• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1126-1130

Chương 1126: Đại lục Thiên Ngoại

Giang Bạch khẽ mỉm cười nói: “Ta không đi, gần đây có một chút suy nghĩ, ta cũng cần phải cố gắng cân nhắc”.

“Được!”

Tần Ninh đứng chắp tay, trên bả vai, Cửu Anh lúc này xuất hiện.

“Tần lão đại, đi đâu?”

“Đại lục Thiên Ngoại!”

Lời vừa dứt, hai mắt Cửu Anh lóe lên ánh sáng.

“Đại lục Ngoại Thiên ở vùng đất cực bắc đại lục Vạn Thiên, nghe nói nơi đó có thể nói là chốn bồng lai tiên cảnh”.

“Thiên tài địa bảo, nhiều vô số kể, dùng không hết”.

“Cửu gia ta phải đi ăn hết sạch!”

Tần Ninh liếc mắt Cửu Anh một cái, cười nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận, đừng bị người ta bắt đi hầm ăn”.

“Năm đó, đại lục Thiên Ngoại bị ta vơ vét một lần, người hận ta không ít”.

Nhất thời Cửu Anh sửng sốt, nói: “Tần lão đại, ta cảm thấy gần đây ta đột phá cảnh giới quá nhanh, hay là cứ ở lại Thanh Ninh các cũng khá tốt”.

Tần Ninh liếc một mắt.

Cửu Anh biết điều bay ra ngoài điện, thân ảnh mở rộng, giương cánh chờ đợi bay cao.

Thấy cảnh này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch đều đứng yên cung kính.

“Yên tâm, ta sẽ không đi quá lâu đâu”.

“Nhớ lấy, nếu Ma tộc dưới lòng đất và Thiên Đế các hành động bất thường, báo cho ta biết bất cứ lúc nào”.

Tần Ninh phi thân vụt qua thân thể Cửu Anh.

Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng đi theo.

Hai thân ảnh giống như thần tiên quyến lữ.

Chỉ là Cửu Anh dưới chân quả thật là người tâm tình rất xấu.

“Đi!”

Lời vừa dứt, Cửu Anh gào khóc lớn, phi thân lên.

“Sư tôn, bảo trọng!”

Dương Thanh Vân lẩm bẩm nói.

“Cũng không phải không nhìn thấy, huynh biểu cảm cái gì?”

Thạch Cảm Đương giờ phút này bĩu môi nói: “Đi đại lục Thiên Ngoại vẫn là vì huynh, huynh phải cố gắng làm!”

Lời này vừa nói ra, Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

“Nhị sư đệ, gần đây ngươi có vẻ vượt cấp đấy!”

“Vừa hay thời gian gần đây ta không có việc gì, vậy thì cố gắng dạy dỗ ngươi”.

Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy liền hừm một tiếng, không thèm để ý nói: “Lão tử trời sinh Chiến Thể, đi, đi với huynh, huynh có thể khiến lão tử khuất phục, lão tổ mang họ huynh!”

Dương Thanh Vân cười nhạt một tiếng: “Vậy sao?”

Một bên, Lý Nhàn Ngư nhìn thấy dáng vẻ hai vị sư huynh, không nhịn được xoa xoa giọt mồ hôi trên trán.

Hai vị này.

Một người Vương Giả.

Một người cảnh giới Vạn Nguyên.

Đều không dễ chọc.

Hắn ta không muốn dây vào.

“Tam sư đệ, ngươi chạy đi đâu đó?”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư nói: “Hai ta bây giờ chắc là vững vàng trên cùng một đường chiến tuyến”.

“Dương Thanh Vân này cực kỳ ngốc nghếch, không cần sợ hắn!”

“Ha ha…”

Sau lưng vang lên một tiếng cười.

Bàn tay Dương Thanh Vân nhấc tới.

Thạch Cảm Đương nhất thời bị khống chế.

“Đi, ta cho ngươi thấy thế nào gọi là vô cùng ngốc nghếch!”

Thạch Cảm Đương bị nhấc giữa không trung, hắn ta hùng hổ nói: “Dương Thanh Vân, huynh khốn kiếp!”

Câu này truyền đi khắc toàn bộ Thanh Ninh các.

Đột nhiên, đám cao thủ Thiên Nhân, Quy Nhất bên trong Thanh Ninh các từng người kinh hãi.

Ai gan lớn như vậy chứ, nhục mạ các chủ Thanh Ninh các Vân Vương trước mặt tất cả mọi người?

Muốn chết sao?

Mà bên kia, hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt ngồi trên Cửu Anh, rời khỏi Thanh Ninh các, rời khỏi đại lục Thương Lan.

“Chàng thật sự không sao?”

Nhìn về phía Tần Ninh trên đầu Cửu Anh, Cốc Tân Nguyệt không nhịn được lo lắng hỏi.

“Không có gì đáng ngại”.

Tần Ninh khẽ mở miệng nói: “Cũng không động căn bản, hồi phục một khoảng thời gian là được”.

Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Thật sự…”

Tần Ninh lại có hơi bất đắc dĩ nói: “Ngược lại nàng khoảng thời gian này cần phải chú ý”.

“Ta?”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Nàng không giống với mấy người Tiểu Thạch Đầu và Nhàn Ngư, nàng thuộc về hồi phục lực lượng, khiến cho nàng không cần hao tổn tâm tư đi khống chế”.

“Cũng như lần trước từ cảnh giới Âm Dương vượt qua cảnh giới Vạn Nguyên, trực tiếp đạt đến cảnh giới Quy Nhất nhất mạch, nàng vẫn vô cùng bá đạo đối với khống chế sức mạnh.”

“Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt, nếu như có một ngày, cái này bao phủ lên cái kia, kết quả tốt hai người tranh nhau, ai giành được quyền chủ động thì người đó thắng”.

“Mà kết quả xấu nhất, nàng sẽ bị chiếm đoạt triệt để, trở thành một người khác”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Mà chuyện này, cho dù là ta cũng không thể giúp đỡ một cách chắc chắn. Bởi vì… người đó của nàng, lúc nào hung bạo, căn bản cũng nói không chắc”.

Cốc Tân Nguyệt gật đầu đáp: “Ta biết!”

Chỉ là Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng lộ ra, tựa vào bả vai Tần Ninh, thì thầm nói: “Nhưng ta nhất định sẽ thắng, bởi vì chàng… là người đàn ông ta chờ đợi chín vạn năm!”

Tần Ninh khẽ mỉm cười.

“Cho dù nàng thắng hay bại, ta cũng sẽ đích thân khóa nàng ở bên cạnh ta”.

Một câu nói đã đại diện cho quyết tâm của Tần Ninh.

Cửu Anh lúc này bay vùn vụt ở trên bầu trời, trong lòng khinh bỉ.

Phát cẩu lương?

Lão tử sớm muộn sẽ tìm được một con thao thiết cái, đến lúc đó xem ai phát cẩu lương cho ai.

Chỉ là trong lòng Cửu Anh đang mơ hồ.

Cốc Tân Nguyệt này nào có xinh đẹp động lòng người như hung thú Thao Thiết?

Đến nỗi khiến cho Tần Ninh thần hồn điên đảo sao?

“Thao Thiết ơi là Thao Thiết… tương lai lão tử nhất định cưới một con Thao Thiết…”

Lúc này, hai người cưỡi Cửu Anh, tốc độ mau chóng.

Vốn dĩ Tần Ninh muốn đi tìm Tiểu Thanh.

Chỉ là tên nhãi đó chắc là đang hưởng thụ cuộc sống bên trong Thái Hư tông ở Bắc Lan rồi.

Từ đại lục Thương Lan, một đường về hướng Bắc, đi đại lục Thiên Ngoại, đoán chừng Tiểu Thanh tính khí lười biếng kia đi tám năm mười năm cũng chưa chắc có thể đến.

Trước mắt, Thái Hư tông đứng vững ở Bắc Lan.

Mọi người Tần gia bình an vô sự.

Chỉ có đại ca Tần Sơn bây giờ không biết tin tức.

Cùng với hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không biết người đang ở đâu.

Nghĩ đến hai người, Tần Ninh còn hoài niệm một hồi.

Một tiểu thư gia tộc.

Một công chúa Đế quốc.

Làm tỳ nữ bên cạnh mình lại rất hài lòng.

Mấy năm nay không có hai người hầu hạ bên cạnh, Tần Ninh đúng là đột nhiên có chút không quen.



Đại lục Thiên Ngoại!

Chính xác mà nói cũng không phải một khối đại lục phân chia rõ ràng, mà là ở một vùng phía bắc của đại lục Vạn Thiên.

Chín vạn năm trước, nơi đây được gọi là Thiên Ngoại Thiên.

Chỉ là sau này, bởi vì Tần Ninh đại náo Thiên Ngoại Thiên, khiến cho thế lực chư phe Thiên Ngoại Thiên mất hết mặt mũi.

Tất cả võ giả Thiên Ngoại Thiên yêu mến vùng đất Thiên Ngoại cũng không xấu hổ nâng thân phận mình cao như vậy.

Thế là chín vạn năm qua, mọi người dần dần thay đổi gọi là đại lục Thiên Ngoại.

Mà trên đại lục Vạn Thiên, đông đảo võ giả cũng ầm thầm so sánh.

Đại lục Thiên Ngoại giống như đại lục Thương Lan, cũng được gọi là một đại lục trung tâm đứng đầu.

Đại lục Thiên Ngoại không phân chia đông nam tây bắc giống như đại lục Thương Lan.

Mà là một vùng đất hoàn chỉnh giàu có.

Phong thổ dân tình nơi đây hoàn toàn khác với đại lục Thương Lan.

Mà đại lục Thiên Ngoại lại có một thế lực không ai không biết, không ai không hiểu.

Thiên Ngoại Tiên!

Thiên Ngoại Tiên ở đại lục Thiên Ngoại, đứng trong mười mấy vạn năm, sừng sững không ngã.

Bây giờ, tiên chủ Thiên Ngoại Tiên tên là Tiên Vũ Sinh.

Chính là một đời Vương Giả uy danh hiển hách đại lục Vạn Thiên, người ta gọi là Vũ Vương!

Thiên Ngoại Thiên siêu nhiên với vật ngoại, ở khu vực phía cực bắc đại lục có thể nói là một chi siêu quần xuất chúng, vô cùng mạnh mẽ.

Thiên Ngoại Thiên được đặt tên là đại lục Thiên Ngoại, phần nhiều cũng là bởi vị sự tồn tại của Thiên Ngoại Tiên.

Mà đồng thời đại lục Thiên Ngoại ngoại trừ Thiên Ngoại Tiên ra cũng có không ít các thế lực siêu cấp tồn tại.
Chương 1127: Phun ra một người phụ nữ

Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh đi về phía bắc.

Tốc độ Cửu Anh cực nhanh, theo tình hình như vậy, tới đại lục Ngoại Thiên không đến một tháng.

Chỉ có điều Tần Ninh cũng không gấp gáp.

Dọc đường đi dừng một chút, khó lắm mới có thế giới hai người, hắn cùng Cốc Tân Nguyệt thưởng thức phong cảnh nhân tình các nơi.

Hôm nay, bên trong một dãy núi.

Hai thân ảnh dừng lại.

Cửu Anh không biết đã chạy đi đâu.

Lúc này Cốc Tân Nguyệt thân mật nướng một ít món ăn dân dã.

Tần Ninh ngồi ngay ngắn một bên, lẳng lặng tu hành.

Dần dần trong cơ thể, từng luồng khí tức ngưng tụ.

“Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ!”

Tần Ninh thở một hơi.

Mà cùng với đề thăng của Tần Ninh, từng vết rách bên ngoài cơ thể cuối cùng biến mất không thấy.

Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian một tháng đã qua, Tần Ninh quả thật đã khỏe.

Nàng cũng biết, Tần Ninh không cần phải lừa nàng.

Nhưng vẫn lo lắng trong lòng.

Bây giờ nhìn thấy Tần Ninh chuyển biến tốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Tấn thăng rồi?”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt lại cười nói: “Nàng cũng đạt đến cảnh giới Quy Nhất nhị mạch?”

“Ừm…”

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Ngược lại không phải nàng muốn đề thăng, mà là sức mạnh trong cơ thể tự tăng trưởng.

Thậm chí bây giờ nàng cảm thấy bản thân ăn cơm uống nước cảnh giới cũng sẽ tăng trưởng.

Nếu bị người ngoài biết, nhất định là phun ra một ngụm máu.

“Khoảng mấy ngày nữa chúng ta sẽ đặt chân đến đại lục Thiên Ngoại”.

Tần Ninh nhìn xung quanh nói: “Đến lúc đó cũng sẽ không phải là một dãy núi, đường hướng bắc đều sẽ có thành trì”.

“Ừm!”

Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh nói: “Nhưng lần này chàng có nắm chắc không?”

“Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thủy, Huyết Viêm Linh Hoa mà chàng nói không phải là trọng bảo sinh ra ở vùng đất Thiên Ngoại Tiên kia sao, chỉ sợ không dễ đòi được?”

Khoảng thời gian này, Tần Ninh cũng nói rõ.

Sở dĩ muốn đi đại lục Thiên Ngoại chính là vì ba loại linh tài thiên địa hiếm thấy Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thủy, Huyết Viêm Linh Hoa này.

Linh thức trong cơ thể Dương Thanh Vân bị thương, chỉ là bị áp chế theo khuynh hướng mở rộng, cũng không phải là hoàn toàn tiêu trừ.

Chỉ có điều, đoạn đường bắc hành này có thể cũng không phải đại lục Thương Lan.

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, diện tích mênh mông không nói.

Đại lục nhiều vô số, tất cả lớn nhỏ không thấp hơn vạn khối.

Cho dù là cảnh giới Vương Giả ngang qua đông tây, vượt qua nam bắc, đó cũng cần một thời gian rất dài.

Hướng bắc này chính là địa bàn của đại lục Thiên Ngoại.

Thiên Ngoại Tiên mới là bá chủ xứng đáng không thẹn trên đại lục Thiên Ngoại.

Hơn nữa, Thiên Ngoại Tiên ở phần phía bắc đại lục Vạn Thiên danh tiếng mạnh hơn Thanh Ninh các ở đại lục Thương Lan.

Các chủ Thanh Ninh các là Vân Vương không tệ.

Nhưng vùng đất Thiên Ngoại Tiên tồn tại một vị Thiên Vương cửu phụ tiếng tăm lừng lẫy – Trấn Thiên Vương!

Trừ người này ra, tiên chủ Tiên Vũ Sinh cũng là một tồn tại cảnh giới Vương Giả thứ thiệt.

Đương nhiên, bên trong Thanh Ninh các cũng cất giấu một vị Vương Giả.

Kim Nhãn Thạch Quy.

Chỉ có điều Kim Nhãn Thạch Quy cũng không nghe Vân Vương.

Nhiều hơn là mặt mũi của Tần Ninh.

“Đi một bước, nhìn một bước đi”.

Tần Ninh dần dần nói “Nhiều năm như vậy rồi, bí mật của Thiên Ngoại Tiên cũng không phải Thanh Ninh các có thể so sánh”.

“Lão già Tiên Vô Tận kia trấn giữ Thiên Ngoại Tiên, ta đoán năm thông mạch của năm mạch Ma Tộc, Thiên Ngoại Tiên chắc cũng trấn thủ một lối”.

“Cho nên, Tiên Vô Tận cho dù có ý kiến với ta, bạn cũ nhiều năm không gặp, vừa gặp nhau cũng không thể vung tay”.

Nghe thấy Tần Ninh tự tin nói chuyện, Cốc Tân Nguyệt.

Nàng cũng vô cùng tin tưởng Tần Ninh.

Dù sao ngày đó Tần Ninh ra tay đã suýt chút nữa giết một vị Vương Giả.

Nếu không phải hôm đó các chủ Thiên Đế các Đế Lâm Thiên ra tay, vị Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi kia chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Đương nhiên Tần Ninh cũng bỏ ra một cái giá nhất định.

Chỉ có điều Tần Ninh dù sao cũng chỉ là linh cảnh Tụ Dương mà thôi.

Cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Vương Giả.

Bốn đại cảnh giới này từ trước đến giờ chênh lệch giống như cái hào rộng.

Nhưng trên người Tần Ninh cũng không tự nghiệm thấy.

Vù vù…

Chính vào lúc này, từng đường gió nứt gào thét tới.

Thân thể Cửu Anh cao lớn lúc này hạ xuống, dần dần hóa thanh cao năm ba mét, quỳ xuống đất, chín cái đầu kẽo kẹt gặm.

Thấy hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt ăn thịt nướng, Cửu Anh một mặt coi thường.

Thịt thì nên ăn sống!

Cường giả nên ăn thịt sống, uống máu tươi, thế mới vui sướng.

Ăn thịt chín chính là nhược giả!

“Hả?”

Lúc này Cửu Anh, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm giữa chân mày.

“Phì!”

Một ngụm không nhịn được, Cửu Anh trực tiếp ói ra.

Lúc này Cốc Tân Nguyệt cảm thấy mùi tanh xông vào mũi, không nhịn được nhíu mày một cái.

“Xin lỗi... Không chú ý…”

Cửu Anh run run cười.

Người phụ nữ này bây giờ là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, không chênh lệch nhiều với nó.

Nếu thật sự đánh nhau, đoán chắc nó sẽ bị đánh nằm gục xuống.

Hơn nữa Tần Ninh còn cực kỳ quan tâm người phụ nữ này, đoán chắc bản thân còn chưa đánh đã bị Tần Ninh đánh gục.

Cốc Tân Nguyệt không nói nhiều.

Lúc này Tần Ninh nhướng mày một cái.

“Ngươi ăn cái gì?”

Cửu Anh lúc này cười nói: “Hắc hắc… một con báo nhỏ mà thôi, cũng chính là huyền thú cấp sáu, thịt cũng rất chặt, ăn cũng cực kỳ thoải mái”.

“Ngươi phun ra cái gì?”, Tần Ninh nheo mắt nhìn Cửu Anh, nhàn nhạt nói.

“Xương mà?”

Lúc này Cửu Anh nhìn xuống đất.

Chỉ là vừa nhìn liền sửng sốt.

Trên mặt đất kia bị nó phun ra kia nào có xương, rõ ràng là một cô gái.

Phun ra một người phụ nữ?

Ánh mắt Cửu Anh thay đổi nói: “Ta cũng không biết, ta nuốt cả con hổ…”

Tần Ninh cũng không so đo, phất phất tay.

Lúc này Cửu Anh không biết làm sao.

Há miệng phun từng đường linh khí giống như nước chảy, đánh thẳng vào cơ thể cô gái kia.

Dần dần vết bẩn trên người cô gái được rửa sạch, lộ ra một gương mặt tinh xảo.

Nhìn kỹ lại, cô gái gương mặt trái xoan, thoạt nhìn mang theo vài phần xinh đẹp, sắc đẹp cũng quá mức tuyệt mỹ.

Cơ thể yêu kiều nằm ngang trên đất, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.

Cho người ta một loại cảm giác đẹp thê thảm.

Nếu là cô gái bình thường, cũng được xem như là sắc đẹp thượng đẳng.

Mà cơ thể kia đường cong có đủ.

Chỉ đơn giản nhìn một gương mặt không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vóc dáng này lại hết sức hoàn mỹ, làm động lòng người.

Tóm lại vẫn là quyến rũ.

Cửu Anh liếc nhìn liền bĩu môi.

Người phụ nữ này cũng chỉ đẹp hơn Cốc Tân Nguyệt một chút, kém quá nhiều so với Thao Thiết trong mộng của nó.

Lúc này Tần Ninh đến gần, nhìn ánh mắt cô gái, chậm rãi nói: “Trúng độc, hơn nữa Âm Khư trong cơ thể bị vết thương rất lớn”.

“Có thể cứu không?”

Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nói.

“Có thể!”

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, nói: “Đi hái mấy cây cỏ Dạ Lạc Hồn, ở dãy núi này có không ít”.

“Tuân lệnh!”

Cửu Anh không dám chống lại mệnh lệnh của Tần Ninh.

Không bao lâu, Cửu Anh quay lại.

Trên móng vuốt rơi xuống một đống đất.

Bên trong đống đất, mấy cây cỏ Dạ Lạc Hồn lóe lên ánh sáng màu xanh bóng nhàn nhạt.

Tần Ninh hái xuống, giã nát nó, chất lỏng màu lá xanh bị tẩy sạch, chỗ lá nát đó thoa lên hai mắt cô gái.

“Cỏ Dạ Lạc Hồn này thật ra là một trong những linh tài bị coi thường nhất, có tác dụng tu bổ cực lớn đối với Âm Khư của võ giả linh cảnh Hóa Âm”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Hơn nữa có thể giải độc”.

“Xem ra người dùng độc rất rõ điểm này”.

Tần Ninh không quan tâm, nói: “Cửu Anh, đưa cô ta vào trong thành trì, tìm một y quán, nghỉ ngơi mấy ngày là được”.

“Ách…”

Cửu Anh gãi đầu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Cứu…cứu mạng…”

Cô gái lúc này miệng khẽ mở ra, giọng nói đứt quãng: “Mau đi báo cho Tần Sơn, Xích Vô Thanh… muốn giết hắn!”

Lời vừa dứt, thân ảnh Tần Ninh ngừng lại.
Chương 1128: Thành Thiên Tàn

Nhìn về phía người phụ nữ kia, Tần Ninh ngăn Cửu Anh lại nói: “Dẫn cô ta đi cùng chúng ta?”

Cửu Anh lại ngây ra.

Chẳng lẽ chủ thượng nhìn trúng người phụ nữ này?

Sắc đẹp mà, còn đẹp hơn nhiều Cốc Tân Nguyệt.

Nhưng vẫn kém xa tiên tử Thao Thiết trong mộng của mình.

Khẩu vị của chủ thượng quá nhừ?

“Ngươi không đá những suy nghĩ trong đầu của ngươi kia đi, ta vặn đầu ngươi xuống”, Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, giọng nói bình tĩnh.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Cửu Anh trắng nhợt.

“Xuất phát, đi đến thành trì gần đây nhất xem xem”.

“Rõ!”

Cửu Anh run run gật đầu.

Nếu Tần Ninh thật sự tức giận thì hắn sẽ vặn gãy đầu nó.

Tần Ninh đứng yên trên đầu Cửu Anh.

Cốc Tân Nguyệt đang ôm cô gái vẫn chưa tỉnh lại trong lòng.

Chỉ là Tần Ninh bây giờ chân mày lại khẽ nhíu.

Người phụ nữ kia mới nói… Tần Sơn?

Ba huynh đệ Tần gia.

Tần Sơn, Tần Hải, Tần Ninh.

Hắn gặp Tần Hải ở Bắc Lan.

Mà Tần Hải bây giờ thành lập Thái Hư tông ở Bắc Lan.

Thái Hư tông bây giờ đều có người trong tộc Tần gia ở trong đó.

Hơn nữa Thanh Ninh các cũng phái mấy vị Thiên Nhân trấn giữ bên trong Thái Hư tông, để phòng ngừa Thiên Đế các làm ra chuyện gì bất chính.

Còn về Tần Sơn thì vẫn không có tin tức gì.

Nói đến bây giờ, thoáng một cái đã gần mười mấy năm.

Năm đó Tần Sơn đã được hắn nhìn thấy chính là Thần thể Sơn Nhạc.

Chỉ có điều loại Thần thể Sơn Nhạc này ban đầu vẻn vẹn chính là thể chất linh thể.

Nhưng sẽ từng bước đề thăng.

Điểm này rất giống với Cửu Chuyển Linh Lung thể của Diệp Viên Viên.

Mấy năm nay, Thần thể Sơn Nhạc của Tần Sơn có lẽ đã đạt đến Hoàng thể, thậm chí là mức Đế thể.

Hai chữ Tần Sơn từ trong miệng cô gái này, Tần Ninh cũng không thể đảm bảo nhất định là đại ca mình.

Nhưng ngộ nhỡ thì sao?

Tần Ninh không dám đánh cuộc!

“Chủ thượng, phía trước có một tòa thành, tên là… thành Thiên Tàn!”

“Thành Thiên Tàn…”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Một tòa thành quan trọng ở bên thùy đại lục Thiên Ngoại, cứ đến đó xem!”

“Rõ!”

Thân ảnh Cửu Anh hạ xuống, dần dần nhỏ lại.

Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt mang theo người phụ nữ kia liền muốn tiến vào trong thành.

Ba người lúc này đi đến cửa thành.

Chỉ là bây giờ ở vị trí cửa thành, từng thân ảnh mặc võ phục đứng yên ở ngoài cửa thành để kiểm tra người đi ngang qua.

Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cũng không để ý.

“Đứng lại!”

Khi hai người đang muốn đến gần cửa thành, một thanh niên lúc này ngăn cản hai người.

“Các ngươi là người phương nào, đến từ nơi đâu? Đi đâu?

Thanh niên kia lúc này thần thái lãnh đạm nói.

Tần Ninh liếc mắt người kia một cái, dần dần nói: “Thành Thiên Tàn này từ lúc nào vào thành cũng cần kiểm tra?”

“Đừng nói nhảm”.

Thanh niên hừ nói: “Đây là Xích Lôi tông bọn ta muốn kiểm tra”.

“Cho nên?”

Nghe đến đây, Tần Ninh lại làm dáng vẻ không hiểu.

Cho nên?

Nghe thấy câu trả lời của Tần Ninh, biểu cảm của người thanh niên càng khoa trương.

Toàn bộ thành Thiên Tàn này bốn phía liên quan đến bảy thành trì dân số ngàn vạn người, không ai là không biết đại danh của Xích Lôi tông.

Thằng nhãi ranh này là thật sự không biết hay giả điên giả ngu?

“Sao vậy?”

Lúc này một nam thanh niên rõ ràng cho thấy dáng vẻ dẫn đội chắp tay đi tới.

“Lý sư huynh, tiểu tử này gây chuyện!”

Đệ tử kia lập tức nói: “Lại không chấp nhận kiểm tra”.

Lý Văn Viêm nghe thấy lời này, đôi mắt đánh giá Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên người Cốc Tân Nguyệt nhìu hơn chút, hắn ta nhìn về phía cô gái bên cạnh nàng.

“Hả?”

Thấy cô gái kia, Lý Văn Viêm nhướng mày, ánh mắt thay đổi kinh hãi, đôi mắt mở to.

“Ôn Như Ngọc!”

Lời vừa nói, bốn phía rất nhiều võ giả lập tức kịp phản ứng, trong nháy mắt vây quanh.

Lúc này trước cửa thành, không ít người nán lại, nhìn về phía ba người Tần Ninh.

“Gần đây Lôi Sơn Tông tìm kiếm Ôn Như Ngọc và Tần Sơn ở thành Thiên Tàn, cái này… tự chui đầu vào lưới?”

“Xích Lôi tông và Lôi Sơn tông từ trước đến giờ không hợp nhau, lần này xong đời rồi…”

“Thằng nhãi này là ai? Không phải là cố ý đưa Ôn Như Ngọc đến đấy chứ?”

“Ôn Như Ngọc chính là một trong tam đại Lôi Thần của Lôi Sơn tông…”

Nghe bốn phía bàn luận sôi nổi, Tần Ninh cũng đã dần dần hiểu chút chuyện.

Xem ra người phụ nữ này thân phận còn không bình thường.

“Các ngươi là người phương nào?”

Lý Văn Viêm lúc này khí tức ngưng tụ, cảnh giới linh cảnh Tụ Dương sơ kỳ cho thấy khí phách cường đại.

“Không mượn ngươi xen vào”.

Tần Ninh lười nói nhiều.

“Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết”.

Lý Văn Viêm hừm nói: “Lôi Sơn tông khí số đã tận, Xích Lôi tông bọn ta sắp tiếp quản thành Thiên Tàn”.

“Ngươi tốt nhất nên biết ngươi đang làm cái gì!”

“Ta làm gì, ngươi cũng không can thiệp được”.

“Bắt lấy!”

Lý Văn Viêm nhìn thấy Tần Ninh cứng đầu nói không nghe, nhất thời hạ lệnh quát lên.

Lúc này Cốc Tân Nguyệt đỡ Ôn Ngư Ngọc đang hôn mê, Tần Ninh bước ra.

“Tự tìm cái chết”.

Một lời vừa dứt, bốn thân ảnh lúc này đã đánh tới.

Lúc này Tần Ninh đơn giản đánh ra một quyền.

Ầm…

Bốn thân ảnh lúc này sắc mặt trắng nhợt, máu tươi phun ra, chật vật thụt lùi, chết ngất trên đất, không biết sống chết.

Thấy cảnh này, Lý Văn Viêm nhất thời sửng sốt.

“Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ!”

Lý Văn Viêm phát hiện mình đã đá trúng tấm sắt.

Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ ở trong thành Thiên Tàn này đủ để gọi là cao thủ.

“Xem ra là có chuẩn bị!”

Lý Văn Viêm hừ nói: “Chỉ là tiểu tử này, ta nhắc lại ngươi một lần, Xích Lôi tông nắm giữ ba thành lớn cấp ngàn vạn, Lôi Sơn tông chỉ một thành, lần này Lôi Sơn tông bị diệt vong là đương nhiên”.

“Nếu ngươi giúp đỡ Ôn Như Ngọc của Lôi Sơn tông, ngươi sẽ chết rất thảm”.

“Tông chủ Xích Lôi tông của ta chính là bá chủ một phương cảnh giới Vạn Nguyên chân chính, cường giả cấp bậc Thánh Nguyên”.

Lời vừa nói ra, đám người bốn phía cũng không ngừng né tránh.

Xích Lôi tông ở xung quanh vạn dặm thanh thế mạnh mẽ.

Những năm gần đây, Xích Lôi tông cùng với Đoạt Mệnh cung và Lôi Sơn tông, ở vạn dặm xung quanh chiếm cứ bảy tòa thành trì cực lớn, tạo thành thế chân vạc vững chắc.

Nhưng không biết tại sao, cách đây không lâu, bên trong Lôi Sơn tông xảy ra dị biến.

Ngay sau đó, người của Xích Lôi tông liền chiếm cứ thành Thiên Tàn của Lôi Sơn tông.

Bây giờ lại càng nghênh ngang ở trước cửa thành bắt người.

Ôn Như Ngọc ở bên trong Lôi Sơn tông là một trong ba Lôi Thần uy danh hiển hách

“Cảnh giới Vạn Nguyên thôi mà, tác oai tác quái cái gì?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta thuận đường đi ngang qua, cứu cô gái này, đi tới thành Thiên Tàn là để nghỉ ngơi, ân oán giữa các ngươi không liên quan đến ta”.

“Ta chỉ cần hỏi cô ấy chút chuyện”.

Thấy Tần Ninh cứ dửng dưng như vậy.

Mọi người bốn phía cũng thổn thức một trận.

Thanh niên trước mặt e rằng vẫn chưa biết rốt cuộc mình đã đắc tội ai đâu.

Vùng đất đại lục Thiên Ngoại cực kỳ rộng lớn.

Ở nơi này ra đời rất nhiều thế lực lớn nhỏ.

Mà Đoạt Mệnh cung, Xích Lôi tông, Lôi Sơn cung chính là ba tông môn hùng mạnh nhất trăm dặm quanh đây.

Ba tông chủ bá chiếm bảy thành trì lớn.

Đoạt Mệnh cung ba thành.

Xích Lôi tông ba thành.

Lôi Sơn tông thì một thành.

Trong ba phe, Lôi Sơn tông tương đối yếu thế.

Nhưng mặc dù Lôi Sơn tông tương đối yếu thế, nhưng vì vị trí của bảy thành trì lớn, thành Thiên Tàn mà Lôi Sơn tông chiếm giữ nằm ở giữa hai tông môn.

Vì vậy, cho dù là Đoạt Mệnh tông hay là Xích Lôi tông đều cần Lôi Sơn tông tồn tại, hòa hoãn quan hệ giữa hai tông môn lớn.

Nhưng không biết tại sao.

Cách đó không lâu, Lôi Sơn tông đột nhiên xảy ra vấn đề.

Mà Xích Lôi tông nắm lấy cơ hội, một lần hành động chiếm lấy thành Thiên Tàn.

Nghe nói gần đây bắt đầu đuổi giết ba vị Lôi Thần xuất sắc của Lôi Sơn tông.

Ôn Như Ngọc chính là một trong ba Lôi Thần!
Chương 1129: Tam đệ của huynh ấy

Lý Văn Viêm nhìn thấy Tần Ninh mạnh như vậy, nhất thời đứng tại chỗ, chần trừ không tiến lên.

Thực lực của của Tần Ninh mạnh hơn hắn ta.

Sơ sẩy một cái, hắn ta có thể sẽ chết.

“Kẻ nào gây chuyện?”

Một tiếng hừ lạnh lúc này vang lên.

Trước của thành xuất hiện một thân ảnh.

Một thân áo trắng thoạt nhìn dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, lúc này bước từng bước tới, thần thái dửng dưng.

“Chấp sự Lý Nguyên!”

Nhìn thấy người tới, Lý Văn Viêm nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Chấp sự Lý Nguyên chính là cảnh giới đỉnh phong linh cảnh Tụ Dương, bên trong Xích Lôi tông có địa vị không thấp.

Hắn ta xuất hiện rồi, thằng nhãi này chết chắc.

Lý Văn Viêm lập tức chạy tới, thấp giọng rỉ tai.

Dần dần, chân mày Lý Nguyên cau lại.

“To gan!”

Lý Nguyên hừ một tiếng, quát lên: “Ôn Như Ngọc là người Xích Lôi tông bọn ta phải giết, hai ngươi các ngươi to gan dám bao che?”

Tần Ninh không nhịn được ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Người phụ nữ ta do ta cứu, ta có chuyện hỏi cô ta, Xích Lôi tông ngươi muốn làm gì cũng không liên quan đến ngươi, biết không?”

“Hừ, không biết sống chết”.

“Bổn tọa đích thân ra tay bắt ngươi!”

Lời này vừa nói ra, chấp sự Lý Nguyên bước tới phía Tần Ninh.

Thấy cảnh này, Tần Ninh bất đắc dĩ than thở một tiếng.

“Huyền Vũ Linh Văn thuẫn!”

Một đường vân thuẫn lúc này ngưng tụ.

Keng…

Chấp sự Lý Nguyên một quyền đập về phía tấm khiên.

Nhất thời một luồng sức mạnh lớn phản kích ngược lại.

Phụt…

Lý Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, Lý Văn Viên ngẩn ra, đám người bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Chấp sự Lý Nguyên chính là cường giả cấp đỉnh phong linh cảnh Tụ Dương.

Tần Ninh bước chân đi ra.

Mấy người bên cạnh lập tức lùi ra.

Ngay cả chấp sự Lý Nguyên cũng bị một chiêu khống chế. Không đúng, là chấp sự Lý Nguyên bị công kích của người ta chế ngự cho một chiêu, nếu bọn họ đi lên chính là chịu chết.

Lúc này Tần Ninh đi tới bên cạnh chấp sự Lý Nguyên.

“Vốn là muốn bắt tên nhãi kia hỏi chút chuyện, bây giờ xem ra ngươi chắc biết tương đối nhiều, đi cùng ta một chuyến”.

Tần Ninh một tay xách chấp sự Lý Nguyên, bước chân vào thành.

Lần này, không ai dám ngăn cản nữa!

Cốc Tân Nguyệt cũng đi theo.

Bên trong thành vô cùng sầm uất.

Hai bên đường phố đủ loại võ giả đi đi lại lại.

Đường phố rộng chừng mười trượng.

Lúc này Tần Ninh tay xách Lý Nguyên kéo trên đất, vào thành không bao lâu thì vào trong một tửu lầu.

“Biết điều đợi đi!”

Ném Lý Nguyên xuống đất, Tần Ninh nhàn nhạt nói.

Lúc này, tiểu nhị cũng đi lên, sắc mặt kỳ quái nhìn ba người.

“Quan khách… ngài… cần gì?”

“Mang món ăn nổi tiếng lên, một vò rượu ngon!”, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống nói: “Rượu phải loại hạng nhất, tốt nhất là máu huyền thú cấp năm cất tạo”.

Lời này vừa nói ra, tiểu nhị gật đầu.

Cốc Tân Nguyệt nhìn Ôn Như Nguyệt dựa vào bả vai mình, bất đắc dĩ nói: “Không gọi một phòng trước sao?”

“Không cần”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu cô ta không tỉnh, chờ lát nước ta lấy rượu mạnh rót tỉnh cô ta là được”.

Lời vừa nói ra, Ôn Như Ngọc vốn đang dựa vào bả vai Cốc Tân Nguyệt lúc này xoa xoa đầu, giống như vừa mới tỉnh dậy.

“Ta… đang ở đâu?”

Lúc này Ôn Như Ngọc dần dần tỉnh dậy, không nhịn được nói.

“Được rồi, đừng giả bộ nữa, ta ra tay giải độc cho cô, còn không biết cô có thể tỉnh lúc nào sao?”

Nghe đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Như Ngọc xuất hiện một tia đỏ ửng.

Ôn Như Ngọc nghe vậy liền ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Đa tạ Tần công tử ra tay cứu giúp, Ôn Như Ngọc vô cùng cảm kích”.

“Vừa rồi là lỗi của ta”.

“Sở dĩ ta tiếp tục giả bộ bất tỉnh cũng là muốn mượn tay Tần công tử tiến vào bên trong thành Thiên Tàn…”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Ôn Như Ngọc.

“Ta chỉ hỏi cô một chuyện, Tần Sơn trong miệng cô đến từ đâu, dáng vẻ như thế nào?”

Tần Ninh nói ngay vào điểm chính.

Nghe đến đây, tay ngọc của Ôn Như Ngọc vung lên.

Dần dần trên mặt bàn giữa hai người xuất hiện một bức họa cuốn.

Trong bức họa là một thanh niên vóc dáng khỏe mạnh, sắc mặt mang vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta một loại cảm giác trải qua tang thương.

Ở giữa trán lại có mấy phần anh khí nhàn nhạt, hoặc là nói khí tức thư hương.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh ngưng lại.

Ôn Như Ngọc từ từ nói: “Tần Sơn đến từ một đại lục cấp thấp xung quanh đại lục Thương Lan, tên là Cửu U đại lục, mười năm trước đến thành Thiên Tàn, quen biết với ta rồi cả hai cùng nhau gia nhập Lôi Sơn tông…”

“Ban đầu Tần Sơn cảnh giới không bằng ta, thiên phú cũng không bằng ta, nhưng cùng với cảnh giới đề thăng lại là một con đường hát vang tiến mạnh, hiện nay đã là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong”.

“Lôi Sơn tông đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Ninh hỏi.

“Vốn là Lôi Sơn tông thuộc về lực lượng mới xuất hiện, tông chủ Lôi Vô Song đạt đến cấp bậc Vạn Nguyên Thánh Nguyên, thực lực tương đương với hai người cung chủ Đoạt Mệnh và Xích Vân Thiên”.

“Vì vậy, mặc dù Lôi Sơn tông chỉ chiếm một trong bảy thành lớn, hơn nữa môn hạ cũng chỉ mấy ngàn người, nhưng ở giữa hai tông môn lớn cũng bình yên vô sự”.

“Nhưng cách đây không lâu, đột nhiên thân thể tông chủ đột nhiên xuống dốc, giống như trúng độc”.

“Vì vậy ba người ta, Tần Sơn và Lôi Hàn Sơn liền tiến vào bên trong dãy núi tìm một chút dược liệu, nhờ thứ này hóa giải triệu chứng độc của tông chủ”.

“Chỉ là không ngờ ở bên trong dãy núi đụng phải võ giả Xích Lôi tông phái đến, đuổi giết ta”.

“Mà bên Tần Sơn và Lôi Hàn Sơn chắc cũng đang gặp nguy hiểm”.

“Ta vốn định chạy về thành Thiên Tàn báo tin, tìm người ra ngoài chi viện, nhưng lại bị trọng thương, bị một con báo săn mồi Tật Phong nuốt…

“Vốn tưởng rằng chết không phải nghi ngờ, kết quả không ngờ rằng…”

Lúc này, Cửu Anh trên đầu vai Cửu Anh hóa chừng bàn tay, chín cái đầu ngửa mặt lên trời, làm dáng vẻ không liên quan đến ta.

Tần Ninh dần dần nói: “Nói các khác, Lôi Hàn Sơn, Tần Sơn và cô đều đang ở ngoài thành Thiên Tàn, kết quả đến lúc cô quay về, thành Thiên Tàn đã không còn…”

“Ừm!”

Lúc này Ôn Như Ngọc gật đầu nói: “Vì vậy vừa rồi ở ngoài thành, nếu ta bại lộ bản thân, hẳn phải chết không nghi ngờ”.

“Vì vậy liền mượn cách làm của Tần công tử, tiến vào bên trong thành”.

“Tần công tử cứu mạng ta, còn giúp ta một tay, nhưng ta lại lợi dụng Tần công tử, thật sự xin lỗi”.

“Tại hạ chưa thể báo đáp, chỉ là bây giờ an nguy Lôi Sơn tông không biết, ta sợ rằng không thể báo đáp”.

Nghe đến đây, Ôn Như Ngọc đứng dậy.

“Đây là muốn đi rồi?”

Tần Ninh lại cười nói: “Ở đây chờ chút, người của Xích Lôi tông sẽ đến”.

“Ta giúp cô diệt bọn chúng”.

Lời vừa dứt, cơ thể Ôn Như Ngọc cứng đờ.

“Nói chuẩn ra thì không phải giúp cô, là… giúp Tần Sơn!”

Nghe đến đây, Ôn Như Ngọc càng không hiểu.

“Ta tên Tần Ninh”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Ngươi là… tam đệ của huynh ấy!”

Ôn Như Ngọc lập tức kinh ngạc không thôi.

Nghe đến đây, Tần Ninh cũng kinh ngạc.

Trên thực tế, nhìn thấy người kia Ôn Như Ngọc tụ họp kia, Tần Ninh liếc mắt liền nhận ra đó là đại ca Tần Sơn của mình.

Vài năm trước, ba huynh đệ Tần gia mỗi người ra ngoài xông xáo.

Tần Sơn, Tần Hải, Tần Ninh.

Mỗi người đi con đường của riêng mình!

Mà Tần Ninh cũng biết, với điểm đặc biệt của Tần Sơn và Tần Hải thì không thể lẫn với đám người.

Xem ra, Tần Sơn bây giờ cũng không bình thường.

Chỉ là điều hắn kinh ngạc chính là Ôn Như Ngọc giống như rất hiểu về hắn.

Xem ra quan hệ giữa Ôn Như Ngọc này và đại ca cũng không bình thường đâu!
Chương 1130: Xích Lôi tông xứng sao?

Nếu không phải quan hệ đặc biệt, Tần Sơn sẽ không nói cho Ôn Như Ngọc thân thế lai lịch của mình.

Lúc này, Ôn Như Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ta luôn nghe Tần Sơn nhắc đến hai vị huynh đệ của huynh ấy”.

“Tần Hải và Tần Ninh”.

“Đại ca ngươi đặc biết tán dương ngươi, hơn nữa từng nói, sở dĩ huynh ấy không tiếc tính mạng rời xa quê hương, chính là hy vọng có một ngày có thể trở nên mạnh mẽ, bảo vệ đệ đệ này của mình!”

“Huynh ấy nói bản thân là lão đại, không hy vọng trách nhiệm nặng nề của Tần gia đều gánh trên người ngươi!”

“Càng không hy vọng nhìn thấy ngươi chịu bất kỳ oan ức lần nữa”.

Ôn Như Ngọc nói ra, giống như tỏ ra cực kỳ kích động.

Tần Ninh lắng nghe không ngắt lời.

Hắn là Tần Ninh!

Tần Ninh của Cửu Thiên Vân Minh.

Cũng là Tần Ninh của Tần gia.

“Đại ca…”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nếu đã như vậy thì nên hỏi một chút tên nhãi này”.

Tần Ninh đã đá chấp sự Lý Nguyên một cước ngất đi, hắn nói: “Đừng giả chết, có một số chuyện cần hỏi ngươi”.

Chấp sự Lý Nguyên lúc này tỉnh dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ, nhưng nhiều hơn là phẫn uất.

“Ngươi làm như vậy chính là đắc tội với toàn bộ Xích Lôi tông, Lôi Sơn tông thế nào cũng diệt vong, ngươi đắc tội Xích Lôi tông, không có quả ăn ngon đâu!”

“Không đến lượt ngươi bận tâm”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nói đi, là ai ở Xích Lôi tông đi tìm Tần Sơn?”

“Ta không biết”.

Chấp sự Lý Nguyên hừ một tiếng.

“Không biết sao?”

Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng túm lấy cánh tay Lý Nguyên, đặt năm ngón tay lên bàn.

Ngón tay nhẹ nhàng chỉ, chấp sự Lý Nguyên giờ phút này sắc mặt trắng bệch.

“A…”

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế kinh động bốn phía.

Lúc này Lý Nguyên gần như trợn trắng mắt, đã hôn mê.

Đối với võ giả linh cảnh Tụ Dương mà nói, cho dù là tay cụt cũng không có khả năng đau đớn như vậy.

Nhưng Tần Ninh đụng vào đầu ngón tay hắn ta lại giống như đau đớn đánh thẳng vào chỗ sâu linh hồn.

“Ta có trăm loại phương pháp khiến ngươi nói ra, ngươi muốn thử từng cái không?”

Lý Nguyên lúc này sắc mặt trắng bệch, gầm nhẹ nói: “Xích Vô Sinh!”

“Là Xích Vô Sinh dẫn người đuổi giết Tần Sơn”.

Xích Vô Sinh!

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc mở miệng nói: “Xích Vô Sinh con trai tông chủ Xích Lôi tông, linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ!”

“Tần Sơn bây giờ là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!”

Ôn Như Ngọc bổ sung thêm một câu.

Linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong!

Mấy năm nay xem ra Tần Sơn đã bỏ ra rất nhiều.

“Ở đâu?”

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, lại hỏi.

“Ta không biết”.

“A…”

Chỉ là lời nói Lý Nguyên vừa dứt, trong nháy mắt liều kêu thảm thiết.

“Ta thật sự không biết”.

Lý Nguyên gầm thét lên: “Xích Vô Sinh là con tông chủ, hành động của hắn một chấp sự như ta nào có tư cách để biết?”

“Nói cũng phải”.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên, cười nói: “Bây giờ ngươi còn có giá trị, giữ cho ngươi một mạng”.

“Ngươi…”

Lý Nguyên yết ớt nói: “Tần Ninh, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không Xích Lôi tông nhất định sẽ giết ngươi”.

“Giết ta sao?”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta còn phải cân nhắc xem có giết Xích Lôi tông các ngươi không, khá đấy…”

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Lý Nguyên sững sờ.

Một bên, Ôn Như Ngọc sắc mặt cũng thay đổi.

Cô ta không chỉ nghe Tần Sơn nhắc đến Tần Ninh một lần.

Tán dương thiên phú và tâm tính của Tần Ninh.

Nhưng trong lòng cô ta phần nhiều cho rằng đó là Tần Sơn có khuynh hương yêu mến vị đệ đệ này của mình.

Mà bây giờ xem ra, Tần Ninh hình như… thật sự cực kỳ không tầm thường.

“Ôn tiểu thư!”

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Như Ngọc, từ từ nói: “Có thể kể một chút về đại ca ta không? Dù sao đã nhiều năm không gặp rồi”.

“Nhưng…”

Ôn Như Ngọc rất muốn nói.

Nhưng họ dừng lại ở đây, ngươi của Xích Lôi tông rất nhanh sẽ tìm tới.

“Không có gì đáng ngại, ta chờ bọn họ tìm tới cửa, không thì chúng ta đi tìm bọn họ, ngược lại khá phiền toái”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Được!”

Ôn Như Ngọc thấp thỏm gật đầu.

Một nhóm ba người, ngồi ở bên trong tửu lâu.

Bốn phía, không ít người ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng Tần Ninh không thèm để ý.

“Ha ha, ta còn tưởng rằng sẽ chạy, không ngờ vẫn thản nhiên ngồi đây!”

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Giữa tiếng nói vang lên kia, mấy thân ảnh đại mã kim đao đi vào trong tửu lâu.

Người đàn ông cầm đầu bịp một bên mắt, đằng đằng sát khí, vào lúc này bước tiến vào bên trong tửu lâu.

Mấy thân ảnh bên cạnh cũng đằng đằng sát khí.

“Thất trưỡng lão!”

Nhìn người tới, chấp sự Lý Nguyên nhất thời như sắp đại xá, hô hoán lên.

“Vị bằng hữu này bắt người của Lôi Xích tông ta, chắc nên cho một lời giải thích chứ?”

Thất trưởng lão thoạt nhìn toàn thân sát khí, rõ ràng là đã lăn lộn qua trong đống người chết.

Lúc này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt nghiêm nghị.

“Giải thích?”

Tần Ninh nhìn về phía thất trưởng lão, cười nói: “Cũng không muốn nói gì, chỉ là… giao Tần Sơn ra!”

Tần Sơn!

Ánh mắt thất trưởng lão ngưng lại.

“Ngươi là gì của hắn?”

Thất trưởng lão bình tĩnh dò hỏi.

“Tần Sơn là sư huynh của ta!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh dần dần nói: “Nếu như Xích Lôi tông các ngươi bắt thì giao ra đi”.

“Láo xược!”

Sau lưng thất trưởng lão, một võ giả trung niên quát lên: “Xích Lôi tông ta làm việc, sao lại bị ngươi uy hiếp được?”

Lời vừa dứt, người nọ khí tức lộ ra, bước về phía Tần Ninh.

Một quyền đập về hướng Tần Ninh.

Linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.

Tần Ninh cười, tay nắm đôi đũa trực tiếp kẹp tới.

Một tiếng rắc rắc đột nhiên vang lên.

Đũa kia trực tiếp kẹp đứt bàn tay người đó, tiếng kêu thảm vang lên.

Tay Tần Ninh hất một cái, thân ảnh kia nhất thời bị đá bay ra ngoài.

“Xích Lôi tông thật là quá không có lễ phép, nói chuyện với người khác như vậy sao?”

Tần Ninh cũng không thèm để ý, lại lấy ra hai chiếc đũa từ trong giá đũa, để trước người.

Lúc này, thất trưởng lão ánh mắt ngưng lại.

Thanh niên trước mắt.

Linh cảnh Tụ Dương cảnh giới trung kỳ mà thôi!

Nhưng vừa rồi trong nháy mắt lại ngăn cản một người dương thánh linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.

Tên nhãi này cũng không đơn giản.

Thất trưởng lão cũng không phải lo lắng một mình Tần Ninh, mà lo lắng tuổi tác này thực lực đã mạnh như vậy, sau lưng Tần Ninh có thế lực gì?

Đại lục Thiên Ngoại hết sức rộng lớn.

Xích Lôi tông là tồn tại đứng đầu xung quanh vạn dặm.

Nhưng xung quanh mười vạn dặm thì sao?

Theo như hắn biết, tam đại thế lực Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh cung và Chân Võ thành bên trong chứa hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất, không phải chỗ Xích Lôi tông có thể trêu chọc.

“Ngươi muốn như thế nào?”, thất trưởng lão nhìn về phía Tần Ninh, bình tĩnh nói.

“Đơn giản, người của Xích Lôi tông bắt được Tần Sơn, đưa về hoàn hảo không hao tổn gì”.

“Không bắt được cũng phải đưa về hoàn hảo không hao tổn gì cho ta”.

Tần Ninh vẫn lạnh nhạt.

“Ngươi không cảm thấy nói ra lời này quá buồn cười sao?”

Thất trưởng lão hừm nói: “Tần Sơn chính là một trong những thiên tài mới vào Lôi Sơn tông, càng là kẻ địch với Xích Lôi tông ta, nếu hắn đầu hàng, ngược lại Xích Lôi tông ta có thể cân nhắc, để hắn con đường sống”.

“Đầu hàng?”

Nghe đến đây, Tần Ninh lại lắc đầu cười một tiếng, nhìn về phía thất trưởng lão.

“Ngươi xứng sao?”

“Xích Lôi tông, xứng sao?”

Lời vừa dứt, sắc mặt thất trưởng lão cứng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom