• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2121-2125

Chương 2121: Ta đang nói ngươi đấy

"Trưởng lão La Chước!"

Giọng Thời Thanh Trúc linh hoạt kỳ ảo, không mừng không giận, bình tĩnh nói: "Nếu các ngươi đại diện Tu La điện đến tìm di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế, Thanh Tiêu Thiên ta sẽ không ngăn cản, nhưng nếu đến tìm cớ gây sự, Thời Thanh Trúc ta sẽ không đáp ứng".

Dứt lời, khí thế của ba vị Thánh Đế gồm La Chước lập tức yếu đi.

Thời Thanh Trúc là ai?

Là chủ nhân của Thanh Tiêu Thiên.

Nhân vật đứng trong ba vị trí đầu bảng thực lực Thánh Đế.

Trong thập đại Thánh Vực, người có thể áp chế Thời Thanh Trúc chỉ có Tinh Húc Huy - đại các chủ Cửu Tinh Các và Liễu Thông Thiên - tông chủ Thông Thiên Tông.

Xét về cảnh giới và thực lực, ba vị Thánh Đế La Chước kém hơn Thời Thanh Trúc không ít.

Giờ phút này, vì Thời Thanh Trúc hiện thân nên tình cảnh trở nên khó đoán trước.

"Thời Thanh Trúc, người của chúng ta chết ở thánh vực Đại Võ, dù không phải do Tần Ninh gây ra thì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?"

Đúng lúc đó, một giọng nói thản nhiên vang lên.

Cuối chân trời, màu đỏ như máu nhuộm đỏ bầu trời, một đám mây máu tung bay đến gần.

Trông thấy đám mây máu, mọi người lập tức biết.

Người Huyết tông đến.

Giọng nói vừa dứt, đám mây máu cũng rơi xuống.

Mấy trăm người mặc hoặc mặc quần áo màu đỏ, hoặc mặc áo giáp màu đỏ lần lượt đặt chân xuống đất.

Nhất thời, mùi máu tươi đập vào mặt.

Ba vị cầm đầu mặc quần áo màu đỏ, bên ngoài bọc áo choàng cùng màu, mặt sau áo choàng có một chữ viết bằng máu nguệch ngoạc.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là người của Huyết tông.

"Huyết Ngạn Phong!"

"Huyết Hồng!"

"Huyết Nguyên Bân!"

Ba vị cường giả Thánh Đế nòng cốt của Huyết tông nổi tiếng với lòng dạ ác độc.

Có thể nói mọi người xung quanh hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.

Cửu Tinh Các, Tu La điện, Huyết tông, đây đều là tồn tại mạnh mẽ nhất của Hạ Tam Thiên.

Xem ra hôm nay võ giả của các Đại Thánh Vực sẽ tụ tập đông đủ.

Di tích của Thanh Tiêu Đại Đế, thậm chí còn chưa mở ra, đã hấp dẫn cực nhiều thế lực mạnh, võ giả mạnh tham gia.

Đám võ giả tán tu sôi nổi tản ra một khoảng cách.

Nếu bị lửa giận của các Thánh Đế mấy thế lực lớn lan đến thì bọn họ sẽ xong đời.

"Cho các ngươi một lời giải thích?"

Ôn Hiến Chi đi ra, khẽ quát: "Người chết như thế nào, Võ Môn không hề biết, như vậy thì trả lời cho các ngươi thế nào?"

"Các ngươi chẳng phải là thấy thực lực của sư phụ ta không còn được như năm đó nên muốn đi lên giẫm một chân sao?"

"Di tích Thanh Tiêu Đại Đế này đừng ai đi nữa, đánh một trận ở ngay chỗ này đi!"

Khí thế của Ôn Hiến Chi dâng trào.

Cảnh giới còn thiếu, nhưng không thể sợ.

Hắn ta không nhìn nổi đám người bên ngoài đối xử tùy ý xằng bậy với sự phụ như vậy.

Tần Ninh là ai?

Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế ngày trước.

Với thân phận bực này, nhìn khắp Hạ Tam Thiên, đừng nói mấy vị Thánh Đế xuất hiện trước mắt, ngay cả thập đại Thánh Đế nhìn thấy cũng phải khách khí.

Hiện tại, ngược lại có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Mà thời điểm Ôn Hiến Chi nói xong lời này, cách đó không xa lại có một đám người đến.

Chỉ thấy đám người kia cầm cờ hiệu của Hiên Viên thế tộc.

Người của Hiên Viên thế tộc đến từ thánh vực Hiên Viên cũng đến.

Cầm đầu cũng là ba vị Thánh Đế.

Nhưng ba vị này thấy tình huống trước mắt có vẻ không đúng, bọn họ dẫn người của Hiên Viên thế tộc rơi xuống đứng đợi ở một bên, thái độ không định tham dự bất kỳ chuyện gì.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu tên là Hiên Viên Vịnh, cũng là người đứng đầu một chi của Hiên Viên thế tộc, thực lực mạnh mẽ.

Giờ phút này Hiên Viên Vịnh nhìn đằng trước, thầm nói: "Tình huống gì vậy, mọi người đến là vì di tích Thanh Tiêu Đại Đế, sao lại có cảm giác bầu không khí không đúng!"

Hiên Viên thế tộc Hiên Viên Dần đứng bên cạnh thấp giọng nói: "Lần trước các thế lực lớn đều bị thiệt hại Thánh Đế ở Võ Môn, phỏng chừng lần này gặp phải Tần Ninh nên gây chuyện..."

"Vịnh đại ca, tộc trưởng và Tần Ninh rất hợp ý nhau, chúng ta cần phải..."

"Đừng tìm chết".

Hiên Viên Vịnh lại nói: "Tần Ninh cần chúng ta giúp chỗ nào?"

"Tộc trưởng đã dặn dò, nếu di tích mở ra thì chúng ta trực tiếp tiến vào xem xét đến cuối, nếu như không có gì thì rút lui, nếu có thì tranh thủ".

"Nếu gặp phải phiền phức có thể xin Tần Ninh giúp đỡ, nhưng... đừng tìm Tần Ninh nếu không có việc gì. Còn nếu Tần Ninh gặp phải phiền toái, hắn không giải quyết được thì chúng ta ra tay cũng là chết".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hiên Viên Chấn vừa mở miệng trở nên kỳ lạ.

Ai ai cũng biết, Hiên Viên Quân và Thanh Vân Kiếm Đế năm đó là bạn thâm giao, quan hệ giữa hai vợ chồng Hiên Viên Quân Lý Nhiễm Nhiễm và Tần Ninh có thể nói là cực kỳ tốt.

Chỉ là lời này của tộc trưởng... sao nghe hố người vậy?

Bọn họ có phiền phức thì tìm Tần Ninh.

Tần Ninh có phiền phức thì bọn họ né?

Hiên Viên Diệp đi theo mọi người Hiên Viên thế tộc đến cũng nói: "Ba vị thúc bá, cha mẹ ta nói, nếu Tần công tử cần chúng ta thì chúng ta ra tay, không cần thì chúng ta cứ làm việc của chúng ta là được".

Ba người đồng thời gật đầu.

Hiên Viên Vịnh cười cười, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Diệp, nói: "Diệp Nhi còn là con nuôi của Tần Ninh kìa, nếu thật sự có phiền phức thì Tần Ninh sẽ không ngồi nhìn mặc kệ chúng ta đâu, mọi người yên tâm đi".

Đám người Hiên Viên thế tộc đứng một bên, không hề nhúng tay.

Mà giờ phút này, hai phe Tu La điện, Huyết tông đành áp chế lại vẻ kiêu căng phách lối của mình, bởi vì Thời Thanh Trúc xuất hiện.

Tình cảnh này khiến người ta cảm thấy rất kỳ quặc.

Còn chưa đi vào bên trong di tích Thanh Tiêu Đại Đế đâu, mọi người đã nóng tính như vậy, nếu là tiến vào rồi phát hiện đồ quý giá gì đó, e rằng... thương vong vô số... Mọi người cứ giằng co như vậy, không ai nói thêm gì.

Thời gian trôi qua, lại có người đến.

Trong dãy núi càng ngày càng tụ tập nhiều võ giả.

Tu vi kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Thánh Vương.

Dưới Thánh Vương gần như không có ai.

Ai cũng biết, chuyện lần này rất đặc biệt, không đến Thánh Vương mà dám đến đây thì có khi chết đến cặn cũng chẳng còn.

Dù là Thánh Vương cũng hiểu rằng bọn họ vào chẳng qua là nhặt nhạnh chỗ tốt, tìm cơ duyên.

Còn về phần tiến vào chỗ sâu, tranh đoạt cơ duyên to lớn, quả thực là nói chuyện viển vông, các Đại Thánh Vực và các thế lực lớn há có thể cho bọn họ cơ hội như vậy?

Võ giả tán tu và đám võ giả xem như có chút danh tiếng trong các Đại Thánh Vực rối rít dừng lại ở vòng ngoài.

Đám Tần Ninh đang đứng trước một tòa đại điện, mà đám người Huyết tông và Tu La điện đứng cách nhau không gần không xa, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám Tần Ninh, dường như muốn nhớ kỹ từng người ở đây.

"Đám khốn kiếp này...", Ôn Hiến Chi thấp giọng mắng.

"Bây giờ biết nổi giận?"

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Ôn Hiến Chi, nói: "Nếu ngươi nỗ lực tu hành thì hiện tại đã là cảnh giới Thánh Đế viên mãn giống sư đệ Lý Huyền Đạo, với khí thế bức bách vừa rồi của bọn họ, ngươi chỉ cần đứng ra phía trước thì ai còn dám lên tiếng?"

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương nghe được lời này đều thấy hổ thẹn.

"Đệ tử vô năng!"

Dương Thanh Vân chắp tay nói: "Hiện tại còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Đế, không thể giúp đỡ cho sư phụ".

Thạch Cảm Đương cũng nói: "Chờ ông đây đến Thánh Đế, ai dám nói chuyện với sư phụ như thế, ta giết chết hắn".

Ôn Hiến Chi nghe vậy, gật đầu nói: "Đúng đấy, hai người các ngươi phải nỗ lực!"

Bốp... Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, Tần Ninh đã đập cho một phát vào gáy, mắng: "Ta đang nói ngươi đấy, ngươi còn có mặt mũi nói bọn họ?"

"..."

Mà khi đó, khu vực dãy núi lại có khí thế mạnh mẽ không ngừng tới gần...
Chương 2122: Để ta nói cho ngươi vì sao

Theo khí thế mạnh mẽ kia đến gần, mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy từng bóng người lại gần, một cỗ khí tức u ám cũng dần truyền đến.

Một chiếc phi thuyền cưỡi gió mạnh gào thét lao tới, vững vàng ngừnng giữa không trung, thuyền dài mấy trăm trượng, rộng gần trăm trượng, to lớn hùng vĩ.

Mà ba chữ to trên trụ phi thuyền lơ lửng tỏa sáng rực rỡ.

U Minh cốc! Mà ngoài chiếc phi thuyền kia, một phía khác cũng có từng đạo khí thế mạnh mẽ giáng lâm.

Nhìn kỹ lại, từng đạo khí tức mạnh mẽ kia truyền ra thiên uy vô thượng.

Từng bóng người điều khiển một tòa thiên cung vững vàng dừng giữa một mảnh đất bằng phẳng trên dãy núi, tiếng ầm ầm ù ù dần ngừng lại.

"Người của Thiên Diễn tông thánh vực Đại Diễn!"

Lại có hai Đại Thánh Vực đến, khiến người khác cảm thấy bầu không khí càng mạnh mẽ hơn.

Lần này tất cả các Đại Thánh Vực đều lên sàn.

Chỉ có điều không thấy được mười vị trí đầu Thánh Đế bảng đến, hơi có vẻ tiếc nuối.

"U Minh cốc đến thăm hỏi".

Một giọng nói leng keng hùng hồn vang lên, trên phi thuyền mấy bóng người đi ra.

Ba người đi đầu có khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Ba vị Thánh Đế của U Minh cốc.

U Minh Hạo! U Minh Giác! U Minh Tiêu!

Ba vị này cũng là Thánh Đế mạnh cực có tiếng tăm trong thập đại Thánh Vực.

Một bên khác, đám người Thiên Diễn tông cũng sôi nổi bước ra.

Cầm đầu cũng là ba vị cường giả Thánh Đế thực lực không tầm thường.

Thiên Trùng Vân, em trai của tông chủ Thiên Diễn tông Thiên Hàn Lỗi, có thể nói trong Thiên Diễn tông ông ta dưới một người trên vạn vạn người.

Mà hai người bên cạnh Thiên Trùng Vân là Mục Thế Ninh và Hàn Y Y, cũng là hai vị trưởng lão có thanh danh khá lớn của Thiên Diễn tông.

Lần trước, người của U Minh cốc và Thiên Diễn tông cũng chết ở thánh vực Đại Võ, lúc này hai phe đến khiến ánh mắt mọi người đều tụ tập vào đó.

Hai phe này liệu có giống Huyết tông và Tu La điện, trực tiếp chất vấn Tần Ninh?

U Minh cốc U Minh Hạo nhìn xung quanh, cười ha hả nói: "Tất cả mọi người tới rồi hả, ta còn đang nghĩ, lần này U Minh cốc chúng ta đến có phần khá là đường đột đây..."

Thiên Trùng Vân mặc trang phục lưu vân cũng cười nói: "Xem ra chư vị đều cực kỳ hiếu kỳ về Thanh Tiêu Đại Đế".

Mấy Đại Thánh Vực chào hỏi nhau.

Tu La điện La Chước rốt cục không nhịn được, lên tiếng: "U Minh Hạo, Thiên Trùng Vân, bàn bạc đi. U Minh Tuyệt, U Minh Ngạn và Thiên Chi Long, Thiên Nguyên Nhân mất mạng tại thánh vực Đại Võ, U Minh cốc và Thiên Diễn tông các ngươi thật sự không quan tâm sao?"

"Hiện tại Tần Ninh đang ở đây, các ngươi cũng không hỏi một chút?"

Vừa dứt lời, tình hình vừa rồi còn hơi có vẻ hòa thuận lập tức trở nên xấu hổ.

Nhất thời, hai người U Minh Hạo và Thiên Trùng Vân đều không mở miệng.

"Nhát chết!"

La Chước khẽ quát: "Chết một vị Thánh Đế là chuyện cực kỳ lớn, thế mà không có ai chất vấn!"

U Minh Hạo và Thiên Trùng Vân nghe đến lời này thì trong lòng thầm mắng.

Nói người khác nhát chết, còn ông ta làm cái gì?

Chất vấn?

Chất vấn Tần Ninh thì có thể thế nào?

Ngươi thật sự dám ra tay?

Rõ ràng là chuyện không có kết quả, đứng ở đây nói cái gì! Ai cũng biết chuyện này không phải Tần Ninh làm, hỏi cái gì?

Chẳng phải chỉ là mất mặt mũi nên muốn Tần Ninh cúi đầu nói lời xin lỗi! Thế nhưng, Tần Ninh là ai?

Giải thích với ngươi?

Mặt ngươi cũng thật lớn! Hơn nữa, chuyện này Tần Ninh không làm, nói xin lỗi với ngươi làm gì?

La Chước từng này tuổi rồi mà chút chuyện ấy cũng không rõ ràng sao?

Còn lải nhải không ngừng ở chỗ này.

Huyết Ngạn Phong cũng cười nói: "Việc này xảy ra ở thánh vực Đại Võ, nhưng thánh vực Đại Võ lại chưa bao giờ có bất kỳ áy này gì, thật đúng là kiêu ngạo".

"Nghe nói Diệp Nam Hiên mất tích, có phải chết ở trong tay ma tộc không còn chưa biết, hiện tại không biết vì sao một vài người lại kiêu ngạo như vậy!"

"Huyết Ngạn Phong!"

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Vì sao kiêu ngạo như vậy?"

"Để ta nói cho ngươi biết, thế nào?"

Người chưa tới mà âm thanh đã tới trước.

Mà đến cùng với âm thanh là một thanh kiếm, một thanh kiếm đi ngang qua hư không, trực tiếp chém vào trước mặt đám người Huyết tông.

Kiếm chém xuống mặt đất, vết nứt két két két không ngừng mở rộng.

Ba vị Thánh Đế Huyết Ngạn Phong, Huyết Hồng, Huyết Nguyên Bân nhất thời như lâm đại địch, vẻ mặt đề phòng, thánh lực trong cơ thể bộc phát ra.

"Muốn xin lỗi thì đến tìm ta!"

Giọng nói kia vang lên lần nữa, khẽ quát: "Dám chất vấn sư phụ của Lý Huyền Đạo ta, ngươi còn chưa xứng!"

Lúc này, bóng dáng Lý Huyền Đạo xuất hiện trước mặt đám người Huyết tông, đi từng bước một đến.

Mà cùng lúc ấy, mấy chục bóng người cũng xuất hiện ở bên cạnh mấy người Tần Ninh.

Ngoài Thất Đại Kiếm Hộ ra còn có hai vị võ giả cảnh giới Thánh Đế cầm đầu.

"Kiếm Thông Thiên, Qua Nghiêm!"

"Kiếm Ngự Phong, Phó Dung!"

"Bái kiến Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân".

Hai người kia đối mặt Tần Ninh, cung kính thi lễ.

Lý Huyền Đạo lại đến gần Huyết tông, mỗi một bước tiến lên, đám người Huyết tông lại rối rít thận trọng lùi lại một bước.

"Lý Huyền Đạo, ngươi đừng làm càn!"

Huyết Ngạn Phong khẽ nói: "Lần này tông chủ chúng ta chưa tới, nhưng đây cũng không phải là chỗ ngươi có thể làm càn".

Lý Huyền Đạo dừng chân lại, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy trường kiếm đâm xuống mặt đất rồi rút ra, kiếm mang lấp lóe, trường kiếm biến mất không còn tăm hơi.

Lý Huyền Đạo cười nhạt đáp: "E ngại cái gì?"

"Ta chỉ là muốn rút kiếm của ta ra mà thôi!"

Tuy nói vậy, nhưng giờ phút này ba người Huyết Ngạn Phong vẫn cảm thấy áp lực không hề biến mất.

"Có điều, nếu lại dám không khách sáo như vậy, kiếm này sẽ không thương lượng mà cắm vào trong đầu ngươi, nếu Huyết Ngọc giận thì cứ đến tìm Lý Huyền Đạo ta".

Lúc này, ai ai cũng câm như hến.

Lý Huyền Đạo lại đi từng bước đến trước người Tần Ninh.

"Sư phụ".

Lý Huyền Đạo chắp tay nói: "Đã sắp xếp xong thánh vực Thiên Hồng, thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Đại Võ, chậm trễ chút thời gian".

"Chào sư đệ".

Ôn Hiến Chi hừ nói: "Một đám mắt chó xem khinh người, nếu không phải ta..." "Ngươi câm miệng".

Tần Ninh quát lớn.

"Dạ!"

Mấy người còn lại thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi thì đều nhịn cười.

Võ giả các Đại Thánh Vực hầu như đã đến đông đủ.

Người của Thông Thiên tông thánh vực Thông Thiên cũng đã chạy đến.

Hai vị phó tông chủ dẫn đội, ngoài Tề Ngọc Hiên lần trước đến Võ Môn ra còn có một vị Vu Tử Lâm.

Song, người Thông Thiên tông quá khiêm tốn, đứng ở rìa đám người, mọi người cũng không nói gì.

Chỉ là giờ phút này, ai nấy cũng thấy được, vì chuyện xảy ra bên trong thánh vực Đại Võ lần trước, Huyết tông, Tu La điện, Cửu Tinh Các, Thiên Diễn tông, U Minh cốc không có cảm tình gì với đoàn người Tần Ninh.

Chẳng qua Huyết tông và Tu La điện thể hiện rõ ràng hơn mà thôi.

Chuyến này chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Nếu sau khi tiến vào trong vùng đất bí ẩn đám người Tần Ninh tụ tập cùng một chỗ thì còn ổn, nếu tách ra chỉ sợ phiền phức sẽ rất lớn.

Lần này đến toàn là võ giả cấp bậc Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Đế.

Trong đó, võ giả cảnh giới Thánh Hoàng và Thánh Tôn nhiều nhất.

Có thể nói gần một nửa cường giả của Hạ Tam Thiên đã tụ tập ở chỗ này.

Cục diện lớn như vậy đã lâu chưa từng xuất hiện.
Chương 2123: Tên khốn gian xảo

Lúc này, võ giả thuộc các đại thánh vực cũng như các thế lực lớn đều im lặng chờ sự biến chuyển của di tích cổ trong lúc chờ đợi.

Nơi nào nhiều người, nơi đó dễ xảy ra tranh chấp.

Rất nhiều thế lực có mâu thuẫn với nhau trong mấy ngày tới.

Mặc dù giữa các thập đại thánh vực đều được ngăn cách bởi bức tường nhưng những lần sống mái với nhau cũng không phải ít, quan hệ của bọn họ không được hòa thuận cho lắm.

Nhưng lần này lại khác, dù có tức muốn nổ phổi cũng phải nhượng bộ.

Chỉ khổ cho các thế lực và võ giả tán tu yếu hơn thôi.

Bộ phận này có số lượng rất lớn nhưng không có tổ chức, chỉ tập trung lẻ tẻ.

Cứ mỗi lần các thế lực lớn đấu đá nhau là luôn có một số người trút giận lên đầu họ.

Mấy ngày nay Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở mãi trong phòng, hình như đang chuẩn bị gì đó, mà chẳng biết là đang làm gì.

Còn đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương thì ngày nào cũng xúm lại một chỗ tám nhảm.

Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua một tháng.

Hôm nay, Thời Thanh Trúc đến thăm.

"Tần Ninh".

Nàng nhìn Tần Ninh và nở nụ cười trên môi: "Hạn một tháng đến rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát chứ?"

"Đừng vội".

Tần Ninh mỉm cười trả lời: "Mấy người này đến đây vì di tích của Thanh Tiêu Đại Đế còn gì?"

"Kiểu gì bọn họ cũng có cách vào thôi, sao chúng ta phải ra mặt chứ?"

"Sau khi vào di tích và lấy được chí bảo thì rồi họ cũng phải chia cho chúng ta thôi".

Tần Ninh không có hứng thú với những thứ chí bảo kia nhưng bên cạnh hắn có rất nhiều người.

Thanh Minh này, Võ Môn này, Nhất Kiếm các nữa này, người của các thế lực này đều có cảnh giới Thánh Vương, Thánh Hoàng hoặc Thánh Tôn, nếu nhận được cơ duyên nào đó từ một vị Đại Đế thì bước tiến trong tu luyện sẽ không còn gói gọn trong từ lớn nữa.

"Ý chàng là..."

"Cứ mặc họ làm gì thì làm thôi, ta không giành sự chú ý về mình đâu, khỏi mất công mấy người kia tưởng Tam Đế chuyển thế ta đây ngạo mạn, ngông cuồng, thích lòe thiên hạ".

Thời Thanh Trúc nghe vậy bật cười: "Ta biết rồi, chàng... vẫn gian xảo như thế".

"Chú ý nghỉ ngơi vào, được chừng nào hay chừng đó, di tích Thanh Tiêu Đại Đế lần này không đơn giản đâu, cẩn thận là trên hết".

"Vâng!"

Hai người trò chuyện đôi câu rồi Thời Thanh Trúc rời đi.

Tiếp tục đợi thêm mười ngày nữa.

Người của các thế lực lớn không chờ nổi nữa, đến nhóm tán tu cũng bắt đầu sốt ruột.

Cuối cùng, có người mất kiên nhẫn, bắt đầu viếng thăm Thời Thanh Trúc thám thính xem khi nào sẽ mở di tích cổ.

Ai hỏi nàng cũng trả lời không biết, cũng đang chờ Tần Ninh mở di tích ra.

Võ giả thế lực lớn nào chịu xuống nước mời Tần Ninh ra tay chứ?

Thế là tiếp tục giằng co.

Nhưng sau nửa tháng, thế lực các nơi không chờ được nữa.

Bảy thế lực hàng đầu đến từ sáu thánh vực là Huyết tông, Tu La điện, Thiên Diễn tông, U Minh cốc, Hiên Viên thế gia, Cửu Tinh Các, Thông Thiên tông đồng loạt phái thánh trận sư đi mở di tích cổ.

Trước sự việc này, Tần Ninh chỉ tỏ ra bình chân như vại, chẳng sốt ruột tí nào.

Mấy ngày nay luôn nghe thấy tiếng nổ vọng lại từ Thanh Vân Hào Sơn, các thánh trận sư đã bắt đầu trổ tài phá trận.

Là thế lực đỉnh cấp, hiển nhiên các phe có thánh trận sư cấp chín.

Tuy nhiên, các thánh trận sư này bàn bạc, lên kế hoạch và tiến hành phá trận suốt mấy ngày mà cuối cùng... vẫn không mở được.

Không chỉ thế, thậm chí các phe còn vì vậy mà chết hơn mười vị cường giả cấp Thánh Tôn nữa mới đau.

Giờ thì võ giả các đại thánh vực bắt đầu hoảng loạn.

Phải làm thế nào bây giờ?

Thánh trận sư đã vào cuộc mà không phá giải nổi nơi này thì biết vào kiểu gì?

Chẳng lẽ phải mời Tần Ninh ra tay thật?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhăn mặt.

Lòng ai nấy đều sáng như gương.

Có phải cả Tần Ninh lẫn Thời Thanh Trúc đều không chịu giúp đỡ là vì nghĩ rằng nếu các đại thánh vực mở được thì đằng nào cũng phải cho hai người họ vào.

Còn nếu các đại thánh vực không mở được thì cuối cùng vẫn phải nhờ cậy họ không?

"Đậu má!"

Nguyên Hãn Nghĩa tức đến nỗi chửi thề, hét ầm lên: "Thằng ất ơ, tên khốn xảo trá này cố ý chắc luôn".

"Hắn mất mặt vì trước đây bị chúng ta chất vấn nên muốn chúng ta nhờ vả hắn, lấy lại mặt mũi đây mà".

"Đừng có mơ!"

La Chước cũng hừ lạnh: "Muốn chúng ta nhờ vả hắn ấy à, đúng là mơ mộng hão huyền".

"Lão tử thà không vào còn hơn là nhờ hắn!"

Đồng thời, ba người Huyết Ngạn Phong, Huyết Hồng, Huyết Nguyên Bân của Huyết tông cũng nổi cơn thịnh nộ.

"Tên chết tiệt, nếu Lý Huyền Đạo không ở đây thì lão tử làm thịt hắn cho xem".

Huyết Ngạn Phong phẫn nộ gầm lên: "Nể mặt hắn làm gì, hắn còn chơi chúng ta một vố kia kìa!"

"Muốn chúng ta mời hắn ư? Đừng điêu!"

Tất cả mọi người đều căm phẫn như thể Tần Ninh đã làm chuyện gì vô nhân đạo lắm.

Đồng thời.

Trong cung điện người của Thanh Tiêu Thiên ở, Thời Thanh Trúc ngồi cạnh cửa sổ, một tay nâng thẻ tre, tay kia chống cằm tập trung đọc sách.

Giữa lúc đó, bóng dáng uyển chuyển của Lăng Thi Mạn hiện ra, cô ta chậm rãi đi tới.

"Chủ thượng!"

"Có chuyện gì?"

Lăng Thi Mạn hỏi trong bất lực: "Rốt cuộc Tần Ninh này muốn làm gì thế ạ?"

"Đã một tháng trôi qua rồi, ta thấy các thế lực thánh vực kia không kiên nhẫn nổi đâu".

"Không phải lúc đó Tần Ninh nói một tháng sau đại trận sẽ được phá sao, vì sao các thánh trận sư cấp chín kia không một ai thành công ạ?"

Thời Thanh Trúc mỉm cười đáp lời: "Sao lại vội vàng thế kia?"

"Ta không vội nhưng suốt ngày mấy người kia cứ tới hỏi ấy ạ, phiền quá trời phiền".

"Đừng để ý tới họ".

Thời Thanh Trúc thản nhiên nói: "Trước đó những người này không nể mặt Tần Ninh, nay Tần Ninh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ cũng là điều đương nhiên, ngươi cũng biết tính tình Tần Ninh như nào đấy thôi... hơi trẻ con vậy đấy. Nhưng cho mấy người đó biết thế nào là lễ độ cũng tốt".

Nàng cất thẻ tre đi rồi bình tĩnh nói tiếp: "Kể cả Tinh Túc Huy các chủ Cửu Tinh các cũng phải ăn nói khép nép với Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cơ mà, ai cho bọn họ cái quyền chất vấn chàng, rồi yêu cầu chàng xin lỗi vậy?"

"Nếu Tần Ninh không bị thương thì không khéo ngày đó máu nhuộm đỏ bầu trời luôn ấy chứ".

"Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không còn là chàng khi xưa nữa, trên thực tế chàng... vẫn là chàng mà...", nói đến đây, nét mặt Thời Thanh Trúc trở nên buồn bã.

Lăng Thi Mạn cũng hiểu, nói ngay: "Ta sẽ đuổi những người đó đi, muốn phá trận thì đi tìm Tần Ninh đi chứ, đỡ mất công quấy rầy chúng ta".

"Đi đi".

Lăng Thi Mạn rời đi nhưng thầm thở dài trong bụng.

Cô ta biết tâm tư chủ thượng chứ.

Nhưng trước đây, những khi ở một mình chủ thượng rất hay thẫn thờ, thậm chí còn bất giác rơi nước mắt.

Chắc hẳn giữa nàng và Tần Ninh đã là... gương vỡ khó lành rồi.

Lăng Thi Mạn cũng tò mò, khí chất và dung mạo của chủ thượng đều không kém Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sao Tần Ninh không yêu nàng nữa?

Có lẽ chỉ có hai người kia trả lời được câu hỏi này.

Sau khi đanh mặt đuổi võ giả các thánh vực tới hỏi thăm, Lăng Thi Mạn cảnh cáo tất cả mọi người ai dám đến hỏi nữa sẽ đuổi đi hết.
Chương 2124: Ba vị đại sư

Thoáng chốc lại một tháng trôi qua.

Mọi người đã đợi ở đây được gần ba tháng.

Trong lúc đó vẫn không ai mở được di tích cổ.

Thậm chí có người còn nói Tần Ninh động tay chân vào di tích nên mọi người mới không mở được.

Nhưng sau sự kiện Lý Huyền Đạo thẳng tay giết chết mấy người khi tin đồn này vừa được lan truyền thì không ai dám đồn thổi nữa.

Trên thực tế, ai cũng biết Tần Ninh chẳng giở trò mèo gì cả, thuần túy là mở không ra thôi.

Tung tin đồn này ra chẳng qua là để gây áp lực cho Tần Ninh, buộc hắn phải phá giải đại trận của di tích cổ.

Nhưng Tần Ninh phản ứng nhanh hơn, ai lan truyền tin đồn này thì cho Lý Huyền Đạo giết kẻ đó, vậy là ngăn chặn lời đồn được rồi, quá đơn giản.

Thế là sau hai, ba tháng, dãy núi Thanh Vân Hào Sơn gần như trở thành một thị trấn nhỏ.

Các phe đều không ai chịu xuống nước mời Tần Ninh ra tay.

Mà Tần Ninh cũng chả thèm quan tâm.

Đến hôm nay, lại có người tới.

Thời gian này Thanh Vân Hào Sơn vô cùng náo nhiệt, gần như mỗi ngày đều có người đến, người đi thì có thể nói là không có.

Nhưng những người vừa đến đây có lai lịch khá đặc biệt.

Chúc Hải Hiên đại sư! Đây là thánh trận sư nổi tiếng nhất thập đại thánh vực, là thánh trận sư cấp chín, có thể nói là vị thánh trận sư dày dặn kinh nghiệm nhất toàn bộ thập đại thánh vực.

Trong quá khứ Chúc Hải Hiên một lòng một dạ với võ đạo nhưng tiến bộ vô cùng chậm chạp, mãi đến năm gần hết tuổi thọ mới bắt đầu học trận pháp, ngờ đâu phát hiện ông ta có thiên phú xuất chúng trong trận đạo.

Chúc Hải Hiên trở thành thánh trận sư cấp tám trong vòng nghìn năm ngắn ngủi nên được các thế lực lớn tôn sùng, thường xuyên được mời đến thế lực các đại thánh vực làm thượng khách.

Tuổi già nhưng chí xa nghìn dặm, câu này rất thích hợp để miêu tả Chúc Hải Hiên đại sư.

Người thứ hai là Mạc Khai Nguyên đại sư.

Mạc Khai Nguyên đại sư được xem như thiên tài xuất sắc của Mạc gia, con đường tu luyện hết sức suôn sẻ. Tuy Mạc gia không được nhiều người biết đến nhưng có thể nói là thế gia bao đời tu luyện trận pháp ở Hạ Tam Thiên, không ham tranh đấu với đời mà chỉ tập trung nghiên cứu trận pháp.

Mạc Khai Nguyên đại sư được xem là người nắm quyền Mạc gia hiện nay, nắm giữ toàn bộ trận pháp được sưu tầm trong Mạc gia biết bao năm qua.

Đây là một nhân vật có máu mặt, tiếng tăm không thua kém Chúc Hải Hiên chút nào.

Người thứ ba là Bùi Văn Giác.

Khác với hai người đầu tiên, Bùi Văn Giác đại sư nổi tiếng từ thời niên thiếu, ngay từ khi còn trẻ ông ta đã cho thấy thiên phú trận đạo vượt trội của mình.

Nhưng đang trên đà phát triển, ông ta bỗng gặp bình cảnh, dừng chân mãi tại một cảnh giới.

Bình cảnh này kéo dài một vạn năm.

Và điều vị thiên kiêu này nhận lại là trải qua mặt đen tối nhất của con người, những kẻ từng tâng bốc đều quay sang giẫm đạp ông ta.

Để rồi khi đột phá bình cảnh, Bùi Văn Giáp đại sư nhảy một bước tiến dài, trở thành một trong những thánh trận sư đứng đầu Hạ Tam Thiên.

Và chuyện đầu tiên Bùi Văn Giáp làm sau khi trở lại chính là giết chết toàn bộ những kẻ hai mặt nịnh nọt rồi quay sang giẫm đạp mình, không chừa một mống.

Chuyện này làm dấy lên tranh cãi khắp Hạ Tam Thiên.

Ba vị thánh trận sư nổi như cồn đến, Thánh Đế các đại thánh vực đồng loạt ra đón.

Bầu không khí tại dãy núi lại trở nên náo nhiệt.

"Thế thì tốt quá rồi, ba vị đại sư kết hợp với nhau thì nhất dịnh có thể mở cổ mộ, dẫn chúng ta vào".

"Đúng đấy, đợi mãi sốt ruột quá".

"Tên Tần Ninh đó khốn nạn thật, tự nhiên xem chúng ta như trò cười..."

"Bộ tưởng thế giới Hạ Tam Thiên chúng ta chỉ có hắn là thiên tài thôi chắc?"

Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi trong sơn cốc.

Lúc này, cầm đầu là ba phe Cửu Tinh Các, U Minh cốc và Thiên Diễn tông, còn Huyết tông, Tu La điện, thế gia Hiên Viên và Thông Thiên tông cũng tụ hội về đây.

Trong khi nhóm Tần Ninh và người của Thanh Tiêu Thiên thì vẫn án binh bất động, dường như họ chẳng mảy may quan tâm.

Giờ phút này, nơi bằng phẳng dài trăm dặm kia vẫn được bao trùm bởi một chiếc lò luyện, một cái chày vàng tỏa sáng nhàn nhạt.

"Chúc đại sư!"

"Mạt đại sư!"

"Bùi đại sư!"

Tinh Nhiễm Thiên - nhị các chủ Cửu Tinh các - lịch sự nói: "Chư vị đường xa tới đây, vất vả rồi".

Chúc Hải Hiên trông già lụm khụm lắm rồi, ông ta cười nhẹ: "Lão hủ hay tin nên tới đây, Tinh các chủ khách sáo rồi. Thanh Tiêu Đại Đế được mệnh danh là Thánh Đế đỉnh cấp nhất từ xưa đến nay, lão phu cũng tò mò không biết thứ mà vị Đại Đế này để lại có gì đặc biệt không".

Mạc Khai Nguyên cũng cười ha ha: "Chư vị, đừng lần lữa nữa, chúng ta bắt đầu nhé?"

"Ừm!"

Ba vị đại sư tiến lên và nhìn về phía trước.

"Ngay từ cửa vào của di tích cổ đã rắc rối như vậy rồi, chẳng biết bên trong sẽ như thế nào đây!"

"Phải đấy...", nói rồi ba vị đại sư đứng gần nhau hơn.

Lúc này, La Chước của Tu La điện cười khẩy: "Nay có ba vị đại sư ra tay là bách phát bách trúng rồi, đến lúc đó mọi người phải nói ai không liên quan thì không được vào đấy nhé".

Tinh Nhiễm Thiên từ tốn đáp: "Dù gì nơi này cũng là thánh vực Thanh Tiêu, chúng ta dẫn nhiều người tới đây, Thời Thanh Trúc không thấy phiền là tốt lắm rồi, sao chúng ta cản người của Thanh Tiêu Thiên được!"

"Dĩ nhiên rồi".

Huyết Ngạn Phong của Huyết tông nói với vẻ hậm hực: "Nhưng còn Tần Ninh, Lý Huyền Đạo... không được cho bọn họ vào".

"Không sai!"

U Minh Hạo của U Minh cốc cùng trầm giọng đáp.

Hiện giờ các phe đều ghét Tần Ninh.

Tinh Nhiễm Thiên gật đầu, không nói nhiều.

Lần này tới đây, đại ca đã nhiều lần dặn dò chỉ cần tìm về Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm của Cửu Tinh Các là được, ông ta không muốn gây thêm rắc rối.

Mặc dù Tần Ninh bây giờ không mạnh bằng lúc trước nhưng Tần Ninh vẫn là Tần Ninh.

Xem thường hắn thì cẩn thận có ngày lật thuyền trong mương.

Giờ phút này, ba vị đại sư đồng loạt ra tay.

Trong giây lát, hàng nghìn hàng vạn thánh văn thánh trận bộc phát.

Khung cảnh này khiến thánh trận sư các thế lực lớn đứng quanh đây đều mở rộng tầm mắt.

Không hổ là đại sư! Thủ đoạn không tầm thường chút nào! Khí thế này hơn xa họ không phải chỉ một hai lần thôi đâu.

Vù vù... Đúng lúc đó, tiếng vù vù vang lên.

Các thánh văn ùn ùn kéo đến như một chiếc lưới bao phủ gần như toàn bộ đất trời nơi đây.

Khi tấm lưới trải rộng, cái chày vàng và lò luyện khổng lồ phát sáng mạnh mẽ. Nó chói lóa đến mức trải dài trăm dặm.

Ba vị đại sư vẫn bình tĩnh như thường, thánh văn liên tục chuyển động... Những người còn lại chỉ đứng chờ, không hiểu gì nên chỉ biết nhìn trong sốt ruột.

Một bên khác, Thời Thanh Trúc lại tìm đến Tần Ninh.

"Đã lúc này rồi mà chàng vẫn còn bình thản vậy ư?"

Thời Thanh Trúc cũng bắt đầu nóng lòng: "Bản thân ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác có cảnh giới Thánh Đế, thành tựu thánh trận cao không ai bằng, có thể nói là ba người mạnh nhất Hạ Tam Thiên, họ mà phá giải thành công thì chàng sẽ mất hết thể diện đấy!"

Tần Ninh nghe vậy chỉ cười: "Phả giải thì phá giải thôi, ta không quan tâm".

Vừa nghe xong, Thời Thanh Trúc hiểu ngay cả ba vị đại sư này đều không thể phá vỡ đại trận.

Tần Ninh vẫn như thế, xấu tính quá trời quá đất!
Chương 2125: Thế mà gọi là xin lỗi à?

Đang lúc hai người trò chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng nổ truyền đến.

Tiếng nổ ấy xảy ra rất nhanh, như sấm sét từ chín tầng mây giáng xuống và chực chờ xé tan mặt đất và nuốt chửng nó.

Vụ nổ xảy ra kéo theo tiếng kêu rên và tiếng hét thảm thiết vang lên.

Thời Thanh Trúc ngẩn người.

"Có chuyện rồi!"

Tần Ninh đứng chắp tay trước cửa sổ, cười nói: "Không có chuyện mới lạ đó..."

Một bên khác, tại sơn cốc.

Mấy trăm bóng người thụt lùi, hàng chục người nổ tung thành sương máu, không tìm thấy cả thi thể.

Mặt mày ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác tái nhợt.

Sắc mặt của Thánh Đế các đại thánh vực còn lại đều không được tốt cho lắm.

Tình huống gì đây?

Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Mới vừa rồi, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên bùng lên không chút báo trước.

Hơn mười vị Thánh Tôn không phản ứng kịp, nổ tanh bành ngay tức thì, những người còn lại cũng bị ảnh hưởng.

Quá khủng khiếp.

"Chúc đại sư... Mạt đại sư... Bùi đại sư... Thế này là...", Tinh Nhiễm Thiên bần thần hỏi.

Ba vị đại sư nhìn nhau, thở dài.

Chúc Hải Hiên chắp tay lên tiếng: "Ba lão phu đã hết sức rồi, chuyện này... thật sự bọn ta cũng không biết tại sao!"

Ông ta vừa dứt lời thì võ giả các đại thánh vực khó chịu ra mặt.

Đến ba vị thánh trận đại sư cũng không biết cách giải quyết thì họ còn làm gì được?

Lẽ nào phải nhờ vả Tần Ninh kia thật ư?

"Xin ba vị đại sư xem lại ạ!"

La Chước nhăn mặt nói.

Mạc Khai Nguyên lắc đầu đáp: "Vừa rồi bọn ta đã thử cả trăm cách nên mới làm phản phệ đại trận, gây ra động tĩnh lớn".

"Nếu thử tiếp thì có khi lối vào sẽ bị phá hủy mất".

Nghe vậy, không ai dám bảo ba vị đại sư thử nữa.

Lỡ may thử đi thử lại xong cửa vào bay luôn thì khỏi vào cổ mộ, bao nhiêu công sức xem như đi tong.

"Tinh các chủ, chư vị, không phải bọn ta không cố gắng hết sức mà là... nơi này quá kì lạ, Thanh Tiêu Đại Đế... không hổ là cường giả từng đứng đầu một thời đại".

Bùi Văn Giác thở dài: "Lẽ nào không còn cách khác sao chư vị?"

Đúng lúc này, Hiên Viên Vịnh thuộc Hiên Viên thế tộc mở lời: "Có lẽ có một người mở được đấy, chỉ là... hắn không muốn làm".

"Ồ?"

Chúc Hải Hiên ngạc nhiên hỏi: "Người này bản lĩnh thế sao không muốn làm? Ba người bọn ta muốn gặp vị này".

"Tần Ninh ạ!"

Nghe vậy, ông ta gật gù khen ngợi: "Lão phu có nghe qua tiếng tăm công tử Tần Ninh rồi, hình như là chuyển kiếp của ba vị Đại Đế Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế năm xưa nhỉ, hắn có cách giải quyết cũng có lý..."

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt ai nấy cũng trở nên kì lạ

Chỗ này được tìm thấy bởi Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, họ hay tin nên chạy tới đây.

Tám mươi phần trăm là Tần Ninh biết cách phá giải trận pháp khó nhằn này.

Nhưng Tần Ninh đứng ở thế đối lập với họ.

Ai mà chịu cúi đầu xin xỏ hắn chứ?

"Vậy sao không mời công tử Tần Ninh tới đây phá giải? Có lẽ mọi người sẽ cần cảm ơn hắn đấy".

Chúc Hải Hiên cười hỏi.

"Cái này...", nhất thời mọi người vô cùng lúng túng.

Mặt Tinh Nhiễm Thiên sáng lên, ông ta cười tươi: "Ba vị đại sư người người biết đến, không biết ba vị đại sư có thể mời công tử Tần Ninh giúp đỡ không?"

"Được thôi!"

Chúc Hải Hiên cười sảng khoái: "Lão hủ đành nhờ cái mặt già này mời Tần công tử giúp thôi".

"Hắn đang ở đâu?"

"Ngay ở đây!"

Giờ phút này, một đám người nườm nượp đi tới cung điện của Tần Ninh.

Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và những người khác cùng nhau đi ra.

"Gì đây? Mở được di tích cổ rồi còn mời sư tôn ta vào chung à? Các ngươi tốt bụng thế ư?"

Ôn Hiến Chi nói với giọng quái gở.

Mấy vị Thánh Đế nghe vậy mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Công tử Tần Ninh".

Chúc Hải Hiên chào hỏi: "Lão hủ là Chúc Hải Hiên, ở Hạ Tam Thiên cũng có chút tiếng tăm, nghe nói công tử Tần Ninh đây có thể mở di tích cổ nên lão hủ cũng không vòng vo".

"Lão hủ cũng muốn vào cổ mộ chiêm ngưỡng di sản mà thiên tài cái thế Thanh Tiêu Đại Đế này để lại".

"Đồng thời lão hủ cũng tò mò không biết công tử Tần Ninh có lĩnh ngộ thế nào với trận đạo, ba người bọn ta có còn thiếu sót gì không!"

Tần Ninh nghe xong khẽ cười: "Chúc đại sư!"

"Ta vốn định mở di tích cổ dẫn mọi người vào ấy chứ. Không ai biết trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế có gì, mọi người vào đó biết đâu sẽ nhận được cơ duyên đổi đời nào cũng nên".

Chúc Hải Hiên chăm chú nghe hắn nói, hỏi: "Vậy vì sao..."

"Nhưng mà...", Tần Ninh ngán ngẩm nói: "Nhưng trong lúc chờ đợi, có một số người năm lần bảy lượt sỉ nhục ta".

"Ta là một người nhỏ nhen, ích kỷ, bị người ta nói thế nên tức lắm, không biết trút giận vào đâu, mấy ngày qua chịu đựng mãi nên thành nội thương luôn rồi".

"Nếu không trút cục tức này ra thì ta phá đại trận kiểu gì cũng thất bại thôi nên ta đang chờ hết bực bội đây".

"Khổ nỗi ta quá nhỏ mọn, ngờ đâu càng nhịn càng tức, tức chết ta!"

Ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác trố mắt nhìn nhau.

Võ giả các đại thánh vực cũng nhăn mặt.

Có ma nó tin!

Tinh Nhiễm Thiên tiến lên, chắp tay nói: "Tần công tử, trước đó quả thật mọi người trong lúc nóng giận đã buông lời không phải với ngươi, bọn ta bằng lòng chịu tội".

"Xin lỗi Tần công tử".

Tần Ninh nhìn về phía Tinh Nhiễm Thiên, cười hỏi: "Các chủ Tinh Nhiễm Thiên, ông có đắc tội ta đâu mà xin lỗi?"

"Chỉ có những người khiến ta bực mình thế này tự đi xin lỗi thì ta mới hết bực thôi!"

Mọi người nghe vậy đều hiểu.

Các đại thánh vực đến đây ít nhiều gì đều không vừa mắt Tần Ninh.

Nhưng biểu hiện rõ ràng nhất chắc chắn là người của Huyết tông và Tu La điện.

Ba người La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa và La Mạc An cầm đầu Tu La điện.

Ba người Huyết Ngạn Phong, Huyết Hồng và Huyết Nguyên Bân cầm đầu Huyết tông.

Lúc đó hai phe này làm to chuyện lắm.

Chắc hẳn người Tần Ninh đang nói là đội ngũ hai phe này rồi.

Bấy giờ, tất cả mọi người đều im lặng.

"Xin lỗi thì xin lỗi!"

Huyết Ngạn Phong đi ra, chắp tay với Tần Ninh rồi nói: "Tần Ninh, Huyết Ngạn Phong ta đây xin lỗi vì đã lớn tiếng với ngươi!"

La Chước cũng đi ra chắp tay: "La Chước của Tu La điện xin lỗi công tử Tần Ninh!"

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian này căng thẳng chết đi được.

Di tích cổ rành rành trước mắt mà chẳng vào được, sự bứt rứt này chẳng khác gì thái giám đi kỹ viện cả.

"Xin lỗi xong rồi, Tần công tử xem...", Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông cười làm lành.

"Thế mà gọi là xin lỗi à?"

Tần Ninh bỗng nhìn hai người Huyết Ngạn Phong và La Chước, mỉm cười: "Xin lỗi thì phải chân thành chút chứ".

"Ngươi muốn gì?"

Huyết Hồng quát lớn.

"Quỳ xuống xin lỗi".

Câu nói bình thản này làm tất cả im lặng như tờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom