• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2136-2140

Chương 2136: Giao thủ với Thánh Đế nhất hợp

Không ít Thánh Tôn trong nhóm đều ngơ ngác nhìn nhau.

So với Tần Ninh thì bọn họ trông nực cười cỡ nào chứ.

Thánh Tôn tam chuyển!

Bộc phát thế này còn ngang cả Thánh Đế.

Mà lúc này, sắc mặt Huyết Hồng càng lạnh lùng hơn.

Đây chính là thực lực của Tần Ninh và sự kiêu ngạo của hắn.

Thực lực này có thể sánh ngang với Thánh Tôn, Tần Ninh đúng là có tư cách kiêu ngạo.

“Lực bộc phát gần bằng Thánh Đế, nhưng dù vậy, so với Thánh Đế nhất hợp thì vẫn còn kém xa lắm”.

Huyết Hồng hừ lạnh, sải bước ra, sát khí đằng đằng.

Khí thế kinh khủng bộc phát ra, xung quanh thân thể ông ta là huyết khí chuyển động, sức mạnh khí huyết tựa như ngưng tụ thành một lớp áo giáp màu đỏ ngòm.

Sức mạnh cuồng bạo bùng nổ ra.

Khí tức làm người ta sợ hãi khuếch tán khắp nơi.

Lấy Huyết Hồng làm trung tâm, khí huyết tản ra.

“Giết!”

Huyết Hồng khẽ quát, vung một chưởng về phía Tần Ninh.

Huyết chưởng ngưng không, khi đến gần Tần Ninh thì hóa thành vô số chưởng.

Khí thế kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Đây là thực lực gì?

Thánh Đế nhất hợp.

Giống như có thiên địa thần phục.

Rầm...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Tần Ninh lùi lại, vung ra một chưởng đánh tới.

“Cầm Thiên Chưởng!”

Trong nháy mắt, chưởng phong gào thét, thánh lực hội tụ thành một cự chưởng giáng xuống, giống như muốn nghiền nát Huyết Hồng.

Mà trong chưởng phong kia mơ hồ có tiếng rồng phượng gào thét, như thần long thần phượng muốn phá hủy hết thảy.

Oanh...

Lúc này, cuộc giao đấu giữa Tần Ninh và Huyết Hồng trở nên vô cùng kinh khủng.

Khí thế của cả hai đè xuống khí tràng của tất cả mọi người tại đây.

Mọi người đều lần lượt tránh ra.

Chưởng pháp!

Quyền pháp.

Hai người lúc này không ngừng giao đấu, khí tức cường đại làm lòng người sợ hãi.

Dao động khủng bố giống như muốn phá nổ tất cả mọi thứ.

Sức mạnh kinh khủng giao nhau làm cho tất cả phải kiêng dè.

Keng...

Mà lúc này, hư không run rẩy, một thanh đao xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Chính là Thanh Long Trảm Nguyệt Đao.

Cuồng Quyết phân làm ba thức cuồng chưởng, ba thức cuồng quyền, chín thức cuồng đao, đều là trọng tâm.

Lúc này, Tần Ninh dùng đao xuất thủ.

“Cuồng Vũ Trảm Tam Thiên!"

Một đao hoành không mà ra.

Trong chớp mắt, đao phong hóa thành trăm trượng, nghiền ép đi ra, chém về phía Huyết Hồng.

Một đao phá ra, Huyết Hồng biến sắc, lập tức lui lại.

"Huyết Linh Thuẫn Quyết!”

Chỉ thấy Huyết Hồng nắm chặt tay, huyết khí hóa thành tấm khiên vắt ngang trước thân.

Đao phong xông tới, khiên máu xung kích.

Huyết Hồng cầm khiên máu, khí thế mười phần.

Keng...

Đao chém khiên.

Tiếng ma sát vang lên.

Một khắc sau, Huyết Hồng lùi lại, thần sắc trắng bệch.

“Chưa xong đâu!”

Tần Ninh lúc này lại nghiêm túc mà nói.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một đao vốn đang chém ở khiên của Huyết Hồng đột nhiên bắn ra một đao thứ hai trong lúc đao phong tán loạn.

Khi đao thứ hai phóng ra, đột nhiên lại xuất hiện đao thứ ba.

Cứ liên tục như vậy, đao sau mạnh hơn đao trước.

Huyết Hồng cắn răng, tấm khiên của ông ta vỡ tan từ đao thứ hai, khi đao thứ ba rơi đến thì Huyết Hồng kinh hãi nắm chặt tay đấm ra.

Oanh...

Tiếng nổ kịch liệt lại vang lên lần nữa.

Thân thể Huyết Hồng bắn ngược lại, ầm ầm va vào chân núi của một ngọn núi cao, đánh nát cả ngọn núi đó.

Tần Ninh cũng bay ngược mà về.

“Tay của ta...”

Lúc này, Huyết Hồng đứng giữa đống đá loạn, tay trái vỡ nát, máu tươi chảy tí tách.

Thần sắc của ông ta vô cùng dữ tợn.

Thế mà lại bị Tần Ninh chặt mất một tay.

Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã.

Một bên khác, Tần Ninh đứng lơ lửng trên không, sắc mặt trắng bệch, vẫn không nhịn được mà phun ra máu tươi, thậm chí còn xen lẫn cả nội tạng.

Vết thương này không phải do Huyết Hồng gây ra.

Mà là thánh lực hồn phách bộc phát đã vượt quá sức mạnh mà Tịnh Ma Châu Đan có thể cung cấp, dẫn đến Thánh Hồn Kiếm cùng Thánh Phách Thương đột nhiên vồ đến.

Lúc này, xen lẫn với máu tươi còn có nội tạng thịt nát của Tần Ninh.

Hơn nữa đầu hắn còn như có máu trào ra, trông vô cùng kinh khủng.

“Sư tôn!”

“Sư tôn!”

Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi đều kinh hãi.

“Tần Ninh!”

Huyết Hồng phẫn nộ rống lên: “Bản tọa sẽ không tha cho ngươi đâu, không bao giờ!”

Gào xong, Huyết Hồng dẫn người rút lui nhanh chóng.

Lại một lần nữa có một Thánh Đế nhất hợp xuất thủ, nhưng kết quả... vẫn là thất bại mà về.

Lúc này, mấy người Ôn Hiến Chi tuyệt không đuổi theo.

“Sư tôn!”

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng đã đến bên cạnh Tần Ninh, lo lắng đỡ Tần Ninh dậy.

“Không chết được”.

Tần Ninh lại nói: “Ta cuối cùng cũng được lĩnh giáo thủ đoạn của Ma tộc, Thánh Hồn Kiếm cùng Thánh Phách Thương còn khủng bố hơn ta nghĩ”.

Tần Ninh gần như có thể xác định, cho dù là một Thánh Đế viên mãn trúng chiêu này thì cũng chỉ có cách chờ chết.

Hắn là ngoại lệ đơn giản chỉ vì Ma tộc không biết đến thần hiệu của Tịnh Ma Châu Đan.

Nhưng dù là vậy thì cho đến giờ hắn vẫn chỉ có thể khống chế cho vết thương không nghiêm trọng hơn mà thôi.

Lúc này, Tần Ninh không nói gì, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu kiềm chế sự xao động trong hồn hải.

Thời gian từng chút trôi qua, dần dần, Tần Ninh tỉnh lại, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch như vậy, mà phối hợp với màu tóc trắng càng khiến người ta khó mà yên lòng.

“Sư tôn, cứ như vậy cũng không phải là cách”.

Dương Thanh Vân nói: “Hay là gọi Lý Huyền Đạo đi ạ, Lý Huyền Đạo ở đây thì sẽ an toàn hơn một chút, hơn nữa chúng ta cũng không thể ở đây mãi được, phải đi vào chỗ sâu hơn”.

“Thanh Tiêu Đại Đế có thể trở thành quần hùng của Hạ Tam Thiên từ năm mươi vạn năm trước, có lẽ sẽ để lại món chí bảo nào đó, tóm lại sẽ có cách thôi...”

Ôn Hiến Chi cũng nói: “Là đồ nhi kém cỏi...”

Ôn Hiến Chi tự cho rằng bản thân kém cỏi cũng chẳng sao, dù gì cũng có sư tôn lợi hại bảo vệ rồi!

Nhưng lần này sư tôn lại bị thương đến căn cơ, vào lúc quan trọng hắn ta chẳng làm nên tác dụng gì.

Điều này khiến hắn rất tự trách trong lòng.

Phệ Thiên Giảo cũng thân mật liếm góc áo của Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.

Mặc dù nó đã chặn thay cho Tần Ninh, suýt nữa thì mất mạng, nhưng Tần Ninh càng vì nó mà tiêu hao tuổi thọ, mái tóc trắng này chính là minh chứng.

Bình thường nó lúc nào cũng nói nói cười cười, nhưng thấy Tần Ninh như vậy nó cũng đau lòng không thôi.

“Sao ai cũng mặt ủ mày chau thế?”

Tần Ninh cười khổ: “Yên tâm đi, không chết được đâu mà, chẳng qua là ta sẽ bị hạn chế thôi”.

“Nhưng đám Huyết Tông lần này đúng là khiến ta rất khó chịu, mà đã khiến ta khó chịu thì ta sẽ khiến chúng phải khó chịu gấp đôi”.

“Xuất phát thôi!”

Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: “Đi vào nơi sâu, tìm di tích của Thanh Tiêu Đại Đế đi!”

“Vâng!”

Đám người bắt đầu xuất phát.
Chương 2137: Thành Thanh Đế

Trên đường đi, Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều như bong bóng bị xì hơi, rầu rĩ không vui.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đau lòng nhìn Tần Ninh.

Tinh thần của mọi người không được tốt cho lắm.

Hơn trăm người cùng đi vào nơi sâu, cũng gặp được nhiều thánh thú trong bí cảnh hơn.

Trên đường đi, mọi người thấy không ít các cung điện bị tàn phá hay thành lầu sụp đổ.

Một số nơi thì có thu hoạch, một số nơi thì không.

Mà lần này, đệ tử Võ Môn cùng Thanh Minh thu hoạch được không ít, lần này quay về đủ để cho bọn họ nâng cấp.

Mỗi ngày Tần Ninh đều chỉ ngồi nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sẽ cho Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đi xử lý.

Nửa tháng sau đó, mọi người đã đi vào độ sâu hơn ngàn dặm. Hôm ấy, trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì một đội người chạy tới đây.

“Đại nhân!”

Người đứng đầu thấy Tần Ninh thì chắp tay.

“Mạnh Ngọc!”

Thấy người này, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thất đại Kiếm Hộ của Nhất Kiếm Các đều là cao thủ Thánh Tôn đỉnh phong, đứng đầu là Phong Vô Tình, mà Mạnh Ngọc cũng là một trong thất Kiếm Hộ, đã hiện thân trong trận chiến tại Võ Môn.

“Các chủ phát hiện ra một thành cổ, nên cho chúng ta phân ra đi tìm đại nhân ạ”.

Mạnh Ngọc cung kính nói: “Cũng không chỉ có Nhất Kiếm Các ta là phát hiện nơi này, cho nên các chủ đang ở bên đó chờ rồi ạ”.

“Ồ?”

Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Vậy thì ta xuất phát thôi”.

Những ngày này, bọn họ cũng phát hiện mấy di tích thành cổ, nhưng phần lớn đều bị tàn phá.

Lý Huyền Đạo đặc biệt phái người tới tìm hắn thì khả năng cao là tìm được nơi tốt.

Mạnh Ngọc không nói thêm nhiều, cho người dẫn đường đưa mọi người xuất phát.

Ước chừng ba ngày sau, tại một con sông mênh mông vô bờ, một tòa cung thành xuất hiện trước mắt mọi người.

Cung thành lúc này đứng sừng sững giữa hai ngọn núi, nhìn phải dài khoảng trăm dặm.

Mà cả tòa thành tựa như bị khảm ở giữa hai dãy núi, nhìn không thấy đáy.

Hơn nữa, tòa thành này trông vô cùng sống động, khiến người ta sợ hãi trong lòng.

Tường thành được chế tạo từ vàng đen cùng với cửa thành cao đến trăm trượng đều thể hiện rõ sự khủng bố uy vũ của nơi đây.

“Chính là chỗ này!”

Mạnh Ngọc chắp tay nói: “Thành Thanh Đế!”

Khi mọi người đến phía dưới tường thành thì mới cảm nhận được sự áp bách mà cửa thành uy võ cùng tường thành cao lớn đem lại.

Uy vũ bất phàm, bễ nghễ thiên hạ.

Khí thế này bắn ra từ trong tòa thành cổ, không thể không nói rất khiến người ta rung động.

Ba chữ thành Thanh Đế to lớn tuy đã để từ lâu nhưng vẫn rất mới, lộ ra vẻ trang trọng thần thánh.

Mà lúc này, mấy chục người từ trong thành đi ra.

Người đứng đầu mặc áo bào đen như mực, chính là Lý Huyền Đạo.

“Sư tôn!”

Lý Huyền Đạo đích tân đi ra đón, thấy Tần Ninh vẫn an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù biết sư tôn sẽ không gặp nguy hiểm gì trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế, thế nhưng hắn ta vẫn rất lo.

“Thành Thanh Đế!”

Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Thanh Tiêu Đại Đế, thành Thanh Đế...”

Lý Huyền Đạo lúc này đi lên bên cạnh Tần Ninh, nói: “Sư tôn, nơi này có lẽ là thiên cung Thanh Đế mà Thanh Tiêu Đại Đế năm đó sáng tạo”.

“Dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế có bốn vị Thánh Đế, thanh danh hiển hách, đều có thực lực Thiên Thánh Đế”.

“Mà bản thân Thanh Tiêu Đại Đế cũng có thể đã vượt qua cả thực lực của Thánh Nhân rồi...”

Tần Ninh cười nói: “Xem ra những ngày này ngươi tìm hiểu được không ít tin tức”.

“Hóa ra là sư tôn cũng biết”.

Lý Huyền Đạo nói tiếp: “Nhưng thành Thanh Đế này kết nối với dãy núi phía sau, bất kể là thành trì hay dãy núi thì đều tràn ngập nguy cơ, bây giờ rất nhiều người đã phát hiện nơi này và chạy tới...”

“Người của Huyết Tông đến chưa?”

Ôn Hiến Chi hỏi.

“Huyết Tông? Ta không thấy...”

Lý Huyền Đạo tò mò hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc đến Huyết Tông làm gì?”

Ôn Hiến Chi hừ nói: “Đám khốn kiếp của Huyết Tông muốn giết chúng ta diệt khẩu, sư tôn giao thủ với Huyết Hồng, chém đứt một tay của ông ta, nhưng cũng bị vết thương của bản thân cắn ngược, bây giờ còn chưa khỏi”.

Nghe vậy, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, vội vàng nói: “Sư phụ...”

“Không sao đâu...”

Lý Huyền Đạo nắm chặt hai tay, nói: “Người của Huyết Tông đúng là ăn gan hùm mật báo mà, sớm biết vậy con đã không tách khỏi sư tôn rồi”.

Tần Ninh chỉ vỗ vai Lý Huyền Đạo, cười nói: “Đồ nhi ngoan, không sao đâu, đi vào xem thôi nào”.

“Vâng!”

Trên đường đi, Lý Huyền Đạo tiếp tục nói: “Người của Thông Thiên tông, thế tộc Hiên Viên, U Minh cốc cùng Tu La điện đều ở đây”.

“Người của Thiên Diễn tông, Cửu Tinh các, Huyết Tông và Thanh Tiêu Thiên còn chưa đến”.

Tần Ninh cười nói: “Kệ bọn họ, chúng ta tự đi xem phần mình!”

Đi vào thành cổ, nhìn nơi đây rất đìu hiu, dù sao cũng đã là mấy chục vạn năm trôi qua, không có người ở.

Hiển nhiên, nơi này đã bị người kiểm tra qua mấy lần.

Lý Huyền Đạo nói: “Thành trì này ít nhất chứa được trăm vạn người ở, diện tích khá lớn, nhưng các đại thế lực đến, phân ra tìm kiếm và đi tìm một lượt các vật có thể tìm”.

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

“Nhưng mà nơi này giống như bị ai lục soát một lượt ấy, mọi người chỉ nhặt được vài thứ không đáng giá thôi, dường như có người còn đến đây trước cả chúng ta thì phải”.

“Lại là như vậy...”, Tần Ninh lẩm bẩm.

Lại là như vậy?

Có ý gì?

Dương Thanh Vân nói: “Trước đó chúng ta cũng đã phát hiện rất nhiều hơi, nhưng giống như là bị người vơ vét hết sạch, có điều sư tôn đã phát hiện một ít nơi bí ẩn nên coi như có thu hoạch”.

“Chẳng lẽ là có người đến đây trước?”

Lý Huyền Đạo nói: “Sư tôn, có phải là... Ma tộc...”

“Không loại trừ khả năng này”.

Tần Ninh nói tiếp: “Có phát hiện gì kỳ lạ không?”

“Có ạ!”

Lý Huyền Đạo nói: “Bên trong thành Thanh Đế này có một cung Thanh Đế, nhưng đã tàn tạ không chịu nổi, mọi người tìm kiếm mấy lần rồi mà không có gì, nhưng con luôn cảm thấy có vấn đề, chẳng qua là tìm mãi không ra là vấn đề gì”.

Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu nói: ”Đi xem thử nào”.

“Vâng”.

Đám người đi xuyên qua thành Thanh Đế.

Trên đường đi, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thấp giọng nói: “Sư tôn, hiện tại vết thương của người khó mà trừ được tận gốc, hay là dung hợp...”

“Không được”.

Tần Ninh lắc đầu: “Dung hợp trong tình trạng này sẽ khó viên mãn được số mệnh, không thể”.

“Thực ra, mỗi lần dung hợp lột xác thì không phải là sẽ thu hoạch được thực lực mạnh mẽ, có thể không cần thực lực trong lột xác, nhưng số mệnh trong lột xác thì phải có”.

Lý Huyền Đạo nghe vậy, gật đầu, lại có chút ảm đạm. Hắn ta rất sợ Tần Ninh sẽ gặp chuyện gì.
Chương 2138: Một nơi kỳ diệu

Khi đoàn người tiếp tục đi lên, những lầu các, tháp cao, cửa hàng, đường phố trong thành đều phủi bụi, trông rất tiêu điều xác xơ.

“Dù có là phong hoa tuyệt đại thì vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian...”, Tần Ninh khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng, khi đi đến phần cuối của con đường, một tòa cung điện xuất hiện trước mặt mọi người.

Cung điện có bậc thang được chế tạo từ ngọc thạch, cho dù phong cảnh xung quanh nhìn rất xưa cũ nhưng bậc thang này lại trông mới tinh.

Từng bậc thang hướng lên bầu trời.

Trên đỉnh đài cao có một đại điện đứng sừng sững.

Cung Thanh Đế!

Lúc này, đám người lần lượt đi lên bậc thang, nhìn quanh thì thấy nơi nào cũng uy nghiêm vô cùng!

“Chính là nơi này...”, Lý Huyền Đạo đi lên trước.

Mấy người Tần Ninh cũng đi theo sau, Lý Huyền Đạo đến trước cung điện, mở cửa ra.

Sau đó là một đại điện.

Hai bên đại điện có tám cái trụ bằng ngọc thạch chống đỡ bên trong.

Đỉnh đầu là châu báu được khảm nạm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là những tảng đá lớn liền nhau, hoa văn rõ ràng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Bên trong điện, ở nơi sâu có một cái ghế xếp đen như mực, giống như nó vốn phải đứng ở đó vậy.

Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì khác.

“Đây chính là đại điện của cung Thanh Đế, phía sau còn một cung điện khác nữa nhưng không có gì đặc biệt, mọi người đều đã điều tra nhưng không phát hiện gì”.

Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: “Con luôn cảm thấy là có gì đó khác biệt, thế nhưng không thể nhìn ra được là chỗ nào khác”.

Nghe vậy, Tần Ninh không nói thêm gì mà chỉ quan sát bốn phía.

Những người khác cũng lần lượt tản ra.

Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng quan sát xung quanh.

Tần Ninh đứng ở trong đại điện, bình tĩnh nhìn quanh.

“Lui ra ngoài trước đi!”

Thật lâu sau, Tần Ninh mới nói.

Mọi người lần lượt rời khỏi.

Hiển nhiên là Tần Ninh phát hiện ra cái gì đó.

Bên ngoài đại điện, Lý Huyền Đạo giữ chặt Dương Thanh Vân lại, nói: “Đại sư huynh, lúc trước phát sinh chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe với”.

Dương Thanh Vân lập tức kể lại.

“Là chúng ta vô dụng”.

Dương Thanh Vân nhụt chí nói: “Chưa đến Thánh Đế, không thể giúp được sư tôn điều gì!”

Lý Huyền Đạo vội vàng khuyên: “Sư huynh đừng nói vậy, nếu lần này có cơ duyên thì chắc sư huynh và mọi người sẽ đến được Thánh Đế”.

"Dương sư huynh, Ôn sư huynh, Thạch sư đệ đều không phải người thường. Sư tôn thu nhận chúng ta làm đệ tử thì chính là thấy tiềm lực của chúng ta, vấn đề chỉ là thời gian thôi”.

“Tiềm lực?”

Thạch Cảm Đương hiếu kỳ hỏi Lý Huyền Đạo: “Lý sư huynh, tiềm lực của huynh là gì? Sư phụ nói ta chắc chắn có thể tu thành chiến thể vô tiền khoáng hậu, còn huynh thì sao”

“Ta cũng không biết nữa...”

Lý Huyền Đạo gãi đầu: “Sư phụ chỉ bảo ta luyện kiếm, nói một ngày nào đó ta sẽ hiểu, nên ta mới một mực luyện kiếm”.

Mấy người ở bên ngoài nghị luận.

Bên trong đại điện, Tần Ninh đứng ở trung tâm nhìn ra bốn phía.

“Mấy thuật che mắt này có thể qua mắt được ai chứ không qua mắt được ta đâu”.

Tần Ninh mỉm cười, nâng hai tay lên, ngưng tụ ra rất nhiều văn ấn.

Không phải trận văn hay khí văn chỉ là những văn ấn nhìn vô cùng phức tạp.

Vô số văn ấn hội tụ lại rồi tản ra, áp vào từng ngóc ngách của đại điện như một cây tụ ngọc, trên mặt đất, trên đỉnh điện, trên ghế ngồi.

Những văn ấn kia rơi xuống xung quanh đại điện, chỉ thấy không gian dường như bắt đầu vặn vẹo.

Cảnh trí trong đại điện dần thay đổi.

Lúc này, Tần Ninh bước đi trong đại điện, ngồi xuống vào chiếc ghế màu đen.

Trong nháy mắt, cảnh tượng của đại điện lại biến đổi thêm lần nữa.

Đại điện vắng vẻ bỗng xuất hiện hàng trăm người.

Trong hơn trăm người này có sáu người ngồi ở hai bên trái phải.

Trăm người còn lại thì đứng ở phía dưới một cách chỉnh tề.

Tần Ninh nói: “Vào đi!”

Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo lần lượt vào trong.

Khi đi vào thì bọn họ thấy rất tò mò.

Mọi thứ không hề thay đổi, chẳng qua là đại điện có thêm rất nhiều văn ấn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, ngoài ra cũng không có gì thêm.

“Sư tôn, cái này...”

“Một nơi kỳ diệu!”

Tần Ninh cười nói: “Vị Thanh Tiêu Đại Đế này đúng là không đơn giản, có thể nghịch chuyển thời không để che lấp mọi thứ nơi đây. Khó trách Huyền Đạo không nhìn ra, dù là Thiên Thánh Đế cũng rất khó mà phát hiện”.

“Thủ đoạn này Thánh Nhân đỉnh phong cũng chưa chắng làm được”.

Đám người càng không rõ Tần Ninh đang nói gì.

“Các ngươi không nhìn thấy nhưng ta thì lại thấy nơi này đang có... linh thể của hơn một trăm võ giả”.

Tần Ninh thì thầm: “Ta tạm gọi là linh thể đi”.

“Bọn họ ở nơi này, nhưng cũng không ở nơi này”.

Dương Thanh Vân nói: “Ý của sư tôn là đại điện này có những thứ chúng ta không nhìn thấy, bọn họ vốn đã ở nơi này nhưng lại bị người dùng thời không dịch chuyển khiến chúng ta không nhìn thấy và không cảm nhận được họ?”

“Ừ!”

Tần Ninh cười nói: “Huyền Đạo tu hành kiếm thuật, giác quan nhạy bén nên mới cảm nhận được nơi này có gì đó, nhưng không nắm bắt được”.

“Sư tôn, vậy nơi này có ích gì?”

Thạch Cảm Đương tò mò hỏi.

“Ích gì hả? Cực lớn ấy chứ!”

Lúc này Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì có người đã dùng đại thần thông để trói buộc linh hồn của những người này trước khi chết”.

“Mà nơi này nhìn thì có vẻ là tàn tạ nhất thành Thanh Đế, nhưng trước kia hẳn là nơi địa linh nhân kiệt nhất của cung Thanh Đế. Trải qua nhiều năm câu linh, khiến cho những linh thể này hấp thụ linh lực thiên địa, ẩn chứa... sức mạnh to lớn!”

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Không sai, như các ngươi nghĩ, linh thể này cùng loại với truyền thừa, nhưng cũng khác một chút đó là nó sẽ gia nhập vào sức mạnh thiên địa và quán chú suốt bao nhiêu năm”.

“Ta nhìn kỹ thì thấy hơn trăm người này có sáu Thánh Đế mạnh mẽ, hơn mười vị Thánh Đế yếu hơn một chút, còn lại đều là Thánh Tôn”.

“Cho nên, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghe xong, Thạch Cảm Đương hỏi luôn: “Chuẩn bị gì vậy ạ?”

“Ngươi ngốc thế!”

Ôn Hiến Chi bật thốt lên: “Linh thể này ẩn chứa sức mạnh rất to lớn, chúng ta không nhìn thấy, nhưng sư tôn luôn miệng nhắc đến, chứng tỏ sư tôn đã biết cách làm sao để điều động những linh thể này rồi. Sư tôn đang chuẩn bị cho chúng ta thăng cấp đấy!”

Thạch Cảm Đương mở to mắt nhìn Tần Ninh.

“Sư tôn, thật sao ạ?”

“Lừa ngươi làm gì?”

Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Huyền Đạo, ngươi vốn là Thánh Đế viên mãn, không thích hợp, ra ngoài tọa trấn đi”.

“Vâng!”

Lý Huyền Đạo mỉm cười.
Chương 2139: Linh thể chọn người

“Tiếp theo, các ngươi lần lượt tới”.

Tần Ninh nói: “Ta sẽ dựa vào sức mạnh có trong linh thể để ghép cho các ngươi, cái nào hợp thì có thể dung nạp, không hợp thì không nên cố ép”.

“Tổng cộng có hơn ba trăm người ở đây, mà linh thể chỉ có hơn trăm, cho nên không phải ai cũng có cơ hội, hiểu chưa?”

Nghe vậy, tất cả đều bắt đầu cầu mong mình có cơ may được mấy cái gọi là linh thể này chọn trúng.

Tần Ninh bắt đầu quan sát hơn trăm linh thể.

Mà hắn quan sát sáu linh thể ngồi trên ghế gần mình nhất.

Sáu người này có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa ngồi như vậy chứng tỏ là địa vị không tầm thường.

Người đầu tiên là một thanh niên, nhìn rất trẻ trung, nhưng cụ thể là bao nhiêu tuổi thì Tần Ninh khó mà nói được.

“Người đầu tiên khi còn sống là một Thánh Đế viên mãn, ta nhìn sức mạnh dao động trong cơ thể thì thấy là tu kiếm...”

Tần Ninh lẩm bẩm, chỉ tay ra, một văn ấn rơi lên người thanh niên này, sau đó thì thánh văn bay lên, phiêu đãng khắp ba trăm người.

Cuối cùng, nó dừng ở đỉnh đầu của Dương Thanh Vân.

“Thanh Vân, tới đây”.

Tần Ninh lên tiếng, Dương Thanh Vân đi đến trước mặt Tần Ninh.

“Ngồi xuống”.

“Ngồi ạ?”

“Ta bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi”.

Tần Ninh hứng thú nói.

Dương Thanh Vân đi đến vị trí Tần Ninh nói, chậm rãi ngồi xuống.

Chỉ là hắn ta không hề thôi động thánh lực, nhưng khi ngồi được một nửa thì không gian trống vắng giống như xuất hiện một cái ghế, giữ hắn ta ở đó vậy.

Mà một khắc sau, Dương Thanh Vân cảm nhận được có thứ gì đó dung hợp vào thân thể mình, nhưng hắn ta không nhìn thấy.

Nhưng ngay sau đó, dần dần từ ngoài vào trong có một loại sức mạnh khó hểu lan vào trong thân thể của hắn ta.

“Cảm nhận được gì không?”

“Có ạ!”

“Vậy tiếp tục cảm nhận đi, cứ thỏa mái dung nạp toàn bộ sức mạnh vào trong cơ thể. Nhưng phải nhớ rằng, đừng để cảm xúc của linh thể lấn át, chỉ lấy nguyên sức mạnh thôi”.

“Vâng!”

Lúc này, Tần Ninh nhìn đến bóng người thứ hai.

Là một cô gái, tóc dài xõa bên vai, dung mạo thanh tú, thần thái bình tĩnh.

Khí thế trong người cô gái này vô cùng mạnh.

“Lại là một Thánh Đế viên mãn...”, Tần Ninh khẽ thì thầm, lại vung ra văn ấn.

Văn ấn lần này khác hẳn vừa rồi.

Từ văn ấn, Tần Ninh có thể nhìn ra quỹ tích một đời của cô gái này.

Cũng không phải toàn bộ, mà là những bước ngoặt trong sinh mệnh cô ta.

Từ cảnh tượng ban đầu nhất, khi còn là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu nhưng nhìn rất bẩn thỉu. Hình ảnh chuyển đi, cô gái gặp một người trẻ tuổi, đi theo người đó, bắt đầu ăn mặc kiểu khác, bắt đầu tu hành.

Nhưng một ngày, cô gái lớn lên, đến tuổi dậy thì, người trẻ tuổi kia lại bán cô gái vào kỹ quán.

Thiếu nữ tức giận, bắt đầu giết người...

Sau đó, thiếu nữ được một người trẻ tuổi khác cứu, dẫn đi, rồi bắt đầu cuộc phiêu bạt dài dằng dặc.

Người trẻ tuổi này rất mạnh, thành lập nên thiên cung Thánh Đế, nổi tiếng khắp thiên hạ, thiếu nữ cũng thành phụ nữ, từng bước đi theo người trẻ tuổi...

Rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mặt Tần Ninh.

“Thanh Tiêu Đại Đế...”, Tần Ninh khẽ nói, sau đó, văn ấn tự trôi nổi đến trước mặt Vân Sương Nhi rồi dừng lại.

“Ồ?”

Thấy thế, Tần Ninh vẫy tay với Vân Sương Nhi, gọi Vân Sương Nhi ngồi xuống.

“Xem ra những linh thể này có thể tự lựa chọn...”, Tần Ninh cười nói: “Giống mấy sơn môn mở ra chiêu mộ đệ tử rồi các trưởng lão tự chọn đệ tử nòng cốt vậy”.

“Vậy cũng tốt, ta đỡ phiền, thế thì các ngươi tự mình lựa chọn đi!”

Tần Ninh nói xong, vô số văn ấn bắt đầu phiêu đãng.

Bốn người khác cũng là võ giả Thánh Đế viên mãn, chọn Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Hạo Thiên và Phong Vô Tình.

Mà mười mấy Thánh Đế khác đều là cảnh giới cấp thấp, cấp cao, nhất hợp, nhị hợp, tam hợp.

Cũng lần lượt chọn ra mười mấy người.

Còn trăm người kia cũng lần lượt chọn ra trăm người thuộc Thanh Minh và Võ Môn.

Lúc này, hơn trăm người đứng ngay ngắn tại vị trí của linh thể.

Mỗi một võ giả được chọn đều bắt đầu tiếp nhận sức mạnh khủng bố mà các linh thể này tỏa ra.

Những người còn lại thì hơi thất vọng.

“Sư tôn... sư tôn...”, lúc này, Ôn Hiến Chi vội vàng đi đến bên cạnh Tần Ninh, hỏi: “Vậy còn con? Con thì sao ạ?”

Ôn Hiến Chi nhìn muốn rớt con mắt.

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều được Thánh Đế mạnh nhất chọn.

Đến cả Hạo Thiên và Phong Vô Tình bên cạnh Lý Huyền Đạo cũng được chọn.

Thế mà Ôn Hiến Chi hắn ta, đường đường là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn lại không được chọn...

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn mọi người: “Những người còn lại rời khỏi đây đi, bọn họ nhận được sức mạnh của linh thể xong thì sẽ tự động thức tỉnh, sau đó thực sẽ tăng mạnh”.

“Các ngươi cũng đừng thất vọng, sau này sẽ có cơ hội”.

Nói xong, Tần Ninh bước ra khỏi đại địa, mọi người cũng lần lượt đi ra theo.

Ôn Hiến Chi lại đi theo sát Tần Ninh, nói: “Sư phụ, còn con mà...”

Tần Ninh mới liếc Ôn Hiến Chi, cười nói: “Xem ra là ngươi không được chào đón rồi, những người kia không ai thèm chọn ngươi!”

“Những linh thể đó vẫn giữ lại một chút ý niệm, có sở thích của riêng mình. Ta dựa vào sở thích của bọn họ, cho bọn họ tự chọn đấy”.

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi xấu hổ.

“Vậy sư phụ...”, Ôn Hiến Chi hỏi: “Như Thanh Vân sư huynh là Thánh Tôn ngũ chuyện thì sẽ thăng đến cấp bao nhiêu ạ?”

Tần Ninh suy nghĩ: “Sức mạnh của một vị Thánh Đế viên mãn lúc còn sống có thể giúp nó đến Tiểu Thánh Đế”.

Thánh Đế cấp thấp!

Vậy còn đỡ.

Ôn Hiến Chi thấy thoải mái hơn nhiều.

“Nhưng...”, Tần Ninh nói tiếp: “Những linh thể này ở trong cung Thanh Đế của thành Thanh Đế, là nơi rất thần kỳ, những năm qua cũng hấp thụ sức mạnh thiên địa, có khi còn tích lũy được càng nhiều sức mạnh hơn lúc còn sống”.

“Thanh Vân lần này có khi còn vượt qua được Thánh Đế cấp thấp, cấp cao nữa...”, vượt qua cấp thấp và cấp cao thì tức là Thánh Đế nhất hợp rồi còn gì?

Ôn Hiến Chi nghe vậy, sắc mặt trở nên xấu xí.

Toi rồi!

Hắn ta đã không có phần thì chớ, lần này... toi thật rồi!

Ôn Hiến Chi ảo não cúi đầu ngồi ở bậc thang, Phệ Thiên Giảo cũng đáng thương dựa vào Ôn Hiến Chi, một người một chó nhìn vô cùng nghèo túng.

“Ngươi thương tâm cái đếch gì, ngươi là một con chó mà!”

Ôn Hiến Chi tức tối nói.

“Cửu Anh kia còn được một Thánh Đế chọn trúng, sao ta lại không được cơ chứ!”

Phệ Thiên Giảo không phục nói.

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi âu sầu ôm lấy Phệ Thiên Giảo, một người một chó sưởi ấm lẫn nhau.
Chương 2140: Tam Tủy Ngọc Thể

Lý Huyền Đạo thấy Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ảo não như vậy thì bật cười.

“Sư tôn đúng là lợi hại quá”.

“Ngươi cũng bắt đầu biết nịnh rồi đấy”.

Tần Ninh cười: “Đây đâu phải do ta để lại đâu, mà là Thanh Tiêu Đại Đế để lại đó chứ”.

“Bốn vị Thánh Đế viên mãn, mười mấy vị Thánh Đế từ cấp thấp đến tam hợp, và hơn trăm cao thủ Thánh Tôn, đúng là đỉnh cao!”

Lý Huyền Đạo nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi.

“Thiên cung Thanh Đế này đúng là thú vị thật, vị Thanh Tiêu Đại Đế này cũng tuyệt đối là người bất phàm!”

Tần Ninh nhìn dãy núi phía sau thành, cười nói: “Nói không chừng trong kia còn có thứ gì đó càng khiến người ta hy vọng hơn đấy”.

Lý Huyền Đạo lại nghiêm túc nói: “Bất kể là thánh bảo tuyệt thế gì, con chỉ mong có thể xuất hiện thứ giúp sư tôn xóa bỏ vết thương thôi”.

Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo, cười nói: “Sẽ có thôi”.

Sau đó, mọi người đứng bên ngoài chờ.

Tần Ninh nói: “Xem ra cũng không thể xong trong vài phút được!”

“Vậy con sẽ cho Qua Nghiêm và Phó Dung chờ ở đây, chúng ta đi ra dãy núi phía sau xem đi!”

“Cũng được!”

Thông Thiên Kiếm Qua Nghiêm.

Ngự Phong Kiếm Phó Dung.

Hai người này cũng là trợ thủ đắc lực của Lý Huyền Đạo, bây giờ đang là Thánh Đế tam hợp, cho nên không tham gia lần dung hợp linh thể này.

Lý Huyền Đạo lại để lại mấy vị Thánh Tôn cho Qua Nghiêm và Phó Dung rồi mới dẫn người đi theo Tần Ninh ra khỏi thành Thanh Đế.

Thành Thanh Đế có diện tích rất rộng.

Đi xuyên qua trung tâm, lần về phía sau khoảng mấy chục dặm thì không thấy có tường thành ở bên này.

Phía sau tòa thành trì này nối liền với dãy núi sau lưng.

Hơn nữa, nhìn về phía xa có thể thấy một vài ngọn núi còn có đình đài lầu các, nhìn vô cùng trang nghiêm.

“Phía sau thành Thanh Đế này chắc là tổng bộ của thiên cung Thanh Đế năm đó, thành trì phía trước là để giải quyết những sự việc thường ngày, giao tiếp với bên ngoài, dãy núi phía sau mới thực sự là thiên cung Thanh Đế”.

Lý Huyền Đạo lúc trước đã điều tra khắp nơi đây.

Hắn ta phát hiện bên trong có không ít các kiến trúc, và cả tàn tích của thánh trận.

Hiển nhiên là nơi này cũng đã thay đổi rất nhiều theo thời gian.

Lúc này, có không ít võ giả Nhất Kiếm Các tụ tập đi cùng, tạo thành đội ngũ đến ngàn người.

Hơn ba trăm người ban nãy chỉ là đệ tử của Thanh Minh và Võ Môn mà thôi.

Tần Ninh và Lý Huyền Đạo di trước.

Lần này, có Lý Huyền Đạo đi bên cạnh thì đệ tử Võ Môn và Thanh Minh cũng yên tâm hơn.

Ai mà không biết đến đại danh của Lý Huyền Đạo chứ?

Các chủ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, xếp hạng bốn trong Thánh Đế Bảng.

Cả Hạ Tam Thiên này có hàng tỉ võ giả, nhưng chỉ có ba người mạnh hơn Lý Huyền Đạo mà thôi.

Có Thánh Đế cấp bậc này ở bên cạnh, mọi người dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều.

“Nhiều người quá...”, Tần Ninh trước giờ không thích náo nhiệt, có một đoàn người đi theo thế này làm hắn hơi khó chịu: “Bảo mọi người tản ra thành các tiểu đội dò tìm quanh đây đi, cứ ở đây thì ai mà dám ra tay chứ”.

“Vâng!”

Lý Huyền Đạo lập tức ra mệnh lệnh.

Lúc này, bên cạnh cả hai chỉ còn hơn hai mươi người.

Như vậy làm Tần Ninh thoải mái hơn chút.

Cả vùng núi này nối liền với thành cổ, đương nhiên là rộng rãi vô cùng.

Mặc dù nói người của Thanh Tiêu Thiên và thế tộc Hiên Viên đều đến, nhưng bọn họ đi sâu mà trong mấy chục dặm cũng không thấy được ai.

Mà lúc này, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng ở một ngọn núi cao.

Núi cao ngàn trượng, từ chân cho đến sườn và đỉnh núi đều có lầu các.

“Đi lên xem thế nào”.

Tần Ninh chắp tay đi lên.

Đến chân núi mới thấy những cung điện, đình đài này đều bị tàn phá rất nghiêm trọng.

Bụi phủ khắp nơi, mạng nhận giăng kín.

Mấy người đi trước tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì.

Đi thẳng lên sườn núi, mấy tòa lầu các coi như hoàn hảo, nhưng nhìn vẫn rất bụi bặm.

Đi vào tìm kiếm thì thấy được vài món võ quyết, mấy món thánh binh, nhưng cấp bậc không cao.

Mà khi đi lên đỉnh núi.

Đỉnh núi lại được san bằng, xung quanh là cung điện.

Tần Ninh đi vào phía sau một chính điện, cung điện xung quanh bày ra trước mắt.

“Thử dò tìm xem”.

“Vâng!”

Mọi người lần lượt tản ra.

Không lâu sau, một đệ tử cầm một quyển trục đi ra, bẩm báo: “Đại nhân, các chủ, có phát hiện ạ”.

“Không phải võ quyết nhưng mà là văn bản ghi chép, nhưng chữ viết thì rất phức tạp, dường như không phải của thời đại chúng ta”.

Lý Huyền Đạo cầm quyển trục giao cho Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn một lúc, ngẩng đầu hỏi: “Còn nữa không?”

“Còn ạ!”

“Đưa ta đi!”

Tần Ninh nói với vẻ rất kích động.

Lúc này, mọi người tiến vào một cung điện.

Hai bên đại điện là rất nhiều giá sách.

Nhưng những giá sách này đều trống rỗng.

Nơi phát hiện ra quyển trục nằm ở trong mật thất phía sau giá sách.

Tiến vào mật thất thì thấy có hàng trăm quyển trục.

Tần Ninh không nói nhiều, lấy quyển trục ra, ngồi xuống đất đọc kỹ.

Lý Huyền Đạo ra lệnh: “Đi đến nơi khác tìm xem có phát hiện gì không”.

Nói xong, Lý Huyền Đạo đi đến bên cạnh Tần Ninh, quỳ xuống bên cạnh, tay nâng quyển trục, chậm rãi chờ đợi.

Cảnh tượng này khiến Lý Huyền Đạo cảm thấy quen thuộc.

Đã từng có lúc.

Mỗi khi Tần Ninh chăm chú đọc võ quyết, muốn sáng tạo ra một kiếm quyết tuyệt thế, hắn ta đều quỳ bên cạnh sư tôn như vậy và yên lặng chờ đợi.

Mỗi khi nhớ đến cảnh này, tâm trạng Lý Huyền Đạo đều yên bình vô cùng.

Không biết bao nhiêu ngày đêm hắn ta và sư tôn đều như vậy, ngồi dưới đất, một sư một đồ, không cần nói nhiều, nhưng rất thư thái.

Một lần nữa gặp lại sư tôn ở Võ Môn.

Cảm thấy cực kỳ trùng phùng, giống như trong kịch.

Nhưng lại khiến người ta kích động đến thế.

“Hóa ra là vậy...”

Lúc này, sau khi xem hơn mười quyển trục thì Tần Ninh đã mỉm cười vui vẻ.

“Sao vậy sư tôn?”

“Những quyển trục này hẳn là ghi chép của một trưởng lão phụ trách ghi chép lịch sử của thiên cung Thánh Đế”.

“Mặc dù không toàn diện nhưng cũng vỡ ra được rất nhiều”.

Tần Ninh giữ tay Lý Huyền Đạo, cười nói: “Ngươi xem...”

“Ặc...”, Lý Huyền Đạo gãi đầu: “Sư phụ, con... không đọc được chữ này”.

“Ta quên mất”.

Tần Ninh cười nói: “Những chữ này đúng là không phải của kỷ nguyên này”.

“Ngươi còn nhớ rõ ta kể gì không? Cha ta là chúa tể của Thương Mang Vân Giới, là Vô Thượng Thần Đế. Trước khi cha ta chưa thành Thần Đế thì thời đại đó được gọi là kỷ nguyên trước”.

“Lúc ấy, vạn giới có rất nhiều chủng tộc, qua từng thời đại thì thể chữ đều khác nhau”.

“Những chữ viết này chính là thuộc thời đại đó, hiện nay hầu như không còn ở Hạ Tam Thiên”.

“Thế mà Thanh Tiêu Đại Đế này lại có thể hiểu được, đúng là không dễ dàng”.

Tần Ninh không nói thêm nữa, tiếp tục giảng: “Trên này ghi chép về sự sáng tạo và phát triển của thiên cung Thanh Đế”.

“Thanh Tiêu Đại Đế là tài năng cái thế, là Tam Tủy Ngọc Thể, khó trách kẻ này có thể đạt được thành tựu cao như vậy từ năm mươi vạn năm trước.

“Tam Tủy Ngọc Thể? Là thể chất gì ạ?”, Lý Huyền Đạo không hiểu hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom