-
Chương 2131-2135
Chương 2131: Thiên cung Thanh Đế
Khi ánh sáng hội tụ đến điểm đó, tòa cung điện bằng đá bắt đầu rung lắc dữ dội. Mọi người đều cảm nhận được, dường như cả trời đất đều đang rung chuyển.
Ầm ầm, từng tòa cung điện sụp đổ.
Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng nhìn xung quanh, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí.
Rung lắc dữ dội, sự sụp đổ của cung điện đá khiến mọi người đều bất an. Cũng may cảnh tượng ấy không kéo dài quá lâu.
Dần dần, xung quanh yên tĩnh trở lại, nhưng lúc này, trời đất như đã đổi mới hoàn toàn.
Những khối đá trên cung điện xếp chồng thành một khối khổng lồ vuông vức.
Mà bốn mặt của khối đá đều có những rãnh nhỏ lõm vào.
Trong cái rãnh, có rất nhiều bình ngọc nhỏ xanh biếc, lấp lánh.
Những chiếc bình ấy đều trong suốt, dùng mắt thường có thể thấy được, bên trong có đan dược.
"Sư tôn..."
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều kích động.
Vậy mà ở đây lại có động thiên.
Thật khiến người ta kinh ngạc.
Tần Ninh đi lên trước, nhìn từng bình ngọc, từng viên đan dược.
"Phục Linh Thanh đan!"
"Cửu Âm Vạn Thọ đan!"
"Tiên Chi Huyết đan!"
Tần Ninh nói: "Thu hết cả đi, đại khái là thánh đan thất phẩm, bát phẩm, Thanh Minh sẽ dùng tới".
"Dạ!"
Hơn trăm người cùng nhau ra tay.
Tần Ninh phi thân lên, nhảy lên mặt trên của khối đá.
Nhìn thử, diện tích bề mặt rộng cả ngàn trượng, phía trên bằng phẳng.
Mà tầng trên nhất, ở giữa, có một bia đá nhô lên.
Tần Ninh đi đến trước bia đá ấy, nhìn dòng chữ ghi chép bên trên.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi, và Diệp Viên Viên cũng chạy tới.
Một lát sau, Tần Ninh mở miệng: "Bên trên ghi lại lịch sử ra đời của nơi này".
"Thiên cung Thanh Đế".
"Thiên cung Thanh Đế chính là của Thanh Tiêu Đại Đế, một tay đặt nền móng cho bốn vị thánh đế đứng đầu, phân chia quản bốn các Đan, Trận, Khí, Kiếm. Khi Thanh Tiêu Đại Đế sắp chết, bốn vị đại đế nội đấu, nên thiên cung Thanh Đế dần dần suy bại. Cuối cùng, nội đấu bùng nổ, đại chiến mở ra, khiến nội bộ tan rã".
"Người này là một vị trưởng lão trông coi đan các. Trước khi chết, ông ta niêm phong số đan dược này ở đây".
Nói xong, Tần Ninh lại cười: "Xem ra, người tiến vào trước chúng ta đã thu hết thánh đan từ nhất phẩm đến lục phẩm rồi, nhưng người đó lại không phát hiện ra thánh đan thất phẩm và bát phẩm, nên chúng ta mới nhặt được".
Đúng lúc này, Hạo Thiên mang theo Y Linh Chỉ bay tới, nói: "Lão tổ!"
Hạo Thiên vô cùng kích động nói: "Tổng cộng có một ngàn bảy trăm tám mươi bảy bình đan dược, cụ thể có bao nhiêu đan dược, bao nhiêu chủng loại thì khó mà nói được".
Tần Ninh gật đầu nói: "Gom hết lại, coi như để chuẩn bị cho Thanh Minh phát triển trong tương lai đi".
"Dạ!"
Trong thời gian Dương Thanh Vân rời đi, có thể nói Hạo Thiên chính là người quản lý thật sự của Thanh Minh.
Quản lý Thanh Minh cũng không phiền toái, nhưng làm sao để mở rộng thực lực của Thanh Minh mới khiến người ta đau đầu.
Đan dược!
Thánh khí.
Thánh quyết.
Những thứ này vô cùng cần thiết.
Mà bây giờ, đống thánh đan bát phẩm này đã đủ rồi.
Một ít không dùng được, có thể đổi thành thánh đan cấp thấp hơn, còn một ít dùng được, hoàn toàn có thể đưa cho đệ tử trong Thanh Minh tăng cường thực lực.
"Thú vị đấy..."
Tần Ninh cười nói: "Thiên cung Thanh Đế... Bốn vị thánh đế..."
"Xem ra, bây giờ chúng ta mới thấy được một góc của tảng băng chìm mà thôi, thứ lớn hơn, còn đợi chúng ta ở phía sau".
Tần Ninh vung tay lên, cười nói:
"Đi nào, đến chỗ khác xem tiếp!"
"Dạ!"
Mọi người thu thập thỏa đáng rồi cùng nhau rời đi.
Lần nữa quay lại mặt đất, bốn xung quanh là rừng núi, cũng đã mất dấu đám người Thông Thiên tông.
Đám người Liễu Nguyên Thương phát hiện ra nơi đây nhưng không thu hoạch được gì, trái lại để cho nhóm Tần Ninh nhặt được hơn ngàn bình đan dược cao cấp.
Rời khỏi khu rừng, nhóm Tần Ninh đột nhiên biến mất.
Mà bên ngoài sơn cốc, không bao lâu sau, rất nhiều người quay trở lại.
Người đi đầu chính là Liễu Nguyên Thương.
"Phái người đi điều tra thử xem!"
Liễu Nguyên Thương trực tiếp nói.
Mấy người gật đầu, nhanh chóng chui xuống đất. Không bao lâu sau, một người bẩm báo: "Tòa cung điện đá kia đã được xếp lên, rất nhiều rãnh, nhưng mà tất cả đều mất rồi, chữ viết trên bia đá cũng bị phá hủy".
Nghe đến đây, Liễu Nguyên Thương cau mày.
Thú vị đấy.
"Đi loan tin cho ta, nói đoàn người Tần Ninh tìm được rất nhiều bảo bối, phát hiện ra chút đầu mối trong di chỉ cổ đó".
Liễu Nguyên Thương lạnh nhạt nói: "Phải nói thế nào, không cần ta dạy các ngươi chứ? Nhớ kỹ, đừng để bị phát hiện là Thông Thiên tông chúng ta làm".
"Dạ!"
Liễu Nguyên Thương nhìn về phương xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tần Ninh..."
Một tiếng lẩm bẩm mơ hồ phát ra.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đang dẫn theo đám người Thanh Minh dừng chân giữa một khu rừng.
Lấy đống bình ngọc ấy ra, Tần Ninh bắt đầu phân chia và giải thích tác dụng của đống đan dược này.
Hạo Thiên ghi nhớ từng loại.
Đến cuối cùng, phân chia tất cả đan dược xong, Tần Ninh cũng thở phào một hơi.
"Sư tôn..."
Lúc này Dương Thanh Vân thấp giọng nói: "Không có đan dược thích hợp để sư tôn khôi phục thương thế sao?"
Tần Ninh lắc đầu, vỗ vai Dương Thanh Vân, cười nói: "Yên tâm đi, có lẽ, có khả năng cởi bỏ Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương trong cơ thể ta. Nhưng mà chỗ này, di tích của cổ đế, không hề đơn giản như vậy".
"Ừm!"
Giữa lúc mọi người đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đột nhiên mấy bóng người từ đâu xuất hiện. Người cầm đầu chính là một trong tứ đại hộ pháp của Võ Môn - Thanh Đại Vân.
Lần này, trong Võ môn, hai vị thánh đế là Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đều không tới, phu thê Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết cũng ở lại Võ môn xử lý công chuyện.
Nhưng tứ đại hộ pháp lại mang không ít Thánh Hoàng, Thánh Tôn tới.
Trước đây, Thanh Đại Vân đi theo nhóm của Ôn Hiến Chi.
"Đại nhân!"
Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Ôn Hiến Chi đại nhân phát hiện có điều kỳ lạ ở cách đây ngoài tám trăm dặm, chúng ta chia nhau đi tìm đại nhân".
"Ồ?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Xem đi, càng đi sâu vào, những gì bên trong di tích của thiên cung Thánh Đế đều dần dần hiện ra".
"Dẫn đường, lên đường".
"Dạ!"
Mọi người lần nữa lên đường, đi tìm nhóm của Ôn Hiến Chi.
Khoảng hơn nửa ngày, một nhóm hơn trăm người xuất hiện ở cửa vào một dãy núi.
Thanh Đại Vân giảm tốc độ, mọi người cũng đi theo lên.
Nhưng mọi người mới tiến vào núi, một tiếng quát chợt vang lên.
"Khốn kiếp, nào nào, tới đây, hôm nay không giết được lão tử thì các ngươi không xong đâu".
Tiếng quát mắng vang lên.
Là tiếng của Ôn Hiến Chi.
Nhất thời, mọi người đều cẩn thận, vội vàng đi đến gần.
Vượt qua một dãy núi, trong một khu rừng bằng phẳng, một đống thi thể nằm ngổn ngang, cây cổ thụ đổ ngã, hai nhóm người đang giao chiến.
Mà một phe trong đó chính là nhóm người Võ môn do Ôn Hiến Chi lãnh đạo, bất ngờ là đã có mấy chục người chết.
Chương 2132: Đao trảm ngũ chuyển
Còn đám người bên kia, nếu nhìn kỹ lại cũng sẽ thấy có gần trăm người, mặc dù số người ít hơn võ giả Võ Môn nhiều, thế nhưng rõ ràng thực lực lại mạnh hơn nhiều.
Hai tên cầm đầu đều bộc phát ra Thánh Đế khí thế, làm người ta sợ hãi.
Giờ phút này, Ôn Hiến Chi đang đánh nhau với hai người đó, vô cùng tức giận.
"Người của Huyết tông!"
Dương Thanh Vân nói: "Là Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ".
Lúc trước, mọi người chờ đợi ở lối vào mấy tháng, Dương Thanh Vân là người tỉ mỉ, cũng đã phái người điều tra các võ giả có thực lực cấp bậc Thánh Đế mà các thánh vực lớn phái ra lần này.
Hai người này đều là Thánh Đế cấp cao, thân phận địa vị ở trong Huyết tông có chút độc đáo.
"Phệ Thiên Giảo".
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Đi giúp Hiến Chi".
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì nói thầm: "Hắn ta không cần ta giúp..."
"Bảo ngươi đi thì cứ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Hạn chế cấp bậc cảnh giới, đối phó với cấp cao không sao, thế nhưng lại khó giết được..."
"Biết rồi".
Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ đi ra.
"Xuất chiến".
Tần Ninh vừa dứt lời cũng trực tiếp lao ra.
Đã lâu không ra tay, hắn cũng vô cùng kích động.
Vèo vèo vèo...
Chỉ trong phút chốc, đám võ giả trong núi rừng thi nhau xông ra.
Đương nhiên đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi xông lên phía trước.
Mà Tần Ninh đạp chân lên cơ thể cao lớn của Cửu Anh, đáp xuống với tốc độ cực nhanh.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu vẫn luôn ở lại trong thánh vực Thiên Hồng, Tần Ninh hy vọng nó có thể bảo vệ được thánh vực Thiên Hồng, cho nên lần này nó cũng không xuất hiện.
Còn nữa, vốn dĩ bên cạnh hắn có Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo đã là đủ rồi.
Về phần Xích Vũ Thiên Phong Điêu, sau này Tần Ninh vẫn có ý định để nó lại lại ở Thanh Minh trong thánh vực Thiên Hồng.
Thân thể cao lớn với chín cái đầu, lân giáp đỏ máu kinh khủng dữ tợn của Cửu Anh đáp xuống.
Lần trước, Tần Ninh bị Ma tộc làm cho bị thương nặng, thế nhưng Cửu Anh vẫn luôn bế quan tu hành, không chịu ảnh hưởng.
Hiện nay Cửu Anh cũng đã có thực lực đến Thánh Tôn đỉnh phong thất chuyển, cách thực lực Thánh Đế cũng không xa.
Một người một thú lúc này trực tiếp lao ra, đụng bay những người xông đến ngăn cản trên đường ra ngoài.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
"Thiên hùng phách!"
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Vẫn có uy lực mãnh liệt bá đạo như trước.
Uỳnh...
Một vị võ giả cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển bị Tần Ninh đập nát thân thể.
Giờ phút này, từng bóng người lần lượt vọt thẳng ra ngoài.
Võ Môn và võ giả Thanh Minh tập trung lại, lập tức không còn ở thế yếu nữa.
"Má nó chứ!"
Ôn Hiến Chi quát mắng: "Lũ khốn kiếp, ông đây đã đến cứu viện rồi, các ngươi chịu chết đi!"
Ôn Hiến Chi và Thanh Hiên cộng tác, mặc dù cả hai đều có thực lực cấp bậc Thánh Đế, thế nhưng phối hợp vô cùng khăng khít, muốn đánh được Thánh Đế cấp cao cũng không có vấn đề gì.
Lúc trước hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ nhìn thấy đám người Tần Ninh xuất hiện, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng đến khi nhìn thấy chỉ có võ giả Thanh Minh, hai người đã yên tâm hơn nhiều.
"Người của Nhất Kiếm các cũng không ở chỗ này, chỉ dựa vào các ngươi thì có làm được cái gì?"
Huyết Hồn Giang cực kỳ cao to, nhìn thấy Tần Ninh trong đám người thì cười lạnh nói: "Tần Ninh, ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển mà thôi, lần này Huyết tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi".
Tần Ninh không có Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc che chở, ai phải sợ chứ?
Ngày đó ở Võ Môn, Tần Ninh chém giết sáu vị Thánh Đế Ma tộc thì tính sao?
Cũng chỉ là dựa vào thiên thời địa lợi thôi.
Hơn nữa bọn họ còn nhận được tin tức, Tần Ninh còn đang bị thương nặng, là không thể nào bộc phát ra được thực lực vượt qua cảnh giới của bản thân.
Giờ phút này, Tần Ninh lại cười nói: "Dù sao bên ta cũng có Thánh Đế, diệt trừ trăm người các ngươi cũng không tính là khó".
"Buồn cười!"
Hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ, một người đối phó với Ôn Hiến Chi, một người đối phó với Phệ Thiên Giảo, bốn vị Thánh Đế đều chém giết nhau.
Mà giữa núi rừng, Tần Ninh lại rời khỏi cơ thể Cửu Anh, đạp chân xuống đất mặt, trong nháy mắt, bốn phía đã xuất hiện bốn vị võ giả Huyết tông cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, tam chuyển, sắc mặt hung ác xông thẳng về phía Tần Ninh.
"Muốn giết ta như thế ư?"
Tần Ninh mỉm cười, cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay.
"Nhiều năm chưa từng dùng đao, khoảng thời gian trước đã quen thuộc một chút, lần này lấy các ngươi ra luyện tay vậy".
Vừa dứt lời, Tần Ninh cầm đao chém ra.
Một đao vạch ra, lưỡi đao hóa thành một con mãng xà màu xanh, trong nháy mắt đã vươn ra trăm trượng, mãng xá há to miệng, đao khí kinh khủng hóa thành răng độc của mãng xà, vọt tới trước mặt những người kia.
Ầm ầm ầm...
Trong phút chốc, những tiếng nổ ầm truyền ra.
Thậm chí Tần Ninh chỉ cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, chưa sử dụng đao quyết mà chỉ đơn giản là uy lực mạnh mẽ của chính thanh đao đó thôi.
Đám người bốn phía đều thi nhau tránh ra, cẩn thận từng li từng tí.
"Đế khí, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao".
Trong Huyết tông, một ông lão cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển quát khẽ: "Cẩn thận chút, đó là Đế khí, vốn là thánh binh của Cuồng Võ Thiên Đế, ở trong tay hắn sẽ bộc phát ra uy lực không tầm thường!"
Trưởng lão kia vừa nói vừa cầm một thanh hoàn đao trong tay, trực tiếp tới gần Tần Ninh.
"Đã sớm nghe nói ngươi là người do ba Đế chuyển thế, lão hủ đến xem rốt cuộc ngươi có thực lực như thế nào".
"Cũng đừng để mình năm đó phải mất mặt!"
Giọng nói vừa đến, người cũng đã lao tới.
Tần Ninh xách đao, chém xuống.
Keng...
Trường đao và hoàn đao va chạm.
Cả người Tần Ninh lùi lại từng bước.
Hai tay của trưởng lão Huyết tông cũng khẽ run lên.
"Đao kình mạnh mẽ, là một người luyện đao thuật", Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
"Lão phu đắm chìm trong đao pháp mấy ngàn năm, còn chưa tới lượt ngươi đến đánh giá lão phu".
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại mỉm cười.
"Mấy ngàn năm sao?", Tần Ninh mỉm cười nói: "Mặc dù ta không quen đao pháp, nhưng năm đó cũng tu hành đao thuật vài chục vạn năm, muốn đánh giá một kẻ mới tu hành mấy ngàn năm như ngươi, ta vẫn có tư cách đó".
Vừa nói xong, Tần Ninh trực tiếp sải bước ra.
"Nhất Đao Quyết!"
Nhất Đao Quyết thánh quyết có uy lực bá đạo nhất trừ Cuồng quyết mà năm đó Tần Ninh sáng tạo ra.
Nội dung của Cuồng quyết bao dung rất rộng, chưởng pháp, quyền pháp, đao pháp đều có, hơn nữa còn ẩn chứa ý cảnh ở trong đó.
Mà Nhất Đao Quyết chỉ đơn giản là đao thuật mà Tần Ninh sáng tạo, mà lại là đao thuật liên quan đến bản thân hắn.
Hiện nay Tần Ninh là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, đương nhiên sử dụng đao quyết này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Chém ra một đao.
Trong nháy mắt, nhìn như một đao nhưng lại giống như là chín chín tám mươi mốt đao, thế nhưng đến khi nhìn kỹ lại lần nữa thì chỉ có một đao.
Bóng chồng nhiều như thế khiến lão già trước mặt Tần Ninh gần như xuất hiện ảo giác.
Có điều đến khi lão già kịp phản ứng, lưỡi đao đã đi tới trước mắt rồi.
Lão già cầm hoàn đao trong tay, ngay lập tức đưa ra đón đỡ trước người.
Keng...
Những tiếng vỡ vụn răng rắc bỗng vang lên.
Hoàn đao trước người lão già vỡ ra từng khúc, mà phía trên Thanh Long Trảm Nguyệt Đao có một đao kình lao thẳng tới mặt của lão già, trong nháy mắt đã để lại từng lưỡi đao trên mặt.
Những tiếng máu tươi bắn tung tóe vang lên phụt phụt phụt, chỉ thấy đầu lão già kia chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối rơi xuống.
Một màn này làm cho sắc mặt đám võ giả Huyết tông xung quanh đều trắng bệch.
Thánh Tôn nhị chuyển, đao trảm ngũ chuyển.
Đây chính là thực lực của Tần Ninh sao?
Chương 2133: Khí văn điêu khắc dưới chân núi
Lúc này từng bóng người lần lượt tránh ra.
Tần Ninh thu đao đứng thẳng.
"Đao pháp của ngươi, ta còn khinh thường đánh giá nữa..."
Trên thực tế, từ trước đến nay Huyết tông vẫn luôn điều tra Tần Ninh, chỉ biết là Tần Ninh thể hiện ra uy lực rất lớn trong trận chiến ở Võ Môn, lấy địa thế của Võ Môn để giết chết sáu vị Thánh Đế.
Mà lúc đó Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng thôi.
Huyết tông đã từng suy đoán có lẽ thực lực của Tần Ninh chỉ ở cảnh giới Thánh Hoàng, có thể chống cự lại Thánh Tôn.
Nhưng lại không nghĩ tới.
Bây giờ Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, vậy mà lại là có thể trực tiếp giết được cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, hơn nữa nhìn biểu hiện của Tần Ninh nào có giống như đang bị thương?
Lời đồn ở bên ngoài đều là giả dối.
Đáng chết!
Lần này, xem như Tần Ninh đã thật sự thể hiện được thực lực của mình ở trước mặt người ngoài rồi.
Đao trảm ngũ chuyển.
"Đáng chết, giết hắn đi!"
Nơi xa, giờ phút này Huyết Hồn Giang bị Ôn Hiến Chi cuốn lấy, giận dữ hét lên.
"Ngươi để ý nhiều như vậy làm gì?"
Ôn Hiến Chi quát lớn: "Không thèm để ta vào mắt hả?"
Ầm...
Hắn ta vừa hét lên một câu, một tiếng nổ lớn đã vang lên.
Phía trên mặt đất nhấp nhô từng đợt sóng âm.
Giờ phút này, hai người đàn ông trung niên trực tiếp bổ nhào vào trước người Tần Ninh.
Hai người ra tay, khí thế kinh người.
Dao động khủng bố lập tức lan rộng ra.
Thánh Tôn lục chuyển.
Lần này, Võ Môn cũng có mấy vị cường giả cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển, trận đại chiến lần trước là xui xẻo, nhưng cũng là kỳ ngộ, không ít trưởng lão quan trọng trong Võ Môn đã thi nhau đột phá đến cảnh giới thất chuyển.
Mà trong đám người của Huyết tông có tổng cộng bảy người là cảnh giới thất chuyển, nhưng đều đang bị ngăn cản.
Chỉ có hai vị cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh không thèm lùi bước, ngược lại sát khí còn mênh mông hơn trước.
Đã đến một bước này, nói cái gì cũng đều là nói nhảm.
Tần Ninh cầm đao, khí sát phạt lập tức ngưng tụ.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
Sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh bắn ra.
"Nhất Đao Quyết".
Đao khí lại xuất hiện, chín chín tám mươi mốt đao khí trực tiếp nghiền ép về phía hai người kia.
Dao động khủng bố lan ra bốn phía.
Mỗi một đao khí đều như là một con thú dữ đáng sợ xông ra.
Ầm...
Hai bóng người cùng bắt tay chống lại, nhưng cả người vẫn phải rút lui, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi kinh ngạc.
Thật mạnh!
Tần Ninh bộc phát thánh lực, phối hợp với Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Nhất Đao Quyết, căn bản không hề thua kém hai người.
"Đại nhân!"
Một người trong đó trực tiếp cất cao giọng quát.
Mà Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ cũng đã cảm nhận được một đám võ giả đi theo bọn họ đều không chịu nổi nữa rồi.
Cửu Anh thỉnh thoảng đáp xuống để gia nhập cuộc chiến, cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển bị tổn thất mất ba, bốn người.
Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, bọn họ sẽ bị diệt hết tất cả.
"Rút lui!"
Huyết Hồn Giang quát khẽ một tiếng.
Đám võ giả Huyết tông đã sớm muốn rút lui, chỉ là đại nhân không mở miệng, bọn họ nào dám rút lui.
Đại nhân ra lệnh, từng bóng người lập tức rời đi.
Võ giả Võ Môn và Thanh Minh đều thi nhau đuổi theo.
Nhưng đến hơn mười dặm thì lại dừng lại.
Cơ thể của Phệ Thiên Giảo từ trăm trượng hóa thành cao hơn một mét, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, lại biến thành một con chó ngốc đầu mọc sừng thú, bộ lông dày xù.
Cả người Ôn Hiến Chi cũng toàn là sát khí.
"Không đuổi nữa!"
Ôn Hiến Chi giờ phút này thở hồng hộc, nói: "Nếu đánh tiếp, con sẽ có thể giết Huyết Hồn Giang kia, nhưng ở đây có chỗ tốt, không đuổi nữa".
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi không bị thương gì liền nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Hiến Chi mắng một câu rồi nói: "Con dẫn người của Võ Môn phát hiện một di tích dưới mặt đất ở chỗ này, liền tạm thời dựng trại lại đây để chờ đợi sư tôn đến".
"Kết quả Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ lại dẫn người xông ra, trong miệng còn hô hào báo thù rửa hận".
Dương Thanh Vân trầm ngâm nói: "Xem ra trước đó Huyết tông vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ đã bắt đầu trả thù rồi".
"Trả thù cũng là chuyện sớm hay muộn thôi", Tần Ninh nói: "Tạm thời tha cho bọn họ một mạng, xem bí cảnh mà Hiến Chi nói trước đi, rốt cuộc là có chuyện gì".
"Vâng!"
Lúc này đám người của Võ Môn và Thanh Minh đều tập trung lại.
Mọi người xem xét vết thương, lần lượt phân phát thánh đan để khôi phục, sau đó lại tiếp tục hành trình.
Sau khi đi mấy vòng trong dãy núi, cuối cùng đã đi vào bên trong một vùng núi lớn.
Vùng núi trước mắt có chút kỳ quái.
Ở dưới dốc núi đều có từng con đường nối liền đáy núi, hình thành những lối đi thông suốt, ngang dọc khắp nơi.
Ôn Hiến Chi dẫn đầu đội ngũ tiến vào trong những con đường kia, lúc đi đến dưới chân một ngọn núi, chính là vị trí trung tâm thì Ôn Hiến Chi liền dừng lại.
"Sư tôn người xem đi".
Ôn Hiến Chi cầm một viên dạ minh thạch trong tay rồi ném về phía vị trí dưới chân núi trước mặt đám người.
Ánh sáng tản ra, mọi người đều nhìn thấy trên đường đi từ dưới chân núi lên đỉnh đều khắc từng ấn phù kỳ quái.
"Con cũng không biết là cái gì, một vị thánh khí sư trong Võ Môn nói đây là khí văn, đã nghiên cứu hơn nửa ngày rồi".
Ôn Hiến Chi lại nói tiếp: "Nhưng con cảm thấy không đơn giản như vậy, cho nên mới vội vàng phái người đi tìm người".
Tần Ninh đưa mắt nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Đúng là khí văn, khí văn điêu khắc dưới chân núi".
Hắn lẩm bẩm, sau đó đi xem xét những con đường thông nhau dưới chân từng ngọn núi xung quanh.
Vừa không ngừng điều tra, Tần Ninh cũng vừa ghi chép hình dạng những khí văn kia lại.
Mãi về sau Tần Ninh mới thở ra một hơi.
"Sao rồi ạ?"
Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương đều rất tò mò.
"Còn nhớ rõ lời ta nói lúc trước không?"
Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, nói.
"Trong thiên cung Thanh Đế ngoài Thanh Tiêu Đại Đế còn có bốn vị các chủ, thân phận địa vị rất cao".
"Chỗ mà chúng ta phát hiện trước đó chắc hẳn là do một vị trưởng lão của Đan các để lại, vị trưởng lão kia đương nhiên cũng có thân phận địa vị không thấp".
"Mà nơi đây có thể là do một vị trưởng lão Khí các để lại".
Hắn vừa dứt lời, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều vô cùng mừng rỡ.
Ôn Hiến Chi lại rất mơ hồ.
Đan các là cái gì? Khí các là cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Người để lại nơi đây rất thông minh, lấy dãy núi làm khí, luyện chế từng ngọn núi một thành khí".
"Mà trên thực tế, chắc hẳn bên trong những ngọn này là vùng đất có cất chứa thánh khí của thiên cung Thanh Đế năm đó".
Dương Thanh Vân nói thẳng: "Mở ra như thế nào ạ?"
"Phá giải toàn bộ khí văn này ra".
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu.
Tần Ninh lập tức bắt đầu hành động.
Hắn đi đến dưới chân một ngọn núi, ngửa đầu nhìn khí văn kia, sau đó Tần Ninh đứng phía dưới khí văn, thánh lực ở giữa bàn tay ngưng tụ thành văn.
Cho dù là thánh trận sư hay là thánh khí sư đều phải cần văn.
Văn này cũng có hàm nghĩa khác biệt.
Văn của thánh trận sư là lấy thánh lực ngưng tụ thế trời đất để hình thành.
Mà văn của thánh khí sư lại dựa vào quy tắc vạn vật biến hóa để ngưng tụ thành một bộ văn ấn.
Cả hai đều lấy thánh lực để ngưng tụ, nhưng hiệu quả đạo nghĩa lại khác biệt một trời một vực .
Giờ phút này, khi Tần Ninh ngưng tụ ra một đạo văn, mọi người đều chuyển mắt sang nhìn.
Chỉ thấy Tần Ninh ngưng tụ ra một khí văn, gần như giống với văn ấn khắc trên tảng đá trên đỉnh đầu như đúc.
Mà ngay lúc này, hai khí văn dường như đã kiểm chứng lẫn nhau, tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Chương 2134: Cửu Phong Thánh Thương
Khi ánh sáng của hai khí văn hợp lại cùng một chỗ, tương ứng với nhau, đột nhiên khí văn trên đỉnh đầu đám người lại tróc ra.
Mà ngay sau đó, một cánh cửa vào hình vuông dài một trượng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từng luồng ánh sáng chiều thẳng xuống từ cửa vào.
Tần Ninh mỉm cười, dẫn đầu đám người bước vào cánh cửa hình vuông dài một trượng kia, tiến vào bên trong ngọn núi.
Một giây sau, ánh sáng lấp lóe, cả người Tần Ninh giống như đang đứng ở trong một tòa kim tự tháp vậy.
Mấy người Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân lần lượt đi vào theo.
Đến khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Quả nhiên vùng núi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, trong ngọn núi hình kim tự tháp có từng cây cột màu vàng đứng sừng sững.
Chúng được xếp theo vị trí khép lại từ xung quanh, hội tụ lên trên đỉnh tháp.
Mà ở xung quanh lại treo từng thánh binh.
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên.
Trên trăm loại vũ khí muôn hình muôn vẻ.
Chỉ cần nhìn mặt ngoài bóng loáng của vũ khí thôi cũng có thể kết luận, ít nhất là cấp bậc lục phẩm, thất phẩm rồi.
"Phát tài rồi!"
Ôn Hiến Chi có chút kích động nói.
Những thánh binh này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, giống như là mới tinh vậy.
Nhìn kỹ lại, mỗi một cái đều rất khéo léo đẹp đẽ.
"Đừng có mà ngẩn ra đó!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhận lấy đi! Tiếp theo còn phải bận rộn lắm đấy...", đây chỉ là một ngọn núi trong đó thôi.
Nơi đây có tận trên trăm ngọn núi như thế này cơ mà.
"Rõ!"
Đám người lần lượt ra tay.
Tần Ninh cũng không nhàn rỗi, bắt đầu phá giải từng khí văn một.
Những khí văn này nhìn như được phá giải rất đơn giản ở trong tay Tần Ninh.
Thế nhưng nếu là đám thánh khí sư đỉnh cao trong Hạ Tam Thiên đến đây, chỉ sợ cả đời cũng không thể thấy được bí mật trong đó.
Trong lòng Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.
Năm đó xem ra Thanh Tiêu Đại Đế quả thật có được thực lực phi phàm.
Bốn vị các chủ Thánh Đế cấp dưới, chỉ sợ mỗi một vị đều không phải là hạng người đơn giản.
Sau một lúc bận rộn.
Những thánh khí này đều được tập trung lại để sau này cho Thanh Minh và Võ Môn phát triển thực lực bản thân.
Tần Ninh cũng phải cảm thán một tiếng.
Nhớ năm đó, hắn đã bao giờ phải bận rộn bởi vì những chuyện này đâu?
Bây giờ lại không thể không làm như thế.
Hiện nay ở bên trong Hạ Tam Thiên, các thánh vực lớn có thực lực mạnh mẽ, Võ Môn suy thoái, Thanh Minh vừa lập, vẫn không đủ thực lực.
Cũng chỉ có Nhất Kiếm các là coi như mạnh.
Muốn trách chỉ có thể trách hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên.
Chỉ biết hại sư phụ thôi.
Sau khi bận rộn, Tần Ninh lại vẫy vẫy tay với Dương Thanh Vân.
"Sư tôn".
"Cái này cho ngươi".
Tần Ninh cầm một cây trường thương trong tay, cười nói: "Cửu Phong Thánh Thương, ta thấy nó có uy lực rất mạnh".
"Sư tôn, con dùng kiếm Kinh Long tốt lắm rồi...", Tần Ninh lại nhét Cửu Phong Thánh Thương vào trong tay Dương Thanh Vân, cười nói: "Tin ta đi, ngươi dùng thương có lẽ sẽ càng tốt hơn".
Dương Thanh Vân nhìn trường thương trong tay, gật đầu.
"Ta đưa Khô Huyết Thánh Thương cho Hiến Chi, Hiến Chi tinh thông đạo ngự thú, trên thực tế dùng binh khí gì cũng được, điểm mạnh của hắn ta không nằm ở binh khí".
"Tên nhóc Thạch Đầu này thích hợp dùng búa rìu, trường kích".
Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy thì gãi đầu nói: "Vì sao?"
"Bởi vì ngươi ngưng tụ chiến khí, sau này sẽ hoàn toàn chế tạo ra chiến thể, lực bộc phát kinh người, loại binh khí như búa rìu trường kích thích hợp với ngươi nhất, về sau có thể cân nhắc dùng trường kích nhiều hơn".
Thạch Cảm Đương gật đầu ghi lại.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh một chút, cũng nói: "Hai người các nàng cũng nên thay đổi binh khí!"
"Viên Viên thích hợp với cung tiễn".
"Sương Nhi thích hợp với dây thừng".
Cung tiễn?
Dây thừng?
Vì sao?
Tần Ninh cười nói: "Hai người các nàng không thích hợp dùng kiếm, tới bây giờ vẫn để các nàng dùng kiếm cũng là để rèn luyện cách khống chế sức mạnh trong cơ thể các nàng".
"Lần này hãy chọn cung tiễn và dây thừng thử xem".
Hai cô gái đều gật đầu.
Lý Huyền Đạo thích hợp dùng kiếm.
Diệp Nam Hiên thích hợp dùng đao.
Đối với các võ giả nhìn như chỉ sử dụng thánh quyết, không dựa vào thánh khí mà nói, có lẽ binh khí không quan trọng lắm, thế nhưng thật ra lại không phải.
Binh khí không chỉ là thứ trợ giúp võ giả, còn là con đường bắt buộc của võ giả.
Tần Ninh hiểu về điều này rất rõ.
Năm đó hắn tu kiếm đạo là chính.
Mà lúc đó sư phụ bảo hắn dùng dùng nhiều những vũ khí khác, hiểu rõ được ưu điểm khuyết điểm của những vũ khí khác rồi lại tu hành kiếm thuật sau.
Điều này khiến Tần Ninh thu hoạch khá lớn.
Sư phụ lúc nào cũng đúng, có đôi khi còn nói đúng hơn cả phụ thân, Tần Ninh vẫn luôn cho rằng như vậy.
"Thu dọn xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này".
Tần Ninh khẽ cười nói: "Càng ngày ta càng thích chỗ này rồi".
Thiên cung Thanh Đế, bốn các lớn.
Tần Ninh hiểu ra được, trước đó gặp phải đan dược, bây giờ gặp phải binh khí, chúng đều không có cấp bậc cửu phẩm, có lẽ những thứ này vẫn chưa phải là cốt lõi của thiên cung Thanh Đế.
Nhưng càng như thế, càng khiến Tần Ninh cảm thấy như được cổ vũ.
Cho dù lần này không tìm được biện pháp và thánh bảo để giải quyết vết thương trong cơ thể mình, nhưng nếu có thể trang bị cho Võ Môn và Thanh Minh mạnh từ đầu đến chân, vậy cũng đáng giá.
Ít nhất nếu lúc nào đó mà mình rời khỏi Hạ Tam Thiên, Võ Môn và Thanh Minh có thể trở thành chúa tể một phương, lúc nào cũng có thể giám sát Ma tộc có giống như tro tàn lại cháy hay không.
Tần Ninh đã nghĩ kỹ rồi, trước khi rời đi phải hoàn toàn phá hủy Ma tộc.
Giờ phút này, đám người thi nhau hộ pháp, mọi người đều lựa chọn mình một chút thánh khí mà mình thích để đem theo bên người.
Lần này tới di tích cổ bên trong Thanh Tiêu Đại Đế, không nói đến điều gì khác.
Chỉ là những nơi cất giấu thánh đan và thánh khí này thôi cũng đủ đáng giá rồi.
Kế tiếp còn sẽ có chuyện gì tốt nữa, ai cũng không nói chắc được.
Bây giờ mọi người đều không lo lắng có nguy hiểm gì.
Đi theo Tần Ninh, mặc dù có nguy hiểm thì Tần Ninh cũng có thể trợ giúp mọi người gặp dữ hóa lành.
Ba Đế chuyển thế.
Há có thể đơn giản như vậy?
Đám người lần lượt đi ra khỏi chân núi.
Đối diện lại có rất nhiều bóng người.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, sát khí căm hận nồng đậm.
Người của Huyết tông đã quay trở lại lần nữa.
Chỉ là lần này không phải là hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ cầm đầu nữa.
Ở trước mấy trăm người kia có một bóng người ngạo nghễ đứng vững.
"Huyết Hồng trưởng lão!"
Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.
"Làm sao thế?
Không cam tâm thất bại, lại trở về lần nữa sao?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyết Hồng lạnh lùng, hờ hững nói: "Tần Ninh, ngươi quá tự tin, ngàn vạn lần không nên tách ra khỏi Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc".
"Ngươi thật sự cho rằng treo cái danh xưng ba Đế chuyển thế, chúng ta sẽ không dám giết ngươi thật sao?"
Huyết Hồng càng nói, giọng điệu càng làm người ta sợ hãi, ông ta quát lên: "Cho dù ngươi là ba Đế chuyển thế, không có Thời Thanh Trúc, không có Lý Huyền Đạo, không có hai người này che chở ngươi, bản tọa cũng muốn giết ngươi".
Giờ phút này Tần Ninh lại không nhịn được nói: "Làm sao thế?
Chỗ mà đồ đệ của ta phát hiện ra, các ngươi muốn cướp nhưng không cướp được, bây giờ lại thẹn quá hoá giận, muốn giết người ư?"
"Ngươi nói thế nào cũng được".
Huyết Hồng lại lạnh lùng nói: "Giết ngươi không chỉ là vì điều này, mà còn bởi vì Huyết Tự Như bỏ mình, ngươi lại không có chút nào áy náy!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại là khẽ giật mình.
Chương 2135: Ta chính là ta, không cần là ai!
"Huyết Tự Như…", "Huyết Tự Như là đệ đệ của Huyết Hồng ta, hai người chúng ta cùng nhau bái nhập vào trong Huyết tông, cho đến ngày nay đã trở thành cường giả Thánh Đế, nhưng lại chết ở trong thánh vực Đại Võ".
Huyết Hồng giận dữ quát: "Cho dù không phải ngươi giết, thế nhưng lại không thể không có liên quan đến ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đã hiểu ra.
Nói tới nói lui vẫn là bởi vì cái chết của Huyết Tự Như, Huyết Hãn ở trong thánh vực Đại Võ.
Tần Ninh cũng không cãi lại, chỉ đứng yên tại chỗ
"Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi".
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ kia giao cho các ngươi".
"Lần này ta không cho phép chạy, ta muốn giết chết".
"Về phần vị Huyết Hồng trưởng lão này thì giao cho ta".
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều biến đổi.
"Sư tôn, không thể..", "Tần Ninh, chàng..", Mấy người đều biết Tần Ninh đang bị thương.
Cho dù không bị thương, lấy cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển đối mặt với Thánh Đế cũng có áp lực cực lớn.
"Yên tâm, ta có chừng mực".
Tần Ninh cười nói: "Năm lần bảy lượt nhằm vào ta như vậy, nếu ta không lấy ra chút thực lực, quả nhiên sẽ bị người ta không coi ra gì mà!"
Mấy người đều trầm mặc.
Tần Ninh đã tức giận.
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Suốt quãng đường này, mấy tông môn lớn liên tục nói năng châm chọc Tần Ninh, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Nhưng bây giờ, tâm trạng đang tốt bởi vì lấy được nhiều thánh đan, thánh khí đã bị phá hủy bởi vì Huyết Hồng xuất hiện rồi.
Cơn tức này khiến cho trong lòng Tần Ninh rất không thoải mái.
Không thoải mái thì phải làm sao bây giờ?
Vậy phải đánh! Tuy hồn phách bị phong tỏa, thế nhưng có Tịnh Ma Châu Đan áp chế Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương kia.
Cùng lắm thì tiêu hao thêm mấy viên nữa.
Bây giờ trên người Tần Ninh còn có mấy viên Tịnh Ma Châu Đan do Ma tộc cảnh giới Thánh Đế biến thành.
Dùng để giết chết một vị Thánh Đế cũng không lỗ.
Giờ phút này Huyết Hồng lại bật cười ha hả.
"Chỉ là Thánh Tôn mà lại muốn giết Thánh Đế, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ta chính là ta, không cần là ai cả!"
Vừa dứt lời, bóng người Tần Ninh đã lao ra trong nháy mắt.
Nhìn thấy Tần Ninh đánh tới, trong lòng Huyết Hồng càng giật mình.
Tên khốn này thật sự có thực lực mạnh như vậy sao?
Sắc mặt Huyết Hồng lạnh lùng, lúc này cũng trực tiếp lao ra.
Dao động khủng bố tràn ngập xung quanh.
Một giây sau, sắc mặt mọi người đều lạnh lẽo.
"Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp!"
Cảnh giới Thánh Đế có bảy cảnh giới như cấp thấp, cấp cao, cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế.
Mà sự biến hóa của bảy cảnh giới này được quyết định bởi độ dung hợp lực, hồn, thể của Thánh Đế.
Cảnh giới cấp thấp và cấp cao đều là ba cái dung hợp, nhưng là dung hợp rất dễ hiểu.
Mà ba cảnh giới lớn là cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp lại là dung hợp thuần túy của thánh lực võ giả, hồn phách võ giả và thân thể võ giả.
Thánh lực và hồn phách dung hợp, hồn phách và thân thể dung hợp, thân thể và thánh lực dung hợp.
Ba cái đó liên kết với nhau, bởi vậy mới được gọi là cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp.
Mà cấp bậc Thánh Đế viên mãn lại là ba thứ như thánh lực, hồn phách, thân thể tùy ý chuyển biến, sức mạnh liên kết.
Về phần Thiên Thánh Đế... Vẫy tay một cái là có thể rung chuyển cả trời đất.
Đó đã là cấp bậc mạnh nhất mà Hạ Tam Thiên có khả năng dung nạp rồi.
Điểm mạnh của cảnh giới Thánh Đế cũng là thánh lực hồn phách và nhục thân lột xác.
Huyết Hồng có cấp bậc Nhất Hợp, chắc chắn cũng được xưng là cường giả đỉnh cao ở trong mười thánh vực lớn của Hạ Tam Thiên này.
Người như thế rất khủng bố.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều lo lắng cho Tần Ninh.
Nếu Tần Ninh chưa từng bị thương, cho dù đối mặt với Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp, bọn họ cũng không sợ.
Nhưng bây giờ... Chỉ là một người một chó cũng biết, muốn trợ giúp Tần Ninh, trước tiên cần phải giải quyết Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ kia đã.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, giờ phút này Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng thoát thể chui ra, cơ thể hóa thành ngàn trượng, khổng lồ kinh người.
"Đã nói rồi, nếu lại cho ta một chút thời gian, ta sẽ có thể giết ngươi, kết quả nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại chịu chết".
"Hừ, rốt cuộc là ai chịu chết còn chưa biết được đâu!"
Huyết Hồn Giang hừ lạnh một tiếng, bước chân ra.
"Ôn Hiến Chi, chịu chết đi!"
Mà giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo cũng lao thẳng về hướng Huyết Anh Lữ.
Ầm... Bốn vị Thánh Đế giao chiến, tự nhiên là vô cùng kinh khủng.
Mà ở bên kia, Tần Ninh đối mặt với Huyết Hồng Thánh Đế, lại không hề lui về sau một bước nào cả.
Khí thế trong cơ thể bốc lên trong nháy mắt.
Xung quanh cơ thể hắn ngưng tụ ra hai luồng ánh sáng vô hình.
Cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển.
Mấy ngày qua Tần Ninh vẫn luôn ngưng tụ trong cơ thể mình, hồn phách và thánh thể dung hợp.
Tuy nói hồn phách bị Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương cắm vào, dẫn đến lực hồn phách không ngừng tán loạn, thế nhưng Tịnh Ma Châu Đan cấp bậc Thánh Đế cũng đang không ngừng bổ sung, thậm chí còn dồi dào hơn, khiến Tần Ninh có thể dùng nó để đề cao tốc độ dung hợp của mình.
"Phá!"
Hắn vừa thốt ra một từ.
Chỉ trong chốc lát, hai dao động vô hình xung quanh cơ thể Tần Ninh đã hóa thành ba.
Mà khí tức hồn phách và khí tức thân xác trong cơ thể cũng tăng lên một cấp bậc ngay lập tức.
"Đột phá tức thời?"
Thấy cảnh này, Huyết Hồng Thánh Đế lại cười nhạo nói: "Từ cảnh giới nhị chuyển đến tam chuyển có khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Đương nhiên là có!"
Giờ phút này Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan nuốt vào.
Trong phút chốc, bên trong hồn hải.
Hồn phách đang lẳng lặng đứng vững, giờ phút này vẫn có thể nhìn thấy đằng sau hồn phách có một thanh kiếm và một cây thương giao nhau xâm nhập, liên tục không ngừng hấp thu lực hồn phách trong cơ thể Tần Ninh.
Mà ở đằng sau hồn phách, một viên Tịnh Ma Châu Đan hóa giải đi đến, từng luồng sức mạnh tinh khiết không ngừng được bổ sung.
Chỉ là khi Tần Ninh lại nuốt thêm một viên Tịnh Ma Châu Đan, sức mạnh bổ sung kia đã được tăng cường trong nháy mắt.
Tần Ninh không nói hai lời, khí thế cất cao.
Lúc này hồn phách cũng bộc phát ngay lập tức.
Nhân hồn bộc phát.
Hồn rồng và hồn phượng cũng tăng lên trong nháy mắt.
Khí thế kinh khủng phóng ra.
"Cuồng quyết!"
"Vô Lượng Quyền!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, vừa dứt lời đã vung ra một quyền.
Đám người xung quanh đều đột nhiên bị một quyền này thu hút.
Quyền phong gào thét hút hết đất đá trên những ngọn núi xung quanh, chỉ trong phút chốc mặt đất đã chấn động, từng viên đá vụn tụ tập đến trước người Tần Ninh.
Trong nháy mắt, vô hình nắm đấm vô hình kia đã hóa thành một quyền khổng lồ được tạo bởi từng khối đất đá chồng chất.
Quyền lớn trăm trượng lúc này trực tiếp phóng ra.
Ầm... Đột nhiên tiếng mặt đất chấn động mạnh vang lên.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm giác màng nhĩ như sắp nứt ra vậy.
Giờ phút này Huyết Hồng nào dám chủ quan nữa, ông ta nắm tay lại, lực hồn phách, thánh lực, lực thân xác trong cơ thể cùng bộc phát, ngưng tụ thành huyết chưởng vỗ xuống.
Ầm ầm... chỉ trong phút chốc, hai người lao vào nhau.
Thạch quyền và huyết chưởng va chạm.
Gió lốc xung quanh gào thét, mặt đất run rẩy, tiếng va chạm quỷ dị truyền ra ngoài trăm dặm.
Sức mạnh bá đạo đó thậm chí còn lan đến gần khu vực đánh nhau của Ôn Hiến Chi, Huyết Hồn Giang...
Đây... Vẫn là Thánh Tôn sao?
Giờ phút này, trong lòng mấy trăm người đều vô cùng mờ mịt.
Khi ánh sáng hội tụ đến điểm đó, tòa cung điện bằng đá bắt đầu rung lắc dữ dội. Mọi người đều cảm nhận được, dường như cả trời đất đều đang rung chuyển.
Ầm ầm, từng tòa cung điện sụp đổ.
Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng nhìn xung quanh, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí.
Rung lắc dữ dội, sự sụp đổ của cung điện đá khiến mọi người đều bất an. Cũng may cảnh tượng ấy không kéo dài quá lâu.
Dần dần, xung quanh yên tĩnh trở lại, nhưng lúc này, trời đất như đã đổi mới hoàn toàn.
Những khối đá trên cung điện xếp chồng thành một khối khổng lồ vuông vức.
Mà bốn mặt của khối đá đều có những rãnh nhỏ lõm vào.
Trong cái rãnh, có rất nhiều bình ngọc nhỏ xanh biếc, lấp lánh.
Những chiếc bình ấy đều trong suốt, dùng mắt thường có thể thấy được, bên trong có đan dược.
"Sư tôn..."
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều kích động.
Vậy mà ở đây lại có động thiên.
Thật khiến người ta kinh ngạc.
Tần Ninh đi lên trước, nhìn từng bình ngọc, từng viên đan dược.
"Phục Linh Thanh đan!"
"Cửu Âm Vạn Thọ đan!"
"Tiên Chi Huyết đan!"
Tần Ninh nói: "Thu hết cả đi, đại khái là thánh đan thất phẩm, bát phẩm, Thanh Minh sẽ dùng tới".
"Dạ!"
Hơn trăm người cùng nhau ra tay.
Tần Ninh phi thân lên, nhảy lên mặt trên của khối đá.
Nhìn thử, diện tích bề mặt rộng cả ngàn trượng, phía trên bằng phẳng.
Mà tầng trên nhất, ở giữa, có một bia đá nhô lên.
Tần Ninh đi đến trước bia đá ấy, nhìn dòng chữ ghi chép bên trên.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi, và Diệp Viên Viên cũng chạy tới.
Một lát sau, Tần Ninh mở miệng: "Bên trên ghi lại lịch sử ra đời của nơi này".
"Thiên cung Thanh Đế".
"Thiên cung Thanh Đế chính là của Thanh Tiêu Đại Đế, một tay đặt nền móng cho bốn vị thánh đế đứng đầu, phân chia quản bốn các Đan, Trận, Khí, Kiếm. Khi Thanh Tiêu Đại Đế sắp chết, bốn vị đại đế nội đấu, nên thiên cung Thanh Đế dần dần suy bại. Cuối cùng, nội đấu bùng nổ, đại chiến mở ra, khiến nội bộ tan rã".
"Người này là một vị trưởng lão trông coi đan các. Trước khi chết, ông ta niêm phong số đan dược này ở đây".
Nói xong, Tần Ninh lại cười: "Xem ra, người tiến vào trước chúng ta đã thu hết thánh đan từ nhất phẩm đến lục phẩm rồi, nhưng người đó lại không phát hiện ra thánh đan thất phẩm và bát phẩm, nên chúng ta mới nhặt được".
Đúng lúc này, Hạo Thiên mang theo Y Linh Chỉ bay tới, nói: "Lão tổ!"
Hạo Thiên vô cùng kích động nói: "Tổng cộng có một ngàn bảy trăm tám mươi bảy bình đan dược, cụ thể có bao nhiêu đan dược, bao nhiêu chủng loại thì khó mà nói được".
Tần Ninh gật đầu nói: "Gom hết lại, coi như để chuẩn bị cho Thanh Minh phát triển trong tương lai đi".
"Dạ!"
Trong thời gian Dương Thanh Vân rời đi, có thể nói Hạo Thiên chính là người quản lý thật sự của Thanh Minh.
Quản lý Thanh Minh cũng không phiền toái, nhưng làm sao để mở rộng thực lực của Thanh Minh mới khiến người ta đau đầu.
Đan dược!
Thánh khí.
Thánh quyết.
Những thứ này vô cùng cần thiết.
Mà bây giờ, đống thánh đan bát phẩm này đã đủ rồi.
Một ít không dùng được, có thể đổi thành thánh đan cấp thấp hơn, còn một ít dùng được, hoàn toàn có thể đưa cho đệ tử trong Thanh Minh tăng cường thực lực.
"Thú vị đấy..."
Tần Ninh cười nói: "Thiên cung Thanh Đế... Bốn vị thánh đế..."
"Xem ra, bây giờ chúng ta mới thấy được một góc của tảng băng chìm mà thôi, thứ lớn hơn, còn đợi chúng ta ở phía sau".
Tần Ninh vung tay lên, cười nói:
"Đi nào, đến chỗ khác xem tiếp!"
"Dạ!"
Mọi người thu thập thỏa đáng rồi cùng nhau rời đi.
Lần nữa quay lại mặt đất, bốn xung quanh là rừng núi, cũng đã mất dấu đám người Thông Thiên tông.
Đám người Liễu Nguyên Thương phát hiện ra nơi đây nhưng không thu hoạch được gì, trái lại để cho nhóm Tần Ninh nhặt được hơn ngàn bình đan dược cao cấp.
Rời khỏi khu rừng, nhóm Tần Ninh đột nhiên biến mất.
Mà bên ngoài sơn cốc, không bao lâu sau, rất nhiều người quay trở lại.
Người đi đầu chính là Liễu Nguyên Thương.
"Phái người đi điều tra thử xem!"
Liễu Nguyên Thương trực tiếp nói.
Mấy người gật đầu, nhanh chóng chui xuống đất. Không bao lâu sau, một người bẩm báo: "Tòa cung điện đá kia đã được xếp lên, rất nhiều rãnh, nhưng mà tất cả đều mất rồi, chữ viết trên bia đá cũng bị phá hủy".
Nghe đến đây, Liễu Nguyên Thương cau mày.
Thú vị đấy.
"Đi loan tin cho ta, nói đoàn người Tần Ninh tìm được rất nhiều bảo bối, phát hiện ra chút đầu mối trong di chỉ cổ đó".
Liễu Nguyên Thương lạnh nhạt nói: "Phải nói thế nào, không cần ta dạy các ngươi chứ? Nhớ kỹ, đừng để bị phát hiện là Thông Thiên tông chúng ta làm".
"Dạ!"
Liễu Nguyên Thương nhìn về phương xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tần Ninh..."
Một tiếng lẩm bẩm mơ hồ phát ra.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đang dẫn theo đám người Thanh Minh dừng chân giữa một khu rừng.
Lấy đống bình ngọc ấy ra, Tần Ninh bắt đầu phân chia và giải thích tác dụng của đống đan dược này.
Hạo Thiên ghi nhớ từng loại.
Đến cuối cùng, phân chia tất cả đan dược xong, Tần Ninh cũng thở phào một hơi.
"Sư tôn..."
Lúc này Dương Thanh Vân thấp giọng nói: "Không có đan dược thích hợp để sư tôn khôi phục thương thế sao?"
Tần Ninh lắc đầu, vỗ vai Dương Thanh Vân, cười nói: "Yên tâm đi, có lẽ, có khả năng cởi bỏ Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương trong cơ thể ta. Nhưng mà chỗ này, di tích của cổ đế, không hề đơn giản như vậy".
"Ừm!"
Giữa lúc mọi người đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đột nhiên mấy bóng người từ đâu xuất hiện. Người cầm đầu chính là một trong tứ đại hộ pháp của Võ Môn - Thanh Đại Vân.
Lần này, trong Võ môn, hai vị thánh đế là Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đều không tới, phu thê Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết cũng ở lại Võ môn xử lý công chuyện.
Nhưng tứ đại hộ pháp lại mang không ít Thánh Hoàng, Thánh Tôn tới.
Trước đây, Thanh Đại Vân đi theo nhóm của Ôn Hiến Chi.
"Đại nhân!"
Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Ôn Hiến Chi đại nhân phát hiện có điều kỳ lạ ở cách đây ngoài tám trăm dặm, chúng ta chia nhau đi tìm đại nhân".
"Ồ?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Xem đi, càng đi sâu vào, những gì bên trong di tích của thiên cung Thánh Đế đều dần dần hiện ra".
"Dẫn đường, lên đường".
"Dạ!"
Mọi người lần nữa lên đường, đi tìm nhóm của Ôn Hiến Chi.
Khoảng hơn nửa ngày, một nhóm hơn trăm người xuất hiện ở cửa vào một dãy núi.
Thanh Đại Vân giảm tốc độ, mọi người cũng đi theo lên.
Nhưng mọi người mới tiến vào núi, một tiếng quát chợt vang lên.
"Khốn kiếp, nào nào, tới đây, hôm nay không giết được lão tử thì các ngươi không xong đâu".
Tiếng quát mắng vang lên.
Là tiếng của Ôn Hiến Chi.
Nhất thời, mọi người đều cẩn thận, vội vàng đi đến gần.
Vượt qua một dãy núi, trong một khu rừng bằng phẳng, một đống thi thể nằm ngổn ngang, cây cổ thụ đổ ngã, hai nhóm người đang giao chiến.
Mà một phe trong đó chính là nhóm người Võ môn do Ôn Hiến Chi lãnh đạo, bất ngờ là đã có mấy chục người chết.
Chương 2132: Đao trảm ngũ chuyển
Còn đám người bên kia, nếu nhìn kỹ lại cũng sẽ thấy có gần trăm người, mặc dù số người ít hơn võ giả Võ Môn nhiều, thế nhưng rõ ràng thực lực lại mạnh hơn nhiều.
Hai tên cầm đầu đều bộc phát ra Thánh Đế khí thế, làm người ta sợ hãi.
Giờ phút này, Ôn Hiến Chi đang đánh nhau với hai người đó, vô cùng tức giận.
"Người của Huyết tông!"
Dương Thanh Vân nói: "Là Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ".
Lúc trước, mọi người chờ đợi ở lối vào mấy tháng, Dương Thanh Vân là người tỉ mỉ, cũng đã phái người điều tra các võ giả có thực lực cấp bậc Thánh Đế mà các thánh vực lớn phái ra lần này.
Hai người này đều là Thánh Đế cấp cao, thân phận địa vị ở trong Huyết tông có chút độc đáo.
"Phệ Thiên Giảo".
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Đi giúp Hiến Chi".
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì nói thầm: "Hắn ta không cần ta giúp..."
"Bảo ngươi đi thì cứ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Hạn chế cấp bậc cảnh giới, đối phó với cấp cao không sao, thế nhưng lại khó giết được..."
"Biết rồi".
Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ đi ra.
"Xuất chiến".
Tần Ninh vừa dứt lời cũng trực tiếp lao ra.
Đã lâu không ra tay, hắn cũng vô cùng kích động.
Vèo vèo vèo...
Chỉ trong phút chốc, đám võ giả trong núi rừng thi nhau xông ra.
Đương nhiên đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi xông lên phía trước.
Mà Tần Ninh đạp chân lên cơ thể cao lớn của Cửu Anh, đáp xuống với tốc độ cực nhanh.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu vẫn luôn ở lại trong thánh vực Thiên Hồng, Tần Ninh hy vọng nó có thể bảo vệ được thánh vực Thiên Hồng, cho nên lần này nó cũng không xuất hiện.
Còn nữa, vốn dĩ bên cạnh hắn có Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo đã là đủ rồi.
Về phần Xích Vũ Thiên Phong Điêu, sau này Tần Ninh vẫn có ý định để nó lại lại ở Thanh Minh trong thánh vực Thiên Hồng.
Thân thể cao lớn với chín cái đầu, lân giáp đỏ máu kinh khủng dữ tợn của Cửu Anh đáp xuống.
Lần trước, Tần Ninh bị Ma tộc làm cho bị thương nặng, thế nhưng Cửu Anh vẫn luôn bế quan tu hành, không chịu ảnh hưởng.
Hiện nay Cửu Anh cũng đã có thực lực đến Thánh Tôn đỉnh phong thất chuyển, cách thực lực Thánh Đế cũng không xa.
Một người một thú lúc này trực tiếp lao ra, đụng bay những người xông đến ngăn cản trên đường ra ngoài.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
"Thiên hùng phách!"
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Vẫn có uy lực mãnh liệt bá đạo như trước.
Uỳnh...
Một vị võ giả cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển bị Tần Ninh đập nát thân thể.
Giờ phút này, từng bóng người lần lượt vọt thẳng ra ngoài.
Võ Môn và võ giả Thanh Minh tập trung lại, lập tức không còn ở thế yếu nữa.
"Má nó chứ!"
Ôn Hiến Chi quát mắng: "Lũ khốn kiếp, ông đây đã đến cứu viện rồi, các ngươi chịu chết đi!"
Ôn Hiến Chi và Thanh Hiên cộng tác, mặc dù cả hai đều có thực lực cấp bậc Thánh Đế, thế nhưng phối hợp vô cùng khăng khít, muốn đánh được Thánh Đế cấp cao cũng không có vấn đề gì.
Lúc trước hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ nhìn thấy đám người Tần Ninh xuất hiện, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng đến khi nhìn thấy chỉ có võ giả Thanh Minh, hai người đã yên tâm hơn nhiều.
"Người của Nhất Kiếm các cũng không ở chỗ này, chỉ dựa vào các ngươi thì có làm được cái gì?"
Huyết Hồn Giang cực kỳ cao to, nhìn thấy Tần Ninh trong đám người thì cười lạnh nói: "Tần Ninh, ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển mà thôi, lần này Huyết tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi".
Tần Ninh không có Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc che chở, ai phải sợ chứ?
Ngày đó ở Võ Môn, Tần Ninh chém giết sáu vị Thánh Đế Ma tộc thì tính sao?
Cũng chỉ là dựa vào thiên thời địa lợi thôi.
Hơn nữa bọn họ còn nhận được tin tức, Tần Ninh còn đang bị thương nặng, là không thể nào bộc phát ra được thực lực vượt qua cảnh giới của bản thân.
Giờ phút này, Tần Ninh lại cười nói: "Dù sao bên ta cũng có Thánh Đế, diệt trừ trăm người các ngươi cũng không tính là khó".
"Buồn cười!"
Hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ, một người đối phó với Ôn Hiến Chi, một người đối phó với Phệ Thiên Giảo, bốn vị Thánh Đế đều chém giết nhau.
Mà giữa núi rừng, Tần Ninh lại rời khỏi cơ thể Cửu Anh, đạp chân xuống đất mặt, trong nháy mắt, bốn phía đã xuất hiện bốn vị võ giả Huyết tông cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, tam chuyển, sắc mặt hung ác xông thẳng về phía Tần Ninh.
"Muốn giết ta như thế ư?"
Tần Ninh mỉm cười, cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay.
"Nhiều năm chưa từng dùng đao, khoảng thời gian trước đã quen thuộc một chút, lần này lấy các ngươi ra luyện tay vậy".
Vừa dứt lời, Tần Ninh cầm đao chém ra.
Một đao vạch ra, lưỡi đao hóa thành một con mãng xà màu xanh, trong nháy mắt đã vươn ra trăm trượng, mãng xá há to miệng, đao khí kinh khủng hóa thành răng độc của mãng xà, vọt tới trước mặt những người kia.
Ầm ầm ầm...
Trong phút chốc, những tiếng nổ ầm truyền ra.
Thậm chí Tần Ninh chỉ cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, chưa sử dụng đao quyết mà chỉ đơn giản là uy lực mạnh mẽ của chính thanh đao đó thôi.
Đám người bốn phía đều thi nhau tránh ra, cẩn thận từng li từng tí.
"Đế khí, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao".
Trong Huyết tông, một ông lão cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển quát khẽ: "Cẩn thận chút, đó là Đế khí, vốn là thánh binh của Cuồng Võ Thiên Đế, ở trong tay hắn sẽ bộc phát ra uy lực không tầm thường!"
Trưởng lão kia vừa nói vừa cầm một thanh hoàn đao trong tay, trực tiếp tới gần Tần Ninh.
"Đã sớm nghe nói ngươi là người do ba Đế chuyển thế, lão hủ đến xem rốt cuộc ngươi có thực lực như thế nào".
"Cũng đừng để mình năm đó phải mất mặt!"
Giọng nói vừa đến, người cũng đã lao tới.
Tần Ninh xách đao, chém xuống.
Keng...
Trường đao và hoàn đao va chạm.
Cả người Tần Ninh lùi lại từng bước.
Hai tay của trưởng lão Huyết tông cũng khẽ run lên.
"Đao kình mạnh mẽ, là một người luyện đao thuật", Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
"Lão phu đắm chìm trong đao pháp mấy ngàn năm, còn chưa tới lượt ngươi đến đánh giá lão phu".
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại mỉm cười.
"Mấy ngàn năm sao?", Tần Ninh mỉm cười nói: "Mặc dù ta không quen đao pháp, nhưng năm đó cũng tu hành đao thuật vài chục vạn năm, muốn đánh giá một kẻ mới tu hành mấy ngàn năm như ngươi, ta vẫn có tư cách đó".
Vừa nói xong, Tần Ninh trực tiếp sải bước ra.
"Nhất Đao Quyết!"
Nhất Đao Quyết thánh quyết có uy lực bá đạo nhất trừ Cuồng quyết mà năm đó Tần Ninh sáng tạo ra.
Nội dung của Cuồng quyết bao dung rất rộng, chưởng pháp, quyền pháp, đao pháp đều có, hơn nữa còn ẩn chứa ý cảnh ở trong đó.
Mà Nhất Đao Quyết chỉ đơn giản là đao thuật mà Tần Ninh sáng tạo, mà lại là đao thuật liên quan đến bản thân hắn.
Hiện nay Tần Ninh là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, đương nhiên sử dụng đao quyết này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Chém ra một đao.
Trong nháy mắt, nhìn như một đao nhưng lại giống như là chín chín tám mươi mốt đao, thế nhưng đến khi nhìn kỹ lại lần nữa thì chỉ có một đao.
Bóng chồng nhiều như thế khiến lão già trước mặt Tần Ninh gần như xuất hiện ảo giác.
Có điều đến khi lão già kịp phản ứng, lưỡi đao đã đi tới trước mắt rồi.
Lão già cầm hoàn đao trong tay, ngay lập tức đưa ra đón đỡ trước người.
Keng...
Những tiếng vỡ vụn răng rắc bỗng vang lên.
Hoàn đao trước người lão già vỡ ra từng khúc, mà phía trên Thanh Long Trảm Nguyệt Đao có một đao kình lao thẳng tới mặt của lão già, trong nháy mắt đã để lại từng lưỡi đao trên mặt.
Những tiếng máu tươi bắn tung tóe vang lên phụt phụt phụt, chỉ thấy đầu lão già kia chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối rơi xuống.
Một màn này làm cho sắc mặt đám võ giả Huyết tông xung quanh đều trắng bệch.
Thánh Tôn nhị chuyển, đao trảm ngũ chuyển.
Đây chính là thực lực của Tần Ninh sao?
Chương 2133: Khí văn điêu khắc dưới chân núi
Lúc này từng bóng người lần lượt tránh ra.
Tần Ninh thu đao đứng thẳng.
"Đao pháp của ngươi, ta còn khinh thường đánh giá nữa..."
Trên thực tế, từ trước đến nay Huyết tông vẫn luôn điều tra Tần Ninh, chỉ biết là Tần Ninh thể hiện ra uy lực rất lớn trong trận chiến ở Võ Môn, lấy địa thế của Võ Môn để giết chết sáu vị Thánh Đế.
Mà lúc đó Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng thôi.
Huyết tông đã từng suy đoán có lẽ thực lực của Tần Ninh chỉ ở cảnh giới Thánh Hoàng, có thể chống cự lại Thánh Tôn.
Nhưng lại không nghĩ tới.
Bây giờ Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển, vậy mà lại là có thể trực tiếp giết được cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển, hơn nữa nhìn biểu hiện của Tần Ninh nào có giống như đang bị thương?
Lời đồn ở bên ngoài đều là giả dối.
Đáng chết!
Lần này, xem như Tần Ninh đã thật sự thể hiện được thực lực của mình ở trước mặt người ngoài rồi.
Đao trảm ngũ chuyển.
"Đáng chết, giết hắn đi!"
Nơi xa, giờ phút này Huyết Hồn Giang bị Ôn Hiến Chi cuốn lấy, giận dữ hét lên.
"Ngươi để ý nhiều như vậy làm gì?"
Ôn Hiến Chi quát lớn: "Không thèm để ta vào mắt hả?"
Ầm...
Hắn ta vừa hét lên một câu, một tiếng nổ lớn đã vang lên.
Phía trên mặt đất nhấp nhô từng đợt sóng âm.
Giờ phút này, hai người đàn ông trung niên trực tiếp bổ nhào vào trước người Tần Ninh.
Hai người ra tay, khí thế kinh người.
Dao động khủng bố lập tức lan rộng ra.
Thánh Tôn lục chuyển.
Lần này, Võ Môn cũng có mấy vị cường giả cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển, trận đại chiến lần trước là xui xẻo, nhưng cũng là kỳ ngộ, không ít trưởng lão quan trọng trong Võ Môn đã thi nhau đột phá đến cảnh giới thất chuyển.
Mà trong đám người của Huyết tông có tổng cộng bảy người là cảnh giới thất chuyển, nhưng đều đang bị ngăn cản.
Chỉ có hai vị cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh không thèm lùi bước, ngược lại sát khí còn mênh mông hơn trước.
Đã đến một bước này, nói cái gì cũng đều là nói nhảm.
Tần Ninh cầm đao, khí sát phạt lập tức ngưng tụ.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
Sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh bắn ra.
"Nhất Đao Quyết".
Đao khí lại xuất hiện, chín chín tám mươi mốt đao khí trực tiếp nghiền ép về phía hai người kia.
Dao động khủng bố lan ra bốn phía.
Mỗi một đao khí đều như là một con thú dữ đáng sợ xông ra.
Ầm...
Hai bóng người cùng bắt tay chống lại, nhưng cả người vẫn phải rút lui, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi kinh ngạc.
Thật mạnh!
Tần Ninh bộc phát thánh lực, phối hợp với Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Nhất Đao Quyết, căn bản không hề thua kém hai người.
"Đại nhân!"
Một người trong đó trực tiếp cất cao giọng quát.
Mà Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ cũng đã cảm nhận được một đám võ giả đi theo bọn họ đều không chịu nổi nữa rồi.
Cửu Anh thỉnh thoảng đáp xuống để gia nhập cuộc chiến, cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển bị tổn thất mất ba, bốn người.
Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, bọn họ sẽ bị diệt hết tất cả.
"Rút lui!"
Huyết Hồn Giang quát khẽ một tiếng.
Đám võ giả Huyết tông đã sớm muốn rút lui, chỉ là đại nhân không mở miệng, bọn họ nào dám rút lui.
Đại nhân ra lệnh, từng bóng người lập tức rời đi.
Võ giả Võ Môn và Thanh Minh đều thi nhau đuổi theo.
Nhưng đến hơn mười dặm thì lại dừng lại.
Cơ thể của Phệ Thiên Giảo từ trăm trượng hóa thành cao hơn một mét, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, lại biến thành một con chó ngốc đầu mọc sừng thú, bộ lông dày xù.
Cả người Ôn Hiến Chi cũng toàn là sát khí.
"Không đuổi nữa!"
Ôn Hiến Chi giờ phút này thở hồng hộc, nói: "Nếu đánh tiếp, con sẽ có thể giết Huyết Hồn Giang kia, nhưng ở đây có chỗ tốt, không đuổi nữa".
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi không bị thương gì liền nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Hiến Chi mắng một câu rồi nói: "Con dẫn người của Võ Môn phát hiện một di tích dưới mặt đất ở chỗ này, liền tạm thời dựng trại lại đây để chờ đợi sư tôn đến".
"Kết quả Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ lại dẫn người xông ra, trong miệng còn hô hào báo thù rửa hận".
Dương Thanh Vân trầm ngâm nói: "Xem ra trước đó Huyết tông vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ đã bắt đầu trả thù rồi".
"Trả thù cũng là chuyện sớm hay muộn thôi", Tần Ninh nói: "Tạm thời tha cho bọn họ một mạng, xem bí cảnh mà Hiến Chi nói trước đi, rốt cuộc là có chuyện gì".
"Vâng!"
Lúc này đám người của Võ Môn và Thanh Minh đều tập trung lại.
Mọi người xem xét vết thương, lần lượt phân phát thánh đan để khôi phục, sau đó lại tiếp tục hành trình.
Sau khi đi mấy vòng trong dãy núi, cuối cùng đã đi vào bên trong một vùng núi lớn.
Vùng núi trước mắt có chút kỳ quái.
Ở dưới dốc núi đều có từng con đường nối liền đáy núi, hình thành những lối đi thông suốt, ngang dọc khắp nơi.
Ôn Hiến Chi dẫn đầu đội ngũ tiến vào trong những con đường kia, lúc đi đến dưới chân một ngọn núi, chính là vị trí trung tâm thì Ôn Hiến Chi liền dừng lại.
"Sư tôn người xem đi".
Ôn Hiến Chi cầm một viên dạ minh thạch trong tay rồi ném về phía vị trí dưới chân núi trước mặt đám người.
Ánh sáng tản ra, mọi người đều nhìn thấy trên đường đi từ dưới chân núi lên đỉnh đều khắc từng ấn phù kỳ quái.
"Con cũng không biết là cái gì, một vị thánh khí sư trong Võ Môn nói đây là khí văn, đã nghiên cứu hơn nửa ngày rồi".
Ôn Hiến Chi lại nói tiếp: "Nhưng con cảm thấy không đơn giản như vậy, cho nên mới vội vàng phái người đi tìm người".
Tần Ninh đưa mắt nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Đúng là khí văn, khí văn điêu khắc dưới chân núi".
Hắn lẩm bẩm, sau đó đi xem xét những con đường thông nhau dưới chân từng ngọn núi xung quanh.
Vừa không ngừng điều tra, Tần Ninh cũng vừa ghi chép hình dạng những khí văn kia lại.
Mãi về sau Tần Ninh mới thở ra một hơi.
"Sao rồi ạ?"
Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương đều rất tò mò.
"Còn nhớ rõ lời ta nói lúc trước không?"
Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, nói.
"Trong thiên cung Thanh Đế ngoài Thanh Tiêu Đại Đế còn có bốn vị các chủ, thân phận địa vị rất cao".
"Chỗ mà chúng ta phát hiện trước đó chắc hẳn là do một vị trưởng lão của Đan các để lại, vị trưởng lão kia đương nhiên cũng có thân phận địa vị không thấp".
"Mà nơi đây có thể là do một vị trưởng lão Khí các để lại".
Hắn vừa dứt lời, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều vô cùng mừng rỡ.
Ôn Hiến Chi lại rất mơ hồ.
Đan các là cái gì? Khí các là cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Người để lại nơi đây rất thông minh, lấy dãy núi làm khí, luyện chế từng ngọn núi một thành khí".
"Mà trên thực tế, chắc hẳn bên trong những ngọn này là vùng đất có cất chứa thánh khí của thiên cung Thanh Đế năm đó".
Dương Thanh Vân nói thẳng: "Mở ra như thế nào ạ?"
"Phá giải toàn bộ khí văn này ra".
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu.
Tần Ninh lập tức bắt đầu hành động.
Hắn đi đến dưới chân một ngọn núi, ngửa đầu nhìn khí văn kia, sau đó Tần Ninh đứng phía dưới khí văn, thánh lực ở giữa bàn tay ngưng tụ thành văn.
Cho dù là thánh trận sư hay là thánh khí sư đều phải cần văn.
Văn này cũng có hàm nghĩa khác biệt.
Văn của thánh trận sư là lấy thánh lực ngưng tụ thế trời đất để hình thành.
Mà văn của thánh khí sư lại dựa vào quy tắc vạn vật biến hóa để ngưng tụ thành một bộ văn ấn.
Cả hai đều lấy thánh lực để ngưng tụ, nhưng hiệu quả đạo nghĩa lại khác biệt một trời một vực .
Giờ phút này, khi Tần Ninh ngưng tụ ra một đạo văn, mọi người đều chuyển mắt sang nhìn.
Chỉ thấy Tần Ninh ngưng tụ ra một khí văn, gần như giống với văn ấn khắc trên tảng đá trên đỉnh đầu như đúc.
Mà ngay lúc này, hai khí văn dường như đã kiểm chứng lẫn nhau, tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Chương 2134: Cửu Phong Thánh Thương
Khi ánh sáng của hai khí văn hợp lại cùng một chỗ, tương ứng với nhau, đột nhiên khí văn trên đỉnh đầu đám người lại tróc ra.
Mà ngay sau đó, một cánh cửa vào hình vuông dài một trượng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từng luồng ánh sáng chiều thẳng xuống từ cửa vào.
Tần Ninh mỉm cười, dẫn đầu đám người bước vào cánh cửa hình vuông dài một trượng kia, tiến vào bên trong ngọn núi.
Một giây sau, ánh sáng lấp lóe, cả người Tần Ninh giống như đang đứng ở trong một tòa kim tự tháp vậy.
Mấy người Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân lần lượt đi vào theo.
Đến khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Quả nhiên vùng núi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, trong ngọn núi hình kim tự tháp có từng cây cột màu vàng đứng sừng sững.
Chúng được xếp theo vị trí khép lại từ xung quanh, hội tụ lên trên đỉnh tháp.
Mà ở xung quanh lại treo từng thánh binh.
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên.
Trên trăm loại vũ khí muôn hình muôn vẻ.
Chỉ cần nhìn mặt ngoài bóng loáng của vũ khí thôi cũng có thể kết luận, ít nhất là cấp bậc lục phẩm, thất phẩm rồi.
"Phát tài rồi!"
Ôn Hiến Chi có chút kích động nói.
Những thánh binh này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, giống như là mới tinh vậy.
Nhìn kỹ lại, mỗi một cái đều rất khéo léo đẹp đẽ.
"Đừng có mà ngẩn ra đó!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhận lấy đi! Tiếp theo còn phải bận rộn lắm đấy...", đây chỉ là một ngọn núi trong đó thôi.
Nơi đây có tận trên trăm ngọn núi như thế này cơ mà.
"Rõ!"
Đám người lần lượt ra tay.
Tần Ninh cũng không nhàn rỗi, bắt đầu phá giải từng khí văn một.
Những khí văn này nhìn như được phá giải rất đơn giản ở trong tay Tần Ninh.
Thế nhưng nếu là đám thánh khí sư đỉnh cao trong Hạ Tam Thiên đến đây, chỉ sợ cả đời cũng không thể thấy được bí mật trong đó.
Trong lòng Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.
Năm đó xem ra Thanh Tiêu Đại Đế quả thật có được thực lực phi phàm.
Bốn vị các chủ Thánh Đế cấp dưới, chỉ sợ mỗi một vị đều không phải là hạng người đơn giản.
Sau một lúc bận rộn.
Những thánh khí này đều được tập trung lại để sau này cho Thanh Minh và Võ Môn phát triển thực lực bản thân.
Tần Ninh cũng phải cảm thán một tiếng.
Nhớ năm đó, hắn đã bao giờ phải bận rộn bởi vì những chuyện này đâu?
Bây giờ lại không thể không làm như thế.
Hiện nay ở bên trong Hạ Tam Thiên, các thánh vực lớn có thực lực mạnh mẽ, Võ Môn suy thoái, Thanh Minh vừa lập, vẫn không đủ thực lực.
Cũng chỉ có Nhất Kiếm các là coi như mạnh.
Muốn trách chỉ có thể trách hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên.
Chỉ biết hại sư phụ thôi.
Sau khi bận rộn, Tần Ninh lại vẫy vẫy tay với Dương Thanh Vân.
"Sư tôn".
"Cái này cho ngươi".
Tần Ninh cầm một cây trường thương trong tay, cười nói: "Cửu Phong Thánh Thương, ta thấy nó có uy lực rất mạnh".
"Sư tôn, con dùng kiếm Kinh Long tốt lắm rồi...", Tần Ninh lại nhét Cửu Phong Thánh Thương vào trong tay Dương Thanh Vân, cười nói: "Tin ta đi, ngươi dùng thương có lẽ sẽ càng tốt hơn".
Dương Thanh Vân nhìn trường thương trong tay, gật đầu.
"Ta đưa Khô Huyết Thánh Thương cho Hiến Chi, Hiến Chi tinh thông đạo ngự thú, trên thực tế dùng binh khí gì cũng được, điểm mạnh của hắn ta không nằm ở binh khí".
"Tên nhóc Thạch Đầu này thích hợp dùng búa rìu, trường kích".
Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy thì gãi đầu nói: "Vì sao?"
"Bởi vì ngươi ngưng tụ chiến khí, sau này sẽ hoàn toàn chế tạo ra chiến thể, lực bộc phát kinh người, loại binh khí như búa rìu trường kích thích hợp với ngươi nhất, về sau có thể cân nhắc dùng trường kích nhiều hơn".
Thạch Cảm Đương gật đầu ghi lại.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh một chút, cũng nói: "Hai người các nàng cũng nên thay đổi binh khí!"
"Viên Viên thích hợp với cung tiễn".
"Sương Nhi thích hợp với dây thừng".
Cung tiễn?
Dây thừng?
Vì sao?
Tần Ninh cười nói: "Hai người các nàng không thích hợp dùng kiếm, tới bây giờ vẫn để các nàng dùng kiếm cũng là để rèn luyện cách khống chế sức mạnh trong cơ thể các nàng".
"Lần này hãy chọn cung tiễn và dây thừng thử xem".
Hai cô gái đều gật đầu.
Lý Huyền Đạo thích hợp dùng kiếm.
Diệp Nam Hiên thích hợp dùng đao.
Đối với các võ giả nhìn như chỉ sử dụng thánh quyết, không dựa vào thánh khí mà nói, có lẽ binh khí không quan trọng lắm, thế nhưng thật ra lại không phải.
Binh khí không chỉ là thứ trợ giúp võ giả, còn là con đường bắt buộc của võ giả.
Tần Ninh hiểu về điều này rất rõ.
Năm đó hắn tu kiếm đạo là chính.
Mà lúc đó sư phụ bảo hắn dùng dùng nhiều những vũ khí khác, hiểu rõ được ưu điểm khuyết điểm của những vũ khí khác rồi lại tu hành kiếm thuật sau.
Điều này khiến Tần Ninh thu hoạch khá lớn.
Sư phụ lúc nào cũng đúng, có đôi khi còn nói đúng hơn cả phụ thân, Tần Ninh vẫn luôn cho rằng như vậy.
"Thu dọn xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này".
Tần Ninh khẽ cười nói: "Càng ngày ta càng thích chỗ này rồi".
Thiên cung Thanh Đế, bốn các lớn.
Tần Ninh hiểu ra được, trước đó gặp phải đan dược, bây giờ gặp phải binh khí, chúng đều không có cấp bậc cửu phẩm, có lẽ những thứ này vẫn chưa phải là cốt lõi của thiên cung Thanh Đế.
Nhưng càng như thế, càng khiến Tần Ninh cảm thấy như được cổ vũ.
Cho dù lần này không tìm được biện pháp và thánh bảo để giải quyết vết thương trong cơ thể mình, nhưng nếu có thể trang bị cho Võ Môn và Thanh Minh mạnh từ đầu đến chân, vậy cũng đáng giá.
Ít nhất nếu lúc nào đó mà mình rời khỏi Hạ Tam Thiên, Võ Môn và Thanh Minh có thể trở thành chúa tể một phương, lúc nào cũng có thể giám sát Ma tộc có giống như tro tàn lại cháy hay không.
Tần Ninh đã nghĩ kỹ rồi, trước khi rời đi phải hoàn toàn phá hủy Ma tộc.
Giờ phút này, đám người thi nhau hộ pháp, mọi người đều lựa chọn mình một chút thánh khí mà mình thích để đem theo bên người.
Lần này tới di tích cổ bên trong Thanh Tiêu Đại Đế, không nói đến điều gì khác.
Chỉ là những nơi cất giấu thánh đan và thánh khí này thôi cũng đủ đáng giá rồi.
Kế tiếp còn sẽ có chuyện gì tốt nữa, ai cũng không nói chắc được.
Bây giờ mọi người đều không lo lắng có nguy hiểm gì.
Đi theo Tần Ninh, mặc dù có nguy hiểm thì Tần Ninh cũng có thể trợ giúp mọi người gặp dữ hóa lành.
Ba Đế chuyển thế.
Há có thể đơn giản như vậy?
Đám người lần lượt đi ra khỏi chân núi.
Đối diện lại có rất nhiều bóng người.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, sát khí căm hận nồng đậm.
Người của Huyết tông đã quay trở lại lần nữa.
Chỉ là lần này không phải là hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ cầm đầu nữa.
Ở trước mấy trăm người kia có một bóng người ngạo nghễ đứng vững.
"Huyết Hồng trưởng lão!"
Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.
"Làm sao thế?
Không cam tâm thất bại, lại trở về lần nữa sao?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyết Hồng lạnh lùng, hờ hững nói: "Tần Ninh, ngươi quá tự tin, ngàn vạn lần không nên tách ra khỏi Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc".
"Ngươi thật sự cho rằng treo cái danh xưng ba Đế chuyển thế, chúng ta sẽ không dám giết ngươi thật sao?"
Huyết Hồng càng nói, giọng điệu càng làm người ta sợ hãi, ông ta quát lên: "Cho dù ngươi là ba Đế chuyển thế, không có Thời Thanh Trúc, không có Lý Huyền Đạo, không có hai người này che chở ngươi, bản tọa cũng muốn giết ngươi".
Giờ phút này Tần Ninh lại không nhịn được nói: "Làm sao thế?
Chỗ mà đồ đệ của ta phát hiện ra, các ngươi muốn cướp nhưng không cướp được, bây giờ lại thẹn quá hoá giận, muốn giết người ư?"
"Ngươi nói thế nào cũng được".
Huyết Hồng lại lạnh lùng nói: "Giết ngươi không chỉ là vì điều này, mà còn bởi vì Huyết Tự Như bỏ mình, ngươi lại không có chút nào áy náy!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại là khẽ giật mình.
Chương 2135: Ta chính là ta, không cần là ai!
"Huyết Tự Như…", "Huyết Tự Như là đệ đệ của Huyết Hồng ta, hai người chúng ta cùng nhau bái nhập vào trong Huyết tông, cho đến ngày nay đã trở thành cường giả Thánh Đế, nhưng lại chết ở trong thánh vực Đại Võ".
Huyết Hồng giận dữ quát: "Cho dù không phải ngươi giết, thế nhưng lại không thể không có liên quan đến ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đã hiểu ra.
Nói tới nói lui vẫn là bởi vì cái chết của Huyết Tự Như, Huyết Hãn ở trong thánh vực Đại Võ.
Tần Ninh cũng không cãi lại, chỉ đứng yên tại chỗ
"Phệ Thiên Giảo, Ôn Hiến Chi".
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Hai người Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ kia giao cho các ngươi".
"Lần này ta không cho phép chạy, ta muốn giết chết".
"Về phần vị Huyết Hồng trưởng lão này thì giao cho ta".
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều biến đổi.
"Sư tôn, không thể..", "Tần Ninh, chàng..", Mấy người đều biết Tần Ninh đang bị thương.
Cho dù không bị thương, lấy cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển đối mặt với Thánh Đế cũng có áp lực cực lớn.
"Yên tâm, ta có chừng mực".
Tần Ninh cười nói: "Năm lần bảy lượt nhằm vào ta như vậy, nếu ta không lấy ra chút thực lực, quả nhiên sẽ bị người ta không coi ra gì mà!"
Mấy người đều trầm mặc.
Tần Ninh đã tức giận.
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Suốt quãng đường này, mấy tông môn lớn liên tục nói năng châm chọc Tần Ninh, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Nhưng bây giờ, tâm trạng đang tốt bởi vì lấy được nhiều thánh đan, thánh khí đã bị phá hủy bởi vì Huyết Hồng xuất hiện rồi.
Cơn tức này khiến cho trong lòng Tần Ninh rất không thoải mái.
Không thoải mái thì phải làm sao bây giờ?
Vậy phải đánh! Tuy hồn phách bị phong tỏa, thế nhưng có Tịnh Ma Châu Đan áp chế Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương kia.
Cùng lắm thì tiêu hao thêm mấy viên nữa.
Bây giờ trên người Tần Ninh còn có mấy viên Tịnh Ma Châu Đan do Ma tộc cảnh giới Thánh Đế biến thành.
Dùng để giết chết một vị Thánh Đế cũng không lỗ.
Giờ phút này Huyết Hồng lại bật cười ha hả.
"Chỉ là Thánh Tôn mà lại muốn giết Thánh Đế, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ta chính là ta, không cần là ai cả!"
Vừa dứt lời, bóng người Tần Ninh đã lao ra trong nháy mắt.
Nhìn thấy Tần Ninh đánh tới, trong lòng Huyết Hồng càng giật mình.
Tên khốn này thật sự có thực lực mạnh như vậy sao?
Sắc mặt Huyết Hồng lạnh lùng, lúc này cũng trực tiếp lao ra.
Dao động khủng bố tràn ngập xung quanh.
Một giây sau, sắc mặt mọi người đều lạnh lẽo.
"Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp!"
Cảnh giới Thánh Đế có bảy cảnh giới như cấp thấp, cấp cao, cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế.
Mà sự biến hóa của bảy cảnh giới này được quyết định bởi độ dung hợp lực, hồn, thể của Thánh Đế.
Cảnh giới cấp thấp và cấp cao đều là ba cái dung hợp, nhưng là dung hợp rất dễ hiểu.
Mà ba cảnh giới lớn là cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp lại là dung hợp thuần túy của thánh lực võ giả, hồn phách võ giả và thân thể võ giả.
Thánh lực và hồn phách dung hợp, hồn phách và thân thể dung hợp, thân thể và thánh lực dung hợp.
Ba cái đó liên kết với nhau, bởi vậy mới được gọi là cấp bậc Nhất Hợp, cấp bậc Nhị Hợp, cấp bậc Tam Hợp.
Mà cấp bậc Thánh Đế viên mãn lại là ba thứ như thánh lực, hồn phách, thân thể tùy ý chuyển biến, sức mạnh liên kết.
Về phần Thiên Thánh Đế... Vẫy tay một cái là có thể rung chuyển cả trời đất.
Đó đã là cấp bậc mạnh nhất mà Hạ Tam Thiên có khả năng dung nạp rồi.
Điểm mạnh của cảnh giới Thánh Đế cũng là thánh lực hồn phách và nhục thân lột xác.
Huyết Hồng có cấp bậc Nhất Hợp, chắc chắn cũng được xưng là cường giả đỉnh cao ở trong mười thánh vực lớn của Hạ Tam Thiên này.
Người như thế rất khủng bố.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều lo lắng cho Tần Ninh.
Nếu Tần Ninh chưa từng bị thương, cho dù đối mặt với Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp, bọn họ cũng không sợ.
Nhưng bây giờ... Chỉ là một người một chó cũng biết, muốn trợ giúp Tần Ninh, trước tiên cần phải giải quyết Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ kia đã.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, giờ phút này Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng thoát thể chui ra, cơ thể hóa thành ngàn trượng, khổng lồ kinh người.
"Đã nói rồi, nếu lại cho ta một chút thời gian, ta sẽ có thể giết ngươi, kết quả nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại chịu chết".
"Hừ, rốt cuộc là ai chịu chết còn chưa biết được đâu!"
Huyết Hồn Giang hừ lạnh một tiếng, bước chân ra.
"Ôn Hiến Chi, chịu chết đi!"
Mà giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo cũng lao thẳng về hướng Huyết Anh Lữ.
Ầm... Bốn vị Thánh Đế giao chiến, tự nhiên là vô cùng kinh khủng.
Mà ở bên kia, Tần Ninh đối mặt với Huyết Hồng Thánh Đế, lại không hề lui về sau một bước nào cả.
Khí thế trong cơ thể bốc lên trong nháy mắt.
Xung quanh cơ thể hắn ngưng tụ ra hai luồng ánh sáng vô hình.
Cảnh giới Thánh Tôn nhị chuyển.
Mấy ngày qua Tần Ninh vẫn luôn ngưng tụ trong cơ thể mình, hồn phách và thánh thể dung hợp.
Tuy nói hồn phách bị Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương cắm vào, dẫn đến lực hồn phách không ngừng tán loạn, thế nhưng Tịnh Ma Châu Đan cấp bậc Thánh Đế cũng đang không ngừng bổ sung, thậm chí còn dồi dào hơn, khiến Tần Ninh có thể dùng nó để đề cao tốc độ dung hợp của mình.
"Phá!"
Hắn vừa thốt ra một từ.
Chỉ trong chốc lát, hai dao động vô hình xung quanh cơ thể Tần Ninh đã hóa thành ba.
Mà khí tức hồn phách và khí tức thân xác trong cơ thể cũng tăng lên một cấp bậc ngay lập tức.
"Đột phá tức thời?"
Thấy cảnh này, Huyết Hồng Thánh Đế lại cười nhạo nói: "Từ cảnh giới nhị chuyển đến tam chuyển có khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Đương nhiên là có!"
Giờ phút này Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan nuốt vào.
Trong phút chốc, bên trong hồn hải.
Hồn phách đang lẳng lặng đứng vững, giờ phút này vẫn có thể nhìn thấy đằng sau hồn phách có một thanh kiếm và một cây thương giao nhau xâm nhập, liên tục không ngừng hấp thu lực hồn phách trong cơ thể Tần Ninh.
Mà ở đằng sau hồn phách, một viên Tịnh Ma Châu Đan hóa giải đi đến, từng luồng sức mạnh tinh khiết không ngừng được bổ sung.
Chỉ là khi Tần Ninh lại nuốt thêm một viên Tịnh Ma Châu Đan, sức mạnh bổ sung kia đã được tăng cường trong nháy mắt.
Tần Ninh không nói hai lời, khí thế cất cao.
Lúc này hồn phách cũng bộc phát ngay lập tức.
Nhân hồn bộc phát.
Hồn rồng và hồn phượng cũng tăng lên trong nháy mắt.
Khí thế kinh khủng phóng ra.
"Cuồng quyết!"
"Vô Lượng Quyền!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, vừa dứt lời đã vung ra một quyền.
Đám người xung quanh đều đột nhiên bị một quyền này thu hút.
Quyền phong gào thét hút hết đất đá trên những ngọn núi xung quanh, chỉ trong phút chốc mặt đất đã chấn động, từng viên đá vụn tụ tập đến trước người Tần Ninh.
Trong nháy mắt, vô hình nắm đấm vô hình kia đã hóa thành một quyền khổng lồ được tạo bởi từng khối đất đá chồng chất.
Quyền lớn trăm trượng lúc này trực tiếp phóng ra.
Ầm... Đột nhiên tiếng mặt đất chấn động mạnh vang lên.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm giác màng nhĩ như sắp nứt ra vậy.
Giờ phút này Huyết Hồng nào dám chủ quan nữa, ông ta nắm tay lại, lực hồn phách, thánh lực, lực thân xác trong cơ thể cùng bộc phát, ngưng tụ thành huyết chưởng vỗ xuống.
Ầm ầm... chỉ trong phút chốc, hai người lao vào nhau.
Thạch quyền và huyết chưởng va chạm.
Gió lốc xung quanh gào thét, mặt đất run rẩy, tiếng va chạm quỷ dị truyền ra ngoài trăm dặm.
Sức mạnh bá đạo đó thậm chí còn lan đến gần khu vực đánh nhau của Ôn Hiến Chi, Huyết Hồn Giang...
Đây... Vẫn là Thánh Tôn sao?
Giờ phút này, trong lòng mấy trăm người đều vô cùng mờ mịt.
Bình luận facebook