• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2166-2170

Chương 2166: Một kiếm trảm viên mãn

Ngọn núi ngưng tụ trước người Liễu Thông Nguyên đã bị kiếm khí trực tiếp chia cắt thành hai nửa, vỡ tan tành.

Ở trong trời đất vô cùng yên tĩnh, ngọn núi bị Phong Nhận chém tan ra như cắt đậu hũ, sau đó biến mất.

Mà đao kiếm giao nhau, vắt ngang trước người.

Kiếm khí lại đến lần nữa.

Điểm đao kiếm giao nhau có thể gọi là nơi có phòng ngự mạnh nhất, nhưng lúc này lại vỡ tan.

Đế khí! Thánh khí cấp bậc Đế cửu phẩm, giờ phút này đã hóa thành sắt vụn.

Kiếm khí lại tiến lên lần nữa, đi đến trước tấm chắn, tấm chắn liền vỡ ra.

Mà cuối cùng, kiếm khí đi đến trước mặt Liễu Thông Nguyên.

Liễu Thông Nguyên mở to hai mắt ra nhìn, lúc này trên khuôn khuôn mặt nho nhã hiền hoà tràn đầy vẻ hoảng sợ.

E ngại, sợ hãi.

Che kín khuôn mặt.

"Đáng chết".

Liễu Thông Nguyên hét lên một câu.

Thế nhưng một giây sau cả người liền khựng lại, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tất cả dường như vô cùng chậm chạp.

Nhưng tất cả lại như xảy ra trong nháy mắt.

Giờ phút này, tất cả mọi người cũng còn chưa kịp phản ứng.

Tần Ninh đã chậm rãi thả kiếm trong tay, lẩm bẩm nói: "Xem ra ngươi không thể ngăn cản được nữa rồi...", Ầm... Trong chớp mắt, cả trời đất đều nổ tung.

Dãy núi sụp đổ.

Đao kiếm sụp đổ.

Tấm chắn vỡ vụn.

Tiếng nổ vang hoang toàn bao phủ cả trời đất, thứ biến mất theo đó còn có thân thể của Liễu Thông Nguyên... Mà rất nhiều võ giả đều thi nhau tản ra, tránh né lực phá hoại mạnh mẽ đáng sợ đó.

Đây chính là Thanh Vân Kiếm Đế.

Một kiếm trảm viên mãn.

Chỉ trong phút chốc, trong lòng vô số người đều cực kỳ hoảng sợ.

Đây vẫn chưa phải là thực lực đỉnh cao của Thanh Vân Kiếm Đế.

Vậy cảnh giới đỉnh phong sẽ mạnh đến cỡ nào chứ?

Đây là một người gần như tiên nhân, gần như thần linh.

Ngày hôm đó, đám võ giả chỉ nghe qua lời đồn về Thanh Vân Kiếm Đế đã hoàn toàn in dấu sự kinh khủng của Thanh Vân Kiếm Đế xuống dưới đáy lòng rồi.

Thanh Vân Kiếm Đế năm vạn năm trước, một kiếm chiến đấu với Hạ Tam Thiên.

Năm vạn năm sau, vào ngày hôm nay, Tần Ninh vẫn có thể làm thế.

Xung quanh yên lặng như tờ, các thế lực khắp nơi đều bị sợ vỡ mật.

Tần Ninh chỉ trường kiếm về phía đám người của Thông Thiên tông, chậm rãi nói: "Vu Tử Lâm, Tề Ngọc Hiên, các ngươi ở đó chờ ta, không được đi".

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của hai vị phó tông chủ liền trắng bệch.

"Đợi ta xử lý xong những chuyện này, ta sẽ đi tìm đám các ngươi để tra hỏi, nhớ kỹ chưa?"

Giọng nói nhã nhặn, giọng điệu nhẹ nhàng.

Hai vị phó tông chủ của Thông Thiên tông đều đang sợ vỡ mật.

"Ta hỏi các ngươi... Nhớ kỹ chưa?"

Tần Ninh mở miệng lần nữa, giọng nói cất đề cao mấy phần.

"Nhớ rồi!"

"Nhớ rồi!"

Sắc mặt của Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên vô cùng khó coi, mặt xám như tro.

Liễu Thông Nguyên không chết.

Đồng thời còn cấu kết với Ma tộc.

Vậy Thông Thiên tông có hiềm nghi rất lớn.

Tần Ninh giữ bọn họ lại, đương nhiên là vì để điều tra về Ma tộc.

Nếu như vậy... cho dù tông chủ đích thân tới cũng không thể che chở được bọn họ.

Tông chủ, có thể là đối thủ của Tần Ninh sao?

Cho dù là Ma tộc hay đám võ giả của các thánh vực lớn đều không dám tùy tiện ra tay.

Tần Ninh đột nhiên chuyển biến làm cho tất cả trong lòng mọi người như bị một tảng đá lớn đè ép.

Lúc này, Tần Ninh rút kiếm đi từng bước một như Kiếm Thần Cửu Thiên, đến trước mặt Thanh Tiêu Đại Đế.

Hắn nhìn hai người Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo một chút, hai người lập tức hiểu ra, lần lượt rút lui đến dưới tảng đá gần đó.

Bây giờ Tần Ninh đã dung hợp thân xác của Thanh Vân Kiếm Đế, hóa thành Thanh Vân Kiếm Đế, mà bản thể đương nhiên là nguy hiểm nhất.

Hai người bọn họ không cần đối phó với Thanh Tiêu Đại Đế, bảo vệ bản thể của Tần Ninh là đủ.

Xung quanh yên lặng như tờ.

Tần Ninh đưa mắt nhìn ra xung quanh.

"Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc, nếu hai người các ngươi không muốn chết, thì Ma tộc ở đây giao cho các ngươi, còn các thánh vực lớn, ai mà không ra tay, ta sẽ giết kẻ đó".

Tần Ninh hờ hững nói: "Các ngươi căm ghét ta hận ta cũng được, thế nhưng khi đối mặt với Ma tộc, ai dám có lòng dạ khó lường, kiếm của ta sẽ không để yên đâu".

Uy hiếp thẳng thắn.

Uy hiếp vị thứ bảy trong thập đại Thánh Đế - Huyết Ngọc tông chủ, vị thứ chín Tinh Nhiễm Thiên các chủ.

Thế nhưng giờ phút này, hai người lại không nói một lời.

Bây giờ có ai dám đụng vào Tần Ninh chứ?

Thi thể của Liễu Thông Nguyên còn chẳng thừa chút cặn nào.

Hắn vừa dứt lời, đám võ giả của mười thánh vực đều thi nhau ra tay lần nữa, xông thẳng về hướng võ giả Ma tộc.

Không ai dám không nghe theo.

Bọn họ sợ, sợ kiếm của Tần Ninh sẽ trực tiếp chém xuống lúc bọn họ lười biếng.

Ầm ầm... Đất trời bốn phía vô cùng lờ mờ.

Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế đứng ở giữa không trung, trong tay cầm Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng Tần Ninh.

"Thanh Vân Kiếm Đế?"

Thanh Tiêu Đại Đế khẽ mỉm cười nói: "Đã từng được nghe qua, hình như là một người vô cùng nổi tiếng vào năm vạn năm trước, nhưng có vẻ chỉ hơi lóe sáng một chút thôi, sau đó lại như sao băng, biến mất không thấy gì nữa".

"Chuyển thế sống lại đúng là mới mẻ, bản tọa rất tò mò".

"Nếu như ngươi thật sự hiếu kỳ, ta có thể dạy ngươi".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Nhưng mà phải giết ngươi trước đã, sau đó mới dạy ngươi được, ngươi xem thế nào?"

"Ha ha ha...", nghe thấy lời này, Thanh Tiêu Đại Đế lại cười ha ha một tiếng nói: "Tần Ninh, ngươi có đạo của ngươi, ta có đường của ta, đạo của ngươi là chuyển thế sống lại, trải nghiệm lần nữa, mà đường của ta là chờ đợi dài dằng dặc, chờ đợi kết quả nở hoa, chờ đợi ta lột xác".

Tần Ninh cau mày lại, chậm rãi nói: "Quá trình chờ đợi quá nhàm chán nên mới hợp tác cùng Ma tộc sao?

Cùng nhau tiêu diệt sinh linh trong Hạ Tam Thiên?"

Nghe thấy lời này, Thanh Tiêu Đại Đế lại lạnh nhạt nói: "Sinh linh của Hạ Tam Thiên nào có... liên quan gì đến ta?"

"Nếu như ta đột phá vách ngăn, trở thành tiên nhân thần nhân, sinh linh trong Hạ Tam Thiên có chết sạch thì sao chứ?

Đại đạo vô tình, con đường của võ giả chính là con đường vô tình".

"Ta không cho là như vậy".

Tần Ninh lắc đầu nói: "Đại đạo vô tình nhưng người lại có tình, võ đạo tàn khốc, nhưng nếu võ giả cũng không có chút nhân tính nào thì tu võ chẳng bằng làm nông dân!"

"Quan niệm khác biệt mà thôi".

Thanh Tiêu Đại Đế cười nói: "Nhưng thật ra ta rất muốn nhìn xem sự lợi hại của hậu sinh Hạ Tam Thiên bây giờ ra sao".

"Như ngươi mong muốn".

Tần Ninh lạnh nhạt mở miệng.

Mọi người đều đưa mắt nhìn.

Một màn này khiến vạn người kính ngưỡng.

Năm mươi vạn năm, Thanh Tiêu Đại Đế có thanh danh cực lớn, gần như được tôn sùng là thần linh, bên dưới có tứ đại Thiên Thánh Đế, sáng tạo ra Thanh Đế Thiên Cung hưng thịnh một thời.

Năm vạn năm trước, Thanh Vân Kiếm Đế như phù dung sớm nở tối tàn, được xưng là kiếm khách tuyệt thế trong mười thánh vực lớn của Hạ Tam Thiên.

Thế mà giờ phút này hai người lại có thể xảy ra một trận chiến.

Nhân vật truyền kỳ như thế, bất cứ người nào cũng đủ để cho người ta cả đời khó mà quên được, chứ đừng nói đến là được nhìn thấy cả hai người, hơn nữa còn là hai người sắp đánh nhau.

Trận chiến ngày hôm nay.

Đời đời ghi nhớ.

Kiếm trong tay Tần Ninh phát ra từng tiếng vang ù ù.

Vô Khuyết Kiếm dường như cảm thấy được ý chí chiến đấu của chủ nhân, cũng vô cùng kích động.

Mà ở trong tay Thanh Tiêu Đại Đế, trên Thanh Diễm Nguyên Đỉnh có những ngọn lửa màu xanh chuyển động, Cửu Tiêu Kim Xử lấp lóe ánh sáng vàng chói.

Khí thế kinh khủng lan ra.

Lúc này dường như trời đất cũng cảm nhận được khí thế áp chế của hai người, bắt đầu trở nên u ám.

Mà hai người Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo lại đang đứng ở bên cạnh bản thể của Tần Ninh, cũng không đi trợ giúp Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên đối phó với bốn vị Thánh Đế viên mãn của Ma tộc.

So với việc đối phó bốn vị Thánh Đế viên mãn, bảo vệ bản thể của Tần Ninh quan trọng hơn.
Chương 2167: Trận chiến giữa hai Đế

Thời Thanh Trúc nắm chặt hai tay nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói: "Lý Huyền Đạo, năm đó giới hạn của sư tôn ngươi là gì?"

Lý Huyền Đạo nghe vậy liền nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc, nói: "Ta không biết, ta chỉ biết là sư tôn đã từng nói, con đường của người chạy tới cuối cùng thì sẽ có thể kết thúc".

"Cuối cùng... Thiên Thánh Đế à...", Thời Thanh Trúc lẩm bẩm nói.

Lý Huyền Đạo lại nói: "Sư tôn lấy hồn phách kiếp này dung hợp với thân xác của Thanh Vân Kiếm Đế, thực lực nhất định không phải thời kỳ cao nhất, thế nhưng Thanh Tiêu Đại Đế này cũng không phải là Thanh Tiêu Đại Đế chân chính, có lẽ đã bị người khác khống chế, chưa chắc có thể bộc phát ra toàn lực, thắng bại cũng chưa thể nói trước được".

"Nhưng mà từ trước đến nay sư tôn không làm chuyện không nắm chắc...", "Đúng vậy...", Thời Thanh Trúc lẩm bẩm: "Chàng không làm chuyện không nắm chắc, thế nhưng lần này Ma tộc... lại có thể bắt tay với người trong Thanh Đế Thiên Cung, sao biết được sẽ không có sự chuẩn bị gì khác chứ...", "Bốn Đế của Ma tộc đều là Thiên Thánh Đế đỉnh phong, nếu hôm nay bốn người kia xuất hiện thì phải làm như thế nào...", đây mới là điều làm Thời Thanh Trúc lo lắng.

Lần này chỉ phái ra bốn vị Thánh Đế viên mãn, đều là người đứng vị trí thứ hai trong tứ đại Ma tộc, gần với bốn nhân vật lớn của Ma tộc.

Thế nhưng ai có thể biết được liệu tứ đại Ma tộc có được điều động đến hay không?

Nếu bọn họ xuất hiện, cục diện hôm nay chỉ dựa vào Thanh Vân Kiếm Đế, thật sự có thể giải quyết sao?

Trên bầu trời, khí thế cuồn cuộn.

Hai nhân vật trong truyền thuyết cùng đứng ở giữa không trung, khí thế kinh khủng làm cho cả trời đất đều phải né tránh.

Trận chiến ngày hôm nay làm chấn động trái tim tất cả mọi người.

Hai cao thủ tuyệt thế ở hai thời đại so đấu, ai mà không muốn nhìn thấy kết quả ra sao chứ?

Ầm... Ầm... Chỉ trong phút chốc, hư không run rẩy, không gian bị xé rách.

Thanh Diễm Nguyên Đỉnh phóng ngọn lửa màu xanh ra ngập trời, bay thẳng về phía Tần Ninh.

Mà đồng thời, ở giữa những ngọn lửa cháy hừng hực đó, dao động khủng bố cũng phóng thích ra.

Một thanh kiếm chặt đứt con đường ngọn lửa đi qua, ngăn cản trước người Tần Ninh.

Một tiếng nổ ầm vang lên.

Một giây sau, ngọn lửa màu xanh dâng trào rơi xuống đất.

Ầm ầm... Phía trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt rộng trăm trượng, đất rung núi chuyển, nhiệt độ cực nóng dâng lên.

Hơn mười vị võ giả cấp bậc Thánh Tôn không tránh kịp, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa bao phủ, hóa thành bột mịn, không còn sót lại chút gì.

"Tản ra, tất cả mọi người giải tán hết ra".

Trong đám người, có người hô to lên.

Thần tiên đánh nhau, sao có thể quan tâm đến người phàm có thể gặp nạn hay không chứ! Nếu mình mà không né tránh, vậy cũng chỉ có một con đường chết thôi.

Lúc này hai người Thanh Vân Kiếm Đế và Thanh Tiêu Đại Đế mới chỉ tấn công để thăm dò, vậy mà đã có lực bộc phát mạnh như thế rồi, ai còn dám tới gần nữa?

Hai nhân vật truyền kỳ lúc này giống như là thần binh tuyệt thế, loá mắt đứng giữa trời đất.

Khí tức đáng sợ bộc phát ra.

Từng tiếng nổ ầm lập tức vang lên.

Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử hoàn toàn bộc phát.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy trời đất này tràn ngập màu xanh của lửa và màu vàng của Phật, cùng với đó là màu trắng xoá của kiếm khí.

Thậm chí cả vùng trời này đã hoàn toàn bị biến hóa đó bao bọc.

Trong lòng tất cả mọi người đều lạnh như băng.

Phía trên hư không cao vạn trượng.

Tần Ninh cầm kiếm mà đứng.

Thanh Tiêu Đại Đế với khuôn mặt tuấn tú, hai bên trái phải là Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Hai vị đại đế tài hoa có một không hai, hôm nay gặp nhau quyết chiến đến chết.

"Rốt cuộc cũng là lớp trẻ có tài, thế nhưng là người đời trước cũng rất khó để đuổi theo, cuối cùng hôm nay có thể thấy được rồi".

Thanh Tiêu Đại Đế cười nói: "Ngươi cũng không phải là thực lực đỉnh phong, ta cũng không phải thực lực đỉnh phong, không tính được là ai đang bắt nạt ai".

"Không sai".

Tần Ninh cầm kiếm nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, lạnh nhạt nói: "Nhưng ta muốn thắng, bởi vì... ta không thể thua".

"Ta cũng vậy".

Vừa dứt lời, khí thế của hai người bộc phát trong nháy mắt.

Tần Ninh rút kiếm chém ra.

Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết.

Đây là thánh quyết đỉnh cao do hắn sáng tạo vào đời thứ tư, đã được hắn truyền thụ cho Lý Huyền Đạo.

"Nhất Kiếm Trảm".

Kiếm trong tay trực tiếp chém ra.

Ba thước gió mát, giờ phút này lại giống như ẩn chứa quy luật trời đất, chỉ trong phút chốc, trường kiếm giết ra, kiếm khí gào thét.

Dao động khủng bố lan rộng ra ngoài.

Tất cả mọi người phía dưới đều nhìn thấy giờ phút này bầu trời đã nứt ra một vết rách, đó là vết nứt bị kiếm khí trực tiếp xé rách.

Nhìn thấy kiếm nuốt càn khôn lúc này rơi xuống, Thanh Tiêu Đại Đế cầm Thanh Diễm Nguyên Đỉnh trong tay.

"Thanh Diễm Quyết, Thanh Diễm Diệt Tam Thiên".

Thanh Diễm Nguyên Đỉnh lập tức phun trào ánh lửa, ngọn lửa màu xanh hóa thành bàn tay khổng lồ che trời, trực tiếp phủ xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy bàn tay khổng lồ dường như muốn đập chết bọn họ kia đang giáng từ trên trời xuống.

Chưởng ấn và kiếm khí xen lẫn nhau.

Ầm... Trong chớp mắt đó, ánh lửa cực nóng và kiếm khí sắc bén đồng thời bộc phát ra.

Khí tức làm cho người hoảng sợ lan ra khắp cả trời đất.

Lý Huyền Đạo nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ngây người suy nghĩ.

Đây mới là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết.

Hắn ta vốn cho rằng trong mấy vạn năm nay mình say mê với kiếm đạo, đã hoàn toàn nắm giữ được sự kinh khủng của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết mà sư tôn truyền thụ cho mình, thế nhưng bây giờ xem ra, mình còn kém xa lắm.

Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết có tổng cộng ba mươi ba thức, nhưng ba mươi ba thức cũng không có tên chính xác.

Kiếm thứ nhất ra, có thể chém, có thể gẩy, có thể bổ, có thể đẩy.

Cho dù là thức nào cũng có thể biến hóa theo suy nghĩ của kiếm khách.

Mà đây cũng là chỗ kinh khủng nhất của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết.

Hắn ta vẫn luôn say mê nghiên cứu nòng cốt của kiếm quyết này, thậm chí còn truyền cho mấy vị kiếm khách mà mình nhìn trúng, ví dụ như hai người Thông Thiên Kiếm Qua Nghiêm và Ngự Phong Kiếm Phó Dung, cùng với bảy đại Kiếm Hộ.

Ở trong mắt những người này, kiếm của hắn ta đã vô cùng nhuần nhuyễn.

Thế nhưng ở trong mắt hắn ta, kiếm của sư tôn mới thật sự là xuất sắc.

Cứ như thanh kiếm sư tôn đang dùng sống lại vậy! "Tam Kiếm Lăng Thiên".

Tần Ninh lao lên, lại vung một kiếm ra lần nữa.

Chỉ trong phút chốc, lại là ba kiếm thức xông ra, phóng tới.

Sắc mặt của Thanh Tiêu Đại Đế vẫn rất bình tĩnh, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh cũng bộc phát ra trong nháy mắt, đỉnh hóa thành cao trăm trượng, ngọn lửa màu xanh đổ ra như thác nước, hóa thành một hỏa thuẫn ngăn cản trước người.

Ba kiếm khí lúc này lao thẳng tới.

Ầm... Kiếm khí thứ nhất va vào hỏa thuẫn, hoàn toàn tán loạn.

Kiếm khí thứ hai kiếm va vào hỏa thuẫn, xuyên thấu qua.

Kiếm khí thứ ba lúc này trực tiếp lao đến trước người Thanh Tiêu Đại Đế.

Chỉ là giờ phút này, Thanh Tiêu Đại Đế lại nắm bàn tay lại, Cửu Tiêu Kim Xử ngưng tụ ánh sáng vàng chói, sau đó bắn ra.

Ầm một tiếng, trời đất chấn động như muốn nứt ra, ánh sáng màu vàng tán loạn, lúc này kiếm khí cũng là biến mất.

Hai vị Đại Đế giao chiến gây ra động tĩnh chấn động cả trời đất.

Mỗi một kích đều là bộc phát mạnh nhất.

Tất cả mọi người đều hoàn toàn hiểu cái gì mới thật sự là Thánh Đế, cường giả chân chính.

Cho dù là Huyết Ngọc tông chủ và Tinh Nhiễm Thiên cũng cảm thấy trong lòng đắng chát.

Thập đại Thánh Đế! Sao mà nực cười! Ở trong mắt hai vị này, thập đại Thánh Đế cũng chỉ mạnh hơn Thánh Đế một chút thôi, nhưng vẫn là cấp bậc bị bọn họ chụp tay một cái là tan xác.
Chương 2168: Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết

Lúc này, bốn vị Thánh đế viên mãn là Huyết Ngọc tông chủ, Tinh Nhiễm Thiên, Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn đang giao thủ với bốn Thánh đế Ma tộc là Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Dạ Như Phong và Mị Nhân.

Lần này, Huyết Ngọc tông chủ và Tinh Nhiễm Thiên các chủ không còn dám không dốc hết sức nữa.

Trong thập đại thánh vực, Thánh đế các phe lại liều mạng chém giết với các thánh đế của Ma tộc.

Giao chiến trên không, có thể nói, nhất cử nhất động đều liên lụy đến trời đất.

Nhưng trận chiến bên dưới lại càng tàn khốc hơn.

Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc cùng trông chừng bản thể của Tần Ninh.

Ôn Hiến Chi được Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đỡ, đứng cách bản thể của Tần Ninh không xa.

Ôn Hiến Chi của bây giờ, nét mặt đờ đẫn, cúi đầu, không nói lời nào.

Ngày thường hắn ta mồm năm miệng mười, thậm chí có chút ngốc nghếch, nhưng hiện tại lại đau lòng tới vậy, khiến cho Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều có chút không nỡ.

Tuy bình thường Ôn Hiến Chi và Thanh Hiên, một người một giao long, suốt ngày cãi vã, ríu ra ríu rít, nhưng mà... Càng như vậy, tình cảm giữa hai bên càng thêm sâu sắc. Thanh Hiên mất mạng rồi, chỉ sợ Ôn Hiến Chi sẽ im lặng một thời gian.

Lúc trước Phệ Thiên Giảo giúp Tần Ninh cản một kích của Ma tộc, suýt chút nữa đã hồn phi phách tán. Khi ấy Tần Ninh cũng luống cuống không biết làm gì, thi triển bí thuật, mới cứu được nó về.

Ôn Hiến Chi giống Tần Ninh, năm xưa đều cất bước từ ngự thú sư, tâm trạng bây giờ... Nhưng mà, bọn họ cũng không biết phải an ủi hắn ta như thế nào cả. Cuối cùng sẽ ra sao, còn phải xem Tần Ninh.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nhàn rỗi, hai người đang bảo vệ các võ giả của Võ môn và Thanh Minh, tránh chịu tổn thất lớn.

Lúc này, giao chiến khắp nơi, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc... Đột nhiên, tiếng "răng rắc" vang lên.

Trên trời, hư không bị xé rách, một tia sét bổ xuống đất như mãnh hổ vồ mồi.

Nhất thời, dãy núi trên mặt đất nhô lên từng ngọn, vỡ ra, để lại một vết nứt dài đến mười mấy dặm. Xung quanh vết nứt là mảnh xám đen.

Giữa hư không xuất hiện một chùm sáng.

Mà lúc này, Thanh Vân Kiếm đế và Thanh Tiêu đại đế xuất hiện giữa chùm sáng, thân hình cao lớn, khiến người ta kính sợ.

Hai vị đại đế giao chiến càng ngày càng kịch liệt, từng chiêu thức đều khiến trời đất rung chuyển.

Thực lực như vậy, không khỏi khiến người ta kiêng kị vạn phần.

"Thanh Diễm Thôn Cửu Thiên".

Một tiếng quát khẽ, lời nói như mệnh lệnh, bên trên đại đế, tiếng nổ vang lên, từng tia sáng hoàn toàn chập chờn.

Khí thế kinh khủng truyền ra.

Thanh Diễm Như Phong bay nhanh.

Tần Ninh siết chặt nắm tay, kiếm mang lóe lên.

