• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2921-2925

Chương 2921: Ta dẫn ngươi đi

Không biết vì sao, Lý Nhàn Ngư cảm thấy sư tôn đột nhiên thay đổi.

Giống như là đang cực kỳ tức giận.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn ta không biết.

Nếu như có Dương Thanh Vân hay Thạch Cảm Đương ở đây thì tốt rồi, nhất là Thạch Cảm Đương, hắn ta quả thực là con giun trong bụng sư tôn, thường ngày vuốt mông ngựa đến lợi hại, cũng suy đoán ý nghĩ của sư tôn rất chuẩn xác.

Thầy trò hai người cứ như thế đi đến Vạn Trận Các.

Vừa mới bước vào Vạn Trận Các, một bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt hai người, quả nhiên là Đàm Linh Tiên.

Cô ta mặc một bộ váy màu đen, dáng người cao gầy, nhan sắc xuất chúng, khi nhìn thấy Tần Ninh đột nhiên xuất hiện, cô ta cũng có chút sửng sốt.

“Sao ngươi lại ra ngoài?”

Đàm Linh Tiên trực tiếp nói: “Gia gia của ta vì ngươi mà hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như bị người ta phát hiện ra sẽ cực kỳ phiền phức, tuy rằng gia gia của ta là một trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cũng không thể quá mức coi thường quy tắc của học viện!”

“Quy tắc?”

Tần Ninh cười nói: “Quy tắc chỉ hữu dụng đối với kẻ yếu, còn vô dụng đối với ta”.

Đàm Linh Tiên thầm oán giận: Ngươi chính là kẻ yếu mà!

“Dẫn ta đi tìm gia gia của ngươi đi!”

“Ông ấy say đến bất tỉnh rồi, ngươi đi tìm ông ấy cũng vô dụng thôi”.

“Không sao, ta có biện pháp”.

Tần Ninh cố chấp nhìn Đàm Linh Tiên.

Cô ta cuối cùng cũng gật đầu, dẫn Tần Ninh đi vào một phía của Vạn Trận Các, bước đến một dãy lầu các, Đàm Linh Tiên dừng chân phía trước một tòa nhà.

Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong lầu các, không lâu sau, hắn kéo theo Đàm Tùng cùng đi ra ngoài.

Hắn khiến Đàm Tùng tỉnh rượu như thế nào, Đàm Linh Tiên và Lý Nhàn Ngư đều không biết.

“Tần lão đệ, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm gì?”

Đàm Tùng mang vẻ mặt mơ màng nói: “Ta thừa dịp say rượu, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, ngươi có để cho người khác sống nữa không!”

Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay Đàm Tùng, nghiêm túc nói: “Lúc trước không phải là ngươi nói, ngươi căm hận Ma tộc sao?

Ngươi không biết Ma tộc ở nơi nào, nhưng ta biết, ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng… trước hết, ngươi phải giúp ra một việc đã!”

Trợ giúp?

Việc gì?

Vẻ mặt Đàm Tùng nghiêm nghị.

“Nếu như ngươi là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hẳn là ngươi có thể ra vào Thái Thượng Cốc, ngươi giúp ta gọi Hình Kha ra đây đi!”

Tần Ninh thản nhiên nói.

“Ngươi làm cho ta tỉnh rượu, còn chính ngươi vẫn đang say sao?”

Đàm Tùng nhất thời nhảy lên, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, quát: “Gọi ai cơ?

Hình Kha?

Ngươi có biết Hình Kha là ai không?

Ta nhìn thấy ông ta, còn phải cung kính gọi một câu sư thúc tổ!”

“Nếu như ta có thể gặp được ông ta thì ta đã không cần dùng đến ngươi”.

Tần Ninh lập tức nói: “Kỳ thật ta cũng có thể tìm được ông ta, nhưng nếu là như vậy, ta sợ học viện Thánh Hoàng các ngươi sẽ phải long trời lở đất, vẫn nên để ngươi đi tìm thì tốt hơn”.

“Tần lão đệ, ngươi càng nói càng làm cho ta cảm thấy mơ hồ”.

Đàm Tùng không nhịn được nói: “Làm cho học viện Thánh Hoàng chúng ta long trời lở đất, trừ phi là đem Thánh Hoàng của học viện Thánh Hoàng…”, nói đến đây, Đàm Tùng bỗng nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.

“Tại sao không nói tiếp?”

“Lão phu mặc kệ ngươi, đừng làm loạn nữa, Hình Kha chính là một trong các thái thượng trưởng lão, bối phận còn cao hơn cả viện trưởng, còn không bằng ngươi nói ta dẫn ngươi đi gặp viện trưởng!”

“Ta đi gặp Thánh Viễn Sơn làm gì, ta không quen biết ông ta”.

Đàm Tùng im lặng không nói gì.

Ngươi và trưởng lão Hình Kha rất thân thiết với nhau sao?

“Rốt cuộc là ngươi có muốn tiêu diệt Ma tộc không?

Con trai, phu nhân của ngươi đều bị Ma tộc giết chết, không phải là ngươi muốn báo thù sao?

Dẫn ta đi gặp Hình Kha, ta dẫn ngươi đi tìm Ma tộc, cho ngươi xả giận”.

“Muốn!”

Đàm Tùng lập tức nói: “Nằm mơ cũng muốn, thế nhưng chuyện đó và chuyện đi gặp Hình Kha thì có liên quan gì tới nhau?”

“Chuyện này ngươi đừng quan tâm, dẫn ta đi gặp Hình Kha trong Thái Thượng Cốc kia là được, hơn nữa, ta có thể cam đoan, sẽ không để cho ngươi bị khiển trách, đã khi nào ta lừa gạt ngươi chưa!”

Trong phút chốc, vẻ mặt Đàm Tùng dao động.

“Nếu như ngươi không dẫn ta đi, vậy thì ta đây chỉ có thể sử dụng biện pháp của riêng mình, đến lúc đó, Thánh Thiên Kim Bằng của học viện Thánh Hoàng các ngươi chạy mất, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm!”

“Tại sao ngươi lại biết đến Thánh Thiên Kim Bằng?”

“Không phải chỉ là một con Thánh Thiên Kim Bằng lây dính được một tia huyết mạch phượng hoàng thôi sao, học viện Thánh Hoàng các ngươi cứ xem nó như là bảo bối, sợ người khác biết được, cái tên học viện Thánh Hoàng này, cũng được đặt tên theo con Thánh Thiên Kim Bằng lây dính được chút huyết mạch phượng hoàng kia, một đám người các ngươi cả ngày che che giấu giấu cẩn thận, nếu như không muốn bị bại lộ, vậy thì dẫn ta đi gặp Hình Kha đi, nếu không, ta chỉ có thể khiến cho Thánh Thiên Kim Bằng chạy ra, khi đó, chắc chắn sẽ có phiền phức lớn!”

“Đừng đừng đừng…”, nhất thời, Đàm Tùng cũng không nhìn thấu được Tần Ninh.

Tên nhóc này, rốt cuộc là đang nói thật hay nói đùa! Hắn thực sự có thể triệu hồi đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng sao?

Cho dù là viện trưởng, cũng không dám nói là triệu hồi đại nhân thì đại nhân sẽ ra!

“Ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi, nhưng tên nhóc nhà người phải nhớ kỹ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì không liên quan tới ta, là do chính tên nhóc nhà ngươi tự mình xông vào”.

“Thành giao!”

Nói xong, Đàm Tùng dẫn Tần Ninh đi, Lý Nhàn Ngư và Đàm Linh Tiên đi sau, cách họ mấy chục bước chân.

“Sư tôn ngươi…”, Đàm Linh Tiên dừng một chút rồi nói: “Sư tôn ngươi rốt cuộc là tu hành như thế nào vậy?

Những ngày qua, ta nhìn hắn giết người, đều dễ như trở bàn tay, đây tuyệt đối không phải là lực bộc phát của cảnh giới Chân Ngã”.

“Sư tôn ta tài hoa xuất chúng, về phần tu hành như thế nào thì… ta cũng không biết”.

Đàm Linh Tiên im lặng không nói gì.

Những chuyện có thể biết được từ miệng Lý Nhàn Ngư, cũng chỉ có sự tôn sùng và ca ngợi đối với Tần Ninh.

Bốn bóng người ẩn mình trong đêm tối, đi dọc theo một con đường trong học viện Thánh Hoàng.

Cho đến cuối cùng, đi đến một vùng núi hoang vu phía sau học viện.

Nơi này chỉ có những dãy núi nối tiếp nhau, nhìn qua vô cùng trống vắng, thế nhưng ngay khi Tần Ninh đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn qua đã có thể cảm nhận được khí tức dao động của những trận văn, vô cùng bí mật.

Lúc này, Đàm Tùng lấy ra một chiếc lệnh bài, lệnh bài kia to chừng lòng bàn tay, nguyên bản vốn là hình tròn, nhưng giờ phút này trên bề mặt của nó lại có chút gồ ghề, tựa như đã được truyền thừa qua biết bao năm tháng, mang trên mình ánh sáng ảm đạm, như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

“Các ngươi đi theo ta, đừng chạy loạn”.

Đàm Tùng nói xong thì nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay xuống dưới lệnh bài, sau đó, chỉ thấy giọt máu kia uốn lượn, khí tức khủng bố được ngưng tụ lại.

Trong phút chốc, cả dãy núi hoang vu giống như đang run rẩy, tiếp đó, phía trước bốn người, xuất hiện một cánh cửa giữa hư không.

“Đi”.

Đàm Tùng dẫn đầu, mang theo ba người bọn họ cùng nhau tiến vào.

Ngay sau đó, bên trong học viện Thánh Hoàng, núi non hoang vắng bốn phía bỗng chốc biến mất không thấy đâu, hiện ra trước mặt là những ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, dưới chân núi là những động phủ, giữa các dãy núi, linh khí ngập tràn mãi không tiêu tan, hơn nữa, vừa vào trong này, thời gian cũng trở nên chậm hơn.

Lúc này, Đàm Tùng mới nói: “Nơi này chính là Thái Thượng Cốc, một thế giới khác do tổ tiên của học viện Thánh Hoàng mở ra, thời gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, linh khí đất trời cũng nồng đậm hơn”.

“Người có đủ tư cách để vào nơi này, hoặc là có cấp bậc Biến Cảnh, hoặc là có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời phải là người đã lập được công lớn cho học viện Thánh Hoàng”.

“Mỗi một người ở đây, ta nhìn thấy đều phải khách khí, thế nhưng hầu hết thời gian bọn họ đều bế quan, rất ít khi ra khỏi động, dù sao thì tiến vào Thái Thượng Cốc, cũng có nghĩa là tuổi thọ của bản thân đã gần…”
Chương 2922: Thái Thượng Cốc

Đàm Tùng lại nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm trưởng lão Hình Kha là được rồi, không cần quấy rầy đến những người khác”.

Lúc này, Đàm Linh Tiên nói: “Tổ phụ, võ giả cấp bậc Biến Cảnh có tuổi thọ hơn mười vạn năm, tại sao lại…”

“Đúng là hơn mười vạn năm, nhưng trong cuộc đời của võ giả, việc tu hành rồi chiến đấu làm hao tổn căn cơ, cũng chính là hao tổn tuổi thọ của mình, dù sao, võ giả tu hành vốn dĩ đã là con đường nghịch thiên, đấu với người, đấu với trời, tuổi thọ sẽ bị tiêu hao một cách dễ dàng…”

“Những rắc rối trong đấy, chính bản thân ta cũng không nói rõ được những đạo lý trong đó”.

Đàm Linh Tiên gật đầu.

Lúc này, Đàm Tùng dẫn ba người đi vào một con đường núi.

Nơi này, mỗi một chân núi, gần như đều có một động phủ, cửa động đóng chặt, phía trước có gắn bảng hiệu, ghi tên của một vị lão làng đang bế quan ở nơi này.

“Tiểu Đàm!”

Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.

Đàm Tùng nhất thời hoảng sợ, bước chân dừng lại, trên con đường quanh co phía bên trái, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng đó, mỉm cười nhìn ông ta.

“Tô lão!”

Nhìn thấy ông lão, Đàm Tùng khom người hành lễ, khách khí nói: “Tô lão, sao người lại xuất quan rồi?”

“Cho dù bế quan cả ngày thì cuộc đời này của ta cũng chỉ có vậy, cứ yên lặng chờ chết là được rồi, ngược lại là ngươi, tại sao lại vào Thái Thượng Cốc?”

Tô lão cười ha ha nói: “Mấy tên nhóc kia là ai?”

Đàm Tùng lập tức nói ngay: “Đây là ba đứa trẻ có thiên phú không tầm thường, ta làm theo lệnh của viện trưởng, dẫn bọn họ đến gặp trưởng lão Hình Kha, hỏi thăm một số việc”.

“Ồ?”

Tô lão kinh ngạc nói: “Được được được, xem ra học viện Thánh Hoàng chúng ta đúng là người có thiên phú kiệt xuất xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hai tên nhóc này có căn cơ tu hành vững chắc, quả thật là không tầm thường, còn cô nhóc này thì kém hơn một chút, nhưng cũng không tồi”.

Đàm Linh Tiên nghe vậy thì nhíu mày, im lặng không nói gì.

Ngay cả gia gia Đàm Tùng cũng bị gọi là Tiểu Đàm, vị Tô lão này rõ ràng là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, kiến thức tất nhiên là không tầm thường.

“Được rồi, ngươi đi đi”.

“Vâng”.

Trong học viện Thánh Hoàng, Đàm Tùng thân là một trong thập đại thánh trưởng lão, lúc này lại cẩn thận tỉ mỉ, treo nụ cười trên mặt, sau khi rời đi một khoảng xa mới thẳng người dậy.

“Hai mươi vạn năm trước, Tô lão cũng là nhân vật thiên kiêu tiếng tăm hiển hách trong Tây Hoa Thiên, bây giờ cũng phải chịu sự giới hạn của tuổi thọ, lại không tìm được cơ hội đột phá…”

Con đường võ đạo, xưa nay đã là như vậy.

Thiên tài, yêu nghiệt, có thể một đường leo gió vượt sóng, tăng lên thực lực của bản thân, căn bản không cần lo lắng về tuổi thọ của mình.

Nhưng có rất nhiều người chỉ đi được một nửa đường, phát hiện ra bản thân cuối cùng cũng không thể đi tiếp nữa, đây chính là giới hạn của thiên phú.

Cũng chính vì thế mới có sự phân chia cấp bậc thành đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, Thương Mang Vân Giới.

Đem những người có thiên phú tương đương với nhau phân chia vào cùng một chỗ, thế giới mới không hỗn loạn, mà những người có năng lực, cũng có thể dựa vào việc tăng lên thực lực của bản thân mà tiến tới một thế giới huy hoàng, rộng lớn hơn.

Không lâu sau, bốn người đi đến trước một ngọn núi cao thì dừng lại.

Bốn người đứng đó.

Lúc này, Đàm Tùng đến trước sơn môn, phía trên cánh cửa của động phủ có viết hai chữ thật lớn.

Hình Kha! Đàm Tùng nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ta dẫn ngươi đến đây, đã là phá vỡ quy tắc của học viện Thánh Hoàng, nếu như viện trưởng biết chuyện, ta cũng không gánh nổi ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng sẽ bị trừng phạt, nếu như tên nhóc nhà ngươi dám làm bậy, ông đây sẽ đánh chết ngươi”.

Nói xong, Đàm Tùng đứng đối diện với cửa đá, khom người hành lễ: “Trưởng lão Hình Kha, đệ tử Đàm Tùng xin gặp mặt!”

Lời nói vừa dứt, là một khoảng lặng rất lâu.

Đàm Tùng không nóng nảy, tiếp tục khiêm tốn nói: “Trưởng lão Hình Kha, đệ tử Đàm Tùng xin gặp mặt!”

Nhưng một lúc sau, vẫn không có chút phản ứng nào như trước.

Đàm Tùng vừa muốn mở miệng, bên tai đã vang lên một âm thanh vang dội: “Lão Hình đầu, lăn ra đây!”

Lời này vang lên, Đàm Tùng lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, cả người rơi vào trạng thái mông lung.

“Tần Ninh!”

Ông ta vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt như muốn giết người.

“Cái tên rùa đen nhà ngươi, muốn chết thì đừng kéo ta theo!”

Đàm Tùng mắng: “Lão phu bị ngươi hại thảm rồi, hại thảm rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía Đàm Tùng, nói: “Ngươi gọi ông ta, ông ta cũng không để ý tới ngươi!”

“Thế nhưng ngươi…”, mà đúng lúc này, cửa đá ầm ầm chuyển động, một âm thanh hùng hậu vang lên, quát lớn: “Ai?”

Bịch một tiếng, Đàm Tùng lập tức quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói: “Trưởng lão Hình Kha, là ta, đệ tử Đàm Tùng”.

“Đàm cái muội muội ngươi!”

Âm thanh tràn ngập tức giận vang lên: “Quấy rầy ông đây bế quan, muốn chết phải không?

Cút!”

Đàm Tùng vội vàng nói ngay: “Vâng vâng vâng, đệ tử lập tức cút, lập tức cút…”, ở lại trong Thái Thượng Cốc của học viện Thánh Hoàng đều là những tiền bối, những vị đại năng của thế hệ trước, không thiếu cường giả Biến Cảnh, mà Hình Kha chính là một vị cường giả Biến Cảnh, thực lực thậm chí còn vượt xa viện trưởng Thánh Viễn Sơn.

Nếu như ông ta tức giận thì ai cũng không thể xử lý được.

“Lão Hình đầu, tính tình ngày càng lớn đấy!”

Lúc này, Tần Ninh khẽ cười nói: “Dám nói ta cút, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Lời này vừa dứt, Đàm Tùng suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Đầu óc Tần Ninh có vấn đề hay sao! Ở trong này phát điên cái gì vậy chứ!

“Hừ!”

Bên trong cánh cửa đá, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, trong thoáng chốc có một cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt người bên ngoài.

“Lão Hình đầu, Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật, không muốn sao?”

Lời này của Tần Ninh vừa vang lên, luồng gió mạnh kia đã lập tức tiêu tan, một giây sau, một bóng người quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cũng dí sát vào nhau.

“Hửm?”

Ông lão kia mặc áo choàng màu trắng, tóc dài tung bay, da thịt cũng nhẵn nhụi như trẻ con, lúc này, hai mắt ông ta sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Ninh, tựa như muốn nhìn thấu cả tất cả mọi thứ của hắn.

“Ngươi không phải hắn!”

Ông lão trực tiếp nói: “Tại sao ngươi lại biết Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật!”

“Ta chính là hắn, ta đã trở về, chỉ là… thay đổi dáng vẻ bên ngoài thôi”.

Lời nói của hai người bọn họ úp úp mở mở, làm cho Đàm Tùng đang đứng dại ra ở một bên và Đàm Linh Tiên đều cảm thấy khó hiểu.

Trong lòng Lý Nhàn Ngư cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thế nhưng, Tần Ninh thoải mái nói chuyện trước mặt Đàm Tùng và Đàm Linh Tiên như thế này, không sợ bị bại lộ thân phận hay sao?

Lúc trước, Tần Ninh còn nói với Thần Tinh Dịch rằng, tạm thời không được tiết lộ ra thân phận của hắn.

“Không thể nào!”

Ông lão nắm lấy tay Tần Ninh, tra xét rõ ràng một lượt, lại không hề có chút cảm giác nào.

Đây căn bản không phải là vị Thông Thiên Đại Đế năm đó, căn bản không phải là công tử Lâm Thần kia!

“Ngươi không đẹp trai bằng hắn, cũng không mạnh bằng hắn, càng không có được khí thế của hắn”.

Ông lão nói ra những lời này, Tần Ninh im lặng không nói gì.

“Đừng xả ra một loạt không có như thế”.

Tần Ninh nói thẳng: “Có phải hay không, trực tiếp kiểm chứng là được rồi, năm đó, lúc ta rời đi, những lời mà ta nói với ngươi, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?”

“Trước đây không lâu, ta gặp lại Triệu Đông Thiên và Chiến Thiên Vũ, vốn dĩ cũng không muốn gặp lại ngươi, sợ ngươi làm phiền ta, thế nhưng bây giờ, ta cần thân phận thái thượng trưởng lão này của ngươi giúp ta làm việc”.

Tần Ninh nói tiếp: “Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật có bảy quyển, ngươi tu hành năm quyển, bây giờ ta truyền lại hai quyển cuối cùng cho ngươi, để ngươi kiểm chứng một chút là sẽ biết!”

Ông lão nhìn Tần Ninh, hỏi: “Tên của lão phu là gì?”

Lời này vừa nói ra, Đàm Tùng cũng ngẩn người, tên của trưởng lão Kha Hình?

Không phải là Kha Hình sao?
Chương 2923: Hoàn toàn rối loạn

Lúc này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Hình Vô Năng!”

Hình Kha lập tức che miệng Tần Ninh lại, nói: “Được rồi được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi, đừng nói to như vậy”.

Cái gì?

Hình Vô Năng?

Thật sự là Hình Vô Năng?

Tên thật của trưởng lão Hình Kha không phải là Hình Kha sao?

“Theo ta vào trong!”

Hình Kha trực tiếp túm lấy Tần Ninh, kéo vào trong động phủ, âm thanh ầm ầm vang lên, cửa đá đóng lại.

Đàm Tùng, Đàm Linh Tiên đều mang vẻ mặt hoang mang.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng ngồi xuống.

“Tên nhóc thối, đứng lên!”

Đàm Tùng trực tiếp nhấc Lý Nhàn Ngư lên nói: “Tại sao Tần Ninh lại quen biết với trưởng lão Hình Kha?”

“Ta không biết!”

“Sư tôn ngươi, mà ngươi lại không biết?”

“Ta thật sự không biết…”, Lý Nhàn Ngư bất đắc dĩ nói: “Ngươi vẫn nên chờ sư tôn ta trở về rồi lại đi hỏi người đi”.

Mà lúc này, dưới chân núi, bên trong động phủ, ở bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một cái cửa đá được tùy tiện mở ra dưới chân núi, nhưng khi liếc mắt vào bên trong, không gian lại cực kỳ rộng lớn, những viên minh châu được khảm lên trên vách tường, khiến cho nơi này chan hòa ánh sáng, bên trên lại thông với bầu trời, bốn phía còn có những cây cổ thụ tản ra khí tức sinh mệnh nhàn nhạt, rõ ràng không phải là cây bình thường.

Đồng thời, phía dưới mặt đất, cũng có đá cuội ẩn chứa thủy linh khí lát thành, khắp mọi nơi trong này đều lộ ra phong cách cổ xưa, nhưng lại không hề đơn giản như thế.

Động phủ này vô cùng rộng lớn, chứa đựng ngàn người cũng không thành vấn đề, tùy tiện lấy đi một món đồ nào đó cũng có thể đổi được một thanh hồn khí.

“Tên nhóc thối, rốt cuộc thì người là ai?”

Lúc này, Hình Kha nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt đầy sát khí.

“Ta chính là Lâm Thần!”

Tần Ninh nói thẳng: “Thông Thiên Đại Đế chuyển kiếp, ta đã trở về”.

Trên mặt Hình Kha tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn Tần Ninh.

“Ta không tin”.

“Hình Vô Năng!”

Giọng điệu của Tần Ninh cao hơn một chút, hắn nói: “Ta đã thông báo cho Thần Tinh Dịch, sau khi hắn ta đến đây, ngươi sẽ biết”.

“Về phần ngươi không tin ta…”, Tần Ninh suy tư một chút rồi nói: “Ta sẽ nói một chút về chuyện giữa hai người chúng ta, quen biết nhau như thế nào, ví dụ như năm đó, ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta dạy thể thuật cho ngươi, để cho ngươi đột phá Biến Cảnh như thế nào, rồi truyền dạy Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật cho ngươi như thế nào, khiến cho ngươi một bước lên mây, còn có…”

“Tại sao ngươi toàn chọn những điểm xấu để nói?”

Hình Kha thổi râu trừng mắt nói: “Có thể nhớ tới điểm tốt của ta được không?”

“Tốt sao?”

Lúc này, Tần Ninh ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hình Kha, kể lại tất cả mọi chuyện từ khi hai người quen biết nhau cho đến lần gặp mặt cuối cùng.

Cho đến cuối cùng, Hình Kha mới thực sự chắn chắn! Trên thực tế, năm đó, ước định của Tần Ninh với các đệ tử là nghiêm cẩn nhất, bởi vì sự việc liên quan đến thân xác mỗi kiếp của hắn, nếu như hắn thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người ta đoạt xác, các đệ tử bị lừa, thân xác cũng không còn, đó chính phiền phức lớn! Ngược lại đối với những người quen cũ khác, quả thực là hắn cũng không cần thiết phải đưa ra ước định quá sâu.

Lúc này, Hình Kha nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt không thể tin nói: “Ngươi chuyển kiếp, vậy mà lại chuyển kiếp, thế mà lại chuyển kiếp, ta còn nghĩ rằng ngươi đã sớm phi thăng thành tiên rồi chứ!”

“Ta làm như vậy là có đạo lý của ta”.

Tần Ninh nói tiếp: “Trước mắt, ta tới tìm ngươi là cần ngươi giúp ta”.

“Thế nào?

Có người bắt nạt ngươi?

Là ai?

Ta làm thịt hắn ta!”

“Há miệng ngậm miệng đều là đánh đánh giết giết, không hổ là ngươi, Hình Vô Năng!”

Hình Kha vội vàng nói: “Cái tên Hình Vô Năng này không dễ nghe, Vô Năng Vô Năng, bây giờ ta tên là Hình Kha, cứ gọi ta là Hình Kha đi!”

“Được!”

Tần Ninh lập tức nói: “Học viện Thánh Hoàng các ngươi bắt được một kẻ phản bội, tên là Sở Mậu, ta muốn thẩm vấn ông ta, nhưng ông ta quyền cao chức trọng, hiện giờ, ta chỉ là đệ tử ngoại viện, à không đúng, đã bị giáng xuống làm đệ tử phổ viện rồi”.

“Ngươi ra mặt đi, ta muốn thẩm vấn cái tên Sở Mậu, xem ông ta có lai lịch gì”.

“Kẻ phản bội?”

Hình Kha mở miệng nói: “Cái gì mà kẻ phản bội, ngươi muốn thẩm vấn?

Nếu như chọc ngươi không thoải mái, ông đây đi giết là được”.

“Giết giết giết, chỉ biết giết, những năm gần đây, thành quả tu luyện đều ở trong bụng chó cả rồi?”

Hình Kha nghe vậy thì lập tức cúi đầu, khuôn mặt già nua đỏ lên.

“Đi theo ta”.

Tần Ninh nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Chuyện này… Lâm đại nhân…”, Hình Kha cũng nói: “Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật ta cũng đã luyện đến quyển thứ năm rồi, quyển thứ sáu, thứ bảy vẫn chưa thấy đâu…”

“Trước hết truyền cho ngươi quyển thứ sáu, hiện giờ, ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã, muốn lấy ra căn nguyên hồn phách cùng tinh huyết để truyền công pháp sẽ phải tiêu hao rất lớn, nếu như một lúc truyền luôn hai quyển, ta sẽ chết!”

“Được được được, được được được…”, lúc này, Hình Kha hưng phấn đến mức như muốn nhảy cẫng lên.

Thời gian từ từ trôi qua, bên trong cửa đá không có chút động tĩnh gì, bên ngoài cửa đá, Đàm Tùng và Đàm Linh Tiên dần dần trở nên bối rối.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người cũng đi vào nơi này, nhìn thấy Đàm Tùng thì quát lớn: “Đàm Tùng, ngươi điên rồi!”

“Lý Đạo Nhiên, sao ngươi lại tới đây?”

Người tới chính là người đứng đầu Thánh Đan Các Lý Đạo Nhiên, cũn g là một trong thập đại thánh trưởng lão.

“Tại sao ta lại đến đây, chính ngươi chạy đến Thái Thượng Cốc thì cũng thôi đi, lại còn mang theo đệ tử tiến vào, ngươi có biết là ngươi đang tự tìm đường chết không?”

Lý Đạo Nhiên mắng: “Hiện giờ, bên ngoài đã hoàn toàn trở nên rối loạn, ngươi còn không biết sao?”

Rối loạn?

Sao lại thế này! Lý Đạo Nhiên lập tức nói: “Tần Ninh đâu?

Tên nhóc kia chạy thoát, vậy mà lại trực tiếp ra tay bên ngoài viện, giết chết đệ tử nội viện Hoa Khinh!”

Hoa Khinh! Chết rồi?

Đàm Tùng lập tức nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, hắn ta cũng nói: “Ta và sư tôn gặp bọn họ trên đường, mấy người kia cản đường chúng ta, muốn giết người, cho nên sư tôn đành giết bọn họ…”, Đàm Tùng chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

Đến tận bây giờ ông ta mới nhớ đến, Tần Ninh đang bị giam giữ, sao có thể xuất hiện trước mắt mình, tên nhóc này trốn ra ngoài.

Vốn dĩ, cho dù có trốn đi thì cũng không ai phát hiện ra, ngày mai trở về lại được rồi.

Nhưng mà hiện giờ… còn tiện tay giết chết một đệ tử nội viện! Cái chết của đệ tử nội viện kia, còn phiền phức hơn cả việc giết chết mười đệ tử ngoại viện.

“Hiện giờ, Tô Tử Thương liên hợp với Linh Dục, Huyết Minh Tuyên, Vũ Kha, bốn trưởng lão thiên viện bọn họ, dẫn theo một đám trưởng lão nội viện, trưởng lão ngoại viện thuộc phe phái của bọn họ, trực tiếp đến tìm bốn vị phó viện trưởng, muốn giết chết Tần Ninh, vậy mà ngươi còn dẫn bọn họ đến nơi này, ngươi có biết mối họa này lớn đến mức nào không?”

“Một khi Tần Ninh có năng lực chạy ra khỏi Chấp Pháp đường, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, cái chết của Linh Tử Văn, cùng với cái chết cũng những người nhà họ Vũ, không thoát khỏi liên quan đến hắn”.

Đàm Tùng nghe được mấy lời này chỉ cảm thấy nhức đầu.

Xong rồi xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi! Tần Ninh quả thực là coi trời bằng vung.

Tên nhóc thối này không biết bản thân đang bị giam giữ hay sao?

Thực sự nghĩ rằng Chấp Pháp đường là nơi muốn tới thì tới, muốn ra thì ra hay sao! Đây quả thực là mối họa lớn.

“Lý Nhàn Ngư, Linh Tiên, hai người các ngươi đứng đợi ở chỗ này, ta ra ngoài nhìn xem”.

“Tuyệt đối không thể để Tần Ninh ra ngoài, cùng lắm là chín vị thánh trưởng lão cùng ta tiến vào trong này, mọi người nể mặt ta, nói không chừng có thể qua loa cho qua chuyện cũ, ta đi trước”.

Đàm Tùng nói xong thì trực tiếp rời đi cùng Lý Đạo Nhiên.

Lúc này, trong lòng Lý Nhàn Ngư cũng bất an.

Hắn ta nhìn về phía Đàm Linh Tiên, dò hỏi: “Ngươi có biết, một vị thái thượng trưởng lão, có thể hù dọa được mười vị thánh trưởng lão hay không?

Có thể một tay che trời hay không?”
Chương 2924: Ta cảm thấy ta xứng

Đàm Linh Tiên lắc lắc đầu nói: “Ta biết thái thượng trưởng lão có địa vị cao, nhưng cũng phải xem người đó là ai, ta không có hiểu biết nhiều về vị trưởng lão Hình Kha này…”, trên thực tế, cô ta chỉ là một đệ tử ngoại viện, tuy rằng đứng thứ tư trên bảng ngoại viện, nhưng nhiều lắm thì chỉ hiểu biết khá rõ về đệ tử nội viện, thiên viện, về phần những vị thái thượng trưởng lão này… Đàm Linh Tiên cũng là lần đầu tiên đến đây, tất cả mọi người ở trong này, cô ta không biết đến một ai.

“Thế nhưng xem thái độ của gia gia đối với ông ta, vị trưởng lão Hình Kha này hẳn là có thân phận địa vị không thấp…”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”, Lý Nhàn Ngư lập tức nói: “Có trưởng lão Hình Kha ra mặt, hẳn là có thể ổn định được tình thế!”

Lúc này, trong lòng Đàm Linh Tiên chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Đến bây giờ mới biết sợ hãi sao?

Mau chóng làm gì đó đi! Nhưng một câu của Lý Nhàn Ngư khiến cho Đàm Linh Tiên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Lý Nhàn Ngư thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như trưởng lão Hình Kha không thể làm ổn định được tình thế, chỉ sợ hôm nay, học viện Thánh Hoàng phải máu chảy thành sông, chuyện này đối với học viện Thánh Hoàng hẳn là một đả kích thật lớn!”

“...”, học viện Thánh Hoàng, bên ngoài Thái Thượng Cốc, lúc này đã tụ tập rất nhiều trưởng lão.

Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, Ô Tử Linh cùng với các chủ Vương Xử, còn có Tô Tử Thương, Linh Dục, Vũ Kha, Huyết Minh Tuyên và một số lượng lớn trưởng lão thiên viện, tất cả đều tập trung ở đây.

Mà lúc này, mọi người đều tức giận đùng đùng, bốn vị phó viện trưởng cũng mang sắc mặt u ám.

Bỗng nhiên, bên phía Thái Thượng Cốc, hai tia sáng màu đỏ đáp xuống đất.

Nhìn kỹ lại mới thấy, đó chính là trưởng lão Đàm Tùng và trưởng lão Lý Đạo Nhiên.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, đám người Tô Tử Thương nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

“Đàm Tùng!”

Tô Tử Thượng hét lên một tiếng rồi nói: “Lá gan của ngươi cũng thật lớn”.

Đàm Tùng mới vừa ra đến nơi, nghe thấy tiếng quát của ông ta cũng không thèm nhìn tới Tô Tử Thương.

Trong học viện Thánh Hoàng, cấp bậc của các trưởng lão cũng được phân chia rõ ràng.

Trưởng lão phổ viện, trưởng lão ngoại viện, trưởng lão nội viện, trưởng lão thiên viện, mà ba người Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử lại có thân phận cao hơn cả trưởng lão thiên viện.

Đối với Tô Tử Thương, ông ta căn bản không cần chút khách khí gì.

Lúc này, nhìn thấy Đàm Tùng không thèm để ý đến mình, sắc mặt Tô Tử Thương lại càng trở nên lạnh lùng.

Phó viện trưởng Ô Tử Linh mở miệng nói: “Đàm Tùng, sao lại thế này?”

“Ở bên kia, Vương Côn Luân phát hiện ra, Tần Ninh đã tự mình rời khỏi Chấp Pháp đường, giết Hoa Khinh, bây giờ hắn đang ở đâu”.

Đàm Tùng nghe được câu hỏi thì đáp: “Hắn đang ở ngay trong Thái Thượng Cốc”.

Lời này vừa nói ra, hai người Khương Dực và Sư Thiên Vũ đều biến sắc.

“Ngươi điên rồi!”

Âm thanh của Khương Dực cao hơn vài phần: “Thái Thượng Cốc là nơi như thế nào, cho dù là ngươi hay ta cũng không thể tùy ý ra vào, ngươi dẫn hắn vào đó làm cái gì?”

Đàm Tùng cũng nói: “Tần Ninh nói, ta dẫn hắn vào trong cốc, hắn sẽ dẫn ta đi giết Ma tộc, nếu như các ngươi đã không muốn, thì ta đương nhiên phải đi tìm người đồng ý giúp ta”.

“Đàm Tùng!”

Giọng điệu của Khương Dực càng thêm lạnh lùng, quát: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Ta đã năm lần bảy lượt nói với ngươi, chuyện Ma tộc liên lụy rất sâu xa, sự việc quan trọng, Đàm Tùng ngươi bị mất phu nhân, mất con trai, còn những người khác thì sẽ không sao?

Thế nhưng có ai cố chấp như ngươi không?”

“Liên lụy sâu xa, sự việc quan trọng, mỗi ngày đều nói nhảm mấy câu này”.

Đàm Tùng quát: “Nói cho cùng, Ma tộc vẫn liên quan đến lợi ích của một số người trong học viện chúng ta, đời này, đối với Ma tộc, trong đầu lão phu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết sạch bọn chúng, các ngươi không giúp ta thì ta tự đi tìm người giúp ta!”

“Tần Ninh, ai cũng không được động vào hắn”.

“Đàm Tùng, ngươi muốn phá vỡ quy tắc của học viện sao?”

“Quy tắc của học viện?”

Đàm Tùng nhất thời nhìn về phía Vũ Kha, người vừa mở miệng, cười ha ha nói: “Dựa theo quy tắc của học viện, đệ tử nhà họ Vũ các ngươi xứng đáng chết hết rồi, còn có cơ hội cho ngươi đứng ở đây nói chuyện với ta sao?”

Vũ Kha lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta chắp tay nhìn về phía bốn vị phó viện trưởng, lớn tiếng: “Bốn vị phó viện trưởng, Đàm Tùng đã nhập ma rồi, tại hạ đề nghị, cắt chức các chủ Vạn Trận Các của trưởng lão Đàm Tùng, tạm thời để cho trưởng lão Đàm Tùng bình tĩnh lại một chút đi”.

“Không cần cắt!”

Đàm Tùng nói: “Lão phu lười nói nhảm với các ngươi, ta nhất định sẽ dẫn Tần Ninh đi, ai dám động đến hắn, cùng lắm thì lão phu phát động toàn bộ trận pháp trong học viện Thánh Hoàng này, giết chết hơn mấy ngàn mấy vạn đệ tử, cá chết lưới rách!”

“Đàm Tùng!”

Phó viện trưởng Ô Tử Linh nói: “Ngươi điên rồi”.

“Đúng là ta điên rồi!”

Hai mắt Đàm Tùng đỏ sậm, giận dữ hét lên: “Các ngươi đều đã quên, cuộc chiến với Ma tộc năm đó tàn khốc như thế nào sao?

Đâu chỉ có học viện Thánh Hoàng, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, đã chết bao nhiêu người?

Toàn bộ Tây Hoa Thiên đã chết bao nhiêu người?”

“Thế nhưng bây giờ thì sao?”

“Bây giờ, các ngươi lại bắt đầu hợp tác với Ma tộc, đôi bên cùng có lợi?

Thật sự là nực cười!”

“Tô Tử Thương, lão phu hỏi ngươi, ân oán của người nhà họ Hoa các ngươi và Tần Ninh, bắt đầu từ đâu?

Còn không phải là bắt đầu từ Hoa Vân Thịnh sao, Hoa Vân Thịnh bị Tần Ninh giết, các ngươi đến báo thù, vậy thì ta hỏi ngươi, Hoa Vân Thịnh hợp tác với Huyết Lặc Ma của Ma tộc Huyết Nhãn, ý đồ sát hại hơn một ngàn vị võ giả cảnh giới Tam Ngã, để cho Huyết Lặc Ma thu thập khí huyết, đột phá cảnh giới, rồi bản thân nhận lấy lợi ích, hắn ta không nên chết sao?”

Bị Đàm Tùng hỏi như vậy, Tô Tử Thương khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Hoa Vân Thịnh tất nhiên là đáng chết, thế nhưng cũng không tới lượt Tần Ninh…”

“Chết tiệt!”

Lúc này, Đàm Tùng bỗng nhiên chửi ầm lên, làm cho mọi người cảm thấy mơ hồ, Tô Tử Thương cũng thấy hoang mang.

“Hợp tác với Ma tộc, đáng chết, ai giết mà chẳng được?

Nhà họ Hoa các ngươi chiếm được lý lẽ sao?

Không chiếm được lý lẽ, lại ngông cuồng như thế, từ khi Tần Ninh bắt đầu tiến vào học viện, người nhà họ Hoa các ngươi đã muốn đối phó với hắn bao nhiêu lần, kết quả thì sao?

Chết thêm một đệ tử rồi lại một đệ tử, oán hận cũng càng ngày càng tăng lên”.

Đàm Tùng nói: “Nhà họ Hoa thân là thế lực lớn thì sao?

Đệ tử dưới trướng hợp tác với Ma tộc, người nhà họ Hoa các ngươi cũng nên bị trừng phạt mới đúng”.

Tô Tử Thương nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Ai có thể trừng phạt nhà họ Hoa?”

Trong Tây Hoa Thiên.

Tây Hoa Thiên Cung! Nhà họ Hoa! Học viện Thánh Hoàng! Đây là ba thế lực đứng đầu, ai có đủ tư cách để trừng phạt nhà họ Hoa?

Hơn nữa, mấy ngàn năm qua, Ma tộc ẩn nấp ở các nơi trong Tây Hoa Thiên, hợp tác với Nhân tộc, không chỉ là một thế lực, thậm chí, loại chuyện này xảy ra, cho dù không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng nó đã trở thành sự thỏa thuận ngầm giữa mọi người.

“Ta!”

Lúc này, một âm thanh vang lên.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cửa ra của Thái Thượng Cốc.

Ở nơi đó, có ba người đang đứng.

Mà người đứng giữa, chính là Tần Ninh.

Thanh niên quần trắng áo trắng, chắp tay sau lưng đứng đó, cười nói: “Ngươi cho là không ai dám đụng đến nhà họ Hoa sao?”

“Ngươi?”

Tô Tử Thương lạnh lùng nói: “Hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ phải chết, Tần Ninh, ông trời cũng không cứu được ngươi, ngươi đừng trông cậy vào việc Đàm Tùng có thể giúp ngươi!”

“Ngay cả ngươi, tự thân cũng khó bảo đảm, lại dám nói ra những điều ngông cuồng, ngươi nghĩ là ngươi xứng sao?”

“Ta cảm thấy, ta xứng!”

Tần Ninh khẽ cười nhìn về phía Tô Tử Thương, nói: “Xem ra Tô trưởng lão có địa vị không thấp trong nhà họ Hoa, vậy thì tạm thời giữ lại cho ngươi một mạng, ta mang ngươi cùng đi gặp Hoa Thiên Tuyệt, để nhìn xem Hoa Thiên Tuyệt rốt cuộc là có thái độ gì”.

“Ngươi, giữ lại cho ta một mạng?”

Tô Tử Thương lập tức nhìn về phía bốn bị phó viện trưởng, chắp tay nói: “Tên Tần Ninh này quá mức ngông cuồng, xin bốn vị phó viện trưởng giết chết hắn”.
Chương 2925: Phải xử tội chết

Nếu như đó chỉ là một đệ tử ngoại viện thôi thì Tô Tử Thương đã ra tay giết chết Tần Ninh từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Đàm Tùng lại thể hiện rõ quyết tâm muốn che chở cho Tần Ninh, không ai có thể lay chuyển được ông ta.

Chỉ có bốn phó viện trưởng mới ngăn cản được Đàm Tùng.

Hôm nay, Tần Ninh khó tránh khỏi cái chết! Lúc này, Khương Dực lên tiếng: “Tần Ninh đã vi phạm nội quy của học viện, không những một mình trốn khỏi Chấp Pháp Đường mà còn sát hại đệ tử nội viện Hoa Khinh, theo nội quy của học viện phải xử tội chết!”

Vừa dứt lời, Đàm Tùng lập tức quay phắt sang phó viện trưởng Khương Dực, hừ lạnh rồi tuyên bố: “Lão phu nói rồi, hôm nay không ai được động vào Tần Ninh hết!”

“Đàm Tùng!”

Khương Dực mắng: “Ngươi đừng có xằng bậy nữa!”

“Xằng bậy?”

Đàm Tùng tức thì sừng sộ quát: “Lão phu không xằng bậy! Hôm nay, ai dám động vào Tần Ninh thì Đàm Tùng ta đây quyết không cho phép điều đó xảy ra!”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại đây giương cung bạt kiếm.

Một lát sau, bốn phó viện trưởng nhìn nhau, cuối cùng phó viện trưởng Khương Dực vẫn bước lên, thở dài một hơi rồi nói: “Đã vậy thì bốn người bọn ta sẽ bắt giữ ngươi trước, Đàm Tùng. Viện trưởng sẽ là người quyết định. Nhưng Tần Ninh phải chết!”

Nói xong, Khương Dực nhẹ nhàng giơ tay lên, trông như không hề ẩn chứa tí sức mạnh nào nhưng lại tràn trề sức mạnh như chứa đựng cả một vùng biển vô tận, sâu không lường được.

Đàm Tùng hừ lạnh một tiếng, từng đạo trận văn ngưng tụ ra xung quanh người ông ta và chống lại Khương Dực.

Tuy nhiên, đúng lúc đó.

Rầm... một tiếng nổ trầm thấp vang lên, cơ thể tráng kiện của Khương Dực bất chợt như bị sét đánh vào đầu, quỳ xuống cái phịch, mặt mày tái nhợt, máu ứa ra khỏi khóe miệng.

Tất cả mọi người đều trừng mắt há hốc mồm trước sự biến chuyển đột ngột ấy.

Khương Dực là một trong bốn phó viện trưởng, bản thân là cường giả cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến, ai có thể làm ông ta bị thương nặng chỉ trong nháy mắt xuất thủ chứ?

“Tiểu Khương, ngươi là ai mà dám huênh hoang như thế!”

Một chất giọng vang như tiếng sấm rền truyền đi khắp nơi.

Một ông lão tóc và lông mày đều có màu bạc xuất hiện ở phía sau bốn phó viện trưởng lúc nào không hay. Lão giả với thân hình cường tráng đứng yên ở đó, chẳng nói chẳng rằng.

Giờ phút này, cả ba người Thánh Vân Phong, Sư Thiên Vũ lẫn Ô Tử Linh đều tái cả mặt, họ vội vàng cúi người hành lễ.

“Hình lão!”

“Hình lão!”

Ba người hoảng hốt thấy rõ, trong lòng ai nấy đều ngập tràn sự sợ hãi tột độ.

Thánh Vân Phong vội vàng giải thích: “Bọn ta đã quấy rầy Hình lão bế quan tu hành rồi, thật sự là tội đáng muôn chết, xin Hình lão đừng tức giận”.

Người vừa xuất hiện chính là Hình Kha.

Lúc này, Hình Kha không thèm ngó ngàng gì tới ba người kia mà chỉ đích danh Khương Dực, nói: “Thằng ranh kia, oai phong ghê nhỉ? Hở ra là đòi đánh đòi giết, để ta xem ngươi muốn giết ai?”

Trông Khương Dực vô cùng đáng thương như một đứa trẻ, ông ta vừa thấy Hình Kha đã mặt như mướp đắng, nào dám phản bác nửa câu, vội vàng hỏi: “Hình lão, sao ngài lại ra đây?”

“Ta không ra đây cho các người làm rùm beng lên à?”

Giờ phút này, Hình Kha nhìn bốn người rồi đưa mắt về phía các trưởng lão.

“Không ngờ lại chẳng nhận ra được... già rồi nên cũng vô dụng thật...”, nghe thấy câu này của Hình Kha, Thánh Vân Phong hối hả cất lời: “Sao Hình lão lại nói vậy, ai trong học viện Thánh Hoàng dám không biết mặt ngài chứ!”

“Vậy à?

Thế sao ta thấy ngươi dám, các ngươi cũng dám thế?”

Câu nói này vừa vang lên, sắc mặt của bốn phó viện trưởng càng trở nên khó coi hơn, phút chốc không ai dám ho he tiếng nào vì sợ ông lão trước mặt sẽ không vui.

Song, vào lúc này, hư không hơi chấn động, rồi một luồng sáng màu xanh xuyên qua bầu trời, hiện ra trước mặt bao người.

“Kha thúc!”

Người vừa đến mặc một bộ y phục xanh, mái tóc dài bay phấp phới và toát lên khí chất vô song, khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt nom khá tương đồng với Thánh Vân Phong.

Quá rõ ràng rồi, người này chính là Thánh Viễn Sơn - viện trưởng của học viện Thánh Hoàng và cũng là một trong ba cường giả bá chủ tiếng tăm lẫy lừng trong Tây Hoa Thiên hiện nay.

Trong Tây Hoa Thiên, tạm gạt sang một bên những lão cổ hủ trong Thái Thượng Cốc, học viện Thánh Hoàng cùng với những lão cổ hủ trong nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung.

Ba người mạnh nhất hiển nhiên chính là viện trưởng học viện Thánh Hoàng - Thánh Viễn Sơn, tộc trưởng nhà họ Hoa - Hoa Thiên Tuyệt cùng với cung chủ Tây Hoa Thiên Cung - Tây Hoa Uyên.

Hình Kha liếc mắt nhìn Thánh Viễn Sơn, cười nói: “Ngươi là viện trưởng mà, ta cũng không dám làm thúc thúc của ngươi đâu”.

Thánh Viễn Sơn nghe thấy câu này thì sắc mặt xấu đi trông thấy, ông ta vội vã cười xởi lởi: “Kha thúc, ai làm ngài khó chịu thế ạ? Viễn Sơn nhất định sẽ dạy dỗ kẻ đó một trận”.

“Dạy dỗ?

Lão phu nói thì ngươi nghe à?”

“Chắc chắn rồi ạ, từ trên xuống dưới học viện Thánh Hoàng có kẻ nào dám cãi lời ngài thì giết không tha!”

Thánh Viễn Sơn nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình.

Ông ta chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có điều ngay cả Hình Kha cũng rời khỏi Thái Thượng Cốc, lại còn nổi giận đến vậy thì chắc chắn là chuyện hệ trọng rồi.

“Được thôi”.

Hình Kha nói ngay: “Vị Tần Ninh này có quan hệ khá thân thiết với ta, lời nói của hắn cũng là ý của ta, nghe rõ chưa?”

“Hả?

Chuyện này...” “Nghe rõ chưa?”

Hình Kha gằn giọng.

“Rõ rồi ạ, Viễn Sơn xin nghe!”

Hình Kha lập tức gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tần Ninh và cười hớn hở: “Sao nào?”

“Cũng được”.

Tần Ninh đáp: “Những chuyện khác không cần ngươi lo nghĩ đâu, tiếp tục chờ chết đi”.

“Được!”

Hình Kha đã có được quyển thứ sáu của Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật, hiện giờ ông ta cần đi lĩnh ngộ nên chỉ cần ra mặt làm chỗ dựa cho Tần Ninh là được.

Lúc xoay người toan đi vào Thái Thượng Cốc, Hình Kha lại nhìn về phía Thánh Viễn Sơn, truyền âm: “Những gì Tần Ninh đã nói trước đó cũng là ý của ta, nếu ngươi không nghe, lỡ sau này học viện Thánh Hoàng bị tiêu diệt thì đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi”.

Tâm trạng Thánh Viễn Sơn lập tức trở nên nặng nề.

Câu này của Hình Kha quá nghiêm trọng! Rốt cuộc Tần Ninh là người phương nào?

Lúc này, sau khi Hình Kha rời đi, cửa ra vào của Thái Thượng Cốc bị phong bế, khung cảnh trước mặt mọi người lại trở về với dãy núi hoang vắng.

Giờ phút này, Thánh Viễn Sơn nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi cất lời: “Lên Viễn Sơn Phong rồi kể lại cho ta xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”

Có thể khiến cả thái thượng trưởng lão xuất quan để ngăn cản, có thể tưởng tượng được đây là một chuyện trọng đại nhường nào.

Giờ phút này, ai nấy đều lặng thinh.

Thánh Viễn Sơn nhìn Tần Ninh, mỉm cười: “Công tử Tần Ninh, mời!”

Thánh Viễn Sơn không biết rốt cuộc quan hệ giữa Hình Kha và Tần Ninh là gì, nhưng có thể chắc chắn một điều Tần Ninh là kẻ một kẻ sâu không lường được nên mới có thể được Hình Kha đối xử như vậy.

Mặc dù chỉ có cảnh giới Chân Ngã thôi nhưng chắc là... được thế lực nào đó chống lưng rồi! Phải chăng hắn là thiếu chủ của thế lực đứng đầu tại Thiên Vực khác?

Những nghi vấn này mãi tồn tại trong tâm trí của Thánh Viễn Sơn, nhưng với tư cách là viện trưởng của học viện Thánh Hoàng, ông ta hiểu sâu sắc rằng mình nên làm gì.

Lúc này, Tần Ninh theo đám người Thánh Viễn Sơn rời đi.

Viễn Sơn Phong! Đây chính là chủ phong, nơi ở của viện trưởng học viện Thánh Hoàng, được xem là khu vực trung tâm của toàn bộ học viện Thánh Hoàng.

Giờ đây, trong một cung điện lớn trên đỉnh núi.

Thánh Viễn Sơn không ngồi trên ngai vàng viện trưởng của mình mà đứng sang một bên, Tần Ninh mới là người ngồi đó.

Thánh Viễn Sơn cũng đến bó tay toàn tập với chuyện này.

Tần Ninh vừa tiến vào đây đã leo lên đây ngồi, không hề khách sáo chút nào.

“Tới đông đủ rồi đúng không?”

Thánh Viễn Sơn đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ có thể kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra được rồi chứ?”

Bốn phó viện trưởng, Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên, Vương Xử, cùng với Tô Tử Thương, Vũ Kha, Linh Dục, Huyết Minh Tuyên, còn có Lâu Tiêu, Thủy Y Y, Cung Văn Vũ, vân vân. Tất cả trưởng lão thiên viện cảnh giới Vong Ngã đều đang có mặt tại đây.

Chưa có ai lên tiếng thì Tần Ninh đã nhẹ nhàng gõ tay lên chiếc ghế bằng vàng quý báu, lên tiếng: “Không cần thiết phải kể lại sự việc đâu, ngươi chỉ cần tuân theo những gì ta sắp nói là được”.

Một câu đầy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự ép buộc phải làm theo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom