-
Chương 2151-2155
Chương 2151: Diệp Nam Hiên, mau buông tay.
“Đồ đáng chết!”
Tiếng quát mắng vang lên, bóng dáng kia lúc này sửa sang quần áo, đi ra từ trong quan tài, đứng vững sau lưng Tần Ninh, tiêu sái lắc đầu.
Đám người nhìn qua, sau đó lập tức trợn mắt há mồm vì sửng sốt.
Thanh niên mặc võ phục màu xanh, làm nổi bật dáng người thon dài nhưng khỏe khoắn.
Phần trán ngập tràn tinh khí.
Mày sắc như kiếm, đôi mắt tinh anh, mặt như đao tước, đây đúng là những gì dùng để hình dung vẻ ngoài của thanh niên này.
Quan trọng nhất là, hắn ta buộc tóc lên, một sợi tóc thoát ra khẽ bay theo gió, hiện ra mấy phần khí chất phong lưu phóng khoáng.
Nhưng tại lúc này.
Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn, Thời Thanh Trúc và thậm chí là cả tông chủ Huyết Ngọc và các chủ Tinh Nhiễm Thiên cùng một vài Thánh Đế uy tín lâu năm ở các đại thánh vực đều kinh hãi nhìn.
Thanh niên nhìn về phía đám người thì càng kinh sợ hơn.
“Vãi nhái!”
Trong lúc nhất thời, bàn tay nắm cổ của thanh niên bất giác mạnh hơn, làm cho mặt Tần Ninh càng đỏ.
Nhưng hắn ta không hề để ý điều này mà nhìn ra hơn trăm người trước mặt.
“Lý Huyền Đạo, ông đây còn chưa tới tìm ngươi so tài mà ngươi đã tới rồi?”
“Thời Thanh Trúc, đại mỹ nữ, có rảnh thì đi uống rượu ngắm trăng với ta nhé?”
“Tinh Nhiễm Thiên, sao ngươi lại ở đây? Ông đây muốn khiêu chiến ngươi, ngươi lại từ chối, bây giờ chúng ta tỉ thí luôn đi!”
Diệp Nam Hiên bô bô nói hết, nhìn những người quen biết mình, lần lượt mở miệng.
“Sao các ngươi lại ở đây hết vậy?”
Một hồi lâu sau, thanh niên mới kịp phản ứng: “Cái đệch, hay là các ngươi cũng bị Ma tộc ép đến đây rồi?”
Lý Huyền Đạo nhìn hắn ta, vội vàng nói: “Diệp Nam Hiên, đừng kích động, mau thả sư tôn ra đã!”
“Sư tôn? Sư tôn nào? Sư tôn của ai?”
Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh ở trước mặt mình, gãi đầu cười: “Lý Huyền Đạo, ngươi mới nhận thêm một sư tôn à?”
Lời này vừa ra, dám người câm nín.
Lúc này, không một ai muốn tầm bảo nữa mà chỉ đứng một bên hóng chuyện.
Chuyện này hay ho rồi đây.
Diệp Nam Hiên không chết!
Thế mà lại trốn ở đây!
Nhưng bóp cổ chính sư tôn của mình thì chắc cũng chỉ có mình hắn ta có "cơ hội" làm điều này thôi!
Lý Huyền Đạo lại vội vàng nói: “Diệp Nam Hiên, mau buông tay!”
“Ngươi bảo ông đây buông thì ông đây liền buông à?”
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Ta không buông đấy, vốn còn định đánh nhau một trận với ngươi, kết quả gặp Ma tộc ở Thanh Vân Hào Sơn, nên tốt bụng giết mấy tên, ai ngờ lại mắc lừa, nhưng ta đây phúc lớn mạng lớn, trốn ở nơi này. Ta vào được nhưng đám Ma tộc không vào được, hahaha...”
“Lý Huyền Đạo, đây là sư tôn của ngươi, vậy tỉ thí với ta thì ta sẽ thả ra, còn không thì ta sẽ bóp chết hắn!”
Diệp Nam Hiên nói xong, tay lại bóp chặt hơn.
Nhất thời, Tần Ninh mặt đỏ tía tai, không ngừng ho khan, giống như không thở nổi.
Ôn Hiến Chi thấy vậy, lẩm bẩm: “Thôi xong rồi...”
Lúc này, đám Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Nam Hiên này đúng là có vấn đề!
Lý Huyền Đạo vội vàng bước ra, quát: “Diệp Nam Hiên, mau buông sư tôn ra! Sư tôn của ta là Thanh Vân Kiếm Đế, huynh biết rồi, người cũng là sư tôn của huynh luôn đấy!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, tam đế chuyển thế, đều là sư tôn của chúng ta đấy!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh rồi bật cười ha hả.
“Ngươi đừng có nói láo!”
Diệp Nam Hiên bật cười: “Sư tôn ta nói rằng người sẽ quay về, nhưng chẳng lẽ ta lại không nhận ra được?”
“Á, không đúng”.
Diệp Nam Hiên nhìn Lý Huyền Đạo, vội nói: “Cmn, sao ngươi biết sư tôn ta sẽ quay về chứ?”
Lúc này, Lý Huyền Đạo cạn lời.
Chuyện này... toang rồi!
Tần Ninh vỗ tay Diệp Nam Hiên, giống như có lời muốn nói.
“Nói đi!”
Diệp Nam Hiên khẽ thả lỏng tay, hỏi.
“Diệp Nam Hiên, ngươi tiêu đời rồi!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Võ Môn bị Ma tộc tấn công, phá thành trăm mảnh, đám Thánh Tôn dưới tay ngươi đều đã phản bội ngươi mà ngươi còn ở đây vui chơi?”
“Cái gì? Không thể nào!”
Diệp Nam Hiên phẫn nộ quát: “Võ Môn là do sư tôn ta một tay tạo ra, những năm qua ta dốc sức trông coi, Võ Hi, Thần Hiên đều là trung thần...”
“Không tin? Không tin ngươi hỏi đệ tử Võ Môn xem, ngươi chắc đều biết bọn họ chứ?”
Tần Ninh nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn vị hộ pháp của Võ Môn lần lượt bước ra.
Lương Triều Kiếm, Kha Tử Ẩn, Nhạn Ngọc, Thanh Đại Vân bước lên nhìn Diệp Nam Hiên, khom người thi lễ.
“Môn chủ”.
“Là các ngươi!”
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến đâu?"
“Môn chủ, Diệp Bắc Phong đại nhân cùng Tuyết Phi Yến đại nhân đều đang ở trong Võ Môn, Liễu Vạn Quân đại nhân... phản bội Võ Môn, bị Tần Ninh đại nhân giết chết rồi ạ!”
“Sao cơ?”
Diệp Nam Hiên lúc này sửng sốt tại chỗ.
Dịch Đại Sơn vội vàng đi ra, nói: “Diệp Nam Hiên, ngươi đừng làm loạn, hắn thật sự là sư tôn của ngươi đấy. Hiện giờ cả Hạ Tam Thiên đều biết Tần Ninh là tam đế chuyển thế, Ôn Hiến Chi cùng Lý Huyền Đạo cũng là sư huynh và sư đệ của ngươi”.
“Dịch Đại Sơn, đừng nói láo!”
Diệp Nam Hiên lại bắt lấy Tần Ninh, khẽ nói: “Tên thư sinh này mà là sư tôn của ta ư?”
“Ngươi thả ta ra, ta có thể chứng minh”.
Tần Ninh lúc này không thể nào thở nổi.
Diệp Nam Hiên ra tay không biết nặng nhẹ gì cả.
Cái tên này thực lực không hề yếu.
“Ngươi chứng minh đi!”
Diệp Nam Hiên đẩy Tần Ninh ra, quát lớn.
Tần Ninh đứng tại chỗ, nhìn Diệp Nam Hiên, ép cho bản thân bình tĩnh lại.
“Nam Hiên! Đấu võ quyết đi!”
Tần Ninh nói: “Cuồng quyết là do Cuồng Võ Thiên Đế năm đó sáng tạo, ta đã nói chỉ truyền cho một mình ngươi, ngươi có nhớ không?”
“Bớt nói nhảm!”
Diệp Nam Hiên khẽ nói: “Dám lừa ông đây, ông đây chơi chết ngươi”.
Tần Ninh lại vung tay lên, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao xuất hiện.
“Đồ khốn nhà ngươi, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao là của sư tôn ta, ngươi... á... không đúng...”, Diệp Nam Hiên lúc này mới kịp phản ứng lại một chút.
Con mẹ nó!
Có gì đó sai sai.
Thanh Long Trảm Nguyệt Đao ở trong Cuồng cốc của Võ Môn, mấy vạn năm nay hắn ta còn không khống chế được. Đao này đã thành tinh, chỉ nhận mỗi sư tôn.
Hơn nữa, đao này ở cùng một chỗ với lột xác của sư tôn.
Ánh mắt của Diệp Nam Hiên ngày càng sai.
“Khoan đã!”
Diệp Nam Hiên hỏi: “Ngươi thật sự là sư tôn của ta ư?”
“Nói nhảm cái gì?”
Tần Ninh lại nói: “Cuồng quyết, tới thử xem!”
Nói xong, Tần Ninh trực tiếp chém ra.
Diệp Nam Hiên lùi lại về sau.
"Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!"
"Cuồng Võ Lục Thiên Trảm!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm!"
Tần Ninh lúc này chém đao ra liên tiếp, đao khí tung hoành khắp tháp cao, không ít Thánh Đế đều phải gọi ra vòng bảo hộ bằng thánh lực để bảo vệ người bên cạnh mình.
Diệp Nam Hiên lúc này đón lấy từng đao, nội tâm kinh hãi.
Chương 2152: Lố quá đi
Đao pháp này nhìn rất giống con đường mà sư tôn đi.
Sự tinh tế ẩn mình trong vẻ ngoài dũng mãnh.
“Ba chiêu này ta từng thi triển rồi, người nào để ý đều có thể học được!”
Diệp Nam Hiên cố nói.
“Vậy ngươi xem ba chiêu này đi!”
Tần Ninh lúc này sải bước ra, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao càng tỏa sáng hơn nữa.
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm Tam Thần!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Diệt Lục Chủ!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Chủ Bát Hoang!"
Tần Ninh chỉ cầm đao, dùng lực vận đao, không hề phóng ra thánh lực.
Thứ hắn thi triển là đao thế, đao vận, là thần!
Một đao chém xuống, tiếng ầm ầm vang lên.
Nhưng âm thanh bộc phát truyền ra liên tục.
Diệp Nam Hiên lui lại, xuất thần nhìn người trước mắt.
“Ngươi...”
“Ta làm sao?”
Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: “Ngươi giết sư tôn của ta à?”
“...”
Nghe vậy, dù là Tần Ninh cũng tức sôi máu.
Hắn cứ cho là Ôn Hiến Chi là người luôn làm hắn tức điên lên, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra Ôn Hiến Chi như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Cái tên Diệp Nam Hiên này mới là đồ khốn nạn.
Cái quần què gì vậy!
Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi và những người khác nghe vậy thì đều sửng sốt.
Diệp Nam Hiên có những suy nghĩ thật lạ kỳ!
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo nói thẳng: “Người chắc chắn có ước định gì mà chỉ người với Diệp sư huynh biết, bây giờ người kết nối với Diệp sư huynh, Diệp sư huynh chắc chắn sẽ tin người”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Đúng rồi, khi sư tôn rời đi thì đã nói cho ta một câu cực kỳ hay, còn dặn ta thế gian này chỉ có hai người chúng ta biết câu đó, những kẻ khác sẽ không rõ”.
“Ngươi nói đi, nói câu đó đi”.
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày.
Bước thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
“Đừng tới đây, đứng yên ở đó mà nói”.
Tần Ninh lại nhìn Diệp Nam Hiên, quát lên: “Diệp Nam Hiên, ngươi chán sống rồi”.
“Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ta biết ngay ngươi là giả mạo mà. Đám khốn kiếp các ngươi hợp lại lừa ta, Lý Huyền Đạo, ngươi cũng là đồ xấu tính”.
Diệp Nam Hiên lúc này oa oa hét lớn.
Tần Ninh lại bước ra, quát lên: “Đời này, là một, đất này, là hai, ta, là ba!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên sững sờ đứng tại chỗ.
“Ta, là bốn...”
Lúc này, Diệp Nam Hiên sửng sốt nhìn Tần Ninh.
Mà đám người xung quanh thì càng trợn mắt há mồm.
Cái gì đây?
Ám hiệu?
Tiêu chí sư đồ nhận nhau?
Thế thì cũng... lố quá đi mà!
Đám người cứ tưởng rằng một nhân vật như Cuồng Võ Thiên Đế thuộc dạng cường giả danh chấn Hạ Tam Thiên thì làm việc phải khác.
Loại chuyện quan trọng như thế này thì sao có thể nói đùa được?
Cái gì mà trời là một, đất là hai, ta là ba chứ!
Diệp Nam Hiên lại nhìn Tần Ninh, lắp bắp nói: “Ngươi... thật sự là sư tôn của ta?”
“Lắm lời!”
Tần Ninh quát: “Ta không phải thì sao có thể khống chế Thanh Long Trảm Nguyệt Đao?”
“Ngươi có nhớ ta đã nói đao này có linh, trừ ta ra thì không ai khống chế được không hả”.
“Người của Võ Môn cũng đã xác minh thân phận của ta”.
“Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi cũng vậy”.
“Thập đại thánh vực đều biết Tần Ninh ta là tam đế chuyển thế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, chỉ có Diệp Nam Hiên ngươi là không biết gì”.
“Đúng là quá nực cười!”
Lời này của Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Nam Hiên cũng tràn ngập sự băng giá.
Lúc này, đám người mới tỉnh lại từ trong lời kết nối như trò đùa của hai sư đồ, không hề lên tiếng.
Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Sao có thể như vậy được?
Rầm một tiếng, Diệp Nam Hiên quỳ rạp xuống đất.
“Sư phụ...”
Tần Ninh lúc này đứng trước mặt Diệp Nam Hiên, nhìn về phía sau, từ từ nói: “Nơi này nhìn như không có món chí bảo nào nữa, mọi người còn ở lại làm gì?”
Thân là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế, chín đời chín kiếp chuyển thế, mỗi một thế đều là nhân vật đại năng, Tần Ninh có khi nào bị nhục nhã như thế này đâu?
Bị người bóp cổ!
Bị sỉ nhục ngay trước mặt đám đông.
Lại còn là từ đồ đệ mình mà ra!
Lúc này, Huyết Ngọc tông chủ, Tinh Nhiễm Thiên cùng những người khác cũng hiểu được lửa giận trong lòng Tần Ninh mãnh liệt thế nào.
Giờ khắc này, Tần Ninh không khác gì một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Bây giờ không cần làm những chuyện khiến Tần Ninh khó chịu.
Bọn họ lần lượt rời đi.
Tần Ninh lúc này cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao nhìn Diệp Nam Hiên, lạnh nhạt nói: “Đứng lên!”
Diệp Nam Hiên lo lắng đứng dậy.
Tần Ninh vung Thanh Long Trảm Nguyệt Đao lên, không phải là chém đao phong về phía Diệp Nam Hiên mà dùng chuôi đao đánh vào người Diệp Nam Hiên.
Bốp...
Một chuôi đao nện xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Sàn nhà dưới chân Diệp Nam Hiên nứt toác ra.
Bốp...
Lần thứ hai, lần thứ ba...
Dần dần, hai chân Diệp Nam Hiên đã lún vào mặt đất.
Sau đó là hai đầu gối.
Rồi eo.
“Sư tôn...”, Diệp Nam Hiên đỏ bừng mắt, nói: “Sư tôn đánh con đi ạ, đồ nhi bất hiếu, phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”
Nghe vậy, nội tâm Tần Ninh mềm nhũn.
Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi thấy thế, vội vàng đi lên nói: “Sư phụ, bỏ qua đi ạ... Diệp sư đệ vào đây là bị Ma tộc ép buộc, giống con ngày đó...”
“Nhưng nó còn ngu hơn ngươi kìa!”
Tần Ninh quát lên.
Lý Huyền Đạo cũng vội vàng nói: “Sư phụ, Diệp sư huynh biết lỗi rồi mà, bỏ qua đi ạ...”
Dịch Đại Sơn lúc này cũng ngăn Tần Ninh, khuyên can: “Thôi, đều là đồ đệ của ngươi, giống như con cái trong nhà, cũng phải bao dung với nó chứ”.
“Ta có cao thuốc ở đây, mùi thuốc tươi mát, đều dùng thánh linh luyện chế, mau bôi vào đi, vết thương trên cổ sẽ biến mất”.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Ninh khẽ thả lỏng, nhận cao thuốc, Lý Huyền Đạo vội vàng đi lên xoa cho sư phụ.
“Mau dậy đi”.
Dịch Đại Sơn nói với Diệp Nam Hiên: “Sư tôn ngươi không giận ngươi nữa đâu!”
“Sư phụ...”, Diệp Nam Hiên trơ mắt nhìn Tần Ninh.
“Cút ra đây!”
“Vâng ạ”.
Diệp Nam Hiên bay lên không rồi rơi xuống mặt đất, vỗ bụi trên người rồi đến bên cạnh Tần Ninh, đoạt lấy cao thuốc trong tay Lý Huyền Đạo, bôi cho Tần Ninh, hớn hở nói: “Sư phụ, người về rồi mà cũng chẳng chào hỏi một tiếng, con...”
“Chào hỏi? Vậy cũng phải tìm được ngươi đã. Ôn Hiến Chi đã thế rồi, mà ngươi cũng không khá hơn là bao, chơi cái trò mất tích với ta”.
Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ nói vậy là oan cho con quá”.
“Con không chơi trò mất tích, mà là phát hiện vết tích Ma tộc trong Thanh Tiêu Thiên, nên bám theo. Đám Ma tộc này nhìn thì tưởng là lừa được con, nhưng thực ra là con cố tình diễn thế cho chúng xem, để xem chúng định làm trò gì!”
“Haha...”, Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái.
“Đầu heo như ngươi mà cũng nghĩ xa được như thế à?”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Sư phụ đừng không tin con như vậy chứ”.
Chương 2153: Biệt Thiên uyển
Nói xong, Diệp Nam Hiên bưng ra một đống nhẫn không gian, vòng tay không gian, túi không gian...
“Trong này là thánh quyết, thánh đan, thánh khí cùng các loại thiên tài địa bảo”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Con đã mò được ở đây đấy, thiên cung Thanh Đế do Thanh Tiêu Đại Đế ngày xưa tạo ra có nhiều đồ vật lắm, con lấy luôn cả bàn lẫn ghế”.
Nghe vậy, đám võ giả của Dịch Thiên các, Thanh Minh, Võ Môn, Thời Thanh Trúc và Nhất Kiếm Các đều sững sờ.
Lấy hết luôn?
Bàn ghế cũng không tha!
Khó trách... bọn họ đi vào mà không thấy nổi một thứ gì.
Hóa ra là Diệp Nam Hiên đã lấy đi cả rồi!
“Ồ? Thế sao ngươi không lấy luôn cái chỗ này đi?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu nói: “Thì con chỉ muốn... giữ lại chút, sau này Ma tộc đi vào thì tưởng là con đã chết rồi...”
Dịch Đại Sơn cười nói: “Tần huynh đệ, Nam Hiên nghĩ vậy cũng rất chu đáo còn gì!”
“Ha!”
Tần Ninh lúc này lấy gương ra soi cổ mình.
Vẫn còn vết hằn đỏ, là vì Diệp Nam Hiên ra tay quá mạnh, cho nên không thể biến mất trong phút chốc được.
“Sư tôn, sao người lại vào đây thế ạ?”
Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh đã bớt giận, bèn dò hỏi.
Phải dời đi sự chú ý của Tần Ninh, nếu không thì hắn ta sẽ bị đánh cho tím người mất.
“Nói ra rất dài dòng...”, Tần Ninh phất tay nói: “Cho Huyền Đạo và Hiến Chi nói với ngươi đi”.
Lúc này, Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi kể lại chuyện ngắn gọn cho Diệp Nam Hiên biết.
“Đệt...”, Diệp Nam Hiên mắng to: “Ta biết, ta biết ngay đám Thần Hiên, Võ Hi kia không chịu yên phận mà”.
“Ngươi biết? Biết mà không chuẩn bị một chút gì?”
Tần Ninh cười nhạo nói.
“Con có mà...”, Diệp Nam Hiên lập tức phản bác: “Con có, Võ Môn có mười vị Thánh Đế tọa trấn đó, bọn họ không xuất hiện sao ạ?”
Lời này vừa nói ra, Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn cùng Thời Thanh Trúc đều kinh ngạc vô cùng.
Thập đại thánh vực đều biết.
Thánh vực Đại Võ có thực lực mạnh mẽ là vì Diệp Nam Hiên có thực lực mạnh. Không ai biết hắn ở cấp bậc nào, nhưng một khi bộc phát thì chắc chắn rất khủng bố.
Bởi vậy, ngoài Diệp Nam Hiên ra thì thánh vực Đại Võ không có Thánh Đế nào khác, nhưng một mình Diệp Nam Hiên có thể ngăn cản được mười vị Thánh Đế.
Sự mạnh mẽ này khiến thánh vực Đại Võ nổi tiếng khắp nơi.
Nhưng bây giờ Diệp Nam Hiên lại nói thánh vực Đại Võ có mười vị Thánh Đế.
“Võ Môn có mười vị Thánh Đế thì tại sao huyết chiến hôm ấy không có một Thánh Đế nào xuất hiện...”
Lý Huyền Đạo nói ra sự nghi hoặc trong lòng mọi người.
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên chỉ lúng túng cười một tiếng, không nói thêm gì.
Tần Ninh lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: “Ngươi đặt bọn họ ở trong Biệt Thiên uyển của Cuồng cốc à?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu, khẽ gật đầu.
“Ngu dốt!”
Lúc này, đám người không hiểu.
Cuồng cốc thì họ biết.
Nhưng Biệt Thiên uyển thì là nơi nào?
Chưa từng nghe thấy Tần Ninh nhắc đến nơi này khi còn ở Võ Môn.
Tần Ninh nói ngay: “Trước kia ta chọn Võ Môn ở đó cũng là vì xu thế của dãy núi kia ẩn chứa xu thế thiên địa, có thể dung hợp Thiên Võ Cuồng Long Chi Thế cùng Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, mà Cuồng cốc thì chính là trung tâm. Trong Cuồng cốc có một động thiên được ta đặt là Biệt Thiên uyển”.
“Biệt Thiên uyển là một không gian ổn định được ngưng tụ từ vết rách thời không, hấp thụ mạch thế của Võ Môn!”
“Bởi vậy, nơi đó có thể nói là thánh địa tu hành, nhưng chưa tới Thánh Đế thì đi vào sẽ bị sức mạnh thiên địa ràng buộc, khó mà tu luyện”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng nơi này có thiếu hụt, không phải cảnh giới Thánh Đế thì không thể mở ra từ bên ngoài, mà muốn mở ra từ bên trong thì gần như không thể”.
“Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.
“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.
Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.
Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.
Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?
Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”
“Thế là tại ta đúng không?”
“Dạ không, dạ không”.
Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.
Mật địa?
Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như trước đó đã có chiến loạn, đã bị con vơ vét sạch sẽ cả rồi”.
“Sư tôn, con dẫn người đi!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh còn chưa nói gì thì Lý Huyền Đạo đã lập tức nói lớn.
Biết được bản thân mình quá lố, Lý Huyền Đạo cười nói: “Ta... Ta vội đi tìm bảo vật quá...”
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên rồi nói: “Vậy thì đi thôi”.
“Vâng!”
Lúc này, võ giả Nhất Kiếm Các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên các và Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi tháp cao, đi xuống dưới, động tĩnh cực lớn.
Đoàn người Cửu Tinh các nhìn hướng Tần Ninh rời đi, Tinh Nhiễm Thiên yên lặng không nói.
“Nhị các chủ, bên cạnh Tần Ninh có Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, giờ lại có thêm Diệp Nam Hiên. Bốn người này đủ để nghiền ép mấy phương chúng ta, nếu thật sự gặp được thứ gì... chúng ta rất khó mà tranh giành với họ”.
Lần này có rất nhiều thế lực đến.
Hiên Viên thế tộc sẽ không trở mặt với Tần Ninh.
Tu La điện, Huyết Tông, Thiên Diễn tông và U Minh cốc, ngoại trừ Huyết Ngọc tông chủ đích thân đến ra thì cũng không có khả năng có Thánh Đế xuất hiện.
Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đều là Thánh Đế viên mãn, nhưng Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đủ để bọn họ đối phó.
Cộng thêm Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên... nếu thật sự có chuyện gì thì bọn họ rất khó ứng đối.
Tinh Nhiễm Thiên nghe vậy, nhíu mày nói: “Huyết Ngọc đã tới, chắc hẳn La Tranh sẽ không đứng yên mà nhìn đâu!”
“Phái người đi theo, xem bọn Tần Ninh đi đâu”.
“Diệp Nam Hiên này đi vào đây trước, bày ra một lượng lớn tài phú, cũng chưa ai biết được di tích Thanh Tiêu Đại Đế này có bao nhiêu đồ tốt!”
Lúc này, đám người im lặng.
Chương 2154: Rừng sâu núi cao
Diệp Nam Hiên vào thiên cung Thanh Đế từ sớm cho nên Diệp Nam Hiên coi như là hiểu rõ nơi này nhất.
Không nói đến lượng lớn trân bảo mà Diệp Nam Hiên thu thập được, chỉ riêng việc hắn ta quen thuộc với nơi này thôi cũng đủ để hơn người khác rồi.
Mà cùng lúc đó, bên phía Huyết Tông.
Huyết Ngọc tông chủ thấy nhóm Tần Ninh rời đi thì cũng lộ ra một tia hàn khí.
Không ngờ rằng lần này Tần Ninh lại tìm được Diệp Nam Hiên, thật là điều khó tin.
Ông ta cứ tưởng rằng Diệp Nam Hiên đã chết.
Bây giờ thực lực bên cạnh Tần Ninh coi như đã mạnh hơn mấy phương bọn họ liên hợp lại.
Điểm này mới là khó chấp nhận nhất.
...
Diệp Nam Hiên dẫn đường, trên đường đi đều ở sát bên cạnh Tần Ninh, gần như là dán luôn vào người Tần Ninh.
“Sư tôn, người còn nhớ ngày xưa con thiên phú ngạo nhân, võ học kinh hãi thế tục, người rất coi trọng phẩm tính của con không?”
“Sư tôn, năm đó con bị kẻ khác đuổi giết nhưng người vẫn không ra tay, người còn nhớ không ạ?”
“Còn cả lần con đến Thanh Tiêu Thiên nhìn trộm thánh nữ Thanh Tiêu Thiên tắm rửa... Khụ khụ... Không phải ngươi đâu Thời Thanh Trúc, là Diên Điệp Vũ... suýt chút nữa thì bị Diên Điệp Vũ cắt cổ, cũng may sư tôn xuất thủ...”
“Sư tôn...”
“Ngươi câm mồm xem nào?”
Tần Ninh không nhịn được nữa: “Sao nói lắm thế không biết?”
“Sau này chia đôi số đồ ngươi có được ra, hơn phân nửa cho Thanh Minh, gần một nửa cho Võ Môn”.
“Sư tôn, chẳng phải là đã lâu không gặp nên con nhớ người hay sao...”, Diệp Nam Hiên cao to khỏe mạnh, lúc này trở nên ỏn ẻn nũng nịu khiến mọi người nổi hết da gà.
“Ta thấy là ngươi không tin ta nên muốn gài ta để xác nhận ấy chứ?”
“Đâu có đâu ạ, sư tôn là ba, con là bốn mà!”
“À...”, Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh không để ý mình, nói tiếp: “Sư tôn, Võ Môn những năm qua phát triển rất tốt. Lần này tám phần là do Ma tộc làm...”
“Tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến ngươi”.
Tần Ninh mặc kệ Diệp Nam Hiên.
Là sao?
Ôn Hiến Chi ở bên cạnh đã nói: “Diệp sư đệ à, môn chủ Võ Môn đã được sư tôn truyền cho Tiên Hàm rồi, giờ đệ không còn là môn chủ Võ Môn nữa đâu”.
“Cái gì?”
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Ở trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế mấy trăm năm thôi mà mất luôn cái ghế môn chủ?
“Sư tôn, Võ Môn là người cho con mà...”
“Cho được thì lấy lại được”.
Tần Ninh nói rất tự nhiên: “Chín đường chủ của Võ Môn thì có năm người phản bội, hai người bị giết, ngươi còn dám có thể diện nói mình là môn chủ Võ Môn à?”
“Vậy cũng không thể giao cho cái người tên là Tiên Hàm kia chứ, đó là ai ạ?”
Lý Huyền Đạo nói: “Là đệ đệ của sư tôn!”
Đệ đệ?
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm: “Sư tôn về lại còn mang theo cả người nhà cơ đấy?”
“...”
Tần Ninh thật sự không buồn nói thêm câu nào nữa.
Mà lúc này, võ giả Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các, Nhất Kiếm Các, Thanh Minh và Võ Môn cộng lại hơn ba ngàn người xuất phát, vô cùng phô trương.
Thời Thanh Trúc thì chậm rãi lùi về sau, nhìn sang Lý Huyền Đạo.
Dường như hiểu ý của Thời Thanh Trúc nên Lý Huyền Đạo cũng cố tình lui lại.
“Lý Huyền Đạo, ngươi có Thủ Khuyết Kiếm mà Tần Ninh cho rồi, thiếu gì thần binh. Ngươi tu hành kiếm thuật cũng không dùng đến bao nhiêu thánh đan, ta nghĩ đây cũng là do Tần Ninh dạy ngươi đúng không? Còn về thánh quyết, có Tần Ninh ở đây thì ngươi cũng không thiếu”.
Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: “Vậy vì sao ngươi lại kích động đến vậy?”
Trước đó Diệp Nam Hiên nói có phát hiện lớn, Lý Huyền Đạo liền nôn nóng muốn đi, khác hẳn tác phong hành sự bình thường của Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo nhìn xung quanh rồi mới nói: “Thanh Tiêu Đại Đế là Tam Tủy Ngọc Thể, nếu sư tôn có được Tam Tủy Ngọc Thể đó thì sẽ có ngọc cốt, ngọc huyết và ngọc nhục, kết hợp lại và giải quyết hoàn toàn thương tích của Ma tộc...”
Thời Thanh Trúc nghe vậy, sắc mặt khẽ giật mình.
“Chuyện lớn như thế sao không nói với ta?”
Lý Huyền Đạo xấu hổ cười: “Thì vì... không có thời gian...”
Thời Thanh Trúc hừ lạnh, không nói thêm gì.
Trên đường đi, Diệp Nam Hiên vẫn không chịu im miệng, một mực kể lại những năm qua mình ra sao.
Tần Ninh ngoài mặt thì ghét bỏ, nhưng vẫn nghe kỹ từng lời.
Dù sao cũng là đồ đệ của mình, có ngốc nghếch thì cũng không bỏ đi được mà?
Lúc này, đám đông đi tới một vùng núi.
Phóng mắt nhìn ra là rừng sâu núi cao.
Thật sự là núi cao.
Mỗi một ngọn núi đều cao gần vạn mét, chọc thẳng lên trời.
Mà cây khô nên núi cao cũng cao đến vài chục mét, lớn đến trăm mét.
Từng ngọn núi nối liền nhau, dãy núi vờn quanh, giống như tử địa của thần, như vực sâu vạn dặm, như nhà tù tuyệt cảnh.
Tạo cho người ta một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Tần Ninh đứng nhìn về phía rừng sâu núi lớn, im lặng không nói.
Diệp Nam Hiên lên tiếng: “Chính là chỗ này ạ, sư tôn nhìn xem những dãy núi này đều có địa thế liên kết nhau, dường như dưới lòng đất chính là chỉnh thể”.
“Mà những cây kia thì vòng vòng đan xen, rất lạ kỳ”.
“Tế đàn ở đâu?”
Tần Ninh hỏ.
“Ở trong núi sâu này ạ”.
Diệp Nam Hiên nói, trực tiếp dẫn đường.
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng thâm thúy.
Đám người lúc này đi vào nơi sâu của núi cao.
Từng cành cây cao, từng ngọn núi lớn, ba ngàn người đi vào đây lại trở nên vô cùng nhỏ bé, như một bầy kiến vậy.
Diệp Nam Hiên dẫn đường đến cuối cùng rồi dừng trước một ngọn núi cao vạn trượng.
Ngọn núi này trơ trọi đứng một mình, không có một cành cây ngọn cỏ nào mọc lên.
Mà phía Bắc của dãy núi có một vùng đất âm u, xuất hiện một tế đàn lẻ loi.
Tế đàn rộng đến mấy chục dặm, cả tế đàn hình tròn, xung quanh là vô số cột đá cao trăm trượng.
Cùng lúc ấy, tại một vị trí cao hơn mặt đất mười mét, bốn phía điêu khắc bùa chú.
Nhưng những bùa chú kia nhìn không phải là thánh văn hay khí văn mà là một dạng ấn phù phức tạp rườm rà.
Nhóm người nhìn qua, chỉ cảm thấy tế đàn này vô cùng âm trầm quỷ dị, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì khác.
“Sư tôn, người có nhìn được gì không ạ?”
Diệp Nam Hiên khẽ hỏi.
Tần Ninh lắc đầu.
Diệp Nam Hiên hơi sửng sốt.
Đến cả sư tôn cũng không nhìn ra thì nơi này xem chừng không đơn giản.
“Nhìn thì được gì, đi lên trên thử một vài thứ thì biết”.
Tần Ninh bước chân ra, lơ lửng trên không, dần đứng trong bệ đá.
Đám người cũng lần lượt đi lên.
Võ giả năm phương cũng đứng phân chia xung quanh tế đàn, chú ý cẩn thận.
Trước đó bọn họ đã gặp một phiền phức rất lớn, chết mất mấy người, nơi này nhìn thì quỷ dị, ai biết sẽ ẩn giấu điều gì.
Chương 2155: Là huynh đệ của con
Vào lúc này, Tần Ninh đứng bên trên tế đàn, nhìn mặt ngoài tế đàn.
Ngọc thạch mượt mà, điêu khắc ra những bức tranh vô cùng đẹp.
Đám người đứng trên tế đàn, nhìn ngắm những bức tranh kia.
“Những bức họa này vô cùng tinh mỹ, người bình thường chưa chắc đã làm được”.
Tần Ninh nghe vậy, từ từ nói: “Là do thánh trận sư làm chứ không phải do đại sư điêu khắc nào làm đâu”.
Tần Ninh nhìn từng bức tranh, lạnh nhạt nói: “Thánh trận sư dùng thánh văn điêu khắc ra những bức tranh này, chúng chứa đầy thánh lực, được tạo từ việc dung hợp thánh lực với thánh văn”.
“Những bức tranh sống động thế này thì thánh trận sư bình thường thể không làm được”.
Lý Huyền Đạo lúc này cũng lên tiếng: “Sư tôn, trong tứ đại Thiên Đế dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế có một người là thánh trận sư – Hà Ngạo Thiên Đế”.
Tần Ninh gật đầu, không nói thêm nhiều.
Hắn đi đi lại lại giữa tế đàn, nhìn ngắm các bức tranh, dần dần tìm được nơi khởi nguồn.
“Chính là đây!”
Tần Ninh nhìn chỗ bắt đầu của tranh, thản nhiên nói: “Căn cứ theo ghi chép từ cuộn tranh này thì đây là một câu chuyện rất dài”.
“Bức họa đầu tiên ghi lại một vị thiếu niên một thân một mình đi ra từ một sơn thôn nhỏ, tu hành cố gắng thành một vị Đại Đế, có vẻ là đang nói về lịch sử của Thanh Tiêu Đại Đế”.
Tranh không có chữ nên chỉ có thể phỏng đoán.
“Cuốn tiếp theo ghi chép quá trình Thanh Tiêu Đại Đế kết hôn sinh con, hai con trai là Thanh Nghệ và Thanh Trác, Thanh Nghệ là khí sư, Thanh Trác là kiếm khách...”
“Còn đại đồ đệ Tô Tỉ và tiểu đồ đệ Hà Ngạo”.
“Thanh Tiêu Đại Đế sáng tạo thiên cung Thánh Đế, thống nhất Hạ Tam Thiên, uy danh cái thế, được tôn làm Đế của Hạ Tam Thiên”.
“Thiên cung Thanh Đế dần phát triển, ngày một mạnh mẽ, có thể nói là mạnh nhất cả Hạ Tam Thiên này”.
Tần Ninh xem đến cuốn tiếp theo thì bất chợt ngừng lại.
“Chỉ là, đột nhiên có một ngày, Thanh Tiêu Đại Đế đang bế quan thì gặp sự cố, tẩu hỏa nhập ma, trọng thương hấp hối”.
“Hai đồ đệ và hai con trai đều ở bên...”
“Thế mà Thanh Tiêu Đại Đế lại đột nhiên bị giết chết trong thiên cung Thanh Đế”.
“Hai vị đồ đệ thì nói là do hai người con trai tranh quyền đoạt thế, giết sư tôn trọng thương hấp hối, nhưng hai người con trai thì nói là hai đồ đệ biết Thanh Tiêu Đại Đế sẽ phi thăng, sợ quyền thế bản thân gặp vấn đề nên phản bội cha bọn họ”.
“Bốn vị Đại Đế nhân cơ hội này mà đánh nhau ầm ĩ, vốn là giao chiến nội bộ giữa thiên cung Thanh Đế, nhưng bốn người đều tự kéo bè kết phái, tạo ra một kiếp nạn cho cả Hạ Tam Thiên”.
“Mà cuối cùng...”, Tần Ninh xem đến cuối, nói tiếp: “Thanh Trác và Hà Ngạo mất mạng, Tô Tỉ và Thanh Nghệ cũng tử chiến, bị thương, tung tích không rõ”.
“Nhưng sau này Tô Tỉ xuất hiện, tự xưng đã chém giết Thanh Nghệ, kế thừa toàn bộ thiên cung Thanh Đế. Nhưng mấy vạn năm sau, Tô Tỉ cũng vì bị thương quá nặng, cảnh giới không chỉ dừng bước mà tuổi thọ cũng hao tổn, thân tử đạo tiêu. Sau này, thiên cung Thanh Đế mất đi bọn họ nên cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử...”
Nghe đến đây, tất cả đều cảm thán.
Thanh Tiêu Đại Đế.
Thiên cung Thanh Đế.
Đều là những sự tồn tại vang dội kim cổ, thế mà lại có kết quả như vậy, đúng là khiến người ta thổn thức.
Diệp Nam Hiên nghe vậy thì nói: “Vớ va vớ vẩn”.
Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái, không nói nhiều.
“Thế theo ngươi như nào mới là không vớ vẩn? Thanh Tiêu Đại Đế, tứ đại Thiên Đế không chết, sống tiếp về sau?”
Diệp Nam Hiên chỉ cười hì hì: “Con chỉ thấy bọn họ quá nhiều âm mưu, nhưng chuyện này cũng chẳng phải một sớm một chiều mà ra. Thanh Tiêu Đại Đế bình thường chắc chắn là không xử lý tốt mối quan hệ giữa con trai với đồ đệ nên mới thế...”
“Sư tôn yên tâm, sau này nếu người có con thì Diệp Nam Hiên con chắc chắn sẽ tôn làm thiếu chủ, ai dám trái lời thì con sẽ dạy dỗ kẻ đó, dù sao con trai của người cũng chính là...”
“Là?”
“Là huynh đệ... huynh đệ của con... hehe...”
Lúc này, Tần Ninh lười nhác xử lí cái tên này.
“Những bức tranh được điêu khắc ra từ thánh văn này không đơn giản đâu, nó còn phong ấn một thứ gì đó nữa cơ”.
Tần Ninh nhìn quanh, nói: “Nhưng nếu chỉ dựa vào sức một mình ta thì rất khó, thánh văn ẩn chứa sức mạnh quá lớn”.
Tần Ninh nhìn mấy người, nói tiếp: “Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, bốn người đến giúp ta”.
“Vâng!”
“Được!”
Mọi người cũng rất là hiếu kỳ, không biết tế đàn này phong cấm cái gì.
Lúc này, Tần Ninh khẽ chớp mắt, ánh sáng trong tay lóe lên, tiếng ầm ầm vang vọng.
“Bốn người các ngươi đi đến bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, nghe theo lệnh của ta”.
Soạt soạt soạt...
Mọi người lần lượt rời khỏi tế đàn.
Bốn người đứng vững ở bốn phương, khí thế mạnh mẽ giống như bốn cây trụ chọc trời đứng giữa thiên địa.
Bốn vị Thánh Đế viên mãn.
Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đã là Thánh Đế viên mãn.
Nhưng dù vậy thì giữa Thánh Đế viên mãn với nhau vẫn có khác biệt về khoảng cách.
Dịch Đại Sơn kém xa Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, còn với Diệp Nam Hiên thì không rõ.
“Mọi người cẩn thận”.
Lúc này, Tần Ninh lên tiếng, giọng nói truyền mấy chục dặm: “Sức mạnh phong cấm rất mạnh, nếu bị phá vỡ thì lực cắn trả cũng không hề yếu, phải cẩn thận”.
Bốn vị Thánh Đế viên mãn lần lượt gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh ở chính giữa, thân thể chậm rãi đi lên một độ cao trăm trượng so với tế đàn.
Xung quanh thân thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện rất nhiều thánh văn, như là bức tranh chữ viết ra từ sắt thép. Nhìn kỹ sẽ thấy bức tranh mà Tần Ninh phác họa ra giống hệt điêu khắc trên tế đàn.
Lúc này, tứ đại Thánh Đế đứng ở bốn phía, nhìn Tần Ninh chăm chú.
Oành...
Trong nháy mắt, khi Tần Ninh phác họa ra những bức tranh thì tiếng nổ cũng vang lên, dao động khủng bố cuồn cuộn mà ra.
Bức tranh dưới chân Tần Ninh và bức tranh trên tế đàn hợp lại làm một.
Đột nhiên, một trận dao động đáng sợ càn quét ra.
Khí tức run rẩy bộc phát khắp tế đàn.
Tần Ninh quát: “Bốn người các ngươi phong cấm bốn phía, không để cho bất kỳ luồng khí tức nào tản ra ngoài!”
Bốn vị Thánh Đế viên mãn nghe vậy thì bắt đầu động thủ.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Tứ đại Thánh Đế viên mãn ngưng tụ thánh lực, tạo ra những màu sắc khác nhau, hội tụ lại thành bốn vách tường dính chặt vào nhau.
Mà lúc này, dưới chân Tần Ninh là hai cuốn tranh kết hợp, nhất thời, sức mạnh mênh mông tản ra bốn phía.
Nhưng sức mạnh mênh mông này đã bị sức mạnh của bốn vị Thánh Đế ngưng tụ ra ngăn cản.
“Đồ đáng chết!”
Tiếng quát mắng vang lên, bóng dáng kia lúc này sửa sang quần áo, đi ra từ trong quan tài, đứng vững sau lưng Tần Ninh, tiêu sái lắc đầu.
Đám người nhìn qua, sau đó lập tức trợn mắt há mồm vì sửng sốt.
Thanh niên mặc võ phục màu xanh, làm nổi bật dáng người thon dài nhưng khỏe khoắn.
Phần trán ngập tràn tinh khí.
Mày sắc như kiếm, đôi mắt tinh anh, mặt như đao tước, đây đúng là những gì dùng để hình dung vẻ ngoài của thanh niên này.
Quan trọng nhất là, hắn ta buộc tóc lên, một sợi tóc thoát ra khẽ bay theo gió, hiện ra mấy phần khí chất phong lưu phóng khoáng.
Nhưng tại lúc này.
Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn, Thời Thanh Trúc và thậm chí là cả tông chủ Huyết Ngọc và các chủ Tinh Nhiễm Thiên cùng một vài Thánh Đế uy tín lâu năm ở các đại thánh vực đều kinh hãi nhìn.
Thanh niên nhìn về phía đám người thì càng kinh sợ hơn.
“Vãi nhái!”
Trong lúc nhất thời, bàn tay nắm cổ của thanh niên bất giác mạnh hơn, làm cho mặt Tần Ninh càng đỏ.
Nhưng hắn ta không hề để ý điều này mà nhìn ra hơn trăm người trước mặt.
“Lý Huyền Đạo, ông đây còn chưa tới tìm ngươi so tài mà ngươi đã tới rồi?”
“Thời Thanh Trúc, đại mỹ nữ, có rảnh thì đi uống rượu ngắm trăng với ta nhé?”
“Tinh Nhiễm Thiên, sao ngươi lại ở đây? Ông đây muốn khiêu chiến ngươi, ngươi lại từ chối, bây giờ chúng ta tỉ thí luôn đi!”
Diệp Nam Hiên bô bô nói hết, nhìn những người quen biết mình, lần lượt mở miệng.
“Sao các ngươi lại ở đây hết vậy?”
Một hồi lâu sau, thanh niên mới kịp phản ứng: “Cái đệch, hay là các ngươi cũng bị Ma tộc ép đến đây rồi?”
Lý Huyền Đạo nhìn hắn ta, vội vàng nói: “Diệp Nam Hiên, đừng kích động, mau thả sư tôn ra đã!”
“Sư tôn? Sư tôn nào? Sư tôn của ai?”
Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh ở trước mặt mình, gãi đầu cười: “Lý Huyền Đạo, ngươi mới nhận thêm một sư tôn à?”
Lời này vừa ra, dám người câm nín.
Lúc này, không một ai muốn tầm bảo nữa mà chỉ đứng một bên hóng chuyện.
Chuyện này hay ho rồi đây.
Diệp Nam Hiên không chết!
Thế mà lại trốn ở đây!
Nhưng bóp cổ chính sư tôn của mình thì chắc cũng chỉ có mình hắn ta có "cơ hội" làm điều này thôi!
Lý Huyền Đạo lại vội vàng nói: “Diệp Nam Hiên, mau buông tay!”
“Ngươi bảo ông đây buông thì ông đây liền buông à?”
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Ta không buông đấy, vốn còn định đánh nhau một trận với ngươi, kết quả gặp Ma tộc ở Thanh Vân Hào Sơn, nên tốt bụng giết mấy tên, ai ngờ lại mắc lừa, nhưng ta đây phúc lớn mạng lớn, trốn ở nơi này. Ta vào được nhưng đám Ma tộc không vào được, hahaha...”
“Lý Huyền Đạo, đây là sư tôn của ngươi, vậy tỉ thí với ta thì ta sẽ thả ra, còn không thì ta sẽ bóp chết hắn!”
Diệp Nam Hiên nói xong, tay lại bóp chặt hơn.
Nhất thời, Tần Ninh mặt đỏ tía tai, không ngừng ho khan, giống như không thở nổi.
Ôn Hiến Chi thấy vậy, lẩm bẩm: “Thôi xong rồi...”
Lúc này, đám Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Nam Hiên này đúng là có vấn đề!
Lý Huyền Đạo vội vàng bước ra, quát: “Diệp Nam Hiên, mau buông sư tôn ra! Sư tôn của ta là Thanh Vân Kiếm Đế, huynh biết rồi, người cũng là sư tôn của huynh luôn đấy!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, tam đế chuyển thế, đều là sư tôn của chúng ta đấy!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh rồi bật cười ha hả.
“Ngươi đừng có nói láo!”
Diệp Nam Hiên bật cười: “Sư tôn ta nói rằng người sẽ quay về, nhưng chẳng lẽ ta lại không nhận ra được?”
“Á, không đúng”.
Diệp Nam Hiên nhìn Lý Huyền Đạo, vội nói: “Cmn, sao ngươi biết sư tôn ta sẽ quay về chứ?”
Lúc này, Lý Huyền Đạo cạn lời.
Chuyện này... toang rồi!
Tần Ninh vỗ tay Diệp Nam Hiên, giống như có lời muốn nói.
“Nói đi!”
Diệp Nam Hiên khẽ thả lỏng tay, hỏi.
“Diệp Nam Hiên, ngươi tiêu đời rồi!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Võ Môn bị Ma tộc tấn công, phá thành trăm mảnh, đám Thánh Tôn dưới tay ngươi đều đã phản bội ngươi mà ngươi còn ở đây vui chơi?”
“Cái gì? Không thể nào!”
Diệp Nam Hiên phẫn nộ quát: “Võ Môn là do sư tôn ta một tay tạo ra, những năm qua ta dốc sức trông coi, Võ Hi, Thần Hiên đều là trung thần...”
“Không tin? Không tin ngươi hỏi đệ tử Võ Môn xem, ngươi chắc đều biết bọn họ chứ?”
Tần Ninh nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn vị hộ pháp của Võ Môn lần lượt bước ra.
Lương Triều Kiếm, Kha Tử Ẩn, Nhạn Ngọc, Thanh Đại Vân bước lên nhìn Diệp Nam Hiên, khom người thi lễ.
“Môn chủ”.
“Là các ngươi!”
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến đâu?"
“Môn chủ, Diệp Bắc Phong đại nhân cùng Tuyết Phi Yến đại nhân đều đang ở trong Võ Môn, Liễu Vạn Quân đại nhân... phản bội Võ Môn, bị Tần Ninh đại nhân giết chết rồi ạ!”
“Sao cơ?”
Diệp Nam Hiên lúc này sửng sốt tại chỗ.
Dịch Đại Sơn vội vàng đi ra, nói: “Diệp Nam Hiên, ngươi đừng làm loạn, hắn thật sự là sư tôn của ngươi đấy. Hiện giờ cả Hạ Tam Thiên đều biết Tần Ninh là tam đế chuyển thế, Ôn Hiến Chi cùng Lý Huyền Đạo cũng là sư huynh và sư đệ của ngươi”.
“Dịch Đại Sơn, đừng nói láo!”
Diệp Nam Hiên lại bắt lấy Tần Ninh, khẽ nói: “Tên thư sinh này mà là sư tôn của ta ư?”
“Ngươi thả ta ra, ta có thể chứng minh”.
Tần Ninh lúc này không thể nào thở nổi.
Diệp Nam Hiên ra tay không biết nặng nhẹ gì cả.
Cái tên này thực lực không hề yếu.
“Ngươi chứng minh đi!”
Diệp Nam Hiên đẩy Tần Ninh ra, quát lớn.
Tần Ninh đứng tại chỗ, nhìn Diệp Nam Hiên, ép cho bản thân bình tĩnh lại.
“Nam Hiên! Đấu võ quyết đi!”
Tần Ninh nói: “Cuồng quyết là do Cuồng Võ Thiên Đế năm đó sáng tạo, ta đã nói chỉ truyền cho một mình ngươi, ngươi có nhớ không?”
“Bớt nói nhảm!”
Diệp Nam Hiên khẽ nói: “Dám lừa ông đây, ông đây chơi chết ngươi”.
Tần Ninh lại vung tay lên, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao xuất hiện.
“Đồ khốn nhà ngươi, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao là của sư tôn ta, ngươi... á... không đúng...”, Diệp Nam Hiên lúc này mới kịp phản ứng lại một chút.
Con mẹ nó!
Có gì đó sai sai.
Thanh Long Trảm Nguyệt Đao ở trong Cuồng cốc của Võ Môn, mấy vạn năm nay hắn ta còn không khống chế được. Đao này đã thành tinh, chỉ nhận mỗi sư tôn.
Hơn nữa, đao này ở cùng một chỗ với lột xác của sư tôn.
Ánh mắt của Diệp Nam Hiên ngày càng sai.
“Khoan đã!”
Diệp Nam Hiên hỏi: “Ngươi thật sự là sư tôn của ta ư?”
“Nói nhảm cái gì?”
Tần Ninh lại nói: “Cuồng quyết, tới thử xem!”
Nói xong, Tần Ninh trực tiếp chém ra.
Diệp Nam Hiên lùi lại về sau.
"Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!"
"Cuồng Võ Lục Thiên Trảm!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm!"
Tần Ninh lúc này chém đao ra liên tiếp, đao khí tung hoành khắp tháp cao, không ít Thánh Đế đều phải gọi ra vòng bảo hộ bằng thánh lực để bảo vệ người bên cạnh mình.
Diệp Nam Hiên lúc này đón lấy từng đao, nội tâm kinh hãi.
Chương 2152: Lố quá đi
Đao pháp này nhìn rất giống con đường mà sư tôn đi.
Sự tinh tế ẩn mình trong vẻ ngoài dũng mãnh.
“Ba chiêu này ta từng thi triển rồi, người nào để ý đều có thể học được!”
Diệp Nam Hiên cố nói.
“Vậy ngươi xem ba chiêu này đi!”
Tần Ninh lúc này sải bước ra, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao càng tỏa sáng hơn nữa.
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm Tam Thần!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Diệt Lục Chủ!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Chủ Bát Hoang!"
Tần Ninh chỉ cầm đao, dùng lực vận đao, không hề phóng ra thánh lực.
Thứ hắn thi triển là đao thế, đao vận, là thần!
Một đao chém xuống, tiếng ầm ầm vang lên.
Nhưng âm thanh bộc phát truyền ra liên tục.
Diệp Nam Hiên lui lại, xuất thần nhìn người trước mắt.
“Ngươi...”
“Ta làm sao?”
Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: “Ngươi giết sư tôn của ta à?”
“...”
Nghe vậy, dù là Tần Ninh cũng tức sôi máu.
Hắn cứ cho là Ôn Hiến Chi là người luôn làm hắn tức điên lên, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra Ôn Hiến Chi như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Cái tên Diệp Nam Hiên này mới là đồ khốn nạn.
Cái quần què gì vậy!
Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi và những người khác nghe vậy thì đều sửng sốt.
Diệp Nam Hiên có những suy nghĩ thật lạ kỳ!
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo nói thẳng: “Người chắc chắn có ước định gì mà chỉ người với Diệp sư huynh biết, bây giờ người kết nối với Diệp sư huynh, Diệp sư huynh chắc chắn sẽ tin người”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Đúng rồi, khi sư tôn rời đi thì đã nói cho ta một câu cực kỳ hay, còn dặn ta thế gian này chỉ có hai người chúng ta biết câu đó, những kẻ khác sẽ không rõ”.
“Ngươi nói đi, nói câu đó đi”.
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày.
Bước thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
“Đừng tới đây, đứng yên ở đó mà nói”.
Tần Ninh lại nhìn Diệp Nam Hiên, quát lên: “Diệp Nam Hiên, ngươi chán sống rồi”.
“Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ta biết ngay ngươi là giả mạo mà. Đám khốn kiếp các ngươi hợp lại lừa ta, Lý Huyền Đạo, ngươi cũng là đồ xấu tính”.
Diệp Nam Hiên lúc này oa oa hét lớn.
Tần Ninh lại bước ra, quát lên: “Đời này, là một, đất này, là hai, ta, là ba!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên sững sờ đứng tại chỗ.
“Ta, là bốn...”
Lúc này, Diệp Nam Hiên sửng sốt nhìn Tần Ninh.
Mà đám người xung quanh thì càng trợn mắt há mồm.
Cái gì đây?
Ám hiệu?
Tiêu chí sư đồ nhận nhau?
Thế thì cũng... lố quá đi mà!
Đám người cứ tưởng rằng một nhân vật như Cuồng Võ Thiên Đế thuộc dạng cường giả danh chấn Hạ Tam Thiên thì làm việc phải khác.
Loại chuyện quan trọng như thế này thì sao có thể nói đùa được?
Cái gì mà trời là một, đất là hai, ta là ba chứ!
Diệp Nam Hiên lại nhìn Tần Ninh, lắp bắp nói: “Ngươi... thật sự là sư tôn của ta?”
“Lắm lời!”
Tần Ninh quát: “Ta không phải thì sao có thể khống chế Thanh Long Trảm Nguyệt Đao?”
“Ngươi có nhớ ta đã nói đao này có linh, trừ ta ra thì không ai khống chế được không hả”.
“Người của Võ Môn cũng đã xác minh thân phận của ta”.
“Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi cũng vậy”.
“Thập đại thánh vực đều biết Tần Ninh ta là tam đế chuyển thế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, chỉ có Diệp Nam Hiên ngươi là không biết gì”.
“Đúng là quá nực cười!”
Lời này của Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Nam Hiên cũng tràn ngập sự băng giá.
Lúc này, đám người mới tỉnh lại từ trong lời kết nối như trò đùa của hai sư đồ, không hề lên tiếng.
Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Sao có thể như vậy được?
Rầm một tiếng, Diệp Nam Hiên quỳ rạp xuống đất.
“Sư phụ...”
Tần Ninh lúc này đứng trước mặt Diệp Nam Hiên, nhìn về phía sau, từ từ nói: “Nơi này nhìn như không có món chí bảo nào nữa, mọi người còn ở lại làm gì?”
Thân là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế, chín đời chín kiếp chuyển thế, mỗi một thế đều là nhân vật đại năng, Tần Ninh có khi nào bị nhục nhã như thế này đâu?
Bị người bóp cổ!
Bị sỉ nhục ngay trước mặt đám đông.
Lại còn là từ đồ đệ mình mà ra!
Lúc này, Huyết Ngọc tông chủ, Tinh Nhiễm Thiên cùng những người khác cũng hiểu được lửa giận trong lòng Tần Ninh mãnh liệt thế nào.
Giờ khắc này, Tần Ninh không khác gì một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Bây giờ không cần làm những chuyện khiến Tần Ninh khó chịu.
Bọn họ lần lượt rời đi.
Tần Ninh lúc này cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao nhìn Diệp Nam Hiên, lạnh nhạt nói: “Đứng lên!”
Diệp Nam Hiên lo lắng đứng dậy.
Tần Ninh vung Thanh Long Trảm Nguyệt Đao lên, không phải là chém đao phong về phía Diệp Nam Hiên mà dùng chuôi đao đánh vào người Diệp Nam Hiên.
Bốp...
Một chuôi đao nện xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Sàn nhà dưới chân Diệp Nam Hiên nứt toác ra.
Bốp...
Lần thứ hai, lần thứ ba...
Dần dần, hai chân Diệp Nam Hiên đã lún vào mặt đất.
Sau đó là hai đầu gối.
Rồi eo.
“Sư tôn...”, Diệp Nam Hiên đỏ bừng mắt, nói: “Sư tôn đánh con đi ạ, đồ nhi bất hiếu, phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”
Nghe vậy, nội tâm Tần Ninh mềm nhũn.
Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi thấy thế, vội vàng đi lên nói: “Sư phụ, bỏ qua đi ạ... Diệp sư đệ vào đây là bị Ma tộc ép buộc, giống con ngày đó...”
“Nhưng nó còn ngu hơn ngươi kìa!”
Tần Ninh quát lên.
Lý Huyền Đạo cũng vội vàng nói: “Sư phụ, Diệp sư huynh biết lỗi rồi mà, bỏ qua đi ạ...”
Dịch Đại Sơn lúc này cũng ngăn Tần Ninh, khuyên can: “Thôi, đều là đồ đệ của ngươi, giống như con cái trong nhà, cũng phải bao dung với nó chứ”.
“Ta có cao thuốc ở đây, mùi thuốc tươi mát, đều dùng thánh linh luyện chế, mau bôi vào đi, vết thương trên cổ sẽ biến mất”.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Ninh khẽ thả lỏng, nhận cao thuốc, Lý Huyền Đạo vội vàng đi lên xoa cho sư phụ.
“Mau dậy đi”.
Dịch Đại Sơn nói với Diệp Nam Hiên: “Sư tôn ngươi không giận ngươi nữa đâu!”
“Sư phụ...”, Diệp Nam Hiên trơ mắt nhìn Tần Ninh.
“Cút ra đây!”
“Vâng ạ”.
Diệp Nam Hiên bay lên không rồi rơi xuống mặt đất, vỗ bụi trên người rồi đến bên cạnh Tần Ninh, đoạt lấy cao thuốc trong tay Lý Huyền Đạo, bôi cho Tần Ninh, hớn hở nói: “Sư phụ, người về rồi mà cũng chẳng chào hỏi một tiếng, con...”
“Chào hỏi? Vậy cũng phải tìm được ngươi đã. Ôn Hiến Chi đã thế rồi, mà ngươi cũng không khá hơn là bao, chơi cái trò mất tích với ta”.
Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ nói vậy là oan cho con quá”.
“Con không chơi trò mất tích, mà là phát hiện vết tích Ma tộc trong Thanh Tiêu Thiên, nên bám theo. Đám Ma tộc này nhìn thì tưởng là lừa được con, nhưng thực ra là con cố tình diễn thế cho chúng xem, để xem chúng định làm trò gì!”
“Haha...”, Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái.
“Đầu heo như ngươi mà cũng nghĩ xa được như thế à?”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Sư phụ đừng không tin con như vậy chứ”.
Chương 2153: Biệt Thiên uyển
Nói xong, Diệp Nam Hiên bưng ra một đống nhẫn không gian, vòng tay không gian, túi không gian...
“Trong này là thánh quyết, thánh đan, thánh khí cùng các loại thiên tài địa bảo”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Con đã mò được ở đây đấy, thiên cung Thanh Đế do Thanh Tiêu Đại Đế ngày xưa tạo ra có nhiều đồ vật lắm, con lấy luôn cả bàn lẫn ghế”.
Nghe vậy, đám võ giả của Dịch Thiên các, Thanh Minh, Võ Môn, Thời Thanh Trúc và Nhất Kiếm Các đều sững sờ.
Lấy hết luôn?
Bàn ghế cũng không tha!
Khó trách... bọn họ đi vào mà không thấy nổi một thứ gì.
Hóa ra là Diệp Nam Hiên đã lấy đi cả rồi!
“Ồ? Thế sao ngươi không lấy luôn cái chỗ này đi?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu nói: “Thì con chỉ muốn... giữ lại chút, sau này Ma tộc đi vào thì tưởng là con đã chết rồi...”
Dịch Đại Sơn cười nói: “Tần huynh đệ, Nam Hiên nghĩ vậy cũng rất chu đáo còn gì!”
“Ha!”
Tần Ninh lúc này lấy gương ra soi cổ mình.
Vẫn còn vết hằn đỏ, là vì Diệp Nam Hiên ra tay quá mạnh, cho nên không thể biến mất trong phút chốc được.
“Sư tôn, sao người lại vào đây thế ạ?”
Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh đã bớt giận, bèn dò hỏi.
Phải dời đi sự chú ý của Tần Ninh, nếu không thì hắn ta sẽ bị đánh cho tím người mất.
“Nói ra rất dài dòng...”, Tần Ninh phất tay nói: “Cho Huyền Đạo và Hiến Chi nói với ngươi đi”.
Lúc này, Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi kể lại chuyện ngắn gọn cho Diệp Nam Hiên biết.
“Đệt...”, Diệp Nam Hiên mắng to: “Ta biết, ta biết ngay đám Thần Hiên, Võ Hi kia không chịu yên phận mà”.
“Ngươi biết? Biết mà không chuẩn bị một chút gì?”
Tần Ninh cười nhạo nói.
“Con có mà...”, Diệp Nam Hiên lập tức phản bác: “Con có, Võ Môn có mười vị Thánh Đế tọa trấn đó, bọn họ không xuất hiện sao ạ?”
Lời này vừa nói ra, Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn cùng Thời Thanh Trúc đều kinh ngạc vô cùng.
Thập đại thánh vực đều biết.
Thánh vực Đại Võ có thực lực mạnh mẽ là vì Diệp Nam Hiên có thực lực mạnh. Không ai biết hắn ở cấp bậc nào, nhưng một khi bộc phát thì chắc chắn rất khủng bố.
Bởi vậy, ngoài Diệp Nam Hiên ra thì thánh vực Đại Võ không có Thánh Đế nào khác, nhưng một mình Diệp Nam Hiên có thể ngăn cản được mười vị Thánh Đế.
Sự mạnh mẽ này khiến thánh vực Đại Võ nổi tiếng khắp nơi.
Nhưng bây giờ Diệp Nam Hiên lại nói thánh vực Đại Võ có mười vị Thánh Đế.
“Võ Môn có mười vị Thánh Đế thì tại sao huyết chiến hôm ấy không có một Thánh Đế nào xuất hiện...”
Lý Huyền Đạo nói ra sự nghi hoặc trong lòng mọi người.
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên chỉ lúng túng cười một tiếng, không nói thêm gì.
Tần Ninh lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: “Ngươi đặt bọn họ ở trong Biệt Thiên uyển của Cuồng cốc à?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu, khẽ gật đầu.
“Ngu dốt!”
Lúc này, đám người không hiểu.
Cuồng cốc thì họ biết.
Nhưng Biệt Thiên uyển thì là nơi nào?
Chưa từng nghe thấy Tần Ninh nhắc đến nơi này khi còn ở Võ Môn.
Tần Ninh nói ngay: “Trước kia ta chọn Võ Môn ở đó cũng là vì xu thế của dãy núi kia ẩn chứa xu thế thiên địa, có thể dung hợp Thiên Võ Cuồng Long Chi Thế cùng Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận, mà Cuồng cốc thì chính là trung tâm. Trong Cuồng cốc có một động thiên được ta đặt là Biệt Thiên uyển”.
“Biệt Thiên uyển là một không gian ổn định được ngưng tụ từ vết rách thời không, hấp thụ mạch thế của Võ Môn!”
“Bởi vậy, nơi đó có thể nói là thánh địa tu hành, nhưng chưa tới Thánh Đế thì đi vào sẽ bị sức mạnh thiên địa ràng buộc, khó mà tu luyện”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng nơi này có thiếu hụt, không phải cảnh giới Thánh Đế thì không thể mở ra từ bên ngoài, mà muốn mở ra từ bên trong thì gần như không thể”.
“Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.
“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.
Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.
Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.
Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?
Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”
“Thế là tại ta đúng không?”
“Dạ không, dạ không”.
Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.
Mật địa?
Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như trước đó đã có chiến loạn, đã bị con vơ vét sạch sẽ cả rồi”.
“Sư tôn, con dẫn người đi!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh còn chưa nói gì thì Lý Huyền Đạo đã lập tức nói lớn.
Biết được bản thân mình quá lố, Lý Huyền Đạo cười nói: “Ta... Ta vội đi tìm bảo vật quá...”
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên rồi nói: “Vậy thì đi thôi”.
“Vâng!”
Lúc này, võ giả Nhất Kiếm Các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên các và Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi tháp cao, đi xuống dưới, động tĩnh cực lớn.
Đoàn người Cửu Tinh các nhìn hướng Tần Ninh rời đi, Tinh Nhiễm Thiên yên lặng không nói.
“Nhị các chủ, bên cạnh Tần Ninh có Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, giờ lại có thêm Diệp Nam Hiên. Bốn người này đủ để nghiền ép mấy phương chúng ta, nếu thật sự gặp được thứ gì... chúng ta rất khó mà tranh giành với họ”.
Lần này có rất nhiều thế lực đến.
Hiên Viên thế tộc sẽ không trở mặt với Tần Ninh.
Tu La điện, Huyết Tông, Thiên Diễn tông và U Minh cốc, ngoại trừ Huyết Ngọc tông chủ đích thân đến ra thì cũng không có khả năng có Thánh Đế xuất hiện.
Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đều là Thánh Đế viên mãn, nhưng Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đủ để bọn họ đối phó.
Cộng thêm Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên... nếu thật sự có chuyện gì thì bọn họ rất khó ứng đối.
Tinh Nhiễm Thiên nghe vậy, nhíu mày nói: “Huyết Ngọc đã tới, chắc hẳn La Tranh sẽ không đứng yên mà nhìn đâu!”
“Phái người đi theo, xem bọn Tần Ninh đi đâu”.
“Diệp Nam Hiên này đi vào đây trước, bày ra một lượng lớn tài phú, cũng chưa ai biết được di tích Thanh Tiêu Đại Đế này có bao nhiêu đồ tốt!”
Lúc này, đám người im lặng.
Chương 2154: Rừng sâu núi cao
Diệp Nam Hiên vào thiên cung Thanh Đế từ sớm cho nên Diệp Nam Hiên coi như là hiểu rõ nơi này nhất.
Không nói đến lượng lớn trân bảo mà Diệp Nam Hiên thu thập được, chỉ riêng việc hắn ta quen thuộc với nơi này thôi cũng đủ để hơn người khác rồi.
Mà cùng lúc đó, bên phía Huyết Tông.
Huyết Ngọc tông chủ thấy nhóm Tần Ninh rời đi thì cũng lộ ra một tia hàn khí.
Không ngờ rằng lần này Tần Ninh lại tìm được Diệp Nam Hiên, thật là điều khó tin.
Ông ta cứ tưởng rằng Diệp Nam Hiên đã chết.
Bây giờ thực lực bên cạnh Tần Ninh coi như đã mạnh hơn mấy phương bọn họ liên hợp lại.
Điểm này mới là khó chấp nhận nhất.
...
Diệp Nam Hiên dẫn đường, trên đường đi đều ở sát bên cạnh Tần Ninh, gần như là dán luôn vào người Tần Ninh.
“Sư tôn, người còn nhớ ngày xưa con thiên phú ngạo nhân, võ học kinh hãi thế tục, người rất coi trọng phẩm tính của con không?”
“Sư tôn, năm đó con bị kẻ khác đuổi giết nhưng người vẫn không ra tay, người còn nhớ không ạ?”
“Còn cả lần con đến Thanh Tiêu Thiên nhìn trộm thánh nữ Thanh Tiêu Thiên tắm rửa... Khụ khụ... Không phải ngươi đâu Thời Thanh Trúc, là Diên Điệp Vũ... suýt chút nữa thì bị Diên Điệp Vũ cắt cổ, cũng may sư tôn xuất thủ...”
“Sư tôn...”
“Ngươi câm mồm xem nào?”
Tần Ninh không nhịn được nữa: “Sao nói lắm thế không biết?”
“Sau này chia đôi số đồ ngươi có được ra, hơn phân nửa cho Thanh Minh, gần một nửa cho Võ Môn”.
“Sư tôn, chẳng phải là đã lâu không gặp nên con nhớ người hay sao...”, Diệp Nam Hiên cao to khỏe mạnh, lúc này trở nên ỏn ẻn nũng nịu khiến mọi người nổi hết da gà.
“Ta thấy là ngươi không tin ta nên muốn gài ta để xác nhận ấy chứ?”
“Đâu có đâu ạ, sư tôn là ba, con là bốn mà!”
“À...”, Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh không để ý mình, nói tiếp: “Sư tôn, Võ Môn những năm qua phát triển rất tốt. Lần này tám phần là do Ma tộc làm...”
“Tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến ngươi”.
Tần Ninh mặc kệ Diệp Nam Hiên.
Là sao?
Ôn Hiến Chi ở bên cạnh đã nói: “Diệp sư đệ à, môn chủ Võ Môn đã được sư tôn truyền cho Tiên Hàm rồi, giờ đệ không còn là môn chủ Võ Môn nữa đâu”.
“Cái gì?”
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Ở trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế mấy trăm năm thôi mà mất luôn cái ghế môn chủ?
“Sư tôn, Võ Môn là người cho con mà...”
“Cho được thì lấy lại được”.
Tần Ninh nói rất tự nhiên: “Chín đường chủ của Võ Môn thì có năm người phản bội, hai người bị giết, ngươi còn dám có thể diện nói mình là môn chủ Võ Môn à?”
“Vậy cũng không thể giao cho cái người tên là Tiên Hàm kia chứ, đó là ai ạ?”
Lý Huyền Đạo nói: “Là đệ đệ của sư tôn!”
Đệ đệ?
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm: “Sư tôn về lại còn mang theo cả người nhà cơ đấy?”
“...”
Tần Ninh thật sự không buồn nói thêm câu nào nữa.
Mà lúc này, võ giả Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các, Nhất Kiếm Các, Thanh Minh và Võ Môn cộng lại hơn ba ngàn người xuất phát, vô cùng phô trương.
Thời Thanh Trúc thì chậm rãi lùi về sau, nhìn sang Lý Huyền Đạo.
Dường như hiểu ý của Thời Thanh Trúc nên Lý Huyền Đạo cũng cố tình lui lại.
“Lý Huyền Đạo, ngươi có Thủ Khuyết Kiếm mà Tần Ninh cho rồi, thiếu gì thần binh. Ngươi tu hành kiếm thuật cũng không dùng đến bao nhiêu thánh đan, ta nghĩ đây cũng là do Tần Ninh dạy ngươi đúng không? Còn về thánh quyết, có Tần Ninh ở đây thì ngươi cũng không thiếu”.
Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: “Vậy vì sao ngươi lại kích động đến vậy?”
Trước đó Diệp Nam Hiên nói có phát hiện lớn, Lý Huyền Đạo liền nôn nóng muốn đi, khác hẳn tác phong hành sự bình thường của Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo nhìn xung quanh rồi mới nói: “Thanh Tiêu Đại Đế là Tam Tủy Ngọc Thể, nếu sư tôn có được Tam Tủy Ngọc Thể đó thì sẽ có ngọc cốt, ngọc huyết và ngọc nhục, kết hợp lại và giải quyết hoàn toàn thương tích của Ma tộc...”
Thời Thanh Trúc nghe vậy, sắc mặt khẽ giật mình.
“Chuyện lớn như thế sao không nói với ta?”
Lý Huyền Đạo xấu hổ cười: “Thì vì... không có thời gian...”
Thời Thanh Trúc hừ lạnh, không nói thêm gì.
Trên đường đi, Diệp Nam Hiên vẫn không chịu im miệng, một mực kể lại những năm qua mình ra sao.
Tần Ninh ngoài mặt thì ghét bỏ, nhưng vẫn nghe kỹ từng lời.
Dù sao cũng là đồ đệ của mình, có ngốc nghếch thì cũng không bỏ đi được mà?
Lúc này, đám đông đi tới một vùng núi.
Phóng mắt nhìn ra là rừng sâu núi cao.
Thật sự là núi cao.
Mỗi một ngọn núi đều cao gần vạn mét, chọc thẳng lên trời.
Mà cây khô nên núi cao cũng cao đến vài chục mét, lớn đến trăm mét.
Từng ngọn núi nối liền nhau, dãy núi vờn quanh, giống như tử địa của thần, như vực sâu vạn dặm, như nhà tù tuyệt cảnh.
Tạo cho người ta một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Tần Ninh đứng nhìn về phía rừng sâu núi lớn, im lặng không nói.
Diệp Nam Hiên lên tiếng: “Chính là chỗ này ạ, sư tôn nhìn xem những dãy núi này đều có địa thế liên kết nhau, dường như dưới lòng đất chính là chỉnh thể”.
“Mà những cây kia thì vòng vòng đan xen, rất lạ kỳ”.
“Tế đàn ở đâu?”
Tần Ninh hỏ.
“Ở trong núi sâu này ạ”.
Diệp Nam Hiên nói, trực tiếp dẫn đường.
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng thâm thúy.
Đám người lúc này đi vào nơi sâu của núi cao.
Từng cành cây cao, từng ngọn núi lớn, ba ngàn người đi vào đây lại trở nên vô cùng nhỏ bé, như một bầy kiến vậy.
Diệp Nam Hiên dẫn đường đến cuối cùng rồi dừng trước một ngọn núi cao vạn trượng.
Ngọn núi này trơ trọi đứng một mình, không có một cành cây ngọn cỏ nào mọc lên.
Mà phía Bắc của dãy núi có một vùng đất âm u, xuất hiện một tế đàn lẻ loi.
Tế đàn rộng đến mấy chục dặm, cả tế đàn hình tròn, xung quanh là vô số cột đá cao trăm trượng.
Cùng lúc ấy, tại một vị trí cao hơn mặt đất mười mét, bốn phía điêu khắc bùa chú.
Nhưng những bùa chú kia nhìn không phải là thánh văn hay khí văn mà là một dạng ấn phù phức tạp rườm rà.
Nhóm người nhìn qua, chỉ cảm thấy tế đàn này vô cùng âm trầm quỷ dị, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì khác.
“Sư tôn, người có nhìn được gì không ạ?”
Diệp Nam Hiên khẽ hỏi.
Tần Ninh lắc đầu.
Diệp Nam Hiên hơi sửng sốt.
Đến cả sư tôn cũng không nhìn ra thì nơi này xem chừng không đơn giản.
“Nhìn thì được gì, đi lên trên thử một vài thứ thì biết”.
Tần Ninh bước chân ra, lơ lửng trên không, dần đứng trong bệ đá.
Đám người cũng lần lượt đi lên.
Võ giả năm phương cũng đứng phân chia xung quanh tế đàn, chú ý cẩn thận.
Trước đó bọn họ đã gặp một phiền phức rất lớn, chết mất mấy người, nơi này nhìn thì quỷ dị, ai biết sẽ ẩn giấu điều gì.
Chương 2155: Là huynh đệ của con
Vào lúc này, Tần Ninh đứng bên trên tế đàn, nhìn mặt ngoài tế đàn.
Ngọc thạch mượt mà, điêu khắc ra những bức tranh vô cùng đẹp.
Đám người đứng trên tế đàn, nhìn ngắm những bức tranh kia.
“Những bức họa này vô cùng tinh mỹ, người bình thường chưa chắc đã làm được”.
Tần Ninh nghe vậy, từ từ nói: “Là do thánh trận sư làm chứ không phải do đại sư điêu khắc nào làm đâu”.
Tần Ninh nhìn từng bức tranh, lạnh nhạt nói: “Thánh trận sư dùng thánh văn điêu khắc ra những bức tranh này, chúng chứa đầy thánh lực, được tạo từ việc dung hợp thánh lực với thánh văn”.
“Những bức tranh sống động thế này thì thánh trận sư bình thường thể không làm được”.
Lý Huyền Đạo lúc này cũng lên tiếng: “Sư tôn, trong tứ đại Thiên Đế dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế có một người là thánh trận sư – Hà Ngạo Thiên Đế”.
Tần Ninh gật đầu, không nói thêm nhiều.
Hắn đi đi lại lại giữa tế đàn, nhìn ngắm các bức tranh, dần dần tìm được nơi khởi nguồn.
“Chính là đây!”
Tần Ninh nhìn chỗ bắt đầu của tranh, thản nhiên nói: “Căn cứ theo ghi chép từ cuộn tranh này thì đây là một câu chuyện rất dài”.
“Bức họa đầu tiên ghi lại một vị thiếu niên một thân một mình đi ra từ một sơn thôn nhỏ, tu hành cố gắng thành một vị Đại Đế, có vẻ là đang nói về lịch sử của Thanh Tiêu Đại Đế”.
Tranh không có chữ nên chỉ có thể phỏng đoán.
“Cuốn tiếp theo ghi chép quá trình Thanh Tiêu Đại Đế kết hôn sinh con, hai con trai là Thanh Nghệ và Thanh Trác, Thanh Nghệ là khí sư, Thanh Trác là kiếm khách...”
“Còn đại đồ đệ Tô Tỉ và tiểu đồ đệ Hà Ngạo”.
“Thanh Tiêu Đại Đế sáng tạo thiên cung Thánh Đế, thống nhất Hạ Tam Thiên, uy danh cái thế, được tôn làm Đế của Hạ Tam Thiên”.
“Thiên cung Thanh Đế dần phát triển, ngày một mạnh mẽ, có thể nói là mạnh nhất cả Hạ Tam Thiên này”.
Tần Ninh xem đến cuốn tiếp theo thì bất chợt ngừng lại.
“Chỉ là, đột nhiên có một ngày, Thanh Tiêu Đại Đế đang bế quan thì gặp sự cố, tẩu hỏa nhập ma, trọng thương hấp hối”.
“Hai đồ đệ và hai con trai đều ở bên...”
“Thế mà Thanh Tiêu Đại Đế lại đột nhiên bị giết chết trong thiên cung Thanh Đế”.
“Hai vị đồ đệ thì nói là do hai người con trai tranh quyền đoạt thế, giết sư tôn trọng thương hấp hối, nhưng hai người con trai thì nói là hai đồ đệ biết Thanh Tiêu Đại Đế sẽ phi thăng, sợ quyền thế bản thân gặp vấn đề nên phản bội cha bọn họ”.
“Bốn vị Đại Đế nhân cơ hội này mà đánh nhau ầm ĩ, vốn là giao chiến nội bộ giữa thiên cung Thanh Đế, nhưng bốn người đều tự kéo bè kết phái, tạo ra một kiếp nạn cho cả Hạ Tam Thiên”.
“Mà cuối cùng...”, Tần Ninh xem đến cuối, nói tiếp: “Thanh Trác và Hà Ngạo mất mạng, Tô Tỉ và Thanh Nghệ cũng tử chiến, bị thương, tung tích không rõ”.
“Nhưng sau này Tô Tỉ xuất hiện, tự xưng đã chém giết Thanh Nghệ, kế thừa toàn bộ thiên cung Thanh Đế. Nhưng mấy vạn năm sau, Tô Tỉ cũng vì bị thương quá nặng, cảnh giới không chỉ dừng bước mà tuổi thọ cũng hao tổn, thân tử đạo tiêu. Sau này, thiên cung Thanh Đế mất đi bọn họ nên cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử...”
Nghe đến đây, tất cả đều cảm thán.
Thanh Tiêu Đại Đế.
Thiên cung Thanh Đế.
Đều là những sự tồn tại vang dội kim cổ, thế mà lại có kết quả như vậy, đúng là khiến người ta thổn thức.
Diệp Nam Hiên nghe vậy thì nói: “Vớ va vớ vẩn”.
Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái, không nói nhiều.
“Thế theo ngươi như nào mới là không vớ vẩn? Thanh Tiêu Đại Đế, tứ đại Thiên Đế không chết, sống tiếp về sau?”
Diệp Nam Hiên chỉ cười hì hì: “Con chỉ thấy bọn họ quá nhiều âm mưu, nhưng chuyện này cũng chẳng phải một sớm một chiều mà ra. Thanh Tiêu Đại Đế bình thường chắc chắn là không xử lý tốt mối quan hệ giữa con trai với đồ đệ nên mới thế...”
“Sư tôn yên tâm, sau này nếu người có con thì Diệp Nam Hiên con chắc chắn sẽ tôn làm thiếu chủ, ai dám trái lời thì con sẽ dạy dỗ kẻ đó, dù sao con trai của người cũng chính là...”
“Là?”
“Là huynh đệ... huynh đệ của con... hehe...”
Lúc này, Tần Ninh lười nhác xử lí cái tên này.
“Những bức tranh được điêu khắc ra từ thánh văn này không đơn giản đâu, nó còn phong ấn một thứ gì đó nữa cơ”.
Tần Ninh nhìn quanh, nói: “Nhưng nếu chỉ dựa vào sức một mình ta thì rất khó, thánh văn ẩn chứa sức mạnh quá lớn”.
Tần Ninh nhìn mấy người, nói tiếp: “Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, bốn người đến giúp ta”.
“Vâng!”
“Được!”
Mọi người cũng rất là hiếu kỳ, không biết tế đàn này phong cấm cái gì.
Lúc này, Tần Ninh khẽ chớp mắt, ánh sáng trong tay lóe lên, tiếng ầm ầm vang vọng.
“Bốn người các ngươi đi đến bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, nghe theo lệnh của ta”.
Soạt soạt soạt...
Mọi người lần lượt rời khỏi tế đàn.
Bốn người đứng vững ở bốn phương, khí thế mạnh mẽ giống như bốn cây trụ chọc trời đứng giữa thiên địa.
Bốn vị Thánh Đế viên mãn.
Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đã là Thánh Đế viên mãn.
Nhưng dù vậy thì giữa Thánh Đế viên mãn với nhau vẫn có khác biệt về khoảng cách.
Dịch Đại Sơn kém xa Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, còn với Diệp Nam Hiên thì không rõ.
“Mọi người cẩn thận”.
Lúc này, Tần Ninh lên tiếng, giọng nói truyền mấy chục dặm: “Sức mạnh phong cấm rất mạnh, nếu bị phá vỡ thì lực cắn trả cũng không hề yếu, phải cẩn thận”.
Bốn vị Thánh Đế viên mãn lần lượt gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh ở chính giữa, thân thể chậm rãi đi lên một độ cao trăm trượng so với tế đàn.
Xung quanh thân thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện rất nhiều thánh văn, như là bức tranh chữ viết ra từ sắt thép. Nhìn kỹ sẽ thấy bức tranh mà Tần Ninh phác họa ra giống hệt điêu khắc trên tế đàn.
Lúc này, tứ đại Thánh Đế đứng ở bốn phía, nhìn Tần Ninh chăm chú.
Oành...
Trong nháy mắt, khi Tần Ninh phác họa ra những bức tranh thì tiếng nổ cũng vang lên, dao động khủng bố cuồn cuộn mà ra.
Bức tranh dưới chân Tần Ninh và bức tranh trên tế đàn hợp lại làm một.
Đột nhiên, một trận dao động đáng sợ càn quét ra.
Khí tức run rẩy bộc phát khắp tế đàn.
Tần Ninh quát: “Bốn người các ngươi phong cấm bốn phía, không để cho bất kỳ luồng khí tức nào tản ra ngoài!”
Bốn vị Thánh Đế viên mãn nghe vậy thì bắt đầu động thủ.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Tứ đại Thánh Đế viên mãn ngưng tụ thánh lực, tạo ra những màu sắc khác nhau, hội tụ lại thành bốn vách tường dính chặt vào nhau.
Mà lúc này, dưới chân Tần Ninh là hai cuốn tranh kết hợp, nhất thời, sức mạnh mênh mông tản ra bốn phía.
Nhưng sức mạnh mênh mông này đã bị sức mạnh của bốn vị Thánh Đế ngưng tụ ra ngăn cản.
Bình luận facebook