-
Chương 2116-2120
Chương 2116: Phải nhìn rộng hơn người khác
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải chấn động.
Tần Ninh cười nói: “Vị Đại Đế này cũng là một kỳ nhân”.
Trong Hạ Tam Thiên này, nếu có thể được xưng là Đại Đế thì chắc hẳn phải là một vị Vương, bá chủ của một thời đại.
Cuồng Võ Thiên Đế chính là như vậy.
Thanh Vân Kiếm Đế cũng thế.
Chẳng qua hai vị này xuất hiện mới từ mấy vạn năm trước, mọi người có ấn tượng khắc sâu hơn.
Mà những nhân vật tầm cỡ như Thiên Hồng Thánh Đế, Thanh Tiêu Đại Đế thì xuất hiện từ tận mười mấy vạn hay mấy chục vạn năm trước, rất nhiều võ giả thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
“Sư tôn, chỉ dựa vào điểm này mà xác định là tẩm cung hay di tích của Thanh Tiêu Đại Đế thì có võ đoán quá không?”
Dương Thanh Vân hỏi.
Tần Ninh lại nói: “Nghe thì có vẻ võ đoán, nhưng vẫn còn một điểm”.
“Thanh Tiêu Đại Đế xưa kia là một vị đan sư rất mạnh, ngươi nhìn kỹ mà xem, những đồ án mà Nguyên Thiên Ngọc vẽ ra tạo cảm giác giống như một cái đan đỉnh vậy”.
Nghe thế, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thạch Cảm Đương đều không hiểu ra sao.
Thực ra, không chỉ có bọn họ mà bốn Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên cũng lấy làm lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sư tôn ngày ngày dạy bảo các ngươi tu hành, các ngươi lại quên đi những thứ nếu mà chỉ tu hành thì không có được”.
“Chuyện gì cũng phải nhìn rộng hơn người khác mới được”.
“Thực lực của võ giả tăng lên là nhờ cái gì?”
“Ngoài kỳ ngộ và thực lực ra thì còn nhờ may mắn, may mắn nhiều khi là tự nhiên mà có, nhiều khi cũng là do mình mà có”.
“Nếu ngươi nhìn rộng hơn người thường, tỉ mỉ hơn người thường thì ngươi cũng sẽ biết càng nhiều”.
Tần Ninh nói xong, bước chân ra, khẽ nắm chặt bàn tay.
Sức mạnh bàng bạc ngưng tụ ra, cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển cũng được coi như hàng cường giả khắp thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên, không phải dễ coi thường.
Trong nháy mắt, vô số thánh lực trong cơ thể Tần Ninh hội tụ thành một đồ án, mà bức đồ án kia thì gần như tương đương với đồ án trên mặt đất.
Ầm...
Ngay tại lúc này, vô số tiếng nổ vang lên.
Chỉ thấy Nguyên Thiên Ngọc dưới mặt đất đang tỏa sáng, làm người ta chập chờn trong lòng.
Trong tiếng gió rít gào, một cái đỉnh hư ảo từ từ bay lên.
“Đây là...”
Ánh mắt Thời Thanh Trúc lúc này vụt sáng, không khỏi thốt lên: “Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!”
Lời này vừa nói ra, đám người của Thanh Tiêu Thiên đều kinh hãi vô cùng.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!
Danh tiếng của thứ này lớn vô cùng.
Rất nhiều người có thể không biết Thanh Tiêu Đại Đế là ai, nhưng đều biết đến Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Đỉnh này từng được tôn lên làm thánh đỉnh đệ nhất Hạ Tam Thiên.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh nổi danh là nhờ có Dịch Thiên các.
Dịch Thiên các làm giao dịch chủ yếu về đan dược và thánh khí.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh là thánh đỉnh luyện đan, đương nhiên là thứ mà nhóm thánh đan sư yêu thích.
Mà năm đó, Dịch Thiên các từng thả ra tin tức rằng, nếu ai có được Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và đồng ý cho Dịch Thiên các, Dịch Thiên các có thể đưa ra bốn vị Thánh Đế làm chân tay cho người đó một trăm năm.
Tin này vừa ra, thập đại thánh vực chấn động.
Dù sao thì tin tức này cũng đủ để chứng minh Dịch Thiên các khao khát muốn sở hữu Thanh Diễm Nguyên Đỉnh thế nào.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, có không ít người muốn tìm báu vật trong các di tích ở thập đại thánh vực.
Mà Thanh Diễm Nguyên Đỉnh không nghi ngờ gì chính là hạng nhất.
Dù sao, người cần đỉnh này về cơ bản vẫn là thánh đan sư, mà người giàu nhất thập đại thánh vực chính là thánh đan sư và thánh khí sư.
Bởi vậy, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh này không có tác dụng gì nhiều với võ giả bình thường, nhưng danh tiếng lại rất lớn.
Đỉnh này chính là hình dáng của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh sao?
Ảo ảnh cao chừng trăm trượng, ba chân chĩa vững, thân đỉnh tròn vo, xung quanh là một trăm lẻ tám con thánh thú.
Mỗi một con đều vô cùng thần kỳ quỷ dị, vừa sống động lại vừa tạo cảm giác sẽ xông ra bất kỳ lúc nào.
“Thanh Diễm Nguyên Đỉnh là một đỉnh cổ mà Thanh Tiêu Đại Đế tìm được, thánh khí tuyệt phẩm, vạn cổ hiểm thấy.
Tần Ninh nói: “Không chỉ có vậy đâu”.
Nói xong, chỉ thấy trên mặt cổ đỉnh lại lóe ra những tia sáng lập lòe.
Ánh sáng này gần như nhuộm vàng cả thiên địa.
Mà ở nơi trung tâm màu vàng thì ngưng tụ ra một ảo ảnh khác.
Một cái chày vàng!
Nhìn kỹ thì thấy cái chày dài khoảng trăm trượng, phần đầu có văn ấn nhìn rất rõ ràng.
Phần tay cầm của chày này có một chút vết hằn, không phải do mài mòn mà vốn nó đã như thế.
“Cửu Tiêu Kim Xử!”
Lúc này, Thời Thanh Trúc lại nói tiếp.
Câu nói này khiến tất cả phải sửng sốt.
Cửu Tiêu Kim Xử.
Chính là đế khí chân chính, đế khí mạnh mẽ.
Ví dụ như Khô Huyết Thánh Thương chính là một trong những đế khí mà Thiên Hồng Thánh Đế sử dụng, coi như là thanh thương tốt nhất, thế nhưng so với Cửu Tiêu Kim Xử thì lại kém đi không ít.
Cửu Tiêu Kim Xử là thánh binh mà Thanh Tiêu Đại Đế cầm, đi theo Thanh Tiêu Đại Đế chinh chiến mấy vạn năm, luôn luôn ngạo nghễ.
Hơn nữa, thánh binh cho dù là đế khí thánh binh cao cấp nhất, qua thời gian sử dụng thì cũng sẽ bị hao tổn, nhưng Thanh Tiêu Đại Đế lại hao tổn không ít vàng để chữa trị, chế tạo, làm cho Cửu Tiêu Kim Xử cơ hồ là vượt qua đế khí thánh binh.
Trên thực tế thì những lời này đều là truyền thuyết.
Nhưng khi truyền thuyết xuất hiện ngay trước mặt thì có ai mà không kích động kia chứ?
Tần Ninh nói: “Hơn nữa, chín thánh trận khi nãy chúng ta phá là do có người ngoài gia cố thêm, hiện tại hai ảo ảnh mà chúng ta thấy thực ra là do hai đại trận diễn biến mà ra”.
Tần Ninh nhìn mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thạch Cảm Đương, nói: “Nhớ kỹ, sau này phải quan sát thật nhiều”.
Ôn Hiến Chi gãi đầu nói: “Nhưng quan sát nhiều hơn nữa cũng đâu có ánh mắt cao như người đâu ạ, hì hì...”
“Vậy thì phải quan sát càng nhiều”.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, lại nói tiếp: “Chuẩn bị cho người của Thanh Tiêu Thiên đóng quân ở nơi này đi!”
Đóng quân?
Lúc này, mọi người đều hơi hơi sững sờ.
Đóng quân làm gì?
Giờ không đi vào luôn sao?
Thấy mọi người không hiểu lắm, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Hai thánh trận này không là gì cả, nhưng Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử là thánh khí cấp đế, hẳn là có chút hơi thở của đế khí dung nạp vào trong thánh trận. Nếu như bây giờ ta phá trận thì dù là Thánh Đế cũng chỉ có kết cục là chết thôi!”
“Cần để hai đại trận này lộ ra ít nhất một tháng, cho hơi thở đế khí của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử tan hết đi thì mới phá trận đi vào được”.
“Ta nghĩ, người phát hiện ra nơi này hẳn cũng phải hao tâm tổn sức lắm mà vẫn không thành công, cho nên mới phong cấm lại”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc gật đầu.
“Nói cách khác, hơi thở đế khí của chúng dung nhập vào đại trận này, khiến cho nơi đại trận phong cấm cũng tồn tại hai món đế khí kia”.
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu.
Chương 2117: Chuyện gì cũng có thể xảy ra
Lúc này, Thời Thanh Trúc bắt đầu cho người đi chuẩn bị.
Mà đám Tần Ninh thì đi đến một bên khác.
“Sư tôn, có vấn đề gì sao ạ?”
Dương Thanh Vân hỏi.
Từ nãy đến giờ, nhìn Tần Ninh không có chút vui mừng nào.
“Ta thấy có chút vấn đề”.
Tần Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói: “Trước kia chắc chắn có người đã phát hiện ra nơi này, nhưng chỉ dùng chín thánh trận cấp chín phong cấm lại khiến cho người khác không nhìn ra manh mối gì, mà lại không hề đi vào”.
“Có ba khả năng”.
“Thứ nhất, bọn họ không biết làm cách nào để đi vào, nhưng ta đã quan sát kỹ chín thánh trận này rồi, ít nhất phải có ba thánh trận sư cấp chín liên thủ lại thì mới bố trí được một cách chắc chắn như thế. Nói cách khác, nếu ba thánh trận sư cấp chín thật sự nghiên cứu thì không phải không có khả năng”.
“Thứ hai, bọn họ biết rõ, nhưng không dám tùy ý đi vào, mà cũng không từ bỏ, cho nên muốn để lại thứ gì đó ở đây, dẫn chúng ta đến, để chúng ta dẫn đường, còn họ đi sau hưởng lợi”.
“Thứ ba... có lẽ nơi đây đã bị xâm nhập, sau đó được khôi phục như cũ, trở thành một cái bẫy dẫn chúng ta đến đây”.
Nghe vậy, tất cả đều im lặng.
“Hơn nữa, chuyện này là do người của Thanh Tiêu Thiên làm hoặc của Ma tộc làm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Khả năng người của Thanh Tiêu Thiên làm rất nhỏ, nhưng Ma tộc... Nếu như là Ma tộc, kết hợp với việc chúng giao chiến với Diệp Nam Hiên ở đây... Thì lại có hai khả năng”.
“Thứ nhất, Ma tộc muốn giết Diệp Nam Hiên, vu oan giá họa cho Lý Huyền Đạo, hấp dẫn Diệp Nam Hiên đến đánh nhau ở nơi này, trùng hợp nơi này lại là lão huyệt của Thanh Tiêu Đại Đế, Thánh Đế đại chiến vô tình mở ra cơ quan bên ngoài của lão huyệt, khiến nó lộ ra”.
“Quá là vô lý!”
Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia sư tôn và Thời Thanh Trúc lật tung cả thánh vực Thanh Tiêu lên mà không tìm được, chúng ta lại trùng hợp va phải như vậy, thì...”
Tần Ninh gật đầu nói: “Khả năng thứ hai chính là, Ma tộc biết cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế ở đây, cho nên tương kế tựu kế, dẫn Diệp Nam Hiên tới, mà Diệp Nam Hiên xảy ra chuyện, thân phận của ta bại lộ, kết hợp lại, chúng biết chắc rằng bất kể Diệp Nam Hiên có đi vào trong cổ mộ hay không thì ta sẽ đều đi vào”.
“Hoặc là mượn tay ta mở cổ mộ ra, dẫn đường cho chúng, hoặc là mượn thứ gì đó trong cổ mộ để giết chúng ta”.
Tần Ninh nói tiếp: “Hiện nay tứ đại Ma tộc biết rằng nếu chỉ dựa vào bản thân thì sẽ không thể giết ta, mà tứ tộc xuất hiện hết thì thập đại thánh vực sẽ không đứng yên nhìn chúng làm loạn, cho nên phải dùng phương thức mượn đao giết người”.
Dương Thanh Vân gật đầu: “Cũng có thể. Lúc trước Ôn Hiến Chi sư đệ bị cài bẫy ở thánh vực Thiên Hồng, Ma tộc chính là có ý này. Bốn vị Thánh Đế hiện thân, Diệp Chi Vấn kia cũng xuất hiện...”
“Lần đó xuất động bốn vị Thánh Đế, nếu lần này giống như sư tôn nói...”
Tần Ninh lại lên tiếng: “Nếu thật vậy thì chỉ e vấn đề không phải là số lượng Thánh Đế nữa, tứ đại Ma Đế có xuất hiện hay không ta cũng không chắc, nhưng có thể khẳng định rằng chúng sẽ dựa vào một thứ gì đó trong cổ mộ để giết ta”.
Đến cùng là thứ gì thì Tần Ninh cũng không rõ.
Dù hắn có học rộng biết nhiều đi nữa thì cũng không thể dự đoán được những chuyện mình không rõ, chỉ có thể đi đến đâu mò đến đó.
“Cho nên lần này các ngươi phải cẩn thận”.
“Mọi chuyện lấy an toàn của bản thân làm trọng”.
Dương Thanh Vân thấp giọng nói: “Sư tôn... chúng liệu có dùng Diệp Nam Hiên...”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
Tần Ninh nói: “Nhớ những gì ta nói, các ngươi phải chú ý an toàn, cho dù là vạn bất đắc dĩ thì ta cũng có sẽ có cách, ta sẽ không dễ chết thế đâu, biết chưa? Đừng làm những chuyện ngu ngốc”.
“Vâng!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
Sau đó, Tần Ninh lại nói: “Ta nói như vậy cũng chỉ là lo các ngươi thấy ta gặp nguy hiểm thì lại làm chuyện điên rồ gì, thành ra gây phiền phức cho ta, có điều tin tức lần này chắc chắn cũng sẽ không thể giữ kín được đâu”.
“Lực hấp dẫn của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử rất mạnh, đến cả Thánh Đế và Thiên Thánh Đế cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ”.
“Cho nên ta nghĩ các đại thánh vực mà hay tin thì chắc chắn sẽ chạy đến”.
Tần Ninh cười nói: “Có kẻ thù của ta, cũng có bạn của ta, tóm lại sẽ rất náo nhiệt, Ma tộc muốn giết ta cũng không hề dễ dàng”.
...
Người của Thanh Tiêu Thiên đã bắt đầu có sắp xếp.
Vì phải chờ ở đây ít nhất một tháng, có không ít người đã bắt đầu bố trí thánh khí thành cung điện, lầu các ở xung quanh, sau đó thì lập trận pháp, cảnh giới bốn phía, cũng có đệ tử Thanh Tiêu Thiên quay về tông môn, điều động nhân thủ.
Thời Thanh Trúc lúc này đang ngồi dưới một gốc cây, suy nghĩ xuất thần.
“Chủ thượng!”
Lăng Thi Mạn lúc này đi tới, gọi.
“Chủ thượng?”
“Ơi?”
Một lúc sau, Thời Thanh Trúc mới đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ, chủ thượng sao thế? Từ ban nãy đến giờ chỉ ngẩn người ra, hay là Tần Ninh bắt nạt gì chủ thượng rồi?”
Lăng Thi Mạn khẽ nói: “Hắn nghĩ hắn còn thực lực của tam đế ngày xưa chắc? Nếu hắn dám bắt nạt chủ thượng thì ta sẽ đi dạy dỗ hắn một phen”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc liền cười: “Ngươi dạy dỗ hắn thì không sợ đồ đệ Lý Huyền Đạo của hắn đến gây sự à?”
“Ta còn lâu mới sợ Lý Huyền Đạo”.
“Ừ, ta không sao đâu, chỉ không ngờ rằng cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế lại ở trong thánh vực Thanh Tiêu, mà chúng ta lại không hề biết”.
Lăng Thi Mạn đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc và ngồi xuống: “Chủ thượng, lần này người tới chắc chắn sẽ không ít, tin tức về nơi này hẳn là sẽ không giữ kín được. Các đại thánh vực biết thì chắc chắn sẽ chạy đến thánh vực Thanh Tiêu, Thời Thanh Trúc chúng ta không ngăn được nhiều người như thế”.
“Không ngăn được thì không cần ngăn!”
Thời Thanh Trúc cười nói: “Ai muốn tới thì cứ tới, cổ mộ của một vị Đại Đế xưng bá Hạ Tam Thiên năm mươi vạn năm trước lại dễ xông vào đến thế ư? Tử thương sẽ nhiều lắm, ai muốn đến cứ đến”.
“Vâng”.
Thanh Vân Hào Sơn đột nhiên có dị động, hấp dẫn không ít võ giả ở thánh vực Thanh Tiêu.
Một thời gian sau đó, rất nhiều người muốn đi vào xem nhưng đều bị võ giả của Thanh Tiêu Thiên chặn lại.
Đồng thời, Thanh Tiêu Thiên điều động ra một lượng lớn võ giả cảnh giới Thánh Hoàng, Thánh Tôn đi qua đi lại giữa Thanh Vân Hào Sơn và Thời Thanh Trúc, bận rộn không dứt.
Tin tức cũng dần truyền ra.
Cường giả từ các đại thánh vực đang làm mật thám ở Thanh Tiêu Thiên đều báo tin về, khắp nơi sôi sục.
“Cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế!”
Tại Cửu Tinh các sừng sững tràn đầy vẻ cổ kính, đỉnh điện mênh mông chiếu ra vô số ánh sáng.
Lúc này, một thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ trong đại điện.
Mà hai bên đại điện cũng có những bóng người đang rung chuyển.
Chương 2118: Phải tìm được về
“Tin tức từ Thanh Tiêu Thiên truyền về chính là như thế, nhưng cụ thể thế nào còn chưa rõ, thuộc hạ đã phải người đi điều tra thêm rồi ạ”.
Người bẩm báo đứng bên ngoài đại điện cúi người nói.
“Cho đi dò xét, liền, ngay và lập tức!”
“Vâng!”
Trong đại điện yên ắng, Tinh Húc Huy đứng dậy, chậm rãi nói.
“Nếu thật sự là cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế thì Cửu Tinh các chúng ta buộc phải tới”.
“Cửu Tinh các truyền thừa gần trăm vạn năm, lịch sử lâu dài, uy nghiêm vô địch, trăm vạn năm qua, chỉ có hai người dám khiêu khích uy nghiêm của Cửu Tinh các chúng ta”.
Tinh Húc Huy lãnh đạm nói: “Người thứ hai chính là Tần Ninh, Ngự Thiên Thánh Tôn của ngày xưa, hắn đến Cửu Tinh các trộm đồ, ta tuy chưa bắt được nhưng có thể xác định là hắn. Mà lần này, các chủ Hứa Minh Không tới thánh vực Đại Võ bị người giết hại, tuy không phải hắn làm nhưng cũng có liên quan chặt chẽ tới hắn”.
“Mà người đầu tiên lại chính là Thanh Tiêu Đại Đế”.
“Cửu Tinh các chúng ta có ba món bảo vật truyền thừa gồm Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, Cửu Tinh Khổn Thiên Tác, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Tinh Húc Huy chậm rãi nói: “Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, Cửu Tinh Khổn Thiên Tác thì vẫn đang ở trong Cửu Tinh các chúng ta và được cất giữ nghiêm ngặt, nhưng còn Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì đã bị Thanh Tiêu Đại Đế đánh cắp từ năm mươi vạn năm trước”.
“Bây giờ, cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện, những vật khác chúng ta có thể không lấy, nhưng Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì phải tìm được về, lấy lại uy nghiêm của Cửu Tinh các chúng ta”.
Nghe vậy, mấy vị các chủ đều khom người gật đầu.
"Lục các chủ Thịnh Phàm!"
"Thất các chủ Bùi Hiển Sơn!"
"Bát các chủ Cảnh Tranh Vanh!"
Tinh Húc Huy nói: “Lần này ba các ngươi dẫn đội đến thánh vực Thanh Tiêu, tìm lại Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Nghe vậy, ba vị các chủ đi ra, khom người nhận lệnh.
Tinh Húc Huy nói tiếp: “Mang theo một ngàn cường giả cảnh giới Thánh Tôn đi cùng”.
Nghe vậy, mấy vị các chủ ở đây đều biến đổi sắc mặt.
“Đại các chủ, chuyện này...”
“Buộc phải tìm được về Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Bọn họ không nói thêm gì nữa.
Tinh Húc Huy lại thở dài: “Nếu ta đích thân tới thì sẽ khiến Thời Thanh Trúc phòng bị, vực chủ của vực này lại đến vực khác thì sẽ khiến họ mang lòng thù địch, mà cũng là một loại miệt thị. Ta không phải người cuồng khiêu chiến như Diệp Nam Hiên, không có lí do thích hợp để đi, nếu không ta đã tự dẫn đoàn rồi”.
“Tinh Nhiễm Thiên”.
Tinh Húc Huy nói tiếp: “Lần này đệ cũng đi cùng đi!”
Nghe xong, tất cả đều sợ hãi vô cùng.
“Đại các chủ, ba người chúng ta là được rồi, nhị các chủ cũng đến...”
“Thôi, không cần bàn thêm nữa”.
Tinh Húc Huy nói: “Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì ta yên tâm hơn, coi như có gặp Thời Thanh Trúc hay Lý Huyền Đạo thì vẫn ứng phó được”.
“Lần này, ta đoán là Liễu Thông Thiên, U Minh Ngọc Giang, Thiên Hàn Lỗi, La Tranh, Huyết Ngọc cũng sẽ không đích thân tới đâu, nhưng Lý Huyền Đạo thì chắc chắn sẽ đến, Thời Thanh Trúc thì nghiễm nhiên có mặt rồi. Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì vừa không mạo phạm Thời Thanh Trúc, lại vừa không làm các ngươi khó khăn”.
“Nhớ kỹ, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm là việc cần giải quyết, cho dù có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì nó thì cũng không tiếc giá nào”.
“Vâng!”
Nhóm các chủ lần lượt rời đi.
Mà nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên thì ở lại.
“Đại ca...”, Tinh Nhiễm Thiên mặc áo bào trắng, trên người là những vì sao sáng lấp lánh, nhìn khoảng 40 tuổi, lộ ra vẻ tiên khí, nhìn rất có sức hút.
“Có phải huynh đang có điều lo lắng không?”
“Ma tộc”.
Tinh Húc Huy đáp: “Những năm gần đây, tứ tộc gồm Dạ Ma, Viêm Ma, Mị Ma, Huyết Ma liên tục ngọ nguậy, bắt đầu thò tay vào Cửu Tinh các chúng ta. Nếu ta rời đi thì sợ rằng Ma tộc sẽ đến, các đại thánh vực khác chắc cũng đang cân nhắc điểm này”.
“Mà thứ ta càng lo hơn đó là Ma tộc nắm được suy nghĩ của chúng ta, lại gây chuyện gì ở thánh vực Thanh Tiêu”.
Có lẽ đây là một cái bẫy.
Vực chủ của các đại thánh vực mà rời đi, Ma tộc ào ào xông tới, ai có thể cản lại?
Nhưng nếu vực chủ không đi, điều động một nhóm cường giả đến, nhỡ đâu cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế cũng là cái bẫy của Ma tộc thì người đi vào chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Thập đại Thánh Đế, đi hay không đi đều là vấn đề lớn.
Nhưng cổ mộ Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện, không đi là không thể.
“Có lẽ đại ca lo thừa rồi”.
Tinh Nhiễm Thiên nói: “Huynh cũng nói Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo chắc chắn sẽ tới, có hai người bọn họ ở đấy, tứ đế Ma tộc thật sự xuất hiện thì cũng chưa thể làm gì được bọn họ ngay được”.
Tinh Húc Huy gật đầu: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều, đệ đi sắp xếp đi”.
“Vâng!”
...
Thập đại thánh vực, Thông Thiên tông, thánh vực Thanh Tiêu.
Liễu Thông Thiên mặc áo dài, nhìn vẫn vân đạm phong khinh như trước.
“Cha!”
Sau lưng ông ta là Liễu Thanh Hạo, chắp tay nói: “Tin tức báo về rồi ạ, xem ra chuyện cổ mộ Thanh Tiêu Đại Đế xuất thế là thật”.
“Ừ!”
Liễu Thông Thiên nói: “Bảo Vu thúc thúc và Tề thúc thúc mang con đi cùng, lần này mang nhiều người nữa vào, Thánh Vương thì thôi, đến khác nào dâng mạng, Thánh Hoàng và Thánh Tôn mới được”.
“Thanh Hạo, lần này hãy khiêm tốn một chút”.
Liễu Thanh Hạo không hiểu.
Liễu Thông Thiên cười nói: “Lần trước các đại thánh vực rời khỏi thánh vực Đại Võ, Huyết Tông và Tu La điện của thánh vực Huyết La, Thiên Diễn tông của thánh vực Đại Diễn, Cửu Tinh các của thánh vực Cửu Tinh và U Minh cốc của thánh vực U Minh trên đường về đều bị giết, chúng ta cũng bị hoài nghi, cho nên kiêm tốn một chút vẫn hơn...”
Liễu Thanh Hạo nghe vậy thì gật đầu.
“Đi đi!”
Liễu Thanh Hạo rời đi, Liễu Thông Thiên vẫn đứng ở bên vách núi, ngắm nhìn trời đất.
“Hạ Tam Thiên này cuối cùng rồi cũng phải thay đổi... Liễu Thông Thiên ta đời này không cam chịu đứng thứ hai, Tinh Húc Huy...”
Tiếng thì thào bay theo gió đi mãi...
Không chỉ có Cửu Tinh các và Thông Thiên tông.
Hiên Viên thế gia, thánh vực Hiên Viên.
U Minh cốc, thánh vực U Minh.
Thiên Diễn tông, thánh vực Đại Diễn.
Huyết Tông và Tu La điện, thánh vực Huyết La.
Ngũ đại thế lực siêu cấp cũng lần lượt điều động nhân mã.
Thập đại thánh vực náo nhiệt hẳn lên.
Không chỉ có mấy thế lực siêu cấp của vài đại thánh vực mà những cường giả giấu mình từ các cảnh giới Thánh Hoàng, Thánh Tôn cho đến Thánh Đế đều xuất động.
Trong lúc nhất thời, Thanh Vân Hào Sơn của thánh vực Thanh Tiêu trở thành nơi được võ giả bàn tán nhiều nhất Hạ Tam Thiên.
Mà thánh vực Thanh Tiêu không nghi ngờ gì cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Nhưng võ giả Thanh Tiêu Thiên cũng trở nên cẩn thận,
Thanh Vân Hào Sơn xuất hiện cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế, đây là cơ hội mà cũng là thử thách cho Thanh Tiêu Thiên.
Võ giả của các đại thánh vực khác đến đây, nếu như xảy ra chuyện gì không vui, một lời không hợp, có lẽ Thanh Tiêu Thiên sẽ đắc tội vài đại thánh vực mà dẫn đến đại nạn.
Chưa tới nửa tháng mà đệ tử của Thanh Tiêu Thiên đã bị phái đi làm đủ loại công việc.
Nhưng có cường giả siêu cấp hạng ba trong Thánh Đế Bảng là Thời Thanh Trúc ở đây, đám người Thanh Tiêu Thiên tuy có lo lắng nhưng cũng không e ngại.
Chương 2119: Mau đưa đến gặp ta
Thanh Vân Hào Sơn.
Nơi đại trận bao phủ, bốn phía lúc này đã có đến hàng trăm tòa cung điện, tuy nói chỉ là tạm thời nhưng cũng rất khí phái.
Nhóm Tần Ninh, Dương Thanh Vân ở trong một tòa cung điện.
Thời gian gần đây, Thanh Tiêu Thiên đã biến nơi đây trở nên kín không một kẽ hở.
“Võ giả các phương nhận được tin tức nên đều tới rồi ạ”.
Dương Thanh Vân đứng trong điện, miêu tả lại tình hình cho Tần Ninh.
“Cửu Tinh các, Thông Thiên tông, U Minh cốc, Hiên Viên thế tộc, Huyết Tông, Tu La điện, Thiên Diễn tông và Võ Môn với Thanh Minh cũng đã tới”.
Tần Ninh ngồi trên ghế, nhìn Dương Thanh Vân, mỉm cười nói: “Xem ngươi vui như vậy thì chắc là Tiên Nhân cũng đến đúng không”.
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Mà Tử Nghiệp cũng đã đến Hạ Tam Thiên rồi ạ, giờ đang ở Thanh Minh”.
Tử Nghiệp?
Dương Tử Nghiệp?
Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, cười lớn: “Thằng này, còn không mau đưa đến gặp ta!”
“Đang ở bên ngoài rồi ạ”.
“Thế thì mau đưa vào!”
Tần Ninh giục giã.
Tại đại lục Vạn Thiên, Dương Thanh Vân có bốn người con.
Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Vân, Dương Phong Thiên.
Trong trận chiến với Lý Nhất Phong ở đại lục Vạn Thiên, Dương Tử Hiên đã mất mạng, đây là sự tiếc nuối của Tần Ninh, cũng là nỗi đau trong lòng Dương Thanh Vân và Tiên Nhân.
Dương Tử Nghiệp chính là con trai thứ hai của Dương Thanh Vân.
Lúc này, đám người ở bên ngoài đại điện tiến vào.
Mấy đồ đệ của Ôn Hiến Chi bao gồm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Cùng với mấy người đến từ thánh quốc Đại Tề là Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, Tề Hành cùng Tề Hoàn.
U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà, U Phần của Cửu U đài.
Tổng cộng là hơn hai mươi người.
Hơn nữa, so với tám trăm năm trước thì những người này cũng tiến bộ không nhỏ.
Không ít người đã đến cảnh giới Thánh Hoàng và Thánh Vương.
Mọi người gặp lại nhau lần nữa, vui mừng khôn xiết.
“Sư công!”
Dương Tử Nghiệp nhìn Tần Ninh, khom người thi lễ nói.
“Tốt lắm... tốt lắm...”, Tần Ninh nhìn Dương Tử Nghiệp, cười nói: “Ngươi đến Hạ Tam Thiên đầu tiên, sau này Phong Vân và Phong Thiên cũng đến Hạ Tam Thiên, có thể đoàn tụ với nhau rồi”.
Dương Tử Nghiệp cười nói: “Cảm ơn sư công ạ”.
“Đại lục Vạn Thiên đã tiêu diệt sạch Ma tộc, những năm này cũng không thấy tung tích của chúng nữa, nhưng mọi người vẫn rất cẩn thận”.
“Có Thanh Ninh Các và Thái Hư tông dẫn đầu, mọi người đều rất phòng bị Ma tộc, một khi có manh mối thì chắc chắn sẽ không bỏ qua”.
“Tần gia ở Bắc Lan phát triển ổn định, tông chủ Tần Hải lãnh đạo Thái Hư tông phát triển nhanh chóng, Tần bá phụ cũng có hỏi thăm, mong sư công có thời gian thì về thăm bọn họ”.
Dương Tử Nghiệp lúc này kể lại tình hình của đại lục Vạn Thiên cho Tần Ninh nghe.
“Nhóc con, nói cái gì thế hả, phi thăng đã khó, quay về càng khó. Con đường tu hành luôn là vậy, tiến lên thì khó mà quay đầu thì còn khó hơn”.
Dương Thanh Vân cười mắng.
Dương Tử Nghiệp cũng chỉ ngại ngùng cười.
Cha bây giờ nhìn còn trẻ tuổi hơn cả con trai, khiến hắn ta thấy hơi lạ lẫm.
“Thấy các ngươi đều bình yên vô sự là ta mừng rồi, Thanh Minh đứng vững ở thánh vực Thiên Hồng, sau này võ giả từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên sẽ đều được Thanh Minh che chở, nói không chừng còn có thể gặp mặt lần nữa”.
Tần Ninh cười nói: “Lâu lắm mới gặp, đừng căng thẳng, cứ thả lỏng đi”.
“Vâng!”
Không cần Tần Ninh phải nói, Ôn Hiến Chi cũng đã kéo đám đồ đệ mình ra một góc.
Nhóm Tề Phi Vân, U Hồn Thiên cũng lần lượt chào hỏi Tần Ninh.
Hơn tám trăm năm trước, Tần Ninh mất tích tại thánh vực Thiên Hồng.
Nay gặp lại lần nữa, Tần Ninh đã oanh động cả thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế trở về.
Nhưng không thể nào ngờ rằng Tần Ninh cũng lại là Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế.
Nếu không được kiểm chứng thì đánh chết họ cũng không dám tin.
Mặt khác, Ôn Hiến Chi nhìn đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, hài lòng nói: “Không tệ nha, mấy trăm năm qua các ngươi cũng đã đến cảnh giới Thánh Tôn rồi, không bằng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hay Thạch Cảm Đương nhưng cũng không làm sư tôn ta mất mặt".
Lời này là nói với Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.
Chỉ có bọn họ là đã đạt cảnh giới Thánh Tôn.
Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì đang là Thánh Hoàng, nhưng cũng gần đến Thánh Tôn rồi.
“Nhận lấy số Tịnh Ma Châu Đan này đi!”
Ôn Hiến Chi lén lút đưa cho bọn họ một đống Tịnh Ma Châu Đan, thấp giọng nói: “Tu hành cho tốt vào. Hạo Thiên, ta nghe Thanh Vân sư huynh nói ngươi đang tạm thời nhậm chức minh chủ à, sau này Thanh Vân sư huynh và ta sẽ đi theo sư tôn, lúc đó ngươi sẽ là minh chủ chân chính, nếu không muốn làm thì cứ đẩy cho con trai của Dương Thanh Vân, chúng ta không cần phải chịu mệt, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Ôn Hiến Chi lại nói: “Không tệ nha, những năm nay không có mặt ta, các ngươi tiến bộ rất được”.
Nhan Như Họa lầm bầm: “Tổ sư gia nói chuyện như kiểu không còn bao nhiêu thời gian nữa ý...”
“Nhóc con, nói vớ va vớ vẩn!”
Ôn Hiến Chi ho khan: “Ta sắp phải đi theo lão tổ của các ngươi xông xáo thiên hạ, tạo cơ ngơi cho các ngươi rồi”.
“À đấy, nhắc nhở các ngươi một câu, sau này vua của Hạ Tam Thiên khả năng lớn sẽ là Tiên Hàm, các ngươi muốn ôm đùi thì mau ôm đi, tuy hắn ta mới là Thánh Vương nhưng sư tôn đã giao Võ Môn cho hắn ta rồi đấy”.
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.
Ôn Hiến Chi nói không sai.
Sau này Tiên Hàm mà là vương của Hạ Tam Thiên, bá chủ Hạ Tam Thiên thì bọn họ thật sự phải ôm đùi đấy.
Mấy người này trừ Hạo Thiên và Y Linh Chỉ ra thì đều là những người không chịu được tịch mịch, ai cũng muốn bay nhảy.
Sau này xông xáo khắp Hạ Tam Thiên, báo danh Tiên Hàm ra thì cũng tiện.
Nhưng đây đều là chuyện về sau.
Nhưng dù sao giờ cũng đã có lão tổ và tổ sư gia nên cũng chưa cần.
Mọi người tụ tập dưới một mái nhà, trò chuyện vui vẻ.
Tần Ninh cũng vui hơn không ít.
Trước mắt, hắn không chỉ suy nghĩ đến việc tìm Diệp Nam Hiên về, mà còn muốn giải quyết đám Ma tộc ở Hạ Tam Thiên, đồng thời mượn cơ hội này phát triển người của mình.
Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng.
Võ Môn của thánh vực Đại Võ.
Hai phe này cần được tăng cường.
Dù sao thì hắn cũng sẽ rời đi, lúc ấy cần một người mạnh mẽ tọa trấn Hạ Tam Thiên, mà phải là người hắn cực kỳ tín nhiệm.
Tần Ninh đã sớm nghiên cứu vấn đề này, cho nên đã cho tất cả mọi người ở Võ Môn, Nhất Kiếm Các và Thanh Minh đến thánh vực Thanh Tiêu.
Lần này là cơ duyên hay cạm bẫy cũng không sao cả, đều là một lần khiêu chiến, một cơ hội khó có được của bọn họ.
Trong lúc tất cả đang nói chuyện phiếm, Thanh Vân Hào Sơn có một trận gió thổi qua, ngay sau đó là một khí thế mênh mông lăng không mà ra, mọi người đứng tại chỗ này đều thấy động lòng.
Có cường giả đến!
Lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh to rõ vang lên.
“Tinh Nhiễm Thiên của Cửu Tinh các, thánh vực Cửu Tinh không mời mà tới, mong Thanh Tiêu Thiên không trách tội”.
Tiếng truyền trăm dặm, khí thế hùng hồn, chỉ thấy đội ngũ hơn ngàn người ở chân trời đạp gió mà tới, khiến người ta thán phục.
Chương 2120: Bây giờ đã khác xưa
Đám người của Cửu Tinh các đứng trên lưng hơn một trăm con phi cầm, mỗi một con đều vô cùng uy mãnh, vô cùng khí thế.
Hư không chấn động, áp lực mạnh mẽ cuồn cuộn mà tới.
Cửu Tinh các vẫn khí thế kinh người, nhuệ khí hùng hậu như cũ.
Từng con phi cầm dừng trên không trung.
Con dẫn đầu tỏa ra lớp lông màu xanh, hai mắt sắc bén như phượng hoàng, khiến người ta nhìn mà rung động.
“Thánh thú cấp chín, Thanh Phượng!”
Đám người lập tức bạo động.
Chỉ thấy bên trên Thanh Phượng có mấy bóng người bước ra.
Người đứng đầu chính là nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên của Cửu Tinh các, cũng là cường giả xếp hạng chín trên Thánh Đế Bảng.
Mà lúc này, trong Thanh Tiêu Thiên cũng có người đi ra.
Lăng Thi Mạn cười nói: “Nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên đích thân tới, Cửu Tinh các đúng là khí phái”.
Bốn vị Thanh Sứ Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu và Phi Vân Phi đều xuất hiện.
Ngoài Tinh Nhiễm Thiên ra thì còn ba các chủ khác là Thịnh Phàm, Bùi Hiển Sơn, Cảnh Tranh Vanh.
Cửu Tinh các lần này cơ hồ là xuất động một nửa đội hình cường giả.
Tứ đại Thánh Đế dẫn đầu, còn hơn mười vị Thánh Đế đi theo, cùng ngàn vị Thánh Tôn, đúng là đội hình mạnh.
“Quá khen rồi!”
Tinh Nhiễm Thiên cười chắp tay nói.
Lăng Thi Mạn cười: “Thanh Tiêu Thiên chúng ta cho đến giờ vẫn chưa xác định được di tích của Thanh Tiêu Đại Đế có gì bên trong hay không, các vị đường xa tới đây, không chừng lại là công dã tràng”.
“Chúng ta cũng chỉ tò mò về di tích của Thanh Tiêu Đại Đế nên muốn tới xem mà thôi, là Thanh Tiêu Thiên phát hiện trong phạm vi thánh vực Thanh Tiêu nên đương nhiên Thanh Tiêu Thiên có quyền lên tiếng lớn nhất”.
Tinh Nhiễm Thiên trả lời gọn ghẽ, sắc mặt tươi vui.
“Nghe nói tam đế chuyển thế Tần Ninh cũng đang ở Thanh Tiêu Thiên, không biết giờ người này đang ở đâu?”
Tinh Nhiễm Thiên hỏi thẳng.
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.
Cửu các chủ Hứa Minh Không và con trai Hứa Tận Tiên của Cửu Tinh các trên đường từ Võ Môn quay về Cửu Tinh các thì đã bị giết chết trong thánh vực Đại Võ. Về chuyện này, Cửu Tinh các chưa hề có thái độ gì, chẳng lẽ bây giờ chuẩn bị tính sổ sao?
“Cảm ơn đã hỏi, ta rất khỏe”.
Một giọng nói vang lên.
Mấy người Tần Ninh cũng đi ra từ trong một tòa cung điện.
“Tần Ninh công tử”.
Tinh Nhiễm Thiên cười ha ha nói: “Cửu các chủ Hứa Minh Không của Cửu Tinh các chúng ta chết trong phạm vi thánh vực Đại Võ, chúng ta cũng biết đây không phải do Tần công tử làm, nhưng Tần công tử phải chăng cũng nên nói cho Cửu Tinh các chúng ta một câu?”
“Không nói cho ngươi, chẳng phải ngươi vẫn biết đó sao?”
Ôn Hiến Chi lên tiếng nói.
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một cái rồi cười nói với Tinh Nhiễm Thiên: “Đại hôn của môn chủ Võ Môn mới, mọi người đến tham gia chúc mừng, sau khi rời khỏi Võ Môn thì chúng ta cũng không thể chịu trách nhiệm được, chết thì cũng không thể trách chúng ta!”
“Nghe nói Tề Ngọc Hiên cùng Liễu Thanh Hạo của Thông Thiên tông ở thánh vực Thanh Tiêu vẫn an toàn trở về đó thôi”.
“Cửu Tinh các nên nghĩ xem có phải bản thân đắc tội ai... hay bị ai tính kế không...”
Tinh Nhiễm Thiên cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở!”
“Nhưng Hứa Minh Không các chủ khống chế Thất Tinh Cung mà đi, Thất Tinh Cung chính là chí bảo của Cửu Tinh các chúng ta, mong Tần Ninh công tử có thể trả lại”.
“Trả lại?”
Tần Ninh khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Thất Tinh Cung là quà tân hôn mà Cửu Tinh các tặng cho môn chủ mới của Võ Môn, giờ Cửu Tinh các đổi ý sao? Tặng quà rồi lại muốn đòi về?”
Tinh Nhiễm Thiên vẫn ôn hòa nói: “Ta nghĩ là Tần công tử hiểu lầm rồi”.
“Chuyện như thế này thì hiểu lầm kiểu gì?”
Lúc này, lời nói giữa cả hai lộ ra một vẻ căng thẳng.
“Tinh Nhiễm Thiên, việc gì phải nói nhảm với hắn nhiều như thế?”
Một giọng nói khác vang lên: “Thiếu chủ La Chấn và trưởng lão La Phong Tùng của Tu La điện chúng ta cũng bị giết, chuyện này, Võ Môn định thoái thác sao? Tần Ninh!”
Một tiếng hừ vang lên.
Chỉ thấy tiếng xé gió truyền ra, bên cạnh chân trời là mấy bóng người bay tới cùng mây đen.
Giữa mây đen có mấy trăm bóng người xuất hiện.
Ba người cầm đầu có khí thế kinh người.
“Đó là... Thánh Đế của Tu La điện”.
“Kia là La Chước sao?”
“Không chỉ có La Chước mà còn có cả Nguyên Hãn Nghĩa cùng La Mạc An nữa!”
“Xem ra tất cả mọi người đều hướng về di tích của Thanh Tiêu Đại Đế!”
Võ giả xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Mà sau khi âm thanh rơi xuống, mây đen giáng thế, mấy trăm bóng người cũng chạm đất.
Ba người đứng đầu mang khí thế mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi.
Ba vị Thánh Đế mạnh mẽ của Tu La điện.
“Tần Ninh!”
La Chước kia quát lên: “La Phong Tùng cùng La Chấn là do ngươi giết đúng không? Dám làm không dám nhận, ngươi vẫn xứng với danh xưng tam đế chuyển thế sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Xứng hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”
“Chúng ta chẳng qua không có chứng cứ, nếu không, coi như ngươi là cái gì tam đế chuyển thế thì cũng phải chết không nghi ngờ, bây giờ đã khác rồi!”
La Chước nói rất rõ với Tần Ninh.
Bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa.
Tần Ninh năm đó là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, là Thanh Vân Kiếm Đế, thực lực mạnh mẽ, Thánh Đế Bảng so với thực lực của Tần Ninh thì đúng là trò cười.
Nhưng bây giờ Tần Ninh vẫn chỉ là Tần Ninh, mang theo cái danh tam đế chuyển thế, có chút thủ đoạn nhưng thực lực còn chưa tới được Thánh Đế.
Đây cũng không phải lúc mà Tần Ninh có thể tự đại!
“Bây giờ đã khác, thế nhưng nếu ngươi vẫn không coi ai ra gì thì ta cũng có thể khiến cho Tu La điện các ngươi có đi mà không có về!”
“Khẩu khí lớn thật, ta cũng muốn xem xem ngươi định làm thế nào đấy?”
Nguyên Hãn Nghĩa của Tu La điện lúc này bước ra, ngưng tụ khí thế.
Khí tức kinh khủng khiến người ta phải run sợ.
Tần Ninh đối mặt với cảnh này thì cũng chỉ khẽ mỉm cười, không thèm để ý.
Mà lúc này, Tinh Nhiễm Thiên dẫn đầu đám người Cửu Tinh các lặng lẽ đi sang một bên, không nói thêm gì.
Cửu Tinh các cũng không định đối cứng với Tần Ninh.
Ai mà không biết những người đó không phải do Tần Ninh giết, chẳng qua chỉ là vu oan mà thôi, nhưng tâm lý mọi người cũng không thoải mái, người chết dù gì cũng là Thánh Đế, vậy mà Tần Ninh còn không nói gì.
Thái độ này làm bọn họ tức giận.
Đòi câu trả lời, Tần Ninh không quan tâm, Tinh Nhiễm Thiên cũng mặc kệ.
Di tích của Thanh Tiêu Đại Đế sắp mở ra, không cần phải đắc tội Tần Ninh.
Ba người La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa, La Mạc An thì hiển nhiên lại không nghĩ vậy.
Khí thế hùng hổ dọa người, ép bức Tần Ninh, giống như thật sự động thủ.
“La Chước!”
Lúc này, có thanh âm vang lên, một bóng người bước ra từ đại điện của tứ đại Thanh Sứ, chính là Thời Thanh Trúc.
Tứ đại Thanh Sứ vốn đã xinh đẹp vô ngần.
Nhưng khi Thời Thanh Trúc đi ra thì dung mạo cùng khí chất của nàng đã khiến cho không khí vốn đang khẩn trương cũng dịu đi không ít.
Đệ nhất thánh nữ của Hạ Tam Thiên quả nhiên không phải hư danh.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải chấn động.
Tần Ninh cười nói: “Vị Đại Đế này cũng là một kỳ nhân”.
Trong Hạ Tam Thiên này, nếu có thể được xưng là Đại Đế thì chắc hẳn phải là một vị Vương, bá chủ của một thời đại.
Cuồng Võ Thiên Đế chính là như vậy.
Thanh Vân Kiếm Đế cũng thế.
Chẳng qua hai vị này xuất hiện mới từ mấy vạn năm trước, mọi người có ấn tượng khắc sâu hơn.
Mà những nhân vật tầm cỡ như Thiên Hồng Thánh Đế, Thanh Tiêu Đại Đế thì xuất hiện từ tận mười mấy vạn hay mấy chục vạn năm trước, rất nhiều võ giả thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
“Sư tôn, chỉ dựa vào điểm này mà xác định là tẩm cung hay di tích của Thanh Tiêu Đại Đế thì có võ đoán quá không?”
Dương Thanh Vân hỏi.
Tần Ninh lại nói: “Nghe thì có vẻ võ đoán, nhưng vẫn còn một điểm”.
“Thanh Tiêu Đại Đế xưa kia là một vị đan sư rất mạnh, ngươi nhìn kỹ mà xem, những đồ án mà Nguyên Thiên Ngọc vẽ ra tạo cảm giác giống như một cái đan đỉnh vậy”.
Nghe thế, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thạch Cảm Đương đều không hiểu ra sao.
Thực ra, không chỉ có bọn họ mà bốn Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên cũng lấy làm lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sư tôn ngày ngày dạy bảo các ngươi tu hành, các ngươi lại quên đi những thứ nếu mà chỉ tu hành thì không có được”.
“Chuyện gì cũng phải nhìn rộng hơn người khác mới được”.
“Thực lực của võ giả tăng lên là nhờ cái gì?”
“Ngoài kỳ ngộ và thực lực ra thì còn nhờ may mắn, may mắn nhiều khi là tự nhiên mà có, nhiều khi cũng là do mình mà có”.
“Nếu ngươi nhìn rộng hơn người thường, tỉ mỉ hơn người thường thì ngươi cũng sẽ biết càng nhiều”.
Tần Ninh nói xong, bước chân ra, khẽ nắm chặt bàn tay.
Sức mạnh bàng bạc ngưng tụ ra, cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển cũng được coi như hàng cường giả khắp thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên, không phải dễ coi thường.
Trong nháy mắt, vô số thánh lực trong cơ thể Tần Ninh hội tụ thành một đồ án, mà bức đồ án kia thì gần như tương đương với đồ án trên mặt đất.
Ầm...
Ngay tại lúc này, vô số tiếng nổ vang lên.
Chỉ thấy Nguyên Thiên Ngọc dưới mặt đất đang tỏa sáng, làm người ta chập chờn trong lòng.
Trong tiếng gió rít gào, một cái đỉnh hư ảo từ từ bay lên.
“Đây là...”
Ánh mắt Thời Thanh Trúc lúc này vụt sáng, không khỏi thốt lên: “Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!”
Lời này vừa nói ra, đám người của Thanh Tiêu Thiên đều kinh hãi vô cùng.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh!
Danh tiếng của thứ này lớn vô cùng.
Rất nhiều người có thể không biết Thanh Tiêu Đại Đế là ai, nhưng đều biết đến Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Đỉnh này từng được tôn lên làm thánh đỉnh đệ nhất Hạ Tam Thiên.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh nổi danh là nhờ có Dịch Thiên các.
Dịch Thiên các làm giao dịch chủ yếu về đan dược và thánh khí.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh là thánh đỉnh luyện đan, đương nhiên là thứ mà nhóm thánh đan sư yêu thích.
Mà năm đó, Dịch Thiên các từng thả ra tin tức rằng, nếu ai có được Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và đồng ý cho Dịch Thiên các, Dịch Thiên các có thể đưa ra bốn vị Thánh Đế làm chân tay cho người đó một trăm năm.
Tin này vừa ra, thập đại thánh vực chấn động.
Dù sao thì tin tức này cũng đủ để chứng minh Dịch Thiên các khao khát muốn sở hữu Thanh Diễm Nguyên Đỉnh thế nào.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, có không ít người muốn tìm báu vật trong các di tích ở thập đại thánh vực.
Mà Thanh Diễm Nguyên Đỉnh không nghi ngờ gì chính là hạng nhất.
Dù sao, người cần đỉnh này về cơ bản vẫn là thánh đan sư, mà người giàu nhất thập đại thánh vực chính là thánh đan sư và thánh khí sư.
Bởi vậy, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh này không có tác dụng gì nhiều với võ giả bình thường, nhưng danh tiếng lại rất lớn.
Đỉnh này chính là hình dáng của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh sao?
Ảo ảnh cao chừng trăm trượng, ba chân chĩa vững, thân đỉnh tròn vo, xung quanh là một trăm lẻ tám con thánh thú.
Mỗi một con đều vô cùng thần kỳ quỷ dị, vừa sống động lại vừa tạo cảm giác sẽ xông ra bất kỳ lúc nào.
“Thanh Diễm Nguyên Đỉnh là một đỉnh cổ mà Thanh Tiêu Đại Đế tìm được, thánh khí tuyệt phẩm, vạn cổ hiểm thấy.
Tần Ninh nói: “Không chỉ có vậy đâu”.
Nói xong, chỉ thấy trên mặt cổ đỉnh lại lóe ra những tia sáng lập lòe.
Ánh sáng này gần như nhuộm vàng cả thiên địa.
Mà ở nơi trung tâm màu vàng thì ngưng tụ ra một ảo ảnh khác.
Một cái chày vàng!
Nhìn kỹ thì thấy cái chày dài khoảng trăm trượng, phần đầu có văn ấn nhìn rất rõ ràng.
Phần tay cầm của chày này có một chút vết hằn, không phải do mài mòn mà vốn nó đã như thế.
“Cửu Tiêu Kim Xử!”
Lúc này, Thời Thanh Trúc lại nói tiếp.
Câu nói này khiến tất cả phải sửng sốt.
Cửu Tiêu Kim Xử.
Chính là đế khí chân chính, đế khí mạnh mẽ.
Ví dụ như Khô Huyết Thánh Thương chính là một trong những đế khí mà Thiên Hồng Thánh Đế sử dụng, coi như là thanh thương tốt nhất, thế nhưng so với Cửu Tiêu Kim Xử thì lại kém đi không ít.
Cửu Tiêu Kim Xử là thánh binh mà Thanh Tiêu Đại Đế cầm, đi theo Thanh Tiêu Đại Đế chinh chiến mấy vạn năm, luôn luôn ngạo nghễ.
Hơn nữa, thánh binh cho dù là đế khí thánh binh cao cấp nhất, qua thời gian sử dụng thì cũng sẽ bị hao tổn, nhưng Thanh Tiêu Đại Đế lại hao tổn không ít vàng để chữa trị, chế tạo, làm cho Cửu Tiêu Kim Xử cơ hồ là vượt qua đế khí thánh binh.
Trên thực tế thì những lời này đều là truyền thuyết.
Nhưng khi truyền thuyết xuất hiện ngay trước mặt thì có ai mà không kích động kia chứ?
Tần Ninh nói: “Hơn nữa, chín thánh trận khi nãy chúng ta phá là do có người ngoài gia cố thêm, hiện tại hai ảo ảnh mà chúng ta thấy thực ra là do hai đại trận diễn biến mà ra”.
Tần Ninh nhìn mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thạch Cảm Đương, nói: “Nhớ kỹ, sau này phải quan sát thật nhiều”.
Ôn Hiến Chi gãi đầu nói: “Nhưng quan sát nhiều hơn nữa cũng đâu có ánh mắt cao như người đâu ạ, hì hì...”
“Vậy thì phải quan sát càng nhiều”.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, lại nói tiếp: “Chuẩn bị cho người của Thanh Tiêu Thiên đóng quân ở nơi này đi!”
Đóng quân?
Lúc này, mọi người đều hơi hơi sững sờ.
Đóng quân làm gì?
Giờ không đi vào luôn sao?
Thấy mọi người không hiểu lắm, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Hai thánh trận này không là gì cả, nhưng Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử là thánh khí cấp đế, hẳn là có chút hơi thở của đế khí dung nạp vào trong thánh trận. Nếu như bây giờ ta phá trận thì dù là Thánh Đế cũng chỉ có kết cục là chết thôi!”
“Cần để hai đại trận này lộ ra ít nhất một tháng, cho hơi thở đế khí của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử tan hết đi thì mới phá trận đi vào được”.
“Ta nghĩ, người phát hiện ra nơi này hẳn cũng phải hao tâm tổn sức lắm mà vẫn không thành công, cho nên mới phong cấm lại”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc gật đầu.
“Nói cách khác, hơi thở đế khí của chúng dung nhập vào đại trận này, khiến cho nơi đại trận phong cấm cũng tồn tại hai món đế khí kia”.
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu.
Chương 2117: Chuyện gì cũng có thể xảy ra
Lúc này, Thời Thanh Trúc bắt đầu cho người đi chuẩn bị.
Mà đám Tần Ninh thì đi đến một bên khác.
“Sư tôn, có vấn đề gì sao ạ?”
Dương Thanh Vân hỏi.
Từ nãy đến giờ, nhìn Tần Ninh không có chút vui mừng nào.
“Ta thấy có chút vấn đề”.
Tần Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói: “Trước kia chắc chắn có người đã phát hiện ra nơi này, nhưng chỉ dùng chín thánh trận cấp chín phong cấm lại khiến cho người khác không nhìn ra manh mối gì, mà lại không hề đi vào”.
“Có ba khả năng”.
“Thứ nhất, bọn họ không biết làm cách nào để đi vào, nhưng ta đã quan sát kỹ chín thánh trận này rồi, ít nhất phải có ba thánh trận sư cấp chín liên thủ lại thì mới bố trí được một cách chắc chắn như thế. Nói cách khác, nếu ba thánh trận sư cấp chín thật sự nghiên cứu thì không phải không có khả năng”.
“Thứ hai, bọn họ biết rõ, nhưng không dám tùy ý đi vào, mà cũng không từ bỏ, cho nên muốn để lại thứ gì đó ở đây, dẫn chúng ta đến, để chúng ta dẫn đường, còn họ đi sau hưởng lợi”.
“Thứ ba... có lẽ nơi đây đã bị xâm nhập, sau đó được khôi phục như cũ, trở thành một cái bẫy dẫn chúng ta đến đây”.
Nghe vậy, tất cả đều im lặng.
“Hơn nữa, chuyện này là do người của Thanh Tiêu Thiên làm hoặc của Ma tộc làm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Khả năng người của Thanh Tiêu Thiên làm rất nhỏ, nhưng Ma tộc... Nếu như là Ma tộc, kết hợp với việc chúng giao chiến với Diệp Nam Hiên ở đây... Thì lại có hai khả năng”.
“Thứ nhất, Ma tộc muốn giết Diệp Nam Hiên, vu oan giá họa cho Lý Huyền Đạo, hấp dẫn Diệp Nam Hiên đến đánh nhau ở nơi này, trùng hợp nơi này lại là lão huyệt của Thanh Tiêu Đại Đế, Thánh Đế đại chiến vô tình mở ra cơ quan bên ngoài của lão huyệt, khiến nó lộ ra”.
“Quá là vô lý!”
Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia sư tôn và Thời Thanh Trúc lật tung cả thánh vực Thanh Tiêu lên mà không tìm được, chúng ta lại trùng hợp va phải như vậy, thì...”
Tần Ninh gật đầu nói: “Khả năng thứ hai chính là, Ma tộc biết cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế ở đây, cho nên tương kế tựu kế, dẫn Diệp Nam Hiên tới, mà Diệp Nam Hiên xảy ra chuyện, thân phận của ta bại lộ, kết hợp lại, chúng biết chắc rằng bất kể Diệp Nam Hiên có đi vào trong cổ mộ hay không thì ta sẽ đều đi vào”.
“Hoặc là mượn tay ta mở cổ mộ ra, dẫn đường cho chúng, hoặc là mượn thứ gì đó trong cổ mộ để giết chúng ta”.
Tần Ninh nói tiếp: “Hiện nay tứ đại Ma tộc biết rằng nếu chỉ dựa vào bản thân thì sẽ không thể giết ta, mà tứ tộc xuất hiện hết thì thập đại thánh vực sẽ không đứng yên nhìn chúng làm loạn, cho nên phải dùng phương thức mượn đao giết người”.
Dương Thanh Vân gật đầu: “Cũng có thể. Lúc trước Ôn Hiến Chi sư đệ bị cài bẫy ở thánh vực Thiên Hồng, Ma tộc chính là có ý này. Bốn vị Thánh Đế hiện thân, Diệp Chi Vấn kia cũng xuất hiện...”
“Lần đó xuất động bốn vị Thánh Đế, nếu lần này giống như sư tôn nói...”
Tần Ninh lại lên tiếng: “Nếu thật vậy thì chỉ e vấn đề không phải là số lượng Thánh Đế nữa, tứ đại Ma Đế có xuất hiện hay không ta cũng không chắc, nhưng có thể khẳng định rằng chúng sẽ dựa vào một thứ gì đó trong cổ mộ để giết ta”.
Đến cùng là thứ gì thì Tần Ninh cũng không rõ.
Dù hắn có học rộng biết nhiều đi nữa thì cũng không thể dự đoán được những chuyện mình không rõ, chỉ có thể đi đến đâu mò đến đó.
“Cho nên lần này các ngươi phải cẩn thận”.
“Mọi chuyện lấy an toàn của bản thân làm trọng”.
Dương Thanh Vân thấp giọng nói: “Sư tôn... chúng liệu có dùng Diệp Nam Hiên...”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
Tần Ninh nói: “Nhớ những gì ta nói, các ngươi phải chú ý an toàn, cho dù là vạn bất đắc dĩ thì ta cũng có sẽ có cách, ta sẽ không dễ chết thế đâu, biết chưa? Đừng làm những chuyện ngu ngốc”.
“Vâng!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
Sau đó, Tần Ninh lại nói: “Ta nói như vậy cũng chỉ là lo các ngươi thấy ta gặp nguy hiểm thì lại làm chuyện điên rồ gì, thành ra gây phiền phức cho ta, có điều tin tức lần này chắc chắn cũng sẽ không thể giữ kín được đâu”.
“Lực hấp dẫn của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử rất mạnh, đến cả Thánh Đế và Thiên Thánh Đế cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ”.
“Cho nên ta nghĩ các đại thánh vực mà hay tin thì chắc chắn sẽ chạy đến”.
Tần Ninh cười nói: “Có kẻ thù của ta, cũng có bạn của ta, tóm lại sẽ rất náo nhiệt, Ma tộc muốn giết ta cũng không hề dễ dàng”.
...
Người của Thanh Tiêu Thiên đã bắt đầu có sắp xếp.
Vì phải chờ ở đây ít nhất một tháng, có không ít người đã bắt đầu bố trí thánh khí thành cung điện, lầu các ở xung quanh, sau đó thì lập trận pháp, cảnh giới bốn phía, cũng có đệ tử Thanh Tiêu Thiên quay về tông môn, điều động nhân thủ.
Thời Thanh Trúc lúc này đang ngồi dưới một gốc cây, suy nghĩ xuất thần.
“Chủ thượng!”
Lăng Thi Mạn lúc này đi tới, gọi.
“Chủ thượng?”
“Ơi?”
Một lúc sau, Thời Thanh Trúc mới đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ, chủ thượng sao thế? Từ ban nãy đến giờ chỉ ngẩn người ra, hay là Tần Ninh bắt nạt gì chủ thượng rồi?”
Lăng Thi Mạn khẽ nói: “Hắn nghĩ hắn còn thực lực của tam đế ngày xưa chắc? Nếu hắn dám bắt nạt chủ thượng thì ta sẽ đi dạy dỗ hắn một phen”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc liền cười: “Ngươi dạy dỗ hắn thì không sợ đồ đệ Lý Huyền Đạo của hắn đến gây sự à?”
“Ta còn lâu mới sợ Lý Huyền Đạo”.
“Ừ, ta không sao đâu, chỉ không ngờ rằng cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế lại ở trong thánh vực Thanh Tiêu, mà chúng ta lại không hề biết”.
Lăng Thi Mạn đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc và ngồi xuống: “Chủ thượng, lần này người tới chắc chắn sẽ không ít, tin tức về nơi này hẳn là sẽ không giữ kín được. Các đại thánh vực biết thì chắc chắn sẽ chạy đến thánh vực Thanh Tiêu, Thời Thanh Trúc chúng ta không ngăn được nhiều người như thế”.
“Không ngăn được thì không cần ngăn!”
Thời Thanh Trúc cười nói: “Ai muốn tới thì cứ tới, cổ mộ của một vị Đại Đế xưng bá Hạ Tam Thiên năm mươi vạn năm trước lại dễ xông vào đến thế ư? Tử thương sẽ nhiều lắm, ai muốn đến cứ đến”.
“Vâng”.
Thanh Vân Hào Sơn đột nhiên có dị động, hấp dẫn không ít võ giả ở thánh vực Thanh Tiêu.
Một thời gian sau đó, rất nhiều người muốn đi vào xem nhưng đều bị võ giả của Thanh Tiêu Thiên chặn lại.
Đồng thời, Thanh Tiêu Thiên điều động ra một lượng lớn võ giả cảnh giới Thánh Hoàng, Thánh Tôn đi qua đi lại giữa Thanh Vân Hào Sơn và Thời Thanh Trúc, bận rộn không dứt.
Tin tức cũng dần truyền ra.
Cường giả từ các đại thánh vực đang làm mật thám ở Thanh Tiêu Thiên đều báo tin về, khắp nơi sôi sục.
“Cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế!”
Tại Cửu Tinh các sừng sững tràn đầy vẻ cổ kính, đỉnh điện mênh mông chiếu ra vô số ánh sáng.
Lúc này, một thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ trong đại điện.
Mà hai bên đại điện cũng có những bóng người đang rung chuyển.
Chương 2118: Phải tìm được về
“Tin tức từ Thanh Tiêu Thiên truyền về chính là như thế, nhưng cụ thể thế nào còn chưa rõ, thuộc hạ đã phải người đi điều tra thêm rồi ạ”.
Người bẩm báo đứng bên ngoài đại điện cúi người nói.
“Cho đi dò xét, liền, ngay và lập tức!”
“Vâng!”
Trong đại điện yên ắng, Tinh Húc Huy đứng dậy, chậm rãi nói.
“Nếu thật sự là cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế thì Cửu Tinh các chúng ta buộc phải tới”.
“Cửu Tinh các truyền thừa gần trăm vạn năm, lịch sử lâu dài, uy nghiêm vô địch, trăm vạn năm qua, chỉ có hai người dám khiêu khích uy nghiêm của Cửu Tinh các chúng ta”.
Tinh Húc Huy lãnh đạm nói: “Người thứ hai chính là Tần Ninh, Ngự Thiên Thánh Tôn của ngày xưa, hắn đến Cửu Tinh các trộm đồ, ta tuy chưa bắt được nhưng có thể xác định là hắn. Mà lần này, các chủ Hứa Minh Không tới thánh vực Đại Võ bị người giết hại, tuy không phải hắn làm nhưng cũng có liên quan chặt chẽ tới hắn”.
“Mà người đầu tiên lại chính là Thanh Tiêu Đại Đế”.
“Cửu Tinh các chúng ta có ba món bảo vật truyền thừa gồm Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, Cửu Tinh Khổn Thiên Tác, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Tinh Húc Huy chậm rãi nói: “Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, Cửu Tinh Khổn Thiên Tác thì vẫn đang ở trong Cửu Tinh các chúng ta và được cất giữ nghiêm ngặt, nhưng còn Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì đã bị Thanh Tiêu Đại Đế đánh cắp từ năm mươi vạn năm trước”.
“Bây giờ, cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện, những vật khác chúng ta có thể không lấy, nhưng Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì phải tìm được về, lấy lại uy nghiêm của Cửu Tinh các chúng ta”.
Nghe vậy, mấy vị các chủ đều khom người gật đầu.
"Lục các chủ Thịnh Phàm!"
"Thất các chủ Bùi Hiển Sơn!"
"Bát các chủ Cảnh Tranh Vanh!"
Tinh Húc Huy nói: “Lần này ba các ngươi dẫn đội đến thánh vực Thanh Tiêu, tìm lại Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Nghe vậy, ba vị các chủ đi ra, khom người nhận lệnh.
Tinh Húc Huy nói tiếp: “Mang theo một ngàn cường giả cảnh giới Thánh Tôn đi cùng”.
Nghe vậy, mấy vị các chủ ở đây đều biến đổi sắc mặt.
“Đại các chủ, chuyện này...”
“Buộc phải tìm được về Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Bọn họ không nói thêm gì nữa.
Tinh Húc Huy lại thở dài: “Nếu ta đích thân tới thì sẽ khiến Thời Thanh Trúc phòng bị, vực chủ của vực này lại đến vực khác thì sẽ khiến họ mang lòng thù địch, mà cũng là một loại miệt thị. Ta không phải người cuồng khiêu chiến như Diệp Nam Hiên, không có lí do thích hợp để đi, nếu không ta đã tự dẫn đoàn rồi”.
“Tinh Nhiễm Thiên”.
Tinh Húc Huy nói tiếp: “Lần này đệ cũng đi cùng đi!”
Nghe xong, tất cả đều sợ hãi vô cùng.
“Đại các chủ, ba người chúng ta là được rồi, nhị các chủ cũng đến...”
“Thôi, không cần bàn thêm nữa”.
Tinh Húc Huy nói: “Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì ta yên tâm hơn, coi như có gặp Thời Thanh Trúc hay Lý Huyền Đạo thì vẫn ứng phó được”.
“Lần này, ta đoán là Liễu Thông Thiên, U Minh Ngọc Giang, Thiên Hàn Lỗi, La Tranh, Huyết Ngọc cũng sẽ không đích thân tới đâu, nhưng Lý Huyền Đạo thì chắc chắn sẽ đến, Thời Thanh Trúc thì nghiễm nhiên có mặt rồi. Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì vừa không mạo phạm Thời Thanh Trúc, lại vừa không làm các ngươi khó khăn”.
“Nhớ kỹ, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm là việc cần giải quyết, cho dù có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì nó thì cũng không tiếc giá nào”.
“Vâng!”
Nhóm các chủ lần lượt rời đi.
Mà nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên thì ở lại.
“Đại ca...”, Tinh Nhiễm Thiên mặc áo bào trắng, trên người là những vì sao sáng lấp lánh, nhìn khoảng 40 tuổi, lộ ra vẻ tiên khí, nhìn rất có sức hút.
“Có phải huynh đang có điều lo lắng không?”
“Ma tộc”.
Tinh Húc Huy đáp: “Những năm gần đây, tứ tộc gồm Dạ Ma, Viêm Ma, Mị Ma, Huyết Ma liên tục ngọ nguậy, bắt đầu thò tay vào Cửu Tinh các chúng ta. Nếu ta rời đi thì sợ rằng Ma tộc sẽ đến, các đại thánh vực khác chắc cũng đang cân nhắc điểm này”.
“Mà thứ ta càng lo hơn đó là Ma tộc nắm được suy nghĩ của chúng ta, lại gây chuyện gì ở thánh vực Thanh Tiêu”.
Có lẽ đây là một cái bẫy.
Vực chủ của các đại thánh vực mà rời đi, Ma tộc ào ào xông tới, ai có thể cản lại?
Nhưng nếu vực chủ không đi, điều động một nhóm cường giả đến, nhỡ đâu cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế cũng là cái bẫy của Ma tộc thì người đi vào chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Thập đại Thánh Đế, đi hay không đi đều là vấn đề lớn.
Nhưng cổ mộ Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện, không đi là không thể.
“Có lẽ đại ca lo thừa rồi”.
Tinh Nhiễm Thiên nói: “Huynh cũng nói Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo chắc chắn sẽ tới, có hai người bọn họ ở đấy, tứ đế Ma tộc thật sự xuất hiện thì cũng chưa thể làm gì được bọn họ ngay được”.
Tinh Húc Huy gật đầu: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều, đệ đi sắp xếp đi”.
“Vâng!”
...
Thập đại thánh vực, Thông Thiên tông, thánh vực Thanh Tiêu.
Liễu Thông Thiên mặc áo dài, nhìn vẫn vân đạm phong khinh như trước.
“Cha!”
Sau lưng ông ta là Liễu Thanh Hạo, chắp tay nói: “Tin tức báo về rồi ạ, xem ra chuyện cổ mộ Thanh Tiêu Đại Đế xuất thế là thật”.
“Ừ!”
Liễu Thông Thiên nói: “Bảo Vu thúc thúc và Tề thúc thúc mang con đi cùng, lần này mang nhiều người nữa vào, Thánh Vương thì thôi, đến khác nào dâng mạng, Thánh Hoàng và Thánh Tôn mới được”.
“Thanh Hạo, lần này hãy khiêm tốn một chút”.
Liễu Thanh Hạo không hiểu.
Liễu Thông Thiên cười nói: “Lần trước các đại thánh vực rời khỏi thánh vực Đại Võ, Huyết Tông và Tu La điện của thánh vực Huyết La, Thiên Diễn tông của thánh vực Đại Diễn, Cửu Tinh các của thánh vực Cửu Tinh và U Minh cốc của thánh vực U Minh trên đường về đều bị giết, chúng ta cũng bị hoài nghi, cho nên kiêm tốn một chút vẫn hơn...”
Liễu Thanh Hạo nghe vậy thì gật đầu.
“Đi đi!”
Liễu Thanh Hạo rời đi, Liễu Thông Thiên vẫn đứng ở bên vách núi, ngắm nhìn trời đất.
“Hạ Tam Thiên này cuối cùng rồi cũng phải thay đổi... Liễu Thông Thiên ta đời này không cam chịu đứng thứ hai, Tinh Húc Huy...”
Tiếng thì thào bay theo gió đi mãi...
Không chỉ có Cửu Tinh các và Thông Thiên tông.
Hiên Viên thế gia, thánh vực Hiên Viên.
U Minh cốc, thánh vực U Minh.
Thiên Diễn tông, thánh vực Đại Diễn.
Huyết Tông và Tu La điện, thánh vực Huyết La.
Ngũ đại thế lực siêu cấp cũng lần lượt điều động nhân mã.
Thập đại thánh vực náo nhiệt hẳn lên.
Không chỉ có mấy thế lực siêu cấp của vài đại thánh vực mà những cường giả giấu mình từ các cảnh giới Thánh Hoàng, Thánh Tôn cho đến Thánh Đế đều xuất động.
Trong lúc nhất thời, Thanh Vân Hào Sơn của thánh vực Thanh Tiêu trở thành nơi được võ giả bàn tán nhiều nhất Hạ Tam Thiên.
Mà thánh vực Thanh Tiêu không nghi ngờ gì cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Nhưng võ giả Thanh Tiêu Thiên cũng trở nên cẩn thận,
Thanh Vân Hào Sơn xuất hiện cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế, đây là cơ hội mà cũng là thử thách cho Thanh Tiêu Thiên.
Võ giả của các đại thánh vực khác đến đây, nếu như xảy ra chuyện gì không vui, một lời không hợp, có lẽ Thanh Tiêu Thiên sẽ đắc tội vài đại thánh vực mà dẫn đến đại nạn.
Chưa tới nửa tháng mà đệ tử của Thanh Tiêu Thiên đã bị phái đi làm đủ loại công việc.
Nhưng có cường giả siêu cấp hạng ba trong Thánh Đế Bảng là Thời Thanh Trúc ở đây, đám người Thanh Tiêu Thiên tuy có lo lắng nhưng cũng không e ngại.
Chương 2119: Mau đưa đến gặp ta
Thanh Vân Hào Sơn.
Nơi đại trận bao phủ, bốn phía lúc này đã có đến hàng trăm tòa cung điện, tuy nói chỉ là tạm thời nhưng cũng rất khí phái.
Nhóm Tần Ninh, Dương Thanh Vân ở trong một tòa cung điện.
Thời gian gần đây, Thanh Tiêu Thiên đã biến nơi đây trở nên kín không một kẽ hở.
“Võ giả các phương nhận được tin tức nên đều tới rồi ạ”.
Dương Thanh Vân đứng trong điện, miêu tả lại tình hình cho Tần Ninh.
“Cửu Tinh các, Thông Thiên tông, U Minh cốc, Hiên Viên thế tộc, Huyết Tông, Tu La điện, Thiên Diễn tông và Võ Môn với Thanh Minh cũng đã tới”.
Tần Ninh ngồi trên ghế, nhìn Dương Thanh Vân, mỉm cười nói: “Xem ngươi vui như vậy thì chắc là Tiên Nhân cũng đến đúng không”.
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Mà Tử Nghiệp cũng đã đến Hạ Tam Thiên rồi ạ, giờ đang ở Thanh Minh”.
Tử Nghiệp?
Dương Tử Nghiệp?
Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, cười lớn: “Thằng này, còn không mau đưa đến gặp ta!”
“Đang ở bên ngoài rồi ạ”.
“Thế thì mau đưa vào!”
Tần Ninh giục giã.
Tại đại lục Vạn Thiên, Dương Thanh Vân có bốn người con.
Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Vân, Dương Phong Thiên.
Trong trận chiến với Lý Nhất Phong ở đại lục Vạn Thiên, Dương Tử Hiên đã mất mạng, đây là sự tiếc nuối của Tần Ninh, cũng là nỗi đau trong lòng Dương Thanh Vân và Tiên Nhân.
Dương Tử Nghiệp chính là con trai thứ hai của Dương Thanh Vân.
Lúc này, đám người ở bên ngoài đại điện tiến vào.
Mấy đồ đệ của Ôn Hiến Chi bao gồm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Cùng với mấy người đến từ thánh quốc Đại Tề là Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, Tề Hành cùng Tề Hoàn.
U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà, U Phần của Cửu U đài.
Tổng cộng là hơn hai mươi người.
Hơn nữa, so với tám trăm năm trước thì những người này cũng tiến bộ không nhỏ.
Không ít người đã đến cảnh giới Thánh Hoàng và Thánh Vương.
Mọi người gặp lại nhau lần nữa, vui mừng khôn xiết.
“Sư công!”
Dương Tử Nghiệp nhìn Tần Ninh, khom người thi lễ nói.
“Tốt lắm... tốt lắm...”, Tần Ninh nhìn Dương Tử Nghiệp, cười nói: “Ngươi đến Hạ Tam Thiên đầu tiên, sau này Phong Vân và Phong Thiên cũng đến Hạ Tam Thiên, có thể đoàn tụ với nhau rồi”.
Dương Tử Nghiệp cười nói: “Cảm ơn sư công ạ”.
“Đại lục Vạn Thiên đã tiêu diệt sạch Ma tộc, những năm này cũng không thấy tung tích của chúng nữa, nhưng mọi người vẫn rất cẩn thận”.
“Có Thanh Ninh Các và Thái Hư tông dẫn đầu, mọi người đều rất phòng bị Ma tộc, một khi có manh mối thì chắc chắn sẽ không bỏ qua”.
“Tần gia ở Bắc Lan phát triển ổn định, tông chủ Tần Hải lãnh đạo Thái Hư tông phát triển nhanh chóng, Tần bá phụ cũng có hỏi thăm, mong sư công có thời gian thì về thăm bọn họ”.
Dương Tử Nghiệp lúc này kể lại tình hình của đại lục Vạn Thiên cho Tần Ninh nghe.
“Nhóc con, nói cái gì thế hả, phi thăng đã khó, quay về càng khó. Con đường tu hành luôn là vậy, tiến lên thì khó mà quay đầu thì còn khó hơn”.
Dương Thanh Vân cười mắng.
Dương Tử Nghiệp cũng chỉ ngại ngùng cười.
Cha bây giờ nhìn còn trẻ tuổi hơn cả con trai, khiến hắn ta thấy hơi lạ lẫm.
“Thấy các ngươi đều bình yên vô sự là ta mừng rồi, Thanh Minh đứng vững ở thánh vực Thiên Hồng, sau này võ giả từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên sẽ đều được Thanh Minh che chở, nói không chừng còn có thể gặp mặt lần nữa”.
Tần Ninh cười nói: “Lâu lắm mới gặp, đừng căng thẳng, cứ thả lỏng đi”.
“Vâng!”
Không cần Tần Ninh phải nói, Ôn Hiến Chi cũng đã kéo đám đồ đệ mình ra một góc.
Nhóm Tề Phi Vân, U Hồn Thiên cũng lần lượt chào hỏi Tần Ninh.
Hơn tám trăm năm trước, Tần Ninh mất tích tại thánh vực Thiên Hồng.
Nay gặp lại lần nữa, Tần Ninh đã oanh động cả thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế trở về.
Nhưng không thể nào ngờ rằng Tần Ninh cũng lại là Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế.
Nếu không được kiểm chứng thì đánh chết họ cũng không dám tin.
Mặt khác, Ôn Hiến Chi nhìn đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, hài lòng nói: “Không tệ nha, mấy trăm năm qua các ngươi cũng đã đến cảnh giới Thánh Tôn rồi, không bằng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hay Thạch Cảm Đương nhưng cũng không làm sư tôn ta mất mặt".
Lời này là nói với Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.
Chỉ có bọn họ là đã đạt cảnh giới Thánh Tôn.
Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì đang là Thánh Hoàng, nhưng cũng gần đến Thánh Tôn rồi.
“Nhận lấy số Tịnh Ma Châu Đan này đi!”
Ôn Hiến Chi lén lút đưa cho bọn họ một đống Tịnh Ma Châu Đan, thấp giọng nói: “Tu hành cho tốt vào. Hạo Thiên, ta nghe Thanh Vân sư huynh nói ngươi đang tạm thời nhậm chức minh chủ à, sau này Thanh Vân sư huynh và ta sẽ đi theo sư tôn, lúc đó ngươi sẽ là minh chủ chân chính, nếu không muốn làm thì cứ đẩy cho con trai của Dương Thanh Vân, chúng ta không cần phải chịu mệt, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Ôn Hiến Chi lại nói: “Không tệ nha, những năm nay không có mặt ta, các ngươi tiến bộ rất được”.
Nhan Như Họa lầm bầm: “Tổ sư gia nói chuyện như kiểu không còn bao nhiêu thời gian nữa ý...”
“Nhóc con, nói vớ va vớ vẩn!”
Ôn Hiến Chi ho khan: “Ta sắp phải đi theo lão tổ của các ngươi xông xáo thiên hạ, tạo cơ ngơi cho các ngươi rồi”.
“À đấy, nhắc nhở các ngươi một câu, sau này vua của Hạ Tam Thiên khả năng lớn sẽ là Tiên Hàm, các ngươi muốn ôm đùi thì mau ôm đi, tuy hắn ta mới là Thánh Vương nhưng sư tôn đã giao Võ Môn cho hắn ta rồi đấy”.
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.
Ôn Hiến Chi nói không sai.
Sau này Tiên Hàm mà là vương của Hạ Tam Thiên, bá chủ Hạ Tam Thiên thì bọn họ thật sự phải ôm đùi đấy.
Mấy người này trừ Hạo Thiên và Y Linh Chỉ ra thì đều là những người không chịu được tịch mịch, ai cũng muốn bay nhảy.
Sau này xông xáo khắp Hạ Tam Thiên, báo danh Tiên Hàm ra thì cũng tiện.
Nhưng đây đều là chuyện về sau.
Nhưng dù sao giờ cũng đã có lão tổ và tổ sư gia nên cũng chưa cần.
Mọi người tụ tập dưới một mái nhà, trò chuyện vui vẻ.
Tần Ninh cũng vui hơn không ít.
Trước mắt, hắn không chỉ suy nghĩ đến việc tìm Diệp Nam Hiên về, mà còn muốn giải quyết đám Ma tộc ở Hạ Tam Thiên, đồng thời mượn cơ hội này phát triển người của mình.
Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng.
Võ Môn của thánh vực Đại Võ.
Hai phe này cần được tăng cường.
Dù sao thì hắn cũng sẽ rời đi, lúc ấy cần một người mạnh mẽ tọa trấn Hạ Tam Thiên, mà phải là người hắn cực kỳ tín nhiệm.
Tần Ninh đã sớm nghiên cứu vấn đề này, cho nên đã cho tất cả mọi người ở Võ Môn, Nhất Kiếm Các và Thanh Minh đến thánh vực Thanh Tiêu.
Lần này là cơ duyên hay cạm bẫy cũng không sao cả, đều là một lần khiêu chiến, một cơ hội khó có được của bọn họ.
Trong lúc tất cả đang nói chuyện phiếm, Thanh Vân Hào Sơn có một trận gió thổi qua, ngay sau đó là một khí thế mênh mông lăng không mà ra, mọi người đứng tại chỗ này đều thấy động lòng.
Có cường giả đến!
Lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh to rõ vang lên.
“Tinh Nhiễm Thiên của Cửu Tinh các, thánh vực Cửu Tinh không mời mà tới, mong Thanh Tiêu Thiên không trách tội”.
Tiếng truyền trăm dặm, khí thế hùng hồn, chỉ thấy đội ngũ hơn ngàn người ở chân trời đạp gió mà tới, khiến người ta thán phục.
Chương 2120: Bây giờ đã khác xưa
Đám người của Cửu Tinh các đứng trên lưng hơn một trăm con phi cầm, mỗi một con đều vô cùng uy mãnh, vô cùng khí thế.
Hư không chấn động, áp lực mạnh mẽ cuồn cuộn mà tới.
Cửu Tinh các vẫn khí thế kinh người, nhuệ khí hùng hậu như cũ.
Từng con phi cầm dừng trên không trung.
Con dẫn đầu tỏa ra lớp lông màu xanh, hai mắt sắc bén như phượng hoàng, khiến người ta nhìn mà rung động.
“Thánh thú cấp chín, Thanh Phượng!”
Đám người lập tức bạo động.
Chỉ thấy bên trên Thanh Phượng có mấy bóng người bước ra.
Người đứng đầu chính là nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên của Cửu Tinh các, cũng là cường giả xếp hạng chín trên Thánh Đế Bảng.
Mà lúc này, trong Thanh Tiêu Thiên cũng có người đi ra.
Lăng Thi Mạn cười nói: “Nhị các chủ Tinh Nhiễm Thiên đích thân tới, Cửu Tinh các đúng là khí phái”.
Bốn vị Thanh Sứ Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu và Phi Vân Phi đều xuất hiện.
Ngoài Tinh Nhiễm Thiên ra thì còn ba các chủ khác là Thịnh Phàm, Bùi Hiển Sơn, Cảnh Tranh Vanh.
Cửu Tinh các lần này cơ hồ là xuất động một nửa đội hình cường giả.
Tứ đại Thánh Đế dẫn đầu, còn hơn mười vị Thánh Đế đi theo, cùng ngàn vị Thánh Tôn, đúng là đội hình mạnh.
“Quá khen rồi!”
Tinh Nhiễm Thiên cười chắp tay nói.
Lăng Thi Mạn cười: “Thanh Tiêu Thiên chúng ta cho đến giờ vẫn chưa xác định được di tích của Thanh Tiêu Đại Đế có gì bên trong hay không, các vị đường xa tới đây, không chừng lại là công dã tràng”.
“Chúng ta cũng chỉ tò mò về di tích của Thanh Tiêu Đại Đế nên muốn tới xem mà thôi, là Thanh Tiêu Thiên phát hiện trong phạm vi thánh vực Thanh Tiêu nên đương nhiên Thanh Tiêu Thiên có quyền lên tiếng lớn nhất”.
Tinh Nhiễm Thiên trả lời gọn ghẽ, sắc mặt tươi vui.
“Nghe nói tam đế chuyển thế Tần Ninh cũng đang ở Thanh Tiêu Thiên, không biết giờ người này đang ở đâu?”
Tinh Nhiễm Thiên hỏi thẳng.
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.
Cửu các chủ Hứa Minh Không và con trai Hứa Tận Tiên của Cửu Tinh các trên đường từ Võ Môn quay về Cửu Tinh các thì đã bị giết chết trong thánh vực Đại Võ. Về chuyện này, Cửu Tinh các chưa hề có thái độ gì, chẳng lẽ bây giờ chuẩn bị tính sổ sao?
“Cảm ơn đã hỏi, ta rất khỏe”.
Một giọng nói vang lên.
Mấy người Tần Ninh cũng đi ra từ trong một tòa cung điện.
“Tần Ninh công tử”.
Tinh Nhiễm Thiên cười ha ha nói: “Cửu các chủ Hứa Minh Không của Cửu Tinh các chúng ta chết trong phạm vi thánh vực Đại Võ, chúng ta cũng biết đây không phải do Tần công tử làm, nhưng Tần công tử phải chăng cũng nên nói cho Cửu Tinh các chúng ta một câu?”
“Không nói cho ngươi, chẳng phải ngươi vẫn biết đó sao?”
Ôn Hiến Chi lên tiếng nói.
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một cái rồi cười nói với Tinh Nhiễm Thiên: “Đại hôn của môn chủ Võ Môn mới, mọi người đến tham gia chúc mừng, sau khi rời khỏi Võ Môn thì chúng ta cũng không thể chịu trách nhiệm được, chết thì cũng không thể trách chúng ta!”
“Nghe nói Tề Ngọc Hiên cùng Liễu Thanh Hạo của Thông Thiên tông ở thánh vực Thanh Tiêu vẫn an toàn trở về đó thôi”.
“Cửu Tinh các nên nghĩ xem có phải bản thân đắc tội ai... hay bị ai tính kế không...”
Tinh Nhiễm Thiên cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở!”
“Nhưng Hứa Minh Không các chủ khống chế Thất Tinh Cung mà đi, Thất Tinh Cung chính là chí bảo của Cửu Tinh các chúng ta, mong Tần Ninh công tử có thể trả lại”.
“Trả lại?”
Tần Ninh khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Thất Tinh Cung là quà tân hôn mà Cửu Tinh các tặng cho môn chủ mới của Võ Môn, giờ Cửu Tinh các đổi ý sao? Tặng quà rồi lại muốn đòi về?”
Tinh Nhiễm Thiên vẫn ôn hòa nói: “Ta nghĩ là Tần công tử hiểu lầm rồi”.
“Chuyện như thế này thì hiểu lầm kiểu gì?”
Lúc này, lời nói giữa cả hai lộ ra một vẻ căng thẳng.
“Tinh Nhiễm Thiên, việc gì phải nói nhảm với hắn nhiều như thế?”
Một giọng nói khác vang lên: “Thiếu chủ La Chấn và trưởng lão La Phong Tùng của Tu La điện chúng ta cũng bị giết, chuyện này, Võ Môn định thoái thác sao? Tần Ninh!”
Một tiếng hừ vang lên.
Chỉ thấy tiếng xé gió truyền ra, bên cạnh chân trời là mấy bóng người bay tới cùng mây đen.
Giữa mây đen có mấy trăm bóng người xuất hiện.
Ba người cầm đầu có khí thế kinh người.
“Đó là... Thánh Đế của Tu La điện”.
“Kia là La Chước sao?”
“Không chỉ có La Chước mà còn có cả Nguyên Hãn Nghĩa cùng La Mạc An nữa!”
“Xem ra tất cả mọi người đều hướng về di tích của Thanh Tiêu Đại Đế!”
Võ giả xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Mà sau khi âm thanh rơi xuống, mây đen giáng thế, mấy trăm bóng người cũng chạm đất.
Ba người đứng đầu mang khí thế mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi.
Ba vị Thánh Đế mạnh mẽ của Tu La điện.
“Tần Ninh!”
La Chước kia quát lên: “La Phong Tùng cùng La Chấn là do ngươi giết đúng không? Dám làm không dám nhận, ngươi vẫn xứng với danh xưng tam đế chuyển thế sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Xứng hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”
“Chúng ta chẳng qua không có chứng cứ, nếu không, coi như ngươi là cái gì tam đế chuyển thế thì cũng phải chết không nghi ngờ, bây giờ đã khác rồi!”
La Chước nói rất rõ với Tần Ninh.
Bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa.
Tần Ninh năm đó là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, là Thanh Vân Kiếm Đế, thực lực mạnh mẽ, Thánh Đế Bảng so với thực lực của Tần Ninh thì đúng là trò cười.
Nhưng bây giờ Tần Ninh vẫn chỉ là Tần Ninh, mang theo cái danh tam đế chuyển thế, có chút thủ đoạn nhưng thực lực còn chưa tới được Thánh Đế.
Đây cũng không phải lúc mà Tần Ninh có thể tự đại!
“Bây giờ đã khác, thế nhưng nếu ngươi vẫn không coi ai ra gì thì ta cũng có thể khiến cho Tu La điện các ngươi có đi mà không có về!”
“Khẩu khí lớn thật, ta cũng muốn xem xem ngươi định làm thế nào đấy?”
Nguyên Hãn Nghĩa của Tu La điện lúc này bước ra, ngưng tụ khí thế.
Khí tức kinh khủng khiến người ta phải run sợ.
Tần Ninh đối mặt với cảnh này thì cũng chỉ khẽ mỉm cười, không thèm để ý.
Mà lúc này, Tinh Nhiễm Thiên dẫn đầu đám người Cửu Tinh các lặng lẽ đi sang một bên, không nói thêm gì.
Cửu Tinh các cũng không định đối cứng với Tần Ninh.
Ai mà không biết những người đó không phải do Tần Ninh giết, chẳng qua chỉ là vu oan mà thôi, nhưng tâm lý mọi người cũng không thoải mái, người chết dù gì cũng là Thánh Đế, vậy mà Tần Ninh còn không nói gì.
Thái độ này làm bọn họ tức giận.
Đòi câu trả lời, Tần Ninh không quan tâm, Tinh Nhiễm Thiên cũng mặc kệ.
Di tích của Thanh Tiêu Đại Đế sắp mở ra, không cần phải đắc tội Tần Ninh.
Ba người La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa, La Mạc An thì hiển nhiên lại không nghĩ vậy.
Khí thế hùng hổ dọa người, ép bức Tần Ninh, giống như thật sự động thủ.
“La Chước!”
Lúc này, có thanh âm vang lên, một bóng người bước ra từ đại điện của tứ đại Thanh Sứ, chính là Thời Thanh Trúc.
Tứ đại Thanh Sứ vốn đã xinh đẹp vô ngần.
Nhưng khi Thời Thanh Trúc đi ra thì dung mạo cùng khí chất của nàng đã khiến cho không khí vốn đang khẩn trương cũng dịu đi không ít.
Đệ nhất thánh nữ của Hạ Tam Thiên quả nhiên không phải hư danh.
Bình luận facebook