• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2701-2705

Chương 2701: Thật sự có người mắc lừa

Những võ giả khác thấy một màn này đều rối rít xông vào, sau đó bóng người cũng biến mất không thấy.

Lúc này trong đám người, một thanh niên mặc đồ trắng, hai tay ôm một thanh phác đao, trên đầu đội nón lá nhìn giống như lãng khách vậy.

Thanh niên nhẹ nhàng dùng đao đẩy vành nón lên nhìn bốn phía, hơi thở ra.

"Mẹ nó, may mà không có cao thủ nhà họ Chu và nhà họ Nguyên...", nhìn kỹ lại, thanh niên này có đôi mày như đao tước, vẻ mặt tuấn tú, anh tuấn bất phàm, chính là Diệp Nam Hiên.

Những ngày qua, Diệp Nam Hiên có thể nói là vô cùng khổ sở.

Đám người nhà họ Chu, nhà họ Nguyên nhìn thấy Diệp Nam Hiên đều kiên quyết muốn ra tay đối phó với hắn ta.

Suốt chặng được này hắn ta đã gặp phải hơn mười thiên giả Cực Cảnh nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thậm chí là tôn giả, vừa nhìn thấy mình... liền trực tiếp cầm bức tranh ra so sánh, sau khi chắc chắn liền hô to một tiếng: Đồ đệ của Tần Ninh, chạy đi đâu! Sau đó một đám người mênh mông cuồn cuộn đuổi theo.

Trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng tức giận, nhưng có thể làm gì được, thực lực không bằng người ta, chỉ có thể chạy.

Chẳng qua là nếu gặp phải đám linh giả Cực Cảnh, thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, nhị luân của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, Diệp Nam Hiên lại không chút khách khí, vung đao ra giết từng người một.

Lúc này, Diệp Nam Hiên đội nón lá, bên ngoài bộ đồ trắng còn khoác một cái áo tơi, cố gắng không thu hút sự chú ý.

Khi nhìn thấy từng vị võ giả xung quanh đều đã xông hết vào, đương nhiên Diệp Nam Hiên cũng lập tức ra tay! Linh uẩn của đao khách! Vậy nơi này chính là được sinh ra để dành cho Diệp Nam Hiên hắn ta.

"Trời không sinh Diệp Nam Hiên, đường đao như đêm dài!"

Bóng người Diệp Nam Hiên lập tức biến mất trên vùng đất cằn cỗi.

Một giây sau, hắn ta đã ở trong một khu vực giống như thế ngoại đào nguyên.

Phía trước là một rừng đào, mơ hồ có một vài tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Diệp Nam Hiên cầm đao, đi ra từng bước một.

Sau khi tiến vào rừng đào, đập vào mắt chính là mây mù lượn quanh, từng cô gái xinh đẹp với bước chân nhẹ nhàng, ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, quần áo trên người chỉ che được mấy vị trí quan trọng.

Da thịt lộ ra trắng nõn như tuyết, từng cánh tay như ngó sen trong suốt, vô cùng xinh đẹp, có khoảng trên một trăm cô gái, ai nấy đều có sắc đẹp tuyệt trần, giống như bảo vật trên đời vậy.

Diệp Nam Hiên đi từng bước một vào bên trong rừng đào.

Những cô gái kia có người đang bê mâm trái cây, dáng người nhẹ nhàng thướt tha.

Có người đang nghiêng người dựa vào cây đào, tươi cười rạng rỡ.

Có người đang nghịch nước trong hồ, từng dòng nước chảy qua cơ thể, tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Thiên hình vạn trạng, đủ mọi màu sắc.

Nếu cảnh tượng này được vẽ trong một bức tranh cũng có thể khiến người ta nhìn mà phun máu.

Lúc này, hai cô gái yểu điệu đi tới trước người Diệp Nam Hiên, một trái một phải ôm lấy hắn ta.

"Đại nhân, ta đã chờ người rất lâu rồi!"

"Đại nhân, các tỷ muội đều rất nhớ người!"

Diệp Nam Hiên nhìn hai người, cau mày lại.

"Đậu má các ngươi!"

Diệp Nam Hiên đẩy hai người ra, mắng: "Cái quỷ gì vậy!"

Hai cô gái yêu kiều kia ngã xuống đất, không ngừng rên rỉ, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Nam Hiên.

"Đại nhân, người đúng là xấu...", "Làm sao có thể thô bạo với chúng ta như vậy chứ!"

Mà lúc này, những cô gái khác cũng rối rít tiến lên, từng cặp mắt rưng rưng nhìn về phía Diệp Nam Hiên, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp khiến người ta tan nát cõi lòng.

"Ông đây chỉ có đao thôi, không muốn bị chém thì mau cút!"

Diệp Nam Hiên hừ một tiếng, nói: "Trong lòng không có phụ nữ, rút đao ắt sẽ như thần, phụ nữ… Ha ha, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi!"

Diệp Nam Hiên hét lên, chém một đao ra.

Tiếng gió gào thét, ánh đao bùng nổ.

Ầm... Từng cơ thể bị chém đứt ngang người.

Những cô gái xinh đẹp kia đều bị Diệp Nam Hiên vô tình chém chết.

Chẳng qua là lúc từng thi thể ngã xuống đất liền lập tức hóa thành dây leo đỏ như máu, khô héo chết đi.

"Ta cũng biết là sẽ có bẫy, cạm bẫy cấp thấp như vậy có thể hù dọa được ai chứ?"

Mà lúc này, từng cô gái xinh đẹp xung quanh cũng đều hóa thành dây leo, ùn ùn kéo đến chỗ Diệp Nam Hiên.

Một người một đao, lúc này trực tiếp chém ra.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Giờ phút này Diệp Nam Hiên gắng gượng chém giết.

Đợi đến khi đống dây leo xung quanh biến mất không thấy, cả người hắn ta đã dính đầy giọt máu màu xanh, hắn ta thở hồng hộc ngồi xuống đất.

Lúc này, Diệp Nam Hiên nhìn xung quanh.

Chỉ thấy được ở vị trí cách mình trăm mét, ở một rừng mơ có một người đàn ông đang cởi hết quần áo ra, ôm chặt lấy một thân cây, dáng vẻ kia hiển nhiên đã rơi vào bên trong ảo cảnh, không thể tự kiềm chế.

Mà chỉ trong khoảnh khắc, từng cái dây leo xung quanh đã hút khô máu người đó.

"Đậu má!"

Diệp Nam Hiên giật mình một cái, không nhịn được nói: "Đúng là có người mắc lừa!"

Diệp Nam Hiên nhấc chân đi về phía trước.

Hắn ta phải nhìn xem tiếp theo còn có cái gì! ... Mà cùng lúc đó, trong một vùng đầm lầy.

Từng bóng người xông vào sâu trong đầm lầy.

Ở đó có một luồng ánh sáng phóng lên cao, một thanh kiếm khổng lồ lơ lửng trên không, kiếm khí ngất trời cứ như muốn hoàn toàn chém nát vùng đất thánh táng vậy.

Chẳng qua là giờ phút này, lúc từng người lao đến vị trí có cột sáng chọc trời kia thì đột nhiên ánh sáng lại ảm đạm hẳn đi, trời đất xung quanh cứ như đang từ ban ngày tiến vào đêm tối vậy.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết!"

"Làm sao đột nhiên lại tối om...", "Chẳng lẽ... chẳng lẽ linh uẩn đã bị người nào đó nhanh chân lấy được trước rồi?"

Mà vào lúc này, bên trong ao đầm, đột nhiên từng nước bùn hóa thành thân kiếm phóng lên cao, bắt đầu đuổi giết những võ giả định đến gần ánh kiếm kia.

Từng võ giả vốn đang định đánh nhau rối rít bỏ chạy.

Mà lúc này, ở một vùng đất sạch sẽ trong đầm lầy.

Một người đàn ông trung niên với vóc người cao ráo, lưng đeo trường kiếm đứng ở bên cạnh một cây cổ thụ, trước mặt ông ta có một thanh niên mặc quần áo xanh đang ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay vuốt ve một thanh kiếm cổ.

Thanh kiếm cổ kia trông giống như được làm bằng gỗ vậy, thân kiếm có từng đường vân gỗ vô cùng phức tạp, lại có quy luật nào đó.

"Kỳ Mộc Kiếm?"

Thanh niên mặc đồ xanh ngẩng đầu lên nói: "Tiền bối, cái tên thanh kiếm này của ngươi rất khó nghe...", nghe thấy vậy, người đàn ông trung niên râu dài cau mày lại, ánh mắt khó coi nói: "Có cần nữa không!"

"Có có có!"

Thanh niên cười tủm tỉm nói: "Dù sao cũng là bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên, ta đâu phải là kẻ ngốc".

"Kỳ Mộc Kiếm, Vân Tiêu Kiếm Quyết, Lý Vân Hiên tiền bối, kiếm thuật của ngươi thật sự lợi hại như ngươi nói sao?"

Nghe thấy thế, người đàn ông râu dài trợn mắt nhìn thanh niên, quát lên: "Cút!"

"Tức giận cái gì chứ?"

Thanh niên kia lại nói: "Sư phụ ta nói, trong thiên hạ này, bàn về kiếm thuật, có không quá ba người có thể mạnh hơn hắn".

"Sư phụ hắn, cha hắn, còn có một người hắn chưa nói, dù sao cũng biết không phải là ngươi".

Người đàn ông râu dài kiềm chế sự tức giận trong lòng, cười ha ha nói: "Sư phụ ngươi là ai?"

"Tần Ninh!"

Người đàn ông mặc đồ xanh nói: "Ngươi không biết đâu, ngươi chỉ là người từ hai mươi vạn năm trước, lúc hắn còn chưa đến Trung Tam Thiên, ngươi đã chết rồi".

"...", "Lý Huyền Đạo!"

Cuối cùng người đàn ông râu dài không nhịn được, quát lên: "Ngươi lấy được Kỳ Mộc Kiếm, Vân Tiêu Kiếm Quyết của bản đế, đủ để cho ngươi xưng bá Trung Tam Thiên. Bản đế sẽ đưa linh uẩn này cho ngươi!"

"Bây giờ, ngươi hãy cút cho ta!"
Chương 2702: Ta tò mò thật mà

Lý Huyền Đạo nghe thấy vậy thì bĩu môi một cái, bất mãn nói: "Tiền bối, ngươi không đúng rồi, linh uẩn này cũng không phải là ngươi đưa cho ta, là ta dựa vào chính mình cố gắng lấy được mà?"

"Con cháu kia của ngươi còn so kiếm thuật với ta, không sánh bằng ta nên đã chết, ta lấy được linh uẩn một cách hợp lý!"

Lý Huyền Đạo nhìn người đàn ông phía trước, nói: "Linh uẩn này vốn được chuẩn bị cho con cháu của ngươi, Lý Vân Thăng đúng không?

Đáng tiếc thực lực của hắn ta không bằng ta, đã bị ta đánh bại".

"Nhưng mà tiền bối, là ai đánh thức ngươi, bồi dưỡng thành linh uẩn vậy?"

"Năm đó ngươi chết như thế nào?"

"Sao ngươi lại chắc chắn Lý Vân Thăng chính là đời sau của ngươi?

Nhỡ may trông số con cháu của ngươi có người bị cắm sừng, vậy không phải tự nhiên ngươi bị thua thiệt sao?"

Nghe thấy Lý Huyền Đạo đặt câu hỏi, Lý Vân Hiên nắm chặt hai tay lại, hận không thể đập chết thanh niên trước mắt.

"Chuẩn bị xong chưa!"

Lý Vân Hiên đột nhiên nói.

"Chuẩn bị xong cái gì?"

"Chuẩn bị tiếp nhận lực lượng căn nguyên linh uẩn chưa, lão phu đã không chịu nổi mấy câu hỏi đó của ngươi nữa, lão phu tình nguyện chết sớm một chút!"

"...", Lý Huyền Đạo tiếp tục nói: "Ngươi đừng tức giận, ta chỉ muốn biết là ai bày mưu, ta lo lắng sư tôn ta sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới muốn hỏi được nhiều tin tức từ ngươi hơn".

"Ê, tiền bối, ta không hỏi nữa...", "Ngươi đừng tự mình tan vỡ chứ!"

Chỉ trong phút chốc, bóng người linh uẩn kia đã hóa thành uy lực căn nguyên, dung nhập vào trong cơ thể Lý Huyền Đạo.

Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: "Ta tò mò thật mà...", hai mươi vạn năm trước! Lý Vân Hiên, Trung Tam Thiên, Vân Hiên Kiếm Đế một đời.

Đây là một nhân vật cái thế.

Lý Huyền Đạo có thể đi tới nơi này, hoàn toàn khác với Tần Ninh.

Hắn ta đã vượt qua rất nhiều thử thách, cho đến cuối cùng còn suýt nữa chết ở trong tay thanh niên tên là Lý Vân Thăng kia.

Chẳng qua là cho dù Lý Vân Thăng chiếm ưu thế, nhưng Lý Huyền Đạo hắn ta chính là thiên tài kiếm thuật, dựa vào năng lực của mình đã giết được Lý Vân Thăng, khiến cho vị Lý Vân Hiên này không thể không giao linh uẩn cho hắn ta!

"Xem ra, thật sự có người cố ý làm vậy, những linh uẩn này cũng không phải là ai lợi hại sẽ thuộc về người đó, mà là... đã sớm được quyết định rồi".

"Muốn lấy được linh uẩn, trừ khi là người có thiên phú, kiếm thuật thông thiên, nghịch thiên cải mệnh như ta mới có thể tranh đoạt được, chẳng qua là đưa mắt nhìn khắp nơi, trong đám võ giả lần này tiến vào vùng đất thánh táng, trừ sư phụ ra, ai có thể nổi bật hơn ta được chứ?"

Lý Huyền Đạo than thở một tiếng, thản nhiên ngồi tại chỗ, bắt đầu tiếp nhận lực lượng bản nguyên linh uẩn.

Hắn ta là thiên giả nhị luân, lúc này xung quanh thân thể có từng huyết luân dần dần ngưng tụ... Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, đều đi theo con đường của mình.

Trần Nhất Mặc cũng như vậy.

Lúc này Trần Nhất Mặc đang lặng lẽ ngồi trên đỉnh một ngọn núi cao.

Một bộ trường sam màu tím nhạt, phối hợp với đôi mắt buồn bã trông y như thế ngoại cao nhân vậy.

Hắn ta không giống như đến để tranh đoạt truyền thừa linh uẩn, ngược lại giống như một linh uẩn truyền thừa vậy.

Ba con chó vàng lúc này nằm ở đỉnh núi, vẫn có dáng vẻ lười biếng như thường lệ.

"Trần Nhất Mặc, ngươi không đi tìm sư phụ ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi sao?"

Đại Hoàng mở miệng hỏi.

"Đi đâu tìm?"

Nghe được lời này của Trần Nhất Mặc, Đại Hoàng sửng sốt.

Cũng đúng.

Đi đâu tìm bây giờ?

Vùng đất thánh táng này rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người! "Vậy ngươi không đi tìm linh uẩn sao?"

Nhị Hoàng mở miệng hỏi: "Linh uẩn truyền thừa, mấy ngày nay nghe nói từng vị linh giả Cực Cảnh, võ giả Chí Tôn đều đến cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, đúng là không thể tưởng tượng nổi".

Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc lại dửng dưng ừ một tiếng, nhìn về phía ba con chó vàng, tùy ý nói: "Trần Nhất Mặc ta chính là Mặc Hoàng, bản thân chính là cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, linh uẩn nơi này đều là của những võ giả cấp đế đã chết gần mấy vạn năm, mấy chục vạn năm qua".

"Linh uẩn của bọn họ sao xứng với Trần Nhất Mặc ta chứ?"

Giờ phút này Trần Nhất Mặc nhìn như thế ngoại cao nhân xa rời thế giới, dửng dưng mà nho nhã.

Ba con chó vàng đều khinh bỉ đưa mắt tới.

Bốn trăm năm sống chung sớm chiều, ba con chó vàng đã sớm hiểu rõ về Trần Nhất Mặc rồi.

Trước kia là thích thể hiện trước mặt chó, lừa gạt bọn họ.

Bây giờ đã học được cách thể hiện trước mặt người khác rồi, nhưng mà... thực lực cảnh giới lúc được lúc không được đúng là khôi hài! Lúc này Tam Hoàng mở miệng nói: "Vậy ngươi không đi tìm đồ sư phụ ngươi để lại cho ngươi à?

Không phải ngươi nói vật đó rất quan trọng sao?

Còn quan trọng hơn mạng ngươi mà?"

Nghe thấy thế, Trần Nhất Mặc liền ngây ra.

Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên phía xa, bóng vài người thanh niên nam nữ rơi xuống chỗ này, đứng ở dưới chân núi nhìn về phía đỉnh núi cao.

"Các ngươi nhìn xem, nơi đó có một bóng người!"

"Là linh uẩn!"

"Gần đây mọi người tìm được linh uẩn, hoặc là ở trong núi cao, hoặc là ở ao đầm, còn có ở giữa hồ nữa, đây nhất định cũng là một linh uẩn".

"Chẳng qua là linh uẩn này đúng là kỳ quái, ta nghe nói những linh uẩn kia đều có ánh sáng bay lên tận trời, đứng xa cũng có thể thấy, cái này thì...", "Ngươi biết cái gì chứ?"

Một người phản bác: "Càng ẩn giấu như thế mới càng mạnh mẽ, chắc chắn là như vậy".

Mấy người vừa nói, ánh mắt đều trở nên nóng bỏng.

Có được linh uẩn có thể thay đổi thiên mệnh.

Ai mà không kích động?

Nhưng khi mấy người chuẩn bị leo lên núi, bóng người kia lại bay lên, hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy.

Linh uẩn, chạy?

Mà lúc này, Trần Nhất Mặc lướt trên không, mở miệng nói: "Đúng, phải tìm được thân xác của sư tôn, nếu không sẽ phiền phức lớn".

Ba con chó vàng đi theo Trần Nhất Mặc, vô cùng cạn lời.

Hình như dây thần kinh phản xạ của người này hơi dài.

...Vùng đất thánh táng vô cùng rộng lớn, giống như một đại lục có núi có sông lên lên xuống xuống.

Từng linh uẩn bị từng võ giả lấy được, sinh ra từng truyền kỳ! Linh uẩn, cũng không khó tìm.

Chúng đều có dấu hiệu đặc biệt, chỉ cần không phải là kẻ ngu là sẽ nhìn thấy.

Tìm được nhưng chưa chắc đã lấy được! Mỗi một linh uẩn, gần như phải có ít nhất mấy trăm người tranh đoạt.

Mà cuối cùng chỉ có một người có thể lấy được linh uẩn.

Những người không qua ải được chắc chắn sẽ chết.

Nhưng dù vậy, lúc tất cả mọi người gặp được linh uẩn vẫn đổ xô đi truy đuổi.

Ai lại không muốn trở thành người duy nhất đó chứ?

Lúc này Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi cao của linh uẩn hoàng đế Tề Dân.

Linh uẩn đã tán loạn, núi cao khôi phục thành hình dáng bình thường, không hề khiến người khác chú ý.

Ở trên đỉnh núi.

Bên ngoài cơ thể của Tần Ninh dần dần ngưng tụ ra thần văn thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.

Bảy thần văn, mỗi một cái đều lóe lên ba luồng ánh sáng, mà dần dần, ba luồng ánh sáng của mỗi một thần văn đều ngưng tụ thành một, sau đó biến mất.

Cuối cùng vẫn là bảy thần văn tụ tập ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Linh giả Cực Cảnh cảnh giới thất văn! Từ cảnh giới tam văn, căn nguyên linh uẩn này đã giúp hắn đến cảnh giới thất văn.

Lúc này Tần Ninh mở mắt, thở ra một hơi, rất hài lòng gật đầu một cái.

Nếu như Tề Xuân lấy được căn nguyên linh uẩn này, ít nhất có thể từ linh giả cảnh giới tứ văn thành thiên giả cảnh giới tam luân thậm chí là cảnh giới tứ luân.

Cho dù là những người khác lấy được, ít nhất cũng phải là linh giả cảnh giới cửu văn.

Nhưng Tần Ninh lại khác.
Chương 2703: Lục Ứng Xung

Ở cửu cảnh Chí Tôn, pháp thân hắn tu hành quyết định đến sau khi vào Cực Cảnh, thân xác cực hạn ở linh giả, huyết mạch cực hạn ở thiên giả, lực lượng cần có nếu hắn muốn theo đuổi giới hạn phải nhiều gấp người ngoài không chỉ mười lần.

Dĩ nhiên ở cùng cảnh giới, hắn cũng có thể mạnh mẽ hơn người khác không chỉ mười lần.

Trên con đường Tần Ninh đi, thứ hắn luôn coi trọng nhất chính là mỗi một cảnh giới được tăng lên ổn định.

Tu hành giống như xếp gạch xây tường, nếu như căn cơ bất ổn, sau này sẽ xuất hiện vấn đề lớn.

Ban đầu sai một ly có thể khiến về sau sai ngàn dặm! Từ trước đến giờ con đường của Tần Ninh vẫn luôn ổn định.

Lúc này, hắn đứng dậy, đi từng bước một về phía dưới núi.

Đột nhiên, ở vị trí ống tay áo của Tần Ninh, Cửu Anh lộ ra một cái đầu nhìn hắn, nịnh nọt nói: "Tần gia, người xem có linh uẩn nào thích hợp với ta không?"

Cửu Anh cũng biết tất cả những chuyện xảy ra với Tần Ninh.

Thấy Tần Ninh từ Chí Cao Đế Tôn đến linh giả cảnh giới tam văn, bây giờ lại tới linh giả cảnh giới thất văn, Cửu Anh cũng rất nóng vội.

Bây giờ nó cũng là cảnh giới linh giả, nhưng mới chỉ là sơ kỳ, miễn cưỡng sánh bằng thực lực của thiên nguyên thú cấp Hoàng bậc thấp, nếu không đuổi theo Tần Ninh sẽ bị chê.

Đường đường là đời sau của hung thú, sao có thể chịu được như vậy?

Tần Ninh nhìn Cửu Anh một cái, chậm rãi nói: "Xem may mắn đi".

Xem may mắn?

Vậy chính là có cơ hội.

Cửu Anh cười ha ha, gật đầu một cái, kiên nhẫn chờ đợi.

Dù sao không thể để Tần gia quên mình được.

Tần Ninh đi xuống dưới núi, rời khỏi nơi đây, biến mất giữa núi non mờ mịt.

Mà sau khi Tần Ninh rời đi được một ngày, hai bóng người mặc áo đen đi đến.

Hai người này có cách ăn mặc giống bức tranh của hoàng đế Tề Dân lúc trước, giống với bảy người mặc áo bào đen kia.

Hai người này rơi vào đỉnh núi, nhìn phế tích, sắc mặt hơi động.

"Tề Xuân thất bại, không biết đã bị ai lấy được".

"Ở đây có một trăm mười tám chỗ linh uẩn, đã mở ra hai mươi mốt cái, đa số đều tiến hành theo kế hoạch, nhưng cũng có một vài cái ngoại lệ".

Một người khác trầm giọng nói: "Nhưng những điều này đều ở trong kế hoạch, phía nam xuất hiện sơ suất, ảnh hưởng không lớn, các đại nhân dặn dò chỉ cần mười một chỗ linh uẩn kia không xảy ra vấn đề là được!"

"Ừ".

Hai người nói đến đây, đột nhiên bên hông một người trong đó có một luồng ánh sáng lóe lên.

Người nọ lấy một khối lệnh bài mượt mà như ngọc ở bên hông ra, nhìn thấy chữ trên lệnh bài, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Sao vậy?"

Một người khác liền hỏi.

"Nguy rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Trong mười một chỗ linh uẩn có hai nơi đã bị người khác lấy được!"

Lời này vừa nói ra, người còn lại biến sắc mặt.

"Hai chỗ linh uẩn của Thiếu Dương Đao Đế và Vân Hiên Kiếm Đế".

Lúc này, người nọ mở miệng nói: "Đời sau của Lý Vân Hiên là Lý Vân Thăng, chúng ta cũng đã từng gặp, thiên phú kiếm thuật rất mạnh, còn lĩnh ngộ được kiếm ý, không thể nào thất bại được, Lý Vân Hiên để lại đạo vận, kiểm tra kiếm ý, là ai cướp được cơ duyên của Lý Vân Thăng?"

Một người khác cũng nói: "Đời sau của Thiếu Dương Đao Đế tên là Vân Nguyệt Âm, là một cô gái vô cùng quyến rũ, giỏi về thuật mị hoặc, cho dù là tôn giả đã bước qua rèn luyện thất tình cũng không có khả năng ngăn cản sự quyến rũ của cô ta, sao lại thất bại được!"

Một trăm mười tám chỗ linh uẩn.

Trong đó có mười một chỗ là quan trọng nhất, cũng là linh uẩn mạnh nhất.

Bọn họ bao gồm cả những đại nhân kia đều tốn rất nhiều công sức vào mười một chỗ linh uẩn này.

Nhưng bây giờ, hai trong mười một chỗ linh uẩn đã xảy ra chuyện rắc rối.

Mà hai nơi linh uẩn này, cho dù là Lý Vân Thăng hay là Vân Nguyệt Âm, đều là thiên tài hạng nhất, sao có thể thất bại được! Tần Ninh cũng không biết về cuộc trò chuyện của hai người này.

Lúc này Tần Ninh đã rời khỏi chỗ đó, mà hắn cũng đã đi tới trước một linh uẩn khác.

Phía trước là một cồn cát, cát vàng bay theo gió, che khuất bầu trời, nhìn qua không biết rộng lớn thế nào.

Tần Ninh hơi híp mắt lại.

Giờ phút này bên ngoài cồn cát đã tụ tập hơn ngàn người, khí thế mãnh liệt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cồn cát, chẳng qua là bây giờ không có ai tùy tiện ra tay.

Mà khi Tần Ninh xuất hiện ở đây, không ít người đều đưa mắt đến.

Bây giờ rất nhiều người đều đã biết về tên tuổi của Tần Ninh - người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế! Giờ phút này, từng vị võ giả đều đang đánh giá Tần Ninh.

Rất nhiều người cảm thấy không thể đắc tội, không thể để ý tới thì sẽ làm như không thấy.

Chẳng qua là cũng có người rất để ý đến Tần Ninh.

"Nghe nói nơi này có trên trăm linh uẩn, nhưng ta thấy chúng ta đều cần mạo hiểm cả tính mạng để đi lấy trên trăm linh uẩn này, nhưng người ở gần ngay trước mắt, cá nhân ta cho rằng không hề kém một trăm linh uẩn kia!"

Một thanh niên quần áo trắng đeo kiếm đứng đó, thản nhiên nói.

Võ giả xung quanh đều nhìn thanh niên quần áo trắng kia bằng ánh mắt kính sợ.

Người này tên là Lục Ứng Xung! Lục Ứng Xung cũng không phải là đến từ bảy thế lực cấp bậc thiên vương, mà là Cửu Nguyên Kiếm Phái đứng sau bảy thế lực cấp bậc thiên vương đó.

Cửu Nguyên Kiếm Phái không so được với bảy thế lực cấp bậc thiên vương, nhưng phái chủ Triệu Cửu Nguyên cũng là một vị đế giả Cực Cảnh thực thụ! Ở Thượng Nguyên Thiên, trong bốn cảnh giới Cực Cảnh thì cảnh giới đế giả là mạnh nhất, đương nhiên số người đến được cảnh giới này cũng là ít nhất.

Cho dù là đế giả Cực Cảnh sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ, đó cũng có thể nói là bá chủ một phương, nhân vật vô địch.

Lục Ứng Xung chính là thiên tài hiện nay của Cửu Nguyên Kiếm Phái, Cửu Nguyên Kiếm Quyết trong tay hắn ta được sư phụ Triệu Cửu Nguyên truyền thụ, cực kỳ kinh khủng.

Mà bản thân hắn ta lại là một vị võ giả linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.

Giờ phút này, có người nhìn về phía Lục Ứng Xung, cười ha hả nói: "Lục thiên tài, ngươi có ý gì?"

"Chẳng lẽ mọi người không biết Cửu Nguyên Đan Đế vang danh một đời, để lại Cửu Nguyên Đan Điển vô cùng mạnh mẽ, mà vị Tần công tử này cũng đã lấy uy năng của Đan Điển để giết chết đế giả ở bên trong Cửu Nguyên Vực!"

"Nếu nói về linh uẩn, ta cảm thấy tất cả linh uẩn cộng lại, sợ rằng cũng không bằng Cửu Nguyên Đan Điển mà Tần công tử này cầm trong tay!"

Nghe thấy vậy, không ít người đều nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Lục Ứng Xung biết rất rõ ràng, Tần Ninh ở Cửu Nguyên Vực đã dung hợp Đan Điển, chém chết đế giả, lại còn dám nói như vậy trước mặt Tần Ninh, không sợ Tần Ninh giết hắn ta sao?

Lại có người lên tiếng nói: "Đan Điển của Tần Ninh công tử đúng là khiến người ta thèm thuồng, nhưng cho dù là nhà họ Chu và nhà họ Nguyên còn không thể không dừng tay, chúng ta cũng không muốn chịu chết".

"Chịu chết ư, cũng chưa chắc!"

Lục Ứng Xung cười nói: "Muốn dung hợp Đan Điển phải trả giá cực lớn, ta thấy người do Đan Đế chuyển thế hiện nay muốn dung hợp Đan Điển cũng phải trả cái giá không nhỏ, không biết người chuyển thế này còn có thể dung hợp được nữa không?"

Hắn ta vừa dứt lời, không ít người đều âm thầm rung động.

Vì sao ai cũng sợ Tần Ninh?

Cũng không phải là sợ danh tiếng Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế của Tần Ninh.

Mà là sợ sau khi Tần Ninh dung hợp Đan Điển, có thể bộc phát ra thực lực rất mạnh! Có thể giết chết đế giả.

Ai dám chọc hắn?

Nhưng nếu Tần Ninh chỉ có thể dung hợp một lần, hơn nữa phải chịu cái giá cực lớn, vậy bọn họ căn bản sẽ không sợ! Không có Cửu Nguyên Đan Điển, ai sẽ sợ Tần Ninh?

Giống như là một con hổ dữ đột nhiên phản lão hoàn đồng, trở lại thời kỳ còn nhỏ, ai mà phải sợ chứ?
Chương 2704: Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ?

Lúc này mọi người ngươi một lời, ta một lời, đều đang thảo luận về Tần Ninh.

Nhưng hắn đứng ở bên bờ sa mạc lại như không nghe được vậy, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm cát bụi gió bão biến hóa vào bên trong sa mạc.

"Lục Ứng Xung, nói nhiều như vậy, ngươi có muốn thử không?"

Trong đám người, một người quát lên: "Ai dám lấy mạng mình ra thử chứ?

Cho dù là nhà họ Chu và nhà họ Nguyên bị thua thiệt một lần, chết ba vị đế giả Cực Cảnh rất mạnh cũng không thể chọc Tần Ninh".

Lục Ứng Xung nghe thấy lời này, khẽ mỉm cười nói: "Vậy hôm nay, ta sẽ thử một chút".

Hắn ta vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều biến đổi.

Mọi người cũng chỉ là nói cho vui thôi, dẫu sao một vị Đan Đế, nếu là ở kiếp trước, bọn họ còn chẳng có khả năng được nhìn thấy nữa kìa.

Nhưng bây giờ, Lục Ứng Xung lại thật sự muốn thử một chút!

"Tần Ninh!"

Lục Ứng Xung cười nói: "Người khác sợ ngươi, Lục Ứng Xung ta không sợ ngươi".

Lục Ứng Xung rút kiếm, đi ra từng bước một, nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: "Ra tay đi!"

Giờ phút này, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, ai nấy đều đang chờ xem kịch vui.

Lục Ứng Xung là linh giả cảnh giới cửu văn, ở trong Thượng Nguyên Thiên, cho dù là một vài thiên tài đứng đầu cảnh giới linh giả của bảy thế lực cấp bậc thiên vương cũng không mạnh hơn hắn ta.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.

Bây giờ Tần Ninh mới chuyển ánh mắt qua, thấy đám người đều đang nhìn chằm chằm mình, lại thấy Lục Ứng Xung kia cầm kiếm chỉ vào mình, trong ánh mắt có chút khó hiểu, chậm rãi nói: "Cái gì?"

Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Ha ha ha... Lục Ứng Xung, người ta căn bản không thèm nghe lời ngươi nói đâu!"

"Ha ha ha ha...", mọi người thi nhau cười lớn.

Khuôn mặt Lục Ứng Xung đỏ rực.

Nhục nhã lớn nhất không có gì bằng bị coi thường! Tần Ninh căn bản không thèm để ý đến hắn ta! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lục Ứng Xung, mờ mịt nói: "Sao vậy?"

"Ta muốn khiêu chiến ngươi!"

Lục Ứng Xung quát lên: "Ngươi mặc dù là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, nhưng ở trong mắt Lục Ứng Xung ta, trừ việc dựa vào thần uy của Đan Điển thì ngươi chẳng là cái gì cả".

"Hôm nay nếu ngươi còn có thể dung hợp Đan Điển, Lục Ứng Xung ta chết thì chết, nhưng nếu ngươi không còn cách nào dung hợp Đan Điển, chỉ là linh giả Cực Cảnh thông thường, vậy hôm nay ngươi sẽ phải chết ở chỗ này!"

Nghe thấy lời của Lục Ứng Xung, nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, Tần Ninh hơi sững sờ.

"Ngươi... Đầu óc không có vấn đề chứ?"

"...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Linh uẩn đang ở trước mắt, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội lấy được nó thì sao, bây giờ cần gì phải đi chịu chết?"

Lục Ứng Xung lúc này thần sắc khó coi, phẫn nộ quát: "Nói lời vô nghĩa, chịu chết đi!"

Một lời quát ra, Lục Ứng Xung một bước bước ra, trong cơ thể sát khí, ầm ầm ngưng tụ.

Trường kiếm lập tức chém ra, chín thần văn vây quanh bên ngoài cơ thể.

Kiếm khí kia phá không ra, từ một hóa thành chín, trực tiếp chém đến trước người Tần Ninh.

Thấy hành động này của Lục Ứng Xung, Tần Ninh liền cau mày lại.

Ầm... Đột nhiên, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, sức mạnh Cực Đạo hội tụ trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành kình lực, trong nháy mắt đã hóa thành quyền ảnh, trực tiếp đánh ra.

Mà lúc này bên ngoài cơ thể hắn cũng ngưng tụ ra bảy thần văn, lấp lóe ánh sáng.

Một quyền.

Một kiếm.

Keng... Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Lục Ứng Xung liền thay đổi sắc mặt, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Kiếm của hắn ta chỉ cách Tần Ninh một tấc.

Lúc này, Tần Ninh nhìn thẳng Lục Ứng Xung, lạnh nhạt nói: "Ai bảo ngươi thăm dò ta?"

Lục Ứng Xung nghe vậy, hừ một tiếng nói: "Có thể giết người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, tên tuổi của Lục Ứng Xung ta sẽ vượt qua tất cả thiên tài cảnh giới linh giả trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương!"

"Ngươi... Đầu óc không bình thường hả?"

"Nhận lấy cái chết đi".

Lục Ứng Xung rút kiếm lại, xoay người chém ra một kiếm.

"Cửu Nguyên Lạc Anh!"

Trong phút chốc, kiếm khí lan ra.

Cảnh giới cửu văn với cảnh giới thất văn.

Tần Ninh đã đến cảnh giới thất văn, đây là lần đầu tiên mọi người thấy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nghe nói lúc trước Tần Ninh chỉ là cảnh giới Chí Cao Đế Tôn mà thôi, tại sao sau khi vào đây đã trở thành võ giả Cực Cảnh rồi?

Kiếm khí như cánh hoa tán loạn đầy trời, rồi sau đó chớp nhoáng đã hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm trượng, từ trên trời hạ xuống, xông thẳng về phía đầu Tần Ninh.

Thấy kiếm khí kia đánh tới, Tần Ninh lại không hề dao động, bàn tay nắm chặt, khí tức kinh khủng bộc phát ra, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.

Bát Hoang Kình quyền.

Một quyền, bộc phát ra thực lực cảnh giới thất văn của Tần Ninh.

Mà bên ngoài cơ thể của hắn lại ngưng tụ bảy văn ấn, trong mỗi một cái đều ẩn chứa sức mạnh của bản thân hắn, sức mạnh của hồn rồng, hồn phượng.

Một hóa ba.

Bảy biến thành hai mươi mốt.

Lục Ứng Xung cảnh giới cửu văn lấy cái gì để đấu với hắn?

"Cút!"

Tần Ninh hét lên một câu, quyền kính hóa thành trăm trượng, đánh tan ánh kiếm, lao tới trước người Lục Ứng Xung, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn ta bị vỡ nát, khiến hồn phách bên trong hồn hải chấn động tan tành.

Linh giả cảnh giới cửu văn, Lục Ứng Xung, chết.

Giờ phút này, sắc mặt các võ giả đứng xem xung quanh đều lần lượt thay đổi.

Quyền thứ nhất, ngăn cản Lục Ứng Xung.

Quyền thứ hai, giết chết Lục Ứng Xung.

Đây chính là Tần Ninh do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế.

Thậm chí, hắn căn bản không cần sử dụng Cửu Nguyên Đan Điển.

Đây chính là thực lực của người do Đan Đế chuyển thế.

Những tiếng cười đùa của mọi người ở xung quanh đã lập tức biến mất.

Lục Ứng Xung lấy mạng mình ra vẫn không thể kiểm tra được rốt cuộc Tần Ninh còn có thể dung hợp sáu cuốn Đan Điển nữa không, nhưng hắn ta đã dùng mạng mình để chứng minh sự mạnh mẽ của Tần Ninh.

Không phải là thiên giả, tôn giả, đế giả, chỉ sợ sẽ không có cách nào ép Tần Ninh dung hợp Đan Điển được.

Giờ phút này, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.

Còn ai dám thử nữa?

Một vị thiên tài cảnh giới linh giả Cực Cảnh đỉnh phong trực tiếp bị giết chết.

Chỉ có thiên giả mới dám thử! Giờ phút này, võ giả xung quanh trố mắt nhìn nhau.

Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, người đó cười ha ha nói: "Tần Ninh công tử không hổ là người do Đan Đế chuyển thế, Mao Sung ta sẽ đi thử một chút!"

Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn đã tách mọi người ra, đi tới vị trí cách Tần Ninh mười trượng.

"Là tán tu thiên giả Mao Sung!"

"Người này cũng là một nhân vật truyền kỳ, nghe nói lúc còn nhỏ gia tộc bị tiêu diệt, cô đơn chiếc bóng, thiên phú võ tu cũng bình thường, nhưng đã nhận được truyền thừa trong di tích của một vị đế giả trong một bí cảnh, đã đi từng bước một đến thiên giả cảnh giới nhất luân!"

Bên trong Thượng Nguyên Thiên rộng lớn.

Võ giả cảnh giới Chí Tôn mới là nền tảng cấp bậc của võ giả.

Mà võ giả Cực Cảnh có bốn cảnh giới lớn là cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả, cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, ở toàn bộ Thượng Nguyên Thiên đều thuộc về hàng ngũ cấp bậc cường giả.

Trong bốn cảnh giới lớn này lại có phân chia.

Cảnh giới linh giả là mới bắt đầu, mà cảnh giới thiên giả là cấp bậc cao thủ, cảnh giới tôn giả, trên thực tế chính là cấp bậc cường giả.

Cảnh giới tôn giả tồn tại nhiều nhất ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong các thế lực lớn.

Một số võ giả cảnh giới tôn giả có thể mở núi lập phái, trở thành chúa tể một phương.

Còn về cảnh giới đế giả, đó là kẻ mạnh thực thụ.

Nếu như bên trong một tông môn gia tộc lớn có một vị đế giả trấn giữ, chỉ cần không đắc tội người không nên đắc tội, thì ít nhất có thể bảo đảm con cháu ba đời sống yên ổn.

Mà nơi có nhiều đế giả nhất dĩ nhiên chính là bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Chương 2705: Ta thật sự không biết là ai

Thiên giả ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực đã tới cấp bậc cao thủ rồi.

Hiển nhiên không ít người biết đến tên của Mao Sung.

Tần Ninh nhìn về phía Mao Sung, tiếp tục nói: "Ngươi lại là bị người nào xúi giục tới thăm dò thực lực của ta vậy?"

Mao Sung hừ một tiếng nói: "Ta không bị bất kỳ người nào xúi giục, chẳng qua là muốn nhìn xem người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế như ngươi có thật sự mạnh như lời đồn đãi hay không!"

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Tần Ninh nhìn về phía Mao Sung, lặp lại: "Ta có thể dễ dàng giết chết Lục Ứng Xung, ngươi nên nhìn ra được ta không dùng hết sức".

"Thiên giả cảnh giới nhất luân, vất vả lắm mới đến cảnh giới này, đừng nên tự tìm cái chết".

"Bớt nói nhảm đi".

Mao Sung hét lên, bàn tay nắm chặt, một thanh cửu hoàn đao ngưng tụ ra, sống đao có chín vòng như có tiếng gió gào thét, trực tiếp chém một đao về phía Tần Ninh, ở vị trí lưỡi đao xuất hiện từng tiếng gió mạnh.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Tiếng nổ kinh khủng lan ra.

Lúc này cửu hoàn đao kia chuyển động theo gió, phát ra từng tiếng như tiếng chuông, mang theo uy lực khiến người ta sợ hãi.

Mấy vị võ giả đứng gần đó chỉ cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng vẻ mặt có chút đờ đẫn.

Tần Ninh thấy Mao Sung đánh tới, sắc mặt vẫn không thay đổi, hai chân hơi đạp xuống.

"Thất Nguyên Bôn Lôi Chưởng!"

Hắn vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng, vỗ vào trên lưỡi đao, trong nháy mắt đã truyền một tiếng vang.

Cảnh giới thiên giả, huyết mạch cực hạn, thân xác cực hạn chồng lên nhau, đương nhiên lực bộc sẽ tuyệt đối nghiền ép cảnh giới linh giả.

Lúc này Mao Sung bùng nổ thân xác cực hạn và huyết mạch cực hạn, sức mạnh không biết lớn đến mức nào, nhưng trong nháy mắt đối mặt với Tần Ninh, quả thật có cảm giác hoảng hốt.

Chưởng kình của Tần Ninh rất nhanh đã đến trước lưỡi đao, dưới đòn tấn công mạnh mẽ của hai bên, lực lượng cuồn cuộn bùng nổ.

Mà vào lúc này, mọi người chỉ thấy chưởng kình kia của Tần Ninh chạm vào lưỡi đao, lại không tán loạn.

Mà còn có thể chặn lại.

Sau đó, từng sức mạnh Cực Đạo bao quanh bàn tay của Tần Ninh, nắm chặt lấy lưỡi đao.

Sắc mặt Mao Sung lập tức thay đổi.

Sức mạnh của hắn ta đã hoàn toàn bị sức mạnh của Tần Ninh áp chế.

Làm sao có thể như vậy! Nhưng cho dù có tin hay không, sự thật chính là như vậy.

Giờ phút này, sắc mặt Mao Sung vô cùng khó coi.

Tần Ninh đã nắm được đao của hắn ta! Lưỡi đao bị Tần Ninh cầm lấy, dần dần, cánh tay của hắn ta cong lại, lưỡi đao kia bắt đầu dịch về phía cổ hắn ta…

"Ai bảo ngươi tới thăm dò thực lực của ta?"

Tần Ninh hỏi lại lần nữa.

Ở trong Cửu Nguyên Vực, hắn dung hợp sáu cuốn Đan Điển, giết chết đế giả Cực Cảnh.

Trong thành Thần Nguyên, đối mặt với cảnh giới tôn giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, hắn cũng chưa từng lui về phía sau, lại giết thêm mấy người cảnh giới thiên giả nữa.

Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lấy mạng từng vị võ giả để nêu cao tên tuổi của Tần Ninh hắn.

Chỉ cần không ngu, không ngốc, đến bây giờ, trừ khi là cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, nếu không ai dám thử đối đầu với hắn chứ?

Từ lúc Lục Ứng Xung nhảy ra, đến Mao Sung này, đều là kẻ ngu sao?

Dĩ nhiên không phải! Nhưng hai người vẫn tới thăm dò mình.

"Không ai cả...", lúc này Mao Sung dùng hết sức chống lại Tần Ninh, nhưng lại là không làm nên chuyện gì.

Lưỡi đao lúc này đã cách hắn ta không tới một tấc.

Dần dần, lưỡi đao đến gần, dán vào cổ hắn ta.

"Là ai?"

Tần Ninh lại hỏi.

Mao Sung lập tức choáng váng, hoảng sợ nói: "Thật sự không có ai cả".

Lưỡi đao giờ phút này bị Tần Ninh kề sát vào cổ Mao Sung, cứa đứt cổ của Mao Sung, máu tươi bắt đầu chảy ra ròng ròng.

"Ta không biết là ai, chỉ cho ta bảo khí Cực Cảnh, cho ta bảo đan Cực Cảnh, cho ta võ quyết Cực Cảnh để ta giết ngươi, ta không giết ngươi, ta cũng sẽ chết!"

"Nhưng ta không biết những người đó là ai!"

"Ta thật sự không biết là ai!"

Giờ phút này Mao Sung hoàn toàn sợ choáng váng.

Nếu như Tần Ninh trực tiếp cho hắn ta một đao, hắn ta còn không sợ.

Nhưng bây giờ tiếng lưỡi đao cắt đứt da thịt mình lọt vào tai rất rõ, tiếng máu tươi chảy ra cũng rất rõ ràng.

Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Thật sự không biết sao?"

Tần Ninh cầm lưỡi đao, không ngừng cứa vào cổ Mao Sung, máu tươi lập tức phun lên trên người, trên mặt Tần Ninh.

Một bộ quần áo trắng đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ rực.

Mao Sung đã hoàn toàn bối rối.

"Không biết, ta thật sự không biết".

"Được rồi!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh siết chặt tay lại, lưỡi đao lập tức đưa ra trước, xoẹt một tiếng, lướt qua đầu Mao Sung.

Thân thể vẫn đứng yên ở đây, nhưng đầu đã bay ra.

Bốn phía, tất cả mọi người đều nhìn một màn này, trong lòng run lên.

Người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế! Kinh khủng như vậy! Cách giết người đó đã hoàn toàn khiến bọn họ phải khiếp sợ.

Giờ phút này Tần Ninh cầm bảo đao của Mao Sung, nhìn từng người đứng xung quanh, khẽ mỉm cười, phối hợp với máu tanh trên mặt hắn khiến người ta có một loại cảm giác kinh khủng như bách quỷ dạ hành.

"Còn có ai muốn thử xem đao của ta có đủ sắc bén nữa hay không!"

Hắn vừa dứt lời, từng võ giả rối rít lui về phía sau.

Nhưng vào lúc này, cũng có người trực tiếp đi ra.

Xung quanh xuất hiện bốn người, không nói một lời đã lập tức ra tay, trực tiếp xông về hướng Tần Ninh.

Muốn Tần Ninh chết, trừ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra thì vẫn còn có những người khác.

Ở bên trong vùng đất thánh táng này chính là cơ hội.

Bốn vị võ giả kia xông ra trong nháy mắt.

"Thiên giả cảnh giới tam luân!"

"Không đủ!"

Tần Ninh quơ đao, trực tiếp chém ra.

Một đao ra, bảy thần văn ngưng tụ, ánh sáng lóe lên làm người ta chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy.

Vèo vèo vèo vèo... Bốn bóng người bay vùn vụt ra lại không có cách nào chống cự được lực bùng nổ thần văn của Tần Ninh.

Bốn vị thiên giả cảnh giới tam văn, trong nháy mắt đã bị giết.

Đông đảo võ giả lại tiếp tục lui về phía sau.

Tần Ninh đứng tại chỗ, cũng không để ý đến mọi người.

"Không có nữa sao?"

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn xung quanh, tùy tiện nói: "Muốn giết ta có thể đến bất cứ lúc nào, ta sẽ tiếp hết".

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền xoay người tiến vào bên trong sa mạc, bóng người bị cát vàng bao trùm, dần dần biến mất không thấy... Nhìn thấy điều này, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm.

Linh giả cảnh giới cửu văn.

Thiên giả cảnh giới nhất luân.

Thiên giả cảnh giới tam luân.

Tất cả đều chết ở trong tay Tần Ninh.

Cho dù là Tần Ninh chưa từng dung hợp Đan Điển, người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế chưa từng dung hợp Đan Điển, nhưng thực lực vẫn rất kinh khủng đáng sợ.

Cảnh giới thất văn, giết cảnh giới tam luân.

Điều này không chỉ là vượt cấp, mà còn là sự chênh lệch giữa cảnh giới linh giả và thiên giả.

Đây chính là Đan Đế sao?

Trong phút chốc, từng tin tức được truyền ra.

Tần Ninh! Linh giả cảnh giới thất văn, có thể giết thiên giả cảnh giới tam luân mặc dù chưa đến đỉnh phong.

Tần Ninh cũng không thèm quan tâm đến mấy chuyện này.

Hắn cũng thấy hơi phiền.

Những người này chắc hẳn không phải là người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thậm chí một nhóm võ giả chặn đánh bọn họ lúc trước chắc cũng không phải do nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sai phái.

Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã trở mặt với hắn, còn cần gì phải che che giấu giấu?

Sẽ là ai chứ?

Thiên Cương Thần Môn?

Cự Linh Tông?

Hay là... Ma tộc vẫn chưa xuất hiện?

Cũng có thể! Dù sao lần này lại có thể gặp được Ma tộc.

Điều cần làm bây giờ chính là tìm từng linh uẩn, có thể phá được cái nào hay cái đó, nếu không tiếp theo có lẽ sẽ có chuyện lớn động trời xảy ra!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom