-
Chương 2141-2145
Chương 2141: Sự tích về thiên cung Thanh Đế
Tần Ninh đặt quyển trục xuống rồi nhìn về phía Lý Huyền Đạo, tiện đà giới thiệu: “Thời đại trước kỷ nguyên tồn tại vô số thể chất đặc biệt. Trên thực tế, võ giả Tinh Mệnh suy cho cùng cũng coi như là một loại thể chất đặc biệt nhưng không hiếm, như Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh đấy. Mỗi một võ giả Tinh Mệnh đều có đặc điểm khác nhau nên mọi người chỉ gọi chung là võ giả Tinh Mệnh thôi chứ không đặt tên!”
“Hỗn độn thể của sư nương ngươi, Vân Sương Nhi, có thể nói là thể chất cực kỳ hiếm thấy vào thời kỳ trước kỷ nguyên. Khi đó chân nguyên là nguồn gốc của sức mạnh, lấy đó làm cơ sở để diễn sinh ra các loại sức mạnh cao cấp hơn như tiên lực, thần lực, giới lực”.
“Ở thời đại trước kỷ nguyên, hỗn độn thể được mệnh danh là một trong những thể chất tuyệt vời được trời ưu ái nhất”.
“Kỷ nguyên mới mở ra, chư thiên vạn giới lấy linh khí làm căn bản, thánh lực mà chúng ta sử dụng hiện nay trên thực tế cũng là một dạng biến đổi của linh khí, chẳng qua là cấp bậc cao hơn thôi”.
“Hỗn độn thể rất khó phát huy tác dụng vượt trội của nó, bởi vậy ta luôn dạy Vân Sương Nhi phải chuyển hóa linh lực và thánh lực thành sức mạnh căn nguyên, mượn cơ hội này khởi động hỗn độn thể của cô ấy”.
“Đến khi Vân Sương Nhi không cần chuyển hóa nữa, hỗn độn thể của cô ấy sẽ bộc phát uy năng rất lớn”.
“Một ví dụ khác là Chiến Thể…”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi nhìn Thạch Cảm Đương đi, thiên phú cũng tàm tạm nhưng có nghị lực, đây là điều mà ngươi và Thanh Vân không có”.
“Sau này hắn mới thành công tu luyện ra chiến khí, hiện giờ vẫn chưa thấy gì nhưng trong tương lai, một khi chiến khí tụ tập tới mức độ khủng bố là có thể ngưng tụ Chiến Thể, còn là loại Chiến Thể gì thì khó mà nói trước”.
“Nhưng mãi đến sau này hắn mới ngưng tụ Chiến Thể, một số võ giả thuộc dạng Tiên Thiên Chiến Thể, sinh ra đã có”.
“Đương nhiên, Chiến Thể của Thạch Đầu mà tu luyện đến đại thành thì tương lai chưa chắc yếu hơn Tiên Thiên Chiến Thể đâu”.
Tần Ninh luôn theo dõi sát sao con đường tu luyện của Thạch Cảm Đương.
Dù là đồ tôn năm đó hay là đồ đệ hiện tại đều như thế.
Tuy có vẻ lần nào hắn cũng thiên vị Dương Thanh Vân nhưng đó là vì Dương Thanh Vân hiểu chuyện, là người hắn không phải lo nhất trong số các đệ tử của mình, đệ tử như thế đương nhiên Tần Ninh phải thể hiện rõ sự yêu mến của mình rồi.
Nhưng còn Thạch Cảm Đương thì bị Tần Ninh theo dõi tu luyện nghiêm khắc nhất.
Xưa nay Thạch Cảm Đương luôn nghĩ rằng mình bị Tần Ninh yêu cầu khắc khe nhất là do thiên phú của hắn ta kém cỏi nhất.
Trên thực tế, đó là do Tần Ninh biết rằng việc ngưng tụ Chiến Thể bằng chiến khí nhất định phải chính xác tuyệt đối, bởi một khi có sai sót thì thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ bị hạn chế, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng một khi đâu vào đấy, tương lai của Thạch Cảm Đương sẽ thế nào... ngay cả hắn cũng không thể đo lường.
Không phải ai cũng tu luyện ra được Hậu Thiên Chiến Thể đâu!
Trường hợp này rất hiếm.
Mai này Thạch Cảm Đương có thể lột xác hoàn toàn hay không phải phụ thuộc vào bản thân hắn ta, nhưng Tần Ninh là sư tôn, phải trải đường cho học trò của mình chứ.
"Mấy thứ như hỗn độn thể, Tiên Thiên Chiến Thể, võ giả Tinh Mệnh đều là những thể chất đặc biệt".
Tần Ninh nói tiếp: "Tương tự với Tam Tủy Ngọc thể".
"Tam Tủy Ngọc thể mạnh ở chỗ thân xác, máu và xương cốt biến thành tủy ngọc..."
"Nếu như Thanh Tiêu Đại Đế tu luyện Tam Tủy Ngọc thể đến một cảnh giới nhất định thì chỉ cần một bộ xương người thôi cũng có thể chế tạo ra thánh binh rồi, ít nhất là thánh khí cửu phẩm là đằng khác".
"Đây mới chỉ là về mặt tu luyện, khả năng lĩnh ngộ của Tam Tủy Ngọc thể cũng cực kỳ vượt trội".
"Hơn nữa, quan trọng nhất là... toàn bộ mọi nơi trên cơ thể Tam Tủy Ngọc thể trừ xương cốt ra đều là bảo bối, từ máu thịt cho đến xương cốt, không chỗ nào không quý giá!"
Tần Ninh từ tốn bảo: "Mặc dù không biết tại sao Thanh Tiêu Đại Đế chết nhưng nếu ông ta đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế thì ta hoàn toàn có thể sử dụng máu thịt và xương cốt của ông ta, thu nạp vào người để bài trừ Thánh Hồn Kiếm và Thánh Hồn Kiếp".
Vừa nghe thấy câu này, Lý Huyền Đạo giật mình, vẻ mặt đầy hứng khởi.
Hắn ta không quan tâm thể chất gì cả.
Sư tôn từng nói sau này hắn ta có thể tu luyện Kiếm Thể và trở thành cường giả như Kiếm Thần.
Lý Huyền Đạo không cần biết mấy thứ đó ra làm sao, hắn ta chỉ quan tâm đến thương thế của sư tôn mà thôi.
Bây giờ biết được có cách chữa lành vết thương cho sư tôn, đương nhiên Lý Huyền Đạo quá đỗi vui mừng.
"Sư tôn, làm sao để tìm thân xác Thanh Tiêu Đại Đế ạ? Con sẽ sai người đi tìm ngay, ai dám cản, con giết kẻ đó!"
Tần Ninh thấy dáng vẻ kích động của Lý Huyền Đạo bèn cười mắng: "Gấp cái gì mà gấp? Nếu trong thiên cung Thanh Đế có thì kiểu gì cũng gặp, còn không thì có vội vội vàng vàng cũng vô dụng".
Hắn liên tục lật quyển trục, tiếp tục nói: "Thanh Tiêu Đại Đế này thành lập thiên cung Thanh Đế, phải công nhận ông ta không khác gì thần linh thời đó vậy".
"Ông ta có bốn người đệ tử là bốn võ giả cực kỳ hùng mạnh".
Tần Ninh nói thật chậm rãi, không hề nóng vội.
"Đan Đế, Tô Tỉ!"
"Khí Đế, Thanh Nghệ!"
"Kiếm Đế, Thanh Trác!"
"Trận Đế, Hà Ngạo!"
"Ngoài bốn người này ra còn có mười người tiếng tăm lẫy lừng nữa, nhưng trong bốn người này, người có thực lực mạnh nhất nằm ở... cảnh giới Thiên Thánh Đế!"
Hắn vừa nói câu này thì Lý Huyền Đạo biến sắc.
Bốn vị Thiên Thánh Đế!
Vậy thì thực lực của Thanh Tiêu Đại Đế sẽ to lớn nhường nào đây?
Một người như thế mà chết ư?
"Bốn người trong sáu vị Thánh Đế viên mãn vừa gặp trong Thanh Đế cung nằm trong sáu trên mười người mà ta nói đấy".
Tần Ninh tiếp tục kể: "Bốn vị Thiên Thánh Đế này rất được Thanh Tiêu Đại Đế tin tưởng, trong đó có hai người là con của Thanh Tiêu Đại Đế, đó là Thanh Nghệ và Thanh Trác".
"Còn Tô Tỉ và Hà Ngạo là đồ đệ của ông ta".
"Vì có sự hiện diện của Thanh Tiêu Đại Đế và bốn vị Thiên Thánh Đế, thiên cung Thanh Đế có thể nói là bá chủ Hạ Tam Thiên, không một ai có thể lay động địa vị của nó".
"Ngặt nỗi thiên cung Thanh Đế lục đục nội bộ, Thanh Tiêu Đại Đế chết đột ngột làm bốn vị Thiên Thánh Đế này cũng không ai phục ai, bắt đầu tranh quyền đoạt thế".
"Chính vì vậy thiên cung Thanh Đế sụp đổ, mâu thuẫn nội bộ càng lúc càng gay gắt, lại chịu sự xâm lược của giặc ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi dòng sông lịch sử".
Sau khi kể xong, Tần Ninh kết luận: "Những gì ta vừa nói đều được ghi lại trong quyển trục này, đến đoạn bốn vị Thiên Thánh Đế lục đục nội bộ là hết rồi, đoạn tiếp theo ta bịa ra đấy".
"..."
"Cơ mà Thanh Tiêu Đại Đế này là Tam Tủy Ngọc thể, ta thật sự rất bất ngờ về điều này".
Dương Thanh Vân tiếp lời: "Có phải tìm được thân xác Thanh Tiêu Đại Đế là sư tôn sẽ mượn uy lực của Tam Tủy Ngọc thể chữa trị vết thương của hồn phách và giải trừ nguy cơ không ạ!"
"Cũng có thể".
Tần Ninh cười nói: "Tam tủy Ngọc thế của một vị Thiên Thánh Đế là đủ rồi!"
Giờ đây Lý Huyền Đạo vô cùng hào hứng.
"Thật tốt quá!"
Hắn ta đứng dậy bảo: "Con sẽ sai người đi tìm ngay".
"Cái đứa này, đứng lại".
Tần Ninh cười mắng: "Ngươi tính sai người đi đâu tìm? Di tích của thiên cung Thanh Đế to khủng khiếp, mặc dù nơi này là trung tâm thiên cung Thanh Đế nhưng thân xác không được cất tại đây đâu!"
Lý Huyền Đạo ngớ người.
"Làm gì mà vội mà vàng!"
Tần Ninh mỉm cười: "Ngoài thân xác Thanh Tiêu Đại Đế ra, nơi này có thể còn cất giấu đồ vật của bốn vị Thánh Đế và bốn vị Thánh Đế viên mãn còn lại cơ mà, cơ duyên lớn lắm đấy, cứ từ từ thôi".
Chương 2142: Thanh Nghệ cung
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo ngồi xuống rồi cười trừ với Tần Ninh, đáp: "Đồ nhi sốt ruột quá".
"Trước giờ ngươi luôn điềm tĩnh như Thanh Vân mà, không nên gặp phải chuyện lớn là cuống cuồng cả lên như vậy".
Tần Ninh dặn dò: "Ta đoán lần này di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện không đơn giản vậy đâu, nhiều khả năng Ma tộc sẽ nhúng tay, cho nên... không những Huyết tông, Tu La điện và U Minh cốc có thù oán với ta mà kể cả Ma tộc cũng có thể sẽ làm gì đó".
"Chưa kể đến giờ vẫn chưa biết thế lực nào trong thập đại thánh vực đang câu kết với Ma tộc đây..."
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, cười nói: "Trước khi khôi phục thực lực, sư tôn phải trông cậy vào ngươi rồi".
"Sư tôn yên tâm, có đồ nhi ở đây, đồ nhi quyết không để bọn vô liêm sỉ kia làm sư tôn bị thương nửa phần".
Lúc này, Tần Ninh đọc hết một lượt những trang còn lại của quyển trục, đồng thời khen ngợi: "Thanh Tiêu Đại Đế này giỏi thật".
Lý Huyền Đạo biết rằng người này được sư tôn năm lần bảy lượt khen ngợi hẳn là tài hoa lắm.
"Chuẩn bị xuất phát thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Không phải tất cả những Thánh Đế kia đều chết tại thiên cung Thanh Đế này, tìm được chừng nào hay chừng đó".
"Vâng".
Đi ra ngoài đại điện, mấy người phát hiện một số thánh đan, thánh khí còn bảo tồn đến nay bèn mang đi.
Họ xuống núi, tiếp tục đi sâu vào trong.
Dọc đường đi qua tất cả ngọn núi, lầu các và cung điện lớn nhỏ, có lúc thu hoạch được có lúc không.
Lý Huyền Đạo cũng nhận được tin báo người của các thế lực lớn đã vào thành Thanh Đế và đang bắt đầu tiến sâu hơn.
Đường đi trong cổ mộ khổng lồ này vòng qua vòng lại nên rất nhiều nơi đã bị võ giả các thế lực lớn tìm thấy.
Các phe cũng có nhiều hiểu biết về di tích Thanh Tiêu Đại Đế này.
Trong gần một tháng di chuyển trong dãy núi.
Hôm nay, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng chân trước một dãy núi.
Một tháng qua, hai thầy trò tìm được nơi ở của một vị Thánh Đế viên mãn.
Dựa trên những gì quyển trục ghi lại.
Dưới Thanh Tiêu Đại Đế có gần một trăm vị Thánh Đế.
Bốn vị Thiên Thánh Đế chính là bốn các chủ.
Còn mười vị Thánh Đế viên mãn chính là thập đại đường chủ, thân phận vô cùng cao quý.
Giữa lúc đó, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo thu thập được rất nhiều thánh khí, thánh đan và thánh quyết...
"Sư tôn, dường như các phe phái đều không có tin tức gì liên quan đến tình hình của tứ đại Thiên Thánh Đế".
"Thân xác của Thanh Tiêu Đại Đế cũng không có manh mối gì luôn..."
Tìm kiếm suốt một tháng làm Lý Huyền Đạo có chút sốt ruột.
Nếu như không thể tìm ra thân xác của Thanh Tiêu Đại Đế thì làm thế nào chữa trị vết thương cho sư tôn đây?
"Năm xưa tứ đại Thiên Thánh Đế lục đục nội bộ, chưa chắc đều chết tại đây mà? Mà biết đâu tứ đại Thiên Thánh Đế cũng thèm muốn thân xác Tam Tủy Ngọc thể của Thanh Tiêu Đại Đế thì sao? Có thể là ai đó lấy được rồi nên nơi này mới không có cũng nên".
Tần Ninh cười nhẹ: "Nghĩ tích cực lên".
Lý Huyền Đạo nghe vậy mặt vẫn buồn thiu.
"Đừng quá lo lắng, không giải quyết được nhất thời không đồng nghĩa với việc sư tôn sẽ không giải quyết được vĩnh viễn, nếu như giết thêm vài tên Thánh Đế Ma tộc thì có thể tiếp tục ổn định thương thế của ta rồi, đến lúc ta tiến vào cảnh giới Thánh Đế thì vẫn có cơ may loại trừ mối nguy cơ Thánh Hồn Kiếm và Thánh Hồn Kiếp mà".
Lý Huyền Đạo gật đầu.
Đúng lúc đó, vài bóng người lại gần.
"Các chủ!"
Trưởng lão của Nhất Kiếm các đi đầu hào hứng nói lớn: "Cách đây ba trăm dặm, trong di tích của thiên cung Thanh Đế có động tĩnh lạ!"
"Nói mau!"
Trưởng lão kia vội vàng trả lời: "Người của Cửu Tinh các và người của Thanh Tiêu Thiên đánh nhau, kết quả tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên đánh nhau với bốn vị các chủ của Cửu Tinh các, phá hủy toàn bộ nơi đó rồi, san bằng luôn! Hai bên đang đánh nhau dữ dội thì đột nhiên mặt đất nứt ra một đường và mở rộng ra, một tòa địa cung từ dưới đất chui lên".
Địa cung!
"Hiện tại bọn họ đều đi chuyển qua đó rồi, hình như muốn vào địa cung thám thính tình hình".
Lý Huyền Đạo nghe vậy bèn đứng dậy ra lệnh: "Thông báo tất cả đệ tử Nhất Kiếm các ta tập trung tại đó".
"Rõ!"
Hắn ta xoay người nhìn về phía Tần Ninh, kích động nói: "Sư tôn..."
"Đi xem thế nào!"
Mọi người lại xuất phát.
Dùng chưa đến một nén nhang để vượt qua núi rừng, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo đều thấy võ giả thế lực các nơi đều đang di chuyển về một hướng.
Trông có vẻ ai cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Trên thực tế, một tháng qua mọi người liên tục thu thập đầu mối về tứ đại Thiên Thánh Đế, trừ nơi này ra, các nơi khác hầu như đã bị lật tung hết lên".
Nay nghe nói địa cung xuất thế là nháo nhào chạy qua ngay.
Khi đám người Tần Ninh chạy đến, họ thấy số lượng võ giả quanh đây đã lên đến hàng nghìn người.
Hiện giờ, các cường giả đến từ các đại thánh vực, các thế lực lớn cũng như các tán tu đều tụ hội về đây.
Hơn mười vị Thánh Đế.
Hàng nghìn cường giả Thánh Tôn.
Đội hình vô cùng hoành tráng.
Chẳng qua hình như các phe đều tổn thất kha khá nhân thủ.
Trong mật địa này có rất nhiều nơi ẩn chứa cơ quan hiểm hóc.
Lúc Tần Ninh và Lý Huyền Đạo phá vỡ nơi ở của một trong thập đại đường chủ cũng chết mười mấy người.
Tuy nhiên, mặc dù có thương vong nhưng các phe vẫn tràn trề năng lượng, tất cả đều nhìn đằng trước chăm chú bằng đôi mắt đầy khát vọng.
Ở đó là một tòa cung điện nguy nga trên mảnh đất gần như thành một đống hoang tàn sau cuộc chiến của chư vị Thánh Đế.
Cung điện dài mười mấy dặm, điểm cao nhất có độ cao chừng nghìn trượng, xung quanh cung điện là những bức tường cao cao ánh xanh.
Bên trên cung điện được che phủ bằng một lá chắn xanh.
Đại trận hộ điện!
Giờ phút này, có thể thấy ba vị thánh trận đại sư cấp chín Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác đã dẫn người điều tra xung quanh để tìm cách phá giải.
Thấy Tần Ninh đến, ba vị đại sư đồng loạt lộ vẻ vui mừng.
"Nhiều người thật..."
Tần Ninh nhoẻn môi cảm thán, hắn đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn về phía trước.
Đại điện tráng lệ này từ dưới đất mọc lên, không biết là của ai đây?
Thanh Tiêu Đại Đế?
Hay là vị nào trong bốn vị Thiên Thánh Đế đồ đệ của Thanh Tiêu Đại Đế?
Tần Ninh không hành động thiếu suy nghĩ.
Các Thánh Đế tụ tập về đây đều đến từ các đại thánh vực.
Thực lực của hắn vẫn chưa phải thời kỳ mạnh nhất, nếu dùng biện pháp mạnh thì Lý Huyền Đạo không thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Huống gì điều quan trọng nhất là hiện tại Tần Ninh vẫn không chắc chắn rốt cuộc Ma tộc có nhúng tay vào sự kiện này không.
Nếu có thêm Ma tộc thì tình hình càng không ổn.
"Sư tôn, người xem..."
Lý Huyền Đạo lên tiếng.
Hắn ta chỉ vào cung điện khổng lồ ở đằng xa.
Chỉ thấy ngay phía trước cung điện là một cánh cổng ngọc ánh màu ngọc bích, trên cổng là một cái bảng khác ba chữ.
"Thanh Nghệ cung!"
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng.
Chương 2143: Thời Thanh Trúc bị thương
Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết Thanh Nghệ cung là nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế - Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế rồi.
Khi thấy ba chữ kia, trong lòng Lý Huyền Đạo vừa mừng vừa lo âu.
Mừng vì cuối cùng cũng tìm được nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế.
Lo là nơi này không phải cung điện của Thanh Tiêu Đại Đế, đến chỗ ở cũng không tìm được thì làm sao biết Thanh Tiêu Đại Đế đã chết thế nào, thân xác có còn nguyên vẹn hay không?
Phải làm sao với thương thế của sư tôn đây?
Thấy dáng vẻ buồn bã của Lý Huyền Đạo, đương nhiên Tần Ninh biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì.
Dương Thanh Vân là một người chín chắn, làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, ngoài ra còn rất ít khi để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.
Ôn Hiến Chi thì cẩu thả, đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, đôi lúc chuyện đơn giản nhất mà người này cũng phiền hà hết lần này đến lần khác, tổng kết bằng một từ: Khờ!
Không phải thật thà chất phác mà là đơn thuần, khờ khạo!
Còn Diệp Nam Hiên thì... bộp chộp, xốc nổi như không có não vậy.
Thạch Cảm Đương thì lúc cần yếu thế tuyệt đối không cậy mạnh, lúc cần phô trương tuyệt đối không khiêm tốn.
Còn Lý Huyền Đạo thì đôi lúc suy nghĩ quá nhiều nên hay trông chất đầy tâm sự, tính cách cũng thuộc dạng trầm tính ít nói nhưng suy nghĩ trong đầu không biết đã bay xa đi đâu luôn rồi, thành ra có lúc sẽ tự nhiên thấy hắn ta buồn chuyện không đâu.
Tần Ninh vẫn nhớ như in câu Lý Huyền Đạo hỏi mình năm ấy.
"Sư tôn, đồ đệ mà người quan tâm nhất, thương yêu nhất có phải là con không ạ?"
Hắn băn khoăn vấn đề này từ rất lâu.
Phải biết rằng Tần Ninh thời điểm đó chỉ nhớ được ký ức đã dung hợp với các kiếp trước trong quãng thời gian lịch kiếp của mình chứ chưa nhớ ra thân phận thiếu chủ Thương Mang Vân giới.
Mỗi đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.
Cả đời ta chỉ nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên ta quan tâm ngươi nhất rồi!
Lúc ấy, Tần Ninh thậm chí không biết nên đáp lại thế nào, điều này khiến cho Lý Huyền Đạo buồn một thời gian rất dài.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả chính xác Lý Huyền Đạo thì đó là... u uất!
Do đó, tổng kết lại, trong chín kiếp dài chín vạn năm của hắn, người đồ đệ bình thường nhất vẫn là Dương Thanh Vân.
Tần Ninh đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình nơi hắn ta.
Đây cũng là lý do tại sao hắn thường xuyên để lộ tình mến yêu của mình dành cho Dương Thanh Vân.
Còn mấy tên đồ đệ sau đó thì...
Tần Ninh chưa gặp nhưng vẫn đoán được sự không bình thường của mấy tên học trò đó... hơn xa mấy vị này nữa cơ.
Không phải do Tần Ninh có sở thích kỳ lạ, chỉ thích đồ đệ nào có tính cách đặc biệt như vậy.
Mà vì tất cả các đồ đệ của hắn đều mang trong mình tài năng khiến hắn không thể không thán phục.
Có đôi lúc Tần Ninh không thể không nghĩ rằng có phải thiên tài, nhất là thiên tài cực kỳ xuất chúng đều quái thai vậy không?
Nhưng nhìn lại bản thân thì...
Hắn cũng là thiên tài vượt trội nhưng vẫn bình thường đấy thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Ninh nhìn bên cạnh, ô hên quá Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không có ở đây.
Diệp Viên Viên tính tình lạnh lùng nhưng sẽ nói nhiều hơn lúc ở với hắn, còn lúc có người ngoài thì không thèm nói lấy một câu, những năm gần gần đây vẫn vậy.
Còn Vân Sương Nhi thì có một cụm rất thích hợp: Ngực lớn não ngắn!
Nhưng Tần Ninh cảm giác hình như chả lớn mấy!
Mà không thể không nói Vân Sương Nhi thật sự quá đơn thuần, những năm qua không ở bên hắn vậy mà vẫn còn sống giữa thế giới tu hành này.
Thế giới tu hành hiểm ác đáng sợ đến nhường nào thì không cần nói thêm nữa rồi.
Nhưng lúc hai người ở bên nhau, đôi lúc cô ấy sẽ hỏi một số vấn đề vô cùng... ừm... ngớ ngẩn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Cốc Tân Nguyệt là người điềm tĩnh nhất.
Sự đoan trang, nhạy bén là điều Tần Ninh thích nhất ở nàng.
Có điều đến bây giờ hắn vẫn không thấy bóng dáng Cốc Tân Nguyệt đâu. Vị phu nhân này của hắn có một vùng hồn hải khổng lồ nhưng quạnh hiu đến lạ lùng, rốt cuộc một Cốc Tân Nguyệt khác trong hồn hải cô quạnh ấy là thần thánh phương nào?
Chỉ nhớ lại thôi mà Tần Ninh vẫn chưa hết rùng mình.
Còn tên đồ đệ im hơi lặng tiếng Lý Nhàn Ngư, U Tiêu Tiêu chân ướt chân ráo mới vào đời nữa...
Lẽ nào ba người này thật sự gặp chuyện gì trong lúc từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên nên chạy đến Trung Tam Thiên?
Tuy chuyện này rất hiếm gặp nhưng không phải là không thể xảy ra.
Sau một hồi trầm tư, Tần Ninh lắc đầu.
Những người bên cạnh mình ấy à...
Nhìn đi nhìn lại, hình như hắn là người bình thường nhất rồi!
"Sư tôn sao vậy? Nhức đầu ạ? Có phải vết thương tái phát không ạ?", Lý Huyền Đạo sốt sắng hỏi.
"Không có gì..."
Tần Ninh lắc đầu.
Mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Nhất Kiếm các đứng yên sau lưng Lý Huyền Đạo và Tần Ninh.
Dáng vẻ đó của Lý Huyền Đạo làm mất hết hình tượng các chủ bao nhiêu năm trong lòng họ rồi.
Ngày xưa, với tư cách là các chủ cao quý, Lý Huyền Đạo cư xử gần gũi nhưng tác phong làm việc thì cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén, cho người ta cảm giác như một thanh kiếm sắc bén chưa từng có.
Nhưng trong thời gian ở bên Tần Ninh, lần nào họ cũng thấy các chủ nhà mình như thằng đần vậy.
Không phải đần thật mà cứ... quái quái thế nào.
Giờ phút này, rất nhiều thế lực tụ tập tại đây.
Đằng xa chính là người của Thanh Tiêu Thiên.
Thời Thanh Trúc vẫn tựa đóa hoa bắt mắt nhất trong rừng hoa, cao quý thánh khiết, lẻ loi đứng một mình.
Thấy bóng dáng Tần Ninh, nàng cũng dẫn người đi tới.
"Thời gian qua chàng vẫn ổn chứ?"
"Cũng được!"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Vậy là tốt rồi".
Người của Nhất Kiếm các và Thanh Tiêu Thiên tụ lại một chỗ.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc một lúc, vẻ suy tư thoáng qua trong mắt.
"Cô không sao chứ?", hắn hỏi: "Có phải... bị thương rồi không?"
Vừa nghe thấy lời này, Lý Huyền Đạo sửng sốt.
Thực lực của Thời Thanh Trúc rất cao, sao có thể bị thương chứ?
Cho dù Thiên Thánh Đế đã chết trong thiên cung Thanh Đế sống lại cũng không dễ gì làm Thời Thanh Trúc bị thương đâu.
Lăng Thi Mạn đứng cạnh nàng nói với giọng hậm hực: "Chủ thượng bị ám sát".
Ám sát?
"Có chuyện gì vậy?"
Bấy giờ Thời Thanh Trúc mới chịu kể: "Thời gian qua ta và các đệ tử Thanh Tiêu Thiên tìm được rất nhiều di tích, thu hoạch cũng rất khả quan".
"Có lúc đó gặp được cung điện của một vị Thánh Đế, bọn ta đang thám thính bên trong, phá một trận pháp thì bị một kẻ đả thương".
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Dõi mắt khắp thập đại thánh vực Hạ Tam Thiên, chỉ có đám nằm trong tốp mười của thập đại thánh vực mới đánh lén đả thương được cô thôi".
Thời Thanh Trúc lắc đầu phản bác: "Không phải mấy người này, cũng không phải Ma tộc".
Sao?
Nàng nghiêm túc nói: "Số người đến cấp bậc Thánh Đế viên mãn tính trên toàn bộ Hạ Tam Thiên, trong thập đại thánh vực chắc hẳn chưa tới hai mươi người, ta đều biết sơ qua về những người này nhưng kẻ đánh lén chẳng có thủ đoạn nào giống bọn họ".
"Có mấy chiêu thức của Thông Thiên tông không?"
Tần Ninh vừa nói câu này thì Thời Thanh Trúc ngẩn người.
"Ban đầu ta và Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình đi cùng nhau, bị một số Thánh Đế ép di chuyển từ thánh vực Thiên Hồng đến thánh vực Đại Võ".
"Bốn vị Thánh Đế của Ma tộc ra tay, Viêm Như Ngọc của Viêm Ma đã chết, Dạ Túy Mộng của Dạ Ma, Huyết Âm Phục của Huyết Ma, Xảo Vân Đóa của Mị Ma, còn có một người nữa được gọi là Liễu tiên sinh".
"Thật ra sau đó ta luôn đinh ninh đó là Liễu Thông Thiên".
Chương 2144: Ngươi hãy nói rõ chuyện này ra
“Người ra tay làm ta bị thương không thể nào là Liễu Thông Thiên được".
Thời Thanh Trúc lại tiếp tục nói: "Liễu Thông Thiên, ta đã từng đánh nhau với ông ta rồi, không phân thắng bại được, ta cũng biết được một vài chiêu thức của người nọ, võ giả đến mức đó cho dù có ẩn giấu tốt thế nào thì cũng không có khả năng không nhìn ra được dấu vết nào cả".
Trên thực tế, từ khi tiến vào thánh vực Đại Võ đến bây giờ, Tần Ninh vẫn luôn chú ý đến Thông Thiên tông của thánh vực Thông Thiên.
Một vị tông chủ truyền kỳ.
Một người sinh ra trong tông môn mạnh mẽ ở vùng đất hỗn loạn này.
Truyền kỳ đó vô cùng hiếm thấy.
Liễu Thông Thiên vẫn luôn khiến hắn cảm thấy nghi ngờ.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là người của Thông Thiên tông rất ít xuất hiện... khiêm tốn một cách quá mức.
Trong mười thánh vực lớn có ba phe là mạnh nhất, thực lực thâm sâu nhất, đó là ba phe nào?
Cửu Tinh Các! Thông Thiên tông! Thanh Tiêu Thiên! Cửu Tinh Các mạnh mẽ, Thanh Tiêu Thiên uy nghiêm, thế nhưng chỉ có Thông Thiên tông là vô cùng khiêm tốn.
Khiêm tốn như thế khiến người ta cảm thấy gần như không thể tin nổi.
"Cô chắc chắn chứ?"
Tần Ninh lại nói.
"Ừm".
Thời Thanh Trúc gật đầu, trong lòng Tần Ninh càng thêm khó hiểu.
"Liệu trong Thông Thiên tông có ẩn giấu đi một vị Thánh Đế viên mãn không?"
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì trầm ngâm một lát mới nói: "Chắc là không... Thông Thiên tông phát triển, vùng lên từ một tông môn nhỏ bé, mọi việc làm đều vô cùng chú ý, không giống thế lực lớn có truyền thừa mấy chục vạn năm như Cửu Tinh Các mới có năng lực giấu giếm được".
"Năm đó, Liễu Thông Thiên có một vị đệ đệ tên là Liễu Thông Nguyên, chỉ là ba vạn năm trước đã hy sinh trong lúc chiến đấu rồi".
"Đệ đệ kia cũng có thiên phú rất mạnh".
"Ngoài ra trong nhà họ Liễu không còn người nào quá chói mắt nữa, chỉ có con trai của Liễu Thông Thiên là Liễu Thanh Hạo cũng được coi là một nhân vật lớn thôi".
Nghe được những lời này, Tần Ninh hơi nhíu mày lại.
Hắn đưa mắt nhìn, đám người của Thông Thiên tông đã xuất hiện ở trước cung điện khổng lồ rồi.
Phó tông chủ Vu Tử Lâm và phó tông chủ Tề Ngọc Hiên dẫn mấy trăm người đứng ở trong đó.
Nhìn thấy Tần Ninh đưa mắt tới, hai người đều mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Tần Ninh đột nhiên bắt lấy bàn tay ngọc ngà của Thời Thanh Trúc, tra xét rõ ràng.
"Đây là…", giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh biến đổi.
"Đây mà là vết thương nhỏ sao?"
Tần Ninh quát lớn.
Thời Thanh Trúc nghe thấy vậy, tuy bên ngoài hơi sững sờ, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
"Sao vậy?"
Lăng Thi Mạn lập tức hoảng sợ nói.
"Vị trí của ba hồn bảy phách đều xuất hiện sai sót, hồn phách của cô đều chệch hướng khỏi vị trí cũ!"
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: "Cô bị tấn công vào hồn phách?"
"Ta biết, nhưng mà... không có gì đáng ngại…", "Nói bậy!"
Tần Ninh lại quát: "Cô hãy xem xét cẩn thận đi, có phải hồn phách trong cơ thể cô đã cách xa hơn lúc cô vừa mới bị thương không".
Hắn vừa nói xong, Thời Thanh Trúc cũng tự kiểm tra bên trong.
Vừa kiểm tra xong, sắc mặt Thời Thanh Trúc liền biến đổi.
"Chuyện này…", "Đòn tấn công đó có chút tương tự với Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương của ta, nhưng mà nó càng không dễ phát hiện ra, nếu như cô cứ mãi không hề phát hiện, đến khi phát hiện ra thì đã không thể khống chế ba hồn bảy phách được nữa, hồn phách thể phân liệt, thân tử đạo tiêu!"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người ở đây đều biến đổi.
Chiêu trò quá mức ác độc.
Có thể làm được đến mức đó mà một vị Thánh Đế viên mãn không hề biết gì…
"Tần Ninh, có biện pháp gì không?"
Lăng Thi Mạn nói thẳng.
"Tạm thời đừng sử dụng lực hồn phách và thánh lực, nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay".
Tần Ninh nói: "Ta cần chuẩn bị một vài thứ".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Nhưng trên mặt lại có vẻ hân hoan.
Nếu biết làm như thế có thể để Tần Ninh quan tâm, có lẽ nàng nên bị thương sớm hơn... Mà Lăng Thi Mạn ở bên cạnh lại thở dài trong lòng.
Tần Ninh đã nói rất rõ ràng rồi.
Thế nhưng chủ thượng nhà mình vẫn mãi không nhìn thấy rõ.
Sở dĩ Tần Ninh quan tâm như thế, chỉ sợ cũng không phải bởi vì yêu, mà là năm đó hắn và Thời Thanh Trúc vốn dĩ chính là bạn tốt tri kỷ.
Tình này không phải tình kia! Chỉ là bây giờ, Lăng Thi Mạn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều võ giả tập trung ở đây hơn.
Đám người thi nhau nhìn về phía cung điện khổng lồ, đôi mắt sáng rực, cứ như hận không thể lập tức tiến vào trong cung điện to lớn này để tìm tòi hư thực.
Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, một đội ngũ nữa lại đến.
Từng bóng người đỏ như máu, giống như là ngưng tụ thành một vùng mây đỏ, đáp xuống trên một đỉnh núi cao ở bên cạnh cung điện khổng lồ.
"Người của Huyết tông!"
Giờ phút này, sắc mặt Lý Huyền Đạo vô cùng lạnh lùng.
Hắn ta đã biết được từ trong miệng Từ Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đám khốn kiếp này lại dám ra tay với Tần Ninh.
Đương nhiên trong lòng Lý Huyền Đạo là tức giận nhất.
Bây giờ ở trong mấy đồ đệ của Tần Ninh, hắn ta là người có thực lực mạnh nhất, đương nhiên nhiệm vụ bảo vệ sư tôn là thuộc về hắn ta rồi.
Lý Huyền Đạo bước chân ra, khí thế dần dần dâng lên.
Chỉ là Lý Huyền Đạo còn chưa kịp mở miệng, đã có hai bóng người ở trong Huyết tông đi ra.
Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân.
"Tần Ninh!"
Huyết Ngạn Phong trực tiếp quát lên: "Dù sao ngươi cũng là ba Đế chuyển thế, sao lại hèn hạ như thế, lúc trước ở bên ngoài di tích chúng ta đã quỳ xuống xin lỗi, sao ngươi vẫn còn độc ác như vậy!"
Nghe thấy lời này, Lý Huyền Đạo bỗng nhiên mờ mịt đứng tại chỗ.
Có chuyện gì vậy?
Huyết Ngạn Phong đau lòng nói: "Cái chết của Huyết Hồng trưởng lão, Huyết tông ta quyết định sẽ không bỏ qua, Tần Ninh, chuyện này còn chưa xong đâu".
Lý Huyền Đạo nghe thấy lời này thì càng cảm thấy không thích hợp.
"Huyết Ngạn Phong, ngươi hãy nói rõ chuyện này ra xem nào!"
Lý Huyền Đạo quát khẽ một tiếng, truyền ra hơn mười dặm.
Các võ giả tông môn xung quanh đều thi nhau lắng nghe.
Lại có náo nhiệt à?
Cung điện khổng lồ còn chưa mở ra, xem náo nhiệt cũng rất tốt.
"Nói rõ ràng ư?"
Huyết Ngạn Phong quát lớn: "Trong lòng sư tôn ngươi còn có oán hận, sát hại Huyết Hồng trưởng lão, Huyết Hồn Giang trưởng lão, Huyết Anh Lữ trưởng lão của Huyết tông ta, vô cùng độc ác!"
"Vốn cho rằng ngươi là người mà ba Đế chuyển thế thì sẽ có tấm lòng bao dung cơ, nhưng là bây giờ xem ra ngươi cũng chỉ là tiểu nhân có thù tất báo thôi".
Huyết Ngạn Phong có vẻ vô cùng kích động.
Ba vị Thánh Đế mất mạng.
Điều này là đả kích rất lớn đối với Huyết tông.
"Huyết Ngạn Phong... Ngươi nói là phải chịu trách nhiệm đấy".
Lý Huyền Đạo nói thẳng: "Tên chó chết Huyết Hồng kia ngấp nghé nơi mà sư tôn ta tìm được, muốn ra tay giết người trả thù, cướp đoạt bảo vật, thế nhưng sư tôn ta cũng không giết ông ta mà đã cho ông ta chạy mất!"
"Bây giờ ngươi nói lời này là có ý gì?
Nói sư tôn ta giết người?
Ngươi đúng là biết ngậm máu phun người đấy nhỉ?"
Sắc mặt Huyết Ngạn Phong lại vô cùng kích động, giận dữ hét lên: "Bằng chứng như núi, Tần Ninh, ngươi không xong đâu!"
Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Ba vị Thánh Đế mất mạng, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lần này các phe tiến vào trong di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế đương nhiên đều bị tổn thất, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có Thánh Đế nào chết cả.
Vậy mà Huyết tông lại chết một lần ba người liền! Đây chính là chuyện lớn động trời.
Mà lúc này, Tần Ninh giương mắt lên liếc qua Huyết Ngạn Phong.
Chỉ liếc qua một chút thôi nhưng lại giống như mắt chim ưng, đôi mắt hung dữ khiến cho Huyết Ngạn Phong bỗng nhiên cảm thấy cứ như cả người bị rơi vào hầm băng vậy.
Chương 2145: Huyết Ngọc tông chủ
"Ngươi bảo ta giết người phải không?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba tên Huyết Hồng, Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ đều trêu chọc ta trước, chỉ tiếc rằng, thực lực của ta không phải ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không cả ba người đến một tên cũng chạy không thoát!"
"Người không phải do ta giết, nhưng chết hết... thì ta vui vẻ lắm!"
"Cho dù thực lực của Tần Ninh ta không như ngày xưa, nhưng không phải là người mà ba lão già sắp xuống lỗ kia có thể sỉ nhục".
Ngay lúc này, vẻ mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân đều sửng sốt.
Tần Ninh không thèm nể nang gì cả!
"Nhưng mà, cảm giác bị người khác vu oan giá họa không vui chút nào, kẻ nào dám vu oan cho ta, ta nhất định phải điều tra cho ra và giết chết người nọ".
Tần Ninh vừa nói xong, bèn đưa mắt nhìn về phía Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân, rồi từ từ nói tiếp: "Chẳng qua là, hai vị đây ngậm máu phun người, bêu rếu Tần Ninh ta, hai vị coi Tần Ninh ta là bùn nhão muốn bóp thế nào cũng được sao?"
Hắn vừa thốt ra lời đó, sắc mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân lại thay đổi.
"Mọi việc còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lớn tiếng chỉ trích Tần Ninh ta, các ngươi làm vậy có được không hả?"
Dứt lời, Tần Ninh vung bàn tay lên, rồi thẳng thừng nói:
"Huyền Đạo, trảm!"
Nghe được lời ấy, Lý Huyền Đạo không nói không rằng mà bước lên từng bước, hai ngón tay kết thành kiếm, quanh thân kiếm khí bay lơ lửng, trong nháy mắt như đã biến thành hàng vạn tia kiếm khí vờn quanh người hắn ta.
Bây giờ, một đám người đến hóng chuyện đều câm như hến, không dám thốt ra lời nào.
Tần Ninh nổi giận rồi! Thấy thế, mọi người đều lui về phía sau.
Mấy chuyện cỡ này nên ít xen vào cho đỡ rước họa vào thân.
Lúc này, Tần Ninh đứng vững tại chỗ.
Suốt chặng đường đi tới, hắn có rất nhiều thứ không hài lòng.
Cả đám đều coi Tần Ninh hắn là chuyển thế của Tam Đế, thế nhưng một đám lại đến một đám tiến lên đá hắn một cú, giẫm hắn một chút.
Tần Ninh vốn dĩ đã rất ưu phiền, giờ lại càng thêm phiền muộn hơn.
Phải làm sao để giải quyết nó đây?
Đơn giản thôi! Kẻ nào khiến hắn buồn bực thì hắn sẽ khiến kẻ đó ngậm miệng.
Coi hắn là đồ mềm yếu muốn làm gì cũng được sao, vậy thì xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ phải về chầu trời.
Lý Huyền Đạo vừa ra tay, hừng hực khí thế, luồng khí tức bá đạo ngay lập tức phóng ra xung quanh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp nghiền nát cả bầu trời.
Đó là sức mạnh của một vị Thánh Đế viên mãn.
Một vị cường giả chỉ thua ba vị Thánh Đế viên mãn Tinh Húc Huy, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc mở ra thánh uy thì sẽ dữ dội và mạnh mẽ đến cỡ nào chứ?
Rầm... Tiếng rền vang kịch liệt bỗng vang lên.
Tay vừa vung lên, một đường kiếm khí bắn ra.
Xoẹt xoẹt… Trong chốc lát, những đường sắc bén, ùn ùn kéo tới hệt như thiên thạch giáng xuống ngay trên ngọn núi, chỗ người của Huyết Tông đang đứng.
Ngay lúc ấy, hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân hợp sức với các vị Thánh Đế khác để ngăn chặn đòn tấn công đó.
Thế nhưng, thực lực của Huyết Ngạn Phong chỉ là Thánh Đế cấp bậc Nhị Hợp, còn Huyết Nguyên Bân chỉ mới là Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp, cả hai làm thế nào có thể ngăn chặn được đòn tấn công của Thánh Đế viên mãn như Lý Huyền Đạo được chứ?
Ầm ầm ầm… Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, từng tiếng ầm ầm vang lên.
Ngọn núi mà người của Huyết Tông đang đứng nhanh chóng sụp đổ.
Hơn trăm vị Thánh Tôn chết ngay tại chỗ.
Còn hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân hốt hoảng lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
Các vị Thánh Đế cấp thấp, cấp cao khác nhìn còn thảm thương hơn hai người bọn họ nhiều.
Một chiêu của Lý Huyền Đạo vẫn chưa vận dụng hết sức mạnh thật sự của thánh kiếm mà sức công phá tạo ra đã khủng khiếp đến vậy.
Ngay bây giờ, tất cả võ giả đều im lặng
Lý Huyền Đạo không nói không rằng, chỉ bước ra từng bước, rồi phất tay lên, lại một kiếm bay ra.
Trong chớp mắt, một trăm đường kiếm từ trên trời giáng xuống, trông tựa như Thánh Kiếm giáng lâm, cộng hưởng với đất trời.
Oanh… Ngay lúc này, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm chấn động cả mặt đất.
Ngay lúc này, thậm chí đến cả cung điện khổng lồ đang ở bên ngoài đại trận đều xuất hiện từng đợt chấn động.
Dưới những đòn tấn công dữ dội khiến người khác tim đập chân run ấy, một nỗi đáng sợ cứ luôn quanh quẩn khắp nơi.
"Thật đáng sợ!"
Ở phía xa xa, các chủ Tinh Nhiễm Thiên thấy thế, không kìm lòng được bèn thốt lên: “Đây chính là thực lực của Lý Huyền Đạo, năm xưa hắn ta chỉ là đồ đệ của của Thanh Vân Kiếm Đế mà thôi…”, ngay lúc này, mọi thứ đều chìm trong sự tĩnh lặng.
Thế nhưng, ngay phía trên bầu trời, Lý Huyền Đạo bỗng chau mày lại
Khi kiếm khí dần dần tiêu tan, ở nơi núi non đổ nát kia bỗng xuất hiện một vầng sáng, vầng sáng ấy che phủ khắp xung quanh, khi kiếm khí tan biến thì cũng là lúc vầng sáng ấy biến mất.
Nhưng trên vầng sáng ấy chợt xuất hiện một bóng dáng ai đó mặc một bộ huyết giáp, ngạo nghễ đứng đó.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía bóng dáng kia, sắc mặt bọn họ bất chợt thay đổi.
Bóng dáng mặc bộ huyết giáp kia cao khoảng chừng tám thước, vóc người mảnh khảnh, mặt mũi hơi trắng trẻo, mái tóc dài phiêu dật đỏ như máu, khi người nọ đứng trên khoảng không ấy, cả không gian xung quanh như nhuộm đỏ màu máu tươi.
"Huyết Ngọc!"
Ánh mắt Lý Huyền Đạo đặt vào người đàn ông mặc huyết giáp kia.
"Lý Huyền Đạo, cơn tức giận của ngươi quá lớn rồi đấy!"
Người đàn ông kia vừa mở miệng, một âm thanh dễ nghe truyền tới.
"Ta đang làm quá à?"
Lý Huyền Đạo cười khẩy đáp lại: “Trông coi đám tay chân của ngươi cho tốt đi, nếu đúng là sư tôn ta đã giết Huyết Hồng, ắt người sẽ thừa nhận, tôn nghiêm của Thanh Vân Kiếm Đế không phải để hạng ất ơ, chó mèo nào đó đến làm bẩn đâu!”
"Ngươi trông coi người mình không được thì để ta tới làm thay cho".
Nghe vậy nhưng sắc mặt của Huyết Ngọc vẫn rất bình tĩnh.
Vào giờ phút này, ở phía xa xa bỗng vang lên từng tiếng xé toạc.
Hơn trăm người đã đến tham chiến.
Các cao thủ của Huyết Tông đã theo Huyết Ngọc tông chủ đến đây.
Quan sát kỹ, trong đám người đông đúc kia, có sự tồn tại của ít nhất hơn mười vị Thánh Đế.
Bây giờ, sắc mặt mọi người đầy căng thẳng.
Huyết Tông… đang muốn dốc toàn bộ lực lượng tham chiến rồi! Tông chủ còn lãnh đạo hơn mười vị Thánh Đế nữa, quy mô cỡ này đều khiến cho hàng loạt tông môn có mặt cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Không ai ngờ rằng, Huyết Ngọc lại đích thân xuất hiện tại nơi đây.
Dù sao, bây giờ, mối quan hệ của mười Thánh Vực lớn cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Nếu Huyết Ngọc không ở lại trấn giữ Huyết Tông, biết đâu điện chủ Tu La điện sẽ dẫn quân lao thẳng tới sào huyệt của Huyết Tông, rồi tàn sát khắp nơi.
Huyết Ngọc không lo lắng sao?
Lúc này, Huyết Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, khiêm nhường nói: “Ta đã nghe tiếng tăm của Tần công tử từ lâu rồi, ngày xưa, Huyết Hãn con ta chết thảm ở thánh vực Đại Võ, và thêm Huyết Hồng chết nữa, ta nghĩ rằng có người châm ngòi mối quan hệ giữa hai ta, Huyết Tông cũng không có ý định gây xung đột gì với Tần công tử cả”.
Huyết Ngọc vừa nói ra lời ấy, mọi người đều thì thầm bàn luận.
Những lời này của Huyết Ngọc rõ ràng là đã tỏ thái độ khuất phục Tần Ninh rồi.
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Huyết Ngọc, nói: “Như thế rất tốt!”
“Ta hy vọng Huyết Ngọc tông chủ có thể quản lý tốt thuộc hạ của mình, tuy Tần Ninh ta quay về, không muốn gây chuyện nữa, thế nhưng… đó không có nghĩa là ta sợ các ngươi”.
“Chắc chắn, chắc chắn”.
Sau đó, Lý Huyền Đạo cũng lui về bên cạnh Tần Ninh.
“Ha ha ha… lão già Huyết Ngọc này, không ngờ ngươi cũng có ngày khép nép như vậy… ha ha ha”, chính vào giờ phút này, bỗng nhiên vang lên một tràng cười ha ha.
Tiếng xé gió càng lúc càng gần hơn, một bóng người bỗng đáp xuống.
“Lẽ nào lão phu tới đây làm ngươi sợ chăng?”
Giọng nói tục tằng vang lên, xen lần vài phần hèn mọn.
Cùng lúc đó, một đoàn quân đã sắp đến trước cung điện khổng lồ.
Người cầm đầu có vóc dáng cao lớn, tóc trắng xóa, nhưng tinh thần phấn chấn, thân hình thẳng tắp, mặc một bộ áo dài màu tím, toát ra khí chất không tầm thường.
Lúc này, ông già kia cũng đang cẩn thận quan sát Tần Ninh.
Tần Ninh đặt quyển trục xuống rồi nhìn về phía Lý Huyền Đạo, tiện đà giới thiệu: “Thời đại trước kỷ nguyên tồn tại vô số thể chất đặc biệt. Trên thực tế, võ giả Tinh Mệnh suy cho cùng cũng coi như là một loại thể chất đặc biệt nhưng không hiếm, như Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh đấy. Mỗi một võ giả Tinh Mệnh đều có đặc điểm khác nhau nên mọi người chỉ gọi chung là võ giả Tinh Mệnh thôi chứ không đặt tên!”
“Hỗn độn thể của sư nương ngươi, Vân Sương Nhi, có thể nói là thể chất cực kỳ hiếm thấy vào thời kỳ trước kỷ nguyên. Khi đó chân nguyên là nguồn gốc của sức mạnh, lấy đó làm cơ sở để diễn sinh ra các loại sức mạnh cao cấp hơn như tiên lực, thần lực, giới lực”.
“Ở thời đại trước kỷ nguyên, hỗn độn thể được mệnh danh là một trong những thể chất tuyệt vời được trời ưu ái nhất”.
“Kỷ nguyên mới mở ra, chư thiên vạn giới lấy linh khí làm căn bản, thánh lực mà chúng ta sử dụng hiện nay trên thực tế cũng là một dạng biến đổi của linh khí, chẳng qua là cấp bậc cao hơn thôi”.
“Hỗn độn thể rất khó phát huy tác dụng vượt trội của nó, bởi vậy ta luôn dạy Vân Sương Nhi phải chuyển hóa linh lực và thánh lực thành sức mạnh căn nguyên, mượn cơ hội này khởi động hỗn độn thể của cô ấy”.
“Đến khi Vân Sương Nhi không cần chuyển hóa nữa, hỗn độn thể của cô ấy sẽ bộc phát uy năng rất lớn”.
“Một ví dụ khác là Chiến Thể…”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi nhìn Thạch Cảm Đương đi, thiên phú cũng tàm tạm nhưng có nghị lực, đây là điều mà ngươi và Thanh Vân không có”.
“Sau này hắn mới thành công tu luyện ra chiến khí, hiện giờ vẫn chưa thấy gì nhưng trong tương lai, một khi chiến khí tụ tập tới mức độ khủng bố là có thể ngưng tụ Chiến Thể, còn là loại Chiến Thể gì thì khó mà nói trước”.
“Nhưng mãi đến sau này hắn mới ngưng tụ Chiến Thể, một số võ giả thuộc dạng Tiên Thiên Chiến Thể, sinh ra đã có”.
“Đương nhiên, Chiến Thể của Thạch Đầu mà tu luyện đến đại thành thì tương lai chưa chắc yếu hơn Tiên Thiên Chiến Thể đâu”.
Tần Ninh luôn theo dõi sát sao con đường tu luyện của Thạch Cảm Đương.
Dù là đồ tôn năm đó hay là đồ đệ hiện tại đều như thế.
Tuy có vẻ lần nào hắn cũng thiên vị Dương Thanh Vân nhưng đó là vì Dương Thanh Vân hiểu chuyện, là người hắn không phải lo nhất trong số các đệ tử của mình, đệ tử như thế đương nhiên Tần Ninh phải thể hiện rõ sự yêu mến của mình rồi.
Nhưng còn Thạch Cảm Đương thì bị Tần Ninh theo dõi tu luyện nghiêm khắc nhất.
Xưa nay Thạch Cảm Đương luôn nghĩ rằng mình bị Tần Ninh yêu cầu khắc khe nhất là do thiên phú của hắn ta kém cỏi nhất.
Trên thực tế, đó là do Tần Ninh biết rằng việc ngưng tụ Chiến Thể bằng chiến khí nhất định phải chính xác tuyệt đối, bởi một khi có sai sót thì thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ bị hạn chế, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng một khi đâu vào đấy, tương lai của Thạch Cảm Đương sẽ thế nào... ngay cả hắn cũng không thể đo lường.
Không phải ai cũng tu luyện ra được Hậu Thiên Chiến Thể đâu!
Trường hợp này rất hiếm.
Mai này Thạch Cảm Đương có thể lột xác hoàn toàn hay không phải phụ thuộc vào bản thân hắn ta, nhưng Tần Ninh là sư tôn, phải trải đường cho học trò của mình chứ.
"Mấy thứ như hỗn độn thể, Tiên Thiên Chiến Thể, võ giả Tinh Mệnh đều là những thể chất đặc biệt".
Tần Ninh nói tiếp: "Tương tự với Tam Tủy Ngọc thể".
"Tam Tủy Ngọc thể mạnh ở chỗ thân xác, máu và xương cốt biến thành tủy ngọc..."
"Nếu như Thanh Tiêu Đại Đế tu luyện Tam Tủy Ngọc thể đến một cảnh giới nhất định thì chỉ cần một bộ xương người thôi cũng có thể chế tạo ra thánh binh rồi, ít nhất là thánh khí cửu phẩm là đằng khác".
"Đây mới chỉ là về mặt tu luyện, khả năng lĩnh ngộ của Tam Tủy Ngọc thể cũng cực kỳ vượt trội".
"Hơn nữa, quan trọng nhất là... toàn bộ mọi nơi trên cơ thể Tam Tủy Ngọc thể trừ xương cốt ra đều là bảo bối, từ máu thịt cho đến xương cốt, không chỗ nào không quý giá!"
Tần Ninh từ tốn bảo: "Mặc dù không biết tại sao Thanh Tiêu Đại Đế chết nhưng nếu ông ta đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế thì ta hoàn toàn có thể sử dụng máu thịt và xương cốt của ông ta, thu nạp vào người để bài trừ Thánh Hồn Kiếm và Thánh Hồn Kiếp".
Vừa nghe thấy câu này, Lý Huyền Đạo giật mình, vẻ mặt đầy hứng khởi.
Hắn ta không quan tâm thể chất gì cả.
Sư tôn từng nói sau này hắn ta có thể tu luyện Kiếm Thể và trở thành cường giả như Kiếm Thần.
Lý Huyền Đạo không cần biết mấy thứ đó ra làm sao, hắn ta chỉ quan tâm đến thương thế của sư tôn mà thôi.
Bây giờ biết được có cách chữa lành vết thương cho sư tôn, đương nhiên Lý Huyền Đạo quá đỗi vui mừng.
"Sư tôn, làm sao để tìm thân xác Thanh Tiêu Đại Đế ạ? Con sẽ sai người đi tìm ngay, ai dám cản, con giết kẻ đó!"
Tần Ninh thấy dáng vẻ kích động của Lý Huyền Đạo bèn cười mắng: "Gấp cái gì mà gấp? Nếu trong thiên cung Thanh Đế có thì kiểu gì cũng gặp, còn không thì có vội vội vàng vàng cũng vô dụng".
Hắn liên tục lật quyển trục, tiếp tục nói: "Thanh Tiêu Đại Đế này thành lập thiên cung Thanh Đế, phải công nhận ông ta không khác gì thần linh thời đó vậy".
"Ông ta có bốn người đệ tử là bốn võ giả cực kỳ hùng mạnh".
Tần Ninh nói thật chậm rãi, không hề nóng vội.
"Đan Đế, Tô Tỉ!"
"Khí Đế, Thanh Nghệ!"
"Kiếm Đế, Thanh Trác!"
"Trận Đế, Hà Ngạo!"
"Ngoài bốn người này ra còn có mười người tiếng tăm lẫy lừng nữa, nhưng trong bốn người này, người có thực lực mạnh nhất nằm ở... cảnh giới Thiên Thánh Đế!"
Hắn vừa nói câu này thì Lý Huyền Đạo biến sắc.
Bốn vị Thiên Thánh Đế!
Vậy thì thực lực của Thanh Tiêu Đại Đế sẽ to lớn nhường nào đây?
Một người như thế mà chết ư?
"Bốn người trong sáu vị Thánh Đế viên mãn vừa gặp trong Thanh Đế cung nằm trong sáu trên mười người mà ta nói đấy".
Tần Ninh tiếp tục kể: "Bốn vị Thiên Thánh Đế này rất được Thanh Tiêu Đại Đế tin tưởng, trong đó có hai người là con của Thanh Tiêu Đại Đế, đó là Thanh Nghệ và Thanh Trác".
"Còn Tô Tỉ và Hà Ngạo là đồ đệ của ông ta".
"Vì có sự hiện diện của Thanh Tiêu Đại Đế và bốn vị Thiên Thánh Đế, thiên cung Thanh Đế có thể nói là bá chủ Hạ Tam Thiên, không một ai có thể lay động địa vị của nó".
"Ngặt nỗi thiên cung Thanh Đế lục đục nội bộ, Thanh Tiêu Đại Đế chết đột ngột làm bốn vị Thiên Thánh Đế này cũng không ai phục ai, bắt đầu tranh quyền đoạt thế".
"Chính vì vậy thiên cung Thanh Đế sụp đổ, mâu thuẫn nội bộ càng lúc càng gay gắt, lại chịu sự xâm lược của giặc ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi dòng sông lịch sử".
Sau khi kể xong, Tần Ninh kết luận: "Những gì ta vừa nói đều được ghi lại trong quyển trục này, đến đoạn bốn vị Thiên Thánh Đế lục đục nội bộ là hết rồi, đoạn tiếp theo ta bịa ra đấy".
"..."
"Cơ mà Thanh Tiêu Đại Đế này là Tam Tủy Ngọc thể, ta thật sự rất bất ngờ về điều này".
Dương Thanh Vân tiếp lời: "Có phải tìm được thân xác Thanh Tiêu Đại Đế là sư tôn sẽ mượn uy lực của Tam Tủy Ngọc thể chữa trị vết thương của hồn phách và giải trừ nguy cơ không ạ!"
"Cũng có thể".
Tần Ninh cười nói: "Tam tủy Ngọc thế của một vị Thiên Thánh Đế là đủ rồi!"
Giờ đây Lý Huyền Đạo vô cùng hào hứng.
"Thật tốt quá!"
Hắn ta đứng dậy bảo: "Con sẽ sai người đi tìm ngay".
"Cái đứa này, đứng lại".
Tần Ninh cười mắng: "Ngươi tính sai người đi đâu tìm? Di tích của thiên cung Thanh Đế to khủng khiếp, mặc dù nơi này là trung tâm thiên cung Thanh Đế nhưng thân xác không được cất tại đây đâu!"
Lý Huyền Đạo ngớ người.
"Làm gì mà vội mà vàng!"
Tần Ninh mỉm cười: "Ngoài thân xác Thanh Tiêu Đại Đế ra, nơi này có thể còn cất giấu đồ vật của bốn vị Thánh Đế và bốn vị Thánh Đế viên mãn còn lại cơ mà, cơ duyên lớn lắm đấy, cứ từ từ thôi".
Chương 2142: Thanh Nghệ cung
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo ngồi xuống rồi cười trừ với Tần Ninh, đáp: "Đồ nhi sốt ruột quá".
"Trước giờ ngươi luôn điềm tĩnh như Thanh Vân mà, không nên gặp phải chuyện lớn là cuống cuồng cả lên như vậy".
Tần Ninh dặn dò: "Ta đoán lần này di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện không đơn giản vậy đâu, nhiều khả năng Ma tộc sẽ nhúng tay, cho nên... không những Huyết tông, Tu La điện và U Minh cốc có thù oán với ta mà kể cả Ma tộc cũng có thể sẽ làm gì đó".
"Chưa kể đến giờ vẫn chưa biết thế lực nào trong thập đại thánh vực đang câu kết với Ma tộc đây..."
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, cười nói: "Trước khi khôi phục thực lực, sư tôn phải trông cậy vào ngươi rồi".
"Sư tôn yên tâm, có đồ nhi ở đây, đồ nhi quyết không để bọn vô liêm sỉ kia làm sư tôn bị thương nửa phần".
Lúc này, Tần Ninh đọc hết một lượt những trang còn lại của quyển trục, đồng thời khen ngợi: "Thanh Tiêu Đại Đế này giỏi thật".
Lý Huyền Đạo biết rằng người này được sư tôn năm lần bảy lượt khen ngợi hẳn là tài hoa lắm.
"Chuẩn bị xuất phát thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Không phải tất cả những Thánh Đế kia đều chết tại thiên cung Thanh Đế này, tìm được chừng nào hay chừng đó".
"Vâng".
Đi ra ngoài đại điện, mấy người phát hiện một số thánh đan, thánh khí còn bảo tồn đến nay bèn mang đi.
Họ xuống núi, tiếp tục đi sâu vào trong.
Dọc đường đi qua tất cả ngọn núi, lầu các và cung điện lớn nhỏ, có lúc thu hoạch được có lúc không.
Lý Huyền Đạo cũng nhận được tin báo người của các thế lực lớn đã vào thành Thanh Đế và đang bắt đầu tiến sâu hơn.
Đường đi trong cổ mộ khổng lồ này vòng qua vòng lại nên rất nhiều nơi đã bị võ giả các thế lực lớn tìm thấy.
Các phe cũng có nhiều hiểu biết về di tích Thanh Tiêu Đại Đế này.
Trong gần một tháng di chuyển trong dãy núi.
Hôm nay, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng chân trước một dãy núi.
Một tháng qua, hai thầy trò tìm được nơi ở của một vị Thánh Đế viên mãn.
Dựa trên những gì quyển trục ghi lại.
Dưới Thanh Tiêu Đại Đế có gần một trăm vị Thánh Đế.
Bốn vị Thiên Thánh Đế chính là bốn các chủ.
Còn mười vị Thánh Đế viên mãn chính là thập đại đường chủ, thân phận vô cùng cao quý.
Giữa lúc đó, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo thu thập được rất nhiều thánh khí, thánh đan và thánh quyết...
"Sư tôn, dường như các phe phái đều không có tin tức gì liên quan đến tình hình của tứ đại Thiên Thánh Đế".
"Thân xác của Thanh Tiêu Đại Đế cũng không có manh mối gì luôn..."
Tìm kiếm suốt một tháng làm Lý Huyền Đạo có chút sốt ruột.
Nếu như không thể tìm ra thân xác của Thanh Tiêu Đại Đế thì làm thế nào chữa trị vết thương cho sư tôn đây?
"Năm xưa tứ đại Thiên Thánh Đế lục đục nội bộ, chưa chắc đều chết tại đây mà? Mà biết đâu tứ đại Thiên Thánh Đế cũng thèm muốn thân xác Tam Tủy Ngọc thể của Thanh Tiêu Đại Đế thì sao? Có thể là ai đó lấy được rồi nên nơi này mới không có cũng nên".
Tần Ninh cười nhẹ: "Nghĩ tích cực lên".
Lý Huyền Đạo nghe vậy mặt vẫn buồn thiu.
"Đừng quá lo lắng, không giải quyết được nhất thời không đồng nghĩa với việc sư tôn sẽ không giải quyết được vĩnh viễn, nếu như giết thêm vài tên Thánh Đế Ma tộc thì có thể tiếp tục ổn định thương thế của ta rồi, đến lúc ta tiến vào cảnh giới Thánh Đế thì vẫn có cơ may loại trừ mối nguy cơ Thánh Hồn Kiếm và Thánh Hồn Kiếp mà".
Lý Huyền Đạo gật đầu.
Đúng lúc đó, vài bóng người lại gần.
"Các chủ!"
Trưởng lão của Nhất Kiếm các đi đầu hào hứng nói lớn: "Cách đây ba trăm dặm, trong di tích của thiên cung Thanh Đế có động tĩnh lạ!"
"Nói mau!"
Trưởng lão kia vội vàng trả lời: "Người của Cửu Tinh các và người của Thanh Tiêu Thiên đánh nhau, kết quả tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên đánh nhau với bốn vị các chủ của Cửu Tinh các, phá hủy toàn bộ nơi đó rồi, san bằng luôn! Hai bên đang đánh nhau dữ dội thì đột nhiên mặt đất nứt ra một đường và mở rộng ra, một tòa địa cung từ dưới đất chui lên".
Địa cung!
"Hiện tại bọn họ đều đi chuyển qua đó rồi, hình như muốn vào địa cung thám thính tình hình".
Lý Huyền Đạo nghe vậy bèn đứng dậy ra lệnh: "Thông báo tất cả đệ tử Nhất Kiếm các ta tập trung tại đó".
"Rõ!"
Hắn ta xoay người nhìn về phía Tần Ninh, kích động nói: "Sư tôn..."
"Đi xem thế nào!"
Mọi người lại xuất phát.
Dùng chưa đến một nén nhang để vượt qua núi rừng, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo đều thấy võ giả thế lực các nơi đều đang di chuyển về một hướng.
Trông có vẻ ai cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Trên thực tế, một tháng qua mọi người liên tục thu thập đầu mối về tứ đại Thiên Thánh Đế, trừ nơi này ra, các nơi khác hầu như đã bị lật tung hết lên".
Nay nghe nói địa cung xuất thế là nháo nhào chạy qua ngay.
Khi đám người Tần Ninh chạy đến, họ thấy số lượng võ giả quanh đây đã lên đến hàng nghìn người.
Hiện giờ, các cường giả đến từ các đại thánh vực, các thế lực lớn cũng như các tán tu đều tụ hội về đây.
Hơn mười vị Thánh Đế.
Hàng nghìn cường giả Thánh Tôn.
Đội hình vô cùng hoành tráng.
Chẳng qua hình như các phe đều tổn thất kha khá nhân thủ.
Trong mật địa này có rất nhiều nơi ẩn chứa cơ quan hiểm hóc.
Lúc Tần Ninh và Lý Huyền Đạo phá vỡ nơi ở của một trong thập đại đường chủ cũng chết mười mấy người.
Tuy nhiên, mặc dù có thương vong nhưng các phe vẫn tràn trề năng lượng, tất cả đều nhìn đằng trước chăm chú bằng đôi mắt đầy khát vọng.
Ở đó là một tòa cung điện nguy nga trên mảnh đất gần như thành một đống hoang tàn sau cuộc chiến của chư vị Thánh Đế.
Cung điện dài mười mấy dặm, điểm cao nhất có độ cao chừng nghìn trượng, xung quanh cung điện là những bức tường cao cao ánh xanh.
Bên trên cung điện được che phủ bằng một lá chắn xanh.
Đại trận hộ điện!
Giờ phút này, có thể thấy ba vị thánh trận đại sư cấp chín Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác đã dẫn người điều tra xung quanh để tìm cách phá giải.
Thấy Tần Ninh đến, ba vị đại sư đồng loạt lộ vẻ vui mừng.
"Nhiều người thật..."
Tần Ninh nhoẻn môi cảm thán, hắn đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn về phía trước.
Đại điện tráng lệ này từ dưới đất mọc lên, không biết là của ai đây?
Thanh Tiêu Đại Đế?
Hay là vị nào trong bốn vị Thiên Thánh Đế đồ đệ của Thanh Tiêu Đại Đế?
Tần Ninh không hành động thiếu suy nghĩ.
Các Thánh Đế tụ tập về đây đều đến từ các đại thánh vực.
Thực lực của hắn vẫn chưa phải thời kỳ mạnh nhất, nếu dùng biện pháp mạnh thì Lý Huyền Đạo không thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Huống gì điều quan trọng nhất là hiện tại Tần Ninh vẫn không chắc chắn rốt cuộc Ma tộc có nhúng tay vào sự kiện này không.
Nếu có thêm Ma tộc thì tình hình càng không ổn.
"Sư tôn, người xem..."
Lý Huyền Đạo lên tiếng.
Hắn ta chỉ vào cung điện khổng lồ ở đằng xa.
Chỉ thấy ngay phía trước cung điện là một cánh cổng ngọc ánh màu ngọc bích, trên cổng là một cái bảng khác ba chữ.
"Thanh Nghệ cung!"
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng.
Chương 2143: Thời Thanh Trúc bị thương
Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết Thanh Nghệ cung là nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế - Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế rồi.
Khi thấy ba chữ kia, trong lòng Lý Huyền Đạo vừa mừng vừa lo âu.
Mừng vì cuối cùng cũng tìm được nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế.
Lo là nơi này không phải cung điện của Thanh Tiêu Đại Đế, đến chỗ ở cũng không tìm được thì làm sao biết Thanh Tiêu Đại Đế đã chết thế nào, thân xác có còn nguyên vẹn hay không?
Phải làm sao với thương thế của sư tôn đây?
Thấy dáng vẻ buồn bã của Lý Huyền Đạo, đương nhiên Tần Ninh biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì.
Dương Thanh Vân là một người chín chắn, làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, ngoài ra còn rất ít khi để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.
Ôn Hiến Chi thì cẩu thả, đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, đôi lúc chuyện đơn giản nhất mà người này cũng phiền hà hết lần này đến lần khác, tổng kết bằng một từ: Khờ!
Không phải thật thà chất phác mà là đơn thuần, khờ khạo!
Còn Diệp Nam Hiên thì... bộp chộp, xốc nổi như không có não vậy.
Thạch Cảm Đương thì lúc cần yếu thế tuyệt đối không cậy mạnh, lúc cần phô trương tuyệt đối không khiêm tốn.
Còn Lý Huyền Đạo thì đôi lúc suy nghĩ quá nhiều nên hay trông chất đầy tâm sự, tính cách cũng thuộc dạng trầm tính ít nói nhưng suy nghĩ trong đầu không biết đã bay xa đi đâu luôn rồi, thành ra có lúc sẽ tự nhiên thấy hắn ta buồn chuyện không đâu.
Tần Ninh vẫn nhớ như in câu Lý Huyền Đạo hỏi mình năm ấy.
"Sư tôn, đồ đệ mà người quan tâm nhất, thương yêu nhất có phải là con không ạ?"
Hắn băn khoăn vấn đề này từ rất lâu.
Phải biết rằng Tần Ninh thời điểm đó chỉ nhớ được ký ức đã dung hợp với các kiếp trước trong quãng thời gian lịch kiếp của mình chứ chưa nhớ ra thân phận thiếu chủ Thương Mang Vân giới.
Mỗi đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.
Cả đời ta chỉ nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên ta quan tâm ngươi nhất rồi!
Lúc ấy, Tần Ninh thậm chí không biết nên đáp lại thế nào, điều này khiến cho Lý Huyền Đạo buồn một thời gian rất dài.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả chính xác Lý Huyền Đạo thì đó là... u uất!
Do đó, tổng kết lại, trong chín kiếp dài chín vạn năm của hắn, người đồ đệ bình thường nhất vẫn là Dương Thanh Vân.
Tần Ninh đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình nơi hắn ta.
Đây cũng là lý do tại sao hắn thường xuyên để lộ tình mến yêu của mình dành cho Dương Thanh Vân.
Còn mấy tên đồ đệ sau đó thì...
Tần Ninh chưa gặp nhưng vẫn đoán được sự không bình thường của mấy tên học trò đó... hơn xa mấy vị này nữa cơ.
Không phải do Tần Ninh có sở thích kỳ lạ, chỉ thích đồ đệ nào có tính cách đặc biệt như vậy.
Mà vì tất cả các đồ đệ của hắn đều mang trong mình tài năng khiến hắn không thể không thán phục.
Có đôi lúc Tần Ninh không thể không nghĩ rằng có phải thiên tài, nhất là thiên tài cực kỳ xuất chúng đều quái thai vậy không?
Nhưng nhìn lại bản thân thì...
Hắn cũng là thiên tài vượt trội nhưng vẫn bình thường đấy thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Ninh nhìn bên cạnh, ô hên quá Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không có ở đây.
Diệp Viên Viên tính tình lạnh lùng nhưng sẽ nói nhiều hơn lúc ở với hắn, còn lúc có người ngoài thì không thèm nói lấy một câu, những năm gần gần đây vẫn vậy.
Còn Vân Sương Nhi thì có một cụm rất thích hợp: Ngực lớn não ngắn!
Nhưng Tần Ninh cảm giác hình như chả lớn mấy!
Mà không thể không nói Vân Sương Nhi thật sự quá đơn thuần, những năm qua không ở bên hắn vậy mà vẫn còn sống giữa thế giới tu hành này.
Thế giới tu hành hiểm ác đáng sợ đến nhường nào thì không cần nói thêm nữa rồi.
Nhưng lúc hai người ở bên nhau, đôi lúc cô ấy sẽ hỏi một số vấn đề vô cùng... ừm... ngớ ngẩn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Cốc Tân Nguyệt là người điềm tĩnh nhất.
Sự đoan trang, nhạy bén là điều Tần Ninh thích nhất ở nàng.
Có điều đến bây giờ hắn vẫn không thấy bóng dáng Cốc Tân Nguyệt đâu. Vị phu nhân này của hắn có một vùng hồn hải khổng lồ nhưng quạnh hiu đến lạ lùng, rốt cuộc một Cốc Tân Nguyệt khác trong hồn hải cô quạnh ấy là thần thánh phương nào?
Chỉ nhớ lại thôi mà Tần Ninh vẫn chưa hết rùng mình.
Còn tên đồ đệ im hơi lặng tiếng Lý Nhàn Ngư, U Tiêu Tiêu chân ướt chân ráo mới vào đời nữa...
Lẽ nào ba người này thật sự gặp chuyện gì trong lúc từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên nên chạy đến Trung Tam Thiên?
Tuy chuyện này rất hiếm gặp nhưng không phải là không thể xảy ra.
Sau một hồi trầm tư, Tần Ninh lắc đầu.
Những người bên cạnh mình ấy à...
Nhìn đi nhìn lại, hình như hắn là người bình thường nhất rồi!
"Sư tôn sao vậy? Nhức đầu ạ? Có phải vết thương tái phát không ạ?", Lý Huyền Đạo sốt sắng hỏi.
"Không có gì..."
Tần Ninh lắc đầu.
Mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Nhất Kiếm các đứng yên sau lưng Lý Huyền Đạo và Tần Ninh.
Dáng vẻ đó của Lý Huyền Đạo làm mất hết hình tượng các chủ bao nhiêu năm trong lòng họ rồi.
Ngày xưa, với tư cách là các chủ cao quý, Lý Huyền Đạo cư xử gần gũi nhưng tác phong làm việc thì cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén, cho người ta cảm giác như một thanh kiếm sắc bén chưa từng có.
Nhưng trong thời gian ở bên Tần Ninh, lần nào họ cũng thấy các chủ nhà mình như thằng đần vậy.
Không phải đần thật mà cứ... quái quái thế nào.
Giờ phút này, rất nhiều thế lực tụ tập tại đây.
Đằng xa chính là người của Thanh Tiêu Thiên.
Thời Thanh Trúc vẫn tựa đóa hoa bắt mắt nhất trong rừng hoa, cao quý thánh khiết, lẻ loi đứng một mình.
Thấy bóng dáng Tần Ninh, nàng cũng dẫn người đi tới.
"Thời gian qua chàng vẫn ổn chứ?"
"Cũng được!"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Vậy là tốt rồi".
Người của Nhất Kiếm các và Thanh Tiêu Thiên tụ lại một chỗ.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc một lúc, vẻ suy tư thoáng qua trong mắt.
"Cô không sao chứ?", hắn hỏi: "Có phải... bị thương rồi không?"
Vừa nghe thấy lời này, Lý Huyền Đạo sửng sốt.
Thực lực của Thời Thanh Trúc rất cao, sao có thể bị thương chứ?
Cho dù Thiên Thánh Đế đã chết trong thiên cung Thanh Đế sống lại cũng không dễ gì làm Thời Thanh Trúc bị thương đâu.
Lăng Thi Mạn đứng cạnh nàng nói với giọng hậm hực: "Chủ thượng bị ám sát".
Ám sát?
"Có chuyện gì vậy?"
Bấy giờ Thời Thanh Trúc mới chịu kể: "Thời gian qua ta và các đệ tử Thanh Tiêu Thiên tìm được rất nhiều di tích, thu hoạch cũng rất khả quan".
"Có lúc đó gặp được cung điện của một vị Thánh Đế, bọn ta đang thám thính bên trong, phá một trận pháp thì bị một kẻ đả thương".
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Dõi mắt khắp thập đại thánh vực Hạ Tam Thiên, chỉ có đám nằm trong tốp mười của thập đại thánh vực mới đánh lén đả thương được cô thôi".
Thời Thanh Trúc lắc đầu phản bác: "Không phải mấy người này, cũng không phải Ma tộc".
Sao?
Nàng nghiêm túc nói: "Số người đến cấp bậc Thánh Đế viên mãn tính trên toàn bộ Hạ Tam Thiên, trong thập đại thánh vực chắc hẳn chưa tới hai mươi người, ta đều biết sơ qua về những người này nhưng kẻ đánh lén chẳng có thủ đoạn nào giống bọn họ".
"Có mấy chiêu thức của Thông Thiên tông không?"
Tần Ninh vừa nói câu này thì Thời Thanh Trúc ngẩn người.
"Ban đầu ta và Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình đi cùng nhau, bị một số Thánh Đế ép di chuyển từ thánh vực Thiên Hồng đến thánh vực Đại Võ".
"Bốn vị Thánh Đế của Ma tộc ra tay, Viêm Như Ngọc của Viêm Ma đã chết, Dạ Túy Mộng của Dạ Ma, Huyết Âm Phục của Huyết Ma, Xảo Vân Đóa của Mị Ma, còn có một người nữa được gọi là Liễu tiên sinh".
"Thật ra sau đó ta luôn đinh ninh đó là Liễu Thông Thiên".
Chương 2144: Ngươi hãy nói rõ chuyện này ra
“Người ra tay làm ta bị thương không thể nào là Liễu Thông Thiên được".
Thời Thanh Trúc lại tiếp tục nói: "Liễu Thông Thiên, ta đã từng đánh nhau với ông ta rồi, không phân thắng bại được, ta cũng biết được một vài chiêu thức của người nọ, võ giả đến mức đó cho dù có ẩn giấu tốt thế nào thì cũng không có khả năng không nhìn ra được dấu vết nào cả".
Trên thực tế, từ khi tiến vào thánh vực Đại Võ đến bây giờ, Tần Ninh vẫn luôn chú ý đến Thông Thiên tông của thánh vực Thông Thiên.
Một vị tông chủ truyền kỳ.
Một người sinh ra trong tông môn mạnh mẽ ở vùng đất hỗn loạn này.
Truyền kỳ đó vô cùng hiếm thấy.
Liễu Thông Thiên vẫn luôn khiến hắn cảm thấy nghi ngờ.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là người của Thông Thiên tông rất ít xuất hiện... khiêm tốn một cách quá mức.
Trong mười thánh vực lớn có ba phe là mạnh nhất, thực lực thâm sâu nhất, đó là ba phe nào?
Cửu Tinh Các! Thông Thiên tông! Thanh Tiêu Thiên! Cửu Tinh Các mạnh mẽ, Thanh Tiêu Thiên uy nghiêm, thế nhưng chỉ có Thông Thiên tông là vô cùng khiêm tốn.
Khiêm tốn như thế khiến người ta cảm thấy gần như không thể tin nổi.
"Cô chắc chắn chứ?"
Tần Ninh lại nói.
"Ừm".
Thời Thanh Trúc gật đầu, trong lòng Tần Ninh càng thêm khó hiểu.
"Liệu trong Thông Thiên tông có ẩn giấu đi một vị Thánh Đế viên mãn không?"
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì trầm ngâm một lát mới nói: "Chắc là không... Thông Thiên tông phát triển, vùng lên từ một tông môn nhỏ bé, mọi việc làm đều vô cùng chú ý, không giống thế lực lớn có truyền thừa mấy chục vạn năm như Cửu Tinh Các mới có năng lực giấu giếm được".
"Năm đó, Liễu Thông Thiên có một vị đệ đệ tên là Liễu Thông Nguyên, chỉ là ba vạn năm trước đã hy sinh trong lúc chiến đấu rồi".
"Đệ đệ kia cũng có thiên phú rất mạnh".
"Ngoài ra trong nhà họ Liễu không còn người nào quá chói mắt nữa, chỉ có con trai của Liễu Thông Thiên là Liễu Thanh Hạo cũng được coi là một nhân vật lớn thôi".
Nghe được những lời này, Tần Ninh hơi nhíu mày lại.
Hắn đưa mắt nhìn, đám người của Thông Thiên tông đã xuất hiện ở trước cung điện khổng lồ rồi.
Phó tông chủ Vu Tử Lâm và phó tông chủ Tề Ngọc Hiên dẫn mấy trăm người đứng ở trong đó.
Nhìn thấy Tần Ninh đưa mắt tới, hai người đều mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Tần Ninh đột nhiên bắt lấy bàn tay ngọc ngà của Thời Thanh Trúc, tra xét rõ ràng.
"Đây là…", giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh biến đổi.
"Đây mà là vết thương nhỏ sao?"
Tần Ninh quát lớn.
Thời Thanh Trúc nghe thấy vậy, tuy bên ngoài hơi sững sờ, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
"Sao vậy?"
Lăng Thi Mạn lập tức hoảng sợ nói.
"Vị trí của ba hồn bảy phách đều xuất hiện sai sót, hồn phách của cô đều chệch hướng khỏi vị trí cũ!"
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: "Cô bị tấn công vào hồn phách?"
"Ta biết, nhưng mà... không có gì đáng ngại…", "Nói bậy!"
Tần Ninh lại quát: "Cô hãy xem xét cẩn thận đi, có phải hồn phách trong cơ thể cô đã cách xa hơn lúc cô vừa mới bị thương không".
Hắn vừa nói xong, Thời Thanh Trúc cũng tự kiểm tra bên trong.
Vừa kiểm tra xong, sắc mặt Thời Thanh Trúc liền biến đổi.
"Chuyện này…", "Đòn tấn công đó có chút tương tự với Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương của ta, nhưng mà nó càng không dễ phát hiện ra, nếu như cô cứ mãi không hề phát hiện, đến khi phát hiện ra thì đã không thể khống chế ba hồn bảy phách được nữa, hồn phách thể phân liệt, thân tử đạo tiêu!"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người ở đây đều biến đổi.
Chiêu trò quá mức ác độc.
Có thể làm được đến mức đó mà một vị Thánh Đế viên mãn không hề biết gì…
"Tần Ninh, có biện pháp gì không?"
Lăng Thi Mạn nói thẳng.
"Tạm thời đừng sử dụng lực hồn phách và thánh lực, nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay".
Tần Ninh nói: "Ta cần chuẩn bị một vài thứ".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Nhưng trên mặt lại có vẻ hân hoan.
Nếu biết làm như thế có thể để Tần Ninh quan tâm, có lẽ nàng nên bị thương sớm hơn... Mà Lăng Thi Mạn ở bên cạnh lại thở dài trong lòng.
Tần Ninh đã nói rất rõ ràng rồi.
Thế nhưng chủ thượng nhà mình vẫn mãi không nhìn thấy rõ.
Sở dĩ Tần Ninh quan tâm như thế, chỉ sợ cũng không phải bởi vì yêu, mà là năm đó hắn và Thời Thanh Trúc vốn dĩ chính là bạn tốt tri kỷ.
Tình này không phải tình kia! Chỉ là bây giờ, Lăng Thi Mạn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều võ giả tập trung ở đây hơn.
Đám người thi nhau nhìn về phía cung điện khổng lồ, đôi mắt sáng rực, cứ như hận không thể lập tức tiến vào trong cung điện to lớn này để tìm tòi hư thực.
Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, một đội ngũ nữa lại đến.
Từng bóng người đỏ như máu, giống như là ngưng tụ thành một vùng mây đỏ, đáp xuống trên một đỉnh núi cao ở bên cạnh cung điện khổng lồ.
"Người của Huyết tông!"
Giờ phút này, sắc mặt Lý Huyền Đạo vô cùng lạnh lùng.
Hắn ta đã biết được từ trong miệng Từ Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đám khốn kiếp này lại dám ra tay với Tần Ninh.
Đương nhiên trong lòng Lý Huyền Đạo là tức giận nhất.
Bây giờ ở trong mấy đồ đệ của Tần Ninh, hắn ta là người có thực lực mạnh nhất, đương nhiên nhiệm vụ bảo vệ sư tôn là thuộc về hắn ta rồi.
Lý Huyền Đạo bước chân ra, khí thế dần dần dâng lên.
Chỉ là Lý Huyền Đạo còn chưa kịp mở miệng, đã có hai bóng người ở trong Huyết tông đi ra.
Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân.
"Tần Ninh!"
Huyết Ngạn Phong trực tiếp quát lên: "Dù sao ngươi cũng là ba Đế chuyển thế, sao lại hèn hạ như thế, lúc trước ở bên ngoài di tích chúng ta đã quỳ xuống xin lỗi, sao ngươi vẫn còn độc ác như vậy!"
Nghe thấy lời này, Lý Huyền Đạo bỗng nhiên mờ mịt đứng tại chỗ.
Có chuyện gì vậy?
Huyết Ngạn Phong đau lòng nói: "Cái chết của Huyết Hồng trưởng lão, Huyết tông ta quyết định sẽ không bỏ qua, Tần Ninh, chuyện này còn chưa xong đâu".
Lý Huyền Đạo nghe thấy lời này thì càng cảm thấy không thích hợp.
"Huyết Ngạn Phong, ngươi hãy nói rõ chuyện này ra xem nào!"
Lý Huyền Đạo quát khẽ một tiếng, truyền ra hơn mười dặm.
Các võ giả tông môn xung quanh đều thi nhau lắng nghe.
Lại có náo nhiệt à?
Cung điện khổng lồ còn chưa mở ra, xem náo nhiệt cũng rất tốt.
"Nói rõ ràng ư?"
Huyết Ngạn Phong quát lớn: "Trong lòng sư tôn ngươi còn có oán hận, sát hại Huyết Hồng trưởng lão, Huyết Hồn Giang trưởng lão, Huyết Anh Lữ trưởng lão của Huyết tông ta, vô cùng độc ác!"
"Vốn cho rằng ngươi là người mà ba Đế chuyển thế thì sẽ có tấm lòng bao dung cơ, nhưng là bây giờ xem ra ngươi cũng chỉ là tiểu nhân có thù tất báo thôi".
Huyết Ngạn Phong có vẻ vô cùng kích động.
Ba vị Thánh Đế mất mạng.
Điều này là đả kích rất lớn đối với Huyết tông.
"Huyết Ngạn Phong... Ngươi nói là phải chịu trách nhiệm đấy".
Lý Huyền Đạo nói thẳng: "Tên chó chết Huyết Hồng kia ngấp nghé nơi mà sư tôn ta tìm được, muốn ra tay giết người trả thù, cướp đoạt bảo vật, thế nhưng sư tôn ta cũng không giết ông ta mà đã cho ông ta chạy mất!"
"Bây giờ ngươi nói lời này là có ý gì?
Nói sư tôn ta giết người?
Ngươi đúng là biết ngậm máu phun người đấy nhỉ?"
Sắc mặt Huyết Ngạn Phong lại vô cùng kích động, giận dữ hét lên: "Bằng chứng như núi, Tần Ninh, ngươi không xong đâu!"
Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Ba vị Thánh Đế mất mạng, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lần này các phe tiến vào trong di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế đương nhiên đều bị tổn thất, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có Thánh Đế nào chết cả.
Vậy mà Huyết tông lại chết một lần ba người liền! Đây chính là chuyện lớn động trời.
Mà lúc này, Tần Ninh giương mắt lên liếc qua Huyết Ngạn Phong.
Chỉ liếc qua một chút thôi nhưng lại giống như mắt chim ưng, đôi mắt hung dữ khiến cho Huyết Ngạn Phong bỗng nhiên cảm thấy cứ như cả người bị rơi vào hầm băng vậy.
Chương 2145: Huyết Ngọc tông chủ
"Ngươi bảo ta giết người phải không?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba tên Huyết Hồng, Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ đều trêu chọc ta trước, chỉ tiếc rằng, thực lực của ta không phải ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không cả ba người đến một tên cũng chạy không thoát!"
"Người không phải do ta giết, nhưng chết hết... thì ta vui vẻ lắm!"
"Cho dù thực lực của Tần Ninh ta không như ngày xưa, nhưng không phải là người mà ba lão già sắp xuống lỗ kia có thể sỉ nhục".
Ngay lúc này, vẻ mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân đều sửng sốt.
Tần Ninh không thèm nể nang gì cả!
"Nhưng mà, cảm giác bị người khác vu oan giá họa không vui chút nào, kẻ nào dám vu oan cho ta, ta nhất định phải điều tra cho ra và giết chết người nọ".
Tần Ninh vừa nói xong, bèn đưa mắt nhìn về phía Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân, rồi từ từ nói tiếp: "Chẳng qua là, hai vị đây ngậm máu phun người, bêu rếu Tần Ninh ta, hai vị coi Tần Ninh ta là bùn nhão muốn bóp thế nào cũng được sao?"
Hắn vừa thốt ra lời đó, sắc mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân lại thay đổi.
"Mọi việc còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lớn tiếng chỉ trích Tần Ninh ta, các ngươi làm vậy có được không hả?"
Dứt lời, Tần Ninh vung bàn tay lên, rồi thẳng thừng nói:
"Huyền Đạo, trảm!"
Nghe được lời ấy, Lý Huyền Đạo không nói không rằng mà bước lên từng bước, hai ngón tay kết thành kiếm, quanh thân kiếm khí bay lơ lửng, trong nháy mắt như đã biến thành hàng vạn tia kiếm khí vờn quanh người hắn ta.
Bây giờ, một đám người đến hóng chuyện đều câm như hến, không dám thốt ra lời nào.
Tần Ninh nổi giận rồi! Thấy thế, mọi người đều lui về phía sau.
Mấy chuyện cỡ này nên ít xen vào cho đỡ rước họa vào thân.
Lúc này, Tần Ninh đứng vững tại chỗ.
Suốt chặng đường đi tới, hắn có rất nhiều thứ không hài lòng.
Cả đám đều coi Tần Ninh hắn là chuyển thế của Tam Đế, thế nhưng một đám lại đến một đám tiến lên đá hắn một cú, giẫm hắn một chút.
Tần Ninh vốn dĩ đã rất ưu phiền, giờ lại càng thêm phiền muộn hơn.
Phải làm sao để giải quyết nó đây?
Đơn giản thôi! Kẻ nào khiến hắn buồn bực thì hắn sẽ khiến kẻ đó ngậm miệng.
Coi hắn là đồ mềm yếu muốn làm gì cũng được sao, vậy thì xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ phải về chầu trời.
Lý Huyền Đạo vừa ra tay, hừng hực khí thế, luồng khí tức bá đạo ngay lập tức phóng ra xung quanh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp nghiền nát cả bầu trời.
Đó là sức mạnh của một vị Thánh Đế viên mãn.
Một vị cường giả chỉ thua ba vị Thánh Đế viên mãn Tinh Húc Huy, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc mở ra thánh uy thì sẽ dữ dội và mạnh mẽ đến cỡ nào chứ?
Rầm... Tiếng rền vang kịch liệt bỗng vang lên.
Tay vừa vung lên, một đường kiếm khí bắn ra.
Xoẹt xoẹt… Trong chốc lát, những đường sắc bén, ùn ùn kéo tới hệt như thiên thạch giáng xuống ngay trên ngọn núi, chỗ người của Huyết Tông đang đứng.
Ngay lúc ấy, hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân hợp sức với các vị Thánh Đế khác để ngăn chặn đòn tấn công đó.
Thế nhưng, thực lực của Huyết Ngạn Phong chỉ là Thánh Đế cấp bậc Nhị Hợp, còn Huyết Nguyên Bân chỉ mới là Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp, cả hai làm thế nào có thể ngăn chặn được đòn tấn công của Thánh Đế viên mãn như Lý Huyền Đạo được chứ?
Ầm ầm ầm… Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, từng tiếng ầm ầm vang lên.
Ngọn núi mà người của Huyết Tông đang đứng nhanh chóng sụp đổ.
Hơn trăm vị Thánh Tôn chết ngay tại chỗ.
Còn hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân hốt hoảng lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
Các vị Thánh Đế cấp thấp, cấp cao khác nhìn còn thảm thương hơn hai người bọn họ nhiều.
Một chiêu của Lý Huyền Đạo vẫn chưa vận dụng hết sức mạnh thật sự của thánh kiếm mà sức công phá tạo ra đã khủng khiếp đến vậy.
Ngay bây giờ, tất cả võ giả đều im lặng
Lý Huyền Đạo không nói không rằng, chỉ bước ra từng bước, rồi phất tay lên, lại một kiếm bay ra.
Trong chớp mắt, một trăm đường kiếm từ trên trời giáng xuống, trông tựa như Thánh Kiếm giáng lâm, cộng hưởng với đất trời.
Oanh… Ngay lúc này, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm chấn động cả mặt đất.
Ngay lúc này, thậm chí đến cả cung điện khổng lồ đang ở bên ngoài đại trận đều xuất hiện từng đợt chấn động.
Dưới những đòn tấn công dữ dội khiến người khác tim đập chân run ấy, một nỗi đáng sợ cứ luôn quanh quẩn khắp nơi.
"Thật đáng sợ!"
Ở phía xa xa, các chủ Tinh Nhiễm Thiên thấy thế, không kìm lòng được bèn thốt lên: “Đây chính là thực lực của Lý Huyền Đạo, năm xưa hắn ta chỉ là đồ đệ của của Thanh Vân Kiếm Đế mà thôi…”, ngay lúc này, mọi thứ đều chìm trong sự tĩnh lặng.
Thế nhưng, ngay phía trên bầu trời, Lý Huyền Đạo bỗng chau mày lại
Khi kiếm khí dần dần tiêu tan, ở nơi núi non đổ nát kia bỗng xuất hiện một vầng sáng, vầng sáng ấy che phủ khắp xung quanh, khi kiếm khí tan biến thì cũng là lúc vầng sáng ấy biến mất.
Nhưng trên vầng sáng ấy chợt xuất hiện một bóng dáng ai đó mặc một bộ huyết giáp, ngạo nghễ đứng đó.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía bóng dáng kia, sắc mặt bọn họ bất chợt thay đổi.
Bóng dáng mặc bộ huyết giáp kia cao khoảng chừng tám thước, vóc người mảnh khảnh, mặt mũi hơi trắng trẻo, mái tóc dài phiêu dật đỏ như máu, khi người nọ đứng trên khoảng không ấy, cả không gian xung quanh như nhuộm đỏ màu máu tươi.
"Huyết Ngọc!"
Ánh mắt Lý Huyền Đạo đặt vào người đàn ông mặc huyết giáp kia.
"Lý Huyền Đạo, cơn tức giận của ngươi quá lớn rồi đấy!"
Người đàn ông kia vừa mở miệng, một âm thanh dễ nghe truyền tới.
"Ta đang làm quá à?"
Lý Huyền Đạo cười khẩy đáp lại: “Trông coi đám tay chân của ngươi cho tốt đi, nếu đúng là sư tôn ta đã giết Huyết Hồng, ắt người sẽ thừa nhận, tôn nghiêm của Thanh Vân Kiếm Đế không phải để hạng ất ơ, chó mèo nào đó đến làm bẩn đâu!”
"Ngươi trông coi người mình không được thì để ta tới làm thay cho".
Nghe vậy nhưng sắc mặt của Huyết Ngọc vẫn rất bình tĩnh.
Vào giờ phút này, ở phía xa xa bỗng vang lên từng tiếng xé toạc.
Hơn trăm người đã đến tham chiến.
Các cao thủ của Huyết Tông đã theo Huyết Ngọc tông chủ đến đây.
Quan sát kỹ, trong đám người đông đúc kia, có sự tồn tại của ít nhất hơn mười vị Thánh Đế.
Bây giờ, sắc mặt mọi người đầy căng thẳng.
Huyết Tông… đang muốn dốc toàn bộ lực lượng tham chiến rồi! Tông chủ còn lãnh đạo hơn mười vị Thánh Đế nữa, quy mô cỡ này đều khiến cho hàng loạt tông môn có mặt cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Không ai ngờ rằng, Huyết Ngọc lại đích thân xuất hiện tại nơi đây.
Dù sao, bây giờ, mối quan hệ của mười Thánh Vực lớn cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Nếu Huyết Ngọc không ở lại trấn giữ Huyết Tông, biết đâu điện chủ Tu La điện sẽ dẫn quân lao thẳng tới sào huyệt của Huyết Tông, rồi tàn sát khắp nơi.
Huyết Ngọc không lo lắng sao?
Lúc này, Huyết Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, khiêm nhường nói: “Ta đã nghe tiếng tăm của Tần công tử từ lâu rồi, ngày xưa, Huyết Hãn con ta chết thảm ở thánh vực Đại Võ, và thêm Huyết Hồng chết nữa, ta nghĩ rằng có người châm ngòi mối quan hệ giữa hai ta, Huyết Tông cũng không có ý định gây xung đột gì với Tần công tử cả”.
Huyết Ngọc vừa nói ra lời ấy, mọi người đều thì thầm bàn luận.
Những lời này của Huyết Ngọc rõ ràng là đã tỏ thái độ khuất phục Tần Ninh rồi.
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Huyết Ngọc, nói: “Như thế rất tốt!”
“Ta hy vọng Huyết Ngọc tông chủ có thể quản lý tốt thuộc hạ của mình, tuy Tần Ninh ta quay về, không muốn gây chuyện nữa, thế nhưng… đó không có nghĩa là ta sợ các ngươi”.
“Chắc chắn, chắc chắn”.
Sau đó, Lý Huyền Đạo cũng lui về bên cạnh Tần Ninh.
“Ha ha ha… lão già Huyết Ngọc này, không ngờ ngươi cũng có ngày khép nép như vậy… ha ha ha”, chính vào giờ phút này, bỗng nhiên vang lên một tràng cười ha ha.
Tiếng xé gió càng lúc càng gần hơn, một bóng người bỗng đáp xuống.
“Lẽ nào lão phu tới đây làm ngươi sợ chăng?”
Giọng nói tục tằng vang lên, xen lần vài phần hèn mọn.
Cùng lúc đó, một đoàn quân đã sắp đến trước cung điện khổng lồ.
Người cầm đầu có vóc dáng cao lớn, tóc trắng xóa, nhưng tinh thần phấn chấn, thân hình thẳng tắp, mặc một bộ áo dài màu tím, toát ra khí chất không tầm thường.
Lúc này, ông già kia cũng đang cẩn thận quan sát Tần Ninh.
Bình luận facebook