"Thập Nhị Thiên Kiếm Trảm".

Keng Keng Keng... Trong khoảnh khắc, mười hai đạo kiếm mang ngưng tụ, tạo thành chấn động kinh khủng, khuấy động hư không.

Khi mười hai đạo kiếm khí giết ra, hóa thành một trăm hai mươi đạo, một ngàn hai trăm đạo, một vạn hai ngàn đạo... Từng đạo kiếm khí đều vô cùng mãnh liệt. Khí tức khiến người ta sợ hãi bộc phát.

Trong chớp mắt, kiếm khí gào thét. Mỗi đạo kiếm khí đều như một kích toàn lực của một vị thánh đế.

Trên trời, nơi nơi nổ tung, ngọn lửa màu xanh và kiếm khí mênh mông cùng nhau tan rã.

Hai vị Đại Đế cùng thi triển bản lĩnh, thanh thế kinh người.

Đây tuyệt đối không phải là cấp bậc mà thập đại Thánh Đế có thể so sánh được.

"Hai tư kiếm, Phong Thiên!"

Tần Ninh ngẩng cao đầu kêu lên.

Đột nhiên phía trước Vô Khuyết kiếm hóa thành hai tư đạo kiếm ảnh.

Tiếng gió vù vù vang lên.

Hai tư kiếm ảnh, mỗi một đạo, giết ra theo thứ tự.

Bùm... Trong khoảnh khắc, tiếng nổ kinh khủng vang lên trong trời đất.

Sắc mặt Thanh Tiêu Đại Đế khẽ thay đổi.

Kiếm của Tần Ninh càng ngày càng mạnh.

Mà theo giao thủ lan tràn, ông ta cảm nhận được, khí thế của Tần Ninh đang từng bước tăng lên.

Cũng không phải thực lực của Tần Ninh tăng lên, mà dường như một loại thế trong cơ thể hắn không ngừng tụ lại.

Sau khi loại thế ấy hoàn toàn ngưng tụ thành hình, ông ta cảm thấy, sẽ là sự bùng nổ vô cùng kinh khủng.

Nếu để loại thế không biết tên trong cơ thể Tần Ninh hoàn toàn bùng nổ, sợ ông ta không thể nào chịu được.

"Hai bảy kiếm, Diệt Linh".

Nhưng mà, lúc này, thế công kích của Tần Ninh lại càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Hắn dùng di thể giao thủ với Thanh Tiêu đại đế, thời gian kéo dài càng lâu, thì sức bật của di thể càng thấp.

Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, sẽ nhanh chóng bị bại lộ.

Trong lòng thầm tính toán, đột nhiên tay hắn nắm chặt Vô Khuyết Kiếm. Trong kiếm thần, nhất thời, kiếm võng đầy trời, ngưng tụ thành ngàn vạn đạo, cùng nhau mở ra.

"Tự tìm cái chết".

Chấn động kinh khủng cuốn ra.

Bùm... Tiếng nổ nặng nề vang lên.

Kiếm võng ngưng tụ, đánh về phía Thanh Tiêu đại đế.

Bùm bùm... Trong chớp mắt, ánh sáng trở nên ảm đạm, bao phủ cả trời đất. Mọi người chỉ có thể thấy kiếm võng ngưng tụ ra, bao trùm cơ thể Thanh Tiêu đại đế, như muốn tiêu diệt ông ta hoàn toàn.

"Định!"

Đúng lúc này, Thanh Tiêu đại đế trầm giọng nói ra một chữ, ấn ngón tay, Thanh Diễm Nguyên điển bao quanh cơ thể ông ta.

Từng đạo kiếm khí đột phá đến trên Thanh Diễm Nguyên đỉnh, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng.

Trên Thanh Diễm Nguyên đỉnh, không ngừng phát ra tiếng nổ, khí tức kinh khủng truyền ra.

Lúc này, theo kiếm khí mãnh liệt, trên thân đỉnh xuất hiện một vài vết nứt. Nhưng khi kiếm khí dừng lại, những vết nứt ấy cũng lập tức liền, đến khi kiếm khí giết ra lần nữa, những vết nứt ấy mới xuất hiện, lặp đi lặp lại.

"Ba sáu kiếm, Thị Huyết!"

Tần Ninh đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Tiêu đại đế, một kiếm huơ ra, hóa thành ngàn trượng kiếm, bổ ngang.

"Cút".

Thanh Tiêu đại đế tức giận.

Kiếm sắc bén trước nay chưa từng có.

Tần Ninh liên tục công kích, khiến ông ta cảm nhận được áp lực cực lớn.

Mà Tần Ninh lại dám đến gần.

Thật sự cho rằng Thanh Tiêu đại đế có thể tùy tiện bị ức hiếp hay sao?

Một tiếng gầm vang lên.

Cửu Tiêu Kim Xử, kim quang sáng chói. Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thấy trời đất bị nhuộm thành một màu ánh vàng.

Kim quang khủng khiếp bùng nổ.

Cửu Tiêu Kim Xử, đầu chày biến hóa to lớn vạn trượng, giơ lên cao rồi giã xuống.

Bùm... Vô Khuyết kiếm và Cửu Tiêu Kim Xử va chạm.

Đất đai ầm ầm nổ tung.

Một cái hố sâu vạn trượng xuất hiện, tất cả mọi người đều run lên.

Ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lùi về phía sau.

Cửu Tiêu đại đế cũng thở hồng hộc, liên tục lùi lại.

Hai người đứng cách nhau vạn thước, nhìn nhau.

"Ba mươi ba kiếm, Trảm Thần".

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Tần Ninh lại nâng kiếm lên, kiếm quang sáng chói, ánh sáng bắn ra xung quanh.

Ba mươi ba kiếm, chín trên, sáu giữa, chín dưới, hóa thành một kiếm trận.

Kiếm quang lóe lên, nháy mắt giết ra.

Thấy cảnh ấy, vẻ mặt Thanh Tiêu đại đế vẫn như thường. Cửu Tiêu Kim Xử lần nữa rơi xuống đầy kinh hãi, Thanh Diễm Nguyên đỉnh cũng giơ lên cao rồi áp xuống Tần Ninh.

Bùm... Kiếm khí và kim quang giao hội, ngọn lửa màu xanh như một con rồng lửa, phóng ra.
Chương 2169: Kiếm chém Thanh Tiêu

"Cửu Tiêu Chấn Thiên Địa!"

"Thanh Diễm Phệ Thiên Không".

Hai món đế khí trong tay Thanh Tiêu Đại Đế phát ra ánh sáng vạn trượng, bay lên không.

Trong tay Tần Ninh chỉ có một kiếm, nhưng là thanh kiếm không gì cản nổi.

Ba mươi ba đạo kiếm ảnh xoay quanh cơ thể Tần Ninh. Một khắc sau, mỗi đạo kiếm khí hóa thành một Tần Ninh.

Ba mươi ba Thanh Vân Kiếm đế đều thả ra.

Trong chớp mắt, ba mươi ba Thanh Vân Kiếm đế va chạm với Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim xử.

Xung động khủng khiếp mở ra.

Đoàng! Tiếng vang nặng nề như tiếng chuông cổ phẫn nộ, gõ vào lòng mỗi người.

Dưới âm thanh kinh khủng ấy, toàn thân Tần Ninh phát ra sức mạnh.

Khí thế khiến người ta sợ hãi tràn ra.

Giờ khắc này, khí thế của hai vị Đại Đế đã đạt đến mức cao nhất.

Lửa xanh và kim quang cắn nuốt, phá vỡ từng bóng hình Thanh Vân Kiếm đế.

Nhưng Tần Ninh cũng không nóng nảy.

"Xem ra, ta thắng rồi".

Thanh Tiêu Đại Đế lạnh nhạt nói: "Quả thực kiếm thuật của ngươi đã đột phá, nhưng Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử là thánh khí bổn mệnh của ta, phù hợp với thánh quyết của ta, cuối cùng lại là một nước cờ cao của ta".

Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Thanh Tiêu Đại Đế, cười nhạt: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Nói dứt lời.

Tần Ninh bước chân ra.

"Ta còn một kiếm nữa, kiếm giết người".

Nói xong, hắn vung tay lên.

Kiếm giết người?

Ở đâu chứ?

Thanh Tiêu Đại Đế đề phòng.

Tần Ninh ném Vô Khuyết kiếm trong tay.

Vô Khuyết kiếm đứng giữa không trung.

Hắn ngạo nghễ đứng đó, toàn thân trên dưới, sức mạnh ngưng tụ, hai tay chậm rãi giơ lên.

Ngay sau đó, hai tay nắm chặt lại.

Như thể bao trùm lấy hư không, hai tay nắm thứ gì đó.

"Ba mươi sáu thiên kiếm, Toái Thương Khung".

Nói xong, Tần Ninh giơ hai tay lên thật cao, như nắm chặt hư không, một cái bóng chuôi kiếm xuất hiện trên đầu hắn.

Chuôi kiếm dài chừng trăm trượng, vô cùng hư ảo, cho người ta cảm giác không thật.

Mà trên chín tầng mây, thân kiếm dần dần hiện rõ, cũng khiến người ta có cảm giác không tưởng tượng nổi.

Một thanh kiếm khổng lồ, dài cả ngàn trượng từ từ xuất hiện trên đầu Tần Ninh.

Kiếm này không phải là Vô Khuyết kiếm.

Mà như thần kiếm từ trên trời hạ xuống.

"Chém".

Tần Ninh hô lên một tiếng.

Vù... Trường kiếm giáng xuống theo động tác của Tần Ninh.

Thanh Tiêu Đại Đế thay đổi sắc mặt.

Đây chính là thế mà Tần Ninh luôn ngưng tụ từ nãy tới giờ.

Đến lúc này, loại thế ấy bắt đầu bộc phát.

"Đáng ghét!"

Thanh Tiêu Đại Đế khẽ quát, bàn tay nắm chặt, Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử cũng ầm ầm bay ra.

Kim quang và lửa xanh ngưng tụ trước người ông ta, hóa thành ngàn vạn lá chắn.

Nhưng cuối cùng thanh kiếm khổng lồ vẫn chém xuống.

Rắc rắc - tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên.

Theo đó, kiếm quang hư hại, đất đai rung chuyển.

Nhưng khi thanh kiếm khổng lồ giáng xuống, cơ thể Thanh Tiêu Đại Đế bị nó trực tiếp bao phủ, kim quang và lửa xanh cũng bị kiếm khí mênh mông tiêu biến trong nháy mắt.

Thậm chí, tiếng kêu thảm thiết của Thanh Tiêu Đại Đế cũng chưa hề phát ra, cơ thể ông ta biến mất trong ánh sáng.

Vạn dặm đất đai bị kiếm quang chiếu rọi.

Lúc này đây, mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Tuyệt vọng khi phải đối kháng với một người có thực lực mạnh tuyệt đối.

Vù vù... Dần dần, trên trời vang lên những tiếng vù vù.

Kiếm quang tiêu tán, kim quang, thanh quang đều biến mất.

Một người đi ra.

Chính là Thanh Vân kiếm đế.

Thanh Vân kiếm đế bước ra, ở bên cạnh là một thi thể bị Vô Khuyết kiếm đâm xuyên cổ, không thể động đậy.

Thanh Tiêu Đại Đế!

"Xem ra, sư tôn thắng rồi...", Lý Huyền Đạo thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Tiêu Đại Đế không phải là đỉnh cao.

Thanh Vân Kiếm đế cũng không phải là đỉnh phong.

Nhưng Lý Huyền Đạo cũng không dám chắc chắn, sư tôn nhất định có thể thắng.

Dù sao thì Thanh Tiêu Đại Đế cũng là một đế giả đến từ cả chục vạn năm trước, bá đạo cả một thời đại.

Tần Ninh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thanh Tiêu Đại Đế bên cạnh mình.

Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp.

Tần Ninh hạ xuống, đi tới bên cạnh bản thể.

Trận chiến xung quanh vẫn tiếp tục.

Tần Ninh thấp giọng nói: "Sức mạnh của di thể bị ta tiêu hao gần hết rồi. Ta đã lấy được Tam Tủy Ngọc Thể của Thanh Tiêu Đại Đế, giờ cho ta ít thời gian để dung hòa nó, luyện hóa thành Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương, giải thoát hồn phách của ta, sau đó mới hung hợp với di thể, thống nhất hoàn toàn kiếp thứ tư".

Trong lúc nói chuyện, từ tay áo bào của Tần Ninh, máu tươi nhỏ xuống.

"Sư phụ, người..."

"Cho dù hồn phách đã chuyển tới di thể, nhưng thi triển đại thánh quyết mạnh như vậy, Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương đã bắt đầu chiếm đoạt hồn phách của ta rồi".

Lý Huyền Đạo vội vàng gật đầu nói: "Sư tôn yên tâm đi".

Tần Ninh từ từ nói: "Quá trình này rất ngắn, kẻ phía sau bám vào di thể của Thanh Tiêu Đại Đế, e là cần chút thời gian mới xuất hiện. Ta sẽ hoàn thành trước lúc đó".

"Dạ".

Lúc này, cơ thể của Thanh Vân Kiếm đế, hai mắt nhắm lại, cơ thể mềm đi, muốn ngã xuống đất.

Lý Huyền Đạo nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy.

Mà ở bên kia, cơ thể Tần Ninh đang xếp bằng trên đất lại chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn di thể của Thanh Tiêu Đại Đế và di thể Thanh Vân Kiếm đế đời thứ tư của mình, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.

Trải qua trận đánh này, sức mạnh trong thi thể đời thứ tư đã giảm đi rất nhiều, e là không thể mang lại sức bật cực lớn cho mình nữa rồi.

Nhưng sự mạnh mẽ Tam Tủy Ngọc Thể của Thanh Tiêu Đại Đế lại có thể giúp hồn phách của mình bình thường trở lại, không bị trói buộc.

Tần Ninh không nói gì cả, bàn tay nắm chặt, hai cỗ di thể biến mất.

Một khắc sau, trong phong thần châu xuất hiện hai cỗ di thể.

Tần Ninh đã chuẩn bị xong tất cả trong phong thần châu, tuyệt đối không xuất hiện chuyện gì không may.

Mà lúc này, trận chiến xung quanh vô cùng thảm khốc.

Võ giả của thập đại thánh vực giao chiến với các chiến sĩ Ma tộc, đã đến mức ác liệt.

Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận quan sát bốn phía.

Hai vị thánh đế viên mãn này cũng không được ung dung tự tại.

"Rất nhanh thôi, đừng lo lắng".

Đột nhiên Tần Ninh lên tiếng.

"Sư tôn, người chuyên tâm tế luyện hai di thể, tiến hành dung hợp đi!"

Nghe thấy Tần Ninh nói, Lý Huyền Đạo không nhịn được nói.

"Không gấp, quá trình này, ta cũng không phải không thể cử động, chỉ là cần phân tâm để điều khiển hồn phách trong cơ thể vận chuyển mà thôi".

"Dạ!"

Lý Huyền Đạo gật đầu.

Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, nói: "Thương thế trong cơ thể chàng, lần này mới có thể hoàn toàn...", còn chưa kịp nói xong, Thời Thanh Trúc đột nhiên nhướng mày.

Sắc mặt Lý Huyền Đạo cũng thay đổi.

Trong một chớp mắt, một người, giống như ma quỷ, xuất hiện giữa ba người.
Chương 2170: Con rối bị khống chế

Một thanh niên mặc đồ xanh, trông khoảng hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện, tay cầm thanh loan đao, cong người, chém về phía cổ Tần Ninh.

"Sư tôn!"

"Tần Ninh!"

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến độ hai vị Thánh Đế viên mãn là Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc cũng không kịp phản ứng.

Bùm... Nhưng đột nhiên, con người đang nghiêng về phía trước bị một đạo kim quang và đạo thanh quang trấn áp dưới đất trong nháy mắt.

Cửu Tiêu Kim Xử!

Thanh Diễm Nguyên đỉnh.

Hai Đại Đế khí xuất hiện bằng tốc độ cực nhanh, như lật đổ rồng vàng trong nháy mắt, nện xuống lưng thanh niên đột nhiên xuất hiện đó, áp chế hắn ta trên đất.

Thấy cảnh đó, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đều thở phào nhẹ nhõm.

Người này xuất hiện quá nhanh, khiến hai người họ không kịp phản ứng.

Nhưng may mà Tần Ninh đã có chuẩn bị từ sớm.

Có điều, sắc mặt Tần Ninh trở nên trắng bệch, hắn nhìn cơ thể bị trấn áp chỉ cách mình chừng một thước trước mặt.

May quá! Hắn đã kịp chuẩn bị.

Sau khi chém và khống chế được Thanh Tiêu Đại Đế, hắn đã luyện hóa Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử thành của riêng mình, chính là để đề phòng trường hợp thế này.

Không ngờ, vậy mà lại đúng.

Kẻ điều khiển phía sau đã chú ý tới hắn.

"Hà Ngạo Thiên Thánh Đế".

Lý Huyền Đạo cũng chú ý tới thanh niên kia, không nhịn được ngạc nhiên nói: "Không phải hắn ta đã... Đã chết rồi sao..."

"Chắc là bị khống chế!"

Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: "Rốt cuộc là ai, lại có thể khống chế được Thanh Tiêu Đại Đế, giờ còn khống chế được Hà Ngạo Thiên Thánh Đế..."

Tần Ninh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng.

"Sư tôn, con giết hắn".

"Ngươi giết không nổi".

Tần Ninh nói thẳng: "Khi còn sống, Hà Ngạo là Thiên Thánh Đế, giờ bị người ta khống chế, thì người khống chế thi thể hắn, ít nhất cũng là Thiên Thánh Đế. Thân xác Hà Ngạo đã mạnh hơn nữa, người khống chế hắn, lực hồn phách càng mạnh hơn ngươi, ngươi không giết được con rối này đâu".

Nghe vậy, Lý Huyền Đạo hơi ngạc nhiên.

"Có Cửu Tiêu Kim Đỉnh và Thanh Diễm Nguyên Xử chấn áp tạm thời rồi, lát nữa để ta làm".

Tần Ninh nói tiếp: "Cẩn thận chút".

"Dạ".

Lúc này, trong phong thần châu, cơ thể Thanh Vân Kiếm đế và Thanh Tiêu Đại Đế dần dần tan rã, bắt đầu chảy vào cơ thể Tần Ninh.

Mà trong đầu hắn, Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương lại run rẩy.

Dung hợp với Tam Tủy Ngọc Thể cũng được, dung hợp với di thể của Thanh Tiêu Đại Đế cũng được, đều cần một quá trình.

Đối với chuyện này, Tần Ninh rất có kinh nghiệm, dù sao hắn cũng từng dung hợp di thể đời thứ ba rồi, cũng coi như là quen việc dễ làm.

Tiếp đó, cần đề phòng những chuyện bất ngờ xảy đến bất cứ lúc nào.

Từng luồng sức mạnh chảy vào hồn phách, Thánh Hồn kiếm và Thánh Phách thương bắt đầu dao động.

Hai mắt Tần Ninh chậm rãi nhắm lại.

Đã đến thời khắc mấu chốt.

Vụt vụt... Nhưng đúng lúc này, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều cảm nhận được có hai người bắn thẳng tới.

Không nói nhiều, hai người lập tức phản kích.

Bùm... Bùm... Trong khoảnh khắc, hai cơ thể đó lùi lại trăm trượng, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, máu tươi trong miệng phun ra.

Thật là mạnh! Hai người đều hoảng sợ.

Đã tới bây giờ, còn có nhóm cường giả nào ẩn nấp ở đây nữa sao?

Không thể nào?

Nếu kẻ ẩn náu là Thiên Thánh Đế, thì hai người mạnh mẽ đến đỉnh điểm là Tần Ninh và Thanh Tiêu Đại Đế không thể nào không cảm nhận được.

Nhưng khi hai người đứng dậy, nhìn hai người vừa xuất hiện, lại đột nhiên ngẩn ra.

"Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế".

"Thanh Trác Thiên Thánh Đế".

Ánh mắt hai người nhìn đến hai người kia, không khỏi giật mình.

Sao có thể chứ? Nhưng mà nhìn lại hai người đó, rồi lại nhìn Hà Ngạo Thiên Thánh Đế bị Tần Ninh áp chế, cả hai đều hiểu rõ.

Là bù nhìn bị khống chế.

Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đầy đề phòng.

Tứ đại thiên Thánh Đế bên dưới Thanh Tiêu Đại Đế năm xưa, giờ đã có ba người xuất hiện rồi. Vị cuối cùng, Tô Tỉ Thiên Thánh Đế, có xuất hiện nữa không?

Nhưng mà, Thanh Nghệ thiên Thánh Đế và Thanh Trác thiên Thánh Đế lại không nói gì, chạy thẳng đến chỗ Tần Ninh.

Thấy vậy, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo lập tức giết ra.

Bốn người cùng nhau giao đấu.

Nhưng cơ thể bù nhìn của hai bị thiên Thánh Đế có sức bật kinh người, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đều bị chấn áp.

"Cút!"

Đúng lúc này, giữa hư không, một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên.

Theo đó, trong thời đất, một đạo đao mang vạch ra như sao rơi.

"Hôm nay lão tử chém Thánh Đế Ma tộc chó má ngươi".

Một tiếng gào thét.

Chớp mắt, đạo rơi, máu vẩy.

Tiếng nổ bùm bùm vàng lên.

Trên người Diệp Nam Hiên nhuốm máu tươi của Ma tộc, toàn thân trên dưới, khí thế bùng nổ.

Một đao chém chết Dạ Như Phong của tộc Dạ Ma.

Thánh Đế viên mãn đối chiến với Thánh Đế viên mãn, muốn chém chết được là vô cùng khó khăn.

Huống hồ, Dạ Như Phong có thực lực và địa vị đứng thứ hai trong tộc Dạ Ma.

Nhưng hắn ta lại chết trong tay Diệp Nam Hiên.

"Huyền Đạo sư đệ, ta tới giúp đệ đây".

Diệp Nam Hiên hét lớn, giơ đao đánh tới.

Cùng lúc đó, Dịch Đại Sơn cũng quát lên: "Dịch Vân Tiêu, ngăn tên này lại!"

Nghe cha quát, Dịch Vân Tiêu lập tức đánh về phía Thánh Đế Mị Nhân của tộc Mị Ma.

Dịch Đại Sơn cao giọng nói: "Lão phu tới giúp các ngươi".

Chỉ bằng Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc thì không thể nào ngăn cản được hai con rối Thánh Đế này. Thêm Diệp Nam Hiên cũng không đủ, nên Dịch Đại Sơn mới rút thân quay lại giúp.

Mà Dịch Vân Tiêu đối mặt với Thánh Đế Mị Nhân, lại lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Dịch Vân Tiêu là Thánh Đế viên mãn không phải giả, nhưng mà... Hắn ta không so được với Thánh Đế Mị Nhân.

Dương Thanh Vân thấy vậy, lập tức đi ra, không nói gì, cầm thương lên, trợ giúp Dịch Vân Tiêu.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng trực tiếp giết ra.

Thạch Cảm Đương lại đang săn sóc Ôn Hiến Chi.

Dịch Đại Sơn mượn cơ hội thoát thân, phối hợp với ba Thánh Đế viên mãn là Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, và Thời Thanh Trúc đối phó với Thanh Nghệ và Thanh Trác.

"Cẩn thận đấy, tuy là con rối, nhưng cũng có thực lực thiên Thánh Đế, thân xác hay hồn phách cũng thế, đều đứng đầu cấp bậc Thánh Đế".

Lý Huyền Đạo dặn dò.

"Biết rồi".

Bốn người đều cẩn thận.

Mà cách đó không xa, Tần Ninh ngồi xếp bằng, Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử phía trước đang tỏa ra ánh sáng xanh và ánh sáng vàng, trấn áp cơ thể Hà Ngạo.

Tới lúc này, bốn người mới hiểu được, Tần Ninh có thể trấn áp một vị thiên Thánh Đế, là kinh khủng tới mới nào.

"Lên nào!"

"Dạ!"

Lập tức, bốn vị Thánh Đế viên mãn trực tiếp đánh ra.

Thanh Nghệ thiên Thánh Đế và Thanh Trác thiên Thánh Đế đều mặt không cảm xúc, chỉ muốn đánh về phía Tần Ninh, chém chết hắn.

Hắn bị bốn vị Thánh Đế viên mãn ngăn cản, hai người rất khó xông lên.

Ở xung quanh, các võ giả của thập đại thánh vực giao chiến với các chiến sĩ Ma tộc cũng dần dần trở nên ổn định. Lần này Ma tộc điều động đội ngũ rất đông, võ giả của thập đại thánh vực đã rơi xuống thế hạ phong, dần dần bị chém giết gần hết, cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng mà không ai chạy.

Ma tộc đã phong tỏa nơi này, có muốn chạy cũng không chạy được.

Chi bằng ở lại liều chết một phen.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom