• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1136-1140

Chương 1136: Trao đổi

Đêm đến, tại địa cung, Lôi Vô Song được Ôn Như Ngọc nâng ra.

Giờ khắc này, cả Lôi Sơn tông to lớn đã tràn ngập máu tươi..

Lôi Vô Song nhìn tàn tạ không thôi.

Toàn bộ Lôi Sơn tông nhìn vô cùng đổ nát.

Thi thể nào trông cũng cực kỳ thê thảm.

Lôi Vô Song thấy cảnh này, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Tâm huyết cả đời của ông ta lại trở thành như thế này.

"Tông chủ..."

Ôn Như Ngọc lúc này thấp giọng nói: "Bây giờ không phải là lúc để đau lòng, chúng ta cần tìm được Lôi Hàn Sơn cùng Tần Sơn đã".

Nghe đến lời này, Lôi Vô Song lập tức gật đầu.

"Đúng đúng đúng!"

Lôi Vô Song giờ phút này lên tiếng: "Lập tức điều động mọi người trong tông môn đi thăm dò tung tích của Lôi Hàn Sơn cùng Tần Sơn".

"Rõ!"

Giờ khắc này, toàn bộ Lôi Sơn tông nhìn hỗn loạn không chịu nổi.

Tần Ninh nhìn về phía Lôi Vô Song, nói: "Lôi tông chủ vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút, độc tố mặc dù đã được xử lý nhưng không phải toàn bộ đều bị xóa bỏ chỉ trong nhất thời nửa khắc!"

Lôi Vô Song nhìn Tần Ninh, chắp tay trịnh trọng nói: "Đa tạ Tần công tử trượng nghĩa xuất thủ, ta Lôi Vô Song không thể báo đáp!"

"Lôi tông chủ khách khí!"

Tần Ninh khách khí nói: "Ta hiện tại càng muốn gặp đại ca ta hơn".

"Tần Sơn..."

Lôi Vô Song thở dài: "Ban đầu ta gặp được hắn ta thì cũng không phải dạng có thiên phú độc đáo, thế nhưng khi cảnh giới tăng lên thì ngày càng tiến bộ nhanh chóng".

"Tần Sơn là người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Tần Ninh gật đầu, không nhiều lời.

Đêm đó, tiếng xì xào bàn tán trong Lôi Sơn tông không ngừng vang lên.

Trải qua lần biến cố này, Lôi Sơn tông hoang tàn khắp nơi.

Bọn họ đã sinh sống tại Lôi Sơn tông ít thì mấy năm, nhiều thì mấy trăm năm, tự nhiên là có tình cảm.

Tần Ninh giờ phút này ngồi một mình tại một tòa cung điện, nhìn xuống bốn phía.

Hiện tại Tần Sơn có an toàn hay không, hắn cũng không biết.

Chỉ là loại cảm giác này càng làm cho hắn khó yên lòng.

"Không có chuyện gì đâu!"

Cốc Tân Nguyệt ở một bên an ủi: "Lúc trước gặp được nhị ca của chàng không phải cũng là bình an sao?"

Một đêm yên ổn, sáng sớm hôm sau.

Vết máu bên trong Lôi Sơn tông đều đã bị tẩy đi.

Lôi Vô Song mặc kình phục, tóc dài buộc lên, so với hôm qua, hôm nay ông ta như là đổi thành một người khác.

Cảnh này khiến cho đám đệ tử Lôi Sơn tông cũng phấn chấn hơn hẳn.

"Tần công tử".

Lôi Vô Song nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, tối qua không thể tiếp đãi Tần công tử chu đáo".

Tần Ninh gật đầu nói: "Ta không cần chiêu đãi gì, chỉ đang chờ đợi tin tức thôi".

Lôi Vô Song nghe đến lời này thì khẽ gật đầu.

Ôn Như Ngọc đã nói cho ông ta.

Tần Ninh là tam đệ của Tần Sơn.

"Ngươi yên tâm, một khi có tin tức..."

"Tông chủ, tông chủ, việc lớn không tốt!"

Một tiếng hô hoán lúc này đột nhiên vang lên.

Bên ngoài đại điện là một thân ảnh nằm rạp trên mặt đất, thần sắc kinh hoảng, giọng nói cũng thay đổi.

"Có chuyện gì?"

Lôi Vô Song giờ phút này cũng một mặt lo lắng.

Hiện tại Lôi Sơn tông không thể chịu thêm giày vò nữa.

"Tông chủ Xích Lôi tông mang theo hơn ngàn người của Xích Lôi tông tới!"

Nghe vậy, Lôi Vô Song giật mình.

"Có nhìn thấy Lôi Hàn Sơn cùng Tần Sơn không?"

"Không có!"

Lôi Vô Song chửi nhỏ một tiếng: "Đi, đi ra xem một chút, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương với chúng!"

Nói rồi, bóng dáng Lôi Vô Song lóe lên, vọt thẳng ra.

Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt cũng không có nhiều lời, lao vùn vụt mà ra.

Giờ khắc này, tại thành Thiên Tàn.

Bên ngoài thành có vô số bóng người vây quanh, chật như nêm cối.

Trước cửa chính là mấy bóng người, khí tức mạnh mẽ, đều là cảnh giời Vạn Nguyên.

Mà ở giữa là một người mặc trường bào đỏ rực, tóc dài bay múa giống như một đám lửa.

Chính là tông chủ Xích Lôi tông - Xích Vân Thiên

Giờ khắc này, khí tức toàn thân Xích Vân Thiên ngưng tụ đến một điểm, khiến cho người ta phải chịu một loại áp bách cực mạnh.

"Cha, con thấy Lôi Vô Song thật sự chán sống rồi".

Một thanh niên bên cạnh Xích Vân Thiên giờ phút này giễu cợt nói: "Lại dám bắt Chân Vũ Phàm, nếu như chuyện này bị thành chủ Chân Vũ thành biết, Lôi Sơn tông không cần chúng ta động thủ thì bọn chúng cũng tự xong đời".

"Đừng nói nhảm".

Xích Vân Thiên giờ phút này lại nghiêm túc nói: "Chân Vũ Phàm không thể xảy ra chuyện gì, nếu không chuyện thông gia của muội muội con và Chân Vũ Xương cũng sẽ xôi hỏng bỏng không luôn".

"Con cũng biết Đoạt Mệnh cung cùng Thú Hoàng cốc thông gia rồi, nếu chúng ta rơi vào thế bị động thì sẽ mãi mãi là bị động".

"Chuyện này không thể để nảy sinh ra bất kỳ sai lầm nào".

Xích Vô Sinh nghe vậy thì khẽ gật đầu.

"Cha yên tâm, con đã sắp xếp xong xuôi cả rồi!"

Xích Vân Thiên gật đầu.

Soạt soạt soạt...

Giờ khắc này, từng tiếng xé gió vang lên.

Bên trên Lôi Sơn tông có một bóng người rơi xuống.

Chính là Lôi Vô Song.

"Lôi Vô Song, không ngờ ngươi lại sống lại đấy..."

Xích Vân Thiên cười ha hả nói: "Nói thật, như vậy ta vẫn là rất kinh ngạc!"

"Xích Vân Thiên, ngươi quá hèn hạ!"

Ngón tay Lôi Vô Song khẽ run, quát lên: "Nếu muốn giao chiến với Lôi Sơn tông, cứ việc thoải mái đến, dùng thủ đoạn ti tiện như thế mà ngươi cũng không cảm thấy ngại à?"

"Có gì mà phải xấu hổ chứ?"

"Được làm vua thua làm giặc, không phải sao!"

Xích Vân Thiên cũng không thèm để ý, chầm chậm mở miệng nói: "Hôm nay ta tới cho ngươi một con đường sống".

"Ta biết ngươi bắt Chân Vũ Phàm công tử, thả Chân Vũ Phàm công tử ra, ta có thể trả lại ngươi một người".

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lôi Vô Song khẽ nhúc nhích.

"Dẫn tới!"

Giờ khắc này, mấy thân ảnh đi ra, áp lấy một người.

Bóng người kia có vẻ cường tráng, thế nhưng vào giờ phút này, thân thể cường tráng kia lại hơi khom xuống.

Râu ria trên mặt rậm rạp, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.

Đi trên đường khập khiễng.

Nhìn thấy bóng dáng đó, ánh mắt Tần Ninh trong đoàn người khẽ xiết chặt.

"Tần Sơn!"

"Tần Sơn!"

Lôi Vô Song cùng Ôn Như Ngọc đều hô lên.

"Đại ca...", Tần Ninh lẩm bẩm, chậm rãi đi ra.

"Chân Vũ Phàm công tử đâu?"

Xích Vân Thiên giờ phút này mở miệng nói: "Thả Chân Vũ Phàm công tử ra, chúng ta liền thả Tần Sơn, một đổi một, không lỗ!"

"Xích Vân Thiên, Lôi Hàn Sơn đâu?"

"Chết rồi!"

Xích Vân Thiên không thèm để ý chút nào nói: "Là bản thân hắn ta muốn chết".

Chết!

Lôi Vô Song nghe được lời này, cả người phảng phất như già đi mấy chục tuổi.

"Lôi Vô Song, ta cũng không có thời gian cho ngươi suy nghĩ đâu, giao người đi!"

Nghe đến lời này, Lôi Vô Song nhìn về phía Tần Ninh.

"Đổi!"

Tần Ninh giờ phút này nói với vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Chân Vũ Phàm bị mang ra, nhìn thấy hai cha con Xích Vân Thiên cùng Xích Vô Sinh thì trong lòng có điều suy nghĩ.

"Nhị công tử bị sợ hãi, chúng ta lập tức nghênh đón nhị công tử về".

Xích Vân Thiên giờ phút này khách khí nói.

Thay người!

Tần Sơn giờ phút này từng bước một đi ra.

Chân Vũ Phàm cũng vậy.

Cuối cùng, Tần Sơn đi vào thành.

Tần Ninh bay xuống.

"Ca..."

Một tiếng gọi này khiến cho ánh mắt của Tần Sơn đang từ đờ đẫn lại đột ngột lóe sáng.

"Đây là... tam đệ!"

Tần Sơn nhìn thấy người trước mắt, thần sắc kinh ngạc.
Chương 1137: Ngươi kiêu ngạo lắm à

Tần Ninh giờ phút này kích động gật gật đầu.

"Ca, huynh không sao chứ..."

Hả?

Chỉ là Tần Ninh vừa mới dứt lời, bàn tay nắm lấy cánh tay của Tần Sơn thì lại thấy trống rỗng.

"Ca, cánh tay trái của huynh..."

Tần Ninh giờ phút này ánh mắt ngẩn ngơ.

Tần Sơn lại vỗ vai Tần Ninh, hưng phấn nói: "Tam đệ, thật là đệ sao?"

"Thật là đệ?"

Vẻ mặt của Tần Sơn tràn đầy sự không dám tin.

Hắn ta không ngờ lại gặp được Tần Ninh ở đây.

"Là ta..."

Giọng nói của Tần Ninh lúc này không khỏi lạnh đi mấy phần.

"Xích Vân Thiên!"

"Xích Vô Sinh!"

Mà cùng lúc đó ở một bên khác, Chân Vũ Phàm có sắc mặt âm lãnh đáng sợ.

Ngữ khí mang theo cuồng loạn, quát lên: "Đây chính là thành ý khi kết thông gia của Xích Lôi tông các người với Chân Vũ thành chúng ta sao?"

"Để cho ta bị bắt làm con tin rồi trao đổi trở về?"

"Xích Lôi tông có thành ý quá đi mất!"

Lửa giận của Chân Vũ Phàm lúc này cơ hồ là bốc cháy lên.

Xích Vân Thiên giờ phút này đau đầu.

Đoạt Mệnh cung cùng Thú Hoàng cốc thành thông gia.

Xích Lôi tông nếu không thể nào thành thông gia của Chân Vũ thành thì tương lai sẽ rất gian nan.

"Nhị công tử an tâm đi".

Xích Vân Thiên chắp tay nói: "Việc này ta nhất định sẽ cho nhị công tử một đáp án hài lòng".

Nói rồi, Xích Vân Thiên sải bước ra.

"Lôi Vô Song, vốn định giữ cho Lôi Sơn tông các ngươi một mạng, nhưng bây giờ xem ra là ta quá nhân từ!"

"Chân Vũ Phàm công tử có thân phận tôn quý, há lại có thể để các ngươi tùy ý làm nhục!"

Xích Vân Thiên giờ phút này ra vẻ đạo mạo, không ngừng phóng thích ra khí tức hùng hậu.

"Ngậm miệng lại!"

Mà ngay tại giờ phút này, một giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào đột nhiên vang lên.

Hả?

Xích Vân Thiên đột nhiên sững sờ.

Một thân ảnh từ trước cửa thành đi ra, ánh mắt khóa chặt lấy Xích Vân Thiên.

"Là ai làm tổn thương đại ca của ta hả!"

Một câu rơi xuống, một ánh mắt lạnh lùng quét nhìn bốn phía.

Cuối cùng ánh mắt kia khóa chặt đến Xích Vân Thiên.

"Ta hỏi ngươi, là ai?"

Lời nói của Tần Ninh chầm chậm rơi xuống.

Mà trong chớp nhoáng này, khi bị Tần Ninh nhìn chằm chằm như thế, Xích Vân Thiên chỉ cảm thấy tầng lực lượng trong cơ thể phảng phất đều đang lõa lồ ngay trước mắt Tần Ninh.

"Nhãi con, ngươi..."

"Ta hỏi ngươi, là ai?"

Tần Ninh mở miệng lần nữa.

Xích Vân Thiên chau mày.

"Ông đang làm cái gì thế hả?", Chân Vũ Phàm giờ phút này quát lớn: "Giết hắn đi, chính là cái tên này làm đủ loại giày vò với ta, ta muốn hắn chết!"

Thần sắc Chân Vũ Phàm mang theo vài phần dữ tợn.

Xích Vô Sinh ở bên cạnh Chân Vũ Phàm thấy cảnh này cũng liền nhíu mày lại.

Cha hôm nay sao vậy?

Nhìn về phía Tần Ninh khí thế hùng hổ doạ người, Xích Vô Sinh đi ra, lạnh lùng nói: "Là ta, cánh tay của Tần Sơn là ta chém, Lôi Hàn Sơn cũng là do ta giết chết!"

Bá...

Xích Vô Sinh lời nói vừa dứt.

Tốc độ cơ hồ là nhanh đến mức làm cho tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Tần Ninh đột nhiên xuất hiện sau lưng Xích Vô Sinh.

"Ngươi... à?"

Tần Ninh nói xong, bàn tay thành trảo trực tiếp cầm ra.

"A..."

Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiếng kêu gào xé ruột xé gan truyền khắp thành Thiên Tàn.

"Ngươi kiêu ngạo lắm à?"

Lời nói âm lãnh của Tần Ninh vang lên.

Một tiếng xoẹt vang lên lần nữa.

Hai đầu cánh tay của Xích Vô Sinh bị kéo đứt.

"Vô Sinh..."

Xích Vân Thiên giờ phút này kinh hãi nhìn cảnh tượng Tần Ninh dứt hai cánh tay của con trai mình xuống, cả người chết sững.

Quan trọng nhất chính là tốc độ của Tần Ninh quá nhanh.

Nhanh đến mức cả ông ta còn chưa kịp phản ứng.

Mà Chân Vũ Phàm ở một bên đã hoàn toàn sửng sốt.

Tần Ninh...

Hắn ta đột nhiên nhớ lại việc Tần Ninh đánh bại cả đại trưởng lão của Xích Lôi tông.

Xích Vân Thiên mạnh hơn đại trưởng lão một đoạn.

Thế nhưng có thể mạnh đến mức nào?

Không thể tiếp tục ở đây nữa.

Phải chạy!

Chân Vũ Phàm vừa nghĩ đến đây, không kịp nhiều lời mà chuẩn bị chạy.

"Ngươi định chạy đi đâu?"

Tần Ninh giờ phút này vung ra một tay, từng luồng linh khí bao trùm toàn thân Chân Vũ Phàm.

"Đại ca ta trao đổi với ngươi, huynh ấy thiếu một cánh tay, ngươi cũng không thể hoàn hảo được đúng không?"

"Không không không...", Chân Vũ Phàm giờ phút này hoảng sợ quát lên: "Không, việc này không liên quan gì đến ta, ta chỉ đại diện cho mối thông gia giữa Chân Vũ thành với Xích Lôi tông mà thôi".

Chân Vũ Phàm quát lên: "Tần Ninh, ngươi không thể giết ta, cha ta là thành chủ Chân Vũ thành, cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng, ngươi mà giết ta thì ngươi..."

Phanh...

Tần Ninh chẳng buồn quan tâm đến sự uy hiếp của Chân Vũ Phàm.

Tiếng nổ tung vang lên, thân thể Chân Vũ Phàm hóa thành làn sương máu, biến mất không thấy gì nữa.

Thấy cảnh này, sắc mặt Xích Vân Thiên trở nên âm trầm.

Thế nhưng Xích Vô Sinh còn đang ở trên tay Tần Ninh, ông ta cũng không dám làm loạn.

"Từ hôm nay trở đi, Xích Lôi tông biến mất!"

Bàn tay của Tần Ninh lúc này hơi dùng sức.

Máu tươi dần dần chảy từ trong đầu Xích Vô Sinh mà ra.

"Tần Ninh, ta cùng ngươi không đội trời chung!"

Ánh mắt Xích Vân Thiên giờ phút này đỏ ngầu.

Tần Ninh thế mà dám giết người.

Xích Vân Thiên nói xong, bốn vầng sáng ngưng tụ quanh thân.

Cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thánh Nguyên.

Trong chớp nhoáng này, sức mạnh toàn thân Xích Vân Thiên phóng thích đến cực điểm.

"Chịu chết đi!"

Ánh mắt Xích Vân Thiên tràn ngập phẫn uất.

"Nhận lấy cái chết phải là ngươi mới đúng".

Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng vung bàn tay ra.

"Bách Nhất Hoàng Chỉ!"

Một chỉ điểm ra.

Một chỉ này mang theo ánh sáng màu vàng sắc bén.

Huyền Vũ thuẫn pháp!

Vút...

Tiếng xé gió vang lên, một chỉ của Tần Ninh trực tiếp điểm ra, lực lượng bên trong cơ thể cuồn cuộn mà tới.

Một tiếng phập đột nhiên vang lên.

Một chỉ kia bị Xích Vân Sinh mạnh mẽ ngăn cản, bị chệch quy đạo.

Thế nhưng cuối cùng vẫn vút qua gò má của Xích Vân Sinh, mang theo một chút tơ máu.

Giờ khắc này, bốn phía tĩnh mịch.

Tần Sơn ở trên cửa thành thấy cảnh này, ánh mắt ngơ ngác.

"Tam đệ hắn..."

Cốc Tân Nguyệt giờ phút này cười nói: "Yên tâm đi. Xích Vân Thiên không phải đối thủ của chàng ấy đâu".

Tần Sơn trợn mắt há mồm.

Nhiều năm không gặp, Tần Ninh... càng khó nắm bắt hơn xưa.

Chỉ là huynh đệ gặp lại lần nữa.

Để Tần Sơn rất vui mừng trong lòng.

Giờ khắc này, ánh mắt Xích Vân Thiên lạnh như băng.

Ông ta đã bị Tần Ninh đả thương

Bị một tên nhãi chỉ mới đạt linh cảnh Tụ Dương trung kỳ làm cho bị thương.

Dạng người thế này, một bàn tay ông ta có thể chụp chết một đống.

Nhưng bây giờ ông ta lại bị Tần Ninh làm cho bị thương.

"Xích Dương kiếm quyết!"

"Xích Dương Dẫn Vân Tiêu!"

Xích Vân Thiên giờ phút này hoàn toàn nổi giận.

Một kiếm ra, ánh kiếm ngàn trượng phóng lên tận trời, bay thẳng về phía Tần Ninh.

Ánh kiếm kia như Lôi Long, như Điện Xà, như Xích Dương lúc này thẳng tắp rớt xuống.

Từng tiếng nổ lúc này vang lên, phảng phất như Thiên Hàng Lôi Phạt.

"Như thế rất tốt".

Nhìn thấy công kích của Xích Vân Thiên rơi xuống, ánh mắt Tần Ninh lại hiện rõ sự tự tin.

Trong khoảnh khắc, hai mươi hai đường Dương Hải lúc này hội tụ.

Trong chớp nhoáng này, bốn phía yên tĩnh như chết.

"Hai mươi hai đường Dương Hải...", Tần Sơn giờ phút này lẩm bẩm: "Con đường tu hành của tam đệ không lẽ gặp phải lối rẽ gì?"
Chương 1138: Chém Xích Vân Thiên

Đừng nói là Tần Sơn, đến cả mấy người Lôi Vô Song, Ôn Như Ngọc giờ phút này cũng là một mặt kinh ngạc.

Hai mươi hai đường Dương Hải là thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Mà giờ khắc này, Xích Vân Thiên cũng sững sờ.

Hai mươi hai đường Dương Hải, nói đùa cái gì vậy?

Từ xưa đến nay, có bao giờ được thấy hai mươi hai đường Dương Hải?

Mà lúc này, ánh kiếm của Xích Vân Thiên Kiếm đã đánh xuống.

"Hôm nay liền lấy kiếm khí của ngươi để giúp ta đột phá!"

Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.

Hai mươi hai đường Dương Hải tụ tập.

Kiếm khí khuấy động Dương Hải, như là rồng xuống biển lớn, bốc lên không thôi.

Chỉ là Tần Ninh lại không thèm để ý.

Rồng xuống biển lớn, quấy Càn Khôn.

Nhưng thế thì sao?

Biển lớn lớn vẫn có thể chèo chống nhu cũ.

Dần dần, Dương Hải của Tần Ninh đang khuếch đại.

Linh khí quanh thân chen chúc mà vào.

Dương Hải lúc này phảng phất như bị kiếm khí tàn phá mà trở nên lung lay sắp đổ.

Thế nhưng, sau một khắc, từng đường Dương Hải đột nhiên lao nhanh tới, gầm hét lên.

Giống như là một loại vực dậy sau tàn phá.

Trong chớp nhoáng này, mọi người đều ngẩn ngơ.

Chưa bao giờ được thấy hai mươi hai đường Dương Hải.

Cũng chưa từng gặp người nào lấy Dương Hải để ngăn cản công kích.

Mà lại là ngăn cản công kích của một vị cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.

Tần Ninh không sợ Dương Hải của bản thân sẽ hoàn toàn phát nổ sao?

Mà giờ khắc này, Dương Hải của Tần Ninh lớn ra gấp đôi, linh khí cuồn cuộn mà ra, khí tức mạnh mẽ.

Linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ

Giờ khắc này, khí tức trong cơ thể của Tần Ninh dần dần ổn định.

Linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ, cứ thế mà tăng lên?

Xích Vân Thiên giờ phút này chỉ muốn chửi người.

Thế nhưng trước mắt, Tần Ninh đã sải bước ra, trực tiếp đánh tới.

"Huyền Minh Thánh Trảm!"

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Trước thân Tần Ninh ngưng tụ một thanh đao đỏ vàng.

Ánh đao sáng chói mắt, phảng phất là ngưng tụ ra ánh sáng vô cùng chói chang và nóng bỏng.

Phanh...

Lúc này, một đao chém xuống.

Một tiếng nổ tung trầm thấp lúc này truyền ra, mọi người chỉ thấy Xích Vân Thiên một lần nữa lui lại.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.

Tần Ninh tăng lên một trọng, lại phảng phất như nảy sinh biến hóa về chất.

"Khốn kiếp..."

Xích Vân Thiên chửi nhỏ một tiếng, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng đỏ rực, phảng phất lúc nào cũng có thể thiêu đốt.

"Diệt Thiên Xích Dương Trảm!"

Xích Vân Thiên quát khẽ, trường kiếm trong tay hóa thành một sóng lửa tràn về phía Tần Ninh.

"Vô dụng thôi!"

"Cửu Dương Thiên Chi Lực!"

Tần Ninh lẩm bẩm, một tay lúc này trực tiếp nắm chắc thành quyền.

Một quyền giết ra.

Phanh...

Quyền phong gào thét, sóng nhiệt lăn lộn.

Ngưng tụ thành một mặt tấm chắn và một cây mâu dài.

Đâm thẳng Xích Vân Thiên.

Phanh...

Tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.

Trong tiếng ầm ầm mạnh bạo.

Ánh kiếm của Xích Vân Thiên hoàn toàn bị bao trùm.

Bóng dáng của ông ta cũng bị ánh kiếm bao phủ hết sạch.

Trong chớp nhoáng này, đại địa rung động ầm ầm.

Một thân ảnh bị linh khí cuốn đi, hóa thành một ánh sáng, thân thể không ngừng bị xé ra rồi biến mất không thấy gì nữa...

Đến cả một tiếng kêu thảm thiết đều không có.

Tông chủ Xích Lôi tông tan biến trong vô hình.

Giờ phút này, tứ phương hơn ngàn thành viên cấp cao của Xích Lôi tông đều trợn mắt há mồm.

Tông chủ bị giết!

Tông chủ ở cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đến cảnh giới Quy Nhất mà lại bị giết.

"Cửu Anh, những người khác giao cho ngươi!"

Tần Ninh lạnh nhạt lên tiếng, nhìn bốn phía.

"Vâng!"

Cửu Anh cười ha ha một tiếng, thân thể lớn chừng bàn tay lúc này hóa thành độ cao trăm trượng.

"Các cháu yêu, ông nội đến chơi đùa với các ngươi đây!"

Cửu Anh cười lớn, ánh sáng toàn thân lấp lóe.

Giờ khắc này, khí tức của Cửu Anh làm cho người ta cảm thấy áp bách cực mạnh.

Lôi Vô Song thấy cảnh này cũng liền sải bước ra.

"Đệ tử Lôi Sơn tông, theo ta giết địch!"

Có Cửu Anh ở một bên, bọn họ hiện tại chỉ cần bao vây chặn đánh là được.

Giờ khắc này, Tần Ninh đi đến bên cạnh Tần Sơn.

"Cho ta xem một chút", Tần Ninh mở miệng.

Tần Sơn lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ xuất thần, giữ chặt cánh tay của Tần Ninh, ngạc nhiên nói: "Linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ? Hai mươi hai đường Dương Hải? Diệt sát Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên? Sao đệ làm được?"

Tần Sơn thật sự là quá giật mình.

Lúc trước Tần Ninh có thể vượt cấp chém giết.

Nhưng lúc ấy chẳng qua là cảnh giới Linh Hải.

Hiện nay càng là linh cảnh Tụ Dương vượt cấp đánh giết cảnh giới Vạn Nguyên.

Không thể so sánh nổi.

"Những chuyện này về sau ta sẽ chậm rãi nói cho huynh, hiện tại là cánh tay của huynh quan trọng hơn".

Tần Ninh nghiêm mặt nói: "Ta cũng không muốn đến lúc đó gặp cha cùng nhị ca, để hai người ấy mắng huynh, xong rồi lại mắng đến cả ta, lúc đó ta oan lắm".

"Cha cùng nhị đệ..."

"Hiện tại rất tốt, đều ở đại lục Bắc Lan, nhị ca hiện tại là tông chủ Thái Hư tông, Tần gia đều chuyển đến Bắc Lan cho nhị ca chăm sóc rồi".

"Thật sao?"

"Đương nhiên, ta còn lừa huynh làm gì?"

Tần Ninh nói xong, xoẹt một tiếng xé rách ống tay áo của Tần Sơn.

Một vết máu khủng bố xuất hiện ở vị trí tay cụt.

"Tam đệ, ta không sao..."

Tần Sơn cười nói: "Chỉ là một cánh tay mà thôi..."

"Sao lại không sao cho được?"

Tần Ninh giờ phút này sắc mặt âm lãnh.

"Một cánh tay này, cần lấy cả Xích Lôi tông để hoàn trả".

Nhìn kỹ vào chỗ đứt gãy của cánh tay Tần Sơn, máu thịt còn trộn lẫn một tia sáng đen nhánh không ngừng nhấp nháy.

Ánh sáng đen này tản ra một mùi hôi thối làm cho người không cách nào nhìn thẳng.

"Có độc!"

Tần Ninh cau mày nói: "Đã chém rồi lại còn dùng độc, đúng là đủ ác ôn".

"Còn nói với ta là không có chuyện gì sao?"

Tần Sơn giờ phút này run rẩy cười một tiếng.

"Đừng xúc động mà sử dụng linh khí, thời gian tiếp theo ta sẽ giúp huynh khử độc và tìm cách khiến cho cánh tay này lần nữa mọc ra".

"Còn có thể mọc ra?"

Tần Sơn giờ phút này kích động.

"Có thể!"

Tần Ninh vỗ vai Tần Sơn: "Huynh yên tâm, nhất định là được!"

Tần Sơn giờ phút này kích động không thôi.

Ôn Như Ngọc ở bên cạnh cũng kích động ôm chặt Tần Sơn, vui đến phát khóc.

Thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Cô gái tên Ôn Như Ngọc này cùng đại ca có quan hệ không tầm thường.

Hơn ngàn tên cao thủ của Xích Lôi tông vây quanh Lôi Sơn tông, kín không kẽ hở.

Thế nhưng kết quả lại khiến cho người ta nghẹn họng trân trối.

Cha con Xích Vân Thiên bỏ mình.

Hơn ngàn vị cao thủ tử thương hầu như không còn.

Tin tức này truyền ra khiến cho thế lực các bên đều trở nên náo nhiệt.

Xích Lôi tông... xong đời!

Mà đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng không để ý quá nhiều.

Bên trong Lôi Sơn tông.

Mười ngày thoáng cái trôi qua.

Trong vòng mười ngày này, kiến trúc Lôi Sơn tông cũng dần dần được khôi phục.

Chỉ có điều, so với sự tổn thất của công trình kiến trúc thì tổn thất về đệ tử cùng trưởng lão mới là lớn nhất.

Lôi Vô Song nghe tin tức thu được, sắc mặt buồn khổ.

Đệ tử Lôi Sơn vốn dĩ có hơn ba ngàn người.

Thế nhưng lần này chỉ còn lại có hơn một ngàn người.

Tổn thất quá lớn!

"Tông chủ!"

Mà ngay tại giờ phút này, có một người lảo đảo chạy tới đại điện Lôi Sơn tông, vội vàng nói: "Việc lớn không tốt, tông chủ, Đoạt Mệnh cung tới rồi!"

Cái gì?

Ánh mắt của Lôi Vô Song thay đổi.

Đây là vừa diệt xong sói hổ lại tới sao!

Đoạt Mệnh cung muốn làm gì?
Chương 1139: Đoạt Mệnh cung đến

Lôi Vô Song phất tay nói: "Vội cái gì? Đi triệu tập các trưởng lão cảnh giới Vạn Nguyên trưởng lão cùng đệ tử cảnh giới Âm Dương, bản tọa muốn xem xem Đoạt Mệnh cung bây giờ định làm gì!"

"Vâng!"

Mà cùng lúc đó, trong một gian phòng tại Lôi Sơn tông.

Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng thở ra.

"Mười ngày này sẽ xóa bỏ từng loại độc khí trong cơ thể huynh”.

"Về phần cánh tay cụt, việc mọc lại cần thời gian mà cũng cần dược liệu".

Tần Ninh trấn an: "Điểm này cũng gấp, có một vài loại dược liệu chỉ e là Lôi Sơn tông không có".

Tần Sơn gật đầu.

Miệng vết thương nơi cánh tay miệng giờ phút này đã khép lại, mấy ngày nay, được Tần Ninh dốc lòng chăm sóc cũng khiến để hắn ta cảm thấy tam đệ của mình ngày càng bất phàm.

"Cha cùng nhị đệ hiện tại khỏe không?"

"Rất tốt", Tần Ninh cười nói: "Cha bây giờ ở lại Thái Hư tông cũng coi như là dưỡng lão, về phần nhị ca, trở thành con rể của viện trưởng thư viện Thái Hư, đổi tên thư viện thành Thái Hư tông. Hiện tại nhị ca quản lý Thái Hư tông, người của Tần gia cũng đều ở lại đó”.

Tần Ninh nhìn Tần Sơn, cười nói: "Hay là đại ca trở về giúp đỡ nhị ca?"

"Ta cũng muốn, nhưng mà nơi này... Tạm thời vẫn chưa bỏ được".

"Ta thấy là đại ca là không bỏ được giai nhân ấy chứ?"

Tần Ninh nhìn về phía ngoài cửa.

Cốc Tân Nguyệt cùng Ôn Như Ngọc đang đứng, hai cô gái thanh tú động lòng người.

"Trêu ghẹo ta? Cốc cô nương kia của đệ lại là chuyện gì hả?"

Tần Sơn cười nói: "Ta nhớ là bên cạnh đệ có Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi rồi, sao giờ lại xuất hiện thêm một người nữa hả? Thằng nhóc đệ trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều, đây cũng không phải tác phong của Tần gia chúng ta đâu nhé".

Tần Ninh lại nói: "Ai bảo đệ đệ của huynh ngọc thụ lâm phong, khiến người ái mộ chứ?"

"Cút đi, thật không biết xấu hổ".

"Ha ha..."

Tâm trạng của Tần Ninh trong lúc nhất thời cũng trở nên tốt hơn.

Tần Sơn nói không sai.

Từ khi mẹ qua đời, cha bọn họ là Tần Thương Sinh vẫn luôn lẻ loi một mình.

Nhị ca hiện tại cưới Khương Như Yên.

Đại ca hiện tại có Ôn Như Ngọc.

Đúng là từ đầu đến cuối, trước sau như một.

Nhưng vấn đề là hắn không giống dòng dõi Tần gia, những cái này là học theo lão cha ma quỷ của hắn đấy chứ!

Giờ phút này, ngoài cửa có một thân ảnh chạy đến.

Ôn Như Ngọc nghe được người kia bẩm báo thì thần sắc trở nên lo lắng, vội vàng đi vào gian phòng.

"Không xong rồi".

Ôn Như Ngọc hơi lo lắng nói: "Đoạt Mệnh cung đến đây!"

Đoạt Mệnh cung?

Tần Sơn có chút kinh ngạc nói: "Trước giờ Lôi Sơn tông cùng Xích Lôi tông bất hòa, Đoạt Mệnh cung một mực không nhúng tay, hiện tại đến là có ý gì?"

"Còn có thể là có ý gì? Khẳng định là biết được Xích Vân Thiên bỏ mình nên chuẩn bị đến thị uy với chúng ta đây!"

Ôn Như Ngọc hừ nói: "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, bọn họ đây là chuẩn bị làm ngư ông".

Tần Sơn cũng dần dần hiểu được.

"Lôi Sơn tông hiện tại trước có sói, sau có hổ, vừa giải quyết Xích Lôi tông, Đoạt Mệnh cung lại tới".

"Cung chủ Đoạt Mệnh cung tâm tư kín đáo, nếu biết Xích Vân Thiên bỏ mình, nhất định là có chỗ chuẩn bị".

Tần Sơn nhìn về phía ngoài cửa, trầm giọng nói: "Đi xem một chút!"

"Tam đệ..."

"Ta đương nhiên là đi cùng huynh", Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chuyện của huynh chính là chuyện của ta".

Tần Sơn gật đầu, không có chối từ.

Hiện tại cũng không phải lúc để từ chối.

Lôi Sơn tông vừa mới vượt qua một kiếp nạn, hiện tại căn bản không còn chút sức chiến đấu nào.

Mọi người cùng nhau đi về phía cửa của Lôi Sơn tông.

Giờ phút này, tại cửa lớn của Lôi Sơn tông.

Một đội nhân mã dừng ở ngoài cửa lớn.

Cầm đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen, khí tức mạnh mẽ, có chút khí thế của một vị cường giả cái thế.

Chính là cung chủ Đoạt Mệnh.

Bên cạnh cung chủ Đoạt Mệnh cung là một thanh niên hăng hái, giờ phút này nhìn cửa lớn đóng chặt.

"Lôi tông chủ, đây chính là đạo đãi khách của Lôi Sơn tông sao?"

Người thanh niên giờ phút này cười nhạt nói: "Đoạt Mệnh cung biết Lôi Sơn tông lần này tổn thất to lớn, cho nên đặc biệt mang một chút dược liệu đến, ân cần thăm hỏi".

"Các ngươi hoan nghênh như thế này à?"

Nghe được lời này của thanh niên, Lôi Vô Song chắp tay nói: "Đa tạ cung chủ Đoạt Mệnh cung̉, đa tạ ý tốt của Lý công tử".

"Chỉ là chuyện của Lôi Sơn tông chúng ta vẫn tự xử lý được, cũng không làm phiền đến Đoạt Mệnh cung".

Nghe đến lời này, thanh niên lơ đễnh cười nói: "Làm gì phải từ chối vội thế?"

Thanh niên phất tay, lập tức bốn phía không trung.

Xuất hiện từng thế trận hình vuông.

Mỗi một thế trận đều là đội ngũ trăm người.

Trọn vẹn một trăm thế trận bao vây nội thành.

Phảng phất như mây đen ép xuống, mang theo một cảm giác áp bách làm cho người hít thở không thông.

Hơn vạn tên chiến sĩ!

Lực chiến đấu của Đoạt Mệnh cung!

Giờ khắc này, Lôi Vô Song cảm nhận được một lực áp bách to lớn.

Đây chính là sự mạnh mẽ của Đoạt Mệnh cung.

Lôi Sơn tông hiện tại chỉ còn lại có hơn một ngàn người mà thôi.

Sao có thể sánh bằng Đoạt Mệnh cung?

Cung chủ Đoạt Mệnh cung̉ cùng Lý Mệnh Vũ đây là dùng vũ lực uy hiếp Lôi Sơn tông.

Xích Lôi tông xong đời, ba thành trì với ngàn vạn nhân khẩu dưới trướng Xích Lôi tông, Đoạt Mệnh cung không thể không động lòng.

Chỉ cần diệt Lôi Sơn tông, những tài sản kia sẽ đều là bọn họ.

Đến lúc đó, tay cầm bảy thành trì với ngàn vạn nhân khẩu, Đoạt Mệnh cung hoàn toàn có thể tăng thêm một cấp bậc, trở thành bá chủ sánh ngang với Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh tông và Chân Vũ.

Lôi Vô Song giờ phút này ánh mắt lạnh lùng.

"Cung chủ Đoạt Mệnh cung, coi như hôm nay ngươi chiếm Lôi Sơn tông của ta, chiếm thành Thiên Tàn, nhưng chỉ cần Lôi Vô Song ta còn lại một hơi tàn, đệ tử của Đoạt Mệnh cung các ngươi cũng phải cẩn thận đòn sát thủ của một vị cường giả cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên".

"Lôi tông chủ lo lắng thừa rồi".

Cung chủ Đoạt Mệnh cung giờ phút này cười nói: "Hôm nay nếu ta tới, tất nhiên không có khả năng để Lôi tông chủ cứ vậy rời đi".

Cung chủ Đoạt Mệnh cung nói xong, bàn tay vung lên.

Lập tức, ở bốn phương tám hướng xuất hiện mười người.

Nhìn kỹ lại, mười người kia đều là cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên, chúa tể một phương.

Giờ phút này, ai cũng để lộ ra khí tức khiếp người.

Đệ tử Lôi Sơn tông bên dưới tái mặt.

Sức chiến đấu mạnh gấp mười lần.

Lôi Sơn tông sẽ thật sự xong đời sao?

Vừa giải quyết Xích Lôi tông, hiện tại Đoạt Mệnh cung lại tới!

"Xem ra hôm nay ngươi là quyết tâm đấy", Lôi Vô Song thả khí tức, lạnh lùng nói.

Ông ta không thể đầu hàng!

Với tính cách và thủ đoạn của cung chủ Đoạt Mệnh cung, cho dù là đầu hàng thì hơn ngàn đệ tử của ông ta cũng sẽ dần dần bị tiêu trừ.

Cung chủ Đoạt Mệnh cung trời sinh tính đa nghi, tâm ngoan thủ lạt, sẽ không quá tin tưởng những người khác.

"Cần gì phải thế?"

Cung chủ Đoạt Mệnh cung cười nói: "Đệ tử Lôi Sơn tông đầu hàng đi, cam đoan không xuất hiện tại bảy đại thành trì thì ta tuyệt không truy sát so đo".

"Đương nhiên, giới hạn tại dưới cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Âm Dương hay cảnh giới Vạn Nguyên hôm nay cho dù là muốn sống thì bản cung chủ cũng sẽ không đồng ý".

Nói rồi, khí thế của cung chủ Đoạt Mệnh cung chầm chậm nở rộ.

Bốn vầng sáng mang theo khí thế chấn động thiên địa.

Cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.

Chỉ là thời khắc này, cung chủ Đoạt Mệnh cung còn mạnh hơn Xích Vân Thiên ngày đó nhiều.

Nhìn kỹ lại, ánh sáng phía sau xen lẫn giữa hư ảo và chân thực, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Chương 1140: Ngươi hủy diệt nổi không?

Võ giả ở cảnh giới Vạn Nguyên chia làm bốn đại cảnh giới gồm Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Thánh Nguyên.

Võ giả cảnh giới Âm Dương vượt qua Âm Dương, Âm Khư cùng Dương Hải tụ tập sẽ ngưng tụ thành “Nguyên”.

“Nguyên” có tổng cộng bốn đường.

Đường sau càng mạnh hơn đường trước.

Võ giả cảnh giới Vạn Nguyên ngưng tụ Tứ Nguyên, mỗi Nguyên một lồng ánh sáng.

Đây là linh khí chuyển đổi sau Âm Khư và Dương Hải.

Giờ khắc này, cung chủ Đoạt Mệnh cung Tứ Nguyên tạo ra một cảm giác khá mơ hồ.

Khí tức này còn mạnh hơn Xích Vân Thiên trước đó một bậc.

Cung chủ Đoạt Mệnh cung có lẽ sắp bước vào cảnh giới Quy Nhất.

Lôi Vô Song giờ phút này có hơi ngơ ngác.

Mà giờ khắc này Lý Mệnh Vũ bước ra, cười nhạt nói: "Lôi tiền bối, ông khổ cực mãi mới có được cơ nghiệp là thành Thiên Tàn, tội gì phải mất mạng ở nơi này chứ?"

"Chúng ta cũng không muốn để Thiên Tàn thành phải rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, dù sao thứ mà Đoạt Mệnh cung muốn chính là thành Thiên Tàn phồn vinh hưng thịnh".

Lời này vừa nói ra, Lôi Vô Song nắm chặt hai tay.

"Lý Mệnh Vũ, ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện!"

Một tiếng quát lúc này vang lên.

Tần Sơn lúc này cất bước mà đến, nhìn về phía Lý Mệnh Vũ, khẽ nói: "Lôi Sơn tông cùng Đoạt Mệnh cung có chuyện gì thì cũng là do cung chủ Đoạt Mệnh cung cùng lôi Tông chủ nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?"

Tần Sơn hiện giờ cũng không có sắc mặt dễ nhìn.

Đoạt Mệnh cung khinh người quá đáng.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Lý Mệnh Vũ càng ra vẻ hùng hổ dọa người.

Dám lên mặt với tông chủ như thế, Tần Sơn những năm qua được Lôi Vô Song chăm sóc, lúc này tự nhiên là không chịu được.

"Ta tưởng là ai, hóa ra là Tần Sơn".

Lý Mệnh Vũ cười nhạo nói: "Tần Sơn, bản công tử không thèm để ý ngươi, đừng nói ngươi bị mất một tay, chính là ngươi với hai tay hoàn hảo thì ta cũng sẽ không thèm nhìn thẳng vào ngươi".

Tần Sơn tái mặt, nắm chặt tay.

Tần Ninh giờ phút này lại vỗ vai Tần Sơn, mỉm cười.

"Vậy không biết ngươi có thể nhìn thẳng ta không?"

Tần Ninh bước ra, khí tức linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ hiện ra không thể nghi ngờ.

Lý Mệnh Vũ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

"Ngươi là người phương nào?"

"Là đệ đệ của người tàn phế mà ngươi vừa nói đấy, Tần Ninh!"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta thấy ngươi cũng là linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ, đánh với ta một trận đi, ngươi dám không?"

Lời này vừa nói ra, Lý Mệnh Vũ hơi hơi lui chân lại.

"Hừ, có đại quân của Đoạt Mệnh cung ở đây, ta cần gì phải một đối một với ngươi?", Lý Mệnh Vũ líu ríu đáp.

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại là cười nhạo một tiếng: "Vô dụng!"

"Ban nãy nói hay lắm mà, hiện tại sao lại không dám nữa?"

Tần Ninh cười lạnh một tiếng: "Không dám cũng đừng nói nhảm, ở đây oai oai cái gì?"

Dăm ba câu khiến cho sắc mặt của Lý Mệnh Vũ càng thêm khó coi.

Hắn ta đương nhiên không dám giao thủ với Tần Ninh.

Đoạt Mệnh cung không phải là chưa nhận được tin tức.

Xích Vân Thiên đã chết trong tay Tần Ninh.

Mặc dù không rõ vì sao linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ lại có thể đánh giết Vạn Nguyên Thánh Nguyên, thế nhưng Tần Ninh thật sự làm được.

Hắn ta cũng không dám lấy mạng sống của chính mình ra đùa.

"Tần công tử tuổi còn trẻ đã có thể chiến Vạn Nguyên, quả nhiên là làm cho người bội phục!"

Cung chủ Đoạt Mệnh cung giờ phút này mở miệng.

"Chỉ là không biết Tần công tử rốt cuộc là chỉ có thể chém một người hay là một nhóm ở cảnh giới Vạn Nguyên đây, võ giả của Đoạt Mệnh cung chúng ta có đến vạn người, Tần công tử một mình có thể giết được hết hay không?"

Cung chủ Đoạt Mệnh cung nhìn Tần Ninh, sắc mặt lạnh lùng.

"Cứ thử xem".

Tần Ninh lại là cười nói: "Hơn nữa, ta nghĩ ta cũng không cần giết sạch sành sanh, chỉ cần giết sạch cảnh giới Vạn Nguyên, nếu không phục thì tiếp tục giết sạch cảnh giới Âm Dương, lại không phục thì giết luôn cảnh giới Sinh Tử là được".

Theo Tần Ninh nói xong, sắc mặt của cung chủ Đoạt Mệnh cung ngày càng khó coi.

"Cuồng vọng vô tri, nhận lấy cái chết đi!"

Nói xong, cung chủ Đoạt Mệnh cung vung tay phải lên.

Mười thân ảnh lúc này đáp xuống.

Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

Loại chiến đấu kiểu này cực kỳ có ích cho sự tôi luyện cảnh giới của hắn.

Giờ phút này, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Cốc Tân Nguyệt đứng ở một bên, cũng không định ra tay.

Tần Ninh sải bước ra, hai mươi hai đường Dương Hải lúc này lấp lóe.

Mười vị cường giả cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên thấy cảnh này đều vô cùng hãi hùng.

Tuy nói lúc trước đã hiểu biết, thế nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Chỉ là lúc này, mười người vẫn không dám khinh thường như cũ.

"Đoạt Mệnh Quân nghe lệnh, hủy diệt Lôi Sơn tông".

"Rõ!"

Trong nháy mắt, hơn vạn chiến sĩ giờ khắc này mạnh mẽ như hổ.

"Ngươi hủy diệt nổi không?"

Tần Ninh nói xong, cong ngón búng ra.

Thân thể Cửu Anh hóa thành độ cao trăm trượng, trực tiếp trùng kích mà ra.

Sóng lửa, kiếm băng, ánh lôi, sấm sét lúc này toàn bộ giết ra.

Hơn vạn đại quân đối mặt với một cường giả cảnh giới Quy Nhất nhị mạch giờ phút này chật vật phòng ngự, nhưng cũng không phòng ngự nổi.

Thấy cảnh này, cung chủ Đoạt Mệnh cung tái mặt.

Ông ta không biết đến sự tồn tại của Cửu Anh.

Giờ phút này, Cửu Anh bộc phát ra khí thế kinh người.

"Tần Sơn, hóa ra ngươi chỉ biết dựa vào đệ đệ của ngươi thôi hả!"

Lý Mệnh Vũ cười lạnh nói: "Cuối cùng vẫn là loại vô dụng".

Soạt...

Một ánh sáng chợt lóe lên.

Cốc Tân Nguyệt đứng yên nhìn Lý Mệnh Vũ.

"Ngươi nói thêm một câu nào nữa, ta cũng không ngại lấy luôn mạng của ngươi đâu".

Tiếng máu tí tách rơi, gương mặt của Lý Mệnh Vũ xuất hiện một vết xước.

Giờ khắc này, Tần Sơn cùng Ôn Như Ngọc đều kinh ngạc nhìn Cốc Tân Nguyệt.

Mấy ngày nay cô gái này chỉ ở bên cạnh Tần Ninh, không để lộ thực lực, nhưng với trình độ này thì ít nhất cũng phải là cảnh giới Vạn Nguyên.

Tần Sơn càng thêm tò mò trong lòng.

Tam đệ những năm qua đã trải qua những gì?

Cốc Tân Nguyệt mỉm cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, thản nhiên nói: "Ta đây không tính là gì, hắn thì suýt nữa... giết một vị Vương Giả đấy!"

Lời này vừa nói ra, Tần Sơn sững sờ.

Thằng nhóc thối tha Tần Ninh này cũng không nói gì với hắn ta.

Vương Giả!

Sự tồn tại cao cấp nhất của đại lục Vạn thiên!.

Đối thủ của tam đệ đã đến mức độ này rồi sao?

"Hiện tại chúng ta chỉ cần nhìn là được, hắn sẽ mượn cơ hội này để đột phá đấy".

Đột phá?

Mười ngày trước, Tần Ninh vừa mới đột phá.

Hiện tại lại sắp đột phá rồi sao?

Nhìn Tần Ninh, Tần Sơn cười khổ lắc đầu.

Hắn ta còn muốn cố gắng tu hành, sớm tối có một ngày có thể bảo vệ được Tần gia, bảo vệ dòng họ.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn là để Tần Ninh chống cự.

Tên nhóc này...

Tần Sơn lúc này nở một nụ cười khổ.

Giờ khắc này, Tần Ninh một mình đứng vững giữa không trung.

Mười người hoàn toàn vây giết.

Cung chủ Đoạt Mệnh cung thấy cảnh này, sắc mặt phát lạnh.

Tần Ninh có thể giết một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.

Thế mười người thì sao?

Lại thêm chính ông ta nữa?

Cung chủ Đoạt Mệnh cung hừ lạnh một tiếng, muốn xuất thủ.

"Đối thủ của ngươi là ta đây!"

Lôi Vô Song hiện tại không thể ngồi xem.

Tần Ninh lấy một chọi mười, vì có năng lực hay vì Tần Sơn cũng được.

Tóm lại vẫn là vì Lôi Sơn tông.

Ông ta thân là tông chủ, giờ phút này không thể lùi bước.

Mà giờ khắc này, ở trên không, không ít võ giả của Đoạt Mệnh cung võ giả không ít người đã đột phá được vòng công kích mạnh mẽ của Cửu Anh cường, thân ảnh rơi xuống, chuẩn bị vào thành đại sát tứ phương.

Ở trên không, bọn họ chính là bia sống.

Nhưng một khi tiến vào Lôi Sơn tông thì con hung thú kia cũng sẽ không thể một mực phun lửa đâu?

Chỉ là không được bao lâu, bọn họ liền phát hiện bản thân đã nghĩ sai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom