-
Chương 1131-1135
Chương 1131: Chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi
Câu nói này của Tần Minh quá kiêu ngạo rồi.
"Xích Lôi tông xứng hay không xứng thì cũng chẳng tới lượt một tên nhãi nhép mới linh cảnh Tụ Dương trung kỳ như ngươi có thể nói đâu!"
Lúc này, sắc mặt Thất trưởng lão trở nên âm u, bước từng bước tới chỗ Tần Ninh.
Ông ta mặc kệ thân phận của Tần Ninh là gì.
Hôm nay, ông ta chỉ cần giết Tần Ninh, rồi phong tỏa tin tức là được.
Kẻ này ngạo mạn như vậy rõ ràng là muốn bảo vệ Tần Sơn.
Mà Tần Sơn lại là người của Lôi Sơn tông.
Hiện tại, Xích Lôi tông đang chuẩn bị tiêu diệt Lôi Sơn tông.
Sao có thể để một kẻ như Tần Ninh phá hủy kế hoạch mà bọn họ dày công xây dựng lâu nay chứ!
Thất trưởng lão tung ra một quyền, hướng thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Thấy cảnh đó, Tần Ninh cong ngón tay, lúc này, bỗng nhiên có một chiếc đũa từ đâu bắn ra hệt như chiếc mũi tên, bay vun vút tới.
Bên ngoài chiếc đũa bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo, tỏa ra một luồng linh khí bá đạo.
Phụt phụt...
Máu tươi tuôn trào, một quyền của Thất trưởng lão bị chiếc đũa xuyên thủng, chiếc đũa kia đâm xuyên qua cánh tay của ông ta rồi găm vào bức tường phía sau ông ta.
"Hít..."
Lúc này, sắc mặt Thất trưởng lão trắng bệch, hít một hơi thật sâu.
Tất cả mọi người xung quanh trợn mắt, há hốc mồm.
"Chỉ là Vạn Nguyên nhân nguyên thôi, ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách tự cao tự đại".
Tần Ninh vừa dứt lời, tất cả người của Xích Lôi tông sửng sốt.
Thất trưởng lão sắp tức nổ phổi đến nơi, nhưng rồi ông ta lại phun tiếp ra một ngụm máu tương, cả người không còn khả năng động đậy nữa.
"Cơm nước đến đây thôi".
Tần Ninh đứng dậy.
"Thất trưởng lão, phiền ngươi dẫn ta đến chỗ Xích Lôi tông ở nội thành thành Thiên Tàn".
Tần Ninh nói xong, Thất trưởng lão muốn phản bác nhưng lại có lòng mà không có sức.
Một vài người từ từ tránh đường cho bọn họ đi.
Thất trưởng lão dẫn đầu, chấp sự Lý Nguyên đi đằng sau.
Hai người dẫn đường cho ba người Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt và Ôn Như Ngọc theo sau.
"Ngươi nói đi, bây giờ, tình tình trong nội thành thành Thiên Tàn thế nào?”
Tần Ninh vừa hỏi xong, nét mặt Thất trưởng lão trở nên khó coi.
"Thành Thiên Tàn hiện tại coi như là bị Xích Lôi tông bọn ta thâu tóm gần hết, thế nhưng Lôi Sơn tông vẫn còn ngoan cố chống cự, nhưng mà đã bị Xích tông chủ trấn áp rồi".
Nghe ông ta nói vậy, mặt mày Ôn Như Ngọc thay đổi.
Không dừng ở đó, Thất trưởng lão lại nói tiếp: "Chỉ có điều, thành Thiên Tàn đã được Lôi Vô Song quản lý, xây dựng nhiều năm, có thể nói là Lôi Sơn tông đã ăn sâu vào lòng người dân nơi đây, dự định của Xích tông chủ chính là hy vọng Lôi Vô Song đầu hàng".
"Do vậy, nên vẫn chưa giết Lô Vô Song".
"Vậy sao lại truy sát chúng ta?", Ôn Như Ngọc cất lời hỏi.
Chúng ta trong lời cô ta hiển nhiên chính là ba vị Lôi Thần của Lôi Sơn tông.
Lôi Hàn Sơn!
Ôn Như Ngọc!
Tần Sơn!
Nghe vậy, Thất trưởng lão nói tiếp: "Ba người các ngươi là những nhân tài xuất chúng trong lớp thế hệ mới của Lôi Sơn tông, tất nhiên là chúng ta muốn bắt các ngươi đầu hàng với Lôi Vô Song, rồi trở thành vật sở hữu của Xích Lôi tông chúng ta!"
Nghe thế, Tần Ninh đã hiểu được phần nào câu chuyện.
"Nói như vậy thì Xích Lôi tông các ngươi vẫn chưa dồn người ta đi vào đường cùng phải không?", Tần Ninh mỉm cười tủm tỉm nói: "Có vẻ như vị tông chủ Xích Vân Thiên kia của các ngươi cũng là một vị tông chủ tràn đầy hùng tâm tráng chí nhỉ".
Thất trưởng lão nghe vậy, không dám tiếp lời.
Thực lực của Tần Ninh quá kinh khủng, đủ để khiến ông ta dè chừng.
Bản thân ông ta vốn là cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên, có đủ sức mạnh để làm bá chủ một phương, nên ông ta hiểu rõ thực lực của mình đến đâu.
Bình thường, khi chiến đấu với đối thủ cùng cảnh giới Vạn Nguyên, ông ta có thể phải khổ chiến.
Thế nhưng cấp bậc linh cảnh Tụ Dương lại hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của ông ta.
Nhưng mà Tần Ninh lại khác.
Tần Ninh chỉ là linh cảnh Tụ Dương trung kỳ mà thôi.
Thế mà lại không tốn chút sức lực nào mà đã đánh bại mình.
Tên Tần Ninh này không hề đơn giản.
"Theo như ngươi nói, vậy thì, bây giờ ắt hẳn Xích Lôi tông các ngươi đang ở bên trong tổng bộ của Lôi Sơn tông ở nội thành thành Thiên Tàn phải không?"
Thất trưởng lão gật đầu.
"Xích Vân Thiên có ở đó không?"
"Tông chủ trấn giữ thành Xích Dương, nơi đó chính là sân nhà của Xích Lôi tông chúng ta, tất nhiên là tông chủ sẽ không rời khỏi đó".
Thất trưởng lão nói một cách hiển nhiên.
"Nhưng mà, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão với Tứ trưởng lão lại đang ở trong nội thành thành Thiên Tàn".
"Thú vị đấy".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, ngươi dẫn ta đi xem thử đi".
Thất trưởng lão chần chừ một lát, rồi chậm rãi nói: "Tốt nhất là ngươi nên biết một điều, Đại trưởng lão chính là cường giả ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng đều ở cảnh giới Vạn Nguyên địa nguyên..."
"Cũng chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi".
Tần Ninh bình thản nói: "Đến Vương Giả còn xém bỏ mạng dưới tay ta, còn sợ cảnh giới Vạn Nguyên hay sao?"
Hắn nói xong, Thất trưởng lão không dám nhiều lời nữa.
Cứ khoác lác đi!
Dù sao ông ta chẳng phải là đối thủ của Tần Ninh.
Tần Ninh ba hoa mình trâu bò ra sao thì đều là chuyện của chính hắn.
Ôn Như Ngọc đứng bên cạnh dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn vào Tần Ninh.
Chỉ nói đến mỗi việc Tần Ninh đánh bại Thất trưởng lão dễ dàng như trở bàn tay.
Đã làm cho cô ta quá đỗi kinh ngạc rồi.
Có lẽ cảnh giới Vạn Nguyên địa nguyên không có cách nào đối phó với Tần Ninh.
Thế nhưng cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, thậm chí đến cả cường giả cấp bậc thánh nguyên thì lại không có khả năng không có cách nào đối phó với hắn!
Còn về việc Tần Ninh suýt nữa giết Vương Giả trong lời hắn.
Tất nhiên là cô ta không tin.
Cảnh giới Vương Giả!
Cảnh giới Thiên Nhân!
Cảnh giới Quy Nhất!
Cảnh giới Vạn Nguyên!
Cảnh giới Âm Dương!
Năm cảnh giới lớn này có chênh lệch rất lớn.
Nhất là cảnh giới Vương Giả.
Đó là sự tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Thiên đấy.
Tần Ninh... sao có thể là đối thủ của họ chứ.
Chỉ riêng hơi thở Vương Giả do cảnh giới Vương Giả tỏa ra đã đủ khiến cho Tần Ninh không thể chống cự rồi.
Lúc này, năm người đi tới phía trước.
Đoàn người nối gót đi theo phía sau Thất trưởng lão, không dám lộn xộn.
Đoàn người chậm rãi đi đến phía trước nội thành.
Thành Thiên Tàn khổng lồ có hơn một ngàn vạn dân sinh sống.
Nội thành chiếm hết một nửa diện tích, và cũng chiếm dân số nhiều nhất.
Nơi này chính là tổng bộ của Lôi Sơn tông.
Lôi Sơn tông quản lý thành Thiên Tàn, dưới trướng có mấy thành trì lớn nhỏ khác nhau với dân số lên đến hàng trăm vạn người, cùng với các thị trấn có dân số hơn mười vạn người, khoảng chừng hơn một trăm.
Trên thực tế, Lôi Sơn tông không tính là yếu.
Tất nhiên, so với Xích Lôi tông và Đoạt Mệnh cung, mỗi bên chiếm giữ ba tòa thành trì mà nói thì vẫn yếu hơn một bậc.
Thật ra, dẫu là tông môn hay đế quốc cũng đều như thế cả.
Sự mạnh yếu của các thế lực có liên quan mật thiết đến số khu vực chiếm giữ.
Khu vực làm chủ càng nhiều thì dân số càng đông.
Mà đông dân lại đồng nghĩa với việc dễ dàng phát hiện nhân tài.
Xây dựng tông môn, đế quốc là dựa vào đâu?
Không phải nhờ vào những tầng lớp dưới chót, mà là nhờ vào tầng lớp trung cấp và cao cấp.
Tầng lớp cấp cao càng mạnh.
Thì tầng lớp tầm trung càng nhiều.
Do đó, phát triển càng nhanh hơn.
Đất vàng ắt sẽ đào ra vàng!
Đầu tiên, phải chắc chắn có cát vàng, vậy mới bảo đảm đào ra được nhiều vàng.
Và hiển nhiên cái gì cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như bá chủ của đại lục Thiên Ngoại - Thiên Ngoại Tiên.
Bản thân Thiên Ngoại Tiên có tiếng tăm rộng rãi, mặc dù bọn họ không có số lượng thành trì, núi non lớn, nhưng lại không lo lắng không có đệ tử.
Thậm chí, rất nhiều người khao khát muốn được vào đó còn phải xem Thiên Ngoại Tiên có đồng ý nhận vào hay không!
Những thế lực siêu việt như vậy thì không nên nhắc đến.
Lúc này, ở ngoài cổng lớn nội thành thành Thiên Tàn, ba chữ to đang tỏa sáng rực rỡ.
Đó chính là Lôi Sơn tông!
Chỉ có điều, trên cửa thành, ngọn cờ của Lôi Sơn tông đã đổi thành cờ của Xích Lôi tông.
Thấy cảnh đó, Ôn Như Ngọc nắm chặt nắm đấm, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Cô ta với Tần Sơn và Tần Lôi, ba người họ chỉ mới rời khỏi đây một tháng thôi.
Xích Lôi tông đã chiếm giữ thành Thiên Tàn, chiếm giữ tổng bộ của Lôi Sơn tông.
Chương 1132: Phá cửa mà vào
“Thay cờ cũng thật nhanh, không sợ người của Đoạt Mệnh cung nhân cơ hội này đến đạp một đạp hay sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
Nghe được những lời này, Thất trưởng lão cũng nói: “Bây giờ Đoạt Mệnh cung không có thời gian để tranh địa bàn”.
“Sao lại nói vậy?”
Thất trưởng lão thở dài nói: “Hiện tại Đoạt Mệnh cung đang bận xây dựng quan hệ với Thú Hoàng cốc, làm sao còn tâm tư để ý đến việc này”.
“Thú Hoàng cốc mạnh hơn Xích Lôi tông chúng ta và cũng là một thế lực lớn đứng trên cả Đoạt Mệnh cung và Lôi Sơn tông”.
“Cốc chủ của Thú Hoàng cốc là Hoàng Thiên Hạo, là một vị hào kiệt xuất chúng có cảnh giới Quy Nhất tam mạch”.
“Con gái duy nhất của ông ta Hoàng Linh Linh và cung chủ Đoạt Mệnh cung Đoạt Mệnh Vũ không biết cấu kết với nhau như thế nào, mà bây giờ hai nhà muốn trở thành thông gia!”
“Cũng chính vì như thế nên tông chủ cảm nhận được áp lực thật lớn, vậy nên mới quyết định chiếm đoạt Thiên Tàn cung, tranh thủ củng cố sức mạnh tông môn, để chống lại Đoạt Mệnh cung”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Đoạt Mệnh cung ôm được một cái đùi lớn cho nên Xích Lôi tông của các ngươi có ý định muốn làm cho cánh tay của mình to thêm một chút, tranh thủ củng cố cái đùi của mình?”
Nghe được những lời này, Thất trưởng lão cười khổ.
Lời thô nhưng ý không thô.
Tần Ninh nói đúng, quả thật là có chuyện như vậy.
“Thói đời mà, chính là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm”.
Thất Trưởng Lão bất đắc dĩ nói: “Lựa chọn duy nhất của bọn ta chính là không ngừng trở nên cường đại, tranh thủ cơ hội trở thành cá lớn!”
“Ý tưởng rất tốt, nhưng đáng tiếc lại chọn sai người”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Hiện tại ngươi nên cảm thấy may mắn vì Tần Sơn không sao”.
“Nếu không…”
Nhìn về phía cánh cổng thành cao lớn, tường thành cứng rắn được tạo thành từ hắc thiết, giọng điệu của Tần Ninh không chút thay đổi nói: “Nếu không, ta sẽ tàn sát tất cả người trong thành!”
Một từ vừa dứt, thân thể Thất Trưởng Lão không nhịn được mà run rẩy.
“Mở cửa!”
Đứng ở trước cổng thành, Tần Ninh nhìn lên phía trên nói.
“Người tới là ai?”
Võ giả giữ thành nhìn thấy một màn như vậy ánh mắt trở nên thận trọng.
Thất trưởng lão!
Chấp sự Lý Nguyên!
Hai người này ở Xích Lôi tông cũng có chút tiếng tăm.
Giờ phút này sao lại giống như…như là bị người khác bắt giữ?
“Tần Ninh!”
Nhìn lên trên cửa thành, Tần Ninh cười nói: “Mở cửa, ta muốn cứu người!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người phía trên cổng thành đều thay đổi.
Cứu người?
Tần Ninh muốn cứu người nào?
“Nhanh đi thông báo cho Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão”.
Trên cổng thành, một gã võ giả cẩn thận nói.
Ngay sau đó, hai bóng người lập tức rời đi.
Gã võ giả kia nhìn xuống dưới nói: “Cổng thành của nội thành không thể dễ dàng mở ra”.
“Tần Ninh, ngươi có bái thiếp không?”
Bái thiếp?
Tần Ninh nhìn người phía trên cao, cao giọng nói: “Tần Ninh ta, không cần bái thiếp!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đã từng bước bước lên phía trước.
Trực tiếp tung ra một quyền.
Rắc rắc rắc!
Ngay sau đó, cổng thành rắn chắc xuất hiện từng vết nứt.
Các vết nứt dần dần khuếch tán, lan rộng ta xung quanh.
Tần Ninh thấy vậy cũng không chút sợ hãi.
Rầm!
Cuối cùng, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Cổng thành bị phá vỡ, hoàn toàn mở ra.
Trong nháy mắt, những người ở xung quanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng giờ phút này, Tần Ninh vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm như trước.
Nâng bước đi vào thành.
Hai người Thất trưởng lão và chấp sự Lý Nguyên thấy một màn như vậy đã kinh ngạc không thôi.
Cùng lúc đó, phía sau cổng thành, rất nhiều bóng người xé gió mà đến.
Võ giả huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn, cảnh giới Sinh Tử, hoặc là đệ tử, hoặc là chấp sự, lúc này đều nhìn về phía cổng thành với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Vượt qua cổng thành, trước mắt xuất hiện một võ trường rộng lớn.
Giờ phút này, bốn phía võ trường không dưới nghìn người đều nhìn về phía cửa lớn.
Là ai mà dám lớn mật như vậy?
Tần Ninh vào thành, ánh mắt tập trung nhìn về phía cuối võ trường, đó là một toà điện hùng vĩ, sáng chói.
Không khó nhìn ra, nơi đó chính là trung tâm của Lôi Sơn tông.
“Người nào đến gây sự? Muốn chết phải không?”
Lúc này, một tiếng quát chói ta vang lên.
Mấy bóng người xé gió mà đến.
Khí tức mạnh mẽ kia khiến cho những người xung quanh đều phải cúi đầu.
Cảnh giới Vạn Nguyên, chính là bá chủ một phương.
Hai người cầm đầu đều là cảnh giới Vạn Nguyên.
Hơn nữa còn mạnh hơn so với Thất trưởng lão!
Giờ phút này, hai bóng người đáp xuống mặt đất.
Mười mấy người phía sau cũng đều là cao thủ cấp bậc linh cảnh Tụ Dương.
Lúc này, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hai người cầm đầu, một là ông lão áo xám tóc trắng, người còn lại là ông lão áo đen tóc đen.
“Tam trưởng lão!”
“Tứ trưởng lão!”
Nhìn thấy hai người kia, Thất trưởng lão mở miệng nói.
“Thất trưởng lão?”
“Thất trưởng lão?”
Nhìn thấy Thất trưởng lão, hai người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thất trưởng lão chính là vị trưởng lão cuối cùng trong bảy vị trưởng lão.
Nhưng Thất trưởng lão cũng là một trong những trưởng lão của Xích Lôi tông, là một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
“Là ngươi!”
Tam trưởng lão khoác trên mình bộ áo bào màu xám tro, khí thế kinh người, lúc này, ông ta quát to một tiếng, sóng âm đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Chỉ là Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tam trưởng lão thấy vậy, ánh mắt khẽ động.
“Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Cũng không phải là ta không nghe rõ”.
Giờ phút này, Tần Ninh khoanh tay mà đứng, hắn thản nhiên nói: “Nhìn thấy các ngươi ở đây, chứng tỏ đại trưởng lão của các ngươi cũng ở trong này”.
“Nói ông ta xuất hiện đi, ta muốn nói chuyện với ông ta”.
Lời này vừa nói ra, sắc mắt Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều thay đổi.
Kẻ này, kiêu ngạo quá mức.
Nói chuyện với Đại trưởng lão?
Đại trưởng lão chính là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, sao có thể nói chuyện với hắn?
“Hừ, vô duyên vô cớ bắt giữ Thất trưởng lão, nhãi con, ta khuyên ngươi tốt nhất…”
“Đừng khuyên nhủ, ta không có thời gian để lãng phí với các ngươi”, Tần Ninh không chút kiêng nể ngắt lời: “Mau bảo Đại trưởng lão của các ngươi xuất hiện đi, nếu không, ta sợ Xích Lôi tông của các ngươi xong đời rồi”.
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều trở nên lạnh lẽo.
Bị một thằng nhóc uy hiếp như thế.
Hai người bọn họ sao có thể giữ được mặt mũi?
Lúc này, một tiếng gầm vang lên, Tứ trưởng lão dẫn đầu, trực tiếp ra tay.
“Cần gì phải thế?”
Tần Ninh từng bước bước lên phía trước.
“Bách Nhất Hoàng Chỉ!”
Một ngón tay chấm vào không trung.
Chính là Huyền Vũ Thuẫn Pháp!
Huyền Vũ Thuẫn Pháp, lục đại sát quyết.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn, Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn cùng Huyễn Vũ Thiên Côn Thuẫn trước khi đạt đến tầng ba, tương đương với linh cảnh Hoá Âm, có điều, nó vẫn thích hợp để phòng ngự hơn.
Nhưng sau khi đạt tới tầng ba lại khác hoàn toàn.
Tương đương với linh cảnh Tụ Dương, ba quyết pháp là Bách Nhất Hoàng Chỉ, Huyền Minh Thánh Trảm, Cửu Dương Thiên Chi Đao!
Ở tầng ba, toàn bộ đều là pháp quyết công kích.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, điều mà được tất cả võ giả công nhận.
Trong các thuộc tính của linh khí, linh khí thuộc tính thổ thích hợp để phòng ngự nhất, sức mạnh cực kỳ cường đại.
Nhưng Tần Ninh tu luyện Huyền Vũ Thuẫn Pháp, phòng ngự tầng ba là việc chính, công kích tầng ba cũng là việc chính, công thủ phối hợp thành một thể.
Tần Ninh đạt đến linh cảnh Tụ Dương, uy lực của pháp quyết công kích tầng ba cũng được thể hiện ra rõ ràng.
Bách Nhất Hoàng Chỉ của Tần Ninh, một ngón tay chấm vào không gian.
Vết ngón tay kia khuếch tán trong nháy mắt, giống như một cây trường thương vàng óng, sắc vàng đó lao thẳng về phía Tứ trưởng lão.
Thấy một màn như vậy, Tứ trưởng lão hừ một tiếng.
“Xích Dương Kiếm Quyết, Dương Vận Kiếm!”
Một kiếm giết thẳng ra, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Xích Dương Kiếm Quyết!
Chính là pháp quyết mà tông chủ Xích Dương tông tu luyện.
Có thể nói là tuyệt kỹ của Xích Dương tông.
Tứ trưởng lão cũng tu luyện.
Xem ra tông chủ vô cùng coi trọng Tứ trưởng lão.
Một kiếm được ngưng tụ, giống như một tia sáng mãnh liệt, huyền phù ở phía trên trường kiếm của Tứ trưởng lão.
Hào quang chợt lóe, rồi trực tiếp đâm thẳng về phía ngón tay.
Ầm…
Âm thanh rung chuyển kịch liệt vang lên ở trên không trung của võ trường.
Chương 1133: Xem ra là không muốn phối hợp
Giờ phút này, mặt đất rung chuyển, tiếng nổ vang trời.
Từng luồng lực lượng dao động tản ra.
Kiếm khí trở nên hỗn loạn.
Mà vết ngón tay lại càng thêm ngưng tụ.
Một kiếm chém ra, đồng thời một vết ngón tay cũng trực tiếp bắn đến.
“Phá!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Âm thanh vù vù xuất hiện, làm cho người ta cảm nhận được một loại kích thích cường đại.
Ầm…
Vết ngón tay giống như một hòn đảo đơn độc trong gió lốc, sừng sững không ngã, mãi mãi trường tồn, một đường bắn thẳng.
Phụt một tiếng, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một đường máu bắn lên không trung.
Bỗng nhiên, thân hình của Tứ trưởng lão ngã xuống.
Giữa hai hàng lông mày xuất hiện một lỗ máu, hai mắt trừng thật lớn, ông ta không thể tin được mà nhìn về phía Tần Ninh.
Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ?
Nhất định là giả!
Tứ trưởng lão chết không nhắm mắt.
Giờ phút này, Tần Ninh cất bước đi thẳng vào trong võ trường.
“Vẫn nên gọi Đại trưởng lão của các ngươi xuất hiện đi, nếu không ta lại ra tay giết người đấy”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Tam trưởng lão, ngươi nói xem?”
Lúc này, sắc mặt Tam trưởng lão khẽ thay đổi.
Sao lại thế này?
Tại sao có thể như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta căn bản là không biết, rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này!
Tứ trưởng lão vậy mà lại bị giết chết.
Phải biết rằng, Tứ trưởng lão và ông ta đều là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên.
Giờ phút này, Tam trưởng lão đang đứng giữa không trung.
Tiến cũng không được.
Lùi cũng không xong.
Trong lúc nhất thời, Tam trưởng lão chỉ biết đứng im tại chỗ.
Tần Ninh cũng lười để ý đến, bước chân không nhanh không chậm tiến thẳng về phía trước.
“Người nào đến gây sự?”
Lúc này, một giọng nói tràn đầy bất mãn vang lên.
Từ đại điện bên kia, từng dáng người bước ra.
Đó là một ông lão với mái tóc trắng xoá.
Ông ta mặc đồ màu trắng, khí chất không tầm thường, tuy rằng một đầu tóc bạc, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác tang thương, mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy như gió xuân tràn về.
“Đại trưởng lão!”
Nhìn thấy người vừa đến, Tam trưởng lão lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Đại trưởng lão đến đây!
Có thể thở ra một hơi rồi.
Giờ phút này, Tam trưởng lão vội vàng đi đến bên người Đại trưởng lão, nhỏ giọng thì thầm.
“Tần Ninh?”
Ánh mắt Đại trưởng lão tập trung lên người Tần Ninh.
Trong phạm vi ngàn dặm, ông ta chưa từng nghe qua có thiên tài linh cảnh Tụ Dương trung kỳ nào tên là Tần Ninh.
Kẻ này, từ nơi nào đến?
“Muốn gặp lão phu, ý ngươi là thế nào?”
Âm thanh của Đại trưởng lão không cao không thấp, không nghe ra cảm xúc gì.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Có hai chuyện”.
“Thứ nhất, Lôi Vô Song ở đâu? Ta muốn gặp ông ta!”
“Thứ hai, có phải Tần Sơn bị Xích Lôi tông các ngươi bắt giữ hay không? Nếu có thì giao người cho ta, tất cả đều bình yên vô sự, còn nếu như không phải thì mọi chuyện lại càng êm đẹp”.
Tần Ninh nói rõ ý đồ đến đây.
Sau khi nghe được những lời này, hai hàng lông mày của Đại trưởng lão lại càng thêm nhíu lại.
Trong lời nói của Tần Ninh mang theo một tia mệnh lệnh.
Loại cảm giác này làm cho Đại trưởng lão, người trước nay vẫn luôn ở địa vị cao cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lôi Vô Song là bị Xích Lôi tông ta bắt giữ, há có thể cho ngươi muốn gặp là gặp?”
Đại trưởng lão hừ một tiếng quát: “Về phần Tần Sơn…Lão phu không biết, có lẽ là đã chết bên trong ngọn núi xa xa nào đó ở thành Thiên Tàn, ta cũng không biết chính xác”.
Lời nói của Đại trưởng lão vừa dứt, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người đánh thẳng đến.
Sát khí tràn ngập khiến cho Đại trưởng lão lạnh sống lưng.
“Xem ra là không muốn phối hợp”.
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước đến, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão.
“Lão già kia, lăn xuống đi”.
Dứt lời, một quyền của Tần Ninh lập tức tung ra.
Không hề hoa mỹ, một quyền thẳng tắp đánh đến.
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi.
Một quyền này của Tần Ninh ẩn chứa linh khí đất trời, cuồng bạo đến mức tận cùng.
Quả thật là còn cường đại hơn so với linh cảnh Tụ Dương.
Nhưng mà Đại trưởng lão dù sao cũng là cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên.
Lúc này, ông ta thản nhiên không chút sợ hãi, cũng từng bước tiến lên, tung ra một quyền.
“Chém!”
Khẽ quát một tiếng, Đại trưởng lão bấm bấm ngón tay, một ánh kiếm theo ngón tay lao ra, bùng nổ xuất hiện.
Keng…
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên.
Thân hình Đại trưởng lão lảo đảo.
Tần Ninh vẫn tiếp tục đuổi theo không dứt.
Vẫn trực tiếp tung ra một quyền như trước.
Quyền phong cường đại, không hề thi triển bất kỳ võ quyết gì, chỉ đơn giản là quyền kình.
Giờ phút này, Đại trưởng lão không còn dám khinh thường Tần Ninh nữa.
Lạch cạch…
Tiếng lạch cạch vang lên, trong tay Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm dài hơn ba mét, mang theo một tia kiếm khí sắc bén, hướng thẳng về phía Tần Ninh.
Mà cùng lúc này, bên ngoài đại điện.
Có vài dáng người đang đứng đó.
Bên trong đám người kia, có một người thanh niên đang khoanh tay mà đứng, một thân áo tím nhạt màu, khí chất không tầm thường, linh khí quanh thân như ẩn như hiện, càng làm cho người ta có cảm giác mơ hồ khác lạ.
Mấy người ở bên cạnh cũng có khí tức vô cùng cường đại.
Nhìn kỹ mới thấy, số bọn họ không có người nào là yếu hơn Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.
“Có chút thú vị, không nghĩ tới, vậy mà có người dám một thân một mình đối nghịch với Xích Lôi tông…”
Người thanh niên kia khoang tay đứng nhìn, thản nhiên cười nói.
“Nhị công tử khen trật rồi, ta thấy kẻ này có linh khí dày đặc trong cơ thể, cũng chỉ là có chút thủ đoạn nhỏ thôi”.
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thanh niên cười nói: “Nếu Đại trưởng lão dùng toàn bộ thực lực để đối phó, kẻ này nhất định sẽ thua”.
Nghe được những lời này, thanh niên khẽ cười nói: “Nhưng mà cho dù có như vậy, có thể lấy linh cảnh Tụ Dương trung kỳ giết chết cảnh giới Vạn Nguyên, cũng là hiếm thấy”.
“Công tử cũng có thể”, lại một người khác nói: “Tứ trưởng lão kia, ta thấy cũng chỉ là một cái bao cỏ thôi”.
Người thanh niên mỉm cười.
Người nọ tiếp tục nói: “Nhị công tử của chúng ta là thiên tài hiếm có của thành Chân Vũ, cũng chỉ có Đại công tử mới có thể cùng Nhị công tử đây phân thắng bại”.
“Chân Vũ Xương…”
Người thanh niên chậm rãi nói: “Chẳng qua Chân Vũ Phàm ta cũng chỉ sinh ra sau Chân Vũ Xương có vài năm mà thôi, hắn ta không thể sánh bằng ta”.
“Vâng vâng vâng!”
Mấy người bên cạnh đều gật đồng phụ hoạ.
“Tên nhóc này không tầm thường, thật ra ta cũng muốn đánh với hắn một trận”.
Thanh niên nhìn về phía người bên cạnh nói: “Vũ Thông, ngươi nói xem hắn lợi hại hơn hay ta lợi hại hơn?”
Nghe được những lời này, Vũ Thông lập tức chắp tay nói: “Nhị công tử thiên phú cường đại, kẻ này chẳng qua chỉ là một bao cỏ mà thôi”.
“Nếu như Nhị công tử muốn ra tay, thuộc hạ sẽ thay công tử ra tay”.
Nghe được những lời này, Chân Vũ Phàm lắc đầu.
“Lần này, phụ thân muốn ta đại diện cho thành Chân Vũ, cùng Xích Lôi tông đạt thành hiệp ước đồng minh”.
“Con gái của Xích Vân Thiên, Xích Vân Doanh cùng đại ca của ta thật ra cũng rất xứng đôi”.
Chân Vũ Phàm từ từ nói: “Nhưng mà, có lẽ phụ thân cảm thấy ta là mối uy hiếp đối với Chân Vũ Xương, cho nên muốn tìm cho Chân Vũ Xương một thế lực trợ giúp mạnh mẽ”.
“Nhưng mà, Xích Lôi tông này so với thành Chân Vũ của chúng ta, quả thật là không đáng nhắc tới”.
“Phụ thân không khỏi…quá coi thường ta…”
Nghe được những lời này, mấy người bên cạnh đều gật đầu.
Bọn họ là thân tín bên người Nhị công tử, tất nhiên là cùng suy nghĩ với Nhị công tử.
Mà giờ phút này, kiếm của Đại trưởng lão đã va chạm với Tần Ninh.
Phía trên võ trường, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.
Kiếm pháp của Đại trưởng lão biến hoá liên tục.
Nhưng Tần Ninh vẫn gặp đâu phá đó.
Một quyền.
Lại một quyền.
Dường như là Tần Ninh không học tập bất kỳ võ quyết nào, chỉ đơn giản là vung quyền rồi hạ xuống.
Lúc này, trong mắt Đại trưởng lão đã tràn đầy kinh ngạc.
Người tên Tần Ninh trước mắt, mang đến cho ông ta một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Theo đạo lý, ông ta là cấp bậc Vạn Nguyên thiên nguyên, Tần Ninh chẳng qua chỉ là linh cảnh Tụ Dương.
Chỉ bàn đến linh khí, Tần Ninh không có khả năng tích luỹ được linh khí hùng hậu như thế.
Chương 1134: Ta có thể làm con tin
Thế nhưng bây giờ Tần Ninh không những có, hơn nữa còn rất phong phú.
“Sao thế? Muốn tiêu hao toàn bộ linh khí của ta ư?”
Lúc này Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi đừng nghĩ nữa!”
Vừa nói xong, từng luồng linh khí phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Từng đường Dương Hải cũng hiện ra.
“Chín đường Dương Hải!”
Giờ phút này, mọi người đều sững sờ.
Chín đường Dương Hải cực kỳ hiếm thấy.
Tần Ninh lại có chín đường Dương Hải?
Thấy cảnh này, Đại trưởng lão cũng phải giật mình.
Sao lại là chín đường Dương Hải?
Chỉ là hiển nhiên bây giờ không phải thời gian để suy nghĩ.
Lúc này kiếm khí bén nhọn tập trung ở trong cơ thể của Đại trưởng lão.
Từng luồng khí tức gào thét vang lên.
Giờ phút này, khí tức của Đại trưởng lão không ngừng tụ tập tới mức tối đa.
Giờ khắc này, Đại trưởng lão trước người, kiếm khí hội tụ đến cực điểm, phảng phất giờ này khắc này, triệt để quy nhất.
Tần Ninh thấy cảnh này lại không hề quan tâm.
“Bách Nhất Hoàng Chỉ!”
Một chỉ vung ra, lúc này một luồng linh khí hùng hậu tụ tập lên trên đầu ngón tay của Tần Ninh.
Linh khí kia vang lên ầm ầm, mang đến cho người ta một loại cảm giác phá không vô cùng kinh khủng.
“Phá!”
Một chỉ, đè xuống!
Ầm...
Tiếng ầm kịch liệt đột nhiên vang lên.
Mặt đất không ngừng chấn động, kiếm khí trước người Đại trưởng lão bị đẩy vào trong đó.
Tốc độ chỉ khí của Tần Ninh dần dần tăng lên.
“Chém!”
Đột nhiên, Tần Ninh lại bộc phát khí thế lần nữa, đằng đằng sát khí.
Ầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, một cánh tay của Đại trưởng lão bị cắt đứt.
Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh.
Ngay cả đám người Chân Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Tên này…”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều run lên.
Tần Ninh bước chân ra, đi đến trước mặt Đại trưởng lão, cười nhạt nói: “Được rồi, đừng cố gắng chống đỡ nữa, ta không muốn giết ngươi nên mới chơi đùa với ngươi nửa ngày”.
“Nói cho ta Lôi Vô Song ở đâu? Có phải Tần Sơn bị Xích Lôi tông các ngươi bắt rồi không?”
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng dăm ba câu đó rơi vào trong tai Đại trưởng lão lại giống như đâm thẳng vào tim gan.
“Lôi Vô Song cách cái chết không xa đâu!”
Đại trưởng lão rầu rĩ nói: “Về phần Tần Sơn, ta thật sự không biết, Xích Vô Sinh công tử tự mình ra tay, rốt cuộc là bắt sống hay là giết chết rồi, ta cũng không biết”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, bấm tay một cái.
Ầm một tiếng, một cánh tay khác của Đại trưởng lão lại nổ tung.
“Ta đã nói rồi…”
“Nói thế nào? Ta đâu có lấy mạng ngươi!”
Trong ánh mắt của Đại trưởng lão có vẻ không cam tâm.
“Dẫn ta đi!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng lần nữa.
“Tần công tử này, hãy khoan dung độ lượng một tí đi?”
Một giọng nói không mặn không nhạt đột nhiên vang lên.
Chính là Chân Vũ Phàm ra mặt.
Chân Vũ Phàm bước ra, đứng ở cuối cầu thang nhìn từ trên cao xuống chỗ Tần Ninh.
“Tại hạ đến từ thành Chân Vũ, chính là Chân Vũ Phàm của gia tộc Chân Vũ ở thành Chân Vũ”.
Chân Vũ Phàm lộ ra một nụ cười tự nhận là hiền hòa, nói: “Hãy nể mặt tại hạ mà dừng tay đi”.
“Nể mặt ngươi? Mặt mũi của ngươi rất đáng giá sao?”
Lúc này Tần Ninh thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Chân Vũ Phàm lập tức cứng ngắc.
“Thứ ta ghét nhất chính là có những người còn chẳng biết cái gì mà lại nói hãy quên đi, không có chuyện gì to tát cả”.
“Chán ghét nhất chính là... câu nói hãy nể mặt ta này!”
Lúc này khuôn mặt của Chân Vũ Phàm đã hoàn toàn đỏ rực.
“Vị Tần công tử này, Nhị thiếu gia nhà ta có ý tốt”.
“Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu”.
Tần Ninh liền bật cười.
“Không biết tốt xấu?”
Tần Ninh lười nhiều lời.
“Đại trưởng lão, dẫn ta đi tìm Lôi Vô Song đi!”
Nghe thấy vậy, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt Chân Vũ Phàm cứng ngắc, thay vào đó là một vẻ giận dữ.
“Cho thể diện mà không cần”.
Chân Vũ Phàm chậm rãi nói: “Vũ Thông, giết hắn đi!”
“Rõ!”
Vũ Thông bên người hắn ta sải bước ra.
Cùng là cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Thế nhưng lúc này Vũ Thông mang đến cho người cảm giác mạnh hơn Đại trưởng lão mấy lần.
Vừa sải bước ra, Vũ Thông đã đi đến trước người Tần Ninh, trực tiếp tung một trảo ra.
Tần Ninh không đổi sắc mặt, lúc này một cái thuẫn Huyền Hoàng ngưng tụ ở ngoài cơ thể.
Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn!
Vũ Thông đang muốn nhấc Tần Ninh lên, nhưng lại cảm giác mình như túm phải một ngọn núi cao vạn trượng.
Nặng nề, ngột ngạt.
Linh khí trong cơ thể Tần Ninh giống như một vũng bùn, khiến người ta rơi vào trong đó.
“Vũ Thông, ngươi đang làm gì đấy?”
Lúc này Chân Vũ Phàm gầm nhẹ một tiếng.
“Nhị công tử, ta…”
“Muốn để người ta nể mặt ngươi thì cũng phải nhìn xem mặt mũi của ngươi có đáng giá hay không đã”.
Tần Ninh vừa sải bước ra, bàn tay bóp chặt cổ Vũ Thông, chậm rãi giơ lên.
Trong chớp nhoáng này, xung quanh tĩnh mịch.
Một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Lại bị Tần Ninh linh cảnh Tụ Dương trung kỳ nhấc lên.
Nói đùa cái gì vậy!
“Cút!”
Tần Ninh hất bàn tay ra, lúc này cơ thể của Vũ Thông hóa thành một luồng sáng.
Rầm một tiếng, cuối cùng hắn ta vào mép diễn võ trường, cơ thể run lên, không ngờ lại bị Tần Ninh đập chết!
Lúc này trong mắt của Chân Vũ Phàm là vẻ hoảng sợ.
Mấy người còn lại lập tức vây quanh Chân Vũ Phàm ở chính giữa.
“Còn muốn nể mặt ngươi nữa không?”
“Ngươi…”
Trong đôi mắt của Chân Vũ Phàm có vẻ kinh khủng, lẩm bẩm nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Giết ngươi!”
Vừa dứt lời, Chân Vũ Phàm liền hoảng sợ.
Tuy hắn ta là linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ.
Cao hơn cảnh giới của Tần Ninh.
Thế nhưng thực lực giữa hai người lại khác nhau một trời một vực!
“Tần công tử!”
Lúc này Chân Vũ Phàm lắp bắp nói: “Ta... Ta là con trai của thành chủ thành Chân Vũ, Xích Lôi tông và thành Chân Vũ sắp thông gia”.
“Đại ca của ta là Chân Vũ Xương, cưới con gái của Xích Vân Thiên là Xích Vân Doanh”.
“Ngươi đừng giết ta, có phải ngươi muốn cứu người hay không? Ta có thể làm con tin!”
Giờ phút này Chân Vũ Phàm thật sự sợ hãi!
“Không có tiền đồ!”
Tần Ninh mắng một câu, không để ý đến.
Nếu tên này nói không sai, đúng là có thể suy nghĩ một chút, bắt hắn ta làm con tin.
“Đi sang đây”.
Tần Ninh nhìn về phía Chân Vũ Phàm, quát lớn một tiếng.
Giờ phút này, Đại trưởng lão cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.
Thành Thiên Tàn là Xích Lôi tông vừa cướp được.
Cho nên ông ta và ba vị trưởng lão khác tọa trấn, nhưng lại muốn đề phòng Đoạt Mệnh cung, mà không phải Tần Ninh đột nhiên xuất hiện này.
Bây giờ đã hoàn toàn lộn xộn.
Chân Vũ Phàm cũng đã bị bắt làm tù binh.
Nếu như tông chủ biết việc này...
Trong lòng Đại trưởng lão tràn đầy tuyệt vọng.
“Dẫn đường!”
Lúc này Tần Ninh không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
Đại trưởng lão cố gắng đứng dậy, hai tay trống trơn đã không còn chảy máu nữa.
“Các đệ tử khác của Lôi Sơn tông đâu?”
Lúc này Ôn Như Ngọc mở miệng chất vấn.
Đại trưởng lão thành thật trả lời: “Lôi Sơn tông có tổng cộng hơn ba ngàn người gồm đệ tử và trưởng lão cộng lại, có khoảng hơn một ngàn người đầu hàng!”
“Mà hai ngàn người còn lại, chúng ta đã giết bốn năm trăm người, còn thừa một ngàn bốn năm trăm người đều đã bị nhốt, giam giữ trong đại lao dưới đất để chờ xử lý”.
“Bốn năm trăm người bị giết, các ngươi đúng là độc ác”.
Đại trưởng lão khổ sở nói: “Đứng ở góc độ của Xích Lôi tông để suy nghĩ, bọn họ không muốn đầu hàng, thề sống chết trung thành với Lôi Vô Song, đương nhiên là phải giết”.
Trong lúc nói chuyện, mấy bóng người đã đi đến trước cổng chính của một địa cung.
Sau khi vào địa cung, đi xuống dưới lòng đất, một mùi vị ẩm mốc lạnh lẽo xông vào mũi...
Chương 1135: Điều ta nói là thật
“Các ngươi…”
Lúc này ánh mắt của Ôn Như Ngọc hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đây là địa lao của Lôi Sơn tông chúng ta, từ trước đến nay vẫn luôn khô ráo, các ngươi đã làm cái gì rồi?”
Đại trưởng lão còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã thản nhiên nói: “Đương nhiên là lấy một vài tà vật ẩm thấp để áp chế cảnh giới của những người trong này, để bọn họ không có cách nào khôi phục thực lực”.
Đại trưởng lão nghe thấy Tần Ninh trả lời, cũng không phản bác.
“Mở cửa!”
Tần Ninh không nhiều lời.
Một đoàn người tiến vào trong cung điện dưới lòng đất.
Từng bóng người ở hai bên đường đều nhìn về phía mấy người tiến vào trong cửa lớn.
“Lý Hiểu sư huynh…”
“Cô Nguyên sư đệ…”
Nhìn các sư huynh đệ thân thiết bình thường, lúc này ai nấy đều mặt vàng khô gầy, trong giọng nói của Ôn Như Ngọc có vẻ nghẹn ngào.
“Xin lỗi!”
Lúc này Tần Ninh nhíu mày, chậm rãi nói: “Thả người!”
Ngay sau đó, từng phòng giam được mở ra, những bóng người lần lượt rời đi.
Nghe được giọng nói của Ôn Như Ngọc, ánh mắt của mọi người đều rất nghiêm nghị, cảm kích nhìn về phía Tần Ninh.
“Lôi Vô Song ở đâu?”
Lúc này Đại trưởng lão nhịn đau, chậm rãi nói: “Lôi Vô Song chính là tông chủ của Lôi Sơn tông, đương nhiên là cần chăm sóc riêng!”
Nói rồi, Đại trưởng lão dẫn mấy người đi thẳng vào chỗ sâu hơn.
Ở chỗ sâu nhất có một căn phòng đá đóng kín, lúc này hai cánh cửa đá kín kẽ không một kẽ hở.
Ôn Như Ngọc nhìn thấy cánh cửa đá kia thì nhíu mày.
Trước đó không có cửa đá này.
“Mở cửa!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
Tam trưởng lão bên cạnh Đại trưởng lão đi ra phía trước, hai tay ngưng tụ kết ấn, từng dòng sức mạnh di chuyển cửa đá.
Sau đó, cửa đá từ từ mở ra.
Ôn Như Ngọc tiến vào bên trong đầu tiên.
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và mấy người Chân Vũ Phàm cũng lần lượt đi vào.
Toàn bộ căn phòng đá cũng coi như sạch sẽ.
Thế nhưng là trong phòng đá lại có một mùi hôi thối.
Giờ phút này, có một bóng người lẳng lặng nằm trên giường trong phòng đá.
“Tông chủ!”
Ôn Như Ngọc đi ra phía trước, trong đôi mắt như có sương mù.
“Tông chủ…”
Lúc này bóng người trên giường đá chỉ còn một hơi thở, cả người đen sì, nhìn cực kỳ thê thảm.
Hai tay hai chân lại bị xiềng xích trói buộc.
Lôi Vô Song!
Chủ nhân của một tông!
Lúc này lại vô cùng thê thảm.
“Ngọc Nhi…”
Nhìn thấy người tới, người đàn ông trên giường khàn giọng hô: “Hàn Sơn và Tần Sơn đâu?”
“Nói cho bọn họ nhất định không được kích động, Lôi Sơn tông đã mất, nhưng nếu bọn họ không chết, sớm muộn gì Lôi Sơn tông cũng có thể làm lại từ đầu!”
“Tông chủ…”
Giờ phút này Ôn Như Ngọc khóc không thành tiếng.
Tam Lôi Thần của Lôi Sơn tông!
Lôi Hàn Sơn!
Ôn Như Ngọc!
Tần Sơn!
Ba người này là Tam Lôi Thần rất nổi tiếng của Lôi Sơn tông, tương lai của Lôi Sơn tông.
Có điều đây chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.
Trên thực tế, danh tiếng của Tam Lôi Thần là do tông chủ dìu dắt nhiều hơn.
Cho dù là Ôn Như Ngọc hay là Tần Sơn đều được Lôi Vô Song tự tay dạy bảo.
Phần ân tình này, Ôn Như Ngọc nhớ rất rõ ràng.
“Bọn họ đều rất ổn…”
Ôn Như Ngọc nghẹn ngào nói cho Lôi Vô Song tất cả mọi chuyện.
“Đừng để ông ta nói chuyện, nếu nói thì sẽ chết đấy…”, lúc này Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là độc ác, loại Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng này mà các ngươi cũng có thể tìm được?”
Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, mặt Đại trưởng lão xám xịt như tro tàn.
“Tần Ninh!”
Sắc mặt Đại trưởng lão lạnh lẽo, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là sự lạnh lẽo, dữ tợn, đáng sợ trên mặt Đại trưởng lão lại đột nhiên hóa thành nụ cười ha ha vô cùng tùy tiện.
“Tần Ninh, ngươi xong đời rồi!”
Sự chuyển biến trong nháy mắt khiến Chân Vũ Phàm, Ôn Như Ngọc đều sững sờ.
“Ha ha ha…”
Lúc này Đại trưởng lão đã mất hai tay, lúc cười lên rất kinh khủng.
“Ngươi có biết đây là nhà tù gì không?”
“Đây là ngục giam bảo vật của Xích Lôi tông chúng ta, chuyên môn đối phó với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên!”
Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Trừ khi là võ giả cảnh giới Quy Nhất, nếu không căn bản không có cách nào phá vỡ chỗ này”.
“Ngươi biết nó được chế tạo từ cái gì không? Ngươi có biết không?”
“Phì…”
Ngay lúc này, một tiếng nhổ nước miếng đột nhiên vang lên.
Cửu Anh chép miệng như đang ăn cái gì đó, thản nhiên nói: “Biết chứ, có vỏ cây Loan Ngọc Thuật, còn có đá Luyện Kim Hỏa Diễm”.
“Đá Luyện Kim Hỏa Diễm ăn cũng rất ngon đấy, thế nhưng các ngươi lại dùng nó với vỏ cây Loan Ngọc Thuật để luyện ra một gian mật thất thế này, đúng là phung phí của trời!”
Lúc này Cửu Anh vừa nói vừa há miệng gặm vách tường, cuối cùng phun ra một ít vụn gỗ.
Đại trưởng lão thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Nghiệt súc cao hơn một mét này chui ra từ đâu vậy?
Tại sao lại ở bên trong mật thất này?
Gần như là trong chớp mắt, Cửu Anh đã gặm mật thất thành một cái hố.
Đại trưởng lão thấy cảnh này thì trợn tròn hai mắt.
Ông ta phun ra một ngụm máu, hoàn toàn ngất đi.
Cửu Anh thì có vẻ cạn lời.
“Điều ta nói là thật mà!”
Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười quan tâm.
Đại trưởng lão bày ra trò đó thì cũng quá coi thường hắn rồi!
Tần Ninh đi đến bên cạnh cái giường, chậm rãi nói: “Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng sẽ gây ra tổn thương rất lớn với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên”.
“Cắn nuốt Tứ Nguyên Chi Hoàn để bản thân sử dụng, khiến võ giả cảnh giới Vạn Nguyên căn bản không có cách nào chống đỡ, cuối cùng linh khí sẽ hỗn loạn”.
Ôn Như Ngọc lập tức luống cuống.
“Tần công tử, có biện pháp gì không?”
“Đương nhiên là có biện pháp!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Hơn nữa vừa vặn đã có sẵn người giúp chúng ta giải độc”.
Có sẵn người?
Đại trưởng lão?
Ôn Như Ngọc không hiểu.
Tần Ninh cười nói: “Cùng loại với biện pháp thay máu, tương đối tà tính, nhưng mà dùng với loại người này cũng không có gì là tà tính cả!”
Ôn Như Ngọc khẽ gật đầu.
Bên trong căn phòng, lúc này Chân Vũ Phàm đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi hành động của Tần Ninh.
Cơ thể của Đại trưởng lão càng thêm đen sì, mang đến cho người một cảm giác không khác cái xác không hồn.
Mà trên giường, thân thể của Lôi Vô Song lại dần dần khôi phục sức sống.
Thay máu?
Tần Ninh này lại nghĩ ra loại biện pháp đó, hơn nữa còn làm được.
Thật sự khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chỉ cần chờ nửa ngày là có thể tỉnh”.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng dậy nói: “Tạm thời đừng để ý đến nơi này nữa, giải quyết đám đệ tử Xích Lôi tông bên ngoài rồi nói sau!”
“Ừm!”
Ôn Như Ngọc gật đầu.
“Cửu Anh, ngươi đi hỗ trợ!”
“Được!”
Cửu Anh vừa dứt lời liền ngang ngược xông ra, vọt thẳng lên trời, phá tan mặt đất.
Giờ phút này, bên ngoài.
Đệ tử Lôi Sơn tông được thả ra và đệ tử Xích Lôi tông đã chém giết đến đỏ cả mắt.
Đám phản đồ kia là mục tiêu đầu tiên mà đệ tử Lôi Sơn tông lựa chọn.
Chỉ là những người này đã bị giam giữ một khoảng thời gian, thực lực bị tổn hại.
Tuy Xích Lôi tông chỉ có hơn ngàn người, thế nhưng hai bên vẫn khó phân thắng bại.
Khi Cửu Anh lao ra, chiến trường mới dần ổn định lại.
Những chuyện này cũng không phải điều mà Tần Ninh quan tâm.
Nhìn thấy Lôi Vô Song chuyển biến tốt đẹp, Ôn Như Ngọc cũng dần dần an tâm.
Mãi đến khi cuối ngày, trận chiến bên ngoài mới kết thúc.
Lôi Sơn tông tổn thất mấy trăm đệ tử, bây giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Câu nói này của Tần Minh quá kiêu ngạo rồi.
"Xích Lôi tông xứng hay không xứng thì cũng chẳng tới lượt một tên nhãi nhép mới linh cảnh Tụ Dương trung kỳ như ngươi có thể nói đâu!"
Lúc này, sắc mặt Thất trưởng lão trở nên âm u, bước từng bước tới chỗ Tần Ninh.
Ông ta mặc kệ thân phận của Tần Ninh là gì.
Hôm nay, ông ta chỉ cần giết Tần Ninh, rồi phong tỏa tin tức là được.
Kẻ này ngạo mạn như vậy rõ ràng là muốn bảo vệ Tần Sơn.
Mà Tần Sơn lại là người của Lôi Sơn tông.
Hiện tại, Xích Lôi tông đang chuẩn bị tiêu diệt Lôi Sơn tông.
Sao có thể để một kẻ như Tần Ninh phá hủy kế hoạch mà bọn họ dày công xây dựng lâu nay chứ!
Thất trưởng lão tung ra một quyền, hướng thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Thấy cảnh đó, Tần Ninh cong ngón tay, lúc này, bỗng nhiên có một chiếc đũa từ đâu bắn ra hệt như chiếc mũi tên, bay vun vút tới.
Bên ngoài chiếc đũa bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo, tỏa ra một luồng linh khí bá đạo.
Phụt phụt...
Máu tươi tuôn trào, một quyền của Thất trưởng lão bị chiếc đũa xuyên thủng, chiếc đũa kia đâm xuyên qua cánh tay của ông ta rồi găm vào bức tường phía sau ông ta.
"Hít..."
Lúc này, sắc mặt Thất trưởng lão trắng bệch, hít một hơi thật sâu.
Tất cả mọi người xung quanh trợn mắt, há hốc mồm.
"Chỉ là Vạn Nguyên nhân nguyên thôi, ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách tự cao tự đại".
Tần Ninh vừa dứt lời, tất cả người của Xích Lôi tông sửng sốt.
Thất trưởng lão sắp tức nổ phổi đến nơi, nhưng rồi ông ta lại phun tiếp ra một ngụm máu tương, cả người không còn khả năng động đậy nữa.
"Cơm nước đến đây thôi".
Tần Ninh đứng dậy.
"Thất trưởng lão, phiền ngươi dẫn ta đến chỗ Xích Lôi tông ở nội thành thành Thiên Tàn".
Tần Ninh nói xong, Thất trưởng lão muốn phản bác nhưng lại có lòng mà không có sức.
Một vài người từ từ tránh đường cho bọn họ đi.
Thất trưởng lão dẫn đầu, chấp sự Lý Nguyên đi đằng sau.
Hai người dẫn đường cho ba người Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt và Ôn Như Ngọc theo sau.
"Ngươi nói đi, bây giờ, tình tình trong nội thành thành Thiên Tàn thế nào?”
Tần Ninh vừa hỏi xong, nét mặt Thất trưởng lão trở nên khó coi.
"Thành Thiên Tàn hiện tại coi như là bị Xích Lôi tông bọn ta thâu tóm gần hết, thế nhưng Lôi Sơn tông vẫn còn ngoan cố chống cự, nhưng mà đã bị Xích tông chủ trấn áp rồi".
Nghe ông ta nói vậy, mặt mày Ôn Như Ngọc thay đổi.
Không dừng ở đó, Thất trưởng lão lại nói tiếp: "Chỉ có điều, thành Thiên Tàn đã được Lôi Vô Song quản lý, xây dựng nhiều năm, có thể nói là Lôi Sơn tông đã ăn sâu vào lòng người dân nơi đây, dự định của Xích tông chủ chính là hy vọng Lôi Vô Song đầu hàng".
"Do vậy, nên vẫn chưa giết Lô Vô Song".
"Vậy sao lại truy sát chúng ta?", Ôn Như Ngọc cất lời hỏi.
Chúng ta trong lời cô ta hiển nhiên chính là ba vị Lôi Thần của Lôi Sơn tông.
Lôi Hàn Sơn!
Ôn Như Ngọc!
Tần Sơn!
Nghe vậy, Thất trưởng lão nói tiếp: "Ba người các ngươi là những nhân tài xuất chúng trong lớp thế hệ mới của Lôi Sơn tông, tất nhiên là chúng ta muốn bắt các ngươi đầu hàng với Lôi Vô Song, rồi trở thành vật sở hữu của Xích Lôi tông chúng ta!"
Nghe thế, Tần Ninh đã hiểu được phần nào câu chuyện.
"Nói như vậy thì Xích Lôi tông các ngươi vẫn chưa dồn người ta đi vào đường cùng phải không?", Tần Ninh mỉm cười tủm tỉm nói: "Có vẻ như vị tông chủ Xích Vân Thiên kia của các ngươi cũng là một vị tông chủ tràn đầy hùng tâm tráng chí nhỉ".
Thất trưởng lão nghe vậy, không dám tiếp lời.
Thực lực của Tần Ninh quá kinh khủng, đủ để khiến ông ta dè chừng.
Bản thân ông ta vốn là cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên, có đủ sức mạnh để làm bá chủ một phương, nên ông ta hiểu rõ thực lực của mình đến đâu.
Bình thường, khi chiến đấu với đối thủ cùng cảnh giới Vạn Nguyên, ông ta có thể phải khổ chiến.
Thế nhưng cấp bậc linh cảnh Tụ Dương lại hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của ông ta.
Nhưng mà Tần Ninh lại khác.
Tần Ninh chỉ là linh cảnh Tụ Dương trung kỳ mà thôi.
Thế mà lại không tốn chút sức lực nào mà đã đánh bại mình.
Tên Tần Ninh này không hề đơn giản.
"Theo như ngươi nói, vậy thì, bây giờ ắt hẳn Xích Lôi tông các ngươi đang ở bên trong tổng bộ của Lôi Sơn tông ở nội thành thành Thiên Tàn phải không?"
Thất trưởng lão gật đầu.
"Xích Vân Thiên có ở đó không?"
"Tông chủ trấn giữ thành Xích Dương, nơi đó chính là sân nhà của Xích Lôi tông chúng ta, tất nhiên là tông chủ sẽ không rời khỏi đó".
Thất trưởng lão nói một cách hiển nhiên.
"Nhưng mà, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão với Tứ trưởng lão lại đang ở trong nội thành thành Thiên Tàn".
"Thú vị đấy".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, ngươi dẫn ta đi xem thử đi".
Thất trưởng lão chần chừ một lát, rồi chậm rãi nói: "Tốt nhất là ngươi nên biết một điều, Đại trưởng lão chính là cường giả ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng đều ở cảnh giới Vạn Nguyên địa nguyên..."
"Cũng chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi".
Tần Ninh bình thản nói: "Đến Vương Giả còn xém bỏ mạng dưới tay ta, còn sợ cảnh giới Vạn Nguyên hay sao?"
Hắn nói xong, Thất trưởng lão không dám nhiều lời nữa.
Cứ khoác lác đi!
Dù sao ông ta chẳng phải là đối thủ của Tần Ninh.
Tần Ninh ba hoa mình trâu bò ra sao thì đều là chuyện của chính hắn.
Ôn Như Ngọc đứng bên cạnh dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn vào Tần Ninh.
Chỉ nói đến mỗi việc Tần Ninh đánh bại Thất trưởng lão dễ dàng như trở bàn tay.
Đã làm cho cô ta quá đỗi kinh ngạc rồi.
Có lẽ cảnh giới Vạn Nguyên địa nguyên không có cách nào đối phó với Tần Ninh.
Thế nhưng cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, thậm chí đến cả cường giả cấp bậc thánh nguyên thì lại không có khả năng không có cách nào đối phó với hắn!
Còn về việc Tần Ninh suýt nữa giết Vương Giả trong lời hắn.
Tất nhiên là cô ta không tin.
Cảnh giới Vương Giả!
Cảnh giới Thiên Nhân!
Cảnh giới Quy Nhất!
Cảnh giới Vạn Nguyên!
Cảnh giới Âm Dương!
Năm cảnh giới lớn này có chênh lệch rất lớn.
Nhất là cảnh giới Vương Giả.
Đó là sự tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Thiên đấy.
Tần Ninh... sao có thể là đối thủ của họ chứ.
Chỉ riêng hơi thở Vương Giả do cảnh giới Vương Giả tỏa ra đã đủ khiến cho Tần Ninh không thể chống cự rồi.
Lúc này, năm người đi tới phía trước.
Đoàn người nối gót đi theo phía sau Thất trưởng lão, không dám lộn xộn.
Đoàn người chậm rãi đi đến phía trước nội thành.
Thành Thiên Tàn khổng lồ có hơn một ngàn vạn dân sinh sống.
Nội thành chiếm hết một nửa diện tích, và cũng chiếm dân số nhiều nhất.
Nơi này chính là tổng bộ của Lôi Sơn tông.
Lôi Sơn tông quản lý thành Thiên Tàn, dưới trướng có mấy thành trì lớn nhỏ khác nhau với dân số lên đến hàng trăm vạn người, cùng với các thị trấn có dân số hơn mười vạn người, khoảng chừng hơn một trăm.
Trên thực tế, Lôi Sơn tông không tính là yếu.
Tất nhiên, so với Xích Lôi tông và Đoạt Mệnh cung, mỗi bên chiếm giữ ba tòa thành trì mà nói thì vẫn yếu hơn một bậc.
Thật ra, dẫu là tông môn hay đế quốc cũng đều như thế cả.
Sự mạnh yếu của các thế lực có liên quan mật thiết đến số khu vực chiếm giữ.
Khu vực làm chủ càng nhiều thì dân số càng đông.
Mà đông dân lại đồng nghĩa với việc dễ dàng phát hiện nhân tài.
Xây dựng tông môn, đế quốc là dựa vào đâu?
Không phải nhờ vào những tầng lớp dưới chót, mà là nhờ vào tầng lớp trung cấp và cao cấp.
Tầng lớp cấp cao càng mạnh.
Thì tầng lớp tầm trung càng nhiều.
Do đó, phát triển càng nhanh hơn.
Đất vàng ắt sẽ đào ra vàng!
Đầu tiên, phải chắc chắn có cát vàng, vậy mới bảo đảm đào ra được nhiều vàng.
Và hiển nhiên cái gì cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như bá chủ của đại lục Thiên Ngoại - Thiên Ngoại Tiên.
Bản thân Thiên Ngoại Tiên có tiếng tăm rộng rãi, mặc dù bọn họ không có số lượng thành trì, núi non lớn, nhưng lại không lo lắng không có đệ tử.
Thậm chí, rất nhiều người khao khát muốn được vào đó còn phải xem Thiên Ngoại Tiên có đồng ý nhận vào hay không!
Những thế lực siêu việt như vậy thì không nên nhắc đến.
Lúc này, ở ngoài cổng lớn nội thành thành Thiên Tàn, ba chữ to đang tỏa sáng rực rỡ.
Đó chính là Lôi Sơn tông!
Chỉ có điều, trên cửa thành, ngọn cờ của Lôi Sơn tông đã đổi thành cờ của Xích Lôi tông.
Thấy cảnh đó, Ôn Như Ngọc nắm chặt nắm đấm, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Cô ta với Tần Sơn và Tần Lôi, ba người họ chỉ mới rời khỏi đây một tháng thôi.
Xích Lôi tông đã chiếm giữ thành Thiên Tàn, chiếm giữ tổng bộ của Lôi Sơn tông.
Chương 1132: Phá cửa mà vào
“Thay cờ cũng thật nhanh, không sợ người của Đoạt Mệnh cung nhân cơ hội này đến đạp một đạp hay sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
Nghe được những lời này, Thất trưởng lão cũng nói: “Bây giờ Đoạt Mệnh cung không có thời gian để tranh địa bàn”.
“Sao lại nói vậy?”
Thất trưởng lão thở dài nói: “Hiện tại Đoạt Mệnh cung đang bận xây dựng quan hệ với Thú Hoàng cốc, làm sao còn tâm tư để ý đến việc này”.
“Thú Hoàng cốc mạnh hơn Xích Lôi tông chúng ta và cũng là một thế lực lớn đứng trên cả Đoạt Mệnh cung và Lôi Sơn tông”.
“Cốc chủ của Thú Hoàng cốc là Hoàng Thiên Hạo, là một vị hào kiệt xuất chúng có cảnh giới Quy Nhất tam mạch”.
“Con gái duy nhất của ông ta Hoàng Linh Linh và cung chủ Đoạt Mệnh cung Đoạt Mệnh Vũ không biết cấu kết với nhau như thế nào, mà bây giờ hai nhà muốn trở thành thông gia!”
“Cũng chính vì như thế nên tông chủ cảm nhận được áp lực thật lớn, vậy nên mới quyết định chiếm đoạt Thiên Tàn cung, tranh thủ củng cố sức mạnh tông môn, để chống lại Đoạt Mệnh cung”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Đoạt Mệnh cung ôm được một cái đùi lớn cho nên Xích Lôi tông của các ngươi có ý định muốn làm cho cánh tay của mình to thêm một chút, tranh thủ củng cố cái đùi của mình?”
Nghe được những lời này, Thất trưởng lão cười khổ.
Lời thô nhưng ý không thô.
Tần Ninh nói đúng, quả thật là có chuyện như vậy.
“Thói đời mà, chính là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm”.
Thất Trưởng Lão bất đắc dĩ nói: “Lựa chọn duy nhất của bọn ta chính là không ngừng trở nên cường đại, tranh thủ cơ hội trở thành cá lớn!”
“Ý tưởng rất tốt, nhưng đáng tiếc lại chọn sai người”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Hiện tại ngươi nên cảm thấy may mắn vì Tần Sơn không sao”.
“Nếu không…”
Nhìn về phía cánh cổng thành cao lớn, tường thành cứng rắn được tạo thành từ hắc thiết, giọng điệu của Tần Ninh không chút thay đổi nói: “Nếu không, ta sẽ tàn sát tất cả người trong thành!”
Một từ vừa dứt, thân thể Thất Trưởng Lão không nhịn được mà run rẩy.
“Mở cửa!”
Đứng ở trước cổng thành, Tần Ninh nhìn lên phía trên nói.
“Người tới là ai?”
Võ giả giữ thành nhìn thấy một màn như vậy ánh mắt trở nên thận trọng.
Thất trưởng lão!
Chấp sự Lý Nguyên!
Hai người này ở Xích Lôi tông cũng có chút tiếng tăm.
Giờ phút này sao lại giống như…như là bị người khác bắt giữ?
“Tần Ninh!”
Nhìn lên trên cửa thành, Tần Ninh cười nói: “Mở cửa, ta muốn cứu người!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người phía trên cổng thành đều thay đổi.
Cứu người?
Tần Ninh muốn cứu người nào?
“Nhanh đi thông báo cho Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão”.
Trên cổng thành, một gã võ giả cẩn thận nói.
Ngay sau đó, hai bóng người lập tức rời đi.
Gã võ giả kia nhìn xuống dưới nói: “Cổng thành của nội thành không thể dễ dàng mở ra”.
“Tần Ninh, ngươi có bái thiếp không?”
Bái thiếp?
Tần Ninh nhìn người phía trên cao, cao giọng nói: “Tần Ninh ta, không cần bái thiếp!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đã từng bước bước lên phía trước.
Trực tiếp tung ra một quyền.
Rắc rắc rắc!
Ngay sau đó, cổng thành rắn chắc xuất hiện từng vết nứt.
Các vết nứt dần dần khuếch tán, lan rộng ta xung quanh.
Tần Ninh thấy vậy cũng không chút sợ hãi.
Rầm!
Cuối cùng, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Cổng thành bị phá vỡ, hoàn toàn mở ra.
Trong nháy mắt, những người ở xung quanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng giờ phút này, Tần Ninh vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm như trước.
Nâng bước đi vào thành.
Hai người Thất trưởng lão và chấp sự Lý Nguyên thấy một màn như vậy đã kinh ngạc không thôi.
Cùng lúc đó, phía sau cổng thành, rất nhiều bóng người xé gió mà đến.
Võ giả huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn, cảnh giới Sinh Tử, hoặc là đệ tử, hoặc là chấp sự, lúc này đều nhìn về phía cổng thành với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Vượt qua cổng thành, trước mắt xuất hiện một võ trường rộng lớn.
Giờ phút này, bốn phía võ trường không dưới nghìn người đều nhìn về phía cửa lớn.
Là ai mà dám lớn mật như vậy?
Tần Ninh vào thành, ánh mắt tập trung nhìn về phía cuối võ trường, đó là một toà điện hùng vĩ, sáng chói.
Không khó nhìn ra, nơi đó chính là trung tâm của Lôi Sơn tông.
“Người nào đến gây sự? Muốn chết phải không?”
Lúc này, một tiếng quát chói ta vang lên.
Mấy bóng người xé gió mà đến.
Khí tức mạnh mẽ kia khiến cho những người xung quanh đều phải cúi đầu.
Cảnh giới Vạn Nguyên, chính là bá chủ một phương.
Hai người cầm đầu đều là cảnh giới Vạn Nguyên.
Hơn nữa còn mạnh hơn so với Thất trưởng lão!
Giờ phút này, hai bóng người đáp xuống mặt đất.
Mười mấy người phía sau cũng đều là cao thủ cấp bậc linh cảnh Tụ Dương.
Lúc này, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hai người cầm đầu, một là ông lão áo xám tóc trắng, người còn lại là ông lão áo đen tóc đen.
“Tam trưởng lão!”
“Tứ trưởng lão!”
Nhìn thấy hai người kia, Thất trưởng lão mở miệng nói.
“Thất trưởng lão?”
“Thất trưởng lão?”
Nhìn thấy Thất trưởng lão, hai người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thất trưởng lão chính là vị trưởng lão cuối cùng trong bảy vị trưởng lão.
Nhưng Thất trưởng lão cũng là một trong những trưởng lão của Xích Lôi tông, là một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
“Là ngươi!”
Tam trưởng lão khoác trên mình bộ áo bào màu xám tro, khí thế kinh người, lúc này, ông ta quát to một tiếng, sóng âm đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Chỉ là Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tam trưởng lão thấy vậy, ánh mắt khẽ động.
“Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Cũng không phải là ta không nghe rõ”.
Giờ phút này, Tần Ninh khoanh tay mà đứng, hắn thản nhiên nói: “Nhìn thấy các ngươi ở đây, chứng tỏ đại trưởng lão của các ngươi cũng ở trong này”.
“Nói ông ta xuất hiện đi, ta muốn nói chuyện với ông ta”.
Lời này vừa nói ra, sắc mắt Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều thay đổi.
Kẻ này, kiêu ngạo quá mức.
Nói chuyện với Đại trưởng lão?
Đại trưởng lão chính là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, sao có thể nói chuyện với hắn?
“Hừ, vô duyên vô cớ bắt giữ Thất trưởng lão, nhãi con, ta khuyên ngươi tốt nhất…”
“Đừng khuyên nhủ, ta không có thời gian để lãng phí với các ngươi”, Tần Ninh không chút kiêng nể ngắt lời: “Mau bảo Đại trưởng lão của các ngươi xuất hiện đi, nếu không, ta sợ Xích Lôi tông của các ngươi xong đời rồi”.
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều trở nên lạnh lẽo.
Bị một thằng nhóc uy hiếp như thế.
Hai người bọn họ sao có thể giữ được mặt mũi?
Lúc này, một tiếng gầm vang lên, Tứ trưởng lão dẫn đầu, trực tiếp ra tay.
“Cần gì phải thế?”
Tần Ninh từng bước bước lên phía trước.
“Bách Nhất Hoàng Chỉ!”
Một ngón tay chấm vào không trung.
Chính là Huyền Vũ Thuẫn Pháp!
Huyền Vũ Thuẫn Pháp, lục đại sát quyết.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn, Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn cùng Huyễn Vũ Thiên Côn Thuẫn trước khi đạt đến tầng ba, tương đương với linh cảnh Hoá Âm, có điều, nó vẫn thích hợp để phòng ngự hơn.
Nhưng sau khi đạt tới tầng ba lại khác hoàn toàn.
Tương đương với linh cảnh Tụ Dương, ba quyết pháp là Bách Nhất Hoàng Chỉ, Huyền Minh Thánh Trảm, Cửu Dương Thiên Chi Đao!
Ở tầng ba, toàn bộ đều là pháp quyết công kích.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, điều mà được tất cả võ giả công nhận.
Trong các thuộc tính của linh khí, linh khí thuộc tính thổ thích hợp để phòng ngự nhất, sức mạnh cực kỳ cường đại.
Nhưng Tần Ninh tu luyện Huyền Vũ Thuẫn Pháp, phòng ngự tầng ba là việc chính, công kích tầng ba cũng là việc chính, công thủ phối hợp thành một thể.
Tần Ninh đạt đến linh cảnh Tụ Dương, uy lực của pháp quyết công kích tầng ba cũng được thể hiện ra rõ ràng.
Bách Nhất Hoàng Chỉ của Tần Ninh, một ngón tay chấm vào không gian.
Vết ngón tay kia khuếch tán trong nháy mắt, giống như một cây trường thương vàng óng, sắc vàng đó lao thẳng về phía Tứ trưởng lão.
Thấy một màn như vậy, Tứ trưởng lão hừ một tiếng.
“Xích Dương Kiếm Quyết, Dương Vận Kiếm!”
Một kiếm giết thẳng ra, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Xích Dương Kiếm Quyết!
Chính là pháp quyết mà tông chủ Xích Dương tông tu luyện.
Có thể nói là tuyệt kỹ của Xích Dương tông.
Tứ trưởng lão cũng tu luyện.
Xem ra tông chủ vô cùng coi trọng Tứ trưởng lão.
Một kiếm được ngưng tụ, giống như một tia sáng mãnh liệt, huyền phù ở phía trên trường kiếm của Tứ trưởng lão.
Hào quang chợt lóe, rồi trực tiếp đâm thẳng về phía ngón tay.
Ầm…
Âm thanh rung chuyển kịch liệt vang lên ở trên không trung của võ trường.
Chương 1133: Xem ra là không muốn phối hợp
Giờ phút này, mặt đất rung chuyển, tiếng nổ vang trời.
Từng luồng lực lượng dao động tản ra.
Kiếm khí trở nên hỗn loạn.
Mà vết ngón tay lại càng thêm ngưng tụ.
Một kiếm chém ra, đồng thời một vết ngón tay cũng trực tiếp bắn đến.
“Phá!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Âm thanh vù vù xuất hiện, làm cho người ta cảm nhận được một loại kích thích cường đại.
Ầm…
Vết ngón tay giống như một hòn đảo đơn độc trong gió lốc, sừng sững không ngã, mãi mãi trường tồn, một đường bắn thẳng.
Phụt một tiếng, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một đường máu bắn lên không trung.
Bỗng nhiên, thân hình của Tứ trưởng lão ngã xuống.
Giữa hai hàng lông mày xuất hiện một lỗ máu, hai mắt trừng thật lớn, ông ta không thể tin được mà nhìn về phía Tần Ninh.
Linh cảnh Tụ Dương trung kỳ?
Nhất định là giả!
Tứ trưởng lão chết không nhắm mắt.
Giờ phút này, Tần Ninh cất bước đi thẳng vào trong võ trường.
“Vẫn nên gọi Đại trưởng lão của các ngươi xuất hiện đi, nếu không ta lại ra tay giết người đấy”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Tam trưởng lão, ngươi nói xem?”
Lúc này, sắc mặt Tam trưởng lão khẽ thay đổi.
Sao lại thế này?
Tại sao có thể như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta căn bản là không biết, rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này!
Tứ trưởng lão vậy mà lại bị giết chết.
Phải biết rằng, Tứ trưởng lão và ông ta đều là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên.
Giờ phút này, Tam trưởng lão đang đứng giữa không trung.
Tiến cũng không được.
Lùi cũng không xong.
Trong lúc nhất thời, Tam trưởng lão chỉ biết đứng im tại chỗ.
Tần Ninh cũng lười để ý đến, bước chân không nhanh không chậm tiến thẳng về phía trước.
“Người nào đến gây sự?”
Lúc này, một giọng nói tràn đầy bất mãn vang lên.
Từ đại điện bên kia, từng dáng người bước ra.
Đó là một ông lão với mái tóc trắng xoá.
Ông ta mặc đồ màu trắng, khí chất không tầm thường, tuy rằng một đầu tóc bạc, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác tang thương, mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy như gió xuân tràn về.
“Đại trưởng lão!”
Nhìn thấy người vừa đến, Tam trưởng lão lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Đại trưởng lão đến đây!
Có thể thở ra một hơi rồi.
Giờ phút này, Tam trưởng lão vội vàng đi đến bên người Đại trưởng lão, nhỏ giọng thì thầm.
“Tần Ninh?”
Ánh mắt Đại trưởng lão tập trung lên người Tần Ninh.
Trong phạm vi ngàn dặm, ông ta chưa từng nghe qua có thiên tài linh cảnh Tụ Dương trung kỳ nào tên là Tần Ninh.
Kẻ này, từ nơi nào đến?
“Muốn gặp lão phu, ý ngươi là thế nào?”
Âm thanh của Đại trưởng lão không cao không thấp, không nghe ra cảm xúc gì.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Có hai chuyện”.
“Thứ nhất, Lôi Vô Song ở đâu? Ta muốn gặp ông ta!”
“Thứ hai, có phải Tần Sơn bị Xích Lôi tông các ngươi bắt giữ hay không? Nếu có thì giao người cho ta, tất cả đều bình yên vô sự, còn nếu như không phải thì mọi chuyện lại càng êm đẹp”.
Tần Ninh nói rõ ý đồ đến đây.
Sau khi nghe được những lời này, hai hàng lông mày của Đại trưởng lão lại càng thêm nhíu lại.
Trong lời nói của Tần Ninh mang theo một tia mệnh lệnh.
Loại cảm giác này làm cho Đại trưởng lão, người trước nay vẫn luôn ở địa vị cao cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lôi Vô Song là bị Xích Lôi tông ta bắt giữ, há có thể cho ngươi muốn gặp là gặp?”
Đại trưởng lão hừ một tiếng quát: “Về phần Tần Sơn…Lão phu không biết, có lẽ là đã chết bên trong ngọn núi xa xa nào đó ở thành Thiên Tàn, ta cũng không biết chính xác”.
Lời nói của Đại trưởng lão vừa dứt, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người đánh thẳng đến.
Sát khí tràn ngập khiến cho Đại trưởng lão lạnh sống lưng.
“Xem ra là không muốn phối hợp”.
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước đến, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão.
“Lão già kia, lăn xuống đi”.
Dứt lời, một quyền của Tần Ninh lập tức tung ra.
Không hề hoa mỹ, một quyền thẳng tắp đánh đến.
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi.
Một quyền này của Tần Ninh ẩn chứa linh khí đất trời, cuồng bạo đến mức tận cùng.
Quả thật là còn cường đại hơn so với linh cảnh Tụ Dương.
Nhưng mà Đại trưởng lão dù sao cũng là cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên.
Lúc này, ông ta thản nhiên không chút sợ hãi, cũng từng bước tiến lên, tung ra một quyền.
“Chém!”
Khẽ quát một tiếng, Đại trưởng lão bấm bấm ngón tay, một ánh kiếm theo ngón tay lao ra, bùng nổ xuất hiện.
Keng…
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên.
Thân hình Đại trưởng lão lảo đảo.
Tần Ninh vẫn tiếp tục đuổi theo không dứt.
Vẫn trực tiếp tung ra một quyền như trước.
Quyền phong cường đại, không hề thi triển bất kỳ võ quyết gì, chỉ đơn giản là quyền kình.
Giờ phút này, Đại trưởng lão không còn dám khinh thường Tần Ninh nữa.
Lạch cạch…
Tiếng lạch cạch vang lên, trong tay Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm dài hơn ba mét, mang theo một tia kiếm khí sắc bén, hướng thẳng về phía Tần Ninh.
Mà cùng lúc này, bên ngoài đại điện.
Có vài dáng người đang đứng đó.
Bên trong đám người kia, có một người thanh niên đang khoanh tay mà đứng, một thân áo tím nhạt màu, khí chất không tầm thường, linh khí quanh thân như ẩn như hiện, càng làm cho người ta có cảm giác mơ hồ khác lạ.
Mấy người ở bên cạnh cũng có khí tức vô cùng cường đại.
Nhìn kỹ mới thấy, số bọn họ không có người nào là yếu hơn Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.
“Có chút thú vị, không nghĩ tới, vậy mà có người dám một thân một mình đối nghịch với Xích Lôi tông…”
Người thanh niên kia khoang tay đứng nhìn, thản nhiên cười nói.
“Nhị công tử khen trật rồi, ta thấy kẻ này có linh khí dày đặc trong cơ thể, cũng chỉ là có chút thủ đoạn nhỏ thôi”.
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thanh niên cười nói: “Nếu Đại trưởng lão dùng toàn bộ thực lực để đối phó, kẻ này nhất định sẽ thua”.
Nghe được những lời này, thanh niên khẽ cười nói: “Nhưng mà cho dù có như vậy, có thể lấy linh cảnh Tụ Dương trung kỳ giết chết cảnh giới Vạn Nguyên, cũng là hiếm thấy”.
“Công tử cũng có thể”, lại một người khác nói: “Tứ trưởng lão kia, ta thấy cũng chỉ là một cái bao cỏ thôi”.
Người thanh niên mỉm cười.
Người nọ tiếp tục nói: “Nhị công tử của chúng ta là thiên tài hiếm có của thành Chân Vũ, cũng chỉ có Đại công tử mới có thể cùng Nhị công tử đây phân thắng bại”.
“Chân Vũ Xương…”
Người thanh niên chậm rãi nói: “Chẳng qua Chân Vũ Phàm ta cũng chỉ sinh ra sau Chân Vũ Xương có vài năm mà thôi, hắn ta không thể sánh bằng ta”.
“Vâng vâng vâng!”
Mấy người bên cạnh đều gật đồng phụ hoạ.
“Tên nhóc này không tầm thường, thật ra ta cũng muốn đánh với hắn một trận”.
Thanh niên nhìn về phía người bên cạnh nói: “Vũ Thông, ngươi nói xem hắn lợi hại hơn hay ta lợi hại hơn?”
Nghe được những lời này, Vũ Thông lập tức chắp tay nói: “Nhị công tử thiên phú cường đại, kẻ này chẳng qua chỉ là một bao cỏ mà thôi”.
“Nếu như Nhị công tử muốn ra tay, thuộc hạ sẽ thay công tử ra tay”.
Nghe được những lời này, Chân Vũ Phàm lắc đầu.
“Lần này, phụ thân muốn ta đại diện cho thành Chân Vũ, cùng Xích Lôi tông đạt thành hiệp ước đồng minh”.
“Con gái của Xích Vân Thiên, Xích Vân Doanh cùng đại ca của ta thật ra cũng rất xứng đôi”.
Chân Vũ Phàm từ từ nói: “Nhưng mà, có lẽ phụ thân cảm thấy ta là mối uy hiếp đối với Chân Vũ Xương, cho nên muốn tìm cho Chân Vũ Xương một thế lực trợ giúp mạnh mẽ”.
“Nhưng mà, Xích Lôi tông này so với thành Chân Vũ của chúng ta, quả thật là không đáng nhắc tới”.
“Phụ thân không khỏi…quá coi thường ta…”
Nghe được những lời này, mấy người bên cạnh đều gật đầu.
Bọn họ là thân tín bên người Nhị công tử, tất nhiên là cùng suy nghĩ với Nhị công tử.
Mà giờ phút này, kiếm của Đại trưởng lão đã va chạm với Tần Ninh.
Phía trên võ trường, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.
Kiếm pháp của Đại trưởng lão biến hoá liên tục.
Nhưng Tần Ninh vẫn gặp đâu phá đó.
Một quyền.
Lại một quyền.
Dường như là Tần Ninh không học tập bất kỳ võ quyết nào, chỉ đơn giản là vung quyền rồi hạ xuống.
Lúc này, trong mắt Đại trưởng lão đã tràn đầy kinh ngạc.
Người tên Tần Ninh trước mắt, mang đến cho ông ta một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Theo đạo lý, ông ta là cấp bậc Vạn Nguyên thiên nguyên, Tần Ninh chẳng qua chỉ là linh cảnh Tụ Dương.
Chỉ bàn đến linh khí, Tần Ninh không có khả năng tích luỹ được linh khí hùng hậu như thế.
Chương 1134: Ta có thể làm con tin
Thế nhưng bây giờ Tần Ninh không những có, hơn nữa còn rất phong phú.
“Sao thế? Muốn tiêu hao toàn bộ linh khí của ta ư?”
Lúc này Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi đừng nghĩ nữa!”
Vừa nói xong, từng luồng linh khí phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Từng đường Dương Hải cũng hiện ra.
“Chín đường Dương Hải!”
Giờ phút này, mọi người đều sững sờ.
Chín đường Dương Hải cực kỳ hiếm thấy.
Tần Ninh lại có chín đường Dương Hải?
Thấy cảnh này, Đại trưởng lão cũng phải giật mình.
Sao lại là chín đường Dương Hải?
Chỉ là hiển nhiên bây giờ không phải thời gian để suy nghĩ.
Lúc này kiếm khí bén nhọn tập trung ở trong cơ thể của Đại trưởng lão.
Từng luồng khí tức gào thét vang lên.
Giờ phút này, khí tức của Đại trưởng lão không ngừng tụ tập tới mức tối đa.
Giờ khắc này, Đại trưởng lão trước người, kiếm khí hội tụ đến cực điểm, phảng phất giờ này khắc này, triệt để quy nhất.
Tần Ninh thấy cảnh này lại không hề quan tâm.
“Bách Nhất Hoàng Chỉ!”
Một chỉ vung ra, lúc này một luồng linh khí hùng hậu tụ tập lên trên đầu ngón tay của Tần Ninh.
Linh khí kia vang lên ầm ầm, mang đến cho người ta một loại cảm giác phá không vô cùng kinh khủng.
“Phá!”
Một chỉ, đè xuống!
Ầm...
Tiếng ầm kịch liệt đột nhiên vang lên.
Mặt đất không ngừng chấn động, kiếm khí trước người Đại trưởng lão bị đẩy vào trong đó.
Tốc độ chỉ khí của Tần Ninh dần dần tăng lên.
“Chém!”
Đột nhiên, Tần Ninh lại bộc phát khí thế lần nữa, đằng đằng sát khí.
Ầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, một cánh tay của Đại trưởng lão bị cắt đứt.
Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh.
Ngay cả đám người Chân Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Tên này…”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều run lên.
Tần Ninh bước chân ra, đi đến trước mặt Đại trưởng lão, cười nhạt nói: “Được rồi, đừng cố gắng chống đỡ nữa, ta không muốn giết ngươi nên mới chơi đùa với ngươi nửa ngày”.
“Nói cho ta Lôi Vô Song ở đâu? Có phải Tần Sơn bị Xích Lôi tông các ngươi bắt rồi không?”
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng dăm ba câu đó rơi vào trong tai Đại trưởng lão lại giống như đâm thẳng vào tim gan.
“Lôi Vô Song cách cái chết không xa đâu!”
Đại trưởng lão rầu rĩ nói: “Về phần Tần Sơn, ta thật sự không biết, Xích Vô Sinh công tử tự mình ra tay, rốt cuộc là bắt sống hay là giết chết rồi, ta cũng không biết”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, bấm tay một cái.
Ầm một tiếng, một cánh tay khác của Đại trưởng lão lại nổ tung.
“Ta đã nói rồi…”
“Nói thế nào? Ta đâu có lấy mạng ngươi!”
Trong ánh mắt của Đại trưởng lão có vẻ không cam tâm.
“Dẫn ta đi!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng lần nữa.
“Tần công tử này, hãy khoan dung độ lượng một tí đi?”
Một giọng nói không mặn không nhạt đột nhiên vang lên.
Chính là Chân Vũ Phàm ra mặt.
Chân Vũ Phàm bước ra, đứng ở cuối cầu thang nhìn từ trên cao xuống chỗ Tần Ninh.
“Tại hạ đến từ thành Chân Vũ, chính là Chân Vũ Phàm của gia tộc Chân Vũ ở thành Chân Vũ”.
Chân Vũ Phàm lộ ra một nụ cười tự nhận là hiền hòa, nói: “Hãy nể mặt tại hạ mà dừng tay đi”.
“Nể mặt ngươi? Mặt mũi của ngươi rất đáng giá sao?”
Lúc này Tần Ninh thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Chân Vũ Phàm lập tức cứng ngắc.
“Thứ ta ghét nhất chính là có những người còn chẳng biết cái gì mà lại nói hãy quên đi, không có chuyện gì to tát cả”.
“Chán ghét nhất chính là... câu nói hãy nể mặt ta này!”
Lúc này khuôn mặt của Chân Vũ Phàm đã hoàn toàn đỏ rực.
“Vị Tần công tử này, Nhị thiếu gia nhà ta có ý tốt”.
“Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu”.
Tần Ninh liền bật cười.
“Không biết tốt xấu?”
Tần Ninh lười nhiều lời.
“Đại trưởng lão, dẫn ta đi tìm Lôi Vô Song đi!”
Nghe thấy vậy, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt Chân Vũ Phàm cứng ngắc, thay vào đó là một vẻ giận dữ.
“Cho thể diện mà không cần”.
Chân Vũ Phàm chậm rãi nói: “Vũ Thông, giết hắn đi!”
“Rõ!”
Vũ Thông bên người hắn ta sải bước ra.
Cùng là cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Thế nhưng lúc này Vũ Thông mang đến cho người cảm giác mạnh hơn Đại trưởng lão mấy lần.
Vừa sải bước ra, Vũ Thông đã đi đến trước người Tần Ninh, trực tiếp tung một trảo ra.
Tần Ninh không đổi sắc mặt, lúc này một cái thuẫn Huyền Hoàng ngưng tụ ở ngoài cơ thể.
Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn!
Vũ Thông đang muốn nhấc Tần Ninh lên, nhưng lại cảm giác mình như túm phải một ngọn núi cao vạn trượng.
Nặng nề, ngột ngạt.
Linh khí trong cơ thể Tần Ninh giống như một vũng bùn, khiến người ta rơi vào trong đó.
“Vũ Thông, ngươi đang làm gì đấy?”
Lúc này Chân Vũ Phàm gầm nhẹ một tiếng.
“Nhị công tử, ta…”
“Muốn để người ta nể mặt ngươi thì cũng phải nhìn xem mặt mũi của ngươi có đáng giá hay không đã”.
Tần Ninh vừa sải bước ra, bàn tay bóp chặt cổ Vũ Thông, chậm rãi giơ lên.
Trong chớp nhoáng này, xung quanh tĩnh mịch.
Một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Lại bị Tần Ninh linh cảnh Tụ Dương trung kỳ nhấc lên.
Nói đùa cái gì vậy!
“Cút!”
Tần Ninh hất bàn tay ra, lúc này cơ thể của Vũ Thông hóa thành một luồng sáng.
Rầm một tiếng, cuối cùng hắn ta vào mép diễn võ trường, cơ thể run lên, không ngờ lại bị Tần Ninh đập chết!
Lúc này trong mắt của Chân Vũ Phàm là vẻ hoảng sợ.
Mấy người còn lại lập tức vây quanh Chân Vũ Phàm ở chính giữa.
“Còn muốn nể mặt ngươi nữa không?”
“Ngươi…”
Trong đôi mắt của Chân Vũ Phàm có vẻ kinh khủng, lẩm bẩm nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Giết ngươi!”
Vừa dứt lời, Chân Vũ Phàm liền hoảng sợ.
Tuy hắn ta là linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ.
Cao hơn cảnh giới của Tần Ninh.
Thế nhưng thực lực giữa hai người lại khác nhau một trời một vực!
“Tần công tử!”
Lúc này Chân Vũ Phàm lắp bắp nói: “Ta... Ta là con trai của thành chủ thành Chân Vũ, Xích Lôi tông và thành Chân Vũ sắp thông gia”.
“Đại ca của ta là Chân Vũ Xương, cưới con gái của Xích Vân Thiên là Xích Vân Doanh”.
“Ngươi đừng giết ta, có phải ngươi muốn cứu người hay không? Ta có thể làm con tin!”
Giờ phút này Chân Vũ Phàm thật sự sợ hãi!
“Không có tiền đồ!”
Tần Ninh mắng một câu, không để ý đến.
Nếu tên này nói không sai, đúng là có thể suy nghĩ một chút, bắt hắn ta làm con tin.
“Đi sang đây”.
Tần Ninh nhìn về phía Chân Vũ Phàm, quát lớn một tiếng.
Giờ phút này, Đại trưởng lão cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.
Thành Thiên Tàn là Xích Lôi tông vừa cướp được.
Cho nên ông ta và ba vị trưởng lão khác tọa trấn, nhưng lại muốn đề phòng Đoạt Mệnh cung, mà không phải Tần Ninh đột nhiên xuất hiện này.
Bây giờ đã hoàn toàn lộn xộn.
Chân Vũ Phàm cũng đã bị bắt làm tù binh.
Nếu như tông chủ biết việc này...
Trong lòng Đại trưởng lão tràn đầy tuyệt vọng.
“Dẫn đường!”
Lúc này Tần Ninh không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
Đại trưởng lão cố gắng đứng dậy, hai tay trống trơn đã không còn chảy máu nữa.
“Các đệ tử khác của Lôi Sơn tông đâu?”
Lúc này Ôn Như Ngọc mở miệng chất vấn.
Đại trưởng lão thành thật trả lời: “Lôi Sơn tông có tổng cộng hơn ba ngàn người gồm đệ tử và trưởng lão cộng lại, có khoảng hơn một ngàn người đầu hàng!”
“Mà hai ngàn người còn lại, chúng ta đã giết bốn năm trăm người, còn thừa một ngàn bốn năm trăm người đều đã bị nhốt, giam giữ trong đại lao dưới đất để chờ xử lý”.
“Bốn năm trăm người bị giết, các ngươi đúng là độc ác”.
Đại trưởng lão khổ sở nói: “Đứng ở góc độ của Xích Lôi tông để suy nghĩ, bọn họ không muốn đầu hàng, thề sống chết trung thành với Lôi Vô Song, đương nhiên là phải giết”.
Trong lúc nói chuyện, mấy bóng người đã đi đến trước cổng chính của một địa cung.
Sau khi vào địa cung, đi xuống dưới lòng đất, một mùi vị ẩm mốc lạnh lẽo xông vào mũi...
Chương 1135: Điều ta nói là thật
“Các ngươi…”
Lúc này ánh mắt của Ôn Như Ngọc hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đây là địa lao của Lôi Sơn tông chúng ta, từ trước đến nay vẫn luôn khô ráo, các ngươi đã làm cái gì rồi?”
Đại trưởng lão còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã thản nhiên nói: “Đương nhiên là lấy một vài tà vật ẩm thấp để áp chế cảnh giới của những người trong này, để bọn họ không có cách nào khôi phục thực lực”.
Đại trưởng lão nghe thấy Tần Ninh trả lời, cũng không phản bác.
“Mở cửa!”
Tần Ninh không nhiều lời.
Một đoàn người tiến vào trong cung điện dưới lòng đất.
Từng bóng người ở hai bên đường đều nhìn về phía mấy người tiến vào trong cửa lớn.
“Lý Hiểu sư huynh…”
“Cô Nguyên sư đệ…”
Nhìn các sư huynh đệ thân thiết bình thường, lúc này ai nấy đều mặt vàng khô gầy, trong giọng nói của Ôn Như Ngọc có vẻ nghẹn ngào.
“Xin lỗi!”
Lúc này Tần Ninh nhíu mày, chậm rãi nói: “Thả người!”
Ngay sau đó, từng phòng giam được mở ra, những bóng người lần lượt rời đi.
Nghe được giọng nói của Ôn Như Ngọc, ánh mắt của mọi người đều rất nghiêm nghị, cảm kích nhìn về phía Tần Ninh.
“Lôi Vô Song ở đâu?”
Lúc này Đại trưởng lão nhịn đau, chậm rãi nói: “Lôi Vô Song chính là tông chủ của Lôi Sơn tông, đương nhiên là cần chăm sóc riêng!”
Nói rồi, Đại trưởng lão dẫn mấy người đi thẳng vào chỗ sâu hơn.
Ở chỗ sâu nhất có một căn phòng đá đóng kín, lúc này hai cánh cửa đá kín kẽ không một kẽ hở.
Ôn Như Ngọc nhìn thấy cánh cửa đá kia thì nhíu mày.
Trước đó không có cửa đá này.
“Mở cửa!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
Tam trưởng lão bên cạnh Đại trưởng lão đi ra phía trước, hai tay ngưng tụ kết ấn, từng dòng sức mạnh di chuyển cửa đá.
Sau đó, cửa đá từ từ mở ra.
Ôn Như Ngọc tiến vào bên trong đầu tiên.
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và mấy người Chân Vũ Phàm cũng lần lượt đi vào.
Toàn bộ căn phòng đá cũng coi như sạch sẽ.
Thế nhưng là trong phòng đá lại có một mùi hôi thối.
Giờ phút này, có một bóng người lẳng lặng nằm trên giường trong phòng đá.
“Tông chủ!”
Ôn Như Ngọc đi ra phía trước, trong đôi mắt như có sương mù.
“Tông chủ…”
Lúc này bóng người trên giường đá chỉ còn một hơi thở, cả người đen sì, nhìn cực kỳ thê thảm.
Hai tay hai chân lại bị xiềng xích trói buộc.
Lôi Vô Song!
Chủ nhân của một tông!
Lúc này lại vô cùng thê thảm.
“Ngọc Nhi…”
Nhìn thấy người tới, người đàn ông trên giường khàn giọng hô: “Hàn Sơn và Tần Sơn đâu?”
“Nói cho bọn họ nhất định không được kích động, Lôi Sơn tông đã mất, nhưng nếu bọn họ không chết, sớm muộn gì Lôi Sơn tông cũng có thể làm lại từ đầu!”
“Tông chủ…”
Giờ phút này Ôn Như Ngọc khóc không thành tiếng.
Tam Lôi Thần của Lôi Sơn tông!
Lôi Hàn Sơn!
Ôn Như Ngọc!
Tần Sơn!
Ba người này là Tam Lôi Thần rất nổi tiếng của Lôi Sơn tông, tương lai của Lôi Sơn tông.
Có điều đây chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.
Trên thực tế, danh tiếng của Tam Lôi Thần là do tông chủ dìu dắt nhiều hơn.
Cho dù là Ôn Như Ngọc hay là Tần Sơn đều được Lôi Vô Song tự tay dạy bảo.
Phần ân tình này, Ôn Như Ngọc nhớ rất rõ ràng.
“Bọn họ đều rất ổn…”
Ôn Như Ngọc nghẹn ngào nói cho Lôi Vô Song tất cả mọi chuyện.
“Đừng để ông ta nói chuyện, nếu nói thì sẽ chết đấy…”, lúc này Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là độc ác, loại Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng này mà các ngươi cũng có thể tìm được?”
Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, mặt Đại trưởng lão xám xịt như tro tàn.
“Tần Ninh!”
Sắc mặt Đại trưởng lão lạnh lẽo, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là sự lạnh lẽo, dữ tợn, đáng sợ trên mặt Đại trưởng lão lại đột nhiên hóa thành nụ cười ha ha vô cùng tùy tiện.
“Tần Ninh, ngươi xong đời rồi!”
Sự chuyển biến trong nháy mắt khiến Chân Vũ Phàm, Ôn Như Ngọc đều sững sờ.
“Ha ha ha…”
Lúc này Đại trưởng lão đã mất hai tay, lúc cười lên rất kinh khủng.
“Ngươi có biết đây là nhà tù gì không?”
“Đây là ngục giam bảo vật của Xích Lôi tông chúng ta, chuyên môn đối phó với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên!”
Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Trừ khi là võ giả cảnh giới Quy Nhất, nếu không căn bản không có cách nào phá vỡ chỗ này”.
“Ngươi biết nó được chế tạo từ cái gì không? Ngươi có biết không?”
“Phì…”
Ngay lúc này, một tiếng nhổ nước miếng đột nhiên vang lên.
Cửu Anh chép miệng như đang ăn cái gì đó, thản nhiên nói: “Biết chứ, có vỏ cây Loan Ngọc Thuật, còn có đá Luyện Kim Hỏa Diễm”.
“Đá Luyện Kim Hỏa Diễm ăn cũng rất ngon đấy, thế nhưng các ngươi lại dùng nó với vỏ cây Loan Ngọc Thuật để luyện ra một gian mật thất thế này, đúng là phung phí của trời!”
Lúc này Cửu Anh vừa nói vừa há miệng gặm vách tường, cuối cùng phun ra một ít vụn gỗ.
Đại trưởng lão thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Nghiệt súc cao hơn một mét này chui ra từ đâu vậy?
Tại sao lại ở bên trong mật thất này?
Gần như là trong chớp mắt, Cửu Anh đã gặm mật thất thành một cái hố.
Đại trưởng lão thấy cảnh này thì trợn tròn hai mắt.
Ông ta phun ra một ngụm máu, hoàn toàn ngất đi.
Cửu Anh thì có vẻ cạn lời.
“Điều ta nói là thật mà!”
Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười quan tâm.
Đại trưởng lão bày ra trò đó thì cũng quá coi thường hắn rồi!
Tần Ninh đi đến bên cạnh cái giường, chậm rãi nói: “Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng sẽ gây ra tổn thương rất lớn với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên”.
“Cắn nuốt Tứ Nguyên Chi Hoàn để bản thân sử dụng, khiến võ giả cảnh giới Vạn Nguyên căn bản không có cách nào chống đỡ, cuối cùng linh khí sẽ hỗn loạn”.
Ôn Như Ngọc lập tức luống cuống.
“Tần công tử, có biện pháp gì không?”
“Đương nhiên là có biện pháp!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Hơn nữa vừa vặn đã có sẵn người giúp chúng ta giải độc”.
Có sẵn người?
Đại trưởng lão?
Ôn Như Ngọc không hiểu.
Tần Ninh cười nói: “Cùng loại với biện pháp thay máu, tương đối tà tính, nhưng mà dùng với loại người này cũng không có gì là tà tính cả!”
Ôn Như Ngọc khẽ gật đầu.
Bên trong căn phòng, lúc này Chân Vũ Phàm đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi hành động của Tần Ninh.
Cơ thể của Đại trưởng lão càng thêm đen sì, mang đến cho người một cảm giác không khác cái xác không hồn.
Mà trên giường, thân thể của Lôi Vô Song lại dần dần khôi phục sức sống.
Thay máu?
Tần Ninh này lại nghĩ ra loại biện pháp đó, hơn nữa còn làm được.
Thật sự khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chỉ cần chờ nửa ngày là có thể tỉnh”.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng dậy nói: “Tạm thời đừng để ý đến nơi này nữa, giải quyết đám đệ tử Xích Lôi tông bên ngoài rồi nói sau!”
“Ừm!”
Ôn Như Ngọc gật đầu.
“Cửu Anh, ngươi đi hỗ trợ!”
“Được!”
Cửu Anh vừa dứt lời liền ngang ngược xông ra, vọt thẳng lên trời, phá tan mặt đất.
Giờ phút này, bên ngoài.
Đệ tử Lôi Sơn tông được thả ra và đệ tử Xích Lôi tông đã chém giết đến đỏ cả mắt.
Đám phản đồ kia là mục tiêu đầu tiên mà đệ tử Lôi Sơn tông lựa chọn.
Chỉ là những người này đã bị giam giữ một khoảng thời gian, thực lực bị tổn hại.
Tuy Xích Lôi tông chỉ có hơn ngàn người, thế nhưng hai bên vẫn khó phân thắng bại.
Khi Cửu Anh lao ra, chiến trường mới dần ổn định lại.
Những chuyện này cũng không phải điều mà Tần Ninh quan tâm.
Nhìn thấy Lôi Vô Song chuyển biến tốt đẹp, Ôn Như Ngọc cũng dần dần an tâm.
Mãi đến khi cuối ngày, trận chiến bên ngoài mới kết thúc.
Lôi Sơn tông tổn thất mấy trăm đệ tử, bây giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Bình luận facebook