• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2126-2130

Chương 2126: Ngươi đừng có được voi đòi tiên

Quỳ xuống!

Xin lỗi!

Bắt Thánh Đế quỳ xuống!

Đây không nghi ngờ gì chính là vả mặt Thánh Đế!

Khi Tần Ninh nói xong, Thánh Đế các phương đều tái mặt lại.

“Tần công tử, chẳng qua là lời nói đầu môi, quỳ xuống thì có hà khắc quá không...”, Tinh Nhiễm Thiên khuyên giải.

“Đúng vậy, đúng vậy...”, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng vội nói.

Nhưng U Minh Hạo cũng vô cùng căng thẳng trong lòng.

Cũng may hôm đó ông ta không có hành động gì lỗ mãng, nếu không hôm nay ông ta cũng phải quỳ xuống rồi.

Tần Ninh nghe vậy thì chỉ mỉm cười.

“Hà khắc ư?”

“Nếu là năm đó thì đến cơ hội quỳ xuống các ngươi cũng không có đâu”.

“Các ngươi cứ cho rằng Tần Ninh ta quay về, không bằng năm đó, cho nên nghĩ là Tần Ninh ta dễ bị bắt nạt”.

“Nhưng có dễ bắt nạt hay không thì phải thử mới biết”.

Tần Ninh phất tay, ngồi trước bậc thềm ở cả cung, cười nói tiếp: “Ta ấy à, thân phận và địa vị tuy có thay đổi, nhưng tính khí thì không, chính là không hiểu đạo lý như vậy đấy”.

“Hôm nay, nếu Thánh Đế của Huyết Tông và Tu La điện không quỳ xuống xin lỗi thì... ta sẽ không bao giờ mở di tích ra đâu”.

“Cùng lắm thì chờ thêm mấy ngày nữa, cửa vào di tích biến mất, chúng ta không ai vào được, vừa hay ta cũng không muốn làm phiền Thanh Tiêu Đại Đế này”.

Lúc này, sắc mặt Tần Ninh rất bình tĩnh.

Ôn Hiến Chi và Lý Huyền Đạo thì đứng ở hai bên Tần Ninh, không nói một lời.

Tần Ninh nói không sai.

Nếu là năm đó, hai kẻ này sẽ chẳng có nổi cơ hội xin lỗi mà đã thành thi thể từ lâu rồi.

Không nói đến năm xưa, chỉ riêng bây giờ thôi, nếu sư tôn không bị thương thì e là cũng đã ra tay chấn sát luôn rồi.

“Tần Ninh này... ngông cuồng thật...”

Ở phía xa, Vu Tử Lâm đứng trong đám người của Thông Thiên tông mặc một bộ áo dài, gương mặt tiều tụy giống như quanh năm đã vậy, cười hỏi: “Lúc ở Võ Môn cũng là như thế sao?”

“Ừ!”

Phó tông chủ Tề Ngọc Hiên ở bên cạnh ông ta cũng cười nói: “Ngày đó, Cửu Tinh các, Thiên Diễn tông, Huyết Tông và mấy thế lực khác cũng như vậy, khí diễm phách lối, muốn chèn ép khí thế của hắn, ai ngờ lại bị giết mấy người, bị cướp đồ, rồi bị đuổi đi...”

Nghe vậy, Vu Tử Lâm không khỏi nói: “Cái tên Tần Ninh này... đúng là không khôn ngoan chút nào...”

Nghe vậy, Tề Ngọc Hiên bật cười.

“Vu huynh, ngươi nói vậy là hơi sai rồi...”, Tề Ngọc Hiên nói: “Từ lần trước tiếp xúc, ta thấy người này tâm tính khá cao, nhìn thì có vẻ phách lối ngông cuồng, nhưng trên thực tế đều là có mục đích riêng”.

“Lần trước, tại đại hôn của Tiên Hàm ở Võ Môn, những kẻ này nói rất nhiều lời khó nghe, Tần Ninh không thèm tính toán, mà đến cuối cùng mới bộc phát ra”.

“Hắn muốn mượn việc này để nói cho tất cả mọi người biết, rằng không ai được phép động vào huynh đệ của Tần Ninh, đồng thời, hắn cũng cho Tiên Hàm nhận vị trí môn chủ Võ Môn. Tiên Hàm mới là Thánh Vương mà thôi, sao có thể khống chế thế lực bá chủ một vực chứ? Tần Ninh cũng nhân cơ hội này để nói cho toàn bộ Võ Môn biết, rằng Tiên Hàm rất quan trọng với hắn, sau này kẻ nào dám trái lệnh thì hậu quả sẽ rất thảm”.

“Mà lần này, đám La Chước, Huyết Ngạn Phong coi như đụng vào họng súng. Tần Ninh đang nói cho mọi người biết, chuyện gì không phải hắn làm thì hắn tuyệt đối sẽ không nhận, bất kỳ lời chất vấn nào đều trở thành sự sỉ nhục với hắn. Hắn làm như vậy là để bày tỏ rằng đừng hòng mượn việc đó để đổ oan cho hắn!”

Tề Ngọc Hiên hơi trầm ngâm, nói: “Người như vậy mới đúng là khó lường”.

Nghe vậy, Vu Tử Lâm cười nói: “Tề huynh coi trọng hắn quá rồi”.

“Đây không phải ta nói đâu, mà là tông chủ nói đấy. Lời của ta có thể không đáng tin, nhưng chắc tông chủ nói thì ngươi nên tin chứ nhỉ?”

Vu Tử Lâm lúc này mới thay đổi sắc mặt.

Bất chợt, ông ta nhìn Tề Ngọc Hiên, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta lần này...”

“Cứ theo như tông chủ nói thôi, làm chuyện của riêng chúng ta là xong, không cần tranh chấp gì với Tần Ninh, chúng ta bây giờ càng khiêm tốn càng tốt thôi”.

“Ừm!”

Lúc này, trước đại điện, các phương đều im lặng.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Làm được thì ta sẽ lập tức đi mở cửa, mọi người hoan hỉ vào di tích, không làm được, vậy tất cả cùng nhau chờ cho di tích tự mở cửa ra đón các ngươi vào”.

Nghe vậy, võ giả các phương đều biến đổi sắc mặt.

Nếu không nắm bắt thì sẽ mất cơ hội.

Vậy sao mà chờ được chứ!

“Tần Ninh, ngươi đừng có được voi đòi tiên”.

La Chước khẽ quát: “Để nhóm Thánh Đế chúng ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, ngươi xứng sao?”

Nghe vậy, Lý Huyền Đạo sải bước ra, đầu ngón tay ngưng tụ kiếm khí.

“La Chước, chú ý cái mồm của ngươi. Sư tôn ta xứng đáng hay không thì không tới phiên ngươi nói chuyện, muốn làm thì làm, không thì cút!”

La Chước gần như là hoàn toàn giận dữ, quát lên: “Ta không vào cái di tích này là được chứ gì!”

Tần Ninh mỉm cười, nói: “Được, ta cũng chẳng hứng thú lắm đâu, mọi người giải tán thôi!”

“À đúng rồi”.

Tần Ninh quay lại, cười tiếp: “Nếu hối hận thì lần sau sẽ không đơn giản là quỳ xuống đâu, có thể còn phải tự chặt tay chặt chân gì đó thì ta mới xuất thủ cơ”.

“Nếu được thì các ngươi có thể mời Tinh Húc Huy hay Liễu Thông Thiên đến, lấy đao kề vào cổ ta, có lẽ ta sẽ làm đấy!”

Lời này của Tần Ninh thể hiện rất rõ.

Bên cạnh hắn có Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc, muốn dùng vũ lực uy hiếp thì cũng phải có thực lực mới được.

“Tần Ninh, ngươi...”, Huyết Ngạn Phong cũng giận dữ không thôi.

Chỉ e là cái tên này đã sớm biết được, dù ba vị đại sư có đến thì cũng không phá nổi đại trận.

Cho nên hắn không sợ hãi.

Bởi vì Tần Ninh biết rõ bọn họ nhất định sẽ tới nhờ hắn.

“Tần công tử...”, lúc này, Chúc Hải Hiên đại sư đi ra, nói: "Lui một bước trời cao biển rộng, mọi người nhường nhau một chút đi”.

“Chúc đại sư à...”, Tần Ninh nói ngay: “Ta đã lui một bước rồi đấy, nhưng ngươi không biết những kẻ này lúc ấy nói ta thế nào đâu, khó nghe vô cùng”.

“Gì mà tam đế chuyển thế cũng chỉ có vậy, bây giờ không được như xưa, nên khiêm tốn một chút...”

“Nói toàn bộ những lời khinh bỉ Tần Ninh ta ra”.

“Ta làm sao chịu được cơn giận này chứ?”

Lúc này, mọi người thấy dáng vẻ này của Tần Ninh thì đều mang vẻ mặt khó coi.

Hắn thật sự là tam đế chuyển thế sao?

Sao mà giống như phường du côn vô lại thế hả!

Nhưng hiện tại không có ai đi quan tâm chuyện này.

Đám La Chước, Huyết Ngạn Phong sẽ không từ bỏ tôn nghiêm thể diện để quỳ xuống xin lỗi Tần Ninh.

Mà Tần Ninh thì chăm chú bắt lấy điểm này không buông, không ai làm gì được.

Người nóng nảy không phải Tần Ninh, mà là bọn họ.

Lúc này, tất cả trầm mặc.

Không bao lâu sau, Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông đi đến bên cạnh La Chước và Huyết Ngạn Phong, thấp giọng nói: “Hai vị, hay là... cúi đầu một lần?”

Nghe vậy, cả La Chước lẫn Huyết Ngạn Phong đều tức giận ngập trời, hai mắt trừng lớn.

Kẻ này đang nói tiếng người đấy à?

Nếu hai bọn họ thật sự quỳ xuống thì khác nào mất mặt trước toàn bộ võ giả của Hạ Tam Thiên chứ.

Ai dám làm như vậy chứ?
Chương 2117: Quỷ trận

La Chước gầm lên: “Muốn quỳ thì ngươi đi mà quỳ, ta không bao giờ quỳ đâu!”

“Nhưng hắn đâu có bảo ta quỳ cơ chứ...”, Thiên Trùng Vân khổ sở nói.

Lúc này, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng đi lên phía trước, thấp giọng nói: “La Chước, Huyết Ngạn Phong, chuyện này là do các ngươi gây ra, các ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Nếu các ngươi không quỳ, không mở được di tích, mọi người không vào được thì đều là tại các ngươi đấy!”

Nghe vậy, La Chước cùng Huyết Ngạn Phong đều sững sờ.

Tại bọn họ?

Tần Ninh rõ ràng là có thể mở ra được nhưng hắn không chịu, sao giờ lại thành tại bọn họ chứ?

Là tại Tần Ninh cơ mà!

Nhưng lúc này, Tinh Nhiễm Thiên từ Cửu Tinh các cũng đi tới, thấp giọng nói: “Nếu dông dài với Tần Ninh ở đây mãi thì cũng không đáng đâu. La Chước trưởng lão, Huyết Ngạn Phong trưởng lão, các ngươi xem...”

Lúc này, La Chước hoàn toàn giận dữ.

“Các ngươi đều bị quỷ ám hết rồi, Tần Ninh đang bắt các ngươi lựa chọn đấy!”

La Chước khẽ quát: “Các ngươi nghĩ rằng đắc tội Tu La điện và Huyết Tông chúng ta vẫn tốt hơn đắc tội Thanh Tiêu Thiên với Nhất Kiếm Các cho nên mới bắt chúng ta cúi đầu đúng không?”

Nghe vậy, mấy người đều tỏ vẻ lúng túng.

La Chước tuy nói thẳng, nhưng rất thật.

Bọn họ phải vào được di tích của Thanh Tiêu Đại Đế.

Tần Ninh không chịu nhượng bộ, trừ phi tập hợp toàn bộ nhóm thập đại Thánh Đế ở đây, tạo áp lực cho Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo.

Hai người này lại xếp hạng ba và hạng bốn trong thập đại Thánh Đế.

Nếu Tinh Húc Huy và Liễu Thông Thiên không đến thì ai có thể ép hắn cúi đầu được?

Không khiến cho hai Thánh Đế cúi đầu này thì cũng chẳng thể khiến Tần Ninh cúi đầu được!

Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải chỉ là La Chước và Huyết Ngạn Phong quỳ xuống xin lỗi Tần Ninh thôi sao?

Chuyện này vẫn dễ xử lý hơn.

Dù sao nếu làm loạn lên thì sẽ rất phiền.

“Quỳ đi!”

Tinh Nhiễm Thiên thấp giọng nói: “Quỳ đi, chúng ta cùng vào di tích, ta cam đoan lúc ấy Cửu Tinh các sẽ giúp các ngươi nếu các ngươi muốn giải quyết Tần Ninh!”

“Thiên Diễn tông cũng thế”.

“U Minh cốc cũng vậy!”

Lúc này, sắc mặt La Chước và Huyết Ngạn Phong đỏ lên.

Bọn họ đã hiểu, hôm nay, cho dù Tần Ninh không lên tiếng thì đám thấy lợi quên nghĩa này cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

Bọn họ vẫn phải quỳ!

Đám khốn kiếp này.

Lúc này, Vu Tử Lâm ở bên Thông Thiên tông thì bật cười.

“Thú vị thật, thú vị thật...”, Vu Tử Lâm cười nói: “Tần Ninh này nhìn thì như là đang xả cơn tức, nhưng vô hình lại muốn tan rã các phương thế lực, thú vị thật đấy...”

“Sau khi bọn họ đi vào thì hai phe Huyết Tông cùng Tu La điện sẽ coi Cửu Tinh các, Thiên Diễn tông và U Minh cốc như kẻ địch mất thôi”.

Tề Ngọc Hiên gật đầu nói: “Dù sao cũng là người đã sống ba đời, sao có thể cố tình gây sự chỉ để đòi lại thể diện chứ?”

Trong lúc này, hai người La Chước và Huyết Ngạn Phong đều sầm mặt lại.

Hai người dẫn theo đám Thánh Đế của hai đại tông môn đi lên trước.

“La Chước, Tu La điện”.

“Huyết Ngạn Phong, Huyết Tông!”

“Xin lỗi Tần công tử!”

Lúc này, cả hai dẫn theo mấy Thánh Đế quỳ xuống.

Chỉ trong chớp mắt liền đứng dậy.

“Tốt lắm, tốt lắm”.

Tinh Nhiễm Thiên cười ha ba nói: “Mọi việc đã ổn thỏa, có ai dám truyền ra ngoài thì Tinh Nhiễm Thiên xin nói một câu khó nghe, nếu ta mà nghe được, tuyệt không bỏ qua!”

“Tần Ninh công tử, giờ bắt đầu được rồi chứ?”

Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Làm thế từ sớm có phải nhanh không. Quỳ một cái thôi mà, các ngươi nhìn các chủ Tinh Nhiễm Thiên, trưởng lão Thiên Trùng Vân rộng lượng cỡ nào chứ?”

La Chước và Huyết Ngạn Phong tức giận vô cùng.

Rộng lượng?

Bọn họ rộng lượng là đúng rồi, vì bọn họ có phải muối mặt quỳ xuống đâu.

Tần Ninh lúc này không nói thêm gì, cất bước đi ra.

Chúc Hải Hiên đại sư nhịn không được nói: "Tần công tử đã khỏe rồi sao? Có cần chờ mấy ngày nữa không, đại trận kia mạnh quá...”

“Ta đã hết tức rồi, không có lúc nào ta thoải mái như bây giờ”.

Tần Ninh mỉm cười, trực tiếp xuất phát.

Trong nháy mắt, các phương đều chuẩn bị sẵn sàng trận địa.

Tần Ninh ra tay.

Di tích sắp mở ra.

Ai cũng đều nhìn thấy được sức mạnh của Tần Ninh.

Đám người lại đi tới chỗ có chày vàng và đỉnh.

Nhưng có tiền lệ là trận pháp của ba đại sư vừa nãy, lần này, bọn họ đều đứng cách ngoài vạn mét, sợ bị tác động đến, mất luôn mạng nhỏ.

Tần Ninh cũng không để ý đến chuyện này.

Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đứng ở hai bên trái phải của hắn, Thánh Đế các phương cũng lần lượt tụ lại.

Ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên, Bùi Văn Giác muốn đến gần Tần Ninh để xem cho rõ hơn.

“Tần công tử, trận này ẩn chứa thiên biến vạn hóa, có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, ba chúng ta không bắt nổi lúc trận pháp này ổn định”.

Bùi Văn Giác thở dài nói: "Tần công tử cẩn thận thì hơn".

Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Yên tâm, ta biết mà”.

“Thanh Tiêu Đại Đế để lại trận này cũng không phải trận pháp thời nay, mà là một thủ đoạn từ kỷ nguyên trước”.

“Đại trận này không cố định mà di động, đồng thời còn kết nối với núi non sông suối, mây gió xung quanh, biến ảo mọi lúc”.

“Có một người đứng ở đây thì có một cách phá trận riêng, nhưng nếu mười người đứng ở đây thì sẽ là một cách khác”.

“Trận pháp này được xưng là quỷ trận!”

Tần Ninh nhìn ba vị đại sư, cười nói: “Mặc dù ba vị đại sư danh chấn Hạ Tam Thiên, nhưng chắc cũng không hiểu nhiều về trận pháp từ kỷ nguyên trước”.

Chúc Hải Hiên nghe vậy, cảm thán nói: "Lão phu cả đời này tự xưng là đại gia trận pháp, nhưng không ngờ tam đế chuyển thế lại còn hiểu về trận pháp như thế, là chúng ta quá hẹp hòi rồi”.

Lời tán dương như thế, Tần Ninh cũng vui vẻ tiếp nhận.

Lúc này, Tần Ninh bước ra ngoài, đi đến đại trận, nhìn chày vàng và đỉnh, mỉm cười.

Hắn cũng không sợ có ai ở đây quan sát, bởi vì... cho dù là ba vị đại sư nhìn thì cũng chẳng hiểu gì.

Trên thực tế, đại trận này đúng là làm cho Tần Ninh kinh ngạc.

Đây không phải là thánh trận thời nay mà là trận pháp từ kỷ nguyên trước.

Mà kỷ nguyên đó cũng không phải là lúc cha hắn là Vô Thượng Thần Đế, cha hắn lúc ấy còn đang vì chức vị Vô Thượng Thần Đế này mà cố gắng...

Cho đến kỷ nguyên này, loại trận pháp như thế đã gần như là biến mất.

Tần Ninh biết là vì hắn cũng sống ở kỷ nguyên đó rồi.

Cho nên hắn có thể xác định rằng ở Hạ Tam Thiên gần như không có ai biết được.

Nhưng Thanh Tiêu Đại Đế có thể phác họa ra trận pháp này để phong cấm lối vào di tích thì chứng tỏ kẻ này rất bất phàm.

Tần Ninh bình tĩnh lại, vô số thánh văn đều tràn ngập quanh thân hắn.

Nhưng số thánh văn kia cũng không tỏa ra khắp nơi mà hội tụ ở trên chày vàng và đỉnh.

Lúc này, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn xem.

Lý Huyền Đạo thì chỉ chú ý đến Tần Ninh.

Trong những lần nói chuyện với Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, hắn ta biết lúc trước Tần Ninh phá trận thì đã bị người đánh lén một lần. Bây giờ, hắn ta phải đề phòng!
Chương 2128: Cửa ngọc bay lên

Khi thánh văn ngưng tụ lên phía trên cái đỉnh và chày vàng, ánh sáng từ hai món đế khí này lần lượt thu gọn lại, giống như sẽ tán loạn bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên có tiếng gió rít gào, đỉnh và chày vàng cùng biến mất.

Một bóng dáng đột ngột xuất hiện dưới mặt đất.

Một bộ áo dài màu xanh khẽ bay theo gió, mấy sợi tóc dài hơi phiêu đãng.

Bóng người này cao hơn trăm trượng, đưa lưng về đám đông, đứng chắp tay, thần thái tiêu sái.

Mà Tần Ninh đứng phía dưới người này, nhìn bầu trời, sắc mặt bình tĩnh.

Các loại thay đổi này khiến tất cả phải lui về sau.

Có chuyện gì vậy?

Nhưng Tần Ninh lúc này đã ngưng tụ ra vô số thánh văn càn quét khắp đất trời.

Ngay sau đó, tất cả đều thấy được thánh văn do Tần Ninh ngưng tụ ra khuếch tán thành một thân thể cao lớn trùng khớp với thân thể kia.

Mà lúc này, trên vị trí trái tim của thân thể áo xanh bỗng mở ra một cánh cửa.

Một cánh cửa được làm từ ngọc.

“Cửa mở rồi!”

Lúc này, đám người kinh ngạc hô lên.

“Mau xông vào!”

Không biết là ai hô lên.

Nhất thời, mấy chục người cùng xông ra.

Tốc độ nhanh đến mức người xem phải líu lưỡi.

Những kẻ này là võ giả tán tu đến từ các thánh vực, thực lực không yếu, có từ Thánh Hoàng đến Thánh Tôn.

Nhưng khi những kẻ đó tiến gần đến cửa ngọc.

Đột nhiên, những tiếng phập vang lên, đám người kia trực tiếp nổ tung, hóa thành tro tàn.

Đám người ngo ngoe muốn động lập tức trở nên yên tĩnh.

“Sao lại thế?”

Không ít người đều nghẹn họng nhìn.

Tần Ninh thì không thèm để ý.

Vội đi đầu thai thế cơ à?

Đây mới chỉ là cửa ngọc ảo mà thôi, đã phải lối vào chân chính đâu.

Lúc này, Tần Ninh cũng không giải thích.

Ai muốn chịu chết thì cứ làm!

Lúc này, xung quanh cửa ngọc có một màn sương máu tản ra.

Cửa ngọc cũng không ngừng mở rộng ra, hóa thành độ cao trăm trượng, gần như là bao trùm bóng người áo xanh kia.

Tiếng ầm ầm vang lên, cửa ngọc lúc này mới mở ra.

Tần Ninh dừng tay.

Trong nháy mắt, cả ba người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc cùng lui lại.

“Tần công tử...”

“Có thể vào rồi”.

Tần Ninh nói.

Nhưng khi Tần Ninh nói xong, lại không có một ai dám động thân.

Sợ!

Bọn họ bị ám ảnh vì mấy chục người hóa thành sương máu vừa nãy.

“Làm sao? Sợ ta lấy các ngươi ra làm dò đường à?”

Tần Ninh cười nói: “Cửa mở rồi đấy, các ngươi không vào thì thôi”.

Nghe vậy, tất cả đều do dự không thôi.

Mà lúc này, hai vị phó tông chủ của Thông Thiên tông đi ra.

Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên dẫn theo người của Thông Thiên tông, mỉm cười nói: “Nếu vậy, chúng ta xin đi vào trước”.

Các phương đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Mấy trăm người của Thông Thiên tông lập tức khởi hành.

Khi tất cả đều đi qua cửa ngọc khổng lồ và vào trong thành công thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, mọi người lần lượt tiến vào.

Tán tu các phương cũng ầm ầm chen vào.

Chờ đã quá lâu, cuối cùng cũng mở.

Không bao lâu, bên ngoài chỉ còn lại người của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên và Thanh Minh, Võ Môn.

“Mọi người cẩn thận!”

Tần Ninh nói: “Dù sao cũng là Thanh Tiêu Đại Đế... Nếu thật sự có cái gì thì e là đến ta cũng khó mà bảo toàn cho tất cả các ngươi”.

Lần này, Thanh Minh và Võ Môn tổng cộng tới hai trăm người.

Nhất Kiếm Các thì đông hơn chút, hơn ba trăm.

Còn Thanh Tiêu Thiên, vốn dĩ cổ mộ này xuất hiện ở thánh vực Thanh Tiêu nên người của Thanh Tiêu Thiên đương nhiên là nhiều hơn, tổng cộng hơn ngàn người.

Đội ngũ mênh mông, nhân mã rất nhiều, Tần Ninh tự nhiên không thể cam đoan tất cả đều an toàn.

Hơn nữa đi vào thì sẽ tách ra, lúc ấy thì càng khó đảm bảo.

“Đi!”

Lúc này, võ giả Thanh Tiêu Thiên, Võ Môn, Thanh Minh và Nhất Kiếm Các lần lượt xông vào.

Bên ngoài cửa ngọc đã không còn một ai.

Mấy người Tần Ninh đi vào trong cửa ngọc thì thấy một mảnh thiên địa rộng lớn.

Nhìn xung quanh, núi non hùng vĩ, rừng cây thảo nguyên khắp nơi, giống như một nơi tuyệt thế, hoang tàn vắng vẻ.

Trong nháy mắt, thánh lực nồng đậm đập vào mặt, giống như một thánh địa tu hành, khiến người ta thấy thanh thản.

“Một thế giới riêng!”

Tần Ninh nói: “Thanh Tiêu Đại Đế cái thế uy danh, quả là danh bất hư truyền!”

Lúc này, Thời Thanh Trúc cũng nhìn Tần Ninh, nói: “Chúng ta tập trung với nhau thì sẽ rất khó tìm, ta dẫn theo người của Thanh Tiêu Thiên chia nhau thăm dò, có tin gì thì thông báo lẫn nhau”.

“Được!”

Nói xong, Thời Thanh Trúc bắt đầu sắp xếp.

Bốn vị Thanh Sứ và mười một trưởng lão cảnh giới Thánh Đế dẫn từng đội người tản ra.

Mỗi đội đều có Thánh Đế đi cùng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Tần Ninh cũng nhìn về nhóm người.

“Huyền Đạo!”

“Thanh Vân!”

“Hiến Chi!”

Tần Ninh nói: “Ba người các ngươi, Thanh Vân theo ta, Huyền Đạo dẫn theo người của Nhất Kiếm Các đi vòng quanh”.

“Võ Môn đi theo Hiến Chi”.

“Thanh Minh thì đi theo ta đi”.

Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nói: “Sư tôn, chuyện này...”

“Yên tâm, tạm thời mọi người đều muốn đi tìm bí mật ở nơi đây, sẽ không ai ra tay với ta đâu. Hơn nữa cũng không cần tản ra quá xa, lát nữa sẽ tụ tập lại với nhau”.

“Vâng!”

Sau đó, đám người lần lượt phân tách.

Hơn một trăm người đi theo Tần Ninh đều là nòng cốt của Thanh Minh, cũng là người đáng tin mà Dương Thanh Vân cẩn thận lựa chọn.

Tần Ninh cũng hiểu.

Dương Thanh Vân mang họ đi thì chính là sự tín nhiệm đối với bọn họ.

Người làm sư tôn như hắn cũng cần góp chút sức.

Hiện nay, thánh vực Thiên Hồng có thể nói là thế lực yếu nhất trong thập đại thánh vực, còn chưa có nổi Thánh Đế.

Lần này phải tranh thủ cho Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đi đến cảnh giới Thánh Đế.

Những người còn lại cũng có thể được thăng cấp.

Còn có làm được hay không thì phải xem Thanh Tiêu Đại Đế lần này có những nội tình gì.

“Đi thôi!”

Một câu nói xong, hơn trăm người lần lượt xuất phát.

Cổ mộ lớn như vậy đã bắt đầu náo nhiệt lên...

Cùng lúc đó, tại Thanh Vân Hào Sơn, cửa ngọc vẫn đứng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng khắp nơi.

Mà lúc này, vô số bóng người như ẩn như hiện giữa không trung.

“Đại nhân!”

Trong một sơn cốc có mấy chục người mặc áo choàng đen hoặc áo choàng màu đỏ máu, che kín thân thể, chỉ lộ ra hai mắt.

Nhìn kỹ thì ánh mắt của chúng có những màu sắc khác nhau.

Ma tộc!

Lúc này, mấy chục người đứng trong sơn cốc, mà xung quanh cũng có vô số người ăn mặc như vậy ẩn hiện khắp nơi, tất cả đều là võ giả Ma tộc.
Chương 2129: Ta nói sai ư?

Một tên đàn ông mặc áo đen quỳ một chân dưới đất, chắp tay nói.

“Nói đi!”

Trước mặt đám người áo đen là bốn người khác.

“Đã vào cả rồi ạ!”

“Ừ!”

Một người đàn ông mặc huyết bào âm trầm nói: “Lệnh cho mọi người tiếp tục ẩn nấp, chờ thêm chút nữa!”

“Vâng!”

Bốn người đứng trong sơn cốc, nhìn về phía cửa ngọc đang phiêu đãng trên không.

“Huyết Khuê, còn chờ gì nữa?”

Một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ lên tiếng.

“Chờ những người chưa đến nữa chứ!”

Sau đó, tất cả đều im lặng.

Thanh Vân Hào Sơn lúc này nhìn có vẻ im ắng.

Nhưng hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.

Bên trong cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế.

Tần Ninh dẫn Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng mọi người đi vào chỗ sâu.

Thạch Cảm Đương tò mò nói: “Sư tôn, bí cảnh thời không thế này chắc khó chế tạo lắm ạ? Cảnh giới Thánh Đế có thể đi qua đi lại giữa các thánh vực, nhưng chế tạo thời không hẳn là càng khó hơn nhỉ?”

Hiếm thấy có lần nào Thạch Cảm Đương hỏi được một câu đàng hoàng tử tế.

Tần Ninh đáp: “Bí cảnh thời không, dù là Thánh Đế cũng không chế tạo được”.

Không chế tạo được?

Vậy bí cảnh của Thiên Hồng Thánh Đế, bao gồm cả bí cảnh của Thanh Tiêu Đại Đế này sao lại xuất hiện?

“Thời gian và không gian được gọi chung là thời không, cả hai thứ này là căn bản để tạo thành thiên địa”.

“Các ngươi chắc cũng phát hiện ra thời không của đại lục Vạn Thiên và thời không của Hạ Tam Thiên không giống nhau”.

“Tại đại lục Vạn Thiên, cảnh giới Vương Giả có thể một quyền phá nổ một ngọn núi cao vạn trượng, thậm chí là xé rách không gian, tạo nên lực phá hoại vô cùng khủng bố”.

“Nhưng ở Hạ Tam Thiên, cảnh giới Hư Thánh, Hóa Thánh mà muốn xé rách không gian thì gần như là không thể, hơn nữa lực bộc phát cũng yếu đi rất nhiều”.

“Thực tế thì đây là do thời không thiên địa thay đổi mà ra”.

“Các ngươi có thể hiểu là, võ giả thăng cấp, thiên địa cũng thăng cấp. Nếu không, thực lực võ giả cứ mạnh lên mãi mà thiên địa vẫn không thay đổi thì thiên địa sẽ không thể chịu nổi”.

Nghe vậy, mọi người lần lượt gật đầu.

Tần Ninh nói tiếp: “Quay lại vấn đề ngươi vừa nói, những bí cảnh thời không này cũng không phải do những Đại Đế kia chế tạo mà là một loại biến động có từ sự biến đổi của thời không thiên địa”.

“Thời gian và không gian đều vận chuyển theo quỹ tích, nhưng loại quỹ tích này sẽ thỉnh thoảng có chút sai sót, tức là có thể vì sức mạnh thiên địa thay đổi mà xuất hiện dị biến, ngưng tụ thành một khu vực có thời không khác, nơi đó chính là chỗ mà chúng ta đang đứng bây giờ”.

Thạch Cảm Đương liền nói ngay: “Con hiểu rồi, ví dụ như một ngọn núi cao là một dạng hoàn chỉnh, nhưng có thể vì mưa rơi mà ngọn núi ấy bị tróc ra một khối đá, dần dà tạo thành một sơn động, không phải nhân tạo mà là trời sinh”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn Thạch Cảm Đương, im lặng không nói.

“Ta... nói sai ư?”

Tần Ninh vỗ vai Thạch Cảm Đương, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng lắm, chính là ý này, là ta biểu đạt quá rườm rà”.

Thạch Cảm Đương nghe vậy thì vui mừng nhướng mày.

Xem ra lực lĩnh ngộ của hắn ta rất mạnh đấy!

Sau khi Tần Ninh đi lên phía trước, Dương Thanh Vân đi đến vỗ vai Thạch Cảm Đương, không khỏi nói: “Nhóc con, đầu óc ngươi thì thông minh đấy, nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

“Sư tôn nói phức tạp ra như thế là muốn để ngươi nghe hiểu. Ngươi hiểu là được rồi, lại cứ lấy ra những ví dụ còn đơn giản hơn, làm cho những lời sư phụ nói thành ra thừa thãi”.

“...”

Thạch Cảm Đương mới bừng tỉnh, vội đuổi theo Tần Ninh...

Hơn trăm người lúc này đi loanh quanh di tích, xuyên qua sông núi, xuyên qua thảo nguyên, rừng sâu. Trên đường đi đúng là phát hiện những dược liệu quý giá, nhưng ngoài đó ra thì cũng không có thứ gì đặc biệt.

Thoắt cái mà cả nhóm đã ở đây được bốn ngày.

Bốn ngày này, đám người đi sâu hơn trăm dặm, vẫn không có phát hiện gì.

Nơi này rộng vô cùng, cũng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Bí cảnh lớn như thế đúng là hiếm thấy.

Mà bốn ngày này, ngoại trừ thu thập được dược liệu và khoáng thạch ra thì mọi người cũng chưa thấy thêm gì.

Hôm ấy, mọi người tiến lên một khu rừng. Từ khi đi vào bí cảnh, cứ đi hết bình nguyên thì đến núi, hết núi lại đến bình nguyên, mọi người đều đã quen.

Đi qua một ngọn núi.

Phía trước mắt mọi người là một đội ngũ, tất cả đều trở nên cẩn thận.

“Là võ giả của Thanh Minh đúng không?”

Đội kia ước chừng có hơn trăm người, lúc này lần lượt dừng chân.

“Tại hạ Liễu Nguyên Thương!”

Người đứng đầu của đội ngũ kia bước ra, nhìn nhóm người Thanh Minh, chắp tay nói: “Liễu Nguyên Thương của Thông Thiên tông”.

Lúc này, Liễu Nguyên Thương tiến lên, đứng ở một nơi không gần không xa, nhìn kỹ thì thấy có Tần Ninh, bèn cười nói: “Hóa ra là Tần Ninh công tử, nghe danh đã lâu mà chưa thể bái phỏng, hôm nay gặp mặt, đúng là hạnh ngộ!”

Thông Thiên tông.

Liễu Nguyên Thương.

Tần Ninh đi lên, chắp tay cười nói: “ Nếu người của Thông Thiên tông ở đây thì chúng ta cũng không tiện quấy rầy, xin cáo từ”.

“Tần Ninh công tử đừng vội”.

Mà Liễu Nguyên Thương lại đột nhiên mở miệng.

Dương Thanh Vân cùng Thạch Cảm Đương đều cẩn trọng phòng bị.

“Tần công tử đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý xấu”.

Liễu Nguyên Thương cười nói: “Chỉ là đội chúng ta phát hiện một chút biến hóa ở chỗ này, nhưng không thể mở ra được. Chúng ta đã báo cho Vu đại nhân và Tề đại nhân, nhưng chờ đã lâu mà chưa thấy hồi âm, có thể là xảy ra vấn đề, không biết có thể mời Tần công tử hỗ trợ xem xét hay không”.

“Tần công tử yên tâm, nếu có chỗ tốt thì đương nhiên sẽ chia sẻ cho cả Tần công tử”.

Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười nói: “Được”.

Thực ra, hắn cũng không có ác cảm gì với Thông Thiên tông của thánh vực Thanh Tiêu.

Người của Thông Thiên tông mang đến một cảm giác rất khiêm tốn.

Hơn nữa Liễu Thông Thiên lại có sắc thái truyền kỳ rất lớn, làm hắn tò mò theo.

Liễu Nguyên Thương thấy Tần Ninh đồng ý thì không kìm được sự vui mừng, đi trước dẫn đường.

Đoàn người Thanh Minh lần lượt đi theo.

Dần dần, sau khi vượt qua mấy dãy núi, nhóm Tần Ninh xuất hiện ở một vùng thung lũng.

Sơn cốc này rất kỳ lạ.

Dãy núi xung quanh đều cao trăm trượng.

Hơn nữa, bên trong sơn cốc có những hàng đá xanh liền mạch, không giống như tự nhiên mà là do người tạo.

“Chính là nơi này”.

Liễu Nguyên Thương cười nói: “Chúng ta vô tình phát hiện nơi đây có vết tích thánh văn, nhưng mấy ngày nay đã tìm rất nhiều biện pháp mà cũng không làm gì được. Hơn nữa cũng không liên lạc được Vu đại nhân và Tề đại nhân, chỉ có thể chờ ở đây”.

“Nói thật, khi thấy Tần công tử xuất thủ lần trước, tại hạ cũng biết Tần công tử không phải hạng người có lòng tham vô đáy nên mới dám đi cùng Tần công tử”.

Tần Ninh nghe vậy cũng chỉ im lặng nhìn sơn cốc phía trước.
Chương 2130: Bị dọn sạch

Cả sơn cốc này là dạng tứ khai bát hợp!

Nhìn lại nơi này, sơn cốc có tám cửa ra vào, mà vị trí của nó rất đáng chú ý.

Tần Ninh nhìn quanh, rồi nói: “Hình bát quái, Càn Khôn Chấn Tốn, Khảm Ly Cấn Đoái”.

“Đại trận thế này không tính là hiếm thấy ở Hạ Tam Thiên, các ngươi không có thánh trận sư đi cùng à?”

Liễu Nguyên Thương vội nói: “Tần công tử đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý đâu. Đại trận này nhìn phổ biến thật, nhưng cũng không giống đại trận bình thường”.

“Ồ?”

Tần Ninh bước chân lên phía trước.

Ngưng tụ sức mạnh toàn thân, khí thế kinh khủng bộc phát ra.

Vô số thánh văn tràn ngập xung quanh thân thể Tần Ninh.

Mà lúc này, cả sơn cốc dường như đang hô ứng với Tần Ninh, khi thánh văn ngưng tụ bên người hắn thì xung quanh cũng xuất hiện vô số thánh văn.

Mà những thánh văn này hóa thành tám cánh cửa đá ở tám hướng.

“Thú vị thật...”, Tần Ninh cười nói: “Đây cũng không phải là bát quái trận, trận cước biến ảo, các ngươi không thể biết rõ đâu mới là cửa Càn, cửa Khôn...”

Liễu Nguyên Thương nói ngay: “Đúng là như thế”.

Tần Ninh cũng không làm trò nữa mà bắt đâu thử phá giải trận pháp này.

Thời gian từ từ trôi qua, người bên ngoài cũng không hiểu Tần Ninh làm gì, chỉ thấy những thánh văn kia cứ bay lên một cách phức tạp, tạo thành các loại hình thái, khiến người xem hoa mắt.

Ước chừng khoảng một nén nhang sau, đột nhiên, những thánh văn kia dừng lại, ánh sáng bắn ra bốn phía, tám cánh cửa ở xung quanh sơn cốc ầm ầm khép lại, chỉ để lại một cửa.

Mà cửa kia lúc này cũng ầm ầm mở ra, nhưng không hề thông đến địa vực không gian khác mà là thông xuống lòng đất.

Một bậc thang chế tạo từ ngọc thạch lan xuống chỗ sâu, biến mất giữa thời không u ám...

“Đây là lối vào”.

Tần Ninh nói: “Các ngươi vào đi”.

Liễu Nguyên Thương nghe vậy, vội nói: “Tần công tử đi cùng chúng ta đi”.

“Tại hạ cũng không có ác ý, tại hạ dẫn người vào trước, Tần công tử đi ngay theo sau, bên trong nếu có bí bảo gì, ai nhặt được sẽ là của người đó, không tranh giành lẫn nhau”.

“Được!”

Tần Ninh cũng không từ chối.

Trên thực tế, sau bốn ngày không thu hoạch gì, mãi mới tìm được một nơi thế này, Tần Ninh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nơi mà Thanh Tiêu Đại Đế để lại có chỗ gì kỳ quái.

Trong lúc nói chuyện, hai bên tự dẫn người đi vào bên trong.

Một đường dọc theo cầu thang đi xuống, chỉ thấy hai bên cầu thang là những tảng đá lóe ra ánh lửa nhỏ yếu, không đến nỗi xung quanh u ám tối đen.

Một đường đi thẳng xuống hơn trăm trượng mới thấy đáy.

Phía trước, Liễu Nguyên Thương đã theo hơn trăm người của Thông Thiên tông biến mất.

Mấy người Tần Ninh cũng mặc kệ, đi thẳng vào trong.

Cảnh tượng trước mắt có thể nói là rung động vô cùng.

Những tòa cung điện bằng đá đứng sừng sững.

Hơn nữa, xung quanh có đến hơn trăm tòa cung điện bằng đá như thế, tòa nào cũng đều chế tạo từ đá xanh, không có ngoại lệ.

“Nhìn xung quanh xem sao”.

Tần Ninh lên tiếng, mấy người Thanh Minh lần lượt tản ra.

Không bao lâu sau, đám người cũng thấy bóng dáng của Thông Thiên tông do Liễu Nguyên Thương dẫn đầu.

Hai bên đều đi vào các tòa cung điện, thưởng thức cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc này.

“Lần này giúp không phí công rồi!”

Thạch Cảm Đương cười nói: “Con đã quan sát rồi, cung điện đá này rất cứng rắn, dù là Thánh Hoàng cũng không phá nổi, chắc chắn là có đồ tốt”.

“Đi xem xem thế nào!”

“Vâng!”

Trong lúc nhất thời, mọi người xông vào các tòa cung điện.

Không bao lâu, tất cả quay về.

Thạch Cảm Đương tặc lưỡi nói: “Sư tôn, đen quá!”

“Sao?”

“Bên trong bị dọn sạch rồi ạ!”

Thạch Cảm Đương vừa nói xong, Tần Ninh lập tức đi vào một tòa.

Nhìn quanh, bốn phía trống rỗng vô cùng, đại điện chỉ còn mười mấy cột đá xanh chống đỡ cung điện.

Ngoài ra thì cũng không còn gì nữa.

Không giống như bị dọn sạch mà giống như ngay từ đầu đã trống vắng.

Mà lúc Tần Ninh quan sát kỹ vết tích trong đại điện thì phát hiện nó vốn dĩ không hề trống rỗng như thế.

Bên trên mặt đất còn có vết tích của bàn ghế và vật trang trí, trên tường cũng để lại dấu vết.

Dương Thanh Vân nhìn một hồi lâu mới nói: “Thật sự đã bị dọn sạch... Sư tôn...”

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Ai mà ác thế? Đến cả bàn ghế cũng không tha?”

Ví như đám võ giả đi vào nơi này, cho dù có tham lam đến mấy thì cũng không đến mức dọn cả bàn ghế đi, trừ khi bàn ghế này là thánh khí gì mạnh mẽ.

Nhưng đây là chuyện không thể nào.

Bình thường mà nói, thế lực mạnh mẽ sẽ chọn các vật liệu gỗ thượng hạng để làm bàn ghế, nhưng cũng để phòng ngừa cường giả giận quá mà phóng thích khí thế ra làm bàn sụp mà thôi.

Nhưng thế mà lấy đi cả bàn lẫn ghế?

“Đây không phải vấn đề”.

Dương Thanh Vân nói tiếp: “Vấn đề là... giống như trước khi chúng ta đến thì đã có người vào đây rồi, nhưng đại trận bên ngoài lại bị phong cấm một cách hoàn hảo...”

Trong lúc nói chuyện, có một đệ tử Thanh Minh đi vào bẩm báo:” Liễu Nguyên Thương đã dẫn người của Thông Thiên tông đi rồi ạ, dường như bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì”.

“Bên chúng ta bị dọn sạch, bên họ chắc cũng vậy”.

Tần Ninh lúc này một mực im lặng, cẩn thận quan sát đại điện.

Không bao lâu sau, Tần Ninh ra khỏi bên ngoài đại điện, đi đến giữa các tòa cung điện.

Tần Ninh đứng giữa các cung điện, im lặng không nói.

Lần này đứng đó liền một canh giờ.

Đột nhiên, Tần Ninh chuyển động.

Khí thế trong cơ thể bắn ra, vô số thánh văn càn quét.

Chỉ thấy những thánh văn này giống như dòng nước chảy xiết, trải rộng khắp những khoảng cách giữa mấy tòa cung điện.

Mà lúc này, ở biên giới khu vực cung điện đá rộng lớn này bỗng nhiên dâng lên rất nhiều bức tường.

Nhìn kỹ lại có tổng cộng tám mặt tường, mỗi mặt đều cao trăm trượng, rộng hàng chục trượng.

Tám mặt tường treo ở xung quanh, nhìn vô cùng sống động.

Lúc này, đám người Thanh Minh đều biến đổi sắc mặt.

Tần Ninh dừng lại, chậm rãi nói: “Giống như ta nghĩ”.

“Nơi đây hẳn là đã có người xâm nhập vào và lấy toàn bộ đồ vật đi, nhưng người này vẫn bị bỏ sót một vài thứ”.

“Các tòa cung điện đá này nối liền giống như bát quái, còn có huyền cơ bên trong. Người tiến vào trước đó không phát hiện ra, mà đám Liễu Nguyên Thương cũng không phát hiện ra”.

Nghe vậy, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều vô cùng vui sướng.

Vốn cho rằng là công dã tràng, ai ngờ lại có bí mật.

Lúc này, tám mặt tường đá đứng giữa không trung, chiếu ra một ánh sáng.

Mà cuối cùng, tám luồng sáng này hội tụ tại một điểm, chính là một tòa cung điện trong quần thể cung điện đá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom