• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2146-2150

Chương 2146: Dịch Đại Sơn của Dịch Thiên Các

Mà đám người Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc, Thời Thanh Trúc ở đây nhìn thấy lão già này đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tần Ninh đưa mắt nhìn, lại mỉm cười.

Hai người Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi cũng không biết làm thế nào cho phải.

Người này... Là ai?

"Ha ha ha ha...", lão già tóc trắng cười ha ha, duỗi ra hai tay ra đi đến trước mặt Tần Ninh.

"Cuồng Vũ lão đệ!"

"Đại Sơn lão ca!"

Giờ phút này, hai người ôm nhau thật chặt.

Một màn này khiến cho mọi người đều choáng váng.

Cho dù là đám người Thời Thanh Trúc cũng không biết.

Đương nhiên bọn họ có biết ông lão trước mắt.

Lão các chủ Dịch Đại Sơn của đệ nhất các Dịch Thiên Các trong mười thánh vực! Chỉ là điều khiến đám người càng thêm kinh ngạc là Dịch Đại Sơn và Tần Ninh... Lão ca và lão đệ?

Đây là quan hệ thế nào vậy?

Cho dù là Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi căn bản cũng không hiểu ra sao.

Hai người ôm nhau thật chặt, một lúc lâu sau mới tách ra.

"Ha ha ha...", Dịch Đại Sơn cười ha ha nói: "Nhìn lão đệ không sắc bén bằng năm đó, nhưng vẫn đẹp trai như vậy".

"Nhìn lão ca cũng là càng già càng dẻo dai!"

Hai người cười ha ha một tiếng, lại nhịn không được cho nhau một cái ôm nữa.

Dịch Đại Sơn vung tay lên, mấy người sau lưng đi lên phía trước.

"Đây là con trai ta, Dịch Vân Tiêu, bây giờ là các chủ của Dịch Thiên Các, lão già ta đã về hưu, nhiều năm rồi cũng không để ý đến chuyện trong Dịch Thiên Các nữa".

"Vân Tiêu, gọi thúc đi!"

Dịch Vân Tiêu trắng trẻo nhã nhặn, khí chất lại không thô kệch giống Dịch Đại Sơn, vốn dĩ hắn ta đang nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay thi lễ, nghe được cha mình nói câu này, suýt nữa thì lảo đảo ngã sấp xuống.

Gọi thúc?

Chuyện này... Tần Ninh còn quá trẻ tuổi! Giờ phút này nơi xa, trong đám người của thế gia Hiên Viên, Hiên Viên Diệp âm thầm cảm thán, cuối cùng cũng có người có thể hiểu được suy nghĩ lúc đó của hắn ta rồi.

Lúc phụ thân và mẫu thân lôi kéo mình, bắt mình gọi Tần Ninh là nghĩa phụ, hắn ta cũng sụp đổ như thế.

"Đây đều là đám con cháu các đời của ta, không có một người nào nên hồn, cho nên cũng không giới thiệu".

Dịch Đại Sơn chỉ vào mười mấy người sau lưng, sau đó nói: "Đám nhóc các ngươi về sau gặp được Tần gia gia thì phải quỳ xuống, nên gọi thế nào thì cứ gọi như thế, Tần gia gia của các ngươi có cùng bối phận với ta, là huynh đệ ra sống vào chết với ông đây, rõ chưa?"

Một đám tiểu bối đều thi nhau khom mình hành lễ.

Tần Ninh lại không so đo những điều này, chỉ nhìn về phía Dịch Đại Sơn, không nhịn được cười nói: "Ta còn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng đã chết già rồi chứ, không ngờ lại con cháu đầy đàn".

"Ha ha ha ha...", Dịch Đại Sơn lại không thèm để ý, chỉ nhìn về phía Tần Ninh nói: "Tên nhóc ngươi này không tử tế, trở về mà chẳng đi tìm ta, lại để đại ca ngươi tới tìm ngươi?"

"Không có chuyện gì".

Hai người không thèm để ý đến người khác mà trò chuyện với nhau.

Tần Ninh giữ chặt Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi, nói: "Đây là hai đồ đệ của ta, Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi, về phần Nam Hiên, ngươi cũng biết bây giờ tên nhóc này không rõ sống hay chết rồi đấy".

Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: "Đây là lão các chủ Dịch Đại Sơn của Dịch Thiên Các, vào đời thứ ba của sư tôn là Cuồng Võ Thiên Đế, đã từng xông xáo khắp nơi với lão già họm hẹm này, Diệp Nam Hiên có biết ông ta chứ các ngươi thì không biết...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi vội vàng hành lễ.

"Còn có hai đồ đệ nữa, những người khác bây giờ không có ở đây, nhưng chắc hẳn cũng sắp đến rồi, sau này giới thiệu với ngươi sau".

"Được, được!"

Dịch Đại Sơn cười ha ha nói: "Năm đó ta đã biết tên nhóc ngươi không đơn giản, chỉ là không nghĩ tới ngươi lại sống tận ba đời, giỏi thật đấy lão đệ, sao ngươi làm được vậy, dạy ta một chút đi?"

"Bây giờ ta già rồi, có rất nhiều chuyện không thể làm được, cũng muốn chuyển thế sống thêm một lần, trẻ lại một lần".

"Già mà không đứng đắn!"

Giờ phút này, hai người ngồi chung trên một tảng đá ở đỉnh núi, hào hứng nói chuyện phiếm.

Đám người xung quanh đều cạn lời.

Cung điện khổng lồ đang ở gần ngay trước mắt, tất cả mọi người đều muốn nó mở ra sớm một chút, để tiến vào trong cung điện xem rõ ngọn ngành.

Thế nhưng hai người này thì hay rồi, ngồi ở chỗ này tán gẫu! Lúc này sắc mặt Huyết Ngọc tông chủ cũng vô cùng lạnh lùng.

Là cường giả xếp trong mười vị trí đầu của Thánh Đế Bảng, thế mà ông ta lại bị làm lơ như vậy.

Chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông ta thấy không bị để ý tới cũng không có gì không tốt.

Bây giờ không nên trở mặt với Tần Ninh.

Mà ngay lúc này, ba vị đại sư Chúc Hải Hiên đang dẫn một đám thánh trận sư nghĩ biện pháp phá vỡ đại trận.

Mà từng đội ngũ của các thế lực trong những thánh vực lớn đều lần lượt đứng trên đỉnh từng ngọn núi ở xung quanh, lẳng lặng chờ đợi.

Hai người Tần Ninh và Dịch Đại Sơn lại đang trò chuyện hăng say.

"Đại Sơn, danh tiếng bây giờ của Dịch Thiên Các đã vang vọng khắp mười thánh vực, nhưng cũng quá không tử tế cho lắm, bên trong thánh vực Thiên Hồng căn bản không thấy được phân các của Dịch Thiên Các các ngươi, xem thường người ta quá đấy!"

"Bây giờ Thanh Minh trong thánh vực Thiên Hồng phát triển, đang rất cần sự ủng hộ to lớn...", Dịch Đại Sơn nghe vậy thì vỗ bả vai Tần Ninh: "Trời, ngươi phải nói sớm đi chứ, phân các của Dịch Thiên Các ở thánh vực Thiên Hồng đều được đổi tên, Thanh Minh đúng không?"

"Ờm... Vân Tiêu...", "Cha!"

Dịch Vân Tiêu đi tới.

"Sau này nhớ mở thêm nhiều phân các trong thánh vực Thiên Hồng, giao dịch qua lại, nâng đỡ Thanh Minh phát triển".

"Vâng, sau này con sẽ làm!"

"Đừng để sau này, tên nhóc thối, bây giờ liền phái người đi làm ngay".

Dịch Đại Sơn trực tiếp mắng: "Chuyện mà Tần thúc của ngươi tự mình há mồm nói, ngươi phải đi làm ngay lập tức".

"Vâng!"

Dịch Vân Tiêu gãi đầu một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mấy năm gây đây cha già không ra khỏi cửa bao giờ, lần này... nghe được tin tức của Tần Ninh liền chạy đến ngay.

Hóa ra là có quan hệ này! Chưa bao giờ thấy cha già để ý đến người nào như thế hết.

Dịch Đại Sơn vỗ bả vai Tần Ninh, thấp giọng nói: "Lão đệ à, đám con cháu này của ta đúng là không nên thân, bây giờ Dịch Thiên Các còn đang mạnh mẽ, thế nhưng đến khi ta cưỡi hạc qua Tây Thiên, ta sợ Dịch Thiên Các sẽ có một ngày xong đời, ngươi phải để ý cho ta đấy nhé".

"Điều này ngươi cứ yên tâm, sau này ta giao Võ Môn cho Tiên Hàm, về sau Dịch Thiên Các có nhu cầu gì thì cứ nói với Võ Môn".

"Được!"

Dịch Đại Sơn nhìn xung quanh, lại tiếp tục nói: "Đây là di tích của Thanh Tiêu Đại Đế, phát hiện ra cái gì tốt nhớ chừa cho ca đây một tí đấy nhé!"

"Không thành vấn đề!"

"Ha ha ha ha...", lúc này hai người nói chuyện, không ngừng bật cười to.

Mà sắc mặt của võ giả trong các thánh vực lớn lại không hề đẹp mắt.

Tần Ninh à Tần Ninh... Trước đó chỉ có mỗi Lý Huyền Đạo ở bên cạnh mà đã ngông cuồng vô cùng, ai cũng không sợ.

Bây giờ lại thêm một Dịch Thiên Các nữa! Nhìn quan hệ của Dịch Đại Sơn và Tần Ninh, nếu ai ta tay với Tần Ninh, chỉ sợ Dịch Đại Sơn sẽ liều mạng không tiếc cái giá nào.

Còn cả một Thời Thanh Trúc nữa.

Thánh nữ số một trong Hạ Tam Thiên, người như thiên tiên này lại rất che chở Tần Ninh, đó cũng là điều mà ai cũng thấy được.

Bây giờ nếu muốn nói ở đây ai có sức ảnh hưởng lớn nhất.

Đó chính là Tần Ninh! Tạm thời không nói đến Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng và Võ Môn của thánh vực Đại Võ, dù sao cũng không mạnh, không đủ uy hiếp.

Thế nhưng.

Thanh Tiêu Thiên.

Nhất Kiếm các.

Dịch Thiên Các.

Nếu ba phe này mà bắt tay lại, ngay cả quái vật khổng lồ như Cửu Tinh Các cũng phải nhượng bộ.
Chương 2147: Cần chờ đợi

Đây chính là sức hút của người do ba Đế chuyển thế.

Không thể không phục.

Nếu như, nếu Tần Ninh đạt đến cảnh giới đỉnh cao trước kia, vậy trong cả vùng đất Hạ Tam Thiên.

Mười thánh vực lớn.

Không phải đã có ba thánh vực lớn là Thánh vực Thiên Hồng, thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Kiếm đều nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh rồi sao?

Lại thêm có Dịch Thiên Các nâng đỡ.

Đến lúc đó, ai có thể địch nổi?

Trong phút chốc, trong lòng đám Thánh Đế của các thánh vực lớn đều không vui.

Ầm... Mà đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy phía trước cung điện khổng lồ, ba vị đại sư thánh trận Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên, Bùi Văn Giác lần lượt lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.

Cung điện khổng lồ.

Không mở ra được! Giờ phút này sắc mặt ba vị đại sư thánh trận đều rất khó coi.

Phải làm sao mới ổn đây?

Nếu như không có những biện pháp khác, cũng chỉ có thể để Tần Ninh ra tay thôi.

Thế nhưng bây giờ ba người thật sự không còn mặt mũi nào cả.

Quá mất mặt! Chỉ là Tần Ninh thấy cảnh này lại đứng dậy, đi đến trước cửa của cung điện khổng lồ.

"Các vị, để ta làm cho!"

Ba vị đại sư thi nhau chắp tay.

Tần Ninh cười nói: "Đại Sơn, dẫn người của ngươi vào trong xem rốt cuộc có đồ gì tốt đi".

"Được!"

Dịch Đại Sơn cười ha ha.

Tần Ninh nhìn về phía cung điện khổng lồ, hơi suy nghĩ.

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã quan sát trận pháp bảo vệ xung quanh cung điện khổng lồ này rồi.

Ba vị đại sư không có khả năng mở ra được.

Hộ trận này liên quan đến vài trận pháp ảo diệu trước kỷ nguyên, trừ khi ba vị đại sư có thể sống từ trước kỷ nguyên đến bây giờ, nếu không sẽ không có khả năng biết được.

Tần Ninh đi đến trước cửa của cung điện khổng lồ.

Phía trên cửa cung trắng như ngọc tỏa ra từng luồng ánh sáng, tràn đầy sức mạnh thần thánh.

Tần Ninh đi đến trước cửa, đầu ngón tay ngưng tụ từng thánh văn.

Trong khoảnh khắc, từng thánh văn kia trải ngập ra khắp trời đất.

Người bên ngoài lại không nhìn rõ Tần Ninh đang làm cái gì.

Thậm chí giờ phút này ba vị đại sư thấy cách làm của Tần Ninh vẫn có chút mơ hồ.

Sự hiểu biết về trận pháp như thế đã vượt qua nhận biết của bọn họ, thật sự là quá tò mò.

Thời gian dần dần trôi qua, đột nhiên mọi người đều nhìn thấy cửa cung đang chậm rãi rung động.

Mà ngay lúc này, phía trên cửa cung xuất hiện một ấn ký.

Ấn ký mà Tần Ninh trước đó ngưng tụ lập tức bao trùm lên, hai ấn ký trùng hợp, cửa cung trực tiếp mở ra.

Chỉ là giờ phút này, mọi người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cảnh tượng lúc trước tiến vào bên trong di tích vẫn rõ mồn một trước mắt mọi người.

Tần Ninh cũng không quan tâm, chỉ nhìn về phía Dịch Đại Sơn, cười nói: "Đại Sơn, đi thôi".

"Được!"

Đám võ giả của Dịch Thiên Các, Thanh Minh, Võ Môn, Nhất Kiếm các, Thanh Tiêu Thiên lần lượt đi vào.

Mọi người thấy một màn này mới đi ra phía trước.

Trong đám người của Thông Thiên tông.

Vu Tử Lâm nhíu mày lại, nói: "Tần Ninh sống qua ba đời, đời thứ nhất Ngự Thiên Thánh Tôn có quan hệ không ít với Thời Thanh Trúc, đời thứ hai Cuồng Võ Thiên Đế xưng huynh gọi đệ với Dịch Đại Sơn của Dịch Thiên Các, đời thứ ba Thanh Vân Kiếm Đế có thể nói là tri kỷ với vợ chồng Hiên Viên Quân của thế gia Hiên Viên!"

"Khó lường!"

"Hạ Tam Thiên này sắp thay đổi rồi!"

Tề Ngọc Hiên đứng bên cạnh cũng chậm rãi gật đầu.

Thiên hạ này sắp thay đổi rồi! Tần Ninh còn chưa khôi phục thực lực mà đã có ba thế lực lớn trợ giúp.

Nếu như khôi phục thực lực, phát triển Thanh Minh, tìm được Diệp Nam Hiên về, đó chính là ba thánh vực lớn đều nằm hết trong tay Tần Ninh.

Lại thêm thánh vực Hiên Viên, thánh vực Thanh Tiêu và Dịch Thiên Các hết lòng giúp đỡ.

Trong cả Hạ Tam Thiên, ai có thể địch nổi?

Loại chuyện này, ngẫm lại liền thấy đáng sợ.

Mà ở một bên khác, đám người Huyết tông cũng chuẩn bị đi vào dưới sự dẫn đầu của Huyết Ngọc tông chủ.

"Tông chủ...", giờ phút này sắc mặt Huyết Ngạn Phong tái nhợt, chắp tay nói: "Huyết Hãn thiếu chủ, Huyết Hồng trưởng lão đều chết vô ích sao?"

Nghe thấy thế, Huyết Ngọc tông chủ dừng bước chân lại.

"Sẽ không chết vô ích!"

Huyết Ngọc tông chủ lẩm bẩm nói: "Chỉ là... với những gì Tần Ninh cho thấy hiện nay, ngươi cho rằng hắn mới chỉ chứng minh trong hôm nay thôi sao?"

"Vào giây phút thân phận của hắn bị lộ, trong các thánh vực lớn có ai mà không biết đây là chuyện phiền phức lớn cỡ nào đâu?"

"Thế nhưng bây giờ vẫn phải chờ".

Chờ! Chờ cái gì?

Huyết Ngọc tông chủ lẩm bẩm nói: "Mấy người Tinh Húc Huy, Liễu Thông Thiên, U Minh Ngọc Giang, Thiên Hàn Lỗi, La Tranh sao có thể dễ dàng để cho Tần Ninh không ngừng lớn mạnh chứ?

Nếu thật sự để Tần Ninh khống chế cả ba vực, vậy sau này hắn sẽ có thể khống chế được mười vực, chính là Đại Đế duy nhất của Hạ Tam Thiên!"

"Bây giờ tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ xem ai sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối".

"Chuyện này không cần lý do, không cần lấy cớ, khi Tần Ninh thể hiện ra khả năng có thể thống nhất Hạ Tam Thiên, đó chính là lúc đối đầu với toàn bộ Hạ Tam Thiên".

Trận chiến quyền lực xưa nay đã như vậy.

Các thánh vực lớn tồn tại lâu như vậy, ngăn cản lẫn nhau, không thể nào cho phép xuất hiện một người tài giỏi phá vỡ sự cân bằng này.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày xảy ra trận chiến lớn.

"Đi, vào xem!"

"Rõ!"

...Cửu Tinh Các, bốn vị các chủ tụ tập một chỗ.

Từ nãy đến giờ Tinh Nhiễm Thiên đều cực ít nói chuyện.

"Hai vị các chủ...", "Ta hiểu".

Tinh Nhiễm Thiên chậm rãi nói: "Chỉ là việc này cần phải hỏi đại ca mới có thể quyết định được".

"Đi vào trước xem một chút đi!"

Tinh Nhiễm Thiên chậm rãi nói: "Lần này, ta luôn cảm thấy Thanh Đế Thiên Cung không đơn giản như vậy".

Dịch Đại Sơn xuất hiện, có thể nói là mang đến cho các thánh vực lớn một đả kích nặng nề.

Nếu chỉ có mỗi Nhất Kiếm các và Thanh Tiêu Thiên đứng ở bên Tần Ninh, Cửu Tinh Các cũng không sợ hãi cái gì.

Thế nhưng nếu cộng thêm cả Dịch Thiên Các, uy hiếp sẽ ập đến.

Giao dịch của Dịch Thiên Các trải rộng cả mười thánh vực, nắm được nhiều thông tin tin tức nhất.

Vũ lực mạnh mẽ, lại thêm có thể truyền đạt tin tức nhanh gọn, sức ảnh hưởng của Tần Ninh quá lớn! Giờ phút này, đám võ giả của các thánh vực lớn đều mang theo suy nghĩ của riêng mình, lần lượt tiến vào trong cung điện khổng lồ... Tần Ninh đang sóng vai đi với mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn.

Tần Ninh nhìn về phía Dịch Đại Sơn, cười nói: "Đại Sơn, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta kết bạn xông xáo năm đó không?"

"Đương nhiên là nhớ kỹ!"

Dịch Đại Sơn cười ha ha một tiếng, nói: "Khi đó hai ta mới chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng mà thôi, bị một con Xích Vũ Mãng đuổi một tháng, còn phải trốn ở trong bụng một con Thôn Kim Tê Ngưu, mẹ nó, con Thôn Kim Tê Ngưu kia đã mục nát ra rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn nôn".

"Ha ha...", Tần Ninh cười nói: "Ta ấn tượng sâu nhất lại không phải lần này, mà là...", "Không phải tên nhóc ngươi đang muốn nói đến lần đó, ta và ngươi cùng nhau tiến vào linh huyệt trong lòng đất, coi phân và nước tiểu của Kim Viên Biên Bức là bảo bối mà ăn chứ gì?"

"Ha ha ha, ngươi còn nhớ rõ sao!"

Tần Ninh không nhịn được cười to, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi quên rồi chứ!"

Trên đường đi, sau khi tiến vào cửa cung là một con đường ngọc thạch thật dài, Tần Ninh và Dịch Đại Sơn không ngừng nhớ lại chuyện cũ, trò chuyện hăng say.

Tuy Lý Huyền Đạo ở bên cạnh đang tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.

Dường như hai người không chỉ đang nói về chuyện cũ, mà là đang... xác minh cái gì đó! Hơn nữa Lý Huyền Đạo còn có cảm giác, cũng không phải là Dịch Đại Sơn đang nghi ngờ Tần Ninh, mà hình như là Tần Ninh đang nghi ngờ Dịch Đại Sơn!
Chương 2148: Ngay cả ta cũng bị lừa

Lý Huyền Đạo cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này nữa.

Thế nhưng nghe lời nói của Tần Ninh, hắn ta vẫn luôn có loại cảm giác này.

Hắn ta vẫn hiểu sư tôn khá rõ.

Dù sao làm bạn sớm chiều gần vạn năm, từ trước đến nay sư tôn chưa bao giờ che giấu điều gì ở trước mặt hắn ta.

Từ trong lời nói của sư tôn, hắn ta cảm thấy không thích hợp.

Mà Thời Thanh Trúc cũng hơi hiếu kỳ.

Chỉ là hai người đều không có mở miệng.

Ngược lại là Ôn Hiến Chi nhìn thấy Dịch Đại Sơn và Tần Ninh trò chuyện hăng say, trong lòng không ngừng hâm mộ.

Đây chính là sức hút của sư tôn! Dịch Đại Sơn và Tần Ninh không ngừng nói chuyện, cuối cùng đã bị từng tòa cung điện rộng rãi hùng vĩ xuất hiện trước mắt làm gián đoạn.

Sau con đường ngọc thạch, hình như ở trên bầu trời có mây mù sinh ra, bao trùm khắp mặt đất.

Từng tòa cung điện lượn lờ giữa mây mù giống như tiên cảnh.

Lúc này, đám võ giả của các thế lực lớn cũng lần lượt chạy tới.

Mọi người thấy một màn trước mắt, sắc mặt ai nấy cũng đều biến đổi.

"Chuyện này...", lần đầu tiên mọi người được thấy cảnh tượng hùng vĩ như thế.

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía từng tòa đại điện kia, sắc mặt vẫn rất lạnh nhạt.

Chỉ là trong ánh mắt của hắn cũng hơi có vẻ kinh ngạc.

"Đi xem một chút!"

Hắn sải bước chân đi về phía từng tòa cung điện.

Lúc này, đám võ giả của các thế lực khắp nơi đã đi thẳng vào trong cung điện rồi.

Hàng ngàn hàng vạn võ giả lần lượt tản ra.

Người của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên Các, Thanh Tiêu Thiên cũng thi nhau tản ra xung quanh.

Đám người Tần Ninh đi đến trước một đại điện, mở cửa điện ra tiến vào trong, vừa nhìn một cái, mọi người đã vô cùng ngạc nhiên.

Trống rỗng! Ngoài mấy cây cột đá trong đại điện thì không còn vật gì khác nữa.

Vô cùng vắng vẻ.

Mọi người đều sững sờ tại chỗ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Dịch Đại Sơn cũng là hiếu kỳ nói: "Ở đây... không có cái gì cả sao?"

"Cứ như lại bị lấy sạch đi rồi vậy".

Lại?

Nghe được Ôn Hiến Chi nói vậy, Dịch Đại Sơn hiếu kỳ nói: "Trước đó đã từng gặp được?"

"Đúng vậy".

Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Trước đó ta cùng với sư tôn gặp được mấy di tích cổ, nhưng đều bị người ta lấy sạch đi hết rồi, ngay cả bàn ghế cũng không còn".

"Nếu không phải sư tôn mắt sáng như sao, thấy được mấy chỗ khác biệt ở nơi đó, sợ rằng cả hành trình chúng ta đều không thu hoạch được gì".

Dịch Vân Tiêu sau lưng Dịch Đại Sơn mở miệng nói: "Ý của ngươi là đã có người nhanh chân đến trước rồi?

Bất chấp tất cả, dọn hết toàn bộ đi!"

"Ừm...", lúc này, các võ giả của thế lực khắp nơi đều liên tục kêu lên.

Có vẻ lúc bọn họ đi vào trong đại điện cũng đều phát hiện như thế.

Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.

Niềm vui nỗi buồn lớn trong cuộc đời cũng chỉ như thế này thôi.

Vốn cho rằng sẽ đến một nơi cất giấu bảo tàng, thế nhưng lại chẳng có gì cả.

Suốt quãng đường đến đây, mọi người đã gặp không ít những vùng đất cổ quái, thánh thú kỳ dị hay những nơi nguy hiểm.

Tổn thất rất nhiều người, nhưng lại kiếm được rất ít.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau khi đi vào đây chắc hẳn sẽ có được cơ duyên.

Thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì cả.

"Đáng chết!"

Không ít người đều mở miệng quát mắng.

Rốt cuộc là ở đây vốn không có vật gì, hay là đã có người nhanh chân đến trước rồi?

Vấn đề này, không ai trả lời bọn họ cả.

Tần Ninh lại không chút hoang mang, mà đi dạo từng ngóc ngách trong cung điện.

Đám người Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi cũng không nóng nảy.

Dù sao trước đó cũng thế, cứ đến cung điện nào cũng thấy đã bị người ta lấy đi hết rồi, thế nhưng Tần Ninh luôn luôn có thể phát hiện ra chỗ cất giấu bí mật, từ đó đạt được thu hoạch lớn hơn.

Bây giờ chỉ cần chậm rãi đợi sư tôn phát hiện là được rồi.

Lần này, đám người Dịch Đại Sơn, Thời Thanh Trúc đều đi cùng Tần Ninh, cũng không tách ra.

Võ giả của các thánh vực lớn khác cũng không dám lỗ mãng.

Mọi người đi sâu vào trong, vùng đất này khá mênh mông, những tòa cung điện thiên cung nối tiếp nhau san sát, tầng tầng lớp lớp.

Hơn nữa đại điện lớn nhất cao chừng trăm trượng, những đám mây mù vừa vặn bao phủ trên không, khiến cho nơi đây có vẻ vô cùng tiên khí.

Tần Ninh đi mất tận nửa ngày.

Mãi đến cuối cùng, hắn mới dừng lại trước một đại điện, ngồi xuống trên bậc thang thở ra một hơi.

Lý Huyền Đạo vội vàng tiến lên, nhìn về phía cung điện kia, nói: "Sư tôn, là nơi này...", "Cái gì?"

"Ờm... có bảo bối sao?"

Tần Ninh lườm Lý Huyền Đạo một cái, chậm rãi nói: "Ta chỉ là đi mệt rồi, ở chỗ này nghỉ chân một chút thôi".

"..", giờ phút này đám người đều cạn lời.

Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, nhìn về phía trước, cười nói: "Mà chỗ này đúng là có bảo bối".

Ngay sau đó, Tần Ninh liền đứng dậy, đi về hướng một đại điện đối diện với đại điện này.

Chỉ thấy cánh cửa đại điện mở ra, hiển nhiên là đã có người đi vào rồi, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.

Tần Ninh đi đến trước đại điện, sau đó bay thẳng lên đỉnh đại điện.

Nhìn một cái, trên đỉnh đại điện không có vật gì.

Nhìn xung quanh, đỉnh của từng tòa đại điện cũng đều không xếp thành quy luật gì cả.

Chỉ là Tần Ninh đứng ở chỗ này xem xét một canh giờ, không nhúc nhích.

Mọi người cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Dù sao có thể nói kiến thức của Tần Ninh vượt xa mấy người bọn họ, nếu hỏi sẽ quấy rầy Tần Ninh suy nghĩ.

"Ta hiểu rồi".

Đột nhiên Tần Ninh mở miệng, đám người lập tức cẩn thận hẳn lên.

"Ngay cả ta cũng bị lừa!"

Tần Ninh đạp chân lên trên đỉnh điện, cả người bay lên không.

Mọi người thấy một màn này cũng đều thi nhau đi theo Tần Ninh.

Lên cao trăm trượng, sương mù lượn lờ bốn phía.

Ngàn trượng, cũng như thế.

Vạn trượng, vẫn giống như trước.

Thế nhưng khi khi mọi người lướt qua trên vạn trượng, bốn phía đất trời bỗng nhiên thay đổi.

Nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy căn bản không phải một vùng đất gì, mà đập vào mắt lại là từng tòa đại điện.

Từng tòa cung điện lơ lửng trên không.

Cổ xưa, hùng vĩ, trang nghiêm, túc mục.

Tần Ninh sải bước ra, vững vàng dừng ở trên bậc thang một đại điện.

Từng bóng người cũng lần lượt đi theo tới.

Khi mọi người thấy cảnh này thì đều vô cùng kinh ngạc.

"Đây mới thật sự là... cung điện trên mây".

Cung điện trên mây lơ lửng giữa không trung.

Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong một tòa cung điện, hắn mở cửa cung ra, trong đó có những cột đá trong suốt như ngọc đang chống đỡ lấy cả cung điện khổng lồ.

Trong đại điện có những giá sách cao gần năm mét, rộng mười mấy mét, được xếp thành từng hàng một, phía trên trưng bày từng quyển trục, từng quyển sách.

Đám người không nói nhiều, đương nhiên là bắt đầu xem xét xung quanh.

"Là thánh quyết...", "Còn có một vài sách ghi chép về phương pháp luyện đan...", "Còn có cả ghi chép về việc rèn đúc thánh khí nữa!"

Mọi người đều vô cùng hưng phấn.

"Đừng có lộn xộn!"

Dịch Đại Sơn nhìn về phía các đệ tử Dịch Thiên Các, quát: "Đây là nơi mà Tần lão đệ phát hiện ra, mọi thứ ở đây đều thuộc về Thanh Minh và Võ Môn, các ngươi đừng đụng vào".

Các đệ tử của Dịch Thiên Các đều vội vàng trả sách và quyển trục về.

Tần Ninh lại cười nói: "Tranh thủ thời gian lấy đi, mọi người chia đều là được, về sau mượn của nhau để đọc tham khảo, bây giờ nói đến chuyện này để làm gì?"

"Ặc... vậy thì ngại lắm..", "Còn cần khách khí như vậy với ta nữa ư?"

Tần Ninh lại cười nói.
Chương 2149: Quan tài trong tháp cao

"Được rồi, đều bắt đầu thu lại đi. Người của các thánh vực khác sẽ nhanh chóng phát hiện ra không đúng mà đuổi theo. Nếu bọn họ lấy được, chúng ta sẽ thua thiệt".

"Đám nhãi con, động thủ đi".

Dịch Đại Sơn cười ha ha nói.

Nhất thời, mọi người lập tức ra tay.

Mọi người đi hết khỏi đại điện, Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Đi xuống dưới, mọi người tản ra, nơi này có ít nhất hơn ngàn cung điện, nhưng không phải chỗ nào cũng có đồ".

Mọi người nhanh chóng tản ra.

Nhưng mà, chưa tới một nén nhang, rất nhiều người đột nhiên xuất hiện trên thiên cung.

"Nơi này...", người dẫn đầu chính là các chủ Tinh Nhiễm Thiên của Cửu Tinh các.

"Nhanh, nhanh".

Tinh Nhiễm Thiên vội vàng nói.

Sáng hôm nay, khi Tần Ninh mang người tới đây, ông ta đã phát hiện ra rồi.

Nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện đi theo Tần Ninh.

Đầu tiên là lo Tần Ninh có ác cảm, gây ra hiểu lầm, thứ hai, ông ta lo lắng cho nguy hiểm hay tổn thương gì đó.

Nhưng bây giờ, Tinh Nhiễm Thiên đã hối hận lắm rồi.

Mà lúc này, người của U Minh cốc thuộc thánh vực U Minh, Huyết Ngọc tông chủ của Huyết tông, La Chước trưởng lão của Tu La điện, Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông đều đến đó, cùng nhau ra tay.

Nhất thời, trong cung điện vô cùng hỗn loạn.

Tần Ninh nhìn xung quanh, trực tiếp nói: "Ta còn chưa bá đạo đến mức độc chiếm nơi này, chỉ là, lấy đồ, ai tới trước thì là của người đó. Muốn cướp đồ của người ta, thì phải hỏi đao trong tay Tần Ninh ta có đồng ý hay không!"

Đúng là Tần Ninh không có ý định ngăn cản.

Trên thực tế, đối với hắn, đống thánh quyết, thánh đan, thánh khí này không hề trân quý.

Sự phát triển của Thanh Minh và Võ Môn, dựa vào những gì hắn có hiện tại đã đủ rồi.

Nhiều hơn nữa cũng không tốt.

Hơn nữa... Quan hệ giữa Tần Ninh và võ giả của các thế lực lớn cũng không được tốt.

Nhưng mà, nếu Ma tộc xuất hiện, cần cả Hạ Tam Thiên chống đỡ, thì sự mạnh mẽ của Thanh Minh và Hạ Tam thiên chỉ là một phần thôi.

Những thế lực này cũng phải mạnh lên mới tốt.

Thời Thanh Trúc đứng bên cạnh Tần Ninh, khẽ cười nói: "Chàng vẫn như bình thường... Lòng mang thiên hạ".

"Ta không đảm đương nổi mấy chữ "lòng mang thiên hạ", chỉ là...", nói đến đây, Tần Ninh dừng lại, không nói gì nữa.

Võ giả các phe đang rối rít tìm kiếm bảo bối trong cung điện.

Thoáng chốc, cả cung điện trở nên lộn xộn.

Còn Tần Ninh, lại mang theo Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đi vào sâu trong cung điện.

Ở đó có một tòa tháp cao, lơ lửng trên không, uy vũ bất phàm.

Thậm chí, nếu cẩn thận phân biệt, có thể phát hiện ra, các thiên cung nơi đây đều do tòa tháp này dẫn đầu.

Đi tới trước tòa tháp, Tần Ninh đẩy cửa ra.

Cửa tháp từ từ mở ra.

Cả tòa tháp cao chừng ngàn trượng, từ ngoài nhìn vào thì có bảy tầng.

Nhưng sau khi tiến vào tháp lại phát hiện, tòa tháp này chỉ có một tầng mà thôi.

Từ trên xuống dưới, thân tháp được một ngọc trụ chống đỡ.

Nhìn không gian trong tháp, chứa hơn ngàn người cũng không thành vấn đề.

Nhưng ở trong này, ở vị trí trung tâm, cạnh cột trụ, có một quan tài xuất hiện trước mặt mọi người.

Lý Huyền Đạo vui mừng muốn tiến lên.

"Đừng vội".

Tần Ninh đưa tay ra ngăn Lý Huyền Đạo lại.

Tiểu tử này, từ khi nghe mình nói Tam Tủy Ngọc Thể của Thanh Tiêu đại đế có thể có tác dụng với thương thế của mình, đầu óc mê muội luôn rồi.

Chỗ nổi bật như thế, sao có thể không có nguy hiểm được chứ?

Lý Huyền Đạo cũng dừng lại, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo mấy phần áy náy.

Cùng lúc đó, rất nhiều người đều xuất hiện trong tòa tháp.

Huyết Ngọc tông chủ, Tinh Nhiễm Thiên các chủ, Thiên Trùng Vân trưởng lão,vv... Một nhóm khoảng mấy trăm người cùng tiến vào tháp.

Tuy nói Tần Ninh phát hiện ra nơi này, nhưng không thể để tất cả mọi thứ đều thuộc về Tần Ninh.

Mà Tần Ninh cũng không thèm để ý đến những người này.

Chẳng qua, mọi người đều đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, nhưng không ai dám đi sâu vào.

Tần Ninh lại cười nói: "Bảo vật, người có năng lực sẽ có, nếu các ngươi dám đi vào thì cứ lấy, ai lấy được là của người đó!"

"Đây là quy tắc của Tần Ninh ta. Đương nhiên, nếu ta lấy được thì chính là của ta, các ngươi đừng hòng cướp..."

Hắn nói xong, mọi người đều dừng chân không dám tiến lên.

Đi hay không đi! Đây là một vấn đề!

Đi, lỡ chết thì sao?

Không đi, nếu Tần Ninh đi, lấy được, bọn họ có thể đấu với Tần Ninh được sao?

Dịch Đại Sơn, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, có ai không phải thánh đế viên mãn thực lực mạnh mẽ đâu.

Tình cảnh lúc này trở nên lúng túng.

Mà Tinh Nhiễm Thiên lại không nhịn được.

Trong di chỉ cổ của Thanh Tiêu đại đế, có thể có một trong tam đại đế khí của Cửu Tinh các bọn họ - Cửu Tinh Thánh Uyên kiếm.

Nếu ở đây thì sao?

Không thể từ bỏ được.

Hơn nữa, hai món đế khí vô địch cái thế của Thanh Tiêu đại đế - Thanh Diễm Nguyên đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử - cũng có thể đang ở đây.

Cứ thử xem sao.

Tinh Nhiễm Thiên gật đầu, một vị thánh đế trong Cửu Tinh các đi ra.

Thánh đế cấp thấp, thực lực đủ dùng, phản ứng cũng được, vừa hay cho đi ra xem thử.

Ngay lập tức, vị thánh đế đó đi ra.

Bộp... Một tàn ảnh vụt qua.

Nhưng một khắc sau.

Bùm... Tiếng nổ vang lên.

Tàn ảnh kia hóa thành một đống máu thịt, rơi xuống đất.

Mọi người nhìn thấy, đều vô cùng sợ hãi.

Mười thước! Từ chỗ bọn họ đứng đến chỗ quan tài, không tới năm trăm thước.

Nhưng mà, vị thánh đế kia mới chỉ đi được mười thước. Dù người đó đã thi triển thân pháp, tốc độ cực nhanh, cũng chỉ đi được mười thước, đã bị giết trong nháy mắt.

Đáng sợ hơn là, ở đây có hơn mười vị thánh đế, nhưng không ai nhìn ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Tất cả mọi người đều mờ mịt.

Tuy bảo vật rất tốt, nhưng cũng cần giữ mạng! Trước mắt chính là như vậy.

Căn bản không còn mạng để lấy bảo vật.

Một thánh đế cấp thấp đã mất mạng tại chỗ, chuyện này quá kinh khủng rồi.

"Đáng ghét!"

Tinh Nhiễm Thiên thầm mắng một câu, sắc mặt rất khó coi.

Tuy rằng Cửu Tinh các gia đại nghiệp đại, nhưng cứ như vậy tổn thất một vị thánh đế, cũng khiến người ta khó mà tiếp thu được.

Không ai dám thử nữa.

Tần Ninh nhìn về phía quan tài ở trung tâm, chợt nảy ra một ý.

Hắn bước chân lên.

"Sư tôn!"

"Sư tôn!"

"Tần Ninh!"

Mấy người bên cạnh đều lên tiếng.

Tần Ninh cười nói: "Bọn họ không dám thử, để ta đi thử xem, ta nghĩ không ai có ý kiến gì đâu".

Tần Ninh vẫn đi tiếp.

Khi bàn chân hắn đặt vào trong đại điện.

Đột nhiên, cả tòa tháp phát ra tiếng ầm ầm.

Mặt đất dưới đại điện vốn dĩ bằng phẳng trơn bóng, giống như một khối đá hoàn chỉnh, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một khe nứt lớn.

Theo đó, vết nứt khuếch tán ra, từng vòng tròn hình thành, một vài khối nhô lên cao, một vài khối lại hạ xuống, như là bậc thang, xếp chồng lên nhau.

Tần Ninh đứng ở bên mép, không hề nhúc nhích.

Những khối đá kia bắt đầu xoay như chong chóng. Trong khoảnh khắc, Tần Ninh bỗng hóa thành tàn ảnh, mắt thường không nhìn thấy được.
Chương 2150: Cánh tay trong quan tài

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.

Đám người Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi, đương nhiên đang lo lắng cho tính mạng của Tần Ninh.

Còn đám người Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc lại lo Tần Ninh thành công đi tới bên quan tài, lấy được báu vật gì đó.

Hai bên đều có suy nghĩ của riêng mình.

Mà Tần Ninh ban nãy biến mất đã dần dần xuất hiện rõ ràng.

Mọi người đều cho rằng tốc độ xoay của vòng tròn đã giảm xuống.

Nhưng nhìn lại thì căn bản không phải vậy.

Tốc độ không hề giảm, nhưng Tần Ninh lại đang thích ứng với tốc độ quay của vòng tròn.

Bị xoay như vậy, Tần Ninh có thể thích ứng được sao?

Nhưng vừa rồi, vị thánh đế kia vừa bước vào đại điện đã bỏ mạng trong nháy mắt, sao Tần Ninh lại không như thế?

Mọi người đều không hiểu?

Nhưng ai dám hỏi chứ?

Mọi người đều trơ mắt nhìn bóng lưng Tần Ninh càng ngày càng rõ ràng.

Đến cuối cùng, cơ thể Tần Ninh đã vận động theo tốc độ xoay nhanh của vòng tròn. Bước chân ra, Tần Ninh bước vào vòng tròn thứ hai.

Ngay sau đó, vòng thứ ba... Vòng thứ tư... Vòng thứ năm... Tần Ninh không ngừng đến gần vòng tròn thứ sáu.

"Đáng chết!"

Huyết Ngạn Phong, một người trong Huyết tông nói nhỏ: "Tông chủ, hắn..."

"Hắn đã sắp đi vào rồi. Nếu trong quan tài là Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử thì chúng ta sẽ phải trơ mắt nhìn người ta lấy đi".

Huyết Ngọc tông chủ nheo mắt lại, nói: "Ta đi!"

Dứt lời, Huyết Ngọc tông chủ bước chân lên.

Tần Ninh làm được, chẳng lẽ hắn ta lại không làm được sao?

Vả lại, nói không chừng, nguy cơ trước mắt đã được giải trừ rồi thì sao?

Lúc này, Huyết Ngọc tông chủ trực tiếp bước ra.

"Ngươi..."

Lý Đạo Huyền vừa mới mở miệng, Huyết Ngọc đã leo lên vòng tròn.

Có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Mà khi Huyết Ngọc bước lên trận pháp trên vòng tròn, tốc độ xoay của nó đột nhiên tăng lên.

Cơ thể Tần Ninh không thăng bằng, bị một đợt khí vô hình thổi qua mặt.

Huyết Ngọc tông chủ cuống cuồng giữ thăng bằng cơ thể.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm một thước.

"Huyết Ngọc tông chủ...", Tần Ninh nhìn về phía Huyết Ngọc, trầm giọng nói: "Ngươi muốn chết, nhưng ta thì không".

Nghe vậy, Huyết Ngọc lại bình tĩnh nói: "Ngươi cũng nói rồi, người có khả năng sẽ có được bảo vật, ngươi qua được, ta cũng qua được!"

"Vậy sao...", Tần Ninh hờ hững nói: "Hy vọng ngươi kiên trì được".

Nói xong, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

Một khắc sau, Tần Ninh bước chân ra.

Lúc này, Tần Ninh và Huyết Ngọc đều đứng ở giữa vòng tròn, di chuyển theo vòng tròn xoay tròn.

Thấy cảnh ấy, mọi người đều không nhịn được.

Tinh Nhiễm Thiên chợt vụt lên, trực tiếp đi tới bên bờ vòng tròn.

Ông ta cũng muốn thử! Huyết Ngọc có thể, ông ta cũng có thể.

Lúc Tinh Nhiễm Thiên bước chân ra, tốc độ cực nhanh.

Nhưng khi Tinh Nhiễm Thiên bước đi, tốc độ xoay lại tăng lên. Bóng dáng ba người Tần Ninh, Huyết Ngọc, Tinh Nhiễm Thiên trở nên mơ hồ.

"Đáng chết!"

Lý Đạo Huyền bước lên một bước, Thủ Khuyết kiếm trong nháy mắt thả ra từng đạo kiếm quang. Hắn ta quát: "Nếu ai dám đi, ta sẽ chém kẻ đó!"

Mọi người đều câm như hến, không ai dám nói gì.

Các thánh đế ở đó, ngoài Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc có thể liều mạng với Lý Đạo Huyền, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn ta.

Mà ba người Tần Ninh, Huyết Ngọc, Tinh Nhiễm Thiên đang đứng trên vòng tròn.

Tốc độ xoay tròn đã tăng nhanh gấp mấy lần so với ban nãy.

Nhưng cả ba người đều có thể chịu được.

Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên có thực lực mạnh mẽ, một vị đứng thứ bảy trong bảng thánh đế, một vị đứng thứ chín. Điều ấy hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng mà Tần Ninh, sao hắn đứng vững được chứ?

Nhưng mà mọi người cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện ấy.

Trong vòng tròn, cách trung tâm năm năm thước.

Tần Ninh đi nhanh hơn Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên.

Dù hai người kia có thực lực mạnh mẽ, nhưng dường như cũng không thể nào vượt qua được Tần Ninh.

Điều này khiến cả hai người họ đều sốt ruột, nhưng lại không làm được gì.

Tốc độ của Tần Ninh không ngừng tăng nhanh, đến gần vòng tròn.

Ba trăm thước.

Hai trăm thước.

Một trăm thước.

Khi chỉ còn cách một trăm thượng, đột nhiên vòng tròn ngừng chuyển động.

Tần Ninh không nói lời nào, trực tiếp chạy đến chỗ quan tài.

Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên ở phía sau thấy vậy thì đều hận đến độ nghiến chặt răng, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào cả.

Tần Ninh đi tới trước quan tài, cẩn thận quan sát nó.

Bên ngoài giống như sắt đen, như là một khối đúc thành. Phía trước quan tài có một cái đỉnh nhỏ dùng thép tinh luyện đúc thành, đang lóe lên tia sáng yếu ớt.

Đây không phải là Thanh Diễm Nguyên đỉnh, chỉ là một cái đỉnh hình dạng tương tự được đúc bằng thép tinh luyện thôi, chỉ vậy mà thôi.

Tần Ninh cẩn thận quan sát cả cái quan tài, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên nắp quan.

Nhưng đúng lúc này, hắn sửng sốt phát hiện ra một việc.

Bàn tay hắn đặt trên nắp quan, mà nắp quan lại... Hơi rung lên, một khe hở mở ra.

Dù là Tần Ninh, trong lòng cũng không nhịn được chửi mấy vạn câu "mẹ nó".

Chẳng lẽ.... Cái quan tài này bị mở ra rồi?

Tần Ninh đẩy ra, nắp quan tài rơi xuống.

Theo đó, các vòng tròn xung quanh ngừng xoay.

Huyết Ngọc tông chủ và Tinh Nhiễm Thiên đứng vững lại, nhưng hai người cũng không đến gần Tần Ninh.

Quan tài trực tiếp mở ra!

Quá kỳ lạ! Cho dù hai người đã ở cảnh giới Thánh Đế viên mãn cũng không dám đến gần.

Bọn họ không biết Tần Ninh đã đi theo tốc độ chuyển động của vòng tròn thế nào, nhưng bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức.

Lúc này, quan tài mở ra, mọi người đều dừng lại, cũng không nhiều lời.

Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn đều vội vàng chạy tới, nhưng Tần Ninh đứng đó lại không cử động, cũng không tùy tiện đến gần.

Tần Ninh đưa tay khẽ đẩy quan tài ra.

Đột nhiên.

Trong phút chốc.

Trong nháy mắt.

Một cánh tay vươn ra.

Cánh tay phóng về phía cổ Tần Ninh, nhanh như chớp.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều giật mình, không ngừng lùi lại.

"Sư tôn!"

Lý Đạo Huyền và Ôn Hiến Chi vội vàng tiến lên, nhưng cũng không dám đến gần.

"Đừng tới đây!"

Tần Ninh lại vung tay lên.

Không gian trở nên yên tĩnh, mọi người đều sốt sắng.

Sao có thể vậy chứ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ võ giả trong thiên cung Thánh Đế năm xưa vẫn chưa chết hết hay sao?

Chẳng lẽ trong cái quan tài này có một vị đại năng đang say ngủ?

Không ai dám làm liều.

Tần Ninh bị bàn tay đó bóp cổ.

Không lâu sau, một cái tay khác cũng vươn ra, mười ngón tay thon dài, nhìn thì như không có vũ lực, nhưng nắm chặt lại, trực tiếp tát lên mặt Tần Ninh một cái.

Chát... Một tiếng bạt tai thật vang. Theo đó, mặt Tần Ninh lập tức đỏ lên, in dấu tay.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

"Ai dám quấy rầy bổn đại gia ngủ thế?"

"Không muốn sống nữa sao?"

"Đám khốn kiếp!"

Tiếng quát mắng vang lên.

Trong quan tài, một người ngồi dậy, nhưng tay người đó vẫn bóp cổ Tần Ninh, không buông ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom