-
Chương 2156-2160
Chương 2156: Có vấn đề gì sao?
Mà giờ phút này, bức tranh bay lên không, không có cách nào khuếch tán ra xung quanh, sức mạnh kinh khủng xông thẳng tới chân trời.
Hai bức tranh hợp lại làm một, ngay sau đó liền lao vùn vụt lên trên không.
Cùng lúc đó, tế đàn có đường kính hơn mười dặm cũng rung động ầm ầm.
Chỉ thấy một tòa cung điện từ từ hiện lên.
Ban đầu là lộ ra đỉnh điện, tiếp theo là vách tường, mà dần dần đám người cũng đã nhìn thấy cửa lớn.
Đại điện này có những bức tường hình vòng bao vây hết xung quanh lại, mà cánh cửa gỗ lớn màu xanh lại tản ra từng luồng khí tức cổ xưa mênh mông.
Mà ở trên cánh cửa lớn có ba chữ to vôn cùng rõ ràng, giống như đã bị bụi bặm lịch sử bao bọc như vẫn hiện ra thánh thế mạnh mẽ như trước.
"Cung Thanh Đế!"
Mọi người vừa đưa mắt nhìn liền sững sờ.
Nơi này, làm sao có một tòa cung Thanh Đế?
Cung Thanh Đế trước đó nhìn thấy đâu?
Đột nhiên cung điện bay lên không, ánh sáng xung quanh cũng dần dần ảm đạm hẳn đi, cửa cung đại điện chợt mở, phát ra một tiếng cổ xưa nặng nề.
Tần Ninh vững vàng rơi xuống.
Mà bốn vị Thánh Đế lại hơi có vẻ mỏi mệt tụ tập lại với nhau.
"Không dễ dàng lắm nhỉ?"
Tần Ninh cười nói: "Cho dù là thánh trận sư bình thường, cho dù có nhìn ra được bức tranh điêu khắc thánh văn này, hiểu được nguyên lý bên trong, nhưng nếu như lấy thánh văn phá vỡ thì cũng sẽ bị sức mạnh của thánh văn trực tiếp giết chết".
"Người lập ra phong ấn này rất thông minh".
Diệp Nam Hiên cười nói: "Thông minh thì sao chứ?
Còn không phải bị sư tôn người khám phá ra...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đều nhìn về phía Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.
Đấy! Thạch Cảm Đương thứ hai! Nịnh hót như thế đúng là quá vô sỉ.
"Đừng nịnh bợ nữa, đi vào xem thôi".
Tần Ninh nói thẳng: "Tìm đường trước đã".
"Rõ!"
Diệp Nam Hiên không nói hai lời, lập tức cất bước đi về phía cửa cung muốn tìm tòi hư thực, đây chính là thời khắc để mình thể hiện bản lĩnh.
Lúc này, Diệp Nam Hiên sải bước ra, trực tiếp chạy tới chỗ cửa cung.
Tần Ninh lại chầm chậm lui ra phía sau mấy bước.
Lý Huyền Đạo thấy cảnh này liền biến sắc, cũng vội vàng lùi lại một chút.
Ầm... Ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên bên trong cửa cung.
Ai nấy cũng đều giật mình kêu lên.
Mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn vội vàng tạo ra một màn ánh sáng để bảo vệ đám người xung quanh.
Mà giờ phút này, một bóng người lại bị đánh bay từ trong cửa cung ra.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Diệp Nam Hiên.
Bộ quần áo màu mực của Diệp Nam Hiên đã biến thành màu đen xám, mái tóc dài lộn xộn, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn cả người hắn ta vô cùng chật vật.
Thấy cảnh này, Tần Ninh liền đi ra nói: "Được rồi, có thể vào!"
Nói xong liền dẫn đám người đi vào trong cửa cung.
"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên đau lòng hô: "Người lừa con!"
Rất rõ ràng, Tần Ninh đã nhìn ra bên trong cửa cung này còn có một cơ quan, nhưng cũng không phá giải nó mà lại bảo mình đi hứng chịu, rõ ràng là đang trả thù mà.
Tần Ninh lại không nói hai lời, chỉ đưa tay sờ gáy hắn ta.
Diệp Nam Hiên lập tức ngậm miệng.
Đám người lần lượt tiến vào trong cung điện.
Cả cung điện được xây theo hình tròn, bên trong tường là một quảng trường hình khuyên, diện tích khá lớn.
Mà ở vị trí trung tâm lại có một tòa lầu ba tầng, cao chừng trăm trượng.
Lầu cao ba tầng được chế tạo bằng vật liệu gì đó nhìn có vẻ không đơn giản.
Ngoài mái hiên ở mỗi một tầng đều treo chín viên ngọc thạch, điêu khắc ra dáng vẻ của từng thánh thú.
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước điện, mở cửa lớn ra tiến vào bên trong.
Đập vào mắt là một khu vực vô cùng trống trải.
Thế nhưng ở chính giữa tầng thứ nhất này lại có một bộ áo giáp trống không ngạo nghễ đứng vững.
"Đây là...", Dịch Đại Sơn đưa mắt nhìn, nói: "Tần lão đệ, bộ giáp này... là thánh khí cấp Đế...", Tần Ninh cũng nhìn về phía bộ giáp.
Cả bộ áo giáp đều có màu đỏ như máu, mũ giáp, giày liền thành một khối từ trên xuống dưới.
Mà bộ giáp lại có ánh sáng như ẩn như hiện, càng có vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Lúc trước ta nhận được tin tức, trong đó bốn vị Thiên Thánh Đế có Thanh Nghệ là một vị luyện khí sư rất mạnh, mà tác phẩm hài lòng nhất cả đời chính là... giáp Huyết Long!"
"Từ miêu tả trong ghi chép, nó có chút tương tự với bộ giáp này...", đám người Tần Ninh lần lượt tới gần bộ áo giáp.
Không có bất kỳ nguy hiểm gì, không có bất kỳ cấm chế nào.
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ đưa tay vuốt ve bộ giáp, một cảm giác rung động từ từ dâng lên trong lòng.
"Không tầm thường...", Tần Ninh mở miệng nói.
Diệp Nam Hiên nhìn về phía bộ giáp, cười ha ha nói: "Nó được một vị thánh khí sư đỉnh cao rèn đúc, chắc chắn là không tầm thường, sư tôn, con cảm giác con mặc vào chắc hẳn sẽ rất đẹp trai...", ngay lập tức, mấy người ở đây đều liếc nhìn hắn ta.
Ngươi lấy đâu ra tự tin thế?
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Sư tôn có thương tích trong người, mặc bộ giáp Huyết Long này có thể bảo vệ được mạng sống".
Diệp Nam Hiên nghiêm nghị nói: "Sư tôn, vậy nó là dành cho người".
Tần Ninh nhìn giáp Huyết Long, tiếp tục nói: "Đúng là một bảo vật tốt...", Thời Thanh Trúc đi ra nói: "Chàng mặc vào đi, ít nhất có thể cam đoan chàng không bị Thánh Đế uy hiếp".
Dịch Đại Sơn cũng cười ha hả nói: "Không sai không sai, Tần lão đệ, ngươi mặc vào đi!"
"Được".
Lần này, Tần Ninh không hề chối từ, mà trực tiếp mặc bộ giáp vào.
Bộ giáp màu đỏ máu lập tức tự động bao trọn lấy cơ thể của Tần Ninh.
Tần Ninh vốn dĩ trông đã hào hoa phong nhã, giờ phút này lại được làm nổi bật ra mấy phần khí thế sắc bén.
Hơn nữa bộ giáp màu máu hoàn toàn phù hợp với máu tóc bạc trắng, nhìn qua vừa nhã nhặn vừa mạnh mẽ, còn có một chút yêu dị.
"Đi xem những chỗ khác đi!"
Đám người lần lượt tản ra.
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về những nơi khác.
Tầng một có diện tích rất lớn, thế nhưng cũng không có thu hoạch gì, chỉ có mỗi bộ giáp này.
Đám người Tần Ninh lập tức tiến vào tầng thứ hai.
Sau khi đi vào tầng thứ hai vẫn thấy vắng vẻ như trước, chỉ là ở tầng này lại có một cái quan tài lặng lẽ nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy thì kinh ngạc nói: "Không khác quan tài mà con nằm lắm".
Tần Ninh nghe thấy lời này liền nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi đâu, bên trong quan tài mà ngươi nằm vốn để an táng ai?"
"À, là Thanh Trác".
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Con phát hiện một thanh kiếm bên trong quan tài, nhưng mà nó hơi cũ nát rồi, đó chính là Chước Thiên Kiếm mà Thanh Trác sử dụng".
"Ngoài ra con còn phát hiện một vài tin tức, cơ bản có thể khẳng định là Thanh Trác".
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Có vấn đề gì sao?"
"Chưa nói chính xác được, ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Dựa theo bức tranh ghi lại, trước đó Thanh Trác và Hà Ngạo đã bỏ mình rồi, thế nhưng sau khi chúng ta tiến vào Thanh Đế Thiên Cung lại phát hiện khắp nơi ở đây đều là trận pháp, hơn nữa cho dù có cấp bậc như Chúc Hải Hiên cũng không mở được trận pháp đó, hiển nhiên đây không phải là thứ mà thánh trận sư bình thường có thể làm được".
"Ý của sư tôn là... Người năm đó chết có lẽ không phải Hà Ngạo và Thanh Trác?"
"Chắc hẳn Thanh Trác đã chết rồi, đối với một vị kiếm khách mà nói, rất khó để chấp nhận đặt kiếm của mình vào chỗ ấy... Mà Hà Ngạo... thì không biết, không nói chính xác được".
Tần Ninh lắc đầu.
Cho dù đã đi đến bây giờ, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì để điều tra thêm.
Chương 2157: Thanh Tiêu Đại Đế
Trong suốt hành trình này, trận pháp ở những nơi đã từng đi qua đều không phải bình thường.
Hơn nữa mặc dù nơi đây hung hiểm, nhưng nhìn lại không khác mấy chỗ kỳ quái lắm.
Có điều quãng đường này lại khiến Tần Ninh cảm giác rất không thích hợp, là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được.
"Mở ra đi!"
Tần Ninh nói thẳng.
Lần này Diệp Nam Hiên đã học được thông minh, nhìn về phía Ôn Hiến Chi và Lý Huyền Đạo.
Chỉ là Ôn Hiến Chi lại vội vàng nói: "Tam sư đệ, ngươi đi đi!"
"Dù sao ngươi là người phát hiện ra quan tài của Thanh Trác trước, có thể mở ra, đương nhiên là có kinh nghiệm, lần này ngươi đi là đúng...", "Ngươi vô sỉ như vậy ư?"
"Ta chính là vô sỉ như vậy đấy".
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh một chút, cuối cùng vẫn đi ra.
Diệp Nam Hiên đi đến trước quan tài, bàn tay nắm chặt lại, thánh lực mênh mông lập tức tuôn ra mãnh liệt.
Ken két ken két... đột nhiên bên trong quan tài phát ra những tiếng ken két.
Tần Ninh liền nhíu mày lại.
Diệp Nam Hiên đưa tay ra đẩy, một tiếng ầm vang lên, nắp quan tài tử mở ra, rơi xuống mặt đất.
Rất đơn giản.
Đơn giản khiến người ta không dám tin.
Diệp Nam Hiên cũng sững sờ tại chỗ.
"Sư tôn...", Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: "Là một thi thể".
Thi thể?
Đám người Tần Ninh lần lượt đi lên phía trước.
Chỉ thấy bên trong quan tài đúng là có một bộ thi thể.
Một bộ thi thể nhìn có vẻ được bảo quản vô cùng hoàn hảo.
Mi thanh mục tú, vẻ mặt bình thản, nhìn kỹ lại đúng là chỉ giống như đang ngủ thiếp đi.
"Đây là... Hà Ngạo!"
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Ta đã từng gặp qua Thanh Tiêu Đại Đế và bốn vị Thiên Thánh Đế, người này chính là Hà Ngạo".
Thi thể nằm ở chỗ này chính là Hà Ngạo.
Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh nhìn về phía thi thể, hơi cau mày lại.
Thú vị thật.
Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế là khí sư, rèn đúc ra giáp Huyết Long đặt ở tầng thứ nhất.
Mà thi thể của Hà Ngạo lại nằm ở tầng thứ hai.
Quan tài của Thanh Trác thì bị Diệp Nam Hiên tìm thấy.
Bây giờ đã có thể xác định hai người Thanh Trác Thiên Thánh Đế cùng Hà Ngạo Thiên Thánh Đế đã chết thật rồi.
"Lên tầng thứ ba nhìn xem".
Tần Ninh nói.
Rốt cuộc trên tầng thứ ba có cái gì, Tần Ninh càng thêm tò mò.
Lúc này, mọi người đã đi tới tầng thứ ba, vừa mở cửa tầng thứ ba ra, một luồng khí tức mạnh mẽ đã đập vào mặt.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lập tức đi ra, bàn tay nắm lại, khí thế Thánh Đế mênh mông bộc phát, trong nháy mắt đã đánh lui khí thế mạnh mẽ kia.
"Nếu ở dưới Thánh Đế mà bị dính phải khí thế cỡ này, chỉ sợ sẽ chết tại chỗ".
Lý Huyền Đạo bình tĩnh nói.
Tần Ninh lại cười nói: "Càng nguy hiểm càng tốt!"
"Càng nguy hiểm càng có thể chứng minh trong này không đơn giản".
Cho tới bây giờ, Tần Ninh cũng rất tò mò với Thanh Tiêu Đại Đế Tam Tủy Ngọc Thể.
Khí thế bị đánh lui, tán loạn ra khắp nơi, hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đi phía trước, đám người đi theo sau tiến vào bên trong tầng thứ ba.
Mà vào lúc đi tới tầng thứ ba, đột nhiên mọi người đều cảm giác được đất trời bốn phía đã thoáng đãng hơn không ít.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra tầng thứ ba này nhìn ra bên ngoài là trống trải, không hề giới hạn không gian.
Thế nhưng vừa rồi bọn họ lại không phát hiện ra điều này.
Mà ở trong tầng thứ ba trống trải có một phù văn huyền ảo được điêu khắc khắp bốn phía.
Đồng thời, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai bên trái phải có hai dây xích sắt đang khóa một người.
Hai cái xích sắt hiện ra ánh sáng đen nhánh, hai đầu trái phải đều đang buộc cái gì đó.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung lại một chỗ.
"Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!"
"Cửu Tiêu Kim Xử!"
Đám người, lập tức sôi trào.
Xích sắt bên trái dày khoảng chừng trăm mét, một đầu buộc vào Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Phía xích sắt bên phải cũng dày trăm mét, một đầu buộc vào Cửu Tiêu Kim Xử.
Hơn nữa lần này không còn là ảo ảnh nữa, mà vô cùng rõ ràng! "Chuyện này...", Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều biến đổi.
Chỉ là khi mọi người nhìn kỹ lại, hai đầu xích sắt đều được nối lại cùng một chỗ, đó là một tế đàn nhỏ.
Mà lúc này ở trên tế đàn có hơn trăm xích sắt bao trùm, nhưng tất cả đều chỉ là nhất phẩm mà thôi, còn lâu mới có thể đánh đồng với hai dây xích kia.
Thế nhưng khi tất cả người đều đưa mắt nhìn lên tế đàn mới phát hiện chỗ đó có một bóng người ngạo nghễ đứng vững.
Những cái xích sắt kia đang trói chặt lấy người này.
Một bộ võ phục trường sam màu đen, mái tóc dài buộc lên, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt.
"Thanh Tiêu Đại Đế...", giờ phút này, Diệp Nam Hiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây chính là bộ dáng của Thanh Tiêu Đại Đế.
Thế nhưng! Không phải Thanh Tiêu Đại Đế đã chết rồi sao?
"Có phải ngươi nhận nhầm rồi hay không?"
"Không có khả năng!"
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Ta ở chỗ này mấy trăm năm, hễ là nơi bị ta phát hiện ra thì ta đều đã đi vào, không chỉ cướp sạch mà còn thấy được rất nhiều pho tượng chân dung của Thanh Tiêu Đại Đế, đây chính là dáng vẻ của ông ta".
"Nơi này là chỗ duy nhất mà ta không vào được".
Nghe thấy vậy, mọi người đều giật mình.
Diệp Nam Hiên sẽ không nói dối.
Thế nhưng sao Thanh Tiêu Đại Đế có thể còn sống được?
Rầm rầm... Mà ngay lúc này, xích sắt động đậy.
Nói đúng ra là bóng người bên trên tế đàn động, ngay sau đó xích sắt cũng rung động rầm rầm.
"Sống, sống thật kìa!"
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Mà lúc này, bóng người Thanh Tiêu Đại Đế trên tế đàn lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía tất cả mọi người.
"Người nên tới rốt cuộc cũng đã tới rồi!"
Thanh Tiêu Đại Đế liếm môi một cái, sau đó mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng.
Người nên tới rốt cuộc cũng đã tới rồi! Tên này đang chờ bọn họ?
"Lão già, bị nhốt rồi mà còn nói bậy cái gì đấy?"
Ôn Hiến Chi lại mở miệng nói: "Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử là hai Đế khi đỉnh cao, chúng đang trói chặt cơ thể của ngươi, ngươi lại không thể thoát được!"
"Ai nói cho ngươi là ta không thể thoát được?"
Thanh Tiêu Đại Đế âm trầm cười một tiếng, sau đó siết bàn tay lại.
Ầm... Đột nhiên, Cửu Tiêu Kim Xử tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Mà một giây sau, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh cũng tỏa ra ánh sáng như một ngọn lửa, lan tràn ra khắp xích sắt.
Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh lúc này đều tỏa ra ánh sáng chói lóa, ngay sau đó lao vùn vụt vào trong lòng bàn tay của Thanh Tiêu Đại Đế.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần đề phòng.
"Cẩn thận".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, dặn dò.
Lúc này, ai cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Trong tế đàn quỷ dị.
Cung điện bị vùi lấp dưới mặt đất.
Giáp Huyết Long... Quan tài của Hà Ngạo... Thanh Tiêu Đại Đế... mà là Thanh Tiêu Đại Đế còn sống.
Tất cả đều khiến người ta cảm thấy rối bời.
"Rút lui trước đi!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
"Rút lui?
Rút lui đi đâu?"
Thanh Tiêu Đại Đế lại cười lạnh, hai tay nắm chặt Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, một khí thế đứng đầu thiên hạ lập tức bộc phát.
Ần... Toàn bộ đại điện hoàn toàn sụp đổ.
Không chỉ là tầng thứ ba, mà là toàn bộ ba tầng lúc này đều hoàn toàn nổ tung, hóa thành bụi.
Từng tiếng kêu thảm thiết cũng truyền ra ngoài.
Chương 2158: Ngươi chính là thời cơ của ta
Giờ phút này đám võ giả của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên Các đều bị đẩy lui, người có thực lực khá thấp thậm chí còn chết tại chỗ.
Một vị Thiên Thánh Đế đỉnh cao có thể nói là thần nhân dốc hết sức bộc phát, toàn bộ trời đất cũng phải run rẩy theo.
Thanh Tiêu Đại Đế cầm Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh trong tay, hai xích sắt lao ra từ hai bên người, dài ra hơn trăm trượng.
Vừa rồi còn là xích sắt thô to trăm mét, giờ phút này đã hóa thành lớn bằng ngón cái.
Mà lúc này nhìn Thanh Tiêu Đại Đế tuyệt đối không giống như là Thánh Nhân cổ đại, ngược lại trông giống ác ma đi lại giữa Địa Ngục hơn.
Tháp cao bị phá hủy, tất cả mọi người đều xuất hiện ở xung quanh sơn cốc.
Bốn phía không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
"Thanh Tiêu Đại Đế không chết?"
Diệp Nam Hiên trợn mắt há mồm.
Vẫn may, may mà mấy năm nay mình không thể mở chỗ đó ra được.
Nếu không vừa đối mặt, mình chỉ có thực lực Thánh Đế viên mãn, chắc chắn sẽ bị tên kia cho nổ tung đi?
Mà Tần Ninh lại không nói một lời.
Đồng thời, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên từ phía xa.
Đám người của Cửu Tinh Các, Tu La điện, Huyết tông, Thiên Diễn tông, U Minh cốc, thế gia Hiên Viên đều tập trung đến đây.
Vốn dĩ bọn họ chỉ để ý đến hành động của đám người Tần Ninh, đợi đến khi nhìn thấy tiếng nổ chấn động trời đất như thế thì hoàn toàn không thể kiềm chế được chờ mong trong lòng mà chạy tới nơi đây.
Chỉ là nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt của đám Thánh Đế đều biến đổi.
Đây là ai?
"Thanh Tiêu Đại Đế, làm sao có thể!"
Mọi người tiến vào trong cổ mộ Thanh Tiêu đã được một khoảng thời gian, cũng biết một chút chuyện về Thanh Tiêu Đại Đế cùng với bốn vị Thiên Thánh Đế.
Nhìn thấy một người đã chết năm mươi vạn năm trước vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, ai có thể không sợ hãi chứ?
Đây chính là nhân vật có một không hai một thời đại.
Tuy Tần Ninh là ba Đế chuyển thế, thế nhưng dù sao cũng là chuyển thế, không giống với chính bản thân.
Mà vị Thanh Tiêu Đại Đế này lại sống sót đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ tin tức mà bọn họ lấy được trong di tích cổ đều là giả ư?
Thanh Tiêu Đại Đế không chết! Nghĩ tới điều này, mọi người đều tê cả da đầu.
Nếu như thật sự là thế, vậy bốn vị Thiên Thánh Đế đâu?
Nếu như cũng không chết... Vậy chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ không có khả năng còn sống mà đi ra khỏi cổ mộ Thanh Tiêu.
Giờ phút này, trên vạn người đều nhìn về phía bóng người hai tay nắm lấy Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, bị hai cái xích sắt dài trăm trượng trói buộc phía trên.
Cái đỉnh ba chân màu xanh, mặt ngoài có những văn ấn màu xanh vô cùng rõ ràng, phun ra từng ngọn lửa như muốn xé rách trời đất.
Mà ở phần đuôi của Cửu Tiêu Kim Xử lại tỏa ra ánh hào quang màu vàng sậm, phần đầu cũng có ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, không ngừng lấp lóe.
Dưới tình huống như thế, ai cũng không dám làm bậy.
Mà Thanh Tiêu Đại Đế đứng ở giữa không trung, oai phong lẫm liệt.
"Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bên trong Hạ Tam Thiên đã hoàn toàn khác biệt, ta cũng không nhìn thấy một người quen nào cả".
Thanh Tiêu Đại Đế thở dài nói: "Các ngươi đến đây để tìm bảo vật, cũng là để mất mạng".
Nghe thấy lời này, đám người đều trầm mặc.
Nhưng Tần Ninh lại nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không phải Thanh Tiêu Đại Đế".
Hắn vừa dứt lời, bốn phía xôn xao.
Mọi người đều biết về kiến thức của Tần Ninh.
Lời Tần Ninh chính miệng nói ra, đương nhiên là không tầm thường.
"Ồ?"
Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Sao lại nói như thế?"
"Thực lực rất mạnh, thế nhưng ngươi... đúng là không phải Thanh Tiêu Đại Đế".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Có điều thân thể thì đúng, mà hồn phách lại không phải, ta cũng chỉ cần thân thể của ngươi, không cần hồn phách của ngươi".
Ánh mắt của Thanh Tiêu Đại Đế chớp lóe nhìn về phía Tần Ninh, đột nhiên trầm mặc.
Thật lâu sau Thanh Tiêu Đại Đế mới chậm rãi nói: "Không hổ là người do ba Đế chuyển thế, dù chỉ là Thánh Tôn nhưng lại có sức quan sát nhạy cảm như vậy".
Tần Ninh không trả lời.
Thế nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.
Người này có liên hệ với bên ngoài?
Hay là lúc mọi người tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu, mọi hành động của mọi người đều đã lọt vào mắt của người này, cho nên ông ta mới biết được mình là người do ba Đế chuyển thế?
"Một thời đại đã qua, bây giờ là thời đại mới!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?
Đương nhiên là thành tiên thành thần, tiêu diêu tự tại".
Thanh Tiêu Đại Đế cười ha ha nói: "Vì thế chúng ta đã chờ đợi mấy chục vạn năm mới chờ được thời cơ hôm nay!"
"Thời cơ?"
"Không sai, thời cơ, ngươi chính là thời cơ của ta, Tần Ninh".
Thanh Tiêu Đại Đế chậm rãi nói: "Hôm nay nếu giết ngươi, ta có thể lập tức xưng Tôn!"
"Vậy ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: "Những người bên cạnh ta sẽ chấp hết tất cả để bảo vệ ta, mà những người kia...", Tần Ninh nhìn về phía đám người Cửu Tinh Các, Huyết tông, nói: "Mặc dù bọn họ cũng muốn giết ta, nhưng bây giờ nhìn thấy Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, chắc hẳn khả năng giết ngươi sẽ lớn hơn một chút".
Đám người của Cửu Tinh Các, U Minh cốc, Huyết tông, Tu La điện đều tới vì bảo vật của Thanh Tiêu Đại Đế.
Mà bây giờ Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã xuất hiện, đương nhiên mấy phe này sẽ tập trung tìm bảo vật, sẽ không ra tay với Tần Ninh ngay lúc này.
"Bản tọa không cần dựa vào bọn họ?"
Thanh Tiêu Đại Đế cười nhạo nói: "Có khối người hợp tác với bản tọa".
"Có khối người?
Ma tộc sao?"
Tần Ninh cười nói: "Đến lúc này rồi, Ma tộc cũng nên xuất hiện chứ nhỉ?
Cứ làm vài chuyện bí mật được chăng hay chớ như thế cũng không hay lắm đi?"
Tần Ninh vừa mới dứt lời.
"Ha ha, Tần Ninh công tử vẫn xem thường chúng ta như cũ!"
Ngay lập tức, một tiếng cười ha ha vang lên.
Giữa trời đất, từng luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát.
Mà ở cách đó mấy dặm, phía trên mặt đất có bốn cột sáng phóng lên tận trời.
Bốn cột sáng kia có khí thế vô cùng đáng sợ.
Mà lại có bốn người đi ra từ trong bốn cột sáng đó.
Một người đàn ông tuấn tú mặc đồ đỏ như máu, một thanh niên mặc áo giáp đỏ bao trọn lấy cơ thể, một người đàn ông có khuôn mặt trắng nõn yêu dị, cùng với một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Tứ đại Ma tộc.
Cuối cùng cũng đã tới.
Từ lúc tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu, Tần Ninh đã cảm thấy không thích hợp, không có Ma tộc, luôn cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Sao cổ mộ Thanh Tiêu có thể trùng hợp xuất hiện đúng lúc hắn đi vào thánh vực Thanh Tiêu như thế?
Nếu nói việc này không bị Ma tộc nhúng tay, ngay cả Tần Ninh cũng không tin.
"Huyết Khuê Nhất!"
"Viêm Trùng Nham!"
"Dạ Như Phong!"
"Mị Nhân!"
Bốn người lần lượt báo tên mình.
Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía bốn người, cũng mở miệng nói: "Sao lại chậm hơn kế hoạch lâu vậy?"
Nghe thấy lời này, Huyết Khuê Nhất có dáng người khôi ngô khẽ mỉm cười nói: "Đề phòng xuất hiện biến cố, cho nên mới phải phong ấn lối ra, chậm trễ một chút thời gian".
Thanh Tiêu Đại Đế hừ một tiếng, nói: "Kẻ này thật sự là người có thiên vận giống như các ngươi nói sao?"
"Có phải hay không, ngươi cứ thử một chút thì biết".
Giờ phút này, Huyết Khuê Nhất dời mắt nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Chúng ta đã được nghe qua về tên tuổi của Tần công tử, hôm nay gặp mặt cũng muốn được chỉ bảo nhiều hơn!"
Sắc mặt đám võ giả các phe phái đều vô cùng thận trọng.
Ma tộc xuất hiện.
Chỉ có bốn người này thôi sao?
Hiển nhiên không phải.
Ở đằng sau bốn người, cả trời đất phát ra những tiếng vù vì, từng bóng người mênh mông cuồn cuộn lao nhanh đến...
Chương 2159: Ngươi là ai?
Nhìn kỹ thì phát hiện có ít nhất ngàn vạn người đang xông đến.
Dẫu là lần ở Võ Môn ấy, Ma tộc cũng không phái ra nhiều người như vậy.
Nhìn thoáng qua, nhân số lần này khoảng tầm hơn vạn người, không chỉ thế, thậm chí còn nhiều hơn, nhưng điều đáng sợ không nằm ở số lượng kẻ địch nhiều mà là thực lực của mỗi tên Ma tộc đó đều rất mạnh.
Những kẻ có thực lực dưới Thánh Tôn rất ít.
“Chúng ta bị Ma tộc gài bẫy rồi à?”
Tinh Nhiễm Thiên nỉ non nói: “Hình như Tần công tử đã dự đoán được điều này từ lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy”.
Tần Ninh cười bảo: “Nhưng mà, ta không ngờ tới việc thi thể của Thanh Tiêu Đại Đế đã bị người ta khống chế, việc đó nằm ngoài dự đoán của ta”.
“Thanh Trác đã chết, xác của Hà Ngạo cũng đã được tìm thấy, vậy ngươi là ai?”
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, nói tiếp: “Ngươi là Tô Tỉ Thiên Thánh Đế hay là… Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế đây?”
Nghe Tần Ninh hỏi, Thanh Tiêu Đại Đế đứng ngạo nghễ giữa không trung, vẫn chưa trả lời câu hỏi ấy.
Lúc này, Huyết Khê Nhất bước ra, đảo mắt quan sát võ giả của thập đại thánh vực, rồi nói: “Công tử Tần Ninh đây chắc là còn đang tưởng rằng tộc của ta hợp tác với một thánh vực nào đó để bày kế giết ngươi nhỉ?”
“Từ thất bại lần trước, ta đã rút ra được một bài học, đó là nhân loại quá vô dụng, nên lần này, cả bốn tộc quyết định hợp tác với nhau, Tần Ninh à, ngươi chết không oan đâu”.
Tần Ninh nghe thế, không nhịn được cười bảo: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Trong Võ Môn còn có nội gián của Ma tộc, sao chắc được trong thập đại thánh vực lại không có chứ?”
“Tin hay không là tùy ngươi, hôm nay tất cả đều phải chết, đến cả ngươi cũng không ngoại lệ”.
Huyết Khuê Nhất vừa dứt lời, lập tức vung bàn tay lên.
Từng người từng người nhanh chóng lao ra.
Ngàn vạn quân Ma tộc giờ đây đã tham chiến.
Ngay lúc này, thần sắc đám võ giả đến từ các thế lực trong thập đại thánh vực đều tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Bọn họ tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu để tìm cơ duyên nhưng còn chưa được gì đã phải để mạng ở đây sao?
Rầm… Ngay sau đó, tiếng nổ tung vang lên.
Lực lượng bùng nổ, cuồn cuộn khắp không gian.
Khói bụi mịt mù bao trùm tất cả.
Bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đứng ngoài bảo vệ Tần Ninh.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Tần Ninh nói xong một câu.
Lý Huyền Đạo bước ra, quát to: “Đệ tử của Nhất Kiếm các, lên!”
“Đệ tử của Thanh Tiêu Thiên!”
“Có mặt!”
“Giết”.
Thời Thanh Trúc không thua đấng mày râu, lúc này, thánh nữ mạnh nhất thập đại thánh vực càng toát ra luồng khí thế mãnh liệt hơn.
Dịch Đại Sơn cười ha ha nói: “Tần lão đệ, có vẻ như hai chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu nữa rồi!”
Lúc này, Diệp Nam Hiên cầm một thanh đao dài trên tay, trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, thét lớn: “Đám nhãi nhép kia, giỏi thì lại đây”.
Ma tộc đều đã xuất hiện, cuộc đại chiến bắt đầu.
Nhóm người các chủ Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc tông chủ cũng đều tham chiến.
Hiện tại, đâu phải là thời điểm đi gây chuyện với Tần Ninh chứ.
Bọn họ có thể toàn mạng đi ra hay không còn chưa rõ đâu.
Bây giờ còn ai quan tâm đến Tần Ninh nữa.
Dù sao, Ma tộc càng muốn giết hắn hơn bọn họ nhiều.
“Chuẩn bị phá vòng vây”.
Tinh Nhiễm Thiên nói thẳng.
Hiện tại không phải là lúc muốn đánh kiểu gì thì đánh.
Tuy bảo rằng bốn vị các chủ của Cửu Tinh các đều đã đến đây, thế nhưng, lực lượng nòng cốt của Cửu Tinh các vẫn nằm ở thánh vực Cửu Tinh.
Lần này có đến hơn một ngàn người tới đây, thực lực đều không hề tầm thường, nhưng so với Ma tộc, bọn họ vẫn rơi vào tình thế bất lợi.
Lúc này, Huyết Ngọc tông chủ cũng lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị!”
“Vâng!”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, võ giả của thập đại thánh vực đều đã sẵn sàng đón địch.
“Sư tôn”.
Đúng lúc này, ở nơi xa xa, một đoàn người đang hừng hực xông tới.
Nhìn kỹ thì phát hiện người cầm đầu chính là Dương Thanh Vân.
Nhóm người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đã đến đây.
Bọn họ đã hấp thu xong linh thể được tặng, thực lực tăng thêm một bước lớn, nên mới đi tìm nhóm người Tần Ninh.
Tần Ninh liếc mắt nhìn qua.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đã đột phá đến cảnh giới Thánh Đế.
Không chỉ vậy, Hạo Thiên cũng đã đến cảnh giới Thánh Đế.
Đồng thời, thực lực của đám người Y Linh Chỉ và Dịch Xuyên cũng tăng tiến rất nhiều.
Hơn nữa, Thất Đại Kiếm Hộ của Nhất Kiếm các, ba người Phong Vô Tình, Đường Vũ Sinh và Minh Ngọc cũng có được lực linh thể, rồi đột phá tới Thánh Đế.
Nhìn thoáng qua, trong hơn một trăm người đó, có ít nhất mười vị Thánh Đế rồi.
Lý Huyền Đạo thấy cảnh đó, ánh mắt hơi thay đổi.
“Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp ư?”
Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, bình tĩnh nói.
“Ừ”.
Dương Thanh Vân tiếp: “Sau khi hấp thụ lực linh thể, Tinh Môn mở ra, nên tranh thủ chiếm được một ít sức mạnh của Tinh Môn”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu hài lòng.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng tiến bộ vượt bậc, giờ đã được xếp vào hàng ngũ Thánh Đế cấp cao rồi.
Thạch Cảm Đương cũng thế, ban đầu thực lực hắn ta kém cỏi nhất, mà bây giờ đã trở thành Thánh Đế cấp thấp.
Ôn Hiến Chi đứng một bên, nhìn cảnh đó mà lòng thấy chua loét.
Không có phần của hắn ta! Nếu có phần của hắn ta thì lần này có lẽ hắn ta sẽ đột phá tới Thánh Đế cấp bậc Tam Hợp, thậm chí có thể thành Thánh Đế viên mãn nữa, mà không phải như bây giờ, chỉ là Thánh Đế cấp thấp.
Giờ phút này, cuộc chiến đã bắt đầu.
Bốn người Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên giờ như hổ rình mồi.
Hai người Huyết Ngọc tông chủ và các chủ Tinh Nhiễm Thiên cũng đầy thận trọng.
Tần Ninh bước ra, nói: “Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc”.
“Bốn vị Thánh Đế của Ma tộc đều đã là Thánh Đế viên mãn, bên ta đối phó với hai người, hai người các ngươi xử lý hai tên còn lại, các ngươi thấy sao?”
Nghe vậy, Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên gật đầu đồng ý.
“Dịch đại ca, Diệp Nam Hiên”.
Tần Ninh nói thẳng: “Hai người các ngươi phối hợp với Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đối phó với bốn người phe Huyết Khuê Nhân kia”.
“Vâng ạ!”
“Được!”
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo.
“Hai người các ngươi hợp sức chiến đấu với Thanh Tiêu Đại Đế… liệu có được hay không?”
“Vẫn được”.
Lý Huyền Đạo gật đầu.
Mệnh lệnh của sư tôn tất nhiên không có gì để thắc mắc.
“Sư tôn, vậy còn người…”, lòng Lý Huyền Đạo có chút lo lắng đến an nguy của Tần Ninh, cất lời hỏi.
“Nếu hai người các ngươi có thể giết chết Thanh Tiêu Đại Đế, ta có thể lợi dụng thân xác của ông ta để tiêu diệt Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương, nhân có hội này, dung hợp với hài cốt của kiếp thứ tư để đột phá Thánh Đế, nguy cơ lần này tự nhiên sẽ được giải quyết”.
Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.
Đám người Lý Huyền Đạo đương nhiên hiểu nếu Tần Ninh dung hợp được hài cốt của kiếp thứ tư thì thực lực sẽ tăng tiến vượt bậc, từ cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển đến cảnh giới Thánh Đế không phải là vấn đề gì lớn lao.
Khi mới ở cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển, Tần Ninh đã có thể vượt cấp giết chết Thánh Đế.
Giờ khi Tần Ninh đạt tới cảnh giới Thánh Đế liệu còn mạnh hơn bao nhiêu?
Lý Huyền Đạo nói ngay: “Sư tôn cứ yên tâm, đệ tử sẽ cố gắng hết sức”.
“Đi thôi!”
“Vâng!”
Hai người Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đồng loạt lao về phía Thanh Tiêu Đại Đế.
Còn bốn người Huyết Ngọc tông chủ, các chủ Tinh Nhiễm Thiên, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đối chiến với Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Dạ Như Phong và Mị Nhân, bốn vị cao thủ đứng đầu Ma tộc.
Song song với cuộc chiến đó, đám người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi và các vị Thánh Đế của các thánh vực cùng nhau sát cánh chiến đấu với nhóm Thánh Đế của Ma tộc.
Giữa núi rừng bao la vô ngần kia, khắp nơi đều là chiến trường, tiếng thét gào vang vọng khắp chốn, mùi máu tươi tanh tưởi phiêu đãng trong không khí… Cùng lúc đó, Tần Ninh trở về, Cửu Anh đã sắp trở thành Thánh Đế cũng hùng hổ lao ra gia nhập vào cuộc chiến.
Chương 2160: Hộ pháp cho ta
Lúc này, Tần Ninh cầm cây Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, khí huyết cả người bùng nổ, xông lên chém chết một tên chiến sĩ Ma tộc có thực lực Thánh Tôn, một viên Tịnh Ma Châu được ngưng tụ trong Phong Thần Châu.
Tuy hắn chỉ có thực lực của cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển, nhưng không thể nghi ngờ sức mạnh của hắn được.
Rầm rầm rầm… Trong chốc lát, trên khắp mặt đất đều vang vọng tiếng la hét chém giết.
Âm thanh đùng đoàng vang lên không ngớt, mà nơi nổ mãnh liệt nhất chính là nơi mười một vị Thánh Đế siêu việt đang giao chiến với nhau kia.
Thực lực bốn người Diệp Nam Hiên, Dịch Đại Sơn, Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đều là cảnh giới Thánh Đế viên mãn, trong bốn người họ, ngoại trừ Dịch Đại Sơn có thực lực yếu hơn một chút ra, ba người còn lại đều là những võ giả đứng hàng đầu ở Hạ Tam Thiên.
Bên phía Ma tộc cũng chẳng kém cạnh gì, Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Dạ Như Phong và Mị Nhân chính là bốn người mạnh nhất trong Tứ Đại Ma tộc.
Tuy thực lực của bốn vị này không phải là cảnh giới Thiên Thánh Đế nhưng thực lực cũng thuộc hàng đầu trong cấp bậc Thánh Đế viên mãn.
Lúc này, tám người chiến đấu với nhau, cuộc chiến dữ dội và mãnh liệt, làm chấn động cả đất trời.
Cho dù là Thánh Đế cấp thấp hay là cấp cao cũng đều không nhìn thấy rõ được trận chiến của tám người họ.
Ở phía bên kia, người đứng thứ ba trong thập đại Thánh Đế, Thời Thanh Trúc, và người đứng thứ tư Lý Huyền Đạo đang giao chiến với Thanh Tiêu Đại Đế.
Thời Thanh Trúc cất lời, nói: “Lý Huyền Đạo, Tần Ninh bảo rằng thân thể của Thanh Tiêu Đại Đế có người điều khiển, thế nhưng bản thân thể xác này đã vô cùng mạnh mẽ rồi, hay là chúng ta thi triển công kích vào hồn phách xem thử thế nào”.
“Được”.
Trong thập đại thánh vực, hai người họ chỉ thua người đứng vị trí thứ nhất Tinh Húc Huy và người đứng vị trí thứ hai Liễu Thông Thiên thôi, hiển nhiên là thực lực của cả hai đều vô cùng hùng mạnh.
Thanh Tiêu Đại Đế nghe vậy, chỉ lạnh nhạt cười nói: “Cho dù hai người các ngươi đều ở cảnh giới Thiên Thánh Đế thì ta cũng không sợ,... thế nhưng, cả hai đều là Thánh Đế viên mãn, dẫu hai ngươi có mạnh đến đâu chăng nữa thì vẫn thua kém ta rất nhiều”.
Thanh Tiêu Đại Đế vừa dứt lời, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh thình lình xuất hiện, to cả trăm trượng, phóng ra một ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa ấy ùn ùn kéo đến, quét qua thân hình của Thời Thanh Trúc.
Cửu Tiêu Kim Xử cũng dần dần xuất hiện, vầng hào quang màu vàng chói lọi đánh thẳng vào người Lý Huyền Đạo.
Mười một vị Thánh Đế siêu cường đồng loạt tham chiến, chiến trường khủng khiếp đến độ làm cho người ta phải khiếp hãi.
Ngay tại đây, dường như cả không trung sắp sụp đổ trước mặt mười một vị cường giả ấy.
Còn Tần Ninh giờ đang đi xuyên qua chiến trường, tiện tay xử lý mấy tên Thánh Tôn của Ma tộc.
Thật ra, lần này Ma tộc chỉ phái ra hơn mười vị Thánh Đế mà thôi, ngoại trừ bốn vị cường giả cấp bậc Thánh Đế viên mãn kia ra, thì các Thánh Đế khác đều có cấp bậc từ thấp đến Tam Hợp, bên phía thập đại thánh vực, võ giả cấp bậc Thánh Đế cũng chỉ có hơn mười người đến đây.
Trận chiến giữa Thánh Đế cuối cùng vẫn phải dựa vào kết quả của mười một vị Thánh Đế kia.
Đám người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương chỉ mới tới cảnh giới Thánh Đế, và lần này cũng là một cơ hội hiếm có để bọn họ rèn luyện và củng cố cảnh giới.
Lúc này, tuy cả bốn người đều đang chiến đấu với Thánh Đế của Ma tộc, nhưng ánh mắt vẫn luôn ở trên người Tần Ninh.
Dù sao, bây giờ, hồn hải của Tần Ninh đã bị tổn thương, không thể dùng hết sức mạnh của bản thân được.
Ầm… tiếng nổ động trời vang lên.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc bỗng lùi về sau.
Phía trên trời cao, Thanh Tiêu Đại Đế đang ngạo nghễ đứng đó, bình tĩnh quan sát hai người họ.
“Bổn tọa đã nói rồi, hai tên các ngươi chưa đủ tư cách”.
Sắc mặt Thanh Tiêu Đại Đế đầy ngạo mạn nói.
Giờ phút này, ánh mắt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo lạnh lùng.
Bọn họ phải ngăn cản Thanh Tiêu Đại Đế.
Nếu không, Tần Ninh phải ra tay.
Nếu Tần Ninh ra tay sẽ làm tổn thương đến gốc rễ, không ai trong hai người họ muốn nhìn thấy cảnh đó.
Lúc này, Thủ Khuyết Kiếm bỗng xuất hiện, cả người Lý Huyền Đạo hệt như một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng về phía trước.
Cùng lúc đó, trong tay Thời Thanh Trúc cũng xuất hiện một cây bút, đầu bút chuyển động, từng nét bút tụ tập lại với nhau, ngưng tụ trước người nàng.
“Trấn!”
Vừa nói xong, Thời Thanh Trúc vung tay lên, ngòi bút chuyển động, vẽ nên một chữ trấn, chữ trấn vừa xuất hiện, từng luồng lực lượng cuồn cuộn đổ dồn về phía Thanh Tiêu Đại Đế.
“Thập Nhị Thiên Kiếm Trảm”.
Lý Huyền Đạo cũng theo sát đó mà xông lên, chém ra một kiếm.
Rầm… tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Cả đất trời rung chuyển.
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế nở một nụ cười rét lạnh.
“Vô dụng”.
Vừa nói xong, Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt bàn tay lại.
“Thiên Liệt!”
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, bàn tay Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt lại, một vầng hào quang nhanh chóng được ngưng tụ.
Một làn sóng khủng khiếp quét qua.
Bầu trời như sắp sụp đổ.
Bầu trời bị xé rách, một mảnh bầu trời rơi xuống.
Chữ trấn tan biến.
Kiếm khí vỡ nát.
Sắc mặt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo trắng bệch, cả hai phun ra một ngụm máu tươi, hai người ầm ầm rơi xuống đất như viên đạn, âm thanh nứt vỡ truyền tới.
Một mảnh bầu trời bị xé rách rồi nặng nề rơi xuống đất.
Đây là do con người làm ra sao?
Đây là tiên nhân, thánh thần rồi! Vào giờ phút này, mọi người kinh hãi tột độ, sắc mặt đầy hoảng loạn.
Tần Ninh thấy cảnh tượng đó, ánh mắt khẽ thay đổi.
Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc có yếu không?
Bọn họ không hề yếu! Hai người họ đều là Thánh Đế viên mãn, hợp lực chiến đấu với một vị Thiên Thánh Đế không thành vấn đề.
Thế nhưng, bây giờ cả hai đã thua trận.
Hắn hiểu tại sao lại thế.
Thanh Tiêu Đại Đế có Tam Tủy Ngọc Thể, tố chất cơ thể sợ rằng đã vượt qua cấp bậc Thiên Thánh Đế rồi, mà người có thể điều khiển được một cơ thể như vậy thì ít nhất phải là một vị Thiên Thánh Đế.
Không phải do hai người họ yếu, mà là do đối thủ quá mạnh.
Tần Ninh hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng hai người họ sẽ phải hy sinh.
“Hiến Chi!”
Tần Ninh quát khẽ.
Ôn Hiến Chi đi tới.
“Sư phụ…”
“Hộ pháp cho ta!”
Tần Ninh nói tiếp một tràng: “Khoảng một nén nhang tiếp theo, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần thân thể của ta”.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ngạc nhiên nói: “Sư phụ, người…”
“Đừng lảm nhảm nữa”.
“Vâng!”
Lúc này, đám người Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đang tiến lại gần vị trí của Tần Ninh.
Bây giờ, Tần Ninh khoanh chân, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá.
Bàn tay hắn nắm chặt lại, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, rồi chậm rãi nói: “Cố gắng lên, chờ ta!”
Hai người nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Tần Ninh muốn làm gì thế?
Cho dù là Lý Huyền Đạo hay là Thời Thanh Trúc đều hiểu rằng, bọn họ không thể nào ngăn chặn Thanh Tiêu Đại Đế được, nên Tần Ninh muốn đích thân ra tay.
Thế nhưng, vết thương của Tần Ninh thì sao… Ngay sau đó, Tần Ninh tiếp tục khoanh chân ngồi, không nói một lời nào cả.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lại tiếp tục lao lên chiến đấu.
Bọn họ phải ngăn chặn Thanh Tiêu Đại Đê.
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Một tên Thánh Tôn tam chuyển thì có thực lực đến đâu chứ?
Ầm… tiếng nổ tung lại vang lên, hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lại tiếp tục tung hoành trên chiến trường.
Ngay khoảnh khắc đó, trong tay Tần Ninh bỗng xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm dài khoảng tầm ba thước bảy tấc, phía chuôi kiếm có khắc hai chữ.
“Vô Khuyết!”
Vô Khuyết Kiếm! Nhóm võ giả thấy thế, sắc mặt đều đầy hoảng sợ.
Mà giờ phút này, bức tranh bay lên không, không có cách nào khuếch tán ra xung quanh, sức mạnh kinh khủng xông thẳng tới chân trời.
Hai bức tranh hợp lại làm một, ngay sau đó liền lao vùn vụt lên trên không.
Cùng lúc đó, tế đàn có đường kính hơn mười dặm cũng rung động ầm ầm.
Chỉ thấy một tòa cung điện từ từ hiện lên.
Ban đầu là lộ ra đỉnh điện, tiếp theo là vách tường, mà dần dần đám người cũng đã nhìn thấy cửa lớn.
Đại điện này có những bức tường hình vòng bao vây hết xung quanh lại, mà cánh cửa gỗ lớn màu xanh lại tản ra từng luồng khí tức cổ xưa mênh mông.
Mà ở trên cánh cửa lớn có ba chữ to vôn cùng rõ ràng, giống như đã bị bụi bặm lịch sử bao bọc như vẫn hiện ra thánh thế mạnh mẽ như trước.
"Cung Thanh Đế!"
Mọi người vừa đưa mắt nhìn liền sững sờ.
Nơi này, làm sao có một tòa cung Thanh Đế?
Cung Thanh Đế trước đó nhìn thấy đâu?
Đột nhiên cung điện bay lên không, ánh sáng xung quanh cũng dần dần ảm đạm hẳn đi, cửa cung đại điện chợt mở, phát ra một tiếng cổ xưa nặng nề.
Tần Ninh vững vàng rơi xuống.
Mà bốn vị Thánh Đế lại hơi có vẻ mỏi mệt tụ tập lại với nhau.
"Không dễ dàng lắm nhỉ?"
Tần Ninh cười nói: "Cho dù là thánh trận sư bình thường, cho dù có nhìn ra được bức tranh điêu khắc thánh văn này, hiểu được nguyên lý bên trong, nhưng nếu như lấy thánh văn phá vỡ thì cũng sẽ bị sức mạnh của thánh văn trực tiếp giết chết".
"Người lập ra phong ấn này rất thông minh".
Diệp Nam Hiên cười nói: "Thông minh thì sao chứ?
Còn không phải bị sư tôn người khám phá ra...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đều nhìn về phía Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.
Đấy! Thạch Cảm Đương thứ hai! Nịnh hót như thế đúng là quá vô sỉ.
"Đừng nịnh bợ nữa, đi vào xem thôi".
Tần Ninh nói thẳng: "Tìm đường trước đã".
"Rõ!"
Diệp Nam Hiên không nói hai lời, lập tức cất bước đi về phía cửa cung muốn tìm tòi hư thực, đây chính là thời khắc để mình thể hiện bản lĩnh.
Lúc này, Diệp Nam Hiên sải bước ra, trực tiếp chạy tới chỗ cửa cung.
Tần Ninh lại chầm chậm lui ra phía sau mấy bước.
Lý Huyền Đạo thấy cảnh này liền biến sắc, cũng vội vàng lùi lại một chút.
Ầm... Ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên bên trong cửa cung.
Ai nấy cũng đều giật mình kêu lên.
Mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn vội vàng tạo ra một màn ánh sáng để bảo vệ đám người xung quanh.
Mà giờ phút này, một bóng người lại bị đánh bay từ trong cửa cung ra.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Diệp Nam Hiên.
Bộ quần áo màu mực của Diệp Nam Hiên đã biến thành màu đen xám, mái tóc dài lộn xộn, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn cả người hắn ta vô cùng chật vật.
Thấy cảnh này, Tần Ninh liền đi ra nói: "Được rồi, có thể vào!"
Nói xong liền dẫn đám người đi vào trong cửa cung.
"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên đau lòng hô: "Người lừa con!"
Rất rõ ràng, Tần Ninh đã nhìn ra bên trong cửa cung này còn có một cơ quan, nhưng cũng không phá giải nó mà lại bảo mình đi hứng chịu, rõ ràng là đang trả thù mà.
Tần Ninh lại không nói hai lời, chỉ đưa tay sờ gáy hắn ta.
Diệp Nam Hiên lập tức ngậm miệng.
Đám người lần lượt tiến vào trong cung điện.
Cả cung điện được xây theo hình tròn, bên trong tường là một quảng trường hình khuyên, diện tích khá lớn.
Mà ở vị trí trung tâm lại có một tòa lầu ba tầng, cao chừng trăm trượng.
Lầu cao ba tầng được chế tạo bằng vật liệu gì đó nhìn có vẻ không đơn giản.
Ngoài mái hiên ở mỗi một tầng đều treo chín viên ngọc thạch, điêu khắc ra dáng vẻ của từng thánh thú.
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước điện, mở cửa lớn ra tiến vào bên trong.
Đập vào mắt là một khu vực vô cùng trống trải.
Thế nhưng ở chính giữa tầng thứ nhất này lại có một bộ áo giáp trống không ngạo nghễ đứng vững.
"Đây là...", Dịch Đại Sơn đưa mắt nhìn, nói: "Tần lão đệ, bộ giáp này... là thánh khí cấp Đế...", Tần Ninh cũng nhìn về phía bộ giáp.
Cả bộ áo giáp đều có màu đỏ như máu, mũ giáp, giày liền thành một khối từ trên xuống dưới.
Mà bộ giáp lại có ánh sáng như ẩn như hiện, càng có vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Lúc trước ta nhận được tin tức, trong đó bốn vị Thiên Thánh Đế có Thanh Nghệ là một vị luyện khí sư rất mạnh, mà tác phẩm hài lòng nhất cả đời chính là... giáp Huyết Long!"
"Từ miêu tả trong ghi chép, nó có chút tương tự với bộ giáp này...", đám người Tần Ninh lần lượt tới gần bộ áo giáp.
Không có bất kỳ nguy hiểm gì, không có bất kỳ cấm chế nào.
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ đưa tay vuốt ve bộ giáp, một cảm giác rung động từ từ dâng lên trong lòng.
"Không tầm thường...", Tần Ninh mở miệng nói.
Diệp Nam Hiên nhìn về phía bộ giáp, cười ha ha nói: "Nó được một vị thánh khí sư đỉnh cao rèn đúc, chắc chắn là không tầm thường, sư tôn, con cảm giác con mặc vào chắc hẳn sẽ rất đẹp trai...", ngay lập tức, mấy người ở đây đều liếc nhìn hắn ta.
Ngươi lấy đâu ra tự tin thế?
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Sư tôn có thương tích trong người, mặc bộ giáp Huyết Long này có thể bảo vệ được mạng sống".
Diệp Nam Hiên nghiêm nghị nói: "Sư tôn, vậy nó là dành cho người".
Tần Ninh nhìn giáp Huyết Long, tiếp tục nói: "Đúng là một bảo vật tốt...", Thời Thanh Trúc đi ra nói: "Chàng mặc vào đi, ít nhất có thể cam đoan chàng không bị Thánh Đế uy hiếp".
Dịch Đại Sơn cũng cười ha hả nói: "Không sai không sai, Tần lão đệ, ngươi mặc vào đi!"
"Được".
Lần này, Tần Ninh không hề chối từ, mà trực tiếp mặc bộ giáp vào.
Bộ giáp màu đỏ máu lập tức tự động bao trọn lấy cơ thể của Tần Ninh.
Tần Ninh vốn dĩ trông đã hào hoa phong nhã, giờ phút này lại được làm nổi bật ra mấy phần khí thế sắc bén.
Hơn nữa bộ giáp màu máu hoàn toàn phù hợp với máu tóc bạc trắng, nhìn qua vừa nhã nhặn vừa mạnh mẽ, còn có một chút yêu dị.
"Đi xem những chỗ khác đi!"
Đám người lần lượt tản ra.
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về những nơi khác.
Tầng một có diện tích rất lớn, thế nhưng cũng không có thu hoạch gì, chỉ có mỗi bộ giáp này.
Đám người Tần Ninh lập tức tiến vào tầng thứ hai.
Sau khi đi vào tầng thứ hai vẫn thấy vắng vẻ như trước, chỉ là ở tầng này lại có một cái quan tài lặng lẽ nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy thì kinh ngạc nói: "Không khác quan tài mà con nằm lắm".
Tần Ninh nghe thấy lời này liền nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi đâu, bên trong quan tài mà ngươi nằm vốn để an táng ai?"
"À, là Thanh Trác".
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Con phát hiện một thanh kiếm bên trong quan tài, nhưng mà nó hơi cũ nát rồi, đó chính là Chước Thiên Kiếm mà Thanh Trác sử dụng".
"Ngoài ra con còn phát hiện một vài tin tức, cơ bản có thể khẳng định là Thanh Trác".
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Có vấn đề gì sao?"
"Chưa nói chính xác được, ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Dựa theo bức tranh ghi lại, trước đó Thanh Trác và Hà Ngạo đã bỏ mình rồi, thế nhưng sau khi chúng ta tiến vào Thanh Đế Thiên Cung lại phát hiện khắp nơi ở đây đều là trận pháp, hơn nữa cho dù có cấp bậc như Chúc Hải Hiên cũng không mở được trận pháp đó, hiển nhiên đây không phải là thứ mà thánh trận sư bình thường có thể làm được".
"Ý của sư tôn là... Người năm đó chết có lẽ không phải Hà Ngạo và Thanh Trác?"
"Chắc hẳn Thanh Trác đã chết rồi, đối với một vị kiếm khách mà nói, rất khó để chấp nhận đặt kiếm của mình vào chỗ ấy... Mà Hà Ngạo... thì không biết, không nói chính xác được".
Tần Ninh lắc đầu.
Cho dù đã đi đến bây giờ, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì để điều tra thêm.
Chương 2157: Thanh Tiêu Đại Đế
Trong suốt hành trình này, trận pháp ở những nơi đã từng đi qua đều không phải bình thường.
Hơn nữa mặc dù nơi đây hung hiểm, nhưng nhìn lại không khác mấy chỗ kỳ quái lắm.
Có điều quãng đường này lại khiến Tần Ninh cảm giác rất không thích hợp, là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được.
"Mở ra đi!"
Tần Ninh nói thẳng.
Lần này Diệp Nam Hiên đã học được thông minh, nhìn về phía Ôn Hiến Chi và Lý Huyền Đạo.
Chỉ là Ôn Hiến Chi lại vội vàng nói: "Tam sư đệ, ngươi đi đi!"
"Dù sao ngươi là người phát hiện ra quan tài của Thanh Trác trước, có thể mở ra, đương nhiên là có kinh nghiệm, lần này ngươi đi là đúng...", "Ngươi vô sỉ như vậy ư?"
"Ta chính là vô sỉ như vậy đấy".
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh một chút, cuối cùng vẫn đi ra.
Diệp Nam Hiên đi đến trước quan tài, bàn tay nắm chặt lại, thánh lực mênh mông lập tức tuôn ra mãnh liệt.
Ken két ken két... đột nhiên bên trong quan tài phát ra những tiếng ken két.
Tần Ninh liền nhíu mày lại.
Diệp Nam Hiên đưa tay ra đẩy, một tiếng ầm vang lên, nắp quan tài tử mở ra, rơi xuống mặt đất.
Rất đơn giản.
Đơn giản khiến người ta không dám tin.
Diệp Nam Hiên cũng sững sờ tại chỗ.
"Sư tôn...", Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: "Là một thi thể".
Thi thể?
Đám người Tần Ninh lần lượt đi lên phía trước.
Chỉ thấy bên trong quan tài đúng là có một bộ thi thể.
Một bộ thi thể nhìn có vẻ được bảo quản vô cùng hoàn hảo.
Mi thanh mục tú, vẻ mặt bình thản, nhìn kỹ lại đúng là chỉ giống như đang ngủ thiếp đi.
"Đây là... Hà Ngạo!"
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Ta đã từng gặp qua Thanh Tiêu Đại Đế và bốn vị Thiên Thánh Đế, người này chính là Hà Ngạo".
Thi thể nằm ở chỗ này chính là Hà Ngạo.
Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh nhìn về phía thi thể, hơi cau mày lại.
Thú vị thật.
Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế là khí sư, rèn đúc ra giáp Huyết Long đặt ở tầng thứ nhất.
Mà thi thể của Hà Ngạo lại nằm ở tầng thứ hai.
Quan tài của Thanh Trác thì bị Diệp Nam Hiên tìm thấy.
Bây giờ đã có thể xác định hai người Thanh Trác Thiên Thánh Đế cùng Hà Ngạo Thiên Thánh Đế đã chết thật rồi.
"Lên tầng thứ ba nhìn xem".
Tần Ninh nói.
Rốt cuộc trên tầng thứ ba có cái gì, Tần Ninh càng thêm tò mò.
Lúc này, mọi người đã đi tới tầng thứ ba, vừa mở cửa tầng thứ ba ra, một luồng khí tức mạnh mẽ đã đập vào mặt.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lập tức đi ra, bàn tay nắm lại, khí thế Thánh Đế mênh mông bộc phát, trong nháy mắt đã đánh lui khí thế mạnh mẽ kia.
"Nếu ở dưới Thánh Đế mà bị dính phải khí thế cỡ này, chỉ sợ sẽ chết tại chỗ".
Lý Huyền Đạo bình tĩnh nói.
Tần Ninh lại cười nói: "Càng nguy hiểm càng tốt!"
"Càng nguy hiểm càng có thể chứng minh trong này không đơn giản".
Cho tới bây giờ, Tần Ninh cũng rất tò mò với Thanh Tiêu Đại Đế Tam Tủy Ngọc Thể.
Khí thế bị đánh lui, tán loạn ra khắp nơi, hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đi phía trước, đám người đi theo sau tiến vào bên trong tầng thứ ba.
Mà vào lúc đi tới tầng thứ ba, đột nhiên mọi người đều cảm giác được đất trời bốn phía đã thoáng đãng hơn không ít.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra tầng thứ ba này nhìn ra bên ngoài là trống trải, không hề giới hạn không gian.
Thế nhưng vừa rồi bọn họ lại không phát hiện ra điều này.
Mà ở trong tầng thứ ba trống trải có một phù văn huyền ảo được điêu khắc khắp bốn phía.
Đồng thời, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai bên trái phải có hai dây xích sắt đang khóa một người.
Hai cái xích sắt hiện ra ánh sáng đen nhánh, hai đầu trái phải đều đang buộc cái gì đó.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung lại một chỗ.
"Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!"
"Cửu Tiêu Kim Xử!"
Đám người, lập tức sôi trào.
Xích sắt bên trái dày khoảng chừng trăm mét, một đầu buộc vào Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Phía xích sắt bên phải cũng dày trăm mét, một đầu buộc vào Cửu Tiêu Kim Xử.
Hơn nữa lần này không còn là ảo ảnh nữa, mà vô cùng rõ ràng! "Chuyện này...", Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều biến đổi.
Chỉ là khi mọi người nhìn kỹ lại, hai đầu xích sắt đều được nối lại cùng một chỗ, đó là một tế đàn nhỏ.
Mà lúc này ở trên tế đàn có hơn trăm xích sắt bao trùm, nhưng tất cả đều chỉ là nhất phẩm mà thôi, còn lâu mới có thể đánh đồng với hai dây xích kia.
Thế nhưng khi tất cả người đều đưa mắt nhìn lên tế đàn mới phát hiện chỗ đó có một bóng người ngạo nghễ đứng vững.
Những cái xích sắt kia đang trói chặt lấy người này.
Một bộ võ phục trường sam màu đen, mái tóc dài buộc lên, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt.
"Thanh Tiêu Đại Đế...", giờ phút này, Diệp Nam Hiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây chính là bộ dáng của Thanh Tiêu Đại Đế.
Thế nhưng! Không phải Thanh Tiêu Đại Đế đã chết rồi sao?
"Có phải ngươi nhận nhầm rồi hay không?"
"Không có khả năng!"
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Ta ở chỗ này mấy trăm năm, hễ là nơi bị ta phát hiện ra thì ta đều đã đi vào, không chỉ cướp sạch mà còn thấy được rất nhiều pho tượng chân dung của Thanh Tiêu Đại Đế, đây chính là dáng vẻ của ông ta".
"Nơi này là chỗ duy nhất mà ta không vào được".
Nghe thấy vậy, mọi người đều giật mình.
Diệp Nam Hiên sẽ không nói dối.
Thế nhưng sao Thanh Tiêu Đại Đế có thể còn sống được?
Rầm rầm... Mà ngay lúc này, xích sắt động đậy.
Nói đúng ra là bóng người bên trên tế đàn động, ngay sau đó xích sắt cũng rung động rầm rầm.
"Sống, sống thật kìa!"
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Mà lúc này, bóng người Thanh Tiêu Đại Đế trên tế đàn lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía tất cả mọi người.
"Người nên tới rốt cuộc cũng đã tới rồi!"
Thanh Tiêu Đại Đế liếm môi một cái, sau đó mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng.
Người nên tới rốt cuộc cũng đã tới rồi! Tên này đang chờ bọn họ?
"Lão già, bị nhốt rồi mà còn nói bậy cái gì đấy?"
Ôn Hiến Chi lại mở miệng nói: "Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử là hai Đế khi đỉnh cao, chúng đang trói chặt cơ thể của ngươi, ngươi lại không thể thoát được!"
"Ai nói cho ngươi là ta không thể thoát được?"
Thanh Tiêu Đại Đế âm trầm cười một tiếng, sau đó siết bàn tay lại.
Ầm... Đột nhiên, Cửu Tiêu Kim Xử tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Mà một giây sau, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh cũng tỏa ra ánh sáng như một ngọn lửa, lan tràn ra khắp xích sắt.
Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh lúc này đều tỏa ra ánh sáng chói lóa, ngay sau đó lao vùn vụt vào trong lòng bàn tay của Thanh Tiêu Đại Đế.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần đề phòng.
"Cẩn thận".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, dặn dò.
Lúc này, ai cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Trong tế đàn quỷ dị.
Cung điện bị vùi lấp dưới mặt đất.
Giáp Huyết Long... Quan tài của Hà Ngạo... Thanh Tiêu Đại Đế... mà là Thanh Tiêu Đại Đế còn sống.
Tất cả đều khiến người ta cảm thấy rối bời.
"Rút lui trước đi!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
"Rút lui?
Rút lui đi đâu?"
Thanh Tiêu Đại Đế lại cười lạnh, hai tay nắm chặt Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, một khí thế đứng đầu thiên hạ lập tức bộc phát.
Ần... Toàn bộ đại điện hoàn toàn sụp đổ.
Không chỉ là tầng thứ ba, mà là toàn bộ ba tầng lúc này đều hoàn toàn nổ tung, hóa thành bụi.
Từng tiếng kêu thảm thiết cũng truyền ra ngoài.
Chương 2158: Ngươi chính là thời cơ của ta
Giờ phút này đám võ giả của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên Các đều bị đẩy lui, người có thực lực khá thấp thậm chí còn chết tại chỗ.
Một vị Thiên Thánh Đế đỉnh cao có thể nói là thần nhân dốc hết sức bộc phát, toàn bộ trời đất cũng phải run rẩy theo.
Thanh Tiêu Đại Đế cầm Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh trong tay, hai xích sắt lao ra từ hai bên người, dài ra hơn trăm trượng.
Vừa rồi còn là xích sắt thô to trăm mét, giờ phút này đã hóa thành lớn bằng ngón cái.
Mà lúc này nhìn Thanh Tiêu Đại Đế tuyệt đối không giống như là Thánh Nhân cổ đại, ngược lại trông giống ác ma đi lại giữa Địa Ngục hơn.
Tháp cao bị phá hủy, tất cả mọi người đều xuất hiện ở xung quanh sơn cốc.
Bốn phía không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
"Thanh Tiêu Đại Đế không chết?"
Diệp Nam Hiên trợn mắt há mồm.
Vẫn may, may mà mấy năm nay mình không thể mở chỗ đó ra được.
Nếu không vừa đối mặt, mình chỉ có thực lực Thánh Đế viên mãn, chắc chắn sẽ bị tên kia cho nổ tung đi?
Mà Tần Ninh lại không nói một lời.
Đồng thời, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên từ phía xa.
Đám người của Cửu Tinh Các, Tu La điện, Huyết tông, Thiên Diễn tông, U Minh cốc, thế gia Hiên Viên đều tập trung đến đây.
Vốn dĩ bọn họ chỉ để ý đến hành động của đám người Tần Ninh, đợi đến khi nhìn thấy tiếng nổ chấn động trời đất như thế thì hoàn toàn không thể kiềm chế được chờ mong trong lòng mà chạy tới nơi đây.
Chỉ là nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt của đám Thánh Đế đều biến đổi.
Đây là ai?
"Thanh Tiêu Đại Đế, làm sao có thể!"
Mọi người tiến vào trong cổ mộ Thanh Tiêu đã được một khoảng thời gian, cũng biết một chút chuyện về Thanh Tiêu Đại Đế cùng với bốn vị Thiên Thánh Đế.
Nhìn thấy một người đã chết năm mươi vạn năm trước vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, ai có thể không sợ hãi chứ?
Đây chính là nhân vật có một không hai một thời đại.
Tuy Tần Ninh là ba Đế chuyển thế, thế nhưng dù sao cũng là chuyển thế, không giống với chính bản thân.
Mà vị Thanh Tiêu Đại Đế này lại sống sót đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ tin tức mà bọn họ lấy được trong di tích cổ đều là giả ư?
Thanh Tiêu Đại Đế không chết! Nghĩ tới điều này, mọi người đều tê cả da đầu.
Nếu như thật sự là thế, vậy bốn vị Thiên Thánh Đế đâu?
Nếu như cũng không chết... Vậy chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ không có khả năng còn sống mà đi ra khỏi cổ mộ Thanh Tiêu.
Giờ phút này, trên vạn người đều nhìn về phía bóng người hai tay nắm lấy Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, bị hai cái xích sắt dài trăm trượng trói buộc phía trên.
Cái đỉnh ba chân màu xanh, mặt ngoài có những văn ấn màu xanh vô cùng rõ ràng, phun ra từng ngọn lửa như muốn xé rách trời đất.
Mà ở phần đuôi của Cửu Tiêu Kim Xử lại tỏa ra ánh hào quang màu vàng sậm, phần đầu cũng có ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, không ngừng lấp lóe.
Dưới tình huống như thế, ai cũng không dám làm bậy.
Mà Thanh Tiêu Đại Đế đứng ở giữa không trung, oai phong lẫm liệt.
"Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bên trong Hạ Tam Thiên đã hoàn toàn khác biệt, ta cũng không nhìn thấy một người quen nào cả".
Thanh Tiêu Đại Đế thở dài nói: "Các ngươi đến đây để tìm bảo vật, cũng là để mất mạng".
Nghe thấy lời này, đám người đều trầm mặc.
Nhưng Tần Ninh lại nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không phải Thanh Tiêu Đại Đế".
Hắn vừa dứt lời, bốn phía xôn xao.
Mọi người đều biết về kiến thức của Tần Ninh.
Lời Tần Ninh chính miệng nói ra, đương nhiên là không tầm thường.
"Ồ?"
Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Sao lại nói như thế?"
"Thực lực rất mạnh, thế nhưng ngươi... đúng là không phải Thanh Tiêu Đại Đế".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Có điều thân thể thì đúng, mà hồn phách lại không phải, ta cũng chỉ cần thân thể của ngươi, không cần hồn phách của ngươi".
Ánh mắt của Thanh Tiêu Đại Đế chớp lóe nhìn về phía Tần Ninh, đột nhiên trầm mặc.
Thật lâu sau Thanh Tiêu Đại Đế mới chậm rãi nói: "Không hổ là người do ba Đế chuyển thế, dù chỉ là Thánh Tôn nhưng lại có sức quan sát nhạy cảm như vậy".
Tần Ninh không trả lời.
Thế nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.
Người này có liên hệ với bên ngoài?
Hay là lúc mọi người tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu, mọi hành động của mọi người đều đã lọt vào mắt của người này, cho nên ông ta mới biết được mình là người do ba Đế chuyển thế?
"Một thời đại đã qua, bây giờ là thời đại mới!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?
Đương nhiên là thành tiên thành thần, tiêu diêu tự tại".
Thanh Tiêu Đại Đế cười ha ha nói: "Vì thế chúng ta đã chờ đợi mấy chục vạn năm mới chờ được thời cơ hôm nay!"
"Thời cơ?"
"Không sai, thời cơ, ngươi chính là thời cơ của ta, Tần Ninh".
Thanh Tiêu Đại Đế chậm rãi nói: "Hôm nay nếu giết ngươi, ta có thể lập tức xưng Tôn!"
"Vậy ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: "Những người bên cạnh ta sẽ chấp hết tất cả để bảo vệ ta, mà những người kia...", Tần Ninh nhìn về phía đám người Cửu Tinh Các, Huyết tông, nói: "Mặc dù bọn họ cũng muốn giết ta, nhưng bây giờ nhìn thấy Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, chắc hẳn khả năng giết ngươi sẽ lớn hơn một chút".
Đám người của Cửu Tinh Các, U Minh cốc, Huyết tông, Tu La điện đều tới vì bảo vật của Thanh Tiêu Đại Đế.
Mà bây giờ Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã xuất hiện, đương nhiên mấy phe này sẽ tập trung tìm bảo vật, sẽ không ra tay với Tần Ninh ngay lúc này.
"Bản tọa không cần dựa vào bọn họ?"
Thanh Tiêu Đại Đế cười nhạo nói: "Có khối người hợp tác với bản tọa".
"Có khối người?
Ma tộc sao?"
Tần Ninh cười nói: "Đến lúc này rồi, Ma tộc cũng nên xuất hiện chứ nhỉ?
Cứ làm vài chuyện bí mật được chăng hay chớ như thế cũng không hay lắm đi?"
Tần Ninh vừa mới dứt lời.
"Ha ha, Tần Ninh công tử vẫn xem thường chúng ta như cũ!"
Ngay lập tức, một tiếng cười ha ha vang lên.
Giữa trời đất, từng luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát.
Mà ở cách đó mấy dặm, phía trên mặt đất có bốn cột sáng phóng lên tận trời.
Bốn cột sáng kia có khí thế vô cùng đáng sợ.
Mà lại có bốn người đi ra từ trong bốn cột sáng đó.
Một người đàn ông tuấn tú mặc đồ đỏ như máu, một thanh niên mặc áo giáp đỏ bao trọn lấy cơ thể, một người đàn ông có khuôn mặt trắng nõn yêu dị, cùng với một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Tứ đại Ma tộc.
Cuối cùng cũng đã tới.
Từ lúc tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu, Tần Ninh đã cảm thấy không thích hợp, không có Ma tộc, luôn cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Sao cổ mộ Thanh Tiêu có thể trùng hợp xuất hiện đúng lúc hắn đi vào thánh vực Thanh Tiêu như thế?
Nếu nói việc này không bị Ma tộc nhúng tay, ngay cả Tần Ninh cũng không tin.
"Huyết Khuê Nhất!"
"Viêm Trùng Nham!"
"Dạ Như Phong!"
"Mị Nhân!"
Bốn người lần lượt báo tên mình.
Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía bốn người, cũng mở miệng nói: "Sao lại chậm hơn kế hoạch lâu vậy?"
Nghe thấy lời này, Huyết Khuê Nhất có dáng người khôi ngô khẽ mỉm cười nói: "Đề phòng xuất hiện biến cố, cho nên mới phải phong ấn lối ra, chậm trễ một chút thời gian".
Thanh Tiêu Đại Đế hừ một tiếng, nói: "Kẻ này thật sự là người có thiên vận giống như các ngươi nói sao?"
"Có phải hay không, ngươi cứ thử một chút thì biết".
Giờ phút này, Huyết Khuê Nhất dời mắt nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Chúng ta đã được nghe qua về tên tuổi của Tần công tử, hôm nay gặp mặt cũng muốn được chỉ bảo nhiều hơn!"
Sắc mặt đám võ giả các phe phái đều vô cùng thận trọng.
Ma tộc xuất hiện.
Chỉ có bốn người này thôi sao?
Hiển nhiên không phải.
Ở đằng sau bốn người, cả trời đất phát ra những tiếng vù vì, từng bóng người mênh mông cuồn cuộn lao nhanh đến...
Chương 2159: Ngươi là ai?
Nhìn kỹ thì phát hiện có ít nhất ngàn vạn người đang xông đến.
Dẫu là lần ở Võ Môn ấy, Ma tộc cũng không phái ra nhiều người như vậy.
Nhìn thoáng qua, nhân số lần này khoảng tầm hơn vạn người, không chỉ thế, thậm chí còn nhiều hơn, nhưng điều đáng sợ không nằm ở số lượng kẻ địch nhiều mà là thực lực của mỗi tên Ma tộc đó đều rất mạnh.
Những kẻ có thực lực dưới Thánh Tôn rất ít.
“Chúng ta bị Ma tộc gài bẫy rồi à?”
Tinh Nhiễm Thiên nỉ non nói: “Hình như Tần công tử đã dự đoán được điều này từ lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy”.
Tần Ninh cười bảo: “Nhưng mà, ta không ngờ tới việc thi thể của Thanh Tiêu Đại Đế đã bị người ta khống chế, việc đó nằm ngoài dự đoán của ta”.
“Thanh Trác đã chết, xác của Hà Ngạo cũng đã được tìm thấy, vậy ngươi là ai?”
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, nói tiếp: “Ngươi là Tô Tỉ Thiên Thánh Đế hay là… Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế đây?”
Nghe Tần Ninh hỏi, Thanh Tiêu Đại Đế đứng ngạo nghễ giữa không trung, vẫn chưa trả lời câu hỏi ấy.
Lúc này, Huyết Khê Nhất bước ra, đảo mắt quan sát võ giả của thập đại thánh vực, rồi nói: “Công tử Tần Ninh đây chắc là còn đang tưởng rằng tộc của ta hợp tác với một thánh vực nào đó để bày kế giết ngươi nhỉ?”
“Từ thất bại lần trước, ta đã rút ra được một bài học, đó là nhân loại quá vô dụng, nên lần này, cả bốn tộc quyết định hợp tác với nhau, Tần Ninh à, ngươi chết không oan đâu”.
Tần Ninh nghe thế, không nhịn được cười bảo: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Trong Võ Môn còn có nội gián của Ma tộc, sao chắc được trong thập đại thánh vực lại không có chứ?”
“Tin hay không là tùy ngươi, hôm nay tất cả đều phải chết, đến cả ngươi cũng không ngoại lệ”.
Huyết Khuê Nhất vừa dứt lời, lập tức vung bàn tay lên.
Từng người từng người nhanh chóng lao ra.
Ngàn vạn quân Ma tộc giờ đây đã tham chiến.
Ngay lúc này, thần sắc đám võ giả đến từ các thế lực trong thập đại thánh vực đều tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Bọn họ tiến vào cổ mộ Thanh Tiêu để tìm cơ duyên nhưng còn chưa được gì đã phải để mạng ở đây sao?
Rầm… Ngay sau đó, tiếng nổ tung vang lên.
Lực lượng bùng nổ, cuồn cuộn khắp không gian.
Khói bụi mịt mù bao trùm tất cả.
Bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đứng ngoài bảo vệ Tần Ninh.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Tần Ninh nói xong một câu.
Lý Huyền Đạo bước ra, quát to: “Đệ tử của Nhất Kiếm các, lên!”
“Đệ tử của Thanh Tiêu Thiên!”
“Có mặt!”
“Giết”.
Thời Thanh Trúc không thua đấng mày râu, lúc này, thánh nữ mạnh nhất thập đại thánh vực càng toát ra luồng khí thế mãnh liệt hơn.
Dịch Đại Sơn cười ha ha nói: “Tần lão đệ, có vẻ như hai chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu nữa rồi!”
Lúc này, Diệp Nam Hiên cầm một thanh đao dài trên tay, trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, thét lớn: “Đám nhãi nhép kia, giỏi thì lại đây”.
Ma tộc đều đã xuất hiện, cuộc đại chiến bắt đầu.
Nhóm người các chủ Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc tông chủ cũng đều tham chiến.
Hiện tại, đâu phải là thời điểm đi gây chuyện với Tần Ninh chứ.
Bọn họ có thể toàn mạng đi ra hay không còn chưa rõ đâu.
Bây giờ còn ai quan tâm đến Tần Ninh nữa.
Dù sao, Ma tộc càng muốn giết hắn hơn bọn họ nhiều.
“Chuẩn bị phá vòng vây”.
Tinh Nhiễm Thiên nói thẳng.
Hiện tại không phải là lúc muốn đánh kiểu gì thì đánh.
Tuy bảo rằng bốn vị các chủ của Cửu Tinh các đều đã đến đây, thế nhưng, lực lượng nòng cốt của Cửu Tinh các vẫn nằm ở thánh vực Cửu Tinh.
Lần này có đến hơn một ngàn người tới đây, thực lực đều không hề tầm thường, nhưng so với Ma tộc, bọn họ vẫn rơi vào tình thế bất lợi.
Lúc này, Huyết Ngọc tông chủ cũng lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị!”
“Vâng!”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, võ giả của thập đại thánh vực đều đã sẵn sàng đón địch.
“Sư tôn”.
Đúng lúc này, ở nơi xa xa, một đoàn người đang hừng hực xông tới.
Nhìn kỹ thì phát hiện người cầm đầu chính là Dương Thanh Vân.
Nhóm người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đã đến đây.
Bọn họ đã hấp thu xong linh thể được tặng, thực lực tăng thêm một bước lớn, nên mới đi tìm nhóm người Tần Ninh.
Tần Ninh liếc mắt nhìn qua.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều đã đột phá đến cảnh giới Thánh Đế.
Không chỉ vậy, Hạo Thiên cũng đã đến cảnh giới Thánh Đế.
Đồng thời, thực lực của đám người Y Linh Chỉ và Dịch Xuyên cũng tăng tiến rất nhiều.
Hơn nữa, Thất Đại Kiếm Hộ của Nhất Kiếm các, ba người Phong Vô Tình, Đường Vũ Sinh và Minh Ngọc cũng có được lực linh thể, rồi đột phá tới Thánh Đế.
Nhìn thoáng qua, trong hơn một trăm người đó, có ít nhất mười vị Thánh Đế rồi.
Lý Huyền Đạo thấy cảnh đó, ánh mắt hơi thay đổi.
“Thánh Đế cấp bậc Nhất Hợp ư?”
Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, bình tĩnh nói.
“Ừ”.
Dương Thanh Vân tiếp: “Sau khi hấp thụ lực linh thể, Tinh Môn mở ra, nên tranh thủ chiếm được một ít sức mạnh của Tinh Môn”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu hài lòng.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng tiến bộ vượt bậc, giờ đã được xếp vào hàng ngũ Thánh Đế cấp cao rồi.
Thạch Cảm Đương cũng thế, ban đầu thực lực hắn ta kém cỏi nhất, mà bây giờ đã trở thành Thánh Đế cấp thấp.
Ôn Hiến Chi đứng một bên, nhìn cảnh đó mà lòng thấy chua loét.
Không có phần của hắn ta! Nếu có phần của hắn ta thì lần này có lẽ hắn ta sẽ đột phá tới Thánh Đế cấp bậc Tam Hợp, thậm chí có thể thành Thánh Đế viên mãn nữa, mà không phải như bây giờ, chỉ là Thánh Đế cấp thấp.
Giờ phút này, cuộc chiến đã bắt đầu.
Bốn người Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên giờ như hổ rình mồi.
Hai người Huyết Ngọc tông chủ và các chủ Tinh Nhiễm Thiên cũng đầy thận trọng.
Tần Ninh bước ra, nói: “Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc”.
“Bốn vị Thánh Đế của Ma tộc đều đã là Thánh Đế viên mãn, bên ta đối phó với hai người, hai người các ngươi xử lý hai tên còn lại, các ngươi thấy sao?”
Nghe vậy, Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên gật đầu đồng ý.
“Dịch đại ca, Diệp Nam Hiên”.
Tần Ninh nói thẳng: “Hai người các ngươi phối hợp với Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đối phó với bốn người phe Huyết Khuê Nhân kia”.
“Vâng ạ!”
“Được!”
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo.
“Hai người các ngươi hợp sức chiến đấu với Thanh Tiêu Đại Đế… liệu có được hay không?”
“Vẫn được”.
Lý Huyền Đạo gật đầu.
Mệnh lệnh của sư tôn tất nhiên không có gì để thắc mắc.
“Sư tôn, vậy còn người…”, lòng Lý Huyền Đạo có chút lo lắng đến an nguy của Tần Ninh, cất lời hỏi.
“Nếu hai người các ngươi có thể giết chết Thanh Tiêu Đại Đế, ta có thể lợi dụng thân xác của ông ta để tiêu diệt Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương, nhân có hội này, dung hợp với hài cốt của kiếp thứ tư để đột phá Thánh Đế, nguy cơ lần này tự nhiên sẽ được giải quyết”.
Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.
Đám người Lý Huyền Đạo đương nhiên hiểu nếu Tần Ninh dung hợp được hài cốt của kiếp thứ tư thì thực lực sẽ tăng tiến vượt bậc, từ cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển đến cảnh giới Thánh Đế không phải là vấn đề gì lớn lao.
Khi mới ở cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển, Tần Ninh đã có thể vượt cấp giết chết Thánh Đế.
Giờ khi Tần Ninh đạt tới cảnh giới Thánh Đế liệu còn mạnh hơn bao nhiêu?
Lý Huyền Đạo nói ngay: “Sư tôn cứ yên tâm, đệ tử sẽ cố gắng hết sức”.
“Đi thôi!”
“Vâng!”
Hai người Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đồng loạt lao về phía Thanh Tiêu Đại Đế.
Còn bốn người Huyết Ngọc tông chủ, các chủ Tinh Nhiễm Thiên, Dịch Đại Sơn và Diệp Nam Hiên đối chiến với Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Dạ Như Phong và Mị Nhân, bốn vị cao thủ đứng đầu Ma tộc.
Song song với cuộc chiến đó, đám người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi và các vị Thánh Đế của các thánh vực cùng nhau sát cánh chiến đấu với nhóm Thánh Đế của Ma tộc.
Giữa núi rừng bao la vô ngần kia, khắp nơi đều là chiến trường, tiếng thét gào vang vọng khắp chốn, mùi máu tươi tanh tưởi phiêu đãng trong không khí… Cùng lúc đó, Tần Ninh trở về, Cửu Anh đã sắp trở thành Thánh Đế cũng hùng hổ lao ra gia nhập vào cuộc chiến.
Chương 2160: Hộ pháp cho ta
Lúc này, Tần Ninh cầm cây Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay, khí huyết cả người bùng nổ, xông lên chém chết một tên chiến sĩ Ma tộc có thực lực Thánh Tôn, một viên Tịnh Ma Châu được ngưng tụ trong Phong Thần Châu.
Tuy hắn chỉ có thực lực của cảnh giới Thánh Tôn tam chuyển, nhưng không thể nghi ngờ sức mạnh của hắn được.
Rầm rầm rầm… Trong chốc lát, trên khắp mặt đất đều vang vọng tiếng la hét chém giết.
Âm thanh đùng đoàng vang lên không ngớt, mà nơi nổ mãnh liệt nhất chính là nơi mười một vị Thánh Đế siêu việt đang giao chiến với nhau kia.
Thực lực bốn người Diệp Nam Hiên, Dịch Đại Sơn, Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc đều là cảnh giới Thánh Đế viên mãn, trong bốn người họ, ngoại trừ Dịch Đại Sơn có thực lực yếu hơn một chút ra, ba người còn lại đều là những võ giả đứng hàng đầu ở Hạ Tam Thiên.
Bên phía Ma tộc cũng chẳng kém cạnh gì, Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Dạ Như Phong và Mị Nhân chính là bốn người mạnh nhất trong Tứ Đại Ma tộc.
Tuy thực lực của bốn vị này không phải là cảnh giới Thiên Thánh Đế nhưng thực lực cũng thuộc hàng đầu trong cấp bậc Thánh Đế viên mãn.
Lúc này, tám người chiến đấu với nhau, cuộc chiến dữ dội và mãnh liệt, làm chấn động cả đất trời.
Cho dù là Thánh Đế cấp thấp hay là cấp cao cũng đều không nhìn thấy rõ được trận chiến của tám người họ.
Ở phía bên kia, người đứng thứ ba trong thập đại Thánh Đế, Thời Thanh Trúc, và người đứng thứ tư Lý Huyền Đạo đang giao chiến với Thanh Tiêu Đại Đế.
Thời Thanh Trúc cất lời, nói: “Lý Huyền Đạo, Tần Ninh bảo rằng thân thể của Thanh Tiêu Đại Đế có người điều khiển, thế nhưng bản thân thể xác này đã vô cùng mạnh mẽ rồi, hay là chúng ta thi triển công kích vào hồn phách xem thử thế nào”.
“Được”.
Trong thập đại thánh vực, hai người họ chỉ thua người đứng vị trí thứ nhất Tinh Húc Huy và người đứng vị trí thứ hai Liễu Thông Thiên thôi, hiển nhiên là thực lực của cả hai đều vô cùng hùng mạnh.
Thanh Tiêu Đại Đế nghe vậy, chỉ lạnh nhạt cười nói: “Cho dù hai người các ngươi đều ở cảnh giới Thiên Thánh Đế thì ta cũng không sợ,... thế nhưng, cả hai đều là Thánh Đế viên mãn, dẫu hai ngươi có mạnh đến đâu chăng nữa thì vẫn thua kém ta rất nhiều”.
Thanh Tiêu Đại Đế vừa dứt lời, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh thình lình xuất hiện, to cả trăm trượng, phóng ra một ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa ấy ùn ùn kéo đến, quét qua thân hình của Thời Thanh Trúc.
Cửu Tiêu Kim Xử cũng dần dần xuất hiện, vầng hào quang màu vàng chói lọi đánh thẳng vào người Lý Huyền Đạo.
Mười một vị Thánh Đế siêu cường đồng loạt tham chiến, chiến trường khủng khiếp đến độ làm cho người ta phải khiếp hãi.
Ngay tại đây, dường như cả không trung sắp sụp đổ trước mặt mười một vị cường giả ấy.
Còn Tần Ninh giờ đang đi xuyên qua chiến trường, tiện tay xử lý mấy tên Thánh Tôn của Ma tộc.
Thật ra, lần này Ma tộc chỉ phái ra hơn mười vị Thánh Đế mà thôi, ngoại trừ bốn vị cường giả cấp bậc Thánh Đế viên mãn kia ra, thì các Thánh Đế khác đều có cấp bậc từ thấp đến Tam Hợp, bên phía thập đại thánh vực, võ giả cấp bậc Thánh Đế cũng chỉ có hơn mười người đến đây.
Trận chiến giữa Thánh Đế cuối cùng vẫn phải dựa vào kết quả của mười một vị Thánh Đế kia.
Đám người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương chỉ mới tới cảnh giới Thánh Đế, và lần này cũng là một cơ hội hiếm có để bọn họ rèn luyện và củng cố cảnh giới.
Lúc này, tuy cả bốn người đều đang chiến đấu với Thánh Đế của Ma tộc, nhưng ánh mắt vẫn luôn ở trên người Tần Ninh.
Dù sao, bây giờ, hồn hải của Tần Ninh đã bị tổn thương, không thể dùng hết sức mạnh của bản thân được.
Ầm… tiếng nổ động trời vang lên.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc bỗng lùi về sau.
Phía trên trời cao, Thanh Tiêu Đại Đế đang ngạo nghễ đứng đó, bình tĩnh quan sát hai người họ.
“Bổn tọa đã nói rồi, hai tên các ngươi chưa đủ tư cách”.
Sắc mặt Thanh Tiêu Đại Đế đầy ngạo mạn nói.
Giờ phút này, ánh mắt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo lạnh lùng.
Bọn họ phải ngăn cản Thanh Tiêu Đại Đế.
Nếu không, Tần Ninh phải ra tay.
Nếu Tần Ninh ra tay sẽ làm tổn thương đến gốc rễ, không ai trong hai người họ muốn nhìn thấy cảnh đó.
Lúc này, Thủ Khuyết Kiếm bỗng xuất hiện, cả người Lý Huyền Đạo hệt như một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng về phía trước.
Cùng lúc đó, trong tay Thời Thanh Trúc cũng xuất hiện một cây bút, đầu bút chuyển động, từng nét bút tụ tập lại với nhau, ngưng tụ trước người nàng.
“Trấn!”
Vừa nói xong, Thời Thanh Trúc vung tay lên, ngòi bút chuyển động, vẽ nên một chữ trấn, chữ trấn vừa xuất hiện, từng luồng lực lượng cuồn cuộn đổ dồn về phía Thanh Tiêu Đại Đế.
“Thập Nhị Thiên Kiếm Trảm”.
Lý Huyền Đạo cũng theo sát đó mà xông lên, chém ra một kiếm.
Rầm… tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Cả đất trời rung chuyển.
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế nở một nụ cười rét lạnh.
“Vô dụng”.
Vừa nói xong, Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt bàn tay lại.
“Thiên Liệt!”
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, bàn tay Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt lại, một vầng hào quang nhanh chóng được ngưng tụ.
Một làn sóng khủng khiếp quét qua.
Bầu trời như sắp sụp đổ.
Bầu trời bị xé rách, một mảnh bầu trời rơi xuống.
Chữ trấn tan biến.
Kiếm khí vỡ nát.
Sắc mặt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo trắng bệch, cả hai phun ra một ngụm máu tươi, hai người ầm ầm rơi xuống đất như viên đạn, âm thanh nứt vỡ truyền tới.
Một mảnh bầu trời bị xé rách rồi nặng nề rơi xuống đất.
Đây là do con người làm ra sao?
Đây là tiên nhân, thánh thần rồi! Vào giờ phút này, mọi người kinh hãi tột độ, sắc mặt đầy hoảng loạn.
Tần Ninh thấy cảnh tượng đó, ánh mắt khẽ thay đổi.
Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc có yếu không?
Bọn họ không hề yếu! Hai người họ đều là Thánh Đế viên mãn, hợp lực chiến đấu với một vị Thiên Thánh Đế không thành vấn đề.
Thế nhưng, bây giờ cả hai đã thua trận.
Hắn hiểu tại sao lại thế.
Thanh Tiêu Đại Đế có Tam Tủy Ngọc Thể, tố chất cơ thể sợ rằng đã vượt qua cấp bậc Thiên Thánh Đế rồi, mà người có thể điều khiển được một cơ thể như vậy thì ít nhất phải là một vị Thiên Thánh Đế.
Không phải do hai người họ yếu, mà là do đối thủ quá mạnh.
Tần Ninh hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng hai người họ sẽ phải hy sinh.
“Hiến Chi!”
Tần Ninh quát khẽ.
Ôn Hiến Chi đi tới.
“Sư phụ…”
“Hộ pháp cho ta!”
Tần Ninh nói tiếp một tràng: “Khoảng một nén nhang tiếp theo, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần thân thể của ta”.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ngạc nhiên nói: “Sư phụ, người…”
“Đừng lảm nhảm nữa”.
“Vâng!”
Lúc này, đám người Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đang tiến lại gần vị trí của Tần Ninh.
Bây giờ, Tần Ninh khoanh chân, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá.
Bàn tay hắn nắm chặt lại, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, rồi chậm rãi nói: “Cố gắng lên, chờ ta!”
Hai người nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Tần Ninh muốn làm gì thế?
Cho dù là Lý Huyền Đạo hay là Thời Thanh Trúc đều hiểu rằng, bọn họ không thể nào ngăn chặn Thanh Tiêu Đại Đế được, nên Tần Ninh muốn đích thân ra tay.
Thế nhưng, vết thương của Tần Ninh thì sao… Ngay sau đó, Tần Ninh tiếp tục khoanh chân ngồi, không nói một lời nào cả.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lại tiếp tục lao lên chiến đấu.
Bọn họ phải ngăn chặn Thanh Tiêu Đại Đê.
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Một tên Thánh Tôn tam chuyển thì có thực lực đến đâu chứ?
Ầm… tiếng nổ tung lại vang lên, hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc lại tiếp tục tung hoành trên chiến trường.
Ngay khoảnh khắc đó, trong tay Tần Ninh bỗng xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm dài khoảng tầm ba thước bảy tấc, phía chuôi kiếm có khắc hai chữ.
“Vô Khuyết!”
Vô Khuyết Kiếm! Nhóm võ giả thấy thế, sắc mặt đều đầy hoảng sợ.
Bình luận facebook