, tỏa ánh sáng vàng chói lòa.
Vù vù vù!
Ánh sáng vàng bắn ra từ trán Tiểu Long khuếch tán bao phủ đầu Lục Yêu Mãng, che đi đôi mắt của nó. Khí thế cuồng bạo đáng sợ lan tràn, khí thế xuyên thấu linh hồn, khiến linh hồn dao động theo.
Trong ánh sáng vàng Lục Yêu Mãng run cầm cập nằm rạp dưới đất.
– Gri gri!
Khí thế trên người Lục Yêu Mãng hoàn toàn bị ức chế, cơ thể to lớn mất sức.
Đây là lần thứ hai Lục Lâm Thiên thấy đòn công kích kỳ dị của Tiểu Long. Trong lực lượng này xen lẫn sức mạnh điều khiển linh hồn, khiến người không rét mà run.
Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên:
– Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên vận dụng Huyết Hồn Ấn.
– Grao!
Lòng bàn tay Lục Lâm Thiên phát ra tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm rú. Lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên bay ra Huyết Hồn Ấn giống rồng không phải rồng, như cọp lại không là cọp, lực uy hϊếp ngập trời khuếch tán.
Lục Lâm Thiên vung Huyết Hồn Ấn cùng với tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm xộc vào não Lục Yêu Mãng, hóa thành đoàn sáng đỏ biến mất.
Tiểu Long thả lỏng Lục Yêu Mãng ra. Lục Yêu Mãng mềm nhũn nằm dưới đất, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng kết thủ ấn, ngồi xếp bằng, liên tục thay đổi chưởng ấn, các ánh sáng thần dị chui vào trán Lục Yêu Mãng.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng:
– Thu!
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, luồng sáng chui vào tay hắn.
Lục Yêu Mãng mở mắt ra, cơ thể khổng lồ cuộn tròn lại, đôi mắt nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Xèo xèo!
Đôi mắt Lục Yêu Mãng ngoan ngoãn, đã bị khống thú thuật khống chế làm linh hồn trong đầu nó tuyệt đối tuân theo Lục Lâm Thiên, không bao giờ phản bội.
Lục Lâm Thiên vừa lòng cười cười. Cộng với Lục Yêu Mãng, bên cạnh hắn trừ Tiểu Long ra có ba con yêu thú khác. Thiên Sí Tuyết Sư mạnh nhất, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng không tệ, có lẽ đối kháng Vũ Sư tam trọng không thành vấn đề.
Lục Lâm Thiên lấy một giọt máu của Lục Yêu Mãng nhỏ vào Không Gian Thú Nang, đánh ra thủ ấn cực kỳ huyền ảo. Lục Lâm Thiên thu Đặng Phong Lương vào Không Gian Thú Nang, trong sơn mạch Vụ Đô này hắn không tiện mang theo yêu thú to lớn.
Lục Lâm Thiên nhìn đằng trước, nói:
– Có người đến, chúng ta đi trước.
Tiếng động bên này lại hấp dẫn nhiều dong binh đoàn đến.
Một người hai thú biến mất trong màn đêm. Một lát sau nhiều người chạy đến gần hiệp cốc.
– Dường như mới rồi có tiếng yêu thú sao bây giờ không thấy nữa?
– Nơi này có dấu vết yêu thú đi qua, từ tam giai trở lên. Mọi người cẩn thận một chút.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, đám người tìm tòi trong hiệp cốc.
Lúc này Lục Lâm Thiên đã đến một ngọn núi yên lặng phía xa, tiếp tục luyện hóa năng lượng chân khí trong người. Một lát sau, vầng sáng vàng nhạt bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi, đến nửa đêm trong sơn mạch rơi lác đác mưa mùa đông, giọt ma rơi trên người Lục Lâm Thiên nhưng bị ánh sáng vàng đánh bật ra.
Trời dần sáng, bầu trời xanh nhạt khảm mấy đốm sao leo lét, mặt đất tối mờ như tấm mành xám tro. Hắc ám trước bình minh qua đi, tia nắng sớm đầu tiên dâng lên từ đường chân trời, tia sáng cực kỳ rực rỡ.
Mưa đêm qua làm sơn mạch bao phủ mây mù xám đậm, nhiệt độ thấp. Lúc này đã là đầu mùa đông, rừng cây bao la chọc trời trong sơn mạch đã trọc. Những cái cây âm u đứng thẳng như người chỉ còn lại xương khô, nhánh cây giương nanh múa vuốt đối kháng với gió thu.
Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, thở ra hơi đọng trong đan điền khí hải:
– Hộc hộc.
Luyện hóa một đêm, thực lực tu vi của Lục Lâm Thiên đã đến Vũ Sư tam trọng trung kỳ.
Lục Lâm Thiên mở mắt ra, tia sáng lóe qua. Lục Lâm Thiên nhìn bốn phía, hắn cười cười, chân khí vận chuyển dưới chân, thân hình vọt lên cây to. Lục Lâm Thiên hái xuống mấy trái cây, vào đầu mùa đông trong sơn mạch có nhiều trái cây, mùi vị ngon, vừa thơm vừa mọng nước.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên lấy khối ngọc giản tràn ngập khí tức thuộc tính thổ từ trữ vật giới chỉ. Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm ngọc giản, nhỏ một giọt máu vào.
Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần nhìn ngó, trên ngọc giản khuếch tán vầng sáng chói lòa chui vào trán Lục Lâm Thiên, lượng tin tức khổng lồ tràn vào não hắn.
Ánh sáng vụt tắt trên ngọc giản, Lục Lâm Thiên lại mở mắt ra, đôi mắt lóe ý cười, tia cay đắng thay thế ý cười đó. Những ngày tiếp theo Lục Lâm Thiên sẽ nếm mùi đau khổ.
Chương 253 Thiểm điện hắc báo
Ngọc giản vừa rồi là vũ kỹ thổ hệ hoàng cấp cao giai để lại trong trữ vật giới chỉ mật thất Phi Linh Môn, Thiên Thủ Liệt Cương Ấn. Lục Lâm Thiên do dự thật lâu sau mới quyết định tu luyện nó.
Tuy hiện tại các hệ thuộc tính đều có vũ kỹ nhưng đẳng cấp khác nhau, uy lực cũng khác nhau. Lục Lâm Thiên đắn đo hắn thường sử dụng nhất là thuộc tính thổ hệ, nếu sử dụng vũ kỹ khác dễ lộ ra hắn là Vũ Giả đa hệ, quá rêu rao.
Về thuộc tính thổ hệ Lục Lâm Thiên có Khai Sơn chưởng, nhưng Khai Sơn chưởng dù sao là vũ kỹ tinh cấp, còn là tinh cấp sơ giai nữa. Ban đầu Lục Lâm Thiên sử dụng Khai Sơn chưởng là thích hợp nhất, nhưng dạo này hắn đột phá thực lực nhanh như sao xẹt, tiếp tục sử dụng Khai Sơn chưởng thì uy lực hơi yếu.
Cho nên Lục Lâm Thiên quyết định tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn vũ kỹ thổ hệ hoàng cấp cao giai. Thiên Thủ Liệt Cương Ấn là bộ vũ kỹ công kích chủ yếu, năng lượng siêu phàm, tốc độ cực nhanh, thuộc loại hình vũ kỹ Lục Lâm Thiên thích.
Trong giới chỉ có khá nhiều vũ kỹ phòng ngự, nhưng Lục Lâm Thiên không thích như thế. Phòng ngự tốt nhất chính là công kích, học vũ kỹ phòng ngự không có hiệu quả gì lớn, nếu mình công kích vô dụng thì phòng ngự càng tệ hại hơn. Huống chi Lục Lâm Thiên có Thanh Linh Khải Giáp, về mặt phòng ngự đã vững mạnh.
Lúc này Lục Lâm Thiên có tu vi Vũ Sư tam trọng, tu luyện vũ kỹ hoàng cấp cao giai rất khó khăn. Lục Lâm Thiên đã đắn đo kỹ, tu luyện vũ kỹ hoàng cấp sơ giai hay trung giai thì dễ dàng hơn nhiều.
Lục Lâm Thiên nghĩ tới tính lui, hắn cắn răng vẫn chọn vũ kỹ hoàng cấp cao giai. Nếu đã tu luyện vậy nên chọn đẳng cấp cao chút, tuy sẽ ăn nhiều đau khổ nhưng sau này vận dụng năng lực lớn hơn rất nhiều. Huống chi hoàng cấp cao giai còn trong phạm vi Lục Lâm Thiên chịu đựng.
Vũ kỹ đến đẳng cấp huyền cấp là Lục Lâm Thiên biết không cách nào hoàn toàn tu luyện thành công. Đao Hồn kỹ là linh kỹ huyền cấp sơ giai, đến bây giờ Lục Lâm Thiên chỉ có thể vận dụng Đao Hồn Trảm đệ nhất trọng, hai tầng sau Đao Hồn quang Nhẫn, Đao Hồn Không Nguyên Diệt không biết đến lúc nào mới sử dụng được.
Kế hoạch của Lục Lâm Thiên là có Thiên Thủ Liệt Cương Ấn trong người, sau này hắn không cần sử dụng thuộc tính khác. Trong tình huống bình thường Lục Lâm Thiên tốt nhất là đừng lộ ra thân phận Vũ Giả toàn hệ.
Lục Lâm Thiên tu luyện dựa theo thông tin trong ngọc giản.
Thời gian dần trôi, thời tiết lạnh dần, đã đến thời kỳ mùa đông.
Trong rừng cây bao la lá cây rơi rụng tiêu điều.
Trong rừng cây vang lên một chuỗi tiếng nổ.
Bùm bùm bùm!
Lúc này có mười mấy con báo đen cao bốn, năm thước đang bao vây một thiếu niên áo xanh.
Tổng cộng mười sáu con báo đen, có một con cao hơn mười thước, dài trăm thước, như vật khổng lồ. Nó đứng phía trước tựa ngọn đồi nhỏ.
Thiếu niên áo xanh chính là Lục Lâm Thiên.
Lúc này Lục Lâm Thiên biểu tình trầm trọng. Đây là một con yêu thú phong hệ, con yêu thú dẫn đầu đẳng cấp tam giai sơ kỳ. Mười lăm con báo đen khác là nhị giai trung kỳ, hai con áo nhị giai hậu kỳ. Đây là một đàn báo đen, loài yêu thú phong hệ này tên gọi Thiểm Điện Hắc Báo, tốc độ rất nhanh.
Mới rồi Lục Lâm Thiên phát hiện bầy báo đen, hắn kêu Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư vào túi không gian. Lục Lâm Thiên muốn thử xem một mình hắn có thể đối kháng lại đàn Thiểm Điện Hắc Báo không, thuận tiện luyện tập Thiên Thủ Liệt Cương Ấn mới tu luyện được. Trong thời gian gần đây Lục Lâm Thiên hay tìm bầy yêu thú đê giai để luyện tập Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
Nếu có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư ở gần thì đàn Thiểm Điện Hắc Báo ngửi mùi từ chúng nó sẽ cụp đuôi chạy ngay.
– Grao grao!
Mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo tham lam nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm. Lục Lâm Thiên chỉ là bữa sáng trong mắt đàn Thiểm Điện Hắc Báo, thân hình gầy gò kia chỉ đủ cho chúng nó nhét răng.
Đối diện mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Lâm Thiên hết sức thận trọng. Lục Lâm Thiên đã thấy qua tốc độ của loài Thiểm Điện Hắc Báo này, nhanh như tia chớp, không dễ đối phó. Lục Lâm Thiên lập tức bày ra Khải Giáp Thanh Linh.
Vù vù vù!
Mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo chân đạp gió nhảy vọt lên. Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu nhảy cao trên chục thước nhào vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Đến đây! Chỉ là mấy con súc sinh, hôm nay bản thiếu gia mở miệng nói: Chơi với các ngươi!
Máu Lục Lâm Thiên sôi sục, chỉ có trong trạng thái nguy hiểm thế này mới giúp hắn tiến bộ. Thường trong nguy hiểm mới lĩnh ngộ được nhiều điều, đây là kinh nghiệm Lục Lâm Thiên tổng kết trong sơn mạch Vụ Đô.
Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên. Dựa vào thuộc tính phong hệ thầm hỗ trợ, tốc độ của hắn được tăng phúc nhiều, thoáng chốc hắn nhảy lên một cái cây to.
Con Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu gầm lên:
– Grao grao!
Vuốt to cào trúng thân cây, cái cây to bị vỗ gãy ngang rầm rầm rớt xuống.
Nét mặt Lục Lâm Thiên sa sầm. Lực lượng của Thiểm Điện Hắc Báo rất mạnh. Chân khí bộc phát, Lục Lâm Thiên nhảy xuống đất.
Vù vù vù!
Bầy Thiểm Điện Hắc Báo lập tức gầm rống truy sát, cơ thể to lớn kèm theo tiếng xé gió ập đến.
Một con Thiểm Điện Hắc Báo phun ra mấy luồng phong nhẫn. Lục Lâm Thiên buộc phải đổi hướng né tránh, Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai không dễ chọc.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên vừa né thoát thì mấy cái cây to xung quanh bị phong nhẫn cắt đứt rớt xuống đất, các phong nhẫn cực mạnh.
Rầm!
Lục Lâm Thiên ngừng lại, năm chỉ ấn bắn ra. Năm Hỏa Ảnh Chỉ nóng rực xuyên thấu dòng không khí đâm mạnh vào người Thiểm Điện Hắc Báo.
Phập xoẹt!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo ngã gục xuống đất, cơ thể to lớn trượt dài ra xa trăm thước.
Vù vù vù!
Mấy con Thiểm Điện Hắc Báo khác lao tới sau lưng Lục Lâm Thiên, chúng nó có tốc độ quá khủng khϊếp.
Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu giơ móng vuốt cào sau lưng Lục Lâm Thiên. Khải Giáp Thanh Linh rung bần bật, ánh sáng vàng nhạt nhấp nháy. Thoáng chốc Lục Lâm Thiên lùi lại, hắn mặc Khải Giáp Thanh Linh thì Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai không thể tạo thành tổn thương thực chất cho hắn. Nhưng lưng Lục Lâm Thiên vẫn đau rát.
– Nộ Diễm Quyền!
– Khai Sơn chưởng!
Thừa thế xoay người, tay trái Nộ Diễm Quyền, tay phải Khai Sơn chưởng, một trái một phải đánh ra. Hai con Thiểm Điện Hắc Báo bị Lục Lâm Thiên đánh bay đập vào một thân cây. Cái cây gãy ngang, hai con Thiểm Điện Hắc Báo tắt thở.
– Grao grao!
Số Thiểm Điện Hắc Báo còn lại chẳng hề sợ hãi, càng gầm rống hung tợn hơn nhào vào Lục Lâm Thiên.
Thoáng chốc Thiểm Điện Hắc Báo tam giai sơ kỳ dẫn đầu lại lao vào Lục Lâm Thiên, giơ cao chân trước giáng xuống.
Vù vù vù!
Vuốt nhọn dấy lên khí lưu rít gào đập xuống lưng Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không dám để Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu đánh trúng, nhanh chóng trượt xuống lăn lông lốc mấy vòng né đòn công kích.
Bùm bùm bùm!
Móng vuốt của Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu đập xuống đất, mặt đất nứt ra năm cái khe như dòng suối, bụi bay mù mịt, đá vụn nát bấy.
Chương 254 Vũ Sư tứ trọng (1)
– Grao!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai nhào lên ngay khi Lục Lâm Thiên chưa kịp đứng dậy, răng nanh lóe tia sáng lạnh lẽo. Năm con Thiểm Điện Hắc Báo bao vây Lục Lâm Thiên vào giữa.
Lục Lâm Thiên đánh ra thủ ấn:
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Năng lượng thuộc tính thổ khổng lồ trong không khí tuôn ào ào đến gần Lục Lâm Thiên, lực lượng cuồng bạo như thủy triều tụ tập vào chưởng ấn.
Năng lượng thuộc tính thổ liên miên tụ tập vào chưởng ấn, chân khí trong người Lục Lâm Thiên bị cắn nuốt, khí thế của Lục Lâm Thiên tăng vọt. Một chưởng ấn vàng đất bắn lên cao.
Nói thì dài nhưng mọi chuyện diễn ra trong giây lát. Chưởng ấn phóng lên cao thoáng chốc hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ như các tàn ảnh ghép thành hoa sen. Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong không gian. Kình khí cuồng bạo tung tóe trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo bị đánh bay, thân thể to lớn rớt xuống đất xa trăm thước, đυ.ng gãy mấy cái cây to. Năm con Thiểm Điện Hắc Báo rớt xuống đất, rừng cây rung rinh, mặt đất nứt rạn như mạng nhện, đá vụn rơi lộp độp. Các cây to nứt nẻ.
Năng lượng khổng lồ quá rung động, còn lại hai con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai, con Thiểm Điện Hắc Báo tam giai dẫn đầu đánh trống rút lui.
Lục Lâm Thiên đứng dậy, nhếch môi cười khẩy nói:
– Hừ! Đã tới lúc bản thiếu gia xử lý các ngươi!
Thiên Thủ Liệt Cương Ấn khá mạnh, tốt hơn Nộ Hải Cuồng Khiếu, Mộc Lao Gia Tỏa nhiều. Nhưng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn chưa đến trình độ khiến Lục Lâm Thiên vừa lòng.
Vù vù vù!
Còn lại ba con Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Lâm Thiên không e dè gì nữa, chân vận chuyển chân khí nhảy vọt lên trên.
– Grao grao!
Hai con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai đều là hậu kỳ, chúng nó gầm rống nhanh như tia chớp lao vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Chết đi!
Lục Lâm Thiên đeo ngay bao tay bạch ngọc tinh ti vào tay, hai tay co lại, lửa cháy hừng hực, trảo quang quét ra.
Từ Phục Quan vốn là Vũ Giả thủy hệ, thuộc tính thủy phối hợp năng lực bao tay bạch ngọc tinh ti không mạnh bằng với thuộc tính hỏa.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai trảo ấn một trái một phải xé rách dòng không khí, Lục Lâm Thiên như tia sáng xẹt qua.
Hai vòi máu phun ra, bụng hai con Thiểm Điện Hắc Báo bị năm vết cào xé rách, nội tạng đổ ra ngoài.
Thiểm Điện Hắc Báo tam giai còn lại gào thét:
– Grao grao!
Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu trừng mắt nhìnLục Lâm Thiên nhưng nó thấy sợ, đi qua đi lại phía xa, không dám đến gần hắn, cũng không cam lòng rời đi.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Chỉ còn lại ngươi, đẳng cấp tam cấp, ta thu!
Con Thiểm Điện Hắc Báo đẳng cấp tam cấp sơ giai không tệ, Vũ Sư tam trọng bình thường gặp nó sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Chân khí tuôn ra phối hợp tăng phúc thuộc tính phong khiến tốc độ của Lục Lâm Thiên cực nhanh. Kỹ xảo phối hợp loại thuộc tính này là gần đây Lục Lâm Thiên vừa rèn luyện ra.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên thi triển Nộ Diễm Quyền đập mạnh vào Thiểm Điện Hắc Báo đầu đàn.
Vù vù vù!
Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp khổng lồ nhưng tốc độ không chậm, nó nhảy cẫng lên né tránh Lục Lâm Thiên công kích rồi đáp xuống đất.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tốc độ của thủ lĩnh Thiểm Điện Hắc Báo thật kinh khủng.
Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp phun ra các phong nhẫn bắn hướng Lục Lâm Thiên, cơ thể to lớn đáp xuống đất đυ.ng vào cái cây to.
Vù vù vù!
Chân khí liên tục vận chuyển dưới chân Lục Lâm Thiên, hắn dựa thế đạp qua mấy cái cây to né tránh Thiểm Điện Hắc Báo công kích trong đường tơ kẽ tóc.
– Nộ Hải Cuồng Khiếu!
Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn, trong không khí tụ tập lại năng lượng thuộc tính thủy khổng lồ phô thiên cái địa ập đến, khoảnh khắc ngưng kết thành màn nước cuồng bạo trước mặt Lục Lâm Thiên. Màn nước ầm ầm xoay tròn hóa thành vòng xoáy to lớn.
Lục Lâm Thiên đẩy thủ ấn, vòng xoáy to lớn run rẩy xoay tít, tiếng rít đinh tai nhức óc xé gió trướng to thật nhanh, khí thế đáng sợ, lực lượng sắc bén tràn ra. Dòng không khí xung quanh bị vặn vẹo như có vòi rồng quét qua.
Bùm bùm bùm!
Vòng xoáy xoay nhanh nổ tung. Tiếng vòng oáy vỡ đinh tai nhức óc vang vọng khắp rừng cây. Kình khí khủng bố như bão quét qua đυ.ng ngã một cái cây to, lực lượng đáng sợ thổi qua Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp.
Phạm vi vòng xoáy bao phủ là ngàn thước, rừng cây bị thổi vỡ nát như mưa rơi.
Bùm bùm bùm!
Vòng xoáy nổ tung, lực lượng cường đại trút xuống người Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp. Tốc độ Thiểm Điện Hắc Báo dù rất nhanh nhưng không thể né tránh lực xoáy, nó há mồm phun ra vô số phong nhẫn nhưng không cách nào phá được vòng xoáy khổng lồ. Thiểm Điện Hắc Báo bị cuốn lên rồi đập mạnh xuống đất.
Thiểm Điện Hắc Báo ọc máu, mặt đất nứt rạn.
– Mộc Lao Gia Tỏa!
Lục Lâm Thiên đổi thủ ấn, thuộc tính mộc hệ tụ tập. Mấy cọc gỗ to cỡ miệng chén xoay tròn chấn động hư không, ánh sáng lục rực rỡ lan tràn. Cọc gỗ xoay tít quay quanh Thiểm Điện Hắc Báo vào giữa, đè ép dòng không khí rít gào, khí thế cường đại trấn áp bao vây Thiểm Điện Hắc Báo.
Lục Lâm Thiên lại đánh ra một thủ ấn, thoáng chốc năm năng lượng khuếch tán từ cọc gỗ, tràn ra không trung, chấn động không gian nổi gợn sóng lăn tăn. Năng lượng màu lục như pháo hoa bao kín người Thiểm Điện Hắc Báo.
Thiểm Điện Hắc Báo bị áp lực rất lớn, cơ thể khổng lồ không thể nhúc nhích, chỉ có thể vùng vẫy gầm gừ:
– Grao grao!
Lục Lâm Thiên quát to:
– Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên cao, khởi động Huyết Hồn Ấn. Uy nhϊếp mạnh mẽ khuếch tán.
– Grao!
Lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên bay ra Huyết Hồn Ấn giống rồng không phải rồng, như cọp lại không là cọp, tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm rú mơ hồ phát ra từ bàn tay hắn. Huyết Hồn Ấn nhanh như tia chớp chui vào đầu Thiểm Điện Hắc Báo, khoảnh khắc hóa thành một đoàn sáng đỏ biến mất.
Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn lần nữa, không ngừng vỗ ra chưởng ấn, các ánh sáng thần dị rơi vào trán Thiểm Điện Hắc Báo.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, luồng sáng màu lục chui vào tay hắn. Cọc gỗ xoay nhanh trong không trung hóa thành năng lượng biến mất.
Mặt Lục Lâm Thiên tái xanh, một chuỗi hoạt động tiêu hao rất lớn. Lục Lâm Thiên sử dụng toàn bộ thuộc tính toàn hệ, hắn phải phối hợp cả năm hệ thuộc tính mới bắt được con Thiểm Điện Hắc Báo.
Thiểm Điện Hắc Báo khổng lồ mở mắt ra:
– Grao grao!
Ánh mắt Thiểm Điện Hắc Báo dịu ngoan nhìn Lục Lâm Thiên, nó bị khống thú thuật khống chế, linh hồn trong đầu tuyệt đối phục tùng Lục Lâm Thiên, như thể từ khi sinh ra hắn đã là chủ nhân nó công nhận.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên vận chuyển tinh thần vỗ Không gian thú nang treo bên hông, hai luồng sáng trắng và vàng bay ra. Hai luồng sáng ở giữa không trung hóa thanh thân thể Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư.
Vù vù vù!
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Lâm Thiên, co duỗi lưỡi như đang phàn nàn bị hắn thu vào Không gian thú nang, chỗ đó rất khó chịu.
Lục Lâm Thiên hứa hẹn:
– Lần sau sẽ không thu người vào trong đó nữa.
Tiểu Long vui vẻ phát ra thanh âm trầm thấp:
– Gri gri!
Chương 255 Vũ Sư tứ trọng (2)
Tiểu Long nhìn Thiểm Điện Hắc Báo khổng lồ đứng bên cạnh, dường như khích lệ Lục Lâm Thiên thực lực tiến bộ.
Lục Lâm Thiên cười cười, hắn vào sơn mạch Vụ Đô đã bốn mươi ngày. Trong bốn mươi ngày này Lục Lâm Thiên tiến bộ rất nhanh, tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn thành công, phối hợp thuộc tính các hệ nhuần nhuyễn, thực lực tăng nhiều. Mới rồi nếu Lục Lâm Thiên không phối hợp thuộc tính các hệ này thì khó đấu lại bầy Thiểm Điện Hắc Báo.
Trong bốn mươi ngày Lục Lâm Thiên lại nuốt một Vũ Sư, mấy Vũ Đồ, tu vi lên tới Vũ Sư tam trọng đỉnh phong.
Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ mới nuốt Vũ Đồ. Mùa đông đến, ít có dong binh đoàn đi vào sơn mạch Vụ Đô, muốn tìm Vũ Sư để nuốt cũng khó khăn hơn.
Lục Lâm Thiên thu Thiểm Điện Hắc Báo vào Không gian thú nang.
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lục Lâm Thiên, Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rời đi.
Trong sơn mạch Vụ Đô luôn là núi non trập trùng, lúc này mùa đông đến, phong cảnh hoang vắng. Lục Lâm Thiên đi trong sơn mạch không cần thăm dò bốn phía làm gì. Đến mùa đông yêu thú đi ra kiếm đồ ăn càng cuồng bạo hơn.
Năm ngày sau, trong một sơn động ở hiệp cốc ẩn khuất, trước mặt Lục Lâm Thiên nằm một cái xác khô. Ban ngày Lục Lâm Thiên tình cờ gặp một tiểu đội dong binh đoàn. Hắn và Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư gϊếŧ sạch, đi đầu dong binh đoàn là Vũ Sư tam trọng giờ cũng bị Lục Lâm Thiên thôn phệ.
Lục Lâm Thiên luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt, trong đan điền khí hải có dấu hiệu sắp đột phá. Chân khí tràn đầy không ngừng tụ tập rồi tràn ra các kinh mạch.
Bùm!
Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, khí thế quanh thân Lục Lâm Thiên tăng vọt lên độ cao hơn. Năng lượng trong thiên địa bắt đầu tụ tập vào người Lục Lâm Thiên, rèn tạo gân cốt cơ bắp nội tạng toàn thân hắn.
Khí thế thật lâu mới bình ổn lại, hiện tại Lục Lâm Thiên đã đột phá đến Vũ Sư tứ trọng. Lục Lâm Thiên đi vào sơn mạch Vụ Đô hơn bốn mươi ngày, xông hai tầng đột phá Vũ Sư tam trọng, tuy mới vượt hai tầng nhưng đã mạnh theo cấp số nhân.
Bình thường Vũ Giả tu luyện đến đẳng cấp Vũ Sư muốn tăng tu vi hai tầng dù có thiên phú tốt mấy cũng không thể đột phá trong vòng bốn mươi ngày, dù không lâu đến một năm cũng cần tám tháng, đây là nói thiên phú tốt.
Lục Lâm Thiên thì không chủ động tìm người thôn phệ chân khí, hắn không muốn vội vàng trước mắt tăng mạnh thực lực, nếu không sẽ càng khủng khϊếp hơn nữa.
Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Phù phù.
Lục Lâm Thiên cảm nhận chân khí tràn đầy trong cơ thể, hắn nhếch môi cười.
Sửa soạng xong Lục Lâm Thiên ra khỏi sơn động, lại lên đường.
Một đêm qua đi, tuyết trắng mỏng như tấm thảm lông cừu phủ lên sơn mạch Vụ Đô mênh mông, khiến toàn bộ sơn mạch Vụ Đô lóe ánh bạc lạnh lẽo.
Phương xa mọi thứ bị bao phủ trong tầng sương khói đậm đặc, ánh nắng phản chiếu hòa tan tuyết dưới đất bốc khói nóng quấn quanh ngọn cây.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Cũng đã đến lúc rồi, về thôi.
Còn hơn một tháng là đến đại hội tông môn của Quỷ Vũ tông, để ra ngoài sơn mạch Vụ Đô còn mất một chặng được. Lần này Lục Lâm Thiên thu hoạch khá phẩm, đột phá đến Vũ Sư tứ trọng, tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn thành công, thu phục Thị Huyết Yêu Lang, Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Yêu Mãng, ba con yêu thú tam cấp.
Ba con yêu thú tam cấp tương đương ba bảo tiêu Vũ Sư trung thành, có nhiều lúc sẽ cần dùng.
Lục Lâm Thiên khẽ nói:
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Tiểu Long đang chơi tuyết đằng trước vèo một tiếng quay trở lại vai Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi ra sơn mạch Vụ Đô, đường trở lại Cổ vực sẽ rèn luyện thêm nhiều điều.
Trong tuyết trắng ngần, ánh sáng bạc lóe lên, một bóng áo xanh cô đơn kéo cái bóng dài phản chiếu trên nền tuyết.
Kỳ lạ là người áo xanh không để lại dấu chân trên tuyết, chỉ có ánh nắng chiếu cái bóng dài.
Lục Lâm Thiên liên tục vận dụng chân khí thuộc tính phong, cơ thể lơ lửng trên mặt uyết.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm, bốn phía trống vắng yên tĩnh nhưng hắn không sợ chút nào. Lục Lâm Thiên đi từng bước một, không vội không nóng, không chậm không nhanh, mỗi một bước chiều dài gần bằng nhau. Giờ phút này, Lục Lâm Thiên đang rèn luyện tâm trí của mình.
Thời gian chậm rãi trôi, mười lăm ngày sau, một bóng áo xanh xuất hiện bên biên giới Cổ vực và sơn mạch Vụ Đô, đó là Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên đi vào sơn mạch Vụ Đô vừa tròn hai tháng năm ngày, nửa tháng qua hắn lại thôn phệ một Vũ Sư tam trọng, một Vũ Sư nhất trọng, bốn Vũ Đồ. Lục Lâm Thiên đã đến đẳng cấp Vũ Sư tứ trọng trung kỳ.
– Tuyết Sư, chúng ta về Phi Linh Môn.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư giương đôi cánh to lớn bay lên.
Ánh sáng vàng đất chợt lóe dưới chân Lục Lâm Thiên, hắn nhảy lên thân hình to lớn của Thiên Sí Tuyết Sư.
Phương xa nhiều người ngạc nhiên nhìn trên bầu trời.
– Nhìn kìa, có yêu thú phi hành, mặt trên có người cưỡi!
– Yêu thú phi hành to vậy chắc là đẳng cấp tam cấp.
Nhưng bọn họ không quá bất ngờ. Trong khu vực gần sơn mạch Vụ Đô không ít người có yêu thú phi hành, nhiều dong binh đoàn sở hữu một số yêu thú phi hành đê giai, không có gì ngạc nhiên.
Trong đại điện Phi Linh Môn, có sáu người đang ngồi, là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, năm trưởng lão Phi Linh Môn.
Hồ Nam Sinh hỏi:
– Đại trưởng lão thấy nên làm sao đây?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhíu mày, chợt nhướng mày nói:
– Chưởng môn đã về, để chưởng môn ra quyết định đi.
Trên bầu trời Phi Linh Môn một luồng khí lưu xẹt qua, Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ đáp xuống quảng trường đằng trước đại điện Phi Linh Môn.
– Chưởng môn trở về!
– Kính chào chưởng môn!
Đám đệ tử tiến lên hành lễ, rất là hưng phấn. Bọn họ nhìn chưởng môn nhảy xuống từ yêu thú khổng lồ, ảo tưởng có ngày bọn họ cũng sẽ sở hữu một con yêu thú phi hành tương tự như vậy.
Năm trưởng lão chạy nhanh ra đại điện nghênh đón:
– Kính chào chưởng môn!
Lục Lâm Thiên đi vào đại điện.
Trong đại điện, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.
Vẻ mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kinh ngạc nói:
– Khí thế của ngươi mạnh hơn trước.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không nhìn ra thực lực của Lục Lâm Thiên nhưng khí thế từ người hắn mạnh hơn hai tháng trước nhiều. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rất bất ngờ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Có chút thu hoạch.
Lục Lâm Thiên nhìn Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đi vào đại điện.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Các vị trưởng lão có chuyện gì cần bàn bạc sao?
Lục Lâm Thiên biết Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sẽ không quan tâm chuyện bình thường, lúc này lão có mặt e rằng là chuyện lớn.
Chu Ngọc Hậu lên tiếng:
– Chưởng môn, gần đây gặp chút rắc rối.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Có chuyện gì?
– Chưởng môn, là vầy...
Hồ Nam Sinh kể sơ tình huống, Lục Lâm Thiên nhíu chặt mày.
Lục Lâm Thiên như trải qua cuộc đại chiến dài, hắn thở phào:
– Phù.
Mặt Lục Lâm Thiên tái xanh, trán chảy mồ hôi ròng ròng.
Thị Huyết Yêu Lang mở mắt ra, nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.
– Chít chít!
Lúc này Thị Huyết Yêu Lang không còn khí tức khát máu tàn bạo, trông nó rất là ngoan ngoãn.
Lục Lâm Thiên quan sát Thị Huyết Yêu Lang:
– Sau này gọi ngươi là Yêu Lang, đi theo bên ta đi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư hỗ trợ nên Lục Lâm Thiên mới thuận lợi dùng Huyết Hồn Ấn khống chế Thị Huyết Yêu Lang. Nếu không nhờ Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư giúp đỡ, Lục Lâm Thiên chỉ có mười phần trăm cơ hội thu phục Thị Huyết Yêu Lang.
Thị Huyết Yêu Lang trầm thấp kêu lên:
– Chít chít!
Vẻ mặt Thị Huyết Yêu Lang rất ngoan, nó nhìn Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư bên cạnh thì lộ vẻ e sợ. Có huyết mạch ức chế, Thị Huyết Yêu Lang không sợ Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long mới kỳ.
Lục Lâm Thiên lấy một giọt máu trên người Thị Huyết Yêu Lang, lại lôi Không Gian Thú Nang ra, kết thủ ấn. Giọt máu của Thị Huyết Yêu Lang nhỏ vào Không Gian Thú Nang, ánh sáng lan tràn.
Lục Lâm Thiên nói:
– Yêu Lang, ngươi tạm thời vào trong này, mang ngươi theo không tiện.
Lục Lâm Thiên kết thủ ấn, ánh sáng trên Không Gian Thú Nang chói lòa. Thị Huyết Yêu Lang tiến vào Không Gian Thú Nang.
Dọn dẹp xong Lục Lâm Thiên nhanh chóng rời khỏi đây. Bên này có dong binh đoàn, yêu thú khá nhiều, tiếng động lớn vừa nãy đủ hấp dẫn nhiều dong binh đoàn, yêu thú tới đây.
Ban đêm, một tiếng hét thê lương quanh quẩn trong màn đêm.
– A!
Trong một sơn cốc ẩn khuất, trước mặt Lục Lâm Thiên xuất hiện cái xác khô, tiếp theo bị Thiên Sí Tuyết Sư nuốt vào bụng.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng, hắn lại nuốt một Vũ Sư nhị trọng, bắt đầu luyện hóa chân khí đã cắn nuốt được.
Sáng sớm hôm sau, một người hai thú lại xuất phát. Lục Lâm Thiên tu luyện một đêm, luyện hóa chân khí đã cắn nuốt, tu vi của hắn lại tiến bộ, rất gần đến trung kỳ Vũ Sư tam trọng. Hiện Lục Lâm Thiên là Vũ Sư tam trọng, nuốt một Vũ Sư nhị trọng, luyện hóa thu hoạch chân khí không giúp hắn có đột phá gì lớn.
Trong khoảng thời gian gần đây Lục Lâm Thiên cố gắng đột phá Vũ Giả nhiều chút, khi đi Quỷ Vũ tông cũng có thêm chỗ dựa.
Đẳng cấp Linh Giả thì tạm chậm lại, hồn thần dịch vẫn còn, Lục Lâm Thiên muốn đột phá không khó gì.
Cứ thế ban ngày Lục Lâm Thiên tìm yêu thú thích hợp trong sơn mạch Vụ Đô, dùng khống thú thuật khống chế, đến buổi tối thì nuốt Vũ Sư, luyện hóa.
Trong sơn mạch Vụ Đô có nhiều yêu thú, nhưng sau khi Lục Lâm Thiên khống chế Thị Huyết Yêu Lang vẫn không tìm được con yêu thú thứ hai thích hợp cho mình.
Lục Lâm Thiên không muốn khống chế yêu thú nhất giai, nhị giai, không trợ giúp nhiều cho hắn còn tiêu hao sức lực. Mục tiêu của Lục Lâm Thiên là yêu thú tam giai sơ kỳ, thực lực quá mạnh thì hắn tự hiểu không có bản lĩnh khống chế yêu thú.
Ngày thứ năm sau khi Lục Lâm Thiên thu phục Thị Huyết Yêu Lang, sơn mạch chìm trong yên lặng, ngẫu nhiên phương xa vang tiếng thú gầm.
Trong một hiệp cốc, Lục Lâm Thiên đang tập trung tu luyện. Ban ngày Lục Lâm Thiên lại nuốt một Vũ Sư, tu vi của hắn chậm rãi tiến bộ.
Gió đêm thổi qua có chút se lạnh, may mắn người tu luyện không sợ nóng lạnh của thiên nhiên.
Đêm khuya, trên bầu trời chỉ có vầng trăng khuyết tỏa ánh trăng không đủ soi sáng.
Bên ngoài hiệp cốc vang tiếng sột soạt.
Xào xào!
Trong lá cây khô có cái gì mấp máy, đến chỗ ít lá thì một con trăn to màu xanh ngọc xuất hiện bên ngoài hiệp cốc. Con trăn dài một trăm tám, chín chục thước, lớn hơn Tiểu Long gấp đôi.
Đôi mắt đỏ cảnh giác quan sát bốn phía, con trăn lặng im trườn dưới đất, cái lưỡi dài co duỗi lóe ánh sáng đỏ phản chiếu trong mây đen.
Lục Lâm Thiên đang tu luyện chợt mở mắt ra nhìn bên ngoài hiệp cốc.
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Lâm Thiên:
– Xèo xèo!
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Có yêu thú đến gần, đừng để nó chạy.
Một người hai thú vọt ra ngoài hiệp cốc
Vù vù vù!
Bên ngoài hiệp cốc, con trăn xanh biếc chợt ngừng bò, đôi mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Dường như con trăn cảm giác được gì, nhanh chóng thụt lùi.
Nhưng đã không kịp.
– Grao grao!
Một luồng sáng trắng vọt tới trước chặn đường lui của con trắn. Một con rắn màu vàng người rực cháy lửa vàng xuất hiện trước mặtcon rắn xanh biếc.
Lục Lâm Thiên xem xét con trăn to:
– Là Lục Yêu Mãng, to như vậy chắc đã đến tam giai sơ kỳ.
Lục Yêu Mãng là yêu thú mộc hệ. Trong loài rắn hiếm thấy yêu thú mộc hệ, Lục Yêu Mãng là một trong số đó. Tốc độ của Lục Yêu Mãng rất nhanh, cộng với mộc hệ công kích quỷ dị khiến nó càng khó đối phó.
Trong Thiên Linh Lục có giới tihệu về Lục Yêu Mãng, huyết mạch miễn cưỡng cao, thông thường đột phá đến lục giai là cùng, lực phòng ngự bình thường, chủ yếu là công kích cực kỳ nhanh lẹ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Chọn ngươi vậy, tam giai sơ kỳ, vừa lúc thích hợp.
Trong đầu Lục Lâm Thiên đã dặn Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư bắt đầu công kích.
Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Khai Sơn chưởng!
Lục Lâm Thiên vỗ ra chưởng ấn, tay hắn ngưng tụ một chưởng ấn màu vàng đất kích cỡ mấy chục thước đánh ra.
Rầm!
Tiếng gầm rú trầm thấp vang lên. Trong bóng đêm, chưởng ấn xới lớp đất cao một thước, mười lớp đất cao một thước lóe ánh sáng ập vào Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng sớm phát hiện Lục Lâm Thiên tồn tại nhưng bị uy nhϊếp từ người Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư trấn áp làm nó không dám nhúc nhích. Bị tấn công, Lục Yêu Mãng nhanh nhẹn né thoát.
Bùm bùm bùm!
Tiếng va chạm trầm đυ.c vang lên, tiếng nổ đì đùng không dứt. Lục Yêu Mãng nhanh chóng trốn tránh, cơ thể to lớn xoay chuyển quét bay lớp đất ập đến. Cái đuôi to đập vào một tảng đá cao hơn chục thước ở lối vào hiệp cốc làm tảng đá to vỡ vụn.
– Grao grao!
Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống, vỗ cánh từ trên cao sà xuống. Đôi cánh vỗ bắn ra phong nhẫn bay vèo vèo.
Vù vù vù!
Vù vù vù!
Một chuỗi phong nhẫn chém vào Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng giật mình, cơ thể to lớn xoay lại, miệng phun ra mấy cây gai gỗ sắc bén bắn hướng Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu trời.
– Gri gri!
Tiểu Long nhanh hơn Thiên Sí Tuyết Sư mấy phần, nó nhanh như tia chớp xuyên quá không gian khí lưu cách trở, cái đuôi to như roi sắt đập mạnh vào người Lục Yêu Mãng.
Bùm bùm bùm!
Cơ thể to lớn của Lục Yêu Mãng bị lực lượng mạnh oanh kích, cái đầu đang ngóc cao chúi xuống, miệng phát ra tiếng gầm đau đớn.
Thiên Sí Tuyết Sư từ giữa không trung sà xuống, chân trước như cái móc bắn tia sáng lạnh chụp mạnh vào cái đuôi to của Lục Yêu Mãng.
Lục Yêu Mãng ăn đau gào thét:
– Gri gri!!!
Hai móng vuốt của Thiên Sí Tuyết Sư lóe tia sáng lạnh xẹt qua lưng Lục Yêu Mãng, mặc dù móng vuốt của Thiên Sí Tuyết Sư cực kỳ sắc bén nhưng vất vả lắm mới cào rách một đường trên người Lục Yêu Mãng, lập tức máu tươi phun ra. Nhưng điều này đủ chứng minh Thiên Sí Tuyết Sư mạnh hơn Lục Yêu Mãng nhiều.
Chương 252 Hoàng cấp cao giai
Lục Lâm Thiên kinh thán:
– Lực phòng ngự của yêu thú không mạnh nhưng hơn hẳn Vũ Giả nhân loại.
Lục Yêu Mãng không giỏi về phòng ngự nhưng lực phòng ngự của nó mạnh hơn Vũ Giả bình thường rất nhiều. Nếu năng lượng cùng đẳng cấp Vũ Sư bị Thiên Sí Tuyết Sư cào trúng thì không chết cũng bị thương nặng.
– Gri gri!
Lục Yêu Mãng nhanh chóng xoay người vặn một vòng như xoắn ốc, cuộn tròn người thành hòn núi nhỏ, chỉ có cái đầu to nhìn chăm chú bốn phía, đôi mắt lóe tia sáng đỏ có tia sát ý. Lục Yêu Mãng gầm gừ đe dọa.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư không thèm để Lục Yêu Mãng vào mắt, cơ thể to lớn sà xuống, đôi cánh đập kình phong ập xuống Lục Yêu Mãng. Thiên Sí Tuyết Sư há mồm máu nhe răng nanh trắng lạnh lẽo cắn tới Lục Yêu Mãng đang cuộn tròn người lại.
– Gri gri!
Tiểu Long vọt lên, hơi nóng ập hướng Lục Yêu Mãng.
Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long một trái một phải công kích bao vây Lục Yêu Mãng, nó không trốn thoát được.
Lục Yêu Mãng chợt nhúc nhích, nó nhanh chóng thả lỏng thân thể, thân hình như mũi tên rời dây cung trực bắn thẳng tới trước. Nhưng Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư nhanh hơn Lục Yêu Mãng. Thiên Sí Tuyết Sư mang theo mấy chục luồng kình phong mạnh mẽ đâm vào người Lục Yêu Mãng.
Tiểu Long liên tục xoay tròn, cái đuôi quất trúng lưng Lục Yêu Mãng.
Bùm bùm bùm!
Lục Yêu Mãng bị đánh té xuống đất, vảy xanh biếc trên lưng lóe ánh sáng nhạt, thuộc tính mộc phun ra, vết thương nhanh chóng phục hồi.
Khôi phục vết thương nhanh, đây là thiên phú của Vũ Giả và yêu thú mộc hệ, thuộc tính mộc có thiên phú như vậy.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư lại tấn công dồn dập, chân trước xuyên qua dòng không khí nặng nề giáng xuống.
Tiểu Long hóa thành luồng sáng công kích Lục Yêu Mãng trước Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư và Tiểu Long hợp tác không tốn nhiều công sức để gϊếŧ chết Lục Yêu Mãng, nhưng muốn khống chế nó thì mất thời gian hơi lâu. Lục Lâm Thiên đã ra lệnh cho Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư không được bị thương nặng Lục Yêu Mãng.
Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long lại tấn công. Lục Yêu Mãng nhanh chóng bỏ trốn.
Thiên Sí Tuyết Sư liên tục gầm rống:
– Grao grao!
Đôi cánh vỗ đập, cái cây đường kính mấy thước bị bứng gốc đập mạnh vào lưng Lục Yêu Mãng.
Rầm!
Cơ thể khổng lồ của Lục Yêu Mãng rùng mình, cây to bị chấn vỡ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiểu Long nhanh như tia chớp vọt tới trước mắt Lục Yêu Mãng, cái đầu to nghểnh cao nhìn chằm chằm Lục Yêu Mãng, lưỡi đỏ rực dài co duỗi. Tuy Tiểu Long nhỏ hơn Lục Yêu Mãng hai phần ba nhưng uy thế của Tiểu Long mạnh hơn Lục Yêu Mãng nhiều.
Trong trán Tiểu Long tách ra cái khe nhỏ hình con mắt, cái lỗ như con mắt thứ ba dựng đứng trên trán nó, tỏa ánh sáng vàng chói lòa.
Vù vù vù!
Ánh sáng vàng bắn ra từ trán Tiểu Long khuếch tán bao phủ đầu Lục Yêu Mãng, che đi đôi mắt của nó. Khí thế cuồng bạo đáng sợ lan tràn, khí thế xuyên thấu linh hồn, khiến linh hồn dao động theo.
Trong ánh sáng vàng Lục Yêu Mãng run cầm cập nằm rạp dưới đất.
– Gri gri!
Khí thế trên người Lục Yêu Mãng hoàn toàn bị ức chế, cơ thể to lớn mất sức.
Đây là lần thứ hai Lục Lâm Thiên thấy đòn công kích kỳ dị của Tiểu Long. Trong lực lượng này xen lẫn sức mạnh điều khiển linh hồn, khiến người không rét mà run.
Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên:
– Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên vận dụng Huyết Hồn Ấn.
– Grao!
Lòng bàn tay Lục Lâm Thiên phát ra tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm rú. Lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên bay ra Huyết Hồn Ấn giống rồng không phải rồng, như cọp lại không là cọp, lực uy hϊếp ngập trời khuếch tán.
Lục Lâm Thiên vung Huyết Hồn Ấn cùng với tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm xộc vào não Lục Yêu Mãng, hóa thành đoàn sáng đỏ biến mất.
Tiểu Long thả lỏng Lục Yêu Mãng ra. Lục Yêu Mãng mềm nhũn nằm dưới đất, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng kết thủ ấn, ngồi xếp bằng, liên tục thay đổi chưởng ấn, các ánh sáng thần dị chui vào trán Lục Yêu Mãng.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng:
– Thu!
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, luồng sáng chui vào tay hắn.
Lục Yêu Mãng mở mắt ra, cơ thể khổng lồ cuộn tròn lại, đôi mắt nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Xèo xèo!
Đôi mắt Lục Yêu Mãng ngoan ngoãn, đã bị khống thú thuật khống chế làm linh hồn trong đầu nó tuyệt đối tuân theo Lục Lâm Thiên, không bao giờ phản bội.
Lục Lâm Thiên vừa lòng cười cười. Cộng với Lục Yêu Mãng, bên cạnh hắn trừ Tiểu Long ra có ba con yêu thú khác. Thiên Sí Tuyết Sư mạnh nhất, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng không tệ, có lẽ đối kháng Vũ Sư tam trọng không thành vấn đề.
Lục Lâm Thiên lấy một giọt máu của Lục Yêu Mãng nhỏ vào Không Gian Thú Nang, đánh ra thủ ấn cực kỳ huyền ảo. Lục Lâm Thiên thu Đặng Phong Lương vào Không Gian Thú Nang, trong sơn mạch Vụ Đô này hắn không tiện mang theo yêu thú to lớn.
Lục Lâm Thiên nhìn đằng trước, nói:
– Có người đến, chúng ta đi trước.
Tiếng động bên này lại hấp dẫn nhiều dong binh đoàn đến.
Một người hai thú biến mất trong màn đêm. Một lát sau nhiều người chạy đến gần hiệp cốc.
– Dường như mới rồi có tiếng yêu thú sao bây giờ không thấy nữa?
– Nơi này có dấu vết yêu thú đi qua, từ tam giai trở lên. Mọi người cẩn thận một chút.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, đám người tìm tòi trong hiệp cốc.
Lúc này Lục Lâm Thiên đã đến một ngọn núi yên lặng phía xa, tiếp tục luyện hóa năng lượng chân khí trong người. Một lát sau, vầng sáng vàng nhạt bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi, đến nửa đêm trong sơn mạch rơi lác đác mưa mùa đông, giọt ma rơi trên người Lục Lâm Thiên nhưng bị ánh sáng vàng đánh bật ra.
Trời dần sáng, bầu trời xanh nhạt khảm mấy đốm sao leo lét, mặt đất tối mờ như tấm mành xám tro. Hắc ám trước bình minh qua đi, tia nắng sớm đầu tiên dâng lên từ đường chân trời, tia sáng cực kỳ rực rỡ.
Mưa đêm qua làm sơn mạch bao phủ mây mù xám đậm, nhiệt độ thấp. Lúc này đã là đầu mùa đông, rừng cây bao la chọc trời trong sơn mạch đã trọc. Những cái cây âm u đứng thẳng như người chỉ còn lại xương khô, nhánh cây giương nanh múa vuốt đối kháng với gió thu.
Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, thở ra hơi đọng trong đan điền khí hải:
– Hộc hộc.
Luyện hóa một đêm, thực lực tu vi của Lục Lâm Thiên đã đến Vũ Sư tam trọng trung kỳ.
Lục Lâm Thiên mở mắt ra, tia sáng lóe qua. Lục Lâm Thiên nhìn bốn phía, hắn cười cười, chân khí vận chuyển dưới chân, thân hình vọt lên cây to. Lục Lâm Thiên hái xuống mấy trái cây, vào đầu mùa đông trong sơn mạch có nhiều trái cây, mùi vị ngon, vừa thơm vừa mọng nước.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên lấy khối ngọc giản tràn ngập khí tức thuộc tính thổ từ trữ vật giới chỉ. Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm ngọc giản, nhỏ một giọt máu vào.
Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần nhìn ngó, trên ngọc giản khuếch tán vầng sáng chói lòa chui vào trán Lục Lâm Thiên, lượng tin tức khổng lồ tràn vào não hắn.
Ánh sáng vụt tắt trên ngọc giản, Lục Lâm Thiên lại mở mắt ra, đôi mắt lóe ý cười, tia cay đắng thay thế ý cười đó. Những ngày tiếp theo Lục Lâm Thiên sẽ nếm mùi đau khổ.
Chương 253 Thiểm điện hắc báo
Ngọc giản vừa rồi là vũ kỹ thổ hệ hoàng cấp cao giai để lại trong trữ vật giới chỉ mật thất Phi Linh Môn, Thiên Thủ Liệt Cương Ấn. Lục Lâm Thiên do dự thật lâu sau mới quyết định tu luyện nó.
Tuy hiện tại các hệ thuộc tính đều có vũ kỹ nhưng đẳng cấp khác nhau, uy lực cũng khác nhau. Lục Lâm Thiên đắn đo hắn thường sử dụng nhất là thuộc tính thổ hệ, nếu sử dụng vũ kỹ khác dễ lộ ra hắn là Vũ Giả đa hệ, quá rêu rao.
Về thuộc tính thổ hệ Lục Lâm Thiên có Khai Sơn chưởng, nhưng Khai Sơn chưởng dù sao là vũ kỹ tinh cấp, còn là tinh cấp sơ giai nữa. Ban đầu Lục Lâm Thiên sử dụng Khai Sơn chưởng là thích hợp nhất, nhưng dạo này hắn đột phá thực lực nhanh như sao xẹt, tiếp tục sử dụng Khai Sơn chưởng thì uy lực hơi yếu.
Cho nên Lục Lâm Thiên quyết định tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn vũ kỹ thổ hệ hoàng cấp cao giai. Thiên Thủ Liệt Cương Ấn là bộ vũ kỹ công kích chủ yếu, năng lượng siêu phàm, tốc độ cực nhanh, thuộc loại hình vũ kỹ Lục Lâm Thiên thích.
Trong giới chỉ có khá nhiều vũ kỹ phòng ngự, nhưng Lục Lâm Thiên không thích như thế. Phòng ngự tốt nhất chính là công kích, học vũ kỹ phòng ngự không có hiệu quả gì lớn, nếu mình công kích vô dụng thì phòng ngự càng tệ hại hơn. Huống chi Lục Lâm Thiên có Thanh Linh Khải Giáp, về mặt phòng ngự đã vững mạnh.
Lúc này Lục Lâm Thiên có tu vi Vũ Sư tam trọng, tu luyện vũ kỹ hoàng cấp cao giai rất khó khăn. Lục Lâm Thiên đã đắn đo kỹ, tu luyện vũ kỹ hoàng cấp sơ giai hay trung giai thì dễ dàng hơn nhiều.
Lục Lâm Thiên nghĩ tới tính lui, hắn cắn răng vẫn chọn vũ kỹ hoàng cấp cao giai. Nếu đã tu luyện vậy nên chọn đẳng cấp cao chút, tuy sẽ ăn nhiều đau khổ nhưng sau này vận dụng năng lực lớn hơn rất nhiều. Huống chi hoàng cấp cao giai còn trong phạm vi Lục Lâm Thiên chịu đựng.
Vũ kỹ đến đẳng cấp huyền cấp là Lục Lâm Thiên biết không cách nào hoàn toàn tu luyện thành công. Đao Hồn kỹ là linh kỹ huyền cấp sơ giai, đến bây giờ Lục Lâm Thiên chỉ có thể vận dụng Đao Hồn Trảm đệ nhất trọng, hai tầng sau Đao Hồn quang Nhẫn, Đao Hồn Không Nguyên Diệt không biết đến lúc nào mới sử dụng được.
Kế hoạch của Lục Lâm Thiên là có Thiên Thủ Liệt Cương Ấn trong người, sau này hắn không cần sử dụng thuộc tính khác. Trong tình huống bình thường Lục Lâm Thiên tốt nhất là đừng lộ ra thân phận Vũ Giả toàn hệ.
Lục Lâm Thiên tu luyện dựa theo thông tin trong ngọc giản.
Thời gian dần trôi, thời tiết lạnh dần, đã đến thời kỳ mùa đông.
Trong rừng cây bao la lá cây rơi rụng tiêu điều.
Trong rừng cây vang lên một chuỗi tiếng nổ.
Bùm bùm bùm!
Lúc này có mười mấy con báo đen cao bốn, năm thước đang bao vây một thiếu niên áo xanh.
Tổng cộng mười sáu con báo đen, có một con cao hơn mười thước, dài trăm thước, như vật khổng lồ. Nó đứng phía trước tựa ngọn đồi nhỏ.
Thiếu niên áo xanh chính là Lục Lâm Thiên.
Lúc này Lục Lâm Thiên biểu tình trầm trọng. Đây là một con yêu thú phong hệ, con yêu thú dẫn đầu đẳng cấp tam giai sơ kỳ. Mười lăm con báo đen khác là nhị giai trung kỳ, hai con áo nhị giai hậu kỳ. Đây là một đàn báo đen, loài yêu thú phong hệ này tên gọi Thiểm Điện Hắc Báo, tốc độ rất nhanh.
Mới rồi Lục Lâm Thiên phát hiện bầy báo đen, hắn kêu Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư vào túi không gian. Lục Lâm Thiên muốn thử xem một mình hắn có thể đối kháng lại đàn Thiểm Điện Hắc Báo không, thuận tiện luyện tập Thiên Thủ Liệt Cương Ấn mới tu luyện được. Trong thời gian gần đây Lục Lâm Thiên hay tìm bầy yêu thú đê giai để luyện tập Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
Nếu có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư ở gần thì đàn Thiểm Điện Hắc Báo ngửi mùi từ chúng nó sẽ cụp đuôi chạy ngay.
– Grao grao!
Mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo tham lam nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm. Lục Lâm Thiên chỉ là bữa sáng trong mắt đàn Thiểm Điện Hắc Báo, thân hình gầy gò kia chỉ đủ cho chúng nó nhét răng.
Đối diện mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Lâm Thiên hết sức thận trọng. Lục Lâm Thiên đã thấy qua tốc độ của loài Thiểm Điện Hắc Báo này, nhanh như tia chớp, không dễ đối phó. Lục Lâm Thiên lập tức bày ra Khải Giáp Thanh Linh.
Vù vù vù!
Mười mấy con Thiểm Điện Hắc Báo chân đạp gió nhảy vọt lên. Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu nhảy cao trên chục thước nhào vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Đến đây! Chỉ là mấy con súc sinh, hôm nay bản thiếu gia mở miệng nói: Chơi với các ngươi!
Máu Lục Lâm Thiên sôi sục, chỉ có trong trạng thái nguy hiểm thế này mới giúp hắn tiến bộ. Thường trong nguy hiểm mới lĩnh ngộ được nhiều điều, đây là kinh nghiệm Lục Lâm Thiên tổng kết trong sơn mạch Vụ Đô.
Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên. Dựa vào thuộc tính phong hệ thầm hỗ trợ, tốc độ của hắn được tăng phúc nhiều, thoáng chốc hắn nhảy lên một cái cây to.
Con Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu gầm lên:
– Grao grao!
Vuốt to cào trúng thân cây, cái cây to bị vỗ gãy ngang rầm rầm rớt xuống.
Nét mặt Lục Lâm Thiên sa sầm. Lực lượng của Thiểm Điện Hắc Báo rất mạnh. Chân khí bộc phát, Lục Lâm Thiên nhảy xuống đất.
Vù vù vù!
Bầy Thiểm Điện Hắc Báo lập tức gầm rống truy sát, cơ thể to lớn kèm theo tiếng xé gió ập đến.
Một con Thiểm Điện Hắc Báo phun ra mấy luồng phong nhẫn. Lục Lâm Thiên buộc phải đổi hướng né tránh, Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai không dễ chọc.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên vừa né thoát thì mấy cái cây to xung quanh bị phong nhẫn cắt đứt rớt xuống đất, các phong nhẫn cực mạnh.
Rầm!
Lục Lâm Thiên ngừng lại, năm chỉ ấn bắn ra. Năm Hỏa Ảnh Chỉ nóng rực xuyên thấu dòng không khí đâm mạnh vào người Thiểm Điện Hắc Báo.
Phập xoẹt!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo ngã gục xuống đất, cơ thể to lớn trượt dài ra xa trăm thước.
Vù vù vù!
Mấy con Thiểm Điện Hắc Báo khác lao tới sau lưng Lục Lâm Thiên, chúng nó có tốc độ quá khủng khϊếp.
Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu giơ móng vuốt cào sau lưng Lục Lâm Thiên. Khải Giáp Thanh Linh rung bần bật, ánh sáng vàng nhạt nhấp nháy. Thoáng chốc Lục Lâm Thiên lùi lại, hắn mặc Khải Giáp Thanh Linh thì Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai không thể tạo thành tổn thương thực chất cho hắn. Nhưng lưng Lục Lâm Thiên vẫn đau rát.
– Nộ Diễm Quyền!
– Khai Sơn chưởng!
Thừa thế xoay người, tay trái Nộ Diễm Quyền, tay phải Khai Sơn chưởng, một trái một phải đánh ra. Hai con Thiểm Điện Hắc Báo bị Lục Lâm Thiên đánh bay đập vào một thân cây. Cái cây gãy ngang, hai con Thiểm Điện Hắc Báo tắt thở.
– Grao grao!
Số Thiểm Điện Hắc Báo còn lại chẳng hề sợ hãi, càng gầm rống hung tợn hơn nhào vào Lục Lâm Thiên.
Thoáng chốc Thiểm Điện Hắc Báo tam giai sơ kỳ dẫn đầu lại lao vào Lục Lâm Thiên, giơ cao chân trước giáng xuống.
Vù vù vù!
Vuốt nhọn dấy lên khí lưu rít gào đập xuống lưng Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không dám để Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu đánh trúng, nhanh chóng trượt xuống lăn lông lốc mấy vòng né đòn công kích.
Bùm bùm bùm!
Móng vuốt của Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu đập xuống đất, mặt đất nứt ra năm cái khe như dòng suối, bụi bay mù mịt, đá vụn nát bấy.
Chương 254 Vũ Sư tứ trọng (1)
– Grao!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai nhào lên ngay khi Lục Lâm Thiên chưa kịp đứng dậy, răng nanh lóe tia sáng lạnh lẽo. Năm con Thiểm Điện Hắc Báo bao vây Lục Lâm Thiên vào giữa.
Lục Lâm Thiên đánh ra thủ ấn:
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Năng lượng thuộc tính thổ khổng lồ trong không khí tuôn ào ào đến gần Lục Lâm Thiên, lực lượng cuồng bạo như thủy triều tụ tập vào chưởng ấn.
Năng lượng thuộc tính thổ liên miên tụ tập vào chưởng ấn, chân khí trong người Lục Lâm Thiên bị cắn nuốt, khí thế của Lục Lâm Thiên tăng vọt. Một chưởng ấn vàng đất bắn lên cao.
Nói thì dài nhưng mọi chuyện diễn ra trong giây lát. Chưởng ấn phóng lên cao thoáng chốc hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ như các tàn ảnh ghép thành hoa sen. Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong không gian. Kình khí cuồng bạo tung tóe trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Năm con Thiểm Điện Hắc Báo bị đánh bay, thân thể to lớn rớt xuống đất xa trăm thước, đυ.ng gãy mấy cái cây to. Năm con Thiểm Điện Hắc Báo rớt xuống đất, rừng cây rung rinh, mặt đất nứt rạn như mạng nhện, đá vụn rơi lộp độp. Các cây to nứt nẻ.
Năng lượng khổng lồ quá rung động, còn lại hai con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai, con Thiểm Điện Hắc Báo tam giai dẫn đầu đánh trống rút lui.
Lục Lâm Thiên đứng dậy, nhếch môi cười khẩy nói:
– Hừ! Đã tới lúc bản thiếu gia xử lý các ngươi!
Thiên Thủ Liệt Cương Ấn khá mạnh, tốt hơn Nộ Hải Cuồng Khiếu, Mộc Lao Gia Tỏa nhiều. Nhưng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn chưa đến trình độ khiến Lục Lâm Thiên vừa lòng.
Vù vù vù!
Còn lại ba con Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Lâm Thiên không e dè gì nữa, chân vận chuyển chân khí nhảy vọt lên trên.
– Grao grao!
Hai con Thiểm Điện Hắc Báo nhị giai đều là hậu kỳ, chúng nó gầm rống nhanh như tia chớp lao vào Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Chết đi!
Lục Lâm Thiên đeo ngay bao tay bạch ngọc tinh ti vào tay, hai tay co lại, lửa cháy hừng hực, trảo quang quét ra.
Từ Phục Quan vốn là Vũ Giả thủy hệ, thuộc tính thủy phối hợp năng lực bao tay bạch ngọc tinh ti không mạnh bằng với thuộc tính hỏa.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai trảo ấn một trái một phải xé rách dòng không khí, Lục Lâm Thiên như tia sáng xẹt qua.
Hai vòi máu phun ra, bụng hai con Thiểm Điện Hắc Báo bị năm vết cào xé rách, nội tạng đổ ra ngoài.
Thiểm Điện Hắc Báo tam giai còn lại gào thét:
– Grao grao!
Thiểm Điện Hắc Báo dẫn đầu trừng mắt nhìnLục Lâm Thiên nhưng nó thấy sợ, đi qua đi lại phía xa, không dám đến gần hắn, cũng không cam lòng rời đi.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Chỉ còn lại ngươi, đẳng cấp tam cấp, ta thu!
Con Thiểm Điện Hắc Báo đẳng cấp tam cấp sơ giai không tệ, Vũ Sư tam trọng bình thường gặp nó sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Chân khí tuôn ra phối hợp tăng phúc thuộc tính phong khiến tốc độ của Lục Lâm Thiên cực nhanh. Kỹ xảo phối hợp loại thuộc tính này là gần đây Lục Lâm Thiên vừa rèn luyện ra.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên thi triển Nộ Diễm Quyền đập mạnh vào Thiểm Điện Hắc Báo đầu đàn.
Vù vù vù!
Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp khổng lồ nhưng tốc độ không chậm, nó nhảy cẫng lên né tránh Lục Lâm Thiên công kích rồi đáp xuống đất.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tốc độ của thủ lĩnh Thiểm Điện Hắc Báo thật kinh khủng.
Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp phun ra các phong nhẫn bắn hướng Lục Lâm Thiên, cơ thể to lớn đáp xuống đất đυ.ng vào cái cây to.
Vù vù vù!
Chân khí liên tục vận chuyển dưới chân Lục Lâm Thiên, hắn dựa thế đạp qua mấy cái cây to né tránh Thiểm Điện Hắc Báo công kích trong đường tơ kẽ tóc.
– Nộ Hải Cuồng Khiếu!
Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn, trong không khí tụ tập lại năng lượng thuộc tính thủy khổng lồ phô thiên cái địa ập đến, khoảnh khắc ngưng kết thành màn nước cuồng bạo trước mặt Lục Lâm Thiên. Màn nước ầm ầm xoay tròn hóa thành vòng xoáy to lớn.
Lục Lâm Thiên đẩy thủ ấn, vòng xoáy to lớn run rẩy xoay tít, tiếng rít đinh tai nhức óc xé gió trướng to thật nhanh, khí thế đáng sợ, lực lượng sắc bén tràn ra. Dòng không khí xung quanh bị vặn vẹo như có vòi rồng quét qua.
Bùm bùm bùm!
Vòng xoáy xoay nhanh nổ tung. Tiếng vòng oáy vỡ đinh tai nhức óc vang vọng khắp rừng cây. Kình khí khủng bố như bão quét qua đυ.ng ngã một cái cây to, lực lượng đáng sợ thổi qua Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp.
Phạm vi vòng xoáy bao phủ là ngàn thước, rừng cây bị thổi vỡ nát như mưa rơi.
Bùm bùm bùm!
Vòng xoáy nổ tung, lực lượng cường đại trút xuống người Thiểm Điện Hắc Báo tam cấp. Tốc độ Thiểm Điện Hắc Báo dù rất nhanh nhưng không thể né tránh lực xoáy, nó há mồm phun ra vô số phong nhẫn nhưng không cách nào phá được vòng xoáy khổng lồ. Thiểm Điện Hắc Báo bị cuốn lên rồi đập mạnh xuống đất.
Thiểm Điện Hắc Báo ọc máu, mặt đất nứt rạn.
– Mộc Lao Gia Tỏa!
Lục Lâm Thiên đổi thủ ấn, thuộc tính mộc hệ tụ tập. Mấy cọc gỗ to cỡ miệng chén xoay tròn chấn động hư không, ánh sáng lục rực rỡ lan tràn. Cọc gỗ xoay tít quay quanh Thiểm Điện Hắc Báo vào giữa, đè ép dòng không khí rít gào, khí thế cường đại trấn áp bao vây Thiểm Điện Hắc Báo.
Lục Lâm Thiên lại đánh ra một thủ ấn, thoáng chốc năm năng lượng khuếch tán từ cọc gỗ, tràn ra không trung, chấn động không gian nổi gợn sóng lăn tăn. Năng lượng màu lục như pháo hoa bao kín người Thiểm Điện Hắc Báo.
Thiểm Điện Hắc Báo bị áp lực rất lớn, cơ thể khổng lồ không thể nhúc nhích, chỉ có thể vùng vẫy gầm gừ:
– Grao grao!
Lục Lâm Thiên quát to:
– Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên cao, khởi động Huyết Hồn Ấn. Uy nhϊếp mạnh mẽ khuếch tán.
– Grao!
Lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên bay ra Huyết Hồn Ấn giống rồng không phải rồng, như cọp lại không là cọp, tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm rú mơ hồ phát ra từ bàn tay hắn. Huyết Hồn Ấn nhanh như tia chớp chui vào đầu Thiểm Điện Hắc Báo, khoảnh khắc hóa thành một đoàn sáng đỏ biến mất.
Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn lần nữa, không ngừng vỗ ra chưởng ấn, các ánh sáng thần dị rơi vào trán Thiểm Điện Hắc Báo.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, luồng sáng màu lục chui vào tay hắn. Cọc gỗ xoay nhanh trong không trung hóa thành năng lượng biến mất.
Mặt Lục Lâm Thiên tái xanh, một chuỗi hoạt động tiêu hao rất lớn. Lục Lâm Thiên sử dụng toàn bộ thuộc tính toàn hệ, hắn phải phối hợp cả năm hệ thuộc tính mới bắt được con Thiểm Điện Hắc Báo.
Thiểm Điện Hắc Báo khổng lồ mở mắt ra:
– Grao grao!
Ánh mắt Thiểm Điện Hắc Báo dịu ngoan nhìn Lục Lâm Thiên, nó bị khống thú thuật khống chế, linh hồn trong đầu tuyệt đối phục tùng Lục Lâm Thiên, như thể từ khi sinh ra hắn đã là chủ nhân nó công nhận.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên vận chuyển tinh thần vỗ Không gian thú nang treo bên hông, hai luồng sáng trắng và vàng bay ra. Hai luồng sáng ở giữa không trung hóa thanh thân thể Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư.
Vù vù vù!
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Lâm Thiên, co duỗi lưỡi như đang phàn nàn bị hắn thu vào Không gian thú nang, chỗ đó rất khó chịu.
Lục Lâm Thiên hứa hẹn:
– Lần sau sẽ không thu người vào trong đó nữa.
Tiểu Long vui vẻ phát ra thanh âm trầm thấp:
– Gri gri!
Chương 255 Vũ Sư tứ trọng (2)
Tiểu Long nhìn Thiểm Điện Hắc Báo khổng lồ đứng bên cạnh, dường như khích lệ Lục Lâm Thiên thực lực tiến bộ.
Lục Lâm Thiên cười cười, hắn vào sơn mạch Vụ Đô đã bốn mươi ngày. Trong bốn mươi ngày này Lục Lâm Thiên tiến bộ rất nhanh, tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn thành công, phối hợp thuộc tính các hệ nhuần nhuyễn, thực lực tăng nhiều. Mới rồi nếu Lục Lâm Thiên không phối hợp thuộc tính các hệ này thì khó đấu lại bầy Thiểm Điện Hắc Báo.
Trong bốn mươi ngày Lục Lâm Thiên lại nuốt một Vũ Sư, mấy Vũ Đồ, tu vi lên tới Vũ Sư tam trọng đỉnh phong.
Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ mới nuốt Vũ Đồ. Mùa đông đến, ít có dong binh đoàn đi vào sơn mạch Vụ Đô, muốn tìm Vũ Sư để nuốt cũng khó khăn hơn.
Lục Lâm Thiên thu Thiểm Điện Hắc Báo vào Không gian thú nang.
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lục Lâm Thiên, Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rời đi.
Trong sơn mạch Vụ Đô luôn là núi non trập trùng, lúc này mùa đông đến, phong cảnh hoang vắng. Lục Lâm Thiên đi trong sơn mạch không cần thăm dò bốn phía làm gì. Đến mùa đông yêu thú đi ra kiếm đồ ăn càng cuồng bạo hơn.
Năm ngày sau, trong một sơn động ở hiệp cốc ẩn khuất, trước mặt Lục Lâm Thiên nằm một cái xác khô. Ban ngày Lục Lâm Thiên tình cờ gặp một tiểu đội dong binh đoàn. Hắn và Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư gϊếŧ sạch, đi đầu dong binh đoàn là Vũ Sư tam trọng giờ cũng bị Lục Lâm Thiên thôn phệ.
Lục Lâm Thiên luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt, trong đan điền khí hải có dấu hiệu sắp đột phá. Chân khí tràn đầy không ngừng tụ tập rồi tràn ra các kinh mạch.
Bùm!
Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c, khí thế quanh thân Lục Lâm Thiên tăng vọt lên độ cao hơn. Năng lượng trong thiên địa bắt đầu tụ tập vào người Lục Lâm Thiên, rèn tạo gân cốt cơ bắp nội tạng toàn thân hắn.
Khí thế thật lâu mới bình ổn lại, hiện tại Lục Lâm Thiên đã đột phá đến Vũ Sư tứ trọng. Lục Lâm Thiên đi vào sơn mạch Vụ Đô hơn bốn mươi ngày, xông hai tầng đột phá Vũ Sư tam trọng, tuy mới vượt hai tầng nhưng đã mạnh theo cấp số nhân.
Bình thường Vũ Giả tu luyện đến đẳng cấp Vũ Sư muốn tăng tu vi hai tầng dù có thiên phú tốt mấy cũng không thể đột phá trong vòng bốn mươi ngày, dù không lâu đến một năm cũng cần tám tháng, đây là nói thiên phú tốt.
Lục Lâm Thiên thì không chủ động tìm người thôn phệ chân khí, hắn không muốn vội vàng trước mắt tăng mạnh thực lực, nếu không sẽ càng khủng khϊếp hơn nữa.
Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Phù phù.
Lục Lâm Thiên cảm nhận chân khí tràn đầy trong cơ thể, hắn nhếch môi cười.
Sửa soạng xong Lục Lâm Thiên ra khỏi sơn động, lại lên đường.
Một đêm qua đi, tuyết trắng mỏng như tấm thảm lông cừu phủ lên sơn mạch Vụ Đô mênh mông, khiến toàn bộ sơn mạch Vụ Đô lóe ánh bạc lạnh lẽo.
Phương xa mọi thứ bị bao phủ trong tầng sương khói đậm đặc, ánh nắng phản chiếu hòa tan tuyết dưới đất bốc khói nóng quấn quanh ngọn cây.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Cũng đã đến lúc rồi, về thôi.
Còn hơn một tháng là đến đại hội tông môn của Quỷ Vũ tông, để ra ngoài sơn mạch Vụ Đô còn mất một chặng được. Lần này Lục Lâm Thiên thu hoạch khá phẩm, đột phá đến Vũ Sư tứ trọng, tu luyện Thiên Thủ Liệt Cương Ấn thành công, thu phục Thị Huyết Yêu Lang, Thiểm Điện Hắc Báo, Lục Yêu Mãng, ba con yêu thú tam cấp.
Ba con yêu thú tam cấp tương đương ba bảo tiêu Vũ Sư trung thành, có nhiều lúc sẽ cần dùng.
Lục Lâm Thiên khẽ nói:
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Tiểu Long đang chơi tuyết đằng trước vèo một tiếng quay trở lại vai Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi ra sơn mạch Vụ Đô, đường trở lại Cổ vực sẽ rèn luyện thêm nhiều điều.
Trong tuyết trắng ngần, ánh sáng bạc lóe lên, một bóng áo xanh cô đơn kéo cái bóng dài phản chiếu trên nền tuyết.
Kỳ lạ là người áo xanh không để lại dấu chân trên tuyết, chỉ có ánh nắng chiếu cái bóng dài.
Lục Lâm Thiên liên tục vận dụng chân khí thuộc tính phong, cơ thể lơ lửng trên mặt uyết.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm, bốn phía trống vắng yên tĩnh nhưng hắn không sợ chút nào. Lục Lâm Thiên đi từng bước một, không vội không nóng, không chậm không nhanh, mỗi một bước chiều dài gần bằng nhau. Giờ phút này, Lục Lâm Thiên đang rèn luyện tâm trí của mình.
Thời gian chậm rãi trôi, mười lăm ngày sau, một bóng áo xanh xuất hiện bên biên giới Cổ vực và sơn mạch Vụ Đô, đó là Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên đi vào sơn mạch Vụ Đô vừa tròn hai tháng năm ngày, nửa tháng qua hắn lại thôn phệ một Vũ Sư tam trọng, một Vũ Sư nhất trọng, bốn Vũ Đồ. Lục Lâm Thiên đã đến đẳng cấp Vũ Sư tứ trọng trung kỳ.
– Tuyết Sư, chúng ta về Phi Linh Môn.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư giương đôi cánh to lớn bay lên.
Ánh sáng vàng đất chợt lóe dưới chân Lục Lâm Thiên, hắn nhảy lên thân hình to lớn của Thiên Sí Tuyết Sư.
Phương xa nhiều người ngạc nhiên nhìn trên bầu trời.
– Nhìn kìa, có yêu thú phi hành, mặt trên có người cưỡi!
– Yêu thú phi hành to vậy chắc là đẳng cấp tam cấp.
Nhưng bọn họ không quá bất ngờ. Trong khu vực gần sơn mạch Vụ Đô không ít người có yêu thú phi hành, nhiều dong binh đoàn sở hữu một số yêu thú phi hành đê giai, không có gì ngạc nhiên.
Trong đại điện Phi Linh Môn, có sáu người đang ngồi, là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, năm trưởng lão Phi Linh Môn.
Hồ Nam Sinh hỏi:
– Đại trưởng lão thấy nên làm sao đây?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhíu mày, chợt nhướng mày nói:
– Chưởng môn đã về, để chưởng môn ra quyết định đi.
Trên bầu trời Phi Linh Môn một luồng khí lưu xẹt qua, Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ đáp xuống quảng trường đằng trước đại điện Phi Linh Môn.
– Chưởng môn trở về!
– Kính chào chưởng môn!
Đám đệ tử tiến lên hành lễ, rất là hưng phấn. Bọn họ nhìn chưởng môn nhảy xuống từ yêu thú khổng lồ, ảo tưởng có ngày bọn họ cũng sẽ sở hữu một con yêu thú phi hành tương tự như vậy.
Năm trưởng lão chạy nhanh ra đại điện nghênh đón:
– Kính chào chưởng môn!
Lục Lâm Thiên đi vào đại điện.
Trong đại điện, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.
Vẻ mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kinh ngạc nói:
– Khí thế của ngươi mạnh hơn trước.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không nhìn ra thực lực của Lục Lâm Thiên nhưng khí thế từ người hắn mạnh hơn hai tháng trước nhiều. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rất bất ngờ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Có chút thu hoạch.
Lục Lâm Thiên nhìn Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đi vào đại điện.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Các vị trưởng lão có chuyện gì cần bàn bạc sao?
Lục Lâm Thiên biết Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sẽ không quan tâm chuyện bình thường, lúc này lão có mặt e rằng là chuyện lớn.
Chu Ngọc Hậu lên tiếng:
– Chưởng môn, gần đây gặp chút rắc rối.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Có chuyện gì?
– Chưởng môn, là vầy...
Hồ Nam Sinh kể sơ tình huống, Lục Lâm Thiên nhíu chặt mày.
Bình luận facebook